1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương167: Bí mật


      dũng cảm liếc nhìn kỹ bóng dáng màuđen kia, kiềm chế nước mắt muốn tràn ly, xoay người, quả quyết lên xe! Trongnháy mắt, ra Lăng Bắc Hàn có thể cảm nhận được ánh mắt của , ánh mắtcủa vừa làm mừng rỡ vừa làm đau xót.

      nhất định bỏ được , nhưng càng như vậy, tổn thương gây ra cho càng sâu.

      “Duyệt Duyệt......” Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt đột nhiên lên xe, theo bản nănggọi tiếng, chỉ chốc lát sau, chiếc xe rời . xoay người chỉ thấy Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ cũnglênxe. cũng thở dài bước chân .

      Con người ở thực có thểgiống như trong tiểu thuyết như vậy sao?Duyệt Duyệt rất nhanh quên mất LăngBắc Hàn sao? Lăng Bắc Hàn có thể có nỗikhổ gì đó hay ? Trong lòng Nhan Tịch thầm nghĩ, mặc dù viết tiểu thuyết ngôn tình nhưng vẫn cho rằng tình trong thực tế giống trong tiểu thuyết, sau khi trải qua bao thăng trầm sóng gió mà vẫn còn nguyên vẹn nhưthưở ban đầu...

      “A......” chiếc xe đột ngột dừng lại bên cạnh, thiếu chút nữa khiến ngã vào bồn hoa bên cạnh, Nhan Tịch giật mình kêu tiếng, thấy Lục Khải Chính từ xe xuống, vòng qua đầu xe, “Lên xe!” trầm giọng .

      Nhan Tịch lên tiếng, liếc cái, xoay người, về phía đuôi xe. tự nhận mình giống Duyệt Duyệt, người dám dám hận, vẫn là có lý trí, sau khi cảm thấy Lục Khải Chínhđối với mình có chút đặc biệt, liền trốn . Vốn nghĩ rằng quên , ai ngờ tối nay lại gặp nhau!

      Lục Khải Chính cũng đuổi theo , chỉ là lái xe theo . Lúc Nhan Tịch dừng lại lại nhảy xuống xe, cườngthế ôm Nhan Tịch lênxe......

      “Lục Khải Chính! Tại sao cứ trêuchọc tôi?” Nhan Tịch ngừngchuyển động tay cầm cửa, nhưng cửa xe bị khóa gắt gao, thấy lên xe, nhìn chằm chằm, tức giận quát. Nhân vật nguy hiểm khó lường như vậy, trêu chọc nổi!

      Lục Khải Chính trả lời, trong lòng hạ quyết định, đưa tay giữ gáy , cúiđầu hôn !



      Rạng sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệtliền đến sân bay, sau khi tạm biệt Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên, vào cửakiểm an, khóe mắt nhàn nhạt lướt quabốn phía, theo bản năng tìm kiếm bóngdáng cao lớn nhưng lại tìm thấy.

      Lăng Bắc Hàn trốn ở góc phòng nhìn bóng dáng mảnh khảnh về phía cửa kiểm an, thấy làm thủ tục kiểman, trong lòng yên tâm hơn nhiều, nhưngvẫn ngàn lần muốn. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, tựtin, hai tháng nữa, liệu còn có thể yêuanh? Dù sao tổn thương sâu như vậy.....

      Thấy bóng dáng của biến mất, mới chán nản xoay người.

      Máy bay thuận lợi cất cánh, Úc Tử Duyệtngồi ở vị trí cửa sổ, quan sát thành phốphồn hoa sống chưa tới nửa năm,khóe miệng cười khổ.

      Trải qua đêm giãy giụa, tại, côđã quyết định quên ! hy vọng mìnhcó thể ra từ trong bóng tối sớm chút, có thể quên sớm chút, trong lòng có thể đau sớm chút. Loại mùi vị này, quá khó chịu.....

      sao? Liệu ngày nào đó, khianh qua những nơi mà bọn họ từng , có thể nhớ đến ? Chỉ là từng có người như vậy, tên là Úc Tử Duyệt, từng xuất trong cuộc đời , từng cưng chiều , từng chăm sóc , còn từng là của , sau này chỉ thuộc về .

      Chỉ cần ở trong lòng từng lưu lại chút vị trí cũng là tốt rồi.

      Sau khi bỏ ra tất cả để người,vậy mà trong lòng lại tan nát trân... Đây à khoảng thời gian tốt đẹp nhất màÚc Tử Duyệt cảm nhận được từ khi sinh ra, cũng là khoảng thời gian đau khổ nhất.

      Ngồi chéo người bị bỏ quên, Lệ Mộ Phàm ngẩn ngơ nhìn Úc Tử Duyệtngồi bên cửa sổ, tia đau đớn xẹt quatim. Trong lòng , Úc Tử Duyệt là người tim phổ, cũng chưatừng thấy khóc, giờ lại có thểyên lặng khác thường như vậy, ngồi mộtgóc, lặng lẽ đau lòng.

      nhất định rất đau lòng, hẳn là đau lòng dứt.

      Vết thương của , biết được, chỉ cảm thấy nên quên cái tênLăng Bắc Hàn đó, để đem hạnh phúc đến cho . Lần này nhất định sẽkhông buông tay, nhất định giữ chặtcô.



      “Hạ Kiệt! Đây là lần cuối cùng! có!Tôi có tiền!” thanh của HạTĩnh Sơ truyền vào tai nghe, Lăng BắcHàn ngồi trong góc tôi nhíu mày,bàn tay to lớn thuần thục điều khiển dàndụng cụ thu lại cuộc trò chuyện này.

      “Em thân , tiền tháng này đâu?”

      “Hạ Kiệt! Tôi bao nhiêu lần rồi, cho phép gọi điện thoại chotôi!”

      “Nha đầu thối! con mẹ nó muốn lừa ai? Số điện thoại kia tắt máy! Mau gom tiền, nếu tôi tất cả mọichuyện của cho người khác!”

      “Hạ Kiệt! Tên khốn kiếp nhà ! Rốt cuộc muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?” thanh của Hạ Tĩnh Sơ dường như mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Ngoan ngoãn trở vể, tiếp tục để cho ......”

      “Tôi là em ! Tôi là luật sư, khôngsợ tôi kiện sao?”

      “Ha ha ha.......Kiện tôi? Được, để cho Lăng Bắc Hàn, người bạn lâu năm của trêngiường phục vụ tôi, cũng được? Để choanh ta thấy thấp hèn thế nào!”

      “Hạ Kiệt! Đây là lần cuối cùng! có! Tôi có tiền!”

      Lăng Bắc Hàn tháo ống nghe xuống, có chút sững sờ ngồi ở đó, đầu óc ong ong. châm điếu thuốc, hung hăng hút vàihơi. Đầu óc mới tỉnh táo được vàiphần.......

      Hạ Tĩnh Sơ cùng trai ......

      Trong trí nhớ của Lăng Bắc Hàn, Hạ TĩnhSơ có người trai khác cha khácmẹ, nhưng luật pháp vẫn là em!

      Năm Hạ Tĩnh Sơ năm tuổi theo mẹ gả cho người đàn ông cũng có mộtđứa con trai hợp lại thành gia đình, cả nhà bọn họ ở trong căn nhà bên ngoài trụ sở quân đội thủ đô, mởmột tiệm mỳ.

      Mặc dù còn tình cảm với Hạ TĩnhSơ, nhưng nghe được tin tức như vậy, thể nào khiếp sợ. HạTĩnh Sơ cùng trai mình xảy ra quanhệ, lại còn bị uy hiếp! Như vậy, đứa békia......

      Lăng Bắc Hàn ngắt sống mũi, lại đeo tai nghe lên, tiếp tục công việc.

      Lúc lúc nghe Hạ Tĩnh Sơ mang thai đứa trẻ, biết Hạ Tĩnh Sơ dối. Sinh nhật năm mừoi tám tuổi, mặc dù say, sau khi tỉnh lại, bọn họ trần trụi nằm cạnh nhau, nhưng xảy ra chuyện gì hay , sao lạikhông biết?

      Đến gần Hạ Tĩnh Sơ, mặt là vì muốnđiều tra vụ án tốt hơn, mặt khác tội lỗi mẹ gây ra, cũng muốn gánh chịu chút!

      Bộ mặt của Hạ Tĩnh Sơ, ngay từ lúc Úc Tử Duyệt cho biết, bị hắtrượu chỉ là diễn trò, biết ràng. cảm thấy Hạ Tĩnh Sơ chưa chạm vào ranh giới cuối cùng của , ràng với cần quay lại phá đámbọn họ.

      Ai ngờ, dám từng có đứ trẻ vớianh. Nhưng cũng cho cơ hộitiếp xúc với và Lục Khải Chính để điềutra vụ án này!

      Sau hai tuần......

      Hôm nay, Lăng Bắc Hàn bị gọi về nhà cũ, nghe Tiếu Dĩnh ra nước ngoài, tạmthời ly thân với ông cụ. Vì lợi ích hai nhà,bọn họ thể ly hôn. Đối mặt cha mẹ như vậy, Lăng Bắc Hàn có chút dở khócdở cười.

      Mới vừa vào biệt thự thấy Tiếu Dĩnhmang hành lý xuống lầu, ông cụ cùng bà cụ ngồi ghế sa lon, bà cụ hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm, giống nhưngười mang tội ác tày trời. Lăng Bắc Hàn trong lòng cười khổ a, tự mình biếnthành người bị người khác xa lánh.
      Tiếu Dĩnh thấy Lăng Bắc Hàn, sắc mặt khó coi, cũng thoáng qua tia khổ sở,“Đừng để Hạ Tĩnh Sơ lừa! Cũng cần chịu tội thay tôi, trước đó tôi khôngbiết ta mang thai, ta kéo tôi cho nên tôi mới đẩy ta cái! Sau này tôimới biết ta sảy thai!Lăng Bắc Hàn! tỉnh táo lại !”Tiếu Dĩnh nhìn , bi phẫn .

      Lời của Tiếu Dĩnh khiến Lăng Bắc Hàn trong lòng hồi hộp, nhìn bà, trong tim có có chút run động, tin tưởnglời của bà.

      “Tôi ấy!” Lăng Bắc Hàn nhìn , trầm giọng .

      “Phi!” bà cụ tức giận rống lên tiếng, chống gậy đứng lên rời , “ cólỗi với Duyệt Duyệt! có lỗi!” bà cụ vừa , vừa quát. Hai tuần nay bà thườngbảo dì Vương gọi điện thoại cho Úc TửDuyệt......

      “Lăng Bắc Hàn, tự giải quyết cho tốt , lớn rồi tôi quản được .Trước kia để ý được.... khiến mẹ thất vọng” Tiếu Dĩnh mắt đỏ vành mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, hai chữ“mẹ” phát ra khiến cổ họng bà nghẹnngào.

      Lăng Chí Tiêu vẫn trầm mặc , nhưng trong lòng cũng mềm mại. Ôngnào có ngoại tình! Chỉ là muốn dạy dỗTiếu Dĩnh chút, để cho bà ngang bướng lớn lối như vậy!

      Lăng Bắc Hàn cũng cảm nhận được Tiếu Dĩnh trong lòng chua xót , chỉ cười cười, “ quan tâm là được rồi!” lạnh lùng .

      Tiếu Dĩnh còn có thể gì? Bà khôngnói gì, kéo hành lý ngoài cửa, khôngnghe thấy Lăng Chí Tiêu giữ lại câu, trong lòng bà đau như cao cắt!

      đuổi theo sao?” nhìn về phía ông cụ, Lăng Bắc Hàn hỏi. Sau đo lại nghĩqua, với con người ông cụ, thể nào làm loại chuyện đó, trực giác cho thấy ông cụ nhất định có “ mưu” gì đó!

      cần đuổi theo! Để cho bà ấy đau khổ chút!” Lăng Chí Tiêu cứng rắn , con ngươi sắc bén vẫn nhìn về phíabóng dáng bước ngoài cửa.

      “Ông cụ, ông đủ nham hiểm đấy!” Lăng Bắc Hàn nhìn ông chằm chằm, cười như cười .

      “Nham hiểm thế nào con còn chưa biếtđâu!” Lăng Chí Tiêu đứng lên, nhìn Lăng Bắc Hàn hả hê cười , nghe thấy tiếngđộng cơ xe hơi, ông tới cửa, nhìn xe Tiếu Dĩnh.

      Lăng Bắc Hàn bởi vì những lời này củaông cụ mà nhíu mày, đầu óc khôngngừng quay tròn, nhưng cũng bị tiếng động cơ xe hơi của Tiếu Dĩnh kéo trở lại, ra vừa nghĩ muốn đưa TiếuDĩnh đến sân bay, dịu dàng với bà chút, nhưng lại sợ bà hoài nghi.....



      Lăng Bắc Hàn trở về căn nhà của anhcùng , theo thói quen lấy ra tờ báo “Tô Thành chủ nhật”, vừa vào phong kịp ngồi xuống, mở tờ báo ra lật từng tờ, tìm kiếm ba chữ quen thuộc, ÚcTử Duyệt.

      Cuối cùng ở mục tin tức xã hội, nhìn thấy cái tên nho của . Nhan đề sắc bén “Trường học vô lương “tưới” dầu cống ngầm lên những đóa hoa tổ quốc!”nhất thời khiến Lăng Bắc Hàn cảm thấytự hào về . biết, phóng viên có lương tâm.

      “Căn cứ bản báo cáo được phóng viên điều tra cẩn thận, trong kho hàng phòng ăn của trường Nhất trung trong thànhphố, phát được lượng lớn dầucống ngầm.....”

      Sau khi xem xong tin tức, cầm tờ báođến thư phòng, cắt phần bản tin, dính nó vào trong quyển bút ký, tập bút ký mỏng này đều là những tin tức của côđược thu thập lại, cho dù là tin tức côtham gia theo nhóm hay của mình ....

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương168: Len lén nhìn



      “Tô Thành Chủ nhật” ra đời từ năm1988, lấy tiêu chí “phản ánh xã hội, phục vụ cải cách, gần sát cuộc sống, trừ bỏ cái xấu” làm nét riêng. Lấy phương châm “Coi trọng dân sinh, biểu dương nhân ái, duy trì chính nghĩa, giữ vững lương tâm”làm trách nhiệm của bản thân, đem tư tưởng, kiến thức cùng niềm đam mê dốclòng phục vụ, gửi gắm tư tưởng giáo dụcvào những chuyện trời dưới đất. Trong nước có rất nhiều chi nhánh, cũng có những chi nhánh , “Báo chiều thương bách” cũng là trong số báo mới gia nhập vào tòa soạn, trang bìabiết mấy chữ vàng to: Tô Thành chủ nhật. Phía dưới là những phương châmcơ bản: Chính nghĩa, tri thức, nhân ái, lý trí.

      Úc Tử Duyệt mặc bộ quần áo thanhnhã khiêm tốn cùng chiếc áo khoác xanhlá cây đứng trước cửa tòa soạn, mỗi sángsớm đến toàn soạn, việc đầu tiên làm chính là nhìn tám chữ này, lẩm nhẩm trong lòng mấy lần. Theo thời gian, càng ngày càng cảm thấy công việc phóng viên rất thích hợp với bản thân, càng ngày càng cảm thấy thích.

      Có thể tiết lộ những góc tối của xã hội, đồng thời cũng có thể thúc đẩy mặt sáng,truyền phần năng lượng đến phần lớn độc giả.

      hiểu tại sao Lăng Bắc Hàn lạitìm cho công việc này, lúc mới bắt đầu làm, chỉ làm vì tìm cho . Nhưng bây giờ biết mình vì nhiệt tình,đồng thời cũng vì ý nghĩa của công việc này.

      “Tiểu Úc, hôm nay lại tới sớm vậy? ăn sáng chưa?” Mỗi sáng ngoài dì Lưu chính là người làm sớm nhất tòa soạn. Dì Lưu cắt ngang suy nghĩ của ,Úc Tử Duyệt hoàn hồn, nở nụ cười với dìLưu, “Dì, chào buổi sáng! Con ăn sángrồi!”

      Lúc này, chuông điện thoại đường dây nóng trong tòa soạn vang lên, Úc Tử Duyệt vội vàng chạy nghe điện thoại, “Ừ, được, tôi nhớ kỹ địa chỉ rồi, vô cùngcảm ơn cung cấp tin tức cho tôi, năm giờ chiều Chủ nhật có thể đến tòa soạn chúng tôi, mang theo điện thoại của để nhậ phần quà tặng....”

      Úc Tử Duyệt vừa vừa nhanh chóng ghi nhớ tin tức mà người dân cung cấp.

      Ngoại trừ vài ngày nghỉ phép kia ra, làm việc ở đây gần được nửa thángrồi, sớm quen các vị trí trong tòa soạn. Sau khi Úc Tử Duyệt cúp điện thoại liền nhanh chóng tới vị trí làm việc củamình, mở máy tính ra, đem đường dây nóng từ tòa soạn kết nối vào hệ thống.

      Người cung cấp tin tức này chính là người dân theo dõi kiện mà theo đuổi gần đây “ kiện dầu cống ngầm”.

      Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động củacá nhân cũng vang lên, là bà cụ gọi tới,, khóe miệng Úc Tử Duyệt cong lên nụ cười cưng chiều, lắc đầu cái, bà cụ này là! Trước kia bà cụ cũng thân thiết với như vậy, giờ và Lăng Bắc Hàn......

      Trong tim đau nhói, nhận điện thoại,“Tư lệnh, chào buổi sáng a!” Úc Tử Duyệtgiống như chuyện với bàlão trẻ con.

      “Tư lệnh cái beep! ai xem tôi là tư lệnh nữa rồi, lời của ta bọn họ chẳngđứa nào thèm nghe!” thanh bà cũ vẫnvang vang có lực như cũ, từng câu từng chữ đều tràn đầy sức mạnh.

      “Bà nội, bà đừng tức giận.... chọc tức thân thể làm gì ạ?” Úc Tử Duyệt cảm thấy bà cụ tức giận, vội vàng trấn an .

      “Đều muốn chọc tức ta! Tiếu Dĩnh ra nước ngoài, tên khốn Lăng Chí Tiêu kia ngày ngày ở đơn vị, tiểu tử Lăng Bắc Hàn kia cũng làm việc đàng hoàng......trong nhà cũ mỗi ngày chỉ có bà cùng dì Vương a!” bà cụ tức giận .

      Úc Tử Duyệt hiểu, bà cụ coi là bạn bè mới có thể gọi điện thoại cho . Bà cụtính tính tình cổ quái, ra cũng giốngnhư đứa trẻ, “Bà nội, mỗi ngày bà có thểđến công viên đại viện để dạo ạ, tâmsự cùng các cán bộ kỳ cựu nữa, cũng cóthể chơi với mấy đứa a.....”

      Trước kia khi còn nhàn rỗi, đềuthường đưa bà cụ ra công viên tản bộ.

      “Bà , mất thể diện lắm! Nha đầuDuyệt Duyệt, cho bà nội biết có thằngnhóc nào theo đuổi con hay ?” bà cụ ra vẻ thần bí lẩm nhẩm hỏi, chỉ sợ bị người ta đoạt mất. Về phần Hạ Tĩnh Sơđó, bà thể để ta vào cửa nhà họLăng!

      Vấn đề của bà cụ làm Úc Tử Duyệt dở khóc dở cười, bó tay, lắc đầu cái, “Bànội! Bà còn bà tám hơn cả phóng viênnhư con a? Con như vậy nào có aithích....” Câu sau cùng khiến tim vừa chua xót vừa khổ sở.

      Từ lời của bà cụ có thể mơ hồ biết,Lăng Bắc Hàn hẳn là ở bên cạnh Hạ Tĩnh Sơ.

      như vậy, phải kiểu người thích. Mặc dù trước kia từng vớicô rằng thích . Nhưng bất qua chỉ là qua loa với thôi.

      bậy! Nha đầu Duyệt Duyệt, con phải giữ lấy cho ta, thích Lăng Bắc Hàn thìkiên trì cho ta!” bà cụ đột ngột , lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy hơi quá.

      Lời của lão phu nhân làm trong lòng ÚcTử Duyệt hồi hộp. Kiên trì? Kiên trì thế nào? Chẳng lẽ chia rẽ cùng Hạ TĩnhSơ sao? thèm làm loại chuyện vô sỉ như vậy.

      “Được rồi.... bà xả giận xong rồi, con còn việc của con , tìm người mới làm têntiểu tử Lăng Bắc Hàn này hối hận !” bàcụ đợi Úc Tử Duyệt trả lời, nhanh chóng hết, sau đó cúp điện thoại. Úc Tử Duyệt cười chua xót, hối hận?

      làm sao có thể hối hận chứ?

      Úc Tử Duyệt khổ sở nghĩ, hít mũi cái bình tĩnh lại, bắt đầu công việc.

      Lúc xế chiều, xin nghỉ đến ga xe lửa đón Nhan Tịch. biết tại sao Nhan Tịch lại đột nhiên muốn tới TôThành làm việc, tới cũng hay, như vậy, sau khi tan việc mình cũng khôngcảm thấy nhàm chán. còn thuê căn nhà cũ có phòng khách haiphòng làm việc ở vùng sông nước. Đemđồ vật cũ qua, ở cũng Nhan Tịch.

      Nhan Tịch thuận lợi tới nơi, cũng kịp tìm việc làm, khiến cho Úc Tử Duyệt cảm giác như bị cái gì đó đả kích, bởi hỏi thế nào cũng ra đáp án.

      “Oa...... thơm quá a! Chị Nhan chị quátuyệt vời!” Úc Tử Duyệt mới vừa về đếnnhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơmphúc, thấy bàn bày mấy món ăn trông ngon mắt, còn chưa rửa tay, bốc miếng thịt kho cho vào miệng.

      “Ừ, ngon, bị ngấy!” Úc Tử Duyệt liếm ngón tay nhìn Nhan Tịch, ca ngợi .

      “Nhanh rửa tay ! Con mèo tham ăn, thịt vui a!” Nhan Tịch trợn mắt nhìn Úc Tử Duyệt , trong giọng vẫn là cưng chiều.

      “Công việc của em mỗi ngày đều phảidùng thể lực, ăn thịt lấy đâu ra sức?” Úc Tử Duyệt rửa tay xong , ngồi xuống bên bàn, cầm chiếc đũa lên, ăn ngấu ăn nghiến.

      “Em mình có thể làm công việc gìcần tới thể lực?” Nhan Tịch tò mò hỏi.

      “Phỏng vấn a! Em cảm thấy chúng ta làm việc này giống như đặc vụ vậy, thườngphải ngầm điều tra. Hôm nay em chụptrộm xưởng làm đồ ăn vặt, thiếu chút nữa bị người ta bắt được! Mà mày em chạy kịp!” Úc Tử Duyệt cười thoải mái.

      “À? có nguy hiểm gì chứ? Duyệt Duyệt, em nhất định phải cẩn thận a!” Nhan Tịch sợ Úc Tử Duyệt mất tình như liều mạng làm việc, cũng để ý đến sinh mạng, lo lắng .

      “Chị Nhan, chị sợ em nghĩ quẩn a? Em thông minh mà!” Tử Duyệt con ngươinói. Có lẽ mọi người đều cho rằng đắm chìm trong bi thương mà tự tráchmình? Nhưng biết mình như vậy!

      chỉ muốn mình thoải mái vui vẻ mà sống như lúc chưa biết Lăng Bắc Hàn.

      Nhưng trong lòng cũng hiểu, cùng LăngBắc Hàn ở chung chỗ cũngđược vui vẻ, lại càng thêm khắc cốt ghi tâm.

      Sau khi tắm rửa lên giường, tắt tất cả đèn,Úc Tử Duyệt nằm giường, gương mặtcủa Lăng Bắc Hàn lại xuất trong đầu, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống.......Đây là thời gian mỗi ngay tự cho phép mình nhớ thương , đêm khuya yên tĩnh,chăn che kín, nhắm mắt lại, trong đầutoàn bộ đều là .

      dịu dàng của , điểm tốt của ,nụ hôn của , vuốt ve của .......

      Nhưng trong đầu đột nhiên lêngương mặt của Hạ Tĩnh Sơ, phá tan tất cả những ký ức đẹp đẽ của !

      Úc Tử Duyệt! cho phép nghĩ nữa, biết chừng bây giờ còn đangôm Hạ Tĩnh Sơ ngủ đấy.... Nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy bẩn thỉu, trong lòng càng chua xót hơn!

      Nhưng chính là tự trọng mà nhớ , nhiều ngày gặp như vậy, cảm giác vẫn sống trong thế giới củacô, có lúc buổi sáng tỉnh lại, khôngtự chủ gác chân sang bên người, cho rằnganh nằm ngủ bên cạnh ..........

      Ngẩng đầu, tìm kiếm, đều là công dã tràng, cũng khiến tỉnh táo hoàn toàn.

      Trúng độc của , nặng, nặng đến nỗi biết làm thế nào để từ bỏ,trong mắt thiết tha bất kỳ ngườiđàn ông nào khác.......

      Úc Tử Duyệt từ tòa soạn báo ra ngoài, người mang theo máy ghi , cũng máy chụp hình loại , mở chiếc xe của mình ra, ra vùng ngoại ô. Xe vừa mới rời , chiếc taxi màu xanhlá cây theo .

      Lăng Bắc Hàn ngồi ở vị trí kế bên tài xế,hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếcxe kia. Buổi sáng vừa tới TôThành, sau khi nhận tin tình báo, khônglập tức trở về luôn mà đến tòa soạn báonơi làm việc, cho dù chỉ là lẳng lặng lát trong lòng cũng cảm thấy dễchịu hơn.

      Vừa rồi mới thấy bóng dáng , hình nhưlại gầy chút, lòng lại đau, chỉsợ chăm sóc mình tốt.....

      đến nơi hoang vu vắng vẻ nhưvậy làm gì? Nhìn quang cảnh xung quanhngày càng hoang vu, trong lòng Lăng BắcHàn thầm nghĩ, chỉ thấy chiếc xe củacô dừng lại trước cửa nhà xưởng,mặc bộ quần áo màu đen, đeo kính đen, xuống xe, vào cửa nhà xưởng.

      “Chú à, dừng lại chỗ này!” Lăng Bắc Hànnói xong, thanh toán tiền liền nhảy xuống xe.

      “Dầu này bán thế nào ạ? Chúng tôi chuẩnbị mở khách sạn , nghe các sản xuất dầu tệ, muốn tới hỏi mộtchút!” Úc Tử Duyệt đứng trong sân, vừađi vừa mở nắp mấy thùng dầu lớn, hỏi công nhân làm việc.

      “500 đồng thùng! Dầu của chúng tôi được các khách sạn lớn, các trường học trong nội thành tiêu thụ! cứ yên tâm!” Người nhân viên làm việc với Úc Tử Duyệt.

      “Khách sạn lớn? Trường học? định lừa ai? Người ta làm sao có thể dùng dầucống ngầm chứ?”Úc Tử Duyệt cố tìnhhỏi, địa chỉ này chính là người dân trong điện thoại cho biết.

      tin? tin tôi mang hóa đơncho xem!” Người nhân viên kia bị Úc Tử Duyệt kích thích, xong, vào phòng làm việc .

      Úc Tử Duyệt len lén điều chỉnh Camera,muốn chụp lại hóa đơn nhận hàng, “Phóng viên! ta là phóng viên!” biết từ đâu nhảy ra người hét lên với Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy tên đàn ông cầm gậy gộc xông về phía ....

      Thấy tình thế ổn, Úc Tử Duyệt lập tức nhanh chân bỏ chạy ra ngoài cửa.....

      “Muốn chạy? Mau đem máy ảnh ra đây!”Còn chưa ra khỏi cửa, bị đám người bao vây.


      Chương169: Phục vụ vì nhân dân…

      Úc Tử Duyệt mặt tràn đầy đề phòng nhìnvề bốn phía, tình huống như vậy khôngphải lần đầu tiên gặp phải, hai tay giữchặt túi xách, bảo vệ máy ảnh bên trong,chỉ là lần này, hình như chạy trốn hơichậm, lại bị đối phương phát a!

      “Máy ảnh nào? Các người muốn làm gì? Muốn cướp giữa ban ngày sao?” Úc Tử Duyệt giả bộ ngu ngơ, mặt sợ hãi hỏi.Nếu như vừa rồi mình có thể chạy trốnsớm chút là có thể chạy ra khỏi cửalớn, những người này cũng dám lớn lối như vậy!

      “Đừng nhảm! Tôi biết thừa là phóng viên, mau đưa máy ảnh ra đây!”phóng viên ngầm tới điều tra, bọn họthấy ngày càng nhiều, chỉ là chưa có ai thành công. người đàn ông trẻ nhất trong số những người cầm gậy gộc trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt, hét lớn với .

      “Tôi? Ai cơ? Ai là phóng viên? thấy tôi giống phóng viên lắm sao?” Nhìn nhàng trước mắt khônggiống phóng viên chút nào.

      “Vậy chạy làm gì?”

      “Các đuổi theo tôi.... chẳng nhẽ tôi chạy sao?” Úc Tử Duyệt hùng hồnnói, “Lại còn cầm nhiều gậy gộc nhưvậy.....”

      “Vậy mở túi ra để chúng tôi kiểm tra.” Người đàn ông nhìn chằm chằm, chịu tin tưởng lời .

      Lăng Bắc Hàn trốn ở ngoài cửa nhà xưởng, nghe động tĩnh bên trong, nghethấy lời của Úc Tử Duyệt liền hiểu tới là để thầm điều tra kiện dầu cống ngầm, hiểu rằng giờ phút này gặp phải nguy hiểm, trong lòngLăng Bắc Hàn căng thẳng, chỉ là đượcnghiêm chỉnh huấn luyện vì căng thẳng mà mất khả năng phán đoán, lúcnày cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát cũng thể kịp thời chạy tới! bình tĩnh ung dung liếc nhìn bốn phía, phát có cửa phụ mở.

      nhanh chóng nhặt viên đá, ném vào cửa nhà máy sản xuất được làm bằngnhôm.

      “Bùm......”

      “Ai đó?”

      Mấy người bị phân tâm, nghe thấy tiếng động sửng sốt chút, Úc Tử Duyệtthừa dịp mấy người đàn ông chúý, vội vàng chạy về phía cửa phụ sớmphát .

      ta chạy rồi! Mau đuổi theo!”

      Úc Tử Duyệt liều mạng chạy, cảm giác người phía sau sắp đuổi kịp mình, cắnrăng cắm đầu cắm cổ chạy!

      “A......” sau lưng truyền đến cảm giác đau nhói, lảo đảo về phía trước, thiếu chútnữa ngã xuống, “Úc Tử Duyệt!” tiếnggọi làm tưởng mình nghe nhầm xôngvào tai, ngẩng đầu lên, đập vào mắt côlà gương mặt tuấn tú của Lăng BắcHàn......

      Giây phút đó, sửng sốt, chỉ cảm thấythân thể dựa vào lồng ngực vừa quenthuộc vừa xa lạ, trái tim quặn đau mãnhliệt, thay thế vết thương sau lưng.

      “Đem máy ảnh ra đây!” mấy tên đàn ôngđuổi kịp ra cửa, thấy Lăng Bắc Hàn, cho rằng cũng là phóng viên, hét lớn.

      Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệt, hai mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào mấy tên đàn ông kia, “ mau!” môi mỏng khẽmở, trầm giọng , đẩy Úc Tử Duyệtđi. Úc Tử Duyệt sửng sốt chút, sauđó, phản ứng kịp thời nhanh chóng chạyđi.

      Có tên đàn ông muốn đuổi theo Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn tiến lên, giơ chân đá vào ngực ta.

      “A......” tên đàn ông bị đau kêu thảm mộttiếng, bị đá ngã xuống mặt đất, chớpmắt, lại có người vung gậy gỗ về phía , nhấc chân đá gậy gỗ gãy thànhhai mảnh, người kia cũng bị đấmmột cái ngã xuống mặt đất!

      Dưới che chở của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt dường như cái gì cũng chẳng sợ,nhanh chóng chạy đến xe của mình, chút sợ hãi ngồi vào xe, khởi động xe, nhìn qua sườn xe, thấy Lăng Bắc Hànvừa đánh ngã mấy người đàn ông xuốngmặt đất!

      Giờ phút này, nhìn thân hình to lớn cùng những động tác mau lẹ chính xác nhưvậy, Tử Duyệt cảm giác trái tim mình lại bị làm rung động.....

      “Nhanh lên xe!” xe thoáng dừng lạitrước mặt , Úc Tử Duyệt mở cửa ghếphụ hét to, sau khi Lăng Bắc Hàn phi thân đá ngã người cuối cùng, liền nhanh chóng lên xe.

      Xe chạy biết bao lâu, sắp đến khunáo nhiệt, cuối cùng Úc Tử Duyệt cũng nhịn được đau đớn sau lưng, dừng xe lại ven đường.

      “Có bị thương ?” Dọc đường , Lăng Bắc Hàn sớm tỉnh táo lại, vừanghĩ ra được lý do cho mình, lúc này lạnh nhạt hỏi câu.

      “Khụ......” ho khan tiếng, có chútvô lực gục tay lái, nhàng lắc đầu,trong xe tràn đầy mùi hương của , khiến lưu luyến, vô cùng nhớ nhung. bên cạnh , phải là mơ, thậtsự tồn tại.

      Muốn nhào vào trong ngực , ôm ,cầu xin đừng rời khỏi , nhưng lại chẳng có tư cách làm vậy, cũngkhông cho phép mình làm như vậy, đôitay chặt chẽ cầm tay lái, mặc cho trái timquặn đau. khóc được, càng biểu ra vẻ đau khổ, tâm tình thoáng bình phục lại, lấy điện thoại diđộng ra, ấn số điện thoại của cục Công thương báo cáo.

      “Đúng vậy, tôi có chứng cứ, mời các lập tức đưa người đến điều tra!” Lăng BắcHàn nghe thanh của , nhàn nhạtnhìn , ra làm việc nghiêm túcnhư vậy, cũng nguy hiểm như vậy. Vừarồi nếu như có ở đây, hôm nay thoát khỏi nguy hiểm thế nào?

      Lăng Bắc Hàn cảm thấy tim mình như bịnhéo đau, ở bên cạnh nhưng lạikhông thể ôm , an ủi chút.

      tới đây làm việc sao?” Nếu phải vậy, chẳng lẽ đặc biệt tới đây làđể thăm sao? Úc Tử Duyệt cảm thấylời hỏi thăm này quả có chút dư thừa, đối với cũng nên hững hờ, sao còn muốn chuyện với đây?

      Nhưng chỉ là muốn đôi câu a......

      “Đưa ấy tới đây chữa bệnh, tiện đườngtới nhà người bạn cũ hỏi thăm, ta mở nhà máy bên cạnh.” Lăng BắcHàn dối, chỉ thấy sắc mặt của Úc Tử Duyệt trắng bệch.

      đâu, em đưa .” Trái tim đau đớn thôi, quay cửa xe xuống để gió thổi vào, như vậy có thểthoải mái hơn nhiều. lạnh nhạt , khởi động xe.

      “Khụ khụ...... khụ......”

      “Sao vậy?” Lúc vừa đạp chân ga sau lưng bỗng đau đớn, mùi máu tươi cuồn cuộn dâng lên, che miệng ngừng ho khan.

      Lăng Bắc Hàn lo lắng hỏi thăm, gương mặt đau lòng, Úc Tử Duyệt ngước mắt,nóng nảy mặt , thể thấy, trong tim lại đau nhói.

      còn lo lắng cho sao?

      Nước mắt kiềm chế được rơixuống, giọt nước mắt ấm áp hòa lẫnmáu tươi rơi xuống lòng bàn tay.

      “Em bị đánh sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn thấy máu đỏ trong lòng bàn tay , lo lắng hỏi, gân xanh nổi lên nhìn gương mặt lại thấy khóc như mưa.

      “Chuyện này liên quan đến .......” khàn giọng mở miệng, mởcửa xe, lảo đảo chạy ra ngoài, ngồi xổm xuống ven đường, thở dốc từng ngụm, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Rơi lệ trước mặt khiến cảm thấy mình hèn mọn!

      Lăng Bắc Hàn ngẩn người, nhìn đứng ven đường, chỉ có thể nhẫn nhịn đau lòng xuống xe, nhất định là bị đámngười kia đánh, người nhất định cóvết thương, phải đưa đến bệnh việnmới được.

      đưa em tới bệnh viện!” Lăng BắcHàn cúi người xuống, vừa vừa muốnkéo , Úc Tử Duyệt kích động tránh néanh, “Em liên quan đếnanh! cần quản!” Nước mắtkhông rơi xuống nữa, vảnh mắt đỏ ửng, đứng lên quát lớn .

      “Úc Tử Duyệt! Em lý trí chút cho !” nhìn chằm chằm, giống kiểu lên giọng dạy dỗ trước đây, để ý đến phản kháng của , bế lên.Cảm nhận được người đàn ông nóng bỏng ôm lấy mình khiến cả người Úc Tử Duyệt giống như bị điểm huyệt, mất khả năng phản kháng, được ôm mình lên xe.

      Ngơ ngác nhìn cẩn thận cài dây an toàn cho , sau đó khởi động xe,hòa mình vào làn đường..........

      gian trong xe rất , ngườitoàn bộ là hơi thở của , tự thôimiên mình, giả vờ tại giống nhưtrước kia, bọn họ còn chưa ly hôn, anhvẫn còn cưng chiều .....

      “Tại sao cùng đồng nghiệp?Nguy hiểm như vậy....... cần cậymạnh!” Lăng Bắc Hàn mở miệng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , trầm giọng .

      lại quản, sợ Hạ Tĩnh Sơ hiểulầm sao? Tại sao vừa rồi lại giúpem?”nếu như có Hạ Tĩnh Sơ, còn tưởng rằng còn quan tâm đến ... khôi phục lại lý trí, lạnh nhạt với .

      Lời của khiến tỉnh táo lại, cảmthấy ràng xa cách, trong lòng khổ sở khó lên lời, “Là quân nhân, vì dân phục vụ!” lớn tiếng , nhữnglời này làm trong lòng Úc Tử Duyệt tràn đầy khổ sở.

      Nhớ lại quãng đường từ Tứ Xuyên quaTây Tạng nhìn thấy , sau khi cứucô, cũng là vì nhân dân phục vụ.Nhưng Lăng Bắc Hàn, nếu là mộtquân nhân, tại sao lại phản bội cuộc hôn nhân của ? Phản bội người vợ của ? Hay là bởi vì quá , cho nên mới bất chấp tất cả?

      Úc Tử Duyệt, mày lại tự mình đa tình! tự khinh bỉ chính mình trong lòng.

      “Cám ơn nhiều.” lạnh nhạt , dừng xe trước cửa bệnh viện.

      Vết thương sau lưng cũng đáng lo ngại, chỉ là có chút máu ứ đọng, tổn hại đến nội tạng, bác sĩ kê đơnthuốc tan máu.

      “Úc Tử Duyệt!” Trước cửa bệnh viện, Lệ Mộ Phàm thấy Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt từ bệnh viện ra ngoài, trong lòng dâng lên cơn ghen tuông, lại nghi hoặc, tại sao Lăng Bắc Hàn lại ở đây? bước lên tay bắt lấy tay Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt cũng giãy giụa, cũng còn hơi sức giãy giụa cùng Lệ Mộ Phàm, cũng muốn khiếnLăng Bắc Hàn chế giễu. Lăng Bắc Hàncũng ghen tức nhìn Lệ Mộ Phàm cầm lấy tay ! Tại sao lại bên cạnh với Lệ Mộ Phàm?

      “Có gì đáng ngại ?” Lệ Mộ Phàm cúiđầu nhìn Úc Tử Duyệt, dịu dàng hỏi.

      sao, cậu đưa tôi về tòa soạn, tôicó đồ cần đưa.” Úc Tử Duyệt nhìn Lệ Mộ Phàm, lạnh nhạt .

      “Được!” Hiếm khi Úc Tử Duyệt caucó với , nhất là trước mặt Lăng Bắc Hàn, Lệ Mộ Phàm mừng rỡ, đưa tay nắmôm lấy bả vai Úc Tử Duyệt, hả hê liếcnhìn Lăng Bắc Hàn.

      Úc Tử Duyệt nhàn nhạt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, gì, chỉ gật đầu mộtcái. Sau đó, cũng quay đầu lại cùng Lệ Mộ Phàm. Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn bóng lưng bọn họ, nhìn bị người đàn ông khác ôm vào ngực, trong lòng đau muốn rỉ máu.

      Trước kia vô cùng ghét bỏ Lệ Mộ Phàm, tại, đối tốt với , chẳnghề ghét bỏ, liệu có thể bắt đầu cho Lệ Mộ Phàm cơ hội hay ? Đó là ngườimà từng thầm mến từ đếnlớn....

      Bất kể thế nào, chỉ cần vui vẻ, hạnh phúc là tốt rồi. Vui vẻ hạnh phúc hơn lúc bên là tốt rồi.

      Trong đầu bắt đầu nhớ lại bài hát hôm đó hát, khóe miệng Lăng Bắc Hàn hiệnlên nụ cười khổ sở, bước chân , ra khỏi bệnh viện, hôm nay còn phải trở về thủ đô. Nhưng vừa ra khỏi bệnh viện, điện thoại trong túi áo khoác lại rung lên....

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương170: Số phận bất công.

      Là Hạ Tĩnh Sơ gọi điện tới, Lăng Bắc Hàn cau mày, hơi do dự chút mới bắtmáy, “Ừ......”

      “À? A Hàn...... phải, là em khôngcẩn thận ấn nhầm, ngại quá, làmphiền rồi!” thanh mang theo nụ cười đứt quãng của Hạ Tĩnh Sơ truyền đến, Lăng Bắc Hàn cau mày, vừa muốn mởmiệng, ai ngờ Hạ Tĩnh Sơ cúp điệnthoại.

      Điện thoại tay cũng nhận được mộttin nhắn: Lục Khải Chính cũng ở Tô Thành. Lăng Bắc Hàn muốn nghĩnhiều về Hạ Tĩnh Sơ, lập tức điều tra Lục Khải Chính.

      Trong phòng, tất cả rèm cửa sổ được kéo xuống, mảnh u ám, Hạ Tĩnh Sơ đứng bên cửa sổ, trong tay nắm chặt điện thoạivừa cướp trở về, trừng mắt nhìn về phía người đàn ông vô lại tiến gần vềphía , Hạ Kiệt, người trai khôngcùng máu mủ với mình.

      Con người này từ lớn đến lấy việc bắt nạt làm trò vui, phá hủy trong sạch của , nhiều năm cứ thầm dây dưa với , rất muốn giết nhưngcô thể! Từ đến lớn, chỉ cómột giấc mơ, đó là trở thành luật sưgiống như trong ti vi, để cho trai côngồi tù, như vậy cũng bị hắnbắt nạt!

      Nhưng khi tuổi ngày càng lớn, mặc dù học luật pháp, nhưng lại hiểu được điều, xã hội vốn công bằng. Luật pháp căn bản chỉ là ô dùcủa người có quyền có thế! Mà , khôngcó kiến thức luật pháp, lại thể biện hộ cho mình, thể đem những tội ác của ra công lý, bởi vì trong tayhắn nắm giữ bí mật để uy hiếp !

      “Hạ Kiệt! Tiền, tôi gửi cho ! còn tới làm gì?” Hạ Tĩnh Sơ tức giận nhìn Hạ Kiệt chằm chằm, hét to, hét khàn cả giọng rồi lại hạ giọng xuống cực thấp, sợngười ngoài nghe được. Vừa rồi suýt nữahắn ta gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn!Nếu như Lăng Bắc Hàn biết mình từng có quá khứ xấu xa như vậy, liệu còn có thể ở bên cạnh ?

      Người đàn ông đến gần, tia sáng lọtqua khe hở của rèm cửa sổ chiếu lêngương mặt , đó là khuôn mặt cục mịch thô lỗ, mặt nở nụ cười du côn, ánh mắt cũng mang theo vẻ tàn nhẫn.

      “Chút tiền này muốn đuổi tôi ? Sơ Sơ, em coi tôi là ăn mày sao?” Người đàn ông bước nhanh đến phía trước, ép vào góc tường, tay chống lên vách tường, bàn tay nâng cằm lên, tànnhẫn nhìn chằm chằm, giễu cợt , nụ cười lạnh lùng khóe miệng anhkhiến toàn thân Hạ Tĩnh Sơ run lên.

      “Tôi có tiền! đừng ép tôi!” Gương mặt Hạ Tĩnh Sơ trắng bệch, ngẩng đầu nhìn hét lên. Tại sao số phận lại bất công với như vậy? cũng chỉ muốn thoát khỏi bất công này, nhưng thế nào cũng thoátkhỏi được!

      Vốn tưởng rằng Lăng Bắc Hàn có thể bảo vệ , có thể mang thoát khỏi cuộcsống khổ sợ, nhưng người nhà lại tìm mọi cách để ngăn cản.

      có tiền tìm em để muốn a! Tiện nhân còn giả bộ thanh cao!” Hạ Kiệttàn nhẫn xong, tay dùng sức kéo quần Hạ Tĩnh Sơ xuống, “Đừng động vàotôi! đừng động vào tôi! Tôi có bệnh!” ý thức được Hạ Kiệt muốn làm gì,Hạ Tĩnh Sơ sợ hãi quát, giống như đãtừng trải qua cơn ác mộng đáng sợ!

      “Ít con mẹ nó giả bộ thôi!” Hạ Kiệt xong, đôi tay giữ chặt hông , dùng sứcđè lên vách tường, móc ra vật dưới thân chống vào chân Hạ Tĩnh Sơ.

      Toàn thân đứng thẳng, cứng ngắc,trong đầu ngừng lên hình trước kia bị Hạ Kiệt chà đạp....

      Năm mười sáu tuổi chưa dậy hoàntoàn bị tên vô dụng có máu mủ luật pháp cũng là trai cưỡng bức, chính là đầy tớ của , dám phảnkháng, dám cho người nhà, lạicàng dám cho Lăng Bắc Hàn!

      từng rất nhiều lần muốn dâng mình cho Lăng Bắc Hàn, nhưng luôn dịu dàng xấu hổ , em còn .

      “Vậy chờ năm em mười tám tuổi, ngày đóem cho , có được ?” khi đó Lăng Bắc Hàn chỉ cười nhạt gật đầu.

      Sinh nhật năm mười tám tuổi, dường như Lăng Bắc Hàn có tâm gì đó, uống rấtnhiều rượu, cho rằng muốn tiếp thêm can đảm, thế nhưng lại chỉ nằmtrên giường trong phòng trọ ngủ thiếp ...... nhưng lại làm giả trườngbọn họ ở bên nhau, gạt Lăng Bắc Hànrằng lần đầu tiên của mình cho ......

      Năm ấy, 18, 20.

      Vật nóng bỏng giữa hai chân ngày càng lớn, cũng khiến thu hồi suy nghĩ lại, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kiệt, tên ác quỷnày, rất muốn giết chết ! Nhưng biết nếu như vậy đời này xong thậtrồi!

      Người đàn ông điên cuồng rút ra chenvào cơ thể , đối với chẳng hề vui vẻ khoái lạc gì, chỉ cảm thấy khổ sở, vô cùng khổ sở! Cảm giác này sốngkhông bằng chết, giống như lăng trìcô!

      “Như thế nào mới hài lòng bỏ qua cho tôi? sợ tôi kiện sao?”Hạ Tĩnh Sơ nhìn , hét lên.

      “Kiện tôi? Em dám ? Hạ Tĩnh Sơ!Em thể! Chỉ cần em muốn Lăng Bắc Hàn biết, em kiện tôi! cho cùng, em còn tham lam hơn tôi!”Hạ Kiệt đưa tay giữ chặt cằm , tànnhẫn với .

      Hạ Kiệt sai, Lăng Bắc Hàn chính là cái cây lớn cứu mạng cả đời ,chỉ có gả cho mới có thể gia nhậphàng ngũ có quyền có thế.....

      “A......” mất hồn tóc bị người đànông níu lấy, vật cứng rắn từ trong cơ thểrút ra, cả người ngã xuống đất, ngườiđàn ông tàn bạo kéo thân thể về phía giường, “Tiện nhân!” Hạ Tĩnh Sơ giống như đứa trẻ bị người đàn ôngném lên giường.

      “A......” sau đó, chỉ nghe hét lên tiếng thê lương, thiếu chút nữa muốnngất ! Nước mắt trào ra ngoài, đôi mắttrống rỗng vô hồn của Hạ Tĩnh Sơ nhìn về phía trước, “Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì.... tôi sai chỗ nào.......” Mà bị trừng phạt đáng đời như vậy....

      “Tiện nhân! Em hại chết đứa con của tôi!Em quá tham lam, em chỉ muốn gả cho Lăng Bắc Hàn!” Cả người Hạ Kiệt bởi vìlời của mà cứng ngắc, sau đó độngtác tràn đầy phẫn hận, gào lên mắng , trong giọng che giấu tia khổ sở.

      “Em cố ý ngã xuống sông, cố ý sinh non, muốn đưa đứa con của tôi đổ thừa choLăng Bắc Hàn! Hạ Tĩnh Sơ, em là ngườiphụ nữ khốn nạn nhất mà tôi từngthấy!”

      “Vậy tôi phải làm sao? Sinh ra nghiệt chủng loạn luân sao?” cũng gào lên, mang theo oán hận, mang theo khổ sở......

      Hạ Kiệt cúi người kéo qua, để đốimặt với , “Chúng ta trốn ....” nhìn khuôn mặt đầy nước của Hạ tĩnh Sơ, đột ngột mở miệng, này cũng giống như câu nhiều năm trước.

      “Sơ Sơ, chúng ta trốn ......”

      đợi trả lời, Hạ Kiệt nhanh chóng hôn lên miệng Hạ Tĩnh Sơ......



      “Cậu về , phía trước là nhà tôi rồi!” Úc Tử Duyệt được Lệ Mộ Phàm đưa về, sau khi tháo dây an toàn, nhàn nhạt liếcnhìn Lệ Mộ Phàm, . muốn mởcửa xuống xe, tay trái bị Lệ Mộ Phàm kéo lại.

      Úc Tử Duyệt cau mày nhìn Lệ Mộ Phàm, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn giống nhưtrước, nháy mắt còn tưởng rằng đâychính là nam chính trong phim thần tượng, nhưng hiểu, trái tim đãkhông còn bất kỳ tia rung động với Lệ Mộ Phàm.

      “Úc Tử Duyệt, cho tôi cơ hộiđi.....”Lệ Mộ Phàm nhìn , dùng giọngnói gần như van xin, cố gắng kiềm chế tính tình của mình, để tứcgiận chạy mất.

      “Lệ Mộ Phàm, thể nào, tại tôikhông muốn chuyện tình cảm......” nhìn Lệ Mộ Phàm, bình tĩnh nghiêm túc . Biết trong lòng mình còn bị LăngBắc Hàn chiếm cứ lấy, cũng nỡ xóa bỏ hình bóng trong lòng.

      Hôm nay gặp lại , mới hiểu được,mức độ mình còn sâu đậm hơncô tưởng tượng nhiều.

      “Tôi có ép buộc cậu, chỉ cần cậukhông ghét bỏ tôi, coi tôi là bạn bè là được rồi!” Lệ Mộ Phàm nắm chặt tay , kiên định từng chữ từng câu.

      được! Như vậy cậu cho rằngtôi cho cậu hy vọng! Còn tôi, cho dù còn Lăng Bắc Hàn, cũngkhông thể bên cạnh cậu được!” Úc Tử Duyệt cứng rắn xong, hất tay ra, mở cửa xuống xe.

      Lệ Mộ Phàm đau khổ sững sờ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, bóng dáng mảnhkhảnh của chạy vào trong phòng.

      Tại sao thể bên cạnh ? kém cỏi như vậy sao?

      Lệ Mộ Phàm thất bại nghĩ, sau đó, nhanhchóng rời . Sau khi Lệ Mộ Phàm rời , Lăng Bắc Hàn từ trong góc ra ngoài, từ nơi này nhìn lên căn phòng trọ.....

      buông tôi ra!” trong căn phòngnhỏ, Nhan Tịch bị Lục Khải Chính đè ở phía dưới, hai tay chống đẩy lồngngực Lục Khải chính, tức giận quát.

      Úc Tử Duyệt vừa vào cửa nghe thấyâm thanh của Nhan Tịch, lập tức cảnhgiác, cũng hét lên bứt dây độngrừng, chần chừ chút, cầm cái chàycán bột lên, lặng lẽ đẩy cửa phòng Nhan Tịch.

      Nhìn thấy Nhan Tịch bị người đàn ông đè ở phía dưới, Úc Tử Duyệt ngẩn người, ngay sau đó, bước nhanh đến phíatrước, “ chết !” gậy đập vào sau lưng người đàn ông.

      “A......” Lục Khải Chính bị đau kinh ngạc kêu lên, hít hơi, liền lật người đứnglên.

      “À? Lão Lục!” Úc Tử Duyệt thế nào cũng thể ngờ là Lục Khải Chính! trợnmắt há mồm nhìn Lục Khải Chính chằmchằm, kinh ngạc kêu lên.

      “Đáng chết!” Lục Khải Chính tay vuốt sau lưng của mình, khẽ nguyền rủa tiếng! Nhan Tịch cuống quít từgiường ngồi dậy, sửa sang lại đầu tóc rốibời, vẻ mặtlúng túng.

      “Chị Nhan...... ta có, có làm gì chị chứ?” Úc Tử Duyệt nhìn NhanTịch, lại chỉ vào Lục Khải Chính, nghi ngờ hỏi.

      Đây, đây là tình huống gì? Lục Khải Chính đè Nhan Tịch phía dưới làm gì? Chỉ là, cũng là người từng trải, thoáng qua liền hiểu! ra.......Chị Nhan cùnglão Lục có gian tình!

      “Là em làm gì tôi có!” Lục Khải Chínhtức giận nhìn Úc Tử Duyệt, cười tà , đau đớn sau lưng còn chưa hết đâu.

      “Lục Khải Chính! có thể về được rồi! Nơi này chào đón !” Nhan Tịch đỏ mặt, đôi mắt có chút sưng đỏ nhìn Lục Khải Chính chằm chằm, chút khách khí .

      “Em...em ra ngoài trước a, hai người từ từ chuyện......” Úc Tử Duyệt cảm thấymình nên làm kỳ đà cản mũi, vừa rồi hình như quấy rầy đôi uyên ương, mặc dù Nhan Tịch có chút tìnhnguyện. Nhưng lão Lục cũng phảilà người xấu, mình nên ra ngoài là đượcrồi.

      Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi phòng của Nhan Tịch, thấy cửa phòng khách có bóng đen thoáng qua, trong lòng kinh ngực,mở trừng hai mắt cho rằng mình nhìnnhầm, nhìn ra ngoài cửa, cầu thang thấy gì, lại đóng cửa lại!

      Vừa nghe thấy nhà có động tĩnh, Lăng Bắc Hàn cho rằng có chuyện gì xảy ra, lúc này lại thấy bình an vô ra, thởphào nhõm, núp ở cầu thang, khôngdám thân.

      Chương171: Từng người dò xét đốiphương.

      biết Lục Khải Chính bên trong, hẳn là đến tìm Nhan Tịch, điều này cũng khiến hoài nghi thân phận của Lục Khải Chính, nếu như sợ liên lụy đến Bắc Sam nên mới giải trừ hôn ước, vậy tạisao còn muốn tán tỉnh Nhan Tịch?

      Hay căn bản là nằm vùng? từngcó suy đoán này, hơn nữa còn cảm thấycó nhiều khả năng, Bộ Công An điềutra vụ án lớn này mấy năm, Bộ quốcphòng cũng tham gia vào, bên trongkhẳng định sắp xếp ít nằm vùng.

      Ba năm trước Lục Khải Chính rút khỏi Cảnh đội, khởi nghiệp kinh doanh cũngchính vì vụ án này? Hay ngoài mặt anhtới Tô Thành là tìm Nhan Tịch, nhưngbên trong lại có mục đích khác?

      đương nhiên hy vọng Lục KhảiChính là nằm vùng, người em cùng lớn lên từ , cùng vào trường quân đội, hiểu Lục Khải Chính cực kỳ ghétnhững người làm việc xấu, nhưng là mộtngười lính trinh sát, thể đểphán đoán chủ quan của mình ảnh hưởng!



      Sau khi Úc Tử Duyệt rời , trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Nhan Tịch cùngLục Khải Chính, cửa sổ mở ra, chiếc rèm màu đỏ tím khẽ đong đưa, gió nhè mangtheo mùi nước thanh đạm bay vào, câylục la màu xanh biếc lay động bệ cửa sổ.

      “Lục Khải Chính, con người quá phứctạp, tôi trêu chọc nổi.” Nhan Tịchnhìn , lạnh nhạt nghiêm túc thẳng. hứa hẹn với bất kỳđiều gì cường hôn , lại thường đến nơi ở để tìm , hiểu sao lạigiống như bỏ thuốc mê, chuyện gì khôngnên xảy ra cũng xảy ra, cho nên côchạy trốn tới đây.

      muốn đùa giỡn sao? Nhận thức được điều này khiến cảm thấy buồn!

      lạnh nhạt tổn thương , Lục Khải Chính cảm thấy mình đúng là con mẹ nó bị coi thường rồi, nhỏnày lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với , làm nóng ruột nóng gan!

      cần biết em có muốn trêu chọchay , nhưng dù sao cũng trêuchọc rồi!” Lục Khải Chính tiến lên, mộtphát kéo qua, cánh tay rắn chắc nhốtchặt người , trầm giọng với .

      “Tôi có chọc giận ! Tôi căn bảnkhông muốn chọc giận ! Là tới quấy rầy cuộc sống bình thường của tôi!”Nhan Tịch tức giận nghiến răng nghiến lợi , nhưng lại thể thừa nhận rằng, giờ phút này bị Lục Khải Chính ômnhư vậy, nhịp tim của thể kiểm soát, rung động mãnh liệt.

      Cảm giác tim đập nhanh đến tê tâm liệtphế này vốn chỉ có thể cảm nhận được khi viết tiểu thuyết, vậy mà lại xuất trong thực.

      Người đàn ông này, là muốn cũngkhông dám .

      Bất kể là thân phận hay bối cảnh của , bất kể là thái độ của đối với cônhư gần như xa, đều thể tiếpnhận...

      có ước mơ đối với tình , bởi vì tiểu thuyết có thể khiến thỏa mãnvới các loại ảo tưởng. Chỉ cần đến tuổitìm được người đàn ông phù hợp với , có thể bình thản sống bên nhau cảđời là được.

      “Chẳng nhẽ em hề có chút cảm giác với tôi?” Lục Khải Chính thất vọng nhìn , tức giận hỏi. khỏi cảm thấy mình làm hại . Có lẽanh cũng cảm thấy mình bị áp lực, cho nên mới muốn tìm người phụ nữ để giải tỏa căng thẳng trong lòng mình,nhưng tại sao là ?

      Những lời này dễ dàng khiến lòng Nhan Tịch đau nhói, thấy trong mắt Lục Khải Chính lóe lên tia đau khổ, thất bại, trái tim bỗng nhiên mềm . hỏi như vậy, tức là cũng có cảm giác với ?

      “Tôi biết......” ánh mắt lóe lên, giọng . Nhưng Lục Khải Chính hiểu ý tứ của , trong lòng thầm mừng rỡ, “Cho khoảng hai tháng... cho em cam kết.” khẽ nâng gươngmặt lên, giọng .

      câu dễ dàng khiến lòng Nhan Tịch cảm động, mê mang nhìn gươngmặt nghiêm túc kiên định kia, biếtnên mở miệng như thế nào, ma xui quỷkhiến gật đầu.

      Lúc này, chuông điện thoại của Lục Khải Chính vang lên, thấy Tư Đồ Ngạn gọi điện tới, nhíu mày, vội vàng buông Nhan Tịch ra, “Công việc xong chưa? Sao thấy trở lại.”

      “OK, người phụ nữ của tôi ở đây!” Lục Khải Chính cười , chỉ thấy Nhan Tịch ra cửa.



      “A...... hự...... a...... chút...... đau......a......” đứng trước cửa phòng ngủkhác, Lục Khải Chính nghe thấy thanh của Úc tử Duyệt khiến người khác nghĩ lung tung, nhíu mày, hai người phụ nữ này làm gì bên trong a?

      Cơn ghen dâng lên, nhưng lại chơi xấu lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lăng Bắc Hàn.....

      Lăng Bắc Hàn nấp ở cầu thang ngờ Lục Khải Chính lại gọi điện thoại cho , bắt máy, chỉ nghethấy bên trong truyền đến tiếng rên tỉcủa phụ nữ! Giọng kia cũng chính làgiọng thể quen thuộc hơn vớianh!

      chút.......A.......Đau.......Đừngdùng lực a!”

      “Dùng lực mới thoải mái!”

      Lại nghe thấy giọng của Nhan Tịch, gương mặt Lăng Bắc Hàn nổi lên ba vạchđen, hiểu sao trong lòng càng thêm lo lắng.

      Lục Khải Chính nghe thấy thanhNhan Tịch cuối cùng thể kiềm chếđược nữa, “Lão Lăng, người phụ nữ củacậu quyến rũ người phụ nữ của tôi, mau đến đây quản lý !” Lục Khải Chínhbiết Lăng Bắc Hàn ở lầu dưới, vào ống nghe.

      Lăng Bắc Hàn sững sờ, Lục Khải Chính biết mình ở trong tòa nhà này sao?

      Lục Khải Chính gõ cửa phòng ngủ Úc Tử Duyệt, chỉ chốc lát sau Nhan Tịch từ bên trong ra ngoài, ngửi thấy mùi thuốc lá, Lục Khải Chính thấy Nhan Tịch cầmtrong tay lọ thuốc mỡ.

      “Em và ấy bên trong lòng gì vậy?” Đôi mắt sắc bén của Lục Khải Chính nhìn Nhan Tịch chằm chằm, quan sát , hỏi.

      “Tôi bôi thuốc cho Duyệt Duyệt.... sau lưng ấy bị người ta đánh bịthương.”Nhan Tịch nhìn Lục KhảiChính, giải thích. Giờ mới biết hômnay Úc Tử Duyệt phỏng bị người ta đánh, nghe là được Lăng Bắc Hàn cứu!

      “Vậy em cũng bôi thuốc cho , anhcũng bị đau!” Lục Khải Chính cau mày, cố tình ra vẻ bị đau, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

      Lục Khải Chính nhanh chóng mở cửa,thấy Lăng Bắc Hàn đứng ở ngoài cửa, hả hê cười, mở cửa cho Lăng Bắc Hàn vào.

      “Trung tá Lăng......” Nhan Tịch thấy LăngBắc Hàn, rất ngạc nhiên, nhíu mày gọi.Chú ở đây làm gì a, tìm Duyệt Duyệt sao? phải tuyệt tình với như vậy rồi sao?

      Lục Khải Chính đến bên cạnh Nhan Tịch, kéo vào phòng ngủ, để Lăng Bắc Hàn đứng ngoài cửa.

      “Đau chết mất......” Sau khi Úc Tử Duyệtmặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng ngủ,ngẩng đầu lên thấy Lăng Bắc Hàn đứng ở ngoài cửa, khỏi sửng sốt.

      Cho rằng mình bị hoa mắt, nhưng mộtthân màu đen ngoài cửa, bóng dáng caolớn như thần giữ cửa, phải LăngBắc Hàn là ai ? Tại sao lại xuất ? Úc Tử Duyệt trong lòng thầm nghĩ,chắc là tới tìm Lục Khải Chính.

      vừa mới kêu đau, phải là vếtthương lưng sao? Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, trong lòng đau nhói. Vừa rồi còn cân nhắc xem có nên vào hay , nếu Lục Khải Chính biết hành tung của , như vậy lên được rồi.

      cũng định dò xét thẳng mặt Lục Khải Chính.

      Úc Tử Duyệt nhìn , câu cũng , xoay người vào phòng mình,sau đó đóng cửa lại.

      Lăng Bắc Hàn đánh giá bốn phía phòng khách, mặc dù phòng này nhìn từ bên ngoài có vẻ cũ kỹ nhưng bên trong lại được lắp đặt thiết bị đại, bài trí cũng ấm áp. Hơn nữa Nhan Tịch cũng ở đây,cuộc sống của buồn khổ.

      Giờ phút này, vào phòng làm gì?

      Trong phòng Úc Tử Duyệt hề làm gì cả, văn bản mở ra, nhưng lại ngẩnngười trước màn hình máy tính, trong lòng rung động mãnh liệt, bởi vì ngoài phòng khách chính là người kia.....

      Cho rằng gặp lại nữa, nhưng cuối cùng vẫn gặp lại . Nhưng gặp rồi sao?

      Úc Tử Duyệt, đưa Hạ Tĩnh Sơ đếnđây khám bệnh. nên suy nghĩnhiều, liên quan đến mày, bây giờanh xuất ở đây là vì đến tìm LụcKhải Chính, càng liên quan đến mày! Trong lòng , căn bản chút địa vị mày cũng có.

      Nghĩ như vậy, cười chua xót, thấy sắctrời dần dần tối, khịt mũi cái, đira khỏi phòng.

      Ra khỏi phòng ngủ, thấy ngồi ghế sa lon trong phòng khách hút thuốclá, vẫn chưa rời , Úc Tử Duyệt nhíumày, bật đèn phòng khách lên, thầm nghĩanh chờLục Khải Chính. Lục KhảiChính cùng Nhan Tịch biết làm gì trong phòng ngủ.

      Lăng Bắc Hàn thấy ra khỏi phòng, nhìn gật đầu cái, hề gì, chỉ thấy vào phòng bếp.

      Chỉ chốc lát sau, từ trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, khiến LăngBắc Hàn kinh ngạc, chẳng lẽ nấu cơm?

      Úc Tử Duyệt nấu cơm, dưới dạydỗ của Nhan Tịch, có thể nấu cơm, còn có thể nấu vài món ăn.

      Trong phòng bếp, Úc Tử Duyệt thuần thục vo gạo, đổ thêm nước, bỏ vào trongnồi cơm điện, bấm nút nấu cơm. Sau đó chọn mấy quả cà chua trong tủ lạnh. Tạm thời chỉ biết làm món cơm chiên cùngcà chua xào ớt ngọt và khoai tây thái sợi thôi.

      Nghe thấy tiếng mở bình ga, Lăng Bắc Hàn cau mày, theo bản năng đứng dậy, đivề phía phòng bếp, núp ở bên cửa, chỉthấy bóng dáng mảnh khảnh của Úc Tử Duyệt bận rộn trong bếp.

      thuần thục đổ bát trứng quấy đềuvào trong chảo, “Xèo...” tiếng, màu vàng óng ánh của trứng phồng lên, Úc Tử Duyệt cầm cái xẻng, đảo mấy cái, múc trứng ra ngoài.

      Nhìn động tác thuần thục làm món trứng sốt cà chua của , Lăng Bắc Hàn kinh ngạc, cổ họng có chút khó chịu, biết học từ lúc nào. Nhìn dáng vẻ mặc tạp dề bận rộn trong bếp của giốngnhư người phụ nữ đảm , trong timanh tràn đầy đau đớn.

      “Khụ khụ......” Lục Khải Chính từ phòng ngủ ra ngoài, thấy Lăng Bắc Hàn đứng cửa phòng bếp, nhàng ho khan hai tiếng.

      Lăng Bắc Hàn lúng túng bước , nhanh chóng rời khỏi cửa phòng bếp, Nhan Tịch cũng ý thức được Lăng Bắc Hàn vừa rồicòn nhìn trộm Úc Tử Duyệt nấu cơm,trong lòng liền nghi ngờ, có cảm giác Lăng Bắc Hàn có nỗi khổ gì đó.

      “Duyệt Duyệt lại nấu cơm à? Để chị giúpmột tay...” Nhan Tịch cố ý lớn đểLăng Bắc Hàn nghe, để biết tại Duyệt Duyệt biết cơm rồi !

      Nghe lại nấu cơm, Lăng Bắc Hàn lại kinh ngạc lần nữa! Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh như cũ.

      ràng là có tình cảm với ấy, tại saocòn muốn ly hôn? Hay là cậu muốn theodõi tôi?” Lục Khải Chính ném cho LăngBắc Hàn điếu thuốc, ngồi xuống ghếsofa, hỏi Lăng Bắc Hàn.

      Lục Khải Chính hỏi thẳng như vậy khiến động tác châm thuốc của Lăng Bắc Hàn khẽ cứng đờ, đầu óc chóng xoay tròn, hút hơi thuốc, vẻ mặt tự nhiênnhìn , lúc này, Úc Tử Duyệt đừng ởcửa phòng bếp cũng nghe thấy câu hỏicủa Lục Khải Chính!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương172: Trở lại Thủ Đô lần nữa!



      Trong lòng mong chờ câu trả lời của ,biết đáp án phải vế trước, giống như tự mình làm khổ, sững sờ bất động.

      “Đương nhiên là tôi tới theo dõi cậu.”Lăng Bắc Hàn nhìn Lục Khải Chính, gọngàng dứt khoát .

      Động tác hút thuốc của Lục Khải Chínhhơi khựng lại, đồng thời cũng nhìnthấy Úc Tử Duyệt đứng ở cửa bếp, hiểu Lăng Bắc Hàn có ý gì! Nếu theo dõi,tại sao lại chủ động thú nhận.

      Nghe lời , Úc Tử Duyệt hít sâu cái, muốn nghe nữa, vàophòng bếp phụ Nhan Tịch rang thức ăn.

      Lục Khải Chính hút thuốc, đôi mắt híp lại, nhìn Lăng Bắc Hàn. “Theo dõi tôi làmgì?” nhàn nhạt hỏi.

      phải cậu cho rằng tôi theo dõi cậu sao?” Tại sao cậu ta lại hoài nghi mình theo dõi cậu ta? Lăng Bắc Hàn cảmthấy Lục Khải Chính cũng thử dòxét ! Cho nên mới cùng ta giải thích kiểu tập thái cực quyền như vậy.

      Con cáo già giảo hoạt này, ra cũng thử dò xét , moi lời của ? Lục Khải Chính híp mắt thầm nghĩ, giờ phút này hoàn toàn tin tưởng Lăng Bắc Hàn chính là nằm vùng! Ngày hôm trước nhận được tin tức Bộ quốc phòng cũng tham dự vào, phái người điều tra thế lực phản động, kết hợpvới phản ứng liên tục gần đây của Lăng Bắc Hàn, có thể kết luận như vậy!

      “Khỏi phải đánh Thái Cực với tôi! Đườnglà đường, cầu là cầu, việc buôn bán của tôi cũng làm phiền cậu!” Lục KhảiChính lườm , giọng .

      “Tôi cũng chỉ là thay Bắc sam xem rốtcuộc tại sao cậu lại từ hôn với con bé.....”Lăng Bắc Hàn nhìn Lục Khải Chính sâuxa , hình như hiểu ra cái gì.

      Những lời này của dường như nóicho biết điều gì, Lục Khải Chính nhìnLăng Bắc Hàn, đôi mắt tĩnh mịch, LụcKhải Chính biết, loại người như Lăng BắcHàn sao có thể quản chuyện của Bắc Samvà .

      “Đừng chuyện nữa, ăn cơm thôi!” Lục Khải Chính thấy Nhan Tịch bưng món ăn sững sờ đứng ở cửa bếp, với Lăng Bắc Hàn.

      Sau khi Nhan Tịch hoàn hồn, bưng mónăn ra, “Trứng sốt cà chua là Duyệt Duyệt làm!” nhìn Lăng Bắc Hàn , Lăng Bắc Hàn chỉ nhàn nhạt cười, “Tôi còn có việc, tiện ở lại!” Lăng Bắc Hàn trong lòng nỡ, nhưng hiểu mìnhkhông nên ở lại nơi này thêm nữa.

      Úc Tử Duyệt từ phòng bếp ra ngoài, thấy muốn , trong lòng cảm thấy mất mác. Nhưng cũng phải, bọn họ vốn liên quan gì đến nhau.

      ở lại nếm thử món ăn vợ cũ làm chút sao?” Lục Khải Chính cố tình kích thích Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn trừng mắt liếc cái, mở bình ai mà biết trong bìnhcó gì! bước chân về phía cửa, ánhmắt liếc về bóng dáng mảnh khảnh đứngở cửa bếp, trong lòng kìm nén nhưng vẫn quyết định bước chân ra ngoài.

      Nhan Tịch nhìn sắc mặt trắng bệch của Úc Tử Duyệt, biết đau lòng, đau lòngnhìn cái, Úc Tử Duyệt hoàn hồn.“ ấy đưa Hạ Tĩnh Sơ tới đây khám bệnh, cõ lẽ giờ này đến bệnh viện!” Úc Tử Duyệt cười , gương mặt lạnh nhạt.

      giờ Hạ Tĩnh Sơ ở Tô Thành!”Lục Khải Chính mở miệng, cố ý .

      “Cái... cái gì?” Úc Tử Duyệt bởi vì lời nóicủa Lục Khải Chính, đầu óc ong ong,HạTĩnh Sơ có ở Tô Thành sao? phải là đưa Hạ Tĩnh Sơ đến khámbệnh sao? Tại sao lại muốn lừa ? Còn đúng lúc bị người ta đuổi theo liền xuất ?

      thấy cậu ta căn bản tới là để lénnhìn em........” Lục Khải Chính ngồi, xa xôi , cố ý hủy hình tượng của Lăng BắcHàn, ai bảo vừa rồi cũng phá hủyhình tượng của , để Nhan Tịch nghethấy về Lăng Bắc Sam!

      Úc Tử Duyệt vừa nghe thấy Lục Khải Chính như thế, liền vội vàng tiến lên,bỏ bát đĩa trong tay xuống, xông ra ngoài......

      Lăng Bắc Hàn trong bóng tối, trêncon đường lát đá dưới ánh trăng, tản ra tia sáng lạnh lẽo, cơn gió thổi qua, nhưng lại thể thổi tan dáng vẻ u sầu trong lòng .

      “Lăng Bắc Hàn......”

      thanh thuộc về từ phía sau lưng truyền đến, thân thể khẽ cứng lại, nghĩ rằng mình nghe nhầm, sau đó phíasau lưng bị người ta dùng sức ôm lấy,“ căn bản phải là đưa Hạ Tĩnh Sơ tới đây khám bệnh!” Úc Tử Duyệt mở miệng .

      Trong lòng Lăng Bắc Hàn đau khổ, nghĩ chút liền hiểu ra, chắc chắn là do tênkhốn Lục Khải Chính kia giở trò quỷ!

      Hai cánh tay chặt chẽ ôm hông , cảm giác được cả người đều run rẩy, trong giọng cũng mang theo tiếng khóc nức nở, “Có phải cũng nỡ bỏ em? Trong lòng rốt cuộc em có xíu địa vị nào ?”

      Úc Tử Duyệt hèn mọn mở miệng hỏi.

      Lòng Lăng Bắc Hàn giống như bị người khác dùng dao đào lên, đau đớn vô cùng!Với , sao chỉ có thể là bỏ được?Vị trí trong lòng , sao có thể chỉ là chút? Nhưng thể cho biết! cũng hối hận hôm nay kiềm chế được mà tìm đến ! Nhưng cũng hối hận, nếu như hôm nay , kết quả......

      “Úc Tử Duyệt! Em bỏ ra!” mở miệng,cứng rắn . Trong thanh mang theosự chán ghét, giống như là loại ngườiphiền toái.

      Úc Tử Duyệt nhanh chóng buông tay, lui lại mấy bước, cảm giác mình là mấtmặt, cũng hèn mọn!

      xin lỗi, là em suy nghĩ nhiều, hy vọng lời vừa rồi chưa nghe thấy gìcả. Em từ từ quên , cũng xin đừng xuất , như vậy khiến em chịu nổi được ?” Úc Tử Duyệt buồn bã nhìn , mở miệng .

      rồi, hôm nay chỉ là tình cờ gặpnhau.” muốn gặp lại như vậy,muốn nhanh chóng quên sao? LăngBắc Hàn hạ thấp giọng, gầm . Sẽkhông quay lại, những nhiệm vụ tiếp theo đều tiến hành ở Thủ Đô.

      “Ừ, em tin, tạm biệt!” Úc Tử Duyệt nhìn , trong lòng kìm nén chua xót, đau khổ xong, xoay người lảo đảo chạy thiếu chút nữa ngã xuống nhoài xuốngmặt đất......

      Lăng Bắc Hàn nhìn bóng dáng dần dầnbiến mất, đau lòng thể lên lời!

      Nếu như quên được , có thể sớm có niềm vui mới, vậy quên !



      Đêm đó Lăng Bắc Hàn đón xe trở về ThủĐô, trong suốt tháng hề trở lại Tô Thành. Úc Tử Duyệt cũng ở Tô Thànhbận rộn làm việc, về Thủ Đô nửa bước. Bây giờ dần dần từ bỏ LăngBắc Hàn rồi.

      Lúc ăn cơm, nhớ nổi mùi vị thứcăn của , lúc ngủ mong chờ lồng ngực của , khi tỉnh lại cũngkhông còn thói quen mở mắt nhìn ngườibên cạnh, “.....”

      “Úc Tử Duyệt! Cố gắng lên!” mỗi sang khi tỉnh lại, lại vươn vai, lớn tiếng . xin ở lại trụ sở chính, kết quả phải đợi hai ngày mới có, nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, nhất địnhcó thể lưu lại.

      Bởi vì biểu của ở nơi này xuất sắ! Thường được lãnh đạo tòa soạn khích lệ động viên, thành tích cũng rất xuất sắc.

      Sau khi rời giường, Nhan Tịch hình nhưcòn ngủ nướng, mấy ngày gần đâycô có vẻ mệt mỏi vô cùng, Úc Tử Duyệtcũng còn ồn ào với , tự mình đến nhà bếp làm hai phần bữa sáng.

      Sau khi ra ngoài, Nhan Tịch vẫn khôngrời giường, Úc Tử Duyệt gõ cửa, “Chị Nhan, em làm trước! Bữa sáng trong lòvi sóng, chị hâm lại rồi ăn nha!” xongcô mang theo bữa sáng ra cửa, biết gần đây Nhan Tịch cùng Lục Khải Chính thế nào, dường như lâu liên lạc, hỏi , cũng .

      Hôm nay Úc Tử Duyệt phải phỏng vấn mấy vị quân tẩu, có thể là do trước đây mình có cũng có liên quan đến quân tẩuđi, cho nên trước khi phỏng vấn có chút xúc động, cũng từng là quân tẩunăm tháng nhưng trong mắt , xứng đáng, chỉ là người vợbốc đồng.

      Trong lòng mang theo khổ sở, nhưngkhông sao nữa, hhiện giờ phảithay đổi vì nữa, chính là , chínhlà Úc Tử Duyệt như vậy,độc nhất vô nhị.

      “Chồng tôi là bộ đội vũ trang biên phòng, làm việc ở biên giới Vân Nam.... hơnhai năm trưa về nhà lần....”

      “Chị, chị có đến thăm ?” Úc Tử Duyệt hỏi.

      đến, đến cũng chỉ làm thêmphiền, con cái còn , thể rời tôi! Thực dám giấu, con trai tôi được tuổi mới trở về, đây là lần đầu tiên gặp con.”

      “À? Vậy lúc chị sinh con ấy khôngở bên cạnh chị sao?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn đứa trẻ ba tháng được vị quân tẩu ôm trong ngực, vừa ghi chép vừa hỏi.

      “Đừng là ngày sinh, ngay cả khi tôimang thai, ấy đều trở về mộtlần.”Vị quân tẩu này lại .

      Úc Tử Duyệt cau mày nhìn , chẳng lẽ chồng ấy ngoại tình, “Chị à, chị lo lắng sao?” Úc Tử Duyệt khéo léo hỏi.

      “Lo lắng! Tôi lo lắng cho an nguy của anhấy hơn, ấy là bộ đội vũ trang biên phòng, ma túy bên Vân Nam rất nhiều, nếu như gặp phải nhóm tội phạm, bọn chúng ném lựu đạn là bọn họ......chuyện như vậy cũng phải là chưatừng xảy ra, năm trước nghe trong đoàn bọn họ, phó đoàn trưởng hy sinh......” vị quân tẩu này căn bản hề lo lắng việc chồng liệu có ngoại tìnhhay , ngược lại lo lắng cho an nguycủa chồng.

      Úc Tử Duyệt thấy như vậy, chânmày càng nhíu chặt hơn, nguy hiểm nhưvậy sao? Như vậy Lăng Bắc Hàn sao?

      “Chị, chị làmột vị quân tẩu tốt........”

      “Cũng muốn như vậy a, nhiều khi thức dậy, muốn ly hôn với ấy!Nào có người phụ nữ nào có thể chịu được cảnh chồng mình năm nào cũngkhông ở bên cạnh mình? đống chuyện lớn đều phải tự mình xử lý!Hơn nữa chừng ngày nào đó lạinhận được tin.... nhưng nếu nghĩ thoáng chút, nếu như có bọn họ, thìtổ quốc lấy đâu thái bình, dân chúng ấm no? Đối với những quân tẩu như chị,cũng cần phải hy sinh, trước có đại gia, sau mới có tiểu gia!”

      Lời của vị quân tẩu này khiến Úc Tử Duyệt cảm động, nghĩ chút đúngthật là làm lính cực khổ nguy hiểm.Trong đầu khỏi lên gương mặt của Lăng Bắc Hàn, liệu có gặpnguy hiểm ?

      Nhưng cũng cần phải lo, nghe nóivì Hạ Tĩnh Sơ, bị giáng chức rồi, hiệntại triệu tập về quân khu, làm những việc đơn giản.

      Trước kia, chịu trở về quânkhu để làm việc vì . Nghĩ như vậy,trong lòng Úc Tử Duyệt lại đau nhói, côcũng cảm thấy Lăng Bắc Hàn nhưvậy đáng giá .

      “Chị dâu, tư tưởng giác ngộ của chị thậtcao!” Úc Tử Duyệt giống như nóichuyện phiếm, “Trước kia em từng làm quân tẩu đấy!” nhìn đứa trẻ trong ngực vịquân tẩu, khóe miệng nở nụ cười.

      sao? Hai người ly hôn sao?” vị quân tẩu thân thiết hỏi.

      “Ừ, ấy vì bạn cũ mà ly hôn vớiem.....” chuyện này với người xa lạ sẽkhông cảm thấy mất mặt, Úc Tử Duyệtcảm giác trong lòng mình kìm nénquá lâu, .

      “Em , cần khổ sở, ta phảnbội em là tổn thất của ta, em cũngkhông làm quân tẩu nữa là may mắn của em!” vị quân tẩu kia chỉ có thể an ủi như vậy!

      “Đúng vậy a, là em đáng đời.... nhưng bâygiờ em buông tay rồi.” Úc Tử Duyệtmỉm cười , sau khi tạm biệt vị quân tẩu kia, liền rời .



      thân mình đường, khẽ ngước nhìn trời xanh, trong lòng đau khổ hiểu vì sao lại trỗi dậy, “Lăng BắcHàn, em nghĩ như vậy.... sao? Có phải sớm quên mất em?”

      có ý định kết hôn với Hạ Tĩnh Sơchưa? Từ lúc bọn họ ly hôn đến giờ cũng được hơn hai tháng.

      Gần đây kỳ lạ, ngay cả bà cụ cũngkhông gọi điện thoại cho ........

      Tất cả những chuyện về Thủ Đô, đềukhông biết gì cả.

      Đêm khuya yên tĩnh, Lăng Bắc Hàn mình ngồi giường lớn, nơi bọn họ từng ân ái, ngẩng đầu nhìn bức ảnh cưới còn chưa lấy xuống, trong lòng quặn đau. Trong tay cầm cuốn sổ ghi chép,trong đó dán đầy tin tức làm.

      Khoảng tháng rồi chưa được gặp , nhưng biết sống rất tốt, cũng rấtgần gũi với Lệ Mộ Phàm.....

      Úc Tử Duyệt, có phải em còn ? Có phải khôi phục lại dáng vẻ buồn lo trước kia?

      nhìn hình của , trong lòng khổ sởtự hỏi. Nếu như biết chân tướng , liệu có thể tha thứ cho ? Có thể quay về tìm ,giống như trước đây, chủ động ?

      Trong lòng mơ hồ mong đợi hai tuần lễđến nhanh lên chút, hoặc là thờiđiểm giao dịch sớm hơn chút!

      Chỉ là, hành động lần này rất nguy hiểm, chừng còn có thể bỏ mạng......

      Cười chua xót, Lăng Bắc Hàn cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều! đóng quyển sổ kia lại, cất về thư phòng, bước chân ra cửa.



      Thời gian hơn hai tháng, trở lại Thủ Đôlần nữa, Úc Tử Duyệt bỗng dưng có cảmgiác giật mình.

      Hôm nay là ngày sinh nhật Đậu Đậu, cố ý quay về chúc mừng sinh nhật nó. thực tế, hơn hai tháng qua, mỗitháng đều gửi tiền tới đâu, cũng duy trì viết thư cho những người bạn .

      “Mẹ Duyệt...” nhìn thấy Úc Tử Duyệt tới, nhóm bạn trẻ như ong vỡ tổ chạy àovề phía , Úc Tử Duyệt cười vui vẻ vớiđám trẻ, hiếm khi bọn trẻ nhớ như vậy.

      cho mẹ Duyệt nghe, các con có nhớmẹ hay ?” gương mặt Úc Tử Duyệt tràn đầy dáng vẻ người mẹ, nhìn bọn trẻ, cười hỏi.

      “Nhớ!” các bạn lớn tiếng với .

      “Mẹ Duyệt, ba Hàn đâu? Tại sao ba đến cùng mẹ?” hỏi Úc Tử Duyệt.

      Vấn đề của Nữu Nữu làm lòng Úc Tử Duyệt xót xa, trong đầu lên hìnhảnh cùng đến thăm bọn tẻ, chỉ cảm thấy giống như chuyện chỉ vừa mới xảy ra, đêm Tết Nguyên Tiêu đó cách nay chưa tới ba tháng, tại bọn họ dường như trải qua đủ mọi thăngtrầm.

      “Ba Hàn là chiến sĩ bảo vệ tổ quốc, đươngnhiên phải bảo vệ quốc gia chứ.....! Ba Hàn , hôm nay phái mẹ Duyệt tới chơivới các con, tặng Đậu Đậu món quà!” Úc Tử Duyệt dối các bạn .

      Bây giờ ở đâu? Chẳng lẽ đãquên sinh nhật Đậu Đậu?

      “Mẹ Duyệt dối, ba Hàn đồng ý với con hôm nay tới!” Lúc này, cậu bé có ngón tay trọn vẹn Đậu Đậu cũng chạy tới với Úc Tử Duyệt.

      Lời của Đậu Đậu làm gương mặt ÚcTử Duyệt có chút trắng bệch, lúc này,ngoài cửa nhi viện có hai bóng dáng thu hút ánh mắt của , “Ba Hàn.......” chỉ thấy các bạn la lớn về phía bóng dáng ngoài cửa....

      Úc Tử Duyệt chăm chú nhìn cẩn thận chút, thấy Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ bị đám trẻ bao quanh.....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương173

      Lúc đó, là tháng năm.

      Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn hai người bị bọn trẻ vây quanh, hôm nay Hạ Tĩnh Sơ mặc bộ đồ công sở màu đen, cổcài chiếc khăn lụa trắng, dàikhông ngắn vừa vặn ôm lấy bả vai dễdàng khiến người ta cảm thấy là mộtngười tài trí song toàn.

      Lăng Bắc Hàn bên cạnh mặc bộ màu tối, bên ngoài mặc chiếc áo jacket, khẽ khom người, tay vuốt đầuNữu Nữu, dáng vẻ vẫn nhân ái như vậy.Dường như thấy mình, trong lòng Tử Duyệt khỏi có chút đau nhói, nhưng chỉ là chút mà thôi.

      có tư cách cũng cho phép mình khổ sở vì nữa!

      Lăng Bắc Hàn vừa bước vào cửa chính đãnhìn thấy , bóng dáng mảnh khảnh này, mới chỉ hơn tháng gặp, vậy mà cảm giác lại giống nhau. ngờ chạy tới nơi xa như vậy, vì để chúc mừng Đậu Đậu, càngkhông ngờ gặp lại .

      Hạ Tĩnh Sơ cũng nhìn thấy Úc Tử Duyệt,trong lòng có chút buồn bực, khôngngờ gặp Úc Tử Duyệt ở đây! Hôm nay chỉ vô tình biết được Lăng Bắc Hàn tới thăm những đứa bé này, muốn theo tới đây, muốn cho Lăng Bắc Hàn thấy côcũng có tấm lòng nhân ái.

      “Mẹ Duyệt! kia là ai? Tại sao phải là mẹ cùng ba Hàn?” chỉ có Đậu Đậu là chạy tới, thằng bé là đứalớn nhất trong đám trẻ ở đây, cũng hiểu chuyện nhất, dường như hiểu được Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn bây giờ và trước kia giống nhau, cho nên mớihỏi như thế. Trong thanh nho nhỏmang theo chút chất vấn bá đạo.

      Úc Tử Duyệt nghe lời của Đậu Đậu,trong lòng khẽ đau, ngoài miệng nở mộtnụ cười, “Mẹ Duyệt cũng ba Hàn....”

      “Mẹ Duyệt..... Ba Hàn tới...” Úc Tử Duyệtvừa muốn mở miệng, lại bị tiếng gào của các bạn cắt đứt, chỉ thấy đám trẻtranh nhau chạy tới chỗ mình. Úc Tử Duyệt bất đắc dĩ cười cười, thấy Lăng BắcHàn cùng Hạ Tĩnh Sơ về phía mình, vội vã mở miệng: “Các con ngồi xuốnghết , mẹ Duyệt phát kẹo cho các con,được ?”

      “Được!” các bạn lập tức chạy đến haichiếc bàn vuông trong sân, mỗi người đều ngồi vào vị trí riêng của mình.

      Hôm nay mặc bộ quần áo màu vàng nhạt có đường viền màu đen, bêntrong mặc chiếc áo lên trắng, quần jeans đen bó sát, mái tóc dài đen tuyền biết từ lúc nào bị uốn xoăn nhuộm màu hạt dẻ, khiến có vẻ thành thục hơn nhiều.

      Lăng Bắc Hàn vẻ mặt thay đổi nhàn nhạt nhìn cái, nhưng trong lòng lại khuấy đảo, tay của bị HạTĩnh Sơ nắm chặt.

      “Duyệt Duyệt, là tình cờ, lại gặp em ởđây!” Hạ Tĩnh Sơ với Úc Tử Duyệt,chủ động chào hỏi.

      Úc Tử Duyệt bận phát kẹo cho các bạn nghe thấy thanh của Hạ TĩnhSơ, trong lòng khẽ run, nhưng vẫn tựnhiên dừng lại động tác, sau đó quayđầu, mỉm cười mở miệng với Hạ Tĩnh Sơ: “Ừ, là tình cờ! Chào hai người!”

      mỉm cười gật đầu với Hạ Tĩnh Sơ cái, lại nhìn Lăng Bắc Hàn, đối diện vớigương mặt của , gật đầu cười, khôngthể nhìn thấy cùng Hạ TĩnhSơ nắm tay nhau. chỉ nhìn cái, sau đó liền xoay tầm mắt.

      “Mặc dù hôm nay là sinh nhật của anhĐậu Đậu, nhưng mỗi người các con chỉđược ăn hai cái kẹo thôi, lát nữachúng ta cùng ăn bánh nhọt nha!” Saukhi chào hỏi bọn họ, tiếp tục phát kẹo.

      “A Hàn, chúng ta cũng cùng nhau phátkẹo ! Em rất thích những đứa trẻ này...”Hạ Tĩnh Sơ thấy thái độ Úc Tử Duyệt đối với Lăng Bắc Hàn miễn cưỡng như vậy, trong lòng an tâm ít, nhưngnhìn Úc Tử Duyệt, vẫn cảm thấychướng mắt.

      Mặc kệ Lăng Bắc Hàn có hay , dù sao cũng là người vợ chungsống mấy tháng với , trải qua hai tháng sống chung này, phát bây giờ Lăng Bắc Hàn thay đổi rất nhiều, dĩnhiên, điều duy nhất thay đổi đólà quan tâm tới .

      Mặc dù Úc Tử Duyệt nghe thấy lời của Hạ Tĩnh Sơ, nhưng cũng lộ vẻxúc động, tiếp tục làm việc của mình.

      “Ba Hàn, này là ai?” bạn Đậu Đậunhất quyết từ bỏ hỏi Lăng BắcHàn. Mẹ Duyệt cùng ba Hàn phải là đôi sao? Tại sao giờ ba Hànlại chung với khác?

      Trong lòng Đậu Đậu hết sức thoải mái.

      Nghe những người bạn này há mồmngậm miệng gọi Úc Tử Duyệt là mẹ Duyệt, Lăng Bắc Hàn là ba Hàn, tronglòng Hạ Tĩnh Sơ vô cùng tức giận, ra trước kia bọn họ thường xuyên tới nơi này....

      Lăng Bắc Hàn suy nghĩ muốn trả lờivấn đề của Đậu Đậu Hạ Tĩnh Sơ lạitiến lên, tới giữa hai bàn, tay cái,thu hút chú ý của bọn , “Các bạnnhỏ, là bạn ba Hàn, sau này cáccon cũng có thể gọi là mẹ Tĩnh Sơ!” HạTĩnh Sơ cũng lo sợ Lăng Bắc Hànsẽ ghét như vậy, dù sao điều cũng là .

      “Tại sao lại là bạn ba Hàn, mẹ Duyệt phải vợ ba Hàn sao? làTiểu Tam! xấu xa!” lúc này, Đậu Đậu mở miệng, thở hổn hển, bất mãn vớiHạ Tĩnh Sơ.

      “Đậu Đậu!” ngờ Đậu Đậu nóinhững lời vô lễ như vậy, Tử Duyệt lập tức nghiêm mặt quát lớn thằng bế, hy vọng Đậu Đậu đứa trẻ lễ phép, mặc dù thằng bé bất bình thaycô làm cảm động.

      Hạ Tĩnh Sơ bởi vì lời của Đậu Đậu, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau khổ nhìnLăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn nhíu màytiến lên, nhìn Hạ Tĩnh Sơ, sử dụng ánh mắt an ủi , Hạ Tĩnh Sơ vội vàng tủithân tới bên cạnh Lăng Bắc Hàn, hai tay ôm lấy cánh tay .

      “Đậu Đậu, chuyện được khônglễ phép như vậy, biết ? Chuyện củangười lớn, con vẫn chưa hiểu, mau xin lỗicô !” Lăng Bắc Hàn nhìn Đậu Đậu,nghiêm túc , đứa trẻ chín tuổi, có những chuyện, thằng bé cũng hiểu.

      “Con hiểu! Ba cùng mẹ Duyệt mà cùng với ta, ta là người xấu!”Đậu Đậu nhìn Lăng Bắc Hàn, quật cườngnói, sau đó tức giận chạy ......

      “Đậu Đậu......” Úc Tử Duyệt thấy Đậu Đậu chạy vào phòng, liền vội vàng đuổi theo.

      “A Hàn em......” Hạ Tĩnh Sơ vẻ mặt uất ứcnhìn Lăng Bắc Hàn, muốn lại thôi,Lăng Bắc Hàn an ủi vỗ vỗ bả vai, Hạ TĩnhSơ cũng thức thời cầm giỏ kẹo lên thay Úc Tử Duyệt phát kẹo.

      “Các con, sao lại ăn?” Hạ Tĩnh Sơ nghi ngờ nhìn những đứa trẻ được côphát kẹo nhưng vẫn chưa ăn, hỏi.

      Các bạn quay đầu nhìn nhau, côgái vết sẹo mặt mở miệng, “Chúng con giờ muốn ăn......”

      Lăng Bắc Hàn đương nhiên biết tâm tư của những tiểu quỷ này, an ủi liếc nhìn Hạ Tĩnh Sơ cái, “ khuyênnhủ Đậu Đậu......” xong, vào trong nhà.

      Hạ Tĩnh Sơ nhìn bóng lưng Lăng Bắc Hàn, ngẩn người, ngược lại, trừng mắtnhìn về đám trẻ ăn kẹo.

      Dì xấu xa hung dữ a......

      Bạn Nữu Nữu thầm nghĩ.

      “Đậu Đậu, con là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, tại sao lại năng lễ phépnhư vậy? Hôm nay con sai rồi! Sau này được như vậy biết ? Chúngta phải tôn trọng người khác!”Trongphòng ngủ của bọn trẻ, Úc Tử Duyệt tìm thấy Đậu Đậu, đứng bên cạnh thằng bé, nghiêm mặt dạy dỗ.

      “Con thích kia! ràng mẹ với ba Hàn mới là đôi! Ba Hàn cũng đáng ghét!” Trong mắt Đậu Đậu long lanhnước nhìn Úc Tử Duyệt .

      Trong lòng Úc Tử Duyệt xót xa, “Chuyệncủa người lớn con vẫn chưa hiểu! Ba Hàn thích kia, cho nên các con được ghét ấy, cũng được ghét ba Hàn, có ba Hàn, các con cũng cũng thể có được cuộc sống vui vẻ ngàyhôm nay a!” mỉm cười trấn an ĐậuĐậu!

      Lăng Bắc Hàn đứng ở cửa, nghe lời cônói, trong lòng buồn bực, hai tay nắmchặt lại chặt.

      đúng, ba Hàn thích mẹ! Mẹ cũng thích ba Hàn, tại sao hai người ởbên nhau..” Đậu Đậu mở miệng, lớn tiếngnói.

      Lời của Đậu Đậu làm Úc Tử Duyệt thể kiên trì được nữa, lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng vào, thấy vào, Úc Tử Duyệt nhàn nhạt gật đầu,“ với thằng bé , em khuyên được nó.” gương mặt nở nụ cười xa cách, trong lòng Lăng Bắc Hànhoang mang sợ hãi.

      Đêm đó ở Tô Thành, vẫn còn , bỏ được , bây giờ dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên như vậy, giống như chỉlà người xa lạ, điều này khiến trái tim rung động.

      cứng đờ gật đầu cái, Úc Tử Duyệt nhanh chóng ra ngoài.

      Hạ Tĩnh Sơ thấy Úc Tử Duyệt ra, cườitiến lên, “Duyệt Duyệt, hai tháng nay có khỏe ?” ra nhìn dáng vẻ Úc Tử Duyệt thành thục hơn trước kia rất nhiều, trong lòng Hạ Tĩnh Sơ cảm thấy cóchút nguy cơ, nhất là nhìn dáng vẻ bình tĩnh giờ của .

      xoay xoay chiếc nhẫn ngón trỏ, thu hút tầm mắt của Úc Tử Duyệt, chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương lóe lên, khiến có chút chói mắt.

      Trong lòng chợt lạnh, bọn họ đính hôn?

      Nếu chiếc nhẫn kim cương ở đâu ra?

      Hạ Tĩnh Sơ hả hê thấy Úc Tử Duyệt phát chiếc nhẫn tay , giơ bàn tay trái lên, “A Hàn cầu hôntôi..” nhàn nhạt, giọng , giọngnói mang vẻ hài lòng.

      sao, vậy chúc mừng!” Úc Tử Duyệtsắc mặt chút cứng ngắc, ra kết quả này sớm đoán được, cũng đãchuẩn bị tinh thần đối mặt, nhưng hóa ra cũng để ý đến vậy, nhìn HạTĩnh Sơ, vừa cười vừa .

      Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Úc Tử Duyệt,Hạ Tĩnh Sơ biết mình nênmay mắn hay là tức giận, rất muốnnhìn thấy vẻ mặt đau lòng khổ sở của ÚcTử Duyệt, nhưng đồng thời cũng muốn nhìn thấy! cũng hiểu nổi tâm lý của mình, lấy được Lăng Bắc Hàn,lại thể khoe khoang trước mặt ÚcTử Duyệt, khiến có cảm giácthành tựu.

      Hạ Tĩnh Sơ liếc nhìn về vài cọng hoabách hợp trong vườn, đôi mắt ảm đạmvài phần.

      “Cám ơn, Duyệt Duyệt, chúng ta đến kia chuyện , bên này nắng quá, cơ thể tôi....” Tĩnh Sơ cười với , đưa tayche ánh nắng mặt trời, ngón tay chỉ vàovườn hoa.

      “Hình như tôi có gì để với ! Tôi muốn làm trò chơi cho bọn !”

      ...... Duyệt Duyệt, liền hai phút thời gian, tôi có chuyện rất quan trọng muốn với ngươi!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt, mặt lộ vẻ khó xử .

      Chuyện rất quan trọng? Úc Tử Duyệtnhíu mày, trong lòng chán ghét, nhưng Hạ Tĩnh Sơ lại kéo tay về phía vườn hoa.

      Còn chưa đến vườn hoa, chỉ thấy mùibách hợp nồng nặc xông vào hơi thở, Úc Tử Duyệt tránh ra khỏi tay Hạ Tĩnh Sơ, “Nếu là chuyện quan trọng, tôi căn bản muốn nghe!” Úc Tử Duyệt chỉ cảmthấy Hạ Tĩnh Sơ thân mật lôi kéo như vậy, hẳn là có mưu gì.

      ra đối với người phụ nữ này, côluôn đề phòng, diện mạo ta côbiết , nhưng Lăng Bác Hàn vẫn chưaphát hiển ra sao?

      “Khụ......” Hạ Tĩnh Sơ sắc mặt trắng nhợt, ho khan tiếng, thở hổn hển.

      “Duyệt Duyệt, biết tôi mang thai đứa con của chứ? ra đứa bé kia.... phải của ấy.....” Hạ TĩnhSơ nhìn Úc Tử Duyệt, giọng , côquan sát phản ứng của Úc Tử Duyệt.

      Lời của Hạ Tĩnh Sơ cho dù Úc Tử Duyệt muốn quan tâm đầu óc cũng cảm thấy ong ong, chỉ thấy khóemiệng Hạ Tĩnh Sơ nở nụ cười hả hê.

      Hiểu lời của Hạ Tĩnh Sơ là ,nhưng tại sao ta muốn cho biết? Là muốn cho cho Lăng Bắc Hàn? Khiến Lăng Bắc Hàn cho rằng khích bác quan hệ của bọn họ? Nếuvậy ta lầm rồi!

      “Người phụ nữ hèn hạ này, tôi khôngmắc mưu đâu!” thanh Úc Tử Duyệt hơi lớn, mang theo tức giận, xong cũng muốn rời khỏi.

      “Duyệt Duyệt...... ...... khụ khụ............” lúc này, Hạ Tĩnh Sơ lập tức bắt lấy cổ tay Úc Tử Duyệt, khuôn mặt trắngbệch, vừa ho khan vừa yếu ớt .

      buông tôi ra! Tôi muốn nóichuyện với ! Đừng giả vờ!” Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ sắc mặt đột nhiêntrắng bệch, cau mày, cho rằng ta giả vờ, tức giận hất tay ra, Hạ Tĩnh Sơ đứng vững ngã xuống vườn.

      “A......”

      “Có chuyện gì vậy?”

      Úc Tử Duyệt ngơ ngác nhìn Hạ Tĩnh Sơngã vào vườn hoa, từ sau lưng truyền đến giọng nam trầm thấp, sau đó chỉ thấy Lăng Bắc Hàn bước nhanh đến phíatrước, cúi xuống đỡ Hạ Tĩnh Sơ dậy, ômvào trong ngực.

      “Khụ khụ...... khụ...... hô...... em......” nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Tĩnh Sơ, bộdạng co rúc lại, lại thấy Lăng Bắc Hàn ôm Hạ Tĩnh Sơ, đụng vào người , khiến côlảo đảo suýt nữa ngã.

      thấy vẻ mặt nóng nảy của , giốngnhư lần xem phim xong, Hạ Tĩnh Sơphát bệnh cầu vượt, dáng vẻ nóngnảy đó.......

      Nhìn những bông hoa bách hợp này,dường như hiểu ra điều gì!

      Hạ Tĩnh Sơ cố ý ......

      Người hiểu bệnh suyễn, chỉ cần ngửi thấy chút mùi kích thích, mùi nồng mặc đều bị phát tác.

      Người phụ nữ hèn hẹ này!

      Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn ôm Hạ Tĩnh Sơ vào trong nhà, xa xa, các bạn cũng vào.....

      Lăng Bắc Hàn lấy thuốc xịt Hạ Tĩnh Sơmang theo bên người, mở miệng , xịtmấy cái, bệnh tình của nhanh chóngdừng lại.

      “A Hàn...... em...... em sao......” sau khi Úc Tử Duyệt vào nhà kêu các bạn ra ngoài trước, đứng ở cửa, thấyLăng Băc Hàn ôm Hạ Tĩnh Sơ ngồi trêngiường, xem ra thở hổn hển, sắcmặt trắng bệch muốn dọa người.

      “Duyệt Duyệt...... ...... tại sao muốn đẩytôi? Biết tôi......” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt đứng ở cửa, mở miệng, vừa yếu ớt ho khan, vừa .

      Lăng Bắc Hàn nhíu mày, nhìn Úc Tử Duyệt đứng ở cửa, trong lòng phức tạp.

      “Căn bản phải là tôi đẩy , là côkéo tôi!” Úc Tử Duyệt lạnh lùng , khóemắt liếc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lăng Bắc Hàn, tin tưởng Hạ Tĩnh Sơ sao? Úc Tử Duyệt trong lòng thầm nghĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :