1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương136: Ánh mắt khiêu khích

      Nhan Tịch nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ, ngược lại rất kinh ngạc, trong lòng nghi ngờ, “Sao ta có mặt ở đây? Chỗ này có côngty của ta sao?” Nhan Tịch giọngnói với Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt như có điều suy nghĩ nhìnNhan Tịch, suy nghĩ chút mới nhớ ra: “Hình như chị ta làm ở công ty củaLục Khải Chính!” giọng , NhanTịch gật đầu cái.

      “Đừng chào hỏi, tránh ta được tốt!”Nhan Tịch tốt bụng nhắc nhở, biết Úc Tử Duyệt là người đơn thuần, chỉ cầnHạ Tĩnh Sơ thoáng biểu yếu đuối là Úc Tử Duyệt mềm lòng.

      Úc Tử Duyệt gật đầu, sau đó thấy Hạ Tĩnh Sơ mình tới khu ăn uống, cầm ly nước chanh và miếng ngọt, sau đó tới chỗ ngồi, yên tĩnh ngồi xuống.

      Dạ tiệc giống như dạ tiệc của tầnglớp thượng lưu bình thường, người tớiphần lớn là đồng nghiệp, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau chuyện trò vui vẻ, duy chỉ có Hạ Tĩnh Sơ mình ngồi ở đó, có vẻ có chút đơn, lại có chút cao ngạo.

      Úc Tử Duyệt dò xét cẩn thận Hạ Tĩnh Sơ,người phụ nữ mà Lăng Bắc Hàn từngyêu đến mức quên hết tất cả......Nhưngvào lúc này, Hạ Tĩnh Sơ dường như cũng nhìn thấy , tự nhiên cười cười, sau đó chậm rãi đứng dậy từ từ tới bên cạnhcô.

      “Chị Nhan, chị ta tới đây, làm sao giờ?”Úc Tử Duyệt có chút kích động lôi kéoống tay áo Nhan Tịch, khẩn trương hỏi. Lúc này, quả có cảm giác khôngkịp trốn Hạ Tĩnh Sơ.

      Đừng là thấy chị ta, cho dù chỉ nghĩ tới chị ta thôi, cái gai ở trong lòng giống bị rút ra rồi đâm trở lại. Lại cònchả hiểu sao lại nghĩ tới cái chuông gió được chế từ vỏ đạn, bài hát đó, còn có cả khẩn trương của Lăng Bắc Hàn mỗi lúc ta phát bệnh cũng khiến thấy khó chịu.

      “Đừng khẩn trương......” Nhan Tịch cười , chỉ thấy Hạ Tĩnh Sơ bưng ly nướccam đến gần.

      “Duyệt Duyệt, ngờ lại gặp ở đây, là trùng hợp!” Hạ Tĩnh Sơ bướctới, Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lên, Hạ Tĩnh Sơ tự nhiên cười với , khiến người ta thể nhìn ra tia đối địch nào.

      “Ừm! Tôi cũng ngờ có thể gặp chịở nơi này!” Bây giờ ngay cả tiếng“chị Hạ” Úc Tử Duyệt cũng muốn gọi, cố gắng cười , Hạ Tĩnh Sơ có thểcảm giác ràng Úc Tử Duyệt đềphòng .

      “Chủ nhân của buổi tối hôm nay là do công ty Lão Lục tổ chức, tôi làm cố vấnpháp luật cho công ty ấy.” Hạ TĩnhSơ cười nhạt , giọng tự nhiên, hào phóng, ngược lại có vẻ Úc Tử Duyệt có chút hẹp hòi.

      Úc Tử Duyệt còn muốn gì nữa, nhưng lúc này, dường như dạ tiệc chính thứcbắt đầu, người dẫn chương trình lên khánđài thử mic, “Vậy tôi về chỗ ngồitrước......” Hạ Tĩnh Sơ cười xong, ung dung bỏ .

      “Duyệt Duyệt?”

      “Hả? Sao ạ.....”

      “Xem em này! Vừa gặp phải Hạ Tĩnh Sơ bình tĩnh nổi rồi!” Úc Tử Duyệtbị Nhan Tịch kéo ngồi xuống, bất đắc dĩ .

      “Em quá quan tâm đến ông chú rồi!”Nhan Tịch cười trêu .

      sao? Em mà thèm quan tâm tớianh ấy!” Úc Tử Duyệt kiêu ngạo , cũngbiết mình nghĩ đằng nẻo,“Phải rồi! Chị Nhan, em còn chưa hỏi chị, quan hệ của chị với Lão Lục là thế nào? Chẳng cho em biết gì cả, có nghĩa khí!” Úc Tử Duyệt khéo léo chuyển đề tài ngược lại chất vấn Nhan Tịch.

      Nghe đến Lục Khải Chính, trong lòngNhan Tịch liền tức giận, vé xe lửa bị tên đàn ông kia làm mất, còn phải chuẩn bị để ngày mai mua vé máy bay, “Chị vàanh ta? Có thể là quan hệ thế nào? Chị vàanh ta quen biết!” Nhan Tịch tức giận .

      Nhưng ngay lúc này, cảm giác như đèn đỉnh đầu tối lại.

      “Tán gẫu chuyện gì vậy?” Lục Khải Chính cầm ly rượu đỏ từ cao nhìn xuốngbọn họ cười nhạt hỏi.

      “Nhắc tào tháo, tào tháo đến kìa! Lão Lục, , rốt cuộc là có ý đồ xấu gì với chị Nhan của tôi....”

      “Duyệt Duyệt!” Nhan Tịch vẫn chưa biết buổi chiều hôm đó, thông qua Lăng Bắc Sam, Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn biết Lục Khải Chính thừa nhận với mình là có niềm vui mới rồi, giờ phút này,nghe Úc Tử Duyệt như vậy, chỉ sợ gây ra hiểu lầm gì đó, vội vàng .

      Lục Khải Chính nghe Úc Tử Duyệt nóinhư thế, nhếch miệng nở nụ cười tà mị, đôi mắt ranh mãnh nhìn Nhan Tịch, nhìn khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng của ,mang theo chút nhăn nhó làm cảmthấy rất thú vị.

      “Sao lại là có ý đồ xấu? Hai người coi Lục Khải Chính tôi là ai?” Lục Khải Chính cười , đôi mắt nhìn chằm chặp Nhan Tịch giống như nhìn con mồi.

      Nhan Tịch sao lại cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của , hiểu sao lại cảm thấy có chút nguy hiểm, cônghĩ, người như Lục Khải Chính, cho dù có tám cái gậy tre cũng thểchạm vào được.

      Trong Kinh Đô nổi tiếng này, Lục Khải Chính là người đàn ông kim cương chạm vào có thể bỏng tay, nhất là vừa mới hủy bỏ hôn ước......

      “Giám đốc Lục, Duyệt Duyệt đùathôi! Bên kia có mấy xinh đẹp hình như gọi kìa!” Lúc này Nhan Tịch mở miệng lễ phép , còn chỉchỉ mấy ăn mặc cao quý ưu nhãcách đó xa nhìn về phía bên này, khen ngợi Lục Khải Chính được phụ nữ để ý. Dường như họ phải lànhân viên trong công ty này.

      này lại dám đuổi mình, tronglòng Lục Khải Chính thầm nghĩ, rốt cuộccô ta coi thường mình đến cỡ nào?

      Vẫn còn nhớ lần trước lúc đưa Nhan Tịchvề nhà, ở trong xe của lại viết tiểu thuyết lèo, mở miệng câu với . Nếu bị đuổi, Lục KhảiChính cũng thức thời cầm ly rượu rời ,sau đó nhiệt tình chạy về phía mấy ngườiphụ nữ kia.

      “Chị Nhan! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?Nếu ta dám bắt nạt chị, em khôngtha cho ta!” Úc Tử Duyệt nghĩa khínói.

      “Duyệt Duyệt! Đừng quan tâm tới chị, em xem chị giống loại người dễ bị bắt nạt sao? Đúng rồi, bạn nhảy tối nay của em là ai?” Nhan Tịch nhớ tối nay Úc Tử Duyệt muốn biểu diễn tiết mục, hình như là nhảy Latin.

      “Em cũng biết là ai, cũng chưa luyện tập, đến lúc đó tự phát huy tùy tiệnnhảy chút. Lăng Bắc Hàn muốn để em tới đâu, em phải mau nhảy cho xong rồi phải chạy đến bệnh viện!”Nếu sớm biết Hạ Tĩnh Sơ cũng tới, còn lâu mới tham gia, ở trong phòng bệnhcùng Lăng Bắc Hàn, tâm , chuyệnyêu đương chút, vậy mới chuyện hạnh phúc nhất.

      Nghĩ như vậy, Úc Tử Duyệt mặt đỏ rần rần, cảm giác như suy nghĩ của mìnhthực thuần khiết à......

      Sau khi dạ hội chính thức bắt đầu lâu, Lục Khải Lâm mới tới, ngồi bên cạnhÚc Tử Duyệt, tiết mục dạ hội hầu nhưđều do nhân viên trong các công ty tựbiên tự diễn, cũng có hai ngôi sao tớibiểu diễn trước rồi.

      Dường như phải là được mời tới, mà là tới để nịnh bợ Lục Khải Chính.

      giờ còn hai tiết mục nữa là tới phiên Úc Tử Duyệt, liền kéo Nhan Tịch đithay quần áo, chứng kiến tới thânrực rỡ nóng bỏng của Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch tấm tắc , “Khó trách Trung tá Lăng nhà em em đến, ăn mặc thế này, là muốn cho tất cả đàn ông trong hội trường chảy máu mũi hả....” Nhan Tịchnói đùa, ngờ Duyệt Duyệt lại cómột khía cạnh gợi cảm phóng khoáng như vậy.

      “Chuyện này bình thường mà, từ năm bảy tuổi em học nhảy Latin rồi, bạnnhảy còn là Lệ Mộ Phàm đấy....” Úc Tử Duyệt bật mí với người bạn tốt của mình.

      Vẫn còn nhớ ngày đến lớp khiêu vũ,bạn nhảy của hiểu sao lại đổi thành tên quỷ đáng ghét Lệ Mộ Phàm rồi!

      “Ồ! Mau chuẩn bị chút rồi lên sânkhấu !” Nhan Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu, tò mò do dự chút, vẫnchưa biết bạn nhảy trong truyền thuyết của Úc Tử Duyệt, nghĩ thầm, phải là Lệ Mộ Phàm chứ?

      “Ừ.......Buồn ngủ quá ......Lát nữa nhảyxong chúng ta cùng....” Úc Tử Duyệt vừa ngáp vừa .

      Lúc này, chỉ thấy người đàn ông toànthân màu đen, thân hình cao lớn thondài đến gần, điều khiến hai kinh ngạckhông phải là vóc người hấp dẫn của người đàn ông này, mà là chiếc mặt nạanh ta đeo mặt.

      Chiếc mặt nạ màu đen che giấu hơn nửagương mặt của người đàn ông, trông thấyáo sơ mi của mở ra mấy cúc, để lộ cơ ngực gợi cảm Úc Tử Duyệt cảm giác được người đàn ông này chính là bạn nhảy của mình tối nay.

      Hơn nữa, người đàn ông này làm cảmthấy có mấy phần quen thuộc, giống nhưđã gặp ở đâu rồi.

      Giai điệu của bài nhảy vang lên, làm Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch ngạcnhiên, người đàn ông bước đến bắt lấybàn tay bé của Úc Tử Duyệt, dường như là kéo lên sân khấu.

      “Ôi.....” Úc Tử Duyệt kêu lên tiếng,tim đập thình thịch nhìn khán giả bêndưới, lại nghe thấy tiếng nhạc lãng mạncủa điệu Rumba, Úc Tử Duyệt rất nhanhlấy lại được tinh thần.

      Người đàn ông tay giữ chặt eo , tay nắm lấy bàn tay bé của , vòng quanh sân khấu, ánh đèn trêntrần nhà chiếu lên hai người bọn họ,người đàn ông buông bàn tay giữ eo ra, Úc Tử Duyệt vội vàng lui về phía sau, muốn tránh khỏi bàn tay khác ngườiđó lại kéo trở, cao ngạo ngẩng đầu,nâng cao bộ ngực, dường như dán chặtvào lồng ngực của người đàn ông kia,đồng thời giãy dụa cất bước, cặp môngxinh đẹp trong bộ trang phục rực lửagiống như con cá mê hoặc lòng người.

      “Hô......”

      “Bốp bốp.....bốp bốp......” Động tác nóng bỏng nhiệt tình như vậy khiến nhữngkhán giả ngồi bên dưới sôi trào nhiệthuyết, vỗ tay hoan hô.

      Khán giả bên dưới bị mê hoặc, còn trênsân khấu lúc này, hai người rời khỏi nhau, động tác của người đàn ông tà mị uốn éo nửa người, theo động tác của , áo sơ mi mở ra khoảng lớn, hé lộ mộtmảng bắp thịt, từng bước tiến lại gần Úc Tử Duyệt.

      thân đỏ như lửa Úc Tử Duyệt liên tiếp lui về phía sau, đồng thời cũng thể động tác gợi cảm hấp dẫn, đôi mắtmê ly bắn điện ra tứ phía, nhìn chằmchằm vào đôi mắt sau lớp mặt nạ của người đàn ông.

      Đôi tuấn nam mỹ nữ sân khấu nhưgần như xa, động tác câu hồn, khiến máu trong người xem dâng lên bừng bừng,hận thể quấn lấy bọn họ ngay lập tức để mà thế thân khiêu vũ.

      Người đàn ông tiến lại gần, đưa tay ôm lấy eo của , thân thể Úc Tử Duyệtngửa ra sau, lọt vào trong ngực của người đàn ông, bộ ngực được thiết kế đặc biệtmở ra, lộ ra khe rãnh gợi cảm đến mêngười, mặc dù cách người xem khá xa,nhưng dường như những người dưới sân khấu cũng có thể mơ hồ cảm nhận đượcsự hấp dẫn này.

      Ánh sáng yếu ớt che giấu sắc mặt xanh mét u ám của , Lăng Bắc Hàn chứng kiến màn khiêu vũ nóng bỏng như vậy sân khấu, trong lòng ghen tức vô cùng, mà bóng dáng người đàn ông kia quen thuộc kia khiến nhanh chóng nhớ lại.

      Tư Đồ Ngạn!

      Cho dù có đeo mặt nạ, cũng có thểnhận ra !

      cũng tới sao....” giọng nữ mềmmại vang lên trong điệu nhạc, Lăng BắcHàn quay đầu chút, trước mặt làgương mặt mỉm cười của Hạ Tĩnh Sơ! ngờ cũng ở chỗ này, có chútbăn khoăn, lại bắt gặp Lục Khải Chính ở khu vục VIP gật đầu với cái.

      Lúc này mởi thả lỏng nghi ngờ , “Tôi tới đón ấy!” nhàn nhạt gậtđầu, xong định bước , nhưng mànđiệu nhảy sân khấu vẫn chưa kếtthúc nên chỉ có thể giậm chân tại chỗ.

      Chỉ thấy vợ của mặc bộ váy đỏ diêm dúa lẳng lơ, ngửa người ra đằngsau, thiếu chút nữa ngã, chânnâng lên cao, tay người đàn ông giữ chặt hông , dường như hai người chính chặt vào nhau......

      Đôi mắt nóng hừng hực của người đàn ông khiến trong khoảnh khắc Úc Tử Duyệt cảm nhận ràng tia nguy hiểm, theo điệu nhạc đứng dậy, người ông muốn kéo qua lại bị né tránh, uốn éo lắc hông, bước chân mịhoặc, lúc này cũng chú ý tới trong mộtgóc, bóng hình khắc sâu trongđáy lòng thể quen thuộc hơn.

      Lăng Bắc Hàn!

      ấy cũng đến! Trong lòng trở nên kích động, mừng rỡ, nhưng nhìn thấyngười bên cạnh là Hạ Tĩnh Sơ, hai người lại còn thân mật thầm, trong tim dâng lên cơn ghen tuông vàtức giận.

      Cơn ghen tuông và tức giận này khiến cômuốn trả thù nho , lớn mật nhìnvào người đàn ông, giống như muốn ....Tới đây, đuổi theo tôi !

      Động tác từ chối lại ra vẻ mời chào nàykhiến bất kỳ người đàn ông nào cũngkhông thể chịu được, người đàn ông tăngnhanh bước chân, đưa tay kéo cổ tay lại, tay Úc Tử Duyệt bị người đàn ông lôikéo, xoay tròn người 360 độ tại chỗ, dưới tà váy dài phấp phới, cảnh tượng dưới váy hoàn toàn bị lộ ra, mặc dù là trangphục khiêu vũ chuyên nghiệp cũng bị ánh sáng chiếu tận vào đáy quần.

      Lăng Bắc Hàn! dám để mặc Hạ Tĩnh Sơ quyến rũ!

      Úc Tử Duyệt tức giận nghĩ, thân thể bịngười đàn ông ôm trong ngực, sau lưng dán vào lồng ngực của người đàn ông, ÚcTử Duyệt uyển chuyển uốn éo eo và hông, thân người đàn ông trêu chọc, tuy đây chỉ là kỹ thuật nhảy bình thườngnhất, nhưng trong mắt mọi người vẫn làtrêu chọc, nhất là đôi mắt sóng sánhphóng điện, cái lưỡi thơm tho liếmcánh môi đỏ tươi, động tác mê người.

      Giây phút đó, đàn ông phía sau có kíchđộng muốn đem ra giải quyết ngay tạichỗ.

      Khoảnh khắc đó, Lăng Bắc Hàn trong góc cũng kích động muốn lập tức bắt về nhà, thực tế cũng bước chân về phía sau sân khấu, bước chân có phần lưu loát.

      “A Hàn......” Thấy Lăng Bắc Hàn ghen, trong tim Hạ Tĩnh Sơ khuấy động mộthồi, tay nắm chặt thành quyền, tại sao lại quan tâm đến Úc Tử Duyệt đó đến vậy?

      Vũ điệu kết thúc, khán giả lại lần nữa hoan hô nhiệt liệt, sau hồi vỗ tay,ánh đèn sáng lên, sân khấu đãkhông còn bóng dáng của những vũ công.

      “Phù....Mệt quá......” Úc Tử Duyệt vuốt vuốt trống ngực đập thình thịch thở dốc .

      Người đàn ông nọ đưa khăn tay, nhậnlấy.

      “Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn xông vào giọng gọi.

      Úc Tử Duyệt thấy vào, trong lòngcó chút đau thương, còn có tức giận, côkhông quên hình ảnh vừa rồi cùngHạ Tĩnh Sơ thầm! Mà lúc này người ông đứng bên cạnh cũng cởi mặt nạra.

      “Là !” Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn đàn ông kia lạnh lùng đến cực điểm kia thốt lên.

      là Tư Đồ Ngạn!

      Nhớ tới hình ảnh bọn họ từng hôn nhau,ghen tức trong lòng Lăng Bắc Hàn lập tức nổi lên, càng có cảm giác bị phản bội! Rốt cuộc quan hệ của và Tư Đồ Ngạnnày ra sao? Vừa rồi còn cùng ta nhảymột điệu nhảy mờ ám như thế?

      Lăng Bắc Hàn bước nhanh đến phíatrước, kéo Úc Tử Duyệt vào lòng tuyênbố quyền sở hữu, sắc mặt thay đổi nhìn mồ hôi trán xuống, thoạt nhìn cuồng dã thập phần của Tư Đồ Ngạn! Mà trong con mắt của Tư Đồ Ngạndường như cũng che đậy ánh mắtkhiêu khích!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương137: vợ biết tốt xấu

      Hai người đàn ông này mặc dù ngoài mặtkhông biểu gì, nhưng trong đôi mắtcủa từng người sớm cuồn cuộn gợnsóng!

      “Duyệt Duyệt, mau mặc vào......” Lúc này,Nhan Tịch cầm áo khoác của Úc TửDuyệt chạy vào, thấy trước mắt cảnh ba người giằng co, lời bị ngưng lại, cóchút kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn túlạnh lùng thâm thúy của người đàn ôngmặc áo đen này.

      Nghĩ thầm, tình huống này là sao?

      Lăng Bắc Hàn hoàn hồn ôm lấy Úc Tử Duyệt tới bên cạnh Nhan Tịch, tóm lấyáo khoác trong tay , động tác nhanh chóng lưu loát mặc lên người Úc Tử Duyệt, “Về nhà.” trầm giọng ,trong giọng nghe ra cảm xúcgì.

      Úc Tử Duyệt vẫn sững sờ cũng sựtỉnh, kinh ngạc nhìn người đàn ông kia,lúc này mới phản ứng được, người đànông nhảy cùng mình lại chính là ngườiđàn ông đêm đó cưỡng hôn mình.

      ...” mở miệng với Tư ĐồNgạn, nhưng cả người bị Lăng Bắc Hàn kéo ra bên ngoài phòng nghỉ.

      Nghe thấy còn muốn gì đó với TưĐồ Ngạn, Lăng Bắc Hàn tức giận ôm lấy eo . Cánh tay dùng sức siết chặt, cho phép phản kháng, dường nhưcưỡng ép ra khỏi khách sạn, lôi kéo thẳng tới thang máy.

      “Lăng Bắc Hàn làm gì thế?” Úc Tử Duyệt tức giận phản bác, giùng giằng đó vào thang máy.

      làm gì à? Vậy em làm gì? Úc Tử Duyệt, em càng ngày càng coi air a gì có phải ?” Trong thang máy lúcnày chỉ có hai người họ, hai cánh tayLăng Bắc Hàn chống hai bên người , nhìn chằm chằm vẻ mặt xám xịt rốnglên.

      Úc Tử Duyệt có thể cảm nhận trênngười Lăng Bắc Hàn tản ra vẻ lạnh lẽo và tức giận bao phủ lấy , biết cóphải tức giận vì điểu nhảy kia hay , nhưng và Hạ Tĩnh Sơ đứngcạnh nhau thầm cũng quên!

      “Vậy làm gì? đừng nghĩ là em thấy chuyện cùng với Hạ Tĩnh Sơ!” Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn , lạnh lùng quát. tức giận đến đỏbừng cả từ mặt đến cổ, bởi vì vừa nhảyxong,mệt còn kịp thở.

      “Đinh…” Tiếng cửa thang máy mở ra, Lăng Bắc Hàn trong lòng hạ quyết định, ôm ngang người lao ra khỏithang máy.

      buông em ra!” Úc Tử Duyệt tức giậngiãy giụa, may mắn là thang máy xuốngthẳng bãi đỗ xe, vì vậy ai chứng kiến cảnh này. Xuất thân là lính trinh sát,Lăng Bắc Hàn nhanh nhẹn tránh né camera trong bãi đỗ xe chạy tới góc.

      “Lính thối! muốn làm gì? Thả em xuống!” Úc Tử Duyệt tức giận giãy giụahét lớn, nhưng vào lúc này, Lăng Bắc Hàn đặt xuống, tay bịt miệng lại, đè thân thể lên cái cột trong bãiđỗ xe.

      “Xoẹt......” Áo khoác lông vũ của bị dùng sức kéo ra, lộ ra bộ trang phục đỏrực gợi cảm, Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, cũng mở miệng.

      Chỉ là đôi mắt kia giống như dao găm,giống như muốn cắt nát bộ lễ phục này thành từng mảnh.

      “Xoẹt......” Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Lăng Bắc Hàn vung tay lên dùngsức xé ra, dường như muốn xé bộ trangphục rực lửa này làm đôi, cảm giác lạnh xâm nhập vào người khiến giật thót người!

      “Á..... lạnh....ưmh......” Úc Tử Duyệt kêu to, bàn tay to của lại bịt miệng lại,côhoảng sợ nhìn bốn phía, cũng may có xeBMW to lớn che chắn cho bọn họ, saulưng chính là góc của bãi đỗ xe, ba hướngcòn lại đều bị che khuất, có người tới.

      “Cho đáng đời em! Úc Tử Duyệt! Dạo gần đây đối xử với em quá tốt có phảikhông?” Đôi mắt sắc bén của muốn lăng trì , hung hăng , lúc trước với , cho đến, lạinhất định muốn đến.

      Tới cũng đành, nghĩ thầm cũng chỉ là nhảy Latin thôi mà, là mình quá hẹp hòi, nhưng vẫn yên tâm mang theo vết thương tới tìm , chứng kiến cảnh cùng người đàn ông kia khiêu vũ sân khấu, động tác lớn mật, dáng vẻgợi tình gọi mời mọc trong khoảnh khắckia, thân làm chồng như sao có thểkhông quan tâm?

      Điều khiến ngờ nhất chính là, người đàn ông kia lại chính là người đãcường hôn , Tư Đồ Ngạn!

      Điều này khiến thể liên tưởng nhiều hơn!

      Lăng Bắc Hàn gào xong, bàn tay khác dò vào chiếc váy dài của , “Xoẹt….” Đem toàn bộ vạt váy cùng quần lót xé nát, giữ chặt người bằng chân và hông củamình, bàn tay che miệng buông ra, để cho giãy giụa, áp môi mình lên môi .

      hung hăng chiếm lấy môi của , điên cuồng mút lấy, có thể là điêncuồng cắn xé, cảm nhận được mùi máutươi, tay khác dò vào trong chân ,“ ướt rồi sao? Có phải động tình vớicái tên Tư Đồ Ngạn đó rồi đúng ?”

      ....Ưmh......” vừa muốn phảnbác, Lăng Bắc Hàn lại chiếm lấy mối , để cho cơ hội phản bácnào, ngón tay dài của đưa ra đưa vào nơi ướt át của , tay khác trừng phạt chiếm lấy nơi đầy đặn trước ngực , điên cuồng bóp nắn.

      để ý giãy giụa và đau đớn của , cứ thế hung hăng chà đạp! vợ đángghét biết tốt xấu này làm phátđiên lên rồi!

      chặn miệng của , cảm giác mình sắp thở nổi nữa mà vẫn có ý định buông mình ra, Úc Tử Duyệt chỉ có thể dùng mũi để thở, thân thể cũng thể giãy giụa, đôi tay chặt chẽ chống đỡ bả vai , chân chốngđất, cái chân khác quấn lên hônganh, để mặc ngón tay điên cuồng ra vào trong thân thể mình.

      Vừa đau đớn vừa tê dại, cùng cảm giácnhục nhã khiến toàn thân nóng ran, loại kích thích làm người ta hít thởkhó khắn khiến cả người ngừngrun rẩy và căng thẳng, thân thể càng tiết ra nhiều dịch …..

      “Hô......” Lăng Bắc Hàn cuối cùng cũng bỏ qua cho đôi môi của , Úc Tử Duyệtgiống như con cá sắp chết hít vào hớp hô hấp, “Hừ hừ.....Ừm......” Nhưng taycủa vẫn buông tha cho , miệng của ngậm lấy nụ hoa mềm mại trước ngực , suồng sã gặm nhấm, mút rất thỏa thích, thậm chí còn mang theo kích thích mãnh liệt!

      “Bắc....Đừng......” thở hổn hển, yếu ớthô lên, thanh vọng lại trong bãi đỗ xe, xấu hổ đưa tay che miệng, dám phát ra tiếng.

      Nếu để cho người ta phát , quả thậtlà….

      Cúi đầu nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy mộtthân màu đen hoành hành người mình, xấu hổ đỏ mặt, cảm giáctrống rỗng cùng tê dại trong thân thểkhiến muốn rơi nước mắt.

      “Ưmh......” Cảm giác kiềm chế đượclan tỏa, xuất ra ngoài….

      mặt đất lưu lại lượng nước lớn,trong khí tràn ngập hơi thở áimuội, lý trí Lăng Bắc Hàn thoáng khôiphục lại, ôm lấy mở cửa xe, ném vào trong, sau đó tự mình cũng lên xe.

      Chiếc Hummer rung rinh chấn động làmsắc mặt Hạ Tĩnh Sơ đứng trong góc lén nhìn trắng bệch, khó thở, mặc dùkhông nhìn thấy tình hình bên trong xe,cũng nghe được bất kỳ thanhgì, nhưng sườn xe rung động khiến côsao có thể biết bên đó diễnra cảnh gì?

      Hai tay nắm chặt, cắn răng nghiếnlợi trừng mắt nhìn chiếc Hummer kia, mặc cho cơn ghen tức thiêu đốt trái tim!

      Các người đừng nên ép người quá đáng!Lăng Bắc Hàn! Người đàn ông vô tìnhnày! Úc Tử Duyệt ngoài trừ cắm sừnganh còn có cái gì tốt? Trong lòng HạTĩnh Sơ quặn lại, phẫn hận mà nghĩ, hận thể xông lên phía trước phá hỏng chuyện tốt của bọn họ!

      Nhưng thể, thể sốt ruột để lộ ra sơ hở của mình, còn chưa tớikhắc cuối cùng, cây át chủ bài thể xuất ra. Lăng Bắc Hàn cònlà Lăng Bắc Hàn chung tình với mình vào mười năm trước nữa, biết rất điềunày!

      buông tôi ra! Khốn kiếp! Khôngđược cưỡng ép tôi!” xe, hai chân của Úc Tử Duyệt gác bả vai của Lăng BắcHàn, nằm ngang chiếc ghế da rộng rãi, nhìn chằm chằm, tức giận hét to.

      bỗng rút ta “Ép buộc? Vậy đây là cái gì?” Lăng Bắc Hàn đưa ngón tay treo sợinước bạc trừng mắt nhìn , tàn nhẫnnói, trong lúc Úc Tử Duyệt sững sờ, ngóntay kia của chút khách khí đưa vào trong miệng .

      Hương vị ngọt ngào cùng mùi vị chua nồng khiến xấu hổ đỏ mặt, mùi vị mằn mặn này, càng làm cong người muốntrốn, vẫn tức Lăng Bắc Hàn, chú ý tới lấy của mình ra, thẳng vào !

      “A.....Aau.....Đau quá......” Mặc dù đủướt, nhưng đột nhiên tiến vào nhưvậy, vật cứng rắn sưng to khiến khôngchịu nổi, khom người thét chói tai, chỉthấy quần áo người Lăng Bắc Hàncòn nguyên, mà quần áo người mìnhđã bị xé thành từng mảnh đáng thương giắt người mình.

      Cảm giác nhục nhã xông lên, căn hậnnhìn chằm chằm người đàn ông xấu xa ghê tởm này, “ cùng Hạ Tĩnh Sơ......Á..... Ưm......” Tiếng mắng chửi của bị động tác của đánh tan, đau đến chảynước mắt, chấp nhận chiếm đoạt thútính của .

      Điều khiến xấu hổ chính là sau khi bịanh ra vào vài cái, từng trận khoái cảmnảy sinh trong người , khiến chỉ có thể che miêng, phát ra nhữngtiêng rỉ xấu hổ này!

      ta......” Lăng Bắc Hàn vốn định giải thích, dù vẫn còn bực mình, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn, muốn mở miệng, chỉ có thể dùng hành động trừng phạt người con xấu xa này để chồng trong mắt này!

      Hummer ngừng chấn động, cho đến có tiếng động cơ xe hơi vang lên gầnđó, Lăng Bắc Hàn mới kích thích tiết ra, thoáng sửa sang lại quần áo, dời đến ghếlái, chân trái bị thương thỉnh thoảng truyền đến trận đau đớn.

      Nghĩ đến mình mang theo vết thương từ trong bệnh viện ra ngoài tìm , lại thấycô….

      Lòng Lăng Bắc Hàn quặn đau, đạp chân ga, nhanh chóng rời .

      Úc Tử Duyệt nằm ghế ngồi, dần dần,trong buồng xe dâng lên hơi ấm, khiến côkhông còn cảm thấy lạnh lẽo, cảm giácđau đớn nhè cùng nhơm nhớp khiếncô nhíu mày, bất lực nằm ghế ngồi, mặc cho chua xót trong lòng lênmen.

      Đồ khốn....Dám đối xử với mình như vậy?Xem mình là công cụ để phát tiết sao?

      Úc Tử Duyệt nghĩ như vậy, trong lòng càng đau hơn, cũng giãy giụa, cứ nằm như vậy, mặc cho nước mắt rơi xuống.

      Lăng Bắc Hàn lái xe, đến bệnhviện mà chạy thẳng tới nhà họ, “Xuốngxe!” Khi dừng xe lại, ngồi ở ghế lái,lạnh lùng cũng nhìn tới phíasau cái.

      Úc Tử Duyệt mịt mờ nghe lời của , nhúc nhích, “Lăng Bắc Hàn, tôihận !” khổ sở gầm , nhưng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” cái,sau đó, trong buồng xe mảnh yên lặng, dần dần, ngay cả hơi ấm cũng khôngcó......

      run run ngồi dậy, mới phát trong buồng xe căn bản có bóng dángcủa , làm xong lại dám bỏ lại nhếch nhác mình xuống xe…..

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương138: Đau, đau quá…


      Là bởi vì mình vừa mới cùng người đànông xa lạ đó khiêu vũ, nhìn thấy nênmới tức giận? thừa nhận, chứng kiếnLăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ thầmbên tai khiến có ý định trả thù, cho nên mới cố ý khoa trương từng động tác nhảy, càng nhảy càng dừng lạiđược.

      Nhưng mặc dù tức giận cũng khôngthể đối xử với như vậy chứ? Nhớ đến chuyện vừa xảy ra trong bãi đỗ xe vàtrong xe, ngửi thấy mùi tanh nhàn nhàn trong khí, toàn thân lạnh lẽo phát run, theo bản năng kéo chặt áo lông vũ, nhìn ra bên ngoài cửa xem, mớiphát , chỗ này là lầu dưới nhà bọn họ.

      Kéo khóa áo lông vũ xong, giùng giằngra khỏi chỗ ngồi, vừa mới đứng lên, hai chân bủn rủn còn hơi sức, giữa haichân còn có cảm giác đau nhức, thiếu chút nữa ngã xuống.

      vịn ghế cố gắng mở cửa xe, cơn gió lạnh thổi qua khiến run lẩy bẩy, cốnén cảm giác kinh khủng, bước xuốngxe, “A......” thân thể rã rời giống như con búp bê rách, ngã thẳng xuống mặt đất, đầu gối truyền đến đau đớn tê dại, kêu lên tiếng, hai tay chống đất mặt, khó khăn bò dậy.

      giọt nước mắt chảy xuống, cố nénchua xót trong lòng, bởi vì chân khôngquen giày cao gót, đứng dậy có chútkhó khăm,thiếu chút nữa lại ngã nhào! Vùng vẫy nhiều lần cuối cùng mới đứng lên.

      Mới vừa đứng lên, liền vứt đôi cao gót phiền phức kia , hai chân trần trụibước nền đất lạnh lẽo.

      “Khốn kiếp......” mở miệng cúi đầumắng, gió lạnh thổi qua, hai bàn chân trần nhắn bị đông cứng thành băng. Trong lòng xót xa bước từng bước chân về phía cầu thang, trong tim cũng đaunhói.

      Đây là lần thứ hai cường bạo với , qua lần đầu tiên, đảm bảo bao giờ xảy ra nữa. Nhưng tối nay, cũngchỉ vì hành động của hơi quá , lại hành hạ như vậy!

      Lăng Bắc Hàn! Rốt cuộc coi em là cái gì? từng đối xử với Hạ Tĩnh Sơnhư vậy chưa? Cho dù làm sao, nhưng cũng nên nhục nhã nhưvậy chứ?

      cảm thấy, căn bản để co vào trong mắt. Lúc vui mừng cưng chiềucô, thỉnh thoảng tặng cho gương mặt tươi cười, lúc trở mặt có thể lạnh nhạt với , thậm chí có thể hạ nhục như vậy…..

      Nước mắt càng ngừng chảy xuốngdọc theo gương mặt, rơi vào trong cổ. lảo đảo từng bước từng bước leo lên tầngnăm, cảm giác theo mỗi bước chân, chấtlỏng dinh dính từ trong chảy xuống đùi,sau thoáng ấm áp trở nên lạnhlẽo.

      Đầu ngón tay bám chặt vào tay vịncầu thàng, giờ lại cảm thấy chật vật nhếch nhác!

      Hận , rất hận! Rồi lại hy vọng giờ phút này xuống lầu , ôm lên, sau đó với , sai rồi, nên đối xử với như vậy.......Cũng có, mãi cho đến khi nhìn thấy cánh cửa quenthuộc của nhà mình, vẫn rađón .

      Phía ngoài cửa chống trộm khóa,bên trong cánh cửa cũng mở, đưa tay đẩy cửa......

      Dưới ánh đèn sáng chiếu lên thân màu đen, ngồi yên trông ghế sofa trong phòng khách, hút thuốc, khói mờmịt lượn quanh, căn bản thấythái độ của , cũng muốn nhìnanh cái.

      Hai chân lạnh lẽo bước sàn nhà, từng bước về phía phòng tắm.

      Lăng Bắc Hàn nhìn thấy mặc người chiếc áo lông vũ màu trắng, đôi chân trần trụi, tóc tai rối bời khôngchịu nổi, mặt còn vương nước mắt trong lòng quặn đau, cho dù đau lòng nhưng vẫn thể để tự ái xuống đến an ủi . Huống chi, tối nay quả quá đáng quá thể!

      biết Tư Đồ Ngạn kia có quan hệ gì với , tại sao lại cùng ta khiêu vũ. cũng quên lần trước với , Tư Đồ Ngạn đóMAN hơn , cường thế hơn , bá đạohơn ….

      Cho nên, bị Tư Đồ Ngạn đó hấp dẫnrồi sao? để ý người chồng là , ngay trước mặt em , bạn cũ của , nhảy điệu nhảy gợi cảm như vậy? Còn gợi cảm hơn cả nhảy Latin bìnhthường……

      Úc Tử Duyệt, quá tùy hứng, quá hồ đồ,căn bản tiến vào trạng thái kết hônhay chưa? Căn bản có xem là chồngcủa hay ? Hay là vẫn khônghiểu thế nào là người vợ, thế nào là cuộc hôn nhân?

      Nghe tiếng nước chảy ào ào từ trongphòng tắm, Lăng Bắc Hàn nhắm hờ mắt,thở ra hơi, chậm rãi xoa xoa nơi tráitim nhộn nhạo đau.

      Dừng lại chút, lấy điện thoại diđộng ra, bấm điện thoại, lạnh lùng mởmiệng: “Tôi là Lăng Bắc Hàn, phiền anhchuyển lời tới người đầu tư gần đây nhất của Tập đoàn Thiên Thành! Cảnh cáo Tư Đồ Ngạn, đừng hòng mơ tưởng tới người phụ nữ của tôi!” xong, lạnh lùngcúp điện thoại.

      Lăng Bắc Hàn cho phép mình bị người đàn ông khác làm khó, càng để cho người đàn ông khác mong muốn người phụ nữ của ! Nếu cần thiết, cũng có thể sử dụng “Đặcquyền”!

      Có thể nhìn thấy gương mặt tuấn túlạnh lùng của thoáng qua tia tàn nhẫn, người quân nhân chân chínhcương trực cũng có mặt hiểmnhư vậy, chỉ vì người phụ nữ,Úc Tử Duyệt!

      Úc Tử Duyệt ngồi trong bồn nước nóng ngâm mình, trong lòng lạnh lẽo, ấm áp thế nào cũng đứng lên. Cúi đầu nhìn bộ lễ phục bị xé nát người, thấy những dấu vết nhàn nhạt, những dấu đỏ mà Lăng Bắc Hàn còn lưu lại, chóp mũichua chua, cười chua xót.

      Nước mắt rơi xuống mặt nước, lăn tăn gợn sóng......

      Lăng Bắc Hàn kéo cửa phòng tắm ra, vào, chỉ thấy Úc Tử Duyệt đưa lưng về phía ngồi trong bồn tắm, người còn mặc bộ lễ phục bị xé nát khôngchịu nổi.

      đau lòng bước đến ngồi xổm xuống trước mặt .

      Úc Tử Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt xám xịt của , trong lòng chua xót thôi, trái tim ngừng co rút, “Ly hôn! Tôi muốn ly hôn!” nhìn , từng chữ từng câu,kiên quyết .

      Lời ra khỏi miệng, mới cảm giác trái timđau đớn, cũng căn bản nỡ cùnganh ly hôn.

      Lăng Bắc Hàn nhìn , dáng vẻ phẫn hậndứt khoát, từng câu từng chữ, giọng nóikiên định, khiến đau đến tê tâm liệtphế…..

      Ly hôn? lại muốn cùng mình ly hôn?

      Nhận thức được điều ấy khiến trái tim quặn đau, nhưng khóe miệng lại cong lên nụ cười giễu cợt, “Úc TửDuyệt, cái vấn đề này, em muốn cũng đừng nghĩ! thể nào!” nâng lên cằm , nhìn chằm chằm, từng chữ từng câu, giống như là chế giễu.

      Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn bá đạogiống như quân vương nắm tất cả trongtay, trong lòng càng thêm tức giận, cũngcàng thêm chua xót, căm hận trừng mắt liếc cái, sau đó, vung quảđấm về phía , tức giận đập tới!

      “Tại sao? dựa vào cái gì? có thể cùng Hạ Tĩnh Sơ thân mật như vậy mà tôi lại thể? Lăng Bắc Hàn! có đểtôi vào trong mắt hay ? dựa vào cái gì mà hạ nhục tôi như vậy?Tại sao lại cường bạo tôi như vậy? Tôi là vợ của chứ phải đồ chơi củaanh , lúc vui dụ dỗ, lúc mấthứng coi tôi là công cụ để phát tiết? căn bản tôi, người vẫn luôn là Hạ Tĩnh Sơ! khôngyêu tôi, tình của sớm dùng hết rồi…” vừa đánh vừa quát ,hầm hừ hầm hừ, dùng hết tât cả hơi sức,giọng chậm lại, nức nở lên án .

      Nước mắt, ngừng rơi xuống......

      “Chính vì thương tôi, cho nên mớikhông để tôi vào mắt, có phải ?”côlầm bầm hỏi, gương mặt đẫm nước, dángvẻ tuyệt vọng làm đau lòng.

      thương sao? Vậy tại sao thấy cùng người đàn ông khác bên cạnh nhau, lại quan tâm như vậy? để côvào trong mắt? để vào trong mắt lúc nào?

      trả lời, đưa tay kéo bộ lễ phụctrên người xuống, ném sang bên,nhìn lại những dấu vết cường bạo , cầm khăn lông lên lau cho , lại bị né tránh!

      “Đừng đụng vào tôi! trả lời tôi rồisao! trả lời !” nhìn chằm chằm, đau lòng hét lên, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

      “Đáp án của sớm cho em!” gầm , bá đạo cầm vòi hoa sentắm rửa cho , động tác thô lỗ, tới chỗ cần dịu dàng cũng dịu dàng.

      Úc Tử Duyệt bởi vì lời vẫn còn sững sờ, ý của lại ràng, anhkhông còn tình cảm…. nhớ……

      Toàn thân cứng ngắc, để mặc tắmrửa cho .

      Trong lòng vẫn đau xót? ngờ......

      “Tại sao thể đối xử tốt với tôi chút…Dù chỉ chút …” khổ sở thào .

      “Úc Tử Duyệt! phát ra là đối xử với em quá tốt, quá cho em lên mặt, cho nên em mới đếm xỉa đến người chồng là đây!” xấu xa này lại ra vẻ giống như là phụ côkhông bằng! Lăng Bắc Hàn ôm lấy , vừa vừa quát.

      “Em đếm xỉa, em nhìn thấy rồi, cho nên mới cố ý nhảy như vậy! Tại sao , tại sao lại chuyệncùng Hạ Tĩnh Sơ, biết em để ý cái gì!” đôi tay chặt chẽ níu lấy vạt áo , khổ sở quát.

      “Em dám lúc trước em và cái tên Tư Đồ Ngạn ấy chưa từng xảy ra cái gì? Tốinay cùng ta khiêu vũ là tìnhcờ?” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng tức giậnnhét vào giường, đắp chăn cho , lấy điện thoại di động ra, đem tin nhắn đưa đến trước mặt .

      “Tư Đồ Ngạn nào?” Úc Tử Duyệt thàonói, sau đó, thấy nội dung cái tin nhắnkia sững sờ.

      Trong hình, là hình ảnh bị người đàn ông xa lạ đó cưỡng hơn, còn có hình bị ta kéo lên xe,còn có Lệ Mộ Phàm......

      Lăng Bắc Hàn theo dõi phản ứng của , giống như giả vờ, chẳng lẽ mìnhtrách lầm ?

      cho người theo dõi em!” Sau hồi, Úc Tử Duyệt nhìn , nghiêm nghịhỏi.

      có xấu xa như vậy!” nhìn chằm chằm, gầm , muốn bóp chết .

      ta cường hôn em! Căn bản em biết ta là ai! Tối nay ta đeo mặt nạ, em cũng biết là ta....” Úc Tử Duyệt vội vã giải thích, giải thích cho mình.

      Lăng Bắc Hàn nhìn , trong tim co rút, lúc này mới ý thức được mình hiểu lầmcô......

      “Mặc kệ như thế nào, em nhảy với ta như vậy cũng là đúng!” lấpliếm lý do, cố chấp .

      ..... cút ! Biến thái......” bấtlực ngã xuống, che chăn kín, cảmgiác mệt mỏi.

      , áy náy ngồi xuống bêngiường, kéo vào trong ngực, ôm , vuốt ve đỉnh đầu đầu , lại đưa tay vuốt chân , “Đau ?” dịu dàng hỏi.

      quan tâm như vậy càng làm tim đau xót hơn, giống như làm nũng, nước mắt ngừng rơi xuống......

      “Đau! Đau muốn chết, là đồ vũ phu, em muốn kiện anh1” bất lực, lại dùnghết hơi để hét, đau lòng nằm trong ngực, vẫn hơi sợ hãi.

      Vậy mà lại cười khì ra, ôm chặt, ôm vào trong ngực, khẽ nângkhuôn mặt của lên. lại cười, tên khốn kiếp này lại cười! Côtủi thân muốn chết, vậy mà .....

      Lăng Bắc Hàn thở phào nhõm, bởi vìtin biết người tên Tư Đồ Ngạn đó, tin tưởng phản bội .

      “Vũ phu? chỉ là động tác có hơi thô lỗ chút, chọn địa điểm kích thích chút!” Lăng Bắc Hàn buồn cười ,xấu xa thừa nhận cường bạo .

      .......Cút ngay!” vùng ra khỏi ngực , ngã sang bên cạnh, đưa lưng về phíaanh rụt người lại.

      Lăng Bắc Hàn gì, đứng dậy đivào nhà tắm, nghe thấy tiếng đóng cửathì trong lòng lại khẽ run rẩy, che kín chăn, lặng lẽ khóc. Hối hận tại sao tối nay lại kích động như vậy, cũng hiểu tại sao mình lại tràn đầy địch ý với Hạ Tĩnh Sơ như vậy.

      Còn cả người đàn ông xa lạ đó, tại sao hết lần này tới lần khác cứ đến gần mình?

      Chỉ chốc lát sau, cảm giác giường lớn bịnhún xuống, chăn bị vén lên, hơi thởnam tính tới gần, thể quenthuộc hơn, sau lưng ôm lấy , nhớtới mình ở bãi đỗ xe bị khuất nhục, côđau lòng muốn khóc, vậy mà lại mở miệng: “ gì với Hạ Tĩnh Sơ cả, đồng ý với em, nhất định làm được! Ngược lại em, tối nay cố ý hay , trong lòng em tự hiểu! Lục KhảiChính, Lục Khải Lâm, còn có rất nhiều người, bọn họ đều biết em.....Em với mộtngười đàn ông sân khấu như vậy....Em để mặt mũi của ở đâu?Người khác bàn tán, về em như thế nào?”

      ôm , trầm giọng .

      “Em nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tứcgiận với , để nhìn em, quan tâmem! Để mặt bạn cũ của biết em là vợ !” tức giận , vẫn đưa lưng về phía .

      Lăng Bắc Hàn xoay người lại, nhìn đôimắt đẫm nước của , cười , “Cho nên, là tại sao, trừng phạt em trậnnho , là do em tự chuốc phiền toái,cho nên em khỏi giận dỗi, chuyện này giải quyết xong. Sau này được phép đến gần cái tên Tư Đồ Ngạn đó, biết chưa?” nhìn , trầm giọng .

      “Tại sao!” Úc Tử Duyệt dùng sức đạp dưới chân, vừa hay đá vào cái chân bị thương của , Lăng Bắc Hàn tràn đầy khổ sở , lên tiếng rên rỉ.

      ... có sao chứ?” Úc Tử Duyệt lúc này mới nhớ tới vết thương đùi ! Hơn nữa, tối nay còn từ bệnh viện ra ngoài tìm ! lo lắnghỏi.

      Lời ra khỏi miệng, lại phát cuối cùng mình vẫn lo lắng cho , tức giận xoay người, “Tốt nhất là nên đứt mới phải! Để cho thể làm lính được nữa, cả đời ở nhà phục vụ em!” tức giận nguyền rủa .

      Lăng Bắc Hàn đưa chân trái bị thương đụng vào người , “Nghĩ khá lắm!” xong, bàn tay mò xuống chân côtìm kiếm xoa xoa nơi bí ấm áp.

      “Ái......”

      “Bị đau?”

      “Đầu gối đau!” Úc Tử Duyệt mang theotiếng khóc nức nở , lúc này mới cảm thấy đầu gối đau rát từng cơn, Lăng BắcHàn nghe tin bất ngờ, vội vàng vén chăn lên, nhìn về phía đầu gối của , chỉ thấy rách da, còn bị nước vào sưng lên đỏ bừng......

      “Tại sao vậy?” Tại sao vừa rồi khôngphát ?

      “Lúc xuống xe đụng phải! Lăng Bắc Hàn! ác độc! Mặc kệ để em mìnhtrên xe để em nhếch nhác chân khônglên! khốn kiếp! muốn tha thứ cho !” Úc Tử Duyệt bật khóc,trong lòng uất ức vô cùng, tiếng la khóc này cũng mang theo chút làm nũng, hy vọng có thể trấn an trái tim bị tổnthương của mình.


      Chương139: Phạt sau này khôngđược phép chạm vào em…



      Độc ác sao? Lăng Bắc Hàn chỉ cảm thấy mình rất tức giận! giải thích, lật người xuống giường, tìm hòm thuốcxử lý vết thương cho , bị đau, đauđến “gào khóc” lại vừa tố cáo.

      “Trời lạnh như thế, vừa đưa em xuốngbãi đỗ xe liền.... coi em là đứngđường phải ! Híc....”

      “Lúc vừa xuống xe, có biết em nhếchnhác thế nào ? có biết em phải chật vật để bò lên thế nào ?”

      “Biến thái, khốn kiếp, đồ lính thối...huhu.....”

      Mắng rồi lại mắng, cũng tìm được lý do để mắng nữa, che chăn lạikhóc tiếp, Lăng Bắc Hàn cũng lêntiếng, bị mắng, động tác tay cũng dịu dàng hơn.

      Tối nay cũng quá kích động, nhưngbỏ xuống bộ quân trang, cũng chỉ là người đàn ông bình thường, sao có thể chịu được nhìn vợ của mình như vậy.... cho cùng, hai người đều có lỗi. Vì băng bó vết thương cho , lại thấy cho che chăn khóc vì đâu đến muốn sống, chua xót cười.

      “Lần này sai rồi, xin lỗi em, ,muốn phạt thế nào cho em quyết định, bảo đảm phục tùng mệnh lệnh!” Ôm vào trong ngực, Lăng Bắc Hàn sảngkhoái .

      Lời của làm toàn thân Úc Tử Duyệtcứng lại, hơi kinh ngạc, mở to đôi mắtsưng đỏ nhìn chằm chằm, mặt trànđầy vẻ khó có thể tin được. xinlỗi cơ đấy.....

      “Phạt sau này được phép chạm vào em! Trừ khi em đồng ý!” Côvừa tủi thân vừa bá đạo .

      “......” Cách trừng phạt này chỉ khiến Lăng Bắc Hàn nín thin him lặng, chỉ là thoáng qua, nhưng trong lòng lại ác ý cười trộm, tin khuất phục!“Được, đồng ý, sau này đồng ý của em, quyết động vàoem, dĩ nhiên, nếu như em dụ dỗ , thìđó lại là chuyện khác nhé....” Ôm lấy thân thể mảnh vải che thân của , giọng .

      “Có quỷ mới thèm dụ dỗ !” Úc Tử Duyệt tức giận , xoay người lại,đưalưng về phía .

      Sau này mình thèm rù quyến nữa! Hơn nữa lạnh nhạt với anhmột chút, thể để ngày ngày côluôn cầm cái mặt nóng dán vào cái mông lạnh của ! Hơn nữa cũng thể đểcho thấy rằng rất , biết được chỉ càng biết quý trọng!

      Đây chính nỗi khổ của việc đơn phương! Úc Tử Duyệt buồn tủi nghĩ, rồisau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Lăng Bắc Hàn thấy tự nhiên như vậy,lại nhớ tới Tư Đồ Ngạn, giống như có mộthồi chuông báo động vang lên. Lại nhớtới Lục Khải Chính, trong lòng cũng khỏi hồi phiền muộn, theotrực giác tin tưởng Lục Khải Chính, nhưng thực lại cho phép xử trí theo cảm tính.

      Chỉ hy vọng Lục Khải Chính vẫn là LụcKhải Chính của ngày nào.

      hạng mục bất động sản mà Tập đoànThiên Thành ở HongKong cùng công ty của Lục Khải Chính ở Kinh Đô hợp tácđầu tư tạm thời có vấn đề, bất kể là Tư Đồ Ngạn hay là Lục Khải Chính, cũng biết là do Lăng Bắc Hàn động tay động chân.

      “Đây là cái cảnh cáo đối với ta, Khải Chính, cậu nên hiểu tính khí của tôi.” Trong điện thoại, Lăng Bắc Hàn lạnh lùng với Lục Khải Chính.

      “Ồ, hóa ra vì Úc Tử Duyệt, cậu có thể sửdụng hết thủ đoạn mà cậu luôn coithường?” Lục Khải Chính giở giọng nhạobáng, gần như giễu cợt .

      Lời lòng của Lục Khải Chính khiến Lăng Bắc Hàn kinh hãi chínhmình, sau mới phát ra, vì Úc TửDuyệt, dùng thủ đoạn khôngquang minh chính đại. Từ lúc nào mìnhlại quan tâm đến ấy như vậy?

      “Động vào phụ nữ nhà họ Lăng, cho dù tôi ra mặt, nhà họ Lăng cũng sẽkhông bỏ qua, bảo tên kia tự giải quyếtcho tốt!” Thái độ của Lăng Bắc Hàn vẫn nguội lạnh như thường, xong liền cúpđiện thoại.

      Úc Tử Duyệt vừa mới vào cửa ngheđược câu cuối cùng của Lăng Bắc Hàn,trong lòng biết có tư vị gì, dườngnhư ý tứ của câu đó là, chỉ vì mặt mũi của nhà họ Lăng, cho nên mới....

      “Suy nghĩ cái gì, mau thay quần áo chuẩn bị ăn cơm!” Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, đốidiện với Úc Tử Duyệt ngẩn ngơ, nhỏgiọng . Câu kia, cố tình nóilớn như vậy, coi như cho cái cảnh cáo nho .

      Úc Tử Duyệt hoàn hồn, lời, liếc cái, cũng quênchuyện xảy ra tối hôm qua, bước chân vềphía tủ quần áo, đầu gối vẫn còn đau, bước chân ổn định, Lăng Bắc Hàn nhìn qua cũng biết vẫn tức giận.

      “Úc Tử Duyệt, tối hôm qua rồi, cũng đảm bảo rồi, năm hết tết đến,em đừng có mặt lạnh nhìn , thích bị người ta quay mòngmòng!” Lăng Bắc Hàn tới bên cạnh , bước lên phía trước lấy quần áo cho cho, sau đó vừa cởi áo ngủ người vừa .

      đừng chạm vào em!” Nhìn áo lót màu trắng bị cầm trong tay, vẫnđang cởi áo ngủ của mình, bộ ngực lõa lồhiện ra,Úc Tử Duyệt đỏ mặt tức giậnnói.

      thích làm gì làm, liênquan đến em! Lăng Bắc Hàn, em bảo anhkhông chạm vào em đừng có mà chạm!” tức giận buồn bực , muốn đoạt lại cái áo ngực trong tay , thếnhưng lại bá đạo mặc vào cho , còn chưa chỉnh sửa xong cài móc sau, hai đỉnh nhũ hoa đáng thương của bị áongực cọ xát, cảm giác tê dại đau đớnkhiến rên rỉ ra tiếng.

      định đưa tay muốn chỉnh lại thìanh vượt lên trước, Úc Tử Duyệt chỉ thấy hai bàn tay to của từ dưới nách luồn lên giữ mép áo ngực sau đó dùngngón tay thon dài bợ hai bầu ngực của bỏ vào trong đó, “Á..........” Cảm giácrun rẩy lướt qua toàn thân, tức giận than ....

      Lăng Bắc Hàn cong môi, đứng sau lưng , nhìn hai bầu ngực đầy đặn trước ngựccô bị áo ngực che mất ba phần tư, còn lộ ra khoảng da thịt trắng nõn, cùngvới khe rãnh gợi cảm, nhớ tới lần trong phòng bệnh cùng chung đụng với chỗ này, yết hầu tự chủ được run lên,toàn thân căng thẳng.

      “A...... buông ra!” đột nhiên bị ôm, ngồi xuống giường lớn, người côchỉ mặc chiếc áo ngực, phía dưới thân là quần ngủ, Úc Tử Duyệt kêu lên, cho rằnganh lại muốn làm chuyện cầm thú vớimình!

      Chỉ thấy nâng chân trái của lên,cởi chiếc quần lót trắng của ra, mặcvào chiếc quần lót khác, lúc này Úc Tử Duyệt mới ý thức được rằng mình đãsuy nghĩ nhiều rồi! Khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.

      Úc Tử Duyệt! Mình thể chịu thua! thể đối tốt với ! Cho dù đối tốtvới cũng được thể ra!

      Lăng Bắc Hàn đâu chịu nghe lời ,cắm đầu cắm cổ mặc quần áo cho ,từng món đồ , coi như đứatrẻ, cưng chiều . Úc Tử Duyệt cũng còn phản kháng nữa, mặt khôngchút thay đổi, nhưng trái tim bởi vì hành động dịu dàng của mà dậy sóng mãnh liệt .

      Điểm tâm là Lăng Bắc Hàn làm, Úc Tử Duyệt lâu rồi chưa được ăn mùi vịnày!

      Ăn điểm tâm xong, hai người trở lại bệnhviện, Úc Tử Duyệt vốn chịu, nhưng sao có thể cưỡng lại được bá đạo của Lăng Bắc Hàn, bị đưa đến bệnh viện, còn xử lý vết thương đầu gối, mặc dù đây chẳng qua chỉ là vết thương đáng kể.

      lại cảm thấy giả vờ như , nếu tối hôm qua lúc xuống xe, đưa lên lầu chuyện gì cũng xảy ra!

      “Em đâu?” Lăng Bắc Hàn luyện tập trong phòng hồi phục chức năng,thấy Úc Tử Duyệt muốn ra ngoài, liền vội vàng hỏi.

      “Chị Nhan tìm em, em gặp chị ấy!” ÚcTử Duyệt dối, chỉ muốn ra ngoài dạo.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái, “ sớm về sớm!” vừa xong, Úc Tử Duyệt mở cửa ra ngoài.

      lái xe, chỉ là tùy tiện dạotrong thành phố, rất ít khi có lúc yên tĩnh như vậy. Ánh mắt trời ngày đông chiếu lên người , khiến cảm thấy ấmáp hơn vài phần.

      cúi đầu, dọc theo lối bộ màuvàng dành người khiếm thị, giống như thói quen này có từ rất lâu về trước.

      tới lui, đôi ủng giày màu rám nắng chiếu vào mắt , dần dần ngẩngđầu lên, gương mặt đẹp trai tuấn tú chết người đập vào mi mắt, con mắt xanhdương bị mái tóc che giấy , con mắt khác đơn tĩnh mịch nhìn .

      Vẫn còn thứ thay đổi, hương vị bạc hà mát lạnh.

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người , khiến như được dát viền vàngóng ánh, khóe miệng cong lên nụcười.

      “Cậu tránh ra!” Quan sát hồi lâu, hoàn hồn, nhìn chằm chằm, cho sắc mặt tốt mà .

      “Ghét thấy mình đến vậy sao? Úc TửDuyệt, hôm nay mình chỉ muốn dạotâm với cậu mà thôi!” Hai chữ “mà thôi” vừa ra khỏi miệng, khiến trong lòngcàng cảm thấy chua xót đơn.

      Úc Tử Duyệt cũng chợt thấy mình quá hà khắc với Lệ Mộ Phàm, nhưng lạnh lùng sao? Mình thể cho cậu ấybất kỳ tia hy vọng nào!

      “Mình có gì để với cậu.......” thoáng mềm lòng phản bác, vòng qua , tiếp tục về phía trước.

      Lệ Mộ Phàm lời nào, ánh mắtnhu hòa dõi theo bóng dáng của , vẫn giống như trước , thích đườngdành cho người khiếm thị, khóe miệng vẫn là nụ cười cưng chiều, yên lặngđi theo , chỉ cần theo là được rồi, giống như bọn họ ngày trước.

      Hôm nay Lệ Mộ Phàm có chút khácthường làm lòng Úc Tử Duyệt mềm , biết cậu ta vẫn theo sau lưng mình, dây dưa như trước đây nữa. Bây giờ trong đầu bị hình ảnh của Lăng Bắc Hàn chiếm cứ, đối với Lệ Mộ Phàm, chút tưởng niệm cũng khôngcó, ngay cả tưởng tượng, giả thiết, cũng muốn.

      hy vọng cậu ta có thể sớm quên chút, tìm được tốt, trải qua cuộc sống hạnh phúc......

      “Mời chị xem tờ rơi chút.....”Trước mặt là ngã tư đường, mặc áo bông màu đen, trong tay còn cầmmột túi màu đỏ, từ bên trong rút ra tờ rơiđưa cho những đôi tình nhân đợiđèn đỏ, mỉm cười .

      Úc Tử Duyệt đứng cách đó xa, chỉcảm thấy gương mặt rất quen thuộc, mạch suy nghĩ liền hoạt động, lúc này mới nhận ra, ấy là Thôi Nhã Lan!

      “Thưa ......”

      “Nhã Lan! Là tôi đây!” Tờ rơi được đưatới trước mặt, Úc Tử Duyệt nhìn ThôiNhã Lan, cười .

      “Chị... Chị Lăng?” Thôi Nhã Lan nhìn Úc Tử Duyệt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới nhận raÚc Tử Duyệt, vừa cười vừa chào hỏi.

      “Ừ!” Úc Tử Duyệt nhìn mặt ThôiNhã Lan nụ cười đơn thuần trong sáng, mỉm cười , “ phát tờ rơi sao?”Nhìn tờ giấy cầm trong tay, công ty đồ gia dụng gì đó, Úc Tử Duyệt hỏi.

      “Dạ phải, sắp hết năm rồi, công ty chúngem có hoạt động đầu bếp phục vụ tậncửa, hôm nay đến lượt em phát tờ rơi!”Thôi Nhã Lan nhìn Úc Tử Duyệt thành .

      “Trời lạnh như thế này, vất vả cho em rồi,để chị giúp em tay!” Úc Tử Duyệt xong, rất sảng khoái lấy ra tập đơn dày từ trong túi của Thôi Nhã Lan.

      , , ! Chị Lăng, sao có thể làm vậy? cần đâu ạ!” Thôi NhãLan vội vàng khoát tay .

      “Sao thể? Trước kia ở Mỹ, mỗi chủnhật tôi cũng thường ra ngoài phát tờ rơi kiếm tiền đó! Đừng từ chối tôi nhé... Dùsao hôm nay chị cũng có việc gì!”Úc Tử Duyệt cười xong, đứng đốidiện Thôi Nhã Lan.

      Thôi Nhã Lan còn muốn điều gì đó nhưng Úc Tử Duyệt bắt đầu rồi.

      Lệ Mộ Phàm vẫn đứng cách đó hơn 30 mét, an tĩnh nhìn “xen vào việc của người khác”, trong đầu ngừng nhớ lại ký ức khi còn ở Mỹ.

      “Chào , công ty chúng tôi mới ra dịchvụ đầu bếp phục vụ tận nhà, phục vụ tậnnhà đó, mùa xuân tới và người nhà của cần đến khách sạn mà vẫncó thể ở nhà tận hưởng những món ăn bổdưỡng thơm ngon a!” Úc Tử Duyệt cũng phải máy móc phát tờ rơi, vừa phát vừa giới thiệu với người đường.

      “Bao nhiêu tiền à?”

      “Truyền đơn có ghi!”

      “Điện thoại cũng có ghi này đúngkhông?”

      , , Nhã Lan, số điện thoạicủa em là bao nhiêu? Vị khách này muốncố vấn!” Trong lúc đối phương hỏi sốđiện thoại Úc Tử Duyệt vội vàng gọiThôi Nhã Lan qua, còn nháy mắt với .

      Thôi Nhã Lan vội vàng hiểu được ý,“Chào , đây là thiếp của tôi, nếu như muốn sử dụng dịch vụ này có thể gọi điện thoại cho tôi!”

      Chỉ chốc lát sau, Thôi Nhã Lan phát được rất nhiều danh thiếp, sau đó vừa học cách thức phát tờ rơi của Úc Tử Duyệt.

      “Chị Lăng, cảm ơn chị rất nhiều!”

      “Đừng khách sáo..... cũng rất thông minh, dạy cái gì cũng học theo rất nhanh!” Cho nên đưa số điện thoại củaThôi Nhã Lan cho người đường, cũng hy vọng ông chủ của Thôi Nhã Lan có thể thấy được hiệu suất phát tờ rơi của ,nếu có người bởi vì tờ rơi mà cầntìm đầu tiếp, ông chủ của nhất định sẽhiểu nhiều hơn.

      “Chào , công ty chúng tôi mới ra dịchvụ......”

      cần!” Lệ Mộ Phàm mới gần,Thôi Nhã Lan vội vàng tiến lên, lễ phép với lại bị lạnh lùng từ chối.

      “Lệ Mộ Phàm! Thái độ của cậu sao lại kỳ cục thế chứ!” Úc Tử Duyệt thấy Lệ Mộ Phàm trả lời với Thôi Nhã Lan như vậy, tức giận .

      “Nếu sao? Cùng phát tờ rơi vớicô ấy?” Lệ Mộ Phàm cười nhạt nhìn Úc Tử Duyệt hỏi ngược lại.

      “Cậu tốt nhất là cút chỗ khác!” Úc Tử Duyệt liếc tức giận , Thôi Nhã Lan kinh ngạc nhìn họ, ngờ cả hai quen biết nhau.

      Lệ Mộ Phàm nào có chịu để chọc tứcnhư vậy, đoạt lấy tờ rơi trong tay , nhétvào ngực Thôi Nhã Lan, kéo rời khỏi, Úc Tử Duyệt tức giận giãy giụa, “Còn vùng vẫy nữa, có tin mình lập tức hôn cậu ngay chỗ này ?” Lệ Mộ Phàm bá đạo uy hiếp .

      “Cậu....Cút !” Úc Tử Duyệt cũng nàochịu uy hiếp của , giận quát, ai ngờ, Lệ Mộ Phàm quả nâng mặt côlên, cúi đầu hung hăng hôn lên môi !

      “Ưmh...... ưmh......”

      Dưới ánh mặt trời, người đường hai bên, chàng trai cao lớn tài giỏi đứng trênphố hôn .....

      Thôi Nhã Lan khiếp sợ nhìn thấy cảnhnày, vẻ mặt kinh ngạc. Chị, chị Lăng bị người đàn ông khác....Hôn...Hơn nữa còn là ở ngoài đường!

      Chỉ là rất nhanh, người đàn ông kia buông ra!

      Úc Tử Duyệt phẫn hận trừng mắt nhìn LệMộ Phàm, giơ tay muốn tát , lại bịanh bắt được, ngay sau đó, căm hậnhất tay ra, sau đó sải bước chạy .

      “Nhìn cái gì mà nhìn?” Lệ Mộ Phàm thấyThôi Nhã Lan nhìn , lạnhlùng quát sau đó cũng sải bước rời .

      Sau khi ăn xong bữa tối, Úc Tử Duyệtmới về đến phòng bệnh, vừa mở cửa vào, lại thấy gương mặt xanh mét của Lăng Bắc Hàn, “ đâu?” trả hỏi. Úc Tử Duyệt nhìn thoáng qua cái, “Tùytiện dạo chút thôi à....” điềmtĩnh xong, ngồi xuống ghế sofa.

      Vừa mới ngồi xuống, liền ném điện thoại di động vào người , màn hình là hình ảnh và Lệ Mộ Phàm đanghôn nhau....

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương140: ràng là em rất muốn

      Khi Lăng Bắc Hàn nhận được bức kia hình kia dường như chết lặng, cảm thấy rất buồn cười nhưng lại biết làm thế nào để cười. Rốt cuộc ai là người muốn phá hỏng cuộc hôn nhâncủa bọn họ đây? là Tiếu Dĩnh gâyra sao?

      Về chuyện của Úc Tử Duyệt cùng Lệ Mộ Phàm, thực rất muốn tin tưởng , nhưng lại có biện pháp khiến mình hoàn toàn thản nhiên đốimặt với việc này!

      Úc Tử Duyệt cầm tấm hình kia lên, nókhiến trái tim của đột nhiên đau nhói. Tấm hình này chụp quả tệ,dưới ánh nắng trong xanh, và Lệ MộPhàm hôn nhau, hình ảnh làđáng chết lại đẹp đẽ động lòng người như vậy......

      Dần dần Úc Tử Duyệt cũng chết lặng, côquay đầu lại nhìn Lăng Bắc Hàn, sắc mặt của vẫn còn rất u, hai mắt sắcbén nhìn chằm chằm, giống như làtội phạm phạm phải tội ác tày trời vậy. Khóe miệng của giật giật mấy cái, côcảm thấy buồn cười, nhưng lại cười nổi: “ lại tin mấy thứ này?” mệt mỏi hỏi ngược lại , giọng mang theo vẻ giễu cợt.

      Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng kia của ,trong lòng Lăng Bắc Hàn trở nên buồnbực, lúc này chỉ cảm thấy giống nhưđangbị đè nén!

      “Em cảm thấy có nên tin tưởng em hay ? Lúc em ra ngoài có vớianh là em tìm Nhan Tịch, đến gần tốithì tấm hình này được gửi đến, NhanTịch đây sao?” kết luận rồi, dối . Việc này làm cho rất tức giận!

      rất thẳng thắn chuyện với côrồi, tại sao thể với cơ chứ? cũng phải là cái loạiđàn ông độc đoán, bảo thủ! Giờ phút này, rất để ý, phải là để ý cái tấm hình kia mà là để ý đến thái độ của đối với !

      Lúc này Úc Tử Duyệt mới nhớ tới,lúc ra ngoài có với tìm chịNhan Tịch......

      “Ở đường em gặp phải Lệ Mộ Phàm, em bị cậu ta cường hôn, có tin hay tùy .” nhìn , lạnh lùng giải thích.

      Thái độ lạnh lùng của khiến tứcmuốn hộc máu, ràng là sai, vậy mà vào lúc này lại giống như đó là lỗi của vậy: “Úc Tử Duyệt! Em dùng thái độ như vậy chuyện với sao?Ngườiphạm sai lầm là em phải !”Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, lạnhgiọng dạy dỗ.

      “Em làm sai? Chẳng lẽ, bây giờ em muốnđi dạo phố cũng phải báo cáo với sao? Lăng Bắc Hàn! Tại sao mấy lần đều có thể bắt được nhược điểm của em vậy? Có phải là chính phái người đitheo dõi em đúng ? Trong mắt ,em là người phụ nữ như vậy sao? sợem bất cứ lúc nào cũng cắm sừng anhsao?” Úc Tử Duyệt tức giận đứng lên,nhìn chằm chằm, rống giận.

      rồi, khinh thường những chuyện tình xấu xa như vậy!” Lăng BắcHàn bị tức giận lên án, trong lòng anhcàng tức hơn, chuyện như vậy đúngthật là rất khinh thường, cái muốn là phải thẳng thắn chuyện với !

      Về phần ai gửi cho tấm hình này, cho người điều tra, mặc dù trong lòng có trực giác là do Tiếu Dĩnh gâynên......

      Lời của , làm cho lòng của Úc Tử Duyệt run rẩy kịch liệt, là người nào, làngười nào thông báo với Lăng Bắc Hàn?

      Trong đầu thoáng qua vẻ mặt của Thôi Nhã Lan, còn có Hạ Tĩnh Sơ ......

      từng học qua lớp kỹ thuật chụpảnh, nên có chút am hiểu, theo nhưnhững gì phân tích, bức ảnh này được chụp ở góc độ cùng vị trí bị Lệ MộPhàm cường hôn, vậy Thôi Nhã Lan ở vị trí góc độ tương tự.

      thể nào là Thôi Nhã Lan, ấy làngười rất đơn thuần, hơn nữa ấy cũngkhông thù oán với ......

      Hạ Tĩnh Sơ? lại có chứng cớ, côta cũng thể tự coi mình nhưvậy chứ?

      “Lăng Bắc Hàn, đừng nữa, em mệt rồi. rãnh rỗi chất vấn em nhưvậy bằng cho người điđiều tra xem là ai ở sau lưng giở trò quỷ !” mệt mỏi xong, cầm túi xáchchuẩn bị .

      “Cũng là tại em cho cơ hội mới khiến người khác bắt được nhược điểm đấy!” hừ lạnh , chạy tới cửaphòng bệnh.

      Lời của làm dậm chân, quay đầu nhìn , trong lòng chua xót trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn:“Vậy nghĩem là người như thế nào?Chẳng lẽ, khinhìn thấy Lệ Mộ Phàm em phải núptrốn tránh, cả đời này cũng đượcqua lại với ấy sao? ta muốn làm gì, em cũng có cách nào khống chế được! Lăng Bắc Hàn! đừng ép em!Nếu , em bị điên đó!” Úc Tử Duyệt tức giận xong “Bùm” tiếng, đá cánh cửa ra.

      Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cánh cửa khép chặt, khóe miệng co quắp.

      rất muốn hỏi , chỉ là chào hỏi với Hạ Tĩnh Sơ thôi, bọn họ trở nên khách khí như vậy, tại sao khiến nhìn thấy cùng người đàn ông khác hôn môi, lại thể tức giận? Cứcho là hiểu lầm, vậy bình thường cũngkhông hiểu lầm sao?

      Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy rất loạn, vốn dĩ rất muốn tốn quánhiều thời gian, cùng tinh lực dùng chovấn đề tình cảm, nhưng kể từ khi gặp phải Úc Tử Duyệt, ma xui quỷ khiếnanh lại trở thành người như vậy.

      Trong phòng bệnh trở nên trống vắng,chỉ còn lại mình , thở dài hơi, tới bên cửa sổ, lại bắt đầu hút thuốc.

      Úc Tử Duyệt về nhà, cũng trở về nhà cũ, buồn buồn tới nhà của chị Nhan Tịch, ngồi chiếc giườngnhỏ, : “Chị Nhan, trong lòng em bây giờ rất, rất khó chịu!” lúc này, Nhan Tịchlà đối tượng tốt nhất để cho có thể thổlộ, có lẽ bởi vì quá bối rối, cho nên mới thể thổ lộ chuyện này.

      “Vậy em làm hòa với chú ấy !Làm gìphải để ở trong lòng, có sao vậy là tốtrồi! Kỳ cục cái gì?Cũng sắp bước sang năm mới rồi, nên vui mừng mới đúng. Có thể ra ngoài, cũng nên , ở bên cạnh chú ấy nhiều chút, về sau chân của chú ấy lành lại, phải trở về đơn vị, đến lúc đó thời gian ở cạnh nhau của hai người càng ít mà xa cách càng nhiều, phải quý trọngkhoảng thời gian quý báu này !” NhanTịch lắc đầu, bất đắc dĩ khuyên nhủ.

      “Chị như vậy là sao, tại sao mọi người chỉ thấy ấy mà phải thấy em đối xử tốt với ấy nhỉ? Là Hạ Tĩnh Sơ sao? Trong lòng em vẫn luôn day dứt, tại ta lại thường xuyên xuất như vậy, em chịu nổimà! Em cũng chỉ có mong ước đơn giản là muốn ở cùng chỗ với ấy thôi mà, nhưnglại có người nghĩ muốn phá hư hạnh phúc của bọn em!” lời của ÚcTử Duyệt được mạch lạc cho lắm.

      Nhan Tịch dựa vào ghế, cau mày phântích, lại như có điều phải suy nghĩ: “Coinhư là thử thách cho hai người , ngườikhác càng muốn phá hư hai người, hai người càng tỏ thái độ kiên định, ràng ra, em là phụ nữ, nên tỏ ra khôn khéo chút, chú ấy tức giận, em lại hò hét….”

      ! Kiên quyết thể! Em cũng thèm lấy mặt nóng dán mônglạnh của ấy! Em có tự ái của mình, tại sao phải là ấy tới tìm em?”Úc Tử Duyệt giận đến vội vàng cắt đứt lời của Nhan Tịch, rống to.

      Nhan Tịch lắc đầu cái: “Em như vậylà được, đây phải là chuyện nên giữ tự ái cho riêng mình, vợ chồng ởchung, phải bao dung lẫn nhau!Em lạnhnhạt với chú ấy, chú ấy cũng lạnh nhạt với em, hai người nghi ngờ lẫn nhau, bị người xấu thừa cơ lợi dụng, phá hư hạnh phúc của hai người mà thôi!” mấy ngày nữa Nhan Tịch cũng muốn về nhà, nhưng trước khi phải khuyên đượcÚc Tử Duyệt mới thôi.

      còn độc thân, cho nên đạo nghĩa vợchồngcũng hiểu nhiều, cũng chỉ làdựa theo hiểu biết của mình đikhuyên Úc Tử Duyệt mà thôi.

      hiểu, phiền quá, tóm lại là em nên về......” Úc Tử Duyệt thở dài xong, đứng dậy xuống giường.

      “Em đâu? Trở về bệnh viện , cùngnói chuyện với chú ấy.” Nhan Tịch cũngkhông giữ Úc Tử Duyệt ở lại, chỉ đứngdậy theo khuyên nhủ ấy, Úc Tử Duyệt mang tâm nặng nề gật đầu.



      Úc Tử Duyệt trở lại bệnh viện, chạythẳng tới tầng cao nhấttrong khu nội trú, biết rằng, cho dù trong lòng mìnhcó phát sinhmâu thuẫn với , cho dùbản thân vẫn rất ức chế thôinhưng vẫn muốn hiểu được trái timanh.

      Có lúc, chỉ là lẳng lặng nhìn , canh giữ ở bên cạnh , trong lòng cũng đãcảm thấy thỏa mãn rồi.

      Mới vừa vào phòng bệnh, chỉ thấyLăng Bắc Hàn từ trong phòng tắm ra, người mặc áo ngủ, thấy bướcvào cửa bóng dáng cao lớn dừng lại.

      Vài sợi tóc ngắn ngủn dính nước, có giọttừ sợi tóc rơi xuống, rơi vào chiếc cổmàu đồng, khiến cho càng thêm hấpdẫn. Áo ngủ cổ chữ V rộng mở, lộ ra da thịt rắn chắc màu đồng......

      Lăng Bắc Hàn vừa thấy , tim của liền rung động, ngờ lại trởvề!

      “Em quên mang chìa khóa nhà!” lạnh nhạt xong, xoay tầm mắt sang nơi khác thèm nhìn , tới bên tủ treo quần áo, lấy ra bộ áo ngủ của mình, tới phòng tắm. ràng cái chìakhóa nhà ở trong túi xách của , nhưng lại viện cớ như vậy, bởi vì còn chưa muốn để xuống tự ái của mình.

      Lăng Bắc Hàn thấy cầmáo ngủ, mặt ngoài lạnh lùng bất động, nhưng tronglòng lại vui mừng như điên.

      Úc Tử Duyệt ngâm mình ở trong bồn tắm, chậm chạp muốn đứng dậy, biết lát nữa phải ngủ ở ghếsa lon hay là ngủ giường của anhđây. Trong tận đáy lòng của vẫn suy nghĩ muốn ngủ ở giường của , thích ôm ngủ, nhưngcô chưa thể bỏ tự ái của mình......

      Vậy ngủ sofa , nhìn khôngchủ động chắc là muốn mình vàanh ngủ chung cái giường, trong lòng nghĩ như vậy, đứng dậy ra khỏi bồn tắm.

      Lúc sấy tóc, vẫn nằm ở trêngiường bệnh, giống như ngủ thiếpđi vậy, cũng giống như muốn côngủ cùng . như vậy, làm lòng côđau ê ẩm, cho nên sấy khô tóc xong, côôm chăn, trải giường chiếu sa lon đểchuẩn bị ngủ.

      Chờ tắt tất cả đèn, nằm xuống ghế saloncô cũng nghe được mộtcâu để cho lên giường ngủ. Nằm ghế sa lon, Úc Tử Duyệt chợt thấy rất uấtức, chóp mũi ngẹn ngào, che miệng,nước mắt nhịn được rơi xuống.

      Tên lính thối! cho nấc thang để leo lên, thế nhưng lạikhông thèm cảm kích!

      Chắc là muốn trở lại? Vẫn còn ở giận sao?

      Trong lòng chua xót, chemiệng khóc nức nở ngừng cảmgiác thân thể của mình chợt bị người nào đó ôm lấy: “......” lời chưa ra khỏimiệng, mới cảm giác mình khóc thành tiếng.

      “Lên giường ngủ!” nghe thấy khóc, cuối cùng vẫn nhịn đượcđau lòng, xuống giường ôm lấy , đặt lên chiếc giường ấm áp.

      mặc kệ em ......” Úc Tử Duyệt lạnh lùng , cố nén vẻ mặt nghẹn ngào,cùng uất ức trong lòng, thân thể trở nên cứng ngắt, tùy ôm mình vàotrong ngực.

      “Khóc cái gì? Người nên khóc là đó?Em có tận hai người đàn ông theo đuổi…em bảo nên làm sao bây giờ?” vuốt ve cái ót của , ê ẩm .

      là thanh mai trúc mã, chơi đùa cùngcô từ đến lớn Lệ Mộ Phàm.

      là đúng theo ý , so với hấp dẫn hơn, MAN hơn Tư Đồ Ngạn.

      này, cực kì có giá trị, điều này làm cho ý thức được nguy cơ đangtới.

      Lời của , trong nháy mắt làm ngừng rơi nước mắt, rất muốn cười, nhưng lại hết sức nhẫn nhịnlại.Tên lính thối, đùa, hay là đó? Chẳng lẽ biết, trong thân thể của em từng cái tế bào đều bị chiếm cứ sao?

      Mặc kệ là Lệ Mộ Phàm, hay là cái tên đànông xa lạ kia, đều muốn nhìn thấy nhiều, trong lòng của đều tràn đầy hình bóng của !

      Hấp thu hơi thở nóng bỏng phái namtrên người , nhắm mắt lại, cũng chủ động ôm , chỉ giao cho ôm mình, trong lòng uất ứcphải lấy lại an ủi, làm cho tâm tình của tốt lên rất nhiều.

      ngờ lại để ý đến......” lạnhgiọng , cố gắng tỏ ra lạnh lùng.

      “Được, để ý tới nữa, ngủ !” Lăng Bắc Hàn hôn cái lên đỉnh đầucô, dịu dàng , rồi sau đó nhắm mắt lại,ôm lấy , ngủ say.

      Ngũ quan thâm thúy, đường cong trêngương mặt tạo nên vẻ lạnh lùng kiênquyết của , mỗi giác quan, từngnét đều giống như được tạo hóa ưu ái, tỉ mỉ mài dũa mà ra. Úc Tử Duyệt nín thởnhìn gương mặt Lăng Bắc Hàn ngủ, khuôn mặt này lại khiến trở nên háosắc.

      Trong đôi mắt to tròn, đen nhánh, là đầytràntình của đối với , đôi mắtkhông hề chớp len lén thừa dịp ngủ say mà theo dõi .

      Gương mặt này, làm trái tim đậpnhanh gay gắt.

      Úc Tử Duyệt cũng biết , mình thích , chỉ vì gương mặt này. thích còn là vì người đàn ông có trách nhiệm, tâm tình lươngthiện, là người đàn ông chính trực! Tómlại, tất cả của , đều .

      Nhưng đâu rồi, đối xử với côcũng phải hoàn toàn để tâm. Nếunhư là vì chức trách của quân nhân, nhưvậy để ý. Nhưng điều mà khiến để ý nhất đó là, đemtoàn bộ tình của dành cho Hạ Tĩnh Sơ......

      Nghĩ như vậy, trong lòng lại chua xót , chóp mũi ê ẩm, mà cũng nhanh chóng tỉnh lại, vội vã xoay tầm mắt mình nơi khác.

      Lúc tỉnh lại, ra cũng tỉnhrồi, cũng thấy ánh mắt say đắm của đối với mình rồi, chỉ là, khônghiểu tại sao mới tỉnh lại, liền trốn tránh tầm mắt của .

      mặt là vẻ lạnh lùng xa cách: “Em rờigiường.” lạnh nhạt , đứng dậy.

      Lăng Bắc Hàn ràng cảm thấy độtnhiên trở nên lạnh lùng, như vậy làm cảm thấy xa lạ. biết, là mộtcon người thẳng thắn, thích gì, thích cái gì, cũng đều biểu ở trênmặt.

      Nhưng bây giờ dáng vẻ lạnh lùng của ,làm lo lắng. Nếu như có cái gì bấtmãn, cứ với , cũng còn dễchịu hơn rất nhiều.

      “Trở lại!” Lăng Bắc Hàn tay kéo côqua, ấn nằm ở người của mình, khố nỗi cái vật kia lại kiên cườn cứng rắn chống đỡ ở châncô, bành trướng, tạo ámhiệu cho .

      Úc Tử Duyệt đương nhiên là cảm nhận được cái vật nóng rực kia của cứng rắn, tim bắt đầu run sợ, nhưng mặtngoài vẫn còn cố tỏ ra vẻ lạnh lùng:“Anhthả em xuống ......” lạnh lùng .

      “Sáng sớm thích hợp vận động!” bá đạo xong, khẽ khom người, liền hônlên môi của .

      Lưỡi của thăm dò vào trong miệng của , cuồng nhiệt cuốn lấy lần, ýđồ quyến rũ dây dưa với cái lưỡi thơmtho của , nhưng nó lại nhúcnhích, mặc cho chiếc lưỡi của dẫn dụ như thế nào, cũng có đáp lại!

      muốn đáp lại !

      Úc Tử Duyệt ở trong lòng lẩm nhẩm, épmình được vội vãkhuất phục trước nụ hôn cùng âu yếm của . Cố gắng để cho mình giữ vững lý trí!

      cái tay của Lăng Bắc Hàn trực tiếp dò vào trong áo ngủ của , ở phần eo ếch phía sau lưng nhàng vơ vét mấy cái, ràng cảmgiác được thânthể của run rẩy, điều này khiến anhmừng rỡ thôi, bàn tay dò tớitrước ngực của , kéo áo xuống quảtiểu hồng được chống đỡ lồng ngựccủa , thành thạo khiêu khích, trêu chọc.

      Cảm giác nhạy cảm từ đầu vú truyền tới,Úc Tử Duyệt cảm giác toàn thân giống như là được thông điện, rất khó nhịn, lúcnày lại kỳ vọng cho nhiều hơn.

      ràng là muốn, nhưng vẫn còn giảbộ ngụy trang, Lăng Bắc Hàn liền lậtngười, đè dưới thân thể của , cái tay gạt chiếc quần của ra. Ngón tay tham lam dò vào nơi sớmướt át ấy, đó là chốn bồng lai......

      thiếu chút nữa bị thuần phục kêu ra thành tiếng, nhưng mà vẫn là nhịnđược, nằm nhúc nhích, trảlời , giống như đầu gỗ vậy!

      “Úc Tử Duyệt! Đáp lại !” con ngươi của tràn đầy màu đỏ tươi của máu,trừng mắt nhìn nhúc nhích, bá đạo ra lệnh. ngờ lại bị chính người vợ của mình đáp lại như vậy,lòng tự ái của đàn ông khiến Lăng Bắc Hàn bị thương, trong lòng hồi chua xót.

      đồng ý, ép buộcem......” nhàn nhạt nhìn , trong con ngươi bị nhiễm tình dục, lạnh lùng mà .

      Lời này làm cho Lăng Bắc Hàn dập tắtngay tất cả lửa nóng đối với !

      “Em ràng rất muốn mà! Cũng ướt nhưvậy rồi !” tức giận, ác ý , đưa tay dính chất dịch màu trắng, buộc phải nhìn!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương141: Tặng quà cho

      Úc Tử Duyệt xấu hổ nhìn ngón trỏ dínhchất dịch, tim nhảy loạn ngừng, rõràng đối với cũng có cảm giác,nhưng lại cố hết sức đè nén cảm giáccủa mình.

      Úc Tử Duyệt rất ghét dối trá của mình, nhưng cũng biết nên đối mặtvới như thế nào, muốn nhiệttình như lửa, mỗi lần đều đốt cháy khiến cho quên hết tất cả, nhưng chưa bao giờ với câu .

      đừng cố ép em!” khàn khàn mở miệng, trong mắt tràn đầy quật cường mà .

      Lăng Bắc Hàn cháy hừng hực kích tình,lại bị câu lạnh lùng này của côlàm toàn bộ đều tắt ngấm! bị thươngtrừng mắt nhìn , trong lòng tràn đầy lo lắng:“Em rốt cuộc muốn như thế nào?Có cái gì bất mãn cứ ra cho biết!” nắm chiếc cằm của , buộc nhìn mình, lạnh giọng chất vấn.

      thích thấy bộ dánglạnh nhạt của đối với , vô cùng thích!Thái độcủa như vậy làm cho lolắng, biết nên xử lý như thế nào!

      có bất mãn, là do em khôngmuốn làm, em muốn rời giường, hôm nay muốn mua quà tặng, ngày mai em sẽtrở về A thị......” nhàn nhạt nhìn , bình tĩnh . Lăng Bắc Hàn thất bại lậtngười, nằm xuống bên.

      “Úc Tử Duyệt, rãnh chơi trò chơi bí hiểm với em, tốt nhất là em có cái gì bất mãn cứ với !” Lăng BắcHàn thất bại , nhưng vén chăn lên, xuống giường.

      Bất mãn của ?

      Bất mãn của chính là, khôngthương ! Úc Tử Duyệt rất muốn hô to lên , nhưng biết có la to lên cũng vô dụng! Ngược lại, hình tượng của mình ở trước mặt càng ra gì!

      nghĩ nhiều rồi!” nở nụ cười dốitrá, với .

      Lăng Bắc Hàn thầm thở hơi dài, cũng đứng dậy, xuống giường:“Muaquà tặng đúng , cùng em!” cố gắng ức chế tính tình nóng nảycủa mình, với .

      Nghe muốn cùng , tronglòng Úc Tử Duyệt lại trở nên vui mừng,nhưng cũng biểu ra mặt, vẫnkhông thay đổi mở miệng: “Ừ......” xong, chạy ra, trong lòng kích động thôi.

      lại theo dạo phố đấy......

      Hai người ăn mặc chỉnh tề, sau đó đinói với bệnh viện tiếng, rồi cùngnhau ra ngoài.

      Mới ra khỏi bệnh viện,Tiểu Lý đứngchờ ở cửa, muốn đỡ Lăng Bắc Hàn lên xe, nhưng Lăng Bắc Hàn khoát khoát tay, : “Tôi được rồi!”.

      “Như vậy tốt!Bà cụ ở nhà rất nhớcậu!” Tiểu Lý thà cười ,đợisau khiÚc Tử Duyệt lên xe, đóng cửa xe lại.

      Bàcụ nhớ ? ở trong lòng Lăng Bắc Hàn hừ lạnh, sợ rằng việc mình bị thương, làm bà cụ cảm thấy bôinhọ thanh danh nhà họ Lăng ấy chứ?Thay vì Lăng Bắc Hàn rất hiểu bà cụ, chẳng bằng , ra thìhiểurất cái nhà này.

      Ở trong nhà này, ích lợi, vượt xa thân tình.

      Mỗi người trong Lăng gia cũng phải vì cái gia tộc này cống hiến nhiều, chứ được bôi đen thanh danh của nó.

      Lời của Tiểu Lý, Úc Tử Duyệt cũng đồng ý hoàn toàn, mặc dù thườngthường vẫn nghe bà cụ thầm với Lăng Bắc Hàn, nhưng phần lớn đều là trách cứ.Có lúc, bà ấy rất đau lòng vì Lăng Bắc Hàn. Chỉ là, đối với , thân tìnhcũng quan trọng sao?

      Vì Hạ Tĩnh Sơ có thể buông tay người nhà, nghiệp, hoàn cảnh, cùng côấy bỏ trốn, việc này đến cuối cùng là mộttình sâu sắc đến nhường nào?

      Suy nghĩ của bay toán loạn thìđột nhiên lại cảm giác tay mình bị bàn tay ấm áp bọc lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy tay trái của nắm lấybàntay của mình, ngón tay áp út củaanh ấy còn mang theo nhẫn kết hôn......

      Tay của Lăng Bắc Hàn dùng sức nắm lấybàn tay bé lạnh lẽo của Úc Tử Duyệt,giống như muốn nhắn nhủ điều gìvới vậy, nhưng lại xoay tầm mắt nhìn về ra ngoài cửa sổ.

      “Em nghĩ ra nên mua những thứ gìchưa?” gắng chịu đựng bất mãntrong lòng, mở miệng trầm giọng hỏi .Ngày mai cùng A thị đến Úc Gia tặng quà, ra mắt con rể với nhà mẹvợ.

      “A......” bởi vì lời của khiến Úc Tử Duyệt hồi hồn: “Em cũng biết nữa, đến trung tâm thương mại rồi tínhsau......”

      “Đúng rồi, cậu Hàn, phu nhân bảo tôiviệc tặng lễ cho nhà thông gia, trongnhà đều cho chuẩn bị tốt cả rồi!” lúc này,tài xế Tiểu Lý nghe được đoạn nóichuyện của bọn họ, lập tức nhớ tới lời Tiếu Dĩnh giao phó, vội vàng .

      “Tốt.” Lăng Bắc Hàn cau mày, thầm nghĩtrong lòng, sau đó nhàn nhạt trả lời. Nghĩthầm,lần này Tiếu phu nhânsao lại trởnên tích cực như vậy? Chắc là.., cũng hiểu sơ sơ. Mặc dù, Tiếu phu nhân thích Úc Tử Duyệt, nhưng bà ấy luônluôn cư xử khôn khéo như thế, nếukhông muốn cho Úc Tử Duyệt mặt mũi, nhưng tối thiểu vẫn phải nể mặt Úc Gia.

      Nhớ tới mẹ chồng Tiếu Dĩnh, Úc Tử Duyệt nghĩ thầm, đúng là thời gian gần đây bà ấy đối với mình tệ, cũng thường hỏi mình về vết thương của Lăng Bắc Hàn, có lúc cũng muốn khuyên bà ấy đến bệnh viện thăm Lăng Bắc Hànmột lúc, nhưng lại dám.

      Nhưng mà, gần đây lại phát ramột việc,hình như công công Lăng Chí Tiêu thường ở nhà.......mấy người Lăng gia cứ , đúng là kỳ lạ. Ngẫm lại,ở nhà vẫn là tốt nhất, ba mẹ cùng em trong nhà đối xử với nhau rất hòa thuận!

      Hai người tới trung tâm thương mại, Úc Tử Duyệt nghĩ mua cho người nhà những thứ quà tặng mắt tiền đâu, công việc của ở tòa soạn báo chỉđược khoảng tiền lương , nên chỉ định mua cho bọn họ ít quà tặngnhỏ là tốt rồi, quan trọng là tấm lòng củamình!

      cần! Lấy thẻ của !” Lăng Bắc Hàn lấy thẻ tín dụng của mình ra giúp trả tiền, lại bị Úc Tử Duyệt ngănlại.

      Việc này làm cho Lăng Bắc Hàn rất thấtvọng, với còn so đo như vậy sao? rất tôn trọng , cho nên mới để cho lấy thẻ của mình xài.

      “Ba và của em mua cà vạt là đượcrồi......” khi thấy cửa hàng nổitiếng Úc Tử Duyệt thầm, theo bảnnăng đưa tay kéo tay Lăng Bắc Hàn lại,lôi vào cửa hàng đó.

      Bị chủ động nắm tay, lòng Lăng BắcHàn trở nên ấm áp, vừa muốn bước theo , Úc Tử Duyệt lại muốn buôngtay, nhưng tay lại bị bá đạo cầm ở trong tay mình. Vật này, ràng muốn nắm tay , tại sao lại muốn buông ra?

      Úc Tử Duyệt cũng ý thức được động tác của mình, trong lòng chua chua, nở nụ cười cứng nhắc, để nắm tay của mình.

      của em chỉ để ý đến vẻ đẹpbề ngoài mà còn rất để ý đến xu hướngmới, cho nên cái này rất hợp với ấy!”Úc Tử Duyệt vừa chọn cà vạt, vừa nóithầm, Lăng Bắc Hàn lẳng lặng đứng mộtbên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc chọn càvạt của , khóe miệng tự chủnâng lên.

      Trong lòng dường như cũng rất mong đợi, ấy có thể chọn cho cáicà vạt.

      “Tiểu thư, tinh mắt, cái cavat nàylà kiểu mới nhất củachúng tôiđó!” nhân viên bán hàng đứng bên Úc TửDuyệt bắt đầu nịnh nọt.

      “Ừ, tôi biết rồi, phiền giúp tôi gói lạicái này ! Tôi chọn cái nữa!”

      “Tiểu thư chọn cho bạn trai phảikhông? Qua bên này , ở đây có nhữngkiểu dáng rất đẹp đó!” nhân viên bánhàng nghe Úc Tử Duyệt còn phải mộtcái nữa, nhiệt tình gợi ý cho , sau đó còn liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.

      Úc Tử Duyệt cũng nhìn về phía người đàn ông đứng ở đó, Lăng Bắc Hànmang theo diện mạo tài giỏi, phi phàm , làm tim bất giác rung động: “Tôi phải mua cho ba mình ...... tự tôi chọn, OK.” ÚcTử Duyệt cười với nhân viên bánhàng.

      Trong lòng chợt có suy nghĩ, cũngmuốn tặng cho Lăng Bắc Hàn cái làm cho xúc động!

      Lăng Bắc Hàn nghe được lời ..., trong lòng thất vọng tràn trề, bước chân về phía , cùng chọn cavat.

      “Ba là người thành thục, chững chạc,nhưng cũng rất để ý đến xu hướngmới.......Cái này rất hợp!” Úc Tử Duyệtnhón chân lên, cầm cái.

      “Vậy ông xã của em sao? Thích hợpvới cái nào?” Lăng Bắc Hàn cúi ngườixuống, giọng bên tai .Hơi thở nóng bỏng phun ở cổ, làm toàn thân côbắt đầu nổi da gà, lời thân mật kia, làm tim đập nhanh càng lợi hại.

      , em biết......” Úc Tử Duyệt đem caravat đưa cho nhân viênbán hàng: “ ơi, phiền gói lại cái nàynữa! Cám ơn!”.

      Lăng Bắc Hàn muốn bóp chết giá làm mất hứng này, theo ,trong lòng lộ ra vẻ tức giận, vốn tưởngrằng muốn tính tiền, cũng theo qua chỗ tính tiền.

      qua tới đây!” nhìn , trầmgiọng ra lệnh, trong tay còn cầm cáicà vạt.

      Lăng Bắc Hàn đến gần chỉ thấy cônhón chân lên, cầm cái cà vạt màu sẫm đeo vèo cho , kiểu dáng này là hợp với nhất.

      “Khiêm tốn, trầm tính, khó chịu. Cái này hợp với nhất!” Úc Tử Duyệt cố ý ,cố ý nhấn mạnh hai chữ “khó chịu”.

      Lúng túng. ấy muốn tặng cho sao? Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ tức giận nóicủa , làm vừa mừng vừa lo.

      “Trong thẻ của em có nhiều tiền lắm, cái này tự tính tiền !” Úc Tử Duyệt cầm cà vạt, đưa cho , , Lăng Bắc Hàn cười tiếng, móc bóp từ trong túi ra.

      Mặc dù cũng ít khi mang cà vạt,nhưngcái cà vạt kia, rất thích, bởi vì đó chính là đồ mà lựa cho !

      ra Úc Tử Duyệt rất muốn tự mình trả tiền, nhưng lại muốn mất hết mặt mũi trước mặt như vậy,trong lòng có hơi tiếc nuối. Đối với , có thể tặng món quà, đãkhiến cảm thấy rất vui rồi!

      “Bây giờ, em muốn cái gì? tặng em!” ra khỏi cửa hàng thời trang nam, Lăng Bắc Hàn nhìn khu thời trang nữ, nên hỏiÚc Tử Duyệt.

      muốn tặng quà cho sao? Lòng Úc Tử Duyệt trở nên kích động, chưabao giờ tặng quà gì cho cả.......Trongđầu lại thoáng ra hình ảnh của HạTĩnh Sơ cùng cái chuông gió bằng vỏ đạn, trong lòng khỏi đau xót.......

      “Em thiếu cái gì cả......” Thiếu duynhất là người thôi.......Úc Tử Duyệtlạnh nhạt . Nhưng Lăng Bắc Hànlạiđưa cánh vươn cánh tay của ra, khóachặt hông của lại: “Năm mới săp đến rồi, phải mua quần áo mới chứ!” Lăng Bắc Hàn bá đạo .

      “Em cũng phải là đứa bé!” Úc Tử Duyệt thở phì phò , nhưng lôikéo vào cửa hàng quần áo nữ.

      Vừa bước vào cửa hàng này, Lăng Bắc Hàn lại lập tức lôi kéo xoay người rờikhỏi: “Phong cách quần áo ở đây thích hợp với em!” trong mắt , Úc Tử Duyệt có tính cách thẳng thắn giống đàn ông, nên phong cách như vậy khôngthích hợp .

      , em cảm thấy hợp mà!” quậtcường phản bác, cảm giác mình nên dịudàng chút.

      Lăng Bắc Hàn hơi khó tin nhìn , chỉthấy tránh thoát khỏi ngực củaanh, vào chọn quần áo. Giờ phút này, rất bất ngờ, bởi vì lần đầu tiên anhnhìn thấy bộ dáng của như thế......

      Xế chiều hôm đó, nếu phải là , chắc ấy bị đất đá cuốn trôi mất rồi!

      Bây giờ nghĩ lại, còn thấy hơi sợ, nhưnglại cảm thấy, duyên phận đúng là kỳ diệu.

      Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu sản phẩm, Úc Tử Duyệt lại thay chiếc áo khoác màu hồng quả quýtxenlẫn màu trắng lông ngọt ngào. Tóc dàixõa vai, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.......Làm ánh mắt lạnh lùng của Lăng Bắc Hàn phải sáng lên, nhưng lại thấy mang giày cao gót, cau mày,bước về phía .

      “Mặc như thế này, thoải mái ?” hỏi bên tai .

      thỏa mái! thỏa mái chútnào! Chỉ cảm thấy kỳ cục thôi! Từ đến lớn, sống rất tự do, ăn mặc cũngrất tùy hứng, quần áo lúc nào cũng rộngthùng thình,nên càngkhông thích dáng vẻ õng ẹo.

      “Tạm được.” nhưng dạo này, đàn ông đềuthích phụ nữ dịu dàng đúng sao?Úc Tử Duyệt ở trong lòng thở phì phònghĩ.

      “Cái này mặc luôn , khỏi phải thay ra nữa.” Lăng Bắc Hàn có hơixấu bụng ,thỏa mái? Tính tình của như thế nào còn biết hay sao! Nếu cômuốn mặc, để mặc, lúc sau cảm thấy đau chân, ấy cũng tự biết sai thôi!

      “Tốt.” cười nhạt mà .

      Úc Tử Duyệt mang giày cao gót nămphân, bước được tự nhiên lắm, chỉ sợ bị ngã, thân thể tự chủbước lại gần người của Lăng Bắc Hàn.Thỉnh thoảng tay bé còn nắm lấy ốngtay áo của .

      ra lúc còn , em rất thíchtrang điểm, lớn chút xíu, em lạithích trộm giày cao gót của mẹ mang,còn trộm son môi nữa chứ......” Úc Tử Duyệt bắt đầu kể lể, lôi kéo ống tay áo của Lăng Bắc Hàn, giọng .

      Nghe lời của ..., khiến Lăng Bắc Hàn suy nghĩ, tưởng tượng khuôn mặtlúc ấy của , chắc là rất dễ thương, , giày cao gót, miệngcòn tô son môi đỏ tươi.......Khóe miệng tự chủ nở nụ cười cưngchìu, cảm thấy đáng .

      cười cái gì, em đó!Ở nhà còn có hình của em đó…nhưng vì có mộtlần, em mang giày cao gót chơi nhưnglại bị té từ lầu xuống, nên từ đó trong lòng trở nên sợ mang giày cao gót!”Úc Tử Duyệt lại .

      Nghe vậy..., Lăng Bắc Hàn lập tức dừng chân, kéo ngồi lên ghế nghỉ ngơi:“Này, làm gì vậy?” thấy lấy đôigiày martin rộng rãi trong túi xách ra cho thay, Úc Tử Duyệt tức giận .

      “Thay!”

      cần, đôi giày này hợp với áo khoác ngoài!”

      “Vậy cũng phải thay!” trầm giọng ra lệnh.

      cần, bây giờ em sợ nữa rồi......” kiên quyết với , Lăng Bắc Hàn cũng bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là để tùy , nhưng là khi đường nắm tay của chặt.

      Được quan tâm như vậy, Úc Tử Duyệt Tâm chợt cảm thấy ấm áp, thỉnh thoảng còn len lén liếc nhìn khuônmặt tuấn, lãnh khốc của , sau đólại nhanh chóng nhìn chỗ khác, lúcnày Úc Tử Duyệt cũng phát , nhìn Lăng Bắc Hàn đứng trong trung tâmthương mại trông rất cao!

      Chỉ là, lại rất rất ghét ánh mắt củanhững khác nhìn , giống nhưcô sợ bị họ đoạt vậy!

      Lăng!” hai người vừa mới chuẩn bước xuống thang máy, lại nghe được giọng nữ vang lên, Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt rối rít quay đầu lại xem, chỉ thấy Thôi Nhã Lan đứng ở cửahàng thời trang cho nữ.

      “Nhã Lan?” Úc Tử Duyệt khẽ kinh ngạc, sau đó theo Lăng Bắc Hàn tới cửa hàngkia.

      Lăng, chị Lăng, hai người dạo phố hả?” Thôi Nhã Lan điềm tĩnh cườilớn, nhìn Úc Tử Duyệt với ánh mắt cóchút phức tạp, chưa quên chiều hômqua......

      “Ừ, Nhã Lan, chỉ có mình em ở đây?”Lăng Bắc Hàn nhìn Thôi Nhã Lan, cườihòa nhã, hỏi. nghĩ chắc mấy ngàynữa thăm người nhà của Thôi Chí Quân, đối với cái chết của Thôi Chí Quân,đến nay vẫn còn canh cánh tronglòng.

      “Nhã Lan, em xem bộ này có đượckhông?” Lăng Bắc Hàn vừa xong, lại nghe được giọng của Hạ Tĩnh Sơ phátra từ phòng thay đồ, Úc Tử Duyệt quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Tĩnh Sơ đangmặc bộ váy rất thanh lịch, được thiết kế eo cao màu trắng gạo Cashmere, có áo khoác ngoài, Hạ Tĩnh Sơ cúi đầu ra, lúccô ngẩng đầu lên nụ cười mặt rõràng cứng đờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :