1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương111: Đưa về đơn vị

      Trong đó là gì? Là thứ quý giá gì mà đụng vào cũng cho......

      Nhớ tới lời mẹ chồng, lại thấy phản ứngkhác thường của Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt cảm thấy có chút tò mò.

      Bên trong chiếc bình thủy tinh trong hộc tủ chính là lý tưởng, hoài bão của ,còn thứ khóa chặt trong tủ kia cũng từng là tình của . từng nghĩ rằng hai thứ này có thể dung hòa với nhau, tình của bản thân có thể lấn át cả lý tưởng của mình, thế mà......

      Lăng Bắc Hàn ngẩn người mấy giây mới hoàn hồn.

      cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt cũng nhìn , vẻ mặt nghi hoặc, dần dần, hìnhnhư cũng bắt đầu hiểu ra cái gì đó.

      phải có liên quan đến Hạ Tĩnh Sơđấy chứ? Trong lòng chợt cảm thấythất vọng. Bà nội từng với , đólà bảo bối của , chưa từng cho ai chạm vào.

      cho em biết, nhưng em đừngnổi nóng nhé?” Lăng Bắc Hàn nhìn côdịu dàng , sau đó liền tới chỗ cáibia phi tiêu treo tường, kéo bia phitiêu sang bên, bàn tay sờ vào bêntrong, lấy ra chiếc chìa khóa.

      Úc Tử Duyệt lên tiếng, chỉ gật đầumột cái, trầm mặc nhìn từng hành độngcủa . Sau đó Lăng Bắc Hàn lại cầmlấy tay , đặt chiếc chìa khóa vào giữa lòng bàn tay của , rồi chỉ vào ổ khóa, ý bảo hãy mở nó ra.

      “Để em mở như vậy hay lắm......” ngượng ngùng mở miệng, hiểuthứ bên trong có lẽ có liên quan đến Hạ Tĩnh Sơ!

      “Em mở ra . Sau đó lấy hết đồ vật bêntrong ra, đặt đồ của em vào đó!” LăngBắc Hàn kiên định , giọng mangvẻ quyết tuyệt. ra, trong ngăn kéonày có những gì, dường như cũngkhông nhớ nữa, và cũng gần nhưđã quên mất tồn tại của nó.

      Nếu muốn sử dụng ngăn tủ này, thìanh nên vứt bỏ những thứ kia thôi!Cũng coi là đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ!

      Úc Tử Duyệt cau mày, ngồi xổm xuống, cắm chiếc chìa khóa đưa vào trong ổkhóa, tay hơi dùng sức vặn mở nó ra. ngẩng đầu lên nhìn Lăng Bắc Hàn, ra dấu bảo mở . Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn làm theo, cửa tủ vừa mở, mùihương dịu như mùi gỗ đàn hương lập tức xông vào mũi .

      Trong ngăn tủ chứa đầy ắp rất nhiều thứ:Có cuốn nnhật ký, găng tay đan bằnglen, khăn quàng cổ, mũ, còn có phongthư......

      Những thứ này đều là của Hạ Tĩnh Sơtặng sao?

      Lòng Úc Tử Duyệt chợt nhói đau, nhưngcô vẫn lặng lẽ hít sâu hơi. cảmgiác mình quá hẹp hòi rồi. phải vẫn giữ lại chiếc áo bóng đá của Lệ Mộ Phàm đấy sao?

      Nhưng mà, tại sao lâu như vậy vẫn chưa vứt bỏ những thứ này ? Hay là trong lòng vẫn cảm thấy nỡ?

      “Những thứ này em đừng để ý. Mấy nămnay thường xuyên ở nhà, cũngkhông nhớ ra những thứ này để mang vứt ......” Lăng Bắc Hàn ngồi xổm xuống,đưa tay đem mấy thứ bên trong bỏ hết ra ngoài, động tác thô bạo vô cùng.

      “Oh......” Úc Tử Duyệt vẫn lạnh nhạt chỉoh lên tiếng, nhìn lôi khăn quàng cổ, găng tay ra ngoài, nghĩ thầm, Hạ TĩnhSơ là khéo tay, bản thân hềbiết làm những thứ này.

      Nhìn những thứ đồ này, cảm nhận được người làm nó chắc chắn phải là mộtcô tỉ mỉ, dịu dàng, nhân hậu.

      Trong lòng khỏi có chút tự ti, dù sao, Lăng Bắc Hàn từng thích, từngyêu xuất sắc như vậy. Cònmình ....?

      Lăng Bắc Hàn ngờ phản ứng của lại lạnh nhạt như vậy. Nhưng trong lòng cũng thầm cảm thấy vui vui. Nhìn những phong thư ố vàng, nhìn những đồ vật thuộc về quá khứ xa xưa này, trong lòng lại cảm thấy bình thản, hề có chút gợn sóng nào.

      muốn vứt chúng sao? Nếu như nỡ......” Úc Tử Duyệt dám chắc trong lòng buông xuôi hoàn toàn hay chưa. Nếu chỉ bởi vì , mới vứt bỏ những thứ này, cần. Cái cần chính làtrong lòng hoàn toàn quên Hạ Tĩnh Sơ.

      Tâm niệm muốn vứt nhưng trong lòng nỡ, ghi nhớ mãi có vứt hay đều như nhau mà thôi.

      “Úc Tử Duyệt! rồi, anhkhông muốn nhắc lại lần thứ hai!” Anhnhỏ giọng , cầm cái túi, đem toàn bộ những thứ trong tủ bỏ vào bên trongtúi. Sau đó liền kéo ra ngoài.

      Dưới lầu, Tiếu Dĩnh chỉ thấy Lăng Bắc Hàn tay cầm cái túi màuđen, tay kia kéo Úc Tử Duyệt xuống lầu, sau đó haingười ra phía ngoài nhà.

      Tại nơi đổ rác, Lăng Bắc Hàn đứng cùngvới Úc Tử Duyệt. móc bật lửa ra,bật lên, quăng lên chiếc túi đen kia vàotrong đó.

      Ngọn lửa lập tức bùng lên, chỉ trong chốclát bốc lên hừng hực, đốt cháy mọi thứ. Ánh mắt Lăng Bắc Hàn phức tạp liếcnhìn cái, sau đó xoay người, kéo bàntay bé của Úc Tử Duyệt vào trongnhà.

      Úc Tử Duyệt quay đầu liếc nhìn ngọn lửa, lại ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn Lăng Bắc Hàn, hai mắt vẫn nhìnthẳng phía trước, khuôn mặt cươngnghị tràn đầy vẻ kiên quyết.

      rất muốn lấy hết dũng khí để với Lăng Bắc Hàn, rằng em theo cách của em! Em tuyệt đối chịuthua trước Hạ Tĩnh Sơ! Nhưng, lạikhông có chút tự tin nào cả, bởi vì chính còn chưa biết người là như thế nào.

      Cứ để mọi chuyện đến tự nhiên !

      Bàn tay bé nắm lấy bàn tay to lớncủa , nắm chặt.

      Lăng Bắc Hàn cảm nhận được dùng sức, khẽ cúi đầu, nhìn , cười cười để lộ ra hàm răng đều đặn trắng đều.

      ***

      “Lần sau khi nào con về?” bàn cơm, Lăng Chí Tiêu mở miệng, lạnh nhạt hỏi Lăng Bắc Hàn, hai cha con tính khí rất giống nhau.

      Úc Tử Duyệt nghe vậy cũng dỏng tai lên nghe câu trả lời của , có điều cũng rấthiểu chuyện, gắp thịt kho tàu cho bà nội:“Bà nội, con với bà rồi, bà chỉ được ăn miếng này thôi nhé!” Bà nộirất thích ăn thịt kho tàu, nhưng lại có bệnh cao huyết áp, thể ăn nhiều, Úc Tử Duyệt mỗi lần ăn đều rất để ý tới bà, cho phép bà ăn thêm.

      ra trong mắt Úc Tử Duyệt, bà cụ rấtđáng khác các 9X là mấy.

      “Được, bà chỉ ăn miếng này thôi. Chỉ miếng này thôi, con bé này,đừng nhìn bà chằm chằm như thế......”Bà cụ vừa nhai miếng thịt kho tàu đãđược hầm nhừ vừa .

      Tiếu Dĩnh ngồi đối diện, sắc mặt chút thay đổi quan sát, nghĩ thầm con bé này giỏi , lại có thể dụ dỗ được cả bà cụ, xem ra con bé này giỏi hơn mình rồi.

      ra bà cụ cũng ưa người con dâu như Tiếu Dĩnh. Là phụ nữ mà lạiđi ra ngoài cả ngày.......Nhưng Tiếu Dĩnhcũng có cách nghĩ của Tiếu Dĩnh, bà cụ thể can dự vào được.

      Lăng Bắc Hàn nhìn cảnh Úc Tử Duyệtcùng bà nội chuyện qua lại, sau mới mở miệng: “Sang năm mới.” lạnhnhạt .

      Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên nhìn , Tết năm mới ư?....Chỉ còn gần 40 ngày thôi!

      Người nhà họ Lăng nghe Lăng Bắc Hàn đến Tết về, ai nấy đều cảm thấyvui mừng. Trong mười năm qua, Lăng Bắc Hàn chỉ ở nhà ăn Tết có đúng hailần.

      “Đồ nhóc con, Tây Bình cách đây cũng xa lắm, ngày thường cũng nênthường xuyên về nhà trò chuyện với con bé ngốc này nhiều hơn chút!” Bà nộitrừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn .

      Úc Tử Duyệt nghe bà cụ lời này, trong lòng cảm thấy vui sướng. Nhưng nhữnglời Lăng Bắc Hàn nghe được chính là bà nội muốn về nhà nhiều chút, đểsớm cho bà thấy được mặt chắt trai......

      “Đúng đấy!” Lăng Chí Tiêu lúc này cũnglên tiếng phụ họa, chỉ có Tiếu Dĩnh vẫn rằng ăn cơm. Theo bà thấy, chồng cùng với mẹ chồng bà bắtđầu thừa nhận Úc Tử Duyệt rồi.

      Lăng Bắc Hàn gì nữa, gắp mộtmiếng thịt bỏ vào trong chén của Úc Tử Duyệt. Úc Tử Duyệt cười ngọt ngào, cũng gắp thịt cho . Bà cụ nhìn cảnh vợ chồng hai người ân ái liền hài lòng gật gật đầu.

      lát sau khi ăn cơm xong, Lăng BắcHàn liền kéo Úc Tử Duyệt ra ngoài lênxe của .

      “Đôi vợ chồng son này tình cảm tốt! Tiếu Dĩnh, về sau con cũng đừng làmkhó Duyệt Duyệt nữa!” Sau khi nhìnLăng Bắc Hàn lái xe rời , bà cụ nhìncon dâu Tiếu Dĩnh nghiêm mặt .

      “Mẹ....Con làm khó con bé khi nào? Mẹnói thế oan con quá!” Tiếu Dĩnh vội vàngphản bác.

      “Trong đầu con nghĩ những gì đừngtưởng người khác biết! Bắc Hàn bịcon hủy hoại lần rồi, đừng để xảy ra lần thứ hai!” Bà cụ lại thẳng thắn .

      “Mẹ......”

      “Đừng nữa!” Tiếu Dĩnh muốnmở miệng, Lăng Chí Tiêu vội vàng lớntiếng quát, nét mặt uy nghiêm nhìn chằmchằm Tiếu Dĩnh, “Nếu lần này em nhúngtay vào, con trai chắc chắn thừanhận em là mẹ nó đâu!” Lăng Chí Tiêu lạnh lùng .

      “Em......” Tiếu Dĩnh sửng sốt, nhìn bónglưng chồng, lại nhìn bà cụ rời ,trong lòng cảm thấy rối bời.

      Tôi làm sai gì sao?

      Hạ Tĩnh Sơ những gia cảnh bần hàn, tâm tư cũng rất thâm sâu.Theo bà thấy, thứ Hạ Tĩnh Sơ để tâm là quyền thế địa vị nhà họ Lăng chứ đâu phải con trai bà.

      Còn con bé Úc Tử Duyệt kia, chỉ là mộtcô điên điên khùng khùng chưatrưởng thành thôi, sao có thể xứng vớiđứa con trai ưu tú của bà được?

      Bà cảm thấy, bà hề sai! Bà làm những chuyện này cũng bởi vì bà rất đứa con trai này thôi!

      ***

      Lăng Bắc Hàn dừng xe ở trạm xăng dầu. bước xuống xe, Úc Tử Duyệt cũng xuống theo. “Em xuống xe làm gì? Lái xe của về nhà , ở đây đón xe rồi về doanh trại luôn.”

      nhìn gương mặt tuấn tú của vớivẻ mặt nỡ, trong lòng càng thêmkhó chịu, “Em đưa ! Em lái xe đưaanh trở về được ?” Ý nghĩ trongđầu chợt lóe, mừng rỡ .

      Đưa trở về, như vậy hai người bọnhọ có thể ở bên nhau thêm mấy tiếng nữa.

      Lăng Bắc Hàn hiểu nỡ rời xa mình, cũng cảm thấy cảm động, trong lòng như dâng lên dòng nước ấm, cúi đầu nhìn đồng hồ, gật đầu cái.

      Úc Tử Duyệt mừng rỡ vội vàng lên xe. Lăng Bắc Hàn nhếch môi cưng chiều nhìn cười cười. Thấy vui sướng,trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      Dọc đường , thỉnh thoảng lại cầmlấy tay siết chặt, nghiêng đầunhìn sườn mặt cương nghị của , cảmgiác tim như đập rộn liên hồi.

      hôm đó là em của Nhã Lan à?” Câu hỏi này đè nén rất lâukhông dám hỏi .

      Lăng Bắc Hàn nghe thấyÚc Tử Duyệthỏi, vội vàng thu tay lại, cầm lấy tay lái,cũng quẹo cua mà quay đầu nhìn .

      “Đúng vậy. Nếu em tin , khôngnên hỏi nữa!” Lăng Bắc Hàn muốn với chuyện nhà họ Thôi. Chuyện này trong doanh trại là người duy nhất biết được. trực tiếp nghe qua cục chỉ huy an toàn quốc gia.

      phải em tin . Em chỉ là tin những kia thôi!” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, gấp gáp . Mặc dù từng cắt đứt tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ, nhưng tình cảm của Hạ Tĩnh Sơ dành cho vẫncòn rất sâu sắc, hơn nữa giữa bọn họ lạicó nhiều kỷ niệm như vậy......

      Nghe như vậy, Lăng Bắc Hàn chỉ cười, môi mỏng cong lên, hai mắt tràn đầy ý cười: “Sai rồi! Là em tin vào bản thân mình.”

      “Em.......Em có!” có sao? sai, là tựtin. Chỉ là chịu thừa nhận thôi.Khuôn mặt nhắn kiêu ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ, sau lại quay đầu nhìn ,thân thể dịch chuyển chút, hai tay ôm lấy cánh tay của .

      “Ngồi im!” Thái độ của Lăng Bắc Hàn chợt lạnh nhạt. nhìn chằm chằm, nghiêm túc .

      “Hung dữ cái gì chứ......” Úc Tử Duyệttủi thân buông cánh tay ra, ngồi lạichỗ của mình nhắm mắt lại.

      “Duyệt Duyệt?” Lăng Bắc Hàn thấy nhắm mắt để ý tới mình liền giọng gọi, lần nữa giảm tốc độ chậm lại. muốn quay về doanh trạimột chút nào.

      Úc Tử Duyệt nghe được tiếng gọi của cũng thèm đáp lại, tiếp tục giảvờ ngủ, trong đầu nhớ lại mấy ngày gần đây, có đau lòng, cũng có vui vẻ, nhất làbộ dạng tối hôm qua, lúc Lăng Bắc Hàn hát nhạc thiếu nhi, giọng hát ấy…..

      “Ha ha......”

      “Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn nhìn để ý tới , còn bật cười mình, tức giận cho xe dừng ở ven đường,trợn mắt nhìn hầm hừ gọi tên của !

      “Sao thế? Sao lại dừng xe? Mau thôi ! Em còn phải về học nữa đó!” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm, giả bộ kiêu ngạo .

      “A......Ưm......” Lăng Bắc Hàn ngangngược tháo dây an toàn của ra, kéo côvào lòng, cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhắn của . vừa mở miệng kêu lên liền bị chiếm lấy.

      Úc Tử Duyệt mới đầu cảm thấy sững sờ,mắt trợn to nhìn gương mặt tuấn tú củaanh. ngờ lại bất thình lình làm thế này. Cái người mặc quân trangnghiêm túc này lại hôn trongchiếc xe đỗ bên đường.

      Nhắm mắt lại, bắt đầu tha thiết hôn trả , hôn đến toàn thân tê dại, lâng lâng,hôn đến khi não vì thiếu khí mấthết khả năng suy nghĩ mới buông ra.

      Nhìn khuôn mặt đỏ ửng khả ái của ở trong lòng, trong tim Lăng Bắc Hàn nhất thời cảm thấy luyến tiếc thôi. ngờ đối với lại có sức hút lớn đến vậy, khiến người luôn luôn nghiêm khắc với bản thân mình như lại kìm chế được mà hôn trong xe đỗ giữa đường thế này.

      Úc Tử Duyệt thở hổn hển nhìn , sau đó vùng vẫy ngồi dậy, đỏ mặt mở miệngnói: “Bộ sợ bị người khác thấy!” cúi thấp đầu , sửa sang lại váy xộc xệch người rồi thắt lại dây an toàn.

      Mặc dù biết của xe có treo rèm, người bên ngoài thể nhìn vào trong được.

      Lăng Bắc Hàn đưa tay, vuốt ve ót tiếptục khởi động xe, “Dám để ý đếnanh nữa, hành quyết em ngay tạichỗ!” bá đạo xong quay mặt , để lại cho bên sườn mặt nghiêmtúc.

      “Đáng ghét!” Úc Tử Duyệt thở hổn hển , giờ mới hiểu hóa ra vừa rồi anhhôn là vì muốn trừng phạt tộikhông thèm đểý đến .

      gì đó?”

      “Oh.... có, có gì......” Úc Tử Duyệt bị dọa, sợ hãi xua tay lia lịa .

      ngày ba bữa cơm, phải ăn uống đầy đủ, biết chưa?” Lăng Bắc Hàn hắnggiọng, lại , “ còn là trẻ con nữa,phải biết chăm sóc cho mình đó!” LăngBắc Hàn chống tay lên vô lăng, tayphải lại thương mà sờ sờ cái đầu của .

      “Biết rồi! Em có còn là trẻ con đâu......”Trước kia là bởi vì giận , tronglòng cảm thấy đau đớn khổ sở, mới liều mạng lao đầu vào công việc mà quên cảăn cơm.

      Lời của mang theo nũng nịu, nhìn dãy núi càng lúc càng gần mà tronglòng càng cảm thấy nỡ.

      Lúc này, tiếng chuông điện thoại củaLăng Bắc Hàn đột nhiên vang lên, anhkhông bắt máy, mà trực tiếp ấn nút nối với loa trong xe, Úc Tử Duyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “A lô......”

      “Khụ......A Hàn.....Là em......” Nghe trong điện thoại truyền tới tiếng ho khan của phụ nữ, thân hình Úc Tử Duyệt liền trở nên cứng ngắc, căng thẳng, quay đầu thấy Lăng Bắc Hàn cầm điện thoại diđộng lên đặt lên bên tai.

      ấy sợ mình nghe được chuyện gì sao? Úc Tử Duyệt bị hành động này của làm tổn thương, trong ngực cảm thấyđau nhói.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương112: Hy sinh

      Có chuyện gì mà mình thể nghesao?

      Lại là chuyện công việc sao? quân nhân với luật sư có việc gì liênquan tới nhau đây? Mà cho dù có, thìchuyện đó là chuyện bí mật quân gì sao? Tại sao thể nghe được?Chuyện Hạ Tĩnh Sơ biết, sao lạikhông thể biết?

      Nghĩ như vậy, lòng Úc Tử Duyệt càng cảm thấy khó chịu, bi thương nhìn cảnh vật chợt xuất rồi chợt biến mấtbên ngoài cửa sổ.

      “Được, biết rồi, cám ơn em.” Lăng Bắc Hàn khẽ giọng . Giọng ấy tuy có chút tình cảm nào, nhưng nghĩ tới người bên kia đầu dây là Hạ Tĩnh Sơ,là mối tình đầu của , hình ảnh chuông gió, khăn quàng cổ, găng tay, cái mũ, mộtxấp thư liền lập tức lên trong đầu .

      Trái tim đau nhói, chóp mũi cay cay.

      Lăng Bắc Hàn nhanh chóng cúp điệnthoại, khóe mắt liếc Úc Tử Duyệt, thấy ngồi trầm mặc, hàng lông màyđennháy của khẽ nhíu lại, “ đườngquay về nhớ chú ý an toàn biết chưa? Tốc độ xe được vượt quá 70 km/h!”Lăng Bắc Hàn bẻ lái tới trạm xăng dầu gần đó, vừa quay đầu xe, vừa bá đạo với Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt hoàn hồn, vẻ mặt rầu rĩkhông vui nhìn , “Còn chưa tới trạilính mà?” Nhìn quay đầu xe, dừnglại bên lề con đường cách đường cái 10 mét, Úc Tử Duyệt hiểu được, thời điểmchia tay cuối cùng đến rồi.

      Giờ phút này, khó chịu trong lòng chỉ vìanh thực phải .

      “Chỉ còn hai dặm, xuống xe ở đây được rồi.” Lăng Bắc Hàn tháo dây an toàn ra, quay đầu nhìn , trong sâu thẳm ánh mắt nhuộm đầy vẻ nỡ .

      Bàn tay vươn ra, dịu dàng vuốt ve khuônmặt trái xoan của , từ trong mắt , thấy được tình cảm nồng nàn của mình.

      “Em đưa tới đó sợ mất mặt sao?” nỡ trong lòng chợt biến thành tứcgiận, nhào vào trong ngực , đấm mấy cái, tủi thân .

      “Nghĩ bậy gì thế? chỉ sợ có lời đồn đại hay!” kéo qua, bế ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của , giọng ,mở miệng hôn lên đôi môi đỏ mọng của .

      “A......” làm nũng kêu lên tiếng,hai mắt đắmđuối nhìn khuôn mặt tuấn tú của , mắt dám chớp, chỉ sợmình chớp mắt cái liềnbiến mất.

      “Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để anhlo lắng.” nhìn , dịu dàng , bàn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏnhắn láng mịn của , tựa như nâng niu vuốt ve món đồ gì đó dễ vỡ..

      “Ừ......” chu miệng . Giờ phút nàycô biết trong lòng , cũng nỡ rời xa .

      Hơi thở ấm áp trong buồng xe càng khiếnlòng người thêm chua xót.

      Trái tim như bị cắt mất miếng, đau đớn vô cùng. Nghĩ tới hơn tháng nữamới được gặp , trong lòng càngcảm thấy đauxót.

      rụt rè ôm lấy mặt , chủ động đưa môi mình lên, ra sức mút lấy đôi môi mỏng của , cảm nhận hơi thở nam tính của . Lăng Bắc Hàn đau khẽ rênlên tiếng, bàn tay dùng sức ôm lấy eo , ép sát thân thể vào người mình, điên cuồng mút lấy mọi thứ trong miệng .

      Cảm thấy hai tay dùng sức xoa lưng mình, tim Úc Tử Duyệt khẽ run lên, hôn càng sâu. Lăng Bắc Hàn cũng hận thể đem hòa vào máu thịt của mình, chỉ có như vậy mới có thểngày ngày đều ở bên cạnh .

      “Ưm......” Nụ hôn kết thúc, cả hai ngườiđều thở dốc.

      Khuôn mặt Úc Tử Duyệt đỏ bừng, thở dốc từng hơi, ngượng ngùng nhìn nớilỏng chiếc cà vạt màuđen, sửa sang lại bộquân trang màu xanh lá cây người.

      đắm đuối nhìn người đàn ông mặc quân trang, khí thế bức người trước mặt, trái tim lại đập mạnh liên hồi.

      “Cũng còn sớm nữa, em về ! đường nhất định phải cẩn thận. Vềđến nhà gọi điện thoại cho !” LăngBắc Hàn khôi phục lại vẻ nghiêm nghị,đoan chính, nhìn , trầm giọng .

      “A...... Vậy nếu đường em gặp phảingười xấu làm thế nào?” Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , cố ý .

      chỉ cười : “Lái xe của , ai dám động tới em đâu! Em chỉ cần lái xe cẩn thận cho ! cho phép vượt quá tốc độ!” Lăng Bắc Hàn vô cùng tự tin .

      Ở Kinh Đô, bất kì nhóm xã hội đen hay tổ chức luật pháp nào nhìn thấy biển số chiếc Hummernày của , đều biết đây là xe của ai. Sợ rằng đám xã hội đen ấy còn phải đường vòng ý chứ!

      biết xấu hổ......” Úc Tử Duyệtliếc mắt nhìn cái .

      Ngay sau đó Lăng Bắc Hàn bước xuốngxe, cũng xuống theo.

      Úc Tử Duyệt mới vừa xuống xe, lập tứcnhào về phía , lại bị lạnh mặt nétránh.

      “Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!” Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt nhìn , .

      “Đồ lính thối! né cái gì mà né, vừa rồi ở xe phải......” Úc Tử Duyệt hầm hừ lại đột nhiên ngừng lại, đỏ mặt nhìn , “Đồ giả dối!”

      “Lên xe ! đường cẩn thận!” có chút vui, nhưng vẫn cười lộ cả hàm răng, nhắc nhắc lại ít lần.

      “Biết rồi! nhiều quá! Lỗ tai em sắp chai hết rồi!” chu miệng . Sau đó liền xoay người rời .

      Trong lúc xoay người, chóp mũi cay cay, nước mắt cũng nén được lăn xuống.

      Úc Tử Duyệt, được quay đầu lại! Đâu phải là ấy luôn về đâu!

      Nhưng, trong lòng rất nỡ rời xa ......

      Lăng Bắc Hàn nhìn bóng lưng mảnhkhảnh của , trái tim tràn đầy cảm giác nỡ. cố kiềm chế gọi côlại. Cuối cùng cũng chỉ đành đau xótnhìn vòng qua đầu xe ngồi vào vị trílái.

      ngờ, người luôn luôn nguộilạnh quyết tuyệt như mình, đứng trước lại trở nên do dự thế này.

      Sau khi Úc Tử Duyệt lên xe, hai mắt cônhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nhìn anhtoàn thân mặc quân trang màu xanh lá câyđứng ở ven đường, dáng người mạnh mẽrắn rỏi. lau nước mắt, sau đó nhìngương cười chua xót.

      “Lính thối, em chờ về!” Tiếng nóicủa lớn, thậm chí còn khôngtruyền ra được khỏi buồng xe, nhưng, côtin, có thể nhìn được hình dáng miệng khi .

      Lăng Bắc Hàn nở nụ cười, nhìn vào gương vẫy vẫy tay, thấy xe lăn bánh rời ......

      Úc Tử Duyệt vừa khóc, vừa lái xe, nhìnbóng dáng của trong gương càng lúccàng trở nên mơ hồ. hít sâu hơi,lau khô nước mắt. Vừa mới xa có mấy trăm mét, cảm thấy nhớ rồi.

      Đến tận khi bóng xe biến mất, Lăng Bắc Hàn mới xoay người, tới doanh trại.

      ***

      Lăng Bắc Hàn vừa tới doanh trại, liền cómột cuộc điện thoại gọi ra ngoài.

      Tại phòng máy sân huấn luyện, có mấy người đàn ông mặc áo khoác đenđang chờ . Đó đều là người của sở chỉhuy an ninh quốc gia.

      khẽ nhíu mày. Trực giác cho biết xảy ra chuyện gìđó hay.

      “Đồng chí Lăng Bắc Hàn......” Thấy LăngBắc Hàn vào, người lên tiếngchào hỏi .

      “Chào các đồng chí!” nhìn bốnngười kia gật đầu cái, trong phòng cơ giới ngay cả cái ghế ngồi cũng khôngcó.

      người trong đám người kia liền với :

      “Đồng chí Lăng Bắc Hàn, chúng tôi nhận được tin tình báo của đồng chí ThôiChí Quân mà đồng chí giao tới, nội dung cũng được dịch ra. Nhưng, khôngmay, buổi sáng hôm nay chúng tôi nhậnđược tin tức mới......”

      Lăng Bắc Hàn bình tĩnh nhìn mấy người trước mặt. Nhiều năm nhập ngũ rèn luyện cho tính cách trầm ổn: “Đồngchí muốn ......” hờ hững , cũng chuẩn bị sẵn tinh thần.

      “Sáng nay chúng tôi nhận được tin, đồng chí Thôi Chí Quân hy sinh! Sáng nay có người phát ra thi thể của ấy ở sông!” Người nọ nhìn Lăng Bắc Hàntrầm giọng .

      Nghe vậy, Lăng Bắc Hàn liền đứng trang nghiêm, vẻ mặt cung kính, tay trái chậm rãi đưa lên tháo mũ đầu xuống.

      Mọi người đều mặc niệm phút. Sau đó, Lăng Bắc Hàn lại mở miệng:“Nguyên nhân là gì?” Nghĩ tới cha và em của Thôi Chí Quân, trong lòng Lăng Bắc Hàn chợt cảm thấy nặng nề.

      “Theo điều tra bước đầu, là do bị bại lộthân phận. Giờ chúng tôi cần bàn bạc lại với đồng chí!” người khác trongđám người vẻ mặt nghiêm túc .

      Lòng Lăng Bắc Hàn chợt trùng xuống,trong đầu lên hình ảnh hộp đêm hôm đó, nhìn thấy Lục Khải Chính. nhíu mày, vẻ mặt phức tạp, trong lòng càng thêm rối rắm.

      Trầm mặc mấy giây, lại mở miệng: “Tôi có tin tức báo cáo!” nhìn đámngười của Cục an ninh, vẻ mặt nghiêm túc .

      ra đêm đó Lăng Bắc Hàn đến hộp đêm Goldwater chính là vì gặp Thôi ChíQuân. Suốt mấy tháng nay Thôi Chí Quân xâm nhập vào tổ chức xã hộiđen, thầm điều tra vụ án buôn lậusúng ống đạn dược.

      Đêm đó Lăng Bắc Hàn nhận được tình báo của Thôi Chí Quân cũng lập tức đemtin tình báo giao lại cho Cục An ninh. ngờ, đêm khuya hai hôm trước,sau khi bắt được nhóm buôn lậu súng ống đạn, Thôi Chí Quân lại bị giếthại, vụ giao dịch súng ốngđạn dược nàycũng tạm thời bị hủy bỏ.

      Đối với hy sinh của Thôi Chí Quân, Lăng Bắc Hàn cho rằng đây là sai lầm của mình. nên bất chấp biết có người quen ở bên trong mà vẫn vào gặp Thôi Chí Quân. Dù cho chuyệnnày có liên quan đến Lục Khải Chính haykhông!

      ***

      Hôm đó Úc Tử Duyệt bình an về đếnnhà. quên chuyện phải gọi điệncho Lăng Bắc Hàn báo bình an. Có điều,đến chiều vẫn thể gọi điệnthoại được. Điện thoại của vẫn luôn có người bắt máy.

      Ngày làm việc thứ hai của Úc Tử Duyệt,liền có vụ án giết người trong hẻm , vừa tới tòa soạn báo lấy thẻ, liền lập tức chạy phỏng vấn!

      trường bị cảnh sát phong tỏa.Dân cư chung quanh, người đườngđều tập trung hết tới đây. Úc Tử Duyệtnghe , nhân viên bán hàng y tếlớn tuổi bị giết hại ở đây, thủ đoạn gây án cực kỳ ghê người, tay chân người kia đều bị chặt hết!

      “Trời ơi! Là bọn biến thái sao?” Úc Tử Duyệt vừa ghi chép, vừa cảm thán. Trong lòng sợ đến nổi cả da gà. Lúc còn chen chúc trong đám người nhìn tới cử ahàng y tế kia vẫn thấy được vũngmáu tươi.

      cầm giấy bút ngừng ghi chép.

      “Tất cả giải tán! Đừng nhìn nữa! kia mau lùi về phía sau!” cảnh sát thấyÚc Tử Duyệt rướn cổ lên, vượt biên ngăn cách nhìn vào trong liền chỉ về phíacô quát lớn.

      “Đồng chí cảnh sát, tôi là ký giả của báochiều Thương Bách! có thể cho tôi biết động cơ gây án của hung thủ được ? Là do ngộ sát hay là vì báo thù? Hay là hung thủ bị điên?” Úc Tử Duyệt từ bỏ lập tức hỏi.

      .... thể trả lời!” cảnhsát tuổi tầm hai mươi quát lớn với Úc Tử Duyệt. Còn dám bảo là phóng viên, ngay cả giấy chứng nhận phóng viên cũngkhông có, ai tin chứ!

      “Nè! Đồng chí cảnh sát, thái độ của anhnhư vậy là sao?” Úc Tử Duyệt thở hổnhển .

      Trong lúc chuyện, chợt nhìn thấymột gương mặt rất quen thuộc, vội vã gọi, “Bắc Diệp!”

      Nhìn thấy Lăng Bắc Diệp cùng mấy nhân viên pháp y từ trong cửa hàng y tế ra, Úc Tử Duyệt mừng rỡ la lớn. Hôm nay nhất định phải viết được bản tin độcnhất vô nhị!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương113: Nghe được chân tướng

      Lăng Bắc Diệp vừa nghe nhân viên pháp y báo cáo xong liền nghe thấy tiếng cóngười gọi từ xa, quay đầu lại thìnhìn thấy người mặc áo trắng đứng trong đám người vây quanh vẫy tay với . lại gần mới thấy đó là Úc Tử Duyệt.

      Hôm nay mặc chiếc áo lông màu trắng, quàng khăn màu đỏ thẫm, tóc quấn lên, thoạt nhìn trông rất mạnh mẽ cá tính.Lăng Bắc Diệp nhếch môi, bước nhanh đến phía trước, ra khỏi dây vây.

      “Chị dâu, chị làm gì ở đây thế?” Lăng Bắc Diệp dẫn Úc Tử Duyệt tới cạnh xe cảnh sát cười hỏi.

      “Tôi là ký giả của báo chiều ThươngBách mà!” Úc Tử Duyệt ngờ Lăng Bắc Diệp lại biết mình là ký giả, liền chỉ thẻ phóng viên đeo ngực, lớn giọng với Lăng Bắc Diệp.

      “Ồ, chị cũng làm ký giả sao?” Lăng Bắc Diệp cười nhạt hỏi, nhìn thấy Úc Tử Duyệt, cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, liền trêu đùa .

      “Cái gì mà cũng làm! Đây là nghề tay tráicủa tôi đó, có được hả? Thôi,đừng nhảm nữa! Mau tôi biết ,vì sao người kia lại bị giết?” Úc Tử Duyệt liếc Lăng Bắc Diệp hỏi, giọng cũng hơi trầm xuống. Đây là lần đầu tiêncô nhìn thấy nhiều máu tươi như vậy.

      Nhưng đối với Lăng Bắc Diệp, phảithường xuyên điều tra án, những cảnh này đều quen rồi.

      mặt vẫn là nụ cười trệu chọcmang theo chút cưng chiều. Mặc dùÚc Tử Duyệt là chị dâu của , nhưnganh vẫn luôn coi là đứa em ,bởi vì quá , mớichỉ có hai mươi tuổi.

      “Theo kết luận ban đầu, bởi vì người bánthuốc kia bán thuốc giả cho kẻ bị tình nghi phạm tội cho nên kẻ bị tình nghi phạm tội tới tìm ta chất vấn, dẫn tớiphát sinh xung đột. Nạn nhân chết do bị dao đâm. chỉ vậy, sau khi chết còn bị chặt hết tay chân!” Lăng Bắc Diệp cười nhạt vô tâm .

      Sắc mặt Úc Tử Duyệt trở nên trắng bệch,cũng hết sức kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn mang theo chút ý cười của Lăng Bắc Diệp.

      “Tên hung thủ này biến thái! giếtngười lại còn phân thây…Chú...chú thấy thế nào? Tôi có nên cảnh báo người dân ?” Úc Tử Duyệt sợ hãi hỏi.

      “Tôi đưa hình nghi phạm cho chị, đểchị cảnh báo người dân, nếu nhìn thấynghi phạm còn đến báo án.Ngoài ra cũng nên nhắc nhở nhân viên của các cửa hàngbán thuốc nên cẩn thận. ngoại trừkhả năng hung thủ trả thù xã hội!”Nghe Lăng Bắc Diệp , Úc Tử Duyệtkhông ngừng gật đầu, càng ngừng ghi nhớ từng câu của .

      “Ồ! Người này sao lại thấy quen như vậy....?” Úc Tử Duyệt nhìn bức hình kẻtình nghi nhân viên cảnh sát vừa in ra,kinh ngạc kêu lên.

      “Chị biết sao?” Lăng Bắc Diệp nghe tiếng kêu liền vội vàng tới, nhíu màyhỏi.

      “Hình ràng lắm......” Úc Tử Duyệt thể nhớ ra người trong hìnhlà ai, cau mày .

      “Đây là người do camera trước cửa hiệu thuốc ghi lại được, cũng chính là nghi phạm của vụ án!” Lăng Bắc Diệp trầm giọng , “Chịđi làm nhấtđịnh phải cẩnthận đấy!”

      “Ừ! Tôi biết rồi! Giờ tôi về tòa soạnđây!” Úc Tử Duyệt cười với LăngBắc Diệp. Sau đó quay người rời .

      Lăng Bắc Diệp nhìn bóng dáng màu trắng của Úc Tử Duyệt vui vẻ rời , trong đầu vẫn còn nhớ tới câu vừa rồi của . Ngay sau đó, liền gì đó với mộtnhân viên cảnh sát bên cạnh. Người nọnghe xong, gật đầu cái.

      ***

      “Dạo này, người biến thái đúng là càng ngày càng nhiều! Duyệt Duyệt, em là phóng viên nhớ phải cẩn thận đấy!” Buổi trưa, lúc Nhan Tịch và Úc Tử Duyệt ở tròng phòng ăn, Nhan Tịch được nghe kể chuyện về nhân viên cửa hàng bán thuốc bị giết hại, có vẻ đăm chiêu .

      “Này! Chị Nhan! Chị đừng làm em sợ.Em còn cảm thấy khuôn mặt tên hung thủgiết người kia rất quen nữa!” Úc Tử Duyệt vỗ xuống cánh tay Nhan Tịch,vẻmặt hoảng sợ .

      sao ? Em có nhớ ra là ai ?Mau báo cảnh sát !” Nhan Tịch ngheÚc Tử Duyệt thế, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ, nghiêm mặt .

      “Nhưng em lại thể nhớ ra là ai!”Úc Tử Duyệt buồn bực gãi đầu .

      “Duyệt Duyệt, em phải để tâm vào chứ!”Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài .

      “Hừ......” Biết Nhan Tịch trêu chọcmình, Úc Tử Duyệt liếc cái, kêu rên.

      “Tiểu Duyệt! Còn giận à? Chị cũng là vì lo cho em. Làm ký giả, nhất định phải kín đáo, biết chưa? Chị phải chú giàdạy dỗ lại em mới được!” Nhan Tịchnhìn Úc Tử Duyệt ngồi đối diện cúi đầu bới cơm, cưng chiều .

      “Đừng nhắc đến tên khốn kia trước mặt em! Từ chiều hôm qua đến giờ, em gọi cho ta mười cuộc điện thoại, ta đều bắt máy!” Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt thở dài .

      “Chú ấy rất bận mà!” Nhan Tịch nhìn dáng vẻ vợ rấtđáng yêucủa Úc Tử Duyệt, lên tiếng an ủi.

      “Em thấy ta lo mải mê nghe nhậnđiện thoại của bà Hạ Tĩnh Sơ kia có!” Úc Tử Duyệt lại thở dài lại . Nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, trái tim lại nhói đau.

      “Hạ Tĩnh Sơ?” Nhan Tịch cau mày hỏi.

      Sau đó, Úc Tử Duyệt thao thao bất tuyệtkể chuyện xảy ra giữa , Lăng Bắc Hànvới Hạ Tĩnh Sơ mấy ngày gần đây. Nhan Tịch gì, chỉ hỏi Úc Tử Duyệtbuổi tối có rảnh .

      “Em rảnh! Tối nay thầy Thẩm nghỉ dạy, em có tiết học!”

      “Vậy tốt rốt. Tan tầm, chị mời em ăncơm!”

      “Được thưởng sao? Bản thảo được gửi đirồi ạ?” Úc Tử Duyệt cười hì hì hỏi.

      “Đúng vậy! Tối nay em muốn ăn gì?” Hai người bưng đĩa tới bồn rửa bát, NhanTịch hỏi .

      “Em còn được chọn nữa á. À, đúng rồi, ởTân Thiên hình như mới mở nhàhàng ẩm thực Busan*, hay là chúng ta đến đó ăn thử nhé?” Hai mắt Úc Tử Duyệt đảo vòng, như sực nhớ ra rồi,. (Busan là thành phố nằm ở phía nam HQ)

      Nhan Tịch cũng biết, Úc Tử Duyệt muốn tiết kiệm tiền cho mình. Con nhóc này, cũng chính vì tính cách này nên mới khiến người khác cảm động, mến.

      Úc Tử Duyệt đúng là muốn tiết kiệm tiền cho Nhan Tịch. Nếu như đểmình mời , nhất địnhNhan Tịch sẽkhông chịu!

      Sau khi tan tầm, Nhan Tịch cùng Úc Tử Duyệt lên chiếc xe con bọ của Úc Tử Duyệt tới Tân Thiên.

      Trong mắt Nhan Tịch, mặc dù Úc TửDuyệt sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng lại hề có tố chất con nhà giàu. ấy có thể cùng ăn ở nhữngquán ven đường, có thể cùng chen chúc xe điện ngầm, cũng có thể ra mặt giúp đỡ . Hơn nữa ấy còn rất tốtbụng và ngại gian khổ.

      Nghe Úc Tử Duyệt , chiếc xe con bọnày cũng là do chơi trong đội rock ở Mĩ tích góp tiền mà mua được.

      Nhìn Úc Tử Duyệt chuyên tâm láixe, Nhan Tịch phát mình lại thất thần......

      ***

      “Oa.....Ăn đến no căng cả bụng. ChịNhan, được rồi, em phải toilet....” Úc Tử Duyệt sau khi ăn no, sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, vớiNhan Tịch.

      “Chị với em!” Nhan Tịch liền vội vàng đứng lên, theo ra cửa.

      “Đồ tiện nhân lật lọng, nếu phải ông đây thấy ta dựa dẫm vào cậu cảnhà họ Lăng kia, tống cổ ta từ lâu rồi!”

      Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch hai người còn chưa đến toilet, nghe thấy mộttiếng tục tằng từ căn phòng phía dưới truyền đến.

      “Người này là ai thế? Sao lại năng thô tục như vậy!” Úc Tử Duyệt cố ý lớntiếng .

      “Suỵt! giọng chút. Ông ta vừanhắc đến cậu cả nhà họ Lăng sao?” Nhan Tịch cau mày, kéo kéo Úc Tử Duyệt, giọng .

      “Đúng vậy! Giọng kia nghe rất quen......” Úc Tử Duyệt cau mày, nhìn Nhan Tịch , Ngay sau đó, liền kéo , nhàng tới cuối hành lang.

      Ở chỗ khúc quanh, phía bên phải, Úc Tử Duyệt nhìn thấy người đàn ông bụng phệ, tay cầm thuốc hút, vừa vàođiện thoại.

      “Người này em biết!” Úc Tử Duyệt vội vàng xoay người lại, với Nhan Tịch, “Ông ta chính là người hắt rượu vang lênngười Hạ Tĩnh Sơ hôm ở nhà hàng.”

      “Nghe xem ông ta gì!” Nhan Tịchnhỏ giọng .

      “Chính là ả tiện nhân Hạ Tĩnh Sơ đó! Trước khi ký hợp đồng, còn bảo đảmnhất định giúp tôi thắng vụ kiện này, đến lúc ăn cơm lại đột nhiên lật lọng!”Ông chủ Kim lại mắng.

      Úc Tử Duyệt nghe xong dường như hiểu ra điều gì, vẻ mặt khó tin nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch ra hiệu ý bảo tiếp tục nghe.

      “Con mẹ nó, tôi làm gì dám động tới côta! Đó là người của cậu cả Lăng ở Kinh Đô! Ông Thái, tóm lại vụ án này ông phảitìm người giúp tôi. Mẹ kiếp, ông đâykhông tin thể đấu lại với mộtthằng công nhân!” Ông chủ Kim tiếp tục văng tục.

      Hóa ra ông ta vốn là là chủ thầu nhận xây dựng công trình. công trường, công nhân của ông ta may xảyra chuyện, ông ta bồi thường tiền, nêncông nhân kia kiện ông ta. Ông chủKim tìm Hạ Tĩnh Sơ nhờ giúp biện hộtrước quan tòa, Hạ Tĩnh Sơ vì số tiến lớn nên làm trái lương tâm, nhận lời giúp ôngchủ Kim biện hộ trước tòa án.

      Ông chủ Kim xong, liền cúp điện thoại, ra phía này. Nhan Tịch vội vàng kéo Úc Tử Duyệt đứng ngẫn ngườitránh vào toilet.

      “Mẹ kiếp! Chị Nhan.....Em….em có cảmgiác…Hạ Tĩnh Sơ cố ý làm vậy sao? Hay tại em suy nghĩ quá nhiều?” Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, vẻ mặt khó tin hỏi.

      Nhan Tịch vừa rửa tay, vừa nhìn , cườicười, “Ngốc quá! phải em suy nghĩ quá nhiều, em là người rất sắc sảo mà! Kẻ thủ đoạn chính là Hạ Tĩnh Sơ kia kìa”!

      ? Đúng là ta cố ý khiêukhích người đàn ông kia sao? Làm vậy làvì muốn Lăng Bắc Hàn ra mặt giúp ta sao?” Úc Tử Duyệt kéo tay Nhan Tịch, vội vàng hỏi lại.

      “Còn phải sao? Vừa rồi ông kia , trước đó ta đồng ý ký hợpđồng với ông ta rồi, sau đấy ta liền lật lỏng còn gì!” Nhan Tịch nhắc lại cho Úc Tử Duyệt.

      “Vì sao ta phải làm vậy? Vì muốn Lăng Bắc Hàn để ý ta sao ? Chịu bị hắt rượu trước mặt bao nhiêu người như vậy, đáng sao? ta cảm thấy mất mặt sao?” Úc Tử Duyệt căm phẫn . Giờ phút này, cảm thấy thể tinđược.

      Lăng Bắc Hàn sao? cũng bị talừa rồi!

      “Điều này cho thấy, ta rất quyết tâmđoạt lại chú già từ em!” Nhan Tịch vừa đặt tay vào quạt hong khô, vừa nhìn Úc Tử Duyệt vẫn còn ngẩn người .

      được. Chị cho em yên tĩnh chút. Em vẫn thể tin nổi chuyệnnày! Cả em và Lăng Bắc Hàn cũng khôngthể nhìn ra ta diễn trò......” Úc Tử Duyệt ngơ ngác, dựa vào vách tườngthì thào tự .

      “Có lẽ trước kia ta phải người như thế, cho nên chú cũng suy nghĩ nhiều. Duyệt Duyệt, em nhất địnhphải để ý......” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt ngây thơ, đơn thuần, có chút đau lòng .

      Lúc trước em ấy còn coi Hạ Tĩnh Sơ là bạn thân. Nhưng bây giờ, biết được Hạ Tĩnh Sơ là người thủ đoạn, hẳn em ấyđang cảm thấy khó chịu? Em ấy quả là người quá đơn giản lương thiện.

      Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch với đôi mắt lã chã chực khóc, “Tại sao có thểnhư vậy.... ?”

      Sau cơn tức giận, lại cảm thấy lòngđầy chua xót. nhận thấy bẩn thân ngốc. Nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, cảm xúc trong lòng lại càng thêm hỗn độn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương114: Lão già vô tình

      Sau khi đưa Nhan Tịch về, và đến tậnkhi về đến nhà mình, đầu óc Úc Tử Duyệt vẫn cảm thấy mờ mịt. vẫn thể tin được Hạ Tĩnh Sơ lại ngườiđàn bà có tâm cơ sâu đến như vậy. Chỉ vì muốn thu hút chú ý của Lăng Bắc Hàn mà ta vẫn cam lòng chịu bị hắt rượu trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?

      Nhan Tịch khuyên nên yên lặng xemxét, nên quá xúc động, nóng lòng lại với Lăng Bắc Hàn.

      nghĩ, nếu cho Lăng Bắc Hàn, tin tưởng mình sao?

      Lúc lên lầu, ở đầu bậc thang lại gặp phải mẹ chồng, Úc Tử Duyệt liền nhoẻnmiệng cười, lễ phép hỏi thăm bà: “Mẹ,giờ này mẹ còn chưa ngủ ạ......”

      “Mẹ chờ con.” Tiếu Dĩnh nhìn Úc Tử Duyệt lạnh nhạt mở miệng.

      Úc Tử Duyệt nhíu mày, gật gật đầu, rồiđi trước bước vào phòng ngủ.

      Tiếu Dĩnh vào sau, ánh mắt liếc nhìnsang phía hộc tủ, thấy đó có khóa, ánh mắt khẽ trầm xuống. Lúc trước bà cố ý kích động Úc Tử Duyệt, khăng khăng quá lên với , rằng cái hộc tủ kia thể mở ra, đồ vật bên trong chính là bảo bối của Lăng Bắc Hàn.

      Bản thân bà cũng cho rằng Lăng Bắc Hànvẫn chưa thể quên được Hạ Tĩnh Sơ đó.

      Nhưng bà ngờ rằng, Lăng Bắc Hàn lại giải quyết ràng trước mặt ÚcTử Duyệt như vậy.

      “Mẹ, mời mẹ ngồi!” Úc Tử Duyệt thấy mẹ chồng nhìn hộc tủ đến mất hồn liềnnhỏ giọng nhắc nhở.

      Tiếu Dĩnh lúc này mới hoàn hồn, nhìn côkhẽ lắc đầu.

      “Con có biết Hạ Tĩnh Sơ ?” Tiếu Dĩnh biết mà còn cố hỏi. Úc Tử Duyệt với Hạ Tĩnh Sơ từng xảy ra xung đột lẽ nào bà lại biết.

      Tiếu Dĩnh tới bên cạnh hộc tủ, tay vuốt ve chiếc lồng thủy tinh đặt đó.

      Úc Tử Duyệt hiểu mẹ chồng có ý gì, đành ngoan ngoãn trả lời: “Vâng,con có quen biết chị ấy. Chúng con cũnggặp mặt rất nhiều lần rồi!” mặt của còn mang theo nụ cười.

      Tiếu Dĩnh lấy ra cái mô hình, cẩn thận vuốt ve. Động tác dịu dàng giống như vuốt ve con mình vậy.

      Nghe Úc Tử Duyệt trả lời, Tiếu Dĩnhnhẹ gật đầu cái, lại đem cất mô hìnhvào trong, xoay người lại vẻ mặt thâmsâu nhìn , “Hạ Tĩnh Sơ là do chính mẹ đuổi . Nguyên nhân rất đơn giản, là do ta xứng với con trai của mẹ.” Tiếu Dĩnh xoa xoa tay, nhìn Úc Tử Duyệt nghiêm mặt .

      có thể cảm nhận được rất lúc TiếuDĩnh đến “Con trai của mẹ”....Cònmang theo niềm tự hào. Nhưng mà, nếuHạ Tĩnh Sơ bà còn cho là xứng với Lăng Bắc Hàn…Úc Tử Duyệt cảm thấy, mẹ chồng chính là muốn cho biết, cũng xứng với contrai của bà.

      “Nhưng mẹ lại chưa bao giờ để tâm đếncảm nhận của Lăng Bắc Hàn! Nếu quảthật là vì muốn tốt cho anhấy, phải mẹ nên tôn trọng lựa chọn của ảnh,tôn trọng trái tim của ảnh hay sao?” Đến còn hiểu đạo lý này, mẹ chồng côthông minh như vậy lẽ nào lại hiểu sao?

      Có thể dễ dàng nhận ra Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ từng nhau thế nào,Lăng Bắc Hàn từng chị ta đến bao nhiêu. đôi tình nhân đẹp như vậy lạibị bà chia rẽ.

      Úc Tử Duyệt lần đầu tiên cảm thấy đaulòng vì Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy bất đắc dĩ. thể trách sao lại đối xử với mẹ mình lạnh nhạt như vậy.

      Tiếu Dĩnh ngờ Úc Tử Duyệt lại như vậy, vẻ mặt bà thoáng kinh ngạc.Bà ngờ lại đứng lập trường của Lăng Bắc Hàn mà suy nghĩcho nó, đau lòng cho nó.

      Xem ra Úc Tử Duyệt thích Lăng BắcHàn rồi, giống với ả Hạ TĩnhSơ ích kỷ kia.

      “Lúc đó nó còn trẻ người non dạ, mẹ nênlựa chọn thay nó.” Vẻ mặt Tiếu Dĩnhmang theo tự phụ, bà quyết khôngthừa nhận lời của Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt cũng đồng ý với lờimẹ chồng. đành cười chua xót. Khônghiểu tối nay bà tìm có là có chuyện gì.

      “Có lẽ đều là vì mẹ muốn tốt cho ấy......” Nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, Úc TửDuyệt liền cảm thấy nhức đầu, cho cùng, muốn loại người phức tạp như Hạ Tĩnh Sơ trở thành tình địch củamình. vốn thích dạng đàn bà có tâm cơ sâu xa.

      Nếu như Lăng Bắc Hàn biết chuyện này, có cảm thấy khó chịu ?

      “Mẹ tất nhiên là muốn tốt cho nó! Hiệntại con có Bắc Hàn ?” Tiếu Dĩnh lại . Bà ngẩng đầu lên nhìn ÚcTử Duyệt hỏi thẳng.

      Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy kinh sợ, hiểu bà hỏi như vậy là có ý gì?

      Nhưng vẫn kiên định dũng cảm gật đầu: “Con ấy! Con chấp nhận ấy!” Lần đầu tiên dám lớn tiếng khẳng định trước mặt mẹ chồng mìnhnhư thế.

      Bà muốn chia rẽ và Lăng Bắc Hàn sao?

      Úc Tử Duyệt cảm thấy đai xót. Nhưng, Tiếu Dĩnh lại bị vẻ kiên định của Úc Tử Duyệt làm cho sợ hãi. Bà phức tạp nhìn Úc Tử Duyệt, sau đó, hề gì thêm, nhàng cất bước rời khỏi phòng ngủ của .

      Úc Tử Duyệt cũng còn dám lỗ mãng nữa. Nhưng đến cuối cùng vẫn hiểu được tối nay mẹ chồng tới tìm là có chuyện gì. Nhưng dù như thếnào, hiểu tình cảm của mình đối với Lăng Bắc Hàn, cũng nhất định sẽcố gắng, mặc kệ Tiếu Dĩnh lẫn Hạ Tĩnh Sơ.

      Rửa mặt, nằm lên giường. Úc Tử Duyệtcầm điện thoại di động, quay qua quay lạivẫn ngủ được.

      vẫn chưa gọi lại cho cuộc điện thoại nào, ngay cả tin nhắn cũng có. Lòng chua xót nhìn hai chữ “Ông xã” màn hình. Vì quá nhớnhung, trái tim đau đớn vô cùng.

      Có lẽ đúng như Nhan Tịch , phụ nữkhi đều trở nên đa sầu đa cảm, lo được lo mất.

      Tình ?

      từng cho rằng mình rất Lệ Mộ Phàm, nhưng khi cậu ta trở thành cấptrên của mình, được gặp mặt cậu ta hàngngày, mình lại luôn muốn tránh mặt cậuta.

      Tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại di động chợt vang lên, Úc Tử Duyệtđang ngẩn người suy nghĩ liền hoàn hồn.Tinh thần uể oải của chợt chấn động. Có khi nào là ? Nghĩ như vậy, liền trở nên kích động, bàntay mở khóa màn hình run run.

      Nhưng, nhìn thấy ba chữ ‘Lệ Mộ Phàm’ màn hình hy vọng của liền sụp đổ hoàn toàn, tâm tình trở nên nặng trĩu.

      “Úc Tử Duyệt, 1.4.2013, mình vẫn đợi cậu, vẫn mãi đợi cậu!”

      tin nhắn ngắn gọn đơn giản, lại mang theo rất nhiều thâm tình.

      Nếu phải lòng, ai lại camlòng dùng thời gian cả đời để cam kết với người kia?

      Khóe miệng Úc Tử Duyệt nở nụ cười khổ. Đọc tin nhắn này, trong lòng lạikhông có bất kỳ rung động nào, ngược lại chỉ có mất mát. Lăng Bắc Hàn chưa từngnhắn cho tin nhắn với những lời bộc lộ thẳng thắn cùng tình cảm sâu nặngnhư thế này.

      “Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Lệ Mộ Phàm, mình bắt đầu học cách tự trưởngthành, mình hy vọng cậu cũng như vậy.Dần dần cậu hiểu ra, chúng ta hoàn toàn phù hợp. Chỉ vì cậu cóđược, nên mới càng muốn chiếm lấy.Mình rất Lăng Bắc Hàn. Cậu làm ơn đừng quấy rầy cuộc sống của mình nữa!” nhanh chóng gõ xuống mấy câu như vậy, sau đó quyết tâm phảitàn nhẫn nhấn nút gửi .

      cảm thấy đối xử với Lệ Mộ Phàm như thế, mặc dù làm cậu ta tổnthương, nhưng, nếu cứ tiếp tục do dựđể cho cậu ta ôm lấy ảo tưởng, phải càng khiến cậu ta tổn thương sâu hơn sao?

      Ngày 1.4.2013, hôm nay đúng làngày đặc biệt. Hôm nay đồng nghiệptrong tòa soạn của cố ý tới Cục dânchính phỏng vấn, nghe người đến đăng kí kết hôn xếp hàng dài như đội ngũ vậy, có người còn đến từ nửa đêm đểxếp hàng nữa.

      khỏi nghĩ tới ngày và LăngBắc Hàn đăng kí kết hôn, đườngđi còn bị cúp điện nữa.

      Nhìn số điện thoại lên màn hình, nhịn được, lại nhấn nút gọi.

      “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiệnđang bận, xin gọi lại sau. Sor¬ry, the......” bận? Nghe giọng nữ cơ giới hóa truyền ra trong điện thoại, Úc Tử Duyệtđang co rúc ở trong chăn nhìn màn hìnhđiện thoại di động, khẽ cau mày.

      Lẽ nào cũng gọi điện thoại cho mình?

      Nghĩ vậy, liền vội vã cúp điện thoại, sau đó vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đợi gọi tới.

      Mười phút sau, vẫn nhận được cuộc điện thoại nào của Lăng Bắc Hàn. Trong lòng lại cảm thấy buồn bực. Nếu vừa rồi gọi điện thoại, biết gọiđiện thoại tới cho , tại sao vẫnkhông gọi lại cho ?

      Úc Tử Duyệt càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy chua xót. Nhấc điện thoại lên, tức giận gọi lại lần nữa. Lần này, máykhông còn báo bận nữa.

      Điện thoại của Lăng Bắc Hàn có nhạc chờ, mà chỉ phát ra từng tiếng “Túttút”. tiếng, tiếng lại tiếng,như gõ vào trái tim của . nín thởchờ đợi.

      Lăng Bắc Hàn mới trở về từ phòng tắmtập thể, nghe thấy điện thoại di động để giường ngừng đổ chuông. liền bước nhanh đến gần, nhìn thấycô gọi tới, khóe miệng tự chủ khẽ cong lên, lập tức lên giường.

      Ngay lúc Úc Tử Duyệt sắp cảm giáctuyệt vọng điện thoại rốt cuộc lạiđược kết nối. Giây phút đó, kích động đến suýt nữa òa khóc lên!

      “Lăng Bắc Hàn! Đồ khốn kiếp! chết ở đâu vậy hả?” kích động quát vàotrong loa, cả người co rúc ở trong chăn,giọng mang theo tiếng khóc nức nở.

      Nghe mắng, những khôngtức giận, ngược lại trong lòng còn cảmthấy áy náy. Từ chiểu hôm qua đến cả ngày hôm nay, đều bận rộn tham dựlễ truy điệu của Thôi Chí Quân. Hôm nay còn phải dẫn theo người đến an ủi giađình cậu ấy, vừa rồi mới trở vể doạnh trại.

      “Muộn thế này rồi còn nổi nóng, cẩn thậnmất ngủ đấy!” mở miệng, cưng chiều . Trong giọng cũng mangtheo chút mệt mỏi. Trong đầu khôngngừng lên hình ảnhcủa Lục KhảiChính, cùng hình ảnh người nhà họ Thôikhóc đến khàn cả giọng....

      Đối với chuyện của Thôi Chí Quân, cảm thấy rất có lỗi. Nếu như Lục KhảiChính có vấn đề, vậy phạmphải sai lầm rất lớn.....Biết có người quen ở trong hộp đêm mà vẫn bất chấp vào.

      Nghe được cưng chiều trong lời của , uất ức trong lòng Úc Tử Duyệtdần dần tan , hít sau hơi, dùng giọng con nũng nịu mở miệng: “Anhbận lắm sao? Ngay cả cuộc điệnthoại cũng thèm gọi cho em!” Trong giọng cũng mang theo vẻ oán trách.

      Lăng Bắc Hàn hít sâu hơi, quyết định tạm thời chưa cho biết,tránhđể lo lắng, suy nghĩ lung tung.

      “Úc Tử Duyệt, là doanh trưởng,quản lý hơn ngàn binh lính cấp dưới, em xem có thể bận rộn được sao?” Bắt đầu từ ngày mai, còn phải tự mình huấn luyện, tuyển chọn kỹ càng 30 lính trinh sát.

      Nghe như thế, dường như trở thành người vợ biết săn sóc chồng, trong lòng Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy chua xót: “ là doanh trưởng, vậy cònthiếu tướng Đàm ở phòng bên cạnh điđâu rồi, sao lại phải ba ngày hai bữa mớitrở về!” Nhớ ra vừa rồi còn nóichuyện với người khác, Úc Tử Duyệt có chút ghen tuông .

      “Người khác là người khác, !Úc Tử Duyệt, Nếu em chịu hiểucông việc của , thể tin tưởnganh, vậy hãy chia tay nhân lúc cònchưa muộn !” Lăng Bắc Hàn tức giậnnói.

      “Tút......” Ngay sau đó, điện thoại bị mấtkết nối. Lăng Bắc Hàn chau mày sững sờ nhìn màn hình điện thoại di động. Lúc này mới ý thức được vừa rồi mìnhhơi quá khích.

      Nhưng ở trong lòng , công việc đúng là chiếm vị trí thứ nhất. Điều này, anhthừa nhận.

      Cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt liền co rúm thân thể lại, tủi thân khóc nức nở. Giờphút này, đau lòng nhận ra, đối vớiLăng Bắc Hàn công việc mới là thứ quan trọng nhất.

      Để ý đến chuyện này sao?

      Nếu để tâm, đủ tư cách làmột người vợ lính. Nhưng để tâmđến làm được.

      Chuông điện thoại di động vang lên, là tin nhắn, hơn nữa còn do Lăng Bắc Hàn gửi tới:

      “Duyệt Duyệt, quân nhân. cũng từng thể giống với người đànông bình thườnghứa hẹn với em, tán gẫu với em. Nếu như em tin , hãy ở lại bên !”

      Ánh mắt mờ mờ đọc tin nhắn gửi,trong lòng Úc Tử Duyệt càng cảm thấy khổ sở. Cộng tất cả thời gian ở bên nhau cũng chưa đến tháng, côtin tưởng thế nào đây?

      thích dịu dàng của , thích bá đạo của , thích thiện lương của . Nhưng đây mới chỉ là mặt củacon người .

      sững sờ mất mấy giây, sau đó lại gọi điện cho . Chỉ cần nghe thấy giọngnói của cũng đủ lắm rồi. Lần này, bắt máy rất nhanh: “ cầu của em nhiều. Chỉ cần thỉnh thoảng anhhãy nhớ đến em, gọi điện thoại cho em, gửi tin nhắn cũng được.Chỉ cần thỉnh thoảng thôi!” Lúc nóinhững lời này, trong lòngÚc Tử Duyệt cảm thấy đau nhói.

      Lăng Bắc cũng cảm thấy áy náy: “Công việc của bận rộn nên thườngxuyên mang điện thoại di động bên người. Nhưng, Duyệt Duyệt à, trong lònganh luôn rất nhớ em!” Câu cuối cùng, vô cùng kiên định.

      Lời kiên định như vậy, hơn hẳn tất cả những lời ngon tiếng ngọt, khiến lòng an tâm hơn rất nhiều.

      “Ừm.....Em học cách làm quen dần....” nghẹn ngào , nước mắt cũng cùngmột lúc thi nhau rơi xuống.

      còn sớm nữa, em mau ngủđi......”

      , em có việc......” Trong đầu Úc Tử Duyệt lại lên hình ảnh Hạ Tĩnh Sơ, vội mở miệng , nhưng kịpthời dừng lại.

      “Chuyện gì?” Trực giácLăng Bắc Hàncảm thấy có chuyện muốn , chau mày lại hỏi.

      “A..... có, có gì. Hôm nay là......” cảm thấy chuyện Hạ Tĩnh Sơ với lúc này đúng lúc lắm.Nếu tin, nhất định cho rằnglà do cố ý.

      “Là gì?” Lăng Bắc Hàn kiên nhẫn hỏi.

      “Ngày 1.4.2013!” Úc Tử Duyệt vội vàngnói, cảm giác mặt mình nóng bừng nhưbị lửa đốt, trái tim cũng nhảy lên loạn nhịp. Kế đó, nghe thấy tiếng cười trầm ấm của Lăng Bắc Hàn truyền ra từ trongloa.

      “Cười cái gì mà cười! Đồ lão già vô tình!” Úc Tử Duyệt thở mạnh . Khônghiểu sao lại thích tên đà nông vô tìnhnày, với Lệ Mộ Phàm cũng chưa có như vậy, mình lại......

      “Lão già?” Nhóc con này lại dám chêmình già! Lăng Bắc Hàn vui mở miệng.

      “Đúng đúng! chính là lão già!” Úc Tử Duyệt cười rộ lên, thở phì phì .

      “Chê già sao? Đợi khi trở về chứng minh cho thấy khỏemạnh cường tráng như thế nào!”LăngBắc Hàn trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt nằm trong chăn phải lúc lâu mới hiểu được là có ý gì.Khuôn mặt nhắn càng thêm nóng bừng!

      ..... đúng là đồ trâu già gặm cỏ non!” Úc Tử Duyệt lại quát.

      “Cái này là theo xu hướng của thời đại thôi! Đồng chí Úc Tử Duyệt! Lập tức cúp điện thoại, ngủ cho !” Lăng Bắc Hàn mím môi, giả vờ lạnh lùng .

      Còn theo xu thế của thời đại nữa chứ!

      cúp trước ......”

      “Em trước!”

      Ai cũng chịu cúp điện thoại trước,hai người giằng co hồi lâu. Cuối cùng,dưới mệnh lệnh lạnh lùng của Lăng BắcHàn, Úc Tử Duyệt đành phải cúp điệnthoại.

      ***

      Ngày hôm sau, sau khi Úc Tử Duyệt vừa tới tòa soạn báo được lúc, liền nhậnđược điện thoại khẩn, là trong cống nước của khu chung cư gần đó phát hiệnđược vật lạ giống với xương người! liền vội vã tới trường.

      Xe vừa dừng lại, vội vã xuống xe,cầm máy ảnh nhanh chóng chạy vào khu chung cư. “Ối.....” Mới vừa chạy tới hành lang liền đụng phải người đàn ông đeo khẩu trang, toàn thân mặc màu đen.

      “Xin lỗi, xin lỗi!” Úc Tử Duyệt vội vànglên tiếng xin lỗi. Ngẩng đầu lên chợtnhận ra cặp kính màu đen quen thuộc, liền thốt lên, “Thầy Thẩm?” Úc Tử Duyệt liếc mắt cái liền nhận ra Thẩm Hứng!

      Thân hình Thẩm Hưng chợt cứng đờ lại, ta vẫn đeo khẩu trang liếc nhìn Úc Tử Duyệt, “Khụ....Duyệt Duyệt, là em sao?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương115: Hung thủ giết người

      Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát lần lượtchạy tới, nhóm cảnh sát từ xe chậm rãi bước xuống.

      “Dạ phải, Thầy Thẩm, sao thầy lại ở đây?Thầy bị bệnh sao? Giờ học tối nay thế nào?” Úc Tử Duyệt sáng nay nhận được thông báo của trường học, lúc này gặp Thẩm Hưng, vừa quan tâm cũng là nhân tiện hỏi thăm chút.

      Nghe thấy giọng của Thẩm Hưng có chút khác thường giống như bị bệnhthật.

      “Khụ khụ.....Tôi bị cảm, nên đến tiêm mũi! Giờ học tối nay có thể sẽnghỉ....Có gì tôi báo lại!” Thẩm Hưngho sụ sụ vừa vừa thở hắt ra qua khẩu trang màu trắng.

      “Dạ....Vậy được rồi ạ! Thầy Thẩm, vậythầy trước ! Em còn có tin tức cần phỏng vấn!” Úc Tử Duyệt vội vàngquan tâm . Lúc này, Lăng Bắc Diệpmặc cảnh phục cũng dẫn người ngangqua.

      “Hẹn gặp lại!” Thầy Thẩm theo phépphất phất tay với rồi sải bước rời .

      Lăng Bắc Diệp cũng nhìn thấy Úc Tử Duyệt từ xa, ánh mắt cũng khẽ đảo qua người đàn ông đeo khẩu trang trắng đứng cùng .

      “Bắc Diệp! Chú mới đến sao? Tin tứccủa tôi so với cảnh sát các quả nhanh nhạy hơn nha!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Diệp hả hê , giơ máy ảnh lên ý muốn cùng bọn họ lên lầu.

      “Các đồng nghiệp khác tới từ trước rồi! Chị lại muốn phỏng vấn sao?”LăngBắc Diệp lên lầu chợt dừng lại, nhìn Úc Tử Duyệt cười hỏi, dáng vẻ có vài phần giống Lăng Bắc Hàn.

      “Đúng vậy! Là vụ án chặt xác! Tin tức đáng sợ như vậy, sao có thể thiếu tôiđược chứ? Đúng rồi, hôm qua điều tra trường vụ án thế nào? Tôi còn phảitheo dõi còn về báo cáo! Tôi chính là vì quần chúng nhân dân mà phải thườngxuyên đốc thúc cảnh sát các đẩymạnh tiến độ điều tra đấy nha!” Úc Tử Duyệt tới lui thao thao bất tuyệt, bắn liên hồi, hỏi Lăng Bắc Diệp so với thủ trưởng của còn tích cực hơn!

      Lăng Bắc Diệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Úc Tử Duyệt, cười cười, “Hoan nghênh giám đốc! Có điều chị đừng nên lên lầu, nếu như làm chị sợ, lão đạiđến tìm tôi tính sổ, tôi sợ mình đảm đương được đâu!”

      “Stop! Chỉ là vụ án chặt xác, cũng chỉ như phim kinh dị thôi mà! Chú đừng coithường tôi thế chứ! Mau để cho tôi lênđi, bảo đảm tôi làm gì cản trở cảnh sát các làm việc đâu!” Úc Tử Duyệt rất sảng khoái , xong liền lên lầu.

      ***

      Giờ ăn trưa, Úc Tử Duyệt thao thao bất tuyệt kể cho Nhan Tịch nghe về vụ án chặt xác nọ, Nhan Tịch nghe xong, chút nữa nôn hết cơm ra, “Sao lại biến thái như vậy chứ? Hung thủ này là......”

      “Đúng vậy! Đúng vậy! Em rất muốn biết tên hung thủ này rốt cuộc là kẻ nào? Giết người chặt xác, rồi giấu trong ống nước! Hơn nữa theo như Lăng Bắc Diệp , căn cứ vào độ phân hủy của thi thể, ít nhất cũng là ba tháng rồi. May mà thờitiết lạnh, nếu cái xác thối hết ra rồi!”

      “Được rồi, Duyệt Duyệt em đừng nóinữa!” Nhan Tịch vội vàng ngăn lại, chỉ tưởng tượng thôi thấy rợn người,nhưng Úc Tử Duyệt lại có chútphản ứng gì cả, vẫn tiế p tục ăn cơm ngonlành.

      “Hai ngày nay em ăn uống cũng hăng hái vậy! phải cùng chú già đương nồng nhiệt đó chứ?” Nhan Tịchcảm thấy kì lạ hỏi.

      “E hèm.....Em…..Em….. ấy em cũng cần phải ăn cơm chứ, chị cũng biết em vốn là cái thùng cơm mà!”Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệtđỏ bừng lên, bộ dạng chết chịuthừa nhận.

      “Còn mắc cỡ à!” Nhan Tịch cười trộm .

      “Em có!”

      “Được, được, em có! Em khôngxấu hổ, cũng thích chú già, đượcchưa?” Con này, cũng kín tiếng, Nhan Tịch cười cười, thấy xinh đẹp, dáng người cao gầy từ cửa căntin vào, liền quay lại nhìn Úc Tử Duyệt.

      “Nè.....Duyệt Duyệt, em biết người kia ?” Nhan Tịch giọng hỏi.

      “Ai đâu?” Úc Tử Duyệt quay đầu, nhìn theo tầm mắt Nhan Tịch, thấy mặc áo lông dài màu xanh thẫm gọimón ăn, “Nhìn bóng lưng rất quen......”

      “Em biết Lục Khải Lâm chứ?”

      “À, là ấy! Vợ Bắc Diệp......” Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch giọng .

      ấy là em Lục Khải Chính?” Nhan Tịch lại hỏi, “ ấy là quản lí bên phíađối tác của bọn chị! Bình thường cũng ítkhi làm.” Nhan Tịch lại .

      “Đúng vậy! ra ấy làm ở lầudưới! Khải Lâm!” Úc Tử Duyệt xong, liền quay lại hướng dángngười cao gầy mảnh khảnh bưng khay thức ăn lên tiếng gọi. quaylại nhìn Úc Tử Duyệt, ít giây sau vẻ bìnhtĩnh mặt liền được thay thế bằng nụ cười, tới gần.

      “Chị dâu......”

      “Đừng gọi tôi như vậy, gọi Duyệt Duyệt là được rồi!”

      “Tiểu Nhan, cũng ở đây sao......” Lục Khải Lâm cười hiền hoà tự nhiên ngồi xuống.

      “Ừ, kế toán Lục hôm nay cũng tới đâysao?” Nhan Tịch liền trả lời, nhìn độngtác Lục Khải Lâm ngồi đối diện ưu nhã cầm đũa lên ăn cơm. giống với ÚcTử Duyệt, xem ra là người nhã nhặnlịch , thành thục hào phóng. Gương mặt cũng xinh đẹp, hàng mi congdày, khuôn mặt thon gầy, ngũ quan hoànmỹ.

      “Đúng vậy! Hôm nay công ty có cuộchọp.”

      “Hôm nay tôi mới biết làm ở lầu dưới đấy! À, đúng rồi, vừa nãy tôi mới gặpBắc Diệp nhà đấy!” Úc Tử Duyệt vui vẻ cười .

      Bàn tay cầm đũa của Lục Khải Lâm thoáng khựng lại, ngay sau đó, lại cười tự nhiên, “ sao?” khỏi khiếnTử Duyệt cảm khái trong lòng, nàylàm vợ Bắc Diệp, nhưng số lần gặp cũng nhiều hơn người khác làmấy.

      Ba vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, có Úc Tử Duyệt ở đây, khí bớt buồn tẻ rất nhiều.

      Buổi chiều Úc Tử Duyệt nhận đượcthông báo của trường học, giờ học củathầy Thẩm chuyển sang giờ khác. Gầntối liền vội vàng chạy về nhà lấy sáchgiáo khoa và tài liệu để đến trường học.

      Có điều, tối thứ hai, thầy Thẩm vẫn lênlớp bình thường.

      vẫn thường xuyên đến trường vụ án giết người ở nhà trọ và cống thoát nước của vụ án chặt xác để theo dõi,thỉnh thoảng cũng đến khu dân cưgần đó để hỏi về suy nghĩ của bọn họ đốivới vụ án. cũng gọi điện cho LăngBắc Diệp và được lại cho nhữngtin tức trực tiếp của vụ án.

      Từ Lăng Bắc Diệp cũng được biết, hung thủ của hại vụ án này có thể cùng là người, hơn nữa rất có thể vẫn còn ở khu dân cư Cầu Vồng này. Úc Tử Duyệt được Lăng Bắc Diệp bày mưu,cho đăng tin tức này lên báo.

      Tin này khiến cho cả khu dân cư trở nên huyên náo, lòng người lo lắng. Úc Tử Duyệt biết, Lăng Bắc Diệp cố ý tung ra tin tức này để dụ hung thủ xuất . Điều này khiến khỏi khâmphục Lăng Bắc Diệp . quả là ngườikiên quyết, dám mạo hiểm như vậy.

      “Duyệt Duyệt......”

      “Thầy Thẩm!”

      “Em lại tới theo dõi vụán này à?”

      “Dạ vâng! Thầy Thẩm, thời gian này thầy nên cẩn thận chút, nghe hung thủvẫn còn nấp ở chung cư này đấyạ!” Úc Tử Duyệt gặp Thẩm Hưng ở dưới lầukhu chung cư. Hôm nay Thẩm Hưng còn đeo khẩu trang nữa, nhưngvẫn còn đeo đôi kính đen, dáng vẻ rất lịch nho nhã.

      “Tôi đường đường là đấng mày râu, có gì phải sợ chứ! Duyệt Duyệt, em cho tôi mượn máy ảnh xem qua chút, tôivẫn luôn muốn mua cái loại này!”Thẩm Hưng chỉ vào máy ảnh của Úc Tử Duyệt, .

      “Ồ!”

      “Là của em đúng ?”

      “Đúng ạ! Em mới mua hồi tháng nămnăm nay đấy ạ!” Cũng là vì phải điTây Tạng nên mới cái, tốn của mất hơn mười vạn đồng đấy. Đối với những thực tập sinh khác căn bản là dám sờ đến máy này.

      tệ......” Thẩm Hưng nhìn nhữngbức ảnh bên trong máy , hai mắt quan sát kỹ từng tấm hình .

      “Thầy Thẩm, tay của thầy bị thươngsao?” lúc Thẩm Hưng nhìn ảnh trong máy đến mất hồn Úc Tử Duyệt chợt nhìn thấy cổ tay có quấn băng gạc liền quan tâm hỏi.

      “À, hôm trước tôi cẩn thận bị va phải nên bị thương thôi, DuyệtDuyệt, uống chén trà nóng !”ThẩmHưng cầm máy ảnh của , tự nhiên cười .

      “Vâng, được ạ!” Úc Tử Duyệt cũng suy nghĩ nhiều, xong, liền theo Thẩm Hưng lên lầu. Đúng lúc cũngmuốn lên lầu năm để hói thăm dân cư ở đây.

      Mới vừa bước vào cửa nhà Thẩm Hưng, Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy cảm giác u ám lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể,“Sao thầy kéo rèm cửa lên....” Úc Tử Duyệt chau mày lại hỏi, người nàythật kỳ quái, giữa ban ngày mà ngay cherèm cửa kín thế này, kỳ quái nhất chính là, cửa sổ còn có ống kính!

      tò mò tiến tới, tới nhìn ống nhòmtrước mặt, cúi xuống nhìn vào trong ốngnhòm, liền nhìn thấy cửa dưới lầu củachung cư, cùng với mấy người cảnh sátđang canh gác bên dưới, lòng Úc Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

      “Á.....” Bả vai bị đó vỗ cái khiến côgiật mình hét lên chói tai, xoay người nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hưng,“Uống nước.” cứng nhắc .

      “Dạ!” Úc Tử Duyệt tay cầm ly nước ấm mà kinh hoảng , sau đó nhấp nháp uống từng hớp nước. suy nghĩ quá nhiều sao? Tại sao trong lòng cảm thấy sợ hãi như vậy?

      Vừa rồi nhìn thấy mặt của Thẩm Hưng, có cảm giác rất quen thuộc......

      Thẩm Hưng ngồi xuống ghế sofa, hơinước từ trong ly bốc lên làm mờ cặp mắt kính của ta, ta lấy nó xuống.

      “Choang......” Lúc Thẩm Hưng ngẩng đầu lên thấy cái ly trong tay Úc Tử Duyệt rơi xuống đất, “Thầy.....Thầy......”Rốt cuộc hiểu tại sao khi nhìnThẩm Hưng lại có cảm giác quenthuộc rồi. Giờ phút này, nhìn khuôn mặtcủaThẩm Hưng, sợ đến toàn thân phát run.

      từng bước lui về phía sau, còn Thẩm Hưng từng bước tiến tới gần . Quásợ hãi, Úc Tử Duyệt vội vàng vươn tay,lặng lẽ thò vào trong túi áo len, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra mở màn hình nhấn nút gọi.

      “Á.....”

      “Duyệt Duyệt, em làm gì vậy?”Thẩm Hưng từng bước tiến tới gần, đoạtlấy điện thoại di động của , cười lạnh hỏi.

      “Thầy Thẩm, thầy.....Thầy đừng......” Úc Tử Duyệt muốn chuyện, đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, ngã ra phía sau bệ cửa sổ, nhưng kịp thời vịn vào bệ cửa sổ.

      “Dám nhìn trộm cửa sổ nhà tao? Dám báo cảnh sát bắt tao?” Thẩm Hưng bước nhanh đến phía trước, vươn tay bóp cằm Úc Tử Duyệt, đột nhiên ta nhưtrở thành người khác, vô cùng hungác .

      ..... đừng chạm vào ngườitôi....Cảnh sát ở phía dưới......” Úc Tử Duyệt cảm thấy mình như cònhơi sức để chuyện nữa, toàn thân xụi lơ vô lực.

      “Giết thêm người có sao đâu?”Thẩm Hưng tàn nhẫn , xong tiến tới,túm lấy vạt áo của Úc Tử Duyệt, dùng sức xé toạt ra, khóa áo của liền bị xé rách.

      ...... giết người?” Úc Tử Duyệt cố dùng hết hơi sức, bàn tay nhỏbé dùng sức ấn vào vị trí túi áo, mở chiếc máy ghi giấu trong túi áo lên.

      “Bọn đó đều đáng chết! người dám phản bội tao, người dám bán thuốc giả, thuốc mê cái thá gì chứ, chẳng có tác dụng gì cả!” Thẩm Hưng kích động, vẻ mặt dữ tợn , giờ phút này, người đànông này chẳng có chút lịch thiệp nho nhã của thầy giáo Thẩm lúc lớp nữa!

      Trong long Úc Tử Duyệt càng thêm hoảng sợ, toàn thân run rẩy.Trong đầu ngừng lên hình ảnh Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn.......Cứu em!

      “Á....” Bỗng nhiên đỉnh đầu cảmthấy vô cùng đau đớn khiến thét lên chói tai, Thẩm Hưng túm lấy tóc , némcô lên ghế sofa......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :