1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Theo ngày

      Lục Khải Chính nhìn , trừ đau lòng, còn có áy náy, mang thai, hoang mang lo sợ là thế, lại còn dám cho người nhà biết. Nhìn , gật đầu cái, “Yên tâm , . Em ngủ thêm lát nữa , nấu cơm.” Lục Khải Chính xong, xuống giường.

      Nhan Tịch ngủ tiếp, hít thở sâu hơi, lắc lắc đầu, nghĩ nữa, nghĩ đến chuyện gì nữa, vui vẻ ngày ! Trong lòng ngừng tự với mình như vậy.

      muốn tổn thương Lục Khải Chính nữa, tạm thời cứ chấp nhận ở bên , còn những trở ngại kia trước mắt cứ để sang bên. Nghĩ như vậy khiến trong lòng Nhan Tịch trở nên thoải mái hơn rất nhiều, xuống giường rửa mặt. Lục Khải Chính làm bữa sáng xong vào gọi lại thấy ngồi trước bàn đánh văn bản từ lúc nào rồi, thấy tới vội vàng đóng máy tính lại.

      “Lại viết nội dung lành mạnh?” Lục Khải Chính lườm , híp hai mắt lại nguy hiểm .

      Lòng Nhan Tịch chợt căng thẳng, đỏ mặt, vội : “ ăn cơm thôi.” có thể mới vừa viết lại trải nghiệm của tối qua sao? đứng dậy, kéo cánh tay của , lôi ra phòng ngoài.

      Nhìn mặt đỏ lên, Lục Khải Chính biết nhất định là lại viết thứ bệnh hoạn gì rồi, có điều truy cứu nữa, để mặc kéo mình ra phòng ăn.

      Có sữa đậu nành, trứng gà tươi, còn cả bánh sủi cảo mua ở dưới lầu nữa, bữa ăn sáng là phong phú. Nhan Tịch nhìn bàn thức ăn cười cười, nghĩ thầm người đàn ông này đúng là hình mẫu toàn năng!

      “Bao giờ trở lại Thủ Đô? cần làm việc à?” Nhan Tịch ăn cơm, thuận miệng hỏi.

      “Được nghỉ đến Tết Nguyên Đán, sang năm mới bắt đầu chính thức làm! Nếu như em chịu theo trở về Thủ Đô, xin chuyển công tác tới đây, em thấy thế nào?” Lục Khải Chính ăn viên sủi cảo, nhìn hỏi.

      mà xin chuyển công tác tới Tô Thành này?

      Trong lòng Nhan Tịch vô cùng cảm động, cuối cùng lại lắc đầu, “Người nhà của đều ở Thủ Đô cả.” Nhan Tịch , người nhà của , người thân, bạn bè quan hệ lâu năm với đều ở Thủ Đô, vì mà chuyển tới Tô Thành xa xôi này, chẳng phải rất luyến tiếc sao.

      “Chỉ cần có em là được rồi. ”

      “Phụt.... ”

      Câu buồn nôn của Lục Khải Chính khiến Nhan Tịch nhịn được phun ra, “Khụ khụ khụ”

      “.....” Lục Khải Chính gì nhìn , “Ha ha.... .... đừng những câu buồn nôn như vậy nữa được ?” Nhan Tịch lau miệng, cười .

      nghiêm túc đó!” Lục Khải Chính nghiêm mặt , mặt đỏ tim đập, ngược lại cảm thấy Nhan Tịch phía đối diện biết phân biệt giả thế nào, cũng cảm động vì lời của mình, lại còn sến!

      Nhan Tịch liếc cái, “Lục Khải Chính, em cũng nghiêm túc mà. Có lẽ cả đời nayfy em quay lại Thủ Đô nữa, với lại em cũng định sang năm về quê .....” Nhan Tịch , hi vọng có thể hiểu được, giữa bọn họ có khoảng cách rất lớn.

      “Vậy về quê với em, chúng ta kết hôn ở đó, cùng sống ở đó, tiếp tục làm cảnh sát, còn em muốn làm cái gì làm cái đó!” Lục Khải Chính lại nghiêm túc .

      “...." Người này sao lại biết cách khiến người khác động tâm như vậy chứ, Nhan Tịch thừa nhận, bản thân rất cảm động trước lời vừa rồi của Lục Khải Chính. gì nữa, trước mắt cứ như vậy .

      ***

      Ăn sáng xong, Nhan Tịch định về phòng đánh nốt bản thảo, lại bị Lục Khải Chính kéo lại, “Hôm nay leo núi với !" .

      “Leo núi? Leo núi gì chứ! Em còn phải viết bản thảo.” Hơn nữa, hôm qua bị hành hạ như thế bây giờ vẫn còn đau lưng, nhưng những lời này ra.

      “Hôm nay xin khất với độc giả ! Thân thể của em cần lại rèn luyện, ngồi lâu tốt!” Lục Khải Chính trầm giọng , kéo ra chỗ thay giày trước cửa.

      được, em thể khất được. Đến chiều đón Húc Dương em lại viết được."

      à, kiếm tiền quan trọng hơn hay quan trọng hơn?" Lôi vào trong ngực, buồn bực hỏi, “Hôm qua em với tên Kha Thần kia cả ngày, hôm nay lại đòi viết văn, vậy còn ? là người đàn ông của em đó!" .

      tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm, vô cùng bất mãn!

      “Vậy em vào nhắn tin xin khất, tối về viết tiếp.” Nhan Tịch nhượng bộ, quyết định hôm nay chơi vui vẻ với . Lục Khải Chính lúc này mới hài lòng buông ra, chỉ chốc lát sau liền thấy Nhan Tịch ra ngoài, Lục Khải Chính cũng chuẩn bị xong, ủng da tối màu, mặc chiếc quần jean màu xanh đậm, ống tay áo đường vân, dáng người cao lớn rắn ròi khiến người ta động tâm

      tự nhiên ôm bả vai của , cùng ra cửa, lên xe.

      “Khải Chính! Dừng xe!” Di ngang qua cửa tiệm thuốc, Nhan Tịch chợt nhớ tới cái gì, vội vàng hô.

      “Sao thế?"

      qua hiệu thuốc mua thuốc giúp em.” Lục Khải Chính vội dừng xe bên đường, hỏi .

      “Khó chịu chỗ nào sao?” Nghe muốn mua thuốc, Lục Khải Chính lo lắng hỏi, nhìn giống bị bệnh chút nào.

      có, chỉ là em sợ lại mang thai.” Nhan Tịch rũ mắt, giọng .

      “...."

      “Bốp!"

      Lục Khải Chính nghe xong, nặng nề đập xuống tay lái,sau đó quay đầu sang nhìn chằm chằm, sắc mặt sa sầm như muốn giết người! Nhan Tịch cũng là nhà văn viết tiểu thuyết, hiểu được mình chọc giận , “ đừng như vậy."

      làm sao? Chẳng lẽ em muốn có con với sao? Trước kia là gián điệp, có cách nào ở lại bên em, bảo vệ hai người, nhưng tại…” Nhớ tới đứa con bị mất, đứa con mà chưa kịp có cảm giác tồn tại đó, trong lòng lại chua xót vô cùng.

      xong, ảo não vò vò đầu, lòng Nhan Tịch cũng chua xót, “Sau khi làm hai lần đó với , lần nào em cũng đều uống thuốc, nhưng vì uống hai lần liền, nên có hiệu quả, cho nên mới mang thai. Lục Khải Chính, phải là lòng dạ em ác độc, phải là em thích ... hiểu được nỗi khổ của em.” Nhan Tịch lệ ngấn quanh tròng .

      Lục Khải Chính đưa tay nắm lấy tay lạnh lẽo của , dùng sức cầm, “Tất cả rồi! Hãy thử tin tưởng , lệ thuộc vào lần!” Lục Khải Chính nhìn , kiên định .

      Nhan Tịch khẽ gật đầu, cười cười, “ thôi, cần mua thuốc nữa, mặc cho số phận !"

      ***

      “Dừng xe!"

      “Lại sao thế?” ngang qua ngân hàng nông nghiệp, Nhan Tịch lại hô lên, Lục Khải Chính buồn bực dừng xe lại hỏi.

      “Chờ em chút, em rút tiền!” Nhan Tịch cười , mở cửa xe xuống, Lục Khải Chính cũng vội vàng xuống xe, đuổi theo. Chỉ thấy đến cây ATM, cũng vào theo .

      “Nhìn cái gì vậy?” Nhan Tịch quay đầu, nhìn bĩu môi .

      “Xem em có bao nhiêu tiền riêng.” Lục Khải Chính cười giỡn , giống như kiểm tra tiền riêng của vợ vậy!

      Nhan Tịch cười cười, bấm mật mã, sau đó lấy tiền, Lục Khải Chính chỉ thấy lấy lần lại lần, tổng cộng lấy ra 1 vạn tệ. Nhan Tịch lại lấy tiếp, rút 2 ngàn tệ.

      “Rút nhiều tiền như vậy làm gì?” Lục Khải Chính hỏi.

      “Nhiều ?” Nhan Tịch hỏi ngược lại, cất tiền vào trong ví, rồi cùng lên xe, “Ở phía trước mặt quẹo phải có cục bưu chính, khi nào chạy đến đó dừng lại, chuyển tiền vào đó là có chuyện gì nữa!” Nhan Tịch nhìn , ngượng ngùng .

      Nghe đến cục bưu chính, Lục Khải Chính liền hiểu , cũng hỏi nhiều, biết lòng tự ái của rất cao. Rất nhanh sau đó xe chạy đến cục bưu chính, theo vào xếp hàng, gửi tiền, sau đó hai người tới chân ngọn núi ở Tô Thành.

      “Tới Tô Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em tới nơi này đó.” Nhan Tịch thở ra hơi, , “Nghe đỉnh ngọn núi này có ngôi chùa hương khói rất vượng, có muốn bái cúng ?.” Nhan Tịch vừa thở vừa .

      cảnh sát, theo chủ nghĩa vô thần, sao có thể thắp hương bái Phật, làm việc mê tín như thế được...” Lục Khải Chính nhìn trêu ghẹo .

      “Stop! Chính những người làm quan như mới thích làm những chuyện này đấy! Mẹ em mỗi lần bà lên núi thắp hương đều bị xe của các vị cán bộ cấp cao chặn lại ở dưới chân núi đến nước chảy lọt ý chứ!” Nhan Tịch phản bác.

      “Đó là do trong lòng họ có quỷ, còn lòng Lục Khải Chính vô cùng trong sạch, ngay thẳng!” lại .

      Nhan Tịch từ chối cho ý kiến, cùng Lục Khải Chính nắm tay nhau, từng bước lên , vẫn kiên trì đòi vào chùa thắp hương, Lục Khải Chính cũng bị kéo vào cùng, hôm nay trong chùa có người nhiều lắm, thành kính đốt hương, thấy có đèn trời, liền hỏi tiểu sư phụ trong chùa.

      “Làm gì vậy?” Nhìn dáng vẻ Nhan Tịch lầm rầm khấn bái, Lục Khải Chính hỏi.

      “Em đốt cho đứa bé kia cái đèn trời.....” Nhan Tịch giọng , lúc chuyện, lòng ngừng day dứt. Trước kia từng nghe người ta , linh hồn của những đứa trẻ sơ sinh ấy thể chuyển thế luân hồi được, vẫn luôn canh cánh trong lòng....

      Lục Khải Chính nghe như vậy, trong lòng cũng co rút, “Để làm.” Đoạt lấy bút lông trong tay , , rồi quay sang hỏi tiểu sư phụ phải viết gì nên mẩu giấy trắng, tiểu sư phụ , là tên của đứa bé.

      Lục Khải Chính thoáng ngây người, liếc nhìn Nhan Tịch, đứa con kia của hai người nào có tên, “Tùy tiện viết cái tên .” lạnh nhạt , thấy Lục Khải Chính viết lên tờ giấy kia hai chữ, Lục Nhan.

      Khóe miệng Nhan Tịch cong lên, cười chua xót, gì, cùng Lục Khải Chính theo Phương trượng, làm lễ cúng bái cho vì đứa con kia, rồi đốt đèn trời.

      “Về sau cho phép nghĩ tới nó nữa, ai cũng được nhắc lại, hiểu chưa?” Lúc xuống núi Lục Khải Chính dắt tay .

      Nhan Tịch gật đầu, gì, cũng hi vọng được sớm giải thoát khỏi nỗi đau khổ ấy, lần này đốt đèn trời cho đứa bé cũng coi như được an ủi phần nào.

      “Lục Khải Chính, nghỉ chút , em nổi nữa.” Xuống đến giữa sườn núi, Nhan Tịch đặt mông ngồi xuống bậc thang, thở hổn hển , lúc lên núi thấy mệt gần chết, bây giờ xuống núi còn thấy khó khăn hơn nhiều!

      cõng em! Nhìn trời hình như sắp mưa rồi! Chúng ta phải nhanh xuống thôi!” Lục Khải Chính nhìn bầu trời, cau mày , sau đó kéo lên.

      “Trời mưa?” Nhan Tịch nhìn lên trời thấy đầy mây đen, có lẽ sắp đổ mưa, liền ảo não đứng lên, muốn tự mình , Lục Khải Chính lại kéo lại, đưa lưng về phía , khom người.

      Nhan Tịch nhìn lưng của , trong lòng rung động, “ cần đâu."

      “Nhanh lên nào!” Lục Khải Chính kiên quyết , Nhan Tịch đỏ mặt leo lên, hai tay Lục Khải Chính quàng qua mông , dùng sức, Nhan Tịch cũng vòng tay ôm lấy cổ . nằm lưng của , trong lòng lại dậy sóng, cảm giác này giống với hồi bé được ba cõng lưng.

      lời nào, mặt gối lên lưng của , lẳng lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ hạnh phúc bình yên này.

      Lục Khải Chính cũng gì, nện bước vững vàng xuống núi, “A, trời mưa rồi!” khi sắp ngủ thiếp lưng , Nhan Tịch chợt cảm thấy có mấy giọt nước rơi xuống mặt, liền thét to. Trời quả mưa rồi, bước chân của Lục Khải Chính càng nhanh hơn, thậm chí bước vượt qua mấy bậc thang liền. Nhan Tịch bị dọa sợ, ôm cổ chặt, cảm thấy như ngồi cáp treo vậy.

      “Chậm chút! Coi chừng ngã! Em sợ!” Nhan Tịch nhìn xuống bậc thang, chỉ sợ hai người bị ngã lăn xuống dưới.

      “Nhắm mắt lại! việc gì đâu!” Thấy mưa càng lúc càng to, Lục Khải Chính hô lớn, Nhan Tịch nghe lời nhắm mắt lại, rất lâu rồi có cảm giác kích thích thế này, giờ khắc này như quên mất tất cả, cho dù bị lăn xuống núi cũng cảm thấy sao cả.

      Có điều Lục Khải Chính để cho lo lắng của thành , xuống núi an toàn, chạy thẳng tới nơi đậu xe, rồi nhanh chóng lên xe, lúc này bọn họ mới phát , cả người hai người bọn họ ướt sung từ bao giờ. Lục Khải Chính nhìn Nhan Tịch quần áo ướt đẫm, đường cong lộ hết ra, con ngươi phát ra tia lửa ....
      dunggg thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Đút uống thuốc

      Áo trắng ướt đẫm dán chặt vào người khiến cho đường cong của cả lộ ra, thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng quần áo lót, cùng với dáng người của . Cảm giác căng cứng từ phía dưới bụng xông lên, Lục Khải Chính nhịn được nuốt ngụm nước miếng, con ngươi phóng hỏa nhìn chằm chằm.

      khó chịu! Sao trời lại đột nhiên mưa lớn như thế chứ?” Cả người dinh dính khiến khó chịu cau mày, lấy khăn lông trong túi ra lau mặt, quần như ướt hết cả, giầy còn dính chút bùn, buồn bực, rút giấy lau khom người xuống lau bùn đôi giày Cavans.

      Lục Khải Chính cầm lông khăn quay đầu, thấy cúi xuống bên phía mình, hai mắt lơ đãng liếc thấy bên trong cổ áo , suy nghĩ bậy bạ.... luồng nhiệt chớt xông thẳng lên đầu, phía dưới căng trướng nóng rực, đau đến chịu được!

      rất muốn được đưa tay vào trong ngực áo , xoa nắn khắp nơi.

      Động lòng bằng hành động, cánh tay phải của Lục Khải Chính nắm bả vai của , kéo vào trong ngực, tay trái ném lông khan , dò vào trong cổ áo của ...

      “A.” Nhan Tịch ngờ Lục Khải Chính lại đánh lén như vậy, hơn nữa còn là giữa ban ngày ban mặt, ở trong xe! kêu lên, tên đàn ông chết tiệt này....

      “Lục Khải Chính ở trong xe đó!” Mặc dù ở phía bên ngoài có người nào, trời vẫn còn mưa, màn mưa vừa dầy vừa nặng rơi cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài cửa sổ mơ hồ, nhưng Nhan Tịch vẫn tức giận ôm đầu của , cố đẩy ra, nhưng người đàn ông như dã thú này đâu chịu tha cho , làm xằng làm bậy trước ngực ....

      Nhan Tịch bị giày vò lúc lý trí dần dần tan rã, cảm giác toàn thân càng thêm khó chịu, vừa nhìn thấy ngoài cửa xe có chiếc xe ngang qua, liền lập tức đẩy Lục Khải Chính ra, “ làm gì thế?” tức giận rống lên, giọng có chút khàn khàn. Mới vừa rồi cũng thiếu chút nữa kiềm chế được....

      “Mẹ kiếp!” Bị cắt đứt, Lục Khải Chính tức giận, con ngươi phóng hỏa nhìn chằm chằm, rống to.

      “.....” Nhan Tịch bị lời thô lỗ của làm cho kinh hãi, gì nhìn , sắc mặt hồng lên, “Đồ thần kinh! Mau về nhà thôi!” sửa sang lại y phục ướt nhẹp của mình, cũng chính lại áo lót bên trong cho ngay ngắn, buồn bực với .

      đau!” Lục Khải Chính chỉ xuống chỗ quần của mình, lớn tiếng , Nhan Tịch nhìn xuống liền thấy được thứ đó của đứng lên.

      Nhan Tịch trợn mắt há mồm nhìn , tự chủ nuốt nuốt nước miếng, “Cố chịu !” tức giận , quay đầu thèm nhìn nữa, ngừng lau tóc cho mình.

      Lục Khải Chính thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ phải khởi động xe về....

      “Hắt xì!"

      “Cởi quần áo ra!” lát sau, đột nhiên Nhan Tịch bị lạnh mà hắt hơi, Lục Khải Chính cau mày, gần như ra lệnh cho .

      Cởi quần áo? Thần kinh! Nhan Tịch nhìn gương mặt nhìn nghiêng của , mắng thầm, còn lâu mới làm thứ chuyện bại hoại này! thèm để ý tới , rút khăn giấy ra lau mũi, “Hắt xì!"

      Lục Khải Chính tăng nhiệt độ trong xe lên, buông tay lái ra, nhanh chóng cởi chiếc áo thun người ra, sau đó tiếp tục lái xe. Nhan Tịch thấy làm như vậy, nhìn da thịt màu đồng, cơ ngực to lớn, còn có những vết sẹo nhàn nhạt người , trông vô cùng dã tính, làm cho người ta mặt hồng tim đập.

      Lục Khải Chính thấy có phản ứng gì, tức giận quay tay lái, lao xe lên vỉa hè, chạy thêm vài trăm thước nữa, sau đó mới dừng lại.

      “Bảo em cởi quần áo ra, nghe thấy sao?” Lục Khải Chính lườm , tức giận , cũng chỉ là sợ bị cảm lạnh thôi mà.

      mau lái về nhà phải tốt sao?” Nhan Tịch tức giận phản bác, nghĩ giống được sao? Nào có ai trần truồng ngồi trong xe bao giờ, dù cho cửa sổ xe có dán tấm chắn, người bên ngoài thấy được bên trong.

      “Ông đây hôm nay về nhà! Ở chỗ này!” Thấy cứng đầu như vậy, Lục Khải Chính vô cùng tức giận, xong liền ngả ghế ra sau, tựa người lên ghế ngồi, nhắm mắt lại.

      Nhan Tịch nhìn dáng vẻ nằm bất động của , tức giận tới mức muốn đánh người! “Lục Khải Chính! phát điên cái gì vậy?” nhổm người dậy đánh mạnh lên ngực của , la lớn.

      “A.” ai ngờ, cái ghế của biết tại sao đột nhiên chậm rãi ngả xuống, nằm ngang ra, Nhan Tịch giật mình sợ hãi kêu lên, chỉ thấy mặt Lục Khải Chính đầy vẻ hả hê, sau đó, lật người đè lên người ....

      Hơi thở mập mờ ở trong buồng xe Land Rover rộng rãi tỏa ra khắp nơi, chỉ chốc lát sau, sườn xe liền rung lắc chấn động giữa màn mưa xối xả.

      “Phù…!’

      chút sức lực nằm ghế dựa, Lục Khải Chính ngồi ở bên cạnh, lau mồ hôi mặt , động tác vô cùng dịu dàng. Nhan Tịch híp hai mắt lại nhìn , cảm người tình hoàn mỹ, cũng nhịn được mà thầm than sức quyến rũ của lại có thể khiến mất lý trí như vậy, ở trong xe, ngay ven đường dã ngoại lại mây mưa làm tình với ....

      Chỉ trong chốc lát liền quên hết tất cả mà nghênh hợp với .

      thở hổn hển nhìn , ánh mắt mênh mông sóng nước, hai gò má đỏ hồng, cánh môi sưng lên, đỏ tươi như cánh hoa hồng, ngực bởi vì thở dốc mà phập phồng dữ dội.

      Ánh mắt Lục Khải Chính dịu dàng nhìn , khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, nhưng cũng tránh được ánh mắt oán trách của , “Lục Khải Chính, dù gì cũng là nhân viên chính phủ vậy mà lại….” Nhan Tịch tức giận thở hổn hển .

      “Nhân viên chính phủ làm sao? Nhân viên chính phủ có thất tình lục dục sao? Hơn nữa, tại nghỉ phép!” Lục Khải Chính nhìn , cười , sau đó cầm lấy áo lót cùng áo thun khô của , mặc vào cho .

      Nhan Tịch vừa bị hành hạ, chẳng muộn động đậy, để mặc phục vụ mình.

      Rốt cuộc người đàn ông mình người như thế nào chứ, tuy là cảnh sát, nhưng ấn tượng để lại cho lại là kẻ xấu, còn có chút đứng đắn, nhưng bên trong lại là người đàn ông có trách nhiệm và lòng thương người. vẫn còn nhớ rất , khi bị ngã vào đài phun nước, đường đường là ông chủ lớn lại mang máy tính sửa giúp ....

      Giúp mặc quần áo tử tế, nâng ghế lên, Lục Khải Chính cũng mặc quần áo vào, khởi động xe. Nhan Tịch nhìn đồng hồ, cũng hơn hai giờ chiều rồi, “ mau lái xe về , lát nữa em trai em về rồi!” Nhan Tịch bực tức .

      “Em trai em 20 tuổi, em còn sợ nó lạc sao? Để cho nó tự bắt xe về !” Lục Khải Chính trầm giọng, cảm thấy thực là quan tâm quá mức đến người nhà rồi.

      Nhan Tịch lên tiếng, lại nhớ đến cú điện thoại đe dọa hôm trước, trong lòng vô cùng lo lắng, liền gọi điện thoại cho Nhan Húc Dương, bảo nó tự bắt xe về nhà, rồi lại gọi điện thoại cho mẹ, cho bà biết mình gửi tiền, em trai cũng sắp về rồi.

      Sau khi cúp điện thoại, phát ra Lục Khải Chính nhìn mình, quay đầu lại nhìn về phía trước, “Nhất định bọn họ được xảy ra chuyện gì, chưa từng trải qua cảm giác bất lực trơ mắt nhìn người thân của mình nhắm mắt rời ... Cảm giác đó đau đến thở được.” Nhan Tịch thào , trong lòng chua xót, cổ họng nghẹn ứ.

      Tay Lục Khải Chính siết chặt lại, hiểu tới ai, lên tiếng, đưa tay vuốt vuốt sau gáy , bày tỏ an ủi, trong lòng cùng càng thêm quyết tâm nhất định phải ở bên .

      Về đến nhà, hai người cùng nhau vào tắm nước nóng, “ ra ngoài ! Em trai em sắp về rồi!” Nhan Tịch đẩy Lục Khải Chính, vội vàng với .

      “Sợ cái gì chứ!” Lục Khải Chính chịu , thản nhiên .

      còn sợ cái gì nữa hả?” Nhan Tịch tức giận, tên khốn kiếp này, biết rồi còn hỏi!

      “Hãy với nó, chúng ta mới nhau, ở cùng nhà với nhau rồi nhau là chuyện rất bình thường. Nhiều nhất chỉ có thể giúp em giấu chuyện ngày trước thôi.” Lục Khải Chính đứng đối diện , cười nhạt .

      “Dù vậy cũng phải ra ngoài! Nào có chuyện đương nào lại tiến triển nhanh vậy được.” Nhan Tịch đồng ý với , dù sao cũng đồng ý qua lại với rồi, gạt được nữa. Nhưng bây giờ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho người nhà biết, nhất định bảo em trai giấu mẹ giúp !

      Lục Khải Chính cũng phản đối gì nữa, mở cửa ra ngoài. Vừa mới ra khỏi phòng tắm liền thấy cửa nhà bị người mở ra, Nhan Húc Dương cũng lập tức đeo túi xách vào. Nhan Húc Dương thấy Lục Khải Chính chỉ quấn chiếc khăn tắm người, vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn rất lễ phép gật đầu với cái, rồi vào phòng của mình.

      Nhan Tịch vội vội vàng vàng mặc quần áo, từ phòng tắm ra, thấy Lục Khải Chính đứng ở trong phòng khách uống nước, chỉ chỉ vào gian phòng em mình, Lục Khải Chính gật đầu, ý muốn em về.

      mau trở về phòng của mình !” Nhan Tịch nhìn , dùng khẩu hình .

      Lục Khải Chính mặc kệ , vẫn uống nước, Nhan Tịch hung hăng trừng mắt lườm cái, rồi vào phòng em trai mình.

      “Chị thích người bên kia ạ?” Mới vừa bước vào đến cửa, Nhan Húc Dương liền đột ngột hỏi , Nhan Tịch chột dạ đỏ mặt, nhìn em trai, “Chị thấy ấy tệ, định thử lại với ấy, em đừng cho mẹ biết, được ?” Giọng của Nhan Tịch càng lúc càng lớn.

      “Em nhớ chị từng ta rất nguy hiểm.” Nhan Húc Dương ngồi ghế, nhìn bà chị , lại .

      “.....” Nhan Tịch bị cậu hỏi lại, biết phải trả lời thế nào, “Thằng nhóc em đừng quan tâm chuyện đó! Tóm lại, được phép với mẹ chuyện này! Hắt xì.” Nhan Tịch ra lệnh cho em trai xong, hắt hơi cái, che miệng, ra cửa.

      Vừa ra cửa, liền thấy Lục Khải Chính cầm cái cốc từ trong bếp ra, đến gần , mùi cay nồng của gừng liền xông vào mũi, Nhan Tịch cau mày, “Đừng bắt em uống thứ này, em ghét nhất đó!” Biết chiếc cốc tay đựng trà gừng, vội rồi thẳng vào phòng của mình.

      Lục Khải Chính vội vàng đuổi theo, vào phòng của , thấy mở máy vi tính lên rồi. Lục Khải Chính đứng bên người , đặt trà gừng xuống, “Uống nhanh !"

      !” Nhan Tịch bướng bỉnh .

      “Rốt cuộc là uống hay ?” Lục Khải Chính cúi người xuống, xoay đầu của lại, nhìn , hỏi lại.

      uống!”

      “Vậy đút em uống!” Lục Khải Chính xong, uống ngụm trà gừng, tay giữ chặt gáy , miệng chặn lên miệng , “Ưmh…” Nhan Tịch hoảng hốt, chợt cảm thấy vị gừng xông vào mũi, nước gừng cay tràn vào trong khoang miệng, có chút nước ấm lọt qua khóe miệng, chảy xuống cần cổ....

      bị ép uống trà gừng!

      ... Đồ khốn kiếp!” vừa buông ra, liền tức giận mắng, mặt đỏ tía tai nhìn chằm chằm. Lục Khải Chính lại uống ngụm trà gừng nữa, ánh mắt nguy hiểm nhìn .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Lục Khải Chính, lừa em!

      Nhan Tịch nhìn ánh mắt nguy hiểm của Lục Khải Chính, giống như con sói đói khóa chặt con mồi khiến toàn thân phát run, cũng chưa từng quên bản lĩnh của !

      “Em uống! Để tự em uống!” Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính, lớn tiếng , rồi tự bưng ly trà gừng lên, nín thở để phải ngửi mùi cay nồng khó ngửi kia, từng ngụm từng ngụm uống hết ly trà. Lục Khải Chính thấy chịu ngoan ngoãn uống, cười cười, nuốt trà gừng trong miệng xuống.

      “Cạch.” Để mạnh cái chén xuống bàn, Nhan Tịch ngước đầu nhìn , “Bây giờ có thể ra ngoài được chưa? Em phải viết truyện, ở đây làm phiền đến em, em viết được!” Nhan Tịch nhìn , đưa tay đẩy ra ngoài.

      được viết, ngủ !” mới vừa mây mưa với ở trong xe, giờ lại có dấu hiệu bị cảm, Lục Khải Chính nỡ để tiếp tục tổn sức viết văn nữa, liền ra lệnh cho .

      “Độc giả của em chờ em viết rồi đăng lên đó! Ra ngoài, ra ngoài!” Nhan Tịch tức giận, đứng lên, đẩy , “ mua thức ăn .” Nhan Tịch nhẫn nại , nhân tiện kiếm việc cho làm.

      “Vậy em cùng ! biết ngày có sao đâu, tiền nhuận bút trả!” Lục Khải Chính kéo lại, ôm lấy hông , nhìn .

      “Em rảnh! Đây cũng phải là vấn đề có tiền hay ! Cập nhật liên tục tức là tỏ ra có trách nhiệm! Nếu và em trai em cùng mua thức ăn được ?” Nhan Tịch kiên nhẫn , khỏi chắp tay thở dài, “Coi như em xin !” Vì vội vã muốn viết, muốn cứng đối cứng với nữa, Nhan Tịch lại .

      Thái độ của như vậy khiến hết sức đắc chí, có điều cũng chỉ cười gian, “Chỉ vậy thôi sao?” Phải nhân cơ hội đòi thêm tiện nghi mới được, Lục Khải Chính hiền hậu hỏi.

      “.....” Lão hồ ly giảo hoạt! Biết trước là ta dễ dàng tha cho mình mà! Nhan Tịch thầm mắng trong lòng, đấu với ? Chính là lấy trứng chọi đá! kiễng mũi chân lên, chạm lên môi của , như chuồn chuồn lướt nước hôn cái, sau đó nhanh chóng thả ra. Xong mặt đỏ tim đập xoay người lại, “Được rồi, mau , nhớ mua nhiều thức ăn vào!” Nhan Tịch .

      cánh môi còn lưu lại hương vị thanh mát của , dù gì đây cũng là lần đầu tiên chủ động hôn , trong lòng Lục Khải Chính dâng lên ngọt ngào, nhìn ngồi xuống trước máy tính tập trung gõ chữ, quấy rầy nữa, tinh thần trách nhiệm của , đâu phải chưa hiểu .

      Trở về phòng thay quần áo, rồi đến gõ cửa phòng của Nhan Húc Dương, rủ cậu cùng ra ngoài, cảm thấy mình nên tiếp xúc, trò chuyện nhiều hơn với người nhà .

      Nhan Tịch đăng bài xong, nghe thấy phía phòng ngoài có tiếng động truyền tới, vội vàng ra ngoài phòng khách.
      “Đây là cái gì?” Nhan Tịch ra ngoài liền thấy Lục Khải Chính cùng với Nhan Húc Dương, còn có thêm hai thanh niên lạ mặt ở ngoài phòng khách, sau khi hai người thanh niên kia đặt các hộp giấy các-tông xuống sàn, Nhan Húc Dương liền tiễn bọn họ ra cửa.

      “Máy chạy bộ.” Lục Khải Chính ngồi xổm xuống, tháo bọc ra .

      “Máy chạy bộ? Mua máy chạy bộ làm gì?” Nhan Tịch nghi hoặc hỏi, “ phải mua thức ăn sao?” Nhìn thấy em trai mình cũng lại, rồi ngồi xổm xuống ở đó, Nhan Tịch đến gần hỏi.

      nhảm! Đương nhiên là để chạy bộ rồi! Đồ ăn ở trong bếp, lắp cái này xong nấu cơm!” Lục Khải Chính , Nhan Tịch thấy cùng em trai lấy đòn bẩy hay thứ gì đó ra, chuyên chú lắp ráp...

      Nhìn hai người bọn họ trò chuyện, thỉnh thoảng còn đùa giỡn mấy câu, Nhan Tịch buồn bực, hai người bọn họ thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào chứ? Có điều thấy Lục Khải Chính đối xử tốt với em trai mình như vậy, chút ngượng ngùng, khó chịu cũng có, trong lòng vô cùng vui mừng, khóe miệng cong lên rồi vào phòng bếp.

      Lục Khải Chính cầm cờ lê, ghép các bộ phận lại rồi lắp ráp, rất nhanh sau đó cái máy chạy bộ được lắp ráp xong, vào phòng ngủ của Nhan Tịch, thấy trong phòng liền tới phòng bếp.
      Ở cửa phòng bếp, nhìn đứng bên bếp gas chuyên chú nấu canh, trong đầu khỏi lên hình ảnh lúc nấu mì ở nhà trọ của , trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, nhịn được tiến lại, ôm lấy từ phía sau.

      Thân thể Nhan Tịch chợt cứng lại, “Buông em ra! Em trai em….” Tên đàn ông này biết mắc cỡ là gì nữa! Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, đấng mày râu có thể ngượng ngùng cái gì được chứ! Lục Khải Chính hơi cúi xuống, cằm đặt lên vai trái của , nhìn cầm cái muỗng khuấy nồi canh sườn thơm lừng bếp, “Cho nếm thử.” giọng , hơi thở nóng bỏng phun lên cổ , khiến Nhan Tịch cảm thấy tê dại, đồng thời trong long cũng dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả, hớt mỡ ra, múc chút canh, đưa tới gần miệng , “Cẩn thận bỏng.” dịu dàng , Lục Khải Chính thổi thổi, xong mới cẩn thận nuốt vào.

      “Mùi vị như thế nào?” Nhan Tịch mong đợi hỏi, đương nhiên là muốn Lục Khải Chính khen vài câu, phụ nữ luôn ham muốn hư vinh trong phương diện này, hy vọng có thể là người vợ hiền mẹ đảm trong mắt người .

      “Vẫn kém hầm chút!” Lục Khải Chính chậm rãi .

      .” Nhan Tịch tức giận lườm cái, đẩy ra, tới chỗ bồn, rửa sạch bắp ngô rồi cầm dao, chuẩn bị cắt.

      “Để làm cho!” Lục Khải Chính đoạt lấy con dao trong tay , Nhan Tịch đưa dao cho , Lục Khải Chính cắt ngang bắp ngô ra, sau đó lại cắt mỗi nửa ra thành hai khối, Nhan Tịch cũng rất phối hợp bỏ phần bắp được cắt vào trong nồi, hai người phối hợp ăn ý với nhau giống như vợ chồng vậy, cùng nhau nấu cơm.

      Khi bưng thức ăn đặt lên bàn, nhìn thấy Lục Khải Chính và em trai ngồi bên bàn chờ cơm, giây phút ấy, Nhan Tịch như có lại được cảm giác gia đình, rất thân thiết, ấm áp. Quan hệ của và em trai rất tốt, vừa vừa cười, thỉnh thoảng còn chọc .

      “Chị ấy lúc bé rất mập, còn rất ham ăn!” Em trai Nhan Húc Dương kể xấu chị mình cho Lục Khải Chính nghe, cậu coi Lục Khải Chính là người thân nên mới như vậy .

      “Nhan Húc Dương! Em ngậm miệng lại cho chị!” Đứa em chết tiệt này, lại dám xấu như vậy! Có điều nó chính là đứa em cùng cãi nhau với mà lớn lên, chọc như vậy cũng là chuyện bình thường!

      Lục Khải Chính mím môi muốn cười, thấy Nhan Tịch trừng mắt nhìn mình như muốn cười thử xem?’ cố nhịn cười, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, Nhan Tịch hài long cũng ăn cơm, “Lúc bé tính làm gì, bây giờ gầy là được rồi!” Nhan Tịch .

      “Phụt!” Lúc này, Lục Khải Chính rốt cuộc nhịn được nữa.

      “Lục Khải Chính, …”

      “Sao thế? cười cũng được sao?” Lục Khải Chính cười , “Nhóc mập!” Nhớ tới những bức ảnh hồi bé của từng xem, trêu chọc.

      Nhan Tịch trừng mắt liếc cái, “Nhan Húc Dương, thằng nhóc em phải lúc bé cũng giống chị sao! Còn mặt mũi chuyện người khác!” Nhan Tịch tranh cãi với em trai.

      “Cắt.” Nhan Húc Dương để chén cơm xuống , “Em ăn no rồi, em chơi bóng đây!”

      “Mới vừa cơm nước xong bóng biếc gì! Lúc nãy trời mưa đó!” Nhan Tịch dạy dỗ cậu như cha mẹ vậy, chỉ thấy Nhan Húc Dương cầm trái bóng ra cửa, “ Lục có muốn cùng với em ?” Nhan Húc Dương hỏi Lục Khải Chính.

      Lục Khải Chính thầm nghĩ, cảm thấy mình nên lấy lòng cậu tương lai này, chơi cùng cậu, nhưng lại nỡ bỏ lại Nhan Tịch.

      “Em cũng cùng chứ?” Lục Khải Chính đặt bát xuống , hỏi Nhan Tịch.

      “Em? Khỏi! Em còn phải viết bản thảo, ngày mai còn làm nữa.” Nhan Tịch .

      được! Phải !” Lục Khải Chính cảm thấy nên hoạt động chút, thể cứ ở nhà như vậy mãi được, xong, liền đứng lên.

      thôi!.” Nhan Húc Dương cảm thấy người đàn ông Lục Khải Chính này tệ, rất quan tâm đến chị mình, lúc nãy đường mua thức ăn còn khỏi cậu ít chuyện liên quan đến chị.

      Nhan Tịch cũng muốn cùng bọn họ, do dự chút, cuối cùng quyết định !

      Sau cơn mưa, khí vô cùng trong lành mát mẻ, tại sân bóng rổ của trường tiểu học, Nhan Tịch nhìn trai mình cùng Lục Khải Chính chơi bóng trong sân, mồ hôi vã ra như tắm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Điều làm kinh ngạc chính là, tài nghệ chơi bóng của Lục Khải Chính bình thường!
      Ném bóng ba điểm rất chính xác, thỉnh thoảng còn úp rổ, khiến mấy em chơi quanh sân bóng rổ khỏi vỗ tay tán thưởng.

      Đến khi trời tối hẳn, bọn họ mới chơi nữa, Lục Khải Chính mùi hôi đầy người ôm lấy Nhan Tịch, Nhan Tịch nhìn xem thường, lại nhìn em trai mình, thấy thằng nhóc rất thức thời cúi đầu, “Buông em ra. Hôi chết được!” Nhan Tịch tức giận .

      chơi bóng rất đẹp trai phải ?” Lục Khải Chính uống ngụm nước suối, hỏi .

      “.... Tự luyến!.” Nhan Tịch liếc mắt , “Kỹ thuật rất tốt.” Nhìn ánh mắt kia của Lục Khải Chính, khen.

      “Coi như em có mắt!” Lục Khải Chính hả hê : “Bản công tử chính là đội trưởng đội bóng rỗ trong trường quân đội đó, so với lão Lăng còn giỏi hơn nhiều.”

      “Ai da! Có ? Hôm nào đó em hỏi chú xem.” Nhan Tịch nhìn người kia hả hê, bất mãn .

      “Đương nhiên! Em cứ hỏi !” Lục Khải Chính lại hả hê : “Còn nữa, được gọi người đàn ông khác là chú!” Lục Khải Chính đột nhiên phát điên .

      “Cái gì! Cái này cũng ghen sao?” Nhan Tịch còn gì để nữa, cầm lấy tay , hai người chậm rãi , “Chú ấy đẹp trai, chính trực, còn , đứng đắn, y như tên xã hội đen vậy.” Nhan Tịch lại trêu chọc .

      “Đồng chí Nhan Tịch!” Nghe khen Lăng Bắc Hàn như vậy, Lục Khải Chính ghen tức, giận dữ gọi tên .

      “Sao chứ? Điều em đều là mà.” Nhan Tịch tiếp tục vuốt râu hổ .

      Lục Khải Chính đưa tay bắt , Nhan Tịch phản ứng nhanh chóng chạy , Lục Khải Chính cũng bước nhanh chân, đuổi theo , “Đứng lại!”

      “Ha ha, đừng đuổi em!” Nhan Tịch cười kêu lên, trong lòng cũng có chút lo sợ, chỉ sợ đuổi kịp, xử mình thành thế nào! Lục Khải Chính cố ý chạy chậm chút, để cho chạy thêm mấy bước, cũng vẫn xấu xa đứng ở phía sau kêu, đứng lại, đứng lại

      Nhan Tịch chạy trốn thở hồng hộc, phổi như muốn vỡ ra, quay đầu, thấy Lục Khải Chính ở phía sau, chậm rãi chạy tới.

      Bị lừa rồi!

      Nhan Tịch tức giận mắng, dừng lại, cúi người, thở dốc, phổi khó chịu như bị phỏng, rất ít khi chạy bộ, cho nên mới chạy được khoảng ngắn xíu như vậy mệt đến muốn chết rồi.

      “Lục Khải Chính! lừa em! Em…em khó chịu quá.” Nhan Tịch thở hổn hển trừng mắt nhìn mắng, bàn tay bé ôm ngực, khó chịu muốn ói.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Tạt nước lạnh.

      Nghe Nhan Tịch , Lục Khải Chính cười cười, cũng vì muốn tốt cho mới làm bộ muốn đuổi theo , để chạy thêm mấy bước nữa.

      "Mới chạy đoạn như vậy chịu nổi rồi sao?” Lục Khải Chính lại gần, khẽ khom người, đứng bên cạnh, cất giọng hỏi, nhìn khó chịu thở dốc, cũng cau mày, cơ thể của còn yếu hơn so với tưởng nữa.

      "....” Cảm giác nóng bức và mệt mỏi dần dần biến mất, cổ họng cũng thoải mái hơn nhiều, Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính, hận nhưng biết phải gì! ghét nhất là chạy bộ, vốn hô hấp có chút khó khăn, chạy mấy trăm mét như vậy chính là muốn mạng mà.

      " cái gì mà . Về sau mỗi ngày đều phải chạy 2 tiếng đồng hồ, máy chạy bộ mua chính là để cho em đấy.” Lục Khải Chính dứt khoát , nâng dậy, rồi ôm hông dìu về phía tòa nhà chung cư.

      "!’ Nhan Tịch kiên quyết phản bác, bắt chạy bộ? Chi bằng giết !

      "Còn dám mạnh miệng? Nhìn lại em xem, mới chạy có mấy bước như sắp chết đến nơi rồi! Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn luyện tập cho . Đừng để đến thời điểm quan trọng lại ngất .” Lục Khải Chính quay đầu nhìn , vừa vừa , tuy là mang ý tốt nhưng giọng lại mang vẻ gian sảo cùng giễu cợt.

      Lời của làm mặt Nhan Tịch nóng lên, "Em ngất lúc nào chứ!” Tên khốn kiếp này! Da mặt có cần phải dày thế ! Nhìn khóe môi nhếch lên của , trừng mắt, giống như con mèo hoang muốn cào lên khuôn mặt kia vài vết cho bõ ghét.

      "Còn chịu thừa nhận? Vậy ai đó cứ đến lúc quan trọng là lại ngừng kêu, chút thôi, chút thôi, chịu được nữa.” Lục Khải Chính ôm lấy bả vai , cúi đầu, thầm bên tai . Lời mờ ám này của làm Nhan Tịch đỏ mặt, tim đập rộn ràng, "Lục Khải Chính! là đồ lưu manh.” Nhan Tịch tức giận đẩy ra, quát.

      Vung tay lên định đánh nhưng Lục Khải Chính nhanh chân chạy mất, liền đuổi theo, hai người giống như hai đứa trẻ, đuổi nhau chạy khắp đường phố.

      ***

      Trước uy hiếp của Lục Khải Chính, Nhan Tịch bị ép mỗi ngày đều phải chạy máy 2 tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng còn bị lôi ra sân thể dục ở trường tiểu học để chạy bộ, nhờ vậy mà từ chạy mấy bước thở hổn hển, trở thành mỗi ngày đều có thể kiên trì chạy hết 1000m.

      Gần đây Kha Thần xuất ngoại, cần nhờ diễn kịch cùng nữa. Mà sau đó Lục Khải Chính cũng có hỏi han gì về quan hệ của với Kha Thần nữa, cũng định giải thích.

      Ban ngày, cùng em trai làm, Lục Khải Chính ở nhà, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm, nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu. Đến tối về nhà, lúc viết chương mới xong, lẻn vào phòng , nghỉ ngơi cùng .

      Vì phòng ngừa phóng túng quá độ, Nhan Tịch chỉ cho ăn chút đậu hũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ăn sạch.

      Cuộc sống gia đình của bọn họ cứ như vậy mà bình yên trôi qua.

      Quốc Khánh được nghỉ 1 tuần, Nhan Tịch dự định về quê thăm ông bà mấy ngày, Lục Khải Chính muốn theo, Nhan Tịch chịu, vì thế, hai người giận dỗi nhau suốt hai ngày liền.

      " chấp nhận ở bên rồi em còn băn khoăn chuyện gì nữa?"

      "Lục Khải Chính! Bây giờ chúng ta qua lại với nhau nhưng có nghĩa là em đồng ý lấy .” Ngày ấy, trong lúc hai người cãi vã, Nhan Tịch quát.

      "Nếu kết hôn vậy qua lại làm gì?” Lục Khải Chính giận dữ phản bác, lúc đầu đồng ý với như vậy là muốn cho cơ hội, để có thể khiến từ từ chấp nhận , lệ thuộc vào , để rồi dần dần vào trái tim ! Nhưng ngờ qua nửa tháng vẫn còn giữ thái độ này với .
      Hôm đó, Lục Khải Chính tức giận hét lên xong liền ra ngoài, thậm chí cả đêm về ! Nhan Tịch cũng tìm , cảm thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để dẫn gặp người nhà , hay gặp gỡ gia đình , có cách nào quên được bộ dạng khinh thường của mẹ dành cho !

      Tỉnh táo suy nghĩ kỹ chút, đột nhiên nhận ra tương lai của và Lục Khải Chính rất xa vời cũng lại rất ràng.

      Nếu như để tâm đến gia đình , tương lai quả rất xa vời.
      Nếu như quan tâm đến, mọi vấn đề đều trở nên vô cùng đơn giản. Bọn họ nhau, đó là . Nhưng có thể để ý đến người nhà được sao? Kết hôn phải chuyện riêng của hai người, chưa kể đến Lục Khải Chính lại là người có thân phận đặc biệt.

      Sáng sớm hôm sau, lúc Nhan Tịch rời giường, phát ra tối qua Lục Khải Chính về nhà, trong lòng thoáng trầm xuống, đến bên cửa sổ, cũng nhìn thấy xe của ở lầu dưới. Tên khốn này, nếu dám lăng nhăng bên ngoài, lập tức đá ta.

      Nhan Tịch hậm hực nghĩ trong lòng, mùi dấm chua bốc lên.

      làm bữa sáng, mà gọi Nhan Húc Dương dậy, quyết định về quê nữa mà giành tuần này để ở bên Lục Khải Chính, tránh làm tổn thương . Đưa em trai ra bến tàu, xe buýt về nhà, gọi điện cho Lục Khải Chính máy lại tắt máy khiến cảm thấy mất mát vô cùng.

      Lắc đầu cái, xuống xe ở gần viện Trung y lần trước, lần này có Lục Khải Chính giúp đỡ, phải xếp hàng rất lâu mới được khám, lấy thuốc.... qua lại, mất hơn nửa ngày. Bác sĩ , vẫn phải duy trì điều dưỡng và uống thuốc như cũ, còn nhắc nhở khoảng thời gian này nên hạn chế quan hệ, uống thuốc tránh thai ảnh hưởng đến em bé sau này.

      Cho nên lúc mua đồ ở siêu thị, đỏ bừng cả mặt khi cầm hộp Durex thanh toán....

      Về đến nhà, Lục Khải Chính vẫn chưa về nhà, cố tình qua phòng ngó xem, xác định có ở nhà. Chẳng lẽ quay về Thủ Đô rồi? Nhưng tối hôm qua chat webcam với Úc Tử Duyệt nghe thấy ấy gì cả.

      Nhan Tịch rất ghét cảm giác lo được lo mất này, càng lúc càng thấy mình giống oán phụ trong khuê phòng vậy, cho phép bản thân được nghĩ đến Lục Khải Chính nữa, chuyên tâm viết tiểu thuyết. Lúc tắt màn hình em trai gọi điện về đến nhà, Nhan Tịch mới chợt nhận ra trời tối rồi, lại nhấn mạnh với Nhan Húc Dương được cho người nhà biết chuyện của và Lục Khải Chính, rồi mới cúp điện thoại.

      gọi điện thoại cho Lục Khải Chính nữa, sắc thuốc, nấu cơm. Có điều hôm nay ăn cơm mình lại cảm thấy có chút quen, mới hơn nửa tháng mà quen với việc có bên cạnh rồi sao?

      mình, đánh chữ, lên mạng giết thời gian, thỉnh thoảng làm như vô tình nhìn xuống góc bên phải màn hình máy tính xem thời gian. Mười giờ tối, vẫn chưa chịu về. Nhan Tịch nhịn được nữa, lấy điện thoại gọi cho , lần này còn tắt máy như trước nữa mà nghe thấy tiếng chuông, tim đập nhanh hơn.

      Ngón tay thon dài được cắt tỉa móng tỉ mỉ của Lăng Bắc Sam cầm điện thoại lên, nhìn hai chữ ‘bé con’ nhấp nháy màn hình, liếc Lục Khải Chính nằm ghế salon, bắt máy, "Alo!"

      Nghe thấy giọng nữ có chút quen thuộc, lòng Nhan Tịch chợt căng thẳng, linh cảm xấu nổi lên, khiến cau mày. Người phụ nữ này là ai? Giọng rất quen thuộc.

      " chuyện .” Giọng của người phụ nữ kia lại vang lên, Nhan Tịch run rẩy, là Lăng Bắc Sam!

      "Tôi tìm Lục Khải Chính.” Nhan Tịch hít sâu hơi, sau đó tỏ ra vô cùng bình tĩnh , cảm giác bị người thân phản bội khiến trái tim quặn đau, nhưng phải cố gắng giữ tỉnh táo, hi vọng chỉ là hiểu lầm thôi.

      "Khách sạn Đế Hào, phòng 514, đến đón ấy !” Lăng Bắc Sam cười lạnh, , biết Nhan Tịch có chịu đến đây .

      "Được’ Tôi mới là người của ấy, cần làm phiền đến nhắc nhở. Nhan Tịch trong lòng tự nhủ chỉnh mình, trái tim lại co thắt, nỗi tức giận từ đáy lòng lan lên. Sau khi cúp điện thoại, vội vã ra ngoài, ngồi trong taxi mới phát mình đón .

      Nếu lát nữa thấy được màn cẩu huyết làm thế nào?

      Ngồi xe, vô cùng lo lắng, nhưng lại thể làm được, cho dù chết cũng phải chết ràng, đúng ?

      Đứng trước căn phòng mà Lăng Bắc Sam , hít sâu hơi rồi mới nhấn chuông cửa, Lục Khải Chính, tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng

      Cửa phòng rất nhanh sau đó được người mở ra, Lăng Bắc Sam mặc chiếc váy màu đen đứng trước cửa xinh đẹp thua kém gì những nữ minh tinh tham gia lễ trao giả khiến người ta khỏi tán thưởng, Nhan Tịch nhìn , gật đầu cái, "Tôi tìm Lục Khải Chính.” cứng ngắc .

      "Vào .” Lăng Bắc Sam cửa rộng phòng ra, sảng khoái , sau đó vào trong phòng, Nhan Tịch theo sau ....

      " ấy uống say rồi ngủ thiếp .” Chỉ vào Lục Khải Chính vẫn còn mặc bộ âu phục đen nằm salon, Lăng Bắc Sam quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Nhan Tịch, , Nhan Tịch cứng đờ nhìn Lục Khải Chính nằm salon, trái tim chua xót.

      "Giao cho đó.” Lăng Bắc Sam nhìn Nhan Tịch, lạnh nhạt , sau đó ra ngoài cửa phòng. Nhan Tịch có chút kinh ngạc, hiểu Lăng Bắc Sam có ý gì, còn tưởng rằng ta mắng chửi, làm nhục cơ đấy.

      Lăng Bắc Sam nhiều mà rời luôn.

      Nhan Tịch sững sờ đứng đó, nhìn Lục Khải Chính hai ngày thấy lúc này nằm ghế sa lon, người đầy mùi rượu, liền nổi giận.

      "Lục Khải Chính! tỉnh lại cho tôi.” nhịn được mà bước tới, ngồi xổm xuống, lắc mạnh, tức giận quát. thể phủ nhận, nhìn thấy và bạn cũ ở chung phòng trong khách sạn khiến vừa ghen vừa tức.

      "Ưmh.....” Lục Khải Chính mê man, lẩm bẩm, ngủ như chết, mơ hồ nghe thấy tiếng Nhan Tịch liền nắm lấy tay .

      "… !’ Nhan Tịch tức giận giật khói tay , tức giận hét lên, sau đó chạy vào toilet,, lát sau, bưng ra ly nước lạnh, nhanh chân tới bên sofa, tạt cả cốc nước lạnh lên mặt Lục Khải Chính.

      "A.” Lục Khải Chính bị nước lạnh kích thích, kêu lên tiếng, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt đầy vẻ tức giận của Nhan Tịch từ cao nhìn xuống. Hai ngày thấy , trong lòng có chút kích động, lắc lắc đầu, ngồi dậy. Chiếc áo vest màu xanh ngọc cùng áo sơ mi bị ướt nhẹp, dính vào ngực, rất khó chịu, đầu đau kinh khủng.

      "Tại sao lại ở cùng với Lăng Bắc Sam?” Nhan Tịch nhìn chằm chằm, rốt cuộc nhịn được nữa mà hét lớn, chịu nổi uất ức này.

      Lục Khải Chính bị tiếng hét của làm cho tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, lại nhìn vẻ mặt tức giận của , giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình, khiến cảm thấy rất buồn cười, đứng lên, nhìn , "Tại sao phải cho biết?” cười hỏi ngược lại, trong giọng mang theo vẻ hài hước cùng giễu cợt.

      Nhan Tịch nghe như vậy giống như bị tát cho 1 cái, chiếc khăn trong tay rơi xuống, "Bịch" tiếng, trái tim như bị xé nát, lời này của chính là với chẳng có quan hệ gì cả, lòng quặn đau, gì nữa, xoay người bỏ .

      "Đứng lại’ Lục Khải Chính gầm tiếng, bước lên, bắt lấy cánh tay !
      dunggg thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Vợ ngoan.

      " cút !" Nhan Tịch nóng nảy quát lớn, giật cánh tay tránh khỏi tay , nhưng sao chống lại được với sức mạnh của . mạnh mẽ kéo vào trong ngực, hai cánh tay ôn chặt lấy thân thể của . Lục Khải Chính cong khóe miệng cười xấu xa, ngờ phản ứng của lại lớn như vậy, giận đáng sợ nha.

      " phải em cũng chịu thừa nhận là người đàn ông của em đấy sao?" Lục Khải Chính cong môi, 1 cánh tay rắn chắc vòng qua hông , tay giữ chặt, nhìn hỏi. Trong lòng vẫn rất buồn bực vì chuyện chịu dẫn về nhà. cũng có tự tôn đàn ông của mình chứ, bị chính người phụ nữ của mình thừa nhận mình, trong lòng vô cùng tức giận.

      Nhan Tịch vẫn đầy bụng tức, nhìn khóe miệng cong lên của , trong lòng càng tức giận hơn.

      "Đúng vậy! Tôi thừa nhận! Cho nên, mau buông tôi ra! Lục Khải Chính, tôi ghét nhất là loại người thích trêu hoa ghẹo nguyệt như đó! Tôi khinh bỉ !" Nhan Tịch trừng mắt nhìn Lục Khải Chính quát lớn. với Lăng Bắc Sam chia tay rồi, sao lại còn qua lại với ta nữa. ghét nhất loại đàn ông như vậy.

      Lục Khải Chính những giận, ngược lại còn cười, " là bướng bỉnh!" nhàn nhạt mở miệng, gương mặt tuấn đều là ý cười, cúi đầu, định hôn , nhưng Nhan Tịch lại nhanh chóng quay đầu.

      "Lục Khải Chính, tôi nghiêm túc đó!" thể phụ nhận quyến rũ của được, mặc dù vẻ mặt đứng đắn, tràn đầy ý cười trêu chọc, người còn tản ra mùi rượu nhàn nhạt, nhưng cũng khiến bị động tâm. Có điều nhớ đến ở cùng phòng với Lăng Bắc Sam, hai ngày hai đêm về nhà ngủ, hai người bọn họ hình như còn vừa tham gia dạ tiệc gì đó với nhau, trong lòng biết là cảm giác gì nữa.

      Vừa muốn để ý đến nữa mà rời , nhưng lại cam lòng!

      " chỉ là cùng với Lăng Bắc Sam dự buổi tiệc thôi mà, hề xảy ra chuyện gì cả." Lục Khải Chính đặt tay lên cằm , xoay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhắn của , nghiêm túc . nhóc này giận lên cũng đáng sợ, vừa rồi còn dám tạt nước lạnh lên người .

      Lục Khải Chính càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

      " hề xảy ra chuyện gì? Vậy cũng được! biết thừa ta là bạn trước của mà, sợ nổ ra tai tiếng gì sao? ở cùng với , vậy đặt tôi ở đâu?" Nhan Tịch tức giận rống lên, càng trong lòng càng chua xót, ra như vậy rồi lại cảm thấy mình nhen. rũ mắt xuống, hai tay đẩy lồng ngực của ra.

      "Ngoan lắm, còn biết được em là bạn của , là người đàn ông của em!" Lục Khải Chính cười , vừa vừa phun ra hơi rượu nồng nặc, Nhan Tịch hiểu, là châm chọc .

      " nghĩ chắc em về quê với ông bà rồi, nên hai ngày nay mới gặp mặt các chiến hữu, đồng nghiệp trước kia, nhân tiện cũng là để tránh nhớ đến em." Lục Khải Chính cười , nâng mặt lên, cúi đầu hôn xuống môi .

      "A...." Nhan Tịch cắn mạnh xuống môi dưới của , Lục Khải Chính bị đau đến hít hơi khí lạnh, vội vàng buông ra, sau đó tức giận trừng mắt nhìn con mèo . nhóc đáng chết này, dám cắn mạnh như vậy!

      " là đồ khốn kiếp!" Nhan Tịch tức giận quát lớn, nhớ tới uất ức hai ngày nay, cổ họng liền nghẹn lại, hốc mắt nóng lên, chỉ muốn giết chết . cùng phát ra được, ham muốn níu giữ của ra lại mãnh liệt như vậy.

      Thấy tức đến sắp khóc, Lục Khải Chính tiến lại gần, định kéo lại, Nhan Tịch lại vội vàng lui về phía sau, " biết Lăng Bắc Sam thích thế nào, lại cho ta cơ hội tiếp cận . Lục Khải Chính, là đồ trứng thối." Nhan Tịch tức giận mắng, trong lòng lúc này vô cùng tức giận.

      "Đúng, đúng, chính là đồ trứng thối! Là trứng thối em thích ăn nhất!" Lục Khải Chính cười ranh , từng bước bước đến ép Nhan Tịch lùi dần về phía sau, "Á..." đụng vào bàn trà, cả người chợt ngã xuống, sợ hãi hét lớn, Lục Khải Chính tiến nhanh lại, tay kéo lên, ôm vào trong ngực, rồi thẳng vào phòng ngủ.

      "Buông ra!" Nhan Tịch ngửi thấy người thoang thoảng có mùi nước hoa của phụ nữ, cau mày, giận dữ hét lớn. Lục Khải Chính đâu có thèm nghe , đá văng cửa phòng ngủ ra, ném lên chiếc giường lớn màu xanh đậm.

      "A..." Cả người lăn tròn, rồi bị chặn lại, khuôn mặt tuấn góc cạnh ràng áp sát lại quyến rũ hồn , khiến tim đập nhanh dữ dội.

      Hai mắt Lục Khải Chính sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của , nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới viền mắt , nhịn được mà giơ tay lên vuốt ve, "Lại thứ đêm nữa?" đau lòng hỏi, mới có hai ngày thấy tiều tụy thế này.

      "Ai cần lo!" Nhan Tịch vẫn ngang ngược , nhưng trong lòng lại nhói đau, cảm giác tủi thân lại dâng lên trong lòng.

      "Còn cứng miệng!" Lục Khải Chính xong liền cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn , "Uhm…" Nụ hôn giống như trừng phạt, mạnh bạo cuồng loạn khiến môi đau, tim Nhan Tịch đập dữ dội trong lồng ngực, bị đè lên như vậy mà hôn khiến nỗi tủi thân trong như được an ủi phần nào.

      Lục Khải Chính hôn như để phát tiết hết nỗi nhớ nhung trong hai ngày qua, trong lòng cũng rung động, trong buổi dạ tiệc tối nay người đẹp thiểu, về nhan sắc, chọn bừa người cũng xinh đẹp hơn gấp mấy lần, nhưng trong đầu lại chỉ lên hình ảnh của .

      người, có lẽ chính là cảm giác này, trong mắt chỉ có người đó, người đó là tốt nhất, xinh đẹp nhất, cho dù người đó rất bình thường.

      Nụ hôn kết thúc, cả hai người đều thở hổn hển, thứ nào đó của Lục Khải Chính đứng lên, chọc vào dựa hai chân của ám chỉ, Nhan Tịch đỏ mặt thở dốc, phần áo trước ngực bị ướt khiến cho áo cũng bị ướt theo, "Về nhà." nhìn , cong miệng .

      "Tối nay tắm ở đây !" Hai mắt Lục Khải Chính phóng hỏa nhìn , mập mờ .

      " được! Nhỡ Lăng Bắc Sam ở phòng bên kia sao? Lục Khải Chính, tôi... em còn chưa tha thứ cho đâu!" Nhớ tới Lăng Bắc Sam, lòng lại đau nhói, mặc dù biết Lục Khải Chính và ta có quan hệ gì cả, nhưng có người phụ nữ nào lại lo ngại bạn cũ của người mình theo phá đám? ta trước đây làm vậy rồi đấy thôi!

      người, lòng dạ cũng trở nên hẹp hòi hơn, mắt chịu được dù chỉ hạt cát.

      "Bắc Sam hề , nếu em cho rằng có thể qua lại với ấy được sao?" Lục Khải Chính buông ra, đứng dậy, .

      Lời của khiến lòng Nhan Tịch dễ chịu hơn chút, cũng kinh ngạc, "Sao ta lại được? ấy theo đuổi nhiều năm như vậy cơ mà."

      " ấy chính là , hỏi nhiều làm gì! muốn ở đây, vậy chúng ta mượn phòng khác, được ?" Lục Khải Chính tay kéo dậy, vừa vừa . Nhan Tịch vì vẫn mải suy nghĩ lời vừa rồi, hề hay biết ôm ra khỏi phòng, thẳng xuống quầy tiếp tân thuê phòng.

      "A! Thuê phòng làm gì?" vào thang máy, mới ý thức được, hỏi .

      Con nhóc này, vào hang sói rồi mà còn biết!

      'Đinh' tiếng, cửa thang máy liền mở ra, Lục Khải Chính cười thầm trong lòng, trong lúc còn thắc mắc tay vòng xuống mông bế bổng lên, Nhan Tịch bị dọa sợ đến vòng hai tay qua ôm chặt lấy cổ . Lục Khải Chính bế , đẩy chiếc cửa đồng nặng nề được thiết kế theo phong cách Châu Âu ra, khung cảnh chợt biến đối, Nhan Tịch có cảm giác như mình vừa bước vào cung điện Châu Âu, ánh sáng trong vắt của chiếc đèn thủy tinh treo trần nhà tỏa xuống ánh sáng chói mắt, trong khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát.

      " thả em xuống, em muốn về nhà!"

      " được về! Tối nay phải ở đây!" Lục Khải Chính đặt xuống, xong liền hôn .

      Hai người cuồng nhiệt hôn, vừa hôn vừa cởi quần áo của mình ra. Lục Khải Chính dẫn dắt , thẳng tới phòng tắm xa hoa được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Chỉ chốc lát sau, ôm ngã vào bồn tắm hình vòm rải sắn hoa hồng, cuồng nhiệt hôn , rồi trong làn nước tiến vào bên trong .

      Cảnh nhu tình tràn đầy trong phòng tắm, cánh hoa rơi lả tả sàn, khói bốc lên mờ ải, Nhan Tịch chút sức lực ngục ngực Lục Khải Chính, hưởng thụ cảm giác thư thái mà làn nước nóng mang lại. Lục Khải Chính thuận tay bưng ly rượu vang bên thành bồn tắm lên, nhấp ngụm, rồi đưa tới bên miệng Nhan Tịch, đổ chút rượu vang vào miệng .

      "Ực!" Nhan Tịch nuốt xuống, cổ họng phát ra tiếng rên, khuôn mặt nhắn cọ cọ lên lồng ngực . tay Lục Khải Chính luồn vào mái tóc , nhàng vuốt ve, "Hai ngày nay chịu tập luyện à? Mới mấy hiệp chịu được rồi." Lục Khải Chính cười xấu xa, bất mãn .

      "Lười tập!" Nhan Tịch thở hổn hển . Còn phải do sao? có bên cạnh, chẳng thiết ăn uống, cũng lười rèn luyện.

      Nghe như vậy, Lục Khải Chính cốc mạnh lên đỉnh đầu cái, "..." Cảm giác đau từ đỉnh đầu truyền đến, cau mày, tức giận quát.

      "Sau này, ngày nào em chạy, ngày ấy phạt em làm chuyện !" Lục Khải Chính bá đạo , thể lực của quá yếu, mới vừa được chút liền ngất , để tiếp tục thế này được, dù gì cũng là phúc lợi của nha.

      "Sao phải làm vậy?" Nhan Tịch ngẩng đầu, vẻ mặt bất mãn nhìn , lầu bầu , ngón tay út trượt dọc theo vết sẹo lồng ngực , "Đến Tết phải về Thủ Đô rồi, sau này chúng ta...." cũng khỏi lo lắng cho chuyện tương lai của hai người.

      "Em chịu về Thủ Đô, ở lại đây, chuyện đó đơn giản mà!" Lục Khải Chính .

      " được! Em muốn làm ảnh hưởng đến ! Người thân của đều ở Thủ Đô cả." Nhan Tịch đồng tình, bàn tay bé giơ lên ôm lấy mặt , "Rốt cuộc là thích em ở điểm nào? Vừa rồi thấy Lăng Bắc Sam mặc đồ dạ hội xinh đẹp vô cùng, với ấy mới thực xứng đôi.... A...."

      Lời còn chưa dứt, trừng phạt , liền hét lên.

      "Sao lại xem thường bản thân như vậy? Nếu em và ấy ngang hàng, có được gia thế như của ấy, chừng em còn hơn ấy nữa ý chứ! Sao phải tự ti như vậy?" Lục Khải Chính thích thiếu tự tin như vậy, "Huống hồ, em, có lí do gì cả, có lẽ là do mắt mù rồi."

      "Lục Khải Chính, em mắt mù mới tên trứng thối phong lưu nhà !" vì nửa câu đầu của mà cảm động, nghe tiếp nửa câu sau liền muốn chửi tên khốn này rồi, Nhan Tịch tức giận phản bác.

      "Hai người mù gặp nhau, tồi nha." Lục Khải Chính cười , sau đó mở nút, chỉ chốc lát sau bọt nước cùng cánh hoa bắn đầy xuống sàn, trong phòng tắm, khí mập mờ đượm tình dục lan tràn bốn phía....

      Triền miên đến hơn nửa đêm, biết muốn bao nhiêu lần, dường như bao nhiêu thương nhớ trong hai ngày nay dồn thành mồi lửa cực lớn cháy bùng lên, cho đến khi sức cùng lực kiệt, mới chịu buông tha.

      Ngày hôm sau, Nhan Tịch ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, đầu óc mơ hồ nhìn quanh, tưởng rằng mình lạc vào cung điện Châu Âu với cửa sổ lớn hình vòm, mành lụa màu trắng bay phấp phới, chiếc bàn màu vàng trạm khắc hoa văn kiểu phương tây, phía có đặt lọ hoa Lavender tím, hương thơm dịu theo gió từng đợt thổi tới.
      mệt mỏi nằm lỳ giường, lười biếng nhìn quanh đánh giá, từng hình ảnh mây mưa đêm qua lần lượt lên trong đầu, giờ phúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Lục Khải Chính ăn mặc chỉnh tề tới, thấy tỉnh, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, ngồi xuống mép giường, cúi người, kéo chăn lên, hôn lên tấm lưng trơn bóng của , "Ưhm" Cảm giác tê dại khiến khẽ rên lên.

      "Đừng!" Nhan Tịch cau mày, nụ hôn của lên bên tai , dịu dàng mơn trớn đầy mê hoặc khiến khỏi động tâm.

      "Dậy thôi nào! Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta ra ngoài dạo." Lục Khải Chính dịu dàng . Lúc này Nhan Tịch mới lười biếng xoay người, "Em muốn , đau lưng khó chịu lắm!" Trong giọng của còn mang theo chút trách cứ. Gã đàn ông thối này, cứ làm lên tới đỉnh là biết tiết chế.

      "Còn phải do thể lực của em quá kém sao? Sau này phải tăng cường mức độ tập luyện mới được." Lục Khải Chính cười , rồi ôm lấy , lấy từ cuối giường lên chiếc hộp rất tinh xảo, mở ra, bên trong là bộ đồ lót, còn có cả bộ quần áo.

      Nhan Tịch thấy Lục Khải Chính cầm bộ đồ lót hiệu Lace bra màu hồng phấn, kích cỡ hẳn là cỡ C, nhích tới gần mình, khỏi che lấy ngực mình .

      "Giúp em mặc! Đừng nhảm nữa!" Lục Khải Chính , mặt Nhan Tịch càng đỏ bừng, cánh tay bị chặn lại, sau đó lão sói dê nào đó vừa ăn đậu hũ vừa mặc bộ đồ lót Lace bra màu hồng phấn vào người .

      Mặc xong bộ quần áo mà thiếu chút nữa phát hỏa, Nhan Tịch cảm thấy Lục Khải Chính biết tiết chế.

      Hai người xuống phòng ăn của khách sạn ăn cơm, trong lúc ăn cơm gặp phải Lăng Bắc Sam, ta bưng khay thức ăn rồi ngồi xuống bàn bọn họ. Trong lòng Nhan Tịch rất khó chịu, nhưng vẫn phải phép nhìn cười cười.

      "Chị cần phải đề phòng tôi như vậy đâu. Bây giờ đối với lão Lục, tôi chẳng còn cảm giác gì nữa cả, ngược lại còn cảm thấy sao trước kia mình lại có mắt như vậy." Lăng Bắc Sam cầm dao nĩa lên, tay trái đeo chiếc vòng thạch màu tím, sau khi nuốt thức ăn, mới nhìn Nhan Tịch ở phía đối diện, sảng khoái .

      Nhan Tịch kinh ngạc nhìn Lăng Bắc Sam vẫn mặc áo vest, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa như trước ngồi phía đối diện, Lục Khải Chính cười cười, "Em có cần phải làm tổn thương người khác như thế ?" Lục Khải Chính .

      "Em làm tổn thương sao chị ấy có thể an tâm được? Lục Khải Chính, còn thiếu nợ em đó." Lăng Bắc Sam lại .

      "Được, lần sau làm bạn trai của em!" Lục Khải Chính trêu chọc , Nhan Tịch lúc này mới hoàn hồn, phát hai người này quả có gì cả, có điều lời Lục Khải Chính ..... liền đá mạnh chân cái.

      Còn dám có lần sau?

      Nhìn vẻ mặt có chút tự nhiên của Lục Khải Chính, Nhan Tịch thầm hả hê trong lòng, "Củ cải hay rau xanh, cũng đều có đặc điểm riêng*." Nhan Tịch đột nhiên , giống như trả lời Lăng Bắc Sam vậy. Ý của là, mặc dù Lăng Bắc Sam chướng mắt Lục Khải Chính, nhưng có.

      Lục Khải Chính vì lời của mà cảm động, như vậy vừa cho mặt mũi, lại vừa làm trò trước mặt Lăng Bắc Sam, liền đưa miếng thịt bò đến bên miệng , "Vợ ngoan!" Lục Khải Chính , Nhan Tịch há miệng ra cắn, từ 'vợ ' của khiến trong lòng vô cùng ngọt ngào.

      "Lục Khải Chính, ngờ cũng có lúc buồn nôn như vậy." Lăng Bắc Sam ngồi bên cạnh nghe được lời , nổi da gà khắp người, mà cũng đúng , trước kia làm sao biết được Lục Khải Chính còn có bộ mặt này.

      cũng mới hiểu ra được, người suốt bao nhiêu năm theo đuổi rốt cuộc là Lục Khải Chính trước mặt này, hay là người đàn ông tên Lục Khải Chính mà chiếm được. vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi nam nữ vào cửa nhà hàng, Lăng Bắc Sam tự chủ nắm chặt dao nĩa trong tay, tầm mắt chạm phải ánh mắt của Cố Diệc Thần.....
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :