1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 210: Nỗ lực mang thai.

      Lăng Bắc Hàn nhìn vào đôi mắt mê đắmđang nhìn mình chằm chằm của Úc Tử Duyệt, bộ dạng như muốn ‘ăn’ , khiến thể khống chế được,nơi nào đó cơ thể lập tức đứng nghiêm chào , nhưng ngay khi Lăng Bắc Hàn khom người muốn ôm chặt côthì chuông điện thoại lại đúng lúcvang lên.

      vội cầm lên, thấy số màn hình,cau mày, “Em tắm trước ….” Xấu tính vỗ vào mông , xoa nắn mấy cái,Lăng Bắc Hàn giọng dụ dỗ . Thấy Lăng Bắc Hàn lập tức nhận điện thoại, Úc Tử Duyệt rất thức thời, ngoanngoãn vào phòng tắm.

      Nếu như đoán nhầm, là điệnthoại của Lục Khải Chính gọi tới, LăngBắc Hàn ra ngoài phòng khách, đóng cửa, kéo rèm cửa sổ xong, mới bắt máy,giọng của Lục Khải Chính liền xuyênqua điện thoại truyền đến….

      “Tư Đồ Ngạn phải về Đại Lục, tôi cắt đứt liên lạc với cấp , giờ tôi chỉ có thể tin cậu, lão Lăng, đến bộ công an điều tra giúp tôi vài người…..” Lục KhảiChính nghiêm túc vào điện thoại, Lăng Bắc Hàn yên lặng lắng nghe, ghi khắc từng chữ của ta vào đầu.

      “Yên tâm, giao cho tôi. Tự cậu phải chú ý an toàn!” Lăng Bắc Hàn quan tâm với Lục Khải Chính, biết tại LụcKhải Chính phải chịu áp lực lớn đến mức nào!

      “Con mẹ nó! Lần này tôi quyết liều mạng!” Lục Khải Chính trầm giọng ,trong giọng mang theo dứt khoát,lại mang theo chút thương tâm, giống như người sắp tuyệt vọng vậy.

      “Lão Lục! Bình tĩnh ! Hãy nghĩ đến người nhà, em, nghĩ đến Bắc Sam còn đợi cậu! Nhiệm vụ quan trọng,nhưng mạng của cậu còn quan trọng hơn!” Nghe lời như tuyệt vọng của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn hạ thấp giọng, gầm với ta, lời của vừa dứt, Lục Khải Chính cắtđứt điện thoại.

      Lăng Bắc Hàn thở dài hơi, vò mặt,cảm thấy lần này đến cả sống chết Lục Khải Chính cũng để ý rồi, trong lòng vô cùng lo lắng cho an nguy của ta. cũng hiểu quyết tâm thềsống thề chết cũng phải tiêu diệt đượccái ác của Lục Khải Chính!

      Nhưng dù là như thế, vì cái gì mà Lục Khải Chính lại tuyệt vọng như vậy? Là vì áp lực quá lớn ư?

      Lăng Bắc Hàn rút điếu thuốc, tâm tình dần khôi phục lại, cũng tạm thời nén chuyện của Lục Khải Chính xuốngđáy lòng. thể để Úc Tử Duyệtnhận thấy được bất kỳ khácthường nào, tình cảnh bây giờ của Lục Khải Chính vô cùng nguy hiểm!

      Ra khỏi phòng khách, vào phòng tắmthìlại thấy bóng dáng của Úc Tử Duyệt đâu cả, nhanh chóng vào tắm. Lúc trở ra, về phòng ngủ, cũng vẫn thấyÚc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn cau mày, lại vào phòng đọc sách, vừađẩy cửa ra, thấy bóng dáng màutrắng nhạt ngồi bên bàn máy tính.

      người mặc bộ sườn xám ngắn đến thể ngắn hơn, đôi chân thon dài tuyệt đẹp gần như lộ hết ra ngoài, mái tóc dài sũng nước xõa tung, ngồi trước máy vi tính, nghiêm túcnhìn vào màn hình tinh thể lỏng, tay nhấn chuột.

      làm gì thế?” Lăng Bắc Hàn bướctới, đứng sau lưng , giọng hỏi, đôi mắt đen nhìn vào màn hình.

      Chỉ thấy màn hình là hai cơ thể trầntruồng của nam và nữ quấn vào nhau, bị chàng trai đè bên dưới, hai chân cong lên, mở ra. Nhìn mànnày, trong ngực Lăng Bắc Hàn vô cùngtức giận, đưa tay gõ mạnh vào đầu .

      “A…… Đau! làm gì thế?” Lúc này Úc Tử Duyệt mới xoay người lại, sờ đầumình, thở phì phò .

      “Lại xem những thứ lành mạnhgì đó?” Lăng Bắc Hàn hung tợn răn dạy , đúng là dạy mãi sửa!

      “Cái gì chứ? Đây là kiến thức lành mạnh, xem , tư thế làm tình như thế mới dễ mang thai đấy!” Úc Tử Duyệt kéo con chuột đến phần tựa đề, phản bác lại Lăng Bắc Hàn.

      “Tư thế làm tình thế nào để dễ mangthai?”

      Nhìn tựa đề này, Lăng Bắc Hàn đọc thầmtrong đầu lần, sau đó tắt máy tính,“Còn mau về phòng?” Thấy còn chưa nhúc nhích, tức giận . Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, trừng mắt liếcanh cái, “ vừa đánh em, tráchoan em, mau xin lỗi em !” tức giận .

      “………” Lăng Bắc Hàn , chỉnhìn , chút chuyện này mà cũng tính toán chi li như vậy?

      “Có ngủ hay ? , emcũng khỏi nghĩ đến chuyện mang thai!” Lăng Bắc Hàn hung tợn , sau đó thìrời khỏi phòng sách.

      Tên khốn khiếp này! Lại dám uy hiếp ! Biết rất muốn có con, cho nên dùng cách này để uy hiếp sao?

      Đúng là rất muốn có con, thực mong ước có thể ôm cái bụng bự ngaylập tức, bởi vì, khi biết mình thể mang thai, cảm giác đó thực vô cùng,vô cùng khó chịu! Bây giờ khi biết được mình hoàn toàn có thể mang thai, càng muốn được mang thai, như là chỉcó như thế mới chứng minh được thực có thể mang thai vậy!

      Thở phì phò đứng lên, sửa lại chiếc áosườn xám ngắn đến thể ngắn hơntrên người, chính xác phải là nội y tình thú kiểu sườn xám mới đúng. ngờ Lăng Bắc Hàn còn cất giữ bộquần áo này, lúc nãy tìm áo ngủ,lạitìm được cái này trong ngăn tủ.

      Màu trắng nhạt, chất liệu tơ lụa, trước ngực bao lấy phần đầy đặn ưỡn lên củacô, giữa ngực còn có khoảng trốnghình giọt nước, vừa đúng lộ ra khe sâu ở giữa, nhìn rất mê người! Úc Tử Duyệtcúi xuống nhìn mình, khuôn mặt đỏbừng lên, về phòng ngủ chính.

      nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn dựa vào đầugiường, hút thuốc lá, cũng khôngđọc sách. liếc cái, về phíagiường lớn.

      Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt mặc mộtbộ sườn xám cực ngắn màu trắng nhạtđang về phía mình, nhìn vóc ngườihấp dẫn của bị bó chặt trong áo kia, yết hầu của bất giác run rẩy, côgiống như cây đuốc, chỉ nhìn thôi,cũng nhanh chóng khiến cơ thể muốn bốc hỏa!

      Lăng Bắc Hàn kiềm chế được nữa liền bước xuống đất, vươn tay định kéo qua, “Đừng di chuyển! Để em tự tới!” Úc Tử Duyệt vội vàng quát lớn, bản thân cũng liền dọc theo chiếc giườnglớn, chủ động làm lên, tách hai chân ra, gập lại, hai bên vạt của chiếc áo sườnxám cũng theo đó bị tách ra, để lộ cảnhtrống rỗng bên trong.

      Con nhóc này, bên trong mặc gì cả! Hai mắt Lăng Bắc Hàn nhìn phónghỏa, “Người ta có quần lót đểthay….” Hiểu được thâm ý trong ánh mắtanh, Úc Tử Duyệt liền giải thích, “ mau nhanh lên, phải nắm chắc cơhội.” Nhìn Lăng Bắc Hàn sững sờbất động, Úc Tử Duyệt lớn tiếng .

      Lăng Bắc Hàn liền cởi nút áo ngủ, ném , người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đứng ở mép giường, sau đó khomngười xuống, đè lên người , hôn lên cổ , hung hăng mút vào mấy cái, đồng thời tay đưa sang bên cởi nút áo cổ của chiếc áo sườn xám của , môi mỏngdời xuống dưới.

      Cúc áo trước ngực của bị cởi ra, bàn tay của dò xét vào, chuẩn xác bắtlấy nơi mềm mại của , suồng sã chà xát khắp nơi.

      “Ưm…. Bắc Hàn…. Mau vào !” Úc Tử Duyệt vô cùng tỉnh táo, còn chủ động kéo quần lót của xuống.

      “Vội vã như vậy làm gì?” tay Lăng Bắc Hàn dò xuống, sờ mấy cái, “Còn chưa ướt đâu…” trầm giọng ,cùng sử dụng môi và lưỡi ‘nhấm nháp’ da thịt của , cũng mong muốn mau chóng vì mà kích tình.

      cần nữa, thế này đủ rồi. nên lãng phí thời cơ.” Úc Tử Duyệt chỉ lo như vậy lãng phí thời gian, chỉ muốnanh nhanh nhanh vào, nhanh nhanh chút phóng ra, để toàn bộ nòng nọcnhỏ của chui hết vào người .

      Con nhóc này còn muốn nhanh chóng!

      “Em bị đau đừng có trách đấy!”Lăng Bắc Hàn vừa , vừa quỳ gối giữa hai chân , hai tay đặt lên hai bên đầu gối của , để cho vật cứng rắn của chậm rãi vào.

      “A….” Quả có chút đau, Úc Tử Duyệthít vào hơi khí lạnh, Lăng Bắc Hàn thấy vậy liền dừng động tác lại, “Đừngngừng lại… Em đau… Mau vào….” Thấy dừng lại, Úc Tử Duyệtvội vàng lớn tiếng ra lệnh.

      Nhưng hàng lông mày của nhíuthành đường, cả khuôn mặt đềunhăn lại rồi.

      Lăng Bắc Hàn tiếp tục vượt qua, nhanh chóng vào, có chút khô, khiến chính cũng cảm thấy đau. dám chuyển động, cũng ngừng hôn , thương, vỗ về , chờ phía dưới ẩm ướt trơn nhẵn, ngờ lại chủ động uốn éo thân dưới, “Giúp em chèn…chèn thêm cái…gối…bên dưới” thởgấp, cố nhịn đau, .

      Con nhóc này rốt cuộc muốn làm gì? Lăng Bắc Hàn có chút tức giận từ trướcngực ngẩng đầu lên, u oán trừng mắtnhìn , bàn tay to rộng ôm trọn lưng nâng lên, kéo cái gối, kê dưới phầnthân dưới của .

      Chỉ thấy phần dưới của Úc Tử Duyệtđược nâng lên cao hơn, giãy dụa cũng càng kịch liệt hơn, Lăng Bắc Hàn sao có thể thua , động tác cũng càng mãnh liệt hơn.

      ***

      …… cần tắm…….. Tiếp tục…… Em còn……còn muốn!” Giằng cohồi lâu, rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũngbuông ra, định ôm tắm, Úc Tử Duyệt vội vàng cự tuyệt, hai chân giơ lênthật cao, giống như để cho bất cứ giọt tinh dịch nào rưới vào cơ thể chảy ra ngoài.

      “Úc Tử Duyệt! Em biết mệt à? là nên thuận theo tự nhiên!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt , mới vừa rồi mặcdù phóng ra, nhưng quá trình lại thoải mái chút nào, lát thìkêu làm cái này, lát chophép làm cái kia, căn bản để cho tự do phát huy! Mất rất nhiềukhoái cảm!

      “Làm vậy cơ hội mới lớn chút……. Ông xã……… Lại cho em nữa phải tốt hơn sao? Con nòng nọc của càng nhiều, mới càng có cơ hội gặp được cái trứng duy nhất của em…….” Úc Tử Duyệt đỏ mặt, nằm trêngiường, hai chân giơ lên cao, chiếc sườn xám người sớm bị ném sang bên hông, nhìn Lăng Bắc Hàn, làm nũng .

      Lăng Bắc Hàn sao có thể chịu được khi làm nũng như vậy, phần dưới liềnthấy ngứa ngáy, tiến tới, kéo hai chân xuống, gập người lại, định tiếnvào… “Đừng… Lần này tiến vào từ phíasau…” Úc Tử Duyệt vội vàng , sau đó chủ động quỳ sấp người ở giường,phần thân dưới nhô cao, để chất dịchcủa bị chảy ra ngoài.

      Lăng Bắc Hàn có chút buồn bực, cũng chút do dự, chút khách khíđộng thân vào.

      “A…” Úc Tử Duyệt hét lên tiếng, cảm nhận được ngừng mãnhliệt càn quét khắp nơi, dần dần cũng bị mãnh liệt của giày vò.
      Dưới mệnh lệnh của , Lăng Bắc Hàn lần lại lần vào, sau khi vui vẻ thương xong, hai chân vẫn giơcao, chịu hạ xuống, “Chồng à, em mệt quá, đỡ em… cử động được nữa rồi…” Úc Tử Duyệt vô cùngmệt mỏi, thấy Lăng Bắc Hàn tắm rửa sạch trở lại, hô lên.

      Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ tiến lại, cũngkhông hỏi han lấy câu, liền ôm vào trong ngực, “A… Chảy ra… Chảy ramất rồi….” dòng dịch từ trong ngườiÚc Tử Duyệt chảy ra, rơi xuống giường,Úc Tử Duyệt thấy vậy liền hét lớn.

      “Đủ rồi! Chỗ đó đầy rồi!” Lăng BắcHàn tức giận quát, lập tứcôm bướcvào phòng tắm.

      “Hừ! Nếu mang thai được em tìm !” Úc Tử Duyệt thở phì phò ,ngồi trong bồn tắm, hưởng thụ phụcvụ của Lăng Bắc Hàn, cầmkhăn tắm chà người cho !

      mang thai được tìm ?” ác ý cười giỡn, , “Đừng khẩn trương, càng khẩn trương càng mang thai được! Thuận theo tự nhiên…..!” Lăng Bắc Hàn lại nghiêm túcnói.

      “Nhưng mà người ta muốn có Tiểu Hàn Hàn hoặc Tiểu Duyệt Duyệt cơ. Đúng rồi, Bắc Hàn, muốn con trai hay con ? Hay là muốn cả hai? là quân nhân, hình như chỉ có thể sinh đúng ? Bà nội và mẹ có tư tưởng trọng nam khinh nữ ?” Úc Tử Duyệt hỏi Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn cau mày, “Em sinh con trai thích con trai, sinh con thích con ! Nam hay nữ đều được, chỉ cần là em sinh…..” xong,Lăng Bắc Hàn đỏ mặt tiếpnữa.

      Úc Tử Duyệt cảm động nhìn , cảm thấy hình như càng ngày người đàn ông này càng nhiều lời buồn nôn với côhơn, “Nhưng mà, bà nội và mẹ có thể sẽđể ý….. Những gia đình quyền quý nhưnhà hình như đều thích con trai hơn….” như vậy, Úc Tử Duyệt lại cảm thấy bản thân có thêm áp lựckhác nữa rồi.

      đương nhiên có cái tư tưởnglạc hậu trọng nam khinh nữ kia, ngay cả ba mẹ cũng thế, nhưng mấu chốt là người nhà họ Lăng…..

      “Nghĩ bậy bạ cái gì thế? Em nghĩ rằngnhà là gia đình phong kiến à? Bà nội,mẹ đều là đảng viên lâu năm, tiếp nhận tư tưởng mới rồi! Sinh con trai hay con đều như nhau!” Lăng Bắc HànnhìnÚc Tử Duyệt chằm chằm, lời khiến an tâm.

      sao? Vậy em yên tâm rồi! ngủ thôi, em buồn ngủ quá…….” Úc Tử Duyệt kích động , từ trong bồn tắm đứng lên, Lăng Bắc Hàn vội phủ khăn tắm lên cho , rồi ôm ra khỏi phòng tắm.

      ***

      Lăng Bắc Hàn chưa từng quên chuyệnLục Khải Chính nhờ vả, ngày hôm sau lập tức vội làm.

      Hôm đó, Lăng Bắc Hàn làm xong việc trởvề nhà cũ thấy Úc Tử Duyệt cóở đó, trong lòng cuống lên, “Duyệt Duyệt đâu ạ?” Lăng Bắc Hàn lo lắng mộtvòng khắp mọi nơi, thấy bóng dáng của đâu, liền hỏi ba mình.

      spa hay gì đo với mẹ con rồi!” Lăng Chí Tiêu cười nhạt , khi nhắc đến từ‘spa’ ràng có chút trôi chảy.

      Sao cơ? Quan hệ mẹ chồng nàng dâu củanhà này tốt như thế từ bao giờ đấy? Lăng Bắc Hàn cũng thấy hai ngày nay tâm tình của mẹ mình hình như rất tốt, lại nhìn ba mình như tắm trong gió xuân, nghĩ thầm, hai người già này làm lành rồi!

      “Ba, giải quyết xong rồi chứ?” Lúc này,Lăng Chí Tiêu lấy bộ cờ tướng ra, đặt lênbàn, Lăng Bắc Hàn ngồi xuống, vừa bàycờ, vừa hỏi.

      “Tất nhiên, lão tướng ta ra tay, có chuyện gì mà thành?” Lăng ChíTiêu đắc ý .

      “Xì…..” Lăng Bắc Hàn xì tiếng, từchối cho ý kiến, chỉ chốc lát sau, hai cha con khai chiến trong phòng khách,hình ảnh như thế dường như rất lâu rất lâu rồi chưa xuất .

      ***

      “Mẹ, khi còn bé, Lăng Bắc Hàn thân với mẹ hay với ba hơn?” Mẹ chồng nàng dâuchia ra ngâm mình ở hai bồn tắm, Úc Tử Duyệt tò mò hỏi.

      Tiếu Dĩnh ngước đầu, nhắm mắt dưỡngthần, nghe được câu hỏi của Úc Tử Duyệt, khóe miệng nâng lên thành nụcười hòa ái, như chìm vào đoạn hồi ức tốt đẹp: “Dĩ nhiên là thân với mẹ! Khi còn bé, lúc nào nó cũng dính lấy mẹ, thân với mẹ nhất….” Bà Tiếu hòa ái màkiêu ngạo .

      Úc Tử Duyệt nhìn sang bà, chỉ thấy trênmặt bà lên đầy vẻ dịu dàng.

      Trời ạ, đây thực là người mẹ chồngluôn nghiêm túc của sao?

      “Có lẽ con tin, nhưng đây đúng là , cho đến khi…..” Tiếu Dĩnh cười , xong nụ cười mặt lại trởnên cứng ngắc…

    2. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 211

      Nụ cười mặt Tiếu Dĩnh cứng ngắc, nét mặt vốn thả lỏng lông mày chợtnhíu chặt lại, nghĩ tới Hạ Tĩnh Sơ, lại cảm thấy mình nực cười, khi đó, Lăng Bắc Hàn gặp được mìnhthích, dĩ nhiên là chuyện rất bình thường, nhưng người làm mẹ như bà lại có ý nghĩ sai lệch.

      Nhưng mà, bà hối hận khi ngăn cản Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ.

      Úc Tử Duyệt cảm thấy rất lâu sau mà mẹchồng vẫn chưa có phản ứng, liền quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bà như đangchìm trong phần ký ức tốt nào đó, “Mẹ……” giọng gọi tiếng,Tiếu Dĩnh vội xoay người lại, nhìn ,cười cười.

      “Mẹ nghĩ đến chuyện gì vui sao ạ?” Úc Tử Duyệt nhìn mẹ chồng mình,thử dò xét hỏi, chỉ cần dùng đầu óc mà nghĩ chút, biết được, vừa rồi bà nghĩ đến Hạ Tĩnh Sơ. Trong lòng khẽrun lên chút, nhưng mà, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

      “Mẹ, chuyện của Hạ Tĩnh Sơ qua lâu rồi nên để nó qua …..” Úc Tử Duyệt gác đầu lên thành bồn tắm, nhìn Tiếu Dĩnh, an ủi. Đầu Tiếu Dĩnh được bọc trong mộtchiếc khăn lông trắng, tựa vào thành bồntắm, hơi ngước đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

      Nghe thấy lờiÚc Tử Duyệt , bà khẽ gật đầu, “Là chuyện qua lâu rồi, mẹ cũngbỏ xuống được rồi.” Tiếu Dĩnh hiểu rõsự khó chịu trong lòng mình phảibởi vì Hạ Tĩnh Sơ, mà do tình mẹ con bình thường đối với con trai, lúc đầu cho dù phải là Hạ Tĩnh Sơ, mà là Lý Tĩnh Sơ, Trương Tĩnh Sơ, bà cũngkhông ưa như vậy, cũng tìm cách pháhỏng như vậy, chỉ là bà ngờ HạTĩnh Sơ lại đơn thuần như bà vốntưởng.

      giờ, bỏ xuống được thứ tình cảm nên có đó, cũng hàn gắn lại vớiLăng Chí Tiêu, trong lòng Tiếu Dĩnh tấtnhiên cũng còn đau khổ nữa.

      “Duyệt Duyệt…..”

      “Dạ? Mẹ, mẹ !” Chỉ chốc lát sau,Tiếu Dĩnh lại kêuÚc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt vội vàng lên tiếng. Hai ngày nay thái độ của Tiếu Dĩnh đối với hiềnhòa hơn rất nhiều, nhưng lại khiến có chút được tự nhiên. Dĩ nhiên là cũng vui vẻ, vui vẻ vì khí trong nhà Lăng Bắc Hàn còn nghiêmnghị như lúc trước nữa, như vậy mớigiống người nhà chứ.

      “Duyệt Duyệt, trước kia mẹ cũng có thành kiến với con, phải vì con tốt, mà do lỗi của mẹ.” Tiếu Dĩnh nhanh chậm , trong giọng mang theo chân thành, lời này bà muốn với Úc Tử Duyệt từ rất lâu rồi.

      Úc Tử Duyệt ngờ bà lại đột nhiênnói với mình như vậy, ngượng ngùng cười, nhớ tới Lăng Bắc Hàn từng đùarằng ‘Cưới là vì giận cha mẹ !’,trong lòng có chút chua xót, “Mẹ, trướckia quả con hiểu chuyện, tính tình tốt!” Úc Tử Duyệt cười .

      cũng có, nhưng ánh mắt của mẹ cũng quá khắt khe, cứ luôn phóng đại những khuyết điểm của con, cố tìnhkhông thấy được ưu điểm của con, cho nên…… Đều là lỗi của mẹ!” Tiếu Dĩnh cóchút tự nhiên , bà cũng rất ít khi thổ lộ tình cảm với người khác.

      sao đâu…. Con để ý…..”Đúng là chưa từng để ý, chỉ cần LăngBắc Hàn đối tốt với là được rồi, vìanh, có thể chịu được bắt bẻ của người nhà .

      “Con rộng lượng hơn mẹ rất nhiều….”Trong lời của Tiếu Dĩnh mang theosự tán thưởng, xong, chậm rãi đứng lên, cầm lấy cái khăn tắm ở bên cạnh,phủ lên người. Úc Tử Duyệt có chút líu lưỡi khi nhìn dáng người được chăm sóc đến mức ‘nghịch thiên’ của bà, khi TiếuDĩnh bước ra khỏi bồn tắm, cũng vội đứng lên.

      Nhìn lại vóc người của mình, quả làkhông hài lòng cho lắm! Quấn khăn tắmlên theo bà ra khỏi phòng tắm.

      “Hay là sau này con chuyển công tácvề Thủ đô . Tòa soạn báo ở đây công việc cũng như thế, ở chỗ này cũng có thể chăm sóc lẫn nhau!” Nghe nhạc ,uống trà hoa, Tiếu Dĩnh và Úc Tử Duyệttán gẫu .

      Nhắc tới vấn đề công việc, Úc Tử Duyệtcau mày, trong lòng có chút rối rắm. Lúc đầu vì có thể ở lại Tô Thành, cốgắng phấn đấu, giờ, vì Lăng BắcHàn, phải chuyển về đây sao? Có điều,mẹ chồng cũng đúng, người nhà họ Lăng đều ở Thủ đô cả, ở chỗ này cũng có người chăm sóc, sau này, nếu cômang thai……

      “Con bàn bạc lại với Bắc Hàn ạ! Hơn phân nửa là trở về…….” Úc Tử Duyệttrả lời, cao thượng được nhưLăng Bắc Hàn, tất cả đều phải ưu tiên cho chức trách quân nhân của , chỉ là phụ nữ, đứng trước nghiệpvà gia đình, nhất định chọn thỏahiệp.

      Ai bảo Lăng Bắc Hàn nhiều nhưthế chứ?

      ***

      Bàn bạc với Lăng Bắc Hàn xong, quyết định trở lại Thủ đô làm việc, trước hết là xin nghỉ việc ở Tô Thành. Đối với lựa chọn của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn vừa cảm động, vừa có chút áy náy. Cảmthấy mà trả giá quá nhiều!Nghĩ tới sau này có thể còn phải vì mà trả giá nhiều hơn nữa, Lăng Bắc Hàn lại càng thấy đau lòng cho .

      đau lòng đó, cũng chỉ có thể hóathành việc cưng chiều gấp bội, trongthời gian có hạn của mình, càngthêm che chở, thương, cưng chiềucô.

      “Ơ….. biết chị Nhan trở lại chưa? Mấy ngày nay gọi điện cho chị ấyđều được……..” Hai người về đếnTô Thành là buổi chiều, vừa bước xuống taxi, đứng dưới lầu, Úc Tử Duyệtđã lớn tiếng .

      “Lên !” Lăng Bắc Hàn kéo , trầm giọng ,

      “Chị Nhan……”

      Úc Tử Duyệt vừa bước vào cửa lớntiếng gọi.

      “Ơi……..” Nhan Tịch khóc rống lênvì viết văn nghe thấy tiếng gọi của ÚcTử Duyệt, vội rút khăn giấy ra, cố gắnglau sạch nước mắt, hắng giọng, sau đó mới chạy ra cửa, “Duyệt Duyệt…..”

      Mới vừa mở cửa ra, nhìn thấy khuônmặt lo lắng của Úc Tử Duyệt, và cả LăngBắc Hàn đứng trong phòng khách.

      Nhan Tịch cười nhìn bọn họ, hốc mắt còn hơi ửng hồng. Úc Tử Duyệt thể nhìn thấy, kéo vào phòng.

      “Lại viết cảnh khóc lóc nữa à?” Úc Tử Duyệt nhìn đám ‘hoành thánh’ trong thùng rác, ai oán với Nhan Tịch.

      Nhan Tịch cười xấu hổ: “Khóc nhiềucàng khỏe mạnh hơn đó! Hôm nay trở về để xin nghỉ việc à? Phải về Thủ đô sao?” Nhan Tịch cười hỏi, thoạt nhìn có vẻ như còn đau khổ nữa.

      “Sao chị biết em muốn trở lại Thủ đô?”Úc Tử Duyệt khỏi hỏi ngược lại.

      “Chỉ cần em và trung tá Lăng hợp lại, nhất định trở về….. Đó cũng là lựachọn tốt nhất!” Nhan Tịch cười .

      “Aizz, em vẫn nỡ bỏ công việc bên này! Có điều, ở Thủ đô cũng có thể làm những chuyện mình muốn làm, cho nên mới trở về…… Còn chị sao? Sau này định làm gì?” Úc Tử Duyệtngồi bên giường Nhan Tịch, ôm gối, Nhan Tịchngồi cuộn tròn ghế, cũng ôm gối, đặt cái gối vào bụng, giống như rất lạnh vậy, còn chưa vào thu, mặc áolen rồi.

      Dự định của ?

      “Chắc chị ở lại đây thôi. Chị khôngmuốn nghĩ đến những chuyện đau khổ nữa, xem có thể tìm được công việc phù hợp nào , ra chị cũng muốn ra ngoài làm việc!” Nhan Tịch vẫn cười như cũ, giọng nhưnước chảy. Bây giờ cũng biếtnên đâu, làm gì, chỉ biết là, muốn viết tiểu thuyết, cứ ngây ngây ngô ngô mà trôi qua như thế.

      Về phần Lục Khải Chính, muốn nghĩ tới ta nữa, mỗi lần nhớ tới ta, giống như tự làm khổ mình vậy, cảm giác dễ chịu chút nào. Cũng chưa từng nghĩ tới, tự mình trải nghiệm,lại giống như trong tiểu thuyết…..

      Tán gẫu với Nhan Tịch lát, Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn kêu ra ngoài, cùng đến tòa soạn báo.

      “Chính nghĩa, lương tri, tình , lýtrí……..Lăng Bắc Hàn, em đặc biệt thíchmấy chữ này!” Đứng trước cửa tòa soạn‘Tô Thành chủ nhật’, Úc Tử Duyệt đọc mấy chữ khẩu hiệu phía tòa soạn báo, với Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, giá trịquan của xem như cũng giống , “Muốn dùng hành động thực tế để biểu đạt những khẩu hiệu này ra ngoài rất khó…..” Úc Tử Duyệt lại .

      “Mau vào làm thủ tục , thời gian khôngcòn sớm nữa, đừng để cho người khácphải chờ!” Lăng Bắc Hàn cắt ngang lờicô, nhìn đồng hồ , Úc Tử Duyệt gật đầu, mang theo đơn từ chức, nhanhchóng vào cửa.

      Bước vào phòng làm việc của Lôi Vũ, trong lòng Úc Tử Duyệt có chút căng thẳng, bởi vì lần trước xảy ra xung đột với Lôi Vũ. Lôi Vũ thấy vào, hơn mười ngày gặp , trái tim vẫn thể khống chế được mà rung động vì .

      Chưa thể , nhưng lại nhiều hơnthích! Nhìn chiếc nhẫn tay , tronglòng Lôi Vũ càng thêm chua xót. người thể , nhất định là rất khổ sở.

      “Tổng biên tập Lôi, đây là đơn từ chứccủa tôi, phiền ký tên giúp…….” Úc Tử Duyệt nhìn Lôi Vũ, lễ phép mà khách sáo . Lôi Vũ nhận ra được xa cáchtrong giọng của , lòng càng thêmkhổ sở. Lần trước, việc ngầm điều tra là sai, hơn nữa còn có công rất lớn, đối xử với như thế, là vì lòngriêng của , vì an nguy của .

      Nhưng sao lại chịu hiểu nhữngchuyện này chứ? Nhưng mà bây giờchuyện đó còn quan trọng nữarồi!

      Lôi Vũ nhận lấy đơn từ chức của , mở ra, nhìn lời văn lưu loát, “Lý do từ chức:vì hôn nhân, gia đình……. Viết thẳng ra như thế sao?” nhóc này, vẫn khôngbiết khôn khéo, được những câu xã giao hoa mỹ.

      “Thực tế thôi mà, quả là vì như vậy.” Úc Tử Duyệt ngượng ngùng cườinói.

      “Cái này cần thực tế, em cũng thực tế!” Lôi Vũ trêu ghẹo , đặt bút,nhanh chóng ký tên mình vào.

      “Cảm ơn tổng biên tập Lôi!” Úc Tử Duyệtcảm kích nhận lấy, “Tôi còn phải gặp chủ nhiệm……. Cáo từ trước!” nhậnlấy đơn từ chức quay người rời , vừa ra đến cửa cổ tay bị người khác kéo lại, Úc Tử Duyệt khựng lại, quay đầunhìn Lôi Vũ, hiểu có ý gì.

      Lôi Vũ lời nào, chỉ lẳng lặngnhìn , ánh mắt dịu dàng mà thâm thúy, nhuộm vẻ nỡ, “Tổng biên tập Lôi, ……..” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi, cảm giác đầu Lôi Vũ cúi xuống,nhích lại gần mình, kinh hãi giơ tay lên theo bản năng, đẩy ta ra.

      Lôi Vũ hoảng hốt hoàn hồn, trừng mắt nhìn, mới ý thức được vừa rồi thiếuchút nữa mình làm ra chuyện gì, “Xinlỗi!” nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ,áy náy .

      Úc Tử Duyệt nặng nề thở dốc, mặt hơiđỏ, nhìn chằm chằm Lôi Vũ, “Hẹn gặplại!” cất giọng lên câu này, cũngkhiến cho toàn bộ những lời sắp của Lôi Vũ đều tan ra theo. Hẹn gặp lại, bao giờ gặp lại nữa, thấy mặt, cũng có nghĩa là cái gì cũng thể.

      “Rầm….” tiếng, cửa phòng làm việcbị đóng sầm lại cách nặng nề. Lúc này Lôi Vũ mới bừng tỉnh, ảo não nện lên vách tường, hối hận vừa rồi quáxúc động, khiến cho hai người ngay cảbạn bè cũng thể làm được.

      Chỗ chủ nhiệm và phòng tài vụ đều rấtthuận lợi, chỉ chốc lát sau, Úc Tử Duyệtđã làm xong tất cả thủ tục, cùng Lăng Bắc Hàn rời khỏi tòa soạn báo. Ra khỏitòa soạn, chuyện khiến ngờ nhất chính là, Chu Nhiên kia lại gọi điệntới.

      Hai ngày nay ở Thủ đô, ta cũng thường gọi điện thoại cho , vừa nghe ở Thủ đô cúp ngay.Úc Tử Duyệt cũng cố ý cho ta biếtcô và Lăng Bắc Hàn tái hôn rồi, còn trở về Tô Thành đến tìm ấy.

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 212: Ác giả ác báo

      xem tại sao ta lại biết ngượng đến thế chứ?” Cúp điện thoại, ÚcTử Duyệt với Lăng Bắc Hàn, mới vừa rồi trong điện thoại còn đồng ý gặp Chu Nhiên đấy. Úc Tử Duyệt trưng ra vẻmặt chán ghét nhìn Lăng Bắc Hàn, cũngquan sát từ xuống dưới lượt.

      “Sao lại nhìn như thế?” Ánh mắt như thế là có ý gì? Như là ghét bỏ ấy! Lăng Bắc Hàn nhìn , bất mãn hỏi.

      “Nhìn xem sao lại trêu chọc toànnhững hoa đào thối nát thế!” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, giễu cợt .Nhớ tới Chu Nhiên, trong lòng liềnthấy tức giận, còn chưa quên mấyngày đó mình sống khổ sở thế nào!

      “Úc Tử Duyệt! Em………” đángchết này, dám cười nhạo ? Lăng BắcHàn nhìn chằm chằm, tức giận .

      “Em thế nào? Những người đàn ông theo đuổi em đều là người ưu tú!” Úc Tử Duyệt cố ý kích động , lâu rồi làm ầm ĩ, náo loạn với , cảm thấy cóchút được tự nhiên.

      “Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn tức giận gầm , nắm chặt hai nắm đấm, muốn đánh , nhưng trong thoáng chốcliền tỉnh táo lại, khóe miệng lên nụ cười giễu cợt: “Ưu tú? Là cái tên giáo viên Thẩm giết người? Lệ Mộ Phàm chơinhững trò hèn hạ? Hay là Tư Đồ Ngạn bị truy nã? Úc Tử Duyệt, em lên mặt cái gì?” Lăng Bắc Hàn nắm tay , vừa vừa chuyện.

      ……” Lời của Lăng Bắc Hànkhông hề sai, lúc này Úc Tử Duyệt mới ý thức được, hình như mình cũng chỉ toàndụ được những hoa đào thối nát!

      “Lệ Mộ Phàm cũng cải tà quy chínhrồi! Huống chi, còn có thêm Lôi Vũ! Lôi Vũ ưu tú, hoàn mỹ!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, đắc ý . Chợt cảm thấybàn tay nắm tay mình của Lăng Bắc Hànđang siết chặt, giống như muốn bóp nátxương vậy.

      “A…… bóp đau em!”Úc Tử Duyệt bị đau hít hơi khí lạnh la lên, biết là tức giận, dưới ánh mặt trời,khuôn mặt xanh mét kia làm sợ, ngược lại còn cảm thấy hết sức thúvị. Lúc trước từng vào tai , tức giận với , gào thét với , cũng chỉ là biểu của tình . Đối mặt vớinhững người liên quan, chỉ luôn vui buồn lộ ra mặt.

      Chỉ có mới dễ dàng chi phối được cảm xúc của !

      “Đáng đời!” Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn , buồn bực .

      Dám khen tên Lôi Vũ kia ưu tú, hoànmỹ? đặt ở đâu chứ? Lăng Bắc Hànghen tức! Tên Lôi Vũ đó đối với cũng là tình địch.

      lườm cái, thêm gìnữa, buông tay ra, vượt lên trước,Úc Tử Duyệt vội vàng đuổi theo, cảm thấy rất tức giận. Đưa cánh taynhỏ bé ra, chủ động tìm kiếm bàn tay to rộng của , khẽ cầm lấy, “BắcHàn…….” giọng gọi.

      “Ông xã?” Thấy để ý tới , lại làm nũng kêu lên, bình thường Lăng Bắc Hàn chịu nổi nhất chính là bộ dạng này của , “Cái gì?” Người đàn ôngđang buồn bực rốt cuộc cũng mở miệng,tức giận, kiên nhẫn .

      “Vừa nãy ngời ta chỉ bừa thôi……..Trong lòng em, mới là người ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất! Nhưng mà Lôi Vũquả có ý với em…..” Úc Tử Duyệtnũng nịu , trước tiên là khen mộtchút, sau đó lại khiến khẩn trươngmột chút, tránh cho hả hê đến mứcvểnh đuôi lên trời!

      Úc Tử Duyệt cũng ngốc, giờ sống chung với Lăng Bắc Hàn, cũng biết nắm biết thả thế nào cho đúng mực. Nhưvậy mới có thể nắm chặt trong lòng bàn tay mình!

      Quả Lăng Bắc Hàn thoạt đầu là đắcý, giây lát liền trở nên khẩn trương, cũng Lôi Vũ có ý với Úc Tử Duyệt,“Người khác có ý với em, đó là chuyệncủa người ta, Úc Tử Duyệt, em nhớ kỹcho , mấu chốt là bản thân em! được động lòng! Hiểu chưa?”Lăng Bắc Hàn giáo huấn , .

      “Sao em có thể động lòng được! cũng thế, cho dù có bao nhiêu hoa đào thối nát, bao nhiêu con ruồi xấu xí đếntìm , cũng được động lòng! Nếu em phế !” Cánh taynhỏ bé của Úc Tử Duyệt giơ lên thành hình cây kéo, thở phì phò với LăngBắc Hàn.

      Dưới ánh mặt trời, Lăng Bắc Hàn bất đắcdĩ cười cười, “Có muốn nghéo tay ?” Chỉ mình sớm chiếm cứ cả thể xác và linh hồn của rồi,công việc của lại bận như vậy, sao có nhiều thời gian mà nghĩ đến khác chứ?

      Úc Tử Duyệt đưa ngón tay út ra, móc vàongón tay của Lăng Bắc Hàn, giống nhưđứa bé nghéo tay với , lập lời thề.

      tin, thế giới này trừ Lăng BắcHàn ra, có người đàn ông thứhai nào có thể khiến đến tận xương tủy như vậy!

      “Vậy bây giờ có phải chúng ta nên tìmChu Nhiên hay ? Có muốn chơi đùa với ta chút ?” về hướng bệnh viện, Úc Tử Duyệt hỏi LăngBắc Hàn.

      “Còn chơi đùa làm gì, trực tiếp kiện ta chẩn bệnh sai là được!” Lăng Bắc Hàn cất giọng .

      “Hả? Vậy phải là hủy hoại ta luôn sao? Mất chén cơm phải làm thếnào? Hơn nữa, có lẽ ta thừa nhận đâu, là do sơ xuất thôi.” Úc Tử Duyệt ngờ Lăng Bắc Hàn tàn nhẫn như vậy, vội vàng .

      “Để lại bác sĩ như thế là gieo họa! chỉ dựa theo tình hình…..” Lăng Bắc Hàn trầm giọng , cũng chỉ .

      ***

      Chu Nhiên nhìn thấy Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn cùng xuất thìhá hốc mồm, phải dặnÚc Tử Duyệtchỉ mình rồi sao? Chẳng lẽ, ấy cho Lăng Bắc Hàn biết ? Bọn họ đến để tra xét?

      “A Hàn, sao cậu cũng tới vậy…….?” Chu Nhiên cười .

      “Theo bà xã tôi đến kiểm tra phụ khoa, được sao?” Lăng Bắc Hàn nắm tay trái của Úc Tử Duyệt, nhìn Chu Nhiên, cười giễu cợt.

      Bà xã? Bọn họ kết hôn rồi? Nhìn chiếcnhẫn tay Úc Tử Duyệt, Chu Nhiên lại trợn tròn mắt, lúc này mới hiểu được,có lẽ Úc Tử Duyệt cho Lăng Bắc Hàn biết !

      “Có thể! Đương nhiên là có thể! Hôm nay vừa đúng lúc tôi có chuyện quan trọngmuốn cho Duyệt Duyệt!” Chu Nhiênuyển chuyển , kéo Úc Tử Duyệt vào phòng kiểm tra, Lăng Bắc Hàn cũng vào theo.

      “Duyệt Duyệt, kết quả mà lần trước tôi với …..” Chu Nhiên kéo tay Úc Tử Duyệt, cười , Úc Tử Duyệt hừ lạnhtrong lòng, nghĩ thầm, xem ta làm thếnào để che giấu.

      “Đúng vậy, tôi dễ có thai!”Úc Tử Duyệt lớn tiếng .

      “A…….. A Hàn, cậu đừng hiểu lầm, DuyệtDuyệt cũng là sợ cậu lo lắng nên mới gạt cậu…….” Chu Nhiên cười mỉa, lại nhìnLăng Bắc Hàn cái, ra vẻ biện hộ giúp Úc Tử Duyệt.

      ấy hết với tôi rồi.” Lăng BắcHàn nhìn Chu Nhiên, có biểu cảm gì.

      Lời của Lăng Bắc Hàn khiến cho lòngChu Nhiên run lên, “ sao? Vậy hôm nay cậu tới cũng rất đúng lúc, tôi có chuyện muốn nhận lỗi với hai người, lần trước kiểm tra cho Duyệt Duyệt, là do tôi sơ xuất, vốn là tất cả của Duyệt Duyệtđều bình thường…….” Vẻ mặt Chu Nhiênthành khẩn với hai người.

      Người đàn bà hèn hạ! dùng đếnmánh khóe này! Trong lòng Úc Tử Duyệttức giận đến cực độ, cũng oán Lăng Bắc Hàn phối hợp với để thiết kếmột cái bẫy cho người đàn bà hèn hạnày.

      “Sơ xuất? Chu Nhiên, cậu câu này nhàng nhỉ?” Lăng Bắc Hàn nhìn Chu Nhiên, lạnh lùng .

      “A Hàn! Đây là lỗi của tôi, loại bệnh này vốn do bác sĩ chủ quan nên dễphán đoán sai…..” Chu Nhiên nhìn LăngBắc Hàn, ngượng ngùng .

      “Có lẽ gạt được những bệnh nhânkhác, nhưng gạt được tôi đâu, thuhồi chút tâm tư bé của lại ……”Lăng Bắc Hàn nhếch môi, cười . Lúcnày, có mấy người từ cửa phòng kiểmtra bước vào.

      “Viện trưởng, chính là ta, ta nóicon tôi thể mang thai, bí mậtbảo chúng tôi đến tìm người bạn mởphòng mạch trung y của ta, mỗi đợt trị liệu tốn đến mấy ngàn! Sau này chúng tôi đến bệnh viện khác kiểm tra, vốn dĩ hề có bệnh!” ngườiphụ nữ dẫn viện trưởng mặc áo blouse trắng vào, chỉ vào Chu Nhiên, lớn tiếng , phía sau bọn họ còn có vài người nữa.

      “Bà…. Bà có chứng cớ gì mà bậy ở đây?” Khuôn mặt Chu Nhiên lúc đỏ lúc trắng, vội vàng phản bác.

      Lúc này Úc Tử Duyệt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn , kéo tay , muốn ra ngoài.

      “Chứng cớ gì? Đương nhiên là chúng tôi có chứng cớ nên mới đến tìm việntrưởng!” Úc Tử Duyệt vừa được Lăng Bắc Hàn kéo ra khỏi phòng kiểm tra, đãnghe thấy bên trong truyền đến giọng của người phụ nữa kia, “Ha…. Cái Chu Nhiên này, ngờ lần này còn muốn mũi tên hạ hai con chim!” vào hành lang , Úc Tử Duyệtcười nhạo .

      Lăng Bắc Hàn cũng mỉm cười, “Lần này tốt rồi, cần ra mặt, chén cơm của ta cũng giữ được!”

      “Thiện giả thiện báo ác giả ác báo! Làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng có báo ứng!” Úc Tử Duyệt thở phì phò ,”Sớmbiết thế vạch trần ta sớm chút!”

      Lăng Bắc Hàn gì nữa, hai người trở lại căn nhà trọ của , LăngBắc Hàn giúp thu dọn hành lý, buổi tối bọn họ còn phải trở về Thủ đônữa,Úc Tử Duyệt ở trong phòng Nhan Tịch, chuyện với ấy.

      “Người này bị thần kinh à? Tạo nick ảocông kích chị.” Nhan Tịch vừa gõ bàn phím, vừa tức giận .

      “Cái….. Cái gì cơ?” Úc Tử Duyệt bước đến, nghi hoặc hỏi, chỉ thấy Nhan Tịch trả lời ở phần bình luận của độcgiả.

      “Lúc quyết định cần nó, có nghĩtới, nó cũng là sinh mạng haykhông?” Nhan Tịch nhìn vào màn hình,đọc cho Úc Tử Duyệt nghe, trong lòng đột nhiên co rút trận.

      “Có ý gì? Tên của người này cũng mắc cười, búng tai? Chữ ‘búng’ cũng đáng sai rồi!” Úc Tử Duyệt ôm lấy bả vai Nhan Tịch, cười .

      Búng tai…….?

      Nhan Tịch nhìn tên của người này, kinh ngạc, ngẩn người.

      “Người này là ai thế?Sao lại nhằm vào chị? Còn gửi nhiều bình luận như vậy! Trong tiểu thuyết của chị có nhắc đến chuyện phá thai à?” Thấy nick ảo này còn gửi rất nhiều bình luận tương tự, ÚcTử Duyệtnói.

      “Nó đâu chỉ là sinh mạng!” Vừa trảlời xong, lại có bình luận khác gửi tới, Nhan Tịch ngơ ngác đọc.

      “Tử Duyệt!”

      “A…… Dạ…… Chị Nhan, em phải trở vềvới Lăng Bắc Hàn rồi, mình chị nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, chú ý thân thể, nếu hay chị theo tụi em về Thủ đô ?” Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng gọi của Lăng Bắc Hàn, vội với NhanTịch.

      “À….. Thôi ! Để sau!” Nhan Tịch hoàn hồn, đứng lên, vừa tiễn Úc Tử Duyệt, vừa .

      Ra khỏi phòng ngủ, thấy Lăng Bắc Hàn xách túi hành lý đứng ở cửa phòngkhách, “Trung tá Lăng...” Nhan Tịch gọi Lăng Bắc Hàn, “Sao thế?” Lăng Bắc Hàn cảm thấy Nhan Tịch muốn gì đó,nhìn , hỏi.

      phải đối xử với Duyệt Duyệtthật tốt đấy!” Nhan Tịch thể hỏi tình hình của Lục Khải Chính ra miệng được, cũng muốn gây thêm phiềnphức cho bọn họ, cuối cùng vẫn quyếtđịnh là hỏi gì. Lời của Nhan Tịch khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy kỳ quái, “Đương nhiên!” với .

      “Chị Nhan! ấy dám bắt nạt em đâu!” Úc Tử Duyệt cười , ôm Nhan Tịch cái chặt, mới luyếntiếc rời .

      Bọn họ rồi, Nhan Tịch nhìn căn phòng trống vắng, trong lòng cảm thấy mấtmát…..

    4. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 213: Mang thai sao…

      "A.... Mệt quá...." Hai người về đến nhà trời tối hẳn. Mới vừa bước vàođến cửa, Úc Tử Duyệt liền mệt mỏi ngãxuống ghế sofa, uể oải . Lăng Bắc Hàn nhìn , chiều cười cười: "Mau tắm , nấu mì cho em." Giọng nóivững vàng ra lệnh cho .

      Úc Tử Duyệt ngáp dài cái, đứng lênrồi uể oải : "Để em làm cũng với ...." đuổi theo Lăng Bắc Hàn, ôm lấy hông từ phía sau, di chuyểncô cũng di chuyển theo, giống như đứa trẻ nghịch ngợm.

      Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười, nghĩ đến ngày mai phải trở lại doanh trại, trong lòng tràn đầy nỡ.

      Vào đến phòng bếp, Úc Tử Duyệt vẫn chịu buông hông ra, ôm lấyhông từ phía sau, hai bước, cũng bước theo hai bước, khuôn mặtnhỏ nhắn áp sát lưng , hít vào mùihương nam tính của , bình yên nhưsắp ngủ. Ôm như vậy, cảm thấyrất vững tâm, rất ấm áp. Trong lòng như tìm được nơi nương tựa, thực rất mong mãi dừng lại ở thời khắc này, vĩnh viễn được cùng như thế này.

      "Ngày mai trở lại doanh trại...." Lăng Bắc Hàn vừa cắt hành, vừa mở miệng , lời ra chẳng hợp với hoàn cảnhtí nào.

      Úc Tử Duyệt ở phía sau nghe thấy lời , trong lòng chợt thấy buồn bã, phiền muộn, mười năm ngày hết rồi sao?, "Cái gì?" buông ra, tới bên cạnh , lớn tiếng hỏi. Mặc dù nghe thấy rất ràng, nhưng trong lòng vẫn muốn tin.

      trở lại doanh trại? phải trở lạidoanh trại rồi sao? lại phải bắt đầu cuộc sống mình nữa sao? Vừa nghĩ tới những ngày tháng sau này phần lớn mình trải qua, trong lòng lại thấy ê ẩm. có chút uất ức nhìn , cũng nhìn lại .

      "Ngày mai trở lại doanh trại.... Xế chiều ..." nhìn , bình tĩnh .

      "Em ngủ đây....." Cảm giác chua xótdâng lên trong ngực, chóp mũi cay cay, Úc Tử Duyệt xong liền ra khỏi phòngbếp.

      "Tử Duyệt?" Cảm thấy có vẻ khác lạ,Lăng Bắc Hàn vội vàng đuổi theo, đuổiđến cửa phòng ngủ liền kéo tay lại,"Sao thế?" Nhìn vẻ mặt như chựckhóc, đau lòng hỏi.

      "Oa... Hu...." khóc lên, ôm lấy hônganh làm nũng, " cho ....." gào lên, hai cánh tay ôm chặt hông .Nhìn người khóc nức nở trong ngực mình, Lăng Bắc Hàn vươn tay vuốt ve sau gáy , khẽ thở dài: "Em phải làmquen...." hiểu được, phải chịu ấmức rồi.

      "Em phải hiểu, đây chính là thiệt thòi của người vợ lính...." Lăng Bắc Hàn thấpgiọng , "Chờ đến lúc nào đó thể chạy, thể nhảy, khôngthể huấn luyện binh lính được nữa, anhnhất định xuất ngũ, chúng ta có thể được ở bên nhau. Đến khi đó, em đừngcó chán ghét là được...." Lăng BắcHàn đẩy từ trong lồng ngực mình ra,nhìn khuôn mặt nhắn ướt đẫm nướcmắt của , dịu dàng .

      chán ghét sao? Mười năm, haimươi năm, ba mươi năm.... nghĩ, sẽkhông bao giờ chán ghét được.

      Được gả cho , hoài bão của , lí tưởng của , đều hiểu rất , nghĩvậy liền ngừng nghẹn ngào, chùi nướcmắt, lại cảm thấy mình ích kỷ, nên khiến lo lắng mới phải,"Chỉ sợ khi đó già rồi!" nhìnanh, " nấu cơm , em đói rồi, giờ em tắm trước ..." Cố làm ra vẻ thoảimái, vừa vừa đẩy ra rồi chạy vào phòng ngủ.

      Lăng Bắc Hàn sao lại hiểu được tâm tư của , nỡ nhìn cố tỏ vẻ có gì, rồi lại cảm thấy bất đắc dĩ.

      vào bếp nấu mì với thịt băm, vừa nấu xong cũng đúng lúc ra, đầu tóccũng tự mình làm khô, vàophòng bếp, cùng ăn mì.

      Đêm nay, Lăng Bắc Hàn muốn lầnlại lần, Úc Tử Duyệt cũng tựa như tinh nhiệt tình nghênh hợp cùnganh, mang theo nỡ vô cùng.Mặc dù biết, mỗi tháng được về nhà lần, nhưng suốt thángkhông được nhìn thấy , đối với đôiuyên ương bị vây hãm trong tìnhyêu cuồng nhiệt mà , đó là khoảngthời gian gian mà dài đằng đẵng.

      Ngày hôm sau, Lăng Bắc Hàn đưa Úc Tử Duyệt tới tòa soạn báo danh. Buổi trưa, hai người đến quán cơm riêng tư trong con hẻm gần đó.

      "Aizzz, biết bây giờ lão Lục thế nào rồi?" Hoàn cảnh lúc này lại khiến Úc Tử Duyệt nhớ tới Lục Khải Chính cùngNhan Tịch, đặc biệt là Lục Khải Chính,bây giờ ta là tội phạm bị truy nã nữa chứ. Lăng Bắc Hàn nghe thấy Úc Tử Duyệt vậy, mặc dù bên ngoài sắc mặt vẫn chút thay đổi, nhưngtrong lòng lại cảm thấy lo lắng.

      Theo tin tức nhận được, mấy ngàyqua, Tư Đồ Ngạn và Lục Khải Chính có lẽ là lẻn về Đại lục.

      "Mỗi người số mạng, những chuyệnnày em cần phải suy nghĩ nhiều. Nhớ kỹ, sau này phỏng vấn cho phép mạo hiểm, nếu em dám làm chuyệngì nguy hiểm, cho dù chỉ là lần, thìsau này đừng nghĩ đến chuyện làm nữa." Lăng Bắc Hàn lo lắng Úc Tử Duyệtsẽ lại giống như lúc ở Tô Thành, mạohiểm săn tin, liền cứng rắn với .

      "Tại sao được? Lăng Bắc Hàn, anhthật vô lí! Là phóng viên, vốn khôngđược sợ khó khăn, được sợ nguyhiểm." Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, phản bác.

      "Vậy nghĩ cho chút. TửDuyệt, đừng khiến lo lắng, Trung Quốc thiếu những phóng viên như em...." Lăng Bắc Hàn cũng biết mìnhnói như vậy rất vô lý, cũng rất ích kỷ, nhưng vẫn gần như cầu khẩn .

      Cho dù là ích kỷ, cũng muốn cả ngày phải sống trong lo lắng thấp thỏm vì .

      "Còn biết em? mình ...." Úc Tử Duyệt tức giận , nhưng lời vừathoát ra liền im bặt, quân nhân cùng nghề phóng viên vốn dĩ khác nhau, quân nhân là vì bảo vệ quốc gia, đó là thiênchức. còn phóng viên bọn , hơn nửa là làm việc theo đạo đức nghề nghiệp, theo lương tâm của mình.

      "Em đồng ý với , nhất định bảo vệ mình tốt, cũng đừng vì em mà lo lắng nữa...." Úc Tử Duyệt an ủi .

      Sau khi cơm nước xong, hai người taytrong tay tản bộ dọc con hẻm, ra đềnđầu hẻm thấy con xe Hummẻmới tinh chờ sẵn, Úc Tử Duyệtkinh ngạc nhìn biển số xe, chính là biểnsố xe của , chỉ có xe là mới, cũng chợt nhớ ra hai ngày nay thấychiếc xe kia của đâu cả.

      " đổi xe đấy à?" Úc Tử Duyệtnghi hoặc hỏi.

      " đổi biết làm sao?" Lúc này,nhân viên bảo vệ Tiểu Lý nhảy từ xe xuống, đưa chìa khóa cho Lăng BắcHàn, với bọn họ mấy câu rồi rời .

      "Lúc trước chỉ là em giận dỗi chút thôi, đổi xe như vậy, lãng phí..." Bị lôi lên xe, Úc Tử Duyệt ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, quan sát lượt, xe mới, trongxe còn lưu lại mùi da thoang thoảng,ngoài ra giống hệt chiếc xe kia.

      Đổi đổi lại vẫn là cái thứ quái vật này, Úc Tử Duyệt thầm trong lòng.

      "Đợi lần tới nghỉ phép, dẫn em phượt." Lăng Bắc Hàn mỉm cười mởmiệng, vừa nghĩ tới liền muốn đưa ngay, xe đến Tây Tạng hoặc biêngiới cũng được. có điều đây cũng chỉ làmong ước, ngày nào đó mới thựchiện được.

      "Ừ, ý này cũng hay đấy! Em rất mongchờ đó....." cũng nghĩ bây giờ được phượt cùng là tốt, mới nghĩnhư vậy, trong lòng rất mong ngóng....Có điều, chỉ lát nữa thôi là phảivề doanh trại rồi.

      Lăng Bắc Hàn khởi động xe, mỉm cười, rồi lái xe, ra khỏi con hẻm, ra đườnglớn vòng qua thành phố, ra đến conđường dẫn đến doanh trại.

      Úc Tử Duyệt biết cho phép đưaanh đến doanh trại bộ đội, bàn tay nhỏbé khỏi nắm lấy bàn tay khôngcầm tay lái của , tràn đầy lưu luyến nỡ. Dọc đường , luôn miệng với rất nhiều chuyện, Lăng BắcHàn lại chỉ mím môi, lẳng lặng nghe. tới hai giờ ngồi xe, nhìn thấykhoảng cách với trạm xăng gần doanh trại của càng lúc càng gần, lòng ÚcTử Duyệt càng thêm nặng nề.

      biết, giây phút thực chia xa đãđến.

      Lăng Bắc Hàn quay đầu xe rồi dừng lại, quay đầu ngẩn người nhìn hồi lâu, sau đó liền ôm vào trong ngực, môi hai người cũng gấp gáp mà quấn lấy nhau, ngã vào lồng ngực của , phối hợp với , hấp tấp hôn tới.

      Hai cánh tay quấn quanh cổ thậtchặt, trái tim ngừng nhảy lên.

      "Ưm...." Lúc buông ra, thở hổn hển,hai tròng mắt say đắm nhìn , "Thếnày , mỗi ngày phải gọi điện thoại cho em, hoặc là gửi tin nhắn. Hoặc gọi video cũng được." Ôm chặt lấy , Úc Tử Duyệt bá đạo ra lệnh.

      "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" nhìn , cười .

      " được! thể làm vì nhiệmvụ được, mỗi tin nhắn đều phải xuấtphát từ nội tâm, muốn anhgạt em." Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, thở phì phì .

      Lăng Bắc Hàn cầm chiếc mũ quân nhân bên cạnh đội lên, cười với , khuôn mặtanh tuấn mê người khiến Úc Tử Duyệtcàng thêm mê đắm, nhất là hình ảnh lúc nặc quân phục, là vô cùngđẹp trai.

      "Được! đây...." xong, hai tay liền ôm lấy đầu của , cúi đầu xuống, hôn xuống môi , sau đo mớibuông ra, nhanh chóng mở cửa xe,nhảy xuống, chỉ sợ tiếp tục chần chừthêm giây nữa, được.

      Trái tim Úc Tử Duyệt co thắt, nhìn bóng dáng màu xanh của qua gương chiếu hậu, lỗ mũi cay xè.

      Chuyển người sang ghế lái, nhìn quagương chiếu hậu thấy vẫy tayvới , cố gắng nén cho nước mắt rơi xuống, mỗi lần chia lìa cũng để vì lần tái hợp sau hạnh phúc hơn.Mặc niệm trong lòng, hướng về phíagương vẫy tay, sau đó khởi động xe trở về.

      Nhìn bóng dáng chiếc xe Hummer to lớn càng lúc càng dâng, nụ cười bên khóe miệng Lăng Bắc Hàn càng lúc càng cứng lại, dấu cười trong ánh mắt cũng bịsự nỡ thay thế, đến khi khôngnhìn thấy chiếc xe đâu nữa, mớixoay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện.

      "Lúc nào cũng phải bảo vệ Úc Tử Duyệt an toàn..." Tư Đồ Ngạn muốn trở lại đại lục, lo lắng trả thù... Phải phòng vệ chu đáo. Đồng thời cũngrất lo lắng cho an nguy của Lục KhảiChính, chỉ sợ lần này cậu ta thực sẽgặp phải nguy hiểm.

      ***

      "Sao còn chưa tới? Hôm nay là ngày hai mươi tám rồi...." Lúc vệ sinh, ÚcTử Duyệt nhìn chiếc quần lót sạch ,nghi hoặc tự hỏi. 'Dì cả' của lần nàylại bị trễ rồi.

      "Duyệt Duyệt, mau xuống ăn cơm ,cũng còn sớm nữa....." Tiếng gọicủa dì Vương chợt truyền đến, Úc Tử Duyệt vội vàng rửa sạch tay, rồi ra ngoài.

      "........Thủ phạm chính của vụ buôn lậuvũ khí Tư Đồ Ngạn, Lục Khải Chính đãxuất ở đại lục, các đội cảnh sát đangbố trí lực lượng chặt chẽ..." Úc Tử Duyệtvừa mới xuống lầu liền nghe thấy tin tức như vậy truyền từ TV ra, chỉ thấy bố chồng Lăng Chí Tiêu thân quântrang cùng mẹ chồng Tiếu Dĩnh của côđang đứng trước TV...

      "Con chào ba, con chào mẹ!" Úc Tử Duyệt lễ phép chào hỏi hai người, cũng nhìn lên màn hình TV, liền nhìn thấy hình ảnh Tư Đồ Ngạn đeo kính râm, còn có Lục Khải Chính.

      "Bọn còn dám trở lại đại lục sao?....Cảnh sát cũng là, mãi cũng khôngbắt được." Úc Tử Duyệt thầm , trong lòng vì Lục Khải Chính, cũng vì Nhan Tịch mà thương xót.

      Xem xong tin tức kia, Lăng Chí Tiêu liền tắt TV, " Ăn cơm thôi...." Ôm lấy eo TiếuDĩnh, tới bàn ăn.

      "Bắt bọn họ cũng đâu dễ dàng như vậy, đó còn biết liên can đến bao nhiêu người nữa...." Tiếu Dĩnh thở dàinói, ngồi xuống bên bàn ăn, bưng bát tổ yến lên.

      "Vâng....." Úc Tử Duyệt cũng đồng tình lên tiếng, sau cũng bưng bát tổ yến củamình lên.

      "Duyệt Duyệt, tối nay con có rảnh ? Lát ăn xong sớm, con theo mẹ mát-xa...." Tiếu Dĩnh đặt bát tổ yếnxuống, với Úc Tử Duyệt.

      "Dạ có, tối nay con rảnh." Úc Tử Duyệtcười , năm bữa nửa tháng lại kéo làm đủ loại chăm sóc sắc đẹp, bà cũngkhông còn dáng vẻ nghiệm nghị như trước nữa, còn thường xuyên dẫn dạo phố.

      lần đến khu mua sắm áo lót,Úc Tử Duyệt còn kéo bà mua áo lót sexy, vốn tưởng rằng mẹ chồng mắng trận, ai ngờ mẹ chồng lại rất vui vẻ mua vài bộ, thậm chí còn tặngcho hai bộ nữa.

      Úc Tử Duyệt 'sốc', lúc trở về nóilại với Lăng Bắc Hàn, lại bị Lăng Bắc Hànmắng cho trận.

      Trong lúc xoa bóp, người thợ mát-xa còncung cấp cho họ thêm chút kiến thức vềchắm sóc sắc đẹp, trước và sau khi hànhkinh nên làm những gì, vân vân...., "Úctiểu thư, hình như tháng này nguyệt sựcủa chưa tới?"

      "Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cũng thắc mắc, bình thường ngày hai mươi lăm có rồi, nhưng hôm nay là ngày haimươi tám rồi..." Úc Tử Duyệt vội vàngnói.

      Lúc này, bà Tiếu Dĩnh nằm bên cạnh liền quay đầu sang, nhìn , hay là có tin vui rồi? Bà mừng thầm.

      "Duyệt Duyệt, mẹ có chút chóng mặt, tối nay chúng ta làm đến đây thôi..." Sợ mấyngười thợ mát-xa này tiếp tục ra, Tiếu Dĩnh vội .

      "Vâng!" Úc Tử Duyệt liền đáp lời, cùngbà tắm rửa, sau đó ra khỏi thẩm mỹviện.

      "Mẹ à, mẹ còn chóng mặt ?"

      ", sao.... Duyệt Duyệt....."Sau khi lên xe, Tiếu Dĩnh , dường nhưmuốn hỏi chuyện gì đó, dáng vẻ muốn lại thôi.

      "Mẹ, sao thế ạ? Có chuyện gì mẹ cứ thẳng?" Úc Tử Duyệt vừa lái xe vừa .

      "Duyệt Duyệt, mẹ đoán hình như con cóthai rồi.... Con dừng xe ở hiệu thuốc đằng trước... Mua qua thử thai về thử xem...." Tiếu Dĩnh ngập ngừng mở miệng, có chút ngượng ngùng, dù sao bà với Úc Tử Duyệt cũng hoàn toàngiống với hai mẹ con.

      "Két....." Nghe thấy lời Tiếu Dĩnh , Úc Tử Duyệt giật mình đạp thắng cái.

      "Duyệt Duyệt, con....." đột nhiên thắng gấp dọa cho Tiếu Dĩnh sợ đến lấytay ôm ngực.

      "Mẹ, mẹ , con....con mang thai rồi?"Úc Tử Duyệt nhìn Tiếu Dĩnh, lắp bắp hỏilại.

      "Con kích động như thế làm gì? Mẹ mớichỉ là có thể." Tiếu Dĩnh tức giậnthấp giọng , nhìn ra ngoài cửa sổ,may đây còn là đường quốc lộ.... Con bé này, sao lại mất bình tĩnh như vậy?

      "Que thử thai, ở đâu có bán que thử thaiạ? Con đến mua..." Úc Tử Duyệt kích động , thiếu chút nữa vui mừng phát khóc.

      "Ở hiệu thuốc." Tiếu Dĩnh tức giận , lúc này Úc Tử Duyệt liền đạp chân ga, chạy nhanh . Đến cửa hàng thuốc, dừng xe, giật dây an toàn người ra, vội vã chạy vào bên trong. Tiếu Dĩnhđang ngồi trong xe thấy vậy bất đắc dĩlắc đầu cười.

      Con bé này kích động quá rồi. Nhớ tới khi lần đầu biết tin mình mang thai LăngBắc Hàn, bà cũng kích động như thế...

      Úc Tử Duyệt nhìn giá đủ loại quethử thai, giấy thử thai, vân vân... cũngliền lấy cái. Đến khi ra khỏi cửa hàng thuốc thấy mẹ chồng ngồi sang vị trí ghế lái, "Để mẹ lái xe, con cũng nên quá kích động...." Bà thấy Úc Tử Duyệt ra liền trầm giọngnói.

      Úc Tử Duyệt le lưỡi, cúi đầu nhìn hướngdẫn ghi phía sau hộp đựng que thử thai, chỉ hận thể lập tức về nhà thửxem.

    5. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 214: Kích động….

      Úc Tử Duyệt vừa về đến nhà, còn chưa kịp chào hỏi người lớn vội vã xông lên lầu hai.

      "Có chuyện gì vậy?" Lăng Chí Tiêu nhìn bóng lưng Úc Tử Duyệt, quay đầu nhìn Tiếu Dĩnh, dò hỏi.

      "Có thể ông sắp được ôm cháu rồi đấy!" khuôn mặt mịn màng sáng bóng của Tiếu Dĩnh nở nụ cười hòa ái, bà cười . Liền thấy Lăng Chí Tiêu lộ vẻ mừng rỡ, cố nén tiếng la vui sướng, tránh làm bà cụ thức giấc.

      Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng nhau lên lầu.

      Úc tử Duyệt kích động chạy lên lầu, xông thẳng vào toilet, ngồi xuống bồn cầu, mở túi ny lon ra, tìm kiếm bên trong, lấy ra cái hộp, vội vàng mở ra. Vừa làm hai bàn tay ngừn run rẩy.

      vẫn còn chưa hết lo lắng vì hai từ 'vô sinh'. Mặc dù được bác sĩ có chuyên môn chẩn đoán tất cả của đều bình thường, nhưng vẫn rất lo lắng, sợ mình thể mang thai được.

      "Đừng căng thẳng, Úc tử Duyệt, đừng căng thẳng.... Bình tĩnh, bình tĩnh...." Lấy từ trong hộp ra cái túi bạc mỏng, Úc tử Duyệt ngừng tự trấn an chính mình. Lúc này, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại di động truyền từ trong túi xách đặt bệ, động tác của chợt khựng lại, giờ nỳ có lẽ là Lăng Bắc Hàn gọi về.Nhưng mà, lúc này có tâm trí đâu để bắt máy, chỉ mong nhanh chóng có được kết quả thử nước tiểu.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên rất lâu rồi im bặt.Úc Tử Duyệt đứng lên, kéo quần, ngồi xuống. Sau khi đọc kĩ hướng dẫn sử dụng phía sau hộp giấy liền cầm túi giấy bạc lên, dọc theo đường cắt mà xé rách, ngón tay run rẩy lấy que thử thai ra.

      "Sau đó, đeo bao tay vào..." Úc tử Duyệt lẩm bẩm, chất lỏng trong người chậm rãi chảy ra ngoài, lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

      "Tên Lăng Bắc Hàn ngu ngốc này, biết gọi cho ba mẹ hỏi thăm à?" Úc tử Duyệt buồn bực lầu bầu, đeo bao tay dùng lần vào, ngón tay cái khẽ bóp vào đầu của que thử thai, hút nước tiểu lên. Theo hướng dẫn, phải nghiêng đầu hút xuống dưới...

      Tiếng chuông điện thoại lại dứt, Úc Tử Duyệt cau mày nhìn dòng chữ hướng dẫn: Đặt đầu còn lại của que thử thai bên cạnh lỗ tiểu... Trời ạ... Thực là...." Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt nóng bừng lên, làm theo lời hướng dẫn. Nhưng ở thời điểm quan trọng, chút nước tiểu cũng chảy ra được.

      Có lẽ do quá căng thẳng, cho nên nước tiểu mới ra được như vậy...

      Úc Tử Duyệt ngồi bồn cầu, cầm que thử thai trong tay, ngửa đầu lên, khuôn mặt nhắn nóng bừng, buồn bực vì mãi nước tiểu chịu chảy ra. Thực là tức muốn chết mà! Trong lòng buồn bực gầm thét.

      "Cốc cốc cốc...." Lúc này, chợt có người gõ lên cửa phòng tắm.

      Duyệt Duyệt kết quả thế nào rồi? Bắc hàn vừa gọi điện về, bảo con mau nghe điện thoại..." Giọng của bà Tiếu Dĩnh truyền vào, Úc tử Duyệt có chút thất vọng đáp: "Mẹ à, con vẫn chưa xong. Mẹ đừng với ấy vội..."

      "Ừ..." Bà Tiếu Dĩnh ở bên ngoài nghe lời đáp, khẽ nhíu mày, đáp lời rồi liền rời , trong lòng bà cũng rất kích động, còn có ông già đợ tin tức của bà nữa.

      Bị mẹ chồng thúc giục, Úc tử Duyệt càng cảm thấy chăng thẳng hơn, ngửa đầu ngồi bồn cầu, ngừng hít vào thở ra để bản thân bình tĩnh lại.

      "Phì... Phì..." Trong miệng phì phì mấy tiếng, giống như từ trước đến giờ chưa từng chật vật như thế này, may, chỉ có mình , nếu nhất định chết vì mắc cỡ mất. Dần dần, cũng cảm thấy được có chút nước tiểu chảy ra. nhớ trong hướng dẫn sử dụng có viết, để nước tiểu chảy qua lỗ hút nước tiểu, giữ ở đó từ đến hai giây để nước tiểu chảy vào.

      Sau khi đợi cho nước tiểu chảy vào, vội lấy que thử thai ra, quan sát hai vạch vuông bên thân que, khẽ nghiêng que thử thai để nhìn, chỉ thấy có vạch màu hồng lên... căng thẳng chờ đợi.

      "Nếu có thai chỉ có vạch, nếu có thai xuất hai vạch..." Đọc phần kết quả trong phần hướng dẫn, Úc Tử Duyệt lẩm bẩm, sau đó, trừng mắt nhìn vạch hồng thứ hai dần xuất .

      Cái miiengj nhắn vì vui sướng mà mở lớn, cả người ngây ngốc, có điều cái màu của vạch thứ hai có chút nhạt hơn so với trong hướng dẫn. lại căng thẳng đọc tiếp hướng dẫn, "Nếu như so sánh thấy vạch màu nhạt hơn, chứng tỏ có thể mang thai, hai ngày sau dùng que thử thai mới để kiểm tra lại..."

      "Có thể mang thai...? Có thể ư?"Úc Tử Duyệt kích động lẩm bẩm, đầu óc ong ong, ngừng lặp lặp lại lời này. Úc Tử Duyệt, mày kích động cái gì chứ, mới chỉ là có thể mang thai thôi, còn phải kiểm tra lại nữa.

      Trong lòng thầm trách cứ chính mình, lúc này, chuông điện thoại vang lên, mới phản ứng lại, từ bồn cầu đứng dậy, cầm túi xách ra ngoài, ngồi xuống giường, lấy điện thoại di động ra.

      "A lô..."

      "Tại sao nghe điên thoại?"Lăng Bắc Hàn vừa thấy bắt máy liền tức giận chất vấn. Vừa nãy gọi cho hai lần, đều nghe, trái tim nhất thời sợ hãi, gọi điện cho mẹ , mới biết được ở trong toilet.

      Tiếu Dĩnh cũng cho biết thử thai, chuyện như vậy nên để Úc tử Duyệt tự mình với thỏa đáng hơn.

      "Vừa ở trong toilet..." Úc Tử Duyệt nằm vật xuống giường, thở hổn hển , lúc này tâm tình bình tĩnh trở lại, còn chưa có kết qur chắc chắn, nghĩ chưa vội vơi Lăng Bắc Hàn hơn.

      "Kinh nguyệt tới à?" nhớ hôm qua hỏi thăm , 'dì cả' của mình chưa thấy tới, chuyện này người đàn ông thành thục như nhạy cảm hơn so với rất nhiều, Lăng Bắc Hàn thấp giọng dò hỏi, lẽ nào chỉ là bị chậm.

      "Sao?... phải. Vừa rồi em có thử thai, xuất hai vạch nhưng vạch thứ hai được , hướng dẫn là có thể mang thai..." nhịn được mà ra, tuy rằng chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ được ước mong của .

      Lăng Bắc hàn ở đầu dây bên kia chợt trầm mặc, nhưng thực ra trong lòng lại rất vui sướng, 'Có thai rồi', trái tim trong lòng gào thét như thế.

      "Ngày mai em đến bệnh viện kiểm tra xem..." Úc Tử Duyệt mở miệng thêm.

      "Chắc là mang bầu rồi!"Lăng bắc hàn tự tin , trong giọng khó nén được kích động.

      "Làm sao biết?"Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn vậy, kích động ngồi bật dậy, bình tĩnh vừa khôi phục lại lại bị nỗi kích động lấn áp.Đối với , mỗi lời Lăng Bắc Hàn đều là những lời danh dự.

      "Ha ha... Có đúng hay mai kiểm tra lại biết ngay thôi. Đừng căng thẳng! Chú ý nghỉ ngơi, ăn uống! được ăn những loại đồ ăn an toàn." Lăng Bắc Hàn trong điện thoại dạy dỗ , lúc này chỉ muốn chạy như bay đến bên , ôm vào ngực.

      "Em... Em thực mang thai rồi sao? Bắc hàn, đêm nay em ngủ được mất." Úc Tử Duyệt căng thẳng , bây giờ, chỉ cần lời khẳng định chắc chắn, mang thai hay chưa mang thai. Nếu đêm nay nhất định ngủ được.

      "Mang thai rồi!Em tin sao?"Lăng Bắc Hàn khẳng định chắc chắn .

      "A.....!" Úc Tử Duyệt kích động nhảy từ giường xuống, "Mang thai... Em mang thai rồi! Em mang thai rồi! A....!" nhảy lên tưng tưng, kích động hô lên.

      "Úc Tử Duyệt, ngồi đàng hoàng lại cho !" có thể thưởng tượng ra được giờ này làm gì, vội khẩn trương mà nghiêm túc trách cứ. Úc Tử Duyệt vội dừng động tác lại, nghĩ đến những việc khi mang thai được làm, hoảng sợ, vội rón rén trở lại giường, ngoan ngoãn ngồi xuống.

      "Bắc Hàn, nếu như em phải mang thai, phải xuất ngũ, mỗi ngày cùng em cày ruộng gieo trồng, đến khi có thai mới thôi nhé?" Cơn kích động qua , Úc Tử Duyệt tỉnh táo .

      "Gì...?" Con nhóc này, dám thẳng ra như vậy!

      "Cứ tin tưởng năng lực của chồng em .Nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai mẹ đưa em kiểm tra lại.Phải tẩm bổ, phải nghỉ ngơi, được căng thẳng, cứ để tự nhiên."Lăng Bắc Hàn lại dạy dỗ .

      "Vâng..." Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, , "Em cúp máy trước nhé, ba mẹ chắc đợi kết quả, em sang báo cho bọn họ tiếng." nhàng .

      "Ừ." Phải cúp điện thoại, Lăng Bắc Hàn có chút muốn, dịu dàng .

      Sau khi cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt liền ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra liền thấy cả bố mẹ chồng đều đứng ngoài cửa, còn nghiêng tai nghe lén, thấy mở cửa ra, vội lúng túng đứng thẳng dậy, Úc tử Duyệt thấy cảnh này thiếu chút nữa bật cười.

      "Khụ..." Vẻ mặt Tiếu Dĩnh có chút mất tự nhiên, Lăng Chí Tiêu bên cạnh ho khan, "Duyệt Duyệt, kết quả thế nào...?" Cuối cùng là Tiếu Dĩnh ngượng ngùng mở miệng hỏi. Lăng Chí Tiêu nghiêng người, nhìn Úc Tử Duyệt chỉ nghiên tai cẩn thận chờ đợi.

      "Có hai vạch, nhưng vạch thứ hai .... Chỉ là có khả năng...." Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, cúi thấp đầu, .

      Nghe Úc Tử Duyệt vậy, trong lòng bà Tiếu Dĩnh vô cùng vui mừng, Lăng Chí Tiêu bên cạnh lại tỏ vẻ hiểu gì, đàn ông như ông sao hiểu được mấy lời này chứ.

      "Vậy là có thai rồi. Ngày mai mẹ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra lại." Tiếu Dĩnh vừa cười vừa .

      Nghe thấy mẹ chồng mình cũng là thực có thai, trong lòng Úc Tử Duyệt sung sướng la hét, " ạ?" Ngoài mặt vẫn lễ phép hỏi lại.

      Sau khi chúc ngủ ngon với ba mẹ chồng, liền chạy ngay vào trong phòng, " ha ha... Có thai rồi... Có con rồi..." Nằm xuống giường, hai tay xoa lên bụng, mừng rỡ hét lên.

      Lập tức gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, "Mẹ cũng là em có thai. Bắc Hàn, em thực mang thai rồi."

      "...." Nghe lời vì vui sướng mà có chút điên cuồng của , Lăng Bắc Hàn gì, còn kích động hơn so với tưởng tượng của nữa.

      "Tử Duyệt, bình tĩnh ." Sợ quá kích động mà làm tổn thương thân thể, Lăng Bắc Hàn thấp giọng .

      "Sao thế? thấy kích động sao? Cuối cùng chúng ta cũng có con rồi, cảm thấy vui sướng sao?" Úc Tử Duyệt hướng vào điện thoại, thở phì phì .

      kích động? tại kích động đến nỗi muốn nổ súng ăn mừng ý chứ. Nhưng sao có thể biểu ra ngoài, điên loạn giống được.

      " đương nhiên là vui mừng."Lăng Bắc Hàn có chút giận dỗi .

      "Vậy cũng nên bày tỏ vui mừng của mình chút chứ nhỉ?Ngày mai xin nghỉ phép, về nhà đưa em đến bệnh viện kiểm tra !"Úc Tử Duyệt bá đạo . Lăng Bắc Hàn nghe xong nhíu mày: "Mấy ngày này thể trở về được..." muốn về sao?Dĩ nhiên là muốn chứ. tại chỉ hận thể ngay lập tức về nhà, nhưng còn có công việc phải làm.

      " về được... Chỉ biết mỗi câu này. Vợ mang thai cũng về nhà thăm được chút... cút !"Úc Tử Duyệt tức giận, gầm lên tiếng, dứt khoát cúp điện thoại, còn tắt cả máy .

      Nỗi uất ức, chua xót dần dâng lên trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :