1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương180: mệt muốn chết!



      Trong phòng tắm, mảng mờ mịt mơ hồ, chỉ thấy ngồi trong bồn tắm,quần áo người vẫn chưa cởi ra, trêntay cầm bông tắm liều mạng chà xát trước ngực. Hình ảnh này khiến Lăng Bắc Hàn vừa xông vào trước cửa vô cùng đau lòng.

      “Em làm gì vậy?” bước nhanh đến phía trước, ngồi xổm xuống cạnhbồn tắm, bắt lấy cổ tay trắng trẻo của , ngăn cản hành động tự làm tổn thương mình của , xanh mặt, hai mắt trừng hét lớn.

      Nhìn vẻ mặt khổ sở, cặp mắt sưng đỏ,nhất là lồng ngực của , mảng da thịt non nớt mịn màng bị chà xáttrở nên đỏ hồng, thậm chí còn thấm ra tia máu, lòng đau muốn chết lặng!

      “Chỗ đó bẩn!” Úc Tử Duyệt nhìn gươngmặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn, khànkhàn mở miệng, trong lòng lại dâng lênnỗi áy náy với , giống như vẫn còn là vợ của . rất hối hận khi vào biệtthự của Lệ Mộ Phàm lúc xế chiều, cũng chỉ bởi vì những món nhạc cụ kia, nhữngkỉ niệm khi cùng Lệ Mộ Phàm ở Mĩ cườiđùa vui vẻ. cho rằng tiếp tục làm bạnbè với Lệ Mộ Phàm cũng được, dù sao cũng là người từng thầm mến......

      Nhưng ngờ, lại phụ tínnhiệm của , đối xử như vậy với ...

      biết nên cười hay nên tức,buông tay ra, cười chua xót: “Dù saochuyện cũng xảy ra rồi, đừng làmchuyện ngu xuẩn làm tổn thương tới mình nữa!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng ,đứng lên, cũng khôi phục lý trí, biết mình nên đối xử với như trước kia.

      Úc Tử Duyệt cũng tỉnh táo lại, nhìn bộngực lộ ra của mình, vội vàng cầm khănlông che lại, “Á......” Khăn lông nóng chạmvào da thịt bị rách, có chút đau đau, nhíu mày, mở miệng hít ngụm khí lạnh.

      Lăng Bắc Hàn đau lòng, bước nhanh chân ra ngoài.

      Thấy bóng lưng rời , trong lòng ÚcTử Duyệt bỗng chốc cảm thấy mất mát,cảm thấy tối nay, trước mặt , mìnhthật mất thể diện.... Nhìn bồn tắm quenthuộc, nhớ tới bọn họ từng vui vẻ ở đây, còn có hình ảnh âu yếm, trong lòng lại đau nhói.

      Bàn tay kéo khóa váy ngừng runrẩy, lâu mới có thể kéo khóa xuống hết, chật vật gạt bỏ bộ váy ướt sũng nước người xuống, vứt sang mộtbên.

      Nhìn da thịt trước ngực bị chà xát, nhớtới Lệ Mộ Phàm, trong lòng lại cảm thấy chán ghét. Sau này, và Lệ Mộ Phàm ngay cả bạn bè cũng thể làm đượcnữa! Úc Tử Duyệt trong lòng uất hậnnghĩ. Cũng là lỗi của , nên cho bất cứ cơ hội nào.

      Đồng thời, cũng tăng nhanh tốc độ tắm, chưa từng quên mình còn là vợ chồng với Lăng Bắc Hàn nữa, nơi này còn là nhà của nữa, ở lại đây cũng tốt. Sau này còn phải lấy vợ......

      Nghĩ như vậy, trong lòng lại đau đớn. ÚcTử Duyệt, mày cam lòng sao?

      lỡ rời xa phải làm thế nào? thể vĩ đại được như vậy, quanh năm ngày tháng được gặp chồngmình, nhìn cùng người phụ nữ khácbên cạnh nhau, còn phải giả vờ nhưkhông biết, nhất là, chừng ngày nào đó, còn có thể hy sinh.......

      trải qua lần đau lòng, khôngbao giờ muốn trải qua thêm lần nữa.

      Nhanh chóng tắm rửa, đứng dậy lau khô thân thể, nhìn quanh bốn phía mới phát ra trong phòng tắm cơ bản làkhông có áo choàng tắm.

      “Lăng......” vừa lên tiếng gọi , lại vội vàng dừng lại, buồn bực cắn cắnmôi, chân trần từ bồn tắm ra ngoài, lấy kệ cái khăn lông, quấn lại quanh người trước .

      Mặc dù khăn tắm rất dài, thành công chelại từ ngực tới mông, nhưng nghĩ đến bên trong mặc đồ lót, trong lòng Úc Tử Duyệt vẫn có chút căng thẳng. Bây giờ côkhông còn là đứng trước mặt chồng mìnhnữa, sao có thể giống như trước đâyđược?

      Đôi dép trong nhà của to, Úc Tử Duyệt hai tay giữ khăn tắm chặt, tay chân ra khỏi phòng tắm,hy vọng gặp phải Lăng Bắc Hàn,để có thể tìm tạm cái áo choàng tắm mặc lên người trước .

      Ai ngờ, vừa mới ra khỏi phòng tắm thấy Lăng Bắc Hàn từ phòng bếp ra ngoài, tay cầm cái ly thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu vàng óng, mùi gừng cay cay xông thẳng vào mũi. cũng thay bộ đồ mặc ở nhà.

      Lăng Bắc Hàn thấy , bước chân dừng lại, chiếc khăn tắm màu trắng bao bọc lấythân thể của , đôi chân thon dài mỹ lệhấp dẫn vô cùng, lọn tóc xoăn xõa xuống hai vai, từng giọt nước chảy xuống đôi xương quai xanh mượt mà mê người.....

      Đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, chân còn đôi dép lê của , hai ngón chân cái xinh đẹp vểnh lên......

      Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệtvội vàng ngượng ngùng cúi đầu, có chút mất tự nhiên, hai chân cũng lúng túng lộn xộn.

      Sau vài giây ngắn ngủi mất hồn, Lăng BắcHàn liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Vào phòng ngủ , tìm quần áo cho em!”Lăng Bắc Hàn xong, vào phòng ngủ trước, Úc Tử Duyệt cũng đuổi theo.

      “Em đến phòng khách là được rồi!” xong về phía phòng cho khách.

      Lăng Bắc Hàn trong lòng hơi tức giận, cũng để ý đến nữa, đến phòngngủ tìm áo choàng tắm cho .

      Lúc vẫn là mùa đông, trong tủ quần áo đều là áo choàng tắm mùa đông, những bộ quần áo khác đều bị mang hết rồi, trong ngăn kéo chỉ còn lại bộ đồ lén cất làm kỷ niệm, là chiếc sườn xám màu hồng nhạt. Lăng Bắc Hàn nhíu mày, chẳng nhẽ đưa cho mặc cái này?

      vẫn biết, ra đây là bộ đồnội y sexy......

      Lăng Bắc Hàn kéo bộ sườn xám xuống, định bước ra cửa, lại như nhớ ra cáigì đó, liền quay trở lại, mở ngăn kéo tìmcái máy sấy, sau đó lại bưng cốc trà gừng,ra khỏi phòng ngủ.

      định đẩy cửa vào, lại do dự chút, muốn gõ cửa nhưng lại thôi, định trực tiếp đẩy cửa vào, với , vẫnkhông lịch tao nhã được!

      người Úc Tử Duyệt chỉ quấn cáikhăn tắm đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, thoạt nhìn rất an tĩnh, khoảnh khắc đó, nghĩ gì? đoánkhông được.

      “Thay quần áo !” Lăng Bắc Hàn mở miệng, lớn tiếng , tới bên giường,để bộ sườn xám cùng máy sấy lêngiường, chén kia trà gừng được đặt tủ đầu giường.

      Úc Tử Duyệt thấy bộ sườn xám màu trắng nhạt khác gì nội y gợi cảm đặt giường, trái tim cảm thấy ấm áp,hai gò má bỗng dưng ửng hồng, đây phải là .....

      Chỉ trong nháy mắt, lại tức giận nhìnLăng Bắc Hàn, cố tình sao?

      “Lăng Bắc Hàn! có ý gì?” Chẳng nhẽ biết đây là bộ đồ nội y sexysao? Hơn nữa, nếu nhớ lầm, lúc ấy cất bộ quần áo này vào hành lýgiúp rồi mà, sao nó vẫn còn ởđây?

      “Là sao?Có ý gì là sao?” Thấy tức giận,Lăng Bắc Hàn có chút hiểu gì cả,nhíu mày nhìn , vui hỏi.

      chọc giận rồi sao? Thấy trừngmắt lạnh lùng nhìn mình! muốntóm lại, hung hăng dạy dỗ mộttrận!

      Nhìn dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của , giống như là cố tình, ngờanh lại biết đó là nội y sexy, “ có gì, ra ngoài , em muốn thay quần áo!” lạnh nhạt , đuổi ra ngoài.

      “Uống trà gừng cho nóng!” Lăng BắcHàn cứng rắn xong, ra cửa.

      Thấy mùi gừng gay mũi, Úc Tử Duyệtcảm thấy sống mũi cay cay, tới, cầm ly trà gừng ấm lên, trong lòng cảm thấy ấm áp. ra cũng rất cẩn thận, rấtquan tâm. Trước kia lúc bị đau bụngkinh, cũng nấu canh cho , cũngsẽ sấy tóc cho ......

      Thấy máy sấy, kinh ngạc ngẩn người,uống cạn ly trà gừng. Sau khi uống trà, toàn thân ấm áo, trán lấm tấm vàigiọt mồ hôi thấm ra ngoài, lỗ chân lông dường như cũng giãn ra, cả người thoải mái.

      Lúc cầm máy sấy tóc lên sấy tóc cho mình nhớ tới lúc Lăng Bắc Hàn dịudàng sấy tóc cho .

      Lính thối, ra vẫn rất dịu dàng.......

      Trong đầu lên từng hình ảnh bọn họtừng vui vẻ bên nhau, Úc Tử Duyệt cười chua xót. Cho dù từng vui vẻ ấm áp, nhưng cũng chỉ là ngắn ngủi. Giống như ngồi cáp treo, tâm trạng bỗng trầm xuống, ra cho đến giờ vẫn chưa từng quên.

      Sấy khô tóc, vẫn thay bộ quần áo ngắn cũn đó, bộ sườn xám chỉ miễn cưỡng chelại cặp mông, dù sao lát nữa cũng sẽkhông ra cửa.

      Lần này, Lăng Bắc Hàn có gõ cửa, mặc kệcô có đồng ý hay liền mở cửa ra,thấy đứng ở đầu giường, ngườimặc bộ sườn xám cực ngắn, mái tóc xoăn xõa ra, quyến rũ vô cùng, dưới bụngLăng Bắc Hàn bắt đầu căng trướng....

      nấu mỳ, em có muốn ăn chút ?” giọng, cứng ngắc .

      “A...... cần, vừa rồi ở nhà Lệ.... ăn rồi!” Úc Tử Duyệt hốt hoảng trả lời, hai cánh tay theo bản năng che lại vòngngực.

      Sau khi Lăng Bắc Hàn nghe xong, dùng sức đóng cửa lại, vào phòng ăn, mộtmình người ngồi xuống bàn ăn, mởmiệng ăn từng gắp mỳ to, thỉnh thoảng lại nhìn bát mỳ nóng hổi đối diện đếnngẩn người...

      cảm giác đơn gặm nhấm .

      Có lẽ những người như bọn nên đơn? Giống như Lục Khải Chính, chịuđựng đơn nhiều năm như vậy, trênlưng còn gánh đủ loại tiếng xấu, tội danh, nhiệm vụ.... nhưng vẫn kiên định thihành nhiệm vụ của mình.

      ra trước kia khi chưa kết hôn, trong doanh trại, Lăng Bắc Hàn chưa từng cảm thấy đơn. Chỉ là sau khi rung động, mới có thể cảm nhận được cảm giáckhông có người bên cạnh..... cảmgiác đơn.

      Hóa ra cũng có lúc đơn, cũng có khát vọng được , nhất là , Úc Tử Duyệt.

      Nhưng hình như bây giờ người ta thoải mái buông tay, nữa.......

      hai ba miếng nuốt bát mỳ của vào bụng, cũng nghĩ ngợi nữa, đếnphòng tắm rửa mặt.

      Úc Tử Duyệt vẫn trốn trong phòng khách dám bước ra, nhưng nghĩ đến việc bản thân ngày mai có quần áo mặc, thể ra ngoài. Rón ra rón rén, lặng lẽ ra cửa, ra đến ngoài, ngừng kéo vạt áo sườn xuống, vừa định vào nhà tắm thấy Lăng Bắc Hàn từ bên trong ra ngoài, trong tay còn cầm chiếc chậu, bên trong chính là quần áo của !

      “A......” sợ hãi đưa tay che ngực.

      Lăng Bắc Hàn thấy cũng cả kinh, nhưng thái độ xa cách của khiến đau lòng vô cùng, yên lặng gì.

      Chảnh cái gì mà chảnh?

      “Quần áo của em, giặt rồi à?”Úc Tử Duyệt nhìn , hỏi.

      “Ừ......” Bên ngoài vẫn còn mưa, muộnnhư vậy tiệm giặt là cũng đóng cửa rồi, Lăng Bắc Hàn tự tay giặt quần áo cho .

      Úc Tử Duyệt ngạc nhiên thấy vào phòng khách, để chậu nhựa xuống, chỉ lát sau, biết từ đâu lấy ra bàn ủi, cẩnthận tỉ mỉ thuần thục là váy của .

      Chỉ chốc lát sau, lại thấy ủi đồ lót cho , hai gò má Úc Tử Duyệt lập tức ửng hồng, bước nhanh đến phía trước: “Để em tự làm!”

      Lăng Bắc Hàn ném bàn ủi cho , hiểu trong lòng nghĩ gì, trong lòng phiền muộn, nhanh bước rời .

      Úc Tử Duyệt vụng về ủi đồ lót của mình, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi Lăng Bắc Hàncầm chúng chà xát trong tay, trong lòngcàng hồi hộp, hai gò má càng ửng hồng,giống như bị lửa đốt.

      Sau khi ủi xong đồ lót, nhìn qua khe cửa phòng ngủ thấy bên trong tối đen, ngủ rồi sao?

      Đứng trong phòng khách, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong lòngÚc Tử Duyệt rung động, bước chân đitới phòng sách, dù sao cũng ngủrồi, vào chắc phát ra đâu.

      Phòng đọc sách vẫn giống như trước khi , có gì thay đổi cả, vật thu hút nhất chính là căn nhà làm từ vỏ đạnđặt bàn làm việc. bước đến gần, đầu ngón tay nhàng lướt qua nó, tráitim rung động ngừng.

      Đêm giao thừa đó, bọn họ hạnh phúc đứng bên bờ sông, cùng nhau bắn pháo hoa, nụ hôn kích động...... Cảnh đó dường như vẫn còn sờ sờ trước mắt, sau đó, tặng căn nhà này cho , đại biểu cho gia đình...

      Nhưng vì nhiệm vụ, phải ngaycả cái nhà này cũng hy sinh rồi sao? Mặc dù là người muốn ly hôn ......

      Lăng Bắc Hàn, cho rằng em vĩ đại như vậy sao?

      Nghĩ vậy chợt giận dữ muốn rời ,nhưng tầm mắt lại bị hấp dẫn bởi tậpvăn kiện có tựa đề “Tô Thành Chủ Nhật”,là báo của bọn .

      tò mò cầm quyển sổ ghi chép kia lên,mở ra mới phát ra đó là bên trong là những nội dung tin tức được cắt dán, tấtcả đều là tin tức của “Tô Thành Chủnhật”. Điều làm ngạc nhiên nhất, đó là tất cả những báo cáo kia đều có liên quan đến .

      Nhìn từ đầu tới cuối, dường như xem lại quá trình trưởng thành của từ khi mới đến “Tô Thành chủ nhật” đến bây giờ........

      Bài báo gần đây nhất cũng chính là bài báo phỏng vấn .

      Tại sao lại cắt dán những bài báo này?

      Chóp mũi cay cay, nhưng ra rấtcảm động, rồi lại muốn mình cảmđộng, thế này là gì chứ? Cho dù anhyêu sao? Cách , căn bảnkhông thể khiến cảm thấy an toàn vàtự tin!

      Nếu là trước kia, biết , phải Hạ Tĩnh Sơ, có lẽ cảm động muốn chết, nhưng bây giờ, trưởng thành hơn, cũng lý trí hơn....

      “Lăng Bắc Hàn, mệt muốn chết,là chuyện rất khó khăn....” đóng cuốn sổ ghi chép kia lại, cười chua xót,nước mắt kiềm chế được rơi xuống.

      Sau khi rời khỏi phòng đọc sách, liềntrở về phòng khách, muốn nghĩ đến cái gì nữa, chỉ muốn ngủ say.

      Nửa đêm, Lăng Bắc Hàn len lén đếnphòng khách, bật đèn đầu giường, nhìn ngủ say sưa giường lớn, khóe miệng cong lên nụ cười cưng chiều, đưa tay, kiềm chế được vuốt ve khuôn mặt của , mang theo thương.

      Ánh mắt nóng bỏng nhìn , giống như đem tất cả thời gian lúc trước đểnhìn , nhưng thực ra cách nào bù đắp lại khoảng thời gian đó được!

      “Ưmh......” Trong giấc mơ, lầu bầu mêsảng, cái miệng xinh xắn đỏ mọng nhưhoa hồng, Lăng Bắc Hàn kiềm chếđược dục vọng của mình, cúi đầu,chiếm lấy cái miệng của ....

      Động tác êm ái mà kiên nhẫn, đầu lưỡi vẽlên bờ môi mềm mại của , thưởng thức hương vị ngọt ngào mà mấy tháng quaanh được chạm vào khiến muốn ngừng mà được....

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương181: Lần nữa chia tay

      Trong giấc mộng, Úc Tử Duyệt như cảm thấy có chiếc lông vũ chạm vào môi , mềm mại, ấm áp, nhồn nhột. nhịn được lè lưỡi ra, đuổi thứ mềm mại phiền phức kia . Lăng Bắc Hàn thấy đưa đầu lưỡi ra, trong lòng vui mừng, nụ hôn vốn dịu êm liền trở nên điên cuồng, kìm được càng muốn nhiều hơn.

      “Ưmh......” Úc Tử Duyệt bởi vì nụ hôn mãnh mẽ của mà thức tỉnh, gương mặt tuấn tú liền đập vào mắt, trái tim nhảy lên kịch liệt, thấy nhắm mắt hôn mình, đầu óc nổ tung, trong lúc nhất thời quên mất mình phải đẩy ra.

      Thưởng thức hương vị ngọt ngào nhung nhớ lâu, Lăng Bắc Hàn trầm luân trong nụ hôn này, đem toàn bộ nỗi nhớ nhung mấy tháng qua, cùng với tình cảm mãnh liệt bất đắc dĩ thể ở cùng mấy tháng qua trút vào nụ hôn này. biết nhiều như thế nào! Lúc bất đắc dĩ làm tổn thương , trong lòng có bao nhiêu khổ sở! cũng biết, giờ trong lòng khổ sở đến thế nào! vẫn cứ thản nhiên mà xoay người như vậy........

      Úc Tử Duyệt hoàn hồn, đôi tay bỗng đẩy lồng ngực , “A......” Đẩy ra, theo bản năng tóm lấy tấm chăn mỏng, che trước ngực, khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm. Bị đẩy ra, Lăng Bắc Hàn có chút tổn thương, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tràn đầy tức giận của .

      “Lăng Bắc Hàn, ngờ cũng vô sỉ như vậy!” Nửa đêm canh ba định đánh lén ? Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, suy nghĩ gì liền hét lên. Lăng Bắc Hàn dĩ nhiên hiểu chữ “như vậy” trong lời là có ý gì, quy cùng Lệ Mộ Phàm cùng loại người?

      muốn bị đụng chạm như vậy sao? Điều này làm tự ái đàn ông của bị tổn thương, càng tổn thương hơn nữa chính là trái tim của !

      Bởi vì kiềm chế được nỗi nhớ nhung , chỉ là muốn sang lén nhìn chút, vì kiềm chế được mới hôn ......

      che giấu nỗi bi thương trong ánh mắt sâu thẳm, nhìn , thấy vẻ chán ghét mặt , nỗi xót xa từ đáy lòng dâng lên. chán nản đứng dậy, câu nào, sải bước rời khỏi phòng khách.

      nhìn thấy được nỗi bi thương trong mắt , khoảnh khắc đó, trong lòng có tia áy náy. Nhưng áy náy được gì? Là tôn trọng trước, bây giờ bọn họ còn là vợ chồng nữa, có nghĩa vụ phải thỏa mãn !

      Sau khi rời , mệt mỏi tắt tất cả đèn, ôm chăn nằm ngẩn người. môi vẫn còn lưu lại hơi thở thuộc về , hề chán ghét, thậm chí còn có chút lưu luyến......

      Sau nửa đêm, cả hai người cùng nhau mất ngủ cho đến khi trời sáng.

      Úc Tử Duyệt từ phòng khách ra ngoài, cũng thấy bóng dáng của Lăng Bắc Hàn đâu cả, sau khi rửa mặt xong, từ phòng tắm ra ngoài mới thấy Lăng Bắc Hàn mặc bộ quân phục màu xanh.

      “Ăn chút điểm tâm rồi hãy !” Giọng của rất lạnh nhạt.

      , em muốn tới khách sạn lấy hành lý, còn phải đến sân bay nữa!” Úc Tử Duyệt nhàn nhạt nhìn , .

      “Mười giờ máy bay mới cất cánh!” muốn nhanh chóng rời như vậy sao? Lăng Bắc Hàn trong lòng hừ lạnh.

      sai, tại mới bảy giờ, vẫn còn sớm, có lý do từ chối, cũng muốn cãi cọ với , theo vào phòng ăn.

      biết làm lúc nào, nhưng bàn bày sẵn bữa sáng. Nếu như có bộ quân trang người kia, hẳn là người đàn ông hoàn mỹ, đúng ? Nhưng Úc Tử Duyệt, người mày trước kia chính là Lăng Bắc Hàn mặc quân phục, hay là lúc cởi bộ quân phục kia xuống?

      Có lẽ là cả hai, bởi vì đây mới là Lăng Bắc Hàn hoàn chỉnh. Nhưng giờ muốn Lăng Bắc Hàn mặc bộ quân trang đó......

      phải trở vềdoanh trại sao?” Ăn miếng cháo, Úc Tử Duyệt nhìn ngồi ở phía đối diện vẫn tiếng nào, cảm thấy có chút thấy lúng túng, thuận miệng hỏi câu.

      “Ừ.” Lăng Bắc Hàn khô khốc mở miệng trả lời.

      “Vết thương người....... khỏi chưa?” Lời vừa mới ra khỏi miệng, Úc Tử Duyệt mới phát ra mình hỏi hơi đường đột.

      Câu hỏi này của khiến lòng Lăng Bắc Hàn đau nhói, rất muốn hỏi, vẫn còn quan tâm đến sao? biết quãng thời gian nằm viện, mỗi ngày đều mong đợi xuất của . Nhưng, từng ngày từng ngày vẫn thấy bóng dáng đâu khiến vô cùng tuyệt vọng.

      “Khỏi rồi.” lạnh nhạt trả lời, xong đứng dậy rời .

      Úc Tử Duyệt có thể cảm nhận được rất ràng tức giận, tức giận cái gì chứ? Nhưng nghe vết thương của khỏi rồi, hơn nữa cũng phải trở lại đơn vị, trong lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy vui mừng. Lúc biết bị thương cũng từng lo lắng, nhưng biết bị nguy hiểm tới tính mạng, cho nên cũng kích động chạy tới thăm .

      Hơn nữa, dường như còn như trước kia nữa.

      Sau khi ăn sáng xong, Úc Tử Duyệt định rửa bát, lại bị Lăng Bắc Hàn ngăn lại: “ đưa em đến khách sạn.”

      cần, em tự mình được!” Úc Tử Duyệt vội vàng từ chối.

      cũng thuận đường đến sân bay!” Lăng Bắc Hàn kiên quyết , để có cơ hội từ chối, ra cửa trước.

      ra là có Tiểu Lý lái xe cho .

      Úc Tử Duyệt ngồi ở ghế sau nghe hai người ngồi phía trước chuyện với nhau, hình như Lăng Bắc Hàn muốn đến vùng khác, đơn vị bộ đội của ra ngoài tập huấn hay gì đó.

      “Cậu Hàn, lần này khoảng bao lâu cậu trở về? Cụbảo với tôi, rằng lần tới cậu trở về, sắp xếp để cậu xem mắt.....” Tiểu Lý thà với Lăng Bắc Hàn, dường như chợt nhận ra Úc Tử Duyệt vẫn ngồi ở phía sau, cảm thấy có chút lúng túng, cười ngượng quay đầu, nhìn thẳng về phía trước.

      Bà nội đợi được nữa rồi sao?

      Lăng Bắc Hàn trong lòng hừ lạnh, đối với hôn nhân, còn hy vọng gì nữa: “Khoảng hai, ba tháng.” nhàn nhạt trả lời.

      Úc Tử Duyệt ngồi phía sau nghe thấy từ chối, trong lòng bỗng dưng cảm thấy mất mát. có thể nhanh chóng kết hôn lần nữa vậy sao? Giống như lúc cùng mình kết hôn vậy.... người phụ nữ khác sao? vừa nghĩ vậy, nhưng lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

      “Được, trở vềtôi lại với cụ, lần tới cậu trở về, nhất định phải gọi điện thoại về trước đấy!” Tiểu Lý vừa cười vừa , giọng rắn chắc, giống như tiếng gõ bản thảo vậy.

      Lăng Bắc Hàn từ chối cho ý kiến, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này cũng tới khách sạn mà Úc Tử Duyệt ngủ lại, Úc Tử Duyệt nhanh chóng xuống xe, ai ngờ Lăng Bắc Hàn cũng theo, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn : “Thời gian còn sớm nữa, em nhanh lên chút!” , sau đó bá đạo kéo vào khách sạn.

      Đến phòng khách sạn, Úc Tử Duyệt nhanh chóng thu dọn hành lý, cũng quên thay bộ quần áo khác, vừa ra cửa, “Vé máy bay đâu?” Lăng Bắc Hàn sợ quên mang vé máy bay, nhắc nhở.

      “Ở trong túi!” nghĩ là là trẻ con sao? Trong lòng có chút cảm động lại hơi đau nhói, . từng , bên cạnh, tự mình cố gắng. Có ở bên, có chuyện gì cũng đều lệ thuộc vào .

      Giúp mang hành lý ra khỏi khách sạn, sau đó lại lên xe , thẳng tới sân bay.........

      Chia tay lần này, còn cảm giác thương cảm và nỡ như lần trước. Vừa tới sân bay, liền phải vội lên máy bay, chỉnhàn nhạt với câu: “Hẹn gặp lại!” Lăng Bắc Hàn mặc quân trang cũng chỉ gật đầu với cái.

      tiếng nào rời , giống như chuyến bay của cũng sắp cất cánh. chỉ thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi màu xanh lá cây xuyên qua đám người, sững sờ ngây người. biết sau này liệu còn có thể gặp lại nữa hay , người đàn ông từng mãnh liệt.....

      Lăng Bắc Hàn, bất kể như thế nào, phải sống tốt.

      Cho dù còn nữa, vẫn chúc phúc cho . Lăng Bắc Hàn đứng xếp hàng ở cửa kiểm an, nhìn về phía , hình như cũng nhìn , mặc dù khoảng cách rất xa........

      trốn tránh tầm mắt của , đôi mắt thâm tình khóa chặt , nhìn bóng dáng mảnh khảnh ưu nhã, càng ngày càng chín chắn của , khóe miệng mang theo nụ cười, trong lòng lại đau thể tả. biết lần này phải mất bao lâu để ra từ vết thương lòng, phải dùng bao lâu để quên .....

      Úc Tử Duyệt nhìn lúc lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, qua cửa kiểm an......

      Hai người, cứ như vậy trước sau rời thủ đô, tới Tô Thành, còn tới thành phố nơi trời xa, Vân Thành.

      *

      Úc Tử Duyệt trở lại Tô Thành, vẫn bận rộn giống như trước kia. tại Tô Thành là mùa mưa, dường như mỗi ngày đều mưa, mùa hè khiến người ta chán ghét, cũng khiến người ta mốc meo.

      “Chị Nhan! Chị đừng nữa viết, nằm xuống nghỉ ngơi chút ! Chị vừa mới......” Hiếm có được Chủ nhật được nghỉ, vốn định kéo Nhan Tịch ra ngoài dạo chút, bỗng nhiên lại bị cơn mưa ngăn cản, thấy Nhan Tịch ngồi giường, gõ chữ bên bàn đọc sách cạnh cửa sổ, Úc Tử Duyệt lớn tiếng .

      “Duyệt Duyệt! Em đừng ầm ĩ nữa! Suy nghĩ của chị lại bị em cắt ngang rồi! Hôm nay chị vẫn chưa làm xong đâu!” Nhan Tịch ngừng gõ chữ, quay đầu nhìn , tức giận .

      Mặc dù thời tiết mùa hạ rất nóng, nhưng giờ phút này, vẫn mặc áo len người, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, giống như trời rất lạnh vậy. Kể từ sau khi bị sảy thai, vẫn cảm thấy toàn thân lạnh băng chịu được.

      “Cắt đứt rồi thôi! cho chị viết nữa, chị nghĩ mình là người máy à?” Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch buồn vui, cả ngày lẫn đêm chỉ biết gõ chữ, vừa tức giận vừa đau lòng, lên tiếng dạy dỗ .

      “Chị viết làm gì? tại thất nghiệp..... còn nợ em tiền thuốc!”Nham Tịch lấy gối ôm, đặt lên bụng mình, ôm chặt, như vậy mới cảm thấy lạnh. nhìn Úc Tử Duyệt, trách cứ .

      “Tiền kia em rồi, cần trả! Chị cứ ngồi mãi như vậy, nếu sau này xảy ra vấn đề sao? lại vài bước cho em!” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, lại dạy dỗ.

      “Em phiền quá! Chị ! Em mau ra !” Nhan Tịch vừa tức vừa buồn cười .

      ! Chị , có phải bây giờ chị nhớ đến Lục Khải Chính, đúng ?” Úc Tử Duyệt xuống giường, ngồi xổm xuống bên cạnh , nhìn hỏi.

      Sắc mặt Nhan Tịch thoáng cứng ngắc, sau cười cười: “Em cho rằng chị ta sao? Chị ta, ta cũng chỉ là lợi dụng chị......Chị hiểu, ra ta Lăng Bắc Sam, vì muốn liên lụy đến Lăng gia, nên mới hủy bỏ hôn ước với Lăng Bắc Sam, sau đó ngay trước mặt Lăng Bắc Sam vì chị mà....” Nhớ tới tin nhắn, những tình huống trước kia, Nhan Tịch đoán như vậy.

      thể là khổ sở hay bi ai, chỉ là nội tâm từ trong ra ngoài đều là bi thương, có lẽ đứa bé này muốn tốt cho , chủ động rời khỏi ....

      Lời của Nhan Tịch khiến Úc Tử Duyệt vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng, “ thể nào?” Lão Lục là hạng người như vậy sao? Nhưng, ta là đối tượng bị truy nã......

      “Mặc kệ có phải hay , tóm lại chị và ta còn quan hệ gì nữa, đứa bé mất rồi, chị cùng bình thường trở lại, vốn còn do dự xem....” Nhan Tịch cười , “Được rồi, em mau ra ngoài chơi , chị muốn viết nốt, viết cho xong còn ngủ.” Nhan Tịch đứng dậy, vừa vừa đẩy Úc Tử Duyệt ra ngoài cửa.

      Úc Tử Duyệt bất đắc dĩ ra ngoài, leo lên máy chạy bộ, đeo tai nghe lên, vừa chạy vừa nghe nhạc. Nhìn ngoài cửa sổ mưa vẫn ngừng rơi, khỏi nghĩ tới Lăng Bắc Hàn.

      Lục Khải Chính liệu có thể cũng giống như Lăng Bắc Hàn, lợi dụng Nhan Tịch sao?

      Lắc lắc đầu, để cho mình suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm nghe nhạc chạy bộ. giờ rất thích thân thể của mình, cũng cẩn thận chăm sóc, đồng thời cũng chăm sóc Nhan Tịch, thường kéo ra ngoài SPA. Tóm lại muốn thời gian rảnh rỗi của mình bị lấp đầy.

      Như vậy, có tinh lực để nghĩ đến chuyện tình cảm nữa.

      Sau đêm đó, Lệ Mộ Phàm còn trở lại dây dưa với , có lẽ ta cảm thấy ta còn mặt mũi nào gặp nữa! cũng cố gắng hết sức tránh ta!

      Sau khi Úc Tử Duyệt rời , Nhan Tịch thân mình ngồi giường, ôm gối ôm đến ngẩn người. Trực giác cho biết, Lục Khải Chính tội phạm, nhưng mặc kệ có phải người xấu hay , chỉ biết rằng lợi dụng !

      Nhưng chính cũng cảm thấy lạ, phải bên nhau dài lâu, chỉ là kích động lần, vậy mà kết quả lại là trừng phạt tàn khốc thế này.

      *

      “Hô...... mệt chết mất...... Cường, sao lại giỏi như vậy?” Vừa ngầm điều tra tổ sản xuất trứng vịt muối Tô Đan Hồng, lại bị người ta phát , may mà có A Cường, bọn họ mới trốn thoát được.

      A Cường vừa kiểm tra máy ảnh, vừa nhìn Úc Tử Duyệt cười : “Trước kia tôi từng lính, chồng ... à .... Trung tá Lăng trước kia là đại đội trưởng của tôi!” A Cường nhìn Úc Tử Duyệt, cười , “Công việc này là ấy tìm giúp tôi! trắng ra là tôi được ấy phái tới để bảo vệ !”

      Lúc này Úc Tử Duyệt khom người thở mạnh nhìn A Cường, vẻ mặt sững sờ, đầu óc có chút choáng váng.

      đùa à?” Úc Tử Duyệt tin hỏi.

      “Đại đội trưởng cho tôi , nhưng mà bây giờ cho biết cũng sao, tôi đúng là được ấy....” A Cường đem chuyện Lăng Bắc Hàn tìm như thế nào, kể đầu đuôi cho Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt cũng cảm động lắm, trong lòng chỉ cười chua xót, khó chịu! Hôm điều tra xưởng dầu cống ngầm, cũng theo dõi sao? Nghĩ vậy trong lòng Úc Tử Duyệt lại xúc động mấy phần.

      Nhưng, vậy sao?

      Giống như khibiết được sưu tập tất cả những báo của , dán vào quyển sổ, biết, , cũng quan tâm , nhưng tất cả đều chỉ là vô ích. cần nữa!

      *

      “Chị Nhan, hôm nay em về muộn, ăn cơm đâu, bọn em tới nhà tổng biên mới liên hoan!” Sau khi tan việc, Úc Tử Duyệt gọi điện thoại cho Nhan Tịch, “Ừ, đừng thấy em ở nhà là chị cũng nấu cơm, ăn cơm đấy!” Úc Tử Duyệt lại dặn dò mấy câu, sau đó mới cúp điện thoại.

      Nhan Tịch ở đầu bên kia điện thoại cười cười, cảm thấy Úc Tử Duyệt bây giờ còn già dặn hơn cả .

      Tổng biên mới tên là Lôi Vũ. Xem chừng khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình cường tráng, nhìn thoáng khá giống Lăng Bắc Hàn, mái tóc cũng cắt ngắn, nhưng nghiêm túc như Lăng Bắc Hàn mà hiền hòa hơn nhiều.

      Liên hoan tiệc đứng, mọi người làm trong ngành tập trung chỗ, cười vui vẻ.

      “Tổng biên Lôi, ra từng là quân nhân!” nữ đồng nghiệp nghe Lôi Vũ từng lính, có chút kinh ngạc , vẻ mặt lộ ra tia sùng bái. Úc Tử Duyệt đứng bên cạnh cười cười, những người phụ nữ bình thường thường ngưỡng mộ quân nhân, nhưng nếu để bảo họ gả cho quân nhân để làm người vợ lính, ai cũng sống chết chịu.

      Úc Tử Duyệt muốn làm vợ lính nữa, phần cũng là chịu ảnh hưởng của các .

      “Vâng...... Tôi làm được bảy năm!” Lôi Vũ , sau đó nhìn về phía Úc Tử Duyệt, bưng ly rượu lên, “Tiểu Úc, nghe em là người tiến bộ nhất trong ngành chúng ta, cũng là phóng viên trẻ tuổi nhất, mời em ly! Em....” Lôi Vũ nhìn Úc Tử Duyệt, giọng dễ nghe tràn đầy từ tính.

      “A, được... lát nữa em phải lái xe, lấy nước trái cây thay thế nhé!” Úc Tử Duyệt hoàn hồn, nhìn Lôi Vũ, cười , giơ cốc nước trái cây lên, lễ phép .

      “Được, rất tốt! Cụng ly!” Lôi Vũ uống cạn, nhìn Úc Tử Duyệt khích lệ .

      Được câu khích lệ của cấp , Úc Tử Duyệt cảm thấy vô cùng dễ chịu. nhìn cảm kích gật đầu cái. Sau khi ăn xong tiệc đứng, mọi người đề nghị tới KTV, Lôi Vũ từ chối, liền dẫn theo nhóm người ca hát.

      Nếu như bàn ăn cơm, trực giác của mấy đồng nghiệp nữ là sai, vậy ở trong KTV, bọn họđều nhận thấy rất ràng vị cấp này đặc biệt chiếu cố phóng viên trẻ tuổi Úc Tử Duyệt.

      Có mấy bài, Lôi Vũ kéo Úc Tử Duyệt hát cùng, Úc Tử Duyệt cũng suy nghĩ nhiều, gặp bài biết hát hát, biết hát từ chối.

      Chơi đến mười hai giờ đêm mới tan cuộc, vì Lôi Vũ vừa tới Tô Thành, xe còn chưa được cấp, bị đồng nghiệp khác sắp xếp ngồi xe của Úc Tử Duyệt, bảo đưa về nhà.

      “Tiểu Úc, làm phiền em rồi ......” xe, Lôi Vũ rút điếu thuốc ra, vừa định châm lửa, bỗng ý thức được điều gì đó lại thôi, với Úc Tử Duyệt.

      “Tổng biên tập, sao đâu, cứ hút , em mở cửa sổ ra là được!” Úc Tử Duyệt cười .

      “Gọi lão Lôi là được rồi.......” Lôi Vũ cười , tự châm thuốc cho mình.....

      Mùi thuốc lá này làm Úc Tử Duyệt tự chủ nhớ tới Lăng Bắc Hàn, “ đâu có già!” đùa giỡn .

      già? Vậy mà cấp dưới hay mấy đều gọi là chú đấy! Ha ha...” Lôi Vũ lại đùa giỡn .

      tiếng chú này làm tự chủ liền nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, ra chú chỉ là cách gọi thân mật mà thôi, Úc Tử Duyệt khẽ quay đầu, nghiêm túc liếc nhìn Lôi Vũ, khuôn mặt ngoài ba mươi này, quả nên gọi là chú!

      “Khụ...... gọi chú là thân thiết đó! là binh chủng gì?”

      “Lúc đầu là lính trinh sát, sau đó vì thi hành nhiệm vụ mà đầu gối bị thương, cho nên giải ngũ. Chạy tin tức bốn năm.......” Lôi Vũ thoải mái giới thiệu mình với Úc Tử Duyệt, đầu tiên mà vừa nhìn cảm thấy thích.

      “A...... cũng là lính trinh sát......” Úc Tử Duyệt như suy nghĩ gì đó chợt buột miệng ra.

      “Hả?” Lời của Úc Tử Duyệt làm Lôi Vũ nghi ngờ.

      “A...... có gì! Có phải ở khách sạn phía trước kia ?” Úc Tử Duyệt vội vàng lè lưỡi trả lời.

      “Đúng vậy!” Lôi Vũ dụi tắt tàn thuốc , chuẩn bị xuống xe. Sau khi Úc Tử Duyệt đưa về, mình lái xe về chỗ ở của và Nhan Tịch, tổng kết lại, tối nay thường nhớ tới Lăng Bắc Hàn, biết có phải do ngoại hình tổng biên tập mới tới tương tự hay , chuyện này đối với , có lẽ đúng vậy!

      Ngày nào đó, A Cường nhịn nổi, trốn trong góc phòng, sau khi liên lạc được với điện thoại của Lăng Bắc Hàn, hết sức nghiêm túc mở miệng: “Báo cáo đại đội trưởng, , Trung tá Lăng! Có tin tức tốt muốn báo cáo với !”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương182: Gọi điện hỏi thăm

      Phàm là người sáng suốt đều có thể nhận ra vị tổng biên tập Lôi Vũ này đặc biệt chiếu cố Úc Tử Duyệt. A Cường cảm thấy nếu mình cho Lăng Bắc Hàn biết phải với ! Mấy ngày trước cũng liên tục gọi điện thoại nhưng đều liên lạcđược.

      Lăng Bắc Hàn vừa huấn luyện dã ngoại từ trong núi trở về, thấy điện thoại trênđầu giường ngừng vang lên, nhìn thấy là A Cường gọi điện, trong lòng hồi hộp, phải là xảy ra chuyệngì chứ ?

      vội vàng bắt máy, chỉ thấy Cường rằng có tin tức tốt. Lòng LăngBắc Hàn trầm xuống, đưa tay lau vếtbùn dính mặt: “ !” Vẫn là bản chất quân nhân, cho dù trong lòng cựckỳ sốt ruột, nhưng giọng vẫn bìnhtĩnh tự nhiên như vậy !

      “Là thế này, hai tuần trước, có vị tổng biên tập mới đến đây, có vẻ rất coi trọng đồng chí Tiểu Úc, rất quan tâm chăm sóc ấy….” A Cường vốn là người thẳng tính, liền thẳng.

      Lăng Bắc Hàn mới vừa cầm khăn lông định lau vết bùn mặt, nghe thấy A Cường như vậy, trong lòng bỗngchốc trầm xuống, có đàn ông theođuổi ? Biết được điều này khiến lònganh dâng lên ghen tuông!

      “Lý lịch thế nào ? Là người ra sao?” Miễnlà phải là hạng người ích kỷ khốn kiếp như Lệ Mộ Phàm, nghĩ vậy, Lăng Bắc Hàn phát hóa ra mình vẫn có thể bình thản như vậy, đến lúc này mà vẫn còn quan tâm đến an nguy của . ra trong lòng , an nguycủa Úc Tử Duyệt luôn xếp hàng đầu.

      “Lôi Vũ, ba mươi tuổi, từng làm línhtrinh sát bảy năm, từng chạy tin tức bốn năm, bây giờ là tổng biên tập. Ngoại hìnhcũng khác lắm, nhìn qua còn tưởng là ! Là người thẳng thắn cương nghị, nhưng hài hước hóm hỉnhhơn ! Năng lực làm việc tốt, đồng chí Tiểu Úc rất sùng bái ta!” A Cườngdựa vào những bài viết trước đó ,“ giờ phần lớn các nhân viên nữ đềurung động trước ta! Mọi người đềuthích quân nhân, nhưng sống chết chịu gả cho quân nhân, ta giảingũ, chính là kho báu!” A Cường xót xa bổ sung, thầm nghĩ cũng từng lính, nhưng sao lại được ai chào đón?

      Đám phụ nữ này nông cạn, chỉ biếtchú trọng đến ngoại hình của Lôi Vũ!

      Sau khi Lăng Bắc Hàn nghe xong tin tứccủa A Cường, bắt đầu động não, đối vớibản phân tích toàn diện về đối phương, nhàn nhạt trả lời: “Được, tôi biếtrồi!”

      “Hả? Đại đội trưởng, thái độ thế là sao? Nếu đồng chí Tiểu Úc có tiến triển với tổng biên tập Lôi,..…”

      “Trong lòng tôi tự biết, tạm thời cứ nhưvậy !” Lăng Bắc Hàn xong, quảquyết cúp điện thoại.

      Lúc tắm, trong lòng Lăng Bắc Hàn có chút ngổn ngang. Theo như lời A Cườngnói, Lôi Vũ hoàn toàn phù hợp với các tiêu chí “chọn bạn trăm năm” của Úc Tử Duyệt bây giờ. muốnlàm vợ lính, mà Lôi Vũ này lại giải ngũ.

      ta lại còn là người ngay thẳngcương nghị, đúng kiểu thích, còn hàihước hóm hỉnh hơn , điểm này thiếu sót, cũng là điều mà Úc Tử Duyệt thích, phải trước kia thường chê khó tính sao? Hơn nữacô còn rất sùng bái Lôi Vũ này…..

      Nghĩ như vậy, Lăng Bắc Hàn cảm thấy Lôi Vũ này chính là đối tượng hoàn mỹ trong măt Úc Tử Duyệt!

      Cảm giác nguy cơ khiến lo lắng!

      Tắm xong, thay bộ áo phông quần dài sạch , Lăng Bắc Hàn ăn cơm. Màn đêm còn chưa hoàn toàn buôngxuống, sắc trời u ám, từng binh sĩ mặcáo phông ngụy trang, trong tay cầm hộpcơm quân dụng, có người ngồi tảngđá lớn, có người ngồi xuống mặt đất,mông đệm đôi dép cao su, mệt mỏicảmột ngày, xem chừng mọi người đềuđói bụng, ai cũng ăn như hổ đói.

      Cũng có mấy người huyên thuyên, điqua Lăng Bắc Hàn liền chào hỏi, cóngười cầm bát inox cháo rau dại, có người chỉ cầm chiếc bánh bao.

      “Báo cáo doanh trưởng! Hôm nay lươngthực vẫn chưa tới, tối nay chúng ta chỉ có thể ăn cái này thôi ạ !” Lục Khải chạytới, báo cáo với Lăng Bắc Hàn, còn cố tình gắp hai quả trứng gà kín đáo đưa cho , nhưng bị Lăng Bắc Hàn từ chối.

      “Được rồi, còn gì ăn nấy!” lớntiếng xong, liền ngồi xuống tảngđá lớn.

      “Mười mấy năm được ăn rau dạirồi, có chút nhớ nhung.Nhớ mẹ tôi quá!” Lúc này, có chiến sĩ mở miệng .

      Lăng Bắc Hàn uống cháo rau dại, cắn miếng bánh bao, nghe lời của những chiến sĩ, trong lòng ngoài vui mừng cũng có chút đau lòng. Khi cấp dưới của anhcòn thuộc hàng binh, bình thường cũng có thể chịu được cực khổ, thường phải tiếp nhận những đợt huấn luyện ma quỷ của , thỉnh thoảng còn bị mang huấn luyện dã ngoại khắp nơi.

      Ví dụ như mùa hè năm ngoái, vì muốn rèn luyện thân thể và tư cách cho bọnhọ, liền xin cấp từ Tứ Xuyên đến Tây Tạng chi viện cho cảnh sát võ trang ba tháng. Ban đầu phần lớn binh lính thích ứng được với khí hậu cao nguyên, cũng bị bọn họ mắng sau lưng ít!

      “Đúng rồi, Khoai Sọ, hôm trước mẹ cậu gọi điện tới, hỏi hôn của cậu thếnào?” Lúc này, có chiến sĩ hỏi chiến sĩ vừa lên tiếng. Chiến sĩ có biệt danh “Khoai Sọ”kia sắc mặt hơi ửng hồng, lạicó chút tức giận.

      “Nhà , tối thiểu sang năm tôi phảigiải ngũ, nếu hủy hôn này!” Khoai Sọ có chút tức giận . Liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, dường như ý thức được nên chuyện này trước mặtanh, nhưng Lăng Bắc Hàn liếc , ý bảo“ sao!”

      Tình trạng của Khoai Sọ bây giờ cũng giống như , Lăng Bắc Hàn trong lòng thầm nghĩ.

      “Vậy trước tiên cứ kết hôn , bảo ngườita đợi cậu thêm mấy năm….Tiền trợ cấpgiải ngũ cũng được nhiều thêmchút!” Lại có người như vậy.

      “Tôi cũng như vậy, nhưng nhà chịu, cái gì mà sống phải thủ tiết, cái gì mà lấy chồng cũng như ! Bây giờ tôi còn chưa muốn giải ngũ !”Khoai Sọ tức giận cắn miệng bánh bao,lớn tiếng .

      Lăng Bắc Hàn lặng lẽ nghe, vấn đề hônnhân trong quân đội dường như vĩnh viễn là đề tài vừa đau đầu nhưng lại vô cùng thực tế. cũng gặp nhiềubinh lính vì hôn nhân mà giải ngũ, cũngđã gặp nhiều binh lính vì đáp ứng với nhà mà chia tay.......

      “Người ta kết hôn với mình, quanhnăm ngày tháng ở nhà, phụ nữphải thủ tiết, bây giờ phụ nữ đượcnuông chiều lắm, nào chịu đựng được!”

      “Cho nên, lấy chồng hay ! Ông đây có thời gian hầu hạ!”

      “Tiểu tử nhà cậu có chí khí!”

      Các chiến sĩ nhao nhao lên tiếng, khiến Lăng Bắc Hàn thầm cười khổ. Nhữngchiến sĩ vì hôn nhân mà lựa chọn giảingũ, cũng trách cứ, dù đó làchiến sĩ ưu tú mọi mặt! Rất nhiều chiếnsĩ theo nghiệp binh cũng có quá nhiều lý tưởng, phần lớn người ta chạy vào quân đội là vì phúc lợi xã hội, chorằng lính có thể tìm việc dễ dàng….

      Con người cuối cùng vẫn là vì cuộc sống, vì kế sinh nhai.

      Nhưng ......

      Sau khi ăn cơm tối xong, sắc trời nhánhem , phần lớn binh lính cũng vàolều trại. Lăng Bắc Hàn đứng bên ngoài,nhìn lên bầu trời đầy sao, trong đầukhông ngừng lên gương mặt nhắn của Úc Tử Duyệt.

      Nghĩ đến giờ có thể cùng vị cấp mới ăn cơm, hẹn ước, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

      Có người phụ nữ nào thích ngắm hoa dưới trăng? Phần lớn phụ nữ đều vậy! Cũng có mấy người có thể chịu được chồng hàng năm ở bên cạnh…

      Tối nay quả Úc Tử Duyệt có ăncơm cùng Lôi Vũ, là Lôi Vũ mời khách. Vị tổng biên tập mới này đối với , rất hay, cũng rất hài hước, còn dạy ít thứ, theo , hình như tiến bộ hơn nhiều!

      Úc Tử Duyệt rất cảm kích .

      “Duyệt Duyệt, người đàn ông kia là aivậy? Chị cứ tưởng là Trung tá Lăng mới chạy xuống xem, hóa ra phải chúấy!” Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt vào cửa, dùng giọng chất vấn cùng ánh mắt tức giận hỏi .

      “Sao lại nhìn em như vậy? Đấy là tổng biên tập mới của bọn em, cũng tới đượchai tuần rồi, phải lúc trước em với chị rồi sao?” Úc Tử Duyệt giải thích với Nhan Tịch.

      Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt vậy,trong lòng cảnh giác: “Có phải em rung động phải ? Thành thực khaibáo!” Nhan Tịch nhìn chằm chằm Úc Tử Duyệt, lớn tiếng .

      “Nào có! Này! Chị Nhan, nếu em rungđộng, có thể ra từ vết thương lòng,chẳng lẽ chị vui mừng cho em sao?” Úc Tử Duyệt cảm thấy Nhan Tịchđúng là “ăn ốc đoán mò”, đừng tưởngrằng biết, trong lòng chị ấy vẫn luôn bênh vực cho Lăng Bắc Hàn!

      “Chị cảm thấy em rất có khả năng này, phụ nữ mà, sau khi thất tình thường tìm kiếm tình thứ hai, tìm kiếmsự an ủi!” Nhan Tịch quả quyết ,“Chịsẽ vui mừng cho em, bởi vì chịđau lòng cho trung tá Lăng hơn!”

      “Nhan Tịch! Chị là! Em muốn làm người vợ lính nữa cũng là có lỗisao? Em cũng có lựa chọn của mình mà! Hôn nhân đầu vội vàng như vậy, nhất thời xúc động mới gả cho người ta thôi. Chị chưa từng trải qua mùi vị đau khổ đó, nên chị thể nào hiểu đượcthế nào gọi là nhạn bay dấu vết! Nếu lần sau, ấy phải thực hiệnnhiệm vụ gì đó, có người phụ nữ khác, hoặc hy sinh… chị bảo em phải làm sao? Mùi vị đó rất đau khổ!Trước kia em cũng cảm thấy mình có cái gọi là tình vĩ đại, nhưng sau khi ở cùng với Lăng Bắc Hàn, càng ngày em càng giống người phụ nữ bình thường, càng ngày càng lập dị.”

      Úc Tử Duyệt bất lực về phía sôfa, chán nản .

      Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt ủ rũ, nhữngđiều ấy , có thể hiểu được, cũng cho rằng ấy có lỗi gì cả.Nếu để vừa vướng bận trong lòng vừa tiếp nhận Lăng Bắc Hàn, hôn nhân tương lai của bọn họ chưa chắc được dàilâu, thậm chí còn tiếp tục nổi sóng gió.

      “Nhưng Duyệt Duyệt, em phải xác đinhnrõ ràng xem mình có còn tình cảm vớichú hay . nên vì thất tình mà vội vàng tiếp nhận người đàn ông khác!” Nhan Tịch tiếp tục nhắc nhở.

      “Chị cho em là người lạm tình như vậy sao? Giờ chị bảo em đương em cũng chịu! Vết thương chỗ này còn chưa khép lại! Mặc dù ấy vì nhiệm vụ, mặc dùthật ở bên Hạ Tĩnh Sơ nhưng nơi này của em thực bị tổnthương, giống như bị khoét lỗ, rất đau! Em cũng rất sợ hãi ! Em càng phải là thánh, thể coi như chưatừng có chuyện gì xảy ra được!” Úc Tử Duyệt đứng lên, chỉ vào tim mình, lớn tiếng với Nhan Tịch, xong liền trốn vào phòng của mình......

      Vừa mới vào phòng liền nghe thấy tiếng điện thoại trong túi xách vang lên.

      Nước mắt sắp rơi xuống, lại bị kìm néntrở về, ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy hai chữ “Ông xã” màn hình, tất cả uất ứctrong người lại cuồn cuộn dâng lên, mộtgiọt nước mắt xuống mu bàn tay…..

      Sao vẫn chưa xóa số điện thoại nàyđi?

      ngờ lại gọi điện thoại tới…

      Hít sâu cái, nhận điện thoại

      Thời tiết nóng bức, lều trại đen tuyền giống như cái lồng hấp, mặc dù có màn nhưng những con muỗi vẫn vo vebên tai, Lăng Bắc Hàn nằm giường,cầm điện thoại di động, nín thở chờ mở miệng.

      “Alô......” Giọng bình tĩnh, Úc Tử Duyệt cũng nằm giường, lấy cái gối ôm ôm trước ngực.

      “Vẫn chưa ngủ à?” Lăng Bắc Hàn cố gắngđè thấp giọng của mình, cố gắng thả lỏng giọng với . Nhưng ra khỏi miệng vẫn là giọng cứng ngắc, cũng hết cách rồi, ai bảo hằng năm đều ở chung với đám đàn ông, ăn to lớn, cho nên giọng dịu dàng nếu cố gắng cũng có thể giả bộ được, nhưng đối với , lại muốn giả bộ.

      “Vừa mới về, có chuyện gì ?”Bất kể thế nào, gọi điện cho cũngkhiến cảm thấy có chút bất ngờ, lại cóchút vui mừng. Nhưng trong giọng vẫn có chút xa cách lạnh nhạt.

      Muộn như vậy mới trở về, nhất định làđi hẹn hò! Trong đầu Lăng Bắc Hàn phân tích như vậy, ngược lại lại rất tựnhiên! Trong lòng biết là cảm giácgì, buồn bực mở miệng: “Hẹn với ai?”.

      Úc Tử Duyệt bị hỏi đột ngọt như vậycó chút hiểu nổi: “Liên quan gì đến ?” tức giận phản bác.

      “Úc Tử Duyệt! Em......” Lăng Bắc Hàn muốn trách , nhưng rồi lại dừng lại, “Đúng vậy, liên quan đến !”Kiềm chế khổ sở trong lòng, gầmnhẹ.

      “Vậy còn hỏi làm gì? Gọi điện thoại tới đây có chuyện gì?” Úc Tử Duyệt lớn tiếng với , nghe giọng trong lòng vẫn có chút rung động.

      “Từng là vợ chồng, gọi cuộc điệnthoại cũng được sao?” Lăng Bắc Hàn dè dặt , định gì đó nhưng vìthái độ của nên lại thôi.

      Hay cho câu từng là vợ chồng, tim Úc TửDuyệt khẽ nhói đau, “Có thể!” Liên lạcthì có thể, nhưng cũng sợ liên lạc với , vì như vậy càng thể quên được !

      “Nghe trong ngành của em có vị tổng biên mới ? Là quân nhân giải ngũ ? "

      “Đúng vậy a, sao lại biết?” Úc Tử Duyệt cảnh giác hỏi.

      ấy đối với em tệ?”

      “Chuyện này.......Chuyện này thể trả lời!” sao có thể hiểu mụcđích gọi điện tới, ngờ lại dò hỏi thái độ của đối với Lôi Vũ! Biếtcó người theo đuổi , cũngkhẩn trương sao?

      “......” Cá tính cũng tăng lên ít nhỉ!Lăng Bắc Hàn bị câu trả lời của chặnhọng biết mở miệng tiếp như thếnào.

      “Úc Tử Duyệt! chút dũng khí của cũng bị em đánh lui rồi! Vậy , hẹn gặp lại!” Trong giây lát, Lăng Bắc Hàndằn xuống nỗi đau trong tim, lạnh nhạtnói xong liền cúp điện thoại. khôngbiết, câu ‘ muốn làm vợ lính’của luôn khiến toàn bộ tự tin củaanh bị đánh tan!

      Bởi vì , cho nên mới sợ liên lụy đến , giờ cũng muốnđể làm liên lụy, sao có thể quay trở lại theo đuổi được đây?

      Lời của Lăng Bắc Hàn cũng khiến lòng Úc Tử Duyệt xúc động ít nhiều, có bất đắc dĩ, cũng có khổ tâm của ,điểm này biết .

      cũng tha thứ cho việc từng lợidụng , nhưng tha thứ, có nghĩalà vết thương của có thể hồi phụcngay được!

      *

      13 giờ 46 giây ngày 24 tháng 7 theo giờBắc kinh, tại Vân Thành xảy ra trậnđộng đất mạnh 7,2 độ richter, tâm củatrận động đất ở thị trấn Phong Huyền,tâm chấn động sâu 10 cây số…….

      Úc Tử Duyệt làm, sau khi xem xong tin tức này, trong đầu nhớ tới mànhình LED ở sân bay, nếu nhớ khônglầm, Lăng Bắc Hàn đến nơi có tên là Vân Thành !

      “Úc Tử Duyệt! Lo lắng gì vậy? họpthôi!” Sau khi lấy được tin tức này, tòa soạn báo lập tức tập trung triệu tập cuộchọp về trận động đất ở Vân Thành.

      “A!” Úc Tử Duyệt nghe thấy giọng nóicủa Lôi Vũ, theo bản năng đứng lên từ chỗ ngồi, hít sâu hơi để giữ bình tĩnh, sau đó mới cầm bút lên, rời khỏi chỗ ngồi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 183 : Đường tìm chồng gian nan.


      Tất cả phóng viên, biên tập của toà soạn đều tập trung hết trong phòng họp để triển khai chuyên đề hội nghị “Động đất ở Vân Thành”. Lúc này cách lúc phát sinh địa chấn vừa qua khoảng giờ. màn hình trong phòng họp có vài hình ảnh động đất lấy từ vệ tinh, tòa nhà chỉ trong nháy mắt trở thành đống đổ nát hoang tàn.

      Chỉ nhìn những hình ảnh này cũng khiến người ta chấn động lo lắng, trong lòng Úc Tử Duyệt khó có thể giữ bình tĩnh, trong đầu ngừng lên suy nghĩ, Lăng Bắc Hàn ở Vân Thành, sao chứ ? Nhưng, là quân nhân, chắc vì trận động đất mà bị thương đâu.

      Trong lòng tự an ủi mình như vậy, cũng cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.

      Phóng viên, Úc Tử Duyệt mày là phóng viên! Phải bình tĩnh, phải vững vàng! Trong lòng cũng ngừng an ủi mình như vậy. Dần dần cũng bình tĩnh lại, từng câu từng chữ tổng biên Lôi , đều lắng nghe, cũng đều cẩn thận ghi chép.

      “Nhiệm vụ săn tin lần này rất nguy hiểm, hậu quả xấu nhất có thể là mất mạng! Cho nên lần này, chúng ta phải lựa chọn những người tình nguyện, phái hai phóng viên viết bài cùng phóng viên ảnh tới khu vực động đất!” Lôi Vũ đứng bục, vẻ mặt nặng nề .

      Lời Lôi Vũ phải là dọa suông, động đất mạnh 7,2 độ richter kèm theo dư chấn, đất đá sạt lở. Cho nên nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm. vừa xong, vẻ mặt của mấy nữ phóng viên tràn đầy sợ hãi.

      “Báo cáo tổng biên tập! Em tình nguyện thu thập tin tức!” Lúc này, Úc Tử Duyệt đứng lên, kiên định .

      “Tiểu Úc......” Đồng nghiệp bên cạnh kéo kéo góc áo , khuyên nên . Loại chuyện như thế này, nên giao cho mấy phóng viên nam.

      Lôi Vũ thấy Úc Tử Duyệt đứng lên, có chút mừng rỡ, nhưng vẫn lo lắng hơn. Mừng rỡ vì dũng cảm của phóng viên, lo lắng vì sợ đường gặp nguy hiểm! hoạt bát như vậy, sao có thể.....

      “Trước kia tôi từng thu thập thông tin về trận động đất ở Vấn Xuyên, tâm lý những phóng viên có mặt tại trường đều bị ảnh hưởng lớn, phải chứng kiến rất nhiều tình cảnh thê thảm, cộng thêm thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng chịu áp lực lớn! Úc Tử Duyệt, chuyến Vân Thành lần này chỉ đơn giản là thu thập thông tin, mà còn phải chuẩn bị tinh thần đả kích lớn! Em suy nghĩ kỹ chưa mà quyết định?” Đôi mắt thâm thúy của Lôi Vũ nhìn Úc Tử Duyệt, nhắc nhở từng chữ từng câu.

      Úc Tử Duyệt nghe Lôi Vũ , lại nhìn hình ảnh màn hình, thấy quân đội có mặt tại trường, trong đầu lên gương mặt của Lăng Bắc Hàn, mở miệng: “Tổng biên tập, trước kia em từng tình nguyện tại khu dân nghèo ở Châu Phi, cũng từng từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng, tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng cũng từng gặp cảnh đất đá bị sạt lở, từng thấy trường tiểu học bị đất đá cuốn trôi... Em muốn rằng, về phương diện thể lực, em có thể! Về phương diện tâm lý, em cũng có thể! Là phóng viên, nên sợ chết, phải sao? Em tình nguyện đến khu vực gặp nạn!” Úc Tử Duyệt nhìn Lôi Vũ, vô cùng kiên định .

      Nhiệt huyết trong người cuồn cuộn dâng lên. Giờ phút này, chỉ là vì Lăng Bắc Hàn, còn coi mình là phóng viên, muốn đến khu vực gặp nạn để tìm hiểu chân tướng cho quần chúng nhân dân được hiểu !

      Nghe Úc Tử Duyệt như vậy, phòng viên ảnh A Cường cũng lập tức đứng dậy: “Báo cáo tổng biên! Tôi cũng tình nguyện đến khu vực gặp nạn! cùng phóng viên Tiểu Úc!” Lần này A Cường cũng phải vì an nguy của Úc Tử Duyệt, mà là vì lý tưởng nghề nghiệp của !

      Mặc dù biết đường có thể gặp nguy hiểm, hai ngày nay con ba tuổi của còn bị ốm.........

      Úc Tử Duyệt nhìn A Cường, gật đầu cái, bọn họ vẫn luôn hợp tác ăn ý như vậy.

      Sắc mặt Lôi Vũ nặng nề, trầm tư hồi, rốt cuộc cũng gật đầu cái: “Hai người đến phòng làm việc chờ tôi!” Lôi Vũ .

      Lôi Vũ mình theo chân hai người bọn họ ra khỏi phòng họp, nhấn mạnh hết sức tính nghiêm trọng của vấn đề, nhất là đối với Úc Tử Duyệt, yên lòng. Nhưng chỉ có thể tôn trọng quyết định của .

      “Úc Tử Duyệt, nhấn mạnh với em lần nữa, đến trường khu vực gặp nạn phải là chuyện để thể !” Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ, Lôi Vũ nhìn , nhấn mạnh lần nữa. Nhìn tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, nghĩ đến cảnh đến trường chịu cực khổ, trong lòng vô cùng nỡ!

      “Tổng biên tập! Em phải muốn thể !” Úc Tử Duyệt thấy Lôi Vũ như vậy, tức giận, lớn tiếng phản bác.

      “Được rồi, xin lỗi!” Lôi Vũ cười chua xót, nhóc này, chẳng lẽ biết lo lắng cho an nguy của hay sao?

      “Tổng biên tập, em quyết định! Hơn nữa, em cũng chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ mà giao phó!” Úc Tử Duyệt mặt sắc dịu , .

      “Được, vậy em về sớm nghỉ ngơi , vé máy bay của em và A Cường chuẩn bị xong rồi, các chuyến bay tới Vân Thành đều bị hoãn, hai người tạm thời đến thành phố F, sau đó xe buýt sang Vân Thành, nếu như có xe buýt, sắp xếp xe riêng đưa hai người ! Nhớ, nhất định phải giữ liên lạc 24/24” Lôi Vũ tiến lên, đôi tay đè bả vai lại, ngắm nghía khuôn mặt nhắn của , vẫn yên tâm nhắc nhở.

      Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông khóa chặt lấy , trong nháy mắt, Úc Tử Duyệt hơi sửng sốt, nhưng chỉ thoáng qua, Lôi Vũ buông bả vai ra.

      “Được! Em hiểu ạ!” Úc Tử Duyệt hoàn hồn, xong liền rời khỏi phòng làm việc.

      *

      Dường như tất cả các vệ tinh, tin tức các đài truyền hình đều thông báo về trận động đất ở Vân Thanh lần này, nghe Úc Tử Duyệt muốn đến khu vực gặp nạn săn tin, trong lòng Nhan Tịch sợ hãi! Thấy Úc Tử Duyệt thu xếp hành lý, vẻ mặt càng lo lắng.

      “Duyệt Duyệt, em muốn tới đó sao? Nơi đó bây giờ rất nguy hiểm! Em xem tin tức đó, ở đó dư chấn vẫn còn....” Nhan Tịch bội phục dũng khí của Úc Tử Duyệt, nếu là , chắc dám xung phong nhận việc.

      Nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ như vậy, nếu cẩn thận, tảng đá rớt trúng vào người.... dám tưởng tượng thảm cảnh đó!

      “Chị Nhan,chuyện em quyết định nhất định làm! Hơn nữa, đây cũng là trách nhiệm của em! Chị yên tâm, em nhất định cẩn thận! mình em còn có thể từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng, còn sợ chút dư chấn này sao?” Úc Tử Duyệt thoải mái với Nhan Tịch.

      “Chuyến từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng nếu phải có chú… phải em ..... Tóm lại, em nhất định phải hết sức cẩn thận!Người trong nhà có biết ?” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, thở dài , tới giúp sắp xếp đồ vào balô.

      “Em sợ mọi người lo lắng nên vẫn chưa cho mọi người hay, đợi đến nơi , nếu để cha em biết, nhất định để cho em !” Úc Tử Duyệt .

      phải em muốn đến đấy tìm chú đấy chứ? Chị nhớ hình như chú ấy cũng đến Vân Thành ......”

      Vừa nghe Nhan Tịch vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt lại run lên, vừa rồi có gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn nhiều lần, nhưng đều liên lạc được, chuyện này khiến vô cùng lo lắng, nhưng rồi lại chỉ có thể an ủi mình, là quân nhân ưu tú như vậy, sao có thể gặp chuyện may được?

      “Vân Thành rộnglớn lại có nhiều khu gặp tai nạn như vậy, em muốn gặp ấy cũng rất khó, có thể gặp được tốt, chỉ hy vọng ấy bình an. Nhưng lần này việc quan trọng nhất là săn tin!Chị Nhan, em thích công việc này, thích nghề phóng viên này!” Úc Tử Duyệt lại .

      Mặc kệ lần này có thể gặp được hay , mục đích chủ yếu của vẫn là thu thập thông tin.

      Rạng sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt liền rời giường, thay bộ quần áo nhàng, giày thể thao, cũng quên mang theo băng vệ sinh. Hôm nay chắc chắn phải đường núi nhiều, nên chuẩn bị đầy đủ!

      và A Cường ngồi xe của Lôi Vũ đến sân bay, bay đến thành phố F.

      Đến thành phố F, quả nhiên xe buýt đến Vân Thành cũng ngừng hoạt động, cũng may mà Lôi Vũ có chuẩn bị, phái xe riêng tới đón bọn họ.

      “Tiểu Úc, có say xe ?” Ngồi trong xe bị lắc lư, A Cường quan tâm hỏi Úc Tử Duyệt!

      “Tôi say, tại cũng có gì thoải mái!” Úc Tử Duyệt ngồi thẳng người, cứng rắn , trong tay vẫn cầm điện thoại di động, ngừng gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, nhưng vẫn thể liên lạc được.

      gọi điện thoại cho đại đội trưởng sao?” Lúc này A Cường lại hỏi Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt thoáng sửng sốt, chợt hiểu ra A Cường tới ai, hai gò má ửng hồng: “Vâng...... Nhưng vẫn liên lạc được!” Trong lòng rốt cuộc vẫn lo lắng cho an nguy của , lúc này rất hi vọng gọi điện thoại lại cho , với rằng vẫn bình an!

      “Tôi đoán đại đội trưởng cùng mọi người làm công tác phòng chống động đất, cứu nạn, có lẽ mang điện thoại theo bên người! Đại đội trưởng chắc chắn gặp chuyện gì đâu!” A Cường trấn an Úc Tử Duyệt.

      Tốt nhất là vậy. “Vâng....” Úc Tử Duyệt gật đầu cái, hai mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ có thể cầu nguyện gặpphải chuyện gì......

      Xe càng ngày càng gần Vân Thành, đường càng dễ , nhất là qua đoạn đường quốc lộ dưới chân núi, nhiều chỗ bị lún, bác tài chỉ có thể lái xe men theo con đường , đường ngừng lắc lư.

      vốn bị say xe, nhưng lắc lư thế này, lại muốn ói.

      “Hự......”

      “A......”

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiếc xe đột nhiên phanh lại, Úc Tử Duyệt trong xe thiếu chút nữa ngã xuống, kêu khẽ tiếng, A Cường cũng kêu lớn tiếng rồi hỏi. Bỗng cảm thấy trận rung chuyển mạnh mẽ.

      “Là động đất! Nhanh xuống xe! Tránh sau sườn xe!” Tài xế xong, nhanh chóng nhảy xuống xe, A Cường cũng nhanh chóng kéo Úc Tử Duyệt xuống xe.

      Sau khi xuống xe, động đất càng mạnh hơn, ba người ôm đầu đứng bên trái xe, chỉ cảm thấy gạch đá ngừng rơi xuống đầu mình. Giờ phút này, Úc Tử Duyệt mới ý thức được cái gì mới gọi là nguy hiểm!

      A Cường lấy nón bảo hiểm từ trong túi ra, đeo lên cho Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt từ chối: “Đội vào! là trẻ con sao!” A Cường để từ chối, lớn.

      Trong đầu khỏi lên hình ảnh Lăng Bắc Hàn từng đội nón bảo hiểm cho , lúc đó, mặc dù mắng , nhưng cũng là vì suy nghĩ cho an nguy của .....

      Sau khi động đất qua, ba người may mắn bị thương, nhưng chiếc xe màu trắng bị đập ra hình thù gì nữa.

      A Cường bảo bác tài rời trước, cùng Úc Tử Duyệt đến khu vực gặp nạn, đường còn gặp những phóng viên của những đài khác, cùng vài người tình nguyện. Đoàn người lặn lội về phía khu vực gặp nạn phía trước.

      Cho dù thể của có khá chăng nữa nhưng sau khi vượt qua quãng đường dài vượt núi băng đèo, cả người cũng mệt mỏi chịu được, cảm giác nội y trong người ướt đẫm mồ hôi, lúc nghỉ ngơi, lấy băng vệ sinh dưới lòng bàn chân, chúng cũng đều ướt sũng.

      “Còn cây số nữa là đến khu vực gặp nạn rồi, trước khi trời tối liệu chúng ta có thể đến nơi ?” A Cường sau khi cùng những phóng viên khác nghiên cứu bản đồ.

      Úc Tử Duyệt uống ngụm nước, sau đó gật đầu cái.

      Đoàn người lại tiếp tục lên đường. đường , nhìn thấycác bóng dáng xanh lá quen thuộc, trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng trở nên kích động. Nhìn mỗi chiến sĩ về phía phố núi này dường như nhìn thấy tia hy vọng.

      Bọn họ đều là Giải Phóng Quân được phái tới để trợ giúp kháng chấn cùng những chiến sĩ cảnh sát võ trang.

      Càng gần nội thành thành phố, bóng dáng các chiến sĩ càng nhiều, đồng thời tình cảnh cũng càng thê thảm đến nỡ nhìn.

      Cảnh hoang tàn diễn ra khắp nơi trong khu vực gặp nạn, thỉnh thoảng có những nhân viên cứu hộ mặc đồng phục màu cam mang những túi đựng thi thể màu đen qua người , khoảnh khắc đó cả đám người Úc Tử Duyệt đều trầm mặc.

      Cảm giác bất lực vô cùng từ đáy lòng dâng lên.......Úc Tử Duyệt sững sờ, nghe tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất tại trường khu vực gặp nạn, nhất thời quên mất cả phản ứng.

      về phía trước liền bắt gặp phế tích của trường học, Úc Tử Duyệt thoáng trở lại bình thường, lúc này mới ý thức được hoàn cảnh của mình, vội chạy tới đống hoang tàn, cùng nhân viên cứu viện đưa thức ăn cho những người bị thương.

      “Các bạn ...... đừng sợ, các chú Giải Phóng Quân cứu các cháu, các cháu nhanh chóng thoát khỏi đây thôi....” Úc Tử Duyệt đứng bên ngoài đống hoang tàn, nhìn vào bên trong, dường như có thể nhìn thấy em bé mở to đôi mắt tròn đen nhánh hoảng sợ vô cùng.

      “Mẹ......”

      “Mẹ......”

      Từng tiếng “Mẹ” từ đống hoang tàn xuyên qua lòng đất khiến sống mũi chua xót, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Chỉ thấy nhân viên cứu viện đưa từng thi thể ra ngoài.......

      Đối mặt với những sinh mạng bất đắc dĩ mà chết , đối mặt với những người sống bị mất người thân, dường như khả năng ngôn ngữ còn. Những phóng viên lặng lẽ lau nước mắt, những nhà báo chỉ có thể đặt bút, cầm máy chụp hình, cầm micro lên mới có thể thể được nỗi đau đớn của mình.

      “Mấy người có thể nhanh hơn được ? Xin mấy người nhanh hơn chút nữa! Chỗ này có em bé!” Úc Tử Duyệt thấy chiến sĩ Giải Phóng Quân chạy tới, xông lên trước, đau đớn gọi. A Cường liền kéo lại: “Tiểu Úc, phải tin tưởng bọn họ!” A Cường lớn tiếng .

      “Tất cả chiến sĩ cứu viện, nhất định phải cứu sống bọn trẻ cho tôi! Cho dù phải lấy tay đào cũng phải kéo ra!” Lúc này, giọng quen thuộc khàn khàn truyền đến từ phía xa, Úc Tử Duyệt sững sờ quay đầu, trong tim từng đợt rung động, quay đầu, chỉ thấy bóng dáng cao lớn dính đầy bùn đất, nửa người mặt áo bảo hộ màu vàng đứng cách đó xa, lớn tiếng chỉ huy.

      Bóng dáng thể quen thuộc hơn khiến trái tim rung động, thấy bóng dáng kia đến gần, nhìn bùn nhão bắn đầy mặt , trong lòng Úc Tử Duyệt dâng lên dòng nước ấm.

      ? gặp được rồi ! Ý thức được điều này khiến mắt rưng rưng.

      dường như vẫn chưa phát ra , qua người A Cường, đến gần đống đổ nát:“Lăng Bắc Hàn?” Úc Tử Duyệt nhìn về phía bóng lưng của , gọi to tiếng!

      Thân thể Lăng Bắc Hàn khẽ cứng lại, sao nghĩ đến được ngay tại nơi xảy ra tai nạn động đất này lại nghe được giọng của .

      quay đầu, chỉ thấy Úc Tử Duyệt toàn thân mặc bộ quần áo xung phong màu da cam có mấy chữ “Tô Thành Chủ Nhật” đứng xa, bên cạnh chính là A Cường cũng mặc bộ quần áo xung phong, mặt dính bùn đất, hốc mắt ửng hồng.

      Khoảnh khắc đó, trong lòng Lăng Bắc Hàn bỗng dưng kích động, còn có cả tức giận! Tại sao lại chạy tới nơi nguy hiểm như thế này? muốn sống nữa sao?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 184: Xúc động


      Nếu bạn từng đọc hàng ngàn cuốn tiểu thuyết, đây hoàn toàn phải là quảng cáo! Trong lúc tìm kiếm ngừng nghỉ, hai mắt Lăng Bắc Hàn đầy tia máu, vậy mà con ngươi thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm Úc Tử Duyệt, khoảnh khắc đó, trong lòng chất chứa bao nhiêu tình cảm phức tạp, xuất như vậy, làm phân tâm.

      Cũng trách dám đến nơi nguy hiểm như thế này để săn tin, Lăng Bắc Hàn buồn bực: “Mời những phóng viên nhà báo tránh ra, xin đừng cản trở công việc của chúng tôi!” xoay tầm mắt, với câu, ngược lại lớn tiếng , sau đó đến bên đống đổ nát.

      “Bên trong còn mấy đứa bé?” Lăng Bắc Hàn đứng bên đống hoang tàn,trầm giọng hỏi.

      nhìn , ngược lại còn tỏ thái độ với làm Úc Tử Duyệt đau lòng, nỗi chua xót dâng lên trong lòng, nhưng trong tình cảnh rất nguy cấp tại, cũng để ý nhiều.

      “Xin lỗi , chúng tôi được bộ tuyên truyền cho phép phỏng vấn, chúng tôi bảo đảm làm ảnh hưởng đến công việc cứu viện của mọi người!” Đối mặt với các chiến sĩ xếp hàng để giữ khoảng cách an toàn với bên ngoài đống đổ nát, Úc Tử Duyệt lấy thẻ chứng nhận do bộ tuyên truyền cấp, bình tĩnh mà lớn tiếng .

      “Tiểu Úc, chúng ta lui về phía sau !” Lúc này A Cường kéo Úc Tử Duyệt lùi lại, . Úc Tử Duyệt cũng cố chấp, lui về phía sau mấy bước, lấy máy ghi ra, bắt đầu đưa tin về trường.

      tại chúng tôi ở thành phố Vân Thành, thị trấn Phong Huyền xảy ra tâm địa chấn, tại trường tiểu học trở thành đống đổ nát, xung quanh quang cảnh hoang tàn, tại những đồng chí cứu viện đến khu phế tích trường học để cứu các em bé bị mắc kẹt bên trong....”

      Úc Tử Duyệt khàn giọng , miêu tả tình huống tại trường lúc này, A Cường đứng bên cạnh ngừng chụp hình.

      “Cháu bé, đừng sợ, đưa tay cho chú.... có chú quân nhân ở đây, các cháu sao đâu!” Lúc này, Lăng Bắc Hàn nằm rạp xuống đất, cánh tay thò vào đống đổ nát, miệng ngừng .

      “Doanh trưởng, như vậy cánh tay gặp nguy hiểm mất.”

      “Đừng nhảm, đào lên cho tôi.” cánh tay của Lăng Bắc Hàn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đứa bé, bàn tay ấy lạnh đến dọa người, nếu được cứu ra kịp thời, 28 đứa trẻ này nhất định bị đe dọa đến tính mạng.

      Lúc này chính là thời khắc sinh tử.

      Úc Tử Duyệt hoảng sợ nhìn cánh tay Lăng Bắc Hàn đưa vào trong đống đổ nát, cũng biết nếu lúc này đóng phế tích kia sụp xuống, cánh tay thể bảo vệ được:“ sĩ quan thò tay quađốngphế tích nắm lấy bàn tay của em bé, ngừng an ủi bọn trẻ, khích lệ bọn trẻ, .....”

      xúc động vào máy ghi , nước mắt kìm nén được mà rơi xuống, trong lòng càng thêm rung động.

      Đó chính là Lăng Bắc Hàn, người quân nhân sợ hy sinh.

      “Được rồi.... đứa bé ra được rồi.... Đội vệ sinh mau chuẩn bị....” Khu phế tích cuối cùng cũng được mở ra lớn hơn, thân thể được Lăng Bắc Hàn ôm lấy, có chiến sĩ hét lớn.

      Úc Tử Duyệt nhìn thấy bé được ôm ra ngoài, cũng kích động hét to, những phóng viên khác cũng rối rít chụp hình.

      Sau đó lại có hai đứa trẻ nữa được cứu ra ngoài. “Chú.......Vương Hiểu Hiểu vẫn còn trong đó.......Bên trong.......Chân bị bàn học.......đè lên......” bé trai mặt dính đầy máu nằm trong ngực Lăng Bắc Hàn, yếu ớt .

      “Chú cứu bé ra ngoài!” Lăng Bắc Hàn cam đoan, đặt bé trai nằm lên cáng, nhìn những đứa trẻ này, nhớ tới đám trẻ Đậu Đậu, Nữu Nữu....

      “Doanh trưởng, ......”

      Những đồng chí khác khiếp sợ hô lên, nhưng chỉ thấy Lăng Bắc Hàn nhanh nhẹn chui vào trong khu phế tích, Úc Tử Duyệt kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Bắc Hàn chui vào trong khu phế tích kia.

      “Lăng Bắc Hàn!” theo bản năng gọi to tiếng, những phóng viên khác bên cạnh cũng sửng sốt, ngờ sĩ quan có thể vì cứu người mà tự mình chui vào trong khu phế tích.

      “Tiểu Úc, đại đội trưởng, phải, trung tá Lăng sao đâu!” A Cường bên cạnh trấn an Úc Tử Duyệt, có thể thấy được vẫn vô cùng lo lắng cho Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt có chút hoàn hồn lại, nhìn A Cường gật đầu cái.

      Sau khi tỉnh táo lại, cố kìm nén nỗi đau đớn dâng lên trong lòng vì , tiếp tục đưa tin.

      Lăng Bắc Hàn chui vào trong khu phế tích, thấy cái chân bị bàn học đè lên, thoi thóp, lòng vô cùng khó chịu, dè dặtcẩn thận bò về phía , chỉ sợ động tác của mình hơi mạnh chút khiến cho đống phế tích này lại tiếp tục sụt xuống lần nữa.

      “Hiểu Hiểu...... đừng sợ... chú dẫn con ra ngoài bây giờ đây!” Lăng Bắc Hàn cười với hoảng sợ, đưa tay gỡ nón bảo hiểm đầu đội vào đầu bé .

      “Chú... Con đau quá...” mặt bé dính đầy bụi, nhìn được mặt bé, chỉ thấy đôi mắt tròn đen nhánh nhìn đầy tin tưởng, giọng với .

      Máu tươi dường như cũng ngừng chảy, mất màu sắc đỏ tươi, biến thành màu nâu sẫm, thấm đầy bụi bẩn, bên trong rất tối, mùi máu tươi xông vào mũi, trong lòng Lăng Bắc Hàn tràn đầy đau thương, sinh mệnh bé tươi tắn như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn bé chết được.

      “Rất nhanh thôi còn đau nữa, hãy tin chú!” Lăng Bắc Hàn vẫn cười , ánh sáng yếu ớt từ khe hở lọt vào bên trong khu phế tích, chiếu lên mặt , cười, lộ ra hàm răng trắng noãn......

      Lăng Bắc Hàn bò đến trước mặt , đưa tay, cẩn thận nâng cái bàn lên, bàn tay còn lại ôm lấy hông , đưa ra ngoài.

      “Đau quá...... a......” Cơn đau đớn khiến nhào vào trong ngực Lăng Bắc Hàn khóc lên, nhưng cuối cùng chân của bé cũng được kéo ra ngoài, Lăng Bắc Hàn nhìn bắp chân bị đè của bé , trực giác mách bảo cái chân của bé bị tàn phế....

      Cảm giác áy náy trào dângtrong lòng, cũng dừng lại lâu, tay ôm , tay chống xuống mặt đất, bò về phía lỗ hổng của khu phế tích.

      “Ra rồi!” Thấy bé được Lăng Bắc Hàn đưa ra, đám lính mừng rỡ, lớn tiếng .

      “Ra rồi....” Úc Tử Duyệt đứng ở cách đó xa nhìn thấy cảnh này, cũng kinh hãi lầm bầm, chỉ thấy thoi thóp được cứu ra ngoài......

      “Rầm.....”

      “Doanh trưởng!”

      “Lăng Bắc Hàn!”

      Lăng Bắc Hàn vẫn còn chưa ra, nhưng lại chợt nghe thấy ‘rầm’ tiếng, đống phế tích đột nhiên lại sụp xuống, đám lính hét lên, Úc Tử Duyệt cũng chú ý đến bất kể cái gì nữa, vội vã vọt tới.......

      “Lăng Bắc Hàn, mau ra đây, thể có chuyện gì được, khốn khiếp!” Úc Tử Duyệt bất chấp tất cả mà gào lên, thân thể bị hai người lính ngăn lại, hướng về phía đống hoang tàn gào lớn, giãy giụa, hận thể xông tới, đào vào bên trong đưa ra.

      “Lăng Bắc Hàn...... ra cho em!” điên cuồng gào lên, trong lòng giống như bị người ta ngừng xé rách, đau đến khó chịu, ra vẫn quan tâm như vậy, ra vẫn còn , điểm này, hiểu rất ......

      “Khụ khụ......”

      “Doanh trưởng sao, có động tĩnh!”

      Khu phế tích bị sụp đổ lúc lâu, bỗng có gì đó ngọ nguậy trong đống đổ nát, loáng thoáng nghe được tiếng ho khan của Lăng Bắc Hàn, có người vui mừng thốt lên.

      Úc Tử Duyệt ngừng giãy giụa, sững sờ nhìn đống hoang tàn, lúc này, sắc trời dần tối, chỉ thấy bóng dáng động đậy trong đống hoang tàn, sau đó từ từ chui ra....

      Cả người Lăng Bắc Hàn toàn bụi, mặt cũng thế, nhìn mặt mày, thân thể vẹn toàn đứng lên, nhưng cánh tay trái của bị thương, chảy máu ngừng.

      Hai mắt mở ra, tay đưa lên vuốt mặt, lúc này mới nhìn thế giới này, thấy cách đó xa bị hai chiến sĩ giữ lại, trong lòng Lăng Bắc Hàn có chút phức tạp, vừa rồi trong đống hoang tàn, nghe được tiếng quát tháo của .

      còn để ý , ít nhất vẫn còn quan tâm đến .

      “Tìm cẩn thận lần nữa, xem có ai còn sống !” Xoay tầm mắt, phân phó cho chiến sĩ.

      “Dạ!” Các chiến sĩ nghe lệnh liền nhanh chóngchạy , lúc này, đội cứu hộ chạy tới băng bó vết thương cho , Úc Tử Duyệt cũng được thả ra, trong lúc sững sờ thấy các phóng viên khác xông lên trước.

      “Trung tá Lăng, vừa rồi chúng tôi thấy vì cứu bé kia mà tự mình chui vào khu phế tích, lúc đó điều gì cổ vũ ?”

      làm sao để có thể bảo vệ mình bị thương?”

      Ký giả vây quanh Lăng Bắc Hàn, lớn tiếng hỏi.

      “Tôi chỉ biết bên trong vẫn còn sinh mạng, nếu là cổ vũ khích lệ, có lẽ là sinh mạng, sinh mạng khích lệ tôi, lúc phế tích sụp xuống, tôi lập tức ôm đầu, ngồi xổm xuống bên cánh cửa, tầng dưới và cánh cửa tạo thành khu vực tam giác, tôi liền núp vào trong khu vực an toàn này!” Lăng Bắc Hàn lớn tiếng về phía ống kính.

      “Cảnh báo cho các vị đồng chí phóng viên, trong lúc săn tin cần chú ý an toàn!” Lăng Bắc Hàn dặn dò lần nữa, y tá định tiêm cho lại bị từ chối, “Cho tôi viên thuốc kháng sinh là được rồi!” .

      Lăng Bắc Hàn nhận viên thuốc y tá đưa cho, ném thẳng vào trong miệng, khóe mặt liếc về phía Úc Tử Duyệt vẫn còn sững sờ, ánh mắt thâm trầm.

      Úc Tử Duyệt cũng nhìn , muốn bước tới nhưng hai chân lại chẳng thể nào di chuyển được, cứ ngẩn người nhìn Lăng Bắc Hàn, thấy bước chân định rời .

      chờ chút!” nhìn , hét lớn.

      Lăng Bắc Hàn dừng chân, quay đầu nhìn , thấy về phía mình, mặt vẫn còn dính vết bùn khô khốc. “Nơi này nguy hiểm, em nên trở về !” nhìn rồi mở miệng .

      Úc Tử Duyệt lên tiếng, lấy khăn ướt từ trong túi xách ra, kiễng chân lau khuôn mặt bụi bặm của , nhìn khuôn mặt tuấn tú từ từ ra, : “ có thể ở đây, tại sao em lại thể?” vừa lau vừa , đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của !

      Cũng thấy được trong mắt tia máu đỏ, đáy mắt thâm quầng, mặt có vết thương, dưới cằm lún phún râu......

      Cảnh vừa rồi khiến trái tim rung động.

      là quân nhân!”

      “Em cũng là phóng viên!”

      , vội vã phản bác, vẻ mặt kiên định nhìn , cái tên quân nhân này vì cứu người mà ngay cả tính mạng chính mình cũng quan tâm!

      Giờ phút này Lăng Bắc Hàn hối hận vì ngày trước giới thiệu làm phóng viên, hiểu tính cách bướng bỉnh của , giờ phút này muốn khuyên trở về là thể!

      “Chú ý an toàn!” nhìn , trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt cũng nhìn , nặng nề gật đầu: “Tại sao lại chịu tiêm thuốc? Vết thương nhiễm trùng sao?” Thấy cánh tay bị thương của được băng bó ổn thỏa, Úc Tử Duyệt giọng hỏi.

      chút vết thương thôi mà, vật liệu cứu trợ thiếu hụt, rất nhiều người bị thương còn chưa được dùng!” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt giọng , như vậy càng khiến càng đau lòng hơn.

      “Vậy cũng được phép ngã xuống đâu đấy, nhiều chiến sĩ còn chờ chỉ huy!” Úc Tử Duyệt bất mãn phản bác.

      Lăng Bắc Hàn mỉm cười lộ ra hàm răng trắng noãn:“ sao đâu!” kiên định , câu này giống như cam đoan với , làm an lòng.

      Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Hàn lại tham gia vào công việc cứu viện khác, Úc Tử Duyệt cùng A Cường cũng theo doanh đội của , cũng biết rằng đội của Lăng Bắc Hàn huấn luyện dã ngoại ở đây, vừa đúng lúc gặp động đất, chiều hôm qua đội bọn họ là đội đầu tiên đến khu vực gặp nạn cứu người.

      Lăng Bắc Hàn cứu viện ngủ nghỉ suốt ba mươi giờ đồng hồ rồi, ăn uống, ngủ nghỉ, giống như người sắt, xuyên qua từng đống đổ nát, ngừng chỉ huy, càng ngừng tự mình tham gia cứu trợ...

      Cuối cùng, khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, đội khác chạy tới thay thế cho đội của Lăng Bắc Hàn để đội của được nghỉ ngơi.

      phân biệt dưới, bọn họ dựng lều nghỉ ngơi ngay trong trường tiểu học, khu phế tích yên tĩnh, xung quanh tản ra mùi máu tươi khiến lòng người đau thương... Nơi này dường như còn rất nhiều linh hồn có nhà đề về lay động......

      Úc Tử Duyệt đứng ở nơi này cũng sợ hãi, trong lòng chỉ có chua xót xót xa.....

      “Tiểu Úc, vừa kết nối được mạng, bản thảo hôm nay được gửi ...” A Cường ra ngoài, với Úc Tử Duyệt.

      “Vâng!”

      “Tổng biên tập Lôi nhấn mạnh lần nữa là phải chú ý an toàn!”

      “Vâng, chúng ta cần phải chú ý an toàn, Cường, cho bà xã và con biết đến đây đúng ?” Úc Tử Duyệt mạnh mẽ nhắc nhở A Cường.

      yên tâm! Trung tá Lăng tới rồi... tôi ăn cơm trước...” A Cường thấy Lăng Bắc Hàn tới, giọng với Úc Tử Duyệt, rồi nhanh chóng lách người .

      Thấy Lăng Bắc Hàn đâng tới phía mình, trái tim Úc Tử Duyệt đập nhanh dữ dội, hồi hộp nhìn , ngoài mặt vẫn ra cố ra vẻ bình tĩnh. Lăng Bắc Hàn vẻ mặt cũng bình tĩnh, bóng đèn vàng treo lều chiếu sáng khuôn mặt của , mặt còn bùn nhão, tóc cũng được cắt tỉa, chỉnh tề ít.

      Trong đầu lên hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy hồi còn ở Tây Tạng, khuôn mặt nhắn mỉm cười khắc sâu trong đầu , ngờ chỉ trong năm, , quan hệ người quân nhân người du khách biến thành quan hệ vợ chồng, rồi ly hôn, trở thành người lạ, sau đó lại gặp nhau.

      Quanh quẩn vòng, giống như trở lại điểm khởi đầu.

      “Ăn cơm chưa?” Lăng Bắc Hàn nhìn , trầm giọng hỏi.

      Úc Tử Duyệt khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa!”

      “Mau ăn ..” giọng với , giọng khàn khàn do gào thét chỉ huy suốt ba mươi tiếng đồng hồ.

      theo , cùng lấy cháo, lấy bánh bao, còn có trứng vịt muối, hai người bưng đồ ăn đến cái cột bóng rổ trong sân, ngồi xuống.

      “Ăn tạm chút, lương thực còn đường, chưa chuyển kịp đến đây!” Lăng Bắc Hàn sợ Úc Tử Duyệt ăn quen những thứ này, trầm giọng .

      “Em có kén ăn!” cho rằng yếu ớt lắm sao? Úc Tử Duyệt bất mãn , sau đó bưng hộp tức ăn lên, uống ngụm cháo ngô lớn.

      Trong bóng tối, Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, bóc vỏ trứng vịt muối đưa cho , Úc Tử Duyệt nhận lấy, cắn miếng, “A, mặn quá!”

      “Ha ha......” Lúc này, Lăng Bắc Hàn cúi đầu cười ra tiếng, “Trứng vịt muối này giống trứng vịt muối mà em hay ăn đâu!” Lăng Bắc Hàn , tự mình bóc quả, sau đó dùng chiếc đũa rẽ ra, “Muốn ăn bánh bao ?”

      Úc Tử Duyệt le lưỡi, học cách làm của , chỉ chốc lát sau, điện thoại di động trong túi chợt vang lên, cắt đứt hành động của hai người......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :