1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương174: tin ấy.



      có tin mình hay , hay có suynghĩ gì? Hay Hạ Tĩnh Sơ cho rằng và Lăng Bắc Hàn có nguy cơ sao? là đánh giá cao vị trí của trong lòng Lăng Bắc Hàn mà! Trong lòng thoáng qua nụ cười lạnh.

      Lúc này, Lăng Bắc Hàn quay đầu, nhìn đứng ngoài cửa, đương nhiên khôngtin lời của Hạ Tĩnh Sơ, đương nhiên là tin tưởng thiện lương của , nhìn nét mặt lạnh nhạt của , trong lòng trànđầy áy náy.

      “Hạ Tĩnh Sơ, cần gì phải tự biên tựdiễn giả vờ yếu ớt như vậy? giả tạo!”Úc Tử Duyệt cười lạnh , khóe miệng giễu cợt. tại, cũng hiểu, lần đó Hạ Tĩnh Sơ vô tình gặp bọn họ, lại thêm bệnh suyễn bị tái phát, tất cả đều là diễn trò sao?

      Lăng Bắc Hàn sao, nhiều ngày bên như vậy mà phát được con người của sao?

      Cũng phải, trong mặt người , đối phương có làm gì cũng đều là đúng, chỉ cần người, có thể mù quáng bao dung tất cả của ấy! Úc Tử Duyệt đau lòng nghĩ!

      “Em...... Em có......” Hạ Tĩnh Sơ yếuớt .

      có chứng cớ, phần đổ oan cho tôi! Hạ Tĩnh Sơ, dù sao cũnglà luật sư có tiếng!” Úc Tử Duyệt xong, nhìn Lăng Bắc Hàn cái, rakhỏi cửa.

      “A Hàn...... em...... ấy......”

      tin em!” Úc Tử Duyệt vừa bước ra cửa, nghe thấy thanh trầm thấp của Lăng Bắc Hàn vang lên, nhất thời trong tim lạnh buốt... chán nản vô cùng.

      Lăng Bắc Hàn cố ý lớn tiếng, đôi mắtcũng nhìn Hạ Tĩnh Sơ, như vậy, ra muốn cho Úc Tử Duyệt phía ngoài nghe được, muốn cho biết, tin ! Nhưng hình như tin tưởng , luôn cho rằng chút cảm giác với cũng có!

      Chẳng lẽ, cưng chiều cùng thươngcủa , cảm nhận được chút nào sao?

      Mặc dù cố ý là hiểu lầm, nhưng chỉ cần tỉnh táo suy nghĩ chút, tin tưởng chút, hiểu con ngườianh chút, ra có thể phát ra đầu mối. Nhưng chỉ là thoáng qua, Lăng Bắc Hàn lại cảm thấy như vậy mình rấtmâu thuẫn, cũng rất buồn cười.

      muốn để hoài nghi, nhưng lại oán trách hoài nghi!

      Hạ Tĩnh Sơ nghe thấy lời của LăngBắc Hàn, biết Úc Tử Duyệt cũng nghe thấy, trong lòng cảm thấy rất hài lòng! Chính là cảm giác hư vinh này khiến côcảm thấy, Lăng Bắc Hàn , Hạ Tĩnh Sơ là người phụ nữ của Lăng Bắc Hàn, ai có thể coi thương , ai cả!

      Trong đầu thoáng lên gương mặtcủa Hạ Kiệt, trong lòng chợt hoảng sợ xen lẫn khổ sở.

      Úc Tử Duyệt ra khỏi phòng, nhìn các bạnnhỏ, tâm trạng hết sức nặng nề, “ĐậuĐậu, mẹ Duyệt hôm nay còn phải ngồi máy bay trở về, thời gian còn sớm,cũng thể thổi nến sinh nhật cùngcon, được ?”

      Đậu Đậu nhìn Úc Tử Duyệt, cau mày, sau đó hiểu chuyện gật gật đầu

      nghe lời !” Úc Tử Duyệt hôn lên trán Đậu Đậu cái, mỉm cười , giống như đám trẻ là con của mình. Nhìncác bạn , trong đầu khỏihiện lên từng hình ảnh cũng Lăng BắcHàn làm trò chơi cho bọn ........

      Lệ Mộ Phàm cũng vừa chạy tới, thấy ÚcTử Duyệt, trong lòng thở phào cái.

      “Sao lại về mình.....” Lệ Mộ Phàm ởbên cạnh , kéo qua, nhìn hỏi. Lúc này, Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ từ trong nhà ra ngoài.

      thôi, tôi còn phải lên máy bay!” ÚcTử Duyệt cười nhạt nhìn Lệ Mộ Phàm, giọng , khóe mắt liếc về phíabóng dáng bọn họ, kiên quyết xoayngười, kéo Lệ Mộ Phàm rời .

      “Con chào mẹ Duyệt....”

      “Con chào mẹ Duyệt....”

      Đậu Đậu với Úc Tử Duyệt đầu tiên,sau đó đám trẻ cùng thi nhau gọi,Úc Tử Duyệt nghe thấy thanhcủa bọn , cũng quay đầu, côthật muốn nhìn thấy Lăng BắcHàn. Trong đầu lại lên thời điểm lúc lần đầu tiên Lăng Bắc Hàn đưa đếnđây, giới thiệu với các bạn : “ ấy là mẹ Duyệt của các con.....”

      lát nữa, cũng giới thiệu HạTĩnh Sơ cho đám trẻ Đậu Đậu, Nữu Nữu như vậy chứ?

      Nhưng chuyện này còn liênquan đến . Kiên quyết rời , lên xe Lệ Mộ Phàm. Lăng Bắc Hàn vẫn bình tĩnh, trơ mắt nhìn cùng Lệ Mộ Phàm rời , trong lòng tràn đầy chua xót nhưng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. cảm nhậnđược thái độ của đối với rất lạnhnhạt, cũng giống như tiếp nhận Lệ Mộ Phàm, biết được như vậy khiến chán nản thất bại vô cùng!

      tại muốn trở về sao? Giúp cậu đặtvé nhé?” xe, bên Lệ Mộ Phàm giơ tay, nhìn đồng hồ cái, quay đầu,đôi mắt xanh dương nhìn , giọnghỏi.

      Trong lòng Lệ Mộ Phàm bây giờ, Úc Tử Duyệt giống trước đây, rất yên tĩnh, yên tĩnh lời, giống như bây giờ, trả lời cũng chỉ là cái gật đầu lạnh nhạt.

      Sau khi cho người đặt vé máy bay, Lệ MộPhàm đưa tay cầm tay Úc Tử Duyệt, chỉthấy cả người giật mình, rút tay về, vẻ mặt đề phòng nhìn , “Lệ Mộ Phàm, cậu đừng như vậy, tôi tiếp nhận cậu đâu!”

      “Úc Tử Duyệt! Tại sao vẫn tiếp nhận? Chẳng lẽ cậu còn chưa chết tâm với tên Lăng Bắc Hàn đó?” Lệ Mộ Phàmtức giận trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt, vẻ mặt đau lòng hét lên, trong lòng vô cùngthất bại!

      Vẫn chưa chết tâm sao? Chết! Câu vừa rồi của đủ khiến tuyệt vọng! Nhưng như vậy có nghĩ là sớm tiếp nhận người đàn ông khác, đối với tình , có bất kỳ ước mơ nào!

      “Lệ Mộ Phàm, mặc kệ tôi chết tâm hay chưa, giờ tôi muốn ! Tôi mệt mỏi rồi! Cầu xin cậu buông tha cho tôi..... Tôi ở đây cũng đến lượt cậu quản!”Úc Tử Duyệt cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn Lệ Mộ Phàm, lòng .

      Lệ Mộ Phàm nhìn như vậy, trong lòngvừa đau khổ vừa thất bại, “Tôi ép cậu, để tôi giúp cậu được ?” hạ thấp giọng hỏi.

      thể...... Lệ Mộ Phàm, cậu nên du học , bác tuổi cũng lớn, cậu hẳn là nên giúp đỡ bác chuyện công ty... Tôi trưởng thành rồi, cậu cũngnên trưởng thành . nên lãng phíthời gian với tôi, tôi coi cậu là bạn bè, chúng ta có thể là đôi bạn xấu, nhưng thể là người , cậu hiểu chưa?”Úc Tử Duyệt kiên nhẫn khuyên nhủ Lệ Mộ Phàm, tại cảm giác vẫn cònbốc đồng như đứa trẻ chưa lớn.

      hy vọng Lệ Mộ Phàmngày ngày bên cạnh , bởi biết mình thể nào phát triển quan hệ với .

      Lệ Mộ Phàm trầm mặc , nhìn ra ngoài cửa sổ, tại nếu như khôngthừa dịp vườn nhà trống mà vào phải đợi đến bao giờ?



      “Sao nhà đèn lại sáng?” Nửa đêm,Lăng Bắc Hàn đưa Hạ Tĩnh Sơ về nhà,thấy đèn nhà sáng, cố tìnhhỏi.

      “A......” Hạ Tĩnh Sơ nhìn đèn nhà mình sáng, trong lòng hoảng sợ, phảihắn là ai? Trong lòng dâng lên hận thù, “Chắc là đường điện có vấn đề,gần đây có chút vấn đề.....”

      “Có cần lên xem chút ?”trong đêm tối, Lăng Bắc Hàn híp mắt,nhàn nhạt mở miệng hỏi.

      , cần, còn sớm, anhvề trước , sao đâu?” Hạ Tĩnh Sơ hốt hoảng , chỉ sợ Lăng Bắc Hàn lênphát tồn tại của Hạ Kiệt, cũng chỉsợ Lăng Bắc Hàn phát ra bí mật của . biết, Lăng Bắc Hàn sớmbiết tất cả!

      “Được, sáng mai tới đón em..” Lăng Bắc Hàn trầm giọng .

      Hạ Tĩnh Sơ vội vàng vẫy tay tạm biệtanh, về phía cầu thang, trong lòng vôcùng muốn lên nhà!

      Đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng động cơ của xe Lăng Bắc Hàn, trong lòng càng sợ hãi, cảm giác khốn khổ lan tỏa.....

      “A...... ưmh......” trong lúc hốt hoảng, bỗng có người ôm lấy eo , che miệng lại, Hạ Tĩnh Sơ thiếu chútnữa bị hù chết, tay người đànông có mùi thuốc lá, đương nhiên biếtđó là ai....

      Thân thể bị đè lên vách tường, Hạ TĩnhSơ hoảng sợ nhìn gương mặt Hạ Kiệttrong ánh đèn mờ mịt, hận thù dâng lên theo bản năng, hung tợn nhìn anhchằm chằm, lúc này, cũng buông lỏng miệng ra.

      “Nơi này là cầu thang, muốn làm gì?” cố gắng hạ thấp giọng, với Hạ Kiệt, nhưng đáng chết, tên ác ma lại dám cởi quần .

      “Đương nhiên là muốn em, Sơ sơ..... em xem nếu bây giờ tên họ Lăng kia quay trở lại thấy em bị tôi lăng nhục.....”đôi tay Hạ Kiệt thuần thục cởi quần xuống, hai cánh tay siết chặt hông , vậtcứng rắn nhắm thẳng vào , từng chútchen vào....

      “A...... đau......” cơn đau đớn khiến khổsở than , thân thể giống như bị xé ra thành hai nửa. Trong ấn tượng của Hạ Tĩnh Sơ, vẫn luôn bị cưỡng bức, chưa bao giờ dịu dàng dù chỉ mộtlần, liên tục làm tình, luôn mạnh mẽ đâm vào như vậy, xem giống như thứ đồ chơi, tàn ác mà tiến vào.

      Hạ Kiệt ôm lấy , chôn mình trong cơthể , tự nhiên lại, ôm vào phòng.

      điên rồi! Tại sao lại bật đèn? Nếunhư ấy phát tôi coi như xong!” Vừa đóng cửa lại, Hạ Tĩnh Sơ chịuđựng đau đớn, lập tức mở miệng, lớntiếng mắng.

      “A......” bị Hạ Kiệt vô tình ném xuống đất, Hạ Kiệt rút thắt lưng ra, chợt vunglên “vút......” tiếng, làm rách quần áosau lưng , “ còn có mặt mũi để chuyện sao? Tốt nhất là nên bị ta phát ! Để ta nhìn thấy bột mặt của !Con đàn bà độc ác ham hư vinh!” Hạ Kiệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ đau đớn khổ sở lăn lộn mặt đất, kiềm chế đau lòng, lớn tiếng mắng.

      từng , nhưng sau khi đãhại chết đứa con của bọn họ, liền hậncô! Mười năm nay, vẫn dưới khống chế của , chính là muốn đểcho sống tốt hơn! từng đối tốtvới , nhưng hiểu, cũng khôngquý trọng!

      tại, hận , muốn phá hủy !

      Sau lưng trầy da sứt thịt, Hạ Tĩnh Sơ đau đến mức muốn sống, gương mặtvặn vẹo khổ sở, “ phải muốn tiền sao? ấy, tôi làm sao có tiền cho .....” nghiến răng nghiếnlợi , hai mắt nhắm chặt lại, dám nhìn tên ác ma này.

      Hạ Kiệt hạ thấp người, cưỡi người , nắm chặt cái cằm của , “Tiền!Con mẹ nó cho rằng tôi thiếutiền sao?” Chỉ cần em ngoan ngoãn theo , lòng theo , là tốtrồi..... nhưng những lời này khôngnói ra khỏi miệng, chỉ có thể u oán nhìncô chằm chằm, trong con mắt sâu thămthẳm chứa đầy hận đan xen.

      lại hung hăng tiến vào lần nữa, Hạ Tĩnh Sơ khổ sở liều mạng uốn éo người, đôi tay liều mạng đánh , Hạ Kiệt căn bản để ý tới phản kháng của , vẻ mặt tức giận, hung hăngmuốn !

      chết !” bất tri bất giác, Hạ Tĩnh Sơ cầm được cái gạt tàn bàn trà, liền đập vào đầu Hạ Kiệt, bỗng dưng, dòng máu tươi tràn ra........

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương175: Giao dịch.


      Dòng máu tanh nóng hổi bắn lên mặt ,Hạ Tĩnh Sơ ngây người nhìn Hạ Kiệt, người cưỡi người , khuônmặt ta đầy máu, toàn thân cứng ngắc, tròng mắt trợn ngược. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy .

      Hạ Kiệt sững sờ nhìn Hạ Tĩnh Sơ, trongđôi mắt nhuốm đầy nỗi thống khổ và tuyệt vọng, đầu óc choáng váng, cả người đổ về phía sau…..

      ......”

      “Choang......”

      Chiếc gạt tàn rơi xuống, thanh lanh lảnh vang lên, tay phải Hạ Tĩnh Sơ buôngthõng, hai mắt trợn tròn, con ngươi nhưthể muốn rớt ra khỏi tròng mắt. cảmthấy vật cứng rắn rút ra khỏi cơ thể , trong nháy mắt, khí như đọng lại, thời gian, hình ảnh cũng đọng lại, chỉ cómùi máu tươi khiến người ta buồn nônkhông ngừng xộc vào mũi..…

      Từng hình ảnh lần lượt lên trong đầu, lần đầu tiên nhìn thấy , từnhỏ đến lớn, trêu chọc thế nào, phỉ báng ra sao…. Nhưng, với Hạ TĩnhSơ, ta cũng giống như trai của côvậy, cũng từng chăm sóc ………

      Những hình ảnh Hạ Kiệt đối xử tốt với , ra tất cả đều bị cố tình gạt bỏ! vốn là con duy nhất, đối với người trai đột nhiên xuất giành hết sựyêu thương của ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy cùng chánghét.

      Nhưng ta lại cứ như con ruồi đáng ghét luôn quanh quẩn bên .

      biết sau bao lâu, Hạ Tĩnh Sơ mớihoàn hồn, sững sờ nhìn Hạ Kiệt đangnằm mặt đất, kinh hãi đẩy ta ra, vùng vẫy đứng lên.

      Chết rồi sao? ta… ta đãchết rồi sao? giết người sao?

      Đầu óc ong ong, mất khả năng nhận biết, trong đầu ngừng lặp lặplại những chữ này, Hạ Kiệt chết rồi, người mà căm thù đến tận xương tuỷ rốt cuộc chết! giết người, luật sư như , giết người....

      Hạ Tĩnh Sơ thở dốc, nước mắt chảy ra,nước mắt ngừng chảy ra khuôn mặt nhuốm đầy máu của , từng giọt nước mắt hòa lẫn máu tanh chảy xuống theo cằm ...

      chỉ là tự vệ......

      Trong đầu chợt xuất dòng chữ này, cầm điện thoại di động, do dự có nêngọi cho 110 hay ...

      , thể! thể để LăngBắc Hàn biết...... thể......” Hạ TĩnhSơ hốt hoảng ngừng tự vớilòng.

      Nếu để Lăng Bắc Hàn biết được những năm qua thường bị trai lăng nhục,nhất định, nhất định ...... thể! chỉ Lăng Bắc Hàn, nếu để chongười khác biết cũng xong! là luật sư! Hạ Tĩnh Sơ là luật sư, làm sao có thể làm chuyện loạn luân như vậyđược?

      Trong lòng hạ quyết tâm, nhìn thi thểHạ Kiệt, sau đó chạy vào trong nhà, lấyga trải giường, bọc thân thể ta lại.......

      Hạ Tĩnh Sơ biết mình lấy đâu ra nhiều hơi sức đến như vậy, có thể kéo thi thể Hạ Kiệt từ tầng bốn xuống nhà để xe, để ta vào trong xe, sau đó lái xe đếnbờ sông......

      “Đừng trách tôi! Là ép tôi! Hạ Kiệt! Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi rồi!A...” Đêm đen tuyền, gió thổi điên cuồng, ôm thi thể Hạ Kiệt đứng bờ đê, hét lớn.

      “Tôi thoát rồi, cuối cùng cũng thoát rồi....đứa bé kia... tôi cũng nỡ.... nó cũng chết ở nơi này....... .... cùng nó !” Trong đầu Hạ Tĩnh Sơ lên mộtcảnh đầy máu tanh, vẫn là Hạ Kiệt tìm được , ôm lấy thân thể đầy máu me của , ngừng chạy, dọc đường ngừng đón xe, nhưng mộtai để bọn họ lên xe, lúc ta ôm côchạy đến bệnh viện quá muộn........

      nhớ mang máng vẻ mặt Hạ Kiệt ngàyđó, đó là vẻ mặt tuyệt vọng cùng lo lắng.

      Trong bóng tối, Hạ Tĩnh Sơ phát ra khóe mắt người đàn ôngtrong ngực mình có nước mắt chảy ra....

      ! Cút ! Đừng liên lụy đến tôi!Cút ......” hét lên về phía mặt sôngđen như mực, dùng sức đẩy xuống!Rồi sau đó, điên cuồng chạy xuống đê, dọc đường lảo đảo ngã mấy lần, lôi thôi lếch thếch chui vào trong xe.

      Người đàn ông rơi xuống nước mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, anhngâm mình trong nước sông, kinh ngạc đến ngẩn người......

      ***

      Hai ngày nay, Hạ Tĩnh Sơ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nhưng sau khi ra khỏi cửa vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh tự nhiên như thường. Vết thương sau lưng để lại khi lảo đảo chạy từ bờ đê xuống mà bị ngãtừng giây từng phút đều nhắc nhở , giết người !

      có lúc nào lo lắng cảnh sát tìm tới, giống như tại, ngồi trong phòng làm việc mà luôn thấp thỏm như ngồi đống lửa vậy.

      “Sao vậy?” Lăng Bắc Hàn ngồi ghế sa lon nhìn Hạ Tĩnh Sơ tinh thần có chútkhông yên, trực giác mách cho hay có chuyện gì đó.

      “Em… em vào toilet......” Hạ Tĩnh Sơ hoànhồn, nhìn Lăng Bắc Hàn cứng nhắc ,xong vội vàng chạy vào toilet.

      Sau khi thấy rời , Lăng Bắc Hàn lập tức nhanh chóng tới chỗ máy tính củaHạ Tĩnh Sơ, mười ngón tay thon dài gõ cái gì đó bàn phím, sao chép phần tài liệu vào USB.

      Hạ Tĩnh Sơ từ toilet ra, thấy Lăng BắcHàn vẫn ngồi ghế sa lon đọcbáo, nhìn Lăng Bắc Hàn, rồi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn tay, khóe miệng co rút. Chiếc nhẫn này là hôm dạotrong trung tâm thương mại cùng với , đeo thử, rằng rất thích liền mua, căn bản cũng phải là nhẫn đính hôn gì…….

      Lăng Bắc Hàn như vậy là sao? Rốt cuộc có muốn cưới hay ?

      chợt phát , hóa ra hề mong đợi như mình tưởng…. Hạ Kiệtđã chết…. ai còn có thể uy hiếp được nữa….

      Vậy còn gả cho Lăng Bắc Hàn làm gì?

      Huống chi, bây giờ và Úc Tử Duyệt cũng ly hôn ......

      Sau khi phát ra điều này, khônghề cảm thấy mình thành công chút nào……..

      “Ơ...... ở đây sao ?” Lục Khải Chính vào cửa, chợt thấy Lăng Bắc Hàn trong phòng làm việc của Hạ Tĩnh Sơ, mở miệng , mặt mang theo nụ cười cợt nhảkhông kiềm chế được.

      Lăng Bắc Hàn hờ hững quét mắt nhìn cái, chỉ thấy Lục Khải Chính điđến bên bàn của Hạ Tĩnh Sơ : “ làm xong chưa? Tối mai hải quan bên kia cầndùng….”Lục Khải Chính dựa vào bàn làm việc của Hạ Tĩnh Sơ, giọng .

      Tối mai?

      Lăng Bắc Hàn trong lòng thầm nghĩ.

      Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lục Khải Chính, gật đầumột cái : “ có vấn đề gì!” rồi đưatập tài liệu cho .

      “Được, vất vả rồi!” Lục Khải Chính vừanói xong, liền cầm tập tài liệu ra ngoài,híp mắt nhìn về phía Lăng Bắc Hàn,“Thuyền lớn cập bờ…..” Lục Khải Chính đến bên cửa sổ, nhìn mặt sông phía đằngxa, xa xôi .

      Lăng Bắc Hàn cau mày, lúc đứng lên thìLục Khải Chính rời .

      xuống dưới mua bao thuốc!” Lăng Bắc Hàn tới cửa quay đầu nhìn HạTĩnh Sơ, trầm giọng , Hạ Tĩnh Sơ gật đầu cái.

      Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng làm việc củaHạ Tĩnh Sơ, bóng dáng cao lớn trốn vào trong góc gửi tin nhắn, sau đó lại ra ngoài….

      “Tối mai chỉ được phép thành công......hải quan bên kia làm xong......” Giọng quen thuộc của Tư Đồ Ngạn truyền đến, Lăng Bắc Hàn nấp mình sát tường.

      “Lần này ông chủ có tới ?” Sau đólà giọng của Lục Khải Chính.

      “Ông chủ…. Cậu muốn ông ấy tới, ông ấy tới, muốn ông ấy tới, ông ấy tới, ông chủ là người có bảnlĩnh......”

      “Ha ha......”

      Lăng Bắc Hàn biết ông chủ trong lời bọnhọ chính là ông chủ lớn đứng đằng sauviệc cung cấp vũ khí, đồng thời cũng là người lãnh đạo thế lực phản độngđông đảo…..

      ra vụ giao dịch diễn ra sớm hơn so với thời gian dự đoán!

      ***

      “Ọe......”

      “Chị Nhan! Chị sao vậy?” Lúc hai ngườiđang ăn cơm, Nhan Tịch chợt cảm thấybuồn nôn, Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch chạy vào toilet liền vội vã đuổi theo hỏi.

      Nhan Tịch gục mặt trong bồn nôn khan lúc vẫn ra cái gì, lắc đầu, trong bụng khó chịu, chưa bao giờ cảm thấy khó tập trung như bây giờ.

      “Chị… chị phải…. là mang thai đấy chứ?” Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch dèdặt hỏi.

      Sắc mặt Nhan Tịch bỗng trở nên trắng bệch: “Duyệt Duyệt, chị… chị biết nên làm sao nữa….” Chưa khi nào cảmthấy bất lực như bây giờ, cuối cùng ra hết với Úc Tử Duyệt.

      “Chị…. chị ….Của ai? Của ai vậy?”Mình hề biết chị Nhan có bạn trai đấy. Hơn nữa từ sau khi chị ấy từ thủ đô đến đây tìm mình, ngoài làm, mỗi ngày đều ở nhà viết tiểu thuyết, rồi đichợ nấu cơm, hề tiếp xúc vớingười đàn ông nào!

      Nhưng đầu óc Úc Tử Duyệt cũng rấtnhanh nhạy, đột nhiên nhớ tới Lục KhảiChính!

      “Lão Lục phải ?” Chuyện này khiến người ta kinh hãi ! Sau khi Úc Tử Duyệt ra, chính bản thân cũngsợ hết hồn!

      Nhan Tịch sắc mặt trắng bệch nhìn Úc Tử Duyệt, nhớ tới Lục Khải Chính, tronglòng cảm thấy vô cùng đau khổ, mộttháng rồi hề liên lạc với , ngay cả điện thoại cũng tắt máy, có cách nào liên lạc được với anhcả!

      nhìn Úc Tử Duyệt gật đầu cái,trong lòng rối bời, chưa bao giờ ngờ đến chuyện như thế này xảy ra với mình!

      Úc Tử Duyệt khiếp sợ nhìn , ngẩn người, vừa cười vừa : “Như vậy em sắp được làm mẹ nuôi rồi sao? Chị Nhan! Chị sắp làm mẹ rồi!” Úc Tử Duyệt cười đùa , Nhan Tịch cũng cười chua xót nhìn .

      “Chị làm sao vậy ? Chị vui sao ?Lão Lục đâu rồi, ấy có biết ?”Úc Tử Duyệt phát Nhan Tịch khác thường, liền hỏi.

      liên lạc được với ấy, Duyệt Duyệt, tạm thời giữ bí mật giúp chị nhé,đứa bé này chị biết có nên......” Lục Khải Chính chưa hứa hẹn gì với , nếubây giờ để cho mọi người trong nhà biết tình trạng của …..

      dám tưởng tượng người mẹtruyền thống cổ hủ của có thể tức điênlên hay …. bước chân về phíaphòng ngủ của mình.

      ***

      Dưới danh nghĩa cung cấp hàng hóa cho quán xạ kích, những người tham gia buôn lậu vũ khí vận chuyển số lượnglớn súng ống đạn dược, đây cũng là việc làm mấy năm gần đây của Lục Khải Chính. Những tin này là Lăng Bắc Hànđiều tra được thông qua Hạ Tĩnh Sơ, bao gồm cả mỗi hóa đơn nhập hàng của LụcKhải Chính, bao gồm cả danh sách cánbộ hải quân mỗi lần kiểm tra. Việc làm chính của Hạ Tĩnh Sơ là giúp sửa đổi những hợp đồng hợp pháp, hiểupháp luật mà vẫn phạm luật, cũng bị coi là phạm pháp.

      Tất cả số liệu được lại giao cho bộ quốc phòng. Tối nay, nhiệm vụ của chính là theo dõi Lục Khải Chính, Tư Đồ Ngạn, chờ sau khi ông chủ lớn cập bờ, sẽvây bắt tất cả!

      có vấn đề gì chứ?” Tư Đồ Ngạn ngồi trong chiếc xe xa hoa, rót rượuwhisky cho Lục Khải Chính, hỏi.

      Chỉ thấy Lục Khải Chính cúi đầu, cầm điện thoại di động, hình như nhắn tin, “Cậu làm gì vậy?” Tư Đồ Ngạn mócsúng lục ra, chĩa vào đầu Lục Khải Chính, giận dữ .

      Lục Khải Chính chút sợ hãi nhìn , giơ chiếc điện thoại trong tay lên cho Tư Đồ Ngạn xem, “Phụ nữ là phiền….”Lục Khải Chính kiềmchế được cười .

      Hình như em mang thai….

      Nhìn tin nhắn, Tư Đồ Ngạn để súng xuống, cười cười: “Phụ nữ bây giờ đều thích trò này….để tôi nhắn tin lại giúp cậu......” Tư Đồ Ngạn giật lấy điện thoại của Lục Khải Chính, cười .

      “Này!” Lục Khải Chính vừa định cướp lại điện thoại điện thoại cũng được ném trở lại, tin nhắn gửi

      “Thuyền lớn cập bờ!” vừa muốn xem tin nhắn thế nào Tư Đồ Ngạn chợt hô to tiếng!




      Chương 176:phá án.



      Nhan Tịch phải hạ quyết tâm rất lớn mớicó thể gửi tin nhắn này, cho rằng, là cha của đứa trẻ, có quyền biết đến tồn tại của nó. Buổi sáng ngoài gửi tin nhắn, còn gọi điện thoại cho , nhưng vẫn chưa nhắn lại cho lấy tin.

      Cuối cùng cũng nhận được tinnhắn của , nhưng ngờ lại là tin khiến lòng lạnh ngắt: “Con đàn bà hư hỏng! Tốt nhất là bỏ !"

      Vẫn là giọng điệu giễu cợt pha chút uy hiếp khiến cả người Nhan Tịch cảm thấylạnh lẽo, cảm giác buồn nôn dâng lên,toàn thân run rẩy, ngồi ở trêngiường, chút sức lực ngã xuống......

      **

      Trong đêm tối, tại bến tàu, gió lớn nổilên, ánh đèn dẫn đường mặt nước phía xa ngừng lóe sáng. chiếc tàu chở vài tấn vũ khí đạn dược chậm rãi cập vào bến tàu, đây là lần giao dịch vũ khí lớn nhất trong ba năm qua, ông chủđứng sau cung cấp vũ khí cũng đồng ý ra mặt.

      Lục Khải Chính theo Tư Đồ Ngạn xuốngxe, nhìn qua ống nhòm, chỉ thấy mộtchiếc tàu chở hàng đến gần. Trênbờ, nhân viên hải quan cùng cảnh sátbiên phòng cũng sẵn sàng.

      Trong góc, Lăng Bắc Hàn mình trong chiếc container, cánh cửa sắt được mở ra, cầm ống nhòm theo dõi nhất cử nhất động diễn ra bến tàu! Ông chủ đứng đằng sau có tớihay ? Chuyện này vẫn chưa chắc chắn, đối phương quá giảo hoạt, ba năm chưa từng xuất lần, nếunhư phải lần này giao dịch số lượng lớn vũ khí, ông ta hẳn cũng sẽkhông đồng ý ra mặt.

      “Tư Đồ, sao vậy?” Lúc tàu sắp cập bến tàu Lục Khải Chính thấy Tư Đồ Ngạndừng lại, dò hỏi.

      “Có mai phục!” Tư Đồ Ngạn trầm giọng , nhanh chân chạy .

      Lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát inh ỏi, người chiếc tàu chở hàng nghe thấy tiếng còi cảnh sátliền sợ hãi: “Ném hàng !” Cửa containerđược mở ra, có người hét lớn tiếng,định ném vài rương vũ khí xuống biển, nhưng còn chưa kịp hành động, cảnh sát tuần tra ngầm được bố trí khắp nơi lái ca nô bao vây tàu chở hàng, ca nô là những chiến sĩ được huấn luyện chu đáo, bọn họ cầm súng nhắm vào mỗi người thuyền chở hàng.

      Sau khi Tư Đồ Ngạn nhảy lên chiếc ca nô, Lục Khải Chính cũng nhảy lên theo. Lăng Bắc Hàn núp trong bóng tối thấy hai bóng dáng cùng nhảy lên chiếc ca nô, nhanh nhẹn như mộtcon báo, cũng nhảy lên chiếc ca nô khác cùng đồng chí cảnh sát đuổi theo!

      “Con mẹ nó mày là gian tế?" Tư Đồ Ngạn cầm súng chĩa vào Lục Khải Chính lớn tiếng quát. Tiếng còi cảnh sát truyền đến từ phía xa lắm, cùng với tiếng kêugọi đầu hàng của cảnh sát thỉnh thoảngcó vài viên đạn bắn tới, nhưng trúng bọn họ!

      “Con mẹ nó mày vẫn tin tao!" Lục Khải Chính lườm Tư Đồ Ngạn, lạnh lùng .

      Tư Đồ Ngạn híp mắt nhìn Lục Khải Chính, lúc này chiếc ca nô chợt tiến tới gần bọn họ, quay đầu liền nhậnra người đứng ở phía đầu ca no chính là Lăng Bắc Hàn!

      ra là nó!” Tư Đồ Ngạn lạnh lùng ,hướng súng trong tay nhắm thẳng vào Lăng Bắc Hàn......

      “Con. Mẹ. Nó!" Lục Khải Chính cũngnhắm ngay vào Lăng Bắc Hàn, giọngmắng.

      Thấy Lục Khải Chính chĩa súng về phía mình, Lăng Bắc Hàn cảnh giác, ngay lúc đạn bay tới nhanh nhẹn né được, rút khẩu súng lục ra, bắn liên tiếp về phíachiếc ca nô đằng trước.

      “Tăng tốc, đuổi theo bọn họ!” Lăng Bắc Hàn vừa nổ súng, vừa ra lệnh, mắt thấycàng lúc càng đến gần bọn họ.

      "Nếu mày phải là gian tế mau giải quyết Lăng Bắc Hàn cho tao!" Tư ĐồNgạn cố ý bảo người giảm tốc độ, với Lục Khải Chính.

      “Mày yên tâm, cho dù mày ,tao cũng giết nó!" Lục Khải Chính tànnhẫn , quay về phía chiếc ca nô củaLăng Bắc Hàn, bắn phát vào chỗhiểm của , nhưng lại bị Lăng Bắc Hàn nhanh nhẹn tránh được.

      Thấy Lăng Bắc Hàn né tránh, Tư Đồ Ngạn cũng nổ súng, cùng Lục Khải Chính đối phó với Lăng Bắc Hàn! Tình hình của Lăng Bắc Hàn bây giờ gần như bị hai taysúng thiện xạ kìm kẹp hai bên, ngoàitránh né, căn bản có cơ hộiđánh trả, cuối cùng, nhảy lên nhắmvào Tư Đồ Ngạn, đồng thời, Lục Khải Chính cũng nhắm vào ......

      “Đoàng......”

      phát đạn nhắm thẳng vào ngực Lăng Bắc Hàn bắn tới, nhưng Lăng Bắc Hàn lạihoàn toàn né tránh, để mặc choviên đạn kia xuyên vào da thịt ! Ngaytrpng lúc ngã xuống, Lăng Bắc Hànvẫn kịp thời nổ phát súng về phía Lục Khải Chính, Lục Khải Chính trốnkhông kịp, bị Lăng Bắc Hàn bắn trúngvào cánh tay!

      “Tăng tốc!” Tư Đồ Ngạn thấy Lục KhảiChính bị bắn trúng, điên cuồng rống lênmột tiếng, quyết định giằng co với Lăng Bắc Hàn nữa, chạy trốn quan trọng hơn!

      Lăng Bắc Hàn trơ mắt nhìn chiếc ca nô của Lục Khải Chính cùng Tư Đồ Ngạn càng ngày càng xa...... cuối cùng biến mất trong biển rộng mênh mông......

      *

      “Bắc Hàn!” Úc Tử Duyệt tỉnh dậy từ cơnác mộng, trong bóng tối, mở mắt ra, miệng đắng lưỡi khô gọi tên Lăng Bắc Hàn, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiệnra toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.

      Bật ngọn đèn đầu giường lên, côngồi dậy, nhìn mọi thứ trong phòng mớiphát ra vừa rồi chỉ là giấc mơ.

      Nhưng giấc mơ kia cũng quá chân thực rồi, mơ thấy Lăng Bắc Hàn ngã vào trong vũng máu.......

      Úc Tử Duyệt, ấy làm sao có thể gặp nguy hiểm được! giờ người ta rất hạnh phúc đấy... cười chua xót, lắc đầu cái, tức giận mình vì vẫn cònnhớ thương đến . ra giấc mơ này cũng chỉ là tình cờ, giờ ít khi nhớ tới , ngay cả nằm mơ cũng .

      xuống giường, ra phòng khách rótnước uống, phát trong phòng Nhan Tịch vẫn sáng đèn, “Muộn như vậy còn đánh máy à......” Úc Tử Duyệt cau mày tức giận , mang thai mà vẫncòn miệt mài như vậy sao? Gõ cửa lâunhưng vẫn có ai mở cửa, Úc Tử Duyệt yên tâm liền đẩy cửa vào,chỉ thấy Nhan Tịch nằm giường nhúc nhích, cũng phải ngủ, hai mắt vẫn mở, cômặc đồ ngủ, nhưng vẫn chưa đắp chăn.

      “Chị Nhan, chị sao vậy?” Úc Tử Duyệt đắp chăn cho , đau lòng hỏi.

      Nhan Tịch nằm giường nhúcnhích, toàn thân lạnh lẽo, trong tim cànglạnh hơn, điện thoại di động cứng ngắctrong tay . Trong đầu lúc này chỉ cómột suy nghĩ, Lục Khải Chính đùa giỡncô, chỉ là đùa giỡn....

      dường như nghe vào tai lời Úc Tử Duyệt .

      “Nhan Tịch! Rốt cuộc chị sao vậy? Chị như vậy khiến em lo lắng lắm đấy!" Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch như người mấthồn, cuối cùng nhịn được gào lên.Cho tới giờ trong mắt , Nhan Tịch luôn là người tim phổi, là mộttiểu thuyết gia, nhưng cũng rất lý trí,cũng ít khi bị chuyện gì làm cho rối loạn.

      phải chị mang thai sao? Lục Khải Chính cũng phải loại ngườiđàn ông cặn bã, ấy chịu tráchnhiệm, chị lo lắng cái gì chứ?" Úc Tử Duyệt cố gắng khuyên nhủ , vừa nghe tới ba chữ Lục Khải Chính này, NhanTịch cuối cùng cũng hoàn hồn, đôi mắttrống rỗng nhìn Úc Tử Duyệt.

      muốn gì đó nhưng lại dường như có sức lực để ra, chỉ có thểnắm chặt điện thoại di động trong tay......

      nên quá giới hạn với Lục Khải Chính như vậy, biết mình thể nắm giữ được người đàn ông như vậy, ràng hiểu như vậy, nhưng chỉ vì lần mất lý trí mà làm chuyện sailầm. Là đáng đời sao? Chắc là vậy, đều do biết tự lượng sức mình!

      thực và tiểu thuyết sao có thể giống nhau được?

      “Ngủ , chị mệt rồi......” chậm rãi mởmiệng, xong, nhắm mắt lại.

      Úc Tử Duyệt trở lại phòng ngủ, nhưng cũng ngủ được nữa, trong lòngkhông ngừng lo lắng căng thẳng, hiểu tại sao....
      *


      Phát súng kia trúng chỗ hiểm, sau khi lấy viên đạn ra, Lăng Bắc Hàn thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.

      Vụ buôn bán vũ khí kia được ngăn chặn thành công, ông chủ lớn đứng đằng sau vụ buôn bán chính thức bị truy nã, cũng là trong những người lãnh đạo quân phản động ở Tây Bộ.

      Lần này, bộ Công An cùng bộ QuốcPhòng liên kết với nhau truy bắt haingười chạy trốn từ vụ buôn bán vũ khílần này. Thông qua các tài liệu và chứng cớ mà Lăng Bắc Hàn ăn cắp được từ Lục Khải Chính, nhóm quan chức cũngcó liên quan, trong đó thiếu những vị quan chức trong ngành cảnhsát biên phòng.

      Ngày hôm sau Úc Tử Duyệt làm tòa soạn báo đột nhiên mở hội nghị khẩn cấp, lúc nhìn tư liệu hội nghị "Bản thảo tóm tắt Tân Hoa Xã” thấy đó có ghitên của ba người Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Tư Đồ Ngạn run rẩy cả người.

      Lăng Bắc Hàn là nằm vùng.......Lục Khải Chính là người buôn bán vũ khí lậu.... lẩn trốn.....

      “Đây là vụ án buôn bán vũ khí lậu có quy mô lớn, cả về số lượng súng ống đạn dược cùng đông đảo nhân vật liên quan, trong tuần tới, chúng ta triển khai các bài báo chuyên đề về tất cả các vấn đề liên quan đến vụ án này!” Chủ nhiệm Tần đứng bục, lớn tiếng , sau đó bắtđầu phân công nhiệm vụ.

      Hai ngày nay, khắp cả nước, tất cảcác báo chí lớn , các đài truyền hình đều về vụ án này.

      Nhan Tịch đứng trước ti vi, lúc thấy tin tức Lục Khải Chính bị truy nã trong lòng biết có cảm giác gì, đầu ócong ong, mất cảm giác, trong bụng quặn đau từng cơn, cảm thấy có chấtlỏng ấm chảy ra......

      Dù thế nào cũng thể tin LụcKhải Chính buôn lậu vũ khí, nhưng sựthật đúng là thế, chỉ là tội phạm bị truy nã trong cả nước, mà còn làtội phạm bị truy nã ngoài quốc tế.

      , ấy phải là người nhưvậy...... phải vậy...... nhầm rồi, nhất định là nhầm rồi......” lầm bầm mởmiệng, lại phát ra giọtmáu đỏ tươi vừa xuống sàn nhà......

      *

      Hạ Tĩnh Sơ ngờ chuyện của Lục Khải Chính lại có thể bị phơi bày ra ánhsáng, càng ngờ Lăng Bắc Hàn chính là người nằm vùng. Sau khi thudọn đồ đạc, hốt hoảng chạy trốn, ai ngờ vừa ra đến cửa, bị Lăng Bắc Diệpcùng nhóm cảnh sát bao vây!

      “Hạ Tĩnh Sơ, bị bắt!” Lăng Bắc Diệp cầm lệnh bắt người trong tay, nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lạnh lùng .

      , tôi phạm pháp! Những hợp đồng kia đều hợp pháp! Lăng Bắc Hàn đâu rồi ? ấy ở đâu? ấy sẽlàm chứng cho tôi!” Hạ Tĩnh Sơ nhìnLăng Bắc Diệp, vì sợ hãi mà năng có chút lộn xộn!

      “Chúng tôi có được chứng cớ phạm tộicủa mới bắt ! Hơn nữa những chứng cớ này do chính Lăng Bắc Hàn cung cấp, ấy còn nhờ tôi chuyển đến mộtcâu, ấy chỉ lợi dụng thôi!" Lăng Bắc Diệp nhìn Hạ Tĩnh Sơ như cười như .

      Sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ nhất thời trở nêntrắng bệch, vẻ mặt thể tin nổi, lúc này hai chiến sĩ cảnh sát bên cạnh LăngBắc Diệp bước đến còng tay ta lại, “, thể nào! ấy ấy nợ tôi, ấy trả! Tôi muốn gặpanh ấy!" Hạ Tĩnh Sơ hét lên, vùng vẫy.

      ấy nợ trả, nhưng anhấy cũng , ấy nợ , do vậy căn bản ấy cần phải trả. Thậtra ấy biết tất cả mọi chuyện rồi!"Lăng Bắc Diệp khinh khỉnh với HạTĩnh Sơ, "Đưa !" Sau đó, lạnh lùngnghiêm mặt .

      !” Hạ Tĩnh Sơ hét lên tiếngthê lương vang vọng cả hành lang, ta bị cảnh sát đưa xuống dưới tầng, áp giải lên xe cảnh sát.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương177: Phỏng vấn.



      Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Lăng Bắc Hàn ngồi giường bệnh, đôi mắt sâu thẳm hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Thân thể vẫn còn yếu, nhưng cảmgiác đau đớn này chút ảnh hưởngđến tâm trạng của . mặt có bất cứ biểu cảm nào, chỉ yên lặng như suy nghĩ gì đó.

      Lăng Bắc Diệp vào, nhàn nhạt nhìn Lăng Bắc Hàn.

      hoàn hồn, liếc nhìn Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Diệp kéo ghế ngồi xuống bên giường : “Hạ Tĩnh Sơ bị bắt, ta vẫnchưa chịu thừa nhận, muốn gặp .”Lăng Bắc Diệp thẳng, định châmthuốc hút nhưng lại thôi.

      “Nhiều chứng cớ như vậy, thể nào thừa nhận!" Lăng Bắc Hàn nhìnLăng Bắc Diệp, trầm giọng . Những tàiliệu vi phạm pháp luật kia, Lăng Bắc Hàn đều có được, ngay cả những tài liệu đãđược Hạ Tĩnh Sơ sửa đổi cùng đều lấy được, thủ đoạn Hạ Tĩnh Sơ dùng để vượt mặt pháp luật như thế nào cũng được ghi chép lại đầy đủ.

      ta mực khai là Lục Khải Chínhsai ta làm vậy!" Lăng Bắc Diệp lại .

      Lăng Bắc Hàn cười : “Biết luật mà vẫn phạm luật, hơn nữa ta còn là luậtsư!" Giọng của mang theo vẻ giễu cợt.

      “Nhìn bộ dạng này xem ra còn tình cảm gì với ta nữa rồi,đúng ?” Lăng Bắc Diệp nhìn Lăng Bắc Hàn, nghi ngờ hỏi.

      Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn Lăng Bắc Diệp, u oán nhìn cái : “Ngay cả chú cũng cảm thấy tôi còn tình cảm vớicô ta sao?" giễu cợt hỏi ngược lại. Có lẽ bọn họ đều cho rằng, bên cạnh Hạ Tĩnh Sơ hơn mười năm, từng vì mà nguyện từ bỏ tất cả, thể nào khôngcó chút tình cảm nào với ta.

      Nhưng chỉ mình biết, khi đó là vì còn trẻ, kiềm chế được, lại haykích động, có thể tình mà bỏ quamọi thứ. Lúc đó Lăng Bắc Hàn chỉ là người bình thường. Nhưng bây giờ người có trách nhiệm, người quân nhân mẫu mực, mọi chuyệnđã qua khi quyết định buông tay cố gắng quên theo thời gian, quên toàn bộ.

      Mà tình cảm của cũng dành chomột người con khác, đó là Úc Tử Duyệt.

      “Ai mà biết được ! Cái gì cũng , chịu đựng trong lòng, em cho rằng vì muốn nối lại tình cũ với HạTĩnh Sơ mà vứt bỏ Úc Tử Duyệt, ra là ......” Lăng Bắc Diệp chỉ trích Lăng Bắc Hàn, hóa ra ấy rất biết giấunghề, đánh lừa tất cả mọi người!

      Ngay cả Lăng Bắc Diệp cũng cảm thấy muốn nối lại tình cũ với Hạ Tĩnh Sơ, giờ cũng còn cảm thấy Úc Tử Duyệt hiểu , tin tưởng nữa, huống chi thời gian ở bên nhau còn chưa tới nửa năm. Nhớ tới , lòng Lăng Bắc Hàn lại cảmthấy chua xót, biết chỉ là lợidụng Hạ Tĩnh Sơ chưa?

      hẳn là biết rồi, các báo đều đưa tin này lên rồi mà. Nhưng sao vẫnchưa đến thăm ?

      “Vụ án tại được phá, địnhnhư thế nào? Còn nữa.......... Lục KhảiChính có liên quan đến xã hộiđen sao?” Lăng Bắc Diệp nhìn Lăng BắcHàn hỏi, lúc nhắc tới Lục Khải Chính chân mày nhíu chặt. Lục gia bây giờđã bị Lục Khải Chính làm liên lụy, cha của Lục Khải Chính cũng bị tạm thờicách chức để điều tra, tài sản của Lục giacũng bị liên phong......

      Nhưng Lăng Bắc Diệp sao tin đượcLục Khải Chính là dân xã hội đen.

      “Có phải hay , phải bản tin chi tiết rồi sao? Cậu ta sớm tính toán xong, từ hôn Bắc Sam cũng là vì muốn liên lụy đến Lăng gia...." Đôi mắt Lăng Bắc Hàn chuyển tới cửa sổ, anhnhàn nhạt .

      “Tại sao ta lại muốn làm như vậy? Mục đích chính là gì?" Lăng Bắc Diệp muốn tin nhưng lại thểkhông tin! Bộ Công An ra mệnh lệnh,nhất định phải bắt được Lục Khải Chínhcùng Tư Đồ Ngạn!

      Lăng Bắc Hàn quay đầu liếc nhìn khuôn mặt giận dữ của Lăng Bắc Diệp : “Có lẽ là dục vọng của con người, có lẽ là vậy..." bình tĩnh , ánh mắt phức tạp. Chỉ có hiểu Lục Khải Chính, biết cậuta muốn làm gì. Đêm đó, cậu ta cũng là bao che cho , cho nên mới diễn mộtmàn kịch trước mặt Tư Đồ Ngạn.

      “Lục Khải Lâm muốn ly hôn với em....."Lăng Bắc Diệp đứng dậy, thở dài . tới trước cửa sổ, đưa lưng về phíaLăng Bắc Hàn, bất đắc dĩ nhìn ra ngoàicửa sổ.

      Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhướn mày : “ ấy là vì sợ liên lụy đến chú! A Diệp, lúc này chú được hồ đồ!” Lăng BắcHàn nhắc nhở Lăng Bắc Diệp.

      “Vậy sao? ấy vẫn luôn muốn ly hôn với em! Cuối cùng lần này cũng tìm đượccái cớ!" Lăng Bắc Diệp kiềm chế nỗi xót xa dâng lên trong lòng, kích độngxoay người nhìn Lăng Bắc Hàn giường bệnh, lớn tiếng .

      “Nếu chú ấy đừng dễ dàng buông tay!" Lăng Bắc Hàn thấy Lăng BắcDiệp như vậy, tức giận .

      dễ dàng buông tay có thể giữ nổi sao? hai, vậy định làm thế nào? nỗi khổ tâm với Úc Tử Duyệt,cầu xin ấy tha thứ, sau đó quay lại?"Lăng Bắc Diệp trong lòng rối loạn, khôngmuốn nghĩ đến chuyện của mình nữa, hỏi ngược lại.

      Nhắc tới Úc Tử Duyệt, trong lòng Lăng Bắc Hàn lại quặn đau, tin tha thứ cho , lại càng chắc chắn vẫn còn , "Chú đừng xíavào chuyện của tôi, giải quyết chuyện của mình cho tốt !"



      Tô Thành.

      Nhan Tịch nằm giường bệnh, sắcmặt trắng bệch, tay chân bất động, khôngnói tiếng nào. Úc Tử Duyệt chăm sóc bên cạnh, ngoại trừ sốt ruột, cũng chỉ có thểthở dài, biết mình có thể làm gì!Điều đáng tiếc nhất là, đứa bé của và Lục Khải Chính đãcứ như vậy mà lặng lẽrời .

      Có lẽ, đây chính là ý trời.

      Điều làm cho người ta càng cảm thấy tiếcnuối buồn khổ hơn chính là, Lục KhảiChính lại là tên tội phạm buôn lậu vũ khí......

      “Duyệt Duyệt, em đừng lo lắng cho chị....chị sao đâu, em để cho chị đượcyên tĩnh lát..." Nhan Tịch hoàn hồn,đôi mắt trống rỗng như mảnh tro tàn,tuyệt vọng nhìn Úc Tử Duyệt, yếu ớt .

      “Chị yên tĩnh ba ngày rồi! ăn uống, câu nào!” Úc Tử Duyệt cố nén đau lòng, tức giận .

      “Chị đói bụng, cũng chếtđược, em về thủ đô tìm chú .... chú ấyđang bị thương......" Nhan Tịch nhìn ÚcTử Duyệt, cố gượng cười .

      Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, tim Úc Tử Duyệt lại cảm thấy cay đắng, khóe miệng nở nụcười giễu cợt : " ấy bị thương cũngkhông liên quan đến em..." liênquan sao? Vậy tại sao lại cảm thấy đau lòng? Có điều, cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, biết nguy hiểm đến tính mạng.

      cũng biết đến gần Hạ Tĩnh Sơ chỉ là lợi dụng ta, nhưng cũng lợi dụng , lợi dụng vợ của !

      chỉ là người bình thường, thể chịu đựng được nhiều tổn thươngnhư vậy, cho dù có nỗi khổ tâm, có trách nhiệm cùng sứ mạng thần thánh,nhưng tổn thương vẫn là tổn thương. thể để ý đến cảm giác đau khổ tuyệt vọng của mình.

      cũng lạnh lùng cứng rắn, ngay cả vợ của mình cũng có thể hy sinh được.

      Nhan Tịch gì nữa, tại có khả năng suy nghĩ đến bất cứđiều gì khác, muốn làm gì, cũngkhông muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gìcả.........

      *

      Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lòng Lăng BắcHàn chợt căng thẳng, nhìn về phía cửa,chỉ mong nơi đó ra khuôn mặt luôn nhớ nhung, nhưng chỉ thấy người đến là Tiếu Dĩnh và Lăng Bắc Sam.

      Tiếu Dĩnh vẻ mặt chút thay đổi nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt của Lăng Bắc Hàn thìcuối cùng cũng kiềm chế được runrẩy trong lòng, khóe miệng co giật, bàtiến lại gần kích động ôm lấy : "LăngBắc Hàn! Cái tên lính thối này! Là mẹ sai rồi!” Tiếu Dĩnh kích động .

      ra là bà hiểu lầm .

      Nhìn thấy Tiếu Dĩnh kích động như thế, Lăng Bắc Hàn nhìn bà, cảm thấy bà dường như gầy hơn hai tháng trước rấtnhiều, có lẽ bà sống ở nước ngoài khôngđược tốt cho lắm.

      “Tiếu...... mẹ, mẹ cũng làm vợ lính hơn nửa đời người rồi, tại sao tư tưởng giác ngộ vẫn thấp như thế...." Lăng Bắc Hàn cười nhạt , tiếng mẹ phát ra, giọng của hơi nghẹn ngào. Mà Tiếu Dĩnh cuối cùng cũng kiềm chếđược nước mắt, nhiều năm như vậy,rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũng chịu gọi bà tiếng ‘Mẹ’! "Đúng vậy, tôi cũng phảisống với nỗi sợ hãi hơn nữa đời người rồi, nhưng đến bây giờ các người cũng cóbiết đâu!" Tiếu Dĩnh kích động .

      Nhiều năm như vậy, may là có nghiệp giúp bà chống đỡ, để bà có thểvượt qua những ngày tháng gian nan sống trong lo sợ hãi hùng kia.......

      Lăng Bắc Sam vẫn im lặng từ đầu cuối cùng kiềm chế được lên tiếng, nhìn Lăng Bắc Hàn : “ hai, Lục Khải Chính từ hôn với em là vì Lăng gia chúngta phải ?” Lăng Bắc Sam khàngiọng hỏi, đôi mắt xinh đẹp nhuốm nétđau đớn.

      “Có lẽ là vậy!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt .

      “Vậy em cam lòng rồi......” Khóe miệngLăng Bắc Sam nở nụ cười khổ sở, chỉ cần phải là Lục Khải Chính có tình cảm với , vứt bỏ là tốt rồi.

      “Bắc Hàn, về phía Duyệt Duyệt......” Tiếu Dĩnh lau nước mắt, hít sâu cái, nhìnLăng Bắc Hàn, hỏi.

      “Mẹ đừng quan tâm, trong lòng con tự biết......” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt ,nhưng trong nội tâm lại kích động, anhđã ở bệnh viện gần nửa tháng, vẫnkhông đến thăm lần. Chẳng lẽanh còn chút hy vọng nào sao?

      Suy nghĩ này khiến Lăng Bác Hàn vừa chua xót vừa bất lực.

      Từng ngày trôi qua, Úc Tử Duyệt vẫnsống ở Tô Thành, bà nội, Tiếu Dĩnh,thậm chí cả cha mẹ cũng đều gọi điện thoại tới tìm , thậm chí còn đến tận nơi để tìm. Nhưng vẫn về thủ đôthăm lần.

      Úc Tử Duyệt cũng phát ra, khimình hạ quyết tâm, hóa ra lại có thể tuyệt tình đến vậy.

      “Mẹ, vẫn là câu kia, con muốn bịtổn thương, cũng muốn Lăng Bắc Hàn nữa!” Lúc chuyện điện thoại với mẹ, như vậy.

      “Duyệt Duyệt, lần này cha mẹ tôn trọngquyết định của con!” Tô Mạt Hề với con trong điện thoại.

      *

      ngày nào đó, nếu đối tượng phỏng vấn của em là em hy vọng là hoàn thành nhiệm vụ trọng đại gì đó, được gặp gỡ các vị lãnh đạo quốc gia, lúc được nhận huân chương....” Úc Tử Duyệt ngờ những lời của mình với Lăng Bắc Hàn cũng có ngày trở thànhhiện thực.

      Giờ phút này, ngồi trong hội trường,nhìn người quân nhân mặc trang phục màu xanh lá cây, bóng dáng cao lớnrắn rỏi khác thường, hàng huân chương ngực trái của tản ra thứ ánh sáng chói mắt, khóe miệng cong lên nụ cười khổ sở.

      Nhìn vị lãnh đạo quan trọng tớibên cạnh , cung kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó, vị lãnh đạolấy chiếc huân chương đeo lên ngựctrái của , sau đó bắt tay với , rồi cả hội trường liền vang lên những tiếng vỗ tay như sấm.

      cũng vỗ tay, nhưng trong lòng lại đầytràn khổ sở.

      Lăng Bắc Hàn, vì niềm vinh dự này, anhthật có thể hy sinh tất cả sao? Giờ phút này trong lòng hề cảm động, cũng chẳng hề tự hào, lại càng kích động như những người khác, chỉ đơn giản là vỗ tay.

      Tha thứ cho có tấm lòng caothượng như vậy, chỉ biết chồng của côvì nhiệm vụ mà tiếp cận người phụ nữkhác, có thể cùng ta mập mờ, hoặccũng có thể xảy ra quan hệ, cũng có thể ly hôn với người vợ kết tóc của mình!

      nhận nhiệm vụ của tòa soạn, lát nữacòn phải phỏng vấn !

      Lăng Bắc Hàn đứng bục, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mặc bộ âu phục màu đen ngồi dưới.Bộ huân chương ngực quá nặng, anhchẳng lấy làm kiêu ngạo hay tự hào gì, cảm thấy những thứ này thuộc về mình ......

      “Các ấy là niềm kiêu hãnh của tổ quốc, là niềm kiêu hãnh của nhân dân ! Trong những con người ấy, có đồng chí vì an toàn của tổ quốc và nhân dân, tiếc hy sinh tính mạng quý giá ! Phía dưới, chúng ta cùng nhau hướng vềđồng chí Thôi Chí Quân hy sinh trongvụ án này, mặc niệm ba phút......”

      vị quân trưởng phát biểu bực,cả hội trường liền trầm mặc, trong lòng Úc Tử Duyệt ngạc nhiên vô cùng.

      Thôi Chí Quân?

      nếu nhớ lầm, đó là trai củaThôi Nhã Lan, hóa ra hy sinh vìvụ án này.

      Lăng Bắc Hàn tay trái cầm mũ lính, vẻmặt nghiêm túc pha lẫn đau thương, vì hy sinh của chiến hữu…..

      Úc Tử Duyệt, đây chính là công việc củaanh, đứng trước nhiệm vụ và tráchnhiệm, đừng đến gia đình, vợ con,cha mẹ, ngay cả tính mạng của mìnhcũng dâng hiến bất cứ lúc nào! Trong đầu ngừng lên hình ảnh của Thôi Chí Quân trong những ngày mớiđược chọn vào trong doanh của bọn ,loáng thoáng còn nhớ những lời cậu ấy từng ….

      Thôi Nhã Lan cùng ông Thôi ngồi dướiđài, mắt hơi rơm rớm, khuôn mặtcủa ông tràn đầy kiêu hãnh, cũng mangtheo nét đau thương.

      Ba phút kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm lại nổi lên, hội nghị kéo dài hơn hai giờlúc này mới kết thúc, sau khi Úc TửDuyệt sửa sang lại nội dung phỏng vấnliền tới khu phỏng vấn.

      Đẩy cánh cửa nặng nề trong gian phòng tiếp khách ra, Úc Tử Duyệt liền thấybóng lưng màu xanh lá cây đứng bên cửa sổ, bóng lưng này thể quen thuộc hơn với . nhìn thấu bóng lưng của , cũng giống như lúc này, đoán ra trong lòng nghĩ gì.

      “Trung tá Lăng, tôi là phóng viên của báo ‘Tô Thành cuối tuần’, Úc Tử Duyệt.” mở miệng, nghề nghiệp hóa , mặtnở nụ cười tự tin nhàn nhạt, Lăng Bắc Hàn xoay người. Nhìn toàn thân mặc bộ âu phục màu đen, thân hình mảnh khảnh mà cao gầy, cổ treo thẻ phóng viên, nụ cười nghề nghiệp mang trênmặt, mái tóc nâu được uốn xoăn, anhnhìn lúc lâu mới hoàn hồn.

      Nhìn vươn bàn tay phải ra, tiếntới, đưa bàn tay rộng lớn dày dặn củamình ra, nắm lấy bàn tay bé của .

      Vẫn là nhiệt độ lạnh lẽo, trong lòng LăngBắc Hàn khổ sở, từ lần cuối cùng nhìn thấy đến bây giờ cũng hơn mộttháng rồi, dường như thay đổi rấtnhiều.

      “Ngồi !” nghiêm chỉnh ngồi xuốngghế salon, lạnh nhạt với , Úc TửDuyệt gật đầu cái, lúc ngồixuống chiếc ghế salon đơn bằng da thậtphía đối diện, hàng huy chương ngực tản ra thứ ánh sáng tràn đầy kiêu hãnh.

      “Trung tá Lăng, đầu tiên tôi xin đại diện tòa soạn của chúng tôi, cảm ơn chấp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi !” Sau khi Úc Tử Duyệt ngồi xuống, mở Laptop và máy ghi , nhìn Lăng BắcHàn máy móc .

      này, muốn xa cách vớianh như vậy sao?

      Ánh mắt Lăng Bắc Hàn sáng quắc nhìn , nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt củacô, bộ dạng giống như coi là người xa lạ, trong lòng khẽ đau.

      cần khách sáo, muốn hỏi cái gì cứ hỏi!” Lăng Bắc Hàn nhìn , cũngthẳng thắn .

      Úc Tử Duyệt ràng cảm thấy đangtức giận, nhưng ngoài mặt vẫn thongthả bình tĩnh đặt câu hỏi.

      Úc Tử Duyệt liên tục hỏi đến rất nhiềuvấn đề, cũng đụng chạm đến những vấnđề bí mật.

      “Xin lỗi, đây là bí mật quân , thểtrả lời!” Lăng Bắc Hàn nhìn , lạnh lùng trả lời.

      cố tình sao ? Tại sao quân nhân lạiphải nằm vùng? Vấn đề như vậy cũngkhông thể hỏi? Úc Tử Duyệt trong lòng thầm nghĩ.

      “Trung tá Lăng, vì nhiệm vụ này có thể hy sinh gia đình của mình, cảm thấy có đáng ?” Úc Tử Duyệt thuận miệng hỏi vấn đề này, nhìn , khóe miệng hơi cong lên giễu cợt.

      thể nghe ra coithường trong giọng của , cũngbiết hận vì nhiệm vụ này mà hy sinh cả cuộc hôn nhân của bọn họ, cũnglàm tổn thương. Trong tim quặn đau, nhìn , nghiêm túc mở miệng.

      “Tôi là quân nhân, là quân được được tổquốc cùng nhân dân bồi dưỡng ra, lợi ích của quốc gia và nhân dân cao hơn tất cả ! Cho nên có gì đáng giá hay ,đây là nhiệm vụ của quân nhân, nhất định phải chọn ! Khi cần thiết, thậm chí chúng tôi cũng phải hy sinh cả tính mạngcủa mình !” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, gằn từng chữ.

      “Vậy vợ của sao ? có nghĩ tớicảm nhận của ấy ? Vì niềm kiêu hãnh của , vinh dự, chiến công của , cũng có thể hy sinh cả ấy sao ?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, hỏi tiếp,những câu hỏi này liên quan đếnnội dung phỏng vấn của , nhưng vẫn nhịn được phải thốt lên hỏi.

      Lăng Bắc Hàn cũng biết Úc Tử Duyệt oán giận , bất đắc dĩ nhìn : “Úc TửDuyệt, xin lỗi!” trầm giọng mởmiệng, giọng điệu trầm thấp đầy từ tính,cũng đầy bất đắc dĩ.

      câu ‘ xin lỗi’ có thể cứu vãnđược mọi chuyện sao? có biết lòng của bị làm tổn thương sâu đậm đến thế nào ?

      “Là quân nhân, chỉ có thể chọnlựa lợi ích của quốc gia và nhân dân, anhsắp xếp như vậy, điều em đến Tô Thành, cho ba tháng để hoàn thành nhiệmvụ này! Tha thứ cho thể nóirõ với em, bởi vì thể ,những chuyện này là cơ mật, cũng để đảm bảo an toàn cho những chiến hữukhác nằm vùng ! Hơn nữa, những niềm kiêu hãnh, vinh dự hay chiến công phải là của mình , sau lưng chúng là những chiến sĩ hy sinh vì nhiệm vụ, là gia đình của , còn nhiều người nữa......” Lăng Bắc Hàn nhìncô, nghiêm túc .

      Đây là lời giải thích mà nợ . Chiếchuân chương ngực nặng trĩu, lần khen ngợi này cả đại đội đều vô cùnghãnh diện, nhưng ra cũng che chở cho Lục Khải Chính. Đằng sau tấm huân chương này còn có an nguy củangười em tốt của !

      Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn , trong timlại đau nhói, hít sâu hơi, sau đó nhìn cười: “Em chấp nhận lời giải thích của , có điều chúng ta ly hôn, có gì thêm nữa cũng giải quyết được chuyện gì.”

      “Ý của em là, cho dù biết có nỗi khổ tâm, cho dù biết căn bản chỉ là diễn kịch với Hạ Tĩnh Sơ, cho dù biết còn ta nữa, em cũng khôngchấp nhận ?” Lăng Bắc Hàn nhìn ,trong lòng tràn đầy căng thẳng, thấp thỏm hỏi .

      Úc Tử Duyệt trong lòng thầm đau khổ, ởbên cạnh người như vậy, hạnhphúc sao?

      biết. Ở trong lòng , công việc vĩnh viễn là vị trí hàng đầu, nhưng có được tấm lòng caothượng như vậy, có thể hy sinh vì công việc của , “Em cảm thấy ly hôn vớianh là lựa chọn đúng đắn. Lăng Bắc Hàn, giờ em mới hiểu được nỗi khổ khi gả cho quân nhân, em cũng biết mình có thể làm khó cho , nhưng em khôngmuốn phải cực khổ nữa, em khôngchấp nhận nữa.” Trong lòng đau đớnkhông nguôi, nhìn , .

      Lời của từng chữ từng câu đâm vàotim , mỗi câu của cũng đủ đẩy vào tuyệt vọng lần nữa.

      Trái tim giống như bị lăng trì, trong lòngÚc Tử Duyệt cũng đau chịu nổi, cólẽ chưa đủ sâu đậm, cũng đủ vĩ đại, ra chỉ muốn được , muốnđược chăm sóc, muốn cảm nhận được cảm giác an toàn, mà ở bên , những thứ này đều cảm nhận được.

      cũng muốn giống như trướckia, trải qua cuộc sống giống nhưtrên cáp treo nữa.

      như vậy, còn có thể gì được nữa đây, nhìn bây giờ sống tốtnhư vậy, vui vẻ như vậy, cũng cảmthấy muốn tha thứ cho quá ích kỷ rồi! nên có chỗdựa tốt hơn…

      Nhưng Lăng Bắc Hàn, mày cam lòng buông tay ấy sao ?

      nỡ! Những ngày qua mỗingày đều nhớ thương , lo lắng gặp nguy hiểm, cố tình thầm cho người bảo vệ . vẫn biết,những phóng viên ảnh cùng với ,đều là người sắp xếp để bảo vệ .

      Nhưng, nỡ có thể làm thế nào đây?

      hiểu!” gật đầu cái, lạnhnhạt .

      Lòng Úc Tử Duyệt quặn lại, nhưng trênmặt vẫn nở nụ cười nhạt nhòa, “ Trung táLăng, cám ơn hôm nay trả lời phỏng vấn ! Tiếp theo nhiếp ảnh gia của chúng tôi chụp hình của !” Úc TửDuyệt cười , đứng lên.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, chỉ thấyÚc Tử Duyệt cất dọn đồ ra cửa.

      “Đại đội trưởng!” Nhiếp ảnh gia A Cườngvào cửa, nhìn Lăng Bắc Hàn kích độngbắt tay, . từng là cấp dưới củaLăng Bắc Hàn, lúc nhập ngũ, LăngBắc Hàn vẫn còn là đại đội trưởng. Sau đó giải ngũ về nhà làm nhiếp ảnh gia.

      Lăng Bắc Hàn bảo giọng chút, chụp cho vài tấm hình.

      “Đồng chí Tiểu Úc rất tâm huyết với nghề, lúc tìm hiểu ngầm, có khi còn dẫn người theo, em thể làmgì khác hơn ngoài lén theo dõi ấy.......”A Cường chụp ảnh xong, với Lăng Bắc Hàn.

      Lời của A Cường khiến Lăng Bắc Hànkhông khỏi đau lòng: “Tiếp tục giúp tôi để ý tới ấy, làm phiền cậu!”.

      “Đại đội trưởng, cần phảikhách sáo với em, đây là việc em nên làmmà!” A Cường vội .

      Sau khi Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng tiếpkhách, Úc Tử Duyệt vẫn ở bên ngoài chờ A Cường, thấy đến , thay đổi sắc mặt gật đầu cái. ra cảm thấy gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, có thể do đãphải nằm viện thời gian dài.

      cũng ngạc nhiên vì sau khi biết bị thương, lại chịu tới thăm lần. Có lẽ cảm giác của với phai nhạt rồi….. giờ cũngkhông cần phải cảm thấy rối rắm nữa, rốt cuộc hay , dường như những chuyện đó cũng cònquan trọng.

      Sau khi A Cường thu dọn đồ nghề chụp hình xong, Úc Tử Duyệt liền cùng rờikhỏi, xoay người nhìn Lăng Bắc Hàn,người đàn ông mà ba tháng trước còn :“Trung tá Lăng, chúc tiếp tục lập được chiến công, hẹn gặp lại.” nhàn nhạt khách sáo .

      Lúc nghe những lời này, cảm thấydường như châm chọc .

      Lăng Bắc Hàn trong lòng cười chua xót: “Hẹn gặp lại!” chỉ có thể bất đắc dĩ .

      vốn là người quân nhân nổi tiếng, lại ngờ ở trước mặt , lại tự ti như vậy. Cũng tính là tự ti,chỉ là bởi vì , cho nên mới đành lòng để bị tổn thương, đành lòng ích kỷ bá đạo chiếm lấy nữa.

      Lăng Bắc Hàn, mày xứng có được ấy!

      Đáy lòng dường như có thanhđang gào thét !

      *

      Hôm đó Úc Tử Duyệt cũng về Tô Thành, sau khi sửa xong bản thảo phỏngvấn trong hội nghị khen thưởng lần này, lập tức gửi về tòa soạn báo. Bận rộn cả ngày, nằm giường trong khách sạn, trong lòng vô cùng phức tạp.

      Đối với Lăng Bắc Hàn, buôngxuôi sao ?

      Nếu , tại sao khi biết là nằmvùng, đến gần Hạ Tĩnh Sơ chỉ là lợi dụng, lại cảm thấy kích động nhưvậy?

      nhắm mặt lại, trong đầu thoáng lên những hình ảnhbọn họ từng bên nhau, trái tim run rẩy hồi, nhưng chỉthoáng qua rồi lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, người quân nhân, quả rất mệt mỏi.

      cố gắng khuyên nhủ lòng mình như vậy.

      Cùng trong đêm đó, cùng thời gian, Lăng Bắc Hàn dựa vào đầu giường cưới của bọn họ, ôm cái gối của trong ngực, đó dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của , cứng đờ người thẫn thờ ngồi đó, trong lòng trống rỗng.

      , có thể giải ngũ, làm ngườiđàn ông bình thường ?

      , làm như vậy! Đókhông phải là chuyện mà người quân nhân đúng nghĩa nên làm! Anhkhông thể vì tình cảm cá nhân mà để ý đến lợi ích của nhân dân cùng quốc gia ! cũng trách lựa chọn của , đó là quyền của ……….

      *

      Trong phòng giam, gặp Hạ Tĩnh Sơ, người vẫn luôn muốn gặp .

      “A Hàn!” Hạ Tĩnh Sơ vừa nhìn thấy LăngBắc Hàn liền khổ sở gào lên. Có vẻ so vớimột tháng trước tiều tụy nhiều, làn da nhăn nheo, vàng vọt, xương gò má lồira, hai bên má hóp lại.

      “Bình tĩnh chút!” Nữ cảnh sát quátcô tiếng, để ngồi bên bàn.

      Lăng Bắc Hàn lạnh lùng nhìn Hạ Tĩnh Sơ,giờ phút này tađã còn là gáithanh thuần nhu nhược khiến người ta thương tiếc như nhiều năm trước nữa. ngồi đối diện , nếu phải là nhất quyết cầu muốn gặp , xuất .

      Với , có gì để nữa.

      “A Hàn! đồng ý với em, nợ em trả, sao lại đối xử với em nhưvậy ?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, nước mắt rơi xuống, khổ sở chất vấn.

      “A Diệp chuyển lời của tôi cho sao? Nợ , tôi trả, nợ , đương nhiên tôi cần trả!” Lăng Bắc Hàn nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lạnh lùng , dường như đoán được muốn gì.

      nợ em!Em nhiều năm nhưvậy! Em còn mang thai con của nữa!Con của chúng ta bị mẹ hại chết! Cả đời này em thể mang thai đượcnữa! Những thứ này đều là nợ em !” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, vẫn chịu hối cải, buông lời lên án.

      Lăng Bắc Hàn nhìn , lạnh lùng cười: “Người , cho tới bây giờ vẫn chỉ có mình ! Đứa bé kia căn bản phải của tôi! Đêm sinh nhật , chúng ta chưa hề làm gì cả! Về phần đứa bé kia……… Mẹ tôi cũng phải là cố ý, tôi cũng đãdẫn khám bệnh, bất kể là về mặt lương tâm hay đạo đức, chuyện nên làmtôi cũng làm!” gằn từng chữ.

      Hạ Tĩnh Sơ sững sờ nhìn , , làmsao biết đứa bé phải của ?

      “Đứa bé kia chính là......”

      “Nó là của trai , Hạ Kiệt!” Hạ TĩnhSơ còn muốn phản bác, lại bị Lăng BắcHàn lạnh lùng cắt ngang, “Hạ Tĩnh Sơ,đứa bé kia cũng là do cố tình hại chết, phải sao ? Những cuộc chuyện của và Hạ Kiệt, tôi đều thu lại….cho nên, tôi càng nợ ! Đến gần , ra chỉ vì muốn điều tra Lục Khải Chính!.

      !” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, mất bình tĩnh hét to, kích động đứng lên, giơ nanh múa vuốt về phíaLăng Bắc Hàn......

      Nữ cảnh sát tiến lên, tay đè lại.

      lừa em ! vẫn em ! em nhiều năm như vậy ! lừa em ! Lăng Bắc Hàn! thể đối xử vớiem như vậy......” gào khản cổ như kẻ điên.

      “Đúng là tôi từng ! Nhưng đó là chuyện của mười năm trước ! Hạ Tĩnh Sơ, nên tham lam như vậy,tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do gieo gió gặt bão!” LăngBắc Hàn cứng rắn với , chút đồng tình nào.

      “Tôibị ép buộc ! Tất cả đều do các ngườiép tôi! Tại sao lại đối xử với tôi khôngcông bằng như vậy?” Hạ Tĩnh Sơ nhìnLăng Bắc Hàn, hét lớn.

      ai ép buộc , là nhầmđường. Điều này liên quan đếncông bằng hay , có những người cho dù số phận bất công với họ, nhưng họ cũng làm những chuyệnphạm pháp! người tối thiểu cũng cólương tâm và giới hạn nên có!” lạnh nhạt xong, quay người, kiên quyết rời ……..

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 178: Cùng chen chúc xe buýt.

      Thời tiết thủ đô hôm nay nóng bức, u, Lăng Bắc Hàn từ trại giam ra ngoài,tâm tình tựa như thời tiết, nặng nề, ngột ngạt, tối tăm. Cũng phải bởi vì Hạ Tĩnh Sơ, kết cục của ta biết từ khi biết con người của ta, chuyện ta vi phạm pháp luật cũng đãsớm dự đoán được có ngày hôm nay.

      ta oán trách số phận bất công, nhưng ta cũng quên mất việc là do người làm. Số phận bất công nên có thể phạm pháp, từ thủ đoạn để đoạt được sao? cảm thấy Hạ Tĩnh Sơ đáng thương,cũng đồng tình với , ta cũngkhông còn là Hạ Tĩnh Sơ mà biết. Tất cả mọi việc xảy đến ngàyhôm nay, đều là gieo gió gặt bão!

      Người làm phiền muộn, vẫn là ngườikia, Úc Tử Duyệt.

      Mỗi lần nghĩ đến , vết thương trong lòng lại nứt ra, trái tim giống như bị xé rách. nhớ những lời từng , nhớ đến nó lòng lại đau đớn thấtvọng. thể tiếp nhận thân phậnquân nhân của , lại càng khôngthể vì mà cởi bỏ bộ quân trang!

      Đây phải là giận dỗi, nhất là sau khi trải qua vụ án lần này, Lăng BắcHàn càng giữ vững vàng lý tưởng củamình. Lục Khải Chính, người em tốt của , vì vụ án này có thể nằm vùng ba năm. chịu đựng kiềm chế, gánh vác của ấy so với còn nhiều hơn rấtnhiều.

      tại cả Lục gia cũng bởi vì màphải chịu liên lụy. lưng ấy cũngmang tiếng xấu là tội phạm bị truy nã..... Tất cả là vì cái gì?

      Người hiểu bọn họ, nhất định cho rằng, bọn họ đều vì nghiệp tiền đồ,công danh lợi lộc của mình. Nhưng chỉ có bọn họ mới biết, đứng trước cổng trườngquân đội, trong lòng bọn họ đều có niềm tin và lý tưởng gì lay chuyểnđược.

      hề liên quan đến vĩ đại, vinh dự,chiến công.

      Cho nên, Úc Tử Duyệt hiểu , trách. Lúc gả cho cũngchỉ là do nhất thời xúc động, sau khi kếthôn, giữa bọn họ cũng xảy ra rất nhiềuviệc khiến hai người sống với nhau được hòa thuận. Còn bây giờ, cách nào tiếp nhận việc ngườichồng của mình là người quân nhânđược nữa.

      trách, chỉ có đau lòng. ràng , nhưng lại thể có .

      Lăng!” thanh dễ nghe vanglên, Lăng Bắc Hàn theo tiếng gọi quayđầu nhìn, liền thấy Thôi Nhã Lan về phía mình, hôm nay mặc chiếcváy màu trắng, mái tóc đen nhánh buộckiểu đuôi ngựa, thoạt nhìn thanh tú độnglòng người,giống như bé nhà hàngxóm vậy.

      Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đại kháihiểu đến đây để thăm Hạ Tĩnh Sơ.

      “Nhã Lan......” Nhìn Thôi Nhã Lan, Lăng Bắc Hàn cười cười chào hỏi .

      Lăng, đến thăm chị ấy sao?"Liếc mắt về phía trại giam, nụ cười mặt cứng ngắc, giọng hỏi, “Em biết chị ấy lại là người như vậy, chị ấy giúp nhà em, em vẫn luônnhớ đến tốt bụng của chị ấy…" Thôi Nhã Lan thào .

      Lăng Bắc Hàn nhìn đơn giản Thôi Nhã Lan, cảm thấy còn quá đơn thuần,cũng đúng, mới chỉ là đứa trẻ mười tám mười chín tuổi, "Ừ, vừa vào gặp côấy. Nhã Lan, em có suy nghĩ tốt đẹp với người khác là chuyện tốt, nhưng nhớphải quan sát kĩ. Đúng rồi, hình như trước kia em thôi học rồi phải ,theo đề nghị của , em nên học tiếp. Về phần trai em, vẫn luôn muốn với em và bác câu, xin lỗi." Lăng Bắc Hàn nhìn về phía bầu trời u, nhàn nhạt .

      Lăng, yên tâm, em khôngphạm sai lầm như chị Tĩnh Sơ đâu! Em đương nhiên vẫn cẩn thận. giờ sức khỏe ba em tốt lắm, em muốn tiếp tục ở lại thành phố làm việc, chờ sau này có khả năng rồitiếp tục học cũngkhông muộn. Về phần chuyện của em, ngàn vạn lần xin Lăng đừng áynáy, trai em từ nuôi lý tưởng trở thành quân nhân, mặc dù ấy hy sinh, nhưng chắc chắn ấy tự hào và kiêu hãnh về mình! Cả nhà em cũng rất tự hào về ấy!" Thôi Nhã Lan nhìn Lăng Bắc Hàn, mỉm cười với .

      Lăng Bắc Hàn tán thưởng gật đầu : “Vẫnlà câu kia, có bất kỳ khó khăn gì có thể tìm !" với Thôi NhãLan.

      “Vâng! Cám ơn Lăng!” Thôi Nhã Lan nhìn Lăng Bắc Hàn : “Bây giờ em vào thăm chị ấy chút!" Vừa vừaphất tay với Lăng Bắc Hàn, về phía trại giam, Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, rồiphất tay, sau đó cũng rời .

      Hôm nay lái xe, muốn bộ chút, vết thương của khỏihẳn, mấy ngày nữa phải trở về doanh trại bộ đội, tiếp tục cuộc sống người lính củamình. lơ đãng nhìn thấy tiệm cơmTây, mơ hồ nhớ lại, từng vào đó ăn cơm.

      Những tháng ngày vui vẻ ở bên đềuđược cất giữ trong đầu. hoạt bát như vậy, chút giấu giếm, cứ như vậy mà buông tay sao?

      Giọt mưa lớn như hạt đậu chẳng biết rơixuống từ lúc nào, khiến hoàn hồntỉnh lại, bước nhanh chân vào tiệmcơm Tây kia. Vừa bước tới hành langtrước cửa nhà hàng, bóng dáng quenthuộc chợt chạy tới trước mắt, đồng thờimùi hương nhàn nhạt quen thuộc xông vào hơi thở khiến Lăng Bắc Hàn hồi hộp, bóng dáng mảnh khảnh khiến tim rung động.

      “Úc Tử Duyệt......” vội vàng mởmiệng gọi, bàn tay Úc Tử Duyệt cầm khăn giấy lau mặt chợt khựng lại, côquay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt củaLăng Bắc Hàn....

      Sao lại gặp ở đây?

      Vừa rồi dạo đường, đột nhiên trời lại đổ mưa, vội chạy tới đây tránh mưa, ngờ lại gặp được !

      Hôm nay mặc chiếc váy đầmkhông tay màu trắng ngọc trai, mái tócxõa uốn thành từng sóng lớn, vaiđeo chiếc túi. nhớ trước kia rất ít khi mặc váy...

      cũng tới tránh mưa sao....... ?" ÚcTử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, lạnh nhạtmở miệng .

      Lăng Bắc Hàn gật đầu, bước đến vươn taylấy mấy mảnh vụn của khăn giấy dínhtrên khuôn mặt , động tác của anhthân mật như vậy khiến tim Úc Tử Duyệtkhông khỏi đập thình thịch, nhớ lại lúccô ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng cũngđưa tay lấy hạt cơm dính khóemiệng ....

      Nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, vừa rồiđối mặt với bàn tay vươn ra đột ngột củaanh, lại hề né tránh.

      “Ăn chung bữa cơm được chứ?" Lăng BắcHàn nhìn , mở miệng giọng hỏi.Cho dù còn là vợ chồng nữa,nhưng cùng nhau ăn bữa cơm cũng được chứ? vẫn có nhiều chuyệnchưa ràng với ........

      Úc Tử Duyệt theo bản năng muốn từ chốinhưng lại cảm giác mình có phần hơi mọn, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, gậtđầu cái.

      Hai người chọn gian phòng cạnh cửa sổ ở lầu hai, phong cảnh trang nhã, yên tĩnh, có nhạc rất lãng mạn, đángtiếc, giờ bọn họ phải là đôi. Úc Tử Duyệt cầm nĩa bạc lên ăn salad trái cây.

      “Sao lại ăn salad?” Thấy gọi phần salad trái cây và ly nước cam, LăngBắc Hàn kiềm chế được trách cứnói. Thấy gầy hơn trước rất nhiều,trong lòng tràn đầy đau lòng!

      Giọng điệu vẫn dạy dỗ như vậy, mộtchút cũng thay đổi, Úc Tử Duyệtgượng cười, nhìn : “Gần đây giảm cân, kiêng thịt!” giờ rất chú trọng ngoại hình của mình, cũng muốnmình trở nên chín chắn, ưu nhã mộtchút.

      Con người dù sao cũng phải lớn lên, côcảm thấy mấy tháng nay mình thay đổirất nhiều, giống như trưởng thành saumột đêm vậy.

      Nhưng loại lột xác trưởng thành này, ra là do làm tổn thương . Nếu trải qua đau đớn, sao Phượnghoàng có thể niết bàn tái sinh được?

      Lời của khiến tức giận vô cùng,mập sao? Sắp gầy thành da bọc xươngrồi, còn sợ mập?

      Lăng Bắc Hàn muốn gõ mấy cái lêncái đầu của !

      “Giảm cái gì mà giảm? Tại sao lại muốn thay đổi? Trước kia phải rất tốt sao?” Nhìn mái tóc uốn xoăn, áo váy trênngười , tim Lăng Bắc Hàn quặn đau,trước kia Úc Tử Duyệt tràn đầy sức sốnglà thế.......

      Lời của cũng khiến cảm động, thay đổi phải vì , chỉlà tỉnh táo lại mới biết mình thay đổi : "Em cảm thấy giờ rất tốt, như vậy có thể khiến em tự tin hơn." uống ly nước cam, nhìn , lạnh nhạt .

      Vẫn là đôi mắt to tròn đen láy ấy, nhưngkhông còn thấy được ánh mắt đươngsay đắm của từng dành cho , LăngBắc Hàn đau đến tê tâm liệt phế, nhấpmột ngụm rượu, mơ hồ nhìn về phía cửa sổ : "Mấy tháng qua cùng Hạ Tĩnh Sơ xảy ra chuyện gì cả, mặc dù làm nhiệm vụ, nhưng vẫn luôntuân thủ nguyên tắc. Đối với ấy, chút tình cảm cũng có. Úc Tử Duyệt, là người biết chuyện, cũng biết diễn đạt....." quay đầu nhìn , từng chữ từng câu, giọng ra.

      nỡ buông tay , nhưng lúc nhìnthấy đôi mắt lạnh lùng của tim lại run rẩy, dũng khí cũng mất , lời nghẹn lại.

      Úc Tử Duyệt chỉ nhàn nhạt nhìn , người đàn ông từng toàn tâm toàn ý , cũng là người đàn ông khiến tổnthương sâu nặng nhất, cho dù có nỗikhổ tâm lớn nhường nào, nhưng lòng củacô bị tổn thương đau đớn sâu sắc.....

      “Cho dù có nỗi khổ tâm gì đều liên quan đến ưm, cho dù yêuem, em cũng cảm động nữa. Lăng Bắc Hàn, chúng ta kết thúc rồi, chuyện này có lẽ cũng là thử thách của chúng ta, kết quả là, em thích hợplàm người vợ lính vĩ đại. Xin lỗi, emkhông thể nào chịu đựng được những uấtức và khổ sở kia nữa. tại em sốngrất tốt, rất vui vẻ, rất thoải mái.” Mạnh mẽ hạ quyết tâm, nhìn vẻ mặt đau khổ của , .

      Đây cũng là những lời lòng của .

      rất khâm phục những người vợ lính, cho dù chồng mình cả năm về nhàvẫn luôn giữ vững hôn nhân. Nhưng côkhông có được khí chất và tư tưởng cao thượng như vậy...

      Hoặc có lẽ, LăngBắc Hàn nhiều đến vậy, trước kia, cũng từng có lúc cảm thấy tự hào vì cómột người chồng có trách nhiệm, có mộtngười chồng là quân nhân, nhưng bây giờ.....

      chỉ là người phụ nữ, ngườiphụ nữ bình thường mà thôi.

      Lời của lại lần nữa đả thương , đẩy xuống hố sâu tuyệt vọng. Khóe miệng co quắp, cảm giác trái timmình run rẩy kịch liệt : "Được,chăm sóc mình tốt...." Trong lòngquá nhiều tình cảm xen lẫn chua xót,cuối cùng chỉ có thể trở thành mấy chữ này, được ép từ cổ họng ra ngoài.

      “Em biết, cũng vậy!" khách sáo , trong lòng lại đau đớn ỉ. Bốntháng trước hai người còn gắn bó chặtchẽ như keo như sơn, bây giờ lạithành ra thế này, giống như bạn bè, thậm chí còn như người xa lạ.

      Nếu như lần đến Tô Thành đó, anhnói cho biết có nỗi khổ tâm gì, nhất định bất chấp tất cả mà tha thứcho , nhưng bây giờ, trải qua mấy ngày suy nghĩ ngừng, cảm thấy có lẽ nếu có vụ án này, khôngphải nằm vùng, hôn nhân của biết đâuvẫn nảy sinh những chuyện thế này.

      nhận thấy được trong lời của côsự khách sáo và hời hợt, đây đối với Lăng Bắc Hàn mà là tổn thương sâusắc, giống như lăng trì trái tim . ghê gớm này! nhất định biết được có ảnh hưởng sâuđậm với đến thế nào!

      “Đúng rồi, có tung tích của Lục Khải Chính ? Nhan Tịch mang thaiđứa con của ấy, nhưng lại sảy mất rồi....." Úc Tử Duyệt muốn thông qua Lăng Bắc Hàn hỏi thăm tung tích của LụcKhải Chính, liền giọng hỏi.

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến lòng Lăng Bắc Hàn chợt căng thẳng, Nhan Tịch mang thai đứa con của Lục Khải Chính?

      Nhớ tới tung tích của Lục KhảiChính, trong lòng Lăng Bắc Hàn lại buồnbực thôi, biết tình cảmcủa Lục Khải Chính đối với Nhan Tịch rốt cuộc là gì? vốn cho rằng Lục Khải Chính Bắc Sam, vậy tại sao bây giờlại cùng Nhan Tịch....Lục Khải Chínhcũng phải là loại người hay làm những chuyện xằng bậy....

      Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, nhàng lắc đầu với Úc Tử Duyệt: “ có tung tích của cậu ta!” Hy vọng Lục Khải Chínhcó thể sớm thành công trở về, chuyện của cậu ta, thể nhúng tay, “BảoNhan Tịch nhất định phải giữ gìn sứckhỏe, đừng nghĩ ngợi nhiều……..” Lăng Bắc Hàn xong liền nghĩ tới điều gì đó, “ và Hạ Tĩnh Sơ cũng có con với nhau, đứa bé kia phải là của …..”

      đừng nữa, em quan tâm đến những chuyện này!” Úc Tử Duyệt vội vàng cắt ngang lời , ngay cả cơ hộigiải thích cũng chịu cho , điềunày đả kích Lăng Bắc Hàn vô cùng.

      “Ăn xong chưa?” muốn nghe, cũng tự tìm mất mặt nữa, cũng có niềm kiêu hãnh của , gạt khăn ăn cổ, hỏi .

      Úc Tử Duyệt gật đầu cái, lúc tínhtiền điên thoại di động của vang lên, Úc Tử Duyệt ngờ là bà nội gọi điện thoại cho , qua điện thoại, ýnói muốn đến nhà cũ thăm bà, Úc TửDuyệt khó xử, lại muốn chọc tứcbà cụ, thể làm gì khác hơn là đànhđồng ý.

      Ra khỏi tiệm cơm Tây, sấm chớp mưa ràobên ngoài tạnh, khí trở nêntrong lành, Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt cũng muốn đến trụ sở quân đội, có chút bất ngờ. Cũng hiểu tạisao bà nội lại muốn gọi sang, chỉ thấy dì Vương , trước kia bà cụ thường gọi điện thoại cho .

      ngờ bà cụ cũng biết câu “Sau khimất mới biết quý trọng”, trong lòngLăng Bắc Hàn cười khổ.

      Taxi ở thủ đô vốn khó gọi, hai ngườiđứng trước trạm xe buýt, đợi hồi lâucũng gọi được chiếc, “Vậy đixe buýt được ?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn lời, giọng .

      Lăng Bắc Hàn gật đầu, nhìn thấy chiếc xe buýt số 8 thẳng đến trụ sở quân đội, chỉ là dọc đường phải qua mười điểm dừng.

      Xe buýt số 8 dừng lại, Lăng Bắc Hàn gọicô lên xe, Úc Tử Duyệt vội vàng lên,người xe cũng nhiều lắm, tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, chodù có chỗ trống, Lăng Bắc Hàn cũng ngồi, bám vào vòng treo đầu, đứng trước mặt , cúi đầu lơ đãng nhìnxuyên qua cổ áo, thấy cảnh xuân trênngực của , máu trong người ngược dòng xông thẳng lên ót!

      Đáng chết! xoay tầm mắt, khôngdám nhìn lại lần nữa!

      Đến trạm tiếp theo, nhóm người lớn bước lên, Úc Tử Duyệt nhìn thấy bàcụ có chỗ ngồi, vội vàng đứng lên, “Bà ơi, bà ngồi đây ạ!” Úc Tử Duyệt đứng lên, nhường chỗ của mình lạicho bà cụ.

      , cám ơn, cám ơn!” Bà cụ vội vàng cảm kích .

      Úc Tử Duyệt cười trả lời, thân thể bịngười ta đụng vào, “A….” ngã sấp vào lồng ngực của Lăng Bắc Hàn, tay giữ vòng treo, tay giữ chặt hông ,“Nắm chặt cánh tay !” giọngnói, xe quá nhiều người, người người chen nhau, chỉ có thể ôm vào trong ngực, để cho người khác đụng phải, cũng muốn bảo vệ , để cho những bàn tay kia quấy rối sàm sỡ.

      “A......” Ngực dán chặt vào ngực , lại là mùa hè, quần áo người cả hai đều mỏng, Úc Tử Duyệt cảm thấytrước ngực nóng bỏng, nóng chịu được, gương mặt bỗng chốc nóngran, nhịp tim cũng tăng vọt, đập loạn cả lên, cũng cảm thấy trái tim ai đó đập rộnlên…….

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 179: Bất lịch

      Úc Tử Duyệt! Sao mày phải kích độngnhư thế? Bây giờ mày còn anhnữa mà!

      Tức giận mình bởi vì mà nhịp tim rối loạn, Úc Tử Duyệt trong lòng thầm mắngchính mình, thân thể hơi lui về phía sau.

      “A......” Cũng để cho kịp lui về phía sau bước, xe buýt đến trạm dừng liền dừng lại, theo quán tính, cả người lại đập về phía Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt giọng kêu lên, hai cánhtay theo bản năng ôm lấy hông của Lăng Bắc Hàn.

      Thấy ôm chặt mình, Lăng Bắc Hànbỗng cảm thấy rung động, thân thể nhỏbé ấm áp của dán chặt vào mình, yết hầu Lăng Bắc Hàn kiềm chế được run rẩy, vô cùng buồn bực vì bản thânmình ngay tại nơi công cộng lại có phản ứng với , hơn nữa còn rất mãnh liệt!

      Hơi thở nóng bỏng nam tính bao bọc khiến thân thể cứng nhắc nhúc nhích, giống như bức tường để vững vàng dựa vào. Trong đầu tự chủ lên hình ảnh thân mật cùng anhtrước kia, trong lòng khẽ run rẩy, lại vừa quặn lên, vội vàng buông hai cánh tay, nhưng vừa bỏ ra lại bị dòngngười xô đẩy vào lồng ngực rắn chắc như bức tường thép của Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn dĩ nhiên biết trốntránh, trong lòng khẽ nhói đau: “Vịn được rồi!” cúi đầu với , mộtcánh tay sắt bá đạo ôm lấy eo .Úc Tử Duyệt cũng giãy giụa nữa, vừa vặn chiều cao hai người bọn họ chênh lệchkhá lớn, cần phải đối mặt với , Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, đối mặt với lồng ngực của , để mặc ôm lấymình.

      Lồng ngực dán lồng ngực mập mờ như vậy, bởi vì hành khách sau lưng đưa đẩy,thân thể của ngừng sát lại gần , khiến thở nổi, cảm giác như bộ mềm mại của mình bị dồn épbiến hình.

      Hai người dán chặt với nhau như vậy đốivới Lăng Bắc Hàn cũng khó đâykhông phải là loại hành hạ?

      Bộ ngực của ấm áp mềm mại, cách lớp vải mỏng ngừng chà xát lồng ngực của , ngang nhiên khơi dậy ngọn lửa nơi này, chỗ chết người nhất chính là cảm thấy dưới bụng bắt đầu căng trướng....

      Cảm nhận được vật cứng nào đó chạm tớivùng nguy hiểm của mình, Úc Tử Duyệtcả kinh, bỗng chốc ý thức được điều gì đó, hai gò má càng thêm ửng đỏ, ngay cảthân thể cũng dần căng thẳng, trong đầukhông ngừng hồi tưởng cảm giác bọn họtừng... quấn lấy nhau.......

      cảm giác mình khó thở, lắc lắc đầu để xua đuổi những thứ nên nghĩ.

      Úc Tử Duyệt, nghĩ đến chuyện lợidụng mày như thế nào !

      Như vậy mới có thể dời chú ý củamình, trong đầu lại lên những hìnhảnh làm tổn thương , mặc dù chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng coi làcái gì chứ.... muốn nghĩ nhiều, bởi vì trong lòng vẫn rất đau.

      là được, dù sao ngày mai cũng trở về Tô Thành rồi, cũng phảitrở về doanh trại bộ đội, bọn họ khônggặp nhau nữa, thời gian dài lâu, càng có cảm giác với .

      Lăng Bắc Hàn cũng gắng kiềm chế bảnthân, cúi đầu, nhìn rúc vào trong lồng ngực mình, nỗi chua xót dâng trào trong tim. Dục hỏa dần dần vì từng lời cũng nguội dần, cũng kéo trở về thực tại.

      tại vấn đề duy nhất chính là, chịu gả cho quân nhân.

      Hành khách xe từng đợt xuống, thân thể hai người bọn họ vẫn dính chặtlấy nhau, bởi vì cả hai cùng kiềm chế,nhiệt độ người cũng dần dần hạxuống.

      động lòng, cũng độngtình.

      Sau khoảng hai ba trạm, xe bớt ítngười, mặc dù ngồi nhưng Úc Tử Duyệt vẫn vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực Lăng Bắc Hàn, chạy đến cạnh cửa, xuống.Lăng Bắc Hàn sững sờ nhúc nhích, dùng hành động kiênquyết để vạch giới hạn với ......

      Sau khi xuống xe, còn phải đoạn mới đến cửa trụ sở quân đội. Mặc dù hai người cạnh nhau nhưng nóimột câu, trước cửa đại viện, nhân viênbảo vệ nhìn thấy Lăng Bắc Hàn liền chào cái.

      Đại viện vẫn giống trước kia, chỉ là bây giờ là mùa hè, cây cối xanh tươi đủ màusắc, đường có cơn dông, nhữngđóa hoa hợp hoan màu trắng bị gió thổi xơ xác, mùi cỏ xanh xen lẫn mùi hoa biết tên ngừng xông vàohơi thở.

      Hai bậc thềm bằng đá đỏ trước cửa saukhi được nước mưa rửa trôi màu sắc trở nên cực kỳ rực rỡ, khóm trúc ngoài cửacàng thêm xanh um tươi tốt. Dì Vương ramở cửa, nhìn thấy Úc Tử Duyệt, mặtchất đầy nụ cười, “Duyệt Duyệt......”

      “Con chào dì Vương!” Úc Tử Duyệt thân thiết chào dì Vương.

      “Bao nhiêu tháng gặp, thay đổinhiều quá!” Dì Vương nắm tay Úc Tử Duyệt, quan sát kỹ , , trong giọng ràng mang theo ca ngợi! So với trước kia chín chắn hơn nhiều, thậmchí có chút gầy .

      “Cũng thay đổi lắm đâu ạ! Dì Vương, bà nội tìm con có chuyện gì vậy?”Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn bước vàotrước, liền giọng hỏi dì Vương. Nơi này phải nhà chồng nữa rồi, cảm thấy mình tới đây dường nhưkhông hợp lý cho lắm.

      “Bà cụ tức giận! Mau vào với dì.....”Dì Vương xong, kéo tay Úc Tử Duyệt, về phía nhà cũ.

      “Nào có người nào dám động đến nhà họLăng chúng ta!” Chưa vào tới cửa nghe thấy giọng của bà cụ truyền vào tai,bước vào phòng khách Úc Tử Duyệt mới phát ra, trong phòng kháchđang đầy người, toàn bộ đều là người nhàhọ Lăng.

      ngờ lại mở hội nghị gia đình ởđây! Nhưng mà gọi tới đây làm chi? còn là người nhà họ Lăng nữarồi.

      “Duyệt Duyệt tới rồi à......” Bà cụ vừanhìn thấy Úc Tử Duyệt vốn thở hổnhển vì cơn giận, sắc mặt liền trở nên hòahoãn hơn, với .

      “Bà... bà nội.........” Úc Tử Duyệt vừa địnhgọi bà nội, sau đó vội vàng dừng lại, lạiđưa mắt nhìn những người có mặt trongphòng khách, mỉm cười lễ phép gậtđầu.

      Cả ba thế hệ nhà họ Lăng đều tậptrung ở đây, Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm cũng có ở đây, hơn nữa còn là đangđứng trước mặt bà cụ, nhìn có vẻ nhưđang nghe giáo huấn.

      “Duyệt Duyệt, con ngồi !” Bà cụ trầmgiọng , nhìn về phía đám người LăngBắc Diệp sắc mặt lại cứng lại, “Vừa có chuyện muốn ly hôn! Hôn nhân là trò đùa sao? Bắc Diệp, dù sao cũng là đàn ông, tôi nghe xem!”

      ra trong khoảng thời gian này, LụcKhải Lâm nhất quyết đòi ly hôn, quan hệgiữa Lăng Bắc Diệp và căng thẳng.

      Lời của bà cụ khiến trái tim của Lục Khải Lâm run lên, biết có khôngđồng ý. Mặc kệ có đồng ý hay ,trong lòng cũng đều cảm thấy khôngdễ chịu. Nhưng nếu ly hôn vớianh, phải là làm hại cả đời anhsao?

      Trong lòng Lăng Bắc Diệp cũng dễ chịu hơn, cảm thấy đối xử vớicô rất tốt rồi, nhưng lại còn muốn lyhôn với !

      “Con muốn!" quả quyết hétlên, trong lòng mang theo vài phần oánhận, càng muốn chạy trốn, lạicàng để cho trốn!

      Lời của khiến trái tim Lục Khải Lâmrung động, ngờ lại kiênquyết như vậy.

      “Khải Lâm, con nghe đây, Bắc Diệp nó ly hôn với con. Nếu như bởi vì chuyện của con mà con sợ liên lụy đến Lăng gia, vậy cần, ai dám động đến Lăng gia nhà chúng ta chứ!" Bà cụ lớn tiếng .

      Gia đình hòa thuận, mọi người đều vui.

      Cả ngày náo loạn đòi ly hôn, đây là cái kiểu gì chứ?

      ...... bà nội, con... phải bởivì chuyện này, là con với ấy... có tình cảm!" Lục Khải Lâm hạ quyết tâm, vội vàng mở miệng với bà cụ.

      câu của làm Lăng Bắc Diệpngây ngẩn cả người, giống như trước naychưa từng bị đả kích như vậy, đầu óc ong ong, thể tin được nhìn . Những người khác cũng đều kinh ngạc, haingười bọn họ từ thân với nhau.....

      “Lục Khải Lâm! Em đừng có biết thân biết phận!" Lăng Bắc Diệp nào có chịu bị chọc tức như vậy, gầm lên,chỉ tay vào , tức giận . Trong lòng vìcâu của mà trống rỗng! Rốt cuộc đối xử với tốt chỗ nào? Sao lại có thể đối xử với như vậy?

      để cho đụng vào người , nhẫn nhịn, hơn nữa còn nhịn hơn ba năm! lạnh nhạt với , cũngnhịn. Bởi vì , từ tới lớn chỉmuốn cưới ......

      Lục Khải Lâm, tim em làm từ băng đá hay sao? , căn bản em có tim!

      Lăng Bắc Diệp mắng xong, xoay người rời !

      Đây là tình huống gì? Úc Tử Duyệt ngồi ởmột góc sofa, thầm nghĩ.

      “Bà nội, con xin lỗi......” Lục Khải Lâm nhìn vẻ mặt xanh mét của bà cụ, chỉ có thể ba chữ này.

      “Khải Lâm à, mọi người chúng ta đềubiết, từ con thích A Diệp, sao trưởng thành lại có thể thay đổi chứ? Conbiết , lúc đầu bà vốn định giớithiệu con với A Hàn, nhưng A Diệp là người đầu tiên phản đối!" Lúc này, mẹ chồng Lục Khải Lâm mở miệng với .

      Lời của bà khiến Lục Khải Lâm rung động, cũng khiến Úc Tử Duyệt hơi sữngsờ.

      Hóa ra nhà bọn họ từng muốn cưới Lục Khải Lâm....

      Như vậy, sau này sao? tái hôn chứ? Phụ nữ muốn gả cho sẽchạy theo như vịt sao?

      Nghĩ như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệtbỗng dưng chua xót, nhưng chỉ thoáng qua bị đè nén lại, chuyện này liên quan gì đến nữa rồi.

      “Mẹ...... để con suy nghĩ lại chút......”Lục Khải Lâm ngượng ngùng , chỉ chốc lát sau, hai người họ tản , trongnhà chỉ còn lại người nhà Lăng Chí Tiêu.

      “Bà, bà đừng tức giận ......” Úc Tử Duyệtđứng dậy, tới bên cạnh bà cụ, trấn an.

      Bà cụ liếc nhìn Úc Tử Duyệt lại nhìn Lăng Bắc Hàn, lắc đầu cái, Lăng Chí Tiêucùng Tiếu Dĩnh cũng ngồi ghế salon,bọn họ vẫn chưa hòa thuận với nhau.

      “Ầm ĩ, suốt ngày ầm ĩ, để tôi sống yên ngày nào!" Bà cụ thở dài, .

      Úc Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy bà cụ cũng thoải mái gì, cũng sắp tám mươi tuổi rồi, còn phải quan tâm đến tấtcả chuyện lớn của nhà họ Lăng.

      “Duyệt Duyệt, tên nhóc Bắc Hàn này ràng với con chưa? Nó đến gần Hạ Tĩnh Sơ đó là vì vụ án....." Bà cụ thở dài, nắm tay Úc Tử Duyệt, .

      “Vâng, ấy với con rồi ạ." Úc Tử Duyệt hiểu ý bà cụ, ngờ bà lạimuốn khuyên .

      “Đàn ông nhà họ Lăng chúng ta bao giờ làm những chuyện phản bội!Tiếu Dĩnh, mẹ cũng có thể khẳng địnhvới con, Lăng Chí Tiêu hề phảnbội con!” Bà cụ nhìn về phía Tiếu Dĩnh,cất giọng .

      Trong lòng Tiếu Dĩnh cũng chấn động,liếc nhìn Lăng Chí Tiêu, mặt ông khôngchút thay đổi, thậm chí còn nhìnbà lấy cái! Tiếu Dĩnh trong lòng lại càng phiền muộn, cũng gì.Ông phản bội bà hay cũng khôngsao cả, cả đời này quan hệ của bà cùngLăng Chí Tiêu vẫn luôn như vậy!

      Lời của bà cụ cũng khiến Úc Tử Duyệt có chút kinh ngạc, trước kia cũng cảm thấy bố chồng phải là người như vậy...... Có điều, những chuyện nàyđã còn liên quan đến nữa.

      “Duyệt Duyệt, nếu con cùng Bắc Hàn mà vì vụ án này mà chia tay đángtiếc.... cho bà nội biết, trong lòng con bây giờ nghĩ gì?" Bà cụ hạ giọng với Úc Tử Duyệt.

      Lăng Bắc Hàn ngồi bên ghế sa lon, nghiêng tai nghe lời bà nội, raanh biết Úc Tử Duyệt gì.

      “Bà nội, lúc trước con với bà trong điện thoại rồi, tại con cũng đãnói với ấy rồi. Chúng con hợp nhau. Trước kia kết hôn chỉ là nhấtthời xúc động nên mới cưới nhau. Saumới biết làm người vợ lính phải hy sinh rất nhiều, con làm được. Nếu ly hôn cũng cần tái hợp nữa." Úc Tử Duyệt mỉm cười .

      Lời của làm Tiếu Dĩnh vừa tức giận, lại vừa thương con trai mình!

      Úc Tử Duyệt, biết lời của côkhiến Lăng Bắc Hàn tổn thương thế nàosao? Nó vốn ôm hy vọng gì vào tình , giờ , ngờ côlại lùi bước! Trong lòng Tiếu Dĩnh rốtcuộc vẫn hướng về con trai của mình. Mặc dù lời của Úc Tử Duyệt quả thậtkhông sai!

      Chỉ có bà mới hiểu nỗi khổ trong lòng con trai bà.

      lần nữa trái tim Lăng Bắc Hàn đauđớn vô cùng, đứng dậy lên lầu,“Lăng Bắc Hàn ! đứng lại!" Bà cụ gọianh lại.

      “Bà cụ, bà còn muốn thế nào nữa? Ngườita ràng như vậy rồi, ấy muốn gả cho quân nhân, bà muốn kéo người ta vào hố lửa sao?" Lăng BắcHàn dậm chân, nhìn chằm chằm bà cụ gầm , những lời này cũng mang theo vài phần oán trách.

      nhớ trước kia từng với , là quân nhân, theo rất khổ, phải chấp nhận đơn cùng tịch mịch.Lúc ấy vậy sao? côkhông sợ, chấp nhận được..... Nhưng bây giờ..... ngờ còn yêuanh nữa, cũng tôn trọng , cho nêntức giận bà cụ vì cứ cố níu giữ như vậy.

      “Lăng Bắc Hàn, ......” bà cụ cũng biết tính tình Lăng Bắc Hàn bướng bỉnh, nhìn chằm chằm bóng lưng của lên lầu, bà cũng dừng lại nữa.

      Lăng Chí Tiêu vẫn thầm quan sát từng cử động của Úc Tử Duyệt, ông cũnghiểu, con bé này đúng này hạ quyếttâm rồi....

      “Mẹ, mẹ cũng đừng khuyên con bé nữa,làm vợ lính quả thực qúa khổ! Chúng ta nên làm khó Duyệt Duyệt nữa......”Lúc này Tiếu Dĩnh mới mở miệng, trênmặt lên nụ cười nhàn nhạt.

      “Aizz......” Bà cụ thở ra hơi dài,buông tay Úc Tử Duyệt ra, đứng dậy vịnvào tay dì Vương, về phòng của mình.

      “Vậy, bà, mẹ..... bác trai, bác , con xin phép......" Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lên, với Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu.

      “Bảo Tiểu Lý đưa con về, ở đây khó bắt xe...." Tiếu Dĩnh cười .

      cần đâu ạ, con gọi người tới đón được rồi!" Úc Tử Duyệt vội vàng từ chối, ra cổng lớn...

      Lăng Bắc Hàn đứng bên cửa sổ phòng, nhìn xuống bên dưới, bóng dángcô trong sân nhà họ, trong tim đau đớn. cứ trơ mắt nhìn từng chút rời , nhưng lại cách nào tiếntới, làm hồi tâm chuyển ý.

      gọi ai tới đón cả, sau khi ra khỏi đại viện nhà họ Lăng, lát mới ra khỏi trụ sở quân đội. Suy nghĩ rối bời, cũng hiểu tại sao mình lại có thể nhẫn tâm như vậy. Nhưng cũng biết vẫn còn cảm giác với Lăng BắcHàn, chỉ là tình cảm đó bị dồn nén.

      Mùi vị đau lòng dễ chịu chút nào, cũng muốn trải qua lần nữa. Về phần Lăng Bắc Hàn, nhất định có mộtngười phụ nữ bao dung hơn , tư tưởnggiác ngộ cao hơn thương ......

      bao lâu, quả nhiên có chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh , khôngcần đoán cũng biết là ai. Lệ Mộ Phàmmặc áo sơ mi trắng, chiếc quần jeans màu gỉ sét bước từ xe xuống, đến trước mặt : "Lên xe !" lạnh nhạt .

      “Sao cậu lại tới thủ đô?" mới đến ngàyhôm trước, hôm sau về, sao lạiđến tìm ?

      yên tâm về cậu!" Lệ Mộ Phàm nhìn , thẳng.

      “Có cái gì mà yên tâm, mình đâu phải là đứa trẻ lên ba! Lệ Mộ Phàm, tốtnhất là cậu nên sang châu Âu học chút gìđó !" Sau khi Úc Tử Duyệt lên xe, côdạy dỗ Lệ Mộ Phàm.

      “Cậu cần phải dạy dỗ tôi!” Lệ MộPhàm có chút tức giận .

      “Vậy cậu cũng đừng luôn theo tôinữa!” Úc Tử Duyệt tức giận , cúi đầu, mệt mỏi vuốt sống mũi.

      cùng Lệ Mộ Phàm chính là như vậy,chỉ cần hai câu liền cãi nhau, cũng có hơi sức đẩy Lệ Mộ Phàmđi nữa, nhưng cũng muốn anhvì mà lãng phí thời gian.

      “Lăng Bắc Hàn có thể theo cậu còn tôithì thể sao? Úc Tử Duyệt, ta mới là người làm tổn thương cậu! Cậu đừng tránh tôi như tránh tà nữa!” Lệ MộPhàm nhìn Úc Tử Duyệt chằm chằm, kích động .

      “Tôi với ấy như thế nào liênquan đến cậu.....”Úc Tử Duyệt tức giậnnói, muốn nhắc đến nữa.

      Lệ Mộ Phàm chở , vô tình đến biệt thự của , “Cậu dẫn tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về khách sạn!” Úc Tử Duyệt đề phòng .

      “Sợ tôi như vậy sao? Muốn cho cậu xemmấy thứ......” Lệ Mộ Phàm nhìn , kiềmchế , sau đó xuống xe. Úc Tử Duyệt nghi hoặc xuống xe, nghĩ thầm Lệ Mộ Phàm có thể có cái gì đó thú vị cho côxem. Nhưng nếu coi là bạn bè, cũng nên từ chối nữa, sau khi xuống xe, cùng Lệ Mộ Phàm vào biệtthự của .

      Cách đó xa, Lăng Bắc Hàn ngồi trong xe của mình, trơ mắt nhìn theo Lệ Mộ Phàm vào trong biệt thự.

      móc điếu thuốc ra, ra ngoài hút thuốc......

      Lo lắng mình gọi xe, rangoài theo , lại thấy lên xe Lệ MộPhàm, ma xui quỷ khiến thế nào lại theo.........

      Sắc trời tối dần, khói thuốc lá cũng dầntàn, nhưng vẫn chưa từ biệt thự của LệMộ Phàm ra ngoài. Chẳng lẽ đãtiếp nhận Lệ Mộ Phàm?

      “Những nhạc cụ này tốt, thời gian còn sớm nữa, tôi về đây...” thể Lệ Mộ Phàm có mấy mónđồ tốt , khiến vui vẻ. Đây là phòng nhạc cụ của Lệ Mộ Phàm, bên trong chứarất nhiều ghita điện, bass, cả mấy loạinhạc cụ khác nữa.

      liền cảm thấy hứng thú, say sưa ngắmnghía chút, ngờ trời tối.Vừa rồi như được trở lại những ngàytự do vui vẻ khi ở Mỹ, tuy có chút mặc niệm thời gian trôi qua nhưng cũng vui vẻ. Bây giờ trong xương tủy côđã còn những tế nào vì nhạcRock n Roll mà sục sôi nữa!

      Bây giờ chỉ muốn làm đến nơi đếnchốn, làm tốt công việc của mình ở thành phố.

      Rốt cuộc cũng có thứ khiến cho cảmthấy vui vẻ, trong lòng Lệ Mộ Phàmmừng rỡ, “Trong bếp chuẩn bị thức ăn rồi, cơm nước xong tôi đưa cậu trở về!”Lệ Mộ Phàm giữ lại.

      Úc Tử Duyệt hơi do dự , nhưng cũng gật đầu đồng ý.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy vẫn ra ngoài, trong lòng Lăng Bắc Hàn từng chút trầm xuống. biết tại sao mình vẫn chưa chịu buông xuôi, chỉ biết rằng lúc nằm vùng ngay cả quang minh chính đại nhìn cái cũng thể.

      “Rào rào......”

      Mưa xối xả như trút nước rơi xuống, LăngBắc Hàn cau mày, qua cánh cửa sổ xe, nhìn về phía cửa sổ căn biệt thự tản ra thứ ánh sáng ấm áp, bóng đèn vàng vọt, tưởng tượng đến hình ảnh thân mật của cùng Lệ Mộ Phàm bên trong, trái timanh lại quặn đau.

      Trong lòng đau đớn, khởi động xe.

      Lúc này, cửa biệt thự cũng bị bật mởra,rồi thấy bóng dáng màu trắng chạy ra......

      “Úc Tử Duyệt!” Lệ Mộ Phàm lao ra cửa,đuổi theo Úc Tử Duyệt chạy trong mưa.

      “Lệ Mộ Phàm! Cậu cút ngay cho tôi! Cậu là loại người hèn hạ vô sỉ! Cậu khiến tôi ghê tởm!” Mưa to trong nháy mắt khiến chiếc váy của ướt sũng, Úc Tử Duyệtmột tay giữ chặt cổ áo, nhìn chằm chằm Lệ Mộ Phàm vừa đuổi theo tới nơi, tứcgiận hét to.

      Trong đầu lên hình ảnh Lệ Mộ Phàmvừa rồi muốn cưỡng bức !

      ta lại dám đè ra, cường hôn , xé rách quần áo của !

      “Vừa rồi do tôi uống quá nhiều.... cậu......”Lệ Mộ Phàm xong liền đuổi theo, Úc Tử Duyệt xoay người, nhanh chân bỏ chạy, Lệ Mộ Phàm vừa đuổi kịp chợt rơi vào trong lồng ngực rắn chắc, ngẩng đầu lên nhìn trong màn mưa u ám, nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn!

      Trong lòng cảm thấy uất ức tủi thân, toànthân ngừng run rẩy......

      “Lăng Bắc Hàn buông ra.....a.........”

      Lệ Mộ Phàm ngờ Lăng Bắc Hàn lạiđột nhiên xuất ở chỗ này, lớn tiếng gào lên, ai ngờ,Lăng Bắc Hàn vung tay,đấm cái lên mặt ! Lệ Mộ Phàm đau đớn hô lên tiếng, ngã nhào xuống đất, cả người ngã xuống vũngnước!

      Mới nghe thấy tiếng của hai người bọn họ, lại nhìn động tác của Úc Tử Duyệt, cũng có thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhớ tới Lệ Mộ Phàm từngchia rẽ quan hệ của , lại còn liên kết với Hạ Tĩnh Sơ để phá hoại , Lăng Bắc Hàn nhịn được nữa,bước đến dạy dỗ !

      theo !” Cũng đánh Lệ Mộ Phàm thêm, xoay người, nhìn Úc Tử Duyệt toàn thân ướt đẫm, giọng , mở cửa xe, ôm lên ghế sau. Úc Tử Duyệt cũng giãy giụa, giờ phútnày, muốn nhìn Lệ Mộ Phàmthêm phút nào nữa.

      Sau khi xe khởi động, đèn trong xe đượcbật lên, Lăng Bắc Hàn lời, chỉ đưa cho mấy cái khăn lông, hai tay Úc Tử Duyệt run rẩy lau khô nước mặt mình, nhìn bộ váy bị xé rách, cũng với những dấu vết ngực bị Lệ MộPhàm cưỡng hôn, nhớ tới vừa rồi mình bị làm nhục, trong lòng Úc Tử Duyệt dâng lên nỗi chua xót.

      cúi thấp đầu, nước mắt kiềm chế được rơi xuống!

      Trong buồng xe quanh quẩn mùi thuốclá nồng nặc, toàn thân Lăng Bắc Hàncũng ướt đẫm, hai mắt nhìn thẳng phíatrước, vừa rồi còn kích động muốngiết Lệ Mộ Phàm! Giờ phút này thấy nức nở, trong lòng vô cùng buồn bực, lại càng thêm đau lòng!

      hề gì, giờ phút này xe củaanh cũng chạy nhanh qua khu biệt thự Thiên Hồng, thẳng tới chung cư.

      “Xuống ......” Bên ngoài mưa vẫn ngược xuôi, Lăng Bắc Hàn đứng trong màn mưa to, với vẫn còn ngồi xe, toànthân Úc Tử Duyệt cứng ngắc, khẽ di chuyển người, xuống xe, thiếu chút nữa ngã xuống, lại bị Lăng Bắc Hàn ôm lấy.

      cũng buông ra, đóng cửa xe, ôm thẳng lên lầu.

      Nhìn gian phòng quen thuộc có chút xa lạ, Úc Tử Duyệt giờ mới hiểu ra, đưacô đến căn nhà lúc trước của bọn họ.

      “Em......”

      “Em tắm rửa trước ! Đừng để bị lạnh, làm gì em cả, em cứ yên tâm!” Lăng Bắc Hàn biết lo lắng, trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt hốc mắt đỏ lên, cứng ngắc vào phòng tắm, nhanh chóng mở nước nóng, xối thẳng lên người mình, nhìnnhững ấn ký Lệ Mộ Phàm lưu lại trênngực, cầm bông tắm, chà mạnh........

      “Tại sao thể cho tôi? Úc Tử Duyệt!Cậu cứ thấp hèn như vậy sao? Bị Lăng Bắc Hàn làm tổn thương còn muốn ta? Người ta cần cậu nữa!” Câu nóicực kỳ khó nghe của Lệ Mộ Phàm ngừng lặp lại trong đầu.......

      “Cậu bây giờ đúng là bắt cá hai tay! Tôikhông ngại cậu.... cậu còn ghét bỏ tôi?” Lời này còn khó nghe hơn, Lệ Mộ Phàmgiống như con thú điên, điên cuồnghôn lên ngực .......

      ......” Úc Tử Duyệt sợ hãi hét lên.

      “Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn nghe thấy thanh của liền vọt vào......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :