1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương152: Vậy ly hôn



      Nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏnhắn tràn đầy khổ sở, vừa rồi còn làmnũng đùa giỡn với , bây giờ lại đau lòng như vậy, Lăng Bắc Hàn nhìn , đưangón tay lau nước mắt gò má , “ là quân nhân, thể ra tay ởnơi công cộng, với Tư Đồ Ngạn kia rồi, sau này ta khôngdây dưa với em nữa!” nhìn , có chút dối.

      Úc Tử Duyệt nhìn , nghĩ ngợi về tínhchân trong lời , khỏicảm thấy có lý, chu cái miệng nhắn, “Tạm thời tin tưởng , giờ đingủ!” người chỉ mặc bộ váy ngắnliền thân con thỏ, Úc Tử Duyệt cảm thấycó chút lạnh lẽo, hai tay ôm ngực, xoayngười muốn vào cửa, theo Lăng Bắc Hàn.

      vừa muốn ngủ phòng kháchđấy! Tránh ra!” Úc Tử Duyệt xoay ngườinhìn chằm chằm, tức giận . Tênkhốn này, bị hấp dẫn rồi chứ gì?Nhưng cũng quên vừa rồi anhnói muốn ngủ phòng khách, cái tên đànông vừa già vừa khó tính này!

      Lăng Bắc Hàn bị phản bác như vậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm, “Là em gọi về phòng còn gì!”

      ...... em còn chưa hết giận ! ngủphòng bên ! !” Úc Tử Duyệt kiêu ngạo , đôi tay hung hăng đẩy ngựcanh, đẩy về phía ngoài cửa.

      “Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn bất mãn gọi tên , bởi vì cong người đẩy ,hai bầu ngực xinh đẹp bị thu hết vào trong đáy mắt , Lăng Bắc Hàn chỉ cảmthấy bụng dưới lại bành trướng!

      Cũng kiềm chế được nữa ôm lên, ném lên giường lớn!

      “A...... cho phép chạm vào ngườiem!” cả người bị đè lên, đôi tay lại bịtay giữ lấy, hai chân bị chặn lại, Úc Tử Duyệt la lớn.

      “Vừa rồi còn muốn quyến rũ nhiệttình như vậy? giải thích rồi, em còn giận cái gì? Ăn mặc như vậy, phải là muốn quyến rũ sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, cười , hámiệng hôn lên nơi mịn màng của , để lại dấu dây tây đỏ bừng.

      “Ưmh.......Là muốn trừng phạt ! Ai bảo dám tức giận với em, để ý tới em! Bây giờ tắm nước lạnh !” Bị cả người đè xuống, Úc Tử Duyệtvừa thở hổn hển vừa lớn tiếng ra lệnh, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

      “Trừng phạt ? nàng xấu tính này!” Lăng Bắc Hàn buông cánh tay để taykia chặn lại, tay hung hăng nắm mộtbên ngực , dùng sức bóp cái, cắn răng với .

      “Ưm.......Này......” Từ ngực phải truyền tới cơn đau khiến thốt lên, khuôn mặt nhắn ửng hồng nhìn , hơi thở thơm như hoa lan. sao lại độc ácbóp như vậy, khiến chịunổi.

      nhóc này quá lắm chiêu! “Nhữngthứ đồ này lấy ở đâu ra?” Nhìn trang phục thiếu nữ giả thỏ lạ lùng cơ thể , Lăng Bắc Hàn khàn giọng hỏi, trong thanh dường như nhuốm đầy sắc dục.

      Úc Tử Duyệt liếc cái, “Cái nàylúc trước mua, thích thôi. Thả em ra....”

      “Thích, thích đến nỗi chỉ hận thể ăn được em!”Lăng Bắc Hàn giọngnói, đưa tay luồn xuống quần lót của , “Tạm thời dừng !” Úc Tử Duyệt kêu lên, Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, biết lại muốn giở trò gì.

      “Em muốn nhảy tiếp....” Úc Tử Duyệt đỏ bừng cả mặt .

      cần!” bị trêu đùa muốnnổ tung như vậy, thể buôngcô ra! Bắt đầu ra tay xé rách dây lưngbên hông.

      đừng vội! Để em giúp cởi...” đôi tay bị thả ra, Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn cởi quần áo, cười híp mắtnói. Giùng giằng đứng lên, Lăng Bắc Hànvì lời của mà động tác cứng đờ.

      # che giấu #

      Hai người củi khô gặp lửa, nhanh chóng bùng cháy, nhiệt độ trong phòng ngủchợt lên cao.....

      Úc Tử Duyệt hoàn toàn bị Lăng Bắc Hànhạ gục đến ngất , trận mây mưa này đến đây mới ngừng hẳn! Khi tỉnh lại là sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt toànthân đau nhức vừa động lại muốnđộng, khẽ quay đầu, chỉ thấy Lăng BắcHàn nằm bên cạnh mình, mở mắtngắm nhìn .

      “Xoa bóp cho em! Cả người em đau chếtđi được! Bực mình... chả biết kiềmchế gì cả!” Cái miệng nhắn của Úc Tử Duyệt lầu bầu oán trách, nhớ tới tối hômqua ôm tới thư phòng, đặt lên bàn trà, xoay tròn ghế, thấy hình ảnh điên cuồng kích tình của mình, trong lòng ngưa ngứa, chỉ tưởng tượng thôi .....

      Lăng Bắc Hàn rất vui lòng phục vụ ,mặc áo ngủ ngồi giường, lật người lại, bắt đầu vuốt ve........

      “Ừ....... thoải mái, mạnh thêm chút, đúng rồi, chính là chỗ đó!”

      “Đừng kêu nữa!” giờ phút này thoảimái kêu lên, chẳng khác nào tiếng rên rỉ giường, Lăng Bắc Hàn lo lắng mình đem kiềm chế được lại muốn !

      “Em thích mà! Ưm ư ư.......A a.......Thậtkhó chịu a.......Mau......” Úc Tử Duyệt cố tình ngẩng đầu kêu thành tiếng.

      “Pằng......” Lăng Bắc Hàn vỗ tét cái lên mông , trừng phạt cái tính nghịch ngợm của .

      “Lính thối! dám đánh em!” Úc Tử Duyệt mang theo tiếng khóc nức nở, bị đánh mông là mất mặt a! Đánhcô như đánh đứa trẻ lên ba sao?

      “Đàng hoàng chút!” Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt tủi thân của , đen mặtnói, thân thể ngọc ngà ngay trước mặtanh, lại còn sáng sớm, bảo làm saochịu được?

      “Cũng ...... tại sao lại đánh emnhư thế? Em đâu phải trẻ con!” Úc Tử Duyệt buồn bực , xoay người, nằm giường, cái chân mò đến thândưới của tìm kiếm, cảm thấy cây gậynóng bỏng thực tồn tại mới hả hê cườimột tiếng.

      Lăng Bắc Hàn hơi ngẩn ra, hai tay chống giường, nửa người cong xuống, cao ngạo ngẩng đầu, nhìn gương mặt mị hoặc mà hả hê của , nhìn ánh mắt khiêu khích của , cảm nhận xoa bóp của cái chân , thấy máu xông thẳng lên đầu.

      phát bắt được mắt cá chân củacô, dùng sức kéo cái, sau đó đè thân thể xuống.

      “Đừng...... Lăng Bắc Hàn! buông emra! Mau rời giường... em đói chết mất....!”Ý thức được muốn làm gì, Úc TửDuyệt hét lớn, trong lòng buồn bực vừarồi mình quá manh động.

      “Muộn rồi!” Vật này đúng là muốndạy dỗ đây mà! Lăng Bắc Hàn kéo hai chân ra, tiến vào từ đằng sau, nhưng đúng lúc này tiếng chuông điện thoạiphiền phức lại vang lên.....

      Chuyện hay bị cản trở. “Phụt... Ha ha...”Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng chuôngđiện thoại di động, hả hê cười. Chỉ thấyLăng Bắc Hàn đứng dậy, ngồi ở đầugiường hung tợn lườm cái, nhìn , che miệng cười trộm.

      Lăng Bắc Hàn cầm điện thoại di động đitới cửa sổ, vừa nhận điện thoại vừa kéo rèm cửa ra, để ánh mặt trời ấm áp chiếuvào căn phòng.....

      “Cái gì?” nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lăng Bắc Hàn, trầm giọng hỏi, nụ cười mặt Úc Tử Duyệt cũng cứng đờ.

      Xảy ra chuyện gì sao?

      “Con về ngay đây!” Bắc Hàn xong cúp điện thoại.

      “Chuyện gì xảy ra à?” lúc này, Úc Tử Duyệt cũng đứng dậy, với áo ngủ giường,nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

      “Mau mặc quần áo, trở về nhà cũ, bọn họ cãi nhau......” Lăng Bắc Hàn đen mặt lại . Hôm nay là mùng hai, đáng lẽ phải về nhà mẹ đẻ, nhưng cả nhà Úc giara nước ngoài nghỉ lễ, cho nên bọn họ đến thành phố A.

      “Cãi nhau?” Úc Tử Duyệt rối bời, nghi ngờ , chỉ thấy Lăng Bắc Hàn vội vàngmặc quần áo, hơi sửng sốt chútnhưng cũng bắt đầu hành động.

      “Lăng Chí Tiêu! Ông quá đáng!” Tiếu Dĩnh luôn sống an nhàn sung sướng cũng có lúc giận đến mức đỏ mặt tía tai,bà gào lên với Lăng Chí Tiêu, bắt lấy cái bình sứ thanh hoa kiểu đèn bàn thời Minh Quan Diêu ném về phía Lăng Chí Tiêu!

      Lăng Chí Tiêu khẽ né sang, tránh được cái bình hoa kia, cái bình hoa cứ thế vỡ vụn thành từng mảnh, “Tiếu Dĩnh, bàxem bộ dạng bà bây giờ có khác nào mộtmụ đàn bà chanh chua ? Tôi chánbà lâu rồi!” Lăng Chí Tiêu nhìn Tiếu Dĩnh, hừ lạnh .

      Chỉ thấy gương mặt Tiếu Dĩnh dần trắng bệch. Trong tim giống như bị ai đó hung hăng đâm cho nhát, đau đến mức thể thở được....

      Chán bà từ lâu rồi sao?

      Tiếu Dĩnh cười khổ trong lòng, đả kíchnày kéo dài trong phút đồng hồngắn ngủi, bà khôi phục lại hô hấp, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, “Vậy ly hôn !” cho Lăng Chí Tiêu cơ hộitổn thương mình, Tiếu Dĩnh kiềm chế đau khổ trong lòng mở miệng trước, sau đó bước chân ra khỏi phòng!

      Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn còn chưa vào cửa chính nghe thấy thanh tức giận của lão phu nhân, “Khôngmột đứa nào khiến ta yên lòng! Tôi chánsống rồi! Khụ khụ...... khụ......”

      “Bà nội......”

      Úc Tử Duyệt vào thấy bà cụ khôngngừng ho khan, lo lắng gọi, dì Vương đứng sau lão phu nhân vỗ vỗ sau lưngbà, lúc này, từ cầu thang truyền đến bước chân thùng thùng.

      “Mẹ......” nhìn Tiếu Dĩnh xuống lầu, Úc Tử Duyệt gọi, Lăng Bắc Hàn phức tạp nhìn Tiếu Dịch, trong nháy mắt thấy bà cũng nhìn cái, trong mắt bà hình nhưcó nước, Lăng Bắc Hàn bỗng nhiên cảmthấy đau lòng.
      lần nào vào điễn đàn cũng chộp đúng lúc chj Tiểu Khang post bài nha! Hên đấy!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương153: cái tát



      Thấy bà bị tổn thương, rốt cuộc vẫnthấy đau lòng. Đó là mẹ của , ngườiđã sinh ra , nuôi nấng ! Sau khi Tiếu Dĩnh xuống lầu, chẳng thèm nhìn ai, mạch ra khỏi cửa.

      “Mẹ......” Úc Tử Duyệt nhìn Tiếu Dĩnh rờiđi, khẽ gọimột tiếng, liếc mắt nhìn Lăng Bắc Hàn nhúc nhích, sao ngườinhà này ai cũng lạnh lùng như vậy? ÚcTử Duyệt trong lòng tức giận nghĩ, sauđó nghe thấy tiếng động cơ xe hơi từ sân truyền vào...

      Chỉ chốc lát sau, Lăng Chí Tiêu mặc quântrang từ lầu xuống, nhìn thấy bọn họ sắc mặt nghiêm túc cũng dịu đithành hiềnlành, “Đến rồi à...” Ông lạnhnhạt .

      “Ông cụ, đến thư phòng chuyện chút!” Lăng Bắc Hàn nhìn Lăng Chí Tiêu, trầm giọng mở miệng, Lăng Chí Tiêunhìn đồng hồ cổ tay chút, đầumột cái, đến thư phòng trước

      “Bà cụ, bà đừng tức giận nữa, tôi lên tầng xem thế nào...” Dì Vương thấy Úc Tử Duyệt đến gần, với bà cụ.Úc Tử Duyệt biết ý tới sau lưng bà cụ, ngừng vỗ lưng bà.

      “Làm tôi tức chết mất!” bà cụ vẫn tức giận , lại ho khan mấy tiếng.

      “Bà nội, bà đừng tức giận á! tạikhông khí trong lành, con đỡ người racửa phơi nắng, được ?” Úc Tử Duyệt ngọt giọng an ủi bà cụ, bà cụ cũngnghe lời đứng lên.

      “Nha đầu, con đừng học hai vợ chồng già bọn họ, nếu kết hôn phải giữ chặt lấy nhau! Đừng để cho người thứ ba có cơhội lợi dụng! phải bà bao che chacon, nhưng mà mẹ con cũng đúng mực.” Bà cụ vừa vừa .

      Úc Tử Duyệt nghe thấy vậy đầu óc mơ hồ, nhưng chỉ thoáng qua, liền trợn tròn mắt, miệng há hốc hình chữ O!

      “Bà nội...... bà , cha con, cha con ngoạitình?” ra ngoài cửa, Úc Tử Duyệt lắp bắphỏi.

      giọng chút! sợ ngườikhác nghe thấy mất mặt sao?” bà cụ lạnhlùng với Úc Tử Duyệt, ngồi xuống cái ghế gần đó, gương mặt cổ quái. Úc Tử Duyệt vẫn khiếp sợ trong lòng, thế nào cũng hiểu nổi tại sao bố chồngmình ngay thẳng như vậy lại trật quỹ đạo!

      Hơn nữa, trước kia còn cho rằng mẹ chồng là nhân vật lợi hại như vậy,nhất định có cách quản chồng! ngờ a......

      “Bà.... bà nội! thể nào! Lời này thể lung tung a! Cha khôngphải loại người như vậy!” Úc Tử Duyệtngồi xổm xuống, nắm tay bà cụ .

      Ba chồng tốt như vậy còn ngoại tình,vậy đời này còn có người đàn ông nào tốt nữa? Lăng Bắc Hàn nhà sao? Liệu có đảm bảo được ?

      Bà cụ nhìn Úc Tử Duyệt hừ lạnh tiếng, cảm thấy tiểu nha đầu này quá đơnthuần, dù sao tuổi vẫn còn , “Cũngcó lúc sơ suất, cũng có lúc bị bắt buộc!Mẹ con chính là quá cứng rắn mạnh mẽ, nào phải dạng phụ nữ dịu dàng!” bà cụ thở dài , “Duyệt Duyệt, đối với đànông, phải có cương có nhu, ta cươngthì con nhu, giữ chặt bên người, để chokhông người phụ nữ nào lại gần được,cũng làm cho ta thể ra được!”

      Úc Tử Duyệt trợn mắt cứng lưỡi nhìn bàcụ, nghĩ thầm, ngờ bà mới chính là người biết cách quản chồng a!

      “Cũng đâu còn trẻ nữa mà làm mấychuyện như vậy?” Trong thư phòng, LăngBắc Hàn nhìn chằm chằm ông cụ, chỉtrích . đường tới đây nghequa, nghe ông cụ ngoại tình nên hai người mới cãi nhau. Lăng Bắc Hàn mới đầu tin, nhưng nhớ lại ông cụ vừarồi công tác hơn nửa tháng, trong lòng bắt đầu chắc chắn.

      Trước kia từng trách Tiếu Dịch, nhưng sau khi xác định được những tấmảnh kia phải do bà gửi, cũngthay đổi thái độ của mình với bà, bây giờ, thấy bà bị tổn thương, trong lònganh vẫn nghiêng về phía bà.

      “Chuyện này con cần biết, cha tự có chừng mực!” Lăng Chí Tiêu làm ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, giọng với Lăng Bắc Hàn.

      “Đúng mực? Cũng ngoại tình rồi còn đúng mực cái gì?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm ông cụ, giễu cợt . Lăng ChíTiêu khẽ đanh mặt lại, trong lòng cườikhổ.

      “Con cần biết, vợ chồng hai đứa đừng có học tập bọn ta là được rồi...”Lăng Chí Tiêu xong, nhìn đồng hồđeo tay cái, ra khỏithư phòng.

      Sau khi Tiếu Dĩnh rời , buổi tối cũngkhông trở về nhà cũ, Lăng Chí Tiêu cũng bận xã giao bên ngoài. Úc Tử Duyệt đầu năm bị Lăng Bắc Hàn đưa hỏi thăm hết vị tư lệnh này đến vị tham mưu trưởng kia, mãi đến mùng sáu, cũng gần đến lúc Lăng Bắc Hàn trở về bộ đội.

      Vết thương đùi cũng khỏi hẳn, đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, tất cảđều bình thường.

      “Lần này cuối cùng mẹ cũng có thể yêntâm á!” Úc Tử Duyệt kéo cánh tay LăngBắc Hàn, tới cửa thang máy bệnh viện, vui sướng . ra , rất muốnnói là có thể yên tâm, nhưng xấu hổ biết mở miệng.

      “Vậy còn em?” Lăng Bắc Hàn nhìn , hỏi.

      Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ lên, “Em thèm vào quan tâm! bị thương cả đời phải ở nhà cũng mặc kệ!” đùa, nghĩ đến ngày mai phảitrở về bộ đội, trong lòng buồn chánkhông thôi, hạnh phúc a, thực quá ngắnngủi!

      Lăng Bắc Hàn lại cười, hiểu trong lòng côkhông nỡ xa , thân mật dí chópmũi cái.

      Cửa thang máy mở ra, cảnh này vừa vặn đâp vào mắt Hạ Tĩnh Sơ.

      “Lăng đại ca?” Thôi Nhã Lan thấy Lăng Bắc Hàn mừng rỡ mở miệng, gọi. Lúcnày, Lăng Bắc Hàn cũng vừa nhìn thấyHạ Tĩnh Sơ cùng Thôi Nhã Lan trongthang máy, sắc mặt Lăng Bắc Hàn hơicứng lại, thoáng cười với Thôi Nhã Lan,ôm người Úc Tử Duyệt có chút cứng ngắcđi vào thang máy!

      “Nhã Lan! Chị... Hạ!” Úc Tử Duyệt mở miệng mà lòng khẽ rối bời, sau khi khôiphục lại tỉnh táo, lên tiếng chào hỏiThôi Nhã Lan cùng Hạ Tĩnh Sơ, chỉ là lúc gọi Hạ Tĩnh Sơ, thanh cứng ngắc vô cùng.

      Hạ Tĩnh Sơ thoải mái gật đầu với ,“Chúc mừng năm mới!” nhìn Lăng Bắc Hàn.

      “Nhã Lan, em khỏe sao?” Lúc nàyÚc Tử Duyệt lên tiếng với Thôi NhãLan, bọn họ đến đây khám bệnh?

      phải, là chị Tĩnh Sơ thoải mái, em cùng chị ấy, mới từ tầng mườixuống!” Thôi Nhã Lan nhìn Úc Tử Duyệtnhiệt tình .

      “Ồ! Chị Hạ chị phải giữ gìn sức khỏechứ.....” Úc Tử Duyệt khách sáo , thậtra muốn chuyện với HạTĩnh Sơ, nhưng vì muốn cho tavà Lăng Bắc Hàn có cơ hội chuyện,chỉ có thể qua loa vài câu.

      “Ừ.......Cám ơn quan tâm.” Hạ Tĩnh Sơcười , khóe mắt liếc Lăng Bắc Hànđứng bên cạnh, trong lòng quặn đau, hôm nay tới khám bệnh, vừa vặn vô tình gặp bọn họ.
      Tử cung của có chút vấn đề, hôm nay tới để làm kiểm tra.

      “Theo em thấy là tại chị liều mạng vớicông việc nên thân thể mới xảy ra vấn đề đấy!” Thôi Nhã Lan vốn cảm kích Hạ Tĩnh Sơ, cũng lòng quan tâm, cho nên có chút tức giận trách cứ.

      Lăng Bắc Hàn vẫn lời, lúcnày cửa thang máy cũng mở ra, cómấy người vào, bốn người bọn họ tách ra, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn bị ép vào trong góc, “Ông xã, lát nữa chúng tatới thăm mấy đứa được ?” tiếng ông xã, Úc Tử Duyệt cố tình lớn,giống như cảnh cáo Hạ Tĩnh Sơ.

      Giống như bà cụ , phụ nữ phải cho đàn ông thấy kỹ hết các điểm tốt củamình, để cho người thứ ba có cơhội ra tay!

      Lăng Bắc Hàn nhìn , đưa tay vuốt vekhuôn mặt nhắn của , gật đầu cái.

      màn này ràng rơi vào trong mắtHạ Tĩnh Sơ, trong tim co rút, hơn nữađứa bé trong miệng Úc Tử Duyệt càng khoét sâu vào lòng . Những năm gần đây vẫn sống trong khổ sở! Nhưng sao? Bây giờ ôm vợ của ,trước mặt âu yếm như vậy!

      Lăng Bắc Hàn! Đây chính là tình củaanh, tình chung thủy nhất sao? Mối tình đầu sao?Nghĩ như vậy,thể xác và tinh thần Hạ Tĩnh Sơ đều mệt mỏi, từng cố gắng buông tay, nhưng, cam lòng! cam lòng cứ nhưvậy bị người nhà họ Lăng ỷ thế hiếp người, coi thương! cam lòng buông tay người ưu tú như ....

      Lúc này, thang máy mở ra, đoàn người đira, Hạ Tĩnh Sơ cùng Thôi Nhã Lan cũngđi ra ngoài, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn ra cuối cùng. Ngoài cửa thang máy có bảng hướng dẫn các tầng trongbệnh viện, mấy chữ “Tầng mười: Khoaphụ sản” đập vào mi mắt, Lăng Bắc Hàn nhíu lông mày lại, thoáng khôi phục vẻ tự nhiên.

      “Chị Tĩnh Sơ, chị cũng đừng lo lắng, bácsĩ có kết quả mới làm, chị tốt như vậy, Phật tổ phù hộ chị, nhất định là u lành tính thôi!” thanh Thôi Nhã Lan truyền vào tai của bọn họ, Úc Tử Duyệtcau mày, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.

      U? Trong đầu đột nhiên nhảy ra hai chữ U, lúc trước có thu thập tin tức, cũng biết hai loại u tốt tính với lành tính,u lành tính cũng nguy hiểm đến sinh mạng. Hạ Tĩnh Sơ bị u gì?

      Lăng Bắc Hàn cũng nghe thấy lời của Thôi Nhã Lan, trong lòng cũng khôngcảm thấy lăn tăn gì, tình cảm này cuối cùng phai nhạt, nhưng cũngkhông hy vọng sau này Hạ Tĩnh Sơ sống yên ổn.

      “Mặc số phận thôi, chị lạc quan mà!” HạTĩnh Sơ kiên cường cười với ThôiNhã Lan, trong lòng cũng nỡ, nếuquả là ác tính sao? chết sao?

      Nghĩ như vậy, Hạ Tĩnh Sơ mới chợt nhậnra rằng cả đời mình đúng là thất bại....

      Ra khỏi bệnh viện, Úc Tử Duyệt vẫn lễphép chào hỏi Hạ Tĩnh Sơ cũng Thôi Nhã Lan, Lăng Bắc Hàn cũng chào hỏi với Thôi Nhã Lan, nhàn nhạt gật đầu với HạTĩnh Sơ, rồi sau đó cùng Úc Tử Duyệt lên xe. Hai người mua rất nhiều kẹo bánh với đồ chơi trẻ em, đến thăm những đứatrẻ kia.

      Điều khiến Lăng Bắc Hàn vui mừng trong lòng, chứng kiến Úc Tử Duyệt phát lì xì cho bọn mới biết, hóa ra phải bởi vì giận dỗi Hạ Tĩnh Sơmới thuận miệng đến thăm bọn , ra là sớm nghĩ đến.

      Nhìn phát lì xì, dáng vẻ hiền lành haycười hiếm khi, trong lòng Lăng Bắc Hànnhư có dòng nước ấm áp chảy qua, cảm thấy người nhân ái, tốt có trách nhiệm. Ánh mặt trời ấm áp, đẹp như thiên sứ.

      “Ngẩn người gì vậy? Còn phát quà cho bọn ?” Úc Tử Duyệt tới, nhìn Lăng Bắc Hàn ngẩn người, nhón chân lên, đưa tay quơ quơ trước mặt , bỉu môi .

      Lăng Bắc Hàn kiềm chế được ôm eo Úc Tử Duyệt, cúi đầu, trước mặt các đứa bé, hôn lên cái miệng của !

      “OH...... Ba Hàn hôn mẹ Duyệt a!”

      xấu hổ......”

      Lúc này, bọn ồn ào hô lên, có gáinhỏ đưa tay che kín khuôn mặt nhắncủa mình, “... làm gì vậy?”Úc Tử Duyệt đỏ bừng mặt, gắt giọng với .

      Hai gò má Lăng Bắc Hàn cũng đỏ ửng, cóchút xấu hổ cười, sau đó trợn mắtnhìn những đứa trẻ ồn ào hoạt bát kia,“Phát quà nào....” bóng người cao lớn bắt đầu hoạt động, cầm từng món đồ chơi chia cho từng em .

      Điều làm Úc Tử Duyệt than thở chính là, Lăng Bắc Hàn mua những món quà kia, mô hình xe hơi a, búp bê a, còn có cả mô hình súnggì đó, đều phải là mua bừa.

      “Đậu Đậu, ba Hàn nhớ con muốn có mộtcái mô hình trực thăng! Bài thi cuối kỳ con được điểm tốt, cái mô hình này là phần thưởng cho con, tiếp tục cố gắng!”Lăng Bắc Hàn cầm cái mô hình máy bay trực thăng rất lớn, đên bên cạnh Đậu Đậu chín tuổi , tay vuốt ve đầu cậu bé.

      “Cám ơn ba Hàn! Con cố gắng, cố gắng trở thành chiến sĩ quân!” Đậu Đậuhưng phấn .

      Câu câu của đứa trẻ làm Úc Tử Duyệtrất muốn khóc, nhìn bàn tay trọn vẹn của Đậu Đậu, xoay người, hít sâumột hơi để nước mắt rơi xuống.

      Lăng Bắc Hàn cũng đau lòng thôi, biết nên như thế nào với ĐậuĐậu, cậu bé thể trở thành chiến sĩ quân, nhưng lại đành lòngphá tan ước mơ tốt đẹp của đứa trẻ đơn thuần này.

      Ra khỏi nhi viện, tâm tình của haingười cũng có chút nặng nề, Úc Tử Duyệtnhìn sắc mặt có chút u ám của Lăng Bắc Hàn, có chút đau lòng, “ đừng lo lắng!” Tay nắm tay , giọngkhàn khàn.

      Lăng Bắc Hàn nhìn , khẽ cười, “Cám ơnem.” mở miệng, cứng nhắc . Câucám ơn này cũng khó khăn, giây phút đó, trong lòng Úc Tử Duyệt sợ hãikhông dứt, “Sao lại cám ơn em à?” khuônmặt nhắn ửng hồng hỏi.

      “Cám ơn bình thường em vẫn đến thăm bọn ....”

      “So với , chút việc này là cái gì!”Úc Tử Duyệt liếc mắt với , hai người bèn nhìn nhau cười rồi lên xe.

      Mặc dù gần đây thời tiết ấm áp,nhưng bờ sông vẫn lạnh như cũ, mộtngười phụ nữ tóc dài bị gió thổi tung trong gió. chiếc xe hơi màu đen dừng lại, người phụ nữ ăn mặc ưu nhã, đầu búi mái tóc quý pháibước từ xe xuống.

      Hạ Tĩnh Sơ cũng xoay người lại, cặp mắt nhìn những con sóng gợn lăn tăntrên mặt sông, khóe miệng cong lên giễucợt cười.

      “Lăng phu nhân, bà còn nhớ , mườinăm trước, cũng tại bờ sông này, bà đẩy tôi xuống.......”

      “Hạ Tĩnh Sơ! câm miệng!” Tiếu Dĩnhđeo kính che kín mặt, Hạ tĩnh Sơ còn chưa hết, tức giận mở miệng. Lúcnày, Hạ Tĩnh Sơ tức giận xoay người, mặt hiểm trừng mắt nhìn Tiếu Dĩnh.

      “Bà có tư cách vênh mặt sai khiếntôi! Tiếu Dĩnh, bà nghĩ bà là ai?” Hạ TĩnhSơ lớn tiếng quát, trong thanh mangtheo giọng khàn khàn.

      mặt Hạ Tĩnh Sơ, Tiếu Dĩnh thấyđược vẻ điên cuồng. Lúc trước, bà khôngnên chịu uy hiếp của Hạ Tĩnh Sơ, phá hủy hai vợ chồng Lăng Bắc Hàn, bởi vì bà cho rằng Hạ Tĩnh Sơ chắc chắn Lăng Bắc Hàn tin lời ta .

      Nếu như ta đủ tự tin, sớm với Lăng Bắc Hàn phải sao ?

      “Hạ Tĩnh Sơ, tốt nhất cút xacho tôi, tôi sợ uy hiếp của tôiđâu!” Tiếu Dĩnh lạnh lùng , ánh mắt lầm, lúc Hạ Tĩnh Sơ mười bảytuổi, thấy được tham lam trong mắt của ta.

      nửa ích kỷ, nửa bất mãn, bà bắt đầu thích Hạ Tĩnh Sơ này, nhưng ngờ con trai bà lại trúng độc của ta, lại quá nặng tình!

      sao? công ty nổi tiếng, tư lệnh phu nhân, chừa thủ đoạn nào hãm hại thiếu nữ vô tội sảy thai, cả đờivô sinh! Bà xem, tin tức như vậy có phải rất hấp dẫn hay ....”

      “Pằng......”

      Hạ Tĩnh Sơ còn chưa xong, Tiếu Dĩnhkhông kiềm chế được nữa giơ tay tát mạnh cái lên mặt Hạ Tĩnh Sơ!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương154: Kế hoạch được như ý

      Tiếu Dĩnh vốn là người mạnh mẽ, sao có thể chấp nhận được Hạ Tử Sơ lớnlối như vậy? cái tát mạnh giáng xuống má Hạ Tĩnh Sơ khiến ta mấtthăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống, cảngười lảo đảo về sau mấy bước.

      Cảnh này khác gì cảnh mười nămtrước, bưng mặt cúi đầu, khóe miệng HạTĩnh Sơ cong lên nụ cười giễu cợt pha chút độc ác.

      “Lăng phu nhân, bà vẫn giống mười nămtrước, biết kiềm chế chút nào! Giống như người đàn bà chanh chuavậy...” Hạ Tĩnh Sơ ngẩng đầu lên, tay che gò má bị đánh, cười giễu cợt, đôi mắtkhông chút sợ hãi, chỉ nhìn Tiếu Dĩnh, lạnh lùng châm chọc .

      Cụm từ “Người đàn bà chanh chua” lại lần nữa kích thích Tiếu Dĩnh, nhớ tớiLăng Chí Tiêu cũng với mình nhưvậy, trong lòng Tiếu Dĩnh đau nhói.

      Có vài người, chỉ khi mất mới thấy quan tâm. Tâm trạng của Tiếu Dĩnh lúc này chính là như vậy, bà từng cho rằngmình Lăng Chí Tiêu, cũng quan tâm ông, cả đời bà chỉ yêuđứa con trai duy nhất là Lăng Bắc Hàn.Sau khi đối mặt với phản bội của Lăng Chí tiêu, bà mới phát , ra bàthật Lăng Chí Tiêu.

      Thấy khóe miệng Tiếu Dĩnh thoáng quamột tia đau đớn, Hạ Tĩnh Sơ bỗng cảm thấy khoái cảm trả thù.

      Trước mắt người phụ nữ quyền quý này, nếu như phải do bà ta, có thể được gả cho Lăng Bắc Hàn, có tìnhyêu của , có tài năng, địa vị, thậm chí còn có tất cả! Nhưng bây giờ sao?

      “Hạ Tĩnh Sơ, vẫn tham lam giống mười năm trước! Đừng hòng uy hiếp được tôi,muốn đấu với tôi, còn quá non!” TiếuDĩnh trừng mắt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, từngchữ từng câu thâm độc ! Bà hề hối hận lúc đầu ép Hạ Tĩnh Sơ rời , mười năm trước , mười năm sau cũng !

      Cho dù ban đầu làm tổn thương Lăng Bắc Hàn, nhưng bà cũng hiểu, cho dù mườinăm trước Lăng Bắc Hàn cùng Hạ TĩnhSơ ở cùng chỗ, sau này cũng hạnh phúc! Người phụ nữ này quá tham lam, chỉ hủy hoại tiền đồcủa Lăng Bắc Hàn, mà còn có thể làm tổn thương !

      Hối hận duy nhất của bà chính là hôm đóđẩy ta xuống sông khiến ta sảythai.... Lúc ấy bà biết Hạ Tĩnh Sơđã mang thai ......

      sao? Cho dù tôi phơi bày xấu xa của bà ngoài ánh sáng, chỉ cần tôi nóicho con trai bảo bối của bà biết, tôi từng mang thai đứa con của ấy, còn bị bà hại sảy thai.....”

      “Đó phải là con của nó! Mà do vụng trộm với người khác!” Tiếu Dĩnhkích động ngắt lời , cố ý kích thích Hạ Tĩnh Sơ, đôi mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Hạ Tĩnh Sơ, ta hề kíchđộng như trong tưởng tượng của bà, cũngkhông nóng lòng phản bác, điểm này khiến Tiếu Dĩnh kinh hãi.

      Chẳng lẽ mình tự gián tiếp hại chếtcháu mình? Trong lòng Tiếu Dĩnh bị khuất đảo hồi, nhưng gương mặt vẫn tàn nhẫn nhẫn nhìn chằm chằm Hạ Tĩnh Sơ.

      “Lăng phu nhân, bà đừng kích động, bà hoàn toàn có thể hỏi con trai bảo bối của bà. Chỉ là, bà dám hỏi sao? sợcon trai của bà nhận bà sao? Ha ha.......Tiếu Dĩnh, bà là thất bại! Đây chính là báo ứng của bà vì hại tôi!” HạTĩnh Sơ trừng mắt nhìn Tiếu Dĩnh, điêncuồng cười , vẻ mặt hài lòng.

      Tiếu Dĩnh nhìn dáng vẻ hả hê của Hạ Tĩnh Sơ, lòng tràn đầy phức tạp! ta sai, bà dám hỏi Lăng Bắc Hàn, hỏi cũng để làm gì. Bà sẽkhông để cho Lăng Bắc Hàn biết chuyệnnày!

      “Rốt cuộc muốn thế nào? điều kiện !” Tâm trạng Tiếu Dĩnh bình phục lại, nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lạnh giọng hỏi.

      “Vẫn là câu kia, tôi muốn Lăng Bắc Hàn! Bà phải nghĩ ra cách để ấy ly hôn, phá hỏng tình cảm của ấy và Úc Tử Duyệt!” Hạ Tĩnh Sơ bỏ bàn tay che máxuống, nhìn Tiếu Dĩnh, tự tin cười .

      Tiếu Dĩnh nhìn dáng vẻ hả hê của Hạ Tĩnh Sơ, hối hận vì mười năm trướckhông giải quyết ta triệt để! ta bây giờ muốn phản đòn mạnh mẽ sao!

      cho rằng sau khi nó ly hôn ở bên cạnh sao? Nó sớm !” Tiếu Dĩnh cất giọng .

      Lời của Tiếu Dĩnh khiến tim Hạ TĩnhSơ nặng nề như bị nện cái, nơi sâuthăm nhất bị tan nát, đau đến tê tâm liệtphế, kèm theo tức giận!

      Dáng vẻ của Hạ Tĩnh Sơ bị thu hết vàotrong đáy mắt Tiếu Dĩnh, tại, việcduy nhất bà phải làm chính là lật tẩy chuyện sảy thai!

      “Điều này quan trọng, bà chỉ cần làm việc nên làm, nếu tôi thể làm gì khác hơn là tự mình tìm ấy....” Hạ Tĩnh Sơ chậm rãi mở miệng, mặt chút thay đổi, giống như bị buộc đến bước đường cũng. Người càng bị như vậy, làm việc càng cực đoan.

      Tiếu Dĩnh biết điều này.

      “Nằm mơ! Chưa ai dám uy hiếp tôi như vậy, Hạ Tĩnh Sơ, tôi khiến lăn lộn nổi ngoài đời! Giống như mười năm trước!” Tiếu Dĩnh tức giận xongđi về phía xe của mình.

      “Tôi sợ bà! Bà cứ thử xem! Đến lúcđó đừng trách tôi cho bà cơ hội!”Hạ Tĩnh Sơ tức giận nhìn bóng lưng cao quý của Tiếu Dĩnh, khóe miệng giễu cợtcười, vẻ mặt cực kỳ ác độc.

      Kế hoạch thành công, hả hê lên xe, nhìn ánh chiếu hậu trong xe, đưa tay vuốt ve gò má còn ửng đỏ, giay phút đócô cảm thấy người trong gương xa lạ.

      “Mình là Hạ Tĩnh Sơ sao? là HạTĩnh Sơ sao?” lại lầm bầm mở miệng, tự hỏi.

      biêt Lăng Bắc Hàn cònthương , cho dù có lấy được người ,nhưng cũng chạm được vào tim . Nhưng vẫn cố chấp, cố chấp như vậy, cố chấp cam lòng!

      Những năm qua, phải khôngmuốn tìm Lăng Bắc Hàn, nhưng côchịu khống chế của Tiếu Dĩnh, cănbản có cách đến gần ! Cho đếnmấy năm nay kinh tế thủ đô phát triển,vốn định tìm cơ hội đến gần Lăng BắcHàn, ngờ lại đột nhiên muốnkết hôn.

      Trong đầu vẫn còn dáng vẻ ngàyanh kết hôn......

      phải người đàn ông chăm sóc từ đến lớn;

      phải người đàn ông vì muốn tặng quà sinh nhật mà nửa đêm lén lút đến quân khu lấy vỏ đạn ghép thành chuông gió cho ;

      phải người đàn ông vì làm mua cho cái đĩa CD;

      Cũng tồn tại người đàn ông vì mà từ bỏ ước mơ nhập ngũ, cùng chạy trốn......

      Dưới bụng mơ hồ đau đớn, Hạ Tĩnh Sơđưa tay khẽ xoa nơi đó, cơn đau khiến côrơi lệ, “Ô......” Gục tay lái, lại bật khóc......

      Tiếu Dĩnh rảnh rỗi vài ngày trở về Lănggia, Lăng Chí Tiêu bận rộn xã giao, mấy ngày nay, Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt bị bà cụ gọi về nhà cũ ở.

      Mùng bảy, cũng là ngày nghỉ đông cuối cùng của Lăng Bắc Hàn, hai người ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, dường nhưcùng nhau mở mắt. Úc Tử Duyệt vùi trong khuỷu tay , cái đầu cọ xát,“Ba mẹ làm sao bây giờ? Em vẫn khôngtin cha là người như vậy, xem cóphải là có hiểu lầm hay ?”

      Chẳng lẽ ba mẹ chồng cứ tiếp tục giằng conhư vậy sao? Ly hôn, dường như có chútkhông thể, theo biết hôn nhân của ba mẹ chồng cũng là do cha mẹ sắp xếp, Tiếu gia cũng là danh môn.

      “Ngoại tình tư tưởng cũng coi như ngoạitình, mặc dù ông cụ chưa phát sinh cụthể chuyện gì....” Lăng Bắc Hàn quay đầu, nhìn Úc Tử Duyệt , lời rất khéo léo, Úc Tử Duyệt hiểu ý gật đầu cái,“Nhưng đúng là ông ấy có chăm sóc mộtngười phụ nữ! Chuyện này em cần phải quan tâm!” Lăng Bắc Hàn đưa tay ngắt mũi cái, trầm ổn .

      “Ngoại tình tư tưởng cũng là ngoại tình, cho nên, Úc Tử Duyệt, sau này anhkhông ở nhà, em được nghĩ đến người đàn ông khác! Hiểu ?” Lăng Bắc Hàn lật người đè xuống, ngắm nghía khuôn mặt nhắn của , trầm giọng .

      Vật nóng rực chống vào hai chân khiến tim Úc Tử Duyệt nhảy loạn lên,nhưng lại nghĩ tới việc ngày mai phảivề bộ đội, trong lòng lại cảm thấy mất mác, “Vậy còn sao? Em ở bên cạnh , cũng được nghĩ đến người phụ nữ khác!” nhìn , bá đạo ra lệnh.

      Lăng Bắc Hàn cúi đầu, hôn lên môi , Úc Tử Duyệt nhiệt tình đáp lại , rồi sau đó, hai người buông nhau ra, Lăng Bắc Hàn cởi bỏ trói buộc giữa hai người, chen vào từng chút, Úc Tử Duyệt nhíu chặt lại lông mày, vẫn còn khô khốc, khôngmuốn hành hạ như vậy, nhưng chỉchốc lát sau, thích ứng được sựhiện hữu của .

      ở trong bộ đội, xung quanh tất cảđều là đàn ông, có thể nghĩ đến ai?” LăngBắc Hàn thấp giọng gợi cảm , động tác chậm rãi....

      “Ưm......” Úc Tử Duyệt bị hành hạ mất khả năng suy nghĩ, lúc uyểnchuyển phía dưỡi khẽ rên rỉ.....

      Sáng sớm, hai người lại triền miên ân ái lúc lâu mới lưu luyến rời giường.

      Lúc Úc Tử Duyệt nhìn thấy mẹ chồngTiếu Dĩnh cảm giác đầu tiên chính là, bà tiều tụy nhiều. Thấy bọn họ tới,động tác của bà ưu nhã ung dung cầmthìa khuấy cà phê trong tách, sau đó để cái thìa lên cái đĩa, tay trái tự nhiên đỡ đĩa đệm tách cà phê lên, tay phải cầm tách cà phê, khẽ nhấp ngụm.

      Có thể thấy được, bà là người vôcùng quan tâm đến lễ nghi nơi côngcộng.

      Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt ngồixuống đối diện Tiếu Dĩnh, hôm nay hai người tay còn mang nhẫn cưới. Tiếu Dĩnh nhìn chiếc nhẫn tay trái của mình chút, chợt cảm thấy có chút châm chọc mỉa mai.

      “Mẹ, mấy ngày nay mẹ có khỏe ?Lúc nào về nhà ạ?” Úc Tử Duyệt thấy mẹ con bọn họ vẫn mở miệng nóilời nào, mở miệng, trực tiếp hỏi.

      Tiếu Dĩnh nhìn Úc Tử Duyệt, thấy trênmặt nụ cười ngây thơ, lúc chuyện tự nhiên câu nệ, trong lòng thầm quan sát, như thế, đơn giản, thẳng thắn, có tâm cơ. Chỉ là đó cũng là chút khuyết điểm.

      Chí ít người có tính cách như vậy, khôngthích hợp ở nơi tranh giành quyền thế như thế này.

      Bà vẫn cho rằng, người phụ nữ có nănglực, có kiên quyết mạnh mẽ mới xứngđáng với con trai của bà, cũng có thể trợ giúp con trai bà. Sau khi liên tục bới móc bà mới phát , bà muốn tìm con dâu,nhưng ra là muốn tìm người giống như mình.

      Nhếch miệng nở nụ cười tự nhiên ưu nhã,“Mẹ vẫn khỏe” bà lạnh nhạt .

      Vô tình nhìn thấy nụ cười kẽ hởtrên khóe miệng Tiếu Dịch, trong lòng Lăng Bắc Hàn phức tạp, bao lâu rồi bàkhông nở nụ cười xuất phát từ nội tâm?

      ra ông già phát sinh vớingười phụ nữ kia chuyện gì, mẹ trở về , hai ngày nay thân thể bà nội tốt!”Lăng Bắc Hàn cuối cùng lên tiếng, giọngnói tự nhiên, pha bất cứ tia cảmtình nào.

      Ông ấy sớm chán ta! Trong lòng TiếuDĩnh gào thế, đối mặt với con trai, trong lòng càng chua xót hơn!

      “Chuyện của chúng ta, các con cầnđể tâm. Giữ gìn cuộc hôn nhân của mình cho tốt....” Câu cuối cùng Tiếu Dĩnh nóivô cùng cứng nhắc, nhưng vẫn buộc phảinói, như vậy cũng coi như là bà hài lòng về cuộc hôn nhân của hai người bọnhọ.

      Lăng Bắc Hàn ngạc nhiên thấy chuyểnbiến của Tiếu Dịch, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bà cần thiết phải cốchấp nữa!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương155: Là mẹ sai người đánh chị ấy…



      Lăng Bắc Hàn cảm thấy Tiếu Dịch có thểthông suốt như vậy mới là người phụ nữ khôn khéo trong mắt . Cảm giác xa lạ sinh ra về chuyện mười năm trước, cùngcảm giác của với Hạ Tĩnh Sơ đều tiêu tán.

      “Nhưng mà, mẹ, trong nhà thểkhông có mẹ! Mẹ vẫn nên trở về .....” Úc Tử Duyệt chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ,chỉ thấy Tiếu Dĩnh ngước mắt, nhìn cái, “Chuyện trong nhà con nghe lờibà nội, từ từ học tập dì Vương, nhà này sớm muộn cũng để con làm....” Tiếu Dĩnhthong thả , sau đó gỡ chiếc nhẫn ngọc Phỉ Thúy to như quả trứng chim bồ câu ngón vô danh xuống, đưa cho Lăng Bắc Hàn.

      “Chuyển nó cho cha con, với ông ấy câu, trong mắt Tiếu Dĩnh mẹ bỏ qua cho dù là hạt cát.” giọng nóiTiếu Dĩnh vẫn bình tĩnh như cũ, trongđôi mắt ánh lên tia sáng ấm áp như ánh mặt trời.

      Bà từng cho rằng Lăng Chí Tiêu bà,bao dung bà, thậm chí còn cưng chiều bà. nghĩ đến, ra là những thứnày đều là giả. ra là, đối với bà, ôngcũng chỉ là đại khái. Cuối cùng, ông vẫn chán bà. Trước kia là chịu đựng khôngnói ra, tại ngay cả chịu đựng ôngcũng chịu đựng nổi.

      Cảm giác bị người ta vứt bỏ khiến mộtngười luôn kiên cường như bà cũng đau khổ rơi nước mắt.

      Thôi xong! Ngay cả nhẫn cưới cũng muốn trả lại! Trong lòng Úc Tử Duyệt thầm than, đưa tay lặng lẽ vuốt ve nhẫn cướicủa chính mình mấy cái. Chẳng lẽ bọn họ muốn ly hôn sao? Cũng đều là những người hơn năm mươi tuổi, cònmuốn ầm ĩ như vậy?

      Trong lòng Lăng Bắc Hàn hết sức thoải mái, buồn bực chặn lại, “Vậy mẹtự trả cho ông ấy, tự mình với ông ấy.” đẩy chiếc nhẫn trở về, cứng rắnnói, muốn câu dịu dàng với bà, nhưng được.

      Tiếu Dĩnh tức giận cầm chiếc nhẫn kia lên ném bừa vào trong túi của mình, “Tôi đây”. xong, bà thong dong đứnglên, đeo kính mắt vào rời .



      Sáng sớm ngày hôm sau, khi Úc TửDuyệt tỉnh lại, theo bản năng quay đầu,thấy bên cạnh trống tim như ngừng đập, “Lăng Bắc Hàn!” sợ hãi mở miệng, xuống giường, chạy chân trầnmặc đồ ngủ xuống lâu.

      “Lăng Bắc Hàn......”

      “Duyệt Duyệt, sao chưa dép xuống lầu? Mau trở lại phòng ......” dì Vươngnhìn thấy Úc Tử Duyệt như vậy vội vàngnói.

      “Dì Vương! Lăng Bắc Hàn đâu?” Úc Tử Duyệt kích động hỏi, nhớ lại cơn ác mộngvừa rồi, trong lòng cảm thấy lo lắngkhông dứt.

      “Hơn năm giờ A Hàn trở về bộ đội rồi! Lúc này chắc đến nơi, trước khi nỡ đánh thức con!” Dì Vương hiền từ , mấy ngày nay có đôi vợ chồng trẻ này, nhà cũ lạnh tanh tăng thêm ít khí vui vẻ.

      Như vậy mới là nhà chứ! Trong lòng dì Vương thầm than, chỉ là tiếc nuối chính là, Lăng Bắc Hàn phải trở về bộ đội.

      Nghe dì Vương như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt lại chua xót, tên khốn kiếpnày! Cuối cùng chưa tiếng nào ! vội vã lên lầu, trở về phòng, cầm chiếc điện thoại hãng Thành Phi mà tối hôm qua được Lăng Bắc Hàn mua cho, gọi vàosố điện thoại của .

      Điện thoại rất nhanh được nhận, “LăngBắc Hàn! khốn kiếp!” Úc Tử Duyệtgào lên, trong thanh mang theo tiếngkhóc nức nở, cánh mũi cay xè, dám để tiễn , ràng tối hômqua còn hay lắm!

      Lăng Bắc Hàn mới đến phòng ở quân khu, nghe thấy thanh của , khóe miệng cong lên nụ cười cưng chìu, lúc này chắc rời giường.

      “Mắng cái gì? Còn mau đánh răng rửa mặt ăn sáng làm, đừng cho là anhkhông ở nhà có người quảnem!” giọng trầm thấp đầy từ tính từ trong ống nghe truyền qua khiến trái tim chấn động, làm tâm trạng Úc Tử Duyệtthoải mái ít.

      “Vừa rồi mơ thấy ác mộng, khôngcần em nữa...” lau miệng, làm nũngnói, ra , trong mơ còn có Hạ TĩnhSơ. Lăng Bắc Hàn dắt tay Hạ Tĩnh Sơ, rờiđi, đưa đến đảo hoang mình, Lăng Bắc Hàn với , “Tôi vẫn ấy!”vừa vô tình, vừa kiên quyết....

      “Suy nghĩ lung tung cái gì?” những lời này của chọc giận Lăng Bắc Hàn, hiểu mình và thân mật như keo như sơn rồi, sao vẫn cảm thấy chân thực, yênlòng?

      “Em..... nằm mơ thôi mà! mắng cái gì mà mắng!” Bị mắng như vậy, trong lòng cũng thoải mái, tức giận phản bác, trong lòng càng buồn hơn!

      Lăng Bắc Hàn biết cũng tức giận, hítmột hơi, giọng , “Được rồi, anhnhận sai, nhận sai, lần sau về nhàtrồng cây chuối giờ được chưa?” dịu dàng dụ dỗ , lại lời này Úc Tử Duyệt cực kỳ hưởng thụ, mặt đỏ lên, trong lòng cũng giận nữa. Trongđầu lên hình ảnh đầu chúixuống đất.

      được! Ít nhất phải hai giờ!” Úc Tử Duyệt xảo quyệt hơn .

      “Được, hai giờ! Được rồi, đến đơn vịtriển khai công viẹc, em làm cẩn thận...” Lăng Bắc Hàn sảng khoái ,cũng quên dặn dò .

      này, vẫn là thích mềm khôngthích cứng! Điểm này Lăng Bắc Hàn hiểurõ.

      “Ừ, vậy ... hôn em cái.... rồi cúp điện thoại...”Úc Tử Duyệt đỏ mặt, cẩn thận về phía ống nghe.

      này lắm chuyện! Lăng Bắc Hàn trong lòng thầm nghĩ, biết nếu mình làm theo, cú điện thoại này thể cúp được, còn nếu mạnhmẽ cúp điện thoại, biết ở nhàlại suy nghĩ linh tinh bao lâu!

      “Được, em nghe kỹ đây...!” Lăng Bắc Hàn hạ quyết tâm, trầm giọng , sau đó “chụt” cái về phía điện thoại di động!

      Ngoài cửa phòng, Lục Khải kinh ngạcnhìn Doanh trưởng của bọn họ nghiêmkhắc như vậy lại hôn cái vào điện thoại, Lục Khải trợn mắt hốc mồm, Lăng Bắc Hàn cũng phát ra , trừngmắt liếc cái, Lục Khải thức thời vội vàng đóng cửa.

      “Ha ha ha......” Úc Tử Duyệt ngồi bêngiường bên kia, cười đến cười run cả người, lính thối hôn trong điện thoạithật! Trong đầu tưởng tượng bộ dạng cácloại của Lăng Bắc Hàn giờ phút này.

      “Cười gì mà cười! Cũng bị tên tiểu tử LụcKhải thấy rồi!” Lăng Bắc Hàn buồn bực , ai ngờ Úc Tử Duyệt ở đầu bên kia điện thoại cười lớn tiếng hơn, “Haha.......Lục Khải thấy.... ta có chụp lạiđược ?”

      “Câm miệng! Có chuyện báo cáo, khôngcó việc gì cúp máy!” Lăng Bắc Hànnghiêm túc .

      “Được rồi được rồi...... gặp lại sau .....chụt......” Úc Tử Duyệt xong, cũng hônanh cái mới lưu luyến cúp điệnthoại.

      “Lục Khải!”

      “Có!”

      Lăng Bắc Hàn mở cửa, với Lục Khảivẫn còn đứng bên ngoài, mang theo mộttúi đồ, Lục Khải vội vàng bước lên, đứng nghiêm hành lễ.

      “Tiểu tử cậu về quê ăn tết, ăn nhiều thịt nên đầu óc chậm chạp rồi sao? Vào cửacũng biết báo cáo?” Lăng Bắc Hànnhìn , nghiêm túc .

      “Báo cáo doanh trưởng! Tôi đây đầu óckhông có chậm chạp! Chỉ là lâu thấy doanh trưởng, hết sức nhớ nhung,nhất thời kích động liền quên báo cáo!”Lục Khải thẳng đứng trước mặt Lăng BắcHàn, mặt biến sắc .

      “Miệng lưỡi cũng trơn tru! Khôngvào đoàn văn công đáng tiếc! , có chuyện gì?” Lăng Bắc Hàn hỏi.

      “Báo cáo doanh trưởng! Tôi từ nhà lên có mang theo chút bánh rán, hành tây,đậu muối. Phần này là để biếu !” Lục Khải báo cáo xong, đưa túi trong tay cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn cầm túi vàocửa, vừa đúng chưa ăn sáng, lấy ra mộtcái bánh rán, cởi túi hành tây sạch ra, thêm chút đậu muối, cuốn lại, rồi ăn......

      Nhưng lúc sau nhận được mộtcuộc điện thoại, lên xe bộ đội, về phía sau núi.

      Sư trưởng dẫn theo người của Cục An Ninh đến phía sau chân núi chờ , vẫnlà chuyện buôn bán vũ khí lậu, Lăng BắcHàn nhận chỉ thị cơ mật.

      Úc Tử Duyệt thành công lấy được chứng chỉ phóng viên, bây giờ chính thức là ký giả trong tòa soạn. Mỗi ngày bận rộn nhiều việc, cũng hết sức tích cực.

      “Duyệt Duyệt, sao em vẫn còn ở đây xem video?” lúc ăn cơm, Nhan Tịch thấy ÚcTử Duyệt liếc nhìn video mới nổi dạo gần đây hỏi.

      “Em xem truyền thông nước ngoài mộtchút để học tập người ta!” Úc Tử Duyệtvừa ăn cơm vừa với Nhan Tịch.

      “Em đúng là liều mạng !” Nhan Tịchcười .

      “Đó là vì em muốn trở thành người xuất sắc, thu thập chân tướng kiện cũng là nguyên tắc của ký giả!” Úc Tử Duyệt kiên định , Nhan Tịch cườicười, lúc này, đúng lúc thấy Lục KhảiLâm cũng bưng đĩa tới bên này.

      “Kế toán Lục!” Nhan Tịch mỉm cười chào, trong đầu tự chủ lên gương mặt của Lục Khải Chính, ảo não gật đầu.

      “Khải Lâm!” nhìn thấy sắc mặt của Lục Khải Lâm khá tốt, trong lòng Úc Tử Duyệt Tâm yên tâm ít, nghe lần trước bị kích thích, tinh thần thiếuchút nữa có vấn đề.

      “Chị dâu ...... Tiểu Nhan!” Lục Khải Lâm nở nụ cười hiền lành, chào hỏi bọn họ,ngồi xuống bên.

      “Xem gì vậy?” Thấy Úc Tử Duyệt chăm chú xem gì đó, Lục Khải Lâm tùy ý hỏi, người tính tình có chút lạnh,lúc này rất cố gắng tìm đề tài chuyệnvới .

      “Chính là kiện kỳ lạ gần đây... du học sinh gốc Hoa mất tích.....”Úc Tử Duyệt cười , chỉ thấy sắc mặt Lục KhảiLâm trắng bệch , “Chị......”

      “Duyệt Duyệt! Mau tắt !” Nhan Tịchphát Lục Khải Lâm có vẻ là lạ, có lẽ là do nhút nhát, vội vàng với Úc Tử Duyệt.

      “Ồ!” Úc Tử Duyệt hiểu luống cuống tắt.

      “Em, sao.... Chỉ là cảm thấy rất kinh khủng......” Lục Khải Lâm cười nhạt , cầm chiếc đũa tay khẽ run.

      ra cũng có gì á......”

      “Duyệt Duyệt, đừng nữa!” Nhan Tịchlại cắt lời , Úc Tử Duyệt le lưỡi, “Chị Nhan, hàn huyên chút chuyện chịcùng Lục Khải Chính !” lúc này Úc TửDuyệt nhìn Nhan Tịch, giảo hoạt .

      “Khụ......” mở bình ai mà biếttrong bình có gì, trước mặt Lục Khải Lâm,Nhan Tịch thiếu chút nữa bị nghẹnchết.

      “Tiểu Nhan, tôi?” Lục Khải Lâm nhìn Nhan Tịch, kinh ngạc hỏi.

      “Khải Lâm, em biết sao, đầu nămmới trai em lái xe đưa chị Nhan vềnhà nha! Chị Nhan, đường có xảy ra chuyện gì , thành thực khai báo!”Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, bà tám hỏi.

      Bây giờ Nhan Tịch thực hối hận vì lỡ miệng!

      “Thảm nào nghe ba mẹ , mãi đến đêm ba mươi tôi mới về nhà....” Lục KhảiLâm chen vào câu.

      ra cũng là ngoài ý muốn...... tôi nhầm chuyến bay, ấy tốt bụng đưatôi đoạn đường, nào có xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyệngì!”Bàn tay Nhan Tịch ở dưới bạn nhẹnhéo lên đùi Úc Tử Duyệt cái.

      “Khụ...... chị kín miệng quá !” Úc Tử Duyệt nín đau mà khiến mặt NhanTịch càng đỏ hơn. Lục Khải Lâm cũngcười cười, “ tôi cũng trưởng thành rồi, nếu hai người có tình cảm, trước tiêncó thể.......” Lục Khải Lâm cười .

      “Hiểu lầm! Tuyệt đối chỉ là hiểu lầm......”

      Ăn xong bữa cơm trưa cũng là lúc ba người phụ nữ ồn ào cũng kết thúc.

      Mấy văn kiện tay tạm thời bị chuyểnqua tới luật sư khác, hoàn cảnh cũng gặp cố, chủ nhà cho thuê nhà bỗngdưng cho thuê nữa, đây là mấychuyện xui xẻo xảy ra với Hạ Tĩnh Sơ,chuyện duy nhất xui xẻo là, khối u lành tính, nhưng nếu kịp thời cắtbỏ, có nguy cơ biến thành ác tính.

      Nhưng cũng biết , hai chuyện này chắc chắn do Tiếu Dĩnh có động tay độngchân! Hạ Tĩnh Sơ bất đắc dĩ, ở nhờ phòng trọ của Thôi Nhã Lan, khu chung cư KhốLí.

      “Tiếu Dĩnh, bà càng làm như vậy, càng cólợi với tôi! Cứ tiếp tục !” Trong lối bộ vắng vẻ, Hạ Tĩnh Sơ thầm nghĩ. Cho dù làmột luật sư, tạm thời cũng chưa có ý định tố cáo.

      “Xuy......” chiếc màu trắng dừng lạibên cạnh , lúc này, từ xe bướcxuống mấy mấy người cầm gậy gộc trongtay, đầu che kín mặt, vung gậy về phía đánh đập.

      “A...... cứu mạng...... cứu mạng!” Hạ TĩnhSơ phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay theo bản năng ôm đầu, ngồi xổm xuống,co ro......

      Lúc này, cách đó xa truyền đến tiếng xe cảnh sát, mấy tên đàn ông kia vội vàng lên chiếc xe màu trắng nghêng ngang rời .

      Vết thương của Hạ Tĩnh Sơ khôngnghiêm trọng, được cảnh sát mang đến bệnh viện làm kiểm tra, sau khi đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung, trở về chỗ trọ của thôi Nhãn Lan. Cảnh sát hỏi nghi ngờai là thủ phạm, cũng ra làTiếu Dĩnh......

      “Chị Tĩnh Sơ! Đây chính là khinh người quá đáng mà! Chị là luật sư mà! Chị có thể kiện bà ta!” Thôi Nhã Lan bưng thuốc bắc tới, đưa cho Hạ Tĩnh Sơ, tức giận nóivới .

      “Kiện bà ta? Chị có chứng cớ! Nhã Lan, chuyện này, chị chỉ cho em... em đừng cho ai được ? Nhất làLăng Bắc Hàn......” Hạ Tĩnh Sơ khổ sở uống xong chén thuốc bắc, với Thôi Nhã Lan, hai mắt cầu khẩn!

      Hạ Tĩnh Sơ như vậy càng làm Thôi NhãLan đau lòng “Chị Tĩnh Sơ! Tại sao khôngnói cho ấy? mình chị khổsở như vậy? Tại sao chị lại thiện lương như vậy?” Thôi Nhã Lan nghe Hạ Tĩnh Sơnói xong,giờ phút này, kích động .

      “Cũng may là khối u lành tính, nếu là ác tính, chẳng phải chị bị ấy hại chếtà?” Thôi Nhã Lan lại bất bình giận dữ .

      “Nhã Lan, đừng .... số phận của chị... chị mong nó là ác tính... chị sốngcũng chẳng còn ý nghĩa gì.... thể mang thai được nữa... ở bên ấy rồi sao?” Hạ Tĩnh Sơ khổ sở , ngừng lắc đầu tuyệt vọng.

      “Chị Tĩnh Sơ! Đừng như vậy a! Bây giờ y học đại phát triển! Nhất định chữa khỏi cho chị!” Thôi Nhã Lan lo lắngan ủi Hạ Tĩnh Sơ.

      “Nhã Lan, cám ơn em. Mặc cho số phậnthôi.......Chị đánh răng......” Hạ Tĩnh Sơ xong, cầm khăn lông áo ngủ vào nhà tắm.

      Thôi Nhã Lan thở dài liếc nhìn bóng lưng tập tễnh của Hạ Tĩnh Sơ, đùi, trênngười đều có vết thương, bước khổ sở như vậy......

      Nhìn điện thoại trong tay, Thôi Nhã Lan chặt cầm, sau đó, giọng đếngara.

      “Nếu như cú điện thoại này còn khônggọi được nữa, chắc cần phải nóicho Lăng đại ca...” Trong góc chung cư,Thôi Nhã Lan gọi điện thoại cho LăngBắc Hàn, máy bận, nhìn màn hìnhđiện thoại di động, quyết định năm phútsau gọi lại lần nữa.

      Ở trong lòng, giọng với điệnthoại.

      “Ông xã.......Khi nào trở về?” ÚcTử Duyệt nằm giường, khóe miệngnở nụ cười ngọt ngào, nấu cháo điệnthoại với Lăng Bắc Hàn. Đây là thời khắc hạnh phúc mỗi ngày của .

      “Thời tiết ấm lên, cường độ huấn luyện cũng tăng lên, gần đây rất bận, hễ có thờigian, tranh thủ về!” Lăng Bắc Hàn với trong điện thoại, trong lòng cóchút áy náy, cũng mang theo nhớ nhungda diết.

      “Ừm......” trong thanh có chút mấtmát, “ cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đưungf mệt mỏi quá, bớt chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra chân chút....đây là bác sĩ dặn dò.” Úc Tử Duyệt dặn dò thôi trong điện thoại.

      “Biết rồi, công việc của em càng phải cẩn thận cho ! Đừng phỏng vấn nhữngsự kiện nguy hiểm!” Lăng Bắc Hàn trongđiện thoại dặn dò.

      “Trong lòng mỗi ký giả, nên chia phỏng vấn thành nguy hiểm với khôngnguy hiểm, mà quan trọng là có đáng để phỏng vấn hay !” Úc Tử Duyệtphản bác.

      “Úc Tử Duyệt! Em dám nghe lờianh, có tin cho em là ký giảnữa hay ?” Lăng Bắc Hàn bá đạonói.

      “Này! Đây là tự do của em! Lính thối, embiết là quan tâm em, em cẩn thận! phải tin tưởng bà xã chứ, vì em chăm sóc mình tốt!” Úc Tử Duyệt về phía ống nghe, vừa tức giận,vừa xúc động .

      Lăng Bắc Hàn vì những lời của , tronglòng thoải mái ít, đồng thời cũngcảm thấy đau lòng.

      tin em. Ngủ ...... mặc dù thời tiếtấm, cũng cần trang điểm mặc ítquần áo!” quên dặn dò mộtcâu.

      “Em cũng phải là trẻ con! cần quan tâm!” Úc Tử Duyệt ngọt ngào , có quan tâm, trong lòngvẫn hết sức hưởng thụ. Hai người lưuluyến rời cúp điện thoại.

      Điện thoại mới cúp, lại cuộc gọi tới,Lăng Bắc Hàn thấy người gọi tới là Thôi Nhã Lan nhíu mày,lập tức ngồi dậy, hắng giọng rồi mới nhận điện thoại.

      “Ừm...... là Lăng đại ca ạ?” điện thoại được kết nối, Thôi Nhã Lan vừa kích động, vừa hết sức khẩn trương......

      “Nhã Lan, đây!” Lăng Bắc Hàn thấyâm thanh lo lắng của Thôi Nhã Lan, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng trảlời.

      “Lăng đại ca...... em... em biết nênnói thế nào!” Thôi Nhã Lan sốt ruột, hốthoảng .

      “Nhã Lan, có chuyện gì, nên gấpgáp, từ từ .” Lăng Bắc Hàn nhíu mày, kiên định bình tĩnh .

      “Vâng, chị Tĩnh Sơ, tối nay chị ấy bịngười ta đánh, mấy ngày trước còn bịngười ta đuổi ra khỏi nhà...” Thôi NhãLan những chuyện gần đây, chỉ lát sau, trong lòng dâng lên tức giận, đãbớt khẩn trương chút.

      “Nhã Lan, chuyện này, liên quanđến chứ?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, hỏi ngược lại.

      “Đương nhiên có liên quan! Là mẹ anhsai người đánh chị ấy!” Thôi Nhã Lan mởmiệng, lớn tiếng , thanh của ràng truyền vào trong nhà để xe, truyền vào tai Hạ Tĩnh Sơ đứng ở cửa.....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương156: ràng…

      cũng biết là Thôi Nhã Lan màbất bình, thấy Thôi Nhã Lan tự gọi điệncho Lăng Bắc Hàn, Hạ Tĩnh Sơ hài lòngcười, mặc dù người vẫn còn rất đau,nhưng hình như cảm thấy đau chút nào, ngược lại còn cảm thấy sung sướng!

      thanh kích động của Thôi Nhã Lan xuyên qua ống nghe, truyền vào trong tai của , Lăng Bắc Hàn nhíu chặt chân mày, gương mặt thể tin được sao Tiếu dịch còn có thể bắt nạt Hạ Tĩnh Sơ?

      “Nhã Lan, phải là có hiểu lầm gì đóchứ?” Lăng Bắc Hàn cau mày, hỏi.

      phải hiểu lầm! Lăng đại ca, em biết chuyện này chắc chắn liên quan đến , là người tốt, nhưngmẹ của vẫn buông tha cho chịtĩnh Sơ! Chị Tĩnh Sơ tại đáng thương a.....” Thôi Nhã Lan lại kích độngnói, thiếu chút nữa đem chuyện Hạ TĩnhSơ cả đời thể mang thai ra.

      Lăng Bắc Hàn nghe giọng Thôi Nhã Lan giống như giả vờ, hơn nữa chỉ là hiền lành đơn thuần, khôngthể nào dối. Tiếu Dịch sai người đánh Hạ Tĩnh Sơ? lý do a...... thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy hiệngiờ Tiếu Dịch đón nhận Úc Tử Duyệt, thể nào lại gây chuyện với HạTĩnh Sơ.

      Về phần Hạ Tĩnh Sơ có thể bị thương hay , chuyện này còn nằmtrong phạm vi đồng tình của .

      “Nhã Lan, có phải là hiểu lầm hay , điều tra.” Lăng Bắc Hàn trấn anThôi Nhã Lan.

      “Lăng đại ca! thể bao che người xấu! Chị Tĩnh Sơ bị mẹ hại rất thảm đó!” Thôi Nhã Lan lại , cả tuổi mụ mới mười chín, lúc lên trung họcnăm thứ hai thôi học, là ngườicực kỳ đơn thuần.

      Hạ Tĩnh Sơ giúp nhà bọn họ, cũnggiúp đỡ , ở trong mắt Thôi Nhã Lan, Hạ Tĩnh Sơ là người tốt, cũng là người đáng thương. Với những lời , tin tưởng hề hoài nghi.

      “Nhã Lan, chúng ta phải có chứng cứ, trước vậy , hôm nào hỏi bà ấy rõràng, được ?” Lăng Bắc Hàn kiênnhẫn , từ đáy lòng muốn tintưởng bây giờ Tiếu Dịch còn có thể làm chuyện như vậy.

      “Lăng đại ca, em với nhữngchuyện này chỉ vì bất bình thay cho chịTĩnh Sơ, chị ấy quá khổ sở! Bây giờ chị ấy bị đuổi ra khỏi nhà, ở chỗ em!”Thôi Nhã Lan lại .

      Lăng Bắc Hàn biết mình nên quan tâm bất cứ chuyện gì của Hạ TĩnhSơ, cũng muốn quan tâm,nhưng nghe giọng của Thôi Nhã Lan......

      “Có phải do mẹ làm hay , hỏi ràng, nếu như đúng đòilại công bằng cho ấy! Cứ như vậy, được ?” Lăng Bắc Hàn giọng , muốn làm cho Thôi Nhã Lan thất vọng, cũng vì trong sạch của Tiếu Dịch, chỉ có thể như vậy, cũng hỏi ràng.

      Sau khi cúp điện thoại, Lăng Bắc Hànnhìn thời gian còn sớm, khôngtrực tiếp gọi điện thoại cho Tiếu Dĩnh,nhưng đồng ý Thôi Nhã Lan rấtnhanh cho câu trả lời chắc chắn.

      Vừa gọi điện cho Lăng Bắc Hàn xong, màn hình điện thoại của thôi Nhã Lan lạisáng lên, thấy người gọi tới, tim đậpthình thích, tay run run ấn nút nhận, “Bây giờ mang cho tôi thùng bia tới đây! Nhanh lên chút!” trong điệnthoại, Lệ Mộ Phàm lạnh lùng với .

      Thôi Nhã Lan rất muốn từ chối, trễ thế này còn muốn mình sao? Nhưngcô cũng biết, nếu như , hậu quả thế nào......

      Tiếu Dĩnh ngờ Lăng Bắc Hàn chủ động gọi điện thoại cho bà, đúng là chuyện hiếm, nhưng dường như trong lòng có chút lo lắng, cũng có chút chộtdạ.

      “Có việc muốn tìm mẹ kiểm chứng chút!” Lăng Bắc Hàn mở miệng hỏi thẳng.

      “Chuyện gì?” Tiếu Dĩnh cũng rất sảngkhoái trả lời, chuyện gì tới cũng phải tới! Quả bom Hạ Tĩnh Sơ này sớm muộn gìcũng bùng phát, lúc này, Tiếu Dĩnh đánhcuộc!

      nhiều năm như vậy, tại sao mẹ vẫncòn phải làm khó Hạ Tĩnh Sơ?” Lăng Bắc Hàn chất vấn, muốn điều tra,nhưng công việc của Hạ Tĩnh Sơ có liênquan đến chuyện công việc của Tiếu Dịch.

      biết rồi sao?

      Tiếu Dĩnh cau mày, xem ra là bà coi thường Hạ Tĩnh Sơ rồi.

      ta muốn phá hoại vợ chồng hai đứacon, mẹ chỉ cho ta chút bài học, Lăng Bắc Hàn! Con đừng bị ta mê hoặc nữa!” Tiếu Dĩnh lạnh lùng , tay mệt mỏi bóp sống mũi, gần đây mọi chuyện như ý khiếnbà đủ đauđầu rồi!

      Lời của Tiếu Dĩnh khiến Lăng Bắc Hàn tức giận đấm cái vào cao cát trong phòng huấn luyện. “Tại sao phảidùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy?Tiếu Dịch! Trong mắt bà còn có pháp luậtnữa hay ?” Lăng Bắc Hàn uất hận , phải bất bình thay cho Hạ Tĩnh Sơ mà là quan tâm đến mẹ của .

      “Là ta hèn hạ trước! Lăng Bắc Hàn! Việc tôi làm, tôi chịu trách nhiệm! Anhcứ ân tâm làm việc ở bộ đội cho tôi!”Tiếu Dĩnh kích động , Hạ Tĩnh Sơ thôi mà! Bà tin rằng chỉ cần Lăng Bắc Hàn đủ thương Úc Tử Duyệt sẽkhông bị Hạ Tĩnh Sơ uy hiếp! Chỉ là, bà cảm thấy mình đối với Hạ Tĩnh Sơ vẫnchưa thấm vào đâu, chỉ là để công việc của ta thuận lợi, cũng có chỗ ở thôi mà.

      Nhưng trong lòng bà tự động viên mìnhthôi chưa đủ, bởi con trai bà phảilà người vô tình vô nghĩa, lòng dạ độc ác,liệu cảm thấy áy náy với Hạ Tĩnh Sơ hay .......

      “Bà tự giải quyết cho tốt !” Lăng BắcHàn bình tĩnh bất đắc dĩ , xong liền cúp điện thoại.

      “A...... a......” để điện thoại di động xuống, hung hăng đấm nhiều vào bao cát, giống như muốn phát tiết phiềnmuộn trong lòng!

      “Ông xã......”

      “......”

      “Lăng Bắc Hàn?”

      “Ừm!”

      làm sao vậy? Tại sao lâu như vậy mới lên tiếng?” Sau khi gọi cho ông xãLăng Bắc Hàn, vậy mà mãi thấy phản ứng, Úc Tử Duyệt lại gọi tiếp. Lần này, có trả lời, thanh giốngnhư mất hồn vậy!

      có gì, gọi điện thoại có chuyện gì ?” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt hỏi,trong thanh mang theo cảm giác mỏimệt bất lực.

      Cái tên lính thối này! gì vậy? phải mỗi đêm đều gọi điện thoại với sao, kể chút chuyện, sau đó chuyện đương đấy thôi! Thái độ như vậy là sao? Úc Tử Duyệt trong lòng thầm: “ có gì! muốnem gọi điện thoại tới, sau này em gọi nữa! Gặp lại!”.

      Úc Tử Duyệt tức giận xong, cúp điệnthoại.

      Trong lòng cảm thấy mất mác, nhưng biết, gọi điện lại. nhìn màn hình điện thoại di động, tim đập thình thịch chờ gọi tới......

      Điện thoại di động trở thành phương thức liên lạc duy nhất của bọn họ, mặcdù, đề nghị cùng dùng Skypechat webcam, nhưng ở bộ đội bất tiện.

      “Lính thối khốn kiếp! Nếu gọi tới em thèm để ý tới nưã!” lúc lâu vẫn thấy gọi tới, Úc Tử Duyệt tức giận , lăn qua lăn lại giường, trong lòng hết sức phiền muộn.

      Sau khi Lăng Bắc Hàn bị Úc Tử Duyệt cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Thôi Nhã Lan, rằng mai đến tìm vàHạ Tĩnh Sơ. Sau khi cúp điện thoại, cảmgiác trong lòng trống trải, lúc này mớinhớ ra biết lúc tối Úc Tử Duyệt những gì.

      vội vàng gọi lại.

      tiếng, hai tiếng, ba tiếng....... ai nhận điện thoại khiến Lăng Bắc Hànkhẩn trương hết sức. biết là ngủ thiếp hay còn giận !

      Úc Tử Duyệt thấy gọi điện tới, tronglòng hết giận nửa, nhưng lại xấu bụng để mặc cho chuông reo, mãi đến giây cuối cùng mới nhận.

      “Em sao vậy?” điện thoại kết nối, trong lòng Lăng Bắc Hàn mừng như điên, đồng thời cũng yên tâm hỏi, chỉ sợ lạichọc giận , làm tâm tình tốt.

      sao cả!” cái tên lính thối này, cònkhông biết lỗi của mình! Úc Tử Duyệt tức giận quát. Lăng Bắc Hàn cưng chiều cong khóe miệng, ràng tức giận, còn sao, “ sao cả mà còn tứcgiận?” khàn giọng cười hỏi.

      “Ai cần lo! Có chuyện gì ? có việc gì em cúp!” bản lĩnh ăn miếng trả miếng, về phía ốngnghe, nhịn được hỏi, cũng quên vừa rồi cũng hỏi mình như vậy!

      “Đừng tức giận nữa! Vừa rồi bị phântâm, sai rồi!” Bắc Hàn đầu hàng, kiên nhẫn dỗ dành .

      “Tại sao lại phân tâm?” khốn kiếp! chuyện với còn bị phân tâm, muốn sống nữa sao! Úc Tử Duyệt trong lòng tức giận nghĩ, vẫn khôngmuốn tha thứ cho ! Cũng muốn quantâm tại sao lại phân tâm. Vấn đề của khiến khổ sở cười cười.

      Chuyện vụ án, chuyện bộ đội, chuyệnTiếu Dịch, hôn nhân cha mẹ.... việcnào liên quan đến ? Mỗi việcanh đều vắt óc để nghĩ, làm sao mới có thể hoàn thành hiệu quả. Lăng Bắc Hàn cũng phải thần thánh, chỉ làmột người bình thường, người quân nhân trong lòng có quốc gia và nhân dân, người đàn ông bình thường!

      muốn với Úc Tử Duyệt, trong lòng rất phiền muộn, áp lực rất lớn.Nhưng lại muốn với , để lo lắng cho !

      “Nhất thiết phải biết ngọn nguồn sao? Cũng chỉ là vừa rồi có chiến sĩ phạm sai lầm, nghĩ xem nên phạt ta thếnào thôi.” nhàng .

      “Em mặc kệ! Lúc chuyện với em, được nghĩ đến chuyện công việc! ngày em chỉ có mấy phtú được nóichuyện điện thoại với , còn nghĩ đến công việc...” Úc Tử Duyệt tức giậnnói, xong, trong lòng nảy sinh mộtcảm giác mất mác.

      rất nhớ a, hy vọng lúc này có thể nằm bên cạnh , vùi vàotrong ngực , hai người chẳng cần gì, chỉ cầm nghe tiếng trái tim đập, côcũng cảm thấy hạnh phúc....

      “Được, được, sai rồi, nhận phạt, lại thêm giờ trồng cây chuối nữa hả?” Lăng Bắc Hàn vội vàng trấn an .

      Lúc này Úc Tử Duyệt ở bên đầu kia điệnthoại nở nụ cười hạnh phúc, “Tổng cộng 15 giờ rồi !” tức giận bịa chuyện .

      “Hả? nào có phạm nhiều lỗi như vậy? Sao nhớ ? Bà xã đại nhân, em đừng ám sát chồng em thế chứ....”Lăng Bắc Hàn cười giỡn , đừng 15 giờ, cho dù là 50 giờ, cũng đứng chocô!

      tiếng “Bà xã đại nhân “ làm cho trong lòng Úc Tử Duyệt ngọt ngào ngớt, “Em thích thế đấy, làm sao?” ÚcTử Duyệt bá đạo .

      “Nào dám làm sao? Em thế nào là thế đó! Hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của tổ chức!” Lăng Bắc Hàn đùa vớicô.

      “Phụt......” Úc Tử Duyệt cười ra tiếng, trong lòng ngọt ngào, đồng thời cũngcảm thấy rung động, càng đùa với như vậy, càng nhớ , “Lúc nào có thể trở về...... ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, cũng về sao?” Úc Tử Duyệt lầm bầm hỏi.

      Vấn đề của Úc Tử Duyệt làm lòng Lăng Bắc Hàn căng thẳng, ngày mai làphải về thủ đô, nửa vì công việc, mộtnửa vì chuyện kia. Công việc chính là vụ án đó, ngày mai phải đến công ty của Lục Khải Chính chuyến. Còn chuyệnkhác chính là chuyện của Tiếu Dịch.

      Đối với Lăng Bắc Hàn, quan tâm Hạ Tĩnh Sơ thế nào, chi lo Tiếu Dịch làm chuyện gì quá quắt, hơn nữa muốn ràng với Hạ Tĩnh Sơ, để cho phá hư chuyện và Úc Tử Duyệt! ra tin tưởng lời Tiếu Dịch ,nếu tại sao nhiều năm như vậy rồi bà mới làm hại .

      về được. Em cùng bạn dạo phốđi, chơi vui chút.” muốnphức tạp, Lăng Bắc Hàn giọng trả lời.

      “Ừm.... Em biết rồi.... còn sớm nữa, ngủ sớm chút !” Úc Tử Duyệt hiểu chuyện , ra ở đó, sao có thể vui vẻ.

      Hai người lưu luyến cúp điện thoại. Tắt đèn, hai mắt nhìn màn đêm đen nhánh, Bắc Hàn thở dài cái, cho dù thởdài cũng cách nào sắp xếp nhữngtích tụ trong nội tâm kia.

      Sáng sớm Tết Nguyên Tiêu, Úc Tử Duyệtliền mua các loại đèn hoa đăng trongsiêu thị, chuẩn bị buổi tới đến chỗ bọn trẻ chơi. Sau khi mua đèn hoa đăng xong, lại lôi kéo Nhan Tịch dạo trênđường chút.

      Lăng Bắc Hàn cũng chạy xe từ quân khu về thủ đô từ sớm, chạy thẳng tới công ty của Lục Khải Chính.

      “Ông Lăng, hôm nay Chủ nhật, Lục tổng có ở công ty ......” nhân viên tiếp tân như vậy với Lăng Bắc Hàn, ra tất cả bọn họ đều là biết Lăng BắcHàn. Lúc này, Lăng Bắc Hàn nhìn quatấm kính thủy tinh tường, vừa vặnthấy Hạ Tĩnh Sơ vào.

      “Tôi đến tìm luật sư Hạ.” tùy cơ ứngbiến .

      “Vừa đúng lúc luật sư Hạ tới....” Nhân viên tiếp tân khách sáo , sao đó lễphép chào Hạ Tĩnh Sơ: “Luật sư Hạ Chàobuổi sáng!”.

      “Chào ... Tôi đem hợp đồng sửa đổitới cho Lục tổng!” Hạ Tĩnh Sơ lễ phépcười với nhân viên tiếp tân, kinhngạc liếc nhìn Lăng Bắc Hàn bên cạnh.

      “Vâng, Lục tổng có qua, mời luật sư Hạ trực tiếp mang đến phòng làm việccủa tổng giám đốc! Vừa đúng lúc ôngLăng muốn tìm !” nhân viên tiếp tânnhìn Lăng Bắc Hàn, với Hạ Tĩnh Sơ.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái về phía Hạ Tĩnh Sơ, hề gì. Nhưng Hạ TĩnhSơ dĩ nhiên biết tìm là vì chuyệngì, chỉ là biết tại sao Lăng Bắc Hànlại tìm mình , phải là hẹn với Thôi Nhã Lan hay sao?

      “Vậy em mang tài liệu lên trước, ở đây chờ em!” Hạ Tĩnh Sơ tự nhiên .

      cùng em lên!” Lăng Bắc Hàn mởmiệng, tới bên cạnh , Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc, đến thang máy trước.

      “Đừng ngạc nhiên, biết em phảitới đây! Có số việc, nghĩ dễ dàng để trước mặt Nhã Lan!” trongthang máy, Lăng Bắc Hàn tùy cơ ứngbiến , chỉ thấy mặt Hạ Tĩnh Sơ thoáng vẻ lúng túng, biết Lăng Bắc Hàn trách móc liên lụy đến Thôi Nhã Lan.

      ra , Nhã Lan ấy cũng là vì em...... em biết ấy gọi điệnthoại cho ...... em chỉ là hoài nghi......”Hạ Tĩnh Sơ lộ vẻ khó xử , con ngươi Lăng Bắc Hàn tĩnh mịch vài phần, chưa từng quên mục đích quan trọng hơn của chuyến này,vừa muốn mở miệng, cửathang máy từ từ mở ra.

      Thấy thư ký trực mời Hạ Tĩnh Sơ vào phòng làm việc của Lục Khải Chính, xem ra Lục Khải Chính là hết sức tin tưởng HạTĩnh Sơ, Lăng Bắc Hàn theo Hạ TĩnhSơ vào, thư ký thấy Lăng Bắc Hàn là bạntốt của Lục Khải Chính, cũng ngăncản.

      Lăng Bắc Hàn tùy ý vòng quanh phòng làm việc của Lục Khải Chính, thừa dịp Hạ Tĩnh Sơ cất tài liệu tới chô bồn hoa trước cửa sổ, hơi bưng lên, rồilại để xuống......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :