1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương9: Phát sốt
      Editor: TiêuKhang

      "Á...... chịu nổi nữa, đau đầu quá, tôi muốn ói quá! Này chú, chú lái xe kiểu gì vậy?” Trở lại nơi đóng quân, Lăng Bắc Hànvừa mới dừng xe, Úc Tử Duyệt liền nhảyxuống xe ngồi chồm hổm nôn thốc nôn tháo.

      Vừa nôn mà còn quên oán trách Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn cũng thèm đểý , chỉ nghĩ là say xe, xách balô của bỏ vào lều.

      Ngồi lúc, trong người rốt cuộc cũng thoảimái hơn rất nhiều, mơ màng đứng lên cảmthấy đầu rất choáng, thân thể lung la lung lay sắp đổ.

      Lăng Bắc Hàn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy thế liền bước nhanh đến phía trước, ôm vào lòng hỏi, "Sao vậy?” Nhìn khuôn mặt nhắn của đỏ lên, trầm giọng hỏi, bàn tay dày rộng đặt lên trán .

      "Tôi.......Tôi thấy chóng mặt......” Úc Tử Duyệt yếu ớt .

      " thừa! Bị sốt rồi!” choáng mới lạ!Lăng Bắc Hàn tức giận khẽ mắng sau đó mớinhớ ra cũng ở khu vực gặp nạn bận rộn cả ngày nay! Cúi người bế lên thẳng tới lều trại.

      "Này.....Sao chú lại bế tôi......” Úc Tử Duyệtchóng mặt nhìn gương mặt cương nghị tuấntú của Lăng Bắc Hàn mà suy yếu hỏi. Nhưng cũng giãy giụa bởi vì cảm thấy đượcôm thế này cũng thoải mái hơn.

      Lăng Bắc Hàn ôm vào lều của mình, tới bên giường vội thả xuống, mà dùng tay đem chăn mỏng quân dụng màuxanh lá cây gấp thành khối đậu phụ trảiphẳng ra. Trải xong chăn giường cứng mới để xuống.

      "Nằm yên đấy cho tôi!” trầm giọng ralệnh.

      này, có lẽ chưa tới 90 pounds, ốm yếu như vậy mà dám lao đầu vào nguy hiểm?Trong lòng Lăng Bắc Hàn hiểu saodâng lên chuỗi phiền não được nên lời.

      Mệt mỏi cả ngày, lại thêm sốt cao, Úc TửDuyệt được nằm ở giường cảm thấythoải mái hơn rất nhiều. Trong lúc mơ mơmàng màng, hơi thở phái nam xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng xông vào mũi, mùi vịnày, giống như mùi người ba mình nha......

      còn thấy bộ quân trang màu xanh lá cây treo tường đối diện, mỗi đườngmay đều thẳng thóm nhìn uy vũ.

      an tâm nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủthật say.

      Lúc Lăng Bắc Hàn ôm chăn và dẫn theo quâny vào bé con giường ngủ.

      "Có lẽ hôm nay bị sợ ít, sốt hơi cao,cậu đo nhiệt độ cho ấy xem!” Lăng Bắc Hàn đắp chăn cho Úc Tử Duyệt xong rồi quay sang giọng với quân y.

      Quân y gật gật đầu, lấy nhiệt kế trong hòmthuốc ra, đưa cho Lăng Bắc Hàn, "Doanhtrưởng! làm !"

      "Tiểu tử thối, có tiền đồ! Cậu là bác sĩ sợ cái gì!” Biết quân y Tiểu Tôn ngại điều gì, Lăng Bắc Hàn cầm lấy nhiệt kế giọngtrách.

      ", phải, em đây chỉ thường xem bệnh cho đại lão gia mấy quen rồi, nào biết lần này lại là người đẹp.....Hơn nữa, lỡ như bạn này của bị làm sao rồiquay đầu lại làm khó dễ cho em......” Quân y Tiểu Tôn còn muốn thêm gì nữanhưng bị Lăng Bắc Hàn hung tợn trừng mắt liếc cho cái.

      Lăng Bắc Hàn cởi áo khoác chóng lạnh của Úc Tử Duyệt ra, đặt nhiệt kế dưới nách . Trong lúc vô tình bàn tay to thô kệch chạm đến làn da thịt mềm mại non mịm, khiến cholòng bàn tay tự chủ được mà rịn ra mồ hôi.......

      "Oa, cừ , 39,5 độ!” Tiểu Tôn nhìn nhiệtkế, lớn tiếng . Ngay sau đó chuẩn bị tiêm cho Úc Tử Duyệt.

      Lăng Bắc Hàn ngồi ở bên giường, con ngươisâu sắc nhìn người nằm ở giường, chân mày khỏi nhíu lại, đầu óc bỗng hiệnlên bộ dạng khóc lớn ở thao trường trong trường học hôm nay......

      "Buổi tối ra mồ hôi hạ sốt, doanh trưởng,em nhé, có chuyện gì cứ gọi em!” Tiểu Tôn tiêm xong cho Úc Tử Duyệt, xách hòm thuốc lên với Lăng Bắc Hàn, xong liền rời .

      "Nước..... Khát....... Tôi muốn uống nước.......” Lúc này, Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng la hét đòi uống nước.

      "Đúng tiểu phiền toái!” Lăng BắcHàn nhìn chằm chằm người nằm giường,trầm giọng , khóe miệng cong lên mà ngaycả cũng nhận ra.
      Thân mời các bạn đến dự buổi hôn lễ độc nhất vô nhị của chúng tôi - Đin Đin đạo trưởng và Kung chủ Minh Ngọc; được tổ chức lúc 20h thứ sáu ngày 25/7 (ngày mai), tại: viewtopic.php?f=20&t=321336 có mặt của các bạn là niềm vinh hạnh và chúc phúc to lớn cho chúng tôi. Đặc biệt cuối hôn lễ còn có 1 tiết mục rất đặc sắc. Trân trọng kính mời.
      Chương10: Kiên cường và trách nhiệm
      Editor: TiêuKhang

      Đợi nước sôi chuyển sang ấm, dùng muỗng đút cho uống từng thìa , bị tràn ra lau . cũng phối hợp đưa đầu lưỡi mềm mại liếm ướt át môi.

      "Lệ Mộ Phàm.......Lệ Mộ Phàm......” muốn đút cho uống tiếp, ai ngờ, lại lắcđầu, miệng lầm bầm gọi tên cậu nhóc nam sinh mà cũng từng có nghe qua.

      Màu mắt Lăng Bắc Hàn tối , môi mỏngmím thành đường thẳng đứng dậy, lúcnày nhóm binh sĩ giải cứu trở lại. Tiếng bước chân chỉnh tề có lực là lời nhắn trực tiếp nhất.

      "Lão Lăng cậu.......” Chính trị viên Trươngnhìn thấy hét to, lại thấy Lăng Bắc Hàn trầm mặt ý bảo ta giọng. ta rón rén ra khỏi lều, , động tác nhanh nhẹn hạmàn cửa xuống.

      "Thế này là sao? Giấu ai ở trong đó hả?”Chính trị viên Trương ném cho điếuthuốc, đưa mắt nhướng nhìn vào lều anhnhưng lại bị Lăng Bắc Hàn đẩy ra.

      "Chuyện bên trường tiểu học thế nào rồi?” Lăng Bắc Hàn rít hơi thuốc, trầmgiọng hỏi. Ánh mắt sâu thẳm nhìn ráng chiều đỏ thẫm ở phía Tây lúc này conchim diều hâu bay qua.

      "Tiểu tử cậu, tôi còn chưa cậu đâu! Ngay trước mặt nhiều quan chức như vậy cũng cho thư ký Lưu chút thể diện nào!” Trong doanh trại, chỉ có ta là cấp trêncủa Lăng Bắc Hàn, bình thường quen gọiLăng Bắc Hàn là "Lão Lăng” nhưng nếu tínhra hẳn là hơn Lăng Bắc Hàn mười mấytuổi.

      "Sao tôi phải nể mặt ta?” Lăng Bắc Hàn hỏi ngược lại. Dáng vẻ kiêu ngạo này nhưchim Ưng bay lượn bầu trời.

      "Ha..... Tiểu tử cậu!” Chính trị viên Trươngchỉ chỉ , bị làm cho tức đến mặt đỏbừng lên, nhưng lại được gì.Những gì Lăng Bắc Hàn trong hội nghị đều là , nhưng mà tính khí cậu ta đógiờ kiêu căng là thế.

      Cũng khó trách, cậu ta sinh ra trong gia đình là quân nhân, bốn đời vẻ vang tiếng tăm lừng lẫy tại quân khu phía Bắc. Máu chảy trongngười đàn ông nhà họ Lăng chính là kiêncường và trách nhiệm, sao lại sợ thư ký ởbộ phận thuộc khu phía Tây?

      "Họ định bồi thường cho mỗi nhà bao nhiêu?” Lăng Bắc Hàn trầm giọng hỏi. Mười bảy mạng sống bị mất , có nhiều tiền cỡ nào cũng đền nổi!

      "Tuy chưa trả lời công khai, nhưng nghe nóimỗi nhà cũng được bồi thường mười mấyvạn!” Chính trị viên Trương hít hơi thuốc, trầm giọng .

      "Cái đám mắc dịch này!” Lăng Bắc Hàn tứcgiận vứt tàn thuốc xuống dùng lòng bàn chân nghiền mạnh rồi khẽ mắng.

      "Lão Lăng này, chuyện kiểu này chúng ta nhìn thấy còn chưa đủ nhiều sao? Tôi lo nổi.......” Chính trị viên Trương chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên nhủ nhưng Lăng Bắc Hànđã sải bước .

      ***

      Khi Úc Tử Duyệt tỉnh lại là nửa đêm, mơmơ màng màng nhìn căn phòng tối om. vốn có lá gan rất lớn nhưng có lẽ vì vừa mới hết bệnh nên lúc này trong lòng bỗng cảmthấy có phần hơi sờ sợ.

      "Đây là đâu vậy?" thầm trong lòng, tóm lấy chăn mỏng chặt nhưng cả người côđều là mồ hôi, lại cảm thấy là nóng! mùi thuốc lá thoang thoảng khiến cho lòng côyên tâm hơn ít, đầu óc cũng hơi tỉnhtáo lại.

      Quân doanh! Đúng rồi, là ở quân doanh!

      "Cộp.......”

      "Á.....Có ma!" Bất ngờ vang lên tiếng động, vội vã trốn vào trong chăn hét to lên.

      Lăng Bắc Hàn vào nhìn thấy đangquấn chặt lấy cái chăn.

      "Có ma! Đừng đến đây, được đến đây!Tôi...Tôi là người tốt! Tôi là người tốt đó!Á.....” Úc Tử Duyệt trốn ở trong chăn, sợ đếnmức ngừng hét to, giống như càng kêu lớn càng tăng thêm can đảm cho mình dọacho con ma kia chạy mất.

      Lăng Bắc Hàn thấy khôi phục lại bình thường, khóe miệng hơi cười cười, bướcnhanh lên phía trước vươn tay dùng sứckéo….

      "Á......” Lúc này, chỉ trông thấy nhỏtrên giường dùng hai tay bịt mặt lại, giọng lanh lảnh quát ầm lên.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương11: Gọi là ông chú già
      Editor: TiêuKhang

      "Kêu la cái gì!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng quát, đặt hộp cơm lên bàn.

      Hai tay len lén mở ra, biết trong lều đãsáng trưng từ lúc nào. Nhìn qua khe hở, nhìn tới vách tường đối diện treomột bộ quân trang phẳng phiu. Nhớ đếngiọng quen thuộc vừa rồi, tâm trạng cũng dần dần tỉnh táo lại.

      "Chú, chú muốn hù chết tôi à!" bỏ tay ra nhìn tới hình cao lớn của Lăng Bắc Hàn đứng ở cạnh bàn.

      "Oa, thơm quá!" Ngửi thấy mùi thơm bụng liền kêu ùng ục, Úc Tử Duyệt ngồi dậy vớivẻ tham ăn.

      Lăng Bắc Hàn đưa lưng về phía cười khẽ. Nhóc con này đói đến phát hoảng rồi! "Cònkhông qua đây ăn cơm!" trầm giọng ,xoay người lại nghiêm túc nhìn .

      "Là cho tôi ăn à?" Úc Tử Duyệt xúc độnghỏi, ngay sau đó bước xuống giường, thân thểlảo đảo suýt chút nữa ngã xuống. Lăng Bắc Hàn đưa tay bắt được cánh tay mảnhkhảnh của .

      "Cảm ơn chú!" Úc Tử Duyệt cười ngọt ngào cảm kích rồi ngồi xuống ghế.

      Thịt kho tàu, ôi chao! Nhìn màu cơm trắng và hai miếng thịt kho nạc mỡ vừa phải trong hộpcơm màu bạc, nuốt nước miếng thầm trong lòng, hoàn toàn để mắt đến mónrau bên cạnh.

      câu "cám ơn" của làm bất ngờ. Nhìn ở đó ăn say sưa ngon lành, khóe miệng Lăng Bắc Hàn bất giác nhếch lên, nhóc con này ngại với người lạ chút nào!

      ly nước ấm được đặt lên bàn, vội vãcầm lên uống từng chút từng chút, uống xong nghĩ thầm chú quân nhân này cũng rất chuđáo, biết mình ăn sắp nghẹn chết rồi.

      "Cảm ơn chú!" Úc Tử Duyệt xoay người lại nhìn bóng dáng cao lớn mặc quần dài màuxanh thẫm, áo ngắn tay màu rằn ri cúi ngườisửa sang lại giường đệm ngọt ngào lần nữa.

      "Há miệng mắc quai, lấy đồ của người thìmềm tay" nên lời hay cũng thể thiếu. Huống chi Lăng Bắc Hàn này cũng là mộtngười tốt, ngoại trừ, ngoại trừ hơi dữ với mình chút!

      Nhớ buổi sáng hung ác với ở hiệntrường tai nạn, trong lòng liền cảm thấytức tối.

      "Chú, bây giờ chú muốn đuổi tôi ư......” Úc Tử Duyệt vẫn chưa biết mình bị sốt, chỉ cảmthấy cả người dinh dính vì thời tiết quá nóng,dường như còn chảy rất nhiều mồ hôi.

      Nhìn trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, cũng dám ra đường. Nếu ta muốn đuổi mình , mình nhất định phải sốngchết nhờ vả, cho dù là ngồi cả đêm!

      Lăng Bắc Hàn đứng dậy, quay đầu nhìn cônói, " theo tôi!" Lời vừa dứt ra khỏi lều.

      "Ê.....Chú muốn đuổi tôi á, tôi khôngđi!" dẩu môi lên , vẻ mặt cũng tình nguyện.

      "Dẫn tắm rửa!" Lăng Bắc Hàn đứngngoài cửa giọng quát.

      "Á! Tốt quá! Tôi...Tôi tìm quần áo !" mừng rỡ xong chạy đến bên ba lô đặtdưới đất, sờ vào bên trong lấy ra cái túinén, trong ấy chính là đồ lót của ! Rồi lấy khăn lông, áo ngủ, còn có túi đồ rửa mặt.

      Chú quân nhân chu đáo, mình lo cảngười dinh dính khó chịu đây......

      đưa đến trước cái lều, "Mau vào , tôi ở đây coi chừng cho!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng .

      "Chú coi chừng?" Khuôn mặt của Úc Tử Duyệt tràn đầy nghi ngờ, nghĩ thầm " ta nhìn lén chứ"?

      Nhìn vẻ mặt đó của , Lăng Bắc Hàn hiểu ngay nghĩ gì, "Yên tâm , tôi khôngcó hứng thú với con nhóc chưa dậy !" rít thuốc trầm giọng .

      vừa xong, Úc Tử Duyệt giận suýtchút nữa hét lên. Nhưng nửa đêm canh ba, nhịn, đành lòng quấy rầy những binh sĩ ngủ say.

      "Ha ha.....Chú, so với ông chú già hơn ba mươi tuổi như chú, đương nhiên tôi là nhóccon rồi!" Trong đêm tối, vẻ bên ngoài thìcười nhưng trong lòng cười vớianh, ôm đống đồ vào lều!

      Ông chú già?

      Bóng đêm che vẻ mặt phức tạp củaLăng Bắc Hàn!

      Chương12: Mắng là đồ háo sắc
      Editor: TiêuKhang

      Mới vừa vào lều, thấy bồn nước lớn màu xanh đặt ởgiữa, sương mù mờ mịttừ bên trong bốc lên, bên cạnh còn có thùng nước màu xanh cũng bốc hơi nóng, bên trong có chậu rửa mặt bằng thép màu vàng.

      Trong lều trừ hai thứ này và nhang muỗi ở góc tường, chẳng còn gì, xem ra hình nhưlà xây tạm.

      Úc Tử Duyệt biết, lều này do Lăng Bắc Hàn dựng tạm, hơn nữa nước nóng cũng tự đun, làm phiền người lính nào.

      hơi lo lắng nhìn về phía màn cửa, ngaysau đó hạ quyết tâm đưa lưng về phía cửa nhanh chóng cởi quần áo ra, hai chân nhanh nhẹn bước vào bồn lớn. Nước nóng vừa đủấm, vội vàng ngồi xuống, có ít nướctràn ra vì động tác của .

      " thoải mái.......” Ngồi trong nước nóng,cầm khăn lông chà lau người, chỉ chốc lát đãcảm thấy nhàng khoan khoái hơn rấtnhiều, sảng khoái giọng . Tronghoàn cảnh gian khổ như vậy, có thể có nướcnóng tắm, còn thoải mái hơn mát sa trongbồn tắm lớn xa hoa ở nhà mình nữa.

      Từ trong lều truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Lăng Bắc Hàn di duyển hai bước về phía trước, con muỗi để mắt tới cánh tayanh, nhanh nhẹn đập chết nó.

      Trong bóng tối, hai mắt lơ đãng bị đom đóm bay lượn giữa trung hấp dẫn, trong đầu lên hình ảnh thời niên thiếu.

      Giữa đêm hè, chàng trai và sóng vaingồi với nhau ở bờ sông, đom đóm bay múa, ve kêu ngừng......

      ***

      "Á....” Từ trong lều truyền ra tiếng thét chói tai làm hoàn hồn, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn nhanh nhẹn cấp tốc chạy vàolều!

      "Xảy ra chuyện gì?" Lăng Bắc Hàn xông vào trong lớn giọng hỏi.

      "Á....Đồ háo sắc kia! Chú.....Chú mau ra ngoài!" Úc Tử Duyệt ngồi trong bồn nước lớn tóc xõa còn ướt sũng, đôi vai trơn bóng trắng mịn lộ ra che đậy với bờ xương vai gợi cảm, khăn lông canh ở trước ngực, đầu tóc ướt nhẹp hét to với Lăng Bắc Hànđứng ở cửa.

      Khoảnh khoắc đó, Lăng Bắc Hàn hơi ngẩn người, ngay sau đó vội vàng xoay người ! Chết tiệt! Sao mình lại xông vào đây!

      " la cái gì!" tức giận gầm , danhtiết của mình đều bị nhóc con này phá hủy rồi!

      Nhưng trong đầu bây giờ lại ngừng lên màn "kiều diễm như hoa" mới vừa rồi nhìn thấy.

      "Tên lính xấu xa! Đồ dê xồm thối! Chú núp sau cửa sổ rình tôi có đúng ?" Úc Tử Duyệt tức giận hét to với bóng lưng cao lớnđứng ở cửa.

      Mình bị ta nhìn thấy sạch rồi!

      Lần thứ hai trong đời bị đàn ông nhìn thấy hết, hơn nữa còn là đàn ông thành thục chânchính!

      Trong lòng Úc Tử Duyệt tức giận gào lên.Trong đầu lên gương mặt của Lệ Mộ Phàm, trong lòng càng tức giận hơn!

      "Doanh, doanh trưởng?" Lúc này, từ ngoàicửa truyền đến giọng của binh lính, Lăng Bắc Hàn nhanh chân bước ra ngoài.

      "Lục Khải? Cậu ở đây làm gì?" Lăng BắcHàn nhìn thấy Lục Khải, ở ngoài cửa giọng hỏi.

      "Em, vừa nãy em vệ sinh, nghe thấy tiếngphụ nữ la hét làm em sợ muốn chết.......” Lục Khải thà đồng thời hai mắt tò mò nhìn tới căn lều sau lưng Lăng Bắc Hànkhông biết mọc lên từ lúc nào.

      " có chuyện của cậu! Mau về !"Lăng Bắc Hàn giọng quát, mày rậm nhíu chặt, ngờ nhóc con kia hiểu lầm tưởngmình rình trộm?

      Lục Khải dám hỏi nhiều, xoay người rời .

      Bóng Lục Khải vừa mới biến mất, thấymột cái bóng nghiêng phản chiếu đất tạo ra vầng sáng sáng lên từ phía sau, làn hươngthơm xông vào mũi, Lăng Bắc Hàn quay đầu lại......

      "Đồ dê xồm!" Úc Tử Duyệt mặc áo ngủ cóhình cartoon rất dài, tóc còn ướt xõa ra đứngở cửa trống nhìn chằm chằm, tức giận mắng.
      ......

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương13: Lo lắng cho làm gì
      Editor: TiêuKhang

      Lăng Bắc Hàn cất bước lên, Úc Tử Duyệttheo bản năng lùi lại phía sau, lo sợ làm gì đó với mình! Đêm hôm khuya khoắt, đườngđường người đàn ông cao lớn như muốn làm gì với cũng có cách nào chống cự.

      "Đồ dê xồm, chú.......”

      "Câm miệng! Đừng quấy rầy lính của tôi nghỉngơi, họ mệt cả ngày rồi!" Lăng Bắc Hàn rấtmuốn , cả ngày nay cũng mệt mỏi lắm rồi, đêm hôm khuya khoắt dựng lều, đun nước nóng cho , còn biết điều mắng là đồ dê xồm?

      Mình cũng uống nhầm thuốc rồi, lolắng cho ta làm gì!

      Dưới ánh đèn, thấy hung tợn trừng mắtnhìn mình trống ngực chợt căng thẳng, Úc Tử Duyệt bị sợ đến rụt người lại, "Đêm nay bỏ qua cho chú trước !" cũng quên thở phì phò trừng mắt lườm mộtcái, ngay sau đó bỏ vào lều.

      Mình còn phải giặt quần áo nữa đấy.

      Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ sao nhóc con này ngủ còn lách ca lách cách ở trongđấy làm gì, đẩy cửa thấy đứngbên bồn lớn, tay cầm xà phòng, tayđang cầm áo ngực màu trắng vò vò.....

      Động tác cũng lưu loát, chịu khó, xem ra cũng hay làm chuyện này rồi.

      Nhóc con này cũng đến mức đượcchiều sinh hư.

      " tiếng chút! Giặt xong về lều trại ngủ , đừng làm phiền lính của tôi!"Lăng Bắc Hàn trầm giọng xong, xoayngười ra khỏi lều.

      "Hung dữ cái gì chứ!" lầm bầm , thở phì phò ra sức chà chà vò áo ngực cup B, "Rõràng người ta bị chú nhìn thấy hết mà còn quát to hùng hồn như thế!" Càng nghĩ càng thấy tức.

      Dù gì mình cũng còn là nheo nhẽo, vậy mà bị lão già thấy sạch bách rồi, bảo sau này mình làm sao còn dám lấy chồng đây!

      Trong đầu bỗng lên gương mặt Mộ LệPhàm khiến trong lòng Úc Tử Duyệt càng phiền muộn hơn, chỉ có thể trút giận lên quần áo! bao lâu, giặt sạch xong bộ đồ lót, áo T-SHIRT, còn có bộ quầnáo xung kích kiểu đồ thể thao, mình bê cả chậu quần áo tìm dây phơi quần áo ở trong đơn vị rồi treo lên.

      Trở lại lều, lấy điện thoại di động trong túi ra, thấy có mấy tin nhắn của Lệ Mộ Phàmgửi đến, giận dỗi thèm đọc xóa sạchluôn.

      Có lẽ cũng chính vì giận dỗi trong lúc nhất thời như thế, mà bọn họ để lỡ mất cơhội......

      ***

      Trời còn chưa sáng hẳn. Ráng mây phía Đôngvừa mới dâng lên luồng đỏ ửng, nhóm lính lần lượt thức dậy, nhìn lên dây phơi quần áo đột nhiên ở đâu xuất đống quần áo của phụ nữ. Mới sáng sớm, mọingười ở đó đoán bóng đoán gió ầm lên.

      "Sao lại có quần áo của phụ nữ ở đây?”

      "Chẳng lẽ chị dâu Trương đến thăm chính trịviên Trương hả?”

      " phải, cậu xem size thế này mà là của chị dâu Trương sao....”

      "Tiểu tử cậu thiệt là, đồ quỷ!"

      "Bíp, bíp, bíp......" Lúc này, tiếng còi báo khẩn cấp vang lên, binh lính còn đùagiỡn nhanh chóng tập họp. tới nămgiây, bốn năm trăm người tập hợp xong.

      Ngậm còi nhìn đoán thời gian, cả người LăngBắc Hàn nghiêm như cây tùng đứng đó. Thời gian vừa đúng, ngẩng đầu lên, sau đó tấtcả liên đội bắt đầu theo thông lệ điểm số.

      ", hai, ba, bốn......" Sáng sớm từng đợtâm thanh vang vọng mà chỉnh tề phá tan bầukhông khí yên tĩnh, chấn động đến bầy chim nghỉ chân biết từ đâu bay ra tụ thànhđàn bay về phía bầu trời bao la trong xanh rộng lớn.

      Úc Tử Duyệt bị thanh to của đám lính đánh thức, "Ưm.....Ồn ào quá.....” Lười biếngtrở mình qua lại ở giường mấy lần, ngáp cái rồi thở phì phò mà vẫn chưa muốn dậy.

      Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân lộp cộp làm hoàn toàn tỉnh táo, mặc váy ngủ, khoác áokhoác, ra khỏi lều trại, nhìn thấy nhóm lính chạy vào lối bộ, chắc là tập luyện buổi sáng đây.

      "Úc Tử Duyệt!"Lúc này, giọng to vang lên, trông thấy người lính rất quen mặt, người lính đó thà đàng hoàng đến chỗ .

      Đầu của nghĩ tới nghĩ lui cả buổi mà vẫn nhớ ra vị này là ai.

      " nhớ tôi là ai à? Chính là Lục Khải bị lừa lần trước đây!" Lục Khải nhìn côchằm chằm, trầm giọng .

      Ngay tức khắc khuôn mặt to bằng bàn tay của Úc Tử Duyệt lập tức lên hai vệtửng hồng xấu hổ......

      Chương14: Hiểu lầm
      Editor: TiêuKhang

      Ối! Mất mặt quá!

      ngờ lại có thể gặp được lính thà đáng này! Úc Tử Duyệt cảm thấy rất xấu hổ, lần trước mình đúng lừaanh ta! giống như Lăng Bắc Hàn, trong lòng cảm thấy hổ thẹn khi lừa gạt lính dễ thương và đàng hoàng nhưthế này!

      Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển vòng, Úc Tử Duyệt cười khúc khích nhìn Lục Khải,"Ha ha..... lính này, tôi.....Lần trước tôitạm thời có chuyện.....Á mà này! Sao chạy bộ? Có phải dậy muộn đúng ?" Úc Tử Duyệt tới lui liềnchuyển đề tài, nghiêm mặt có vẻ như trách cứmà với Lục Khải.

      "Ai, ai dậy muộn đâu chứ! Sáng sớm tôi đãdậy rồi, tôi là ban cấp dưỡng, chịu tráchnhiệm nấu cơm cho em mà!" Lục Khảiluôn cảm thấy khó chịu khi người khác mình lười biếng, vội vàng phản bác, rất nhanh quên luôn việc còn chất vấnÚc Tử Duyệt.

      "Hơn nữa, nếu có dậy muộn cũng bịdoanh trưởng của bọn tôi phạt tư thế hành quân từ lâu rồi !" Lục Khải trợn mắt nhìn ÚcTử Duyệt thở hồng hộc .

      "Được rồi, được rồi, tôi hiểu lầm , tôi xin lỗi !" Úc Tử Duyệt bắt chướcgiọng điệu của Lục Khải, càng ngừngcúi đầu khom lưng chịu nhận lỗi với Lục Khải.

      " ra đêm qua là tắm à, làm tôi sợ muốnchết. Thảo nào, tôi thấy lạ, biết tại saodoanh trưởng lại ngủ suốt đêm ở xe vật tư, ngờ ấy nhường lều cho !"Lục Khải hơi đau lòng dùm cho doanhtrưởng của bọn họ, nhíu mày với Úc Tử Duyệt, trong giọng còn mang chút oán trách.

      "Cái gì? biết đêm qua tôi tắm á....” Úc Tử Duyệt mờ mịt nhìn Lục Khải, khuôn mặt nhắn xinh xắn lập tức khôi phục tỉnh táo.

      "Đúng vậy, tôi tiê......À nhà vệ sinh thìnghe thấy tiếng la hét lên ầm ĩ, tôi còn tưởng rằng là ma nữ nữa ấy!" Lục Khải xong đến bên giếng nước.

      "Vậy người đêm qua trốn ngoài cửa sổ rìnhtôi là hả?" Úc Tử Duyệt hét to chạy đến chỗ Lục Khải hỏi.

      " bé à! Ai thèm nhìn trộm ! Đừng có hủy danh tiết của tôi! Tôi còn phải lấy vợ đấy!"Bị đổ oan như vậy, Lục Khải nóng nảy trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt tức đỏ mặt hét với mình.

      Úc Tử Duyệt biết Lục Khải thà làm chuyên hạ lưu này, chẳng qua là cảmthấy có lẽ mình đổ oan cho Lăng Bắc Hàn,trong lòng hơi có chút chút xấu hổ, lại nghĩ tới Lục Khải ngủ suốt đêm ở xe vật tư......

      Sao lại đối xử tốt với mình như thế chứ?

      "Ha ha....Tôi sai rồi, tôi biết là người tốt mà, ha ha....." Úc Tử Duyệt cười đùa xin lỗi với Lục Khải, di chuyển bước chân chạyđến dây phơi quần áo, rút lấy quần áo khôcủa mình xuống.

      mất mặt, vừa nãy chắc bị línhnày nhìn thấy rồi, mình phải ra khỏi đây nhanh mới được.

      Úc Tử Duyệt gì với Lục Khải nữa, vội vàng chạy vào lều, nhanh chóng thay quầnáo khô, nhanh chóng thu dọn sửa sang lại ba lô của mình.

      "Lộp cộp….Lộp cộp.......” Tiếng bước chân chỉnh tề có lựctừ xa truyền đến gần. Trong lòng Úc Tử Duyệt kêu to ổn rồi. Lo sợ lại bị Lăng Bắc Hàn nhìn thấy rồi đuổi về theo tuyến đường từ Tứ Xuyên đến Tây Tạng.

      nhịn nổi cảm thấy Lăng Bắc Hànnày khó hiểu, tại sao cứ bám lấy mìnhkhông buông?

      Vác theo hành lý, hùng hồn bước ra khỏi lều, tin ở trước mặt nhiều binh lính như vậy mà ta có thể làm gì !

      "Nghiêm! Nghỉ! Bên trái quay! Lấy liên đội làm chuẩn, các liên tự về nơi đóng quân của mình!" Từng hàng binh sĩ mặc trang phụcmàu xanh lá giống như cây tùng đứng mặt đất bằng. Sau tiếng vang vọng có lực của Lăng Bắc Hàn vang lên, binh lính chânbước chỉnh tề về nơi đóng quân của từng người.

      Úc Tử Duyệt rón ra rón rén đeo ba lô lênlưng, len lỏi vào trong đội ngũ cố ý muốn lẩn tránh đôi con mắt sắc bén như chim Ưng của Lăng Bắc Hàn, lủi về phía con đường lớn.

      "Huýt!" Tiếng còi to chẳng xa lạ gì bỗng chốcvang lên, Úc Tử Duyệt theo bản năng dậmchân đứng nghiêm lại…..

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương15: Thả
      Editor: TiêuKhang

      Thân thể bé vì tiếng còi vang vọng nàymà chấn động giật nảy người lên như lần trước!

      phải là ông chú già đó chứ?

      Úc Tử Duyệt thầm hô to ổn, mặc dù biết là hiểu lầm , nhưng mà lúc này muốncô bỏ hết mặt mũi nhận lỗi với ta thà bỏ chạy cho xong!

      "Định đâu?" Lăng Bắc Hàn ngờ nhóc con này trời vừa mới sáng muốn chuồn êm rồi, trầm giọng quát lên với bónglưng .

      Sặc! là ông chú già!

      Lòng Úc Tử Duyệt lại hô ổn, chẳng lẽ ta định gọi người bắt mình về như lầntrước! là còn quản nhiều hơn cả ba mình nữa, ai da!

      "Chú....Ha ha....." xoay người lại nhìnLăng Bắc Hàn ngượng ngùng cười cười.

      Khuôn mặt cỡ bàn tay bị phơi nắng thành màu lúa mì mang theo nụ cười, Lăng Bắc Hàn nhìn , trong đầu lại bất giác lên hình ảnh " Kiều diễm như hoa" của đêmqua.....

      "Quay về cho tôi!" Lăng Bắc Hàn mở miệng hét lên như muốn xóa bỏ cảnh nênnghĩ trong đầu . Bàn tay to lớn bắt lấy cánhtay , kéo thân người nhắn lí lắt nhanh đến lều trại.

      "Này! Chú! Chú thả tôi ra coi!" Úc Tử Duyệttức giận hét to, biết rốt cuộc cái tên lính thối này muốn thế nào! cũng chỉ là hành khách du lịch bình thường thôi, có bộ đến Tây Tạng mắc mớ gì đến ta chứ?

      Đám binh sĩ ngồi dưới đất ở phía xa nhìn doanh trưởng mặt sắt của họ lôi lôi kéokéo với bé, khỏi trợn to mắt nhìn.

      Thậm chí ở trong lòng nghi ngờ bé này cóquan hệ thế nào với .

      "Tên lính xấu xa! Sao chú cứ bám lấy tôikhông buông thế hả? Rốt cuộc tôi chọc gìtới chú?" bị kéo vào lều, Úc Tử Duyệtkhông vui hét to với .

      mà hai ngày nay làm chậm trễquá lâu cuộc hành trình rồi!

      Lăng Bắc Hàn đưa lưng về phía , cúi người đứng bên giường, mở ra cái chăn bị gấpchẳng ra hình dạng gì. Động tác của nhanh nhẹn tỉ mỉ xếp lại từng nếp gấp, căn bản để ý tới Úc Tử Duyệt.

      ngạc nhiên nhìn gấp cái chăn lộn xộn giường thành ra góc cạnh ràng, ngay ngắn vuông vắn như miếng đậu phụ.

      Ôh! Thiệt là khâm phục nha! Trong lúc nhấtthời quên luôn cơn tức giận.

      " về nhà , đừng chạy theo người ta tham gia hành trình nguy hiểm này nữa!"LăngBắc Hàn dọn giường xong, xoay người lại,nhìn trầm giọng .

      " phải tôi hùa theo người ta mà tôi bịthất tình, tôi tới đây để lưu đày đượcsao? Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì đến chú? Ba mẹ tôi còn quản tôi, saochú lại quản tôi?" Úc Tử Duyệt ngẩng đầu,nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn tức giận .

      Những câu này khiến Lăng Bắc Hàn thể phản bác. Đúng vậy, quản làm gì?Dựa vào cái gì mà quản?

      Trong lòng trỗi lên nỗi buồn phiền, lạnhlùng liếc nhìn lại , "Lập tức cút ngay!" khách khí chút nào lạnh lùng gầm nhẹnói, bàn tay to chỉ ra ngoài cửa.

      nhìn gương mặt tuấn tú của như hắcám, cộng thêm ánh mắt hung dữ, còn có cả chữ "cút" nữa, trong lòng hiểu saothấy vô cùng tủi thân.

      "Cút cút, ai thèm! Lính thối, hung dữ như thế, thảo nào tìm được vợ......" Úc Tử Duyệt đeo túi lên lưng lẩm nhẩm thầmmột câu, ngay sau đó nhanh chóng vọt ra khỏilều trại.

      Lăng Bắc Hàn sững sờ tại chỗ vì câu cuối cùng của , rất lâu kịp phản ứng, cho đến khi tiếng quát tháo của truyền vào từ ngoài cửa: " Lục, hẹn gặp lại! Sau này cóđến thành phố A nhớ đến tìm tôi chơi nhé......" Chỉ chốc lát sau giọng vui sướngkia biến mất.

      Khóe miệng Lăng Bắc Hàn giương lên chút ý cười tự giễu, nhận thấy đúng là khi mình lại xen vào việc của người khác!

      Chương16: Bênh vực kẻ yếu
      Editor: TiêuKhang

      Hơn tháng sau.....

      con phố Lhasa cực kỳ náo nhiệt.

      Trước cửa hàng bán bánh ngọt có mấy dân tộc Uighur mua bánh ngọt.

      "Cái gì, có bao nhiêu đây mà đòi tới 120 tệ?" khó tin chỉ vào miếng bánh cắt*hỏi. Lúc này, mấy người tộc Uighur mặc áo dài màu trắng, đội mũ màu trắng bên cạnhdần dần đến gần họ.
      (Bánh cắt còn có tên là bánh ngọt cắtlà đồ ăn của vùng Tân Cương, là món ăn đặctrưng truyền thống của tộc Uighur. Bánh được làm từ quả óc chó, xi-rô ngô, nho khô, nước ép nho, hạt mè, hoa hồng, Bataan mơ.Bởi vì khi nấu ra thành phẩm nó có hìnhdạng rất to, khi bán thường phải dùng dao cắt từ dưới lên thành từng miếng vì vậy mà nó mới có tên gọi là bánh cắt. Hình mình đăng ở cuối bài, các bạn xem qua cho biết ^^)

      "Phải! cân rưỡi, 8 tệ lạng, 120 tệ là đúng rồi!"Chủ cửa hàng tộc Uighur dùng tiếng phổ thông sứt sẹo , còn hoa chânmúa tay ra dấu.

      "Cái gì? ràng chú vừa 8 tệ cân!"Mấy đều đồng thanh , trực giác chobiết mình bị người bán bánh cắt lừa.

      "Đúng! Vừa nãy tôi cũng nghe 8 đồng cân!" Lúc này, Úc Tử Duyệt vẫn đứng bên hóng mát dưới tàng cây, máyảnh treo cổ tiến lên quát to bênh vực kẻyếu.

      Cũng lúc này, mấy người tộc Uighur trong tay đều cầm dao sắc bén ngót ôm ngực bao vây các .

      "8 tệ lạng!" Người bán bánh cắt công nhận với họ.

      "Vậy bánh cắt này chúng tôi cần nữađược chưa?" khoát khoát tay , kéohai người bạn khác bước . Nào ngờ, khi quay đầu lại gặp phải ba bốn người đàn ông bán bánh cắt.

      " mua sao được! Tôi cắt hết rồi!"Người bán bánh cắt đứng ở phía sau lưng .

      "Nè! Các người định ép mua buộc bán có phải ? Tôi chụp hình đưa các ngườilên báo đó!" Úc Tử Duyệt cầm máy ảnh lên,bấm chụp liên tục đám người tộc Uighurđang quây quanh mấy nọ.

      " được chụp......" Lúc này, bè pháibánh cắt cầm dao trong tay chỉ vào Úc Tử Duyệt .

      Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn bọn họ, lại chụp thêm hai phát, "Các chạy mau!" hét tovới ba kia, hét xong, mình cũng nhanh chân bỏ chạy.

      Bên kia đường có cảnh sát nhân dân khôngsợ.

      "Này.....Đứng lại...." Bè phái bánh cắt sải bước đuổi theo . Úc Tử Duyệt thở hồng hộcliều mạng chạy, hoàn toàn chú ý đếnđèn xanh đèn đỏ.....

      "Két....."

      "Á....."

      Tiếng xe thắng gấp kèm theo tiếng thét chóitai vang lên, người đường run sợ đứng lại nhìn cảnh tượng Úc Tử Duyệt quỳ xổm mặt đất.

      Chiếc xe việt dã quân dụng thắng lại kịp lúc, chỉ thiếu chút nữa thôi đụng trúngngười quỳ ở đất.

      Băng đảng bán bánh cắt ở bên đường nhìn thấy đó là xe của quân đội lập tức bỏ dao trong tay xuống, ngoan ngoãn trở lại quầy hàng của mình.

      "Híc.... Đau quá....." đầu gối truyền tới cơn đau rát, Úc Tử Duyệt nhíu mày hít hà hơi.

      Lúc này, người mặc quân trang cao lớnnhảy từ xe xuống, chạy vội đến bên cạnh Úc Tử Duyệt.

      "Đồng chí ....." Lăng Bắc Hàn vừa mở miệng lo lắng hỏi, ai ngờ, đối diện lại là mộtkhuôn mặt quen thuộc.

      Úc Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn người quân nhân đội mũ lính, mặc áo sơm mi ngắn taymàu xanh thẫm, lắc lắc đầu vài cái, sau đó như nhớ ra gì đấy lập tức hét to lên, "Là chú à, chú lính thối!"

      "Có đụng vào ?" Hàng lông mày rậm đen của Lăng Bắc Hàn nhíu lại vì cái câu“Lính thối” lâu nghe kia của , rướn người tới nhìn , sợ đụng làm bị thương chỗ nào rồi nên dám chạm bừamà chỉ trầm giọng hỏi.

      Lúc này, đường lớn vang lên tiếng còi ỏm tỏi thúc giục. Bởi vì hai người họ vớimột chiếc xe Jeep quân dụng nằm chắn ngangchính giữa đường gây cản trở lưu thông.

      "À, tôi sao....." Úc Tử Duyệt giật mìnhvội vàng đứng lên, "Ai da....." Nhưng vì đầu gối đau quá suýt nữa bị ngã, cũng may là Lăng Bắc Hàn kịp thời đỡ đứng vữnglại!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương17: Chú thô lỗ
      Editor: TiêuKhang

      Cảnh sát giao thông đến nhìn thấy LăngBắc Hàn ngay lập tức hành lễ. Lăng Bắc Hàncũng đứng nghiêm chào lại cảnh sát giao thông, báo cáo lại chuyện vừa mới xảy ra. Úc Tử Duyệt cũng thừa nhận khi nãy mình nhất thời nóng vội, nhìn kỹ đèn xanh đènđỏ.

      Sau đó Lăng Bắc Hàn đỡ Úc Tử Duyệt lên xe mình, rồi cũng tự mình nhảy lên, khởi độngmáy nghênh ngang rời .

      "Lính thối.....À , này chú......"

      "Tên của tôi là Lăng Bắc Hàn!" Úc Tử Duyệtngồi ở ghế phụ vừa mở miệng liền gọi “Línhthối” nhưng kịp thời dừng lại, cảm thấy cứ gọi như vậy được, vì vậy vội vàng sửa lời. Ai ngờ hai mắt Lăng Bắc Hànvẫn luôn nhìn thẳng phía trước, chuyênchú lái xe mà vẫn mấp máy đôi môi mỏng trầm giọng .

      Dưới chiếc mũ lính màu xanh là đường cong gò má cương nghị, góc cạnh ràng. bờvai mặc quân phục màu xanh ngắn tay là quân hàm hai sao hai vạch phát ra tia sáng chói mắt.

      quay đầu lại nhìn . Môi hơi nhếch lên, kinh ngạc nhìn đến ngẩn người, biết là bị khí chất hay vẻ đẹp của hấp dẫn nữa.

      "Ha ha.....Vậy tôi vẫn nên gọi chú là chúquân nhân hơn!" Chốc lát sau, mớicười đùa , nghĩ thầm đúng là oan gia ngõ hẹp, ở Lhasa mà cũng có thể gặp ta!

      Lăng Bắc Hàn hơi nhíu mày, khóe miệng giậtgiật.

      Chú, chú, mình già vậy sao? Vừa mới tròn ba mươi tuổi thôi mà.

      Nhưng nhớ ra bà ngày nào cũng giục mình lấy vợ, cảm thấy mình già rồi.

      Thoáng cái mười năm trôi qua. Trong đầubỗng lên khuôn mặt nhã nhặn tao nhã dịu dàng.

      Sau khi hoàn hồn đến bệnh viện tư nhân, tìm chỗ đậu xe rồi cho xe dừng lại. Sauđó nhảy xuống, Úc Tử Duyệt mở cửa xe cũng muốn nhảy xuống theo, nhưng lạiđưa tay đỡ lấy cơ thể mảnh khảnh nặng chưađến 90 pounds của .

      "Chú quân nhân, có gì nghiêmtrọng đâu....." Bình thường Úc Tử Duyệt ghét nhất là cái mùi gay mũi của thuốc khử trùng trong bệnh viện, cũng sợ nhất bị tiêm thuốc.Nhìn chữ thập màu đỏ to đùng ở cửa bệnh viện liền hoảng hốt muốn tránh né LăngBắc Hàn để nhảy xuống.

      " nghiêm trọng tự !" Lăng BắcHàn tưởng rằng mất tự nhiên, cũng tức giận với việc băng ngang qua đường khi nãy, bất thình lình để xuống. Đầu gối sưng đau khiến Úc Tử Duyệt suýt nữa ngã nhào, theo bản năng đưa tay bắt lấy cánh tay trángkiện màu đồng kia.

      "Chú thô lỗ, ây da!" Bướng bỉnh buông cánh tay ra, cậy mạnh di chuyển bướcchân, "Tự tự !" Kiềm chế cơn đau rát ở đầu gốiÚc Tử Duyệt thở phì phò .

      Lăng Bắc Hàn gì, mặt hầm hầm theo sau lưng .....

      cầm chứng minh thư xếp hàng đăngký cho , chứ dùng đặc quyền khôngcần xếp hàng dành riêng cho quân nhân hay gia đình quân nhân cửa chuyên dụng. Sau đó đưa chụp hình, bôi thuốc, lấy thuốc. Cũng may đầu gối của chỉ xước da có gì đáng ngại.

      Vừa ra khỏi bệnh viện, liền sống lại nhảy loạn lên.

      "Hôm nay tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?"Sau khi lên xe Lăng Bắc Hàn ngồi lần nữa,Úc Tử Duyệt móc ví của mình ra lớn tiếng hỏi, muốn nợ ông chú này xu nào!

      "160 tệ!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng .

      "À, tiền còn dư coi như tôi mời chú ăn cơm!Cảm ơn chú hôm nay chiếu cố tôi! Hai chúng ta ai nợ ai nhé!" Úc Tử Duyệtmóc 100 tệ trong ví ra để xuống, rất thẳngthắn .

      "Chỉ có 40 tệ?" Lăng Bắc Hàn vừa xongthì xe cũng dừng lại, nhìn trầm giọng hỏi sau đó cầm lấy hai trăm tệ bước xuống xe.

      "Vậy chú muốn bao nhiêu?" Sau khi Úc Tử Duyệt xuống xe liền chạy đuổi theo bóng dáng cao lớn của mà hét ầm ĩ.

      "Này! Lăng Bắc Hàn, chú đâu chứ?"

      " phải muốn mời tôi ăn cơmsao?"Lăng Bắc Hàn đứng lại nhìn quán cơm ở đối diện bên kia đường, rồi nhìn sang hỏi ngược lại.

      Chương18: Bạn trai của
      Editor: TiêuKhang

      Quán ăn lớn, cũng phải là nhà hàng cao cấp gì, nhưng điều kiện trong quáncũng coi như lịch .

      Lúc gọi đồ ăn, Lăng Bắc Hàn đưa thực đơn cho Úc Tử Duyệt ngồi ở đối diện, cho tựmình chọn để xứng với tiêu chuẩn 200 tệ.

      "Này chú, hôm nay chú nghỉ phép à?" Úc Tử Duyệt uống ngụm trà, giọng hỏi Lăng Bắc Hàn ngồi thẳng như cây tùng ở đốidiện, " đúng nha, chú mặc quân trang,lái xe quân dụng ra ngoài nghỉ phép, phải là làm trái với kỷ luật sao, cẩn thận coi chừng tôi đến quân khu tố cáo chú đấy!" Nhìn Lăng Bắc Hàn nãy giờ toàn nghiêm mặt chẳng năng gì, Úc Tử Duyệt lại tiếp.

      Trong lòng Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn nàyquá buồn chán, thường xuyên chẳng lấymột câu. ở đây bô bô như đồ ngốc, cònanh ta lại làm ra cái vẻ chẳng để ý gì đếncô!

      Lăng Bắc Hàn uống ngụm trà, cánh tayphải chống bàn, ly trà vẫn đặt ở khóe miệng thèm lấy ra nhìn bằng nửa con mắt, "Tôi tới làm việc." Nhóc con này cũng hiểu kỷ luật của quân đội đấy.

      ra là doanh trại của Lăng Bắc Hàn mấyhôm nay chuẩn bị về thủ đô, đến Lhasa làm ít thủ tục, việc vẫn chưa xong tới buổi chiều gặp nhóc con này đường, cũng khéo .

      Quan sát người ngồi đối diện, xem ra gáinày cũng có ý chí và nhanh nhạy, thầm hơi khâm phục hết được tuyếnđường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng, hơn nữacòn bình yên vô . Nhưng nhớ đến vừa nãy suýt nữa bị xe đụng vào, ánh mắt chợt sa sầm xuống.

      "Vậy hôm nay có làm trễ nãi công của chú ?" Úc Tử Duyệt nhìn , giọnghỏi. Nhân viên phục vụ đặt lên bàn hai món ăn nguội, trứng muối đậu hũ và rau trộn sứa.

      Úc Tử Duyệt cầm thìa lên, múc trứng muốiđậu hũ cho vào miệng, con ngươi long lanhnhìn Lăng Bắc Hàn ở đối diện.

      đề cập tới còn may, nhắc đến lại làm khuôn mặt biểu cảm của Lăng BắcHàn lên chút tức giận, trừng mắt nhìn , " mình đấu lại bọn bánh cắt? Úc Tử Duyệt, nghĩ là ai?" Lăng Bắc Hàn vừamở miệng câu trách cứ.

      người luôn dò xét kín đám, lúc ấy chú ý ngay đến bọn bánh cắt.

      Úc Tử Duyệt gắp miếng nộm sứa bỏ vào miệng, bất mãn nhìn chằm chằm, dùng sức nhai phát ra tiếng vang rồi nuốt xuốngsau đấy mới mở miệng, "Hừ.....Chúbiết tôi bị bọn bánh cắt đuổi giết à? Vậy sao chú giúp tôi bắt bọn họ lại! Bọn người đó quá ghê tởm, ràng 8 tệ cân, xong lại lật lọng là 8 tệ lạng, lừa bịp trắngtrợn!" Úc Tử Duyệt cảm thấy Lăng Bắc Hàn này đủ nghĩa khí, lại còn trách bênh vực kẻ yếu!

      "Đừng có tôi, cho dù tôi là cảnh sát cũngkhông trị được bọn họ, đây là vấn đề dân tộc! Lần sau ít gây ra chuyện chút !"Lăng Bắc Hàn trợn ngược nhìn , lời mất lòng, có số việc phải có thể quản được.

      "Này! Dựa vào đâu mà chú ngoảnh mặt làmngơ cũng muốn tôi khoanh tay đứng nhìn theo chứ? Úc Tử Duyệt tôi thích lo chuyệnbao đồng như thế đấy, sao! Ai cần chú lo......" tức giận uất ức xong, bị liếc xéo cái lại ngoan ngoãn cúi đầuxuống bới cơm trong bát.

      Câu phía sau kia đúng là yếu ớt, hôm nay nếu ta ai đưa mình bệnh viện?

      "Lười phải quản ." Lăng Bắc Hàn lạnhlùng , cảm thấy mình đúng là nhiều chuyện.

      Ăn tối xong, Lăng Bắc Hàn lái xe đưa Úc Tử Duyệt về khách sạn ở, Lăng Bắc Hàn xách theo chiếc ba lô của xuống xe, "Chú,hôm nay cám ơn chú ha...!" Xốc ba lô lên lưng, vẫn liến thoắng cảm ơn với .

      "Đừng gây chuyện nữa, về nhà sớm !" Vừa nãy khi ăn cơm nghe ngày mai trở vềthành phố A , rất khéo, vừa đúng ngày mai cũng về Bắc Kinh.

      như bậc phu huynh dặn dò .

      "Chú! Chú như thế....." Úc Tử Duyệt liếc bằng đôi mắt trắng dã, y hệt như đứa trẻ con nghịch ngợm gây quát lên.

      "Úc Tử Duyệt!" Lúc này, giọng vanglên từ cửa khách sạn. Úc Tử Duyệt khó tin quay đầu lại, Lăng Bắc Hàn cũng theo tiếnggọi to ấy nhìn sang......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :