1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 200

      “Lăng Bắc Hàn?” Hai người đến khoa phụ khoa, còn chưa vào cửa, thấy hành lang có bác sĩ nữ đeo khẩu trang gọi Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt thoạt đầu hơi sững sờ, lúc này, chỉ thấy bác sĩ nữ kia tháo khẩu trang xuống, là khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo. Suy nghĩ Lăng Bắc Hàn xoay chuyển, cảm thấy trước mặt hơi quen mắt nhưng trí nhớ lại rất mơ hồ.

      Lăng Bắc Hàn ngờ ở Tô Thành mà cũng có người quen, lúc này, chỉ thấy bác sĩ nữ kia tiến tới gần.

      “Bạn học cũ, nhớ ra tôi sao?” Bác sĩ nữ kia lại mở miệng, khóe miệng mang theo nụ cười.

      “Chu Nhiên?” Lăng Bắc Hàn rốt cuộc cũng nhớ ra được vị bác sĩ nữ trước mắt này là ai! ra là bạn học thời trung học của , mười mấy năm liên lạc, dĩ nhiên là nhớ được.

      “Cuối cùng cậu cũng có chút lương tâm, còn có thể nhớ ra tôi! Tên Lục Khải Chính kia lần trước nhìn thấy tôi cũng sửng sốt nghĩ ngợi hồi lâu mà vẫn gọi được tên tôi!” Bác sĩ nữ tên Chu Nhiên nhìn Lăng Bắc Hàn, cười chế giễu , con ngươi lại chuyển hướng sang Úc Tử Duyệt.

      “Vị này là?” Chu Nhiên nghi hoặc hỏi.

      “Bạn tôi.” Lăng Bắc Hàn giới thiệu với Chu Nhiên.

      “Bác sĩ Chu, chào !” Úc Tử Duyệt vội vàng lễ phép gật chào Chu Nhiên, Chu Nhiên cũng gật đầu chào cái, thầm nghĩ phải bọn họ ly hôn sao? Sao giờ lại ở chung với nhau? Hơn nữa ràng là cùng tới kiểm tra phụ khoa.

      “Tới làm kiểm tra thường xuyên à?” Nhận lấy tờ đăng ký trong tay Úc Tử Duyệt, Chu Nhiên hỏi.

      “Vốn định sinh con…..Muốn kiểm tra chút!” Úc Tử Duyệt khẽ ngượng ngùng , còn liếc nhìn Lăng Bắc Hàn bên cạnh.

      “Để đảm bảo con sinh ra được khỏe mạnh, kiểm tra phụ khoa trước khi mang thai là điều cần thiết, chúng ta cùng vào thôi.” Chu Nhiên cười , “Cậu ở ngoài chờ !” Chu Nhiên thấy Lăng Bắc Hàn định theo, cất giọng .

      Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, mỉm cười giọng : “Ở ngoài chờ em !” Lăng Bắc Hàn gật đầu.

      Trong phòng kiểm tra phụ khoa, Úc Tử Duyệt nằm ngửa, nửa người trước dựa vào lưng ghế, hai chân tách ra, hai đầu gối gập lại, Chu Nhiên đeo khẩu trang đứng ở phía cuối làm kiểm tra cho . Úc Tử Duyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó bị người xa lạ vạch ra xem, rất ngượng ngùng.

      Chỉ hy vọng lần kiểm tra này có thể mau chóng kết thúc.

      “Bình thường có dùng biện pháp tránh thai ?” Lúc này, chỉ nghe Chu Nhiên mở miệng hỏi.

      “Tránh thai? có, có” Úc Tử Duyệt sửng sốt chút, sau đó thành trả lời, “Tôi và ấy đều có ngừa thai.”

      “Hai người kết hôn mấy tháng trước tới giờ đều tránh thai? Số lần quan hệ có nhiều ?” Chu Nhiên lại hỏi, còn hỏi rất thẳng thắn, khiến cho Úc Tử Duyệt càng thêm ngượng ngùng, hơn nữa vị bác sĩ này còn là bạn học cũ của Lăng Bắc Hàn.

      Nghĩ đây là những vấn đề mà bác sĩ thường hỏi, cũng cảm thấy bớt ngượng ngùng hơn: “Sau khi kết hôn đều tránh thai, số lần…Quan hệ cũng nhiều…… chỉ cần ấy về nhà…..” Úc Tử Duyệt đứt quãng , rốt cuộc vẫn tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

      “Hả? Kết hôn lâu như vậy vẫn chưa mang thai sao?” Chu Nhiên đứng dậy, vừa dán nhãn lên ống nghiệm, vừa hỏi.

      ràng cảm thấy trong lời của Chu Nhiên có ý khác, Úc Tử Duyệt cau mày: “Chưa từng mang thai, về chuyện này tôi cũng hiểu lắm.” Trước kia cũng có kiến thức nhiều về việc mang thai, cũng để ý lắm đến chuyện tại sao mình lại chưa có thai.

      Hơn nữa, Lục Khải Lâm và Lăng Bắc Diệp cũng kết hôn ba năm rồi mà vẫn chưa có con đấy thôi…. Nhưng Nhan Tịch lại lần trúng mánh, cũng từng kinh ngạc. Có thể là vận khí của chưa đủ tốt, cho nên vẫn chưa mang thai thôi.

      “Giờ tôi kiểm tra tử cung cho .” Chu Nhiên như suy nghĩ điều gì đó, kéo phần áo chỗ bụng Úc Tử Duyệt lên, đôi tay ấn lên bụng , “Bình thường có đau bụng kinh ? Mỗi tháng đều có đều chứ?” Chu Nhiên vừa ấn xuống bụng cho , vừa hỏi.

      “Đau! Mỗi lần tới kỳ đều rất đau, kinh nguyệt cũng xem như bình thường, thỉnh thoảng có tới trước.” Nhắc tới đau bụng kinh, Úc Tử Duyệt như nhắc tới kẻ thù, căm thù đến tận xương tủy!

      “Khó trách, có lẽ bị tính hàn, còn rất nghiêm trọng, cho nên dễ có thai, dĩ nhiên đây chỉ là phỏng đoán của tôi!” Sau khi Chu Nhiên kiểm tra bụng cho , nghiêm túc .

      dễ mang thai?” Đầu óc của Úc Tử Duyệt nổ rầm rầm, có chút hiểu lời của Chu Nhiên.

      “Đó chỉ là phỏng đoán tạm thời của tôi, giờ thử máu , kết quả cụ thể phải chờ sau khi có kết quả xét nghiệm rồi mới biết chắc được. Tôi chỉ phán đoán theo kinh nghiệm, đừng lo lắng.” Chu Nhiên cười .

      “Ưm…” Úc Tử Duyệt gật đầu cái, ra khỏi phòng kiểm tra phụ khoa, ngoài cửa thấy bóng dáng của Lăng Bắc Hàn đâu, thử máu theo chỉ dẫn của y tá. Tại sao lại khó mang thai? Nghĩ lại thấy mình với Lăng Bắc Hàn nhiều lần như thế cũng chưa hề mang thai, trong lòng Úc Tử Duyệt có chút hoảng sợ.

      Trước kia chỉ cảm thấy vận sốcủa mình tốt, giờ…chẳng lẽ có bệnh phụ khoa? Nghĩ như thế, càng khiến cho lòng hoảng hốt, phiền não, khổ sở. và Lăng Bắc Hàn đều rất muốn có con, còn cả người nhà họ Lăng……

      người, có chút ngây ngây dại dại thử máu.

      ấy đâu rồi?” Lăng Bắc Hàn sau khi gọi điện thoại trở lại, ở cửa phòng kiểm tra chỉ thấy Chu Nhiên mặc áo blouse dài màu trắng, tháo khẩu trang xuống, thấy Úc Tử Duyệt, liền vội vàng hỏi.

      thử máu rồi!” Chu Nhiên cười trả lời.

      “Tôi tìm ấy.”

      “Này! cần khẩn trương như thế chứ?” Chu Nhiên vội gọi Lăng Bắc Hàn lại, trêu ghẹo. Lăng Bắc Hàn dậm chân, cũng nhận ra mình có chút khẩn trương quá mức, cười cười với Chu Nhiên: “Cậu gả đến đây à?” Trong ấn tượng của , Chu Nhiên này cũng là kiêu ngạo, tuổi thế này chắc cũng sớm lập gia đình rồi, Lăng Bắc Hàn thuận miệng hỏi.

      “Đúng vậy, nhưng mà năm ngoái cũng ly hôn rồi…nhất thời có cách nào thuyên chuyển công tác về Thủ Đô được, nên tạm thời làm ở đây.” Chu Nhiên có chút ảm đạm .

      “Xin lỗi.” Ý thức được mình hỏi vào nỗi đau trong lòng của đối phương, Lăng Bắc Hàn vội vàng lễ phép .

      “Này, còn những cái này với tôi! Nhưng mà cậu thân sĩ hơn tên họ Lục kia nhiều đấy, lần trước lúc tên đó nhìn thấy tôi, còn hai câu làm tổn thương tôi nữa!”, Chu Nhiên giỡn với Lăng Bắc Hàn, “Đúng rồi, Lục Khải Chính…..” Đột nhiên nhớ ra giờ Lục Khải Chính là tội phạm bị truy nã, giọng của Chu Nhiên lại chùng xuống.

      “Cậu ta bị truy nã, nếu có tin tức của cậu ta, lập tức tố cáo!” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc .

      “Aizz, cậu xem đám người chúng ta mệnh thế nào mà lại… Nghe Hạ Tĩnh Sơ cũng… Haiz! đến những chuyện đau lòng này nữa!” Chu Nhiên lại , lúc này, điện thoại của Lăng Bắc Hàn lại vang lên, với Chu Nhiên tiếng, lại nghe điện thoại.

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]
      “Bác sĩ Chu, đây là kết quả thử máu của tôi.” Trở lại phòng kiểm tra phụ khoa, Úc Tử Duyệt có chút lo lắng với Chu Nhiên.

      “Ngồi ! Đưa tôi xem!” Chu Nhiên cười chào hỏi , nhận lấy tờ giấy kết quả.

      “Ôi chao, còn nghiêm trọng hơn cả suy đoán của tôi nữa.” Chu Nhiên nhìn tờ kết quả, cau mày , câu , lại khiến cho lòng của Úc Tử Duyệt vô cùng hoảng hốt.

      “Bác sĩ Chu, rốt cuộc tôi bị làm sao?” Úc Tử Duyệt lấy hết dũng khí hỏi.

      Chu Nhiên ngồi ở phía đối diện bàn nhìn : “ bị viêm cổ tử cung, bình thường phụ nữ cũng hay bị, nhưng có chút nghiêm trọng hơn, Tây y gọi là chứng viêm, Trung y gọi là tính hàn. Tính hàn, dễ mang thai! Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước giờ vẫn chưa có thai.” Chu Nhiên thở dài .

      Lòng của Úc Tử Duyệt bởi vì lời của ấy mà trở nên căng thẳng: “Vậy dễ có thai là thể có thai hay là khó có thai? Phải chữa thế nào?” Lăng Bắc Hàn đâu? ở đâu? Úc Tử Duyệt hỏi Chu Nhiên xong, bất lực nhìn về phía cửa, vẫn thấy bóng dáng của đâu cả.

      dễ có thai, đương nhiên là hơi khó mang thai, chỉ là mỗi người mỗi khác, có người dễ, chính là cả đời, chung là, cũng phải trải qua mấy đợt trị liệu, nhưng trong thời gian ngắn có thai được.” Chu Nhiên nghiêm túc .

      Cả đời thể có thai, trong thời gian ngắn thể mang thai…? Úc Tử Duyệt hoảng loạn, biết nên làm thế nào. biết, lời của Chu Nhiên, có khuynh hướng an ủi nhiều hơn, có thể kết quả xấu nhất, chính là thể mang thai!

      “Bác sĩ Chu, cho tôi biết, có phải tôi thể mang thai hay ? Trong thời gian ngắn là bao lâu?” Úc Tử Duyệt nhìn Chu Nhiên, hoảng loạn hỏi. Mấy ngày nay, bị chu đáo của Lăng Bắc Hàn làm cho cảm động, kỳ chấp nhận , bằng cũng thể muốn có đứa .

      Cứ tưởng rằng hạnh phúc ở ngay trước mắt, lại ngờ được rằng kết quả kiểm tra lại như thế này. Lúc thử máu, nghĩ, lúc trước vì sao lâu như vậy vẫn mang thai, Nhan Tịch chỉ lần liền mang thai rồi…..

      Chu Nhiên khó xử nhìn : “ đừng khẩn trương, tôi có khả năng mang thai, chỉ là dễ… và A Hàn đều vội thế sao? Cũng đúng, A Hàn cũng hơn ba mươi rồi…. Hẳn là nhà họ Lăng sớm thúc giục……” Chu Nhiên cau mày, giọng .

      Lời của Chu Nhiên khiến lòng Úc Tử Duyệt càng thêm đau đớn: “Đúng, chúng tôi muốn có con sớm chút! Bác sĩ Chu, giúp tôi kê đơn điều trị , hoặc là giới thiệu chuyên gia nào đó cho tôi, tôi tích cực điều trị!” Úc Tử Duyệt kích động .

      “Việc này có gấp cũng được, , cũng còn phải chờ vào vận số!” Chu Nhiên khó xử với , “Vậy , trước tiên tôi giúp gạt A Hàn, sau đó giúp tìm người bạn bên trung y kê toa điều trị cho , có hiệu quả hay cũng thể khẳng định được, còn bên phía A Hàn cứ kéo dài trước . Nếu người nhà họ Lăng biết tình huống của khẳng định là… Hơn nữa, A Hàn tham gia quân ngũ, chỉ có thể sinh đứa con….” Chu Nhiên nhìn Úc Tử Duyệt, đồng tình .

      Lời của khiến trong lòng Úc Tử Duyệt dễ chịu hơn, ngược lại càng thêm buồn bã: “Vì sao tôi phải gạt ấy?” nghi hoặc hỏi.

      “Em , sao lại ngốc như thế? Nếu ấy biết còn muốn sao? Tôi chỉ muốn tốt cho thôi, có lẽ uống mấy đơn thuốc có thể tốt lên!” Chu Nhiên với Úc Tử Duyệt, ra vẻ hoàn toàn là muốn tốt cho .

      Cả đầu Úc Tử Duyệt đều hoảng loạn, thể suy xét được hết ý tứ trong lời của .

      “Cảm ơn .” cứng ngắc đứng lên, lúc xoay người, vừa lúc nhìn thấy bóng của Lăng Bắc Hàn ở cửa, “A Hàn! Cậu yên tâm, các chỉ số của vợ cậu đều bình thường!” Chu Nhiên đưa kết quả cho Lăng Bắc Hàn, cười .

      Úc Tử Duyệt cố rặn ra nụ cười, đến bên cạnh Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn chào Chu Nhiên, rồi kéo Úc Tử Duyệt rời . Nghe các chỉ số của đều bình thường, lòng cũng yên tâm rồi, “Duyệt Duyệt, hôm nay phải về Thủ Đô, có việc gấp!” Ra đến cửa bệnh viện, Lăng Bắc Hàn nắm lấy bàn tay bé lạnh như băng của Úc Tử Duyệt, .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 201: Có nào lại tiền của

      Hai cuộc điện thoại vừa rồi đều có liên quan đến nhà họ Thôi, bệnh cũ của bác Thôi lại tái phát, cuộc điện thoại vừa rồi là Thôi Nhã Lan gọi tới. Trong điện thoại, , lâm vào đường cùng rồi. lập tức gọi người tới giúp Thôi Nhã Lan rồi, bởi vì có quan hệ với Thôi Chí Quân, nên cũng phải xem thế nào.

      “Hả?” Úc Tử Duyệt ngỡ ngàng, dường như có chút nghe lời , muốn trở lại thủ đô sao?

      “Em sao vậy?” Lăng Bác Hàn cảm thấy dường như có chút bình thường, lo lắng hỏi, cũng nhìn đồng hồ, gọi người mua vé máy bay giúp rồi, thời gian rất gấp.

      sao! Để em tiễn ra phi trường!” Nhớ lại mới vừa rồi hình như muốn trở về Thủ Đô, Úc Tử Duyệt vội vàng , trong lòng bất an, có nên cho biết ?

      “Để đón xe, em tự lái xe về nhà nhé, đường cẩn thận! khoảng hai ngày!” Đôi tay của Lăng Bác Hàn ấn xuống vai , nhìn khuôn mặt mỉm cười của , trầm giọng , trong lòng lại thấy nỡ.

      “Vâng!” Chịu đựng mất mát và chua xót trong lòng, Úc Tử Duyệt nhìn , lúc này Lăng Bác Hàn chặn chiếc taxi lại, “Mau về , phải chú ý an toàn!” quay lại nhìn nhấn mạnh lần nữa.

      cứng ngắc gật đầu, nhìn về phía chiếc taxi màu xanh lá cây, “Bắc…”, Vừa định mở miệng ra , lên xe mất rồi, ngồi trong xe còn nhìn ra vẫy vẫy tay với , sau đó, chiếc taxi kia chậm rãi lái về phía trước.

      Em bị bệnh rồi, Lăng Bác Hàn! Có khả năng em thể có thai thể sinh con được!

      Đôi mắt của dõi theo bóng dáng của chiếc taxi, rống to trong lòng.

      Vừa nãy sao lại với ? Úc Tử Duyệt! Sao mày lại cho ấy biết?

      Lời của Chu Nhiên lại vang lên trong đầu , đầu óc ong ong, trái tim lạnh lẽo, bước chân, về hướng bãi đỗ xe. Động tác máy móc, chỉ cảm thấy cả người càng lúc càng lạnh lẽo…..

      Đả kích như vậy đối với hề hơn so với lúc ly hôn! Nghĩ tới mình thể mang thai được, trái tim liền trở nên đau đớn! Lăng Bác Hàn, bà nội đều rất muốn có đứa ! Mà lại thể mang thai được…

      Ngồi trong xe, gục đầu lên tay lái, cố gắng tiêu hóa tin tức này, cố gắng để khiến cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng lại có cách nào bình tĩnh được, ngược lại lại càng cảm thấy bức bách.

      Nếu như Lăng Bác Hàn biết thể mang thai, như thế nào? Có giống như lời Chu Nhiên , muốn nữa ?

      đâu! , sâu nặng như thế, nhất định bởi vì điều này mà vứt bỏ ! Về mặt này, tin chắc như thế! Nhưng, Úc Tử Duyệt, mày lại làm liên lụy đến ấy!

      “Mình phải làm thế nào đây? A…..” Giống như là người bị đá từ thiên đường xuống địa ngục, Úc Tử Duyệt gục đầu lên tay lái, gào thét lớn, nước mắt ngừng chảy xuống, tay đặt lên bụng mình, đánh mạnh, “Sao mày lại vô dụng như vậy chứ? Úc Tử Duyệt! Sao mày lại vô dụng như vậy?” Ngay cả quyền lợi cao cả nhất của phụ nữ mày cũng có?

      biết ý của Chu Nhiên, chính là thể mang thai, cho dù có thể mang thai, trong thời gian ngắn cũng thể nào! Càng nghĩ trong lòng lại càng thêm chua xót, nước mắt rơi xuống càng lúc càng càng nhiều, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể gục tay lái, đau xót khóc nức nở.

      biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên từ trong túi xách, khẽ ngẩng đầu, nhìn vào gương chiếu hậu, cặp mắt của mình sưng đỏ cả rồi, cười chua xót, vội lấy điện thoại trong túi ra, là người nhà gọi tới.

      “Khụ khụ…” hắng giọng, điều chỉnh lại cảm xúc xong mới bắt máy, “Mẹ ạ…”

      “Duyệt Duyệt à! cho con biết tin tốt, chị Huyên Huyên của con mang thai rồi!” Trong điện thoại, mẹ kích động . Nhưng vui sướng của bà hề truyền sang được cho , ngược lại càng khiến lòng chua xót.

      Chị Huyên Huyên cũng mang thai rồi, chỉ có thể mang thai….

      “Duyệt Duyệt, con sao thế?” Tô Mạt Hề cảm thấy có gì đó đúng lắm, lo lắng hỏi.



      “Dạ, có gì đâu ạ. Chị Huyên Huyên mang thai, tốt quá!” Úc Tử Duyệt cố nở nụ cười, cứng ngắc .

      “Đúng thế, mọi người bàn bạc xong, năm ngày sau cho bọn nó cử hành hôn lễ, Huyên Huyên cũng mang thai được sáu tuần rồi, kết hôn kỳ lắm! Đến lúc đó con gọi Bắc Hàn cùng tới, được ?” Tô Mạt Hề lại , thử dò xét xem quan hệ giữa Úc Tử Duyệt và Lăng Bác Hàn lúc này thế nào rồi.

      Nghe lời của mẹ, lòng Úc Tử Duyệt lại càng chua xót, cũng rất muốn hết đau xót trong lòng cho mẹ nghe, nhưng lại sợ bà lo lắng.

      “Để con hỏi lại ấy .” Úc Tử Duyệt cứng ngắc .

      “Hai đứa còn chưa làm lành sao? Duyệt Duyệt, lúc thích hợp có thể giận dỗi đôi chút, nhưng đừng làm quá, huống chi Bắc Hàn cũng muốn làm tổn thương con!” Tô Mạt Hề thêm.

      Nghe mẹ như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt lại càng khó chịu! tại, rất muốn được ở bên , nhưng có lẽcô còn tư cách nữa rồi!

      “Mẹ à, mẹ phải lo đâu!” mỉm cười khuyên nhủ, bàn tay nắm lại chặt. Tô Mạt Hề cũng khuyên nữa, chuyện phiếm vài câu, rồi cúp máy.

      Úc Tử Duyệt về đến nhà, chẳng muốn làm gì cả, chỉ vùi người vào giường, ôm gối thầm đau lòng. Tối hôm qua, Lăng Bác Hàn và còn kịch liệt hoan ái, thậm chí còn dựng đứng hai chân của lên, vẫn chưa quên.

      , như thế dễ mang thai hơn.

      dễ mang thai….. Ngày trước, kết hôn hơn nửa năm, hai người cũng quan hệ vô số lần, vẫn mang thai….. Khoảng thời gian ngắn này, rốt cuộc là bao lâu? Lăng Bác Hàn 31 tuổi rồi, bà nội luôn mong ngóng có chắt… Gia đình lại danh giá như thế…

      Cho dù Lăng Bác Hàn ghét bỏ , nhưng cũng thể làm liên lụy đến được.

      Úc Tử Duyệt càng nghĩ càng khổ sở, cũng có nơi nào để phát tiết, chỉ có thể giấu kín trong lòng.

      Lúc Lăng Bác Hàn về đến Thủ Đô ông Thôi vẫn còn trong phòng phẫu thuật, Thôi Nhã Lan mình lẻ loi đứng canh ở cửa phòng mổ, cảm thấy mình vô dụng. Vừa thấy Lăng Bác Hàn tới, Thôi Nhã Lan liền ngẩng đầu lên, lau nước mắt, đứng dậy: “ Lăng, cảm ơn .” Thôi Nhã Lan tiến tới, kích động , giọng khàn khàn.

      “Nhã Lan, là em cần phải khách khí với , chuyện của em cũng chính là chuyện của !” Lăng Bác Hàn trầm giọng , trong giọng còn mang theo áy náy, cũng do , quan tâm nhiều đến nhà họ Thôi, ngay cả chuyện bác Thôi bị bệnh cũng biết!

      Lăng, tốt. có nghĩa vụ phải làm việc này, nhưng em còn cách nào cho nên mới…” Thôi Nhã Lan vừa , trong lòng lại càng thêm đau xót, khổ sở. muốn làm khó Lăng Bác Hàn, người ta lại càng có nghĩa vụ chăm sóc người nhà của , nhưng thể trơ mắt nhìn ba mình chết được.

      Trong đầu nhớ tới thái độ tàn nhẫn tuyệt tình của Lệ Mộ Phàm, trái tim đau như bị dao cắt.

      Thôi Nhã Lan như thế khiến Lăng Bác Hàn đau lòng, cũng biết, như dễ dàng làm phiền đến người khác, nhưng cũng tức giận khi chịu trước với . Nghe , bác Thôi bị bệnh hơn tuần rồi, cũng mực kiếm tiền để làm phẫu thuật cho bác ấy, nhưng…

      “Nhã Lan, đừng những chuyện này nữa! em là binh lính dưới trướng của , cũng là chiến hữu của , em của , chuyện của cậu ấy cũng chính là chuyện của ! Em nên cảm thấy áy náy, đây đều là chuyện nên làm! Yên tâm , những người làm phẫu thuật cho bác trai trong đó đều là những chuyên gia có uy tín, bác ấy khỏe lại thôi.”

      Thôi Nhã Lan khóc gật đầu, sau đó sang bên, vô lực dựa người vào vách tường, nhìn ánh đèn cửa phòng mổ, “Lúc trước ba muốn chữa bệnh, ông ấy những trị hết, mà còn lãnh phí tiền của. Nhưng mà, em bỏ ông ấy được, mẹ rồi, em thể có ba…” Thôi Nhã Lan đau đớn trong lòng, .

      Lăng Bác Hàn nhìn , chỉ có thể thầm thở dài.

      Người tốt như bác Thôi sao lại phải chịu khổ nhiều như vậy?

      “Ra, ra rồi….. Ba….. Ba” Vừa thấy đèn đỏ cửa phòng mổ tắt, Thôi Nhã Lan lập tức chạy đến, kinh hoảng hô lên, nhóm bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, khẽ lắc đầu.

      “Ba…. Ba….. Bác sĩ, ba tôi....”

      Lăng Bác Hàn cũng bước lên, trầm giọng với các bác sĩ: “Ông ấy rốt cuộc thế nào rồi?” ra khi nhìn thấy bác sĩ lắc đầu, hiểu rồi.

      “Cấp cứu quá trễ, bệnh nhân ….” Bác sĩ bất đắc dĩ .

      !” Sau khi Thôi Nhã Lan nghe xong, liền thét tiếng, vọt vào phòng mổ, nhìn thấy ba mình bị miếng vải trắng phủ lên liền ngầy người, sau đó như điên loạn chạy đến, ôm chầm lấy ông.

      “Ba….. Ba ơi….. Ba đừng ! Hu hu hu…..” đau đớn khóc thét lên, ngừng kêu gào, tiếng kêu khóc thảm thiết vang vọng trong phòng phẫu thuật, nhưng cho dù có đau khổ đến thế nào, có khóc lớn tiếng đến đâu, ba của cũng về được nữa.

      “Đừng bỏ lại con…. Ba ơi…” Người ba duy nhất cũng rời bỏ rồi, Thôi Nhã Lan đau đớn kêu gào. Lăng Bác Hàn vào, nhìn thấy cảnh này, vừa bất lực, lại vừa buồn bã!

      Thôi Nhã Lan bị y tá kéo , trơ mắt nhìn người ba của mình bị người ta che lại, chuyển đến nhà xác.

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]

      Lăng Bác Hàn ở lại Thủ Đô hai ngày để giúp lo chuyện hậu cho bác Thôi, vốn định chôn bác Thôi ở Thủ Đô, lại bị Thôi Nhã Lan nhã nhặn từ chối: “Lúc trước ba từng , khi chết muốn được chôn chung với mẹ!” Vì vậy, Lăng Bác Hàn và Thôi Nhã Lan cùng mang tro cốt của bác Thôi trở về quê cũ của .

      làm tang , chỉ yên lặng mà chôn cất ông.

      Bên ruộng hoang, ngôi mộ mới được xây dựng cạnh phần mộ cũ, Thôi Nhã Lan mặc áo tang quỳ trước mộ đốt vàng mã, Lăng Bác Hàn rũ mắt đứng bên. Người thân của vừa mới qua đời.

      “Ba mẹ, bây giờ hai người có thể được ở bên nhau rồi, còn có con…” Thôi Nhã Lan khàn giọng , giọng khàn đặc rất khó nghe, “Mọi người yên tâm, con cũng sống tốt.” Nghĩ đến sau này chỉ còn lại mình mình, trong lòng Thôi Nhã Lan lại càng thêm đau xó, thiếu chút nữa lại rơi lệ, nhưng lại có nén xuống.

      “Con nhất định trở thành người tốt, giống như mọi người! người ngay thẳng…” Trong đầu chợt nhớ tới Lệ Mộ Phàm, lớn tiếng .

      Lăng Bác Hàn chỉ yên lặng đứng bên, trong lòng vô cùng cảm thông.

      Theo biết, nhà họ Thôi chỉ là gia đình nông dân rất an phận, bồi dưỡng được quân nhân, bác Thôi lại bởi vì lên thành thị bán khoai lang mà bị công an giữ trật tự đô thị đả thương. Cho dù vậy nhưng bác Thôi lại hề oán trách, sau khi biết tin con trai hy sinh, cũng vẫn trung hậu, thiện lương như vậy, thậm chí còn nhận giúp đỡ của chính phủ.

      Bọn họ hy sinh cho quốc gia, cho xã hội như thế, nhưng cuối cùng nhận lại được những gì?

      vẫn luôn cảm thấy bất công cho bọn họ, nhưng, Thôi Nhã Lan lại như thế…

      Sau khi cung kính dập đầu xong, Thôi Nhã Lan đứng dậy, Lăng Bác Hàn tiến lên, cúi đầu ba cái trước phần mộ của hai ông bà.

      Đêm đó, vì Thôi Nhã Lan muốn làm ảnh hưởng đến công việc, liền cùng Lăng Bác Hàn trở lại Thủ Đô, Lăng Bác Hàn đưa về đến nhà để xe của chung cư.

      Lăng, hai ngày nay rất cảm ơn !” câu ‘cảm ơn’ đủ để biểu đạt tất cả cảm kích của dành cho ! Người ta chỉ là chiến hữu của trai mình, sao phải giúp mình chứ? Cho nên, Lăng Bác Hàn phải là người rất tốt mới có thể giúp đỡ bọn họ tận tâm như vậy.

      “Nhã Lan! được đến hai chữ này nữa! Sau này còn mình em nhất định phải sống cho tốt. Đúng rồi, sau này em định thế nào?” Lăng Bác Hàn trầm giọng .

      “Em học, học lớp bồi dưỡng vào ban đêm. Lăng, em sống tốt!” Thôi Nhã Lan khàn giọng , khóc suốt hai ngày nay, cổ họng vô cùng đau rát.

      Lăng Bác Hàn gật đầu cái, thầm bội phục kiên cường này, “Nghỉ ngơi , có gì cần có thể tìm !” Sau khi Lăng Bác Hàn từ biệt , liền rời , Thôi Nhã Lan sững sờ đứng ở cửa, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập bi thương.

      Chốc lát sau, khi vừa định lên nhà chợt nghe thấy tiếng thắng xe kịch liệt vang lên, vội vàng quay người, liền thấy Lệ Mộ Phàm từ xe thể thao bước xuống.

      tới làm gì?” Thôi Nhã Lan đến gần Lệ Mộ Phàm, lạnh lùng hỏi.

      và Lăng Bác Hàn có quan hệ gì? Vừa rồi sao ta lại từ đây ra?” Lệ Mộ Phàm chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, vẫn đẹp trai bức người như cũ, từ cao nhìn xuống Thôi Nhã Lan trước mặt, chất vấn.

      “Chuyện này liên quan gì đến ? cút !” Thôi Nhã Lan lạnh lùng gầm , giọng khàn khàn, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm ta, trong lòng đau đớn chịu nổi. chưa từng quên, mấy ngày trước khi tìm vay tiền, bị sỉ nhục thế nào, cũng hiểu được phân lượng của trong lòng ta.

      thích thằng đó có đúng ?” Lệ Mộ Phàm tiến tới gần, túm lấy cổ áo của , trừng mắt nhìn , lạnh lùng chất vấn.

      “Đúng vậy đó, tôi thích Lăng, chuyện này có liên quan gì đến ?” Thôi Nhã Lan kích động rống to, đôi tay dùng sức đẩy lồng ngực của ta ra.

      Lời của Thôi Nhã Lan khiến lòng Lệ Mộ Phàm chua xót, đau nhói từng cơn, bi thương nhìn Thôi Nhã Lan trước mặt, “Lúc trước còn tôi đấy!” ta lên án .

      Thôi Nhã Lan lại cười: “? tin sao?” ta căn bản là tin, trái tim như bị xé rách, cảm giác uất ức xông lên, Thôi Nhã Lan cố gắng đè nén nước mắt, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, “Đó chỉ là lừa thôi! Những người đàn ông nhiều tiền giống như , có người phụ nữ nào mà tiền của !” Thôi Nhã Lan lạnh lùng .

      Đây cũng là lời ta dùng để nhục mạ , phải sao?

      Nghe lời của trái tim của Lệ Mộ Phàm co rút nhanh, càng siết chặt cố áo của hơn, bóp chết vọng động của ! cảm giác như bị phản bội vậy.

      ! Ngoan ngoãn nghe theo lời , cẩn thận săn sóc cho , đều chỉ vì tiền của … Lệ Mộ Phàm bi thương buông cổ áo của ra, mặc cho cơn đau lan dần trong tim, đau đến khó thở.

      , từng , còn đáp lại thế nào? Vũ nhục, chà đạp…. Thôi Nhã Lan đau đớn nhìn bóng lưng của Lệ Mộ Phàm trước mặt, rất muốn cười, nước mắt nuốt ngược vào lòng! Biết rất thể nào

      Nhưng mà sau này ngu dại như trước nữa!

      Chiếc xe thể thao lao như tên, biến mất trong màn đêm.

      Lăng Bác Hàn vừa về đến nhà liền gọi điện cho Úc Tử Duyệt, nhưng rất lâu có người nghe máy, điều này khiến cho vô cùng sốt ruột. Lúc trước gọi cho , dường như cũng quan tâm làm cái gì, cũng chưa kịp với chuyện của nhà họ Thôi.

      Ảo não nhìn di động, lại nhấn nút gọi

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 202: Cầu hôn

      Úc Tử Duyệt vừa bước ra khỏi phòng tắm của nhà trọ liền thấy điện thoại đặt giường vang lên, lo lắng tới, màn hình hiển thị cuộc gọi tới của Lăng Bắc Hàn, cảm giác chua xót trào dâng, cầm lên, do dự biết có nên nhận hay . Nếu nhận điện, lo lắng làm sao?

      Cuối cùng vẫn bắt máy, ngồi xuống giường, “Úc Tử Duyệt! Tại sao nghe điện thoại?” Rốt cuộc điện thoại cũng được kết nối, Lăng Bắc Hàn thở phào nhõm, giận dữ hỏi. Mặc dù giờ phút này, tức giận, rất tức giận, nhưng nghe thấy giọng của , hiểu được, lo lắng cho .

      “Em… Vừa nãy em tắm…” lắp bắp mở miệng.

      Chút thẩp thỏm trong lòng Lăng Bắc Hàn cuối cùng cũng được buông xuống, cởi cúc áo ở cổ ra, tới bên cửa sổ” “Lần sau tắm cũng phải mang theo điện thoại cho !” bá đạo ra lệnh.

      Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa bật cười, người đàn ông bá đạo này, nhìn sao cũng thấy giống đứa con nít, “Trước kia em gọi điện thoại cho phải cũng thường gọi được hay sao?” Úc Tử Duyệt phản bác, được nghe giọng của , lòng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nhớ tới chuyện kia, trái tim vẫn thấy chua xót.

      cũng cười cười, cảm giác mình có hơi lo lắng thái quá, nhưng cũng hiểu , càng ngày mình càng quan tâm tới !

      “Ngày mai trở lại Tô Thành, ngày mai của em kết hôn đúng ?” Lăng Bắc Hàn dịu dàng hỏi, có điều, nghĩ tới tin này do ba cho biết, trong lòng có chút tức giận. Chẳng lẽ định dẫn về nhà?

      “Bây giờ em có ở Tô Thành! Đúng là ngày mai…” Úc Tử Duyệt chột dạ mở miệng, hôm qua xin nghỉ mấy ngày, tới trấn ở Giang Nam này để giải sầu, suy tính xem nên đối mặt với chuyện này như thế nào.

      có ở Tô Thành? Em ở đâu?” đáng giận này, chạy loạn làm cái gì chứ! Lăng Bắc Hàn bực tức hỏi.

      trấn cổ xa… Lâu rồi du lịch, nên ra ngoài dạo chút thôi.” Ngồi giường, tóc đầu vẫn còn nước, Úc Tử Duyệt giọng .

      “Vớ vẩn! phải công việc của em rất bận rộn hay sao?” Lăng Bắc Hàn cảm thấy rất kỳ quái, người cuồng công việc, chủ nhật hàng tuần đều muốn ở nhà làm thêm, sao đột nhiên lại chạy ra ngoài chơi? suy nghĩ kỹ càng, khỏi hoài nghi, phải có tâm gì đó chứ?

      Nghe , trong lòng Úc Tử Duyệt cả kinh, sợ phát . vừa muốn cho biết, lại sợ

      “Tổng biên tập cho em săn tin, chỉ cho em viết bài phỏng vấn, có nhiều việc lắm, nên em ra ngoài dạo thôi. cũng biết, em rất thích du lịch mà.” Úc Tử Duyệt giọng giải thích.

      Nghe như vậy, Lăng Bắc Hàn mới thở phào nhõm, cũng hoài nghi gì nhiều. “Trấn cổ nào? Ngày mai tìm em, sau đó với em cùng về thành phố A!”

      “Chính là trấn Ốc đó, tới , xem có thể tìm được em hay !”Tìm được em cho biết , tìm được, đừng …. Úc Tử Duyệt khổ sở thầm nghĩ trong lòng.

      Lăng Bắc Hàn cười : “Tìm được em xem xử lý em thế nào! mình ở nhà trọ nhớ chú ý an toàn, cứ vậy nhé, mai gặp!” Giọng trầm thấp, mang theo cưng chiều, cũng mang theo tự tin tuyệt đối tìm được .

      tin tưởng, có duyên, cho dù thế giới rộng lớn đến mức nào, hai người nhau, nhất định tìm được nhau.

      Lăng Bắc Hàn khoa trương nghĩ.

      Vừa định rửa mặt nghỉ ngơi, kết quả, Lăng Bắc Diệp gọi điện thoại đến, kêu cùng ra ngoài uống rượu. Lăng Bắc Hàn đến chỗ hẹn, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp ngồi ở bồn hoa trong công viên, bên chân có mấy vỏ lon bia, còn có bó hồng đỏ.

      Lăng Bắc Hàn thấy bó hồng đỏ kia, hiểu ta muốn tặng cho người nào, “ trễ thế này rồi sao còn ngồi đây uống rượu? Mua hoa rồi sao về nhà ?” Lăng Bắc Hàn mở miệng dạy dỗ Lăng Bắc Diệp.

      Nghe ta và Lục Khải Lâm ly hôn thành, giờ cũng biết là tình huống gì nữa.

      cả, cuối cùng cũng tới rồi, uống với em !” Lăng Bắc Diệp đưa bia cho , say khướt .

      Lăng Bắc Hàn ngối xuống chiếc ghế dựa đối diện , mở bia ra uống hớp. liếc nhìn Lăng Bắc Diệp mặc bộ quần áo bình thường phía đối diện, dưới ánh đèn, bộ dạng của ta có chút nhếch nhác.

      “Hỏi chú đấy, tại sao về nhà? Vẫn chưa làm lành sao?”

      “Làm lành? cả…hức…” Lăng Bắc Diệp cười tự giễu, “Em mà về, ấy lại làm mặt lạnh.” Nhớ tới Lục Khải Lâm, trong lòng Lăng Bắc Diệp chua xót, có chỗ để phát tiết.

      “A Diệp, có phải hai người có hiểu lầm gì ? Khi còn bé phải Khải Lâm rất thích chú sao? Lúc nào cũng theo đuôi chú…” Lăng Bắc Hàn nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước kia, khi bọn họ còn .

      Lúc nào sau đuôi đám con trai bọn họ cũng có mấy nhóc , có đứa là em của bọn họ, cũng là đứa là con của những nhà hàng xóm trong đại viện. Lục Khải Lâm thích Bắc Diệp, Bắc Sam thích Lục Khải Chính. Chuyện này, tất cả mọi người đều biết.

      “Thay lòng, ấy thay lòng rồi! cả, ra sợ chê cười…” Tối nay quả Lăng Bắc Diệp uống rất nhiều, có lẽ là do trong lòng buồn khổ, nên kéo Lăng Bắc Hàn ra để kể khổ.

      Chê cười cái gì chứ? Lăng Bắc Hàn uống hớp bia, liếc ta, gì.

      “Kết hôn hơn ba năm, người phụ nữ chết tiệt kia, cái núi băng đó, hề cho em chạm vào ấy! xem tại sao ấy lại ghét em như vậy? Em , mẹ nó, em dứt khoát quyết định ly hôn với ấy, cho ấy tự do! Nhưng…” Lăng Bắc Diệp rống to, tức giận ném mạnh lon bia trong tay xuống đất!

      Lời của ta, hành vi của ta, khiến cho Lăng Bắc Hàn sửng sốt.

      “Nhưng em, con mẹ nó, em bỏ được!” Lăng Bắc Diệp tức giận nhảy dựng lên, phẫn hận đạp nát lon bia vừa vứt xuống.

      Tên nhóc này, Khải Lâm mà thảm đến thế sao?Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, “Bình tĩnh chút ! Theo lý thuyết Khải Lâm thể nào đối xử lạnh nhạt với chú như thế được…. Chú cũng nghĩ ra nguyên do là gì sao?” Lăng Bắc Hàn đứng dậy ấn ta xuống cái ghế gần đó, trầm giọng .

      “Sao em biết được? Cả ngày lẫn đêm ấy cũng thèm với em câu nào, mười ngày nửa tháng chúng em mới thấy mặt lần! Em…” Lăng Bắc Diệp cảm thấy ta sắp điên rồi. may là, những năm này còn có công việc thích bầu bạn cùng , nếu

      Thấy em trai bị uất ức, Lăng Bắc Hàn vỗ vỗ vai : “ ấy với chú, sao chú điều tra? Học tâm lý học tội phạm lại vứt đâu rồi? Vẫn do chú chưa đủ quan tâm! Để đưa chú về, đừng có lang thang bên ngoài!” dạy dỗ.

      Lăng Bắc Diệp vô tri vô giác bị Lăng Bắc Hàn kéo , cũng quên cầm bó hoa hồng đỏ kia lên.

      Trước giờ khi Lăng Bắc Hàn đưa ta về nhà, vẫn luôn đưa đến tận cửa, Lục Khải Lâm ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Lăng Bắc Diệp uống say đến mức còn biết gì, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng, “Nó uống nhiều quá, Khải Lâm, em nên quan tâm đến nó nhiều hơn, A Diệp cũng dễ dàng gì… Trả lại bó hoa này cho em…” Lăng Bắc Hàn với Lục Khải Lâm.

      Nhìn bó hoa hồng trong tay Lăng Bắc Diệp, tim Lục Khải Lâm bị cảm giác khó chịu lấp đầy, gật đầu với Lăng Bắc Hàn: “ cả, làm phiền rồi!” xong, đưa tay cầm lấy tay Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Diệp đột nhiên giơ tay nắm lại, mơ mơ màng màng theo vào nhà.

      Lăng Bắc Hàn giúp bọn họ đóng cửa, rồi xuống lầu.

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]

      Ngày hôm sau, đầu tiên là Lăng Bắc Hàn ngồi máy bay trở lại Tô Thành, sau đó lại đến trấn Ốc theo lời của Úc Tử Duyệt. Đó là trấn xinh đẹp, thích hợp cho tình nhân đến du lịch lúc rảnh rỗi. Trong trấn, ngẫu nhiên có thể bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay nhàn nhã dạo con đường đá xanh.

      đến rồi!”

      “Ồ! Vậy bắt đầu tìm em ! tìm được em… em tái hợp với đâu!” Úc Tử Duyệt mặc cái áo T-shirt dài tay, phía dưới là cái quần jean bó sát, mang đôi giày Cavans màu đỏ, lưng đeo balo, tóc dài được búi gọn lên đỉnh đầu theo kiểu Hàn, vừa nghe điện thoại, vừa hưởng thụ ánh mặt trời buổi chiều.

      Nghĩ đến chuyện ở gần đây, trong lòng lại thấy xao động.

      Lăng Bắc Hàn tự tin cười cười, vừa bước : “Được, nếu tìm được em, lập tức gả cho !” Lăng Bắc Hàn cười ,hoàn toàn tự tin, bước nhanh chân, về phía bóng dáng màu đỏ cách đó xa.

      “Được thôi! Trấn này lớn như thế, em tin có thể tìm được em dễ dàng…” cố gắng để cho mình cười vui vẻ, cố gắng nghĩ đến chuyện mang thai, nhạo báng Lăng Bắc Hàn trong điện thoại.

      “Úc Tử Duyệt! Em phải gả cho rồi!”

      “A…”

      Tại sao có cảm giác giọng của phải phát ra từ trong điện thoại mà vô cùng chân thực thế?

      Úc Tử Duyệt kêu lên, dậm chân, đứng sững người.

      ở đâu?” ngu ngơ hỏi.

      “Úc Tử Duyệt! Đằng sau quay!” Lăng Bắc Hàn biết từ đâu lấy ra cái còi, hướng về bóng lưng của thổi tiếng, sau đó phát hiệu lệnh!

      Úc Tử Duyệt làm động tác quay người đúng chuẩn, liền nhìn thấy người thể quen thuộc hơn đứng cách đó xa.

      Hôm nay mặc bộ quần áo rất thoải mái, nửa người chiếc áo len màu xám tro, thân dưới mặc chiếc quần cao bồi màu xanh dương, chân là đôi giày bata. Tóc của vẫn ngắn như vậy, khuôn mặt vẫn cương nghị, tuấn như vậy.

      Quay người lại, nhìn thấy được người mà mình luôn thương nhung nhớ, cảm giác này, tốt.

      Hốc mắt khỏi phiếm hồng, mất tự nhiên đứng tại chỗ, hai chân tự giác nhích lên, vành mắt đỏ ửng nhìn , “Bắc Hàn…” Cái miệng nhắn gọi tên , Lăng Bắc Hàn sải chân tiến lên.

      “Sao thế?” Nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn của , trong đôi mắt đen kia chứa đầy nước mắt, đau lòng hỏi.

      “Em….. em……” Em thể mang thai! muốn ra như vậy, nhưng lại nghẹn ngào, thể ra khỏi miệng được. có cảm giác, chính là gã đao phủ tàn nhẫn, vừa ra, lập tức trảm đứt hy vọng của ! quá tàn nhẫn.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lăng Bắc Hàn vươn cánh tay, coi như chốn người mà ôm lấy eo , kéo tiến vào lòng mình, dịu dàng hỏi.

      , nhớ … Xấu xa!” Úc Tử Duyệt dẩu cái miệng nhắn lên, với , những giọt nước mắt bị ép trở về!

      Dưới ánh mặt trời, Lăng Bắc Hàn nghe thấy lời , cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng đẹp mắt, nhìn , sau đó, kìm lòng được cúi đầu chiếm lấy cái miệng của .

      , dám ở nơi thế này, hôn ! Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên trong nháy mắt, trái tim nhảy lên bình bịch, nhưng, nụ hôn của cũng kéo dài lâu.

      Lăng Bắc Hàn buông cái miệng nhắn của ra, liếc mắt nhìn lấy cái, làm như chưa xảy ra chuyện gì, bắt lấy bàn tay bé của . Úc Tử Duyệt sao có thể nhận ra thẹn thùng, cười cười, bị nắm, dẫn về phía trước.

      “Bắc Hàn, thường du lịch à?” Vừa , vừa hỏi.

      “Em nghĩ sao?” Du lịch? Ngay cả ngày nghỉ còn có, gì đến du lịch! Lăng Bắc Hàn hỏi ngược lại.

      đáng thương ! A, ở đây có bán kem này!” Hưởng thụ hạnh phúc lát, Úc Tử Duyệt chỉ cửa hàng kem cách đó xa, vui sướng .

      “Thứ đó quá lạnh, được ăn! Chẳng lẽ, bác sĩ cho em biết, nên ít ăn những món lạnh lại sao?” Lăng Bắc Hàn vội vàng dạy dỗ , cũng sắp mang thai rồi, còn ăn những thứ lung tung!

      Lời của Lăng Bắc Hàn, khiến Úc Tử Duyệt nghi ngờ, “Nếu định mang thai nên ăn những thứ tốt cho sức khỏe như thế nữa!” Lăng Bắc Hàn lại , giống như là người lớn dạy bảo con nít vậy.

      Nghe thấy câu của , trái tim của Úc Tử Duyệt lại đau nhói, “Ồ… Bác sĩ chưa ….” Có ăn hay dù sao cũng thể mang thai được, Úc Tử Duyệt chua xót nghĩ. căm ghét mình trước kia chịu nghe lời mẹ, ăn ít kem thôi, giờ bị tính hàn rồi, vô sinh rồi?

      “Chu Nhiên này có trách nhiệm gì hết! Khó trách chuyển công tác được!” Lăng Bắc Hàn ai oán , kéo đến nơi thoạt nhìn giống quán canh xương.

      “Bắc Hàn, nếu em có thai được làm sao bây giờ ?’’ Úc Tử Duyệt vừa , vừa giọng hỏi thử.

      “Em phải tin vào năng lực của ông xã em!” Lên lầu hai, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài, Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt phía đối diện, đắc ý .

      Lời ái muội của , khiến cho khuôn mặt nhắn của ửng đỏ lên, liếc cái, trong lòng lại càng khó chịu, nhưng mà em thể sinh….

      “Vậy sao trướcđây mang thai… ?” Úc Tử Duyệt giọng thầm, người phục vụ tới, Lăng Bắc Hàn kịp trả lời .

      “Em vừa cái gì?”Sau khi gọi đồ ăn xong, Lăng Bắc Hàn nhìn , hỏi.

      có gì! Chuyện đứa , vẫn là nên thuận theo tự nhiên , có phải ?” Úc Tử Duyệt nhìn , hỏi dò. nghĩ, nếu mình tích cực trị liệu, nội trong hai năm có thể trị hết bệnh, cũng có thể mà.

      “Em muốn sinh sao? Úc Tử Duyệt, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ muốn sinh, chúng ta sinh, em cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, muốn tuổi thanh xuân của em phải vì đứa mà bị ảnh hưởng.” Lăng Bắc Hàn nhìn , quan tâm mà lại nghiêm túc .

      sai, hơn 30, nhưng còn , mới chỉ là vừa qua tuổi 20, sau khi sinh con, ít nhất trong , hai năm cũng thể làm được. Điểm ấy, Lăng Bắc Hàn cảm thấy có chút ủy khuất cho .

      Lời săn sóc của khiến Úc Tử Duyệt cảm động, nhưng cũng muốn có con, luôn ở trong bộ đội, có đứa trẻ ít nhất có thể bầu bạn cùng .

      cảm động gật đầu: “Nhưng còn bà nội?”

      cho nghĩ nữa! Em gả cho phải để sinh con cho nhà họ Lăng! cần phải tự tạo áp lực, vẫn nên thuận theo tự nhiên, đương nhiên, nếu bây giờ em muốn sinh chúng ta có thể tránh thai!” Lăng Bắc Hàn múc cho chén canh, .

      Lời của khiến cho cảm động, cũng rất áy náy, cảm thấy mình ích kỷ, còn chưa cho biết . Nhưng mà, từ từ cho biết.

      Ăn cơm xong, màn đêm dần buông xuống, hai người tay trong tay dọc con đường lát đá trong trấn, giống như đôi tình nhân bình thường nhất. Đến giờ nghỉ ngơi, Lăng Bắc Hàn dẫn ra khỏi trấn, tới khách sạn ngủ lại.

      “Ôi chao ơi, chỗ tốt như vậy, lãng phí quá!” ngờ lại ở trong căn phòng xa hoa của khách sạn năm sao, đứng trong thang máy sáng bóng, Úc Tử Duyệt thầm.

      “Lúc cần lãng phí phải lãng phí!” Lăng Bắc Hàn mỉm cười. Cửa thang máy mở ra, dẫn ra ngoài. Mở cửa phòng, để vào trước.

      Mùi thơm ngát của hoa hồng bay vào mũi, khi Úc Tử Duyệt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, cái miệng nhắn cũng há to…..

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 203: Buổi tối hoàn mỹ

      Căn phòng được bài trí xa hoa mà lãng mạn theo phong cách Châu Âu, giữa phòng được trải tấm thảm nhung thiên nga màu trắng, bên rải đầy hoa hồng xếp thành hình trái tim lớn, bàn và ghế salon được thiết kế theo phong cách Châu Âu đều có thể thấy được những đóa hoa mềm mại màu đỏ.

      Úc Tử Duyệt há mồm cứng lưỡi nhìn cảnh trước mắt, đầu óc ong ong, sau đó xoay người lại, ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn tú bức người của Lăng Bắc Hàn, “Em…. Hình như em vào nhầm phòng.” nhìn , thào .

      “……” Lời của khiến hóa đá tại chỗ, nhưng mà, tâm tình vốn khẩn trương lúc này đây lại còn khẩn trương như trước nữa. đẩy vào trong, đóng cửa phòng lại: “ nhầm! Những thứ này là do chuẩn bị đó!” bất đắc dĩ .

      Có thể thấy được, cũng cho rằng làm những chuyện ‘tầm thường’ này.

      Úc Tử Duyệt sững sờ, lúc ôm lấy từ phía sau, trong lúc nhất thời còn tưởng mình xuyên , những thứ này là do Lăng Bắc Hàn làm sao? Sao có thể? ông già chậm chạp, sao có thể làm được những chuyện lãng mạn như vậy được?

      Lăng Bắc Hàn ôm lấy từ phía sau, cảm giác được vẫn chìm trong trạng thái kinh ngạc, “Úc Tử Duyệt, gả cho !” cứng ngắc mở miệng, giống như làm ảo thuật, lấy ra cái hộp bọc vải nhung tinh xảo mở ra trước mặt .

      Ánh sáng của viên kim cương có chút chói mắt, giọng của Lăng Bắc Hàn trầm thấp, nặng nề đánh vào tim , Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng hiểu được làm cái gì…

      Cầu hôn! Lăng Bắc Hàn cầu hôn ! cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong hộp, trong lòng dâng lên cảm giác cảm động, chóp mũi cay cay, kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn, lại ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuấn tú cúi xuống của .

      Người đàn ông từng cho là cả đời cũng thể mình, bây giờ cầu hôn ….

      Đồng ý! Dĩ nhiên là đồng ý!

      người đàn ông khiến cho mày đến mức từng tế bào người đều như phát điên lên cầu hôn với mày, sao có thể đồng ý?

      Giờ phút này, sâu trong nội tâm có giọng gào thét với , kêu mau đồng ý lời cầu hôn của ! Đồng ý, phải đồng ý! Nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy nhu tình kia, cổ họng nghẹn ngào, cánh môi khẽ mấp máy, muốn ra, nhưng cổ họng lại như bị cái gì đó chặn lại.

      Thấy do dự, lòng của Lăng Bắc Hàn chợt lạnh dần xuống, cho là nhiệt tình ôm lấy mình, sao đó lớn tiếng đồng ý lời cầu hôn của ! Tại sao bây giờ do dự? Chẳng lẽ, muốn tái giá với sao?

      có lòng tin đối với ? Hay sợ ép sinh con?

      Lăng Bắc Hàn vô cùng bi thương, lấy hết dũng khí để làm những thứ mà luôn cho là tầm thường, phù hợp với tính cách của , những tưởng cảm động, cuối cùng lại ngờ được rằng do dự!

      muốn do dự, dù chỉ là chút, cũng lên rằng vẫn còn có khúc mắc với !

      Úc Tử Duyệt, mày muốn liên lụy đến ấy sao? Nếu như kết hôn lần nữa, vẫn có thai được làm thế nào? Lòng của rỉ máu, cũng kêu gào, rất muốn lập tức đồng ý lời cầu hôn của , lại muốn liên lụy tới , muốn!

      “Úc Tử Duyệt, em thẳng thắn cho ! Có đồng ý hay ? câu thôi!” Lăng Bắc Hàn nóng nảy, tay kéo người xoay lại đối mặt với mình, trừng mắt nhìn , tức giận quát. Chẳng lẽ muốn phải moi tim mình ra cho xem mới chịu hiểu hay sao?

      “Em…” Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ thâm trầm kia, vừa bất lực vừa chua xót, “Em…” phải gì đây? đồng ý với đành lòng, sợ làm tổn thương , còn đồng ý với , lại sợ thể sinh con được!

      Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ do dự của , nhanh chóng đóng cái hộp đựng nhẫn lại, nắm chặt quả đấm, buông người ra, về phía giữa phòng khách, nhấc chân, đá bay trái tim bằng hoa hồng mà theo ý là ‘dung tục chịu được’ này.

      “Đừng!” Úc Tử Duyệt kích động xông tới, bắt lấy cánh tay , kích động kéo lại, la lớn.

      Lăng Bắc Hàn để chân xuống, xoay người, nhìn vẻ mặt đau lòng của , cau mày: “Rốt cuộc là em muốn thế nào? Úc Tử Duyệt, rốt cuộc là em có ? Trước kia em như thế này!” Úc Tử Duyệt trước kia đâu rồi? Người con tên Úc Tử Duyệt mà trong mắt trong tim đều là hình bóng của , luôn nhiệt tình với , tùy hứng với , làm nũng với , thẳng thắn với , toàn tâm toàn ý đầu rồi?

      Chỉ có đối với nhiệt tình như lửa đó mới có thể khiến cho trái tìm nặng trĩu của dần dần bị ăn mòn, trở nên mềm mại….

      Nhìn vẻ mặt bi thương của , Úc Tử Duyệt khống chế được nhón chân lên, hai cánh tay vòng lên cổ , kéo lại gần mình, đưa môi mình lên, kịch liệt, cuồng dã, nhiệt tình hôn , giống như muốn dùng nhiệt tình này để cho biết, vẫn luôn , giống như trước kia!

      Cho dù còn chút phòng bị, cũng bị săn sóc chu đáo và dịu dàng của trong mấy ngày nay làm cho tiêu tan, khiến trái tim hoàn toàn lộ ra…..

      Cảm nhận được kịch liệt hôn mình, Lăng Bắc Hàn rung động mãnh liệt, trái tim bị tổn thương cũng được an ủi đôi chút. làm thể có phải là cho biết, cũng ?

      nhịn được đưa tay giữ chặt gáy , khẽ khom người, chuyển từ bị động thành chủ động, tiến vào sâu hơn. Úc Tử Duyệt thuận thế, kích động nhảy lên, đôi chân thon dài kích tình quấn quanh hông .

      tay Lăng Bắc Hàn giữ chặt mông , nhấc người lên, để cho bám vững vào người mình.

      Cái lưỡi cuồng dã khuấy đảo trong miệng , mang theo thương, cũng mang theo cả cõi lòng chua xót, muốn nghĩ đến những chuyện rối rắm khiến cho khổ sở kia nữa, giờ phút này chỉ muốn dùng hành động để cho biết, vẫn luôn , giống như trước!

      muốn gả cho , cố gắng làm người vợ dịu dàng, săn sóc , cũng muốn được trở thành người phụ nữ xứng đôi với . cố gắng để trở thành người vợ lính đủ tiêu chuẩn, luôn đứng phía sau , lặng lẽ ủng hộ , ủng hộ tình vĩ đại trong lòng , để có thể bảo vệ nhiều người hơn nữa!

      Nhưng mà, luôn có cái gai đâm vào trong lòng khiến nhức nhối, khiến rối rắm, khiến biết phải làm thế nào?

      Rung động hôn , buông tha chút hơi thở nào của , thỏa thích mút, cuồng dã hôn, hai cánh tay càng thêm ôm chặt lấy , hận thể cho thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc này, để phải nghĩ đến những chuyện đau khổ kia nữa!

      Lăng Bắc Hàn hoàn toàn có thể cảm nhận được kích động của , cử động chân, vừa hôn , vừa về phía phòng ngủ.

      Tất cả cảm xúc trong lòng , giờ phút này đều hóa thành nụ hôn kịch liệt. “Bịch!” cước đá văng cửa phòng, lại đá chân lên, đặt dựa vào cánh cửa, đôi môi nóng bỏng đè chặt lên cái môi bị hôn đến sưng đỏ của , hai bàn tay to vén cái áo T-shirt của lên, bắt đầu tiến công đến ngực , bàn tay to cách lớp áo ngực màu trắng, bắt đầu xoa bóp, cánh tay còn lại đến eo , gấp gáp cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa kéo xuống…

      Quần jean bó sát bị cởi ra, rơi xuống mắt cá chân, hai cái tay của Úc Tử Duyệt vén áo lên, Lăng Bắc Hàn phối hợp cởi quần áo của mình ra, ném ra sàn.

      Chưa tới lát, người cả hai chỉ còn lại lớp đồ lót, ôm ngã xuống chiếc giường lớn xa hoa vô cùng lãng mạn

      Hai người kịch liệt quấn chặt vào nhau, bị đè bên dưới, nặng nề chống đỡ, phát ra tiếng rên rỉ sung sướng đầy kích tình…. Cảm nhận được chiếm giữ của , cũng giống như chiếm lấy , quên hết tất cả trầm luân, ngừng gọi tên , ra lời từ sâu trong nội tâm: “Em !”

      “Gả cho nhé?” Cầm lấy chiếc nhẫn kim cương được chính mình lựa chọn kĩ càng, lui ra khỏi người , liếm người , nhìn đầy mồ hôi dưới người mình, khuôn mặt ửng hồng mê người, khàn giọng hỏi.

      “Cho em…… A……… Khó chịu quá!” Tên đàn ông xấu xa này, lúc nào cũng xấu như thế! Sâu trong cơ thể vô cùng khó chịu, Úc Tử Duyệt bất mãn kháng nghị.

      mỉm cười, nhìn bộ dạng đói khát của , cúi đầu, hôn lên tai cái: “Gả cho , liền cho em, ngoan…!” Tà ác dụ dỗ , giống như chỉ cần đeo chiếc nhẫn này vào, trốn thoát!

      Lăng Bắc Hàn kích động !



      “A… Gả, em gả!”, Úc Tử Duyệt kích động mở miệng, từ ngón áp út tay trái truyền đến cảm giác mát lạnh, mở mắt ra, liền thấy ngón áp út thon dài mỹ lệ có thêm chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng tao nhã…

      Nước mắt tự chủ chảy ra: “A…” Cũng vào lúc này, Lăng Bắc Hàn lại tiến sâu vào người , bắt lấy bàn tay trái của , ngậm ngón áp út của vào trong miệng, con ngươi rực lửa nhìn .

      Cả trái tim Úc Tử Duyệt đều rung động, vặn vẹo eo , dùng hành động tha thiết của mình để diễn tả tình dành cho , mị vặn vẹo thắt lưng, nghênh hợp với

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]

      giường lớn, Lăng Bắc Hàn trần truồng dựa người vào đầu giường, mái tóc xoăn màu nâu của trong lòng xõa tung ngực, cơ thể trắng nõn như tuyết lộ ra ngoài, gợi cảm mà mê người, áp sát vào lồng lực của , nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chưa hoàn toàn ngủ say.

      Sau cơn hoan ái kịch liệt, ôm tắm, tóc vừa mới sấy khô, ngủ, chỉ yên lặng áp sát người vào ngực .

      “Ngủ …..” Lăng Bắc Hàn vuốt ve gáy , dịu dàng , vừa muốn nhích người, hai tay của ôm chặt lấy hông .

      … Em có chuyện muốn với .” Úc Tử Duyệt lầu bầu, làm nũng kháng nghị . Trong lòng vẫn do dự, có nên cho biết hay .

      cho biết, đập nát hy vọng của mất, nhưng cũng biết, chắc chắn vẫn muốn . Nhưng làm thế có phải là ích kỷ quá ?

      , nghe!” Lăng Bắc Hàn giọng , bàn tay vuốt ve mái tóc bóng mượt của , từng động tác đều mang theo thương. Trước kia, Úc Tử Duyệt cảm thấy động tác này của giống như đối xử với thú cưng vậy, mà thực ra phải vậy, đây là cưng chiều của người đàn ông dành cho phụ nữ.

      biết phải gì…” Nằm trong ngực , giọng , hôn người , tự chủ đưa cái lưỡi ra, liếm lên lồng ngực . Lăng Bắc Hàn sao chịu được trêu chọc đó của , chỉ cảm thấy nơi đó lại rục rịch nhúc nhích.

      “Xem ra em còn chưa mệt, muốn nữa phải ?” dùng sức kéo lên người mình, nơi đó cứng rắn chọc vào , nhìn bộ dáng mê người của , thấp giọng .

      Tên đàn ông xấu xa này!

      , có! A…” Còn chưa xong, liền bị lấp đầy, nằm xuống, để nằm sấp người mình, “Lăng Bắc Hàn, em bao lâu?” Kiềm chế khoái cảm trong người, ngập ngừng hỏi.


      P/s: Loa loa loa =D Từ đây tới hết ngày 18/8 mình cần mỗi ngày có 20 đến 40 flike, tình iu nào là fan của LBH và UTD hãy Flike ủng hộ mình nhé.
      Lưu ý: Khi bấm Fthích các bạn nhớ ghi vài dòng gì đó cũng đc rồi bấm Viết bình luận để đăng lên facebook. Còn bấm G+ nhớ chọn chế độ công khai rồi bấm Chia sẻ. (nút Fthich nằm ở cuối topic truyện ấy các bạn)
      Để táp đạ công ơn to lớn và cao cả của các bạn mình cố hết sức làm trâu làm bò để cày thêm mỗi ngày 1-2 chương để đăng tặng các bạn nhé :p3
      Tức là mỗi ngày 1 cố định rồi, nếu dc 20 Flike thêm 1c nữa; 40 thêm 2c nữa =D
      Bắt đầu tính từ chương này luôn nhé....Số Flike có là: 238
      Mong đc các bạn ủng hộ giúp đỡ ^:)^
      đủ 20 fthích (238-258-) nên mình đăng thêm 1c nữa nhé :)
      Cảm ơn các bạn lắm lắm luôn ý :bighug: :bighug:

      Chương 204: Chuyện hèn hạ.

      “A!”

      vừa hỏi ra chuyện này, cảm thấy Lăng Bắc Hàn tiến công vào nơi sâu nhất của ! Úc Tử Duyệt kinh hô, toàn thân run lên, cảm giác mỗi tế bào đều rơi vào trạng thái chân . Cảm giác tê dại, thoả mãn lan tỏa khắp cơ thể, mỗi lỗ chân lông đều giãn ra.

      Cả người mềm nhũn nằm sấp người , thở dốc cách nặng nề: “Đồ khốn…” Cái miệng lầu bầu kháng nghị.

      “Em mới là tên khốn xấu xa nhất ấy!” Lăng Bắc Hàn sủng nịch , nâng cằm lên, để khuôn mặt mơ mơ màng màng của đối diện với mình.

      Cả thể xác và tinh thần của Úc Tử Duyệt đều rung động vì , hai mắt mơ màng nhìn khuôn mặt tuấn tú của . Lăng Bắc Hàn khẽ nâng cằm lên, hai mắt khóa chặt lại, “Úc Tử Duyệt, là quân nhân. Đạo đức của những quân nhân khác thế nào , chỉ biết, Lăng Bắc Hàn trung với bà xã trung với quốc gia và nhân dân, quyết hai lòng!” nhìn , ra từng câu từng chữ.

      Lời kiên định như vậy, có khí phách như vậy, như là tuyên thệ với !

      “Người vợ mà nhận định, nhất định sẽlà cả đời! cũng như thế!” lại với , “ tin tưởng , sợ thay lòng sao? Úc Tử Duyệt, em nhớ kỹ cho , cho dù là lúc nào đó gặp được người phụ nữ khác xuất sắc hơn em, cũng bao giờ thay thế được em!”

      tin , khiến cảm thấy thất bại! Sao lại khiến tin tưởng được chứ? Rốt cuộc còn phải làm thế nào nữa đây?

      phải em tin tưởng !” Là em tin tưởng chính mình, có khả năng mang thai, làm sao thể tin tưởng mình được đây, hơn nữa, cho dù như thế nào nữa, nhưng vẫn thể có con được, vậy phải làm thế nào đây?

      “Vậy còn em? Em tin tưởng vào bản thân mình sao?” Lăng Bắc Hàn chuyển động trong cơ thể , nhìn khuôn mặt của , dịu dàng hỏi.

      Úc Tử Duyệt ảm đạm gật đầu: “Em muốn mất …” Áp người vào ngực , nghe nhịp tim của , thào . nhìn chiếc nhẫn kim cương tay, vui buồn lẫn lộn.

      xoay người, đè xuống dưới thân, nhìn , chậm rãi luật động: “Úc Tử Duyệt bá đạo kia đâu rồi? Em là của em chính là của em! Người khác thể cướp được!” thấp giọng , hôn lên cái miệng nhắn của .

      “A…” than , xem như là câu trả lời, nhắm mắt lại, lý trí dần dần tán loạn, bị tình dục chi phối. Trong đầu chỉ toàn lời của , giản dị hoa mỹ, nhưng lại rất động lòng người.

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]

      Rạng sáng ngày hôm sau, hai người lên máy bay đến thành phố A.

      Hôm nay là ngày vui của Úc Tử Mặc, nhà họ Úc vô cùng náo nhiệt. Phần lớn mọi người đều biết Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn ly hôn, ngay cả những thân thích họ hàng gần cũng biết. Cho nên, khi Lăng Bắc Hàn mặc quân trang xuất chung với Úc Tử Duyệt, mọi người vẫn coi bọn họ là cặp vợ chồng ân ái.

      “Mẹ à, sao mẹ cho các dì biết, mọi người đều cho rằng con và Lăng Bắc Hàn vẫn là…”. Lúc có ai, Úc Tử Duyệt kéo mẹ mình lại .

      Tô Mạt Hề nhìn vào bàn tay trái của Úc Tử Duyệt, thấy chiếc nhẫn kim cương, cười cười: “Bởi vì mẹ và ba biết, con Bắc Hàn, các con rồi cũng tốt đẹp lại thôi!” Tô Mạt Hề những lời rất thấm thía, những vẫn ra bí mật kia cho biết.

      “Dù sao con với ấy cũng ly hôn…” Úc Tử Duyệt đau xót .

      “Chia tay rồi, vẫn có thể tái hợp lại được mà, hôn nhân phải trải qua chút sóng gió , mới có thể chịu được thử thách! Tuy rằng trong quá trình đó chúng ta bị tổn thương, thậm chí là vết thương khắc cốt.” Tô Mạt Hề hơi dài, “Duyệt Duyệt, kỳ thực Bắc Hàn nó hề muốn làm tổn thương con đâu. Con thử tha thứ lần, tin tưởng nó, nó là người đàn ông tốt!” Lo lắng con vẫn còn đắm chìm trong vết thương cũ kia, Tô Mạt Hề khuyên nhủ .

      “Mẹ à, kỳ thực con bình phục rồi!” Úc Tử Duyệt nghẹn ngào , là bình phục , nhưng lại…

      “Bình phục rồi tốt, phải biết nắm cho chắc! Khi ở cùng nhau, phải học cách tin tưởng đối phương! Được rồi, dì Âu của con và Mộ Phàm đến rồi, mẹ ra đón tiếp bọn họ…” Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống cánh cổng chính màu đen thấy cặp mẹ con bước xuống xe, Tô Mạt Hề .

      Úc Tử Duyệt cũng nhìn lại, thấy Lệ Mộ Phàm đến đây, trong lòng cố gắng kiềm chế. chưa từng quên đêm đó ta làm nhục như thế nào. Thấy ta vẫn thân trang phục màu trắng, ăn mặc giống như bạch mã hoàng tử, trong lòng mình có cảm giác gì.

      Nếu có thể, cả đời cũng muốn gặp lại người này!

      Hai mẹ con vừa mới bước ra khỏi phòng, Lăng Bắc Hàn thân quân trang màu lục chẳng biết đứng đợi ở cửa từ lúc nào, lễ phép cúi đầu chào Tô Mạt Hề. “Hai đứa các con cứ ở lầu chơi , mẹ xuống chào hỏi khách khứa.”, Tô Mạt Hề hòa nhã với bọn họ.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu.

      “Lệ Mộ Phàm cũng tới rồi.” Tô Mạt Hề rồi, Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn đến phòng của trước khi xuất giá, với .

      “Đến đến, có gì sao?” Lăng Bắc Hàn thản nhiên . Đến phòng của , đặt mông ngồi lên giường, kéo vào trong ngực.

      ăn giấm à?” Úc Tử Duyệt vươn tay kéo cà vạt của , cười vui hỏi. Hai tròng mắt của liếc về trái bóng trong góc, “Trái bóng kia hình như là của ta.’’

      Lăng Bắc Hàn nhìn về phía trái bóng, cũng tức giận: “ trẻ con, nhàm chán như vậy đâu! biết, giờ em còn phản cảm với Lệ Mộ Phàm hơn .” Hai bàn tay to của Lăng Bắc Hàn vuốt vẻ khuôn mặt nhắn của , tự tin .

      “Cũng tính là phản cảm, chỉ cần ta đến phá rối chúng ta, làm những chuyện trẻ con, nhàm chán nữa là được rồi. Em cũng có cảm giác gì đối với ta, nếu có, chắc cũng chỉ là thương hại, lúc ta còn rất ba qua đời, chị Huyên Huyên là chị cùng cha khác mẹ với ta, mẹ em , tính cách của ta rất giống ba, rất cố chấp…. Cho nên, trước kia ba mẹ em luôn phản đối em với ta…” Úc Tử Duyệt vừa kéo cà vạt của Lăng Bắc Hàn, ra vẻ đăm chiêu .

      Lăng Bắc Hàn trầm mặc gật đầu: “Từ lúc bắt đầu, cảm thấy hai người trẻ tuổi các em nhàm chán, trẻ con, luôn làm ra những chuyện tổn thương nhau.” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, thản nhiên . Nhớ tới lúc ở Lhasa, còn phối hợp với diễn cho Lệ Mộ Phàm xem, ai biết được, cuối cùng lại diễn giả thành !

      “Sau này mới thấy, hai người đúng là hợp.’’ Lăng Bắc Hàn nhìn , bổ sung thêm. Úc Tử Duyệt nặng nề gật đầu: “Dù sao em cũng ta! Có người , thầm mến người là chuyện đương của riêng mình, câu này sai. Sau khi ta tỏ tình với em, ở chung với ta khoảng thời gian, em mới phát , rất nhiều chuyện ta làm đều khiến em cảm thấy rất chán ghét, hề tốt đẹp như trong tưởng tượng. "

      Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, nghiêm túc . cúi đầu, nặng nề hôn lên cái miệng nhắn của .

      Lúc này, cửa phòng của bị người ta gõ vang, Úc Tử Duyệt vội vàng thoát ra khỏi ngực , chạy mở cửa. Lăng Bắc Hàn cũng đứng dậy, sửa lại cà vạt bị kéo lệch.

      Người đứng ở cửa lại chính là Lệ Mộ Phàm.

      thân lễ phục vest trắng bao quanh thân hình cao lớn của ta, cổ áo có đeo cái nơ con bướm ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú, đẹp như nghiệt, con ngươi màu lam nhạt tản mát ra tia sáng u buồn.

      Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt mặc bộ váy lễ phục màu trắng, ưu nhã nhưng mất vẻ khêu gợi. Tay trái của đặt lên nắm cửa, chiếc nhẫn kim cương ngón áp út khiến ta thấy ngột ngạt. thể là cảm giác gì, chỉ biết là, bao giờ có khả năng nữa.

      Lúc này, Lăng Bắc Hàn mặc thân quân trang đến sau lưng Úc Tử Duyệt, thấy Lệ Mộ Phàm đứng ở cửa, vẻ mặt chút thay đổi.

      “Có thể với cậu mấy câu được ?” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt, giọng dò hỏi, trong giọng bớt vẻ cương quyết tự đại từng có, lại mang theo vài phần khiêm tốn.

      Úc Tử Duyệt xoay người, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, giống như hỏi ý kiến của . Lăng Bắc Hàn hiểu ý, gật đầu với cái. ra cần hỏi ý kiến của , vì Lệ Mộ Phàm mà ăn giấm với .

      Úc Tử Duyệt đẩy Lăng Bắc Hàn ra, vào trong phòng, cầm trái bóng cũ kia lên, theo Lệ Mộ Phàm ra cửa.

      Lệ Mộ Phàm nhìn thấy trái bóng kia, cười chua xót. Bọn họ vẫn lên tầng cao nhất của biệt thự nhà họ Úc.

      “Quả bóng này trả lại cho cậu!” Úc Tử Duyệt hướng về phía bóng lưng của Lệ Mộ Phàm, lớn tiếng . Gió nóc nhà quá lớn, nhưng lại phóng đại thanh của lên.

      Lệ Mộ Phàm xoay người, trái bóng đập về phía . khẽ đưa tay, gọn gàng đón được, còn giống như lúc bé, bị đập bóng vào người đến nỗi phải gào khóc.

      Úc Tử Duyệt thấy Lệ Mộ Phàm như cười, cũng cười cười. “Úc Tử Duyệt! Cậu vẫn còn giận tôi sao?” Lệ Mộ Phàm dùng ngón tay trỏ chỉ vào trái bóng, nhìn , lớn tiếng hỏi.

      có!” lớn tiếng .

      Lệ Mộ Phàm gật đầu cái: “Ngày mai tôi Mỹ, như lời cậu , đào tạo chuyên sâu!” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt, lớn tiếng , tim đột nhiên thắt lại, nhưng phải vì Úc Tử Duyệt.

      Mà vì bóng dáng của người khác.

      ta cảm giác được mình rất thất bại, trừ việc sinh ra trong nhà hào môn, có vẻ ngoài tuấn, dường như chẳng có gì cả, giống như lời của Nhã Lan , những vây quanh , ai lại phải vì tiền của đâu, mà những món tiền kia đều phải do tự tay ta kiếm được!

      Lời của Lệ Mộ Phàm khiến Úc Tử Duyệt vui mừng, mỉm cười với . Lệ Mộ Phàm vẫn còn rất trẻ, mới hai mươi mốt tuổi, ta đáng lẽ ra nên có tương lai tốt đẹp hơn, chứ phải mãi quay chung quanh .

      “Úc Tử Duyệt! Tôi làm vài chuyện, là những chuyện rất hèn hạ mà cậu biết. Tôi muốn hết cho cậu biết!” Lệ Mộ Phàm đến gần , thả trái bóng trong tay xuống, với .

      Chuyện hèn hạ?

      đợi trả lời, Lệ Mộ Phàm mở miệng: “Vì để cho Lăng Bắc Hàn hiểu lầm cậu, tôi gửi tấm ảnh cậu và Tư Đồ Ngạn hôn môi cho ta; cũng gửi ảnh chụp tôi cưỡng hôn cậu bên đường; tôi còn từng liên thủ với Hạ Tĩnh Sơ…..” Lệ Mộ Phàm nhìn , mang theo vẻ hối hận .

      Chỉ thấy mặt Úc Tử Duyệt lên từng đợt giận dữ! Hai tròng mắt híp lại nhìn Lệ Mộ Phàm, nghĩ tới ta làm ra chuyện như vậy, vẫn luôn cho rằng ta còn rất non nớt.

      Lệ Mộ Phàm biết, giờ phút này nhất định trong lòng rất xem thường . Nhưng mà, ra được những chuyện này, cuối cùng trong lòng ta cũng được thư thái hơn rất nhiều!
      Last edited: 14/8/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 204: Chuyện hèn hạ.

      “A!”

      vừa hỏi ra chuyện này, cảm thấy Lăng Bắc Hàn tiến công vào nơi sâu nhất của ! Úc Tử Duyệt kinh hô, toàn thân run lên, cảm giác mỗi tế bào đều rơi vào trạng thái chân . Cảm giác tê dại, thoả mãn lan tỏa khắp cơ thể, mỗi lỗ chân lông đều giãn ra.

      Cả người mềm nhũn nằm sấp người , thở dốc cách nặng nề: “Đồ khốn…” Cái miệng lầu bầu kháng nghị.

      “Em mới là tên khốn xấu xa nhất ấy!” Lăng Bắc Hàn sủng nịch , nâng cằm lên, để khuôn mặt mơ mơ màng màng của đối diện với mình.

      Cả thể xác và tinh thần của Úc Tử Duyệt đều rung động vì , hai mắt mơ màng nhìn khuôn mặt tuấn tú của . Lăng Bắc Hàn khẽ nâng cằm lên, hai mắt khóa chặt lại, “Úc Tử Duyệt, là quân nhân. Đạo đức của những quân nhân khác thế nào , chỉ biết, Lăng Bắc Hàn trung với bà xã trung với quốc gia và nhân dân, quyết hai lòng!” nhìn , ra từng câu từng chữ.

      Lời kiên định như vậy, có khí phách như vậy, như là tuyên thệ với !

      “Người vợ mà nhận định, nhất định sẽlà cả đời! cũng như thế!” lại với , “ tin tưởng , sợ thay lòng sao? Úc Tử Duyệt, em nhớ kỹ cho , cho dù là lúc nào đó gặp được người phụ nữ khác xuất sắc hơn em, cũng bao giờ thay thế được em!”

      tin , khiến cảm thấy thất bại! Sao lại khiến tin tưởng được chứ? Rốt cuộc còn phải làm thế nào nữa đây?

      phải em tin tưởng !” Là em tin tưởng chính mình, có khả năng mang thai, làm sao thể tin tưởng mình được đây, hơn nữa, cho dù như thế nào nữa, nhưng vẫn thể có con được, vậy phải làm thế nào đây?

      “Vậy còn em? Em tin tưởng vào bản thân mình sao?” Lăng Bắc Hàn chuyển động trong cơ thể , nhìn khuôn mặt của , dịu dàng hỏi.

      Úc Tử Duyệt ảm đạm gật đầu: “Em muốn mất …” Áp người vào ngực , nghe nhịp tim của , thào . nhìn chiếc nhẫn kim cương tay, vui buồn lẫn lộn.

      xoay người, đè xuống dưới thân, nhìn , chậm rãi luật động: “Úc Tử Duyệt bá đạo kia đâu rồi? Em là của em chính là của em! Người khác thể cướp được!” thấp giọng , hôn lên cái miệng nhắn của .

      “A…” than , xem như là câu trả lời, nhắm mắt lại, lý trí dần dần tán loạn, bị tình dục chi phối. Trong đầu chỉ toàn lời của , giản dị hoa mỹ, nhưng lại rất động lòng người.

      [Truyện được đăng chính thức tại ***************.com]

      Rạng sáng ngày hôm sau, hai người lên máy bay đến thành phố A.

      Hôm nay là ngày vui của Úc Tử Mặc, nhà họ Úc vô cùng náo nhiệt. Phần lớn mọi người đều biết Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn ly hôn, ngay cả những thân thích họ hàng gần cũng biết. Cho nên, khi Lăng Bắc Hàn mặc quân trang xuất chung với Úc Tử Duyệt, mọi người vẫn coi bọn họ là cặp vợ chồng ân ái.

      “Mẹ à, sao mẹ cho các dì biết, mọi người đều cho rằng con và Lăng Bắc Hàn vẫn là…”. Lúc có ai, Úc Tử Duyệt kéo mẹ mình lại .

      Tô Mạt Hề nhìn vào bàn tay trái của Úc Tử Duyệt, thấy chiếc nhẫn kim cương, cười cười: “Bởi vì mẹ và ba biết, con Bắc Hàn, các con rồi cũng tốt đẹp lại thôi!” Tô Mạt Hề những lời rất thấm thía, những vẫn ra bí mật kia cho biết.

      “Dù sao con với ấy cũng ly hôn…” Úc Tử Duyệt đau xót .

      “Chia tay rồi, vẫn có thể tái hợp lại được mà, hôn nhân phải trải qua chút sóng gió , mới có thể chịu được thử thách! Tuy rằng trong quá trình đó chúng ta bị tổn thương, thậm chí là vết thương khắc cốt.” Tô Mạt Hề hơi dài, “Duyệt Duyệt, kỳ thực Bắc Hàn nó hề muốn làm tổn thương con đâu. Con thử tha thứ lần, tin tưởng nó, nó là người đàn ông tốt!” Lo lắng con vẫn còn đắm chìm trong vết thương cũ kia, Tô Mạt Hề khuyên nhủ .

      “Mẹ à, kỳ thực con bình phục rồi!” Úc Tử Duyệt nghẹn ngào , là bình phục , nhưng lại…

      “Bình phục rồi tốt, phải biết nắm cho chắc! Khi ở cùng nhau, phải học cách tin tưởng đối phương! Được rồi, dì Âu của con và Mộ Phàm đến rồi, mẹ ra đón tiếp bọn họ…” Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống cánh cổng chính màu đen thấy cặp mẹ con bước xuống xe, Tô Mạt Hề .

      Úc Tử Duyệt cũng nhìn lại, thấy Lệ Mộ Phàm đến đây, trong lòng cố gắng kiềm chế. chưa từng quên đêm đó ta làm nhục như thế nào. Thấy ta vẫn thân trang phục màu trắng, ăn mặc giống như bạch mã hoàng tử, trong lòng mình có cảm giác gì.

      Nếu có thể, cả đời cũng muốn gặp lại người này!

      Hai mẹ con vừa mới bước ra khỏi phòng, Lăng Bắc Hàn thân quân trang màu lục chẳng biết đứng đợi ở cửa từ lúc nào, lễ phép cúi đầu chào Tô Mạt Hề. “Hai đứa các con cứ ở lầu chơi , mẹ xuống chào hỏi khách khứa.”, Tô Mạt Hề hòa nhã với bọn họ.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu.

      “Lệ Mộ Phàm cũng tới rồi.” Tô Mạt Hề rồi, Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn đến phòng của trước khi xuất giá, với .

      “Đến đến, có gì sao?” Lăng Bắc Hàn thản nhiên . Đến phòng của , đặt mông ngồi lên giường, kéo vào trong ngực.

      ăn giấm à?” Úc Tử Duyệt vươn tay kéo cà vạt của , cười vui hỏi. Hai tròng mắt của liếc về trái bóng trong góc, “Trái bóng kia hình như là của ta.’’

      Lăng Bắc Hàn nhìn về phía trái bóng, cũng tức giận: “ trẻ con, nhàm chán như vậy đâu! biết, giờ em còn phản cảm với Lệ Mộ Phàm hơn .” Hai bàn tay to của Lăng Bắc Hàn vuốt vẻ khuôn mặt nhắn của , tự tin .

      “Cũng tính là phản cảm, chỉ cần ta đến phá rối chúng ta, làm những chuyện trẻ con, nhàm chán nữa là được rồi. Em cũng có cảm giác gì đối với ta, nếu có, chắc cũng chỉ là thương hại, lúc ta còn rất ba qua đời, chị Huyên Huyên là chị cùng cha khác mẹ với ta, mẹ em , tính cách của ta rất giống ba, rất cố chấp…. Cho nên, trước kia ba mẹ em luôn phản đối em với ta…” Úc Tử Duyệt vừa kéo cà vạt của Lăng Bắc Hàn, ra vẻ đăm chiêu .

      Lăng Bắc Hàn trầm mặc gật đầu: “Từ lúc bắt đầu, cảm thấy hai người trẻ tuổi các em nhàm chán, trẻ con, luôn làm ra những chuyện tổn thương nhau.” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, thản nhiên . Nhớ tới lúc ở Lhasa, còn phối hợp với diễn cho Lệ Mộ Phàm xem, ai biết được, cuối cùng lại diễn giả thành !

      “Sau này mới thấy, hai người đúng là hợp.’’ Lăng Bắc Hàn nhìn , bổ sung thêm. Úc Tử Duyệt nặng nề gật đầu: “Dù sao em cũng ta! Có người , thầm mến người là chuyện đương của riêng mình, câu này sai. Sau khi ta tỏ tình với em, ở chung với ta khoảng thời gian, em mới phát , rất nhiều chuyện ta làm đều khiến em cảm thấy rất chán ghét, hề tốt đẹp như trong tưởng tượng. "

      Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, nghiêm túc . cúi đầu, nặng nề hôn lên cái miệng nhắn của .

      Lúc này, cửa phòng của bị người ta gõ vang, Úc Tử Duyệt vội vàng thoát ra khỏi ngực , chạy mở cửa. Lăng Bắc Hàn cũng đứng dậy, sửa lại cà vạt bị kéo lệch.

      Người đứng ở cửa lại chính là Lệ Mộ Phàm.

      thân lễ phục vest trắng bao quanh thân hình cao lớn của ta, cổ áo có đeo cái nơ con bướm ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú, đẹp như nghiệt, con ngươi màu lam nhạt tản mát ra tia sáng u buồn.

      Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt mặc bộ váy lễ phục màu trắng, ưu nhã nhưng mất vẻ khêu gợi. Tay trái của đặt lên nắm cửa, chiếc nhẫn kim cương ngón áp út khiến ta thấy ngột ngạt. thể là cảm giác gì, chỉ biết là, bao giờ có khả năng nữa.

      Lúc này, Lăng Bắc Hàn mặc thân quân trang đến sau lưng Úc Tử Duyệt, thấy Lệ Mộ Phàm đứng ở cửa, vẻ mặt chút thay đổi.

      “Có thể với cậu mấy câu được ?” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt, giọng dò hỏi, trong giọng bớt vẻ cương quyết tự đại từng có, lại mang theo vài phần khiêm tốn.

      Úc Tử Duyệt xoay người, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, giống như hỏi ý kiến của . Lăng Bắc Hàn hiểu ý, gật đầu với cái. ra cần hỏi ý kiến của , vì Lệ Mộ Phàm mà ăn giấm với .

      Úc Tử Duyệt đẩy Lăng Bắc Hàn ra, vào trong phòng, cầm trái bóng cũ kia lên, theo Lệ Mộ Phàm ra cửa.

      Lệ Mộ Phàm nhìn thấy trái bóng kia, cười chua xót. Bọn họ vẫn lên tầng cao nhất của biệt thự nhà họ Úc.

      “Quả bóng này trả lại cho cậu!” Úc Tử Duyệt hướng về phía bóng lưng của Lệ Mộ Phàm, lớn tiếng . Gió nóc nhà quá lớn, nhưng lại phóng đại thanh của lên.

      Lệ Mộ Phàm xoay người, trái bóng đập về phía . khẽ đưa tay, gọn gàng đón được, còn giống như lúc bé, bị đập bóng vào người đến nỗi phải gào khóc.

      Úc Tử Duyệt thấy Lệ Mộ Phàm như cười, cũng cười cười. “Úc Tử Duyệt! Cậu vẫn còn giận tôi sao?” Lệ Mộ Phàm dùng ngón tay trỏ chỉ vào trái bóng, nhìn , lớn tiếng hỏi.

      có!” lớn tiếng .

      Lệ Mộ Phàm gật đầu cái: “Ngày mai tôi Mỹ, như lời cậu , đào tạo chuyên sâu!” Lệ Mộ Phàm nhìn Úc Tử Duyệt, lớn tiếng , tim đột nhiên thắt lại, nhưng phải vì Úc Tử Duyệt.

      Mà vì bóng dáng của người khác.

      ta cảm giác được mình rất thất bại, trừ việc sinh ra trong nhà hào môn, có vẻ ngoài tuấn, dường như chẳng có gì cả, giống như lời của Nhã Lan , những vây quanh , ai lại phải vì tiền của đâu, mà những món tiền kia đều phải do tự tay ta kiếm được!

      Lời của Lệ Mộ Phàm khiến Úc Tử Duyệt vui mừng, mỉm cười với . Lệ Mộ Phàm vẫn còn rất trẻ, mới hai mươi mốt tuổi, ta đáng lẽ ra nên có tương lai tốt đẹp hơn, chứ phải mãi quay chung quanh .

      “Úc Tử Duyệt! Tôi làm vài chuyện, là những chuyện rất hèn hạ mà cậu biết. Tôi muốn hết cho cậu biết!” Lệ Mộ Phàm đến gần , thả trái bóng trong tay xuống, với .

      Chuyện hèn hạ?

      đợi trả lời, Lệ Mộ Phàm mở miệng: “Vì để cho Lăng Bắc Hàn hiểu lầm cậu, tôi gửi tấm ảnh cậu và Tư Đồ Ngạn hôn môi cho ta; cũng gửi ảnh chụp tôi cưỡng hôn cậu bên đường; tôi còn từng liên thủ với Hạ Tĩnh Sơ…..” Lệ Mộ Phàm nhìn , mang theo vẻ hối hận .

      Chỉ thấy mặt Úc Tử Duyệt lên từng đợt giận dữ! Hai tròng mắt híp lại nhìn Lệ Mộ Phàm, nghĩ tới ta làm ra chuyện như vậy, vẫn luôn cho rằng ta còn rất non nớt.

      Lệ Mộ Phàm biết, giờ phút này nhất định trong lòng rất xem thường . Nhưng mà, ra được những chuyện này, cuối cùng trong lòng ta cũng được thư thái hơn rất nhiều!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :