1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 185: Ở chung lều
      Nguồn: http://***************.com

      Là điện thoại của Úc Trạch Hạo gọi tới, Úc Tử Duyệt nhìn cái tên nhấp nháy màn hình điện thoại di động, vẻ mặt hơi cứng lại, “Xem ra vẫn bị bọn họ phát .” giọng , sợ nếu ba mẹ biết chuyện lo lắng cho mình, đưa hộp cơm cho Lăng Bắc Hàn, tới bên nhận điện thoại.

      Nghe giọng của hẳn là người nhà gọi điện thoại tới, Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ. Nhìn bóng dáng trong màn đêm dưới ánh đèn vàng vọt, tất cả mệt mỏi dường như biến mất. vẫn còn nhớ trong lúc nấp dưới đống hoang tàn nghe thấy tiếng hét lo lắng của dành cho , trong lòng cảm động, cũng khiến có thêm động lực sống tiếp!

      “Ba, con chăm sóc mình tốt, tin tưởng con mà! Ngàn vạn lần ba đừng cho ai đến đây bảo vệ cho con, chỉ cần ba quyên góp nhiều đồ tới khu vực gặp nạn là được rồi, chỗ này thiếu rất nhiều thứ, cụ thể ba hãy xem trong bài báo ngày mai của con nhé!” Tiếngnói của truyền đến, Lăng Bắc Hàn nghe lời , trong lòng vui mừng.

      Trong đầu cũng lên ràng cảnh tượng lần thứ hai nhìn thấy ở Tây Tạng, cũng chính thời điểm đó, phải nhìn này với con mắt khác. So với bạn cùng lứa tuổi, tấm lòng nhân ái và tinh thần trọng tình nghĩa.

      Ngày đó nghe thấy gọi điện thoại muốn đem tất cả tiền mừng tuổi quyên góp cho trường tiểu học, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa về trại lính, ngày ấy, sốt cao, còn chăm sóc lâu.......Thời gian đó, đương nhiên đối với có tình nam nữ gì cả, chỉ là muốn bé hoạt bát thiện lương này có bất kỳ sơ xuất gì mà thôi.

      Nhớ tới chuyện cũ năm trước, trong đêm tối, Lăng Bắc Hàn ngắm nghía bóng dáng khóe miệng khỏi cong lên.

      “Duyệt Duyệt, ba hối hận vì ngăn cản con làm phóng viên!” Trong điện thoại, Úc Trạch Hạo thở dài. Cho dù có thể hiểu được nghề nghiệp của Úc Tử Duyệt nhưng ở trong lòng bọn họ, vẫn chỉ là bé nhu nhược, vậy mà lại ở nơi nguy hiểm đó....

      Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, Úc Tử Duyệt cũng thở dài: “Cha, con cũng chưa bao giờ như thế này, oán hận chính nghề nghiệp của mình, thà rằng có cơ hội làm báo! Nơi này quá khắc nghiệt.... Nhưng con vẫn muốn làm!” có chút nghẹn ngào .

      Lời này Lăng Bắc Hàn cũng nghe thấy, trong lòng xúc động thôi. Đối mặt với tai nạn, cũng từng oán hận mình là quân nhân! Oán hận vì có được cơ hội cứu trợ này, nếu quốc gia có tai nạn, chiến tranh, chỉ sợ cuộc sống mười mấy năm của trong quân ngũ có đất dụng võ, có thực hi vọng những tai nạn thế này phát sinh ?

      Sau khi Úc Tử Duyệt thêm chút, lần nữa nhấn mạnh mình chú ý an toàn, mới cúp điện thoại. tới bên cạnh Lăng Bắc Hàn, ngồi xuống, bưng hộp đồ ăn, mặc dù rất đói nhưng chút cũng ăn vào.

      “Sao ăn?” Lăng Bắc Hàn nhìn , quan tâm hỏi.

      ăn được, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất nặng nề. Lăng Bắc Hàn, bình thường các rất có kinh nghiệm những chuyện này đúng ?” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm ánh sao, trong lòng đè nén vô cũng, trong đầu lại lên những hình ảnh người bị thương tay chân bị gãy, cùng với những túi ni lông đựng thân thể màu đen.

      Lời của khiến đau lòng, nhưng theo ý , tâm lý của vững vàng tôi, ít nhất bị suy sụp, “Dĩ nhiên là có nhiều kinh nghiệm, cho nên sau khi kinh nghiệm đủ nhiều, càng ngày càng cảm thấy trước tai nạn, sinh mạng của mình bé, chỉ có sinh mạng của nhân dân mới là vĩ đại. Cho nên trong lòng vẫn luôn cho rằng tình cảm riêng tư của quân nhân là đáng kể. Có điều...”

      Lăng Bắc Hàn đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn lên trung, trầm giọng từng câu từng chữ, sau đó quay đầu nhìn , “Có điều......”

      vừa định mở miệng, Úc Tử Duyệt nửa hiểu nửa cũng chờ đợi lời của , ai ngờ, chuông điện thoại di động lại vang lên......

      Là Lôi Vũ gọi điện tới, vội vàng đứng lên, cầm điện thoại di động chạy ra cách đoạn bắt máy.

      “Tổng biên tập Lôi! Vâng, có lẽ là tín hiệu tốt.... Bên này tín hiệu cũng tệ!” thanh của Úc Tử Duyệt từ nơi xa truyền đến, nghe thấy là tổng biên tập gọi điện tới, trong lòng Lăng Bắc Hàn thắt lại, căng thẳng. chưa từng quên A Cường từng với , Lôi Vũ rất quan tâm tới , vậy, đối với ta có cảm giác thế nào?

      Lăng Bắc Hàn cảnh giác, lắng tai nghe lời , trong lòng hơi đau, y hệt ông chồng nổi máu ghen.

      “Có cần cho người sang , hoặc là sang? ... lo lắng cho em!” Giọng trầm thấp mà có lực của Lôi Vũ xuyên qua màng nhĩ của , hiểu vì sao, đột nhiên cảm thấy Lôi Vũ dường như quá khẩn trương với mình. Cái loại khẩn trương này giống với quan tâm bình thường của cấp dành cho cấp dưới.

      Úc Tử Duyệt cau mày, có chút chột dạ nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy cũng nhìn mình. Trong lòng càng chột dạ nghiêm trọng hơn, giống như mình là người vợ ngoại tình vậy.... Nhưng chỉ là thoáng qua, liền gạt bỏ suy nghĩ này!

      cần đâu ạ, em ở bên này có vấn đề gì đâu ạ, hơn nữa còn có Cường ở đây!” Úc Tử Duyệt cười lớn tiếng .

      Vị tổng biên tập này đúng là quan tâm bình thường! Lăng Bắc Hàn trong lòng thầm nghĩ, ghen tuông càng nồng đậm, nhưng lại chỉ có thể kiềm chế.

      “Vâng, được, em tự biết chăm sóc cho mình tốt! Thuốc cần dùng đều mang đầy đủ!” Lăng Bắc Hàn nghe Úc Tử Duyệt trả lời, liền đoán được Lôi Vũ bắt đầu quan tâm đến chuyện riêng của rồi, ngay cả cần thuốc gì cũng hỏi.

      Nhưng cũng cảm thấy người đàn ông này rất cẩn thận tỉ mỉ.

      “Tới ăn cơm !” Thấy sau khi cúp điện thoại còn ngẩn người nhìn điện thoại, Lăng Bắc Hàn vui lớn tiếng , ham muốn giữ lấy trong lòng bộc phát ra ngoài.

      ăn vào......” Úc Tử Duyệt đến gần, cầm cái bánh bao, lầu bầu .

      “Ăn vào cũng phải ăn! Đừng lãng phí thức ăn, khu vực gặp nạn có rất nhiều người ngay cả bánh bao cũng có mà ăn đấy!” Lăng Bắc Hàn ra lệnh cho , đây cũng là vì muốn tốt cho , trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, nếu ăn vào, sức đề kháng giảm xuống, rất dễ ngã bệnh.

      “Hung dữ cái gì chứ....” Lúc nào cũng hung dữ với như vậy! cũng đâu phải là người hiểu chuyện, Úc Tử Duyệt ủy khuất cúi đầu, gặm bánh bao từng miếng từng miếng.

      chuyện thường như vậy...” vốn giỏi những lời dịu dàng, Lăng Bắc Hàn nhìn , cứng ngắc bổ sung, hy vọng trong lòng quá để ý.

      Úc Tử Duyệt để ý tới , cắm đầu cắm cổ ăn bánh bao uống cháo, ngay cả trứng vịt muối cũng ăn, Lăng Bắc Hàn vẫn ở bên cạnh đuổi muỗi cho .

      “Tổng biên tập của em gọi điện tới à?” lúc sau, mở miệng, ngại ngùng hỏi. Giọng cứng ngắc, nhưng lại nghe ra chút ghen tuông nào.

      “Ừ, đúng vậy...... ấy bảo em chú ý an toàn, còn muốn tự mình tới đây, nhưng bị em từ chối. Đúng rồi, tổng biên tập của bọn em cũng từng lính, cũng xuất thân từ línhTrinh Sát, hóa ra cũng đóng quân ở thủ đô, biết có biết ...?” Tìm được đề tài, Úc Tử Duyệt lèo.

      Trong màn đêm, phát ra sắc mặt càng lúc lại càng đen hơn cả bóng đêm.

      biết!” Lăng Bắc Hàn cứng ngắc , “Nhưng hình như ta rất quan tâm tới em!” Sau đó, chua xót tiếp.

      Ngay cả cũng nhìn ra? Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, thấy đôi mắt dường như phát sáng, bị nhìn chằm chằm có chút chột dạ, nhưng cũng có ý trả thù mà gật đầu: “ ấy rất tốt. Trong tòa soạn có rất nhiều đồng nghiệp nữ để ý tới ấy....” cúi đầu, giọng cố ý .

      Cho tức chết ! Úc Tử Duyệt tôi đây cũng là best-seller nha!

      Quả nhiên, lời của Úc Tử Duyệt thành công kích thích Lăng Bắc Hàn!Ghen tuông trong lòng càng đậm, đáng ghét này, mấy tháng trước vẫn còn là vợ , vậy mà giờ để ý đến người khác! Giờ phút này, Lăng Bắc Hàn cũng để ý đến cái gì gọi là “Muốn tốt cho ” nữa, chỉ biết rằng người phụ nữ của sắp biến thành của người khác.

      Ham muốn giữ lấy của đàn ông quả đáng sợ!

      “Cho nên?” rướn người, cúi xuống trước mặt , bàn tay giữ chặt cằm , nhìn vui hỏi.

      “Cho nên cái gì?... Em no rồi, muốn ngủ...” Ánh mắt Úc Tử Duyệt lóe lên, né tránh ánh mắt sáng quắc kia. Cũng cảm thấy mình kỳ lạ, dường như trái tim mình lại bắt đầu rung động vì !

      Chẳng lẽ bởi vì thấy quân nhân vĩ đại mà mà có thể quên tình từng lần bị tổn thương của mình sao?

      gả cho quân nhân, ra cũng coi như ép buộn chính mình, cũng là ép buộc , dùng cách hiệu quả nhất để cắt đứt hoàn toàn tình cảm giữa hai ngườ! , hi vọng cũng bị tổn thương! Nhưng bây giờ, lại vì mà mất lý trí.

      né tránh bàn tay của , đứng lên, định rời .

      Cánh tay dài của Lăng Bắc Hàn chụp tới, kéo vào trong ngực, tay giữ chặt gáy , trong lúc còn kinh ngạc, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi .....

      Úc Tử Duyệt! Em là của !

      Chiếm lấy môi , hút lấy hương vị ngọt ngào của , trong đầu Lăng Bắc Hàn vang lên những lời này!

      Úc Tử Duyệt cũng sửng sốt, thân thể bị ôm chặt lấy, sững sờ cảm nhận nụ hôn mãnh liệt của , trong lúc nhất thời quên đẩy ra, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.

      lúc sau, mới rời cái miệng của , dưới ánh đèn, gương mặt ửng hồng kịch liệt thở dốc, tin vẫn còn tình cảm với , “ dẫn em nghỉ ngơi.....” trầm giọng , kéo Úc Tử Duyệt vào lều.

      Úc Tử Duyệt trong lòng vì nụ hôn kia mà rung động, rất muốn biết tại sao lại hôn , nhưng lại gì nữa cả! Rốt cuộc vẫn là ông già khó tính mà!

      Cả doanh đội chỉ có mình là phụ nữ, liện được phân đến gian lều đơn. Lúc Úc Tử Duyệt vừa nằm xuống nghỉ ngơi, Lăng Bắc Hàn liền vào, người chỉ mặc chiếc áo may ô cùng quần ngắn, Úc Tử Duyệt vội vàng kéo ga giường, che kín thân thể của mình.

      ... vào đây làm gì?” Thấy mặc áo phông cầm nhang muỗi bước vào, Úc Tử Duyệt đề phòng hỏi.

      Người phụ nữ đáng chết này, đối với cũng còn phòng bị như vậy nữa? “Lều nhường cho em, có chỗ ngủ!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, chuyện đương nhiên, đem nhang muỗi đặt trong góc, ngồi xuống nền đất bên cạnh chăn đệm.

      “Vậy thể nằm cũng các chiến hữu à....?” Úc Tử Duyệt phản bác.

      Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn nằm xuống cách xa, tay đặt sau gáy làm gối, nhắm mắt lại: “ linh tinh nữa, ngủ !” trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt tắt đèn pin của điện thoại di động, trong nháy mắt, căn lều chìm vào bóng tối....
      Chương 186: Đau lòng vì .
      Nguồn: http://***************.com

      Khắp nơi chìm vào giấc ngủ, nhưng tiếng muỗi vo ve phiền phức vẫn truyền đến, mặc dù Úc Tử Duyệt quấn chiếc chăn đơn người nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh phiền não này, giận đến lăn lộn ngủ được.

      “A...... nhiều muỗi quá......” ngồi dậy, giơ chân múa tay rời giường đơn, tức giận . Nhìn Lăng Bắc Hàn nằm bên nhúc nhích, buồn bực, sợ muỗi sao? Khẽ nhúc nhích người, cầm điện thoại di động, mở đèn pin cầm tay đến gần , chỉ thấy dường như ngủ thiếp !

      Nhưng mặt có mấy con muỗi đậu lên!!!

      Nhất định là do quá mệt mỏi, mệt mỏi đến nỗi ngay cả muỗi cùng quan tâm, nhìn cánh tay băng bó của , giờ phút này, đau lòng vì . Người sắt như ra cũng có lúc mệt mỏi. Trong đầu lên hình ảnh hôm nay chỉ huy ở khu gặp nạn, cứu người đứa bé từ trong đống đổ nát ra ngoài, dáng vẻ lúc cõng bà cụ già, có cảm giác chính là hùng.

      Cho dù , là chiến sĩ, là con em của nhân dân, những việc này đều là việc phải làm !

      Cổ họng có chút nghẹn lại, đứng dậy, mở cửa lều, cuốn lên, sau đó phẩy ga giường, ngừng quạt.

      Biến ! Bọn mày mau biến ! được phép quấy rối giấc ngủ của ! ấy đủ mệt mỏi rồi!

      Trong lòng thầm mắng những con muỗi như vậy, lại cảm thấy mình buồn cười. Phất ga giường lúc câu, mới kéo cửa lều xuống, ngồi xuống bên cạnh , lấy chăn của mình đắp lên người , còn cẩn thận che kín cánh tay trần của .

      Dưới ánh đèn điện thoại, lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú của , trong lòng cảm động, cũng có chút rung động.

      “A......” Bên eo chợt căng cứng, cánh tay giữ chặt eo , Úc Tử Duyệt kêu lên tiếng, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn mở mắt ra!

      là quân nhân được huấn luyện đặc biệt, cho dù ngủ say nhưng chỉ cần có chút động tĩnh cũng cảnh giác mà tỉnh lại, ra vừa rồi lúc đuổimuỗi, tỉnh rồi, sau lại thấy đắp chăn cho mình, lại còn chăm chú nhìn mình, Lăng Bắc Hàn nhịn được giữ eo lại.

      buông em ra......”

      “Em lén nhìn làm gì?” Úc Tử Duyệt giãy giụa trong lòng , nhưng lại dùng sức, kéo ngã vào trong ngực mình, nhìn , hỏi.

      “Em có! buông ra, nóng quá!” Trong lều như cái lò hấp, lại ôm như vậy, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy nóng vô cùng, dĩ nhiên, còn bị quấn chặt như vậy, càng làm giãy giụa được, gương mặt đỏ lên, giống như lửa đốt.

      Lăng Bắc Hàn đâu chịu cam lòng buông ra, cánh tay phải ôm eo , cánh tay trái kéo chăn qua, đắp lên cho , để mặc quần áo ngắn khỏi bị muỗi cắn.

      Còn mạnh miệng? Lăng Bắc Hàn rất muốn trừng phạt cái miệng của chút, nhưng nghĩ nghĩ lại, ngày mai bọn họ đều phải dậy sớm làm việc, huống chi,nhuyễn ngọc trong ngực, sợ mình kiềm chế được, tự chuốc lấy họa….

      “Còn động đậy nữa giải quyết em tại chỗ!” Lăng Bắc Hàn ôm chặt lấy , lật người, đôi chân dài bá đạo đè đùi lại, bên tai .

      ..... Chúng ta cònlà vợ chồng nữa! làm vậy là được ! Hơn nữa đây là trại lính !” Cái tên khốn kiếp này ! Úc Tử Duyệt có thể cảm thấy rất ràng vật nóng bỏng nào đó chạm vào giữa hai chân mình, trời nóng bức, hai người cùng đắp cái chăn, lại còn thân mật như vậy….

      Nhưng giờ bọn họ đâu phải là quan hệ vợ chồng thân mật như trước kia nữa! Bọn họ có quan hệ gì cả, chỉ là nam quả nữ !

      Trong lòng Úc Tử Duyệt cũng hiểu, mặc dù bọn họ phải là quan hệ vợ chồng, nhưng vẫn quan tâm tới , vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là mực trốn tránh mà thôi !

      phải vợ chồng sao? Trại lính thế nào? chính là trùm ở đây, muốn thế nào được thế đó!” Trong bóng tối, Lăng Bắc Hàn cười xấu xa, bá đạo , sau đó nhắm mắt lại, ôm , trái tim trống rỗng cuối cùng cũng tìm được an ủi.

      “......” Cái tên bá đạo khốn kiếp này !

      Úc Tử Duyệt im lặng, lại dám làm loạn, chỉ bị giải quyết tại chỗ.

      Dần dần, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của , nhắm chặt hai mắt lại, mặc dù mệt muốn chết, nhưng nằm trong ngực cũng rất yên tâm. Được ôm như vậy cũng là khát vọng của .

      Trong lòng lắng xuống nên cũng có cảm giác nóng như vậy nữa, những cảnh khủng khiếp nhìn thấy được lúc ban ngày cũng hóa thành cơn ác mộng quấy nhiễu , vùi trong ngực Lăng Bắc Hàn, ngược lại lại có cảm giác rất an ổn. Mặc dù ở khu vực gặp nạn, hơn nữa còn ở trong lều, nhưng trong mấy tháng nay đây là đêm mà ngủ ngon nhất.

      Sáng sớm ngày hôm sau, bị tiếng còi khẩn cấp đánh thức, sau khi ngồi dậy, phát người mình đắp chăn, còn Lăng Bắc Hàn biến mất.

      “Nửa tiếng nữa, tất cả lều bạt đều phải được thu dọn xong, giờ sau, máy bay vận tải quân đáp xuống chỗ này, nhiệm vụ chính của chúng ta hôm nay là vận chuyển đồ cứu trợ ! Nhiệm vụ cụ thể sẽdo các đại đội trưởng tự sắp xếp!” Vừa ra khỏi lều, nghe thấy giọng hùng dũngvang dội của Lăng Bắc Hàn truyền đến.

      Hiểu tình hình tại ở khu vực gặp nạn Úc Tử Duyệt hết sức mừng rỡ, bởi vì cuối cùng đồ cứu trợ cũng được vận chuyển tới.

      Sau khi tập trung, các chiến sĩ nhanh chóng ăn điểm tâm, sau đó dọn lều, Úc Tử Duyệt cùng A Cường cũng tham gia, bọn họ phải làm rất nhiều việc cho nên Úc Tử Duyệt rất ít khi gặp được Lăng Bắc Hàn.

      Hơn chín giờ sáng, chợt nghe thấy tiếng máy bay ầm ầm trung, chốc lát sau, đoàn máy bay vận chuyển đồ hạ xuống sân, người mặc trang phục quân nhân từ máy bay xuống, nhìn thấy người đó, Úc Tử Duyệt cảm thấy có chút quen quen.

      Lăng Bắc Hàn tiến tới, chào người quân nhân kia, Úc Tử Duyệt bị A Cường kéo đến chuẩn bị phỏng vấn, lúc này Úc Tử Duyệt mới nhận ra, người thiếu tá quân kia chính là trong những người bạn tốt của Lăng Bắc Hàn – Cố Diệc Thần!

      “Cố Diệc Thần?” Lần cuối cùng gặp hình như là sau năm mới, nhớ Lăng Bắc Hàn đưa đến mấy chỗ bọn họ thường tụ tập, Úc Tử Duyệt nhìn thấy , lớn tiếng gọi.

      CốDiệc Thần quay đầu, thấy Úc Tử Duyệt, mới đầu có chút kinh ngạc, rồi lại liếc mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, ánh mắt mang vẻ trêu chọc: “Tới đây phỏng vấn sao? Em cũng lão Lăng đúng là có duyên......” Lúc này Cố Diệc Thần cũng ra vẻ nghiêm túc nữa, với Úc Tử Duyệt !

      Úc Tử Duyệt liếc cái, đưa máy ghi tới trước mặt , vẻ mặt nghiêm túc muốn phỏng vấn . Cố Diệc Thần cũng rất phối hợp, nghiêm túc trả lời từng vấn đề mà hỏi.

      Sau khi Cố Diệc Thần trả lời phỏng vấn, ngay lập tức tiến hành nhiệm vụ, Úc Tử Duyệt cùng A Cường và nhóm tình nguyện từ khắp nơi đến cùng nhau phân phát đồ cứu tế cho từng nhân dân trong vùng gặp nạn.

      Bận rộn hơn nửa ngày, nhưng Úc Tử Duyệtcũng hề cảm thấy mệt mỏi. Sau khi vận chuyển toàn bộđồ cứu nạn, Lăng Bắc Hàn cầm cái túi đến chỗ : “Nhiệt độ của vùng gặp nạn tăng cao, nếu như ban đêm trời đổ mưa, rất có thểlàm phát sinh dịch bệnh, em mang theo khẩu trang này .” xong lấy ra cái khẩu trang đưa cho .

      “Ồ!” Úc Tử Duyệt lớn tiếng đồng ý. Lăng Bắc Hàn lại lấy ra bình giữ nhiệt bằng inox, “Rễ bản lam(*), mau uống ......!” mở bình giữ nhiệt ra, đưa đến miệng .

      “Vậy còn ? Uống chưa? Vết thương có bị nhiễm trùng ?” Úc Tử Duyệt nhận lấy bình giữ nhiệt, nhìn hỏi, trong lòng cảm động vô cùng. giờ bọn họ giống như đôi cùng chung hoạn nạn….

      sao! Uống mau!Lát nữa còn phải qua bên kia núi tìm kiếm xem còn người nào !” quan tâm của khiến cảm động, Lăng Bắc Hàn nhìn , giọng .

      “Vậy em cùng các !” Úc Tử Duyệt xong, uống hết chén rễ bản lam.

      “Em được ! Trèo đèo lội suối quá nguy hiểm, nghe lời!” Lăng Bắc Hàn đưa tay vuốt đầu , giọng .

      được? phải doanh đội các tới đâu, bọn em liền phỏng vấn tới đó hay sao ? Đây cũng là nhiệm vụ của em! Em cẩn thận, ảnh hưởng đến công việc của các !” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác.

      bất đắc dĩ nhìn , biết giờ phút này trong mắt , phải là phóng viên, mà chỉ là người phụ nữ, người phụ nữ mà ! muốn gặp phải chút nguy hiểm nào! Lăng Bắc Hàn trong lòng bất đắt dĩ nghĩ ngợi, nhưng vẫn tôn trọng nghề nghiệp của , gật đầu cái: “Nếu xảy ra chuyện gì, cả đời này em đừng hòng nghĩ đến chuyện là phóng viên nữa!” bá đạo với .

      Úc Tử Duyệt nhìn bóng lưng chằm chằm, le lưỡi: “Ai cần xen vào!”.

      gì đó ?” Lăng Bắc Hàn đen mặt xoay người lại, nhìn chằm chằm, trong hai tròng mắt phát ra ánh sáng uy hiếp.

      sáng suốt!” Úc Tử Duyệt vội vàng khoát tay, cười lấy lòng . Tránh voi chẳng xấu mặt nào, sợ Lăng Bắc Hàn để cho thu thập thông tin, đành phải lấy lòng .

      Hơn hai giờ chiều, Lăng Bắc Hàn tự mình mang theo mộtđại đội và đội cấp cứu, cùng hai người Úc Tử Duyệt và A Cường, bay qua ngọn núi lớn, tới ngôi làng sau núi.

      “A......” Vừa mới đẩy cửa của gian nhà ngói ra, cảnh tượng khủng khiếp dám nhìn khiến Úc Tử Duyệt thét lên chói tai, Lăng Bắc Hàn nhanh chóng tiến lại, kéo vào trong ngực mình, thấy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đau lòng vô cùng, bàn tay ngừng chà xát hai má .

      “Đầu...... bị...... đập...... đập nát......ô......” Úc Tử Duyệt vô cùng kinh hãi nhìn Lăng Bắc Hàn, , sau đó “Oa” tiếng, nhào vào trong ngực , khóc rống lên.

      Bàn tay Lăng Bắc Hàn càng ngừng vuốt ve sau gáy : “Đừng nghĩ nhiều...... được hành động trước mọi người! Em chỉ được phép ghi chép......” Lăng Bắc Hàn cứng ngắc ủi, nhìn những chiến sĩ đem thi thể ra ngoài......

      “Em, tốt hơn nhiều rồi, em sao, quen… quen thôi......” Úc Tử Duyệt từ trong ngực ra ngoài, thở dốc từng hơi lớn, thào .

      Lăng Bắc Hàn chỉ có thể buông ra: “Dũng cảm đối mặt!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng với , đeo khẩu trang lên cho .

      Úc Tử Duyệt càng ngừng gật đầu, theo A Cường vào trong thôn.

      Cường, hình như chúng ta lạc đường rồi, sao thấy chiến sĩ nào cả…......” Sắc trời càng lúc càng tối dần, Úc Tử Duyệt mới vừa cùng A Cường từ gian nhà ra ngoài sân, nhìn quanh hỏi.

      “Có lẽ bọn họ ở đầu làng ! Chúng ta nhanh !” A Cường xong, kéo Úc Tử Duyệt rời khỏi, nhưng đúng lúc này lại cảm giác dường như xung quanh lại chấn động.

      “Động đất ! Mau ngồi xuống !” A Cường hét lên, Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn tảng đá lăn từ núi xuống, cuốn theo bùn đất xung quanh, mấy căn nhà cách đó xa bị nổ tung, bị A Cường kéo qua, nằm sấp xuống bên đống cỏ……..


      (*) Rễ bản lam: vị thuốc bắc dùng để tiêu độc, giải nhiệt, phòng bệnh.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 187: quan tâm


      "Báo cáo doanh trưởng! Có hai ký giả mất tích!" Sau dư chấn, tất cả nhân viên cứu hộ tập trung ở cửa thôn, sau khi kiểm tra lại nhân số, binh lính báo cáo lại với Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn khẽ run lên, hai tròng mắt rà khắp lượt trong đám người nhưng hề nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh mặc áo màu da cam đâu cả.

      "Trương Bách Phát!"

      "Có!"

      "Cậu lập tức tập trung tất cả những người bị thương lại, sau đó chuyển !"

      "Tuân lệnh!"

      Lăng Bắc Hàn vừa ra lệnh, Trương Bách Phát lập tức tiếp nhận mệnh lệnh làm việc.

      "Từ Bân, Chu Khải!"

      "Có!"

      "Hai cậu theo tôi quay lại thôn tìm kiếm cứu người! Những người khác trở lại doanh trại!" Lăng Bắc Hàn lớn tiếng ra lệnh.

      "Tuân lệnh!" Vừa dứt lời, Lăng Bắc Hàn liền chuẩn bị vào thôn.

      "Doanh trưởng, chỉ dẫn theo có hai người....."

      "Đừng thừa lời! Trương Bách Phát, nếu cậu mang đủ người bị thương trở về, tôi xem cậu báo cáo lạithế nào!" Lăng Bắc Hàn biết mang theo mười người bị thương vượt núi là nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng bây giờ còn chưa biết được tung tích của Úc Tử Duyệt và A Cường.

      "Doanh trưởng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! cứ yên tâm 100%" Trương Bách Phát lại . Lăng Bắc Hàn gật đầu sau đó mang theo chú chó nghiệp vụ cùng hai binh sĩ trở lại nơi gặp dư chấn trong thôn.

      "Úc Tử Duyệt......!"

      "Gâu gâu....!"

      tay Lăng Bắc Hàn kéo chó nghiệp vụ xuyên trong bóng đêm, ngừng hô to tên của Úc Tử Duyệt.

      *

      Lúc gặp phải dư chấn, A Cường vội vàng kéo Úc Tử Duyệt nấp vào bên đống cỏ khô, nhưng cuối cùng hai người lại bị kẹt trong khe hẹp tạo thành giữa đống cỏ khô và những tấm bê tông bị đổ.

      "Khụ khụ....."

      " Cường........khụ..... ở đâu?" Xung quanh tối mịt, Úc Tử Duyệt gục sát vào đống cỏ khô, dám làm cử động nào, chỉ sợ cẩn thận khiến cho cái gì đó sụp xuống đè tan xương nát thịt.

      "Khụ......Tiểu Úc......Tôi sao!" A Cường lúc này mới mở miệng, khó khăn . thực tế, hai chân như bị thứ gì đó đè lên, vừa rồi thử cử động nhưng sao cử động được, cảm giác đau đớn ngừng truyền đến khiến chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng.

      A Cường cảm giác có lẽ đôi chân này của mình bị phế rồi, giờ cũng chảy ra ít máu, ý thức của dần tiêu tán mơ hồ, dự cảm xấu chạy trong não , A Cường khó khăn lấy từ trong túi ra cái đèn pin, bật lên...

      Úc Tử Duyệt khẽ quay đầu, chỉ thấy mình nằm gục đống cỏ khô, khối bùn đất lớn ở phía sụp xuống, bản thân ở ngay dưới tấm xi măng, cũng may tấm xi măng kia có đè lên người .

      " Cường, chân của ....!" Úc Tử Duyệt kinh hãi nhìn A Cường bị tấm xi măng đè lên, dưới chân máu ngừng chảy ra, hoảng hốt la lớn.

      A Cường cắn răng, nhìn cười, lấy giấy và bút từ trong túi ra: "Phó mặc cho số phận thôi..... Có điều, tôi hề hối hận vì tới nơi này phỏng vấn......" A Cường vừa vừa cầm bút viết vào mảnh giấy.

      viết di thư:

      Vợ thân , xin thứ lỗi cho tạm biệt em mà đến nơi gặp nạn này để phỏng vấn. Mới rời Tô Thành hai ngày, rất nhớ con của chúng ta. Lúc , con vẫn còn bệnh. hi vọng, cuộc sống trong những năm tháng tới, có ba ở bên cạnh, con bé trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn.......

      Nước mắt rơi xuống thấm ướt trang giấy, làm nhòe cả dòng chữ được viết lên, "Chỉ mong vợ và con tôi có thể thông cảm cho người từng là quân nhân như tôi!" Nhìn bức di thư viết, A Cường thở dài , nhưng khóe miệng lại giương nên nụ cười tự hào.

      " Cường, đừng bi quan như vậy, nhất định có người tới cứu chúng ta mà! Tôi tin đám người Lăng Bắc Hàn nhất định tìm được chúng ta!" Úc Tử Duyệt khàn giọng hô lớn.

      "Tôi cũng tin thế! Chỉ là nhất thời xúc động, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì...... Vai trò của ký giả chúng ta trong tai nạn bé, đáng kể đến, nếu có, có lẽ chỉ là làm hết sức mình để khắc ghi tính mạng nào đó quả cảm hi sinh trong thiên tai, mang đến cho mọi người hi vọng và sức mạnh." A Cường vừa viết, vừa .

      Úc Tử Duyệt có chút kinh ngạc, nhìn A Cường khôi phục lại bình thường, : "Đúng vậy, trước sinh mạng con người, chúng ta bé......" Trong đầu cũng nhớ lại những lời Lăng Bắc Hàn từng , Úc Tử Duyệt lẩm bẩm. Ở trong hoàn cảnh mạng sống treo lơ lửng như tại, mới ý thức được những thứ mà trước nay bản thân mình quý trọng.

      "Gâu gâu..........!"

      "Úc Tử Duyệt!"

      "Lăng Bắc Hàn! Là Lăng Bắc Hàn! Cường, chúng ta được cứu rồi! ấy tới cứu chúng ta rồi!" Nghe thấy tiếng chó sủa cùng tiếng gọi của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt kích động , "A......."

      "Tiểu Úc, đừng động!" Lời của Úc Tử Duyệt còn chưa dứt, tấm xi măng kia chợt sụp xuống, đè lên lưng , Úc Tử Duyệt sợ hãi hét lên.

      "Phù......Tôi....... sao..................Chỉ là bị đè, thở được......." Úc Tử Duyệt dám đụng chạm linh tinh nữa, nếu như cử động lần nữa, chỉ sợ tấm xi măng kia sụp xuống, hai người bọn họ càng có hi vọng.

      "Hít sâu..... Cố chịu đựng! Đại đội trưởng từng cứu nạn rất nhiều lần, nhất định chúng ta được cứu!" Lúc này lại đến lượt A Cường an ủi động viên Úc Tử Duyệt, lớn tiếng .

      "..... Cường, ấy trước kia có phải rất liều mạng ? cho tôi......nghe chút......." Úc Tử Duyệt cảm giác hô hấp càng lúc càng khó khăn, lúc này cần phải phân tán lực chú ý.

      "Đại đội trưởng trong mắt các binh sĩ chính là người cầm đầu ma quỷ! Mọi người vẫn thường mắng sau lưng ấy! Nhưng mỗi lần quân diễn, làm nhiệm vụ, tham gia cứu nạn, chúng tôi luôn thầm cảm kích ấy trong lòng!" A Cường lớn tiếng với Úc Tử Duyệt, "Lúc bình thường chúng tôi phải chịu huấn luyện với cường độ lớn lúc chiến đấu mới ít chảy máu!"

      " Cường.....tại sao giải ngũ?" Úc Tử Duyệt thở hổn hển, lại hỏi, cảm giác như khí càng lúc càng đủ.

      " sợ chê cười, là vì vợ tôi......khụ....... Tôi là người rất thực tế....." A Cường lại đáp.

      Úc Tử Duyệt lại cảm động mỉm cười: "Vợ hạnh phúc!..... Tôi lại được như thế........khụ....... Ở trong lòng ấy........ nghiệp mãi mãi là trênhết..................." Úc Tử Duyệt đứt quãng .

      ra, lúc những lời này, trong lòng ngừng khinh bỉ chính mình lòng dạ hẹp hòi, Lăng Bắc Hàn cần tình sao? cảm thấy độc sao? ra , chắc hẳn cũng cần có tình , cần có vợ bầu bạn?

      "Đó chính là lí tưởng của Đại đội trưởng! Trong lòng Đại đội trưởng có tình rất vĩ đại! ấy tình nguyện hi sinh hạnh phúc của bản thân để theo đuổi lí tưởng của mình! ấy rất vô tư......" Hô hấp của A Cường cũng được ổn định nữa.

      Nhưng, tôi cũng có lỗi gì.... ấy vì theo đuổi lí tưởng của mình mà khiến tôi tổn thương..............

      Úc Tử Duyệt lại lần nữa rơi vào vòng luẩn quẩn, trong lúc nhất thời, cảm giác được hô hấp của mình yếu dần, chỉ mải suy nghĩ đến hoàn cảnh tại của mình và Lăng Bắc Hàn.

      "Úc Tử Duyệt, em có ở đấy ? Lên tiếng !"

      "Bắc Hàn.....em ở đây!"

      Nghe được tiếng gọi mạnh mẽ của , Úc Tử Duyệt lớn tiếng trả lời, tin nhất định nghe được tiếng đáp của mình. Nghĩ đến ở phía ngoài, còn thấy sợ gì cả.

      "Gâu gâu......gâu gâu.........!"

      Trong màn đêm, Lăng Bắc Hàn nghe thấy tiếng của Úc Tử Duyệt, trong lòng mừng rỡ, lúc nhìn thấy đống đất đá bị sụp xuống, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ sợ ........

      "A Cường đâu?"

      "Đại đội trưởng.......!"

      Lăng Bắc Hàn úp người đống phế tích, nghiêng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, phán đoán vị trí của hai người bọn họ.

      "Hai người đừng động chạm linh tinh! Bây giờ chúng tôi cứu hai người lên! Cố chịu đựng!" Lăng Bắc Hàn rống to, ra hiệu cho hai binh sĩ cùng, sau đó ba người bắt tay vào đào đống phế tích lên, vì sợ đống phế tích này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào đè lên hai người bên dưới, cho nên ba người bọn họ chỉ có thể dùng hai tay của mình cẩn thận di chuyển từng khối đất đá.

      "Úc Tử Duyệt! Nghe được lên tiếng chuyện !" Sợ bên dưới đủ khí, hai người bọn họ bất tỉnh, Lăng Bắc Hàn hét lớn.

      "Em có nghe......nhưng còn khí lực nữa........ Chân Cường bị thương......mọi người mau......" Úc Tử Duyệt thở dốc, khó khăn .

      "A Cường! Tên nhóc nhà cậu là đồ có nghĩa khí! Con được hơn tuổi rồi cũng thèm mới tôi uống rượu!" Cảm thấy A Cường có chút động tĩnh nào, Lăng Bắc Hàn vừa đào đống đất đá bên , vừa hét lớn. vậy chính là để tiếp thêm ý chí sinh tồn cho A Cường.

      A Cường bên dưới nửa tỉnh nửa mê nghe thấy những lời này của , trong đầu liền lên hình ảnh đáng của con bé bỏng, khóe miệng khẽ cong lên: "Đại đội trưởng, lần tới bù cho !" A Cường lớn tiếng .

      Úc Tử Duyệt nhận thấy A Cường có chút tinh thần, liền thở phào nhõm. Lúc này chợt có chút ánh sáng từ bên ngoài len vào khiến khỏi mừng rỡ.

      Găng tay tay Lăng Bắc Hàn sớm bị sờn rách, mười ngón tay cũng bị cào rách, máu tươi ngừng rỉ ra, nhưng vẫn ngừng đào bới đống phế tích.

      "Bắc Hàn, em...em nhìn thấy chút ánh sáng rồi......" Úc Tử Duyệt la lớn, hai giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, tham lam hít lấy hít để khí, chưa bao giờ cảm thấy khí lại quý giá như vậy.

      "Tôi nhìn thấy A Cường rồi! Đừng đào nữa!" Lăng Bắc Hàn vẫn hết sức bình tĩnh, nhìn thấy A Cường, vội vàng ra lệnh cho binh sĩ.

      "Đại đội trưởng.....chân em bị tấm xi măng đè lên....." A Cường yếu ớt .

      "Tiếp tục đào!" Sau hồi cân nhắc, Lăng Bắc Hàn liền chỉ vào vị trí chân của A Cường , chỉ chốc lát sau bọn họ liền tìm thấy được tấm xi măng đè lên chân .

      A Cường được cứu ra thành công, liền nhanh chóng được đặt lên băng ca của đội y tế, "Hai người các cậu chịu trách nhiệm đưa cậu ấy cấp cứu!"

      "Nhưng, doanh trưởng, còn....."

      "Ở đây mình tôi là được rồi! Mau !" Lăng Bắc Hàn lạnh lùng , có cảm giác cặp chân kia của A Cường giữ được, chỉ có thể ra lệnh cho bọn họ nhanh lên.

      "Tuân lệnh!" Hai binh sĩ xong, lập tức theo nhân viên y tế nhanh chóng rời .

      "Úc Tử Duyệt, bây giờ xuống cứu em!" Lăng Bắc Hàn rống to, trầm giọng , nghĩ tới vẫn còn mắc kẹt ở bên dưới, trong lòng nóng như lửa đốt.

      "Ừ! Em bị thương! Chỉ là bị tấm xi măng đè lên lưng thôi....." Úc Tử Duyệt hét lớn, hô hấp được khai thông khiến thoải mái hơn nhiều.

      Lăng Bắc Hàn chui vào bên trong đống phế tích, thận trọng bò tới cạnh , nhìn khuôn mặt dính đầy tro bụi, chỉ còn hai mắt là tỏa sáng, vươn tay túm lấy gáy , chút quan tâm tro bụi bám đầy miệng , hung hăng hôn cái.

      Sau đó, hạ quyết tâm, dùng sức đỡ lấy tấm xi măng đè lên lưng ....

      "Phù......em sao rồi....." Úc Tử Duyệt thở ra hơi, cảm giác sức nặng người mình biến mất, liền .

      Khóe miệng Lăng Bắc Hàn khẽ cong lên, nhưng biết, đống phế tích này sắp sụp xuống rồi, bọn họ phải nhanh chóng rời mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

      "Tới đây!" khuỵu người xuống, ôm lấy eo , nâng lên phía miệng đống phế tích.

      "Mau leo lên! Dùng sức!" Lăng Bắc Hàn nửa quỳ để cho Úc Tử Duyệt có thể chui được nửa người ra khỏi đống phế tích.

      "Đống đất đá vừa bị động! có bị nguy hiểm ?" Úc Tử Duyệt cảm thấy những khối đá, mảnh đất, xi măng động, kinh hãi la lên.

      "Nhanh lên !" Lăng Bắc Hàn thấy do dự, nóng nảy quát, dùng sức đẩy lên .

      Cả người Úc Tử Duyệt được đẩy ra ngoài, nhưng liền cảm giác đống đất đá kia nhanh chóng sụp xuống.

      "!" Úc Tử Duyệt vội vã quay đầu, nhìn miệng đống phế tích biến mất, kích động rống to.

      "Lăng Bắc Hàn!" vì cứu mà bị chôn vùi rồi! Nhận thức được điều đó khiến vô cùng hoảng sợ.

      "Lăng Bắc Hàn! còn đấy ? Mau trả lời em! Khốn kiếp!......" Úc Tử Duyệt hướng về phía đống đất đá vừa sụp xuống bên dưới, rống to, vội cúi người xuống, dùng tay liều lĩnh đào, dịch chuyển từng tảng đá lớn ra ngoài....

      " chuyện với đó! Đồ khốn kiếp nhà ! Mau chuyện cho em!" khóc lóc la lên, cũng ngừng đào bới, nghe thấy được bất kì tiếng động nào của khiến vô cùng hoảng hốt, cảm giác mất bao trùm lấy .

      " được chết! được! Rất nhiều người còn chờ cứu! mau ra ngoài ! Như lần trước, mau ra ngoài !" Mười ngón tay bị đất đá cào rách, máu tươi ngừng rỉ ra, nhưng lại hề cảm thấy đau.

      Bây giờ, chỉ mong chui ra ngoài, như lần trước vậy, như kì tích mà chui được ra ngoài.

      Lăng Bắc Hàn bị ngất chợt tỉnh lại, nghe được tiếng hô lớn bên ngoài, ho khan mấy tiếng, dần dần mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

      " mau ra đây ! Em cho cơ hội! Em em muốn gả cho quân nhân nữa! Quân nhân là vĩ đại, làm vợ quân nhân còn vĩ đại hơn......em cho cơ hội...........chỉ cần mau ra ngoài.........hu......" Úc Tử Duyệt khóc lóc hô lên.

      Lăng Bắc Hàn nghe được những lời khóe miệng nở nụ cười khổ sở, trong lòng cũng cảm động. Nhưng biết, ra cũng muốn liên lụy .

      Cảm giác được bên dưới đống phế tích có gì đó ngọ nguậy, Úc Tử Duyệt sững người, dừng động tác lại, sau đó liền cảm thấy mấy khối đá vụn bên chân mình chợt rơi xuống, cảm giác trong đống phế tích có người chuyển động, từ từ chuyển động.....

      "Lăng Bắc Hàn!" hét lên chói tai, vội cúi người xuống, túm lấy quần áo của , rống to.

      bị khối đá lớn nào đè lên cả, chỉ là mấy khối đá vụn, có thể tự mình đứng lên được.

      "Làm em sợ muốn chết! làm em sợ muốn chết!" Úc Tử Duyệt để ý gì nữa liền ôm chầm lấy Lăng Bắc Hàn cả người bám đầy tro bụi, hét lớn.

      "Khụ khụ.....khụ......." Trong phổi dường như chứa đầy bụi đất, Lăng Bắc Hàn còn chưa kịp mở miệng ngừng ho khan, lúc này hô hấp mới thông nhuận.

      " sao rồi!" Thấy ôm mình khóc lóc, Lăng Bắc Hàn giơ tay lên, run rẩy xoa phía sau gáy .

      " dám xảy ra chuyện gì sao?" lúc lâu sau, Úc Tử Duyệt mới buông ra, rồi cúi người, nhặt chiếc đèn pin cầm tay mặt đất lên, nhìn , hai vành mắt đỏ ửng, bá đạo . Lăng Bắc Hàn bật cười, "Mau về thôi! Trời tối, đường núi lại dễ ." Lăng Bắc Hàn đá đá hai chân hoạt động gân cốt chút rồi với .

      Hai người xuyên trong bóng đêm, lúc lên núi, Lăng Bắc Hàn cõng lên, giờ các cây bụi gai che kín đường núi, có thể cảm giác rất ràng hai chân bị bụi gai đâm vào, đau đớn cùng với cảm giác ngưa ngứa khiến người ta khó nhịn.

      Nhưng lại có chút biểu khó chịu nào cả, chỉ yên lặng cõng , lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      " vì em mà muốn sống ? Hay chỉ là vì nhân dân phục vụ?" Úc Tử Duyệt gục bả vai , thào hỏi. Trước kia cảm thấy căn bản là cần , có thể vì nhiệm vụ mà bất cứ lúc nào cũng có thể lợi dụng , hi sinh .

      Nhưng nếu quan tâm đến sao có thể bất chấp tính mạng mình mà cứu đây?

      Vấn đề này khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấy buồn cười: "Úc Tử Duyệt, những chuyện làm trước kia khiến em cảm giác được chút thương nào sao?" Trong lòng tràn đầy khổ sở, hỏi ngược lại.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 188: Thổ lộ

      Nằm lưng , nghe giọng nghiêm túc pha lẫn bất đắc dĩ của , trong lòng Úc tử Duyệt giống như rung lên ! Ý của là…..

      Nhớ lại quãng thời gian hơn bốn tháng trước, nỗi chua xót tủi thân lại dâng lên trong lòng, cho dù vụ án kết thúc, cho dù biết đến gần Hạ Tĩnh Sơ cũng làm gì cả, nhưng trong lòng vẫn uất ức vô cùng! cảm thấy nghiệp của mình mà lợi dụng !

      Căn bản cho rằng là ‘người’, hơn nữa còn là người phụ nữ vô cùng , là vợ của !

      Cho dù từng với , nhưng trong lòng vẫn cảm nhận được! lo lắng cho ư? chừng cứu cũng chỉ vì thực trách nhiệm của người quân nhân mà thôi!

      với em, làm sao em biết được? còn tốn sức vào chuyện tình cảm nữa! Điều này khiến em cho rằng đối với em căn bản phải là , có nhiều lúc chỉ quan tâm và chăm sóc em như người chồng đối với người vợ”. Đôi tay Úc Tử Duyệt nắm chặt quần áo . Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng trong giờ khắc này, căn bản quan tâm đến chút đau đớn này, chỉ muốn nghe cảm giác chân của đối với !

      Lăng Bắc Hàn nghe lời , cười chua xót. Cõng nhảy qua cái khe. Đêm khuya trời tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ đèn pin mũ chiếu sáng con đường gập ghềnh trước mặt.

      cùng Hạ Tĩnh Sơ bên nhau nhiều năm, cũng làm nhiều chuyện lãng mạn với ấy. Nhưng lúc đó chỉ là thanh niên với tình đầu tiên. Cái này em cần phải so sánh, bởi vì căn bản so sánh này hề có tính chất đối lập.” Lăng Bắc Hàn thở hổn hển, hai cánh tay dùng sức điều chỉnh tư thế của , vừa vừa nghiêm túc .

      Quả nhiên biết suy nghĩ gì. sai, lấy cách đối xử với bây giờ so sánh với cách đối xử với Hạ Tĩnh Sơ ngày trước. Cảm thấy vì Hạ Tĩnh Sơ có thể từ bỏ lý tưởng nhập ngũ của mình, nhưng lại mà giải ngũ. Ngay cả trong ý nghĩ thôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

      Rốt cuộc cũng chỉ là nhóc con thôi. Nếu như phải có kinh nghiệm của trận động đất lần này, có lẽ bao giờ biết được người quân nhân vĩ đại thế nào!

      Thấy vẫn trầm mặc , Lăng Bắc Hàn lại mở miệng: “Bây giờ Lăng Bắc Hàn quân nhân, hơn nữa còn là sĩ quan chỉ huy, chỉ là nữa, mà còn là bộ máy của quốc gia, vì tổ quốc, vì nhân dân, em hiểu chứ ?” hít sâu cái, “Có lẽ em cảm thấy tư tưởng của là giả dối, là giả bộ thanh cao? Ở xã hội này làm gì có cái gọi là quốc gia chân chính, làm quan chỉ vì công danh lợi lộc....”

      phải, em có nghĩ như vậy!” “Úc Tử Duyệt vội vàng cắt ngang lời , “ người quân dân vĩ đại, cũng là sĩ quan tốt ! Điểm này từ khi nhận nuôi Đậu Đậu Nữu Nữu em biết !”

      Lời của khiến vui mừng , “Em tin quân nhân tốt, nhưng cảm thấy người chồng tốt?” Lăng Bắc cườihỏi.

      “Đúng vậy......” “Úc Tử Duyệtchua xót , tựa đầu vào lưng !

      “Từ lúc vào quân đội cũng được mười năm. Mười năm này sớm tôi luyện trở thành Lăng Bắc Hàn ngay hôm nay! Mặc dù bình thường nghiêm khắc với em, thậm chí rất hung dữ, nhưng chính là người như vậy, phải người dễ những lời dịu dàng!” Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ ra những lời trước giờ chưa từng ra.

      Để cho hiểu Lăng Bắc Hàn bây giờ sớm phải là Lăng Bắc Hàn trước kia nữa!

      “Nhưng bên cạnh em, cố gắng làm tốt những việc mà người chồng nên làm, cũng biết em trong lòng càng ngày càng có ảnh hưởng lớn....” xong lại muốn tiếp!

      Lời của quả thực khiến Úc Tử Duyệt động tâm, “Sau đó sao?” giọng hỏi, muốn nghe những lời phía sau mà chưa .

      ghê ghớm này! Nhất định ép ra khỏi miệng! Lăng Bắc Hàn dừng chân, ngẩng đầu nhìn trời, “Sau đó em! Em có thể khiến người luôn giữ tỉnh táo như nhiều lần mất khống chế! Mắng em, to tiếng với em cũng chỉ là cách thức biểu đạt, với những người bình thường, nhiều hơn câu với người ta!”

      Giọng đầy chất nam tính vang dội giữa núi rừng, những con chim cũng vì giọng của mà giật mình, Úc Tử Duyệt lưng ngẩn người, trong đầu ngừng lặp lại mỗi câu .

      Trong lòng càng thêm rung động, đầu óc ong ong, mất khả năng suy nghĩ, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, dòng nước ấm áp chảy ra....

      Lính thối vừa ?

      Lăng Bắc Hàn, người luôn lạnh nhạt với vừa .....

      Sau khi xong, Lăng Bắc Hàn cũng ngẩn cả người, ngờ vừa rồi mình lại thổ lộ.

      ra những cái gọi là lời ngon tiếng ngọt, cũng cảm thấy nếu đối phương cũng có thể cảm nhận được. Nhưng vẫn chưa cảm thấy, còn mơ mơ hồ hồ cho rằng quan tâm . Mặc dù thể vì mà cởi bỏ bộ quân trang, nhưng vì , có thể quan tâm đến tính mạng của mình!

      hối hận”. có tiếp tục do dự có muốn gả cho quân nhân là nữa hay ? Đó là vấn đề của ! chỉ là muốn mình phải hối hận suốt đời.

      lâu vẫn nghe thấy câu trả lời thuyết phục của , bước chân Lăng Bắc Hàn lại tiếp tục về hướng bên kia núi.

      “Khóc cái gì mà khóc?” Nghe thấy tiếng nức nở của , Lăng Bắc Hàn bá đạo mắng !

      “Lăng Bắc Hàn,cho dù có thổ lộ với em, em cũng dễ dàng tha thứ cho đâu! Tên đàn ông khốn khiếp này!” Úc Tử Duyệt đánh lên lưng cái, sau khi xong “Tên đàn ông khốn khiếp này!”, trong lòng nhanh chóng bi thương, những thứ này vừa ra?

      Nhưng trong lòng vẫn là cảm động. Trước đây chịu bao nhiêu tổn thương, đổi lại chỉ là chút an ủi vậy sao?

      “Vậy phải thế nàoem mới tha thứ cho ? Úc Tử Duyệt, khiến em tổn thương trong lòng càng khó chịu hơn, em có biết ?” Lăng Bắc Hàn buồn bã , “Hơn nữa em lấy chồng quân nhân, còn thể nào cởi bỏ bộ quân trang này được!”

      Úc Tử Duyệt thôi khóc nữa, lời của khiến rung động, nhưng đồng thời cũng đau lòng cho ....

      “Lần đầu tiên kết hôn là em bốc đồng nhất thời... Em thể dễ dàng kết hôn lần nữa, em sợ lại bị tổn thương!” Úc Tử Duyệt nghiêm túc , đây là những lời trong lòng ! Mặc dù bọn họ nhau, nhưng vẫn chưa đủ tin tưởng lẫn nhau.

      Nếu như vội vàng quay lại chung sống với nhau lần nữa, sau này lại nảy sinh mâu thuẫn phải làm sao?

      đồng ý với lời của , “Vậy em phải cho chúng ta cơ hội sống chung! được phép ở với thoải mái, rất mệt mỏi! được lấy chồng quân nhân! Quân nhân cũng cần tình !” Lúc xuống núi, Lăng Bắc Hàn bá đạo .

      “Em muốn suy nghĩ chút......” Úc Tử Duyệt hài lòng mà kiêu ngạo . Trong lòng ngọt ngào khó tả!

      Lúc xuống núi Lăng Bắc Hàn gần như chạy xuống, như vậy rất nguy hiểm nhưng cánh tay chặt chẽ ôm . Úc Tử Duyệt cũng hề sợ hãi ôm chặt cổ !

      “Mau thả em xuống! Em có thể !” Rốc cuộc cũng xuống núi, Úc Tử Duyệt vội vàng , cõng lâu như vậy mệt sao?

      Lăng Bắc Hàn căn bản nghe , mặc dù đường bằng phẳng nhưng vẫn gập ghềnh, khắp nơi toàn đá vụn, huống chi trọng lượng cơ thể có đáng gì so với , “Úc Tử Duyệt, nếu em còn giảm cân, cần em nữa!” Đột nhiên Lăng Bắc Hàn .

      Lời này làm Úc Tử Duyệt buồn cườivô cùng: “ cần em phải ? Dù sao cũng còn rất nhiều người theo đuổi em!” có chút hả hê .

      “A...... đau?”

      Lời vừa dứt, dưới mông bị nhéo cái, Úc Tử Duyệt bị đau bật thốt lên. Cái tên lính thối này! Dám nhéo mông !

      “Nếu được để cho người đàn ông khác có cơ hội! Như vậythì những người khác cũng dám làm gì cả!” Lăng Bắc Hàn cứng rắn , chỉ sợ tiếp nhận theo đuổi của Lôi Vũ.

      Úc Tử Duyệt cười thầm, cho rằng có thể nhanh chóng tiếp nhận người đàn ông khác sao? dành tình cho , sợ rằng cả đời thể thu hồi trở lại!

      biết tình hình Cường thế nào rồi? Hy vọng chân của ấy sao cả!” Úc Tử Duyệt đổi chủ đề, nhớ tới A Cường chợt cảm thấy lo lắng! Vợ và con của vẫn chưa biết gặp nạn ở khu vực phỏng vấn!

      có chuyện gì đâu!” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc , trong lòng cũng chắc chắn.

      Trở lại nơi đóng quan, Lăng Bắc Hàn nhận được tinA Cường được máy bay trực thăng đưa ra khỏi khu vực rừng núi, đến bệnh viện Vân Thành cấp cứu, tình hình vết thương tạm thời ổn định, hai chân được băng bó. Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn tìm thấy di thư của trong túi xách.

      Cũng may là bức di thư này có tác dụng gì!

      Màn đêm buông xuống, mưa mùa hạ rơi như trút nước, Lăng Bắc Hàn giật mình tỉnh lại, thấy Úc Tử Duyệt cuộn người nằm bên cạnh, đắp kín chăn cho , nhìn vết thương tay , đau lòng thôi! dễ dàng buông tay lần nữa, tin tưởng cũng muốn ở bên !

      cúi đầu hôn lên trán , lại cảm giác nhiệt độ trán nóng đến dọa người.

      “Úc Tử Duyệt?” Lăng Bắc Hàn vội vàng bật đèn lên, vỗ vỗ gương mặt của , lớn!

      “Ưmh......” “Úc Tử Duyệt mê man tỉnh lại, miệng đắng lưỡi ngắt, cổ họng đau rát, cả người lúc lạnh lúc nóng.

      Lăng Bắc Hàn vộiôm lấy , bàn tay đặt lên trán : “Em bị sốt rồi! đưa em tìm đội y tế!” Tìm quần áo của , Lăng Bắc Hàn vừa mặc cho vừa , lo lắng bị viêm phổi, hoặc bị nhiễm bệnh gì đó....

      Úc Tử Duyệt mê man bất tỉnh, để mặc Lăng Bắc Hàn mạo hiểm trời mưa ôm đến chỗ đội y tế, “ ấy bị sốt cao, rất có thể bị viêm phổi. Sợ lây sang những người khác....... Trung tá Lăng......”

      “Cách ly!Mau đưa ấy !” Lăng Bắc Hàn hạ quyết tâm, kiên định .

      Nếu giữ lại, chừng khó có thể giữ được tính mạng, còn có thể liên lụy đến những người khác.... Khu vực gặp nạn trời vẫn mua, chỉ sợ phát sinh dịch bệnh.....

      Suốt đếm Úc Tử Duyệt bị đưa ra khỏi khu vực gặp nạn đến bệnh viện Vân Thành!

      “Úc Tử Duyệt......” Trong mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy gương mặt của Lôi Vũ, lúc hoàn toàn tỉnh táo mới phát ra mình ở trong bệnh viện.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 189: Thăm


      Sao lại ở trong bệnh viện? Lăng Bắc Hàn đâu? Đầu rất đau, vẫn còn cảm thấy chóng mặt nữa, sao nhớ được tại sao mình lại ở trong bệnh viện.

      “Lôi......” Úc Tử Duyệt mở miệngnói mới cảm giác được cổ họng mình đau rát khó chịu, lúc này Lôi Vũ liền tiến lại, nâng dậy: “Uống chút nước trước , em bị sốt cao, vừa mới hạ sốt lâu!” Lôi Vũ giải thích. Tối hôm qua nghe A Cường bị thương, chạy suốt đêm tới đây, năm giờ sáng mới đến nơi.

      Ai ngờ, Úc Tử Duyệt cũng được đưa tới bệnh viện này.

      Úc Tử Duyệt uống ừng ực ừng ực hơn nửa chén nước,mới đỡ khát, nghe Lôi Vũ như vậy, cũng hiểu ra được rằng mình bị sốt nênđược đưa tới đây.

      “Việc phỏng vấn......”

      bị thế này rồi còn lo chuyện thu thập tin tức! phái phóng viên ảnh qua, chiều cũng qua đó, còn em ở đây yên tâm dưỡng bệnh cho !” Lôi Vũ buông ra, nhìn Úc Tử Duyệt ngồi phía đầu giường, cười ra lệnh.

      “Sao?Vậy tổng biêntập Lôivà đồng nghiệp nhất định phải chú ý an toàn, tại động đất vẫn chưa ngừng!” Úc Tử Duyệt lo lắng nghiêm túc .

      có thể hiểu là em quan tâm ?” Lôi Vũ nhìn , nửa đùa nửa , trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nét dịu dàng........

      Úc Tử Duyệt sao lại hiểu ý tứ lời Lôi Vũ , “Tổng biên tập Lôi....”

      “Duyệt Duyệt?” Úc Tử Duyệt định ràng với Lôi Vũ, lại chợt nghe thấy ngoài cửa phòng bệnh truyền đến giọng quen thuộc của mẹ.

      “Mẹ! Ba!” Sao hai người lại tới đây?Nơi này rất nguy hiểm! Phản ứng đầu tiên của Úc Tử Duyệt chính là lo lắng cho an nguy của bọn họ, sau đó trong lòng cũng vô cùng xúc động. Lôi Vũ đứng bên, gật đầu chào vợ chồng Úc gia.

      “Duyệt Duyệt...... Mẹ lo lắng muốn chết!” Tô Mạt Hề vào, ngồi xuống bên giường bệnh của Úc Tử Duyệt, đưa tay bắt lấy hai bàn tay , vẻ mặt đau lòng nhìn , thiếu chút nữa khóc lên.

      “Mẹ! phải con vẫn khỏe sao?” Úc Tử Duyệt vội vàng trấn an bà.

      Úc Trạch Hạ cùng Tô Mạt Hề bình tĩnh nhìn Lôi Vũ đứng bên, khẽ gật đầu cái.

      “Bác trai, bác ! Cháu là cấp của Tiểu Úc, Lôi Vũ!” Lôi Vũ tiến lại gần bắt tay với Úc Trạch Hạo, lại nhìn Tô Mạt Hề, lễ phép .

      Sắc mặt Tô Mạt Hề dịu , lịch nở nụ cười, gật đầu cái.

      Sau khi Lôi Vũ chào hỏi bọn họ xong, liền rằng muốn mua cơm cho Úc Tử Duyệt, cũng rất tâm lí nhường phòng bệnh cho nhà ba người bọn họ.

      “Vị tổng biên tập này rất quan tâm tới con......” Sau khi Lôi Vũ rời , Tô Mạt Hề như có điều suy nghĩ .

      Nghe mẹ như thế, Úc Tử Duyệt chợt luống cuống, chẳng lẽ bọn họ cũng hiểu lầm? “Mẹ,tổng biên tập của bọn con luôn quan tâm đến mọi người mà!” Úc Tử Duyệt phản bác.

      sao? Có điều nhìn chàng này cũng tệ nha, nghe là quân nhân giải ngũ?” Tô Mạt Hề nhìn Úc Tử Duyệt, thử dò hỏi.

      Sao mẹ lại biết Lôi Vũ là quân nhân giải ngũ? Nhưng nghĩ kỹ lại, có chuyện gì của mà bọn họ biết đâu! Mặc dù bọn họ để sống tự do, nhưng cũng có nghĩa là chuyện của bọn họ biết.

      “Đúng vậy, mẹ!Mẹ hỏi nhiều vậy làm gì? kỳ lạ!” Úc Tử Duyệt liếc mắt .

      “Điều kiện cậu takhông tệ, lại phải là quân nhân, phải rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của con sao?” Tô Mạt Hề , cũng muốn thử dò xét .

      “Mẹ,sao mẹ lại nghĩ vậy? Lăng Bắc Hàn......” Úc Tử Duyệt tức giận vội vàng phản bác, mẹ đá Lăng Bắc Hàn ra khỏi cửa rồi sao? Trong lòng Úc Tử Duyệt vô cùng kích động, cảm thấy chua xót thay cho Lăng Bắc Hàn.

      “Lăng Bắc Hàn làm sao? Cậu ấy bị con đá ra khỏi cửa rồi còn gì, bố mẹ luôn đứng về phía con!” Tô Mạt Hềđảo mắt, kích .

      “Con... con đá ấy lúc nào chứ? Aizzz... chuyện của con, mẹ cần phải để tâm đến đâu!” Úc Tử Duyệt kích động phản bác, giọng có chút yếu ớt, thở hổn hển, cũng phát mình vừa lỡ miệng, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      Lời của Úc Tử Duyệtkhiến vợ chồng Úc gia mừng thầm trong lòng, xem chừng chuyện tình cảm của hai đứa dịu rồi, cho nên Úc Tử Duyệt mới bênh vực Lăng Bắc Hàn như thế!

      Tô Mạt Hề len lén nhìn chồng mình,Úc Trạch Hạo cái, hai người hiểu ý, xem ra nên lại với Lăng Chí Tiêu tiếng.

      “Được, lần này cha mẹ khẳng định can thiệp! Nếu con muốn tên thằng nhóc Lăng Bắc Hàn kia xin lỗi con, hay muốn đánh cậu ta, ba mẹ cũng tuyệt đối ủng hộ!” Úc Trạch Hạo tiến lên, với con bảo bối.

      “Nào có! ấy đối xử với con rất tốt! Bây giờ ấy vẫn còn ở khu vực cứu nạn....” Úc Tử Duyệt lại nhịn được phản bác, như cho phép bất kỳ ai xấu câu. Nhớ tới bây giờ vẫn còn cứu viện ở khu vực gặp nạn, Úc Tử Duyệt chỉ thấy thương .

      Trong lòng thầm cầu nguyện cho được bình an.

      Lần này, vợ chồng Úc Gia càng có thể khẳng định tình cảm của con mình đối với Lăng Bắc Hàn vô cùng kiên định, hy vọng có thể thoát ra khỏi đau lòng, tiếp nhận Lăng Bắc Hàn lần nữa......

      *

      Úc Tử Duyệt ở lại bệnh viện bốn ngày mới có thể khỏi sốt,bệnh viêm phổi cũng được chữa khỏi. Trong bệnh viện, mỗi ngày đều chăm chú theo dõi tin tức ở khu vực gặp nạn, tuần lễ sau khi xảy ra động đất, các hoạt động tìm kiếm cứu nạn cũng chấm dứt.

      Trọng điểm bây giờ chính là sắp xếp dân cư trong khu vực và xây dựng lại khu vực gặp nạn. Rất nhiều chiến sĩ tham gia cứu viện bắt đầu rút quân.Mấy ngày nay Úc Tử Duyệt đều liên tục gọi vào số máy củaLăng Bắc Hàn, nhưng vẫn thể liên lạc được.

      Lúc Lôi Vũ hoàn thành việc phỏng vấn tới phòng bệnh thăm , cả người gầy rất nhiều, cũng đen hơn nhiều. Úc Tử Duyệt khâm phục tinh thần nghề nghiệp của , mặc dù là tổng biên tập, nhưng hề sợ khổ, giống như A Cường vậy!

      “Các bài báo của ngày nào em cũng xem! Cực khổ cho rồi!” Úc Tử Duyệt bưng chén nước đưa cho Lôi Vũ, ngồi ở bên giường, nhìn , lòng khen ngợi.

      Lôi Vũ nhận lấy, cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Chỉ mong bị phê bình!”.

      “Em tin rằng ! Tòa soạn của chúng ta là tòa soạn có lương tâm, là phóng viên, chúng ta chẳng những muốn truyền đến người xem phần năng lượng, đồng thời cũng vạch trần , phải sao ạ? xem chất lượng của tầng lầu trong trường học kia xem….. phần do thiên tai, nhưng cũng phần lớn là do con người! em cảm thấy bất bình thay cho những đứa trẻ đáng thương kia!” ra trong khi phỏng vấn Lôi Vũ phát ra được, khu vực gặp nạn có rất nhiều công trình thuộc dạng công trình bã đậu, hơn nữa đều là trường học.

      Lôi Vũ nhìn Úc Tử Duyệt tán thưởng, bé trước mắt này, phóng viên chính trực có lương tâm!

      “Tòa soạn báo cũng bị phía gây áp lực! Nhưng mặc kệ áp lực thế nào, chúng ta cũng nhất định phải lên , toàn bộ, cũng làm mọi cách để đăng những thông tin ấy lên, chỉ cần thẹn với lòng!” Lôi Vũ có vẻ bất đắc dĩ .

      “Tổng biên tập, người tốt!” Úc Tử Duyệt nhìn , lớn tiếng khích lệ.

      Lôi Vũ nhìn vẻ mặt tươi cười trong sáng của , nhịn được đứng lên tới, đưa tay vuốt ve cái đầu của : “Em cũng là tốt bụng!” Ánh mắt tràn đầy dịu dàng, Lôi Vũ ra những lời xuất phát từ đáy lòng mình.

      Nhìn người đàn ông đứng bên giường , bàn tay to rộng vuốt ve đầu , cúi đầu nhìn , ngẩng mặt nhìn , rằng “Em cũng là tốt!” khiến cho, vào giờ phút này, đứng ở ngoài cửa mở rộng, Lăng Bắc Hàn thân cao lớn mặc quân trang cầm bó hoa tươi trong ngực nhất thời sửng sốt!

      cơn ghen tuông cuồn cuộn dâng lên, tràn đầy lồng ngực!

      “Khụ......” vui ho khan tiếng, tay của người đàn ông kia vội buông ra, Úc Tử Duyệt hoàn hồn, thấy đứng ngoài cửa, trong lòng bỗng chốc căng thẳng, trái tim cũng đập dữ dội!

      đến thăm ư?

      Chóp mũi cay cay, kích động nhảy xuống giường vọt vào ngực .

      Lôi Vũ thấy người đàn ông mặc quân phục từ cửa phòng bệnh tiến vào, con mắt sắc sảo hiểu biết vài phần, nếu nhớ lầm, chính là trong Tứ Hồng tiếng tăm lừng lẫy thủ đô, là quân Gải Phóng Thủ Đô, cũng là doanh trưởng của tiểu đoàn trinh sát chủ chốt trực thuộc sư đoàn 148, Lăng Bắc Hàn!

      nhân vật nổi tiếng trong giới quân !

      Chỉ là, dường như chưa biết quan hệ của Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt.

      ... tới rồi....” Thấy Lăng Bắc Hàn vào, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng truyền vào mũi, lúc này mới ý thức được, trong ngực ôm bó hoa tươi, có hoa hồng phấn, có cả hoa ‘Xin đừng quên tôi’ màu tím nữa.

      Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt nở nụ cười lịch , tới bên cạnh Úc Tử Duyệt, đưa bó hoa cho , Úc Tử Duyệt theo bản năng nhận lấy, trái tim rung động mãnh liệt.

      “Vị này là?” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Lôi Vũ, lại nhìn Úc Tử Duyệt, biết nhưng vẫn cố tình hỏi. Xem dáng vẻ của người đàn ông này, cùng với thái độ vừa rồi đối với , sao có thể biết ta là ai?

      Chỉ là, muốn xem giới thiệu ta là ai, cũng xem giới thiệu với Lôi Vũ thế nào!

      ấy là tổng biên tập tòa soạn của bọn em, Lôi Vũ!” Úc Tử Duyệt hoàn hồn, vội vàng giới thiệu với Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn xoay người lại, lịch đưa tay phải về phía Lôi Vũ, “Tổng biên tập, ấy là....” Úc Tử Duyệt vừa định là chồng mình, đột nhiên ý thức được điều gì, cũng biết nên giới thiệu như thế nào. Lăng Bắc Hàn cũng cẩn thận lắng nghe.

      ấy là chồng trước của em, Lăng Bắc Hàn!” Úc Tử Duyệt hạ quyết tâm, lớn tiếng . Lúc này, Lôi Vũ mới biết là phụ nữ ly hôn!

      Trong lòng Lôi Vũ thoáng sững sờ, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng khiến vô cùng khó chịu, nhưng vẫn lịch đưa tay phải ra bắt tay Lăng Bắc Hàn, “Trung tá Lăng, ngưỡng mộ lâu!” Lôi Vũ nhìn Lăng Bắc Hàn, lịch cười .

      dám......!” Lăng Bắc Hàn thu tay lại, khiêm tốn .

      Khóe mắt của Úc Tử Duyệt vẫn đặt người Lăng Bắc Hàn, gương mặt có mấy vết thương mờ, đầu ngón tay cũng có vết dính vết thương, nhưng cả người xem ra có chỗ nào bị thương nặng cả, lúc này mới yên tâm.

      Lôi Vũ có chút buồn bực vìngày trước mình chưa tìm hiểu kỹ tình trạng của Úc Tử Duyệt, nhưng mà phải tại ly hôn rồi sao?

      “Tiểu Úc, tôi sang chỗ A Cường xem chút!” Sau khi hàn huyên với Lăng Bắc Hàn mấy câu, Lôi Vũ thức thời .

      “Được, tổng biên tập, đểem tiễn !” Úc Tử Duyệt xong, từ mép giường bước xuống, đưa Lôi Vũ tới cửa. Trong lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy ghen tuông đứng ở bên giường, nhìn cười với tên Lôi Vũ đó, trong lòng biết có mùi vị gì.

      Sau khi tiễn Lôi Vũ rời , Úc Tử Duyệt xoay người, đóng cửa lại, nhìn Lăng Bắc Hàn đứng bên giường, tim lại bắt đầu rung động, nhưng ngoài mặt vẫn cười nhàn nhạt: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?” ngượng ngùng hỏi, đến phía trước.

      Còn chưa đến gần , thấy cánh tay Lăng Bắc Hàn vươn tới, kéo vào trong ngực, ngồi giường, còn ngồi đùi !

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 190: Chảy máu mũi


      Vốn từng nghe A Cường miêu tả về Lôi Vũ này, có chút cảnh giác, giờ sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Lăng Bắc Hàn có linh cảm Lôi Vũ này ngây thơ ích kỷ như Lệ Mộ Phàm, cũng phải nhân vật phản diện như Tư Đồ Ngạn.

      ta còn có ưu điểm lớn nhất: phải là quân nhân!

      Cho nên, Lăng Bắc Hàn cảm giác như mình có đối thủ!

      Bị ôm vào trong ngực, lại còn thân mật ngồi đùi như vậy, khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt trong nháy mắt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, nhất là ngửi thấy hơi thở nam tính mê hoặc lòng người của , càng cảm giác được hai má mình giống như bị lửa thiêu.

      Muốn giãy giụa nhưng sao có thể thoát khỏi cánh tay sắt giữ chặt !

      buông em ra!” lạnh nhạt . cũng phải là người mà muốn ôm là ôm, muốn làm gì làm!

      cánh tay giữ chặt bả vai , để nằm ngang trong lòng mình, Lăng Bắc Hàn cúi đầu, nhìn gương mặt lạnh nhạt của , tay giữ cằm , đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt : “ được cho người đàn ông khác cơ hội cơ mà!” chất vấn , giọng mang theo hơi thở nguy hiểm làm Úc Tử Duyệt bỗng dưng cảm thấy sợ hãi!

      sao vậy? vui sao? Hơn nữa còn rất tức giận!

      Nhưng chỉ trong chốc lát Úc Tử Duyệt liền hiểu ra, ghen!

      “Đó là , em đồng ý với đâu!” Úc Tử Duyệt nhìn gương mặt tuấn tú tối sầm của , như thể chuyện đương nhiên, trong lòng vô cùng hài lòng! Chỉ thấy vẻ mặt của ai đó lúc trắng lúc xanh!

      “Em....” Lăng Bắc Hàn phản bác được câu, oán hận chữ, sau đó nhịn được cúi đầu, hung hăng chiếm lấy cái miệng của .

      dám trắng trợn hành hạ !

      Lăng Bắc Hàn bá đạo trừng phạt cái miệng của , mạnh mẽ hút lấy ngọt ngào trong miệng , đem toàn bộ nhung nhớ xen lẫn lo lắng mấy ngày qua bộc lộ ra ngoài!

      Tim Úc Tử Duyệt đập nhanh cảm nhận nụ hôn của , cảm giác ngọn lửa đầu lưỡi của thăm dò khoang miệng của , quấn lấy đầu lưỡi mà đùa giỡn! mà điên cuồng, từng tế bào rung động như đều thức tỉnh, trong đầu lên hình ảnh cùng ân ái trước đây, nơi nào đó thân thể chợt có cảm giác!

      Lăng Bắc Hàn cảm nhận được thân thể mềm mại của , trong lòng mừng rỡ, bàn tay đứng đắn đặt lên ngực , cách lớp quần áo bệnh nhân chiếm lấy bánh bao mấy tháng được chạm vào.

      hơn?

      Đây là điều đầu tiên cảm nhận được! Lăng Bắc Hàn trong lòng tức giận! Nhất định là giảm cân! Nghĩ như vậy, điên cuồng chà xát, giống như muốn khiến nó lớn hơn!

      “Ưmh...... ....... , Úc Tử Duyệt cảm giác nếu mình đẩy ra, hai người nhất định kiềm chế được!

      Đáng chết! dám sờ ngực !

      đỏ mặt thở dốc, nhìn chằm chằm, lồng ngực phập phồng hồi, Úc Tử Duyệt đưa tay che ngực lại, tay giữ chặt cổ tay , muốn đẩy ra!

      hơn?”

      “Hả? Cái gì ?” Úc Tử Duyệt hiểu hỏi ngược lại?

      “Khụ.......” Ngực trái truyền đến cảm giác đau đớn, hai mắt Lăng Bắc Hàn sáng quắc nhìn chằm chằm ngực , lúc này Úc Tử Duyệt mới ý thức được ý tứ trong lời của !

      “Lăng Bắc Hàn, đồ lưu manh!” , Úc Tử Duyệt tức giận bắt cổ tay lại, trừng mắt nhìn , đỏ mặt tía tai hét lên! Lăng Bắc Hàn cuối cùng cũng buông ngực ra, bàn tay vuốt ve gương mặt nhắn của , “Ai cho em giảm cân, thế này chẳng thú vị....”

      “........Tên đàn ông thối những lưu manh mà còn hạ lưu!” Úc Tử Duyệt vểnh cái miệng nhắn lên, nhìn chằm chằm, tức giận mắng, “Ai bảo sờ! Em vẫn chưa hòa bình với đâu!” Từ trong ngực , trườn ra ngoài, cách xa mấy bước mới nhìn , tức giận , xong cầm bó hoa tươi đầu giường, “Cắm vào đâu đây?” Bình hoa duy nhất cắm bó hoa của Lôi Vũ, Úc Tử Duyệt giọng thầm.

      Lăng Bắc Hàn nhìn hoa trong bình hoa, cũng có hoa hồng, hơn nữa còn là hoa hồng đỏ! cần đoán cũng biết là ai tặng, bước nhanh đến phía trước, bá đạo rút bó hoa đó ra.

      “Này! Cái đó em vừa mới cắm!” Úc Tử Duyệt vội vàng tiến lên ngăn cản!

      “Là Lôi Vũ đó tặng? Úc Tử Duyệt! Đừng tưởng rằng ngu ngốc, nhận ra tâm tư của Lôi Vũ đối với em!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, nghiêm mặt dạy dỗ! Tức giận vì vẫn thích mình nhưng lại cho người khác cơ hội!

      Tại sao lại lên mặt dạy đời với ? Úc Tử Duyệt sống mũi cay cay, phải là tiếp nhận Lôi Vũ, chỉ là vẫn chưa có cơ hội ràng với !

      “Em !” Thấy trầm mặc lên giường nằm, Lăng Bắc Hàn lo lắng hỏi. Bình thường lúc trầm mặc, cũng là khi khó xử nhất, biết nên làm gì với !

      “Em mệt rồi, muốn ngủ .......” , Úc Tử Duyệt lạnh nhạt , xoay người lại, đưa lưng về phía !

      Chảnh cái gì mà chảnh! Lúc nào cũng dạy dỗ , vậy mà gọi là để ý sao?? Úc Tử Duyệt trong lòng giận dỗi nghĩ.

      muốn ngủ trưa? Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ, hai giờ chiều...

      “Em cứ suy nghĩ kỹ lời , vì chúng ta, cũng là vì Lôi Vũ đó! đến thăm A Cường chút.” Lăng Bắc Hàn khom người đắp chăn cho , mềm giọng .

      Úc Tử Duyệt giận dỗi thèm để ý tới , nhắm mắt lại, giả vờ ngủ!

      Đợi lúc, cảm thấy Lăng Bắc Hàn rời , mới mở mắt, xoay người xuống giường, ôm bó hoa tươi ngửi vài cái. Sau đó nhờ y tá tìm giúp bình hoa để cắm vào!

      Lôi Vũ tặng, theo phép lịch , thể vứt . Nhưng tìm cơ hội để ràng với , đời này, trái tim của chỉ có thể chứa duy nhất người đàn ông, là Lăng Bắc Hàn! Nhìn hoa tươi trong bình, thầm nghĩ.

      Cả hai người trọn đời, kiếp này, nếu như luôn Lăng Bắc Hàn, cũng như vậy đối với , chính là chuyện hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất !

      lòng người mới có cảm giác như vậy! Trong mắt, trong lòng chỉ có duy nhất mình !

      Lúc Lôi Vũ quay trở lại tìm , Úc Tử Duyệt gọi đến ban công, “Tổng biên tập Lôi, chắc cũng biết em kết hôn, cũng ly hôn! Em và ấy ly hôn cũng là có nguyên nhân....” Úc Tử Duyệt nhìn Lôi Vũ, thẳng.

      Lôi Vũ cũng là người thông minh, sao có thể hiểu ý của ?

      giơ tay ngắt lời : “Em vẫn ta sao?” Lôi Vũ trực tiếp hỏi, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.

      Úc Tử Duyệt gật đầu: “Tổng biên tập Lôi, chúng ta vẫn là đồng nghiệp tốt chứ?” Úc Tử Duyệt nhìn , nghiêm túc , tránh để lúng túng.

      “Dĩ nhiên!” Lôi Vũ cười , “Có điều bây giờ em vẫn độc thân, em có quyền lợi được theo đuổi, chẳng lẽ muốn bỏ qua sao?” Lôi Vũ tiến lên, nhìn , nửa đùa nửa .

      “Em bỏ qua cái quyền lợi này, nhưng người theo đuổi em cũng chỉ có thể là ấy!” Úc Tử Duyệt mở miệng cười , Lôi Vũ cũng bất đắc dĩ cười.

      “Nếu ta có lỗi với em, nơi này của luôn.....” Lôi Vũ xong, giang hai cánh tay, trong khi Úc Tử Duyệt còn kinh ngạc, ôm lấy .

      Ngực của luôn mở rộng vì em... Ôm thân thể bé của Úc Tử Duyệt, Lôi vũ thầm trong lòng, chợt thấy Lăng Bắc Hàn nhìn về phía này, nhanh chóng buông ra.

      Úc Tử Duyệt xấu hổ cười cười, Lôi Vũ vào trong phòng bệnh, thấy Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, sau đó, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Úc Tử Duyệt từ ban công vào, thấy Lăng Bắc Hàn, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vừa rồi bị Lôi Vũ ôm, biết có nhìn thấy ? có chút chột dạ!

      Giống như vợ vừa làm chuyện gì xấu vậy!

      Lăng Bắc Hàn đặt hộp cơm lên bàn: “Ăn cơm thôi!” Bá đạo mở miệng, im lặng mở hộp cơm ra. Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn bò lên giường, mùi bách hợp xông vào mũi, đây là món cháo bách hợp mà ăn mấy ngày nay để nhuận phổi.

      đổ cháo ra bát, ngồi xuống bên cạnh , sau đó cầm thìa múc cháo đưa đến bên miệng .

      “Để em tự làm!” Chia tay bốn, năm tháng, bây giờ đút cơm cho như vậy, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng quen.

      để phản kháng, trực tiếp đưa cái thìa đến miệng , trầm mặc khiến người ta cảm thấy rất cường thế!

      “Bá đạo! Em vừa ràng với tổng biên Lôi rồi....” Úc Tử Duyệt liếc cái , há mồm, nuốt cháo vào!

      Lời của làm tâm tình thông thoáng, quét sạch lo lắng! Nhưng vẫn biểu ra ngoài, chỉ yên lặng đút từng miếng cháo cho .

      ràng với ta, sao ta còn như vậy?

      “Em no rồi....” Nuốt hơn nửa chén cháo xuống bụng, Úc Tử Duyệt muốn ăn nữa, với .

      “Vẫn chưa xong. Còn hai quả trứng gà nữa!” bá đạo .

      ! Em no rồi! No muốn chết, xuống giường lại chút được ... nếu để lại sẹo lồi á!” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, trèo xuống bên kia giường.

      Lăng Bắc Hàn đâu có chịu bỏ qua cho , đưa tay kéo lại: “Phải ăn hết !” Lăng Bắc Hàn bá đạo .

      “Ăn vô.......”

      “Ăn!”

      “Vậy em ăn quả trứng gà, phải trồng cây chuối nửa giờ!”

      “Được!”

      “Vậy bao nhiêu giờ trồng cây chuối vẫn còn thiếu em đâu?” Úc Tử Duyệt nhớ lại mấy tháng trước lúc vừa đến Tô Thành ước định với , trong hai tuần lễ đó, tổng cộng thiếu hơn năm mươi giờ trồng cây chuối.

      Lúc này Lăng Bắc Hàn lại góc tường trồng cây chuối, nhìn , trong lòng lúng túng: “Nợ em, trả từ lâu rồi!” Những lúc cảm thấy áy náy với , mỗi khi về nhà đều trồng cây chuối, trong đầu tượng tượng cảnh ra vẻ diễu võ dương oai trước mặt .

      Nghe như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt chợt chua xót, ngồi xổm xuống bên cạnh , vừa ăn trứng gà vừa nhìn .

      Lăng Bắc Hàn dựng ngược, nhìn khuôn mặt của , trong lòng vô cùng cưng chiều: “Em vẫn còn muốn tiếp tục sao? Năm mươi giờ đối với chỉ là chuyện .”

      Úc Tử Duyệt lắc đầu, đôi mắt lóe lên: “Em muốn thử xem lúc trồng cây chuối có thể ăn cái gì được ?” đột ngột , khóe miệng lên nụ cười quỷ quyệt, sau đó, tay mở miệng ra, lấy quả trứng gà nhét vào miệng .

      “Khụ....... !” nhóc này, vẫn nghịch ngợm như trước kia!

      được nôn ra! Mau nuốt vào! Nuốt toàn bộ!” Úc Tử Duyệt vui vẻ như đứa bé tinh nghịch, chỉ vào , lớn tiếng .

      “Khụ.......” Lăng Bắc Hàn bị nhét hơn nửa quả trứng gà vào trong miệng, khó khăn nuốt vào. vốn dựng ngược, thiếu chút nữa phun ra. Thấy bên cạnh cười hả hê, hận thể bắt lại dựng ngược cùng, để cho nếm thử mùi vị này!

      “Được rồi, cứ tiếp tục trồng cây chuối , em tắm rồi ngủ. Đúng tiếng, được phép lười.” Úc Tử Duyệt cười xong, đứng lên, vỗ tay cái, mờ mịt tiếng, sau đó vào phòng tắm.

      Lăng Bắc Hàn khó khăn nuốt trứng gà xuống, dựng ngược nhìn về phía phòng tắm, từng giây từng phút trôi qua, hai mươi phút sau, thấy mặc bộ quần áo ngủ mát mẻ từ phòng tắm ra ngoài.

      Úc Tử Duyệt nhìn đồng hồ, vừa vặn đúng nửa tiếng, vẫn phải trồng cây chuối nửa tiếng nữa.

      mặc bộ váy ngủ lụa màu trắng có đai, da thịt trắng noãn, người còn chưa tới gần, hương thơm cơ thể xông vào mũi khiến Lăng Bắc Hàn bị kích thích.

      Đôi chân thon dài từng bước đến gần, váy ngủ hơi ngắn, cách đầu gối mảng xa, đứng quá gần , dựng ngược, có thể thu hết cảnh vật dưới làn váy của vào mắt!

      Lại còn có viền tơ màu đen.

      Lăng Bắc Hàn trồng cây chuối, cảm giác máu trong người chảy ngược, chất lỏng ấm bừng lên trong lỗ mũi.

      “A......” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn chảy máu mũi, hoảng sợ hét lên, “ sao vậy? Sao vậy?” luôn rất khỏe mà, sao bỗng dưng lại chảy máu mũi, bị bệnh rồi sao?

      “Em... em gọi bác sĩ!” Úc Tử Duyệt cuống quít , chạy ra khỏi phòng bệnh. Nhưng còn chưa chạy tới cửa, cả người bị Lăng Bắc Hàn kéo lại.

      “Đừng gọi nữa! Em chính là bác sĩ!” Lăng Bắc Hàn buồn bực quát, ra mình đói khát đến vậy, chỉ cần nhìn phía dưới thôi có thể chảy máu mũi rồi!

      “Em... ... gì?” Úc Tử Duyệt nhìn dưới mũi của máu vẫn chảy ra, lời được ràng, kéo đến bên giường, lấy giấy ra, lau máu mũi cho .

      Lăng Bắc Hàn dần tỉnh táo từ trong mê muội, trong lòng buồn bực, tay giữ chặt hông , cúi đầu muốn hôn ngực . Úc Tử Duyệt vội vàng đẩy lồng ngực ra: “ muốn sống à?” Mũi vẫn chảy máu mà còn như vậy!

      “Nếu có em, chết mất!” đáng ghét này! Lăng Bắc Hàn hét lớn tiếng, cúi đầu hôn lên da thịt . Úc Tử Duyệt sững sờ, đầu óc ngừng suy nghĩ, bỗng hiểu ra lời .

      “A...... ha ha...... Lăng Bắc Hàn, ...... ha ha......” ngửa đầu cười lớn. Chảy máu mũi, chảy máu mũi! cười hả hê, đôi tay rũ xuống phía sau lưng , còn chưa ý thức được, dây đai thắt lưng của mình bị kéo xuống, tên đàn ông đói khát cúi đầu, cắn quả hồng mê người của .

      “A...... á... buông em ra! Đừng chạm vào em!” Sau khi Úc Tử Duyệt hoàn hồn, cảm giác ngực mình đau nhói, cúi đầu, thấy nắn bóp bên của mình, ngừng gặm nhấm, vội vàng ngăn cản.

      Lăng Bắc Hàn bị dùng sức đẩy ra, máu tươi bê bết mặt, đôi mắt phóng hỏa nhìn , “Em muốn ép chết sao?” khổ sở hỏi.

      “Chúng ta.... chúng ta ly hôn rồi mà!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt nhìn , lớn tiếng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :