1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Tổng giám đốc đúng là nhiều tiền mà đem đốt

      Người tài xế nhìn qua gương trong xe phát đằng sau khác thường, bây giờ con cởi mở, lại ở trong xe động tay động chân, chỉ là nhìn thấy tuổi còn như vậy, hẳn còn là học sinh, vụng trộm nhìn xem bộ dạng người đàn ông này, thấy xấu, còn hết sức khôi ngô, chỉ là hơn nửa đêm mặc đồ ngủ ra ngoài, nhất định đầu óc có vấn đề!

      Tài xế rất tò mò quan hệ của bọn họ là thế nào? Vì vậy, vụng trộm quan sát cái người đàn ông mặc đồ ngủ này, nhìn kỹ mặc dù người đàn ông này mặc đồ ngủ, nhưng người vẫn lộ ra loại khí thế, loại khí thế lớn mạnh, Nam Cung Diệu phát tài xế liên tục liếc trộm bọn họ, vì vậy, chờ đến cơ hội, cùng tài xế đối mặt, người tài xế lập tức cảm thấy nhiệt độ ttrong xe giảm xuống, người đàn ông này tuyệt đối phải người tốt, ánh mắt ta rất lạnh, chỉ là nhìn qua gương cũng rùng mình ớn lạnh, người này tuyệt đối phải là người tốt gì, dọc theo đường tài xế đàng hoàng lái xe, dám liếc nhìn về phía sau nữa.

      Mộ Hi giữ tư thế này rất đau khổ, nhưng mà Nam Cung Diệu cũng tốt hơn, chỗ đó lại bắt đầu căng trướng, khi nào mình có định lực như vậy! Người phụ nữ ngu ngốc này quả thực chính là ngòi nổ! Thế nhưng lại đem lão nhị hứng vào cái cốc, cái loại cảm giác này tốt.

      Cũng may đến nơi, nếu lão nhị phải chịu tội.

      "Bác tài, đây là tiền xe, cám ơn bác."

      Mộ Hi nắm lấy tay Nam Cung Diệu xuống xe, Nam Cung Diệu cảm thấy như vậy hết sức kỳ diệu, trong lòng hết sức thoải mái, tay của hề trơn nhắn giống như tay khác, ngược lại tay có chút thô ráp, hình như thường xuyên làm việc nặng nhọc mà lưu lại. Kỳ Mộ Hi cứ có thời gian là giúp mẹ trông tiệm, đương nhiên cũng có nhàn rỗi.

      "Tổng giám đốc thân ái của tôi, biết ngài ở đâu? Cho nên chỉ có thể ủy khuất ngài ở chỗ này, chẳng qua tôi nhắc nhớ trước, phải đàng hoàng, nếu tôi cước đá ra ngoài."

      Mộ Hi ở ngoài cửa với Nam Cung Diệu, còn làm cái tư thế hung dữ, ý là được làm được.

      vào biệt thự, Mộ Hi có chút lo lắng, từ hôm qua chuyển vào đến nay, cũng nhìn thấy người khác ở đây, xem ra hôm nay chỉ có hai người bọn họ!

      "Nhà lớn như vậy, chỉ có mình tôi ở lãng phí! Tổng giám đốc thân ái của tôi, tôi thấy có phải nhiều tiền mà đem đốt, cung cấp chỗ ở tốt như vậy cho thư ký, phát sốt chứ? Chao ôi! Cả đêm tôi nhiều như vậy, câu cũng nghe thấy, coi như quên , tùy tiện tìm chỗ ngủ ? Tôi mệt quá, tắm cái rồi ngủ."

      Mộ Hi quay đầu lên lầu, Nam Cung Diệu nghe thấy Mộ Hi gọi là tổng giám đốc thân ái, cảm giác có chút buồn cười, này rất thú vị.

      "Đáng ghét, hồn tiêu tan, gặp phải là xui xẻo tám đời."

      Mộ Hi vừa lải nhải vửa vào phòng mình, nhưng chẳng biết có đôi tà mị trừng mắt nhìn .

      Người phụ nữ ngu ngốc, lại dám hồn tiêu tan, còn dám gặp là xui xẻo tám đời, cho biết cái gì là xúi xẻo , chỉ là mình thể hạ quyết tâm với , đành phải đổi loại phương thức dạy dỗ khác.

      Mộ Hi cầm lấy khăn tắm lười nhác vào phòng tắm, Nam Cung Diệu thấy dùng chung phòng tắm với mình, đây chính là điều kiêng kỵ nhất, cực kỳ thích sạch , cho nên rất ghét người khác lộn xộn đồ đạc của , nhưng mắt thấy vào, lại ngăn cản.

      Ngay khi Mộ Hi tắm, điện thoại di động của vang lên, Nam Cung Diệu cầm lên nhìn, thấy hiển thị tên là Mộ Đồng, vì vậy, Nam Cung Diệu trực tiếp nối máy, có trả lời.
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47 Ngưu tầm ngưu mã tầm mã

      "Bà chị, làm gia sư xong rồi sao? Em rất nhớ chị, đúng rồi chị, ngày đó chị tổng giám đốc của chị là ông già sáu mươi chín tuổi, mẹ bảo chị phải lễ phép với người ta, ngàn vạn lần được tùy tiện như ở nhà."

      Mặt Nam Cung Diệu càng ngày càng khó coi, đáng giận, dám là ông già sáu mươi chín tuổi, đúng lúc này đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng .

      "Này? Chị?"

      Nam Cung Diệu phản ứng lại rất nhanh, vì vừa mới nghe được đầu bên kia điện thoại làm gia sư, thế là.

      " là?"

      Mộ Đồng nghe được giọng của người đàn ông, sợ hết hồn.

      " là ai? Vì sao giữ điện thoại của chị tôi?"

      "Nha, là em của Mộ Hi, ấy làm gia sư ở nhà tôi, tại giảng bài cho đứa , tiện nghe điện thoại."

      Mộ Đồng vừa nghe, cảm giác gọi điện thoại đúng lúc, vì vậy rất lễ phép :

      "Thực xin lỗi chú, cháu cúp trước, cho chị cháu biết, cháu sao, bảo chị ấy làm việc cho giỏi, bai."

      Mộ Đồng xong cúp điện thoại.

      Vẻ mặt Nam Cung Diệu trở nên càng ngày càng lạnh lẽo, khốn kiếp, bé kia vậy mà gọi là chú, là có chị tất nhiên có em, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

      Vừa định để điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên, Nam Cung Diệu có tâm tình lại bắt máy tiếp, nhưng nhìn vào màn hình là thân ái ? Vì vậy Nam Cung Diệu chút do dự bắt máy.

      Vừa bắt máy, liền nghe đối phương ầm ầm ĩ ĩ .

      "Này? Nha đầu thúi đâu vậy, các chị em tìm khắp nơi cũng thấy cậu, mình nghe các đồng nghiệp , cậu bị tổng giám đốc ôm từ bên ngoài quay trở lại, nha đầu thúi cậu có phải bị tổng giám đốc mê chết người đền mạng cho kia khai bao (cái này nó trong sáng lắm m.n tự hiểu nha) , đây phải là phong cách của cậu. Hi, quên cho cậu biết, Hàng Thiên Vũ tìm mình, muốn địa chỉ gia đình cậu, mình biết, Hi cậu nghe sao?"

      Nam Cung Diệu vốn nghĩ thân ái chính là tên đàn ông kia, nghĩ tới là nữ, giọng điệu chuyện giống Mộ Hi, là vô cùng lỗ mãng, cái gì mà Mộ Hi bị khai bao!

      Vì vậy, Nam Cung Diệu muốn nghe những cuộc điện thoại nhàm chán này, vừa định tắt , nghe thấy đối phương Hàng Thiên Vũ tìm Mộ Hi, tên đàn ông kia đúng là si tình, dám tranh giành phụ nữ với , lại để điện thoại bên tai. Quả nhiên tên đàn ông kia tìm , vì vậy.

      "Tôi biết là ai, nhưng có thể lại với tên đàn ông kia Mộ Hi có người khác. Làm cho ta về sau cách xa Mộ Hi chút, nếu tôi khách khí ."

      Gọi điện thoại chính là bạn thân của Mộ Hi Vân Tĩnh Sơ, nghe thấy tiếng đàn ông bắt máy, sợ hết hồn, khó trách gần đây tìm thấy , ra nha đầu chết tiệt kia cũng kim ốc tàng nam.

      " là ai? Hãy xưng tên ra, rất lợi hại sao? Vây mà nắm được ớt trong tay, nhưng cậu ấy là cương trực trong trắng ở trường chúng tôi. Cảm giác như thế nào, có phải rất thỏa mãn ?" Mộ Hi ở trường nổi danh là trái ớt .

      Nam Cung Diệu nghe thấy trong lòng có chút buồn cười, người phụ nữ này rất đúng, chính là cay, vừa nghe đối phương Mộ Hi là cương trực trong trắng? sai, tin ánh mắt của mình sai.

      "Đúng là hết sức cay, hơn nữa còn là cầm tinh con chó, thích cắn người." Nam Cung Diệu với đối phương.

      "Ha ha... bất ngờ, Mộ Hi nhà chúng tôi có bản lãnh khác, giữ gìn trinh tiết của mình vẫn có, xin hỏi ngài rốt cuộc là ai? Dám làm phải dám chịu, nếu bắt được Mộ Hi nhà chúng tôi, chính là người đàn ông đầu tiên của cậu ấy, gọi nha đầu thúi nghe điện thoại, tôi muốn hỏi cậu ấy chút, xem cạu ấy còn dám ở trước mặt tôi suông ư? Cám ơn người em, lần này cuối cùng tôi cũng ngang hàng với cậu ấy, xem cậu ấy còn dám động chút là dạy dỗ tôi sao? Ha ha..."
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: muốn trừng phạt

      Vân Tĩnh Sơ sớm phải thiếu nữ, mới vừa rồi nghe thấy Nam Cung Diệu vậy, cao hứng cười ha hả, bởi vì ở phương diện này, quan niệm của hai người khác nhau, Mộ Hi thỉnh thoảng dạy dỗ chút, Vân Tĩnh Sơ có loại cảm giác giải thoát.

      " ấy tắm, nhớ kỹ tôi là Nam Cung Diệu, là người đàn ông đầu tiên của Mộ Hi." Nam Cung Diệu cố ý ra tên mình, hy vọng người phụ nữ này có thể giúp truyền lời, cho người đàn ông kia, Mộ Hi là của , nghĩ tới cú điện thoại tình cờ hôm nay, giúp ân lớn, có thể tưởng tượng được vẻ mặt người đàn ông kia khi nghe Mộ Hi ở trong nhà .

      Vân Tĩnh Sơ nghe đến đó, gần như là quên hô hấp, sợ tới mức run hết cả tay, trán toát ra mồ hôi lạnh, nhưng mà, thể cứ cúp máy như vậy, vì thế kiên trì.

      "Tốt, hai người cứ chơi đùa, quấy rầy, tôi còn có việc, cúp máy trước."

      Vân Tĩnh Sơ vội vã cúp điện thoại, trong lòng thở phào nhõm, vừa rồi thiếu chút nữa là bị hù chết, nghĩ tới người đàn ông kia lại là Nam Cung Diệu, vừa nãy mình còn về vị tổng giám đốc mê chết người đền mạng kia, biết có tức giận ? Chỉ có ngày mai gặp lại Mộ Hi hỏi thử chút!

      Nam Cung Diệu nhìn điện thoại, hiểu ra sao, vừa nãy vẫn còn líu ríu, như thế nào lại trở nên thành vậy, cẩn thận ngẫm lại, còn chưa thấy qua bạn tốt của mình thất thân, nên mới cao hứng thành vậy. Chẳng quá, cuối cùng bây giờ hiểu vì cái gì Mộ Hi đặc biệt như vậy, hóa ra tất cả người bên cạnh đều đặc biệt như vậy, khác loại.

      Mộ Hi tắm xong, thấy được Nam Cung Diệu đâu? Mặc kệ, mệt mỏi quá, ngủ.

      Kỳ Nam Cung Diệu sớm bỏ chạy đến giường Mộ Hi giả bộ ngủ, muốn trừng phạt , dám là ông già. Nghe thấy có tiếng động vào cửa, vì vậy vội vàng nhắm mắt lại, còn vụng trộm nhìn xem động tĩnh bên ngoài, đáng chết, tại sao nhóc này bật đèn, làm hại cái gì cũng nhìn .

      Bởi vì trong nhà Mộ Hi nghèo, cho nên từ cũng biết tiết kiệm, như nước, điện, có thể tiết kiệm tiết kiệm, đây loại thói quen, bởi vì loáng thoáng có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, ánh đèn nê ông ít nhiều cũng chiếu vào nhà, cho nên có mở đèn.

      Bởi vì Mộ Hi có mở đèn, cho nên Nam Cung Diệu cần thiết nhắm mắt lại, vì vậy lặng lẽ mở đôi mắt kia, nhìn xem bóng dáng con nhím trong phòng, thông qua ánh trăng có thể thấy mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài đen nhánh như thác nước rủ xuống vai, mái tóc màu đen cùng đồ ngủ màu trắng hình thành đối lập ràng, nhìn kỹ lại mái tóc giống như tác phẩm nghệ thuật thiên nhiên thuần khiết, lúc này ban đêm đen sẫm, kèm theo chút ánh trăng vô hạn biển sao.

      Đáng chết, thế nhưng dùng sữa tắm của , cái mùi thơm kia là thích nhất.

      Trong khí tản ra mùi thơm mê người, mặc dù hương vị rất nhạt, lại có chút mùi thơm tươi ngát, còn kèm theo mùi thơm của cơ thể thiếu nữ nhàn nhạt, ý vị sâu xa, làm cho tâm thần người ta say mê.

      Cái gọi là như si như say, hóa ra chính là tình cảnh như vậy.

      Nam Cung Diệu nhớ tới loại mùi hương này giống với chim bồ câu trắng, đúng vậy, cẩn thận ngửi, rất giống.

      Mộ Hi có trực tiếp lên giường, mà lẳng lặng ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa, tay trái chống cằm lên, khuỷu tay chống đỡ ở cửa sổ, Nam Cung Diệu nhìn chăm chú, suy nghĩ gì? Xuất thần như vậy, chẳng lẽ là nghĩ tới người đàn ông kia?

      Người phụ nữ ngốc nghếch, chẳng lẽ còn nghĩ đến người đàn ông kia? Là em bức tôi, Nam Cung Diệu vốn nghĩ nằm chết dí giường Mộ Hi hù dọa chút, tại Nam Cung Diệu thay đổi chủ ý, ở trong lòng vốn phải là quân tử, cho nên chỉ làm những gì mình muốn là được, khóe miệng giương cao nụ cười hiểm.
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: Mộ Hi ra lệnh đuổi khách

      Kỳ Mộ Hi nghĩ đến chuyện tối hôm nay, lấy thân phận chim bồ câu trắng chuyện phiếm với Nam Cung Diệu, cảm giác nội tâm của rất trống vắng, rất độc, giống như người đàn ông thường nhìn thấy hàng ngày kia.

      "Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ." Nam Cung Diệu lạnh lùng từ trong miệng gạt bỏ mấy chữ.

      "A - - ai ở nơi nào?"

      Mộ Hi bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới bật đèn, mở đèn lên vừa nhìn là Nam Cung Diệu, mới thở phào nhõm.

      " chạy đến đây làm gì?"

      "Như thế nào? Thấy là tôi, hết sức thất vọng?"

      Nam Cung Diệu lạnh lùng câu.

      Mộ Hi vốn cho rằng tiến vào là trộm, vừa thấy là Nam Cung Diệu liền yên tâm, bởi vì là đưa vào, cho nên thấy cũng kỳ quái.

      "Tổng giám đốc đại nhân, làm phiền toái , cần như quỷ xuất quỷ nhập thần được , như vậy hết sức dọa người."

      Mộ Hi vỗ bộ ngực , vừa rồi bị dọa cho giật mình, nhưng Mộ Hi suy nghĩ lại.

      "Tổng giám đốc ngài tỉnh rồi?"

      " nhảm."

      "Cái đó, ngài hiếu kỳ, vì sao lại ở chỗ này?"

      Ý Mộ Hi là mộng du, phải chính mình cũng biết chứ? Cho nên muốn thử dò xét .

      Nam Cung Diệu , Mộ Hi trước mắt vì vừa mới tắm rửa ra, mắt kính cũng mang, đầu tóc cũng cột, mái tóc đen tùy ý rơi lả tả, thân mặc đồ ngủ màu trắng, mùi thơm mê người của cơ thể, bị hấp dẫn sâu.

      "Đáng chết."

      Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu câu đáng chết, hiểu là ý gì, nhưng ánh mắt của , đáng chết của , khiến hết sức chán ghét.

      Nam Cung Diệu sở dĩ đáng chết, nguyên nhân là vì phía dưới trướng đến khó chịu, đau đớn thôi, người phụ nữ này quả thực là cao thủ giày vò người khác, chỉ là thủ đoạn của khác biệt, quyến rũ đàn ông, đàn ông lại vì mà sung huyết, hận thể đè giường xử lý ba ngày ba đêm.

      ***, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung chưa có lúc nào thiếu phụ nữ, nhưng gần đây lúc nào cũng đói khát giải thích được, đều là do người phụ nữ này, là đầu sỏ gây nên, Nam Cung Diệu thầm mắng trong lòng.

      "Tổng giám đốc nếu tỉnh rồi, phiền ngài trở về ?"

      Mộ Hi ra lệnh đuổi khách, mặc dù biết nơi này là bất động sản của công ty, nhưng nếu tại ở nơi này, liền có quyền như vậy, cũng dám chung sống phòng với sói, làm tốt cẩn thận bị ăn vào trong bụng, xương cốt cũng thừa lại. Nhìn ánh mắt cũng biết là con sói đói.

      Lần đầu tiên trong đời Nam Cung Diệu bị phụ nữ đuổi ra ngoài, tức cười, chẳng lẽ tại mình ở phòng của ai?

      "Tôi mệt rồi, qua bồi tôi ngủ." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      Mộ Hi thể tin được chính mình nghe được, dùng sức ngoáy ngoáy lỗ tai, có nghe lầm hay ? Con sói đói kia vừa mới muốn ngủ cùng .

      "Tổng giám đốc nếu là mệt nhọc, mời ngủ phòng khác được , làm ơn, đây là phòng tôi."

      Mộ Hi có chút tay chân luống cuống, loại tình hình này còn chưa đụng phải, trong đêm khuya này, chung sống phòng cùng người đàn ông, cảm giác khắp nơi trong phòng đều là hơi thở thân người đàn ông này.

      "Ngủ như vậy là được, hơn nữa tôi có phụ nữ ngủ cùng được, qua đây, lập tức."

      Nam Cung Diệu nằm giường, dọn ra chỗ cho Mộ Hi, ý bảo nằm xuống.

      "Lập tức cái đại đầu quỷ , tổng giám đốc ngài có hay , hay là ngài còn chưa tỉnh, tôi là thư ký Mộ Hi của ngài, phải phụ nữ của ngài, muốn ôm phụ nữ ngủ, tìm người khác ,uạnh xấu hổ hay xấu hổ, người đàn ông còn biết xấu hổ : có nữ nhân ngủ được."
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Mộ Hi phải là ngồi

      Mộ Hi học theo giọng điệu Nam Cung Diệu chuyện, trong đầu vẫn còn liên tưởng đến bộ dạng bình thường Nam Cung Diệu ôm phụ nữ ngủ, trong lòng hết sức phản cảm, vì vậy, cũng bất chấp là lãnh đạo của mình .

      "Tôi là đàn ông, mới có thể tìm người phụ nữ như , đến, liền trừ tiền lương, có gì lớn, xem rồi làm, ngược lại, nếu như biểu ngoan ngoãn, còn có tiền thưởng."

      Mộ Hi phát hỏa, căm tức nhìn Nam Cung Diệu, có ý gì? cùng ngủ liền trừ tiền lương, còn có công lý hay ?

      " hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, vũ nhục người khác, đừng tưởng rằng có vài đồng tiền dơ bẩn rất giỏi, bà đây có tiền, nhưng mà tôi có lạ gì đồng tiền dơ bẩn của , giữ lại tiền dơ bẩn của , cút cho tôi, có mong muốn tìm nhiều phụ nữ cũng có quan hệ gì với tôi, nhưng là xin cách xa tôi ra chút, tôi phải là kỹ nữ, phải là người phụ nữ của , cũng muốn làm người phụ nữ của , bởi vì khiến tôi chán ghét."

      Mộ Hi gầm lên như bà điên, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu lạnh lẽo biết mình gây họa, còn là đại họa.

      Nam Cung Diệu gì, xuống giường ôm Mộ Hi lên giường, hung hăng áp chế dưới thân.

      "Người phụ nữ này, còn dám chuyện, tôi ra, tin cứ thử xem."

      Nam Cung Diệu hung dữ trừng mắt nhìn Mộ Hi, người phụ nữ này biết sống chết, quả thực chính là hồ ly tinh, hồ ly tinh quyến rũ hồn phách người khác, những lời Mộ Hi vừa , khiến cho Nam Cung Diệu muốn bóp chết , những câu chói tai, nhưng mà mỗi câu lại kích thích muốn chinh phục trái tim .

      Mộ Hi sợ tới mức mặt tái mét, khiếp đảm nhìn Nam Cung Diệu, giờ phút này người đàn ông này tuyệt đối được là làm được, phải tỉnh táo, tỉnh táo, cần sợ, cần sợ, ở trong lòng thầm an ủi mình.

      "Bây giờ biết sợ, muộn rồi, hôm nay nếu giám xuống khỏi giường, tôi liền xé , ngược lại, tôi cũng miễn cưỡng , bởi vì tôi thích cưỡng gian, có ý nghĩa, vả lại, ? Lỗ mãng như vậy, chơi cũng có tí tinh thần nào."

      Mộ Hi vừa thấy người đàn ông này chê cười mình, cái gì mà lỗ mãng? Chẳng lẽ lỗ mãng? tại những lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, dám nữa, cũng sợ hãi chính mình chịu thiệt.

      "Được, tôi xuống giường, nhưng mà phải nằm qua bên , bởi vì chúng ta phải cái loại quan hệ đó. Tôi còn muốn biến thành phụ nữ, tôi có hứng thú đối với đàn ông, nhất là loại như , trèo cao dậy nổi, giữ khoảng cách, giữ khoảng cách, cám ơn."

      Mộ Hi kéo chăn đắp lên cho mình, vặn vẹo chuẩn bị lăn qua bên ngủ.

      Nam Cung Diệu nằm xuống, cũng từ phía sau ôm lấy Mộ Hi chuẩn bị ngủ.

      "Này? thể cứ như vậy chứ? Tôi nhấn lại lần nữa là tôi phải người phụ nữ của , làm ơn chú ý hình tượng được ?" Mộ Hi thực biết làm sao, cũng dám lời hung hãn nữa.

      " muốn làm người phụ nữ của tôi, tôi còn phải suy xét cân thận ! Tôi lại có hứng thú với bà điên."

      "Bà điên sao? có hứng thú? Vậy còn ôm tôi làm chi?"

      Mộ Hi hỏi ngược lại Nam Cung Diệu, cũng dám lộn xộn nữa.

      " có biện pháp! Tôi ôm phụ nữ ngủ được, ? Cũng cứng nhắc, ôm cũng có cảm giác! Vóc người rất bình thường."

      Nam Cung Diệu cố ý chọc giận Mộ Hi, thích thấy sốt ruột, kích thích, ghiền.

      Mộ Hi nghe được cực kỳ mất hứng, cái gì gọi là có cảm giác? Chẳng lẽ mình phải phụ nữ? Còn dám vóc người bình thường, coi như là bình thường, cũng có người đàn ông nào lại có cái vinh hạnh này! Mộ Hi cũng phải là ngồi , cũng phải bị dọa sợ.

      Vì vậy, Mộ Hi sử dụng tất cả hơi sức vểnh cái mông lên, bởi vì Nam Cung Diệu nằm sát bên, bị đột nhiên vểnh lên như vậy, trực tiếp rớt từ giường xuống đất, Mộ Hi nghĩ tới chính mình lợi hại như vậy.
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :