1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ thẹn thùng mời qua đây - Hoa Đóa Đóa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.3


      Long Hạo bất đắc dĩ lắc đầu cái, từ từ tất cả lại cho , mà sau khi nghe lời thú tội của Long Hạo xong, Thần Bảo Nhi sắc mặt hết sức khó coi, lập tức đứng lên đến, chuẩn bị ra hết cho Long phu nhân.

      "Em muốn làm gì vậy, Bảo Nhi?" Long Hạo nhanh chóng ngăn cản .

      "Em phải cho mẹ, người ta có mang thai." Thần Bảo Nhi rất tức giận, nghĩ tới Long Hạo lại dối, hơn nữa bị vạch trần lời dối đó

      Nhưng mà Long Hạo lắc đầu cái, nhún nhún vai, dáng vẻ rất bình thản, "Em xác định em mang thai?"

      "Đương nhiên tại em có mang thai." Thần Bảo Nhi nguýt nguýt, đúng , chẳng lẽ mang thai mà bản thân biết sao?

      " tại có, có nghĩa là sau này có, phải sao? Chỉ cần chúng ta cố gắng, chừng em nhanh chóng mang thai, làm mẹ thời gian này vui vẻ chút cũng có gì quá đáng." Long Hạo nhàng, giống như chuyện này có ảnh hưởng gì, chỉ cần cuối cùng mang thai là được.

      Thần Bảo Nhi khâm phục suy nghĩ của , như vậy cũng được "Hạo, làm như vậy chính là hành vi lừa dối, biết ?"

      " có lừa dối, chỉ em khả năng mang thai, chứ tại em mang thai, phải sao?" Long Hạo như là chuyện đương nhiên, giống như làm gì sai hết, chỉ có điều Long phu nhân quan tâm sai mà thôi.

      Thần Bảo Nhi gì nữa, nhớ lại lời của , bất luận người nào nghe đều hiểu lầm, Long Hạo vốn là cố ý làm Long phu nhân hiểu lầm, chả trách Long phu nhân chuyện làm nghe hiểu.

      "Hạo, nếu như em có thai làm sao bây giờ?" Thần Bảo Nhi có chút bận tâm , nếu như cái bụng có lớn lên, chẳng mấy chốc bị phát , đến lúc đó phải làm sao bây giờ?

      "Vì thế tại bắt đầu cố gắng làm em mang thai, tương lai làm chồng là rất khổ cực." Long Hạo tà mị cười, giọng khàn khàn giống như mình mang trách nhiệm lớn lao vậy.

      lúc chuyện căn bản là cho Thần Bảo Nhi cơ hội cãi lại, ôm vào trong ngực, cúi đầu thâm tình hôn môi , tư vị nhớ nhung suốt thời gian qua, là làm, chỉ có hai người bọn họ, lãng phí thời gian.

      "A a a..." Thần Bảo Nhi gì, tên đại sắc lang này.

      Cảm giác được đầu lưỡi linh xảo thăm dò vào trong miệng , dư vị quen thuộc lần thứ hai kéo tới, Thần Bảo Nhi kìm được lòng học , bắt đầu hôn trả, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quấn quýt nô đùa...

      Mà giờ phút này Long Hạo bàn tay nóng rực cũng bắt đầu vòng ra sau lưng khóa kéo áo, chậm rãi cởi khuy cài nội y của ra, Thần Bảo Nhi cảm thấy vật trước ngực rơi xuống, toàn bộ thân thể đều bị Long Hạo đè xuống giường.

      Thần Bảo Nhi uốn éo người, mà giờ phút này Long Hạo cũng chậm rãi đứng lên, muốn hôn môi cái nữa, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của chính mình, trần trụi đứng trước mặt .

      Tuy nhìn qua cơ thể tinh tráng của , nhưng Thần Bảo Nhi vẫn có chút ngượng ngùng hồng mà đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác, dám nhìn thẳng vào .

      Long Hạo cũng chú ý tới động tác của Thần Bảo Nhi, nhìn ngượng ngùng như vậy, chậm rãi tới gần , xoa xoa thân thể mê người kia "Cũng cùng nhau rồi, còn quen sao? Xem ra cần phải tăng cường cố gắng, làm em nhanh chóng quen thuộc mới được."

      "Hạo, đứng đắn!" Thần Bảo Nhi nghĩ tới vừa leo lên giường lộ nguyên hình, ra những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập.

      "Đàn ông và phụ nữ ở giường đương nhiên muốn đứng đắn cũng khó, như vậy làm sao có thể cho mẹ bế cháu đây? Lão bà đại nhân." Long Hạo tà mị nở nụ cười, nhìn Thần Bảo Nhi thẹn thùng, càng nhìn càng thích

      Nghĩ tới tương lai khả năng có tiểu Bảo Nhi dễ thương như vậy, tâm trạng càng vui.

      Nghĩ tới đây, Long Hạo liếm liếm vai , cảm giác ngứa ngứa làm Thần Bảo Nhi khỏi chu cái miệng nhắn, thân thể uốn éo tới lui "Hạo, đừng như vậy, rất ngứa."

      "Sao? Như vậy còn ngứa ?" Vừa , Long Hạo nhàng cắn bờ môi , đầu lưỡi liếm môi , mang theo nồng đậm tình dục, bàn tay cũng bắt đầu chậm rãi ở lưng sờ mó, vô cùng thích ý.

      Thần Bảo Nhi biết muốn làm gì, đau đớn tối hôm qua làm cho có chút sợ hãi đẩy ra "Hạo, ngày hôm nay em thoải mái."

      Vừa , Thần Bảo Nhi vừa né tránh , đứng lên, lập tức chạy về phía cửa phòng tắm "Em muốn tắm, đừng có vào đó."

      xong, mặt lên nụ cười đắc ý, khóa trái của lại .

      Long Hạo nằm ở giường nhàn nhã nhìn chạy trốn, cũng vội đuổi theo, nhếch lên nụ cười qủy dị.

      Lúc sau, Long Hạo lặng lẽ tới cửa phòng tắm.

      "Bảo Nhi, có thể vào ?"

      " thể." Thần Bảo Nhi dù muốn hay cũng lớn tiếng từ chối.

      Khi cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen cho nước chảy vào bồn tắm thủy tinh, cảm giác nước vừa đủ ấm, thong thả thả mình vào bồn tắm lớn, nhắm mắt thoải mái hưởng thụ.

      Mà giờ phút này Thần Bảo Nhi biết, bóng người lặng lẽ từ cánh cửa khác vào, rón ra rón rén tới bên người , nhìn trần trụi nằm ở nơi đó, vóc dáng cân xứng mê người ngâm trong bồn tắm trong suốt, rất mê hoặc lòng người, khỏi mở miệng hỏi dò: "Có muốn ngâm trong cánh hoa ?!"

      "Ừm, tốt." Thần Bảo Nhi nhắm hai mắt, nghe có người hỏi mình, cảm thấy ý kiến tồi, cong môi, gật đầu.

      Rất nhanh Thần Bảo Nhi ngửi được mùi hoa thoang thoảng, khiến người ta rất thoải mái, nhưng còn chưa kịp cảm ơn, đôi tay bắt đầu từ từ xoa xoa thân thể mình, điều này làm cho hoảng sợ vội vàng mở mắt, nhìn thấy cánh hoa chậm rãi rơi xuống, còn có đôi mắt tà ác nhìn.

      "Long Hạo, , vào đây bằng cách nào?"

      Thần Bảo Nhi căng thẳng muốn đứng lên, lại bị Long Hạo đè xuống "Lão bà muốn tắm, lão công bên hầu hạ sao được, phải như vậy lão bà đơn sao?"

      Long Hạo vừa , hai tay vừa tới bả vai , vì nhàng xoa bóp.

      "Long Hạo, nên nháo, để em hảo hảo tắm được ?" Nhìn rất thoải mái, nhưng mà cặp mắt kia tràn ngập tình dục, làm Thần Bảo Nhi khỏi nhớ lại điên cuồng tối hôm qua.

      " phải giúp em tắm sao?" Long Hạo rất vô tội, nhìn Thần Bảo Nhi vẫn chống cự mình, nhưng hi vọng như vậy mãi, phải nghĩ biện pháp làm cho quen thuộc , cũng thích cùng làm vận động mới được, nghĩ xong, Long Hạo nhanh chóng cởi quần áo của ra.

      Long Hạo làm vậy khiến cho Thần Bảo Nhi giật mình, phải là muốn làm ở chỗ này chứ? Nghĩ tới đây, nhịp tim đập của cũng tăng lên, trong đầu lên cảnh kích tình đêm qua.

      "Hạo, làm gì vậy?" Thần Bảo Nhi ngồi dậy, thừa cơ hội này Long Hạo ngồi vào bồn tắm lớn bên trong, tà ác nhìn .

      "Đương nhiên là tắm rửa, phải vậy vào phòng tắm làm gì, em cho rằng làm gì?" Long Hạo ghé sát mặt vào Thần Bảo Nhi, nhìn khuôn mặt bé đỏ bừng bừng, phải nhớ lại hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi kia chứ?

      "Em, em nào có, thể chờ em tắm rửa sạch rồi mới vào được sao? Còn có vào bằng cách nào? Em nhớ em ràng khóa cửa."

      Nghĩ tới đây, Thần Bảo Nhi nhìn cánh cửa kia, nhíu mày lại, hơi nghi hoặc nhìn về phía Long Hạo, đến cùng là vào đây bằng cách nào?

      "Lẽ nào em biết phòng có hai cánh cửa sao? Phòng tắm đương nhiên cũng ngoại lệ." Long Hạo rất vô tội , giống như rất vô tội, nhìn Thần Bảo Nhi vẻ mặt buồn bực, càng cảm thấy mình vô tội, phải biết Thần Bảo Nhi ở Long gia lâu như vậy, nên trách có nhắc trước.

      "Nhưng cũng phải biết bên trong có người a." Thần Bảo Nhi tức giận thôi, quên phòng Long Hạo cùng thư phòng là thông với nhau.

      "Lão bà của , phải người khác, có sao đâu?" Long Hạochứng minh vô tội, hơn nữa tại cũng phải thời điểm thảo luận vấn đề này, nghĩ tới đây, tay bắt đầu nhàng xoa nắn thân thể Thần Bảo Nhi, làm từng trận run rẩy.

      " làm gì vậy?" Thần Bảo Nhi có chút bất mãn trừng .

      "Đương nhiên là vì để cho mẹ sớm bế cháu rồi." xong, Long Hạo đem sữa tắm nhàng thoa lên người , rất ôn nhu, hết sức cẩn thận, chỗ cũng chịu buông tha, mà ánh mắt kia nóng bỏng, làm Thần Bảo Nhi khó chịu giống như bị lửa thiêu đốt.

      "Long Hạo, được rồi." Thần Bảo Nhi thở dốc, nhịn được đưa tay ra nắm chặt tay , làm chú ý đến mình, chu cái miệng nhắn hết sức bất mãn.

      "Lão bà thích hầu hạ sao?"

      "Đương nhiên là thích rồi." Bị xoa nắn như vậy, thân thể cảm giác vô cùng khô nóng khó chịu, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nếu để tiếp tục nữa, biết xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ tới đây, Thần Bảo Nhi khỏi nuốt ngụm nước bọt, thể mình rất khát, chú ý tới đây, lập tức đứng lên "Em tắm sạch rồi, tắm tiếp ."

      "A!" nghĩ tới Thần Bảo Nhi vừa mới đứng lên đến, liền bị Long Hạo kéo vào lòng, cả người liền ngồi trong lồng ngực Long Hạo, cảm giác này có chút khó chịu.

      "Em tắm xong rồi, nhưng mà vẫn chưa có tắm sạch, vừa giúp em tắm, em tại có phải hay giúp lại đây?"

      Tiếng của có chút khàn khàn, bàn tay nóng bỏng bắt đầu ở người ngừng xoa nắn, lập tức đặt lên đôi tròn trịa kia, tay bắt đầu liên tục xoa nắn, đồng thời từ từ đem thân thể nàng chuyển đến, thân thể tinh tráng từ từ nằm xuống, ôn chặt lấy , làm cho ngồi người , cự long khổng lồ vẫn chống đỡ phía dưới .

      Thần Bảo Nhi có chút thích ứng uốn éo người " trước tiên thả em ra, như vậy em mới có thể giúp tắm rửa?"

      "Được." Long Hạo lười biếng đáp tiếng, tuy rằng thả ra, nhưng đầu ngón tay vẫn là theo bờ vai của chậm rãi tuột xuống, đến mức làm cho thân thể Thần Bảo Nhi đỏ ửng.

      Thần Bảo Nhi nhanh chóng cầm chai sữa tắm, vì để cho dằn vặt mình nữa, nhanh chóng thoa lên người , đôi tay bé ở người xoa bóp lung tung, làm Long Hạo khỏi hít vào hơi.

      Chờ đến khi Thần Bảo Nhi tiếng được rồi, chuẩn bị muốn đứng dậy, Long Hạo ôm lên, hai người cùng đến vòi hoa sen, mở nước cọ rửa bọt người, Long Hạo ánh mắt trừng trừng nhìn mình trong ngực.

      "Thực là làm tiểu khả ái tức giận rồi."

      "Cái gì?" Thần Bảo Nhi có chút hồ đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt như muốn nuốt vào bụng, có chút sợ hãi lui về phía sau.

      Long Hạo ôm chặt lấy , thân thể dán chặt vào nhau "Bảo Nhi, tin tưởng , lần này đau nữa."

      "Em... Nhưng mà lần trước rất đau." Chu cái miệng nhắn, Thần Bảo Nhi có chút oan ức nhìn , hi vọng buông tha cho mình.

      "Lần này bảo đảm em loại vận động này." Dựa vào vành tai , Long Hạo nhịn được liếm hồi, ve vãn giống như thổ lộ, bàn tay hừng hực khí thế bắt đầu ở phía sau lưng liên tục xoa nắn, đầu lưỡi linh xảo dựa vào vai khẽ liếm.

      "Ừm..." cảm giác tê dại từ bên tai truyền đến làm Thần Bảo Nhi nhịn được nhàng rên lên.

      thanh như thế làm Long Hạo rất khó chịu, đem thân thể ép chặt vào tường, cúi đầu ngậm nụ hoa sớm thẳng đứng, yểu điệu giống như đợi chăm sóc vậy, điên cuồng mút, lại sợ bên tròn trịa khác quạnh, bàn tay khác ở bên tròn trịa kia ngừng mà nhào nặn.

      "Ừm... Hạo, đừng như vậy." Cảm giác rất quái lạ như vậy, Thần Bảo Nhi kìm được lòng cầu xin.

      Mà Long Hạo chỉ muốn như vậy, tiếp tục xuống, đầu lưỡi dọc theo đường nhàng liếm, đến mức làm thân thể Thần Bảo Nhi cũng nhịn được ưỡn cao, tùy đùa bỡn, khi tới cái nơi tư mật, đầu ngón tay nhàng đụng chạm, mật ngọt nhàng chảy ra, làm cho Long Hạo nở nụ cười tà mị, chậm rãi đứng lên, làm thân thể Thần Bảo Nhi cảm thấy trống rõng.

      "Bảo Nhi, em ướt rồi."

      "Ừm..." Thần Bảo Nhi mơ mơ màng màng, cảm giác mình tại rất nóng, thân thể muốn gần thêm chút nữa, hai tay nhịn được chặt ôm lấy cổ , ánh mắt mê người nhìn , mê người như vậy, quyến rũ như vậy.

      "Tiểu tinh." Nhéo mũi xinh đẹp của , Long Hạo nhàng nhấc bắp đùi lên, treo ở bên hông của mình "Nhảy đến người , tiểu tinh."

      "A, em..." Thần Bảo Nhi vô cùng thẹn thùng.

      Nhưng mà Long Hạo căn bản là kịp đợi nhảy lên, đem chân gác lên hông của , sau đó cong người cái.

      "A..." kKhông có chuẩn bị, Thần Bảo Nhi cảm giác như mình bị xé rách, tuy rằng đau đớn bằng tối hôm qua như vậy, nhưng vẫn có chút thoải mái "Hạo, em..."

      "Ngoan, em thích."

      Vừa chuyện, Long Hạo đồng thời hôn , đầu lưỡi điên cuồng thăm dò vào trong miệng , ngừng mà đòi lấy, mà cư long khổng lồ ở trong cơ thể cũng có nhàn rỗi, ngừng mà va chạm, hồi hồi thẳng tiến rút ra, thẳng tiến rút ra...

      Thần Bảo Nhi cảm giác mình sắp theo kịp tiết tấu của "A a a... Hạo, chậm chút..."

      "A... A..." Thần Bảo Nhi cảm giác mình sắp thể hô hấp, khi đó Long Hạo rời khỏi môi , ôm chặt mà cũng tàn nhẫn va chạm vào trong cơ thể , tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ .

      Mãi đến khi Long Hạo thẳng tiến, dòng nước ấm trào ra, như như tốc độ của dòng điện, làm thân thể Thần Bảo Nhi xụi lơ trong ngực , chỉ có thể vô lực tùy ý để Long Hạo ôm, giờ phút này toàn thân bị loại cảm giác tê dại vây quanh, thân thể giống như bay lên trời vậy, trong lòng có loại cảm giác rất thỏa mãn.

      Mà thời điểm Long Hạo ôm cũng ngừng mà thở hổn hển, đóng vòi hoa sen lại, cầm lấy khăn tắm chậm rãi lau sạch thân thể , ôm ra khỏi phòng tắm, về phía giường lớn để nghỉ ngơi tốt.

      "Ngoan, em cẩn thận ngủ giấc." Long Hạo nhàng hôn trán cái, ôm cùng chìm vào giấc mộng.
      thuyt thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1


      Mấy ngày nay, Thần Bảo Nhi và Long Hạo đều rất bận rộn, nghĩ đến tại còn bận bịu áo cưới, tiệc cưới, giấy mời kết hôn... Tất cả mọi thứ khiến Thần Bảo Nhi cảm thấy có chút đau đầu, ngồi bên trong phòng làm việc của Long Hạo, hy vọng hôn lễ có thể đơn giản chút là tốt rồi.

      "Làm sao thế, nhanh như vậy liền chịu nổi?" Long Hạo tà mị cười cười, ôm Thần Bảo Nhi cho ngồi lên đùi mình, nhìn mệt mỏi, có chút đau lòng.

      "Đúng đó, tại em rất bận, đợi đến khi tới kết hôn, chắc còn mệt hơn." Thần Bảo Nhi đùa bỡn cà vạt của , rất oan ức , nhớ tới khi về tới nhà còn đối mặt với những lời hỏi han ân cần của Long phu nhân, liền cảm thấy mình rất xấu, cảm thấy tất cả những thứ này đều dựa vào dối trá mà có được.

      "Nếu như mệt mỏi, em có thể bỏ hết những công việc kia nghỉ ngơi, nên nhớ đến ngày đó em là lớn nhất." Long Hạo trả lời vô cùng khẳng định.

      "Đừng nữa, Hạo, mỗi lần bác thân thiết hỏi về sức khỏe của em, em liền cảm thấy rất có lỗi, Hạo, hay chúng ta cho mẹ biết, dối mẹ nữa." Thần Bảo Nhi thích như vậy, mỗi ngày đều cảm thấy áy náy, trong lòng cảm thấy yên tâm.

      Nhưng Long Hạo căn bản cũng nghe , mà mải vùi đầu vào cổ ôm hôn đùa bỡn.

      đứng đắn như vậy khiến Thần Bảo Nhi biết làm sao, khỏi tức giận đẩy ra, đứng dậy "Long Hạo, em là lòng, đừng đứng đắn như thế có được ?"

      Long Hạo cảm nhận được sợ hãi của , chậm rãi đứng lên đưa tay ra ôm lấy "Bảo Nhi, em cần phải lo lắng, chừng nơi này sớm có con của chúng ta." Lúc chuyện, tay Long Hạo chậm rãi đặt lên bụng , tự tin xuất trong đáy mắt, phải biết mấy ngày nay rất cố gắng, làm sao có khả năng mang thai đây.

      Thần Bảo Nhi chu cái miệng nhắn, bất mãn vuốt ve tay "Làm sao biết, em tại chút cảm giác cũng có." lo lắng đến muốn khám xem mình có mang thai hay .

      "Em là hoài nghi năng lực của chồng em, chăm chỉ cày cấy, làm sao có khả năng được mùa đây."

      Lời của làm Thần Bảo Nhi biết gì hơn, đẩy ra, mệt mỏi vò vò mái tóc, "Đại thiếu gia, em thua rồi, được rồi, tại em rất đói bụng, làm việc xong chưa, chúng ta ăn cơm?" Nhìn đồng hồ hơn mười giờ, nhịn được nhắc nhở.

      Long Hạo nhún nhún vai, vẻ mặt đáng kể "Nơi này thuộc về chồng em, lúc nào tan tầm cũng được, thôi." Vừa chuyện, Long Hạo vừa ôm eo thon Thần Bảo Nhi ra ngoài.

      Lúc này điện thoại Long Hạo đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn qua, nhất thời nhíu mày, đem điện thoại tắt , sau đó hôn Thần Bảo Nhi cái "Chúng ta thôi, hôm nay dẫn em nhà hàng mới khai trương, có thích ."

      "Ừm, nhưng mà vừa nãy tại sao nghe điện thoại?" Thần Bảo Nhi hiểu nhìn .

      " có gì, chỉ là cuộc điện thoại nhàm chán thôi." Long Hạo nhún nhún vai, thèm quan tâm đến cuộc điện thoại đó.

      Ngay khi muốn cùng Thần Bảo Nhi ra ngoài, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm khỏi nhíu mày, buông ra Thần Bảo Nhi để ngồi ghế làm việc "Vào ."

      Thư ký vừa vào liền đem văn kiện để trước mặt "Vũ Văn tiểu thư buổi trưa hôm nay muốn cùng ngài bàn công việc."

      " với ta đổi thời gian khác, buổi trưa nay tôi rảnh." Long Hạo vừa nghe đến tên Vũ Văn Tĩnh liền cảm giác có chút đau đầu, biết Vũ Văn Sâm tại sao phải cho Vũ Văn Tĩnh đến bàn công việc, lẽ nào công ty bọn họ còn ai sao? Mà ngồi ở ghế Thần Bảo Nhi nghe được "Vũ Văn tiểu thư" chữ này, có chút giật mình "Là Tĩnh nhi sao?"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2


      "Ừ, trai ta bảo ta đến chuyện hợp tác." Long Hạo gật đầu, định giấu diếm điều gì.

      đứng lên, với thư ký: "Bảo ta buổi chiều đến công ty đàm phán, buổi trưa tôi rảnh."

      Sau khi xong, cũng để ý đến thư ký, dáng vẻ mười phần chiếm giữ ôm lấy Thần Bảo Nhi, bước ra khỏi phòng làm việc.

      Thần Bảo Nhi thấy chán ghét Vũ Văn Tĩnh như vậy, khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ tiếng.

      Giờ phút này, bên ngoài phòng làm việc, tất cả mọi người đều hết sức tò mò nhìn hai người, bọn họ sớm nghe Long Hạodi,iê,nncưới con người giúp việc nhà mình. Mọi người muốn biết rốt cuộc dáng vẻ của trông như thế nào, cól,lê.êthể khiến Long Hạo thần hồn điên đảo, nhưng khi Thần Bảo Nhi q,,uquý,yvừa xuất , bọn họ khỏiđ,0,ncó chút thất vọng. bình thường lại có thể bay lên cành cây thành Phượng Hoàng, tất cả mọi người đều rất hâm mộ.

      đường đến phòng ăn, Thần Bảo Nhi nhịn được mở miệng hỏi: "Tĩnh nhi đến bàn chuyện hợp tác với mà, dáng vẻ này của là sao?"

      " sao, buổi chiều về công ty xử lý, vài ngày tới có lẽ hơi bận, thời gian bên em ít , cho nên hôm nay phải bồi thường cho bà xã tốt." Long Hạo dịu dàng , nắm lấy tay Thần Bảo Nhi đưa đến bên môi hôn cái.

      "Vâng, cứ làm việc , em đâu phải trẻ con." Thần Bảo Nhi gật đầu, thấy thương mình như vậy, trong lòng rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

      tới nhà ăn, Thần Bảo Nhi và Long Hạo cùng ngồi xuống, Thần Bảo Nhi gọi vài cái bánh ngọtlee~qu4~d0nnnho đáng , khiến cho Long Hạo ngồi đối diện hơi nhíu mày, lại hề ngăn cản, chỉ gọi thêm hai phần mỳ Ý rồi cho phục vụ lui xuống.

      "Bảo Nhi, sao em lại gọi bánh ngọt trước? Những thứ ấy là món điểm tâm ngọt sau bữa ăn, em phải ăn món chính trước." Long Hạo mở miệng hơi trách cứ . Nhìn Thần Bảo Nhi nổi tính trẻ con chờ mong những cái bánh ngọt kia, chẳng lẽ những cái bánh ngọt đó ăn ngon đến vậy sao?

      "Em thích, em thích những loại bánh ngọt khác nhau, Hạo, em thích ăn bánh ngọt, thích làm bánh ngọt." Thần Bảo Nhi thản nhiên , trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt Long Hạo, biết hoàn toàn biết mình thích gì, muốn làm gì, trong lòng khỏi có chút mất mát.

      "Cũng đâu có gì tốt chứ, chỉ cần em thích, tùy ý em." Mặc dù Long Hạo chán ghét những thứ đồ ăn ngọt ngấy này, nhưng chỉ cần Bảo Nhi thích, cũng nhiều lời.

      Thần Bảo Nhi gật gật đầu.

      Lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, Thần Bảo Nhi vừa thấy những chiếc bánh ngọt xinh, tinh xảo, tâm tình liền tốt lên, cầm thìa vừa ăn, vừa : "Em nghĩ rồi, em muốn tiếp tục học làm bữa ăn tây và làm bánh ngọt."

      " đâu học?" Long Hạo hơi nhíu mày, đáy lòng nổi lên dự cảm xấu, động tác ăn mỳ cũng ngừng lại.

      "Đương nhiên là đến nhà hàng làm thuê lúc trước rồi." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt , để ý tới vẻ mặt Long Hạo sớm trở nên lạnh lùng.

      Long Hạo nghiêm mặt, hết sức quả quyết đáp: " được, em gả vào nhà họ Long làm thiếu phu nhân, đến chỗ đó làm còn ra thể thống gì?"

      Lời của làm Thần Bảo Nhi vốn vui vẻ lập tức ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìndáng vẻ nghiêm túc của Long Hạo, biết , trong lòng liền rất buồn bực, 'keng' tiếngđặt thìa xuống mâm.

      "Em nhất định phải , em muốn học thứ mình thích, em nghĩ nên ủng hộ em."

      "Em thích làm bữa ăn tây, thích làm bánh ngọt, đều có bất kỳ ý kiến gì, nhưng em muốn đến chỗ đó làm có ý kiến đấy, cho phép." Long Hạo rất kiên định lặp lại.

      khí lập tức bế tắc, khách hàng ngồi cách đó xa thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn họ.

      Hồi lâu, Thần Bảo Nhi và Long Hạo ai mở miệng, cuối cùng Thần Bảo Nhi tức giận cầm túi xách,xoay người chuẩn bị rời khỏi nhà ăn. Long Hạo lê,hề ngăn cản, nhanh chóng trả tiền xong liền đuổi theo, thấy còn ở phía trước,vội chạy tới lôi kéo .

      "Thần Bảo Nhi, em nháo gì thế, đủ rồi đó!" Long Hạo có chút tức giận, song khi thấy dáng vẻ uất ức của Thần Bảo Nhi, liền cảm thấy mình hơi nặng lời, vươn tay muôn ôm lấy , lại bị dứt khoát đẩy ra.

      "Em chỉ muốn làm việc mình thích, tại sao được? Tại sao nhất định phải có đồng ý của ?"

      "Bảo Nhi, phải là để cho em học, chỉ là sắp xếp, tin tưởng , được chứ?" Long Hạo hạ giọng .

      Thấy người đường nhìn bọn họ, liền bước lên ghé sát tai Thần Bảo Nhi, giọng : "Mọi người nhìn chúng ta kìa, chúng ta lên xe trước rồi , được ?"

      " chút cũng tốt." Dứt lời, Thần Bảo Nhi tức giận đạp cái mạnh, tiện đà xoay người về phía trước.

      "Đau!" Bị gót giày nhọn của Thần Bảo Nhi đạp trúng, Long Hạo cảm thấy đầu ngón chân của mình sắp gãy luôn rồi. thề về sau tuyệt đối để cho giày cao gót nữa.

      Rốt cuộc là ai thiết kế loại giày này vậy, chắc chắn phải đàn ông, vì giày cao gót vốn là ác mộng của đàn ông.

      Nghĩ như vậy, nhưng Long Hạo vẫn quên Thần Bảo Nhi, theo lên chiếc taxi, Thần Bảo Nhi chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm .

      Taxi vô thức chạy đến bờ biển, gió biển vù vù thổi tới, Thần Bảo Nhi liền đứng ở nơi đó nhìn bãi biển trước mặt, cho đến khi Long Hạo bước tới trước mặt mình, mới nhàn nhạt mở miệng.

      "Hạo, em muốn gả cho xong phải thay đổi bản thân, tất cả những thứ em thích hay ghét cũng phải thay đổi hết. Nếu bắt buộc phải như vậy, chúng ta. . . ."

      "Em nghĩ cũng đừng nghĩ!" Long Hạo biết vế sau muốn gì, hung hăng kéo lại, hết sức tức giận quát.

      này quá đáng, chẳng lẽ học làm bánh ngọt quan trọng hơn chung sống với sao? đâu có đồng ý để học làm bánh ngọt, chẳng qua là sợ quá mệt mỏi, nên mới cho .

      "Hạo, tại sao có thể làm chuyện mình thích, mà em ? Chẳng lẽ sở thích của em đều bị tước đoạt hết ư?" Thần Bảo Nhi nhìn bộ dạng chuyên chế của , trong lòng rất rất khổ sở.

      " để em học làm bánh ngọt à, chỉ là muốn em đừng quá cố sức, em chưa nghe xong tức giận rồi." Long Hạo có chút vô lực, vươn tay lau những giọt lệ của , thở dài .

      Thần Bảo Nhi nghe xong, liền mở to mắt nhìn thẳng vào , chưa lý giải hết ý tứ trong câu của .

      " đăng ký khóa học cho em, đến lúc đó em muốn học gì cũng được." Long Hạo dịu dàng .

      Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thần Bảo Nhi, trong lòng có chút dở khóc dở cười. ngốc này, vừa rồi chắc chắn là nghĩ rất rất xấu về .

      "Hạo. . ." Thần Bảo Nhi rất cảm động, ngờ là vì quan tâm mình, muốn mình quá mệt mỏi. Ban nãy còn quá đáng như vậy, nghĩ tới đây, càng thêm khổ sở.

      " xin lỗi."

      "Bé ngốc, cái gì mà xin lỗi, chỉ cần về sau đừng nghĩ xấu về là được, tin tưởng , biết chưa?"

      Thấy Thần Bảo Nhi áy náy như thế, liền ôm vào trong ngực. bé này, càng ở chung với , lại càng muốn dùng hết trái tim thương .

      "Vâng." Thần Bảo Nhi lặng lẽ dựa vào lồng ngực ấm áp của , nó khiến cảm thấy rất ấm áp.



      Chương 6.3


      Đầu chiều, ánh mặt trời hết sức ấm áp, Thần Bảo Nhi ngồi mình ngoài ban công đọc báo, chờ Long Hạo về. Hôm nay đồng ý cùng chọn áo cưới, với lại Thần Bảo Nhi cũng nhìn trúng tiệm áo cưới, hi vọng thích. Nhưng thời gian từng trôi qua, Long Hạo vẫn chưa trở lại, lúc Thần Bảo Nhi đợi đến nỗi suýt ngủ cửa được mở ra.

      "Bảo Nhi, di động của con tắt máy à?"

      Tiếng của mẹ Long càng ngày càng gần, bà tới trước mặt Thần Bảo Nhi, tiếp: "Hôm nay Hạo bàn chuyện làm ăn rồi, có thể về muộn. Nó định hẹn con hôm khác nhưng di động của con lại tắt máy."

      "Vậy ạ?" Thần Bảo Nhi vội vàng lấy di động ra, vừa nhìn đúng là vẫn tắt máy, liền nhếch miệng cười, "Con biết rồi."

      "Ừ, vậy con mau nghỉ ngơi ." xong, mẹ Long liền xuống lầu.

      Mà Thần Bảo Nhi còn buồn ngủ nữa rồi, đứng dậy tới cửa, lúc mở cửa chuẩn bị ra ngoài nghe được tiếng của mẹ Long.

      "Hạo, mẹ với Bảo Nhi rồi, con cứ yên tâm làm việc , lần hợp tác này cùng nhà họ Vũ Văn rất quan trọng, con bé Tĩnh nhi đúng là hơi tùy hứng, con cũng đừng tùy hứng như vậy ,biết chưa? Lần hợp tác này rất quan trọng. . . . . ."

      thanh càng ngày càng xa, cho đến khi mẹ Long gần bước vào phòng mình, Thần Bảo Nhi mới hiểu được ra Long Hạo bàn chuyện với Vũ Văn Tĩnh.

      Đến buổi tối, Thần Bảo Nhi ăn cơm xong trở về phòng, xem TV lúc, lật sách hồi, nhìn thời gian hơn mười giờ mà Long Hạo vẫn chưa về, đành phải tắm rồi chuẩn bị ngủ.

      Thần Bảo Nhi mới từ phòng tắm bước ra, liền thấy Long Hạo mệt mỏi tiến vào phòng, người còn nồng nặc mùi nước hoa, khiến khỏi nhíu mày.

      "Sao hôm nay về muộn thế?"

      "Hết cách rồi, chuyện của công ty bận đến mức làm sứt đầu mẻ trán." Long Hạo cởi áo khoác xuống ném qua bên,hết sức mệt mỏi kéo kéo cà vạt, rồi vào phòng tắm rửa mặt cái.

      Thần Bảo Nhi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, hơi nhíu mày, song ngẫm lại, cũng bị bắt phải xã giao mà.

      Sau khi nằm xuống giường, Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo nằm ở bên cạnh mình sắp ngủ, vẫn có chút nghi ngờ hỏi.

      "Sao người lại có mùi nước hoa của phụ nữ?"

      "Ờ, có lẽ là lúc đưa khách hàng về cẩn thận dính vào, tắm trước nhé." Long Hạo ném quần áo qua bên, có chút mệt mỏi chạy tắm.

      "Vâng." Thần Bảo Nhi gật gật đầu, cũng biết lúc chuyện làm ăn khó mà tránh được dính mùi nước hoa.

      Tắm rửa xong, Long Hạo liền ôm chầm Thần Bảo Nhi, "Hôm nay theo em xem áo cưới , vừa khéo chồng em tranh thủ lúc rảnh rỗi."

      " rất mệt mỏi mà, cứ nghỉ ngơi chút, hôm nào xem cũng được." Thần Bảo Nhi đau lòng , liền xoa bóp vai giúp .

      " mệt, muốn ngắm Bảo Nhi của mặc bộ váy cưới tuyệt mỹ nhất." Long Hạo xoay người Thần Bảo Nhi lại, vùi đầu vào ngực , mê luyến cọ cọ.

      Thần Bảo Nhi chỉ dịu dàng ôm đầu , "Chỉ cần mệt mỏi là tốt rồi, em hy vọng quá mệt mỏi."

      " mệt, mệt chút nào." xong, Long Hạo liền ngồi dậy, kéo Thần Bảo Nhi ôm vào trong lòng mình, hung hăng hôn cái.

      biết nhớ nhung thân thể này bao lâu rồi.

      "Được rồi, phải muốn xem áo cưới sao?" Đẩy cái, Thần Bảo Nhi nhìn vào đôi mắt nồng cháy mà thâm thúy, nhịp tim vô thức đập nhanh. lập tức đứng lên, vất vả mới có thể theo mình xem áo cưới, cũng hy vọng bị bất cứ chuyện gì làm trễ nải

      Long Hạo đành phải lưu luyến rời đứng lên.
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1


      Hai người rất nhanh liền lái xe tới tiệm áo cưới, Long Hạo giúp Thần Bảo Nhi chọn rất nhiều bộ áo cưới, đều là loại cổ điển bảo thủ, khiến cho thực rất buồn bực. Ảo não nhìn những }bộ áo cưới xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ khác, bĩu môi: “Chẳng lẽ những cái khác em mặc đẹp sao?” Lúc hỏi đến đây, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

      “Tất nhiên, những cái đó hợp với em đâu.” Đùa sao, những chiếc áo cưới kia thực rất lợi cho đám sắc lang ngắm nhìn, thích những người đàn ông khác cứ nhìn chằm chằm bà xã mình.

      “Long Hạo, em khó coi đến vậy sao? Chỉ có những cái này thích hợp, cái khác à?” Thần Bảo Nhi sắp tức điên, nghe câu trả lời thản nhiên của Long Hạo, cả người liền phát hỏa.

      “Những thứ này rất đẹp, dù sao em mặc cũng chỉ cho xem thôi, những người khác cần nhìn, chỉ cần thích là được.”

      Long Hạo hợp tình hợp lý đáp, nếu như đó là vợ của người khác mặc những bộ áo cưới đó chắc chắn để tâm tới, ngược lại còn thưởng thức nữa. Nhưng là bã xã của mình tuyệt đối cho bất cứ người đàn ông nào dòm ngó, Thần Bảo Nhi chỉ thuộc về mình .

      “Em muốn, em nhất định phải thử những cái áo kia.”

      Sau khi xong, tức giận thở phì phò, cầm lấy trong những chiếc áo cưới mới nhất năm nay, phòng vào thử.

      Long Hạo có chút ngẩn người, đợi đến lúc kịp phản ứng lại, từ trong phòng thử ra, nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh hết lời khen ngợi. Long Hạo đương nhiên cũng nhìn ra được, cái áo cưới này thực là rất đẹp, nhưng nó quá lộ liễu, đây chính là lý do thể thích được.

      được, cái này hợp với em.”

      đâu, em cảm thấy mặc vào rất đẹp mà.” Thần Bảo Nhi soi gương đầy tự tin , tìm ra được chỗ thích hợp.

      hợp tức là hợp, được rồi, em thử cái này .” Long Hạo xong liền đưa cho bộ áo cưới bảo thủ.

      Thần Bảo Nhi bị hành động của làm cho hết sức tức giận, bĩu môi, bất mãn ngồi xuống ghế, “Em thử, em thích cái này.”

      “Em mặc cái này thực quáộ liễu rồi.” Long Hạo nghiến răng nghiến lợi ra nguyên nhân phù hợp. Những lời này đều làm cho nhân viên cửa hàng nhịn được cười trộm, ra lý do chính là như vậy.

      Nhân viên cửa hàng cười cười hiểu : “Kỳ thực chúng tôi vẫn còn bộ áo cưới rất đẹp lại kém phần đoan trang cao quý, bằng chúng tôi mang đến cho hai người xem thử chút.”

      “Được.” Hai người đồng thanh trả lời.

      Rất nhanh, nhân viên cửa hàng mang bộ áo cưới cùng hình chụp mẫu đến.

      Thần Bảo Nhi vừa nhìn thấy bộ áo cưới này liền hết sức hài lòng, Long Hạo cũng gật đầu đồng ý, “ tệ, lấy nó .”

      “Em còn chưa mặc mà.” Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo cứ như vậy mà quyết định, có chút ngây người, còn chưa mặc mà.

      “Vợ xinh đẹp như vậy, mặc bộ áo kia vào phải rất đẹp sao?” Long Hạo tự tin , vươn tay kéo ôm vào trong ngực.

      Lời của làm Thần Bảo Nhi đỏ mặt, “Lời của khiến em muốn tìm cái hang để chui vào rồi.”

      “Chỉ cần là người mình trong mắt đều là Tây Thi, chẳng lẽ em biết sao? Dù sao vẫn cho rằng em chính là người con đẹp nhất.” Long Hạo tiếp.

      Lời vừa ra khiến mọi người xung quanh nhịn được hâm mộ, có người chồng vừa đẹp trai, vừa thương vợ như vậy, rất hạnh phúc!

      Chỉ có điều, Thần Bảo Nhi vẫn mặc thử bộ áo cưới kia, sau khi quyết định, đúng lúc Long Hạo cùng Thần Bảo Nhi chuẩn bị về nhà, điện thoại của Long Hạo bỗng vang lên, là điện thoại của công ty, khiến Long Hạo hơi nhíu mày, biết nên làm thế nào bây giờ.

      " sao, cứ trước , em muốn dạo lát." Thần Bảo Nhi thản nhiên .

      "Được, vậy khi nào xong việc gọi cho em, chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó về nhà." Long Hạo có chút áy náy nhìn , rồi nhanh chóng lái xe rời .

      Thần Bảo Nhi nhìn theo hướng khuất, rồi nhìn xung quanh hồi, biết đâu bây giờ. Thôi cứ đến tiệm bánh ngọt vậy, biết có loại bánh mới nào .

      Nghĩ đến đây, Thần Bảo Nhi liền bước nhanh về phía trước, mùi nước hoa vừa quen thuộc lại nồng đậm xông thẳng vào mũi , có người bất ngờ chặn đường .

      "Bảo Nhi."

      "Tĩnh nhi." Thần Bảo Nhi ngờ lại gặp ấy ở đây, ra mùi nước hoa người Long Hạo là của ấy.

      " lâu gặp, nghe chuẩn bị kết hôn với Hạo."

      Ánh mắt Vũ Văn Tĩnh tràn đầy ghen tị, nhìn Thần Bảo Nhi ở trước mặt, ta rất cam lòng. này làm sao lại có thể khiến Long Hạo thương như vậy ?

      "Đúng vậy, đến lúc đó nhất định phải tới tham dự hôn lễ của chúng tôi nhé." Thần Bảo Nhi thân thiết mời, đáy mắt tràn đầy niềm hạnh phúc, hề nhìn thấy ghen tuông nồng đậm trong đôi mắt Vũ Văn Tĩnh.

      Vũ Văn Tĩnh yên lặng nghe mời mình, cảm thấy giống như khoe khoang. ta lập tức nắm chặt tay lại, nhưng rất nhanh lại nhếch lên nụ cười xinh đẹp.

      "Tôi cũng muốn đến lắm, nhưng Hạo cho, ấy muốn nhìn thấy tôi có mặt trong buổi lễ của hai người."

      "Hả, tại sao thế?" Thần Bảo Nhi hiểu lắm, sao Long Hạo có thể như vậy chứ, dù sao nữa Vũ Văn Tĩnh cũng là bạn bè của bọn họ mà?

      "Chẳng lẽ biết gì sao?" Vũ Văn Tĩnh cười như cười nhìn , giống như hỏi câu cực kỳ ngu xuẩn.

      Thần Bảo Nhi lập tức ngẩn người, chóp mũi chỉ toàn là mùi nước hoa nồng nặc, còn có vẻ tươi cười của Vũ Văn Tĩnh, làm cho vô cùng khó chịu.

      "Tôi hiểu."

      " cho rằng tôi và Long Hạo chỉ là vì công việc sao?" Vũ Văn Tĩnh chậm rãi bước lên bước, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Thần Bảo Nhi, .

      Cái ngốc nghếch như vậy lại có thể chiếm được người đàn ông mà tất cả phụ nữ đều mơ ước, như vậy công bằng.

      "Tôi tin tưởng Hạo." Nghe được lời của Vũ Văn Tĩnh, Thần Bảo Nhi khỏi nắm chặt tay, cứng đờ mở miệng.

      "A, chả trách Hạo bảo dễ gạt, cần hao tâm tốn sức, nếu phải là tôi bố thí nghĩ hôm nay có cơ hội thử áo cưới cùng ấy sao?"

      Thực ra trong lúc Vũ Văn Tĩnh dạo phố mình, nhìn thấy Long Hạo cùng Thần Bảo Nhi hạnh phúc ngồi chọn áo cưới ở chỗ đó, trong lòng sớm bị đố kỵ thiêu mất lý trí. Mấy ngày nay, ta ngừng quyến rũ Long Hạo, nhưng lại bị đối xử lạnh nhạt, thậm chí đôi khi còn lạnh lùng đẩy ra, vẻ mặt đầy sựghét bỏ, khiến cho ta bị đả kích rất lớn. Chẳng lẽ ta như vậy mà thua Thần Bảo Nhi sao;

      "Rốt cuộc muốn gì?" Đôi môi Thần Bảo Nhi bắt đầu run rẩy, nghe Vũ Văn Tĩnh như vậy, trong nháy mắt tâm trạng tốt của bỗng tan biến .

      "Hạo đúng, quá ngu ngốc." xong, Vũ Văn Tĩnh nở nụ cười sâu sa, sau đó vỗ vỗ vai , rồi xoay người rời .

      Thần Bảo Nhi ngây ngốc đứng yên chỗ, trong đầu toàn là lời cuối cùng của Vũ Văn Tĩnh trước khi rời .

      "Chẳng lẽ mình rất ngu ngốc sao?"

      Thời gian từ từ trôi qua, Thần Bảo Nhi cũng biết rốt cuộc mình dạo bao lâu rồi. Điện thoại di động bỗng vang lên, nhìn xem là ai gọi tới mà nhận ngay, hóa ra là điện thoại của Long Hạo.

      "Bảo Nhi, em ở đâu vậy? đến đón em tối."

      "À, em ở đối diện công ty đây." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt trả lời, dường như hết sức rồi.

      "Vậy qua đó nhanh thôi." xong, Long Hạo nhanh chóng cúp điện thoại.

      Thần Bảo Nhi cũng chầm chậm tới cửa công ty của .
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2


      Lúc Long Hạo từ công ty ra, Thần Bảo Nhi đứng ở đó.

      "Hôm nay dạo phố thế nào mà chẳng mua cái gì thế?"

      " có gì để mua cả, làm việc xong rồi sao?" Thần Bảo Nhi vừa nhìn thấy , trong đầu đều là lời của Vũ Văn Tĩnh.

      "Ừm, chúng ta ăn ở đâu bây giờ? vừa phát ra tiệm bánh ngọt mới mở, rất ngon, em nhất định thích."

      Từ khi biết Thần Bảo Nhi thích những món điểm tâm tinh xảo kia, Long Hạo cũng tự chủ được bắt đầu chú ý đến chúng, luôn muốn cho kinh ngạc.

      " cũng chú ý đến những cái đó sao?" Thần Bảo Nhi hơi giật mình.

      "Tất nhiên rồi, ai bảo bà xã thích chứ, về sau chú ý đến nó mỗi ngày, còn giúp em đăng ký khóa đào tạo, lại gần ngay công ty . Về sau, vừa tan tầm có thể qua đó đón em, rất tiện lợi mà." Long Hạo vừa , vừa ôm Thần Bảo Nhi đến bãi đậu xe.

      Thần Bảo Nhi nghe vậy liền cảm thấy khiếp sợ, như vậy mà lại rất quan tâm đến , điều đó khiến hốc mắt nhất thời đỏ bừng, "Hạo, đối với em tốt."

      " đối xử tốt với em, đối xử tốt với ai đây?" Thần Bảo Nhi chính là bảo bối trong lòng , Long Hạo trả lời như là chuyện dĩ nhiên.

      Câu trả lời đó làm cho Thần Bảo Nhi trở nên kiên định hơn, cảm thấy lời của Vũ Văn Tĩnh hoàn toàn là dối, Long Hạo rất quan tâm, thương mình như vậy, làm sao có thể phản bội mình chứ. Nghĩ vậy, tâm tình liền tốt trở lại.

      Dọc đường, cùng Long Hạo cười cười đến tiệm bánh ngọt kia, Long Hạo vui vẻ ăn cùng Thần Bảo Nhi. Tuy rằng thích ăn, nhưng chỉ cần thích là được rồi.

      Thần Bảo Nhi vui vẻ ăn hết bánh, sau đó liền cùng Long Hạo về nhà.

      Vừa về tới nhà họ Long, mẹ Long nhìn thấy Thần Bảo Nhi giày cao gót đứng bên cạnh Long Hạo, hết sức buồn bực, nhịn được đến dạy dỗ con trai mình chút.

      "Hạo, sao con có thể để cho Bảo Nhi mang giày cao gót, con cũng biết thân thể Bảo Nhi tại như thế nào mà."

      Trong lúc chuyện, bà bảo người hầu mang đôi dép lê thoải mái cho Thần Bảo Nhi thay rồi.

      Long Hạo gật đầu, hết sức đồng ý : "Mẹ rất đúng, về sau con tuyệt đối cho Bảo Nhi mang loại giày chết tiệt này nữa, phải ném hết chúng thôi."

      Thần Bảo Nhi im lặng để mặc mẹ Long kéo mình ngồi xuống bên cạnh, nhìn vẻ mặt căm thù đến xương tủy của Long Hạo, khỏi giật giật khóe môi, cúi đầu, có chút buồn cười

      "Con chỉ toàn khua môi múa mép, được rồi, nhanh chóng đưa Bảo Nhi lên nghỉ ngơi ." Mẹ Long cũng hy vọng cháu trai tương lai của mình mệt mỏi.

      Long Hạo gật đầu, có chút ngang ngược bước đến trước mặt Thần Bảo Nhi, đỡ dậy.

      "Vợ tương lai, cẩn thận bậc thang."

      "Long Hạo!" Thần Bảo Nhi nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo, xấu hổ lắm rồi, còn cố ý như vậy.

      Hai người trở về phòng, Thần Bảo Nhi buồn bực giãy khỏi , ngồi ghế sofa thở phì phò: "Long Hạo, em sắp chịu nổi nữa rồi >l?<, mau ràng quý với bác , thực ra em đ[đôn]ôn hề mang thai."

      " sao, cố gắng như vậy rồi, làm sao có thể..." giữa chừng, di động của Long Hạo bỗng vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi là Vũ Văn Sâm, khỏi bật cười, nhận điện thoại.

      "A Sâm, lâu gặp, hôm nay rảnh rỗi hay sao mà lại gọi cho tôi thế?"

      "Cậu rảnh , tôi muốn hẹn cậu ra ngoài."

      "Được, vừa lúc tôi có thời gian." Long Hạo ngồi bên cạnh Thần Bảo Nhi, tay ôm vào lòng, tâm tình vô cùng tốt.

      "Vậy gặp nhau ở chỗ cũ , tôi trước đợi cậu đến."

      "Được, vậy gặp ở chỗ cũ." xong, Long Hạo liền cúp điện thoại, sau đó hôn Thần Bảo Nhi cái, "Bảo Nhi, ra ngoài gặp bạn già lát, em ngủ trước được ?"

      "Là trai của Tĩnh nhi phải ?" Thần Bảo Nhi nhàn nhạt gật đầu cái, di3n nghe được thanh bên kia, nghe thấy tên đ?4n Vũ Văn Sâm, lại nghĩ đến Vũ Văn Tĩnh, .l.lê,ê khỏi nhớ tới lúc gặp mặt Vũ Văn Tĩnh, quý nụ cười của ta, còn có những lời mà đ,ôn,n ta .

      Nhưng vừa nghĩ tới, Thần Bảo Nhi lập tức lắc đầu, cảm thấy mình lo lắng quá rồi, Long Hạo đối với mình tốt như vậy, làm sao có thể lừa gạt mình được.

      "Ừm, em ngủ trước , có thể về trễ chút." xong, Long Hạo liền thay bộ quần áo thoải mái, ra ngoài.

      Bên trong phòng, Thần Bảo Nhi ngồi ghế salon, đầu óc vô cùng hỗn loạn, lại sờ bụng mình cái, cuối cùng vẫn là nhịn được đứng dậy, cầm túi xách ra ngoài.

      Lúc xuống lầu, mẹ Long nhìn thấy muốn ra ngoài, bà khẽ nhíu mày, "Bảo Nhi, con muốn đâu vậy?"

      "À, con có việc muốn ra ngoài lúc."

      "Để tài xế đưa con ."

      "Dạ." Thần Bảo Nhi gật đầu, biết mẹ Long quan tâm đến mình, nên liền thuận theo bà.

      Bên trong quán bar Lam Sắc, nhạc kích tình trong sàn nhảy khiến cho nam nữ điên cuồng lắc lư.

      Long Hạo hơi nhíu mày, chậm rãi xuyên qua đám người, hề để ý đến những lắc lư thân thể và liếc mắt đưa tình với mình, mà tiếp tục tới trước quầy bar, giọng gọi người phục vụ bên kia.

      Mà người phục vụ vừa nhìn thấy liền lập tức nhận ra, "Cậu Long, ngài Vũ Văn Sâm chờ ở trong phòng VIP ạ."

      "Ừm, cho tôi như cũ." xong, Long Hạo bước đến trước thang máy, bước vào thang máy đến căn phòng VIP bên lầu.

      Giờ phút này, hai em Vũ Văn Sâm và Vũ Văn Tĩnh ngồi bên trong, điều này làm Long Hạo cảm thấy hơi ngạc nhiên, trách thầm Vũ Văn Sâm sao lại mang Vũ Văn Tĩnh đến. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt còn cách nào khác của Vũ Văn Sâm, Long Hạo cũng hiểu, chậm rãi ngồi xuống, nhận lấy ly rượu Vũ Văn Sâm đưa qua.

      "Nghe cậu muốn kết hôn, thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy mà tôi lại phải thông qua báo chí mới biết được."

      Trong lúc chuyện, Vũ Văn Sâm quên vỗ bả vai Long Hạo, cảm thấy tên nhóc đó chịu suy nghĩ. Nếu phải ta gọi tới, người này định đến ngày kết hôn mới chịu gặp ta sao?

      "Cho dù tìm tôi, tôi cũng tính mấy ngày nữa sang tìm .Đừng chuyện của tôi nữa, nghe gần đây qua lại với nữ thư ký nào đó, cũng thân mật nhỉ." Long Hạo cũng thúc cái vào vai ta, trêu chọc .

      "Đừng nữa, bực bội." Vũ Văn Sâm vừa nghĩ tới thư ký kia liền nổi giận trong lòng, cái gì cũng hiểu, biết sao ông nội lại muốn ta vào làm, còn ra lệnh được sa thải.

      "Ừm, xem ra còn có chuyện tôi biết rồi." Long Hạo cầm ly rượu đặt bên môi, nhấp ngụm .

      Long Hạo đợi kết quả, nhưng Vũ Văn Sâm chưa kịp mở miệng, cánh tay mảnh khảnh liền ôm lấy tay , mùi nước hoa nồng nặc khiến Long Hạo nhíu mày.

      "Hạo, muốn cùng Bảo Nhi kết hôn sao? ấy chỉ là con người giúp việc thôi mà."

      Vừa nghe ta xong, ánh mắt Long Hạo liền lạnh lẽo, khiến Vũ Văn Sâm khỏi đổ đầy mồ hôi lạnh thay em mình. Vũ Văn Sâm dùng ánh mắt ý bảo Vũ Văn Tĩnh đừng nữa.

      "Hạo, em tôi hiểu chuyện, đừng so đo với nó làm gì."

      "Được, nhưng tôi thích người khác xấu Bảo Nhi, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa, hiểu ?" xong, Long Hạo liền lạnh lùng hất tay Vũ Văn Tĩnh ra, ánh mắt cảnh cáo nhìn ta, khiến Vũ Văn Tĩnh khỏi run rẩy trận, sợ hãi lùi lại vài bước.

      "Hạo, đừng. Em tôi còn , hiểu chuyện." Vũ Văn Sâm chậm rãi bước đến bên cạnh Vũ Văn Tĩnh, kéo ta ra ngồi phía sau mình, nhàn nhạt , ý muốn bảo vệ em mình.

      Thực ra bản thân Vũ Văn Sâm cũng rất mong muốn em mình gả cho Long Hạo, nhưng nhìn thấy tình hình giờ biết còn cách nào khác. Chỉ là cũng chẳng thể lay chuyển được tính cách của Vũ Văn Tĩnh, đành phải để thích làm gì làm, miễn là đừng quá đáng, đều có thể cưng chiều. Ai bảo chỉ có mình là em đây.

      Long Hạo chỉ nhàn nhạt nhìn ta, cực kỳ nể tình : "Được. Đúng rồi, tuần sau là ngày tôi kết hôn, đến lúc đó nhất định phải đến đó."

      "Tất nhiên, ngờ cậu lại hành động nhanh như vậy." Vũ Văn Sâm kéo Vũ Văn Tĩnh ngồi xuống, vỗ bả vai Vũ Văn Tĩnh coi như an ủi.

      "Dĩ nhiên rồi, có mục tiêu tốt phải xuống tay nhanh chút." Nhớ tới Thần Bảo Nhi, đáy lòng Long Hạo liền cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt tràn ngập ý cười.

      Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, mà Vũ Văn Tĩnh ngồi bên nhìn thấy Long Hạo vui vẻ như vậy, trong lòng càng thêm bực bội. biết rốt cuộc tại sao tình thế lại thành như vậy, dựa vào cái gì mà Bảo Nhi kia có được , mà ta thể?

      Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tĩnh liền cầm lấy ly rượu, hung hăng uống hơi, mà hai người kia dường như quên để ý tới ta, ngược lại còn trò chuyện cách tự nhiên.
      Last edited: 15/12/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :