1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 252: Kết cục (03)

      "Lăng Chí Tiêu! Ông hung dữ cái gì chứ?” trở lại phòng ngủ, Tiếu Dĩnh tức giận gầm với Lăng Chí Tiêu, trong lòng rất uất ức, ông ấy những an ủi họ, mà còn phát giận như vậy!

      Việc này khiến Tiếu Dĩnh rất tức giận! Vốn hốc mắt khô, bây giờ càng thêm ướt.

      "Giận cái gì? Bà lo an ủi Duyệt Duyệt cho tốt, mà còn khóc cùng con bé, cái gì?” Lăng Chí Tiêu đen mặt, nhìn Tiếu Dĩnh chằm chằm, trách cứ. Thấy Lăng Chí Tiêu như vậy, trong lòng bà càng thêm uất ức!

      "Lòng của tôi cũng phải sắt đá! Bắc Hàn là con trai tôi! Nó biến mất lâu như vậy, ông bảo sao tôi có thể bình tĩnh?", cũng đè nén quá lâu rồi, cho dù nghiệp là người phụ nữ giỏi giang, nhưng bà cũng chỉ là người mẹ bình thường! Bản thân cảm thấy, mình chống đỡ lâu....

      Tiếu Dĩnh khàn khàn, tức giận quát, gương mặt đỏ lên, mặt chảy hai hàng nước mắt. Ở trong ấn tượng của Lăng Chí Tiêu, số lần Tiếu Dĩnh khóc có thể đếm được đầu ngón tay, tâm tình cứng rắn lại mềm mại xuống, "Bắc Hàn có...."

      " có việc gì! Ông cứ câu này! Chính ông cũng lo lắng gì cả!” Tiếu Dĩnh tức giận ngắt lời, sau đó vào toilet, nặng nề đóng sầm cửa lại.

      Úc Tử Duyệt đứng ở cửa phòng, bởi vì câu kia của bà nội, thông báo cũng xác định được Lăng Bắc Hàn còn sống hay .... Trong lòng thầm nghĩ, bước giống như cái xác hồn loại, trở lại phòng ngủ.

      Nhìn chiếc giường lớn của hai người, lại nhớ đến hình ảnh Lăng Bắc Hàn đứng bên giường cởi quân trang, dáng vẻ mê người như vậy, lòng Úc Tử Duyệt chua chua, chân bước mà lòng quặn đau .

      "Tại sao nuốt lời? Lăng Bắc Hàn! Làm sao có thể giữ lời?” cúi đầu quát về phía khí. Chóp mũi chua chua, tim đau đớn, “Em hận , hận chết được!” tức giận, khàn khàn mở miệng.

      " trở lại nhất định em tha thứ cho ....” tới tủ treo quần áo, mở cửa tủ ra, nhìn vào bên trong, quần áo mua cho , áo sơ mi, cà vạt, đưa tay, nhàng chạm vào. Giống như thấy được ....

      chỉ để lại ít quần áo ở nhà, bên Thiên Hồng Hoa cũng rất ít....

      " về nữa, bảo bảo cũng biết cha....” Úc Tử Duyệt thào , thanh khàn khàn, " tại con biết đạp rồi, cha mẹ nên trò chuyện với con nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm.... làm ba như thế sao?"

      nhìn về phía quần áo mà trách cứ, trong lòng khó mà bình tĩnh.
      "Lăng Bắc Hàn, về nữa, em tuyệt vọng, về sau coi như có trở lại, em cũng tha thứ cho ....” bình tĩnh xong, đóng cửa tủ.

      Ngồi xuống cạnh mép giường, điện thoại tủ ở đầu giường kêu lên, cứng đờ nghe máy, là Nhan Tịch gọi tới.... hơn tháng có liên lạc với chị ấy . . .

      "Chị Nhan...."

      "Duyệt Duyệt, có khỏe ?” nghe được bất kỳ tin tức gì về Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính có tin tức, trong lòng lo lắng gọi điện thoại tới hỏi thăm chút, nghe giọng Úc Tử Duyệt khàn khàn, liền cảm thấy tâm tình con bé tốt.

      "Chị Nhan, ấy còn chưa trở về, tháng lẻ năm ngày....” Úc Tử Duyệt thào .

      "Duyệt Duyệt....” cổ họng Nhan Tịch giống như bị cái gì đó lấp kín, biết nên an ủi Tử Duyệt như thế nào, chuyện như vậy đối với bất kỳ người nào mà đều là hành hạ! cảm thấy dù có an ủi thế nào cũng làm được chuyện gì....

      "Chị Nhan, em rất tuyệt vọng...."

      "Duyệt Duyệt! Em phải bình tĩnh! Vì đứa trong bụng mà suy nghĩ chút!” Nhan Tịch kích động , trong lòng ngừng run rẩy. cho là sau khi vụ án này kết thúc, Duyệt Duyệt và Bắc Hàn hạnh phúc cùng nhau, ngờ....

      "Ừ, chị cứ yên tâm, em tốt thôi, em chỉ muốn suy nghĩ nhiều về Lăng Bắc Hàn.... mặc kệ ấy sống hay chết, em vẫn sinh đứa bé này ra! Coi như ấy có trở lại, về sau em cũng ỷ lại vào ấy như vậy nữa!” Úc Tử Duyệt đau lòng , càng quan tâm càng đau lòng.

      "Duyệt Duyệt, đừng lẫy như thế, chị khẳng định chú ấy vẫn còn bắt người xấu, trong thời gian ngắn thể nào trở lại.... chờ chú ấy trở về, tốt nhất em nên trừng phạt mạnh tay....” Nhan Tịch cố gắng trấn an .

      "Chị sao? Là muốn hỏi tình hình của lão Lục sao? Lão Lục vẫn còn hôn mê bất tỉnh, hơn tháng nay, bệnh biến chứng ngừng.... Cũng có thể ra nước ngoài trị liệu....” Úc Tử Duyệt trực tiếp với Nhan Tịch, nghe lời của Tử Duyệt ..., lòng Nhan Tịch chợt đau.

      ngờ ấy còn chưa tỉnh, nghiêm trọng như vậy....

      " sao....” hít hơi sâu, mới ra được.

      "Dạ, lúc được cứu, ấy chỉ còn hơi thở, có chết may mắn lắm rồi, tình huống bây giờ cũng tốt.... chị xem bọn họ liều mạng như vậy là vì cái gì?” Úc Tử Duyệt cười khổ , là vì cái gì trong lòng ràng nhất.

      Vì quốc gia này, vì nhân dân cả nước, vì những đứa bé giống như Đậu Đậu Nữu Nữu, vì từng người dân bình thường....

      Đúng là, có lỗi với người nhà bọn họ, người , bạn bè, con cái....

      Lời của Úc Tử Duyệt , làm lòng Nhan Tịch càng chua xót hơn, ít nhất, Lăng Bắc Hàn cũng Úc Tử Duyệt, còn sao, bị liên luỵ như người vô tội mà thôi.

      "Duyệt Duyệt, đừng nghĩ như vậy, chú ấy là người rất tốt.... Lục Khải Chính . . . . . Cũng thế....” đúng , ấy cũng là người tốt, đứng ở lập trường của ấy, cũng dễ dàng gì, hết sức dễ dàng.

      Hai người hàn huyên lát sau, cúp điện thoại.

      ***

      Thần xui quỷ khiến ra sao mà Nhan Tịch tới Kinh Thành, từ vùng biên giới Tây bé, ngồi xe lửa ngày đêm chạy tới. Nửa đêm hơn mười giờ đến được Kinh Thành, bắt xe taxi, căn cứ vào địa chỉ lúc trước Úc Tử Duyệt cố tình bóng gió, biết được Lục Khải Chính ở bệnh viện quân y.

      xe bị tài xế làm thịt 100 tệ, cũng để ý, thẳng vào bệnh viện, theo chỉ dẫn lên lầu, tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ICU, lại quên hỏi Lục Khải Chính nằm ở phòng nào....

      "Đúng vậy, cảm động, mỗi lần vào ăn uống mấy ngày mà coi chừng...."

      "Mọi người đúng, bệnh nhân phòng bệnh số 8 kia còn chưa cưới vợ?"

      "Đúng vậy, Lục tiên sinh chưa cưới vợ! Lăng tiểu thư...."

      Mấy y tá trực ban giọng thảo luận ở trong hành lang, Nhan Tịch ngớ ngẩn, sau đó về phía mấy y tá...

      Lần đầu tiên nhìn vào ngay lập tức đoán ra được người ngồi bên cạnh giường là ai, mặc bộ quần áo vô khuẩn kia, chính là Lăng Bắc Sam. Nhan Tịch len lén đứng ở bên cửa sổ nhìn vào.... Lục Khải Chính nằm giường bệnh, toàn thân quấn băng gạc, căn bản thấy được mặt của , chỉ thấy trong tay Lăng Bắc Sam bưng cái ly nước, cầm bông gòn liên tục thấm ướt môi cho Lục Khải Chính....

      Chỉ có thể nhìn xa xa có cách nào đến gần. cũng cảm thấy trông mình rất buồn cười, thế nhưng lại đến xem Lục Khải Chính! vốn là có quan hệ gì....!

      cũng phải bác sĩ, cũng phải người có thể giúp được cái gì! tại, người ngồi bên cạnh giường đó, xa rời coi chừng chăm sóc , mới là người của . nghĩ, nhất định Lăng Bắc Sam rất thích rất thích Lục Khải Chính.

      So với lâu, sâu hơn....

      ràng Lăng Bắc Sam cảm giác ngoài cửa sổ có người, quay đầu chỉ thấy bóng dáng quen thuộc từ qua bên cửa sổ, sửng sốt chút, sau đó đứng dậy, ra cửa phòng bệnh, chỉ thấy Nhan Tịch sắp tới chỗ khúc quanh.

      “Đứng lại!” Lăng Bắc Sam la lớn, vẫn mặc quần áo vô khuẩn chạy ra ngoài. Nhan Tịch dừng lại, trong lòng hồi ảo não, tức giận vì mình bị phát !

      vẫn xoay người , lúc này Lăng Bắc Sam lấy khẩu trang, khăn trùm đầu xuống, đôi mắt có vành mắt đen mà trũng sâu, có thể tưởng tượng, ta ở nơi này chăm sóc Lục Khải Chính có nhiều khổ cực....

      Đối với Lăng Bắc Sam, hề ghét.

      tới nhìn Lục Khải Chính?” Lăng Bắc Sam hỏi, giọng khẽ nâng cao. Giống như nên tới đây, Nhan Tịch nghe ra trong giọng đó là vẻ vui mừng rồi.

      Cũng vì là vị hôn thê của Lục Khải Chính, Lục Khải Chính, cho nên dĩ nhiên hy vọng người đàn ông của mình bị khác mơ ước.

      “Chỉ là nghe ta bị thương, nhân tiện tới Kinh Thành làm việc, nên tới xem chút.... “ Nhan Tịch bình tĩnh tự nhiên trả lời.

      ấy ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, người bình thường thể tùy tiện vào. Lần trước ở bệnh viện tôi cũng muốn cho biết, ấy là cảnh sát nằm vùng….” Lăng Bắc Sam bình tĩnh với Nhan Tịch. “Nhưng thân phận của ấy thể bị ra ánh sáng, cho nên tôi có cách nào nhắc nhở !” Lăng Bắc Sam lại cất giọng .

      cho tôi biết những thứ này là có ý gì? “ ý Tứ cửa Lăng Bắc Sam, cái hiểu cái , nhưng phần lớn là muốn hiểu.

      là người thông minh nên hiểu, ấy từ hô với tôi, là vì cái gì…” Lăng Bắc Sam lại .

      Trong lòng Nhan Tịch dâng cao, “Mặc kệ vì nguyên nhân gì, chẳng có quan hệ gì với tôi, Lăng tiểu thư, tạm biệt…”

      là người thông minh nên cần ôm lấy hi vọng với ấy! Tôi muốn khi dễ bất cứ kẻ nào…” Lăng Bắc Sam kéo quần áo của Nhan Tịch lại, với , ”Ngày mai ấy được đưa Mỹ trị liệu, tôi muốn chạy tới đây vô ích, đừng tới…” nhớ tới việc Lục Khải Chính từng xảy ra quan hệ với Nhan Tịch, trong lòng Lăng Bắc Sam liền buồn bực, tức giận .

      Nhan Tịch dùng sức tránh thoát khỏi tay của ta, “Cám ơn nhắc nhở!” Nhan Tịch nguội lạnh xong, đứng thẳng lưng, rời

      Trong lòng quặn đau có cách nào hô hấp, cổ họng như bị chặn, cố gắng nén nước mắt để cho rơi xuống, chạy nhanh đếu thang máy bệnh viện.

      Lục Khải Chính, tốt nhất là nên tỉnh lại! Tự mình cho tôi đáp án....

      Đối với đáp án này cũng ôm bất kỳ hy vọng.

      Vách tường thanh máy sáng bóng, phản xạ hình ảnh mặt đầy nước mắt của giây phút đó, Nhan Tịch còn tưởng rằng mình gặp quỷ.

      Khóc cái gì mà khóc! biết tự lượng sức mình! Cam chịu !

      vừa lau nước mắt, vừa tự trách mình, ra khỏi bệnh viện, bộ đến trạm xe lửa, đêm đó quyết định mua vé xe lửa, lần nữa rời khỏi cái thành phố gây tổn thương nặng nề cho mình!

      “Lục Khải Chính?”

      Mới vừa thay xong đồ vô khuẩn trở lại phòng bệnh, Lăng Bắc Sam vui mừng phát , giồng như ngón tay Lục Khải Chính giật giật, mừng rỡ kêu tên của . Nhưng vẫn như cũ, có tỉnh lại. Lăng Bắc Sam gọi bác sĩ tới để kiểm tra cho Lục Khải Chính, nhưng xác định vẫn là có tỉnh lại.

      phải ngủ bao lâu nữa? Mới vừa nãy Nhan Tịch đả tới... “ Lăng Bắc Sam thẳng thắn với Lục Khải Chính, ràng cảm giác ngón tay của lại giật giật, chỉ là mới vừa bác sĩ đây chỉ là hành động thuận tay bình thường.

      là cảnh sát nằm vùng tại sao phải bảo vệ khác.... “ Lăng Bắc Sam tức giận hỏi, chỉ là cảm thấy vấn đề này đủ nhàm chán. Có lẽ là vì công việc nên ấy mới che chở ta, như vậy .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 253: kết cục (04)

      Ngày hôm sau, Lục Khải Chính được đưa đến nước Mĩ tiếp nhận trị liệu, bên kia y học phát triển, bác sĩ chuyên ngiệp, dù sao nếu so với y học trong nước cao hơn rất nhiều, Lăng Bắc Sam dứt khoát theo. Đêm đó Nhan Tịch rời khỏi Kinh Thành, sau đó có tin tức. Sau đó Úc Tử Duyệt lại bị Tiếu Dĩnh mang tới khám ở bệnh viện tư nhân, xác định nghi ngờ là con trai.

      Người nhà cố gắng an ủi ít, nhưng Lăng Bắc Hàn, vẫn như cũ thấy tăm hơi.

      Thời gian từng ngày trôi qua , bụng của Úc Tử Duyệt cũng càng ngày càng lớn. Mỗi ngày tâm tình đều bình tĩnh, có bà nội, Tiếu Dĩnh cùng học khóa dưỡng thai. Thỉnh thoảng, nhìn những phụ nữ có thai khác có ông xã học cùng, trong lòng đau đớn, nhưng cái cảm giác khổ sở đó đến rất nhanh, lúc bảo bảo đạp biến mất....

      hình thành thói quen tồn tại của Lăng Bắc Hàn bên cạnh, cũng dần dần sinh ra cảm giác lệ thuộc với đứa con trong bụng. Đối với , địa vị của con trai dường như dần dần vượt qua địa vị của Lăng Bắc Hàn rồi.

      Mang thai tháng thứ bảy, Lăng Bắc Hàn vẫn có trở lại, hôm nay cách ngày mất tích cũng sắp bốn tháng rồi. tết lịch năm này, đối với người nhà họ Lăng mà , trôi qua cũng thoải mái.

      Chị dâu Lệ Huyên Huyên sinh con trai, Úc Tử Duyệt, bà bà , Tiếu Dĩnh cùng tới thành phố A.

      "Duyệt Duyệt.... gầy, gầy, con cũng giống lúc Huyên Huyên mang thai bảy tháng rất mập mạp....” Tô Mạt Hề thấy con so với trước kia đẫy đà hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng an tâm, nhìn bụng bự của con, trong lòng bà vừa cảm động, vừa đau rát.

      "Ừ, mẹ, con rất tham ăn đấy!” Úc Tử Duyệt nhìn mẹ, cười , mặt thản nhiên cười hạnh phúc, nhìn ra bất kỳ thương cảm nào.

      "Tham ăn là tốt rồi, nhất định phải đủ dinh dưỡng, chị Tiếu, phiền chị để tâm rồi!" Tô Mạt Hề chưa cảm ơn Tiếu Dĩnh, nghe mấy tháng này đều là Tiếu Dĩnh chăm sóc Úc Tử Duyệt, điểm này làm bà rất cảm động. Vốn cho là con ở cùng bà nội tốt, tại....

      " chi vậy! Duyệt Duyệt là con dâu của tôi, tôi cũng xem nó như con của mình rồi....” Tiếu Dĩnh thành tâm , mặt lộ vẻ xấu hổ nhàn nhạt.

      "Mẹ, con thăm chị Huyên Huyên với tiểu bảo bối!” Úc Tử Duyệt , biết mẹ muốn trò chuyện với bà nội, liền đem gian tặng cho họ, tránh cho mình thương cảm! tại muốn mình khổ sở, suy nghĩ nhiều. Chỉ muốn sống vui vẻ, sinh con trai nhanh lên chút!

      " đáng .... là xinh đẹp....” Úc Tử Duyệt ưỡng cao bụng bự ngồi ở bên giường của Lệ Huyên Huyên, ôm nhóc con xíu, tiểu bảo bảo mới chỉ có mười hai ngày thôi.

      "Tất nhiên, con trai của phải đáng , phải đẹp trai chứ!” hai Úc Tử Mực , ngay trước mặt Úc Tử Duyệt hôn Lệ Huyên Huyên cái. Úc Tử Duyệt nhìn trai chị dâu ân ái như vậy, cười cười.

      Trong lòng cảm thấy châm mộ.


      Nghĩ thầm số mệnh của chị Huyên Huyên tốt, gả cho hai của mình được cưng chiều như vậy, từ khi mang thai đến khi sinh, dường như hai đều coi chừng tấc cũng rời....

      Chỉ là, điều này cũng thể tương đối. Chấp nhận Lăng Bắc Hàn lần nữa là lựa chọn của mình! Mình chọn, kết quả ra sao cũng phải tự mình gánh chịu!

      "Cười.... cháu nhìn em cười kìa! Tiểu bảo bối....ha ha....” Úc Tử Duyệt nhìn đứa bé da trắng hồng trong ngực, nở nụ cười hồn nhiên, mừng rỡ , đôi mắt con nít to lại trong suốt, thuần khiết nhiễm bất cứ loại tạp chất nào....

      "Nhìn em vui mừng chưa kìa, cháu trai nhà mình cũng sắp ra rồi, vậy mà vẫn hâm mộ sao?” Úc Tử Mặc nhận lấy ngóc con từ trong ngực Úc Tử Duyệt, , "Bảo bối, tới để mẹ cho bú sữa....” Úc Tử Mặc ôm con trai đưa cho Lệ Huyên Huyên, .

      Úc Tử Duyệt nhìn nhà ba người bọn họ hạnh phúc như vậy, trong đầu khỏi lên hình ảnh đêm đó trước khi Lăng Bắc Hàn , ác ý , về sau chỉ cho con trai ăn bên....

      Lăng Bắc Hàn, khốn kiếp, chết ở đâu rồi?

      Úc Tử Duyệt vừa nghĩ tới trong lòng liền tức giận! thủy chung tin chắc vẫn còn sống, nhưng bây giờ thể hiểu nỗi, tại sao vẫn trở lại?

      tha thứ! Tuyệt đối tha thứ!

      Lúc này, gương mặt quen thuộc, tuấn ló vào từ sau cánh cửa, Úc Tử Duyệt nhìn lại, chính là, Lệ Mộ Phàm, lâu gặp....

      "A.... Mộ Phàm cậu ra ngoài cho chị!” Huyên Huyên cđang cho con trai bú sữa, mắc cỡ đỏ mặt , động tác của Úc Tử Mặc so với vợ mình còn nhanh hơn, kịp thời che lại.

      Lệ Mộ Phàm hiểu gì cả đứng nguyên tại chỗ, lúc này, Úc Tử Duyệt đứng dậy, ra ngoài cửa, Lệ Mộ Phàm thấy , dời tầm mắt rơi vào cái bụng nhô cao của . Ánh mắt nhu hòa cũng lóe ra tia bi thương.

      Nếu như, đứa bé của mình vẫn còn, bây giờ chắc được sinh ra rồi?

      Cười chua xót, "Nhóc con là tâm điểm....” đưa tay đỡ Úc Tử Duyệt, dịu dàng , nhìn dáng vẻ bụng bự của Úc Tử Duyệt, cảm thấy cả người run rẩy, chỉ sợ ngã đụng đầu.

      " có việc gì, ra so với trước kia bây giờ cậu quan tâm tới người khác nhiều hơn đó....” Úc Tử Duyệt tự nhiên , cùng Mộ Phàm tới ban công. Cách tấm thủy tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ....

      "Đúng vậy, có hối hận hay , mình đây cũng để ý phải tiếp nhận bà bầu!” lúc Lệ Mộ Phàm đùa giỡn , cậu ta vẫn còn là đẹp trai như vậy.

      " đứng đắn!” Úc Tử Duyệt liếc cậu ta cái , "Đúng rồi, cậu với Thôi Nhã Lan.... như thế nào rồi?” Úc Tử Duyệt quan tâm hỏi.

      Sắc mặt Lệ Mộ Phàm cứng ngắc, đôi mắt xanh dương ưu buồn nhìn ra nơi nào đó ngoài cửa sổ, " có như thế nào, mình quyết tâm đến nước Mĩ, cậu cũng biết mà.” lạnh nhạt , tim mơ hồ đau.

      "Nếu như cậu thích người ta hãy dũng cảm theo đuổi, đừng để cho mình hối hận!” Úc Tử Duyệt khích lệ , Lệ Mộ Phàm người này, có lúc cũng buồn bả như vậy!

      Lệ Mộ Phàm quay đầu nhìn , cười cười, " cần lo cho mình, cậu phải nhớ bảo trọng!” Lệ Mộ Phàm đè hai vai của , cúi đầu xuống nhìn, trầm giọng . đến chuyện tình của Lăng Bắc Hàn là sợ ấy đau lòng khổ sở.

      "Bây giờ mình phải là bảo trọng, mà là siêu trọng rồi !” Úc Tử Duyệt cười , hai người vừa rỗi rãnh tán gẫu lát, Lệ Mộ Phàm xem cháu ngoại, Úc Tử Duyệt xuống lầu, dọn dẹp với Tiếu Dĩnh chút rồi sau đó lại chạy về Kinh Thành.

      ***

      "A.... đau.... hô....” nửa đêm Úc Tử Duyệt bị chuột rút mà khổ sở tỉnh lại, chịu đựng cơn đau giày vò mà cũng phải hít vài hớp khí lạnh, mở đèn bàn lên, cố hết sức giùng giằng ngồi dậy, nhưng cái chân tê cứng làm dám cử động chút nào.

      Bởi vì bụng căng to, hai tay căn bản có biện pháp với đến chân cũng tự mình xoa bóp, chỉ có càng ngừng động lên đầu ngón chân, từ từ hóa giải khó chịu này.

      Sau khi cơn đau biến mất, trong lòng dâng lên nỗi uất ức, đôi tay vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, tiểu bảo bảo cũng giống như an ủi , giật giật, Úc Tử Duyệt rơi nước mắt. “Bảo bảo, mẹ đau... “ khàn khàn mở miệng, thào .

      đau, trong lòng lại uất ức vô cùng.

      Từ khi mang thai tháng thứ bảy tới nay, thời gian ở bên cạnh có được mấy ngày? Nhưng bây giờ đến sống chết còn ....

      Tiểu bảo bảo lại giật giật, khiến càng cảm động hơn. “Mẹ đau, tiếp tục ngủ .... “ động tác vụng về mà nằm xuống, cảm giác mình giống như là con chim cánh cụt ngu ngốc, mặc dù mình rất mập, vóc người biến dạng rồi, nhưng mà vẫn hối hận khi mang thai đứa bé này.

      Cũng càng mong đợi làm người mẹ vui vẻ!

      Khóe miệng mang theo nụ cười dần chìm vào giấc ngủ...

      ***

      Nước Mĩ, đêm khuya mười giờ rưỡi.

      Lăng Bắc Sam mua bữa ăn khuya, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Lục Khải Chính. ta vẫn chưa có tỉnh lại nhưng mà vết phỏng người được trị liệu rất tốt, ở nơi vết phỏng nghiêm trọng cũng được phẫu thuật cấy da xong.

      Vẫn tỉnh táo, là bởi vì đại não bị thương thiếu dưỡng khí, theo đó là các loại bệnh biến chứng phát tác dẫn tới cơn sốc, nhưng mà trải qua ba tháng trị liệu, cơ bản có nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ , bệnh nhân rất nhanh tỉnh lại.

      “A..”

      hành lang yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng la lớn của người đàn ông, chỉ thấy cảnh sát bảo vệ trước phòng bệnh của Lục Khải Chính bị người mặc áo choàng dài màu trắng đánh ngã, sau đó, người cảnh sát khác cũng bị đánh lén từ phía sau lưng, ngã xuống….

      Người đàn ông mặc áo khoác trắng mang khẩu trang bước chân hơi có vẻ tập tễnh vào phòng bệnh, thấy Lục Khải Chính nằm giường bệnh ta móc súng lục ra, nhắm ngay về hướng bên này....

      “Pằng…”

      tiếng súng vang lên, cỗ mùi máu tươi lan tỏa....

      Người đàn ông mặc áo choàng dài trắng phát ra tiếng kêu thảm thiếp, súng tay rơi xuống đất, rồi sau đó, người đàn ông mặt toàn thân màu đen nhanh nhẹn tiến lên, thừa dịp tên kia chưa kịp đứng dậy, ấn ta nằm mặt đất.

      “Tư Đồ Ngạn! Xem mày trốn đâu cho thoát?” giọng nam trầm thấp vang lên, khẩu trang mặt của người đàn ông bị xé mở, lộ ra gương mặt có vết sẹo đáng sợ!

      “Lăng Bắc Hàn! Mày... “ người đàn ông bị hủy dung nhan, trong hai tròng mắt thát ra ánh sáng tàn nhẫn, lớn tiếng .

      “A... “ Lăng Bắc Sam đứng ở cửa phòng bệnh, kinh hãi thét chói tai ra tiếng, sau đó, nhóm cảnh sát ở bên ngoài vọt vào phòng bệnh Lăng Bắc Hàn đứng dậy, tay nắm cánh tay trúng đạn của Tư Đồ Ngạn ném cho cảnh sát!

      “Buông ra! Cút.... “bị cảnh sát bắt được, Tư Đồ Ngạn nóng nảy rống, mặt dữ tợn đáng sợ, Lăng Bắc Hàn liếc nhìn ta cái, cười cười. “Lần này mày chạy trốn kịp nữa rồi!” Lăng Bắc Hàn tàn nhẫn từng chữ từng câu.

      “Mang !” có cho Tư Đồ Ngạn mở miệng nữa, Lăng Bắc Hàn tiếng chuẩn lưu loát ra lệnh. Sau đó, Tư Đồ Ngạn bị nhóm cảnh sát mang .

      .... cả...”, Lăng Bắc Sam nhìn người đàn ông mặc áo khoác màu đen xoay người lại, vừa thấy gương mặt của Lăng Bắc Hàn lật tức bị cà lăm.

      Lăng Bắc Hàn thu hồi súng lục, nhìn Lăng Bắc Sam cười cười, “ cả! đâu?” Lăng Bắc Sam vọt vào, đôi tay ôm lấy hai cánh tay của Lăng Bắc Hàn, kích động hỏi. Nhìn cả sao gầy quá...

      “Đuổi theo đào phạm.... “ Lăng Bắc Hàn giọng ra, sau đó xoay người, chỉ thấy người nằm giường bệnh giật giật, lúc này Lăng Bắc Sam cũng buông Lăng Bắc Hàn ra, tới giường bệnh của Lục Khải Chính...

      ... .... cả ấy... “ nhìn Lục Khải Chính từ từ mở hai mắt ra, Lăng Bắc Sam cà lăm, kích động nhìn Lăng Bắc Hàn .

      “Lão Lục, ngủ lâu rồi, nên tỉnh!” Lăng Bắc Hàn tiến lên, cười với người nằm giường bệnh. Lăng Bắc Sam kinh ngạc nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Lăng Bắc Hàn, sau đó lại nhìn Lục Khải Chính, chỉ thấy hai mắt ấy sớm mở ra.

      “Lục Khải Chính!” kích động tiến lên hô, Lục Khải Chính tỉnh!

      Lục Khải Chính chỉ cảm thấy cổ họng của mình giống như là bị lửa thiêu đốt khó chịu, người đủ loại đau đớn, lớp da giống như bị lột ra. “Khụ... “ cổ họng bế tắc thốt nên lời, trần nhà vẫn còn quay tròn, sau đó, thấy được gương mặt của Lăng Bắc Sam, cũng chuyển động....

      Lăng Bắc Hàn mang bao tay da màu đen vào nhấn nút gọi chuông....

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 254: kết cục (05)

      Sau khi kiểm tra cho Lục Khải Chính xong, xác định đại não có gì đáng ngại, nhưng nằm giường bốn tháng, từng có rất nhiều bệnh biến chứng, thân thể còn cần từ từ trị liệu hồi phục, dần dần khỏe mạnh như xưa. Còn bây giờ, cổ họng của lát sau vẫn thốt nên lời.

      Sau khi bác sĩ y tá rời , Lăng Bắc Hàn nhìn người em nằm giường với khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đầy tơ máu. Môi khô rách, hai má lõm xuống, lòng tràn đầy xúc động.

      "Yên tâm , những nhiệm vụ kia, tôi giúp hoàn thành! Hang ổ của ông cụ Tư Đồ ngày hôm qua bị phá rồi, Tư Đồ Ngạn vừa mới bị bắt....” Lăng Bắc Hàn thẳng thắn với Lục Khải Chính, còn Lục Khải Chính ra lời, chỉ có dùng nháy mắt để bày tỏ.

      Nhưng Lục Khải Chính biết chắc, Lăng Bắc Hàn làm những việc này nhất định cũng chịu ít cực khổ! Phải biết phá được hang ổ của lão già Tư Đồ này cực kỳ khó khăn....

      " cả, uống nước !” Lăng Bắc Sam khôi phục lại bình tĩnh, lúc này đến rót ly nước cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Lăng Bắc Sam, sắc mặt của em xem ra tiều tụy ít, nhìn tình hình này chắc vẫn là kiên trì canh giữ bên cạnh lão Lục đây.

      Lăng Bắc Hàn nhận lấy ly nước, nhìn Lăng Bắc Sam tới bên giường bệnh, cẩn thận quan sát thái độ của Lục Khải Chính đối với Lăng Bắc Sam.

      "Uống nước !” Lăng Bắc Sam cầm cái muỗng múc nước, đưa tới bên khóe miệng của Lục Khải Chính, dịu dàng .

      Đầu của Lục Khải Chính vẫn còn rất đau, trong mắt mặt của Lăng Bắc Sam chuyển động, sau đó lại lên khuôn mặt của Nhan Tịch, quay đầu ra nơi khác, "....” Lăng Bắc Sam nhìn Lục Khải Chính quay đầu ra chỗ khác, tức giận mở miệng, "Uống nước , bác sĩ cổ họng của rất khô!" .

      Lăng Bắc Sam chịu đựng tính khí của , kiên nhẫn .

      Lúc này Lục Khải Chính mới quay đầu lại nhìn Lăng Bắc Sam, đôi môi khô nứt mở ra, "Chúng ta từ hôn rồi, em cần phải chăm sóc .” im lặng dùng môi ngữ, chậm rãi , trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ.

      Qua tiếng môi của , làm tay Lăng Bắc Sam run cái, nước trong thìa rơi xuống đệm, ướt mảng . Chỉ thấy sắc mặt của cũng càng ngày càng khó nhìn, " gì vậy?” làm bộ nghe hiểu hỏi, đầu óc ông ông.

      Lục Khải Chính cảm giác Lăng Bắc Sam giả bộ ngu, "Hừ hừ....” dùng sức làm thanh cổ họng, lại mấp mày môi, từng chữ: "Chúng! ta! từ ! hôn rồi !” dường như dùng hết hơi sức toàn thân mà gào thét.

      biết như vậy nhất định gây thương tổn cho Lăng Bắc Sam, nhưng muốn làm trái với con tim của mình, kết quả hại người hại mình!

      Lăng Bắc Hàn cũng hiểu được ý tứ của Lục Khải Chính muốn , để ly nước xuống, tới trước.

      "Bắc Sam, ý tứ của lão Lục là em có quan hệ gì với ta nữa rồi, hãy dừng tại đây...."

      "Em nghe! Lục Khải Chính! biết em mực chờ đợi sao? biết! vẫn biết! từ hôn với em là vì vụ án đúng ? tại vụ án kết thúc, chúng ta có thể ở cùng chỗ mà!” Lăng Bắc Sam cắt đứt lời của Lăng Bắc Hàn, sau đó tức giận quát lên với Lục Khải Chính.

      "Bắc Sam! Bình tĩnh chút!” Lăng Bắc Hàn nhìn em đơn phương như vậy, lớn tiếng quát.

      Lục Khải Chính nhắm chặt hai mắt lại, cố hết sức nâng đôi tay lên, khoa tay múa chân ngôn ngữ của người câm điếc với Lăng Bắc Hàn. Đối với ngôn ngữ của người câm điếc, bất cứ là người lính Trinh Sát nào như Lăng Bắc Hàn, hay là xuất thân từ cảnh sát như Lục Khải Chính, đều được huấn luyện qua.

      " giúp tôi với ấy, lần trước từ hôn, sai chính là vì muốn làm liên lụy đến nhà họ Lăng, nhưng cũng vì tôi người phụ nữ khác, là Nhan Tịch. Còn tôi với ấy là thanh mai trúc mã, kết hôn chính trị mà thôi, đối với tôi ấy như là em vậy, trước đó tôi từng với ấy rồi....” Lục Khải Chính đưa hai cánh tay cứng ngắc ra hiệu, nhưng đôi tay này vẫn còn rất linh hoạt, với Lăng Bắc Hàn.

      Quả nhiên, ta thích Nhan Tịch.

      "Bắc Sam, lão Lục muốn , lần trước từ hôn với em là lo lắng liên lụy đến nhà họ Lăng chúng ta, nhưng cũng vì ta thích....” Lăng Bắc Hàn phiên dich lại cho Lăng Bắc Sam biết những gì Lục Khải Chính muốn .

      Lời của Lăng Bắc Hàn, khiến Lăng Bắc Sam càng ngừng lắc đầu, cặp mắt phẫn hận nhìn chằm chằm người nằm giường bệnh, "Em tin! Lục Khải Chính! ta có gì tốt? Có gì tốt?” từ đến lớn cuộc sống của đủ loại hào quang , Lăng Bắc Sam mười phần tự tin vào chính mình, nhưng chưa từng chịu đựng đả kích lớn như vậy, càng ngừng lắc đầu, quát.

      Giống như bị người khác tát bạt tai mạnh! Lúc ở bệnh viện kinh thành, còn rất tự tin mà với Nhan Tịch, Lục Khải Chính chỉ lợi dụng ta.... ngờ, bây giờ lại thích Nhan Tịch đó!

      "Lăng Bắc Sam! Em bình tĩnh lại cho !Nên cư xử đúng mực! Chuyện tình cảm, thể miễn cưỡng!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm Lăng Bắc Sam nghiêm nghị dạy dỗ. cũng rất hiểu, đối với tính cách kiêu ngạo của công chúa này, giờ phút này, chịu đả kích rất lớn.

      Lục Khải Chính ngờ Lăng Bắc Sam kích động như thế, ban đầu lúc từ hôn, phải rất thông cảm hay sao? Lúc đó cũng cho là sớm hết tình cảm với mình rồi, dù sao sau khi đính hôn, hai người đều ở riêng, cũng rất ít liên lạc.

      gặp được Nhan Tịch trước, đối với tình , đối với hôn nhân cũng để ý nhiều chuyện như vậy, ôm bất cứ ảo tưởng nào, việc quan tâm nhất chính là nghiệp. Nhà họ Lăng và nhà họ Lục có quan hê rất tốt, kết thân là chuyện rất đỗi bình thường.

      " cả! Em....” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, tức giận quát, sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh của Lục Khải Chính.

      Sau khi Lăng Bắc Sam , trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Khải Chính bất đắc dĩ liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, sau đó vươn tay, Lăng Bắc Hàn hiểu ý tứ của , đôi bàn tay mang bao da màu đen nắm lay bàn tay quấn đầy băng gạc của Lục Khải Chính!

      "Còn phải cám ơn cậu cứu tôi mạng!” Lăng Bắc Hàn .

      Lục Khải Chính quét mắt về phía bao tay màu đen kia, "Vẫn chạy khỏi đôi mắt hồ ly của cậu!” Lăng Bắc Hàn buông tay ra, tháo bao tay xuống, chỉ thấy mu bàn tay của vết sẹo to lớn xấu xí.

      "Cháy đêm đó, mặt cũng bị thương, nhưng nghiêm trọng, cũng nhờ vào đó mình mới xâm nhập vào hang ổ của lão già Tư Đồ, làm nằm vùng ở trong đó hơn tháng, sau đó mới liên lạc với Kinh Thành, từng bước từng bước đánh sụp từng bộ phận thế lục của nhà Tư Đồ....” Lăng Bắc Hàn vuốt ve vết thương mu bàn tay, gằn từng chữ.

      Hai tuần lễ trước mặt của mới được loại bỏ vết sẹo, mới vừa tiêu sưng lâu.... cũng may là sau khi hành động của Tư Đồ Ngạn thất bại bị nhà Tư Đồ đuổi ra, nên phát .

      Lục Khải Chính nghe Lăng Bắc Hàn bình tĩnh tự thuật, cũng chỉ có mới có thể đủ hiểu trong mấy tháng qua Lăng Bắc Hàn chịu khổ như thế nào.

      "Cực khổ!” Lục Khải Chính cố gắng với khích lệ Lăng Bắc Hàn, nhưng cổ họng vẫn ra lời.

      "So với ba năm mai phục của cậu, tôi đây tính là gì! Chỉ là khổ cho nhà già trẻ....” Lăng Bắc Hàn đeo bao tay lên, nhìn Lục Khải Chính , nhớ tới Úc Tử Duyệt, trong lòng lại đau đớn. lại khiến lo lắng, nhưng mà cũng tin tưởng, tin tưởng vẫn tin bình an vô .

      Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, phải có chút ăn ý, ở nhà Tư Đồ giống như ở đầm rồng hang hổ, thế lực đen trắng lẫn vào nhau, căn bản có phương pháp liên lạc với , cũng thể nào liên lạc!

      Chỉ là, nhất định thể tránh khỏi trừng phạt của , nhưng nguyện ý chấp nhận tất cả!

      Lời của Lăng Bắc Hàn, làm Lục Khải Chính cảm động vạn lần, xin lỗi cha mẹ, hơn nữa xin lỗi.... Nhan Tịch. tại nhắc tới cái tên Nhan Tịch này, tim cũng hồi đau đớn, có cảm nhận được chút tồn tại của nó, nhưng lại xác thực bỏ qua sinh mệnh !

      ngừng hỏi mình, đến tột cùng tất cả đây có đáng giá hay ?

      Nhìn ra được khổ sở của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn thở ra hơi, "An tâm dưỡng bệnh, sau khi bình phục hãy tìm ấy cho ràng ....” Lăng Bắc Hàn , "Trước tim mình xử lý chuyện của Tư Đồ Ngạn , sáng mai còn phải máy bay trở về nước, nếu trở về, bị người sống sờ sờ ở nhà lột da mất!" .

      Lục Khải Chính nhìn , gật đầu cái.

      Nhan Tịch.... ra Lục Khải Chính biết Nhan Tịch có thích mình hay ? Ít nhất trước lúc có đứa bé, ấy đều chưa từng thừa nhận qua, sau đó đứa bé bị mất, rồi sau nữa, bởi vì , bị xâm hại. , hận . ràng vẫn nhớ!

      Thậm chí Lục Khải Chính suy nghĩ, có thể đời này Nhan Tịch đều muốn gặp lại ....

      ***

      Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng bệnh, lại gặp phải Lăng Bắc Sam, "Được rồi, dù sao cũng nên như vậy, phải của mình, cưỡng cầu cũng được. Bắc Sam, em là thông minh!” Lăng Bắc Hàn cố gắng an ủi em .

      " cả!Em cam lòng! Từ đến lớn em chỉ thích mình ấy! Em ấy như vậy, còn Nhan Tịch sao? ấy mới biết ta chưa được bao lâu? ta có thể cho Lục Khải Chính cái gì? ta có thể giống như em sao, ngày đêm chăm sóc ấy sao?” Lăng Bắc Sam tức giận quát.

      "Bắc Sam!Em sai lầm rồi, thời gian, và thân phận địa vị có quan hệ! Có người, theo đuổi cả đời, cũng thương mình, chính là thương! cần lãng phí thời gian nữa bỏ lỡ người thích em, hãy biết quý trọng người của em!” Lăng Bắc Hàn dạy dỗ , lo lắng Lăng Bắc Sam chưa gượng dậy nổi.

      "Sảng khoái đồng ý lời từ hôn, chỉ là vì, kiêu ngạo.... cả....” Lăng Bắc Sam vô lực dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, khổ sở .

      "Tích cách của Lão Lục rất hiểu, nếu như tại cậu ta Nhan Tịch, có lẽ, em còn có thể, nhưng lòng của cậu ta cho Nhan Tịch rồi, đời này, coi như nếu em có thể lấy được người của cậu ấy cũng giữ được tim của cậu ấy! Thông minh chút! cần tự làm khổ mình! cả cũng là vì tốt cho em!" Lăng Bắc Hàn lại khuyên nhủ.

      tin tưởng, Lăng Bắc Sam chỉ có sùng bái với Lục Khải Chính, cái loại đó chinh phục dục

      vọng đó, giống vẻ say đắm, tính cách Bắc Sam vốn kiêu ngạo, có được sẽkhông chịu khuấtphục. Điểm này, ràng.

      Mà Iúc này em ấy cũng cam tậm Lục Khải Chính lại thích có trình độ học vấn, gia thế bằng mình….

      Lăng Bắc Sam lên tiếng, Lăng Bắc Hàn muốn kéo rời , nhưng lại cựtuyệt, lại về tới phòng bệnh của Lục Khải Chính

      say đắm đơn phương, giống như làtự chúng ta vì mình xây dựng mộttòa thành mỹ lệ, hưởng thụtrong đó, muốn ra ngoài, cũng Iừa mình dối người muốnthừa nhận, nhưng trong lòng rất hiểu, ra người mình ở nơi này.

      ***

      Sáng sớm,Úc Tử Duyệt xuống lầu, còn chưa tới lầu , liền nghe được bản tin Iúc sáng sớm, mơ hồ, có nghe thấy mấy chữ gia tộc Tư Đồ làm cau mày, sau khi xuống lầu, chỉ thấy bố chồng mẹ chồng cũng ởtrước TV.

      Dì Vương thấy bụng to phì phệ xuống, liền vội vàng tiến lên đỡ, “Duyệt Duyệt,thiếu gia A Hàn có việc gì! Nó có việc gì! Hôm nay về đến rồi!” dì Vương kích động với Úc Tử Duyệt, làm lòng Úc Tử Duyệt căng thẳng, đầu óc ông ông, lúc này Tiếu Dĩnh cũng lên trước.

      “DuyệtDuyệt, Bắc Hàn có việc gì, nó lại làm nằm vùng, tối hôm trước ở nước Mĩ cuối cùng cũng bắt được Tư Đồ Ngạn!” Tiếu Dĩnh vui mừng với Úc Tử Duyệt, sắc mặt Lăng Chí Tiêu cứng đờ, ra , sau khi Lăng Bắc Hàn mấttích hơn mộttháng sau, là ông biết được tung tích của con rồi...

      Đầu óc của Úc Tử vẫn ông ông, lát sau vẫn có cách nào suy nghĩ lại, cố gắng để cho tâm tình bình phục, hô hấp, bật hơi, mới bĩnh tĩnh lại.

      lại nằm vùng…..

      Trong bụng tiểu bảo bảo đá đá đến mấy lần, đưa tay, nhàng vuốt ve cái bụng nhô ra của mình.

      Thấy bộ dạng Úc Tử Duyệtthật bình tĩnh, Tiếu Dĩnh cau mày, “DuyệtDuyệt, con làm sao vậy?”.

      có, có việc gì ấy bình an là tốt rồi” Úc Tử Duyệt mỉm cười tâmtình rất bình tĩnh, vuốt bụng to, đến phòng ăn. Tiếu Dĩnh và Lăng Chí Tiêu cùng nhìnthoáng qua lẫn nhau, hai vợ cần cũng biết, chẳng lễ Úc Tử Duyệt hết hi vọng đối với Lăng Bắc Hàn rồi sao?

      Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu vội vàng tới phòng ăn, “DuyệtDuyệt, nghe hành động lần này của Bắc Hàn nguy hiểm hơn, ở đầm rồng hang hổ làm nằm vùng đó....”

      “Ăn cơm! nhiều như vậy làm cái gì? “ Lăng Chí Tiêu kịpthời cắt đứt lời của Tiếu Dĩnh, cho Úc Tử Duyệt biết Lăng Bắc Hàn từng gặpphải bao nhiêu nguy hiểm, chỉlàm con dâu càng thêm lo lắng cho Lăng Bắc Hàn!

      Tiếu Dĩnh trợn mắt nhìn Lăng Chí Tiêu cái, cúi đầu, hề nữa lên tiếng.

      “DuyệtDuyệt, Bắc Hàn có kỷ luật, con hãy cố gắng thông cảm cho nó!” Lăng Chí Tiêu với Úc Tử Duyệt, đại khái là bà nội tới hiểu tình huống lắm, mở miệng, “Mẹ biết ngay tiểu tử này xảy ra chuyện mà!” bà cụ .

      Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên nhìn bà cụ lễphét gật đầu cái, sau đó nhìn về phía Lăng Chí Tiêu, “Vâng...." nhàn nhạttrả lời, gì nhiều. Bữa a9n sáng ăn rất an tĩnh, sau khi ăn xong, đứng dậy, lên lầu.

      Bụng càng lúc càng lớn rồi, đứng còn dễ dàng hơn ngồi, gần đây xương sống thắt Iưng cũng rất đai, bởi vìthai nhi càng ngày càng nặng, đối nàng eo sinh ra gánh nặng.

      Úc Tử Duyệt mộttay đỡ eo, mộttay vuốt ve bụng thậtto, tới cầuthang, vừa tớicầuthang cảm thấy có nhiều bóng dáng ở cửa che khuất ánh sáng, phòng khách trở nên tốităm....

      “Thiếu gia A Hàn!” chỉ nghe dì Vương kích động la lên.

      ><yC

      Úc TửDuyệt cũng dừng bước chân, cũng có quay đầu, cắm đầu cắm cổ đến cầuthang....

      Mặc bộ quần áo lông màutrắng dành cho bà bầu, bụng bựtròn trịa, tóc buộc ở sauót....

      Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệtthì cổ họng run rẩy, nghẹn ngào, nhất là khi thấy bụng ấy là tròn tròn nhô cao.... ngờ, mang thai bảy tháng, bụng của lớn như vậy.... dòng nước ấm áp đem tráitim bao lại, kích động bước nhanh chân muốn tiến lên, nhưng giống như thấy , từng bước vịn cầu thang, tập tễnh lên lầu...

      Dép dưới chân từng bước đạp lên tấm thảm len lông cừuthật dày ởtrên cầuthang, rất chậm chạp, chờ chân trái bước lên xong chân phải cũng bước lên cùng bậcthang, san đó cứthế bước lên....

      Cẩn thận để ý như vậy, là sợ té đụng sao....

      “Bắc Hàn... “ Tiếu Dĩnh tới, kích động hô lên, Lăng Bắc Hàn vẫn còn nhìn chằm chằm bóng dáng cầuthang kia, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở khúc quanh, “Maulên xem chút , có thể là rất tức giận…” lúc này Lăng Chí Tiêu mở miệng .

      Bốn tháng biệt vô tín, tức giận mới là lạ!

      Lăng Bắc Hàn ngẩn người, gật đầu cái, sau đó, bước nhanh chân lên lầu...
      Last edited: 19/9/14
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 255: Kết cục (06)

      Sau khi Úc Tử Duyệt vào phòng, cẩn thận từng li từng tí tới tủ treo quần áo, lấy ra cái áo khoác, lát muốn cùng bà bà khám thai.

      Lăng Bắc Hàn mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Úc Tử Duyệt đứng ở tủ treo quần áo, động tác mặc áo khoác ngoài có chút vụng về, khi tay đưa vào trong ống tay áo bụng ưỡng cao hơn.

      nhịn được bước về phía , tới phía sau tay khác khó khăn đưa vào trong ống tay áo còn lại, Lăng Bắc Hàn nhịn được đưa tay phải giúp , nhưng giống như cảm thấy dựa vào quá gần, Úc Tử Duyệt nhích thân thể....

      Cánh tay kia cũng thành công đưa vào trong ống tay áo, Lăng Bắc Hàn nhìn cánh tay còn cứng ngắc ở giữa trung, tay trái còn mang theo bao tay màu đen, vết sẹo mu bàn tay còn chưa có loại trừ. Có thời gian loại bỏ nó.

      Chỉ thấy lại tiếp tục lấy cái khăn quàng cổ trong tủ treo quần áo, quấn lên người, nhịn được đưa tay muốn lấy tóc của ra khỏi khăn quàng cổ, nhưng lúc này, xoay người, hai mắt nhìn thẳng phía trước, có nhìn lấy cái, cầm túi xách trong ngăn kéo, bước chân rời .

      ngang qua bên cạnh Lăng Bắc Hàn đưa tay níu lại cánh tay của lại, "Nghe giải thích....” trầm giọng , giọng mang vẻ rất lo lắng vội vàng. Úc Tử Duyệt dùng sức hất tay của ra, "Em muốn nghe.", lạnh nhạt , giọng lạnh lùng mà xa cách, giống như là người xa lạ .

      Thái độ lạnh như vậy làm Lăng Bắc Hàn bị thương, cho là, khi nhìn thấy mất tích bốn tháng, sống chết ít nhất là trước tiên đặc biệt kích động, trừng phạt, sau đó tính sổ. Làm thế nào cũng nghĩ đến, thế nhưng lại lạnh nhạt như vậy!

      Úc Tử Duyệt hất tay của ra, nâng bụng to phệ khẽ d chuyển, tay đỡ bụng, tay đỡ eo, tới cửa, giờ phút này con trai trong bụng hoạt động ngừng, tay của nhàng vỗ, an ủi nó.

      "Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn kích động gầm ra tiếng, tiến lên, ngăn ở trước mặt , đôi tay đè bả vai của , mặt bị thương Tử Duyệt! này, làm gì cũng chấp nhận ? Thái độ lạnh nhạt như vậy khiến cho nhớ tới, sau khi kết thúc chuyện của Hạ Tĩnh Sơ, phản ứng của , đúng là cũng lạnh nhạt như vậy.... !

      Tử Duyệt ngước mắt lên, hết sức bình tĩnh nhìn , giận cười, ánh mắt rất nhạt, "Em muốn nghe giải thích, em muốn bệnh viện rồi, đừng chậm trễ thời giờ của em.” lạnh nhạt , lách nửa người , thoát khỏi hai tay của , tới cửa.

      Bây giờ ở trong mắt của , trong lòng, địa vị của con trai vượt xa Lăng Bắc Hàn! ấy muốn làm nhiệm vụ cứ , muốn làm gì làm , mà nóng ruột nóng gan, lo lắng đề phòng nữa !

      Mùi vị chờ đợi dễ chịu, cũng may mấy tháng này có con trai làm bạn, nếu nhất định rất uất ức mà sinh bệnh.

      Lăng Bắc Hàn sững sờ nhìn bước chân tập tễnh tới cửa, sau đó bóng dáng ấy biến mất ở tại cửa ra vào.

      Lăng Chí Tiêu cùng Tiếu Dĩnh ở dưới lầu, vẫn chăm chú lắng nghe, cho là nghe được thanh Úc Tử Duyệ đánh đập chửi mắng Lăng Bắc Hàn, nhưng lầu có động tĩnh gì cả!

      "Mẹ...."

      "À? A.... Duyệt Duyệt con....” tới lầu , Tiếu Dĩnh nghe được tiếng kêu của Úc Tử Duyệt, vội vàng hồi hồn, cùng Lăng Chí Tiêu len lén lui ra phía sau, làm bộ như có nghe lén.

      Lúc này, chỉ thấy Úc Tử Duyệt từng bước từng bước xuống lầu , "Mẹ, con chuẩn bị xong rồi!” vẫn giống như bình thường, mỉm cười .

      Tiếu Dĩnh vội vàng lên lầu, cầm lấy túi xách trong tay , đỡ xuống lầu.

      Lúc này Lăng Bắc Hàn cũng xuống, ở trong lòng Tiếu Dĩnh buồn bực cực kì, thế nào cảm giác bọn họ là lạ, "Mẹ, bệnh án con đều mang theo cả, có thể được chưa?” sau khi Úc Tử Duyệt xuống lầu, lại hỏi Tiếu Dĩnh.

      "Duyệt Duyệt, bây giờ Bắc Hàn trở về rồi, mẹ thấy hãy để cho nó dẫn con khám! Hôm nay còn phải học khóa dưỡng thai mà!” Tiếu Dĩnh chỉ cảm thấy giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, cười tự nhiên , cũng thầm nháy mắt với con trai.

      Nhìn gương mặt thon gầy của Lăng Bắc Hàn, có chút dáng vẻ hào sảng tuấn tú, Tiếu Dĩnh chỉ cảm thấy đau lòng. Mấy tháng nay, nhất định con trai chịu ít khổ.

      Lời của Tiếu Dĩnh, làm Úc Tử Duyệt thoáng qua tia vui, nhưng vì để cho bọn họ lo lắng, vẫn gật đầu. Thấy gật đầu, nỗi lo lắng thất vọng đau khổ trong lòng Lăng Bắc Hàn tiêu tán, mừng như điên, "Bắc Hàn, còn đỡ Duyệt Duyệt!” Tiếu Dĩnh thấy con trai đứng ngây ngốc, lạnh lùng . Đem túi xách của Úc Tử Duyệt đưa cho !

      giống chiếc cọc gỗ, cũng biết hò hét, trêu chọc vợ!

      Chỉ là tính tình con trai bà hiểu ràng, mình đối với nó lạnh, nó chỉ đối với mình lạnh hơn!

      Úc Tử Duyệt có lên tiếng, khóe miệng nở nụ cười, Lăng Bắc Hàn tiến lên, đỡ . Lần này có đẩy ra, lúc ra cửa, Lăng Bắc Hàn buông ra, vòng qua trước mặt , ý đồ cài nút áo khoác ngoài cho .

      thèm nhìn , tầm mắt rơi vào bên, Lăng Bắc Hàn cúi người, cài từng cái cúc , bàn tay tới cái bụng nhô cao. Bụng này giống như trái bóng cao su , trái tim rung động ngừng, sâu con mắt ra ánh mắt đầy thương. Bụng lớn như vậy, qua sáu tháng rồi....

      "Bắc Hàn, là tên nhóc đó!” Tiếu Dĩnh nhìn con trai đứng trước mặt Úc Tử Duyệt, hiểu ý tứ của con, bà lớn tiếng .

      Lăng Bắc Hàn hồi hồn, trái tim lần nữa rung động, là con trai.... nam hay nữ, cũng thèm để ý, chỉ là giờ phút này trong đầu dần dần phác hoạ ra hình ảnh đứa bé nghịch ngợm hoạt bát, cảm thấy rất thú vị....

      Úc Tử Duyệt vẫn lên tiếng, chỉ hy vọng nhanh chóng cài xong. kiên nhẫn cúi đầu chỉ thấy tay phải của nhàng xoa bụng mình, loại cảm giác đó, rất kỳ diệu.

      Bàn tay xoa bụng ấm áp của , cảm giác nó giật giật, Lăng Bắc Hàn kinh ngạc rút tay về, ngẩng đầu lên nhìn , gương mặt u mê, khắc kia, Úc Tử Duyệt nhìn hình dáng vụng về của , có chút buồn cười, nhưng hề bật cười.

      " nhanh lên , thời gian rất gấp!” lạnh nhạt , tự mình động thủ cài nút áo. may là cái áo khoác ngoài đủ lớn, còn có thể cử động được . Lần nữa Lăng Bắc Hàn bị con mắt lạnh lùng của làm tổn thương, chần chờ đứng dậy, đỡ ra cửa.

      Tiểu Lý sớm khởi động xe hơi, bên trong xe khí ấm lên, Lăng Bắc Hàn đỡ Úc Tử Duyệt lên xe, rồi sau đó, cũng lên xe.

      Trong buồng xe khí yên lặng, Lăng Bắc Hàn lấy ra sổ khám thai từ trong túi xách của Úc Tử Duyệt, có các loại giấy tờ cùng với quyển sổ do Úc Tử Duyệt tự mình ghi chép, nhật ký trưởng thành của bảo bảo, quyển sổ to giấy A4 kẹp từng tấm hình siêu B qua các giai đoạn....

      Lăng Bắc Hàn cảm động nhìn số tấm hình, bốn tháng nay, bỏ qua những thứ kia....

      Úc Tử Duyệt cũng ngăn cản , dù sao, là ba đứa bé, có quyền nhìn chút.

      "Dự tính ngày sinh lúc nào?” Lăng Bắc Hàn có chút kích động hỏi, suy nghĩ tính toán đến lúc đó có thể thể ở bên cạnh .

      Vấn đề đột ngột của , làm Úc Tử Duyệt sửng sốt chút, "Khoảng vào ngày mùng 6 tháng 6.” vẫn nhàn nhạt trả lời, cúi đầu, thương nhìn tiểu bảo bảo, Mang thai vừa qua sáu tháng, còn khoảng chừng ba tháng hai tuần lễ nữa là có thể sinh ra được rồi....

      khuôn mặt nhuộm đầy ánh sáng thương, nhếch miệng cười, mới vừa rồi còn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt với , bây giờ biến mất. Lăng Bắc Hàn cũng vui vẻ gì, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

      "Đến lúc đó xin nghỉ....” Lăng Bắc Hàn dịu dàng .

      Giống như Úc Tử Duyệt nghe thấy lời , tiếp tục dịu dàng thương vuốt ve bụng mình, nghĩ nên cho biết, còn xin hay , ở bên cạnh hay , đều sao cả. , vẫn có thể cố gắng vượt qua được....

      Đối với đáp lại của , Lăng Bắc Hàn thất bại! thầm thở hơi, hai người hề câu nào nữa.

      ***

      "Ơ, rốt cuộc cũng tới!” bác sĩ nữ phụ trách khám thai cho Úc Tử Duyệt thấy liên tiếp bốn tháng nay thấy Lăng Bắc Hàn, giọng mang giễu cợt, hình như là vì phụ nữ có thai mà bất bình. Lăng Bắc Hàn cười xấu hổ, gật đầu cái.

      "Có hơi thiếu máu, kê cho loại thuốc này bổ sung sắt!” bác sĩ xem kết quả thư máu của , , Úc Tử Duyệt gật đầu cái, Lăng Bắc Hàn ở bên cẩn thận nghe, nhớ.

      " cảm thấy khó chịu ở đâu hay sao?” bác sĩ trung niên với kinh nghiệm phong phú hỏi Úc Tử Duyệt.

      "Ở chỗ xương sống thắt lưng, chân cũng sưng vù, nửa đêm bị chuột rút!” Úc Tử Duyệt suy nghĩ chút, ngắn gọn.

      Lăng Bắc Hàn nghe xong..., trong lòng đau đớn, nghĩ đến phải chịu khổ, làm sao đau lòng cho được....

      "Những thứ này cũng bình thường, chú ý nghỉ ngơi nhiều chút, cũng đừng bỏ quên rèn luyện, dựa vào tình huống cụ thể !” bác sĩ nữ lại , Úc Tử Duyệt gật đầu. Khám thai xong, hai người tới trung tâm dưỡng thai.

      Nhìn mỗi người phụ nữ có thai bụng bự bên cạnh đều có chồng cùng, Lăng Bắc Hàn cảm thấy áy náy dứt, trong lòng Úc Tử Duyệt cũng khẽ ê ẩm, có mấy người biết , còn chào hỏi, "Trước khi sinh chồng rốt cuộc cũng rãnh rỗi!” mấy người phụ nữ có thai cười trêu ghẹo .

      Úc Tử Duyệt cười gật đầu cái, " ấy bộ đội về!” trước đó cũng có qua với bọn họ, chồng của là quân nhân, bình thường rất ít khi trở về.

      Lăng Bắc Hàn lễ phép chào hỏi mọi người.

      "Phải ha, quân nhân đều như vậy! Trong tiểu khu của tôi cũng có chị có chồng quân nhân, bảo bảo ra đời hơn tháng ông chồng mới trở về....” người phụ nữ cười . Úc Tử Duyệt gật đầu cái, lúc này, tiếng chuông trong phòng học vang lên, từng đôi vợ chồng trật tự vào.

      Lăng Bắc Hàn cũng đỡ Úc Tử Duyệt vào, ở trước mặt người ngoài, cũng cho mặt mũi.

      "Hôm nay nội dung bài học dưỡng thai này là cho ba mẹ, mọi người hãy dùng đất sét trước mặt để nặn ra hình dáng mọi người tưởng tượng trong đầu, bộ dạng của tiểu bảo bảo, trong quá trình nặn ở đây, nhất định phải cùng chuyện với bảo bảo nhiều hơn....” giáo nữ dịu dàng , các ba mẹ đứng ở phía trước đài, trước mặt bọn họ có để đất sét.

      Úc Tử Duyệt cảm thấy cái khóa học này thú vị , Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy như vậy.

      Chỉ chốc lát sau, tất cả các đôi vợ chồng đều bắt đầu động tác. 10IHQ.

      Úc Tử Duyệt mang bộ mặt hạnh phúc, cười bóp thành bộ dáng của tiểu bảo bảo, "Bảo bảo, con mắt của con nhất định rất to có đúng hay ?” lời của ..., làm Lăng Bắc Hàn ngẩn người, quay đầu nhìn về phía , chỉ thấy vừa xong, vừa liếc nhìn vòng quanh, nhìn các cặp vợ chồng khác, còn có người đàn ông trực tiếp nằm bụng vợ, hỏi.

      Nữ giáo viên tới, trách cứ nhìn cái người đần độn này cái, "Vị này là ba sao, đừng chỉ nặn, mà phải vuốt ve trò chuyện với tiểu bảo bảo nhiều hơn....” giáo nữ nhìn hai vợ chồng, dạy dỗ Lăng Bắc.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 256: Kết cục (07)

      Lời của giáo làm cho Lăng Bắc Hàn đen mặt, nhìn những người ba khác còn nằm bụng của vợ mình, vừa vừa cười, dáng vẻ này đối với đúng là nhiệm vụ khó khăn nhất! Lúc này Úc Tử Duyệt thầm bật cười trong lòng, muốn ấy ở trước mặt nhiều người làm những chuyện buồn nôn như thế được sao?

      Vậy hay là dứt khoát giết cho rồi! Điểm này, vô cùng ràng!

      Lăng Bắc Hàn cười xấu hổ, rồi sau đó, ngồi xổm người xuống, "Dưỡng thai rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến tình cảm ctương lai của mọi người với đứa bé, lúc này nên trò chuyện, trao đổi với bé nhiều chút, việc này hết sức cần thiết!" giáo lại . Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, dán lỗ tai tới gần bụng Úc Tử Duyệt, cách lớp áo len, cẩn thận nghe.

      Giống như cảm thấy đứa bé đá, đây chính là thai đạp ư? Ở trong lòng Lăng Bắc Hàn thầm suy nghĩ, sau đó kìm lòng được, mở miệng: "Con trai, ba là ba của con đây!” rất , giọng run rẩy, cho thấy giờ phút này rất kích động và cảm động.

      Con trai giống như nghe được giọng của , đá kịch liệt hơn, "A....” Tên tiểu tử này! Úc Tử Duyệt cảm giác đứa bé đá rất mạnh, so với lúc trước lợi hại hơn rất nhiều, khiến kêu thành tiếng.

      " sao chứ?” giáo còn chưa rời quan tâm hỏi.

      "Đứa bé vừa mới đá tôi cái! Lực rất mạnh!” Úc Tử Duyệt tươi cười nhìn giáo đáp.

      "Việc này chứng minh, bây giờ cảm xúc của đứa bé rất kích động, xem ra là do bộ dạng của chồng khiến cậu nhóc như thế.... cố gắng lên!” giáo xong, sau đó rời . Úc Tử Duyệt cúi đầu, chỉ thấy tay Lăng Bắc Hàn vụng về vuốt ve bụng của .

      Khi ngẩng đầu lên xoay tầm mắt, tiếp tục nắn đất sét. Lăng Bắc Hàn giọng đứt quãng mà rất nhiều lời với con trai, trong lúc đó con trai càng ngừng đáp lại .

      "Tiểu tử thối! cho phép giày vò mẹ con!” Cảm giác đứa bé lại đá lợi hại, Lăng Bắc Hàn giao huấn. Úc Tử Duyệt nhưng cũng thèm để ý, thích con trai đá như vậy, nhất là những lúc cảm thấy đơn.

      Sau khi kết thúc khóa dưỡng thai, Lăng Bắc Hàn đỡ Úc Tử Duyệt về phía cửa thang máy, cũng né tránh, chỉ là lặng lẽ tùy ý đỡ. Lúc đợi thang máy, Lăng Bắc Hàn phát dây giày của bị tuột ra, vội vàng buông tay ra, vòng qua trước mặt , ngồi xổm người xuống buộc lại dây giày giúp ....

      Cửa thang máy phản xạ ra hình ảnh giúp thắt dây giày, thoạt nhìn rất ấm áp động lòng người. Úc Tử Duyệt nhếch môi cười cười, lúc Lăng Bắc Hàn đứng dậy phát cười, nụ cười kia nhàn nhạt, làm tim đập nhanh.

      "Vào thôi!” Lăng Bắc Hàn đỡ vào thang máy.

      Úc Tử Duyệt vừa vừa cười với mấy người mẹ khác trong thang máy, nhưng mà sau khi lên xe, lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt như vậy. Lăng Bắc Hàn chịu nổi cái bộ dáng này, đưa tay ra nắm lấy tay của , Úc Tử Duyệt lại theo bản năng muốn rút tay về, thế nhưng lại bá đạo cầm chặt.

      "Đừng…làm ra dáng vẻ như vậy đối với !” Lăng Bắc Hàn đau đớn thấp giọng, giọng gần như van xin.

      "Vậy em nên đối với như thế nào?” lạnh nhạt nhìn , lạnh nhạt , cả người đều mang đến cho cảm giác giống như trước kia, dáng vẻ hoạt bát, như vậy. Bây giờ trầm tĩnh, lạnh nhạt, xa cách. tại làm cảm thấy, thái độ của đối với người nhà, con trai trong bụng vẫn giống như vậy….

      Duy chỉ có đối với ....

      "Em có thể đánh , mắng , giận , nhưng Úc Tử Duyệt, đừng đối xử… lạnh nhạt với như vậy!” Trong lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy ủy khuất , trong lòng rất là khó chịu!

      Lời của , làm lòng Úc Tử Duyệt khỏi đau xót, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, "Em cảm thấy tại mình rất tốt, cảm giác đối với dần phai nhạt, tại trong lòng em, con trai, mới là quan trọng nhất! Lăng Bắc Hàn, nên vui mừng, bởi vì về sau em cũng vì công việc của mà tức giận vui nữa!” Úc Tử Duyệt bình tĩnh, gằn từng chữ, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn .

      cảm thấy bây giờ thái độ của mình đối với rất tốt, đối với vẫn còn có tình cảm, thế nhưng phần cảm tình này còn sâu sắc như đối với đứa bé. Bây giờ ở trong mắt , Lăng Bắc Hàn cùng bà cụ, ba chồng mẹ chồng, đều là người nhà của , là ba của đứa bé.

      ly hôn với , cũng hối hận lần lựa chọn thứ hai này của mình.

      Con trai mới quan trọng nhất?

      Lăng Bắc Hàn hoảng hốt nhìn , trong lòng chua xót!

      "Có phải em tức giận phải ? Oán trách trở lại đúng lúc? Oán trách có liên lạc với em? Nếu có thể liên lạc, có thể liên lạc với em sao?” Lăng Bắc Hàn tức giận rống lên , lòng tràn đầy chua xót, chỉ có thể nuốt vào bụng!

      Lúc rơi xuống nước, thân thể bị bám vào đáy thuyền, thiếu chút nữa bỏ mạng. Nhìn những đồng đội cứu viện, thế nhưng vẫn còn phải đuổi theo Tư Đồ Ngạn chạy trốn.... muốn về nhà sao? muốn liên lạc với sao? nhớ sao?

      Nhưng chỉ có thể nghĩ mà thôi! Lại thể vì tư lợi, buông tha lợi ích của quốc gia cùng nhân dân!

      cho là có thể hiểu và thông cảm cho , dù sao, bọn họ trải qua nhiều biến cố như vậy tạo thành loại ăn ý, ở nhà an tâm chờ trở về. Trước đó cũng mực tin rằng tin tưởng ....

      " hiểu lầm, em phải oán trách gì cả. Công việc của , em có thể hiểu. Chẳng qua là bây giờ đối với em, , bà nội, cùng ba mẹ giống nhau đều là người nhà của em....” Úc Tử Duyệt nhìn bình tĩnh .

      Lời của làm tim quặn đau, lồng ngực chua xót. Ý của đúng là, thương !

      Chán nản buông tay ra, Lăng Bắc Hàn ở bên lặng lẽ tiêu hóa đau nhức trong lòng.

      "Bắc Hàn, bác sĩ thế nào?” bàn cơm, người nhà rốt cuộc cũng được đoàn viên ngồi chung chỗ. Hôm nay Tiếu Dĩnh đặc biệt vui vẻ, gắp thức ăn cho Úc Tử Duyệt, sau đó hỏi Lăng Bắc Hàn ngồi im lặng gì.

      Lúc này Lăng Bắc Hàn mới ngẩng đầu lên, "Bác sĩ tại hơi bị thiếu máu, phải bổ sung chất sắt!” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt đáp.

      "Như vậy.... về sau bảo dì Vương làm nhiều đồ ăn có chất sắt cho Tử Duyệt, phải ăn nhiều gan heo....” Tiếu Dĩnh .

      "Ừm! Bác sĩ còn kê đơn thuốc bổ sung sắt nữa!” Úc Tử Duyệt cười , gắp thức ăn cho bà cụ. Thời gian bốn tháng này lâu giúp cải thiện mối quan hệ với người nhà họ Lăng, người trong nhà cũng tâm thành ý với .

      "Bắc Hàn, lúc ăn cơm mà sao cái bao da tay kia tháo ra?" Bà cụ nhận thấy được vẻ mặt khác thường của cháu trai, hỏi.

      Mặt Lăng Bắc Hàn hơi cứng ngắc, "Có bị thương chút! sao cả....” Bình tĩnh tự nhiên , chỉ có Lăng Chí Tiêu mới biết tình huống của .

      "Bắc Hàn, lúc con ở Cambodia bị thương tích gì chứ?” Tiếu Dĩnh nhìn con trai gầy rất nhiều, đau lòng hỏi.

      Lăng Bắc Hàn cười, "Mẹ xem dáng vẻ con giờ giống như là bị thương sao?” hỏi ngược lại, Lăng Chí Tiêu cau mày, cũng nhiều nữa, để cho mọi người biết chỉ càng thêm khổ sở thôi.

      Úc Tử Duyệt vô tư lự ăn món ăn, tại ăn được rất nhiều, bọn họ mới vừa trò chuyện với Lăng Bắc Hàn nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh.

      tại Khải Chính ra sao rồi? Nghe bác ba với dì Chu của con lại nước Mĩ thăm rồi....” Tiếu Dĩnh lại hỏi.

      "Cậu ấy tỉnh, có gì đáng ngại, còn phải quan sát thêm! Đoán chừng còn phải tiếp tục ở lại nước Mĩ trị liệu thời gian nữa, bác ba cũng làm sao?” Lăng Bắc Hàn vừa xong, cũng nghi ngờ mà hỏi.

      "Là vì hôn của Bắc Sam và Khải Chính.... trước kia đính hôn, tại nên hủy bỏ từ hôn mới phải....” Tiếu Dĩnh .

      Trái lại Úc Tử Duyệt rất quan tâm chuyện này, nghe Lục Khải Chính muốn nối lại quan hệ với Lăng Bắc Sam, trong lòng khỏi cảm thấy Nhan Tịch vì ta đáng giá! Tại sao Lục Khải Chính còn dính líu tới chị ấy? Hại chị ấy thành như vậy?

      Chỉ là cũng nghe chị ấy vào lễ mừng năm mới, người trong nhà thúc giục xem mắt, biết kết quả ra sao....

      Lăng Bắc Hàn nghe mẹ vừa như thế, liền hiểu chắc là Lăng Bắc Sam thông báo cho bọn họ! Nha đầu này làm sao lại chịu nghe khuyên bảo như vậy? Lúc này, lo lắng cho Lục Khải Chính khó xử.

      "Nên từ bỏ, lão Lục có tình cảm với Bắc Sam, bà nội, dưa hái xanh ngọt, bà cố gắng khuyên nhủ Bắc Sam !” Lăng Bắc Hàn với bà cụ.

      "Bắc Hàn, sao con biết Khải Chính có tình cảm với Bắc Sam? phải sợ liên lụy tới Bắc Sam mới từ hôn sao?” Tiếu Dĩnh hỏi, đối với mấy chuyện này Lăng Chí Tiêu cũng quan tâm.

      "Chính miệng Lục Khải Chính !” Lăng Bắc Hàn trầm giọng .

      " có tình cảm cũng có thể từ từ bồi dưỡng, người nhà họ Lăng và họ Lục vốn là môn đăng hộ đối....” Tiếu Dĩnh lại thầm .

      "Mẹ! Chuyện này mẹ chớ quản nhiều! Lão Lục cũng dễ dàng như vậy!” Lăng Bắc Hàn buồn bực .

      "Tiểu tử này, chuyện tình của em cũng rất để bụng đấy! Bà đây già khọm rồi nên cũng mặc kệ thôi, cũng quản được! Thích làm sao làm thế ! Bà chỉ chờ ôm chắt trai của bà thôi!” bà cụ thầm .

      Úc Tử Duyệt cười cười, "Bà nội minh!" Lại gắp rau cho bà cụ, Úc Tử Duyệt cười .

      Lăng Bắc Hàn chua xót nhìn Úc Tử Duyệt, đối xử với những người đối diện còn tốt hơn nhiều so với !

      Sau bữa cơm chiều, người nhà ở phòng khách xem ti vi, Úc Tử Duyệt càng ngừng lại trong phòng khách, đây cũng là loại rèn luyện. Lăng Chí Tiêu cùng trò chuyện với Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt nghe được thăng chức lên phó đoàn, cấp bậc là Trung tá, cũng nghe ngày mai còn phải chạy về đơn vị.

      Những tin tức này đối với cũng gợi lên gợn sóng gì.

      Hơn chín giờ tối, bà cụ đuổi Úc Tử Duyệt lên lầu nghỉ ngơi, Tiếu Dĩnh cũng nháy mắt với con trai. Lăng Bắc Hàn chạy tới đỡ Úc Tử Duyệt lên lầu, Úc Tử Duyệt cũng cự tuyệt.

      " chuẩn bị nước nóng....” Lăng Bắc Hàn xong, vào phòng tắm. Úc Tử Duyệt cũng ngăn cản, tới tủ treo thay quần áo....

      Lăng Bắc Hàn từ phòng tắm ra ngoài, chỉ thấy Úc Tử Duyệt lỏa thể, nâng cao bụng bự thay đồ bên tủ treo quần áo, thân thể của so với trước kia đẫy đà ít, điểm này, làm rất vui mừng. Úc Tử Duyệt mặc bộ áo choàng tắm, lúc xoay người, liền nhìn thấy .

      "Nước xong...."

      "Ừ....” nhàn nhạt trả lời, tới phòng tắm, Lăng Bắc Hàn cũng đuổi theo, " cần vào, em có thể tự tắm!” Úc Tử Duyệt xong muốn kéo cửa lại, nhưng thân thể cao lớn của Lăng Bắc Hàn lại bá đạo chen lấn vào....

      " giúp em!” trầm giọng , bụng to như vậy làm sao có thể tự tắm? Nhưng biết, Úc Tử Duyệt vẫn luôn tắm mình, dì Vương cũng muốn lên giúp tay, nhưng buổi tối cũng bị cự tuyệt, những chuyện này, tự có thể làm.

      " cần, em vẫn luôn tự tắm rửa.” Úc Tử Duyệt thản nhiên trả lời, tới bên bồn tắm, cởi áo choàng tắm ra, bước vào trong bồn tắm bốc hơi....
      Last edited: 21/9/14
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :