1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Nếu mất rất buồn.

      Tầm mắt hai người giao nhau, đến khi nhìn từng đường nét khuôn mặt tuấn tú kia, Lăng Bắc Sam chợt thấy căng thẳng, quên cả chuyển tầm mắt, ngược lại, Cố Diệc Thần lại chỉ dừng lại giây liền nhìn sang phía Lục Khải Chính, khóe mắt liếc nhìn chiếc vòng thạch màu tím quen thuộc cổ tay Lăng Bắc Sam.

      Thấy Cố Diệc Thần chuyển tầm mắt, Lăng Bắc Sam chợt hoàn hồn, luống cuống đặt dao nĩa xuống, hai tay lặng lẽ buông xuống, giấu dưới bàn, tay phải đưa sang tháo chiếc vòng bên phía tay trái ra, tiện tay đặt xuống ghế ngồi.

      Sau khi làm xong loạt động tác này, mới thở phào nhõm, chỉ sợ Cố Diệc Thần nhìn thấy đeo chiếc vòng tay rặng cho trước đây, có điều thời gian cũng qua lâu rồi, hẳn là còn nhớ nữa.

      "Lão Lục!"

      Lúc này, Cố Diệc Thần toàn thân mặc bộ Âu phục màu đen dắt theo người phụ nữ mặc váy dài trắng, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp đến gần, hai người mang đến cho người ta cảm giác đúng là cặp trai tài sắc.

      Cố Diệc Thần Trùng tới chỗ Lục Khải Chính chào hỏi, nhìn đến Lăng Bắc Sam ngồi bên cạnh Lục Khải Chính lấy cái, xinh đẹp cùng với cùng nhìn ba người cười nhã nhặn. Lúc này Nhan Tịch mới chú ý đến kia, mới thoạt nhìn còn tưởng được nhìn thấy nữ minh tinh Lâm Chí Linh rồi chứ, hai mắt tỏa sáng, mà người đàn ông bên cạnh cũng là người đàn ông nho nhã tuấn tú.

      Lục Khải Chính thấy Cố Diệc Thần lại gần, cũng kịp lên tiếng chào hỏi, con ngươi sâu sắc đánh giá cùng cậu ta, này, chưa từng gặp.

      Lục Khải Chính chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng đứng lên, nhìn đôi trai tài sắc kia cười cười, "Chị dâu của cậu, Nhan Tịch!" Lục Khải Chính cười đứng đắn giới thiệu Nhan Tịch với Cố Diệc Thần, Nhan Tịch cười cười, rồi trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, đồ già đầu còn đứng đắn!

      " em với , Diệc Thần! Gọi Tiểu Cố là được!" Lục Khải Chính giới thiệu Cố Diệc Thần với Nhan Tịch, giọng vẫn hiền hoà mang theo chút đứng đắn như trước.

      "Chào chị dâu!"

      "Chào cậu!"

      Cố Diệc Thần cười cười, nhìn Nhan Tịch gật đầu cái, , lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng bóng, Lăng Bắc Sam vẫn ngồi yên tại chỗ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ghen tuông, biết người phụ nữ kia là ai, có quan hệ gì với Cố Diệc Thần. . . . . . Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy Cố Diệc Thần cùng người phụ nữ khác.

      " này nhìn rất lạ mặt..." Hai mắt Lục Khải Chính cũng nhìn bên cạnh Cố Diệc Thần, .

      Cố Diệc Thần cười cười, "Ôn Uyển, là bạn của em!" Cậu sảng khoái , rồi giới thiệu Lục Khải Chính và Nhan Tịch với Ôn Uyển.

      "Xin chào mọi người." Người cũng như tên, dịu dàng cười , giọng cũng vô cùng êm tai. Lăng Bắc Sam vẫn yên lặng ngồi đó, da đầu có chút tê tê.

      "Chị Sam cũng ở đây ạ?" Lúc này Cố Diệc Thần mới nhìn đến Lăng Bắc Sam yên lặng ngồi, nhàn nhạt , chiếc vòng tay thấy đâu nữa rồi.

      Lăng Bắc Sam nghe thấy lời của Cố Diệc Thần cảm thấy vô cùng chói tai, cũng thấy đau lòng, sao lại gọi như vậy? Có ý gì chứ? Bây giờ nếu đứng lên chính là người hẹp hòi, Lăng Bắc Sam sảng khoái đứng dậy, "Tôi tới đây dự tiệc." Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần tự nhiên , cũng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh gật đầu cái, cũng cười.

      "Lão Lục, chị dâu, chị Sam, mọi người từ từ ăn nhé, bọn em ăn cơm trước rồi." Cố Diệc Thần cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu với cái, sau đó ôm bên cạnh đến góc yên tĩnh ngồi xuống. Nhìn cánh tay trái của Cố Diệc Thần đặt bên hông kia, lòng Lăng Bắc Sam chua xót, ngồi xuống liền bưng ly nước trái cây lên, uống từng ngụm lớn.

      "Bắc Sam, phải em và Cố Diệc Thần bàn đến chuyện đính hôn rồi sao? Giờ sao thế?" Lục Khải Chính nhận ra Lăng Bắc Sam có gì đó khác thường, giọng hỏi.

      Nhan Tịch nghe thấy Lục Khải Chính liền kinh ngạc, cũng chợt nhớ tới bài báo này nọ, ra đây chính là Cố Diệc Thần đó, vừa rồi còn định khen cậu ta với kia xứng cặp trai tài sắc, may là ....

      "Lão Lục..." Lăng Bắc Sam quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn Lục Khải Chính, " còn em nữa, em tiết lộ hết chuyện tốt làm trước kia ra đó!" Lăng Bắc Sam nhìn sang Nhan Tịch, lại nhìn Lục Khải Chính đắc ý cười .

      Nhan Tịch cũng cười cười, cảm thấy giữa Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam dường như có vấn đề gì nữa cả, "Chuyện tốt gì thế?" Nhan Tịch phối hợp với Lăng Bắc Sam nhìn sang Lục Khải Chính hỏi.

      Cố Diệc Thần bên kia cũng nhìn cảnh ba người bọn họ cười đùa, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lăng Bắc Sam, trái tim như thắt lại, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của Ôn Uyển, rốt cuộc nên chọn người mình, hay nên chọn người mình nhưng chẳng thèm để tâm tới mình?

      Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng lại phiền não, cười dịu dàng đáp lại Ôn Uyển. Ôn Uyển thấy vậy khỏi sợ hãi, ngờ lại cười với như vậy.

      Lăng Bắc Sam vô tình nhìn sang chợt bắt gặp nụ cười kia của Cố Diệc Thần, trong lòng đau nhói, từ trước đến nay, nụ cười của chỉ giành cho riêng , trong mắt của , trong lòng của đều chỉ có .

      Vậy mà bây giờ lại cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác. . . . . .

      Lăng Bắc Sam, phải mày cần cậu ta sao?

      Ba người bọn họ rời , lúc đến cửa Lăng Bắc sam tự chủ quay đầu nhìn về phía góc yên tĩnh kia, liền thấy Cố Diệc Thần cầm khăn lau miệng cho tên Ôn Uyển kia. Ngực giống như bị thứ gì đó đè nèn, sao thở nổi, trái tim co rút đau đớn.

      chợt kích động muốn chạy tới chất vấn Cố Diệc Thần, phải ta là chống chưa cưới của sao? phải vẫn còn thích sao? Tại sao lại ở cùng với người phụ nữ khác? Tại sao lại đối xử tốt với người phụ nữ khác?

      "Đợi sóng gió lần này qua , chúng ta huy hôn, trong thời gian này, chúng ta ai can thiệp vào chuyện của nhau." Nhưng cũng chợt nhớ tới lời Cố Diệc Thần với vào buổi tối đó, quan hệ hôn ước của hai người bọn họ chỉ là để che mắt người đời thôi.

      Lục Khải Chính quay đầu thấy Lăng Bắc Sam đứng thất thần, khóe miệng khẽ cong lên, nghĩ thầm Lăng Bắc Sam quả nhiên để tâm đến Cố Diệc Thần rồi.

      "Bắc Sam, em đâu?" Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch lên tiếng gọi Lăng Bắc Sam đứng ngẩn người ở trước cửa, Lăng Bắc Sam vội hoàn hồn, "Em... Em dạo loanh quanh thôi, hai người cứ trước !" với Lục Khải Chính, sắc mặt có chút tái nhợt.

      Nhan Tịch gật đầu cái với , ngay sau đó theo Lục Khải Chính tới bãi đậu xe.

      mình Lăng Bắc Sam tùy ý bước đầu óc mù mờ, còn mải suy nghĩ đến quan hệ của Cố Diệc Thần với người phụ nữ kia, chẳng lẽ Diệc Thần còn nữa sao?

      Tay phải tự chủ cầm cổ tay trái, sờ sờ, thấy gì cả, lòng chợt run lên, cổ tay trái trống khiến hoảng hốt, "Chiếc vòng tay mình đâu rồi?" nhịn được bật ra thành tiếng, nhìn cổ tay trống rỗng của mình, trong lòng sợ hãi, sau đó, vội vã xoay người, để ý hình tượng mà chạy nhanh trở lại khách sạn.

      chạy thẳng lên phòng ăn tầng hai, lúc chạy đến cửa liền đụng ngay vào người đàn ông, mà người kia phải ai khác chính là Cố Diệc Thần từ phòng ăn ra!

      "A" Lăng Bắc Sam hốt hoảng kêu lên, nhìn thấy là Cố Diệc Thần trong lòng chợt co rút, muốn với , Cố Diệc Thần, cái vòng tay kia bị mất rồi, mau vào tìm giúp em với! Nhưng khi vừa nhìn thấy người phụ nữ phía sau , lại vội vàng chuyển tầm mắt.

      Sao lại vội vội vàng vàng như thế? Cố Diệc Thần thầm nghĩ, ngay sau đó, ôm Ôn Uyển tránh sang bên. Lăng Bắc Sam gì, vội vàng chạy vào trong, tới chỗ mình vừa ngồi ăn cơm.

      "Các người có nhặt được chiếc vòng tay thạch màu tím ? Vừa nãy tôi để quên ghế!" Lăng Bắc Sam để ý đến hình tượng, vội kéo người phục vụ lại hỏi, vẻ mặt hoảng hốt, còn kéo ghế ra, nhấc khăn trải bàn lên, ngồi xổm người xuống tìm dưới gầm bàn.

      Cảnh này đều rơi vào mắt Cố Diệc Thần cả, vẻ mặt chút thay đổi , ôm Ôn Uyển rời .

      "Tiểu thư, chúng tôi hỏi mọi người, ai nhặt được chiếc vòng tay nào cả!" Nhân viên phục vụ với Lăng Bắc Sam cúi rạp người xuống định chui vào trong gầm bàn.

      " thể nào! Tôi đặt ngay ghế ngồi mà!" Lăng Bắc Sam đứng lên, vì nóng lòng mà rống lớn, đó là chiếc vòng mà Cố Diệc Thần tặng cho nhiều năm về trước, là món quà sinh nhật đầu tiên lấy hết cảm giác buồn bã trong lòng .

      Lăng Bắc Sam giống như đứa trẻ bị mất thứ mình vô cùng thích, cùng quản lý phòng ăn tìm khắp , nhưng gần như toàn bộ phòng ăn đều bị lật tung lên rồi vẫn tìm được chiếc vòng tay thạch màu tím mà . Lăng Bắc Sam cũng tìm trong túi xách của mình, tìm cả trong túi trang phục nhưng đều có. . . . . .

      Mất rồi, là mất rồi. Quản lý phòng ăn muốn đưa lễ vật làm quà an ủi cho , nhưng lấy, mất hồn mất vía thẫn thờ ra khỏi phòng ăn. . . . . .

      Có phải chỉ đến khi mất người ta mới biết quý trọng hay , giống như chiếc vòng tay kia, bình thường đặt giữa đống trang sức vàng ngọc, chẳng có chút thu hút nào, nhưng bao năm nay chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ nó, ngược lại gần đây lại thường hay đeo nó. vẫn còn nhớ, thạch màu tím kia là chính tay chọn, từng viên thạch là tự tay xuyên vào, độc nhất vô nhị, đời này chỉ có cái.

      ***

      Lục Khải Chính đưa Nhan Tịch dạo cả ngày, tìm hiểu được mười tuần hoàng kim, đến những địa danh du lịch nỏi tiếng, vào dòng người chen chúc như thủy triều, Lục Khải Chính lái xe chở ra vùng ngoại ô vắng vẻ hóng gió, hai người ngồi bên bờ sông cả buổi chiều, nhàng hôn, ôm ôm ấp ấp, trò chuyện giống như đôi tình nhân mới .

      "Tránh ra! Trời chiều rồi, về nhà thôi!" Thấy bàn tay to dày của từ phía sau luồn tới, dò vào trong cổ áo , Nhan Tịch tức giận . Mặc dù xung quanh ai, nhưng cũng thể để con sói dê này làm bậy được.

      Lục khải Chính đâu có dễ dàng bỏ qua như thế, chặn tay lại, rồi lại dò vào trong cổ áo nàng, chiếm lấy vật mềm mại nào đó, suồng sã xoa nắn vân vê.

      "A. Ưmh" Nhan Tịch bị kích thích cong người tựa vào ngực , Lục Khải Chính cúi đầu hôn lên miệng . . . . . . Sắc trời dần tối, bên bờ sông, ngồi ở bậc thang phía , ngồi ở bậc thang phía dưới, ngước đầu hôn đáp lại , bàn tay của suồng sã làm loạn phía trong quần áo . . . . . .

      Nụ hôn chấm dứt, sắc trời tối , ôm nàng trong xe, sau khi hai người thỏa mãn xong, mới bằng lòng rời .

      Sau khi ăn cơm bên ngoài xong, hai người mới trở về chung cư, vốn dĩ Lục Khải Chính muốn mang tới khách sạn, nhưng lại bị Nhan Tịch cự tuyệt, muốn về nhà viết văn, Lục Khải Chính cũng miễn cưỡng nữa.

      "Mệt chết được, đều tại cả đó!" Vừa lên tầng, Nhan Tịch vừa kéo ống tay áo của Lục Khải Chính, oán giận , cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngày mai nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi mới được.

      "A" Đèn ngoài hiên chợt được bật lên, Nhan Tịch liền nhìn thấy người phụ nữ rất quen đứng trước cửa nhà mình, nháy mắt sau, kinh ngạc kêu lên thành tiếng, cũng khỏi nắm chặt cánh tay Lục Khải Chính.
      dunggg thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Lật tẩy nhau

      Vừa rồi ở dưới lầu Lục Khải Chính phát ra chiếc xe hơi có chút quen mắt, bây giờ lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình, trở tay nắm chặt tay Nhan Tịch. Cảm nhận được nắm chặt tay mình, nỗi sợ hãi trong lòng Nhan Tịch dần tan , bình tĩnh trở lại.

      việc gì phải sợ mẹ cả.

      Chu Tú Lan nghiêm mặt nhìn Lục Khải Chính và Nhan Tịch, nhìn diện mạo hết sức bình thường của Nhan Tịch, hiểu được tại sao con trai mình lại diện mạo bình thường này đến như vậy. Mới đầu, cho rằng bởi vì Lục Khải Chính cảm thấy áy náy, nếu nghĩ ra được lí do gì khiến Lục Khải Chính như vậy

      "Ngọn gió nào đưa Lục phu nhân tới đây thế?" Lục Khải Chính cũng tức giận, tin bà ấy động Nhan Tịch ngay trước mặt , nắm tay Nhan Tịch lên tới cửa nhà, còn hỏi chìa khóa, Nhan Tịch nhanh chậm móc chìa khóa ra đưa cho .

      Chu Tú Lan lên tiếng, Lục Khải Chính mở cửa nhà ra, "Mời phu nhân vào nhà." Nhan Tịch nhìn Chu Tú Lan, lễ phép , cũng còn cười nữa, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng. Đối với người phụ nữ sang trọng mà ngạo mạn này, cười nổi.

      Chu Tú Lan nhàn nhạt liếc cái, rồi vào cửa, Nhan Tịch phía sau.

      "Khải Chính, ông nội bị bệnh!" Cửa vừa được đóng lại, Chu Tú Lan liền mở miệng, với bóng lưng của Lục Khải Chính. Lục Khải Chính xoay người, "Mời ngồi!" ngồi xuống ghế salon, với Chu Tú Lan.

      Lúc này, Nhan Tịch bưng trà ra, đặt bàn, xong định rời , lại bị Lục Khải Chính bắt lấy tay kéo lại, "Em phải về phòng viết văn." Nhan Tịch giãy tránh ra, với Lục Khải Chính.

      Lục Khải Chính buông tay ra, cười cười với , Chu Tú Lan cầm chiếc túi hàng hiệu đứng yên tại chỗ cũ, cũng ngồi xuống, đợi đến khi Nhan Tịch vào trong phòng, bà mới mở miệng tiếp: "Ông nội bị bệnh! Con phải trở về ngay!" Chu Tú Lan giận dữ .

      "Tôi biết!" làm sao lại biết, hai ngày trước biết rồi, Lục Khải Chính uống ngụm trà, lạnh nhạt .

      "Mày..." Chu Tú Lan thấy phản ứng của Lục Khải Chính như thế, tức giận mắng, "Làm trưởng tôn của Lục gia, ông nội bị bệnh, bản thân vẫn vui vẻ bên ngoài. Lục Khải Chính! Tao biết nên là mày tốt hay nữa? Người nhà chú hai, chú ba ngày xun xoe chạy đến xu nịnh ông hết, còn mày cứ ung dung tự tại." Chu Tú Lan nhìn Lục Khải Chính vẻ mặt quan tâm ngồi ghế salon, quát.

      Vẻ mặt Lục Khải Chính vẫn lạnh nhạt, khóe miệng thậm chí còn giương lên nụ cười giễu cợt, "Bọn họ muốn xu nịnh ông nội, nhưng tôi muốn." Lục Khải Chính rốt cuộc cũng chịu nhìn bà Chu cái, .

      "Mày..." Nghe Lục Khải Chính vậy, Chu Tú Lan giận dữ đến muốn xông tới cho hai cáu bạt tai!

      "Lục Khải Chính, đâu cần phải cố tỏ ra thanh cao như vậy! Mắt nhìn qua chút là thấy, nếu mày khiến ông cụ tức giận, đừng đến chuyện hôn , thậm chí cả tiền đồ của mày, ông cụ cũng hủy hoại! Tính tình của ông cụ mày phải là biết!" Chu Tú Lan tức giận rống lên, giọng của bà truyền tới phòng ngủ, Nhan Tịch đâu còn tâm tình nào viết văn nữa, nghe từng lời Chu Tú Lan , lòng cùng càng lúc càng trầm xuống.

      Hạnh phúc tại sao lại khó khăn như vậy? Từ tối hôm qua đến bây giờ, chím đắm trong hạnh phúc mà buông lỏng, chuyên tâm cùng Lục Khải Chính đương, ai ngờ vẫn phải đối mặt với thực tế.

      Lục Khải Chính gì đó, nghe lắm, chỉ nghe được Chu Tú Lan vẫn như trước rống lên câu: "Ông cụ bảo mày mang ta về Thủ Đô gặp ông!" Sau đó là loạt tiếng đóng cửa rầm rầm.

      Nhan tịch thở ra hơi, vội vàng chạy ra ngoài, thấy Lục Khải Chính ngửa mặt dựa người vào ghế salon, nhắm mắt lại, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi, Nhan Tịch tiến lại, đứng ở sau lưng , hai tay đặt lên bả vai , nhàng xoa bóp, "Mẹ gì thế?"

      "Ưmh" Lục Khải Chính thoải mái rên lên, mở mắt ra, nhìn vẻ mặt cười nhạt của Nhan Tịch, đưa tay sờ dưới cằm của , "Vể Thủ Đô thăm ông nội với , được ?" Lục Khải Chính cười , nghĩ lại ông cụ đối với chẳng có gì sai cả.

      Nghe Lục Khải Chính như thế, lòng Nhan Tịch thắt lại, hàng lông mày nhíu chặt, "Ông nội sao? Ông nhìn thấy em có vui ?" Nhan Tịch cứng ngắc hỏi lại, trong lòng sợ hãi, chưa từng quên mẹ coi thường như thế nào.

      "Dáng vẻ người nhà giống thích ăn thịt người lắm hả? Ông nội ít nhiều gì cũng là chính nhân quân tử, làm mấy chuyện đàn bà giống mẹ đâu!" Lục Khải Chính buông tay, cầm tay , lôi vòng qua ghế sa lon, rồi kéo vào trong ngực mình, ôm , .

      "Nếu ông nội có đồng ý mẹ em cũng chưa đồng ý đâu!" Nhan Tịch bĩu môi .

      " nhảm! Người mẹ lại muốn con mình được gả cho người chồng tốt, hôm nào gặp mặt thể tốt chút, chắn chắn mẹ em đặc biệt chào đón làm chống của con mẹ!" Lục Khải Chính nâng cầm Nhan Tịch lên, hả hê , nhìn bộ dạng lạc quan như vậy của , giống như có chuyện gì có thể làm khó được vậy, trong lòng Nhan Tịch trở nên kiên định hơn rất nhiều.

      "Cuồng tự luyến!" Nhan Tịch nhìn chằm chằm , "Em muốn trở lại Thủ Đô." Nhan Tịch nhắm hai mắt lại , "Lục Khải Chính, em sợ có ngày mọi người đều biết đến chuyện em bị hai người đàn ông cùng người đàn bà kia làm nhục, làm cho mất mặt." Nhan Tịch thào , những chuyện này luôn khiến sợ hãi, cũng là chuyện khiến khổ sở nhất, nó giống như vết nhơ thể rửa sạch trong cuộc đời của !

      "Nhan! Tịch! Cả ngày đầu em suy nghĩ những gì thế?" Lục Khải Chính gằn giọng quát, hung hăng cắn xuống miệng của , "Hai gã đàn ông đó với ả đàn bà kia sao chứ? Bất luận bọn chúng làm gì em, em đều rất sạch! Em là vì hi sinh vì vụ án mới bị thế! những mất mặt, mà còn rất vinh quang!" Lục Khải Chính giận dữ dạy dỗ .

      Nhất định cứ phải xé vết thương kia ra sao?

      Nhan tịch nhìn sắc mặt xanh mét của người đối diện, trong lòng run rẩy, "Được rồi, đến chuyện này nữa. cho em đêm suy nghĩ , về phòng thôi." Nhan Tịch nhàn nhạt , từ trong ngực đứng lên, Lục Khải Chính cũng ngăn , sau khi trở về phòng, amh cũng trở về phòng.

      Vào phòng ngủ, Lục Khải Chính liền hút thuốc, áp lực trong lòng thế nào chỉ có chính biết , ở trước mặt Nhan Tịch, chỉ cố tỏ ra lạc quan thế thôi. Cưới , vẫn còn vô cùng khó khăn. Lần này gặp ông nội có thể có trở ngại gì, nhưng vẫn còn có các thế lực khác.

      Còn có những thế lực muốn bám váy nhà họ Lục , muốn dựa vào hôn nhân với nhà họ Lục để củng cố sức mạnh. . . . . .

      Nếu như có thể quyết định gia đình của mình, nhất định chọn chọn sinh ra trong gia đình chính trị.

      Đêm nay, hai người đều có tâm riêng đều ở phòng của mình mà tự trải qua. Sáng sớm hôm sau, Nhan Tịch đồng ý theo Lục Khải Chính trở về Thủ Đô, Lục Khải Chính liền lập tức mua hai vé máy bay, Nhan Tịch thu thập hành lý đơn giản, theo .

      ***

      Nhan Tịch vốn cho rằng chỉ có khi nào bất đắc dĩ mới trở lại Thủ Đô, ngờ hôm nay trở lại. Mới ra tới phi trường, liền thấy chiếc xe hơi màu đen đợi bọn họ, Nhan Tịch biết, là xe Lục Khải Chính phân phó từ trước tới đón bọn họ.

      Lên xe, Nhan Tịch mệt mỏi ngáp cái, sau đó áp vào ngực Lục Khải Chính, Lục Khải Chính vòng tay qua ôm lấy bả vai của , "Về nhà trọ của tôi trước."

      "Căn phòng kia là của hả? Em còn tưởng là đạo cụ tổ chức chuẩn bị cho cơ." Nhan Tịch hiểu ra phòng trọ là chỗ nào, liền hỏi.

      "Đó là căn phòng lão tử dùng tiền mồ hôi nước mắt suốt ba năm buôn bán hợp pháp kiếm được đó.!" Lục Khải Chính vô cùng đắc chí , "Cho nên, gả cho , em cần phải lo lắng có tiền xài đâu." cười giỡn tiếp.

      Nhan Tịch ngồi thẳng dậy, liếc cái, " gặp ông nội của trước sao?"

      "Ông già ấy ngày ngày hai ngay được đâu!" Lục Khải Chính đứng đắn , Nhan Tịch liền đánh lên mu bàn tay của , " được người già như thế! phải người con có hiếu!"

      Lục Khải Chính cười cười, ra tình cảm của và ông cụ rất tốt, mặc dù ngoài mặt ông cụ tỏ ra rất nghiêm túc với , đòi hỏi cũng rất nghiêm khắc, nhưng cũng phải lại, ở trong nhà này, lợi ích của gia đình là hết, tình thân đáng nhắc đến.

      Trở lại căn phòng của Lục Khải Chính, nhìn bên trong nhiễm hạt bụi, hẳn là có người thường xuyên tới quét dọn, "Em muốn ngủ." Nhan Tịch mệt mỏi , ngáp dài cái, Lục Khải Chính khom người, ôm mông nâng lên, thẳng vào phòng ngủ.

      "Lục Khải Chính! được làm nữa..." Lời còn chưa hết, bị đặt lên chiếc giường lớn rộng hai mét, Lục Khải Chính đắp chăn lên cho .

      "Nghĩ bậy cái gì đấy? Trong đầu chỉ toàn tư tưởng sắc dục!" Lục Khải Chính chống hai tay bên người , nhìn nằm giường, trêu ghẹo , lời của làm mặt Nhan Tịch đỏ bừng lên! Là suy nghĩ nhiều, tưởng lại nổi thú tính!

      "Ngủ !" Lục Khải Chính nhìn cười , sau đó ra khỏi phòng, Nhan Tịch buồn ngủ khép mí mắt nặng trĩu lại, ngủ thiếp .

      ***

      "Đằng Đằng, tới đây, mẹ thay tã nào."

      Nhan Tịch mơ màng tỉnh giấc, trong phòng tối đen, bật đèn ngủ phía đầu giường lên, xuống giường, vừa mới mở cửa phòng ra, liền nghe thấy giọng nữ thể quen thuôc hơn. mở trừng hai mắt, nhìn lại, liền thấy Úc Tử Duyệt ngồi ghế sa lon, thay tã cho đứa bé ngồi trong lòng.

      "Duyệt Duyệt!" Nhan Tịch kinh ngạc hô lên.

      Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng hô của Nhan Tịch, nhìn lại, thấy đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt kinh ngạc "Đằng Đằng, ai kia?" Úc Tử Duyệt nhấc Tiểu Đằng Đằng đứng lên đùi mình, chỉ Nhan Tịch đứng ở phía cửa phòng, bên tai thằng bé.

      "Đó có phải là dì Nhan Tịch thường chuyện với Tiểu Đằng Đằng webcam ?" Úc Tử Duyệt lại ở bên tai thằng bé, Nhan Tịch tươi cười lại phía hai mẹ con Úc Tử Duyệt.

      "Tiểu Đằng Đằng" Nhìn thằng bé đội chiếc mũ quả dưa, đôi mắt to đen láy như hai quả nho, Nhan Tịch mừng rỡ cười . Tiểu Đằng Đằng sợ hãi nhìn , có chút sợ người lạ.

      Nhan Tịch tiến lại gần hơn, ngồi xổm trước mặt Úc Tử Duyệt, nắm hai nắm tay của Tiểu Đằng Đằng, dịu dàng cười , "Tiểu Đằng Đằng, có nhớ dì Nhan Tịch ? Dì là dì Nhan nè!" Nhan Tịch cười , còn hôn lên cái miệng nhắn của Tiểu Đằng Đằng cái.

      Lục Khải Chính đeo tạp dề đứng ở cửa phòng bếp nhìn cảnh vừa rồi, khóe miệng cong lên, rồi vào trong bếp.

      Trong phòng bếp, Lăng Bắc Hàn cắt khoai tây, lưỡi dao đưa xuống liên tiếp, cả củ khoai lớn cứ như vậy mà trở thành từng sợi rất đều nhau, "Lão Lục, chuyện của cậu và Nhan Tịch tôi thấy đơn giản đâu, gần đây các thế lực đấu nhau rất dữ dội." Lăng Bắc Hàn trầm giọng , tiếng rất , chỉ có lục Khải Chính nghe được.

      Lục Khải Chính cũng gật đầu cái, : "Thân bất do kỷ mà.".

      "Vốn dĩ, nếu Bắc Sam tái giá thế lực của Triệu gia dám làm liều..." Lăng Bắc Hàn lại , Nhan Tịch vào cửa phòng bếp, trong lúc vô tình nghe được những lời Lăng Bắc Hàn, trong lòng chợt căng thẳng, "Thức ăn nấu xong chưa?" làm bộ như nghe thấy gì, vào cửa, .

      Lục Khải Chính thấy vào, thoáng kinh ngạc, nghĩ thầm có nghe thấy những lời và Lăng Bắc Hàn , chỉ thấy vẻ mặt của vô cùng tự nhiên, "Lão Lăng, ngây người gì đó, còn mau nấu cơm , vợ tôi đói rồi kìa!" Lục Khải Chính quát Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn hung dữ trừng mắt liếc cái, Nhan Tịch cũng nghiêm mặt , "Lục Khải Chính, sao dám như vậy với Trung tá Lăng?"

      "Lão Lục gì chồng em đấy?" Lúc này, Úc Tử Duyệt cũng vào, lớn tiếng , tới bên cạnh Lăng Bắc Hàn, thân mật vòng tay ôm hông từ phía sau, trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, "Lão Lục! còn mau xào rau !" Úc Tử Duyệt quát Lục Khải Chính, báo thù thay chồng mình.

      Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào!

      Cả bốn người bận rộn trong phòng bếp, chỉ chốc lát sau, bàn đầy thức ăn được dọn lên, Tiểu Đằng Đằng cũng ngoan ngoãn ngủ thiếp , bốn người bọn họ vừa ăn vừa chuyện, Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ vô cùng hạnh phúc của Nhan Tịch và Lục Khải Chính, trong lòng hết sức vui mừng.

      Nhan Tịch thấy cuộc sống hạnh phúc của gia đình Úc Tử Duyệt, trong lòng cũng hết sức hâm mộ.

      "Hai người mau kết hôn kết hôn , rồi chuyển nhà đến phía dưới lầu nhà bọn em, chúng mình làm hàng xóm!" Úc Tử Duyệt với Nhan Tịch và Lục Khải Chính, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Nhan Tịch làm hàng xóm với mình, "Khi đó, nếu như Lăng Bắc Hàn ở nhà, Lão Lục cũng ở nhà, em mang Tiểu Đằng Đằng sang ở với chị, giống như lúc ở Tô Thành vậy!"

      Nhan Tịch nhìn cười, "Bây giờ những chuyện này còn quá sớm!"

      "Sớm gì mà sớm! Chỉ cần em đồng ý, ngày mai về lấy trộm sổ hộ khẩu là xong!" Lục Khải Chính đùa giỡn , Lăng Bắc Hàn gì chỉ cười cười, nghĩ thầm Lão Lục xem rac còn rất lạc quan, tình thế của Lục gia bây giờ rất nghiêm trọng.

      "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!" Nhan Tịch xem thường .

      "Đúng đó! Chị Nhan, chị đừng để cho Lão Lục dễ dàng được như ý!" Úc Tử Duyệt cười giỡn .

      "Ơ hay, mắc tội gì với em à?" Lục Khải Chính liếc xéo Úc Tử Duyệt phía đối diện , xong liền nhấp ngụm rượu vang.

      " có, em chỉ là muốn thay chị Nhan đòi chút quyền lợi thôi!"

      "Em tự quản lão Lăng nhà em ."

      "Em yên tâm 100% về Lão Lăng nhà em rồi!" Úc Tử Duyệt đắc chí phản bác, Lục Khải Chính xấu xa bật cười, "Nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài, nhớ năm đó Lão Lăng nhà em cũng là..."

      "Lục Khải Chính!" Lăng Bắc Hàn lập tức cắt lời của Lục Khải Chính.

      "Sao thế? Năm đó ấy làm sao?" Úc Tử Duyệt liền vội vàng hỏi, "Hỏi cái gì mà hỏi! Ăn cơm !" Lăng Bắc Hàn gắp cho Úc Tử Duyệt miếng sườn, .

      " được! Lão Lục, phải ràng!" Úc Tử Duyệt nhất quyết tha, lại hỏi, uống chút rượu, Lục Khải Chính hơi ngà ngà say, cười ngả ngớn, dựa lưng vào ghế, " có, có gì." Cố tình khích bác Úc Tử Duyệt, Lục Khải Chính lại .

      "Nhất định là có vấn đề! Lăng Bắc Hàn! , Lão Lục có ý gì? Người ta ấy phong lưu, tại sao ấy cũng như thế." Úc Tử Duyệt lớn tiếng , lúc này Nhan Tịch chỉ cười cười, muốn nghe xem chú luống cuống giải thích thế nào.

      "Ngốc, cậu ta như vậy là vì muốn trả đũa!" Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, giọng .

      "Còn lâu! rảnh rỗi thế đâu." Lục Khải Chính lại .

      "Vậy Lão Lục, , rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ Lão Lăng nhà em trước kia cũng rất ăn chơi ư?" Úc Tử Duyệt buồn bực .

      "Cái gì là mà cũng phong lưu. hề phong lưu nhé, là tiêu chuẩn thanh niên tốt đấy."

      "Cậu đó! Người nào ngày ngày dẫn đầu cả bọn trêu chọc nữ sinh hả?" Nghĩ lại lúc Lục Khải Chính mới mười bảy, mười tám, mười chín tuổi, Lăng Bắc Hàn trêu ghẹo , lời của vừa mới dứt, Nhan Tịch liền lập tức xoay người, vẻ mặt vui nhìn Lục Khải Chính.

      Lục Khải Chính liếc sang Nhan Tịch, rồi lại quay đầu nhìn Lăng Bắc Hàn, "Lão Lăng, cho cậu theo cậu liền phá tôi thế hả. Năm đó, phải cậu cũng chơi sao?" Lục Khải Chính lật tẩy Lăng Bắc Hàn.

      "Chơi? Chơi cái gì?" Lời của Lục Khải Chính vừa dứt, Úc Tử Duyệt liền nổi giận, nhìn Lăng Bắc Hàn chất vấn.

      Lăng Bắc Hàn chột dạ nhìn , "Lão Lục giỡn thôi, cậu ta trả đũa, đừng để bị lừa." cười nhạt giải thích, cũng dám chọc giận người phụ nữ này, nếu , được yên ổn đâu!

      Nhan Tịch như hiểu ra được chuyện gì, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, ra là ta còn trẻ cũng là kẻ ong bướm!

      "Lăng Bắc Hàn! phải là xử nam có đúng ?" Lúc này, Úc Tử Duyệt liền nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, say khướt mà rống lên.

      ". . . . . ." Lăng Bắc Hàn đen mặt, lén trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, Lục Khải Chính cười xấu xa, có điều sắc mặt của Nhan Tịch bên cạnh cũng được tốt!

      "Mau khai ra!" Úc Tử Duyệt hét lớn, dáng vẻ giống y hệt cọp mẹ. Lăng Bắc Hàn tay kéo qua, ôm vào trong ngực, "Con cũng lớn như vậy rồi, sao có thể là xử nam được chứ?" Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt, nghiêm túc .

      Lời của khiến Nhan Tịch ngẩn người, Lục Khải Chính cũng cười cười, tên này cuống mà cũng phản ứng nhanh đấy. Úc Tử Duyệt sững sờ, suy nghĩ lời của , lát sau mới phản ứng được, "... Về nhà em xử lý !" Úc Tử vui mừng , tra hỏi tiếp nữa.

      Sau đó, trong thời gian còn lại, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn ngừng cho Úc Tử Duyệt uống rượu, cuối cùng, Úc Tử Duyệt được bế ra khỏi nhà Lục Khải Chính, Tiểu Đằng Đằng cũng được bảo mẫu bế .

      "Lục Khải Chính, phải trước kia rất phong lưu đấy chứ?" Đóng cửa lại, Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính chất vấn.

      Lục Khải Chính tiến lại gần, ôm lấy hông , cúi đầu, hôn lên môi cái, "Lúc còn trẻ phong lưu chút phải làm lãng phí tuối thanh xuân quý giá rồi sao!" cười xấu xa , cắn cắn lên môi của .

      "Ưmh, ... Đừng đụng vào em!" Nhan Tịch đưa đẩy ngực ra, hung dữ quát.

      "Này, , phải em cũng giống Úc Tử Duyệt, để ý có phải là xử nam hay ?" Lục Khải Chính chặn miệng Nhan Tịch, cúi đầu hỏi. Tim Nhan Tịch nóng lên, vốn dĩ có ý gì cả, có điều hỏi lại như vậy khiến rất ngạc nhiên!
      dunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30

      Nhan Tịch vô cùng thích thú nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Khải Chính, vểnh môi, "Đúng vậy, rất quan tâm! Đàn ông các luôn để ý người con của mình có phải xử nữ hay , phụ nữ bọn em thể quan tâm sao?” Hai tay Nhan Tịch kéo kéo vạt áo của Lục Khải Chính, ngạo mạn .

      Ánh mắt Lục Khải Chính thoáng trầm xuống, "Nhưng quan hệ với xử nữ!” Hôn lên môi , trầm giọng .

      "Được tiện nghi còn ra vẻ! dễ nghe! , lần đầu tiên của là với ai?" Nhan Tịch nhìn chằm chằm, thở phì phò , bên trong gian phòng, ánh đèn u ám, hơi thở của hai người vương vấn giữa mũi của nhau. gian tĩnh lặng dần dần trở nên mập mờ, mùi rượu nhàn nhạt làm người ta mê say.

      " cái gì mà ! Tắm rửa rồi ngủ !” Lục Khải Chính lật người, ngồi dậy, kéo lên.

      "!” Nhan Tịch kéo tay lại, bướng bỉnh .

      "Ơ hay! Nhất định muốn biết sao? Bé con à, biết chuyện quá khứ của tốt cho quan hệ của chúng ta đâu, hiểu ?” Lục Khải Chính quay đầu, vuốt ve mái tóc ngắn của , .

      " hiểu! Em chỉ muốn biết, lần đầu tiên của rốt cuộc là với ai!” Nhan Tịch tiếp tục vểnh môi hỏi, thừa nhận lúc này mình làm nũng, lúc này, Lục Khải Chính hất tay của ra, xuống giường, "Cho tay!” Lục Khải Chính giơ giơ bàn tay phải của mình lên, xong, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa vào phòng tắm.

      "...." Nhan Tịch gì trừng mắt nhìn bóng lưng của , "Lục Khải Chính! chơi xấu!” Nhan Tịch rống to, đuổi theo vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, liền nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào, còn có tiếng cười vui của phụ nữ, lát sau, lại biến thành thanh rên rỉ vong tình của phụ nữ cùng với tiếng thở gấp của đàn ông ngừng truyền ra....

      Vấn đề xử nam này cuối cùng có kết quả. Nhan Tịch cũng cảm thấy, biết quá khứ của đối phương chỉ càng làm cho mình tăng thêm phiền não, cũng có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm của hai bên. Chỉ cần khi Lục Khải Chính ở bên , cả cơ thể và trái tim đều ở bên là được rồi.

      Lúc Lục Khải Chính làm xong bữa ăn sáng trở lại phòng ngủ chỉ thấy Nhan Tịch vẫn còn nằm lỳ ở giường ngủ say, tiến lại cúi người, hôn đánh thức , "Mệt quá, buồn ngủ chết được.... làm gì thế?.... Tránh ra.....” Nụ hôn ngưa ngứa như bị ruồi bâu khiến Nhan Tịch buồn bực .

      "Mau dậy nào! Lát nữa còn phải gặp ông nội nữa!” Lục Khải Chính trầm giọng , nhìn vết hôn mờ mờ lưng , hài lòng cong khóe miệng.

      "A.....” Nghe phải gặp ông nội , Nhan Tịch sợ hãi kêu lên, lập tức ngồi bật dậy, "Ưmh.....” Lưng đau khiến cho khổ sở cau mày, hít hơi khí lạnh, lại ai oán trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên, đồ đàn ông thúi tiết chế!

      "Trừng làm chi, bình thường rèn luyện cho tốt, đến chiến trường mới yếu sức.” Lục Khải Chính thản nhiên , rồi tìm quần áo từ trong tủ cho . Nhan Tịch cầm lấy áo ngực chui vào trong chăn rồi mặc vào.

      "Tại biết tiết chế có!” Nhan Tịch tức giận , nhìn thùng rác, lúc này chợt nhớ ra cái gì đó, "Khải Chính.... Bác sĩ lúc uống thuốc, tốt nhất nên ngừa thai, nếu ngộ nhỡ mang thai dược tính của thuốc làm ảnh hưởng đến đứa bé.....” Nhan Tịch cau mày, ngẩng đầu nhìn , nghiêm túc .

      "Làm sao bây giờ?.... xem em có nên uống thuốc tránh thai ?” Nhan Tịch bất lực hỏi, Lục Khải Chính thầm nghĩ, "Hai ngày nay phải em uống thuốc sao?...."

      Nhan Tịch gật đầu cái, "Lần trước tái khám bác sĩ nên uống đợt nữa.... Hai ngày nay em quên uống.....” Nhan Tịch đưa tay sờ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, nơi nào có khi nào có em bé rồi ?

      Nhớ tới đứa bé, trong lòng Nhan Tịch lại phiền não, lúc ở bên Lục Khải Chính, chỉ có hai người rất vui vẻ, phải lo nghĩ chuyện gì, nhưng, nghĩ đến những vấn đề thực tế này, liền nhức đầu.

      "Vậy tạm thời đừng uống nữa.” Lục Khải Chính ngồi xuống mép giường, giọng .

      Nhan Tịch cũng gật đầu : "Nhưng lần đầu bị sảy thai, lần sinh thứ hai dễ thế đâu.....” Nhan Tịch cười , sau đó nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào. Hai người cùng nhau ăn sáng, xong Nhan Tịch trang điểm rất cẩn thận, chỉ sợ lúc gặp người nhà khiến mất mặt.

      Váy liền thân tay lửng kiểu dáng mùa thu đính trân châu màu trắng, đôi giày da Michael màu trắng cao năm phân, đứng cùng với Lục Khải Chính khá xứng đôi, có điều người đàn ông bên cạnh quá xuất sắc, làm bản thân cũng cảm giác mình mờ nhạt ít.

      "Haiz...."

      "Sao thế?” Lục Khải Chính sửa sang lại cổ áo nhìn qua gương thấy thở dài, lên tiếng hỏi, nhận ra được có vẻ rất hồi hộp.

      " có gì, thôi.....” Nhan Tịch cười cười, , trong lòng vẫn cảm thấy có chút phức tạp, kéo cánh tay Lục Khải Chính, hai người cùng ra khỏi cửa phòng ngủ, vòng qua phòng khách, rồi thẳng ra cửa.

      Nơi đến là viện dưỡng lão, nghe ông nội Lục tĩnh dưỡng ở trong đó, ông nội bị mắc phải bệnh ung thư, gần đây bệnh tình chuyển biến xấu. Bệnh tình của ông nội xấu khiến cho các thế lực ở Thủ Đô đều rục rịch. Mặc dù Lục Khải Chính với những chuyện này, nhưng tối hôm qua nghe Lăng Bắc Hàn với trong phòng bếp, trong lòng suy cho cùng vẫn có vướng mắc.

      "Đừng lo lắng, có ở đây!” Xuống xe, Lục Khải Chính dắt tay , trầm giọng bên tai , hi vọng bớt lo lắng mà bình tĩnh đối mặt. Theo như nghe ngóng được, hôm nay ông nội chỉ muốn gặp riêng hai người bọn họ.

      Nhan Tịch cười cười, "Con dâu dù xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng mà!” tự giễu, cho dù bọn họ có muốn gặp hay , đến cuối cùng cũng phải đối mặt. Vì Lục Khải Chính, nên cố gắng lần.

      Lục Khải Chính mỉm cười, ôm lấy vào bên trong tòa nhà.

      Ra khỏi thang máy, quẹo qua khúc quanh liền thấy có hai người đàn ông mặc áo vest màu đen đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy hai người bọn họ gật đầu cái, "Cậu chủ, lão gia đợi hai người!” người đàn ông thân hình cao lớn, kính cẩn với Lục Khải Chính.

      Lục Khải Chính gật đầu, rồi vào.

      Vừa vào đến cửa, Nhan Tịch liền thấy ông cụ ngồi xe lăn, đưa lưng về phía bọn họ, tóc của ông cụ rất ngắn, cả mái tóc đều chuyển sang màu trắng, bình thản nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Chẳng biết tại sao, chóp mũi Nhan Tịch chợt cay cay, dường như luôn có tình cảm đặc biệt với ông cụ này, có lẽ nguyên nhân là do từ đến lớn có ông bà nội.

      "Ông nội.....” Lục Khải Chính mở miệng, cất giọng , giọng vang dội, còn mang theo tiếng cười nhè .

      Nhan Tịch theo tiến lại gần, hai tay của ông cụ Lục chuyển xe lăn quay lại, Nhan Tịch định tiến lên giúp tay, ông cụ xoay người lại. Khung xương của ông cụ rất lớn, mặt mũi thon gầy, sắc mặt cũng tệ lắm, da có chấm đồi mồi đặc trưng của người già.

      Nhan Tịch nhìn ông cụ, khỏi nghĩ tới ông ngoại của mình.

      "Con chào ông nội.....” cứng ngắc lễ phép mở miệng, ông cụ Lục ngẩng đầu lên, nhìn cái, lại nhìn Lục Khải Chính, "Thằng nhóc nhà bao lâu gọi ông tiếng ông nội rồi hả?” Ông cụ Lục giáo huấn Lục Khải Chính.

      Lục Khải Chính cười cười, "Ông nội.....” nhìn sang Nhan Tịch, lại nhìn ông cụ to, "Đây là Nhan Tịch, cháu dâu của ông đó ạ! Người Bình Xuyên!” Lục Khải Chính tiếp.

      Thính lực của ông cụ vẫn còn rất tốt, ông gật đầu cái, "Ông còn chưa thừa nhận nó là cháu dâu ông đâu!” Ông cụ ngước đầu, xem thường Lục Khải Chính , trong lòng Nhan Tịch căng thẳng, ra cũng bất ngờ, chỉ đứng đó cười cười.

      " cần ông thừa nhận! Cũng phải là ông cưới cháu dâu, là cháu cơ mà!” Lục Khải Chính lại cười, lớn tiếng , trong giọng có chút tức giận, mà còn có chút hài hước.

      Ông cụ giơ tay lên chỉ vào , lại nhìn Nhan Tịch cái, "Thằng nhóc này rất giảo hoạt, cháu theo nó bị thiệt thòi rồi!" .

      Ông cụ chuyện với sao? Nhan Tịch cau mày, cứng ngắc cười, nghĩ thầm hai ông cháu này sao lại như vậy? giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng của , ngược lại còn trêu chọc nhau, hơn nữa, xem ra ông cụ này cũng phải là người quá nghiêm túc.

      " sao ạ? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông nội, chừng người phải chịu thiệt chính là ấy đấy ạ!” Nhan Tịch cười , cũng thả lỏng.

      ngờ con bé này lại như vậy, có điều ông cụ Lục cũng cười cười, còn khoát khoát tay, tỏ ý tin, "Nó chịu thiệt? Ông tin, tin đâu. A Chính, mua thịt chó tới đây cho ông.... Thèm ăn quá!” Ông cụ Lục lại khoát tay thêm, còn đẩy đẩy Lục Khải Chính nữa, vừa dứt lời liền muốn nhổ đờm, ông cúi đầu nhắm ngay ống nhổ, Nhan Tịch liền vội vàng tiến lên, bưng ống nhổ lên, đưa cho ông.

      Ông cụ nhổ đờm xong ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch rất sâu.

      Lục Khải Chính lo lắng biết mình ông cụ ở cùng với Nhan Tịch những gì, hẳn là ông cụ muốn đuổi chỗ khác rồi, nếu sao lại bảo mua thịt chó chứ, mặc dù, biết ông nội muốn đến thịt chó nào.

      "Cháu và cháu dâu ông cùng !” Lục Khải Chính kéo Nhan Tịch, với ông cụ.

      "Sao thế? Sợ ông cái gì nên với nó à? Ông nội cháu xấu như cháu nghĩ ! Con bé ở lại!” Ông cụ xem thường với Lục Khải Chính, lại bắt lấy tay Nhan Tịch, bàn tay của ông cụ ấm áp, rất dùng sức, khiến tim Nhan Tịch như có dòng nước ấm chảy qua.

      " .... Em ở lại đây với ông nội.....” Nhan Tịch nháy mắt với Lục Khải Chính, .

      Mặc dù trong lòng Lục Khải Chính nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đành phải rời , hi vọng ông cụ đừng khiến cho thất vọng, cũng hi vọng bất luận Nhan Tịch nghe ông cụ gì, cũng để tâm, mà kiên định quyết tâm ở lại bên !

      "Người Bình Xuyên.....” Sau khi Lục Khải Chính rời , ông cụ rũ mắt nhìn xuống dưới mặt đất, lẩm bẩm.

      "Vâng.... Ông uống nước ạ?” Nhan Tịch gật đầu , lại quan tâm hỏi, nghĩ rằng ông cụ vừa mới nhổ đờm nên muốn uống nước cho trơn cổ họng, trong đờm vừa rồi của ông có chút máu.

      "Rất biết quan sát, rót !” Ông cụ ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Tịch . Nhan Tịch nghe thấy lời này, biết là khen hay là chuyện khác, đến bàn rót nước, chợt nhìn thấy cốc trà bằng sứ trắng, bên trong có chiếc thìa bạc được buộc với cốc bằng sợi bông, Nhan Tịch nghĩ thầm đó chắc hẳn là cốc nước của ông cụ.

      "Bình Xuyên, chiến trường cũ.... Mười tám tuổi ông ở đó đánh tan bọn Nhật Bản xâm lược, chuyện xảy ra từ tận năm 1943.....” Ông cụ có chút kích động , Nhan Tịch ngồi xuống bên cạnh ông, gật đầu, tính toán chút, nếu vậy giờ ông cụ cũng sắp 90 tuổi rồi....

      "Dạ, năm kia ở trong vườn rau nhà cháu còn đào lên được quả pháo.... Ông ngoại cháu cũng là lính kháng Nhật!” Nhan Tịch theo, múc thìa nước ấm đặt gần khóe miệng ông cụ, ông cụ lại hoàn toàn nhận lấy, đoạt lấy cốc nước trong tay , đôi tay hơi khô gầy cầm cốc sứ trắng, tự mình uống.

      Nhan Tịch nghĩ thầm, ông cụ này cố chấp, cho dù sinh bệnh nặng, cũng hề tỏ ra yếu đuối. Có lẽ, đây chính là tính cách của ông.

      Ông cụ Lục nhíu mày tiếp, "Cũng ở chiến trường Bình Xuyên?"

      "Dạ?"

      "Hỏi ông ngoại cháu đó...."

      "Vâng, đúng ạ! Nhưng mà ông cháu chỉ là binh lính !” Nhan Tịch nghĩ thầm, ông cụ Lục là lão hùng cách mạng như thế, năm đó nhất định là sĩ quan.

      "Tên là gì?" Ông cụ nhíu mày lại hỏi.

      Nhan Tịch nghi hoặc, chẳng lẽ ông cụ biết ông ngoại ? cẩu huyết thế chứ?....

      "Họ Trần, tên Diệu Chí.....” làm ra vẻ thản nhiên , nhớ tới ông ngoại trong lòng lại chua xót, ông qua đời từ mấy năm trước rồi. nhìn ông cụ, thấy ông cụ như suy nghĩ điều gì đó, chỉ chốc lát sau, lại quay đầu nhìn , trong con ngươi minh bạch mang theo cảm xúc gì đó mà phân biệt được.

      "Vẫn còn sống?” Ông cụ trầm giọng hỏi, đưa cái cốc lại cho .

      "Tám năm trước, ông ngoiaj cháu bị ung thư trực tràng mà qua đời.....” Nhan Tịch nhàn nhạt , "Ông nội muốn uống nước nữa ạ?"

      Ông cụ khoát khoát tay, Nhan Tịch đành phải để cốc nước xuống, "Biết tại sao ông cố ý giữ cháu lại ?” Ông cụ nhìn sau lưng hỏi, Nhan Tịch để cốc xuống bàn, xoay người, nhìn ông cụ, cười cười, "Ông muôn khuyên cháu rời xa Khải Chính ạ?” thẳng thắn trả lời.

      Đây dường như là thủ đoạn thường thấy nhất của gia đình quyền quý mỗi khi gặp phải người con dâu ưng ý, lời của Nhan Tịch khiến ông cụ Lục lại lần nữa phức tạp nhìn , sau đó ánh mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, "Cháu thẳng thắn như vậy, ông cũng vậy cũng quanh co lòng vòng nữa!” Vẻ mặt ông cụ nghiêm túc lại, giọng , Nhan Tịch chuẩn bị tâm lý, gật đầu cái.

      "Ông ạ!"

      "Hôn nhân của Khải Chính, mình nó thể làm chủ được!” Ông cụ thẳng.

      "Bởi vì mọi người muốn lợi dụng ấy để mang về nhiều lợi ích cho nhà họ Lục ạ?” Nhan Tịch sợ hãi, có chút kích động hỏi ngược lại, cảm thấy xót xa thay Lục Khải Chính.

      "Sai! phải mang về, mà là củng cố! Chuyện chính trị, con bé như cháu thể hiểu được, nhà họ Lục sụp đổ, phải chuyện có làm quan hay , mà là chuyện có bảo toàn được sinh mệnh hay !” Ông cụ kích động .

      "Cháu tin tưởng năng lực của Khải Chính, cho dù hy sinh hôn nhân, ấy cũng có thể có cách hoàn thành nhiệm vụ với nhà họ Lục!” Nhan Tịch phản bác ông cụ.

      "Ông cũng tin tưởng! Nhưng còn .... Thằng nhóc kia kích động lên liền đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lục! Cháu xem đó có phải là biểu của trách nhiệm ?"

      Nhan Tịch cau mày, Lục Khải Chính từng hạ quyết tâm đến như vậy sao?

      "Điều đó vẫn đúng. ấy chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, muốn trở thành con rối để mặc mọi người thao túng thôi!” Nhan Tịch lớn tiếng phản bác, ông cụ cũng ngừng phản bác, "Quá ngây thơ, các người quá ngây thơ! Rời xa A Chính ! Ông sắp về trời rồi, thế lực của nhà họ Lục còn vững chắc nữa.... Khụ khụ.... Khụ.....” Ông cụ Lục chợt ho kịch liệt, Nhan Tịch vội vàng tiến tới, bưng ống nhổ lên đưa tới trước mặt ông, tay bưng ống nhổ, tay vỗ vỗ phía sau lưng ông, chỉ thấy ông cụ ho ra bên trong đờm lẫn đầy máu....

      Đầu óc Nhan Tịch có chút mờ mịt, lời của ông cụ khiến ngực nặng nề thở nổi....
      dunggg thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Tạm thời rời .

      Nếu nhìn từ góc độ khác Nhan Tịch hiểu được, ông cụ ra cũng chỉ là muốn tốt cho cháu trai mình cho nên mới làm như thế, mục đích của ông hề xấu.

      "Khụ." Ông cụ ho xong, khoát khoát tay, Nhan Tịch đặt ống nhổ để xuống, vội vàng rót nước cho ông súc miệng. Lúc ông ngoại bị bệnh, từng chăm sóc ông mấy ngày.

      "Ông sai A Chính mua thịt chó ở cửa hàng mà ông thích ăn nhất, trong ba đứa cháu trai, chỉ có nó hiểu được khẩu vị của ông!” Ông cụ Lục nhìn Nhan Tịch, tiếp. Nhan Tịch cau mày, ý của ông cụ là, trong ba cháu trai của ông, ông có quan hệ tốt nhất với Lục Khải Chính?

      Nhìn cảnh hai ông cháu trò chuyện lúc nãy, cũng nhìn ra được Lục Khải Chính cũng có tình cảm với ông, "Nếu ông thương ấy, tại sao muốn làm cho ấy được hạnh phúc vui vẻ?” Nhan Tịch lạnh nhạt , đưa chén nước cho ông cụ, ông cụ cầm lấy, súc miệng. Nhan Tịch bất đắc dĩ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn còn gợn sóng.

      " người ngay cả mạng sống cũng có cách nào giữ được, còn gì đến hạnh phúc, vui vẻ?” Ông cụ lại .

      Nhan Tịch cau mày, nhìn ông, nghĩ thầm làm gì nghiêm trọng đến mức đấy, " phải Khải Chính làm chuyện gì phạm pháp, hơn nữa ấy là cảnh sát, còn lập được công lớn sao? Ông đừng làm cháu sợ, cháu chỉ biết, Khải Chính ở bên cháu rất hạnh phúc, ấy cũng hi vọng cháu có thể kiên định ở lại bên ấy!" Nhan Tịch phản bác.

      "Đó là cách nghĩ ngây thơ của các cháu thôi! Muốn gán tội cho người khác sợ gì có lý do!” Ông cụ vỗ vỗ bàn tay gầy nhom xuống đầu gối, , "Cục xương già này cũng là người từng trải, hiểu được những đau khổ trong lòng khi thể lấy mình làm vợ.” Ông cụ nhìn Nhan Tịch, thở dài , ý của ông là, khi còn ông trẻ cũng từng thích , nhưng lại để vuột mất.

      "Nếu muốn tốt cho A Chính, hãy rời xa nó, cho dù là tạm thời cũng được! Nó là cháu đích tôn của nhà họ Lục, hôn nhân luôn bị thế lực khắp noi nhòm ngó.” Ông cụ lại .

      Tạm thời rời ?

      Đầu óc Nhan Tịch ong ong, "Tạm thời là bao lâu? Nếu như mà cháu đủ Lục Khải Chính, sớm bởi vì điều kiện gia đình mình xứng mà rời xa ấy rồi. Chính là bởi vì cháu ấy, biết ấy cũng cháu, ở lại cùng với ấy mới là mong muốn của ấy, cho nên cháu mới buông xuống nhiều gánh nặng như vậy.” Nhan Tịch thào , biết mình nên làm gì bây giờ.

      Ông cụ định mở miệng , chợt nghe thấy tiếng hô của vệ sĩ đứng bên ngoài: "Cậu chủ!” Ông nữa, phức tạp nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch hiểu ý, gật đầu cái, lúc này Lục Khải Chính liền vào cửa, tay cầm bọc giấy.

      "Chính là mùi vị này! Mau cho ông nếm miếng, đám lang băm kia cái này cho ông ăn, cái kia cũng cho!” Ông cụ khôi phục lại như bình thường, lớn tiếng với Lục Khải Chính. Lục Khải Chính chăm chú quan sát Nhan Tịch hồi lâu, phát ra mặt có chút khác thường nào, trong lòng thoáng an tâm.

      "Ông nội, lời của bác sĩ sao có thể nghe! Hay là ông đừng ăn nữa.” Nhan Tịch tiến lên, ngăn lại .

      Ông cụ nhìn , nghĩ thầm, con nhóc này lại chẳng sợ ông, ông liếc nhìn Lục Khải Chính cái, "Để cho ông ăn !” Lục Khải Chính với Nhan Tịch.

      "Nhưng……"

      "Vẫn là A Chính hiểu ông nhất, dù sao bệnh này cũng chữa khỏi được, ăn uống mà chết, còn khổ hơn đó!” Đôi tay ông cụ run rẩy mở bọc giấy ra, vừa , lời đầy vẻ lạc quan, nhưng Nhan Tịch nghe lại thấy vô cùng chua xót, cũng nhịn được mà nhớ tới ông ngoại của mình.

      Cảm thấy ông cụ cũng dễ dàng gì, lớn tuổi như vậy mà vẫn phải nhọc lòng vì con cháu.

      Lục Khải Chính cũng có tình cảm với ông cụ, lúc làm nằm vùng, gây ra ít phiền toái cho người trong nhà , đều là ông cụ gánh vác……

      "Vẫn là cái vị đó! Thằng nhóc cháu bao nhiêu năm rồi mua cho ông ăn?” Ông cụ cũng chưa vội ăn, mở giấy bọc ra, để thịt chó xuống, nhìn Lục Khải Chính oán trách.

      Lục Khải Chính cười cười, tình cảm trong lòng phức tạp, " phải là do trước đây cháu rất bận rộn sao ạ?” Lục Khải Chính cười , hiểu tính tình của ông cụ.

      "Phải! Các cháu về , ông muốn ngủ lát.” Ông cụ đuổi người, phất tay với Lục Khải Chính. Lục Khải Chính cau mày, "Vậy hôn của cháu?” Lục Khải Chính nhịn được hỏi ngay trước mặt Nhan Tịch.

      Ông cụ Lục khoát khoát tay, "Cháu tự biết nên làm thế nào.” câu, xong liền tự mình di chuyển xe lăn tới gần giường, sau đó nhấn chuông. Lục Khải Chính kéo Nhan Tịch ra bên ngoài phòng bệnh.

      ***

      "Ông nội với em những gì?” Sau khi lên xe, Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch, trầm giọng hỏi. Trong lòng Nhan Tịch có chút căng thẳng, nhưng vẻ mặt lại hết sức tự nhiên, nhàn nhạt cười, " sợ ông nội khuyên em chia tay với sao?” Tựa vào ngực , hỏi.

      Lục Khải Chính xoay người lại, chăm chú quan sát nét mặt của , phát bất cứ khác thường nào, "Chẳng lẽ đúng?"

      " nghĩ nhiều rồi!” Nhan Tịch lại nằm vào trong ngực , vòng tay vây quanh cổ , cười , sau đó vừa cắn vừa hôn lên môi , Lục Khải Chính bắt lại, nặng nề hôn trả.

      Trở về nhà hai người liền quấn lấy nhau, lần này Nhan Tịch đặc biệt tập trung, cũng rất chủ động, khiến Lục Khải Chính vừa mừng rỡ lại kích động, kịch liệt đáp lại , muốn biết bao nhiêu lần. Nhan Tịch động tình kêu rên, nghênh hợp với , mỗi lần đều giống như là lần đoạt lấy cuối cùng.

      "Khải Chính, em .” nằm phía dưới , nhắm hai mắt, chảy nước mắt, . Lục Khải Chính tim đập mạnh và loạn nhịp hôn trả lại , liếm nước mắt của , đây là lần đầu tiên thừa nhận .

      Kịch liệt dây dưa, đến khi trời tối tỉnh lại, làm xong bữa ăn tối. Hai người ở trong căn hộ của , ăn xong bữa tối dưới ánh nến, lại cùng nhau xem phim, hề rời nhau, tựa vào trong ngực , vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt.

      Nhan Tịch cảm thấy giây phút này là giây phút thấy hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, có bất kỳ gánh nặng cùng phiền não nào, cũng phải nghĩ chuyện muốn kết hôn.

      Suốt ba ngày sau đó, hai người ở nhà cùng nhau, ra ngoài. Lục Khải Chính cũng ra ngoài tham dự bất kỳ buổi xã giao nào, sang đến ngày thứ tư, Nhan Tịch phải về Tô Thành, Lục Khải Chính cũng bị cuộc điện thoại gọi tới, phải ra ngoài.

      "Vội vã trở về như vậy làm gì?” nỡ để cho rời , Lục Khải Chính ôm hông của , cúi đầu, nhìn , bàn tay len vào trong tóc , "Về sau đừng cắt nữa, để dài chút."

      Nhan Tịch cười cười, phải là để dài, từ lần đầu tiên để tóc dài vẫn luôn vô thức giữ, sau vụ nổ kia, mới cắt đến ngang vai.

      "Ngày mai em trai trở về Tô Thành, có việc cứ ở lại, đừng vì em mà làm ảnh hưởng, nhà họ Lục bây giờ rất bất ổn, điều này em biết!” Nhan Tịch cười , cũng nỡ xa , nhưng cũng thể làm ảnh hưởng đến chuyện của được, dù sao cũng là cháu đích tôn của nhà họ Lục.

      "Chuyện nhà họ Lục em nên để ở trong lòng! xử lý tốt! Nhớ, ở bên cạnh em, em cũng phải chăm sóc mình tốt!” Lục Khải Chính nhìn , trầm giọng , giọng vẫn bá đạo, ngang ngược như cũ.

      " cho rằng em là trẻ lên ba, là con của à? Phải đó, sau vụ án sức khỏe tốt, đừng uống rượu với hút thuốc nữa!” Nhan Tịch liếc cái, dạy dỗ.

      "Cơ thể có khỏe hay , em hiểu ràng nhất mà!” Lục Khải Chính ôm chặt thân thể của , mập mờ .

      "Lục Khải Chính!” Nhan Tịch đỏ mặt quát, tên đàn ông xấu xa này, trong đầu lúc nào cũng là tư tưởng đồi trụy!

      "Được rồi! giữ em nữa. Hàng ngày đều phải liên lạc với , cho phép cùng cái tên Kha Thần kia nữa!” Lục Khải Chính buông ra, giương môi cười , điện thoại di động lại vang lên, cau mày, nhận. Nhan Tịch nhìn bóng lưng của , cười cười, sau đó mình cũng gọi điện thoại đặt vé máy bay.

      Lục Khải Chính có việc gấp, có thời gian đưa đến sân bay, kêu người đưa . Trước khi , đưa cho hộp quà, bảo lên máy bay rồi hãy mở ra, Nhan Tịch nghe lời mở ra, sau đó vội vã lên chiếc xe hơi màu đen. Mà cũng đơn rời , có điều, hiểu được suy nghĩ của Lục Khải Chính.

      "Đây phải là đường sân bay?” Nhìn tài xế lái xe rẽ sang con đường khác, Nhan Tịch nghi hoặc hỏi.

      "Phu nhân có việc gấp tìm Nhan tiểu thư!” Nghe tài xế như vậy, phu nhân? Mẹ của Lục Khải Chính? Nhan Tịch thầm nghĩ, tự chủ nắm chặt dây túi xách.

      "Vậy xin nhanh lên chút, tôi sợ trễ chuyến bay!” Nhan Tịch trầm giọng , người tài xế kia gật đầu cái, tăng tốc.

      Lần thứ hai gặp Chu Tú Lan, là ở bên lề đường vắng vẻ, bà ăn mặc sang trọng, đeo kính rấm, đưa lưng về phía .

      "Lục phu nhân, xin hỏi bà tìm tôi có chuyện gì?” Nhan Tịch thẳng, cũng rất nhanh, hi vọng bà có chuyện gì nhanh chút, đừng làm trễ chuyến bay của !

      Chu Tú Lan xoay người, lấy từ trong túi xách ra tờ báo, đưa cho , "Đây là tờ báo mẫu hôm nay, xem tiêu đề ở trang đầu .” Chu Tú Lan bình tĩnh .

      Nhan Tịch nhận lấy, mở ra, nhìn tấm ảnh in lớn phía , hình gần như khỏa thân.... Trái tim co rút, nhắm hai mắt lại, hít sâu hơi, dám nhìn nữa, kích động xé tờ báo thành từng mảnh vụn!

      " đừng kích động, chỉ là tờ báo mẫu thôi, bị nhà họ Lục chúng tôi ngăn lại rồi, trang đầu hôm nay phải bài này!” Chu Tú Lan nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhan Tịch, nhấn mạnh, "Nhưng ngăn được lần này, có nghĩa là nhân được những lần sau, giấy thể gói được lửa, đối phương ở trong tối, chúng ta biết đối phương lấy hình ở đâu ra."

      Nhan Tịch trợn mắt nhìn Chu Tú Lan, đầu óc vẫn còn ong ong, "Bà lại bảo tôi rời xa ấy sao? Các người cho rằng nếu như chuyện kia bị lộ ra phá hủy tiền đồ của Lục Khải Chính có phải ?” Nhan Tịch run rẩy rống lớn, trái tim chua xót đến cực điểm.

      ai quan tâm phải chịu bao nhiêu tổn thương trong chuyện ấy, bọn họ chỉ biết vụ tai tiếng này ảnh hưởng đến Lục Khải Chính.

      " phải chúng tôi cho rằng như thế, mà đây chính là ! Lục Khải Chính nợ , chúng tôi hiểu ! Bằng cũng ngăn cản giới truyền thông!” Chu Tú Lan kích động , sau đó thở dài, "Ông cụ lúc này lại bệnh nặng..."

      Nhan Tịch nắm chặt hai tay thành quả đấm, nặng nề thở dốc, "Tôi biết nên làm thế nào rồi!” rống to, ngay sau đó quay người về phía xe đậu.

      Sau khi lên xe, liền ôm lấy thân thể của mình, cúi đầu, toàn thân ngừng run rẩy, trong đầu đều là bức ảnh in tờ báo kia, giống như lại trải qua cơn ác mộng kia lần nữa....

      Lên máy bay suôn sẻ, sau khi lên máy bay, liền lấy từ trong túi xách ra hộp quà Lục Khải Chính mà đưa cho....

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Lần thứ hai mang thai.

      Hộp quà vừa được mở ra, ánh sáng lấp lánh liền chiếu rọi vào mắt khiến chói mắt, hành khách ngồi bên cạnh cũng liên tiếp quăng những ánh mắt hâm mộ tới. Nhan Tịch cười nhạt, cầm chiếc lắc bằng kim cương lên, nhìn ánh sáng lấp lánh của nó, bên tai lại chợt vang lên giọng của Lục Khải Chính: "Kim cương đại biểu cho vĩnh hằng."

      Vĩnh hằng....

      Nhan Tịch cười cười, nắm chặt chiếc lắc trong lòng bàn tay. Dù viết tiểu thuyết lâu như vậy, nhưng chưa từng nghĩ rằng trong đời sống thực tế có thứ tình gọi là vĩnh hằng, tất cả tốt đẹp, đều chỉ là ước mơ thôi. hít sâu hơi, nhìn ngoài cửa sổ, nở nụ cười.

      Chỉ cần trong lòng , trong lòng cũng nhớ đến là được.

      Trở lại Tô Thành, làm như chưa từng xảy ra cái gì, gọi điện thoại cho Lục Khải Chính, nhận, lại gửi tin nhắn báo bình an cho , sau đó liền bắt tay vào quét dọn vệ sinh. Đến tối lúc định ngủ, Lục Khải Chính gọi điện thoại về cho .

      "Có thích lắc tay ?” Lục Khải Chính hỏi, giọng trầm thấp mà giàu từ tính.

      "Cũng được, em có hứng thú với châu báu lắm!” Nhan Tịch cười , nhìn chiếc lắc cổ tay tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

      "Em đúng là phải phụ nữ, có phụ nữ nào lại thích kim cương cơ chứ?” Lục Khải Chính cười , lúc này, ngồi trong phòng làm việc, có chút mỏi mệt vê vê sống mũi, đây chính là công ty mở lúc làm gián điệp, sau khi vụ án kết thúc, sổ sách trải qua xét duyệt, của cải do làm ra đều bị tịch thu.

      Làm quan thể làm thương nhân, giao công ty lại cho người đáng tin cậy điều hành, Lục Khải Chính muốn thông qua công ty này củng cố thêm sức mạnh cho nhà họ Lục, vì suy đến cùng cũng là phần tử của cái gia tộc lớn này....

      "Cái gì cũng có ngoại lệ mà! chưa nghỉ ngơi sao?” Nhan Tịch quan tâm hỏi, biết, Lục Khải Chính nhất định bỏ mặc nhà họ Lục .

      "Tối nay có thể……” Lục Khải Chính định tối nay có thể được nghỉ ngơi, nhưng lại sợ lo lắng, vội chuyển lời, "Mới vừa xong việc, tắm cái chuẩn bị ngủ, em cũng ngủ sớm cho ! cho phép thức đêm viết văn!” Lục Khải Chính bá đạo ra lệnh, cho dù ngăn cách hai nơi cũng vẫn giống như ở bên cạnh .

      Củng cố sức mạnh của nhà họ Lục, phải chỉ dựa vào hôn nhân, nhất định có cách vẹn cả đôi đường, Lục Khải Chính nghĩ như vậy.

      "Em định ngủ, gọi điện thoại tới! Ngày mai em trai về, chơi với nó hai ngày nữa kì nghỉ cũng hết rồi. Đúng rồi, quý sau, công ty em rất bận, có thể ít liên lạc được với .” Nhan Tịch lại .

      "Bận rộn hơn nữa cũng được cắt đứt liên lạc!” Lục Khải Chính , từ trong túi móc ra chiếc hộp bọc vải nhung màu hồng, bên trong là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, vốn dĩ hôm nay định đưa nó cho , nhưng lại cảm thấy như vậy thích hợp cho lắm.

      Dù sao cũng nên trải con đường rộng lớn cho tương lai của hai người mới có tư cách đeo chiếc nhận này cho , Lục Khải Chính nghĩ như vậy.

      " cố gắng hết sức! còn sớm nữa, ngủ .” Nhan Tịch kìm nén chua xót trong lòng , có phải dần dần liên lạc, tình cảm phai nhạt ? Có điều, nếu như đến tận xương tủy, có lẽ dễ dàng phai nhạt như vậy.

      "Hôn cái !” Lục Khải Chính cười .

      ".... thích."

      "Nhanh lên nào!"

      "Chụt!"

      "Chụt!” hôn cái, cũng hôn trả, "Nhớ hãy ôm cái gối của nhé.” Lục Khải Chính lại đứng đắn .

      "Bớt tự luyến !” Nhan Tịch , hai người lại trêu đùa nhau, nỡ cúp điện thoại.

      ***

      Thời gian sau đó, Nhan Tịch quả rất bận, công việc rất nhiều. Tâm tình của Kha Thần gần đây dường như cũng tệ, như đắm chìm trong tình cuồng nhiệt, rất ít khi gọi tới giúp như trước. Nhan Tịch được điều đến tổ biên tập của tòa soạn, công việc hàng ngày là kiểm tra, thúc giục bản thảo, thỉnh thoảng cũng viết vài bài tạp văn(*) đăng lên phần chuyên mục.

      (*) Tản văn: loại tản văn đại, câu nệ hình thức, chú trọng nghị luận, cũng có thể tường thuật việc

      Dần dần, liên lạc của Lục Khải Chính hơi ít , rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho , mà hình như cũng rất bận, có lúc hai ba ngày mới gọi cho cuộc điện thoại. Mới đầu trong lòng Nhan Tịch có chút chua xót và bất đắc dĩ, nhưng dần dần, cũng quen.

      Có điều lúc đêm khuya yên tĩnh, lại nhớ , nhớ đến điên cuồng, nhớ dáng vẻ của , nhớ từng lời , nhớ nụ cười xấu xa, nhớ những khi ở bên , ôm , hôn , nhớ cảm giác lúc cắn lên ngực , tiến vào bên trong ....

      Những lúc nhớ nhung điên cuồng như vậy, đều tự với mình, chỉ là tạm thời thôi, đến cuối cùng bọn họ được ở bên nhau!

      tháng trôi qua, tình hình có gì tiến triển, ngược lại còn nghe Úc Tử Duyệt , bệnh tình của ông cụ lại nặng thêm!

      Ngày mùng 4 tháng 12, luật sư nổi tiếng tìm đến , là giúp ông cụ chuyển cho lá thư, Nhan Tịch nhận lấy. Bức thư kia là do ông cụ tự tay viết, Nhan Tịch đọc xong bức thư, bất đắc dĩ cười cười.

      Ngày mùng 10 tháng 12, ông cụ qua đời.

      Nhan Tịch thấy bản tin thời chính quyền còn tổ chức lễ truy điệu cho ông cụ.

      Khi nhận được điện thoại của Lục Khải Chính nghe được nỗi bi thương trong giọng của , "Đừng quá đau buồn.” nghĩ ra lời gì để an ủi Lục Khải Chính, chỉ có thể như vậy.

      "Nhan Tịch, em làm sao vậy? Dạo này hề chủ động họi điện thoại cho ?” Bên kia điện thoại, Lục Khải Chính buồn bực oán trách, ông cụ vừa qua đời, cả Thủ Đô liền hỗn loạn, các thế lực đều chống lại nhà họ Lục, cũng may nhà họ Lăng vẫn đứng về phía nhà họ Lục.

      "Gần đây em cũng rất bận, phải viết bản thảo để xuất bản.” Nhan Tịch cười nhạt , trong lòng cũng co rút, giờ phút này, muốn được ở bên ....

      "Bận bận, nhưng được để cho tình cảm của chúng ta phai nhạt! Cho thêm chút thời gian nữa, xử lý ổn thỏa mọi chuyện! Tin tưởng !” Lục Khải Chính nhấn mạnh lần nữa.

      " nghĩ nhiều rồi!” Nhan Tịch vội vàng hét lên phản bác, rống lớn như vậy trong lòng cũng run rẩy.

      "Thái độ em như vậy là sao?” Lục Khải Chính nghe thấy giọng của Nhan Tịch có chút bình tĩnh, tức giận hỏi, trong lòng có chút bi thương, sao lại ân cần hỏi han như trước kia nữa?

      " có gì! còn sớm nữa, em muốn nghỉ ngơi.” Nhan Tịch lạnh nhạt , muốn thêm câu gì với nữa, sợ lại làm tổn thương! Tổn thương phần, cũng là làm tổn thương phần.

      Ai ngờ, Lục Khải Chính lại cúp luôn điện thoại, Nhan Tịch nghe thấy từng tiếng "tút tút", trong lòng luống cuống. làm tổn thương rồi sao? thừa nhận, sau khi biết tin tức của ông cụ, hề chủ động gọi cho cú điện thoại nào, cũng còn ân cần hỏi han nữa.

      ***

      "Ọe ọe.” Cảm giác buồn nôn xông tới, Nhan Tịch vội vàng bụm miệng, dưới ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, chạy vội vào toilet.

      Sao đột nhiên lại buồn nôn thế này? Nhan Tịch cau mày, nhìn khuôn mặt vì nôn mửa mà đỏ bừng của mình trong gương, trong lòng chợt kinh hoảng, cảm giác này giống như.... Trong đầu thầm tính toán kinh nguyệt của mình, hình như từ sau lần đó có nữa, chậm 1 tuần rồi.

      Nhan Tịch từ toilet ra ngoài, nhìn thấy Kha Thần, quan tâm hỏi , " khỏe à?” nhàn nhạt hỏi, đưa cho chiếc khăn tay. Nhan Tịch gật đầu nhận lấy, " sao, chỉ là dạ dày có chút thoải mái thôi."

      " thoải mái xin nghỉ khám bệnh , tôi phải là Chu Bái Bì (**).” Kha Thần cười giỡn với , Nhan Tịch cười cười, "Ngài là người như thế nào, mọi người chúng tôi đều !"

      (**) Chu Bái Bì là ác bá địa chủ dưới ngòi bút của “tác giả nổi tiếng” lão tiên sinh Cao Ngọc Bảo (xuất phát từ tác phẩm 'Tiếng gà gáy lúc nửa đêm'), nhân vật nam chính phản diện nổi tiếng, tên là Chu Xuân Phú, địa chủ khu Đông Bắc Liêu Nam. Chu Bái Bì vì để đám người làm làm nhiều nghỉ ít, nửa đêm canh ba học tiếng gà gáy để bắt mọi người dậy làm việc (Trong văn bản khế ước bán thân quy định ràng: gà gáy phải dậy làm việc), bởi vì trước đây có đồng hồ hoặc công cụ tính thời gian, đám người làm rời giường từ khi gà gáy làm việc cho đến khi mặt trời lặn mới kết thúc công việc, Chu Bái Bì gáy lúc nửa đêm, làm cho những người làm này phải rời giường trước thời gian vì làm việc nắng hai sương. Đám người làm hận chết tên Chu Bái Bì này, cuối cùng thể nhịn được nữa, người làm tên Tiểu Bảo bày kế giáo huấn Chu Bái Bì trận.

      Tiểu Bảo vì hiểu việc này, đêm, cậu mình trốn sau xe ngựa quan sát động tĩnh bên trong nội viện, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Chu Bái Bì lặng lẽ vào chuồng gà, rướn cổ lên học tiếng gà gáy, sau đó lại dùng gậy chọc chuồng gà, cho đến khi gà trống đều kêu lên, ta mới rời .

      Tiểu Bảo chứng kiến tình huống này bèn cho đám người làm, mọi người vô cùng tức giận. Buổi sáng sớm ngày hôm sau, Chu Bái Bì đến xem, thấy đám người làm đều ngủ, giơ gậy lên vừa đánh vừa mắng, đám người làm cam lòng chịu áp bách, bọn họ suy nghĩ cách để đối phó với Chu Bái Bì cùng đêm hôm đó, lúc Chu Bái Bì gáy trước chuồng gà, Tiểu Bảo núp ở trong bóng tối, quát lên: “Bắt trộm!”. Sớm chuẩn bị tốt, đám người làm nhao nhao chạy tới, đánh Chu Bái Bì trân tơi bời. Vợ ta nghe tiếng chạy tới, thấy người bị đánh là lão gia, mọi người lúc này mới dừng tay, cũng cố ý biểu ra kinh ngạc, Vợ thể làm gì khác hơn là dìu Chu Bái Bì chật vật trở lại trong phòng, đám người làm đều cao hứng cười rộ lên. (Đây là ta tìm mạng và dịch từ tiếng trung sang nên có gì sai sót mong mọi người thông cảm nha)

      Kha Thần cười cười, rời , ngay ngày hôm ấy sau khi tan ca Nhan Tịch liền đến hiệu thuốc mua que thử thai, len lén lút lút cho dám để cho em trai mình biết, kiểm tra nước tiểu.

      Hai vạch đỏ! Giống như lần đầu tiên ấy! Nhan Tịch cười chua xót, tại sao lần nào con cũng đến trong lúc được mong đợi? ngồi bồn cầu, ôm đầu, khổ sở biết nên làm gì.

      Đứng lên, sờ lên bụng mình, tính toán, có lẽ được hơn tháng rồi.

      Nằm giường, lại nhớ đến đứa con đầu tiên kia, trong lòng lại chua xót. Cho dù có chuyện gì nữa, đứa bé này nhất định sinh ra bình an, lần này, dù phải liều mạng cũng phải giữ được.

      Ngày hôm sau, đến bệnh viện kiểm tra lại, đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng thân thể lại hơi yếu, hơn nữa vì từng bị sảy thai nên tử cung khá mỏng, cái thai này phải giữ gìn cẩn thận. Nhan Tịch mờ mịt ra khỏi bệnh viện, trong lòng biết là nên mừng, hay lo.

      Chốc lát sau, cầm điện thoại di động, nhịn được định gọi điện thoại báo cho Lục Khải Chính, rồi lại ngập ngừng.

      Nhan Tịch! phải mày muốn rời xa ấy sao? Còn cho ấy biết làm gì nữa? đường lớn, lòng chua xót nghĩ.

      ***

      Từ sau buổi tối kết thúc cuộc gọi trong vui kia, suốt tuần sau đó, Lục Khải Chính gọi điện thoại cho nữa, Nhan Tịch bắt đầu nôn nghén dữ dội, chuyện mang thai, giấu tất cả mọi người. Cũng may em trai bị điều làm việc ở khu khác, cũng ở lại ký túc xá bên đó, nếu nhất định bị nó phát ra mất.

      Ở công ty, đồng nghiệp phát bí mật của , họ nhao nhao phỏng đoán đứa bé là của Kha Thần .

      "Cần tôi giúp gì ? Tôi thấy nên nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi .” Kha Thần quan tâm hỏi , nhìn Kha Thần, Nhan Tịch hết sức cảm kích, nhưng vẫn lắc đầu.

      " cần, tôi muốn để cho quá nhiều người biết chuyện tôi mang thai!” Nhan Tịch cười , cảm giác buồn nôn lại xông lên, bụm miệng, chạy ra ngoài cửa. Kha Thần nhìn dáng vẻ vội vã của , khẽ lắc đầu cái....

      Đêm khuya, trong phòng làm việc Lục Khải Chính nhìn điện thoại di động, trong số các cuộc gọi nhỡ, có cái nào là số của , ngược lại oanh oanh yến yến lại ít! Lục Khải Chính cười chua xót, nhịn được mà vẫn hạ mình gọi điện thoại cho .

      "Ọe.” Nhan Tịch nôn mửa khó chịu chỉ toàn nước chua, cảm giác dịch mật cũng chảy ra, khổ sở rơi nước mắt, tủi thân mà thể ra, nhìn mình trong gương, sắc mặt đỏ lên, mặt đầy nước mắt.

      Súc miệng, trở lại phòng ngủ, nghe thấy điện thoại di động reo vang, nhìn màn hình điện thoại, là Lục Khải Chính gọi tới, lòng chua xót, cũng càng tủi thân hơn, nhịn được muốn bắt máy, cho biết, mang thai đứa con thứ hai của bọn họ! Nhưng rốt cuộc lại cứng đờ đứng tại chỗ, dám lại nhận điện thoại!

      Nghe máy !

      Lục Khải Chính ảo não nghe tiếng từng tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng có cảm giác gì, tuần lễ tìm , cũng tìm sao? Chẳng lẽ biết nếu cứ như vậy tình cảm hai người dần phai nhạt sao?

      Cũng may, đúng tiếng tút cuối cùng, điện thoại được kết nối, trái tim phiền muộn của Lục Khải Chính cũng lập tức như được giải tỏa, "Sao bây giờ mới bắt máy?” bất mãn quát.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :