1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương147: Uống súp thịt

      Nhận thấy ánh mắt trào phúng của Úc Tử Duyệt, Lệ Mộ Phàm liền hiểu ra được rằng bản thân lừa mình dối người! sao có thể còn quan tâm đếnanh được nữa? Bây giờ trong lòng chỉcó Lăng Bắc Hàn mà thôi!

      Nhưng cam tâm cắt đứt với như vậy được. Tình cảm từ đến lớnsao có thể quên là quên được? Cho nên, vẫn cố chấp tin rằng, vẫn cònquan tâm mình.

      “Lệ Mộ Phàm! Tôi quan tâm đến cậu, là vì tôi còn coi cậu là bạn, là em trai của chị dâu tôi. Tôi đối với cậu còn tình nam nữ nữa rồi! Cậu cũng trưởng thành, đừng nên tiếp tục làmnhững việc hại mình hại người thế nàynữa. Bác cũng cảm thấy vui vẻ đâu!” Bây giờ, Úc Tử Duyệt chỉ cảmthấy Lệ Mộ Phàm giống như đứa trẻ, vẫn cố chấp, vẫn cực đoan như trước.

      Úc Tử Duyệt nắm bàn tay Lăng Bắc Hànthật chặt, cương quyết với Lệ MộPhàm. Những lời này chính là những lờithật lòng của .

      Lăng Bắc Hàn nghe lời của , tronglòng thầm thở phào nhõm, cũngkhông khỏi cảm thấy lòng dạ mình thậthẹp hòi. sai, thể coi Lệ Mộ Phàm như người xa lạ được.

      Nhưng tức giận là vì Lệ Mộ Phàm vẫncòn chưa hết hy vọng với . Hơn nữacòn dùng cả thủ đoạn! Lần trước, ta tự ý bắt điện thoại của , lần này, lại gửi hình ta cưỡng hôn cho . Những việc này, phải khôngbiết.

      Hôm qua, sau khi biết chân tướng mọichuyện, liền do dự biết có nên cho Úc Tử Duyệt biết . Nhữngchuyện thế này cho biết thìhơn.

      Lời của Úc Tử Duyệt, từng chữ từng câu nặng nề đánh vào lòng Lệ Mộ Phàmkhiến lòng quặn đau, cảm giác nhưtrái tim bị nghiền nát ra vậy. ác quá! Lại với những lời tàn nhẫnnhư vậy trước mặt Lăng Bắc Hàn.

      Nhưng, hành động này cũng cho thấy được kiên quyết của !

      “Tại sao? Tình cảm của tôi với cậu lạikhông bằng tình cảm chưa đến nửa nămcủa cậu với ta sao? Úc Tử Duyệt!Chúng ta cùng nhau chơi đùa từ đến lớn, chúng ta khiêu vũ cùng nhau, học võcùng nhau, cùng nhau chơi nhạc.......Cậuđã quên hết những chuyện này rồi sao?”Lệ Mộ Phàm khàn cả giọng, rống lên. thực rất muốn kéo vào trong lồng ngực của mình, chiếm giữ cho riêngmình!

      Mặc dù thường kích động , châmchọc , nhưng đó cũng chỉ là cách biểu đạt cao ngạo của mình thôi. Duyên phận của bắt đầu từkhi phá quả bóng ấy! Tình củaanh dành cho cũng nảy nở từ lúc nào hay......

      Nghe Lệ Mộ Phàm , lòng Lăng Bắc Hàn thoáng đau. Mặc dù biết, đó là quá khứ của , cũng còn liênquan đến tại nữa, nhưng vẫncảm thấy ghen tỵ. Ghen tỵ vì khôngcó mặt trong quá khứ ấy của . Ý nghĩ này của nghe buồn cười, bởi vìchính cũng có quá khứ của mình!

      cũng hết sức khinh bỉ thái độ cầmđược buông được của Lệ Mộ Phàm.

      “Tôi chưa từng quên, những thứ này tôi đều nhớ, nhưng nhớ thế nào? Đó phải là tình !” Úc Tử Duyệt tức giận quát lên. hy vọng Lệ MộPhàm đừng tiếp tục dây dưa thế này nữa, cũng hy vọng có thể tỉnh lại từ trongmơ hồ này.

      Lời của Úc Tử Duyệt, làm Lăng Bắc Hàn an tâm. có thể cảm nhận được tình của dành cho , như vậy làđủ rồi. che chở cho Úc Tử Duyệt saulưng mình, bước lên bước, nhìn LệMộ Phàm.

      “Giữ chặt buông sao có thể được coi là đàn ông? Mà nếu đượccoi là người đàn ông sao có thểyêu?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm LệMộ Phàm say khướt, từng chữ từng câu, cứng rắn .

      có tư cách gì với tôi? Lăng Bắc Hàn! xứng với ấy! Từ trướcđến nay chỉ mối tình đầu của mình thôi!” Lệ Mộ Phàm nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, suy nghĩ , khóe miệng cười tàn nhẫn.

      Lời của Lệ Mộ Phàm khiến lòng Úc Tử Duyệt đau nhói. hít sâu hơi, nhìn sau lưng Lăng Bắc Hàn, biết lúc này trong lòng nghĩ gì.

      “Sao cậu lại hèn hạ như vậy? Cậu chorằng làm như vậy là có thể chia rẽ được chúng tôi sao?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, vô cùng tự tin . còn chưa ra chuyện ta thuê người chụp trộm ảnhđâu. Nếu ra, xem ta còn giữ đượcvẻ hiền hậu này .

      Lăng Bắc Hàn cũng tin tưởng, chỉ cầntình cảm của hai người bọn đủ vững chắc, nhất định bị những thủ đoạn muốn chia rẽ hai người làm ảnhhưởng!

      “Đúng vậy! Lệ Mộ Phàm, cậu hành động kích động chúng tôi như vậy càng làm tôicảm thấy cậu còn rất trẻ con, cũng càng làm cho tôi thêm coi thường cậu! Quêntôi ! Tôi thích hợp với cậu đâu!”Úc Tử Duyệt vòng qua người Lăng Bắc Hàn, lại sát bên cạnh Lệ Mộ Phàm lớn tiếng .

      Ánh đèn xe đường thỉnh thoảngchiếu lên khuôn mặt của Lệ Mộ Phàmkhiến nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt .

      “Lệ Mộ Phàm, đừng vì tôi mà trở nên xấuxa, như vậy đáng! Có lẽ đúnglà tôi phụ cậu. Nhưng bây giờ, ngườitôi ấy!” Úc Tử Duyệt xúc độngnói, giọng nghẹn ngào. đưa taynắm chặt bàn tay Lăng Bắc Hàn.

      lời ra quyết hối hận! Côvốn là người dám dám hận! sợ làm tổn thương Lệ Mộ Phàm, nhưngkhông ràng với phải càng tổn thương sâu thêm sao?

      Úc Tử Duyệt cảm giác nửa năm này, côđã hiểu ra rất nhiều chuyện......

      Lòng Lăng Bắc Hàn trào dâng dòng nước ấm, nắm lại tay , kích động đến mức muốn ôm lấy chặt!

      Mà Lệ Mộ Phàm hiển nhiên là bị đả kích lớn, lòng chợt nguội lạnh nhưbăng......

      “A......” Trái tim đau đớn, phẫn hận rống lên, sau đó, điên cuồng chạy lên xe!

      “Lệ Mộ Phàm......” Úc Tử Duyệt thấy LệMộ Phàm chạy lên xe phóng điêncuồng, liền hét lớn, “Lăng Bắc Hàn! Mau!Ngăn cậu ấy lại! Em sợ cậu ấy lại gặpchuyện may! Cậu ấy say rượu mà!” quay lại nhìn Lăng Bắc Hànrống to.

      Lăng Bắc Hàn liền : “Em bình tĩnh lạiđi! có việc gì đâu!” trầmgiọng , xong kéo Úc Tử Duyệt lên xe.

      Sau khi lên xe, Lăng Bắc Hàn thắt dây an toàn cho Úc Tử Duyệt xong mới khởiđộng xe. Chỉ động tác như vậy cũng khiến Úc Tử Duyệt cảm động. Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa Lăng BắcHàn và Lệ Mộ Phàm!

      chững chạc, chín chắn, giốngvới Lệ Mộ Phàm kích động lên là khôngđể ý đến hậu quả. Tựa như giờ phút này, cậu ta say rượu lại… Nếu như gặp chuyện giống lần trước, hậu quả, thậtkhông dám tưởng tượng!

      “Có nên liên lạc với cảnh sát giao thôngđể ngăn cậu ta lại ? Phải làm gì bâygiờ?” Úc Tử Duyệt hốt hoảng hỏi LăngBắc Hàn, chỉ thấy vừa nghiêm túc lái xe, vừa gọi điện thoại......

      Úc Tử Duyệt chỉ nghe thấy Lăng Bắc Hànđọc biển số xe của Lệ Mộ Phàm rồi cúp điện thoại. Chỉ chốc lát sau nhìn thấy đèn báo hiệu lóe lên trước mặt, loáng thoáng thấy được xe của Lệ Mộ Phàm!

      “Là cậu ta sao?” Ngay khi xe vừa dừng lại, Úc Tử Duyệt hỏi câu, liền nhảy xuống xe, thấy được đúng là xe của Lệ MộPhàm, rốt cuộc mới có thể thở phào nhõm.

      “Lệ Mộ Phàm?” Úc Tử Duyệt mở cửa xe, nhìn người gục đầu tay lái, lo lắng gọi.

      “Tại sao lại cần tôi? Tôi chỉ là.......làmuốn với cậu....... câu.......Nămmới vui vẻ thôi mà......” Lệ Mộ Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ sởnhìn , mở miệng , giọng khàn khàn.

      Giây phút ấy, giống như đứa trẻbị người ta vứt bỏ. Nghĩ đến thân thế của , lòng Úc Tử Duyệt chợt dâng lên cảmgiác thông cảm cùng đau lòng.

      “Cậu nhất định tìm được người con lòng cậu! Lời chúc phúccủa cậu tôi nhận được rồi! Lệ Mộ Phàm, tôi hy vọng cậu cũng có đượchạnh phúc!” nhìn , kích động quátlên.

      “Đừng làm ra vẻ tốt bụng...... Cậu ! Cút!”

      Lệ!”

      Lúc này, đám người tiến tới, Úc Tử Duyệt nhường chỗ, rồi kéo Lệ Mộ Phàm say khướt từ trong xe rangoài. Lăng Bắc Hàn gì đó với cảnhsát giao thông rồi tiến lại, giữ lấy , trầmgiọng , “Cậu ta sao rồi, về nhà thôi.”

      Úc Tử Duyệt gật đầu, ngây ngốc theo lên xe.

      đêm chịu giày vò, lúc hai người về đến nhà trời vừa rạng sáng. Úc Tử Duyệt mệt mỏi đến chịu nổi nữa. Buổi tối hôm trước còn uống rượu, mặc dù say, nhưng lại thấy rất khóchịu. Lăng Bắc Hàn lôi vào tắm cùng.

      Yên lặng mà tắm. Trong phòng, chỉ vang lên tiếng nước chảy ào ào. Trong chiếc bồn tắm rộng lớn xa hoa, ngồi dựa vào bồn tắm, còn dựa vào trong ngực , nhắm mắt lại, lưng dán chặt vào lồng ngực của , bàn tay nhắn nhàng vuốt ve vết sẹo đùi trái của .

      Lăng Bắc Hàn cầm bông tắm, chậm rãi lướt qua người ......

      Úc Tử Duyệt trở nên yên lặng khác thường, trong lòng cũng có tâm . Chỉ là giờ phút này, nằm trong ngựcLăng Bắc Hàn, lại cảm thấy hạnh phúc, ấm áp.

      Lăng Bắc Hàn nhớ tới lời của với Lệ Mộ Phàm, , . Mặc dùanh cảm nhận được qua cử chỉ của ,nhưng nghe thấy chính miệng ra, vẫn cảm thấy xúc động!

      “Lăng Bắc Hàn...... đừng để tâm những lời của Lệ Mộ Phàm......” Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng, vẫn nhắm mắt lại như trước, hưởng thụ cảm giác nhột nhột mềm mại của bông tắm cùng ngón tay lướt da thịt của mình.

      cho phép nhắc tới cậu ta!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng ra lệnh, muốn giây phút tĩnh lặng an bình nhưbây giờ của hai vợ chồng bị bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào phá hỏng. Huống chi, cũng để ý đến lời của Lệ Mộ Phàm.

      từng do dự, biết bản thân có thể đem lại tình và hạnh phúc đếncho Úc Tử Duyệt , bởi vì khi đó, còn chưa quan tâm thế này, khácvới tại.

      , nếu như buông tay, mớilà làm tổn thương ! Mà còn hết, sao lại nỡ làm tổn thương côđược.

      “Em chỉ sợ suy nghĩ nhiều thôi! Em với cậu ta còn gì nữa rồi. Emquan tâm đến cậu ta, là vì em vẫn coi cậu ta là bạn. Dù sao chúng em cũng cùngnhau lớn lên từ .......Em đối với cậu ta bây giờ chỉ là có chút cảm thông cùng nỡ thôi. Cậu ta từ cócha......”

      Úc Tử Duyệt nghĩ tới Lệ Mộ Phàm, thìthào .

      mọn như vậy đâu! Nhưng mà, em cũng cần cảm thấyáy náy với cậu ta. Cậu ta cũng cònlà trẻ con nữa, em cần phải thương tiếc, cảm thông!” Lăng Bắc Hàn giốngnhư bậc tiền bối nghiêm khắc dạy dỗ .

      “Em biết rồi.....!” Úc Tử Duyệt lười biếngnói, lại ngáp cái, “Buồn ngủ quá! Em muốn ngủ . Mệt quá .” Úc Tử Duyệtngồi dậy, cầm vòi hoa sen rửa trôi lớpbọt xà phòng người.

      Lăng Bắc Hàn đứng dậy, kéo khăn tắm, phủ lên người . Rồi sau đó, ôm trởvề phòng ngủ. sấy tóc cho côthì này lại mơ màng ngủ thiếp . Nhìn cong người gối đầu lên cánhtay mình say sưa ngủ, ánh mắt người đànông nào đó đầy vẻ dịu dàng.

      Lúc định ngủ chuông tin nhắn điện thoại lại đột ngột truyền đến. cầm điện thoại lên.

      chuỗi kí tự! Nhưng Lăng Bắc Hàncũng rất nhanh chóng giải ra được: gần đây, nhóm vũ khí đạn dược lại được chuyển tới chợ đen, mau nghĩ cách tiếp cận Lục Khải Chính!

      Tin nhắn này làm lòng nổi sóng, cách nào ngủ được.

      ***

      Sáng mồng đầu năm, Úc Tử Duyệtmới vừa mở mắt ra, xoay người, liền đốidiện với đôi mắt mở của Lăng Bắc Hàn “Này! ngủ được sao?Quầng thâm dưới mắt sao lại sâu nhưvậy?” Úc Tử Duyệt nhìn quầng thâm trũng sâu dưới mắt Lăng Bắc Hàn đau lòng .

      Lăng Bắc Hàn nhếch nhếch môi cười:“Phải!”.

      “À!” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hô lên, tay bé vươn tới nơi nào đó cươngcứng dưới hông , đỏ mặt, “Mới mộtđêm thỏa mãn nhu cầu của anhmà lại mất ngủ hả?” tức giận , động tác tay cũng chậm lại.

      “Uhm.......Cũng chỉ có đêm!”Lăng Bắc Hàn nhìn , cười gian xảo , bì động tác nào đấy ngày càng thuần thục của mà thoải mái rên .

      “......” Úc Tử Duyệt đen mặt, nhìn anhchằm chằm, động tác tay cũng dừng lại. Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Hàn bắt đầu cảm thấy khống chế được, đôi tay đàng hoàng khaihỏa người .

      Sáng mồng đầu năm, hai người lại lăn lộn giường.....

      Sau khi phát tiết, toàn thân Lăng Bắc Hàn liền thoải mái, nhắm hai mắt lại ngủbù.

      ngủ thêm lát ! Em nấu bánh sủi cảo cho ......” Úc Tử Duyệtthấy thể lực Lăng Bắc Hàn cạn kiệt,nhưng tinh thần của mình lại rất phấnchấn, trong lòng đắc ý, giống như hành hạ Lăng Bắc Hàn đến xuống giường được vậy. ghé vào lỗ tai , giọng .

      Bánh sủi cảo.......Trong nhà nào có bánhsủi cảo đâu?

      Lăng Bắc Hàn rất buồn ngủ, trongmơ màng nghe thấy nấu sủi cảo,trong đầu chỉ nghĩ như vậy, rồi ngủ say.

      Mặc dù bọn họ thường xuyên ởđây, nhưng, năm ngoái, dì Vương mang đồ ăn tới, chuẩn bị để cho hai người bọn dùng. Úc Tử Duyệt mở tủlạnh, nhìn đồ ăn bên trong, liền nhớ lại lúc mẹ là sủi cảo.

      “Băm nhân bánh? Nhào bột mì? Bọclại....... ra cũng đơn giản thôi!” Úc Tử Duyệt thầm. Chọn miếng thịtcó cả mỡ lẫn lạc, biết đây là thịtheo hay thịt bò nữa, rửa sạch, đặt lêntrên thớt, bắt đầu băm.

      Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp liền truyền ra tiếng ”Lách ca lách cách”, nghe giống như diễn ra cuộc chiến tranh khói súng vậy......

      Lăng Bắc Hàn tỉnh dậy liền cảm thấy tinhthần sảng khoái, lại thấy bóng dáng của trong phòng ngủ, chợt nhớ ra qua muốn nấu bánh sủi cảo cho ăn. Khóe miệng nổi lên nụ cười cưng chiều.

      làm bánh sủi cảo sao?

      Lăng Bắc Hàn nhanh chóng mặc quần áo, bước vào phòng tắm.

      “A.......Sôi rồi, sôi rồi!” Còn chưa tới phòng bếp, nghe thấy tiếng hét chói tai của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn sảibước tiến vào phòng bếp, chỉ thấy cái nồi bếp sôi trào, hơi nước bốc lênlơ lửng xung quanh!

      Nước sôi trong nồi tràn ra ngoài, nhìn thấy định đưa tay chạm tới cái nồi,chân mày Lăng Bắc Hàn nhíu chặt lại,bước nhanh đến phía trước, kéo tay côlại. Úc Tử Duyệt chỉ kịp thấy cánh tay dài duỗi tới, tắt bếp ga , sau đó lạimở vung nồi!

      “Em định làm gì?” Lăng Bắc Hàn cầm lấytay , kiểm tra, Vừa nhìn thấy mấy vếtthương tay , sắc mặt lập tứctrầm xuống, ngẩng đầu lên lại nhìn thấykhuôn mặt mèo của , khiến cho suýt chút nữa giữ được vẻ nghiêm túc mà bật cười.

      Chỉ thấy khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt dính mỗi bên ba đường bột mì trông như râu mèo, còn tạp dề tạp dề đeo lại dính đủ rau cải, bột mì, thịtđinh, cái gì cũng có......

      “Mới sang năm mới, hung dữ cái gì chứ? thấy em nấu bánh sủicảo sao?” Úc Tử Duyệt chỉ vào nồi, giậndữ với Lăng Bắc Hàn.

      “Bánh sủi cảo?” Lăng Bắc Hàn kinh ngạc hỏi ngược lại, tới gần bếp nhìn vàotrong nồi, thịt ra thịt, rau cải ra rau cải, mì sợi ra mì sợi, “Em đây là bánh sủi cảo á?” Lăng Bắc Hàn tin được hỏilại.

      Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn, gật đầu,tiến lại gần, “Sao thế này? ràng em đãgói chúng lại, sao giờ lại hỗn độn hết thếnày?” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm nồibánh sủi cảo vừa đỏ vừa xanh lá vừatrắng hét lên.

      “Mẹ nó! Thông gian! Đây là thứ gì?” Côchưa từ bỏ ý định cầm cái muỗng quơquơ bên trong nồi, thấy được miếng sủi cảo nào, vừa tức giận vừa cườigiỡn .

      “Chú ý lời của em đấy! ít lời thô tục thôi!” Lăng Bắc Hàn dạy dỗ, giật tạp dề người xuống, phủi hết mấy thứlinh tinh dính đó rồi mặc vào người mình. tự tay bưng chiếc nồi bếp xuống, định đổ đống sủi cảo hỗn độn màÚc Tử Duyệt .

      “Này! làm gì thế? được đổđi!” Úc Tử Duyệt vội vàng ngăn lại. Đùa sao, đây chính là kiệt tác dành cho bữatrưa của đấy.

      “Thứ này đổ để làm gì?”

      “Có thể làm súp thịt mà!” Úc Tử Duyệt le lưỡi, ngượng ngùng .

      Lăng Bắc Hàn liếc , “Muốn uống thìmình em uống , đừng bắt phải uống!” Lăng Bắc Hàn đặt nồi xuống, lại vòi nước rửa tay, sau đó tới tủ lạnh, lấy ra ít đồ ăn.

      Úc Tử Duyệt thấy đặt miếng thịtlên thớt, mỗi tay cầm con dao bắtđầu băm thịt làm bánh, sauh khi băm thành nát, lại cho thêm vào chútrau hẹ......

      biết làm cả bánh sủi cảo sao?” ÚcTử Duyệt đứng ở bên cửa, thểkhông thừa nhận tên lính thối này biếtlàm! Cái gì cũng biết làm hết sao?

      “Giao thừa hàng năm trong doanh trạiđều tổ chức cuộc thi làm bánh sủi cảo!”Lăng Bắc Hàn đắc ý , lúc này đãtrộn xong nhân bánh.

      Lúc nồi bánh sủi cảo nóng hôi hổiđược đặt lên bàn, Úc Tử Duyệt nhìn, khỏi bội phục trong lòng.

      Úc Tử Duyệt vươn tay định nhón miếng bánh sủi cảo, lại bị Lăng Bắc Hànngăn lại, “Em uống súp thịt của em !” giọng .

      “Bốp!” Úc Tử Duyệt lập tức đạp bàn!

      ăn! ăn gì nữa hết! LăngBắc Hàn, hề dịu dàng săn sóc em gì cả!” Đồ lính thối, định bắt uôngmón súp thịt kia sao? Úc Tử Duyệtgiả vờ thở hổn hển quát lên, sau đó liềnđi vào phòng ngủ!

      Lăng Bắc Hàn tưởng tức giận , năm hết tết đến rồi, cũng muốn khiến tức giận, hơn nữa, còn dịu dàng, săn sóc ! vội bước nhanh đến phía trước,kéo lại.

      “Ăn, ăn! Phải ăn chứ! Vừa rồi là nóiđùa thôi mà!” Lăng Bắc Hàn vừa kéo về phía bàn ăn, vừa vỗ về.

      có ý có! Hảo hán ăn xin người khác! Em uống súp thịt của em!”Úc Tử Duyệt cười xấu xa trong lòng,nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ rất tức giận lại có chút dáng vẻ phải chịu uất ức, .

      phải đồ ăn xin. Đây là đặcbiệt nấu cho em mà!” Lăng Bắc Hàn ấn ngồi xuống ghế, vội vàng trấn an. Chỉ thấy vẫn chu miệng như trước, làm như vẫn chưa hết giận.

      “Nồi canh thịt này cũng là em nấu cho ! ăn của em, em ăn của mới được!” Úc Tử Duyệt cười giảo hoạt, nhìnanh, thở phì phì .

      Nhóc con này, ngờ lại vẫn là bắt phải uống thứ súp thịt kia!

      Lăng Bắc Hàn gì, đứng lên, đivào phòng bếp, chỉ chốc lát sau bưngtheo mồi canh thịt vẫn còn nóng ra ngoài. Uống thôi, ai bảo đây là tâm ý của dành cho cơ chứ!

      Nhớ lại buổi tối trước Tết, cũng làmmấy món ăn, chờ về nhà, trong lòngLăng Bắc Hàn vẫn cảm thấy có chút áy náy. làm cho ăn, cho dù có khó ăn hơn nữa, cũng nên ăn!

      Nhìn cầm muỗng canh lên, múc bát, Úc Tử Duyệt kinh ngạc, “ uốngthật sao?”.

      “Soạt......” tiếng, Lăng Bắc Hàn há mồm uống xong, dáng vẻ quyết tuyệtnhư chịu chết vậy.

      Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ cứng ngắc củaanh, nín thở , “Có uống được ?” hỏi.

      “Ưmh...... ưmh......” Lăng Bắc Hàn cònchưa nuốt xuống, nhìn , ngừng gật đầu. Sau đó, hai mắt liền mở to, giốngnhư vừa phải uống thuốc độc vậy, cố hết sức nuốt xuống.

      Rốt cuộc cho vào đây bao nhiêu thứ vậy? Khiến cho canh toàn vị đắng!

      “Nếu ngon uống thêm chút nữa !”

      “Khụ...... muốn mới sang nămmới lại phải đến bệnh viện đâu!” Lăng Bắc Hàn quyết tâm uống thêm lần thứ hai, gắp miếng sủi cảo cho vào trong miệng.

      có ý gì? ghét em vì nấuăn ngon chứ gì!” Úc Tử Duyệt thở phì phì .

      phải ngon, mà là khôngthể ăn được!” Lăng Bắc Hàn rốt cuộc nóithật, đành lòng ra lời này đâu, “Sau này em đừng nấu nữa!”.

      “......” Úc Tử Duyệt bị chọc giận, thở phì phì cất bánh sủi cảo , oán giận nhìnchằm chằm Lăng Bắc Hàn. Có điều, lúcrửa bát cũng thử nếm qua súp thịt này rồi.

      “Ôi! Còn khó uống hơn cả nước biển nữa!” Đây là nhận xét của về món súp thịt của mình.

      Lăng Bắc Hàn muốn trả lời, tiếng chuông điện thoại của hai người lại đồng thời vang lên, “Tin nhắn! Của ai vậy? Nhất định là chị Nhan rồi!” Úc Tử Duyệt vội vàng chạy vào phòng ngủ, tìm điện thoại di động của mình, mở ra.

      【 Thời gian làm phai nhòa tất cả dĩ vãng, nhưng cũng lưu lại những ký ức tốt đẹp nhất. Năm tháng xóa nhữngtình cảm mãnh liệt, lại giúp cho chúng ta hiểu nhau nhiều hơn! Năm mới đến, chúc bạn và gia đình năm mới vui vẻ, cả nhàhạnh phúc an khang!...... Hạ Tĩnh Sơ 】

      Hạ Tĩnh Sơ gửi tin nhắn cho sao? Có ý gì đây?

      Trong lúc Úc Tử Duyệt ngây ngốc,Lăng Bắc Hàn vào phòng cầm điện thoạicủa mình ở tủ đầu giường......

      【 Thời gian làm phai nhòa tất cả dĩ vãng, nhưng cũng lưu lại những kí ức tốt đẹp nhất. Năm tháng xóa nhữngtình cảm mãnh liệt, lại giúp cho chúng ta hiểu nhau nhiều hơn! Năm mới đến, chúc bạn và gia đình năm mới vui vẻ, cả nhàhạnh phúc an khang!...... Hạ Tĩnh Sơ 】

      Đọc tin nhắn này, khóe miệng nở nụcười giễu cợt. Kí ức tốt đẹp nhất ? Hiểu nhau nhiều hơn? Kí ức trở nên mơ hồ,thứ hiểu chỉ có , chính là quá khứ qua!

      “Người nào gửi tin nhắn cho đấy?”Úc Tử Duyệt tới bên giường, giọnghỏi .

      “Rất nhiều đồng đội gửi. Còn có Hạ Tĩnh Sơ nữa.” Lăng Bắc Hàn đưa điện thoại di động cho , trầm giọng .

      Nhìn tin nhắn gửi tới giống của mình y như đúc, Úc Tử Duyệt cảm thấy khó hiểu,lại càng cảm thấy đây là do Hạ Tĩnh Sơ cố ý! Nhìn Lăng Bắc Hàn tới cửa sổ hút thuốc, lòng lại càng thêm khuấy động.

      Hạ Tĩnh Sơ có ý gì chứ? Muốn nhắc nhởLăng Bắc Hàn về quá khứ của bọn họ sao? Cũng muốn nhắc nhở cả nữa sao? Nhớ tới những lời Hạ Tĩnh Sơ trongđêm đó, Úc Tử Duyệt lo lắng.

      có nên với Lăng Bắc Hàn ? do dự, từng bước tới chỗ , từ phía sau vươn tay ôm lấy eo .

      Lăng Bắc Hàn thấy đột nhiên ôm mìnhtừ phía sau, trong lòng chấn động, “Emđừng suy nghĩ nhiều, với ta đãkhông còn gì nữa rồi!” đưa tin nhắn cho đọc, còn lo lắng gì nữa sao?

      “Lăng Bắc Hàn...... nếu lúc trước Hạ Tĩnh Sơ có nỗi khổ trong lòng, thể rời xa , có..... ?” Úc TửDuyệt lẩm bẩm hỏi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương148: Đưa em hưởng lạc

      Mấy ngày qua, vấn đề này ra vẫnluôn cất giấu trong lòng, cố gắng khôngnghĩ tới nữa, để bản thân và Lăng BắcHàn được trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng, biết, cho dù côkhông hỏi Lăng Bắc Hàn, sớm muộngì Hạ Tĩnh Sơ cũng cho biết.

      Mặc dù, vẫn còn chưa hiểu có phảiHạ Tĩnh Sơ cố ý kích động hay .

      Lăng Bắc Hàn nghe Úc Tử Duyệtnói thân thể đột nhiên cứng đờ, tronglòng cảm thấy tức giận. ném tàn thuốc, xoay người, nghiêm mặt trừng mắtnhìn .

      “Có thế nào? sao? Nếu như có, có phải em muốn nhường cho ta ?” chưa quên lỗi từng mắc phải. Hai tay Lăng Bắc Hànbấm vào bả vai của , vẻ mặt trầmxuống trừng mắt nhìn , trầm giọng hỏi.

      Ánh mặt trời chiếu rọi gương mặt , con ngươi tròn như quả nho đen của Úc Tử Duyệt lóe lên tia sáng, “ phải! Chỉcần từ bỏ em, em cũng nhấtđịnh từ bỏ !” Úc Tử Duyệtkích động lớn tiếng .

      “Được, Úc Tử Duyệt, chúng ta ràngđi!Em là vợ , thể nào từ bỏem được! Đối với Hạ Tĩnh Sơ, đãkhông còn chút tình cảm nào nữa rồi! ta có nỗi khổ gì cũng liên quan đến nữa! Em yên tâm , đùng có nghi thần nghi quỷ nữa, hiểu chưa?”Lăng Bắc Hàn nhìn , nhấn mạnh từngchữ từng câu.

      Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt kiên định củaLăng Bắc Hàn, từng câu từng chưa anhnói như gõ vào trái tim của , từng nhịp từng nhịp, khiến rung động, giống nhưanh làm phép thuật gì đó vậy, nhìn , tự chủ gật đầu.

      “Lăng Bắc Hàn, vậy là đồng ý, dù cho ta có nỗi khổ tâm gì hay , mặc kệ nỗi khổ tâm đó là gì, đềukhông quay lại với ta nữa! Em khônghề ép buộc , mà là chính chủ động như vậy đấy nhé!” Bàn tay bắt lấy hai cánh tay , ngước khuôn mặt nhắn nhìn , cường điệu .

      “Dĩ nhiên!” Lăng Bắc Hàn kiên quyết .

      Úc Tử Duyệt hít sâu, nhìn , con ngươi còn lóe ra ánh lệ, “Đồ khốn kiếp! Sống chung với mà cả ngày luôn lo lắng đề phòng!” hài hước .

      Lời của khiến Lăng Bắc Hàn vui, hai tay dời xuống phía dưới, giữ chặt eo của , “Á...... làm gì thế?” cả người bị nhấn bổng lên, Úc Tử Duyệtsợ hãi thét lên chói tai, sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng, “A...... Lăng BắcHàn! bị thần kinh à?” Lính thối đáng chết, dám lộn ngược người , hai chânhướng lên trời đầu hướng xuống đất, ÚcTử Duyệt khó chịu mắng.

      “Để cho em hiểu được thế nào mới là lo lắng đề phòng !” Lăng Bắc Hàn hừgiọng , nhìn khuôn mặt nhắn củacô đỏ lên, dáng vẻ khổ sở mới dựng côlên......

      “Tên ác ma! Tôi khó chịu sắp chết được!” Hai chân Úc Tử Duyệt vừa chạmđất, nhìn chằm chằm, thở hổn hểnquát, nước mắt đều sắp bị ép rangoài. Vừa thở dốc từng hơi, vừa sửa sang lại tóc tai.

      “Úc Tử Duyệt, em nên có lòng tin với , em phải tin hơn cả tin bản thân mình!” Lăng Bắc Hàn nghiêm túc với .

      đối tốt với em, em mới có lòng tinchứ!” Úc Tử Duyệt liếc cái, tức giận .

      đối với em chưa tốt sao?” Lăng Bắc Hàn cười tiếng, đưa tay, vuốt mấy sợi tóc hơi rối của , nhìn , quan tâm hỏi lại . cảm thấy tại bản thân đối xử với rất tốt, biết còn bất mãn gì nữa.

      “Tốt hay trong lòng em tự biết! Dù sao, cũng nên biểu tốt mộtchút, để cho em thấy hài lòng!” Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt vểnh lên,lạnh lùng .

      Con nhóc này là, mới cho chút ánhmặt trời càng ngày càng đắc chí rồi! Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ lạnh lùng mà đắc ý của , thầm nghĩ trong lòng, “Tuân lệnh!Tôi nhất định biểu tốt, khiến tư lệnh ngài có thể hài lòng giường!”Lăng Bắc Hàn ngoài cười nhưng trong cười nhìn , từng chữ từng câu gian xảo .

      “Lăng Bắc Hàn! gian xảo!”Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệtnóng bừng, vung đấm, ngừngđánh vào lồng ngực của , hai người lại đùa giỡn.

      Suốt chiều, hai người ra ngoài,chỉ ở nhà xem phim, ăn đồ ăn vặt, lười nhác hưởng thụ thế giới hai người tốt đẹp.

      Chuyện Úc Tử Duyệt ngờ đến chính là, lúc hoàng hôn Lăng Bắc Hàn đột nhiên muốn đưa ra ngoài giải trí ca hát, hơn nữa còn là đến nơi giảitrí nổi tiếng nhất thủ đô, Kim ThủyThượng.

      “Tên lính thối, có phải muốn vượt tường ?” Dừng lại trước cửaphòng thay quần áo, Úc Tử Duyệt cười giỡn với Lăng Bắc Hàn.

      “Nếu muốn vượt tường, còn dẫn em theo làm gì?” Lăng Bắc Hàn cười xấu xa đáp lại.

      “Dẫn em cùng hưởng lạc! Có phúccùng hưởng chứ sao nữa! Để cho em được ngắm các mỹ nữ.....” Úc Tử Duyệttheo ra cửa, vừa vừa chuyện,lại bị Lăng Bắc Hàn ném cho ánh mắt hung tợn, lập tức thức thời ngoanngoãn câm miệng lại, nghịch ngợm le lưỡinhìn .

      Mặc dù là mồng đầu năm, nhưngKim Thủy Thượng mở cửa buôn bán như trước, thậm chí còn buôn bán rất tốt nữa.Các loại xe sang trọng vẫn đỗ kín hai bênđài phun nước trước cửa, các loại biển xe nước ngoài vẫn chiếm đa số.

      “Mấy tên đàn ông thối này, mới mồng đầu năm vội tới nơi này hưởnglạc!” Úc Tử Duyệt nhìn những chiếc xekia, thở phì phì , “Đó phải là xe của Lục Khải Chính sao? Lão Lục quả nhiên là sắc quỷ!” Nhìn thấy xe của LụcKhải Chính, Úc Tử Duyệt lại tiếp.

      Vẻ phức tạp trong mắt Lăng Bắc Hàn chợtlóe lại chợt mất, tầm mắt của dừng lạitrên chiếc xe thể thao hiệu BugattiVeyron.

      “Cậu ta có cổ phần trong Kim Thủy, cho nên cậu ta xuất ở đây là chuyện bình thường.” Lăng Bắc Hàn ôm bả vai Úc Tử Duyệt, tới cánh cửa lớn màu vàng óng của Kim Thủy Thượng.

      ta có cổ phần ở đây? Lão Lục là hắc đạo sao?” Ngay cả cũng biết đượcnhững người mở ra chốn hoan lạc Kim Thủy Thượng này, hoặc là hắc đạo, hoặclà phải có ô dù cực vững chắc! Úc Tử Duyệt giật mình hỏi.

      bậy cái gì đấy!” Giờ phút này, LăngBắc Hàn cảm thấy mang theo người thông minh như đến đây, có thể làmhỏng chuyện hay ?

      Hai người vào căn phòng tình nhân, giới hạn giờ giấc. Úc Tử Duyệt vào siêu thị mini tầng trệt mua rất nhiều nước uống và đồ ăn vặt,Lăng Bắc Hàn quản , nhưng anhnói: “Hôm nay là mồng đầu năm, chophép em ăn. Về sau cho phép ăn những thứ đồ ăn vặt bỏ này nữa!”.

      Úc Tử Duyệt rất vui vẻ đáp: “Tuân lệnh!”.

      Căn phòng dùng màu đỏ và máu tím là màu trang trí chính, rất lãng mạn và thời thượng, nhất là bức rèm che rủ từ xuống tựa như thác nước chảy, ánh đèn tím nhạt chiếu xuống, tỏa ánh sáng lấp lánh.

      Phòng mặc dù lớn, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, lộng lẫy, từ đèn treo đến hoa văn khay trà mặt bàn đều hoàn mỹ đến chê vào đâu được. Trong khí còn thoang thoảng mùi nướchoa, giống như thúc giục thúc giụcchuyện hoan lạc với những nhân tình đặcbiệt.

      Úc Tử Duyệt mới bước vào cửa, liền cởiáo khoác lông ra, chỉ mặc chiếc váy trắng màu trắng viền hoa ngọt ngào động lòng người. Xem , còn đặt trước cănphòng lãng mạn thế này, Úc Tử Duyệtnghĩ, ngờ Lăng Bắc Hàn còn rấtlãng mạn nha, rất có phong cách!

      Lăng Bắc Hàn cũng ngờ mình chỉ tùy ý chọn lại có thể chọn được cănphòng lãng mạn thế này. Lúc này, nhìnÚc Tử Duyệt chỉ mặc mỗi chiếc váy trắng,xỏ đôi tất đen cùng với đôi giày da màu trắng, trong lòng quả thực có chút rung động......

      “Tự chúng tôi vào là được rồi, có chuyện gọi tới!” Úc Tử Duyệt đứng ở cửa, nhìn nhân viên phục vụ đẹp trai, lễphép cười , sau đó liền đóng cửa lại.

      “Quả nhiên là nơi thượng đẳng nha, toàn là thanh niên!” Sau khi Úc Tử Duyệt xoay người lại, nhìn Lăng Bắc Hàn chọn bài hát, con ngươi lóe lên ánh sáng mịhoặc. Lăng Bắc Hàn dĩ nhiên hiểu côđang cái gì, sắc mặt chợt biến, tay kéo vào lồng ngực của mình.

      “Đồ sắc nữ! Chưa được dạy dỗ đủ phảikhông?” Bàn tay Lăng Bắc Hàn nắm cằmcô, nhìn chằm chằm, sắc mặt tái xanh, lên giọng dạy dỗ.

      “Sao nào? Những nhân viên kia khôngphải đều là thanh niên sao ? Còn khôngcho người ta nữa a ! chính là ông chú già...... ưmh......” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, thở phì phì , câu tiếp theo còn chưa hết, cáimiệng nhắn của bị Lăng BắcHàn hung dữ chặn lại!

      Chú già? Con nhóc khốn kiếp này, lại dám chê ? Lăng Bắc Hàn kích động, hung hăng trừng phạt cái miệng nhỏnhắn của , nhưng bên trong vẫn mangtheo cưng chiều, mỗi lần gọi là chú, ngược lại lại cảm thấy rất thíchthú.

      Cho nên, nụ hôn này ra là coi nhưtrừng phạt vì dám khen ngợi tên phụcvụ đẹp trai kia.

      “Uhm......” Nụ hôn bá đạo khiến người ta đỏ mặt tim đập kết thúc, Úc Tử Duyệt thở hổn hển, hai ngọn núi ngực phập phồng ngừng, tạo thành đường cong mê người. Yết hầu Lăng BắcHàn tự chủ cũng rung động theo, chỉ có thể chuyển tầm mắt, nhìn vào màn hình ti vi, sợ rằng kiềm chế được, đem xử ngay tại chỗ mất!

      “Muốn hát bài gì, tự chọn !” ôm , giọng .

      “Oa...... chỉ chọn mấy bài quân ca thôi sao!” Úc Tử Duyệt nhìn mấy bài hátLăng Bắc Hàn chọn, hỏi.

      chỉ biết hát thể loại này thôi.” Vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Bắc khẽ ửng hồng, mất tự nhiên .

      “Có ? Đừng đùa em chứ...... ?” Trong đầu Úc Tử Duyệt chợt nhớ tới bài《 những năm tháng bên nhau”, bá đạohỏi . Lại cảm thấy như mình đangkiếm chuyện vậy, “Vậy dạy em hát quân ca !” Úc Tử Duyệt vội vàngchuyển đề tài .

      Lăng Bắc Hàn mất tự nhiên ho khan mộttiếng, hát trước mặt , cảm thấy cóchút ngượng ngùng.

      Nhưng mà, lúc này giai điệu sục sôi củabài hát 《 tôi là người lính 》độtnhiên vang lên, nhận lấy micro ÚcTử Duyệt đưa tới, buông ra, nghiêmtúc đứng ngay ngắn, mở miệng hát: “Tôilà người lính, đến từ dân chúng......”

      Giọng hát trầm thấp hùng hồn vang lên, Úc Tử Duyệt kích động nhìn Lăng Bắc Hàn hát, hai mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

      “Nhìn làm gì? Mau hát theo !” LăngBắc Hàn che micro, nhìn , trầm giọngnói.

      Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị đột ngột bị mở ra, Lăng Bắc Hàn phản ứngnhanh nhạy lập tức nhìn ra......

      “Ồ, cậu đem vợ tới đây hoan lạcsao...... là lãng mạn!” Bóng dáng cao lớn của Lục Khải Chính dừng trước cửa, vẻ mặt trêu chọc, cười , hai tay đút túi quần, vào trong phòng.

      Lăng Bắc Hàn để micro xuống, vặn lượng, tới trước mặt Lục KhảiChính, “Nhưng đột nhiên lại có người biết điều vào phá vỡ khí lãng mạn của người khác......” Lăng BắcHàn xong, ném cho điếu thuốc, châm chọc lại.

      Lục Khải Chính cười cười, ngậm điếuthuốc, nhìn , “Cậu đối với tôi cứ như đá bỏ xuống giếng vậy sao?” (đá bỏ xuống giếng = ăn miếng trả miếng) Lục Khải Chính hít hơi thuốc , Úc Tử Duyệt lên tiếng chào , rồi tự mình chọn ca khúc, hai người đàn ông rỉ tai nhau cái gì đó. Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Hàn bị Lục Khải Chính kéo ra khỏiphòng, trước khi còn gọi ở yên đó.
      con mụ HTS đáng ghét quá chừng
      truyện này cứ ba hồi ngược ba hồi ngọt ngào (thương ngược nhìu hơn) như thế này hành hạ tim người đọc quá
      mình đọc truyện này tới giờ cũng phải để xem kết cục của 2 nv chính nữa mà là xem kết cục của con HTS đó ak....ko bikbao giờ có thể hoàn thành tâm niệm đây

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương149: Mèo hoang , tiểu tinh…

      Mấy vị khách hàng của Lục Khải Chính từvùng khác tới, nghe Lăng Bắc Hàn ở đây, nhất định là do Lục Khải Chính tiến cử.

      “Tôi làm ăn buôn bán, bọn họ tìm tôi làm gì?” Lăng Bắc Hàn cùng Lục KhảiChính tấm thảm đỏ dày cộm, đối với điều Lục Khải Chính biết còn cốhỏi, mặt vẻ vui, ánh mắtsắc bén.

      Lục Khải Chính sao có thể biếtLăng Bắc Hàn là người thanh liêm, đồng thời hiểu vẻ mặt và ánh mắt của cảnh cáo mình.

      để cậu phải khổ sở, nể mặt em chút! Mấy vụ buôn bán này tôi thể bỏ qua được! Cậu chỉ cần vàonói qua loa vài câu là được!” Lục KhảiChính vỗ vỗ bả vai Lăng Bắc Hàn, trấn annói.

      ngờ cậu lại mang tôi ra để giao tiếp.....” Lăng Bắc Hàn mangtheo chút biểu cảm nào, giọng cònmang theo oán trách.

      “Tối nay chi phí hát hò cứ để tôi tính, thếnào? Phụ nữ ở đây thiếu, hơn nữacòn đảm bảo giữ bí mật cho cậu...” Lục Khải Chính đùa giỡn với Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn huých cùi chỏ vào ta, nhưng Lục Khải Chính lạihiểu ý tránh được.

      nữa, Lăng thiếu gia, mời vào bên trong!” Lục Khải Chính đứngtrước cửa phòng Vip mời Lăng Bắc Hàn,cười cười, mở cửa cho , để vàotrước.

      Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt quét mắt nhìn ta cái, bước chân vào.

      vách tường trong phòng lênnhững hình tròn sắp thành hàng ổn định, từng chiếc đèn tường tản ra ánh sáng màu xanh mát mẻ, cảnh vật xung quanh có chút tối tăm, chỉ thấy trênghế salong bóng dáng phụ nữ đàn ôngđang lắc lư, thỉnh thoảng truyền đến tiếng trêu chọc của phụ nữ.....

      “Lưu Tổng, thua rồi thua rồi,phạt rượu!”

      “Ghét, tại sao em lại thua chứ, khôngphải là Lý tổng ....”

      “Pa......” sau khi bước vào Lục Khải Chínhđưa tay bật đèn, ánh sáng chói mắt, chỉ thấy bốn người đàn ông ngồi, bên cạnh là người phụ nữ, mặt mũi những người phụ nữ này xinh đẹp, ăn mặc sang trọng lại tầm thường.

      Theo trực giác, Lăng Bắc Hàn cảm thấy mấy người phụ nữ này hẳn là nhân viêncao cấp nhất ở đây, lúc này các nghiêm chỉnh đứng lên, nhanh chóng đira khỏi phòng.

      “Lăng thiếu, ngưỡng mộ lâu!” bốnngười đàn ông nhận ra Lăng Bắc Hàn, vộivàng đứng lên, ân cần với .

      Lăng Bắc Hàn gật đầu với bọn họ cái, ngửi thấy người bọn họ nồng nặc mùi tiền, Lục Khải Chính bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lăng Bắc Hàn, giới thiệu với bốn người đàn ông.

      Lăng Bắc Hàn có ở đây, Úc Tử Duyệt mình hát mấy bài, cảm thấy nhàm chán. Nghĩ thầm Lăng BắcHàn bị Lục Khải Chính kéo rồi sao ? Chẳng lẽ tìm phụ nữ khác?

      thể! Úc Tử Duyệt nghĩ phải loại người như vậy! Nghĩ vậy trong lòng yên tâm ít, nhưng Lục Khải Chính là người thế nào, lắma! tin tưởng Lăng Bắc Hàn, nhưng thể nào tin tưởng Lục Khải Chính, nếu kiếm cớ kéo Lăng Bắc Hàn chơi sao?

      Nghĩ vậy, Úc Tử Duyệt lại đứng ngồi yên, muốn gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, lại phát quên mang theo điện thoại di động, vì vậy, ra khỏiphòng.

      Cánh cửa đóng lại. Hiệu quả cách giữa các phòng quá tốt, đường yên lặng như tờ, chần chừ chút, vất vả lắm mới thấy người đàn ông mặc âuphục đen vừ gọi điện thoại từ phòng ra, được đoạn, nghe người đàn ông đó gì, người đàn ông kia cũng thấy .

      Xem ra dường như trong căn phòng kia có người, Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, trong đó biết có Lăng Bắc Hàn hay ?

      “Những thứ này đều là hàng mẫu, các có chắc chắn những cái khác cũngđạt tiêu chuẩn? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên giao dịch với các ....” Trong phòng tối mờ mờ, người đàn ông cầm trong tay khẩu súng lục màu đen, tay ngừng vuốt vuốt, hỏi người đàn ông ngồi đối diện.

      bàn có cái rương màu bạc, bên trong có khẩu súng máy.

      Tư Đồ Ngạn ngậm điếu thuốc trongmiệng ngồi bên, nhìn hàng trong rương, cũng gì.

      “Có người!”

      người vệ sĩ đứng bên cạnh ta cảnh giác mở miệng, người đượchuấn luyện nghiêm chỉnh đóng cái rương lại, đặt xuống gầm bàn, cái rương hoàn toàn biến mất.

      “A...... buông tôi ra!” Úc Tử Duyệt nào có thể ngờ được, mình còn chưa đến gần cănphòng này bị người ta lôi vào, bị kéovào trong phòng tôi, lớn tiếng kêu la.

      “Chuyện gì xảy ra?” Tư Đồ Ngạn giống như nghe thấy tiếng phụ nữ quen thuộc liền đứng dậy, giọng phổ thông lơ lớ,khẩu đặc chất Quảng Đông, trầm giọng hỏi, trong thanh mang theo tức giận.

      thanh này rất quen thuộc! Úc Tử Duyệt trong lòng phán đoán, hai tay côbị người ta bẻ ra sau lưng, bả vai bị đè lại. cẩn thận do dự, trong bóng tối lờ mờcảm nhận được gương mặt có chút quenthuộc.

      “Là !” Tư Đồ Ngạn đến gần, thấy khuônmặt nhắn của Úc Tử Duyệt liền nhậnra , ta híp mắt nhìn.

      Úc Tử Duyệt thôi giãy giạu nữa, nhíu hai hàng lông mày quan sát cẩn thận khuôn mặt của người đàn ông, sau đó khuôn mặt lên vẻ tức giận, “Hóa ra là tên lưu manh nhà !”cônhớ ra rồi, đây chính là người thiếu chútnữa đụng vào , còn hiểu vì sao lại trả tiền giúp , sau đó còn cường hôncô, lại còn là tên khốn khiếp nhảy cùngcô nữa chứ!

      Đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp, chỗ nào cũng có thể gặp ta! Nhưng hình nhưcô nghe bập bõm được vài câu, cái gì màhàng hóa gì gì đó.

      “Tư Đồ tiên sinh, ta là ai?” lúc này,người bán hàngnhìn Tư Đồ Ngạn, giốngnhư chất vấn. Làm nghề này, khôngthể hoài nghi đối phương giởtrò lừa bịp.

      “Là người phụ nữ của tôi! Để phảichê cười rồi, mấy người cứ tiếp tục!” Tư Đồ Ngạn cười tà , ý bảo thuộc hạ thảÚc Tử Duyệt ra.

      bậy! Ai là phụ nữ của ? A......” Úc Tử Duyệt tức giận mắng, ai ngờ, Tư Đồ Ngạn lại ôm lên, kêu lên, bị Tư ĐồNgạn vác vào phòng nghỉ.

      “A......” Úc Tử Duyệt bị Tư Đồ Ngạn quăngmạnh xuống cái giường lớn mang phong cách châu Âu, đầu giường để chiếc đèn xanh dương hắt ra thứ ánh sang mập mờ,Úc Tử Duyệt mặc đồ trắng giốngnhư con cá giãy giụa gường, có chút thất điên bát đảo, vội vàng ngồi dậyphòng bị, hai cánh tay ôm ngực, vẻ mặtđề phòng trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn.

      Chỉ thấy Tư Đồ Ngạn cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi màu đen, ngón tay thon dàiung dung cởi từng chiếc cúc áo, để lộ ra lồng ngực rộng lớn hấp dẫn.

      làm gì thế?” Úc Tử Duyệt đề phòngnghiêm nghị , bởi vì sợ nên tim đậpnhanh, thân thể lùi từng chút từng chútxuống giường.

      Lúc men tới mép giường, định chạyxuống bỗng chốc Tư Đồ Ngạn tiếnđến, theo bản năng Úc Tử Duyệt ngửa người ra sau, Tư Đồ Ngạn chống hai tay hai bên thân thể , gương mặt dườngnhư dán vào mặt .

      Hơi thở đàn ông nóng bỏng mang theo mùi thuốc lá phả vào mặt, vương vấn quanh hơi thở của , Úc Tử Duyệt ngửa ra sau, người đàn ông lại tiến tới, nhưmuốn trêu chọc , đôi môi như thểnhanh chóng muốn áp lên môi .

      cút …. ưmh......” muốn vung tay quát lớn, người đàn ông đècô lại, cường thế hôn môi , thỏa thích gặm nhấm, giống như con sói đói trêuchọc con mồi.

      Úc Tử Duyệt mới đầu bị động tác kịch liệt của người đàn ông này hù dọa, quên mấtgiãy giụa, phản kháng. Chỉ cảm thấy trêncánh môi truyền tới từng trận đau đớn tê dại, lúc người đàn ông này cạy hàm răngcô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng tác quái trong miệng cuối cùng Úc Tử Duyệt cũng hoàn hồn.

      “Pằng......” cái tát hung hăng giángxuống, vang vọng như tiếng vỗ tay, rồisau đó, khí trong phòng dường như ngưng trệ, cả hai người đều sửng sốt.

      Chỉ là thoáng qua, Úc Tử Duyệt cố gắng đẩy người đàn ông kia ra, nhảy xuốnggiường, chạy về phía cửa, dùng sức kéo cửa, nhưng cửa phòng lại bị khóa chặt, côcảm thấy người đàn ông kia đến gần liềnxoay người đưa lưng dán chặt vào cánhcửa, đề phòng nhìn Tư Đồ Ngạn.

      “Tốt nhất nên thả tôi ra ngoài!” Úc Tử Duyệt mặt đanh lại trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn, lạnh lùng quát, giờ phút này, côcũng sợ ta! vốn là ngườigặp mạnh mạnh! để tên khốn kiếp này muốn làm gì làm! Úc Tử Duyệt nghĩ như vậy, trong lòng càngkhông sợ hãi.

      “Mèo hoang , bị giam trong lồng vẫn còn phách lối như vậy?” Tư Đồ Ngạn mộttay vuốt mặt, cười , bóng dáng cao lớn về phía .

      Úc Tử Duyệt tức giận nắm tay thành quảđấm, nhìn chằm chằm Tư Đồ Ngạn, “Anhcút ! Hàaa...!” mắng tiếng, rồi sau đó làm tư thế ra chiêu, đánh về phía Tư Đồ Ngạn, giơ chân đạp vào thắt lưnganh ta.

      “A......” từ hông truyền đến cảm giác đau đớn khiến khóc thét, ngửa người ra sau, bị Tư Đồ Ngạn ôm lấy, tư thế haingười giống như khiêu vũ, “Có muốn khiêu vũ lần nữa hay , tiểu tinh?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Tư Đồ Ngạn giống như phát ra ánh lửa kích tình, khóa chặt lấy , mập mờmở miệng.

      Trong đầu lên hình ảnh mê người của hôm đó khiến bắp thịt toàn thân khỏi căng thẳng.

      ......”

      “Bùm......”

      Úc Tử Duyệt vừa định mở miệng, cửa phòng bị người ta đạp mở, phát ra tiếngrên thống khổ.

      Úc Tử Duyệt ngửa người ra sau, hai chân chạm đất bị Tư Đồ Ngạn ôm vào trongngực, tư thế này làm Lăng Bắc Hàn nhớ tới hình ảnh bọn họ khiêu vũ với nhauđêm đó, trong lòng co rúc mãnh liệt. Lúcnày, Tư Đồ Ngạn cũng thức thời để xuống

      Lăng Bắc Hàn như cơn gió, tiến đến,kéo Úc Tử Duyệt vào trong ngực.

      “Lăng Bắc Hàn! Tên khốn kiếp này sàm sỡ em!” bị Lăng Bắc Hàn ôm vào trong ngực, Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng an tâmthở phào cái, hung tợn trừng mắtnhìn gò má bị đánh cho ửng hồng của Tư Đồ ngạn, hét lớn.

      Lúc này, Lục Khải Chính cũng đứng ở cửa.

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến Lăng Bắc Hàn kích động muốn giết người, đôi mắtlạnh lùng nhìn Tư Đồ Ngạn. Xem ra cảnhcáo nho của hề khiến hắnta để tâm….

      Nhưng, Tư Đồ Ngạn lại cười cười, “Oan uổng quá, ràng là em muốn khiêu vũvới tôi………”khóe miệng cười cười, tà tứ .

      “Tiểu Duyệt, có phải em với Tư Đồ Ngạncó hiểu lầm gì đó?” Lúc này, Lục Khải Chính cũng vào, cười với Úc Tử Duyệt.

      có! Chính ta vô lễ với tôi! Lăng Bắc Hàn! phải báo thù giúp em!” Úc Tử Duyệt tức giận quát, cái tên Tư Đồ Ngạn này thực đáng ghét, dám cường hôn !

      Lăng Bắc Hàn mặt thay đổi nhìn cái, “Em trở về phòng trước ….”

      Úc Tử Duyệt vẻ mặt vô cùng nghi hoặcnhìn , hiểu có ý gì, “Anhtin lời ta? tin em sao?” Úc Tử Duyệt cảm thấy Lăng Bắc Hàn khôngra mặt cho , mất mặt.

      bảo em về trước!” Lăng Bắc Hàn giọng , sắc mặt xám xịt có chútdọa người khiến làm Úc Tử Duyệt tủi thân dứt.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150



      Tại sao giúp ra mặt? Chẳng lẽ cùng tên Tư Đồ Ngạn này có giao tình gì đó? Cho dù là có, cũng nên ngồi nhìn vợ của bị người khác vô lễ mà quản chứ? Trong lòng Úc Tử Duyệt tràn đầy chua xót nhìn Lăng Bắc Hàn cho phép cãi lời, kiềm chế khó chịu tức giận ra ngoài.

      Lăng Bắc Hàn nhìn ánh mắt bi thươngcủa đau lòng dứtm nhưng ngoàimặt vẫn làm ra vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

      Sau khi Úc Tử Duyệt rời , ba người đàn ông quay trở lại phòng, Lăng Bắc Hàn bịLục Khải Chính lôi kéo ngồi xuống, Tư Đồ Ngạn ngồi ghế salong đối diện bọn họ. Hai chân tự nhiên vắt lên nhau, nhậnlấy thuốc lá Lục Khải Chính đưa cho,châm lửa, miệng hút hơi sau đó chậm rãi thở ra làn khói.

      “Lúc trước biết ấy là vợcủa , đắc tội rồi!” Tư Đồ Ngạn nhìnLăng Bắc Hàn chậm rãi , câu giống như giải thích với , nhưng thái độ có chút ngạo mạn. Đôi mắtLăng Bắc Hàn sâu thẳm lạnh lùng, anhkhẽ vẩy tay cho tàn thuốc rơi xuống gạttàn, đưa mắt nhìn vào gương mặt tà khí của Tư Đồ Ngạn.

      “Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều vui nếu vợ của mình bị người đànông khác mong muốn! Cho nên chuyệnlần trước khó xử….”Lăng Bắc Hàngằn từng chữ, giọng trầm bổng cũng mang theo vài phầnngạo khí. Ý tứ trong lời này chính là, chuyện đầu tư hạng mục lần trước làm khó Tư Đồ Ngạn đương nhiên là trả thù!

      “OK! Tôi tự làm tự chịu......” Tư Đồ Ngạn hút thuốc, chậm rãi .

      “Đúng vậy, Tư Đồ tự làm tự chủ, thế nhưng dám có ý với vợ của em tôi, đáng phạt!” Lục Khải Chính nhìn Tư Đồngạn , “Chỉ là người biết khôngcó tội, Lão Lăng, cậu cũng nên vui vẻ, ai bảo vợ của cậu đáng như vậy, ha ha.....” Lục Khải Chính với Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn hung hăng trừng mắt với Lục Khải Chính ngay trước mặt Tư Đồ Ngạn, “Đừng nhìn tôi như vậy, hôm nay coi là nể mặt tôi, chuyện lần trước bỏ qua, được ?” Lục Khải Chính vừanói với Lăng Bắc Hàn vừa nhìn về phía Tư Đồ Ngạn.

      “Vừa rồi tôi còn chưa xong, giờ anhđã biết ấy là vợ của tôi, tại sao tối nay còn khiếm nhã với ấy?” Lăng Bắc Hàn khách khí nhìn chằm chằm Tư Đồ Ngạn, từng chữ từng câu chất vấn.

      “Hiểu lầm hiểu lầm! ấy muốn tìm tôitính sổ, giơ tay giơ chân định đánh tôi, bị tôi tóm được....” Lúc Tư Đồ Ngạn nóichuyện, trong đôi mắt lên ánh sáng nhu hòa, trong đầu lên gương mặt nhắn của mèo hoang Úc Tử Duyệt giơ móng vuốt, cảm thấy vô cùng thú vị.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, giống nhưtin lời Tư Đồ Ngạn .

      “Lần này cũng bỏ qua chứ, được ?”Lục Khải Chính hỏi Lăng Bắc Hàn, LăngBắc Hàn muốn gì đó chuôngđiện thoại của Lục Khải Chính vang lên,chỉ thấy sắc mặt ta tối sầm lại, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Lăng Bắc Hàn đứng lên muốn rời , gậtđầu với Tư Đồ Ngạn cái rồi theo LụcKhải Chính ra ngoài.

      Lúc Lục Khải Chính mở miệng nhận điện thoại Lăng Bắc Hàn biết, điện thoạilà do Hạ Tĩnh Sơ gọi đên.

      “Được, cực khổ cho em, sắp sang nămmới còn để em làm thêm giờ, lúc trở về sẽmời em ăn cơm!” Lục Khải Chính cười nhạt , sau khi chuyện với Hạ Tĩnh Sơ xong liền cúp điện thoại, xoay người vừa lúc gặp Lăng Bắc Hàn.

      “Biết tôi chuyện điện thoại với ấy,trong lòng thoải mái? lo lắngsao còn , sợ vợ củacậu gặp chuyện may sao?” Lục Khải Chính trêu chọc Lăng Bắc Hàn,giọng vô cùng tự nhiên, nghe có vẻkhông có chút sơ hở gì.

      “Chào hỏi cậu tiếng, giờ đây!”Lăng Bắc Hàn nhìn Lục Khải Chính, trầmgiọng , ngay sau đó bước chân . Năm hết tết đến rồi, công ty Lục Khải Chính còn bận rộn chuyện gì? Gọi điện cho Hạ Tĩnh Sơ rốt cuộc có chuyện gì?

      “Úc Tử Duyệt?” đẩy cửa phòng ra, bên trong còn bóng dáng của Úc Tử Duyệt.

      Nhớ tới vẻ mặt bi thương vừa rồi của ,trong lòng Lăng Bắc Hàn đau nhói. Mụcđích tối nay tới đây chính là để tiếp cận Lục Khải Chính, sao có thể xung độtvới Tư Đồ Ngạn trước mặt ? Nhưng cũng hiểu, hành động của mình khiến tổn thương.

      Vốn muốn đưa , nhưng lại sợLục Khải Chính hoài nghi....

      Lăng Bắc Hàn muốn gọi điện thoại cho , mới nhớ ra mang theo điện thoại, trước khi đến, ở cùng với , cần mang theo điện thoại di động.

      Trong lòng Úc Tử Duyệt ở cũng chỗvới Lăng Bắc Hàn dường như có cả thếgiới.

      Lăng Bắc Hàn kiềm chế sốt ruột trong lòng, tỉnh táo phân tích, ngay sau đó ra khỏi phòng, thẳng tới phòng an ninh. Mới đầu nhân viên an ninh choanh theo dõi, cho đến khi Lăng Bắc Hàngọi điện thoại cho Lục Khải Chính mớiđược!

      “Có phải kia ?” Nhân viên an nỉnh chỉ vào mặc váy trắng vớiLăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn nhìn, quảthật là Úc Tử Duyệt vào thang máy.

      ấy xuống bar dưới tầng rồi!”Nhân viên an ninh thấy Lăng Bắc Hàn , lại tiếp. Ánh mắt Lăng BắcHàn lạnh lùng nhin chằm chằm theo hìnhảnh khác, nhóm đàn ông, người điđầu trong tay xách chiếc rương màubạc. Người nọ đeo kính râm nhưng anhvẫn nhận ra, người đó từng nhìnthấy qua ảnh trong Cục An Ninh.

      Bọn ra khỏi phòng, chính là căn phòngcủa Tư Đồ Ngạn...

      Lúc này, cửa phòng quan sát bị đẩy ra,Lục Khải Chính vào, Lăng Bắc Hàn tự nhiên đứng dậy, “ tìm được chưa? Có cần tôi giúp tay ?” Lục KhảiChính nhìn Lăng Bắc Hàn tự nhiên .

      “Thấy rồi, ở tầng , giờ tôi tới đó!”Lăng Bắc Hàn nhìn Lục Khải Chính, mặtkhông chút thay đổi , tới cửa ra vàolướt qua .

      Lục Khải Chính, rốt cuộc có cậu có ý đồgì?

      Cậu thiếu tiền bạc, thiếu gia thế, địa vị, thậm chí còn quyền thế, cậuđã từng khiến người khác phải ghen tị.....

      Khoảnh khắc đó, trong lòng Lăng BắcHàn đau khổ thất vọng, lại muốntin rằng Lục Khải Chính thực có liênquan! Lúc vào thang máy khôi phục lại vẻ tự nhiên, lòng tìm Úc TửDuyệt........

      Trong sàn nhảy, mặc váy trắng, kỹ thuật nhảy xuất sắc khiến những ngườitrẻ tuổi hiếu kỳ vây quanh, Úc Tử Duyệttay trái chống hông, tay phải đưa lênđỉnh đầu, ngón trỏ hướng lên trời, dángvẻ uyển chuyển thướt tha, giống nhưngười mở đầu.

      giống với những ăn mặclẳng lơ, mặc dù nhảy khá bốc lửa, thếnhưng trang phục thuần khiết người giống như thiên sứ tinh khiết dính hạt bụi trần, khiến thoạt nhìn như mộtđóa hoa túc màu trắng nở rộ trongsàn nhảy, vừa hoang dã vừa như độcdược nhưng lại mất vẻ thanhthuần.

      Úc Tử Duyệt đắm chìm trong thứ nhạc điện tử chói tai, mặc cho nhưng âmthanh này đánh thẳng vào tim, như vậy ít nhất cũng có thể giải tỏa vui trong lòng. Mặc cho tế bào trong ngườisôi trào, phòng thích tất cả những điềukhông thoải mái trong lòng.

      vẫn cho là Lăng Bắc Hàn quantâm tới ! với như vậy, vẫn ra mặt giúp ! Nhớ tới cảnh mình bị người đàn ông kia hôn,trong lòng càng tức hơn, điêncuồng khoe khoang kỹ thuật nhảy, váy đầm màu trắng bị cuốn lên.

      “Cởi ra!”

      “Hô......”

      “Cởi ra!”

      Lúc này, có người đùa giỡn , có ngườihuýt sáo. Úc Tử Duyệt trong lòng hừ lạnh, bọn họ coi là cái gì? Những tênđàn ông xấu xa này! chẳng có ai tốt đẹp!

      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại ra vẻ mị hoặc với những người đànông kia, rồi sau đó, thân thể uyển chuyển uốn éo giống như con rắn, bàn tay nhỏđưa xuống vạt áo, dường như muốn kéolên, lúc đến eo lại kéo xuống, khơi lên hứng thú của những tên đàn ông này!

      Lăng Bắc Hàn xuống dưới sàn nhảy thấy Úc Tử Duyệt đứng giữa sàn, dáng nhảy õng ẹo mị hoặc lên xuống, khiến nhiệt huyết người ta sôi trào, thấy nhiều người đàn ông huýt sáo với như vậy, còn có người dám bảo cởi đồ! Lăng Bắc Hànnhất thời ghen tức phát điên!

      Bước nhanh về phía trước, “Tránhra!” chen vào đám người, xông vềphía sàn nhảy.

      dường như thấy , vẫn nhảy nhiệt tình, cực kỳ hấp dẫn!

      “A......” Lăng Bắc Hàn tay ôm vào ngực, Úc Tử Duyệt kêu lên, mới phát ra mình bị Lăng Bắc Hàn ôm vào trong ngực.

      “Bỏ em xuống!” Úc Tử Duyệt tức giậnquát, tên đàn ông xấu xa này, cuối cùngcũng nhớ tới sao?

      Lăng Bắc Hàn thèm nhìn lấy cái, ôm xuyên qua đám người rakhỏi sàn nhảy, ôm chạy thẳng tớixe của mình, mở cửa xe ném vào. Cònmình ngồi vào chỗ tài xế.

      nổi điên cái gì? Em nhảy tícũng làm phiền sao?” Úc Tử Duyệtbiết tức giận, nhưng trong lòng côcũng tức giận! có gan quát như vậy, là do vừa rồi ở dưới bar uống ly Cocktail.

      Lăng Bắc Hàn gì, sắc mặt táixanh, hai mắt nhìn thẳng phía trước, lời, nhưng tản ra khí lạnhbức người, làm Úc Tử Duyệt khỏi sợ sệt.

      Dọc đường , đều lời,cho đến khi về đến nhà, trước khi xuốngxe, ném áo khoác của mình cho . Giây phút đó, trong lòng Úc Tử Duyệtthật cảm động, mặc kệ như lần trước, trong lòng tức giận thoáng tản . xuống xe.

      Sau khi vào cửa, Úc Tử Duyệt nhìn bónglưng của , mở miệng, “Lúc tối em nhảy có chút thái quá! Ai bảo trả thù cho em...” Úc Tử Duyệt có chútchột dạ giải thích, chỉ sợ tức giận .

      “Nhất thời tâm trạng của em tốt, em ...” lại giải thích, ai ngờ Lăng Bắc Hàn về phía thư phòng!

      Cái tên lính thối này! Chảnh cái gì mà chảnh à? Còn giả vờ lạnh lùng cái gì?

      Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Bắc Hàn, trong lòng uất hận nghĩ.

      Sau khi Lăng Bắc Hàn vào thư phòng, lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt nghiêm túc nhắn chuỗi tin nhắn gửi , sau đó dựa vào ghế, ngửa đầu hít sâu, mặt lên vẻ mệt mỏi hiếm thấy.

      từng hoài nghi Lục Khải Chính phải làm nằm vùng, nhưng ngườicủa Cục an ninh lại chịu trả lời vấn đề của . Bọn họ chỉ biết Lục KhảiChính là đầu mối cực kỳ quan trọng, đến gần ta mới có thể nắm giữ tungtích của những phần tử tội phạm.

      Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị gõ vang,“Lăng Bắc Hàn, em pha nước nóng xong rồi, có muốn tắm ?” thanhhiếm khi dịu dàng của Úc Tử Duyệt vang lên, cuối cùng mặt cũng lênmột tia vui vẻ, nhưng nhớ tới vừa rồi cônhảy trong sàn như vậy, sắc mặt LăngBắc Hàn lại trầm xuống.

      “Tôi bận, em ngủ trước !” anhtrầm giọng .

      Bận? bận cái gì? Vội? Trong lòng Úc Tử Duyệt tức giận nghĩ, mình bỏqua giận dỗi để tới tìm trước rồi, vậymà thèm nể mặt!

      “Ừm... Vậy em ở trong phòng đợi !”Úc Tử Duyệt cố gắng bình tĩnh , cũngám hiệu với , giận dỗi, cũng đừng tức giận nữa!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương151: Sau này chỉ nhảy cho mình xem



      tức giận, cũng có nghĩa là tức giận, Lăng Bắc Hàn cảmthấy mình nên dạy cho bài học! vô cùng để ý những người đàn ông khác nhìn lâu chút, huông chi, dám chủ động trở thành tiêu điểm trongmắt những người đàn ông kia!

      Nhưng cũng thừa nhận, khiến điên cuồng, có bản lĩnh khiến nhiệthuyết toàn thân sôi trào.

      Đứng ở cửa phòng lúc vẫn thấy trả lời, Úc Tử Duyệt tức giận rời . Đợi trong phòng ngủ rất lâu rồimà vẫn chưa về phòng, trong lòng côlo lắng, chỉ sợ giận ! Mặc dùlần này kích động như lầntrước, nhưng cũng đừng lạnh lùng nhưvậy có được ?

      Úc Tử Duyệt nghĩ vậy, nhảy xuốnggiường, thần thần bí bí chạy đến tủ treo quần áo, sau khi mặc quần áo tử tế xong mới tới thư phòng.

      “Ông xã, vẫn chưa ngủ sao?” Úc Tử Duyệt cũng buồn nôn bởi chính giọngnói nũng nịu của mình, gõ cửa hỏi.

      Vừa nghe thấy tiếng “Ông xã” ỏn ẻn, LăngBắc Hàn thiếu chút nữa lao ra khỏiphòng! Nhưng lý trí cho biết, cần phải lạnh lùng hơn! Nếu cho chút mặt mũi, lại có gan khiêuchiến đến giới hạn cuối cùng của lần thứ hai!

      Nhưng mà biểu lần này của tệ, tư tưởng giác ngộ ít, cònbiết chủ động lấy lòng ! Điểm này làm Lăng Bắc Hàn mỉm cười.

      “Em ngủ !” Lăng Bắc Hàn hạ thấp giọngnói.

      Vừa xong tay cầm cửa bị mở ra, Úc Tử Duyệt đẩy cửa vào. Thấy Lăng Bắc Hàn chỉ ngồi ghế salong, làm gì cả! Lính thối biến thái! Còn bận cáigì? Bận ngồi yên sao? Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng.

      Lăng Bắc Hàn cũng ngạc nhiên khi đẩy cửa vào, nhưng lại bị bộ trang phục người làm cho kinh hãi!

      Nhìn xem mặc cái gì kia? đầu là đôi tai thỏ, người là chiếcáo ngắn đỏ chót kèm áo khoác lông, haichân thon dài tôi tất chân màuđen khêu gợi, chân mang đôi ủng da trắng tinh.

      Úc Tử Duyệt thấy vẻ mặt kinh ngạc củaanh, khóe miệng hả hê khẽ cong lên,chầm chậm tới trước mặt , chủđộng ngã vào trong ngực , Lăng BắcHàn sợ ngã, theo bản năng đưa tay ôm lấy , chỉ thấy hai cánh tay của quấn lấy cổ .

      “Ông xã......” mang theo thanh nũng nịu, tiếng thứ nhất cất lên, gọi chữông, sau đó tiếng “xã” thứ hai kéo dàimột hơi. Úc Tử Duyệt nằm trong ngực , vẻ mặt kiều mỵ nhìn .

      tiếng “Ông xã” này làm cho xươngcốt Lăng Bắc Hàn mềm nhũn, khoái chí,“Có chuyện gì?” vẫn làm mặt lạnhnhìn chằm chằm, nghiêm nghị hỏi, mặt vẫn mang theo vẻ vui, dường như muốn chủ động thừa nhận sai lầm.

      “Ông xã.......Em sai rồi! Bỏ qua cho em được ?” Úc Tử Duyệt uốn éo trong lòng , cái miệng hồng hồng chu lên làm nũng với , cố tình ưỡn cao ngực, áp bộ ngực mềm mại của mình cọ xát ngực .

      Lăng Bắc Hàn sao có thể cảm nhận được trêu chọc, yết hầu tựchủ được run rẩy, im lặng nuốt nước bọt, “Sao thế nào? nghe chút!” nghiêm mặt, hai mắt phóng hỏa khóachặt , giọng hỏi.

      Lính thối? có lỗi trước còn gì? Tronglòng Úc Tử Duyệt uất hận nghĩ, mặt ngoài lại giả vờ ra vẻ uất ức, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn , “Em nên đến sàn nhảy khiêu vũ....” cúi mắt ủy khuất .

      “Lần thứ mấy rồi hả ?” Lăng Bắc Hànnhìn dáng vẻ nhận sai của , trong lòng cũng mềm chút, nhìn , giọng chậm rãi, nâng cằm nhìn ,hỏi.

      Úc Tử Duyệt khéo léo nhìn , giơ ngóntay út lên, khoa chân múa tay “Hai!”Lăng Bắc Hàn, hai cái khỉ gió nhà ! Chờ xem tôi khiến lửa dục đốt người tắm nước lạnh đây! Úc Tử Duyệt trong lòng nghĩ như vậy.

      tệ, còn biết đây là lần thứ hai phạm sai lầm.

      biết rồi, em ngủ trước , giờ muộn rồi, ngủ phòng khách.”Lăng Bắc Hàn vẫn nể mặt lạnhlùng nhìn .

      “Vì.......Ông xã, tại sao vậy? vẫnkhông chịu bỏ qua cho em sao? Em đảm bảo sau này khiêu vũ nữa,, sau này em nhảy nữa!”Úc Tử Duyệt tức giận muốn giậm chân tạichỗ, chỉ thẳng vào mặt , những vẫnkiềm chế được, làm nũng với .

      “Em gì?” Vẫn còn muốn nhảy? Lăng Bắc Hàn cao giọng nghiêm mặt nhìn côchằm chằm!

      , ông xã, đừng tức giận nữa được ? Em là, sau này... sau này em chỉ nhảy cho mình xem.....” khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ bừng, cúi đầu thẹn thùng .

      Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn , nhìn dáng vẻ xinh đẹp thay cơm của , nhìncô co rúc trong người lại kích động!

      “Nhớ kỹ lời em !” mặt lạnh với , Úc Tử Duyệt lập tức ngẩng đầu, nặng nề gật đầu với cái, sau đó đứnglên, “Ông xã, em.... bây giờ em nhảy cho em xem, có được ?” Úc Tử Duyệtđứng trước mặt , nhìn kiều mịnói.

      Lăng Bắc Hàn đôi mắt sâu thẳm khóa người , cảm thấy có gì đó đúng, trở nên ngoan hiền như vậy từlúc nào?

      còn sớm nữa, ngủ !” Lăng Bắc Hàn đứng lên muốn , Úc Tử Duyệt lại nhanh hơn bước, tay đè xuống, sau đó lớn mật trực tiếp dangchân người , “Ông xã, đừng ghétbỏ em, người ta nhảy cho xem á!” ÚcTử Duyệt hai tay nâng mặt , nhìn anhnói từng câu từng chữ, giọng nũng nịu,sau đó trong lúc Lăng Bắc Hàn còn đangtrợn mắt há mồm, lại bò từ người xuống, lại bò lên bàn trà trongphòng cao gần mét.

      Vật này, muốn làm gì đây?

      chân là đôi giày cao gót, lúc này đúng bàn trà, áo khoác ngoài dọc theo bắp đùi , Lăng Bắc Hàn ngồi trênghế sa lon, ở góc độ này, có thể nhìn bên trong vạt áo khoác của Úc Tử Duyệtcảnh tượng mê người......

      “Ông xã, bật nhạc giúp người ta , cámơn!” Úc Tử Duyệt đứng bàn trà, thân thể nghiêng về phía trước, cổ nghiêng về phía trước, cằm nâng lên, với LăngBắc Hàn, rồi sau đó hôn gió với mộtcái.

      Lăng Bắc Hàn tự nhiên nuốt nước miếng, biết dẫn dụ , nhưng lập tức kéo về phòng,giống như mong đợi màn nhảy múa củacô, đứng dậy, bật CD trong góc.

      bản tình ca lãng mạn tiếng vang lên, Úc Tử Duyệt nhớ tên bàihát này, nhưng đúng dịp, chính làmuốn cảm giác mập mờ như thế này!

      “Ông xã, ông xã, tắt bớt hai ngọn đèntrên tường , giờ sáng quá, ngườita.... ngại....” lúc này Úc Tử Duyệt khoa trương chỉ vào đèn tường vách, làm nũng với Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cái,tiểu tinh này!

      Tắt hai ngọn đèn tường , chỉ cònlại bóng đèn vàng phía đỉnhđầu bật, vừa vặn chiếu đúng lên người , xung quanh thư phòng xungquanh u ám. Úc Tử Duyệt cảm giác như giờ phút này đứng sân khấu, mà bên dưới chỉ có khán giả duy nhất, cũng là người quan tâmnhất, Lăng Bắc Hàn.

      Giọng nữ khêu gợi vang lên, Úc Tử Duyệtthấy Lăng Bắc Hàn ngồi xuống ghế salông đối diện, khẽ hít hơi, sauđó đung đưa thân thể, hai tai thỏ đầu cũng đung đưa theo, khiến trông hết sức đơn thuần, nhưng đôi chân thon dài mang tất đen lại khiến hấp dẫn mê người.

      Người phụ nữ nghiêng nửa người về phía trước, mê PP, đôi tay đặt trước vạtáo khoác, làm động tác điển hình củaMarilyn Monroe, đứng bàn trà, quay 360 độ, vạt áo khoác bị vung lên,lúc đưa lưng về phía , Lăng BắcHàn chỉ thấy viền tơ màu đen ôm lấy cặp mông trăng trẻo hấp dẫn....

      “Khụ......” Cảm giác như máu dồn lên não, Lăng Bắc Hàn thấy vui vẻ kiềm chế được.....

      Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, le lưỡiquyến rũ cái, sau đó đưa tay cởitừng chiếc cúc áo khoác, từng chiếc cúc được cởi ra, da thịt trắng nõn cùng viềntơ từng chút từng chút lộ ra, miệng lưỡi Lăng Bắc Hàn khô khốc nhìn cảnh xuân trước mắt.

      Sau khi Úc Tử Duyệt cởi cúc áo khoácxong, chậm rãi kéo xuống hai bên, lộ ra trang phục thiếu nữ thỏ đen tuyền hấpdẫn bên trong....

      Lăng Bắc Hàn nhìn vừa nhảy múa vừađùa nghịch áo váy, muốn cởi áo ra, nhưung lại cởi, hận thể tiến lên lột sạch quần áo người !

      Đúng lúc kiềm chế được muốn đúng dậy dường như canh chuẩn thời gian, chậm rãi bỏ chiếc mũ màu đỏ xuống, lấy dáng vẻmê người ném xuống bên cạnh.

      Mặc dù cách xa chút nhưng Úc Tử Duyệt có thể ràng cảm thấy Lăng BắcHàn bị hấp dẫn, càng ra sứcnhảy, uốn éo cái eo thon , đung đưacái mông xinh, thỉnh thoảng nghiêng về phía trước khiến cảnh xuân trong vạt áo ra trước mắt , hai tay còn ôm lấynơi mềm mại, đẩy cao da thịt trắng nõnhiện ra ngoài.....

      “Đáng chết!” Lăng Bắc Hàn bình tĩnh nổi bữa, bước nhanh về phía trước, về phía bàn trà.

      “Ông xã.......Đừng.......Em còn chưa nhảy xong!” Úc Tử Duyệt cố ra vẻ sợ hãy, nhảy xuống bàn trà, chạy về phía cửa!

      “Úc Tử Duyệt! Em đứng lại đó cho !”đáng chết! cố tình? Nhìn cửa phòng bịcô đóng lại, Lăng Bắc Hàn hết sức tức giận, mở cửa phòngđuổi theo .

      Chỉ thấy Úc Tử Duyệt đứng ghế sa lon trong phòng khách, đôi tay chống lên cái eo thon giống như nữ hoàngtrừng mắt nhìn .

      “Lăng Bắc Hàn! đừng tới đây!” Úc Tử Duyệt hét lớn, giọng mang theo vẻ tức giận.

      này muốn làm gì?

      “Em muốn làm gì?” Lăng Bắc Hàn sợ chú ý khiến mình bị thương, tức giận .

      nhận sai cho em! Tối nay tên khốnkia cường hôn em, trả thù cho em! Nếu tắm nước lạnh, đến phòng khách mà ngủ !” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, hổn hểnquát mắng, sau đó nhảy xuống ghế sa lon, chạy về phía phòng ngủ.

      Nhưng chạy thoát khỏi LăngBắc Hàn, ở cửa ra vào, bị bắtđược, “Khốn kiếp! Đừng chạm vào em! Trong lòng , em còn bằng anhem bạn bè của !” Thân thể bị cánh tay sắt của nhốt chặt, Úc Tử Duyệt phì phò hét lớn.

      Trong lòng tủi thân vô cùng, nước mắt hiểu sao lại rơi xuống.

      ra là vẫn còn giận ! Ăn mặcnhư vậy, nhảy cho xem cũng chỉ làmuốn trả thù , nhưng mà tính sai rồi, sao có thể đánh bại được Lăng BắcHàn giải hoạt hơn gấp vạn lần?

      linh tinh gì đó?” Lăng Bắc Hàn xoayngười , giữ chặt cằm trầm giọng , nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của , trong lòng dâng lên trận áy náy.Tối nay là lợi dụng , nếu khôngphải là vụ án có liên quan đến Tư Đồ Ngạn, nhất định báo thù cho , nhưng vì nhiệm vụ thể làmnhư vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :