1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ thẹn thùng mời qua đây - Hoa Đóa Đóa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG] Chương 1.3[​IMG]

      "Dì khoẻ chứ, cháu là Vũ Văn Tĩnh, Tĩnh nhi, trước kia thường cùng Long Hạo chơi đùa." Trong lúc chuyện, Vũ Văn Tĩnh vẫn quên nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Long Hạo.

      "Tĩnh nhi a, mau vào nhà, trai cháu A Sâm dạo này thế nào? Hôm nay có tới đây ?" Nghe Vũ Văn Tĩnh giới thiệu, Long phu nhân nghĩ tới Vũ Văn Sâm tiếng tăm lừng lẫy, nụ cười môi càng dễ gần.

      " trai cháu công việc bề bộn, cho nên kêu tài xế tới đón cháu." Vũ Văn Tĩnh ôn nhu cười.

      " sao, vì quản lý công ty nên gặp được cháu, cần đứng bên ngoài chuyện phiếm, mau vào nhà ngồi chút." Long phu nhân nịnh hót cười cười, lập tức ra hiệu cho con trai mang Vũ Văn Tĩnh vào nhà.

      Long Hạo làm như thấy, câu ra liền liền xoay người rời "Mẹ, con vào trước."

      Để hai người còn lại lúng túng, Vũ Văn Tĩnh nhìn bóng lưng Long Hạo, ra cũng gấp, dù sao mẹ rất hài lòng với , sau này có khi có cơ hội.

      "Dì, con còn ở nhà chờ cháu về, vậy cháu trước." Vũ Văn Tĩnh hết sức lễ phép cúi người chào, xoay người tiến vào xe, kêu tài xế lái xe .

      Long phu nhân hài lòng nhìn Vũ Văn Tĩnh rời , sau đó nhanh chóng vào nhà, con trai ngồi trong phòng khách giơ chân lên, còn kêu người giúp việc gọi Thần Bảo Nhi.

      Long phu nhân nhất thời nổi giận "Hạo, mẹ ta với con bao nhiêu lần rồi, Thần Bảo Nhi chỉ là người giúp việc, sao con trở về liền tìm nó chơi đùa?"

      "Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi." Long Hạo nhịn được thuyết phục, xem mẹ sắp chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt rồi, khoát khoát tay, trực tiếp thuyết phục: "Mẹ, con tại vừa mới xuống máy bay, mệt chết , để cho con nghỉ ngơi trước chút." xong, chạy nhanh lên tầng, trở về phòng của mình.

      Long phu nhân nhìn bộ dáng này của , chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

      ra bà cũng phải rất chán ghét Thần Bảo Nhi, bất quá bà đối với con trai rất lo lắng, bé Bảo Nhi này ra rất nghe lời, biết điều lại khéo léo, đáng tiếc làm con dâu Long gia, nó đủ tư cách.

      Long gia cần con trai gánh vác, cần có đứng đằng sau trợ giúp, Thần Bảo Nhi căn bản được, nếu như là Vũ Văn Tĩnh có lẽ là được rồi.

      Nghĩ tới đây, Long phu nhân đáy lòng bắt đầu có đúng như dự tính, Vũ Văn Tĩnh trước kia vẫn theo con trai, bây giờ còn như vậy, vừa nhìn cũng biết là thích, như vậy càng dễ rồi, xem ra bà phải cùng chồng chuyện chút.

      Mà giờ phúc này, Thần Bảo Nhi đứng ở cửa đem lời của bọn họ nghe , khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt có chút khổ sở, sau đó liền xoay người rời .

      Hôm sau, Thần Bảo Nhi cùng giống như ngày thường, sáng sớm ngủ dậy mặc bộ quần áo thể thao chạy bộ, nhưng có nghĩ đến mới vừa ra cửa cũng thấy Long Hạo thân quần áo thể thao đứng ở đó, dường như nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay.

      Đợi rất lâu, rốt cuộc cũng thấy Thần Bảo Nhi xuất , Long Hạo nhất thời lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhưng mà nụ cười có xuất lâu liền thay bằng gương mặt nghiêm khắc, hết sức vui.

      "Sao em đến muộn như vậy?"

      "A?" Thần Bảo Nhi có chút ngu ngơ, rất minh bạch nhìn .

      "Chẳng lẽ em sáng sớm mỗi ngày chạy bộ muộn như vậy đấy sao? Cái này coi là chạy bộ à!" Trong lúc chuyện, Long Hạo kéo Thần Bảo Nhi lại, vén vén tóc của .

      Tiếp xúc với động tác ôn nhu như vậy, Thần Bảo Nhi lập tức tránh né "Thiếu gia, cũng muốn chạy bộ sao?"

      "Hỏi thừa." phản xạ như vậy làm cho Long Hạo hết sức thoải mái, nhìn giữ khoảng cách với , cố ý để như ý muốn, tay kéo vào lòng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG] Chương 1.4[​IMG]


      "Thiếu gia!" Thần Bảo Nhi có chút chống cự nhàng đẩy cái.

      "Ít nhảm, còn tiếp tục như vậy, khả năng chúng ta cần chạy bộ nữa, trực tiếp ăn cơm trưa được rồi."

      Lúc chuyện, Long Hạo kéo tay Thần Bảo Nhi từ từ chạy, bàn tay của truyền nhiệt độ ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng mà làm cho
      có chút chống cự, trong đầu đều là lời của Long phu nhân.

      "Thiếu gia, như vậy chạy bộ rất khó chịu." Thần Bảo Nhi dùng sức rút tay ra khỏi tay , nhìn thấy vẻ mặt Long Hạo có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên sau đó đến rất vui, ngay sau đó liền chạy về phía trước.

      Mà Long Hạo vẫn ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng có chút bối rối kia của , trong lòng vô cùng thoải mái, hai tay nhịn được nắm lại, bé này trốn , muốn tiếp xúc với , xa cách như vậy khiến càng thêm khó chịu.

      Long Hạo nhanh chóng đuổi theo, đem Thần Bảo Nhi kéo vào trong cái hẻm , việc phát sinh quá nhanh, làm cho có chút bối rối, thời điểm chuẩn bị la lên nhưng nhìn thấy Long Hạo, cũng bình tĩnh lại.

      Có điều nhìn ánh mắt đáng sợ kia của Long Hạo, Thần Bảo Nhi nhịn được nuốt nước miếng, con mắt liếc bốn phía phát có ai khác ở đây, : "Thiếu gia, , làm sao? muốn làm gì?"

      "Thần Bảo Nhi, em ở trốn tôi." Câu này là khẳng định, cũng là Long Hạo muốn thừa nhận, dĩ nhiên trốn tránh , hơn nữa này là người nhìn thấy từ .

      Thần Bảo Nhi bởi vì lời của mà sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn , thể tin được rất nhanh liền đoán được.

      " linh tinh gì vậy, tôi nào có?" Tuy rằng đoán ra được, nhưng là muốn dối, thế mà là thiếu gia.

      Chết tiệt! Ánh mắt của cũng phản bội ý nghĩ của , còn dối, Long Hạo tức giận đến nghiến răng " sao? Đưa tay cho tôi, sau đó có lệnh của tôi, em dám rụt tay về , em liền xong đời."

      Vừa chuyện, Long Hạo vừa hung hăng đem tay Thần Bảo Nhi cầm chặt, nhìn dám phản kháng, lúc này mới đắc ý cong môi, nắm Thần Bảo Nhi từ từ chạy.

      Dọc đường , những người chạy bộ đều vô cùng hâm mộ nhìn bọn họ, nghĩ tới tại còn có cặp đôi nhau dậy sớm để chạy bộ như vậy.

      Chạy bộ xong, Long Hạo và Thần Bảo Nhi cùng nhau về nhà, nhưng vừa mới bước vào phòng khách, Long phu nhân liền nhìn thấy hai người bọn họ tay nắm tay, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

      Thần Bảo Nhi cũng để ý tới, lập tức rụt tay về, "Phu nhân, cháu xuống trước."

      "Ừm." Long phu nhân hững hờ đáp, tới trước mặt con trai,bà đối với giờ phút này hết sức bất mãn, có điều bà nhìn người trước mặt cũng thêm gì "Ăn cơm ."

      "Hừm, mẹ, hôm nay con muốn làm ở công ty." xong, Long Hạo liền ngồi xuống nhanh chóng ăn bữa sáng, xoay người làm.

      Long phu nhân nhìn , sau đó quay đầu nhìn nơi Thần Bảo Nhi vi vào, khỏi thở dài, xem ra con trai bà dường như có nghe lời bà, nghĩ tới đây, Long phu nhân liền đứng lên về phía Thần Bảo Nhi, nhìn Thần Bảo Nhi ngồi đó ăn điểm tâm, làm bộ ho khan vài tiếng.

      Thần Bảo Nhi lập tức bỏ bát đũa xuống, có chút hiểu đứng lên "Phu nhân, có chuyện gì ?"

      "Bảo Nhi, cháu và thiếu gia tốt nhất nên giữ khoảng cách, biết ? Dù sao các cháu đều còn là trẻ con." Long phu nhân xong, nhìn Thần Bảo Nhi vẻ mặt sửng sốt, cũng thêm gì, có chút lúng túng xoay người rời .

      Thần Bảo Nhi sững sờ nhìn bốn phía, trong đầu đều là Long phu nhân, mình làm sao hiểu đây, kỳ thực Long phu nhân chỉ là lo lắng có ý đồ an phận thôi.

      Nghĩ tới đây, Thần Bảo Nhi lắc đầu cái, quên loại cảm giác khác thường kia , tiếp tục ăn điểm tâm, sau khi ăn xong phải làm thêm, làm xong sớm chút, buổi trưa còn muốn làm thêm nhà hàng kiểu Tây, dù sao còn hi vọng sau đó có thể làm chiếc bánh gatô tặng thầy giáo.

      Thần Bảo Nhi làm thêm xong liền ngay lập tức chạy tới nhà bếp của nhà hàng kiểu Tây, xem ra cũng bắt đầu bận túi bụi rồi, nhìn đồng hồ đeo tay, mới biết buổi trưa.

      "Quản lý, xin lỗi, tôi đến muộn." Thần Bảo Nhi thay đổi quần áo xong liền vội vàng xin lỗi, sau đó bắt đầu làm việc.

      Quản lý nhìn vài lần, cũng thêm gì " lấy mâm, bắt đầu làm hoa quả sa ."

      "Được." Thần Bảo Nhi lập tức nghe lời bắt đầu làm việc.

      Mà giờ phút này, Long Hạo vừa mới ra công ty sau buổi sáng bận bịu làm việc, chuẩn bị ăn cơm trưa, nhưng nhận được điện thoại của Long phu nhân "Mẹ, có chuyện gì ?"

      [​IMG] Chương 1.5[​IMG]


      "Hạo, Tĩnh nhi tìm con cùng ăn cơm trưa, con nhớ tới phải cố gắng chiêu đãi con bé, biết ?" Long phu nhân thập phần lo lắng thái độ của Long Hạo đối với Vũ Văn Tĩnh, trong lòng bà hết sức hài lòng Vũ Văn tĩnh bé này rồi.

      "Mẹ, con có hẹn trước rồi, rảnh." Long Hạo lãnh khốc , sau đó chút suy nghĩ liền đem điện thoại cắt đứt, mặc kệ đầu bên kia Long phu nhân phản ứng ra sao.

      Long Hạo đứng lên, mở ra cửa phòng làm việc chuẩn bị muốn ra ngoài, lại gặp phải người muốn thấy nhất, cảm thấy hết sức nhức đầu, khỏi vỗ vỗ cái trán.

      Long Hạo chuẩn bị làm bộ nhìn thấy, liền qua, lại bị Vũ Văn Tĩnh ngăn cản "Hạo, cậu nghỉ trưa rồi, mình đợi cậu cùng ăn cơm trưa đây."

      "Tôi có hẹn với sao?" Buồn cười nhìn , Long Hạo lạnh như băng hỏi ngược lại, chút tình cảm cũng để lại rời .

      Điều này làm cho Vũ Văn Tĩnh cảm nhận dị thường nhục nhã, người xem xung quanh đều chú ý tới bọn họ, hơn nữa có mấy người dường như ở chỗ này cười trộm, khỏi xoay người tức giận dậm chân cái "Long Hạo, tôi muốn đàn ông xưa nay đều bao giờ chiếm được."

      Sau khi thoát khỏi Vũ Văn Tĩnh , Long Hạo nhìn thời gian, trong đầu nhớ tới Thần Bảo Nhi cũng nên nghỉ trưa rồi, biết nàng làm gì, làm việc ở nơi nào. . .

      Nghĩ xong, Long Hạo cầm điện thoại di động lên gọi dãy số quen thuộc, nhưng mà bất luận gọi mấy lần cũng có người nghe máy, điều này làm cho Long Hạo vô cùng thích, tâm tình rất thoải mái, bé này đến cùng là làm gì, nghe điện thoại của mình.

      Màn đêm buông xuống, Thần Bảo Nhi mệt mỏi kéo thân thể từ cửa sau Long gia chậm rãi vào, chuẩn bị tắm xong liền ngủ, lại bị thanh phẫn nộ doạ sợ.

      "Muộn như vậy mới trở về, em đâu vậy?" Long Hạo nhìn Thần Bảo Nhi bóng lưng mệt mỏi khỏi nhíu mày, trong lòng rất thoải mái, liền chất vấn.

      " tại sao lại ở chỗ này, thiếu gia?" Thần Bảo Nhi bị xuất của doạ sợ rồi, có điều ngẫm lại cũng đúng, nơi này là nhà nha.

      "Em ở đâu làm, làm gì mà muộn như vậy mới về?" Long Hạo tiến lên, chớp mắt nhìn chằm chằm Thần Bảo Nhi.

      Mà vấn đề của Thần Bảo Nhi khỏi nhíu mày, con mắt rũ xuống "Thiếu gia hình như can thiệp cuộc sống của tôi, tôi có cần thiết mỗi chuyện đều về báo cáo ." Sau khi xong, Thần Bảo Nhi ràng cảm giác được khí bốn phía có chút quỷ dị.

      Long Hạo nghĩ tới Thần Bảo Nhi dĩ nhiên trả lời như vậy, lập tức phản ứng kịp, hai người liền như vậy tùy ý để thời gian trốn mất.

      Thần Bảo Nhi xem Long Hạo có bất kỳ phản ứng nào hết, từ bên cạnh qua, nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, trong lòng dĩ nhiên có từng tia từng tia đau đớn.

      Trở về phòng, Thần Bảo Nhi tắm chuẩn bị muốn lúc ngủ, có người gõ cửa, ngoài cửa là ba Thần thanh, "Bảo Nhi, ngủ sao?"

      " có, ba ba." chuyện đồng thời Thần Bảo Nhi nhanh chóng mở cửa, ba ba có việc quan trọng là ở thời gian tới đây.

      Thần Bảo Nhi nhìn ba ba ôn hòa tới, ông đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh "Bảo Nhi, vừa ở bên ngoài ba đều nhìn thấy." Thần ba vừa tiến đến liền trực tiếp thẳng.

      Thần Bảo Nhi ngồi ở bên giường có lên tiếng, nhìn ba ba vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng căng thẳng.

      "Kỳ thực ba biết con cùng Long Hạo thiếu gia có tình cảm, cũng biết con thích Long Hạo thiếu gia, thế nhưng thiếu gia cùng con là người của hai thế giới, hiểu ?"
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      thanks editor:yoyo44::yoyo44:

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2


      Ngày hôm sau, bầu trời u, dường như muốn ép xuống.

      Thần Bảo Nhi đêm ngủ, đẩy kính gọng đen, mặc vào quần áo thể thao chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, nhưng nghĩ tới Long Hạo ở cửa chờ .

      Điều này làm cho Thần Bảo Nhi vô cùng bất ngờ, trốn tránh mà tiến lên, "Thiếu gia, dậy sớm như vậy."

      "Em so với trước đây chậm nửa giờ." Nhìn đồng hồ đeo tay, Long Hạo sắc mặt hết sức khó coi, sau khi xong liền kéo lại, nhanh chóng chạy về phía trước, căn bản là cho bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

      "Thiếu gia muốn đâu? Tôi chạy nổi." Thần Bảo Nhi thở ra hơi, nhìn Long Hạo cầm tay mình chặt chịu buông, làm đáy lòng của loại xúc cảm ra.

      Long Hạo đưa tới bờ sông, nhìn xung quanh có ai mới buông tay ra, ánh mắt vô cùng phẫn nộ "Thần Bảo Nhi, em ngày hôm qua hình như ngủ đến tệ."

      Thần Bảo Nhi nhíu mày hiểu nhìn Long Hạo, tại sao như vậy?

      "Thần Bảo Nhi, tối hôm qua câu kia rốt cuộc là ý gì?" đêm, suốt cả đêm Long Hạo đều có nhắm mắt, dĩ nhiên là can thiệp, chết tiệt, lẽ nào biết đây là quan tâm sao?

      "Rất , thiếu gia biết rồi phải sao?" Thần Bảo Nhi trái tim đau đớn hồi, nhìn Long Hạo vẻ mặt chấp nhất, trái tim càng thêm khó chịu, vất vả mới quên chuyện ngày hôm qua, tại lại tới nhắc nhở.

      "Chết tiệt." cái kéo cổ tay , Long Hạo dùng sức ít, muốn cảm giác đau đớn kích thích này, nghĩ tới lộ ra vẻ mặt bất cần này.

      "Thần Bảo Nhi, cho phép em dùng khẩu khí đó chuyện với tôi."

      "Vậy tôi nên dùng khẩu khí gì đây? Thiếu gia, làm khổ tôi." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt cười, Long Hạo càng làm cho cảm nhận được địa vị khác biệt giữa bọn họ, nhưng chỉ là nhàn nhạt nhíu mày.

      "Thần Bảo Nhi!" Long Hạo nghiến răng nghiến lợi, biết đến cùng là lạ ở chỗ nào, này chuyện như thế, chỉ làm cho kích động muốn đánh , bàn tay nắm tay biết từ lúc nào tăng thêm lực.

      Thần Bảo Nhi cắn chặt môi, nhìn tới con mắt phát hoả kia của Long Hạo, ánh mắt chăm chăm nhìn cổ tay bị nắm chặt, lời.

      Lúc lâu sau, Long Hạo đợi được trả lời, trong khí trầm mặc rất muốn phá vỡ "Em nhất định phải nghe tôi, biết ?"

      "Tại sao?" Thần Bảo Nhi vô cùng thích giọng điệu bá đạo của , thái độ cứng rắn, giống như chỉ có thể nghe , tất cả thể tự giữ mình làm chủ giống vậy, nhịn được ngẩng đầu, sắc mặt cũng hết sức khó coi.

      "Bởi vì em là của tôi." Lời thốt lên, lời như vậy Long Hạo cũng có chút dám tin.

      xong, nhìn vẻ mặt dám tin tưởng của Thần Bảo Nhi, Long Hạo cho rằng mình sai, khỏi ho khan vài tiếng, vẻ mặt có chút bối rối giải thích "Bởi vì em là người hầu nhà tôi, tôi là thiếu gia, em đương nhiên phải nghe ta."

      "Ha ha." Trầm thấp cười nhạo mấy lần, Thần Bảo Nhi tàn nhẫn mà bỏ qua kiềm chế của "Tôi biết, thiếu gia."

      "Tôi..." Dường như cảm nhận được bầu khí càng thêm lạnh lẽo, Long Hạo nhìn Thần Bảo Nhi thái độ xa cách, xoay người chuẩn bị muốn rời khỏi, lần thứ hai tàn nhẫn mà kéo định trốn tránh, lúc này mới phát cổ tay sớm có vết đỏ, điều này làm cho Long Hạo khỏi ảo não, lập tức buông ra.

      "Thiếu gia, tôi biết tôi là con người hầu nhà các người, cho dù là như vậy, cũng có tư cách cấm đoán tôi, đúng ?" Thần Bảo Nhi lạnh băng xong, liền xoay người cũng quay đầu lại rời .

      Long Hạo có đuổi theo, chỉ là có chút phức tạp nhìn bóng lưng , hai tay tự chủ được nắm tay.

      Trong đầu đều là lời Thần Bảo Nhi , còn có vẻ mặt lạnh băng kia, giống như cái xoay người liền muốn rời khỏi thế giới của , điều này làm cho trái tim càng thêm khó chịu.

      "Chết tiệt!" Long Hạo khỏi thấp chửi tiếng, vô cùng thích cảm giác tại, càng thích đột nhiên Thần Bảo Nhi trở nên lạnh lùng, thậm chí cũng thích chính mình giờ phút này, dĩ nhiên vì câu của mà biến thành bộ dạng này.

      muốn tất cả trở lại lúc trước, tất cả mọi thứ đều trở lại lúc trước.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2


      Dọc đường , Thần Bảo Nhi ngừng lau nước mắt, nhưng là khóe miệng vẫn mang theo nụ cười miễn cưỡng "Thần Bảo Nhi, được khóc, mày sớm biết kết quả như thế, được khóc, nghe có hiểu , cho phép khóc."

      Sáng sớm gió có chút lạnh lẽo, vẫn phóng về mặt mà thổi, dần dần đem nước mắt mặt thổi khô.

      Thần Bảo Nhi có về Long gia trực tiếp làm tại nhà hàng kiểu Tây.

      Mà giờ phút này Long Hạo vẫn ở nhà chờ Thần Bảo Nhi xuất , mãi đến khi thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm tình của càng thêm nôn nóng, liền để người hầu gọi ba Thần tới.

      Bên trong đại sảnh, ba Thần đầu óc mơ hồ mà nhìn Long Hạo "Thiếu gia, người tìm tôi có chuyện gì ?"

      "Bác Thần người ngồi , tôi muốn biết Bảo Nhi đâu, gọi điên thoại di động em ấy cũng có nhận máy." Long Hạo nhìn ba Thần, ra hiệu bác ngồi xuống.

      "Đứa bé kia ra ngoài làm thêm, thời gian làm việc, nó bình thường nhận điện thoại, ra thiếu gia cần để ý tới nó..."

      "Làm thêm ở đâu?" Ba Thần Long Hạo để ý đến, càng cố ý phải biết Thần Bảo Nhi đến cùng là làm them ở đâu, kỳ thực trong đáy lòng Long Hạo, chỉ là muốn hiểu tất cả mọi thứ liên quan tới .

      Ba Thần có chút sửng sốt, nhìn trong mắt Long Hạo cố chấp cùng bá đạo, ông lập tức biết trả lời như thế nào.

      Mãi đến khi Long Hạo đặt câu hỏi lần thứ hai, trong giọng tựa hồ còn sót lại tia thiếu kiên nhẫn, "Bác Thần, Bảo Nhi đến cùng là làm việc ở đâu?"

      "Nhà hàng kiểu Tây." Ba Thần theo bản năng bật thốt lên, còn kịp che miệng lại, ông nhìn thấy Long Hạo đột nhiên đứng lên, như gió biến mất trước mặt mình.

      Ba Thần ngây người đứng đó, nhìn tất cả chuyện trước mặt, căn bản là thể tin con mắt của chính mình.

      tầng Long phu nhân nhìn cảnh tượng này, nhíu chặt lông mày, lâu sau cũng cử động, tay nắm chặt lan can.

      Phòng ăn cơm kiểu Tây nhà bếp.

      "Tiên sinh, ngài thể vào, nơi này là nhà bếp..." người phục vụ vội vàng ngăn lại thanh truyền đến cửa phòng bếp.

      "Tôi là tới tìm người."

      Hiển nhiên người phục vụ căn bản là thể ngăn cản bước chân người đàn ông, thanh Long Hạo càng ngày càng gần.

      Mà tiếng quen thuộc này làm Thần Bảo Nhi sững sờ, hơi quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Long Hạo vẻ mặt vội vàng, làm cho vô cùng ngạc nhiên, còn chưa kịp mở miệng , Long Hạo liền tìm ra ngay và lập tức về phía .

      "Thần Bảo Nhi, em thực là càng lúc càng to gan, cư nhiên nhận điện thoại của tôi." Long Hạo vừa đến gần, bên tức giận lên án.

      Lời đó giống như tuyên bố quyền sở hữu của vậy, đáy lòng Thần Bảo Nhi vô cùng thoải mái, chống cự "Xin lỗi, tôi tại còn làm việc, nếu có chuyện gì, sau khi trở về tiếp."

      Khi chuyện, Long Hạo tức giận đưa tay ra muốn nắm lấy tay , lại bị Thần Bảo Nhi tránh né.

      Động tác thể nghi ngờ gì nữa làm cho Long Hạo càng thêm khó chịu, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy "Thần Bảo Nhi!"

      "Thiếu gia, tôi rất bận, có thời gian cùng tranh cãi." Thần Bảo Nhi tiếp tục lạnh lùng đáp lại, quên mất ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Long Hạo, xoay người tiếp tục làm việc của mình.

      Mà giờ phút này hai người bọn họ phát nơi này trở thành tiêu điểm, khi quản lí chạy vào, đối với chuyện phát sinh trong nhà bếp ai gì, liền tiến lên : "Thần Bảo Nhi, phòng bếp thuê tới phải để chuyện đương, xin đừng đưa việc tư của mình mang đến nơi này giải quyết."

      "Quản lí, chúng tôi phải..." Thần Bảo Nhi nghĩ tới quản lí nghĩ như vậy, còn chưa giải thích liền bị người khác vội vàng cắt ngang.

      "Xin lỗi, quản lí, chúng tôi tại liền ra ngoài giải quyết." Long Hạo vô cùng nhanh chóng xong liền cứng rắn đem Thần Bảo Nhi kéo .

      Đằng sau tựa hồ còn truyền đến giọng quản lí vô cùng căm tức oán giận "Tuổi trẻ bây giờ đúng là, thời gian làm việc đều là đem việc tư ra giải quyết."

      Bị Long Hạo kéo đường, Thần Bảo Nhi ngừng giãy giụa "Thiếu gia, thả tôi ra, rốt cuộc muốn đưa tôi đâu? Có chuyện gì chúng ta có thể ở đây."

      "Thần Bảo Nhi, em cho tôi yên tĩnh chút ." Long Hạo biết nhóc này biết đây là đâu, người xung quanh đều chú ý tới bọn họ, còn lớn tiếng như vậy.

      "Tôi còn muốn làm việc, có chuyện gì..." Thần Bảo Nhi vẫn chưa hết, bên hông lập tức có lực lớn chạm vào, để cho bất ngờ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng to, làm cho quên mất phải cái gì.

      "Yên lặng chút." Long Hạo căn bản là cảm giác mình giờ phút này có cái động tác gì đúng, trái lại cảm thấy ôm còn rất thoải mái nữa.

      "Long Hạo, làm sao lạiở đây?" Ngay thời điểm Long Hạo cảm thấy Thần Bảo Nhi hơi có chút nghe lời, thanh sắc bén vang lên, tiếp theo là cái tay cương quyết xen giữa bọn họ, làm Thần Bảo Nhi cùng Long Hạo hề phòng bị tách ra.

      Thần Bảo Nhi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt mê người cùng kiêu ngạo hơn người của người kia, cười nhạt.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :