1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương106: Tặng hoa hồng cho
      Edit: TiêuKhang

      suy nghĩ suốt buổi chiều, cẩnthận nghiền ngẫm phản ứng của Úc Tử Duyệt, vô tình phát hóa ra là ghen. cũng nhận ra, bản thânđúng là có chút chột dạ mới có thể nóiÚc Tử Duyệt suy nghĩ nhiều, lòng dạ mọn.

      Phải, là mình làm sai nhưng sợ ngườikhác biết, bởi vì quả hôm nay mình sai với trước, lơ đãng thế nào mà lại nhớ về quá khứ của mình và Hạ TĩnhSơ.

      Lúc trước, người luôn xa lánh Hạ TĩnhSơ là mình. Bao nhiêu năm năm qua,cũng dứt khoát cắt đứt mọi tin tức về .Gặp lại sau đám cưới từng cho rằng có ý đồ muốn níu kéo dĩ vãng. Lúc ấy,mình tránh ta còn kịp.

      Sau việc của nhà họ Thôi làm mình có cái nhìn khác về Hạ Tĩnh Sơ, cảm thấy trước kia luôn bài xích là bởi vì nguyên nhân chủ quan cá nhân, mựcnhận định rằng là người ích kỷ.

      cảm thấy thái độ dành cho Hạ TĩnhSơ như thế rất nên, thể dồnhết tâm trí để hận, oán trách hay tránh néthì mới tốt.

      Cũng bởi vì là luật sư của nhà họThôi, đơn vị nhờ chuyển giao chi phiếu cho họ, chỉ có thể thông quaHạ Tĩnh Sơ mà gửi . Ngoài công việcra họ chẳng có quan hệ gì khác, hôm nay đụng mặt ở nhà hàng cũng là tình cờ gặp lại.

      Có điều sau này vẫn nên hạn chế gặp mặt ta hơn, vì dù sao Hạ Tĩnh Sơ vẫnchưa hoàn toàn dứt hẳn tâm tư với mình.

      Sau khi phân tích như vậy, cảm thấymình trách oan Úc Tử Duyệt, cho nên mới cố tình tới đón tan học, ai ngờ,tìm khắp cả trường học cuối cùng nhìnthấy cảnh tượng và cái tên thầy Thẩmnọ ôm nhau!

      “Nếu cắm cho em sừng, em cắm lại cho mười cái!” Chẳng lẽ ấy muốn trả thù sao? Phát rađiều này cùng hình ảnh diễn ratrước mắt khiến cho trái tim như bịdao cứa!

      Úc Tử Duyệt chưa ăn cơm chiều học, thời điểm vừa tan học bỗng nhiên bịváng đầu, định bụng ở lại lát đợi bạnhọc ra về hết mới đứng dậy. Nào ngờ, chưa được mấy bước liền muốn ngã nhào xuống, may sao thầy Thẩm kịp thời đỡ lại.

      sao chứ?” Thẩm Hưng nhìn sắcmặt hơi tái nhợt Úc Tử Duyệt mà quan tâm hỏi.

      Mới vừa ổn định nhìn thấy bóngdáng màu đen đứng ở ngưỡng cửa, LăngBắc Hàn mặt lạnh như ôn thần đứng sừngsững ở lối vào, Úc Tử Duyệt vốn địnhtránh né khỏi người Thẩm Hưng, nhưng khi thấy Lăng Bắc Hàn thuận thế ômluôn cánh tay của thầy Thẩm.

      Thẩm Hưng lúc này cũng thấy người đàn ông đứng ở cửa ra vào, nếu mình nhớ lầm hình như đó chính làchồng của Úc Tử Duyệt.

      chẳng thể nào ngờ được, chỉ mới hai mươi tuổi đầu lại còn trẻ như vậy mà là vợ của người ta rồi. ta định buông Úc Tử Duyệt ra bấtthình lình lại chụp lấy cánh tay của mình.

      “Thầy Thẩm, em có tối nay mời thầy dùng cơm mà, chúng ta thôi!” Úc Tử Duyệt ngó lơ thèm nhìn tới LăngBắc Hàn đứng ở ngưỡng cửa, quayđầu lại cười ngọt ngào với thầy giáo điềm đạm nho nhã mang mắt kính gọng đencủa mình .

      “Chuyện này......” Học trò Úc Tử Duyệtnày làm sao vậy chứ? Chồng bé đangở ngay tại cửa mà ấy có thể tùy tiện như vậy? Thẩm Hưng khó xử mở miệng lúc này Lăng Bắc Hàn vào cửa.

      “Em định mời thầy Thẩm dùng cơm à?” Lăng Bắc Hàn kềm chế ghen tuông trong lòng, sởi lởi hỏi với vẻ mặt cực kỳ tự nhiên.

      Tên lính thối này! Vậy mà cũng chẳng tỏ ra ghen chút nào, Úc Tử Duyệt tức giậnthầm nghĩ ở trong lòng, cũng chẳng biếttại sao ta lại đột nhiên tới trườnghọc, mình còn tưởng rằng ta vềđơn vị rồi chứ!

      “Phải đó, bởi vì thầy Thẩm ưu ái tôi ít, nên tôi muốn mời thầy ấy ăncanh thịt dê á!” Úc Tử Duyệt khẽ hấtcằm lên nhìn Lăng Bắc Hàn, tiếp tục hỏi, “Đúng rồi, phải bảo có việc sao? Sao còn chưa hả?” Vừa bàn tay nho vừa túm chặt ống tay áo củathầy Thẩm.

      Lính thối! Dám cắm sừng tôi, trả lại choanh cái trước đó!

      Úc Tử Duyệt thần oán hận nghĩ, bứcmình nổi máu lên, thực cũng rất có khả năng ôm nhau cùng chết với ta đấy!

      Mình có việc? Mình bảo có việc bao giờchứ? Nhóc con này, cố ý đây mà!

      “Việc của giải quyết xong rồi, thầy Thẩm, cám ơn thầy đặc biệt quantâm vợ tôi, chầu này hãy để tôi mời!”Lăng Bắc Hàn vươn tay kéo vai Úc Tử Duyệt ôm lại nhìn Thẩm Hưng lịch .

      Tên khốn xấu xa này! Úc Tử Duyệt nổi cáu thầm mắng mỏ, cố tình muốn cho theo dùng cơm vớimình và thầy Thẩm! Nếu sao còn gọi là cắm sừng được nữa chứ!

      “Ông xã! mà cũng tham gia náo nhiệt nữa á! À phải rồi, người ta muốn ăn hạt dẻ rang đường ở cái quán dưới cầuHòa Bình, mua cho em nha, có được ?” Để xem, có mặt thầy Thẩm ở đây, ta có nể mặt mình .

      Cầu Hòa Bình cách đây đến gần 20km. Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn làm nũng . Lúc này ba người ra khỏi lớp học.

      Con nhóc này, sao mình biết ấy còn có sở thích ăn hạt dẻ rang đường?Lúc này, chợt hiểu ra là Úc Tử Duyệt cố tình chơi mình, có thể vẫn còn giậnmình rồi!

      Lăng Bắc Hàn cố gắng quên ghentuông trong lòng, cố gắng thèm nghĩ tới màn vừa nãy của hai ngườihọ, đó chỉ là trùng hợp, nhất định là trùnghợp, tự giải thích với lòng mình như thế.

      “Được, liền đây, lát nữa tới đónem!” Lăng Bắc Hàn lời , sau đó bỏ ra. Cũng quên lời tạm biệt với thầy Thẩm.

      ta á? Úc Tử Duyệt hơi kinh ngạc, ngờ ta lại , nhưng mà nghi ngờ Lăng Bắc Hàn đanglừa ! chừng, bây giờđang lái xe về nhà rồi đợi về là dạy dỗcô trận!

      “Hai người giận nhau à?” Trongmột quán canh thịt dê nổi tiếng ở con hẻm gần trường, Úc Tử Duyệtvà Thẩm Hưng ngồi đối mặt với nhau,Thẩm Hưng mở miệng hỏi thẳng.

      “Hả?” Úc Tử Duyệt ngờ Thẩm Hưng lại nhìn ra.

      có gì đâu, đừng quan tâm đếnanh ta!” Úc Tử Duyệt nhìn vào bát canhthịt dê trắng đục đặc sệt cau mày .

      “Món canh này tanh quá”! nhíu mày ngửi ngửi, mặc dù rất đói, nhưng tanh thếnày cũng chẳng dám ăn.

      “Cho thêm tí giấm là được rồi mà….Mùađông uống chút canh dê cho ấm, mớinãy em suýt chút nữa ngất rồi, có phải là buổi tối chưa ăn gì đúng ?” Thẩm Hưng thêm hai giọt giấm vào trong bát của Úc Tử Duyệt, vừa hỏi cách quan tâm.

      “Dạ, lúc nãy học vội quá chưa kịp ăn gì…..Ưm, quả bị tanh nữa rồi, lại còn rất tươi nữa, ngon quá!” ÚcTử Duyệt cầm cái thìa, vừa uống canhvừa cười , lúc đó, bà chủ quán bưng ra xửng bánh bao hấp.

      Thẩm Hưng cầm lấy cái đưa cho , lấy cho mình cái: “Sau này có gấpđến đâu cũng phải ăn cơm !’ như người lớn, trầm giọng .

      “Biết rồi”. Úc Tử Duyệt cảm động cười , cảm thấy thầy giáo như thế màthật quan tâm đến mình, lại nhớ đến tên khốn Lăng Bắc Hàn đó tim lại nhói đau.

      Bởi vì hậm hực suốt cả buổichiều, tâm trạng tốt, cho nên mớiquên ăn cơm thành ra suýt chút nữa thìngất xỉu.

      ta, vẫn còn có những người khác tốt với mình, Úc Tử Duyệt tôi đâycũng phải là kẻ khiến người taghét cay ghét đắng! Trong lòng nghĩ thếnhưng lại càng cảm thấy buồn vì biết, bản thân mình quan tâm đến cái gì.

      Lăng Bắc Hàng chạy đến chân cầuHòa Bình mua túi hạt dẻ rang đườngrồi chạy về, giờ phút này đứng trước cửa quán canh thịt dê, chung quanh đây chỉ có cửa hàng này, anhđoán rằng ở đây.

      Quả nhiên, qua cửa sổ thủy tinh nhìnthấy hai người ngồi cùng bàn, khóitrắng bốc lên từ bát canh bao phủ khắp nơi, nhìn thấy và tên thầy Thẩm đó vừa ăn vừa cười vui vẻ.

      Nếu như muốn trừng phạt côđã làm được rồi, bởi vì giờ trong lòng lên men rồi.

      , vẫn có nhiều tên khácthích ấy, sáng lạn nhưánh mặt trời, rất dễ khiến người khác bị lây sáng sủa đó......

      Đột nhiên phát ra rằng, kể từkhi kết hôn đến nay khiến cho vuicòn ít hơn với những lần làm đaulòng. Mà bình thường có nhiều thời gian quan tâm đến , côgái tươi sáng như ánh nắng như thế nếu cùng với kẻ theo quân như mình cóthật là hạnh phúc ?

      Lăng Bắc Hàn nghĩ như vậy, trong lòng đau nhói.

      Lần trước mạnh mẽ quyết tâm muốn ly hôn với , ra đó là đangđánh cuộc, đánh cược xem có chịu hysinh cho quân nhân như mình , trở thành vị quân tẩu theo đúng cách.

      Chiều mai, lại phải quay về bộ đội, lần trở lại tiếp theo cũng phải qua năm mới......

      Trong ngực buồn bực, căng nhức, còn có nỡ.

      đứng trong gió lạnh đến tận xương, giấu bọc hạt dẻ rang đường vào ngực đợi và vị thầy Thẩm đó ăn cơm xong ra ngoài, cũng dường như trừng phạtchính bản thân mình.

      Úc Tử Duyệt và Thẩm Hưng bước từ trong quán ăn ra ngoài, liền thấy được Lăng Bắc Hàn đứng cạnh chiếcHummer, nhìn sái chân bước về phía trong tay nắm chặt túi hạt dẻ rang đường.

      ta mua rồi à! Trong chốclạt, Úc Tử Duyệt cảm thấy cảm độngnhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.

      “Hạt dẻ rang của em đây!” Khóe miệngLăng Bắc Hàn vểnh lên nở nụ cười, dưới ánh đèn đường u ám rất quyến rũ.

      Úc Tử Duyệt nhận lấy , “Thầy Thẩm, vậy lần sau gặp thầy lớp nhé...!” để ý đến Lăng Bắc Hàn, với Thẩm Hưng.

      “Được, tôi trước, cảm ơn món canh tối nay của em!” Thẩm Hưng nhìn Úc Tử Duyệt mỉm cười , cũng gật đầu với Lăng Bắc Hàn cái.

      “Tôi đâu có thích ăn hạt dẻ rang đường!”Úc Tử Duyệt ấn túi hạt dẻ rang vào ngực Lăng Bắc Hàn, sải bước về phía bãi đỗxe của trường.

      Lăng Bắc Hàn sải bước đuổi theo, bắt lấycánh tay của , “ đưa em về!” giọng nhưng tronggiọng dường như có chút van xin.

      cần! Tôi có xe rồi!” tức đến mức thở phì phì .

      bảo người lái về......” Lăng BắcHàn xong, thèm để ý đên sựphản kháng của kéo về chiếc xe của mình, vừa mở cửa xe mùi hương hoahồng tràn ngập vào khoang mũi.

      Úc Tử Duyệt cau mày, dường như bịôm lên xe.

      ngồi ở hàng ghế phía sau, ngồivào tay lái, bật đèn trong xe lên.

      Úc Tử Duyệt thấy bó hồng màu hồng phấn xinh đẹp tươi tắn đặt cạnh ghế ngồi….

      Lăng Bắc Hàn hề gì chỉ lo lái xe.

      Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn bó hoa hồngmà ngẩn người, nhớ ngày 14 tháng 12 ấy, Lăng Bắc Hàn cũng cầm bó màu hồng hoa hồng tìm , ngày ấy, cũng rối rắm mà đẩy cho Hạ Tĩnh Sơ.

      Là tặng cho mình ư?

      Tặng vì lý do gì thế?

      Còn lâu mình mới thèm! Úc Tử Duyệttrong lòng cảm động, nhưng chóp mũi lạinhức nhức, cay cay.

      Úc Tử Duyệt! nên bị ta lừa gạt, mày phải là con chó con hay con mèo con vừa được ta dỗ mộtchút lại chạy quanh ta ngay!

      Chua xót mà chuyển tầm mắt , khôngnhìn bó hoa hồng khiến tim đập thìnhthịch nữa, lặng lẽ qua ra phía cửa sổ.

      biết mình cần chính là cái gì, muốn mình như con vật ,cáu giận, liền vuốt đầu, dỗ dành chút lại chạy quanh .

      Cái cần chính là tình của , là thứ tình mà cả hai trái tim cùng chung nhịp đập.

      Nhất là chịu được khi ở bên mà trong lòng vẫn còn nghĩ đến Hạ Tĩnh Sơ......

      Nhìn thấy bó hồng này cũng cảm thấy gì sao?

      Lăng Bắc Hàn siết chặt vô lăng, đôi môimỏng mím chăt, nhì chằm chằm vào khuôn mặt của trong kính chiếu hậu, chỉ để lại cho bên gò má.

      Trong khoanh khắc đó, cảm giác thâm trầm, nghiêm túc, dường như đangu buồn.

      ra là, cũng có lúc như thế này.

      ***

      Lúc về đến nhà, Úc Tử Duyệt nhảy xuống xe cũng cầm bó hoa lên,Lăng Bắc Hàn lại cầm lấy nó cùng với túihạt dẻ.

      Tối nay có bài ôn tập, buổichiều bị dính chút mưa, buổi tối còn suýt nữa ngất xỉu, rất mệt mỏi, phòng tắmtắm rửa sạch , vội vã phải điphòngkhách. Đúng, là phòng khách.

      là người có tự tôn, nếu cótình , tại sao mình lại phải như điếm để phát tiết, dù cho mình có là vợ ta nữa, mình cũng khôngmuốn thế.

      mình co ro chiếc giường lớn trong phòng khách, trong lòng rối loạn,tối hôm qua, bọn họ còn quấn lấy nhau kịch liệt đến thế, từ phòng ngủ đến phòng tắm, sang buổi sáng cả hai lại kịch chiến lần nữa......

      Vì lẽ gì, chỉ buổi trưa sau khi gặpmặt Hạ Sơ Tình, tâm trạng phấn chấn vui vẻ của mình lại chìm xuống vực sâu thế này?

      lần nữa cảm nhận được cảm giác khiở bên cạnh , như thể ngồi cáptreo vậy.

      Hương vị của hạnh phúc rất đẹp, nhưng tư vị của đau lòng còn giày vò người ta hơn. Làm đau lòng nhất chính, , đối với Hạ Sơ Tìnhcòn có tình cảm, cưới chỉ vì trả thù cho ba mẹ mình.

      Mỗi lần nghĩ tới đây, tim đều như bịdao cắt.

      Úc Tử Duyệt, Mày rất tốt, còn có rấtnhiều người thích mày!

      Nhưng mình chỉ quan tâm đến mà thôi......

      Nước mắt im lặng chảy xuống, co người cuộn tròn lại, quấn chăn chặt, kiềm chế bản thân mình, khóc lên tiếng, bụm chặt miệng cứ để nước mắt chảy ra.

      cảm thấy mình đủ hèn mọn rồi, ta ràng cần mình, trong mắtanh ta, ngay cả chiếm đoạt cả mối tình đầu của cũng bằng, tối hômqua ở giường mình còn hùa theo ta, chỉ vì ta nấu cho mình bát trôi nước....Chỉ vì trong lòng thích ta, cho nên, kháng cự được........

      .......Hu......” Cuối cùng vẫn khócthành tiếng, chui trong chăn đâu khổ tuôn nước mắt.

      Lăng Bắc Hàn tắm rửa xong ra ngoài, tới phòng khách vặn tay nắm cửa, phát ra bị khóa mất, chau mày ghé tai vào trước cửa, cẩn thận nghe nghóng, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kiềm nén.

      “Duyệt Duyệt?” đau lòng mà lo lắnggõ cửa, gọi , “Úc Tử Duyệt! Mở cửa!”Lăng Bắc Hàn lại gõ gõ cửa, trầm giọngnói.

      Thấy vẫn chịu mở cửa, cau mày, vội vàng tìm chìa khóa, nhưngtìm hồi lâu cũng tìm được.

      “Úc Tử Duyệt! Mở cửa cho !” lại lớn tiếng gọi cửa, nhưng trừ tiếng nứcnở vọng từ bên trong ra có gì nữa. hiểu, ấy cố gắng cách ly với mình.

      nghe được tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi lo lắng của nhưng lại cố nén kích động muốn lao ra mở cửa, cố gắng cách ly bản thân với , cho dù vẫnmuốn lao vào lòng .

      Khóc lóc trận, đánh trận haymắng cũng được, thế trong lòng cònthoải mái hơn bây giờ.

      Nhưng cũng sợ nhìn thấy , bị dùng nụ hôn dịu dàng là khuất phục,sau đó được đưa lên đỉnh của cáp treo rồi lại rơi xuống......

      “Rầm......” tiếng vang to khiếncho Úc Tử Duyệt sững sốt, nước mắt lậptức ngừng rơi, ngay sau đó, cảm giác tấm chăn đắp bị xốc ra, mở to hai mắt ra, đập vào mắt chính là là vẻ mặt đầy phứctạp của Lăng Bắc Hàn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương107: Bà xã ngoan nào, mởcửa ra nào
      (chết mất với thím t/g này thoai )

      Trong căn phòng lớn như vậy chỉ bật mộtngọn đèn, tủ đầu giường còn có mộtchùm chìa khóa. cuộn người trong chăn, đôi mắt sưng đỏ ngập nước, gương mặt còn đọng lại những vệt nước mắt chưa khô, hàm răng cắn chặt môi dưới, biểu cảm ngấm ngầm chịu đựngkhổ sở gương mặt khiến người tacũng phải cảm thấy đau lòng rơi lệ.

      Lăng Bắc Hàn nhìn gương mặt đầy nước mắt của cổ mà trong lòng tràn ngập đau đớn, cổ họng nghẹn lại khó thở.

      “Tôi muốn nhìn thấy .” Côđiều chỉnh lại tâm trạng lạnh lùng với , ngay sau đó xoay người đưa lưng về phía , muốn để nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

      ta mà mình thảm hại lắm rồi,cũng chẳng còn tự tôn gì nữa.

      vẫn nghĩ là trách mắng , đánh nhưng ngờ lại bình tĩnh như thế, chỉ lạnh nhạt câurồi quay lưng . khác thường này củacô khiến cho Lăng Bắc Hàn trong lòngkhông thể yên tâm.

      Cũng hiểu rằng, có thể là đau lòng cực độ.

      buông bỏ kiêu ngạo, chẳng nhưngkhông mà còn xốc chăn lên nằm xuốngôm gọn vào ngực, muốn giãy khỏianh nhưng lại thể tránh được cánhtay ngang ngược như sắt thép kia.

      Cả người căng lên, lưng dán sát vào lồng ngực của , hơi thở đàn ông mê hoặc vây lấy , cảm thấy trái tim ràngđang run lên cũng đau đớn cũng tăng vọt kém.

      ta thực có cái năng lực chi phốitâm trạng của mình.

      Cánh tay dài ôm chặt lấy vòng eo thonmảnh, bàn tay vòng qua vùng bụng bằngphẳng của , đem dán sát vào mình,làm vậy dường như mới khiến có thểcảm nhận được tồn tại của .

      vẫn ngoan cố tiếp tục giãy dụa, nhưngcăn bản thể chống lại sức lực của , cứng ngắc nằm trong ngực mặc cho ôm. Ngọn lửa ghen tuông vẫncòn ỉ trong lòng, cảm thấy Lăng BắcHàn bây giờ như bố thí cho mình,còn sợ bản thân mình lại khuấtphục lần nữa.

      “Lăng Bắc Hàn.......Sống với sưlà quá mệt mỏi......” nhịn đượcmở miệng run giọng , khó thở,từng câu chữ đều mang theo chuachát, rất mệt mỏi.

      vốn là người sống vô tư thích ràng buộc, có thể trong phút kíchđộng mà chinh phục con đường từ TứXuyên đến Tây Tạng, cũng có thể độtngột nghĩ ra ý định muốn xuyên samạc, còn từng dự định sang năm chinh phục Everest......

      Sống với , phải thường xuyên nhắcnhở bản thân, chuyện gì nên làm, chuyện gì nên làm, còn phải chăm sóc cảngười nhà của , nhìn sắc mặt cả nhà mà sống và làm việc......

      Lời này xuất phát từ tận đáy lòng, cảm thấy cả người Lăng Bắc Hàn cứng đờ.

      Lời của dễ dàng khiến đau lòng.

      ở bên cạnh khiến mệt mỏi......

      Những lời này đâm trúng vào chỗ đau của cũng là đâm thẳng vào nhược điểm.

      hiểu , những lời này của là nóithật lòng, Lăng Bắc Hàn thầm hít sâuvào, nín nhịn nỗi đau trong lòng, lại lần nữa siết chặt vào lòng. Áy náy, đau lòng, bất đắc dĩ, hành hạ trái timanh.

      Ý nghĩ buông tay lại lần nữa dội vào tâm trí nhưng trái tim vô cùng nuối tiếc, nỡ.

      Buông tay thế nào đây?

      vậy em muốn ly hôn?” lúc lâu, run run hỏi , cổ họng nhưsợi dây đàn kéo căng nín thở chờ câu trả lời của .

      Lòng Úc Tử Duyệt run lên, muốn ly hôn sao? Khẳng định là muốn! Tựanhư hỏi kẻ nghiện, có muốn cai nghiện ? Khẳng định đáp án cũnglà muốn! Người mà khiến vừayêu vừa hận giờ đây còn cách nào buông tay nữa rồi!

      Đột nhiên, xoay người lại, trừng mắt nhìn gương mặt có biểu cảm phức tạp của , hai nắm đấm hung hăng nện vào ngực , “ muốn ly hôn chứ gì, còn lâu tôi mới đồng ý! Tôi ly hôn đấy! Tôi để cho và Hạ Tĩnh Sơ được hạnh phúc đâu! Khốn kiếp! Cái tên Lăng Bắc Hàn khốn kiếp này! Luôn khiến tôi phải đau lòng, luôn để tôi phảikhổ sở! Tại sao lại hành hạ tôi? Tạisao quyền khống chế lại ở trong tayanh?” Tại sao tôi trong khi tôi lại lại !

      “Huhu......” Sau khi kích động mà trút giận phen, lại tiếp tục khóc, vùivào trong ngực , khổ sở nức nở, bàn tay siết chặt vạt áo .

      “Hãy nhìn đến mặc tốt của tôi có đượckhông? Tôi rất cố gắng rồi......” Mình rất cố gắng để thay đổi rồi, rất cố gắngđể có được trái tim của . ra những lời này, lại rất muốn vả vào mặt mình, giống như mình cầu xin ta mình vậy.

      “Úc Tử Duyệt! Em đừng khóc! Em khóc làm rất đau lòng!” Rốt cuộc cũngphải quát lên, ôm lấy gương mặt rồi nhìn sâu vào mắt !

      Nhìn thấy nước mắt của , cũng rất áy náy, trong lòng đau đớn như cắt. Anhluôn hy vọng vui vẻ, vẫn buồn lo như trước đây, nhưng lạikhông có cách nào dỗ dành , trêu chọc vui vẻ, thậm chí ngay cả thời gian gặp cũng rất ít.

      cũng đau lòng, cũng giống như ! chỉ có mình , mà cũng !

      Úc Tử Duyệt sửng sốt, chớp đôi mắt đầynước nhìn .

      đau lòng?

      “Lăng Bắc Hàn phải hạngngười thích miễn cưỡng bản thân, người con thích bao giờ để mắt tới, còn người thích cũngsẽ để mặc theo đuổi! Nóinhư vậy, em hiểu hay chưa?” Vẫn có cách nào thẳng ra câu nóiấy, nhìn vô cùng kiên định.

      Úc Tử Duyệt ngơ ngác nhìn , mãi hồilâu vẫn hiểu ý của cho lắm,“Em hiểu!” nhìn chằm chằmanh bắt bẻ .

      “Hạ Tĩnh Sơ là quá khứ rồi, nếu nhưanh còn thích ta để bảnthân mình chịu thiệt mà chạy theocô ta!” Cái đồ đần này, muốn bóp chết , đừng có ép ra lời màanh được vậy chứ?

      Úc Tử Duyệt vẫn mơ mơ hồ hồ nhìn ,nhắc tới Hạ Tĩnh Sơ, cái gai trong lòng lại rụt rịch nhói lên đau đớn như bị ai rút ra.

      “Vậy, chạy theo ta ......”

      “Úc Tử Duyệt! Em cố tình gây phải ? thích ta!” nâng lên gương mặt nhắn xụ xuống của , nhìn chằm chằm, tức giận quát. Vẻ mặt kiên định này, ánh mắtkiên định đó cùng với giọng cũngkiên định như vậy, khiến cho Úc Tử Duyệt như uống được liều thuốc an thần, nhìn nỗi đau trong lòng như được xoa dịu trong nháy mắt như tiềm được sựan ủi.

      Đừng ép mình phải ra chứ, bé này!

      thích hay , liên quan gì đếntui!” quật cường , những lời nàycó chút kiêu căng, khiến cho cũngkhinh bỉ chính mình.

      “Nếu liên quan đến em, vậy sao em phải khóc.” cái ngoan cố này......Lăng Bắc Hàn vừa tức vừa thương, cúi đầu hôn lên trán cái, vươn tay ôm tới từ phía sau, kéo sát vào trong lòng mình.

      “Ở bên cạnh , đúng là để em phảichịu thiệt thòi, nhưng Úc Tử Duyệt à, là quân nhân, ngay cả thời gian ở cạnh vợ mình còn làm sao có thời gian mà tìm tình nhân? Đối với Hạ Tĩnh Sơ......” Hai mắt Lăng Bắc Hàn nhìn thẳng vào vách tường màu trắng,bỗng ôm chặt vào nơi trái tim mình, trầm giọng .

      Đối với Hạ Tĩnh Sơ như thế nào? Úc Tử Duyệt nín thở chờ đợi.

      lại tiếp, “ , lúc chiềuđúng là có chút lo lắng cho ta, nhưng em cũng biết, ta chơi với nhau hơn chục năm, cũng như em và Lệ Mộ Phàm ấy, thỉnh thoảng quan tâmnhau cũng là chuyện bình thường mà?”

      “Đúng là rất bình thường! Nhưng mà em lại để ý! Em sợ lại nhớ về ta, sauđó những kỹ ức trước đó lại lao đến nhắcnhỏ là trước kia từng chị ta như thế nào! lại bị những ký ức kia chinh phục, rồi lại chị ta! Em vàLệ Mộ Phàm trước kia, thực tế căn bản là có đến với nhau!” Úc Tử Duyệt đẩy ra, trừng mắt nhìn quát lên, “Hơn nữa, cũng đâu có thích em!”

      “Ai thích em?” Lăng BắcHàn bật thốt mở lời, sắc mặt nghiêm túc nhưng lại thoáng lên hai vệt đỏ bừng.

      Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn , trái timnhỏ bé đập thình thịch!

      thích em?” nhìn hỏi ngược lại, Hạ Tình Sơ sao, mối tình đầu thếnào, Lệ Mộ Phàm gì đó, tất cả đềukhông quan tâm, chỉ quan tâm những lờinày của !

      Cảm giác tâm trạng bị đè nén cũng trởnên nhõm rất nhiều.

      “Ngủ !” Lăng Bắc Hàn cứng đờ mở miệng, tự chủ được cúi đầuxuống…..

      được! rốt cuộc có thích em hay ?” Úc Tử Duyệt đâu chịu dễ dàng bỏ qua cho vậy chứ, cònmuốn nghe lại lần nữa, ngang ngược nâng cằm lên, nhìn thở khì khì hỏi.

      “Đồng chí Úc Tử Duyệt! Đừng có đượcvoi đòi tiên!” giữ chặt cổ tay , trợn mắt lên nhìn ngang ngược .

      thôi, em sang phòngchính ngủ! cứ ở đây mà nghĩ đến Hạ Tử Sơ của !” Úc Tử Duyệt xong liền thoát khỏi người , linh hoạt như con rắn chuồn xuống giường sau đó nhanh chân bỏ chạy!

      “Đứng lại đó!” Lăng Bắc Hàn lập tức lậtngười xuống giường, sải bước đuổi theo, vọt ra khỏi cửa phòng, đến lúc ra khỏi cửa phòng phòng chính đãvang lên tiếng khóa cách cái!

      “Rầm......”

      “Mở cửa!” Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt hét lớn, hung hăng đập cửa.

      Úc Tử Duyệt cầm trong tay cái chìakhóa, rất đắc ý mà nhìn cánh cửa khép chặt, ánh mắt quét vòng trong phòng ngủ, thấy bó hoa màu hồng phấnđang để bàn, tâm trạng liền khá hơn nhiều.

      tới, ôm bó hoa màu hồng phấn tươitắn xinh đẹp vào lòng, cúi đầu hít hơi sâu, trong đầu bỗng nghĩ đến cáichuông gió treo trong phòng ngủ của HạSơ Tình tim lại đau nhói.

      Nghe thấy tiếng gọi của Lăng Bắc Hàn truyền đến từ ngoài cửa, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, đồ lính thúi! thích mình nhưng chịu yêumình!

      Để bó hoa hồng xuống, cầm theo bao hạt dẻ rang đường, kê cái ghế ra ngồicách cửa phòng tầm năm mét, mặc áongủ ngồi bắt chéo hai chân ở đó như đại gia, vừa bóc hạt dẻ ăn vừa nhìn cánhcửa.

      thấy hai mạo hiểm vượt lạnh đimua hạt dẻ cho chị dâu tương lai, mớiđột ngột nghĩ ra bảo Lăng Bắc Hàn mua hạt dẻ cho mình.....Giờ phút này, ăn hạt dẻ, nghĩ đến Lăng Bắc Hàn vượt giárét mua hạt dẻ cho , trong lòng vẫnthấy ngọt ngào.

      “Mở cửa nhanh! Nếu nạykhóa đấy!” Lăng Bắc Hàn vừa đập cánhcửa vừa quát lên.

      mở! Em ngủ đây! sang phòng khách ngủ !” Úc Tử Duyệt nhai hạt dẻ nhìn chằm chằm cánh cửa, thở hổnhển quát lại. Cái tên lính thối này, luôn khiến mình khổ sở, đừng hòng mình bỏ qua dễ dàng cho ta nhé!

      Hơn nữa lại muốn vạch rõgiới hạn với Hạ Tĩnh Sơ, Hạ Tĩnh Sơ muốn chủ động quyến rũ , cókiềm chế được ?

      “Em mở đạp cửa đó, cửa phòng khách lúc nãy bị đạp rồi đấy!” Nhóc con này, nhấc chân giả vờ như muốn đạp bung cửa lần nữa, trong lòng cũng nghĩ, lát vào được rồi để xem trừng trị em thếnào!

      Úc Tử Duyệt nghe lời cảnh cáo đó, mớinhớ hình như cửa phòng khách lúc nãyđã bị đạp bung rồi!

      dám! mà dám đạp hỏng, ngàymai em ly hôn với đó!” Hừ, dù thế nào nữa cũng muốn ly hôn, vì vậy liền dùng cớ đó để uy hiếp.

      “Vậy em muốn thế nào? !” Lăng Bắc Hàn kiên nhẫn quát, hạ luôn cái chân dài xuống.

      Chiêu này quả là hiệu quả, Úc Tử Duyệt vừa hả hê bóc hạt dẻ, trong lòng đắc chí mà nghĩ, trong đầu cũng nghĩ đủ mọi thứ, sau đó gương mặt lênmột nụ cười hả hê.

      Đồ lính thối, phải là biết hát à? Vậy để hát chút xem thế nào!

      vẫn chưa quên cái đêm giao thừa đó, ở đơn vị ca hát.

      hãy hát “con thỏ ngoan ngoãn, mau mở cửa ra ”! Úc Tử Duyệt tằng hắng hướng về cánh cửa .

      Lăng Bắc Hàn đứng ngoài cửa với bản mặt đen sì, “ hát! Úc Tử Duyệt! Em ngứa da rồi có đúng ?Lại muốn đứng tư thế hành quân sao?”Dám chơi mình à, Lăng Bắc Hàn hâmhực nghĩ nhưng khóe miệng lại nở nụcười chiều.

      “Lính thúi! uy hiếp em đó hả!Em sợ đâu! hát sangphòng khách mà ngủ !” Úc Tử Duyệttiểu nhân đắc chí hô lên, trong đầu ‘tự sướng’ bộ dạng hát nhạc thiếu nhi của Lăng Bắc Hàn.

      “Bài hát này biết!”Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ , có thểcảm nhận được khuôn mặt ở phíasau cánh cửa của , cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của . Nhưng mà cũng tự ái mà bỏ , bởi vì lòng cũng muốn chiềutheo lần.

      “Vậy em dạy !” Úc Tử Duyệt bỏ túihạt dẻ xuống, nhảy xuống khỏi cái ghế, tới cửa nhìn qua mắt mèo, thấy Lăng BắcHàn vẫn đứng ở ngoài cửa, khóe miệnghiện lên nụ cười hả hê.

      “.......Được!” Lăng Bắc Hàn do dự chút, sau đó bất đắc dĩ đồng ý.

      “Khụ khụ....Em hát trước câu sau đó lặp lại nhé......” Úc Tử Duyệt hắng giọng .

      “Con thỏ ......” Mà mình đâu phải là con thỏ đâu chứ! Mới vừa mởmiệng, Úc Tử Duyệt lập tức ngừng lại,sau đó đôi mắt láo lia xoay tròn.

      “Vợ ơi ngoan nào, nhanh nhanh mở cửa ra nào, mau mau mở nào, muốn vào......Hát !”Úc Tử Duyệt hát câu, sau đó hả hê gào lên.

      “......” Nghe bài hát của Úc Tử Duyệt hát, toàn thân Lăng Bắc Hàn đứng ở ngoài cửa nổi hết cả da gà, nhóc con này đúngthật biết đùa mà.....! Bài hát buồn nôn thế sao mình hát được đây!

      hát được! Mở hay , ra phòng khách, chiều mai vềđơn vị luôn đấy!” Lăng Bắc Hàn thừa dịp to, hơn nữa cố ý nhấn mạnh câucuối.

      Nghe chiều mai phải về đơn vụ, trong lòng Úc Tử Duyệt đập thịch tiếng, cảm giác luyến tiếc nỡ, làm sao vừa mới về mà lại phải sắp rồi!Tay nắm chặt chốt cửa, thiếu chút nữa mở ra, nhưng kịp thời dừng lại.

      “Vậy có hát hay ! hát thìanh thích ngủ ở đâu đó cứ tự nhiên!” giận dỗi .

      vừa như thế, trong lòng Lăng BắcHàn liền như lửa đốt, “Được, được, hát! hát!” Lăng Bắc Hàn vội vàng dỗdành .

      Úc Tử Duyệt lại vui lên, coi vậy mà cũng tệ lắm!

      “Hát lớn lên, to chút! Phải cho em nghe đó!”

      “E hèm......” Lăng Bắc Hàn đằng hắng giọng, ngay sau đó ngẩng đầu lên, đứngngay ngắn thẳng tắp sau cánh cửa giốngnhư chuẩn bị tư thế hát quân ca, cất giọng hát lên: “Bà xã ngoan nào, mau mau mở cửa ra nào, mau mau mở ra nào, muốn vào......”

      Giọng trầm ấm mạnh mẽ của đàn ôngvang lên, lại còn dùng kiểu đáng để hát, Úc Tử Duyệt nghe được liền phìcười, nhìn qua mắt mèo thấy đứngngoài cửa, che miệng cười trộm.

      “Ok, đến câu thứ hai, nghe cho kỹ nha!” Úc Tử Duyệt hả hê .

      “Còn nữa hả?”Lăng Bắc Hàn đỏ mặt tức giận quát.

      “Dĩ nhiên! Phải đủ bài chứ!” xong, lại mở miệng: “ mở, khôngmở, tôi mở, ông xã có ở nhà, ai tới cũng được mở cửa......”Úc Tử Duyệt mới vừa hát xong, cảm thấy câu này phải dành cho Lăng Bắc Hàn.

      Lúc này, chỉ nghe ngoài cửa lại vang lêntiếng hát của Lăng Bắc Hàn: “Bà xãngoan nào, mau mau mở cửa ra nào, ông xã về rồi, mau mau mở cửa ra nào!”Lăng Bắc Hàn thông minh sửa lại lời ca tiếp ứng .

      “Hì Hì......” Chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách của Úc Tử Duyệt trong phòng. Lính thúi này cũng thiệt là đáng ! Lẽ ra phải chụp lại cái bộ dạng đứnghát của mới đủ bộ chứ!

      “Hát xong rồi đó! Mở cửa !” Mặt LăngBắc Hàn đỏ ngầu lại lên tiếng quát .

      được! tính!” Úc Tử Duyệt thở khì , “ hát xongđừng hòng vào!” hướng về phíacánh cửa quát, nhưng lúc này đột nhiênchốt cửa có tiếng động.

      “Lăng Bắc Hàn, ..... cho phépanh cạy cửa!” Úc Tử Duyệt như con thỏ trắng bị dọa sợ liên tiếp lui về phíasau.

      “Rầm......” vừa mới dứt lời, loạt tiếng đập cửa dữ dội vang lên, ÚcTử Duyệt chỉ thấy Lăng Bắc Hàn mặtđen vào, từng bước đến gần chỗ .

      Tình thế nghiễm nhiên là cửa nhà của thỏtrắng bị sói xám đạp ra, và tình hình kếtiếp là sói xám lớn xông tới muốn ăn thỏtrắng . Úc Tử Duyệt sợ quá chỉ biếtnhanh chân bỏ chạy, Lăng Bắc Hàn cũngbước nhanh chân phóng đuổi theo ......

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương108: Phạt cởi quần áo

      Úc Tử Duyệt kéo theo áo ngủ bằng bôngmàu trắng chạy về phía phòng ngủ nằmgóc chết ở hướng Tây Nam, dép mang trong nhà bị rớt lúc chạy cũng mặc kệ. Thấy Lăng Bắc Hàn đến gần, côkhông còn đường lui nữa, trừng lớn hai mắt nhìn với vẻ mặt hoảng sợ, dáng vẻ hoảng hốt sợ sệt khi nhìn Lăng Bắc Hàn y hệt như chú thỏ con gặp phải sói xám lớn.

      “Lính thúi! ... đừng tới đây!” run giọng , đưa tay sờ soạng lên chiếcgiường ở bên cạnh vớ ngay cái gốiném về phía .

      Lăng Bắc Hàn chỉ giơ tay lên có thể dễ dàng đón lấy cái gối ném tới,liếc nhìn bằng đôi mắt sắc bén, khẽ nhếch lên đôi môi mỏng, khuôn mặt điển trai thoáng nở nụ cười gian xảo xấuxa, làm cho sống lưng Úc Tử Duyệt phát rét.

      dám cạy cửa hả? Ngày mai em…Em quân khu kiện , em muốn ly hôn với !” Úc Tử Duyệt thấy anhném cái gối lên giường, sau đó từng bước về phía mình, chật vật bò lên giường, đứng giường nhìn xuống chỉ vào hét lớn.

      Lăng Bắc Hàn ngước đầu nhìn điệu bộ ngang ngược bướng bỉnh nhưng lại cóphần chết nhát đó của mà cảm thấy buồn cười!

      “Kiện ? Lấy tội danh gì để kiện và ly hôn với ?” Lăng Bắc Hàn đứng cạnhgiường ngước nhìn hỏi với vẻ giễu cợt.

      đương vụng trộm! Ngoại tình!” Úc Tử Duyệt dịch người về phía sau, nhìnanh sợ sệt quát lại. biết rằng là quân nhân thể ly hôn, nhưng nếu nhưbản thân người lính mắc phải sai lầm nghiêm trọng nào đó, người bạn đời kia vẫn có thể đơn phương khởi tố ly hôn.

      Nghe gào lên như vậy, Lăng Bắc Hàn suýt chút nữa bật cười ra tiếng. Mím môi, đưa tay về phía , “Được, em kiện , đợi sáng mai rồi em hãy kiện!”

      “Em…..Chắc chắn em ! Bây giờ ra ngoài cho em….Á..…” Thừa dịp chú ý, Lăng Bắc Hàn đưa tay khom người giữ chặt mắt cá chân củacô dùng sức vặn ngược lại.

      Úc Tử Duyệt la hét chói lói ngã sấp xuống giường, té nằm ngửa trêngiường, sau đó gương mặt tuấn tú đen sìcủa Lăng Bắc Hàn dần phóng to trong tầm mắt .

      Lăng Bắc Hàn nhìn từ cao xuống,hai tay chống hai bên người , “Để coi lần này em còn đắc ý thế nào?” Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ hoảng sợ của mà khóe môi nở nự cười giễu cợt với .

      “Em….…. muốn gì? Lính thúi!Em vẫn chưa tha thứ cho đâu!” dịch người di chuyển lùi về sau, hai tay ôm ngực nhìn suy nghĩ biếtanh định làm gì , cũng tức giậntrợn mắt nhìn chột dạ lo lắng .

      “Tha thứ sao? tha thứ sao,hả?” Lăng Bắc Hàn chống tay bên trái người , tay bẹo cằm , đôimắt sau xa nguy hiểm giọng hỏi côvợ bé con của mình.

      Hai mặt dường như dính sát vào nhau, hơi thở hai người hòa chung chỗ. Gương mặt đẹp trai mê hoặc lòng người,ngũ quan sâu sắc hết sức càn rỡ chiếm hết tầm mắt của , nguy hiểm như vậycũng khiến người ta say mê.

      “Em…..Em, dù thế nào em cũng cho phép đụng vào em. Chúng ta chia phòng ngủ!” Úc Tử Duyệt trừng mắtnhìn thở hồng hộc , trái tim tự chủ nhảy đập thình thịch.

      Từ lớn lên trong đống trai đẹp, cũng phải là người mê trai đẹp,nhưng Lăng Bắc Hàn ở ngay trước mặt cónăng lực khiến say mê, có năng lựcnhư muốn cuốn hút vào.

      Lăng Bắc Hàn nghe xong cúi đầu bật cười ra tiếng, “ cũng chưa muốn đụng vào em…. biết cáiđầu của em suốt ngày nghĩ ngợi liêntưởng cái gì?” Buông cằm ra, ngón trỏ thon dài gõ lên đầu của , LăngBắc Hàn cười gian hỏi.

      ta vào đây phải là muốn cùng mình “này nọ” sao?

      Nghe lời Lăng Bắc Hàn , khuôn mặt bé của Úc Tử Duyệt bỗng vọt đỏ lên. cho rằng vào là muốn làm cái chuyện kia với mình, ngờngười ta căn bản có ý đó..…

      “Vậy em muốn chia phòng ngủ với , nhìn thấy cái bản mặt là em phát ghét!” suy nghĩ màrống lên câu đó.

      Lăng Bắc Hàn trở người dậy ngồi ởbên cạnh , kéo vào trong ngực rồinhích người về sau kéo chăn phủ kín cảhai người lại.

      “Được thôi, chiều nay trở về đơn vị, và cả tháng sau đó em nhìn thấycái bản mặt này của nữa!” Lăng BắcHàn ôm lấy cơ thể bé của cúi đầunhìn khẽ khàng .

      Trái tim cứng rắn của Úc Tử Duyệt dần dần tan chảy, hơn tháng lậnđấy….Hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú kia mà trong lòng bốc hơi men.

      “Dĩ nhiên, nếu như em vẫn muốnnhìn thấy , tết năm sau cũng sẽkhông về, ở lại đơn vị với đám bạn lính kia của ! Năm tới nữa cũngkhông về luôn!” Lăng Bắc Hàn còn nhấn mạnh câu sau.

      này, hay thích nghĩ đằnglại nẻo!

      “Em…..Em cho phép!” Úc Tử Duyệt vừa nghe vậy liền tức giận hét lên, trong lòng chua sót ê ẩm. Nửa tháng trước gặp trong lòng rất nhớ rồi, bây giờ chỉ còn cách lễ mừng năm mới hơn bốn mươi ngày. Trời ạ….Sao mình có thể chịu đựng được?

      thích câu ngang ngược này của , cúi đầu cuốn lấy cái miệng của mút lấy mút để!

      “Miệng đằng lòng nghĩ nẻo! Nên bị trừng phạt!” Lăng Bắc Hàn nhìncô giọng , tiếp tục cúi đầu mút lấymiệng của .

      mới nên bị phạt đó! Xuống giườngđi! Cơn giận trong lòng em còn chưa tanđâu, bây giờ phải hát tiếp cho em nghe!” Úc Tử Duyệt nhìn ngang ngược .

      Còn muốn hát? Đúng là được voi đòi tiên mà!

      “Úc Tử Duyệt! Tối nay chúng ta phải tính sổ hết lần vậy, em thấy thếnào?” Lăng Bắc Hàn nhìn gằn giọngnói.

      “Tính sổ? Được! Lính thúi! Tội trạng của chồng chất đầy rẫy ra đấy!” Úc Tử Duyệt lùi ra khỏi lồng ngực , nhìn trịnh trọng .

      “Vậy em xem lỗi của thế nào, đểxem có lý do phản bác lại !”Lăng Bắc Hàng nhìn chằm chằm, trịnhtrọng .

      "Vậy nghe thử xem, nhưng nếu như mỗi việc em làm lỗi màanh có lý do chính đáng điều đó được tính nhé!" Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn với bộ mặt phớt tỉnh, “Dương nhiên cũng phải chỉ trích tội danh của em!” Lăng Bắc Hàn bổsung thêm.

      “Ok! thành vấn đề!” Úc Tử Duyệtnhìn chằm chằm lạnh mặt .

      “Nếu tìm ra lý do phản bác phải làm thế nào đây?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Lăng Bắc Hàn thoáng xuất tia sáng gian manh, tròng mắt đen sáng lướt qua ngực , mở miệng .

      “Đứng tư thế hành quân!” Úc Tử Duyệtrống lên với dáng vẻ miễn cưỡng chấpnhận.

      “Phạt cởi quần áo!” Lăng Bắc Hàn phản bác.

      Úc Tử Duyệt vội vàng cúi đầu, nhìn vàobên trong cổ áo ngủ của mìnhrồi nhìn xuống bên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần lót!

      Lăng Bắc Hàn thấy dáng vẻ vùi mặt vàotrong áo đó của mà ở bộ phận nào đócăng trướng lên. Giờ phút này chỉmong sao có thể kéo lại gần mìnhhung hăng hành hạ phen, nhưnganh cảm thấy lúc này phải tìm cách hóa giải hiểu lầm giữa đôi bên mới là tốtnhất.

      “Được! Cởi cởi! Sợ sao!” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên thấy nhìn thẳng vào trong ngực mình lập tức tranh thủ khép áo ngủ lại, vòng hai cánhtay chặt trước ngực, phòng tránh consói háo sắc ở trước mặt mình!

      Lăng Bắc Hàn ngồi dựa vào đầu giường,nhìn Úc Tử Duyệt bằng nửa con mắtđang ngồi ở đối diện, trịnh trọng ,“Nghe kỹ quy tắc. Từ sau khi kết hôn em cho rằng đối phương làm sai chuyệngì hãy nêu ra điều đó. Nếu đối phươngkhông tìm ra được lý do giải thích chínhđáng đối phương phải cởi phần quầnáo mình ra!”

      “Được! trước!” Úc Tử Duyệthất chiếc cằm rất sảng khoái.

      tệ, còn biết bảo mình trước.Lăng Bắc Hàn nhìn với ánh mắt đầy ý , sau đó mở miệng : “Hôm đám cưới em bỏ trốn với Lệ Mộ Phàm suốt batiếng đồng hồ, chuyện này cũng sao, nhưng ngay đêm tân hôn em uốngrượu say gọi tên Lệ Mộ Phàm!”

      Lăng Bắc Hàn thể nào quên được đêm đó lúc muốn sát nhập vào thìnghe được gọi tên Lệ Mộ Phàm!

      “Nè! Em gọi như vậy lúc nào? Sao em ko nhớ gì hả? Cho là vậy , nhưng chắc chắn lúc đó là do em nằm mơ thấy emđánh nhau với cậu ta thôi!” Úc Tử Duyệttrợn trừng nhìn thở hổn hển giảithích. biết lúc đó mình có gây ra cái chuyện vô duyên như vậy nữa!

      “Có đúng là em chỉ nằm mơ thấy emđánh nhau với cậu ta ? có ý khác? Ví dị như em ngủ, cậu ta đánh đàn guitar cho em nghe?” Trong lòng Lăng Bắc Hàn nhất thời vui sướng khi bắt bớđược , trườn người lên phía trước gạnhỏi.

      Giọng ràng chất chứa ghentuông, vẫn chưa quên lời buổichiều hôm đó.

      “Phụt…..” Úc Tử Duyệt bật cười, “Lăng Bắc Hàn! đáng ! Chuyệ này mà cũng tin? Tên khốn Lệ Mộ Phàm kia thích đánh đàn guitar trong lúc em ngủcũng chỉ vì lúc đó cậu ta ở ngoàicửa! Tên khốn kia muốn cho em ngủ nướng nữa thôi à!” Úc Tử Duyệtnhìn Lăng Bắc Hàn cười ha ha .

      Nghe như vậy, sắc mặt Lăng Bắc Hàn cũng dần dần hòa hoãn lại, cơn ghentrong lòng cũng từ từ tiêu tán.

      “Mấy vấn đề của nha coi như xong, giờ đến phiên em.”

      Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn cẩn thận suy nghĩ, trong lòng toàn là dấm chua nhưng vẫn mở miệng hỏi: “ coi em như con cờ, cưới em là vì muốntrả thù người nhà !” nhìn ,trong lòng chua xót tố cáo , trái tim cũng đau đớn thôi.

      Lăng Bắc Hàn tiến lên, tay kéo vào trong ngực, vươn tay xoa lên mặt , cúi đầu nghiêm túc nhìn : “Cướiem bởi vì trả thù họ!” từngnói những lời này, nhưng đêm đó lạingủ thiếp .

      “Vậy tại sao? Em vừa đẹp, mà lúc ở Tây Tạng còn em chưa đủlớn! Thế thích em ở điểm nào hả?”Úc Tử Duyệt ngay lập tức bắt bẻ.

      “Bởi vì em ngây thơ tốt bụng, em tựa như ánh mặt trời vậy, và cuối cùng bởi vì em chính là em!” Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Bắc Hàn nhìn xoáy vào với giọng chân thành nghiêm túc, sau đó cúiđầu hôn lên môi .

      Trái tim bé của Úc Tử Duyệt rung động mãnh liệt và đập loạn xạ nhìn thẳngvào gương mặt tuấn tú trước mặ.Cho dù dám tin tưởng những điều ,nhưng vẻ mặt nghiêm túc này của khiến bị mê hoặc.

      “Vấn đề cũng coi như xong. Kế tiếp là vấn đề thứ hai mà muốn em!” Lăng Bắc Hàn nhìn khẽ giọng .

      Úc Tử Duyệt gật đầu.

      “Em là vợ , thế nhưng em lại chủđộng đẩy cho Hạ Tĩnh Sơ!” Nhớ tớiđêm đó, nhìn lẵng hoa hồng bàn, đến bây giờ mà lòng Lăng Bắc Hàn vẫn còncảm thấy cay đắng. Mặc dù sau đó trừng phạt nhưng đến bây giờ vẫncòn canh cánh trong lòng.

      Nhớ lại ngày đó mà trong lòng Úc Tử Duyệt cũng rất đau thương, áy náy nhìnanh chóp mũi cay cay : “Tại lúc đóngười ta vẫn chưa nhận ra là thích chứ bộ..…Cho nên nhất thời kích động. Nhưng sau khi rời khỏi nhà hàng đó em rất hối hận!” ôm lấy hông khàn giọng .

      “Hơn nữa đêm đó còn cưỡng….Màthôi, chuyện này coi như hòa nhau , có được ?” Úc Tử Duyệt ngẩng đầulên, chủ động hôn lên môi .

      “Nể tình nụ hôn này của em, vậy hòanhau!” Lăng Bắc Hàn sảng khoái , cảm thấy mình cũng nhất thiết so đo chuyện này làm gì.

      “Đến lượt em đây, tội trạng tiếp theo củaanh đương nhiên là kia rồi! Tại sao dám ôm đó. Đừng với em đó là vì công việc, công việc của đâuphải làm trai bao.” Úc Tử Duyệt thở hổnhển , hai tay bé nắm lấy cổ áo .

      Xem giải thích thế nào!

      Trong mắt Lăng Bắc Hàn thoáng đượmvẻ buồn bã, nhưng ngay sau đó nhếch môi nở nụ cười : “Ba đó bị đội giữ trật tự đô thị đánh, bị tụ máu trong não. Hôm đó, lúc chạy tới côgái đó chỉ là bé mười tám tuổi biết làm gì chỉ biết ôm trai lính là mà khóc. cũng chỉ biết an ủi, nhất thời kịp đẩy ấy ra!” Lăng Bắc Hàn nhìn , vô cùng đúng đắn .

      Thôi Nhã Lan là em của Thôi Chíquân, cậu ta là trong ba mươi ba chiến sĩ trinh sát trong doanh đội , trước kia bị phái nằm vùng. Tối hôm qua ở hộp đêm mới nhận được tuyến báo của Thôi Chí Quân…

      “Vậy cũng được! là đàn ông, ấy là phụ nữ, nếu đường có mộtcô tùy tiện ôm , cũng làmvậy sao?”

      “Bởi vì thân phận ấy phải người bình thường! ấy là…..Thânphận của ấy thể cho em biết, bọn có kỷ luật!” Lăng Bắc Hàn giọng . Thôi Chí Quân lấy thân phận là binh lính đào ngũ trà trộn vào doanh trại quân địch, nếu để đối phương biết người nhà cậu ấy vẫn còn lại với đơn vị. Hậu quả….

      được! đừng dùng công việc làm cái cớ! ngày nào đó nếu ra ngoài lăng nhăng, rồi sau đó đổthừa do công việc cầu hay?”

      “Úc Tử Duyệt! đến cùng là em tin có đúng ?” Lăng BắcHàn phát cáu quát lớn.

      “Em mặc kệ, nếu như giải thích được lập tức cởi quần áo!” Côhất khuôn mặt lên, còn chưa dứt lời Lăng Bắc Hàn cởi áo ngủ ra.

      Vòm ngực bền chắc cùng với làn da màu nâu sậm dần dàn lộ ra, từng cơ bắp gợi cảm rắn chắc khiến Úc Tử Duyệt tự chủ nuốt nước miếng ừng ực, ngây người nhìn tới trước….

      “Chuyện Lệ Mộ Phàm coi như cho qua,nhưng chuyện của em và tên thầy Thẩm kia tối nay giải thích như thế nào?”Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt gằn giọng hỏi.

      Cũng để ý ngây ngốcthèm thuồng nhìn cơ ngực mình.

      “Hả….Cái đó, tại….Tại cả buổi chiều em có ăn cơm tối, suýt chút nữa làngất xỉu rồi, cũng may nhờ thầy Thẩm đỡ em đó!” Úc Tử Duyệt dời mắt khỏi vòmngược vững chãi kia chuyển lên mặtanh, vội vàng giải thích.

      Nghe ăn cơm lại còn suýtnữa ngất xỉu, Lăng Bắc Hàn vừa đau lòng vừa tức giận , “Tại sao chăm sóc tốt cho cơ thể mình? Nếu để biết sau này em bỏ bữa cơm nào, bắt em huấn luyện trong quân doanhcho em biết!” Trước cũng thườngnghe Trình Ngọc Bách thường bỏ bữa, cho rằng Trình Ngọc Bách chỉ cố ý khích mình, ngờ là .

      “Còn phải là vì sao! Ai bảoanh giận em, liếc mắt đưa tình với Hạ Tĩnh Sơ, còn mờ ám gửi gắm tâm tư qua ca khúc xa xưa kia nữa! Còn dùng vỏ đạnlàm thành chuông gió tặng cho người ta!”Úc Tử Duyệttức giận thể xả bớt, nhìn chằm chằm hét lớn.

      muốn nổi giận, lúc nghe từ miệng đến chuông gió vỏ đạn hai mắt sắc trở nên u…..

      “Em thấy chuông gió bằng vỏ đạn kia ở đâu?” Lăng Bắc Hàn mặt đổi sắc hỏi.

      “Đương nhiên là chỗ người tình cũ của ! Người ta còn rất nâng niu và giữ gìn rất kỹ chuỗi chuông gió đó! bàn cònđể địa nhạc cũ kỹ của Lão Sói nữa!”Úc Tử Duyệt ê ẩm , hai tay bé hung hăng nhéo hai hạt đậu trước ngựcLăng Bắc Hàn.

      “Úi..…” Lăng Bắc Hàn sực tỉnh trợn mắt nhìn .

      ta muốn giữ mặc kệ cổ, liên quan gì đến ! Tất cả đều là chuyện qua rồi, phải chuyện xảy ra trướckhi gặp em sao, em để trong lòng làm gì!” Lăng Bắc Hàn nhìn giảng giảinói.

      Người phụ nữ thông minh hỏi tận gốc rẽ chuyện tình phát sinh xảyra giữa đối phương và người cũ, như vậy chỉ khiến để ý, ghen tỵ. Nhưng mộtkhi lòng người, nào có mấy ai có thể suy xét cặn kẽ và lý trí nhưvậy?

      Huống chi đối với Úc Tử Duyệt, là do Hạ Tĩnh Sơ cố ý dùng chuyện của ta và Lăng Bắc Hàn để kích thích .

      Úc Tử Duyệt ghen tức nhìn , cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn khôngcam lòng, ghen tỵ với chiếcchuông gió kia, còn ghen với Hạ Tĩnh Sơ được ở cạnh Lăng Bắc Hàn bao nhiêunăm qua.

      vui à?” Nhìn dáng vẻ đờ ra đó của , Lăng Bắc Hàn thương nâng mặt lên dịu dàng hỏi.

      “Tóm lại từ nay về sau cho phép gặp ta nữa, muốn cũng chophép! Để em phát lần em lậptức tìm người khác cắm sừng !” Úc Tử Duyệt cam lòng , nhéo mạnh lồng ngực .

      “Ối.…” Lăng Bắc Hàn nhíu mày rít lên, nhìn con mèo hoang hung dữ ở trướt mặt nở nụ cười cưng chiều , “Tuyệt đối phục tùng vô điều kiện.” Lăng Bắc Hàn nhìn , cam đoan .

      “Thôi được, bị cởi cái áo, còn em vẫn chưa cởi cái nào, thua rồi!” Lời cam đoan của khiến trái timcô như được rót mật, lòng đầy hân hoannhìn lồng ngực để trần của đắc ý

      “Xong rồi? Vậy hôm đó em mời cái tên thầy Thẩm kia ăn cơm tính sao đây?”Lăng Bắc Hàn cúi người đè ở dướingười, nhìn hỏi.

      “Cắm sừng đấy! Đúng là em cố ý đó, sao?” Úc Tử Duyệt sợ chết .

      Lăng Bắc Hàn bất thình lình xé toạt chiếcáo ngủ mặc ra, hai bầu ngực tròntrịa ngay lập túc ra khiến cho máu nóng trong người sôi sục…

      “Đừng! Khốn kiếp…”

      “Cố ý cắm sừng , tội chồng thêm tội! Quần lót này cũng phải cởi luôn!” Lăng Bắc Hàn tà tứ xong liền xé toạt luôncả quần lót của thành nhiều mảnh .

      “Hả? Gì chứ? Em có làm sai! Em và thầy Thẩm hoàn toàn trong sạch!” Úc Tử Duyệt dùng hai tay đẩy ngực LăngBắc Hàn ra tức giận quát. Cảm nhận được vật thể nóng hổi cứng ngắc kia củaanh đụng vào mình, lòng như lửa đốt, có chút bồi hồi nhưng cũng cảm thấy nguy hiểm, khuôn mặt vọt lên đỏbừng.

      cố tình đùa giỡn này của em, khiến ăn dấm chua có biết hả?”

      ló người ra khỏi tấm chăn, hai tay bịanh tóm lấy giữ chặt,lồng ngực rắn chắc của dán sát vào bầu ngực mềm mại của . Theo hành động vặn vẹo của ,da thịt hai người càng cọ sát lẫn nhau, luồng điện vô hình từ đâu xông ra lủi khắp toàn thân khiến cả hai rung động ngây ngất! Lính thối này ghen? Đầu óc Úc Tử Duyệt lầm rầm như sấm nổ, kiểm soát được tốc độ tim đập, đỏ mặt thở hồn hển nhìn .

      Hai mắt Lăng Bắc Hàn sắp phóng ralửa, nhìn lâu, sau đó nhịn được nữa cúi thấp đầu xuống chiếm lấy cái miệng nhắn của .

      phản kháng theo bản năng, nhưng hai tay bị giữ chặt, cả người cũng bị đè ép sao có thể phản kháng đượcnữa. Đôi môi bị nụ hôn sành sỏi có kỹ thuật của hôn đến cả người tê dại, cơ thể cũng kiềm được dần dần có phản ứng……

      Lăng Bắc Hàn ràng cảm giác được cảngười dần rệu rã, trong lòng lập tức trở nên kích động nhả môi ra, nhìnvẻ mặt mê ly của ngay tức khắc cúixuống hôn mãnh liệt hơn.

      Nhưng Úc Tử Duyệt lại thừa dịp lúc hôn mình chú ý liền nhấc chân đá vào bụng cái!

      “Tối nay em thấy trong người khỏe, muốn làm, em buồn ngủ quá!” đắc ý xong xốc lên chăn trùm kín cả người!

      Lính thối! Cho nghẹn chết luôn!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109


      Mặc dù trực giác cho biết, dối, nhưng nhớ tới lúc tối quảthật thiếu chút nữa té xỉu, lòng Lăng Bắc Hàn liền mềm ra. mặc áo ngủ ra khỏi phòng.

      Úc Tử Duyệt nằm trong chăn, trong lòng hồi hộp mong đợi. cho rằng Lăng BắcHàn xốc chăn lên, sau đó cố số hành vi man rợ với mình. Nhưng thậtkhông ngờ, chờ hồi lâu cũng thấy có động tĩnh gì.

      Chui từ trong chăn ra, Úc Tử Duyệt nhìn quanh căn phòng vắng vẻ, thấybóng dáng đâu cả, thầm thắc mắc: ấy đâu rồi?

      Trong phòng tắm, Lăng Bắc Hàn cầm vòi hoa sen để nước lạnh làm giảm bớt nhiệt độ trong cơ thể. Trong đầu lêncảnh tượng xảy ra tối nay, khóe miệng tự chủ nhếch lên. hiểu được, cũng thích mình và rất quan tâm đến mình.

      Chuyện này quả khiến vui sướng.

      Úc Tử Duyệt vừa mở cửa phòng tắm, nhìn thấy bóng lưng trần của Lăng Bắc Hàn quay về phía mình, cất giọng hỏi, “ lại tắm nữa sao?” Bàn tay bé che mắt nhưng vẫn để ra khe hở. Mắtnhìn qua khe bàn tay chiêm ngưỡng vóc người hoàn mỹ của ….

      Vóc người của tên lính thối này sao lạiđẹp đến vậy chứ? Úc Tử Duyệt nhìn trộm dáng người rắn chắc, bờ mông thon gọn của Lăng Bắc Hàn, nuốt nuốt nước miếng thầm nghĩ.

      Nghe thấy tiếng hỏi Lăng Bắc Hàn cười cười, kéo khăn tắm quấn phần thân dưới xong mới xoay người lại , “ muốn dập lửa!” bước ra ngoài lạnh nhạt .

      Thấy chân trần, sắc mặt củaanh chợt đen lại. Cánh tay dài vươn ra, ôm lấy thân thể , tay kẹp lấy , về hướng phòng ngủ.

      “Ha ha......Dập lửa? Lăng Bắc Hàn! Đáng đời !” Úc Tử Duyệt phải mất lúclâu mới có phản ứng lại, sau đó bật cười lên khanh khách, giễu cợt .

      Lúc này, Lăng Bắc Hàn đặt lên giường, cầm hai chân lên dùng sức xoa bóp.

      Hai bàn chân lạnh ngắt được bàn tay ủ ấm dần dần nóng lên. Úc Tử Duyệtnhìn động tác dịu dàng đó của anhmàtrái tim như được rót vào dòng nướcấm, “Em lạnh, ngủ , mệtlắm rồi!” xong liền rụt chân lạichui vào chăn còn ngáp cái.

      Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt trợn mắt nhìn : “Lần sau còn ăn cơm,xuống giường chân nữa, cho em biết tay!”

      Vén chăn lên, chui vào chăn, ôm vào trong lồng ngực. Úc Tử Duyệt liền giống bạch tuộc quấn lấy thân thể , chân phải bá đạo quấn lên đùi của ,còn cọ cọ lên người nữa.

      “Đừng rộn!” Lăng Bắc Hàn lo sợ dục vọng khó khăn lắm mới kiềm chế được lại bị khơi lên, liền tắt đèn lạnh giọngnói.

      “Hung dữ cái gì chứ!” Úc Tử Duyệt giọng quát lên, tiếp tục khẽ cựa quậy thânthể, lại cảm giác được đangbắt đầu cương cứng. thầm nghĩ, có lẽ dập tắt được rồi. Trong lòng có chút mất mát, đầu vùi vào trongngực .

      “Còn chuyện này nữa. Em tráchanh đâu!” Cánh tay ôm chặt lấy ngườianh, vùi đầu vào trong ngực , chuaxót .

      “Chuyện gì?” Bàn tay to của vuốt ve đầu , dịu dàng hỏi.

      Úc Tử Duyệt muốn , tại sao lần trướcanh lại nhẫn tâm muốn ly hôn với , làmcho đau lòng mất nửa tháng. Bây giờnhớ lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy đau nhức.

      có, có gì......” thàonói, hít sâu hơi, cảm nhận mùihương người của , sau đó bình thản nhắm mắt lại.

      hiểu chuyện, biết tự chăm sóc mình, biết tự lậpcho mình trưởng thành, những điều nàyđều là . từ từ chấp nhận sựthật này, từ từ học cách tự mình trưởngthành, để có thể xứng đáng với ngườiquân nhân ưu tú như .

      Nghĩ thầm trong lòng, Úc Tử Duyệt dần dần chìm vào mộng đẹp.

      Thân thể bécủa áp sát ngực ,khiến cảm thấy bình yên, ấm áp. lâu lắm rồi có cảm giác nhưthế này, vì người mà trái tim cùng tưtưởng đều bị chi phối.

      vốn tưởng rằng, đời này khôngthể nào lần thứ hai, cũng thể tin tưởng vào tình nữa. Nhưng, vợ bé nằm trong lồng ngực anhnày lại bá đạo xông vào thế giới của ,dần dần bá đạo chiếm lấy trái tim ......

      Ngon giấc suốt đêm, hai người gần như là mở mắt cùng lúc. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn gần ngay tronggang tấc, Úc Tử Duyệt cảm giác tim mình chợt nhảy vọt lên, sau đó tự chủ được rướn môi tới đặt lên môianh nụ hôn.

      “Chào buổi sáng! Em làm bữa sángcho !” hôn xong liền nhàng dịch người định bước xuống giường.

      “A......” Lăng Bắc Hàn vươn tay ra ômchặt lấy vòng eo thon của , kéo vào lòng để nằm lên thân thể cứng rắncủa .

      “A.....Nóng quá....Cái gì cứng vậy?” Úc Tử Duyệt cảm nhận được thân thể cứngrắn của , đỏ mặt kêu lên.

      Cố ý! Chắc chắn là cố ý!

      Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ bướng bỉnh , nhịn được nữa, liền lật người cái, đè lên người .

      “A..... được......Em muốn làm bữa sáng!” Hiểu được chuyện sắp xảy ra,Úc Tử Duyệtgiả vờ hô lên, nhưng thânhình lại khẽ vặn vẹo. Bàn tay đặt lênlồng ngực rắn chắc của đẩy ra nhưng lại như mời chào.

      ăn sáng, muốn ăn em!” Muốn nghiền nát vật này, Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt bé đỏ bừng củacô gian tà . Ngay sau đó liền cúi đầuxuống, hôn lên môi .

      Lời bá đạo ấy khiến mặt Úc Tử Duyệt đỏ bừng tim đập rộn lên. Sau đó cảm nhận bàn tay của Lăng Bắc Hàn vuốtve cơ thể, nơi nào đó cũng dần dần ẩm ướt, chân cũng bị nhấc lên gác ở vai mình, sau đó lập tức xông vào!

      Cảm giác nóng bỏng to lớn ấy khiến timcô đập loạn nhịp. theo bản năng phốihợp cùng , hai người lần lại mộtlần cùng nhau lên đỉnh thiên đường tuyệt vời nhất.

      Sau hồi cưỡi mây đạp gió, Úc Tử Duyệt cảm giác như mình bị Lăng Bắc Hàn ép đến khô rồi. chút sứclực nào xụi lơ giường, “Đồ lính thối! Em đói sắp chết rồi…!”

      Thấy Lăng Bắc Hàn vẫn còn mặc áo ngủđang bưng chậu nước vào phòng, côyếu ớt tức giận rên rỉ.

      Lăng Bắc Hàn mím môi, cười,cũng chuyện, ngồi xuống bên giường, vén chăn rồi nhấc chân lên, cầm khăn lông nóng dịu dàng lau những thứ còn sót lại bên dưới người .

      “Ui..... A.....Ưm......” Được chiếc khăn bông ấm áp xoa dịu, thoải mái rên ra tiếng, eo còn khẽ uốn éo.

      Lăng Bắc Hàn nghe rên lên, cảm thấy khó có thể kiềm chế được nữa, thốt lên,“Im lặng!” Nhìn nơi hồng hào mềm mạihơi sưng lên, lại thêm tiếng rên rỉ đầy mêhoặc lòng người của , Lăng Bắc Hàncảm thấy bản thân sắp thể kiềmchế được nữa liền mở miệng quát .

      “Ưm......” Úc Tử Duyệt vội vàng đưa tayche miệng mình lại, vẻ mặt ngây ngất,mặc phục vụ mình.

      Lăng Bắc Hàn nhìn , khuôn mặt nhắn đỏ hồng, đôi mắt khép hờ, đôi môicăng mọng hồng hào giữa cácngón tay, hầu kết ngừng rụtrịch. liền vội vàng cúi đầu, nhanhchóng lau người cho .

      Nhìn dòng dịch trắng đục, khẽ cau mày, có thể nào mang thai ?

      Tính toán thời gian, hình như đangtrong giai đoạn nguy hiểm!

      “Mau dậy mặc quần áo vào!” nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức đứng dậy, nhìn vẻ mặt vẫn còn say sưa hưởng thụ của , trầm giọng , sau đó liền bưng chậu nước ra ngoài.

      “A......A......” Úc Tử Duyệt vội hoàn hồn. Lúc này mới ý thức được mình vừa rồi lại tự sướng!

      Đồ mê trai! Úc Tử Duyệt, mày đúng là sắc nữ! Dè dặt chút ! Đàn ông đều thích phụ nữ dè dặt, hiểu ?

      Nhớ tới điên cuồng và nhiệt tình củamình khi nãy, lại cảm thấy buồn phiền trong lòng. Trở người xuống giường,nhanh chóng mặc quần áo tử tế, định cầmđiện thoại di động của mình mang vàonhà vệ sinh phát máy hết pin.Nhìn thấy điện thoại di động màu đencủa Lăng Bắc Hàn, liền cầm nó lên.

      “Lính thối à, em mượn điện thoại của chơi game chút nhé!” Úc Tử Duyệt ra cửa, hướng về phía phòngbếp lớn, sau đó liền vào toilet.

      “Đồ lính thối, điện thoại gì mà chả có game nào để chơi hết!” Úc Tử Duyệt lật tung tất cả ứng dụng cũng tìm thấymột trò chơi nào, liền mắng thầm. Đúnglúc này, có tin nhắn gửi tới, khôngđể ý lỡ tay mở ra.

      Tin nhắn được lưu trong mục nhắc nhở, Úc Tử Duyệt vội vàng nhấn nút đóng lại, muốn trở về màn hình chính, ba chữ Hạ Tĩnh Sơ lên lập tức thu hút chú ý của .

      Chi phiếu chuyển giao, năm mới vui vẻ!

      Thấy trong hộp thư có tin nhắn như thế, Úc Tử Duyệt như bị quỷ thần xui khiến mở ra, thấy Lăng Bắc Hàn trả lời: Cám ơn! Năm mới vui vẻ!

      Thời gian hơn mười giờ đêm ngày 31 tháng 12.

      Trong lòng Úc Tử Duyệt liền nổi cơn ghen. Lăng Bắc Hàn, được lắm! cú điện thoại cũng chủ động gọi cho tôi, thậm chí tin nhắn cũng có, nhưng lại thường xuyên liênlạc với Hạ Tĩnh Sơ như vậy!

      Trái tim ghen tuông trở lên rối bời. Ba chữ Hạ Tĩnh Sơ kia khiến cảm thấy tim mình như bị dao đâm, quặn đau tức giận khiến toàn thân phát run. Trong lúc kích động, liền xóa số điện thoại củaHạ Tĩnh Sơ trong máy !

      Xóa xong, trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái, chỉ hận thể ném luôn điện thoại của Lăng Bắc Hàn vào trong bồn cầu!

      lúc sau, tâm tình liền bĩnh tình trở lại, kìm nén tức giận trong lòng, côđứng dậy đánh răng rửa mặt, rồi tắm rửa.

      Trong phòng ăn, bữa sáng nóng hổi được chuẩn bị sẵn sàng.

      Toàn bộ đều do Lăng Bắc Hàn tự tay làm.

      Tâm tình Úc Tử Duyệt cuối cùng trở nênkhá hơn nhiều.

      “Làm vệ sinh mất nửa giờ?” Lăng BắcHàn thấy ra ngoài, nhìn đồng hồ lạnhgiọng hỏi.

      Úc Tử Duyệt lên tiếng, ngồixuống cúi đầu cắm đầu cắm cổ ăn bữasáng.

      Lúc này, tiếng chuông điện thoại củaLăng Bắc Hàn từ toilet truyền ra, caumày hỏi, “Điện thoại di động của sao lại trong toilet?” thoáng nhìn Úc Tử Duyệt hỏi xong tháo tạp dề xuống vào toilet.

      “Em Nhã Lan, em đừng lo lắng, bây giờ lập tức gọi điện cho chị Tĩnh Sơ của em nhờ ấy tới giúp em, có đượckhông?” Lăng Bắc Hàn hạ giọng .

      Úc Tử Duyệt lắng tai nghe lời mà toàn thân nổi da gà, trong lòng cũng cảm thấy hờn ghen!

      Em Nhã Lan? Là ai vậy? Sao lạithân mật như thế! Còn nữa, cực kỳ đểcâu ‘chị Tĩnh Sơ’ của !

      “Úc Tử Duyệt!” Lúc này, Lăng Bắc Hàn từ toilet ra, nhìn Úc Tử Duyệt tức giậngầm lên.

      “Sao?” cũng tức giận hỏi ngược lại.

      “Em làm gì điện thoại của ?” LăngBắc Hàn giơ điện thoại di động của mình lên, nhìn Úc Tử Duyệt lạnh lùng chất vấn.Vừa rồi muốn tìm số điện thoại của Hạ Tĩnh Sơ, nhưng tìm mãi cũng thấy. Hơn nữa, điện thoại di động của lại đặt thùng nước trong bồncầu ở toilet!

      phải lấy, ai?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương110: Bảo bối của Lăng Bắc Hàn

      Úc Tử Duyệt bị lớn tiếng như vậy thìlại càng thêm tức giận, vỗ mạnh xuốngbàn đứng bật dậy : “Phải, là em đụngtới đó, sao nào? Số của Hạ Tĩnh Sơ cũng là em xóa đấy. Ngay cả tin nhắn củahai người gửi cho nhau cũng là em xóa luôn đó” Úc Tử Duyệt tức giận ngước mặt trừng mắt nhìn quát.

      “Chưa có đồng ý của , sao em dámđụng đến điện thoại của ?” Lăng BắcHàn nghe xong lời liền đùng đùng nổi giận, mặt xám xịt trừng mắt nhìn quát ầm lên.

      ngờ lại là người tôn trọng quyền riêng tư người của khác như thế.

      Úc Tử Duyệt cũng rất muốn rống trả lại,khi nãy có hỏi ý là bởi vì trong lúc vô tình nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tĩnh Sơ mà thôi, nhưng cảm thấy bị trúng tim đen là vì lỡ xóa số củaHạ Tĩnh Sơ, quả bản thân cũng có chỗ đúng.

      Trong lòng buồn bực nhìn , “Vậy sao? Xóa số của ta chắc là lòng đau lắm đúng ?” tứcgiận rống lên xong lập tức chạy về phòng ngủ. Khi nhìn thấy bó hoa hồng phấn trênbàn nhớ ngay tới dây chuông gió kia. tức giận bước tới cầm lấy bó hoa hồng ném mạnh xuống đất.

      “Ai mà thèm! Ai mà thèm! Ai mà thèm!” phát điêngiẫm đạp lên bó hoa hồng,nhìn từng cánh hoa tàn lụi bị nghiềnthành nhiều mảnh vụn.

      Lăng Bắc Hàn sững sờ đứng chết trân tạichỗ, cảm thấy côquả là người khôngbiết lẽ phải.

      Tâm trạng vốn dĩ rất tốt nhưng bởi vì vô lý và ngang ngược này của mà biếnmất sạch,sau đó cầm theo điện thoại diđộng bước ra ban công gọi cho Lăng BắcDiệp hỏi lại số của Hạ Tĩnh Sơ.

      “Lão đại! và Hạ Tĩnh Sơ còn liên lạc à? Bộ sợ chị dâu ghen sao?”Lăng Bắc Diệp trêu chọc qua điệnthoại.

      Ghen? Lăng Bắc Hàn khẽ nhếch môi, cũng biết Úc Tử Duyệt là bởi vì ghen mới bỏ số của Hạ Tĩnh Sơ, nhưng là người lý trí, có nguyên tắc riêng, thể chỉ vì ngang ngượi và ghen tuôngđó của , rồi cho rằng là bởi vì thíchmình nên mới làm như vậy, cảmthấy, còn quá tùy hứng và dễ xúcđộng.

      “Đừng nhảm nữa! Nhanh lên! Cóchuyện gấp.” Lăng Bắc Hàn dứt khoát thúc giục, Lăng Bắc Diệp cũng vội vàng đọc lại số điện thoại cho lưu lại.

      “Cậu và Khải Lâm vẫn tốtchứ?” Lăng Bắc Hàn lơ đãng hỏi, nhưng Lăng BắcDiệp ở đầu điện thoại bên kia chỉ im lặng.

      “Em và ấy vẫn bình thường mà.” LăngBắc Diệp sửng sốt mấy giây rồi mới trả lời.

      “Được, cứ vậy , cúp máy đây.” Lăng Bắc Hàn như có điều suy nghĩ rồi gậtđầu, sau đó liền cúp điện thoại. Tronglúc bấm số gọi cho Hạ Tĩnh Sơ, tronglòng lại do dự, nhớ tới Úc Tử Duyệtđang tự nhốt mình trong phòng ngủthìbất đắc dĩ thở dài.

      “Khụ…khụ.....!” Hạ Tĩnh Sơ ngờ Lăng Bắc Hàn lại chủ động gọi điện thoạitới, thấy số gọi tới mừng nhưđiên. Ngồi ở mép giường mỏi mệt ho khan hai tiếng mới nhận điện thoại.

      “Khụ.....A lô.....”

      Giọng yếu ớt vang lên trong điện thoại khiến Lăng Bắc Hàn nhíu lông mày, nhưng cũng lờikhách sáo mà thẳng vào vấn đề: “ThôiNhã Lan mới vừa gọi điện đến, sángnay họ của ấy nhận xe, nhưngngười bên giữ trật tự đô thị lại lật lọngkhông cho nhận nữa!”

      Nghe lời cứng nhắc mang theo chút tình cảm nào của Lăng Bắc Hàn mà trong lòng Hạ Tĩnh Sơ chua chát. Hai mắtnhìn về phía cửa sổ có chiếc chuông giókia, lại suy yếu ho khan tiếng, xoaxoa lỗ mũi mới mở miệng: “Được, lát em qua xử lý, cứ yên tâm.” Côcố ý hắng giọng , bởi vì bị cảm nên giọng nghe như bị nghẹt mũi.

      Lăng Bắc Hàn đương nhiên nghe được,nhưng chỉ lạnh nhạt : “Được, làm phiền em.”

      Trong lòng Hạ Tĩnh Sơ lại ê chề khổ sở,“ có việc gì, đây là việc em nên làm.” cố gắng cười .

      Lăng Bắc Hàn biết, Hạ Tĩnh Sơ có nghĩavụ trợ giúp nhà họ Thôi, đây cũng là điểm mà tán thưởng . Hơn nữa, côcòn kiên trì lấy luật pháp để duy trì chínhnghĩa công bằng.

      Giờ phút này, lại cảm thấy mình thậtlà ích kỷ, “Nếu như em thấy khỏe,vậy chuyện này để tìm người khác hỗtrợ cũng được.”

      “Lăng Bắc Hàn, em vẫn câu đó, em tin tưởng luật pháp. Sức khỏe củaem, em tự biết lượng sức, cứ như vậy , gặp lại sau.” Hạ Tĩnh Sơ vội vàng ngắtlời Lăng Bắc Hàn, xong nhanh chóngcúp điện thoại.

      Hạ Tĩnh Sơ nhìn tới dây chuông gió kia rồi nhếch môi thầm , “A Hàn, em dễ dàng buông tay đâu.”

      ***

      Lăng Bắc Hàn cũng nghĩ nhiều.Trở lại nhà ăn liếc nhìn bữa ăn sáng bàn rồi nhìn về phía phòng ngủ, lạichau mày.

      Khóa cửa bị nạy hư vào tối hôm qua rồi, đẩy cửa vào, đầu tiên là nhìnthấy lác đác từng cánh hoa hồng rơi loạn bị nghiền nát rơi rụng tả tơi, nhìn thấy tâm ý của mình bị giày xéo thành ra như vậy, trái tim Lăng Bắc Hàn như bi nhéo cho cái.

      Lại nhìn tới người ngồi giườngim lặng rũ đầu gì. muốn kéo lại mà đánh cho trận. Nhưng lại cố gắng kiềm chế cơn giậntrừng mắt nhìn giọng , “Ănsáng!”

      cũng chẳng thèm để ý tới vẫn cúiđầu tự mình buồn bực.

      Lăng Bắc Hàn rốt cuộc nhịn được bước tới, ngồi xổm xuống ở trước mặt , nhìn vì tức giận mà khuôn mặt nhắn đỏ bừng, “ Úc Tử Duyệt, cho dù đó là vì thích mà ghen nữa cũng thể nào chấp nhận được tùy hứng cố tình gây sựcủa em. Em chưahỏi ý lấy điện thoại của đúng rồi.” ngồi ở trước mặt giải thích răn dạy.

      “Em tùy hứng, cố tình gây vậy đó.Nếu thương em nên bao dung hếtmọi thứ về em!” Rốt cuộc Úc Tử Duyệtcũng lên tiếng, trừng mắt nhìn giậndỗi tủi thân quát lên.

      ra là cho dù hai người có thích nhau thế nào nữa, cũng có nghĩa sống với nhau hòa thuận vui vẻ mãiđược. Khi hai người chung sống với nhau, cần nên chấp nhận mọi khuyết điểm của nhau, tìm hiểu thêm về nhau cũng như bao dung cho nhau.

      “Bao dung? là lính, nhiều việc xử lý còn hết, lại còn phải chịu đựng sựtùy hứng, cố tình gây của em nữa sao. Úc Tử Duyệt, nếu như em thương , muốn sống bên cạnh em hãy nên sửa đổi tính xấu này của em . Có mộtsố chuyện xét về mặc nguyên tắc, phá vỡ nguyên tắc và giới hạn cuốicùng của mình.” Hai tay chế trụ bả vai mảnh khảnh của lắc lắc tức giận .

      Vai bị đau khiến dần tỉnh táo lại. nhìn , trái tim như bị co rút lại, muốn mở miệng đẩy ra đứng dậy sải bước bỏ .

      Úc Tử Duyệt buồn tủi bước xuốnggiường, tới chỗ bó hoa hồng ngồi xổmngười xuống nhặt lên từng cánh hoa, “Xin lỗi.....Vừa rồilà do em quá nóng giận......”

      vô cùng đau lòng nhặt lên từng cánhhoa.

      Đây là bó hoa đầu tiên mà Lăng Bắc Hàntặng cho mình, đúng, là bó thứ hai. Chỉ là bó thứ nhất kia mình nhận được.

      Nhặt lên hết xong đem chúng bỏ vào chiếc giỏ ở bàn, sau đó ra cửa lấychổi vào quét sạch hết mất cánh hoa rụng mặt đất.

      Trở lại phòng ăn thấy ngồi ăn cơm, lặng lẽ tới bên cạnh bàn ngồi xuống đối diện , sau đó ,“Lúc nãy em….Em có với nhưngcó lẽ nấu cơm nên nghe.....Tin nhắn cũng là trong lúc vô tình em nhìn thấy thôi.” cúi đầu lí nhí . Câu “ xin lỗi” đúng là rất khómở lời.

      Lăng Bắc Hàn vẫn lặng thinh lời nào, chỉ lo ăn cháo thèm liếc mắt nhìn lấy lần, điện thoại kiavẫn nằm trong tay phải của .

      Đồ lính thối! Dám ngó lơ mình! Úc Tử Duyệt cảm thấy cực kỳ buồn bực, có cảmgiác mình thế này cứ như để cáimặt dán vào cái mông lạnh của .

      cũng gì nữa, lo cắm đầucắm cổ ăn….

      Lăng Bắc Hàn còn tưởng rằng còngiải thích nữa, nhưng ngờ lại….

      chỉ là vô tình thấy tin nhắn, tin. Nhưng xóa số củaHạ Tĩnh Sơ chính làcô là đúng rồi, cho dù ghen cũng nên có mức độ chứ. cho cùng, vẫncòn nóng nảy quá. Xem ra còn phải tiếptục chiến trạnh lạnh vơi mới được.Thầm nghĩ như vậy, Lăng Bắc Hàn bắtđầu sử dụng chiến thuật với .

      Hai người lặng lẽ ăn điểm tâm xong,Lăng Bắc Hàn bỏ lại chén cơm lênphòng sách. Úc Tử Duyệt hướng về phía bóng lưng của trợn mắt lên, rồi tựmình vừa phải dọn dẹp phòng ăn, cònphải rửa chén.

      Mười giờ sáng, nhà cũ gọi điện thoại tới, gọi cả hai về nhà ăn cơm trưa. Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ, thay quân trang đến gõ cửa phòng .

      Úc Tử Duyệt ôn bài nghe gõ cửaliền ra, thấy thay quân trangnghiêm chỉnh, trong lòng hồi hộp yên, cũng biết chiều nay phải rồi.

      Đột nhiên chóp mũi cay cay, chủ động tiến lên ôm lấy cánh tay , “Xin lỗimà!” ngước đầu nhìn với vẻ mặt làm nũng.

      Cho dù có giận đến mấy nữa, nhưngcô chỉ cần mềm mỏng với ba tiếng “Xin lỗi mà” đó cũng đều biến mấtsạch, nhưng vẫn là kiềm chế xúcđộng cho mình dễ dãi với , Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn , nghiêm túc ,“ tha thứ cho em, đây là vấn đề nguyên tắc. Đồng chí Úc TửDuyệt, cho em thêm cơ hội nữa, nếunhư lần sau còn bốc đồng ngang ngược như vậy nữa ……”

      sao hả?” Tim Úc Tử Duyệt nhảylộp bộp, rất sợ ly hôn.

      “Đưa em đến đơn vị làm lính.” Lăng BắcHàn tính hù dọa , ai ngờ gươngmặt lại nở nụ cười, “Vậy cũng hay đấy, như vậy mỗi ngày em đều có thểnhìn thấy .”

      “Á......” Vừa dứt lời bị Lăng Bắc Hàncú cho cái lên đầu.

      “Nghĩ hay lắm!” nhếch môi cưngchiều , kéo theo về hướng cửa.

      đâu vậy?”

      “Về nhà cũ.” giúp mặc áo khoácấm, cài kín kỹ lưỡng cho xong cả hai mới ra cửa.

      Ở trong mắt Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn đối với người nhà của mình dường như hề có chút tình cảm thân thiết nào, nhất là đối với mẹ chồng, hai mẹ con gặpmặt nhau giống như kẻ thù vậy

      Bà nội lần này nhìn thấy , ngược lại rất thân thiết, có thể vì hôm trước nghĩ oancho nên mới cảm thấy áy náy, chỉ là Úc Tử Duyệt cũng quá để ý. Suy nghĩ kỹ cảm thấythật ra họ chỉ là muốn tốt cho Lăng Bắc Hàn thôi.

      biết ban đầu tại sao mẹ chồnglại ép Hạ Tĩnh Sơ bỏ , có thể là do quan niệm môn đăng hộ đối chăng, gia đình có quyền thế như thế tất nhiên họcũng muốn tìm con dâu cân xứng.

      Nghe chọn là bởi vì nhà họ Úc ở thương giới có địa vị thể rung chuyển.

      Úc Tử Duyệt vốn ngồi ở dưới lầunói chuyện trời dưới đất với bà nội, đột nhiên bị Lăng Bắc Hàn kéo lên lầu,“Làm gì vậy? gần gũi với người nhà, bây giờ còn định cho em thân thiết với mọi người hay sao?Chiều nay rồi, còn em sau này phải ngày ngày ở nơi đây đó.” Vừađóng cửa phòng, Úc Tử Duyệt vừa thởkhì khì rồi tTự mình tới cạnh môhình súng ống. Lại hiếu kỳ cầm lên cây súng ngắm nghía.

      Lăng Bắc Hàn cũng gì, bước lên vòng tay ôm chặt em từ phía sau, chẳng qua chỉ muốn ở riêng bên lúc mà thôi.

      “À phải, cái tủ này để đây để làm gì?Em muốn lấy nó dùng để đựng đồ dùng!”Úc Tử Duyệt bị ôm như vậy hơi mấttự nhiên, nhìn cánh cửa ở bên dưới lồng thủy tinh bị khóa chặt mà tò mò hỏi.

      tò mò lâu rồi, bên trong rốt cuộcđể cái gì? Cũng từng hỏi mẹ chồng, bà ấp a ấp úng đó là bảo bối của Lăng BắcHàn, được đụng vào.

      ràng cảm giác được thân thể của LăngBắc Hàn hơi cứng lại, Úc Tử Duyệt quay đầu lại ngước nhìn lên thấy ánh mắtphức tạp của Lăng Bắc Hàn nhìn chằmchằm vào chiếc khóa đồng cánh tủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :