1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan(Full 263c+PN3 c21) (đã có ebook chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương95: Tôi ly hôn với em (1)
      Edit: TiêuKhang

      Úc Tử Mặc đuổi theo , để conbé mình tỉnh táo lại cũng tốt. Con bé này, tính cách quá thẳng thắn, hở chúc là kích động. Con đường này là do nó tự chọn, lựa chọn trong lúc bốc đồng.

      Úc Tử Duyệt ngơ ngác đường, cõi lòng giá lạnh, toàn thân cũng rét buốt. Nhưng vẫn về phương hướng nhàmình và Lăng Bắc Hàn, tầm tiếngđồng hồ cuối cùng cũng nhìn thấy xe anhđỗ ở dưới lầu.

      như người mất hồn leo lên từng bậc thang....

      Lăng Bắc Hàn vẫn mực đợi về,toàn thân mặc quân trang ngồi nghiêm chỉnh ghế sofa, trong chiếc gạt tàn thuốc bàn trà đầy ắp đầu lọc thuốc.

      bình tĩnh suy nghĩ rất lâu về cuộc hôn nhân này, giữa mình và Úc Tử Duyệt rốt cuộc có thích hợp hay ? Cuối cùng có thể tiếp tục được nữa ? Rốt cuộc có thể trở thành quântẩu hợp quy cách hay ?

      quân nhân, cho cùng,trong lòng chỉ dành vị trí duy nhất, và đó thể nào là phụ nữ hay tình cảm riêng tư!

      Còn Úc Tử Duyệt sao? còn quátrẻ con, am hiểuchuyện đời. Là cần người yêuthương, chăm sóc. Nhưng những thứ này, thể cho được!

      Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng chốc hờn ghen vô cớ.

      Có cảm giác muốn buông tay, nhưng rồi cảm thấy luyến tiếc. đến cùng, người con tuy bướng bỉnh nhưng rất tháovát thẳng tính này để lại vị trítrong lòng .

      Trước đây, cho rằng từ từ đợi lớn lên trưởng thành và hiểu chuyệnhơn.

      Nhưng hôm nay đối xử với như thế chỉ vì tên Lệ Mộ Phàm kia. Thái độ oán hận như thế, lại còn ở ngay trước mặtHạ Tĩnh Sơ, khiến thể nàochấp nhận được.

      Cửa chống trộm vang lên thanh làm sực tỉnh, dụi tắt tàn thuốc trong tay, sau đó cửa phòng được mở ra, cúi đầu vào. Úc Tử Duyệt ngửi thấy mùi thuốclá nồng nặc lan tỏa trong nhà, ngước mắt lên liền đối diện với khuôn mặt u ám củaanh.

      Lăng Bắc Hàn giơ cổ tay nhìn thời giantrên đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn về phíacô.

      Hai mắt sưng đỏ, tóc tai rối loạn, túixách cũng biết vứt đâu, cổ áo khoác mở toạt ra, sững sờ đứng đó nhìnanh.

      ngồi ghế sofa, cơ thể thả lỏngngửa người ra phía sau. Hai chân gác chéo lên nhau, đôi mắt sâu lắng liếc nhìnvề phía .

      “Úc Tử Duyệt, tôi là quân nhân, còn em là dâu nhà lính, chúng ta hoàn toàn giống với người bình thường, tôi càng đối với vợ giống như những người chồng bình thường kia. Nhưng tôi cũngkhông có cầu xa vời gì ở em cả, ít ra biết hiểu chuyện là được rồi!” Giọng nóilành lạnh của Lăng Bắc Hàn vang lên.

      Ý chính là, mình hiểu chuyện sao?

      Úc Tử Duyệt nhìn , trong đôi mắt thoáng qua nỗi khổ sở, giờ phút này, đốimặt với chỉ trích của , trong lòng chỉ thấy nhói đau.

      Lệ Mộ Phàm xảy ra tai nạn, trong lòng côrất áy náy, rối rắm lối thoát. hoang mang, bất lực biết nên làm thế nào. Bây giờ về đến nhà, còn chỉtrích là người hiểu chuyện.

      Phải, mình đúng là hiểu chuyện,lúc nào cũng xung động.

      cãi lại, mà chịu đựng chỉtrích của .

      muốn gì? Cứ thẳng ra .” hỡ hững lên tiếng, hỏi tạisao lại ôm ấp kia, cũng khôngmuốn biết lý do gì và Hạ Tĩnh Sơ ở bên nhau.

      “Tôi là quân nhân, có nhiều thời gian ở bên cạnh em, để dạy cho em có đầu óc xét đoán. Nhưng nếu như em cònxung động, ở trước mặt người ngoài phân biệt tốt xấu, hiểuchuyện mà đối xử với tôi như vậy nữa, tôi ly hôn với em!” hạ quyết tâm ra những lời này.

      Úc Tử Duyệt thể nào tin nhìn , trái tim như bị ai nện cho mạnh, đau đớn tột độ. Sững sờ nhìn ,nhưng ngay lúc này đứng dậy.

      ấy , ly hôn với mình......

      “Chững chạc, giỏi giang hiểu chuyện giống như Hạ Tĩnh Sơ vậy mới là ngườivợ mà muốn, đúng ?” Trước khi bước ra cửa, đứng đưa lưngvề phía thào mở miệng hỏi.

      Sống lưng Lăng Bắc Hàn cứng đờ, cố gắng kiềm chế cơn đau lòng, “Tôi phải về đơn vị, em tự giải quyết cho tốt!” trầm giọng xong, dứt khoát mở cửa bỏ ......

      “Ầm....” Cửa chống trộm bên ngoài bịđóng sập lại, nước mắt đong đầy hốc mắt Úc Tử Duyệt tuôn trào ra như máy bơm nước.

      Lăng Bắc Hàn cần mình nữa......

      quỳ thọp mặt đất, hai cánh taytúm chặt ngực, khổ sở bật khóc lên.

      Mới ngày nào còn bao giờly hôn với mình, chỉ trong tích tắc đãthay đổi ý định.... cứ quỳ gối như thế, còn thiết nghĩ đến điều gì, trong đầu chỉ quanh quẫn mãi câu kia củaanh: Tôi ly hôn với em!

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn quỳ mãi ở đó, sững sờ nhìn hưkhông, nước mắt cuối cùng cũng cạn khô.

      Trong lòng lạnh lẽo đến cực hạn, toàn thân cũng rét lạnh khiến cho phát run lậpcập.

      Hạ Tĩnh Sơ là người phụ nữ chững chạc,tài giỏi…..

      Còn mình sao? Điên điên khùngkhùng chẳng ra làm sao, lòng ngay dạ thẳng, đầu óc ngu si, ngay cả người trai ruột thịt cũng ghét bỏ mình.

      lòng mà , việc xảy ra ngày hôm nay hề trách Lăng BắcHàn, có trách cũng chỉ trách bản thânmình, hận bản thân mình. Khi đó quá xúc động, có ai để giãi bày, cho nên mới nổi giận với Lăng Bắc Hàn, bởi vì ở trong lòng , mới chính là người thân nhất của .

      Người thân nhất......

      Từ bao giờ, người xa lạ bỗng trở thành người thân nhất của mình rồi?

      kia là ai? Tại sao hề nhắc tới ta? Lúc nhìn thấy ở cùngHạ Tĩnh Sơ trong thang máy, lại kích động năng suy nghĩ mắng Hạ Tĩnh Sơ.

      muốn nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa, khó khăn lồm cồmbò dậy mới phát trong nhà tốiđen như mực, rồi, chỉ để lại mùithuốc lá thoang thoảng.

      Đứng dậy, thay bộ quần áo sạchsẽ khác, rồi rửa mặt chải tóc lại gọn gàng. tới phòng ngủ, ngước nhìn tấm ảnhcưới đầu giường mà buồn tủi ngâyngười ra, ôm lấy cái gối thường nằm, vùi mặt vào đó hít hơi sâu.

      Nhớ lại niềm vui ngọt ngào cùng hạnh phúc tối hôm qua, tim lại đau thắt từng cơn.

      Thu dọn xong vài thứ, nấn nálại thêm nữa, ra khỏi căn nhà, khi đếndưới lầu nhìn thấy xe của , có cảmgiác chiếc xe y hệt con quái vật khổng lồ này chính là .

      quân nhân, hẳn là khôngquan hệ bừa bãi với phụ nữ khác ở bên ngoài chứ? chừng, đó là ngườiquen của thôi....

      bộ trở về nhà cũ, vừa vào cửa nhìn thấy bà nội, ba mẹ chồng đều ngồitrên bộ ghế gỗ ở phòng khách, khi nhìn thấy họ lòng tránh khỏi sợ hãi.

      “Bà nội, ba, mẹ......” gượng gạo mởmiệng, cố gắng lắm môi mới nở nổi nụ cười.

      Bầu khí ràng có gì đó bình thường. Bà nội nhìn bằng ánhmắt vô cùng nghiêm khắc, ba chồng thìcúi đầu hút thuốc, còn mẹ chồng đangbưng ly trà sâm, giống như hềnhìn thấy diện của .

      “Duyệt Duyệt, người trong nhà họ Lăngchúng tôi xưa nay chuyện khôngquanh co lòng vòng!” Lúc này, bà cụ mởmiệng với giọng đầy vẻ nghiêm nghị.

      “Bà nội, có chuyện gì xin bà cứ thẳng!” Trong lòng Úc Tử Duyệt càng thêm bất an, chẳng lẽ họ biết chuyệncủa mình và Lệ Mộ Phàm rồi sao?

      “Chuyện của con và cậu con trai nhà họ Lệ đó mọi người đều biết. Mọi ngườicó thể biết, đương nhiên người ngoài cũng có thể biết! Nhà họ Lăng chúng ta ở Kinh Đô dù gì cũng là gia đình có uy tín và danh dự, cho phép bất kỳ ai có tư tưởng lệch lạc! Con ở nhà mẹ mìnhsống như thế nào, nề nếp ra sao chúng ta mặc kệ, nhưng khi bước vào nhàhọ Lăng rồi, con phải tuân thủ theo nguyên tắc chuẩn mực của con dâu nhàhọ Lăng, có hiểu ?” Bà cụ nhìn Úc Tử Duyệt lạnh lùng .

      Lời của bà nội khiến đầu óc Úc Tử Duyệt ong ong, giống như bị vung cho cái tát, nhưng cái tát đó vốn cũngchẳng hề hấn gì!

      Thế nhưng mỗi câu đều giống như gai nhọn châm chích, hiểu được ýbà nội là được nuôidạy tốt, cũng đồng nghĩa chê tráchcả gia đình mình!

      Theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng lần này cực lực nhẫn nhịn cho qua.

      Chịu đựng chỉ trích của bà nội, chịuđựng sỉ nhục , “Bà nội, con chú ý ạ, xin mọi người hãy yên tâm, concam đoan về sau gặp Lệ.....LệMộ Phàm nữa.”

      Lần đó ở bệnh viện khuyên Lệ MộPhàm, bảo cậu ta hãy buông tay, cũngkhông thể gặp lại cậu ta nữa, cầu xin cậu ta đừng có tìm mình, còn Lăng Bắc Hàn để cậu ta đừng có hy vọnggì nữa.

      muốn hại Lệ Mộ Phàm nữa, phải hoàn toàn cắt đứt.

      Lúc này, Tiếu Dĩnh để ly trà trong tay xuống, quay đầu nhìn thẳng Úc Tử Duyệt, “Nếu cảm thấy mình khônglàm tròn nổi bổn phận của người vợ cứ sớm ra, đừng để đến cuối cùngmới ân hận vì ban đầu mình làm sai.”Lần đầu tiên mẹ chồng Tiếu Dĩnh nóichuyện thẳng thắn với như vậy.

      Lời thẳng thắn trắng trợn tới mức này, nếu như nghe còn hiểu nữa đúng là ngốc đến hết thuốc chữarồi.

      Mẹ chồng ám thị với mình nên biếtkhó mà lui sao?

      Úc Tử Duyệt, mày thất bại, đến nỗikhông có người nào thích nổi mày!Trừ cái tên ngốc đầu bự Lệ Mộ Phàm kia.

      “Mẹ, xin mẹ yên tâm, con có lòng tin làm tốt bổn phận dâu con của nhà họLăng!” Cố gắng chịu đựng nỗi đau tan lòng nát dạ, Úc Tử Duyệt chịuthua đấu tranh tới cùng, vô cùng kiênquyết !

      Tiếu Dĩnh ngờ Úc Tử Duyệt lại như vậy, chẳng lẽ ta muốn ly hôn? Nhận ra điều này khiến cho lòngbà cảm thấy khó chịu.

      “Được rồi, Duyệt Duyệt, lên lầu nghỉngơi !” Lúc này Lăng Chí Tiêu khôngcòn chịu nổi nữa lên tiếng .

      “Dạ, thưa bà nội, ba, mẹ con lên lầu trước!” xong, nhanh vềphía chân cầu thang, chạy thẳng mạch về phòng ngủ. Sau khi đóng cửa lạiliền bò lên giường, ôm chặt gối nằm,nước mắt thi nhau ngừng chảyxuống.

      Cần gì phải quan tâm đến cách nhìn củagia đình họ làm gì?

      Nhớ tới muốn ly hôn, lòng lạiđau như dao cắt......

      Lăng Bắc Hàn, em mệt mỏi quá!

      Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng ngủthiếp . Trong giấc mơ, thấy lại thờiđiểm mình còn là buồn lo, ôm trái bóng hung hăngđánh về phía mặt của cậu bé trai kia......

      Sau đó, lại mơ thấy Lăng Bắc Hàn lôi kéo đòi dẫn mình đến cục dân chánh làmthủ tục ly hôn.

      “Đừng....Em muốn ly hôn....Emyêu !”

      .....” bừng tỉnh khỏi giấc mộng với toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh,bụng đói sôi ùng ục khiến choángváng mặt mày, lúc này cũng phát ra, trời sáng.

      Nhớ tới công việc mà Lăng Bắc Hàn đãtìm giúp mình, Úc Tử Duyệt phấn chấnlại tinh thần, rời giường, chuẩn bị hôm nay báo danh.

      ***

      Công việc của là làm phóng viên thực tập cho diễn đàn chuyên viết về tin tứcbáo xã hội ở Thương Bách.

      Tổng biên tập tên Trình Ngọc Bách, là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cũng là đồng đội cũ của Lăng Bắc Hàn. ta đích thân ra đón .

      Sau ba ngày công tác, dần quen vớicông việc của mình. Thỉnh thoảng cũng cùng với những phóng viên lâu năm khác ra ngoài phỏng vấn. Quen dần, cảm thấy đây là việc làm khiến choxã hội rất có tình thần trách nhiệm.

      Bởi vì bản tin đều là những tin tức vềđời sống con người, rất thực tế với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân.

      Ví dụ như, nhóm theo dõi đưatin về khu cư xá dạo gần đây thường hay bị mất chó. Căn cứ theo tin tức mấy ngàynay bọn họ liên tục nằm vùng điều tra, họđã phát ra có người độcchó.

      Bởi vì bắt đầu vào đông, thịt chó lại có tác dụng làm ấm người, cho nên trở thành món ăn rất được ưa chuộng.

      nghe xem, về bản tin trộm chó nênphỏng vấn từ phương diện nào?” Tổng biên Trình uống hớp trà, mỉm cười hòa ái nhìn Úc Tử Duyệt hỏi.

      “Tôi nghĩ....” Úc Tử Duyệt cầm bút hý hoáy vẽ nghệch ngoạc lên tờ giấy trắng.

      “Từ chủ nhân mất trộm chó, kẻ trộm bịbắt vì thuốc chó, nơi bán thịt chó, người ăn thịt chó, và nguồn gốc quán làm thịtchó....Tạm thời chỉ nghĩ được những điểm này!” Úc Tử Duyệt với vẻ đămchiêu suy nghĩ, đầu bút vẫn hý hoáy tờ giấy.

      “Chính xác, có tiến bộ, lần này ít nhấtcũng có thể nghĩ đến toàn diện. Tin tức này, ra cũng có thể đến phỏng vấnmột số chuyên gia dinh dưỡng, khảo sátxem ăn thịt chó rốt cuộc có tác dụng điều trị cho chế độ ăn uống hay ? Mọingười có nên ăn thịt chó hay ?Quan trọng hơn chính là, nên xem nhiềuý kiến mạng xem thế nào!”

      “Vâng! Cám ơn tổng biên!”

      Lần đầu tiên được tổng biên khích lệ, ÚcTử Duyệt có chút hãnh diện, cũng cóchút cảm giác thành tựu nho . Hiệngiờ, đem toàn bộ tinh thần và sứclực của mình đều tập trung vào trongcông việc.

      Thậm chí có thời gian nghĩ đến Lăng Bắc Hàn.

      “Nên cám ơn Lão Lăng nhà mới phải, suốt mấy ngày nay cậu ta cứ điện thoại quan tâm hỏi thăm tình huống của đấy!” Tổng biên lại nhìn Úc Tử Duyệtcười .

      Lời tổng biên lại khiến cho trái timÚc Tử Duyệt chua xót đau đớn.

      ta quan tâm mình sao? Ngày đó sau khi rời , cũng chẳng có tin tức nào nữa....

      “Vậy sao....” Úc Tử Duyệt cười ,“Tổng biện, tôi xin phép ra ngoài trước!Còn có việc rất quan trọng cần phảiđi phỏng vấn!” Nghĩ đến công việc, tâm tình Úc Tử Duyệt thoáng dịu lại, vui vẻ xong ra khỏi phòng làm việc của tổng biên tập.

      Tới giờ cơm trưa, Úc Tử Duyệt điăn cơm mà thu dọn vài thứ xong rồi ra cửa.
      Haiz, chuẩn bị ngủ rầu mà editor mới post truyện lên... Editor chắc hẳncũng là 1 cú đêm... Hụ hụ...người luôn khăng khăng muốn nhắc tới 2 chữ ly hôn lại cư nhiên thốt ra nhửng lời đó...Người ngoài đọc vào còn cảm thấy mức sát thương của nó rất nặng... Là 1 quân nhân, có lỗi lớn nhất làđối với gia đình
      tại bây giờ mình cảm thấy thương cảm cho úc tử duyệt, thân là con mới lớn, con dâu mới về nhà chồng... Bao nhiêu điếu bỡ ngỡ, huốngchi còn phải đối mặt với những chuyện thế này... Thân là người chững chạcnhư lăng bắc hàn mà vẫn còn chưa giải quyết xong huống hồ là ... cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu là sao... Haiz, là nhà chồng của quá , nếu k mún từ hôn ngay từ đầu hà tất chi đám cưới rồi mới hành hạ tinh thần ngta... 1 đống ng lớn như thế mà lại chèn ép 1 ... Rõràng ai mới là người hông hiểu chuyện
      Nếu cho chọn thà mình chọn vs lệ mộ phàm còn hơn... Tuy rằng k có xh của lăng bắc hàn làm chất xúc tác tình cảm của họ vẫn rất chân ...Chẳng phải ng có lòng đến đc vs nhau hay sao??? Chỉ có điều là thời gian... Còn nếu nó hk đc suôn sẻ mà rẽ hướng khác ...haizzz... chung là mình bắt đầu cảm thấy hk thích mối quan hệ giữa úc tử duyệt và lăngbắc hàn rồi đó... Cái cục than lạnh ngàn năm hk đổi sắc... Lm vợ lính khổmà... Có ck cũng như k còn phải thay chồng làm người dâu hiền vợ thảo, đảm đg trách nhiệm ng mẹ ng cha haizzz
      Càng đọc càng thấy ức chế LBH. Như thế nào là người vợ hiểu chuyện? ta câu đó là có ý gì? Lại còn so sánh Duyệt Duyệt với HTS nữa. ta bao nhiêu tuổi, Duyệt Duyệt bao nhiêu tuổi. Duyệt Duyệt làm sao đấu lại con cáo già vô liêm sỉ như ta chứ.
      LBH, sỉ diện cái gì? lại còn sợ mắt mặt với HTS nữa chứ. trách Duyệt Duyệt sao hỏi 1 câu. Sao tự hỏi bản thân mình có khi nào chủ động giải thích với ấy chưa. cho ấy là con giun trong bụng , cần ấy cũng hiểu sao?
      giận dỗi, tức tối khi Duyệt Duyệt quan tâm LMP. Vậy khi cầm chìa khóa ném vào mặt Duyệt Duyệt, còn hung dữ với , hô hấp nhân tạo giúp HTS trước mặt . Trong mắt khi đó có hay ? Có nghĩ cho dù chỉ là 1 chút hay ? Hay chỉ tự bào chữa cho hành vi của chính mình mà chẳng thèm với 1 lời xin lỗi.
      Dù như thế nào Duyệt Duyệt vẫn là 1 bé chưa đầy 20t. là chồng, là 1 người đàn ông trưởng thành mà lại thể bao dung cho Duyệt Duyệt, lại xử 1 cách cực đoan như vậy chẳng đáng mặt đàn ông tý nào

      Vừa ra khỏi cửa tòa soạn đúng lúc gặp Nhan Tịch đến tìm , Nhan Tịch công tác cho công ty ởtầng dưới, mỗi ngày tới giờ cơm trưa đều sang rủ cùng ăn.

      Thấy Úc Tử Duyệt xách theo túi xáchdáng vẻ trông rất chuyên nghiệp, Nhan Tịch hỏi, “Duyệt Duyệt, em định rangoài sao?”

      “Chị Nhan, trưa nay em phải bệnhviện ung bướu để phỏng vấn bệnhnhân, chị ăn mình nha!” Úc Tử Duyệt vô cùng tự hào , dạo gần đây côbận rộn với công việc nên thường hayquên ăn quên ngủ.

      Có lẽ công việc này là do Lăng Bắc Hàntìm giúp, hơn nữa tổng biên tòa soạn còn là bạn chiến hữu của , khiến có tinh thần chiến đấu chịu thua, chỉmuốn làm tốt để mở to mắt ra mà nhìn, để trong mắt mình khôngcòn vô dụng như vậy nữa!

      Mình trưởng thành hơn và tài giỏi giống như Hạ Tĩnh Sơ vậy....

      “Phỏng vấn phỏng vấn, nhưng emcũng cần phải ăn cơm chứ? Duyệt Duyệt,có phải trong lòng em có chuyện vui hả? Người là sắt cơm là thép! Em liều mạng vậy để làm gì, phảichú ý sức khỏe của mình đó!” Mấy hômnay, Nhan Tịch ràng cảm thấy Úc Tử Duyệt có tâm , còn có vẻ như thay đổi, điều này khiến Nhan Tịch thấy hơi lo lắng.

      phải chỉ là bữa cơm sao! Em ghé đâu đó đường ăn cũng được mà!Chị Nhan, tới giờ em hẹn với người tarồi, chị ăn , em phải đây.....” Úc Tử Duyệt xong vội vàng chạy vềhướng thang máy.

      Nhan Tịch nhìn theo bóng lưng Úc Tử Duyệt mà bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Úc Tử Duyệt có thời gian, rốt cuộc cũng quên luôn ăn cơm trưa. Đối tượng lần này phỏng vấn là bé năm tuổi mắc chứng khối u cá cóc ác tính.

      Vừa vào đến phòng bệnh, liền trông thấy bế đầu cạo trọc có đôi mắt tròn to sáng ngồi ở đầu giường, được mẹ bé cho ăn cơm. Thấy Úc Tử Duyệt vào, người mẹ vội vàng đứng lên, vẻ mặtvui vẻ cười nhìn Úc Tử Duyệt chào hỏi.

      “Ký giả Úc, tới rồi....”

      Khi Úc Tử Duyệt nhìn thấy nhỏgầy như que củi ngồi giường bệnh, trong nháy mắt liền cảm thấy chóp mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, nước mắt như chực chờ chảy ra.

      “Vâng....” nghẹn giọng trả lời.

      “Nữu Nữu, mau chào con!”

      “Con chào ạ......” có thânhình gầy nhom nhìn tới Úc Tử Duyệtchào hỏi với chất giọng trẻ con non nớt.trong đôi mắt đen láy sáng ngời lóe lên tia sáng long lanh.

      bé xinh đẹp đáng như thế lạimắc bệnh ung thư, điều này khiến Úc Tử Duyệt cảm thấy xót xa và thương tiếc.

      “Ừm....Chào Nữu Nữu! có mang quà đến cho con nè!” Úc Tử Duyệt ngồi xuống cạnh giường bệnh, vội vàng lấy ra từ trong túi xách con búp bê hết sức tinh xảo đưa cho tiểu Nữu Nữu.

      Món quà này mới mua ngày hôm qua, hình như con thường chỉ thíchchơi búp bê phải? Chỉ có mình làkhác người mà thôi, khi còn bé thíchchơi toàn đồ chơi của con trai.

      “Đẹp quá! Cám ơn ......Mẹ, cuối cùngcon cũng có búp bê rồi.....” Tiểu NữuNữu vui mừng nhìn con búp bê mình hằng mơ ước quay sang mẹ mình mừng rỡ .

      Thấy Nữu Nữu vui thích, Úc Tử Duyệtcũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũngcàng đau lòng thay cho đứa này, chỉ con búp bê đơn giản có thể khiến bé vui vẻ và thỏa mãn đến vậy.

      Chỉ là, nghe bé hình như sống nổi tới sáu tuổi….

      Úc Tử Duyệt và hai mẹ con họ nóichuyện với nhau được chút, tiểu Nữu Nữu chơi hồi cũng ngủ thiếp , mẹ bé mới bắt đầu để Úc Tử Duyệt phỏng vấn.

      “Mặc dù chúng tôi biết bệnh của con bé trị dứt được, nhưng cũng cóbuông xuôi. Chúng tôi rất lạc quan, hy vọng lúc con bé còn sống, đưa nó ra ngoài chơi nhiều chút, để nó được vui vẻ trọn vẹn mà rời .”

      Úc Tử Duyệt vừa nghe vừa ghi lại, hốcmắt cũng kiềm được mà đỏ lên.

      “Sáng sớm hôm nay ba con bé xoay sở tiền rồi, nếu kiếm ra tiền, cảnhà ba người chúng tôi ở nổiKinh Đô này nữa......”

      “Chị à, chị hãy yên tâm. Đợi sau khi vềem đưa tin đăng lên báo, nhất định có những nhà hảo tâm giúp đỡ cho gia đình chị mà!” Úc Tử Duyệt nhìn vẻ mặt buồn rầu lo lắng của người phụ nữ dân tộc thiểu số nọ khàn giọng .

      “Cám ơn , cảm ơn tới phỏng vấn chúng tôi!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy bàn tay Úc Tử Duyệt, càng khôngngừng lời cảm kích, Úc Tử Duyệtcũng chỉ biết gật đầu lia lịa.

      Ra khỏi bệnh viện với tâm trạng phiền muộn nặng nề, lúc nãy trước khi đem 1000 đồng tiền mặt mang theo trong người quyên hết cho hai mẹ con họ.

      Tuy rằng tâm tình hết sức thoải mái, nhưng cảm thấy công việc này của mình rất có ý nghĩa.

      Lăng Bắc Hàn, có phải cũng mong muốn em làm những công việc có ý nghĩa như thế này đúng ?

      Ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng ê ẩm mà thầm nghĩ.

      Cả tuần lễ gặp, lòng mình rấtnhớ ấy, nhưng cũng cực lực chịuđựng chứ gọi điện thoại cho . Điều đáng chính là, cũng có gọi về.

      Về phần đưa tin bé bị mắc khối u cácóc, liên tục đăng tin suốt mấy ngày, nhận được rất nhiều tiền quyêngóp. Nhưng có ngày khiến Úc Tử Duyệthết sức tức giận đó là, biên tập lại bỏ nội dung trong bản báo cáo mà gửi lên!

      “Biên tập Vương! Tại sao lại sửa bảntin của tôi?” Úc Tử Duyệt tức giận đến chất vấn biên tập của mình, “Chủ đề tôiđưa tin ràng là hướng theo suy nghĩtích cực, khích lệ người bạn đó đừng nản lòng buông xuôi trị liệu! Còn tạiý của là, bệnh này trị hếtđược, mau cuốn gói về nhà ! Đưa tinnhư vậy nếu gia đình họ đọc được sẽthất vọng như thế nào chứ! Họ vẫn luôn rất lạc quan, rất tích cực giúp conmình chữa bệnh mà!”

      Lúc này, tổng biên tập Trình Ngọc Bách từ trong phòng ra, đúng lúc nghe được những lời Úc Tử Duyệt .

      “Căn bệnh đó, nếu như thể nàotrị được nữa, sao còn phải lãng phí tiền bạc để điều trị? Cha mẹ của đứa bé đó chỉ là có lòng tham muốn được quyêntiền thôi!” Biên tập Vương là người làmlâu năm và có kinh nghiệm nhiều nhất trong tòa soạn nhìn lại Úc Tử Duyệt quát lên.

      Úc Tử Duyệt khó có thể tin trừng mắt nhìn biên tập Vương, “Sao có thểnghĩ về người ta như vậy?”

      “Úc Tử Duyệt! Đến phòng làm việc của tôi!” Lúc này, Trình Ngọc Bách cũngquát lên gọi .

      Úc Tử Duyệt tức giận thở hì hục tới phòng làm việc, còn bởi vì con người máu lạnh như như biên tập Vương mà cảm thấy trong lòng tức giận! Nghĩ tới tiểu Nữu Nữu và ba mẹ của bé màtrong lòng cảm tháy áy náy thôi.

      “Tổng biên, tôi cho rằng mình có làm gì sai cả.” Úc Tử Duyệt vừa vàophòng làm việc liền trực tiếp .

      “Úc Tử Duyệt, nhớ kỹ cho tôi điều này. Làm ký giả, điều quan trọng nhất nhất định là kỹ năng mà là sựbình tĩnh!” Lần đầu tiên Trình Ngọc Bách chuyện với Úc Tử Duyệt bằng vẻ nghiêm khắc như vậy.

      Bình tĩnh?

      Úc Tử Duyệt nhìn Trình Ngọc Bách với vẻ mặt mờ mịt.

      “Tại sao bọn họ ba lần bốn lượt tới tìmcô để phỏng vấn? Chẳng phải là vì tiềnquyên góp dùng hết rồi sao? Úc TửDuyệt, nhất định phải nhớ kỹ, khóahọc đầu tiên để làm ký giả chính là bình tĩnh. Tình cảm có bao nhiêu nữa, đồng tình có bao nhiêu nữa đều thay thế được bình tĩnh mà cần nên có! Đây là cầu cơ bản của nghề nghiệp!” Trình Ngọc Bách vừađiểm ngón tay vừa với Úc Tử Duyệt.

      Úc Tử Duyệt tiêu hóa những lời Trình Ngọc Bách , mãi lúc lâu mới giậtmình hiểu ra.

      “Tổng biên tập, tôi hiểu rồi.” Lồng ngựccăng đau đến khó chịu, sáng sớm hômnay mẹ của Nữu Nữu còn đến tìm , xin hãy tiếp tục đưa tin về chuyện con mình.

      “Hiểu ? xúc động mà xử trí theo cảm tính nữa chứ?” Lúc nàyTrình Ngọc Bách mói nhìn cười cườihỏi.

      “Tôi từ từ học hỏi, về sau nhất định kích động, xử trí theo cảm tính, nhất định tỉnh táo, nhất định dùng quan điểm phán đoán suy luận để nhìn nhận vấn đề!” Úc Tử Duyệt nhìn TrìnhNgọc Bách kiên định .

      “Lòng tốt của , tôi có thể hiểu! Nhưngchúng ta là ký giả, nhiệm vụ trước giờ đó là tìm kiếm . Mà , có đôikhi tận mắt thấy cũng chưa hẳn là ! Chúng ta cần phải điều tra, tìm tòi chân tướng đằng sau bộ mặt của nó mới là đúng!” Trình Ngọc Bách lại điểm ngóntay nhìn Úc Tử Duyệt .

      Mắt thấy nhất định là ?

      Trong đầu bỗng lên hình ảnh Lăng Bắc Hàn ôm kia. Chẵng lẽ, hôm đóchỉ là trùng hợp hay sao?

      “Vâng, tôi ghi nhớ, gần đây cũng có học lớp huấn luyện ký giả tuần san! Buổitối cũng học bổ túc! Cám ơn tổngbiên nhắc nhở!” Úc Tử Duyệt nhìn TrìnhNgọc Bách cảm kích .

      “Ừ, làm việc !” Trình Ngọc Báchnhìn Úc Tử Duyệt cười .

      Sau đó qua cửa sổ tổng biên Trình thấy Úc Tử Duyệt tới trước mặt biên tậpVương, hình như là xin lỗi,Trình Ngọc Bách vội vàng gọi điện thoạicho Lăng Bắc Hàn.

      Lúc Lăng Bắc Hàn nhận được điện thoại của Trình Ngọc Bách là ở trong phòng làm việc. Thấy Trình Ngọc Báchđiện tới còn tưởng rằng Úc Tử Duyệt xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng vô cùnglo lắng.

      “Lão Lăng, vợ nhà cậu xảy ra chuyện rồi!”

      ấy thế nào?” Lăng Bắc Hàn cố giữbình tĩnh lo lắng hỏi, thanh lớn đến cả chính trị viên Trương cùng nhữngngười khác cũng ném tới ánh mắt khácthường, vội vã ra cửa.

      “Thằng nhóc này, là buồn bực đấy!”Chính trị viên Trương với theo bóng lưng Lăng Bắc Hàn cười .

      “Đúng đấy, ngày nào cũng nóng ruộtnóng gan mà chịu về xem thếnào.....” Mấy lãnh đạo còn lại trongphòng làm việc cũng trêu chọc .

      Khi nghe nguyên nhân của Úc Tử Duyệtlà về công việc, Lăng Bắc Hàn mới thởphào cái, biết là Trình Ngọc Bách cố ý khích mình.

      “Cậu hãy chỉ dạy cho ấy, nhưng cũngđừng đả kích ấy quá!” Lăng Bắc Hàn vào trong loa như ra lệnh cho chiến hữu chí cốt của mình.

      “Dù tôi khích lệ ấy mười câu cũng bằng câu của cậu đấy! bé này rất liều mạng, rất bốc đồng, còn rấtkhông ngại gian nan cực khổ, thường hay ra ngoài phỏng vấn mà bỏ luôn cơm ăn!” Trình Ngọc Bách lại phánthêm cho Lăng Bắc Hàn câu.

      Lăng Bắc Hàn vừa nghe Trình NgọcBách như thế, lồng ngực phập phòngnhoi nhói.

      ăn cơm? Chịu cực khổ?

      “Lão Trình! Tôi giao người cho cậu, phải để cậu coi như lừa mà sai khiến đâu nhé! Nếu ấy gầy miếngthịt nào, coi chừng tôi lật cả toàn soạn câu lên đấy!” Lăng Bắc Hàn hậm hực quát vào loa điện thoại.

      “Nè, nè! Tôi chỉ quản lý về mặc công việc, chứ có quản cái ăn của cổ, hơn nữa, tôi cũng đâu phải là người nàođó của cổ, cho nên đâu thể nào đoạt đicông việc của người khác, đúng ?”Lão Trình châm biếm ngược lại .

      Người nào đó trong lời người, dĩ nhiên là chỉ Lăng Bắc Hàn.

      Rất lâu nghe thấy Lăng Bắc Hàn lên tiếng, Trình Ngọc Bách lại tiếp: “Bớt chút thời gian để về thăm ấy ,phụ nữ luôn rất cần được dỗ ngọt đấy!”Trình Ngọc Bách xong liền cúp điệnthoại.

      Bỏ lại Lăng Bắc Hàn vẫn đứng ở đó, mặc cho nhớ nhung hung hăng hành hạ trái tim .

      ***

      “Duyệt Duyệt, sao vậy?” Lúc ăn cơmtrưa, Nhan Tịch thấy Úc Tử Duyệt rầu rĩkhông vui liền quan tâm hỏi.

      có gì, chỉ là cảm thấy con người quá phức tạp. Lần trước em có giúp đỡ b, ngờ ba mẹ bé đó luôn đến tìm em để viết bài phỏng vấn, nhưng thực ra họ chỉ muốn lợi dụng em để quyên tiền cho họ, haizzz......Ởtrước mặt em rất chân thành và độnglòng người....” Úc Tử Duyệt vừa ăn cơm, vừa .

      phải thế giới quá phức tạp, mà là em quá đơn thuần! Từ từ , phải họccách bình tĩnh để suy xét vấn đề ở mọi phương diện!” Nhan Tịch nhận thấy Úc Tử Duyệt càng ngày càng thích nóichuyện, mà có cũng dè dặt cẩn thận từng li từng tí.

      Luôn cảm thấy dường như trong lòng bé có chuyện nhưng cố gắng đè nén, tại cũng rất ít với mình những lời xuất phát từ nội tâm.

      Chuyện phỏng vấn người bạn mặcbệnh ung thư đối với Úc Tử Duyệt ảnh hưởng rất sâu. trở nên bình tĩnh vàkhách quan hơn. Nhưng cái hôm ba mẹ Nữu Nữu đưa bé về lại Vân Nam, Úc Tử Duyệt vẫn chạy tới phi trường đưa tiễn họ, còn cho họ 5000 đồng, việc này hoàn toàn có liên quan đến công việc của .

      trở lại đơn vị mười hai ngày rồi, thế nhưng cú điện thoại cũng có gọi cho mình. biết tổng biênTrình vậy có hay , nhưngvẫn tìm hiểu, vì nghĩ rằng, nếu như có chút quan tâm tới mình, chắc chắn gọi điện thoại về.

      Nhưng mà, hề có.

      Nhan Tịch thường hay khuyên hãy chủ động gọi điện thoại cho . Nhưngcô cũng có lòng kiêu ngạo của mình, muốn tự khiến cho mình cảm thấy, cần mà bản thân còn chủđộng đâm đầu vào.

      Nhưng trong lòng lại rất nhớ .

      Chỉ có thể để cho mình trở nên bận rộn, buổi tối học thêm khoá huấn luyện.

      Sau hôm chia tay đó, còn gặpLệ Mộ Phàm nữa. Nghe Lệ Huyên Huyên , cậu ấy khôi phục rất tốt. giờ chỉ hy vọng Lệ Mộ Phàm sớm có thể quên mình , muốn cậu ta vì mình mà bị thương nữa.

      Bà nội, ba mẹ chồng đối với vẫn bình thường như trước, nóng cũng lạnh. cũng chỉ biết cố gắng màcười làm lành, bởi vì đó là người thântrong gia đình của Lăng Bắc Hàn.

      Có lúc cũng cảm thấy rất uất ức,nhưng uất ức như thế chỉ có thể nuốt vàobụng, ai bảo mình chưa đủ tốt, ngay cả người thân ruột thịt trong gia đình mình cũng bỏ mặc mình.

      tưởng rằng tết Nguyên Đán về,nhưng vẫn hề nhận được điện thoại của . Úc Tử Duyệt lang thang dạo mình ở đường, cầm giấy bút đợi có dịp ghi lại những việc cótính chất đặc biệt mới mẻ, để bồi dưỡng độ nhạy cảm của ký giả.

      Hình vẽ ông già Noel tủ kính vẫnchưa bị gỡ xuống, từ cửa sổ sát đất củacửa hàng KFC có thể nhìn thấy bạnnhỏ ngồi chơi rất vui vẻ ở bêntrong, từng đôi tình nhân ngồi ởphòng cà phê cạnh cửa sổ sát đất.....

      lặng lẽ quan sát tồn tại của người khác, trong lúc lơ đãng dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộcđang ngồi ở cửa sổ sát đất....

      Lăng Bắc Hàn?

      Nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu đenngồi cạnh cửa sổ sát đất, cau mày,bước chân xê dịch cẩn thận lại gần, cũng nhìn thấy được gương mặt quen thuộccủa Hạ Tĩnh Sơ.

      Hai người ngồi đối diện với nhau, Lăng Bắc Hàn cầm tờ giấy gì đó đưa cho Hạ Tĩnh Sơ......

      Úc Tử Duyệt lẳng lặng đứng nhìn, chắc chắn đó là Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ. Biểu của Úc Tử Duyệt rất điềm tĩnh, chân mày chỉ hơi nhíu lại, mọisuy nghĩ trong đầu đều ngưng lại.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương96: Nấu cơm chờ về
      Edit: TiêuKhang

      Lăng Bắc Hàn đưa tấm chi phiếu cho Hạ Tĩnh Sơ, nhìn trầm giọng , “Nhờ em chuyển giúp tấm chi phiếu này cho nhà họ Lôi.” Thôi Chí Quân bị phái nằm vùng, hành động vô cùng nguyhiểm, cũng mới biết được tung tíchcủa cậu ta trước đó lâu.

      Tấm chi phiếu này thể tựmình đưa đến nhà họ Lôi là vì sợ bại lộ thân phận của Thôi Chí Quân. Cho nên, chỉ có thể thông qua Hạ Tĩnh Sơ chuyểngiao.

      Hạ Tĩnh Sơ nhận lấy chi phiếu, dấu mộcở phía phải của Lăng BắcHàn, nghi ngờ nhìn hỏi, “Vậy rốt cuộc là Thôi Chí Quân.....À, là Nhã Lanhay hỏi em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Được điều biên cương chi viện, điều kiện môi trường gian khổ, viết lá thư cũng dễ dàng gửi về đến nhà, em Nhã Lan cứ yên tâm!” Lăng Bắc Hàn rất tự nhiên .

      Úc Tử Duyệt đứng cách đó xa, lén lút nhìn tới họ nhưng nghe họ cái gì.

      Hạ Tĩnh Sơ mặc chiếc áo len màu đen, trước ngực đeo dây chuỗi áo len*, mái tóc dài ngắn xõa ra, mặt thỉnh thoảng nở nụ cười nhè nhu hòa, vừa cười vừa nhìn Lăng Bắc Hàn gật đầu.

      Úc Tử Duyệt trông thấy cả hai dườngnhư muốn đứng dậy , vội hoàn hồnchạy trốn tránh sang bên, tim đậpliên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồngngực.

      trở lại! Nghĩ vậy, trong lòng liềnvui sướng đến biết phải làm sao.Cũng còn nhớ tại sao lại gặp Hạ Tĩnh Sơ, trong lòng chỉcó chuyện duy nhất chính là: đãtrở lại!

      dần tỉnh táo lại, sau đó vui vẻ tớichỗ đậu xe, chốc lát sau, lái chiếc xe màu trắng của mình đến khusiêu thị, quyết định mua thức ăn về nhànấu cơm.

      Từ siêu thị về nhà, Úc Tử Duyệt mua rấtnhiều thức ăn, xách theo bao lớn bao nhỏđi lên lầu. Lúc mở cửa trong lòng có chút khẩn trương nho , còn có chúthồi hộp. Có khi nào, ấy về nhàtrước mình hay ?

      Hít sâu hơi mới để túi bảo vệ môi trường bên tay phải xuống, mở cửa ra......

      Giữa căn nhà trống trơn lạnh lẽo, vấy bẩn hạt bụi, nào có bóng dáng của ai đâu......

      “Lăng Bắc Hàn?”

      vẫn mở miệng gọi lên cái tên mà giống như cả thế kỷ rồi mình chưacó gọi tới, ai đáp lại, cũng khôngcó mong đợi bóng dáng cao lớn từ trongđi ra.

      Xách theo hai túi lớn thức ăn vàophòng bếp với tâm trạng hụt hẫng, nhìnlên đồng hồ thấy mới có bốn giờ chiều, nghĩ có lẽ còn có chuyện khác chưavề kịp. Mình nấu ăn trước cũng được!

      Đối mặt với đống thức ăn, khôngbiết nên làm thế nào với số thịt này. Suynghĩ hồi, liền gọi điện thoại cho Nhan Tịch. Thời gian này rất ít gọiđiện về cho mẹ hay chị Huyên Huyên, họdường như cũng mặc kệ , rất ít gọiđiện sang hỏi thăm .

      Bởi vì chuyện lần trước của và Lệ MộPhàm mà việc cưới hỏi của và chịHuyên Huyên suýt nữa bị hủy bỏ.Tóm lại, Úc Tử Duyệt cảm thấy mình ởtrong lòng người nhà giờ giống nhưmột đứa vô tri hiểu chuyện vậy.

      ra , để ý nhất vẫn là suy nghĩcủa Lăng Bắc Hàn về mình, cũng bởi vì câu kia của kích thích cômuốn cố gắng trở thành mẫu người tronglòng .

      “Chị Nhan....Hôm nay ấy về.....Emua rất nhiều thức ăn, nhưng mà khôngbiết nên làm thế nào đây?”

      “Oh? Em muốn nấu cơm hả? Chú già kia đâu?”

      ấy có việc, vẫn chưa về nhà! Em muốn làm xong cơm trước chờ ấy về!”

      “Tốt, rất có tiến bộ! Vậy giờ em lấy gạora trước, đong hai chén rồi bỏ vào lòng nồi cơm điện, có biết làm ?” Nhan Tịch kiên nhẫn giải thích.

      “Biết! Hai chén đủ ? ấy thamăn lắm!” Úc Tử Duyệt gắn headphonelên tai, vừa làm vừa hỏi.

      “Vậy ba chén , vo gạo sạch xong rồi châm nước vào, canh cho mực nước trànqua mặt gạo chừng lóng tay là được!”

      “Ồ! Được rồi!”

      “Nhớ đừng để đáy nồi dính nước, lau sạch ở bên dưới rồi hãy bỏ vào trong nồicơm điện, đóng nắp lại xong mới cắmđiện vào, rồi bật nút nấu!”

      Qua hai phút, rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng vụng về làm xong theo hướng dẫn chỉdạy từng bước của Nhan Tịch, nồi cơmđiện cũng bắt đầu nóng dần lên!

      “Xong rồi!”

      “Em mua thức ăn gì thế? Có cần chị hướng dẫn luôn cho ?”

      “Đồ ăn em tự mình làm được! Em từngthấy ấy làm rồi! Chắc thànhvấn đề!” Úc Tử Duyệt đắc chí , trongđầu còn lên dáng vẻ lúc ở nhà nấu cơm.

      “Tốt! Chị rất tin tưởng em! Cố lên!”Nhan Tịch cười trộm , ra nghĩrằng, mặc kệ đồ ăn Duyệt Duyệt làm có ăn được hay cũng sao, chỉcần đừng xảy ra chuyện là được rồi. Ôngchú kia về thấy nhất định rất cảmđộng, cho nên cũng nhiều lời dư thừa.

      Sau khi cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt vừa ngêu ngao ca hát, vừa bắt đầu tự nấu cơm. định làm trứng sốt cà chua, ớtxanh khoai tây thái sợi xào với củ lạc, vớicá hương sốt thịt bằm giống như mấy thứ lần trước về nhà làm.

      Gọt vỏ khoai tây xong đặt lên tấm thớt,tay phải cầm dao, tay trái ấn lên củ khoai tây, sau đó dùng dao cắt xuống, “Ặc! Sao cắt được vậy?” Chỉ thấylưỡi dao cắm ở giữa củ khoai tây xê dịch được nữa, hoàn toàn ra được hình sợi giống như lần trước Lăng Bắc Hàn cắt ra.

      Nhưng dưới kiên trì của , củ khoaitây rốt cuộc cũng được cắt ra với hìnhdáng miếng dầy miếng mỏng, sau đó chồng chúng lên nhau rồi cắt thành từng sợi .

      “Hả, đây chính là khoai tây thái sợi sao?”Nhìn những sợi khoai tây mình vừa cắtxong mà Úc Tử Duyệt dở khóc dở cười,nhưng dù sao cũng là khoai tây, ăn vào cũng như nhau cả thôi. vẫn quên đem khoai tây thái sợi đó bỏ vàotrong nước rửa sạch lại.

      Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp vang lên thanh lốp bốp, rầm rộ ồ ạt chẳngkhác nào bãi chiến trường!

      “Ây da....Rát quá....” Lúc cắt ớt xanh, lại hậu đậu cắt lên tay của mình, miệngvết thương lại bị dính vào ớt, da thịt đau rát nóng hừng hực khiến suýt nữa chảynước mắt, vội vàng mở vòi nước rửa sạch vết thương!

      “Úc Tử Duyệt! Mày đúng là đần độn hếtchỗ mà!” Vừa quấn lên miếng băngkeo cá nhân, vừa oán giận mình .

      Nhưng cái này cũng đả kích được nhiệt huyết muốn nấu cơm của , chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp bắt đầu bốclên làn khói mịt mù....

      Chỉ bữa cơm như thế này ngốnmất hết bốn tiếng đồng hồ, khi Úc TửDuyệt đem món xào thập cẩm đỗ ra dĩaxong xuôi là tám giờ tối.

      “Sao còn chưa về nữa?” Úc Tử Duyệtnhìn mấy thứ có hình dáng chẳng ra làm sao bàn ăn mà lầm bầm tự hỏi,nhưng trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

      đột nhiên sực nhớ hình như trong tủrượu còn chai rượu vang, liền vội vàngđứng lên ra ngoài tìm, “May quá, lạicòn là Laffey.” Rửa sạch hai cái ly xong rót rượu vào, sau đó ngồi ở bên bàncơm, lòng tràn đầy mong đợi chờ về.

      “Đêm cuối cùng của năm 2012, cùngnhau chờ đợi 2013 đến! Đồ lính thối!Hãy mau về ! em giận thậtđó!” Úc Tử Duyệt nằm sấp bàn cơm, sững sờ nhìn ly rượu đỏ vừa ngơ ngácvừa lầm bầm lầu bầu .

      Là mình giận ấy ư? Mình nào có năng lực đó, ràng là tên khốn Lăng Bắc Hàn kia giận mình, nếu nhưmình biểu tốt bị ly hôn!

      “Tên lính thúi kia! Sao vẫn chưa vềchứ!” chín giờ, mình đợi suốt cả tiếngrồi mà ấy còn chưa về?

      Úc Tử Duyệt nhận ra có gì đó đúng, tối thế này có thể đâu đượcchứ? Ở với Hạ Tĩnh Sơ ư?

      “Úc Tử Duyệt! Mày lại suy nghĩ lung tung nữa rồi? quân nhân rất có nguyên tắc!” vội vã mắng mình, cầm điện thoại di động lên nhìn số củaanh ở bên trong.

      Mặc dù có lưu tên trong danh bạ, thế nhưng có dãy số quen thuộcmà vẫn nỡ xóa, giờ phút này lại do dự biết có nên gọi cho hay ?

      Kệ , lưu lại dãy số kia vào trong danhbạ, hai chữ “Ông xã” cũng từ từ rangoài.

      “Ông xã....” lầm bầm mở miệng, trống ngực đập dồn dập, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, bấm số của gọi !

      Từng tiếng đổ chuông ngắn gọn nhưđang gõ vào trái tim , nín thở chờ đợi, ngay sau đó, điện thoại cũng cóngười nhận.

      “A lô! Chào chị dâu Doanh trưởng! Ban trưởng ban cấp dưỡng Lục Khải chúc chị năm mới vui vẻ!” Trong loa truyền đến giọng thà phúc hậu, thanh kia rất quen thuộc, cũng xa vời vợi.

      Lục Khải?

      Trong đầu Úc Tử Duyệt lên hình ảnh lính đáng lúc ở Tây Tạng, “Lục Khải! Sao lại là ?” Úc Tử Duyệthoảng hốt hỏi vừa nghi hoặc, sao ấylại ở cùng Lục Khải chứ? Lắng nghetrong loa vang lên từng trận tiếngnói tiếng cười.

      Lục Khải thấy màn hình lên hai chữ “bà xã”, liền biết ngay là vợ củaLăng Bắc Hàn, cho nên ngần ngạigọi thẳng chị dâu Doanh trưởng, ta vẫn chưa biết người chị dâu doanhtrưởng này chính là Úc Tử Duyệtmà lần đó lừa gạt mình ở tuyến đườngtừ Tứ Xuyên qua Tây Tạng.

      “Doanh trưởng chúng em ca hátliên hoa, ấy bảo em giữ điện thoại giúp ấy.....” Lục Khải cao giọng rống to lên, thanh đó khiến lỗ tai Úc TửDuyệt muốn lùng bùng, đặc biệt là dườngnhư nghe được tiếng nhạc rất ầm ĩ.

      “Mọi người ở đâu vậy?” Úc Tử Duyệt cũng lớn tiếng hỏi.

      võ đài trong lễ đường của đơn vị, Lăng Bắc Hàn mặc toàn thân quân trang đứng cùng những binh lính khác,dẫn đầu hát ca khúc quân nhân “Tôi làmột người lính”.

      “Chúng tôi ở đơn vị! Tối nay đơn vị tổ chức liên hoan mừng tết Nguyên Đán, Doanh trưởng ca hát!” Lục Khải thành , Úc Tử Duyệt nghe xong lời của ta, tim từng trận chấn động.

      Điện thoại di động từ từ rơi cái “bộp” rớt xuống nền đất.

      về đơn vị rồi ư?

      về Kinh Đô hẹn gặp Hạ Tĩnh Sơ,cũng thèm đến gặp mình lần,cũng về thăm nhà chuyến?

      Úc Tử Duyệt sững sờ, lòng tràn đầy mong đợi chờ về nhà, trái tim trong nháy mắt như vỡ tan chia năm xẻ bảy, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, cười nhìn cả bàn thức ăn mình tốn mất bốn tiếng thời gian để làm......

      cho rằng về nhà, rồi cả hai cùng nhau ăn mừng Tết Nguyên Đán......

      Lăng Bắc Hàn từ đài xuống, nhậnđiện thoại di động từ tay Lục Khải, LụcKhải cũng báo cáo chi tiết lại chị dâu mớivừa gọi điện tới. Lăng Bắc Hàn nghexong cũng rung động hồi, sau đó cầm theo điện thoại di động ra khỏi lễ đường, đúng lúc gặp phải chính trị viên Trương ở ngưỡng cửa lễ đường.

      “Lão Lăng! Hôm nay tôi thể khôngnói với cậu câu rồi! Câu xem, năm nay cậu vừa mới đám cưới, hôm nay được về Kinh Đô cũng chịu về thăm nhà chút, việc này nếu để congái người ta biết được suy nghĩ thế nào?” Chính trị viên Trương nhìn LăngBắc Hàn nghiêm nghị .

      “Nếu trong doanh có tôi, vậy hoạt động này làm thế nào?” Lăng Bắc Hàn lạnh mặt , sau đó cầm điện thoại di động tới thao trường.

      Chuông điện thoại di động ngừngvang lên, làm Úc Tử Duyệt sững sờbỗng hoàn hồn, ngồi xổm người xuống nhìn số gọi tới màn hình mà tim nhoi nhói từng cơn. Rốt cuộc chịubố thí cho mình cú điện thoại rồi sao?

      Giờ phút này, cảm thấy mình vô cùnghèn mọn.

      vẫn nhịn được vươn tay bấm nút nghe. tay quật cường lau nước mắt lia lịa, miếng băng dán ngón trỏtrái bị máu nhuộm đỏ, nhìn vô cùngnhếch nhác.

      “A lô....” Lên tiếng với giọng khànkhàn, lại hắng giọng, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười.

      “Gọi điện có gì ?” vừa lên tiếng, Lăng Bắc Hàn liền nhận ra giọng như nghẹn lại, cau mày giữ bình tĩnh hỏi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương98: khác thường của
      Edit: TiêuKhang

      ấy nêm hết bao muối vào đây sao? Lăng Bắc Hàn cố che giấu biểu của mình, còn làm ra vẻ rất tâm đắc thưởng thức. Thức ăn này sợ rằng cho heo ăn nó còn chê nữa là…..Vậy mà thỉnh thoảng còn phải ngẩng đầu lên nhìn cười lấy lòng!

      ngon đến vậy sao?

      Úc Tử Duyệt cầm đôi đũa lên đưa vàodĩa trứng sốt cà chua gắp định gắp thử miếng, nhưng còn chưa kịp gắp bịđôi đũa của Lăng Bắc Hàn chặn lại,“ được giành ăn với thủ trưởng!” liếc nhìn trầm giọng , sau đó lại gắp món khác cho vào miệng!

      Giỏi ….Món nãy mặn chết người,món này ngọt chết khiếp! Hơn nữacòn ngọt đến phát ngấy.

      Lăng Bắc Hàn ăn bàn thức ăn hoàn toàn bị thay đổi này mà cảm thấy như nuốt tất cả đau khổ vào trongbụng, lại còn phải duy trì vẻ mặt bìnhtĩnh!

      “Món trứng sốt cà chua này đếnnỗi tệ chứ?” Nhìn vẻ mặt hết sức tựnhiên mà thưởng thức của , hơi có chút đắc ý hỏi, khóe miệng còn nở nụcười hả hê.

      Trứng sốt cà chua?

      Nhìn bàn đầy ắp thức ăn đều bị nguội lạnh, cà chua ở đâu, trứng ở nơi nào?

      “Ừ, tệ!” nở nụ cười miễncưỡng nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý của .

      tệ? Thức ăn để lâu bịnguội rồi, ăn đau bụng đấy!” Úc Tử Duyệt thiếu tự tin hỏi, còn rất quan tâmnhớ ra thức ăn bị nguội, nhưng khi nhìn đến những mảnh vỡ của chiếc ly vương vất ghế cùng bai rượu đỏ bịbể nát sàn nhà, đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua bản thân phải chịu khổ sở như thế nào, cảm thấy để Lăng BắcHàn ăn chút đồ ăn nguội này cũng thậtxứng đáng!

      sao, khi tập huấn luyện dãngoại, có lúc đói quá cả rễ cỏ và vỏ câycũng còn ăn được!” Lăng Bắc Hàn thảnnhiên , nhưng trong bụng thầm nghĩ thà rằng bây giờ mình gặm cỏ cây còn hơn!

      Nhưng ai bảo hôm qua mình sơ xuấtkhông về nhà làm chi? Cho nên bây giờmình chỉ có thể cắn răng cố ăn hết những món ăn khó có thể nuốt trôi này, coi như là tự trừng phạt.

      “Vậy hãy ăn nhiều chút nha!” Úc Tử Duyệt thở khì , đứng lên lấy cây chổiquét dọn những mảnh vỡ ghế vàdưới đất. Lăng Bắc Hàn khổ sở nuốt từng miếng thức ăn, khi thấy hành động đó của trong lòng càng thêm phiềnmuộn, cầm đũa nổi nữa.

      Buông chén đũa xuống, tới bên cạnh đưa tay giữ lại bàn tay bé của rồiđoạt lấy cây chổi khẽ khàng , “Để , rửa mặt .”

      cần!” Úc Tử Duyệt thở mạnh hất ra, cố chấp tự mình quét dọn, giống như cũng trừng phạt chính mình,vạch trần sẹo của vết thương cũ ra, tựnhắc nhở chính mình, bỏ lơ khôngquan tâm tới mình.

      Tại sao bỏ lơ quan tâm?

      Bởi vì mình hấp dẫn, mình phải là vợ ngoan hiền chăng?

      Lăng Bắc Hàn ràng cảm nhận được côcó cái gì đó là lạ, nhìn xách cây chổi quét sạch hết miễn bai rượu đất rồiđi xuống nhà bếp, chỉ chốc lát sau lại trở ra thẳng vào phòng tắm.

      Úc Tử Duyệt như bây giờ, nào có phải là hoạt bát ngây thơ nữa?

      Trong khi rửa mặt dọn dẹp sạch phòng ăn, còn rửa hết chén dĩa,cũng quên pha cho ly trà giải rượu.

      Kéo tới ngồi xuống ghế sofa, đưa ly trà giải rượu cho , bá đạo , “Từnay về sau, cho phép em đượcđộng tới giọt rượu nào nữa!” Sau đó cầm bàn tay qua xử lý miệng vếtthương.

      “Ai cần lo! Em thích thế đó!” tứcgiận trợn mắt nhìn lại phản bác.Uống ừng ực hết ly trà, lắc lắc đầu, cảm thấy đầu vẫn còn rất đau.

      Bị say rượu quả dễ chịu chútnào.

      Lăng Bắc Hàn ngước lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt quật cường của . Úc Tử Duyệt bị nhìnchăm chú như thế trong lòng liền pháthoảng, ra từ sau lần ly hôn với , trong lòng luôn cảm thấy có chút xa cách với , lúc này cũng vậy.

      Rất muốn rút tay về, thế nhưng lạikiên quyết nắm chặt.

      cần thương hại! Khôngcần! Nhưng có cần ?

      Úc Tử Duyệt ngơ ngác nhìn nghiêng bên mặt chuyên tâm nghiêm túc sát trùng vết thương, rồi cẩn thận băng bó lạicủa mà nhịp tim tự chủ được đập nhanh hơn.

      “Đừng để dính nước, nếu bị nhiễm trùng là phải chích đấy!” đứng dậy, cưng chiều vuốt vuốt tóc , “ ăn sángđi!” Nhớ tới vẫn chưa có ăn sáng,Lăng Bắc Hàn quan tâm .

      Úc Tử Duyệt nhìn lên chiếc đồng hồ màu trắng treo vách tường: sắpchín giờ rồi!

      “Em có chuyện phải ra ngoài!” xongđi vào phòng ngủ lấy túi xách của mìnhrồi ra khỏi cửa.

      “Em đâu?” có chuyện gì chứ?

      “Về nhà cũ lấy chút đồ!” Nhắc tới nhà cũ, đột nhiên Úc Tử Duyệt nhớ tới mình ở lại đây cả đêm mà có báo vớingười nhà tiếng, biết bà nộivà người nhà có lo lắng đây....

      Giời mới nghĩ ra mình lại làm mộtchuyện thiếu suy nghĩ.

      “Đúng lúc cũng muốn về bên đó.”Lăng Bắc Hàn theo ra cửa.

      Úc Tử Duyệt liếc thấy chiến binh quân của đỗ ở dưới lầu trợn mắt nhìn Lăng Bắc Hàn , “Tự đón xe buýt , cho đáng đời ."

      “Đại ký giả Úc, xin nương tay cho!” Rất ít khi Lăng Bắc Hàn cười đùa giỡnnhư thế, còn chắp hai tay lại thi lễ với .


      “Vậy quay về doanh trại viết kiểmtra !” Úc Tử Duyệt mở cửa xe của mình ra, lạnh nhạt với xong liềnbước lên xe. Lăng Bắc Hàn cũng vộivàng bước nhanh lên mở cửa bên ghếphụ ở phía trước rồi cúi người chui vào.

      còn phải đón tết với em nữamà.....” Thấy nghiêm mặt giốngnói giỡn, Lăng Bắc Hàn sượng sùng cườilấy lòng , khuôn mặt rám nắng điểntrai của thoáng ửng hồng.

      “Em cần! Mấy ngày này em cũngphải làm việc!” Úc Tử Duyệt nguýt anhmột cái bướng bỉnh . Sau đó cho nổmáy, ngoặc tay lái chạy về phương hướng khu cư xá.

      “Lão Trình này, bộ định ngược đãi nhân viên sao!” Lăng Bắc Hàn lấy lòng .

      phải! Là em tự nguyện!” đừng tưởng rằng lấy lòng em em xiêu lòng nhá. Tên xấu xa này, em còn bụng vấn đề vẫn chưa có hỏi đâu đấy! Úc Tử Duyệt thầm ở trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt tỏ ra rất lạnh rất ngầu.

      Chỉ là, dáng vẻ tỏ ra đáng thương củaLăng Bắc Hàn quả nhìn rất buồncười.

      “......” Lăng Bắc Hàn được gì nữa, mặt đen như đáy nồi.

      lâu sau, chiếc xe màu trắng lái vào cổng lớn dừng lại trong khoảng sân rộng. Nhìn thấy bà nội và ba mẹ chồng đứng ở ngưỡng cửa, khí thế kiểu này là hoan nghênh cả hai vềnhà sao? Úc Tử Duyệt nhìn về phía LăngBắc Hàn, trông thấy sắc mặt của xanh mét đáng sợ, có vẻ như rất giận.

      “Bà nội...Ba, mẹ, chúc mừng năm mới!”Sau khi bước xuống xe, Úc Tử Duyệtliền tiến lên phía trước nhìn mọi ngườikhẽ mỉm cười chào hỏi.

      “Duyệt Duyệt à....Tối qua về nhà mới cũng tiếng, làm mẹ với ba con lo lắng cả đêm......” Tiếu Dĩnh đột nhiên bước lên kéo lấy tay Úc Tử Duyệt, nhìn cười khác thường, điệu cườinày khiến Úc Tử Duyệt dựng đứng cả lông tơ.

      Sao mẹ chồng lại đột ngột tốt với mìnhnhư vậy? Chẳng những trách cả đêm mình về nhà, mà còn thếnày....

      Lăng Bắc Hàn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ai, tự mình bỏ vào nhà trước, Úc Tử Duyệt cũng bị Tiếu Dĩnh lôi kéo vào trong.

      “Duyệt Duyệt, phải em muốnlấy đồ sao?” Lăng Bắc Hàn vươn tay kéo lại Úc Tử Duyệt về phía mình, cúi đầu nhìn dịu giọng hỏi, ý bảo lên lầulấy .

      “À.... Dạ!” Úc Tử Duyệt ngu ngơ đáp lại, muốn về nhà là để lấy máy chụp hình,đáp xong cũng vội vàng lên lầu.

      Lúc này, chỉ còn lại bốn người nhà họLăng. mặt bà nội và Lăng Chí Tiêu đềumang vẻ lúng túng. Còn Tiếu Dĩnhthì môi vẫn luôn nở nụ cười khó hiểu, bà là người làm ăn, làm việc gì cũng khôn khéo tính trước sau, lòng dạ phức tạp. như bà nội và Lăng Chí Tiêu đều cùng xuất thân là quân nhân, tính cách thẳng thắn, có gì cũng đều biểuhiện ra hết ở mặt.

      Nhìn phản ứng này của mọi người, Lăng Bắc Hàn cũng đoán ra được, có lẽ họ biết đêm qua Úc Tử Duyệt đâu, chứ phải cái hạng hư thân mất nết nhưhọ nghĩ.

      “Thế nào? Thất vọng lắm sao? Có phảicảm thấy trộm gà được còn mấtluôn nắm gạo hay ?” Lăng Bắc Hàn tái mặt trừng mắt nhìn bà nội và ba mìnhđang ngồi ghế sofa, rồi chuyển sangmẹ mình đứng ở bên cạnh.

      “Bốp....” Bà nội tức giận vỗ bàn đứng bậtdậy, “Lăng Bắc Hàn, cái thằng ranh con này, cháu gì đó?” Bà nội gầm lên hỏi.

      “Mẹ!” Lăng Chí Tiêu tiến lên kéo mẹ mình lại trầm giọng gọi,.

      “Lăng Bắc Hàn! Con câm miệng cho mẹ!” Tiếu Dĩnh cũng lên tiếng quát Lăng Bắc Hàn.

      “Mọi ngươi dẫu sao cũng quân khu tư lệnh, gia đình có tiếng khắp cả nước màngay cả chút khoan dung cũng khôngcó? thể châm chước nỗi cho mộtcô chỉ mới hai mươi tuổi hay sao? Hơn nữa ấy còn là vợ của con, vẫnchưa đến lượt mọi người chỉ tay năm ngón đâu!” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng quétmắt nhìn ba và mẹ mình rống lên nổi cả gân xanh.

      Úc Tử Duyệt cầm máy chụp hình vội vãchạy xuống lầu, nhưng còn chưa xuống tới chợt nghe được tiếng quát tháo ầmĩ của Lăng Bắc Hàn khiến phải dừngbước.

      “Đó chỉ là hiểu lầm!” Lăng Chí Tiêu trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn giải thích, ông cũng chỉ vừa mới biết được việcmẹ mình gọi điện thoại tố cáo với Lăng Bắc Hàn!

      “Hiểu lầm? Vậy người mất tích cả đêm, tại sao thấy ai ?” Lăng Bắc Hànmỉa mai , đối mặt với cả đám người thể chịu nổi trong căn nhà như thế này, nghĩ tới ngày thường Úc Tử Duyệt phải cam chịu uất ức đến cỡ nào,trái tim như bị ai càu xé.

      Rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng hiểu được cả nhà thảo luận cái gì, khóe miệngnhếch lên cười khổ, nhưng trong lòng rất cảm động trước câu kia của Lăng Bắc Hàn, chỉ câu như thếcũng đủ lắm rồi.

      “Bắc Hàn, sao chuyện lớn tiếng vậy!” xách theo máy chụp hình tới, lôi kéo bảo Lăng Bắc Hàn tiếng lại, cũng coi như lúc nãy hề nghe thấy gì, “Bà nội, bà đừng giận, chắc hôm nay ấy uống lộn thuốc rồi!”

      “Đúng rồi, con đó, mẹ có cũng tìm nósuốt cả đêm, đâu có ngờ Duyệt Duyệt nó lại tới nhà mới chứ....” Lúc này Tiếu Dĩnh mới vội vàng để chuyển đề tàicâu chuyện.

      “Mẹ, là con đúng, qua bên kia cũng gọi điện về báo với mọi người!” Úc Tử Duyệt đỡ bà nội ngồixuống rồi mới quay sang nhìn Tiếu Dĩnhnói, còn trừng mắt cảnh cáo Lăng BắcHàn.

      Cách cư xử này của Úc Tử Duyệt khiến cho lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng cảm động, bé ngốc này, cứ nhẫn nhịn cam chịu như vậy hoài sao?

      “Bà nội, ba, mẹ, hôm nay con phải làm, thể ở nhà ăn Tết với mọi người được....”

      “Vậy con !” Tiếu Dĩnh cười , sắc mặt của bà nội cũng hơi hòa hoãn lại,“ phải cũng cùng với em sao?” Úc Tử Duyệt lôi kéo tay Lăng Bắc Hàn vừa vừa .

      Lúc này Lăng Bắc Hàn mới bừng tỉnh, tiếng nào nắm tay ra cửa.

      Vừa ra khỏi nhà, Úc Tử Duyệt liền choxe dừng ở ven đường, “ có thể xuốngrồi...” lạnh lùng , đổi lấy ánh mắtkinh ngạc của Lăng Bắc Hàn.

      “Nhanh , em có việc gấp!” Úc Tử Duyệt đợi được .

      “Em giận sao?” Lăng Bắc Hàn nhìn thấy phản ứng khác thường đó của chỉ bình tĩnh hỏi. Vẻ lạnh lùng lúc này của côhoàn toàn khác hẳn với thái độ đáng ca ngợi khi nãy giải vây giúp cho người nhà của , khiến cảm thấy buồn bực thôi.

      hai à, em làm sao có thời giờ giận dỗi với ! Em có chuyện, mau xuống xe ! À phải, hay là về doanh trại , mấy ngày nghỉ phép này em cũng đầy nghẹt hết lịch trình rồi!” cũngchẳng thèm liếc mắt nhìn tới , còn ra vẻ rất tự nhiên .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương99: trở lại đơn vị
      Edit: TiêuKhang

      ra là bà nội khiếu nại nên mớigấp gáp chạy về. Mình biết ngay mà, người nghiêm khắc với kỷ luật như sao có chuyện lái xe về nhà nghỉ phép.....Nếu như phải mình ngủ ở nhà suốt đêm qua, vậy ấy có che chở cho mình ở trước mặt người nhà như vậynữa hay ?

      lòng mà , hề trách giận gì bà nội, họ hoài nghi cũng là có nguyên nhân. Bởi vì trước kia quả có quan hệ ràng với Lệ Mộ Phàm.

      Lăng Bắc Hàn thầm ngẫm nghĩ, lâu sau mới đưa tay vỗ vỗ lên tóc , mởmiệng : “Hãy tự chú ý an toàn, đừngquên ăn cơm!” quan tâm căn dặnxong liền bước xuống xe.

      Úc Tử Duyệt cười gật đầu, sau khi xuống xe liền đạp chân ga, nhưng hai mắt vẫn nhìn theo bóng người màu xanh lục kia qua kính chiếu cho đến khi bóng dáng ấy mơ hồ còn thấy nữa.

      Úc Tử Duyệt, có lẽ ấy rất bận, thựcsự rất bận.

      từng , thể nào đối với mình bình thường giống như những người chồng khác, nếu như mình cònkhông hiểu chuyện nữa ly hôn vớimình.

      Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt em phải là người cần đến chăm sóchay thương của người khác! Em từng mình qua tuyến đường từ TứXuyên đến Tây Tạng, cũng từng sang Châu Phi rồi qua sa mạc......

      Bởi vì em coi như người thân duynhất, cho nên mới phải ỷ lại vào .

      Tầm mắt dần dần mơ hồ, quay kiếngxe xuống cho cơn gió lạnh lẽo thấu xương từ bên ngoài thổi vào để mình được tỉnh táo lại. thể dựa dẫm vàosự cưng chiều của nữa......

      Điện thoại di động bỗng vang lên, là số của Nhan Tịch.

      “Duyệt Duyệt, em sao chớ?” Nhan Tịch yên lòng về Úc Tử Duyệt, cố ý gọi điện để hỏi thăm. Nghe được tiếng của Nhan Tịch, Úc Tử Duyệt vội vànghắng giọng nở nụ cười tươi.

      “Chị Nhan, em sao.” vừa láixe vừa , gió lạnh cũng lùa vào trongmicrophone.

      “Trung tá Lăng đâu?” Có tiếng gió, vậycó nghĩa là em ấy có ở nhà, Nhan Tịch lại hỏi.

      ấy về đơn vị rồi, hôm nay em điphỏng vấn mấy cụ già neo đơn sống ởngoại thành!” Úc Tử Duyệt với vẻ bình thường như chuyện này cũng chẳng có gì cả.

      “Trở về đơn vị?” Ông chú thúi kia làm cái gì vậy chứ? Nhan Tịch có cảm giácnhư hai người họ lại xảy ra vấn đề nữarồi, thầm giận , “Vậy em nhớ chú ý an toàn đó, nên quá liều lĩnh!” Nhan Tịch đau lòng dặn dò Úc Tử Duyệt.

      “Em biết rồi! Với lại em cũng còn nữa mà!” Úc Tử Duyệt cười .Phải, mình còn là đứa trẻ nữa,từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình là đứa trẻ con, chỉ là có đôi lúc hay bướng bỉnh với Lăng BắcHàn chút thôi.

      Sau khi cúp điện thoại, thở hơi đạp chân ga, mở ra bản đồ hướng dẫn rồichạy về hướng vùng ngoại thành.

      ấy bên cạnh, mình vẫn còn có công việc mà.

      Đối tượng hôm nay Úc Tử Duyệt phỏngvấn là mấy cụ già sống ở vùng nông thôn.Họ cũng hẳn là tuổi già neo đơn,mà là con cái của họ đều làm việc ở xa, thể ở bên cạnh chăm sóc cho họ.

      Họ lo về chuyện ăn mặc, cũng thiếu tiền xài, con cái họ mỗi tháng đều gửi tiền về, điều duy nhất họthiếu thốn chính là quan tâm chăm sóc của con mình.

      Có môt cụ với thế này: Bà cần chúng nó cho bà bao nhiêu tiền,những thứ đó có chết bà cũng mang theo được, bà chỉ cần vào những ngày lễ Tết chúng nó nhớ về thăm bà,cho bà ẵm bồng cháu, như vậy bà mãnnguyện lắm rồi.

      Phỏng vấn xong mấy cụ già trong lòngÚc Tử Duyệt càng thêm phiền muộn.Bước trong gió lạnh con đườngnhỏ ở vùng nông thôn, lấy điện thoại di động ra gọi cho mẹ.

      Kể từ khi Lệ Mộ Phàm xảy ra tai nạn, người nhà cũng hề gọi điện thoại cho , mà cũng có gọi về cho nhà lần nào cả, biết mình làmngười nhà thất vọng lắm.

      “Mẹ!” Mở miệng gọi tiếng mẹ thiếu chút nữa Úc Tử Duyệt bật khóc lên, trong lòng cảm thấy rất uất ức nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng nở nụ cười.

      “Duyệt Duyệt......” Tô Mạt Hề đè nén đau lòng, nghẹn ngào gọi tên con . Bà biết đứa con luôn vô tư này chịukhông ít uất ức, cũng có thể hiểu nỗikhổ trong lòng nó.

      “Mẹ.....Mẹ lại lo lắng lung tung cho con nữa có đúng ? Con rất tốt....” cũng biết, mẹ luôn rất thương mình, có thể nhận ra được quagiọng của bà.

      cũng tin rằng, ba mẹ mình hoàn toànkhông giống với ba mẹ Lăng Bắc Hàn, họđều tâm thương .

      “Duyệt Duyệt, mẹ muốn con vui, nếu như con khôngthích Bắc Hàn......”

      “Mẹ! Con đâu có thích ấy! Mà ra là con rất thích ấy. Mẹ yên tâm , con sao đâu! Thiệt đó, mẹ và ba cũng phải để ý sức khỏe nha....” Úc Tử Duyệt vội vàng ngắt lời mẹ , ngược lại còn căn dặn bà.

      ra lời này xong, cũng chợt nhận ra, hóa ra mình là thích Lăng Bắc Hàn ư?

      Tô Mạt Hề nghe được lời hiểu chuyện của con , trong lòng vừa vui lạivừa đau lòng. Bà cũng tin rằng DuyệtDuyệt thương Lăng Bắc Hàn rồi, nếukhông, với cá tính của nó sao có thể để mình chịu uất ức như thế được.

      “Duyệt Duyệt, nếu con thích nó phảinói cho nó biết, nên giấu ở tronglòng, có biết ? Hai đứa chung sốngvới nhau, cần nên thẳng thắn và bao dungcho nhau!” Tô Mạt Hề lại thêm.

      cho ấy biết sao?

      Mí mắt Úc Tử Duyệt liên tục nháy nháy,như suy ngẫm về vấn đề này.

      “Mẹ! Con hiểu rồi!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt , hàn huyên với mẹ thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

      cho ấy biết? Tạm thời khôngđược.....Mình có sĩ diện của mình, huống chi, mình còn chưa hiểu mối quan hệgiữa ấy và Hạ Tĩnh Sơ......

      Nghĩ tới chuyện tình cảm trong lòng lại càng phiền não. Về đến Kinh Đô thìđã sáu giờ tối, lại phải vội vàng học bổ túc. Mua hai cái bánh bao nhân thịt ởtrước cửa trường học rồi ăn như hổ đói xong liền lên lớp học.

      ***

      Dưới ánh đèn trang trí lộng lẫy, khu vui chơi giải trí Goldwater vào buổi tối sừngsững ra như tượng trưng cho sắc màu rực rỡ xa hoa. Từng chiếc xe sang trọng có giá trị xa xỉ đỗ ở trước cửa đượcxếp chỉnh tề hai bên đài phun nước, mỗimột bảng số xe đều là những con số mang ý nghĩa may mắn. Tất nhiên, cũng thiếu xe của những quan chứcchính phủ.

      Bước xuống từ chiếc taxi, Lăng Bắc Hàn nhìn ngó bốn phía xung quanh,nhếch môi kéo cao cổ áo khoác gần nhưche hết phân nửa gương mặt. Đôi mắt sắc bén liền phát ra chiếc Land Rover Discovery 4 nằm trong dãy xe sang trọng, chính là xe của Lục Khải Chính.

      Tròng mắt thoáng tối lại, bước chân hơi ngập ngừng nhưng ngay sau đó vẫncất bước vào Goldwater.

      Hoàn cảnh mờ ảo ở bar rượu tại sàn nhảytầng vô cùng ầm ĩ, Lăng Bắc Hànngồi xuống quầy rượu gọi ly Tequila, vừa uống hai mắt vừa dáo dác nhìn vào trong sàn nhảy.

      Chùm đèn thủy tinh đầy màu sắc sặc sỡthỉnh thoảng xoay về hướng bên này, lúcsáng lúc tối chiếu rọi lên khuôn mặt điển trai của . Cũng thỉnh thoảng có vài mặc váy ngắn da bóng đen nhìn tớianh giơ lên ly rượu trong tay nhưng anhchỉ cười lắc lắc đầu.

      Lúc này, có người đàn ông mặc áokhoác Jacket, miệng ngậm điếu thuốcngồi xuống vị trí bên cạnh . Ngườiđàn ông đó gọi ly bia, ngay sau đóhơi nghiêng cơ thể sang bên như lơ đãng loạng : “Trạm xe lửa ở cửa Nam, Kinh Đô.”

      “Trạm xe điện ở cửa Bắc.” Lăng BắcHàn cũng lơ đãng đáp lại, ngón tay điểm điểm ở miệng ly rượu, thêm gìnữa. Người đàn ông kia sau khi uống hếtly bia liền hạ chân ghế cao xuống rời .

      Lăng Bắc Hàn lặng lẽ bỏ tay phải xuống, siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, ngaysau đó móc bóp ra tính tiền.

      Vừa ra khỏi quầy rượu gặp được LụcKhải Chính đường hành lang, nhìn thấy Lăng Bắc Hàn giống như rất kinh ngạc thốt lên, “Lão lăng, thằng nhóccậu.....” Lục Khải Chính vươn ngón trỏchỉ vào Lăng Bắc Hàn, còn điểm điểm tỏ vẻ như phê phán Lăng Bắc Hàn.

      “Bỏ mặc vợ lo, tới đây hưởnglạc?” Lục Khải Chính đương nhiên hiểurõ tính cách của Lăng Bắc Hàn, tiến lên trước chụp phát lên vai Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính giọng hỏi “Hay là, có nhiệm vụ?”

      “Có nhiệm vụ cũng tới phiênmình.....Lại cãi nhau, tới đây để thư giãn chút thôi.” Lăng Bắc Hàn cũng giọng đáp lại, nhưng câu sau thanh có tăng cao hơn chút.

      ! Nhất định phải ! Để mình dẫn cậulên lầu sáu, nghe mới tới mấy em nhìn bắt mắt lắm.....Bảo đảm mùi vị sẽkhác xa con mèo hoang nhà cậu đấy!” Lục Khải Chính tà tâm .

      Lăng Bắc Hàn dùng cùi chỏ thục cho LụcKhải Chính cái mạnh, nhưng đãbị Lục Khải Chính nhanh nhẹn né tránh:“Mình về đây....” Lăng Bắc Hàn liếc mắt nhìn Lục Khải Chính, xong thẳngra khỏi đại sảnh Goldwater.

      “Sao vậy..... phải tới đây hưởnglạc sao....” Lục Khải Chính khôngnghiêm túc hô lên, nụ cười môi từ từbiến mất sau khi Lăng Bắc Hàn rời .

      ***

      “Học trò Úc!”

      Sau khi tan học ra khỏi cổng trường, Úc Tử Duyệt nghe thấy có người gọi tênmình. quay đầu lại trông thấy thanh niên mang mắt kính gọng đen trông rất lịch nhã nhặn, nghĩ ngợi hồi mới mỉm cười chào lại, “Thầy Thẩm!”

      “Thế nào, nội dung của buổi học tối naynghe có hiểu ?” Thầy Thẩm là mộtthầy giáo trẻ thuộc hệ tin tức ở trường đại học gần đây, cũng là thầy dạy phụ đạocho lớp Úc Tử Duyệt, cũng rất quan tâmcô.

      “Vâng, cũng tạm thôi ạ, em về xem lạinội dung của ngày hôm nay!” Úc Tử Duyệt cảm kích , sau đó cùng thầy Thẩm tới hướng bãi đậu xe, dọc đường hai người cười rất vui vẻ.

      Lăng Bắc Hàn sớm đứng cạnh chiếc xe màu trắng của Úc Tử Duyệt đợi .Từ xa nhìn thấy thanh niênmang kính vừa vừa chuyện rất vui, trong lòng Lăng Bắc Hàn cảm thấy như lên men, nhưng ngay sau đó lại cho rằng lòng dạ mình hẹp hòi.

      “Em lưu lại số điện thoại của tôi , có chỗ nào hiểu có thể gọi cho tôi bấtcứ lúc nào!”

      “Da, được!”

      Lăng Bắc Hàn nhìn thấy Úc Tử Duyệtngu ngơ cùng tên mang kính kia định traođổi số điện thoại, máu ghen nổi lên lập tức rảo bước nhanh tới gọi, “DuyệtDuyệt....”

      “Hả?” Úc Tử Duyệt còn tưởng rằng mìnhnghe lầm, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nàongờ lại trông thấy khuôn mặt của LăngBắc Hàn càng lúc càng đến gần! ấy có về đơn vị sao? Sao lại ở đây?

      Thầy Thẩm cũng nhìn thấy Lăng BắcHàn, còn thấy ta bước tới thân mật ôm eo Úc Tử Duyệt.

      “Sao còn chưa vậy?” Úc Tử Duyệtcười hỏi, eo bị tóm chặt, còn có chútxấu hổ kỳ lạ.

      đây là?” Lăng Bắc Hàn trả lời câu hỏi của mà lễ phép đưa tay ra chào hỏi với chàng mang kính.

      “Đúng rồi, em quên giới thiệu, đây là thầy Thẩm, thầy dạy học của em!”

      “Thầy Thẩm, ấy là.....Là Lăng BắcHàn, chồng của em!!” Úc Tử Duyệt ngây ngô cười , câu giới thiệu này của côkhiến cho Trung tá Lăng của chúng ta hết sức hài lòng, liền lịch đưa tay phải ra xã giao với thầy Thẩm.

      “Thầy Thẩm, rất vui được gặp ! Về việc học, mong thầy chiếu cố giúp vợ tôinhiều hơn nhé!” Lăng Bắc Hàn lịch sựkhách sáo , trong việc học đúng là cần phải quan tâm nhiều hơn, nhưng ngoàigiờ học xin miễn !

      có thể nhận ra được, chàng thầy Thẩm này chắc chắn có mưu đồ với ÚcTử Duyệt!

      Sắc mặt thầy Thẩm hơi sượng lại, nhưng đó chỉ là thoáng qua, rất nhanh chóng liền trở lại tự nhiên cũng đưa tay ra bắttay với Lăng Bắc Hàn, “Nhất định, nhấtđịnh!” Thầy Thẩm ái ngại cười .

      Hai người đàn ông bắt tay chào hỏi nhau,thầy Thẩm thêm đôi câu rồi chào tạm biệt tới hướng xe của mình, “ThầyThẩm, hẹn gặp lại!” Với bản tính đơnthuần như , làm sao có thể biết thầyThẩm kia có ý với mình chứ, còn vô tưvẫy vẫy tay tạm biệt với người ta.

      “Về nhà!” Lăng Bắc Hàn lạnh mặt vui kéo , mở cửa xe nhét vào trong rồi tự mình mình bước lên xe ngồivào vị trí tài xế.

      “Sao về doanh trại hả?” Cả ngày cứ bị cảm giác mất mác quấy nhiễu, tuy trong lòng thầm vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt hỏi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương100: Đừng bỏ rơi em
      Edit: TiêuKhang

      Nhận ra lạnh nhạt của qua cách chuyện, Lăng Bắc Hàn đạp mạnh chânga, chiếc xe màu trắng lao nhanh nhưbay về hướng đường quốc lộ.

      “Nè! lái chậm chút! Coi chừng làmhư xe của em đó!” Úc Tử Duyệt hâm hực khi thấy coi chiếc xe con bọcủa mình như chiếc Hummer đại bàng của .

      “Hư đền!” trầm giọng , trong giọng còn mang vẻ vui. Vậtnhỏ này, mới tức còn cười cười nóinói với cái tên thầy giáo kia, còn bây giờnói chuyện với mình là cái bộ dạnglạnh nhạt thờ ơ này!

      Lăng Bắc Hàn loáng thoáng nhớ tới có câu thế này: Đàn ông thông minhphải cưng chiều vợ đến coi ai ra gì mới được, để những tên đàn ông khácnhìn vào đều chịu nổi mà đừng có ngấp nghé.

      tại, dường như nguồn tiêu thụ của càng ngày càng có giá rồi, đến cả học huấn luyện cũng có thầy giáo theo đuổi....Lăng Bắc Hàn vừa nghĩ đến đây,chuông cảnh báo ngay lập tức vang lênmãnh liệt. Dùng đuôi khóe mắt liếc vềhướng , chỉ thấy vẫn mặc kệ mình cứ cắm đầu cầm vào máy ảnh, hình nhưđang lật xem hình ở trong đó.

      Úc Tử Duyệt coi như thấy Lăng Bắc Hàn, mà chỉ lo xem máy ảnh, chọn ra những ảnh phù hợp cho những kếhoạch có thể dùng làm phỏng vấn. Mãiđến khi về đến, bị Lăng Bắc Hàn nhắc nhở mới cất máy chụp hình vào.

      Úc Tử Duyệt còn thấy chiếc xequân đội rằn ri kia ở dưới lầu nữa, buồn ngủ ngáp cái. Lăng Bắc Hàn nhận lấy chiếc máy ảnh và túi xách từ tay rồi bỏ trước, theo phía sauanh bước lên lầu.

      Lần này Úc Tử Duyệt quên gọiđiện thoại về nhà cũ, nhắn lại với Dì Vương là mình và Lăng Bắc Hàn ở lạinhà trọ, tránh cho họ lại nghi ngờ lung tung.

      Lăng Bắc Hàn ở đằng trướckhi nghe được lời , khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm thấy quả chính chắnkhông ít.

      Úc Tử Duyệt vừa vào cửa, sau khi đổiđôi dép, giựt lại túi xách từ tay LăngBắc Hàn, “Em đến phòng sách làm việc......” lạnh nhạt xong liền tới hướng phòng sách, bỏ lại Lăng Bắc Hàn đứng đó với vẻ mặt ngỡ ngàng ngơngác.

      Úc Tử Duyệt đúng là đến phòng sách làm việc, mở nội dung hôm nay phỏng vấn trong máy ghi ra chăm chúnghe. Sau đó đánh máy lại những vấn đề mình phỏng vấn mấy cụ già ra thành bản thảo. Do ngón trỏ tay trái bị thương nên gõ chữ cực kỳ chậm.

      Còn phải loay hoay đem toàn bộ ảnh chụp được trong máy SLR ra rồi điềuchỉnh sàng lọc lại từng tấm . (SLR là tên viết tắt của máy ảnh Single LensReflex)

      Lăng Bắc Hàn bưng chén bánh trôi nước nóng hổiđứng ở cửa phòng, lẳnglặng nhìn Úc Tử Duyệt ngồi trước máy vi tính nghiêm túc chuyên tâm làm việc, môi bất giác nở nụ cười .

      hỏi Trình Ngọc Bách có phải yêucầu tăng ca vào Tết Nguyên Đán haykhông. Trình Ngọc Bách đó là do côtự nguyện, nghỉ phép mấy ngày cũng biết làm gì, cho nên muốntìm chút việc để làm. Trình Ngọc Báchchỉ thuận miệng vài chủ đề nội dung phỏng vấn với , ngờ làm , mà lại còn nghiêm túc và hết mình như vậy.

      “Ăn chút đồ ăn khuya !” Lăng Bắc Hànđi vào trong giọng , sau đó đểchén trôi nước nóng hổi lên bàn trà cạnh ghế sofa.

      Úc Tử Duyệt ngửi thấy mùi thơm, bụng đúng lúc kêu lên ục ục. Cả ngày nay chỉ ăn có hai cái bánh bao nhân thịt, Úc Tử Duyệt cũng làm màu vội vàngngồi xuống ghế dựa kế bên ghế sofa.

      Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bàn làm việc, tiện tay sắp xếp lại bàn sách hơi lộn xộn cho .

      “A....Nóng quá....” Do ăn quá vội, đầulưỡi bị phỏng nước chè, Úc Tử Duyệthết hồn hô lên.

      “Em chưa ăn cơm tối?” Nhìn dáng vẻ nhai nuốt ngấu nghiến của , Lăng Bắc Hàn đau lòng hỏi, ngồi xuống thành ghế dựa Úc Tử Duyệt ngồi, đôi mắt sâu nhìn chăm chăm.

      Nuốt xuống miếng trôi nước trong miệng, Úc Tử Duyệt ngước mắt nhìn anhnói, “Ăn bánh bao nhân thịt!” có saonói vậy, ra khỏi miệng mới cảm thấymình nhiều với làm gì chứ, lậptức cúi đầu xuống.

      Đồ lính thúi! Còn lâu em mới chuyện lại với !

      Nhưng nhờ ăn được viên trôi nước ngòn ngọt mà trái tim cảm thấy ấm áp hơn nhiều, vết thương kia cũng được an ủi phần nào. Nhưng khi nghĩ tới sẽly hôn với mình, trong lòng lại cảm thấyđau nhói như kim châm.

      Chuyện đó cứ như cơn ác mộng đeo bámcô suốt mấy ngày nay, còn thường hay mơ thấy cảnh lôi kéo mình đòi ly hôn.

      “Ai cho phép em ăn mấy thứ có dinh dưỡng đó hả?” Lăng Bắc Hàn nghecô ăn bánh bao nhân thịt liền tức giận .

      “Ai cần lo......” Úc Tử Duyệt thở khìlầu bầu . Lăng Bắc Hàn ném cho côánh mắt cảnh cáo làm phải ngoan ngoãn cúi đầu xuống vì rất sợ Lăng BắcHàn đánh mình!

      Lăng Bắc Hàn tiện tay mở ra những hình ảnh chụpđược. Dưới ánh sáng củamàn hình, từng tấm ảnh của những cụ già với gương mặt phủ đầy nếp nhăn lần lượthiện ra......

      Kỹ thuật chụp ảnh của rất tốt, pháchọa cũng rất khéo.

      Ví dụ như: Có bà lão cầm bứcảnh gia đình, tấm ảnh lên gửi gắmvới mong muốn được cả nhà đoàn tụ.Còn có hình ảnh người lớn tuổi đứng ở đầu thôn, trông ngóng nhìn về phía đoàn tàu lửa ở ngoài đường cái với niềm chờ mong "Con ơi hãy trở về ". Còn có người tay bê rổ trứng gà, như muốn nhắn nhủ với ai đó là rổ trứng gà này để dành đợi họ trở về nhà cùng ăn.

      sang ghế sofa ngồi , em phải làm việc tiếp!” Úc Tử Duyệt ăn hết sạch chénchè trôi nước rồi tới cạnh bàn sách, thấy Lăng Bắc Hàn lật xem mấy ảnhkia, giọng .

      Lăng Bắc Hàn nhường lại chỗ cho nhưng rời , mà kéo lại chiếc ghế xoay khác ngồi xuống cạnh .

      “Sau này hãy bớt chống đối với bà nội và ba mẹ , thực ra họ cũng chỉ vìmuốn tốt cho thôi!” Úc Tử Duyệtthành thạo chèn tấm ảnh vào trongvăn bản word, vừa nhìn những cụ giàtrong hình vừa .

      Làm bậc cha mẹ ra cũng đâu có dễ dàng gì. Hôm nay sau khi phỏng vấn những cụ già kia về hiểu ra đượcđiều đó, cho nên ngay lập tức gọi điện thoại về cho mẹ.

      gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn thoáng vẻ nghi ngờ, cau mày nhìn hỏi, “Tốt cho ?”

      Trong lòng Úc Tử Duyệt thấy tủi tủi, sauđó nở nụ cười nhạt nhẽo , “Sợ em cắm sừng .....Hơn nữa người nhà vốn dĩ là vừa ý chị Huyên Huyên, họ cho rằng người như em xứng với , sợ làm mất thể diện của phảisao? Đó là ý nghĩa của câu là vì muốn tốt cho !” Úc Tử Duyệt cố chịu đựng sựchua xót trong lòng .

      “Úc Tử Duyệt! cho phép em mình như vậy!” Lăng Bắc Hàn vừađau lòng lẫn tức giận nạt lại .

      quay đầu lại nhìn , “Phản ứng dữdội như thế để làm gì, dù sao kẻ da mặt dày như em miễn dịch với mấychuyện thế này rồi.” xong lại quayvề nhìn lên màn hình máy vi tính.

      Lăng Bắc Hàn bất thình lình vươn tay tớigiữ chặt eo , kéo mạnh ngã vào lòng rồi nhấc cho ngồi lên đùi mình. Chiếcghế dựa xoay vòng vòng khiến Úc Tử Duyệt choáng váng mặt mày, ngay sau đócảm giác đôi môi bị ngăn lại.

      tay ôm , tay nâng phía sau đầu , Lăng Bắc Hàn quyết liệt mút lấyhương vị thơm ngọt của nước chè còn sót lại trong miệng , đầu lưỡi của nónglòng vơ vét bỏ sót chút ngọt ngào nào ở bên trong.

      Úc Tử Duyệt bị hôn đến ngất ngây choáng váng, tim đập loạn xạ, thỉnhthoảng nhút nhát đáp lại vài lần, khi sắp thể nào thở nổi nữa mớibuông ra.

      Đôi mắt hạnh mông lung nhìn gương mặt tuấn tú của , ghét mình còn hôn mình?

      “Đồ lợn giống!” tức giận thở khì khìmắng, “Em phải làm việc đấy, đừng quấyrầy em nữa! Tối nay em ngủ phòngkhách, cứ về phòng ngủ !” như bà chủ độc tài ra lệnh cho .

      Nhóc con biết phân biệt lớn này! Dám mắng mình là đồ lợn giống?

      Mặt Lăng Bắc Hàn tái mét nhìn chằmchằm, “Vậy ngủ với !” Dứt lờibế bổng lên nhanh ra cửa.

      “Đừng! Em còn phải làm việc! Lăng BắcHàn, thả em xuống!” Cơ thể nhắn của Úc Tử Duyệt giãy dụa, tức giậnđánh đấm vào ngực . Nhưng Lăng Bắc Hàn vẫn bế , cước đá văngcửa phòng ra, sau đó tới ném lêngiường, kế tiếp bá đạo cúi xuống bao phủthân thể bé của .

      Úc Tử Duyệt ý thức được nguy hiểm sắptới, giận dữ trừng mắt nhìn , “Anhđừng chạm vào em! được ép buộc em!” nhìn với vẻ mặt vô cùngkiên quyết.

      “Em là vợ ! Phải có trách nhiệm thỏa mãn !” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm gằn giọng , sau đó luồn tayvào trong lớp áo len của ......

      thích em đừng đụng em! Em phải là công cụ để thõa mãn!”Lòng tràn đầy bi thương, Úc Tử Duyệtcăm ghét trừng mắt nhìn lại rống lên.

      Lăng Bắc Hàn bị quát lại như vậy, ngay lập tức dừng lại động tác, nhìn vẻmặt căm hận cùng chán ghét đó của , trong lòng bị tổn thương đaunhói. Ánh mắt trách giận này của côgiống y với cái ngày mà Lệ Mộ Phàm xảyra chuyện.

      Thấy Lăng Bắc Hàn chịu buông tha cho mình, Úc Tử Duyệt vội vàng lao xuốnggiường, xỏ dép chạy ra khỏi phòng ngủ về thẳng tới phòng sách đóng cửa lại, tấtcả diễn ra chỉ trong nháy mắt, mệt mỏi tựa vào sau cánh cửa.

      Tại sao thích mình?

      Bởi vì vốn dĩ ta hề thích mình!

      Nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thất bại, lại ngồi xuống trước máy vi tính sững sờ nhìn màn hình.

      có tâm trạng để làm việc nữa, mở Microblogging ra, luôn ghi nhớ lời căn dặn của tổng biên tập, bình thườngnhững lúc rãnh rỗi nên xem nhiều tin tứctrên mạng, điều này cũng có thể pháttriển về mặt kiến thức.

      11 giờ 30 tối, còn nhiều người online lắm. Nhưng Nhan Tịch vẫn cònđang online. Úc Tử Duyệt mở Microblogging gọi IQ Ức Tích Nhan.Chỉ lát sau, Nhan Tịch chủ động gửi tin lại cho Úc Tử Duyệt, hỏi sao còn chưa ngủ.

      “Chị Nhan, ấy thích em, vậy sao còn đòi làm chuyện kia với em chứ?”

      ..............

      Nhan Tịch im lặng lát sau mới gửi tin lại.

      “Sao em biết ta thích em? Chú ấy trầm tính như vậy, dù có thích em cũng dễ dàng mà mở lời ra đâu. Cũng giống như em vậy đó.”

      “Nhưng em vừa mới hỏi rồi, ấy trả lời!”

      “Chú già đó ở nhà á? Duyệt Duyệt, em vừa làm sai chuyện gì à? Em từ chốicùng chú ấy làm chuyện ấy sao?

      “Dạ.....”

      “Miếng thịt ngon đến miệng sao lại để vuột mất chứ! Duyệt Duyệt, chú ấy thích em, em mới muốn làm chuyện đóvới em. Đúng ra em nên cự tuyệt chú ấy như vậy, đàn ông tự ái thực rấtđáng sợ”

      “Cự tuyệt làm sao? Cho dù em làm, ấy cũng đâu có chết! ấy muốn làm tìm mấy em chân dài kia ! Bên ngoài thiếu gì hồng nhan tri kỷ!”

      “Úc Tử Duyệt! Em đúng là đồ ngốc mà!Bây giờ hãy nhanh dỗ ngọt ông chú ! Em như vậy, chỉ khiến cho khoảngcách của cả hai càng lúc càng xa thôi!Nhanh !!!!”

      được đâu! Lần trước em mặc đồđến nhìn thấy cả bên trong đến quyến rũ ấy, ấy cũng.......Ai, nóinữa! Chán chết được! Đồ đàn ông thối! có ai là người tốt cả!”

      “Duyệt Duyệt! Bệnh bà cụ non của em lại tái phát rồi đấy! Chắc chắn bây giờông chú rất đau lòng đấy. Mau ! Có vấn đề gì đôi bên cùng nhau ràng là được thôi mà, đừng kìmnén trong lòng!”

      Đọc những lời ca cẩm của Úc Nhan Tịch,Úc Tử Duyệt thở dài hơi rồi tắt máy tính, đứng dậy về phòng ngủ.

      Mở đèn lên thấy Lăng Bắc Hàn nằm giường chùm kín chăn, thậtđúng là bí hơi mà! (từ bí hơi này cũng đồng nghĩa với từ đầm tính hay ít màkhi nãy Nhan Tịch ý ^^)

      Úc Tử Duyệt tới tủ quần áo, lấy quần áo tắm rửa. Tắm rửa xong, lúc sấy tóc bỗng nhớ tới dịu dàng của Lăng BắcHàn lần trước khi sấy tóc cho mình, trong lòng bắt đầu chuyển động, liền rút máy sấy ra trở lại phòng ngủ.

      "Lăng Bắc Hàn! Mau ngồi dậy giúp em sấy tóc!" Úc Tử Duyệt đứng cạnhgiường, tay xốc chăn lên nhìn bá đạo .

      Lăng Bắc Hàn mở mắt ra, thấy mặc áo ngủ, đầu óc ướt sũng, vẻ mặt ngông nghênh đứng bên giường nhìn mình, dáng vẻ này ngược lại khiến cảm thấy đáng , chuyện vui vừa xảy ra khi nãy lập tức biến mấtkhông còn bóng dáng.

      "Lại đây, ngồi xuống!" trầm giọng .

      Úc Tử Duyệt vội vàng chui vào lòng .Lăng Bắc Hàn cắm điện, bật công tắc, tay luồn vào mái tóc ướt sũng của , tay cầm máy sấy tóc hong tóc cho .

      rút vào lòng , cảm nhận chămsóc, ấm áp của , trong lòng cảmthấy vừa ngọt ngào vừa đau nhức.

      biết cầu này của mình cótính là hiểu chuyện hay . Bởi vì bản thân ràng có thể tự mình hong khô tóc, nhưng lại muốn được ân cần làm thế cho mình.

      Có lẽ người phụ nữ nào khi cũng mong muốn được quan tâm chăm sócnhư thế.

      .......

      đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặtdịu dàng của Lăng Bắc Hàn.

      tắt máy sấy, nhìn nhíu mày hỏi:"Nhìn cái gì?"

      Úc Tử Duyệt xoay người lại nhìn , đôi tay lớn mật ôm lấy gương mặt tuấn tú của , nhìn chằm chằm vào gương mặt đó: Hàng lông mày đen rậm, mắt sâu, sống mũi thẳng, môi mỏng, khuôn mặtthon gầy cương nghị.

      bạo dạn nhìn , tự chủ nuốtnước miếng cái ực, sau đó đột nhiên ômlấy cổ , chủ động hôn lên môi !

      Lăng Bắc Hàn, em !

      Đáy lòng ngừng gào thét. Chiếc lưỡi linh hoạt khéo léo tách hàm răng ra tham lam tiến vào, học theo cách của vụng vềtrêu chọc đầu lưỡi .

      Sau hồi sửng sốt, Lăng Bắc Hàn mớihoàn hồn, bàn tay to giữ chặt lấy gáy , từ bị động chuyển sang chủ động, điên cuồng mút lấy cái miệng của , hai tay giữ chặt eo để áp sát vào mình.

      Tim đập vô cùng nhanh. Lăng Bắc Hàn điên cuồng như thế khiến Úc Tử Duyệtkhông khống chế được, hai tay đành bất lực ôm lấy cổ , quỳ gối trước mặt , để mặc tàn sát bờ môi mình, ngheâm thanh mờ ám của đầu lưỡi hai ngườigiao nhau, nước miếng từ khóe miệng chảy lan tràn ra khiến khuôn mặt nhắn của đỏ bừng lên.

      "Cho nha....." Lăng Bắc Hàn rời môi , để vật nóng như lửa của mình giữahai chân Úc Tử Duyệt, khàn giọng thầm vào tai .

      Khuôn mặt nhắn của Úc Tử Duyệtmông lung nhìn , dùng lý trí duy nhấtcòn sót lại hỏi: " kia là ai?"

      Ánh mắt Lăng Bắc Hàn thoáng tối lại, trong mắt lên vẻ khó xử: "Bí mật quân ...... tuyệt đối phản bội em!" cắn dái tay , giọngnói vô cùng kiên định.

      nhìn với vẻ mặt tin tưởng. Ngay sau đó, liền chủ động cởi áo ngủ người ra.

      Chiếc cổ thon dài đẹp đẽ, bờ vai mảnhkhảnh bóng mịn, xương vai hẹp gợicảm, làn da trắng nõn mềm mại như tuyết cùng với bầu ngực đáng khiến người mê mệt bỗng chốc ra trước mắt Lăng Bắc Hàn.

      Úc Tử Duyệt nở nụ cười duyên dáng đầymê hoặc ngả người về phía sau. Lăng Bắc Hàn cũng thuận thế nằm đè lên , há miệng ngậm lấy nụ hoa nõn nà của .

      Đôi chân suông dài mảnh khảnh của như tinh trường lên quấn chặt eoLăng Bác Hàn, cơ thể khéo léo ưỡn cong lên nghênh đóng tấn công của , trong miệng còn phát ra thanh mờ ám ru hồn người.....

      Lăng Bắc Hàn chết mất dáng vẻ lẳnglơ hoang dã của vào giây phút này, hai tay ôm lấy đầu ngừng ma sát, khiến cảm thấy như có luồngđiện lủi khắp toàn thân.....

      Ưm.... bên ngực bị bao phủ, côbắt lấy bàn tay của để lên bên còn lại của mình, để bàn tay thô nhám ma sát nhào nặn vuốt ve, cái cảm giác sungsướng tê tê dại dại từ đỉnh đầu lan tỏakhắp toàn thân, khiến Úc Tử Duyệt ậm ừ rên rỉ ra tiếng......

      Cái đầu của ngừng lắc lưqua lại, mái tóc đen nhánh xõa ra nhưrong biển trải dài, vẻ mặt mê ly, đầu lưỡi hồng hào còn thỉnh thoảng hé ra liếmliếm cái miệng , hình ảnh này khiếnnơi nào đó của Lăng Bắc Hàn trướng đến muốn nổ tung.

      Bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, tà ác cọ cọ vào sâu trong khu rừng rậm kíchthích điểm nhạy cảm của . Úc Tử Duyệt nhìn bằng đôi mắt mê ly, oằnoại kêu ra tiếng, như cầu xin .....

      Ngón tay từ từ tiến vào bên trong, ra vào lúc sâu lúc cạn.....

      kiềm được bật lên tiếng rên rỉ,nửa người lắc lư dữ dội nhiệt tìnhnghênh đón tấn công của , chỉ chốc lát sau phải chịu khuất phục trướcngón tay trêu đùa của , lượng lớn chất nhờn tuôn trào ra mãnh liệt....

      “Ah.....” Thấy nơi đó của bắt đầu corút, Lăng Bắc Hàn vội rút ngón tay ra đút vào miệng , Úc Tử Duyệt như con mèo thấy được miếng mồi liền vội vàng ngậm lấy......

      Trong khi còn chưa khôi phục lại dư sau cuộc cao trào, bỗng thúcngười tiến vào trong , “Ưm….” rên rỉ mút chặt ngón tay , mùi vị dịch ngai ngái thuộc về bản thân đều bị mút sạch.

      Hai người quấn chặt nhau rời, như cảm nhận được hữu của , vẻ mặt mê ly nhìn tới , gắt gao siếtchặt cơ thể , “Đừng bỏ rơi em....” Kề sát vào tai , rướm nước mắt nghẹn giọng .

      Lời của kiến trái tim Lăng Bắc Hànđau nhói, ôm chặt hơn, càng khôngngừng hôn lên cái miệng nhắn củacô, nhưng trả lời chỉ có thể dùng hành động trực tiếp nhất để cho biết: Mình rất muốn , rất cần !

      biết muốn bao nhiêulần,đến khi mệt mỏi kiệt sức vẫnchưa chịu buông tha, hồi lâu sau, từ tiếng rên rỉ biến thành từng tiếng cầu xintha cho, ở lần cuối cùng tưởng chừngmình như sắp sửa ngất , mới chịu buông tha cho .

      Khi Úc Tử Duyệt mơ màng tỉnh lại là ở trong bồn tắm, ngồi ở tronglòng , nhìn ngón tay từng chút trượt dọc cơ thể mình, mặt côthoáng hồng lên , “Ngủ ...Em mệt quá....” vô lực xụi lơ trong ngực , nhắm mắt lại hưởng thụ âu yếm của .

      “Nếu ngủ, em cho rằng làmgì đây? Hử?” Lăng Bắc Hàn hôn lên trán thầm hỏi, trong giọng còn có vẻ tà tâm, vật cứng rắn kia lại ngốcđầu cộm lên từ phía sau .

      “Hả.... là đồ ngựa…..Á......” cònchưa hết lời, thủ sẵn ở bên hôngcô, dùng sức nhấn cái tiến vào ngay tại trong bồn tắm!

      “A....Lấy ra ....Em khó chịu quá.....” Úc Tử Duyệt uốn éo bờ eo của minh tức giận , hai tay nắm chặt thành bồn tắm.

      đâu dễ gì mà bỏ qua cho , theo động tác của , chỉ chốc lát sau, trongphòng tắm lại diễn ra màn ân ái kíchthích, tiếng nước chảy rào rào xem lẫntiếng rên rỉ của cả hai, cùng với bọt nướcbắn tung tóe như mưa nặng hạt ầm ầm nện xuống nền đất......

      Sau khi đại chiến trong phòng tắm, tắm rửa lại cho sạch rồi bế về phòng ngủ, ôm lấy thân hình nhắn kiều của mà thõa mãn nhắm hai mắt lại.

      Suốt nửa tháng qua, đây cũng là giấc ngủmà Úc Tử Duyệt cảm thấy ngủ ngon nhất, ngủ mơ mơ màng màng, có cảm giác như có người hôn mình, duỗi chân đạp thẳng lên cái gì đó đangđè nặng lên người, sau đó ngáp cáimới từ từ mở mắt ra…..

      Cảm thấy trước ngực lành lạnh, Úc Tử Duyệt mở to mắt nhìn thấy Lăng Bắc Hàn vùi đầu ở trước ngực mình!

      “Khốn kiếp! Đừng.....Á......” Úc Tử Duyệt tức giận quát lên, thế nhưng lại gian ác mút cái mạnh.....

      Đúng là đồ ngựa đực biết sao cho đủ! Úc Tử Duyệt buồn bực mắng thầm,nhưng cơ thể lại tự chủ mà cùng nghênh hợp. Lăng Bắc Hàn mừngrơn, chuẩn bị tiến vào trong chuông điện thoại di động bỗng vang lên.

      Đó là tiếng chuông đặc biệt mà Úc Tử Duyệt chưa bao giờ nghe qua, trông thấy sắc mặt nghiêm túc bước xuốnggiường, khoác áo ngủ vào rồi cầm điện thoại di động vọt ra khỏi phòng ngủ mà chẳng hiểu gì. Thân thủ nhanh nhẹngiống như mấy đặc công được huấn luyện nghiêm khắc trong phim bom tấncủa Mỹ vậy!

      P/S: Máy ảnh SLR:



      Volkswagen Beetle (còn có tên gọi là xe con bọ) UTD nè các bạn:



      Còn đây là Hummer đại bàng của LBH, đúng là trời vực

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :