1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      họ về chỉ cần thấy chap mới là vui roài :))

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Em chính là như vậy

      Nghe được giọng trầm thấp mà giàu từ tính tuần lễ nghe thấy, tim Nhan Tịch đập nhanh, vẫn rất , thậm chí còn càng sâu đậm hơn so với trước kia, cũng vô cùng nhớ . Nghe được giọng của , bao nhiêu tủi thân, uất ức trong lòng liền hóa thành nước mắt, muốn thổ lộ, nhưng vẫn phải cố hết sức dằn lòng xuống.

      Giọng của mang theo tức giận khiến Nhan Tịch có chút hiểu, phải suốt tuần này cũng chủ động gọi điện thoại cho sao?

      "Vừa rồi tắm...” Lạnh nhạt trả lời, dối, mới vừa nôn đến khó chịu, cảm giác dạ dày vì bị đói mà trống rỗng, hơi đói, lại dám ăn.

      Nghe tắm, Lục Khải Chính thở phào cái, tưởng rằng cố ý nhận, mệt mỏi dựa lưng vào ghế da, tháo lỏng cổ áo sơ mi ra chút, dạo gần đầy vô cùng lại nhận được câu quan tâm nào của , "Sao gọi điện thoại cho ? Trước đây đồng ý rồi mà?” Lục Khải Chính tức tối chất vấn, giờ phút này, nếu như có ở bên cạnh, nhất định vọt vào trong cơ thể , hung hăng cầu!

      chất vấn khiến trái tim Nhan Tịch chợt căng thẳng, cũng chua xót, " gọi cho em, sao em lại phải chủ động gọi cho ?” Nhan Tịch cố làm ra vẻ lạnh lùng , cảm giác buồn nôn lại xông lên khiến thiếu chút nữa ói ra ngoài, nín thở nhịn lại.

      "Nhan Tịch!” Lời của Nhan Tịch làm Lục Khải Chính buồn bực, " ở Thủ Đô ngày đêm bận rộn là vì cái gì? Còn em sao? Cứ coi như lần trước là tức giận cúp điện thoại trước , nhưng em là người của , phải em nên nên chủ động gọi điện thoại cho , quan tâm chút sao? Nhan Tịch! Trong lòng của em có phải con mẹ nó có vị trí của ?” Lục Khải Chính càng càng tức, cuối cùng lựa lời mà rống lên , còn văng tục.

      Nhan Tịch nghe lời chói tai của , nắm chặt điện thoại di động, lời của khiến vô cùng đau lòng lại biết phải làm thế nào, "Lục Khải Chính! Chú ý thái độ của !” Nhan Tịch lạnh lùng , nhưng cũng biết được hẳn là trong lòng Lục Khải Chính bây giờ vô cùng bực tức, mới có thể mất khống chế, nóng nảy rống lên như vậy.

      "Thái dộ của sao? Vậy thái độ của em thế nào?” Lục Khải Chính nghe lời lạnh lùng của Nhan Tịch, trong lòng càng giận dữ hơn, lại gào lên .

      "Em chính là như vậy! Lục Khải Chính! Về sau đừng gọi điện thoại cho em nữa!” Nhan Tịch cố hết sức rống lên, gào xong liền dứt khoát cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại, thở hổn hển, toàn thân run rẩy.

      "Ọe.” Cảm giác buồn nôn lại xông lên, bụm miệng vội vã chạy vọt ra khỏi phòng ngủ.

      Lục Khải Chính kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong đầu nhớ lại những lời vừa , trong lòng tức giận vô cùng! Chẳng lẽ thay lòng? nghĩ ngợi lung tung, gục xuống bàn, chợt cảm thấy mệt mỏi còn chút sức lực nào....

      Sau khi lại nôn ra lần nữa, Nhan Tịch nhìn bản thân trong gương, cả khuôn mặt đỏ ửng, tóc tai tán loạn, khỏi cười khổ, rốt cuộc phải làm thế nào mới được đây?

      dường như có lẽ bắt đầu chán rồi, trong đầu lại khỏi nghĩ tới những lời ông cụ Lục viết trong thư, Nhan Tịch hít sâu hơi, muốn khiến bản thân ngột ngạt thêm nữa. tay đặt lên bụng mình, nếu như đủ quan tâm , nhất định phát mang thai ....

      ***

      Mấy ngày sau, Nhan Tịch vì nôn nghén quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, liền xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi. May mắn là người nhà vẫn hề biết chuyện mang thai, nếu biết nên làm cái gì mới phải, cũng biết phải giấu giếm bao lâu nữa.

      Tháng mười hai sắp đến, khắp cả nước bắt đầu có tuyết rơi, Lạc Thành cũng như vậy, thời tiết đột ngột chuyển lạnh, lạnh đến có người nào muốn ra khỏi cửa. Những ngày này đều ngồi ở giường, mở thảm điện ra, gõ chữ sống qua ngày.

      Sau cuộc điện thoại thứ hai kết thúc vui vẻ ấy, Lục Khải Chính có gọi cho cuộc điện thoại nào nữa, cũng gọi lại cho . Cảm giác bọn họ chính là nghiệm chứng chuyện thực, tình cảm, theo thời gian trôi , dần dần trở nên phai nhạt....

      Hôm nay em trai Nhan Húc Dương của về nhà. Chín giờ sáng, Nhan Tịch ra khỏi nhà mua thức ăn. Bên ngoài tuyết rơi, lễ Giáng Sinh sắp tới gần, khắp nơi đều có thể thấy được những đồ trang trí của lễ Giáng Sinh, ngày hai mươi bốn tháng mười hai làm nhớ tới ngày mười bốn tháng hai, ngày Valentine.

      ra là, và Lục Khải Chính biết nhau được hai năm rồi.

      Hai năm trước, ngày mười bốn tháng hai, vì vừa vừa ôm máy tính va vào , máy tính của rơi vào trong suối phun nước.... Những cảnh ấy vẫn ràng như mới hôm qua. Hai năm ngắn ngủi này xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho thế giới của vốn là vô cùng bình lặng còn bình lặng nữa.

      Nhìn lên bầu trời mênh mông toàn màu xám xịt, cười khổ, tâm tình cũng phiền muộn. có thể giống như bà ngoại và ông cụ Lục ?.... ra , giông như bọn họ cũng rất tốt....

      Nhắm mắt theo đuôi tới chợ bán thức ăn, mua rau và thịt tươi, nhìn những đôi tình nhân cùng nhau mua thức ăn lại nhớ tới cảnh Lục Khải Chính theo mua thức ăn, cùng chợ với , thực rất hạnh phúc.

      "Sao lâu rồi thấy Lục?” Lúc ăn cơm, Nhan Húc Dương nhìn về phía gian phòng của Lục Khải Chính, hỏi Nhan Tịch. Nhan Tịch bình tĩnh cười , "Em nhớ ấy à?” đùa giỡn hỏi.

      "Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa em! Chuyện của chị và ấy định thế nào? Sắp sang năm mới rồi, gạt được mẹ nữa đâu, chị mà về nhất định mẹ bắt chị xem mắt đó!” Nhan Húc Dương trầm giọng , giọng kia giống như cậu là trai vậy.

      "Ọe.” Nhan Tịch vừa định mở miệng, cảm giác buồn nôn lại bất ngờ xông lên, che miệng, vội chạy . Nhan Húc Dương nhíu mày, nhìn bóng lưng , sau đó đặt đũa xuống, về phía toilet.

      Ở cửa toilet, thấy ghé vào trong chậu rửa mặt, ngừng nôn mửa, cậu còn là đứa bé, nhìn cảnh này liền hiểu ra được....

      "A.” Lúc Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn thấy em trai trong gương, hốt hoảng kêu thành tiếng, Nhan Húc Dương đến gần, cầm lông khăn đưa cho .

      "Có thể chị tham ăn nên bị đầy bụng.” Nhan Tịch thào , em trai lời nào, chỉ lắc đầu cái.

      Lúc định bước ra khỏi toilet Nhan Húc Dương đột ngột mở miệng hỏi: " ấy vẫn chưa biết à?"

      Sống lưng Nhan Tịch cứng đờ, ngờ em trai đoán ra được, "Em giúp chị giấu mẹ nhé! thể để mẹ biết được.” Nhan Tịch kích động , sắc mặt đỏ ửng. Mẹ người phụ nữ tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức, tư tưởng bảo thủ, nào chấp nhận được chuyện con chưa cưới mang thai.

      Nhan Húc Dương nhíu mày nhìn , "Có thể giấu được ngày, nhưng thể giấu được ba tháng! Chị nên thương lượng với xem làm thế nào ? Hay là hai người chia tay rồi?” Nhan Húc Dương lại hỏi, cảm thấy có cái gì đó đúng.

      " có! ấy trở lại Thủ Đô công tác! Em cứ giúp chị giấu mẹ trước ! Nếu mẹ biết tức đến đổ bệnh làm thế nào?” Nhan Tịch với em trai, lúc này cảm thấy rất bất lực.

      "Em giấu giúp chị! Đừng lo lắng.” Nhan Húc Dương nhìn , trấn an, sao cậu có thể biết trong lòng chị mình nghĩ gì được.

      Sau khi Nhan Tịch cơm nước xong, skype vang lên, chẳng lẽ là Úc Tử Duyệt? Gần đây sợ Úc Tử Duyệt phát có điểm khác thường nên Nhan Tịch rất ít chuyện phiếm với . Thoát ra khỏi chương trình bảo vệ của màn ảnh máy vi tính, khuôn mặt của Úc Tử Duyệt và Tiểu Đằng Đằng liền đập ngay vào mắt.

      Nhìn mặt của thằng bé, tâm tình Nhan Tịch tốt lên rất nhiều, khóe miệng tự chủ mà cong lên, "Đằng Đằng!" Nhan Tịch mở miệng, nhìn Tiểu Đằng Đằng màn hình, giơ tay lên gọi.

      "Đằng Đằng, mau nhìn kìa, kia là ai?” Úc Tử Duyệt chỉ vào Nhan Tịch, hỏi Tiểu Đằng Đằng.

      Tiểu Đằng Đằng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nhan Tịch, ngây ngốc mà nhìn, đứa bé chưa tới năm tháng tuổi sao có thể chuyện được.

      "Chị Nhan, chị nhẫn tâm! Bọn em chủ động tìm chị, chị cũng chủ động tìm bọn em! Ai nha, sắc mặt của chị sao lại khó coi như vậy?” Sau khi bảo Tiểu Đằng Đằng chào hỏi xong, Úc Tử Duyệt đặt Tiểu Đằng Đằng xuống, nghiêm túc với Nhan Tịch.

      "Duyệt Duyệt, em đặt Tiểu Đằng Đằng sang chỗ khác làm gì? Chị còn chưa chuyện với nó mà."

      "Chớ đổi chủ đề! Em hỏi chị, chị và lão Lục rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Gần đây Thủ Đô xảy ra chuyện, đều biết cả, chuyện của Lục Khải Chính, cũng biết, Úc Tử Duyệt còn nghe được tin tức xôn xao truyền , là, Lục Khải Chính đính hôn với thiên kim của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia nào đó.

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến tim Nhan Tịch run rẩy, "Chị và ấy vẫn tốt mà.” Nhan Tịch cười .

      "Chị đừng gạt em, có tin đồn Lục Khải Chính sắp đính hôn với người phụ nữ khác kìa!” Úc Tử Duyệt tức giận rống lên, vừa ra khỏi miệng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhan Tịch liền hối hận.

      sắp đính hôn với người phụ nữ khác?

      Đầu óc Nhan Tịch trở nên mờ mịt, thể tin cũng tin, cảm thấy Lục Khải Chính làm như vậy đâu, "Tin đồn thôi, phải đâu!” Nhan Tịch cứng ngắc , trong lòng biết có cảm xúc gì. Chẳng lẽ, lời tiên đoán của ông cụ Lục là chính xác sao?

      "Ừ, em cũng hi vọng chỉ là tin đồn, bất luận xảy ra chuyện gì, chị và Lão Lục nhất định phải đồng lòng nha.” Úc Tử Duyệt lại khuyên nhủ Nhan Tịch.

      "Chị biết rồi. còn sớm nữa, chị buồn ngủ quá.” Nhan Tịch ngáp cái, cố nén cảm giác buồn nôn dâng lên, .

      Sau khi tán gẫu với Úc Tử Duyệt, nhịn được mà chua xót trong lòng, lên mạng tra tài liệu, muốn chứng thực xem tin đồn Úc Tử Duyệt rốt cuộc có chính xác hay .

      Tin tức nhiều lắm, chỉ biết công ty của nhà họ Lục sắp ra mắt thị trường, gần đây có hợp tác với Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, trong đó có tấm hình Lục Khải Chính chụp chung với thiên kim của tập đoàn kia, có bài báo vu vơ bọn họ có thể kết thân.

      Bởi vì chỉ có như vậy, nhà họ Lục mới có thể củng cố được thế lực tại.

      đâu, Lục Khải Chính phải người như vậy, rất khinh thường những việc làm thế này! giống như ông cụ Lục đâu! Nhan Tịch tắt máy vi tính, trong lòng ngừng tự khuyên nhủ mình. Nằm giường, tay đặt lên bụng, tay cầm điện thoại di động, nhìn số của , muốn gọi, lại cố hết sức kiềm chế mình!

      Đêm khuya, Lục Khải Chính trở về sau buổi xã giao, đẩy cánh cổng chạm trổ làm bằng đồng ra, nhìn căn phòng vắng lặng, trong lòng vô cùng đơn, cởi áo vest ra, tháo cà vạt, mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lon, tựa người vào thành ghế.

      tay lấy điện thoại di động ra, mở lời nhắn trong hộp thư ra, nghe từng tin nhắn bên trong.

      "Cậu chủ Lục, chúng tôi phát tiểu thư Nhan Tịch mang thai!” Nghe vài lời nhắn quan trọng, Lục Khải Chính định tắt điện thoại di động lời nhắn kia chợt vang lên, toàn thân Lục Khải Chính trong nháy mắt cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.

      mang thai!

      Sau khi hoàn hồn, Lục Khải Chính vội cầm điện thoại di động lên, gọi cho . mang thai từ lúc nào? Tại sao đến bây giờ mới biết? Lục Khải Chính trong lòng nghi vấn!
      dunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: nổi giận

      Gọi điện thoại xác minh ràng mọi chuyện, xác định Nhan Tịch đúng là mang thai hơn tháng, để điện thoại xuống, Lục Khải Chính biết là nên mừng rỡ, hay là tức giận! Tại sao cho ? Mang thai hơn tháng, gần hai tháng rồi, tại sao lại cho biết?

      Giờ phút này, cảm xúc của Lục Khải Chính vô cùng phức tạp! Buồn bực lại kích động! Nhưng nhiều hơn vẫn là tức giận, tức giận cho biết, tức giận vì trong lòng ! Càng giận mấy ngày qua đối xử lạnh lùng với ! Chẳng lẽ biết ở Thủ Đô bận rộn thế nào, hàng ngày phải đối mặt với bao nhiêu áp lực sao?

      Nghĩ vậy, trong lòng Lục Khải Chính càng thêm oán giận Nhan Tịch.

      Dằn kích động muốn gọi điện thoại cho xuống, bỏ điện thoại di động lại, vào phòng tắm. Nhan Tịch cầm điện thoại di động cả đêm, cả đêm hề chợp mắt.

      Thời gian lại từng ngày trôi qua, Tế Nguyên Đán sắp đến, Lục Khải Chính cũng sắp phục chức rồi. Mấy ngày nay, tin tức về và thiên kim Mục thị kết thân lại bị truyền xôn xao, công ty nhà họ Lục cũng thuận lợi ra mắt thị trường, cứ như vậy, thế lực của nhà họ Lục lại thêm vững chắc.

      Nhan Tịch đọc báo mỗi ngày, nhìn những bức hình Lục Khải Chính chụp chung với người tên Mục Tuyết Nhi, trái tim từng chút từng chút trầm xuống. nghĩ, Lục Khải Chính hẳn biết chuyện mang thai, còn nếu như vẫn chưa biết chứng tỏ quan tâm tới .

      Suy nghĩ kỹ chút khả năng đầu vẫn lớn hơn, nhưng nếu là như vậy, biết mang thai tại sao vẫn liên lạc với ?

      ***

      Lục Khải Chính bước vào ngôi nhà nhiều ngày về, mới vừa vào cửa, thấy ba ngồi trong phòng khách uống trà, mẹ , bà Chu Tú Lan cũng ở đây, thấy về, Chu Tú Lan cười cứng ngắc, "Khải Chính, con định lúc nào phục chức?” Chu Tú Lan lộ ra nụ cười dịu dàng hiếm có, tiến lại gần hỏi.

      Lục Khải Chính hiểu, lần này giúp nhà họ Lục thoát khỏi khó khăn, làm cho mẹ rất hài lòng, hơn nữa, chủ của công ty đó cũng chính là bà, mặt khác thấy và Mục Tuyết Nhi thân nhau bà cũng càng hài lòng hơn.

      "Sau Tết Nguyên Đán.” Lục Khải Chính lạnh nhạt , trong lòng chút vui sướng nào, ngồi xuống ghế sofa.

      "Thành công rồi! Công ty sau này giao cho David xử lý, con an tâm làm ! Bây giờ là Cục phó, nên quá liều lĩnh, cơ trí chút!” Chu Tú Lan ngồi xuống bên cạnh, nhìn con trai dựa người lên ghế sofa phía đối diện nhu nhu sống mũi, bà .

      Lục Khải Chính từ chối cho ý kiến, thèm để ý đến bà. Từ đến lớn, mình tự do quen rồi, bọn họ trói buộc được !

      Ông Lục nãy giờ gì, Chu Tú Lan muốn hỏi chuyện của Lục Khải Chính và Mục Tuyết Nhi nên ngừng nháy mắt với ông, muốn ông câu.

      Lục Khải Chính há có thể nhận ra được tâm tư của phu nhân Chu, "Sao thế? Chuyện này giải quyết xong rồi liền muốn thúc dục hôn của tôi hả?” Lục Khải Chính giễu cợt mở miệng, rút điếu thuốc ra, đốt, hai chân bắt chéo, híp mắt liếc nhìn người mẹ lòng tham đáy ngồi đối diện!

      "Lục Khải Chính, con…. con có thái độ gì vậy?” Chu Tú Lan nghĩ thầm, đứa con trai này và bà chính là khắc tinh, từ đến lớn nó chưa từng nghe lời bà câu!

      "Mẹ tôi ơi, bà thấy tốt mà lấy! Chuyện tôi nên làm giúp nhà họ Lục, tôi cũng làm rồi! Thế lực của nhà họ Lục được củng cố vững chắc rồi! Cho dù kết thân với nhà họ Mục, cũng có người nào dám khinh thường nữa.” Lục Khải Chính trừng mắt nhìn Chu Tú Lan, gằn từng câu từng chữ, cứng rắn .

      "Ý của mày là mày muốn lấy con Nhan Tịch kia? Vậy gần đây con và Mục Tuyết Nhi thân thiết như vậy là vì cái gì?” Chu Tú Lan Lệ lớn tiếng hỏi lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

      "Tôi vẫn luôn muốn kết hôn với Nhan Tịch đấy! Mục Tuyết Nhi chỉ là để tung hỏa mù thôi.” Lục Khải Chính lạnh lùng , đứng lên, " cần biết các người có đồng ý hay , lần này, tôi nhất định cưới Nhan Tịch!"

      "Lục Khải Chính! Sao mày lại cứng đầu như vậy? Cho dù chúng ta đồng ý, các chú của mày có đồng ý ? Ông nội mất có đồng ý ?” Chu Tú Lan hỏi liên tiếp.

      "Ai dám đồng ý, cứ thử xem!” Lục Khải Chính lườm Chu Tú Lan, tức giận . được làm được, "Bức tôi nóng nảy lên, khiến cho nhà họ Lục suy tàn tôi cũng có thể làm đấy! tin, các người cứ thử làm , cùng lắm cá chết lưới rách!” ra cửa, Lục Khải Chính quay đầu, bổ sung.

      Bộ dạng tàn nhẫn đó của khiến Chu Tú Lan khỏi run sợ.

      "Được rồi! Bà an phận chút cho tôi! Tính tình A Chính rất cứng rắn, bà cũng phải biết, chớ làm cho con ruột chịu nhận mẹ!” Sau khi Lục Khải Chính rời , ông Lục Vinh Trác mới mở miệng .

      "Tôi….tôi phải là vì muốn tốt cho nó sao? Ông cũng biết Nhan Tịch kia như thế nào đâu! Nếu lai lịch của ta bị lộ..."

      "Bà cái gì vậy? Lai lịch thế nào?” Nhìn dáng vẻ muốn lại thôi của Chu Tú Lan, Lục Vinh Trác đứng lên, chất vấn. Vẻ mặt Chu Tú Lan trở nên kinh hoảng, "Vì... Nhan Tịch đó cũng chỉ là nông thôn có gia thế có bối cảnh...” Chu Tú Lan vội vàng lôi ra lý do, .

      "Sợ rằng chỉ đơn giản như vậy?” Lục Vinh Trác nhìn bà chằm chằm, trầm giọng hỏi, sống lưng Chu Tú Lan toát mồ hôi lạnh, "Có gì phức tạp đâu chứ, nông thôn thể xứng với A Chính được! nữa, tôi thẩm mỹ viện đây.” Chu Tú Lan cố tỏ ra bình tĩnh, xong, vội vàng rời .

      Ông Lục nhướng mày, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đúng.

      ***

      Cuối tháng mười hai, tuyết rơi trắng xóa cả thành phố, Nhan Tịch mặc áo khoác dầy, mang giày chống trượt, về phía ngân hàng, rút tiền, lại đến cục bưu chính, gửi khoản tiền về nhà.

      "Mẹ, lần này trả hết chưa ạ? ” Vừa đường, vừa hỏi mẹ, khóe miệng giương lên nụ cười nhõm, cuối cùng trả hết nợ rồi, trong lòng cũng thở phào.

      "Vẫn còn dư, mẹ định đưa phần dư này cho cậu con.” Phía bên kia điện thoại, mẹ khàn giọng , Nhan Tịch nhíu mày, "Cậu bệnh thế nào ạ?” Nhắc tới cậu, trong đầu khỏi lên hình ảnh của ông cụ Lục, Nhan Tịch lại buồn bực trong lòng.

      "Vẫn như bình thường thôi, con dâu lại chẳng thèm quan tâm đến, ba ngày hai bữa lại ồn ào cãi vã!” Bà Nhan lại .

      "Dứt khoát ly hôn với họ cho xong!” Nhan Tịch nhớ tới dáng vẻ cố tình gây của chị dâu đó, tức giận .

      "Ly hôn, còn đứa bé làm sao? Tịch à, những chuyện này con chớ xía vào, coi như nghe thấy. Trời lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo vào, nên ăn uống quá tiết kiệm! Mẹ xin lỗi con.” Bà Nhan chua xót , Nhan Tịch nghe lời của mẹ mình, trong lòng cũng khỏi chua xót, cổ họng nghẹn ngào, nhìn lên bầu trời mênh mông, tay tự chủ sờ bụng, rất muốn cho bà biết, mang thai, biết nên làm gì bây giờ, nhưng cuối cùng vẫn là lên lời.

      "Mẹ! những lời nhảm nhí này làm gì! Con sống rất tốt, tin hãy hỏi em con xem!” Nhan Tịch lớn tiếng , chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, trước sau đều như thế.

      Bà Nhan thở dài, thêm gì nữa, hai mẹ con cúp điện thoại. mình Nhan Tịch đường, nhìn tuyết vẫn ngừng rơi xuống, trong lòng lạnh lẽo vô cùng, việc vui mừng duy nhất trong lòng chính là giúp mẹ trả nợ, trong đầu lại khỏi nhớ đến khuôn mặt của ba, lòng chua xót.

      Con muốn dưỡng mà cha mẹ thể chờ....

      Hít mũi cái, kiềm chế chua xót trong lòng.

      Lục Khải Chính đứng ở ngã tư đường, nhìn xa xa phía bên trái, toàn thân mặc chiếc áo lông ca-rô đen xám, cổ quấn khăn quàng màu đen, chân giày chống trượt thẫm màu, ánh mắt dời xuống nhìn bụng của , vẫn chưa nhìn ra được mang bầu.

      dường như hề phát ra , Lục Khải Chính thân màu đen cứ đứng như vậy nhìn từng bước gần về phía mình. biết, ngày ấy rời , mẹ tới tìm , cũng biết luật sư của ông nội cũng từng tìm .

      nghĩ, nhất định là bị uy hiếp nên mới cố ý xa cách như vậy!

      Nhận thức như vậy, khiến chịu nổi, trong lòng càng tức, càng oán giận hơn! Trong lòng , rốt cuộc có phải là người đàn ông để có thể dựa vào hay ? !

      Nhan Tịch nghiêng về phía trước, chỗ ngã tư đường bóng dáng màu đen hấp dẫn tầm mắt, trong lòng chợt rung động, con ngươi nhìn , cỗ ghen tuông xông lên, dừng chân, Lục Khải Chính cũng ở đây nhìn , trong miệng còn ngậm điếu thuốc.

      Lục Khải Chính thấy phát ra mình, tới thùng rác bên cạnh, vứt bỏ thuốc, về phía .

      Nhan Tịch thấy tới, tim ngừng được mà run rẩy, rung động. Nghĩ thầm, chừng vẫn còn chưa biết mang thai....

      Trong lòng vô cùng phức tạp, đủ loại cảm xúc dâng trào. Lục Khải Chính còn chưa đến cạnh , mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào mũi, nhìn khuôn mặt chút biểu cảm của , cảm thấy có chút xa lạ. Lục Khải Chính rốt cuộc cũng đến gần, nhìn cái, sau đó, túm lấy ống tay áo của , kéo về phía chung cư.

      Nhan Tịch run sợ, bước rất lớn, làm nhịn được mà xoa bụng, " buông ra!” Sợ đứa bé bị động, Nhan Tịch tức giận quát. Lục Khải Chính mặc kệ , kéo thẳng về phía trước. Nhan Tịch sợ khiến người đường để ý, dám kêu nữa, bước chân nhanh hơn, đuổi theo .

      Dọc theo đường , ngừng lo lắng cho đứa bé, có cách nào hiểu được thái độ bây giờ của đối với là như thế nào!

      Toàn thân Lục Khải Chính tản ra cảm giác vô cùng lạnh lẽo, kéo , thẳng tới chung cư, lúc lên lầu, Nhan Tịch rốt cuộc cũng ra sức hất cánh tay của ra, "Tự em có thể được!” tức giận rống lên , tay ôm chặt bụng che chở.

      Vẻ mặt của Lục Khải Chính vẫn chút thay đổi, dẫn đầu lên lầu, Nhan Tịch nghĩ thầm, chắc hẳn tức giận vì nhiều ngày như thế mà hề liên lạc với .

      có chìa khóa, chờ Nhan Tịch thở hồng hộc leo lên đến nơi, mở cửa, "A.” Cửa vừa mới được mở ra, liền vào, cũng dùng sức kéo vào, Nhan Tịch hoảng sợ, vội che chắn bụng mình, vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm.

      " bị thần kinh à?” Nén đau khổ trong lòng, quát.

      "Mang thai?” Lục Khải Chính giương môi, con mắt sâu thẳm liếc nhìn , giễu cợt mở miệng. Nhan Tịch bởi vì lời mà kinh hãi cũng có chút sửng sốt, biết rồi sao?

      "Mẹ lại tìm em? Ông nội cũng viết thư cho em?” Lục Khải Chính nhìn , lại giễu cợt hỏi, mặt nở nụ cười lạnh khiến Nhan Tịch vô cùng kinh hãi, vừa định mở miệng, Lục Khải Chính lại tiếp.

      "Bọn họ uy hiếp em rời khỏi , em liền muốn buông tay , phải ? Nhan Tịch! Ở trong lòng em, con mẹ nó rốt cuộc có quan trọng hay ?” Sắc mặt Lục Khải Chính xanh mét, trừng mắt nhìn , rống lớn, gân xanh phập phồng trán.

      Nhan Tịch ngờ sau khi biết nỗi khổ tâm của lại còn có thể hung dữ với như vậy, hơn nữa, còn trong khi mang bầu……

      "Em chỉ biết an toàn tính mạng của người thân em là quan trọng nhất.” Nhan Tịch lầm bầm mở miệng, nhìn vào mắt .

      "A.” Lục Khải Chính vung tay về phía mặt của , Nhan Tịch theo bản năng hét lên, có điều lại cảm thấy đau đớn chút nào, cái tát kia cũng đánh lên mặt của . Cái tát kia của Lục Khải Chính cuối cùng cũng thể rơi xuống!

      " cho cùng, em chính là tin ! Em coi như là người đàn ông em có thể lệ thuộc vào! Nhan Tịch, cho em biết, tại chuyện ở Thủ Đô giải quyết xong hết rồi, có năng lực cưới em, ai dám can dự! Nhưng con mẹ nó muốn em! Đứa bé này, em bỏ nó !” Lục Khải Chính tàn nhẫn trừng mắt nhìn , lời tàn nhẫn, từng câu từng chữ sắc bén như lưỡi dao đâm vào trong lòng Nhan Tịch.

      ngẩn người, thân thể sắp ngã may mà kịp thời ổn định ghế sa lon.

      Chưa từng nghĩ tới, cho dù Lục Khải Chính tức giận hơn nữa, cũng những lời nhẫn tâm như vậy với , bi thương nhìn , "Tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện gả cho . Đứa bé này, tôi bỏ, ! Cút !” Trái tim Nhan Tịch lạnh lẽo, bị đông cứng thành khối băng, nhìn chằm chằm, rống to.

      Lời của khiến tổn thương lần nữa, ngày đêm bận rộn, người ta lại thèm quan tâm, cũng chưa từng nghĩ tới gả cho ! Lục Khải Chính tức giận như bị lửa đốt, hận thể tiến lại bóp chết ! cũng tức giận xông lên phía trước, tay đẩy ngã ra, "A…… …… làm gì thế?"

      "Xoẹt”

      Lục Khải Chính nổi giận giống như con sư tử phát điên, sắc mặt xanh mét, dữ tợn, điên cuồng vừa xé rách quần áo của , vừa mắng, "Nhan Tịch! Coi như có dũng khí! xứng để tôi như vậy vì ! Coi như Lục Khải Chính tôi có mắt như mù mới điên cuồng như vậy!"

      "Lục Khải Chính! buông ra! Đứa bé! làm bị thương đến nó mất! điên rồi, buông tôi ra!” Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ như vậy của Lục Khải Chính, Nhan Tịch kinh hồn bạt vía quát, đôi tay vung vẩy loạn xạ.

      "Mất rồi càng tốt! phải là muốn rời khỏi tôi sao? có đứa bé này, cái gì cũng còn nữa! nên vui mừng! là đồ đàn bà ích kỷ!” Lục Khải Chính gào xong, tháo dây lưng ra, tách chân của ra.

      "A.” trực tiếp tiến vào, khổ sở như tê liệt làm thét lên chói tai, hai mắt mở lớn, sững sờ nhìn , ngờ lại đối xử với như vậy!

      Lục Khải Chính tức giận điên khùng, còn chút lý trí nào, chỉ biết tin , coi làm người đàn ông có thể vì mà che gió che mưa, cảm thấy đủ , nỗ lực bỏ ra, tình thể nhiều bằng ! điên cuồng để ý đến đau đớn gào thét, cho đến khi cảm giác có gì đó ướt át thấm ra ngoài.

      Đỏ thẫm chói mắt, làm dừng động tác lại, giống như là bị người đánh cho gậy chợt tỉnh táo lại.

      "Nhan Tịch!” Hoàn hồn, liền hét lên, Nhan Tịch lúc này giống như cái cọc gỗ, cứng đờ nhúc nhích. Lục Khải Chính vội sửa lại quần áo ngay ngắn, cũng sửa sang cho xong, sau đó ôm lên, lao ra khỏi phòng.

      giống như cái cọc gỗ, cứng ngắc ở trong ngực của , cảm nhận được dịch thể ấm áp chảy ra, chỉ thấy khóe mắt chảy ra nước mắt. Lục Khải Chính nhìn , trong lòng biết là đau lòng hay là tức giận, "Lái nhanh lên!” giận dữ quát tài xế, nếu như đứa bé này lại bị mất, bọn họ có thể thể ở bên nhau được nữa……

      Xe dừng lại, ôm , vội vã lao ra khỏi taxi, giống như phát điên mà xông vào bệnh viện.

      Lúc của phòng cấp cứu đóng lại, nặng nề nện quyền lên tường, giờ phút này, chỉ lo lắng đứa bé này có thể giữ được hay !

      Mu bàn tay chảy máu, Lục Khải Chính ngừng hút thuốc lá, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, đáy mắt quầng thâm đen sì. Cho dù có giận hơn nữa, cũng nên làm tổn thương đứa bé này, cũng nên với những lời tàn nhẫn như thế.

      Giờ phút này, vô cùng hối hận vì những lời độc ác đó.

      Cũng may, chỉ chốc lát sau cửa phòng cấp cứu liền mở ra, "Đứa bé giữ được, có điều hạ thể của sản phụ bị xé rách, chúng tôi nghi ngờ ấy bị xâm hại tình dục, định báo cảnh sát."

      Bác sĩ nhìn chằm chằm Lục Khải Chính, chút sợ hãi, trong lòng Lục Khải Chính thoáng kinh ngạc, ngay sau đó, lấy giấy chứng nhận sĩ quan cảnh sát của mình ra, bác sĩ kia dám thêm gì nữa, gọi người đẩy Nhan Tịch vào phòng bệnh, Lục Khải Chính liền theo, đứa bé có việc gì, thở phào nhõm, có điều hạ thể bị xé rách....

      Lục Khải Chính! Mày làm cái gì vậy? ! Con mẹ nó mày lại làm cái gì với ấy vậy?

      rống to trong lòng, vô cùng căm hận hành động vừa rồi của mình!

      ***

      Cảm giác rút đau đớn nhè từ dưới thân truyền đến, lông mày cố nhíu chặt, "Con.... Đau.... Con...." Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tay ôm lấy bụng, hô theo bản năng.

      "Nhan Tịch.” Thấy tỉnh lại, Lục Khải Chính khàn giọng hô, chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt vô hồn nhìn , "Đứa bé sao.” Lục Khải Chính thào .

      Nghe đứa bé sao, rốt cuộc cũng thở phào nhõm, sau đó, cũng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người kia, ", cút...” nhìn ánh mắt Lục Khải Chính nhìn mình, lạnh lùng phun ra hai chữ. Từng cảnh tượng lúc trước, mỗi câu , đều nhớ ràng.

      "Lúc trước là do .... ..."

      "Cút!” Lục Khải Chính vừa mở miệng giải thích, Nhan Tịch liền rống lên, "Lục Khải Chính! Trước khi đồng ý qua lại với tôi từng , người thân của tôi là quan trọng nhất! Bây giờ, lại làm chuyện khiến tôi càng căm ghét hơn. cút ! Cút!” ngồi dậy, hai tay đẩy ngực của ra, dùng hết hơi sức toàn thân!

      Y tá nghe thấy tiếng hét của Nhan Tịch vội chạy vào, thấy Nhan Tịch kích động như vậy, sợ động thai, vội vàng đuổi Lục Khải Chính ra ngoài.

      Lục Khải Chính lo lắng quá kích động mà bất đắc dĩ ra ngoài.

      Sau khi bóng dáng của biến mất, Nhan Tịch mới khôi phục lại bình tĩnh, hai tay ôm chặt bụng, may mắn đứa bé vẫn còn, trong lòng cũng vô cùng căm hận Lục Khải Chính vì những lời tổn thương như vậy, làm chuyện tổn thương như vậy! Bất luận như thế nào, nhất vẫn là người nhà của ! Mãi mãi đều như vậy!

      Bỗng nhiên, như chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng cầm điện thoại ở đầu giường lên, gọi điện thoại. Lục Khải Chính biết chuyện ông cụ Lục từng viết thư cho , vậy những người khác chắc hẳn cũng biết chứ?

      "Mẹ!” Điện thoại mới nối thông, Nhan Tịch có chút hoảng sợ gọi.

      "Tịch à, sao vậy? Mẹ vừa mới nằm ngủ.” Bà Nhan nghi hoặc hỏi.

      "Mẹ, cậu vẫn ổn chứ ạ?” Nhan Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn đồng hồ, mới phát , là hơn chín giờ tối rồi.

      "Tịch à, có phải là có chuyện gì ? Buổi sáng với con rồi, cậu con vẫn như thế thôi.” Trực giác của bà Nhan cảm nhận được Nhan Tịch có chuyện gì đó, lại hỏi.

      "A, có gì đâu ạ. Vừa rồi con ngủ mơ, mơ thấy cậu, nên hỏi chút.” Lúc này Nhan Tịch cũng mới nhớ ra, buổi sáng mới chuyện điện thoại với mẹ, có điều nghe bà như vậy tức là tại cậu vẫn an toàn, chắc vẫn chưa có người phát ra bí mật ông cụ Lục....

      với mẹ mấy câu rồi cúp điện thoại, sau đó, y tá liền bưng thức ăn vào, Nhan Tịch nhìn thấy bóng dáng của Lục Khải Chính lấp ló ở cửa.
      dunggg thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Bình an của mỗi người.

      thành công, thành công làm cho Lục Khải Chính hận , thành công cắt đứt mọi nhớ nhung của với Lục Khải Chính, thành công cắt đứt tất cả của bọn họ! Trừ đứa bé này, vật kỷ niệm của tình say đắm. biết Lục Khải Chính bao giờ chấp nhận đồng ý chia tay, cho nên mới cố tỏ ra lạnh lùng để cho nản lòng mà thoái chí. Sau khi nhận được thư ông cụ Lục gửi cho mình, bắt đầu thực kế hoạch này rồi.

      Cậu là con của ông cụ Lục và bà ngoại, mà bà ngoại chính là người phụ nữ mà ông cụ Lục từng với , người ông nhưng thể ở bên. Năm đó bà ngoại là y tá chiến trường, ông cụ Lục là đại đội trưởng, còn ông ngoại chỉ là binh sĩ rất bình thường.

      Trong cảnh chiến tranh loạn lạc đó, tình là thứ vô cùng xa xỉ. Nhưng bọn họ lại làm chuyện xa xỉ ấy. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông cụ Lục theo đại đội đến Thủ Đô, hứa với bà ngoại là trở về tìm bà.... Vậy mà....

      chịu nổi những lời đàm tiếu dị nghị, đặc biệt là trong hoàn cảnh đặc thù của năm tháng ấy, bà ngoại mang theo đứa con trong bụng gả cho ông ngoại. Mười năm sau, ông cụ Lục mới biết cậu chính là con trai của ông, nhưng lúc đó ông lấy vợ sinh con. Vì để bảo vệ bà ngoại và cậu, ông có cách nào nhận lại cậu, thậm chí cũng dám ra mặt giúp đỡ họ.

      cảm thấy ông cụ Lục rất ích kỷ, vì danh lợi mình của mình mà bỏ mặc người phụ nữ mang thai đứa con của mình.

      Nhưng, cũng hiểu được, với thân phận và địa vị ông cụ Lục, cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi. nhận mẹ con bà, mới là bảo vệ tốt nhất.

      " bé à, có lẽ cháu cho rằng những thứ này ảnh hưởng được đến tình của cháu và A Chính, nhưng cháu phải biết, khi cháu và A Chính kết hôn, lá bài tẩy của cháu bị đào ra, kể cả thân phận của cậu cháu cũng có khả năng bị lộ tẩy. Chỉ vì lợi ích mà em tương tàn, các triều đại đổi thay đều có cả, cháu là đứa bé thông minh, nên hiểu ý của ông!"

      Tay phải của run rẩy múc cháo, trong đầu lại nhớ lại những lời được viết trong lá thư kia, trái tim ngừng co thắt.

      hiểu được ý của ông cụ Lục, chỉ khi nào thân thế của cậu vẫn chưa bị lộ ra, cậu mới có thể an toàn. Hơn nữa, người đức cao vọng trọng như ông cụ Lục, nếu như chuyện có con riêng bị lộ ra ngoài, cũng ảnh hưởng xấu đến nhà họ Lục.

      "Ông có lỗi với bà ngoại cháu, cũng có lỗi với cháu! Ông là thân bất do kỷ. Lăn lộn quan trường cũng là thân bất do kỷ. Bản lĩnh của A Chính dù có lớn hơn nữa cũng chịu được viên đạn, người muốn gán tội cho người khác!” giọt nước mắt rơi vào trong bát canh, nổi sóng lăn tăn.

      Ở giữa người thân và Lục Khải Chính, lựa chọn người thân, nhưng cũng là bảo vệ .

      hận tin tưởng năng lực của cũng được, hận độc ác cũng được, chỉ biết, mục đích của là đều vì muốn tốt cho mọi người. Cũng có lẽ, đủ, xứng với cố gắng nỗ lực như vậy của . Tất cả, đến đây chấm dứt!

      ***

      Lục Khải Chính mình mờ mịt trong hành lang bệnh viện, mỗi bước giày da và mặt đất ma sát với nhau vang lên những tiếng trầm trầm. biết mình lại làm tổn thương , hơn nữa còn là hai lần tổn thương! Là nhất thời quá xúc động, cũng là vì quá tức giận.

      cảm thấy, Nhan Tịch làm nản lòng thoái chí.

      Sau khi biết mang thai, những có vội vã lao tới Tô Thành gặp , ngược lại còn cố ý để cho giới truyền thông chụp được ảnh của và Mục Tuyết Nhi cùng nhau để kích động , nhưng dù nhìn thấy cũng thèm gọi điện thoại chất vấn .

      những tin năng lực của , ngược lại cũng coi trọng , xem nửa kia của ! , đối với người thân là quan trọng nhất, có thể hiểu được, biết cha qua đời lúc mười chín tuổi, ở cái tuổi đó, vẫn còn rất non nớt, vẫn chỉ là đứa trẻ, chịu nổi đả kích như vậy, trơ mắt nhìn người thân nhất rời nhưng làm gì được, loại đau khổ này mặc dù chưa từng trải qua, nhưng có thể hiểu được. Nhưng tối thiểu nên xem là người nhà chứ? Dù có bất kỳ khó khăn, có nỗi khổ tâm nào, cũng có thể cho biết mà?

      Ích kỷ mình gánh chịu, biến thành kẻ ngu, liều mạng vì , phấn đấu vì tương lai của bọn họ, nhưng kết quả thế nào? Ngay cả khi mang thai cũng chịu cho biết!

      Lục Khải Chính! Mày cần gì phải sống mệt mỏi như vậy?

      Cũng được, buông tay buông tay! Ít nhất cũng được sống phóng khoáng!

      biết, Nhan Tịch cũng từng vì mà trở nên dũng cảm hơn, nếu khi nhận được cuộc điện thoại đe dọa kia, cũng ngầm cho biết, có điều lần này, bức thư của ông cụ Lục khiến nhận ra được nguy hiểm thực , cũng ý thức được an nguy của Lục Khải Chính.

      ***

      Đêm dài dằng dặc, khó mà ngủ được, vết thương giữa hai chân co rút đau đớn, mỗi lần đau, đều là nhức buốt đến tận xương. Lần này, làm tổn thương , so với kia gậy còn nghiêm trọng hơn. Mỗi lần nhắm mắt lại, đều là vẻ mặt dữ tợn của .

      may là đứa bé vẫn còn. Bảo bối này cho dù chưa được hai tháng, nhưng cũng có thể cảm nhận được tồn tại của nó, nó là người thân mới của , bất kể mẹ có mắng thế nào, trách ra sao, cũng sinh ra.

      "Con à, ba chỉ nhảm thôi, chỉ là nhảm thôi, ba vì quá giận mẹ nên mới như vậy.” Nhớ lại lúc Lục Khải Chính vô tình bảo bỏ đứa bé , trong lòng Nhan Tịch quặn đau từng cơn! nhất định là vô cùng tức giận, vì vô cùng tức giận cho nên mới những lời như vậy .

      Có điều, làm như vậy cũng khiến hoàn toàn buông tay!

      Nhan Tịch chỉ ở lại bệnh viện ngày, mà trong ngày ấy, Lục Khải Chính hề đến nữa. Ngày hôm sau, trước khi xuất viện, mới được biết, có người thanh toán tiền viện phí cho . mặc lại bộ quần áo tối hôm trước mình mặc, mình rời khỏi bệnh viện.

      Vết thương ở hạ thể còn sưng đau, bác sĩ trước đây từng bị thương, chỗ vết thương khâu lại quá mỏng manh, cho nên mới dễ bị xé rách như vậy, dặn về sau nhất định phải chú ý, hơn nữa, thai nhi cũng vô cùng ổn định, tháng tới, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.

      khỏe mạnh của thai nhi, thể uống thuốc tiêu viêm, thể tiêm thuốc mê, chỉ có thể chịu đựng đau đớn đến tê liệt này.

      Vết thương bên ngoài đau, nhưng nỗi đau trong lòng còn sâu hơn, còn nghiêm trọng hơn.

      người có tiền, từng bước chậm chạp về nhà, lúc lên lầu, cảm giác như vết thương lại bị xé rách ra vậy, đau rát vô cùng! Chủ cho thuê nhà mở cửa giúp , ghế sa lon, vết máu sàn nhà vẫn lưu lại, chuyển thành thành màu nâu, dính sàn nhà.

      Sững sờ đứng đó, trong đầu lên gương mặt hung tợn như ma quỷ của Lục Khải Chính, trong lòng lại thấy buồn nôn, nhanh chóng chạy vào toilet, lấy chậu nước, cầm khăn lông, sau đó, quỳ xuống sàn nhà, dùng sức lau vết máu đất.

      điên cuồng lau, ràng vết máu còn nữa, vẫn chịu bỏ qua, tiếp tục lau cho đến khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

      "Ọe.” Nhìn chậu nước hóa thành màu đỏ, mùi máu tươi tanh lòm bốc lên khiến buồn nôn, vội vã đứng dậy, chạy vào toilet....

      Nôn lúc lâu, nôn ra toàn bộ bữa sáng ra, chỉ chốc lát sau, lại "Oa" tiếng khóc rống lên, nước mắt chảy ròng ròng, rốt cuộc đè nén được khổ sở trong lòng! Tại sao lại để gặp được Lục Khải Chính? Tại sao để cho trải qua nhiều như vậy? ! chỉ nghĩ đơn giản ....

      ***
      Nôn xong, trở lại phòng ngủ, lấy túi chườm nóng, rót đầy nước, bỏ vào trong chăn, nghe thảm điện có bức xạ nên dám dùng, vừa nằm xuống liền ngủ say. Cũng chỉ có lúc ngủ say, mới cần suy nghĩ nhiều.

      Nhưng mặc dù như vậy, cũng tránh được nằm mơ, mơ thấy ông cụ Lục nắm tay , hãy rời xa Lục Khải Chính; cũng mơ thấy ba, vẫn cao lớn như khi còn sống, mơ thấy dán vào sau lưng của ông ngủ; còn mơ thấy mẹ, khóc với bà, "Mẹ, con rất mệt mỏi!"

      Cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, lại thể với người khác.

      Dần dần, gục lưng của ba mà ngủ thiếp , ngủ cực kỳ lâu, đợi khi tỉnh lại, chỉ thấy ba xoay người lại, sau đó là gương mặt Lục Khải Chính, “A!” giật mình tỉnh giấc, cả phòng tối đen khiến thở phào cái.

      Nhưng, chỉ chốc lát sau, đèn của phòng khách sáng lên, kinh hãi ngồi bật dậy, xuống giường.

      Dè dặt ra cửa, “Húc Dương?” Là em trai mình? Nhan Tịch ra cửa, thầm nghĩ, rồi la lớn.

      Nhưng, lúc ngẩng đầu lên, lại thấy Lục Khải Chính mặc áo khoác màu đen đứng ở phòng khách, trong lòng Nhan Tịch hoảng sợ, trái tim quặn đau, lúc Lục Khải Chính nhìn chỉ mặc áo len, quần thu, dép, khuôn mặt gầy gò, mái tóc hơi dài lộn xộn, trái tim lại đau đớn.

      Nhan Tịch sững sờ đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt, “Nơi này hoan nghênh .” lạnh nhạt , ngẩng đầu, nhìn .

      “Tôi lập tức !” Lục Khải Chính mở miệng, trầm giọng , giọng cũng rất lạnh lùng, mang theo chút tình cảm nào. tuyệt tình cũng lạnh lùng vô tình! Cố ý nhìn vào đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt gầy gò, dáng vẻ tiều tụy của Nhan Tịch, ép mình phải độc ác, được quan tâm tới nữa, dù cho trong bụng của bây giờ còn có đứa bé của !

      “Vậy có chuyện gì, mau !” Nhan Tịch lạnh lùng .

      Lục Khải Chính bước mấy bước đến gần , lúc còn cách hai trượng (khoảng 6.66m) dừng lại, ánh mắt sâu xa nhìn , “Nhan Tịch, sau này tôi xen vào chuyện của nữa, cách khác, tôi với còn bất cứ quan hệ gì! Nhưng tiền nuôi dưỡng đứa bé này tôi bỏ ra! Nếu như muốn nó, sau khi sinh nó ra có thể đưa cho tôi nuôi dưỡng!” Lục Khải Chính bình tĩnh từng câu từng chữ.

      Lời này, đối với Nhan Tịch mà , chắc chắn khiến tổn thương sâu sắc, hơn nữa câu kia, còn bất cứ quan hệ gì……

      Tốt, rất tốt, cái muốn chính là kết quả này.

      "Tiền nuôi dưỡng có thể bỏ, nhưng đứa bé này, tôi đưa cho , tôi cũng hi vọng nhà họ Lục các người nên có ý đồ gì với đứa bé này. Nếu như cái thai này giữ được, cả đời này tôi có thể có con được nữa.” Nửa câu sau, dối, hi vọng Lục Khải Chính chớ tưởng rằng mới muốn giữ đứa con này.

      Nửa câu sau cũng thực đả thương trái tim của Lục Khải Chính, vốn tưởng rằng còn , ngờ……

      “Tôi kết hôn với , tự nhiên còn người tới tìm gây phiền toái nữa.” Giọng Lục Khải Chính đầy vẻ giễu cợt, lo sợ và người nhà của bị tổn thương, nhưng cũng suy nghĩ cho chút, nhẫn tâm làm tổn thương như vậy....

      Nhan Tịch nhìn gật đầu cái.

      “Lời hứa trước đây của tôi rằng lấy tôi muốn rút lại, bởi vì tôi chợt nhận ra xứng đáng để tôi như vậy!” Lục Khải Chính tàn nhẫn hạ quyết tâm, .

      Nhan Tịch còn biết đau là cảm giác thế nào nữa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, thể để thất bại trong gang tấc được, cố để ý tới lời của , nhếch môi, cười cười, “Đúng vậy, tôi xứng đáng. Có lẽ cũng là do tôi chưa bao giờ hoàn toàn tiếp nhận !”

      Lục Khải Chính nắm chặt quả đấm, nhìn nụ cười chói mắt nơi khóe miệng , lửa nóng cuồn cuộn trong ngườ, chỉ muốn xông lại, bóp chết ! Nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, thể mắc sai lầm lần nữa! Vì , xứng đáng! cười mỉa mai, con ngươi sâu thẳm trợn trừng nhìn cái, sau đó, xoay người.

      Nhan Tịch nhìn bóng lưng của , trái tim quặn thắt, “ chờ chút.” bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội hướng về phía bóng lưng của , gọi. Lục Khải Chính nghe thấy tiếng mình, trong lòng chấn động, nếu như lúc này, , , nghĩ, nhất định ở lại.

      Nhan Tịch thấy dừng bước liền vội vã chạy về phòng ngủ, từ dưới cái gối lấy ra cái hộp màu hồng, khóe miệng co giật, hít sâu hơi, đè nén nước mắt chực chảy ra, ra khỏi phòng ngủ.

      Khi Lục Khải Chính nhìn thấy chiếc hộp màu hồng tay , mong đợi trong lòng liền bị dập tắt.

      Nhan Tịch tới trước mặt , ngẩng đầu lên nhìn , "Cái này trả lại cho .” Đây là thứ duy nhất tặng cho , Nhan Tịch lạnh lùng , điều khiến Lục Khải Chính cảm thấy mỉa mai chính là, trong túi áo khoác của còn có chiếc nhẫn kim cương mua cùng với chiếc lắc tay này....

      “Lục Khải Chính tôi tặng cái gì rồi, trước giờ bao giờ lấy lại, cứ cầm , còn có thể đổi lấy chút tiền, coi tôi như bồi thường cho !” lạnh lùng, vô tình , sau đó xoay người.

      Lời của làm tức giận lại chua xót, nhịn được vọt tới trước mặt , “ người nguyện ý đánh, người cam tâm chịu đòn! có cái gì là bồi thường hay bồi thường cả! lấy về ! Tránh làm cho tôi nhìn lại cảm thấy buồn nôn!” Nhan Tịch kích động túm tay lại, đem cái hộp nhét vào trong tay của !

      Tay của lạnh như khối băng vậy, Lục Khải Chính thiếu chút nữa cầm ngược lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

      Cười cười, gì, hơi đẩy ra, ra cửa.

      Nhan Tịch trơ mắt nhìn mở cửa, chút lưu luyến nào rời , trong nháy mắt cửa được đóng lại, nước mắt của liền rơi xuống như mưa.... Xoay người nhìn phòng khách, bàn ăn, ghế sa lon, nhớ những khi bọn họ hoan ái qua, còn có cái máy chạy bộ trong góc phòng kia nữa....

      Nhan Tịch cũng hiểu rất con người của Lục Khải Chính, lúc ai đó, nâng niu người đó trong lòng bàn tay, coi như trân bảo, nhưng lúc hận cũng liền vứt bỏ như cây chổi rách, ngại làm tổn thương.

      Cứ như vậy , còn có đứa bé, còn có em trai, mẹ.... giúp ông cụ Lục giữ kín bí mật kia.

      Lục Khải Chính lên chiếc xe hơi màu đen, sau khi lên xe, lại liếc nhìn cửa sổ nhà ở tầng bốn, sau đó, bảo tài xế lái xe rời . phải thích dựa vào bản thân sao? Nhất định chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé!

      Nếu , cần gì phải cầu khẩn, hạ mình nữa? Đúng là người phụ nữ biết tốt xấu!

      Lục Khải Chính nhìn chiếc hộp bọc vải nhung trong tay, nhịn được mở cửa xe, tiện tay định ném ra ngoài, nhưng lại chợt dừng lại, trái tim co rút. cố sức kiềm chế, thuận tay nhét cái hộp vào trong túi.

      Buổi tối hôm đó, ngồi xe ngàn dặm xa xôi trở lại Thủ Đô, nhưng về nhà, cũng về nhà trọ, mà trở về căn hộ cục công an phân cho .

      Sau Tết Nguyên Đán, phục chức làm phó cục trưởng Cục công an Thủ Đô, được phân công quản lí đồn công an, làm quản lý trị an, vân vân, cũng phụ trách điều tra án kiện hình . Lục Khải Chính cũng là người cuồng công việc, kinh nghiệm trình độ thua gì Lăng Bắc Hàn.

      Công việc bận rộn khiến phải làm việc suốt ngày suốt đêm, mất ăn mất ngủ.

      Cũng chỉ có bận rộn, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, mới phải suy nghĩ đến chuyện tình cảm, cần suy nghĩ đến Nhan Tịch mang thai. Có lúc cũng cảm thấy mình tàn nhẫn, đủ quyết tuyệt, lại có thể làm được việc chẳng thèm quan tâm đến nữa.

      Nhưng Lục Khải Chính chính là người ghét ràng như vậy đấy! buông tay là cắt đứt hoàn toàn!

      ***

      Mùa đông lạnh giá, cả Thủ Đô được bao phủ trong làn áo bạc, mùa xuân cũng theo đó mà tới gần. Cục Công an lại càng bận rộn hơn ngày thường, Lục Khải Chính cũng thường làm thêm giờ, cho nên rất ít khi quay về chỗ ở, càng ít trở về nhà cũ. Chuyện cậu Nhan Tịch là con riêng của ông cụ Lục, cuối cùng vẫn bị ba của Lục Khải Chính, ông Lục Vinh Trác phát giác.

      Thấy Nhan Tịch và Lục Khải Chính hoàn toàn cắt đứt, ông cũng đành phải giả bộ biết.

      Nhan Tịch mang thai đầy ba tháng, bụng chỉ thoáng nhô lên chút xíu, hơn nữa có quần áo mùa đông che giấu, người khác nhận ra được là mang thai, qua ba tháng, nôn nghén cũng còn điều này làm an tâm, như vậy khi về nhà, người trong nhà cũng hoài nghi .

      Lần nữa nhấn mạnh bảo em trai giữu kín bí mật, em trai cũng hiểu chuyện mà đáp ứng.

      Toàn tâm toàn ý dồn hết tâm trí vào đứa bé trong bụng, cũng còn nhiều thời gian để nhớ tới Lục Khải Chính nữa, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy dáng vẻ phá án dũng của tờ báo của Thủ Đô....

      "Tịch, sao con ăn? thấy ngon sao? phải là con thích ăn tôm với mực nhất sao?” bàn ăn bày cả bàn thức ăn, bà Nhan thấy Nhan Tịch chỉ gắp chút rau dưa, ăn hải sản, thứ bình thường thích ăn nhất, nghi hoặc hỏi.

      Em trai Nhan Húc Dương cau mày, nhìn cái, "Trước kia có lần ăn hải sản bị dị ứng cho nên dám ăn nữa.” có bầu, nào dám ăn hải sản! Nhan Tịch cười , biết còn có thể giấu bọn họ được bao lâu nữa....

      "Vậy đừng ăn. Con nhóc chết tiệt, trước khi nấu cơm cũng biết với mẹ tiếng!” Bà Nhan cằn nhằn.

      "Con quên mất.” Nhan Tịch cười trả lời.

      "Lục Khải đó, mùng sáu năm sau kết hôn. Thằng bé tốt, là người giải ngũ chuyển nghề, bây giờ làm việc trong thành phố, lúc đó con mà đồng ý lấy người ta, bây giờ cũng……."

      "Mẹ! Lục Khải rất tốt, nhưng con có tình cảm với ấy! Hai người sống với nhau có tình cảm sống thế nào được ạ!” Nhan Tịch cười , biết vấn đề cũ lại bị nhắc lại nữa rồi, ra cũng trách mẹ mình thúc giục như vậy, hết năm nay, cũng 27 tuổi rồi! Ở quê, xem như là lỡ rồi, những gần nhà học hành mười bảy mười tám tuổi kết hôn, còn những người bạn thời trung học cơ sở, trung học phổ thông của con đều lớn rồi.

      " có tình cảm từ từ bồi dưỡng, mẹ để cho tự con tự tìm con lại chịu, ngày ngày cắm đầu vào viết tiểu thuyết, mẹ thấy con viết đến đần độn rồi!” Bà Nhan lại , Nhan Húc Dương nghe lời của mẹ già, lại quay sang phức tạp nhìn chị ở phía đối diện.

      Nhan Tịch cũng trừng mắt nhìn cậu cái, ở nhà mấy ngày nay, gần như ngày nào cũng đều đề phòng nhìn em trai mình, chỉ sợ cậu với mẹ những điều nên , khiến chuyện của bị lộ!

      "Con muốn kết hôn đâu, độc thân sướng hơn! Tự do!” Nhan Tịch nửa đùa nửa , trong lòng lại chua xót.

      "Chị con khờ!” Bà Nhan nhìn Nhan Húc Dương .

      "Mẹ! Mẹ cứ mặc kệ chị ấy ! nhiều!” Nhan Húc Dương hiểu khổ sở trong lòng Nhan Tịch, liếc mắt với bà Nhan. Nhan Tịch thấy em trai giúp mình, biết mẹ cũng thương em trai nhất, trong lòng an tâm ít.

      "Con ăn no rồi, con ngủ chút.” Nhan Tịch uống ngụm canh, dè dặt đứng dậy , bà Nhan cau mày, nhìn động tác của có chút nghi ngờ, "Sao lúc nào con cũng ngủ thế, ra ngoài chơi, trò chuyện với bạn, ngày nào cũng ở nhà!” bà Nhan lại .

      Nhan Tịch lên tiếng, đến phòng của mình, đóng cửa lại.

      Đưa tay sờ lên bụng, nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng, nằm lên giường, nhắm hai mắt lại, tự chủ được nghĩ tới Lục Khải Chính. chỉ có thể lặng lẽ nhớ nhung ở trong lòng, cũng hi vọng kỳ nghỉ Tết này chóng qua để có thể sớm được rời khỏi nhà, nán lại ở nhà ngày, cũng lo lắng đề phòng nhiều thêm ngày.

      Buổi tối đêm ba mươi, Nhan Tịch bị sốt, vùi người trong chăn, bị bà Nhan phát , "Mau uống thuốc hạ sốt ! Con bị sốt cao quá, nếu tối nay vẫn hạ sốt phải bệnh viện thôi, năm hết tết đến rồi."

      "Mẹ! Con thể…… Uống chút nước là được thôi!” Thiếu chút nữa lỡ miệng, Nhan Tịch vội vàng , toàn thân nóng lên, cảm giác lạnh lẽo lại kéo đến, nóng lạnh lần lượt thay đổi, cảm giác đó khiến vô cùng khó chịu. Vì để làm tổn thương đứa bé, dám uống thuốc!

      " nhăng cuội gì đó, sốt cao chứ có phải cảm vặt bình thường đâu, để lâu tốt, người nóng như lửa rồi, bị viêm màng não làm sao?” Bà Nhan buồn bực , Nhan Tịch cau mày, nhận lấy viên con nhộng, bưng chén cốc nước lên uống, "Được rồi, mẹ, mẹ xem ti vi , con sao đâu.” Nhan Tịch lẩm bẩm , giọng cóa chút .

      Bà Nhan sửa sang lại chăn giúp , vỗ vỗ mấy cái, rồi mới ra ngoài. Động tác kia làm nhớ tới Lục Khải Chính, trong lòng lại chua xót, lúc cửa vừa đóng vội vã nhả ra viên con nhộng giấu ở đầu lưỡi lúc này mềm nhũn ra.

      Lại ngừng súc miệng, chỉ sợ thuốc bột này trôi vào trong bụng....

      "Con ngoan.....” Xoa bụng, Nhan Tịch khàn giọng gọi, sau đó, răng cắn chặt vào chăn, thầm cầu nguyện sốt cao mau mau giảm , đừng làm ảnh hưởng tới thai nhi.

      Nhan Húc Dương len lén vào, nhìn khổ sở giường, nhịn được cầm điện thoại di động của lên, tìm kiếm số điện thoại của Lục Khải Chính.

      "Em lấy điện thoại di động của chị làm gì?” Nhan Tịch gầm , đoán được em trai mình định làm gì, hoảng hốt.

      "Em tìm ta! ta là đàn ông kiểu gì thế, chị còn mang thai con của ta cơ mà!” Nhan Húc Dương trừng mắt nhìn Nhan Tịch, tức giận , tìm hết trong điện thoại của cũng tìm được số điện thoại của Lục Khải Chính đâu cả. ra , số của Lục Khải Chính sớm bị Nhan Tịch xóa rồi....

      "Đừng tìm nữa, có đâu! Đừng ầm ĩ làm mẹ sợ! Chị xin em đấy!” Nhan Tịch giọng, vô lực quát, chỉ thấy em trai tức giận nhìn chằm chằm, mặt đầy vẻ đau lòng, "Chị có thể giấu được bao lâu? cho mẹ biết ! Mẹ hiểu mà!” Nhan Húc Dương run giọng , Nhan Tịch nhịn được nước mắt chảy xuống, nhìn cậu, ngừng lắc đầu....

      ***

      "Em con nôn nghén dữ quá, giờ cũng biết ra sao rồi, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì.” Đêm 30, bàn ăn nhà họ Lục chỉ có ba người, bà Chu Tú Lan vừa múc canh cho Lục Khải Chính, vừa .

      Lục Khải Lâm mang thai được hai tháng, nôn nghén rất nhiều, Lục Khải Chính bận rộn vẫn chưa bớt được chút thời gian nào thăm .

      Trong đầu thoáng lại lên gương mặt của Nhan Tịch, trái tim co rút, lại bị cố gắng đè nén, muốn suy nghĩ nhiều tới nữa!

      Lục Khải Chính gật đầu, "Ngày mai con thăm nó.” hiếm khi chuyện ôn hòa với mẹ mình khiến bà Chu Tú Lan tự nhiên cũng vui vẻ, cũng còn dám nhắc tới hôn của nữa.

      "Đứa bé của Nhan Tịch kia phải của con?” Lúc này, ông Lục mở miệng hỏi, trái tim Lục Khải Chính co rút, "Phải sao? phải sao?” Lục Khải Chính hỏi vặn lại.

      "Sắp sang năm mới rồi, nhắc tới ta làm gì? Làm cho A Chính của chúng ta bị tổn thương còn chưa đủ sâu sao? Đứa bé kia sao có thể là của A Chính được……"

      "Cạch!"

      Bà Chu Tú Lan còn chưa hết lời, Lục Khải Chính buông chén đũa xuống, có chút tức giận, "Con ăn no rồi!” lạnh giọng , rồi đứng lên rời . nghe được người khác xấu , lòng Lục Khải Chính buồn bực, đêm 30, rời khỏi nhà, lái xe lang thang đường có mục đích.

      Cũng nhịn được nhớ tới Tết năm ngoái, lái xe đưa về nhà, lần đó, cũng là đêm 30....

      Cuối cùng vẫn về căn hộ ở với ngày trước, nằm ở giường, nhịn được ôm lấy cái gối từng gối....

      "Khải Chính.... Khải Chính.....” Nhan Tịch sốt đến hồ đồ, mê sảng, càng ngừng gọi tên Lục Khải Chính. Nhan Húc Dương canh chừng bên cạnh, trong lòng nôn nóng, lại dám gọi mẹ, nhưng nhìn sốt cao như vậy, yên lòng.

      gọi hàng xóm sát vách, mượn xe của hàng xóm, trong đêm 30, đưa bệnh viện, cũng làm kinh động đến bà Nhan.

      " được…… Chị thể tiêm…… thể.” Lúc định tiêm Nhan Tịch đột nhiên tỉnh lại, vùng vẫy phản kháng, hai mắt nhìn chằm chằm em trai.

      "Có cách nào trị liệu vật lý ?” Nhan Húc Dương mở miệng hỏi, bà Nhan thấy Nhan Tịch như vậy, trong lòng càng nghi ngờ hơn.

      " ấy sốt cao, nếu để nghiêm trọng hơn nữa rất nguy hiểm, bây giờ làm trị liệu vật lí sợ rằng kịp! Chẳng lẽ ấy mang thai?” Bác sĩ cau mày , cũng buồn bực, nếu quả mang thai, sao trước cho bọn họ biết.

      "Ông bậy! Ai mang thai? ! Tôi còn chưa lấy chồng mà!” Nhan Tịch sốt đến đỏ bừng cả mặt, nghe lời của bác sĩ, vội vàng phản bác, hét lớn, trái tim hốt hoảng mà đập loạn xạ.

      "Đúng vậy, bác sĩ, lời này thể bừa được.” Bà Nhan .

      "Vậy mau mau tiêm! hạ sốt rất nhanh!” Bác sĩ lại .

      "Mẹ, con sốt…… còn sốt nữa.” Nhan Tịch nghĩ hết cách để bị tiêm, kéo tay mẹ, đặt lên trán mình, , ai ngờ lời vừa mới dứt, liền hôn mê bất tỉnh

      ***

      Mồng đầu năm, Lục Khải Chính đến nhà Lục Khải Lâm, thăm . Vừa tới nhà liền mới vừa nôn xong được Lăng Bắc Diệp đỡ ra ngoài, “!” Lục Khải Lâm nhìn thấy trai, mừng rỡ kêu, sắc mặt hơi tái nhợt.

      Lăng Bắc Diệp cũng cười cười, ý bảo Lục Khải Chính tùy tiện ngồi.

      "Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy? Nôn nhiều lắm phải ?” Lục Khải Chính nhìn khuôn mặt trắng bệch của em , quan tâm .

      "Nôn rất dữ, ăn cái gì là nôn cái đấy.” Lăng Bắc Diệp thở dài , vẻ mặt đau lòng, đỡ Lục Khải Lâm ngồi xuống ghế sofa, rồi rót nước cho , hết lòng chăm sóc .

      "Cố chịu tháng nữa là hết thôi. Haizz, sinh con dễ dàng." Lục Khải Lâm sờ bụng của mình, nhìn trai, cười , cho dù khổ sở, trong lòng cũng hạnh phúc. Nhưng lòng Lục Khải Chính lại được bình tĩnh như vậy, trong lòng lại nhớ tới người kia, có bị nghén ? Có mệt mỏi, khổ sở lắm ?

      Rồi lại khinh thường bản thân lo lắng cho như vậy, kiên cường độc lập như thế chắc chắn chăm sóc bản thân tốt, bị coi thường như vậy còn nhớ tới làm gì nữa.

      Lục Khải Chính gật đầu, "Sang năm mới đừng làm nữa, ở nhà tĩnh dưỡng tốt ! Từ cơ thể em yếu rồi.” Lục Khải Chính quan tâm , nghĩ mình sắp làm cậu rồi, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui mừng.

      ! đừng lo lắng cho em! Ngược lại là đấy, sao lại chia tay với Nhan Tịch? dễ dàng gì mới vượt qua được muôn vàn khó khăn, sao lại…...” Lục Khải Lâm nhận lấy chén nước Lăng Bắc Diệp đưa tới, bưng lên, nhìn Lục Khải Chính .

      "Được rồi! Chuyện của , em khỏi phải bận tâm!” Lục Khải Chính xong, đứng lên ra cửa.

      "Lão đại, tối nay tụ tập, đừng tới trễ. Mấy em hiếm khi mới được tụ tập cùng chỗ!” Lăng Bắc Diệp hướng về phía bóng lưng Lục Khải Chính , Lục Khải Chính xoay người, gật đầu cái, " đến đúng giờ!” xong liền rời .

      Rạng sáng năm giờ Nhan Tịch hạ sốt, vì để đảm bảo an toàn cho đứa bé, Nhan Húc Dương nhịn được đành ra, bà Nhan lúc ấy thiếu chút nữa té xỉu.

      Khi Nhan Tịch tỉnh lại, nhìn sắc mặt của mẹ mình, biết, bị lộ rồi, vội vàng ngồi dậy, xuống giường, "Bụp bụp.” Quỳ mặt đất, "Con làm gì vậy?” Bà Nhan , nhịn được cũng khóc nấc thành tiếng, sau đó, hai mẹ con ôm nhau khóc lên....

      "Mẹ, con xin lỗi…… con lén sinh đứa bé ra, để cho người ta biết được, mẹ đừng lo lắng.” Nhan Tịch gục đầu bả vai mẹ mình, khóc , kể từ ngày ba qua đời, đây là lần đầu tiên ôm mẹ mà khóc như vậy.

      Bà Nhan cũng rơi lệ, ngờ Nhan Tịch giấu diếm bà lâu như vậy, cái thai được ba tháng rồi....

      "Con bé ngốc! Sao lại ngu ngốc như vậy chứ?"

      "Mẹ, là con hồ đồ, con nhất thời hồ đồ! Đứa này, là sinh mệnh, con nỡ bỏ…… Mẹ hãy cho con sinh nó ra…… Hu hu.” Bao nhiểu tủi hổ, uất ức trong lòng đều hóa thành nước mắt, ngừng chảy ra, vừa khóc nấc vừa .

      Thấy mẹ mình đau lòng như vậy, Nhan Tịch cũng tự trách mình. Nhất thời hồ đồ, đúng vậy, là nhất thời hồ đồ, người, quên mất hết lý trí, trách nhiệm, bất chấp tất cả.... Nhưng những điều này, ở trong mắt Lục Khải Chính, hề chút nào.

      biết, với cá tính của Nhan Tịch, người xuất sắc như , cũng là phạm vào điều tối kỵ của rồi!

      "A Di Đà Phật.... Sinh ra, chúng ta sinh ra! Mẹ cũng phải là người nhẫn tâm…… Đừng khóc…… Ngoan, có mẹ chống đỡ cho con.” Bà Nhan đau lòng cho đứa con này, nghĩ tới vì cái này nhà mà hi sinh, đương cũng dám cho người nhà, mang thai lâu như vậy lại mình yên lặng chịu đựng, lòng bà đau vô cùng. Lúc này, bà sao nỡ trách cứ chứ?

      "Mẹ.” Nghe mẹ vậy, Nhan Tịch bình tĩnh lại, trong lòng rốt cuộc cũng được an ủi rất nhiều, lại khóc rống lên.

      ***

      Cả đám người, ợ chồng Lăng Bắc Hàn, vợ chồng Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Triệt, Quách Mạn, Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam, Tôn Đại Phi tụ tập lại cùng chỗ, vẫn ở khách sạn kia. Úc Tử Duyệt muốn nhìn thấy Lục Khải Chính, sắc mặt vô cùng khó coi, cho dù Lục Khải Chính chủ động chào hỏi , cũng thèm để ý!

      Sắc mặt của Lăng Bắc Sam cũng khó coi, Cố Diệc Thần cũng với câu nào, ngược lại Tôn Đại Phi vẫn nhạo báng Cố Diệc Thần, "A Thần, cậu đó chiếm được Bắc Sam rồi còn quyến rũ nữ tiếp viên hàng , cậu có ý gì? Cẩn thận chị Sam thiến cậu đó!"

      Lời của Tôn Đại Phi làm lòng Lăng Bắc Sam quặn thắt, mà Cố Diệc Thần chỉ nhàn nhạt cười cười, từ chối cho ý kiến, "Uống rượu của cậu !” Cố Diệc Thần vỗ đầu Tôn Đại Phi, cười .

      "Cố Diệc Thần! Cậu dám bắt nạt em tôi, tôi để yên cho cậu đâu!” Lúc này, Lăng Bắc Triệt mở miệng, cười như cười nửa đùa nửa .

      "Cạch.” Lúc này, Lăng Bắc Sam chợt đặt đũa xuống, "Tôi còn có hẹn, mọi người cứ từ từ ăn, xin lỗi!” đứng lên, quét mắt nhìn đám người ngồi, . xong, cầm túi xách lên, rời .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: hận quấn quít.

      Sau khi Lăng Bắc Sam rời , khí trong phòng vẫn như vậy, Lục Khải Chính vẫn như thường ngày, đứng đắn theo sát trêu chọc Đại Phi, Lục Khải Lâm hay thấy buồn nôn nên Lăng Bắc Diệp ở bên cạnh sốt sắng chăm sóc, Úc Tử Duyệt vẫn vẻ mặt chút thay đổi ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng cười cười phụ họa, Lăng Bắc Hàn ngồi bên cạnh, nghe mấy người kia trêu chọc nhau.

      cũng tại sao Lục Khải Chính lại có thể dễ dàng chia tay với Nhan Tịch như vậy, mấy ngày nay ít lần bị Úc Tử Duyệt hỏi, nhưng phải là Lục Khải Chính có thể làm gì đây? Chuyện tình cảm người ngoài tốt nhất nên nhúng tay vào.

      Úc Tử Duyệt vui rầu rĩ ngồi ăn cơm, gần đây mới biết tin Nhan Tịch mang thai , lúc nghe thấy mấy thím trong nhà họ Lăng cái gì mà đứa bé của Nhan Tịch phải là con của Lục Khải Chính, thiếu chút nữa kìm được tức giận mà rống lên, hiểu Nhan Tịch phải là loại người như vậy.

      Nhìn Lục Khải Chính cứ như vậy bỏ mặc ấy, vô cùng tức giận!

      Cuộc liên hoan kết thúc trong ồn ào, vài người đề nghị hát, Úc Tử Duyệt từ chối, phải về nhà chăm đứa bé, Lục Khải Lâm cũng thân thể thoải mái, Quách Mạn cùng Lăng Bắc Triệt đương nhiên càng muốn hẹn hò riêng tư, kết quả hát nữa, mọi người nhà ai người nấy về.

      "Lão Lục!” Lục Khải Chính định lên xe bị Lăng Bắc Hàn gọi lại, cùng Úc Tử Duyệt tiến lại.

      "Uống nhiều như vậy đừng tự mình lái xe! Muốn đâu, mình đưa cậu !” Lăng Bắc Hàn trầm giọng với Lục Khải Chính, Lục Khải Chính ngà ngà say, đầu cũng có chút choáng váng, gật đầu cái, rồi đến chiếc Hummer của Lăng Bắc Hàn, ngồi vào phía sau.

      Sau khi lên xe, Lục Khải Chính ngả người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      "Cậu muốn đâu?” Lăng Bắc Hàn khởi động xe xong, liếc nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi Lục Khải Chính ngồi phía sau.

      "Ừhm.... Kiều Thượng." Lục Khải Chính ngà ngà say , Lăng Bắc Hàn gật đầu cái. Úc Tử Duyệt biết Lục Khải Chính muốn về căn nhà trọ lần trước cả nhà tới ăn cơm. Mới ba tháng trước, Lục Khải Chính và Nhan Tịch ân ái bao nhiêu, nhưng chỉ sau ba tháng liền.....

      "Lão Lục, chẳng lẽ tin đứa bé phải con sao?” Úc Tử Duyệt nhịn được lên tiếng hỏi, lời vừa ra Lăng Bắc Hàn liền đưa tay, cầm lấy tay , bóp , ý bảo đừng nhiều. Úc Tử Duyệt trừng mắt liếc cái, hất tay ra.

      "Đàn ông các người có ai tốt cả!” Úc Tử Duyệt giọng mắng, lấy điện thoại di động ra.

      Lục Khải Chính nghe thấy lời của Úc Tử Duyệt tiếng nào, chưa từng tin đứa bé của Nhan Tịch phải là của , chỉ vì muốn đám người có ý xấu của nhà họ Lục tìm tới Nhan Tịch gây phiền phức, cho nên mới cố ý như vậy.

      Lăng Bắc Hàn nghe thấy lời của Úc Tử Duyệt sâu nhìn cái, biết lại giận đến lựa lời rồi.

      Úc Tử Duyệt cố ý gọi điện thoại cho Nhan Tịch, vì sợ Nhan Tịch nhận điện thoại nên dùng số mình mà dùng số mua ở vùng khác, cũng biết Nhan Tịch lại đổi số rồi. Người này rốt cuộc có từng xem là bạn tốt ?

      Nhan Tịch sốt cao, ngủ ngày, lúc này mơ mơ màng màng bị chuông điện thoại di động đánh thức, cau mày, tưởng là chuông vang lên hồi rồi thôi, nhưng tiếng chuông lại cứ thế dai dẳng vang lên, đưa tay lấy điện thoại đặt bàn, nhìn số điện thoại lạ màn hình, còn là mã số vùng khác.....

      "A lô.” Có thể là điện thoại khách hàng gọi tới chúc Tết, Nhan Tịch liền bắt máy, lễ phép .

      Nghe thấy tiếng Nhan Tịch, Úc Tử Duyệt đau lòng, "Chị Nhan! Là em!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng , giọng có chút nghẹn ngào, cũng bất giác mở loa ngoài, Lục Khải Chính ngồi phía sau nghe thấy lời của Úc Tử Duyệt, trong lòng căng thẳng, toàn thân căng cứng. Lăng Bắc Hàn cũng ngờ Úc Tử Duyệt lại gọi điện thoại cho Nhan Tịch ngay trước mặt Lục Khải Chính.

      ngờ Úc Tử Duyệt lại gọi điện thoại cho , lòng Nhan Tịch trong rối bời, "Duyệt Duyệt, năm mới vui vẻ.” Nằm trong chăn, Nhan Tịch cười , cố ý để cho giọng của mình nghe có vẻ lạc quan, vui vẻ. xem Úc Tử Duyệt là bạn bè, là bạn bè luôn nhớ trong lòng. cũng biết, Úc Tử Duyệt luôn xem như bạn, cũng vẫn luôn nhớ đến .

      Nghe giọng mang theo tiếng cười của , lòng Lục Khải Chính đau nhói, biết tại sống rất tốt, ít nhất còn có thể cười! Khác với , hàng ngày đều dùng công việc khiến cảm thân tê liệt!

      "Chị Nhan! Chị là đồ tim phổi!” Úc Tử Duyệt tức giận quát, mặc dù như vậy nhưng lại vô cùng đau lòng cho Nhan Tịch.

      Lời của Úc Tử Duyệt cũng chính là lời oán trách của đối với , Lục Khải Chính nhếch khóe miệng, thầm cười lạnh.

      "Duyệt Duyệt, chị làm gì đâu chứ?” Nhan Tịch cười , dĩ nhiên hiểu tại sao Úc Tử Duyệt lại như vậy, ấy oán trách có suy nghĩ, chịu liêc lạc với ấy.

      "Lão Lục ở đằng sau em! ta tin con chị là của mình!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng kích động . Lục Khải Chính cau mày, thiếu chút nữa nhịn được hét lên, mà bên kia điện thoại Nhan Tịch đau nhói trong lòng, nhưng vẫn nhếch môi cười cười, tin, Lục Khải Chính nghĩ như vậy.

      tin tưởng .

      "Chuyện này quan trọng. Duyệt Duyệt, bây giờ chị sống rất tốt, rất yên ổn...khụ...em đừng lo lắng cho chị!” Nhan Tịch cười , kìm được ho khan tiếng, lại nén, tự nhiên , muốn Lục Khải Chính nhớ thương mình.

      Nhưng có thể để mặc sống chết được sao?

      Chắc chắn là rồi!

      sống rất tốt, rất yên ổn, cái này Lục Khải Chính hoàn toàn tin tưởng, và người nhà được bình an sống bên nhau, chắc chắn là cảm thấy hạnh phúc yên ổn! Còn , chỉ biết làm liên lụy đến ! Lục Khải Chính trong lòng ảo não, lần nữa căm giận .

      "Đừng gạt em! Thân thể chị vốn tốt, lại mang thai. Nhan Tịch chị có thể đừng cố chấp như vậy nữa có được ?” Úc Tử Duyệt giận đến biết nên thế nào, oán trách .

      "Duyệt Duyệt, chị còn là trẻ lên ba nữa, hơn nữa ở nhà chị còn có mẹ chăm sóc! Em cho chị gửi lời chúc năm mới tới Trung tá Lăng giúp chị, cũng chúc năm mới cả Tiểu Đằng Đằng nữa.” Nhan Tịch thoải mái đổi chủ đề, khách sáo , cổ họng khô ngứa dữ dội, sợ nhịn được nữa lại ho khan mất.

      "Chị đừng cúp điện thoại! Em còn muốn chị chuyện với Lão Lục chuyện!” Úc Tử Duyệt biết ý định của Nhan Tịch, lớn tiếng .

      "Tôi và ấy có gì để cả!” Lúc này, Lục Khải Chính mở miệng, cứng rắn , Nhan Tịch nghe được giọng lạnh lùng vô tình của , trái tim quặn đau, cười cười, làm bộ như nghe thấy, "Duyệt Duyệt, mẹ chị gọi chị ăn cháo gà rồi, cứ như vậy nhé, bái bai.” cười , sau đó dứt khoát tắt máy.

      Tôi và ấy có gì để cả!

      Trong lòng đau nhói, nước mắt ngừng rơi xuống, suốt hai tháng qua đây là lần đầu tiên được tiếng của , nhưng lại là lời vô tình như vậy. Xem ra cũng hoàn toàn cắt đứt rồi. Như vậy cũng tốt, cho cùng, là tổn thương nhiều hơn.

      "Lục Khải Chính! Sao có thể như vậy?” Úc Tử Duyệt sau khi cúp điện thoại, tức giận xoay người, tức giận nhìn Lục Khải Chính ngồi ở băng ghế sau, rống lên.

      "Duyệt Duyệt!” Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt kích động như thế, trầm giọng quát. Lục Khải Chính vẫn như cũ nửa chết nửa sống ngả người vào thành ghế, câu nào.

      "Lão Lục, cho dù cậu có tức giận, cũng nên tuyệt tình như vậy. Cho dù là còn nữa, nhưng còn trách nhiệm của người đàn ông! Nhan Tịch vì cậu mà từ trong sạch bị chà đạp thành thế nào? Chưa cưới mang thai, xảy thai, bị người ta làm nhục, bây giờ ấy lại mang đứa con của cậu nữa! cậu quan tâm sao?” Lăng Bắc Hàn mở miệng .

      những thứ này khiến lòng Úc Tử Duyệt giống như bị dao khoét lỗ, "Chị ấy sao lại gặp phải tên khốn kiếp như chứ? Cả đời này dù có làm trâu làm ngựa cho chị ấy cũng đủ! Bởi vì đó chính là nợ chị ấy! Vốn dĩ chị ấy có thể gặp được người đàn ông khuôn phép, kết hôn, yên ổn sống qua ngày! Nhưng còn sao? thể hứa hẹn với chị ấy nhưng lại vẫn qua lại! Chia tay cũng tốt! Như vậy cũng tốt!” Úc Tử Duyệt nguôi được giận, nghĩ gì cái ấy, rống lên, lời lộn xộn.

      "Cũng đều do tôi, nếu phải do tôi, các người cũng quen nhau! Nhan Tịch cũng phải chịu nhiều đau khổ như vậy!"

      "Úc Tử Duyệt! Chớ nhảm!” Lăng Bắc Hàn lúc này lại quát lên, tức giận khi thấy Úc Tử Duyệt tự trách như vậy.

      "Dừng xe!” Lục Khải Chính rốt cuộc chịu nổi những lời khiển trách của Úc Tử Duyệt, lớn tiếng , xong, tự mình liền giữ khóa cửa, đẩy cửa ra, chờ xe dừng hẳn, liền nhảy xuống.

      "Lão Lục!” Lăng Bắc Hàn kêu lên tiếng, thấy Lục Khải Chính ngã ra đất, nhưng có bị thương gì mới yên tâm, " xuống xem cậu ấy.” Nhìn Úc Tử Duyệt khóc, Lăng Bắc Hàn dịu dàng .

      Gió lạnh thấu xương tạt vào mặt khiến Lục Khải Chính tỉnh táo lại rất nhiều, lấy thuốc lá ra, đốt, rít sâu, rồi nhả khói ra. Lăng Bắc Hàn đuổi tơi, "Những lời Duyệt Duyệt mặc dù xuôi tai, nhưng cũng là lời , người phụ nữ sống yên ổn lại vì cậu mà mang thai, cũng là thiệt thòi.” Lăng Bắc Hàn cũng hút thuốc, bình tĩnh .

      " ấy nếu lại bị sảy thai lần nữa thể sống được! Lão lăng, cậu hiểu tính mình! ấy làm như vậy chính là tin mình, coi mình là người đàn ông của ấy! Nếu mệt mỏi như vậy chia tay ! Như vậy, mình cũng cần con mẹ nó mà hàng ngày hao công tổn sức!” Lục Khải Chính vẫn bình tĩnh .

      "Được, mình cũng khuyên giải cậu nữa! Nếu mệt mỏi chia tay cũng được. Về sớm chút , bây giờ cậu là cục phó, cứ như vậy đường cái, ảnh hưởng tốt!” Lăng Bắc Hàn vỗ vỗ bả vai của , .

      "Mình được chết đâu.” Lục Khải Chính cười , sau đó mở ra bước chân, rời .

      Lăng Bắc Hàn thở hơi, vứt tàn thuốc, rồi lên xe.

      "Khóc cái gì, mỗi người đều có mệnh riêng!” Sau khi lên xe Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt vào lòng, lau nước mắt cho , .

      "Vậy cần khóc sao? Bắc Hàn, so với Nhan Tịch, em cảm thấy mình như sống thiên đường vậy.” Úc Tử Duyệt khóc lóc , Lăng Bắc Hàn cười, "Vậy phải biết thỏa mãn, quý trọng.” Lăng Bắc Hàn giống như dỗ trẻ em, dụ dỗ .

      Úc Tử Duyệt ôm chặt, quý trọng, nhất định hết sức quý trọng hạnh phúc tại, cũng biết thỏa mãn.

      ***

      "Lão Lục!” Lăng Bắc Sam từ quầy rượu bước ra ngoài, trong lúc vô tình chợt nhìn thấy Lục Khải Chính, cau mày, tiến lại lên tiếng gọi.

      Lục Khải Chính nhìn , "Muộn thế rồi sao vẫn còn ở đây?” Lục Khải Chính nhìn Lăng Bắc Sam, hỏi

      " phải cũng như vậy sao? Lục Khải Chính! đáng đánh đòn!” Lăng Bắc Sam nhìn Lục Khải Chính xem thường , khóe mắt liếc thấy chiếc xe quen thuộc ở cách đó xa, vội vã ôm lấy cánh tay của Lục Khải Chính! Lục Khải Chính liền định hất ra, "Đừng có hẹp hòi như vậy chứ! Yên tâm , bây giờ em chẳng có chút cảm giác nào với cả.” Lăng Bắc Sam thân mật ôm cánh tay Lục Khải Chính, giọng .

      Lục Khải Chính nhìn cái, cũng giãy giụa nữa, "Lên xe .” Lăng Bắc Sam ôm tay Lục Khải Chính, cùng ra bãi đậu xe.

      Cách đó xa, Cố Diệc Thần ngồi trong chiếc xe Jeep, trơ mắt nhìn Lăng Bắc Sam ôm tay Lục Khải Chính rời , dáng vẻ vô cùng thân mật, mặt nở nụ cười tươi rói vô cùng chói mắt, nhịn được nắm chặt tay lái, chỉ chốc lát sau liền thấy chiếc xe màu trắng rời .

      Lục Khải Chính chia tay, cho nên tình cảm của Lăng Bắc Sam dành cho Lục Khải Chính lại bùng cháy từ đống tro tàn rồi sao?

      Nghĩ như vậy, buồn bực vỗ mạnh xuống tay lái, cũng cảm thấy bản thân quá bị coi thường rồi! nghĩ ngợi thêm nữa, khởi động động cơ, nhanh chóng rời , cũng theo xe Lăng Bắc Sam nữa.

      "Lão Lục, sau này định thế nào?” Lăng Bắc Sam vừa lái xe, vừa nhìn kính chiếu hậu, thấy xe của Cố Diệc Thần ở phía sau, trong lòng cảm thấy mất mát, lên tiếng hỏi Lục Khải Chính nhắm hai mắt nghỉ ngơi ghế bên cạnh.

      Sao ai cũng hỏi những chuyện thế này vậy?

      "Nên làm cái gì làm cái đó!” Lục Khải Chính kiên nhẫn trả lời, "Nên em đó, nếu thích Cố Diệc Thần, cho cậu ta biết . Đừng để cậu ta hết hi vọng, đến lúc đó em hối hận cũng muộn! Đàn ông khi tuyệt tình là cắt đứt hoàn toàn đấy.” Lục Khải Chính mở mắt, khuyên nhủ Lăng Bắc Sam.

      "Giống như sao?” Lăng Bắc Sam hừ lạnh , "Đến Kiều Thượng rồi, xuống xe !” Lăng Bắc Sam dừng xe, .

      Lục Khải Chính mở cửa xe, thêm cái gì nữa, xuống xe.

      vào trong thang máy, nhìn vào trong gương, chợt thấy mặc bộ quần áo màu xanh nhạt Lục Khải Chính chợt hoảng hốt, trong lòng cũng đau nhói, lắc lắc đầu, bóng dáng của liền biến mất, chỉ còn lại mình . Hai mắt đỏ vằn tia máu, gương mặt tiều tụy, dáng vẻ vô cùng suy sụp.

      Lục Khải Chính rất muốn tới nơi này, nhưng lại khống chế được mà tới đây, có lẽ vì đây là nơi đầu tiên cùng quan hệ, cho nên mới có ấn tượng sâu sắc như vậy.

      Nhìn căn phòng rộng lớn mà trống vắng, cười khổ, vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, từ trong phòng tắm liền truyền ra tiếng đàn ông gầm thét. Lục Khải Chính dùng cách này để phát tiết vui trong lòng, trong đầu chỉ toàn là những lời Nhan Tịch cùng Úc Tử Duyệt, nụ cười kia, tiếng cười nhàng kia...

      vừa hận, vừa oán, oán vô tình, quan tâm đến !

      Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận, cuối cùng, như phát điên xé toàn bộ gối cùng quần áo của ! Tất cả đồ của , đều bị phá hủy hết, nếu như có thể muốn hủy hết đoạn trí nhớ có !

      ***

      Sang năm sau, Lục Khải Chính làm sớm. Nhan Tịch vì sợ hàng xóm phát chưa cưới mang tai lại đàm tiếu những lời hay nên còn cách nào khác là cùng Nhan Húc Dương trở lại Tô Thành sớm.

      "Tịch, chúng ta tuy là người nghèo, nhưng là có tự trọng! Người kia muốn con, mẹ cũng thể ép người ta được! Máu mủ này, chúng ta tự mình nuôi!” Ngày ấy, trước khi , bà Nhan với như vậy. Nhan Tịch cảm kích gật đầu, có mẹ ủng hộ trong lòng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

      cũng giữ kín bí mật của ông cụ Lục, cho mẹ biết, giữ kín thân thế của cậu. Vì cả gia đình được sống yên ổn, làm như vậy cũng đáng.

      Mỗi khi đau lòng, mất phương hướng, đều tự an ủi mình như vậy, nghĩ tới tất cả mọi người có thể được sống yên ổn, vô cùng vui mừng.

      cũng rất ít khi nghe được tin tức về Lục Khải Chính, mỗi ngày làm, viết văn, quả rất bận rộn. Nhìn bụng mình lớn lên từng ngày, trong lòng càng thêm vui mừng...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :