1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương142: Cố tình dụ dỗ



      Giống như Hạ Tĩnh Sơ rất kinh ngạc khinhìn thấy bọn họ, nhìn nụ cười cứ ngắc của Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, theo bản năng cố gắng nắm chặt tay Lăng Bắc Hàn, giống như sợ bị người kia cướp vậy.

      Lăng Bắc Hàn ngờ Hạ Tĩnh Sơ cũng ở đây, mặt vốn nở nụ cườihòa nhã bây giờ trở nên cứng ngắc,đồng thời cũng cảm nhận được Úc Tử Duyệt rất khẩn trương, cầmchặt tay của , cúi đầu nhìn cái, giống như là tiếp thêm lòng tin cho .

      Úc Tử Duyệt cũng liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, cảm nhận được ánh mắt thâm thúy của dành cho mình, trong lòng bớt hoảng loạn.

      “Chị Tĩnh Sơ, cái áo này rất phù hợp vớichị, rất đẹp nha!” Thôi Nhã Lan hình như còn chưa có ý thức lúng túng giữa mối quan hệ của ba người bọn họ, cho nên vẫn cười tự nhiên, lộ ra má lúm đồngtiền.

      “Đúng vậy, thưa , cái áo này có kiểu dáng trang nhã mà lại rất đơn giản khônglàm mất vẻ dịu dàng, nó rất hợp với khí chất tao nhã của , còn gì thích hợp hơn!” Nhân viên bán hàngcũng vội vàng khen ngợi.

      Lúc này Hạ Tĩnh Sơ mới hồi hồn, “Thậtsao.... Hai người cũng tới mua đồ à?” nhìn Thôi Nhã Lan cùng nhân viên bán hàng, cười , lại vừa nhìn về phía LăngBắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt, mỉm cườihỏi.

      Lăng Bắc Hàn gì, nhưng Úc Tử Duyệt mở miệng trước, “Uh, đúngvậy, tôi cùng ấy mua ít quà tặng cho người nhà!” Úc Tử Duyệt nở nụcười vô cùng hạnh phúc, cánh tay còn chủ động khoác vào cánh tay của Lăng Bắc Hàn, rúc vào trong ngực , nhìn Hạ Tĩnh Sơ lớn tiếng .

      Nhìn Úc Tử Duyệt hạnh phúc rúc vàotrong ngực Lăng Bắc Hàn, thấy trong tayphải của còn xách theo bao lớn bao , khiến trong lòng Hạ Tĩnh Sơ trong lòng vừa ghen tỵ, vừa chua xót. cho là,người được dựa vào trong ngực , cùng xứng đôi, nên là mình mới phải!

      Nhưng ngoài mặt, chỉ có thể cười trừ. ngờ lại như thế.

      “Nhã Lan, ba em có khỏe ?” Lúc này Lăng Bắc Hàn tự nhiên quay đầu nhìn Thôi Nhã Lan, quan tâm hỏi.

      “Dạ, Lăng, làm phiền và chị Tĩnh Sơ, nênchuyện của nhà emmới có thểgiải quyết, tại sức khỏe của ba emđã khôi phục rất tốt.” Thôi Nhã Lan nhìnLăng Bắc Hàn chân thành tha thiết màcười .

      “Vậy tốt! Có gì khó khăn nhất định phải với đó!” Lăng Bắc Hàn hòanhã nhìn Thôi Nhã Lan .

      Hạ Tĩnh Sơ thấy Lăng Bắc Hàn cóliếc nhìn mình cái, trong lòng chuaxót khó nhịn, “Nhã Lan, chị vào trướcthay quần áo....” nhìn Thôi Nhã Lan với vẻ mặt tự nhiên, giọng , sauđó vào phòng thử quần áo.

      Lăng, em biết sao chophải, tóm lại, cám ơn rất nhiều!” Lời của Lăng Bắc Hàn làm Thôi Nhã Lan rất cảm động ngừng gật đầu, trong đôi mắt trong sáng chứa đầy cảm kích.

      Theo suy nghĩ của , Lăng Bắc Hàn thậtsự là người tốt,nhưng khi nhớ tới việc chứng kiến ngày hôm qua, hình ảnh Úc Tử Duyệt hôn môi với người đàn ôngxa lạ kia, trong lòng Thôi Nhã Lan có hơiphức tạp. cảm thấy Lăng Bắc Hàn đáng thương, vợ của lại ngoại tình với người đàn ông khác....

      “Nhã Lan, em lại khách sáo rồi, về sau chính là trai của em mà!” khi Lăng Bắc Hàn câu này thìtim bị nỗi buồn bực lấp đầy, nếu để cho Thôi Nhã Lan cùng ba Thôi biết chuyện,Thôi Chí quân có thể là do mới bị hạichết, bọn họ có phải rất hận hay ?

      Úc Tử Duyệt chỉ biết Thôi Nhã Lan là emgái của đồng đội Lăng Bắc Hàn, hơn nữa khi người kia lại hy sinh, cho nên anhchăm sóc Thôi Nhã Lan chăm sóc nhưvậy cũng là việc nên làm thôi. “Ừ, Nhã Lan, nếu có chuyện gì cứ tìm bọnchị!” Úc Tử Duyệt lòng thành khẩnnói.

      “Vâng! Chị Lăng, ngày hôm qua cám ơnchị giúp em phát tờ rơi!” Thôi NhãLan còn cảm kích , lúc này Hạ Tĩnh Sơ từ phòng thử quần áo ra ngoài, cũng đổi lại quần áo lúc trước của mình, gọi nhân viên bán hàng gói lại.

      Ngày hôm qua ấy giúp Thôi Nhã Lan phát tờ rơi? Lăng Bắc Hàn hơi kinh ngạcnhìn .

      “Đơn giản thôi mà!” Úc Tử Duyệt cười , cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, “Chiều hôm qua lúc em dạophố, thấy Nhã Lan phát tờ rơi, nên chạy lại giúp tay....” mỉm cười hạnh phúc giải thích với Lăng Bắc Hàn.

      “Đúng vậy , em lại làm phiền chị Lăng rồi, hôm nay có tới mấy khách hàng gọi điện thoại hỏi em đó!” Thôi Nhã Lan lạinói, “Đúng rồi, ngày hôm qua, cùng chị.....Người đó gọi là Lệ.....Mộ.....Phàm , cũng gọi điện thoại tới đây, bảo là muốn tìm người giúp việc đó!”Thôi Nhã Lan lạinói.

      Nghe được cái tên của Lệ Mộ Phàm thìLăng Bắc Hàn lại như bị gai châm đau điếng, Thôi Nhã Lan có ý gì? Lệ MộPhàm cùng thế nào? Nhớ tới tấm hình kia, lòng lại xịu xuống.

      Sắc mặt củaÚc Tử Duyệt cũng thoángtrắng bạch, chỉ là thoáng qua nhưng sauđó lại khôi phục như bình thường, Lăng Bắc Hàn cũng thấy tấm hình kia rồi, chột dạ làm gì?

      sao, về sau nếu như bạn chị có ai muốn tìm người giúp việc, chị giúp liên lạc với em!” Úc Tử Duyệt tự nhiênnói, hy vọng Lăng Bắc Hàn cần hiểu lầm cái gì.

      “Nhã Lan,được rồi!” lúc này, Hạ Tĩnh Sơ cầm túi đồ vừa mua tới, nhìn Thôi Nhã Lan, cười , giọng điệu này hình như là thúc giục rời .

      Hạ Tĩnh Sơ có tỏ vẻ gì với Lăng Bắc Hàn, ngoài dự tính của Úc Tử Duyệt, có lẽ, ấy đối với Lăng Bắc Hànlà tuyệt vọng rồi.

      Lăng Bắc Hàn cũng nghĩ, xem ra biểuhiện của Hạ Tĩnh Sơ giống như là đãhoàn toàn quên rồi, khiến trong lòng anhthở phào nhõm. Dù sao, cũng hy vọng biến thành mộtngườikhông từ thủ đoạn!

      “Này, chị Tĩnh Sơ, chúng tôi thôi!”Thôi Nhã Lan cười , còn Lăng Bắc Hàn dắt Úc Tử Duyệt dẫn đầu ra khỏi cửa tiệm, “ Lăng, chị Lăng, em cùng chịTĩnh Sơ dạo tiếp nha...!”.

      “Được rồi! Gặp lại sau!”

      Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệt, lạnh nhạt .

      “Ông xã, chúng tôi tới con phố quà vặtăn chút gì có được ?” xoay ngườithì Úc Tử Duyệt cố ý lớn tiếng , cốgắng biểu rằng mình rất hạnh phúc,khiến Hạ Tĩnh Sơ chết tâm.

      Lăng Bắc Hàn hình như cũng nhìn thấu tính mọn của , cũng tức giận, tiếng ông xã gọi làm hết sức hưởng thụ. “ thôi!” có đàn ôngnào thích tranh giành của cáccô , Lăng Bắc Hàn ôm lấy Úc Tử Duyệtxoay người, ngược lại với Hạ Tĩnh Sơ.

      Khi bọn tới cầu thang Hạ Tĩnh Sơ quay đầu, liếc nhìn hình ảnh bọn họđang ôm nhau, tim đau nhói, sắc mặtcũng trắng bệch.

      “Chị Tĩnh Sơ, chị làm sao vậy? khỏe sao?” Thôi Nhã Lan vội vàng quantâm hỏi.

      “Khụ khụ....Chị...Chị....” Hạ Tĩnh Sơ cảmthấy rất khó chịu, thở mạnh dồn dập,nhưng lại rất khó thở, sau đó, cả người téquỳ mặt đất.

      “Chị Tĩnh Sơ! Chị....Chị làm sao vậy?”Thôi Nhã Lan bị sợ đến hét lớn, làm mọi người nhìn chăm chú, còn Hạ Tĩnh Sơ lạinhìn về phía sau, nhưng vẫn đợiđược bóng dáng của người mong muốn.

      “Khụ khụ....” Mau tới cứu em ! Mau ! A Hàn! Đừng bỏ lại em mà!

      Nhưng, phút, hai phút trôi qua, cảm giác mình sắp chết, cũng thấy Lăng Bắc Hàn chạy tới, “Nhã....Lan.....thuốc.....túi....” suy yếu, thở hổnhển, chỉ vào túi xách của mình, khổ sở .

      Thôi Nhã Lan hiểu ý vội vàng lục lọi từ trong túi xách, tìm được bình xịt, ýHạ Tĩnh Sơ bảo , xịt vào miệng của mấy cái....

      phải muốn ăn ăn vặt sao?” Rakhỏi trung tâm thương mại, Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt muốn tới bãiđậu xe, giọng hỏi.

      ăn, phải trở về bệnh việnđiều trị rồi!” cũng muốn ăn ăn vặt,nhưng mà muốn ăn cũng thểlàm trễ nãi việc trị liệu của , Úc Tử Duyệt khổ sở mà nghĩ, cảm giác vừa rồimình rất xấu tính, kích thích Hạ Tĩnh Sơ.

      trễ được bao lâu đâu!” Lăng BắcHàn nhìn đồng hồ thấy còn sớm, lôi kéo , .

      phố, Úc Tử Duyệt nhìn mấyquán ăn vặt, có mấy đôi tình nhân đứng đầuđường ăn, trong lòng rất hâm mộ, cũng rất cảm động, bởi vì Lăng Bắc Hànđang ở bên cạnh !

      Hai người giống như đôi tình nhân bình thường nhất, ăn hết quán này đếnquán kia, Úc Tử Duyệt ăn được nhiều nhất, Lăng Bắc Hàn mấy lần bị bắt ăn mực nướng, chao, xiên thịt dê....

      Nhìn ăn, miệng đầy là nước sốt, Lăng Bắc Hàn liền nhanh nhẹn cầm giấy lau cho . Giờ phút này, cũng rất giống như có thêm kinh nghiệm tình ....

      Úc Tử Duyệt chú ý nên khôngthấy Lăng Bắc Hàn lộ ra tính tìnhthật của rồi, ăn được ăn ngấu ăn nghiến, bất chấp hình tượngthục nữ. Chỉ là do cưng chìu của , để cho có gan, rất thích như vậy.

      Úc Tử Duyệt! ấy thích mày rồi mà! Làm sao mày còn suy nghĩ miên man! Đáy lòng của âmthanh kháng nghị, nên ăn mừng, phải a....

      “Được rồi, đừng ăn nữa, cẩn thận đau bụng!” Lăng Bắc Hàn thấy lại muốn đimua Kantō luộc, vội vàng lôi kéo , trầm giọng .

      “Ăn phần nữa thôi! phần thôi mà! Rất lâu rồi em có ăn ....” cố gắng năn nỉ. Lưỡi tham tham liếm, liếm đôi môi đỏ mọng.

      “Ăn kẹo Hồ Lô !” Lăng Bắc Hàn thỏahiệp , đưa tay rút mấy cây kẹo sơn trà, cây sổ, quả cà chua, quả đào đủ các loại , có nhiều màu sắc khác nhau đưa cho . Khóe mắt hình như liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc, nhưng anhcũng nhìn.

      Úc Tử Duyệt vốn định phản bác, nhưng nghĩ đều là do quan tâm mình, muốn tốt cho mình, nên cũng đồng ý, cầm kẹoHồ Lô, hạnh phúc nhưmột đứa bé.

      Lăng Bắc Hàn nghĩ, giống như nhìn vui vẻ, thỏa mãn, trong lòng mình cũngsẽ tự nhiên vui vẻ theo. Đưa tay, nắm taynhỏ bé của , cũng có phản kháng, tùy dắt , cắn miếng kẹo Hồ Lô, vừa đau lại ngọt cảm, cảm giác nàygiống như cảm giác của đối với Lăng Bắc Hàn lúc này.

      “Chị Tĩnh Sơ, chị khỏe chưa? Nếu chúng ta ngồi xe trở về thôi!” ngồi ởtrong xe Hạ Tĩnh Sơ , Thôi Nhã Lan thấyHạ Tĩnh Sơ chậm chạp có hoạtđộng, quan tâm hỏi.

      Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn, ghen tỵkhi nhìn thấy Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt mười ngón tay đan xen, bộ dángngọt ngào hạnh phúc, trong lòng tức giận. Chưa từng nghĩ tới, có ngày cùng người con khác nắm tay, vì ấy mua kẹo Hồ Lô....

      Di chuyển tình cảm, nhất định là di chuyển tình cảm của cho qua ta, còn , nếu làmsao mua kẹo Hồ Lô cho Úc Tử Duyệt.Mới vừa rồi, là thấy Lăng BắcHàn mua cho kẹo Hồ Lô cho Úc Tử Duyệt.

      cảm thấy, Lăng Bắc Hàn còn nhớ quákhứ, cùng chung với nhau, chỉ là lúc này nghĩ Úc Tử Duyệt là rồi! vẫn tin Lăng Bắc Hàn, đối với là vô tình!

      Làm cả người của Úc Tử Duyệt cũng bịhành hạ, ban đêm lại tới, ngồi ở trongbồn tắm, chậm chạp chịu ra. biết trở về phòng bệnh phải đối mặt với Lăng Bắc Hàn như thế nào, tiếptục già mồm? Còn phản công lại ?

      Cũng bởi vì theo dạo phố cùngcô, ăn vặt cùng , nên lại cảm giácmìnhbị bắt làm tù binh!

      Lăng Bắc Hàn thấy chậm chạp chịu ra, khổ sở mà lắc lắc đầu, nằm xuống. muốn cho quá nhiều áp lực, nhưng vẫn hiểu nổi tại sao ấy phải đối với như vậy,thỉnh thoảng trở nên lạnh lùng, thỉnh thoảng lại nhiệt tình.

      Từ phòng tắm ra, nhìn thấy phòng bệnh hơi tối, chắc ngủ rồi, trong lòng khẽ mất mác, lại thở phào cái.

      Giờ phút này, do dự nên ngủ sofahay là lên giường ngủ đây?

      “Đờ ra đó làm gì vậy? Còn chưa ngủ hả?”Lúc này, giường bệnh Lăng Bắc Hànxoay người, nhìn , trầm giọng .

      “À....Ờm....” kinh ngạc hồi hồn, mới đitới giường bệnh, mới vừa trèo lên giường, xê dịch thân thể của mình ra ngoài,“Em bị đau chân!” Lòng bàn chân hơiđau, do ngày giày cao gót, khôngđau mới là lạ.

      Chỉ là do viện cớ tới ngăn cản cùngngười mới. , nên rất gượng ép?Úc Tử Duyệt tức giận thế nhưng mình lạinghĩ ra cái lý do như vậy!

      “Aizzz....” bực mà, Lăng Bắc Hànngồi dậy, khiến Úc Tử Duyệt nằm xuống,mở đèn đầu giường, ngồi xuống bên cạnhchân , đắp chăn cho , sau đó nắm láy cái chân của , để ở trong lòng bàn tay xoa bóp.

      “Ái....Đau.... chút ....” Lăng BắcHàn bóp với sức hơi lớn, khiến Úc Tử Duyệt đau đến gào khóc, càng khôngngừng hít khí.

      “Đau mới có hiệu quả, ai biểu em mang giày cao gót cả ngày chi!” Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng vẫn là đành lòng,thả sức lực, dạy dỗ .

      “Đàn ông các ....” Úc Tử Duyệt vừa định ra, lại vội vàng ngừng, “Vẫn còn rất đau! chút.... chút nữa....”Thực ra lực tay cũng vừa đủ mà thôi,Úc Tử Duyệt hưởng thụ nhắm lại ánh mắt, hưởng thụ .

      “Đàn ông thế nào?” Nhưng nghe được lời mới vừa , Lăng Bắc Hànnhất quyết tha hỏi.

      “Ôi... có....Ối....Chỗ đó đó, nhột quá.....Hít.....Làm chỗ đó lần nữa , đầungón chân cũng rất đau, bị trẹo hay sao đó.....Hô....” Úc Tử Duyệt rên rỉ, lại ra sứcchỉ huy , tiếng thét này khi Lăng Bắc Hàn nghe thấy lại khiến tưởng tượng.Lúc tiếng kêu ấy của , làm cho cả người căng thẳng.

      “A á.....Đau quá..... chút.....Ưmh....” kêu gào hưởng thụ bất thình lình môi bị đàn áp, Úc Tử Duyệt kinh ngạc trợn to cặp mắt,nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng BắcHàn phóng đại trong mắt mình, tim rung động lợi hại.

      “Ưmh....Chụt....” Lăng Bắc Hàn điêncuồng mút lấy bờ môi bé của , lúcanh lấy hơi thở dốc từng ngụm, bộngực phập phồng, tạo sóng lớn mêhoặc người khiến Lăng Bắc Hàn cách nào nhịn được, bàn tay chuẩnxác đặt lên đó.

      “Cho ....” Cúi người xuống ngậm vành tai của , thủ thỉ , cảm giác hai đỉnh núi trở nên cứng rắn trong lòngbàn tay mình....

      “Ưmh....Đừng....” mụ mị nhìn với hai mắt ướt át lắc lắc đầu.

      cự tuyệt làm buồn bực , “Úc Tử Duyệt! Tối nay thể chiều em được!” tức giận , lần nữa chiếm lấy cái miệng của , cái tay khác quen việc lần mò tới giữa haichân của , càng ngừng chọn trêuchọc, quyến rũ, cảm giác bởi vì hôn khắp nơi, dần dần ướt át.....

      ràng rất muốn, nhưng vẫn còn muốn cự tuyệt ! Cuối cùng là ấy suynghĩ gì chứ? Chỉ là, tối nay có ý định bỏ qua cho !

      “Ưmh.....Buông ra.....Em….Em đau bụng!”Lăng Bắc Hàn cởi nút áo ngủ của côra, hôn lên nơi mềm mại của Úc Tử Duyệt lại khổ sở .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương143: cho rằng tôi để ý ấy còn là xử nam sao

      Mới đầu, còn cho rằng lại muốn giở trò gì, mặc kệ kháng nghị, vừa hôn vừa chà xát hai ngực , lúc thấy vẻ mặt khổ sở, Lăng Bắc Hàn mới buông ra.

      “Em đau bụng !” được thả ra, ÚcTử Duyệt vội vàng xuống giường, ngay cả dép cũng mang, chạy luôn vàotoilet.

      Lăng Bắc Hàn lúc này mới nhận ra, có lẽ bị tiêu chảy, vẻ tức giận khuôn mặt tuấn tú dần thay thế bằng lo lắng, mang dép vào toilet cho .

      “Ưmh.......Đừng vào ! Lăng Bắc Hàn! ra ngoài...... em đau bụng ......” Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn đẩy cửa vào, vừa ôm bụng, vừa khổ sở, vừa xấu hổlúng túng hét lên.

      Nhưng Lăng Bắc Hàn vẫn vào, lại cònngồi xổm xuống trước mặt , dép chocô.

      tìm bác sĩ đến đây!” khẽ đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo người ,thấy khuôn mặt nhắn của tái nhợtbỗng cảm thấy đau lòng dứt.

      “Ưmh.......Quạ đen, mau ra......” đẩy , lầu bầu .

      “Em thẹn thùng cái gì!” Lăng Bắc Hàn đứng dậy, hôn , bình tĩnh , này vẫn còn xấu hổ với !

      Sau khi Lăng Bắc Hàn , Úc Tử Duyệt vội vàng ôm bụng, cúi đầu, cau mày, sảng khoái giải phóng mình! Bụng đauquá, cũng ngờ lâu như vậy mìnhchưa có ăn vặt, mới ăn chút bịtiêu chảy.

      Ngay cả người cũng trở nên yếu ớt rồisao!

      Lúc về phòng, còn chưa lên giường, lại đau bụng tiếp, chỉ có thể chạy nhanhvề phía toilet......

      lần lại lần, năm lần sau, Úc TửDuyệt hoàn toàn mệt lả, toàn thân mộtchút hơi sức cũng có, trong miệngđắng ngắt, ruột gan giống như bị xé vậy.

      “Ưmh......” được Lăng Bắc Hàn ôm rakhỏi toilet, đặt lên giường. Lăng Bắc Hàn vội vàng mời bác sĩ tới khám bệnh cho , kê đơn thuốc ngừng tiêu chảy.

      “Lăng Bắc Hàn.......Em khó chịu.......vẫnmuốn ......” sau khi bác sĩ , mới chịu mở miệng, vẻ mặt đáng thương nhìn , hai môi tái nhợt, yếu ớt .

      Bây giờ ngay cả hơi sức rời giường cũng có.

      Lăng Bắc Hàn vội vàng cúi xuống ôm cả người lên, về phía toilet.

      Giằng co như vậy bốn năm lần, trongbụng Úc Tử Duyệt có gì đểchui ra ngoài nữa mới thôi đau bụng, côyếu ớt nằm giường, để mặc cho LăngBắc Hàn ôm vào trong ngực.

      “Có muốn uống nước ?” Lăng BắcHàn nhìn hai môi khô cong của , nhỏgiọng hỏi.

      dám...... dám uống.......sợlát nữa lại......” tuy rất khát, trong miệng vẫn đắng, rất muốn uống nước, nhưng lại dám, chỉ sợ lại đau bụng, sựquá đau khổ, cảm giác hoa cúc củamình đau muốn chết.

      Lăng Bắc Hàn khổ sở cười, đứng dậy xuống giường, tìm miếng bông, thấmnước thoa lên môi cho .

      Úc Tử Duyệt đưa đầu lưỡi ra liếm môi,trong sương mù, thấy dáng vẻ dịu dànghiếm có của Lăng Bắc Hàn, tim lại rung động mãnh liệt, trong mơ mơ màngmàng, mệt mỏi vào giấc ngủ.

      này.........

      Lăng Bắc Hàn thấy ngủ thiếp , tronglòng thầm cảm thán, khóe miệng lại conglên nụ cười cưng chìu. mệt mỏi như nào, cũng tình nguyện chăm sóc như thế.

      Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Úc Tử Duyệt tỉnh lại, phát Lăng Bắc Hàn mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên đầugiường, mình nằm giường bệnh của .

      “Tỉnh!” giọng khẳng định, nhìn sắc mặtvẫn còn tái nhợt của , giọng hỏi.

      “Bụng còn đau ?” ngồi bên giường bệnh, đỡ ngồi dậy, nhỏgiọng hỏi, thanh cũng phải rấtdịu dàng, ngược lại có chút cứng ngắc, dù sao cũng phải kiểu đàn ôngdịu dàng, làm được như vậy, là khôngtệ.

      đau, còn sức......” vốn làngười sức sống bắn ra bốn phía, tạilại giống quả cà héo, ỉu xìu .

      Bụng đau, cũng muốn đaubụng nữa, nhưng toàn thân chút hơisức cũng có, nhớ tới khổ sở đêm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      “Ăn chút cháo, sau đó uống thuốc. Sau này được phép ăn mấy thứ sạch kia!” Lăng Bắc Hàn bá đạonói, bưng mộtbát cháo ngô do dì Vươngsáng sớm đưa tới, vẫn chưa ăn.

      “Em vui lắm......” liếc cái, hổnhển , đưa tay muốn nhận lấy cái bát trong tay , lại bị Lăng Bắc Hàn bá đạotránh ra, sau đó, cái muỗng được đặt bên miệng .

      Tim đập thình thịch, cảm động ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy cảm động, sau đó mới há mồm, hưởng thụ chămsóc của .

      “Vui? Lúc đau bụng đau muốn gào thét!”Lăng Bắc Hàn trách cứ, Úc Tử Duyệt chỉ liếc cái, sau đó lại chột dạ cụp mắt xuống, mặt đỏ lên.

      Được đút hết bát cháo ngô, Úc Tử Duyệt mới cảm thấy có chút sức sống, sau đó lại ỉu xìu dựa vào đầu giường, mặt dám nhăn nhó chút nào.

      Sau khi uống thuốc xong, Úc Tử Duyệtkhông xuống giường, lại tiếp tục ngủ.

      “Lão Lăng, cậu nha, hai ngày nay bị cậulàm cho thảm hại!” Lục Khải Chính nửađùa nửa trách với Lăng Bắc Hàntrong điện thoại, Lăng Bắc Hàn đối phóvới Tư Đồ ngạn, dĩ nhiên cũng liên quan đến .

      “Bảo cậu chuyển lời cảnh cáo, cậu nóichưa?” Lăng Bắc Hàn hết sức nghiêm túc, cho dù là Lục Khải Chính, cũng nể mặt.

      “Chuyện Lăng đại thiếu giao phó, sao tôi dám làm theo, nếu ngày nào đó cậu mất hứng lại động tay động chân khiến tôi mất công ty, sao tôi có thể sống!” Lời của Lục Khải Chính ràng kèm theo châm chọc, Lăng Bắc Hàn sao có thể nhận ra, cười lạnh.

      “Xem như cậu biết điều! Lục Khải Chính, khỏi phải làm mấy chuyện khiến tôi mất hứng, cũng khỏi phải giao lưu với mấy người tôi thích, nếu đừngtrách tôi nể mặt em!” LăngBắc Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nóimang theo hàm ý khác.

      Lời này là cảnh cáo Lục Khải Chính cái gì,Lục Khải Chính biết , cười cười, “Hạ Tĩnh Sơ cũng là người trong sốđó?” vẫn đứng đắn .

      Lăng Bắc Hàn hiểu Lục Khải Chính muốn đánh Thái cực quyền với , lảng sang chuyện Hạ Tĩnh Sơ, hừ lành, “Tốt nhất là như vậy! Cậu biết thừa tôi tránh ấy!”

      “Chậc chậc...... Lão Lăng, làm người nên bá đạo quá như vậy, Hạ Tĩnh Sơ dù sao cũng là bạn bè của đám người chúng ta!” Lục Khải Chính hài hước , hình như cố ý chọc tức Lăng Bắc Hàn.

      “Tùy cậu!” Lăng Bắc Hàn xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Vẻ mặt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ......

      Úc Tử Duyệt mở mắt ra, thấy dáng ngườiđứng bên cửa sổ, trong khoảnh khắc, cảmthấy người Lăng Bắc Hàn có lớp u buồn bao phủ khiến đau lòng.

      “Khụ khụ......”

      “Tỉnh.” Dường như cũng ngủ được, lúc lâu, trời cũng sắp tối.

      “Ừ.......Sao em lại ngủ lâu như vậy......” Úc Tử Duyệt ngáp cái nhìn đồng hồ,cũng hơn bốn giờ chiều. Chỉ là sau khingủ đủ, cảm giác như người thoải máihơn nhiều, dường như cuối cùng cũng khôi phục lại lượng nước trong người.

      “Biết em hôm nay có việc gì, cho nên gọi em dậy, em về nhà cũ chuẩn bị chút, ngày mai còn phảiđến thành phố A.” Lăng Bắc Hàn tìmquần áo cho , đặt lên giường, vớicô.

      cùng em, sợ phục hồi muộn sao?” Úc Tử Duyệt cũng khôngquên chân của vẫn chưa hoàn toànkhôi phục, quan tâm hỏi.

      Lăng Bắc Hàn thấy vừa băn khoăn vếtthương chân của mình, vừa trốn vàotrong chăn mặc quần áo, khóe miệng tự chủ cong lên.

      “Cũng vậy thôi! Để giúp em mặc!” trầm giọng xong, lật chăn, chỉthấy mặc áo ngực, bởi vì với tới móc cài phía sau, nhếch nhác xoay tới xoay lui, hai quả hồng bị chà đạp đỏ lên, kích thích yết hầu củaanh kiềm chế được nuốt nước bọt.

      cần......” phản bác, nhưng,Lăng Bắc Hàn thành thạo cài nút, cầm bộ quần áo giữ ấm bên trong, nhanh nhẹn mặc lên cho .

      Vẫn là bộ quần áo hôm qua mới mua,nhưng Lăng Bắc Hàn vẫn cứ thấy xinh đẹp như thường.

      “Đúng rồi, em có hẹn chị Nhan ăn cơm!”Úc Tử Duyệt xuống giường đột nhiên nhớ tới ngày mai là ngày mùng 6, là ngày Nhan Tịch về thăm ông bà, tối nay hẹncô ấy ăn lẩu.

      Lăng Bắc Hàn nhìn cái, “Em thậtsự có hẹn với chị ấy, tin có thểgọi cho chị ấy!” Úc Tử Duyệt lo sợ LăngBắc Hàn nghĩ dối, vội vàng .

      Mặc dù lần trước dối , nhưnglần này tuyệt đối .

      phải tin em! Úc TửDuyệt! Em cho rằng giống em, cả ngày nghĩ ngợi lung tung sao?” Đôi tay Lăng Bắc Hàn giữ bả vai , trầm giọng .

      cũng muốn cho biết, tin tưởng , hy vọng cũng có thể tin tưởng mình!

      “Ăn lẩu......” Úc Tử Duyệt gật đầu, .

      “Em mới bị tiêu chảy, thể ăn mấymón đó, ăn mấy món chút, để giúp hai người liên lạc.” Lăng BắcHàn săn sóc , liền gọi điện thoại.

      như vậy khiến cảm động hết sức,chua xót thôi.

      Lăng Bắc Hàn đưa Úc Tử Duyệt tới đónNhan Tịch, lại đưa hai đến nhà hàng có trồng rau trong nhà, sau đó nghiêm chỉnh dặn dò Úc Tử Duyệt khôngthể ăn mấy món kích thích lần nữa.

      “Em húp cháo là được chứ gì, đưa em ăn, nhưng cái gì cũng được ăn!” Úc Tử Duyệt nắm lấy tay , lớn tiếng .

      Nhan Tịch ở phía sau, hâm mộ nhìn haivợ chồng bọn họ, cũng hâm mộ Úc TửDuyệt có được tấm chồng quan tâmchăm sóc như Lăng Bắc Hàn.

      “Tốt nhất là ăn cháo, nhưng được ăn cháo hải sản, Nhan Tịch, phiền em trông nom ấy!” Lăng Bắc Hàn trầmgiọng .

      “Vậy cùng bọn em là được rồi!” lúc này, Úc Tử Duyệt nhịn được mởmiệng .

      còn có việc, hai giờ nữa tới đónhai người!” Lăng Bắc Hàn đưa tay, vuốtve đầu , dịu dàng .

      “Ừm......” Trong lòng Úc Tử Duyệt Tâm khẽ mất mác, nhưng cũng biểuhiện ra, sau khi xuống xe, cùng Nhan Tịch vui vẻ vào nhà hàng kia.

      Vé xe lửa của Nhan Tịch bị Lục Khải Chính làm rơi xuống nước, sau lại thể mua lại được, thể làm gì kháchơn là mua vé máy bay!

      “Rốt cuộc Lão Lục có ý đồ gì? Nhưng mà,chị Nhan, có đôi lời em biết có nên hay a, Lăng Bắc Hàn nhà em cũng qua, ấy khuyên chị cùngLục Khải Chính....... Giữ khoảng cách!Dĩ nhiên, phải là bởi vì Lăng Bắc Sam!” Úc Tử Duyệt khéo léo .

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến Nhan Tịch căng thẳng trong lòng, đôi mắt chán nản, “Chị hiểu, Lục Khải Chính này rất phức tạp, chị cũng thích quan hệ với những người phức tạp, chị cẩn thận!”Nhan Tịch cười nhạt .

      “Những tên đàn ông xấu xa này, có phải đều cùng dạng hay ? Em cũng cảm thấy Lăng Bắc Hàn rất phức tạp, làmcho em thể tìm được dải sườn mềm của ấy! chẳng hiểu nổi....”Úc Tử Duyệt buồn bực , biết làm thế nào để chung sống với LăngBắc Hàn.

      “Phải rồi! Duyệt Duyệt em cũng khôngnên biết điều, chú nào có phứctạp, là người ngay thẳng chính trực! Hơnnữa còn là quân nhân, thể nào làm chuyện gì xấu! Em cứ yên tâm , nên suy nghĩ bậy bạ!” Nhan Tịch khuyên nhủ Úc Tử Duyệt, thấy dường như Úc TửDuyệt thế nào lại giống như là lọt vào vũng bùn tình , đa sầu đa cảm, suynghĩ lung tung.

      “Chị phải là em, chị hiểucảm giác trong lòng em đâu! Những đạolý mà chị , em hiểu, nhưng lúc phải đối mặt , lại như vậy!” Úc Tử Duyệt ăn thìa cháo, liếc mắt với Nhan Tịch.

      Có lúc đến chính cũng thể nàokhông chế được trái tim và tâm trạng củamình, lý trí cũng thể khống chế, có lẽ nguyên nhân căn bản nhất vẫn là chưa đủ thôi.

      Nhan Tịch gật đầu cái, Úc Tử Duyệtlau miệng, muốn toilet.

      “Duyệt Duyệt?” Úc Tử Duyệt vừa mới vào toilet, còn chưa ngẩng đầu lên, nghe thấy thanh quen thuộc vang lên,trong gương nhìn thấy khuôn mặt củaHạ Tĩnh Sơ.

      đúng là hồn bất tán! Sao lúc nàocũng có thể gặp ta?

      “Hi...... chị cũng tới đây ăn cơm à?” nở nụ cười, chào hỏi Hạ Tĩnh Sơ, cũng dũngcảm bước lên rửa tay.

      “Đúng vậy a, tôi thích món cháo gà xé sợiở nhà hàng này, trước hay cùng A Hàn.....” Hạ Tĩnh Sơ xong, mới ý thứcđược mình lỡ lời, vội vàng dừng lại, ngại ngùng cười.

      “Mười năm trước, đây là quán ăn rất ....” lại giải thích với Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt trong lòng hồi hộp,chỉ là mặt ngoài cũng có thay đổi gì, “ sao...... mùi vị món cháo ở đâykhông tệ!” Úc Tử Duyệt nhàn nhạt với ta.

      “Đúng vây, vừa rồi gặp ông chủ, họ vẫncòn nhớ tôi, còn hỏi......”

      “Còn hỏi Lăng Bắc Hàn sao lại tới?Vừa rồi khi ấy đưa tôi tới, giới thiệu ông chủ với tôi! Ông chủ nhà hàngcòn tặng cho tôi phần bánh ngọt!”Úc Tử Duyệt vội vàng cắt ngang lời nóiHạ Tĩnh Sơ, cường thế , nhìn sắc mặt của Hạ Tĩnh Sơ có chút khó coi, trong lòng thoải mái ít.

      phải tôi cố ý nhắc tới ấy.......”Hạ Tĩnh Sơ mỉa mai .

      “A, vậy là phải biết xấu hổ,là tôi hiểu lầm, tôi về phòng trước...!” Úc Tử Duyệt tự nhiên cười .

      chờ chút!” lúc này, Hạ Tĩnh Sơ lại mở miệng, trầm giọng với bóng lưng của , Úc Tử Duyệt dừng chân,quay đầu nhìn , “Hạ luật sư còn cóchuyện gì sao?” còn là Chị Hạ gì đó, Úc Tử Duyệt mỉm cười hỏi, nụ cười này có chút lạnh.

      ràng cảm thấy địch ý của Úc Tử Duyệt, Hạ Tĩnh Sơ trong lòng hạ quyết định, cuối cùng mặt cũng lên nụ cười lạnh giảo hoạt như hồ ly, “Chẳnglẽ quan tâm tới quá khứ của tôi cùng Lăng Bắc Hàn sao? sựkhông quan tâm đến việc tôi và ấycũng từng giống như vợ chồng hai người,làm chuyện thân mật sao?” Rốt cuộc HạTĩnh Sơ hề ngụy trang nữa, cườilạnh kích thích với Úc Tử Duyệt.

      Mặc dù hết sức khéo léo, nhưng ÚcTử Duyệt cũng có thể hiểu ý tứ trong lời của , chỉ là từng cùng LăngBắc Hàn lên giường sao? Trong lòng quặng lại, “Vậy sao? Chẳng nhẽ cho rằng tôi phải quan tâm đến việc ấy còn là xử nam?” chưa cho Hạ TĩnhSơ cơ hội hả hê, Úc Tử Duyệt phản bác.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương144: Lăng Bắc Hàn, là củaem

      Úc Tử Duyệt cảm thấy Hạ Tĩnh Sơ đúnglà biết xấu hổ, dù sao ta cũng làmột người phụ nữa a, ngại trướcmặt vợ của bạn trai cũ vấn đề này. Hay là ta cảm thấy làm như vậy có thể khiến người ta xót xa cho mình? Khiến ghét bỏ Lăng Bắc Hàn?

      Hạ Tĩnh Sơ ngờ Úc Tử Duyệt chẳng hề quan tâm, hay đây chỉ là ngụytrang? Nghĩ như vậy, trong lòng thầm hả hê, thử hỏi đời này có mấy người phụ nữ hoàn toàn quantâm?

      “Chẳng lẽ quan tâm sao? Lúc ấy hôn , miệng ấy từng hôntôi.... Lúc ấy vuốt ve , đôi tay ấy đãtừng....”

      im ! Hạ Tĩnh Sơ, tôi ngờ côlại là người trơ trẽn như vậy! cho rằng những chuyện này kíchthích tôi được hay sao? Tôi lớn lên ở Mỹ,tính cách vốn cởi mở! Trước kia vàLăng Bắc Hàn làm gì cũng chỉ là chuyện qua, sau khi cưới, ấy rấtchung thủy với tôi!” Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ chằm chằm, từng chữ từng câu, mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng, mặt ngoài cố gắng kiềmchế.

      muốn để cho Hạ Tĩnh Sơ đượcnhư ý! Úc Tử Duyệt càng phảilà người dễ bị bắt nạt.

      “Chung thủy? chắc chắn sao? Làm sao biết được ấy chung thủy với ? Cho dù thân thể chạm vào ngườikhác? Nhưng trái tim sao? Tôi từ quen ấy, tình cảm vài chục năm, cho rằng ấy dễ dàng buông tay sao? Huống chi, tôi bất đắc dĩ mới phải chia tay ấy, chỉ cần tôi ra nguyênnhân chia tay, nhất định ấy quay lại với tôi!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt,tự tin hả hê .

      Lời của làm lòng Úc Tử Duyệt run lên,lúc này, có người bên ngoài vào, Hạ Tĩnh Sơ bước chân ra khỏi toilet.

      “Duyệt Duyệt, em sao vậy......” Nhan Tịchđi vào, thấy Úc Tử Duyệt sững sờ ở đây,mặt trắng bệch, quan tâm hỏi. Cũng buồnbực tự hỏi sao Hạ Tĩnh Sơ cũng tới đâyăn cơm.

      Cuối cùng Úc Tử Duyệt cũng hoàn hồn, trong lòng chợt như ăn phải sâu bọ, cực kỳ khó chịu! Lời Hạ Tĩnh Sơ giốngnhư bùa chú ngừng lặp lặp lại, biết ta kíc thích , nhưngcô có cảm giác an toàn, trong lòngthực bối rối.

      có, em sao, chị Nhan, chúng ta thôi, mau, em muốnăn.” Úc Tử Duyệt hốt hoảng , kéo tay Nhan Tịch muốn rời .

      “Sao tay em lại lạnh như vậy? Có phải HạTĩnh Sơ làm gì em ? Em !”Nhan Tịch lo lắng quan tâm hỏi, trực giác khẳng định Hạ Tĩnh Sơ gì đó vớiÚc Tử Duyệt, nếu , sao có thể khác thường như vậy.

      có, ta làm gì em cả!Chúng ta thôi!”Úc Tử Duyệt vừa ,vừa kích động .

      Hai người ra khỏi quán cơm, Úc Tử Duyệt cũng gọi điện thoại choLăng Bắc Hàn, kéo Nhan Tịch trênđường cái, mặc cho gió lạnh thổi vàongoài, dường như phải vậy mới khiến côcó thể thoải mái hơn rất nhiều.

      Nhan Tịch cái gì cũng hỏi, chỉ yênlặng cùng với .

      Lăng Bắc Hàn chạy tới quán ăn khôngtìm được Úc Tử Duyệt, ngược lại lại gặpHạ Tĩnh Sơ! Lúc Hạ Tĩnh Sơ nhìn thấy , đôi mắt buồn bã, gương mặt đơn.

      đến tìm Duyệt Duyệt sao, vừa rồi em có thấy ấy, hình như vừa .....” Hạ Tĩnh Sơ nhàn nhạt cười , nụ cười kiacó chút buồn khổ, thoạt nhìn có vẻ bấtđắc dĩ, chỉ là Lăng Bắc Hàn cũng nhìn qua, trong lòng bận lo lắngcho Úc Tử Duyệt.

      ràng tới đón , sao lại rời trước?

      “Được.” chỉ nhìn cái, đáp, sauđó sải bước chạy .

      “A Hàn......” Hạ Tĩnh Sơ với bóng lưngcủa , Lăng Bắc Hàn khẽ dừng lại,nhưng chỉ là trong nháy mắt, sau đó mởcửa xe, lên xe!

      Nhìn chiếc xe Hummer khổng lồ rời , trong lòng Hạ Tĩnh Sơ đau lòng chịu được.

      rất muốn hỏi Lăng Bắc Hàn, còn nhớ nhà hàng này ? Còn nhớ quá khứ của bọn họ hay ? Bởi giờ bây giờ kết hôn, nên muốn liên quan gì tới nữa?

      “Em buông tay......” đứng bên lề đường, nhìn đêm tối, lầm bầm, kiênquyết .

      Bất kể như thế nào, đều muốn đoạt lại Lăng Bắc Hàn, cho dù tim khôngquay về, cũng để cho và Úc Tử Duyệt bên nhau! còn phải trả thù mẹ của Tiếu Dĩnh, muốn choLăng Bắc Hàn thấy bộ mặt của bà ta! còn báo thù cho đứa bé kia....

      “Đứa bé......” bàn tay sờ lên bụng mình, Hạ Tĩnh Sơ có chút kích động, đôi mắt dần dần lên màn sương mỏng, ngay sau đó, tập tễnh bước đường... Trong đầu lên cảnhtanh mùi máu....
      “Duyệt Duyệt! Điện thoại di động kêua!”tiếng chuông điện thoại của Úc Tử Duyệt vang lên, thấy sững sờ hồi lâucòn chưa bắt máy, Nhan Tịch lo lắngnhắc nhở.

      “A...... ừ!” Úc Tử Duyệt hoàn hồn, vội vàng lục lọi túi áo, mang theotúi xách, chỉ mang theo cái điện thoại,vốn đợi Lăng Bắc Hàn tính tiền,cuối cùng Nhan Tịch lại thanh toán.

      “Ừ......”

      “Em ở đâu? Sao lại về trước?” Lăng BắcHàn nghe thấy giọng của cuối cùngmới thở phào cái, trầm giọng hỏi, vừa lái xe, mắt ngừng tìm kiếm.

      còn chưa trả lời thấy họ,“ thấy hai người rồi!” xong,cúp điện thoại, lái xe về phía các .

      “Duyệt Duyệt, Hạ Tĩnh Sơ gì vớiem sao? Nếu sao lại như vậy, nóichuyện với chút chút !” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, quan tâm hỏi.

      ! có, ấy gì, chị Nhan, chị đừng gì với ấy! Trong lòng em có cách!” Úc Tử Duyệt khôi phục lại vẻ bình thường, vội vàng vớiNhan Tịch.

      Lúc này, Lăng Bắc Hàn tới chỗ bọnhọ.

      “Sao rồi còn trước?” tiếnlên, cởi áo khoác ngoài phủ lên người , chất vấn, cho dù là ai cũng có thể nghethấy trong giọng điệu của quantâm cùng với nóng nảy.

      “Ăn no nên muốn cùng chị Nhan ra ngoàiđi dạo, ngày mai chị ấy phải về quê rồi!”Úc Tử Duyệt ngẩng mặt với Lăng BắcHàn.

      Nhan Tịch muốn gì đó, lại sợ Úc Tử Duyệt mất hứng nên cũng thôi, “DuyệtDuyệt, Trung tá Lăng, vậy tôi trướcnhé!” muốn quấy rầy bọn họ, Nhan Tịch , ra người đàn ông có thể cưng chiều phụ nữ như đứa trẻ.... Nhìn Lăng Bắc Hàn ân cầnchăm sóc Úc Tử Duyệt như vậy, Nhan Tịch cũng an tâm.

      “Chị Nhan, chúng em tiễn chị!”

      cần đâu, qua quảng trường là tới nhà chị rồi! Hẹn gặp lại vào nămmới....” Nhan Tịch chạy , vừa vừaphất tay với bọn họ .

      “Vậy chị cẩn thận, chú ý an toàn! Đến nhàgọi điện thoại cho em!” Úc Tử Duyệt với Nhan Tịch, trong lòng có chút nỡ, ở thủ đo, ấy là bạn tốt duy nhất của !

      “Chị biết rồi!” Nhan Tịch lại , sau đó xoay người rời .

      “Em còn muốn đâu?” thấy Nhan Tịch xa, Lăng Bắc Hàn ôm lấy bả vai Úc Tử Duyệt hỏi.

      phải là phải về nhà cũ sao?” Úc Tử Duyệt tự nhiên , cố gắng đè nén vui xuống đáy lòng.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, kéo đitới xe của .

      Trở lại nhà cũ, vừa mới vào cửa, gặp ngay Tiếu Dĩnh. Tiếu Dĩnh khóe miệngcong lên nụ cười hiếm hoi, nhìnLăng Bắc Hàn, nhưng hề cảmkích, “Mẹ......” Úc Tử Duyệt cười ngọtngào mở miệng.

      “Ừ.......Quà cũng chuẩn bị xong, Tiểu Lý......” Tiếu Dĩnh cười , sau đó về phía cửa,chỉ chốc lát sau, Tiểu Lý chạyra, “Tiểu Lý, đem quà tặng để lên xe của Bắc Hàn !”

      Tiểu Lý nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Lăng Bắc Hàn ngờ Tiếu Dĩnh lại đểý như vậy, trong lòng thầm nghĩ.

      “Mẹ, ba đâu ạ? Vẫn chưa trở về sao?” ÚcTử Duyệt thấy khí có chút cứng nhắc, quan tâm hỏi, Lăng Bắc Hàn cũng nhíu mày, chỉ thấy sắc mặt của Tiếu Dĩnhcó chút cứng đờ.

      Bọn họ cãi nhau? Đây là trực giác củaanh.

      “Sắp hết năm, ông ấy xuống thăm cơ sở dưới!” Tiếu Dĩnh cười , “Tối nay các con ở đâu?” Tiếu Dĩnh lại có chút cứngnhắc hỏi, rốt cuộc vẫn có chút khôngđược tự nhiên.

      “A, tối nay bọn con......”

      “Về nhà!” Lăng Bắc Hàn xong bước đến kéo Úc Tử Duyệt trầm giọng , nhìn Tiếu Dĩnh cái, thái độlạnh lùng của làm Tiếu Dĩnh đaulòng, chua xót.

      Trong lòng , liệu có coi bà là mẹ?

      “Ồ!” Úc Tử Duyệt có chút xấu hổ với quan hệ hai mẹ con nhà này, đành theoLăng Bắc Hàn ra cửa.

      “Duyệt Duyệt, ngày mai bảo tiểu Lý lái xe đưa các con sang thành phố A!” bà còn muốn , Lăng Bắc Hàn chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng câu này vẫn kiềm chế được, với Úc Tử Duyệt.

      “Vâng! Cám ơn mẹ!” Úc Tử Duyệt cảm thấy thái độ của Tiếu Dĩnh đối với côthật thay đổi, trong lòng vô cùng vui vẻ. ra , chính là người như vậy, thích đối địch với bất kỳ ai, người nào đối tốt với , đối tốt với họ gấp mừoi lần!

      Trước đối với Hạ Tĩnh Sơ, cũng có địch ý, nhưng bây giờ thái độ của Hạ Tĩnh Sơ ràng, cảm thấy nếu mình lại khách khí với ta là ngu ngốc!

      “Thái độ của với mẹ có thể tốt mộtchút được ? Bây giờ mẹ đối với em rất tốt!” sau khi lên xe, Úc Tử Duyệt trách cứ Lăng Bắc Hàn. thay đổi cái nhìn đối với Tiếu Dĩnh, tại sao lạikhông thể? Bọn họ là mẹ con mà!

      Rất tốt sao?

      Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn Úc Tử Duyệt, trong lòng thầm nghĩ, này, hình là ai gửi cho ? Y tá đó là do người nào phái đến?

      Lăng Bắc Hàn hoài nghi Tiếu Dĩnh phải có nguyên nhân, là có suyđoán, sau khi Tiếu Dĩnh đến bệnh viên, y tá Lưu đó liền xuất , sau khi cùng Tiếu Dĩnh cãi nhau liền thôi, y tá liền bị đổi. cho rằng mình vạch trần Tiếu Dĩnh cho nên bà mới thay đổi y tá kia.

      “Trong lòng tự biết.” trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt gì nữa, hai mắtưu buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòngvẫn còn gợn sóng vì lời của Hạ TĩnhSơ. Chẳng lẽ Hạ Tĩnh Sơ có nỗikhổ tâm bất đắc dĩ?

      Nếu như Lăng Bắc Hàn biết, có thể đúngnhư Hạ Tĩnh Sơ hay ?

      Trong lòng vừa bức bối vừa buồn bực, côkhông biết nên làm sao mới phải đây......

      Nhà của bọn họ vẫn được quét dọn nhiễm hạt bụi, Úc Tử Duyệtvừa mới vào cửa chạy thẳng tới phòng ngủ, tìm cái váy ngủ liền chạy vàophòng tắm.. Lăng Bắc Hàn vẻ mặt nghiêmtúc cầm điện thoại di động đến thưphòng, bí mật gọi điện thoại, sau đó rangoài, Úc Tử Duyệt tắm xong.

      “Tối nay ngủ sớm chút, sáng mai còn phải dậy sớm lên đường!” bướcnhanh đến phía trước, nhận lấy khăn lông trong tay , lau khô mái tóc dài cho .

      “Ừ, em tự làm, tắm !” Úc Tử Duyệt đoạt lấy khăn lông, giọng , trong lòng vẫn còn khổ sở. Lăng Bắc Hànbá đạo chịu buông tay, kéo vàophòng ngủ, sấy khô tóc cho , sau đó mới tắm.

      Lăng Bắc Hàn từ phòng tắm ra chỉ ngửi thấy mùi rượu từ nhà ăn, nhíumày, bước chân tới.....

      “Úc Tử Duyệt! Em ở đây làm gì?” nhìn ÚcTử Duyệt nằm mặt bàn, trong taycầm ly rượu đỏ, Lăng Bắc Hàn lớn tiếngquát, bình rượu đỏ trống rỗng cũng nằmtrên bàn.

      “Lăng Bắc Hàn...... ..... là của em!” nghe thấy giọng của , mờ mịt mở mắt nhìn , tươi tỉnh , khi đến gần đưa tay, níu chặt áo ngủ , đôi mắt mang sương mù cùng đau khổ nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của .

      Trong đầu ngừng lặp lại lời củaHạ Tĩnh Sơ, tưởng tượng thấy Lăng BắcHàn từng hôn Hạ Tĩnh Sơ, trong lòng run rẩy, giùng giằng đứng lên ghế, rồisau đó, cúi đầu, chủ động hôn lên môi .

      sao vậy?

      Đến phiên Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn Úc Tử Duyệt. Hai mắt nhắm chặt, haihàng lông mi dài như cây quạt che lại mí mắt, hai giò má vì tác dụng của rượu mà trở nên đỏ hồng.

      Cái miệng ngừng hút lấy cánh môi , động tác có chút vụng về, hề có kỹ thuật khéo léo, dùng hếtsức hôn lên môi ! Úc Tử Duyệt giốngnhư phát điên, càng ngừng hôn , hận thể ăn được vào người, như vậy mới có thể hoàn toàn cóanh.

      Tại sao muốn uống rượu, tại sao muốn hôn như vậy? Trực giác của Lăng Bắc Hàn cảm thấy nhất định là Úc Tử Duyệt bị cái gì đó kích thích! Trong đầu lên khuôn mặt của Hạ Tĩnh Sơ......

      “Ưmh.......Ưhm......” Úc Tử Duyệt cảm giácmình thể thở nổi, lúc này mớibuông môi ra, đôi tay ôm chặt cổ , nặng nề hô hấp, đôi mắt xa xăm nhìn .

      “Rốt cuộc em sao vậy?” Lăng Bắc Hàn có chút lo lắng hỏi, gương mặt tuấn tú rốirắm, xem ra say mèm!

      “Em.... là của em! Là của em!” Úc Tử Duyệt đứng ở ghế mờ mịt nhìn anhchằm chằm, say khướt gào to, gào xong, lại thấy hai giọt nước mắt trong suốt từkhóe mắt chảy xuống.

      biết nên lo lắng vì khôngbình thường của , hay là nên mừng rỡvì bá đạo của đối với mình, hai cánh tay giữ chặt hông , ôm về phòng ngủ, cằm đặt bả vai , hai cánh tay càng ngừng vỗ phía sau lưng , “ là của em, của Úc Tử Duyệt em đấy! Người khác đừng hòng mơ tưởng!” vừa khóc vừa hét lớn, thanh có chút khàn khàn, có chút cuồng loạn.

      Lăng Bắc Hàn muốn đặt lên giường,nhưng quấn chặt lấy người , khôngchịu buông ra, chỉ ôm ngồi lên giường, lấy chăn đắp lên hai người, ôm say rượu nằm trong ngực, mùi rượu xông vào mũi khiến nhíu mày.

      Muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấyhiện giờ say, hỏi cũng vô dụng, “ là của em, em cũng là của , đượcrồi ngoan, ngủ .....” nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của , dịu dàng .

      Hai cánh tay của Úc Tử Duyệt lại dây dưa cổ , hai mắt đầy sương mù, trừng mắt nhìn , “Em muốn ! Lăng Bắc Hàn! Em muốn ! chỉ thuộc về em!”

      xong ấn lên môi nụ hôn,sau đó buông ra, đưa ngón trỏ tay phảilên cánh môi dường như bị hôn đến sưng tấy, trong đầu nhớ tới lời của Hạ Tĩnh Sơ, trong timđau đớn, “Môi của chỉ có thể hôn em!” khàn khàn mở miệng, bá đạo gầm .

      Lăng Bắc Hàn nhíu mày lại, nhìn vẻ mặtđầy nước mắt lại kiên quyết của mà đau lòng, cũng hôn lại , “Dĩ nhiên chỉ hôn em!” lời giống như đangtuyên thệ.

      Úc Tử Duyệt đưa bàn tay bé bắt lấy tay , đôi mắt đẫm nước mông lung nhìn , lại nghĩ tới lời của Hạ Tĩnh Sơ, dùng sức bắt lấy tay , dò vàotrong áo ngủ của mình, dừng lại trênngực trái của .

      mềm mại ấm áp truyền đến lòng bàn tay của , Lăng Bắc Hàn giống như bị điện giật, chỉ vì cái động chạm nho này, vậy mà thân thể của lại có phản ứng!

      “Tay của chỉ có thể sờ em!” nhìn , mặc dù ngà ngà say, nhưng giọngnói vẫn bá đạo như vậy! Giống như là ra lệnh, để phản kháng. Nhữnglời này, có lẽ muốn mượn cảm giác say, mới dám ra.

      Lăng Bắc Hàn nhíu mày lại, nhìn , mộttay khác lau mặt , ngón cái nhàng lau nước mắt của , “Rốt cuộc sao vậy?”.

      trả lời em!” bàn tay bé nắm cổ tay chặt, bá đạo quát.

      “Được, dĩ nhiên chỉ có thể sờ em!” Lờitrấn an của Lăng Bắc Hàn cũng là lời thậtlòng, này, cho rằng là loại đàn ông tùy tiện sao?

      Bàn tay trừng phạt nhéo nhéo nơi mềm mại của , nhéo nhéo quả hồng xinh xắn này.

      “A.......Đau.......Ưhm......” cả người run rẩy, Úc Tử Duyệt ngâm nga ra tiếng.Tiếng kêu của làm xương cốt mềm , khiến Lăng Bắc Hàn càng thêm cảm thấy kích thích, bàn tay bé của buông cổ tay , chậm rãi dời xuống,lần vào trong áo ngủ của , xuốngquần, trực tiếp thẳng vào quần lót,nắm lấy vật sớm cương cứng.

      “Ừhm.......Đau......” Bàn tay bé của nắm chặt Cự Long của , khiến đau đến mất hôn, Lăng Bắc Hàn kìmlòng được gầm ra tiếng.

      Sau đó, chỉ thấy cúi đầu, cặp mắt chớp chớp nhìn nơi đó của , “Nơi này, chỉcó thể.......Chỉ có thể......” mặc dù say, nhưng vẫn còn ngượng ngùng, gương mặt càng thêm đỏ.

      “Chỉ có thể thế nào?” Lăng Bắc Hàn biếtrõ còn hỏi, nhìn .

      “Chỉ có thể......” Úc Tử Duyệt giống nhưđứa bé, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh vô tội nhìn , dáng vẻ đơn thuần như Tiểu Bạch Thỏ, khiến hận thể đè xuống, hung hăng chà đạp !

      “Chỉ có thể làm sao?” của lại bànhtrướng trong tay , Lăng Bắc Hàn bá đạotrầm giọng hỏi, ác ý hôn lên tai , muốncô chính miệng ra những lời tronglòng.

      “Chỉ có thể chen vào em!” Úc Tử Duyệtcũng tức giận , bàn tay bóp chặt cựlong của .

      “Khụ…. Em......” sắp bị xoắn đứt rồi ! Lăng Bắc Hàn cảm giác mình bành trướng trong tay tới nơi rồi, hít mộthơi khí lạnh, ngâm nga ra tiếng, càng thêm cứng rắn bành trướng.

      giữ chặt eo của , vung áo ngủcô lên, để ngồi người mình, gạt quần của xuống, vật cứng rắn nhènhẹ cọ xát nơi mềm mại.

      “Dĩ nhiên chỉ có thể chen vào em!” LăngBắc Hàn gầm xong, ấn xuống hơi cứng rắn của mình, bàn tay bé củacô buông ra, vật bành trướng men theo lối mòn của mà tiến vào.

      “A....... to.......Lăng.......Đau......” cảm giác to khiến nhiệt độ cả người côtăng cao ngừng, khuôn mặt đỏ lên muốn rỉ máu, Úc Tử Duyệt lắc lắccái eo thon , đôi tay giữ chặt bả vai vững chãi của , cái đầu ngửa ra sau, khe khẽ ngâm nga......

      “Ưhm.......Thả lỏng chút.......Sắp xoắn đứt rồi......” Lăng Bắc Hàn sợ làm đaucô lần nữa, dám mạo hiểm tiếnvào, kiềm chế khó chịu, đôi tay càngkhông ngừng vuốt ve, chà xát xoa xoa cáimông của , nhè hôn lên môi , dịu dàng dụ dỗ .

      trán thấm ra giọt mồ hôi, trong đôimắt sâu thẳm nhuộm đầy sắc dục nhưmuốn tiêu diệt , yết hầu tự chủ rung động, hận thể hung hăng tiến vào trong cơ thể .

      “Ưmh....... là của em ! Lăng Bắc Hàn,...... ưmh......” đôi tay cởi áo ngủ của ra, lộ ra bả vai vững chắc cùng cơ ngực hoàn mỹ, cúi đầu, gặm nhấm bờ vai .

      vừa cẩn thận hôn từng chút, vừa dùnghàm răng gặm cắn, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn lại dấu vếtcủa mình để lại người .

      Cảm giác vừa tê vừa đau này khiến LăngBắc Hàn cách nào kiềm chế được,dựng thẳng lên xuyên qua .

      “Ưmh......” vì đau đớn nên nghiến răng cắn chặt vào bắp thịt của , giống nhưbỗng dưng nảy sinh ý định độc ác. Trong đầu ngừng thoáng lên khuônmặt của Hạ Tĩnh Sơ, bị kích thích,càng ngừng lúc lắc cái éo, càngkhông ngừng gặm nhấm hôn hít cả ngườianh.

      Lăng Bắc Hàn bị hành hạ muốn phát điên, bất chấp tất cả , hung hăng tiến vàocơ thể ……..

      càng ngừng rên rỉ, là củacô, chỉ thuộc về ! Tham vọng giữ lấy vừa bá đạo vừa mãnh liệt như vậy khiếnLăng Bắc Hàn càng thêm điên cuồng phục vụ , cũng cảm nhận tình mãnh liệt của đối với mình !

      Hai ngày qua lo lắng bởi vì sựchủ động và nhiệt tình của giảm , điêncuồng muốn , từ giường tới ghế sa lon, lại trở lại giường, biến đổi các loại tư thế, tôn thờ thân thể , để cho cảm nhận được hữu của !

      Sau ba lần muốn , lý trí bỏ qua cho , say rượu, lại phóng túng, cũng vừa mới bị tiêu chảy xong, sợ tiêu haothể lực, ôm tắm rửa sạch , sau đó lại quay trở lại giường, mớm cho ly tràgiải rượu, sau đó mới ôm ngủ.

      chính là của em, ai cũng khônggiành được......” nằm trong lòng , lầu bầu , đôi chân thon dài cùngcánh tay vẫn thích bá đạo ôm chặt lấy cảthân thể to lớn của .

      “Được! Ngủ!” trực giác có liên quan đếnHạ Tĩnh Sơ, Lăng Bắc Hàn hôn lên trán cái, nhíu mày ôm chặt trấnan.

      “Em là vợ của … Em muốn anhphải…. chung thủy…. được nghĩ tới người khác…. Chỉ có thể có em......” lầu bầu, vừa , nước mắt vừa chảy ra từ khóe mắt. như vậy, làm đau lòng.

      đối với có cảm giác an toàna!

      Lăng Bắc Hàn trong lòng cảm thấy thất bại, cũng thấy đau lòng. Bàn tay giữ chặt đầu côkhông ngừng vuốt ve, môi mỏngcũng ngừng hôn lên trán , dùnghành động an ủi.

      Trong mơ mơ màng màng, cảm nhận được dịu dàng và ấm áp của , Úc Tử Duyệt cuối cùng cũng cảm thấy an tâm trong lòng, càng ngừng ôm lấyanh, chỉ sợ bị Hạ Tĩnh Sơ cướp .

      Ở trong lòng, hy vọng, mặc kệ Hạ TĩnhSơ rời khỏi là bởi nỗi khổ tâm gì, chỉ cần quay lại với Hạ Tĩnh Sơ, cần vứt bỏ mình......

      “Aiz.......Đau......” đầu giống như muốn nổ tung, đau đớn khó chịu, Úc Tử Duyệt khổ sở tỉnh lại, ngồi dậy mở mắt nhìn quanhbốn phía, lúc này mới phát ra mình nằm ở giường nhà mình.

      Trong đầu lên từng hình ảnh lẻ tẻghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh, sau đó mới nhớ lại xảy ra chuyện gì.

      Trong lòng vừa đau khổ vừa xấu hổ, côkinh ngạc nhìn họa tiết cánh hoa nhỏmàu tím nhạt vỏ chăn đến ngẩnngười…..

      Lăng Bắc Hàn vào cửa thấy ngẩnngười ngồi giường, nhíu mày, về phía , “Ngẩn người cái gì? Mau mặcquần áo!” trầm giọng , Tiểu Lý sớm đợi ở dưới lầu.

      “A!” Úc Tử Duyệt hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới hôm nay là phải về thành phố A, vội vàng xuống giường, trước kia được Lăng Bắc Hàn huấn luyện cho, lập tức chạy đến tủ treo quần áo tìm quần áo, nhanh chóng mặc vào, sau đó chạy tới phòng rửa mặt.

      Hai người nhanh chóng ăn bữa ăn sáng xong mới xuống lầu.

      “Đầu còn đau ?” lúc xe, Lăng Bắc Hàn xoa thái dương cho Úc Tử Duyệt, dịu dàng hỏi.

      “Tốt hơn nhiều......” khẽ né tránh độngtác thân mật của với mình, Tử Duyệt liếc nhìn Tiểu Lý ngồi ở chỗ tài xế.

      “Cậu ta nhìn thấy, cũng khôngnghe được " Lăng Bắc Hàn biết Úc Tử Duyệt xấu hổ, kéo qua, giọng bên tai . Trong buồng xe mở nhạc, Tiểu Lý nghe thấy thanh của bọnhọ, hơn nữa cũng huấn luyện Tiểu Lý thể nhìn lén bọn họ.

      Úc Tử Duyệt liếc cái, “Em ngủđây…. " nằm bả vai , mệt mỏinói.

      “Đừng ngủ! cho biết, tối hômqua sao vậy? Hạ Tĩnh Sơ gì vớiem?” Lăng Bắc Hàn chưa từng quên sựkhác lạ tối qua của , tay nắm cả bả vai , tay giữ chặt cằm , nhìn ,trầm giọng hỏi.

      Nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm túc của , nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt trong lòng đau nhói, rất muốn hỏi trước kia Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơđã xảy ra quan hệ hay chưa, nhưng cảmthấy hỏi như vậy buồn cười !

      vừa lại thà phải cá có nơi ` nam tình tiết người, nếu như mình hỏiLăng Bắc Hàn như thế, nhất định rơi vào cái bẫy của Hạ Tĩnh Sơ, tự rước lấy nhục.

      có a. Tại sao hỏi như thế?” Úc Tử Duyệt cố ý thèm nghĩ đến nguyênnhân chia tay của Hạ Tĩnh Sơ nữa, ép mình nên tin lời ta!

      “Vậy tại sao em lại uống rượu, tại sao lạimượn rượu điên khùng? Còn cái gì, là của em ?” Lăng Bắc Hàn tintrong lòng có chuyện gì, nhìncô, trầm giọng hỏi.

      “Em.......Mượn rượu để thêm can đảm màthôi......” Úc Tử Duyệt cúi đầu, đỏ mặt .

      chỉ như vậy? Úc Tử Duyệt, đừng suy nghĩ lung tung, chung thủy với cuộc hôn nhân này!” Lăng Bắc Hàn nhìn , kiên định từng chữ từng câu.

      Úc Tử Duyệt cảm động gật đầu, cũng hy vọng kiên định như vậy, bởi vì bất kỳ lý do gì mà dao động......

      Người của Úc Gia vẫn nhiệt tình như vậy,sáng sớm ở cửa chờ hai người LăngBắc Hàn, đây cũng là lần đầu tiên Lăng Bắc Hàn tới Úc Gia sau lần lại mặt. Hômnay mặc dù mặc quân trang, nhưng vẫn nổi bật xuất chúng khí chất bất phàm.

      Thấy dáng vẻ hai người Úc Tử Duyệtcùng Lăng Bắc Hàn ân ái như vậy, vợchồng Úc Gia trong lòng an tâm ít.

      “Ăn ít thịt thôi, hôm qua em mới bị tiêuchảy!” bàn cơm, thấy Úc Tử Duyệtgắp sườn, Lăng Bắc Hàn vội vàng ngănlại, quan tâm với .

      “Tiêu chảy? Duyệt Duyệt, có phải lại ăn mấy món sạch đúng ?”Mạt Hề nghe con bị tiêuchảy, vội vàng đau lòng hỏi, gắp rau dưa cho .

      Úc Tử Duyệt đỏ mặt, trợn mắt nhìn LăngBắc Hàn, “ tốt rồi mà! khẩntrương quá đấy! Mẹ làm sườn xào chuangọt sao có thể ăn đây?” Úc Tử Duyệt nhìn đĩa sườn hồng hồng màthèm, màu sắc rực rỡ, lại con rắc vừng hấp dẫn.

      “Dĩ nhiên thể ăn! Cẩn thận lại táiphát! Bắc Hàn, Duyệt Duyệt ăn linh tinh,chẳng kiêng kị gì cả, cũng may còn có con cẩn thận trông nom!”Tô Mạt Hềchặt đứt ý muốn ăn sườn của Úc Tử Duyệt, cũng quên tán dương LăngBắc Hàn cẩn thận quan tâm Úc Tử Duyệt.

      “Mẹ thiên vị!” Úc Tử Duyệt tức giận , gắp đũa rau lên miệng, ngoài miệngmặc dù như vậy, nhưng trong lòng lại cảm động, vì người nhà đều thích Lăng Bắc Hàn khiến cảm thấy vui vẻ.

      “Mẹ thiên vị là đúng, ai bảo em cứ tùyhứng như vậy......” lúc này, Úc Tử Mặcngồi bên cạnh đả kích , hiển nhiên là đùa giỡn, lại chọc đúng nỗi đau của ÚcTử Duyệt.

      “Em.......Lăng Bắc Hàn, thích em bốc đồng như vậy, phải ?” Úc Tử Duyệtđang muốn phát giận, kịp thời dừng lại,gắp miếng sườn cho Lăng Bắc Hàn, dịudàng hỏi , rất muốn tranh luận trướcmặt trai!

      “Khụ......” Lăng Bắc Hàn thiếu chút nữabởi vì lời của mà nghẹn cơm, anhngẩng đầu lên, nhìn nở nụ cười, sau đó gật đầu cái. vốn là người trầmtính, trước mặt nhiều người như vậy, đểanh thích , ca ngợi , đúng làkhông quen.

      Úc Tử Duyệt hài lòng nhìn phản ứng củaanh, hả hê liếc nhìn Úc Tử Mặc.

      “Bắc Hàn a, vẫn là câu kia, nếu nhưDuyệt Duyệt có chỗ đúng, con cũng bao dung chút, đứa trẻ này từ đến lớn, quen......”Úc Trạch Hạo lúc này cũng mở miệng với LăngBắc Hàn.

      Mặc dù Úc Gia bọn họ có tiền có quyền,nhưng hề kiêu căng ngạo mạn, giúp người kể thân quen, con của họ trời sinh tính tình hoạt bát, cóchút trẻ con, bướng bỉnh nghịch ngợm, những điều này bọn họ đều hiểu.

      “Cha, cha quá rồi, Duyệt Duyệt ấy rất tốt! như vậy!” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Trạch Hạo, lời này là lời xuất phát từ nội tâm, chân thành mà tha thiết,làm Úc Tử Duyệt đỏ mặt, cúi đầu,càng ngừng bới cơm trong bát.

      Lời của Lăng Bắc Hàn khiến mọi người trong nhà cũng yên tâm. Trongbữa cơm tràn đầy tiếng tiếng cười,tán gẫu đủ chuyện, quan tâm nhất vẫn là chuyện vết thương của Lăng Bắc Hàn,nhưng thấy phục hồi như cũ, bọnhọ cũng đều yên tâm.

      “Bắc Hàn a...... có ý định chuyển đếnquân khu thủ đô hay ? Trước từngnghe cha con qua, như vậy vợ chồnghai đứa có thể thường xuyên gặp nhau rồi, công việc của con cũng nguy hiểm nữa….”

      Sau khi ăn xong, người nhà ngồi bên sofa, ăn trái cây, tán gẫu.

      Úc Trạch Hạo hỏi như vậy khiến Lăng Bắc Hàn khẽ nhíu mày, trong lòng Úc Tử Duyệt mừng rỡ, đương nhiên hy vọng Lăng Bắc Hàn được điều đến quân khu.

      “Cha, doanh trại cần con, hơn nữa, là mộtquân nhân, cho dù công việc rất nguy hiểm, cũng là trách nhiệm của con! Cha mẹ yên tâm, con cố gắng chăm sóc cho Duyệt Duyệt tốt...... có mọi người mới có tiểu gia!” Lăng Bắc Hàn dĩ nhiênhiểu ý của Úc Trạch Hạo, khôn khéo .

      Úc Tử Duyệt trong lòng mặc dù có chútkhó chịu, nhưng vẫn mở miệng cười: “Cha! Tư tưởng của cha ích kỷ nha,cha nên học tập Lăng Bắc Hàn nhà con chút ! Còn nữa, con cũng phải là trẻ con, tự con có thể chăm sócmình tốt!” Vì muốn để cho cha mẹ lo lắng, Úc Tử Duyệt khéo léo .

      Đạo lý này hiểu, nhưng phải hysinh khiến lòng vẫn thể thảnnhiên.

      Cũng tránh khỏi khổ sở tronglòng: Lăng Bắc Hàn, vì em, có thểgiống như lúc đầu vì Hạ tử Sơ mà bỏ qua nghiệp? Nhưng chỉ là thoáng qua, cảm thấy suy nghĩ này ích kỷ….

      “Ai nha, Duyệt Duyệt, tệ, tư tưởng giác ngộ cao a!” lúc này, Úc Tử Mặc giơ ngón cái về phía em , khích lệ .

      “Đương nhiên! Em là quân tẩu đó!” Úc Tử Duyệt hất cằm, kiêu ngạo mà , nhưng cũng len lén xấu hổ liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn cưng chiều vuốt ve đầu ,hy vọng giác ngộ. Nhưng vẫn cảm thấy mình khiến chịu uất ức.

      “Oa.......Hay....... mạnh bạo a.......ChịHuyên Huyên........Em…. em dám nhìn nữa......” hai trốn trong phòng của Úc Tử Duyệt, nằm giườngxem bộ phim hết sực bạo tình. Úc Tử Duyệt lấy tay che mặt lại, hai mắt xuyênqua khe hở nhìn màn hình, đỏ mặt .

      Trong lỗ tai mỗi người đều cắm cái tai nghe.

      “Vậy mau tắt . Ai cho em mở ra! Nếu để cho em biết chị xem phim này,nhất định ….” Lệ Huyên Huyên đỏ mặt thẹn thùng , đôi mắt kia thỉnh thoảng liếc nhìn về phía màn hình máy tính.

      “Meo meo của nữ chính to…. sexy a!” Úc Tử Duyệt lại kích động hôlên, chính là tắt được máy tính,“Chị Huyên Huyên, chị mau nhìn xem!”

      “Duyệt Duyệt! Em thôi!” Lệ Huyên Huyên nhìn về phía cửa phòng, giọng quát.

      Ngay sau đó Úc Tử Duyệt kéo chăn, che kín hai người, sau đó, núp trong chăn xem tiếp.

      “Chị Huyên Huyên, em phát ra em cực kỳ thích thân thể phụ nữ…..” Úc Tử Duyệt nhìn bộ ngực to lớn của diễn viênnữ, có tình , còn kéo cổ áo, nhìn meomeo của mình, vừa ngắm meo meo củaHuyên Huyên.

      “Của chị cũng lớn hơn của em!” bấtmãn .

      “Hắc hắc.......Để ông xã em làm cái đó nhiều chút…. Là... là tốt rồi.” Lệ Huyên Huyênđỏ mặt, thẹn thùng .

      Úc Tử Duyệt chớp mắt nhìn lệ Huyên Huyên, “Có ? Chị cũng đượcanh em làm cho lớn? Em nhớ trước kia của chị cũng khác của em nhiềulắm!” Úc Tử Duyệt thầm .

      “Duyệt Duyệt em...... phải!” Lệ Huyên Huyên đỏ mặt , thò đầu ra khỏi chăn, thở dốc, nhưng hai mắt lại thấy được đôi dép quen thuộc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đốimặt với gương mặt đen xì của Úc Tử Mặc, mặt Lệ Huyên Huyên lập tức hiênlên nét hoảng sợ.

      “Duyệt Duyệt...... ấy ...... ấy rủ em xem ...... a......” Lệ Huyên Huyên còn chưa hết, bị Úc Tử Mặc bá đạp lôi lên, sau đó bị ôm ra khỏi phòng của Úc Tử Duyệt.

      “Chị Huyên Huyên, tốt! Rõràng chính chị cũng muốn xem....”

      Úc Tử Duyệt từ trong chăn chui ra, thởhổn hển kháng nghị, ngẩng đầu lên thìthấy gương mặt tuấn tú xanh mét của Lăng Bắc Hàn! Trong lòng Úc Tử Duyệtbỗng chốc hồi hộp, đưa tay định đónglaptop lại, nhưng Lăng Bắc Hàn nhanh tay hơn , giữ cổ tay ngăn chặn hànhđộng của , ngồi xuống mép giường,chuyển laptop qua........

      phải, chị Huyên Huyên rủ em xem.... Em mới.... mới xem......” Úc Tử Duyệt vội vàng lo sợ giải thích.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương145: Chàng chàng thiếp thiếp

      Úc Tử Duyệt chỉ sợ Lăng Bắc Hàn sẽtrừng phạt , thể làm gì khác hơn dôi là Lệ Huyên Huyên rủ xem!Lăng Bắc Hàn cũng để ý tới ,con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm mànhình máy vi tính.

      màn ảnh, người đàn ông và ngườiphụ nữ trần trụi dính lấy nhau, bàn tay người đàn ông vuốt ve bộ ngực của người phụ nữ, bộ phim quả mới phát đượcmười lăm phút.

      Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cho rằng cũng muốn xem, nhất là bây giờ bộ phim chiếu đến đoạn kích tình, bộ ngực của diễn viên nữ ngừng lên màn hình, trong lòng Úc Tử Duyệt ghen tị thôi.

      “Lăng Bắc Hàn! cho phép anhxem!” Úc Tử Duyệt lần này tức giận, bò dậy nằm sau lưng , hai cánh tay vòngtới đằng trước của , hai bàn tay bịtmắt lại.

      Trước mắt bỗng dưng tối tăm, sau lưng ấm áp, ngực dán chặt vào lưng , mùi hương nhàn nhản chỉ thuộc về xông vào hơi thở của , Lăng Bắc Hàncong môi, “Sao vậy, em có thể xem, sao thể xem?” cười tà , đưatay bắt lấy cánh tay , dùng sức kéocánh tay ra, hai mắt lại nhìn chăm chú vào màn hình.

      Úc Tử Duyệt thấy như vậy, trong lòng càng tức hơn!

      “Lăng Bắc Hàn! biết xấu hổ!” tay đóng laptop lại, di chuyển tới trước mặt , lớn mật nhéo mũi , trừng mắt nhìn , như vợ ghen tức.

      này, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác trong lòng đúngkhông?

      “Sao lại biết xấu hổ? Đàn ôngxem phim sex phải rất bìnhthường hay sao?” kéo vào trongngực, đầu của tựa vào cánh tay trái của , tay phải giữ cằm , đôi mắtsâu thẳm nhìn , trầm giọng hỏi.

      Úc Tử Duyệt vẫn chưa biết mình sậpbẫy của Lăng Bắc Hàn, nhìn chằmchằm, mặt đỏ ửng như muốn máu.

      “Dĩ nhiên bình thường, ngườiđàn ông muốn nhìn thân thể người phụnữ khác, cho thấy ta muốn ngoại tình!” Úc Tử Duyệt tức giận với , hận thể moi mắt ra, để cho nhìn người phụ nữ khác cái!

      Úc Tử Duyệt cũng ý thức được,ham muốn giữ chặt của mình lạimãnh liệt đến vậy.

      người phụ nữ muốn nhìn thân thể đàn ông khác sao? lên cái gì?” nhìn , buồn cười hỏi ngược lại,khóe miệng xấu xa cười cười mang theo tia nguy hiểm làm Úc Tử Duyệt trong lòng sợ hãi.

      Nghe xong mới ý thức được, mình trúngchiêu của rồi!

      “Cái này, cái này rất bình thường a! người đàn ông chả có cái gì tốt đẹp, chỗcần che cũng che! Còn ngực người phụ nữ kia lại bị lộ ra hết!” ý tưởng lóe lên trong đầu Úc Tử Duyệt, hả hê giải thích.

      Lính thối vẫn còn chưa biết, ra thích nhìn thân thể người phụ nữ kia hơn?

      “Vậy ý của em là, em muốn nhìn cơ thể của người phụ nữ kia?” Lăng Bắc Hàn cònnhớ , vừa rồi hình như khen ngợivóc người nữ chính với Lệ Huyên Huyên.

      “Lăng Bắc Hàn! đừng có mà gây như vậy nữa có được ? Em muốn xem phim đấy sao? Người ta cũng phải là. A. Phiến, là bộ phim có tình tiết hết sức bìh thường, chỉ là hơi quá chút!” Úc Tử Duyệt hùng hồnnói với , trong lòng vẫn là chột dạ, đây là phim Thái tên là “Vãn Nương”,trước từng nghe giới thiệu, rất H a,cho nên trong lòng mới ngứa ngáy muốn xem...

      “Úc Tử Duyệt! Trong đầu em nghĩ cái gì, còn sao? Xem cái loại phimảnh đồi trụy thế này, tư tưởng tinh khiết!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằmchằm, khiển trách.

      bậy! Chỗ nào đồi trụy, rànglà hình ảnh rất duy mỹ! Thả em ra.... em muốn tắm!” Úc Tử Duyệt đứng dậy,tức giận . Cũng biết chị HuyênHuyên thế nào, có phải là bị traimình hành hạ hay .

      Nghĩ như vậy, trong lòng vừa kích động, cũng vừa mất mác, sao lính thối còn chưa“hành hạ” đây?

      “Ngồi xổm, tư thế hành quân, lập tức tiếnhành, giờ mới được ngủ!” Lăng BắcHàn đứng dậy, nghiêm túc nhìn đông hồtrên cổ tay, lạnh lùng với .

      Mẹ nó!

      Lời của vừa xong, Úc Tử Duyệttức giận! Lính thối này, “bệnh nghề nghiệp” tái phát sao?

      Nhớ lúc vừa mới kết hôn, thườngphạt tư thế hành quân, trong lòng vừa tức, vừa ngọt ngào, tuy có gì lãng mạn, nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ.

      Bây giờ mới có thể cảm nhận đượcmùi vị đau khổ khi bị phạt.

      “Em chẳng chọn cái nào, làm gì được em?” Úc Tử Duyệt khẽ nhếch đầu ,nhìn , khiêu khích .

      Lăng Bắc Hàn sải bước, cánh tay dài chụp lấy áo lông viền hoa của Úc Tử Duyệt ôm vào trong ngực, “Vậy phụcvụ !” Lăng Bắc Hàn bá đạo ra lệnh.

      Lời trắng trợn như vậy khiến tim Úc Tử Duyệt đập thình thịch, “Nằm mơ!” Tối hôm qua có rượu nên mới dám to gannhư vậy, hơn nữa, chưa từng quênquyết định lúc trước của mình!

      Ai ngờ, lúc còn thầm suy nghĩ trong lòng Lăng Bắc Hàn buông ra, tới bên giường, cầm Laptop màu trắng lên, mở ra, “Em tắm trước , xem chút....” lạnhnhạt , trong giọng biết làvui hay buồn.

      “Này! Lăng Bắc Hàn! Tên đàn ông háo sắc này! Tên đàn ông bỉ ỏi này! Khôngcho phép xem...... ưmh......” Úc Tử Duyệt tức giận hầm hừ, ai ngờ, thân thểchợt bị kéo vào trong ngực, áp đảotrên giường.

      “Có biết lỗi hay ? Hả?” Bàn tay củaLăng Bắc Hàn dò vào trong vạt áo lôngcủa , cẩn thận dò vào quần lót của , tay còn lại bao lấy bầu ngực của trừngphạt, bên miệng vừa phun khí nóng, vừauy hiếp hỏi.

      “A...... ...... buông em ra! Em...... em sai!” động tác của chính là thành thạo mà khéo léo như vậy, hơn nữa có thể biết điểm mẫn cảm của , Úc Tử Duyệt thở hồng hộc phản bác.

      “Còn biết lỗi?”

      “Xoẹt......” Lăng Bắc Hàn gầm , quầnlót của bị dùng sức xé nát thànhmảnh vụn, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy hoatâm nhồn nhột khó chịu, cốtính trêu chọc !

      Lăng Bắc Hàn lựa chọn phương thức vừa ngọt ngào vừa khó chịu để trừng phạt cáitội xem phim thuần khiết của ,lại càng giống như ghen với bộphim này, tối nay nhất định phải dạy dỗ bài học mới được!

      “Đừng keo kiệt như vậy! Khốn kiếp, em... được ép buộc em.... đồng ý rồi....A!” vừa kháng nghị xâm nhập vào , làm thét toáng lên.

      “Có biết sai hay hả? Sau này cònxem nữa hả? Hả?” Lăng Bắc Hànhung hăng cắn cắn môi , đôi mắt sắc bén nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , uy hiếp hỏi.

      “Ừ.......A.............. xem! Em...em đảm bảo.......Khó chịu a.......Ưmh......”Úc Tử Duyệt kêu khóc cầu xin tha thứ,nơi đó có ngón tay thon dài của , căn bản thỏa mãn được cảm giác khó chịu như vạn con kiến người, cùng với cảm giác trống rỗng bức người trong cơ thể .

      Nước mắt bị bức phải chảy ra, cái đầunhỏ càng ngừng lắc mạnh, sợi tócmềm dính lên gương mặt khiếncô giống như bị làm nhục, vừa dụ người vừa ngon miệng.

      Kích thích khiến Lăng Bắc Hàn cànghung hăng muốn bắt nạt ! Ngón tayanh cố tình vào, tìm được điểm đặcbiệt trong , ấn mạnh cái khiếntoàn thân rung động, lắc đầu thét chóitai.

      Cuối cùng, Lăng Bắc Hàn cũng chịu được nữa, rút ngón tay ra, để chính mình lấp đầy trống rỗng của .......

      Trong phòng khác, Lệ Huyên Huyênăn trộm “Trái cấm” cũng chịu trừngphạt của Úc Tử Mặc. toàn thânmặc bộ nội y tình thú mu đen, quỳ ở tư thế ái muội giường, đôi tay bị cònglại, cặp mông trắng như tuyết vểnh lên,quần lót màu đen vây quanh cặp mông....

      “Pằng......” Úc Tử Mặc chỉ mặc cáiquần đen góc bẹt, lộ ra bắp thịt hoàn mỹ, đứng bên giường, cầm cái roi da màuđen, đánh lên cặp vú trắng ngần của !

      “Ưm......” cũng giống tiếng rên rỉkhổ sở, mà giống như tiếng ngâm ngakhông dừng lại được, bộ ngực trắng ngầnkhông lưu lại vết thương, chỉ nhàn nhạt hồng.

      “Rất thoải mái đúng ?” Úc Tử Mặccười tà , tức giận bỏ roi da trong tay, bước đến, giơ tay “Pằng” cái tát nặngnề rơi xuống bộ ngực của , ràngin dấu năm ngón tay.

      “Ưmh.......Đau! là đau! Ưmh......” đau đớn khiến uốn éo người, gương mặtnhỏ vùi vào trong gối, khổ sở ngâm nga.

      Nghe thấy tiếng khóc của , Úc Tử Mặc có chút đau lòng, bước đến ngồi xuống mép giường, ôm vào trong ngực, để cônằm người mình, bàn tay to nhẹnhàng vuốt ve bộ ngực của .

      “Huyên Huyên?”

      “Ừ.......Đau......”

      làm nũng , hưởng thụ sựdịu dàng của người đàn ông, cho rằnganh bỏ qua cho !

      “Pằng!” Ai ngờ, người đàn ông lại hung hăng tát cái, “Ưmh....... là đau, Tử Mặc, .... xấu lắm! Thả em ra!” nhu nhược khóc, tức giận quát.

      “Sau này còn muốn xem nữa hay hả?” đâu có chịu bỏ qua cho , bàntay nâng áo ngực của lên, dùng sức nhéo nụ hoa của .

      Đối với phụ nữ, thể nghi ngờ đâychính là cách trừng phạt giày vò nhất, Lệ Huyên Huyên uốn éo người, hai tay bịcòng giơ tán loạn, “ thả em ra.....đừng... khó chịu.... em... là Duyệt Duyệt.... rủ em....” Lệ Huyên Huyên kêukhóc, rơi nước mắt cầu xin được tha thứ.

      “Con bé bảo em xem là em cũng em?Huyên Huyên, lá gan càng lúc càng lớn, muốn em trừng phạt em thế nào cho phảiđây?” Úc Tử Mặc ôm lấy , nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, gian tà .

      phải, em...em dám! Em xem, Tử Mặc.... tha cho em....” Lệ Huyên Huyên tội nghiệp nhìn Úc Tử Mặc, càng ngừng cầu xin tha thứ,nhìn nụ cười tà tứ mặt Úc Tử Mặc,trong lòng càng sợ hãi.

      “Sao có thể dễ dàng như vậy?” Úc Tử Mặcnói xong, tay kéo Lệ Huyên Huyênqua, để quỳ gối giường..... chần chừ giây, tiến vào từ đằngsau !

      Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai cùng ngủ nướng!

      “Sao Duyệt Duyệt và Huyên Huyên cònchưa dậy?” điểm tâm nhà Úc Gia chuẩn bị xong, Tô Mạt Hề từ phòng bếpra ngoài, thấy ba người đàn ông ngồi xuống, cau mày hỏi.

      Nghĩ thầm Duyệt Duyệt này cũng lập gia đình, sao lại ngủ nướng như vậy? Lầntrước lúc lại mặt cũng dậy rất sớm, càng khiến cho người ta lo lắng, người luônkhéo léo hiểu chuyện như Huyên Huyên hôm nay cũng vẫn chưa rời giường.

      “Khụ khụ......” Úc Tử Mặc mất tự nhiên hokhan cái, liếc nhìn Lăng Bắc Hànngồi ngay ngắn bên cạnh, Lăng Bắc Hàncũng nhìn cái, có lại cảm giác thấu hiểu lẫn nhau.

      ấy hơi mệt......”

      “Để cho ấy ngủ thêm chút!”

      Úc Tử Mặc cùng Lăng Bắc Hàn đồng thờimở miệng, Úc Tử Mặc tương đối thẳng thắn, còn Lăng Bắc Hàn du sao cũng là người trầm tính, khéo léo .

      Úc Tử Mặc vừa xong, ngay cả mặt của Tô Mạt Hề cũng đỏ lên, “Được...” bà lúngtúng mở miệng, nghi ngờ trong lòng cũng vui vẻ vì đám trẻ. Nhìn thấy được mấy đứa con hạnh phúc, Úc Trạch Hạo ái muội nhìn vợ , lôi kéo bà ngồixuống.

      Sau khi Úc Tử Duyệt rời giường rửa mặt,ra khỏi gian phòng, ở đầu bậc thang vừa đúng lúc gặp Lệ Huyên Huyên, “ChịHuyên Huyên, chị cũng mới dậy à?” ÚcTử Duyệt tay chống lưng, ngáp mộtcái hỏi.

      Sắc Lang Lăng Bắc Hàn! Tối hôm qua thiếu chút nữa bị hành hạ đếnchết rồi! giờ hai chân vẫn còn đau đớn bủn run, bước chút cũng cảm thấy khó chịu!

      Lệ Huyên Huyên đỏ mặt, thẹn thùng cúi mặt, gật đầu cái, nhớ tới kích tình tối hôm qua, muốn tìm cái lỗ chuivào!

      Nhìn phản ứng của Lệ Huyên Huyên, Úc Tử Duyệt sao lại biết, tò mòtiến lên, kéo bả vai Lệ Huyên Huyên qua, bên tai gì đó, chỉ thấy gương mặt của Lệ Huyên Huyên ngày càng đỏ hơn....

      ....... ấy tối hôm qua.......SM......”Lệ Huyên Huyên thầm vào tai Úc TửDuyệt, đỏ mặt, thẹn thùng .

      SM?

      Úc Tử Duyệt trợn to hai mắt, cái miệngnhỏ há thành hình chữ O, bọn họ chơicũng là mạnh bạo a! “Hắc hắc.... chị là M sao? Ha ha....” hả hê nhìn lệHuyên Huyên, cười .

      “Duyệt Duyệt em......”

      “Chị Huyên Huyên, chị đúng là mềm yếu, bị em ăn đến gắt gao, muốn chơiSM với Lăng Bắc Hàn nhà em, người chịu ngược nhất định là ấy!” Úc Tử Duyệtcố tình , giọng của vang vọngcả cầu thang.

      Mới được hai bậc hang, thấy bóngdáng của Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Mặcxuất tại khúc quanh, mặt Úc Tử Mặc lên tia xấu xa, muốn xemkịch hay, còn sắc mặt của Lăng Bắc Hàn lại xanh mét khác thường!

      muốn ngược ?

      Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, cái miệng cũng há hốc hình chữ o, sau khi Úc tử Mặc lên lầu ôm Lệ HuyênHuyên xuống, “... chị HuyênHuyên, chờ em chút, em cũng muốnđi ăn cơm!” Úc Tử Duyệt sợ Lăng Bắc Hàn lại muốn trừng phạt , kêu to muốnxuống lầu, thân thể bé lại bị cánh taydài của Lăng Bắc Hàn ngăn lại.

      “Em muốn ngược ?” Lăng Bắc Hànnhìn , lạnh giọng hỏi.

      có, có! Hiểu lầm á! Tuyệt đối là hiểu lầm! Em đảm bảo với chủ tịch Mao, em muốn ngược !” tránhvoi chẳng xấu mặt nào, Úc Tử Duyệt vội vàng cúi đầu khom lưng với .

      “Khỏi phải cợt nhã! Lời của em nghe từng câu từng chữ!Úc Tử Duyệt......”

      “Ưmh.......Bụng đói......” Lời Lăng Bắc Hàn còn chưa hết, Úc Tử Duyệt vội vàng ôm bụng, đáng thương nhìn ,khổ sở cau mày .

      Tạm thời còn cách nào, Lăng Bắc Hàn cũng biết đói bụng, lạnhlùng cảnh cáo cái, giống như đangnói: sau này xem dạy dỗ em thế nào!Ngay sau đó, kéo xuống lầu.

      Trong phòng ăn to như vậy, chỉ có hai người Lệ Huyên Huyên cùng Úc Tử Mặc,Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn vừa mớivào cửa, chỉ thấy Lệ Huyên Huyên đượcÚc Tử Mặc ôm vào trong ngực, Úc Tử Mặc đút từng muỗng cháo tổ yến cho .

      Hai người ngọt ngào ân ái như thế, khiến Úc Tử Duyệt hâm mộ, nghĩ thầm,lính thối cả đời này cũng thể ôm như vậy, trước mặt người khác đútcơm cho .

      “Duyệt Duyệt, mau tới ăn điểm tâm !” Lệ Huyên Huyên thấy bọn họ vào,muốn chui từ ngực Úc Tử Mặc ra ngoài,nhưng người đàn ông bá đạo căn bảnkhông chịu, “Sợ cái gì, đều là người nhà mình!”.

      trai, dù gì cũng là em,trước mặt chúng em cũng nên chú ý ảnhhưởng chút!” Úc Tử Duyệt kéo LăngBắc Hàn ngồi xuống bên cạnh, cầm cáithìa ăn cháo tổ yến, ỉu xìu với Úc Tử Mặc.

      Úc Tử Mặc sao biết suy nghĩ củaem mình, cong miệng, “Em ăn được quả nho quả nho xanh !” kích thích , liếc nhìn Lăng BắcHàn.

      Lăng Bắc Hàn sao hiểu ý tứ của Úc Tử Mặc!

      Lời của trai làm trong lòng Úc Tử Duyệt đau xót, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn ngồi bên cạnh vững vàng như núi, cũng hy vọng Lăng Bắc Hàn có thể ôm , cóthể đút cơm cho , ghen tị với trai bọn họ.

      “Ai bảo được ăn nho hả? Lúc ở nhà, Lăng Bắc Hàn cũng ôm tôi, cho em ăn cơm đấy! Ông xã, thấy đúng ?” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm trai, phản bác, lời của mới nóixong, Úc Tử Duyệt cảm giác eo của mìnhcó lực, sau đó rơi vào trong ngực LăngBắc Hàn!

      Cảnh này khiến hai người đối diện phải giương mắt mà nhìn, Úc Tử Duyệt cũng hoàn toàn hóa đá, ai cũng ngờ người quân nhân nghiêm túc, trầm thấpnhư vậy ở trước mặt người khác, ôm bà xã của mình!

      Lăng Bắc Hàn tay phải cầm thìa, múc thìa tổ yến, đưa lại gần miệng Úc Tử Duyệt, “Mau ăn, kẻo lạnh......” giọng nóitrầm thấp hùng hậu từ đỉnh đầutruyền đến, Úc Tử Duyệt cứng đờ ngẩng đầu lên, mặt cảm động nhìn gương mặt tuấn tú của , quên cả ăn cơm.

      “Được rồi! đừng để bọn họ quấy rầy ân ái của chúng ta....” nhìn em cùng LăngBắc Hàn như vậy, Úc Tử Mặc giúp ai đóhoàn thành ước vọng ôm Lệ HuyênHuyên đứng dậy, ra khỏi phòng ăn, đemkhông gian nhường cho bọn họ.

      “Thất thần cái gì, ăn !” Lăng Bắc Hàn bịcô nhìn có chút được tự nhiên,cứng đờ mở miệng . Nếu phảitận mắt chứng kiến Úc Tử Mặc ôm bạngái thân mật đút cơm, Lăng Bắc Hàn quả biết những người nhauthật chung sống như vậy.

      Ăn bữa cơm cũng có thể chàng chàng thiếp thiếp.

      Ý tứ của Úc Tử Duyệt vừa rồi là hâm mộhai người Úc Tử Mặc, nhịn được liền thỏa mãn .

      Úc Tử Duyệt rốt cuộc hoàn hồn, cúi đầu,há mồm ngậm cái muỗng, mùi vị ngọtngào lan tỏa trong miệng, trong lòng rung động dứt......

      Lăng Bắc Hàn ôm , cho ăn cơm !

      Cảm giác giống như là nằm mơ!Trái tim kịch liệt nhảy lên, được đút cho từng thìa cháo, phúc lợi như vậy, ra chỉ khi đau bụng mới có thể hưởng thụ......

      Nhưng, sáng sớm hôm nay, cũng có thể cảm nhận được cuộc sống bìnhthường của những người nhau, cáiloại cảm giác đó mới ngọt ngào làm sao.

      Sau khi ăn cơm trưa ở Úc gia, hai người mới ngồi xe Tiểu Lý trở về thủ đô, dọc đường , hai người vừa vừa cười,phần lớn thời gian đều là Úc Tử Duyệtnói chuyện, Lăng Bắc Hàn khắc ghi từngcâu từng chữ vào trong lòng.

      “Lăng Bắc Hàn, có thích sống cùngngười nhà ?” Úc Tử Duyệt cảm thấyLăng Bắc Hàn đối xử với cha mẹ còn tốt hơn cha mẹ tốt hơn nhiều, mở miệng là kêu cha mẹ.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, hai ngàynay ở Úc Gia vui, ra gia đìnhbình thường đều vậy.......Từ đến lớn, cảm giác lệ thuộc của cũng phải mãnh liệt, lúc cha thườngxuyên có nhà, ông bà cầu khắtkhe, mẹ rất thương , nhưngcàng trưởng thành, thân thiết đó càngphai nhạt.

      Thiếu hụt tình thân khiến dành toàn bộ tình cảm dồn vào tình với HạTĩnh Sơ cùng đám em Lục Khải Chính.

      “Đúng vậy, hai ngày nay em cảm thấythật vui vẻ, cũng muốn trở về thủ đô nữa....” thấy càng ngày càng gần thủđô, giống như trở lại cuộc sống bận rộn, khỏi nghĩ tới Hạ Tĩnh Sơ, trong lòng lo sợ khiến run lên.

      Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, đau lòng, khẩn trương nhìn , “Là bởi vì thủ đô khôngcó người thân sao? Nếu qua năm mới, em trở về thành phố A làm việc?”Lăng Bắc Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏnhắn của , đau lòng .

      muốn sung sướng,hai ngày nay, cũng cảm thấy ràngcô giống như trở lại thời điểm khôngbuồn lo, có lễ để sống gầnngười thân vui vẻ lên chút? Dùsao thủ đô đối với cùng là mộtnơi xa lạ.

      Úc Tử Duyệt rất muốn , chỉ cần nơi có Lăng Bắc Hàn, có Hạ Tĩnh Sơ, vui vẻ! Nhưng cuối cùng ra miệng, “Đừng á...... người nhà cũngtốt vô cùng. Em muốn xa ....”đôi tay ôm lấy hông của , thào .

      Câu cuối cùng của khiến vừacảm động vừa chua xót, cúi đầu, quan tâm Tiểu Lý vẫn còn lái xe, dịu dàng chiếm lấy cái miệng nhỏnhắn của , dịu dàng hôn.

      Úc Tử Duyệt cũng run rẩy hôn trả lạianh, hôn xong, vùi khuôn mặt nhỏnhắn vào trong ngực , giả chết!

      Hôm đó Lăng Bắc Hàn trở lại thủ đô, bảo Tiểu Lý đưa trở về bộ đội, Úc Tử Duyệt mình về nhà, mới đầu, còn hoảng hốt cực kỳ, chỉ sợ trở lại vào lễ mừng năm mới.

      lâu rồi trở về doanh trại, chỉ là chỉ đạo công việc chút, ngày mai trở về!” trước khi , trấn an như vậy, Úc Tử Duyệt thở phào cái.

      Buổi sáng ngày hai mươi chín thángchạp, Úc Tử Duyệt bị bà cụ gọi dán giấy đỏ, “Bà nội, sao chúng ta còn chưa viết câu đối xuân, người ta chuẩn bị dánrồi kìa!”

      Úc Tử Duyệt vừa nghĩ câu đối xuân, vừanghi ngờ hỏi.

      “Chờ Bắc Hàn trở lại viết! Nha đầu, nhiệm vụ này giao cho con, nhất địnhphải bắt nó viết câu đối xuân.” bà cụ ralệnh với Úc Tử Duyệt.

      Lúc này, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy ngoàicửa trống , quay đầu, thấy bóngdáng qua cánh cửa kính trong lòngtrở nên kích động, “... về rồi!”mới đêm gặp, nhớ đến vậy sao! Úc Tử Duyệt kích độngbước tới, thiếu chút nữa ôm lấy !

      mặc thân quân trang chínhtrực, đẹp trai mê hoặc lòng người, mặt chút thay đổi nhìn , nhưngtrong đôi mắt dường như có gợn sóng cuộn trào.

      “Nhắc tào tháo, tào tháo đến! Câu đối xuân giao cho hai đứa, mau lên!” bà cụ nghiêm mặt xong, chống gậy rời , trong lòng thầm cười trộm.

      “Đúng! Lăng Bắc Hàn! Mau viết câu đối xuân ! Nhà tham mưu Lưu dán rồiđó!” Úc Tử Duyệt lui về phía sau hai bước, lo lắng với Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn cong khóe môi, “Mài mực !” giọng ra lệnh với Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt lập tức như giống như tiểuthư đồng, đến thư phòng tìm nghiên mựccùng bút lông.....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      . Chương146: Căn nhà làm bằng vỏ đạn

      Chữ giống như người, cứng cáp có lực,từng nét bút lông chấm phẩy tràn đầykhí thế quân nhân, đem lại cảm giác bất khuất kiên cường như chính con ngườiLăng Bắc Hàn vậy. Úc Tử Duyệt bên cạnhcầm câu đối xuân Lăng Bắc Hàn mới viết xong lên, thầm tán thưởng trong lòng.

      biết viết chữ bằng bút lông. Lúccòn bé cũng từng luyện qua, nhưng luyện thế nào cũng thể viết được,cho nên rất bội phục những người viếtđược kiểu chữ này. Hơn nữa, lúc LăngBắc Hàn viết câu đối xuân hề nhìn đến sách, tất cả đều do chính tự nghĩra.

      Chỉ chốc lát sau, trong góc phòng khách bày đầy câu đối xuân, còn có rất nhiềuchữ ”Phúc”. Úc Tử Duyệt chạy chạy lại đếm các cửa sổ cần dán câu đối xuân lên, lại đếm số câu đối xuânLăng Bắc Hàn viết được, “Lăng BắcHàn! Đủ rồi, cần viết nữa!” Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn vẫn còn chăm chú viết, vội vàng .

      Lăng Bắc Hàn nhếch môi, căn nhà này có bao nhiêu cánh cửa, bao nhiêu cửa sổ đều biết rất ràng.” viếtcho nhà chúng ta!” thản nhiên . Ba chữ “nhà chúng ta” khiến cảmthấy xúc động. Bắt đầu từ lúc nào, ‘nhà’ chiếm vị trí quan trọng trong lònganh rồi?

      Nhà chúng ta......?

      Úc Tử Duyệt hơi sửng sốt, nhưng chỉ mộttích tắc sau dòng nước ấm chợt lan tràn khắp lòng , “Ừ......” cúi đầu, đỏ mặt giọng đồng ý.

      Sau khi viết xong câu đối xuân, Úc Tử Duyệt bưng tương hồ dì Vương chuẩnbị sẵn theo phía sau Lăng Bắc Hàn, lần lượt tới từng cánh cửa, từng cửa sổ dáncâu đối xuân lên. Trong đại viện thỉnhthoảng vang lên tiếng trẻ con đốt pháo,rất có khí năm mới.

      Lăng Bắc Hàn phát huy trọn vẹn đủ loạikhả năng của mình, động tác của anhnhanh nhẹn lưu loát, tay ngừng phết nước hồ, dán câu đối xuân. Úc Tử Duyệt theo bên cạnh giúp đỡ , lát lại đưa câu đối, lát lại đưa nước hồ.

      Ở hai người đồng tâm hợp tác, nhanh chóng dán câu đối lên khắp căn nhà.

      “Đại công cáo thành! (Việc lớn xong!)Bây giờ về nhà chúng ta dán câu đối ạ?”Úc Tử Duyệt vỗ vỗ bàn tay bé củamình, nhìn câu đối xuân đỏ rực dán các cánh cửa, vẻ mặt tươi cười . Bà nội chống gậy ra ngoài nhìn, hài lòng gậtđầu cái.

      thôi!” Lăng Bắc Hàn thản nhiên .Xe của bà Tiếu Dĩnh biết chạyvào từ lúc nào, chiếc xe hơi màu đen dừng lại, bà lập tức xuống xe, mà ngồi lại trong xe, lẳng lặng nhìn con trai cao lớn của bà cả người mặc quân phục xanh biếc đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng khỏi cảm thấy tự hào.

      Nhưng cũng cảm thấy có chút đau lòng.

      Bà mệt mỏi gục mặt xuống tay lái, mộttay vuốt vuốt sống mũi, dáng vẻ bất đắc dĩ, giống như có tâm nặng nề.

      “Sao mẹ chưa xuống xe ạ?” Úc Tử Duyệtthấy mẹ chồng còn chưa xuống xe, lo lắng hỏi, chân bước nhanh lại. Chân mày Lăng Bắc Hàn nhíu lại, trong sâu thẳm ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

      Trong lúc Úc Tử Duyệt bước lạiphía cửa xe, Tiếu Dĩnh bước từ xe xuống, bà khoác chiếc áo da sangtrọng lộng lẫy, đôi giày da màu đendài tới đầu gối. Úc Tử Duyệt luôn muốnkhuyên bà nên bảo vệ môi trường, đừng mặc đồ da nữa, nhưng lại dám mở miệng.

      Nhưng mà, quả chiếc áo lông chồn luôn làm tôn lên khí chất của mẹ chồngcô. Trong mắt Úc Tử Duyệt, Tiếu Dĩnh là người rất coi trọng hình tượng. Mặc dù bà lớn hơn mẹ đẻ của mấy tuổi, nhưng nhìn hai người lại thấy có chênh lệch là mấy.

      “Mẹ......” Úc Tử Duyệt mở miệng cười, nhìn vẻ mặt tự nhiên của mẹ chồng mình, trong lòng liền cảm thấy yên tâm.

      Tiếu Dĩnh gật đầu cười với Úc Tử Duyệt,“ dán câu đối xuân rồi à......” Chợt nhậnra chữ viết của con trai mình, trái timTiếu Dĩnh đột nhiên nhảy vọt lên, cổhọng nghèn nghẹn. bao nhiêu năm rồi con trai bà chưa viết câu đối xuân cho gia đình?

      Hình ảnh thiếu niên viết câu đối xuân vào dịp cuối năm, chỉ viết cho gia đình, mà còn viết giúp người khác nữadường như trở thành kí ức rất xa xưa rồi.

      “Vâng ạ! Tất cả đều do Bắc Hàn tựviết đấy ạ!” Úc Tử Duyệt cười , trong giọng đều mang vẻ tán thưởng. Tiếu Dĩnh sao lại nghe ra được. Khóe mắt bà liếc nhìn Úc Tử Duyệt, cùng làphụ nữ, sao bà lại nhận ra đượcánh mắt của nhìn con trai bà có biết bao tình cảm say đắm chứ.

      Có lẽ, Úc Tử Duyệt này con trai bàthật lòng......

      biết từ lúc nào Lăng Bắc Hàn ra ngoài, giơ chiếc túi đựng câu đốixuân lên, kéo Úc Tử Duyệt đến nhà cũ, trước khi còn lên tiếng chào bà nội.

      “Về sớm nhé!” Bà cụ nhìn bóng lưng của hai người, hô lớn.

      “Bà nội, chúng con biết rồi!” Trước khilên xe, Úc Tử Duyệt còn cười hô lớn với bà cụ.

      Tiếu Dĩnh cùng bà cụ đưa mắt nhìn xe của hai người rời . Bà cụ ho khan mộttiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiếu Dĩnh “Con cũng cần quan tâm đến hai đứa nữa. Ai cũng nhận ra được A Hàn Duyệt Duyệt thế nào. Nếu concó thời gian để tâm đến chuyện của hai vợ chồng mình ! Đừng bêu gương xấu cho các con!” Bà cụ nghiêm nghị nóixong, chống gậy vào trong nhà.

      Tiếu Dĩnh nhìn theo bóng lưng bà cụ, khóe miệng nở nụ cười như tự giễu lạinhư bất đắc dĩ.

      Chấp hành nghiêm chỉnh lời kêu gọi sống cần kiệm, tránh phô trương lãng phí, bữa cơm tất nhiên năm nay của nhà họ Lăng tổ chức ở khách sạn, mà bày mộtbàn ở nhà, tập trung hết con cháu của bà nội tới, bốn người nhà Lăng Chí Tiêu, bốn người nhà Lăng Chí Hồng, bốn người nhà Lăng Chí Viễn, trong đó con trưởngLăng Chí Viễn là Lăng Bắc Triệt, trai Lăng Bắc Sam, năm trước bị bị điềuđến Châu Phi làm lính của UN (lực lượng bảo an LHQ), cho nên lễ mừng năm mới năm nay thể về được.

      Tổng cộng 11 miệng ăn, vừa đúng bàn.

      Úc Tử Duyệt muốn vào bếp giúp taylại bị dì Vương đuổi ra ngoài: “Hôm nay có mời đầu bếp tới rồi, có dì giúp đỡ làđược rồi, con ra ngoài với A Hàn ! Khócó dịp nó ở nhà vào năm mới”.

      Tên lính thối này, lễ mừng năm mới cũngkhông chịu về nhà! Nghe dì Vương , Úc Tử Duyệt mắng thầm trong lòng.Trong phòng khách, khênhmột chiếc bàn gỗ lim tới đặt cạnh chiếc bàn bát tiên ( bàn bát tiên: là bàn vuôngto, mỗi phía ngồi được hai người), Úc Tử Duyệt hiểu chuyện chạy lại bê ghế giúp .

      phải từng , trong doanh trại, lính của rất nhớ nhà sao? Năm nay nhớ nữa à?” ÚcTử Duyệt chua xót , thế chỉ làcái cớ để trở về nhà vào năm mớimà thôi.

      Lăng Bắc Hàn trải khăn trải bàn liền nghe thấy tiếng đầy ghen tuông của , lại nhìn thấy dáng vẻ đắc ý bắt được nhược điểm của của , Lăng Bắc Hàn chút thay đổi sắc mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn cưng chiều :

      chỉ biết, nếu lễ mừng năm mới màanh về nhà, chỉ sợ có người lại nhớanh thôi!” trầm giọng, miệng cứng ngắc , ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm.

      Úc Tử Duyệt ngẩn người lúc mới cóphản ứng “Người nào? Ai thèm nhớ anhchứ!” đỏ mặt phản bác, mất tự nhiêncúi đầu, bày chén dĩa ra.

      “Ồ… cũng đâu có là em......” Lăng Bắc Hàn đến gần , đưa tay ôm chặt lấy eo , đứng đắn .

      ......” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của Lăng Bắc Hàn, thở phì phì . Lúc này,vừa đúng lúc Tiếu Dĩnh từ lầu xuống, nhìn vẻ mặt tươi cười thân thiết của con trai bà đến ngơ ngẩn.

      “Mẹ......” Thấy mẹ chồng xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng đẩy Lăng Bắc Hàn ra, cười gọi. Tiếu Dĩnh gật đầu cái, “Mẹ,cha vẫn chưa về ạ?” Úc Tử Duyệt thấy trời tối, mà bố chồng vẫn chưa về,thắc mắc hỏi.

      Đây cũng là chuyện Lăng Bắc Hàn quan tâm, quay đầu nhìn mẹ mình lại thấy sắc mặt bà chuyển thành tái nhợt. khẽ cau mày, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt TiếuDĩnh.

      “Ừ, lát nữa về......” Tiếu Dĩnh liếc nhìnđồng hồ cổ tay, lạnh nhạt , ngay sau đó liền vào trong bếp.

      Úc Tử Duyệt suy nghĩ đơn giản nên cũngkhông nghĩ nhiều nữa, nhưng sắc mặt của Lăng Bắc Hàn lại chợt trầm xuống. Ngay sau đó Úc Tử Duyệt thấy ra ngoài sân gọi điện thoại.

      Đêm giao thừa 30 Tết, tiếng pháo nổ vang quanh khu quân đội, vô cùng náo nhiệt. Bảy giờ tối, người trong ba giađình hầu như đều đến đông đủ. Bà cụ mặc chiếc áo sườn xám màu mận chín, ngồi lên ghế chủ tọa, tinh thần dường như rất phấn chấn, nhưng sắc mặt lại cóchút khó coi, có vẻ như hờn dỗi.

      “Mẹ à, có người khiến mẹ bực mình ạ?” Lăng Chí Hồng ngồi xuống cạnh bà cụ, cười .

      Bà cụ trợn mắt nhìn Lăng Chí Tiêu, lạikhông vui nhìn về chiếc ghế trống bêncạnh Lục Khải Lâm, “Tên nhóc Lăng BắcHàn! Chỉ mới là đại đội trưởng đội cảnh sát hình mà còn bận rộn hơn cảlính? Còn có tên nhóc Lăng Bắc Triệt khốn kiếp kia nữa, ra nước ngoài đãhơn năm rồi, mà còn chưa gọi về cho bà nội nó được hai cuộc điện thoại!” Bà cụ cũng là người thẳng tính, cảmthấy bực bội trong lòng, lại nghe con traithứ hai hỏi như vậy, gõ gõ gậy, thở phìphì .

      Hóa ra là bà giận hai đứa cháu traikhông về nhà ăn Tết với bà.

      Mọi người cười cười. Sắc mặt của Lục Khải Lâm trở nên trắng bệch “Bà nội, anhBắc Diệp bận phá án!” Lục KhảiLâm thấy bà nội trách chống mình liềnnhỏ giọng giải thích.

      “Con cần giải thích! Bận phá án, bận phá án!Bà thấy cả Thủ đô này chỉcòn mình nó làm cảnh sát thôi! Nó chínhlà muốn về nhìn mặt bà có!” Bà cụ gõ gõ gậy, tức giận .

      “Người nào muốn nhìn thấy bà ạ?” Lời của bà cụ vừa dứt tiếng lười biếng của Lăng Bắc Diệp chợt truyền từ ngoài cửa vào. Liền sau đó thấy Lăng BắcDiệp mặc áo khoác cảnh phục màu đen,hiên ngang vào, ngoài miệng là nụ cười ngả ngớn.

      Bàn tay cầm cốc trà của Lục Khải Lâmthoáng run lên.

      “Ơ, cháu bận phá án mà trở về nhanhthế sao?” Bà cụ sao lại biết vừa rồi là Lục Khải Lâm dối đỡ cho Lăng Bắc Diệp, liền bóc trần lời dối của . Sắc mặt Lục Khải Lâm càng trắng bệch,nhưng chỉ thoáng qua thôi. Bả vai độtnhiên được người ôm lấy, hơi thở quenthuộc của Lăng Bắc Diệp liền bao bọc lấy khiến cho trái tim chợt nhảy lên.

      “Đúng là cháu phải phá án! Nhưng cóvụ án nào lại quan trọng hơn được việcvề nhà chúc Tết, nhận bao lì xì của bà được chứ?” Lăng Bắc Diệp tay vòngqua vai Lục Khải Lâm, tay cầm ly tràlên, khua môi múa mép với bà cụ.

      “Hừ! Ba năm chịu sinh thằngchắt trai để thỏa nguyện vọng của bà!”Bà cụ nhìn chằm chằm, hừ lạnh, giễucợt .

      Lời của bà cụ vừa thốt ra khiến chokhông riêng gì gia đình Lăng Chí Hồng, mà sắc mặt của cả những người trong haigia đình còn lại cũng chợt ảm đạm, có chút xấu hổ.

      Bả vai đột nhiên đau khiến cho Lục KhảiLâm khẽ cau mày. Tất nhiên được ý của bà nội, cũng cảm thấy được Lăng Bắc Diệp tức giận, tim lại đập nhanh hơn.

      “Bây giờ bà chỉ biết trông cậy vào BắcHàn thôi......” Bà cụ lại ý tứ , tầm mắtchuyển sang phía đôi vợ chồng son Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn khiến cho khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ bừng. quay đầu liếc nhìn Lăng BắcHàn, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưtrước.

      “Bà nội cố chờ !” Lăng Bắc Hàn thảnnhiên mở miệng . Nghe kỹ ai cũng cóthể nhận ra được ý của . Bà cụ đànhphải kết thúc đề tài thú vị này.

      “Tên nhóc khốn kiếp chưa đến chưa đến! Cũng đều vì công việc thôi! Còn lãokhốn kiếp kia sao còn chưa về?” Bà cụ nhìn thấy chỗ trống còn lại bên cạnh Tiếu Dĩnh liền đập bàn, tức giận .

      Bà cụ đột nhiên tức giận khiến cho những người khác đều giật mình.

      “Mẹ à, ấy đường về.” TiếuDĩnh mở miệng, tự nhiên .

      “Đúng là cha con đường về.” Lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng mở miệng giải thích.

      “Các người ai khiến tôi cảm thấy bớt lo lắng được! Sắp sang năm mới rồi cũng khiến tôi được vui vẻ! Còn Bắc Sam nữa, cháu tìm chồng thế nào rồi?” Bà cụ dường như muốn hỏi chuyệnđến từng người , lúc này lại đến phiên Lăng Bắc Sam mới vừa từ hôn vớiLục Khải Chính rồi.

      Lăng Bắc Sam nãy giờ vẫn uống tràkhông ngừng rốt cuộc cũng phải trả lời,“Bà nội, bà lo lắng ai chịu lấycháu bà ạ?” Hôm nay Lăng Bắc Samvẫn buộc tóc đuôi ngựa cao đến đỉnhđầu, mặc bộ vest màu trắng viềnđen, rất có phong thái Ngự Nữ, nhìn bà cụ, mặt chút sợ hãi, ngược lại cònđùa giỡn hỏi lại.

      “Lo lắng? Bà già tôi đây còn lo lắng được sao ! Các người còn chưa thành gia lập nghiệp tôi xuống đất cũng có mặt mũi nào nhìn ông các người!” Vẻ mặt bà cụ tức giận, dáng vẻ chỉ tiếc rènsắt thành thép (ý chỉ việc cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốnhọ được tốt hơn), .

      “Mẹ à! Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện sinh chắt trai cho mẹ cũng chỉ là việc sớm muộn thôi. Hơn nữa, các cháu nhà ta đều phải là phường vô học,ăn chơi trác táng gì, cha ở dưới cửu tuyền khen mẹ còn hết ý chứ!” Người con dâu thứ ba của bà lúc này liền lêntiếng trấn an.

      Những lời bà hề sai. Mặc dùLăng Bắc Hàn là đời thứ bốn của giatộc họ Lăng, nhưng con cháu họ Lăng vẫn hề thua kém người khác! Mườinăm trước, Lăng Bắc Hàn rời nhà, dựavào năng lực của chính mình để trởthành trung tá tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn; Lăng Bắc Diệp sau khi vào độicảnh sát hình , cũng hoàn toàn dựavào bản thân để cố gắng, trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình ; còn có LăngBắc Triệt cũng ngại gian khổlàm việc cho UN (lực lượng bảo an LHQ)ở Châu Phi; cháu duy nhất của bà cụ, Lăng Bắc Sam cũng học thành trở về......

      “Các người chính là vì nghiệp màquên mất gia đình. Ai...... đây là phúc của nhà họ Lăng, nhưng cũng chính là nỗi buồn......” Có lẽ càng lớn tuổi, bà cụ lạicàng suy nghĩ nhiều, giống như chuyện bà lo lắng huyết thống nhà họ Lăng còn tình thân nữa, cho nên, đây chính là nỗi buồn!

      Úc Tử Duyệt còn ít tuổi, hiểu được ý của bà cụ, cầm lấy bàn tay bên dưới bàn của Lăng Bắc Hàn, khẽ lay lay, khôngchịu buông ra. Mười phút sau, Lăng ChíTiêu mặc quân phục người rốt cuộccũng về đến.

      Cùng với tiếng pháo ngừng nổvang bên ngoài nhà, cả đại gia đình vui vẻ hòa thuận ăn cơm tất niên. Lăng Bắc Diệp chính là người nhiều nhất, duy trì bầu khí, còn Lục Khải Lâm ngồi bên cạnh lại như khối băng lạnhlẽo!

      Úc Tử Duyệt có kinh nghiệm, chuyện rất ít, người khác hỏi, mới mởmiệng trả lời. yên lặng bóc vỏ tôm cho Lăng Bắc Hàn, nghe mọi người hànhuyên, cũng uống chút rượu.

      Bữa cơm tất niên kéo dài suốt hai giờ,sau khi mọi người phát xong bao lì xì liềnđều trở về nhà. Bây giờ chỉ còn hai vợ chồng Lăng Bắc Hàn cùng với hai vợ chồng Lăng Bắc Diệp đứng ở cửa, chuẩn bị lên xe của mình.

      “Ở đội cảnh sát còn có việc......” Lăng BắcDiệp lên chiếc xe Jeep của mình, lạnhnhạt mở miệng. Lời của vừa dứt, Lục Khải Lâm liền mở cửa xe, bước xuống, bởi vì vừa rồi có uống rượu, thân thể có chút vững, suýt chút nữa bị ngã.

      Lăng Bắc Diệp kinh ngạc nhìn , trái timco rút.

      Tiếng còi xe Hummer chợt vang lên, Lăng Bắc Hàn mở kính xe, nhìn chằm chằm Lăng Bắc Diệp, “Khải Lâm xuống xe làm gì?”.

      cả, ở đội cảnh sát có việc, hai ngườiđưa ấy về giúp em!” Lăng Bắc Diệp mởmiệng .

      cần! Em tự bắt xe về được rồi!”Dưới ánh đèn đường, Lục Khải Lâm cườinhạt , sau đó chạy ra ngoài đường.

      Lúc này, Úc Tử Duyệt phản ứng nhanh nhẹn, nhảy xuống xe, kéo Lục Khải Lâmlại, “Trễ như thế này, lại là giao thừa, làm gì có xe !” Úc Tử Duyệt , trong lòng hơi giận Lăng Bắc Diệp, cũng cảm thấy vợchồng bọn họ là rất kì quái!

      “Khải Lâm, lên xe !” Lăng Bắc Hàn cũngtrầm giọng mở miệng, Lăng Bắc Diệp đãđánh xe Jeep rời , Lục Khải Lâm còn cách nào khác đành theo Úc TửDuyệt lên xe.

      “Chúng mình đến bờ sông bắn pháo hoa à?” Ngồi xe, Úc Tử Duyệt ngọt ngào hỏi, lúc nãy nhìn thấy trong cốp xe của có rất nhiều pháo hoa, hỏi Lăng Bắc Hàn.

      “Ừ !” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt trả lời,nhìn dáng vẻ vui mừng của Úc Tử Duyệt,tâm tình của cũng rất tốt.

      Lục Khải Lâm cười cười, cảm thấy hai người bọn họ ân ái, trong đầu cũngkhông khỏi nhớ lại bộ dạng lúc còn bé thường theo đám người Lăng Bắc Diệpbắn pháo hoa......

      Sau khi chở Lục Khải Lâm về đến cửa nhà , Lăng Bắc Hàn liền cùng với Úc Tử Duyệt chạy thẳng tới bờ sông.

      “Mặc áo khoác của vào!” Lăng Bắc Hàn cởi áo khoác của mình đưa cho Úc Tử Duyệt, còn mặc quân phục, lấy pháo hoa từ trong cốp xe đặt bên bờsông.

      “Bắc Hàn! Chúng mình đốt lửa ở đây sẽkhông bị bắt chứ? Làm ô nhiễm môi trường đó nha!” Gió ở bờ sông rất lớn khiến phải hét to.

      “Vậy lát nữa em đừng có nghịch!” Lăng Bắc Hàn cũng lớn tiếng hét lại, đặttừng hộp pháo xuống bờ sông. Bờ sôngnày là nơi hoang vắng, làm ảnhhưởng đến nghỉ ngơi của dân chúng.Mà chút khói lửa đối với vùng nước mênh mông này cũng tính là gì.

      “Đừng mà! Em cũng muốn chơi! Rất nhiều năm rồi em chưa được chơi thếnày!” Úc Tử Duyệt chạy đến bên cạnhanh, lớn tiếng , giúp mang pháora, vui vẻ như đứa bé.

      “Mau chạy đến chỗ xe , chuẩn bị đốt ngòi nổ rồi!” Lăng Bắc Hàn cho mườiống pháo dùng chung dây nổ, saukhi đặt tất cả ống pháo vào vị trí cố định, liền đuổi Úc Tử Duyệt .

      xong, đốt điếu thuốc lá, “Vâng!” Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn trả lời,rồi chạy về phía chiếc xe Hummer, đồngthời cũng đốt mấy cây pháo bông, cầmtrong tay vui vẻ chạy .

      “Ầm......”

      “Wow......”

      tiếng pháo nổ vang lên điếc tai, Úc Tử Duyệt nhìn thấy ánh lửa phóng thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành bó hoa lớn rực rỡ, nín thở hét lên, lúc này Lăng Bắc Hàn chạy lại phía .

      là đẹp!......Bắc Hàn!” Úc Tử Duyệtcũng chạy tới chỗ Lăng Bắc Hàn, nhàovàotrong ngực , xoay người, chỉ lênánh sáng bầu trời, hét lên.

      Lăng Bắc Hàn vuốt ve đầu của , kéo ngồi xuống đê, ôm vào lòng, cùng nhìn lên bầu trời tràn ngập ánh lửa.

      Mùi thuốc súng xông thẳng vào mũi lại khiến Úc Tử Duyệt cảm thấy hạnhphúc. Trong tích tắc pháo hoa nổ bung, đều quay đầu, trong ánh lửa sángngời, nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn, mỗi lần như vậy, đều khiến chôtrái tim đập rộn rã.

      Lồng ngực của như trở thành vật sở hữu của vậy. Giờ phút này, cảmthấy rất cảm động, rất hạnh phúc, cũngrất . Cảm giác như toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng lại giốngnhư có cả thế giới.

      Úc Tử Duyệt bỗng nhiên nhận ra ra sâu đậm đến vậy!

      “Ầm......”

      Ánh sáng đủ màu sắc nổ bùng rực rỡ bầu trời, từng chùm sáng rủ xuống giống như liễu rủ, chiếu sáng khắp mặt sông gợn sóng lăn tăn, cũng chiếu sáng khuôn mặt của cả hai người. Úc Tử Duyệtkhông cách nào áp chế xúc động đangdâng lên trong lòng. quay đầu, chủ động mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn đầu tiên là sửng sốt, sauđó liền biến bị động thành chủ động, giữ chặt gáy , càng hôn sâu hơn. Môi lưỡihai người chơi đùa, trêu chọc cuốn lấynhau......

      Úc Tử Duyệt mạnh mẽ hôn , giống như đêm đó, muốn chiếm lấy toàn bộ tráitim !

      Bàn tay to lớn của Lăng Bắc Hàn mãnh liệt chống đỡ phía sau lưng của , dùngsức ép thân thể của dán chặt vào người mình, dường như muốn hòa thânthể vào thân thể mình vậy. Giờ phút này, trái tim cũng rung động mãnh liệt!

      .

      Từ này đột nhiên xuất trong đầu .

      buông ra, ánh mắt dịu dàng nhìn thở dốc trước mặt, cảm thấy rấtkhó mở miệng .

      !

      Nếu như phải là gọi là gì?

      dường như thể tin được trong thời gian ngắn như vậy lại có thể người....... từng cho rằng mình thể được nữa......

      Ống pháo cuối cùng được đốt lên, ánh sáng đỏ rực nở bung. Lần này, đổi lại là Lăng Bắc Hàn hung hăng chiếm lấy môi . Hai người, trong lòng đều mang theo tình , hôn nhau, cần cũng biết, dùng hành động để biểu đạt tình cảm tràn dâng trong lòng.

      Sau khi nụ hôn đến mụ mị kết thúc, haingười đều thở hồng hộc, Lăng Bắc Hànôm lên xe. Khóe mắt chợt nhìn thấyánh sáng màu xanh lam chói mắt, anhliền đề cao cảnh giác.

      biến sắc đặt Úc Tử Duyệt ngồi xuống ghế phụ, ra phía sau cốp, tìm ống nhòm quân dụng bằng hồng ngoại,quan sát......

      chiếc xe Lamborghini màu xanhlam, Lăng Bắc Hàn cười lạnh, đươngnhiên biết là ai!

      “Bắc Hàn! làm gì vậy?” Úc Tử Duyệt hồi lâu thấy Lăng Bắc Hàn lên xe, liền la lớn.

      “Lấy đồ!” trầm giọng , từ trongcốp xe lấy ra vật nặng, trong bóng tối, thể thấy đó là vật gì. Chỉchốc lát sau, lên xe, sau đó liền đặtvật gì đó lên đùi Úc Tử Duyệt.

      “Đây là cái gì?” Úc Tử Duyệt thắc mắc,Lăng Bắc Hàn bật chiếc đèn trong xe lên.

      mô hình bằng vỏ đạn màu đồng, rấtdễ thương tinh xảo, có cửa sổ, có cửa ra vào, còn có ống khói, cả căn nhà lêntrước mắt .

      Giây phút ấy, Úc Tử Duyệt chợt ngâyngười, Lăng Bắc Hàn nhìn , khởi động động cơ, lái xe .

      Sau khi chiếc Hummer chạy , chiếc xe Lamborghini màu xanh lam cũng liền chạy ra......

      “Cái này......” Úc Tử Duyệt còn sững sờ, nhìn căn nhà làm bằng vỏ đạn, trong đầukhông khỏi lên hình ảnh chiếc chuông gió làm bằng vỏ đạn của Hạ TĩnhSơ......

      có ý gì? Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Lăng Bắc Hàn, lòng Úc Tử Duyệt tràn đầy nghi ngờ, mũi cay xè, cổ họng cũng nghẹn ngào.

      thích sao?” quay đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của , tim đập mạnh, sợ thích! Căn nhà này là do nhặt vỏ đạn từ bãi tập về, đêm nào cũng cẩn thận ghép thành.

      Tối hôm qua lúc trở về doanh trại liền vội vàng làm cho xong phần nócnhà! nguyên nhân trở về doanhtrại cũng là vì muốn lấy nó để làm quà năm mới tặng cho .

      Kể từ lúc tặng cho chiếc khăn đan, hiểu được, vẫn luôn để tâm đến quá khứ của và Hạ Tĩnh Sơ.

      Nhưng muốn tặng lại cho thứ giống với của Hạ Tĩnh Sơ, bởi vì và Hạ Tĩnh Sơ giống nhau.

      “Hả?”

      “Quà năm mới tặng cho em đó!” Lăng BắcHàn nhìn vẻ ngơ ngác của , giận dữ ,bàn tay vuốt vuốt đầu của . Nếu dám thích, để xem có vứtcô xuống sông làm mồi cho cá !

      Quay đầu nhìn về phía trước xe, Lăng Bắc Hàn nín thở chờ đợi câu trả lời của .

      Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, nhìn căn nhànhỏ đặt đùi mình, tim đập loạn nhịp. Lúc trước nhìn thấy chiếc chuông gióbằng vỏ đạn của Hạ Tĩnh Sơ, rất ghen tỵ, còn cố tỏ ra kiêu ngạo rằngthứ đó hiếm lạ.

      Nhưng mà giờ phút này, lại rất cảmđộng, cảm động đến mức biết lênnói gì nữa!

      thích đem vứt !” Lăng Bắc Hàn đợi được câu trả lời của ,vươn tay định lấy lại căn nhà kia.

      “Đừng!” Úc Tử Duyệt vội vàng bắt lấy cổ tay của , .

      “Em rất thích!” Úc Tử Duyệt dùng giọngđương nhiên , Lăng Bắc Hàn quay đầu, sắc mặt chút thay đổi, nhưng trong lòng lại vui mừng!

      “Thích giữ gìn cẩn thận!” khôngnói những lời ngọt ngào, cũng cầnnói ràng rằng căn nhà này chính làcăn nhà của , với , quá khứ phong hoa tuyết nguyệt của và Hạ Tĩnh Sơ trở thành giấc mộng, tại mới là chân thực!

      “Thô lỗ quá! có chút tình cảm nàohết!” Úc Tử Duyệt nhìn , dáng vẻ bá đạo lạnh lùng, tức giận .

      “Thế nào gọi là có chút tình cảmnào hả?” Lăng Bắc Hàn nhìn phía trướcxe, liền quay sang nhìn , giọng hỏi.

      tự mình tìm hiểu !” Úc Tử Duyệtthở phì phì , hai mắt chăm chú nhìn căn nhà , nghĩ thầm, tên lính thối nàycũng khéo tay! đúng là ngườiđàn ông làm được!

      Chuông điện thoại của Lăng Bắc Hàn đột nhiên vang lên: “Cái gì?”

      Úc Tử Duyệt bị giọng kinh ngạc của làm cho hoảng sợ. “Sao thế?” vừa cúp điện thoại, liền vội vàng hỏi.

      “Lục Khải Lâm xảy ra chuyện.” Lăng Bắc Hàn cũng khôi phục lại bình tĩnh,cau mày .

      “Khải Lâm sao? phải ấy về nhà rồi sao?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi.

      ra là Lục Khải Lâm hề về nhà,vì tâm tình tốt, nên tản bộ lòng vòng bên ngoài, ngờ lại gặp được phải du côn, suýt chút nữa bịbạo hành, may mắn được đội tuần tra của Lăng Bắc Diệp cứu.

      Khi bọn họ chạy tới bệnh viện LụcKhải Lâm được uống thuốc an thần,ngủ thiếp , chỉ thấy Lăng Bắc Diệp đau khổ canh giữ ở bên giường, cáitay nắm chặt bàn tay của Lục Khải Lâm.

      “Có thời gian hãy ở bên ấy!” Lúc sắpvề, Lăng Bắc Hàn còn nhắc nhở Lăng Bắc Diệp. hề nhìn thấy bóng dáng của Lục Khải Chính.

      Lúc Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt ra khỏi bệnh viện, trở về chung cư là mười hai giờ. Úc Tử Duyệt vừa định chúc mừng năm mới với Lăng Bắc Hàn đột nhiên thắng xe gấp.

      “A......” đèn chói mắt khiến Úc Tử Duyệt theo bản năng che mắt lại, hét lênmột tiếng.

      “Ai vậy?” Hình như có ai đó chặntrước xe hai người, Úc Tử Duyệt tức giậnnói, trước mặt loáng thoáng ra khuôn mặt của Lệ Mộ Phàm! Lăng Bắc Hàn liền xuống xe, cũng vội vàng nhảy xuống theo.

      Quả nhiên là Lệ Mộ Phàm, gụcxuống chiếc xe thể thao mở lớn đèn củamình!

      “Lệ Mộ Phàm! Cậu lại bị thần kinh gì vậy?” Tinh thần vui vẻ của cũng bị làm cho tiêu tan hết rồi, Úc Tử Duyệttức giận . đến gần , mùi rượu nồng nặc liền xông tới, Lăng Bắc Hàn tiếnlên, kéo Úc Tử Duyệt vào trong lồng ngực.

      “Úc Tử Duyệt, năm mới vui vẻ!” Lệ MộPhàm say khướt . Trong giọng lộra vẻ bi thương và đơn! vừa nhìn thấy hai người họ trong ánh pháo hoa bên bờ sông vô cùng hạnh phúc vui vẻ! Nhưng những thứ đó lại giành cho !

      “Lệ Mộ Phàm! Cậu lại uống say sao?” ÚcTử Duyệt chưa quên chuyện lần trước bị tai nạn, tức giận mở miệng trách cứ. Lăng Bắc Hàn nghe thấy những lời này liền cảm thấy vẫn còn quan tâmđến Lệ Mộ Phàm.

      “Cậu vẫn còn quan tâm đến mình sao?” Lệ Mộ Phàm sợ hãi hỏi lại , vẫn còn quan tâm mà, đúng ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :