1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ thẹn thùng mời qua đây - Hoa Đóa Đóa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.3


      Lúc hai người phát ra Vũ Văn Tĩnh say mềm, Vũ Văn Sâm nhìn em như vậy, hơi nghẹn họng, khẽ lắc đầu cái, bế người lên.

      "Tĩnh nhi, chúng ta về thôi, sao em lại uống say đến mức này chứ?"

      " cần, em mới cần , em muốn ... tránh ra, em muốn Hạo, Hạo..." Vũ Văn Tĩnh lảo đảo tới trước mặt Long Hạo, tựa vào bả vai .

      "Hạo, kia có gì tốt, tại sao thích ta? Gia thế, khí chất, trình độ học vấn, vẻ ngoài, cái gì em cũng mạnh hơn ta mà."

      Trong khi chuyện, hai tay Vũ Văn Tĩnh đặt bả vai Long Hạo, môi đỏ mọng dựa sát bờ vai , ngừng hôn hít.

      " say rồi, Vũ Văn Tĩnh, để đưa về nhà ." Long Hạo đẩy người ra, để ta tựa vào người Vũ Văn Sâm, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại bị Vũ Văn Tĩnh giữ chặt

      "Em muốn, em muốn đưa về, em chỉ muốn đưa về, Hạo..." Vũ Văn Tĩnh ôm cổ Long Hạo từ phía sau, cố chấp chịu buông ra. ta hiểu tại sao Long Hạo chỉ thích Bảo Nhi đó, kia có gì tốt chứ.

      kiên nhẫn của Long Hạo bị ta mài hết, trầm xoay người, mang theo ý cảnh cáo kéo ta ra, sau đó nhìn Vũ Văn Sâm đứng phía sau.

      "Là em hãy đưa em của , tôi muốn đánh phụ nữ, biết mà."

      "OK, tôi đưa nó ngay. Hạo, xin lỗi, hôm nay em tôi uống nhiều quá, bình thường nó như vậy đâu, cậu cũng biết, từ thích cậu, vốn tôi còn tưởng rằng hai người có thể...Ai...Thôi vậy."

      Vũ Văn Sâm cũng cảm thấy mình hơi có lỗi với Long Hạo, lập tức ôm lấy Vũ Văn Tĩnh say bét nhè, mặc kệ ta giãy giụa, chịu , vẫn cưỡng chế đưa .

      giờ, Long Hạo cũng ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm người mình, tâm tình tốt đều bị Vũ Văn Tĩnh phá hỏng. rất muốn trở về tắm rửa, tẩy sạch mùi hương khó ngửi này , hơn nữa, trong nhà còn có Thần Bảo Nhi quý của chờ.

      Nghĩ đến Thần Bảo Nhi, ánh mắt Long Hạo lại trở nên hết sức ấm áp, rời khỏi quán bar, bước chân bất giác cũng nhanh hơn.

      Khi Long Hạo tới bãi đậu xe, liền phát Vũ Văn Sâm còn chưa rời , Vũ Văn Sâm kéo Vũ Văn Tĩnh say mềm khởi động xe, làm sao cũng khởi động được.

      "A Sâm, xe của sao thế?" Long Hạo liếc cái cũng biết xe đó xảy ra vấn đề.

      "Xem ra đành làm phiền cậu rồi." Vũ Văn Sâm cười khổ, nhìn Vũ Văn Tĩnh say mềm ở bên cạnh, biết sao hôm nay lại xui xẻo đến vậy.

      Long Hạo nhíu mày, cũng biết hết cách rồi, "Lên xe của tôi , tôi đưa hai người về nhà trước." Dù sao trễ thế này, chậm chút nữa cũng sao, chắc Thần Bảo Nhi ngủ rồi.

      Vũ Văn Sâm rất cảm kích cảm ơn, rồi bế Vũ Văn Tĩnh từ chỗ ghế phụ cạnh ghế lái xuống, ôm vào trong xe Long Hạo.

      Long Hạo nhìn bọn họ ngồi xong xuôi, nhanh chóng lái xe rời , nhưng ai ngờ, Vũ Văn Tĩnh trong lúc say khướt, liên tục đòi mở cửa xe.

      "Tôi muốn xuống xe, các người là ai? Các người muốn dẫn tôi đâu? Tôi muốn xuống xe!"

      "Tĩnh nhi, đừng ồn ào, hai đây, bây giờ chúng ta phải về nhà, ngồi im ." Vũ Văn Sâm kéo người lại, cưỡng chế cố định ta, để ta làm ồn.

      " cần, hai nào? Tôi muốn Hạo, phải, tôi muốn ." Vũ Văn Tĩnh uống say lời say.

      ta dùng sức đẩy Vũ Văn Sâm, mắt thấy mình đẩy ra, liền dùng miệng hung hăng cắn Vũ Văn Sâm cái.

      "Á!" Hành động bất ngờ đó khiến Vũ Văn Sâm buông lỏng tay. Lúc này, Vũ Văn Tĩnh mở cửa xe, xe còn chưa kịp dừng, ta chuẩn bị nhảy khỏi xe rồi.

      Hành động ấy dọa Long Hạo lái xe, lập tức dừng xe, đỗ sang bên, dám tin quay đầu nhìn về phía cửa xe mở, tức giận thôi.

      "Vũ Văn Sâm, chẳng lẽ kéo ta lại sao?"

      "Sao mà tôi biết nó lại đột nhiên cắn tôi." Vũ Văn Sâm cũng nhịn được gào lại, ta cũng cảm thấy mình đúng là xui xẻo quá mức.

      " người đàn ông đến cả chút đau ấy cũng nhịn được, ta là em mà." Long Hạo giận dữ thôi, hai người vừa , vừa nhanh chóng xuống xe đuổi theo tiếp tục chạy loạn, biết sao lại xui xẻo đến vậy.

      "Cậu phải là tôi, biết bị cắn đau thế nào đâu." Vũ Văn Sâm xoa xoa cánh tay mình.

      em này, dù gì mình cũng rất thương nó, vậy mà cắn hung ác quá, cắn ra máu luôn rồi. Nghĩ tới đây, Vũ Văn Sâm tóm được Vũ Văn Tĩnh.

      "Tĩnh nhi, em mau theo bọn về xe ."

      "Tôi muốn, tôi muốn tìm Hạo, tôi muốn cho ấy biết kia xứng với ấy, tôi mới là lựa chọn tốt nhất của ấy..." Vũ Văn Tĩnh nghe lời, tiếp tục ầm ỹ. ta chính là phục, tại sao có thể như vậy chứ!

      "Đủ rồi, Tĩnh nhi." Vũ Văn Sâm hết cách với em này, nhìn Long Hạo vẫn đứng bên cạnh chịu giúp tay, ta khỏi nổi cáu.

      "Hạo, cậu cảm thấy nên giúp tay à? Dù gì chúng ta cũng là em mà."

      "Chúng ta đúng là em, em chúng ta gặp mặt, còn dẫn em theo, biết mấy ngày qua tôi bị ta làm phiền chết mà."

      Long Hạo cũng nhịn được cãi lại, chỉ là lúc cãi lại vẫn đưa tay ra hỗ trợ. Nhưng, lúc mới vừa vươn tay, Vũ Văn Tĩnh liền giữ lấy bờ vai , cả người ôm chặt lấy .

      "Này, Vũ Văn Tĩnh, buông tôi ra, mau lên !" Long Hạo ngửi nổi mùi hương nồng nặc người ta, khỏi cảnh cáo.

      Chỉ là, người uống say đâu để ý được nhiều như vậy, hoàn toàn biết tại Long Hạo rất tức giận.

      "Em muốn, Hạo, em còn tốt hơn kia rất nhiều, tại sao vẫn nhìn ra? Em muốn, Hạo..." Vừa , Vũ Văn Tĩnh vừa ôm chặt, cả người giống như bạch tuộc cuốn lấy Long Hạo, khiến toàn thân Long Hạo cực kỳ nóng nảy.

      Ngay khi Long Hạo chuẩn bị đẩy mạnh ta ra, "Hạo, em lâu, tôi biết hôm nay có lỗi với chị dâu, nhưng cậu phải ngàn lần nhẫn lại. Trước tiên cứ tống nó lên xe , nếu hôm nay cậu khó mà trở về được, vậy thể ở bên Bảo Nhi của cậu đó."

      Lời của Vũ Văn Sâm khiến Long Hạo chỉ có thể cắn răng, chán ghét ôm ngang Vũ Văn Tĩnh lên, sau đó nhanh chóng ném vào trong xe.

      "Vũ Văn Sâm, tôi chịu quá đủ rồi, về sau đừng để tôi thấy ta nữa, nếu ngay cả tình bạn giữa chúng ta cũng chấm dứt. Còn chuyện hợp tác cũng đừng để ta theo nữa, chưa?" Long Hạo vừa cảnh cáo, vừa hung hăng đóng sầm cửa xe, rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, lái xe .

      Vũ Văn Sâm ngồi ở phía sau có chút dở khóc dở cười, nhìn em mình. ra Tĩnh nhi cũng có rất nhiều người theo đuổi, dáng dấp cũng cực kỳ xinh đẹp, sao Long Hạo lại chán ghét đến thế?

      Dọc đường , Long Hạo hung ác đạp chân ga, tốc độ đó khiến Vũ Văn Sâm hơi lo lắng, cho đến khi xe an toàn đến nhà họ Vũ Văn, Long Hạo mới thở phào nhõm, lạnh lùng mở miệng: "Xuống xe, mang theo con sâu rượu này xuống xe."

      "Hạo, khó nghe đó." Vũ Văn Sâm cười khổ lắc đầu, dù sao em của mình cũng là mỹ nữ mà. ta vừa vừa kéo Vũ Văn Tĩnh xuống xe.

      Cả người Vũ Văn Tĩnh lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến Vũ Văn Sâm hơi ngẩn người.

      "Tĩnh nhi, em làm sao vậy?"

      "Còn sao nữa, còn phải là...." Long Hạo cười lạnh, quay đầu chuẩn bị mỉa mai tiếp, lại thấy Vũ Văn Tĩnh bất ngờ nôn ra, làm sững sờ. Đây chính là chiếc xe vừa mua đó, mới lái được vài ngày thôi.

      "Vũ Văn Tĩnh!" Long Hạo gầm lên, nhìn cái người vừa nôn xong gục đầu ngủ kia, cảm thấy ghê tởm.

      Ở bên cạnh, Vũ Văn Sâm ngờ xuất màn này, liền nghẹn họng, biết mình nên cái gì.

      "Hạo, tôi chỉ có thể ....Rất xin lỗi, là rất xin lỗi."

      "Vũ Văn Sâm, tôi rất muốn đánh ." Ngồi dựa sâu vào ghế, Long Hạo cố nén kích động muốn đánh ta trận.

      Tại sao lại thế này? Vốn có thể thoải mái ôm Thần Bảo Nhi trong chăn ấm, lại bị người này gọi ra, còn tặng cho mình món quà lớn nữa.

      "Xe tôi đền."

      "Đó phải trọng điểm, trọng điểm là giờ tôi chịu nổi cái mùi này, tôi trở về thế nào đây?" Xe của , xe thân của .

      "Hay là cứ ở lại đây đêm , tôi tin chị dâu thông cảm." Vũ Văn Sâm thông cảm mở miệng, ta cũng chịu nổi cái mùi này, phải gọi người giúp việc dìu Vũ Văn Tĩnh vào, là quá phiền toái.

      "Tôi có loại kích động muốn đánh trận."

      "Ngàn lần đừng mà, cậu sắp kết hôn rồi, nếu bị thương tốt đâu." Vũ Văn Sâm cười lưu manh, vội vàng phất tay cái, chạy gọi người.

      Còn Long Hạo chỉ lẳng lặng nhìn, cuối cùng đá cánh cửa bước ra bên ngoài. Nhìn sắc trời tối như vậy, khỏi lấy di động ra nhìn, hơn giờ rồi, bị hai em đó làm trễ quá rồi.
      Last edited: 25/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.1


      Trong nhà họ Long, Thần Bảo Nhi vui mừng nhìn que thử thai trước mặt, mặt được hai vạch đỏ, khỏi tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      Lần thử đầu tiên, thấy hai vạch đỏ, còn nghi ngờ cái nhãn hiệu này có vấn đề, kết quả là mua thêm mấy nhãn hiệu khác, mới biết lần này là hoàn toàn chính xác.

      Thần Bảo Nhi kích động thôi, nằm ở giường nhưng ngủ được, liền quyết định xuống giường, nhìn đồng hồ hơn mười hai giờ, khỏi nhíu mày. muộn thế này mà sao Long Hạo vẫn chưa về?


      Thần Bảo Nhi lấy di động ra muốn gọi điện, nhưng lại đặt xuống, ấy vất vả mới gặp được Vũ Văn Sâm, chậm chút cũng đúng thôi. Nghĩ như vậy, lại tiếp tục chờ đợi , đêm nay tài nào ngủ được, chỉ muốn tin tức tốt này cho Long Hạo.

      Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn giờ hơn, Thần Bảo Nhi nhịn được ngáp cái, ngờ Long Hạo lại hàn huyên với Vũ Văn Sâm suốt buổi tối, khỏi cười cười.

      Khi Thần Bảo Nhi xoay người chuẩn bị ngủ, nghe được lầu dưới có tiếng bước chân người lên, lập tức bỏ tất cả que thử thai vào trong túi xách của mình, sau đó vui vẻ nằm giường.

      Cửa nhàng mở ra, Long Hạo thấy đèn bên trong còn sáng, Thần Bảo Nhi nằm ngủ giường, rón rén tới bên cạnh , nhịn được vươn tay vuốt ve gò má khiến mình nhớ nhung.

      Mà Thần Bảo Nhi lại ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương này ngửi rất nhiều lần, đều thuộc về Vũ Văn Tĩnh.

      phải ấy tụ tập cùng Vũ Văn Sâm sao, chẳng lẽ lại gặp mặt Vũ Văn Tĩnh, mà phải Vũ Văn Sâm? vẫn luôn gạt ?

      Chẳng lẽ Vũ Văn Tĩnh , ấy xem mình như đứa ngốc?

      Suy nghĩ đó khiến Thần Bảo Nhi nắm chặt tay, trong lòng sớm bị ghen tỵ lấp đầy. Cảm giác được Long Hạo nhích đến gần mình, gần đến nỗi có thể nghe thấy nhịp thở của , môi mỏng sắp chạm phải cánh môi mềm mại của mình.

      "Tránh ra, đừng đụng vào em!" Thần Bảo Nhi tức giận mở mắt, đôi tay hung hăng đẩy ra.

      Bị đẩy ra, đáy mắt Long Hạo có chút mờ mịt, nhìn Thần Bảo Nhi tức giận, ngây ngẩn cả người.

      "Bảo Nhi, rốt cuộc là em bị sao vậy hả? Có phải trách về muộn , đều do cái tên Vũ Văn Sâm đó, nếu như phải ta cứ...."

      "Là Vũ Văn Sâm hay là Vũ Văn Tĩnh?" Thần Bảo Nhi cười lạnh, ngờ vẫn định lừa gạt , trong lòng có đôi chút thất vọng về .

      Long Hạo lại ngây người, vì sao Thần Bảo Nhi có thể biết Vũ Văn Tĩnh cũng , vốn còn định , nhưng giờ phút này, trong lòng bị cảm giác khác bao trùm.

      “Em theo dõi ?"

      "Em cần theo dõi, mùi nước hoa người cho em biết tất cả. Long Hạo, sao có thể đối xử với em như vậy? Rốt cuộc ta có quan hệ gì?”

      Thần Bảo Nhi hết sức tức giận, nhìn vẻ mặt trầm kia, chẳng lẽ trách sao? Nghĩ tới đây, hai mắt liền ửng đỏ.

      Long Hạo phát mình hiểu lầm , sắc mặt lập tức dịu xuống, "Bảo Nhi, ra Vũ Văn Tĩnh cũng theo Vũ Văn Sâm, hề biết trước, nếu biết, nhất định ." Lúc chuyện, Long Hạo ngồi bên cạnh Thần Bảo Nhi, ôm lấy bả vai , lại bị tránh .

      " cho rằng dối như thế có người tin ư? người ngoại trừ mùi nước hoa còn có vết son môi nữa." Thần Bảo Nhi khó chịu chỉ chỉ vết son môi cổ áo màu xám của , nhìn chằm chằm, xem giải thích thế nào

      Long Hạo được chỉ điểm, lúc này mới chú ý cổ áo mình có dấu son môi, khó trách vừa rồi những người giúp việc kia đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn .

      Long Hạo hơi nổi cáu, lau vết son môi bất ngờ kia, "Vũ Văn Tĩnh uống say bét nhè, mới như vậy, Bảo Nhi, biết có dấu son môi."

      " biết? hề biết những dấu son môi này, Long Hạo, lừa đứa trẻ ba tuổi à?"

      Lời buồn cười như vậy khiến Thần Bảo Nhi muốn cười, vốn định cho niềm vui, nhưng bây giờ xem ra Vũ Văn Tĩnh rất đúng, coi như kẻ ngốc, bởi vì rất dễ gạt lừa.

      Thần Bảo Nhi cười chua xót, ánh mắt vô thức nhìn về phía túi xách.

      "Bảo Nhi, biết, nếu như có hứng thú với Vũ Văn Tĩnh, sao lúc ta bắt đầu theo đuổi, đồng ý luôn ? Còn chờ đến bây giờ làm gì?" Long Hạo cũng hơi tức giận, những chuyện này vốn chẳng cần giải thích, Thần Bảo Nhi phải tin tưởng mới đúng

      "Đủ rồi, sao em biết được suy nghĩ của , chừng, tại phát ra Vũ Văn Tĩnh rất tốt liền đổi ý rồi." Nước mắt từng giọt rơi xuống, Thần Bảo Nhi tức giận đứng lên, ánh mắt nhìn Long Hạo tràn đầy đau khổ.

      Người đàn ông này xem là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ trong mắt , chính là kẻ ngốc nghếch?

      Long Hạo hơi nhức đầu, muốn những lời vô nghĩa với về vấn đề này nữa.

      " nhắc lại lần nữa, có quan hệ gì với Vũ Văn Tĩnh, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Bảo Nhi, có thể tin tưởng ?" xong, Long Hạo liền xoay người vào phòng tắm, muốn rửa sạch mùi nước hoa người.

      mệt mỏi cả ngày, tại sao về đến nhà, Thần Bảo Nhi còn bày ra sắc mặt như thế chứ?

      Đứng ở trong phòng, cả người Thần Bảo Nhi ngừng run rẩy, biết có nên tin tưởng lời Long Hạo , mấy ngày nữa bọn họ phải kết hôn, nhưng....

      Thần Bảo Nhi ngồi xuống giường, ôm lấy gối đầu ở bên cạnh, nhìn căn phòng trang trí hoa lệ, hoàn toàn có cảm giác an toàn, cũng nên hết hy vọng với Long Hạo thôi, đừng nên u mê nữa.

      Long Hạo tắm xong, quấn khăn tắm bước ra, nhìn Thần Bảo Nhi ôm gối đầu, ngồi ngây người giường, hơi nhíu mày, bước đến dịu dàng vuốt tóc .

      "Bảo Nhi, đừng nghĩ quá nhiều, thích Vũ Văn Tĩnh, người thích chỉ có em thôi."

      "Hạo..."

      Thần Bảo Nhi ngước mắt, nghe thấy trong giọng Long Hạo có chút bất đắc dĩ còn giấu mất kiên nhẫn, liền tựa vào lồng ngực , nhếch miệng cười khổ. Có lẽ bọn họ nên ở cạnh nhau nữa.

      "Bảo Nhi, tin tưởng , người thích là em, hiểu chưa?" Long Hạo lặp lại lần nữa, hy vọng Thần Bảo Nhi suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa hôm nay rất mệt mỏi rồi.

      xong câu đó, Long Hạo liền kéo Thần Bảo Nhi từ từ nằm xuống, ôm ngủ.

      Thần Bảo Nhi ngủ được, nhìn gương mặt ngủ say của Long Hạo, bên tai vang lên lời , nụ cười càng thêm chua xót. thích , nhưng vẫn dây dưa với Vũ Văn Tĩnh.

      "Long Hạo, có lẽ chúng ta vừa mới bắt đầu chính là sai lầm rồi."
      Last edited: 25/12/15
      Friendangel2727agaisuchi thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8.2


      Sáng sớm, khi Long Hạo còn ngủ, Thần Bảo Nhi rời giường, vừa xuống lầu liền gặp phải mẹ Long bước tới, quan tâm hỏi thăm, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Thưa bác, con hề mang thai ạ."

      Những lời này khiến mẹ Long vốn ân cần hỏi han lập tức ngây người, có chút phản ứng kịp nhìn Thần Bảo Nhi trước mặt.

      "Con cái gì?" ràng là bà thể chịu nổi đả kích như vậy.

      "Bác à, con có mang thai, xin lỗi, con dối bác." Lúc chuyện, Thần Bảo Nhi cúi người rất thấp.

      Nhưng toàn thân mẹ Long lại cứng ngắc, dám tin nhìn Thần Bảo Nhi ở trước mặt, giận đến run rẩy.

      "Nghĩa là dối để gả vào nhà họ Long?"

      Mẹ Long thể tin được, vốn bà còn tưởng Thần Bảo Nhi đơn thuần thiện lương, ra tất cả đều là giả tạo.

      "Cho nên con lấy chồng nữa." Thần Bảo Nhi bình tĩnh , sau đó hề để tâm đến vẻ mặt tức giận của mẹ Long, xoay người chậm rãi bước ra ngoài.

      Ở phía sau, mẹ Long hết sức tức giận, hai tay giận đến run rẩy, nhìn bàn đầy món ăn kia, nhịn được đổ hết .

      Chính mình lại bị người lừa dối như kẻ ngốc, là quá khinh người.

      Cho đến lúc ánh mặt trời di?ê?n chiếu sáng cả căn phòng, Long Hạo hơi dãn đa,đàn,àn gân cốt cái, muốn kéo Thần Bảo Nhi ôm vào lòng, lại phát bên cạnh bóng người, hơi nhíu mày.

      "Bảo Nhi, em ở trong phòng tắm à?"

      Thế nhưng lúc lâu vẫn ai đáp lại khiến có chút hoài nghi, đứng lên, mặc thêm áo khoác rồi ra ngoài, liền nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của mẹ mình.

      "Mẹ sao thế? Bảo Nhi đâu ạ? ấy ra ngoài rồi à?"

      "Bảo Nhi, hừ, đừng nhắc tới con bé đó với mẹ." Mẹ Long rất vất vả mới bình ổn được cảm xúc, vừa nghe con trai hỏi như thế, trong lòng càng thêm tức giận.

      Long Hạo vô cùng khó hiểu, lập tức bước xuống lầu.

      "Xảy ra chuyện gì ạ?"

      "Còn xảy ra chuyện gì nữa, con bé Bảo Nhi đó chính là kẻ lừa đảo, nó vốn có mang thai. Hạo, con cũng bị nó lừa rồi." Mẹ Long nghĩ đó đều là lỗi của Thần Bảo Nhi, chứ con trai bà sao có thể dối được.

      Long Hạo đoán được phần nào, ngờ Thần Bảo Nhi lại chuyện hề mang thai cho mẹ mình biết, bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Là con bảo ấy dối đó, mẹ, bây giờ Bảo Nhi đâu rồi?"

      "Cái gì mà con gạt mẹ, chẳng lẽ con bị Bảo Nhi làm u mê rồi hả, giờ còn giúp con bé đó nữa." Mẹ Long nhìn con trai nóng lòng muốn tìm Thần Bảo Nhi càng thêm tức giận, cảm thấy Thần Bảo Nhi càng đáng ghét hơn.

      "Tất cả đều là chủ ý của con, trước đó Bảo Nhi hề biết. Mẹ, Bảo Nhi đâu rồi? Có phải mẹ đuổi ấy ?" Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Long Hạo chợt lạnh vài phần.

      Mẹ Long cảm thấy chẳng thể lý được, tại tính tình của người lừa còn nóng nảy hơn so với người bị lừa "Mẹ hề đuổi nó, là nó tự , nó biết cuộc hôn nhân dối lừa chắc chắn hạnh phúc, cho nên rời rồi."

      " thể nào." Làm sao có thể, ngày hôm qua lúc thử áo cưới, Thần Bảo Nhi vẫn còn hạnh phúc như vậy, làm sao lập tức biến thành bộ dạng như thế?

      Long Hạo hoàn toàn hoài nghi, vẫn cho rằng mẹ mình đuổi Bảo Nhi , thế là tức giận xông ra ngoài đuổi theo .

      Mẹ Long thấy con trai hành động như vậy, cảm giác mình sắp bị ép điên rồi, đây là cái quỷ gì vậy!

      Bước đường, Thần Bảo Nhi mới phát mình quá vội, quên mang theo hành lý và túi xách của mình, liền xoay người chuẩn bị quay trở lại, vừa khéo gặp phải Long Hạo.

      Long Hạo thấy Thần Bảo Nhi, hết sức kích động giữ chặt vai .

      "Bảo Nhi, sao em phải cho mẹ biết chuyện em hề mang thai?"

      "Em muốn lừa người cũng muốn bị người lừa, Long Hạo, em muốn kết hôn nữa." Thần Bảo Nhi vô cùng bình tĩnh , nhìn dáng vẻ này của Long Hạo, nếu như phải có chuyện tối qua, nghĩ rằng rất quan tâm mình.

      Toàn thân Long Hạo cứng đờ, nhìn Thần Bảo Nhi nghiêm túc , hơi nổi cáu.

      "Rốt cuộc em có biết mình ? Tóm lại là xảy ra chuyện gì? Có phải mẹ gì đó? Em phải tin tưởng , ...."

      "Chuyện liên quan đến bác , là chính em muốn cùng kết hôn, được rồi chứ?"

      Thần Bảo Nhi đẩy Long Hạo ra, cứ thế vào nhà họ Long, nhìn thấy mẹ Long ngồi chỗ thở hổn hển, hết sức áy náy mà tới.

      "Hừ, còn tới làm gì?"

      Mẹ Long vừa thấy liền tức giận, sao có thể dối trôi chảy như thế, còn lừa con trai mình thành ra như vậy, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy con bé này tốt.

      "Bác , con quay lại lấy hành lý của mình, cám ơn bácđã chăm sóc cho con suốt mấy ngày qua, mặc dù con lừa bác, nhưng con là vô tâm." xong, Thần Bảo Nhi liền lên lầu, thu dọn hành lý.

      Long Hạo cũng vội vàng theo lên tiến vào, khóa trái cửa phòng, : "Bảo Nhi, em quậy đủ rồi đấy, nếu là bởi vì chuyện mang thai, có thể giải thích mà."

      " phải chuyện ấy, là em muốn kết hôn nữa."

      Thần Bảo Nhi vừa sắp xếp vừa trả lời, lại bị Long Hạo kéo sang bên, hung hăng ném hành lý của .

      "Cho lý do, rốt cuộc có chỗ nào khiến cho em hài lòng? đối xử với em như thế nào, chẳng lẽ em còn chưa ràng sao? Cuối cùng là vì sao?"

      " đối tốt với em là bởi vì cảm thấy em dễ bị lừa, phải ư?" Thần Bảo Nhi cũng nổi giận, dùng sức đẩy ra.

      "Em lung tung gì đó, lừa em lúc nào?" Gãi gãi đầu, Long Hạo cảm thấy rất phiền muộn, rốt cuộc là sai ở đâu chứ Mình thương người con kia đến vậy, mà còn chưa thấy đủ, còn nổi giận vô cớ.

      "Tóm lại, và Vũ Văn Tĩnh là quan hệ gì?" Thần Bảo Nhi lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn tràn đầy tin tưởng.

      Long Hạo sững sờ, nghe thấy cái tên Vũ Văn Tĩnh, liền cảm thấy rất buồn cười. Chỉ vì Vũ Văn Tĩnh, liền nổi giận lớn như thế.

      " với em rồi, thích đó, đương nhiên chẳng có quan hệ gì với ta."

      " ư?" Đúng là câu trả lời buồn cười, Thần Bảo Nhi khỏi nhếch khóe môi cười nhạt. muốn tiếp tục tranh cãi, cầm túi xách chuẩn bị rời .

      Long Hạo kéo lại, "Bảo Nhi, chẳng lẽ lời của đáng để em tin tưởng?"

      "Em tin, em từng tin , nhưng bây giờ em hoài nghi có phải coi em là kẻ ngốc ?"

      "Em cái gì vậy? Nếu như coi em là kẻ ngốc, vậy chẳng phải là chồng của kẻ ngốc à? muốn kết hôn với em, em còn nghi ngờ gì nữa? Nếu như đà,n mà có ý với Vũ Văn Tĩnh sao cưới ta mà lại lê,lê cưới em?" Long Hạo biết ngốc này suy nghĩ gì, đạo lý đơn giản như thế cũng hiểu.

      Thần Bảo Nhi cười chua xót: "Đúng vậy, em cũng hiểu, bây giờ hối hận rồi hả? hối hận vẫn còn kịp đó."

      "Thần Bảo Nhi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi.

      Tại sao vẫn chưa chịu hiểu, nếu như phải vì làm sao có thể lấy . quá đau đầu nhức óc, Thần Bảo Nhi trở nên khó khai thông như thế từ lúc nào vậy?

      "Long Hạo, em có lòng tin, em muốn kết hôn nữa." Thần Bảo Nhi lặp lại hết sức kiên định.

      " cảm thấy em cần phải bình tĩnh lại, cho em thời gian suy nghĩ, đến lúc đó tới đón em." Long Hạo xoa xoa mi tâm, nhìn Thần Bảo Nhi đứng trước mặt, ý chí của kiên định như vậy, làm cảm thấy rất bất đắc dĩ, khỏi nhàn nhạt mở miệng.

      Có lẽ để cho quay về nhà nghỉ ngơi tốt chút, đổi ý.

      Thần Bảo Nhi thấy đồng ý, tâm càng đau hơn, nhưng chỉ nhếch khóe môi cười nhợt nhạt, " Hẹn gặp lại, Long Hạo."

      "Nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe, vài hôm nữa tới tìm em, đến lúc đó hi vọng em đừng tùy hứng nữa. Hãy ngẫm lại khoảng thời gian này đối xử với em thế nào, em đừng nên nghi ngờ như thế." Long Hạo nhàn nhạt .

      Nhìn nụ cười nhợt nhạt của Thần Bảo Nhi, cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên nặng nề, rất muốn để cho , nhưng vẫn muốn cho hai người tỉnh táo lại. hy vọng cứ như vậy mà kết hôn, có lẽ sau khi bình tĩnh lại, nghĩ thông, hoài nghi nữa.
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.3



      tại, Thần Bảo Nhi ngồi trong phòng, thỉnh thoảng vuốt bụng cái, sau đó nhìn ra bầu trời bên ngoài, khỏi cúi đầu mỉm cười.

      "Bé , có phải con cũng nhớ tới ba ba con giống mẹ ?"

      Mà Thần Bảo Nhi chẳng hề hay biết, những lời của mình bị cha Thần đứng ngoài cửa nghe được, ông đứng nguyên tại chỗ, dám tin, hồi lâu vẫn chưa có phản ứng.

      Con mang thai rồi, vậy mà Long Hạo cứ để im cho nó trở về, còn kết hôn nữa. Nghĩ tới đây, cha Thần liền vô cùng tức giận, vội xoay người, nhấc ống nghe lên, bấm số của Long Hạo.

      Vẫn chờ đợi Thần Bảo Nhi tự giác gọi điện về, Long Hạo vừa thấy dãy số điện thoại của nhà , liền cực kỳ vui vẻ, lập tức nhận điện, định vài câu, lại nghe thấy cha Thần hẹn ra ngoài, rồi ngắt điện thoại.


      Long Hạo nhìn màn hình di động, có chút khó hiểu song vẫn nhanh chóng tới chỗ hẹn.

      Long Hạo vừa tới thấy cha Thần đứng ở đó, hình như đợi rất lâu rồi, vội bước đến, lễ phép hỏi: "Bác trai, bác tìm cháu có chuyện gì ạ?"

      "Tại sao chịu kết hôn? Long Hạo, có phải cậu đùa bỡn Bảo Nhi ?" Nghĩ đến khả năng này, cha Thần nắm quyền chặt.

      " phải là cháu chịu kết hôn, mà là Bảo Nhi chịu kết hôn." cũng rất hi vọng Thần Bảo Nhi có thể kết hôn với , nhưng chịu cũng hết cách!

      " thể nào, Bảo Nhi mang thai, làm sao lại chịu kết hôn? Nhất định là cậu làm sai chuyện gì rồi." Cha Thần rất tin tưởng con mình chắc chắn cố tình gây như thế.

      Long Hạo nghe cha Thần , cả người đều ngây dại, "Bác trai, bác ...Bảo Nhi mang thai, là sao?"

      "Dĩ nhiên, tôi hỏi cậu, rốt cuộc có muốn kết hôn ? Nếu như muốn, tôi bảo..."

      "Đương nhiên cháu kết hôn với Bảo Nhi, nhất định, cháu tìm Bảo Nhi đây." Dứt lời, Long Hạo vội vàng chạy , hưng phấn lái xe tìm Thần Bảo Nhi.

      Đứng ở đó, cha Thần nhìn theo hành động của Long Hạo, hoàn toàn hiểu ra sao. Chẳng lẽ con mình muốn kết hôn? Người trẻ tuổi bây giờ làm cho ông hồ đồ mất rồi.

      Ở nhà, Thần Bảo Nhi tới lui vẫn nhìn thấy cha Thần, hơi nhíu mày, sao ông ra ngoài mà tiếng chứ? Thần Bảo Nhi nhìn thời tiết diễn bên ngoài tốt như vậy, nên cũng suy nghĩ đàn nhiều, còn thảnh thơi ra ngoài tản bộ. Nhưng lê chưa được mấy bước, liền thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại ngay bên cạnh quý mình, khiến hơi sững sờ. Đây chẳng phải là xe của Long Hạo sao đôn?

      suy nghĩ, Long Hạo xuống xe, bước đến trước mặt , vẻ mặt hết sức vui mừng.

      "Bảo Nhi, sao em cho biết em mang thai?"

      "...." Thần Bảo Nhi vô cùng khiếp sợ. Sao lại biết chứ?

      "Ngoài này gió to như vậy, sao em lại mình thế? Mau vào nhà ." Long Hạo để ý tới vẻ mặt ngơ ngác của Thần Bảo Nhi, nhàng đỡ cùng vào trong nhà.

      Ngồi ghế sofa, Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo vui vẻ, vẫn quên rót nước cho mình uống, khiến cảm thấy lực ảnh hưởng của đứa bé này đúng là quá lớn.

      " đến đây làm gì?"

      "Bảo Nhi, biết em mang thai, em tức giận, nên chịu đựng mới đúng. Chuyện lúc trước là do sai, chúng ta về nhà , hôn lễ đơn giản cũng được, dù sao đứa bé vẫn quan trọng hơn. Em thể quá mệt mỏi, còn có...."

      "Long Hạo, đủ rồi. Lúc rời khỏi nhà họ Long, em với , em gả cho ." Thần Bảo Nhi lạnh lùng cắt đứt lời . ra là đến tìm cũng chỉ vì đứa bé, ha ha, là buồn cười.

      Tâm tình Long Hạo vốn rất vui vẻ lại bị phá hỏng, khỏi nhíu mày.

      "Bảo Nhi, em hồ đồ đủ rồi đấy, và Vũ Văn Tĩnh có gì, tin tưởng có được ?"

      Long Hạo cảm thấy vấn đề đó quan trọng, hoàn toàn chẳng có gì to tát, tại sao Bảo Nhi nhất định phải như vậy chứ? nghĩ mãi mà ra.

      "Long Hạo, em muốn nghe chuyện giữa và Vũ Văn Tĩnh, mời ." Thần Bảo Nhi tức giận đứng lên, lạnh lùng chỉ vào cửa, .

      Tất cả bày ra trước mắt, tại sao còn bắt phải tin tưởng ? cho rằng dễ gạt vậy ư?

      "Bảo Nhi!" Long Hạo ngờ lại để tâm đến thế, đó vốn là chuyện , vô cùng khẩn trương nhìn .

      " phải làm gì em mới bằng lòng tin tưởng ?"

      " cần làm gì cả, em cũng hy vọng làm gì. Long Hạo, cầu xin sau này đừng xuất trước mặt em nữa, được chứ?" tại, xuất ở đây cũng chỉ vì đứa bé trong bụng , suy nghĩ đó khiến Thần Bảo Nhi càng thêm bi thương, ánh mắt nhìn Long Hạo cũng trở nên tuyệt vọng.

      "Bảo Nhi, và Vũ Văn Tĩnh hoàn toàn có gì." Long Hạo nhức đầu, sắp điên mất rồi, tại sao nghe vẫn chưa hiểu vậy?

      " thấy lời của mình quá buồn cười à? Nếu như có gì sao cả đêm về? người còn có mùi nước hoa, dấu son môi của Vũ Văn Tĩnh? Long Hạo, trong mắt , em là kẻ ngốc sao?" Thần Bảo Nhi nhịn được cười mỉa mai, vừa , vừa dùng sức đẩy Long Hạo ra ngoài cửa.

      Còn Long Hạo chẳng dám phản kháng, chỉ đành để mặc đẩy mình ra cửa, rồi đóng sầm cánh cửa ở trước mặt mình. Long Hạo vô lực thở dài, sớm biết lúc đầu chẳng gặp Vũ Văn Sâm, bây giờ hay rồi, lần tụ tập liền mất luôn bà xã.


      Vũ Văn Sâm chết tiệt! Long Hạo thầm mắng trong lòng, rồi vội vàng lái xe rời .

      Trốn ở trong phòng, Thần Bảo Nhi đứng bên cạnh khung cửa sổ, nhìn Long Hạo rời chút lưu luyến, khiến càng thêm đau lòng, nước mắt chậm rãi lăn dài nơi khóe mắt.
      Last edited by a moderator: 28/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.1

      Long Hạo phóng xe nhanh tới công ty của Vũ Văn Sâm, cũng chẳng thèm quan tâm ta bận họp, tức giận lôi người ra ngoài. Hành động đó khiến Vũ Văn Sâm hết sức kinh ngạc, ta chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Long Hạo.

      "Hạo, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tĩnh nhi lại tìm cậu?" có khả năng, Vũ Văn Tĩnh xuất ngoại rồi mà.

      "Vũ Văn Sâm, bây giờ lập tức đến nhà Bảo Nhi di,ễ,n giải thích vì sao hôm đó tôi lại cả đêm về." Long Hạo gần như là tức giận rống lên, nhớ tới Thần Bảo Nhi chỉ vì chuyện đó mà nghi ngờ q,u.ý mình, Long Hạo liền hết sức tức đ0n giận.

      " sao, đó chẳng qua là chuyện mà, tự cậu giải thích cũng được." Vũ Văn Sâm cảm thấy đó phải là chuyện gì ghê gớm, Long Hạo đâu cần làm quá lên thế.

      "Chết tiệt, nếu như tôi giải thích ràng được, còn cần làm gì? Nếu như giải thích cho tôi, tình bạn của chúng ta coi như chấm dứt." Long Hạo lời hăm dọa

      Hành động đó khiến Vũ Văn Sâm cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của việc, khỏi gật đầu.

      "Được, tôi , nhưng phải để tôi họp xong ." là, đó chính là vụ làm ăn rất lớn đấy.

      " ngay lập tức cho tôi, có biết chỉ vì hai em nhà mà tôi sắp mất bà xã !"

      "Cậu...Được, được, lập tức đây!" Vũ Văn Sâm rất muốn gặp cái Thần Bảo Nhi kia lần, lại có bản lĩnh chọc Long Hạo nổi điên như thế.

      Trong chớp mắt, xe của Long Hạo lại xuất trước cửa nhà Thần Bảo Nhi, vội gõ cửa.

      "Bảo Nhi, mở cửa, dẫn nhân chứng để chứng minh và Vũ Văn Tĩnh có bất cứ quan hệ gì."

      Nghe vậy, Vũ Văn Sâm đứng bên cạnh khỏi nhíu mày, là, có cần tuyệt tình thế ? Ít nhất cũng là em của bạn, cái gì gọi là có bất cứ quan hệ gì?

      Bên trong nhà, Thần Bảo Nhi thấy đập cửa ầm ầm như thế, muốn làm phiền hàng xóm xung quanh, đành phải mở cửa ra.

      "Long Hạo, đến đây làm gì nữa?"

      Vừa , vừa nhìn người đàn ông lịch lãm đứng bên cạnh . Người đàn ông này phải là trai của Vũ Văn Tĩnh, Vũ Văn Sâm ư, ta tới đây làm chi?

      "Tên này có thể chứng minh đêm hôm đó tại sao về nhà." Vừa , Long Hạo vừa hung dữ trừng Vũ Văn Sâm.

      Vẻ mặt Long Hạo lúc này khiến cho Vũ Văn Sâm cảm thấy buồn cười, nhìn tên Thần Bảo Nhi đứng trước mặt, lịch vươn đ0n tay.

      "Xin chào, tôi tên là Vũ Văn Sâm."

      "Này, gọi tới phải để tự giới thiệu mình, mau giải thích ràng cho tôi ." Long Hạo nhìn dáng vẻ thong thả của người này, liền hết sức tức giận .

      "Long Hạo!" Thần Bảo Nhi hơi nhíu mày, biết sao hỏa khí của người này lại lớn đến thế.

      "Em cũng thấy đấy, đức hạnh của tên đó quá kém, vì muốn giải thích với em chuyện của tối hôm ấy, liền lôi tôi từ công ty qua đây. Lúc ấy tôi còn có cuộc họp ở công ty, vụ làm ăn lớn chờ xử lý đấy. biết từ lúc nào mà tên kia lại đổi tính trẻ con như vậy."

      Vũ Văn Sâm lắc đầu ngán ngẩm, lại như tố cáo, "Nếu là trước kia, tôi tin cái gọi là bị vợ quản, tại được chứng kiến rồi, đây là mình chứng tốt nhất."

      "Vũ Văn Sâm!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi.

      Cái tên này ràng là gọi ta tới để giải thích, vậy mà ta những gì vậy!

      " , tôi hi vọng cậu ta để ý đến em tôi, đáng tiếc, cho dù Tĩnh nhi cố gắng thế nào, tên này vẫn bất động, em tôi cũng là mỹ nữ, sao cậu lại động lòng hả? ra lần gặp gỡ đó là..."

      Thần Bảo Nhi nghe Vũ Văn Sâm giải thích, trong lòng như có dòng nước ấm chầm chậm chảy qua, lại nhìn Long Hạo đứng bên cạnh tức giận, nhìn giống như đợi xin lỗi. đúng là trẻ con, Long Hạo như thế khiến nhịn được cúi đầu, khẽ mỉm cười.

      Vũ Văn Sâm nhìn dáng vẻ đó của Thần Bảo Nhi, biết tin tưởng Long Hạo rồi, liền vỗ vỗ bả vai Long Hạo.

      "Người em này, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta vì người con mà bày ra dáng vẻ đó, tôi bội phục ."

      "Bây giờ có thể lăn !" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhìn ý cười trong đôi mắt của Vũ Văn Sâm, nhịn được liền đuổi người.

      " vô lương tâm, rồi rồi rồi, dù sao cũng hết chuyện để tôi làm rồi, Bảo Nhi, hẹn gặp lại."

      Nhìn Long Hạo lợi dụng xong liền đuổi người, Vũ Văn Sâm đành xòe hai tay, bất đắc dĩ nhìn Thần Bảo Nhi, nháy mắt mấy cái với , sau đó dùng tốc độ ánh sáng biến mất.

      Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo thở hổn hển, dùng ánh mắt trẻ thơ nhìn mình, giống như đợi tiếng xin lỗi, vừa nghĩ vậy, nhịn được bật cười ra tiếng.

      Tiếng cười ấy càng khiến Long Hạo thêm tức giận, bước đến trước mặt Thần Bảo Nhi, vươn tay, kéo vào lòng.

      "Em nên trừng phạt em thế nào đây? Bảo Nhi, sao lại tin tưởng ông xã của em chứ."

      "Em... Hạo, rất xin lỗi."

      " muốn em xin lỗi, muốn về sau em phải tin tưởng , hiểu chưa? rất nhiều lần, có hứng thú với Vũ Văn Tĩnh, chỉ có hứng thú với em thôi." Long Hạo vừa vừa cúi đầu cắn đôi môi mềm của , cũng từ từ buông lỏng vòng tay.

      "Hạo, sau này em nghi ngờ nữa."

      Thần Bảo Nhi thâm tình vuốt ve gương mặt , nở nụ cười quyến rũ, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng, từ tốn câu: "Hạo, , em ."

      Long Hạo cũng thâm tình ôm lấy , hết sức hưởng thụ lời tỏ tình này.

      " như vậy là em ghen tỵ à? Cho rằng có ý gì đó với Vũ Văn Tĩnh, nhất định là em ghen tỵ rồi."

      "Đúng vậy, cho nên sau này đừng làm bất kỳ chuyện gì khiến em hiểu lầm đó, biết chưa? Em ghen tỵ đấy." Chu cái miệng nhắn, Thần Bảo Nhi rộng rãi thừa nhận mình ghen tỵ, thấy ánh mắt Long Hạo tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, lòng liền ấm áp hơn.

      "Làm sao bây giờ nhỉ, lại cưới vợ hay ghen, xem ra sau này nhất định phải đưa em cùng ra ngoài, hoặc là đánh báo cáo nhanh cho em, nếu bình dấm chua của em lại đổ mất."

      Trong lúc chuyện, Long Hạo càng ôm chặt , tham lam ngửi mùi hương thoang thoảng khiến ngày nhớ đêm mong suốt mất ngày qua, gần đây ở cùng, ban đêm đều ngủ ngon.

      Nghĩ tới đây, Long Hạo khỏi dựa sát vào tai , nhàng thổi khí nóng, liếm liếm vành tai xinh, "Bảo Nhi, em biết ? em."

      "Đương nhiên là biết, hơn nữa em cũng ."

      Nghe Thần Bảo Nhi như vậy, nhịp tim Long Hạo càng đập nhanh, "Có nhớ hả Bảo Nhi?"

      "Gì?" Thần Bảo Nhi có chút mê mang ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Long Hạo tràn đầy lửa dục, lập tức biết muốn cái gì rồi, mặt khỏi đỏ bừng.

      "Ban ngày ban mặt, có thể đứng đắn chút ?"

      " mà đứng đắn sao em có thể mang thai chứ?" Vừa , Long Hạo vừa bế Thần Bảo Nhi lên, vào trong phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, chậm rãi đặt nằm giường.

      "Bảo Nhi, rất nhớ em, đấy, nghĩ đến là đều phải tắm nước lạnh hàng đêm." Long Hạo đè lên , bàn tay to nóng rực dịu dàng vuốt ve thân thể , mỗi tấc đều khiến lưu luyến quên lối về.

      "Em mang thai." ra Thần Bảo Nhi cũng vô cùng khát khao , bàn tay cứ vuốt ve thân thể cách lớp quần áo như vậy, làm cho có chút khô nóng, nhưng vẫn quên nhắc nhở .

      " biết rồi, nhàng, em yên tâm ."
      Last edited by a moderator: 28/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :