1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 37 Tổng giám đốc, đắc tội nổi

      Hát xong ca khúc, Mộ Hi tao nhã cúi người chào, trang nhã xuống sân khấu, vào phòng nghỉ, nghỉ ngơi chút, bởi vì phần sau còn có bài hát vui vẻ.

      Bên trong phòng khách quý lầu hai, Nam Cung Diệu say sưa ngồi ở chỗ đó, còn chìm đắm trong tiếng hát chưa kịp phục hồi tinh thần, tiếng hát này dẫn về quá khứ, tình ảo tưởng lỗ mãng thời niên thiếu kia.

      Ông chủ phòng hát Cửu Châu đến cửa, giọng ân cần hỏi thăm, chỉ sợ thanh mình quá lớn quấy rầy yên tĩnh này.

      "Diệu tổng, xin hỏi còn cần gì?"

      Nam Cung Diệu phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Kiều Hâm đứng ở cửa, tay vung lên, ý bảo ông tiến đến.

      "Diệu tổng, xin phân phó."

      "Ông chủ Chu, ông có biết tôi muốn cái gì?"

      Đôi mắt chim ưng của Nam Cung Diệu híp lại, hai tay vòng trước ngực, đôi môi khép chặt, đây là thói quen của , nhưng thói quen này trong mắt người khác là loại nguy hiểm.

      "Này, cái này..."

      Chu Kiều Hâm khó khăn, đứng ở nơi đó liên tục xoa tay, Nam Cung Diệu thể trêu vào, nhưng là thỏa mãn được cầu của ta, đầu nhanh chóng toát mồ hôi. Mặc dù thực lực của mình còn là rất lớn mạnh, nhưng có cách nào đánh đồng với tập đoàn Nam Cung, người đàn ông này là nhân vật nguy hiểm, đều có quan hệ với hai nhà hắc bạch, là loại người độc ác, tài sản lại nhiều vô số kể, ông dám đắc tội người như vậy, quả thực là cầm trứng gà đập tảng đá.

      Lãnh Đông ở bên chứng kiến Chu Kiều Hâm ấp úng, vì vậy, ra, là thân tín của Nam Cung Diệu, rất hiểu Nam Cung Diệu, chỉ cần cái ánh mắt của Nam Cung Diệu liền hiểu có ý gì.

      "Ông chủ Chu, tổng giám đốc của chúng tôi là khách quen ở đây, mỗi cuối tuần nhất định đến, cầu như vậy, các người cũng làm được, tôi thấy phòng hát này là chưa nghĩ thông suốt rồi."

      Lãnh Đông uy hiếp Chu Kiều Hâm, kỳ cũng là chờ đợi cầu của tổng giám đốc từ lâu, bốn năm, mỗi lần tới nghe hát, đều bị tiếng hát hấp dẫn, tiếc nuối nhất chính là thể thấy dung mạo của 'Chim bồ câu trắng Phong Vũ', mỗi lần đều bị ông chủ này biết sống chết ngăn cản, có khi tức giận đến hận thể vặn răng rắc rớt đầu của ông ta.

      "Diệu tổng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, 'Chim bồ câu trắng Phong Vũ' của chúng tôi lúc ký hợp đồng có giao ước, tuyệt lộ mặt , nếu liền hủy bỏ hợp đồng, Diệu tổng, tôi biết là đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, đừng làm khó dễ tiểu nhân."

      Nam Cung Diệu lời nào, Lãnh Đông thông qua ánh mắt của tổng giám đốc liền hiểu có ý gì, vì vậy tiếp.

      "Dựa vào, hủy bỏ hợp đồng? Nếu phòng hát Cửu Châu tồn tại nữa, ta còn giải ước cái rắm."

      Ý của Lãnh Đông, Chu Kiều Hâm hiểu, xem ra hôm nay bọn họ nhất định phải gặp được chim bồ câu trắng, nếu phòng hát khó giữ nổi.

      "Diệu tổng, nếu như vậy, tôi chịu trách nhiệm mời chim bồ câu trắng đến, nhưng có thể thấy dung mạo chim bồ câu trắng hay , xem các , nếu như chim bồ câu trắng chọc tới Diệu tổng, cũng nên trách tội phòng hát chúng tôi."

      Nam Cung Diệu , từ từ nhắm mắt lại.

      "Kia nhảm nhiều như vậy, nhanh , nếu tại liền phá hủy phòng hát các ông." Lãnh Đông rống giận với Chu Kiều Hâm, hù dọa ông lui ra ngoài mà mồ hôi chảy đầy mặt.

      "Là là, phải xử lý ngay, lập tức ngay."

      Chu kiều hâm cuống quít rời khỏi phòng khách quý, dọc theo đường bắt đầu lo lắng cho chim bồ câu trắng, lần này là tránh thoát. vào phòng nghỉ của Mộ Hi, đứng bên cạnh Mộ Hi, khó khăn nhìn .

      "Ông chủ, làm sao vậy? Sắc mặt ông tốt lắm?"

      "Chim bồ câu trắng, là như vậy, có vị khách quý đòi nhất định gặp , tôi cho ta biết gặp bất kì khán giả nào, nhưng người này chúng ta đắc tội nổi, ta nếu như hôm nay thấy được , phá hủy phòng hát của chúng ta, xem?"

      Chương 38: hồn tiêu tan

      Mộ Hi còn tháo trang sức, ca hát ở chỗ này bốn năm, đối với nơi này cũng có tình cảm, nếu như bởi vì mình mà phong hát bị hủy, làm sao lại nhẫn tâm, nhưng mà, chao ôi! Cùng lắm rời , vì vậy hạ quyết tâm.

      "Ông chủ, ông yên tâm, tôi để ông khó xử, ông liên tục bảo vệ tôi nhiều năm như vậy, tôi hiểu , kỳ có rất nhiều người muốn gặp tôi, đều là ông ở sau lưng cản lại cho tôi. Cho nên, ông hãy chờ, tôi thu dọn tý, cùng ông qua."

      "Chim bồ câu trắng, tôi chỉ là mang đến, bọn họ có bản lĩnh xem được dung mạo của hay , còn chưa nhất định, ngược lại hành tùy theo hoàn cảnh, tôi cùng , đừng sợ."

      Chu Kiều Hâm đối với Mộ Hi mà phá lệ, phía sau hậu trường là nơi riêng tư, người bình thường vào được, Mộ Hi cũng cần thợ trang điểm, bởi vì chỉ cần đánh phấn lót, vẽ loạn son môi là được, ở lại phòng hát Cửu Châu ngây người bốn năm, chỉ có mỗi vị ông chủ này là gặp , người khác ai cũng biết , kỳ sở dĩ lúc ấy Mộ Hi cầu mang mặt nạ ca hát, chủ yếu chính là sợ người quen biết nhìn thấy, sau đó mẹ biết , muốn để họ lo lắng, cho nên mỗi khi đến cuối tuần người trong nhà chỉ biết phải dạy gia sư, biết ca hát ở phòng hát.

      Mộ Hi lại đeo mặt nạ lên lần nữa, khóe miệng khẽ cười, biểu rất nhàng, làm cho Chu Kiều Hâm nhìn thấy yên tâm ít, vốn lo lắng cự tuyệt, nghĩ tới sảng khoái đáp ứng như vậy.

      "Dẫn đường , ông chủ Chu."

      Mộ Hi sau lưng Chu Kiều Hâm vào phòng riêng của Nam Cung Diệu.

      Khiến Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu ngồi ghế sofa, lúc ấy cũng rất ngạc nhiên, là ta? Tại sao lại là ta? Tại sao cái người cuồng tự kỷ lại chạy tới đây, người đàn ông này đúng là hồn tiêu tan!

      Chu Kiều Hâm muốn hòa dịu, nhưng còn chưa có há mồm, bị Lãnh Đông đuổi trở về.

      "Ông chủ Chu, ông xuống trước , có việc gì Diệu tổng báo ông, xin mời?"

      Chu Kiều Hâm yên tâm về Mộ Hi, nhưng vừa dám chọc giận bọn họ, đành phải nhìn Mộ Hi chút, ý là tôi ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi tôi, kỳ nếu quả có việc gọi ông cũng là như , ông cũng nghe hai người kia đều có bản lĩnh, chính mình phải đối thủ của họ!

      Mộ Hi hiểu ý ông chủ Chu, vì vậy cho ông cái mỉm cười thản nhiên, ý là yên tâm .

      "Ông chủ Chu, ông trước , tôi tự giúp mình."

      Mộ Hi bình tĩnh , chẳng biết rằng, Nam Cung Diệu bị giọng của thu hút, cái giọng này giống giọng lúc ca hát, vì sao giọng này nghe quen như vậy?

      "Chào , tôi là chim bồ câu trắng, rất vinh hạnh vì thích giọng hát của tôi."

      Nam Cung Diệu vòng hai tay trước ngực, đôi mắt chim ưng sắc bén đánh giá Mộ Hi, trong ánh mắt toát ra ánh mắt hài lòng, bé này, giọng êm tai, chuyện ngọt ngào, vóc người hoàn mỹ, nhìn gần lại có cái mông mê người , tròn chịa vểnh lên, hết sức đẹp, đúng là loại mình thích.

      Mộ Hi cảm nhận được ánh mắt bắn tới, trong lòng có chút sợ hãi, người đàn ông này quả thực chính là dã thú khủng bố nhất, thế nhưng lại chạy đến đây tìm phụ nữ, từ ánh mắt nhìn người của cũng có thể thấy được là đại sắc quỷ, còn là vai ác.

      Bất quá, sợ, từ đến lớn cái ánh mắt gì chưa từng thấy qua, cũng phải bị dọa sợ, sớm luyện thân thể thành thép. Người đàn ông này làm cho người ta có loại áp lực, cho nên phải cẩn thận ứng phó, nếu làm tốt có thể lại liên lụy tới phòng hát.

      "Xin hỏi, tôi có thể ngồi xuống ?" Mộ Hi hết sức lễ phép hỏi Nam Cung Diệu.
      Last edited: 27/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 39: Tổng giám đốc ra lệnh cho tháo mặt nạ xuống

      Trong mắt Nam Cung Diệu, vóc người hơi nhắn mềm mại xinh xắn, thanh ôn nhu động lòng người, phong thái quyến rũ khéo léo, năng tao nhã đứng đắn, vừa nhìn chính là người con được giáo dục cao, lúc ấy khiến Nam Cung nhìn bằng ánh mắt khác, càng ngoài ý muốn chính là dám cầu được ngồi xuống trước mặt mình, xem ra rất tỉnh táo, kỳ trong lòng Mộ Hi rất khẩn trương, là cố ý tỏ ra tỉnh táo.

      Trong mắt Nam Cung Diệu tiếng hát của , dung mạo của quả thực chính là số, trong bốn năm liên tục nghe hát, giống như trở thành thói quen.

      "Mời ngồi." Nam Cung Diệu đương nhiên cũng là biểu rất lịch , cũng thể tiếp tục so đo với này.

      "Cám ơn."

      Mộ Hi hào phóng ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ kế tiếp phải làm gì? Có phải cần chuyện phiếm với , suy nghĩ vừa rồi rất có khả năng, tiếp đến, chỉ với hai chữ, cùng chuyện phiếm hay là thôi !

      Cuối cùng, Mộ Hi chỉ có lựa chọn ngồi như vậy, cái gì cũng muốn làm, trực tiếp ngồi vào đợi bọn họ !

      Lúc này Lãnh Đông cũng dám lung tung, bởi vì cũng đoán ra tổng giám đốc suy nghĩ gì?

      Chỉ là khi Mộ Hi vừa nghĩ đến chuẩn bị ngồi, liền nghe Nam Cung Diệu mở miệng.

      "Như thế nào? tính cứ ngồi như vậy, cho đến khi chúng tôi rời sao?"

      Mộ Hi cả kinh, nha, người này còn có thể có thuật đọc tâm, quá nguy hiểm, làm sao biết nghĩ gì?

      Đôi mắt Nam Cung Diệu híp lại, muốn phát chút gì đó từ người ? chỉ là hiếu kỳ dung mạo của , giống như người còn có bí mật sâu hơn, tổng hết thảy tất cả đều là điều bí .

      "Ngài hiểu lầm, tôi chỉ là biết nên gì? Nghe ngài muốn phá hủy phòng hát, biết chim bồ câu trắng làm gì sai? Lại chọc giận ngài."

      "Cái gì cũng cần , tháo mặt nạ kia xuống."

      Nam Cung Diệu hết sức mong đợi sau mặt nạ rốt cuộc là khuôn mặt như thế nào, nghe hát quả thực là loại hưởng thụ, cho nên khuôn mặt dưới mặt nạ khẳng định cũng là rất đẹp.

      "Tháo mặt nạ xuống, đương nhiên có thể, chỉ là hình tượng tốt đẹp của tôi ở trong lòng ngài tan vỡ!"

      Mộ Hi cúi đầu xuống, giả bộ rất thương tâm.

      "Oh? xác định hình tượng của trong lòng tôi tốt như vậy?" Nam Cung Diệu bất ngờ, nghĩ tới như vậy.

      " Tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung tiếng tăm lừng lẫy nhất định gặp ca sĩ như tôi đây, chỉ có nguyên nhân, chính là ấn tượng của ngài đối với tôi rất tốt. Nếu , tôi nghĩ ra có nguyên nhân khác? Chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, tôi tin chắc thù oán với ngài, bên ngoài đồn đãi ngài tuổi trẻ triển vọng, tôi cũng vậy liên tục đặc biệt kính trọng ngài, bởi vì ngài giống những người khác, ngài làm khó chim bồ câu trắng có đúng ."

      Trong lòng Mộ Hi cũng nhanh buồn nôn chết, kính trọng Nam Cung Diệu, trừ phi là khiến chết, nếu đời này là đừng nghĩ đến, cái gì tuổi trẻ triển vọng, phải là tà ma giết người chớp mắt, cộng thêm cuồng tự kỷ. Nhưng những thứ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, cũng dám lộ ra, hồi phục chút tâm tình tiếp theo còn :

      "Tôi luôn muốn lấy mặt của mình đối mặt mọi người, nhưng là tôi sợ hù đến khán giả thích giọng ca của tôi, bởi vì mặt trái của tôi có vết sẹo rất đáng sợ, cho nên, muốn phá hư hình tượng của tôi trong suy nghĩ của mọi người, xin ngài tha thứ."

      Mộ Hi vì để cho Nam Cung Diệu tin tưởng còn cố ý là mặt trái, như vậy có vẻ rất , hơn nữa xong còn khóc, từng giọt nước mắt lưu lại, tỏ ra rất thương tâm. Nam Cung Diệu tin vô điều kiện, lúc đầu còn hoài nghi xạo, nhưng là những giọt nước mắt kia, còn có giọng chân thành như vậy, giống như xạo, ai dối về dung mạo của mình chứ, giờ khắc này lòng tò mò cuối cùng cũng bỏ xuống, cuối cùng hiểu vì sao bài hát của cảm giác có chuyện xưa, nhất là bài hát buồn, hát giống như là chính .

      Chương 40: Chim bồ câu trắng cự tuyệt Nam Cung Diệu

      đáng tiếc bị hủy dung, nếu nhìn ánh mắt cùng miệng của cũng thấy là người đẹp. Cũng thấy thất vọng còn có Lãnh Đông, bởi vì Lãnh Đông cũng là fan trung thành của , mặc dù bản thân ta vô cùng máu lạnh, nhưng ta vẫn bị mê hoặc, mê hoặc sâu, nếu như ta giết vô số người còn có thể theo đuổi, cười đến rụng răng.

      " đáng tiếc!"

      Nam Cung Diệu là lời , giọng này rất êm tai, vóc người cũng hết sức hoàn mỹ, đáng tiếc!

      Lúc này, cú điện thoại gọi đến, nghe thấy là phụ nữ, bên trong truyền ra thanh nũng nịu.

      "Tôi bận."

      Nam Cung Diệu chỉ ra ba chữ liền cúp máy, người đàn ông này đúng là chữ đáng giá ngàn vàng, bằng chính là đùa quá lố, hừ! Ra vẻ cái gì, phải là có vài tờ đồng tiền dơ bẩn hay sao! Có thể coi phụ nữ là người.

      Mộ Hi nhìn vẻ mặt phiền toái lạnh chết người của Nam Cung Diệu, người đàn ông này quá đáng ghét, ràng mình là đại sắc quỷ, vẫn còn ở nơi này giả bộ thuần khiết, nhìn vẻ mặt đó kìa, hận thể cắn chết , lần trước cắn còn , nên xuống miệng hả giận, thay các nữ đồng bào giáo huấn chú.

      " bằng cùng ra ngoài uống ly cà phê?"

      Nam Cung Diệu thản nhiện , nghe ra thứ tình cảm gì, kỳ cảm giác giác được người chim bồ câu trắng có bí mật, bởi vì trong lòng tò mò, cho nên chủ động cầu uống cà phê.

      Mộ Hi thấy bất ngờ, tình huống này là sao? Lại muốn hẹn hủy dung uống cà phê, có bị bệnh ? Vừa rồi có người đẹp hẹn ta, tại sao ta lại cự tuyệt? Bây giờ phải làm sao bây giờ? Nhất thời thoát thân được!

      "Diệu tổng, uống cà phê sao? Ở đây chúng tôi cũng có, nếu như ngại tôi có thể tự mình pha."

      Nam Cung Diệu trả lời, như có điều suy nghĩ nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, này rất giống người, chỉ là rất giống, nhưng tuyệt đối phải người, vì vậy chim bồ câu trắng chuyện ôn nhu săn sóc, dáng vẻ ưu nhã, người còn có loại khí chất cao quý.

      Mà con nhím con kia chỉ biết cắn người, chuyện lên đến miệng đầy thô tục, từ người tìm thấy bất thứ gì liên quan tới khí chất ưu nhã, chữ hình dung là 'Dã'(dã man nhé). Hai chữ hình dung 'Ngang tàng. Ba chữ hình dung ' Con nhóc điên'. Nam Cung Diệu vừa nghĩ như vậy, chính mình mê muội, thế nhưng đem bà điên để bên cạnh mình!

      Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu giống như nghĩ chuyện gì đó, chẳng lẽ là tại vì mình vừa rồi cự tuyệt mà mất hứng? Vì vậy, dùng giọng tràn đầy sắc thái :

      "Diệu tổng, tôi biết vừa rồi như vậy có chút biết điều, nhưng là tâm ý của tôi, tôi tin tưởng Diệu tổng chấp nhặt những lời đó của tôi. Bởi vì tôi thể cùng ngài ra ngoài, cho nên nhất định phải hiểu, bây giờ làm việc, xin lỗi, tôi cũng bận rộn nhiều việc, tan việc còn phải về nhà, trong nhà có người cha liệt giường cần chăm sóc. Cám ơn ngài mời, chỉ sợ để cho ngài thất vọng rồi, xin lỗi."

      Nam Cung Diệu nghĩ tới cự tuyệt lời mời của hoàn mỹ như vậy, cũng nghĩ tới dám cự tuyệt, ca kĩ, ở đâu ra lá gan này, dám ở trước mặt giảng đạo lý, nhưng những lời của , lại thích nghe.

      Lãnh Đông vừa thấy khí có chút kì lạ, vì vậy qua.

      " biết làm như vậy có hậu quả gì ?" Lãnh Đông hỏi ngược lại Mộ Hi, trong lòng cũng có chút bội phục này can đảm, lại dám cự tuyệt Diệu tổng như vậy, sợ chọc phải lông , ăn cả .

      "Chẳng lẽ bởi vì cự tuyệt uống ly cà phê lại có tai hoạ ngập đầu hay sao? Trong mắt tôi Diệu tổng cũng phải là người đàn ông keo kiệt như vậy." Trong giọng của Mộ Hi mặc dù có chút ôn hòa, nhưng người lại tản ra loại quật cường.
      Last edited: 27/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 41: Cảm giác thất bại

      "Được, chờ, tôi pha cà phê."

      Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, trong lòng cảm giác rất thú vị, xem ra lại đụng phải người con dũng cảm và quật cường, hai người mặc dù hoàn toàn khác nhau, nhưng là có chút có thể khẳng định, chính là lúc gặp phải nguy hiểm sợ trời sợ đất, đừng xem bề ngoài nhu nhược, trong xương nhìn ra là xương cứng.

      "Ngài xin chờ chút."

      Mộ Hi đứng dậy rời , ra cửa phòng hít hơi sâu, nha nha, là nguy hiểm, thiếu chút nữa làm lộ, vẫn là mình thông minh, Mộ Hi trong lòng rất đắc ý, có thể đùa giỡn Nam Cung Diệu oai phong cõi, quả thực là hả hê lòng người.

      Cũng lâu lắm Mộ Hi bưng cà phê đến ngoài cửa phòng Nam Cung Diệu, hít hơi sâu, trong lòng thầm nhắc nhở mình bây giờ là chim bồ câu trắng, phải thư ký của .

      Giơ lên tay phải trắng nõn, nhàng gõ cửa hai cái.

      "Vào ."

      câu du dương trầm thấp, giọng mang theo chút tình cảm từ trong phòng truyền tới, thanh này lạnh giá dị thường, dù cho Mộ Hi đứng ở ngoài cửa, như cũ có thể ràng cảm nhận được chủ nhân của giọng lạnh lùng khí thế này.

      "Diệu tổng, đây là chim bồ câu trắng tự tay nấu cà phê, hy vọng ngài còn hài lòng."

      Mộ Hi ưu nhã đem cà phê để lên bàn, rất lễ phép đứng bên.

      Kể từ lúc Mộ Hi bước vào, ánh mắt Nam Cung Diệu liên tục rời khỏi bóng hình của , người phụ nữ này mặc dù mang mặt nạ, nhưng có thể thấy được cũng nhìn vài lần, loại cảm giác này làm cho rất khó chịu.

      Nam Cung Diệu có loại cảm giác, chính là lại bị chim bồ câu trắng này khinh thường, thời gian qua đều là khinh thường người khác, còn chưa có người phụ nữ nào dám khinh thường mình như vậy. Cẩn thận ngẫm lại trước kia là có, bất quá bây giờ là có người muốn sống, chính là thư kí Mộ Hi bên người , hôm nay là cuối tuần, thể mang theo cùng nghe hát, bên cạnh cảm thấy hết sức buồn tẻ.

      Nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, Nam Cung Diệu nghĩ thầm: dựa vào cái gì khinh thường mình, chẳng lẽ là sức quyến rũ của mình được như xưa? Vì sao gần đây đụng phải hai người phụ nữ tinh mắt, biết thưởng thức đàn ông! loại cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra.

      "Ngồi xuống."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , ý bảo Mộ Hi ngồi xuống.

      Trong lòng Mộ Hi cực kỳ khó xử, sau khi bưng cà phê tới liên tục nghĩ phải thoát thân như thế nào, cũng muốn nán lại phút cùng quỷ háo sắc này, vì vậy đành phải mang quy định của phòng hát ra làm bia đỡ đạn.

      "Diệu tổng, phòng hát có quy định, thể quấy nhiễu khách quá lâu, cho nên ngài còn có gì phân phó, chim bồ câu trắng nhất định làm theo, ông chủ hết lần này đến lần khác dặn dò chúng tôi ngài là khách quý ở đây, thể thất lễ."

      Mộ Hi đầu tiên lập trường, thứ nhất : được liên lụy phòng hát. Thứ hai: Chính mình liên tục đối đãi lễ phép, hẳn vô duyên vô cớ bới móc.

      " tại chúng ta thuộc về nhân viên và khách, là khách tôi mời tới, điều này Chu Kiều Hâm hiểu, cho nên những thứ khác cần phải lo lắng, ngồi xuống, bồi tôi uống cà phê."

      Nam Cung Diệu biểu bình tĩnh, Mộ Hi rất bất ngờ, nghĩ tới hôm nay người đàn ông này tính tình tốt như vậy, biết giảng đạo lý, xem ra là hôm nay tâm tình tốt, nếu sao có thể như vậy chứ?

      Mộ Hi rất tao nhã ngồi bên cạnh Nam Cung Diệu, mỉm cười nhìn Nam Cung Diệu.

      "Diệu tổng, nếu là như vậy, vậy cung kính bằng tuân mệnh, cám ơn cà phê của ngài."

      Lúc Mộ Hi ngồi xuống, cỗ mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể bay vào trong mũi Nam Cung Diệu, loại mùi này mặc dù rất nhạt, nhưng là đủ để cho người dư vị, mùi này hẳn là mùi thơm trời sinh của cơ thể, rất kỳ quái, giống như ngửi qua ở đâu, Nam Cung Diệu nhắm mắt lại từ từ thưởng thức, thân thể từ từ dựa vào ở ghế sofa, hai tay vòng trước ngực.
      Last edited: 27/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 42: Em đường ( thượng )

      " tệ."

      Nam Cung Diệu kìm lòng được , bởi vì thích cái mùi vị này, giống những khác, cố ý đem thân thể làm cho mùi vị rất nồng, thích.

      "Diệu tổng, quá khen, tôi pha cà phê thành thạo lắm, bởi vì nhà chúng tôi cũng uống cà phê, cho nên chỉ hiểu sơ qua được chút."

      Mộ Hi cho rằng Nam Cung Diệu là mùi vị cà phê rất tốt, vì vậy vừa vừa bưng cà phê cho Nam Cung Diệu, kỳ Nam Cung Diệu là mùi thơm của cơ thể tệ.

      Nghe Mộ Hi như vậy, mở mắt ra, bưng tách cà phê đưa lên, thưởng thức ngụm, nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, vì cái gì lại có loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này cũng phải bởi vì nghe hát ở đây cảm giác thấy, mà người loại cảm giác đặc biệt, vóc người của , giọng của , giống như người phụ nữ kia.

      "Xin hỏi trong nhà có chị hoặc em gì hay ? Bởi vì tôi nhìn cực kỳ quen mắt."

      Nam Cung Diệu đánh giá Mộ Hi, đúng vậy, quá giống, còn có cái miệng nhắn rất giống.

      "Diệu tổng, biết đùa, ngài làm sao lại nhìn tôi thấy quen mắt, tôi là lần đầu tiên ngồi gần cùng ngài như vậy, tôi chỉ có em , có chị , xin hỏi Diệu tổng là có ý gì?"

      Mộ Hi biểu hết sức bình tĩnh, não đại nhanh chóng chuyển động ứng phó vấn đề đột ngột.

      Nam Cung Diệu nghe thấy người em lúc ấy ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ cái thư ký đó là em của ấy?

      "Oh, em làm gì vậy?"

      Mộ Hi biết Nam Cung Diệu suy nghĩ gì, nhất định là thấy giống thư kí của mình, xem ra người đàn ông này có ngốc như vậy!

      "Em tôi bây giờ là học sinh, năm nay mười hai tuổi."

      Mộ Hi bình tĩnh trả lời, ràng phát nét mặt Nam Cung Diệu có chút thất vọng, người đàn ông này lại có thể hy vọng thư ký của mình có quan hệ tới chim bồ câu trắng sao? Tên sắc quỷ đúng là sắc, tán tận nơi này. Hừ! Đồ đáng ghét, có nằm mơ cũng biết tôi là ai! Tôi chính là người ông trời phái tới trừng phạt , ai kêu gieo họa cho thiếu nữ.

      Nam Cung Diệu gì, rất lịch rót cho Mộ Hi tách cà phê, sau đó cũng rót thêm cho mình chút, nét mặt biểu lộ nụ cười thản nhiên, chỉ là vui vẻ ở trong mắt Mộ Hi, chính là tín hiệu nguy hiểm.

      Cũng may, cuối cùng đêm nay cũng thoát hiểm, Mộ Hi lấy thân phận chim bồ câu trắng chuyện cùng Nam Cung Diệu, nghĩ tới dùng thân phận khác chuyện cùng cuồng tự kỷ lại chơi rất vui vẻ.

      Mộ Hi tan việc là chín giờ bốn mươi tối, thay xong quần áo, từ phòng thay quần áo về lối bí mật, cái lối này thông tới phòng nghỉ sạch , tự nhiên từ bên trong ra, lại khôi phục là chính mình, sải bước đường, cần phải để ý đến dáng vẻ tao nhã gì, cần mang giày cao gót cảm giác tốt.

      biết còn tưởng rằng Mộ Hi là nhân viên vệ sinh, bởi vì là bình thường thể bình thường hơn, dưới chân vẫn đôi giầy thể thao màu trắng, thân quần áo rộng thùng thình thoải mái, lưng đeo túi sách hoạt hình, giống như em đường, bởi vì người loại hơi thở hết sức tự do.

      Lúc này biết xe của Nam Cung Diệu dừng lại trước cửa phòng hát Cửu Châu, chờ chim bồ câu trắng xuất , hy vọng có thể đưa về nhà, bởi vì tối hôm nay tán gẫu rất vui vẻ, này khéo hiểu lòng người, hơn nữa ý nghĩ tầm thường khiến hài lòng lúc nào cũng lời lòng, mặc dù lời khó nghe, nhưng Nam Cung Diệu cảm thấy thiết thực, lời êm tai nghequá nhiều, cũng vô cảm, hy vọng có người có thể với những điều mà người khác dám , mà chim bồ câu trắng này lại làm được.


      Chương 43 Em đường ( Hạ )

      "Diệu tổng, ta vừa hỏi qua, nửa giờ trước tiểu thư chim bồ câu trắng kia tan ca về, hay là chúng ta trở về !"

      " về?"

      Nam Cung Diệu khó hiểu, đến đây sớm hơn chim bồ câu trắng, hơn nữa liên tục canh giữ ở cửa, về từ đâu?

      "Diệu tổng, có lẽ ấy ra ngoài bằng cửa khác, thời gian còn sớm, chúng ta cũng nên trở về ?"
      "Ừ."

      Nam Cung Diệu ừ câu, nữa, nhắm mắt lại, biết nghĩ gì? Lãnh Đông khởi động xe.

      "Diệu tổng, đêm nay ngài đâu ở?"

      Bởi vì Nam Cung Diệu ở nội thành có mấy căn hộ, cho nên có nơi ở cố định.

      "Đến biệt thự Thắng Cảnh."

      "Vâng."

      Biệt thự Thắng Cảnh chính là căn hộ Mộ Hi ở, vì nó rất gần công ty, nên Nam Cung Diệu sắp xêp cho Mộ ở đó, nó cũng là biệt thự thích nhất, từ thiết kế đến cấu tạo đều rất hoàn mỹ.

      Xe khoảng mười phút, Lãnh Đông phát Mộ Hi ven đường.

      "Tổng giám đốc, phía trước hình như là thư ký Mộ Hi của ngài."

      Lãnh Đông mở miệng cho Nam Cung Diệu, khẽ mở mắt chút, quả nhìn thấy Mộ Hi phía trước, chỉ là trễ thế này tại sao côlại ở chỗ này?

      Mộ Hi bắt kịp xe công cộng, nên bộ về nhà, trước kia thường xuyên như vậy, chỉ cần bắt kịp xe, ngồi ở đường số 11, vì cần dùng tiền, còn tự do, chính là mệt mỏi chút.

      Lãnh Đông giảm tốc độ xe, chờ Nam Cung Diệu lên tiếng, ai ngờ tổng giám đốc vẫn gì, chẳng lẽ tổng giám đốc có ý định đưa về? trễ thế này chắc là có xe buýt, nếu về phải tốn khoảng tiếng! Nhìn như vậy chắc là có ý định thuê xe ô tô về, nhất định là tiếc tiền.

      "Tổng giám đốc, có cần dừng xe ?"

      Lãnh Đông vừa nhìn xe đạp vượt lên trước, vì vậy dè dặt hỏi câu, nghĩ tới Nam Cung Diệu nghe được mở mắt ra, Lãnh Đông này khi nào trở nên nhiệt tình như vậy? Lãnh Đông nhìn thấy vẻ mặt của tổng giám đốc liền hiểu có ý gì, vì vậy vội vàng giải thích.

      "Tổng giám đốc, Mộ Hi và ngài ở cùng chỗ, tôi nghĩ vừa lúc thuận đường, nên lắm miệng hỏi câu."

      Trong lòng Nam Cung Diệu cũng tự giải thích như vậy, thấy Lãnh Đông cho rằng Mộ Hi là người phụ nữ của , nên mới phải quan tâm như vậy, vừa rồi là mình đa nghi, Lãnh Đông chỉ mới gặp Mộ Hi lần.

      "Dừng xe lại."

      Lúc xe từ từ đến gần Mộ Hi, nghĩ tới Mộ Hi trước mắt lám cho Nam Cung Diệu và Lãnh Đông ngớ ra, người phụ nữ này thế nhưng huýt sáo, tựa như lưu manh.

      Lúc ấy mặt Nam Cung Diệu tái lại, người phụ nữ đáng giận này chẳng lẽ biết mình phải là băng đảng sao? Còn học những thứ tên côn đồ kia huýt gió, huýt sáo, , chút nữ tính cũng có.

      "Lái xe."

      Nam Cung Diệu tức giận gầm câu, lệnh Lãnh Đông lái xe, kỳ Lãnh Đông cũng rất khó hiểu, ràng phải là loại người này, tại sao lại như vậy? Ngày đó gặp các tình chị em sâu đậm, như thế phải là dạng lưu manh, bé này quá kỳ quái.

      ra, trước kia Mộ Hi thường xuyên đường ban đêm, nếu thể quá trung thực dẫn đến vài đàn ông xấu, ban đêm luôn luôn có vài tên lưu manh để mắt tới những nhát gan sợ hãi, ngược lại loại nhân vật phụ nữ phản diện này bọn họ cũng dám chọc, bởi vì loại phụ nữ xấu này sau lưng chút bối cảnh có đàn ông có thực lực nuôi. Cho nên, bọn họ giở trò lưu manh mục tiêu cũng , như vậy mặc dù rất đồi phong bại tục (làm bại hoại thuần phong mỹ tục), nhưng an toàn.

      Rất nhanh bọn họ đến biệt thự Thắng Cảnh, Lãnh Đông dừng xe ổn định, Nam Cung Diệu bước xuống xe.

      "Về ."

      "Vâng."
      Last edited: 27/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 44: Tổng giám đốc bị mộng du

      Nhà Lãnh Đông ở ngay bên cạnh, là: Thuận tiện làm việc. Hai là: khi tổng giám đốc có việc gì ta chạy tới nhanh nhất. Bởi vì ở nơi xã hội đen ăn đen này, có rất nhiều người muốn Nam Cung Diệu chết, chỉ là trước mắt vẫn chưa người nào dám làm như thế, bởi vì người muốn Nam Cung Diệu chết cũng sớm tìm Diêm vương báo cáo.

      Nam Cung Diệu trở lại phòng ngủ, giật cà vạt xuống, cởi quần áo vào phòng tắm.

      mở khóa vòi phun, nước từ đầu chảy xuống, nhưng trong đầu đều là bộ dạng Mộ Hi huýt sáo, tức giận đến nỗi hận thể cước đá đến sông Hoàng Phổ cho cá ăn, quả thực chính là nữ lưu manh, thấy hết sức bảo thủ, vì cái gì hôm nay có thể như vậy? Càng nghĩ càng lo lắng, trễ thế này, ngộ nhỡ gặp phải lưu manh, tâm sức của mình có thể uổng phí, đón đến nơi này ở, chính là chờ ngày ăn , làm cho biến thành người phụ nữ của mình, đến lúc đó còn lớn lối hay ?

      Nam Cung Diệu càng nghĩ càng yên tâm, vì vậy cầm lấy bộ đồ ngủ mặc vào, lái xe dọc đường trở về để tìm Mộ Hi.

      Quả nhiên xe chạy qua hai con đường tìm được , có lẽ là mệt mỏi, ngồi trước cửa của cửa hàng nghỉ ngơi, Nam Cung Diệu cũng có nóng lòng xuống xe, dù sao tìm được, xem xem đến cùng muốn làm gì?

      Cứ từ xa nhìn lại như vậy, giống như hai người với vừa nãy, bây giờ hết sức yên tĩnh.

      Phụ nữ như điếu thuốc, có đốt, lộ ra mùi thơm của , vẻ đẹp tuyệt vời của , rất động lòng người, đặc biệt...

      Đây là lúc Mộ Hi cho Nam Cung Diệu cảm giác đó, mặc dù có lúc hết sức dã man, nhưng trong đó có nhiều điều đáng giá thưởng thức, có lẽ mệt mỏi, trong ánh mắt cảm thấy hết sức mơ màng, lúc này người có nhìn thấy chút ngang tàng bạo ngược, lẳng lặng, hoàn toàn giống thô tục bình thường.

      Nam Cung Diệu nhìn đến xuất thần, nghĩ sau ánh mắt mơ màng, là giọt nước chui ra từ trong mắt kính, bị ánh trăng chiếu sáng thuần khiết, đó là giọt nước mắt, khóc, vì cái gì?

      loại phụ nữ giống như trứng gà, dường như kiên cường, kỳ bên trong đặc biệt yếu ớt, nếu như đem đập vỡ, đó chính là trong suốt, trắng ngần, chẳng lẽ chính là loại phụ nữ này?

      Nam Cung Diệu có tia đau lòng, vì vậy, mở cửa xuống xe, lúc này mới phát bởi vì vội vàng chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, cũng may lúc này là buổi tối, đường phố gần như có người đường.

      Bởi vì đường phố có người nào, cho nên Mộ Hi từ xa nhìn thấy người đàn ông mặc đồ ngủ về phía , vì vậy vội vàng đứng lên, nếu thực tốt mau trốn vào cửa hàng, vừa vặn bởi vì quá mệt, cố ý tìm chỗ nghỉ ngơi, khi người xấu xuất , có thể trốn vào cửa hàng.

      Ồ, người đến thấy chút quen mắt, Mộ Hi tháo mắt kính xuống, dụi mắt, đeo kính lên lần nữa.

      "Má ơi, tổng tổng giám đốc, là là sao?"

      Mộ Hi xong Nam Cung Diệu đến bên cạnh, vừa thấy là , Mộ Hi cũng cần trốn, nhưng trễ thế này tại sao lại ở đây? phải là bị mộng du chứ? Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu chỉ mặc bộ đồ ngủ, nhất định là bị mộng du, thảm! Thảm rồi!

      Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Mộ Hi, có cắt ngang , xem xem đến cùng muốn làm gì? Vì vậy ngơ ngác đứng ở nới đó nhúc nhích.

      Trải qua phen đánh giá từ xuống dưới của Mộ Hi với Nam Cung Diệu, hết sức xác định :

      "Tổng giám đốc, hóa ra là ngài còn bị mộng du, chỉ là, chỉ là nếu tôi cứ như vậy, quá đáng chứ? Ngộ nhỡ đụng phải nữ sắc quỷ, đem làm cái kia, có thể hết sức vui thích. Nếu như tôi quan tâm , vậy tôi phải đưa đâu đây?"


      Chương 45 cho phép tiểu tiện bừa bãi

      Mộ Hi có chút khó khăn, tới lui trước mặt Nam Cung Diệu, tay sờ cằm, cách kính đen nhìn Nam Cung Diệu. Có rồi, nghĩ ra biện pháp, nghe người mộng du người có thể trả lời, có thể thử lần, hỏi chút ở đâu?

      "Này? Đại sắc quỷ, cho tôi biết, ở đâu?"

      Mộ Hi rất lớn mật hỏi, dù sao tại cũng biết, ngày mai cũng nhớ được, đây chính là cơ hội báo thù tốt. Hả? có phản ứng, chẳng lẽ gọi là đại sắc quỷ, biết là ?

      "Này? Tổng giám đốc đại nhân, xin hỏi ngài ở nơi nào? Tiểu hảo hầu hạ ngài về nhà?" Mộ Hi xong cũng cười ha ha, quả thực là buồn nôn chết.

      Vẫn có phản ứng?

      " cái tên đại đầu gỗ này, nếu tôi liền ném ở chỗ này, để cho những phụ nữ lang thang kia ăn , dù sao cũng thích bị phụ nữ gặm mà."

      Nam Cung Diệu vẫn chịu đựng, muốn nhìn chút người phụ nữ này còn có chiêu thái quá gì, cho rằng mình là mộng du, vậy dứt khoát liền biết thời biết thế, cùng vui đùa chút.

      Vẫn gì, Mộ Hi bất đắc dĩ, nhìn trái nhìn phải, Nam Cung Diệu nghĩ rằng muốn chạy trốn, ra là tìm có tắc xi ?

      "Này? Ở đây, ở đây, bác tài, bác tài."

      Mộ Hi nhìn thấy xa xa có chiếc tắc xi, vì vậy vội vàng gọi lại, bởi vì trễ thế này, chờ xe dễ.

      Mộ Hi mở cửa, kéo Nam Cung Diệu lên xe.

      "Bác tài, phố Thắng Cảnh, cám ơn."

      Nam Cung Diệu hiểu đây là dẫn về nhà, , xe của mình đành phải để ngày mai cho người tới mở.

      Sau khi Nam Cung Diệu lên xe ngồi bên cạnh Mộ Hi, Mộ Hi cúi đầu lấy tiền từ trong túi ra, nhưng phát Nam Cung Diệu thế nhưng có mặc áo trong. Đồ ngủ cũng chỉ là buộc chút ở bên hông, ông trời tại dường như là trần truồng.

      Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi nhìn chằm chằm , hơn nữa còn là chỗ đó, vốn là em trai mềm yếu, bắt đầu trở nên hùng mạnh, lúc ấy cũng làm Mộ Hi sợ hãi, đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy gọng kính, nhìn Nam Cung Diệu, đưa tay sờ sờ đầu Nam Cung Diệu, có phải ngã bệnh ? nóng nha!

      "Hỏng rồi! Hỏng rồi!"

      "Làm sao vậy ?"

      Tài xế nghe được Mộ Hi hỏng rồi, vì vậy hỏi câu.

      "A, có việc gì bác tài, tôi chỉ là quên mang đồ, có việc gì có việc gì!"

      Mộ Hi biết luống cuống, cho nên bừa cái cớ, vừa rồi hỏng rồi, là vì nhớ tới em bé sát vách lúc muốn tiểu mới như vậy, chẳng lẽ muốn tiểu chút, nhưng bây giờ ở xe, ngộ nhỡ tên đàn ông này đái dầm, kỳ lạ, xem thế nhưng lại ngủ trần, còn có chuyện gì thể, được, phải nghĩ biện pháp!

      Có rồi, vì vậy Mộ Hi lấy trong túi ra cốc nước thích, chao ôi! Chén nước đáng thương, chỉ có thể hy sinh mày, Mộ Hi cứ như vậy đặt chén nước vào trong tay Nam Cung Diệu, sau đó kéo tay của đặt ở đó, nhắm ngay miệng cốc, mới thở phào nhõm, tối thiểu nhất làm dơ xe người ta.

      Trong lòng Nam Cung Diệu nhanh cười bạo, trong đầu người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ gì? Chẳng lẽ nhìn thấy thân thể mình vừa thay đổi, cho rằng mình muốn tiểu! là người phụ nữ ngu ngốc, cũng khó trách, còn là xử nữ, đối với chuyện của đàn ông vẫn hết sức lạ lẫm.

      Nam Cung Diệu cố ý cầm tay qua bên, Mộ Hi vừa nhìn liền hoảng sợ, chỉ sợ ngộ nhỡ tiểu ra, mình giải thích thế nào? Vì vậy sốt ruột tự mình cầm lấy cái ly, dứt khoát đem lão Nhị của Nam Cung Diệu đặt vào, xem như tiểu, tuyệt đối giọt ở ngoài, này hạ xuống yên tâm, chính là tư thế có chút vất vả.
      Last edited: 27/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :