1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương101: Em tìm trai bao
      Edit: Phong

      Úc Tử Duyệt còn chút sức lực xụilơ giường, cuối cùng cũng hiểu được thế nào là cảm giác 'dung dục quáđộ' như trong tiểu thuyết thường haymiêu tả. Cả người có chút sứcsống nào, eo mỏi lưng đau, ngay cả mộtngón tay cũng lười động đậy.

      Nhìn ngực chi chít dấu hôn, nhớ lại thời điểm kích tình hôm qua, trái tim của khỏi lại đập rộn lên. Nhấtlà lúc ở trong phòng tắm, lúc Lăng BắcHàn tiến vào kéo theo lượng lớn nước lớn cũng tràn vào trong.....Loại cảm giácvừa căng cứng vừa tê dại ấy quả khiến chống lại được, chỉnhớ được phút sau đó, cũng liền tiết ra.........

      Úc Tử Duyệt, mày là háo sắc! Mới sáng sớm ở nơi này tự sướng!


      Trong đầu lại lên câu của LăngBắc Hàn: "Bí mật quân .... tuyệt đối phản bội em!"

      Sao lúc ấy mình lại tin lời ta được cơ chứ?

      người phụ nữ sao có thể là bí mật quân được. Có điều, lúc đó nghe như vậy, thấy ánh mắt lại kiên định như thế, bản thân lại tin tưởng, loại tin tưởng cần lí do!

      Ừ, cứ tin ! Tin tưởng chính là tin tưởng vào cặp mắt mình!

      " nghĩ gì?" Trong lúc Tử Duyệtđang ngẩn người, Lăng Bắc Hàn lặng lẽ tới gần, gương mặt tuấn tú kề sátmặt , nhìn giọng hỏi. Giọng của trầm ấm hùng hậu dồi dào từ tính,chỉ giọng thôi khiến tim đậploạn nhịp.

      "À.... có gì...." Khuôn mặt nhắn đỏ bừng chợt hoàn hồn, động đậy muốn ngồi dậy, nhưng lưng eo đều đau vô cùng, khỏi khiến chokhuôn mặt nhắn của vặn vẹo,trong cặp mắt đen nhánh tràn đầy u oán và trách móc.

      Đồ đàn ông thối tha! Dám lấy hành độngthực tế để chứng minh lý thuyết "Mộtđêm làm bảy lần" thực tồn tại!

      Cả người đều tê dại cả rồi!

      "Đừng nhìn chằm chằm như thế nữa! Đau ở đâu?" Lăng Bắc Hàn vẫn mặc áongủ ngồi xuống bên giường, xốc chăn lên kéo lại gần, ôm vào trong lồng ngực.

      "Eo nè, lưng nè, còn có cả bắp chân nữa!Lính thối, dù em có từng luyện tập Taekwondo, nhưng cũng thể biến em thành búp bê để sử dụng như thếđược!" Nhớ lại hôm qua lúc ta táchchân ra rộng đến chín mươi độ, gác lên bả vai để dễ dàng tiến vào,Úc Tử Duyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú củaLăng Bắc Hàn ai oán .

      Lăng Bắc Hàn nghe vậy liền nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng trắng toát đều đặn. Úc Tử Duyệt nhìn nụ cười của , trong lòng liền chấn động. Nhưng ngaysau đó, cơ thể liền bị lật lại, "Nằmim đó!"

      Lăng Bắc Hàn trầm giọng , sau liền đứng lên. Đặt Úc Tử Duyệt nằm trêngiường, còn ngồi ở mép giường, đưa tay kéo chiếc áo ngủ bằng bông người xuống, để lộ tấm lưng trắng mịn.

      rất gầy, nhưng mà là gầy cân đối, phải kiểu gầy sờ đến xương.

      "Lính thối! Em mệt sắp chết được!Đừng....mà….."

      Thấy áo ngủ bị Lăng Bắc Hàn kéo xuống,Úc Tử Duyệt cứ nghĩ lại giở trò cầm thú. Nếu vừa rồi phải có điệnthoại, cũng sớm được thỏa mãn rồi.

      Vùng eo truyền đến cảm giác vừa đau lạivừa khoan khoái, khiến thoải mái kêura tiếng. Hóa ra giúp xoa bóp!

      Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được phục vụ, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

      Tên lính thối này thực ra cũng tệ lắm, tối hôm qua còn nấu cả bánh trôicho ăn đêm nữa. Quả thực cũngrất quan tâm tới mình.

      "Đúng rồi......Chỗ đó rấtđau.....Ưm....Ưm..... thoải mái...."Lòng ngón tay Lăng Bắc Hàn dùng sức ấn xuống vị trí ở vòng eo, , Úc Tử Duyệthíp mắt, ngẩng mặt kêu lên mấytiếng.

      Thanh mềm mại khiến Lăng Bắc Hàn nuốt nuốt hầu kết. Nhớ tới nhiệt tìnhtối qua của cùng với thanh kiều khiến người ta mềm nhũn xương cốtkia của , cảm thấy nơi nào đó của mình lại muốn bạo phát.

      ngờ mình lại dễ dàng nghiện đến vậy. Mỗi lần tiến vào dường như muốn bao nhiêu cũng khôngđủ, chỉ muốn hung hăng chiếm lấy , lần lại lần, chỉ hận thể đem hòa vào xương cốt của mình.

      "Ừ....Đó....Chân cũng đau nữa! Đều tại cả!" Cảm thấy thắt lưng còn đau, Ức Tử Duyệt liền chỉ cho Lăng BắcHàn xoa bóp chỗ khác, cũng quên oán trách câu. Chính là nhắc nhở , chính là người hành hạ đến thê thảm như vậy, phải giúp côgiải quyết hậu quả!

      "Tối hôm qua em cũng được hưởng thụmà!" Lăng Bắc Hàn nhếch môi cười với vẻ ái muội, bàn tay to rộng lặng lẽkéo áo ngủ của xuống, cặp mông bóngtròn vun cao từ từ ra.

      Hầu kết ngừng rụt rịch chuyểnđộng, Lăng Bắc Hàn tự chủ đượcnuốt bọt ừng ực.

      Tối hôm qua lúc ôm Úc Tử Duyệt đitắm, mình quên mất mặc quần trong cho rồi!

      "Đúng rồi! Ai, cổ cũng thấy đau!" Úc Tử Duyệt đưa lưng lại với Lăng Bắc Hàn, nào có thấy được phản ứng của lúc này, vẫn hề e sợ, thảnh thơi .

      "......." Nhóc con này còn cố ngọ nguậy nữa? Cố tình sao?

      Lăng Bắc Hàn cảm thấy trán mình đãmướt mồ hôi, hai bàn tay xoa bóp người Úc Tử Duyệt như bị điện giật. dùng cả mười ngón tay, bốn ngóngiữ lấy phần xương, ngón tay cái ấnxuống phần da thịt trơn mịn của .

      "Ưm......Đúng! Đúng như thế!.........Ưm,dùng........dùng sức chút nữa!" Bị Lăng Bắc Hàn nhấn xuống như vậy, Úc Tử Duyệt cảm thấy đau, nhưng cũng vôcùng thoải mái. nhắm mắt lại, khôngngừng khẽ kêu lên.

      "Chú à, kỹ thuật mát xa của chú là tốt! Chú hộp đêm làm Ngưu Langchắc chắc kiếm chác ít đâu!" Úc Tử Duyệt được đắc ý cả ngày, lúc này lại lên mặt trêu chọc.

      "Bốp.........!" Lăng Bắc Hàn mạnh tay đánh xuống cổ .

      "A.......Đau quá! Lính thối, làm gì thế? Định giết người sao?" Úc Tử Duyệtquay đầu nhìn gương mặt tuấn tú nửa đỏ nửa đen của Lăng Bắc Hàn, tức giận quát.

      Lăng Bắc Hàn tay kéo dậy, tay bóp cằm : "Qua đêm ở phòng trọ? tìm Ngưu Lang?" Gương mặt tuấn tútrở nên xanh mét, mồ hôi lấm tấm trán, nhìn , chất vấn.

      "Phì........" Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn nghiêm trọng như thế, Úc Tử Duyệt bật cười, " ghen sao?"

      Hai tay quấn lên cổ , ngây thơ cườihỏi, trong lòng có chút mong đợi.

      "Rốt cuộc có hay ?" Vẻ mặtLăng Bắc Hàn lạnh lùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt bướng bỉnh của , hỏi lại.

      "......" Úc Tử Duyệt nhìn , vừa nóira từ thấy vẻ mặt Lăng Bắc Hàn càng thêm tái nhợt, ".......Khôngcó....... đâu?" Úc Tử Duyệt giở trò trêu chọc. Bộ dạng Lăng Bắc Hàn bây giờ thậtđáng !

      "Úc Tử Duyệt!" lại dám trêu chọc . Hai tay Lăng Bắc Hàn bóp eo ,gầm .

      "A........Đừng đánh tôi! Em có tìm Ngưu Lang!" thấy như vậy, cười . Môi co rút cái, sắc mặttừ xanh mét chuyển sang đen, dáng vẻmuốn giết người.

      "Tôi bóp chết !" Lăng Bắc Hàn nghiếnrăng .

      "A.........Đừng.........Ngưu Lang kia chínhlà mà! Em....bây giờ em trả tiền choanh! đừng giết em mà! Ai, tiếcquá......"

      Thân hình Úc Tử Duyệt nhanh nhẹn như rắn trườn, nhanh chóng từ trong lồng ngực Lăng Bắc Hàn chui ra, bò đến bên giường, mở tủ đầu giường lấy ra mấy tờ tiền đỏ thẫm, cầm trong tay huơ huơtrước mặt .

      "Chú à...... Chú phải phục vụ tận tình đấynha!" Áo ngủ người rộng rãi nửakín nửa hở, dáng người mảnh mai, bờngực trơn mịn lúc lúc , Úc Tử Duyệt dùng tư thế mê người nằm xuống, chân dài vươn ra, đá đá phần eo của LăngBắc Hàn, xòe tiền trong tay thành hìnhquạt, lắc lắc trong tay.

      Lăng Bắc Hàn ngây ngốc nhìn bộ dáng mê hoặc của , sửng sốt lát mớichợt phát ra là đùa với .

      Sắc mặt khẽ trầm xuống, cúi người,hai tay chống ở hai bên người , "Để tôi tiếp tục phục vụ có được ?" Môi gần như dán lên người , dùnggiọng điệu vô cùng ái muội .

      Lời của khiến Úc Tử Duyệt cảm giác được nguy hiểm tới gần, trong lòng có chút hoảng hốt,

      "A................Ngài hãy toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân !" ngoàicười nhưng trong cười, thân hình khẽ giãy giụa định chuồn ra.

      Lăng Bắc Hàn dễ dàng túm được , mộttay cầm lấy hai cổ tay , tay dùng sức khẽ kéo lại, đưa lưng về phíamình.

      "Em cũng nằm trong số nhân dân đó đấy!" gian xảo câu, sau lại nâng mông lên, để quỳ gối trêngiường, bản thân từ phía sau vào.

      Đây là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt được trải qua tư thế như thế này, dường như ngay lúc vừa vào, lập tức buông vũ khí đầu hàng.

      Hai người lại ở giường giằng co hồi lâu, Lăng Bắc Hàn mới thỏa mãn buông tha cho .

      dường như dùng hành độngnói cho biết thế nào là hậu quả nhổlông miệng hổ.

      " dám, sau này dám trêuchọc nữa......Bỏ qua cho em ........"Khi thỏa mãn rút lui, vẫn còn ở giường cầu xin tha thứ. Lăng BắcHàn thấy vậy liền cười tiếng. Sau đó mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.

      "Đồng chí Úc Tử Duyệt! Em có mườiphút để rửa mặt!"

      Lại nữa rồi!

      Úc Tử Duyệt mở đôi mắt mơ màng, aioán nhìn người đàn ông bá đạo nào đó.Dưới uy nghiêm của , cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xuống giường, kéo thânthể mệt mỏi chịu được rửa mặt.

      Úc Tử Duyệt ngấu nghiến ăn bữa sáng của Lăng Bắc Hàn làm. Sau đó, vào phòng sách, lấy ra cuốn "Giới thiệu phổbiến học quần chúng". Còn Lăng Bắc Hàn ở trong bếp làm công việc rửa bát.

      đọc lại lần nội dung sách họchôm qua, sau lấy bài tập ra, nghiêm túc làm. Bây giờ còn chưa có chứng nhận ký giả, giờ phải học ở lớp huấn luyện này là do muốn thi lấy chứng nhận ký giả.

      "Sao lại tìm được đáp án thế này?"Úc Tử Duyệt cau mày, đầu bút bi khôngngừng đảo qua đảo lại sách giáo khoanhưng vẫn tìm được đáp án chínhxác.

      Nhìn điện thoại trong tay, chợt nhớ tớithầy Thẩm.

      lập tức gọi điện thoại.

      "Thầy Thẩm, chào thầy! Em là Úc TửDuyệt ạ! Thầy vẫn còn nhớ sao ạ?" Úc Tử Duyệt cười , thanh sang sảnglọt qua khe cửa truyền đến tai Lăng Bắc Hàn. lập tức như nhìn thấy tình địch, nhanh chóng lén lút đứng ở cửa rình nghe.

      "À, chuyện thế này! Bài tập có vấn đề ạ. Em tìm ra được đáp án....."

      tìm được đáp án sao? Thế máy tính dùng để làm gì?

      Sắc mặt Lăng Bắc Hàn xanh mét, tiếp tụcghé tai nghe lén! Nhóc con này, ràngtên đeo kính kia có ý với , lại còn chủ động gọi điện cho ta!

      "Vâng....Cám ơn thầy Thẩm! Em hiểu rồiạ! Vâng, hôm nào mời thầy ăn cơm!Vâng, chào thầy!"

      Còn muốn mời ăn cơm?

      Lăng Bắc Hàn nhịn được nữa, lập tức xanh mặt đẩy cửa vào phòng.

      "Ơ? Sao lại vào đây? Cũng gõ cửa tiếng nữa! quá đáng! Em còn phải làm bài tập. Phiền ra ngoàiđóng cửa lại!" Tâm tình Úc Tử Duyệtđang rất vui vẻ, hơi, thèm liếc mắt nhìn Lăng Bắc Hàn cái, cầmquyển sách giáo khoa lên tiếp tục làmbài.

      Lăng Bắc Hàn lại gần, bá đạo giật lấy quyển sách của . Lúc này Úc Tử Duyệt mới ngẩng đầu lên nhìn , nhận ra sắc mặt đen sì kì lạ.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương102: Bị hắt rượu vang
      Edit: Phong

      "Sao lại lấy sách của em. Em còn phải làm bài tập!" chút sợ hãi khi thấysắc mặt đen sì của Lăng Bắc Hàn, Úc TửDuyệt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm , tức giận .

      Lăng Bắc Hàn chậm rãi khoác tay lên chiếc ghế dựa ngồi, tay cầm quyển sách của . đưa tay định giật lại, lại đưa lên cao hơn.

      Gương mặt tuấn tú quay sang nhìn ,ánh mắt sắc bén: "Bài tập có vấn đề gìsao?" hỏi.

      "Xong rồi! Em hỏi thầy Thẩm rồi!" Úc Tử Duyệt để ý trả lời. khôngthể hiểu được người đàn ông này.

      "Còn mời cả ta ăn cơm?" Lăng Bắc Hàn ăn giấm chua hỏi, nhìn bộ dạng lơ ngơ hiểu của , liền hiểu đượccảm giác thế nào là bị người ta quyến rũ.

      "Đúng vậy! Tối nay sau khi tan học mời thầy ấy ăn cơm!" Úc Tử Duyệt gật đầu, nghiêm trang . Sắc mặt Lăng Bắc Hàn trở nên xanh mét.

      " cho phép!" trầm giọng . Tên đeo kính kia cũng là, ràng biết có chồng lại vẫn đồng ýlời mời của . Lăng Bắc Hàn nổi cơn ghen tuông, xanh mặt nhìn .

      "Lăng Bắc Hàn! Sao lại chophép? Em thích ai mời ai liên quan gì đến ? Hơn nữa, phải cũng mời Hạ Tĩnh Sơ uống cà phê hay sao?"Úc Tử Duyệt trợn mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, giận dữ .

      Bộ dạng giương nanh múa vuốt của giống con mèo con.

      Lăng Bắc Hàn liền trở nên vui vẻ. như vậy là vẫn còn để ý cảnh và Hạ Tĩnh Sơ uống cà phê với nhau sao?Trong lòng Lăng Bắc Hàn những tức giận, ngược lại còn cảm thấy đắc ý. cũng quan tâm đến , khác với nửa tháng trước còn muốn đem giao lại cho Hạ Tĩnh Sơ.

      "Trước kia chỉ ước gì đến với HạTĩnh Sơ, còn bây giờ sao?" Có phảiđúng như nghĩ, bắt đầu để ý đến rồi ?

      Nhắc tới Hạ Tĩnh Sơ, cái gai trong lòng Úc Tử Duyệt bắt đầu rụt rịch, đôi mătthoáng ảm đạm: "Em biết. tóm lại, khi cho phép em cắm sừng , nếu như mà cắmlên đầu em em cũng cắm lại lên đầu !" Úc Tử Duyệt vươn tay tóm lấycổ áo sơ mi của Lăng Bắc Hàn, nhìn anhbá đạo .

      Lăng Bắc Hàn nghe vậy bất đắc dĩ cười:"Hôm đó chỉ chuyện công việcvới ấy. Còn lúc ở bệnh viện cũng chỉ là vô tình gặp nhau." véo khuôn mặt nhắn của giải thích.

      "Công việc? Em với thầy Thẩm cũng chỉ là trao đổi việc học hành thôi!" Úc Tử Duyệt nửa tin nửa ngờ . với HạTĩnh Sơ có công việc gì chứ? là quân nhân cơ mà!

      "Cái tên họ Thẩm kia có ý với em!" Lăng Bắc Hàn nghiêm túc .

      "Hạ Tĩnh Sơ vẫn còn rất !" Úc Tử Duyệt lên tiếng phản bác, lời vừa ra khỏi miệng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

      Quả nhiên, hai mắt Lăng Bắc Hàn chợt trầm xuống, ánh lên tia nhìn phức tạpkhiến Úc Tử Duyệt khó hiểu: "Đó là chuyện của ta! phản bội em, nhất định làm được!" trầm giọng .

      Quá khứ! Tất cả đều là quá khứ!

      "Là đấy nha. Nếu dám phảnbội em, em thiến !" Bàn tay bé của Tử Duyệt giơ lên tạo thành hình câykéo, tức giận .

      Lăng Bắc Hàn nhìn cười gật gật đầu.

      "Thế nên, em càng được phép vớingười đàn ông khác....Hiểu ?" Lăng Bắc Hàn trầm giọng . ngờ, lời vừa mới ra khỏi miệng, lại bất ngờ vang lên tiếng chuông điện thoại của Úc Tử Duyệt.

      Nhìn màn hình, lòng Úc Tử Duyệt khẽ run lên. quay đầu nhìn Lăng Bắc Hàn,thấy sắc mặt của vừa xụ xuống.

      "Có nghe ?" giọng hỏi.

      Lăng Bắc Hàn cảm thấy vui,nhưng vẫn cầm điện thoại ném lại chocô, biết điều bước ra khỏi phòng.

      Là Lệ Mộ Phàm gọi......

      "A lô......" Nghe trong loa truyền tới tiếngthở dốc của Lệ Mộ Phàm, Úc Tử Duyệthờ hững hỏi.

      "Hai hôm trước bị ngất, lúc tỉnh lại đãqua Tết Nguyên Đán rồi. Mình chỉ muốnnói với cậu, năm mới vui vẻ......!" Giọng của Lệ Mộ Phàm có vẻ như rất mệt mỏi, từ mỗi câu đều phảng phất như ẩnchứa buồn bã.

      Lăng Bắc Hàn đứng bên cửa sổ, nhả ra từng đợt khói thuốc, cố gắng khôngmuốn nghĩ tới Úc Tử Duyệt và Lệ MộPhàm chuyện gì, hay tình cảm của dành cho Lệ Mộ Phàm bây giờ thếnào. cũng chợt phát ra, trongchuyện tình cảm, hề có đượcsự rộng lượng của quân nhân chânchính.

      Đó là vợ của ! cũng giống vớinhững người bình thường khác, biếtghen, biết ghanh tỵ, biết giận dữ.

      Nghe giọng yếu ớt của Lệ Mộ Phàm,khóe miệng Úc Tử Duyệt cười khổ sở. Trong lòng có chút nỡ. Cho dù tình cảm của với cậu ta phải làtình , nhưng, cậu ta cũng chính là người trai, người bạn cùng chơi đùa với từ đến lớn.

      thể đối với Lệ Mộ Phàm nhưngười xa lạ được.

      "Ừ, năm mới vui vẻ! Lệ Mộ Phàm, cậucố gắng dưỡng bệnh cho tốt! nênđể dì lo lắng!" lấy lại tinh thần, khíchlệ .

      "Vậy còn cậu? Cậu có lo lắng cho mìnhkhông?" Lệ Mộ Phàm mở miệng hỏi,lồng ngực lại cảm thấy đau nhói. Cậu ấy bây giờ ở đâu? ở cạnh chồngcậu ấy sao? Cậu ấy nhớ đến mình chút nào sao?

      Úc Tử Duyệt nghe Lệ Mộ Phàm hỏi nhưvậy, biết phải trả lời thế nào: "LệMộ Phàm, mình rất lo lắng cho cậu,giống như bạn bè lo lắng cho nhau vậy!Bây giờ chúng ta giống với lúc nữa, mình cũng trở thành vợ của người ta rồi......"

      "Úc Tử Duyệt! Cậu có biết những lời nàycủa cậu như con dao cứa vào tim mình hay ? Cậu tàn nhẫn! tàn nhẫn! Khụ khụ....khụ......" Lệ MộPhàm kích động quát lên trong điện thoại, sau đó ho khan dữ dội.

      "Lệ Mộ Phàm!"

      "Tút tút....!"

      Cuộc trò chuyện chấm dứt. Úc Tử Duyệtngây ngốc ngồi yên tại chỗ, cảm thấy tim từng đợt lại từng đợt quặn thắt.

      Hãy quên mình . Nhất định sau này sẽcó người cậu.......

      Úc Tử Duyệt ngây ngốc trong lòng.

      biết, mỗi lần kếthôn, đối với Lệ Mộ Phàm, giống nhưmột con dao sắc đâm vào trái tim . LệMộ Phàm hận mình và giận dỗinhau, hận mình sớm bày tỏ tình cảm với , với rằng mình rất .

      Càng đau lòng hơn chính là, lập giađình rồi!

      Úc Tử Duyệt bước từ trong phòng sách ra, nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đứngbên cửa sổ hút thuốc, ánh mắt nhìn ngắm những bông tuyết bay bên ngoài cửa sổ, hai mắt chợt sáng lên: "Tuyết rơi rồi sao?"

      hưng phấn chạy tới khoác lên cánh tay .

      Lăng Bắc Hàn dập tắt tàn thuốc, nhìn vẻmặt vui vẻ của , khóe miệng cong lên.

      " ra ngoài ăn cơm nhé!"

      Nhìn đồng hồ, cũng sắp tới mười hai giờrồi, .

      "Ừ!" hưng phấn .

      Sau đó liền bị Lăng Bắc Hàn kéo thay quần áo, che chắn người kín mới ra khỏi cửa.

      "Lăng Bắc Hàn, có thích tuyết rơikhông?" Ngồi trong chiếc xe rộng rãi của , Úc Tử Duyệt nhìn mấy đứa bé dồn tuyết lại thành đống đường,hỏi .

      Con ngươi Lăng Bắc Hàn hơi trầmxuống, trong đầu liền ra cảnh ngàybé cùng đám người Lục Khải Chính chơiném tuyết. Cũng nhiều năm về trước, ném quả cầu tuyết trong tay trúng bé.....

      "A Hàn, cậu ném trúng em rồi, cậu phải chịu trách nhiệm đấy nha!"

      "Chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm!"

      quen biết với Hạ Tĩnh Sơ như vậy. Nhà bọn họ là căn phòng cho thuê bên ngoài khu vực quân ........

      "Này, nghĩ gì thế? Sao lại chuyện?" Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ thấtthần của Lăng Bắc Hàn, gương mặt nhìnnghiêng như phủ lên chút gì đó thương cảm, lên tiếng hỏi.

      Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, nhìn vươn tay vỗ vỗ sau đầu : "Khi còn bé anhcảm thấy rất thích tuyết rơi. Nhưng bâygiờ lại cảm thấy tuyết rơi rất đáng ghét. Em cứ nhìn đường xem!" mộtcâu hai nghĩa.

      Trong cuộc đời của chúng ta, tại những thời điểm đúng gặp nhữngngười nên gặp, chuyện quá khứ, cho dù từng rất thích, nhưng tại, có lẽ còn cảm giác thích như thế nữa.

      Cảm giác của với Hạ Tĩnh Sơ cũnggiống như thế.

      "Đúng vậy! Tắc cả đoạn dài như vậy!" Úc Tử Duyệt nhìn qua cửa sổ, cầm điện thoại di động lên chụp ảnh ngừng, hai tròng mắt mở lớn nhìn quanh tìm hiểu nguyên nhân kẹt xe. Ở đâu ra đội xe thế này? Tại do nghỉ Tết sao?Nghề nghiệp ký giả bồi dưỡng trở nên kiên nhẫn như thế.

      Hơn mười hai giờ hai người mới tới được quán cơm Tây, Úc Tử Duyệtliền chọn ví trí ngồi gần cửa sổ, nhưvậy có thể ngắm tuyết bay bên ngoài rồi.

      Trong trí nhớ của , đây là lần thứ hai và Lăng Bắc Hàn ăn cơm Tây.Phong cảnh nhà hàng đẹp, lại rất yên tĩnh, khiến cho có cảm giác thích thú, khác với lúc trước, chỉ có thể đứng từbên ngoài dùng mắt hâm mộ nhìnnhững đôi tình nhân ăn cơm bên trong.

      Khi bọn họ vào đến cửa, Hạ Tĩnh Sơ nhìn thấy. ngồi cách bọn họmột khoảng cách rất xa. ngồi đốidiện với người đàn ông trung niên,tay đeo nhẫn vàng, mỗi hành động cử chỉđều thể ra vẻ là kẻ có tiền.

      Còn Lăng Bắc Hàn ngồi bên cửa sổđối diện, mỗi hành động cũng đều lộ ra sang trọng kém, môi lúcnào cũng nở nụ cười , trong lòng chợt dâng lên cảm giác ghen tuông.

      Ngồi đối diện với chính là Úc Tử Duyệt, vợ .

      Lòng đau như dao cắt. Vị trí kia vốndĩ phải thuộc về mình mới phải.

      ngờ mình vừa mới nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ chợt nghĩ đến anhlại được nhìn thấy .

      Nhìn và Úc Tử Duyệt ngồi đó cười ngọt ngào, bộ dáng ân ân ái ái, tronglòng càng thêm quặn thắt, hai tay siếtchặt bộ dao nĩa.

      "Luật Hạ, có nghe tôi chuyện đấy?" Người đàn ông trung niên nọ thấy Hạ Tĩnh Sơ có chút thất thần,nhìn xuống đồng hồ vàng tay, lêntiếng .

      Hạ Tĩnh Sơ liền hoàn hồn, khóe miệng nở nụ cười khinh thường: "Ông Kim, vụán này tôi nhận được!"

      quay đầu lại nhìn người đàn ông đốidiện cười , giọng vô cùng kiên quyết.

      "...... vậy là sao?" Người đànông to tiếng quát lên, buông dao nĩa xuống đứng bật dậy.

      Tiếng quát rất lớn, dường như toàn bộ quán ăn đều nghe thấy.

      Những khách hàng khác đều khó chịunhìn lại, sao lại có thể để cho gã đàn ông thô bỉ kia phá hỏng khí lãng mạn ởđây thế này.

      Lúc này Hạ Tĩnh Sơ cũng đứng dậy: "Ông Kim, xin hãy bình tĩnh! Vụ án nàytôi thể nhận....."

      Vẻ mặt vô tội nhìn người đàn ông kia .

      "Con mẹ nó, đồ tiện nhân này!"

      "Ôi....!"

      Gã đàn ông kia liền cầm ly rượu vang đỏhắt lên người ! Cả nhà hàng đều kinh ngạc, Hạ Tĩnh Sơ cũng hoảng hốt kêu lênmột tiếng.

      Bất ngờ, dáng người cao lớn tớichỗ hai người bọn họ.

      "Đồ tiện nhân lật lọng! Mày có gì hơn người khác đâu!" Gã đàn ông kia giơ tay định đánh Hạ Tĩnh Sơ. Tay vừa hạ xuống, bàn tay cứng rắn giơ lênbắt lấy cổ tay của gã.

      Vẻ mặt Hạ Tĩnh Sơ bối rối nhìn LăngBắc Hàn, hai tròng mắt tràn đầy tủi thân.

      Úc Tử Duyệt thấy thế cũng tới.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103
      Edit: Phong

      Từng giọt rượu vang đỏ từ mặt HạTĩnh Sơ chảy dọc theo chiếc chằm nhắn xuống cổ rồi rớt xuống cổ áo .

      Úc Tử Duyệt thấy bộ dáng Hạ Tĩnh Sơ chật vật, trong ánh mắt tràn đầy tủithân nhìn Lăng Bắc Hàn, liền tiến tớigần, lấy giấy lau đưa cho Hạ Tĩnh Sơ.

      Hạ Tĩnh Sơ nhìn cảm kích, nhận lấygiấy, cúi đầu lau mặt.

      "Mẹ kiếp! Mày là ai?" Cổ tay gã đàn ôngbụng to kia bị Lăng Bắc Hàn bóp đến sắp vỡ vụn rồi, nhưng vẫn cố chịu đựngđau đớn, khuôn mặt đỏ bừng, miệng đầyhơi rượu, quát.

      Sắc mặt Lăng Bắc Hàn tuy chút thay đổi, nhưng toàn thân lại tản ra loại khí thế giận mà uy, khiếncho gã đàn ông kia chột dạ, nhưng vì thểdiện, vẫn cố vênh váo quát lên.

      Bấy giờ, quản lý nhà hàng mới vội vã chạy tới can ngăn. Lăng Bắc Hàn thấy vậymới buông tay gã kia ra. Quản lý nhà hàng kéo gã ta lại, vào tai gã điềugì đó. Lúc này, gương mặt đỏ bừng của gã liền trở thành trắng bệch, vẻ mặt sợhãi nhìn Lăng Bắc Hàn.

      "Hóa ra là cậu chủ Lăng, có lỗi, thậtcó lỗi!" Gã nhìn Lăng Bắc Hàn cúi đầu, giọng run run.

      Hạ Tĩnh Sơ vẫn cúi thấp đầu, nhếch nháclau mặt, hai vai của như run rẩy.

      "Người ông nên xin lỗi là ấy!"

      Lăng Bắc Hàn nãy giờ vẫn cong môi gì chợt mở miệng, chỉ vào Hạ Tĩnh Sơ , trong giọng tản ra uy nghiêm khiến người khác dám phản kháng.

      Úc Tử Duyệt vẫn yên lặng đứng nhìn. Côthông cảm với Hạ Tĩnh Sơ, xem thườnggã đàn ông giàu có hôi thối mùi tiền kia, đối với tinh thần trọng nghĩa của Lăng Bắc Hàn cũng có sùng bái, nhưngcũng cảm thấy có chút ghen tuông khóhiểu.

      Nếu như hôm nay là bị đối xử nhưvậy, có thể ra mặt vì ?

      Nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình thậtnhỏ nhen. Dù cho Hạ Tĩnh Sơ phải là tình đầu của , nhất định anhvẫn ra tay giúp đỡ, ngăn cản tên cặn bãkia.

      "Luật sư Hạ, đúng, đúng, xin lỗi !"Gã đàn ông kia vội vã cúi đầu như con rùa xin lỗi Hạ Tĩnh Sơ. Hạ Tĩnh Sơ lúc này mới ngẩng đầu lên, lớp phấn trang điểm bị lau hết, con ngươi đỏ ửngnhìn Lăng Bắc Hàn, lại cúi đầu, nhỏgiọng : "Để cho ông ta ."

      "Cút!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng . Gã đàn ông kia thấy vậy liền ba chân bốncẳng chạy , nhanh đến nỗi nhân viênphục vụ kịp gọi ta tính tiền.

      Nhà hàng lại trở lại bình thường, khách hàng cũng quay trở lại với bữa ăn còn dang dở của họ.

      Sắc mặt Lăng Bắc Hàn vẫn thay đổi liếc nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lại nhìn sangÚc Tử Duyệt giúp lau chiếc áo len.

      "Chị Hạ, chị đến phòng vệ sinh lau qua chút !" Úc Tử Duyệt tốt bụng . Lớp hóa trang mặt trôi hết, côsao có thể ra ngoài gặp người khác đượcđây.

      "Ừ.....Cám ơn.......!" Hạ Tĩnh Sơ chật vật, cúi đầu . Sau đó, nhìn Lăng Bắc Hàn cái liền quay người .

      "Em với chị ấy!" Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn , sau đó liền đuổi theoHạ Tĩnh Sơ.

      Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt tốt bụng, nhiệt tình như vậy, tự chủ cười, trong đầu cũng lên hình ảnh Hạ Tĩnh Sơ bị lăng nhục ban nãy.

      Tới phòng vệ sinh, Hạ Tĩnh Sơ vội vàngvốc nước, cúi đầu xuống chậu rửa, tiếngkhóc nức nở truyền ra.

      Úc Tử Duyệt chạy tới, thấy khom người, cúi thấp đầu, thân thể đangkhông ngừng run rẩy, giống như khóc vậy.

      "Chị Hạ........Chị sao chứ?" dè dặt hỏi, cảm thấy mình biết ấyđang khóc lại còn cố hỏi.

      " có chuyện gì đâu! Tôi sao cả......." Hạ Tĩnh Sơ bụm mặt, càng khóc ngừng. Úc Tử Duyệt giật khăngiấy xuống cho , nhận lấy, lau mặtkhông ngừng.

      "Chị nên để bụng hạng người như thế, nên để trong lòng......." Úc Tử Duyệt biết nên an ủi thế nào, khuông mặt cười cứng ngắc, thuận miệngnói.

      Nếu vừa rồi, người bị hắt rượu là , côđã hắt trả lại rồi. Bây giờ, lại cảm thấy, Hạ Tĩnh Sơ quả được dạy dỗ quá tốt rồi.

      "Người như vậy tôi gặp nhiều rồi, cũng thành thói quen rồi, sao cả đâu.......Hôm nay may có .....cóhai người ở đây....." Hai mắt Hạ Tĩnh Sơ đỏ ửng nhìn Úc Tử Duyệt, biết mình có chút lỡ lời, liền vội vàng sửa lại.

      Tiếng '' thân mật kia, Úc Tử Duyệt sao lại nghe thấy. nghĩ trong lòng, nếu phải lúc này bộ dáng HạTĩnh Sơ rất yếu đuối, chắc hẳn cho rằng lời vừa rồi là ta có ý đồ.

      " ấy và tôi hề ưa loại người đó, tất nhiên ra mặt giúp chị rồi!" Úc Tử Duyệt ra vẻ tùy tiện , nhưng côchính là cố ý như vậy.

      thể để cho Hạ Tĩnh Sơ nghĩrằng Lăng Bắc Hàn vẫn còn tình cảm với ta nên vừa rồi mới làm như thế. LăngBắc Hàn phản bộicô, tức là thừa nhận là vợ rồi. Lăng Bắc Hàn, cần phải, nhưNhan Tích , bảo vệ quyền lợi củamình!

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến cho Hạ Tĩnh Sơ trang điểm chợt dừng tay lại, con ngươi xuyên qua gương cẩn thận nhìn Úc Tử Duyệt, thấy vẻ mặt ngây thơ của , mới thoáng yên tâm.

      " ra ấy là người rất khiêm tốn, vốn thích chọc phải loại ngườiphiền toái ấy. Chuyện của tôi quả làm khó ấy rồi!" Hạ Tĩnh Sơ đặt hộp phấn xuống, cầm thói son nhàng thoa lên môi, ra vẻ hối lỗi .

      Lăng Bắc Hàn khiêm tốn sao?

      Úc Tử Duyệt cẩn thận suy nghĩ ý tứ củaHạ Tĩnh Sơ. Sao lại có cảm giác rằng Hạ Tĩnh Sơ cường điệu hóa quan tâm của Lăng Bắc Hàn với ta thếnhỉ? ta muốn so sánh độ thấu hiểuLăng Bắc Hàn với sao?

      Dù thế nào, trong lòng vẫn cảm thấychua xót. cảm thấy mình thực chưa hiểu Lăng Bắc Hàn. cũng cảm thấyLăng Bắc Hàn vẫn còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ. chưa quên bộ dạng lo lắng của Lăng Bắc Hàn khi nãy lúc chưa tới cứu ta.

      "Duyệt Duyệt, sao thế? Tôi xong rồi, thôi!" Mái tóc Hạ Tĩnh Sơ còn ướt nhẹp, hốc mắt vẫn còn chút ửng hồng, khẽ cười. ta mặc áo khoác vào, che kín chiếc áo len lấm bẩn.

      Chỉ chốc, khôi phục lại vẻ tựnhiên vốn có. Năm tháng tôi luyện thành người phụ nữ xinh đẹp tàitrí, mang dáng vẻ thản nhiên, chútgợn sóng, lại phảng phất nét u sầu, khiếnngười khác cảm thấy có chút thương tiếc.

      Phụ nữ vừa thông minh, chín chắn lại dịudàng phải giống với mẫu người lítưởng của loại đàn ông chín chắn nhưLăng Bắc Hàn sao? Úc Tử Duyệt nghĩ trong lòng.

      "À, chị Hạ, lần trước trong bệnh viện tâmtình tôi tốt, cư xử với chị......Thậtxin lỗi!" Úc Tử Duyệt cười . Hôm đó, cảm thấy rất tồi tệ, lại nhìn thấy LăngBắc Hàn chung với Hạ Tĩnh Sơ, nghĩ rằng hai người vẫn còn quan hệ với nhau,nên mới nhất thời tức giận nhữnglời phải.

      Dù thế nào, cũng phải lời xin lỗi.

      " sao! ấy cũng giải thích vớitôi, còn tuổi, chưa hiểu chuyện.........Có điều, tôi cũng biết tính thẳng thắn, nên cũng để tâm."Hạ Tĩnh Sơ chợt ngừng lại, sau tiếp tục .

      ấy chưa hiểu chuyện trước mặt Hạ Tĩnh Sơ sao?

      Úc Tử Duyệt cảm thấy trong lòng rối bời,chua xót. Ngày hôm ấy, về nhà cũng như vậy. vốn định tin lời Hạ Tĩnh Sơ, nhưng chuyện này tin. Áp chế cảm giác nghẹn nghẹn trong họng, lặng lẽ lấy lại tinh thần.

      "Đúng là tôi chưa hiểu chuyện, nhưng tôisẽ cố gắng thay đổi." Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, cười nhạt , giọng củacô mang theo kiên định. muốn nóicho Hạ Tĩnh Sơ biết rằng, tuyệt đối tặng Lăng Bắc Hàn lại cho ta đâu.

      Lời của Úc Tử Duyệt khiến Hạ Tĩnh Sơ cảm thấy kinh ngạc, cảnh giác trong ngừng báo động, Vừa rồi đường , liếc mắt nhìn Úc Tử Duyệt, cảm thấy có chút gì đó kháctrước.

      ấy nghi ngờ sao? Hay ấy Lăng Bắc Hàn rồi?

      Ý nghĩ ấy khiến cảm thấy bất an, cũng càng cảm thấy kích thích.

      Ra khỏi phòng vệ sinh, hai người thấyLăng Bắc Hàn đứng ở hành langchờ các . Hạ Tĩnh Sơ khẽ cười với ,khóe miệng chứa chua xót: "Hômnay cám ơn hai người. Hai ngườitiếp tục ăn cơm , tôi xin phép trước....."

      Lúc này lại gần, nhìn Lăng Bắc Hàn,lại nhìn Úc Tử Duyệt, cười , cách nào che giấu được chua xót nơi khóe miệng.

      Cặp mắt Lăng Bắc Hàn sâu thẳm liếc nhìn cái, khẽ gật đầu, ôm lấy Úc Tử Duyệt vào trong nhà hàng.

      "Chị Hạ, chị thong thả!" Úc Tử Duyệtrộng lượng , còn vẫy vẫy tay với .

      Hạ Tĩnh Sơ cười cười, gật đầu cái,tròng mắt như có như liếc qua Lăng Bắc Hàn. Ánh mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, Lăng Bắc Hàn liền ôm Úc Tử Duyệt trở lại phòng ăn.

      Trở lại chỗ ngồi, Úc Tử Duyệt vui, rẫu rĩ cúi đầu ăn thịt bò. nhớ tới lời Hạ Tĩnh Sơ , liền coi tảng thịt bò giống như đầu Lăng Bắc Hàn cắt thành tám miếng.

      Lăng Bắc Hàn ăn thìa súp, hai mắtnhàn nhạt quét về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài sương mù phủ kín, tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy bóng dáng đứngbên ngoài cửa hàng đối diện, hai cánh tay ôm lấy mình, dường như cảm thấyrất lạnh.

      Trong đầu mơ hồ nhớ lại, trong cơnmưa mùa đông, cũng bóng dáng mảnh khảnh ấy hai tay ôm người, đứng dướimái hiên trường học, chờ mang dùtới đón.

      Thấy Lăng Bắc Hàn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Tử Duyệt liền ngẩngđầu, theo tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng người độc đứng dưới cửa hàng đối diện. Người đó phải Hạ Tĩnh Sơ là ai?

      thương tiếc ta sao? Là tình cũ rủ cũng tới sao? nỡ sao?Sao chạy tới tìm ta ?

      Úc Tử Duyệt cảm thấy giận dữ vô cùng.Trong lòng lúc này, giận dữ cũng ghentuông đan xen với nhau, đua nhau gàothét, nhưng cố gắng chịu đựng trút ra ngoài.

      Nếu là trước kia, với tính tình của ,nhất định phát tiết ra rồi!

      Hạ Tĩnh Sơ chắc chắn, Lăng Bắc Hàn đãnhìn thấy , trong lòng cảm thấy đắc ý, lại có chút chua xót.

      A Hàn, có còn nhớ trước kia, mỗi khitrời mưa, đều mang dù tới đón em ? từng phải emkhông cưới, nhưng sao bây giờ lại......

      Tuyết cùng nước mưa thi nhau rơi xuốngngười . ôm chặt thân mình, hai mắtnhìn chằm chằm sang phía cửa sổ đốidiện. Giờ phút này, ước gì chạy ra ngoài, giống như trước đây, mang dù chạy tới, tay kéo vào trong lồng ngực, che gió che mưa cho .

      Nhưng, bây giờ ngồi đối diện với vợ mình. So với , ta chỉ là mộtkẻ ngốc có gia thế hiển hách mà thôi. ta có gì xứng với Lăng Bắc Hàn chứ?

      Vừa rồi là cố ý kích động ông chủKim kia, để xem rốt cuộc có xông tớigiúp thoát nguy hay . Kết quả, quả thực xuất giúp rồi. Nhưng, giống với tưởng tượng củacô, nghĩ rằng, khống chế được, cầm lấy tay kéo , giốngnhư ngày đó khi bệnh suyễn của pháttác vậy.

      Nhưng phản ứng của lại giống như giúp đỡ người xa lạ vậy.

      Trời đổ mưa tuyết, tại muốn bắt taxirất khó. Lăng Bắc Hàn nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ điều gì đó. Thấyanh như vậy Úc Tử Duyệt càng cảm thấy chua xót. Mặc dù từng phản bội , nhưng trong lòng Hạ Tĩnh Sơ là thế nào?

      Chẳng lẽ, lúc Hạ Tĩnh Sơ mắc bệnh suyễn phải vào bệnh viện, hai người bọn họ xóa bỏ hết hiểu lầm? còn hận Hạ Tĩnh Sơ nữa? Tình cảm của với ta nhen nhóm trởlại? Nếu trước kia trốn tránh ta, sau lại vẫn chuyện công việc với ta được?

      Bởi vì luật pháp là vợ , nênanh phản bội , nhưng tình cảm của sao?

      Bây giờ, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ đứng trong mưa tuyết, nhất định cảm thấy nỡ rồi.

      Đột nhiên cảm thấy mình như trở thành người thứ ba chắn giữa hai người họ. yên lặng cúi đầu, yên lặng nhai. Cảm thấy thức ăn có vị gì cả, sốngmũi cay cay.

      Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, nhìn sang đối diện thấy Úc Tử Duyệt lặng lẽ cúiđầu, lại nghĩ tới mình vừa thất thần nhìn Hạ Tĩnh Sơ, trong lòng chợt cảm thấy áy náy.

      "Sao lại ăn nữa?" Úc Tử Duyệtngẩng đầu lên, nhìn , nhàn nhạt hỏi.

      "No rồi!" Lăng Bắc Hàn thản nhiên ,cầm lên tờ giấy ăn, lau nước canh khóe miệng cho , nhưng lại bị né tránh.

      "Em tự làm được!" Úc Tử Duyệt cứng ngắc , trong lòng cảm thấy khôngthoải mái.

      "Vậy thôi." Lăng Bắc Hàn đứngdậy, vẫn thản nhiên . Trong lúc lơ đãng, bóng dáng mơ hồ kia biến mất thấy đâu.

      cầm áo khoác của Úc Tử Duyệt,quan tâm giúp mặc vào.

      Úc Tử Duyệt ngồi xe, lúc trước tâm tình còn rất tốt, giờ trở thànhkhông vui, ngón tay út của vẽ loạn xạ lên lớp sương mù cửa kính.

      Cần gạt nước kính chắn gió ngừng gạt qua gạt lại, đường phố tấp nập, người bên đường qua lại vội vã, tốc độcòn nhanh hơn cả xe hơi.

      Trong lúc đó, dáng người màu nâu nhạt mang dù hấp dẫn tầm mắt củaanh, Lăng Bắc Hàn nhíu mày.

      Hạ Tĩnh Sơ hai tay ôm người, dáng vẻdường như rất lạnh, bên phải đường.

      Úc Tử Duyệt thấy ngẩn người nhìn qua cửa sổ đối diện, liền nhíu mày: "HạTĩnh Sơ?" Sao lại là ta? Úc Tử Duyệtlần đầu tiên cảm thấy người này thậtđáng ghét.

      Nhưng nhìn dáng vẻ ta mangdù đường trong mưa, trong lòngcô vẫn cảm thấy có chút đáng thương.

      Lúc này, xe của Lăng Bắc Hàn cũng tới gần.

      "Em gọi chị ấy nha?" Úc Tử Duyệtnhìn Lăng Bắc Hàn hỏi ý kiến.

      Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ nhíu mày: "Xanhư vậy, gọi ấy cũng ngheđược. Để gọi ấy!"

      xong, liền xuống xe, dáng vẻ giống hùng cứu mỹ nhân.

      Trong lòng Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy co rút đau đớn, đầu mũi cay cay, cổ họngnghẹn ngào. nhắm hai mắt lại, hít sâu hơi rồi thở ra, hô hấp mới bìnhthường trở lại.

      Hai mắt xuyên qua cửa kính bị nàng vẽchi chít nhìn ra ngoài, thấy kéoHạ Tĩnh Sơ lại, ta vùng vẫy thoát ra, giống như muốn lên xe của bọnanh vậy.

      "Lăng Bắc Hàn, mặc kệ em!" Hạ Tĩnh Sơ quát , hai mắt nhìn về phíaxe của , "Đừng làm Duyệt Duyệt hiểulầm!"

      ra vẻ lạnh lùng , nhưng sắc mặt lạitrắng bệch đến dọa người, đôi môi tím ngắt, mái tóc ướt nhẹp xuống trán.

      " muốn bệnh tái phát mau lênxe !" Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm quát , Sau đó liền túm lấy cánh tay kéo .

      Hạ Tĩnh Sơ vẫn còn giãy dụa nhưng vẫnđi theo , trong lòng cảm thấy vuisướng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương104: Cần gì phải níu kéo buông
      Edit: TiêuKhang

      đến cùng, vẫn là ấy nỡ bỏmình, tình cảm mười mấy năm, lại là người trọng tình trọng nghĩa, sao cóthể dễ dàng vứt bỏ? Trong lòng Hạ Tĩnh Sơ thầm đắc ý.

      Lăng Bắc Hàn mở cửa xe cho , đứng cạnh xe ý bảo bước lên. Nhìn có vẻnhư rất yếu, bàn đạp cách mặt đất chưa tới nửa thước cũng bước lên nổi, phải nhờ Lăng Bắc Hàn dìu đỡ mới cốgắng bước được lên xe,

      Úc Tử Duyệt lẳng lặng quan sát những gì xảy ra ở phía sau. Quả , sắc mặt HạTĩnh Sơ trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tím tái, người lạnh run run đánh bò cạp,mồ hôi trán tuôn ra như giọt.

      Úc Tử Duyệt ngửa người dựa vào hàng ghế trước cau mày nhìn Hạ Tĩnh Sơ ngồiở hàng ghế sau.

      Lúc này Hạ Tĩnh Sơ cũng nhìn lại ,miễn cưỡng cười : “Taxi là khó gọi....” ta ngượng nghịu cười cười , cầm giấy lau lia lịa nước trán, giấy thấm nước bã ra dính đầy lên trán khiến nhìn càng thêm nhếch nhác.

      “Ồ!” Đến khi Lăng Bắc Hàn lên xe, Úc Tử Duyệt mới hoàn hồn, vội vàng lục lọitrong túi lưới lấy ra cái khăn lông mớiđưa cho Hạ Tĩnh Sơ , “Chị Hạ, dùng khăn lau !”

      “Cám ơn.......Khụ khụ......” Hạ Tĩnh Sơ nhận lấy khăn lông mới vừa mở miệng tiếng cám ơn lại liên tục ho khan, sắcmặt vốn tái nhợt trở nên đỏ ngầu.

      Lăng Bắc Hàn vẫn ngồi ở vị trí tài xế im lặng gì, đoàn xe tắc đường như rồng uốn lượn lúc này cũng từ từ chuyểnđộng.

      Máy điều hòa trong xe biết đãđược Lăng Bắc Hàn bật lên khi nào.

      “Chị Hạ, uống chút nước !” Úc Tử Duyệt cũng biết nên làm sao đểchăm sóc cho Hạ Tĩnh Sơ, đành đưa bìnhnước cho .

      Nhưng Hạ Tĩnh Sơ chỉ khoát khoát tay, liên tục lắc lắc đầu túm chặt khăn lông ho sụ sụ, cúi thấp đầu cầm khăn lông lau nước mặt, dáng vẻ đó nhìn yếu ớtđến thể nào yếu ớt hơn.

      “Coi như gọi được taxi, cũngkhông thể dầm mưa như vậy được! Ở đâyem còn cái mang khăn nữa này!” Úc Tử Duyệt xong liền ném cái khăn lông về phía sau cho Hạ Tĩnh Sơ. biết là chị ta có sở thích tự ngược hay sao đây, trời lạnh thế này, mở ô cứ thếdầm giữa trời mưa tuyết, cố tình hành hạ bản thân sao?

      “Cám ơn.......Khụ....... quên mang dù rồi, định đến chỗ ở đằng trước màkhông đón được xe......” Hạ Tĩnh Sơ ngẩng đầu nhìn tới Úc Tử Duyệt ngả người dựa vào thành ghế nhìn mình, yếu ớt cười xấu hổ .

      “Lại gây phiền cho hai người rồi......” quên bổ sung thêm câu, còn len lén liếc nhìn Lăng Bắc Hàn nhưngánh mắt vẫn nhìn thẳng về phíatrước, chuyên tâm lái xe, liếc mắtnhìn lấy cái.

      có gì, dù sao cũng tiện đườngmà!” Úc Tử Duyệt cười ngây thơ .

      “Ngồi yên, phía trước có cảnh sát giao thông.” Rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũng mở miệng, tay phải vỗ vỗ sau ót Úc Tử Duyệt bảo ngồi lại ngay ngắn.

      Úc Tử Duyệt vội vàng nghe lời ngồi lênnghiêm chỉnh, nhìn Lăng Bắc Hàn âu yếm cười cười, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn lại với ánh mắt nhu hòa. Hai ngườitrao cho nhau song mắt ân ái ngọt ngào bịHạ Tĩnh Sơ ngồi ở ngồi phía sau nhìn rõmồn .

      Trái tim như có ai đục khoét, bàntay nắm chiếc khăn lông từ từ siết chặt.

      Sao lần này Úc Tử Duyệt nổigiận? Còn biểu hết sức hiểu lòngngười như thế! Giờ phút này, mình thậtsự rất mong ta đối với mình đừngkhách sáo như lần trước ở trong thangmáy vậy, để Lăng Bắc Hàn bị mất mặt mà quở mắng ta.

      “Cho em xuống ngã tử ở phía trước , ở đó tiện đón xe hơn!” Hạ Tĩnh Sơ vớidáng vẻ rất yếu ớt, hít hít mũi lại ho thêmhai tiếng, dường như bị cảm lạnh.

      “Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, có phải chị muốn về nhà ? Để tụi em đưa chị về nhà luôn cho!” Úc Tử Duyệtvội vàng lên tiếng , trong lòng là có chút tính toán nho , chính là muốn cho Hạ Tĩnh Sơ hiểu lầm Lăng Bắc Hàn còn có ý gì với chị ta.

      Nhưng có là Lăng Bắc Hàn cóý gì với chị ta hay ?

      Ngoài mặt mình biểu hết sức hàophóng, khéo léo hiểu lòng người, nhưng cảm xúc trong lòng sớm ngổn ngang trăm mối rồi.

      Bởi vì bản thân hiểu tình cảm củamình đối với Lăng Bắc Hàn, cho nên mớikhông muốn bị phụ nữ khác ngấp nghé tới, nhất là người tình cũ vẫn còntình cảm với ! Úc Tử Duyệt đột nhiêncảm thấy sao trước kia mình là ngu ngốc quá đỗi, còn ngớ ngẩn đem người chồng đầu ấp tay gối của mình đẩy choHạ Tĩnh Sơ!

      Trực giác của Hạ Tĩnh Sơ cho thấy Úc Tử Duyệt bây giờ hoàn toàn giốngvới nửa tháng trước!

      cần phiền vậy đâu.....Cứ cho tôi xuống ở đằng trước là được rồi!” Hạ Tĩnh Sơ vô cùng thành khẩn .

      “Rốt cuộc em muốn đâu?” Lăng BắcHàn trầm giọng hỏi, trong giọng còncó chút kiên nhẫn, đôi tròng mắtnhìn xuyên qua kính xoay trong xe chiếuthẳng xuống tới chỗ Hạ Tĩnh Sơ.

      “Khụ....Em muốn về nhà nghỉ ngơi!” Hạ Tĩnh Sơ chuyển mắt cười nhạt . Dáng vẻ đối với Lăng Bắc Hàn đúng làlạnh nhạt, né tránh, nhưng trong lời nóilại mơ hồ lộ ra vẻ thương cảm.

      Úc Tử Duyệt vẫn ngồi im lẳng lặng nhìnLăng Bắc Hàn bật đèn xi nhan bên phải,sau đó ngoặc tay lái cho xe rẽ sang hướng bên phái.

      biết nhà của Hạ Tĩnh Sơ ở đâu hay sao?

      Phát ra điều này khiến trái tim Úc Tử Duyệt từng cơn ê ẩm!

      Biểu muốn tránh né Hạ Tĩnh Sơ còn kịp khi mới đám cưới kia đâu rồi,té ra ngay cả ta ở đâu cũng biết?

      Hạ Tĩnh Sơ cũng ngờ Lăng Bắc Hàn lại biết chỗ ở của mình, trong lòngngay tức khắc vui sướng thôi, sauđó vội cầm giấy lau bịt mũi lại, chỉ khẽho khan tiếng, mình thể có biểu quá mức mập mờ với Lăng BắcHàn được.

      Hơn nữa ta còn là người có tâm tư kín đáo, cũng như lúc này, mình thể nào hiểu được rốt cuộc trong lòng Lăng Bắc Hàn có còn cảm giác với mình hay , có nghi ngờ gì tâm tưcủa mình ?

      Úc Tử Duyệt cảm thấy trong xe ngộtngạt, tiện tay mở radio lên nghe, bộ đàmradio phát bài “Những năm thángbên nhau” được phát hành vào thập kỷtrước, bài hát cũ hết sức kinh điển. (tên bài hát “Những năm tháng bên nhau” chỉ là tên do mình tạm dịch ra từ ýnghĩ của lời bài hát, các bạn muốn biết rõhơn tra theo tên同桌的你tiếng Trung gốc nhé. Bài hát này rất thịnh hành vàonhững năm 1993-1995)

      Giai điệu mang vẻ thương cảm da diếtbất đắc dĩ, luôn có thể dễ dàng gợi lênnhiều ký ức từ những năm tháng xất xa xôi trong mỗi con người chúng ta.....

      Thời đó, mọi người nghe phát lại bằng cái loại hộp dĩa mang theo bên người. Hạ Tĩnh Sơ còn nhớ, sinh nhật năm ấy, Lăng Bắc Hàn tặng cho dĩa CD, dùng tiền làm ở nhà hàng kiếm được để mua.

      Khi đó cũng , hãy cùng bỏ trốn, dùng hai bàn tay của mình và dựa vào cố gắng của mình tạo ra cho tương lai tốt đẹp......

      Nghe lại bài hát xa xưa này, cổ họng HạTĩnh Sơ chuyển động, ánh mắt đau khổkhông tự chủ nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, có phải cũng nhớ lại những hồiứa kia hay ?

      “Hát cái gì vậy chứ, Rock 'n roll vẫn làtuyệt nhất!” Tâm trạng Úc Tử Duyệt vốn cực kỳ buồn bực, gu bài hát mang theo sầu não như vậy nghe khôngquen, xong liền muốn đổi đài khác.

      “Đừng.....” Hạ Tĩnh Sơ lên tiếng theo phản xạ, giọng cũng có vẻ nghẹnngào thương cảm.

      Mà tay Lăng Bắc Hàn lúc này cũng giữlại bàn tay của Úc Tử Duyệt, dường nhưcũng có ý định ngăn cản đổi đài.

      Úc Tử Duyệt mơ hồ suy đoán! Hai người họ thầm gửi gấm tình cảm chonhau thông qua lời bài hát này à?

      bài hát xa xưa gợi lại cho họ vềký ức đẹp đẽ gì sao? Mỗi khi mình nghe Miêu Vương hát cũng nhớ tới thời gian mình và Lệ Mộ Phàm ở Mỹ từng thành lập đội nhạc Rock 'n roll!

      Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Úc Tử Duyệt,sau đó rút tay về.

      Úc Tử Duyệt nhếch môi nở nụ cười miễn cưỡng , “Bài hát xưa này đúng là rất kinh điển ha, có điều quá lỗi thời rồi, nghe có vẻ quái đản làm sao ấy.”Úc Tử Duyệt hơi giễu cợt .

      Mối tình đầu sao chứ, có gì đặc biệt hơn người?

      Nhưng vẫn rất nể mặt Lăng Bắc Hànkhông có đổi đài.

      “Ờ phải, đúng là lỗi thời rồi, hiểusao khi đó lại thịnh hành trào lưu nàynữa.....” Hạ Tĩnh Sơ lúc này cũng khôngcòn dị nghị gì cười cười, lạnh nhạt , hành động mới tức của Lăng Bắc Hàncô cũng nhìn thấy được.

      Trong lòng thầm reo mừng, những ngoàimặt lại làm ra vẻ thờ ơ như khôngthèm để ý.

      Chiếc Hummer màu xám đậm lái vàomột khu chung cư, Lăng Bắc Hàn dừngxe, lúc này mở miệng hỏi, “Tòa nhà nào?” Biết được chổ ra là doLăng Bắc Diệp nhắc tới, nhưng cũngkhông biết ở tòa nhà nào.

      “Tòa thứ năm ở phía sau, khụ khụ......”Hạ Tĩnh Sơ cười nhạt , xong lại kiềm được ho khan hai tiếng.

      Trời bên ngoài vẫn còn mưa, Úc Tử Duyệt tốt bụng quay lại đưa cho Hạ TĩnhSơ cây dù.

      “Hôm nay cám ơn hai người, làmphiền hai người rồi......” Hạ Tĩnh Sơ nhận lấy cây dù cười nhạt , sắc mặtửng đỏ khác thường.

      có gì, cho dù với ngườikhông quen, tụi em cũng giúp đỡ nhưthế mà thôi!” Úc Tử Duyệt ngồi dựa trở lại ghế nhìn Hạ Tĩnh Sơ .

      Hạ Tĩnh Sơ cười cười, mở cửa bướcxuống xe. Lúc xuống xe, thiếu chút nữađã ngã xuống đất, cố hết sức chống đỡ cửa xe.

      Sao lại yếu như vậy chứ? Úc Tử Duyệtmở cửa bước xuống xe dìu đỡ Hạ TĩnhSơ.

      “Chị Hạ, để em đưa chị lên lầu nha!” ÚcTử Duyệt tốt bụng , bởi vì thể để cho Lăng Bắc Hàn có cơ hội giành trước được! (chậc chậc….cũng biết tínhtoán gê )

      Hạ Tĩnh Sơ vô cùng thất vọng khi thấyÚc Tử Duyệt bước xuống đỡ mình,“Duyệt Duyệt, cần đâu, chị ở ngay lầu ba thôi....” Hạ Tĩnh Sơ vội vàng nóilời từ chối.

      sao, nhanh , đừng dầm mưanữa!” Úc Tử Duyệt cười , lôi kéo Hạ Tĩnh Sơ nhanh tới hướng cầu thang.

      Lăng Bắc Hàn chỉ lẳng lặng nhìn haingười họ, lặng im tiếng nào,móc ra điếu thuốc châm lửa hút.

      Hạ Tĩnh Sơ sống mình trong cănhộ đầy đủ tiện nghi, cách trang trí cũng rất đơn giản ấm áp. Sau khi Úc Tử Duyệtđỡ Hạ Tĩnh Sơ vào cửa, thoáng quét mắt nhìn lượt khắp căn nhà.

      “Khụ.....Khụ khụ.....Duyệt Duyệt, uốngmiếng....Khụ khụ.....Nước rồi hãy ?” Có thể do leo cầu thang nên Hạ Tĩnh Sơho khan ngừng, vừa ho vừa rángnói.

      cần đâu, chị Hạ, để em đỡ chị vềphòng nằm nghỉ nha.....” Thấy dáng vẻ yếu ớt đó của Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệtđồng cảm .

      “Cũng được.....” Ánh mắt sắc bén của HạTĩnh Sơ thoáng chuyển động, chỉ hướng phòng ngủ rồi dịch bước chân tới.

      Úc Tử Duyệt vội vàng tiến lên đỡ ,“Có thể là chị bị cảm rồi, saochứ?” Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn nhịn được mởmiệng hỏi thăm.

      sao, uống thuốc vào có việc gì.” Cửa phòng ngủ được mở ra, là căn phòng được trang trí với phong cách rất ấm áp, phòng cũng lớn, giường lớn, kệ sách và tủ sách,còn có mấy chiếc ghế sofa.

      Ánh mắt của Úc Tử Duyệt bị chiếcchuông gió trước cửa sổ phía bànsách hấp dẫn trước tiên, chiếc chuông gióấy được làm thành từ xác của những viên đạn còn dùng nữa, hơn nữa có vẻ như làm được từ rất lâu rồi, thủ công được khéo léo lắm, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đó là của ai làm!

      Càng khiến tức giận hơn chính là, trênbàn sách của Hạ Tĩnh Sơ còn để đĩanhạc cũ rích, trang bìa chính là ca khúc“Những năm tháng bên nhau” của LãoSói.

      Thấy Úc Tử Duyệt nhìn thấy được chuông gió, thấy được đĩa nhạc, tronglòng Hạ Tĩnh Sơ thầm vui sướng.

      “Duyệt Duyệt, yên tâm, tôi biết thân phận của mình.......Khụ......” ta vừa xong lại tiếp tục ho khan.

      Úc Tử Duyệt cố chịu tổn thương tronglòng, liếc nhìn Hạ Tĩnh Sơ nghiêm túcthẳng thắn , “Tâm trạng giờ củachị tôi có thể hiểu, với người ưu tú lại thành công như chị, cần gì phải níuchặt lấy quá khứ buông chứ? Nhấtđịnh rồi chị có được người đàn ông tốt hơn thương chị!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương105: Ôm nhau
      Edit: TiêuKhang

      Hạ Tĩnh Sơ ngờ Úc Tử Duyệt lạithẳng thắn ra những lời này với mình,cũng càng xác định Úc Tử Duyệt có tình cảm với Lăng Bắc Hàn rồi. Nỗi ghentức tuôn trào lên mãnh liệt, nhưng ngoàimặt lại thể vẻ đau thương khổ sở, tủi hổ nhìn Úc Tử Duyệt.

      “Duyệt Duyệt..... xin lỗi....Chị rấtcố gắng quên ....” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt cười khổ .

      Hạ Tĩnh Sơ như vậy ngược lại càng khiến cho Úc Tử Duyệt cảm thấy áy náy, có cảm giác như mình quá mức ích kỷ rồi chăng?

      Hạ Tĩnh Sơ hề muốn chen vào pháhoại hạnh phúc giữa và Lăng Bắc Hàn.

      Nhưng khi nhìn thấy Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ đều cùng chìm vào ký ức xa xưa trong lòng lại cảm thấy đau đớn khó tả.....

      “Ừm, tôi tin chị. Chị ở lại nghỉ ngơi ,tôi trước đây....” Úc Tử Duyệt miễn cưỡng cười cười, xong cũng cất bước định .

      “Khụ khụ.....Vậy tôi tiễn, chuyệnngày hôm nay em đừng để bụng, có lẽ ấy biết tôi có bệnh suyễn, sợ tôi phátbệnh cho nên mới bảo tôi lên xe của hai người.....”

      , chị lầm rồi, là tôi bảo ấy đixuống gọi chị lên xe đấy!” Hạ Tĩnh Sơ còn chưa hết câu bị lời nghiêmtúc trái lòng của Úc Tử Duyệt cắt ngang.

      Ánh mắt mang theo ý cảnh cáo liếcnhìn Hạ Tĩnh Sơ, cũng ràng nhìn thấy thấy vọng và đau khổ mặt của côta, ngay sau đó, Úc Tử Duyệt cũng nhanhchóng sải bước rời .

      Ra khỏi cửa nhà Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt đột nhiên cảm giác mình thay đổi rất nhiều. Trở nên mọn, trở nêncó tâm cơ, trở nên từ thủ đoạn nào nữa rồi? Khi nãy tại sao phải cố ý lừa gạt Hạ Tĩnh Sơ?

      ràng là Lăng Bắc Hàn phát ra ta dầm mưa trước, ràng là mình muốn gọi Hạ Tĩnh Sơ lên xe......

      Với tính tình thẳng thắn bộc của bản thân, đáng lý ra thể nào chấp nhậncho việc làm đó của mình, nhưng thậtlòng hề mong muốn Hạ TĩnhSơ cùng Lăng Bắc Hàn nối lại tình xưa!

      Úc Tử Duyệt, mày mới chính là vợ ấy!

      chỉ có thể dùng lý do này để thuyếtphục mình! Tuy rằng dễ chịugì.

      Sau khi Úc Tử Duyệt rồi, Hạ Tĩnh Sơho khan dữ dội thêm lúc nữa mớiđứng lên tới cạnh cửa sổ, núp ở sau rèm cửa nhìn chiếc Hummer khổng lồ kia rời .

      Còn Úc Tử Duyệt sau khi chui vào xe liền bật radio lên, rà hồi lâu mới tìm được bài hát với thanh sống động, sauđó giận dỗi nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

      Lăng Bắc Hàn thấy như muốn ngủ, sợlàm ồn nên định vươn tay tắt radio.

      được tắt! Em thích ngheRock’n roll đấy! sao nào? thíchnghe cái gì mà năm tháng ở bên nhau gì đó với Hạ Tĩnh Sơ nghe cho ! Em rảnh mà ngồi nghe với anhđâu!” Úc Tử Duyệt vốn nhắm mắtđột nhiên mở to mắt ra, đưa tay hất tay Lăng Bắc Hàn, trừng mắt nhìn rống lên với vẻ mặt cực kỳ hung dữ.

      Tên đàn ông tồi này, ngoài mặt nóikhông phản bội mình, nhưng chất trái tim phản bội mình rồi!

      Lăng Bắc Hàn bị quát như vậy cũng giật mình sững sốt, vẫn chưa hiểu nổi côđang giận dỗi chuyện gì?

      nhìn trầm giọng , “ phải em ngủ sao, nghe cái gì chứ?” Khi nãy vừa nghe đến bài hát xa xưa đó cũng định đổi đài khác rồi, nào ngờ ÚcTử Duyệt cũng muốn đổi mà Hạ Tĩnh Sơ lại muốn đổi, thành thử anhcũng đành im lặng lên tiếng.

      “Em chỉ thích nghe nhạc lúc ngủ, trước kia lúc em và Lệ Mộ Phàm còn chơi vớinhau, lúc em ngủ cậu ta rất thường hay chơi guitar điện cho em nghe!” Úc Tử Duyệt khoanh tay trước ngực trừng mắthét lớn vào bộ mặt xanh mét của Lăng Bắc Hàn.

      Lăng Bắc Hàn nghe Úc Tử Duyệt thế trái tim như bị khuấy tung lên, thắng gấp xe lại cho dừng ở đoạn đường vắng, sauđó đưa tay kéo Úc Tử Duyệt sát lại vào người.

      lại lần nữa xem?” lôi Úc Tử Duyệt lại gần, cúi xuống nhìn hỏi vớivẻ mặt vô cùng dữ tợn.

      “Tôi và Lệ Mộ Phàm đều thích nhạcRock 'n roll đó, thích nhất nghe MiêuVương....Ưm......” Cái miệng ngừng cằn nhằn của bị tự tung tựtác ngậm lại. Tay trái Lăng Bắc Hàn nâng ót Úc Tử Duyệt lên, tay phải giữ chặt eocô, kéo thân hình nhắn của tới sátlồng ngực mình.

      Hơi thở nóng bỏng của đàn ông còn mangtheo mùi thuốc lá nồng nồng, Lăng BắcHàn mút thỏa thích bừa bãi lên cái miệng nhắn của , coi như trừng phạt ! Trái tim bé của Úc Tử Duyệt vẫn tự chủ được mà rung động, nhưng cũng thể nào quên cái chuông gió ở trong phòng ngủ của Hạ Tĩnh Sơ,dùng sức nghiến răng cắn lên đầu lưỡicủa !

      “Á.....” Nhóc con đáng ghét này! LăngBắc Hàn bị đau buông ra, đầu lưỡi têdại còn rướm cả máu nhìn tới Úc Tử Duyệt dùng dằng giãy giụa ngồi dậy tránh khỏi lòng mình.

      “Úc Tử Duyệt! Đừng bướng bĩnh nữa!”Lăng Bắc Hàn tức giận trợn mắt gằngiọng nhìn .

      “Đừng bướng bĩnh, đừng bướng bĩnh! Hễ mở miệng ra là câu này! Tôi phải là đứa trẻ lên ba, đừng tưởng rằng tôi ngu, hai người liếc mắt đưa tình,gửi gắm tâm tư qua lời bài hát, tưởng tôi biết à? Lăng Bắc Hàn! Tôi cho biết! Úc Tử Duyệt tôi phải người dễ ức hiếp đâu! cắm lên đầutôi sừng, tôi nhất định cắm trảlại cho mười cái! Đồ khốn!” Trong lòng quá nóng giận, Úc Tử Duyệt cũng trừng lại tức giận quát rồi ngay tứckhắc mở cửa nhảy xuống xe!

      Bên ngoài mưa tuyết vẫn rơi, cũng chẳng sợ lạnh, tức giận trong mànmưa mặc cho tuyết rơi cùng gió lạnh như lưỡi dao cạo sát vào da. Cái chuông gió đó được làm từ vỏ đạn, chắc chắn là gom lại từng viên mới kết được thành chuỗi như thế, ta tự mình làm ư?

      Mới nãy ở trong xe đúng lúc nghe lại được bài hát kỷ niệm mà thời và Hạ Tĩnh Sơ từng thích, phải chăng tráitim hai người họ cũng cảm nhận được lòng của đối phương? Càng nghĩ trong lòng Úc Tử Duyệt càng chua xót ê ẩm.

      người luôn thích người đó sạch về mọi phương diện, bất luận là thểxác hay trái tim của đều muốn cóđược, hơn nữa còn phải đầy đủ 100%!

      Giờ phút này, mới chợt phát ramình lại để tâm tới Lăng Bắc Hàn như thế, đúng là báo ứng mà, ai bảo lúc trướckhi có được mình biết quý trọng, còn tại muốn nhen nhómtình cũ với Hạ Tĩnh Sơ rồi!

      Lăng Bắc Hàn bị tính khí nổi cáu thấtthường của Úc Tử Duyệt làm cho sửngsốt mất mấy giây mới nhảy xuống xe,bước nhanh lên phía trước kéo lại lôi trở về chỗ xe đậu.

      “Khốn kiếp! Đừng đụng vào tôi! Cútngay!” Úc Tử Duyệt tức giận hất tay ra, tiếng quát tháo của khiến chonhững người đường ngang qua phải ngoái đầu lại nhìn.

      “Có chuyện gì về nhà hãy !” Lăng BắcHàn ghét nhất trở thành tiêu điểm nghịluận trong mắt người khác, thấy tùy hứng bướng bĩnh tức giận khẽ quát.

      “Tôi chưa muốn về nhà! cút cho tôi!” Úc Tử Duyệt nhìn còn la lối som sòm nữa, chỉ gằn từng tiếng vô cùng kiên định , hai tròng mắt oán giận nhìn trừng trừng.

      Lăng Bắc Hàn sao có thể nhẫn nhịn để côlàm càn như vậy, với tay tóm lại eo bế thốc lên, vác lên vai tới hướng chiếc Hummer. Úc Tử Duyệt giãy giụachòi đạp bị mở cửa xe ném vào bên trong, rồi nhanh chóng quay lại chỗ ngồi tài xế của mình.

      Úc Tử Duyệt bị thô lỗ ném vào đụngđầu đau điếng đến hoa cả mắt, nhưng cũng phản kháng nữa, uất ức ngả người nằm nhoài ra ở hàng ghế sau, bụng hờn ghen bứt rứt hóa thành từng giọt nước mắt tủi thân im lìm lăn dài xuống hai má.

      Hôm nay mình rất cố gắng đểanh ta mất mặt rồi, cố gắng rộng lượngkhéo hiểu lòng người. Nghĩ rằng cũng chỉ vì muốn giúp Hạ Tĩnh Sơ cho nên mới làm vậy, nhưng nhớ lại cứ như vô tình hay cố ý mà nhìn ngó HạTĩnh Sơ, còn cho đổi đài radio.Vẻ mập mờ khi đó của và Hạ TĩnhSơ khiến cho có cảm giác như bị ai đó giáng cho bạt tai thiệt mạnh!

      Lăng Bắc Hàn lái xe như điên mạch chạy về đến nhà. Lúc dừng xe, chỉlạnh lùng tiếng “xuống xe”.

      Úc Tử Duyệt sớm còn khóc thút thít nữa, vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì nhìn tới , sau đó nhảy xuống xe nhanh tới cầu thang.

      Vừa vào nhà, liền tới phòng sách,mở máy vi tính ra đeo lên headphonenghe bài Rock 'n roll của Miêu Vương, còn đong đưa uốn éo cơ thể, sống động như dân chơi nhạc Rockchuyên nghiệp.

      Lăng Bắc Hàn vào tìm để chuyện, ngang ngược giựt xuống headphone nghe, gấp lại laptop,kéo qua cái ghế xoay ngồi xuống kếbên cạnh , vặn mặt xoay về phía mình.

      đừng phiền tôi làm việc, tôi muốn nhìn thấy , ra .” ngó ra ngoài cửa sổ coi như nhìnthấy .

      cũng chỉ giúp đưa ấy về nhà thôi, vậy mà em cũng bất mãn hay sao?Úc Tử Duyệt, từ lúc nào lòng dạ em trởnên hẹp hòi như thế?” Tuy Úc Tử Duyệt nhìn mình, nhưng Lăng Bắc Hànvẫn nhìn thẳng vào trầm giọng hỏi.

      Câu hỏi tùy tiện của Lăng Bắc Hàn lại dễ dàng đâm trúng vào chỗ đau của Úc Tử Duyệt. Nhất là cái câu lòng dạ nhenkia, cũng đúng, quả lòng dạ mìnhhôm nay rất là nhen ích kỷ, trước khi còn láo để gạt Hạ Tĩnh Sơ.

      “Phải, tôi vốn là lòng dạ nhen, bụngdạ hẹp hòi đó, vừa lòng chưa? Còn đỡ hơn tên khốn kiếp Lăng Bắc Hàn , cút ngay cho tôi! Tôi muốn nhìn thấy ! Cút ngay!” Mình lòng dạ nhen ư? Hôm nay mình nhẫn nhịn bọn họ như thế nào, bây giờ ta cònnói lòng dạ mình nhen!

      Ánh mắt ta nhìn Hạ Tĩnh Sơ ngây ra như thế, chẳng lẽ ta cảm thấy có chút xíu nào áy náy với mình sao?Cũng chột dạ sao?

      “Cố tình gây phải ?” Lăng BắcHàn tức giận đứng bật dậy, trừng mắtnhìn gầm lên.

      “Phải, tôi cố tình gây đó sao, tôi cũng là đứa hiểu chuyện đó sao? tìm Hạ Tĩnh Sơ của ! Cút !” Úc Tử Duyệt tức giận quát lên,còn vung tay đẩy mạnh ra của.

      vẫn còn nhớ rất từng vớiHạ Tĩnh Sơ mình là người hiểuchuyện!

      ta rồi, còn nghe được tiếng đóng cửa sập lại nặng nề. Úc Tử Duyệt kích động bước tới khóa luôn cửa phòng, nước mắt thể kiềm chếđược nữa lăn xuống, cơ thể tựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống ngã ngồi mặtđất......

      mặc kệ mới vừa rồi trút giận lên như vậy là đúng hay sai, nhưng hiểurõ điều, nếu quả người, bao dung cho người đó về mọi mặt.Lăng Bắc Hàn vốn mình thìsao có thể bao dung cho mình đây?

      muốn giận bao nhiêu cứ giận ,muốn tôi hiểu chuyện gì đó thìcứ , tóm lại ở trong lòng tôi lúcnào mình cũng là đứa hiểu chuyệnmà! Trong lòng Úc Tử Duyệt xót xa nghĩ, cúi đầu bụm mặt lại, mặc cho nướcmắt chảy ngược chảy xuôi.

      ngồi ở đất suốt cả buổi chiều,đến hơn năm giờ mới nhớ tới còn phải đihọc.

      Về phần công việc này, biết đó làsở thích của mình. phải vì LăngBắc Hàn, cũng cố gắng làm tốt. Đếnphòng tắm rửa mặt, thay quần áo khácxong cầm lên túi xách, soạn lại sách vở xong mới ra cửa.

      thấy xe của ở dưới lầu, côcũng chẳng muốn nghĩ nhiều đến , bao lâu lái chiếc xe của mình rời khỏi nhà.

      ***

      Lăng Bắc Hàn ngồi ở cổng trường suốt buổi tối đợi tan học. Mãi đến khi toànbộ giáo viên lẫn học sinh đều về hết sạchmà vẫn chưa thấy bóng dáng của ÚcTử Duyệt ra, gọi điện thoại cho thìkhông có ai nghe máy, trong khi xe của vẫn còn ở trong bãi.

      chạy thẳng vào trường học, bởi vì biết học ở lớp nào, cho nên anhchỉ có thể tìm từng phòng , cũng may, có phòng học vẫn còn để đènsáng.

      “Thầy Thẩm....” Trong phòng học có thanh niên và ôm nhau đưa lưng về phía , chiếc túi xách trêntay ấy vừa nhìn nhận ra ngay là ! Máu toàn thân Lăng Bắc Hàn như lập tức ngừng chảy, cả người cứng đờ đứng phỗng tại chỗ......
      Úc tử duyệt đúng à nha, chỉ có điều lời ra diễn đạt sâu đậm, hay bằng những lời trong suy nghĩ thâu
      Lăng bắc hàn trong đầu chứa bã đậu hay gì vậy trời...cmn... Hẹp hòi???...Nực cười... Lúc duyệt duyệt nhà ta ghen hầm hầm mặt mày như đưa đám... Lúc duyệt duyệt nhà nỗi cơn ghen nổi cơn khùng gì thế mà chị nhà ta hiểu chuyện... Cóc khô thế nào vậy??? Úc tử duyệtcười trong sáng với người khác giới cấm đoán này nọ còn ngồi ở cạnh vợ mình mà liếc mắt đưa tình với con đàn bà khác rồi lại hoài niệm tình xưa sao áy náy???? Khốn kiếp
      ôm chàng thanh niên có phải úc tử duyệt ...haha...sắp có kịch vui xem nữa rồi... Ui cha... Chị nhà ta được làm được còn thực hiệnngay... cắm lên đầu tôi 1 cái sừng... tôi cắm lên đầu 10 cái sừng...Câu này ta khoái haha... Chỉ có điều biết có tình gì ... Sắp cóbão nữa rồi... Mới hạnh phúc mật ngọt bao lâu.haiz. bởi những người sống trong hạnh phúc thường nổi lên cảm giác lo sợ là thế...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :