1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương126: Họ làm gì thế

      Tính cảnh giác của Lăng Bắc Hàn vẫn luôn rất cao nên khi nghe thấy tiếng động liền vội vàng mở mắt ra, theo bảnnăng kéo chăn che lại cơ thể để trần mảnh vải che thân của người congái bên cạnh, che chắn vô cùng kín kẽ.

      “Ưm....” Lúc này, miệng của Úc Tử Nguyệt lầu bầu lên tiếng, trở người nhấc chân nghịch ngợm gác lên người Lăng Bắc Hàn. Dịch dịch đầu nghĩ muốn ngủ tiếp, nhưng cũng dần dần tỉnh lại.

      y tá thong thả tiến vào, nhìn thấy quần áo rơi tán loạn mặt đất, đồ lótcủa phụ nữ vung vãi giường, còn có người phụ nữ nằm trong lòngLăng Bắc Hàn kia nữa, hai mắt ta trợntrừng mở to, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn lại ta, ánh mắt phức tạp liếc nhìn y táđang đeo khẩu trang, “Mời ra ngoàitrước.” lạnh nhạt .

      Lăng à....Đến giờ phải tiêmrồi!” y tá mở miệng nũng nịu , ÚcTử Duyệt nghe thấy giọng điệu mê hoặcngười đó toàn thân đều nổi hết cả da gà cũng nhanh chóng làm tỉnh hẳn.

      Lúc Úc Tử Duyệt xoay người lại thìthấy ý tá ngày hôm qua biết đãvào phòng từ lúc nào, Úc Tử Duyệt mang bộ mặt phòng bị nhìn ta, tay mộtchân quấn chặt lấy Lăng Bắc Hàn.

      “Y tá Lưu, muốn chích chochồng tôi ngay bây giờ sao?” Úc Tử Duyệt vẫn bình tĩnh quay đầu nhìn y tá Lưu cao giọng hỏi, bởi vì vừa mới tỉnhlại nên giọng của hơi khàn khàn.

      Lăng Bắc Hàn ở trong chăn vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của , vẫnkhông gì chỉ lẳng lặng quan sát.

      Mặc dù biết lòng dạ xấu xa của y tánày, nhưng thái độ của Úc Tử Duyệtdành cho ta vẫn hề tỏ ra pháchlối, lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng hài lòngvới cách xử của , ngược lại mẹ mình ....

      Úc Tử Duyệt chẳng thề nào tin trongkhi mình còn nằm ở trong chăn và dưới loại tình huống như thế này mà ta vẫn có thể chích cho Lăng Bắc Hàn được!

      “Tôi....Đương nhiên tôi phải làmrồi....” Thấy Úc Tử nguyệt vươn ra cánh tay trắng mịn tóm lấy chiếc áo lót màu đen nằm tấm chăn lôi vào bêntrong, y tá vẫn ấp a ấp úng mặc dùbiết cả hai làm gì ở đây vào đêm hôm qua!

      “Vậy được rồi, cứ tự nhiên!” Úc Tử Duyệt sảng khoái .

      đời sao lại có người biết xấu hổ thế này cơ chứ?

      Lăng Bắc Hàn cũng khôg ngờ Úc Tử Duyệt lại như vậy, cảm thấy đangnhiều lời vô ích với y tá kia, “ còn ra ngoài, tôi khiếu nại với cấp đấy!” Lăng Bắc Hàn vô tìnhnói, vì muốn để người khácnhìn thấy thân thể của Úc Tử Nguyệt,cho dù là phụ nữ cũng được!

      “Hả ...Ơ..... Lăng, vậy lát nữa tôi quay lại ạ!” y tá lập tức nghiêm túc lại, dám quá trớn nữa, ngay sau đó đẩy xe thuốc ra ngoài.

      “Phù....” Úc Tử Duyệt buồn bực thở dài hơi, quay đầu cẩn thận quan sátsắc mặt của Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn bị nhìn chằm chằmcó chút khó hiểu, “Em nhìn chằm chằmanh như vậy làm cái gì? Còn maudậy , sáng nay lãnh đạo quân khu tớiđây đó!” Lăng Bắc hàn nhìn .

      “Em buồn bực thiệt nha, nhìn mặt cũng đâu có vẻ gì là sâu dân mọt nướcđâu ta, hơn nữa bây giờ còn tiều tụy xuống sắc như vậy, sao y tá kia lại mê điếu đổ như vậy hả? Lại còn sử dụnghết tất cả vốn liếng có được để dụ dỗ nữa?” Úc Tử Duyệt trở người nằm sấplên người Lăng Bắc Hàn, hai tay ôm lấykhuôn mắt tuấn tú còn hơi tái nhợt của hỏi.

      nhảm, đương nhiên là vì chồngem có sức quyến rũ rồi!” Bàn tay giấu ở trong chăn của Lăng Bắc Hàn di chuyểnđến cặp mông trơn láng căng tròn của bóp mạnh cái với rất đắc ý.

      “A....Nhột quá....” cứ nhào nặn chỗ đó khiến nhột nhột cũng hết sứcdễ chịu, nén được mà bật kêu rên thành tiến, cũng nhớ tới cảnh lần trước mát xa cho , gương mắt bỗng chốc phụt đỏ lên.

      “Già thế này rồi còn sức quyến rũcái nỗi gì nữa chứ!” Úc Tử Duyệt thở mạnh với , lời vừa dứt liền nhậnra có vật thể cứng ngắc ngáng giữa haichân và còn để ngay chỗ đó của ….

      “Lại chê già hả?” Lăng Bắc Hànnhích nhích eo khàn giọng hỏi .

      già...... già, hề già chút nào cả, mau mặc quần áo vào !” Úc Tử Duyệt lè lưỡi xong vùng vẫy lật xuống khỏi người , sợ rằng chỉ cần mình già thêm lần nữa, chắc chắn se hành hạ mình đến chừng nào xuống giường nổi mớithôi quá!

      “Quần trong em đâu rồi....” Tay Úc Tử Duyệt mò mẫn tìm kiếm trong chăn rồi cau mày hỏi.

      Lăng Bắc Hàn duỗi tay mò tìm được cáiquần màu đen bằng ren của ở ngay bên cạnh mình.

      Úc Tử Duyệt nằm trong chăn nhìn thứ cầm tay là chiếc quần lótcủa mình, khuôn mặt đỏ như xuấthuyết đến nơi, thè lưỡi rồi vội vàng giật lấy tự mình mặc vào.

      Nhớ tới hình ảnh điên cuồng ân ái tốihôm qua, cảm giác trái tim của mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bản thân lại còn chủ động đòi hỏi nữa, ôi mất mặt quá mất!

      Ngay sau đó, mặc vào chiếc áo lót mình vừa mới lấy về, bàn tay mò mẫm ở sau lưng lại bị bàn tay tolớn ấm áp của Lăng Bắc Hàn ngăn lại, sau đó bộ ngực căng cao lên, hóa ra làanh cài giúp !

      Khuôn mặt của Úc Tử Duyệt lại càngđỏ hơn, Lăng Bắc Hàn giúp mình mặc áo lót?

      Hai tròng mắt Lăng Bắc Hàn sâu thẳm nhìn chằm chằm những ấn ký mà lưu lại bờ lưng bóng loáng trắng mịncủa , nhớ tới chủ động nhiệt tình của tối hôm qua, nơi nào đó lại bắt đầu cương cứng lên, “Ưm hừm....Maulấy quần áo mặc vào , cẩn thận kẻo lạnh.”

      xong, cầm lấy áo mặc vào cho , sau đó là tới quần.

      “Thúi chết được, lát nữa về nhà phải tắm cho mới được! có cần em mang cái gì tới ?” Sau khi mặc áo giữ ấm xong, thấy cũng còn lạnh lắm, Úc Tử Duyệt chui ra khỏi chăn, động tác lưu loát mặc lại áo lông sau đó tới quần dài.

      “Đến nhà của chúng ta mang giúp mấy cuốn sách tới đây.” Lăng Bắc Hàn thản nhiên , lúc này thấy y tá kia lại vào.

      Lần này, dưới giám sát chặt chẽ của Úc Tử Duyệt, ta giúp Lăng BắcHàn tiêm xong còn muốn đút uốngthuốc, nhưng bị Úc Tử Duyệt đoạt lấy, sau đó, Lăng Bắc Hàn ngồi dậy, tiếptục được truyền thêm chai thuốc hạsốt.

      “Lăng Bắc Hàn! Em cho biết!Cho dù cái ý tá Lưu kia thất có ýđồ muốn quyến rũ hay , tuyệt đối được leo rào đấy! Nếu em thiến !” Y tá Lưu vừa khỏi, ÚcTử Duyệt hung dữ cảnh cáo Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn nhếch môi cười nhìnvẻ mặt hung dữ của , “Cái này còn phảixem bản lĩnh của em tới đâu!” khiêukhích .

      .... ....” Úc Tử Duyệt thở hổn hên biết nên phản bác thế nào,tức giận đến ra lời, lúc này, cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa,Úc Tử Duyệt tưởng rằng lãnh đạo quân khu tới thăm, vội vàng mặc áo lông vào,kính cẩn lễ phép chạy ra mở cửa, muốn Lăng Bắc Hàn phải bị mất mặt.

      Ai ngờ, người tơi là dì Vương.

      “Duyệt Duyệt, dì tới đưa cơm....” Dì Vương xách theo cái cặp lồng giữ ấm tiến vào, hòa ái cười , Úc Tử Duyệt vội vàng nhận lấy cặp lồng rồi dẫndì Vương vào.

      “Những thứ này đều do bà chủ tự tay nấu, hai đứa tụi con cùng ăn chútđi!” Dì Vương hiền lành nhìn Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn cười , lời củabà khiến Úc Tử Duyệt mang vẻ mặt kinhngạc nhìn Lăng Bắc Hàn.

      Mình nghe lầm chứ? Mẹ chồnglàm sao? Trong mắt Úc Tử Duyệt, mẹ chồng vẫn luôn mang hình tượng của bà chủ luôn sống an nhàn sungsướng, bao giờ vào phòng bếp,ngay cả loại ngũ cốc cũng phânbiệt được, ngờ tới, bà còn biết nấu cơm!

      “Duyệt Duyệt, tin sao? Đúngthiệt là bà chủ làm đó, chỉ cần A Hàn nếm thử cháo ngô này là biết được cóphải bà chủ nấu hay liền mà!” Dì Vương đưa cho Lăng Bắc Hàn bát cháo ngô cười hiền .

      Úc Tử Duyệt nhanh nhẩu mở ra bàncơm chiếc giường bệnh xa xỉ để cho dì Vương đặt bát cháo xuống.

      Lăng Bắc Hàn ngửi thấy mùi thơmcủa bát cháo ngô mà trong lòng cảm thấy như có dòng nước ẩm chảy qua, thầmthở ra hơi, cũng tỏ thái độ gì chỉ gật gật đầu, ý bảo Úc Tử Duyệt ngồi xuống.

      “Tay nghề của mẹ quả tệ, thua gì mẹ con ở nhà nấu!” Úc Tử Duyệt ăn xong thìa cháo ngô liền ca ngợi .

      “Tất nhiên, mặc dù ngày thườn bà chủ rất ít khi xuống bếp, nhưng tay nghề của bà vẫn hề giảm a! Mấy năm qua bận rộn làm ăn, A Hàn lại thườnghay ở nhà….” Dì Vương còn định gì nữa thấy Lăng Bắc Hàn ngẩngđầu nhìn bà, bà liền dừng lại nóithêm gì nữa, “A Hàn, để dò lấy cho con bát nữa nha!” Dì Vương vội vàng đổi đề tài .

      Có lẽ mối quan hệ trước kia giữa Lăng Bắc Hàn và Tiếu Dĩnh rất tốt, nhưng bởi vì Hạ Tĩnh Sơ cho nên mới....

      Úc Tử Duyệt vẫn cho rằng, quan hệ giữa hai mẹ con là bởi vì Hạ Tĩnh Sơ nên mới ra nông nỗi này. Mẹ chồng cũngkhông thích người con dâu như mình, côcũng biết điều này.

      Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Úc Tử Duyệt theo dì Vương về nhà.Mười giờ sáng, lãnh đạo quân khu mớitới thăm hỏi, lúc đó Lăng Chí Tiêu cũng có mặt.

      “Lão Lăng này, bản chất liều mạngcủa đồng chí Lăng Bắc Hàn rất giống với năm đó à nha!” vị tư lệng quân khu nắm lấy tay Lăng Chí Tiêu , LăngChí Tiêu năm đó cũng là quân nhân rất xuất sắc, độ liều mạng so với LăngBắc Hàn hề kém.

      Trong trí nhớ của Lăng Bắc Hàn, từ đến lớn rất ít gặp ba, cũng mười mấy năm rồi, mới điều đến quân khu.

      Lăng Chí Tiêu hãnh diện nhìn contrai, cười cười, “Người trẻ tuổi nên phấnđấu nhiều hơn!” Lăng Chí Tiêu cao giọngnói, những người lãnh đạo còn lại cũnggật gật đầu tán thành.

      Cũng lúc này Lăng Chí Tiêu ngỏ ý tứ muốn gọi Lăng Bắc Hàn quay về quân khu, nhưng bị Lăng Bắc Hàn khé léo từchối. Nhưng ông như vậy, chẳng quacũng là là vì suy tính cho và Úc Tử Duyệt, về lại quân khu làm, cógian khổ như lính trinh sát trong quândoanh, quanh năm suốt tháng ở nhà, cũng có lợi cho việc bồi dưỡng tìnhcảm giữa và Úc Tử Duyệt.

      Có thể nhìn ra được cha già chấp nhận Úc Tử Duyệt rồi.

      Nhưng, về quân khu làm việc phải là chí hướng và nguyện vọng củaanh.

      Trước khi Lăng Chí Tiêu rời , ông cònâm thầm trừng mắt cảnh cáo Lăng BắcHàn, mà Lăng Bắc Hàn cũng chấpthuận.

      Sau khi lãnh đạo quân khu rời , chính trị viên Trương mang theo quà tiến vào, cần đoán, Lăng Bắc Hàn cũng biết ông ta tới để làm gì. Chiến sĩ Trương Binh mà cứu chính là cháuruột của chính trị viên Trương.

      Lăng Bắc Hàn xử phạt Trương Binhphải rời khỏi doanh trại trinh sát của !

      “Lão Lăng, thằng nhóc kia tôi bị tôiphạt cấm túc, viết báo cáo tường trìnhrồi, cậu hãy mắt nhắm mắt mở bỏ qua , có được ?” Trương Binh nghe theo chỉ huy, tự cho mình tài giỏi đường tắt, cuối cùng bị ngã xuốngsườn núi.

      “Lão Trương, ông nên biết nguyên tắc của tôi! Ở trong doanh trại phục tùng mệnh lệnh, hậu quả cuối cùng là phải rời khỏi quân doanh!” Lăng Bắc Hàn ngồi giường nhưng năng rất có khí phách.

      Vẻ mặtcương nghị, quyết tuyệt.

      “Lão Lăng! Nó là cháu ruột của tôi! Thằng nhóc ấy thông minh, cũng nhanhnhẹn linh hoạt, được phát triển ở doanhtrại trinh sát, tươn lai sau này khẳng định…..”

      “Lão Trương! Cháu ruột của ông cũng được! Cho dù cậu ta có là cháu ruột của tôi cũng vậy mà thôi! Trương Binh thông minh, nhưng thông minhcủa cậu ta dùng đúng chỗ. Nếunhư lúc ấy có tôi ở đó, người bị bịthương chính là cậu ta, chừng còn mất luôn cả mạng, cũng có thể là chiến sĩ nào đó vì cứu cậu ta! consâu làm rầu nồi canh như vậy tôi cần!” Lăng Bắc Hàn lại lạnh lùng .

      Tính tình Lăng Bắc Hàn xưa nay luôncông chính nghiêm minh, đâu đó ràng!

      Ngay cả người cùng cấp bậc với , cộng nhiều năm như chính trị viên Trương cũng nể mặt, nhưngtrong mắt Lăng Bắc Hàn chuyện nàykhông phải nằm ở vấn đề có nể mặt hay .

      “Lão Lăng! Cậu cần gì phải cố chấp như vậy, Trương Binh bình thường rất ítkhi phạm sai lầm, mới tái phạm có lần, chẵng lẽ cho nó thêm cơhội được sao?” Sắc mặt chính trị viênTrương rất khó coi nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

      “Đối mặt với sinh mệnh, cơ hội chỉ cómột lần! Ông cũng biết mục đích tôi tổchức cuộc dã huấn này, là để sàng lọc! sai, tôi có thể cứu cậu ta mạng, nhưng, nhưng về vấn đề nguyêntắc, tôi thay đổi!” Lăng BắcHàn xanh mặt quát.

      Thời điểm cứu Trương Binh, xem cậu ta là sinh mệnh, khi xử phạtTrương Binh nghĩ đến đó là lợiích của các chiến sĩ trong toàn doanh, lợi ích của quốc gia và nhân dân!

      Chính trị viên Trương cuối cùng bấtđắc dĩ thở dài, “Lão Lăng, tính tình này của cậu....Thôi được, tôi điều nóđi....” Lão Trương chỉ vào Lăng Bắc Hàn ngồi giường bệnh xong, đithẳng mạch ra cửa.

      Còn lại mình, ánh mắt sâu xa của Lăng Bắc Hàn nhìn ra tới khoảnh khôngmênh mông bên ngoài cửa sổ….

      “Ồ, Trung tá Lăng của chúng ta thơ thẩn cái gì đây?” Lúc này đột nhiênvang lên giọng dí dỏm, Lăng BắcHàn quay đầu lại trông thấy người bạn tốt Lục Khải Chính. Ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm Lục Khải Chính.

      “Sao hả? Sao lại nhìn mình bằng ánh mắtnhư thẩm tra tội phạm vậy?” Lục Khải Chính thấy Lăng Bắc Hàn đangquan sát mình, lại đùa cợt hỏi tiếp.

      Kéo qua cái ghế ngồi xuống, tiện tayrút ra điếu thuốc, sau khi châm lửa, liền vứt cái bật lửa sang cho Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn cũng nhanh nhẹn đónlấy rồi châm cho mình điếu, hít sâu hơi rồi nhả ra vòng khói, tỉnh bơnhìn Lục Khải Chính.

      “Mình thích làm binh như thếnày, theo mình ra biển buôn bán, chắc chắn dễ chịu hơn nhiều so với cậu ở đâyliều sống liều chết!”Lục Khải Chính tự nhiên , khuôn mặt tuấn lãng kia vừa có vẻ như đùa cợt nhưng cũng có vài phần nghiêm túc.

      “Đây là thứ mà cậu theo đuổi sao?” Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Lục Khải Chính, kín đáo . Cho tới bây giờ Lăng BắcHàn vẫn hiểu, tại sao ba năm trướccậu ta lại rút lui khỏi giới cảnh sát mà chọn bôn ba biển để buôn bán?

      Dựa vào hiểu biết của Lăng Bắc Hàn về Lục Khải Chính, cậu ta khôngphải loại người hám lợi, hưởng thụ cuộcsống an nhàn. Nhưng tế cậu ta làm như vậy, ba năm qua, chưa từng dính dáng hay có qua lại gì với phía cảnh sát.

      Mắt Lục Khải Chính thoáng nét ảmđạm, vươn tay gãy tàn thuốc nhìn lại Lăng Bắc Hàn với vẻ mặt rất tự nhiên.

      “Vậy tốt sao? Muốn ăn uốngnhậu nhẹt gú kiểu nào cũng có tộigì mà làm, muốn làm gì làm, có kỷ luật cũng rất tự do!” Lục Khải Chính hít ngụm khói, đôi mắt sâu lắng vừa vừa nhìn thẳng vào LăngBắc Hàn.

      chuyện tự nhiên kiểu này, bảnchất xem ra nghiễm nhiên trở thành hình tượng điển hình của thươngnhân giảo hoạt rồi.

      Nhìn Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hànkhông kìm được nhớ tới Thôi Chí Quânđã hy sinh....

      “Ai có chí nấy! Chờ ngày nào đó tôi chán nghề lính rồi, chừng cũng tìm tới cậu để nhờ vả đấy!” Lăng BắcHàn cũng nửa đùa nửa .

      “Cậu chán nghề lính à? Trừ phi cậu thể hoạt động được nữa!” Lục Khải Chính mỉa mai xong đếncạnh giường bệnh giường bệnh đưa tay vỗ vỗ vào chiếc chân to lên vì băng gạc treo lơ lủng cao.

      “Suýt…..” Lăng Bắc Hàn bị đau há tomiệng hít hơi, ngay sau đó, cũng nhanh nhẹn vươn tay kéo ghịt lại LụcKhải Chính cái, Lục Khải Chính bịmất đà ngã nhào vào lòng Lăng Bắc hàn!

      Úc Tử Duyệt xách theo cặp lồng vào tới cửa, nhìn thấy cảnh Lục Khải Chính ngã vào lòng Lăng Bắc Hàn, cái miệng của lập ngoác thành hình chữ O! Hai lão già này, định làm cái gì đây?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chưong127: Trước đây rất lãng mạn ư....

      Thấy Úc Tử Duyệt vào cửa, Lục KhảiChính vẫn ngồi dậy, vẻ mặt cườiquỷ dị dựa sát vào người Lăng Bắc Hàn, còn duoix tay ra ôm lấy cổ Lăng Bắc Hàn.

      “Khụ khụ....Ai cho các hút thuốctrong phòng bệnh!” Úc Tử Duyệt vừa vào liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc,phất phất tay phủi mùi khói thuốc sặcngười, buồn bực , “Lão Lục, đangcám dỗ người ông của tôi à?” Giọngđiệu giấu vẻ trêu chọc.

      “Ha ha....” Lục Khải Chính nghe Úc TửDuyệt thế liền cười ha hả, lộ ra hàm răng trắng sáng đều đặn, ở trong mắt ÚcTử Duyệt, Lục Khải Chính cũng được coi là chàng đẹp trai thượngđẳng.

      Dáng người ta cũng tương tự nhưLăng Bắc Hàn, tính tình tính ra cởi mởhơn Lăng Bắc Hàn nhiều, giống với khuôn mặt luôn thể cảm xúc của Lăng Bắc Hàn, ăn rất có duyên.

      “Phải đó, linh hồn bé của tôi bị Lão Lăng nhà em bắt mất rồi, làm sao đây?” Thấy úc Tử Duyệt xách theo cặp lồng và quải túi sách tới, bàn tay khác của Lục Khải Chính còn mập mờ khoác lên vai Lăng Bắc Hàn, hất mặt với Úc Tử Duyệt khiêu khích .

      Lăng Bắc Hàn cũng có ý định đẩy Lục Khải Chính ra, nhàn nhã ung dungnhìn vợ của mình dấu võ mồm với người em, ràng có thể nhận ratính chiếm hữu trong giọng của ÚcTử Duyệt nhưng khi với Lục KhảiChính lại biến thành vẻ trêu tức.

      Cũng tại lúc này, Lăng Bắc Hàn cảm thấyLục Khải Chính mới đúng là LụcKhải Chính.

      “Ha ha.... Vậy hai người trực tiếp làm ở đây luôn , để cho tôi rửa mắt nhìn chút!” Úc Tử Duyệt cười xấu xa .

      bé này được lắm, dám thách đố tôi và Lão Lăng à! Vậy em xem, LãoLăng nhà em ở , hay tôi ở đây?”Lục Khải Chính nhìn động tác nhànglưu loát sắp xếp lại cập lồng của Úc Tử Duyệt lại đừa giỡn .

      “Cậu cút !” Lúc này, Lăng Bắc Hàn rốtcuộc cũng mở miệng, tay trái dùng sứcđẩy mạnh Lục Khải Chính ra khỏi ngườimình.

      “Em xem Lão Lăng nhà em kìa, mới cóvậy mà chịu nổi rồi! Buổi tối nhớ dạy dỗ lại cậu ấy cho tốt nhé!”Lục Khải Chính dụi tắt tàn thuốc, nhìnÚc Tử Duyệt cười xấu xa .

      “Lục Khải Chính, cậu mau cút sang chỗ khác ! À phải, Bắc Sam cũng sắp về rồiđấy, việc cưới xin của của hai người vào tháng giêng lo liệu xong chưa?” Lăng Bắc Hàn cũng dụi điếu thuốc, trợn mắt nhìn Lục Khải Chính gằn giọng hỏi, ràng nhận thấy khi cậu ta nghe tới việc cưới xin sắc mặt lập tức thay đổi.

      Sắc mặt Lục Khải Chính thoáng thay đổi nhưng cũng tức khắc khôi phục lại vẻ tựnhiên , “Lão Lăng, cậu xem, nếunhư mình từ hôn với Bắc Sam, phía gia đình cậu có phản ứng gì?” Lục KhảiChính nửa đùa nửa hỏi.

      “Hả? từ hôn với Bắc Sam sao?” Úc Tử Duyệt nâng bàn ăn lên cho Lăng BắcHàn, vừa bưng đồ ăn vừa kinh ngạc hỏi, lại cảm thấy như Lục Khải Chính đùa.

      Lăng Bắc Hàn dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lục khải Chính, mặc dù mặt cậu ta luôn mang theo đùa cợt, dựa theo hiểu biết của Lăng Bắc Hàn về Lục khảiChính, đây là câu . Ba năm trước cậu ta đính hôn với Bắc Sam, vốn ba năm trước cũng sớm kết hôn rồi. Thế nhưng ba năm trước Lục KhảiChính lại bất ngờ rời khỏi cương vị công tác chuyển qua làm ăn buôn bán, về mặt nghiệp phải phát triển thành công rồi mới cưới Lăng Bắc Sam.

      Ba năm nay, việc buôn bán của cậu ta cóthể là thuận buồm xuôi gió, sao nay lại đột nhiên có ý nghĩ muốn từ hôn.

      Đơn thuần như Úc Tử Duyệt sao biếtđược rằng đây là tâm tư của cậu ta, chỉ cho là cậu ta đùa.

      “Sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đặc nhiệm đó nữa hả? Chỉ đùa chút thôimà....” Lục Khải Chính dường như cũngđã nhìn thấu suy nghĩ của Lăng Bắc Hàn, vỗ mạnh lên vai cái.

      “Lão Lục, chuyện riêng của cậu mìnhkhông can thiệp! phương diện làm ăn, vẫn lại là câu đó, đừng để lợi ích làm cho đầu óc u mê.” Lăng Bắc Hàn hơingước mặt lên nhìn chằm chằm Lục KhảiChính, từng câu từng chữ ra đều vô cùng nghiêm túc.

      Những lời này, Lăng Bắc Hàn cũng từng nhắc nhở Lục Khải Chính lúc ở quán xạ kích.

      Ánh mắt Lục Khải Chính thoáng ảm đạm nhưng trong chốc lát liền khôi phục lại tựnhiên, nhếch môi nhìn Lăng Bắc Hàn , “Bây giờ mình là thương nhân.” Lục Khải Chính cười .

      “Nè! Hai ông già các cái gì mànhư rơi vào trong sương mù vậy? LãoLăng, ăn cơm !” Úc Tử Duyệt thấy cảhai cứ “Mắt mày lại” có vẻ ghen tức .

      Thời buổi này, chỉ mãi lo đềphòng đàn bà, mà còn cần đề phòng cảđàn ông nữa! Lăng Bắc Hàn này, mặc dù mỗi ngày đều mặt lạnh giống như ôn thần, nhưng đường tình duyên lại rất tốt, đào hoa nở rộ đỡ kịp à!

      “Được! Người của cậu đuổi ngườikìa, tôi , tôi !” Lục Khải Chính lại cười đùa , xong, cũng sải bước lớnrời . Ánh mắt của Lăng Bắc Hàn lại phức tạp dõi theo Lục Khải Chính.

      “Nè! Gian tình có cần phải bắn ra bốn phía như thế hả? Người rồi, còn mải mê nhìn theo làm gì?” ÚcTử Duyệt cầm chiếc đũa quơ quơ trướcmặt , nhìn thở khì khì .

      “Úc Tử Duyệt! Còn bậy nữa phạt em đứng hành quân!” Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt nhìn với vẻ nghiêmtúc.

      “Đồ lính thối! Tưởng là em sợ chắc! còn hung dữ với em nữa, em mặc kệanh!” Úc Tử Duyệt dằn mạnh chén đặtlên bàn trợn mắt cáu kỉnh với .

      “Em lo còn có ý tá Lưu mà.”Lăng Bắc Hàn cầm lấy chiếc đũa mập mờ .

      “Lăng Bắc Hàn! là tên khốn kiếp!”Úc Tử Duyệt tức giận mắng xong, mở túilấy ra mấy cuốn sách liện mạnh lên bàn.

      “Bộp....” quyển “Tam Quốc Diễn Nghĩa” rất dày rất cũ kỹ rơi xuống đất, tấm ảnh cũng theo đó rơi ra....

      Úc Tử Duyệt bước nhanh tới khomngười nhặt lên, Lăng Bắc Hàn cúiđầu ăn cơm nên nhìn thấy cảnhnày.

      ảnh chụp là đôi thiến niên vàcô ôm nhau rất thân mật, sau lưng là cảnh biển mênh mông xanh thẳm.....

      Úc Tử Duyệt đứng sững người ra, trái tim lại đau quặn thắt từng cơn, ghentuông như khuấy đảo tung cả lồngngực khiến khó chịu vô cùng. Nhìn nụcười trong sáng của thiếu niên trong ảnh,Úc Tử Duyệt lại nhìn về phía Lăng BắcHàn theo bản năng....

      Thời gian đó, vui vẻ đến vậy sao....

      “Em sao vậy?” Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ mặt bất thường của Úc Tử Duyệt trầm giọng hỏi.

      “Em.... Em.... có gì.... Tấm ảnhnày rơi ra từ quyển sách kia....” Úc Tử Duyệt đưa tấm ảnh chụp sang cho ,khàn giọng , “Em thực phảicố ý ....”

      Lăng Bắc Hàn nhìn tấm hình kia rồi nhíulại hàng mày kiếm, nhìn khuôn mặt lúccòn trẻ của mình ảnh, trong lòngcũng bồi hồi phức tạp.

      “Xé rồi vứt !” nhận nó mà trầm giọng .

      “Hả?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc : “Đồcủa , tự xử lý !” Úc Tử Duyệtnhét tấm ảnh lên bàn cơm, sau đó lấy ra sách của mình tới ghế sofa.

      Kỉ niệm của và HạTĩnh Sơ quả thực ít, Úc Tử Duyệt thầm buồn tủi nghĩ, bỗng chốc lại cảm thấy mình quá hẹp hòi, những cái này, dù sao đều là chuyện quá khứ của Lăng Bắc Hàn,người phụ nữ thông minh chỉ nên để ý đến tại và tương lai.

      Lăng Bắc Hàn cầm lấy tấm hình, chút do dự xé nát rồi ném vào thùng rác,sau đó nhìn tới Úc Tử Duyệt ngồi trênghế sofa cúi đầu đọc sách, “Em lại đây.” hờ hững mở miệng .

      “Có gì ....Em muốn đọc sách, nếuem vượt qua kỳ thi này phụ lại tiến cử của tòa soạn rồi!” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn Lăng Bắc Hàn đúng .

      Nhưng sao Lăng Bắc Hàn có thể nhậnra biểu khác thường của côđược cơ chứ, “ cần nhiều lời, quagiúp bóc vỏ tôm!” Lăng Bắc Hànnhìn bằng giọng ra lệnh.

      “Đồ lợn lười!” Úc Tử Duyệt buồn bựcđể quyển sách xuống, tới ngồi xuốngphía bên trái , xỏ tay vào chiếc găngtay duy nhất, bóc lên con tôm thẻ lớn lột vỏ cho .

      vẫn câu đó, chuyện quá khứ, muốn nhắc tới, em cũng đừngđể trong lòng. Cuốn sách đó cũng lâu lắm rồi, biết em lấy ra từ đâu nữa!” Lăng Bắc Hàn máy móc giải thích, bỗng chốc lại xấu xa chuyển sang tráchmóc Úc Tử Duyệt.

      “Nè! ra là trách em có đúngkhông? Em có về nhà của chúngta, em tình thấy nó trong phòng sách ởnhà cũ của !” Tên đàn ông thối này!Úc Tử Duyệt đem con tôm bóc vỏ nhét vào miệng Lăng Bắc Hàn thở hì hụcnói.

      Lăng Bắc Hàn khách sáo há miệngngậm lấy, “Ai cho phép em về nhàhả, đảm bảo ở nhà mới hề có những thứ này hoặc những gì có liênquan đến quá khứ!” Lăng Bắc Hàn thảnnhiên nhìn .

      “Ai bảo những kỷ niệm của tađầy rẫy ra đến góc ngách nào cũng có? Có điều, Lăng Bắc Hàn nè, đó, ngờ trước kia lại lãng mạnnhư thế nha!” Viết thư tình, làm chuônggió, tặng CD, dạo biển, chụp ảnh tìnhtứ....

      Những việc này, chưa từng có với mình dù chỉ thứ, ngoại trừ có chụp ảnh cưới trước khi làm đám cưới!

      “Em hèm….” Lăng Bắc Hàn nghe xong lời thiếu chút nữa bị sặc chết mất, ràng nghe thấy ý châm chọc trong lờicô , “Tại khi đó quá rảnh rỗi thôi!”

      “Khi đó, chưa có lính, điều anhquan tâm nhất chính là tình có đúngkhông? Còn bây giờ? Điều khiến quan tâm nhất chính là nghiệp, có phảihay ?” Nhớ tới lời Lệ Mộ Phàmnói kích thích mình, Úc Tử Duyệt hơi hơi chua xót hỏi.

      Biết chính mình nên để ý, biết rõyêu là phải dùng tình bao dung để làm điều kiện tiên quyết, nhưng cho cùng mình cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, làm sao có thể khôn để ý đây chứ?

      Lăng Bắc Hàn quay đầu lại nhìn bằngánh mắt buồn bã, trong lòng dâng lêncảm giác áy náy.

      “Úc Tử Duyệt, quá khứ và tại, thể so sánh với nhau, sai, tại đối với , làm mộtquân nhân chức trách mới là quan trọngnhất! Về điểm này, muốn lừadối em!” Tay trái bắt lấy bàn tay bé của siết chặt.

      “Gả cho quân nhân, chẳng khác nào chấp nhận cảnh sống đơn và buồn tẻ.Những thứ này vốn dĩ nên với em trước khi kết hôn, nhưng lúc đó em——” Khi đó chỉ mong sao Lăng Bắc Hàn trở lại, chỉ mong sao ai đường nấy, cuộc hôn nhân như này, chỉ làsự giận dỗi nhất thời.

      “Lăng Bắc Hàn! đừng coi thườngem! Em có thể mình tuyến đườngtừ Tứ Xuyên qua Tây Tạng, mình Châu Phi.... Làm sao có thể chịu khôngnổi độc và buồn tẻ?” Úc Tử Duyệtchột dạ vội vàng phản bác.

      Nhưng là, người cũng đâu có dễ dàng như vậy, đương nhiên hy vọng có thể mỗi ngày được nhìn thấy , cùng vui vẻ ở bên nhau, giống phổ những đôi vợ chồng khác.

      sai, xem trọng em chính làđiểm ấy!” Lăng Bắc Hàn cười đùa .

      “Hừ, thế nhưng lại chẳng có điểm nào vừa ý em cả, cẩn thận sau này có ngày em đá ra khỏi cửa!” Úc Tử Duyệt rất hài lòng với đáp án này của , mặc dù chỉ đùa.

      bướng bỉnh đứng dậy vào toilet rửa tay.

      Sau buổi chiều, hai người tình tứ ấm cúng ở trong phòng bệnh, mỗi người tự đọc sách của mình, ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi đều đều, y tá kia cũng vẫn tới như mọi lần, Úc Tử Duyệt rất muốn báo đổi người, nhưng suy nghĩ lại, nếu nhưđổi ta , vậy chẵng khác nào là mình sợ ta ư?

      “Tôi biết rồi, hiểu rồi, tôi cố gắng! Vụ án của tôi....” Trong góc khuất củabệnh viện, y tá kia lén lút gọi điện thoại, xong vội vàng cúp máy. Úc Tử Duyệt từ trong thang máy ra, vừa đúng lúc nhìn thấy mặt của y tá Lưukhông đeo khẩu trang.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương128: Đồng phục y tá

      Chậc chậc, quả nhiên là Laury trẻ đẹp vú to!

      Nhìn y tá Lưu đeo khẩu trang, vẻ đẹp ngọt ngào thanh thuần, trong lòng Úc Tử Duyệt khỏi khen ngợi. Nhưng mà, nhìn có vẻ thiện lươngđáng như vậy, sao phải dũ dỗchồng của người khác cơ chứ?

      ta sợ Lăng Bắc Hàn vui khiến ta mất việc sao?Chẳng lẽ ta cho rằng Lăng Bắc Hàn là loại đàn ông dễ bị cám dỗ đến thế sao?

      Úc Tử Duyệt nhìn y tá Lưu, y tá Lưu cũng nhìn lại , “Chào Lăng....” ta ngọt ngào .

      ta cũng biết mình là Lăng sao, “Ytá Lưu, xin chào!” Úc Tử Duyệt xong, cũng muốn thêm với ta câu nào nữa, nhấc chân thẳng tới phòng bệnh.

      Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra thấy đôi nam nữ đứng bên cạnh giườngbệnh, ngước mắt lên nhìn ra là LăngBắc Diệp và Lục Khải Lâm.

      “Bắc Diệp, Khải Lâm, hai người tới đó à?” Úc Tử Duyệt tiến lên niềm nở chào hỏi. Ngay sau đó liền để đống quần áo mới đem giặt xuống.

      “Chị dâu!”

      Lăng Bắc Diệp quay đầu, nhìn thấy Úc Tử Duyệt khóe miệng tự giáccong lên cười chào lại. Khuôn mặt trắngmịn thuần khiết của Lục Khải Lâm cũnglộ ra ý cười nhìn Úc Tử Duyệt.

      “Hai người ngồi , sao lại đứng chứ?”Úc Tử Duyệt nhìn cả hai người họ hồ hởi .

      “Cũng vừa mới tới thôi!” Lục Khải Lâm khẽ cười , ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, Lăng Bắc Diệp vẫn đứng ởcạnh giường.

      “Việc cưới hỏi của Bắc Sam năm sau tổ chức vào khi nào?” Lăng Bắc Hàn ngồi ở đầu giường, khẽ nghiêng đầu hỏi Lăng Bắc Diệp, vẫn còn nghĩ đến những lời mà Lục Khải Chính hôm nay.

      Lời kia, ràng phải bông đùa.Nếu cậu ta như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.

      “Hôn của Bắc Sam? Lúc trước phải định vào tháng giêng rồi sao?” Lăng Bắc Diệp vừa vừa quay đầu nhìn về phía Lục Khải Lâm vợ mình. Nhà họ Lăng và nhà họ Lục mấy đờithân nhau rồi, người có địa vị như nhà họLục trong giới chính trị ở Thủ Đô này, thậm chí là cả nước cũng chỉ có thể đếmtrên đầu ngón tay.

      Trước kia bà nội từng muốn tác hợp cho Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Lâm cơ mà....

      Lăng Bắc Diệp hỏi như vậy, chắc cũng chưa biết được chuyện gì, “Đúng vậy! Nhà em dự định đến tháng giêng tổ chức hôn lễ cho hai người bọn họ….”Lục Khải Lâm đáp lời.

      Lăng Bắc Hàn nghĩ thầm rồi gật gật đầu. cũng hiểu, sức nặng của mình tronglòng Lục Khải Chính, người mà cậu ta nghĩ đến đầu tiên chắc chắn . như vậy, trong lòng của cậu ta bây giờ chắc hẳn rất mơ hồ.

      “Bắc Diệp, Khải Lâm, uống nước ....”Lúc này, Úc Tử Duyệt lễ phép bưng cốcnước tới đưa cho Lăng Bắc Diệp và Lục Khải Lâm.

      “Chị dâu, khách sáo, khách sáo!” Lăng Bắc Diệp kéo chiếc ghế dựa bên cạnh ngồi xuống , Lục Khải Lâm cũng tiếng cảm ơn với .

      “Đâu có! Tôi vẫn chưa cảm ơn chú lầntrước cứu mạng tôi mà!” Úc Tử Duyệtkhẽ mỉm cười với Lăng Bắc Diệp.

      “Bỏ , bỏ . Nếu nhờ chị, tôicũng thể nào kết thúc được vụ án đó được! ra, tôi còn là tiểu nhân lợi dụng chị nữa đó. cả, cũngđừng tức giận!” Lăng Bắc Diệp thànhthật .

      “Hừ.... ra là chú lợi dụng tôi! Tôi còn thắc mắc sao chú lại có thể đoán đúngthời gian mà xông vào được!” Úc Tử Duyệt đùa giỡn . ngồi xuống giường Lăng Bắc Hàn, cầm lấy bàn tay Lăng Bắc Hàn, lại thấy tay chảy đầy mồ hôi!

      “Trong phòng nóng mà, sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?” Úc Tử Duyệt nghi hoặc hỏi, lại thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Lăng Bắc Hàn đột nhiên biến sắc.

      “Chị dâu à, cả là lo lắng cho chịđó!” Lăng Bắc Diệp lại lời trúngđích, biết Lăng Bắc Hàn nghe đếnviệc lần trước xảy ra với liền căngthẳng đến chảy mồ hôi.

      “Là sao vậy? ấy lo lắng chuyện gì?” Úc Tử Duyệt hiểu hỏi lại.

      Vẻ mặt Lục Khải Lâm mang vẻ hâm mộnhìn cảnh này, lại liếc mắt nhìn về phía Lăng Bắc Diệp, đến khi nào ấy mới vì mình mà lo lắng đây? cười chua xót trong lòng.

      “Đừng nghe nó bậy!” Lăng Bắc Hàn vươn tay ôm chặt lấy eo Úc Tử Duyệt,mất tự nhiên .

      “Thời gian còn sớm, em còn phảitrở về cục cảnh sát để tăng ca nữa. Khỉ ! Cuối năm việc nhiều khiếp!” Lăng Bắc Diệp cười đứng lên, nhìn đồng hồ oán giận .

      Lục Khải Lâm nghe thấy muốntrở lại cục cảnh sát, ở trong lòng cười chua xót, cũng đứng lên.

      Lăng Bắc Hàn biết, tuy Lăng Bắc Diệp làmột người cuồng công việc, nhưng cũng bởi vì quan hệ vợ chồng được tốt, nên mới thường có nhà mà thể về.

      “Đừng quá liều mạng, chăm sóc tốt cho Khải Lâm!” Lăng Bắc Hàn ra vẻ phụhuynh cao giọng giáo huấn.

      Lăng Bắc Diệp chỉ cười cười, ngay sau đó, trong lúc Lục Khải Lâm còn kinh ngạc, cánh tay của ôm chặt eo của . Toàn thân Lục Khải Lâmchấn động, chỉ nghe Lăng Bắc Diệp chàoÚc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn, sau đó bá đạo ôm , đến cửa phòng bệnh.

      Vừa ra khỏi phòng bệnh, còn chưa cảm nhận được nhiệt độ của , Lăng Bắc Diệp ngay lập tức buông lỏng ra, “ chán ghét tôi động vào người đếnthế sao? Thân thể cứng đờ chẳng khác gì thanh gỗ!” Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt giễu cợt , trong lòng lại vô cùng bi thương.

      LòngLục Khải Lâm đau đớn vô cùng. gì, vẻ mặt cũng chút thay đổi theo sát vào thang máy.

      “Em về nhà đây…” Ở bãi đỗ xe bệnhviện, Lục Khải Lâm về phía chiếc xecủa mình, quay đầu lại .

      Đây là kiểu vợ chồng gì chứ?

      Lăng Bắc Diệp buồn bực trong lòng. nhanh tới trước, tóm lấy cánh tay của Lục Khải Lâm, kéo về phía chiếc xe Jeep của mình.

      “Lăng Bắc Diệp, muốn làm gì?” Lục Khải Lâm tức giận hét lớn. Lăng bắc Diệp thèm để ý đến vùng vẫy của , kéo lại mở cửa xe, động tác thô lỗ nhét vào trong xe, sau đó cũng tự mình lên xe nghênh ngang mà .

      ***

      Trong bệnh viện, Úc Tử Duyệt mới từphòng tắm ra, thấy y tá Lưu kia đo nhiệt độ cơ thể cho Lăng BắcHàn.

      Lăng, tôi đến để lấy nhiệt kế ra choanh….” Y ta Lưu cúi người, giơ tay muốn lật chăn của Lăng Bắc Hàn ra.

      “Để tôi tự làm.” Lăng Bắc Hàn hờ hữngnói, nhanh nhẹn lấy nhiệt kế trong ngườira đưa cho y tá Lưu.

      “37 độ 2. Bình thường rồi! Lăng, thân thể tốt!” Tiếng nũng nịucủa y tá Lưu lại vang lên.

      Úc Tử Duyệt nghe thấy thanh này, toàn thân nổi đầy da gà. ra mà đứng ở cửa, vừa lau tóc vừa nhìn.

      Lăng, có muốn vệ sinhkhông? Để tôi giúp !” Y tá Lưu khomngười, đứng cạnh Lăng Bắc Hàn nhìn dịu dàng .

      cần!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt , khóe mắt liếc về phía Úc Tử Duyệtđang đứng ngoài cửa. biết tạisao ngây người đứng ở đó mà tới đây giải vây cho mình.

      Nhớ tới mẹ mình, trái tim Lăng Bắc Hànlại cảm thấy lạnh giá. khỏi lại hoài nghi, bà ấy lại sử dụng loại thủđoạn này sao? Lần trước bà ấy từng sử dụng nhiều cách cao tay hơn mà?

      “Tôi giúp mát xa nha? Chân lâu ngày được vận động, cơ bắp teo lại đó!” Y tá Lưu xong, chưa đợi Lăng Bắc Hàn đồng ý vén chăn củaanh lên, ngồi xuống bên cạnh giườngbệnh, hai cái tay kéo thắt lưng của anhđịnh cởi ra....

      “Dừng tay!” Úc Tử Duyệt thể chịu được cảnh tay người phụ nữ khác đụng chạm vào Lăng Bắc Hàn, vội vàng tiến tới lạnh lùng .

      Lăng....Tôi....” Y tá Lưu sợ hãi mở miệng.

      “Tôi từng học mát xa, chồng tôi cứ để tôi chăm sóc. Y tá Lưu, mời ra ngoài!” Úc Tử Duyệt lạnh giọng .

      Lăng, hiểu lầm rồi! Đây vốn làcông việc của tôi! Nếu Lăng....”

      “Tôi hiểu lầm! Y tá Lưu, tôi xem qua lịch trị liệu vật lí của chồng tôi.Mát xa xoa bóp cho ấy là bác sĩ trungy có uy tín đến mát xa! Chuyện mát xa này, cần làm phiền đến …”

      Úc Tử Duyệt kìm chế tức giận, bằnggiọng điệu bình tĩnh.

      Y tá Lưu bị Úc Tử Duyệt như vậy, biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ôm bụng tức giận rời !

      Úc Tử Duyệt buồn bực vội vàng đóng cửa phòng, kéo rèm cửa sổ lại, quay vềbên cạnh giường bệnh của Lăng Bắc Hàn, trừng mắt nhìn từ cao nhìnxuống, “ rất thích em y tá mát xacho đúng ? ta bị em đuổi rồi, chắc trong lòng thất vọng lắm đúng ?”

      Thấy ghen, Lăng Bắc Hàn dịu dàng nhìn khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt, “Đúng là rất thất vọng!” cố ýnói.

      ….....Lăng Bắc Hàn! chết !” Úc Tử Duyệt chỉ vào mũi ,thở phì phì xong cầm lấy cái túi trongngăn tủ dùng dằng vào phòng tắm.

      phải ấy vừa tắm rồi sao, còn vào đấy làm gì nữa?

      Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, lại cầm lấy quyển sách chiếc tủ cạnh đầugiường, buồn chán lật xem.

      “Khụ khụ….” 10 phút trôi qua, tiếng ho khan của truyền từ phòng tắm ra, khóe mắt Lăng Bắc Hàn liếc thấy bóng dáng màu hồng, nhưng vẫn im lặng,làm bộ như nhìn thấy gì, tiếp tục lật sách.

      Đáng chết! Tên lính thối này, chẳng lẽ nghe thấy tiếng ho của mình sao?

      “Khụ khụ…” Úc Tử Duyệt lại ho khanhai tiếng nữa, Lăng Bắc Hàn vẫn khôngphản ứng.

      đành phải mang đôi giày màu trắng vào, bước uyển chuyển uốn éo mông tới phía cuối giường.

      Lăng à....” học theo tiếng nũng nịu của y tá Lưu, nằm cuối người sát tới giường nhìn Lăng Bắc Hàn .

      Lăng Bắc Hàn nghe thấy thanh khiến người khác nổi da gà liền ngẩng đầulên....

      Trước mặt y tá mặc áo đồngphục màu hồng nhạt, cổ áo mở rộng, bầungực lắc lư lung linh....

      Lại nhìn lên chút, thấy toàn thân ÚcTử Duyệt mặc bộ đồng phục y táđang nằm nhoài ra ở phía cuối giường,khuôn mặt trang điểm nhàng, tóc được buộc lên, đầu còn đội chiếc mũhồng nhạt.

      Hai tay đeo đôi găng tay màu trắngđang chống giường, mông nhếch lên nhìn , còn liên tục uốn éo nửa ngườitrên.

      Yết hầu của Lăng Bắc Hàn cuộn lên cuộnxuống, ánh mắt sắc bén sâu thẳm hơn vài phần, trong đó như có sóng triều dâng lên mãnh liệt, “Úc Tử Duyệt! Em làmgì vậy?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, giọngkhàn khàn mà truyền cảm, mang chứa chan hơi thở ham muốn của dục vọng.

      Lăng.... Để em đo nhiệt độ giúp được ?” Úc Tử Duyệt cũng bịtiếng õng ẹo của mình làm cho muốnbuồn nôn, nhưng vẫn đầy phong tìnhđi đến bên cạnh giường bệnh của Lăng Bắc Hàn, cầm lấy nhiệt kế dự phòng duynhất ở bàn, ngồi xuống bên cạnhanh.

      Nhìn người mặc đồng phục y tá đangngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn bêncạnh mình, Lăng Bắc Hàn cảm thấy lửadục của mình trong tích tắc bị đốtlên, nhất là lúc nằm nhoài người trêngiường, nhìn đôi chân dài gần như lộ ra bên ngoài của , còn có chiếc váy màuhồng nhạt ngắn đến thể ngắn hơnđược nữa, trong lòng kích động nuốt nước miếng ừng ực, còn nhìn thấy được quần lót màu đen mỏng dính mặc ở bên trong....

      Úc Tử Duyệt nhìn yết hầu của đangcuồn cuộn lên xuống, trong lòng có chútđắc ý. tháo chiếc găng tay màu trắng ra, cởi từng chiếc cúc áo của ra, lấy nhiệt kế đặt vào dưới nách .

      Lăng à.... kiên nhẫn chờ vàiphút nhé.......” Úc Tử Duyệt vừa làmnũng vừa . Lăng Bắc Hàn đưa taymuốn kéo lại nhưng lại nhanh nhẹn tránh thoát.

      “Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em muốn làm gì? Bộ quần áo này ở đâu ra? Cởi ra choanh!” Nhóc con này lại dám đốt lửa!

      Lăng à, đừng hung dữ như vậyaaa….” Úc Tử Duyệt mày ghê tởm!

      Úc Tử Duyệt nghe tiếng nũng nịu củamình trong lòng cảm thấy vô cùng khinhbỉ bản thân! Bộ đồng phục y tá tình thú này do lần trước khi về thành phố A, LệHuyên Huyên kéo mua. Hình như từng với trong điện thoại rồi.

      Lúc này, Úc Tử Duyệt vén chăn của anhlên, vểnh mông đưa lưng về phía , hai tay bắt đầu cởi quần.

      Lại còn quần chữ T?

      Lăng Bắc Hàn nhìn cặp mông kiều ra ngay trước mắt mình, ánh lửatrong đầu bắn ra bốn phía thiếu chút chảycả máu mũi. Nhìn sợi dây màu đen như như nằm giữa khe mông , yếthầu của càng ngừng lăn lộn.

      Khỉ Nhóc con này lại dám mặc quần chữ T!

      “Úc Tử Duyệt! Đến cả thứ này em cũng học được? Cấm nhúc nhích!” Lăng BắcHàn tức giận gầm . Nhưng ngay sau đó, thừa lúc chú ý, tay kéo vào lòng mình.

      “Bốp bốp....” Cánh tay giơ lên, thương tình đánh xuống hai mông .

      “A....Đau quá....Lăng Bắc Hàn! buông ra!” Úc Tử Duyệt nằm ở trong lòng , tức giận quát.

      “Đồ lão già hiểu phong tình!” Úc Tử Duyệt thoát khỏi ngực , chỉnh lạichiếc váy ngắn cũn cỡn của mình, tứcgiận trừng mắt nhìn quát.

      Lăng Bắc Hàn cũng trừng mắt nhìn , “Lại đây!” trầm giọng ra lệnh, haitròng mắt như phun ra lửa.

      lại! Em ra sofa ngủ!” Úc Tử Duyệt thở khì khì , nhớ tới lần đầutiên mặc đồ lót tình thú tới dụ dỗ , cũng thèm nhúc nhích. tại, trong lòng lại cảm thấy thất bại, chẳnglẽ mình thực kém hơn ả y tá Lưu kia sao? Ngực của mình cũng chỉ hơn ta chút thôi mà!

      Thấy xoay người về phía phòng tắm, Lăng Bắc Hàn lại mở miệng: “Úc ....Y tá Úc....Nhiệt kế của được rồi, em xem nhiệt độ là bao nhiêu giúp anhđược ?” Lăng Bắc Hàn mở miệng phối hợp .

      Đồ lính thối! Giờ lại muốn giở trò với mình á?

      Úc Tử Duyệt cười đắc ý, sau đó quay đầu lại.

      Tất cả gần như đều lộ ra bên ngoài, đôichân thon dài sải bước đến bên cạnh giường bệnh, cúi người xuống trước mặtanh, “ Lăng ....Em đến xem.....Haha....” Úc Tử Duyệt vừa , bản thân lại nhịn được bật cười lớn.

      bàn tay của vuốt ve trong lồng ngực , giống như khiêu khích lại còn dùng lực nhéo hạt đậu của ,“Á....” Lăng Bắc Hàn thở gấp khẽ gầm ra tiếng, cúi đầu xuống nhìn vừavặn đối diện với đôi bồng đào trong lớp cổ áo sâu hoắm hình chữ V....

      nhịn được nữa, hai tay tómchặt eo của , cúi đầu vùi vào trong cổáo .

      “A.... A.... Lăng.... .... làm gì vậy? được đâu....Em là y tá của ....Ưm....” Hai tay Úc Tử Duyệt ghì chặt đầu , hơi ngửa người về phía sau,bật ra tiếng rên kiều mị, cảm giác râu ria của nhè cọ vào ngực mình khiến cho toàn thân bồi hồi run rẩy ....

      “Muốn làm em!” Lăng Bắc Hàn ranh ma khẽ quát xong nhanh chóng luồn tayvào trong chiếc váy ngắn của ....

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương129: Gặp phải tên đàn ông xấc láo

      Sau khi kết thúc cuộc ân ái triền miên như sóng trào, Úc Tử Duyệt mệt mỏinằm xụi lơ trong ngực Lăng Bắc Hàn, há miệng thở dốc, người còn mặcnguyên bộ đồng phục y tá màu hồng nhạt,mái tóc dài mượt mà như thác nước xõarối tung dính quện lên bờ ngực đẫm mồhôi đầm đìa của .

      Lăng Bắc Hàn đưa bàn tay vuốt ve nhè sau gáy .

      Nghe tiếng đập mạnh mẽ từ trái tim , Úc Tử Duyệt thở hổn hển, : “Đồ línhthối.......Lần nào cũng mạnh bạo như vậy...... còn bị thươngđấy....... sợ.....Quá sức sao.......Đếnlúc đó, mọi người tưởng rằng emmuốn giết đấy......” Úc Tử Duyệt thở hồng hộc xong, nhìn mồ hôi chảyròng ròng, khuôn mặt cương nghị hấp dẫn, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm.

      Sợ cảm lạnh, Lăng Bắc Hàn kéo chănđắp lên người : “Chứ phải emmuốn giết sao? Đêm nào cũng thay đổi cách thức quyến rũ !” Lăng Bắc Hàn nhìn chất vấn.

      Ngay sau đó, cánh tay dài rắn chắc mêhoặc của , mò về phía đầu giường, rút ra điếu thuốc ra đưa đến khóe miệng, lại bị Úc Tử Duyệt ngăn lại,“ cho phép hút thuốc!” Úc Tử Duyệt đoạt lấy điếu thuốc lá trong tay ngang ngược .

      Có vẻ như Lăng Bắc Hàn rất thích bị quản, nghe lời hút thuốc nữa, đưa tay vuốt ve lấy khuôn mặt nhắn của , con ngươi nhìn vào bộ đồng phục y tá mặc người hỏi: “Thứ này em học ở đâu? Thành thực khai báo cho !”Tay khác túm lấy váy của côanh nghiêm nghị hỏi.

      “Lần trước về thành phố A, em cùng mua với chị Huyên Huyên, phải lúc trước em từng với rồi sao? Trong đó còn có bộ đồ lót siêu mỏng, bộváy ngủ cực ngắn......” Úc Tử Duyệt đỏ mặt , đầu cúi thấp, ngón tay út khêu gợi vẽ vòng vòng bộ ngực đầymồ hôi của .

      Nghe lời , Lăng Bắc Hàn mới sựcnhớ tới, lần trước lúc trở về thành phố A, đêm đó gọi điện thoại cho , cónói việc đó với rồi, vẫn còn nhớđêm đó, còn phải tắm nước lạnh!

      hỏi em học được những tưthế quyến rũ đó từ đâu mà?” Lăng BắcHàn gõ đầu của trầm giọng .

      “Em…Em cần thầy dạy cũng biết!Thôi tắm rồi ngủ !” Úc Tử Duyệtnóng nảy đến đỏ mặt , xong,leoxuống giường lại bị đôi bàn tay của Lăng Bắc Hàn giữ chặt, ấy còn dám nóikhông cần thầy dạy cũng biết?

      tối nay khỏi ngủ!”Gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng .

      Úc Tử Duyệt nhìn sắc mặt trở nên lạnhlùng của , cảm giác hình như tức giận: “ giận gì chứ, phải rất thích sao? Những tư thế kialà em xem trong tiểu thuyết, sau đó tựmình nghiên cứu đó, vậy sao nào?”Úc Tử Duyệt tức giận nhìn chằm chằm, .

      Cái tên lính thối biến thái, trước đó phải bị mình quyến rũ đến nỗi hậnthể nuốt trọn bộ dáng của mình hay sao? Bây giờ lại muốn tính toán với mình ư?

      cảm thấy cái người đàn ông này thậtlà dối trá!

      Con mắt sắc bén của Lăng Bắc Hàn nhìnkhuôn mặt nhắn đỏ ửng của : “ thế nào cả! Từ sau cho phép xem mấy thứ đó nữa!” Lăng Bắctức giận xong, véo vào cái eo thonnhỏ của : “Mau tắm rồi ngủ !”

      Úc Tử Duyệt thở phì phì, quần áo lộnxộn bước xuống giường: “Tối mai em tới đây nữa!” nhìn chằmchằm, xong liền thẳng vào phòngtắm. Trong lòng Úc Tử Duyệt đau đớn ê ẩm, mình trong mắt giống như mộtkẻ biết xấu hổ, là phụ nữ chuyên quyến rũ vậy.

      phải ấy rất thích cái loại phụnữ như vậy sao? Nghĩ tới đây, trong lòng rất thoải mái.

      Nghe tối mai đến đây nữa, Lăng Bắc trở nên thất vọng, trong lòng cảm thấy rất mất mát nhưng lại hơihồi hộp, ấy giận rồi sao?

      Cũng do quá lo lắng, sợ xem quá nhiều những cuốn tiểu thuyết kia đến ô nhiễm tư tưởng thôi.

      Úc Tử Duyệt từ phòng tắm ra ngoài, thay bộ đồ ngủ bằng bông, tới bên sofa, thấy ghế sofa cógì cả, lại chạy tới tủ đựng thức ăn, tìmđược hai cái chăn bông, cái trảitrên mặt salon, cái dùng để đắp.

      “Em làm gì thế? Đến đây ngủ!”Lăng Bắc Hàn nhìn bóng dáng bận rộncủa , hiểu rằng tức giận vội vàng la lớn.

      Úc Tử Duyệt lời nào, trong lòng rất phiền muộn, cảm thấy rất uất ức, cho nên sau khi sửa sangxong ghế sofa, vội vã tắt tất hết đènnằm xuống ghế trùm mền kín mít.

      “Úc Tử Duyệt! Tới đây! Có nghe ?” Lăng Bắc Hàn nhìn về phía ghế sofa lo lắng . sợ ngủ mìnhở đó bị lạnh, lại lo lắng giận mình, trong lòng vừa vội lại vừa thương.

      Nhưng lại làm như nghe thấy lời , cũng đáp trả tiếng nào.

      Lăng Bắc Hàn tức giận cố lao xuốnggiường, nhưng cái chân của còn bị treo ngược lên, thể nào xuống gường được!

      Úc Tử Duyệt nằm trong chăn cố gắng bịthai tai lại, mặc cho chua xót đangdâng lên trong lòng. cảm giác mình có hơi quá đáng, chẳng phân biệt được nặngnhẹ lại tới đây quyến rũ , khiến cho ấy nghĩ rằng mình là rấtphóng đãng.

      Nghĩ như vậy, càng lúc càng cảm thấykhông thể chịu nổi.

      “Á......” Bụng đau từng hồi, đau đến mức phải hít hơi khí lạnh, lại cảm thấy có dòng nước ấm chảy ra, từ dưới bụng còn căng đau nhức.

      Chui ra khỏi chăn, bật chiếc đèntrên tường.

      Nghĩ là muốn lên giường, trong lòngLăng Bắc Hàn trở nên mừng rỡ, nhưngkhông ngờ sau khi vừa bước xuống ghế lại ôm bụng vội vàng chạy vào trongtoliet?

      À? Tới kỳ kinh rồi sao?

      Úc Tử Duyệt nhìn vết máu quần lótcủa mình, trong lòng buồn bực. Nhưng tính toán thời gian cũng xê xích gìnhiều. Lại vội vàng chạy ra phòng ngoài,tìm trong bọc quần lót lúc lại thấy băng vệ sinh, chỉ có đệm lót.

      “Muộn thế rồi em còn tìm gì hả?” Lăng Bắc Hàn nhìn bận rộn vui hỏi.Úc Tử Duyệt giận dỗi chịu mở miệng, cầm đệm cùng quần áo vàotrong toliet.

      Lăng Bắc Hàn đợi gần mười phút sau thấy ăn mặc chỉnh tề ra từ toilet, vội vã ngồi dậy.

      “Em đâu?” Nhìn dáng vẻ vội vã củacô, Lăng Bắc hoảng sợ hỏi, lúc này Úc Tử Duyệt rốt cuộc mới chịu liếc cái: “Kinh nguyệt ghé thăm, em ra ngoàimua băng vệ sinh!” tức giận nhìn chằm chằm, lớn tiếng .

      Úc Tử Duyệt xong nhanh chóng ra phía cửa.

      “Úc Tử Duyệt! Trở lại cho ! Muộnthế này rồi ra ngoài rất nguy hiểm!” Lăng Bắc Hàn theo bản năng mở miệng la lớn,Úc Tử Duyệt còn bực bội trong lòng đờinào chịu nghe , bước nhanh tới cửa.

      Lăng Bắc Hàn vội vàng rướn cổ lên nhìncô, lại chỉ nghe được tiếng đóng cửa mạnh, anhbuồn bực nhìn chân tráibị treo ngược lên của mình, chờ trở vềnhất định phải dạy dỗ lại mới được.

      nhớ tới kỳ kinh nguyệt của lạiđến, Lăng Bắc Hàn nhíu nhíu hai hànglông mày, tức là chưa mang thai sao?

      mang thai cũng tốt. ấy mới hai mươi tuổi, còn mình vẫn còntrẻ, nghiệp cũng chỉ vừa mới bắt đầu, thể để đứa bé ảnh hưởng, dù rằng thực lòng rất muốn có đứa con.

      Trốn ở góc phòng, y tá Lưu kinh ngạcnhìn Úc Tử Duyệt ra từ phòng bệnh,trong lòng nghi hoặc, muộn như thế nàyrồi mà ta còn ra ngoài làm gì?Chẳng lẽ cãi nhau với chồng?

      Nghĩ như vậy, trong lòng y tá Lưu hết sức vui mừng.

      Úc Tử Duyệt ra khỏi khu nội trú, tới cửa phía đông của bệnh viện. Mặc dù sắp mười hai giờ, nhưng cửa hàng gần bệnh viện chắc phải hoạt động 24h chứ?

      Bụng đau nhói từng cơn, gió lạnh thổi qua xuyên thấu vào trong lớp áo bông mặc người, khiến cảm thấy lạnh thấu xương. Gió thổi ma sát vào mặt khiến cảm thấy ran rát.

      Cũng làm bụng của càng khó chịu hơn.

      Mới ra khỏi cửa bệnh viện, nhìn thấynhiều cửa hàng còn buôn bán, bán tráicây, quầy hoa tươi, vòng, cáchcổng bệnh viện khoảng 500m nhìnthấy cửa tiệm treo biển “24 giờ”, nhận ra đó là siêu thị tiện lợi, nhanhchóng tới.

      Khi Úc Tử Duyệt muốn băng quađường luồng gió lạnh xôngthẳng tới : “Két......”

      “Á......”

      chiếc xe Bugatti màu bạc nghênhngang dừng trước mặt , thiếu chút nữanó đụng vào rồi.

      Úc Tử Duyệt bị giật mình càng cảm thấykinh nguyệt tuôn ra nhiều hơn. tức giận trừng mắt nhìn chiếc xe thể thaomàu bạc lấp loáng kia, lại thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi từ xe bướcxuống.

      “Thần kinh à? lái xe kiểu gì vậy?Lái xe Buggati Veyron giỏi lắm à?” Tâm trạng của Úc Tử Duyệt vốn đangkhông tốt, nhịn được nữa liền trởthành “người đàn bà chanh chua chửi đổng”. Người này cũng là kiêu căng. Cũng may mà vừa rồi mình phản ứng kịp nhanh chóng tránh, nếu lúc nãy khôngphải là mình mà là ông lão, hay là đứa trẻ, sợ rằng bị đụng rồi!

      Bóng dáng cao lớn rắn rỏi đó về phía cửa hàng tiện lợi, nghe được tiếng mắng chửi của Úc Tử Duyệt, người đànông mặc áo đen, quần đen bó sát, đôigiày Martin khảm đinh sáng loáng quay đầu lại.

      Trong ánh đèn của siêu thị tiện lợi hắt ra, chiếc bông tai tai trái phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh.

      Ánh sáng quá chói, làm Úc Tử Duyệtkhông thể thấy khuôn mặt người đànông ấy, chỉ cảm thấy đây là người cao từ 1m85 trở lên. Đối với người mìnhvừa mắng xong, trong lòng có hơi sợhãi, muộn như thế này rồi, nếu nhưngười đàn ông này muốn đánhmình…. nhất định là thể đánh trả được.

      Nhưng thể nuốt trôi cơntức này: “Tôi thích lái như vậy xe đó, sao?” Người đàn ông mở miệng ,giọng trầm ấm đầy từ tính, tiếng phổ thông chuẩn lắm, còn nặng giọngngười Quảng Đông, giống như nhữnggiọng của những ngôi sao điện ảnhHồng Kông, mặc dù sứt sẹo nhưng giọngnói này vẫn rất dễ nghe.

      “Sao à? Tôi kiện ! Ở Đại Lục nàyphải tuân thủ quy tắc giao thông!” Úc Tử Duyệt bất mãn gào xong, nhanh chóng vào trong cửa hàng tiện lợi.

      Người đàn ông kia kinh ngạc đứng tạichỗ, chỉ chốc lát sau khóe miệng nở nụ cười, cũng bước chân vào cửa hàng tiện lợi.

      Úc Tử Duyệt tới tìm chỗ để băng vệ sinh, lấy loại dùng cho ban đêm, bỏ vàotrong túi, vội vàng chạy tới quầy thu ngân trả tiền.

      “Trời ơi sao lại mang tiền?” Úc Tử Duyệt đứng ở quầy thu ngân, lục túi của mình, móc mấy lần cũng thể tìm được nửa xu, khuôn mặt nhắn đỏlên, tức giận thầm, có thể là do mới nãy mình ra quá vội, nên quên mất!

      “Để tôi thanh toán cho!” Lúc này, cánh tay màu đen đưa đến ra mặt ,người đàn ông kia lấy ra chiếc thẻ tíndụng cùng gói thuốc thơm, đưa chothu nhân viên thu ngân .

      Úc Tử Duyệt quay đầu nhìn gương mặt người đàn ông lúc nãy khẽ kinh ngạc,ôi trời ơi, ngờ lại là người đẹptrai như vậy!

      Người đàn ông thấy phản ứng của , trong tròng mắt đen sâu thẩm mang theo ánh mắt đùa cợt, nhìn trước mặt chỉ cao tới ngực mình, lại còn là nhắn xinh xắn.

      Đến khi Úc Tử Duyệt phản ứng lại người đàn ông kia rời rồi.....

      ngơ ngác nhìn nhân viên thu ngân đưatúi đồ cho mình, người đàn ông vô lễmới nãy giúp mình trả tiền sao?

      Ra khỏi cửa hàng, còn thấy bóng dáng Bugatti Veyron kia nữa! Côxách theo túi băng vệ sinh về phía cửa bệnh viện......

      ***

      Lăng....Tôi....Tôi phải......”Y tá Lưu lúc này đeo khẩu trang,khi nghe Lăng Bắc Hàn lộ ra vẻmặt kinh ngạc, Lăng Bắc Hàn vươn tayra, nhanh chóng bắt lấy cánh tay ta.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130



      , rốt cuộc ai sai tới đây?” Lăng Bắc Hàn nhận thấy ý đồ muốn cám dỗ mình của y tá Lưu, bắt lấy cổ tay ta bắt đầu chất vấn.

      , Lăng..... gì vậy? Ý là sao? Bỏ tay tôi ra....” Y tá Lưu dù lòng rất muốn nhưng buộc phải mở miệng cự tuyệt, còn ra vẻ như rất vô tội, giống nhưLăng Bắc Hàn đổ oan cho vậy.

      Úc Tử Duyệt vừa mới vào cửa ngheđược giọng nũng nịu õng ẹo của y tá Lưu. tức giận xông tới mở cửa, trôngthấy Lăng Bắc Hàn và y tá Lưu đanggiằng co với nhau, hai tay nắmcổ tay y tá Lưu, còn y tá Lưu giãy dụa.

      “Ơ....Chị Lăng......” Y tá Lưu thấy Úc Tử Duyệt vào, giật mình ngạc nhiên hô lên, giống như đương vungtrộm bị người ta bắt gian tại trận, Lăng Bắc Hàn cũng vội vàng buông tay y tá Lưu ra.

      Úc Tử Duyệt thấy hình ảnh này, mặc dùkhông muốn nghĩ lung tung nhưng vẫn kiềm được, cảm thấy trái timnhưbị ai đó cắm cho đao, hề gì cầm túi ny lon vào toilet.

      Tuy có nghi ngờ y tá Lưu là do mẹ mình sai tới, nhưng Lăng Bắc Hàn chưa muốn cho Úc Tử Duyệt biết hoài nghi của mình, trợn mắt nhìn y táLưu cái, y tá Lưu cũng biết điều rời .

      lòng mà , quả muốn tin rằng mẹ mình là loại người hènhạ vô sỉ đến như vậy.

      Nhưng dựa vào phản ứng khi nãy của y tá Lưu, ràng là có người đứng sau ta!

      Lăng Bắc Hàn thôi suy nghĩ nữa thấy Úc Tử Duyệt ra từ toilet, cũngđã thay luôn áo ngủ.

      “Đừng bướng nữa, qua đây ngủ!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng gọi , nhưng thèm ngó ngàng tới , lặng lẽ tới ghế sofa nằm xuống thiêm thiếp bắt đầu ngủ.

      mệt chết được, chẳng muốn nghĩ gìnữa, bụng lại thoải mái, cũngkhông phải đau lắm, nhưng nó bị căngđến khó chịu.

      “Úc Tử Duyệt! Em qua đây cho !”Lăng Bắc Hàn sắp bị làm cho tức chết rồi, lần nữa giọng ra lệnh. Nhưng cônằm ghế sofa vẫn có độngtĩnh gì......

      Tên lính thối khốn kiếp, thèm giải thích với mình, suốt ngày chỉ biết ra lệnhcho mình, coi mình là gì chứ?

      Bàn tay bé của Úc Tử Duyệt vuốt vebụng mình, tức giận thầm nghĩ, mặc dùtrong phòng bệnh rất ấm, nhưng mình nằm co rúc ở ghế sofa ngủ vẫncảm thấy đơn lạnh lẽo, mới nãy cả hai vẫn còn triền miên quấn quít phải hay sao?

      Nhưng có tôn nghiêm của mình, muốn mình trở nên dâm đãng rẻ mạt ở trong lòng như vậy!

      Mang theo chua xót trong lòng cùng cái bụng căng đau, thỉnh thoảng còn nghe tiếng gào thét của , nhưng vì quá mệt mỏi ngủ thiếp .

      Sáng hôm sau, Úc Tử Duyệt bị cơn đau bụng làm tỉnh, sau khi tỉnh lại phát Lăng Bắc Hàn cũng sớm thức dậy rồi, ngồi ở giường bệnh nhàn nhã đọc sách. Nhìn thấy vừa định nóigì đó với mình, Úc Tử Duyệt vội vãkhông thèm nhìn bỏ vào toilet.

      Sau khi Úc Tử Duyệt đánh răng rửa mặt xong, dọn dẹp quần áo của mình chuẩn bịđi về nhà, ai ngờ, mẹ chồng Tiếu Dĩnhlại xách theo cà men vào.

      “Mẹ......” Cho dù trong lòng vui, nhưng cũng quên điều lễ phép cần có, gượng gạo nở nụ cười chào bà.

      Tiếu Dĩnh nhìn Úc Tử Duyệt, cười nhạtgật gật đầu, khóe mắt thấy được ghế sofa bừa bộn, biết Úc Tử Duyệt ngủ trênsofa trong lòng thở phào nhõm.

      “Hôm nay dì Vương xin nghỉ, mẹ đưacơm tới......” Ánh mắt chuyển sang Lăng Bắc Hàn, mang theo vài phần xa cách, bàđi tới bên cạnh tủ đầu giường .

      “Dạ! Vậy mẹ ở lại, con về nhà trước ạ!”Úc Tử Duyệt cười , Tiếu Dĩnh gật đầu cái, lập tức rời khỏi phòngbệnh.

      Lăng Bắc Hàn muốn gọi , lại sợ làmmình khó xử nên đành thôi.

      “Bà Tiếu, mẹ cần biết đếnhình tượng của mình mà nghĩ hết biệnpháp để phá hoại hôn nhân của con?”Lăng Bắc Hàn trực tiếp mở miệng .

      Tiếu Dĩnh vừa nghe lời của , taybắt đầu run lên làm rơi chiếc đũa, bàquay đầu lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con trai mà trong lòng đau nhói: “LăngBắc Hàn! Con có ý gì?” Tiếu Dĩnh cũnglà người đàn bà có tính cách mạnh mẽ, trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn chằm chằm quát lớn.

      “Con có ý gì tự mẹ là người hiểu rõnhất, bà Tiếu, làm những chuyện hạ lưubỉ ổi, coi chừng đánh mất thân phận là vợ của tổng tư lệnh của mẹ! Chuyện củacon, xin mẹ đừng nhúng tay vào nữa!”Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm Tiếu Dĩnh, từng chữ từng câu vô cùng lạnh nhạt ra.

      Tiếu Dĩnh bị thái độ này của Lăng BắcHàn làm tổn thương, đây là con trai củatôi đấy! từng do tay tôi nuôi khôn lớn, cũng là đứa con trai mà tôi từngcoi như sinh mệnh của mình! Bây giờ thái độ của nó lại xem tôi giống như kẻthù!

      Trong lòng Tiếu Dĩnh rất đau, bà chủđộng lấy lòng đến đưa cơm cho con trai,thế nhưng nó lại tỏ thái độ như thếvới mình!

      “Lăng Bắc Hàn! Con….”Tiếu Dĩnh vừađịnh tiếp, nhưng vì sĩ diện của mìnhcuối cùng cũng nữa, sau đó bàcầm túi xách lên mở cửa thẳng ra ngoài.

      Bà vừa mới ra, y tá Lưu núp ở mộtbên nghe được tiếng mở cửa, nhìn thấyvẻ mặt Tiếu Dĩnh tức giận, ta vội vã chạy đến góc khuất gọi điện thoại.


      “Có ? Tôi cần chăm sóc Lăng gì đó nữa hả? Được, cám ơn luật sư Hạ!” Y tá Lưu nghe mình cần dụ dỗ Lăng Bắc Hàn nữatrong lòng mừng rỡ thôi, vội vàngtắt điện thoại di động nhanh chóng rời .

      Tiếu Dĩnh đến bãi đậu xe, chiếcMazda 6 màu đỏ dừng lại ở cạnh chânbà, bà cau mày nhìn sang thấy cửa sổ xe được kéo xuống: “Bà Lăng, cùng điuống ly trà chứ?” Gương mặt của HạTĩnh Sơ ló ra từ cửa sổ xe, Hạ Tĩnh Sơ nhìn Tiếu Dĩnh ta đây .

      Tiếu Dĩnh ngờ Hạ Tĩnh Sơ lại chủđộng tìm mình, bà nhìn xung quanh mộtvòng ngay sau đó lên xe.

      Hai người vào quán trà khá vắng vẻtại Kinh Đô: “Hạ Tĩnh Sơ, có chuyện gì, cứ thẳng ra !” Vừa vào phòng, Tiếu Dĩnh mở miệng thẳng với vẻ mặt có cảm xúc. Trực giác cho bà biết Hạ Tĩnh Sơ tìm bà chắc chắn làcó mục đích, này, so với mườinăm trước lại càng đơn giản.

      “Bà Lăng, từ dạo chia tay đến nay, bà vẫnkhỏe chứ......” Hạ Tĩnh Sơ từ tốn ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ lim cổ điển, tự rót cho mình ly trà rồi nhìn Tiếu Dĩnh, khóe miệng cười giễu cợt .

      Tiếu Dĩnh kéo qua cái ghế ngồi xuống,nhìn chiếc đồng hồ cổ tay:“ có mười phút để .” Bà uống hớp trà,cũng thèm ngó Hạ Tĩnh Sơ lấymột cái.

      Đối với khinh thường của Tiếu Dĩnh, Hạ Tĩnh Sơ cũng nhận thấy ràng, cườinhạo báng lớn tiếng đưa ra điều kiện :“Mục đích của tôi chỉ có , chính là Lăng Bắc Hàn, con trai của bà!”

      “Ha ha......” Tiếu Dĩnh cười ra tiếng thậtto, sau đó Tiếu Dĩnh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Tĩnh Sơ giễu cợt : “Mười năm rồi mà vẫn còn biết tự lượng sức mình!”

      “Vậy sao? Bà Lăng, nếu như bà khônggiúp tôi, vậy tôi cho bà được mở rộng tầm mắt, xem thử so với mười năm trước tôi có phải là biết tự lượng sứcmình hay .....” Hạ Tĩnh Sơ ra vẻ tự phụ .

      kiêu ngạo của Hạ Tĩnh Sơ khiến choTiếu Dĩnh kinh ngạc, cũng có chút hoảng, bà hỏi, “ muốn gì?”

      “Báo thù cho đứa của tôi!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn sắc mặt dần trở nên trắng bệchcủa Tiếu Dĩnh hung ác .

      “Bà Lăng, bà xem, nếu để cho con trai bảo bối của bà biết tôi từng mang thai con của ấy, lại còn bị cái người mẹnhư bà làm hại cho sảy thai, bà đoán thử xem ấy có phản ứng gì?” Hạ TĩnhSơ lại hả hê .

      “Bộp!” Mặt mày Tiếu Dĩnh trắng bệchtức giận vỗ tay mạnh xuống bàn, làmcho ly trà bàn rung rinh dữ dội, nước trà sóng sánh văng ra ngoài.

      “Hạ Tĩnh Sơ! Đứa bé kia vốn phảilà của Bắc Hàn!” Tiếu Dĩnh chột dạ , Hạ Tĩnh Sơ lại hừ lạnh cười : “Cóphải của ấy hay , bà có thể tự mình hỏi con trai bảo bối của bà biết! Bà xem, nếu để cho ta biết được, bởi vì lần đó tôi bị sinh non mà cả đời này tôi thể có con được nữa, có phải ấy áy náy đến chết haykhông?”

      “Hoặc là giúp tôi lấy được Lăng Bắc Hàn, hoặc là, tôi ra chuyện xấu củabà làm! Để cho bà cách nào đặt chân vào tầng lớp xã hội thượng lưu được nữa! Để hình tượng của bà trong mắt con trai bị hủy hoại hết!” Lúc này Hạ Tĩnh Sơ cũng đứng lên, sợ hãitrừng mắt nhìn Tiếu Dĩnh lạnh lùng .

      Tiếu Dĩnh thân thể hơi loạng choạng:“Dựa vào ? Hạ Tĩnh Sơ, đúngkhông biết tự lượng sức!” Ngoài miệngTiếu Dĩnh lạnh nhạt , nhưng trong lòng lại chột dạ yên. Đứa bé kia, là của Lăng Bắc Hàn sao? Nếu đểcho Lăng Bắc Hàn biết năm đó mình làm ra cái chuyện hèn hạ này, để cho nó biết tồn tại của đứa bé kia.....

      Tiếu Dĩnh cảm thấy trong lòng ngột ngạt phiền muộn, mới được gần gũi với con trai chưa lâu, ngờ Hạ Tĩnh Sơ lại như quả bom hẹn giờ phát nổ!

      “Vậy chúng ta hãy chờ mà xem, thưa bà Lăng!” Hạ Tĩnh Sơ vẫn bình tĩnh mộtcách rất ung dung, khóe miệng cười giễucợt, rút tiền mặt từ trong bóp da của mình ra dằn lên bàn, xong tức giận rời .

      Mười năm sau, rốt cuộc mình cũng có thể kiêu ngạo trước mặt bà ta lần!

      “Nè, Duyệt Duyệt....Ơ...... Người kiakhông phải Hạ Tĩnh Sơ sao....” Trong góc phòng ở lầu của quán trà, NhanTịch tinh mắt phát ra người đixuống từ lầu chính là Hạ Tĩnh Sơ.

      Úc Tử Duyệt nghe vậy, vội vàng cầmthực đơn lên che mặt, liếc mắt nhìn NhanTịch cái: “Ờ há, đúng là ta rồi!” giọng , lúc này khóe mắt lại liếc thấy bóng người khác.

      “Mẹ chồng?” kinh ngạc kêu lên khi thấy mẹ chồng mặc chiếc áo khoác lông thú duyên dáng sang trọng xuống lầu...

      Nhan Tịch thấy màn này, thói quen viết mấy tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình, trong đầu lại bắt đầunghĩ đến đây có phải là…..Có phải là…..Đủ loại tưởng tượng.

      “Chị Nhan, chị xem, hai người họ là tự mình tới đây uống trà, hay cùngnhau?” Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng hỏi.

      “Chị....Cái này, khó lắm......”

      “Á, em hỏi chút là biết ngay thôi!” Úc Tử Duyệt xong chạy rakhỏi phòng.

      chủ! cần gì ạ?” Nữ phụ vụ để ý thấy Úc Tử Duyệt tính ra ngoài, liền vội vàng tiến lên nhiệt tình chào hỏi. Quán trà này chính là do Tô Mạt Hề mẹcủa Úc Tử Duyệt cùng góp vốn mở quán.

      “Quản lý La, đừng gọi tôi là chủ gì rồi kia mà, cứ gọi tôi là DuyệtDuyệt được rồi, có thể xem giúp tôi chút , người phụ nữ sang trọng vừa ra khỏi quán đó, có phải mìnhtới đây uống trà hay ?” Úc Tử Duyệt chỉ về phía Tiếu Dĩnh hỏi quản lýLa.

      “Được, để tôi hỏi xem.” Quản lý La nghe xong, tới trước hỏi mấy nhân nhân viên lễ tân: “Sáng hôm nay chỉ có mộtcăn phòng ở lầu hai được đặt thôi ạ, chính là hai người phụ vừa mới ra!”

      “Được, tôi biết rồi!” Úc Tử Duyệt cười , mang theo tâm nặng nề về chỗngồi của mình.

      “Là cùng phòng, chị xem, hai người họ chuyện gì với nhau hả?”Úc Tử Duyệt lo lắng nhìn Nhan Tịch hỏi.

      Nhan Tịch cau mày, trong đầu ravô số các tình huống, nhưng sợ khiến ÚcTử Duyệt hoang mang vì thế cũng khôngdám ra: “Đừng nghĩ nhiều quá, quantrọng nhất chính là, em phải có niềm tin với ông chú ở nhà!” Nhan Tịch an ủi ,sau đó mở lấy máy tính ra.

      “Em có tự tin đối với ấy! ChịNhan, chị biết , em cảm thấy ấy có coi em như người thân bêncạnh mình, trong lòng ấy có rất nhiềuchuyện nhưng ảnh lại muốn chia sẻ với em, em cảm thấy lúc nào ấy coi em như đứa trẻ ba tuổi vậy, chứkhông phải coi em là vợ của anhấy!” Úc Tử Duyệt thở phì , vừa xong bụng lại trở nên khó chịu.

      Nhan Tịch cầm máy tính bảng liên tục kiểm tra vé tàu lửa: “Là do chú ấy muốn em lo lắng, vui, hơn nữa, đa số đàn ông đều có chủ kiến của họ!”

      “Thiệt là phiền...Phiền chết mất! gặp, lại nhớ nhung da diết, ngày nàocũng gặp lại......Em cảm thấy có lẽ làdo mình quá nhiệt tình với ấy, nên ấy mới coi em ra gì! Em muốngiận ấy mấy ngày!” Úc Tử Duyệt giống như là tự nhủ chính mình.

      Nhan Tịch cười lắc đầu: “Hả! Số 6 bán sạch rồi!” Nhan Tịch bỗng hậm hực ném con chuột, nhìn vào màn hình tức giận mắng.

      “Ai bảo chị ngồi xe lửa làm chi, máybay !” Úc Tử Duyệt nhấp hớp nước lọc cau mày .

      “Máy bay đắt quá!”

      “Em mua cho chị!”

      “Đừng, đừng, vô công bất thụ lộc! Thời gian còn sớm, em đưa cơm cho ông chú già của mình à?” Nhan Tịch tắt laptop cưng chiều cười hỏi.

      đưa! Để y tá Lưu kia đút cho ấy ăn ! Tức chết em rồi!” Úc Tử Duyệtvừa xong cũng đứng dậy, ra khỏiquán trà cùng Nhan Tịch.

      Úc Tử Duyệt lôi kéo Nhan Tịch , mờicô ăn cơm với mình, hôm nay là Chủnhật, khó có dịp chị Nhan Tịch có thời gian rãnh rỗi như vậy.

      “Két......”

      “Duyệt Duyệt, tự nhiên sao lại dừng xe lại?”

      “Mau nhìn, là Bugatti Veyron!”

      “Vậy sao? phải đây là chuyện rất bình thường sao?” Nhan Tịch nhìntheo hướng Úc Tử Duyệt chỉ thấy chiếc Bugatti Veyron màu bạc kiểudáng thể thao nhìn rất có phong cách,hiệu đậu sát công viên Tân Giangcạnh bến tàu, nhưng khiến cảm thấynhìn quen mắt chính là chiếc xe Land Rover dừng bên cạnh nó: “Đókhông phải là xe của Lục Khải Chính sao?”

      “À? Đúng, đúng! Là Lão Lục đó! ChiếcBugatti này....Tối, tối hôm qua em gặp nó rồi!” Úc Tử Duyệt nhớ tới tối hômqua chiếc xe đó thiếu chút nữa dọa mìnhchết ngất, nhưng cái tên đàn ông mất lịch đó lại trả tiền dùm mình, nếu mìnhnhớ lầm chiếc xe này đúng là của người đó!

      “Điều này cũng có gì kỳ lạ......”Nhan Tịch thào , Úc Tử Duyệt cho xe nổ máy: “ phải chiếc xe kỳ quái, mà là người đàn ông kia rất kỳ quái......”

      Sau đó, Úc Tử Duyệt kể cho Nhan Tịch nghe chuyện tối qua.

      Úc Tử Duyệt cố gắng nhẫn nhịn cả ngàykhông bệnh viện thăm Lăng Bắc Hàn,mặc dù hết sức yên lòng, buổi tối ngủ ở nhà cũ, lăn qua lộn lại ngủ cũng yên giấc, muốn gọi điện thoại cho nhưng cuối cùng phải dẹp bỏ vì sựkiêu ngạo của mình.

      Nhưng đến buổi trưa ngày hôm sau, thể nào nhịn được nữa, nhanh chóng xách theo thức ăn do dì Vương đến bệnh viện.

      Lăng, chị Tĩnh Sơ đối với em rất tốt, chị ấy chỉ giúp em tìm công việc, còn giúp em tìm chỗ ở nữa!” Trong phòng bệnh, Thôi Nhã Lan mặc bộ đồbằng vải bông đứng cạnh giường của Lăng Bắc Hàn, lớn tiếng với .

      Úc Tử Duyệt đúng lúc xách theo cà mèn vào, vừa vặn nghe được giọng nữ trong trẻo, hai chữ Tĩnh Sơ ấy khiến cảm thấy rất chói tai.

      đứng cạnh giường bệnh mặcmột bộ đồ nhung đỏ tươi, tóc thắt bím thành đuôi sam cũng làm kinh ngạc.

      “Chị là chị Lăng đúng !” Thôi NhãLan nhìn thấy Úc Tử Duyệt liền vội vàng tiến lên, nở nụ cười trong sáng hỏi.

      “Ừ....…. là?” Úc Tử Duyệt thấy côbé này có nụ cười ngây thơ dễ thương,cảm giác bài xích trong lòng cũng dầndần biến mất, cũng thân thiết chào hỏilại.

      Lăng Bắc Hàn thấy cuối cùng cũng tới,trong lòng thở phào nhõm, anhcòn tưởng rằng hôm nay cũng đến thăm mình nữa chứ! Nhóc con này, tính khí thất thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :