1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 237
      Edit: Team TieuKhang

      muốn hẹn hò với . Nghe lời của , Úc Tử Duyệt kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Trong lòng vui vẻ, nhưng ngay trước cha mẹ chồng dĩ nhiên thể biểu quá kích động, nhanh chậm từ từ đứng lên khỏi ghế salon.

      “Duyệt Duyệt mặc nhiều áo chút, hôm nay bên ngoài có gió lớn.” Tiếu Dĩnh tốt bụng nhắc nhở.

      “Vâng.” Úc Tử Duyệt cười đồng ý, sau đó bị Lăng Bắc Hàn lôi kéo lên lầu thay quần áo, chỉ chốc lát sau hai người lại xuống. Tiếu Dĩnh bảo tài xế đưa bọn họ Lăng Bắc Hàn từ chối nhã nhặn.

      “Mới vừa rồi tại sao nghe lời em ?” Mới ngồi lên vị trí ghế sau Úc Tử Duyệt vừa kéo dây nịt an toàn, vừa ai oán hỏi Lăng Bắc Hàn.

      “Nghe lời em ? Dẫn em ra ngoài ăn uống thả cửa sao?” Lăng Bắc Hàn vừa lái xe vừa cũng hề nhìn cái.

      Làm sao biết nghĩ ra đường ăn uống ?

      Nhìn kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt kinh ngạc của , cười cười cưng chiều.

      …Làm sao biết?” Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của trong kính chiếu hậu, Úc Tử Duyệt cà lăm hỏi.

      Lăng Bắc Hàn cười nhìn trong gương, hài hước “Về chuyện này là con sâu trong bụng em, làm sao biết được?”

      Úc Tử Duyệt trợn mắt nhìn , nghịch ngợm le lưỡi cái, “Biết còn dẫn em ra ngoài, tội thêm bậc.” Úc Tử Duyệt thở phì phò , điều này giúp cũng mới ý thức được Lăng Bắc Hàn chính là cố ý để cho ăn!

      “Lăng Bắc Hàn được lắm! Bà nội với mẹ quản em coi như xong, vậy mà còn cho em ăn. có biết tháng nay em làm sao vượt qua ? Ngày ngày ăn những thứ đồ ăn kia nhưng chẳng có mùi vị gì. Mà gói mì ăn liền cũng thể ăn.” Úc Tử Duyệt với người nhìn mình trong trong kính chiếu hậu, kể lể ai oán.

      Chỉ mới như vậy thôi mà lỗ mũi giống như ngửi được mùi vừa chua lại vừa cay của dưa chua muối rồi. tham lam nuốt ngụm nước bọt, rất muốn ăn!

      oán trách khiến chỉ có thể cười cưng chiều, “Tại sao phải dung túng cho em phạm tội? Càng thể nào trở thành đồng lõa với em được?”

      “Cái gì phạm tội ? Ăn mỳ ăn liền, ăn Ma Lạt Thang, chao cũng bị xem là tội phạm à?” Úc Tử Duyệt bất mãn thở phì phì, “Ăn hai lần cũng sao mà...”

      “Đối với phụ nữ có thai mà , điều này coi như là tội phạm! hai lần cũng có hại. Lần trước đau bụng em quên rồi sao?” Lăng Bắc Hàn vừa lái xe vừa dạy dỗ.

      Nghe lời của , nhớ tới lần trước ăn vặt nửa đêm bị đau bụng, lúng túng rũ mắt xuống, đuối lý biết nên phản bác thế nào, “Nhưng em lại muốn ăn….” nho , tay bé thủ sẵn ở thành ghế.

      Lăng Bắc Hàn cười cưng chiều, đảo tay lái, trong lúc vô tình liếc thấy quán rượu mà Lục Khải Chính mở, cánh cửa bị đóng chặt, dán niêm phong. Khóe miệng cười của cứng đờ, nghĩ đến lâu chưa liên lạc với Lục Khải Chính, cũng biết tình hình bây giờ ra sao.

      Có lúc chỉ có thể ở trong lòng động viên cậu ta: Lão Lục, gắng lên!

      Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ ngừng chuyển động, ngược lại, Úc Tử Duyệt càng ngày càng thất vọng, đúng là ác độc quyết tâm mang ăn ăn vặt sao?

      dẫn em tới nơi này làm gì? Em đói bụng nữa.” ngồi xe chịu xuống, nhìn Lăng Bắc Hàn, tức giận .

      “Bảo em xuống xe xuống , nhảm làm gì?” Lăng Bắc Hàn trầm giọng , cởi dây nịt an toàn ra cho , ôm xuống xe. Úc Tử Duyệt thở hổn hển vì bị ôm xuống.

      bị lôi kéo tới quán ăn kia.

      Chứng kiến phục vụ bưng lên nồi lẩu cay, Úc Tử Duyệt vui mừng, mặt cảm kích nhìn Lăng Bắc Hàn.

      “Ông chủ món này là canh nguyên chất được hầm nhừ, có dầu cống ngầm, nguyên liệu còn tươi sống…” Lăng Bắc Hàn giọng nó với , bỏ miếng thịt dê vào trong nồi lẩu sôi trào, “Nhưng mà vẫn phải ăn ít chút!”

      Úc Tử Duyệt cảm động nhìn săn sóc cho mình, cầm chiếc đũa đưa vào nồi lẩu gắp miếng thịt dê nhúng, hơi cay, vô cùng ngon lành. Nếu có thêm vị chua càng ngon hơn.

      “Ông xã? Em chết mất!” Úc Tử Duyệt hưởng thụ nhai miếng thịt, nuốt xuống, lớn tiếng với .

      “Mau ăn ?” thẳng như vậy, ra khiến hơi ngại. Hơn nữa lúc này ông chủ lại bưng món ăn vào, nghiêm túc với . Úc Tử Duyệt le lưỡi cái, tiếp tục ăn. cũng biết, ngượng ngùng.

      Úc Tử Duyệt ăn chưa được bao nhiêu cảm thấy no rồi, ăn những thứ này cũng là cho đỡ thèm mà thôi.

      “Mỗi lần tới nơi này, nhớ tới Nhan Tịch cùng lão Lục. Haiz…” Vừa uống nước lọc, Úc Tử Duyệt cảm khái . Lăng Bắc Hàn cũng sững sờ, “Bây giờ Nhan Tịch ở đâu?” ra biết Nhan Tịch đâu và cũng phái người thầm bảo vệ , Lục Khải Chính chuyện tình với , thể hồ đồ.

      biết... liên lạc với chị ấy được, em chỉ có thể nhắn tin với chị ấy qua diễn đàn tiểu thuyết. Nếu như Nhan Tịch vẫn còn viết, chứng minh chị ấy có việc gì. Có việc gì sao?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

      Lăng Bắc Hàn kiên định gật đầu cái, “ có việc gì?”

      “Ừ, em biết chị ấy nghĩ thoáng ra mà, cũng càng vì việc đó mà mất lý trí làm những chuyện điên rồ. Chị ấy còn phải chăm sóc cho mẹ và em trai nữa nên chắc có chuyện gì!” Hai mắt Úc Tử Duyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thào , trong lòng có quá nhiều cảm xúc.

      “Đừng suy nghĩ nhiều. dạo ở trung tâm thương mại chút.” Lăng Bắc Hàn muốn Úc Tử Duyệt nghĩ những thứ vui, lôi kéo , trầm giọng .

      “Khó có khi có ý nghĩ dạo ở đó, bản tiểu thư đây cho chút thể diện dạo cùng .” Úc Tử Duyệt thân mật ôm cánh tay của , hả hê .

      “........” dạo ở trung tâm thương mại? Lăng Bắc Hàn im lặng. ghét nhất dạo ở nơi đó. ràng là vì mới nghĩ......

      **

      Hai người đến trung tâm thương mại cũng biết mua gì, chỉ dạo chút. Úc Tử Duyệt nhất định đòi mua quần áo cho . Lăng Bắc Hàn vui,” Hàng năm đều ở đơn vị, mua quần áo làm gì?”

      “Mua mặc chứ sao. Trong tủ treo quần áo của chúng ta, quần áo của cugx có bao nhiêu, nhìn rất khó chịu.” Úc Tử Duyệt làm nũng, lôi kéo tới cửa hàng nhãn hiệu thời trang nam nổi tiếng.

      “Ông xã mặc áo khoác này đẹp trai nhất đó”. Nhìn Lăng Bắc Hàn ra từ trong phòng thử áo, mặc cái áo khoác màu đen thẳng thớm. Úc Tử Duyệt sùng bái . Lăng Bắc Hàn nhìn giống như hoa si, cười cười, “gói lại , lười phải thử tới thử lui, em thích là tốt rồi”.

      Sauk hi mua xong quần áo cho Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt lôi kéo lên tầng ba. Gần nửa tầng ba là bán áo lót cho phụ nữ, còn hơn phân nửa là quần áo trẻ em.

      “ Tới đây làm gì?” còn chưa bước xuống thang cuốn tự động, đập vào mi mắt là các lọai áo ngực màu sắc mập mờ. Lăng Bắc Hàn có chút mất tự nhiên, cúi đầu cứng đờ hỏi .

      “Mua áo lót”. Úc Tử Duyệt vô cùng tự nhiên chuyện.

      “Vậy em , ở đây chờ em.” muốn kéo dạo ở khu bán áo lót phụ nữ, sao lung túng cho được?

      “Tại sao? phải cùng em.” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn hai gò má khẽ ửng hồng của , tức giận hỏi. Chỉ là thoáng qua thấy Lăng Bắc Hàn xấu hổ.

      Ha ha ha….

      cười to tiếng ở trong long, nhìn dáng vẻ túng quẫn của cảm thấy rất thú vị.

      là đàn ông”. Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn , tức giận .

      “Đàn ông thế nào? Đàn ông cùng vợ mua áo lót có sao? Trước kia phải còn theo em mua băng vệ sinh sao?” Úc Tử Duyệt thản nhiên chuyện.

      “Đó là ở siêu thị” Lăng Bắc Hàn cố gắng phản bác.

      “Trung tâm thương mại thế nào? Đây là trong những tiêu chuẩn đánh giá người đàn ông tốt, cùng vợ mua băng vệ sinh, mua áo lót.” Úc Tử Duyệt nghiêm mặt , vòng khuỷu tay của , lôi kéo tay đến khu bán áo lót.

      thấy em có đống đồ lót ở nhà mà, nhất định phải mua hôm nay sao?” Tiểu ác ma này, em cố ý! Lăng Bắc Hàn vừa vừa mím môi, giọng .

      “Em phát triển rồi, những thứ ở nhà mặc vừa nữa…..” Úc Tử Duyệt khẽ rít lên, ngước đầu giọng với .

      “……….” Lời mập mờ làm Lăng Bắc Hàn bắt đầu tưởng tượng, trong đầu khỏi lên hình ảnh mềm mại ấy, nhưng mà nếu theo như lời , quả lớn lên rất nhiều!

      Cố gắng trấn định, tự nhiên theo vào cửa hang bán đồ lót, “ Ông xã, xem nhìn cái này có được ?” Vào trong tiệm, Úc Tử Duyệt băn khoăn chút, sau đó cầm lên cái áo lót màu đen mỏng viền to, nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

      “………..” chết bầm này, còn hỏi ?

      “ Khụ…… đẹp mắt…..” Lăng Bắc Hàn giọng , cũng chú ý nhiều đến cái áo lót đó.

      “Tiểu thư, xin hỏi mặc số bao nhiêu?” Lúc này nhân viên hướng dẫn tới, trong tay cầm thước cuộn, hỏi Úc Tử Duyệt.

      “ Tôi cũng biết, bình thường là B, tại mang thai, nên lớn hơn rất nhiều.” Úc Tử Duyệt tự nhiên trả lời, Lăng Bắc Hàn đứng lùi qua bên, chỉ thấy nhân viên bán hàng đứng trước mặt , lấy số đo cho Úc Tử Duyệt.

      “ Bây giờ là 80C rồi?” Nhân viên bán hàng ngọt ngào , sau đó tìm cho loại áo lót vừa rồi ưng ý, “ Cái này, có thể vào trong thử chút…” Nhân viên bán hang lại với .

      80C rồi hả? Lăng Bắc Hàn nhớ lúc trước cái này , ngờ bây giờ cái bánh bao này còn lớn hơn nhiều. “ Ông xã, em thử đây…” Úc Tử Duyệt ngọt ngào với Lăng Bắc Hàn đứng mất hồn bên ngoài.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, nhìn cùng nhân viên bán hàng vào trong , nghĩ tới lát nữa thử áo lót ngay trước mặt xa lạ, trong long có chút thoải mái. Chỉ là khi vào phòng thử quần áo, Úc Tử Duyệt chợt nảy ra ý. “ Tiểu thư, tôi có thể gọi ông xã của tôi vào cùng ?” Đậu đen rau giá? Toàn thân bị nhìn thấy tốt hơn là thử áo trước mặt bán hang à?

      Chỉ là sau khi hỏi ra câu này, giống như đây phải là cùng Lăng Bắc Hàn thông gian ngay trước mặt nhân viên bán hang hay sao?

      Nhưng mà chính bán hàng , “ Có thể……” bán hang đỏ mặt.

      “ Ông xã?” Lúc này Úc Tử Duyệt hùng hổ kêu Lăng Bắc Hàn tới, ông xã cùng bà xã thử quần áo là điều hiển nhiên! Ở trong long Úc Tử Duyệt thầm nghĩ như vậy, nhưng mà đây chỉ là áo lót….. Mặc kệ! Dù sao cũng có Lăng Bắc Hàn cùng thử với !?

      Lăng Bắc Hàn muốn bóp chết Úc Tử Duyệt. Nhưng vẫn vào với mang theo khí thế hung dũng người theo vào phòng thử quần áo, cũng may hôm nay có mặc quân trang ra ngoài!
      Last edited by a moderator: 3/9/14

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 238: trai em ]

      Trong phòng thử quần áo rất rộng rãi còn được lắp đặt thiết bị hạng sang. tường hai mặt Đông Tây đều có gương cao ngang người, mà gương dính hạt bụi. Dưới sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch màu đen, bóng loáng sáng ngời! Trong phòng thử áo còn để hàng ghế sa lon màu hồng. Trong khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.

      “Úc Tử Duyệt em...” Mới vừa vào phòng thử quần áo Lăng Bắc Hàn liền đóng cửa lại, tức giận gầm với . Nhưng lời cũng bởi vì động tác của mà dừng lại.

      Chỉ thấy áo khoác của biết cởi xuống lúc nào. Giờ phút này bắt đầu cởi áo len phía ngoài...

      Áo lót màu hồng nhạt bao lấy bộ ngực của . Hai bầu vú bị chen lấn đến đáng thương, da thịt, nhất là ngực còn lưu lại mấy dấu hiệu phấn hồng mập mờ. Nhìn trong gương cởi quần áo, hầu kết Lăng Bắc Hàn tự chủ run rẩy.

      Chỉ thấy thản nhiên đưa tay bé ra sau lưng cởi áo lót màu hồng, đôi Tiểu Bạch Thỏ mê người nhảy ra ngoài.

      Úc Tử Duyệt quyến rũ hất lọn tóc dính vào sau lưng ra, sau đó mặc cái áo lót màu đen viền tơ kia vào, nhưng đến lúc cài nút cài nhiều lần cũng mắc vào được! buồn bực nhìn qua gương to thấy dáng vẻ đứng sững sờ ở cạnh cửa của Lăng Bắc Hàn!

      "Lăng Bắc Hàn! suy nghĩ gì đó? ! Còn mau tới đây giúp em tay!” Úc Tử Duyệt tức giận quát lớn, lúc này Lăng Bắc Hàn mới hồi hồn, nhìn Úc Tử Duyệt y hệt nữ vương, nuốt ngụm nước bọt, ra phía sau giúp cài nút.

      "Phù…” Nhìn hình ảnh phản xạ trong gương, đứng ở sau lưng , nghiêm túc cài áo giúp , Úc Tử Duyệt tự nhiên đỏ mặt, chỉ thấy chu đáo sửa lại mái tóc cho , sau đó nhìn về phía người trong gương.

      nhìn bàn tay to lớn của đưa đến nhũ hoa bên trái, tay trái vòng qua thân thể của , tay phải dò vào, đẩy nhũ hoa thừa ra chen vào trong áo lót.... Sau đó lại lập lại với bên kia....

      Nhìn động tác trong gương của , Úc Tử Duyệt tự chủ nuốt ngụm nước bọt, "Hiệu quả tệ....” từ đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp mang theo từ tính của khiến toàn thân Úc Tử Duyệt run lên. nhìn vào trong kính, chỉ thấy bàn tay to của ở trước mặt nhàng chỉ vào khe rãnh mê người.

      "Nha.... ....Vậy phải lấy cái này!” Úc Tử Duyệt cảm giác nếu mình ra bây giờ, rất có thể bị Lăng Bắc Hàn giải quyết ngay tại trong phòng thử quần áo này mất, hơn nữa cảm giác ngọn lửa này bị đốt lên!

      Lăng Bắc Hàn cũng từ trong khí mập mờ khôi phục lại bình thường, buông ra. đưa tay ra phía sau lưng của , giúp tháo móc gài áo. Còn vội vã lấy chiếc áo lót xuống rồi mặc cái lúc nãy của chính mình. Lăng Bắc Hàn cũng chậm trễ chút nào giúp cài nút, cũng giống như mới vừa này giúp sửa sang xong, "Bị dồn lại đáng thương!” mập mờ .

      Úc Tử Duyệt đỏ mặt, liếc cái, lúc này mà cũng biết xấu hổ!

      Lăng Bắc Hàn giúp mặc quần áo tử tế xong, lúc Úc Tử Duyệt chuẩn bị bỗng chốc mặt của bị nâng lên, sau đó cúi đầu, mạnh mẽ chiếm lấy môi của cuồng nhiệt hôn khiến cảm giác giờ phút này rất khát vọng.

      "Ưm....” Lúc buông ra thở hồng hộc, còn mắt Lăng Bắc Hàn sáng rực nhìn , ánh mắt như muốn cho biết, " tại muốn ăn em!" .

      Ra khỏi phòng thử quần áo, Úc Tử Duyệt cố làm mình trấn tĩnh khiến nhân viên bán hàng lại đem mấy bộ áo lót lớn giống nhau cho xem, mà cũng dám kéo Lăng Bắc Hàn vào mặc thử nữa....

      Ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, Úc Tử Duyệt vui vẻ nhìn khu bán quần áo trẻ em cách đó xa....sau đó nhanh chóng lôi kéo Lăng Bắc Hàn chạy vội tới....

      "Những bộ quần áo này, giày đáng ....” Úc Tử Duyệt nhìn những bộ quần áo nhắn của trẻ em, còn có đôi giày dễ thương bỗng chốc tình mẫu tử bộc phát, hạnh phúc , trong lòng cảm thấy ấm áp.

      Mà Lăng Bắc Hàn đứng bên cạnh cũng rất kích động, ánh mắt nhìn về chiếc giường trẻ con ở phía trong tiệm, trong đầu khỏi nảy ra ý nghĩ, "Bây giờ bố trí phòng trẻ thế nào?” Lăng Bắc Hàn lôi kéo Úc Tử Duyệt đến bên chiếc giường trẻ nít, dịu dàng đề nghị.

      "Ồ! Giường này cũng đáng ! Nhất định phải mua....” Nhìn chiếc giường gỗ được trang trí bằng màu trắng sữa và màu hồng nhạt, còn có màn lụa viền tơ xinh đẹp, Úc Tử Duyệt kích động .

      Lăng Bắc hàn gật đầu cái, "Thích cái nào?"

      "Cái màu hồng đó!"

      "Vậy lấy cái màu hồng!” Lăng Bắc Hàn cúi xuống nhìn chiếc giường trẻ này, xem xét thử có đạt tiêu chuẩn an toàn .

      "Nhưng mà màu hồng hình như thích hợp với con chứ! Nếu là con trai làm thế nào? Con có tức giận ?” rất thích màu hồng nhạt dễ thương, nhưng bé trai hình như thích với hợp màu hồng.

      "Vậy lấy màu trắng sữa, con con trai đều hợp!” Sau khi Lăng Bắc Hàn xem xét xong, đứng dậy . thấy chiếc giường này rất hợp với trẻ con. Lan can đủ cao, phòng ngừa trẻ bò ra ngoài, nhưng cũng quá cao, bất lợi cho việc ôm trẻ.

      "Ừ, như vậy cũng tốt!” Úc Tử Duyệt mừng rỡ , sau đó nhanh chóng mua chiếc giường này. Sau đó hai vợ chồng lại chạy mua rất nhiều đồ chơi . Úc Tử Duyệt còn lôi kéo Lăng Bắc Hàn mua quần áo và cả giày nữa.

      ***

      "Bà nội, bà xem, những bộ quần áo này, giày này đáng chứ?” Về đến nhà, Úc Tử Duyệt vui mừng đem khoe với bà cụ các loại quần áo, giày trẻ nít mà mình mua như là vật quý hiếm vậy.

      Xem ra bà cụ cũng thèm để ý, "Còn chưa biết là trai hay mò mẫm mua!” Bà cụ liền dội cho gáo nước lạnh.

      Úc Tử Duyệt le lưỡi cái, " cần biết là trai hay , đều mặc tất!” Lúc này Lăng Bắc Hàn với bà cụ.

      " là đáng ! Chỉ là nếu là tên tiểu tử chắc chắn thích màu phấn hồng , giống Bắc Hàn khi còn bé!” Bà Tiếu cầm đôi giày , mặt vui vẻ .

      "Mẹ, có ? Bao giờ ạ?” Úc Tử Duyệt nghe bà Tiếu nhắc tới chuyện khi còn bé của Lăng Bắc Hàn, nhất thời hứng thú, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn cười hỏi.

      "Lúc được hơn ba tháng, dì của nó mua cho cái áo con mèo màu hồng, nó liền muốn mặc, mới vừa mặc vào liền gào khóc ngừng!” Tiếu Dĩnh vui vẻ , nhớ tới Lăng Bắc Hàn khi còn bé, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
      "Ha ha.... Lăng Bắc Hàn! ngờ lúc tính khí của cũng bướng bỉnh như vậy!” Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt lúng túng của Lăng Bắc Hàn đứng bên, cười trêu ghẹo .

      "Cũng phải là bướng bỉnh, mà là thẳng tính, tức chết nó!” Lúc này bà cụ ở bên cạnh cũng chen miệng .

      "Đây là phê bình ý kiến. Đại hội kết thúc!” Lăng Bắc Hàn phản bác, lôi kéo Úc Tử Duyệt đứng lên, " ăn...." .

      "Vẫn chưa đói.... buổi trưa ăn lẩu còn....” Úc Tử Duyệt vuốt ve bụng, lười biếng . xong mới phát mình lỡ miệng, vội vàng che miệng, đỏ mặt nhìn bà cụ và bà Tiếu.

      Chỉ thấy hai người đều quăng ánh mắt trách cứ tới, Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhờ đến giúp đỡ của Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn cũng liếc nhìn , thèm giải thích.

      "Đều do ấy lôi kéo con á! ấy muốn ăn lẩu....” Úc Tử Duyệt nhất thời bối rối. được lắm Lăng Bắc Hàn, dám đỡ lời cho em! trực tiếp dội cho chậu nước bẩn!

      đáng ghét! Thế mà dám cắn ngược lại ? ! Lăng Bắc Hàn chỉ thấy bà Tiếu và bà cụ đều nhìn chằm chằm vào ....

      "Người mang thai cũng phải con, làm sao lại muốn ăn lẩu!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng , như vậy, coi như là lời giải thích của với bà cụ và bà Tiếu.

      "Lăng Bắc Hàn ....” Tên khốn kiếp này, thế nhưng ngay trước mặt mọi người phá hỏng mặt mũi của ! Úc Tử Duyệt tức giận nhìn chằm chằm....

      "Ăn ăn rồi, lần sau làm như vậy là được!” Tiếu Dĩnh mở miệng .

      "Mẹ lẩu ở nhà hàng đó có nhiều dầu, rất khỏe mạnh....” Úc Tử Duyệt lại giải thích.

      " nhảm, khỏe mạnh Bắc Hàn để cho cháu ăn sao?” Bà cụ lên tiếng.

      "...."

      muốn đến bàn cơm, Lăng Bắc Hàn lại nhận được điện thoại của Lăng Bắc Diệp, là Lăng Bắc Triệt trở lại, mấy người bọn họ hẹn nhau ăn cơm , hỏi cùng Úc Tử Duyệt có tới được .

      "Cậu bảo Lăng Bắc Triệt tự mình gọi điện thoại đến cho !” Lăng Bắc Hàn hết sức khí phách , ngay sau đó cúp điện thoại.

      "Lăng Bắc Triệt?"

      "Bắc Triệt trở lại?" Úc Tử Duyệt nghi ngờ mà hỏi, bà cụ cũng kích động hỏi.

      "Vừa mới trở về buổi chiều...."

      "Cái tên tiểu tử khốn kiếp này! Trở lại mà cái rắm cũng thả! Trong mắt nó còn có bà già này ? !” Lăng Bắc Hàn còn chưa hết câu, bà cụ tức giận quát.

      "Mẹ! Mẹ đừng tức giận, xem chừng Bắc Triệt cũng sợ mẹ lại càu nhàu nhắc đến chuyện kết hôn....” Lúc này Tiếu Dĩnh cố gắng trấn an , Úc Tử Duyệt cũng len lén cười cười. Lúc này, điện thoại của Lăng Bắc Hàn lại vang lên.

      Là Lăng Bắc Triệt gọi tới.

      " cả, phải, vì sợ bà nội dài dòng cho nên em gọi hai mời đấy! Chú cả, chú hai bên kia em đều liên lạc hết rồi !” Lăng Bắc Triệt giải thích với Lăng Bắc Hàn ở trong điện thoại.

      Lăng Bắc Hàn liếc nhìn bà cụ, A Triệt khổ sở, sao lại biết? ! Bị bà cụ giục cưới, quả so với vòng kim của Tôn Ngộ còn khổ sở hơn!

      " có việc gì, với chị dâu chú lập tức đến!” Lăng Bắc Hàn xong, lúc bà cụ chưa kịp mở miệng, cúp điện thoại.

      “Lăng Bắc Hàn! Cháu cái gì?! Bà còn chưa với tên hỗn tiểu tử này câu!” Bà cụ tức giận hét lớn, vung gậy muốn đánh Lăng Bắc Hàn! Cái thằng nhóc thối tha này, càng ngày càng khó dạy dỗ!

      “Bà nội, bà khỏi phải quan tâm! Bà dọa cho A Triệt sợ đấy!” Lăng Bắc Hàn nhìn bà cụ , sau đó lôi kéo Úc Tử Duyệt tới cửa trước, giúp mặc áo khoác vào, dắt nhau ra cửa.

      “Cháu là cả! Hãy khuyên nhủ nó giúp bà! A Triệt cũng hai mươi tám rồi! còn nữa! Còn có Bắc Sam!” Bà nội còn với theo.

      “Bà nội cũng rất đáng thương, lớn tuổi như vậy, còn lo lắng cho mọi người!” Nghe bà nội vọng ra, Úc Tử Duyệt giọng với Lăng Bắc Hàn.

      “Bà nội chính là tự tìm phiền não!” Lăng Bắc Hàn cười .

      ***

      Quán rượu Hào Đình vẫn như cũ, hình như mấy người bọn họ thường hay hẹn nhau tụ hội tới đây. Úc Tử Duyệt bước xuống từ xe, ở trong lòng thầm nghĩ. Nhớ lần đầu tiên tới đây, lão Lục, Hạ Tình Sơ cũng đều đến đây…

      Nhân viên phục vụ tới mở cửa phòng bao đón bọn họ, mùi thuốc lá nồng nặc đập vào mặt. Úc Tử Duyệt cau mày, phất tay cho khói bay , lúc này Lăng Bắc Hàn mới mở cửa ra.

      cả đến rồi…” Lúc này, người ở bên trong đồng thời .

      “Dập hết thuốc lá ! Chị dâu các cậu mang bầu!” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng với mọi người trong phòng.

      “Dạ!” Ba người đàn ông, Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Triệt, Cố Diệc Than nhanh chóng dập điếu thuốc. Lăng Bắc Hàn ngồi bên cạnh Lục Khải Lâm, Lăng Bắc Triệt ngồi bên cạnh Lăng Bắc Sam, còn ngồi bên cạnh Cố Diệc Than là em của cậu ta, Quách Mạn.

      Úc Tử Duyệt cố hít chút khí trong sạch vào miệng, mới vội vàng vào cửa. Đôi mắt trong sáng băn khoăn nhìn vòng, chỉ thấy nam nữ là biết mặt, còn cái người này, tướng mạo giống Lăng Bắc Hàn đến mấy phần, da đen, chính là Lăng Bắc Triệt rồi.

      Lúc này, Lăng Bắc Triệt đứng lên, khóe miệng nở nụ cười nho nhã, nhìn Úc Tử Duyệt, “Chị dâu ?” Môi mỏng khẽ mở, giọng dễ nghe, hàm răng trắng noãn đều đặn.

      Úc Tử Duyệt cũng nở nụ cười nhu hòa, “A Triệt?” Nghi ngờ của càng thêm khẳng định người đó là Lăng Bắc Triệt.

      “Thông minh, thông minh!” Lăng Bắc Triệt cười . Úc Tử Duyệt cũng chậm trễ mở miệng, “Chú cũng vậy!”.

      Đối thoại của hai người làm mấy người ngồi cạnh cảm thấy buồn cười, “Cố Diệc Than, mỹ nữ bên cạnh cậu là ai vậy?”

      Lăng Bắc Hàn săn sóc kéo ghế cho Úc Tử Duyệt ngồi xuống, sau đó nhìn xéo gương mặt Cố Diệc Thần ngồi đối diện, cười hỏi, trong giọng điệu kia dĩ nhiên mang theo chút mùi vị bát quái.

      Cố Diệc Thần cũng bình tĩnh nhìn Úc Tử Duyệt, chậm rãi mở miệng, “ đừng hiểu lầm, Quách Mạn là em của em, con !” Cố Diệc Thần vui vẻ giới thiệu với Úc Tử Duyệt.

      ra là em của Cố Diệc Thần!

      “Chào chị Lăng” Quách Mạn là nhã nhặn lịch , lễ phép với Úc Tử Duyệt.

      “Chào em! Gọi chị là Duyệt Duyệt được rồi…” Trong nhóm người này thuộc hàng tuổi nhất, nhưng lại được mấy người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi kêu chị dâu, Úc Tử Duyệt xấu hổ, chỉ là ai biểu chồng cả.

      “Mọi người đến đông đủ, có thể bưng thức ăn lên! Cám ơn!”

      Lúc này, Lăng Bắc Sam với nhân viên phục vụ. Hôm nay vẫn ăn mặc hoàn toàn thành thục như cũ. Tóc buộc thành đuôi ngựa cao, bộ trang phục màu đen nhún vai, cười, xem ra là vẻ đẹp hết sức lạnh lùng.

      Ngược lại, Lục Khải Lâm lại nở nụ cười nhu hòa, dựa vào bên cạnh Lăng Bắc Diệp, thoạt nhìn bộ dáng rất hạnh phúc.

      Chỉ chốc lát sau, món ăn được bê lên. Úc Tử Duyệt nhìn bàn hải sản trước mặt, nhất là cua đồng, nhịn được muốn ăn ngay. Cho dù biết cua đồng có tính hàn, mà là phụ nữ có thai thể ăn, nhưng…

      giọng gọi Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn liếc mắt nhìn cái, “Mẹ dặn dò, thể ăn hải sản!” bên tai , sau đó gắp cho miếng dưa leo cho đỡ thèm.

      Úc Tử Duyệt tức giận nhai miếng dưa leo trong miệng, chăm chú nhìn chú cua đồng mập mạp, xinh đẹp kia, đem miếng dưa chuột tưởng tượng thành cua đồng.

      cả, kính ly, cũng kính chị dâu ly!” Lăng Bắc Triệt đứng dậy, bưng ly rượu với vợ chồng Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, Lăng Bắc Triệt liền uống liên tiếp ba chén, là chịu tội, bọn họ kết hôn tới, hai là bồi thường rượu kết hôn cho bọn họ, ba là chúc mừng bọn họ có em bé.

      cũng chúc cậu lập gia đình sớm chút, trước khi đến đây bà nội có dặn dò câu! Còn có Bắc Sam…” Lần này Lăng Bắc Hàn quyết định chuyển lời của bà cụ đến hai đứa em. Chỉ thấy trừ vợ chồng Lăng Bắc Diệp ra, thái độ bốn người khác đều vui vẻ…
      Last edited by a moderator: 3/9/14
      vulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Quà 2/9

      Chương 239
      Edit: Team TieuKhang

      Nghe Lăng Bắc Hàn , sắc mặt Lăng Bắc Triệt thôi cười, nhưng thoáng chốc lại khôi phục tự nhiên, chỉ bất đắc dĩ cười cười, uống ly rượu trắng.

      à, sao lại dài dòng giống bà cụ như vậy?” Lúc này Lăng Bắc Sam để đũa xuống, nhấp ngụm nước trái cây nhìn Lăng Bắc Hàn bất mãn . Nếu như , trước kia nghi ngờ Lục Khải Chính là sợ liên lụy tới nhà họ Lăng nên người nhà quyết định giải trừ hôn ước cho Lăng Bắc Sam. Nhưng tại trải qua chuyện tình của Nhan Tịch, Lăng Bắc Hàn nghĩ người Lục Khải Chính chính là Nhan Tịch.

      rất hiểu, cậu ta vô duyên vô cớ liên lụy đến người vô tội, trừ phi là cách còn nào bảo vệ được?

      Cho nên tại, hy vọng Lăng Bắc Sam có thể tỉnh ngộ sớm chút, cần lãng phí tình cảm với người Lục Khải Chính như vậy.

      “Dài dòng? Bắc Sam, năm nay em cũng 27 tuổi rồi!” Lăng Bắc Hàn nhìn Lăng Bắc Sam, cũng sợ đả kích hỏi. biết Lăng Bắc Sam có cá tính mạnh mẽ, độc lập ngược lại với Khải Lâm.

      “Đúng vậy, 27 rồi, nhưng 27 thế nào? Già rồi?” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn . nhấp thêm ngụm nước trái cây, vừa liếc xéo về phía người ngồi đối diện, “A Thần, cậu xem tôi già rồi sao? ?” Từ đến lớn Cố Diệc Thần luôn vâng lời , giống như người hầu của vậy. Nhưng kể từ khi đính hôn với Lục Khải Chính, quan hệ giữa bọn họ cũng phai nhạt. Lúc này Cố Diệc Thần cũng thèm kiêng dè với Lăng Bắc Sam, hơn nữa ba năm nay ấy ở nước ngoài, số lần trở về cũng rất ít.

      Lăng Bắc Sam chủ động chuyện với , cũng làm cho Cố Diệc Thần có chút thụ sủng nhược kinh.

      “Ha ha......” Lời của Lăng Bắc Sam đầu tiên là khiến cho người khác sững sờ, sau đó là làm cho Lăng Bắc Triệt cùng Lăng Bắc Diệp cười ra tiếng.

      “Mọi người cười cái gì? ? Diệc Thần? Cậu mau !” Lăng Bắc Sam biết bọn họ là cười nhạo , lúc này dời chú ý qua Cố Diệc Thần lớn tiếng , giọng như ra lệnh.

      này! Ánh mắt của Cố Diệc Thần khóa chặt khuôn mặt luống cuống của Lăng Bắc Sam ngồi đối diện, trong lòng vừa cưng chiều lại đau lòng, “ già, chị Sam vĩnh viễn vẫn giống như thiếu nữ mười sáu tuổi!” Cố Diệc Thần bưng ly rượu lên cười với Lăng Bắc Sam.

      Tiểu tử thối này thế nào lại chịu gọi là “chị Sam” rồi hả? Lúc này trong lòng Lăng Bắc Sam có chút hiểu. Cố Diệc Thần hơn hai tháng, trong số người ngồi đây, cậu ta là người tuổi nhất, vẫn thường hay phách lối bảo cậu ta gọi là chị, nhưng cậu ta đâu chịu.

      Giờ phút này, chỉ thấy Cố Diệc Thần ngửa đầu uống xong ly rượu trắng. Đó là rượu mời.

      già rồi còn vĩnh viễn giống lúc mười sáu tuổi?” Lúc này, Lăng Bắc Diệp chỉ tùy tiện mà trêu với Lăng Bắc Sam. Còn Lăng Bắc Sam mất hồn nhớ tới câu mới vừa nãy của Cố Diệc Thần, hai gò má của tự chủ ửng hồng, vừa nãy chỉ để ý đến cậu ta gọi là “chị Sam”.

      hai? như vậy là rất đáng đánh đòn? Chị dâu, trở về chị phải bắt ấy quỳ lên bảng giặt đồ mới được?” Lăng Bắc Sam cùng Lăng Bắc Diệp cười giỡn , che giấu vẻ mất tự nhiên.

      “Bọn có bảng giặt đồ!” Lăng Bắc Diệp phản bác, Lục Khải Lâm cười cười, nghĩ thầm tình cảm giữa em bọn họ vô cùng tốt.

      quỳ bàn gõ?” Lăng Bắc Sam lại .

      đúng~! Phải là quỳ gói mì ăn liền.” Lúc này, Úc Tử Duyệt mở miệng lớn tiếng . câu của chọc cho toàn bộ mọi người ở đây cười ra tiếng.

      “Mì ăn liền? Qùy đó phải bị bể sao?” Lúc này Lục Khải Lâm lên tiếng.

      “Cái vấn đề này phải hỏi cả rồi, xem ra cả nhất định là có rất nhiều kinh nghiệm?” Lăng Bắc Sam này lúc cũng cười trêu trả thù Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn ngẩn người, nhìn về phía Úc Tử Duyệt, “Bà xã, em có cho quỳ mì ăn liền rồi sao?” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc hỏi khiến Úc Tử Duyệt che miệng cười cười, càng ngừng lắc đầu, “ có quỳ qua. Nhưng mà tối nay về nhà có thể thử xem.” Úc Tử Duyệt cười làm cho cả nhà cười ầm lên, chỉ có sắc mặt Lăng Bắc Hàn càng ngày càng xanh mét.

      Lại dám liên hiệp với “Người ngoài” nhạo báng ? ? Lăng Bắc Hàn hung tợn lườm cái, xem tối nay trở về trừng trị như thế nào? ?

      Xong rồi xong rồi, đắc tội lớn với Lăng Bắc Hàn rồi? trong lòng Úc Tử Duyệt tự chủ bắt đầu sợ sệt. Tay bé lặng lẽ để xuống, đưa vào khăn trải bàn trong, vuốt ve chân , nhàng vỗ vỗ, tỏ vẻ áy náy đối với .

      biết lúc nào bàn tay của Lăng Bắc Hàn cũng đưa xuống dưới bàn, phát bắt được bàn tay bé của , dùng sức nắm chặt, quay đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn với , “Muốn bỏ qua em? có cửa đâu?”

      “Ông xã, em sai rồi......” Úc Tử Duyệt đáng thương nhìn Lăng Bắc Hàn, dùng ánh mắt biết . Lăng Bắc Hàn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó của , buông bàn tay bé, lại vuốt ve chân của , nhàng vỗ vỗ, bày tỏ với tức giận.

      cả, đây là liếc mắt đưa tình sao? ?” Lăng Bắc Diệp thầm nhìn vẻ mặt của Lăng Bắc Hàn, nhạo báng hỏi.

      Úc Tử Duyệt đỏ mặt, cúi đầu, lặng lẽ ăn bắp nướng, “Bắc Sam sai, cậu quả đáng đánh đòn.” Lăng Bắc Hàn trừng mắt giáo huấn Lăng Bắc Diệp, nhưng mà cũng mới ý thức được, cái đề tài “ ép cưới” kia lại bị bọn họ vòng qua chuyện khác rồi.

      “Em đây là bị bệnh nghề nghiệp.” Lăng Bắc Diệp cười cười.

      “Bắc Sam, Bắc Triệt, hôm nào hai người đến gặp bà nội chuyện . Trong lòng có chuyện gì cũng cứ ra. nghĩ bà nội phải là người hiểu lí lẽ đâu.” Lúc này Lăng Bắc Hàn lại nghiêm túc .

      Nãy giờ Lăng Bắc Triệt vẫn lên tiếng, lơ đãng liếc nhìn Lăng Bắc Triệt. tại nghĩ Lăng Bắc Triệt trước kia và bây giờ giống như là hai người khác nhau.....

      Thời thiếu niên, ra Lăng Bắc Triệt cũng bị coi là con nhà giàu ăn chơi trác táng, trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện gì mà làm qua. Nhưng sau đó người nhà họ Lăng biết được, trực tiếp đem cậu thanh niên mười tám tuổi bỏ vào quân ngũ.

      Cuộc sống mười năm trong quân đội tôi luyện cậu thanh niên ngày nào thành người đàn ông thẳng thắn, thành thục!

      Nhìn thế nào cũng thể nghĩ ra trước kia Lăng Bắc Triệt từng đùa bỡn với phụ nữ, còn ở cùng chỗ với bọn con trai xấu xa...... trong lòng cười chua xót.

      cả, biết rồi! Ngày mai nhất định bọn em gặp bà.” Lúc này Lăng Bắc Triệt rất sảng khoái , Lăng Bắc Sam cũng gật đầu cái, còn Cố Diệc Thần chỉ thản nhiên liếc nhìn Lăng Bắc Sam, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng khuấy động.

      Ăn xong cơm tối, đoàn người la hét ca hát. Lăng Bắc Hàn muốn đưa Úc Tử Duyệt về trước, nhưng em đâu chịu buông tha?

      Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt ngồi ở trong góc, nghe mấy người bọn họ gào lên. Úc Tử Duyệt khỏi nghĩ đến cái đêm hôm bọn họ ly hôn, hết sức đau khổ mà hát bài《hạnh phúc hơn tôi 》, chỉ cảm thấy khi đó mình đúng là đạo đức giả!

      đêm đó rất đau lòng!

      “Lăng Bắc Hàn? Tối nay trở về phải quỳ mì ăn liền.” Tiếng nhạc ồn ào che giấu giọng của , chỉ có Lăng Bắc Hàn mới nghe được lời .... Nhưng lại giả vờ nghe lắm, “Em cái gì?”

      “Em tối nay trở về phải quỳ mì ăn liền!” Úc Tử Duyệt ghé vào lỗ tai của mà rống lên.

      Lăng Bắc Hàn khổ sở cau mày, nhóc xấu xa này!

      “Tại sao?” ngang ngược ôm , giọng hỏi.

      “Bởi vì trước kia làm em đau lòng? Lần đó ở phòng karaoke, cùng Hạ Tĩnh Sơ...... khiến em đau lòng ngồi đây hát!” Úc Tử Duyệt tức giận , trái tim còn hơi đau. Đêm đó đau lòng muốn chết.

      như vậy khiến Lăng Bắc Hàn im lặng, đau khổ buồn bực. Sao lại hiểu ý của chứ, bàn tay vuốt ve gương mặt , “Bài hát đó là chọn.” bên tai . Lời của làm toàn thân Úc Tử Duyệt cứng đờ, khó có thể tin nhìn .

      chọn?” Ánh sáng đèn màu lam tường chiếu sáng gương mặt của , Úc Tử Duyệt nhìn , hỏi.

      qua, nên nhắc lại nữa!” Lăng Bắc Hàn mất tự nhiên , muốn đến chuyện đau lòng.

      , tại sao muốn chọn bài hát đó, biết hát sao?” Úc Tử Duyệt nhất quyết tha hỏi. Bài hát đó, hát. Lúc đó, còn hồ đồ chúc phúc cho . Bây giờ suy nghĩ lại đúng là đạo đức giả!

      biết, lúc đó chỉ muốn chúc phúc cho em......” Lăng Bắc Hàn ở bên tai , thanh rất , “ Cũng giống ý muốn của em ......”

      “Đạo đức giả! Em mới thèm chúc phúc cho cùng người phụ nữ khác, nhất là Hạ Tĩnh Sơ! Thời gian đó nhất định là đầu óc của em bị nước ngập rồi!” Úc Tử Duyệt thở phì phì . cũng rất độc tài, chỉ là thời gian đó cũng có tự tin ......

      Ngoài miệng tuy sao cả, nhưng trong lòng vẫn hơi kích động.

      cũng vậy ! Úc Tử Duyệt, đời này em chỉ có thể là của ! Chỉ có cùng với em mới có thể hạnh phúc.” Lăng Bắc Hàn bá đạo mà cường thế cắn dái tai của , lời như vậy, làm tim Úc Tử Duyệt rung động mạnh mẽ.

      “Đúng là độc tài…” xấu hổ, đỏ mặt .

      “A......” Lúc này, đèn trong phòng đột nhiên bị mở lên, chỉ nghe Lục Khải Lâm kêu tiếng, sau đó lui khỏi lồng ngực của Lăng Bắc Diệp, giống như bọn họ vừa mới cùng nhau hôn bị đột ngột cắt đứt như vậy, trong lòng đương nhiên là xấu hổ.

      Nhưng Úc Tử Duyệt vẫn còn dửng dưng ngồi ở đùi của Lăng Bắc Hàn, hoàn toàn cảm thấy ngại.

      chị, hai người đến đây hát chớ còn ở chỗ này mà âu yếm em em hay sao?” Lúc này Lăng Bắc Sam bắt đầu trêu chọc hai vợ chồng.

      “Mấy người cứ làm việc của mình !” Lăng Bắc Diệp tức giận , mới vừa cảm giác Lục Khải Lâm động tình, còn nhiệt tình hôn trả nhưng lại bị em đáng chết này cắt đứt!

      “Bốn người bọn em chơi vui!” Lăng Bắc Sam cũng tức giận , để cho ca hát với Cố Diệc Thần coi như giết ! Chỉ là chú ý bây giờ A Thần đối với cũng còn nhiệt tình giống như trước kia, cho nên cũng hát với được mấy bài rồi.

      chơi được cút ngay! Chị dâu của em cũng mệt mỏi, nên về thôi.” Lúc này, Lăng Bắc Hàn cất giọng .

      “Về thôi!” Lăng Bắc Diệp cũng hết sức tích cực , lôi kéo Lục Khải Lâm đứng lên, hận được lập tức chạy về nhà......

      Hai trai đều về, bọn họ cũng còn lưu luyến nữa, tập thể rời .

      , em còn có hẹn với mấy chị em khác, cứ về trước , đừng chờ cửa em ......” Trong thang máy, Lăng Bắc Sam với Lăng Bắc Triệt.

      “Bắc Sam, trễ như thế còn đâu? lo học à?” Lăng Bắc Diệp dạy dỗ .

      hai, bao giờ được lời nào hay cả! Chị dâu, chị đừng quên bắt ấy quỳ mì ăn liền nha!” Lăng Bắc Sam lại .

      hai của em cũng là vì muốn tốt cho em.” Lúc này Lăng Bắc Hàn chen miệng vào , thang máy mở ra, đoàn người đến bãi đậu xe. Lăng Bắc Hàn chu đáo sớm bảo Tiểu Lý tới đón bọn họ, tối nay có uống chút rượu, an toàn là hết.

      Mọi người ai đường nấy, nửa đường, Úc Tử Duyệt bảo Tiểu Lý dừng xe ở cửa hàng tiện lợi, nhờ cậu ấy xuống mua cho gói mì ăn liền......

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 240: Đánh cuộc gặp chuyện may

      “Làm càn, Tiểu Lý đừng nghe lời ấy” Sau khi Úc Tiểu Duyệt xong, Lăng Bắc Hàn nghiêm nghị . muốn cho về nhà quỳ mì ăn liền sao?

      cần? Lăng Bắc Hàn! Ở quán karaoke được mà!” Tiểu Lý dừng xe ở sát lề đường, Úc Tiểu Duyệt nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, bất mãn .

      được? được lúc nào?”Lăng Bắc Hàn cũng nhớ có đồng ý với , nhìn , giọng hỏi.

      “Được, em được là được! Lăng Bắc Hàn, nghe lời em…Em về nhà.” Úc Tiểu Duyệt thở khì khì , sau đó, đặt bàn tay lên tay nắm cửa, định đẩy ra Lăng Bắc Hàn vội kéo lại.

      “Tiểu Lý, .” Lăng Bắc Hàn với Tiểu Lý, ‘Phụ nữ có thai là hết, nhường ấy, nhường ấy chút’ trong lòng ngừng nhắc nhở bản thân.

      “Vâng.” Tiểu Lý lập tức trả lời.

      “Tiểu Lý, mua loại dưa chua của ông Đàn.” Lúc này Úc Tiểu Duyệt quên bổ sung, hắc hắc, ná bắn hai chim.

      Cái nhóc này, ngốc chút nào, Lăng Bắc Hàn ôm , nhìn biểu cảm đáng của , nhịn được dùng sức hôn lên mặt .

      “Tránh ra, toàn mùi rượu, hôi chết...” Úc Tiểu Duyệt vội giơ tay đẩy ra, đỏ mặt làm nũng , chỉ là, mùi rượu này cũng hôi, ngược lại còn khiến say mê. Trong lòng rung động, được, cảm giác như càng ngày mình càng thích Lăng Bắc Hàn.

      Chỉ chốc lát sau, Tiểu Lý mua được gói mì ăn liền, xuất phát lần nữa, Úc Tiểu Duyệt cẩn thận cất gói mì vào túi xách, còn kêu Tiểu Lý gạt bà nội của bọn họ.

      ***

      Vừa trở lại phòng ngủ của bọn họ, Úc Tiểu Duyệt thần thần bí bí lấy gói mì trong túi xách ra, đặt lên sàn nhà, sau đó nghiêm mặt nhìn Lăng Bắc Hàn vừa cởi áo khoác xuống. Lăng Bắc Hàn xoay người, thấy Úc Tiểu Duyệt nhìn mình rồi chỉ vào gói mì sàn nhà,.

      “Mười giờ rưỡi rồi, em phải ngủ.”Lăng Bắc Hàn bình tĩnh nhìn , nhìn lúc, lại mở miệng dạy dỗ .

      được, phải quỳ nửa giờ.” Úc Tiểu Duyệt lập tức phản bác, chỉ vào gói mì nằm sàn nhà.

      Lăng Bắc Hàn chuyện nữa, tới trước mặt , đôi tay giữ chặt bả vai , “ muốn quỳ?” Lúc cầu hôn với , còn có quỳ xuống, lần này tốt rồi.

      “Dĩ nhiên.” Úc Tiểu Duyệt gật đầu như giã tỏi, nghiêm túc , “Nhanh lên, chút thôi, quỳ tối nay đừng hòng được ngủ! Phải quỳ, còn được làm bể mì!” Úc Tiểu Duyệt lại bướng bỉnh .

      “……..” Nhịn! nhịn! Lăng Bắc Hàn , buông bả vai ra, nhìn gói mì đất, tới, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm gói mì, cẩn thận quan sát. Vừa phải quỳ, vừa được làm bể, đây hoàn toàn là khảo nghiệm thể lực của .

      quỳ được lợi gì?” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tiểu Duyệt, hỏi.

      “Lợi, muốn lợi gì?” thể bể, nếu bể sau này cái gì cũng phải nghe em!” Úc Tiểu Duyệt ngồi xổm xuống theo , nhìn ngang mặt , .

      “Được, nếu bể, cái gì em cũng phải nghe ! Nếu bể, sau này tất cả đều nghe theo em!”

      sao? Dù là chuyện sai, cũng nghe em?” khẳng định, chỉ cần quỳ xuống cái, gói mì kia nhất định bể nát, Úc Tiểu Duyệt mừng rỡ hỏi.

      “Đúng.” Lăng Bắc Hàn trầm giọng .

      thành vấn đề! Chỉ cần nó bể, tất cả em đều nghe theo . Nếu như bể, sau này phải nghe theo em!” Úc Tiểu Duyệt kích động, hưng phấn , “Bây giờ bắt đầu !” Úc Tiểu Duyệt vội .

      Lúc này Lăng Bắc Hàn tới bên cạnh gói mì, hai đầu gối khép lại, chậm rãi quỳ xuống, lúc đầu gối vừa chạm phải lớp bao, dùng sức, khiến cho đầu gối cách mì bên trong khoảng. Động tác khó ấy đối với chỉ là chút chuyện .

      “Quỳ lên rồi hả?” Úc Tiểu Duyệt trợn to hai mắt, cẩn thận quan sát đầu gối của và gói mì ăn liền, xem có tiếp xúc hay . Quả có tiếp xúc, nhưng mà, tại sao mì ăn liền lại bể chứ?

      “Dĩ nhiên! chưa bao giờ chơi gian lận!” Lăng Bắc Hàn hả hê hói, , chịu thua chưa?

      “Tại sao bể chứ?” Sao làm được? Úc Tiểu Duyệt thầm nghĩ, nếu như mì ăn liền bể, phải là thua hay sao?

      giở trò, đầu gối của chưa có đụng!” Tuy rằng giờ quỳ, tư thế rất chuẩn, nhưng đầu gối khẳng định dùng lực, chưa hoàn toàn quỳ xuống.

      “Em đừng có chấp nhận mình thua, đầu gối của quả đụng vào gói mì rồi!” nhóc xấu xa này, sợ rồi sao? Lăng Bắc Hàn đắc ý nghĩ, Cho là làm như thế có thể thắng được sao? Nếu như vậy, là uổng phí việc ăn cơm nhiều hơn mười năm rồi.

      Úc Tiểu Duyệt quỳ gối sàn, đầu cúi xuống, cẩn thận nhìn đầu gối của và gói mì ăn liền, quả chút kẽ hở cũng có!

      Tên khốn khiếp này, căn bản là có dùng sức! Nhưng mà, quả phạm quy!

      Phải làm gì đây? Sau này cái gì cũng phải nghe theo ? No! muốn chuyện gì cũng phải nghe theo đâu!

      Mắt mở to, ngừng đảo quanh, có chủ ý, đứng dậy, “Ba mươi phút, cố chịu nha!” Úc Tiểu Duyệt thầm nghĩ, 30 phút lận mà, còn chưa thua, thời gian trôi qua, nhất định chịu được, đến lúc đó, mệt mỏi quỳ xuống đất, bể mới là lạ.

      thành vấn đề!” Lăng Bắc Hàn mười phần tự tin . Cái nhóc này, biết ở trong bộ đội được huấn luyện về mặt này nhiều lắm sao! Đừng là 30 phút, cho dù là ba giờ, cũng tuyệt chớp mắt.

      Nhìn bộ dạng mười phần tự tin của Lăng Bắc Hàn, Úc Tiểu Duyệt cuống lên, nếu thắng làm
      sao bây giờ?

      “Ông xã, mệt rồi sao ? Để em xoa bót giúp nha…” Úc Tiểu Duyệt tới sau lưng Lăng Bắc Hàn, đôi tay đè lấy vai , dùng sức bóp

      "Ừm.... Thoải mái lắm…” Lăng Bắc Hàn thoải mái thở dốc, .

      sao…” Úc Tiểu Duyệt , lại đổi thành quả đấm , nhàng đấm lên vai , dự định trước hết là phân tán lực chú ý của , sau đó…

      Nâng chân lên, hướng đến cái gót vểnh lên của Lăng Bắc Hàn, dùng sức đạp cái....

      Cho là Lăng Bắc Hàn bị đạp ngã, đập nát mì ăn liền, dù thế nào bọn họ cũng khôhg được phá rối!

      “Ai u...” Nhưng lại thất bại, Lăng Bắc Hàn người ta cư như tảng đá lớn, đông cũng động, ngược lại, mũi chân bị đá đến đau chết! Úc Tiểu Duyệt khổ sở kêu rên.

      "Bà xã..Em làm sao thế?” Lúc này Lăng Bắc Hàn ngoài cười nhưng trong cười hỏi sao có thể biết ý định của ? nhóc xấu xa này! Cả bụng đều toàn ý nghĩ xấu! biết tương lai đứa bé của bọn họ có giống hay ?

      Nhất định rất nghịch ngợm, là tiểu ma vương hỗn thế sao?

      “Ông xã, mũi chân của em..Đau quá.. chú ý đụng phải gót chân của ....." Úc Tiểu Duyệt cau mày, khổ sở, đáng thương . Đau quá , nếu như lúc này, Lăng Bắc Hàn đứng dậy để an ủi , có qùy đủ 30 phút, cũng coi như là thắng đúng ?

      Cho nên, vẫn là lợi hại hơn.

      “Hả? Vậy lên giường ngồi , chờ đến phục vụ em!” Lăng Bắc Hàn cố ý tăng thêm hai chữ "phục vụ”, nhìn dáng vẻ khổ sở của mà nghĩ thầm " đáng đời!”

      " hư lắm, em đau chết mà còn chịu đến an ủi em...." Úc Tiểu Duyệt nghẹn ngào , chân trước chân sau nhảy đến bên giường.

      "Nhảy chậm thôi! Coi chừng con đó!” Lăng Bắc Hàn buồn bực .

      Ngồi xuống bên giường, mũi chân còn đau như trước nữa, nhìn lại Lăng Bắc Hàn vẫn còn qùy ở kia, nhìn thêm lúc, mười lăm phút trôi qua, trong lòng Úc Tiểu Duyệt bắt đầu sợ hãi. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ ra chiêu...

      ngồi ở mép giường, dửng dưng chuyển hướng hai chân, rồi sau đó, sảng khoái cởi chiếc áo lông xuống, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, về phía Lăng Bắc Hàn, cười mị hoặc, cởi từng nút từng nút của chiếc áo sơ mi...

      Mỹ nhân kế! dùng mỹ nhân kế!

      Lăng Bắc Hàn khẽ nguyền rủa trong lòng mẹ kiếp, mắt thấy áo sơ mi của rộng mở, lộ ra chiếc áo lót bằng viền ren màu trắng bên trong…

      “Ông xã… Người ta nhớ …. Mau tới đây ngủ …” Úc Tiểu Duyệt nhìn , môi son khẽ mở, hơi thở thơm như hoa lan, mị hoặc .

      Con nhóc tinh này!

      Lăng Bắc Hàn phẫn hận mắng, hận thể lập tức đứng dậy, chạy về phía , xé nát quần áo của , hung hăng tiến vào! Xem ra tối hôm qua còn chưa bị muốn đủ! cố gắng áp chế nội tâm rục rịch, hơn nữa còn ngày càng bành trướng, hung tợn lườm cái, " mắc mưu của em đâu!” thẳng.

      đáng ghét! Lại bị nhìn ra! khỏi cảm thán, Lăng Bắc Hàn đúng là con hồ ly già xảo quyệt! đấu với , chỉ có chịu thiệt!

      Úc Tiểu Duyệt, mày là vô dụng! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy Úc Tiểu Duyệt sắp thắng, Lăng Bắc Hàn nóng nảy, như kiến bò chảo nóng.

      “Cục cưng, mau giúp mẹ , mẹ sắp bị cha con…” Cánh tay bé của Úc Tiểu Duyệt xoa lên bụng mình, ủy khuất . Lúc này Lăng Bắn Hàn cũng trào phúng cười cười: “Đấu lại tìm con đến giúp?”

      “A…hix…đau…. Đau… bụng....." Mày Úc Tiểu Duyệt nhăn lại, khuôn mặt nhắn đau đớn nhìn Lăng Bắc Hàn, thống khổ rên rỉ.

      Lăng Bắc Hàn cho rằng diễn trò, thèm quan tâm , “Ngoan ngoan, chờ nghe lời ! giờ tốt nhất là em nên tắm, còn ba phút nữa là thắng rồi!” Lăng Bắc Hàn thêm với .

      "Bụng em đau quá! Đau quá, đau thắt lại!” Hai tay Úc Tiểu Duyệt ôm lấy bụng, khuôn mặt nhắn trắng bệch, .

      "Úc Tiểu Duyệt! Em đừng lấy con ra đùa chứ?" Lăng Bắc Hàn buồn bực quát, cảm thấy có chút quá đáng rồi!

      ", có..Nhanh lên... rất đau...Lăng Bắc Hàn ....." Úc Tiểu Duyệt thống khổ dịch chuyển cơ thể, đứng lên, giọt máu tươi từ giữa hai chân chảy ra xuống mặt đất.

      "Úc Tiểu Duyệt! Lăng Bắc Hàn sốt ruột rống lên tiếng, vội vàng đứng lên, chạy đến bên giường hoảng hốt nhìn giọt máu tươi dưới đất, sau đó nhấc bổng lên thẳng ra cửa, quên kéo lấy chiếc áo khoác mắc giá áo ngay cửa đắp lên người , sau đó cấp tốc chạy khỏi phòng ngủ.

      "Rầm..rầm...rằm..." Tiếng động đánh thức hai vợ chồng Lăng Chí Tiêu, "Tiểu Lý! Chuẩn bị xe? Lăng Bắc Hàn vọt xuống dưới lầu, rống lên tiếng, chưa tới vài giây, Tiểu Lý chạy ra, theo bọn họ ra sân.

      “Có chuyện gì thế?" Những người khác cũng ra theo, dì Vương nghi hoặc hỏi...
      Last edited: 15/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 241: Động thai
      Edit: Team TieuKhang


      “Ôi...Đau quá….”

      sao, đừng sợ, lát đến bệnh viện ngay thôi.” nằm trong lòng , ngừng rên rỉ, Lăng Bắc Hàn ôm chặt, bàn tay phủ lên gương mặt , dịu dàng an ủi. Mặc dù bên ngoài an ủi như thế, nhưng ra trong lòng cũng hoảng loạn, bàn tay vuốt má ngừng run rẩy.

      “Cục cưng....ông xã....cục cưng sao....Đúng ….” Bàn tay bé của Úc Tử Duyệt níu chặt lấy áo của Lăng Bắc Hàn, hoảng hốt , sợ, chỉ lo lắng cho an nguy của cục cưng?

      sao, sao đâu? Con vẫn bình an? bỏ chúng ta đâu…..” Úc Tử Duyệt khàn giọng , cúi đầu, ngừng dùng nụ hôn để an ủi Úc Tử Duyệt, bàn tay run rẩy di chuyển đến bụng , nhàng cảm nhận.

      Con ơi, đừng ....

      Cho dù là người tự tin đến đâu, khi đối mặt với sinh mệnh , cũng còn bình tĩnh, tự tin như vậy? lo đứa bé này thể vượt qua?

      Tiểu Lý tăng tốc lần nữa, thẳng về hướng bệnh viện gần đây, chỉ chốc lát sau, khẩn cấp dừng xe ở trước cổng bệnh viện, còn chưa bước vào bãi đậu, Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt vọt xuống, “Bác sĩ?” Vừa mới vào đại sảnh, Lăng Bắc Hàn rống lên, nhân viên cấp cứu chạy tới, mang theo băng ca, Lăng Bắc Hàn cẩn thận đặt xuống, Úc Tử Duyệt nắm lấy vạt áo của , chịu buông ra, Lăng Bắc Hàn nắm lấy tay , “Đừng sợ, giúp em, đừng sợ....” thanh run rẩy , bước nhanh chân theo băng ca.

      Úc Tử Duyệt bị đưa vào phòng cấp cửu, Lăng Bắc Hàn bị cản lại ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau, Lăng Chí Tiêu và Tiếu Dĩnh cũng chạy tới.

      “Bắc Hàn? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tiếu Dĩnh lo lắng hỏi, trong lòng hoảng loạn thôi, chỉ sợ Úc Tử Duyệt gặp chuyện may.

      ấy ra máu....” Lăng Bắc Hàn u ám mở miệng, trong lòng ngừng run rẩy. Tiếu Dĩnh vừa nghe Lăng Bắc Hàn như thế, da đầu tê dại hồi, “Đừng lo lắng, có thể chỉ là động thai.” An ủi Lăng Bắc Hàn như thế, cũng là tự an ủi mình.

      Lăng Chí Tiêu vẫn có thể giữ được bình tĩnh như cũ, mặt đổi sắc, đứng nghiêm bên.

      “Mau mang giày vào .” Tiếu Dĩnh lấy từ trong túi ra đôi giày da, để Lăng Bắc Hàn thay, vợ chồng bà nhớ lúc nãy Lăng Bắc Hàn chân chạy đến. Lăng Bắc Hàn cúi đầu, lúc này mới ý thức được mình chân .

      Sau khi mang giày, Lăng Bắc Hàn hề gì, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt cửa phòng cấp cứu.

      Thời gian cấp cứu cũng lâu, khoảng hai mươi phút, cửa phòng cấp cứu lại mở ra lần nữa, Úc Tử Duyệt được đẩy ra ngoài.

      “Người nhà bệnh nhân cứ yên tâm, bệnh nhân chỉ bị động thai, máu ngừng chảy, có gì đáng ngại! Sau này nhớ phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để thai phụ quá mệt nhọc!” Bác sĩ nghiêm túc .

      “Cám ơn trời đất!” Tiếu Dĩnh thở phào nhõm , rồi quay sang cảm ơn bác sĩ.

      Lúc nghe thấy đứa bé sao, Lăng Bắc Hàn thiếu chút nữa bật khóc lên, kích động nắm lấy bàn tay Úc Tử Duyệt băng ca, theo trở về phòng bệnh.

      “Duyệt Duyệt còn trẻ, ham chơi chút, còn con, ba mươi tuổi đầu rồi, cũng hồ đồ theo nó?” Trong phòng bệnh, Tiếu Dĩnh giọng trách mắng Lăng Bắc Hàn. Nhớ tới buổi chiều hai đứa nó dạo phố, buổi tối lại ăn cơm, ca hát, mệt mới là lạ!

      Lăng Bắc Hàn ngồi bên giường bệnh, nắm tay Úc Tử Duyệt, trong lòng vẫn còn lo sợ, “Con biết rồi, ba mẹ về trước ....Con ở lại đây trông chừng!” Lăng Bắc Hàn giọng .

      Tiếu Dĩnh bị Lăng Chí Tiêu kéo ra khỏi phòng bệnh.

      Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lăng Bắc Hàn yên tĩnh nhìn người giường bệnh, sắc mặt hơi tái, ánh mắt nhu hòa, mang theo thương. tay lặng lẽ lần vào trong chăn, xoa bụng .

      Đứa bé của họ vẫn còn ở đó....Hốc mắt đột nhiên căng lên nóng hổi, cảm giác vô cùng may mắn, đứa bé vẫn còn ở đây....

      “Cục cưng....cục cưng....”

      “Duyệt Duyệt?” Úc Tử Duyệt kích động tỉnh lại, lo lắng mở miệng, Lăng Bắc Hàn bắt lấy cánh tay truyền dịch của , cầm chặt, “Đừng sợ! Cục cưng vẫn còn! Nó vẫn còn!” Nhìn tay khác của trượt xuống bụng mình, lớn tiếng an ủi.

      Sờ đến chỗ phần bụng hơi nhô lên, Úc Tử Duyệt mới an tâm, “Vẫn còn…. Cục cưng vẫn còn…..” cười, kích động , nước mắt long lanh theo khóe mắt chảy xuống, bộ dáng của khiến cho người ta càng đau lòng hơn.

      “Vần còn, luôn như thế, cho đến khi bình an ra đời. Chỉ là động thai, sau này phải chú ý!” Lăng Bắc Hàn nắm tay , tay khác sờ lên khuôn mặt , ngón trỏ cuộn lại, nhàng gạt nước mắt của , dịu dàng .

      Úc Tử Duyệt đặt tay lên bụng, “Mới vừa rồi em sợ muốn chết.... ô....” nức nở , dọa chết mà, đứa bé này trông đợi rất cực khổ, nếu như lại có sơ xuất gì, nhất định hận chết mình!

      “Đừng khóc, mau ngủ , ở lại đây trông chừng em!” Lăng Bắc Hàn nhìn , dịu dàng .

      ***

      “Đừng mà.... ưm....” chiếc giường lớn, khí mập mờ, nửa người của Lục Khải Lâm gần như bị cởi sạch, tay của Lăng Bắc Diệp đặt lên bên mềm mại, tay dò xuống hạ thân của , nhàng trượt vào trong, môi mỏng kiên nhẫn hôn lên bụng .

      dám làm quá nhanh, chỉ sợ chịu được....…

      “A…. Đừng! Cút! Tránh ra!” Cảm giác được vật lạ chen vào nơi đó, Lục Khải Lâm như nổi điên, la hoảng lên, tay giãy ra, cả người giống như hóa điên, đấm đá Lăng Bắc Diệp ngừng.

      “Khải Lâm?” Lăng Bắc Diệp thất bại ngồi dậy, nhìn Lục Khải Lâm như bị điên, hét lớn.

      “Đừng đụng vào tôi! ! tránh ra!” Đôi tay bắt được tay Lăng Bắc Diệp, ngừng cào loạn lên tay Lăng Bắc Diệp, từng mảng da bị cào rách, máu đỏ chảy ra, Lục Khải Lâm nhìn bộ dáng như bị điên của , vừa giận vừa thương!

      “Lục Khải Lâm! là A Diệp của em đây! phải kẻ lang thang cưỡng hiếp em! Em có nghe ?” Hai tay đè bả vai lại, nhìn vào gương mặt hoảng sợ đầy nước mắt của , hét lớn.

      “Ô.... !”Lục Khải Lâm ra sức đẩy tay ra, cơ thể trượt xuống giường, hai chân trần trụi, lảo đảo chạy đến góc tường, phần lưng chạy dọc xuống vách tường, cả người co rúc lại trong góc, hai tay ôm gối, gương mặt hoảng sợ nhìn ....

      Nhìn Lục Khải Lâm đáng thương như vậy, gương mặt hoảng sợ, ôm đầu gối co ro ngồi đó, lòng Lăng Bắc Diệp đau như dao cắt, lại tức giận bới bới tóc. Đau lòn nhìn …. Rốt cuộc, phải đến lúc nào mới có thể khỏi hẳn?

      Lục Khải Lâm chìm trong tâm trạng khủng hoảng, ngồi dưới đất, ôm hai đầu gối, toàn thân run rẩy. Giờ phút này, giống như trở lại sáu năm trước, trở lại ký túc xá, cứ như thế, co rúc trong góc tường phòng tắm, bất lực ôm hai đầu gối…..

      Lăng Bắc Diệp xử lý xong vết thương mu bàn tay, trở lại phòng ngủ, thấy vẫn còn ro rúc ở đó, nhàng bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt , “Đừng sợ, là A Diệp....bé ngốc Khải Lâm....” Bàn tay nhàng xoa đầu , nên gấp như vậy, giờ phút này, hận mình đến chết!

      Bác sĩ tâm lý , vết thương trong lòng vô cùng nghiêm trọng, muốn trị liệu cần phải có quá trình, thể nôn nóng được.

      Cảm nhận được cái đụng chạm của , thoạt đầu Lục Khải Lâm ngẩn ra, sau đó vội giơ tay lên, hai tròng mắt trống rỗng dần có thần thái, “A Diệp....” nhìn , ngập ngừng mở miệng. Những sợi tóc tán loạn được Lăng Bắc Diệp vén lên, bàn tay to của phủ lên mặt , “Ngủ , chạm vào em, đảm bảo!” nhìn về phía , ôn nhu cười .

      Sau đó đứng dậy, ôm lên, Lục Khải Lâm giãy dụa kịch liệt nữa, để ôm lên giường.

      “A Diệp....em….. vừa rồi có phải....làm bị thương?” Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Lục Khải Lâm nhìn từng vết thương được dán băng mu bàn tay , kích động hỏi.

      sao, bị cào rách da thôi!” Lăng Bắc Diệp dịu dàng , rướn người lên, tắt đèn.

      Lục Khải Lâm sợ hãi nhào vào ngực , lòng đầy áy náy, “Xin lỗi! Em…. Em có cách nào khống chế mình được....” mình hận mình thể tìm được lối ra, luôn làm tổn thương ? Trong lòng càng thêm áy náy, Lục Khải Lâm sao lại có thể để người đàn ông vì mình mà chịu uất ức lớn như vậy!

      bậy cái gì đấy?” Bàn tay đặt ở gáy , Lăng Bắc Diệp giọng . Trong lòng khó tránh khỏi đau lòng, người ở trong lòng, lại thể đụng.... nhưng mà so với nỗi sợ của , cảm thấy chút nhẫn nại này, cũng tính là gì!

      Ba năm còn có thể nhịn được kia mà....

      Đối với , nỗi đau khi nghĩ Lục Khải Lâm thương mình, lớn hơn rất nhiều so với việc thể đụng
      vào ! giờ, biết mình, thấy mãn nguyện!

      "Nhưng .... thấy khó chịu sao?”Trong bóng tối, Lục Khải Lâm thẹn thùng giọng.

      “Tắm nước lạnh vậy…” hạ lửa.

      “nhưng mà, em thấy sách có , làm vậy tốt cho đàn ông… ….”

      thế nào?”

      … ED…”

      “ED là gì?”

      “Chính là… Bệnh… liệt …. dương….”

      “…” Lời của khiến nín thinh, đành phải cười khổ, “ sao cả, cùng lắm làm hòa thượng cả đời!” Lăng Bắc Diệp khổ sở .

      “Đừng mà!” Lục Khải Lâm vội phản bác, cánh tay bé trượt xuống.

      “Em… ơ…” chẳng thể nghĩ tới, lại chủ động cầm vật đó của , hơn nữa, đáng chết, ngờ lại vụng về chuyện động!

      “Khải Lâm! , học được ở đâu?” Vấn đề này đối với Lăng Bắc Diệp mà hết sức quan trọng! Người luôn lạnh nhạt như , có thể biết được mấy chuyện thế này hay sao?

      “Đọc được từ… tạp chí… để em giúp …” Lục Khải Lâm ngập ngừng, xấu hổ mở miệng. ra , cũng cố gắng phối hợp với việc trị liệu, cũng nhìn rất nhiều thứ về mặt này sách, để xóa bỏ nỗi sợ hãi trong lòng…

      “…Ưm…” Chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc của người đàn ông vang lên trong bóng tối…

      ***

      “Cố Diệc Thần! Cậu buông tay ra cho tôi! Chuyện của tôi, cần cậu quan tâm!” Lăng Bắc Sam bị Cố Diệc Thần kéo ra khỏi quán rượu, động tác của có chút thô lỗ, còn rất dùng sức, khiến cho cánh tay của Lăng Bắc Sam đỏ lên!

      Cố Diệc Thần thèm nghe , thô lỗ kéo , hướng về phía chiếc xe Jeep của mình, mở cửa xe, ôm đẩy vào.

      “Cố Diệc Thần! Cậu điên rồi hả?” Lăng Bắc Sam tức giận quát, lúc này. Cố Diệc Thần cũng lên xe, lời, khởi động xe. Tối nay và mấy chị em hẹn nhau đến quán rượu nghe nhạc Rock’n roll, ai ngờ đột nhiên xuất nổi điên lên kéo ra ngoài!

      với cậu đấy! nghe thấy à?” Quay đầu, nhìn gò má tuấn của , Lăng Bắc Sam tức giận quát. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bị vẻ lạnh lùng quyết đoán sườn mặt dọa cho sợ hãi.

      “Lăng Bắc Sam! Chị câm miệng lại cho tôi!” Ngay khi còn sững sờ. Cố Diệc Thần quay đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt phách lối của , lạnh lùng . Còn dám chạy uống rượu? Cùng tên đàn ông khác nhiệt tình nhảy nhót? Người bị điên là !

      Lăng Bắc Sam bị lời của Cố Diệc Thần làm cho sửng sốt, từ lúc nào mà Cố Diệc Thần dám lớn tiếng quát mắng như thế?

      “Cậu kéo tôi ra ngoài đây làm gì?” hạ giọng hỏi, lấy gương trang điểm ra khỏi túi, sửa lại mái tóc bị rối chút.

      Cố Diệc Thần khởi động xe Jeep chạy thẳng đường, thẳng đến vùng núi ở Thủ Đô, lời, cũng trả lời vấn đề của Lăng Bắc Sam. Cố Diệc Thần chỉnh trang xong, mới phát bọn họ con đường lộ dưới núi.

      “Cố Diệc Thần! Hơn nửa đêm cậu lên cơn điên cái gì thế? Tới nơi này làm gì?” Lăng Bắc Sam tức giận mắng.

      với cậu đấy!” Thấy lời nào, lại quát.

      “Cậu điên rồi à.. Ưm…” đột nhiên dừng xe, giữ chặt đầu hôn tới tấp! Cố Diệc Thần nổi điên hôn , mang theo chút dịu dàng, càng giống như là trừng phạt!

      “Ưm…” Rốt cuộc Cố Diệc Thần cũng buông ra, nhìn Lăng Bắc Sam sửng sốt, con ngươi sắc bén như nhìn con mồi, nhìn chằm chằm, “Gả cho tôi!” Bá đạo mở miệng, thanh ngắn gọn dứt khoát.

      Đầu óc Lăng Bắc Sam ong ong, lúc này, đại não giống như bị nổ tung, thể tin được mà nhìn Cố Diệc Thần.

      “Cậu.. cậu bị phát điên cái gì thế? Tôi là vợ chưa cưới của Lục Khải Chính!”

      Cố Diệc Thần lại dùng lượng cao hơn rống lại, “Hai người từ hôn rồi! Lăng Bắc Sam, tôi thích chị!” Đôi tay của Cố Diệc Thần giữ chặt vai , nhìn chằm chằm, trong lòng ê ẩm khó chịu.

      Những lời này, vốn nên từ ba năm trước, từ bộ đội trở về, lại đính hôn với Lục Khải Chính!

      Lăng Bắc Sam, gương mặt thoáng vẻ cười nhạo nhìn , “Tôi biết là cậu thích tôi, tôi sớm biết rồi, nhưng tôi thích cậu! Tôi chỉ coi cậu như đứa em vậng lệnh nghe lời tôi!” Lăng Bắc Sam giễu cợt với .

      Nhìn gương mặt bi thương của Cố Diệc Thần, đột nhiên cảm thấy mình rất quá đáng… nhưng vẫn mở cửa xe, nhảy xuống xe…

      Trong khoang xe vô cùng yên lặng, Cố Diệc Thần cứ mãi thất thần, rất lâu sau đó, mới hoàn hồn, sau đó nhìn vào kính chiếu hậu bên trong xe, cười cười, nụ cười này, đau khổ mà chua xót… ra sớm biết thích

      Mới vừa rồi, như bị tát cái!

      Quay đầu lại lái xe đuổi theo bóng dánh của , đến chỗ lưng chừng núi, nhìn thấy , nhảy xuống xe, kéo lên xe.

      “Tự mình tôi có thể về!” Lăng Bắc Sam quật cường .

      “Nếu sợ tôi ở nơi hoang dã này cưỡng hiếp chị, cứ phản kháng thử xem!” Cố Diệc Thần lạnh lùng , sau đó khiêng lên, ném vào ghế sau.

      lúc sau, Cố Diệc Thần lại đột ngột mở miệng, “Chị Sam, vừa rồi chỉ đùa với chị thôi…”
      Last edited: 15/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :