1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương162: Đồng ý



      “A Hàn, cần phải lo cho em, làm vậy là công bằng với Duyệt Duyệt!” xe Lăng Bắc Hàn, Hạ TĩnhSơ ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhìn vẻ mặt bình thường của Lăng Bắc Hàn, kích động . Giờ phút này, vẫnkhông rốt cuộc Lăng Bắc Hàn thế nào với mình. Nếu như muốn nối lại tình cũ với , tại sao vẫn chưa ly hôn với Úc Tử Duyệt!

      Hay là qua loa đối với , chẳng qualà sợ gây bất lợi cho Tiếu Dĩnh?

      Lăng Bắc Hàn quay đầu chớp mắt cái, dường như thấy được hoài nghi trong mắt Hạ Tĩnh Sơ, Lăng Bắc Hàn mở miệng,dịu dàng cười với , “ công bằngvới em mới đúng!” áy náy , mộtcâu này đối với Hạ Tĩnh Sơ giốngnhư liều thuốc an thần.

      biết Lăng Bắc Hàn vẫn còn thương , , sao có thể , huống chimột người hoàn mỹ như lại có nỗi khổ tâm trong lòng?

      “Nhưng đối với Duyệt Duyệt cũng khôngcông bằng, ấy là vợ của ......” Hạ Tĩnh Sơ cố ý nhắc nhở, Lăng Bắc Hàn trong lòng hừ lạnh, lúc này cũng vừa tớicông ty của Lục Khải Chính. Gần đây LụcKhải Chính dường như chuẩn bị làm chuyện lớn gì đó, bảo Hạ Tĩnh Sơ chuẩnbị rất nhiều tài liệu.

      đưa em lên hay em tự lên?” LăngBắc Hàn vừa cười vừa hỏi .

      “Bụng có chút đau......” làm nũng xoa xoa bụng mình, khó khăn mở miệng nóivới Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn mỉmcười, xuống xe, vòng qua tay lái phụ, mở cửa xe cho .

      Được người đàn ông xuất sắc như vậy cẩn thận đưa tới công ty, là hãnh diện! Giờ phút này, Hạ Tĩnh Sơ vào đếnđại sảnh công ty, trong lòng thầm nghĩ.Nghe Lăng Bắc Hàn tới số vụ án ở sở luật sư vụ, muốn quayvề nữa, lấy việc chữa bệnh và dưỡngbệnh là chính. Nhưng công việc bên LụcKhải Chính cũng thể lơ là.

      Ở cửa phòng làm việc của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn gặp đoàn người Tư Đồ Ngạn, nhìn thấy , Tư Đồ Ngạn gỡkính mắt xuống, con mắt trầm nhìnchằm chằm cánh tay của Lăng Bắc Hànkéo cánh tay Hạ Tĩnh Sơ, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt. Lăng BắcHàn đương nhiên biết vì sao Tư ĐồNgạn lại cười nhạo , nhưng vẫngật đầu với ta cái, sau đó đếnLục Khải Chính.

      Sau khi đoàn người Tư Đồ Ngạn rời ,sắc mặt của Lục Khải Chính có chút khó xoi, dường như oán giận Lăng Bắc Hàn ngoại tình.

      “Vào !” giọng của Lục Khải Chính có vẻ được tốt với bọn họ, Hạ TĩnhSơ ủy khuất liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, LăngBắc Hàn nắm tay , mang vào phònglàm việc của Lục Khải Chính.

      “Tĩnh Sơ, để tài liệu lại, tôi có chuyệnmuốn với Lão Lăng....” Lục KhảiChính lấy thuốc lá đưa cho Lăng Bắc Hàn, với Hạ Tĩnh Sơ, sau đó ra ngoài ban công, “Chờ tôi ở bên ngoài....”

      “Lăng Bắc Hàn! Con mẹ nó đầu óc cậu bịlừa đá rồi hả ?” Lục Khải Chính xoay người chỉ vào lỗ mũi Lăng Bắc Hàn, lạnhlùng .

      “Lục Khải Chính! Tôi đắc tội với cậu sao!”nhìn dáng vẻ tràn đầy căm phẫn của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn còn tưởngrằng Lục Khải Chính chính trực ngaythẳng trở lại, nhìn ta chằmchằm, hỏi. có đủ chứng cớ ám chỉ Lục Khải Chính, cho dù phải là lão đại đứng sau lưng, cũng là đầu mốiquan trọng.

      “Tôi con mẹ nó vẫn còn là em của cậu, muốn nhắc nhở cậu được sai chân lỡ bước! Cậu với Hạ Tĩnh Sơ dây dưa , cậu cần hôn nhân nữa sao, cần tiền đồ nữasao?”Lục Khải Chính lườm Lăng Bắc Hàn, tức giận quát.

      Lăng Bắc Hàn bởi vìlời của Lục KhảiChính mà xúc động.

      Lục Khải Chính a, cậu tôi như vậy, nhưng còn cậu sao?

      “Cậu quên rằng mười năm trước tôi có thể vì ấy mà bỏ trốn, có thể buông taytất cả hay sao?” Sợ làm cho Lục Khải Chính hoài nghi, chỉ có thể nhưvậy, mấy hôm trước ở chỗ này, cũng may Lục Khải Chính có nghe thấy lời của Hạ Tĩnh Sơ! Như vậy có thể có lý dochính đáng để xuất trong công ty của ta.

      “Mười năm trước, cậu chỉ là thằng nhóc hai mươi tuổi, giống như bây giờ! Lăng Bắc Hàn! Bây giờ cậu là mộtsĩ quan! Tôi tin tưởng chỉ cần đầu óc cậu bình thường bởi vì Hạ tĩnh Sơ mà buông tay tất cả!” Lục Khải Chínhtức giận ,ngón trỏ càng ngừngchỉ thẳng vào sống mũi của Lăng BắcHàn!

      “Đầu óc tôi rất tỉnh táo! cần cậu lo lắng!” Lăng Bắc Hàn giọng xong, vứt tàn thuốc, bước chân nhanh chóngrời .



      Đưa Hạ Tĩnh Sơ ra khỏi công ty của Lục Khải Chính, vừa mới lên xe nhận được cuộc điện thoại của Tiếu Dĩnh, bảo tới biệt thự Thanh Viễn, cả nhà bao gồmcả Úc Tử Duyệt đều đợi , Úc TửDuyệt muốn ly hôn.

      Giờ phút đó, Lăng Bắc Hàn dường như cảm thấy tuyệt vọng, biết, lần này muốn ly hôn.

      Ly hôn, làm được, cũng khôngcam lòng, cũng đáng! Chỉ cần choanh thời gian, sau khi kết thúc vụ án mua bán vũ khí lậu, tất cả được giải quyết.Nhưng Lăng Bắc Hàn, sau khi giải quyết vụ án này, giải quyết Hạ Tĩnh Sơ, mày và Úc Tử Duyệt có thể trở lại như cũ sao? Mày là quân nhân, lúc nào cũng có thể có nhiệm vụ, lúc nào cũng có thể hy sinh.......

      Nếu ly hôn, Hạ Tĩnh Sơ hoàinghi, Lục Khải Chính hoài nghi, Úc Tử Duyệt ngày ngày ầm ĩ, phải làm thế nào?

      Trong nội tâm dậy sóng lớn, sau đó, trong lòng hạ quyết tâm, lái xe đưa Hạ Tĩnh Sơ thẳng tới biệt thự.

      “Duyệt Duyệt, tất cả đều tại mẹ, Lăng BắcHàn chỉ vì muốn chuộc lỗi với ta, mẹ có thể thấy nó con!”trongbiệt thự, Tiếu Dĩnh mềm giọng với Úc Tử Duyệt, vợ chồng Úc Gia cũng chạytới đây, ở phòng khách chào hỏiLăng Chí Tiêu cùng bà cụ.

      Lời của Tiếu Dĩnh khiến Úc Tử Duyệt xúc động, như vậy sao? khôngchắc chắn.....

      Sau khi biết Hạ Tĩnh Sơ từng mang thaiđứa con của , sau khi Lăng Bắc Hànbỏ , chắc chắn. Đó là tình nhiều năm của , vì ấy có thể bỏ qua tất cả, lại thêm nguyên nhân chia tay như vậy....... trước đây chưa từngthấy.

      “Hạ Tĩnh Sơ đó quá hèn hạ, Bắc Hàn chỉ là nhất thời bị ta lừa gạt mà thôi!”

      “Mẹ! Đây là chuyện của ấy! Con mặckệ ấy có phải bị Hạ Tĩnh Sơ lừa haykhông, con cho ấy cơ hội giải thích, nhưng ấy giải thích, ấy còn muốn ở cạnh Hạ Tĩnh Sơ! Đổi lại là mẹ, mẹ có thể chịu đựng được chồng của mình ở bên ngoài chuộc lỗivới người phụ nữ khác sao?” Úc Tử Duyệtnhìn Tiếu Dĩnh, kích động .

      câu đánh trúng chỗ đau của TiếuDĩnh, bà cười chua xót, trong mắt ngấnlệ. Đều là phụ nữ, khi chấpnhận trong mắt người mình có mộthạt cát, cũng thể chấp nhận cómột cái gai trong lòng. Điều này bà biếtrõ ràng.

      Tiếu Dĩnh thở dài, “Lần này mẹ ủng hộcon!”

      Hai vợ chồng Úc Gia thế nào cũng ngờ Lăng Bắc Hàn lại có thể như vậy.....trong tận đáy lòng bọn họ tin,nhưng lúc Lăng Bắc Hàn cũng người phụnữ kia xuất ngoài cửa tất cả bọn họ đều ngây người....

      “Khốn kiếp! Cút ra ngoài!”bà cụ thấy Hạ Tĩnh Sơ tức giận nhảy lên, cầm gậy, tức giận gõ sàn nhà, đôi mắt vẫn còn tinh tường hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Tĩnh Sơ. Trong mắt bà cụ, ta chính là mộtcon hồ ly tinh!

      Úc Tử Duyệt cùng Tiếu Dĩnh xuống lầu thấy Hạ Tĩnh Sơ cũng tới, trong lòngcả hai người đầy sóng gió, nhất là Úc TửDuyệt, giống như giấc mơ buổi tối ngàynào đó trở thành ! Ánh mắt Lăng Bắc Hàn liếc về phía cầu thang, trong lòng quặn đau.

      xoay người, cúi đầu, dịu dàng với Hạ Tĩnh Sơ, “Ra ngoài trước đợi ...”

      Hạ Tĩnh Sơ vẻ mặt ủy khuất nhìn LăngBắc Hàn, nghe lời gật đầu, ra cửa.

      Chỉ có Lăng Chí Tiêu vẫn còn ung dung bình tĩnh. Đều là quân nhân, chỉ cần suynghĩ chút, chỉ cần tin tưởng conngười Lăng Bắc Hàn cũng có thể thôngsuốt. Dĩ nhiên người bình thường thể nghĩ được điểm này.

      Sau khi Hạ Tĩnh Sơ rời khỏi đây, sắc mặtbà cụ cũng dịu .

      “Cha, mẹ......” nhìn thấy vợ chồng Úc Gia, Lăng Bắc Hàn vẫn lễ phép mở miệng, gọimột tiếng.

      Úc Tử Duyệt nhìn , trong tim đau nhói, tất cả uất ức cuồn cuộn dâng lên,hành hạ muốn phát điên. mộtngười, tại sao lại khổ sở như vậy?

      “Bắc Hàn, vợ chồng chúng ta tin tưởngcon, hôm nay chỉ cần con đoạn tuyệt với người phụ nữ kia trước mặt chúng ta, cho Duyệt Duyệt lời cam kết là được rồi!”Úc Trạch Hạo từ ghế đứng lên, nhìn Lăng Bắc Hàn, từng chữ từng câu.

      Là ông coi trọng con rể, ông tin tưởngánh mắt nhìn người của mình!

      “Cha, con muốn xin lỗi Úc Tử Duyệt! Lời cha , con làm được!” Lăng BắcHàn mở miệng, trầm giọng .

      “Lăng Bắc Hàn! ...... khốn kiếp!” lúc này bà cụ tức giận vung gậy đánh lên người Lăng Bắc Hàn, dùng hết sức đánh từng phát từng phát!

      “Bà ......”

      “Mẹ!”

      Tô Mạt Hề cùng Tiếu Dĩnh kinh hãi hô,phải bước lên kéo bà cụ ra, nhưng mộtngười tính tình dữ dội như bà cụ sao có thể dừng tay, “Cho rằng tôi già rồi khôngquản được có phải ? Khốnkiếp! Nhà họ Lăng khốn kiếp! làm mất mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Lăng! xứng đáng là người quânnhân! Lăng Chí Tiêu! Đuổi nó ra khỏi bộ đội cho tôi!”

      Bà cụ đánh Lăng Bắc Hàn mấy cái, dừngtay lại, nhìn Lăng Chí Tiêu, thở hổn hển hét lên.

      Nhìn bị bà nội đánh vài cái phản ứng gì, giây phút đó Úc Tử Duyệt còn đau lòng cho , nhưng càng đaulòng hơn, vì Hạ Tĩnh Sơ, có thể chịuuất ức như vậy sao?

      Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Lăng Chí Tiêu, ánh mắt hai cha con giao nhau.

      “Lăng Bắc Hàn! Hỏi con lần cuối cùng, rốt cuộc có chịu cắt đứt với Hạ Tĩnh Sơ ?” Lăng Chí Tiêu tiến lên, nhìnLăng Bắc Hàn, tức giận hỏi.

      Khóe miệng Tiếu Dĩnh cong lên nụ cười giễu cựt, Lăng Chí Tiêu ngoại tình, sao bà cụ giáo huấn ta như vậy?

      !” Lăng Bắc Hàn nhìn Lăng ChíTiêu, kiên định . Hai chữ vừa ra khỏi miệng làm tổn thương Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn, em sao? Vì Hạ Tĩnh Sơ, có thể bỏtrốn, có thể buông tha lý tưởng. tại, vì ấy, có thể ly hôn, thậm chí cởi bỏ bộ quân trang xuống!

      Lăng Bắc Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào Úc Tử Duyệt, có thể cảm nhận được khổ sở của lúc này, cũngbiết, kiên quyết muốn ly hôn, nếukhông mời cha mẹ tới.

      “Nếu như vậy phải cho Duyệt Duyệt cái công đạo! giờ con bé muốnly hôn với !” Lăng Chí Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, lạnh lùng .

      “Lăng Bắc Hàn! được để ngườiphụ nữ họ Hạ kia lừa gạt! tỉnh táo lại cho tôi, người là Úc Tử Duyệt! ràng cho tôi!” Cuối cùng TiếuDĩnh cũng kiềm chế được nữa, kích động quát lớn với Lăng Bắc Hàn.

      Thấy Tiếu Dịch tiếp nhận Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn biết là nên vui mừng hay nên cảm thấy châm chọc.

      “Tiếu Dịch, bà lại giả vờ diễn tuồngsao?” Lăng Bắc Hàn nhìn Tiếu Dĩnh, giễucợt .

      “Bốp......”

      cái tát vang rơi xuống, Tiếu Dĩnh kích động đánh vào mặt Lăng Bắc Hàn, tức giận thở dốc kịch liệt, ngực ngừng phập phồng.

      Hạ Tĩnh Sơ vẫn núp ở ngoài cửa, nghethấy động tĩnh bên trong, nghe đến lờicủa Lăng Bắc Hàn kích động mừngrỡ như điên!

      “Mọi người cần phải cãi nhau nữa, Lăng Bắc Hàn! Tôi muốn ly hôn! Tôi rất nghiêm túc, hy vọng có thể hợp tác!”Úc Tử Duyệt kềm chế tất cả khổ sở trong lòng, nhìn , kiên định từng chữ từng câu, thậm chí khóe miệng treo còn nở nụ cười giễu cợt.

      Ly hôn, quyết tâm muốn cùng ly hôn.

      “Chúng ta chuyện riêng chút!”Lăng Bắc Hàn xong, bước chân đến phòng, bị bà cụ đánh mấy cái vào người vẫn còn đau, mặt càng thêm nóng rát.

      Úc Tử Duyệt theo bóng dáng cao lớn củaanh vào phòng, “Còn có gì để ? Lăng Bắc Hàn, tôi rồi, tôi dễ dàng tha thứ cho phản bội của !” đứng ở cánh cửa, nhìn , kiên địnhnói từng chữ từng câu.

      nhìn thẳng vào , nhìn gương mặt tiều tụy của biết chán, nhìn đôimắt sưng đỏ mà đau lòng.

      muốn ly hôn?” nhìn , trầm giọng hỏi, trong giọng dườngnhư có chút run rẩy.

      “Muốn! Đương nhiên muốn! Lăng Bắc Hàn! Tôi sớm chịu nổi ! Ở cạnh , trong lòng tôi lúc nào được yên! Tôi chịu đủ rồi! cho tôi thứ tôi muốn, còn làm tổn thươngtôi! Chúng ta chia tay ! giờ chỉ cần nhìn là tôi cảm thấy ghê tởm!” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, từng chữtừng câu, bi phẫn quát.

      cho tôi thứ tôi muốn, còn làmtổn thương tôi!

      câu này đủ khiến rơi xuốngđịa ngục! Cũng vừa lúc đâm vào nỗi đau của !

      Đúng, thể là người đàn ông bình thường che chở quan tâm đến vợ của mình, những thứ này đều là những thứ muốn, cũng phải lấy cho được! Đột nhiên cảm thấy cục diện ngày hôm nay cũng phải vì vụ án,mà là giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại vấn đề!

      Nếu theo sung sướng, lại cho được những thứ muốn, chừng còn có thể vì vụ án mà hy sinh......

      Như vậy, còn bá đạo độc chiếm làm gì? nhìn chỉ cảm thấy buồn nôn......

      Những thứ này, có nửa chỉ là giậndỗi, nhưng biết những điều đều là .

      nhìn sâu, mặc cho trái timquặn đâu, cũng kích động muốn ôm vào trong ngực!

      Lăng Bắc Hàn! Tại sao mày lại ích kỷ như vậy? Trả tự do lại cho .....

      đồng ý ly hôn.” nhàn nhạt mởmiệng, khóe miệng mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong tim lại tràn đầy chua xót, ra là muốn như vậy, ra là bất tri bất giác, !

      này giống như cơn gió xâm nhập vào thế giới nặng nề của , mangđến cho người ta vô số niềm vui và sựyêu mến, ấm áp vô cùng.... Mà cái anhcho , vẫn là cảm giác an toàn. nợ , vẫn luôn nợ .

      Cuối cùng cũng đồng ý nhưng lạikhông thể nào vui vẻ được, cảm giáctrong lòng như vỡ vụn, “Tôi hối hận vì gặp , hối hận vì ! Lăng Bắc Hàn! Đừng để tôi phải gặp lại lần nữa!” nhìn , gào khản cả giọng, mởcửa chạy ra ngoài....

      Lời của ... cũng đem tình của và Lăng Bắc Hàn, phá tan thành từng mảnh.......

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương163: Lĩnh chứng



      Sau ngày đó, theo cha mẹ trở về thànhphố A, tự nhốt mình trong phòng ba này, mệt mỏi ngủ, khi tỉnh lại tiếp tục khóc. ăn uống cũng khôngcảm thấy đói. Chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, cái cảm giác lạnh lẽo đó lan tỏa từ tráitim đến toàn thân.

      Chăn bông đắp kín nhưng vẫn lạnh như cũ. Sau khi tỉnh lại, trong đầu lên toàn hình của Lăng BắcHàn. Hối hận ? hối hận khi gặp , sao? Rốt cuộc là vui vẻ nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn? Chính vì , nên mới nếm mùi vị đau khổ.

      Có người , đây chính là hương vị tìnhyêu. Càng , càng đau, càng thểkiềm chế, giống như là bị bỏ bùa. đối với Lăng Bắc Hàn đúng là như vậy. Lời ngày hôm đó mang theo tức giận, cũng hối hận khi ra. Úc Tử Duyệt có kiêu ngạo, có tôn nghiêm, phải là món đồ chơi bị Lăng Bắc Hàn đùagiỡn xong liền tùy tiện vứt !

      tự nhủ với lòng mình như vậy, nhưngnước mắt nóng hổi vẫn rơi bỏng rát da mặt.

      Rốt cuộc trong lòng vẫn là cam lòng. cho rất nhiều quan tâm và vui vẻ. Những hạnh phúc vui vẻ kiagiống như pháo hoa nở rộ bầu trời đêm 30…. Sáng chói rồi lại tan biến…….

      “Lăng Bắc Hàn......” khàn khàn mởmiệng gọi tên , nước mắt trào ra mãnh liệt, trong lòng quặn đau, đau đến mức thể hô hấp, tưởng chừng như thể thở nổi, bàn tay bé níu chặt chăn bông. Trong đầu lên lên hình ảnh cùng Hạ Tĩnh Sơ bên cạnh nhau.

      Lúc bên , trở về nhà khó khăn, nhưng lúc cùng Hạ Tĩnh Sơ ở chung chỗ, ít khi trở về bộ đội. luônnói là quân nhân, công việc là số ,nhưng vì Hạ Tĩnh Sơ, thậm chí có thể cởi quân trang xuống......

      ra để ý nhất vẫn là hay .

      Đáp án hiển nhiên là, vẫn HạTĩnh Sơ.

      Lúc càng đau lòng, lại càng nghĩ đốiphương tốt. Giờ phút này Úc Tử Duyệt chính là như thế, càng nghĩ càng đau lòng, khổ sở. Nghĩ đến việc Lăng BắcHàn thường ngày lớn tiếng quát mắng ,xử phạt về mặt thể xác, còn cường bạo hai lần, Úc Tử Duyệt càng cảm thấy, côđối với chỉ là người vợ qua loa.

      Sáng sớm ngày hôm sau, dưới con mắt kinh ngạc của cả nhà, Úc Tử Duyệt xuống lầu. Sắc mặt trắng bệch, gương mặt lại càng gầy hơn, cặp mắt sưng đỏ,đôi môi tái nhợt mím chặt.

      “Duyệt Duyệt...... mau, tới đây dùngcơm.....” Tô Mạt Hề chịu đựng đau lòng dịu dàng với .

      “Mẹ, cha, , chị Huyên Huyên, mọingười yên tâm, con sao! Ba ngày rồi, con khôi phục!” Úc Tử Duyệtnở nụ cười, nhìn mọi người trong nhà,cười .

      Nhìn con bỗng nhiên trưởng thành ít, vợ chồng Úc Trạch Hạo càng thêm đau lòng, “Vậy mới là con của Úc Trạch Hạo ta chứ, cầm lên được thìcũng bỏ xuống được!” Úc Trạch Hạo trầmgiọng .

      “Duyệt Duyệt! Em rất tốt, là tên Lăng Bắc Hàn xấu xa, có mắt tròng!” Úc Tử Mặc tiến lên, ôm lấy bả vai , cười .Lần này, đương nhiên là đứng ở về phía Úc Tử Duyệt! Trước kia, đối với hà khắc, bắt bẻ, ra cũng chỉ vì muốntốt cho .

      trai! hiếm khi chê bai em, em còn tưởng bảo em tùy hứng, đáng đời em nữa chứ!” Úc Tử Duyệt liếc Úc Tử Mặc cái, tự giễucười , trong tim như bị đao cắt. Ở trong mắt của Lăng Bắc Hàn, chẳng phải chính là người tùy hứng, hiểu chuyện hay sao?

      “Duyệt Duyệt, nhanh ăn cơm !” lúc này,Lệ Huyên Huyên mở miệng, giúp Úc Tử Mặc hoà giải.

      “Ừ, ăn cơm, lát nữa ai đưa con tới thủ đô? Hôm nay lấy chứng nhận ly hôn đúngkhông?” ngồi xuống bên bàn ăn, tự nhiên cười . như vậy chỉ khiếnngười Úc gia càng thêm đau lòng hơn.

      “Đương nhiên là với chị dâu em!” ÚcTử Mặc cười , trong lòng Úc Tử Duyệtđau khổ thôi. Ngày lấy chứng nhận kết hôn cũng là trai và chị Huyên Huyên đưa .... Cuối thángchín đến đầu tháng ba, mới chỉ ngắn ngủi vài tháng, vừa kết hôn lại ly hôn.

      Trong lúc nhất thời kích động, cũng để cắt đứt niệm tưởng đối với Lệ Mộ Phàm, Lăng Bắc Hàn, nhưng cũng bịanh vứt bỏ.

      Đây chính là cái giá của trưởng thành sao? Hay tại vì tùy hứng, hay xúc động, hay oán trách?

      Nhưng sau khi gả cho Lăng Bắc Hàn, có cố gắng thay đổi, cố gắng để được anhyêu, hề hối hận, nhưng rốt cuộc sai ở đâu chứ?



      Ngày ấy, cho dù có lời của , cũng đồng ý ly hôn. chỉ có thểhoàn toàn tin rằng nối lại tình cũ vớiHạ Tĩnh Sơ, như vậy mới có thể “chếttâm” với mà rời . rời rồi, cũng có thể yên tâm làm việc.

      Ngồi ở chiếc giường mà bọn họ đãtừng hoan ái, Lăng Bắc Hàn hút thuốc,đôi mắt tĩnh mịch nhìn bức ảnh cưới tường kia. Gương mặt nhắn tràn đầy sức sống khiến rung động, trong lòng quặn đau.

      hối hận vì quen , hối hận vìđã . Có lẽ là hối hận , giờanh vẫn còn nhớ vẻ mặt tuyệt vọng bi phẫn của . biết cho nên mới tuyệt vọng đau lòng như vậy. cũng , hy vọng có thểvui vẻ buồn lo giống như trước đây Nhưng cho tổn thươngcòn nhiều hơn vui vẻ!

      Tầm mắt chuyển từ tấm ảnh cưới đến cáikhăn quàng cổ màu đen “trăm ngàn chỗhở” đặt giường kia, còn có chiếc cà vạt đậm màu. Bàn tay cầm lấy cáikhăn quàng cổ màu đen, ngón tay khôngkiềm chế được run rẩy.

      Chiếc khăn quàng cổ này từng cứa cứu mạng, trong bông tuyếttrắng xóa, nếu như có nó, cácchiến hữu khó có thể tìm thấy bị chôn vùi trong bão tuyết.

      Bỏ được sao? muốn!

      Nhưng Lăng Bắc Hàn, mày chođược ấy thứ mà muốn! Để tự do , như vậy có thể sớm tìm đượcmột bến bờ, mảnh trời mà muốn.

      Nghĩ như vậy, trái tim giống như bị bópchặt, đau đớn thôi. thể nào, ấy như vậy, thể nào dễdàng thay đổi!

      Nhưng trong lòng vẫn là tự tin, người dám dám hận, ghét phân minh. có thể rất nhanhđi ra từ trong bóng ma Lệ Mộ Phàm, cũngcó thể rất nhanh ra từ trong thươngtổn mà dành cho , phải vậy ?

      Dòng suy nghĩ của Lăng Bắc Hàn bị chuông điện thoại di động cắt đứt.

      “Hàn thiếu! Lăng tư lệnh bảo tôi đưa anhđến cục dân chính, các loại giấy tờ cũng đầy đủ!” là tiểu Lý gọi điện thoại tới, Lăng Bắc Hàn trả lời xong, tới cửa sổ, chỉ thấy Tiểu Lý dừng xe dưới lầu.

      Sau khi Lăng Bắc Hàn xuống lầu, nhưng chỉ lấy giấy tờ xong liền bảo Tiểu Lý rời , tự mình mở xe, từ trụ sởbộ đội đến cục dân chính.



      Lăng Bắc Hàn chút là tới cục dân chính, ngồi trong xe ngừng tìmkiếm bóng dáng của . ngồi trong xe hút thuốc, rất muốn gặp mặt , mặc dù muốn gặp lại .

      Xe còn chưa dừng lại, Úc Tử Duyệt ngồi bên cửa sổ thấy chiếc Hummer khổng lồ, trong tim đau nhói.

      “Chị Huyên Huyên, chị có phấn ?”Nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình từ gương chiếu hậu, Úc Tử Duyệt vội vàng xoay người với Lệ Huyên Huyên bên cạnh, Lệ Huyên Huyên vội vàng lấy hộp phấn từ trong túi ra.

      muốn để thấy Úc Tử Duyệt đau khổ tiều tụy, Lệ Huyên Huyên tạm thời giúp trang điểm nhàn nhạt, gương mặt được trang điểm lênmười phần sức sống.

      Lăng Bắc Hàn! , tôi vẫn cóthể sống rất tốt!

      Lúc xuống xe, trong lòng kiêu ngạo , cầm trong tay túi giấy trai đưacho , bên trong có chứng mình thư cùng hộ khẩu của . Cũng giống như ngày nhận chứng nhận kết hôn đó. Chỉ làthời tiết hôm nay ảm đạm khiến người tamuốn khóc.

      Thấy bóng dáng mặc đồ màu trắng từ chiếc xe hơi màu đen bước xuống, trái tim Lăng Bắc Hàn run rẩy hồi,vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay,động tác nhanh chóng nhưng hơi run rẩy. nhìn vào tấm kính trong xe, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó mới mở cửaxuống xe.

      Bóng dáng cao lớn màu đen từ xe bước xuống, trong tay cầm tập túi giấy, nhìn từng bước , dáng vẻbình tĩnh, trong trái tim có lẽ kiềmchế run rẩy.

      Hôm nay mặc chiếc áo khoácngoài màu trắng, phong cách ngọt ngào, mái tóc dài buông xõa. Gương mặt trang điểm xinh đẹp ngọt ngào. Khôngthấy bất kỳ tia tiều tụy nào, khóe miệng dường như còn mang theo nụcười, có lẽ sống rất tốt.

      vốn là người cởi mở như vậy.

      Mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào hơi thở,mùi hương duy nhất thuộc về quanhquẩn bên mũi. Úc Tử Duyệt chuyển tầmmắt, khẽ xoay người, về phía đoàn người xếp hàng dài trong cục dân chính, Lăng Bắc Hàn cũng đuổi theo.

      đứng ngay bên cạnh , câu nóicũng với , lặng lẽ chờ đợi.

      Trước hôn nhân từng lyhôn. Nhưng sau muốn ly hôn, cũng đồng ý......

      “Sau này em định thế nào?” khôngchịu nổi bầu khí ngột ngạt này, rốt cuộc mở miệng hỏi. Đồng thời cũng là quan tâm !

      “A......” ngờ mở miệng, quay đầu nhìn về phía , gương mặt đãsớm khắc cốt ghi tâm khiến sống mũi cay cay, xúc động muốn khóc, rất muốn ôm lấy , Lăng Bắc Hàn, em muốn ly hôn! hãy quên Hạ Tĩnh Sơ, hãy chấp nhận em, có đượckhông?

      Nhưng vẫn nở nụ cười xa lạ xacách, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ đểnhìn , cũng rất muốn hỏi, cái này là vẫn quan tâm tới em hay chỉ là khách sáohàn huyên?

      “Tạm thời vẫn đến Tô Thành làm việc tiếp...” nhìn , nhàn nhạt trả lời, có oán, có hận, chỉ là nhànnhạt, cho cảm giác thương hận. Phản ứng như vậy nghĩa là chết tâm.

      Điều này khiến cho Lăng Bắc Hàn cách nào chịu được!

      gật đầu cái, gì, tay nắm túi giấy. muốn dùng hết sức đểcó thề kiềm chế tất khổ sở trong lòng màkhó có thể thành lời. muốn nóicho biết, Úc Tử Duyệt đừng quên , đừng để phải tiếp nhận khổ sở bị vứt bỏ lần nữa!

      hề gì, cũng cùng anhchủ động chuyện, đoàn người chậm rãi di động, cuối cùng cũng đến phiên bọn họ. Lần này có tình tiết cẩuhuyết bị cúp điện, tất cả đều rất thuận lợi. nhìn Lăng Bắc Hàn đưa xấptài liệu đưa cho nhân viên làm việc, “Ơ, lại đôi nhanh như vậy! Mùng 4 tháng 1 mới kết hôn, còn chưa được hai tháng.... Người trẻ tuổi là!” dì trung niên nhìn giấy tờ của bọn họ, oántrách .

      Úc Tử Duyệt chỉ xấu hổ cười cười, LăngBắc Hàn vẻ mặt chút thay đổi , rất nhanh nhận được giấy chứng nhận lyhôn, cũng giống như giấy kết hôn, màuđỏ.

      Chỉ tờ giấy tầm thường bé, vậy mà có thể đem tất cả quan hệ của và Lăng Bắc Hàn đoạn tuyệt sạch ......

      Ra khỏi cục dân chánh, 2 người Úc Tử Mặc biết đâu, Úc Tử Duyệt gọi điện thoại cho trai, thân thể Lệ Huyên Huyên thoải mái, đưa đến bệnh viện rồi, “Vậy để em tự !” ÚcTử Duyệt trong điện thoại.

      “Em đâu?” Lăng Bắc Hàn vẫn bảo vệbên cạnh trầm giọng hỏi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương164: Gặp

      biết tại sao vẫn chưa rời ,vẫn trầm mặc đứng bên cạnhcô, chẳng lẽ biết bọn họ còn quan hệ gì sao? Mới vừa rồibọn họ còn là đôi vợ chồng, giờ biến thành người dưng.

      Người dưng - Ca khúc quái đản vớinhững lời than thở khóc lóc sến súa vẫn được nhiều người rên rỉ....

      “Đến nhà.......biệt thự Thiên Hồng lấyđồ......” cái chữ “nhà” đó vừa bật ra khỏimiệng bị cứng rắn ép trở về, lạnh nhạt .

      Nhà, trong tiềm thức của vẫn còn cáinhà của bọn họ, trái tim Lăng Bắc Hàn khẽ run rẩy, “ đưa em !” trầmgiọng , lên xe trước,Úc Tử Duyệtdo dự chút, sau đó bước chân theo.

      ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà ngồi ở hàng ghế sau. Trong lòng , vịtrí kế bên tài xế hẳn là thuộc về mộtngười khác, hoặc có lẽ Hạ Tĩnh Sơ ngồiqua rồi.

      Hành động này của cũng đại diện chotrái tim bây giờ, Lăng Bắc Hàn tronglòng cười khổ. Ngay sau đó nhanh chóng khởi động xe......

      Mặc dù được quét dọn sạch nhiễm hạt bụi, nhưng vừa vào cửa khiến cho người ta cảm thấy vắng ngắt, cũng có cảm giác tức giận. ÚcTử Duyệt gì, thẳng tới phòng ngủ. Vừa vào cửa, thấy giường lớn để cái khăn quàng cổ màu đen và cái cà vạt kia....

      Trong lòng đau nhói, biết tại sao chúng lại xuất tại giường, tiếnlên, kéo lấy chúng ném vào thùng rác.

      “Úc Tử Duyệt! Em......” chỉ thấy thanhtức giận của Lăng Bắc Hàn từ phía sau truyền đến, sau đó ngưng lại, quay đầu thấy nhìn chằm chằm vào thùng rác. cười mỉa mai. Cảm thấy mình trước đây buồn, thấy Hạ Tĩnh Sơ đan khăn quàng cổ cho , côcũng học theo. từng muốn trở nênthục nữ chút, thành thục chút,thông minh chút, có thể được anhchú ý... Nhưng những điều đó chỉ đều là những hành động buồn cười!

      Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, thấy đứng lạibên tủ treo quần áo, lấy cái rương to,mở ra, cầm quần áo ném thẳng vào bêntrong, động tác rất nhanh, giống như là nóng lòng muốn rời .

      Sau khi lấy hết quần áo từ trong tủ quầnáo, Úc Tử Duyệt ngồi xổm xuống, muốn đóng cái rương lại, nhưng làm thế nào cũng thể kéo được.

      “Để !” Lăng Bắc Hàn tiến lên, kéo cáirương qua, giọng , đem quần áocủa để lên giường, cái nọ chồng lên cái kia. Úc Tử Duyệt thấy gấp quần áo cho , dáng vẻ nghiêm túc mà gọn gàng như vậy khiến nhớ tới mừoi ngày trước, trước đêm công tác, cũng giúp sắp xếp hành lý như vậy.

      Cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp quần áo cho ,giống như vẫn như chăm sóc , người ngốc nghếch làm việc gì cũnglơ là, lại thích gấp quần áo! Sau này liệu có người đàn ông nào có thểgiống như , chăm sóc như vậy haykhông?

      Lúc sờ đến mảnh vải trơn trượt lành lạnh,Lăng Bắc Hàn cau mày, chỉ thấy tayđang cầm bồ sườn xám màu hồngnhạt, lúc này Úc Tử Duyệt cũng chú ý tới,trong lòng vừa hồi hộp vừa quặn đau.

      Đó là bộ sườn xám nội y gợi cảm mà mua, còn chưa kịp mặc cho xem...Trong đầu khỏi nhớ lại từng kíchtình dây dưa theo , da thịt miên man,trong tim càng thêm nhói buốt, thậtsự chịu đựng được, chạy ra khỏi phòng ngủ.

      Chạy đến thư phòng, đóng cửa lại, nước mắt kiềm chế được trào ra, chứng kiến bàn làm việc có căn nhà ghép từ những vỏ đạn nước mắt càngrơi mãnh liệt, cả người trôi xuống, che miệng để cho mình khóc thànhtiếng, trong mắt mơ hồ chỉ có căn nhànày.

      Đau lòng thôi, nhưng càng đaulòng hơn, dù có tiếc nuối thế nào cũngkhông có cách nào nữa, thương , bọn họ ly hôn, thể bất chấp tôn nghiêm để quấn quít lấyanh!

      Lau khô nước mắt, đứng dậy, tới bênbàn làm việc, đưa tay sờ căn nhà này,trong đầu lên dịu dàng dành cho .....

      Úc Tử Duyệt! cho phép khóc nữa! Như vậy chỉ làm ấy càng coi thường mày hơn! Cũng cần phảihối hận vì , đây chính là lựa chọn của mày!

      Lời ngày đó, ra chỉ là những lờigiận dỗi mà thôi!

      Tình có lẽ chính là như vậy, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng sẽkhông hối hận vì .

      Lau khô nước mắt, hít hơi thậtsâu, từ trong ví lấy ra chiếc nhẫn kết hôn, đặt vào trước cửa phòng căn nhà làm từvỏ đạn, Lăng Bắc Hàn, gặp lại sau......

      Từ thư phòng ra ngoài, chỉ thấy xáchtheo rương hành lý đứng ở cửa phòngngủ.

      Úc Tử Duyệt nhanh chóng tiến lên, nhìn cái, “Để em tự làm!” mở miệng, thanh khàn khàn vô cùng.

      “Úc Tử Duyệt, có lỗi với em! Sau này chúng ta đường ai nấy , canthiệp vào nhau!” Lăng Bắc Hàn cũng buông rương hành lý ra, nhìn , trầm giọng mở miệng. Úc Tử Duyệtngẩng đầu lên, vành mắt rơm rớm đo đỏ nhìn , bên trong chứa đầy khổ sở.

      yên tâm, sau này em chắc chắn quấy rầy ! Coi như đáng đờiem, cần phải xin lỗi.” đáng đời vì nhất thời xúc động mà gả cho ,đáng đời vì , đáng đời bị phản bội! Đều là đáng đời, trách , cũng oán !

      Lời của làm tim quặn đau, suýt chút nữa ra chân tướng ! Lại chỉ có thể làm mặt lành lùng, khôngthể ở lại thủ đô, cũng thể để côphát bí mật của . hiểu , với tính cách của , chỉ cần cho cômột tia hy vọng, nhất định từ bỏ!

      thay đổi nét mặt gật đầu mộtcái, xách hành lý tới cửa, Úc Tử Duyệtchuyển bước theo.

      Hai người trước sau xuống lầu, Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên chẳng biết đến từ lúc nào, Úc Tử Mặc tiến lênnhận lấy rương hành lý từ trong tay LăngBắc Hàn, đưa tay kéo Úc Tử Duyệt, câu Lăng Bắc Hàn, kéo Úc Tử Duyệt lên xe.

      Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi di chuyển.......

      thôi, trở về lại là người khôngbuồn lo, Úc Tử Duyệt vui vui vẻ vẻ!

      Nhìn bóng xe chậm rãi di chuyển, Lăng Bắc Hàn trong lòng day dứt, hốc mắt lại lần nữa nóng lên.

      Thẹn với , làm tổn thương , cũng tổnhại !

      Lăng Bắc Hàn! Mày thất bại! Có lẽ mày cũng xứng đáng có đượchạnh phúc. đấm hung hăng đánh xuống nền xi măng, cơn đâu từ mu bàntay truyền tới khiến khổ sở trong anhđược hóa giải rất nhiều, rất nhiều.

      Úc Tử Duyệt xe, nước mắt thi nhau rơi xuống khiến người ta đau lòng thôi. Trong tay nắm chặt tờ giấy lyhôn màu đỏ,Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên lặng lẽ nhìn, cái gì cũng , có lẽ, để tâm thoải mái hơnnhiều.

      Đối với bọn họ mà , lúc vui vẻ thoảimái cười, lúc đau lòng thoải mái khóc mới là Duyệt Duyệt bình thường mới phải!

      Trong thư phòng, Lăng Bắc Hàn nhìnchiếc nhẫn kim cương, còn có căn phòng làm từ vỏ đạn chính tay làm, khóe miệng run rẩy. nhất định biết, căn phòng này tượng trưng cho cái gì.Nhìn lâu lần nữa, mỗi góc đều tràn đầy vui vẻ của bọn họ. Có thương mới có hình dáng của ngôi nhà, Lăng Bắc Hàn hít sâu hơi, sauđó thở ra tất cả dồn nén tích tụ trong lòng, ra cửa.



      Bởi vì thân thể của Lệ Huyên Huyên cònyếu, cho nên bọn họ trở về thành phố A ngay hôm đó, sau khi ăn cơm tối ởkhách sạn xong, Úc Tử Duyệt hẹn NhanTịch ra ngoài. Hai người hẹn nhau ở quán xạ kích của Lục Khải Chính.

      “Rầm rầm rầm......”

      Thấy Úc Tử Duyệt đeo tai nghe, trong taycầm khẩu súng lcụ 54, ngừng bắnvề phía người giấy, Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc đầu cái, tâm , nếu như vậy có thể khiến dễ chịu hơn. thể nào hiểu được tại sao Lăng BắcHàn tại sao lại muốn ly hôn với Úc Tử Duyệt, chẳng nhẽ Hạ tĩnhSơ như vậy sao?

      Còn nếu như lời Úc Tử Duyệt, vậy vẫn còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ, hai là trả nợ Hạ Tĩnh Sơ!

      “Aiz.... Tê hết cả tay!” bắn xong mười viên đạn, Úc Tử Duyệt cởi bao tay ra, nhíu mày .

      “Uống nước !” Nhan Tịch đưa nướcuống cho , . Úc Tử Duyệt cũng ngồixuống bên ghế salong, lúc uống nướctay cũng run rẩy. Trong đầu tựchủ lại lên hình ảnh đưa tớiđây, giờ phút này, giống như trôngthấy người đàn ông cao lớn ôm lấycô, hai tay nắm tay , dạy cách bắn súng......

      “Này, chị đừng nhìn em như vậy, em rất tốt, sáng mai có thể đến Tô Thành rồi!”Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch nhìn mình, sảng khoái .

      “Chỉ được cái mạnh miệng! Trong lòngkhổ sở ra !” Nhan Tịch nhìn ,cưng chiều cười .

      “Em tâm rồi, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, hy vọng thời gian dài tốtlên!” ngước đầu, hít hơi , đôi tay phiền não bới bới tóc.

      “Ừ, thời gian hòa tan rất nhiều thứ, chỉ là, Duyệt Duyệt, chị cảm thấy được chú phải là người như vậy..... có thể có nỗi khổ tâm khác hay ?” Nhan Tịchnghi hoặc , khỏi nghĩ tới tàiliệu quân tra được mạnghôm nay đọc được bài viết, nóirằng cục An Ninh vì muốn điều tra tìnhhình rối loạn Tây Bộ, có tổ đội gọi là “Chiến thần” là những trinh sát hàng đầuđược phái để nằm vùng.

      Lăng Bắc Hàn liệu có khả năng cũng làđang bí mật thi hành nhiệm vụ gì đó?Nếu người như vậy sao có thể làm chuyện phản bội vợ? Hơn nữa cũng chia tay Hạ Tĩnh Sơ hơn mười năm rồi,sao có thể nối lại tình cũ.... Cho dù là có nỗi khổ tâm....

      Hơn nữa, muốn cùng Duyệt Duyệt ly hôn.......Vẫn còn bảo vệ Duyệt Duyệt......

      cũng ràng lắm, nhưng tin tưởng Lăng Bắc Hàn tự có tính toán củamình, khỏi cảm thấy mình hơi lắmmồm.

      “Đừng với em về ta nữa, nghĩ đếnanh ta, nghe thấy tên của ta, chỗ này của em lại đau! Chưa từng trải qua loại cảm giác này, con mẹ nó giống như trong tiểu thuyết viết! Quá khốn khổrồi!” Úc Tử Duyệt che ngực của mình lại, sau đó, kéo Nhan Tịch ra khỏi phòng bắnsúng.

      Vừa mới ra khỏi quán xạ kích, lại gặp được Lục Khải Chính, hơn nữa còn gặp người mà Úc Tử Duyệt cũng xemnhư có chút quen biết- Tư Đồ Ngạn!

      Đây là lần đầu tiên qua năm mới Nhan Tịch gặp lại Lục Khải Chính, trong tim chua xót, lạnh nhạt gật đầu với cái, kéo Úc Tử Duyệt rời .

      sớm như vậy sao?” Lục Khải Chính nhìn Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch, cườinhư cười mà .

      “Ừ, chơi mệt rồi, lão Lục, bái bai......” Úc Tử Duyệt với Lục Khải Chính, lúcbước chân chợt cảm thấy dưới chân mấtthăng bằng, cả người thiếu chút nữa ngãxuống, lại được người đàn ông đỡvào trong ngực!

      Cố ý ngáng chân , lại còn cố ý đỡ dậy ?

      Úc Tử Duyệt hung tợn trừng mắt nhìn TưĐồ Ngạn, “Cút ngay!” tâm trạng khôngtốt lắm, người đàn ông này còn muốnchọc tức ?

      Cũng trong lúc này, chiếc Hummerdừng lại ở trước cửa quán kích xạ, chỉ thấy bóng dáng người cao lớn bước xuống, sau đó vòng qua vị trí bên cạnhtài xế, đỡ người phụ nữ từ xe xuống!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương165: Tôi chỉ lợi dụng .

      nhìn mặt cũng biết người phụnữ kia là ai. đúng là quan tâm chămsóc mà, sau khi xuống xe còn muốn đỡ xuống....... Úc Tử Duyệt trong lòng hừ lạnh, trong lúc nhất thời cũng quên mất giãy giụa, quên mất mình còn bị Tư Đồ Ngạn ôm vào trong ngực.

      Lăng Bắc Hàn ra sớm thấy , cũng ngờ vẫn còn ở thủ đô, hơnnữa vào giờ phút này còn nằm trongngực của Tư Đồ Ngạn. Trong lòng nhấtthời nóng nảy, ghen tuông xông tới, nhưng còn tư cách để ghen. Cũng lo sợ Tư Đồ Ngạn làm chuyện gì bất lợi với !

      Nhân vật Tư Đồ Ngạn này, căn cứ vào tin tức mà Cục An Ninh cung cấp, chỉ có liên quan đến chuyện buôn bán vũ khí lậu, thực thế, đằng sau chuyệnbuốn bán vũ khí lậu còn có liên quan đếnthế lực phản động. Đâu cũng là lý do vì sao đây là vụ án của Cục An Ninh mà Bộ Quốc Phòng cũng tham dự vào.

      Ngoài mặt, còn phải kiên nhẫn đỡ HạTĩnh Sơ tới cửa quán xạ kích. Úc Tử Duyệt, sao còn chưa ? Chẳng nhẽ muốntới nơi mà từng đưa tới đây chơi? thực tế, Úc Tử Duyệt đúng làcó ý định tối nay đến tất cả những nơi đãtừng ở bên cạnh Lăng Bắc Hàn lần.

      cũng ngờ mình lại sến sẩm nhưvậy!

      Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt, nghĩ đếnchuyện bọn họ ly hôn, trong lòng thầm hài lòng.

      cũng biết, Lăng Bắc Hàn nhìn thuận mắt tiểu nha đầu điên điên khùng khùng này! cũng xứng với Lăng Bắc Hàn! Lăng Bắc Hàn vẫn thương , ! Năm đó lựa chọn sao! Những ngày qua tự mình thôi miênnhư vậy, cho rằng Lăng Bắc Hàn , cho nên mới ly hôn với Úc Tử Duyệt, ở bên cạnh .

      cho cùng, Hạ Tĩnh Sơ vẫn tựtin rằng Lăng Bắc Hàn hồi tâm chuyển ý với mình, Lăng Bắc Hàn cố tình khôngnghĩ đến chuyện hai người từng ở bên nhau nữa, dùng chút nối lại tình xưa đối với để tự nhủ với mình...

      “Lão Lục, Tư Đồ...... Duyệt Duyệt, cũngở đây à?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lục Khải Chính, vừa nhìn về phía Tư Đồ Ngạn, thấy Tư Đồ Ngạn ôm Úc Tử Duyệt trong ngực cứng ngắc cười, .

      Tư Đồ Ngạn bá đạo vòng qua eo của ÚcTử Duyệt, chịu buông ra, khiêukhích nhìn Lăng Bắc Hàn.

      Thấy Úc Tử Duyệt vẫn để Tư Đồ Ngạn ôm, trong lòng Lăng Bắc Hàn trong lòng đau nhói, nhưng cũng liếc nhìn cái.

      “Tôi thể ở chỗ này sao?” Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, hừ lạnh hỏi ngược lại, mặt biến sắc đưa tay, cầm cổ tay Tư Đồ Ngạn, thầm dùng sức bấm bấm, muốn buông tay, lại muốn để Lăng Bắc Hàn phát , tự nguyện.

      ra , muốn trả thù , trước kia chịu, là đáng đời . NhưngTư Đồ Ngạn vẫn chịu buông tay,“Tư Đồ! Mau vào chuyện chính!” Lục Khải Chính mở miệng, nhắc nhở Tư Đồ Ngạn.

      “Đuổi theo phụ nữ cũng là trong những chuyện chính! Vật , chờ ....”Tư Đồ Ngạn cúi đầu tà mị cườicười bên tai Úc Tử Duyệt, hơi thở phái nam nóng bỏng cùng mùi thuốc lá hiệu Camel nồng nặc khiến toàn thân Úc Tử Duyệt nổi da gà, đồng thời cũng cảmnhận được người đàn ông này thực nguyhiểm.

      Úc Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn Tư Đồ ngạn,Tư Đồ Ngạn mị hoặc nháy mắt với mộtcái, “Được...” tự chủ được mởmiệng.

      Lòng Lăng Bắc Hàn giống như bị đâm nhát, đau chịu nổi!

      biết nghe lời ! Ở lầu chờ ......” Tư Đồ Ngạn đưa tay, cưng chiều nhéo chóp mũi của , với .

      “A Hàn, ở đây chờ em chút....”Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn , Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, bàn tay lặng lẽ dò vào trong túi áo của Hạ TĩnhSơ, lấy điện thoại của ra ngoài.

      Sau khi đoàn người vào cửa, Hạ TĩnhSơ cùng Lục Khải Chính và Tư Đồ Ngạn lên lầu, Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt,Nhan Tịch ba người ở đại sảnh lầu . Nơi này cũng có quầy rượu , quang cảnh khá tốt, còn có nhạc lãng mạn.

      “Duyệt Duyệt! Chúng ta thôi, phải ngày mai em phải trở về thành phốA sao?” Nhan Tịch biết Úc Tử Duyệt vừa rồi giận dỗi nên mới đợi Tư Đồ Ngạn, sợ Lăng Bắc Hàn hiểu lầm, vội vàng .

      phải chờ ta.” Úc Tử Duyệtlạnh nhạt , trong nháy mắt gọi nhânviên phục mang hai chai ra.

      Lăng Bắc Hàn ngồi trong góc, bàn tay giấu trong túi quần ngầm hoạt động, điều chỉnh điện thoại của Hạ Tĩnh Sơ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Úc Tử Duyệt, chỉ thấycô cầm chai bia uống, Nhan Tịch để cho uống, càng muốn uống.

      biết, trong lòng đau khổ.

      Mới ba ngày, thể quên nhanh như vậy, tin vẫn còn .

      đừng để phải lo lắng! Mau !

      Lăng Bắc Hàn trong lòng gào thét, nơi này quá phức tạp!

      “Bốp......” Lăng Bắc Hàn đột nhiên tiếnlên, cầm lấy chai bia tay , dùngsức quăng xuống đất, “Úc Tử Duyệt! Emcầm nổi bỏ được sao? Cố ý cùng Tư Đồ Ngạn để cho tôi phải khổ sở?Em cho rằng em là ai?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, vô tình kích thích .

      Lời của làm Úc Tử Duyệt cả giận, vộivàng nhảy lên, cầm ly rượu tay Nhan Tịch ném về phía Lăng Bắc Hàn, “Lăng Bắc Hàn! cho rằng là ai? Tôi thèm vào trả thù !” Úc Tử Duyệt kích động gào lên với , bước chân chạy ,trong lòng rỉ máu.

      “Trung tá Lăng, như vậy khiếnngười khác đau khổ!” Nhan Tịch nhìn bóng lưng của Úc Tử Duyệt, cầm túi của lên, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, tức giậnhét lớn,đuổi theo Úc Tử Duyệt ra cửa.

      Rượu theo gương mặt chảy xuống, LăngBắc Hàn nắm hai tay chặt, bị đánh, bị mắng, đều sao cả, để ý nhất vẫn là an toàn của .

      Cầm giấy thấm lau mặt, bước nhanh, trong tay cầm điện thoại của Hạ Tĩnh Sơ.

      xem hai tập văn kiện này lúc qua hảiquan có hợp pháp hay ? Hoặc cần phải sửa đổi thế nào mới có thể?” trong phòng, Lục Khải Chính mở miệng, haimắt khóa chặt người Hạ Tĩnh Sơ.

      Hạ Tĩnh Sơ cẩn thận tìm hiểu, cau mày,nhìn về phía bọn họ, này hai tập văn kiện này đều hợp pháp, nhưng chỉ cần chỉnh sửa chút là có thể qua cửa kiểm tra, “Yên tâm ! Giao cho tôi!”Hạ Tĩnh Sơ sảng khoái .

      Lục Khải Chính cùng Tư Đồ Ngạn nhìn nhau, Lục Khải Chính thầm nghĩ, tại sao Hạ Tĩnh Sơ biết pháp luật còn phạmpháp? Thậm chí cũng chưa từng qua với bọn họ, kể cả những chuyện phạm pháp, những chuyện thể làm? Người phụ nữ này, muốn tiền đến phát điên rồi sao?

      Lăng Bắc Hàn sao vậy? Sao lại phát ra ta là người quá thamlam? Lại còn....

      , chỉ là người lính, sao có thể được phái đến nằm vùng....

      “Ai vậy?” lúc này, Tư Đồ Ngạn dường như nhận ra ngoài cửa có động tĩnh, cảnhgiác lên tiếng, tiếng gõ cửa cũng vang lên. Lục Khải Chính nhìn Tư Đồ Ngạn cái,tiến lên, mở cửa.

      “Lão Lăng?”

      “Điện thoại của Tĩnh Sơ rơi xe tôi, vừa rồi có điện thoại gọi tới!” Lăng BắcHàn mở miệng, vẻ mặt tự nhiên .

      “Xem trí nhớ của em này, lúc nào cũng ngơ ngẩn như vậy!” Hạ Tĩnh Sơ đứng lên, cười , đem hai tập văn kiện bỏ vàotrong túi xách, đến bên cạnh Lăng BắcHàn.

      “Sao cổ áo lại bị ướt thế kia?” cầm điệnthoại di động, Hạ Tĩnh Sơ tinh mắt phát cổ áo của Lăng Bắc Hàn bị ướt, đưatay lau, dịu dàng . Lăng Bắc Hàn nhìncô, cười cười, “Có thể về được chưa?”cũng giải thích thêm.

      “Vậy tôi cũng phải xuống tìm mèo hoang rồi!” lúc này, Tư Đồ Ngạn mởmiệng, lớn tiếng , ra khỏi phòng đầutiên, lúc ngang qua Lăng Bắc Hàn còn cố ý đụng phải .

      Trong mắt Lăng Bắc Hàn thoáng qua tia tàn nhẫn, nhưng cũng may Úc TửDuyệt bị kích thích rời ......

      Nhưng ai biết, lúc Lăng Bắc Hàn cùng HạTĩnh Sơ xuống lầu thấy Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch biết lúc nào trở lại rồi? Lòng Lăng Bắc Hàn dậysóng, rốt cuộc muốn thế nào?Anhthừa nhận, thấy cùng đàn ông khác ở chung chỗ, ghen, xót xa có được ? Tất cả đau khổ, chỉ cóthể nuốt vào bụng! có thể cách xa TưĐồ Ngạn chút được ?

      Hạ Tĩnh Sơ thấy Úc Tử Duyệt cùng Tư Đồ Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt chút biểu cảm của Lăng Bắc Hàn, trong lòng thầm hài lòng.

      “Được, vậy chúng ta !” Úc Tử Duyệtrộng rãi mở miệng cười, đồng ý cầucủa Tư Đồ Ngạn.

      đâu?” Lục Khải chính qua, đưa tay kéo Nhan Tịch vào trong ngực, nhìn TưĐồ Ngạn hỏi. Nhan Tịch theo bản nănggiãy giụa, vậy mà, người đàn ông ghê tởm này có ý định buông ra.

      hát ! Goldwater ......” Tư Đồ Ngạn nhìn Lục Khải Chính .

      “Mọi người muốn hát sao? A Hàn, lâurồi cũng chưa ca hát.... cùng được ?”Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn,làm nũng .

      thanh kia làm Úc Tử Duyệt chỉ muốn ói!

      “Được!” Lăng Bắc Hàn nhìn Hạ Tĩnh Sơ, gật đầu .

      Ba chiếc xe về phía Goldwater, Úc Tử Duyệt ngồi trong xe của Tư Đồ Ngạn,Nhan Tịch bị Lục Khải Chính kéo , Hạ Tĩnh Sơ ngồi trong xe của Lăng Bắc Hàn.

      Nhan Tịch sau xe của Lục Khải Chính, lấy ra laptop của mình, vẫn cúi đầu gõ chữ! như vậy làm Lục Khải Chính kích động muốn bóp chết !

      “Sao gọi điện cho tôi?” Lục Khải Chính mở miệng, tức giận quát.

      là gì cơ chứ?” Nhan Tịch mở miệng,giọng có chút kích động, cảm thấykhông thể nào hiểu nổi! ghét loại cảm giác rơi vào trong sương mù như thế này!

      “Bốp......” Lục Khải Chính mất bình tĩnhvỗ mạnh vào tay lái, nhưng vẫn thể phát tiết hết tức giận trong lòng !

      Hạ Tĩnh Sơ ngồi ở vị trí kế bên tài xếkhông biết vô tình hay cố ý lướt nhìn gò má Lăng Bắc Hàn, dường như muốn dòxét xem rốt cuộc đối với Úc Tử Duyệt cắt đứt hay chưa, vừarồi cũng chỉ thử dò xét câu, côcho rằng Lăng bắc Hàn thân thể côkhông được khỏe nên về nhà, ngờanh lại muốn cùng.

      nhìn thấy Tư Đồ cùng Úc Tử Duyệttán tỉnh nhau, nên trong lòng ghen tuôngsao? Nghĩ như vậy, trong lòng tứcgiận!.

      Mắt Úc Tử Duyệt vẫn khóa chặt vào kính chiếu hậu, mặc cho trái tim đau đớn. biết tại sao mình còn quay trở lại,nhưng vừa nghĩ tới sáng sớm ngày maiphải , trong lòng kiềm chế đượccảm giác cam lòng.

      Dường như cũng muốn xem rốt cuộc với Hạ Tĩnh Sơ dịu dàng đến nhường nào, cũng để cho mình hoàn toàn chết tâm !

      “Mèo Hoang , nhanh như vậy đãmuốn từ bỏ sao?” Tư Đồ Ngạn quay đầu nhìn Úc Tử Duyệt, lần này mang theogiọng địa phương Quảng Đông đặc sệt, với Úc Tử Duyệt.

      “Tôi chỉ là lợi dụng ! Hãy tôn trọngtôi chút!” Úc Tử Duyệt nhìn chằmchằm Tư Đồ ngạn, tức giận quát.

      Lời của vừa xong, Tư Đồ Ngạndừng xe lại bên đường, sau đó, kéo qua, giữ chặt đầu Úc Tử Duyệt, cúi đầu,hung hăng chiếm lấy môi !

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương166: Hãy hạnh phúc hơn tôi.

      Tư Đồ Ngạn cường hôn Úc Tử Duyệt,thưởng thức hương vị ngọt ngào trongmiệngcô, bàn tay thầm xoay cửa sổxe chậm rãi dời xuống... đầu óc Úc Tử Duyệt ong ong, hai tay chống đẩy lồngngực Tư Đồ Ngạn ra, nhưng gáy lại bị giữ chặt, cho phép phản kháng!

      Tại sao ba lần bốn lượt coi thườngmình như vậy? Hàm răng Úc Tử Duyệt cắn mạnh vào môi người đàn ông, mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa, nhưng ngườiđàn ông dường như căn bản thèmđể ý, ngược lại còn thè lưỡi ra liếm, nhấm nháp hàm răng của !

      Lăng Bắc Hàn nhìn thấy chiếc Bugattitrước mặt dừng lại ven đường, trong timkiềm chế, giảm tốc độ chạy xe, cũng nhìn thấy hình ảnh Úc Tử Duyệt cùng TưĐồ Ngạn hôn nhau, đau đớn vô cùng,khiến thể thở nổi, bàn chânmuốn giẫm phanh lại, nhưng giây cuối cùng, kiềm chế lại, đôi tay chặtchẽ cầm lái.

      Tại sao lại trêu chọc ta? Úc Tử Duyệt! Em muốn phải khổ sở sao?

      Lăng Bắc Hàn cảm giác mình chưa từng bức bối như thế, giờ phút này căn bản phải là thằng đàn ông!

      Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn thoáng qua màn Úc Tử Duyệt cùng Tư Đồ Ngạn hôn nhau, lại nhìn về phía Lăng Bắc Hàn,cũng phát có gì khác thường, cuói cùng cũng có thể yên tâm.

      Úc Tử Duyệt đem hết toàn bộ sức lực đẩy Tử Đồ Ngạn ra, tay phải giơ lên nhưng lạibị Tư Đồ Ngạn bắt được, “Lợi dụng tôi? Vật , em coi tôi là cái gì?” Tư Đồ Ngạn giữ chặt cổ tay của , bàn tay vỗ vỗ lên gương mặt , tà mị .

      “Coi là tên biến thái!” Úc Tử Duyệttức giận quát, trong miệng còn lưu lạimùi máu tươi, nhìn ra bên ngoài cửa sổthì thấy xe Lăng Bắc Hàn phía sau, vừa rồi có nhìn thấy ?

      “Ha ha.......Biến thái.......Tôi thích, tôichính là biến thái......” người đàn ông lau máu tanh khóe miệng mình, sau đó đạp chân ga.

      Úc Tử Duyệt hối hận vì quay lại, thậtsự hối hận! Tại sao lại có thể gặp tên biến thái như vậy chứ......

      Lăng Bắc Hàn, can thiệpvào nữa. Nghĩ như vậy, trong lòng chịu được càng thêm chua xót.

      ra thích lúc bá đạo quản , như vậy khiến cảm thấy quan tâm mình. Nhưng bây giờ , can thiệp vào chuyện của nhau, buổi chiều như vậy.

      Dốc lòng , cuối cùng kết quả chỉcó thể dùng mấy chữ lạnh lẽo này để hình dung? Lăng Bắc Hàn, tại sao lạicó thể vô tình như vậy, thoải mái nhưvậy?

      Khóe mắt Tư Đồ Ngạn liếc thấy Úc Tử Duyệt thấy yên tĩnh trở lại, thấy trongmắt có ánh nước, bỗng dưng cảmthấy phiền não!

      Lúc đến Goldwater, Lăng Bắc Hàn, LụcKhải Chính, Hạ Tĩnh Sơ, Nhan Tịch mấyngười xuống xe, thấy Hạ Tĩnh Sơ dựa vào người Lăng Bắc Hàn, hai người dáng vẻ chàng chàng thiếp thiếp, Úc Tử Duyệtcảm giác như mình vừa rước họa vàthân!

      Thấy xuống xe, Nhan Tịch vội vàngtiến lên kéo Úc Tử Duyệt, “Duyệt Duyệt, trở về thôi! Sáng mai em còn phải máy bay!” Nhan Tịch kéo Úc Tử Duyệt nghiêm túc , cũng muốn Úc Tử Duyệt bởi vì Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ mà đau lòng, chính cũngkhông muốn dây dưa với Lục Khải Chính!

      Ngược lại Lăng Bắc Hàn rất cảm kích Nhan Tịch, trong lòng càng hy vọngÚc Tử Duyệt mau chóngrời khỏi thủ đô!

      cũng muốn trở về, nhưng ràng cảmnhận được ánh mắt khiêu khích của HạTĩnh Sơ kia, “Chị Nhan, đến đây rồi sao có thể vào? Như vậy là khôngđược, Tư Đồ thấy đúng ?” Úc Tử Duyệt cất giọng , thanh cựclớn.

      ngốc này! Tại sao lại bướng bỉnhnhư vậy?

      Lăng Bắc Hàn thầm mắng trong lòng,xoay người vào cửa trước tiên! cảm giác như lòng mình tan vỡ, bất lựckhông thể làm gì được!



      Nhan Tịch vẫn lôi kéo Úc Tử Duyệt, cho Tư Đồ Ngạn đến gần, tìnhhuống này còn đáng bận tâm hơn so vớiviệc viết tiểu thuyết của ! Ngọt ngọtngào ngào làm người ta ghen tị muốn chết, tại sao lại đột nhiên ly hôn! Lúcnày, liệu trong lòng Duyệt Duyệt hẳn làđau lòng dứt ?

      Úc Tử Duyệt cũng biết tại sao mình lại muốn vào, thích, côcoi thường bản thân mình như vậy!

      Thôi, chịu đựng hai ba giờ nữa, bắt đầu từ ngày mai, nhất định sống thậttốt, làm việc giỏi, phải sống vui vẻ như trước kia, muốn để cho Lăng BắcHàn biết, Úc Tử Duyệt cũng có thể sống tốt!

      Thiết bị xa hoa được lắp trong phòng khiến người ta cảm thấy gian phòng này cao cấp thời thượng, Úc Tử Duyệt bị Nhan Tịch kéo ngồi xuống, Hạ Tĩnh Sơ rúc vào bên cạnh Lăng Bắc Hàn ngồiphía trong cùng, Lục Khải Chính cùng TưĐồ Ngạn ngồi ở giữa.

      “Ai thích hát hát , thích hátthì uống rượu!” Tâm tình Lục Khải Chính dường như tốt, vừa uống bia vừa lớn tiếng .

      “Chị Nhan, chúng ta hát !” Úc Tử Duyệtkéo Nhan Tịch giọng , tay Tư Đồ Ngạn khoác lên ghế sa lon, tay cầm chai bia, con ngươi sắc bén khóa thẳng vào Úc Tử Duyệt.

      “Duyệt Duyệt, chị biết hát, em hátlà được rồi....” Nhan Tịch giọng , Úc Tử Duyệt gật đầu cười, ép buộc . Tùy tiện chọn mấy bài sau đó trở về chỗ ngồi.

      “A Hàn, chúng ta cũng chọn mấy bàichứ?” Lúc này chỉ thấy Hạ Tĩnh Sơ với Lăng Bắc Hàn, trong ánh sáng yếu ớt,Úc Tử Duyệt thấy vẻ mặt của . Đêm mùng đầu năm, bọn họ còn ở chỗ này ca hát, khi đó chỉ biết quân ca.

      biết hát, em hát !” LăngBắc Hàn nhàn nhạt mở miệng, thanhcó chút cứng ngắc. Lời của làm tronglòng Úc Tử Duyệt thoải mái hơn nhiều,cầm chai bia lên, sảng khoái uống mộthơi!

      cứ khiêm tốn! Trước kia khôngphải thường hát thường đánh ghi ta cho em nghe sao? Chúng ta hát mấy bài cũ của mười năm trước , được ?” Hạ Tĩnh Sơ cười , thanh lớn , vừa vặn truyền vào tai Úc Tử Duyệt.

      biết hát, còn có thể đánh ghi ta sao?

      Trong đầu Úc Tử Duyệt dường như có thểtưởng tượng ra hình ảnh, nam thanh niên ôm trong ngực cây ghi ta gỗ, ngồi dưới gốc cây, hát cho nghe......

      Rốt cuộc, đối với Hạ Tĩnh Sơ mớithật là tình !

      Lăng Bắc Hàn bởi vì câu của Hạ Tĩnh Sơ mà cau mày, trong lòng cảm thấy chán ghét, nhưng vẫn nghe theo lời Hạ Tĩnh Sơchọn vài bài, “Những bài này đều lànhững bài hát cũ của mười năm trước....bài này, bài này cũng được, em đều biết hát!” Hạ Tĩnh Sơ chỉ vào màn hình, vuivẻ với Lăng Bắc Hàn.

      “Duyệt Duyệt, uống ít chút!” thấy ÚcTử Duyệt muốn cướp rượu của uống,Nhan Tịch vội vàng ngăn cản .

      Úc Tử Duyệt quay đầu, nhìn Nhan Tịch, trong mắt tràn đầy khổ sở. Người đàn ông hôm trước là của , bây giờ đãkhông phải là của rồi, giờ lại ân ái với bạn cũ như vậy, trong lòng sao có thể thoải mái?

      Hai mắt Lăng Bắc Hàn dừng lại mànhình, vô tình nhìn thấy mấy chữ “Hãyhạnh phúc hơn tôi” giống như gõ lên tráitim , ngón tay ấn xuống, sau đó cũngHạ Tĩnh Sơ trở lại chỗ ngồi.

      “Mặc kệ các người, hát bị phạt rượu!” Lục Khải Chính tiếp, Tư Đồ Ngạn dịch người, đến gần Úc Tử Duyệt,Nhan Tịch nhìn Tư Đồ Ngạn đến gần, cau mày, lại nhìn Lăng Bắc Hàn, thấy biến sắc, cũng ngăn cản Tư Đồ Ngạn nữa.

      Này, chú làm gì a?

      Thấy Tư Đồ Ngạn muốn đụng vào mình, Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lên, cầm micro lên , “Bài này tôi hát....” giai điệu bài tiếng vang lên, Úc Tử Duyệt hát hết mình, thỉnh thoảng thânthể bé còn đung đưa theo giai điệu.

      Tư Đồ Ngạn càng ngừng vỗ tay, huýt gió.

      “A Hàn, bài này là của chúng ta!” Sau khi Úc Tử Duyệt hát xong, ngồi bên cạnh Nhan Tịch uống hớp rượu, thấy thanh của Hạ Tĩnh Sơ truyền đến, nhìn lên màn hình, đây là bài, “Ngườingồi cùng bàn”.

      Trong lòng đau nhói, chỉ nghe thấy Hạ Tĩnh Sơ bắt đầu hát. Thỉnh thoảng còn đưa micro đến gần khóe miệng Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn lắc đầu từ chối.

      sớm biết hát những bài hát này rồi, nghe những giai điệu xa xôi xa lạ, có cảm giác gì, đối với Hạ Tĩnh Sơ bên cạnh, cũng có bất kỳ cảm giác nào! Nhưng biết, giờ phút này Úc Tử Duyệt nhất định rất đau lòng.

      Úc Tử Duyệt cùng Hạ Tĩnh Sơ có qua cólại, giống như là PK nhau, hát rất nhiều bài hát, thỉnh thoảng có vài tiếtmục trung gian của Tư Đồ Ngạn hát cùng , khi đó, Lăng Bắc Hàn mặc dù ghen tỵmuốn chết, lại chỉ có thể đem tất cả khổsở nuốt vào bụng.

      “Bài này ai chọn vậy? Mau hát !” nhìn màn hình, mấy chữ “Hãy hạnh phúc hơn tôi” kia khiến trong lòng Úc Tử Duyệt đau nhói, nhưng bài này cũngkhông phải chọn.

      phải của tôi, tôi biếthát....” Hạ Tĩnh Sơ mở miệng , cũngnghi ngờ hình như mình có chọnbài này.......

      “Vậy để tôi hát cho, hình như tôi biết hát chút...”Úc Tử Duyệt lớn tiếng , trong lòng co quắp. Cũng coi như là hátcho Lăng Bắc Hàn , cho dù khôngcam lòng hạnh phúc hơn , nhưng cũng có chút giả tạo hào phóng.

      người, hy vọng người ấy hạnhphúc, vui vẻ.

      Nhưng biết, bài hát này cũng làbài hát mà Lăng Bắc Hàn muốn dành cho . Nhất định phải hạnh phúc hơn ,trở về là Úc Tử Duyệt buồnkhông lo. Lúc này, bài hát đến cao trào:

      Xin nhất định phải hạnh phúc hơn em

      Như vậy rút lui của em mới khônguống phí

      Cho dù đau đớn, cho dù khổ sở, xin đừng tiếng xin lỗi để đền bù.

      Ít nhất em cũng có thể giúp có đượchạnh phúc mà theo đuổi

      Xin nhất định phải hạnh phúc hơn em

      Như vậy mới đáng để em tàn nhẫn với chính mình.

      Em yên lặng đếm những giây cuối cùng để nhìn

      Nhìn hình bóng trong mắt em mờ nhạt đến nhường nào....

      .............

      Giờ phút này được ôm em mãn nguyện

      Chúc hạnh phúc nhiều, chodù em đau lòng cũng ra.

      Chúc hạnh phúc nhiều, chodù em đau lòng cũng ra.......Lăng Bắc Hàn nhìn những chữ nàytrên màn hình, từng chữ từng câu, đâmthẳng vào trái tim , cũng là tâm trạnggiờ phút này của ! , cũnganh sung sướng, vậy bắt đầutheo đuổi !

      Úc Tử Duyệt hát xong trong lòng xót xa dứt, nhưng lời đó giống như tiếng lòng của . tác thành cho , là chuyện tốt, để ở bên người , như vậy tốt! Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn là bỏ được, giống nhưmột miếng thịt người , bị xé rađưa cho người khác.

      Tầm mắt mơ hồ, thanh khàn khàn, côho khan tiếng, lại khóc ra tiếng, bỏ mic xuống chạy ra ngoài......

      chịu nổi khí như vậy nữa rồi, cũng chịu đựng được khổ sở như vậy, muốn chạy ra ngoài. racô làm được giống như trong bàihát, chúc và Hạ Tĩnh Sơ hạnh phúc, làm được! Lúc trước đồng ý với , là của , chỉ có thểhôn , sờ ......

      Bây giờ trở thànhngười của ngườikhác......

      vẫn lảo đảo chạy đường,chạythẳng vào thang máy.

      Cứ như vậy thôi, cũng cần trởlại, cần xuất trước mặt anhnữa, đến đây chấm dứt !

      Giai điệu bài hát đó lặp lại trong đầu,trong thang máy, nhìn thấy gương mặtđẫm nước, thác loạn. Thấy vậy, khinhbỉ chính mình......

      Lăng Bắc Hàn thấy chạy ra ngoài, thiếu chút nữa xông ra ngoài, nhưng vẫnlà cực kỳ kiềm chế, thấy Nhan Tịch đuổi theo, thở phào nhõm, hy vọng xảy ra chuyện gì. Giai điệu bàihát đó lại lặp lại trong đầu, từng câu chữcứa vào trái tim .

      Sau khi Lục Khải Chính cùng Tư Đồ Ngạnrời , và Hạ Tĩnh Sơ cũng ra khỏiphòng.

      “Chị Nhan, em đây, đừng lo lắng!” biết trai Úc Tử Mặc sao biết ở chỗ này, lúc ra khỏi Goldwater thấy đứng đợi ngoài cửa rồi, lúcNhan Tịch đuổi theo kịp, với Nhan Tịch.

      “Ừm! Làm việc cho giỏi...... nếu muốn trở về......” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, thôi .

      Trở về? Chỉ là có lẽ....! Chỉ là chừngcô ở lại trụ sở chính ở Tô Thành, chỉ cần làm việc tốt chút.... giang haicánh tay, dùng sức ôm lấy Nhan Tịch, giờ phút này, cũng thấy Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ từ cửa ra ngoài......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :