1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương121: Tôi chỉ tin lời vợ tôi

      Úc Tử Duyệt thể ngờ tới, Lăng Bắc Hàn lại hẹn gặp mặt Hạ Tĩnh Sơ,hơn nữa còn dẫn theo cùng!

      hiểu có ý gì, nhưng vẫn theo tới quán cà phê. kéo ngồi xuống bên cạnh, tự mình gọi ly cà phê, cũng thèm hỏi ý kiến của gọi nước cam cho rồi.

      “Lăng Bắc Hàn, muốn làm gì?” Úc Tử Duyệt kéo kéo cánh tay , nhỏgiọng hỏi. Lúc này chợt thấy Hạ Tĩnh Sơ vẫn với trang phục nghiêm chỉnh chínchắn từ cầu thang bước lên, mặt vẫn là nụ cười bình tĩnh tự nhiên như thường, tới chỗ hai người.

      Úc Tử Duyệt buông cánh tay Lăng Bắc Hàn ra, ngồi nghiêm chỉnh lại. Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn mà khóe môi giậtgiật. Lúc quay đầu lại Hạ Tĩnh Sơ đến gần, mang theo mùi hoa sơn chi nhàn nhạt.

      “Xin lỗi! Bên phía Lão Lục bận chút việcnên tới chậm!” Hạ Tĩnh Sơ tự nhiênngồi xuống đối diện với hai người, tự nhiên gọi nhân viên phục vụ tới cầumột ly nước chanh.

      Lăng Bắc Hàn hờ hững gật đầu. Khi nghe đến cái tên ‘Lão Lục’ hai bàn tay nắm lại chặt, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tự nhiên. biết, Hạ Tĩnh Sơđang làm việc cho công ty của Lục KhảiChính.

      Úc Tử Duyệt cảm thấy da mặt của Hạ Tĩnh Sơ đúng là rất dày. Hôm trước ta dối mình như vậy, mà bây giờ vẫn rấtbình tĩnh tự nhiên! Trong lòng có chút hả hê vì Lăng Bắc Hàn tin tưởng mình, ÚcTử Duyệt dịch người chút, thân mậttựa vào người , “ lại uống cà phê nữa rồi!” giọng , tầm mắt rơi xuống chiếc nhẫn ngón tay áp út bên bàn tay trái của .

      ấy đeo nhẫn lên lúc nào thế? Saomình lại biết?

      Trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. khỏi nhớ tới chiếc nhẫn của mình vẫn còn để ở nhà cũ.

      Hạ Tĩnh Sơ cũng chú ý tới chiếc nhẫn ngón tay áp út của Lăng Bắc Hàn. Côcũng hiểu ra được, có lẽ Lăng Bắc Hànđã nghe được từ Úc Tử Duyệt chuyện gìrồi.

      “Tĩnh Sơ, hôm nay tôi mời tới đây, chắc cũng biết là vì chuyện gì rồichứ?” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt mởmiệng, thể nhận ra bất kì cảm xúcgì trong lời của .

      Hạ Tĩnh Sơ cau mày, nhìn , “Vì chuyện việc làm của Nhã Lan sao? Emđã giúp ấy tìm được việc phục vụtrong công ty, dĩ nhiên, phải làm người giúp việc. ấy vẫn là côngchức.” Hạ Tĩnh Sơ thản nhiên .

      Lòng Úc Tử Duyệt chợt nhói đau. Côchau mày nhớ lại, lúc Hạ Tĩnh Sơ tới bệnh viện thăm cũng từng với chuyện nhờ tìm việc cho gáiNhã Lan nào đó. Bây giờ, thấy ta vẫnbình tĩnh trước Lăng Bắc Hàn như vậy,chẳng lẽ lời ta ?

      Nhưng là, tại lễ truy điệu củaThôi Chí Quân, Hạ Tĩnh Sơ chủ động với Lăng Bắc Hàn muốn giúp Nhã Lan tìm việc, lúc ấyLăng Bắc Hàn cũng tiện từ chối.

      “Làm phiền hao tâm tổn chí rồi!Nhưng hôm nay tôi tìm phải vềchuyện của nhà họ Thôi. Hôm nay tôi gặpcô là muốn khuyên mau cắt đứt mọi ý niệm của với tôi ! Chuyện quá khứđều qua rồi. Bây giờ, tôi cũng kếthôn!” Lăng Bắc Hàn dựa người ra phía sau, ngón trỏ bên bàn tay phải vô tình đặt lên ngón tay đeo nhẫn, nhìn Hạ TĩnhSơ, lạnh lùng nhấn giọng lên.

      là quân nhân, mặc quân trang, ở nơi công cộng thế này thể nóinhững lời uy hiếp Hạ Tĩnh Sơ được.Nhưng thái độ của cũng đủ cho thấy tất cả rồi!

      Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn , tim liền cảm thấy ấm áp.

      Vẻ mặt Hạ Tĩnh Sơ lại trở nên mất tự nhiên, cả khuôn mặt vặn vẹo, giống như gặp chuyện gì vô cùng uất ức vậy.

      “A Hàn, có phải hiểu lầm gì em ...?”

      còn chưa dứt lời, Lăng Bắc Hàn đãđưa tay lên, ngăn tiếp, “Tôi chỉ tin lời vợ tôi thôi!” nhìn Hạ TĩnhSơ trầm giọng .

      Từng chữ từng câu vang dội trong lòng Tử Duyệt. Mọi đau khổ lo lắng trước đâyđều được xoa dịu. Có lẽ, điều mong đợi nhất, chính là câu tin tưởngcô này?

      Sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ càng thêm tái nhợt,giống như phải chịu đựng chuyện gìđó rất đau khổ, vẻ mặt tràn đầy đauđớn nhìn Lăng Bắc Hàn trước mặt, “Em......”

      “Xin lỗi thể tiếp chuyện với nữa!” Lăng Bắc Hàn thấy muốn mở miệng , liền lạnh lùng câu, ngay sau đó đứng lên. Úc Tử Duyệtcũng vội vàng đứng lên theo. Lăng BắcHàn theo tờ hóa đơn tính tiền, thấy côđến gần, sau đó liền bình thản bước .

      Hai vai Hạ Tĩnh Sơ run rẩy ngừng. gì, tay bụm miệng, cố đè nén nước mắt từ từ lăn xuống.

      Úc Tử Duyệt nhìn nước mắt ta rơi xuống, chợt cảm thấy có chút thương hại, nhưng nhớ tới dối trá của ta, liền nhấc chân theo Lăng Bắc Hàn xuống lầu.

      Nước mắt lần này của Hạ Tĩnh Sơ khônghề mang theo giả dối nào. Nước mắt của là do đau lòng mà chảy ra, cũng mang theo oán hận cùng với cam lòng. ấy từng rấtmâng niu dịu dàng với mình, từngche chở bảo vệ mình trong vòng tay ấm áp của . Vậy mà hôm nay, lại nỡ lạnh lùng vô tình với mình như thế ngaytrước mặt vợ !

      từng rấttự tin cho rằng, vẫnluôn quan tâm đến chô , chờ đợi đủmạnh để hai người có thể đoàn tụ, vậy mà......

      ***

      “Bây giờ đâu đây?” Ra khỏi quán càphê, Úc Tử Duyệt thở ra hơi, hỏianh. Trong lòng lúc này tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

      ăn canh thịt dê nhé?” Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ run rẩy của hỏi.

      “Buồn nôn quá......Em muốn!Đừng nhắc đến canh thịt dê với em. Về sau cũng đừng nhắc đến nữa! Em nghe đến lại nhớ tới thầy Thẩm......” Úc Tử Duyệt lại sợ run cả người, tức giận với .

      Hai mắtLăng Bắc Hàn chợt trở nên u,ý bảo lên xe. hiểu bị kích động rồi.

      Hai người tới nhà hàng lẩu gầnđó. Lúc gọi đồ ăn, Úc Tử Duyệt còn cố ý bảo nhân viên phục vụ cho hạt tiêuvào. Lăng Bắc Hàn thấy vậy nhìn mỉm cười cưng chiều.

      “Lăng Bắc Hàn......”

      “Hử?”

      “Ngày mai là sinh nhật mẹ em, em muốnvề thành phố A......” Nhấp ngụm tràlạnh, Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hànnhỏ giọng hỏi.

      Trong lòng Lăng Bắc Hàn chợt cảm thấy áy náy. ngẩng đầu lên, nhìn :“Ngày mai thể cùng em được rồi...”

      sao! phải là muốn cùng em về!” Úc Tử Duyệt vội vàng ngắt lời .

      “Ừ, vậy để cho người đưa em về.Quà tặng mua giúp em, em vớiba mẹ tiếng giúp .” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt áy náy .

      “Những chuyện này cần đểtâm. Em hiểu mà!” Úc Tử Duyệt quan tâm .

      Lăng Bắc Hàn chỉ gật đầu, áy náy trong lòng từ nào tả hết được.

      Sau khi hai người ăn lẩu xong, Lăng Bắc Hàn Úc Tử Duyệt lái xe về nhà, phải trở về doanh trại. Lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy thất vọng cùng đau lòng. về đến Kinh Đô rồi, vậy mà cũng thể về thăm nhà lát......

      “Để em đưa tới chỗ trạm xăng!” Dù chỉ là ở bên thêm phút, cũng tốtlắm rồi. Úc Tử Duyệt dứt lời, cảm giáccổ họng nghẹn ngào. đau lòng, cố gắng kìm nén nước mắt, để nó rơi xuống.

      Lăng Bắc Hàn gật đầu đồng ý. Sau khi lên xe, vẫn là người lái xe, Úc Tử Duyệt nắm chặt lấy bàn tay phải của .

      “Dù bận cả ngày, nhưng ngày nào cũng phải gọi điện cho em đấy, thìgửi tin nhắn cũng được! Biết chưa? Còn nếu phải vào núi huấn luyện nhấtđịnh phải báo trước cho em!” cố nénchua xót trong lòng, bá đạo với .

      “Báo cáo tư lệnh, hiểu!” Lăng BắcHàn đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìnthẳng phía trước, lớn tiếng .

      “Ha ha......” Úc Tử Duyệt nghe vậy liền cười ra tiếng, nước mắt cũng rơi xuống, nhưng mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười.

      “Vậy lần sau có dám gọi điện thoại, nhắn tin cho Hạ Tĩnh Sơ nữa ?” Úc Tử Duyệt được voi đòi tiên, ngạo mạnhỏi tiếp.

      “Báo cáo tư lệnh, dám!” Lăng BắcHàn tiếp tục .

      Còn chưa tới trạm xăng dầu dừngxe, quay đầu nhìn Úc Tử Duyệt vừacười vừa khóc, đưa tay kéo vào tronglồng ngực của mình.

      ta gì, em đừng tin là được. ta lừa gạt em, em cũng đừng nên trêu chọc vào ta nữa.” vuốt ve mái tóc của , trầm giọng .

      “Em hiểu mà. Em tránh ta còn kịp ý chứ! Hay để em đưa về, đượckhông?” Biết rằng sắp phải chia xa ,Úc Tử Duyệt nằm ở trong ngực của ,đau lòng .

      cần đâu. Xe cũngtới rồi, phải xuống rồi!” Lăng Bắc Hàn nhìn thấy phíasau có chiếc xe buýt chạy tới, buông ra, trầm giọng , sau đó địnhđẩy cửa xe bước ra.

      “Em......” Úc Tử Duyệt cảm thấy trái timnhư bị khoét miếng, chăm chúnhìn . Chân đột nhiên rút lại. kéo kính xe lên, cúi đầu hôn tới tấp lên môi .

      “Phải biết tự chăm sóc cho mình, tự bảovệ mình đó!” xong, liền buôngcô ra, nhảy xuống xe.

      Nước mắt ngừng rơi xuống. nhìn nhìn theo bóng dáng xanh biếc của lên xe buýt, sau đó biến mất thấy gì nữa......

      ***

      Sáng sớm hôm sau, lúc Úc Tử Duyệtmới vừa xuống lầu, nhân viên bảo vệTiểu Lý xách theo rất nhiều quà đứng đợi . ra là do Lăng Bắc Hàn dặn dò ta, còn nhờ lái xe đưa về thành phố A.

      Úc Tử Duyệt muốn từ chối, nhưng lại thể từ chối được.

      Sau lần lại mặt khi mới kết hôn, Úc Tử Duyệt chưa về nhà mẹ đẻ. Mặc dù khôngcó Lăng Bắc Hàn cùng với , nhưng đối với , chỉ cần trong lòngLăng Bắc Hàn có , hơn nữa với Hạ Tĩnh Sơ cắt đứt hoàn toàn quan hệ là đủrồi.

      Từ xa, người nhà đều đứng đợi . Úc Tử Duyệt hiểu, họ rất thương . Người nhà họ Úc hoàn toàn khônggiống với nhà họ Lăng lúc nào cũng lạnh lẽo, luôn tỏ vẻ quyền thế.

      “Ba.... Mẹ......” Úc Tử Duyệt làm nũnggọi, giang hai cánh tay nhào vào tronglòng mẹ . Tô Mạt Hề cũng đỏ vànhmắt ôm lấy con .

      “Lăng Bắc Hàn được nghỉ phépnên thể tới được. ấy nhờ con mang quà tặng lại cho ba mẹ.....” Úc Tử Duyệt rời khỏi lòng mẹ mình, chỉ vào đống quà tốt cho Lăng Bắc Hàn.

      “Mẹ biết rồi! Tối hôm qua Bắc Hàn có gọi điện thoại tới rồi!” Tô Mạt Hề dịudàng .

      Hả? ấy gọi điện thoại tới sao? Đồ lính thối! Tối hôm qua, lúc gọi điện thoạicho sao hề nhắc tới? khôngkhỏi cảm thấy, là người đàn ông biết hiểu lễ nghĩa.

      “Chào ông bà! Những thứ này là của vợ chồng tư lệnh nhờ tôi mang tới gửi tặngcho ông bà!” Tiểu Lý mang lễ vật tới gần, với Úc Trạch Hạo.

      Úc Tử Duyệt có chút hoài nghi. Những thứ này đúng là quà bố mẹ chồng tặngsao?

      Vợ chồng họ Úc khách sáo cảm ơn TiểuLý, cũng mời ta vào nhà, nhưng anhta lại thà rằng phải trở về Kinh Đô, còn ngày mai trở lại đón Úc Tử Duyệt. Mặc cho người nhà họ Úc mời mọc thế nào, ta cũng nhất quyết ở lại.

      Ngày hôm sau sinh nhật củaTô Mạt Hềchỉ có người trong gia đình, hề có thêm vị khách mời nào khác. Tới tận lúctrưa, mới xuất vị khách khôngmời mà tới. Đó chính là Lệ Mộ Phàm vừa mới ra viện cách đây mấy ngày. tới còn cầm theo cả quà.

      Úc Tử Duyệt chỉ lễ phép với Lệ Mộ Phàm mấy câu. Nhưng vẫn thể tránh được cặp mắt nóng bỏng của .

      Sau bữa cơm chiều, Úc Tử Duyệt cùng hai đứa con nhà dì chừng mười mấy tuổi chơi game. Lệ Mộ Phàm ở phòngngoài nghe thấy tiếng cười sang sảngcủa từ phòng trong truyền ra, khóemiệng khỏi nở nụ cười yêuthương.

      Chiếc điện thoại màu trắng sạc pin đặt ở bàn trà đột nhiên đổ chuông,Lệ Mộ Phàm đến gần, nhìn thấy màn hình lên hai chữ ”Ông xã”,lồng ngực như bị ai khuấy tung lên. ghen tuông cũng tuôn trào mãnh liệt,Lệ Mộ Phàm liếc nhìn về phía cửaphòng, sau đó cầm điện thoại di độnglên......

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương122: Quyến rũ Lăng Bắc Hàn

      Lệ Mộ Phàm nhanh chóng quyết địnhcầm điện thoại di động lên, tròng mátmàu lanh nhạt lóe lên tia sáng quỷ quyệt.Cầm điện thoại của Úc Tử Duyệt xong thắng tới bên cửa sổ bắt máy.

      “A lô......” Bờ môi mỏng khẽ hé mở, thong thả , “ ấy chơi game.” Lệ Mộ Phàm trả lời theo đúng .

      Ngoài giọng đàn ông vang lên trong loa điện thoại Lăng Bắc Hàn còn nghe được tiếng cười sang sảng của vọng tới, khẽ nhíu mày.

      Sao Lệ Mộ Phàm lại ở đó?

      Lòng chợt cảm thấy đau nhói, thểnào làm nhưkhông quan tâmđược, “Vậy làm phiền đưa điện thoại cho ấy!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng , giọng toát lên uy nghiêm.

      “Lăng Bắc Hàn, thể nào đem đến hạnh phúc cho ấy được đâu! nghe thấy tiếng cười vui vẻ của ấy lúcnày mà trong lòng thấy hổ thẹn sao? Nếu như thể mang lại hạnh phúc cho ấy hãy buông tha cho ấy !” Lệ Mộ Phàm lạnh lùng nóivào trong loa, vẻ mặt thoáng qua chútđộc ác.

      Lời của Lệ Mộ Phàm chạm vàonỗi đau trong lòng Lăng Bắc Hàn. Ngựcnhói đau khiến thể thở bìnhthường được.

      có thể sao? Ban đầu là do chínhanh biết quý trọng ấy, mớikhiến ấy tức giận mà đồng ý lấy tôi!Còn bây giờ, có tư cách với tôi những lời này nữa rồi!” Lăng BắcHàn đè nén nỗi đau lòng gằn giọng .

      Trong lòng Lệ Mộ Phàm cũng cảm thấy đau đớn. Lời của Lăng Bắc Hàn cũngđã chạm đến nỗi đau của . hơingẩng đầu, nhắm mắt lại, bàn tay còn lạisiết lại thành quyền.

      “Tôi thay đổi vì ấy. So với , tôi có nhiều thời gian hơn, có thể ở cạnh quan tâm ấy. Còn sao? Mộtquân nhân như có thể làm đượcgì?” Lệ Mộ Phàm nở nụ cười tự phụ, gằntừng câu từng chữ , hai mắt thỉnhthoảng lại liếc về phía cửa phòng.

      thể , quả nhiên Lệ Mộ Phàm rất hiểu điểm yếu của Lăng Bắc Hàn. hừ lạnh tiếng: “Cất ngayvẻ ngây thơ của . Nếu giỏi hãy chân chính tranh giành với tôi!” lạnh lùng xong liền dứt khoát cúp điện thoại.

      Gương mặt tuấn tú của Lệ Mộ Phàm nhìn chằm chằm điện thoại của Úc Tử Duyệt, trong lòng có cảm giác muốnném vụn nó ra! nhanh chóng xóa cuộc điện thoại vừa gọi tới.

      “Cậu cầm điện thoại di động của mình làm gì đấy?” Úc Tử Duyệt từ phòng ra ngoài, nhìn thấy Lệ Mộ Phàm, nụ cười mặt lập tức sượng lại. nhìnchằm chằm Lệ Mộ Phàm lạnh lùng hỏi.

      Lệ Mộ Phàm thấy Úc Tử Duyệt, trong lòng thấy chột dạ, nhưng chỉ tích tắcđã lấy lại được vẻ tự nhiên: “Mượn điện thoại của cậu chơi game đượcsao?” Thân hình cao lớn của tớigần , bàn tay vươn ra định chạm vàokhuôn mặt , lại bị Úc Tử Duyệt vộivàng né tránh. cũng đống thời đưa tay giật lấy điện thoại di động trong tay .

      “Đương nhiên là thể! Bây giờ cậu có tư cách đó nữa đâu!” Úc Tử Duyệt tức giận quát . Tên đàn ông cặn bã này chưa có đồng ý của mìnhđã tự tiện lấy điện thoại của mình rồi!

      “Úc Tử Duyệt, cậu thay đổi rồi! Conngười hoạt bát lanh lợi, buồn lo của cậu biến đâu rồi?” Lệ Mộ Phàm nhìn chằm chằm, tức giận quát lên, từ trong đôi mắt nhìnthấy chán ghét.

      Úc Tử Duyệt nhìn Lệ Mộ Phàm, nở nụcười giễu cợt , “Trước kia tôi là kẻ ngu ngốc, có đầu óc, khi đó tôicũng biết cái gì gọi là ! Tôi thích mình của tại, thích làm trả giávì ấy, cần cậu xen vào!” ÚcTử Duyệt trừng mắt nhìn Lệ Mộ Phàm,lạnh lùng , cổ cậu ta vẫn còn lưu lại vệt sẹo chưa tan hết.

      Lời Úc Tử Duyệt khiến Lệ Mộ Phàm sững người, đau đớn nhìn , trái tim có cảm giác như bị hụt hẫng dìm vào trong đó.

      Lúc mới kết hôn, mình vẫn còn cảm thấytiếc nuối đoạn tình còn giang dở với Lệ Mộ Phàm, cũng cảm thấy đau lòng thời gian. Nhưng hôm nay, nhìn ngườiđàn ông đẹp trai đến mê người này, trái tim mình còn cảm thấy rung động nữa, ngược lại còn muốn tránh xa cậu ta.

      Hơn nữa, mình cũng biết rất , tính cáchcủa và Lệ Mộ Phàm rất giống. Giốngnhư lúc này, chuyện mà cứ như cãi nhau. Từ đến lớn đều như thế cả. phải tôi làm tổn thương, chính là khiến tôi đau lòng.

      “Trả giá? ta có xứng đáng ?Cậu gặp phải chuyện lớn như thế, ta lại ở bên cạnh cậu......Úc Tử Duyệt, ta thể mang lại tìnhyêu cho cậu được đâu. Trong lòng quân nhân như ta làm gì có tình trai chứ!” Sắc mặt Lệ Mộ Phàm dầntrở lại bình thường, nhìn Úc Tử Duyệt nhấn từng câu từng chữ giễu cợt .

      Trong lòng Úc Tử Duyệt chợt thấy đau nhói, nhưng ngoài mặt vẫn cười, “Cậunói sai! Nếu ấy coi trọng chuyên tình nam nữ, phải là quân nhân đúng nghĩa rồi! Tình của ấy là tình rộng lớn, làkhông vụ lợi! Người tôi chính làngười đàn ông kiên cường, dũng cảm, có trách nhiệm như thế đấy!” Úc Tử Duyệtkiêu ngạo nhìn Lệ Mộ Phàm kích độngnói.

      Trong lúc những lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào,cảm giác tất cả máu chảy trong người đều sùng sục sôi trào.

      Trong đầu bỗngnhớ lại lúc Lăng BắcHàn cứu quãng đường từ TứXuyên đến Tây Tạng, lúc đó đội mũ bảo hiểm, tự tay đào đất cứu người......

      Giờ phút này, mới hiểu Lăng BắcHàn trong lòng mình có sức nặng đến cỡ nào.

      Lời của Úc Tử Duyệt càng khiến Lệ Mộ Phàm kích động, sắc mặt lúc xanh lúc trắng giận dữ đến run cả người.

      “Cậu nên dối mình dối người như thế! Cái tên Lăng Bắc Hàn đó cho dù cótình cũng dành cho cậu.Người ta vẫn là mối tình đầu của ta thôi!” Lệ Mộ Phàm lại phản bác,“Trước khi ta lính, toàn bộ tình cảm đều trao hết cho mối tình đầu đó rồi. Sau khi vào quân đội, toàn bộ tình cảm của ta lại giành hết cho nghiệp.Còn cậu sao? Cậu chẳng qua chỉ là kẻ đơn phương đáng thương mà thôi!” Lệ Mộ Phàm kích động với ÚcTử Duyệt.

      Mặc dù biết Lệ Mộ Phàm cố ý, nhưngtrong lòng Úc Tử Duyệt cũng hiểu những lời Lệ Mộ Phàm cũng rất có lỹ lẽ.

      Cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toànhiểu Lăng Bắc Hàn có yêumình hay !

      ấy từng thương mình, trong lòng có mình, nhưng có lẽ vẫn chưa phải là tình thực . Có phải tình chânchính của dành hết cho Hạ TĩnhSơ rồi ?

      Nhìn thấy sắc mặt của Úc Tử Duyệt thay đổi, trong lòng Lệ Mộ Phàm chợt cảm thấy mâu thuẫn. biết mìnhlàm Úc Tử Duyệt tổn thương thế này có đúng .

      “Cho dù tôi đơn phương cũng là tôi cam tâm tình nguyện! Cậu có tư cách gì can thiệp vào? Lệ Mộ Phàm, đừng tưởngrằng tôi nhìn ra trò hề của cậu. Cậu muốn chia rẽ tôi với Lăng Bắc Hàn sao?Hãy mau mau tỉnh lại !” Úc Tử Duyệtnói xong, cũng còn hơi sức để tiếp tục cãi nhau với ta nữa, lập tức lên lầu ba.

      đầu bậc thang, liền gặp vẻ mặtcứng ngắc của Huyên Huyên.

      liền kéo Úc Tử Duyệt vào phòng,: “Duyệt Duyệt, tính khí của Mộ Phàm thế nào em cũng biết mà. Em đừngnên để tâm những lời cậu ấy , cứ coi như gió thoảng bên tai là được!”

      Úc Tử Duyệt ngồi lên giường, sắp xếplại chỗ quần áo mới mua khi dạo phố lúc chiều.

      “Chị Huyên Huyên, em hiểu mà! Nhữnglời của cậu ta em hề tin. Đến bây giờ cậu ta vẫn còn giữ vẻ ngây thơtrước đây!” Úc Tử Duyệt vừa tìm trong túi, vừa , vừa vươn tay với lấy cái túi hành lý.

      Nhìn thấy bên có chiếc áo ngủ gợicảm của phụ nữ, khuôn mặt nhắn của bỗng chốc đỏ lên.

      Vừa rồi Lệ Huyên Huyên dẫn mua mấy thứ này, hơn nữa còn mua đếnmấy bộ cơ!

      “Ha ha, tình cảm của em với chồng cũng tệ nhỉ?” Lệ Huyên Huyên thấyđược Úc Tử Duyệt có chút tình cảm gì với Lệ Mộ Phàm, lại thấy đỏ mặt cầm bộ quần áo sexy kia lên, liềntrêu ghẹo .

      “Em nào có chồng tốt như chị đâu!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt phản bác, khóe miệnglại cong lên. Nhớ tới Lăng Bắc Hàn, trái tim lại rung động. Mới hai ngày khônggặp , cảm thấy nhớ rồi. rất mong ngóng năm mới có thể đến nhanh chút để được về nhà.

      Lệ Huyên Huyên nhìn khuôn mặt đỏbừng của Úc Tử Duyệt cười cười, “Lần trước Tử Mặc nổi nóng với em, em cũng đừng để trong lòng nhé. Tính cách của ấy chính là giúp lý giúp tình.Nhưng nếu em bị người khác bắt nạt, nhất định ấy bảo vệ em! DuyệtDuyệt, dù em chịu bất cứ tổn thươngnào, nhất định được giấu mọi người!”

      LòngÚc Tử Duyệt chua xót, dù phảichịu uất ức, phải chịu tổn thương đến thế nào, với cá tính ‘lấy tốt che xấu’ của , sao có thể lại với người nhà mẹruột được đây?

      “Chị Huyên Huyên, sao em lại có thểtrách hai được! Lần đó thấy Lệ Mộ Phàm gặp chuyện may nên em đãquá kích động, cư xử tốt, đều là lỗi của em cả mà!” Úc Tử Duyệt cười tươi .

      Nghe thấy những lời Úc Tử Duyệt , Lệ Huyên Huyên vô cùng ngạc nhiên.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mới hơn ba tháng thôi mà Úc Tử Duyệt của tại khác rất xa với lúc chưa kết hôn!

      Trước khi ngủ, lại bị cha mẹ gọi tớihỏi thăm, xem có suy nghĩ gì về cuộchôn nhân này, có cảm thấy uất ức hay . Úc Tử Duyệt cũng rất hiểu chuyện, câu nào khiến cha mẹ lo lắng cả.

      Đến lúc lên giường, quên mởnhật kí cuộc gọi ra, nhưng lại cảm thấy côcùng thất vọng. Thế nhưng vẫn chủđộng gọi điện cho .

      Lăng Bắc Hàn ngồi bên bàn đọc sách, bàn bày rất nhiều vỏ đạn trốngrỗng, tay cầm nhíp, kẹpchặt lấy vỏ đạn, giống như kiểm tra cái gì đó bên trong. Nghe thấy tiếngchuông điện thoại di động, vội vàngđể nhíp xuống cầm điện thoại lên.

      “Hôm nay bận lắm sao? Sao lạikhông gọi điện về cho em?” Úc Tử Duyệt trực tiếp hỏi. Mọi ghen tuôngtrong lòng Lăng Bắc Hàn lúc này chợt tan hết. ra Lệ Mộ Phàm cố ý nghetrộm điện thoại của mình.

      cũng hiểu được, Lệ Mộ Phàm ngàytrước vốn là con rể tương lai nhà họ Úc, ta đến nhà họ Úc cũng là chuyện rất bình thường.

      “Cũng bình thường! Ngày mai vào núi rồi!” Lăng Bắc Hàn thản nhiên ,giọng vẫn vô cùng bình thường.

      “Vậy sao tối nay lại gọi điện cho em? Nếu phải em gọi cho cũng gọi về đúng ?”Úc Tử Duyệt thở gấp , giọng đầyvẻ trách cứ.

      Lăng Bắc Hàn hít sâu hơi, còn chưakịp mở miệng gì, nghe tiếp: “Đồ lính thối! nên đối xử tốt với em ! Ba mẹ em rồi, nếu như đốixử tốtvới em, họ nhất định cho biết tay!” Úc Tử Duyệt cười giỡnnói, cố ý kích động Lăng BắcHàn.

      Nhưng lại hề biết lời vô tâm của mình chạm tới nỗi đau tronglòng ! Ruột gan Lăng Bắc Hàn chợt co rút dữ dội. hiểu với thế lực nhà họÚc muốn cho con mình ly hôn với phải là chuyện khó! Cướiquân nhân sao chứ......

      “Lăng Bắc Hàn? sao vậy?” Thấy lúc sau Lăng Bắc Hàn vẫn lên tiếng, Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy hoảngsợ hỏi . phải giậnđấychứ?

      muốn giải thích lên tiếng .

      “Tất cả đều tại . Thôi, cũng còn sớm nữa, em ngủ sớm !” bình tĩnh mở miệng, trái tim vẫn còn cảmthấy nhoi nhói.

      “Ừ ! có vào núi nhớ phải chú ý antoàn đấy. Mấy ngày nay thường có mưa tuyết......”

      hiểu được doanhtrưởng như sao lại phải đích thânmang binh lính vào núi huấn luyện. Cònnhững đại đội trưởng, trung đội trưởngkia để làm gì?

      Giọng của mang đầy đaulòng. lo lắng gặp phải nguy hiểm trong mùa đông khắc nghiệtnày.

      Nghe ra được quan tâm cùng lo lắngtrong giọng của , Lăng Bắc Hànchợt cảm thấy vui buồn lẫn lộn. có chút hối hận vì cho biết chuyện vào núi. Nhưng nếu cứ cho như lần trước, sợ rằng lạisuy nghĩ lung tung.

      sao đâu ! Những đợt huấn luyện như vậy là rất bình thường mà.” LăngBắc Hàn lạnh nhạt , thời tiết càngkhắc nghiệt, càng có lợi cho công việchuấn luyện của bọn .

      “Ừ......” Úc Tử Duyệt đồng ý , “Vậyanh mau nghỉ ngơi . Ngày mai em sẽtrở về Kinh Đô, chiều mai em thămbọn trẻ, ngày mốt bắt đầu làm lại!” ra nỡ cúp điện thoại, cảm thấy cứ muốn hoài mãi với . Úc Tử Duyệt tươi cười . may là lại đột nhiên nhớ tới đám nhóc con đó.

      Lăng Bắc Hàn nhếch miệng , “Được! làm nhớ cẩn thận!”

      Giọng lạnh nhạt trầm ấm của khiến lòng cảm thấy thoảimái. hiểu sao cứ có cảm giácnhư gặp phải chuyện gì đó vậy.Anhkhông hề cười, cũng nổi nóng,giọng đều đều giống như cái máy vậy.

      Trong lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy có chút lo lắng, “ có chuyện gì vui sao? Xảy ra chuyện gì rồi?” vộivàng hỏi .

      “Lại suy nghĩ lung tung cái gì đấy! rất bình thường mà!” ngờ tâm tình mình cố kìm nén lại bị pháthiện ra, Lăng Bắc Hàn khẽ quát quát.

      Lúc này mới bình thường nè! Tên khốn kiếp này, bây giờ ấy nổi nóngvới mình nữa, lại cảm thấy có chút quen. Lòng Úc Tử Duyệt lại cảmthấy vui sướng, khóe mắt liếc về phía túiđồ lót đặt sofa, trái tim lại độtnhiên nhảy đập liên hồi.

      “Em...Em...Hôm nay em mua áo ngủ......” Mặt đỏ bừng, trái tim đập loạn nhịp xấu hổ .

      “Áo ngủ? Chỉ là việc như mua áo ngủ em cũng cần xin phép sao?”Nhóc con này lạimuốn làm gì đây? Lăng Bắc Hàn giọng .

      phải áo ngủ bình thườngđâu...Nó giống với cái áo ngủ màu đenlần trước em mặc ý.....Là cái áo đóđó…..!” Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ bừng. chuyện ngập ngừng, cảm giác mặt mình nóng đến mức sắp bị thiêu cháy rồi!

      Lăng Bắc Hàn nghe lời , trong đầuchợt nhớ ra chuyện gì đó. mặc chiếc áo ngủ mỏng dính nhìn thấy cả bêntrong, nghĩ đến đây bộ phận nào đó chợt căng lên, ham muốn bị lời quyếnrũ của châm ngòi!

      “Úc Tử Duyệt!” Giọng khàn khàncủa Lăng Bắc Hàn che giấu dụcvọng. Mình cần phải tắm nước lạnhmột lúc mới được!

      chỉ có cái đâu....” cườiđểu tiếp, “Có cái màu đỏ, có cái màutrắng, còn có cả phụ kiện nữa nha......”

      “Úc Tử Duyệt! Ngủ ! cúp đây!”Lăng Bắc Hàn cảm giác nếu mình khônglập tức cúp điện thoại, chắn chắn mình bị lửa dục thiêu cháy mất. quát nhẹmột tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

      “Đồ lính thối!” Nghe mấy tiếng tút tút bên đầu dây bên kia, Úc Tử Duyệt tức giận quát, kéo chăn nằm xuống. nhắm mắt lại, trong đầu đều là bộ ngực trần truồng quyến rũ của Lăng Bắc Hàn, trái tim đột nhiên rạo rực khó chịu.

      Úc Tử Duyệt! Mày háo sắc!

      Hơ, trời ơi, mình lại nghĩ tới chuyện đóvới Lăng Bắc Hàn? chỉ trong lòngcô nhớ tới, mà cả thân thể cũng đều đangnghĩ tới, nhớ lúc hôn , lúc vuốt ve , nhớ lồng ngực rắn chắc của , nhớ cảm giác lúc tiến vào......

      Úc Tử Duyệt! Mày hết thuốc chữa rồi!

      thầm hưng hăng chửi bới chínhmình!

      Còn sao? Bây giờ có đangnhớ tới mình ? Úc Tử Duyệt co người lại, coi con gấu bông thành Lăng Bắc Hàn mà ôm vào lòng, ôm chặt......

      Lăng Bắc Hàn biết phải làm sao chỉ đành tắm nước lạnh để dập tắt lửa tình vừa mới bị Úc Tử Duyệt nhóm lên. Nước lạnh làm tắt dục vọng của , cũng đóng băng luôn trái tim khi nhớ tới câu vừa rồi của Úc Tử Duyệt, ba mẹ nhất định xử lý , trái tim lạicảm thấy khó chịu.

      cũng nhớ tới lời của Lệ MộPhàm, trong lòng lại cảm thấy tự ti. LăngBắc Hàn mình mà cũng có lúc cảm thấy tự ti sao? cười chua chát. nghĩ, nếu như bây giờ Úc Tử Duyệt sựmuốn ly hôn với mình, mình có thểbuông tay được sao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương123: Coi như nghỉ đông sớmđi

      Ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt về lại Kinh Đô, về nhà, mà thẳng tới chỗmấy đứa trẻ tàn tật Lăng Bắc Hàn nhận nuôi, cùng bọn chúng chơi đùa lâu, sau đó bọn lại chúng rất nhớ ba Hàn, Úc Tử Duyệt chờ tới năm mới là có thể gặp được rồi.

      Nghe người phụ trách ở đây , cứ cáchmột khoảng thời gian, Lăng Bắc Hàn chuyển tiền tới đây. Đối với Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt cảm thấy càng thêmkính nể . cũng nghe người phụ trách này , Lăng Bắc Hàn cảm thấy rấtáy náy đối với bọn .

      áy náy vì thể cứu cha mẹ củachúng ra, để cho những đứa trẻ này phải trở thành trẻ mồ côi tàn tật. Lăng BắcHàn áy náy như vậy, làm cho cảm thấyrất cảm động.

      Sau khi làm, rất cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý, đến phòng giamphỏng vấn Thẩm Hưng. Thẩm Hưng , từ sau khi giết bạn , ta rất hối hận,bởi vì có nơi nào giấu được thi thể, nên chỉ có thể chặt xác ra, giấu vào trong đường cống ngầm. Ba tháng qua, mỗi ngày ta đều tự giận mình, thường hay nghĩ đến những bịchính ta giết hại. Đàn bà đa tình!

      Rồi sau đó, Úc Tử Duyệt chỉnh sửa tất cảthông tin vụ án của Thẩm Hưng, sau đó đăng lên báo, tin tức này được đứng đầutrang báo xã hội.

      Trong xã hội, tin tức này thu được rất nhiều phản hồi từ người dân. Mọingườiđều thể tin được, giáosư đại họclại có thể giết người như vậy......

      Ngày hôm đó, cảm giác thầy Thẩm đem đến cho Úc Tử Duyệt giống như tronggiấc mộng vậy. Về sau, khi hoàntoàn tỉnh táo lại, biết được mình phạm sai lầm muộn mất rồi. Có câu kíchđộng là ma quỷ, quả nhiên hề sai.

      ***

      Sau khi Lăng Bắc Hàn vào núi được mười sáu ngày, Kinh Đô chợt xảy ra bão tuyết dữ dội đến mức khiến Úc Tử Duyệt lo sợ, chỉ sợ Lăng Bắc Hàn ở trongnúi gặp chuyện may.

      “Chị Nhan, chị xem, tại sao tính khíanh ấy lại ngang bướng như vậy? Em mới hỏi chính trị viênTrương, ta ấy còn mang theo ba mươi chiến sĩ vào trong núi! Tuyết rơi nhiều như vậy,làm sao đây?”Lúc ăn cơm, Úc Tử Duyệt oán trách với Nhan Tịch.

      “Duyệt Duyệt, em đừng lo quá! Họ là quân nhân, phải có quy định của quânnhân. Nếu chú ấy quyết tâm vào đó, nhất định nắm chắc phần thắng trong tay! Em phải có lòng tin!” NhanTịch nhìn Úc Tử Duyệt nóng lòng như con kiến bò chảo nóng, ăn cũngkhông ngon nên vội vàng an ủi.

      “Lời này của chị, tổng biên tập Trình cũng với em, nhưng em vẫn rất lo lắng!” Vành mắt Úc Tử Duyệt đỏ lên,đưa tay vuốt chiếc nhẫn ngón áp út bên bàn tay trái......

      Nhan Tịch cũng biết làm sao để an ủi Úc Tử Duyệt, lo lắng cũng là bình thường, chỉ có thể khuyên cố ăn cơm nhiều, đừng để cho Bắc Hàn phải lolắng ngược lại.

      trăm hai mươi sáu ngọn núi có độcao trung bình 450m so với mực nước biển đều bị cơn bão tuyết bao trùm. Khắpnơi đều là màu tuyết trắng xóa. ngờ đến được cơn bão tuyết đổ xuống bấtngờ, việc huấn luyện các binh sĩ thuộc148 sư đoàn càng thêm khắc nghiệt.

      “Chỉ cần các cậu coi như phải chịukhổ huấn luyện như ngày thường, cơnbão tuyết này, đáng nhắc đến chútnào! Trước khi trời tối, phải vượt qua nơi này! Tất cả hiểu chưa?” Lăng Bắc Hàn đứng ở cạnh tảng đá lớn, đeo ba lôtác chiến sau lưng, với 30 ngườitrong đội khó nhọc về phía trước.

      “Dạ hiểu!” Các chiến sĩ cùng hô lên, thanh cao vút, làm cho những bông tuyếttrên mấy cây thông rung động rơi xuống.

      Cho dù sớm hiểu, ở trong núi nàysáu ngày các chiến sĩ rất mệt mỏi rồi, nhưng về mặt khí thế của bọn vẫnkhông bị suy yếu chút nào, điều nàykhiến rất vui mừng.

      Đích thân dẫn đội quân vào núi, mộtmặt là để kiểm tra những chiến sĩ này sẽlàm thế nào khi gặp những tình huống như thế này; mặt khác, doanh trưởng là cũng muốn làm gương, khiến các chiến sĩ phải tâm phục hơn khẩu phục!

      hàng chiến sĩ qua, lưu lạimộthàng dấu chân sâu. Lăng BắcHàn nhìn quần áo ướt đẫm của các chiến sĩ, trong lòng có hơi đau lòng. Nhưng lập tức xua , phải rất nghiêm khắc với bọn họ, bao giờ được lơ là.

      Di chuyển bước chân, chạy chậm lại, giầy ướt sũng từ lâu, mỗi lần bướcchân lại phát ra tiếng động ‘xéo xèo’.

      “Phía sau theo! Chú ý an toàn chomình, tất cả phải đề cao cảnh giác cho tôi! đoạn đường này có rất nhiều bẫy rập, nếu ai chú ý bị rơi xuống,đừng trách tôi nhắc nhở trước, chỉ có thể trách tính cảnh giác của các cậuquá thấp!” Lăng Bắc Hàn vừa chạy, vừaquát. đường , phải nhiềulần nhảy vọt qua bẫy rập.

      Trong lòng các chiến sĩ rất nể phục .Họ nghi ngờ doanh trưởng của bọn họ dù nhắm mắt cũng dễ dàng vượt qua bài kiểm tra ở núi này

      “Xuống núi! Chia nhau hành động, sauđó tập hợp tại đỉnh núi!” Lăng Bắc Hàn rống to chỉ huy, các chiến sĩ nghe xong mệnh lệnh của , lập tức tản ra.Từng người mặc chiếc áo màu xanh lá cây đeo ba lô sườn dốc phủ tuyết trắng xóa.

      Hai con mắt của Lăng Bắc Hàn híp lạisuy nghĩ, sau đó cũng bước .

      Khi Lăng Bắc Hàn chuẩn bị xuống núi thìmáy bộ đàm đeo bên người độtnhiên phát ra tín hiệu cầu cứu ở cách đó xa, lập tức nhanh chóng chạy tới.

      sườn núi, chiến sĩ tay đangđỡ tảng đá, khuôn mặt đỏ lên, cắn răng nghiến chặt. Vừa nhìn thấy Trương Binh,Lăng Bắc Hàn liền hiểu được, vì cậu ta muốn đường tắt nên mới gặp phải nguy hiểm.

      Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn chạy tới,Trương Binh thở phào nhõm, nhưng, bàn tay cũng đồng thời buông lỏng tảng đá ra. Lăng Bắc Hàn còn chưa kịp lấy dây thừng ra, thấy Trương Binh thả tay, vội vàng đưa tay giữ lại, ngay sau đó, khom người xuống giữ vững thânthể.

      “Hai chân đạp ! Dùng sức!” Lăng BắcHàn cảm giácbùn đất dưới chân đangdần lún xuống, nếu như Trương Binh trèo lên được, có thể hai ngườibọn họ cùng nhau lăn xuống!

      Trương Binh cắn răng, dùng sức đạp,Lăng Bắc Hàn dùng sức đẩyTrương Binh lên, đồng thời cũng dùng sức đẩy tảng đá ra xa......

      “Doanh trưởng!”

      Trương Binh đành trơ mắt nhìn Lăng Bắc Hàn lăn xuống đồi, ta rống to, mấygiây sau, bóng dáng của Lăng Bắc Hàn hoàn toàn biến mất. Tuyết rơi bao trùmkhắp nơi, hình ảnh của Lăng Bắc Hàncũng thấy đâu.

      ***

      Xoảng......

      “Ôi......”

      Bưng chén nước tới chỗ ngồi, tayÚc Tử Duyệt đột nhiên run lên, chén nước từ trong tay rơi xuống. kêu lênkhiến cho mọi người trong phòng làm việc đều quay lại nhìn chằm chằm.

      “Duyệt Duyệt, hôm nay bị sao vậy?Cứ như người mất hồn ý!” Biên tậpVương vô ý .

      “Tôi cũng biết sao nữa......” Trong lòng của Úc Tử Duyệt cảm thấy vô cùngbất an, trái tim luôn hốt hoảng, lo lắng.

      Quét dọn xong mảnh vỡ, lại lấy điệnthoại di động ra, ra khỏi phòng làm việc gọi cho chính trị viên Trương, nhưng gọinhiều lần cũng có ai nghe!

      ***

      Chiếc khăn quàng cổ Úc Tử Duyệt tặngcho Lăng Bắc Hàn chính là vật cứu mạng .Trong màn tuyết trắng mịt mùng, vìcác chiến sĩ nhìn thấy chiếc khăn màuđen kia, cho nên mới tìm được Lăng BắcHàn.

      Điều làm các chiến sĩ khiếp sợ là mặc dù Lăng Bắc Hàn mất máu rất nhiều nhưng ở nhiệt độ 23 độ, mà vẫn tỉnh táo!

      “Chờ tôi thoát khỏi.....Nguy hiểm.....Rồihãy cho....vợ......” Trước khi hôn mê Lăng Bắc Hàn chỉ kịp như thế. Có lẽ biết mình bị thương rất nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tánh mạng, nên muốn làm cho Úc TửDuyệt lo lắng.

      “Doanh trưởng......” Chiến sĩ Trương Binh mới vào quân đội được gần năm nhìn Lăng Bắc Hàn đượckhiêng , áy náy vô cùng. Ngay sau đó, với chiến hữu: “Là tại tôi muốn đường tắt cho nhanh, doanh trưởng vì cứu tôi mới ngã xuống!”

      Các chiến sĩ chỉ gật gật đầu. Bọn họ cũng biết, mặc dù bình thường Lăng Bắc Hàn huấn luyện bọn họ rất nghiêm khắc, mặt lạnh như Diêm Vương, nhưng ở tronglúc nguy cấp, thà rằng hy sinh mình,cũng tuyệt đối để các binh sĩ gặpchuyện may!

      Cho nên, Lăng Bắc Hàn vẫn luôn canh cánh trong lòng trước hi sinh của đồng chí Thôi Chí Quân.

      Úc Tử Duyệt khổ sở chờ đến ngày LăngBắc Hàn rời núi. Từ năm giờ chiều bắtđầu liên tục gọi điện thoại di động cho , nhưng có ai bắt máy. Gọi điện thoại cho chính trị viênTrương, số ông ta vẫn luôn nằm ngoài vùng phủ sóng!

      “Bà nội......Có khi nào Bắc Hàngặpchuyện may gì rồi ?”

      “Này! Miệng quạ đen! Cháu của bà sao có thể gặp chuyện may được? Bắc Hàn chính là thợ săn trong học viện bồidưỡng đấy! Nếu nó dám gặp chuyện may, xứng với......”

      Bà nội còn chưa hết câu, chuông điệnthoại phía bên kia đột nhiên vang lên, dìVương vội vàng ra ngoài, nghe điệnthoại.

      Lòng Úc Tử Duyệt như bị treo lên: “ Bệnh viện quân khu? Dạ, được, được, tôi biết rồi, cám ơn!” Úc Tử Duyệt nghe được hai chữ bệnh viện máu toàn thân lập tức đông lại.

      “Dì Vương ….”

      “Bà ơi, Duyệt Duyệt, A Hàn nhập viện rồi!” Sau khi dì Vương để điện thoạixuống, sắc mặt ngưng trọng . Thân thểcủa Úc Tử Duyệt bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Thế nhưng bà cụ vẫn bình tĩnh hềhấn gì, giống như để tâm đếnchuyện Lăng Bắc Hàn gặp nguy hiểm, giống như bà chắc chắn Lăng Bắc Hàn có nguy hiểm gì.

      “Duyệt Duyệt, đừng lo lắng, A Hàn đãthoát khỏi nguy hiểm rồi!” Dì Vươngtiến lên đỡ lấy Úc Tử Duyệt, vội vàngnói.

      “Hừ! Nó dám gặp nguy hiểmsao!” Bà cụ gõ gậy xuống đất, lạnh lùng .

      Lúc Úc Tử Duyệt chạy tới bệnh viện mới được biết, ra là Lăng Bắc Hàn đãnằm ở bệnh viện gần hai mươi tiếng rồi! Mới vừa vào phòng bệnh, nhìn ngườinằm giường bị treo ngược chân lên, bên giường còn treo ngược mộttúi nước biển, bên treo túi máu nước mắt của lập tức liền rơi xuống.Mà Lăng Bắc Hàn nghe thấy có tiếngđộng cũng vội quay đầu lại.

      mặc áo khoác lông màu trắng, đôi giày màu nâu dính đầy tuyết, bụm miệng sững sờ đứng ở đó, tuyết đọng cònvương trán, mắt mở lớn nhìn anhchằm chằm. nở nụ cười, vừa muốn mở miệng, chợt cảm thấy có luồng gió lạnh thổi tới, bóng dáng nhắn kia chạynhư bay tới.

      “Đồ khốn! Lăng Bắc Hàn! Em ghét !Em ghét !” Úc Tử Duyệt ngồi xuốnggiường , hai tay dùng sứcđánh vào ngực của , vừa khóc, vừa mắng.

      phải có gì rồi sao?” Lăng Bắc Hàn để mặc đánhmình,bình tĩnh . Úc Tử Duyệt chưa từng nghe thấy giọng yếu đến như thế.

      Hôn mê gần 20 giờ, mới vừa tỉnh lại, biết mình còn nguy hiểm gì nữa, mới nhờ người báo tin về cho gia đình.

      Úc Tử Duyệt đánh mệt, để ý hình tượng nằm gục trong lồng ngực của , ôm , cúi đầu khóc thút thít. Nhớ tới hai ngày nay mình mất hồn mất vía, lạicảm thấy lòng chua xót, nhìn bộ dạng yếu ớt của , cũng rất đau lòng.

      Mới vừa nghe người ta , vì cứuchiến hữu nên bị thương, như vậykhiến vừa thương vừa giận!

      “Còn khócsao?” Nhìn khuôn mặt đầynước mắt của , giọng .

      “Em vui mà! Ai mượn xía vào!” Úc Tử Duyệt trợn mắt nhìn tức giận quát.

      Lăng Bắc Hàn lại nhịn được bật cười.

      còn cười được sao? Em lo lắngcho sắp chết rồi nè!” Úc Tử Duyệt hung hăng dùng sức ngắt mũi , tức giận .

      Nghe lo lắng cho mình, vừa vui vừa áy náy: “Thủ trưởng rồi, coi như nghỉ đông trước thôi!” Lăng BắcHàn cười cười .

      Úc Tử Duyệt nghe vậy tất nhiên là vui. biết chỉ an ủimình thôi. cần cái gọi là trong họa được phúc, thứ cần chính là mỗingày Lăng Bắc Hàn đều được bình an.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương124: Trao đổi văn hóa TrungNhật

      Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn liền liếc mắt nhìn . Đùi trái bị đá sắcnhọn cắt trúng khiến mất rất nhiềumáu, xương chân cũng bị tổn thương. May mắn là bị gãy xương nên cũng làm ảnh hưởng đến công việc quân sau này.

      Khi nghe bác sĩ thế cũng khẽ thở phào hơi.

      có muốn uống nước ?” Nhìn làn da khô hanh tái nhợt, bong tróc ra, môi nứt nẻ, gương mặt gầy gò trắngbệch, còn có mấy vết bầm, vẻ mặt Úc Tử Duyệt mang theo trách cứ, nhưng giọngnói vẫn dịu dàng vô cùng.

      Nhìn Lăng Bắc Hàn yếu ớt như vậy, trong lòng đau lòng thôi. Mà người nhà họ Lăng nghe bịthương, hình như lại coi đó là việc vô cùng nhục nhã, người nào muốn tới thăm cả.

      có người thân quan tâm tới Lăng Bắc Hàn càng khiến thêm đau lòng.

      “Ừ.” Đôi mắt đầy tơ máu nhìn thảnnhiên đồng ý. Úc Tử Duyệt cởi áo khoáctháo khăn quàng cổ xuống, sửa sang lạitóc tai, sau đó nhanh nhẹn chạy tới chỗ máy đun nước, rót cho cốc nước. Đây là phòng bệnh đơn sang trọng, cái gì cũng có, lại rất ấm áp, thấy lạnh chút nào y hệt như ở nhà.

      chờ lát, nước còn nóng, để em làm cho nguội !” Úc Tử Duyệt ngồi xuống bên giường, cầm lên cái cốc khác rồi đổ qua đổ lại: “Cách này là emhọc được từ mẹ đấy! Bản tiểu thư lần đầu tiên phục vụ cho , đây chính là vinh hạnh của đó nhá!” Úc Tử Duyệtvừa đảo nước, vừa cười tinh nghịch .

      Lăng Bắc Hàn lên tiếng chỉ yên lặng nhìn .

      Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, lại có chút bướng bỉnh, làm cho trái tim rung động. Lại nhớ tới đêm đó cũngdùng câu này đùa giỡn với Lệ Mộ Phàm, khiến trái tim Lăng Bắc Hàn đau đớn như bị gai đâm.

      nhìn ra được Lệ Mộ Phàm vẫn chưa từ bỏ hy vọng với , có lẽ ba mẹ cũng gì đó với ......

      Úc Tử Duyệt cầm muỗng lên thử chút nước, lại nhìn ngẩn người nhìn mình, mặt Úc Tử Duyệt bỗng chốcđỏ lên, hóa ra nãy giờ nhìn mình đến mê mẩn vậy à.

      “Uống nước ......” Múc muỗng nước ấm đưa lại gần bên môi giọngnói.

      Lăng Bắc Hàn ngẩn người chợthoàn hồn nhìn .

      “Chẳng lẽ muốn em dùng miệng đút anhuống à?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn ngây ngốc, nhớ tới tình huống từng đọc được trong tiểu thuyết, khi nam chính bị thương nữ chính dùng miệng đút nước cho ta, đỏ mặt .

      “E hèm......” Lăng Bắc Hàn nghe vậy thiếu chút nữa bật cười to, tằnghắng để chống chế. Nhóc con này! Khôngbiết trong cái đầu của chứa những thứ gì?

      há miệng uống nước.

      “Đúng thiệt là, chẳng biết lãng mạn gì cả!” Thấy phản ứng của , Úc TửDuyệt cả giận . Sao mình lại cảm thấy hình như Lăng Bắc Hàn hơi lạnh nhạt vớimình vậy nhỉ?

      “Khụ khụ....khụ......” Lăng Bắc Hàn ngheÚc Tử Duyệt thế, hớp nước còn chưakịp nuốt xuống bị sặc đến ho sù sụ.

      “Ơ, sao vậy?” Úc Tử Duyệt vội vàngđể ly xuống, cuống quít rút tờ giấy lênlau nước chảy ở khóe miệng choanh.

      “Khụ.....Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn lạiho khan thêm lần nữa, nghiêm túc gọi têncô.

      “Hả? Sao thế?”

      “Có phải dạo này em lại đọc mấy thứ tiểuthuyết bậy bạ kia ?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm, nghiêm nghị chấtvấn.

      Câu hỏi của khiến Úc Tử Duyệt đỏ mặt, cúi đầu, ngượng ngùng lè lưỡi.

      …..Sao biết hả?” xấu hổhỏi.

      “Khụ khụ.....Khụ......” Nghe hỏi lại mình, Lăng Bắc Hàn lại lên cơn ho như hen suyễn, nhìn chằm chằm khuôn mặtđỏ bừng của , vẻ mặt hung dữ đó củaanh cũng khiến Úc Tử Duyệt cảm thấysợ.

      ….. đừng giận mà....Cũng tại người ta.....Tại nhớ....Cho nên.....Ôi, mau uống nước ! Nếu nước sẽnguội hết mất!” Úc Tử Duyệt cúi đầu, ấp a ấp úng . mắc cỡ đến độ khôngnói lên lời, lập tức cầm cốc nước lên, múc nước đút cho .

      “Nhớ cái gì? Mau ra!” Nhóc con này dám giấu mình đọc mấy loại tiểu thuyết tình dục kia! Lăng Bắc Hàn cảm thấy buồn bực. Có lẽ nào là tại chưa thỏa mãn được nhu cầu kia của ?

      “Bởi vì, em nhớ nên mới…..Đọctiểu thuyết....Để giải......” Úc Tử Duyệtnhìn , thở gấp , câu cuối cùng rất , mặt càng đỏ hơn.

      “Giải cái gì?” Lăng Bắc Hàn càng thêm buồn bực. đọc nó để giải quyết sao?Nhóc con này xem mình là gì chứ? Dám đọc mấy thứ tiểu thuyết kia để giải quyếtnhu cầu?

      “Giải buồn ý!” Úc Tử Duyệt trừng mắtnhìn rống lên .

      Lăng Bắc Hàn rốt cuộc thở phào cái:“Lấy máy tính ra!” chịu uốngnước, nghiêm nghị .

      Đồ lính thối, bệnh đến vậy rồi mà vẫn còn hung dữ thấy sợ. Hơn nữa nét mặtkia khiến trong lòng cảm thấy sợ sệt: “ có mang theo mà......”

      “Lấy ra cho !” Biết dối, Lăng Bắc Hàn trầm giọng ra lệnh.

      Úc Tử Duyệt bị bộ dạng của làm chosợ hãi, dám phản kháng nữa, rụt rè đến chỗ mình để túi, mở túi ra lấy máytính bảng bọc bao da tới bên giườngđưa cho .

      muốn kiểm tra sao? Lầntrước em chỉ đọc chút trong máy tính của chị Nhan thôi, còn trong máy tính củaem có gì cả mà!” Úc Tử Duyệt vô cùng tự tin cũng thầm đắc ý.

      Đồ lính thối, những tiểu thuyết kia mình lưu hết trong điện thoại, xem xóa như thế nào!

      Lăng Bắc Hàn muốn đưa tay cầm lấy, nhưng lại động tới vết thương tay nên dám cử động. Úc Tử Duyệt thấy vậy liền mở máy vi tính lên, mở tất cả ổ cứng ra cho nhìn qua lượt!

      Úc Tử Duyệt định tắt máy tính ,Lăng Bắc Hàn lại đột nhiên quát lớn:“Khoan ! Nội dung tập tin trao đổi văn hóa Trung Nhật là gì?”

      “À?” Tên lính thối này phát ra đượcsao? Trong lòng của Úc Tử Duyệt kinh hoảng: “Cái đó là.....Là số tư liệu về văn hóa Nhật Bản em tìm được thôi, phải là cái gì tam quan bất chính bậy bạ kia đâu....Hì hì....” Úc Tử Duyệtvội vàng giải thích.

      “Mở ra!” Theo trực giác của mình, Lăng Bắc Hàn cảm giác tài liệu có nội dung gì đó mờ ám, liền ra lệnh cho .

      có gì mà......” Úc Tử Duyệt hốt hoảng, vội vàng . Nếu như phải mở tập tin này ra, chắc bị oan uổng chết mất! Tập tin này chưamở ra lần nào mà!

      “Đừng nhảm nữa!” Thấy nhưvậy, Lăng Bắc Hàn càng thêm khẳng địnhtập tin này rất đáng nghi. lạnh lùng .

      “Được rồi, em mở !Nhưng khôngđược nổi nóng đâu đó! Nội dung của cái này em cũng chưa từng xem qua. Em thềđấy!” Úc Tử Duyệt nhíu mày . Dướitầm mắt sắc bén của Lăng Bắc Hàn,côrun rẩy mở tài liệu kia ra.

      Bên trong tất cả đều là tập tin video,Lăng Bắc Hàn nhìn ngay thấy mấy chữnhạy cảm: Aoi, Ozawa Maria, AkihoYoshizawa.....

      Có lẽ tên lính thối này chưa hề xem quanhững thứ này......Nên chắc biết được đâu.....Úc Tử Duyệt thầm nghĩ.

      “Úc! Tử! Duyệt!”

      “Á....”

      “Bạch......” Tiếng gầm vang dội của LăngBắc Hàn khiến tay run lên, sợ hãi hét lên tiếng, cái máy tính bảng cũng liền rơi xuống đất.

      “Á....ừm....ôi....Ngừng lại ......”

      Tệ hại hơn là, lúc này, mấy tiếng rên rỉ mập mờ của phụ nữ đột nhiên truyền ratừ máy tính bảng.

      Úc Tử Duyệt đỏ mặt ngượng ngùng đếnquên mất phản ứng.

      Lăng Bắc Hàn nằm giường bệnh, sắcmặt xanh mét giống như muốn giết người. Lúc này, tiếng động đột nhiên truyền đến từ phía cửa phòng bệnh.

      “Hả......” Úc Tử Duyệt nhìn thấy người khoác chiếc áo da cao quýđứng ở cửa chính là mẹ chồng của mìnhthì hoảng hốt hô to, sau đó vội vàngkhom người nhặt máy tính bảng lên.

      “Tiếng gì vậy?” Tiếu Dĩnh cau mày, lạnh giọng hỏi. Úc Tử Duyệt vội vàng tắt máytính , đỏ mặt nhìn bà.

      Trời ơi! Sao lại trùng hợp đúng lúc mẹ chồng đến thế này! Úc Tử Duyệt sựmuốn đập đầu chết ngay tại chỗ!

      có….. có gì đâu ạ......” Úc Tử Duyệt liền vội vàng cười : “Mẹ,mời mẹ ngồi! Bác sĩ , Bắc Hàn có gì đáng ngại cả!” Úc Tử Duyệt kịp thời phản ứng, vội vàng kéo cái ghế mờiTiếu Dĩnh ngồi, mỉm cười .

      Lăng Bắc Hàn chỉ hờ hững nhìn sang mẹmình. Lúc này lại thấy dì Vương cầmmột hộp cơm vào: “A Hàn, cậu saorồi? Bà cụ bảo tôi hầm cháo ngô mà cậuthích nhất đem vào cho cậu......” Dì Vương để hộp cơm xuống, nhìn LăngBắc Hàn quan tâm hỏi.

      Ngược lại, vẻ mặt Tiếu Dĩnh lại vô cùngbình tĩnh, giống như Lăng Bắc Hàn hề bị thương vậy.

      “Cám ơn dì Vương!” Lăng Bắc Hàn thảnnhiên , “Tôi có gì đáng ngại, bà đừng lo lắng nhiều.”

      “Vậy tốt rồi, tốt rồi.” Dì Vương vừa mở hộp cơm, vừa .

      “Dì Vương, để con. Để con đút ấy ăn ạ!” Úc Tử Duyệt liếc trộm mẹ chồng, sau đó liền nhanh nhẹn tiến lên.

      “Ừ, Duyệt Duyệt mấy ngày này con phảichịu khổ rồi.Cố gắng chăm sóc cho AHàn nhé!”

      “Bệnh viện này có y tá, có hộ lý, đừng làm phiền tới Duyệt Duyệt. Con bé cũngphải làm mà.” Lúc này, Tiếu Dĩnh mới mở miệng, lạnh lùng nhấn từng chữ từng câu.

      Động tác Úc Tử Duyệt chợt khựng lại. liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, thấy anhcũng nhìn mình. Úc Tử Duyệt cảm thấy mẹ chồng mình như muốnmình ở lại chăm sóc cho Lăng Bắc Hànvậy: “Mẹ, con là vợ ấy, sao có thểnói là làm phiền được! Hơn nữa, thời gian này con cũng phải thi chứng nhậnphóng viên, có thể cần làm!”Úc Tử Duyệt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn rồidũng cảm với mẹ chồng.

      “Nếu muốn thi tốt, càng phải chuyên tâm học tập. Con ở đây chăm sóc Bắc Hàn, mẹ thể yên lòng được......”

      “Thưa bà Tiếu, vợ con, con tự biếtquản.” Tiếu Dĩnh còn chưa hết câu, bị Lăng Bắc Hàn ngắt lời, nhấntừng chữ từng câu, lạnh nhạt ,trong giọng lộ ra vẻ uy nghiêm khôngthể chống lại.

      Trong khoảnh khắc đó, Úc Tử Duyệtcảm thấy Lăng Bắc Hàn vô cùng tuyệt vời! Cũng khỏi than thầm, quan hệ giữa Lăng Bắc Hàn và Tiếu Dĩnh giốngkẻ thù như vậy có lẽ nào là vì Hạ Tĩnh Sơ? Úc Tử Duyệt thầm nghĩ, tronglòng khỏi chua xót.

      Sắc mặt của Tiếu Dĩnh lúc xanh lúc trắng, bà giận dữ đứng bật dậy: “Lăng Bắc Hàn! Bao giờ con mới quên chuyện của Hạ Tĩnh Sơ?” Tiếu Dĩnh tức giận xong bước ra khỏi phòng.

      Sắc mặt của Úc Tử Duyệt cũng dần dần chuyển thành trắng bệch, dì Vương thởdài hơi, rồi vội vàng đuổi theo Tiếu Dĩnh.

      Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt sững sờ, liền biết lý do tại sao.

      “Tới đây......” nhàn nhạt mở miệng. biết vừa rồi là mẹ cố ý kích động Úc Tử Duyệt trắng trợn trước mặtanh!

      Trong lòng Úc Tử Duyệt cảm thấy chua xót, quay đầu nhìn Lăng Bắc Hàn,lặng lẽ bước về phía .

      “Á...........” còn chưa đến gần, Lăng Bắc Hàn vươn tay ôm chặt lấy eo , cũng chẳng thèm để tâm đến cái chân vốn được treo ngược bị rơixuống từ lúc nào. Úc Tử Duyệt hoang hồn thốt lên sau đó cả người ngã nhào lên ngực ......

      làm gì thế? Em đè lên kìa!” Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt tiều tụy của , hoảng hốt hỏi, hai tay vội vàng chống lên, chỉ sợ đè lên người .

      “Mẹ cố ý chọc tức em đấy, đừng coi là . có thái độ như vậy với mẹ là bởi vì bà quá đáng với em!” Bàn tay Lăng Bắc Hàn giữ chặt sau đầu , nhẹnhàng vuốt ve, trầm giọng .

      Từng câu từng chữ của như gõ vào trong lòng , Úc Tử Duyệt chợt cảmthấy như có dòng nước ấm áp lướtqua trái tim mình. ngẩng đầu lên,nhìn vào đôi môi tái nhợt nứt nẻ của , kìm lòng được hôn lên đó.

      Chiếc lưỡi non mềm, đầu lưỡi nhàng liếm đôi môi khô nứt của , đó có đường nứt có thể nếm được vị máu tươi mằn mặn.Trái tim đập dữ dội, vì lời của mà cảm động muốn rơi lệ.

      Cũng bởi vì nhớ nhung cùng đau lòng, khiến có đủ dũng cảm mà chủ động hôn , dùng nụ hôn miên man để biểuđạt tình cảm chân thành tha thiết củamình dành cho .

      Bị hôn như vậy hồi lâu, Lăng BắcHàn cảm thấy được mình thể tiếptục đè nén khát vọng đối với được nữa, đổi bị động thành chủ động, cuồng nhiệt mút cái miệng nhắn của , giống như cá đói khát lâu ngày giờ mới tìm được nguồn nước, hút hết mật ngọt trong miệng sang miệng mình.

      Úc Tử Duyệt cảm nhận được ham muốn của , chiếc lưỡi tùy tiện khuấy đảo trong miệng , càng tiết ra nhiều mật ngọt hơn nữa đều bị Lăng BắcHàn cắn nuốt hết cả, có thể nghe đượctiếng chép miệng đầy xấu hổ của ......

      “Cốc cốc cốc......”

      “Ưm.....”

      Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Úc Tử Duyệt lập tức nhả môi của Lăng Bắc Hàn ra, đỏ mặt kiều thở gấp, vộivàng đứng lên sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, vừa đỏ mặt liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, sau mới đứng dậy : “Mời vào!”

      vào là y tá mặt đeo khẩutrang đẩy xe vào: “Chào Lăng, truyền dịch thế nào......” y tá nhìn thấy mu bàn tay trái của Lăng Bắc Hàn thấm ra máu tươi vội vàng kinhhô.

      Nhưng mà dáng vẻ uốn éo khiến người khác nổi cả da gà của y tá khiến choÚc Tử Duyệt cảnh giác chau mày lại. bàn tay của y tá đó cầm lấy taycủa Lăng Bắc Hàn, tay còn lại vuốt ve mu bàn tay của mấy cái.

      Úc Tử Duyệt cố nén cảm giác khó chịu,cố gắng thuyết phục mình, ta chỉ làđang làm việc thôi, nhưng hai mắt vẫnnhìn chằm chằm từng động tác của y tá kia.

      ghim lại rồi, nhưng đừng bất cẩn kẻolại rớt ra nữa đó. Lăng à, chúng ta bắt đầu tiêm thuốc nào!” y tá ngọtngào , giọng nũng nịu, ngay sau đóliền vén chăn lên đưa tay muốn kéo quần của Lăng Bắc Hàn xuống!

      Tiêm thuốc! Chỉ là tiêm thuốc mà thôi!

      Nhưng, tại sao mình lại cảm thấy từng động tác của y tá này mang đầy vẻkhiêu khích thế này? Lại thấy Lăng BắcHàn rất phối hợp, cố hết sức nghiêngthân thể sang bên, chân mày của Úc Tử Duyệt càng thêm cau chặt.

      Lăng à, chú ý nha, tôi tiêm đây!” y tá vẫn dùng giọng điệu ngọt ngào nũng nịu , tiếng kia quả khiến người nghe tê dại đến tận xương tủy.

      Úc Tử Duyệt nghi ngờ nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Lăng Bắc Hàn, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Đượcrồi.” Chỉ nghe hờ hững trả lời, sau đó y tá liền đâm mũi kim xuống.

      Lăng à, ăn cơm trước , lát nữa tôi quay lại lau người giúp .Tôi là y tá phụ trách chăm sóc cho trong thời gian nằm viện!” y tánhìn Lăng Bắc Hàn nằm giường bệnh .

      Lăng Bắc Hàn hờ hững đáp lại, sau đó côy tá kia liền rời .

      Úc Tử Duyệt cố gắng đè nén ghentuông giải thích được trong lòng, đút Lăng Bắc Hàn ăn chút cháo ngô. Sau khi Lăng Bắc Hàn ăn xong, liền ra lệnh cho Úc Tử Duyệt tới căn tin của bệnh viện ăn cơm tối. Sau khi trở lại, mới vừa đến cửa phòng bệnh, lại thấy được cảnh khiến tức đến sôi gan!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương125: chỉ bị thương chân

      Úc Tử Duyệt trông thấy y tá kia đứngcạnh giường bệnh cúi người xuống lượn qua lượn lại trước người Lăng Bắc Hàn, hai tay cởi cúc áo bệnh nhân đangđang mặc: “ Lăng.....Cơ bắp của là gợi cảm......” y tá nhìn cơ ngựcrắn chắc của Lăng Bắc Hàn rồi trợn to hai mắt . Nếu như lúc này ta khôngđeo khẩu trang che miệng, Úc Tử Duyệtkhẳng định nhìn thấy nước miếng củacô ta chảy xuống!

      Chứng kiến người đàn ông của mình bị người khác ngấp nghé, khiến cảm thấyvô cùng tức giận. Hơn nữa Lăng Bắc Hànthấy vậy cũng câu nào, cứ để mặc cho bàn tay của y tá kia xoa xoa ngực mình.

      “E hèm......” Úc Tử Duyệt rốt cuộckhông nhịn được rồi, tằng hắng tớigiường bệnh.

      Lăng Bắc Hàn thấy tới, mặt biến sắc nhìn . y tá vẻ mặt đắm đuối, : “Ôi chao, cơ bắp rắn chắc, gợi cảm!”

      Lời của y tá làm toàn thân Úc Tử Duyệt nổi da gà. cảm thấy chắc chắn là ta cố ý. Chẳng lẽ ta biết người nằm giường bệnh chính là doanh trưởng Lăng Bắc Hàn. Da thịt của quân nhân có thể rắn chắc được sao?

      Đúng là giả tạo! Làm bộ đáng sao!

      ta cố ý quyến rũ Lăng Bắc Hànsao? Hơn nữa giống như ta vốn khôngnhìn thấy mình! Coi mình như khívậy!

      Trong lòng của Úc Tử Duyệt thầmnghĩ, nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh :“Y tá Lưu, làm việc sao?” Úc Tử Duyệt liếc mắt nhìn tới nơi thẻ hộ lý trước ngực của ta cất giọng hỏi.
      Ở trong lòng khỏi thầm nghĩ, ngực của y tá này đúng là lớn , tối thiểu cũng là cup D đây, mặc đồng phục còn căng ra như thế kia mà. Trong đầu Úc Tử Duyệt khỏi ra hình ảnh“Đồng phục hấp dẫn”.

      Ghen tuông trong lòng càng tăng thêm.

      “À, tôi…..Tôi lau người giúp Lăng.... Lăng, có đúngkhông?” y tá nũng nịu , sauđó xoay người lấy chiếc khăn trong thaonước ấm lên vắt khô bằng động tác rất dịu dàng.

      Lăng Bắc Hàn trả lời, chỉ liếc mắtnhìn vẻ mặt bình tĩnh của Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt tiến tới, giật lấy chiếc khănlông từ tay y tá: “Y tá Lưu, việc nàykhông cần làm phiền , tôi là vợ ấy cứ để tôi lau cho ấy. Bây giờ có thể ra ngoài rồi......” Úc Tử Duyệt xong ngồi xuống bên cạnh Lăng Bắc Hàn, đặt khăn lông lên lồng ngực của , chàlau mạnh những nơi bị y tá kia vuốt ve!

      “Chuyện này, chuyện này, sao được chứ......”

      “Y tá Lưu, nếu như có chuyện gìkhác, phiền đừng quấy rầy chúng tôinghỉ ngơi!” Úc Tử Duyệt lại .

      y tá cam lòng đẩy xe rời :“ Lăng, sáng mai tôi tới thay nướcbiển cho nha, chúc ngủ ngon......”

      Lời y tá khiến Úc Tử Duyệt muốn buồn nôn! Nghe thấy tiếng đóng cửa, Úc Tử Duyệt tức giận đứng lên tay cầmkhăn lông ném vào chậu rửa mặt.

      “Sao lau nữa?” Lăng Bắc Hàn thấydáng vẻ tức giận của chỉ bình tĩnh hỏinhưng trong lòng lại rất hả hê!

      “Lau? mà bảo y tá Lưu kia ý!” Úc Tử Duyệt tức giận trừng mắt nhìn anhlạnh giọng quát.

      Lăng Bắc Hàn bắt bẻ lại, “ phải làcô ta bị em đuổi rồi sao?”

      “Lăng Bắc Hàn, được lắm! Có phải rất muốn y tá Lưu kia phục vụ đúng ? bị bộ ngực đồ sộ củacô ta hấp dẫn rồi chứ gì? Bị đồng phục căng tròn của ta làm cho choáng ngộp rồi đúng ? Bị giọng nũng nịu mê hoặc rồi đúng ?” Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn,quát tháo cả khuôn mặt cũng đỏ bừnglên.

      “......” Lăng Bắc Hàn im lặng nghe quát, trong lòng lại cảm thấy vô cùng đắcý.

      “Người ta chỉ làm việc thôi mà!” nhìn bình tĩnh .

      “Làm việc? Có loại công việc thế này sao? Lăng Bắc Hàn! Có phải cố ý chấp nhận rù quyến của ta ?Được rồi, thích vậy lắm đúng ?Em...,,Em cũng làm được vậy!” Úc Tử Duyệt tức giận xong, tới cửa phòng bệnh, nảy sinh ý nghĩ ác độc khóa trái cửa lại.

      Dù sao buổi tối cũng cần thay nước biển, tiêm hay uống thuốc nữa.

      Sau khi Úc Tử Duyệt khóa cửa lại, lại kéo tất cả rèm cửa sổ xuống, sau đó đitới bên giường của Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn híp hai mắt nhìn , thấy côđứng ở phía bên phải, giơ tay thả mái tócxuống. Sau đó, cởi áo len ra, để lộ cả thân hình, nội y màu đen bên trong là kiểu áo được thiết kế trễ ngực, còn đínhthêm vài hoa văn càng làm tôn thêm da thịt trắng ngần của , quyến rũ nhất chính là khe rãnh ở giữa viền hoa văn trông cứ như như .

      Bộ đồ lót ôm sát người siết chặt bầu ngực lớn trông vô cùng hoàn mỹ.


      Kế đó đưa tay, thả mái tóc xuống, cònlẳng lơ vuốt ve......

      Hầu kết của Lăng Bắc Hàn tự chủđược trồi lên trồi xuống, hai mắt như có lửa nhìn chằm chằm: “Ưm hừm.....Emđang làm gì vậy?” Nhóc con này, lạimuốn khợi dậy lửa dục nữa rồi!

      “Phục vụ mà!” Úc Tử Duyệt đá lôngnheo với , học giọng điệu của y tá mới nãy nũng nịu , ngay sau đó chậm rãi từng bước chậm rãi tới gần .

      Lăng Bắc Hàn nín thở nhìn Úc Tử Duyệtđi tới gần mình cầm khăn lông vắt khô, rồi ngồi xuống bên người , cánh tay thon dài vờn quanh bộ ngực rắn chắc của

      “Ưm......” Lăng Bắc Hàn bị trêu chọc, toàn thân cứng đờ, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

      Đáng chết, có cảm giác phần thân dưới càng lúc càng cương cứng, lủa nóng toàn thân như chỉ trong chớp mắt bị chọc cho bùng nổ.

      “Úc Tử Duyệt! Em muốn lau launhanh lên chút! Đừng kích thích anhnữa!” Giọng Lăng Bắc Hàn trở nên khàn khàn, giọng quát.

      “Vậy , sau này còn dámnhìn y tá kia nữa ?” Úc Tử Duyệt vô cùng đắc ý nhìn , cúi ngườixuống, đầu ngón tay nhàng sờ lênmôi , lại gần bên miệng của , hơi thở thơm như hoa lan .

      “Vậy em sau này em còn dám xem những thứ gọi là trao đổi văn hóa Trung Nhật kia nữa ?” Lăng Bắc Hàn cũng quên nhiệm vụ ban đầu của mình, nhìn chằm chằm hỏi lại.

      Đồ lính thối! ra ấy trả thùmình! Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằmvẻ mặt hung tợn : “Em vốn chưa hề coi nó mà. Những cuộn phim kia vô tìnhở trong máy thôi. Liếc cũng còn chưa liếc tới nữa kìa!”

      “Xóa hết cho !” vừa dứt lời, LăngBắc Hàn lập tức ra lệnh.

      “Ồ! Vậy phải cam đoan nhìn y tá kia lần nào nữa!” Úc Tử Duyệt nghe lời , sau đó chạy lấymáy tính bảng của mình.

      Môi Lăng Bắc Hàn giật giật. ra cũng biết y tá kia quyến rũ mình.Về chuyện ai sai ta làm, đáp án, lẽ nào lại đoán được?

      Đau lòng sao?

      thể nào hiểu được mẹmình!

      xem , em xóa hết rồi nhé! Mấy tiếu thuyết bên trong cũng cònđâu!” Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn giơ máytính ra trước mặt .

      Lăng Bắc Hàn gật đầu cái: “Đồng chí Úc Tử Duyệt, bây giờ em có thể phục vụ thủ trưởng rồi!” trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt lập tức nhanh nhẹn lau người cho : “Á! tay chút!”Lực lau của khiến Lăng Bắc Hàn cau mày.

      “Ối! Em...,Em sẽnhẹ lại.....Thế này được chưa?” Úc Tử Duyệt vội vàng lau chậm lại, chà nhè , nhưng lại giống như gãi ngứa. Cái này đối với LăngBắc Hàn mà , quả thực khác gì khiêu khích.

      Nhất là lúc này, cúi người trước mặtcủa , bầu ngực thấp thoáng sau bộ đồlớt, hình ảnh trước ngực đập hết vào mắt .

      Hai bầu vú mềm mại trắng ngần được đồlót màu đen mỏng bó sát lung linh sốngđộng. Rãnh vú sâu hoắm mê người khiến chỉ muốn thò tay vào.

      Hầu kết của Lăng Bắc Hàn tự chủlại nuốt ừng ực.

      “Ưm......” Vật nam tính giữa hai chân đột nhiên truyền đến cảm giác khoan khoáikhiến nhịn được rên lên mộttiếng. Cố hết sức ngẩng đầu lên, thấy lau đến bụng mình. Bàn tay bé kéo áo đồng phục bệnh nhân của lên, lau vào bên trong. Lúc lau dọc xuống dưới, bàn tay bé của vô tình lại chạm vào nơi yếu ớt đó của , khiếntoàn thân của như bị điện giật, dòng điện chạy dọc từ dưới chân, theo xương sống chạy lên đến đầu......

      Vật phía dưới lập tức đột nhiên dựng đứng lên.

      “A......” Úc Tử Duyệt cũng phát rasự khác thường của . nhìn vật nhỏđang nhô lên kia, đỏ mặt kêu tiếng, ngẩng đầu nhìn .

      này, có phải ai giúp lau ngườianh cũng có phản ứng như vầy phảikhông? Nếu như cái y tá kia mà laugiúp , cũng như vầy có phải hả?” Úc Tử Duyệt tức giận xong tay lột quần xuống, buồn bực đánh lên cái vật thể dựng đứnglên kia.

      “Ố.....Suýt......Ôi......” đánh khôngnặng nhưng lại càng khiến Lăng Bắc Hàn vừa thoải mái lại rất kíchthích. thở hổn hển, cổ họng khôkhốc, hầu kết cuồn cuộn liên hồi.

      Úc Tử Duyệt nhìn vật cương cứng của lắc lư mấy cái, đỏ mặt nắm lấy: “Em chỉ muốn cắt nó !” Lại nhớ bộ ngực khủng của y tá kia, Úc Tử Duyệt kích động đến mức chỉmuốn cắt bỏ nó.

      cũng khỏi ngạc nhiên sao mình lại có thể để ý Lăng Bắc Hàn như vậy.Chỉ cần khác nhìn đến , đềucảm thấy thể chịu nổi!

      “Cắt phúc lợi của em cũng mất!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm đen mặt . nắm vật của lại khiếnanh càng thêm thoải mái, nhịnđược khẽ chuyển eo, muốn vuốt venơi ấy.

      Úc Tử Duyệt lại cầm khăn lông lên, thôbạo lau nơi đó của . hề cảmthấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất bình thường.

      dám dựng lên với người khác, em khiến cho ….Khiến cho ...... bao giờ dựng lên được nữa!” để ý tới Lăng Bắc Hàn, thở dốc với nơi đó của .

      Lăng Bắc Hàn nhắm mắt lại, hưởng thụ phục vụ của . cảm thấykhoan khoái vô cùng đột nhiên côbuông tay ra: “Được rồi! Lau sạch rồi!”Úc Tử Duyệt chậm rãi kéo quần lên cho , sau liền bưng chậu nước vào toilet.

      “Quay lại đây!” Lăng Bắc Hàn gầm tiếng. Nhóc con chết tiệt này, khơi dục vọng của mình lên rồi bây giờ lại bỏ chạy sao?

      ngủ sớm chút ! Mới từ điệndiêm vương trở lại muốn làm bậy rồi. muốn trở lại nơi đó nữa hả.....?” Úc Tử Duyệt quay đầu, lè lưỡi đắc ý vớianh. nhìn vật phía dưới kia vẫn cònchưa hạ cờ, cũng hiểu rất khó chịu, trong lòng cũng có chút đành lòng, chậm chạp bước lại gần.

      yếu ớt như em tưởng đâu!”

      “Á......”

      Dứt lời, liền vươn tay, dùng sức mạnh như trâu kéo thân thể ngoan của nằm xuống, bộ ngực mềm mại vừa khéo kề sát mặt .

      Làn hương thơm bay tới, Lăng Bắc Hàn mở to mắt nhìn bầu ngực trắng nõn mê người của , lửa dục toàn thân bùng cháy lên.

      Mặc cho có giãy giụa cũng chịu buông. há miệng gặm cắn bầu ngực tròn trịa mềm mại của qua lớp áo lót mỏng.

      ....... được....... bịthương mà....” Úc Tử Duyệt cảm thấyngực mình truyền đến cảm giác ấm áp, tê dại, đỏ mặt .

      “Ưm....... chỉ bị thương chân thôi! Còn mọi thứ đều rất tốt......” Lăng Bắc Hàn xong lại tiếp tục cắn......

      “Lăng Bắc Hàn! Á...... ác quá!” Úc Tử Duyệt hô lên. Ngay sau đó, người màcô vốn tưởng vô cùng yếu ớt đột nhiên bế bổng lên!

      ….....Bệnh của vốn khôngsao á.....” Úc Tử Duyệt thở hồng hộc .Tên đàn ông ác độc này giả bộ sao?

      “Đừng nhảm nữa! Tối nay em đừnghòng trốn thoát!” Lăng Bắc Hàn nóixong, tay giữ chặt eo , kéo hai chân quặp chặt lấy hông mình, cúi đầuhung hăng chiếm lấy miệng của …...

      “Ưm.......A.......…..Chân , đừngchạm vào......”Sau khi hôn, Úc Tử Duyệt thở hồng hộc nhìn cái chân bịtreo ngược lên của , sợ lại chạm vào vội vàng .

      sao.....” cắn dái tai của , khàn giọng , bàn tay to lớn đặt lên nơicăng tròn đầy đặn dùng lực xoa nắn qua lớp áo lót, tay khác mò vào trong áo, trượt lên , thành thạo cởi móc gài ra......

      Úc Tử Duyệt hồi hộp run run ghì đầu , ưỡn người nghênh đón.

      Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nhưngnhiệt độ trong phòng bệnh lại dầndần tăngcao. Dưới chỉ huy của , càng ngày càng động tình, chủ độngphối hợp với ......

      ***

      Tiếu Dĩnh vừa về đến nhà, liền chạm phải vẻ mặt nghiêm nghị của Lăng Chí Tiêu. Ông gì, thẳng lên lầu,Tiếu Dĩnh cũng theo sau, trực giác cho bà biết tối nay Lăng Chí Tiêu có chuyện gì đó khác thường.

      “Cuộc hôn nhân này là vì chuyện buônbán của bà cho nên bà mới chọn nhà họ Úc?” Bước vào phòng, Lăng Chí Tiêuquay lưng về phía Tiếu Dĩnh, hờ hữngmở miệng. Tối nay ở bệnh viện, ôngnghe được dì Vương vô tình ra.

      “Lăng Chí Tiêu, ông có ý gì? Cứ thẳng ra!” Tiếu Dĩnh thẳng thắn , vẻ mặt tự nhiên thay quần áo.

      “Tôi , có phải bà nhúng tay vào chuyện vợ chồng của Bắc Hàn hay ? Tiếu Dĩnh, đừng tưởng tôi khôngbiết bụng dạ của bà!” Lăng Chí Tiêuquay đầu nhìn bà chằm chằm, gằn giọngnói.

      Tiếu Dĩnh nhìn Lăng Chí Tiêu mà lòng rung động liên hồi, mắt được tự nhiên đảo qua đảo lại.

      “Dù cho Bắc Hàn có lấy được vừamắt làm con dâu bà, cho dù đó là Lệ Huyên Huyên bà vẫn soi mói, bởi vì bà......”

      ! phải như vậy!” Tiếu Dĩnh vội vàng cắt lời Lăng Chí Tiêu, trong đầu lên đủ dạng hình ảnh khácnhau từ đến lớn của Lăng Bắc Hàn.

      “Có phải hay , trong lòng bà tự hiểu !” Lăng Chí Tiêu xong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy. Nhưng ngay sau đó, liền cất bước bỏ ......

      Tiếu Dĩnh ngồi phịch xuống, cả ngườirun run. Bà bước tới hộc tủ mở ngăn kéo lấy ra cuốn album rồi mở nó ra….Bên trong đều là hình ảnh từ đến lớn của Lăng Bắc Hàn......

      Bà ngồi xuống ghế sofa, đưa tay nhàng vuốt ve những tấm hình: “Ngàytrước con rất quý mẹ, rất quấnmẹ.......Hàn, Hàn à......” Bà xongnước mắt ngừng rơi xuống. Bả vai người phụ nữa trung niên mặc chiếc áo lên màu đen ngừng runrẩy.

      ***

      Sau cuộc dây dưa triền miên đến mức tậncùng sung sướng, Úc Tử Duyệt còn chút hơi sức tựa vào lòng của LăngBắc Hàn, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Vẻ mặt Lăng Bắc Hàn thỏa mãn nhìn , khóe miệng nhếch lên mang theo vẻcưng chìu.

      Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cả hai còn chưa rời giường, cửa phòng bệnh độtnhiên bị đám người mở ra, y tá đẩy xe thẳng vào......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :