1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 27: Tổng giám đốc phát uy, đổ mồ hôi

      Hàng Thiên Vũ bình tĩnh , Nam Cung Diệu gắt gao nhìn ta, biểu tình mặt hết sức cứng nhắc, ánh mắt cũng nhúc nhích, người đàn ông này buộc giết người, nếu vì tương lai Mộ Hi hận , nên hôm nay đành phải tha cái mạng chó của ta, dám cùng đoạt người phụ nữ, chỉ sợ có mạng cướp đoạt, cũng mất mạng.

      Căn bản Nam Cung Diệu để ta vào trong mắt, đối phương có bao nhiêu phân lượng, trong lòng cũng hiểu đại khái, cái gọi là lành nghề vừa ra tay, liền biết có được hay , nhìn ra người đàn ông này luyện qua, nhưng mà đối với còn quá non nớt.

      " phải đối thủ của tôi, để Mộ Hi lại, cút ."

      Vẻ mặt Nam Cung Diệu hờ hững cùng kiên nhẫn, muốn phụ nữ, thể chiếm được, bi kịch mười năm trước phát sinh nữa. Nhớ lại mười năm trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Lạnh quá, lạnh muốn uống chén nước nóng ấm áp.

      "Đừng mơ tưởng." Hàng Thiên Vũ biết mình đánh lại , nhưng mà cũng muốn liều mạng, là đàn ông sao lại có thể lâm trận lùi bước. Vì vậy ta để Mộ Hi qua bên, vén tay áo lên, chuẩn bị nghênh chiến.

      Nam Cung Diệu vốn mang ánh mắt khinh miệt cũng trở nên lạnh như băng, sâu kín ra:

      "Chỉ sợ có bản lĩnh này."

      Lời Nam Cung Diệu còn chưa dứt, chỉ nghe vèo tiếng, phảng phất như mũi tên rời cung, đánh thẳng tới Hàng Thiên Vũ, đấm đánh vào eo Hàng Thiên Vũ, tiếp theo khuỷu tay hung hăng vọt tới mặt Hàng Thiên Vũ.

      Hàng Thiên Vũ lập tức cảm thấy eo hoàn toàn tê liệt, mặt cũng toàn tâm đau đớn. Là đàn ông cứng rắn thế nhưng đau ra thân mồ hôi lạnh.

      Mà Nam Cung Diệu về hướng Mộ Hi, ôm vào lòng rời . Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời , tức giận nắm quả đấm dùng sức đánh mặt đất, tay lập tức rỉ ra máu tươi.

      Nam Cung Diệu phi xe vào công ty, nhưng mà Mộ Hi còn chưa có tỉnh, đứng dậy ôm lấy , bản mặt lạnh lùng vào công ty, Mộ Hi tựa đầu vào trong lòng Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu vô cùng thích loại cảm giác này.

      Toàn bộ tất cả nhân viên từ xuống dưới trong tập đoàn Nam Cung đều vụng trộm liếc nhìn về phía Nam Cung Diệu, nhìn thấy vẻ mặt doạ người của tổng giám đốc, ai cũng dám lên tiếng, trừ phi là mình muốn sống.

      Tính tình của Nam Cung Diệu nhân viên lâu năm cũng biết, nhìn sắc mặt tổng tổng giám đốc cũng biết bây giờ nổi nóng, đều bị hù dọa trốn xa, ai cũng chẳng muốn chết, đụng vào đầu họng súng.

      Lúc này chỉ thấy mặt tổng giám đốc giống như mây đen che đỉnh núi, lên nồng đậm khói mù, cho nên lựa chọn sáng suốt chính là có thể trốn xa trốn xa.

      Nam Cung Diệu vào trong phòng làm việc, đặt Mộ Hi vào trong phòng nghỉ của , ra.

      "Quản lý Lưu, đến phòng làm việc của tôi."

      Quản lý Lưu bị hù dọa đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm: Xong rồi, lại muốn đổi thư ký, tổng giám đốc phát uy, thuộc hạ gặp nạn, vào trong phòng làm việc, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.

      "Tổng giám đốc, cói gì sai bảo."

      Nam Cung Diệu nhíu mày, đôi môi đóng chặt, đôi mắt chim ưng căm tức nhìn về phía trước, khiến quản lý Lưu thấy vậy bị hù dọa cũng dám động, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, cúi đầu dám nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của tổng giám đốc, chỉ sợ bị dọa ngất tại chỗ.

      "Tổng tổng giám đốc, có phải ngài hài lòng về thư ký Mộ Hi hay , tôi lại tìm thêm người mới, ngài đừng nóng giận, tôi xử lý ngay."

      Quản lý Lưu cúi đầu, dè dặt xong chuẩn bị ra ngoài, bởi vì với tình hình này, hơn phân nửa là đổi thư ký, cho nên ông ta chủ động cầu làm chuyện này, miễn cho tổng giám đốc phát giận, khi tổng giám đốc phát giận, cả tòa lầu cũng run rẩy, gian phòng này cũng lung lay sắp đổ, gặp phải sụp đổ, hậu quả nghiêm trọng.

      "Đứng lại."

      "Vâng."

      Nam Cung Diệu tức giận đảo mắt qua đồ vật bàn, tiếng động đùng đùng truyền ra từ phòng làm việc, hù dọa tất cả nhân viên kinh hoàng khiếp sợ. Sau lưng quản lý Lưu ướt đẫm, nghĩ đến cái thư ký này khiến tổng giám đốc tức giận lớn như vậy.

      "Đáng giận, cực kỳ đáng giận, người đàn ông này lại dám nhổ lông ngoài miệng cọp, là ăn gan hùm mật gấu."

      Nam Cung Diệu ngừng chửi bới, trong đầu ra hình ảnh Hàng Thiên Vũ ôm Mộ Hi, còn có câu thích ta, người đàn ông đó tự tin như vậy.

      "Quản lý Lưu, ngay bây giờ ông hãy điều tra, thân thế bối cảnh Hàng Thiên Vũ, lai lịch gia đình, tiếp xúc với người nào."

      muốn biết người người đàn ông kia đến cùng phát sinh chuyện gì với Mộ Hi? Bây giờ rất muốn biết, nghĩ đến ánh mắt người đàn ông kia nhìn Mộ Hi, liền cực kỳ khó chịu.
      Last edited: 21/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 28: ta chết?

      Quản lý Lưu nhàng khom lưng, xoay người rời khỏi phòng làm việc, hóa ra là hiểu lầm, phải thư ký chọc tổng giám đốc, phải tra người đàn ông, hẳn là công việc, có vấn đề gì với thư ký.

      Nhưng mà vì cái gì mà thư ký Mộ lại được tổng giám đốc ôm trở về? Chẳng lẽ tổng giám đốc vừa ý bình thường này, thể nào! Khi nào ánh mắt tổng giám đốc kém như vậy, mỗi người phụ nữ của tổng giám đốc đều là đại mỹ nữ, minh tinh, người mẫu, còn có số nữ cường nhân, khi nào tổng giám đốc vừa ý cái thư ký này? Quản lý Lưu nghĩ ra, vì vậy lắc lắc đầu thăm dò lai lịch Hàng Thiên Vũ.

      Nam Cung Diệu đến phòng nghỉ, ngồi cạnh bên giường, nhìn giường, trong lòng có chút đau nhức.

      Nhiều năm như vậy, có rất nhiều phụ nữ, đến bản thân cũng nhớ có bao nhiêu, phụ nữ tình đêm đến, đến phụ nữ cố định, cũng rất nhiều, kỳ rất đúng, nhiều phụ nữ như quần áo!

      Kỳ , những người phụ nữ kia đối với có ý nghĩa đặc biệt, số đều là cấp dưới bởi vì nịnh nọt , chủ động đưa mỹ nữ cho , đương nhiên là thu lại toàn bộ. Những người phụ nữ này chỉ là công cụ để phát tiết, giờ phút này Nam Cung Diệu ghen tị với người đàn ông kia, người đàn ông kia có được trái tim Mộ Hi.

      Vì vậy, muốn phá hủy tất cả, sớm muộn gì ngày phải lấy được người phụ nữ này, kể cả trái tim quật cường, trái tim của cũng chỉ có thể nhảy lên vì .

      Còn bi kịch mười năm trước, khiến cho Nam Cung Diệu chơi đùa phụ nữ đều ra điều kiện chính là được , nếu cút .

      Mấy năm này công ty được dẫn dắt tiến lên, cơ bản đạt đến đỉnh điểm, rất có tiền, nhiều đến mình cũng đếm hết. Sản nghiệp liên quan đến rất nhiều, quy mô cũng rất lớn, cho nên thường xuyên có công ty đưa mỹ nữ cho , đương nhiên là ai đến cũng cự tuyệt.

      Scandal của lại nhiều vô số kể, trải rộng thương giới. Mặc dù nghiệp từng bước thăng tiến, nhưng tình cảm của thủy chung đều trống .

      Trong mười năm này, ai, càng người phụ nữ nào vào trong lòng , mặc dù rất nhiều phụ nữ đều thích , nhưng có cảm giác. chỉ vui đùa chút, chứ đề cập đến tình cảm.

      Nam Cung Diệu nhìn người giường, giờ phút này muốn mình, cũng như những người phụ nữ kia dạng muốn ở bên cạnh , nhưng mà trong lòng có người khác, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân liên tục chống lại ? Vốn là ánh mắt nhu tình bắt đầu trở nên vặn vẹo.

      Đứng dậy đến tủ cất rượu bên cạnh, lấy ra chai rượu đỏ, lại lấy ra cái ly đế cao, rót ly rượu đỏ cho mình, thân thể dựa vào cửa sổ phía trước, tay vây quanh trước ngực, tay cầm ly rượu, bên trong mắt ưng lộ ra tia tà mị.

      Ngón tay thon dài ưu nhã cầm ly đến cao, chỉ nhàng lắc lắc, ly thủy tinh mang chất lỏng màu đỏ lay động, bắt đầu ngừng dao động.

      Lúc này Nam Cung Diệu như dã thú bị thương, nghĩ phải lấy được thức ăn thuộc về mình, cũng giống kẻ địch nguy hiểm, đôi mắt bén nhọn mang theo tia tình cảm, giống như bản thân nhìn phương hướng con mồi, chờ đợi thời cơ, cho con mồi kích trí mạng.

      Mộ Hi tỉnh lại, ngồi dậy, dùng bàn tay bé xoa xoa hai mắt của mình, lúc này mới chậm rãi mở ra, nhìn chung quanh chút, xuống giường.

      "Tại sao tôi lại ở chỗ này? ấy đâu?"

      Nhìn thấy Nam Cung Diệu đứng trước cửa sổ, vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay của , bởi vì lo lắng cho Hàng Thiên Vũ, cho nên cầm lấy tay Nam Cung Diệu ý thức được là rất dùng sức, móng tay bấm vào trong thịt, Nam Cung Diệu khẽ nhíu mày, chút đau nhức này đối với chỉ là gãi ngứa, khó chịu chính là người phụ nữ này vừa mở mắt ra quan tâm tới người đàn ông kia như thế nào! Nam Cung Diệu để ý tới , nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ.

      " làm gì ấy rồi? Vì sao lại đánh người?"

      Lời của Mộ Hi kích thích đến Nam Cung Diệu, quan tâm tới người đàn ông kia như vậy. Xem ra suy đoán của mình là đúng, cũng thích ta, đôi môi Nam Cung Diệu khẽ hé mở lạnh lùng bốn chữ.

      " ta chết."
      Last edited: 21/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: Tôi muốn ai chết nhất định phải chết

      Mộ Hi nghe vậy đờ đẫn buông tay nắm Nam Cung Diệu ra, lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi dưới đất.

      " bậy, gạt người, giết người là phạm pháp, thể làm như vậy."

      Nam Cung Diệu qua, dùng sức nắm cằm Mộ Hi, lạnh lùng trừng mắt nhìn , muốn nhìn thấu nội tâm của .

      " lo lắng cho ta như vậy? cho biết, tôi muốn ai chết nhất định phải chết."

      ", là ma quỷ, tại sao có thể tùy tiện giết người?"

      Mộ Hi giãy giụa đứng lên, bắt lấy vạt áo trước ngực Nam Cung Diệu dùng sức lay, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận.

      " giết ấy, tôi cắn chết ."

      Mộ Hi dường như phát điên ngụm cắn lên cánh tay Nam Cung Diệu, tại sao có thể giết người, hơn nữa lại giết Thiên Vũ, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

      Nam Cung Diệu vốn nhúc nhích, nhưng khi nhìn thấy Mộ Hi vì người đàn ông kia mà rơi nước mắt, thể nhịn được nữa, đẩy Mộ Hi đến góc tường, đứng dậy về phía cửa sổ, đưa lưng về phía Mộ Hi, lạnh lùng :

      " thích ta như vậy sao?"

      Mộ Hi muốn trả lời vấn đề của , bởi vì bị Nam Cung Diệu đẩy ra, thân thể toàn thân đau nhức, trong lòng cũng rất đau nhức, ngày xui xẻo, kể từ khi gặp vị tổng tổng giám đốc xúi quẩy này, liên tục mang số con rệp, nhưng cũng vì em mới kiên trì.

      Mộ Hi tỉnh táo lại nghĩ, Nam Cung Diệu chưa chắc , làm sao lại giết Thiên Vũ? Hôm nay bọn họ mới gặp mặt nhau lần đầu, là mình ngu xuẩn thế nhưng tin tưởng lời , vì vậy đỡ tường từ từ đứng lên. Đầu tóc xõa rơi lả tả, hết sức chật vật nhìn Nam Cung Diệu, ánh mắt từ từ trở nên bình tĩnh.

      "Như thế nào lại muốn cắn tôi? Tôi thấy chính là con chó."

      Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi chật vật đành lòng lại kích thích , thời gian còn rất nhiều, có thể từ từ hành hạ , nhất thời vội, kỳ Nam Cung Diệu cùng Hàng Thiên Vũ cũng phải lần đầu tiên gặp mặt, trước kia có gặp mặt qua lần, chỉ là chưa có tiếp xúc qua, cha của Hàng Thiên Vũ chính là khách hàng của công ty Nam Cung Diệu, Thế lực nhà họ Hàng cũng rất lớn, đương nhiên thể đánh đồng cùng tập đoàn Nam Cung.

      "Tổng giám đốc, dám." Mộ Hi cúi đầu, muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét này, máu lạnh vô tình, cộng thêm lưu manh.

      Nam Cung Diệu thấy cúi đầu xuống, nhưng trong ánh mắt có ý chán ghét, đây là vũ nhục với Nam Cung Diệu, dám ghét , thậm chí muốn nhìn , hình như bây giờ người phụ nữ này tình huống, chỉ cần cú điện thoại của , hoặc là ngón tay, liền sống bằng chết, chẳng qua giải quyết thoải mái như vậy, mèo vờn chuột còn có thể từ từ vui đùa chút, cho nên muốn vui đùa quật cường này chút. giống như con nhím, phải từ từ lột sạch gai người , nhìn đau đớn.

      " dám, tôi thấy có gì là dám, tôi là lần thứ hai bị chó cắn đấy."

      "Tổng giám đốc, mắng chửi người?"

      Mộ Hi ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu, vì cái gì người đàn ông này biến sắc giống như lật sách? ràng ban ngày hôm nay còn vẫn hết sức bình thường, mặc dù có chút giở trò lưu manh, nhưng có ác độc như vậy, lúc này Nam Cung Diệu càng rất quái dị, lúc nào cũng chuẩn bị muốn mạng người, từ trong ánh mắt của có thể thấy được, chọc chết.

      "Tôi mắng chửi người, còn dễ chịu hơn cắn người, lấy hòm thuốc đến đây, tôi phải trừ độc, biết có bị bệnh dại hay !"

      Nam Cung Diệu xong cởi áo xuống, lộ ra chỗ bị cắn, người phụ nữ này là độc ác, dấu răng sâu vẫn còn rướm máu.

      Mộ Hi xem Nam Cung Diệu, lúc này thấy rất mệt, thời gian này là giờ tan sở, cho nên rất muốn về nhà, ngơ ngác đứng nguyên tạichỗ.
      Last edited by a moderator: 1/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 30 Trong bụng tể tướng có thể đựng tiền

      "Đáng chết, cái hộp thuốc đâu nhanh , ràng ở đó muốn làm thần giữ cửa ư?"

      Nam Cung Diệu tức giận đến gầm lên, người phụ nữ này thực coi trời bằng vung, lại dám cắn ông chủ của mình, quả thực là hỗn độn ngờ, người phụ nữ này, chờ đó cho tôi, tôi khiến phải quỳ xuống để cầu xin tôi.

      Mộ Hi nghe được vội vàng đến chỗ cái hộp thuốc, ô nhắm hai mắt lại, đưa cái hòm thuốc cho Nam Cung Diệu.

      "Tổng giám đốc, của ngài."

      Nam Cung Diệu thấy nhắm hai mắt lại, tức giận đến hận thể cước đá ra khỏi trái đất, nhưng là có, bởi vì còn muốn hao tổn , trừng phạt , trong lòng dám chứa đàn ông khác, đó chính là tàn nhẫn với mình.

      Nam Cung Diệu nhận, Mộ Hi biết tổng giám đốc tức giận, nhưng là, tên đàn ông đáng ghét này tức giận cái gì? Xui xẻo là , cao cao tại thượng chính là , khó hiểu! Nhưng là có biện pháp, vì kiếm tiền khám bệnh cho em , phải nhẫn nhịn chút.

      "Tổng giám đốc thực xin lỗi, tôi nên cắn ngài, ngài vẫn là nhanh bôi thuốc , tôi thể hầu hạ ngài bôi thuốc, bởi vì tôi có bệnh say máu!"

      Mộ Hi nặn ra nụ cười nghề nghiệp nhìn mặt Nam Cung Diệu, miệng gọi 'Ngài', tận lực biểu mình chân thành, kỳ ở trong lòng khích lệ chính mình làm như vậy là đúng: ta là thần tài, ta chính là tiền của , chấp nhặt với ta, là tể tướng trong bụng có thể đựng tiền.

      Nam Cung Diệu biết có bệnh say máu, chỉ đành tự mình bôi thuốc.

      Chờ Nam Cung Diệu khử trùng, Mộ Hi nhìn thời gian cũng nên tan việc, chỉ là mở miệng như thế nào đây? Cuồng tự kỷ này để tan ca sao?

      Nam Cung Diệu thấy liên tục xem đồng hồ, biết suy nghĩ gì, khóe miệng của hơi nhếch lên, đôi mắt chim ưng nhàng nhắm lại, làm bộ như nhìn thấy.

      "Thư kí Mộ, lấy bản hợp đồng bàn làm việc của tôi ra, xem chút có chỗ gì ổn."

      "Là, tổng giám đốc." Mộ Hi nghĩ đến em , tính tình thay đổi chút ôn hòa ít, bởi vì em cần tiền, cho nên nhất định phải nghĩ cách giữ được công tác này.

      ngoan ngoãn nhìn hợp đồng, đây là phần chức trách mới của thư ký, ra là căn bản thêm mấy cái, tên tổng giám đốc này là quỷ hút máu, cái gì muốn hai mươi bốn tiếng đồng hồ đợi lệnh! Còn muốn gọi liền đến! Mộ Hi có xem hết liền ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu.

      "Tổng giám đốc, đây là, vì cái gì?"

      " Chức trách mới bên người thư ký, tốt hơn nên thuộc lòng mỗi điều khoản, nếu , tôi thay người." Nam Cung Diệu nhìn cũng nhìn Mộ Hi, có thể tưởng tượng nét mặt của , con mắt trừng lớn thể đánh lại, miệng mở có thể nhét vào quả trứng gà.

      "Tổng giám đốc, có phải có chút quá đáng hay , hai mươi bốn tiếng đồng hồ đợi lệnh, ai chịu nổi!" Mộ Hi bất đắc dĩ buông tay, bĩu môi.

      "Phải ? Tôi cho là như vậy, tôi đề nghị xem hết trước, rồi trả lời tôi." Nam Cung Diệu tràn đầy tự tin , kỳ trong lòng suy nghĩ: Nhím con ngoan ngoãn đến đây vào chuồng , tôi khiến hết sức sảng khoái .

      Mộ Hi cúi đầu xuống nhìn tiếp, càng xem càng hưng phấn, ông trời, tổng giám đốc đúng là hào phóng, gấp ba tiền lương, nha nha, quá mê người, vốn là tiền lương liền rủ lòng thương xót ba thước, bây giờ là gấp ba a, lực mê hoặc quá mạnh mẽ, chẳng lẽ là ông trời biết cần tiền, cho nên mới phải có loại coi tiền như rác này, khá tốt, có thể tiếp nhận, tiến đến tiền.

      Mộ Hi hai mắt tỏa sáng, lập tức tinh thần tỉnh táo, nghĩ thầm: Thân thể em mấy năm nay càng ngày càng kém, mặc dù lúc nào cũng biểu hết sức kiên cường, biết em là sợ và mẹ lo lắng, cho nên vẫn cố nén ốm đau.

      vẫn muốn đưa em bệnh viện tốt nhất khám bệnh, bệnh của em thể kéo dài được nữa, có thể cân nhắc, đây là cái cơ hội kiếm tiền tốt.
      Last edited: 1/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 31: Là thỏa thuận hay là khế ước bán thân?

      "Đáp ứng có thể, nhưng là tôi có điều kiện, chính là cuối tuần tôi chỉ có thể tốt nhất đến buổi trưa, nếu miễn bàn."

      Bởi vì cuối tuần Mộ Hi muốn làm ở phòng hát Cửu Châu, mặc dù chỉ là buổi tối, nhưng là thu nhập cũng rất cao, vì nhanh tích góp đầy đủ tiền, cho nên nhất định phải liều mạng làm việc.

      "Đáp ứng cái điều kiện này có thể, bắt đầu từ ngày mai nhất định phải dời đến ở trong căn hộ công ty chuẩn bị cho thư ký, bởi vì lượng công việc của rất lớn, tôi vô ích cho nhiều tiền như vậy ."

      Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu , trong lòng có chút nghi ngờ, mẹ và em làm sao bây giờ? Nhưng là vừa nghĩ, nếu như mình kiếm đủ tiền, mẹ có thể đóng cửa cái cái tiệm may kia, mỗi ngày ở nhà chăm sóc em , đây là cơ hội, vì vậy cắn răng cái.

      "Được."

      Nam Cung Diệu về trước bàn làm việc, cầm bút, tiêu sái ký tên, đồng thời còn chú thích hai bên nếu như ai tuân theo quy định, thực lời hứa, bồi thường đối phương gấp ba.

      Hai người cứ như vậy ký tên, ấn con dấu, người phần.

      "Tổng giám đốc, tại sao tôi cảm thấy này giống như là khế ước bán thân, cũng nên làm chuyện vượt giới hạn, đến lúc đó tôi hủy bỏ cam kết củaoảnh."

      Nam Cung Diệu đôi mắt chim ưng híp lại, Mộ Hi đoán ra suy nghĩ gì, nhưng là đây đúng là cơ hội kiếm tiền tốt, em cần tiền, có biện pháp, chỉ có tiếp tục đối mặt với cuồng tự kỷ này, ai bảo là thần tài chứ!

      Nhìn thấy Nam Cung Diệu , Mộ Hi biết là chính mình đa nghi, người đàn ông này có tiền như vậy, phụ nữ lại nhiều, chắc là để ý , bởi vì so sánh chính mình với những phụ nữ kia, là bình thường như vậy. Nghĩ tới đây trong lòng yên tâm ít, vẻ mặt lo lắng dần biến mất.

      "Ngày mai tôi phái Lãnh Đông giúp về nhà thu dọn đồ đạc, đêm mai liền dời qua."

      Nam Cung Diệu xong liền ra ngoài, có nhìn Mộ Hi cái.

      Mặc dù là ký thỏa thuận, Mộ Hi có thể đạt được khoản thu nhập , nhưng là vừa nghĩ mỗi ngày phải đối mặt với người mặt lạnh này, trong lòng rất đau xót, cũng hết sức sợ hãi, bởi vì chỉ là thần tài, còn là quỷ háo sắc, chỉ sợ cuộc sống sau này nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa.

      Ngày hôm sau, Lãnh Đông gọi điện thoại cho Mộ Hi, bởi vì Nam Cung Diệu phân phó dọn đồ cho Mộ Hi.

      "Thư kí Mộ sao? Tôi là Lãnh Đông, tổng giám đốc phái tôi tới đón , bây giờ tôi ở trước nhà ."

      "Ách, ngài chờ, tôi lập tức ra ngoài."

      Mộ Hi cúp điện thoại liền chạy ra ngoài, bởi vì phòng ở nơi này rất nhiều, nếu như ra đón tý, dường như là tìm ra.

      Ngày hôm qua tan tầm về nhà cùng mẹ và em thương lượng qua, công ty tại bề bộn nhiều việc, thường xuyên làm thêm giờ, vốn cho rằng giờ tan sở, đành phải dời đến ký túc xá của công ty, mặc dù thể thường xuyên về nhà, nhưng là có thể kiếm tiền làm thêm giờ, đến lúc đó đưa em khám bệnh, mẹ và em phản đối, nhưng trong lòng đều rất khổ sở, hai người biết Mộ Hi làm như vậy là vì cái gì?

      Lúc nửa đêm Mộ Hi nghe được em trốn ở trong chăn vụng trộm khóc.

      "Em , chị có thể chăm sóc em, rất vui vẻ, em nên suy nghĩ nhiều, chúng ta là người nhà, chị hy vọng em vui vẻ, em vui vẻ, chị liền vui vẻ."

      Nhìn em hiểu chuyện, Mộ Hi lại quyết định làm việc tốt, chữa hết bệnh cho em .

      "Chị, là em liên lụy chị, là em hại chị làm việc khổ cực như vậy."

      "Đứa ngốc, nếu như là chị ngã bệnh,iẹm cũng phải làm như vậy , chúng ta là chị em, làm bất cứ chuyện gì đều là cần phải vậy. Chị hy vọngiẹm vui vẻ, đây chính là mong muốn của chị, đáp ứng chị được ?"
      Last edited: 1/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :