1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương116: Có nên tìm ….

      Cả người Úc Tử Duyệt như con búp bê vải bị Thẩm Hưng quăng lên ghế sofa, đầu đụng vào thành ghế khiến cảm thấy choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ, chỉ thấy bóng đen đung đưa trước mặt, từ từ bước tới gần.

      cố sức vùng vẫy nhưng toàn thân có chút sức lực nào, “Đừng tới đây...... Lăng....Bắc Hàn...”

      Ý thức trong mơ hồ, mở miệng, yếu ớthô lên, thần trí bắt đầu mất dần, cảm giác như mình nhìn thấy Lăng Bắc Hàn.

      gọi chồng mày sao? Đồ tiện nhânnày! Có chồng rồi lại còn quyến rũ tao!” Khuôn mặt Thẩm Hưng trở nên vặn vẹo dữ tợn vô cùng, vươn tay dò tớingực Úc Tử Duyệt, túm lấy áo lông của , dùng sức xé ra.

      “Xoạt.....”

      Phần áo trước ngực bị xé ra, lộ ra lớp áo bó sát bên trong cùng vòng ngựcnhô cao.

      “Đừng......Đừng....Đừng mà......” Úc Tử Duyệt lắc lắc đầu, vùng vẫy kháng cự, tiếng của Thẩm Hưng khiến thần trí khôi phục phần nào, “Lăng.....BắcHàn......”

      Trong đầu, trong suy nghĩ của tràn ngập hình ảnh Lăng Bắc Hàn. hy vọnganh nhanh tới cứu !

      “Còn trả treo? Tiện nhân! có chồnglại còn dụ dỗ người khác!” Nét mặtThẩm Hưng càng thêm dữ tợn, taycầm lấy cằm Úc Tử Duyệt, tức giận bóp mạnh, càng ngừng mắng.

      “Đàn bà đều là lũ đê tiện!”

      “Xoạt......”

      xong, lại xé rách quần Úc Tử Duyệt ra, từ trong ngăn kéo bàn lấy băng dính ra định trói cổ tay lại.

      “Tránh ra...........” Miệng của côkhông ngừng phản kháng, sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

      “Bịch......”

      được nhúc nhích!”

      Thẩm Hưng vừa mới đưa hai tay Úc Tử Duyệt lên định trói lại, chợt nghe thấy tiếng phá cửa, mấy tên cảnh sát từngoài vọt vào. Thẩm Hưng sợ hãi, vộicầm con dao đặt bàn lên, lôi Úc Tử Duyệt dậy, kéo vào trong ngực , kề con dao sắc bén ở cổ .

      Úc Tử Duyệt nghe được thanh, cố nuốt nước bọt, dùng sức mở mắt, nhìn mấy bóng người mới đến, “Bắc Hàn...Lăng...Bắc Hàn....”Là ấy sao? ấy tới cứu mình thậtsao?

      Trong lòng rất chờ mong đến.

      “Bỏ dao xuống!”

      “Các người bỏ súng xuống! Nếu khôngtao giết ta!” Thẩm Hưng giận dữ dùng dao ép vào cổ Úc Tử Duyệt, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào làn da .

      “Đau.......Lăng Bắc Hàn.......Đau quá......”Miệng Úc Tử Duyệt ngừng lẩm bẩm. Thân thể cũng giãy dụa khôngngừng, mấy cảnh sát nhìn nhau gật đầumột cái, rồi đem súng để xuống hết.

      “Thẩm Hưng! bị bao vây! Mau thả người......”

      “Câm miệng! Tao giết hai người rồi, dù sao cũng chết, giết thêm con tiện nhânnày cũng là trừ hại cho dân!” Thẩm Hưng nhìn chằm chằm đám người cảnh sát, mất khống chế quát, bàn tay cầm dao găm runrun, lại từng chút ấn vào cổ Úc TửDuyệt, dòng máu đỏ tươi liền chảy ra.

      nhầm rồi! Chỉ cần bây giờ chịubỏ vũ khí xuống, chủ động tự thú, chúngtôi với quan tòa giúp ......”

      “Đừng gạt tao......”

      “Ầm......”

      “Á.....”

      Đám cảnh sát cố gắng đàm phán vớiThẩm Hưng, đột nhiên, bóng người nhanh chóng từ cửa sổ nhảy vào, tay cầmsúng chĩa vào bàn tay phải cầm dao của Thẩm Hưng, quả quyết nã phát súng. thét lên như heo bị chọc tiết, con dao trong tay rơi xuống đất.

      “Chị dâu!” Người nổ súng chính là Lăng Bắc Diệp. Trông thấy Úc Tử Duyệt ngã xuống, liền xông tới, ôm vào lòng trước khi ngã xuống đất......

      Cả người Úc Tử Duyệt mềm nhũn dựa vào ngực Lăng Bắc Diệp. bế lên, cởi áo khoác ngoài trùm lên người . Cánh tay bị trúng đạn của Thẩm Hưng bị cảnh sát còng lại. Lăng Bắc Diệpôm Úc Tử Duyệt vọt ra khỏi cửa.

      Đám người dưới chung cư, xe cảnh sát cùng với xe cứu thương túm đông lại tới nước chảy lọt, khuôn mặt của Úc Tử Duyệt được áo khoác của Lăng BắcDiệp che kín, ôm lên xe cứu thương.

      ***

      Úc Tử Duyệt bị trúng thuốc mê được đưa đến bệnh viện, trừ cổ bị mấy vết thương ngoài da ra, cũng có gì đáng ngại. Đợi thuốc mê hết tác dụng, côsẽ còn chuyện gì nữa cả.

      Khi Úc Tử Duyệt hoàn toàn tỉnh lại, là buổi sáng ngày hôm sau.

      .....Đừng giết tôi! Á......”

      Úc Tử Duyệt tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. thấy đám người vây bên giường mình. Trong mơ mơ màngmàng, nhìn thấy ba mẹ , còn có bamẹ chồng, trai, Lệ HuyênHuyên.......Duy chỉ có khuôn mặt vẫnhằng nhớ nhung kia là có.

      “Duyệt Duyệt!” Thấy tỉnh lại, Tô MạtHề đau lòng hô lên, tiến tới cầm lấy bàntay bé của .

      cổ đeo băng gạc, sắc mặt tái nhợt, sắc môi cũng tái nhợt có mộtchút màu máu nào.

      “Mẹ......” lên tiếng gọi, giọng củacô khàn khàn, mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ.

      “Duyệt Duyệt, cho mẹ biết, con có cảm thấy khó chịu chỗ nào ?” Mặc dù bác sĩ lại rất nhiều lần,rằng có gì đáng ngại, nhưng Tô Mạt Hề vẫn yên tâm hỏi, bàn tay trắng nõn dịu dàng lau mặt , vẻ mặttràn đầy đau lòng.

      “Mẹ....Con sao rồi......”

      Lúc tỉnh táo hoàn toàn, Úc Tử Duyệthiểu chuyện , đưa mắt liếc nhìn ba mẹchồng của đứng ở mép giường,“Ba, mẹ, con lại để ba mẹ lo lắng rồi.” cười , giọng mang theosự thân mật như đối với mẹ , chỉ có lễ phép.

      Có điều, Tô Mạt Hề thấy Úc Tử Duyệtnhư vậy lại cảm thấy con bà đãtrưởng thành rất nhiều, trong lòng cảmthấy vui mừng nhưng cũng hơi đau lòng.

      “Duyệt Duyệt, sao là tốt rồi!”Tiếu Dĩnh khôn khéo cười .

      “Đúng vậy! Con sao là tốt rồi!”Lăng Chí Tiêu vẻ mặt điềm đạm cườinói.

      Úc Tử Duyệt chỉ cười, chỉ chốc lát sau,Lăng Bắc Diệp dẫn theo nhân viên đivào, tất cả mọi người trong phòng bệnhbị đuổi ra ngoài, bốn người nhà họ Úc cũng trở về khách sạn.

      “Bắc Diệp! Các tìm được máy ghi chưa?” Úc Tử Duyệt nhận lấy điện thoại di động Lăng Bắc Diệp, nhớ tới chiếc máy ghi giấu ở trong túi áo,liền hỏi .

      “Tìm được rồi! Dữ liệu bên trong chúng tôi cũng thu thập hết rồi. Chị dâu, lần này tất cả đều nhờ chị hết đấy!” Lăng BắcDiệp cười .

      Úc Tử Duyệt cười cười, nhớ tới vẻ mặtdữ tợn của Thẩm Hưng, toàn thân bất giác run rẩy, sống lưng lạnh toát, “Các mai phục sẵn ở đấy rồi sao? Cònnữa, thầy Thẩm bây giờ thế nào rồi?” ngờ được người bình thườnglịch nho nhã như thầy, lại là tên sát thủ biến thái như vậy.

      “Từ lúc chị nhìn mặt kẻ tình nghi kia rất quen, tôi cho người theo chị!Tên Thẩm Hưng đó phải vào bệnh việnlâu rồi. Án chặt xác cũng do gây án. Nghe , ba tháng trước ta bị bạngái phản bội, ta liền giết đó,nhưng có chỗ giấu xác......” Lăng Bắc Diệp xong, ý thức được nếu tiếp làm Úc Tử Duyệt sợ nên nữa.

      “Sao có thể như vậy được......Nhìn thầy ấy bình thường rất lịch nho nhã, tôi còn mời ta uống canh thịt dê nữa.... ngờ lại là người mangtội giết người..... là đáng sợ!” Tinhthần Úc Tử Duyệt thoáng khôi phục, nhìn Lăng Bắc Diệp ai oán , bây giờnghĩ tới canh thịt dê, thực rất muốn nôn!

      “Ha ha.......Biết người biết mặt nhưngkhông biết lòng! Về sau chú ý chút,chuyện như vậy cũng đừng đưa tinnữa, rất nguy hiểm!” Lăng Bắc Diệp nóithế nhưng thực rất khâm phụcdũng khí của Úc Tử Duyệt. Ở thời khắc nguy hiểm như vậy, vẫn còn đủ bìnhtĩnh bật máy ghi lên.

      “Này! Tôi.....Tôi đương nhiên vẫn muốntiếp tục đưa tin. Đây chính là tố chất cơ bản để trở thành ký giả ưu tú!” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, lấy di động,mở nhật ký ra, những cuộc gọi gần nhấtkhông có số của Lăng Bắc Hàn gọi cho .

      ấy biết mình xảy ra chuyệnsao?

      Giờ phút này, nghĩ lại mà vẫn cảmthấy sợ, hận được dựa vào ,nhào vào trong ngực , làm nũng kểkhổ, cũng muốn cho biết, về sau bao giờ cùng người đàn ông khác giả bộ diễn trò, thái độ mập mờ nữa!

      Vụ thầy Thẩm đối với , chính là mộtbài học cảnh cáo!

      “Chị chờ điện thoại của cả sao?”Nhìn thấu tâm tư của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Diệp đứng dậy cười nhạt hỏi. Hai nhân viên cũng chuẩn bị lấy khẩu cung Úc Tử Duyệt.

      có, có!” đỏ mặt phản bác, “Mấy người muốn lấy khẩu cungđúng ? Tôi phối hợp mà, bắt đầuđi!” để điện thoại di động xuống,nhìn tới mất vị cảnh sát .

      Úc Tử Duyệt đem chuyện xảy ra đầu đuôi.

      Nằm ở bệnh viện cả ngày, đều khôngnhận được cuộc điện thoại nào của LăngBăc Hàn. Đến chiều, tổng biên tập TrìnhNgọc Bách cùng hai người biên tập viênnữa cũng tới thăm , khiến Úc Tử Duyệt kinh ngạc vô cùng. Đến gần lúc chạng vạng, Hạ Tĩnh Sơ xách theo giỏ trái cây đến thăm !

      “Chị Hạ, mời ngồi!” Mặc dù biết trướcđây ấy từng lừa gạt mình, nhưng Úc Tử Duyệt cũng hề tìm cách vạchtrần, vẫn lễ phép cười . Có điều, hiểu tại sao Hạ Tĩnh Sơ lại biết cônằm viện.

      “Duyệt Duyệt, sao rồi ? Còn thấy khó chịu ?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt, cười thân thiết dịu dàng hỏi .

      “Tôi sao. Bác sĩ tất cả đều bình thường, sáng ngày mốt có thể xuấtviện!” Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơcũng mỉm cười , trong lòng lại có chút đề phòng.

      “Ồ, vậy A Hàn cũng yên tâm rồi! Látvề về tôi cho ấy biết! À.....Cômuốn ăn trái cây gì?” Hạ Tĩnh Sơ xong, giống như ý thức được mình sai, lại vội vàng sửa lời.

      A Hàn? Về cho biết?

      Làm như và Lăng Bắc Hàn thân thiết lắm vậy, Úc Tử Duyệt tức giận thầm ,“Tôi muốn ăn cam...Chị Hạ, sao chị biếttôi nằm viện?” Úc Tử Duyệt nghi ngờhỏi.

      “À....Tôi....Tối qua tôi trò chuyện vớiLăng Bắc Hàn, nghe ấy thế! Duyệt Duyệt, đừng hiểu lầm, tôi tìm ấy là về chuyện của nhà họ Thôithôi!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Úc Tử Duyệt , dường như sợ hiểu lầm lại bổ sung thêm.

      Úc Tử Duyệt chau mày lại nhìn Hạ TĩnhSơ, trong lòng có chút tin tưởng, ta như vậy, sợ mình tìmLăng Bắc Hàn đối chất sao? sợmình vạch trần ta sao? Còn nữa, những lời ta sao?

      “Chuyện của nhà họ Thôi? Tôi hiểu mà. Về chuyện giấy tờ sao?” Úc Tử Duyệtcười hỏi, cố gắng làm bộ như quan tâm hỏi với vẻ tự nhiên, còn nhận lấymột miếng cam.

      “Ban đầu đúng là chuyện giấy tờ. Nhưng bây giờ là chuyện riêng rồi, ấy nhờtôi chăm sóc cho em Thôi Nhã Lan,nhờ tôi tìm giúp ấy công việc ở đây.” Hạ Tĩnh Sơ cũng tự nhiên .

      Lời của ta khiến trái tim Úc Tử Duyệtđau nhói.

      nhờ Hạ Tĩnh Sơ chăm sóc em Nhã Lan sao? Tại sao nhờ mình chứ? Mình mới là vợ cơ mà! Hay là, Hạ Tĩnh Sơ cố ý như vậy? Nếu như là cố ý, mình chất vấn LăngBắc Hàn, chẳng phải ta bại lộ sao?

      Hạ Tĩnh Sơ nhìn sắc mặt Úc Tử Duyệtcàng trở nên trắng bệch mà trong lòngkhông khỏi đắc ý.

      “À, ra là vậy. Bắc Hàn cũng chuyện này với tôi rồi, còn tôi khôngnên để ý. Tôi cũng phải là ngườihẹp hòi, chị Hạ, chị thấy đúng ?”Úc Tử Duyệt chậm rãi ăn cam, nhìn Hạ Tĩnh Sơ mỉm cười .

      Nhưng mà trong lòng cảm xúc lại ngổn ngang, hận thể lập tức ngay tìm Lăng Bắc Hàn hỏi ràng!

      Hạ Tĩnh Sơ ngờ Úc Tử Duyệt có thể lừa mình dối người như vây, khỏi hoài nghi có phải ta đề phòng mình rồi .

      “Ừ, Duyệt Duyệt của chúng ta đâu phảilà người hẹp hòi......” Hạ Tĩnh Sơ cườinhẹ nhàng , có chút khó hiểu nhìn Úc tử Duyệt. Cảm nhận được là Úc Tử Duyệt có tình cảm với Lăng Bắc Hàn rồi. cũng chưa từng quên lần trước lúc ở nhà mình, Úc Tử Duyệt từngcảnh cáo .

      Cũng đúng thôi! Lăng Bắc Hàn là ngườiđànông ưu tú hoàn hảo như vậy, có bao nhiêu kìm được tim mình chứ? Hạ Tĩnh Sơ thầm nghĩ trong lòng. Càngquyết tâm giành cho được Lăng Bắc Hàn. ấy vốn nên thuộc về mình!

      Úc Tử Duyệt cười ngượng ngùng nhìnHạ Tĩnh Sơ. thực muốn nhìn thấy khuôn mặt dối trá của ta chút nào!

      “Cũng là do A Hàn giải thích rõvới !” Hạ Tĩnh Sơ lại bổ sung, lời lẽđầy vẻ coi thường.

      Lòng Úc Tử Duyệt Tâm đau nhói. Côbiết mình nên tin Hạ Tĩnh Sơ, cũng biết tất cả đều là Hạ Tĩnh Sơ bịađặt, nhưng, lại thể để ý đến được.

      Bởi vì Hạ Tĩnh Sơ cùng Lăng Bắc Hàn quả từng nhau. Mà vẫnchưa tự tin đối với tình cảm của Lăng Bắc Hàn.

      phải vậy đâu. Là do ấy quá quan tâm tôi, sợ tôi vất vả thôi!” Úc Tử Duyệt cười cười rất tự nhiên .

      Hạ Tĩnh Sơ ngờ Úc Tử Duyệt lại như vậy, “Đúng vậy, có thể lắm.” ngượng ngùng cười .

      “Duyệt Duyệt, thời gian còn sớmnữa, tôi trước đây......” Hạ Tĩnh Sơ nhìn đồng hồ, cười .

      Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng có thể thởphào nhõm. Người phụ nữ này, cuốicùng cũng về, “Vâng, chị Hạ, chị có việc mau . Còn nữa, cám ơn trái cây của chị!” Úc Tử Duyệt cười nhàng , ra , chút cũng cườikhông nổi!

      Đối với Úc Tử Duyệt mà , thích mộtngười rất dễ mà ghét người cũng rấtdễ. tại, đối mặt với Hạ Tĩnh Sơgian xảo, giống như ăn phải con ruồi thối vậy, vô cùng khổ sở!

      cần khách sáo với tôi. Chúng ta là chị em tốt mà!” Hạ Tĩnh Sơ cười , lời này tới tai Úc Tử Duyệt lại càng thêmdối trá. Hai mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt tự nhiên Hạ Tĩnh Sơ, thế nào cũngtưởng tượng ra, người phụ nữtài trí rộng lượng như vậy, nhưng saulưng lại có thể làm ra những chuyện đêhèn đến thế.

      Giống như nhìn vào nho nhã lịch thiệp của thầy Thẩm, cũng ngờ ta lại là hung thủ giết người, hơn nữacòn là tên sát thủ biến thái....

      “Đúng vậy, chị em tốt!” Úc Tử Duyệt ý . Hạ Tĩnh Sơ lại tạm biệt , sau đóđi ra ngoài phòng bệnh.

      Hạ Tĩnh Sơ vừa ra khỏi cửa phòng, tình cờ lại gặp Lục Khải Chính xách theo giỏ trái cây, “Ơ, Lục, anhcũng tới sao!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lục Khải Chính cười .

      Lục Khải Chính nhếch môi, mắt mang ý cười , “Sao có thể có lễ nghiđược.” Giọng rất nhạt, “Còn , sợ Lão Lăng....” Lục Khải Chính nhìn Hạ Tĩnh Sơ lạnh nhạt .

      Hạ Tĩnh Sơ lần đầu nhìn thấy vẻ mặt trấn tĩnh của , cười : “Tôi thay đổi, các người cũng thay đổi…..Đđi trước bước......” Hạ Tĩnh Sơ xong liền bước chân dời với vẻ bực bội.

      Nhan Tịch từ xa nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ đứng trước cửa phòng bệnh nóichuyện với người đàn ông nhìn rấtquen mắt, sau đó, Hạ Tĩnh Sơ liền tớihướng của . Nhan Tịch thấy ta thìgật đầu cái, nhưng Hạ Tĩnh Sơ giống như hề nhìn thấy, hất cằm lên, trong mắt có người nào khác mà tới cửa thang máy.

      “Lão Lục! cũng tới thăm tôi sao!” Úc Tử Duyệt nhìn thấy Lục Khải Chính, vui vẻ cười , biết, Lục Khải Chínhlà bạn bè thân thiết nhất của Lăng Bắc Hàn.

      “Vợ của em từ đến lớn đều mặcchung quần gặp chuyện, tôi sao có thể đến chứ?” Lục Khải Chính nhếchmôi cười nhìn Úc Tử Duyệt ngồitrên giường bệnh hỏi ngược lại.

      “Tôi có bị thương gì đâu, khách sáo quá!” Úc Tử Duyệt cười đùa .

      với Úc Tử Duyệt, “Gọi tới công ty tôi làm, lại chịu. Làm nghề ký giả rất nguy hiểm, khiến Lão Lăng ở trong quân đội cũng sống yên ổn được.” Lục Khải Chính để giỏ trái cây xuống, kéo cái ghế lại gần, tựnhiên ngồi xuống. định rút thuốc lára hút, nhưng chợt nghĩ ra đây là phòng bệnh, vội vàng cất lại.

      Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, trong lòng Úc Tử Duyệt lại có chút buồn bực, gần như tất cả mọi người đều tới, nhưng lạikhông có lấy cuộc điện thoại.

      “Duyệt Duyệt......” Lúc này, Nhan Tịchvừa đứng trước cửa phòng bệnh đóng, nhìn Úc Tử Duyệt ngồi giường lớn tiếng gọi.

      “Chị Nhan! Chị cũng tới sao!” Úc Tử Duyệt vội vàng .

      “Lúc ăn cơm trưa chị mới được nghechuyện của em, buổi chiều liền xin nghỉviệc để tới, nhưng mấy ngày nay côngviệc rất bận......” Nhan Tịch vào cửa, tới giường bệnh với Úc Tử Duyệt,“Cổ em có sao chứ, làm chị sợ muốn chết!” Nhìn cổ Úc Tử Duyệt đeo băng gạc, lại nhớ tới buổi trưa nghengười của tòa soạn báo Úc Tử Duyệtgặp chuyện, Nhan Tịch lúc ấy là sợ muốn chết, may thay được tổng biên tập Trình cho rằng sao cả.

      “Em sao mà! Chỉ bị thương ngoài da chút thôi!” Úc Tử Duyệt vội vàng .

      “E hèm.....” Lục Khải Chính bị bỏ rơimột hồi, bất mãn liền ho khan tiếng.

      “À quên....Đây là Lão Lục! Hai ngườicũng từng gặp nhau rồi, máy tính của chị từng bị làm rơi vào trong đài phun nước, chị còn nhớ chứ?” Úc Tử Duyệtlúc này liền vội vàng cười, chỉ vào Lục Khải Chính, với Nhan Tịch.

      “Nhớ, nhớ.” Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính mặc áo khoác dài màu xám kiệu ngạo ngồi bên .

      “Diễn kịch? Nhan Tịch! Đúng, đúng rồi,tôi nhớ rồi.” Khuôn mặt chín chắn cương nghị của Lục Khải Chính nở nụ cười .

      Nhan Tịch cảm thấy Lục Khải Chính này có vẻ hài hước, lạnh lùng mà rất hiền hoà, thoạt nhìn cũng là người chính trực. cười gật đầu với Lục Khải Chính cái nhưng đáp lời nữa.

      “Lão Lăng biết gặp chuyện chưa?”Lục Khải Chính lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lăng Bắc Hàn vừa hỏi.

      “Có lẽ ấy biết......” Úc Tử Duyệtmiễn cưỡng , chưa từng quên lời HạTĩnh Sơ mới vừa .

      “Cái gì mà có lẽ biết! Để tôi gọi cho cậu ta, thằng nhóc này!” Lục Khải Chính xong liền nhấn nút điện thoại, Úc Tử Duyệt muốn ngăn lại nhưnganh đứng lên ra ngoài.

      Cái gì? Chú già ấy vẫn chưa biết DuyệtDuyệt xảy ra chuyện sao? Nhan Tịch nghĩ thầm trong lòng.

      Lòng Úc Tử Duyệt trở nên thấp thỏm khi Lục Khải Chính gọi điện.

      ai bắt máy”. Lúc Lục Khải Chínhnói ra những lời này lòng Úc Tử Duyệtcàng thêm lạnh......

      ấy rất bận rộn!” Ngoài mặt Úc Tử Duyệt chỉ có thể ra những lời giốngLăng Bắc Diệp. như vậy khiến choNhan Tịch rất đau lòng.

      Lục Khải Chính chau mày lại, giống như suy nghĩ chuyện gì, cũng sắp cuối năm rồi, cái tên Lăng Bắc Hàn này bậnrộn cái gì chứ?

      “Đám người Cố Diệc Thần, Tôn Đại Phi đều ở xa, thể về được, nhờ tôichuyển lời hỏi thăm, cũng đừng tráchbọn họ!” Lục Khải Chính nhíu mày nhìntới Úc Tử Duyệt ở giường .

      “Các khách sáo quá! Chỉ là vết thương thôi mà!” Úc Tử Duyệt dịu dàng cười.

      “Vậy , tôi còn có việc, nghỉ ngơi chokhỏe, công việc của phóng viên cũng rấtnguy hiểm, làm được cũng đừng cố làm, Bắc Hàn cũng là vì muốn tốt chocô thôi!” Lục Khải Chính đứng dậy, nhìnÚc Tử Duyệt thân thiết .

      Úc Tử Duyệt nhìn Lục Khải Chính, xem thường : “Lần này chỉ là ngoài ý muốnthôi mà! Lão Lục, có chuyện trước . Đúng rồi, chị Nhan, chị cũng nên về nhà đánh máy . Lão Lục, giúptôi đưa chị ấy đoạn đường nhé!” Úc Tử Duyệt chu đáo , cũng còn nhớquan tâm đến Nhan Tịch.

      Nhan Tịch cau mày, “Chị taxi đượcrồi, với lại cũng cần gấp.” Mà dù có rất gấp, Duyệt Duyệt đơn mộtmình ở trong bệnh viện, cũng khôngyên tâm được, muốn ở lại cùng với Úc Tử Duyệt.

      “Chị có cần gấp hay , em biết rất mà, mau mau, mình em trong này sao mà. Lát nữa mẹ em cũng vào với em thôi!” Úc Tử Duyệt vội vàng đẩy Nhan Tịch .

      Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      “Vậy mau thôi! ở trong ngõ bên kia đường Thanh Thạch đúng , tôi cũng thuận đường qua đó!” Lục KhảiChính vẫn mơ hồ nhớ lần trước cũng từng đua Nhan Tịch về nhà, dùng giọng trầm ấm và hùng hậu với Nhan Tịch.

      Nhan Tịch lấy làm kinh ngạc, sau đó gậtgật đầu, nếu Lục Khải Chính thuậnđường, từ chối nữa lại có vẻ nhưlàm màu.

      Sau khi Nhan Tịch cùng Lục Khải Chínhrời , trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Úc Tử Duyệt. trở người nằmxuống, cầm điện thoại di động lên ngơngác nhìn màn ảnh. Trong lòng vẫn còncảm thấy sợ hãi, trong đầu tràn đầykhuôn mặt dữ tợn của thầy Thẩm, cổ vẫn còn y nguyên cảm giác đau nhói.

      Ở thời điểm nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất, người nghĩ tới chính là Lăng BắcHàn, vậy mà ấy lại thể đếncứu mình. Mình trách ấy, nhưng, chuyện qua hơn ngày, saođến cuộc điện thoại ấy cũngkhông gọi cho mình?

      Tại sao Hạ Tĩnh Sơ lại tự tin rằng, côta nghe tin nằm viện từ Lăng BắcHàn? ta gạt mình sao? Nhưng côta dối như vậy sợ bị vạch trần sao?

      Đối với Lăng Bắc Hàn, tại sao mình vẫnkhông thể tin tưởng, lại càng cóchút tự tin nào thế này?

      Úc Tử Duyệt cứ thế nhìn điện thoại diđộng, yên lặng ngẩn người. Nghĩ nghĩ lại, cảm thấy uất ức, nước mắt lại lăn dài......

      Lăng Bắc Hàn! Dù có bận rộn đến đâu, biết em gặp chuyện mà sao ngay cả cuộc điện thoại cũng thèmgọi? Trong lòng tràn đầy chua xót, Úc Tử Duyệt cảm giác mình giống mộtoán phụ khuê phòng, hay suy nghĩ lung tung.

      trong lòng có mình, nhưng, mình lại cảm nhận được. Mấy ngày nay, đều là mình chủ động gọi điệnthoại cho ấy. Mười cuộc điện thoại, chịu bắt máy lần là may mắn rồi......

      Úc Tử Duyệt ở lại trong bệnh viện mộtđêm, sang ngày thứ hai nghe có thểxuất viện, lập tức xuất viện. Ngayngày hôm sau người nhà họ Úc ngườicũng rời khỏi Kinh Đô qua về thành phốA. Trước khi , Úc Tử Duyệt phảidặn dặn lại được cho Lệ MộPhàm biết chuyện của .

      mặt sợ Lệ Mộ Phàm quá kíchđộng mà chạy tìm mình, mặt khác,cũng sợ bị chế giễu, mình thiếu chútnữa mất mạng, nhưng lại có chồngở kề cạnh.

      “Bà nội, vợ lính có thể tới doanh trạithăm chồng được ạ?” Ở nhà nghỉngơi ba ngày, vẫn nhận được cuộc điện thoại nào của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt rốt cuộc nhịn nổi nữa, vẫn thấy trong doanh trại có rất nhiều người vợ lính cũng thường tới thăm chồng, nhân lúc và bà nội chuyện trời dưới đất, liền ra vẻ nhưvô tình hỏi.

      “Được chứ, dĩ nhiên là được! Nhớ thằngnhóc Bắc Hàn rồi hả?” Bà nội cầm tay Úc Tử Duyệt cười hỏi.

      “Con.....Con có! Con chỉ tò mò hỏi vậy thôi......” Úc Tử Duyệt đỏ mặtnói, trong lòng cũng do dự biết có nên đến doanh trại tìm haykhông....

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương117: tới đơn vị

      Úc Tử Duyệt xưa nay luôn có kiêu ngạo của mình,vì vậy khi có thể chủ độnggọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn là rất nhượng bộ rồi, nhưng hình như chẳng cần hiểu phần tình cảm này của . qua năm sáu ngày mà vẫn gọi lại cho , khiến khỏi tự hỏi: “Rốt cuộc ta có coi mình là vợ hay ?”.

      Nhớ tới lời của Hạ Tĩnh Sơ từng càng khiến lòng thêm rối, kìmđược nên quyết tâm muốn gặp để hỏi cho ràng.

      Trở lại phòng ngủ, nhìn chiếc “khănquàng cổ” màu đen được dệt rất tốt nhưng có nhiều lỗ thủng ở giường mình khiến tâm trạng của rốt cuộc cũng thoải mái hơn. Đây là tác phẩm đắc ý nhất của sau ba ngày đượcnghỉ ngơi ở nhà, là dì Vương dạy đan, thức mỗi đêm để tranh thủ làmxong.

      Vuốt ve chiếc khăn quàng cổ đạt cầu của mình, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh lúc Lăng Bắc Hàn đeo nó lênkhiếnkhóe môi của Úc Tử Duyệt nở nụcười, quyết tâm tìm lại càngthêm réo gọi.

      Đúng, phải tìm ấy! Nếu chắc lòng lo lắng đến chết mất.

      Úc Tử Duyệt nghĩ xong liền tranh thủ xếp khăn quàng cổ ngay ngắn, sau đó chạy đến tủ treo quần áo tìm ra mấy bộquần áo cùng với chiếc khăn quàng cổ kia bỏ vào túi xách.

      “Bà nội....Con đến đơn vị tìm Lăng BắcHàn nha” Khi Úc Tử Duyệt xuống lầu thìkhông thấy bà nội đâu liền lớn tiếngthưa, đeo ba lô lên xong liền ra cửa.

      “Duyệt Duyệt.....Bảo Tiểu Lý đưa em .” Khi bà nội từ phòng ra tới lầu ở ngoài phòng khách còn thấy bóng dáng của Úc Tử Duyệt đâu nữa, sau đó liền nghe được tiếng động cơ của chiếc Hummer vang lên từ phía ngoài sân.

      Cảnh vệ Tiểu Lý rất thà nghe tiếnggọi của bà nội liền vội vàng chạy vào, nhưng chiếc xe Hummer kia nghênhngang rời .

      ***

      Úc Tử Duyệt sở dĩ lái xe của Lăng Bắc Hàn là vì nhớ từng chạy xe của ai dám động tới , vì vậy an toàn hơn. Từ sau khi trải qua việc của thầy Thẩm đến bây giờ vẫn còn rất sợ hãi.

      càng nghĩ càng gấp muốn gặpanh, như vậy suy nghĩ muốn gặp càng lúc càng kiên định.

      Trong lúc vô tình, tầm ảnh hưởng củaLăng Bắc Hàn đối có lẽ vượt qua tất cả người thân cùng bạn bè.

      ngang qua trạm xăng dầu dừngxe đổ xăng.

      “Duyệt Duyệt?” Mới vừa xuống xe, liền nghe được giọng quenthuộc. Úc Tử Duyệt xoay người thấyHạ Tĩnh Sơ bước xuống từ chiếcMazda 6 màu đỏ. Úc Tử Duyệt khỏi giật mình khi nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ, môi nở nụ cười sượng cứng.

      “Chị Hạ, chị cũng đổ xăng hả?” Úc Tử Duyệt khách sáo hỏi thăm. cau màynhìn chiếc Mazda 6, lúc trước phải ta có xe sao? Mà chiếcMazda 6 này này nhìn cũng đâu giống làxe mới mua.

      “Đúng vậy, lúc trước đồng hồ đo bị cháy hỏng rồi, tôi đưa sửa, mới vừa lấy về lâu.” Hạ Tĩnh Sơ thấy Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm xe của mình liền chột dạ chủ động giải thích.

      “Vậy à.” Úc Tử Duyệt cười đáp trả, lờicủaHạ Tĩnh Sơ tuy nghe ra sơ hởgì, nhưng đồng hồ đo làm sao dễ dàng cháy hỏng được chứ.

      “Duyệt Duyệt, khỏe hẳn chưa?” Nhìn nhìn chiếc xe của Lăng Bắc Hàn rồi nhìnsang cổ Úc Tử Duyệt, Hạ Tĩnh Sơ quan tâm hỏi, suy đoán coi Úc Tử Duyệt tính đâu.

      “Ừ, tôi vẫn khỏe, chị đừng bận tâm! Bâygiờ tôi đến đơn vị thăm Lăng Bắc Hàn.” Úc Tử Duyệt cười , lớn tiếng trả lờicố ý mang theo vẻ mặt ngượng ngùng, trong lòng thầm vui vẻ.

      muốn nhắc nhở Hạ Tĩnh Sơ rằng tìnhcảm giữa và Lăng Bắc Hàn rất tốt.

      Hạ Tĩnh Sơ nghe Úc Tử Duyệt muốn tìm Lăng Bắc Hàn, trong lòng khẽ runrẩy, lòng kiềm đươc mà ghen tỵnói, “Vậy sao.....Mà Duyệt Duyệt này, côđã với ấy chưa? A Hàn tính khí xấu lắm, công và tưluôn rất ràng, thích người nhà đến đơn vị tìm ấy đâu.” Hạ Tĩnh Sơ cố tỏ ra hết sứchiểu Lăng Bắc Hàn, cố tình như vậy để kích thích Úc Tử Duyệt.

      Trong lòng Úc Tử Duyệt Tâm nghe vậy cũng hơi lo lắng nhưng ngay sau đó liềnnở nụ cười tươi tắn với Hạ TĩnhSơ, “Chị Hạ, đừng lo lắng, tối qua tôi đãnói qua điện thoại rồi, là ấy bảo tôiđến. Xăng đổ xong rồi, tôi trước nhé.” Úc Tử Duyệt đỏ mặt nhìn Hạ Tĩnh Sơcười ngọt ngào , cầm thẻ tín dụng tính tiền.

      Lăng Bắc Hàn bảo ta ấy đến?

      Hạ Tĩnh Sơ cảm giác giống như mình bịngười tát cái, trong lòng càng ăn dấm chua đến điên cuồng, cảm giác ghen tỵ lại mãnh liệt dâng lên, nắm chặt bàntay thành quả đấm.

      “Chị Hạ, sao còn sững sờ ở đó?” Úc Tử Duyệt trả hóa đơn xong trở lại, thấy HạTĩnh Sơ còn đứng sững ra đó, sắc mặt cóchút mất tự nhiên, liền mỉm cười hỏi.

      Đối với lời của Hạ Tĩnh Sơ , mặc dùmình bài xích ta theo phản xạ tựnhiên, nhưng bởi vì chưa hiểu nhiều gìvề Lăng Bắc Hàn, cũng bởi vì Hạ TĩnhSơ là người cữ của Lăng Bắc Hàn,cho nên, cho nên hoàn toàn tinlắm vào lời Hạ Tĩnh Sơ .

      biết Lăng Bắc Hàn có thíchmình đến đơn vị tìm hay , trong lòng mặc dù lo lắng nhưng ở trước mặt Hạ Tĩnh Sơ cũng thể để mấtmặt mũi được.

      “Ồ, có gì, đường cẩn thậnnha, tôi cũng tính tiền đây.” Hạ TĩnhSơ nhìn Úc Tử Duyệt .

      sao đâu, lái chiếc Hummer nàycủa Lăng Bắc Hàn rất an toàn, aidám đụng đến tôi đâu.” Úc Tử Duyệt cố ý kiêu ngạo , tự bản thân thấy mình mọn.

      Úc Tử Duyệt phải là quả hồng mềm mặc cho người khác nắn bóp. tại, mình là vợ của Lăng Bắc Hàn mà HạTĩnh Sơ lại có ý định trong sáng với chồng mình, vậy tại sao mình phải khách khí với ta. Huống chi, Lăng Bắc Hàn bày tỏ tình cảm với mình rồi.

      Là của mình chính bản thân mình phảicố gắng nắm giữ, thể để cho Hạ Tĩnh Sơ tận dụng cơ hội chen vào pháđám được.

      Nghĩ như vậy, xấu hổ trong lòng cũng biến mất sạch, vui vẻ nhảy lên Hummercủa Lăng Bắc Hàn khởi động xe chạy , từ trong xe liếc nhìn Hạ Tĩnh Sơ ở bên ngoài, khẽ nở nụ cười.

      Hạ Tĩnh Sơ ấm ức ghen tỵ nhìn nhìnchiếc xe khổng lồ kia rời , rất muốn người ngồi lái chiếc xe đó chính là mình, có như vậy mọi người mới biết mình mới là người phụ nữ của Lăng BắcHàn.

      Được làm người phụ nữ của Lăng Bắc Hàn là điều vinh dự cỡ nào, sao có thể để cho con nhóc miệng còn chưa dứt sữa độc chiếm được chứ. Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay nhưng hềcảm thấy đau đớn chút nào cả, ngược lại trong lòng có kích động chỉ muốn giết người.

      Lăng Bắc Hàn à, chắc cũng muốn gặpem phải , nhất định là muốn gặprồi. Là do quá bận rộn mới nênkhông thể nào nghe điện thoại của em,cũng cách nào về nhà thăm em,nhất định là như vậy rồi, đúng là như vậyrồi.

      Nhất định cũng biết chuyệnxảy ra với em ba ngày trước, nếu nhưbiết chắc chắn chạy ngay về nhà rồi, có đúng ?

      Vừa lái xe, trong lòng Úc Tử Duyệtvừanghĩ như vậy. Cố gắng thuyết phục mìnhnhững điều Hạ Tĩnh Sơ đều là giả, là cố ý chọc tức mình, nhưng nghĩ như thế nào nữa thông suốt được hết.

      Hạ Tĩnh Sơ ở bên nhiều năm như vậy tất nhiên hiểu rất về . Còn mình sao?

      Nghĩ như vậy, chóp mũi liền ê ẩm, nhịnkhông được liền tăng tốc độ, nónglòng muốn gặp .

      Nhưng khi cách đơn vị ngày lúc càng gầnthì lòng lại bắt đầu thấp thỏm yên, sợ muốn nhìn thấy mình,sợ đuổi về, như lời Hạ TĩnhSơ , là người công tư ràng.

      đúng là người công tư ràng, là người rất nghiêm túc giữ kỷ luật.

      Nhìn sắc trời chiều, càng lúc càng gần tớidãy núi, biết, đó chính là đơn vị côngtác của . đường , còn gặp được chiếc xe quân dụng cực lớn.

      Đến gần dãy núi, con đường bắt đầu gập ghềnh uốn lượn hơn, cũng may là chiếcHummer của Lăng Bắc Hàn phát huy tínhnăng tối ưu, dù đường xá gập ghềnh uốnlượn cũng làm có cảm giác sốcnảy gì nhiều.

      Chỉ là lái xe gần hai giờ nên có chút mệt mỏi.

      Nhưng khi thấy tường rào trại vây quanh dài nằm ở dưới chân núi tinh thần liền phấn chấn hẳn lên.

      Tại cửa trại lính, bị quân nhân canhgác trước cửa ngăn lại. Úc Tử Duyệt lấy chứng nhận thân phận của mìnhcùngbằng lái của Lăng Bắc Hàn ra , quân nhân ấy liền lập tức hướng chào cái,sau đó cho qua.

      Vừa lái vào cửa chính, Úc Tử Duyệt vừa vui mừng vừa hoảng sợ.

      Mừng vì sắp được gặp Lăng Bắc Hàn, nhưng lại lo sợ muốn gặpmình, trong lòng hoảng loạn.

      cho chiếc Hummer dừng lại ở bên cạnh dãy xe quân dụng việt dã rằn ri.Lúc xuống xe nhìn thấy ngườitrung niên cao lớn mặc chiếc áo khoắcngoài hình rằn ri cùng với mấy quân nhântừ trong căn phòng làm việc ra. Ở nơi xa xa lại truyền đến từng thanh chỉnh tề có lực, hình như là huấn luyện quân nhân.

      Nếu như Úc Tử Duyệt nhớ lầm,người đầu này chính là chính trị viên Trương.

      “Chào chính trị viên Trương.” xáchtheo ba lô, nhìn tới hướng chính trị viênTrương mỉm cười chào hỏi.

      “Xin chào đồng chí Úc Tử Duyệt!” Lão Trương cũng cười hiền hòa chào lại Úc Tử Duyệt, sau đó nhìn sang người đứng bên cạnh giới thiệu, “Nè, đây chính là vợ của doanh trưởng chúng ta đấy.” Lão Trương hướng 4 giới thiệ với bốnngườibinh lính bên cạnh, sau đó cũnggiới thiệu họ với Úc Tử Duyệt.

      Cả nhóm lập tức đứng thẳng tắp chào hành lễ với Úc Tử Duyệt, “Xin chào chị doanh trưởng.” thanh vang dội làm cho cả màng nhĩ của Úc Tử Duyệt cũng chấn động, khuôn mặt nhắn liền đỏ lên , “Chào mọi người.”

      “Lão Trương, tôi….Tôiđến thăm LăngBắc Hàn, có làm phiền mọi ngườikhông?” Tầm mắt Úc Tử Duyệt ngó dáodác về phía sau lưng Lão Trương, thấy được người muốn gặp nên hỏi thăm lão Trương.

      “Đâu có đâu có, vợ tôi hôm qua mới vừa về mà, mau mau vào trong nhà ngồi, trời hôm nay lạnh quá!” Lão Trương vội vàng , ý bảo Úc Tử Duyệt cùng ông vào phòng làm việc.

      “Vâng!” Lão Trương vừa như thế, Úc Tử Duyệt cũng vững bụng hơn nhiều, côvừa rồi còn lo lắng nếu mình đến độtngột thế này, biết có làm phiền họ hay .

      “Lão Trương, Lăng Bắc Hàn đâu?” Úc Tử Duyệt vừa vào phòng liền tiến lại gần lò sưởi trong phòng làm việc rồi để baloxuống, chạy đến bên lò hong tay, vừa sưởi ấm vừa hỏi Lão Trương. Có mộtbinh lính nhiệt tình rót cho ly nước nóng, Úc Tử Duyệt cười nhận lấy, lễ phép tiếng, “Cám ơn.”.

      tuần trước Lão Lăng dẫn theo ba mươi lính Trinh Sát vào trong núihuấn luyện dã ngoại rồi, tính toán thờigian chắc tối nay là có thể trở về rồi.”Lão Trương nhìn đồng hồ trả lời Úc Tử Duyệt.

      “Huấn luyện dã ngoại?” Úc Tử Duyệtnghe Lão Trương vừa như thế, tronglòng rốt cuộc cũng thở phào nhõm.

      “Đúng vậy, suốt tuần lễ qua bọn họ đềusinh hoạt cắm trại ở trong núi.” LãoTrương lại .

      Nghe vậy lòng Úc Tử Duyệt lại càng yên tâm hơn, “Lão Trương, tôi có thể đến phòng Lăng Bắc Hàn đợi ấy đượckhông?” Sau khi uống ly nước, thân thểÚc Tử Duyệt cũng ấm hơn nhiều, giờ phút này, rất muốn gặp được cùngvới muốn biết những việc có liên quantới .

      “Được chứ, Tiểu Trịnh.” Lão Trươnghướng ra ngoài cửa phòng làm việc hô to, chỉ chốc lát sau có cảnh vệ vào đưa Úc Tử Duyệt tới phòng của Lăng Bắc Hàn.

      Phòng của lớn, có giường, có tủ sách, gọn gàng sạch , tường còn treo bộ quân trang Trung tá thẳng thớm đẹp đẽ.

      lúc ngẩn người tiếng gõ cửa bỗng vang lên khiến tim đập thình thịch nhảy loạn lên......

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương118: vốn hay biết gì

      Úc Tử Duyệt kích động vội vàng đứng dậy khỏi giường Lăng Bắc Hàn, muốntìm gương để sửa sang lại đầu tóc, nhưng nhìn khắp nơi vẫn thấy, chỉ có thể cầm màn hình điện thoại di động soi soi, vuốt vuốt mấy sợi tóc rủ xuống.

      Sau đó, hớn hở ra mở cửa.

      “Chị doanh trưởng, tôi..…”

      Úc Tử Duyệt mở cửa phòng ra, ngẩng mặt lên đối diện với gương mặt có nụ cười ngây ngô, cảm giác vừa có chút xa lạ lại có chút quen thuộc.

      Lục Khải xách theo bình thủy trông thấy mặc áo lông trắng đứng ở ngưỡngcửa nụ cười thà phúc hậu mặt Lục Khải trong nháy mắt cứng ngắc lại.

      “Ôi chao, , có phải là cái người đókhông?” Ban trưởng ban cấp dưỡng LụcKhải nhìn Úc Tử Duyệt, lấy chiếc mũ Lôi Phong xuống, gãi gãi đầu vừa nhìnÚc Tử Duyệt vừa cười cười hỏi.

      Úc Tử Duyệt cũng ngờ ngợ mãi lúc,ngay sau đó mặt bỗng chốc nở nụcười vui vẻ , “Lục Khải! là LụcKhải có đúng ?” Mình nhớ ra rồi, ta chính là Lục Khải - ngườichiến sĩ trung thực ở Tây Tạng bị lừa gạt.

      Lục Khải ngờ bé trước mắt lạibiết tên mình, thà gãi gãi đầu , “.... là ai vậy?” lại hỏi, sắctrời bên ngoài lúc này trở tối dần.

      “Tôi nè, tôi là Úc Tử Duyệt nè. Là ngườimà lần đó đo từ tuyến đường Tứ Xuyênqua Tây Tạng đó.” Úc Tử Duyệt tự nhiên vươn tay tay vỗ lên vai Lục Khải, học khẩu của để chuyện, cười xởi lởi.

      “Úc Tử Duyệt à?” Lục Khải cảm thấy cáitên này như rất quen thuộc, động tác vò vò đầu ngốc nghếch bỗng dừng lại, sauđó hai mắt trợn ngược lên nhìn Úc Tử Duyệt với vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên.

      “Ôi trời, đúng là rồi, là Úc Tử Duyệt.”Sau hồi mới nhớ ra Lục Khải cườingây ngô . Cuối cùng cũng nhớ ra là ai rồi, nhưng sau đó nụ cười ngây ngô trênmặt Lục Khải liền cứng ngắc, “Kỳ lạ nha, tại sao lại ở đây? Tôi là tới đây tìm chị dâu doanh trưởng của bọn tôi mà.” Lục Khải thà nào có biết biết Úc Tử Duyệt chính là vợ của doanh trưởng của bọn họ.

      Lời của Lục Khải làm Úc Tử Duyệt che miệng bật cười khẽ. Gương mặt cũng đỏ bừng lên, “Tôi chính là vợ củadoanh trưởng các nè, bộ khôngbiết sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, tronglòng Úc Tử Duyệtlại càng thấy chua xót.

      Sao Lăng Bắc Hàn lại cho LụcKhải biết mình chính là vợ ấy chứ.

      “Hả? là vợ doanh trưởng? là vợ của doanh trưởng cấp chúng tôiư?” Lục Khải vẫn ngu ngơ hỏi, vẻ mặthết sức ngạc nhiên.

      “Chẵng lẽ giả được sao?” Úc Tử Duyệtbỗng lần đó gặp nhớ tới Lục Khải từng kể, Lăng Bắc Hàn vì nhường phòng chocô ở mà phải ngủ xe cả đêm. Bây giờ nghĩ kỹ lại ra tên lính thối như trước kia đối với mình cũng rất tốt.

      “Ôi trời, tôi, tôi mới biết đấy, trước kiachúng tôi cũng từng hỏi doanh trưởngnhưng lần nào cũng bị ấy liếc mắtlàm ngơ. Úc, à quên, chị doanh trưởng,tôi tới đây là để đưa nước nóng.” Lục Khải nhớ tới mục đích mình tới đây, línhí rồi vội vàng đem bình thủy vào nhà, đặt ở dưới bàn sách của Lăng BắcHàn.

      Tại sao ấy muốn cho LụcKhải biết? Trong lòng Úc Tử Duyệt cứ bận tâm về điểm này.

      “Lục Khải, cám ơn , lại làm phiền cho mọi người rồi.” Úc Tử Duyệt hào phóngnói, sau đó thấy Lục Khải lại đội nón lên,dáng vẻ trung thực thà này xem rathật là đáng .

      Lục Khải vội vàng đừng khách sáo, còn cùng trò chuyện với Úc Tử Duyệtnhư thân quen từ lâu lắm rồi vậy, chỉdăm ba câu chọc cho Úc Tử Duyệt cười ha ha.

      Lăng Bắc Hàn còn chưa đến gần túc xá nghe từ phòng mình truyền đến tiếng cười vui vẻ của , thanh kia còn rất quen thuộc đối với mình.

      Lập tức cảnh giác nhìn về chỗ đậu xe,quả nhiên thấy được chiếc Hummer của mình.

      “Ha ha.......Lục Khải hài hước làm tôi cười đến nỗi chảy cả nước mắtluôn rồi.....Ha ha......” Lục Khải kể truyệncười làm cho Úc Tử Duyệt cười nghiêng ngả, ôm bụng cười tới lăn lộn.

      Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩyra, trận gió lạnh lùa vào. Khi Úc Tử Duyệt quay đầu thấy Lăng Bắc Hàn mặc toàn thân trang phục huấn luyện màu xanh đứng sừng sững ngay cửa ra vào.Khoảnh khắc đó, cảm nhận đầu tiên củacô là gầy rất nhiều.

      Nụ cười mặt trở nên cứng ngắc, timcũng run động dữ dội. vội đứng lên, chóp mũi hơi nhức nhức nhìn Lăng Bắc Hàn.

      “Doanh trưởng, trở lại, em và chịdoanh trưởng chờ lâu lắm rồi đấy......” Lục Khải xong cảm thấy khí có gì đó được bìnhthường, lập tức thức thời ngậm miệng lại ra. Khi ngang qua người Lăng Bắc Hàn cảm thấy như có trận gió lạnhthổi vào người mình.

      ..… mới về hả….” Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt biểu cảm gì củaLăng Bắc Hàn mà trong lòng vô duyên vôcớ khẩn trương, phía sau lưng còn đeo túi balo lớn.

      Lăng Bắc Hàn sững sờ lúc, ngay sau đó cũng có biểu cảm gì gở balo xuống. Lúc này mới chợt hiểu ra vừa rồi ở cửavăn phòng tại sao Lão Trương cùng những người khác lại nhìn mình cườithần bí như vậy.

      Úc Tử Duyệt định tiến lên giúp gỡ ba lô xuống, lại bị né tránh. giống như tưởng tượng, khi nhìnthấy rất vui mừng cảm động. Úc Tử Duyệt nhớ tới lời của Hạ Tĩnh Sơ mà trong lòng mơ hồ đau nhói.

      tới bên cạnh bàn, lấy mũ đầu xuống, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túcnhìn hỏi, “Em tới đây làm gì?” Giọng mang vẻ vui, thậm chí còn có tức giận, giọng ấy lạnh, giống như rất muốn nhìn thấy .Úc TửDuyệt bị thái độ của làm tổn thương vô cùng.

      Trong đầu lại nghĩ tới lời của HạTĩnh Sơ cùng với lời của Lục Khải lúc nãy.

      Mình đến đây làm ấy rất mất mặt sao? Tại sao Lục Khải hề biết mình là vợ ấy?

      Chóp mũi như lên men, tim kịch liệt đauđớn, Úc Tử Duyệt chạy tới bên giường,đưa tay cầm lấy túi của mình lên,“Em.....Em nhất thời hồ đồ. Em về,em lập tức về ngay….” Trong lòngvô cùng uất ức. xong liền cuốngquít chạy ra khỏi cửa. Ngay khi đếncửa bỗng dừng chân, xoay ngườilại, trong lòng đầy chua xót nhìn hỏi, “Có phải em đến đây khiến mất mặtlắm đúng ? Có phải ngay cả việcem sống chết ra sao cũng chẳng thèmquan tâm có đúng ?” vừa mở miệng nghẹn ngào hỏi, vành mắt cũngtheo đó đỏ lên, vết thương cổ như bị xé toạt ra, khiến đau đớnkhông chịu nổi.

      Nhớ tới thiếu chút nữa mình bị cái tên thầy Thẩm biến thái kia sát hại, vậy màanh vẫn vô tâm thờ ơ. Đến nổi cuộc điện thoại cũng gọi về. Nhớ tới lờiHạ Tĩnh Sơ , muốn vung tay tát cho mình mấy cái.

      Lăng Bắc Hàn hiểu ý tứ trong lời là sao, chỉ lo lắng khi nhìn dáng vẻuất ức kia của mà trái tim cũng mềm . là người rất chú trọng ảnh hưởng của mình ở trước mặt binh sĩ, cũng là người công tư ràng . khôngmuốn người nhà tới đơn vị tìm mình,hơn nữa trước khi đến cũng báotrước.

      muốn mở miệng gì đó ai ngờ Úc Tử Duyệt vọt ra khỏi túc xá.

      im lặng của trong nhận định củacô chính là thừa nhận. chạy thẳng tới chỗ đậu xe, lên Hummer, khởi động xe, nước mắt uất ức rốt cuộc thể ứcchế mà rơi xuống.

      Trong phòng làm việc mấy người ngheđược tiếng động cơ, vội vàng chạy rangoài, chỉ thấy chiếc kia Hummer láikhỏi chỗ đậu xe, Lão Trương nhìn tớiphòng của Lăng Bắc Hàn.

      “Lão Lăng! Cậu làm sao vậy?” Lão Trương nhìn Lăng Bắc Hàn từ túc xá ra, lớn tiếng quát.

      Lăng Bắc Hàn cũng trả lời, nhìn xe mình chạy ra khỏi cổng lớn doanh trại màtim mơ hồ như có cảm giác đau lòng. Trễthế này, mình ấy lái xe, rất lo lắng cho , nhưng lại tức suy nghĩ tới đơn vị tìm mình.

      “Lão Lăng! Còn đứng đó. Mau đuổi theo . Cậu có biết là, tuần lễ trước vợ cậu thiết chút nữa mất mạng rồi ?” Khi đó Lão Trương cũng biết chuyện của Úc Tử Duyệt, nhưng cũng tại thời điểm đó Lăng Bắc Hàn mới vừa đivào trong núi, ông có cách nàothông báo cho Lăng Bắc Hàn biết.

      Lời Lão Trương khiến Lăng Bắc Hànnhảy lộp bộp, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên nhìn Lão Trương, “Mau đuổi theo !”Lão Trương tức giận vỗ mạnh lên vai Lăng Bắc Hàn, đồng thời ném sâu chìa khóa cho .

      Ngay lập tức thân hình tráng kiện của Lăng Bắc Hàn nhanh chóng vọt lên xe chạy ra khỏi doanh trại.

      ***

      “Khốn kiếp! Lăng Bắc Hàn, đúng là tên khốn kiếp!” mặt Úc Tử Duyệtdàn dụa nước mắt, lái xe đoạn đường đá gập ghềnh xốc nảy, tầm mắt cũng mơ hồ . Cũng may, cả con đường này chiếc xe nào, nếu rất có thể xảy ra chuyện.

      Lăng Bắc Hàn lái chiếc quân dụng việt dãchạy như điên lao về phía trước. Vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Lăng Bắc Diệp điều tra chút tình huống, sau khi biết được Úc Tử Duyệt thiếu chút nữa đãbị tên thầy Thẩm gì đó cưỡng gian sáthại. có xúc động muốn tựgiết chết chính mình.

      Liên tục gọi điện thoại cho , nhưng vẫn nghe, càng đạp mạnh chân ga cho xe tăng tốc lao nhanh.

      Úc Tử Duyệt nghe tiếng còi xe inh ỏi ở phía sau xe, cũng biết có phải làLăng Bắc Hàn đuổi theo hay .Nhưng ta đuổi theo ư? Có khả năng đó sao? Ngay cả chuyện sống chết của mình ta cũng chẳng thèm để ý, sao có chuyện đuổi theo đây?

      “Két....”

      “Két....”

      Lăng Bắc Hàn vượt quaxe ở khoảngvài trăm mét, sau đó ngoặc tay lái quaphải, chặn trước đầu xe , Úc Tử Duyệtbị kinh hoảng lập tức đạp thắng xe.

      Trước tầm mắt mơ hồ đẫm lệ, thoángthấy bóng người cao lớn chạynhanh về phía bên này......

      ta đến tìm mình ư? Còn tìm mình để làm gì chứ? Mới tức phải muốn đuổi mình sao? Trái tim Úc TửDuyệt kiềm được đau nhói, nước mắt càng rơi càng mãnh liệt, lòng đầy uấtức như cắn xé trái tim đau nhói. Sau đó thấy cửa xe bị mở ra, gió lạnh lùa vào, trong tầm mắt mơ hồ cũng nhìn thấy gương mặt tuấn tú.

      Lăng Bắc Hàn lòngđứng ở ngưỡng cửa nhìn ngồi ở vị trí lái, nhìn gương mặtuất ức đẫm đầy nước mắt của mà lòngđau như cắt. Còn thấy được ở cổ vết cắt màu nâu sậm rất sâu hiệnđang kết vảy.

      đuổi theo làm gì? Tôi biết là tôi gây phiền phức cho ! Cho nên tôi mới ! còn đuổi theo làm gì? Đồ khốn! Tôi muốn thấy cái bản mặt ! Cút !” Ngồi xe nhìn xuống ,gào rống lên với khuôn mặt đầy nướcmắt. Trong lòng uất ức đến cực điểm,trái tim càng co thắt đau đớn.

      Lăng Bắc Hàn lời nào nhảy lênxe, đẩy vào bên trong sau đó đóng cửa xe lại. Tiếp theo vươn tay kéo lại ôm vào lòng.

      Cánh tay cứng cáp ôm chặt bờ eo , trong như có cảm giác vui sướng khi mất lại tìm lại được. bàn tay khácthì ngừng vuốt ve mái tóc . Úc Tử Duyệt nghe thấy hơi thở người lại càng uất ức, nước mắt lại rơi xuống càng thêm mãnh liệt, “Tại sao lại muốn gặp em? Có phải em chếtđi, trong lòng cũng chẳng thấy khóchịu chút nào có đúng . Trong lòng rốt cuộc có em hay hả?” Đôi tay níu chặt lấy vạt áo của , khócrống lên chất vấn .

      Nước mắt chảy đầy gương mặt, chảy cả vào trong cổ áo, ngẩng đầu lên, gương mặt nhếch nhác nhìn gương mặt tuấn tú của , sau đó lại tức giận đánh vào ngực .

      ở trong núi, căn bản hề hay biết gì!” Lăng Bắc Hàn nhìn gương mặt đầy nước mắt của , đau lòng cùng áynáy rốt cuộc thể chịu được nữarống lên, kế đó kiềm được cúi đầu hôn lên môi .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương119: Em có quà tặng

      Vừa rồi, Lăng Bắc Hàn cho rằng nhấtthời suy nghĩ, tùy hứng đến doanhtrại tìm . Nhưng khi nghe Lăng Bắc Diệp , mới hiểu ra, bởi vì tronglòng cảm thấy tủi thân, lại liênlạc được cho , nên mới tới doanh trại.Lúc này cảm thấy vừa rồi mình mắngcô như vậy, quả là rất đáng quá rồi!

      như hiểu được lời , trái tim lại cảm thấy xót xa, nước mắt rơi xuống càng nhiều. ra, biết chuyện gì cả. hề giống với lời HạTĩnh Sơ . ra đúng là Hạ Tĩnh Sơ gạt mình!

      Nếu như ấy biết mình gặp chuyện,nhất định thờ ơ như vậy!

      Nhận thấy bá đạo cuồng loạn hôn đến mụ mị cả người, trái tim Úc Tử Duyệt chấn động dữ dội. Nước mắttủi thân cách nào kiềm chế, chảyxuống ướt đẫm khuôn mặt .

      tay Lăng Bắc Hàn giữa lấy gáy ,tay còn lại đặt sau lưng , ấn mạnh sát vào mình, cuồng nhiệt hôn , mãnhliệt cuốn lấy hương vị ngọt ngào trongmiệng .

      Dần dần, cũng bắt đầu hôn trả , trái tim loạn nhịp mang theo tất cả nhớ nhung, làm nũng, cùng với tủi thân khinghe những câu đau lòng lúc nãy,dần dần tiêu tán hết. hít sâu cảmnhận hơi thở nam tính nóng bỏng trênngười .

      Trong lúc hai người hôn nhau mãnhliệt, đột nhiên ánh đèn xe từ phía sauchiếu tới lập tức khiến họ buông nhau ra. Úc Tử Duyệt thở dốc hổn hển, khuônmặt đỏ bừng, cúi thấp xuống sửa sang lại vạt áo của mình. Mà Lăng Bắc Hàn có chút buồn bực, hừ tiếng.

      “Doanh trưởng?” Giọng của bantrưởng ban truyền tin Vương Suất vanglên ở bên ngoài vào, Lăng Bắc Hàn liềnmở cửa xe nhảy xuống.

      “Lái xe theo tôi trở về…!”

      “Tuân lệnh!” Vương Suất nhận lấy chìa khóa xe từ tay Lăng Bắc Hàn, dùng tiếng vang dội muốn điếc tai trả lời. Ngaysau đó, Lăng Bắc Hàn lại lên xe củamình.

      “Ngồi sang bên ghế phụ !” Sau khi lên xe, Lăng Bắc Hàn giọng với ÚcTử Duyệt.

      ! Em muốn về nhà!” Úc Tử Duyệt chu miệng , bướng bỉnh . vẫn chưa quên khi nãy mới hungdữ với mình thế nào.

      Lăng Bắc Hàn để ý đến nữa,lập tức ôm đặt sang ghế phụ, saunhanh chóng khởi động xe......

      Cách đó xa, lối rẽ phíađông tây, Hạ Tĩnh Sơ ngồi trongchiếc Mazda 6 màu đỏ nhìn Lăng Bắc Hàn lái xe quay lại, trái tim như bị ai bóp đến thắt nghẹn, hai tay nắm chặt taylái.

      ngờ, Lăng Bắc Hàn lại đuổi theo còn đưa Úc Tử Duyệt quay vềdoanh trại!

      Lần trước, vốn cũng biết Lăng BắcHàn phải vào núi huấn luyện, nên mớicố ý chọc tức Úc Tử Duyệt, để cho Úc Tử Duyệt hiểu lầm hai người bọn họ, để cho ta mất hết hy vọng với Lăng Bắc Hàn.

      Nhưng ngờ Úc Tử Duyệt lại chủđộng tới doanh trại tìm Lăng Bắc Hàn. Nhỡ ta đem lời mình lại choLăng Bắc Hàn, mình phải làm sao đây? Hạ Tĩnh Sơ cau mày suy nghĩ.Nhưng chỉ chốc lát sau, cũng liền rời .

      ***

      Úc Tử Duyệt giống như dâu ,mang theo ba lô của mình lần thứ hai vào phòng ký túc xá của Lăng Bắc Hàn.Đầu cúi thấp xuống, miệng chu ra, trong lòng vẫn cảm thấy đượcthoải mái.

      “Sao em lại thể đến tìm chứ?Bà nội có thể đến mà. Hay khôngdám gặp em? Sợ em làm bẽ mặt?”Úc Tử Duyệt hỏi mà lòng thấy chua xót,giọng nghẹn ngào khàn khàn.

      Lăng Bắc Hàn nghe thấy lời hỏi lạicảm thấy đau lòng, tiến lại gần nắm lấy bàn tay bé của , kéo ngồi xuống giường.

      “Úc Tử Duyệt! Chúng ta là vợ chồng, ở nhà thế nào cũng được. Nhưng ở trong doanh trại, là doanh trưởng, tuy trướcmặt ai dám gì, nhưng ở sau lưng có rất nhiều binh sĩ dòm ngó, họ làm việc cũng còn phải dẫn theo vợ, làm sao có thể thực nhiệm vụ được? Người ta thầm rằng em hiểu chuyện, rằng khôngbiết quản em, hiểu ?” Lăng BắcHàn ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt của Úc Tử Duyệt, giọng .

      “Nhưng phải những người vợ línhkhác cũng thường tới doanh trại thămchồng đấy sao? Tại sao em lại thể? suốt tuần lễ cũng gọivề cuộc điện thoại. có biết lúc em bị thầy Thẩm hành hung, trong lòngchỉ nhớ đến , mong chờ xuất hiên cứu em ?” Úc Tử Duyệt nhìn vẻmặt nghiêm túc giống như khiển trách cấp dưới của Lăng Bắc Hàn, lòng chua xót phản bác, nước mắt lại rơi xuống.

      Những lời của khiến thấy vừa đaulòng vừa áy náy, trái tim co rút, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt bé của ,lau nước mắt mặt , “Ngườikhác là người khác, có những nguyên tắc của riêng . cũng với em rồi, lần này là đúng, anhhiểu nhầm em, đừng khóc nữa!” Nhớ tớicô gặp chuyện mà mình lại có ở bên, Lăng Bắc Hàn lại thấy rối bời.

      biết, phải là người chồng tốt.

      Hai mắt Úc Tử Duyệt đầy nước nhìn gương mặt tuấn tú gầy mọp của Lăng BắcHàn, nhìn thấy vết thương , lại nghe lời xin lỗi của , những uất ức trong lòngÚc Tử Duyệt cũng vơi rấtnhiều.

      Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa,Lăng Bắc Hàn vội vàng đứng lên, Úc Tử Duyệt quay lưng lại lau nước mắt mặt. Sau đó, Lăng Bắc Hàn mới trầm giọng : “Vàođi !”

      Lục Khải liền đẩy cửa phòng ra, phía saucòn có lính hậu cần.

      “Doanh trưởng, bọn em mang cơm tới!Đây là do chính trị viên Trương làm thêm chút đồ ăn gọi là hoan nghênh chị doanh trưởng tới thăm!” Lục Khải cười thà , cùng với người lính hậu cầnphía sau kia vào trong phòng. người bưng thố cơm trắng, mộtngười bưng theo hai đĩa thức ăn .

      “Lục Khải, cám ơn !” Úc Tử Duyệtcười với Lục Khải.

      “Chị doanh trưởng, cần khách sáo!Ăn xong gọi tôi!” Lục Khải cười chânthành . Úc Tử Duyệt cũng cười đáp trả, nhìn thố cơm bàn, thầm nghĩ : Định nuôi heo sao?

      “Thanks!” Úc Tử Duyệt vẫn cười tươi . Lục Khải và lính hậu cần chào LăngBắc Hàn xong liền rời .

      Lăng Bắc Hàn rót nước nóng từ trong bồn sứ ra chiếc chậu đặt kệ, sau lạithêm vào chút nước lạnh, rồi gọi Úc Tử Duyệt tới rửa mặt, rửa tay. Úc Tử Duyệt trợn mắt nhìn , nhưng vẫn nghe lời đilại.

      định tự mình rửa, nhưng ngờ Lăng Bắc Hàn lại bá đạo túm lấy hai tay rửa cho.

      Hai người ngồi ở bên bàn đọc sách, cùng nhau ăn tối. Úc Tử Duyệt quét mắt nhìn lên đống sách giá sách của , tất cả đều là sách có liên quan đến quân ,ngoài ra còn có cuốn “Binh pháp Tôn Tử”.

      Sau khi cơm nước xong, Lăng Bắc Hànđi tới phòng tắm tập thể tắm rửa. Lúc trởvề, còn mang theo hai bình nước nóngcho Úc Tử Duyệt dùng.

      “Điều kiện của bộ đội kém, em tắm chịu khó chút!” cọ rửa hai cái chậuquân dụng mới tinh đưa cho trầmgiọng .

      “Dạ......” Úc Tử Duyệt cúi đầu, đỏ mặtđồng ý. Thấy Lăng Bắc Hàn tự mình pha nước nóng cho mình, Úc Tử Duyệt đỏ mặt bưng chậu nước, núp ở trong góc phía cuối giường sắt, cởi quần áo ra, đứng trong đó tắm rửa.

      Lăng Bắc Hàn nhìn núp ở cuốigiường, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoayngười sang chỗ khác, đem ba lô của côđang để giường dời sang bàn, sau lại sửa sang lại giường chiếu.

      Úc Tử Duyệt tắm xong, đỏ mặt tớibên giường bị Lăng Bắc Hàn đưa tay tới ôm lấy hông , đặt ngồi trêngiường, sau đó ngồi xổm xuống tựtay cởi giày cho .

      Cái tên lính thối này, vừa rồi còn hungdữ với mình như thế, bây giờ lại tự tay cởi giày giúp mình, khiến cho trái tim cảm thấy ấm áp vô cùng. Bàn tay to thô ráp của xoa xoa hai chân “Lại đểchân lạnh nữa rồi !” Giọng của mang theo vẻ trách cứ, cũng kèm theo đau lòng.

      đặt chân vào trong nước ấm, càng ngừng chà xát.

      “Em thể liên lạc được với , trong lòng yên tâm, nên mới nhất thời hồ đồ tới tìm ......” Hai mắt Úc Tử Duyệt lại đỏ lên, giọng .

      lên tiếng, sau khi lau khôchân cho , liền bưng hai chậu nướcđi đổ.Khi trở về, khóa cửa, buôngchiếc rèm cửa của chiếc cửa sổ duy nhấtxuống.

      Lăng Bắc Hàn tới ngồi xuống giường, ôm vào lòng, đưa tay kéo chiếc khóa áokhoác lông của xuống, bàn tay nhẹnhàng vuốt ve vết thương kết vảy trêncổ .

      “Đừng làm công việc ký giả nữa....” khàn giọng bên tai . Tiếng nóidường như còn hơi run run. Úc Tử Duyệtcảm thấy sắp bị khiến cho thở nổi.

      sao mà......Lần này chỉ là chuyệnngoài ý muốn thôi! Em thích công việcnày......” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác,thân thể lùi ra chút, nhìn gương mặtgầy gò của mà cảm thấy đau lòng.

      biết có phải do ánh đèn chiếu vàomắt hay , thấy hai mắt phiếm ướt lẳng lặng nhìn mình.

      vốn cho rằng bản thân là người cứngrắn, sợ trời sợ đất. Nhưngkhi nghe Lăng Bắc Diệp kể lại chuyện côgặp nạn lại cảm thấy thểthở nổi, trong lòng cũng có cảm giáchoảng sợ trước nay chưa từng có.

      lên tiếng, cúi đầu hôn lên môicô. Khác với cuồng loạn lúc nãy, lần này lưu luyến triền miên hôn .

      Úc Tử Duyệt cảm nhận dịu dàng đócủa . Trái tim lại rung động, đập rất nhanh. hôn đáp trả lạianh, hai cánhtay tự chủ vươn lên quấn lấy cổ , ôm chặt, muốn tìm thấy cảm giác muốn, cảm giác an toàn mà mang đến.

      Cảm giác áo bị vén lên, toàn thân chợt thấy lạnh, cơ thể Úc Tử Duyệt run run , “Lạnh......” ngờ hoàncảnh chỗ lại gian khổ như vậy, ngay cả thứ để sưởi ấm cũng có.

      Lăng Bắc Hàn nghe thấy tiếng kêu của , chợt dừng tay lại.

      Ngay sau đó, nhanh chóng cởi hết áo khoác lông, áo len cùng quần của ra, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, chỉ để lại chiếc quần lót, ôm lấy chui vào trong chăn.

      Giường đệm tuy mỏng manh nhưng thânthể lại nóng như lò lửa, Úc Tử Duyệtvội vàng quấn lấy thân thể như mộtcon bạch tuộc.

      Chân cũng thoái mải cọ sát đùi ,“Đừng lộn xộn!” Cảm thấy phía dướicương cứng lên như muốn làm chuyện đó với , Lăng Bắc Hàn giọng quát.

      “Hung dữ! lại hung dữ vớiem.....Ưmh......” Úc Tử Duyệt bất mãnphản bác. Ngay sau đó, Lăng Bắc Hàn đãlật người, đặt nằm dưới người .

      hung dữ cho em xem! Lần trước còn dám chê già nữa có đúngkhông?” buông môi ra, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của thào .

      Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệtcàng thêm đỏ, trái tim nhảy lên kịch liệt: “Em.......... được đụng đến em. phải là muốn em tới đây hay sao? Giờ lại đột nhiên muốn ăn em! Đồ ba xạo!” Úc Tử Duyệtnhìn chằm chằm mở miệng kháng nghị.

      “Đây chính là trừng phạt hiểu ?”Lăng Bắc Hàn , tay dùng sức gạt chiếc áo lót cùng quần lót bó sát lấy thân thể , tách hai chân ra, sau đó cúi đầu yếu hôn lên vết sẹo cổ .

      Vốn tưởng rằng Úc Tử Duyệt mềmnhũn người nghênh đón, rơi vào bể ái tình với mình, nhưng ngay khi Lăng Bắc Hàn định xong vào đột nhiên mởmiệng đúng lúc : “Lăng Bắc Hàn! Em.....Em có đồ muốn tặng cho !” Đôi tay dùng sức đẩy lồng ngực ra.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương120: tự có tính toán

      “Chết tiệt!” Lăng Bắc Hàn khẽ nguyền rủa tiếng, ảo não nhìn chằm chằm người phía dưới lúc này khôi phục lạilí trí, trong lòng chợt cảm thấy thất bại.Đối với bất kỳ người đàn ông nào, vào thời điểm mấu chốt bị người phụ nữ dộicho gáo nước lạnh, đều là chuyện vôcùng mất tôn nghiêm!

      Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, rấtnghi ngờ đây là cố ý hành hạ mình!

      Úc Tử Duyệt lè lưỡi, nhìn dáng vẻ thấtvọng của . Trả thù được tronglòng cảm thấy hả hê đôi chút.

      “Tặng quà gì?” Lăng Bắc Hàn sao khôngnhận ra được là cố ý. Nhưng vẫn kéo quần lót lên, giọng hỏi .

      “Ở trong ba lô của em. tới lấyđi!”Mặt Úc Tử Duyệt đỏ bừng nhìn anhquấn chăn lên thân thể chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót của mình xuống giường,tới mở ra ba lô của .

      Lăng Bắc Hàn tò mò biết côtặng quà gì cho mình, mang ba lô của côquay lại giường. Úc Tử Duyệt khẽ nhổmdậy, nằm vào lòng , “ mở ra !” đỏ mặt, dùng giọng nũng nịu .

      Lăng Bắc Hàn nghe lời mở khóa ba lô của ra, sau đó nghe theo chỉ thị của Úc Tử Duyệt lôi ra chiếc khăn quàng cổmàu đen.

      Đường đan vụng về, còn có rất nhiều lỗhở!

      Lăng Bắc Hàn nhìn chiếc khăn quàng cổ màu đen trong tay mà trái tim bồi hồi rung động. nhìn , bất đắc dĩ lắcđầu cái, cổ họng có chút nghẹn ngào.

      “Sao phải bắt chước người khác để làm gì? Nếu biết đan cũng đừng....” thở dài , xong đột nhiên dừng lại. hiểu được vẫn để ý nhữngthứ đồ mà trước kia Hạ Tĩnh Sơ tặngmình.

      Tim Úc Tử Duyệt chợt nhoi nhói, chópmũi cay cay “Em cứ nghĩ thích......”

      đưa tay qua định giật lại, lại bị Lăng Bắc Hàn giữ lại, “ đâu có thích!” Chỉ cần là đồ em tặng, đều thích. Những lời này tiếp sau này, giấu ở trong lòng, ra miệng.

      “Nhưng, Úc Tử Duyệt à, em cần phải thay đổi gì cả! Có lẽ sai mấtrồi.” Bàn tay Lăng Bắc Hàn dịu dàngvuốt ve mất sợi len lồi ra bên ngoài khăn quàng cổ, trong đầu tưởng tượng ra cảnh vụng về lóng ngóng ngồi khăn cho mình, lòng chợt thấy nhói đau.

      cảm thấy dường như mình hủy đimột Úc Tử Duyệt vui vẻ hoạt bát khônglo nghĩ rồi. Có lẽ, ngay từ đầu, cưới cũng là sai lầm.

      Giờ phút này, mới ý thức được mìnhđã phạm vào sai lầm rất lớn.

      ... thế là có ý gì? Có phảianh muốn là dù em có thay đổi thếnào, cũng thích em? vẫn còn Hạ Tĩnh Sơ đúng ?”Úc Tử Duyệt kích động hỏi, trái tim đau đớn, toàn thân run rẩy.

      phải!” giọng , trượt người nằm xuống ôm chặt vàolồng ngực, “ với Hạ Tĩnh Sơ có khả năng quay lại. Chuyện này em có thể hoàn toàn yên tâm! Em khôngcần cố gắng thay đổi gì cả, bởi vì như vậythì còn là Úc Tử Duyệt nữa,hiểu ?” Mở miệng ra những lời này, ngực Lăng Bắc Hàn đau như bị dao cắt.

      tự tin vốn có của bản thân tiêu tan hết khi nghe tin suýt tý nữa bị hànhhung rồi. cảm thấy, theo anhthật thiệt thòi cho !

      cũng vừa mới nhớ ra, trước khi vào núi, có gọi điện thoại cho khôngđược, liền gọi điện về nhà, nhưng người nhà lại hề cho Úc Tử Duyệt chuyện vào núi. Nhất định là do có người muốn giấu diếm .

      cần đoán cũng biết người đó là ai.

      Người nhà tìm cách muốn táchhai người bọn họ ra, dùng quyền uy bức , đối xử lạnh nhạt với , lạithường có ở nhà.......Mà vốn là người buồn lo, thíchbị trói buộc......

      Trong thoáng, biết phảiđối mặt với ra sao.

      có khả năng quay lại? Nhưng biết ta luôn giở trò quỷ saulưng , luôn châm ngòi chia rẽ tìnhcảm của và em!” Úc Tử Duyệt rống lên, khổ sở nhìn , ấm ức , tronglòng cũng cảm thấy lo lắng, sợ tin lời .

      Lăng Bắc Hàn cúi đầu, ánh mắt phức tạpnhìn Úc Tử Duyệt sâu, “Chia rẽchúng ta?” hờ hững mở miệng hỏi.

      tin em đúng ? Lúc em nằm viện, ta có vào thăm em, tacòn , ta là qua mới biết emnằm viện! Nếu như tin em, thìcứ coi như em chưa từng gì! Nhưng em có thể thề......” Từng câu từng chữ Úc Tử Duyệt với vẻ vô cùng kiên định.

      Bàn tay bé đưa lên cao của bị anhbắt được, Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn cười : “ ta lại muốn chia rẽ và em sao? Ngủ ! Những chuyện nàyhãy giao hết cho !” mệt mỏi , xong nằm thấp xuống ôm vàolòng.

      tin em ? Úc Tử Duyệt em là người lòng dạ ngay thẳng có gì đấy. Em tin nên mới lại cho biết,hy vọng cũng có thể tin em. Ngày đó, em cùng chị Nhan tới Tân Thiên ăn cơm, lúc qua hành lang nghe được chuyệnliên quan đến chị Hạ...... Người đàn ông hắt rượu lên người Hạ Tĩnh Sơ hôm ở nhà hàng rằng, trước đó Hạ Tĩnh Sơđã đồng ý giúp ông ta lên hầu tòa rồi,nhưng đến hôm đó lại đột nhiên lật lọng. Bọn em nghĩ rằng hôm đó là ta cố tìnhlật lọng, cố ý bị hắt rượu để thu hút sựchú ý của ...” Úc Tử Duyệt nằm trongngực Lăng Bắc Hàn tiếp.

      chợt cảm thấy Lăng Bắc Hàn ôm eo chặt: “Trong lòng tự có tính toán. Ngủ !” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạtnói, vươn tay tắt đèn điện.

      Mười năm, đủ để thay đổi con người....

      Lăng Bắc Hàn còn là Lăng Bắc Hàn của mười năm trước, Hạ Tĩnh Sơ cũng phải Hạ Tĩnh Sơ của mười năm trước nữa rồi. Nếu như ta muốn hai người họ quay lại, đây là chuyệnkhông thể nào. Ôm chặt lấy Úc Tử Duyệtđang nằm trong lòng mình, Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ.

      tại, mối bận tâm lớn nhất trong lònganh phải là Hạ Tĩnh Sơ, mà là Úc Tử Duyệt. mình có tư cáchở lại bên hay , biết có thể người lính như .

      “Sau này, em tin những lời ta nữa! yên tâm, sau này ta cũng thể làm tổn thương em đượcnữa!” Trong bóng tối, Úc Tử Duyệt ôm Lăng Bắc Hàn nhấn giọng .

      cảm thấy bàn tay tolớn của anhkhông ngừng vuốt ve mái tóc mình. Anhvẫn lặng im gì, cũng hiểu được trong lòng suy nghĩ điều gì, cũng biết tin những lời mình hay .

      Nhưng dần dần, dụi vào trong ngực , an tâm ngủ thiếp .

      Lăng Bắc Hàn lại cảm thấy khó ngủ. Anhlặng lẽ bật đèn pin cầm tay, lẳng lặng quan sát gương mặt .

      Cha mẹ sắp xếp cuộc hôn nhân này cho . Ban đầu, vốn cũng định kết hônvới người con mình,sau đó sống cuộc sống ai đường nấy. Dù sao, quân nhân, quanhnăm suốt tháng ở nhà, chỉ cầnngười kia đủ rộng lượng là được.

      Nhưng ngờ được, người kết hôn với lại là !

      như cơn lốc xoáy bá đạo xôngvào thế giới trầm lặng của , làm vui mừng, khiến cảm thấy thích thú,khiến cảm thấy ở bên cũng khôngtệ.

      Nhưng......

      Từ lúc quan tâm đến , từ lúc bắt đầu , còn giữ được ý niệm ban đầu nữa. màghen, vì mà tức giận, vì mà tínhtình trở nên thất thường. cũng càng thể sống cuộc sống ai đườngnấy được nữa.

      Buông tay , làm được.

      Nhưng , cũng làm được gì cho cả.

      ***

      Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt bị từng tiếng hô vang có lực đánh thức. mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn gianphòng gọn gàng sạch có chút xa lạ trước mắt, mới nhớ ra được, đây là ký túc xá dành cho bộ đội của Lăng Bắc Hàn.

      Úc Tử Duyệt bước xuống giường với cơn buồn ngủ mông lung. Cố nhịn cái lạnh khiến mình run lập cập nhanh chóng mặc quần áo vào.

      “Lạnh quá..... !” run rẩy xuốnggiường, chà sát hai tay thốt lên. Nghĩthầm họ làm lính đúng là dễ dàng gì. Hơn nữa bây giờ mới hơn sáugiờ sáng, mà họ phải ra ngoài tậpluyện, mà dường như còn dậy từ rất sớm.

      Úc Tử Duyệt kéo màn cửa sổ lên, nhìn ra phía xa xa, thấy Lăng Bắc Hàn đứng ở đài, quay mặt về phía binh línhđang xếp hàng nghiêm chỉnh bên dưới hôvang.

      Khoảng cách quá xa, thể ngheđược cái gì.

      Cúi đầu nhìn xuống thấy bàn đãđặt sẵn chậu nước, bên cạnh là chiếc cốc quân dụng cùng với bàn chải đánh răng, Úc Tử Duyệt nhoẻn miệng cười. biết những thứ này là chuẩn bị cho mình.

      Sau khi đánh răng rửa mặt, Úc Tử Duyệthăng hái gấp chăn, nhưng gấp gấp lại nhiều lần cũng thể gấp thành khối đậu hủ như Lăng Bắc Hàn được, lắc đầu cười cười. Xong tìm quanhmột hồi cũng tìm thấy chiếc khănquàng cổ tặng Lăng Bắc Hàn đâu cả.

      “Đừng tưởng sắp cuối năm, là có thể lơ là huấn luyện! Sang tháng sau, tôi dẫn mọi người vào núi hai lần nữa! Mỗi lần ba mươi người, cử ra từ bốn đại đội! Bấtkỳ ai chấp hành đúng quy định, bốn đại đội trưởng bị đuổi thẳng!”

      Tiếng nghiêm nghị truyền đến từ chỗ xa lắm, Úc Tử Duyệt đứng tronggóc lặng lẽ nhìn Lăng Bắc Hàn đangđứng ngay ngắn ở đầu hàng ngũ. Nhìncác chiến sĩ phía dưới lớn, trái tim chợt dâng lên dòng nước ấm.

      “Tất cả đại đội hiểu chưa?”

      “Dạ hiểu!”

      “Tiếng hô của bốn trăm người sao lại lớn bằng tiếng của mình tôi thế này? Chưa tỉnh ngủ hả? Tôi hỏi lại,hiểu chưa?”

      “Dạ hiểu!”

      thanh điếc tai nhức óc vang dộikhiến Úc Tử Duyệt phải bịt lấy lỗ tai mình lại. thấy tiếng hô của những chiến sĩ vang lớn lắm rồi, vậy mà Lăng Bắc Hàn vẫn chưa hài lòng. Nhưng, sau khi phê bình, các chiến sĩ lần thứhai lên tiếng trả lời tinh thần quả nhiêntăng vọt.

      “148 sư đoàn trực thuộc doanh trại trinh sát phải là nơi cho mọi người đến để làm loạn. Nếu ai thể chịu được cường độ huấn luyện cao, lập tức xinrút cho tôi!”

      Đồ lính thối, đối xử với thủ hạ cũng hung dữ vậy ư? quá nghiêm khắc mà.

      Úc Tử Duyệt núp ở góc kháng nghị thay cho những chiến sĩ kia.

      “Huấn luyện chảy nhiều mồ hôi, lênchiến trường ít đổ máu! Vậy nên, nhânlúc chưa đến giờ cơm, lập tức chạy mười vòng sân cho tôi!” Lăng Bắc Hàn lại rống lên câu, chỉ chốc lát sau, tiếng hôkhẩu hiệu đều đặn vang lên.

      Úc Tử Duyệt nhìn thấy Lăng Bắc Hàn mặc trang phục huấn luyện chạy theo đội ngũ.

      “Lão Lăng chính là người nghiêm khắckỷ cương như vậy đấy! Đồng chí Úc TửDuyệt, đồng chí nhất định phải thông cảm cho cậu ấy.” Đúng lúc này, tiếngnói trầm bổng vang lên bên tai Úc TửDuyệt. quay đầu nhìn thấy chínhtrị viên Trương biết tới bên cạnh từ lúc nào.

      “Chính trị viên Trương, chào buổi sáng!”Úc Tử Duyệt vội vàng mỉm cười , “Tôi hiểu mà!”

      Lúc này chợt cảm thấy mình đến thăm Lăng Bắc Hàn như thế này quả rất kì cục. Sợ rằng các binh sĩ cấp dưới bàn tán về chuyện riêng tư của . Nếu vậy,hình tượng nghiêm khắc của Lăng Bắc Hàn trong lòng các chiến sĩ giảm bớt rất nhiều......

      “Đồng chí hiểu được là tốt rồi! Làm vợlính cực khổ lắm! Dần dần rồi cũng quen thôi!” Lão Trương hòa ái với Úc Tử Duyệt.

      “Vâng! Cám ơn chính trị viên Trương đãdạy bảo!” Úc Tử Duyệt cười tiếp nhận, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, côcảm thấy trước đây mình nênghen với các binh sĩ của .

      Lúc Lăng Bắc Hàn trở lại túc xá tránanh đầy mồ hôi, nhìn thấy Úc Tử Duyệt sắp xếp ba lô của mình, lại nhìn chiếc chăn gấp giường, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      về rồi sao?” Thấy đứng ở cửanhìn vào, Úc Tử Duyệt tiến lại gần, nhìnvầng trán đầy mồ hôi của , chợt thấy đau lòng. Vết sẹo gò má của bị mồ hôi chảy vào bóc vảy ra rồi.

      Cầm khăn mặt lên định lau mồ hôi cho , lại bị cầm lấy lau qua quýt mấy cái.

      ăn cơm thôi! Sau đó đưa em về!” Lăng Bắc Hàn tới tủ quần áo, nhanh nhẹn cởi bộ quân phục người ra.

      “Em có thể tự đến cũng có thể tự về. nên làm ảnh hưởng đến công việc của !” Nghĩ đến chuyện sắp phải chia xa, Úc Tử Duyệt lại cảm thấy tủi tủi, cảmgiác nỡ lắp đầy đáy lòng.

      cũng phải về có việc!” Lăng BắcHàn để trần thân , quay đầu nhìn .

      “Ồ......” Úc Tử Duyệt hô lên tiếng.

      Sau khi Lăng Bắc Hàn thay quần áo xong, liền dẫn Úc Tử Duyệt tới chỗ Lão Trương ăn sáng. Sau đó, vớiLão Trương mấy câu, rồi dẫn Úc Tử Duyệt ra xe.

      đường , Lăng Bắc Hàn rất ít chuyện, Úc Tử Duyệt đoán được trong lòng suy nghĩ gì. Thỉnh thoảng chìa bàn tay bé của mình sang, nắm lấy bàn tay phải của , lật bàn tay lại, cầm chặt tay .

      Bàn tay siết chặt như muốn nhắn nhủ vớicô điều gì đó, nhưng lại thể hiểu .

      “Lăng Bắc Hàn?”

      “Hả?”

      “Em kể chuyện cười cho nghe nhé?Tối hôm qua Lục Khải có kể cho emnghe mấy chuyện vui lắm!” Cảm giáckhông khí trong xe quá nặng nề, hai mắtÚc Tử Duyệt đảo vòng sau đó cườinói.

      Lăng Bắc Hàn lại cảm thấy lòng mình ê ê. vẫn chưa quên, tối hôm qua lúc bước vào cửa bắt gặp cười vui vẻ với Lục Khải!

      “Kể !” Lăng Bắc Hàn hờ hững liếc nhìnÚc Tử Duyệt cười ngốc nghếchbình tĩnh .

      “E hèm, hèm....Để em nhịn chút !” Úc Tử Duyệt tằng hắng nín cười, sau đó lạimở miệng : “Lục Khải , bản thânanh ta đáng giá hơn mười vạn, lại còn có bốn mươi chiếc xe sang trọng, nhưng sốQQ bị, thế cho nên ta trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi. xem,tại sao lại như vậy?”

      Úc Tử Duyệt cười khanh khách hỏi Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn quay đầu, cau mày, “Tại sao?” Bản thân Lục Khải đáng giá hơn mười vạn? ta lại còn có bốn mươi chiếc xe sang trọng? Dọa ai vậy?

      “Ha ha....Lính thối à.... ngốc!”Úc Tử Duyệt cười lớn .

      “Nghiêm túc chút !” Lăng Bắc Hàn trừng mắt khẽ quát lại . ấy gọi mìnhlà lính thối từ khi nào vậy chứ?

      “Bởi vì ta , đúng là ta đáng giá hơn vạn, là mua lại QQ trong ứngdụng của người bạn tốt, còn đượckhuyến mãi chỗ đỗ xe! Ha ha....” Úc Tử Duyệt cười đến chảy cả nước mắt, nhưng vẻ mặt Lăng Bắc Hàn vẫn tỉnh bơ khônghề hấn gì.

      “Chẳng có gì thú vị cả! vậy ràng là em cũng chẳng có cái QQ nào!”

      “Vậy cậu ta có cho em biết, nhà cậu ta có mấy chục mẫu đất đỏ, nuôi mấy chục con bò sữa ?” Lăng Bắc Hàn liếc xép hỏi ngược lại.

      “Đúng, đúng ! Có ! ta cũng nóivới như thế sao?” Úc Tử Duyệt liền vội vàng gật đầu, cười cười hỏi lại.

      “Cậu ta bị bắt gặp ăn vụng ba lần rồi!”

      “Ha ha....Đáng đời! Nhưng mà, cũngthiệt là ! Sao phải hung dữ với họ như vậy?” Úc Tử Duyệt cười , ra mặt cầutình cho cấp dưới của .

      nghiêm khắc với họ chính là làm hại họ!” Lăng Bắc Hàn giọngnói, “Em đừng nghĩ rằng tại là hòa bình có chiến tranh. Đối với quân nhân bọn , mỗi lần hành động, mỗi nhiệm vụ, đều chính là ra chiến trường!” Vẻ mặt Lăng Bắc Hàn nghiêm túc : “ Cho nên, Úc Tử Duyệt, em nhất định phải thông cảm cho công việc của !”

      nhìn chăm chú thấp giọng .

      “Em hiểu mà. Em hiểu đấy ! Em sẽlàm quen dần!” Úc Tử Duyệt nắm chặttay . liền trở tay cầm lấy bàn tay siết chặt.

      Lúc vào đến nội thành, Lăng Bắc Hàn liền lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Tĩnh Sơ. Lần này mở loa ngoài.

      Úc Tử Duyệt nhíu mày nhìn , hiểu tại sao đột nhiên lại mở loa ngoài. Mà lại cũng quay đầunhìn , chỉ chờ điện thoại kết nối, sau đó hờ hững …..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :