1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 205: ra.

      “Úc Tử Duyệt, cậu khinh bỉ tôi ! Tốt nhất là mắng chửi tôi, đánh tôi trận !” nhìn , bổ sung thêm, sau đó thở phào hơi.

      Mỗi lần làm chuyện xấu, trong lòng đều như bị tảng đá nặng đè ép, khiến thở nổi. Cảm giác này dễ chịu chút nào! Giờ phút này, rất hy vọng bị đánh chửi trận.

      Úc Tử Duyệt chỉ đứng nhìn người con trai thân trắng toát, tuấn mỹ thoát tục trước mặt, trong đầu lên từng cảnh tượng từng trải qua cùng ta. Những chuyện hèn hạ mà ta từng làm, giờ phút này bị biểu cảm hối hận của ta dần dần xóa tan. Úc Tử Duyệt thoải mái cười, trong lòng cũng áy náy vì từng hiểu lầm Lăng Bắc Hàn.

      Có điều, nếu nhìn những việc này từ góc độ khác, đây giống như là khảo nghiệm dành cho và Lăng Bắc Hàn.

      “Mắng cậu, đánh cậu, cũng bằng cậu lòng hối hận, Lệ Mộ Phàm, mặc dù tôi rất tức giận, nhưng cũng rất vui mừng vì cuối cùng cậu tỉnh ngộ. Về sau đừng làm những chuyện như thế nữa. Có số người, số thứ, là của cậu là của cậu, người khác thể cướp được, phải là của cậu cho dù cậu có dùng hết thủ đoạn của thể có được. Tôi hy vọng sau này cậu được hạnh phúc, vui vẻ, tìm được người thuộc về cậu, cậu!” Úc Tử Duyệt thoải mái cười . tin, tha thứ cho người, so với thù hận, càng khiến cho người ta vui vẻ, thoải mái hơn.

      Nhìn năm trước vẫn thường đối chọi gay gắt với ta bây giờ trở nên chín chắn, tài trí, Lệ Mộ Phàm nở nụ cười, nếu như lúc đầu lựa chọn mình, hôm nay, đứng trước mặt , còn có thể là Úc Tử Duyệt chín chắn như thế này ?

      Chính người đàn ông Lăng Bắc Hàn kia khiến cho lột xác thành bộ dáng như bây giờ.

      giống như , tìm được thuộc về , thương sao? thế giới này, thực đó, phải vì gia thế, diện mạo của , mà lòng sao?

      Trong đầu vô duyên vô cớ lại lên những lời Thôi Nhã Lan từng với , trong lòng đau đến khó thở. ném trái bóng kia lên, nhấc chân, nặng nề đá nó ra ngoài!

      Dưới ánh mặt trời, trái bóng kia bay lên trung, sau đó tạo thành đường cong xinh đẹp, bay ra ngoài.

      Trái bóng kia bay ra ngoài, cũng có nghĩa đến hồi kết, Úc Tử Duyệt và Lệ Mộ Phàm cùng nhau nhìn về phía trái bóng biến mất, “Những thứ qua cũng qua rồi. Lệ Mộ Phàm, cậu phải cố gắng sống tốt! Đừng để cho bác lo lắng!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng .

      “Cậu cũng phải hạnh phúc! Nếu tên Lăng Bắc Hàn đó dám khi dễ cậu, lúc nào cậu cũng có thể tìm tôi!” Lệ Mộ Phàm thẳng thắn, cười đùa .

      thành vấn đề!” Úc Tử Duyệt cũng cười . Lệ Mộ Phàm nhìn , giang rộng hai cánh tay ra, cũng rất rộng rãi tiến vào ngực , cùng người bạn tốt là ôm nhau.

      Lúc Lăng Bắc Hàn lên tìm để đến khách sạn thấy màn này, trong lòng thể là hoàn toàn thờ ơ, ít nhiều cũng có chút đau nhói. Đối với người phụ nữ của mình, đừng là bạn tốt của , bất kỳ người đàn ông nào, đều muốn bọn họ chạm vào !

      Nhưng vẫn cố kiềm chế tâm tình của mình, bình tĩnh đứng đó.

      Úc Tử Duyệt và Lệ Mộ Phàm buông nhau ra, hai người đều cười. Lúc xoay người, nhìn thấy , Úc Tử Duyệt cũng thấy chột dạ gì, ngược lại còn bị Lệ Mộ Phàm ôm vai về phía Lăng Bắc Hàn.

      Nhìn bộ dáng hả hê của Lệ Mộ Phàm, Lăng Bắc Hàn rất muốn đánh ta trận!

      “Sao lại ghen thế? Úc Tử Duyệt, hình như là ta cậu.” Lệ Mộ Phàm nghịch ngợm . Úc Tử Duyệt nặng nề nhéo cái lên mu bàn tay ta. ta bị đau, vội buông ra, khoa trương kêu lớn rồi xuống lầu.

      Úc Tử Duyệt cười cười, nhưng khi nhìn thấy mặt mày xanh mét của Lăng Bắc Hàn trong lòng có chút lo sợ, “ làm sao thế? Chẳng lẽ chỉ ôm cậuấy cái cũng được?” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, thở phì phò .

      được!” Giọng rét lạnh của Lăng Bắc Hàn vang lên, giơ tay ôm vào ngực.

      “Dù sao ôm cũng ôm…” Úc Tử Duyệt lầu bầu , cũng sợ làm gì ! Chỉ là, cảm giác được lo lắng, quan tâm cũng tệ.

      “Tại sao lại ôm cậu ta? Lúc trước em rất ghét cậu ta cơ mà!” Lăng Bắc Hàn mở miệng hỏi, cũng chưa quên dáng vẻ thân mật vừa rồi của và Lệ Mộ Phàm. Trong mắt thể chứa nổi dù là hạt cát!

      Nghe Lăng Bắc Hàn hỏi như thế, trong lòng Úc Tử Duyệt lại thoáng áy náy, “Bắc Hàn, xin lỗi … Trước kia em hiểu lầm , nghĩ tìm người theo dõi em. Lệ Mộ Phàm với em, lúc đó là do ta gửi hình cho hai lần, còn liên thủ với Hạ Tĩnh Sơ để gài bẫy chúng ta. " Úc Tử Duyệt nhìn , .

      ra Lệ Mộ Phàm hết cho biết!

      “Qua rồi thôi , thấy tên nhóc Lệ Mộ Phàm đó cũng làm chuyện phạm pháp gì, nể mặt em, cũng có làm khó cậu ta. Còn chuyện cậu ta liên thủ với Hạ Tĩnh Sơ, chắc là cái đêm tắm trong nhà Hạ Tĩnh Sơ rồi, đêm đó, ra cũng biết là bọn họ giở trò!” Lăng Bắc Hàn ôm xuống lầu, vừa vừa .

      “Khi đó cũng làm khó cho !” Úc Tử Duyệt cười , trong lòng vẫn đau lòng vì .

      “Úc Tử Duyệt, em có tin hay , chỉ cần chúng ta đủ , đủ tin tưởng, cho dù người ngoài có làm chuyện xấu gì cũng thể ảnh hưởng đến chúng ta được! Sau này dù là bất cứ chuyện gì, cũng cho phép em giấu , có hiểu ?” Lăng Bắc Hàn vừa , vừa dạy dỗ .

      Lời của khiến trái tim rung lên, liền nghĩ đến chuyện kia.

      “Bắc Hàn, em...’’

      “Duyệt Duyệt! Bắc Hàn! Nhanh xuống đây, thôi” Úc Tử Duyệt vừa định mở miệng cho biết, lầu dưới truyền đến tiếng thúc giục của người nhà, Lăng Bắc Hàn kéo , nhanh chóng xuống lầu.

      Hôn lễ được cử hành ở khách sạn xa hoa nhất thành phố A, quan khách tụ tập đông đủ, người của mọi tầng lớp đều tới tham dự.

      Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn vẫn tay nắm tay, hâm mộ nhìn Lệ Huyên Huyên và trai Úc Tử Mặc tuyên thệ trước mặt cha xứ, trao nhẫn cưới. phát ngón áp út bên tay trái của Lăng Bắc Hàn cũng có thêm chiếc nhẫn, đây là chiếc nhẫn tự lựa cho mình lúc trước.

      Buổi tối trở về từ khách sạn, người nhà họ Úc như mở hội nghị gia đình, ngồi quây quần với nhau.

      “Duyệt Duyệt, con và Bắc Hàn định khi nào có con? Tử Mặc và Huyên Huyên kết hôn trễ hơn các con lâu thế mà cũng có rồi.’’ Dì của Úc Tử Duyệt quan tâm tò mò hỏi bọn họ.

      Lời của dì khiến cho lòng Úc Tử Duyệt đau nhói, tự chủ được nắm chặt tay Lăng Bắc Hàn, cả người đều căng thẳng.

      sao thế? Căng thẳng như vậy làm gì? Lăng Bắc Hàn cúi đầu, nhìn cái, chỉ thấy ngẩng mặt nhìn mình, trong con ngươi mang theo cảm xúc gì đó thể . Lăng Bắc Hàn nhìn về phía dì, lễ phép mở miệng: “Dì, Duyệt Duyệt còn , tụi con vội!” trả lời thay .

      giải vây giúp , khiến cho tâm của Úc Tử Duyệt an tâm đôi chút, nhưng trong lòng vẫn bị hành hạ, nắm chặt tay , hướng về phía dì nở cụ cười.

      “Nhưng mà, Duyệt Duyệt, Bắc Hàn, các con cũng nên cân nhắc chuyện có con !” Lúc này, Tô Mạt Hề chen miệng .

      Mẹ cũng muốn có cháu ngoại sao? Úc Tử Duyệt luống cuống, ngượng ngùng cười, càng nắm chặt tay Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn cảm nhận được ràng Úc Tử Duyệt có gì đó rất lạ, nhưng ở trước mặt mọi người, cũng tiện hỏi .

      Chỉ hướng về phía mẹ vợ trước đây nở nụ cười thà.

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]

      “Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em bị sao thế?” Vừa mới bước vào phòng, Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, lớn tiếng hỏi.

      Khuôn mặt của Úc Tử Duyệt trắng bệch, khổ sở nhìn , giống như chịu uất ức rất lớn, “Em….. Em…’’ ngập ngừng định lại thôi, sau đó mở cửa chạy vào phòng tắm, nặng nề đóng cửa lại.

      dựa người vào cửa, che miệng khóc thút thít.

      “Cốc cốc cốc.’’

      Thấy bộ dáng này của , Lăng Bắc Hàn nóng nảy, nhanh chóng chạy đến cửa, ngừng gõ: “Úc Tử Duyệt! Mở cửa ra cho ! Có chuyện gì ra đây cho !” Lăng Bắc Hàn lo lắng quát, nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng nghẹn ngào .

      “Hu……” Úc Tử Duyệt che miệng, ngừng nức nở. Trong bóng tối, thân thể của trượt dần theo cánh cửa xuống dưới, “Lăng Bắc Hàn, em thể mang thai! Em thể sinh con cho . Em đủ tiêu chuẩn làm phụ nữ! đừng muốn em nữa!” lên tiếng, nức nở hô lên.

      Nước mắt ngừng rơi xuống, chạy dọc theo cổ, rơi vào trong cổ áo.

      Mặc dù cách lớp cửa, nhưng từng lời của , vẫn có thể nghe được rất , thể mang thai?

      Lăng Bắc Hàn thấy buồn cười, sao lại thể mang thai chứ?

      “Em cứ mở cửa ra trước !” Nghe thấy tiếng khóc của , lòng của cũng sắp tan nát rồi, càng ngừng gõ cửa, hô lớn.

      Sau khi ra, Úc Tử Duyệt thấy thoải mái hơn nhiều, từ dưới sàn đứng lên, máy móc mở cửa. Ánh đèn phía ngoài chiếu vào gương mặt còn vương nước mắt của , khiến đau lòng thôi.

      Lăng Bắc Hàn ôm eo , ôm trở về phòng ngủ. Ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn khóc y như đứa bé trong ngực, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” hề để ý đến những lời vừa nãy của , chỉ đau lòng khi thấy như thế.

      “Em… Hôm đó kiểm tra phụ khoa, kết quả phải như nghe được, em bị tính hàn nghiêm trọng, có thể mang thai được, cho dù có thể cũng rất khó khăn, trong thời gian ngắn chắc chắn thể mang thai! Em ích kỷ lừa dối đừng muốn em nữa có được ? Em liên lụy đến …’’ Úc Tử Duyệt nhìn , nức nở . Vừa xong, liền định tháo chiếc nhẫn tay xuống.

      Lăng Bắc Hàn lập tức cản lại, để cho tháo chiếc nhẫn kia xuống.

      Lời của khiến cho khiếp sợ: “Úc Tử Duyệt, em giải thích ràng cho !” Cái này, còn dám lừa gạt ! Lăng Bắc Hàn nghiêm nghị nhìn , trầm giọng .

      Đôi mắt đẫm lệ mờ sương của Úc Tử Duyệt nhìn , chậm rãi mở miệng, đem những lời ngày đó Chu Nhiên với , đầu đuôi ngọn nguồn đều kể lại lần cho Lăng Bắc Hàn nghe.

      “Mấy ngày nay em cũng bị hành hạ rất khổ sở, muốn cho biết, lại sợ …’’ Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, đau khổ .

      Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn , trầm tư lúc lâu:“Sợ thế nào? cần em nữa sao? Úc Tử Duyệt! Em đáng đánh!” tức giận gầm với , muốn bóp chết mà! Chuyện lớn như vậy, thế mà lại với ?

      phải! Em sợ khổ sở! Cũng sợ liên lụy đến .’’ nhìn , chua xót . biết, bỏ rơi , nhưng mà, cũng chính vì điểm ấy, mới càng cảm thấy có lỗi với !

      người phụ nữ thể sinh con cho người đàn ông mình , còn được gọi là phụ nữ sao? Úc Tử Duyệt cảm thấy mình rất có lỗi với Lăng Bắc Hàn!

      “Em đúng là nên đánh!” Lăng Bắc Hàn tức giận lao đến người , đánh mạnh cái lên mông , tức giận .

      “A…” đánh ! Mông đau rát, Úc Tử Duyệt hét lên.

      Giờ phút này, đối với Lăng Bắc Hàn mà , quan tâm có thể mang thai hay , mà cái để ý là, dám gạt , chịu đựng nỗi đau khổ ấy mình! Giữa vợ chồng còn có cái gì thể ra chứ?

      “Em cũng muốn, em cũng rất mâu thuẫn… A.. Hix… Chúng ta làm sao bây giờ? Em thể sinh con được, làm sao bây giờ?” Úc Tử Duyệt quỳ gối người , hai tay kéo cổ áo , thống khổ, nức nở .

      Nhìn bộ dáng thống khổ này của , Lăng Bắc Hàn cũng rất đau lòng, hai tay giữ chặt eo , “Đồ ngốc! Trước khi kết hôn với phải em làm kiểm tra sức khỏe rồi sao? Kết quả kiểm tra đều bình thường, sao lại thể mang thai?” ôm khuôn mặt của , khàn giọng .

      Lời của khiến Úc Tử Duyệt sửng sốt, chớp mắt nhìn : “Ngày đó em nghe phải cởi quần kiểm tra, em… em đồng ý!” kinh ngạc .

      “…..” Lời của , khiến Lăng Bắc Hàn trầm xuống, dựa vào tính cách của lúc trước, rất có khả năng giở trò dối trá! Vậy chẳng lẽ, thể mang thai? Lăng Bắc Hàn buồn bực, trái tim trở nên ngột ngạt, nhưng lại cảm thấy, vận mệnh đối xử bất công với như thế!

      “Dù là hay giả, Úc Tử Duyệt, em nhớ kỹ cho , sau này luôn phải thẳng thắn với ! Đừng có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng! Có biết ?”Lăng Bắc Hàn giáo huấn .

      Nhìn , gật đầu, sau đó lại nhào vào ngực , khóc ra tiếng: “Nếu em thực có thai được làm sao đây? Hu…. Mọi người trong gia đình đều muốn ôm cháu…… Nhất là bà nội…”

      Lăng Bắc Hàn mỉm cười, giơ tay vuốt ve gáy , “Dù em thể mang thai, cũng muốn em! Đừng quên, Đậu Đậu, Nữu Nữu cũng là con của chúng ta! Chúng ta có nhiều con như vậy cơ mà.”

      “Cái này giống!” Úc Tử Duyệt nức nở , tuy rằng mấy đứa đó đều giống như con ruột, nhưng dù sao cũng phải kết tinh của và Lăng Bắc Hàn. Giờ phút này, Úc Tử Duyệt vô cùng hận chính mình!

      “Ngày mai chúng ta trở lại Thủ Đô kiểm tra lại kỹ càng lần nữa, cũng tin ông trời đối xử với Lăng Bắc Hàn tệ như vậy!” Lăng Bắc Hàn bổ sung thêm, cho niềm tin và hy vọng. Thời đại này, còn có bệnh nào mà thể trị khỏi chứ?

      Trong lòng cũng thầm cảm thấy Chu Nhiên có vấn đề, tại sao ta lại bảo Úc Tử Duyệt gạt ? Còn viết cả báo cáo kiểm tra giả, đây cũng phải là hành vi mà bác sĩ có y đức nên có?

      Giờ phút này, Úc Tử Duyệt cảm thấy áp lực trong lòng giảm bớt được nửa, như là chia bớt cho Lăng Bắc Hàn vậy. cũng nhịn được mà khinh bỉ mình chịu cho biết sớm. là người thân nhất của , là người nhất, dù là niềm vui hay nỗi buồn, cũng nên chia sẻ với , cùng nhau đối mặt, phải sao?

      Được Lăng Bắc Hàn ôm tắm, vẫn chưa khôi phục được từ trong đau lòng. Cả đêm, luôn ôm chặt hông , vùi đầu vào ngực . Lăng Bắc Hàn cũng mực an ủi . có thể sinh được hay , để ý, chỉ để ý đến cảm nhận của .

      Úc Tử Duyệt vốn có ý định cùng trở về Thủ Đô, nhưng mà vì để tra bệnh tình, nên vẫn quyết định cùng với .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 206: Chút thủ đoạn mà thôi.

      “Duyệt Duyệt, sao Bắc Hàn lại vội vãnhư vậy? Bắc Hàn phải về bộ đội sao?” Sáng sớm, Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn phải về Thủ Đô, Tô Mạt Hề cứ hỏi mãi thôi. Bà rất hy vọng bọn nó có thể nán lại mấy ngày, để người nhà có thể quây quần bên nhau.

      Có điều, Tô Mạt Hề cũng nghĩ thầm, lúcnày hai đứa cùng nhau về Thủ Đô, ngườinhà họ Lăng hẳn là cho hai đứa nóbiết thôi. Con bé Duyệt Duyệt ngay cả nhẫn cưới cũng đeo rồi….Nghĩ tới chuyện rốt cuộc con cũng có được hạnh phúc, trong lòng Tô MạtHềliền thấy được an ủi, yên lòng.

      Bàn tay bé của Úc Tử Duyệt nắm chặt bàn tay của Lăng Bắc Hàn, nóidối cha mẹ, dù sao trong lòng cũng thấy chột dạ, khẩn trương, có điềuLăngBắc Hànđã , nên cẩn thận kiểm tra lại trước , tránh để bọn họ lo lắng.

      Lăng Bắc Hàn cảm thấy Úc Tử Duyệtđang khẩn trương, nhìn an ủi, rồi lễ phép mở miệng: “Ba, mẹ! Chúng con định trở về chuẩn bị chuyện tái hôn! Ba, bốnngày nã con cũng phải trở lại doanh trại!”Lăng Bắc Hàn chuyện rất ngọt, cònchưa tái hôn với Úc Tử Duyệt, khôiphục xưng hô với vợ chồng nhà họ Úc rồi.

      “Bắc Hàn…” Lời của khiến cho Úc Tử Duyệt nóng nảy, còn chưa đồng ýtái hôn mà! Nếu thể mang thai, vậy phải làm thế nào? Kéo cổtay , giọng .

      Bộ dáng này của Úc Tử Duyệt trong mắtngười nhà họ Úc là xấu hổ, bọn họ cười cười: “Duyệt Duyệt, càng ngày em càng làm cao rồi! giống emnha!” Úc Tử Mặc vừa mới kết hôn tiến lên, trêu ghẹo em .

      Úc Tử Duyệt liếc cái, thở phìphò, vừa nhìn về phía Lệ Huyên Huyên,theo bản năng nhìn bụng ấy cái, mặc dù chưa có nhô lên, nhưng nghĩ tới người ta mang thai, trong lòng lại nhịn được mà thấy hâm mộ…..

      “Duyệt Duyệt của chúng ta phảigọi là làm cao, mà là càng ngày cànggiống rồi! Ha ha…” Tô Mạt Hềcười , thấy Duyệt Duyệt quả cóchút giống với trước kia. Nó hiểu chuyện, chín chắn hơn rất nhiều, còn bộ dạng hùng hùng hổ hổ, biết lớn như trước kia nữa.

      Tóm lại là, trưởng thành rồi!

      “Mẹ đúng!” Lăng Bắc Hàn ôm lấy bả vai của Úc Tử Duyệt, cười , bảo vệ như thế khiến cho Úc Tử Duyệt thấyrất hạnh phúc. Sau đó, hai người cùngnhau lên xe của nhà họÚc trở về Thủ đô.

      Chiếc xe này rất sang trọng, buồng lái và buồng sau xe tách ra, cho hai người mộtkhoảng gian lớn . Úc Tử Duyệt buồn bã vùi người trong ngực Lăng Bắc Hàn, tâm trạng thấp thỏm.

      “Bắc Hàn, em sợ…”Úc Tử Duyệt giọng, chua xót , giọng còn mang theo vẻ làm nũng. sợ kết quả kiểm tra lần này vẫn như thế, dễ mangthai.

      “Sợ cái gì! hẹn với chuyên gia phụkhoa có uy tín nhất của tổng y viện quânkhu rồi, cho dù là thực có bệnh, bệnh này nay cũng có thể chữa khóiđược!” Lăng Bắc Hàn ôm chặt hông ,kéo nằm sâu vào lòng mình, nhìn vẻmặt lo lắng, buồn bã của , giọngnói.

      “Cho dù có trị hết, cũng phải rất lâu… Nếu bà nội và mẹ biết được lạighét bỏ em…” chu cái miệng nhắn, chua xót , nước mắt như chực rơi xuống. nhìn gương mặt tuấn tú củaLăng Bắc Hàn, dựa vào lồng ngực ,tâm tình tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.

      bậy! Em xem người nhà họ Lăng bọn là người thế nào? sai,trước kia bọn họ đối xử với em có chút hà khắc, nhưng mà, giờ bọn họ cũngđã thay đổi, bọn họ sớm xem em như thành viên của nhà họ Lăng rồi! Emcứ yên tâm!” Lăng Bắc Hàn trừng phạtvéo chóp mũi nhắn, đáng của , trầm giọng .

      Trước kia, cũng từng thất vọng vớingười nhà của mình, nhưng bây giờ suynghĩ lại, giống như lời bà nội , mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho . Chỉlà phương pháp mà họ dùng cảmthấy rất hèn mọn, thể chấp nhậnđược. giờ, nhìn thấy Úc Tử Duyệt có thể mang đến niềm vui và hạnh phúc choanh, bà nội là người khôn khéo như vậysao có thể hiểu được.

      Về phần mẹ , tin,bà cũng bị ba làm cho nghe lời rồi!

      “Ừm…….. Nhưng cho dù mọi người khôngghét bỏ em, em cũng cảm thấy tự ghét bỏ chính mình!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, vừa đau xót , khuôn mặt nhắn vùi vào ngực , cái tay nhỏphủ lên cúc áo quân trang của ,buồn chán vuốt vuốt.

      đáng giận này!

      “Bốp!”

      “A! …” Lại đánh mông ! Úc Tử Duyệt bị đau giật mình hô lên, căm hậnnhìn chằm chằm, nhưng mà lúc này,điện thoại di động của lại đột nhiên vang lên.

      lười động đậy, để mặc Lăng Bắc Hànlục tìm trong túi xách, lấy di động ra cho , là số lạ, mã thành phố là ở Tô Thành. “Ai vậy?”Úc Tử Duyệt uể oải lên tiếng, muốn nhận, những lúc ở cùng với Lăng Bắc Hàn, điện thoại của ai cũng đều muốn nhận.

      “Tô Thành, số lạ.”Lăng Bắc Hàn vớiÚc Tử Duyệt.

      nhận giúp em !” Úc Tử Duyệt uể oải , Lăng Bắc Hàn ném cho ánh mắt ‘Em chắc chứ?’

      Úc Tử Duyệt gật đầu, lại giấu khuôn mặtnhỏ nhắn vào trong ngực , ngửi thỏathích hơi thở nam tính mãnh liệt khiếncho cảm thấy an tâm. Cho dù thế nào , sau khi ra hết mọi chuyện vớianh, trong lòng thực rất nhiều.

      Lăng Bắc Hàn chút chậm trễ giúp bắt máy, “Alo, xin chào, xin hỏi làDuyệt Duyệt đúng ?” Thanh âmcủa Chu Nhiên từ trong điện thoại truyềnđến, Lăng Bắc Hàn nhíu chặt lông mày,liếc nhìn Úc Tử Duyệt, “Chu Nhiên, là tôi, ấy ở toilet, có chuyện gì ?”

      Lăng Bắc Hàn lạnh lùng , Úc Tử Duyệtvừa nghe là Chu Nhiên gọi, vội vàngnhô khuôn mặt ra khỏi ngực ,khẩn trương nhìn Lăng Bắc Hàn, cả ngườicăng thẳng.

      Là Chu Nhiên?

      Ở đầu kia điện thoại Chu Nhiênnghe thấy Lăng Bắc Hàn trả lời điện thoại liền cảkinh, mấy ngày nay vẫn luôn muốngọi điện cho Úc Tử Duyệt, nhưng mãi vẫnkhông gọi được, buổi sáng vào hệ thống của bệnh viện tra số điện thoại của Úc Tử Duyệt, mới phát mình nhớ nhầmmột số.

      “Là A Hàn à, ơ… Là thế này… Cậu nóiDuyệt Duyệt quay lại bệnh viện gặp tôimột chuyến, cậu chỉ cần nhắn với ấy như vậy là được rồi!” Chu Nhiên ngập ngừng vào điện thoại, trong lòngcũng đánh trống, biết rốt cuộc Lăng Bắc Hàn biết Úc Tử Duyệtgạt cậu ta chưa?

      Nếu như Úc Tử Duyệt có chút tâm kế thìnhất định gạt , chỉ sợ Úc Tử Duyệt này ngốc nghếch…

      “Sao? phải kết quả phụ khoa của ấy có vấn đề gì sao? Còn tìm để làm gì?” Lăng Bắc Hàn trầm giọng hỏi,cũng là dò xét Chu Nhiên. Dù là vìÚc Tử Duyệt, giúp ấy gạt , nhưngmột bác sĩ có y đức cũng nên làm chuyện lừa gạt như vậy!

      Huống chi, ta và Úc Tử Duyệt cũngkhông thân quen gì, tại sao lại phải giúp ấy gạt ? còn là bạn học cũ của ta nữa!

      “A… Ơ… ra ấy…… Cậu đừnghỏi, cứ nhắn lại với ấy như vậy là được rồi!” Chu Nhiên ấp úng , cố ý làm gợilên lòng hiếu kỳ của Lăng Bắc Hàn. như vậy, hẳn khiến cậu ta hoàinghi Úc Tử Duyệt dối cậu ta chuyện gì đó rồi nhỉ?

      Nghe Chu Nhiên như vậy, Lăng Bắc Hàn mơ hồ hiểu có ý gì,“Được!” trầm giọng .

      “A Hàn này, cậu vẫn còn ở Tô Thành à?Hôm nào tôi hẹn mấy bạn học cũ ở Tô Thành, chúng ta cùng họp mặt ?” Chu Nhiên vội cúp máy, mà còn rảnhrỗi tán gẫu với Lăng Bắc Hàn, trong đầu lại quay về tình cảnh năm đó.

      Trong mắt đám nữ sinh bọn họ, Lăng BắcHàn, Lục Khải Chính, Cố Diệc Thần, LăngBắc Diệp đều là con nhà thế gia, là đốitượng kết hôn chỉ có thể gặp nhưngkhông thể cầu, nữ sinh nào mà khôngmuốn gả cho nhà có gia cảnh như bọn họ chứ?

      Nhưng đáng tiếc, sau đó bọn họ lại cùng thi vào trường quân đội, những nữ sinh các ngoài chờ đợi ra còn có thể làm gì? Cho dù có đợi được, người ta cũng chưa chắc coi trọng mình!

      Lăng Bắc Hàn nghe câu của Chu Nhiên, nhếch môi, mang theo ý cười giễu cợt: “ sau ! Trước cứ vậy !” Anhnói xong, quả quyết cúp điện thoại.

      ấy… ấy gì thế?” Thấy Lăng Bắc Hàn cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt kích động hỏi. Nếu Chu Nhiên ngày đó chẩn đoán bệnh sai tốt rồi, Úc Tử Duyệt ngốc nghếch thầm nghĩ.

      Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn Úc Tử Duyệt, ràng cảm thấy Chu Nhiên lừa , trong lòng trở nên kích động, rất có thể bình thường. Nghĩ như vậy, bàn tay to của lặng lẽ xoa lên bụng . Rốt cuộc cũng tha thiết hy vọng tất cả đều bình thường!

      ta bảo em đến bệnh viện gặp côta. phải là lén trị bệnh cho em đó chứ?”Lăng Bắc Hàn cười lạnh , ChuNhiên này, muốn khích bác bọn họ sao?Chút thủ đoạn này….

      “Vâng! Có lẽ là vậy! ấy có là có quen người bạn bên trung y…”Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, vội vàng . Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của , nhéo chóp mũi cái, “Lờicủa ta thể tin. Sau này đừngnhận điện thoại của ta nữa!” Lăng BắcHàn xong, cài số máy của Chu Nhiên vào danh sách đen trong điện thoại của Úc Tử Duyệt.

      “Tại sao chứ? chừng người bạn đó của ấy có thể chữa khỏi cho em!”

      ngốc này, còn đơn thuần như vậy,dễ mắc lừa, dễ bị gạt như thế, “Úc TửDuyệt, sau này được khinh địch, dễ dàng tin tưởng lời của người khác, nhất là những mơ ước tới chồng của em!” Ngắt cái mũi của , cườinói.

      Úc Tử Duyệt hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn , hiểu muốn gì, “ có ý gì? Hơn nữa, em cũng khôngphát nào mơ ước mà. Tên đàn ông già như ai thèmchứ?”Thuận tiện cười giỡn với , Úc TửDuyệtkiêu ngạo .

      “Đồ nhóc con đáng đánh đòn!”, Lăng BắcHàn trừng mắt nhìn , giọng ,ngay sau đó, đưa tay sờ lên bộ phận nhạy cảm nào đó người .

      “Ha ha….. Ngứa quá ….. Đừng!” Úc Tử Duyệt nằm trong ngực , uốn éo người,vùng vẫy cười lớn.

      “Dám già!” Lăng Bắc Hàn háo sắc đặt tay lên ngực , vân vê .

      “Ha ha……. Em…em …..mà…..” Úc Tử Duyệt bị chọc, tâm tình tốtcũng tiêu tán, cười .

      Nghe thế, Lăng Bắc Hàn càng nổi giận hơn, hận thể dùng hành động để chứng minh còn rất ‘trẻ tuổi’, vật cứng nào đó giữa hai chân chọc vào người , nhàng áp chế, xoa nắn nơi mềm mại của , “Chu Nhiên chính làmột trong số đó, có hiểu ?” Lăng Bắc Hàn giọng .

      “Hả” Úc Tử Duyệt kinh ngạc .

      cần giật mình, em chỉ cần nhớ, chồng của em có giá trị hơn người là được! Từng giây từng phút đều phảiphòng bị cho !” Lăng Bắc Hàn hả hê .

      Úc Tử Duyệt còn sững sờ, Chu Nhiên có ý với Lăng Bắc Hàn? đó?

      “Gì chứ? Tất cả những người thích đều là mấy người phụ nữ hoa tàn ít bướm(*), đắc ý cái gì chứ!” Im lặng chút, Úc Tử Duyệt lại lên tiếng trêu chọc . Sắc mặt của người nào đó trongnháy mắt trầm xuống.

      (*)Hoa tàn ít bướm: dùng để ví với người đàn bà già, bị ruồng bỏ, còn đánggiá.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 207: Tất cả đều bình thường!

      Lăng Bắc Hàn biết, phải cố ý nóixấu Chu Nhiên, mà là cố ý chọc ! Hung tợn trợn mắt nhìn vẻ tinh nghịchcủa , Lăng Bắc Hàncảm khái, hình như,cho dù là Hạ Tĩnh Sơ hay là Chu Nhiên,thứ bọn họ coi trọng, cũng chỉ có gia cảnhcủa , hào quang của ….

      Chỉ có trong ngực này….

      Lăng Bắc Hàn nhìn chăm chú vào khuônmặt nhỏcủa , trong đôi mắt đầy vẻ nhu tình: “Vậy còn em? Chẳng lẽ em cũnglàngười phụ nữ già hoa tàn ít bướm?”Lăng Bắc Hàn nhìn , cười hỏi.

      “Lăng Bắc Hàn! …” câu , thành công chọc giận Úc Tử Duyệt, bò dậy khỏi ngực , nắm chặt mũi , thở phì phò quát: “Có phải đau lòngcho bạn học cũ kia của ?” Úc Tử Duyệt cố ý đổ oan cho , hung hăngnhéo mũi , để cho thở,Lăng Bắc Hàn có thể há mồm hô hấp.

      Lời của khiến cho muốn bật cười,kéo hông qua, “Đừng bậy…!” Cố định vào trong ngực lần nữa, .

      “Chu Nhiên đó muốn phá đám chúng ta sao? Vậy , em có bị nặng như ấy ?” Giằng co phen, Úc Tử Duyệt cũng an tĩnh lại, giơcánh tay bé phủ lên bụng mình, hỏi .

      Giờ phút này, tình nguyện để cho cái Chu Nhiên đó tới giành ông xã vớimình, cũng hi vọng mình sựkhông thể sinh con!

      “Có thể, có phải hay chútnữa kiểm tra kỹ lại rồi biết! cho phép em có áp lực!” Lăng Bắc Hàn trầmgiọng , Úc Tử Duyệt khổ sở gật đầu:“Nhưng trước kia chúng ta cótránh thai, cũng mãi mang thai được.” đau khổ , cả trái tim đều bịtreo lên lơ lửng.

      Lăng Bắc Hàn cau chặt lông mày, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến Thủ đô rồi, “Chodù kết quả thế nào, cũng phải đối mặt choanh!” trầm giọng , sau đó ôm chặtlấy , Úc Tử Duyệt cũng vùi vào ngựcanh, gì.

      *****

      Đến tổng y viện quân khu lúc hơn mười giờ sáng, bọn họ đến gặp chuyên gia hẹn trước. Đứng ở ngoài cửa, Úc Tử Duyệtkhẩn trương nắm tay Lăng Bắc Hàn, dám bước vào. “ chung với em!” Thấy khẩn trương đến mức này, Lăng Bắc Hàn biết, quá để tâm rồi!

      như thế, khiến thấy đau lòng.

      cũng lo lắng, nếu quả kiểm tra có vấn đề, chịu gả cho

      “A…”Úc Tử Duyệt sợ hãi hô lên. Lăng BắcHàn cầm tay , kéo vào trong.

      Bác sĩ phụ khoa khám cho Úc Tử Duyệt làmột phụ nữ trung niên, nghe là bác sĩ có kinh nghiệm nhất về phụ khoa trongbệnh viện này. “Đàn ông vào làm gì? ra ngoài!” Vị bác sĩ hề nể mặt LăngBắc Hàn chút nào, mặc dù vai Lăng Bắc Hàn là quân hàm hai gạch hai sao rấtchói mắt.

      Úc Tử Duyệt được Lăng Bắc Hàn đỡ nằmtrên giường, nghe bác sĩ đuổi Lăng BắcHàn , vội kéo tay , chịu để rời . “ à, cháu có chút lo lắng, để cho ấy vào cùng với cháu được ?”Úc Tử Duyệt cười lấy lòng với vị nữ bác sĩ kia, chỉ thấy nữ bác sĩ kia đãđeo khẩu trang và găng tay xong.

      “Kiểm tra phụ khoa, phải là sinh con! Muốn ở !” Bác sĩ trầm giọng , “Nhanh cởi quần ra!”

      Khuôn mặt của Úc Tử Duyệt đỏ lên, kéo tấm ga giường lên che người mình lại, kéo quần dài xuống, cong hai chânlên, quay đầu ra, đỏ mặt nhìn về phía Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn cũng nhìn , nắm chặt bàn tay bé của , trong lòng vôduyên vô cớ nỗi lên cỗ ghen tuông, lại ghen với bà già?Lăng Bắc Hàn đột nhiên cảm thấy mình có phần hơi biến thái rồi, người ta là bác sĩ phụkhoa, kiểm tra như vậy phải rất bình thường hay sao?

      “Chu kỳ kinh nguyệt bao nhiêu ngày?”

      “Dạ? Là 20…….”

      “25 ngày!”

      Câu hỏi của bác sĩ khiến Úc Tử Duyệtngẩn người, còn suy tư, Lăng Bắc Hàn liền ra, kinh ngạc nhìn ,Lăng Bắc Hàn cũng tự nhiên nhìncô cái, hai gò má bị nhuộm đỏ ửng.

      “Là 25 ngày ạ!”

      Nữ bác sĩ khẽ mỉm cười, thầm nghĩ người có quân hàm cao này cũng chu đáo.

      “Lần quan hệ gần đây nhất là khi nào?”Bác sĩ lại hỏi, thanh tự nhiên, sangsảng.

      Vấn đề vừa hỏi ra, hai người cùng lúngtúng đỏ mặt, có ai biết xấuhổ mà mở miệng, nhìn em, em nhìn , Úc Tử Duyệt chờ Lăng Bắc Hàn trả lời, lại chịu lên tiếng, hung hăng bấm vào lòng bàn tay , Lăng Bắc Hàn cau mày. “Em trả lời !”, dùng khẩu hình miệng im lặng ra lệnh cho .

      “Lúc này, đàn ông nên !” Vị bác sĩ nữkhông khách khí , đứng dậy, đặt ốngnghiệm vào chiếc máy để bên cạnh.

      “Ngày hôm kia.”

      “Tháng này làm những ngày nào?”

      “Ngày 6, ngày 10, 13, 15…!”, Lăng BắcHàn cố nhớ lại, thẳng thắn ra toàn bộ, dường như hiểu ý của bác sĩ, có phải bà ấy đoán Úc Tử Duyệt có thểđã mang thai rồi ? Có điều, vẫn cảm thấy thể đúng dịp như vậy được, lúc trước quả là nửa năm vẫnchưa mang thai.

      Bác sĩ gì, tới bên cạnh Úc Tử Duyệt, kéo áo người lên, giốngnhư Chu Nhiên lần trước, sờ sờ bụng .Bình thường chỉ sờ mấy cái như vậy, biết được tình trạng tử cung.

      “Bình thường có đau bụng kinh ?”

      “Đau!”

      “Dạ!”

      Hai người trăm miệng lời, Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn cười cười,dường như còn hiểu thân thể hơn chính , “Nhưng mấy tháng nay đỡ hơn nhiều.”, Úc Tử Duyệt bổ sung thêm, cóthể có liên quan đến việc mấy tháng nay chăm sóc mình tốt, nên cũng khôngcòn đau bụng kinh nhiều như trước,nhưng mỗi lần tới, vẫn còn căng đau.

      Lăng Bắc Hàn cũng nhớ tới dáng vẻ khổsở của khi bị đau bụng kinh, cảm thấy đau lòng.

      Bác sĩ thành thạo sờ nắn mấy cái trênbụng , rồi cho xuống giường, kêu bọn họ thử máu.

      “Bác sĩ, rốt cuộc cháu có thể mang thaikhông ạ?” Mặc quần áo lại tử tế xong, ÚcTử Duyệt nhịn được hỏi! Cả lòngcô đều căng thẳng, lo lắng, chỉ sợ nghe được kết quả giống lần trước.

      “Tuổi còn trẻ, sao lại thể?” Bác sĩ nữ ngồi bên bàn làm việc, tháo mắt kínhxuống, nhìn Úc Tử Duyệt hỏi ngược lại, như giáo huấn khi sai vậy.

      Lời của bác sĩ vừa dứt, Úc Tử Duyệt lo lắng, Lăng Bắc Hàn cũng lo lắng, hơn nữa,Úc Tử Duyệt còn như hóa đá ngay tại chỗ, có ý gì? Giọng điệu của bác sĩ là , có thể mang thai? Đầu óc ong ong, Úc Tử Duyệt quên cả cử động.

      Vị bác sĩ già hất hất kính lão, hết sứcbuồn bực với hai người trẻ tuổi đangngây người nhìn mình.

      Lăng Bắc Hàn tỉnh táo trước, “Bác sĩ An, ý của bà là, ấy có vấn đề gì?” cứng ngắc hỏi.

      “Vấn đề? Vấn đề gì? Chỉ bị tính hàn chút thôi! Đoán chừng thử máu cũngkhông có vấn đề gì đâu.” Vị nữ bác sĩ giàlại .

      à, cháu có thể mang thai ạ? nóicháu có thể mang thai, có đúng ạ?” Úc Tử Duyệt tiến lên, thiếu chút nữa quỳcả người xuống, bắt lấy cánh tay của bà bác sĩ, vội vàng hỏi. Gương mặt kíchđộng, thiếu chút nữa khóc lên.

      nhóc này, cháu mới có hơn hai mươi tuổi, dĩ nhiên là có thể mang thai!” Bà bác sĩ như chuyện đương nhiên.

      “Cháu… cháu…”Úc Tử Duyệt sững sờ,nhìn bác sĩ lại quay lại nhìn Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn bước nhanh về phía trước, kéo vào trong ngực. Lần nàycũng hiểu là do Chu Nhiên cố ý.

      thôi, thử máu!” Lăng Bắc Hàn giữchặt hông , kéo ra ngoài.

      “Bắc Hàn!” Vừa ra cửa, Úc Tử Duyệt hét lớn, tiếng hét rất lớn, ảnh hưởng đến cảnhững người khác, vội che cái miệngnhỏ lại, sau đó buông ra, “Em có thể mang thai!” lại hét lên.

      Sau đó dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Lăng Bắc Hàn liếc cái, ÚcTử Duyệt ngậm chặt miệng mình, trong lòng bay bổng, nếu như phải ở bệnh viện, nhất định sớm la hétăn mừng rồi!

      Nhưng lúc này lại khóc lên, nước mắttựa như cái vòi nước lớn, ngừngtrào ra. che miệng, cúi đầu, chỉ thấytừng giọt nước mắt trong suốt rơi xuốngsàn nhà sáng bóng. Cảm thấy có vẻkhác lạ, Lăng Bắc Hàn cau mày, kéo điđến khúc cua.

      “Sao thế?” giọng hỏi , nhìnkhuôn mặt đầy nước mắt của , bộ dạng che miệng ngừng khóc nửc nở của , khiến đau lòng vô cùng.

      “Hu…….” buông cái miệng nhắnra, nức nở nghẹn ngào ra tiếng, nhàovào ngực , ủy khuất khóc lên, mấyngày nay, lòng của quả thực chịu đủloại đau khổ, nỗi đau này, quả thựckhông thua gì nỗi đau lúc ly hôn với !

      Lăng Bắc Hàn cũng hiểu tâm trạng lúc này của , xoa đầu , im lặng an ủi .

      Khóc lâu, Úc Tử Duyệt mới chui ra khỏi ngực , ngước đầu nhìn , “Em muốn làm thịt cái Chu Nhiên kia! Sao lại đáng ghét như thế chứ?” Úc Tử Duyệt tức giận, nghiến răng nghiến lợinói. Nhưng cũng chỉ là lẫy mà thôi.

      Lăng Bắc Hàn cười, lấy khăn tay lau nướcmắt cho , rồi kéo rời .

      Báo cáo thử máu có rất nhanh, tổng hợp các mục kiểm tra của Úc Tử Duyệt, bác sĩ An buồng trứng, tử cung, âmđạo…….của đều rất khỏe mạnh, bìnhthường, chỉ bị tính hàn , nếu muốn mang thai tốt nhất nên điều trị trước,nhưng cũng loại trừ khả năng hiệngiờ mang thai, chỉ là thời gian quá ngắn, chưa thể xác định được.

      giờ tốt nhất là nên uống thuốc điều trị, chờ kỳ kinh nguyệt qua trước .

      “Chắc chưa mang thai đâu. Lăng Bắc Hàn, chúng ta về nhà !” Trong hành langbệnh viện, Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn chạy , lớn tiếng .

      “Em gấp cái gì? Về nhà làm gì chứ?”

      “Ân ái!”

      Úc Tử Duyệt thẳng thắn hô ra, gào lên xong, lại che cái miệng nhắn lại, đẩyanh, chui vào thang máy.

      Mắc cỡ chết người ta! là mắc cỡmuốn chết! May mà trong thang máykhông có ai, chỉ có hai người bọn họ.Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt nhắnđã ửng hồng của , rất muốn cười,“Muốn mang thai đến thế sao?”

      “Vâng! Phải mang thai!”, Úc Tử Duyệt lớn tiếng , giờ chỉ muốn kéo Lăng BắcHàn về nhà, hung hăng xxoo!

      Lăng Bắc Hàn cười, cảm thấy đángyêu, vẫn thẳng thắn như trước. Thang máy mở ra, kéo đứng sang mộtbên, y tá bước vào, dựa vào trựcgiác,Lăng Bắc Hàn cảm thấy bóng dángcủa y tá này rất quen, hơn nữa, khi y tá kia nhìn thấy bọn họ, ánh mắt ràng là né tránh, điểm này, khiến thấy khả nghi!

      Chỉ là, lúc này xuống đến lầu ,thang máy mở ra, kéo Úc Tử Duyệt định ra ngoài!

      “Xin chờ chút!” Y tá hướng về bónglưng của bọn họ hô lớn, cũng bước ra khỏi thang máy.

      Bước chân của Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt dừng lại, Lăng Bắc Hàn quay đầu, “Các người còn nhớ tới ?” Y tá kiatháo khẩu trang xuống, hỏi bọn họ. Úc Tử Duyệt chớp chớp mắt, khuôn mặt loli vừa mở ra này rất quen.

      Lúc này dường như Lăng Bắc Hàn cũng nhớ ra, hình như khi nằm viện, ytá này từng quyến rũ .

      “Trước kia tôi là y tá ở phòng bệnh của trung tá Lăng, tôi họ Lưu!” Y tá trước mắt này sao còn bộ dáng của y tá sử dụngtất cả thủ đoạn để quyến rũ Lăng Bắc Hànlúc trước nữa.

      Y tá kia vừa như thế, Úc Tử Duyệt liền nhớ ra, bản năng phòng bị trỗi dậy, saocô lại quên ngực lớn mặt loli nàyđược chứ! Lăng Bắc Hàn nhà quảnhiên là có giá thị trường mà!

      Nhìn ánh mắt của Úc Tử Duyệt, y tá Lưucó chút áy náy cúi thấp đầu: “Vẫn chưa có cơ hội xin lỗi với hai người, tôi muốnnói cho các người biết là…” Y tá Lưu có chút chột dạ .

      !” Lăng Bắc Hàn nhớ trước kiaanh từng hoài nghi y tá này là do mẹ phái tới quyến rũ , sau đó nghĩ kỹ lại,cảm thấy mẹ thể nào làm chuyện hèn hạ như vậy. Sau đó thìchuyện cũng nhiều xảy đến, quên chưa điều tra ràng.

      Úc Tử Duyệt cũng chờ xem ta muốn gì.

      ra , tôi bị luật sư Hạ sai khiến!” Y tá Lưu lớn tiếng , ra xong trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ra phải loại người như vậy, làm chuyện bỉ ổi như thế cũng là do bị Hạ Tĩnh Sơ ép buộc.

      Lời của vừa ra khỏi miệng, Lăng Bắc Hàn chợt hiểu được. Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn Lăng Bắc Hàn, thầm nghĩ, Hạ Tĩnh Sơ này rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện hèn hạ rồi! Nhưng cũng thấy đau lòng cho Lăng Bắc Hàn, trước kia thích Hạ Tĩnh Sơ như vậy, cái nhận được cũng chỉ là thương tổn sâusắc.

      Điều này cũng khiến càng thêm xác định, phải thương nhiều,cho tình ấm áp, cóphản bội, vĩnh viễn có!

      “Trung tá Lăng, xin lỗi ! Chuyện này tôi vẫn luôn giấu kín trong lòng, tôi cố ý làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy!” Y tá Lưu nhìn bọn họ, kíchđộng . tin bọn họ là người tốt, sẽkhông làm khó .

      sao, chỉ là sau này ngàn vạn lần được làm chuyện như thế nữa, dù bị uy hiếp cũng nên làm!” Lúc này Úc Tử Duyệt mới mở miệng, cất giọng .

      “Vâng! Tôi làm như thế nữa!” Y tá Lưu ấn nút thang máy, .

      thôi!”Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt liền theo, nặng nề thở hơi.

      “Lăng Bắc Hàn, sao chứ?” Ra khỏ bệnh viện, Úc Tử Duyệt hỏi Lăng Bắc Hàn vẫn lặng yên gì.

      đương nhiên là sao! Nếukhông thế nào chứ?”Lăng Bắc Hàn hỏi ngược lại.

      “Em cho là lại vì Hạ Tĩnh Sơ mà khổ sở.”

      “Úc Tử Duyệt! nhàm chán đến thế sao?” Lăng Bắc Hàn muốn đập chết , tức giận .

      Úc Tử Duyệt le lưỡi cái, tinh nghịchcười với .

      sớm còn thấy khổ sở vì côấy nữa, giờ chỉ cảm thấy bi ai cho ấy! Là ấy tự hủy hoại chínhmình, nhưng luôn oán trách ngườikhác.”Lăng Bắc Hàn khẽ nâng tay, nhìnlên trời, .

      biết Hạ Tĩnh Sơ bị nhốt ở trại tạm giam nhiều ngày như thế, có từng nghĩ lạivà sám hối hay ? Lục Khải Chính còn chưa quy án, chuyện Hạ Tĩnh Sơ làm trái pháp luật còn chưa bị Thẩm pháp định tội, chỉ có thể bị nhốt ở trại tạm giam.

      Úc Tử Duyệt rất tán thành với lời của Lăng Bắc Hàn, “Đúng vậy, là do dục vọngcủa ấy quá lớn, quá tham lam, mới cóthể dùng mọi thủ đoạn. Oán tới oán lui, ra vẫn phải trách chính ấy!” ÚcTử Duyệt cảm khái .

      Lăng Bắc Hàn cười cười nhìn : “Có mang hộ khẩu theo ?” nhỏgiọng hỏi.

      “Hả? . Để làm gì?” Úc Tử Duyệtnhìn , nghi hoặc hỏi.

      “Tái hôn!” Lăng Bắc Hàn buồn bực , để tâm đến phản ứng của , kéocô lên chiếc taxi, định về nhà báo cho mọi ngườimột tiếng trước.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 208: Gừng càng già càng cay.

      Lúc bước vào đại viện quân khu, Úc Tử Duyệt có chút căng thẳng. giống với tâm trạng của lần đầu tiên đến đâyvới sau khi nhận giấy chứng nhận kếthôn, lần này, trong căng thẳng còn có lẫn chút e lệ và xấu hổ. khỏi cảm khái, ngờ cũng có ngày mìnhquay lại với Lăng Bắc Hàn.

      Người trong nhà dường như được báo trước, bà nội, ông Lăng Chí Tiêu, bà TiếuDĩnh đều tập trung ở đây. Vừa mới tiến vào sân, thấy bọn họ đứng ở cửa. Ông Lăng vẫn thân quân trang, làm tôn lên dáng người cao lớn, vĩ đại của ông,tuy rằng tuổi ông năm mươi,nhưng thoạt nhìn vẫnrất cường tráng,vững vàng hơn những người trẻ tuổi. BàTiếu đứng ở bên cạnh, mặc bộ côngsở màu đen tinh xảo, mái tóc được búi lên cao, làn da vẫn trắng sáng như vậy, nhìn ra được dấu hiệu tuổi già.

      Mái tóc của bà nội bạc trắng, bà ngồi chiếc ghế gỗ trong rừng trúc, trong tay vẫn chống cây trượng như cũ.

      “Bà nội…” Từ xa Úc Tử Duyệt lên tiếng gọi, giọng thân thiết, ở trong nhà này,người tiếp xúc nhiều nhất, chính là bà nội. Mặc dù lúc trước bà đối xử với có chút nghiêm khắc, còn bắt phải thêu hoa gì gì đó, nhưng sau này lại đối xử với rất tốt. Điểm này, khiến cho cảmthấy rất vui vẻ, về phần bà Tiếu, lúc vàLăng Bắc Hàn ly hôn, bà cũng chịuchấp nhận .

      “Giờ này mới chịu về!” Bà nội nhìn Úc Tử Duyệt, thở phì phò, gõ gõ cây gậy xuống đất, . Úc Tử Duyệt biết phải làbà giận . Đỡ bà đứng lên, Úc Tử Duyệtnhìn về phía ông Lăng và bà Tiếu, mỉm cười mở miệng: “Bác trai…” Còn chưa kịp gọi bà Tiếu, bà nội vội ngắt lời .

      “Ơ hay! Cái gì mà bác trai chứ?” Bà nộikhông vui , Úc Tử Duyệt đỏ mặt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, le lưỡi, lại cười gượng mà liếc nhìn ông Lăng và bà Tiếu, “Ba, mẹ…!”

      Lúc này lại thấy Tiếu Dĩnh bước lên, trêntay biết từ lúc nào có thêm bao lì xì, đưa cho Úc Tử Duyệt: “DuyệtDuyệt, hình như là ta còn nợ con phí đổixưng hô.” Bà Tiếu mỉm cười với Úc Tử Duyệt. Đêm đó khi lần đầu tiên Úc Tử Duyệt tới nhà, bà cố ý về.

      Khi đó, bà chợt ý thức được, đứa con trai mà mình thương thuộc về ngườiphụ nữ khác, hơn nữa còn là vừa ý bà, bà có cách nào tiếp nhận được. ra , giống như Lăng Chí Tiêu , cho dù Lăng Bắc Hàn có cưới người vợ ưu tú hơn nữa,xinh đẹp hơn nữa, cũng vào đượcmắt bà.

      Bởi vì bà có tình con mãnh liệt đốivới Lăng Bắc Hàn.

      Úc Tử Duyệt vội lễ phép đưa hai tay nhậnlấy bao lì xì bà Tiếu đưa, mặt đỏ lên, chópmũi cay cay, “Cảm ơn mẹ!” có chútnghẹn ngào , chiếc nhẫn kim cương tay phát ra ánh sáng chói mắt.

      “Phải là ta cảm ơn con mới đúng!”Bà Tiếu cứng ngắc , bà là người phụ nữ có tính cách cương liệt, thể được những lời hoa mỹ tốt đẹp, chỉ mới nóinhư thế thôi, khiến bà thấy ngại lắm rồi. Nhưng sâu trong lòng bà lòng cảm ơn Úc Tử Duyệt cho con trai bà hạnh phúc và ấm áp.

      Úc Tử Duyệt ngờ bàTiếu với mình như vậy, có chút kinh ngạc, hiểu được ý tứ trong câu của bà.LăngBắc Hàn cũng hiểu lắm, chỉ có ông Lăng là hiểu được tâm tư của Tiếu Dĩnh.

      “Mau vào nhà !” Lăng Chí Tiêu trầm giọng mở miệng. Người nhà lần lượt vào phòng.

      giờ hai người các con định thế nào? tái hôn chứ?” Người nhà ngồi vây quanh ghế sofa, Úc Tử Duyệt ngồi chung với Lăng Bắc Hàn, đối diện với vợchồng Lăng Chí Tiêu, bà nội ngồi ở giữa, uống trà. Lăng Chí Tiêu mở miệng hỏi haingười.

      “Dạ, mới vừa rồi có định đến cục dân chính, nhưng ấy mang hộkhẩu.” Lăng Bắc Hàn trầm giọng .

      “Hộ khẩu? Tiểu Vương…!” Bà nội thầm câu, rồi cất giọng hô. Dì Vươngliền chạy vào phòng khách, “ vào phòng sách lấy hộ khẩu trong ngăn kéo ra đây!” Bà nội lại .

      Chỉ trong chốc lát dì Vương lấy hộ khẩu ra, theo ý của bà nội, đưa cho LăngBắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn có chút nghi hoặc, mở ra, lật nhìn lần, cuối cùng thấy được trang có ghi tên củaÚc Tử Duyệt, “Hộkhẩu của em sao lại ở đây?” Úc Tử Duyệtcũng cùng xem chung với Lăng Bắc Hàn,nghi hoặc hỏi.

      Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, cũng nghi hoặc. “Lúc ấy những thứ này đều giao cho người nhà em làm.” Sau khi lyhôn, liền trốn đến Tô Thành, nào có tâm tình làm những thứ vụn vặt này, Úc Tử Duyệt với Lăng Bắc Hàn.

      Bọn họ hề phát khóe miệng uống trà của ôngLăng mang theo nụ cười hiểm, bà nội cũng nở nụ cười,cònbà Tiếu Dĩnh gì.

      “Duyệt Duyệt, hộ khẩu của con còn chưachuyển , thế này bớt việc rồi, maunhanh chóng đến cục dân chính đổi giấyly hôn thành giấy chứng nhận kết hôn ,chiều nay vẫn kịp đấy!” Lúc này, bà nộilớn tiếng , ngay cả Lăng Chí Tiêu cũng kinh ngạc nhìn bà, nghĩ thầm bà muốn làm gì thế?

      Biết hai đứa bọn nó có ly hôn , lại còn kêu bọn nó đến cục dânchính? thẳng với bọn nó phảitốt hơn sao?

      Lăng Bắc Hàn theo phái hành động, lời của bà nội vừa dứt, lập tức kéo Úc Tử Duyệt đứng lên, ra cửa.

      “Ơ, này…”

      “Để cho bọn nó , nhanh về nhanh! Buổi tối chúng ta chờ các con về ăn cơm!” Lăng Chí Tiêu vừa định gọi bọn họ lại, bà cụ liếc mắt nhìn ông, lớn tiếng vớihai người bọn họ.

      Trong chớp mắt đó, Lăng Bắc Hàn cảm thấy được giữa bà nội và cha mình hình như có chuyện gì đó, rất kì quái, nhưnganh lại sốt ruột chuyện kết hôn, vội kéo Úc Tử Duyệt ra cửa.

      ***

      “Em muốn ngồi ở ghế phụ!” Về nhàLăng Bắc Hàn lấy giấy chứng nhận ly hôn, đến nhà xe thấy chiếc Hummer kia, Úc Tử Duyệt thở phì phò , có chết côcũng chịu ngồi vào ghế phụ, bởi vì nơi đó Hạ Tĩnh Sơ từng ngồi.

      “Em…”Lăng Bắc Hàncòn chưa hiểu có ý gì, thấy Úc Tử Duyệt ngồi vào chỗ ngồi phía sau, đành phải nhanhchóng lên xe.

      Sau khi lên xe, Úc Tử Duyệt còn thở phì phò, chịu nhìn Lăng Bắc Hàn ngồi ở ghế lái lấy cái, mặc dù và Hạ Tĩnh Sơ chỉ là gặp dịp chơi, nhưng mà, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

      “Lý do?”

      “Lý do gì?”

      “Tại sao ngồi cạnh ?”

      “Chỗ đó bẩn!”, Úc Tử Duyệt giận dỗi , nhìn ra ngoài cửa sổ. Lăng Bắc Hàn nghĩngợi, cau mày, chỉ trong chốc lát thấu suốt được nguyên nhân, ra là vì Hạ Tĩnh Sơ từng ngồi ở chỗ này…

      “Vậy đổi xe nhé?”, Lăng Bắc Hàn ,chiếc xe này quả cũng nỡ đổi.

      “Ai thèm quản ?”Úc Tử Duyệt thở phìphò , lại cảm thấy mình cũng có phần hơi quá, phải là Hạ Tĩnh Sơ chỉngồi thôi sao? Nhìn lượt khắp khoang xe, trong đầu lại lên hình ảnh từng phát sinh ở đây của , gò má liền nóng như bị lửa đốt…..

      Suốt dọc đường , hai người gì nữa, Lăng Bắc Hàn chạy thẳng mộtđường, đến cục dân chính. Buổi chiều, ở đó rất ít người, hai người xếp hàng lần nữa. Lần đầu làm giấy chứng nhận còn bị cúp điện, bọn họ xếp hàng ở nơi nàylần thứ tư rồi.

      Quá tam ba bận, lúc ly hôn, còn thương cảm cho rằng, bọn họ vĩnh viễn thể nào tái hôn, ngờ…

      Đột nhiên cầm tay , Lăng Bắc Hànnghiêm túc nhìn , “Úc Tử Duyệt! Đâytuyệt đối là lần cuối cùng!” nhấntừng chữ cách kiên định, sau này chodù xảy ra chuyện gì, cũng ly hôn với nữa!

      Úc Tử Duyệt liếc cái, hất tay ra, “Em về ngẫm lại.” cố ý chọc giậnanh, Lăng Bắc Hàn bắt được cổ tay ,kéo lại, cho phép trốn. Anhnhìn chằm chằm!

      Chầm chậm bước về phía trước, cuối cùngcũng đến lượt bọn họ, “Tại sao lại là các người?” Bà ở cục dân chính nhìn hai người bọn họ, ghét bỏ . Úc Tử Duyệtcũng rất bất đắc dĩ, trừng mắt với Lăng Bắc Hàn, ‘Đều tại !’, sử dụng ánh mắt oán giận với .

      Lăng Bắc Hàn gì, đưa các loạigiấy tờ ra, bà kia tìm tư liệu của bọn họ trong máy tính, “Rốt cuộc là hai ngườicác người tới ly hôn hay để làm cái gì?” Trong tư liệu, ràng là ở trạng thái kết hôn!

      “Đương nhiên là kết hôn!” Hai ngườiđồng thanh .

      “Hai người còn chưa ly hôn mà! Nhanh,người tiếp theo, đừng có đứng cản trở ở đây!” Bà kia ghét bỏ nhìn hai người bọn họ, gọi đôi tiếp theo lên.

      “Dì à, dì có lầm ? Giấy ly hôn cũngcó rồi, sao có thể chưa ly hôn chứ?”LăngBắc Hànthì sững sờ, ngược lại,Úc Tử Duyệtcầm giấy ly hôn lên, lật ra cho nhân viên coi, “Đồng chí! Con dấu tờ giấy này bị sai rồi.”

      “Dấu này phải là do dì đóng sao? Sao giả được chứ?”

      “Tôi có, hỏi người ở phía đốidiện .”

      Úc Tử Duyệt muốn đến bàn ly hôn ở phía đối diện để hỏi cho ra lẽ, lúc này, Lăng Bắc Hàn bỗng nhiên nắm lấy tay , kéo ra cổng.

      “Lăng Bắc Hàn! làm gì thế?”Úc Tử Duyệt nghi hoặc, lớn giọng hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

      “Chuyện gì xảy ra? Chúng ta bị bẫy rồi!”Lăng Bắc Hàn lớn tiếng , ông già này, chiêu này đủ thâm sâu! Dọa anhlâu như thế! ngờ đến cả bà nộicũng tham gia, còn kêu bọn họ chạy đến cục dân chính.

      “Cái gì mà bị bẫy?” Úc Tử Duyệt còn đangmơ hồ, bị Lăng Bắc Hàn ôm lên ghế phụ cũng biết, nghi hoặc hỏi.

      “Bị bọn họ lừa rồi! Chúng ta căn bảnkhông hề ly hôn!”, Lăng Bắc Hàn nhìnÚcTử Duyệt chằm chằm, lớn tiếng , nhìnvẻ mặt nghi hoặc của , nhịn được giữ chặt lấy gáy , cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn của , hung hăng mút.

      Giờ phút này, nỗi tức giận trong lòng đãsớm bị thay thế bởi kích động, bọn họchưa từng ly hôn, cuộc hôn nhân của họcũng chưa từng bị rạn nứt. Nhận thức như thế, khiến vô cùng vui sướng, mừng rỡ.

      Lúc buông ra Úc Tử Duyệt vẫn còn trong trạng thái ngây người, chớp chớp mắt mấy cái, để mặcLăng Bắc Hànthắt dây an toàn cho , mãi đến khi xe chạy được hồi lâu, Úc Tử Duyệt mới hoàntoàn hiểu hết mọi chuyện, “A—“

      hét lên tiếng!

      “Kêu cái gì?”

      “Lăng Bắc Hàn! Chúng ta…chúng ta căn bản có ly hôn!” Úc Tử Duyệt kéo tay áo , lớn tiếng .

      Nhìn bộ dáng kinh ngạc của , Lăng BắcHàn cười, cưng chiều giơ tay xoa gáy ,“Đồ đầu đất!” Lâu như thế mới phản ứngkịp, là khờ.

      “Chúng ta…chúng ta bị gài bẫy, có đúng ?” Úc Tử Duyệt thở phì phì ,“A… còn ngốc hơn! Lăng Bắc Hàn,uổng công làm lính trinh sát, lại cònkhông biết mình bị lừa!” Úc Tử Duyệt trái lại quay sang trào phúng Lăng Bắc Hàn.

      Vẻ mặt Lăng Bắc Hàn trở nên cứng đờ,“Gừng càng già càng cay, điểm này, thể thừa nhận!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 209: Thuần phục.

      Lăng Bắc Hàn cũngchợt nhớ tới, trước kia ba từng nhắc nhở câu: “Con bị gài bẫy mà còn biết!” Khóe miệng bất giác cong lên, cái ông già này! đúng là thâm sâu! Đến cả cũng bị ông gạt!

      Nhưng tâm trạng lúc này rất vui sướng đến muốn nổ pháo ăn mừng!

      Úc Tử Duyệt cũng dở khóc dở cười, “Em nhớ ra rồi, cha mẹ em có lẽ cũng sớm biết chuyện chúng ta ly hôn ! Nếu lúc ở nhà em họ cũng bảo chúng ta lừa gạt họ hàng rằng chúng ta chưa ly hôn!” Úc Tử Duyệt thở phì phò , vừa thấy tức lại vừa thấy những người nhà của mình!

      Có điều cũng hiểu được ý tốt của bọn họ.

      Lăng Bắc Hànnhìn cười cười, tay trái đặt tay lái, tay phải cầm lấy bàn tay nhắn của , nắm chặt, cũng hi vọng Úc Tử Duyệt có thể hiểu được ý tốt của ba mình. Đồng thời, cũng hiểu, cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân rất thiêng liêng, gì có thể xâm hại được.

      Hai người quay trở về nhà cũ, sau khi vào nhà, đối mặt với ông Lăng và bà nội, Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt lời, đôi mắt của Lăng Bắc Hàn mang theo chất vấn, nhìn chằm chằm vào ba mình. Lăng Chí Tiêu cũng né tránh ánh mắt của , đúng lúc này, bà nội lại đúng lý hợp tình mà mở miệng.

      “Thế nào? được dạy dỗ đủ chưa?” Bà nội đứng dậy, nhìn hai người bọn họ, cất giọng .

      “Bà nội, bà cũng biết bọn con ly hôn ạ? Còn cố ý để bọn con chạy đến đó nữa! Làm cho dì ở cục dân chính cũng ghét bỏ bọn con!” Úc Tử Duyệt liếc mắt với bà nội, lúc này, bà Tiếu bước từ lầu hai xuống, nghe được câu này của Úc Tử Duyệt, liền cảm thấy kinh ngạc.

      Cái gì gọi là ly hôn?

      Bà Tiếu theo bản năng nhìn về phía Lăng Chí Tiêu, ông lại như nhìn thấy bà, khiến cho Tiếu Dĩnh đau lòng. Mặc dù Lăng Chí Tiêu làm gì sai, cũng có người đàn bà khác ở bên ngoài, nhưng thái độ của ông đối với bà lại tốt chút nào!

      “Đáng đời! Hôn nhân nào có phải trò đùa, các con ly hôn liền ly hôn sao? Huống chi đây còn là quân hôn! Nghĩa là dù trời có sập xuống cũng thể ly hôn!” Bà nội gõ gậy xuống sàn nhà, dạy dỗ hai người bọn họ. Lúc này, cuối cùng Tiếu Dĩnh cũng hiểu được ý của câu kia.

      Ông được lắm, Lăng Chí Tiêu, chuyện lớn như vậy lại hề hé răng với tôi nửa chữ? Ông có còn xem tôi là vợ ông nữa hả? Tiếu Dĩnh vừa tức giận lại vừa chua xót, thầm nghĩ trong lòng.

      “Đó phải là vì nhiệm vụ sao……?” Lăng Bắc Hàn thầm câu, chỉ thấy bà nội vung gậy, đập lên người , Lăng Bắc Hàn cũng tránh .

      “Bà nội!” Úc Tử Duyệt lại đau lòng, kéo Lăng Bắc Hàn ra sau lưng mình, che chở. Cũng nhịn được mà nhớ tới ngày làm ầm ĩ việc ly hôn, Lăng Bắc Hàn đứng trước mặt người lớn hai nhà, bị bà nội đánh cho mấy gậy. Chắc hẳn lúc đó rất khổ sở……

      “Cho dù là vì nhiệm vụ cũng được! Cũng may đầu óc cha con hồ đồ, dùng mánh này!” Bà nội lại dạy dỗ Lăng Bắc Hàn.

      “Mẹ à, chuyện này cũng qua rồi mà!” Lăng Chí Tiêu đứng dậy từ ghế sofa, tới trước người bọn họ , ngay sau đó lại nghiêm túc nhìn Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt, “Sau khi vụ án kết thúc, chúng ta cho bọn con biết cũng là muốn để cho các con thận trọng suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc có muốn sống chung với nhau nữa hay ! Nhất là Lăng Bắc Hàn, con nhớ kỹ cho ba, cho dù chúng ta là vì nhiệm vụ, vì vụ án, cũng thể lấy hôn nhân ra làm vật hy sinh! Hôn nhân và nghiệp của người quân nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng có xung đột!” Lăng Chí Tiêu dạy dỗ hai người.

      “Duyệt Duyệt, lần này suy xét kỹ chưa?” Lăng Chí Tiêu đợiLăng Bắc Hàn trả lời, quay sang hỏi Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, lại nhìn Lăng Chí Tiêu, nặng nề gật đầu, “Con cảm thấy con có đủ tư cách để làm người vợ lính!” Úc Tử Duyệt trầm giọng .

      Lăng Chí Tiêu gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Tiếu Dĩnh, thấy sắc mặt của bà rất khó coi.

      Tiếu Dĩnh chuyển tầm mắt, chịu đựng cơn tức giận trong lòng, mở miệng: “Dì Vương, ăn cơm thôi!” Trong lúc nhà vui vẻ với nhau như thế này, bà nên làm mọi người mất hứng, cất giọng hô, rồi vào phòng ăn. Lăng Bắc Hàn sao lại phát được khác thường của bà Tiếu, nghĩ thầm chắc mẹ mình cũng bị ông già giấu rồi.

      Chẳng lẽ hai người già bọn họ vẫn chưa làm lành sao?

      Bữa cơm tối, người nhà cùng ăn với nhau rất vui vẻ.Úc Tử Duyệt chính là người gây cười cho cả nhà, điều chỉnh khí, khiến cho những người trong nhà vốn nghiêm túc thỉnh thoảng mặt cũng lộ ra nụ cười, ngay cả bà Tiếu cũng thường nở nụ cười, chỉ là rất ít chuyện.

      Ăn xong bữa tối, người nhà rảnh rỗi nên ngồi hàn huyên hồi, lần này Lăng Bắc Hàn chuyện mình định có con, khiến bà nội mừng đến mức tươi cười rạng rỡ, “Các con bắt đầu nỗ lực, còn vợ chồng son nhà Bắc Diệp …… đúng là khiến người khác bớt lo được mà! Nghe đầu tháng mười Bắc Triệt trở về, hôn vẫn chưa định, con nhóc Bắc Sam kia cũng hai mươi sáu rồi, đối tượng đến bóng dáng cũng chưa thấy! Con cả đám người trẻ các con, có thể khiến cho người khác lao tâm được sao?” Bà nội hồi, lại tức lên.

      “Bà nội, bà đừng tức giận nữa!” Úc Tử Duyệt vội vàng trấn an bà.

      “Bà tức giận, có tức chết cũng có cách nào, tức giận……” Bà nội thở đều, , đứng lên định về phòng, hai người Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt cũng đứng lên, định rời . Lúc này, bà Tiếu cũng ra cổng.

      “Mẹ, mẹ định ra ngoài ạ?” Lúc này Lăng Bắc Hàn mới mở miệng, giọng hỏi.

      “Mẹ trở về biệt thự.” Tiếu Dĩnh lạnh nhạt , Úc Tử Duyệt kinh ngạc liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, vẻ mặt Lăng Chí Tiêu liền trở nên nghiêm túc. Bà cụ cũng để ý đến nữa, cứ thế về phòng của mình.

      Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt ra khỏi nhà cũ trước. Tiếu Dĩnh vừa bước ra cửa, cánh tay bị Lăng Chí Tiêu bắt được, “Lăng Chí Tiêu, ông buông ra!” Tiếu Dĩnh lạnh lùng , trong lòng tràn đầy uất ức. Nhiều năm như vậy, bà cũng cảm giác được Lăng Chí Tiêu chưa từng coi bà là vợ, chưa từng để bà vào mắt!

      Lúc còn trẻ, ông thường xuyên ở trong doanh trại, cũng may khi đó còn có con trai, nên bà dành toàn bộ tình thương lên người Lăng Bắc Hàn; sau đó Lăng Bắc Hàn cũng lính, Lăng Chí Tiêu được điều về đây, nhưng thái độ đối xử của ông với bà lại chưa từng dịu dàng, mặc dù bà là người phụ nữ mạnh mẽ, tính cách kiên cường, nhưng tận sâu trong lòng, bàvẫn là người phụ nữ cần người dỗ dành, cần người thương!

      Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt nghe được giọng của bà Tiếu, quay đầu nhìn, thấy hai người bọn họ giằng co, Lăng Bắc Hàn vội kéo Úc Tử Duyệt rời . Nghĩ thầm, lúc này ông già nhà cũng nên ra tay rồi!

      “Trễ như thế rồi, còn đến biệt thự làm gì? lên lầu!” Lăng Chí Tiêu lạnh lùng , kéo Tiếu Dĩnh về phía cầu thang, Tiếu Dĩnh đánh lại ông, lại sợ làm ảnh hưởng đến bà cụ, cuối cùng bà cũng chỉ có thể nghe lời mà lên lầu.

      “Tôi tự được!” Bà vẫn ngang ngạnh giật tay khỏi bàn tay nắm chặt của Lăng Chí Tiêu, nhanh chóng lên lầu, vào phòng, cũng muốn ràng với Lăng Chí Tiêu!

      Tiếu Dĩnh vào phòng, tới tủ treo quần áo, mở tủ, lấy rương đựng hành lý ra, như nổi điên mà thu dọn quần áo. Lăng Chí Tiêu thấy bà như thế, liền tiến tới gần, ôm lấy người bà, đẩy ngã lên giường!

      Tiếu Dĩnh hoảng sợ, cũng có chút sửng sốt, nhưng chỉ thoáng chốc phẫn hận nhìn chằm chằm Lăng Chí Tiêu đứng ở mép giường, “Con trai, con dâu nhà họ Úc ông đều cho biết, mẹ ông ông cũng , chỉ có mình tôi là ông chịu !” Nhớ lại lúc trước Lăng Chí Tiêu từng với bà, ông có hứng thú nghe bà …… Vừa rồi bà lại lên án ông, lòng tự ái cực lớn khiến Tiếu Dĩnh muốn tát cho mình cái!

      Bà là người phụ nữ kiêu ngạo từ trong xương, sao lại có thể hạ mình mà cầu toàn với Lăng Chí Tiêu được chứ?

      Nhìn hốc mắt đỏ ửng của Tiếu Dĩnh, khuôn mặt luôn tỏ vẻ cứng rắn lại lóe lên vẻ uất ức, Lăng Chí Tiêu chợt thấy đau lòng. Ông cảm nhận được rất ràng Tiếu Dĩnh có quan tâm đến mình. Mặc dù trước kia, ông hận bà có loại tình cảm nên có với Lăng Bắc Hàn, mà thèm nhìn đến người chồng là ông!

      Nhưng thay đổi của bà, ông thể nhận thấy.

      Tiếu Dĩnh đứng dậy lần nữa, muốn ở lâu, nếu ông ta chịu ly hôn, cứ để như vậy , cùng sao bà cũng già rồi, còn nhiều thời gian để những chuyện thế này, để giày vò nhau mãi như thế này nữa. Đời này, Tiếu Dĩnh bà về mặt nghiệp có thể là thành công, nhưng trong tình , trong hôn nhân, lại là người thất bại, thậm chí còn là người mẹ thất bại!

      Ánh mắt né tránh Lăng Chí Tiêu, cũng quản đến rương hành lý, bà nhanh chóng muốn rời khỏi chỗ này, “A….” Thân thể đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, Tiếu Dĩnh cảm thấy tim mình run lên, cảm giác rất lâu rồi, cảm giác tim đập loạn nhịp lúc còn trẻ bà từng được cảm nhận, giờ phút này, bà lại cảm thấy giống như được trở lại năm đó.

      Lúc mới gặp Lăng Chí Tiêu, tim bà liền đập loạn nhịp, cái loại cảm giác tim đập nhanh đó…

      Lăng Chí Tiêu ôm chặt lấy bà từ sau lưng, “Sao bà thể đối xử với tôi dịu dàng chút?” Ông cúi đầu, bên tai bà, giọng lạnh lùng, lại mang theo vẻ oán trách. Nhiều năm như vậy, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy bực tức, ông ghen với chính con trai mình nhiều năm như vậy…

      câu , chợt khiến cho Tiếu Dĩnh cảm thấy chua xót, hốc mắt phình to, bà cũng sớm nhận ra, bởi vì bản thân quá Lăng Chí Tiêu, lại hằng năm thể gặp ông, cho nên bà mới chuyển dời hết tình cho ông lên người đứa con trai…..

      “Ông cần sao? Lăng Chí Tiêu, ông cần sao? Ông dạy Bắc Hàn rất hay, nhưng ông sao, ông có làm được người chồng đủ tư cách hay ? Nhiều năm như vậy, ông quan tâm tôi được bao nhiêu?” Tiếu Dĩnh nhịn được, tức giận rống lên, nước mắt cũng bất giác rơi xuống, bà đưa tay lên bụm mặt, gào khóc.

      đến cùng hai người đều có tình cảm với đối phương, nhưng bởi vì tầng ngăn cách này, nên vẫn luôn bằng mặt bằng lòng, nghi kỵ lẫn nhau. Tính cách của hai người lại bướng bỉnh như nhau, ai chủ động lấy lòng, dẫn đến kết quả là, ông cho rằng bà thương ông, mà con trai, còn bà cho rằng trong mắt ông có bà, chỉ có nghiệp.

      “Tiếu Dĩnh, tôi bà!” Lăng Chí Tiêu mở miệng, trầm giọng .

      câu , khiến cho cả người Tiếu Dĩnh cứng ngắc, kinh ngạc, chua xót, uất ức, cảm động, đủ loại cảm xúc lấp đầy tim bà.

      “Ông là ông còn hứng thú với tôi nữa….” Giống như chịu uất ức, Tiếu Dĩnh lại nghẹn ngào lần nữa, đến nay câu kia vẫn như con dao đâm vào tim bà.

      “Đó là vì tôi muốn kích thích bà! Cũng coi như dạy dỗ bà! Tính cách của bà trước giờ luôn rất kiêu ngạo!” Lăng Chí Tiêu xoay người bà lại, nhìn bà, thẳng thắn . Ông muốn làm dịu nhuệ khí của bà, cũng lo lắng tính cách của bà quá kiêu ngạo làm ra những chuyện sai lầm.

      “Lăng Chí Tiêu, đồ khốn khiếp nhà ông!” Vừa nghe ông như vậy, Tiếu Dĩnh tức giận quát, muốn vùng vẫy thoát ra, Lăng Chí Tiêu lại cường thế cúi thấp đầu, ngăn cái miệng của bà lại, đẩy bà ngã xuống giường………

      nơi khác, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn, lần nữa trở về căn nhà của hai người, vừa mới vào cửa Úc Tử Duyệt chủ động quấn lên người Lăng Bắc Hàn, hai mắt mê đắm nhìn thẳng mặt ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :