1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 215: Lăng Bắc Hàn khỏa thân.
      Editor: TieuKhang

      Mặc dù có chút là cố tình gây , xong rồi thôi, nên vì chuyện như vậy mà giận dỗi khổ sở.Nhưng vẫn cách nào khống chế được tâm tình của mình, kích động ra những lời như vậy. Lúc này ngồi trong bồn tắm, mới bắt đầu suy nghĩ lại hành vi vừa rồi của mình.

      Úc Tử Duyệt, mày là người vợ lính, mày nên cảm thông với mới phải.

      Ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm, ngừng tự an ủi mình, ngừng khuyên nhủ chính mình. Cũng khỏi nghĩ tới người vợ lính khác mình từng phỏng vấn, chồng ấy hi sinh, suốt năm suốt tháng thể trở về nhà được nữa, so sánh với ấy, may mắn hơn rất nhiều.

      Chỉ là cần có thời gian để làm quen.Thời gian gả cho Lăng Bắc Hàn càng nhiều, càng gặp phải nhiều chuyện như thế này, vì vậy, cần phải nỗ lực để thích ứng.

      "Úc Tử Duyệt, mày có thể làm được, mày có gì là thể chịu đựng được đâu!" lẩm bẩm tự . Sau đó, nhớ tới việc có thể mình mang thai, nhàng nằm xuống, bàn tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

      Lăng Bắc Hàn gọi điện thoại cho rất nhiều lần, nhưng vẫn tắt máy.Nằm giường, cả đêm thể chợp mắt, trong lòng tràn đầy áy náy với . Cầm điện thoại di động nên, soạn tin nhắn: Vợ thương , đừng giận mà, biết lỗi rồi. Tự phạt mình trồng cây chuối giờ có được ?Đừng giận nữa, nổi giận tốt cho con đâu. em!

      Hia chữ cuối cùng được in đậm, bôi đỏ, còn gạch chân nữa.Cuối cùng, lòng nhảy lên cái, bấm nút gửi tin nhắn .

      Nằm giường, nghĩ đến việc bọn họ sắp có đứa con dễ thương, Lăng Bắc Hàn liền bật cười, cảm xúc ấm áp mạnh mẽ xông vào tim , bao phủ toàn bộ cõi lòng . rất biết ơn Úc Tử Duyệt, biết ơn ấy , thấu hiểu cho , chăm sóc , để cho cũng được hưởng thứ hạnh phúc ấm áp như bao người bình thường khác.

      Úc Tử Duyệt trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường, cuối cùng vẫn mềm lòng mở di động lên, liền lập tức thấy tin nhắn đập ngay vào mắt.

      Vừa đọc xong tin nhắn Lăng Bắc Hàn gửi tới, bao nhiêu tức giận đối với trong nháy mắt tan hết, thậm chí còn thiếu chút nữa bật cười, 'vợ '? Tên lính thối này, dám gọi nàng là vợ cơ đấy?Úc Tử Duyệt thở phì phò nằm giường, khóe miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.

      Rất nhanh sau đó cũng trả lời lại cho : Chồng già, phạt trồng cây chuối hai giờ. Nhớ đó, hai giờ! Em ngủ đây, đừng gửi tin nhắn đến nữa.

      Thái độ rất cứng rắn kiên quyết, rất lạnh lùng, trong lòng cũng vô cùng đắc ý. gọi mình là vợ , hẳn là cho rằng tuổi của mình còn , vậy mình chắc chắn phải đả thương chút, gọi là chồng già.

      Hạn phúc nhắm mắt lại, tưởng tượng đến vẻ mặt hoặc tức giận hoặc bật cười của Lăng Bắc Hàn lúc đọc được tin này, liền cảm thấy buồn cười, tay tự chủ phủ lên bụng, nhàng vuốt ve, trong đầu cũng ngừng hình dung ra hình dạng của con.

      "Tiếu Dĩnh..." Lăng Chí Tiêu ngồi ở đầu giường đọc sách, nghe thấy có tiếng động truyền tới từ phía cửa phòng tắm, biết là bà Tiếu Dĩnh tắm xong ra cửa, lên tiếng gọi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà Tiếu Dĩnh mặc chiếc váy ngủ bằng vải voan mỏng màu đen, lời liền im bặt.

      Da thịt trắng noãn, nụ hoa ngực như như dưới lớp voan mỏng màu đen, dưới bụng của Lăng Chí Tiêu liền căng trướng, yết hầu cũng tự chủ được mà lăn lộn.

      Tiếu Dĩnh nhìn hai tròng mắt phun lửa của Lăng Chí Tiêu, trong lòng xấu hổ, nhưng vẫn làm bộ tự nhiên tới bàn trang điểm ngồi xuống, thoa kem dưỡng da lên khắp thân thể.

      "Khụ..." Lăng Chí Tiêu hoàn hồn, tới sau lưng bà, cầm lấy lọ kem dưỡng, nặn ra lòng bàn tay, xoa loạn lên vùng da phía sau lưng bà.

      "Ưm...." Cảm giác từ sau lưng truyền tới khiến Tiếu Dĩnh tự chủ được mà khẽ rên .

      "Bắc Hàn có ở nhà, Tử Duyệt nhất định rất đơn, tủi thân, bà là người làm mẹ, nên bớt chút thời gian trò chuyện cùng nó, còn công việc ở công ty nên giao lại cho cấp dưới xử lý." Lăng Chí Tiêu vừa xoa kem dưỡng da lên lưng bà, vừa .

      "Lăng Chí Tiêu, tôi có bỏ mặc con bé sao?" Lời giáo huấn của ông khiến bà thấy khó chịu, liền tức giận phản bác. Thân người hơi giãy giụa, muốn tránh bàn tay của ông. Hai tay Lăng Chí Tiêu liền túm lấy bả vai của bà, cúi đầu, "Được rồi mà, tức giận cái gì chứ?" Ông vừa hôn lên tai bà, vừa trầm giọng .

      Người phụ nữ này, tính tình càng ngày càng thất thường, nổi nóng là liền nổi nóng, giống như trước kia, vui buồn bao giờ để lộ ra, khiến cho ông cảm thấy khó nắm bắt.

      "Ông nghĩ rằng tôi vẫn còn ức hiếp Duyeẹt Duyệt sao? Lăng Chí Tiêu, Tiếu Dĩnh tôi.... Ưm....." Tiếu Dĩnh ngước đầu nhìn chằm chằm Lăng Chí Tiêu, chua xót phản bác, lời còn chưa hết Lăng Bắc Tiêu chặn môi bà lại...

      Ông nào có tin tưởng bà gì đâu, chỉ là nhắc nhở bà chút thôi mà, vậy mà bà kích động như vậy rồi.Lăng Chí Tiêu nghĩ nhất định mình phải dạy dỗ lại bà mới được.Đêm tối.động lòng, triền miên.

      ***

      Ngày hôm sau cũng chính là thứ bảy, mới sáng sớm Úc Tử Duyệt bị Tiếu Dĩnh đưa đến bệnh viện. Bởi vì thời gian rất ngắn, siêu thể cho ra được kết quả, chỉ có thể kiểm tra thông qua lượng HCG mới có thể cho kết quả chính xác là có mang thai hay . Mà kiểm tra HCG máu trong bệnh viện so với kiểm tra HCG nước tiểu truyền thống lại càng chính xác hơn, tỉ lệ sai lệch hơn, hơn nữa còn có thể xác định được thời gian.

      Chỉ chốc lát sau liền có kết quả, chứng thực Úc Tử Duyệt quả mang thai.

      Úc Tử Duyệt kích động đến suýt chút nữa khóc lên, vội vã gọi điện cho Lăng Bắc Hàn, nhưng lại có người bắt máy, nghĩ rằng có thề giờ này ở sân huấn luyện, trong lòng lại chua xót. Lúc này, thực rất muốn được chia sẻ niềm vui này với , mặc dù tối qua cũng rồi.

      "Duyệt Duyệt, mau gọi điện thoại cho ba mẹ con biết . bọn họ vẫn còn chưa biết....." Ngồi trong xe, Tiếu Dĩnh hòa nhà cười với Úc Tử Duyệt.

      "Vâng."Được bà nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới cha mẹ mình, trong lòng Úc Tử Duyệt ngừng thầm mắng mình là đứa con bất hiếu.

      Lập tức, liền lấy điện thoại ra gọi cho họ.Hai vợ chồng nhà họ Úc vừa nghe sắp có cháu ngoại, kích động vô cùng, còn hai ngày nữa tới thăm .

      "Ba mẹ con còn kích động hơn cả con nữa." Sau khi cúp điện thoại, hai mắt Úc Tử Duyệt ngấn nước, quay qua với Tiếu Dĩnh.

      "Đừng khóc, đừng khóc, phải vui chứ...." Thấy Úc Tử Duyệt gần như sắp khóc, Tiếu Dĩnh liền an ủi .

      "Mẹ, mẹ biết đấy thôi. Trước đó, bác sĩ là bạn học với Lăng Bắc Hàn lừa con, con thể mang thai, con....." Úc Tử Duyệt ủy khuất, chua xót trong lòng, nghẹn ngào với Tiếu Dĩnh, nước mắt cũng ngừng rơi xuống.

      Tioeeus Dĩnh cau mày nhìn Úc Tử Duyệt khóc rất vô cùng thương tâm, suy nghĩ đến lời của , ngay khi nhắc đến cái tên Chu Nhiên, bà liền hiểu được đến chuyện gì. "Được rồi, đừng khóc, phụ nữ có thai phải luôn chú ý đến tâm tình của mình, nên quá buồn quá vui....." Tiếu Dĩnh cứng ngắc an ủi , cầm khăn lau mặt cho .

      Dần dần Úc Tử Duyệt cũng phát ra mình lại mất khống chế trước mặt mẹ chồng, ngượng ngùng cầm khăn giấy tự mình lau nước mắt, "Mẹ, con biết được mình mang thai, vì quá kích động, cho nên....." Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, Úc Tử Duyệt với Tiếu Dĩnh.

      "Con đó, quá đơn thuần, nên mới bị người ta gạt. Đàn bà mơ ước trở thành người phụ nữ của Bắc hàn rất nhiều, lúc hai con mới ly hôn, cũng có rất nhiều tìm đến cửa...." Tiếu Dĩnh cười khổ , "Đây phải là muốn chứng minh gì trước mặt con..., nhưng sau này, gặp phải những người phụ nữ như vậy cần phải đề phòng. Có điều con phải tin tưởng nhân cách của Bắc Hàn, nó nhất định dây dưa với những người phụ nữ khác. Đàn ông nhà họ Lăng ta đều mang trong mình ý thức của người đàn ông mẫu mực."Tiếu Dĩnh còn thêm với Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt cười khổ gật đầu, biết mẹ chồng mình phải chỉ che chở cho Lăng Bắc Hàn mà còn muốn nhắc nhở mình.

      Về đến nhà, sau khi bà nội nghe được tin Úc Tử Duyệt mang thai, vẫn có gì là kích động, gương mặt bình tĩnh như thường, nhưng lồng ngực lại nhấp nhô lên xuống liên tục. Lăng Chí Tiêu biểu cũng giống bà cụ, ngoài mặt chỉ khẽ cười, nhưng trong lòng lại kích động đến muốn hét lớn lên ăn mừng.

      Người nhà họ Lăng đều là những người thâm sâu.

      Trong lúc chuyện phiếm, Tiếu Dĩnh còn mang những tấm ảnh hồi bé của Lăng Bắc Hàn ra, "Đây chính Bắc hàn hồi bé...." Tiếu Dĩnh từ ái vừa cười vừa , Úc Tử Duyệt cũng vội lật xem ảnh .

      "Ha ha.... là đáng .... Quần áo cũng mặc sao ạ?"Nhìn đứa trẻ sơ sinh trần truồng trong ảnh, Úc Tử Duyệt kích động . Đứa trẻ sơ sinh trong ảnh này chính là Lăng Bắc Hàn lúc còn bé sao?

      "Đúng vậy....." Tiếu Dĩnh ngồi bên cạnh cũng vui vẻ cười, bà nội ngồi bên uống trà cũng khống chế được mà cười lên.

      "Tấm này, là đẹp trai nha.Còn như vậy cũng chịu cười?" Nhìn tấm ảnh lúc bốn, năm tuổi của Lăng Bắc Hàn, dabngs vẻ lạnh lùng, nhếch môi cười lấy cái, Úc Tử Duyệt lại kích động hô lên.

      "Thằng nhóc này khi còn bé như vậy rồi, chẳng chịu cười, chỉ thích mấy thứ đồ chơi như súng, dao thôi." Tiếu Dĩnh bên cạnh cười .

      "Thằng nhóc thối đó khi còn bé cũng rất nghịch ngợm, thường hay đánh nhau với thằng nhóc Khải Chính, còn dùng lửa đốt mông của Khải Chính nữa." Bà cụ lúc nào cũng lên tiếng tham gia, trong giọng còn mang theo vẻ chiều.

      Thời gian thoáng qua, trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ Lăng Bắc Hàn cũng sắp trở thành ba rồi.

      "Ha ha.... đúng là....." Úc Tử Duyệt vừa cười vừa , trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại biểu của Lăng Bắc hàn khi còn bé. Chợt lúc này chuông điện thoại vang lên, là Lăng Bắc hàn gọi về, vội vàng cầm điện thoại lên ra ngoài sân, nhấn nút nhận.

      "Kết quả thế nào?"Lăng Bắc Hàn có chút khẩn trương hỏi.

      "Xác định đúng là em có thai rồi.Nhưng thời gian chính bao lâu chưa xác định được.Bây giờ mới rảnh à?"Ánh mặt trời sau trưa rất ấm áp. Úc Tử Duyệt đưa tay vuốt ve bụng mình, đắm mình dưới ánh mặt trời, hạnh phúc vừa cười vừa .

      Nghe tin mang thai, Lăng Bắc Hàn vô cùng kích động: "Mới trở về từ trường bắn...." Lời cứng ngắc vừa mới ra khỏi miệng liền im bặt, biết nên gì vào lúc này nữa.

      Tên đàn ông đáng ghét, kích động chút nào sao? Úc tử Duyệt giận dỗi trong lòng: "Mẹ vừa cho em xem những tấm ảnh chụp lúc của , đều là khỏ thân nha, hơn nữa còn lộ ra toàn bộ, ha ha...." Úc Tử Duyệt cười đùa .

      Lời của khiến hai gò má của Lăng Bắc Hàn ửng đỏ, nghĩ rằng sống với người nhà rất tốt, xấu hổ với cũng thoáng tan rất nhiều.

      "Ảnh còn bé của em cũng xem qua rồi..."

      "hả? Lúc nào Mẹ em cho xem lúc nào?" Nghe Lăng Bắc Hàn xem qua ảnh của mình, Úc Tử Duyệt có chút nóng nảy, mặt đỏ lên, hồi nhìn rất bầu bĩnh... Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, lại cảm thấy như Lăng Bắc Hàn dối , " chưa hề xem qua, đúng ?"

      Chỉ nghe Lăng Bắc Hàn bật cười thành tiếng, Hai người hàn huyên lúc lâu mới lưu luyến cúp điện thoại.Úc Tử Duyệt vừa định bước vào nhà, lại có cuộc điện thoại gọi tới, là của Nhan Tịch.

    2. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 216: Kiếp nạn.
      Editor: TieuKhang

      Nhan Tịch vừa mới tới Thủ đô, Úc Tử Duyệt hiểu tại sao lại đột nhiên trở về, tới gặp mới biết thuê căn nhà dưới tầng ngầm, lạnh lẽo, ẩm ướt.

      Nhan Tịch lúc này ngồi bên bàn viết gì đó, mái tóc ngắn gọn gàng, mặc rất thoải mái với chiếc áo len dày cổ tròn cùng chiếc quần bút chì bó sát, chân đôi dép bông trong nhà. Úc Tử Duyệt thầm thở dài trong lòng, nhìn lúc lâu, lại nhìn bốn phía căn nhà của , "Sao chị lại sớm cho em biết? Em giúp chị tìm được căn phòng tốt hơn. Chị vốn sợ lạnh, bây giờ lại ở nơi u ẩm ướt, quanh năm có ánh sáng mặt trời thế này, thân thể sao chịu được..." Úc Tử Duyệt mở miệng, trách móc Nhan Tịch.

      hình như lại gầy rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn mang vẻ cười cười: "Duyệt Duyệt, chị ở đây rất tốt, cũng chưa có ý định nán lại bao lâu, cũng có thể nhanh chóng rời thôi." Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt vừa cười vừa .

      chỉ đợi đáp án thôi, sau khi nhận được đáp án của Lục Khải Chính, rời . biết, trở lại Thủ đô rồi, muốn hỏi ràng....

      "Chị về Thủ đô làm gì thế? Nhan Tịch, rốt cuộc chị làm sao vậy? Tìm kiếm Lục Khải Chính sao? Bây giờ ta là tội phạm bị truy nã đấy.... Chị cho em biết, chị vẫn còn ta, đúng ?"Úc Tử Duyệt tiến tới, ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Tịch, kích động hỏi.Rốt cuộc hỏi ra cái vấn đề vẫn luôn dám hỏi. lo lắng Nhan Tịch thực Lục Khải Chính, kẻ tù tội như ta.

      Nhìn vẻ lo lắng mặt Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch khỏi hổ thẹn, cười cười: "Chị chỉ là muốn tới thăm em chút thôi.... Chị đối với Lục Khải Chính có thể có cảm giác gì được chứ? ta sao? có khả năng..." Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, vừa cười vừa .

      Trái tim đau đớn như bị đao lăng trì, biết nằm vùng, nhưng lại biết suy đến cùng Lục Khải Chính coi là gì, chỉ biết, đêm đó, dường như rất đau khổ, áp lực trong lòng rất lớn, dẫn uống rượu, với rất nhiều điều hiểu được, sau đó, chuyện nên phát sinh, chuyện nên phát sinh đều xảy ra cả.

      Trước đây, mơ hồ cảm nhận được dường như có chút , nhưng cái tin nhắn đó lại cho biết, chỉ là công cụ để giải tỏa áp lực, cần con của bọn họ, từ hôn với Lăng Bắc Sam đều chỉ vì muốn liên lụy tới nhà họ Lăng...

      chỉ muốn nhanh chóng tìm được đáp án, cho mình lời giải thích.Bởi vậy cho nên, khi biết về tới Thủ đô, vội tìm tới ngay.Nhưng biết được nên đâu tìm , cũng biết tìm lúc này rất nguy hiểm.

      càng sợ kết quả nhận được là, cũng có cảm tình với , nhưng chỉ là trong lúc nhất thời, khi mà áp lực đè nặng nên vai, khiến cần chỗ dựa, đến cuối cùng, người vẫn là Lăng Bắc Sam. Càng sợ, càng cảm thấy điều này là ...

      "Chị cũng biết là có khả năng, bởi vậy, chị Nhan, chị đừng nhớ đến ta nữa... Thôi được rồi, nữa, chị Nhan, em có thai rồi..." Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, vừa cười vừa , ngồi xuống mép giường của , giơ tay phủ lên bụng mình, nhìn vẻ mặt phức tạp của Nhan Tịch, nhớ tới mới sảy thai liền cảm thấy giận chính mình, "Chị Nhan, em xin lỗi...."

      "Duyệt Duyệt, chị sao. Chuyện qua lâu như vậy rồi, chị trở lại bình thường rồi." Nhan Tihcj hiểu ý Úc Tử Duyệt, vội với , "Em phải biết chăm sóc bản thân tốt, ba tháng đầu mang thai rất quan trọng, cũng rất dễ sảy thai, em nhất định phải chú ý." Nhan Tịch nhìn , dịu dàng .

      "Vâng, em cẩn thận. Chị Nhan, còn sớm nữa, chị em mình ăn nhé?" Úc Tử Duyệt nhìn đồng hồ, với Nhan Tịch. Nhan Tịch vốn muốn cự tuyệt, nhưng cảm thấy có chút nhức đầu, chắc là do ở trong nhà quá lâu, nên đồng ý với Úc Tử Duyệt, thay quần áo rồi cùng ra ngoài.

      ***

      Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch đến quán cháo trước nhà, muốn ăn những đồ ăn kích thích khẩu vị, chỉ chọn những món thanh đạm, còn hỏi người bán hàng, phụ nữ có thai có thể ăn được cái này hay , có thể ăn cái kia được .

      Cũng may, những món ăn ở quán cháo đều rất thanh đạm.

      Nhìn Úc Tử Duyệt để ý như vậy, Nhan Tịch có cảm giác những lo lắng của mình vừa rồi có chút dư thừa.

      "Chị Nhan, măng non có rất nhiều chất dinh dưỡng, chị ăn nhiều chút ." Thấy Nhan Tịch ăn nhiều lắm, Úc Tử Duyệt liền với .

      "Duyệt Duyệt, chị biết rồi, đừng để ý đến chị, em mới là người phải ăn nhiều đấy, cũng đừng giảm cân nữa..." Nhan Tịch cảm thấy bây giờ Úc Tử Duyệt như chị của vậy, có chút xấu hổ.

      "Em có giảm cân đâu. Phỏng chừng chỉ mấy tháng nữa, chắc chắn chị thấy em trở thành bà mập ú. Aizzz, làm phụ nữ dễ dàng, nhưng cũng rất hạnh phúc..." Úc Tử Duyệt còn thêm.

      "Đúng vậy. Cả em và trung úy Lăng đều phải hạnh phúc, phải sống tốt đấy. Đứa này cũng đứa trẻ hạnh phúc...." bất hạnh giống đứa con của , bị chính người mẹ này vứt bỏ. Đôi khi Nhan Tịch cảm thấy mình mâu thuẫn, ràng ban đầu muốn có đứa con này, nhưng sau khi thực mất lại rất vô cùng đau đớn.

      Đứa con đó nhất định là tức giận vì cần nó nên mới bỏ , cũng do cả bị chính ba nguyền rủa.

      Trái lại với đứa con của Úc Tử Duyệt, con của rất đáng thương.

      Nỗi chua xót dâng đầy trong lòng, Nhan Tịch thầm nghĩ, cũng cố gắng kìm nén tâm trạng của mình.

      Sau khi hai người ăn cơm xong, Nhan Tịch gọi tài xế nhà họ Lăng đến đón , rồi kéo Nhan Tịch tản bộ vỉa hè, hai người vừa vừa chuyện phiếm.

      "Két..."

      "A....."

      "Duyệt Duyệt, cẩn thận!"

      cơn gió lơn chợt quét qua, tiếng phanh gấp vang lên sắc nhọn, chiếc xe ô tô màu đen có rèm che suýt chút nữa đam phải Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch phản ứng nhanh liền kéo lùi lại, dùng chính thân thể mình để che chở cho . cả cơ thể lảo đảo, hỗn loạn ngã xuống mặt đường.

      "Chị Nhan...." Úc Tử Duyệt vội tiến tới, định nâng Nhan Tịch dậy.

      "Rầm...!" Đúng lúc này, rèm cửa của xuống xe ô tô bị kéo ra, hai dáng người cao lớn màu đen bước từ xe xuống, "Các người muốn làm gì....?" Trời rất tối, Úc Tử Duyệt sao nhìn thấy được mặt mũi bọn họ, theo bản năng mà phòng vệ, quát lên hỏi.

      Nhan Tịch cố hết sức bò dậy, đầu gối rất đau, hai lòng bàn tay cũng bị trầy ra.

      "A...." Thân thể Nhan Tịch còn chưa đứng vững dậy liền cảm thấy cơ thể mình bị người thô lỗ kéo ; Úc Tử Duyệt bên cạnh cũng hét lên tiếng, "Duyệt Duyệt...." cũng bị gã đàn ông thân hình cao lớn lôi, , là ôm lên xe.

      "Chị Nhan..."

      "các người là ai...?" Úc Tử Duyệt bị ném lên xe, theo bản năng vòng tay che bụng mình, đến khi nhìn người đàn ông đeo kính râm ngồi trong xe có chút quen mắt liền kinh ngạc hỏi.

      "Duyệt Duyệt..." Lúc này Nhan Tịch cũng bị đẩy lên xe, thiếu chút nữa ngã lên người Úc Tử Duyệt, cũng may, hai người đều ở đây.

      "Vào trong..." gã đàn ông thô lỗ đẩy hai người, hai người lảo đảo ngã xuống ghế ngồi, mà cơ thể Úc Tử Duyệt bị rơi vào trong ngực người đàn ông.

      "Là Tư Đồ Ngạn, chị Nhan, mau báo cảnh sát...." Ngửi thấy mùi thuốc lá hiệu Lạc đà sộc vào trong mũi, Úc Tử Duyệt cuối cùng cũng nhớ ra gã đàn ông mang kính râm này là ai, nhưng Nhan Tịch còn chưa kịp hành động bị gã đàn ông khác túm tóc, ném vào ghế ngồi trong cùng.

      "Mèo con, vẫn còn nhớ sao...?" Tư Đồ Ngạn tháo cặp kính đen xuống, nhìn , tà mị .

      "Khốn kiếp, mau buông ra..." Úc Tử Duyệt ở trong lòng Tư Đồ Ngạn ngừng giãy dụa, tức giận quát.

      "Mau buông ấy ra...." Hai tay Nhan Tịch bị người đàn ông giữ lại, lắc lắc mái tóc ngắn hất ngọn tóc che mắt nhìn ra, nhìn thấy Tư Đồ Ngạn ôm Úc Tử Duyệt liền lập tức hét lớn.

      "Con đàn bà bị Lục chơi đùa rồi bỏ rơi cũng dám hô tô gọi sao?" Tư Đồ Ngạn liếc mắt nhìn Nhạn Tịch ở phía sau, ánh mắt cố ý đảo qua phần bụng dưới của , cười gian ác .

      "Bốp...." Lời của Tư Đồ Ngạn vừa dứt, gã đàn ông kìm kẹp Nhan Tịch liền vung tay lên, tát vào mặt Nhan Tịch cái, "A...." Nhan Tịch chưa từng chịu khổ như vậy, bị người cho tát, gương mặt đau rát, đầu óc ong ong, thiếu chút nữa ngất .

      "Chị Nhan... Súc sinh! Tư Đồ Ngạn, mày muốn làm gì? Mày là tội phạm bị truy nã, lại còn dám làm càn như thế..." Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch bị đánh, quay đầu trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn, lớn tiếng quát.

      "Tôi phạm bị truy nã? Ha ha... Nhóc con, phải đều tại chồng em sao?..." tay Tư Đồ Ngạn nâng cằm Úc Tử Duyệt lên, nhìn vừa cười vừa , trong con ngươi lên vẻ hung ác, tàn bạo. Gã vẫn luôn cho rằng chính Lăng Bắc Hàn hại mình, nhưng lại hoàn toàn hay biết, Lăng Bắc Hàn chỉ là ngụy trang, Lục Khải Chính mới là người nằm vùng thực .

      Tư Đồ Ngạn muốn báo thù sao? Lòng Úc tử Duyệt có chút khẩn trương, rất sợ dùng mình để trả thù .

      Ngay lúc Úc tử Duyệt định lên tiếng phản bác xe dừng lại, bị người của Tư Đồ Ngạn lôi xuống xe, còn Nhan Tịch cũng bị đưa xuống sau đó. vào ngõ u ám, xuyên qua cửa sau của hầm rượu, miệng của Úc tử Duyệt và Nhạn Tịch đều bị người bịt lại, cách nào hô lên được, hai người bị hai gã đàn ông kèm hai bên qua cửa sau hầm rượu, qua cầu thang lên tầng hai.

      "Lục, xem tôi đem người nào về này..."

      "A a... Ưm... Ưm..." Cánh cửa phòng rất nặng bị đá ra.Tư Đồ Ngạn tà mị cất giọng , từ trong phòng cũng truyền đến tiếng thở hổn hển của đàn bà.

      "A...." Nhan Tịch và Úc Tử Duyệt bị người đẩy mạnh vào trong phòng, người đàn bà trần truồng giường thấy có người đột nhiên vào liền hét lên tiếng. Sau đó, Nhan Tịch thấy ràng được cảnh tượng trong phòng, trái tim dường như ngừng đập.

      chiếc giường lộn xộn trong căn phòng tối tăm, Lục Khải Chính để trần nửa người , ôm người đàn bà trần truồng phía dưới, tuy nửa thân người bọn họ được ga trải giường che chắn, nhưng cũng nhận ra được, bọn họ làm gì...

      Úc Tử Duyệt theo bản năng quay đầu , mà Nhan Tịch sững sờ nhìn người đàn ông giường lâu ngày được gặp mặc áo vào bước xuống giường.

      Lục Khải Chính hờ hững liếc nhìn nửa bên mặt sưng vù của Nhan Tịch, rồi đảo mắt nhìn sang Úc Tử Duyệt bên cạnh. Lúc này, Tư Đồ Ngạn cười tà mị, tới phía , đồng thời ném cho điếu thuốc, Lục Khải Chính nhận lấy, động tác thành thạo mà ngông cuồng bật lửa đốt thuốc.

      Nhan Tịch nhìn thấy cái liếc mắt của Lục Khải Chính với , chỉ cảm thấy làn khói thuốc dày đặc khiến ho khan, hai mắt cay xè.

      "Đinh Đinh, đây chính là người phụ nữ mà Lục từng chơi đùa..." Tư Đồ Ngạn chỉ vào Nhan Tịch, đồng thời với người phụ nữ kia, sau đó đến bên cạnh Úc Tử Duyệt, "Mèo con, tên em là gì? Thằng chồng quân nhân của em đâu? Cáo mượn oai hùm dọa được người đâu...." Kéo Úc Tử Duyệt vào trong ngực, Tư Đồ Ngạn với Úc tử Duyệt, giọng điệu mỉa mai.

      Úc Tử Duyệt vung tay định tát lên mặt Tư Đồ Ngạn, lại bị ta dễ dàng tránh được, những thế còn thuận thế ôm ngang người lên, "Tôi dẫn con mèo này chơi chút..." Ôm Úc Tử Duyệt, Tư Đồ Ngạn với Lục Khải Chính tà mị .

      "Ông cháu ngài chậm rãi chơi đùa...." Người đàn bà kia .

      "Duyệt Duyệt..... Lục Khải Chính, đồ súc sinh...!" Nhan Tich vùng vẫy rống to, thân thể liền bị hai gã đàn ông bắt được, hướng về phía Lục Khải Chính hung tợn rống lên. nằm vùng thế nào? Đó chính là vợ của người bạn thân nhất của ta mà.

      Nhan Tịch phẫn hận trừng mắt nhìn Lục Khải Chính, ánh mắt sắc lạnh như dao, nhưng nhận ra, bản thân cũng cận lề nguy hiểm.

      Khóe miệng Lục Khải Chính vẫn giương cao, cười kiềm chế được, nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận của Nhan Tịch, rồi kéo Đinh Đinh rời , "Đem ta ra ngoài , hạng đàn bà tao chơi qua rồi, tao muốn nhìn thấy nữa..." Lục Khải Chính tuyệt tình .

      " Lục, Đừng thế, chớ nên làm phụ tâm ý của Tư Đồ...." Người đàn bà tên Đinh Đinh kéo kéo Lục Khải Chính, nhìn chằm chằm Nhan Tịch, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt, cất giọng .

      " Lục, Tư Đồ đưa ta về đây chắc chắn buông tha dễ dàng như vậy đâu...." Lúc này, trong hai gã đàn ông kia với Lục Khải Chính.

      Trái tim Lục Khải Chính co rút, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn Nhan Tịch, mà Nhan Tịch cũng nhìn lại , trong ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng. Lúc này ra tay cứu đâu. làm sao có thể chỉ vì mà đối chọi lại với những người này đây?

      Mặc dù biết có nỗi khổ tâm, nhưng trong lòng Nhan Tịch vẫn cảm thấy đau nhói, "... Lục Khải Chính, thể làm thế được, từng em mà..." Nhan Tịch đột nhiên hướng về phía rống to, lời của khiến Lục Khải Chính cả kinh.

      Hiểu ra ý của , trái tim lại co rút: "? Đinh Đinh, ta ...."

      "Ha ha... Lục vừa rồi ở giường cũng tôi đấy, con đĩ..."

      "Bốp...!" Đinh Đinh mỉa mai cười xong, tới, hung tợn tát Nhan Tịch cái, "Chuy Tử, Đại Nhất, mau xử ta ..." Sau khi tát Nhan Tịch, người đàn bà kia ra lệnh cho hai gã đàn ông.

      "Roẹt..."

      "... được đụng vào tao... Cút..." Cổ áo len người Nhan Tịch bị xé rách, làm hở ra bên vai, hét lớn, cũng phẫn hận nhìn Lục Khải Chính, biết, hẳn lúc này rất khổ sở.

      Lục Khải Chính xoay người, đến phía tủ quần áo, mở ra, nhân lúc đám người Đinh Đinh chú ý, lén bắn bọn chúng rồi bỏ chạy, trong lúc mặc quần áo, từng tiếng vải bị xé ra, hòa lẫn tiếng hét thảm thiết mà tuyệt vọng vang lên bên tai. Khẩu súng lục đặt ở bên, nhưng lại cách nào nổ súng ngay, giải quyết hết những người làm nhục trong nháy mắt được.

      Trong căn phòng khác, Úc Tử Duyệt cố hết sức vật lộn với Tư Đồ Ngạn, " được tới đây...." Trong tay cầm con dao gọt hoa quả, trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn gào lên.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 217: Giúp tôi chăm sóc ấy.

      Hai tay Úc Tử Duyệt nắm chặt chuôi dao gọt trái cây, mũi dao sắc bén nhắm thẳng Tư Đồ Ngạn áp sát mình, vẻ mặt hung dữ nhìn nụ cười nham hiểm mặt Tư Đồ Ngạn. Trong phòng rất tối, nhưng có thể cảm nhân được ràng nụ cười mặt mang theo cả nguy hiểm.

      Cố gắng giữ bình tĩnh, được sợ hãi tên Tư Đồ Ngạn này, nhưng vừa nghĩ tới trong bụng mình còn có đứa con , thể nào có chút sợ hãi, sợ mình làm tổn thương nó. Trong lòng đồng thời cũng lo lắng cho Nhan Tịch, chỉ hi vọng mau chóng có người tới cứu bọn họ. Trong đầu lại khỏi lên khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn, trái tim chua xót, biết, tại thể nào xuất ở đây được.

      Chỉ có thể dựa vào mình! Vừa nghĩ như vậy, càng nắm chắc chuôi dao, chút sợ hãi trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn, cũng chưa bao giờ cảm thấy gã đàn ông trước mặt này trở nên nguy hiểm như vậy.

      Tư Đồ Ngạn chút e sợ con dao tay , nụ cười nham hiểm khóe miệng càng sâu, càng lúc càng tiến lại gần Úc Tử Duyệt, thấy càng lúc càng lùi vào góc tường, điều này khiến cảm thấy vô cùng thú vị, cứ như dồn con mèo vào góc tường vậy.

      thể phủ nhận, trong lòng vẫn luôn nhớ thương, thích này, cho nên, tối nay, lúc vô tình nhìn thấy , lập tức nhận ra. vất vả mới tóm được , cơ hội khó có được này, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đây?

      Hơn nữa, Tư Đồ Ngạn cũng rất muốn báo thù Lăng Bắc Hàn.

      " được tới đây! Nếu tao giết mày!" Nhìn gã đàn ông nguy hiểm như quỷ dữ trước mặt, Úc Tử Duyệt kích động quát, hai tay càng ngừng khua loạn con dao gọt trái cây.

      "Mèo con đáng ..." Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Úc Tử Duyệt, Tư Đồ Ngạn cười , từng bước tiến tới áp sát .

      " chết !" Úc Tử Duyệt vung con dao, đâm thẳng tới Tư Đồ Ngạn.

      Tư Đồ Ngạn liền vươn tay, định bắt lấy cổ tay của Úc Tử Duyệt. Nhưng Úc Tử Duyệt lại nhanh nhẹn tránh thoát, lách qua Tư Đồ Ngạn, hướng phía cửa chạy ra...

      "Súc sinh! Khôn được đụng vào tao! Cút ngay! Cút.....!" Nhan Tịch ra sức vùng vẫy, quát um lên, quần áo người bị xé nát thành từng mảnh, đủ che thân. Nhìn quần áo người ngày càng ít, nỗi tuyệt vọng trong lòng dâng lên cắn nuốt .

      Lục Khải Chính, đứng cạnh tủ treo quần áo, là cảnh sát.... Nếu như giờ phút này chỉ là người xa lạ, chẳng lẽ cũng có thể thấy chết cứu sao? Đau lòng, tuyệt vọng tràn ngập trái tim , cho dù có gào hét đến tê tâm liệt phế, cũng cách nào có được cứu giúp của .

      khắc kia, cảm giác an toàn từng mang đến cho bị thực tàn khốc dần dần đánh nát, từng kỉ niệm trải qua cùng Lục Khải Chính, từng cảnh, từng cảnh lên ràng trong đầu .

      "Roẹt.....!"

      "! Cút ngay! Cút!" Chiếc quần bút chì bó sát bị gã đàn ông cầm dao rạch ra, từng mảnh quần bị kéo xuống, Nhan Tịch ra sức giãy dụa, vùng vẫy. tuyệt vọng nhìn Lục Khải Chính, nhưng giống như nhìn thấy , cứ như vậy, thờ ơ.

      "Này, làm nhanh lên. Lục chơi đùa đàn bà, cũng đến mức như vậy..." Người phụ nữ gọi là Đinh Đinh tiến tới, cầm dao găm trong tay, lưỡi dao sắc bén trượt xuống mép chiếc quần lót của Nhan Tịch, vừa giễu cợt .

      Động tác đeo đồng hồ của Lục Khải Chính chợt dừng lại, cõi lòng đau đớn đến chết lặng, người như mình được coi là đàn ông cái gì chứ?

      "Roẹt...." tiếng vải rách lại vang lên, Nhan Tịch thét lên chói tai, cảm giác được thân hình rắn chắc, thô ráp che chở lấy mình, giây ấy, toàn thân chợt căng cứng, cả thế giới dường như dừng lại ở khoảnh khắc đó, dừng lại ở hình ảnh đó.

      " Lục?" Đinh Đinh nhìn Lục Khải Chính chĩa súng vào bọn họ, sợ hãi cùng mê hoặc kêu lên.

      "Có biến!" Lục Khải Chính che chắn trước mặt Nhan Tịch cùng người đàn ông kia, thái dương nổi gân xanh, rống to, lúc này chợt bên ngoài cũng truyền tới tiếng động....

      Nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền tới, hai gã đàn ông liền lập tức đẩy Nhan Tịch ra, gã đàn ông làm chuyện bỉ ổi với Nhan Tịch vội vơ lấy quần, cầm súng chạy qua cửa sổ. Người phụ nữ Đinh Đinh kia lại chần chừ, khom người nhặt cây gậy dưới đất lên, rồi ngồi xổm xuống.....

      "Gậy gỗ cũng giống như vậy nhỉ?" Chỉ nghe Đinh Đinh cười giễu cợt , xong liền vung cây gậy, hướng vào giữa hai chân Nhan Tịch đâm vào.

      "Á....." Nhan Tịch thở thoi thóp đột nhiên kêu lên tiếng thê lương thảm thiết. Lục Khải Chính lúc này đứng ở trước cửa yểm trợ nhìn tình cảnh Nhan Tịch bi thảm như vậy, khống chế được nữa, "Đoàng, đoàng, đoàng....." nổ súng.

      " Lục.... mau...." Đinh Đinh sợ hãi tưởng rằng Lục Khải Chính nổ súng vào mình, nhưng lại cảm thấy thể nào. liền hướng về khuôn mặt dữ tợn của Lục Khải Chính ở phía cửa rống lớn. Lục Khải Chính chợt hoàn hồn, khôi phục lại lí trí, sải bước tới cửa sổ.

      Trong đau đớn sợ hãi, Nhan Tịch nhìn theo bóng lưng của , "Tôi hận ..." Tiếng thét vang lên từ đáy lòng, mang theo nỗi đau tê tâm liệt phế, mang theo nỗi tuyệt vọng vô cùng. Lục Khải Chính khẽ dừng lại, chính bản thân cũng chưa bao giờ hận mình như bây giờ. Cố nén nỗi đau trong lòng, cố nén ý muốn xoay người lại, ngay lúc cửa vào bị người đá văng ra, liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

      "Chị Nhan?" Nhìn thấy Nhan Tịch nằm sóng xoài mặt đất, thân thể gần như lõa lồ, giữa hai chân còn có... cây gậy, Úc Tử Duyệt đau lòng hét lên, cảnh sát cũng chạy vào sau , vội vàng tạo vòng bảo vệ, hai nữ cảnh sát tiến tới, kéo lấy ga giường, bọc lên người Nhan Tịch.

      "Mau đuổi theo!" Lăng Bắc Diệp chạy vọt vào, nhảy qua cửa sổ, hét lên với binh sĩ cấp dưới, cả đám người lần lượt nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

      "Chị Nhan.... Chị Nhan...." Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch nằm mặt đất nhúc nhích, ngừng khóc lớn gọi , khuôn mặt nhắn ướt đẫm nước mắt. Lúc này, nhân viên y tế vội vàng chạy vào, đưa Nhan Tịch lên băng ca.

      "Chị Nhan... Nhan Tịch? Chị đừng sợ, bây giờ chúng ta đến bệnh viện.... Hu..." Úc Tử Duyệt vội vã chạy theo băng ca, ngừng hô khóc. Nằm băng ca, Nhan Tịch nhắm hai mắt lại, khóc la, cũng nhúc nhích, giống như là chết rồi.

      Phía ngoài bị xe cảnh sát, xe quân đội, xe cứu thương bao kín, Úc Tử Duyệt vừa chạy ra ngoài liền nhìn thấy Lăng Chí Tiêu mang theo rất nhiều lính đặc chủng vũ trang đầy đủ đứng ở bên ngoài, "Duyệt Duyệt...."

      "Ba, con sao..." Úc Tử Duyệt kích động , tóc rối loạn, quần áo người cũng bị rất nhiều vết cắt, nhìn dáng vẻ này có thể tưởng tượng vừa rồi phải trải qua tình cảnh như thế nào.

      Lăng Chí Tiêu gật đầu, lập tức gọi người đưa Úc Tử Duyệt lên xe cứu thương.

      "... Đừng.... được tới đây.... Chị Nhan..."

      "Duyệt Duyệt....?"

      Úc Tử Duyệt trong cơn mê man như gặp phải ác mộng, hai tay quơ loạn xạ, đau đớn kêu lên. Lăng Bắc Hàn vội vàng ngồi xuống bên giường, nắm hai tay ngừng khua khoắng của , đau lòng gọi.

      "Bắc Hàn.... A....." Dường như nghe thấy tiếng gọi của , Úc Tử Duyệt kêu tên , rồi giật mình tỉnh dậy, liền nhind thấy khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng.

      "Bắc Hàn? Hu hu....." Đúng là rồi! Úc Tử Duyệt gắng sức ngồi dậy, Lăng Bắc Hàn thấy vậy liền phối hợp, ôm lên. nhào vào trong ngực , đau đớn khóc nức nở. Toàn thân run rẩy ngừng, trong lòng tràn đầy sợ hãi, trong đầu lại lên cảnh tượng thảm thương của Nhan Tịch, ôm Lăng Bắc Hàn càng chặt.

      "Đừng sợ, đừng sợ... sao rồi..." Lăng Bắc Hàn đau lòng ôm chặt, bàn tay to rộng ngừng xoa gáy , khàn giọng an ủi. Tối hôm qua, khi biết gặp chuyện, liền bất chấp tất cả trở về.

      Đến nửa đường mới được biết được người phái bảo vệ cứu thoát, trong lòng mới dần bình tĩnh lại. Nhưng khi vừa đến bệnh viện, thấy người bị mấy vết dao cắt vào, nghĩ tới tình cảnh khi đó trải qua....

      Gục trong lồng ngực rắn chắc của Lăng Bắc Hàn, hít lấy mùi hương của , lòng Úc Tử Duyệt mới dần bình tĩnh trở lại, "Chị Nhan.... Chị ấy sao rồi? Cục cưng... Con cửa chúng ta có sao ?" Nhớ tới Nhan Tịch và đứa , Úc Tử Duyệt chui ra khỏi ngực , nhìn , vội vàng hỏi.

      Lăng Bắc Hàn vươn tay sờ lên mặt , ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Nhan Tịch còn nguy hiểm nữa, ở trong phòng bệnh khác, con của chúng ta cũng sao cả." dịu dàng . Nghe thấy dứa bé sao cả, Úc Tử Duyệt liền thở phào nhõm, vươn tay phủ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, rơi nước mắt.

      "Là tại em tốt, ăn cơm xong còn đòi tản bộ... Chị Nhan thê thảm.... Lục Khải Chính sao có thể nhẫn tâm như vậy?... Bắc Hàn, mau dẫn người bắt bọn chúng lại...." May quá, đứa bé có chuyện gì, nếu tự trách mình đến chết mất.

      "Duyệt Duyệt, chuyện này thể trách em được." Nghe như vậy, vô cùng đau lòng. biết Tư Đồ Ngạn tìm báo thù, cho dù tránh được tối nay, cũng tránh được những ngày sau đó. Lăng Bắc Hàn càng thêm áy náy, kéo vào trong ngực, an ủi.

      "Nhất định bắt được bọn chúng, nhất định ..." An ủi Úc Tử Duyệt, nghĩ tới Lục Khải Chính, trong lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy rối rắm.

      "Vậy Nhan Tịch nằm ở đâu? Chị ấy bị thương thế nào? Em muốn đến thăm chị ấy, đưa em qua chỗ chị ấy lát...." Úc Tử Duyệt thể nào quên được cảnh tượng như ác mộng đó, biết cái gậy gỗ kia có làm tổn hại gì đến Nhan Tịch , nhưng chỉ mới nghĩ tới khiến người ta giận sôi gan, là quá biến thái.

      biết Nhan Tịch phải chịu bao nhiêu đau đớn nữa?

      Lăng Bắc Hàn biết thể khuyên được Úc Tử Duyệt, đành gọi y tá đẩy xe lăn tới rồi mới ra khỏi phòng bệnh. Điện thoại của đổ chuông, nhìn màn hình, vội bắt máy ngay, đợi cho y tá đẩy Úc Tử Duyệt thăm Nhan Tịch trước...

      Là Lục Khải Chính gọi tới, Lăng Bắc Hàn hết sức cẩn thận nhận điện.

      " ấy sao rồi?" Lục Khải Chính đè thấp giọng hỏi, giọng mang theo vẻ đè nén cùng tuyệt vọng vô cùng.

      Giây phút đó, Lăng Bắc Hàn chợt hiểu ra được tình cảm Lục Khải Chính dành cho Nhan Tịch là thế nào, "Phía dưới bị xé rách, còn nguy hiểm, ở bệnh viện." bình tĩnh .

      "Lão Lăng, cậu hãy nghe cho kỹ, nếu như tôi gặp phải chuyện may, nhất định cậu phải thay tôi chăm sóc ấy." Lục Khải Chính xuyên qua điện thoại, tuyệt vọng , giống như chuẩn bị sẵn tinh thần cá chết rách lưới.

      "Lục Khải Chính, con mẹ nó, cậu bình tĩnh lại cho tôi!"

      "Con mẹ nó, tôi nhất định liều mạng với chúng! Đến người đàn bà của mình tôi còn cứu được, tôi còn mặt mũi để sống đời nữa sao?" Lục Khải Chính gầm , xong liền cúp điện thoại.

      Lăng Bắc Hàn ngẩn người, có thể nhận ra được Lục Khải Chính đau khổ và tuyệt vọng như thế nào. cũng từng trải qua tình cảnh như thế, nhưng Lục Khải Chính so với còn đau khổ hơn.

      "Chị Nhan..." Úc Tử Duyệt ngồi bên giường bệnh của Nhan Tịch, nhìn Nhan Tịch tỉnh lại, nằm im giường, hai mắt trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như sứ trắng, vội cầm lấy tay , giọng gọi.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 218: Kiên cường!

      Nhan Tịch giống như nghe thấy tiếng gọi, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, chút nhúc nhích. Bàn tay lạnh như băng, tay bị cắm dịch mu, từng giọt từng giọt xuống. Úc Tử Duyệt biết giờ phút này suy nghĩ gì, cũng thể hiểu được, tưởng tượng được những đau đớn mà trải qua.

      "Chị Nhan.... Chị , đừng làm em sợ...." Sắc mặt Úc Tử Duyệt cũng trắng bệch, đau lòng nhìn Nhan Tịch. biết, Nhan Tịch càng trầm lặngm trong lòng càng có chuyện đau đớn. Nhìn thấy bây giờ Úc Tử Duyệt vừa chuyện, vừa nghẹn ngào sắp khóc.

      Chuyện thể tưởng tượng được sao Nhan Tịch có thể chấp nhận được đây? Phía dưới bị rách... Chỉ mới tưởng tượng, lòng đau đến toàn thân run rẩy.

      Nhưng Nhan Tịch dường như nghe thấy tiếng gọi, chỉ trầm mặc , ánh mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Nhan Tịch chỉ biết, với Lục Khải Chính kết thúc rồi, còn gì nữa rồi. Cho đến cùng, người ta vẫn chỉ có Lăng Bắc Sam, vì ấy, ta có thể từ hôn, nhưng vì tra án, lại có thể hi sinh , có thể vô tình cần đứa con của hai người, có thể trơ mắt nhìn bị làm nhục mà thèm tiến tới ngăn cản, cho dù, chỉ là bất đắc dĩ.

      Sao lại muốn đến Thủ đô? phải ta, muốn bài xích ta sao? Tại sao lại còn tới? Tự tìm tới, lần này là tự tìm tới!

      thể oán hận bất cứ ai, chỉ có thể trách biết tự lượng sức mình. biết cho dù vụ án có kết thúc, lấy lại được thân phận của mình, với cũng có kết quả. Gia cảnh nhà như thế, còn có người vợ chưa cưới tốt như thế, làm sao có thể ở bên đây?

      Lúc này, đám người vào phòng bệnh, có Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Diệp, còn có hai nữ cảnh sát. Úc Tử Duyệt đau lòng, đưa mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, "Đây là túi xách của hai người?" Lăng Bắc Diệp đưa hai chiếc túi xách ra trước mặt Úc Tử Duyệt, đó chính là túi xách của và Nhna Tịch, nghe hỏi liền gật đầu.

      Đúng lúc đó, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong hai chiếc túi xách, chỉ thấy Nhan Tịch nãy giờ cứ như người chết rồi chợt hoàn hồn, "Điện thoại của tôi, mau đưa cho tôi, mẹ tôi..... Là mẹ tôi gọi tới." Nhan Tịch kịch động ngồi bật dậy, kinh hoảng .

      như vậy càng khiến Úc Tử Duyệt đau lòng, nhìn nữ cảnh sát đưa điện thoại cho Nhan Tịch. Nhan Tịch hít sâu hơi, nhìn đám người gật đầu cái, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng, sau đó, mặt nở nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra.

      "Mẹ à..." Nhan Tịch tươi cười vào trong điện thoại. Ở trước người nhà, đành phải trưng ra bộ mặt có chuyện gì cả. Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch như vậy, càng đau lòng hơn. nhớ lại lúc mới sảy thai, ấy cũng trưng ra bộ mặt này chuyện với người nhà.

      "Tốt, cái gì cũng tốt hết ạ. Em nhập học chưa ạ? Học phí của em hai ngày nữa con gửi về...." Nhan Tịch hướng vào điện thoại, khẽ cười , mặt giọt nước mắt cũng có, chỉ cười cười . cảm thấy may mắn là mình làm việc xa quê, cảm thấy may mắn vì mẹ và em trai biết những chuyện xảy ra với mình.

      Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn đẩy đến cửa sổ, ôm lấy eo Lăng Bắc Hàn, hai mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch, mỗi lần ấy cười đều khiến đau lòng.

      Lăng Bắc Hàn lúc này còn cảm thấy lo lắng cho Lục Khải Chính hơn, lo cậu ta mất tỉnh táo mà làm việc gì đó sơ xuất. Nhưng, vẫn tin tưởng nhất định Lục Khải Chính lấy lại bình tĩnh để hoàn thành nhiệm vụ đến cuối cùng.

      Nhan Tịch cúp điện thoại, nụ cười bên khóe môi liền cứng lại, nhìn Úc Tử Duyệt đứng cạnh cửa sổ, cũng nhìn mấy cảnh sát trong phòng.

      "Nhan Tịch, bây giờ chúng tôi muốn lấy khẩu cung của ."

      " nên. Bắc Diệp, chú có thể khoan hãy lấy khẩu cung chị ấy được ? Có chuyện gì mọi người có thể hỏi tôi." Úc Tử Duyệt vội vàng ngắt lời vị nữ cảnh sát, lớn tiếng . lo lắng Nhan Tịch thể chịu đựng được đả kích lần thứ hai.

      "Duyệt Duyệt, chị sao đâu, có thể..." Lúc này Nhan Tịch chợt mở miệng, lớn tiếng , mỗi câu ra đều khiến phần thân dưới đau đớn.

      "Chị Nhan?" Úc Tử Duyệt thấy như vậy vừa tức giận cũng càng đau lòng. Nhan Tịch nhìn , mỉm cười. ra , đối với , chuyện như vậy xảy ra chưa phải là đả kích đến tuyệt vọng. cảm thấy, trái tim mình kiên cường.

      Từ đến lớn, phải trải qua rất nhiều chuyện, cho nên, trái tim trở nên vô cùng cứng rắn.

      "Chúng ta ăn cơm thôi, ấy sao đâu." Lăng Bắc Hàn lúc này mới mở miệng, giọng với Úc Tử Duyệt. bất đắc dĩ gật đầu, được Lăng Bắc Hàn đẩy ra khỏi phòng bệnh. Nhan Tịch bắt đầu lấy khẩu cung, trong suốt quá trình, tường thuật lại chi tiết, cặn kẽ mọi việc, tâm tình cũng rất bình tĩnh.

      "Ăn chút nữa..." Lăng Bắc Hàn tự tay đút cơm cho Úc Tử Duyệt, khẩu vị của được tốt, chút cũng muốn ăn.

      Úc Tử Duyệt lắc đầu: "Em ăn được. Bắc Hàn, có thể bắt được đám người Tư Đồ Ngạn ?"

      "Chuyện này cần em quan tâm. Trước khi đám người Tư Đồ Ngạn sa lưới, mỗi ngày đều có người bảo vệ em. Em cũng được làm nữa, yên tâm ở nhừ dưỡng thai." Lăng Bắc Hàn nhướn mày . Sau lưng Tư Đồ Ngạn còn liên quan đến tổ chức lớn hơn nữa, sắp tới có hành động.

      càng thêm lo lắng cho an nguy của Lục Khải Chính giờ này ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng rất sợ cậu ta liều mạng.

      "Vâng... Vì con em nhất định cẩn thận, mọi chuyện đều lấy nó làm trọng." Úc Tử Duyệt dựa vào đầu giường, hai tay phủ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, nhìn Lăng Bắc Hàn, khẽ cười .

      Lăng Bắc Hàn cũng vô cùng khó nén nỗi kích động, bàn tay to rộng phủ lên bụng , nhàng vuốt ve, nghĩ tới đứa con bọn họ mong chờ lâu cuối cùng có được, cổ họng chợt nghẹn ngào: "Phải chăm sóc bản thân cho tốt mới có thể chăm sóc nó được. Nghe lời, ăn thêm chút nữa." Lăng Bắc Hàn hôn xuống môi , những lời hiếm khi nghe được.

      "Vâng..." Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn nghe lời, há miệng, nhận lấy thìa cơm vừa đưa tới bên miệng, "Khi nào trở lại doanh trại?" Nghĩ tới phải mau chóng trở lại doanh trại, trong lòng Úc Tử Duyệt ê ẩm .

      "Hai, ba ngày nữa..." Lăng Bắc Hàn mỉm cười , trong lòng lại nặng nề.

      "Tốt quá!" Nghe hai, ba ngày nữa mới , Úc Tử Duyệt mừng reo lên, có thể ở lại bên , đó chính là hạnh phúc nhất đời của rồi.

      "Ồ, là ân ái...." Lăng Bắc Diệp thèm gõ cửa xông vào, thấy Lăng Bắc Hàn đút cơm cho Úc Tử Duyệt, liền lên tiếng trêu chọc.

      Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn vị khách mời này, "Bắc Diệp, chị Nhan thế nào rồi? Vừa rồi chị ấy có kích động ?" Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Diệp lo lắng hỏi.

      " có, ấy rất bình tĩnh kể lại cặn kẽ mọi chuyện. Quả là kiên cường..." Lăng Bắc Diệp thu lại nụ cười mặt, nhìn Úc Tử Duyệt, nghiêm túc .

      "Chị ấy càng bình tĩnh, trong lòng lại càng khổ sở. Tôi rất hiểu chị ấy. Mà những người đó biến thái! Sao có thể độc ác như vậy được chứ? Bắc Hàn, Lục Khải Chính phải là em tốt của sao? Sao ta lại có thể biến thái như vậy được?" Úc Tử Duyệt hề hay biết Lục Khải Chính nằm vùng, kích động với Lăng Bắc Hàn.

      Ánh mắt Lăng Bắc Diệp nhìn Lăng Bắc Hàn có chút phức tạp, giống như biết Lục Khải Chính nằm vùng vậy, "Làm ấy bị thương là người phụ nữ tên Đinh Đinh.... Cũng may vết thương sâu...." Lăng Bắc Diệp chen vào , cũng nhiều liền ngừng lại.

      "Biến thái!" Úc Tử Duyệt quát, dám nhớ lại cảnh tượng như ác mộng ấy nữa.

      "Úc Tử Duyệt, em bình tĩnh ..." Thấy đột nhiên trở nên kích động, Lăng Bắc Hàn lên tiếng an ủi.

      "Em sao có thể bình tĩnh được... Đều tại em, do em, chị Nhan mới quen với Lão Lục, mới khiến xảy ra nhiều chuyện như vậy..."

      " nhảm! Những chuyện này có liên quan gì đến em!" Thấy Úc Tử Duyệt tự trách mình, Lăng Bắc Hàn buồn bực .

      "Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Bây giờ chị dâu có thể phối hợp lấy khẩu cung với bọn em được ?" Thấy hai người bọn họ qua lại, Lăng Bắc Diệp vội làm công tác hòa giải. Lăng Bắc Hàn đứng lên, thu dọn hộp cơm và thức ăn, Úc Tử Duyệt cũng bình tĩnh lại, phối hợp với Lăng Bắc Diệp lấy khẩu cung.

      Lúc Lăng Bắc Hàn đến phòng bệnh của Nhan Tịch, ấy hình như vừa ăn cơm xong, y tá trong phòng bưng thức ăn ra ngoài, nhìn thấy vào, Nhan Tịch khẽ gật đầu.

      "Em biết ấy nằm vùng...." Nhan Tịch mở miệng, chậm rãi , "Em giữ bí mất, vừa rồi cũng hề với cảnh sát." bổ sung thêm.

      Lăng Bắc Hàn ngờ Nhan Tịch lại như thế, sau lần ở Tô Thành, chưa từng nhắc lại chuyện này với .

      "Em dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, cảnh sát phái người bảo vệ em, gặp chuyện gì khó khăn em có thể tìm tôi. Cậu ấy có lời muốn tôi nhắn lại với em." Lăng Bắc Hàn rất tuân thủ quy tắc, trực tiếp trả lời , chỉ như vậy.

      "Lời nhắn lại?" Nhan Tịch mỉa mai mở miệng, " ta nhờ nhắn lại với em là Lăng Bắc Sam..." Nhan Tịch cố nén nỗi đau đớn trong tim, .

      "Mọi chuyện hãy đợi cậu ấy trở lại giải thích!" Lăng Bắc Hàn với Nhan Tịch.

      Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Hàn, gật đầu, trong lòng cũng có quyết định.

      "A... Đau.... Còn ngứa nữa." Mấy vết thương người vừa đau vừa ngứa, hơn nửa đêm, Úc Tử Duyệt tỉnh giấc, khổ sở ngồi dậy.

      Lăng Bắc Hàn ở bên cạnh bảo vệ cho thấy vậy vội xuống giường, ngồi xuống bên giường, "Đừng gãi, cố chịu đựng chút. Giờ em mang thai, thể dùng thuốc linh tinh được." Lăng Bắc Hàn trèo lên giường, ôm vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành.

      " nhịn được... Khó chịu lắm..." Úc Tử Duyệt thở phì phì , thân thể trong ngừng Lăng Bắc Hàn ngừng vặn vẹo, "Ưm..." cúi đầu, nặng nề hôn miệng của , cuồng loạn khắp nơi, mút thỏa thích, mang theo trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, mang theo nỗi đau xót vì nghĩ suýt chút nữa mất , ngừng hôn , cảm nhận được tồn tại của , cũng ho vọng có thể làm xao nhãng chú ý của .

      Dần dần, Úc Tử Duyệt còn cảm thấy đau nhức, ngứa ngáy ở chỗ vết thương cánh tay và bả vai nữa, đắm chìm trong nụ hôn triền miên, mãnh liệt của Lăng Bắc Hàn, bàn tay bé cũng tự giác níu chặt lấy vạt áo của , cảm nhận ấm áp nơi lồng ngực , nỗi kinh sợ còn đọng lại trong tim cũng dần tiêu tan.

      Cơ thể dần mềm nhũn, trái tim đập nhanh dữ dội, hai cánh tay quấn lên cổ , kéo đầu thấp xuống, kịch liệt hôn trả . Bàn tay to rộng của Lăng Bắc Hàn cũng đàng hoàng xoa lên thân thể , nhàng chà xát làn da mềm mại của .

      "Ưm... Bắc Hàn... Em muốn...." Buông môi ra, ôm cổ , thở dốc lẩm bẩm, thân thể nhạy cảm đến chịu được nữa. chủ động mời gọi như vậy, càng khiến nơi nào đó của căng cứng hơn.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 219: Nôn nghén

      Trong ngực có mặc đồng phục bệnh nhân, hai gò má ửng hồng, cặp mắt mơ hồ, rất mị hoặc động lòng người, hầu kết của Lăng Bắc Hàn tự chủ được run rẩy, nuốt nuốt nước bọt, giờ phút này vô cùng kích động, chỉ muốn xô ngã xuống, nhưng chút lý trí còn sót lại ngăn cản làm như vậy.

      làm ảnh hưởng đến đứa bé......” Lăng Bắc Hàn dịu dàng , trong giọng chất chứa dục vọng nồng đậm. Vừa nghe như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt liền buồn bực, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, tại sao lại có thể nhất thời quên mình mang thai được chứ?

      nhịn được cảm giác ham muốn, còn bị Lăng Bắc Hàn mê hoặc thành ra như vậy, ai có thể chỉ làm thế nào để thương , để nhớ nhung đây? Úc Tử Duyệt cúi đầu, “Vậy…vậy ngủ thôi......” trượt thân thể nằm xuống, Lăng Bắc Hàn giúp nằm xuống, cẩn thận để cho vết thương của bị va chạm.

      ngủ cùng với em, được ?” Cảm thấy như định xuống giường, Úc Tử Duyệt làm nũng , mười ngày nay được ngủ cùng , nghĩ đến khiến trái tim nghẹn ngào.

      Lăng Bắc Hàn xuống giường, nghe thấy lời , cong môi cười, nằm xuống bên cạnh. Lúc này tay chân của Úc Tử Duyệt lập tức giống như dây leo, quấn lên thân thể , cánh tay vòng qua lồng ngực của , chân quấn lên chân của .

      Ôm , ngửi thấy mùi hương quen thuộc người , cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần như thế này thôi là đủ rồi. Mà ngược lại ham muốn trong người Lăng Bắc Hàn vẫn chưa chịu tan , giờ phút này rất hạnh phúc cũng rất khó chịu, có người đẹp trong ngực lại thể đụng vào....... Quả là giết người mà! vậy ấy còn ngừng uốn éo thân người, chân của trong lúc vô tình thổi lên ngọn lửa ở nơi đó của , làm dễ chịu thở gấp ra tiếng.

      “Á......” Úc Tử Duyệt cũng cảm thấy vật nào đó của cứng lên, khuôn mặt nhắn bóng bỏng đỏ bừng, cùng trải qua nhiều hoan ái như vậy, sao có thể hiểu được như cầu lúc này của . Bàn tay đàng hoàng dời xuống, trượt qua bụng của , chậm rãi xuống phía dưới, dò vào trong quần của ......

      “Úc Tử Duyệt… Em...... Ưm......” định bắt lấy tay , nhưng túm được vật rắn của . Cảm giác thỏa mãn lâu có khiến thở gấp ra tiếng, “Để em giúp ......” chậm rãi mở miệng, giọng , tay bé linh hoạt bao trùm vật dựng thẳng lên......

      Bên trong phòng bệnh yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng thở gấp nặng nề của đàn ông, rất mập mờ làm cho lòng người rung động, Úc Tử Duyệt thành thạo phục vụ , cho đến vật trong tay của buông lỏng......



      “Đau quá......” Trong phòng bệnh khác, thỉnh thoảng có thể nghe thấy được những tiếng rên rỉ khổ sởphát ra từ miệng của nằm giường bệnh, bóng dáng mặc áo khoác trắng nhàng tới bên giường bệnh, tiếng rên rỉ đau đớn trong giấc mộng của Nhan Tịch, từng tiếng từng tiếng gõ vào trái tim của người tới.

      Lục Khải Chính cố nén nỗi đau đớn trong lòng, tới gần giường bệnh, từng bước đến gần , trái tim co rút, quặn đau.

      “Đau....... Ba....... Ba......” giường bệnh, Nhan Tịch nắm chặt chiếc chăn bông, thân thể co rúm lại, hai mắt nhắm chặt, từng giọt nước chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ.

      Lục Khải Chính đưa tay nhàng vuốt ve khuôn mặt , nhàng lau những giọt nước mắt của , bàn tay chạm vào , cảm nhận được tồn tại của , trái tim run lên dữ dội, “Mùi hương tay rất giống ba tôi, thoang thoảng mùi thuốc lá...... Chạm vào liền cảm thấy rất an toàn......” Trong đầu chợt nhớ lại những lời Nhan Tịch trong men say, khóe miệng Lục Khải Chính mạnh mẽ co giật.

      tại, cảm giác mang lại cho là gì?... Hẳn là cảm giác an toàn đó biến mất.

      Trong lúc khổ sở, tuyệt vọng, lại đứng bên cạnh trơ mắt nhìn bị người khác làm nhục, mà có cách nào bảo vệ .

      “Đau quá......” Tiếng rên rỉ khàn khàn của lại vang lên, tiếng rên khổ sở này như lăng trì trái tim . Cả khuôn mặt bị khẩu trang che mất, nhưng đôi mắt lại đỏ ửng ướt át. Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của , Lục Khải Chính cố gắng hết sức đè nén tâm tình của mình.

      Trong mơ hồ, Nhan Tịch cảm giác như có người vuốt ve mặt , bàn tay mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, dường như là người ba quý nhất, lệ thuộc nhất, nhưng lại giống như của người khác, nhưng hề phòng bị nữa, làm nũng kêu lên tiếng......

      Lục Khải Chính cảm giác sắp tỉnh, vội vàng thu tay lại, bóng dáng cao lớn xoay tròn, tránh trong góc rèm cửa sổ......

      “Đừng ......” giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, thân dưới vô cung đau nhức, khuôn mặt Nhan Tịch nhăn lại mới nén được đau đớn này. Tất cả đèn trong phòng bệnh đều được bật sáng, nhưng bốn phía trống rỗng, bóng người.

      đơn ngồi giường bệnh, cười cười, nước mắt lại kìm nén được mà chảy ra......

      Đau lắm, nhưng tim còn đau hơn, ôm mình co rúc giường bệnh, đem nỗi thống khổ, uất ức và nước mắt ban ngày bị bản thân đè nén toàn bộ đều bộc phát ra ngoài.

      Lục Khải Chính núp ở sau rèm cửa sổ, đau lòng nhìn dáng vẻ khổ sở khóc thầm của , nhưng lại thể nào tiến lên an ủi . Hồi lâu, chỉ thấy lau khô nước mắt, tựa người vào đầu giường, lấy bàn cơm bên cạnh giường bệnh, sau đó lấy laptop ra, đặt lên bàn, bật máy.

      Lúc này rồi còn viết tiểu thuyết được sao?

      đánh máy, đem hết trải nghiệm hai ngày qua gõ ra thành từng con chữ, từng nghĩ mình may mắn vì gặp phải những chuyện tàn nhẫn kia, nhưng ngờ......

      Nhan Tịch, đây chỉ là chuyện , rất , so với những chuyện mày phải trải qua, chuyện này tính là gì cả, là gì cả.......Vừa khóc vừa viết, cũng ngừng tự an ủi chính mình, trong đầu khỏi lên gương mặt của Lục Khải Chính, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

      Lục Khải Chính nhân lúc Nhan Tịch chú ý, nhàng nhanh chóng lẻn khỏi phòng bệnh của .

      Cửa phòng nhàng vang lên tiếng, ngẩng đầu lên, thấy gì cả, có lẽ chỉ là gió......



      Ngày hôm sau, rất nhiều người tới thăm Úc Tử Duyệt, toàn bộ người nhà họ Lăng đều tới, ai cũng biết tin Úc Tử Duyệt mang thai, mọi người đều rất vui vẻ.

      “Khải Lâm, Duyệt Duyệt có tin vui rồi, con sao?” Trong phòng bệnh lúc này giống như mở hội nghị gia đình, bà nội của Lục Khải Lâm với . Cái vấn đề khiến lòng người nhức nhối này, đối với Lục Khải Lầm mà khác gì hành hạ.

      khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười nhàn nhạt, cứng ngắc, cảm giác được tự nhiên, chỉ đứng đó cười cười.

      “Ha, cuối cùng em được lên chức rồi. hy vọng tiểu bảo bối này mau mau ra ngoài......” Lăng Bắc Sam đứng ở sau lưng mẹ của lớn tiếng .

      “Cái con bé này......” Bà Tiếu Dĩnh vỗ lên mu bàn tay của , tức giận , nửa câu sau cũng ra hết, cũng đến phát chán rồi, vẫn cứ thờ ơ chịu tìm người .

      “Mẹ......” Lăng Bắc Sam oán trách.....

      “Bắc Sam, nếu cháu tự tìm được để chúng ta giới thiệu cho...... Thím thấy nhà họ Cố có cậu A Thần tệ đâu.” Lúc này bà nội của Lục Khải Lâm, cũng chính là thím hai của Lăng Bắc Sam chen miệng vào .

      “Thím hai, thím muốn thằng nhóc Cố Diệc Thần ấy ạ?” Lăng Bắc Sam chán ghét mở miệng, giống như là được nghe câu chuyện cười, cất giọng .

      Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn hai mặt nhìn nhau, cười cười. Lăng Bắc Hàn có nghe đến chuyện Cố Diệc Thần thích Bắc Sam.

      “Đúng vậy......”

      “Thím hai, thôi ạ. Thằng nhóc đó còn quá non nớt......” Lăng Bắc Sam cười giỡn , là vì muốn đợi Lục Khải Chính, biết nhất định là nằm vùng, vì muốn liên lụy đến cho nên mới từ hôn với . Chuyện này, tin chắc như vậy.

      “Ơ hay, thằng nhóc Cố Diệc Thần hơn con có hai tháng, sao lại non nớt được? Hóa ra chê tôi già đúng ?” Lăng Bắc Diệp đột nhiên từ cửa phòng bệnh vào, trêu ghẹo Lăng Bắc Sam.

      “Lăng Bắc Diệp, đó...... Đồ ‘tay bắt cá’!” Lăng Bắc Sam xông lại, giận dữ với Lăng Bắc Diệp.

      ăn ngay mà, phải bà xã?” Lăng Bắc Diệp tới phía sau Lục Khải Lâm, ôm cổ của , thân mật . Lục Khải Lâm lúng túng cứng ngắc gật đầu cái, lại lắc đầu.

      “Được lắm. Con bị ghét bỏ rồi, con trước đây. Mẹ, con về công ty đây, bác , thím, trai, chị dâu , tôi lượn đây......” Lăng Bắc Sam xong, cầm túi xách lên, ra cửa, phất tay về phía bọn họ.

      “Con bé này, tích cách càng ngày càng giống con trai.”

      “Bắc Sam rất ngoan, tích cánh ngay thẳng. Có thể nhận ra được nó chưa quên Khải Chính......” Tiếu Dĩnh lúc này chợt chen vào.

      “Aizz...... Lục Khải Chính......” Thím ba vừa định đến Lục Khải Chính, lại nhìn thấy Lục Khải Lâm ở đây, liền nữa. Trong lòng Lục Khải Lâm bây giờ cũng rất phiền não, người nhà họ Lâm cũng bị hai làm liên lụy, khiến cho cả nhà buồn phiền......

      Lăng Bắc Sam chưa rời khỏi bệnh viện mà tìm đến phòng bệnh của Nhan Tịch. ấy từng mang thai đứa con của Lục Khải Chính, biết. Tối hôm trước Nhan Tịch gặp chuyện, cũng biết.

      Ngồi ở giường bệnh, Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Sam với bộ quần áo đầy vẻ chín chắn, già dặn, mái tóc đuôi ngựa búi cao đầy vẻ tự tin, khóe miệng cong lên, biết Lăng Bắc Sam đến tìm là vì chuyện gì.

      “Chị Lục Khải Chính?” Lăng Bắc Sam mở miệng, trực tiếp hỏi Nhan Tịch.

      Nhan Tịch nhìn Lăng Bắc Sam, ánh mắt lóe lên, lại khẽ lắc đầu, “Nhưng tôi ấy, từ khi bắt đầu hiểu chuyện tôi thích ấy, cả ngày theo , mãi mãi luôn như vậy, cứ như thế nhiều năm......” Lăng Bắc Sam cũng còn cười nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Nhan Tịch nằm giường bệnh, .

      ấy nợ chị, tôi có thể giúp ấy trả. Chị có khó khăn gì, có thể đến tìm tôi.” Lăng Bắc Sam tiến lại, móc danh thiếp ra đưa cho Nhan Tịch. Nhan Tịch nhận lấy, mỉm cười: “Cám ơn, có điều giúp đỡ của , tôi cần. Tôi và Lục Khải Chính, hẳn cũng biết, chỉ là đàu vui thôi.” Nhan Tịch cười , thấy tên công ty danh thiếp, chỉ thấy tên của Lăng Bắc Sam phía sau, cùng ba chữ ‘Tổng giám đốc’.

      Quả là tài giỏi!

      Cũng là người có giáo dục, nếu giống như trong tiểu thuyết, ấy nhất định đả kích , làm nhục .

      Lời của Nhan Tịch khiến trong lòng Lăng Bắc Sam nảy sinh cảm xúc biết gọi là gì, Lục Khải Chính à Lục Khải Chính, sao có thể tùy tiện như vậy được? Dù là muốn lợi dụng ấy, ép em rời xa , cũng nên phát sinh quan hệ với người ta chứ.....

      “Đều là phụ nữ, tôi thông cảm với cảnh ngộ của chị.” Lăng Bắc Sam nhìn Nhan Tịch, biết nên gì, thở dài câu.

      “Chỉ là ngoài ý muốn thôi, nhưng tôi vẫn cám ơn ….”Nhan Tịch cười , nhưng trong lòng lại rất đau khổ. nghĩ, chắc hẳn Lăng Bắc Sam cũng biết, Lục Khải Chính là cảnh sát nằm vùng. Trong lòng mọi người ai cũng đều biết , nhưng lại được phép ra khỏi miệng.

      Cho nên, muốn lấy thân phận là vợ chưa cưới của Lục Khải Chính để bồi thường cho .

      Nhìn bóng lưng Lăng Bắc Sam rời , Nhan Tịch cười chua xót, đôi khi có tổn thương, dù bồi thường như thế nào, cũng vô ích......

      ***

      Úc Tử Duyệt ở lại bệnh viện hai ngày liền chịu nổi nữa, la hét đòi về nhà. Lăng Bắc Hàn có cách nào, thể làm gì khác hơn là để cho xuất viện.

      “A...... khí ở nhà trong lành, dễ chịu.” Vừa về đến nhà, Úc Tử Duyệt liền hít vào hơi, lớn tiếng . Lăng Bắc Hàn mỉm cười tới chỗ TV, bật lên xem tin tức. Hai ngày nay hình như Lục Khải Chính lại khỏi đại lục......

      Lăng Bắc Hàn cũng hiểu được, lần này bọn họ rời , nhất định có động tĩnh mới.

      Xem hết lượt, còn nghe thấy bất kì tin tức nào của Tư Đồ Ngạn và Lục Khải Chính nữa, Lăng Bắc Hàn mới xách túi lớn túi mua từ siêu thị vào trong bếp.

      “Bắc Hàn, em đói rồi, mau nấu cơm ......” Đại gia Úc Tử Duyệt ngồi ghế sofa, mở DVD xem hoạt hình, lớn tiếng ra lệnh cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn nhẫn nhịn vào trong bếp.

      Chỉ chốc lát sau, Trung tá Lăng bưng dĩa các loại trái cây được cắt gọt ra ngoài, phía còn cắm sẵn mấy cái nĩa, đặt bàn trà.

      “Ngồi thẳng người lên xem.” Thấy Úc Tử Duyệt gác cả hai chân lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh, Lăng Bắc Hàn giọng dạy dỗ.

      “Như vầy mới thoải mái.....” Úc Tử Duyệt làm nũng , cầm miếng táo, bỏ vào trong miệng, vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của vội vàng để hai chân xuống.

      “Về sau nhớ kỹ cho , dáng ngồi đúng cũng làm ảnh hưởng đến thai nhi. Cẩn thận thai nhi sai vị trí đó.” Lăng Bắc Hàn nhất quyết ngừng dạy dỗ, cố ý dùng đứa bé để uy hiếp , liền thấy Úc Tử Duyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.

      “Biết rồi! Mau nấu cơm .” Đẩy thân người đứng chắn trước TV sang bên, Úc Tử Duyệt đuổi Lăng Bắc Hàn .

      Lăng Bắc Hàn mỉm cười rời , trở vào phòng bếp, bắt đầu nấu ăn. Sau khi xem hết tập phim hoạt hình, Úc Tử Duyệt lười biếng ngáp cái, hạnh phúc sờ sờ bụng, vào phòng bếp......

      Đứng ở cửa phòng bếp nhìn thân hình cao lớn của Lăng Bắc Hàn đeo tạp dề, bận rộn nấu nướng, khóe miệng tự chủ cong lên, nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến ngày mai lại phải , trong lòng Úc Tử Duyệt chợt chua xót.

      tới phía sau , vòng tay ôm hông .

      “Sao thế?” Lăng Bắc Hàn xoay người lại, hưởng thụ cái ôm của , cảm giác ấm áp lan tỏa từ tận đáy lòng......

      “Tiểu Hàn Hàn muốn ba trở về bộ đội.” Úc Tử Duyệt gối đầu lên lưng của Lăng Bắc Hàn, làm nũng. Lời của khiến buồn cười, nhếch miệng lên, “Làm sao em biết là Tiểu Hàn Hàn? Nếu là Tiểu Duyệt Duyệt sao?”.

      Nếu là sinh bé cũng tồi, trong đầu Lăng Bắc Hàn bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của con .

      “Bởi vì lão Hàn Hàn thể ở bên em hàng ngày, cho nên em thể làm gì khác hơn là sinh ra Tiểu Hàn Hàn để nó luôn ở bên em. Lão Lăng, gặp phải chuyện lớn rồi.” Úc Tử Duyệt ôm Lăng Bắc Hàn có chút đắc ý , về sau có con trai cùng với , phải cả ngày nhớ nhung nữa.

      Lời này quả nhiên khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy có chút lo lắng, chẳng lẽ sau này có con rồi, càng ngày càng lạnh nhạt với sao? Chuyện này thể được!

      “Tiểu Hàn Hàn làm sao có sức hấp dẫn như được!” Lăng Bắc Hàn băm thịt, vừa đắc ý .

      “Vậy cũng chưa chắc......” Đồ đàn ông tự phụ! Úc Tử Duyệt ở sau lưng mắng Lăng Bắc Hàn câu, nhưng vẫn ôm rất chặt, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.

      “Ọe......”

      “Sao thế?”

      “Ưm...... Buồn nôn quá......” Ăn miếng cá hấp, Úc Tử Duyệt chợt muốn ói, vội chạy ra khỏi phòng bếp, Lăng Bắc Hàn vội vàng đuổi theo.

      “Dạ dày thoải mái sao?”

      biết...... Ọe...... Có lẽ nào là nôn nghén?”

      “Nôn nghén cũng nhanh như vậy được.” Từ lần bọn họ ân ái đến giờ mới chỉ được hai mươi ngày, sao đãcó phản ứng nhanh như vậy? Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, sau khi Úc Tử Duyệt súc miệng, vội dẫn đến bệnh viện kiểm tra.


      P/s: Chỉ tiêu 1 là 545 nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :