1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ thẹn thùng mời qua đây - Hoa Đóa Đóa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.3

      Editor: Phong Nhi



      "Đây phải là Bảo Nhi sao? Nghe bác làm, lẽ nào ngày hôm nay nghỉ? Hạo. . ." Vũ Văn Tĩnh mỗi khi nhìn thấy Thần Bảo Nhi đều là cùng Long Hạo dây dưa , hơn nữa vẫn là hình ảnh như vậy, làm cho càng thấy Thần Bảo Nhi chướng mắt.

      Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tĩnh liền ôm cánh tay Long Hạo, cũng mặc kệ có thích hay , nhưng cả người chưa kịp dựa vào , Long Hạo liền đẩy ra, ánh mắt vô cùng thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là khi tự ôm cánh tay .

      "Tôi cùng thân thiết, cần thân mật như vậy."

      "Hạo. . ." ngờ rằng Long Hạo ở trước mặt mọi người nể mặt như thế, để Vũ Văn Tĩnh chút chịu nhận, nhưng lại thể ở đây phát hỏa, phải như vậy càng rước thêm chuyện cười thôi sao.

      Long Hạo cho tới nay đều là bộ dáng này, nhưng càng như vậy, Vũ Văn Tĩnh càng muốn chinh phục.

      Mà giờ khắc này Thần Bảo Nhi xem Vũ Văn Tĩnh khó coi rồi lại cố gắng nhịn xuống cho phát hỏa, khỏi khinh bỉ Long Hạo chút, chuẩn bị muốn an ủi Vũ Văn Tĩnh, lại bị Long Hạo cái kéo .

      "Bảo Nhi, chúng ta thôi." Long Hạo lạnh nhạt , trực tiếp quên Vũ Văn Tĩnh, lôi kéo tay Thần Bảo Nhi rời .

      Mọi người từ bốn phía quăng cho Vũ Văn Tĩnh ánh mắt châm biếm, đáy lòng càng thêm phẫn nộ, lẽ nào Vũ Văn Tĩnh sánh bằng người hầu sao?

      "Long Hạo, tôi dễ dàng chịu thua như vậy, tôi nhất định cho biết ai mới là thích hợp nhất của ."

      Thần Bảo Nhi ngừng quay đầu lại nhìn Vũ Văn Tĩnh, trong ánh mắt Vũ Văn Tĩnh chứa đầy phẫn nộ làm cho có chút bất đắc dĩ lắc đầu cái, sau đó cái bỏ tay Long Hạo ra " Tại sao có thể đối với Tĩnh nhi như thế?"

      "Đừng để ý tới ta, ta ở nước ngoài thích quấn quít lấy tôi, tại còn quấn quít như thế, thực là rất phiền." Long Hạo vừa nghe đến tên Vũ Văn Tĩnh liền đau đầu, vất vả có thể thoát khỏi, nhưng ta vẫn là xuất , thỉnh thoảng cho niềm vui bất ngờ.

      "Thiếu gia, người ta là thích ." Thần Bảo Nhi trầm thấp , có thể thấy Vũ Văn Tĩnh rất thích , đúng theo ra nước ngoài du học.

      "Cái kia cũng phải xem bổn thiếu gia có thích ta hay !" đùa, con thích rất nhiều, lẽ nào chỉ vì người khác thích , nhất định phải đối xử tốt với người ấy? cũng có thời gian rảnh rỗi.

      Thần Bảo Nhi chỉ là lẳng lặng liếc mắt nhìn , theo ngồi trong xe, nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

      Long Hạo đường lái xe mang Thần Bảo Nhi tới biển, kéo xuống xe, đón gió biển, từ từ về phía trước.

      "Thiếu gia, đến cùng là có chuyện gì muốn với tôi?" Thần Bảo Nhi nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, nhàn nhạt mở miệng.

      "Em gần nhất xảy ra chuyện gì? Tại sao lúc nào cũng trốn tránh tôi? Còn có cùng tôi chuyện nhất định phải nhìn tôi, biết ?" xong, Long Hạo vô cùng căm tức dùng tay nâng khuôn mặt lên, làm cho nhìn mình.

      Thần Bảo Nhi chăm chăm nhìn , khỏi gật gù "Nếu như là vì chuyện này, kỳ thực cần thiết dẫn tôi tới nơi này, tôi nhớ kỹ, thiếu gia."

      ". . ." Chẳng biết vì sao, ràng nghe được đáp án mình muốn, Long Hạo vẫn cảm thấy tâm tình của mình rất buồn bực, rất khó chịu, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt Thần Bảo Nhi hề tức giận, liền cảm thấy khó chịu.

      "Vậy tôi có thể được chưa?" Thần Bảo Nhi nhàn nhạt mở miệng xong, xem thời gian từng giây từng phút trôi qua, Long Hạo vẫn dáng vẻ lạnh như băng, xoay người chuẩn bị muốn rời .

      Lúc này tay lại bị lực lớn mạnh mẽ kéo, làm cho cách nào nhúc nhích, Thần Bảo Nhi khỏi quay đầu nhìn về phía Long Hạo, hơi nhíu mày trầm mặc "Thiếu gia?"

      "Tôi đưa em về." Long Hạo cũng biết chính mình bị làm sao, lâu mới thả ra, tự mình về phía trước.

      Thần Bảo Nhi hiểu theo sau , cảm thấy cử động rất kỳ quái, có điều nghĩ nghĩ lại, cảm thấy liên quan đến mình, ngược lại cũng chỉ là con của người hầu mà thôi.

      Xe chậm rãi chạy, bầu khí bên trong xe có chút nặng nề, Thần Bảo Nhi vẫn nhìn xe phong cảnh ngoài cửa sổ, gió mát tùy ý lướt qua mặt, thổi bay ít tâm tình nên có.

      Mà Long Hạo cũng có mở miệng, chỉ là lẳng lặng mà đem cửa xe mở ra trước nhà hàng kiểu Tây, đợi khi Thần Bảo Nhi muốn xuống xe, lập tức khóa cửa xe lại.

      Hành động như thế làm cho Thần Bảo Nhi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo Long Hạo "Đến." nhịn được nhắc nhở.

      "Tôi biết." Khẩu khí có chút trùng xuống, Long Hạo cũng biết chính mình xảy ra chuyện gì, nhìn chằm chằm Thần Bảo Nhi, cuối cùng vẫn mở cửa xe ra cho xuống.

      Ngày giống như dài đằng đẵng, Thần Bảo Nhi mệt mỏi kéo lê thân thể trở về Long gia, nhưng trong phòng của mình lại nhìn thấy Long phu nhân, làm cho vô cùng giật mình "Phu nhân, người tìm cháu có chuyện gì ?"

      "Ngồi , Bảo Nhi, cần câu nệ như vậy." Long phu nhân cười ôn hòa, hướng vẫy tay ra hiệu ngồi xuống, chính mình cũng ngồi bên cạnh .

      Thần Bảo Nhi có chút lo sợ bất an, Long phu nhân xưa nay đều chưa có tới phòng của , muốn suy đoán lần này Long phu nhân nơi đây có mục đích gì.

      "Bảo Nhi, năm nay cháu cũng hai mươi hai tuổi rồi ." Vừa chuyện, Long phu nhân vô cùng hòa ái đưa tay sờ sờ tóc Thần Bảo Nhi, sau đó đưa tay để đùi của mình, giống như con ruột thịt của mình vậy.

      "Vâng." Gật đầu cứng đầu, Thần Bảo Nhi tâm vẫn lơ lửng.

      "Có vừa ý đối tượng nào chưa?"

      Câu này làm cho Thần Bảo Nhi lập tức sửng sốt, nhìn Long phu nhân, căn bản là quên trả lời.

      "Nếu như có, dì đúng biết người tuyển con dâu, biết cháu có thích ?" Khi chuyện, Long phu nhân ánh mắt vô cùng ôn nhu, làm Thần Bảo Nhi cảm giác giống như người thân vậy, quên mất là con của bà chủ của ba.

      "Phu nhân, người đúng lắm. . ." Thần Bảo Nhi trong đầu khỏi lên dáng dấp Long Hạo, nhưng là nghĩ như thế, lại cảm thấy thể, Long phu nhân làm sao để làm con dâu mình đây.

      "Chính là con trai của dì Lưu, nghe người rất tốt, tốt nghiệp đại học làm ở công ty, tại là tổ trưởng, cũng khá tốt, cho nên muốn giới thiệu cho cháu quen biết chút."

      "Phu nhân, kỳ thực cháu. . ." Thần Bảo Nhi trong lòng có chút chán nản, theo bản năng muốn cự tuyệt, lại bị Long phu nhân lập tức cắt ngang "Lẽ nào cháu có đối tượng khác? Là ai?"

      " có, cháu có đối tượng."

      "Vậy là được, dì sắp xếp thời gian, ngày mai cũng được, buổi tối ngày mai để tới nhà chuyện với cháu là được rồi." Long phu nhân trực tiếp quyết định, sau đó nhanh chóng đứng lên đến rời khỏi phòng.

      Thần Bảo Nhi vẫn còn lâm vào trạng thái bất ngờ, dám tin tưởng Long phu nhân thay mình sắp xếp ra mắt, tất cả những thứ này đến cùng là tại sao?

      Cốc cốc cốc! Thời điểm Thần Bảo Nhi ngây người, tiếng gõ cửa để cho nhìn xem, cửa mở ra, mà ba Thần đứng sẵn ở cửa.

      "Ba ba, ba làm sao còn chưa ngủ?" Ngày hôm nay là xảy ra chuyện gì, tại sao tất cả mọi người đều kỳ quái như vậy?

      Thần Bảo Nhi đứng lên tới trước mặt ba ba, chờ ba ba tiến vào đóng cửa lại.

      Ba thần có chút mệt mỏi ngồi xuống, "Bảo Nhi, phu nhân có với con ."

      "Ba ba, người biết rồi. . . Tại sao người trực tiếp từ chối phu nhân?" Thần Bảo Nhi vô cùng chống cự ra mặt.

      "Bảo Nhi, gặp gỡ người đàn ông này cũng có gì quá đáng, con nên đem mình nhốt lại, nhận thức mấy người đàn ông đối với con cũng là chuyện tốt." Ba thần bên thở dài , nhìn con vẻ mặt chống cự, kỳ thực ông cũng vô cùng chống cự, ông hi vọng chính bản thân tìm được đối tượng thích.

      "Ba ba, nếu như con muốn tìm bạn trai, con cũng tự mình tìm, con cần người khác giúp con tìm hộ." Thần Bảo Nhi chu cái miệng nhắn, hết sức bất mãn, tại sao ba ba vẫn là vẻ mặt tán thành này?

      "Nếu như phu nhân là vì thiếu gia, con còn chống cự như thế?"

      Lời như vậy làm Thần Bảo Nhi lập tức ngây người, nhìn ba ba dáng dấp vô cùng khẳng định, "Tại sao? Kỳ thực thiếu gia cùng con chuyện gì cũng có, hơn nữa thiếu gia vậy. . . thích con nha."

      Thời điểm " thích con", Thần Bảo Nhi tâm có chút đau.

      "Nếu như thích là tốt rồi, kỳ thực thiếu gia là có chút thích con, nhưng Bảo Nhi con cũng muốn bởi vì có chút thích, liền nên ảo tưởng đối với thiếu gia ôm ấp, biết ?" Xem ra hôm nay vẻ mặt Long Hạo còn có cách làm của Long phu nhân, ba Thần cảm giác được Long Hạo là thích con mình, Long Hạo chính mình biết, nhưng bọn họ làm trưởng bối rất , vì lẽ đó Long phu nhân mới đem khả năng này bóp chết.

      "Con biết rồi thưa cha." Thần Bảo Nhi gật đầu, trái tim hôm nay giống như từ Địa Ngục đến Thiên đường, lại từ Thiên đường đến Địa Ngục.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.1



      Ngày hôm sau, trời u, giống như có cơn mưa lớn sắp tới.

      Thần Bảo Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, ta tên Lưu Hưng, khuôn mặt bình thường, vừa nhìn biết là người thà chất phác.

      Hơn nữa giờ phút này Lưu Hưng vẫn cúi đầu, hết sức ngại ngùng "Cái kia... Bảo Nhi tiểu thư, tôi là Lưu Hưng, nghe qua chuyện của chúng ta , tôi là tổ trưởng công ty sách Họa Bộ, tên Lưu Thẩm Nhi Tử."

      "Ừm." Hơi gật gù, Thần Bảo Nhi căn bản cũng có tâm tư nghe ta , cầm lấy nước trái cây hững hờ uống, con mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

      "Bảo Nhi tiểu thư, có chuyện gì sao?"

      "A?" Thần Bảo Nhi phản ứng kịp, quay đầu nhìn Lưu hưng, khuôn mặt mờ mịt.

      " phải vậy tại sao luôn nhìn bên ngoài, có phải là chờ tôi rất buồn chán ?" Lưu Hưng có chút lúng túng cười, kỳ thực đối với Thần Bảo Nhi vẫn là vừa ý, có điều xem vẻ mặt của nàng, giống như cảm thấy hứng thú với .

      "Ừm, có chút chuyện." Thần Bảo Nhi cúi đầu, có chút quen dối.

      "Ách, như vậy tôi đưa trở về nhà." Lưu Hưng rất quan tâm , thẳng lưng tới bên cạnh Thần Bảo Nhi, muốn vì kéo ghế ra, nhưng lại nhìn thấy Thần Bảo Nhi vội vàng đứng lên.

      "Bảo Nhi tiểu thư..."

      "... có chuyện gì, chúng ta thôi." Thần Bảo Nhi nhìn bọn họ Long Hạo về phía bọn họ, ánh mắt trừng trừng dường như muốn ăn thịt người vậy, nhưng lại ngồn bàn phía trước bọn họ, làm trái tim Thần Bảo Nhi đều sắp đụng rồi, miễn cưỡng mang theo nụ cười ứng phó Lưu Hưng.

      "Ồ, vậy chúng ta thôi."

      "Ừm." Theo bản năng Lưu hưng bước lên, Thần Bảo Nhi có loại kích động muốn chạy trốn, cũng có phát cánh tay của mình bị người ta nhàng lôi kéo, làm cho Long Hạo nhìn kỹ bọn ra khỏi nhà hàng.

      Thần Bảo Nhi bị Lưu Hưng chở về Long gia, bước tới cổng liền kêu Lưu Hưng trở về.

      Khời điểm chuẩn bị muốn vào, lại có lực kéo , còn chưa kịp kêu cứu, cái mùi vị quen thuộc liền xông tới mũi, cái tay cái che miệng , làm cho có cơ hội la lên, rất nhanh mang Thần Bảo Nhi ngồi xe, xe nhanh chóng chạy .

      Thần Bảo Nhi lâu mới tâm trạng mới bình phục, nhìn Long Hạo bên cạnh, vừa rồi còn ở nhà hàng, làm sao nhanh như vậy liền về tới đây?

      "Thiếu gia, muốn mang tôi đâu?"

      Trả lời Thần Bảo Nhi chính là mảnh trầm mặc, bầu khí bốn phía có chút lạnh lẽo.

      "Thiếu gia, tôi còn có chuyện muốn làm."

      "Vì sao, mới vừa cùng người đàn ông kia gặp mặt có vội như thế muốn về, tại ở cùng với tôi còn đến mấy phút liền thiếu kiên nhẫn." Lạnh như băng mỉa mai, Long Hạo nghĩ đến vừa nhìn thấy tay của người đàn ông kia kéo cánh tay Thần Bảo Nhi, tâm tình lại càng thêm tức giận, rất muốn tiến lên đánh người đàn ông kia trận, có điều lý trí vẫn là đem ý nghĩ này đè xuống.

      "Thiếu gia..." Thần Bảo Nhi hiểu có tư cách gì chuyện như vậy, trong đầu khỏi nhớ tới ba ba, nhìn Long Hạo, hai tay của nắm chạt tay lái, giống như muốn đem tay lái bóp nát vậy.

      "Kỳ thực... Thiếu gia, quản chuyện của tôi."

      "Thần Bảo Nhi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng thanh rất , nhưng lại nghe rất ràng, nhanh chóng thắng xe lại, quay đầu nhìn Thần Bảo Nhi bên cạnh tỏ vẻ vô cùng vô tội, trong đầu liền hận đến nghiến răng.

      Nếu như phải ngày hôm nay nghe được dì Lưu cùng những người giúp việc kia tán gẫu, biết này ra ngoài xem mắt, chết tiệt, là đáng chết, liền vội vã muốn đem chính mình gả sao?

      "Thiếu gia, tôi sai, nên quản chuyện của tôi, quan hệ của chúng ta chỉ là con trai bà chủ cùng con người giúp việc thôi." Thần Bảo Nhi nhìn mặt Long Hạo, cũng dám nhìn, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, con mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.

      "Em lại lần nữa!" Lúc chuyện, Long Hạo tay nắm chặt cằm Thần Bảo Nhi, làm cho nhìn vào mắt chuyện.

      Thần Bảo Nhi bị ép nhìn , nhìn thấy phẫn nộ mặt trầm, cảm thấy có chút đáng sợ, khỏi hít sâu hơi "Thiếu gia, kỳ thực chúng ta... A a a!"
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2


      Lời còn chưa xong phải nuốt vào, chỉ thấy Long Hạo kéo lại gần, môi mỏng tàn nhẫn đặt lên môi mềm mại của , mang theo ý vị trừng phạt sâu đậm, tay cái bắt được hai tay liên tục muốn phản kháng của , đầu lưỡi tinh xảo lập tức thăm dò vào trong miệng hề phòng kia, điên cuồng đòi lấy.

      "A. . ." Thần Bảo Nhi vô cùng hoảng loạn, nghĩ tới như vậy, trong miệng tràn ngập mùi vị của , nhàn nhạt yên vị, còn có nhàn nhạt hương bạc hà, đầu lưỡi kia điên cuồng ngừng đảo quanh, làm ra tư thế chiếm giữ thuộc về địa bàn của , làm cho thể lui được nữa, liền như vậy tùy ý ngừng mà đòi lấy, tùy ý thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Lúc lâu sau, Long Hạo chậm rãi buông ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đáy mắt vô cùng muốn, kỳ thực lúc mới bắt đầu, cũng chỉ là muốn trừng phạt chút mà thôi, lại nghĩ rằng mùi vị của làm mê luyến như vậy, tự chủ được, thậm chí là kìm lòng được muốn nhiều hơn, kết quả là biến thành bộ dạng như vậy.

      "Bảo Nhi." Long Hạo đưa tay ra, có chút chưa hết nguyện vọng muốn thử sờ gò má chút, nhưng nghĩ tới Thần Bảo Nhi nhanh chóng tránh ra, điều này làm cho có chút tức giận, cũng có làm cái gì quá đáng, gương mặt xing giọt nước mắt óng ánh liền chậm rãi rơi xuống, hành động này làm cho Long Hạo biết nên phản ứng ra sao.

      "Bảo Nhi, em đừng khóc." Vừa chuyện, Long Hạo vừa hoảng loạn đưa tay nhàng lau nước mắt, giọt nước mắt kia đâm thủng con mắt .

      " nên đụng vào tôi." Tàn nhẫn mà bỏ qua ôn nhu của , Thần Bảo Nhi tâm trạng dường như tan vỡ.

      "Bảo Nhi, tôi. . ." Chưa từng thấy Thần Bảo Nhi như thế, Long Hạo có chút bối rối, đột nhiên biết mình nên cái gì.

      "Long Hạo, là thiếu gia, đó là biểu nên có với tôi." Thần Bảo Nhi tàn nhẫn lau nước mắt hăng hái rơi xuống, mở cửa xe nhanh chóng rời .

      "Bảo Nhi. . ." Long Hạo cũng mở cửa xe đuổi theo, đem Thần Bảo Nhi kéo lại, vô cùng ảo não, tại sao mình lại kích động như vậy "Em nên tức giận, Bảo Nhi, tôi sai rồi, có được ?"

      "Buông tôi ra, sau đó cách xa tôi ra chút là được." Thần Bảo Nhi lạnh lùng , bị Long Hạo ôm chặt, biết mình giãy dụa cũng vô dụng, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian.

      " thể." chút nghĩ ngợi liền từ chối, Long Hạo lập tức trở nên cường ngạnh.

      Nhìn Thần Bảo Nhi, lẽ nào hi vọng và mình giữ khoảng cách sao? Tại sao chạm vào liền phản ứng lớn như vậy, nếu như đổi lại người khác? Nghĩ tới đây, Long Hạo trong đầu lên mới vừa rồi xem mắt người đàn ông khác, ánh mắt trong nháy mắt bị đố kị bao trùm.

      "Long Hạo, có tư cách gì đối với tôi như vậy, dựa vào cái gì?" Thần Bảo Nhi cũng kích động kém, tại sao đối với muốn làm gì làm, bá đạo như thế.

      "Tôi cho em biết, em muốn gặp ác mộng, em chỉ có thể nghe theo tôi, chỉ có thể theo con đường tôi chọn cho em, hiểu ?" Long Hạo nắm chặt cằm Thần Bảo Nhi, làm cho nhìn ràng .

      "A!" Nhưng mà Long Hạo vừa mới xong, chân liền bị Thần Bảo Nhi tàn nhẫn giẫm xuống, làm đau đớn thôi, tay nắm cằm cũng thả lỏng.

      Thần Bảo Nhi nhếch lên nụ cười khinh thường "Long Hạo, ở Long gia là thiếu gia, nhưng khi ra khỏi Long gia, cùng tôi chẳng là cái thá gì, tôi nghe lời , càng theo con đường chọn, nếu như muốn tìm nghe theo xắp đặt của , bên ngoài rất nhiều, thế nhưng bao gồm tôi, hiểu ?"

      xong, Thần Bảo Nhi để ý vẻ mặt khó coi của Long Hạo, xoay người khinh thường rời , thời khắc này rất hoài nghi những người kia vì sao lại cho rằng Long Hạo mình, như vậy là người sao?

      "Thần Bảo Nhi, em đứng lại đó cho tôi, tôi ra lệnh cho em, lập tức, lập tức đứng lại cho tôi!" Chết tiệt, chân đau chết thôi, nhóc này cũng quá ác , Long Hạo nhịn đau đớn tiến lên, bên ra lệnh bên nắm tay , tâm tình càng thêm lửa giận.

      Mà giờ phút này điện thoại di động kêu lên, cắt ngang bọn họ dây dưa, có chút tức giận nhận điện thoại "Mẹ, có chuyện gì?"

      "Con trai, con lập tức về nhà cho mẹ, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn với con." thanh Long phu nhân từ bên kia truyền đến, giọng điệu của bà hết sức nghiêm túc.

      Long Hạo khỏi nhíu mày, nhìn Thần Bảo Nhi chút cũng quay đầu lại "Được rồi, con biết rồi." xong, Long Hạo liền cúp điện thoại, nhìn Thần Bảo Nhi xa.

      Ngược lại cũng là phải về Long gia, nghĩ tới đây, Long Hạo nhanh chóng rời .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.3


      Bóng đêm mê ly, Thần Bảo Nhi mình bước chậm đường, nhìn dòng người càng
      ngày càng ít, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà vẫn muốn trở về.

      Điện thoại di động trong túi vẫn vang lên ngừng, làm Thần Bảo Nhi phải chú ý, nhưng nhìn dãy số làm cho cảm thấy chán ghét, Long Hạo, tức giận tắt máy, sau đó lại bước chậm đường.

      Long gia, Long Hạo nhìn cuộc gọi bị từ chối, tàn nhẫn ném điện thoại xuống đất, hành động này vừa vặn hấp dẫn chú ý của Long phu nhân và Long lão gia.

      Long phu nhân hơi nhíu mày, bà lần đầu nhìn thấy con trai phát hoả lớn như vậy, bà đứng lên tới trước mặt con trai, "Hạo, xảy ra chuyện gì? Làm sao phát hoả lớn như vậy?"

      Long phu nhân theo bản năng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Thần Bảo Nhi, bởi vì bà mới vừa nghe được cuộc chuyên của đám người giúp việc, con trai nghe được Thần Bảo Nhi ra mắt ngay lập tức chạy , hành động như vậy làm Long phu nhân có chút bất mãn, nên mới gọi điện thoại muốn trở về.

      Long Hạo mím môi, quay đầu nhìn mẹ, " có gì, mẹ, có chuyện gì, con ra ngoài trước."

      "Muộn như vậy con còn đâu, mẹ cùng cha con có chuyện muốn , cảm thấy bé Vũ Văn Tĩnh này cũng tệ, kỳ thực cùng con. . ."

      "Mẹ, có thể đừng sắp đặt hôn cho con hay ? Con đối với Vũ Văn Tĩnh có hứng thú." Long Hạo vừa nghe đến tên Vũ Văn Tĩnh, tức giận cắt ngang, xoay người chuẩn bị muốn rời khỏi Long gia.

      "Vậy con cảm thấy hứng thú với ai? Là Bảo Nhi? Đừng tưởng mẹ biết hôm nay con ra ngoài làm gì." Long phu nhân lần đầu bị con trai rống lên, kịp phản ứng, có điều rất nhanh bà cũng phát hỏa, hướng về phía bóng lưng con trai lãnh khốc mở miệng, lời đó làm Long Hạo trong nháy mắt cứng ngắc.

      Giờ phút này Long lão gia cũng đứng lên, nghe vợ tên Bảo Nhi, hơi nhíu mày, "Các người Bảo Nhi là Thần Bảo Nhi trong nhà của chúng ta sao?"Tại sao ông biết chuyện này?

      Long phu nhân nhịn được thở dài, bất đắc dĩ tới trước mặt chồng "Còn có thể là ai? Con trai của ông làm tôi thể an tâm được."

      Long phu nhân buồn bực ngồi xuống, nhìn con trai cũng nhúc nhích, trong lòng rất hiểu, ràng Vũ Văn Tĩnh rất tốt, dung mạo cũng rất được, tại sao con trai bà mực thích Thần Bảo Nhi?

      "Long Hạo, muốn gì sao?" Long lão gia chỉ là nhàn nhạt nhìn con trai, chờ đợi lời giải thích của , vẻ mặt nghiêm túc.

      Bên trong phòng khách bầu khí có chút lạnh, Long Hạo nhìn hai người họ, lâu có phản ứng nào, để Long gião gia và Long phu nhân vô cùng tức tối.
      "Hạo, con , nếu như con với Bảo Nhi có gì, làm sao mất tập trung như thế? Đến cùng là vì chuyện gì?" Long phu nhân nhịn được bắt đầu tức giận, bà đứng lên tới trước mặt Long Hạo, nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu sắc, bà biết nên cái gì.

      "Mẹ, mẹ muốn con gì? Đối với Bảo Nhi cảm thấy hứng thú, thích?" Long Hạo cảm thấy rất buồn cười, tại sao phải ở chỗ này giải thích chuyện riêng? xong, xoay người cũng quay đầu lại rời .

      "Hạo, Hạo. . ." Long phu nhân vẫn cam lòng đuổi theo, nhưng lại bị chồng ngăn cản.

      "Được rồi, nó như vậy, cần đuổi theo, tôi tin tưởng nó đưa ra lựa chọn sáng suốt, bất luận chuyện gì nó cũng có lập trường riêng của mình, bà nên quản nó."

      Ngày hôm nay đủ mệt mỏi rồi, về đến nhà còn đống lớn chuyện nữa, Long lão gia vô cùng tức giận đứng lên, xoay người về phòng sách nghỉ ngơi.

      Long phu nhân nhìn chồng tức giận bỏ , lại nhìn bóng lưng khuất dần của con trai, chính mình cũng tức giận, bà làm mọi chuyện đều vì con trai, vì bọn họ có được , tại sao đến cuối cùng người thông cảm cho mình?
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.4



      Bóng đêm mê ly, Thần Bảo Nhi mình bước chậm đường, nhìn dòng người càng
      ngày càng ít, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà vẫn muốn trở về.

      Điện thoại di động trong túi vẫn vang lên ngừng, làm Thần Bảo Nhi phải chú ý, nhưng nhìn dãy số làm cho cảm thấy chán ghét, Long Hạo, tức giận tắt máy, sau đó lại bước chậm đường.

      Long gia, Long Hạo nhìn cuộc gọi bị từ chối, tàn nhẫn ném điện thoại xuống đất, hành động này vừa vặn hấp dẫn chú ý của Long phu nhân và Long lão gia.

      Long phu nhân hơi nhíu mày, bà lần đầu nhìn thấy con trai phát hoả lớn như vậy, bà đứng lên tới trước mặt con trai, "Hạo, xảy ra chuyện gì? Làm sao phát hoả lớn như vậy?"

      Long phu nhân theo bản năng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Thần Bảo Nhi, bởi vì bà mới vừa nghe được cuộc chuyên của đám người giúp việc, con trai nghe được Thần Bảo Nhi ra mắt ngay lập tức chạy , hành động như vậy làm Long phu nhân có chút bất mãn, nên mới gọi điện thoại muốn trở về.

      Long Hạo mím môi, quay đầu nhìn mẹ, " có gì, mẹ, có chuyện gì, con ra ngoài trước."

      "Muộn như vậy con còn đâu, mẹ cùng cha con có chuyện muốn , cảm thấy bé Vũ Văn Tĩnh này cũng tệ, kỳ thực cùng con. . ."

      "Mẹ, có thể đừng sắp đặt hôn cho con hay ? Con đối với Vũ Văn Tĩnh có hứng thú." Long Hạo vừa nghe đến tên Vũ Văn Tĩnh, tức giận cắt ngang, xoay người chuẩn bị muốn rời khỏi Long gia.

      "Vậy con cảm thấy hứng thú với ai? Là Bảo Nhi? Đừng tưởng mẹ biết hôm nay con ra ngoài làm gì." Long phu nhân lần đầu bị con trai rống lên, kịp phản ứng, có điều rất nhanh bà cũng phát hỏa, hướng về phía bóng lưng con trai lãnh khốc mở miệng, lời đó làm Long Hạo trong nháy mắt cứng ngắc.

      Giờ phút này Long lão gia cũng đứng lên, nghe vợ tên Bảo Nhi, hơi nhíu mày, "Các người Bảo Nhi là Thần Bảo Nhi trong nhà của chúng ta sao?"Tại sao ông biết chuyện này?

      Long phu nhân nhịn được thở dài, bất đắc dĩ tới trước mặt chồng "Còn có thể là ai? Con trai của ông làm tôi thể an tâm được."

      Long phu nhân buồn bực ngồi xuống, nhìn con trai cũng nhúc nhích, trong lòng rất hiểu, ràng Vũ Văn Tĩnh rất tốt, dung mạo cũng rất được, tại sao con trai bà mực thích Thần Bảo Nhi?

      "Long Hạo, muốn gì sao?" Long lão gia chỉ là nhàn nhạt nhìn con trai, chờ đợi lời giải thích của , vẻ mặt nghiêm túc.

      Bên trong phòng khách bầu khí có chút lạnh, Long Hạo nhìn hai người họ, lâu có phản ứng nào, để Long gião gia và Long phu nhân vô cùng tức tối.
      "Hạo, con , nếu như con với Bảo Nhi có gì, làm sao mất tập trung như thế? Đến cùng là vì chuyện gì?" Long phu nhân nhịn được bắt đầu tức giận, bà đứng lên tới trước mặt Long Hạo, nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu sắc, bà biết nên cái gì.

      "Mẹ, mẹ muốn con gì? Đối với Bảo Nhi cảm thấy hứng thú, thích?" Long Hạo cảm thấy rất buồn cười, tại sao phải ở chỗ này giải thích chuyện riêng? xong, xoay người cũng quay đầu lại rời .

      "Hạo, Hạo. . ." Long phu nhân vẫn cam lòng đuổi theo, nhưng lại bị chồng ngăn cản.

      "Được rồi, nó như vậy, cần đuổi theo, tôi tin tưởng nó đưa ra lựa chọn sáng suốt, bất luận chuyện gì nó cũng có lập trường riêng của mình, bà nên quản nó."

      Ngày hôm nay đủ mệt mỏi rồi, về đến nhà còn đống lớn chuyện nữa, Long lão gia vô cùng tức giận đứng lên, xoay người về phòng sách nghỉ ngơi.

      Long phu nhân nhìn chồng tức giận bỏ , lại nhìn bóng lưng khuất dần của con trai, chính mình cũng tức giận, bà làm mọi chuyện đều vì con trai, vì bọn họ có được , tại sao đến cuối cùng người thông cảm cho mình?

      Sau khi rời khỏi Long gia, dọc đường Long Hạo lái xe ngừng nhìn xung quanh, cố gắng tìm Thần Bảo Nhi, tâm trạng bây giờ hết sức rối bời, bên tai lại ngừng vang lên tiếng của mẹ, chân tự chủ giẫm lên bàn đạp thắng xe lại.

      "Chết tiệt!" Long Hạo tức giận đấm mạnh vào tay lái, cam lòng nhìn mọi thứ trước mặt, mình rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại vội vã tìm Thần Bảo Nhi như vậy? Mình rốt cuộc suy nghĩ gì? Nếu như để ý, vậy tại sao cảm thấy thoải mái đây?

      Thời gian từ từ trôi qua, Long Hạo đầu óc mơ hồ trở nên ràng, cuối cùng, Long Hạo nhếch lên nụ cười tự tin "Thần Bảo Nhi, mặc kệ mẹ gì, tôi tự mình tìm ra đáp án, mà em. . . Nhất định phải theo tôi tìm đáp án cuối cùng."

      nơi khác, đêm khuya, Thần Bảo Nhi nhìn biệt thự Long gia ở trước mặt, khỏi thở dài, vẫn là từ cửa sau vào.

      Giờ bày ba Thần vẫn chưa ngủ, nhìn thấy con trở về, ông lập tức quan tâm hỏi: "Sao vậy, Bảo Nhi? Nghe thiếu gia tìm con, con. . ."

      " có chuyện gì, ba ba , con nghĩ để hôm sau , có được ?" Thần Bảo Nhi cố gắng nở nụ cười, muốn để cho ba ba lo lắng.

      "Được." Hôm nào cũng được, ba Thần nhìn con so với khóc cười càng khó coi hơn, cũng cần hỏi nhiều "Thời gian cũng còn sớm, con về phòng ngủ ."
      "Dạ, con biết rồi, ba ba cũng ngủ sớm chút." Thần Bảo Nhi gật đầu, nhanh chóng trở về phòng.

      Sáng sớm sgày hôm sau, Thần Bảo Nhi vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt trầm của Long Hạo, giống như đợ ở đây đên, làm cho vô cùng hoảng hốt, "Thiếu gia, đến sớm như vậy?"

      " phải sớm, là căn bản cũng có rời khỏi, Thần Bảo Nhi, em tối hôm đâu? Muộn như vậy mới về, còn có nghe điện thoại? Lẽ nào em. . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :