1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 257: Kết cục (08-)

      sàn nhà trong phòng tắm được lót rất nhiều đệm lót chống trơn, Lăng Bắc Hàn đứng ở cửa vô ích, nhìn này vốn dĩ vẫn lệ thuộc vào mình mà bây giờ tự mình chậm rãi ngồi xuống ngâm mình trong bồn tắm, tim cảm thấy đau nhức.

      có nhớ từng , chỉ những lúc ở nhà, mới có thể lệ thuộc vào như vậy. Nhưng bây giờ....

      Lăng Bắc Hàn bước lên, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, vừa muốn cầm lên khăn lông lên, lại bị đoạt lấy, "Em tự em có thể tắm, tối nay ngủ ở thư phòng , tại bụng lớn, hai người cùng giường đụng!” Úc Tử Duyệt trực tiếp , cũng đều là , đây là bác sĩ cố gắng nhấn mạnh, bụng bự thể bị đụng.

      Việc đó có thể cẩn thận tiến hành, nhưng tại muốn làm việc đó cùng !

      "Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn tức giận quát, "Con mẹ nó chịu đủ rồi! Rốt cuộc em muốn như thế nào?" .

      Úc Tử Duyệt bị la lên như vậy, ngớ ngẩn, "Em muốn gì cả!” đôi tay theo bản năng vuốt ve bụng, nhìn chằm chằm, hét lớn. Cũng sợ hù dọa đứa bé.

      Lăng Bắc Hàn nhìn bộ dáng quật cường của , trong lòng vừa tức vừa thương , bàn tay kiềm được, giữ chặt cái ót , hung hăng hôn môi của , hút mãnh liệt, gặm nuốt, đem nỗi nhớ nhung của mình trút xuống nụ hôn ở tại đây....

      Úc Tử Duyệt cảm thụ nụ hôn nhiệt liệt của , trong lòng vẫn rung động , vẫn thích , chỉ là mãnh liệt như trước kia mà thôi. hiểu tại sao tức giận, bởi vì lạnh nhạt? Hai cánh tay đẩy ngực ra, giờ phút này, Lăng Bắc Hàn cũng buông ra.

      Nhưng môi bị hôn nóng lên, thấy đau, Úc Tử Duyệt nhìn , nhàn nhạt cười cười, "Lăng Bắc Hàn, phải là em tha thứ cho , em hiểu công việc của . cảm thấy em như vậy rất tốt sao? muốn em ngày ngày lo lắng sợ hãi vì sao? Em còn , xem như gia đình của em, người thân, ba của đứa bé. Nhưng mà giống như trước kia tất cả đều lệ thuộc vào ....” cười , hi vọng có thể hiểu.

      Trong phòng tắm là khí bi thương. Lăng Bắc Hàn đứng ở nơi này, sững sờ nhìn vẻ mặt cười nhạt của , trong lòng chua xót. rất có đạo lý, khiến cho có cách nào phản bác, phản bác lời đó chính là ích kỷ!

      " hay, rất hay! Như vậy, nên đối xử với em như thế nào, cần phải như thế nào chứ?” Lăng Bắc Hàn tức giận rống lên , đoạt lấy khăn lông, lau lưng giúp , "Nếu em coi là chồng em, để cho giúp em tắm!” Lăng Bắc Hàn cố nén lòng chua xót, gầm .

      Đều là lỗi của ! sai! Sai là tại là quân nhân! thể giống như người đàn ông bình thường, ngày ngày chăm sóc , bên cạnh ! Là lỗi của ! gầm thét trong lòng, nhưng động tác tay lại êm ái vô cùng, giống như là lau cho tác phẩm nghệ thuật trân quý.

      Úc Tử Duyệt ngăn cản nữa, cầm lấy cái khăn lông khác, nhàng êm ái lau chùi bụng to của mình, "Bảo bảo, tắm rửa, được phá nha?” Úc Tử Duyệt tự nhiên cười , ràng cảm giác con trai lại đá nữa rồi.

      "Trễ như thế còn chưa ngủ, nghịch ngợm....” vừa cười , khuôn mặt đầy thương, trong thanh cũng bao hàm dịu dàng.

      Động tác Lăng Bắc Hàn khẽ cứng ngắc, cảm giác giờ phút này rất bình thường....

      "Tiểu tử ra ngoài nhất định là nhóc con nghịch ngợm!” Lăng Bắc Hàn nhịn được , Úc Tử Duyệt liếc cái, "Bé trai nên nghịch ngợm !” giọng điệu hoàn toàn là che chở con trai.

      Lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy ghen tức, "Bé trai nên trầm ổn mới tốt!” phản bác.

      "Ngàn vạn lần đừng giống như buồn bực khó chịu!” Úc Tử Duyệt lại phản bác, chỉ là có nhìn lại cái, vẫn nhìn bụng của mình, đôi tay càng ngừng vuốt ve.

      ".... đây là chững chạc!” lại , lời ngon tiếng ngọt buồn nôn thể ra miệng, đây là tính cách của , thể học được những thứ kia. Vậy mà này lại ghét bỏ tính tình trầm ổn của chứ?

      gì vẫn thích .... ở trong Lăng Bắc Hàn cười khổ, lúc thương , xem như là báu vật, mặc kệ có khuyết điểm có lớn chăng nữa, cũng có thể bao dung. tại, bây giờ tình cảm phai nhạt, liền ghét bỏ ....

      Úc Tử Duyệt cười cười, "Tóm lại, con em giống dạng người khó chịu như ai kia, nếu trưởng thành chẳng có dâu nào tìm tới....” Úc Tử Duyệt nhịn được cười giỡn .

      "Em....!” Lăng Bắc Hàn phát cáu, "Vậy tại sao tìm được?” khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, .

      hỏi ngược lại, làm nhất thời có cách nào phản bác, mới vừa giễu cợt , nhưng bây giờ phải giống như tự tát vào mặt mình sao?

      Tại sao mình lại đây? Úc Tử Duyệt khổ sở mà nghĩ, liếc cái, giùng giằng muốn đứng dậy, Lăng Bắc Hàn vội vàng đỡ dậy, khoác thêm chiếc khăn lông cho , sau đó liên tục lau hết nước người , Úc Tử Duyệt cũng giúp lau.

      "Còn phải gội đầu sao?” Lăng Bắc Hàn lại hỏi.

      " cần làm phiền , tự em....” còn chưa hết, kéo gội đầu....

      " cần khăn lông nữa, tại con trai phát triển hoàn toàn, sợ phóng xạ, có thể dùng máy sấy.” Lăng Bắc Hàn giúp lau tóc, Úc Tử Duyệt . Người ấy vội vàng thức thời lấy máy sấy, chỉ chốc lát sau, bị kéo vào trong ngực, hưởng thụ phục vụ của .

      Hình ảnh phản xạ trong gương, bộ dáng sấy tóc giúp ấm áp tốt đẹp như vậy. Úc Tử Duyệt cười cười, chỉ là trong lòng ít mấy phần rung động mà thôi.

      Lăng Bắc Hàn hưởng thụ việc giúp sấy tóc, vì làm chút chuyện, bàn tay trong tóc của nhàng , vốn dĩ tóc hơi quăn bởi vì quá dài, nên bị cắt bỏ, bởi vì lúc mang thai được sấy tóc, thoạt nhìn rất đen, rất thẳng....

      cảm giác mình nên chịu đựng lạnh nhạt của như vậy đối với cũng rất công bằng, chỉ cần ấy vui vẻ, là tốt rồi.

      "Bà xã, cực khổ....” thanh máy sấy biến mất, từ bên tai truyền đến giọng trầm thấp của , toàn thân Úc Tử Duyệt run lên. Muốn né tránh, nhưng hai cánh tay của ôm lại từ phía sau, đặt ở bụng của .

      "Mặc kệ em có thái độ gì đối với , cũng phải , theo , quả rất uất ức


      cho em! phải là người chồng tốt, người cha…” Lăng Bắc Hàn giọng ra sau lưng , vô số lần tự trách mình, áy náy qua, càng thương , càng cảm thấy có lỗi với , cũng càng áy náy.

      Cho nên, khoảng thời gian có thể bên cạnh , rất quý trọng, càng thương , cưng chiều , trong lòng mới cảm thấy thăng bằng chút.

      Lời áy náy của Lăng Bắc Hàn tới tai, làm lòng Ức Tử Duyệt phải cân nhắc, khẽ lắc đầu: “Em trách , đây cũng là lựa chọn của em. Từ lần thứ hai đồng ý lời cầu hôn của đến bây giờ, em có hối hận, chưa từng oán trách.”Ức Tử Duyệt lạnh nhạt .

      rồi, ngủ !”Lăng Bắc Hàn buông ra, để cho nằm xuống, đắp kín mền cho , .

      Ức Tử Duyệt thấy tắm, chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, nhắm mắt lại. cảm thấy may mắn vì tình cảm của mình đối với Lăng Bắc Hàn giống dạng ỷ lại như trước kianữa, như vậy về sau cũng lo lắng sợ hãi nhiều vì , tốt vô cùng.

      tin tưởng, cũng rất đồng ý như vậy, bởi vì như thế có thể yên tâm phấn đấu bảo vệ tổ quốc.

      Cho đến khi tiếng nước chảy biến mất, cũng chưa ngủ, chỉ an tĩnh nhắm hai mắt, cho là mặt dày leolên giường ngủ, nhưng đợi rất lâu thấy, sau đó cảm giác ánh đèn trong phòng cũng được tắt , có lên giường.

      Lăng Bắc Hàn tự giác ngủ sofa, nhưng mà cũng ngủ được, hai mắt vẫn an tĩnh nhìn nằm giường.

      Ức Tử Duyệt thầm phát ngủ sofa rồi, nhếch môi cười cười, nhắm mắt lại, an tâm ngủ. Lăng Bắc Hàn vẫn ngủ, trong đầu ngừng nhớ về dáng vẻ của thời gian trước kia, tình cảm đối với nhiệt tình như lửa vậy…

      Đợi đến khi ngủ say lặng lẽ đến, ngồi ở bên giường, mở chiếc đèn ra, len lén nhìn dáng vẻ khi ngủ của .

      được thăng chức lên phó đoàn, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ chút nào. Đối với , tích cực trong công việc cũng phải vì thăng quan thăng chức, cũng phải muốn hy sinh cùng đứa bé để đổi về những thứ vinh quang kia, chỉ bởi vì tín ngưỡng.

      có thể vì mà chết, nhưng lại có biện pháp buông tha hai chữ tín ngưỡng.

      mu bàn tay, mảng da non màu đỏ thô kệch nằm chỗ, tạo thành vết sẹo xấu xí đáng sợ, Lăng Bắc Hàn đưa bàn tay mang vết sẹo chậm rãi vuốt ve gương mặt , bao hàm thương…

      nên ích kỷ như vậy, cầu trong mắt trong lòng chỉ có mình , có lẽ, đúng. điều chỉnh mình tốt, nhưng, nghĩ đến việc thương giống như trước kia, tim của vẫn rất đau, đau vô cùng!

      “Ưm…a…” nét mặt của trở nên khổ sở, làm Lăng Bắc Hàn thất kinh, chỉ cảm thấy hai chân cử động, ý nghĩ trước tiên của bị chuột rút rồi!

      Lăng Bắc Hàn vén chăn lên, tay đè hai chân cử động lại, tay nhàng xoa bóp đùi .

      “Hí…” Ức Tử Duyệt tỉnh lại, khẽ nâng người lên, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn ngồi ở đó bóp chân cho mình, “Đừng đụng em… rất đau!” lúc bị chuột rút, càng đụng càng đau, Ức Tử Duyệt tức giận .

      “Kiên nhẫn chút!Xoa bóp chút là được!”Lăng Bắc Hàn lo lắng , nhìn hai chân sưng vù của , trong lòng càng thêm khổ sở!

      Ức Tử Duyệt dám cử động, chỉ để xoa bóp, dần dần, cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      “Được rồi, hết tê rồi, đừng bóp nữa…” Ức Tử Duyệt bình tĩnh , quả tê nữa. Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, đắp kín mền cho .

      “Có đói bụng , có muốn ăn cái gì ?” dịu dàng hỏi, giờ phút này, rất hi vọng làm nũng với để cho mua cái gì đó vì , nhưng lại lắc đầu cái muốn, “Sáng mai còn phải trở về đơn vị mà, ngủ sớm chút !” Ức Tử Duyệt săn sóc , rất đúng tiêu chuẩn người vợ.

      Lăng Bắc Hàn có trả lời, chỉ tắt đèn, tới bên sofa, nhưng có nằm xuống, cứ ngồi vậy mà trầm tư, đợi lúc ngủ say, lại chạy tới mép giường, ngồi xuống an tĩnh nhìn .

      Rạng sáng ba bốn giờ, Ức Tử Duyệt rất khát muốn uống nước, mở đèn lên bị người ngồi ở đầu giường dọa cho hết hồn.

      ngồi ở đây làm gì vậy?”

      “Làm sao em lại tỉnh rồi?khó chịu chỗ nào hả?”Lăng Bắc Hàn lo lắng hỏi.

      “Em uống nước!”Ức Tử Duyệt tức giận , Lăng Bắc Hàn liền vội vàng đứng lên rót nước, cử động thân thể, ngồi dựa vào đầu giường. Chỉ chốc lát sau trở lại, đem ly nước đưa cho

      “A…” chỉ nghe Ức Tử Duyệt kêu khẽ tiếng, hai mắt hoảng sợ nhìn bàn tay cầm ly nước cho , phía mu bàn tay là vết sẹo làm cho người ta kinh hãi, nhìn rất đáng sợ…
      Last edited by a moderator: 20/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 258: Kết cục (09)

      Lăng Bắc Hàn biết nhìn cái gì, vội vàng đổi tay cầm cái ly, nghĩ dấu tay trái , ai ngờ, lại bắt được tay của . Tay Úc Tử Duyệt nắm chặt tay , kinh ngạc nhìn vết sẹo dữ tợn mu bàn tay ấy, hết sức đau lòng.

      " có việc gì! Vết thương thôi!” Rốt cuộc vẫn còn đau lòng vì , nhưng lại muốn mà đau lòng, lo lắng. Trầm giọng , cũng buồn bực vì mình sơ ý quên mang bao tay, muốn rút tay về nhưng lại giữ chặt.

      Đó là bị phỏng, thịt mới kéo da non, thoạt nhìn rất dữ tợn, rất đau lòng. Úc Tử Duyệt ngước mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của , "Còn có vết thương nào khác ?” quan tâm hỏi. Trong đầu lên tin tức TV, mặt biển nổ tung như vậy. Đó là hình ảnh rúng động lòng người.

      "Bị thương như vậy còn có thể trở lại nguyên vẹn sao?” Lăng Bắc Hàn cười hỏi ngược lại như có việc gì, tránh tay ra, "Uống nước !” Giọng vẫn cưng chiều như cũ.

      Trong lòng Úc Tử Duyệt chua xót, có chút khó chịu, cầm cái ly, từ từ uống xong.

      "Còn uống nữa ?” Thấy uống cạn sạch nửa ly nước, Lăng Bắc Hàn dịu dàng hỏi. Úc Tử Duyệt lắc đầu cái, " đến thư phòng ngủ !” quan tâm bảo, chưa từng quên lần trước ngủ sofa còn bị té xuống.

      " ngủ ở kia cũng được, em mau ngủ , giờ vẫn còn sớm!” Đỡ nằm xuống, chỉnh lại chăn, Lăng Bắc Hàn trầm giọng , tắt đèn đầu giường, còn đến bên sofa nằm xuống lần nữa.

      "Vết sẹo kia....” Trong lòng Úc Tử Duyệt bởi vì vết sẹo mu bàn tay của mà gợn sóng, lầm bầm mở miệng.

      "Có thời gian làm lại nó!” Lăng Bắc Hàn lớn tiếng , cho biết nửa bên mặt của cũng có vết sẹo như thế, nhưng mà so với vết thương của Lục Khải Chính cái này căn bản là gì cả!

      "Ừm!” Úc Tử Duyệt trầm giọng , đôi tay níu cái chăn chặt, chóp mũi chua chua.

      Lăng Bắc Hàn nằm ghế sa lon, đầu óc rất loạn, trong lòng ràng rất chua, rất khổ sở, rất bất mãn, lại có biện pháp thổ lộ. Chỉ có thể nhịn, còn phải buộc mình điều chỉnh. lạnh nhạt với như vậy, để làm cho nghĩ là, thương !

      này, làm khổ sở!

      ***

      Hơn năm giờ sáng, Lăng Bắc Hàn dậy rồi, dường như cả đêm có ngủ, xuống lầu dì Vương bắt đầu bận rộn, cố ý tới phòng bếp tìm dì Vương hỏi lung tung này kia, đều là vì Úc Tử Duyệt.

      "Lúc cậu có ở đây, Duyệt Duyệt rất kiên cường, cũng có khóc lóc rối rít, rất hiểu chuyện, để cho mọi người phải lo lắng. Ăn cũng tốt, tất cả những gì tốt cho đứa bé, cho dù thích ăn cũng buộc chính mình phải ăn!” Nhắc tới Úc Tử Duyệt, dì Vương khen dứt miệng.

      Lăng Bắc Hàn đứng bên tự mình làm điểm tâm cho Úc Tử Duyệt, vừa nghe dì Vương , vừa vui mừng vừa đau lòng.

      "A Hàn, để dì làm ...."

      " sao mà.” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt cự tuyệt, chỉ muốn làm bữa cơm sáng cho . Dì Vương hiểu ý, cũng gì, chỉ cầm mấy cây thông bóc vỏ.

      "Cậu đó, quá im lặng, giỏi chuyện!” dì Vương huyên thuyên, Lăng Bắc Hàn chỉ cười, nước sôi, bắt đầu bỏ bột bắp vào, ấy chắc vẫn rất thích ăn cháo ngô .

      "Còn cười khúc khích! như Duyệt Duyệt rất dễ dụ đấy!” Dì Vương nhìn Lăng Bắc Hàn nghiêm túc nấu cháo, cầm cái muỗng khuấy ngừng trong nồi, .

      Lăng Bắc Hàn cười, , "Có hay cần giắt khóe miệng....” Giảm lửa xuống, Lăng Bắc Hàn tới tủ lạnh lấy trứng gà ra, dì Vương giúp cắt hành lá.

      "Tuy là như vậy, nhưng con rất dễ bị dao động bên tai, thích nghe những lời ngọt ngào!” Dì Vương lại , "Kể từ sau khi Duyệt Duyệt đến, ngôi nhà này cũng trở nên rất vui vẻ, chờ qua ba tháng nữa, đứa bé ra đời, náo nhiệt hơn....” Dì Vương vẻ mặt ôn tồn cười .

      Lăng Bắc Hàn vừa đánh trứng gà, trong đầu vừa tưởng tượng cảnh tượng ấm áp tốt đẹp như vậy, tưởng tượng dáng vẻ Úc Tử Duyệt ôm đứa bé kích động vui mừng. ấy sai, về sau có đứa bé, ấy cảm thấy đơn nữa.

      ***

      Úc Tử Duyệt tỉnh lại, thoải mái vặn eo, giùng giằng đứng dậy, nhìn về phía ghế sa lon nơi đó còn bóng dáng của Lăng Bắc Hàn, phía cũng được dọn dẹp sạch .... chẳng lẽ ấy dậy sớm rồi?

      Cười chua xót, nhìn chiếc bụng tròn vo của mình nỗi khổ sở này có thể thay thế bằng nụ cười tươi tắn, "Bảo bảo, chào buổi sáng nè! Hôm nay hình như trời rất trong xanh!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng cười , vuốt ve cái bụng sau đó xuống giường, rửa mặt ngay mà ngược lại đến cửa sổ, kéo rèm che ra, theo bản năng nhìn xuống lầu dưới. Xe vẫn còn ở đây....

      ấy chưa ....

      " sai! Đúng là rất trong, hôm nay ánh mặt trời rất tốt! Buổi trưa chúng ta phơi nắng có được ?” Vuốt ve bụng lớn, Úc Tử Duyệt dịu dàng cười , "A.... mẹ quên mất, hôm nay chúng ta phải chụp ảnh!” Úc Tử Duyệt vừa vừa .

      "Mẹ ngốc , chút chuyện này mà cũng quên mất!” Mang thai sáu bảy tháng, trí nhớ quả tốt lắm, nở nụ cười tới phòng vệ sinh.

      Lăng Bắc Hàn núp ở cửa phòng ngủ, nghe được ràng những lời , dáng vẻ mới vừa rồi của đều giống như trước kia, chút cũng thay đổi, đối với con trai làm sao lại có thể nhiệt tình sáng sủa như vậy, mà đối với lại giống như người xa lạ!

      Sau khi Úc Tử Duyệt rửa mặt xong ra ngoài, phát Lăng Bắc Hàn đứng ở cửa sổ, người mặc chiếc áo khoác mà mua cho , đưa lưng về phía ....

      " chưa à?” cất giọng hỏi, tới tủ treo lấy quần áo mặc.

      cái gì? Ước gì nhanh nhanh rời hay sao? Lăng Bắc Hàn chua xót nghĩ, sau đó xoay người lại phát xoay lưng về phía mặc áo ngực, đôi tay dùng sức cài móc gài, bộ dáng rất cố gắng, vội vã tiến lên.

      "A....” Cảm giác dựa gần, Úc Tử Duyệt đỏ mặt, kêu lên.

      "Hơi chút rồi, chật sao?” Lăng Bắc Hàn cảm giác áo ngực của hình như hơi , trầm giọng hỏi. Đưa tay, động tác tự nhiên sửa sang lại áo cho , ngực của so với trước kia lại lớn lên ít, hầu kết Lăng Bắc Hàn khẽ run rẩy.

      Nhanh chóng lộ ra tà niệm.

      "Cũng tạm được! Bớt chút thời gian em mua cái lớn hơn!” Úc Tử Duyệt cười nhạt , hai gò má ửng hồng.

      Lăng Bắc Hàn giúp lấy quần áo, đưa từng cái tới trước mặt . Úc Tử Duyệt cũng cự tuyệt, người đàn ông này từ trước đến nay vẫn bá đạo như vậy. Nhưng mà bây giờ lại có cảm giác hưởng thụ được chăm sóc.

      "Ban đêm hãy để cho dì Vương lên giúp , hoặc là mời bảo mẫu!” Lăng Bắc Hàn ngồi xổm xuống, giúp mang giày, .

      Bụng to phề phệ như vậy , buổi tối nếu muốn uống nước, cũng có người giúp đỡ. Mới vừa rồi cũng nghe dì Vương , ấy làm phiền người khác.

      " mình em có thể, coi em là gấu trúc sao....” Úc Tử Duyệt cau mày trách cứ.

      Lăng Bắc Hàn đứng ở trước mặt , hất đầu, nghiêm túc canh chừng , "Em như vậy, làm sao an tâm được? Úc Tử Duyệt! em nghĩ người có tâm địa sắt đá sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn , kích động gầm .

      càng kiên cường, càng đau lòng, càng thấy mình có lỗi với ! Cũng càng áy náy....

      Úc Tử Duyệt nhìn , trái tim run rẩy, " nghĩ thế nào như thế đó ! Tùy nghĩ sao cũng được?” Tức giận xong, đứng lên, muốn cãi nhau cùng , còn vỗ vỗ bụng, chỉ sợ tiếng hô của làm con trai kinh sợ.

      Lăng Bắc Hàn đứng dậy, ở trong lòng thở dài, "Khi nào chụp hình? cùng em...." .

      " phải phải chạy về đơn vị sao?"

      "Xin nghỉ mấy giờ, thành vấn đề!"

      " nên ảnh hưởng đến công việc của , em cùng mẹ là được rồi!” Úc Tử Duyệt lạnh nhạt . vừa mới lên chức phó đoàn, nhất định ở đơn vị có rất nhiều chuyện chờ xử lý, Úc Tử Duyệt là tâm suy nghĩ cho .

      Lăng Bắc Hàn gì nữa, thở dài, xuống lầu.

      Úc Tử Duyệt còn chưa xuống lầu, liền nghe dì Vương có ý khen ngợi, làm bữa ăn sáng gì đó.

      "Cái tên hỗn tiểu tử, nhiều năm như vậy cũng pha được cho bà già này ly trà!” sau khi Úc Tử Duyệt xuống lầu, chỉ nghe bà cụ ê ẩm .

      "Mẹ! Con nhớ Bắc Hàn từng pha trà cho mẹ mà, nhưng ngược lại với con, đừng là trà, ly nước cũng có!” Mẹ Tiếu cũng ê ẩm , nhìn Lăng Bắc Hàn tự mình làm bữa ăn sáng để ở chỗ Úc Tử Duyệt, cười cười.

      "Rốt cuộc con dâu vẫn là con dâu! Cũng biết cục xương già đây sinh thời có thể ăn được thức ăn của hỗn tiểu tử này làm hay ?” Bà cụ thấy vợ chồng Lăng Bắc Hàn xuống lầu, lớn tiếng ê ẩm .

      Bà cụ cũng khoa trương, điểm này, Úc Tử Duyệt ràng, tới bên cạnh bàn, nhìn lên bát cháo ngô thơm ngon trước mặt, còn có bánh trứng chiên, Úc Tử Duyệt cười cười, giống như rất lâu rồi có ăn bữa ăn sáng làm đấy.

      "Bà nội, nhiều như vậy con ăn hết....” Úc Tử Duyệt nhìn nồi cháo bên cạnh vẫn còn rất nhiều, với bà cụ.

      Bà cụ khoát khoát tay, "Hôm nay, bà muốn ăn cháo ngô...."

      "Bà nội, bà lòng nha!” Úc Tử Duyệt trêu ghẹo bà cụ .

      "Tiểu Vương, phải múc, hôm nay cháo ngô hiếm có...."

      "Bà nội, bà khỏi cần khách khí! Tay nghề cần được cọ xát, bà đồng ý ăn chút , kính xin chỉ giáo nhiều hơn!” Lăng Bắc Hàn mềm giọng với bà cụ. Lúc này bà cụ mới liếc cái, đón lấy chén cháo.

      Bà cụ tìm ra khuyết điểm. Úc Tử Duyệt hỏi bà cụ cảm thấy như thế nào, dì Vương chen lời, "Có thể được sao? Năm giờ liền A Hàn đứng làm!" .

      Hai gò má Úc Tử Duyệt ửng hồng, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn cúi đầu ăn điểm tâm bên. cũng nhìn cái, cười hiền hòa, bóc vỏ trứng gà sạch bỏ vào trong chén của .

      "Bắc Hàn, lúc nào quay lại đơn vị?” Tiếu Dĩnh quan tâm hỏi.

      Lúc này Lăng Chí Tiêu rốt cuộc mở miệng, "Nó mất tích bốn tháng, cho nên có rất nhiều chuyện cần phải xử lý!” Giải thích dùm con trai, lời này ràng cho thấy ý muốn với Úc Tử Duyệt.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, cũng có giải thích thêm cái gì.

      Sau khi ăn xong, Tiểu Lý đưa Lăng Bắc Hàn . Lần này Úc Tử Duyệt cũng muốn đưa , nhưng mà, khi muốn lên xe kéo ống tay áo của , "Em đưa đến trạm xăng dầu....” cười .

      Lòng Lăng Bắc Hàn rốt cuộc cũng dễ chịu hơn chút, cũng cự tuyệt, mở cửa xe cho . Sau khi lên xe, liền khống chế được mà kéo vào trong ngực....
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 259: Kết cục (10)

      So với trước kia, trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Lăng Bắc Hàn ôm ngồi ở đùi, thầm suy nghĩ.

      " được, em rất nặng!” Úc Tử Duyệt giãy giụa , tại mình cũng biến thành béo rồi, được để chê cười.

      "Nặng cái gì mà nặng, so với trước kia chẳng nặng hơn bao nhiêu! Cũng giống những phụ nữ có thai bình thường khác!” Bộ xương của vốn rất , lúc này cho dù béo phì, thoạt nhìn dáng vẻ rất đầy đặn chứ thực ra cũng béo.

      "Cũng phải là heo....” Úc Tử Duyệt cúi đầu thầm, đôi tay lại vuốt ve bụng của mình. Nhưng mà, khi hai tay của mới đụng vào bụng, liền bị bá đạo bắt lấy!" Lúc này, em nên ôm lấy cổ của !” ghen tức , đem lấy cánh tay của khoác lên vai của .

      Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt tuấn tú của , tim đập thình thịch.

      " ghen với con trai gì chứ....! nên cảm ơn con....” cánh tay ôm chặt cổ của , tay vuốt ve bụng mình, lại cúi đầu, giọng . Nếu phải là nhờ đứa bé này chống đỡ, bốn tháng kia, khẳng định mình phát điên từ lâu.

      "Úc Tử Duyệt, thương đứa trẻ cũng có hạn thôi, mới là người ở cùng em đến già đấy! Ngàn vạn lần được biến thành mẹ như vậy....” Lăng Bắc Hàn nhẫn nại, tay thủ sẵn ở sau đầu của , cúi đầu, dựa trán mình vào đầu của , giọng .

      Vì lời của , Úc Tử Duyệt ngớ ngẩn, hiểu có ý gì, "Lăng Bắc Hàn, em rất tỉnh táo nha....” Quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của , mặt của hai người dường như dính vào cùng nhau, nhìn chuyện đương nhiên.

      "Bây giờ em là mẹ rồi, nên trầm ổn, tỉnh táo, thể hi hi ha ha, điên điên khùng khùng giống như trước đây. phải sao? Hàng năm ở nhà, em nên tự mình lo liệu, như vậy rất tốt mà!” Hai tay ôm lấy gương mặt tuấn tú của , kiên định .

      "Em xác định, em tỉnh táo, trầm ổn? Mà phải là bực mình với ?” Lăng Bắc Hàn liếc , chất vấn. tin, trong bốn tháng vừa qua, tính tình của thay đổi!

      "Em… Tại sao phải tức giận với ? cho rằng em vẫn thể chịu đựng bởi vì nhiệm vụ mà biến mất lâu nay sao? Kể từ lần thứ hai đồng ý gả cho em chuẩn bị tâm lý tốt rồi! Cho nên, phải em tức giận với !” Úc Tử Duyệt tức giận phản bác.

      biết mình nên làm như thế nào mới đúng?

      Cãi nhau với , đánh trận, chê thông cảm cho công việc của , phải là chị dâu quân nhân đúng cách.

      tại rất tỉnh táo, lo lắng nhiều cho , tin tưởng bảo vệ mình tốt, để xảy ra chuyện, thế nhưng lại cho là giận dỗi với !

      Lăng Bắc Hàn nghe lời của ..., sửng sốt chút, giống như rất hiểu đạo lý vậy! "Nhưng thái độ của em đối với thay đổi! tại cũng thèm nhìn lâu cái!” Lăng Bắc Hàn chua chua , nhìn vẻ mặt chậm chạp của , muốn bóp chết mà!

      Nhìn bộ dáng ghen tuông của , Úc Tử Duyệt bật cười, " phải tin tưởng, em còn !” với xong còn đặt nụ hôn môi , sau đó vội vàng muốn né tránh, bị Lăng Bắc Hàn bắt được, tay đặt sẵn sau đầu của , hôn mạnh mẽ.

      "Ưmh...." Khốn kiếp! Còn ở trong xe ! Trong lòng Úc Tử Duyệt tức giận .

      * che lại*

      "Ưmh....” Cảm giác bụng giật giật, Úc Tử Duyệt khôi phục lý trí, đẩy lồng ngực ra."Ây…” nặng nề thở dốc, tay vuốt ve bụng, "Con trai kháng nghị rồi!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt .

      "Kháng nghị có hiệu quả!” Lăng Bắc Hàn buồn bực , bởi vì quan tâm con trai nhiều hơn nên ghen! Lại muốn hôn , nhưng lúc này đến trạm xăng dầu....

      "Ha ha.... Kháng nghị hữu hiệu! Quả nhiên con trai thắng!” Úc Tử Duyệt cười , trượt xuống từ đùi của , Lăng Bắc Hàn cười cười, quá khứ nỡ để rời , tại....

      " tiễn , lát nữa em còn chụp hình! làm việc cho tốt! Phó đoàn trưởng Lăng! Tranh thủ sớm thăng chức lên đoàn trưởng, thành Thượng tá nha!” Úc Tử Duyệt ngồi bên, cười với .

      “Em cho rằng thăng chức rất vui vẻ sao?” Lăng Bắc Hàn cũng xuống xe, hỏi ngược lại .

      "Binh lính muốn làm tướng quân phải binh lính tốt! Sao lại vui?"

      Lăng Bắc Hàn nghe lời ..., nhếch môi, nhàn nhạt cười cười, "Lần này thăng chức lập công hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì vụ án của Tư Đồ Ngạn, nhưng đằng sau vụ án này còn dính dấp đến.... tình nguyện có vụ án này, có cơ hội thăng chức lập công! Lão Lục hy sinh ba bốn năm, mười tám đồng đội hy sinh, còn dính líu vào rất nhiều quan chức.... Úc Tử Duyệt, em cho rằng muốn có nhiệm vụ này sao? muốn, lại hi vọng có những hành động đặc biệt như thế, như vậy, xã hội này mới thái bình ....” Lăng Bắc Hàn nhìn về điểm phía trước, giọng .

      Úc Tử Duyệt nghe mà xúc động, trong đầu cũng lên những hình ảnh dũng khi cứu trợ động đất, vừa muốn mở miệng, lại quay đầu, " nghiệp quân nhân, là vì nước vì dân, là người đóng thuế nuôi sống bọn , chúng ta phải báo đáp bọn họ! Dĩ nhiên, em cũng là trong số đó!” Đôi mắt sâu nhìn , hi vọng cũng hiểu, nghiệp của cũng mâu thuẫn với .

      Vì dân vì nước đồng thời, cũng là vì ! Bên trong tình thương vĩ đại là bao gồm tình đấy!

      Úc Tử Duyệt nhìn , nặng nề gật đầu, "Ý của em hiểu, em ủng hộ ! !” theo lâu như vậy, điểm này sao lại hiểu, nếu vậy phải là chị dâu quân nhân gương mẫu.

      Lăng Bắc Hàn cười, xe cũng tới, mở cửa xe, vừa muốn xuống xe, lại dừng lại, giữ chặt đầu của , mạnh mẽ hôn cái, bàn tay lại vuốt ve bụng của , kích động , "Tiểu tử thối, cho phép quậy đau mẹ con!” giọng xong, nhanh chóng lên xe, rời !

      Úc Tử Duyệt chồm đến cửa sổ xe, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Bắc Hàn lên xe, cũng kịp ....

      Cười chua xót, cho đến khi xe buýt biến mất mới bảo Tiểu Lý lái xe, "Bảo bảo, papa công tác, bảo vệ quốc gia rồi, papa là người quân nhân vĩ đại, có đúng ?” Úc Tử Duyệt hòa nhã cười .

      Tiểu bảo bảo giống như là cảm nhận được lời của , đá đá bụng. Úc Tử Duyệt nở nụ cười hạnh phúc, cười càng sâu hơn....

      ***

      Bây giờ, mỗi ngày đều vui vẻ, thỏa mãn, hạnh phúc. Mặc dù có Lăng Bắc Hàn làm bạn nhưng trong lòng cũng có cảm giác mất mát. Sau khi Lăng Bắc Hàn trở về đơn vị, mỗi ngày, buổi tối đúng giờ gọi điện thoại tới, cũng lập tức nghe, hai người vẫn ân ái như cũ. Chỉ là, nội dung trò chuyện mỗi ngày dường như cũng khác biệt lắm, cũng kích động, lấy sắc cười giỡn hay chuyện đưa tình....

      trở về đơn vị nửa tháng, dường như rất bận rộn, bây giờ là phó đoàn, phải hướng dẫn nhiều tiểu đoàn. Mấy ngày trước nghe mới dẫn dắt xe tăng doanh trại trực thuộc doanh trại của dã huấn trong núi....

      Sau khi Lăng Bắc Hàn rửa mặt xong, trở lại ký túc xá, lòng tràn đầy mong đợi cầm điện thoại di động lên, cho là chủ động gọi điện thoại tới đây, nhưng nhìn điện thoại trống , cú cũng có.... Trong lòng hồi mất mát.

      này! Trước kia rất tích cực chủ động gọi điện thoại cho , nhưng tại, đều là do chủ động gọi cho ! Có lúc gọi muộn, còn tắt máy....

      lại thỏa mái như vậy....

      thường suy nghĩ, bây giờ rất thỏa mái, có phải là chuyện tốt hay ?

      Mệt mỏi ngã xuống giường, gọi sang, chỉ mấy giây liền nhận, "Sao lại trễ như thế, muốn tắt máy....” Úc Tử Duyệt oán trách , nghe giọng điệu giống như rất mệt mỏi.

      "Hôm nay trại tân binh phạm sai lầm, mới vừa bị phạt xong, nên bị trễ!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng .

      "Ma quỷ! Chớ hù tân binh chạy mất!” Úc Tử Duyệt oán trách .

      "Có thể ở ở, thể ở lại cút ngay! quản khỉ gió bọn họ!” Nhắc tới chuyện bộ đội, vốn là mệt mỏi, tinh thần lại trở nên phấn chấn, trầm giọng .

      " thôi! Con trai ngủ thiếp !” Úc Tử Duyệt tức giận , đưa tay vuốt ve bụng.

      "Con trai con trai, há mồm ngậm miệng đều là tên tiểu tử thối kia!” Lăng Bắc Hàn ngoài miệng ê ẩm , nhưng trong lòng lại suy nghĩ, mang thai được ba mươi tuần rồi, nên sắp ra rồi....

      "Con trai lớn nhất!” Úc Tử Duyệt buồn bực .

      "Duyệt Duyệt, trong thời gian nghỉ phép, cố gắng sắp xếp xong mọi việc quan trọng, chờ tiểu tử thối được ba mươi tám tuần xin nghỉ về với em....” Lăng Bắc Hàn giọng mà ra.

      Úc Tử Duyệt nghe , trong lòng run rẩy, "Ừ, tất cả em đều bình thường, cứ an tâm làm việc .” Còn tám tuần nữa, hai tháng nữa ấy mới có thể trở về....

      Nhiều ngày như vậy đều gắng gượng qua được, thời gian bây nhiêu tính là gì? Cũng thành thói quen....

      "Cám ơn....” Lăng Bắc Hàn đột ngột hai chữ.

      "Hả?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi, thế nhưng lại , nên ngủ, sau đó cúp điện thoại.

      Úc Tử Duyệt vừa muốn tắt máy, chỉ thấy gửi tới tin nhắn: Bà xã, cực khổ! có lỗi với em....

      Nhìn tin nhắn này, cổ họng Úc Tử Duyệt nghẹn ngào, chóp mũi chua chua, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Vừa cười tiếng, cử động ngón cái, nhắn lại cho tin: em khổ, rất hạnh phúc! cũng cần quá liều mạng! Ông xã, ngủ ngon.

      Lăng Bắc Hàn xem tin nhắn gửi tới, cười chua xót, còn chưa muốn có thái độ này với . nhiệt tình chủ động của , thích làm nũng với , lệ thuộc vào , Úc Tử Duyệt như vậy dường như thấy nữa…

      Có lẽ, trở nên thành thục.... làm mẹ đứa trẻ rồi....

      Lăng Bắc Hàn buồn bực, vừa muốn ngủ lúc này điện thoại di động lại vang lên. Là Lục Khải Chính gọi tới, cậu ta vẫn còn ở nước Mĩ nghỉ ngơi, theo dõi.

      Chỉ là, trong điện thoại, cậu ta muốn về nước mấy ngày, "Họ còn chưa buông tha?” Lăng Bắc Hàn cau mày hỏi.

      "Bà nội nhà tôi , phải con dâu Lăng Bắc Sam, nhận!” Trong điện thoại Lục Khải Chính cười khổ .

      "Vậy là ý kiến cậu thế nào?” Lăng Bắc Hàn cau mày hỏi lại.
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 260: Kết cục (11)

      Lúc này Nước Mĩ là mười giờ trưa, Lục Khải Chính tay chống gậy, tay rủ xuống đứng ở bên cửa sổ, tay phải cầm điện thoại di động. Nửa tháng trị liệu, theo dõi, các khả năng hoạt động của dường như khôi phục. Chưa tới hai ngày, có thể quay lại Trung Quốc.

      Giờ phút này, nghe điện thoại của Lăng Bắc Hàn, sắc mặt của cứng đờ, "Tôi phải làm sao làm mới đúng?” Lục Khải Chính mơ màng hỏi.

      "Sao lại hỏi như thế? Có phải lại xảy ra chuyện gì hay ? Bọn họ ép buộc cậu?” Vốn thái độ của Lục Khải Chính rất ràng, biết tại tại sao có thể thành như vậy.... Trực giác Lăng Bắc Hàn cho biết, khẳng định là Lục Khải Chính có nỗi khổ tâm.

      "Lão lăng, sao, cứ như vậy , chờ con trai cậu ra đời, tôi cũng khỏi bệnh, khi đó cha nuôi nhất định phải trình diện!” Lục Khải Chính cười , giọng ra vẻ đứng đắn, rồi sau đó cúp điện thoại.

      mở ra xem tin nhắn của Nhan Tịch gởi tới, trái tim lại như bị lăng trì: Lục Khải Chính, đừng tìm tôi! Chớ quấy rầy tôi! Nhớ tới tôi lại nhớ tới chuyện đó!

      Hơi vểnh mặt lên, nhắm mắt lại, cái tay Lục Khải Chính nắm chặt điện thoại di động, trái tim đau đớn....

      Nhan Tịch ngờ, tình huống cẩu huyết như vậy trong tiểu thuyết cũng có trong thực. cho là danh môn giống như Lăng Bắc Sam, tính tình với cá tính cũng khác mấy so với Úc Tử Duyệt, lại nghĩ rằng, ta cũng biết làm chút chuyện đáng khinh bỉ như vậy.

      Ngày ấy, Lăng Bắc Sam cùng với mẹ của Lục Khải Chính, Chu Tú Lan, hai người tìm được chỗ ở công ty tại của Nhan Tịch.

      Chu Tú Lan và ta khác biệt lắm với những phu nhân rộng rãi trong phim truyền hình, lời cử chỉ, rất có tu dưỡng, xem ra mặt mũi cũng hiền lành. Chỉ là tới lui cũng toàn những câu có gai.

      "Khải Chính nhà chúng ta là đứa bé mạnh mẽ rất có tinh thần trách nhiệm. Nhan Tiểu Thư, nếu như gần đây Khải Chính có liên lạc, có với những lời thương, đó nhất định là bởi vì áy náy. Dù sao, vì nó phá án, làm liên lụy tới ...."

      Ngồi ở đối diện phu nhân quyền quý, tay trái nâng ly đĩa cà phê, tay phải bưng chén cà phê, nhàng nhấp ngụm, lại đem ly đặt ở trong đĩa, sau đó, để xuống. Động tác ưu nhã thong dong, Lăng Bắc Sam ngồi bên xem ra càng thêm có khí chất cao nhã, cầm cái muỗng nhàng khuấy động ly Cappuccino.

      Lời của Chu Tú Lan làm Nhan Tịch thấy căng thẳng trong lòng, khóe miệng nhàn nhạt ung dung cười, mái tóc ngắn ngang trán, trong đôi mắt sáng ngời cũng nhuộm nụ cười nhạt nhòa, "A.... Bà Lục, bà suy nghĩ quá nhiều, ta hề liên lạc với tôi.” Nhan Tịch cười , cảm ơn vì ngày hôm qua mình mới cắt tóc ngắn, tạo cho bản thân chút tự tin, để có thể đối diện với cặp mẹ chồng nàng dâu trước mặt, thản nhiên như

      Vậy.

      Nghe Lục Khải Chính có liên lạc với ta, Lăng Bắc Sanh hơi kinh ngạc. Lúc này, Chu Tú Lan cũng mở miệng: “Tôi có Nhan biết, nếu có vụ án này, Khải Chính và Bắc Sam sớm thành vợ chồng rồi! Cũng may tại Khải Chính còn mạng trở về, chúng tôi hy vọng hôn giữa chúng bó bị gián đoạn. . .”

      Nhan Tịch vừa cười tiếng, khóe miệng mang theo giễu cợt, “Bà Lục, Lăng, hai người những thứ này hề có chút quan hệ nào với tôi! Tôi và Lục Khải Chính còn bất kỳ quan hệ gì, nên càng tìm ta!” cho cùng, bọn họ chính là sợ phá hư hôn lễ của Lăng Bắc Sam và Lục Khải Chính thôi!

      phải tìm ấy, nhưng ấy vì áy náy mà tìm tới . . .”

      Lúc này Lăng Bắc Sam ra những lời trái lương tâm, biết ràng Lục Khải Chính thích Nhan Tịch, nhưng vẫn là áy náy. nên vì chính mình tranh thủ lần, tin tưởng, chỉ cần Lục Khải Chính cho cơ hội, nhất định mình.

      “Vây hai người với tôi có ích lợi gì? Các người nên khuyên Lục Khải Chính, để ta chớ áy náy, chớ tự trách chứ!” Nhan Tịch cười giễu cợt , bởi vì kích động, giọng có chút khàn khàn. Toàn thân cũng khống chế được khẽ run, trốn rất xa rồi, còn phải làm như thế nào nữa? xem như là bị chó cắn cái rồi, tự nhận xui xẻo, họ còn muốn như thế nào nữa?

      Lăng Bắc Sam còn muốn gì đó, nhưng Chu Tú Lan duỗi tay nhàng vỗ vỗ ống tay áo của ta: “Chúng tôi chỉ hy vọng Khải Chính vì áy náy mà tới tìm , sau đó cho hy vọng. . .”

      “Bà yên tâm, bản thân tôi tuyệt vọng!” Nhan Tịch kiên định từng chữ từng câu, lúc này, chỉ thấy Chu Tú Lan lại mở túi xách ra, “Còn phải cho tôi khoản bồi thường nữa đúng ? Cất lại , đừng làm cho tôi coi thường hai người hơn!” Nhan Tịch giễu cợt xong, đứng dậy. . .

      . . .” Lăng Bắc Sam muốn gì đó nhưng Nhan Tịch rời , còn tính tiền.

      Sau này Lục Khải Chính có liên lạc với , kể từ lần đầu tiên nhận điện thoại của , sau khi câu đó, liền thèm nhận điện thoại của nữa, thậm chí còn đổi số điện thoại di động, gọi vô số cuộc điện thoại, chỉ gửi cho tin nhắn.

      Cây gậy kia đâu chỉ đả thương , mà còn đâm vào lòng đau đớn!

      “Lục Khải Chính! Thời gian con bị truy nã, người nhà họ Lục chúng ta bị liên lụy ra sao con biết ? Người nhà họ Lăng, Bắc Sam đối với chúng ta như thế nào? tại con lại báo đáp người ta như vậy hả? Con nên thông minh chút! Cái Nhan Tích đó, có điểm nào vượt qua Bắc Sam? Gia đình càng được!” Sau khi tìm Nhan Tịch, Chu Tú Lan lại chạy tới nước Mỹ giáo huấn Lục Khải Chính.

      . . . . .

      Mang thai đúng bảy tháng, Úc Tử Duyệt siêu . Hôm nay album được đưa tới, lúc này, lôi kéo bà cụ lật xem album ảnh.

      “Bà nội, đẹp chứ? Mặt của con qua mập, sớm biết như vậy bảo thợ chụp ảnh sửa hình gầy chút!” Úc Tử Duyệt nhìn khuôn mặt tròn trĩnh cảu mình trong album liền với bà cụ. tại có cảm giác mình mập hơn rất nhiều.

      mập! Mập cái gì mà mập? Lúc mang thai Bắc Hàn mẹ con còn mập hơn!” Bà cụ giọng . Trong hình, Úc Tử Duyệt bụng bự hoàn toàn lộ ra, bụng vẽ đôi mắt to, rốn là lỗ mũi, còn có cái miệng mỉm cười.

      cười hạnh phúc.

      Lật tờ nữa, còn có Tiếu Dĩnh chụp ảnh chung, “Sao lại có Tiễu Dĩnh trong đây hả?”Bà cụ ghen ghen .

      “Phụt. . . Bà nội, bà ăn dấm chua mẹ con à, chờ con mang thai đến tuần ba mươi hai con và bà cùng chụp ảnh có được ?” Úc Tử Duyệt cười với bà cụ, bà cụ đúng là đáng !

      “Bà được! mà lôi kéo Bắc Hàn!” Bà cụ quệt mồm .

      “Bà nội! ấy dời ngày nghỉ ra sau rồi, chờ lúc con sinh mới có thể trở về!” Úc Tử Duyệt săn sóc .

      “Chắc do công việc! Nha đầu Duyệt Duyệt, cho bà nội biết, trong lòng con có phải rất uất ức ?” Bà cụ cũng cảm giác được tại Úc Tử Duyệt rất ít khi nhắc tới Lăng Bắc Hàn, ngược lại mỗi ngày dáng vẻ cũng rất vui vẻ, hơn nữa cũng tâm gì.

      có mà! Bà nội nghĩ gì thế? Con uất ức cái gì cơ chứ?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc trả lời, tay ngừng vuốt ve bụng mình.

      uất ức, vậy sao thái độ của con với Lăng Bắc Hàn giống như trước?” Bà cụ oán trách .

      “Nào có! tại con thông cảm hơn với công việc của ấy!” Úc Tử Duyệt liếc mắt , khó khăn đứng dậy, nâng cao cái bụng bự di chuyển khỏi phòng khách.

      “Bà thấy chính cháu thay đổi! cũng đừng học mẹ con! Cuối cùng con trai hơn cả chồng!” Bà cụ lại dạy dỗ.

      “. . .” Úc Tử Duyệt nhìn bà cụ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lúc tối, Úc Tử Duyệt lấy file ảnh trong điện thoại, gởi hết qua cho Lăng Bắc Hàn. Thấy những tấm hình này, có thể rất vui vẻ ?

      Trong lòng vẫn luôn thể nghĩ đến , nhưng vì an tâm làm việc, cũng biểu đạt ra ngoài.

      Từng tấm hình nâng bụng bự, mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc đập vào mi mắt, Lăng Bắc Hàn nhìn những tấm hình kia, trong lòng dâng lên dòng nước ấm....

      Trong hình, xem ra tinh thần của vẫn phấn chấn như vậy, ngọt ngào động lòng người.

      Xem hết hình xong, đem từng tấm hình lưu vào thẻ nhớ điện thoại, nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho ....

      "Alo.... thấy hình được chưa?” Úc Tử Duyệt dịu dàng hỏi, khóe miệng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      "Thấy rồi, hình như em gầy ....” Lăng Bắc Hàn cố ý đến con trai, với .

      " bậy! ràng em mập ra, lộ cả cằm đôi ra kìa!” Úc Tử Duyệt bất mãn kháng nghị , ấy muốn thành quả banh hay sao mà còn chê gầy?

      "Đẹp mắt!” Lăng Bắc Hàn cứng đờ , nghe tiếng cười của , tâm tình tốt lên rất nhiều, "Nếu về thăm em hai ngày. Nhé....” trong lòng nghĩ chắc khó chịu! Lần trước gặp cũng giống như gặp, thể giải tỏa hết nỗi nhớ bốn tháng qua, ngược lại trong lòng càng bị thương nhiều hơn.

      Qua hai tháng thấy , cảm giác xa cách…

      "A.... tùy ...."

      " vui khi trở về sao?” Lời của làm đau, lòng chua xót hỏi ngược lại.

      "Em...em nào có! phải xin nghỉ hai ngày trở lại, nếu như về được, em cũng hiểu biết rất bận....” Úc Tử Duyệt tức giận , biết mình thế nào mới chính xác!

      "Úc Tử Duyệt, em thay đổi, em thay đổi rồi!” Lăng Bắc Hàn bất mãn phát giận , giọng trầm thấp mang theo oán giận. Trước kia ước gì về nhà, tại. . .

      “Vậy rốt cuộc muốn em như thế nào?” Úc Tử Duyệt tức giận hỏi ngược lại.

      có tư cách cầu em! Cúp!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng , ngay sau đó cúp điện thoại!

      Úc Tử Duyệt ngờ cúp điện thoại trước, kinh ngạc nhìn màn ảnh di động ngẩn người. Tên đàn ông xấu xa này, lại tức giận. . .

      “Bảo bảo, khi con trưởng thành, ngàn vạn lần được học theo như vậy! Nếu nhất định tìm được vợ đâu. . .”Úc Tử Duyệt oán trách với con trai, “ lời này phải tự mình đánh vào mặt mình sao? Mình cũng biết làm sao lại thua trong tay nữa. . .” Úc Tử Duyệt tự nhủ thầm.

      Trong đầu lên từng hình ảnh ở bên cạnh Lăng Bắc Hàn. . .

      Khuôn mặt nặng nề, luôn luôn biểu cảm. thích bộ dạng nổi trận lôi đình của khi bị kích thích, thích trêu chọc , thích bởi vì mình mà mất khống chế. . .

      Trong lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy chua xót nằm ở giường, cảm giác giống như bị từ bỏ làm thất vọng!

      muốn đứng dậy ra ngoài chạy bộ điện thoại di động lại vang lên, ngời Úc Tử Duyệt gọi tới, còn gọi cho làm gì?

      “Chuyện gì?” tức giận mở miệng.

      tức giận cái gì à?” Úc Tử Duyệt cũng còn tức giận , ngược lại nhẫn nại, “Em đây bụng bự tám tháng cũng tức giận, tức giận cái gì? Chẳng lẽ đại di mụ của tới hả?” trêu chọc ở trong điện thoại.

      Nghe giọng khác thường của , trong lòng đau khổ lại trở nên thoải mái rát nhiều, “Úc Tử Duyệt, trước kia em có , người bình thường em tùy tiện làm nũng!”Lăng Bắc Hàn chua chua .

      Lời của làm tim căng thẳng, mũi Úc Tử Duyệt cay xè, “Vậy bây giờ là hai loại người sao. . .?” đùa giỡn .

      “Em. . .!” Lăng Bắc Hàn trầm thấp rống, “Nghiêm túc chút. Nghiêm chỉnh mả trước đây với em, thích con người hoạt bát, nhiệt tình của em!” Lăng Bắc Hàn lại .

      “Vậy tại em trưởng thành, hoạt bát hợp rồi đúng ?” Nằm ở giường, nhắm mắt lại, cười .

      bậy, bây giờ em có nhiệt tình, chính là hết hi vọng, tuyệt vọng với rồi, đúng ?” Lăng Bắc Hàn lại hỏi liên tục.

      có mà, chỉ là ỷ lại nữa. . . đừng tức giận! tại cái gì cũng mất công, có cái gì, chờ về nhà hãy . . .” Úc Tử Duyệt dịu dàng trấn an , gống như thời gian dài thấy , hơi lạnh nhạt rồi.

      Tình cảm vì điều này mà dần phai nhạt chứ.

      “Này, hôn cái. . .” Làm mặt dày ép hôn, cử cjor thân mật như thế này lâu có.

      Úc Tử Duyệt đen mặt, cười cười, “ đứng đắn!” Trước kia chủ dộng muốn hôn ở trong điện thoại, tại trở thành cái lão đàn ông này chủ động câu.

      “Nhanh chút!” Lăng Bắc Hàn ra lệnh.

      “Chụt. . .” Úc Tử Duyệt nặng nề chụt cái màn hình thoại di động, “Xong chưa? tại hôn con trai cái, với con mấy câu!” Úc Tử Duyệt xong, mở loa ngoài ra, đưa di động gần sát bụng mình.

      “Chụt. . .” Lăng Bắc Hàn hôn cái, thanh rất lớn, Úc Tử Duyệt mỉm cười hạnh phúc, “Con trai, tha thức cho ba thể ở ben cạnh chăm sóc con và mẹ, giúp ba chăm sóc mẹ nhiều hơn nha. . .”

      Tiếng của Lăng Bắc Hàn rất , rất nhàng, rất xấu hổ. Để người nghiêm túc như ra những lời như vậy, thất đúng là làm khó mà.

      Úc Tử Duyệt cảm động chảy nước mắt.

      Cảm giác con trai giật giật, Úc Tử Duyệt mỉm cười, cầm gi động, “ cần tự trách mình, em cũng thường giúp tốt với con đây! cân nghĩ em còn nữa!” Úc Tử Duyệt an ủi Lăng Bắc Hàn.

      “Được rồi, ngủ . . . còn sớm. . .”Lăng Bắc Hàn giọng , giọng hơi khàn.

      Úc Tử Duyệt gật đầu cái, ngủ ngon với , sau đó cúp điện thoại.

      Mấy ngày sau Lăng Bắc Hàn vẫn chưa trở lại, tạm thời phải công tác, thời gian mỗi ngày trôi qua, chỉ chớp mắt, mang thai tròn tám tháng rồi. Bây giờ con trai phát triển hoàn toàn, còn bảy tuần nữa là đủ tháng.

      Tiếu Dĩnh dẫn khám thai, tất cả đều bình thường, thuận tiện cũng an bài tốt mọi thứ.

      “Duyệt Duyệt, con nên sinh mổ, vì tương đối an toàn. . .” Lên xe, Tiếu Dĩnh đề nghị với .

      “Mẹ, phải sinh con tự nhiên tốt hơn với đứa bé sao?” Úc Tử Duyệt vuốt ve bụng bự, .

      “Sinh con tự nhiên rất khổ sở! Mẹ sợ con chịu nổi. Mang thai nhiều tháng như vậy, con chịu khổ đủ rồi!” Tiếu Dĩnh đau lòng .

      “Đau nhiều ra sao? Con cũng sợ! sinh tự nhiên mới tốt, nên mổ. Trước kia loài người đời đời kiếp kiếp phải đều sinh con tự hiên hay sao? Úc Tử Duyệt kích động .

      “Đến lúc đó biết!” Tiếu Dĩnh cảm động , nha đầu này, càng ngày càng làm cho người ta thay đổi cách nhìn.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :