1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 184: Mộ Hi cứu Diệu
      Editor: cherry98

      Nam Cung Diệu nhìn cửa phòng bị mở ra, nhìn sang, thấy người phụ nữ tóc vàng, dù bị ngăn cách bên ngoài bởi ánh đèn yếu ớt vẫn nhìn ra được người phụ nữ này là gọi, bởi vì nhìn cách trang điểm của ta cái liền biết phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì.

      "Mẹ nó, quên mất mày là người câm điếc, , lên giường cũng kêu đâu! Mẹ nó, mày mày câm điếc còn chưa tính, dáng vẻ cũng nên xinh đẹp con mẹ nó chút chứ, lại cố tình là khuôn mặt rỗ, phải đây cần mày, mà là mẹ nó mày rất xấu, đây sợ có năng lực. Mau vào , ngày mai trước khi rời cho mày tiền.”

      Người đàn ông dùng chân đá người phụ nữ vào, sau đó rầm tiếng đóng kín cửa, cuối cùng còn khóa lại, rồi tự mình ôm rời .

      Trong phòng tối tăm thanh gì, chỉ có tiếng Nam Cung Diệu thở dốc nặng nề. , việc thở dốc này hẳn là do đau đớn và khó chịu gây ra. Trong khí còn nồng nặc mùi của máu, Mộ Hi sớm nghĩ đến ông xã có thể bị thương, cho nên lấy ra thuốc cầm máu ở trong áo ngực, giống như nhào vào Nam Cung Diệu.

      Nam Cung Diệu thấy nguời phụ nữ này vừa vào sờ ngực, nhất thời có cảm giác rất chán ghét.

      "Cút..."

      Nam Cung Diệu gầm . Bởi vì tay bị trói, nếu hung hăng đẩy người phụ nữ này ra, bởi vì người phụ nữ này đến gần , sờ loạn toàn thân từ xuống dưới, cuối cùng tay dừng chỗ vết thương chảy máu ở bả vai. Mặc dù Mộ Hi nhìn thấy máu, nhưng mà sờ tới nơi có máu. Mộ Hi tự biết mình có bệnh nhìn thấy máu là sợ choáng váng, tới chỗ này nhìn thấy máu là chuyện bình thường, cho nên trước đó tới bệnh viện xin thuốc, cũng uống trước rồi, có điều uống xong loại thuốc này rất hưng phấn, nhưng phải là kích thích, chỉ là tinh thần luôn luôn ở trong trạng thái hưng phấn.

      Mộ Hi sờ tới chỗ có máu, cẩn thận rắc thuốc vào miệng vết thương, nước mắt rơi lã chã cánh tay Nam Cung Diệu.

      Mộ Hi mực quỳ xuống đất, trong lòng thầm nghĩ làm sao mới có thể cứu ông xã ra ngoài đây? báo cảnh sát được, nhất định bọn chúng giết con tin, nơi này nhiều người như vậy, mình đối phó được, ông xã cũng bị thương, nên làm cái gì đây?

      Nam Cung Diệu cảm giác hình như người phụ nữ này khóc? Bởi vì run rẩy.

      " là ai?" Nam Cung Diệu giọng hỏi.

      Mộ Hi đứng lên, mà là trực tiếp quỳ ngã vào trong ngực Nam Cung Diệu, hai tay ôm chặt lấy thân thể Nam Cung Diệu.

      Giờ phút này, Nam Cung Diệu có cảm giác như nằm mơ, cái này là thể nào, người phụ nữ mình luôn lo lắng, tại sao lại ở chỗ này? phải ở Trung Quốc, đây phải là . Mặc dù bây giờ muốn nhìn thấy nhất, nhưng mà, muốn vợ xuất ở nơi này!

      "Cút... Tôi cần đàn bà!"

      Nam Cung Diệu cố ý rống to, bởi vì muốn cho người bên ngoài biết người phụ nữ này chính là , có bất kì liên quan gì tới , như vậy Mộ Hi mới gặp nguy hiểm.

      Mộ Hi ngoài khổ sở vẫn là khổ sở, vội vàng cởi áo khoác người xuống, lấy ra súng giảm thanh, nhằm vào xích sắt tay Nam Cung Diệu, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu chút.

      "Mẹ nó, ông đây bảo mày cút, mày có nghe ? Cút cho tao..." Nam Cung Diệu rống to. Ngay tại thời điểm rống to, Mộ Hi bóp cò, xích sắt bị mở ra, Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong ngực, bên tai .

      "Nơi này rất nguy hiểm, ngày mai em cùng những người phụ nữ kia nhanh chóng rời khỏi đây, ngàn vạn lần cần làm chuyện điên rồ. Rời khỏi nơi này, đầu tiên là trở về Trung Quốc, em hãy nghĩ đến con của chúng ta, ngộ nhỡ ... Bọn thể có em, người phụ nữ này, em nhớ kĩ cần báo thù cho , đồng ý với , sống khỏe mạnh cho , đồng ý với , nếu tha thứ cho em! Em phải giúp nuôi lớn bọn trẻ! Gặp phải khó khăn, em có thể trao đổi với Nam Nam, sau này thằng nhóc ấy chính là chỗ dựa của em!"

      Lúc những lời này, quả so với bị giết Nam Cung Diệu còn thấy đau đớn hơn. Nhưng mà phải dặn dò người phụ nữ trước mặt này, bởi vì rất lương thiện, Nam Nam mặc dù còn , nhưng Nam Cung Diệu tin tưởng về sau con trai trở thành người đàn ông đội trời đạp đất, bởi vì cậu luôn thể trí tuệ hơn người.

      Nam Cung Diệu gắt gao nắm lấy bả vai Mộ Hi, khiến cho phải đồng ý với , nhưng mà Mộ Hi vẫn lắc đầu, thể mất .

      (Các vị độc giả: Tiểu Hi khó chịu, trước tiên ở bên khóc lát , cảm động, ô ô)

      Nhìn người phụ nữ trong lòng vẫn nức nở, Nam Cung Diệu đau lòng thôi. Người phụ nữ này, vẫn nên cho tốt, nhưng mà dường như có cơ hội!

      Mộ Hi đẩy Nam Cung Diệu ra hướng phía cửa tới, dùng sức kéo kéo cánh cửa, cánh cửa bị khóa lại. nhìn bốn phía trong phòng, có cửa sổ. chợt phát , đỉnh đầu có lỗ thông gió. Vì thế lôi kéo Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía , sau đó để cho Nam Cung Diệu ngồi xổm xuống, Mộ Hi cưỡi cổ của , Nam Cung Diệu cầm lấy hai chân Mộ Hi, chậm rãi đứng lên.

      Mộ Hi dùng hết toàn bộ sức lực rốt cuộc đem lỗ thông gió mở ra, từ từ lên, sau đó lật lại thân mình, vươn hai tay, ý bảo muốn cho Nam Cung Diệu lên này. Trong phút chốc Nam Cung Diệu do dự, nếu leo lên , bọn họ có thể chạy rất tốt, vngộ nhỡ trốn thoát, làm hại cả Mộ Hi.

      "Xin ?"

      Mộ Hi nãy giờ gì rốt cuộc cũng mở miệng yếu ớt hai chữ, nước mắt vẫn rơi xuống, rơi vào mặt Nam Cung Diệu, nước mắt này so với giết còn khó chịu hơn, làm sao có thể để cho người phụ nữ mình khóc được? Vì vậy nhảy lên cái, chợt bắt lấy miệng lỗ thông gió, leo lên, sau đó đậy kín lỗ thông gió, hai người cùng ôm nhau chặt, sau đó bắt đầu về phía trước.

      Bọn họ vẫn , vẫn , cuối cùng tới đường ống dưới đất, bọn họ đứng lên tiếp tục chạy, cho đến khi tìm được nắp cống ngầm, bọn họ mở ra, từ bên trong bò ra ngoài.

      Mộ Hi rốt cuộc nhịn được nữa, ôm lấy Nam Cung Diệu khóc to lên. Vừa nghi tới việc phải mất , Mộ Hi lại thấy trong lòng đau đớn xoắn lại, thể mất , nếu điên mất.

      "Ông xã... Ô ô... đồng ý với em sau này... Ô ô... rời khỏi em, nếu , em biến thành quỷ kéo trở về, em còn chưa chết, cho phép chết trước... Ô ô..."

      "Ngoan, đừng khóc, đồng ý với em, tuyệt đối bỏ em lại, chúng ta mau thôi."

      Mộ Hi đem áo ngoài cởi ra, Nam Cung Diệu phát bên trong có cái bọc bị đè bẹp. Bên trong có hộ chiếu mới mà Mộ Hi làm vì Nam Cung Diệu, còn có chứng minh thư, còn có chút tiền, còn có hộ chiếu của Mộ Hi, vẫn mang theo bên mình những thứ có thể rời khỏi nước Mĩ, khi có cơ hội, bọn họ lập tức rời khỏi nước Mĩ.

      Số tiền này là lấy ra trong két an toàn của Nam Cung Diệu, còn có súng ngắn kia cũng là lấy từ trong két an toàn, lúc trước Nam Cung Diệu muốn mật mã két an toàn cho , Mộ Hi còn muốn nghe, may mắn lúc ấy Nam Cung Diệu cho nếu có súng ngắn, có súng ngắn làm sao có thể mở được khóa sắt cho ông xã.

      " hổ là người phụ nữ của , nhưng mà thể , bởi vì còn biết Lãnh Ðông sống hay chết, Lãnh Ðông chính là em thân thiết của , thể bỏ lại cậu ấy. Bà xã, em trở về Trung Quốc trước, tìm Lãnh Ðông trở về." Hai tay Nam Cung Diệu nắm lấy bả vai Mộ Hi, hi vọng có thể ngoan ngoãn nghe lời.

      "Em cần mạo hiểm, cùng em ." Mộ Hi xong cúi đầu, khóe miệng nho co rút. Kỳ , Mộ Hi biết Lãnh Ðông có việc gì, hơn nữa tại hẳn là ở cùng chỗ với Lãnh Huyết.

      "Bà xã xin lỗi, thể bỏ lại Lãnh Ðông, em mau, nếu tức giận." Nam Cung Diệu đau đớn xoay người, dám nhìn người phụ nữ trước mặt. Kỳ , rất muốn cùng vợ , nhưng mà thể bỏ lại em vào sinh ra tử của mình.

      "Vậy được rồi, tự em quay về Trung Quốc, theo em được biết, tại Lãnh Ðông hẳn là ở cùng chỗ với Lãnh Huyết, hơn nữa còn suy nghĩ làm cách nào để cứu được ?" Mộ Hi thản nhiên .

      "Cái gì? Tốt, cái người phụ nữ này dám lừa hả? Xem trừng trị em như thế nào." Nam Cung Diệu vừa nghe Lãnh Ðông có việc gì yên tâm, lại có thể cùng vợ ồn ào.

      "Ðược rồi, chúng ta là chạy trốn, vẫn là nên chạy nhanh rời khỏi nơi này." Mộ Hi lôi kéo Nam Cung Diệu giống như đến chỗ cách đó xa.

      "Vì sao ngồi xe?" Nam Cung Diệu nhìn vợ , chính là chạy nhanh về phía trước, có ý định ngồi xe.

      " tại bị thương, khiến cho người khác chú ý, em lo lắng bị người phát ra dấu chân của chúng ta." Mộ Hi chạy vù vù về phía trước. Nam Cung Diệu bỗng nhiên rất đau đầu, người phụ nữ chết tiệt này biết bị thương, lại có thể chạy nhanh như vậy, hơn nữa lại còn là chạy mình.

      Trong chốc lát Mộ Hi chạy thấy bóng dáng, Nam Cung Diệu vô lực ngồi dưới đất, bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa, vẫn chưa được ăn cái gì, những người đó căn bản là cái gì cũng cho , ngay cả nước miếng cũng cho . Cho nên tại Nam Cung Diệu thấy choáng váng.

      Chỉ chốc lát sau chiếc xe dừng ở bên người Nam Cung Diệu, cửa xe mở ra, Mộ Hi nhảy xuống xe, nâng Nam Cung Diệu dậy đưa vào trong xe.

      "Ông xã, nhanh lên xe, trong xe có đồ ăn, ăn tạm trước, về nhà bà xã em làm cho đồ ăn ngon." Mộ Hi đỡ Nam Cung Diệu lên xe, sau đó đạp hết chân ga, chạy thẳng tới sân bay.

      "Ðưa di động cho ." Nam Cung Diệu giơ tay về phía Mộ Hi.

      "Ở trong này, tự mình lấy." Mộ Hi chỉ chỉ bên.

      "A lô? Là ." Nam Cung Diệu gọi cho Lãnh Ðông, nếu bình an cho Lãnh Ðông tiếng, miễn cho Lãnh Ðông vì cứu lại liều mạng.

      "Diệu tổng, ở đâu?" Lãnh Ðông bất ngờ, bởi vì đây là mật dãy số xa lạ, Nam Cung Diệu vừa mới , Lãnh Ðông nghe hiểu.

      "Bây giờ cậu lập tức ra sân bay, tôi bị thương chúng ta về nước trước." Nam Cung Diệu muốn để cho Lãnh Ðông mình mạo hiểm, cái thù này, ghi nhớ.

      Lãnh Đông vừa nghe thấy Diệu tổng bị thương, vì vậy hủy bỏ kế hoạch, lái xe chạy tới sân bay. Nếu như Nam Cung Diệu mình bị thương, nhất định Lãnh Đông báo thù.

      Lãnh Đông tới sân bay, thấy bên cạnh chuyên cơ của bọn họ có chiếc xe đỗ ở đó, biết là Diệu tổng đến, vì vậy chạy nhanh tới.

      “Diệu tổng, Diệu tổng?”

      “Lên máy bay trước.” Nam Cung Diệu .

      “Được, này là?”

      Lãnh Đông chỉ chỉ Mộ Hi . Bởi vì Mộ Hi hóa trang rất đậm, còn có tóc giả rất thái quá, còn có khuôn mặt tàn nhang, người phụ nữ xấu xí. Nhưng mà Lãnh Đông vẫn rất lịch , bởi vì người phụ nữ này ở cùng chỗ với Diệu tổng, có thể chính là ân nhân cứu mạng của ? Cho nên ta còn muốn cảm ơn cách chu đáo, nếu cứu Diệu tổng, như vậy thể để ở chỗ này, bọn người bên kia cũng giết , hay là mang cùng về nước trước .

      “À, là ân nhân cứu mạng của .” Nam Cung Diệu nhìn ra Lãnh Đông nhận ra Mộ Hi, chủ yếu là Lãnh Đông làm sao có thể nghĩ đến là Mộ Hi, vì Mộ Hi ở Trung Quốc.

      “Tôi là Lãnh Đông, cám ơn cứu Diệu, chúng tôi đối xử tệ với .” Lãnh Đông .

      Vừa chuyện, ba người cùng lên máy bay. Người điều khiển máy bay vẫn luôn ở trong nhà khách của sân bay, khi nào giám đốc Diệu , bất cứ lúc nào cậu ấy cũng đợi lệnh. Ngay sau khi Nam Cung Diệu đến, đầu tiên gọi người lái máy bay đến, sau đó chờ Lãnh Đông tới.

      “Các cảm tạ tôi như thế nào?” Mộ Hi hạ thấp giọng ồm ồm, cố ý để Lãnh Đông nghe .

      ra là người Trung Quốc, khó trách lại ra tay cứu giúp, Lãnh Đông cảm ơn lần nữa. Còn nữa, chúng tôi cho tiền tiêu hết, sau đó mua căn hộ cho , để cho cuộc sống tốt.”

      Lãnh Đông xin phép Nam Cung Diệu , bởi vì người phụ nữ này cứu Diệu tổng, cám ơn tốt là điều phải làm.

      “Tôi lấy tiền, cũng cần nhà.” Giọng Mộ Hi ồm ồm, .

      “Tại sao? Vậy muốn cái gì?”

      Lãnh Đông hiểu hỏi. Những thứ này muốn, còn muốn cái gì? Nhìn bộ dạng của , phong cách ăn mặc rất quê mùa, càng quá đáng là, mười đầu ngón chân được sơn đủ mười màu sắc, làm cho người ta vừa nghĩ đầu óc người này có vấn đề, bình thường, chẳng lẽ là nghiện thuốc? cần tiền, cần nhà, chẳng lẽ là nghĩ muốn thuốc phiện. Đây chính là phạm pháp, nhất là Diệu có quy định, tuyệt đối cho tiếp xúc với thuốc phiện.

      “Chẳng lẽ muốn cái kia? Nếu như là cái kia cần bàn nữa.” Lãnh Đông làm bộ dạng người hút thuốc, hướng Mộ Hi .

      cần.” Mộ Hi lại lắc đầu.

      Đầu Lãnh Đông bắt đầu đau, người phụ nữ này cứu Diệu tổng, lại cái gì cũng cần. Điều này làm cho lòng có chút hoang mang, xã hội nay còn có người phụ nữ nhận tiền?

      phải người ngu ngốc chứ? Nhưng mà cũng có khả năng, người ngu ngốc làm sao có thể cứu người?

      “Nếu cái gì cũng cần, tôi cũng có cách nào!” Lãnh Đông thản nhiên .

      “Tôi muốn , chàng đẹp trai.” Mộ Hi là muốn thử lòng Lãnh Đông, nhìn xem người em rể này của có đạt cầu hay . Ai ngờ...

      “Khụ khụ...”

      “Khụ khụ...”

      Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đồng thời ho lên. Dường như Nam Cung Diệu muốn phun máu, vợ là cẩu huyết, có người vô cùng đẹp trai như còn thỏa mãn, lại còn muốn Lãnh Đông, xem chút nữa về nhà trừng trị thế nào!

      à, điều này e rằng được. Bởi vì tôi có người phụ nữ mình , hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn. Xin lỗi!”

      Lãnh Đông ràng từng câu từng chữ, hy vọng rằng người phụ nữ này có thể hiểu. Mộ Hi dĩ nhiên là biết, chẳng qua là, còn chưa chơi đủ.

      sao, cứ việc kết hôn, tôi làm tình nhân của là OK.” Mộ Hi còn .

      được, Lãnh Đông tôi phải là người tùy tiện. Tôi người phụ nữ của tôi tuyệt đối phản bội ấy.” Lãnh Đông cảm giác người phụ nữ này rất vô lại, mặc dù ấy là ân nhân cứu mạng của Diệu, nhưng mà cũng thể làm người khác khó chịu chứ!

      “Diệu tổng, cũng nên chuyện chứ? Tôi có Đồng Đồng, làm sao có thể làm cái chuyện ngày đêm ba lòng hai ý!” Lãnh Đông nhìn Nam Cung Diệu giúp. Lãnh Đông biết Nam Cung Diệu là cao thủ đối phó với phụ nữ, cho nên chỉ có thể cầu cứu. Ai ngờ, Nam Cung Diệu có ý giúp , thấy dáng vẻ cuống cuồng của Lãnh Đông, trái lại còn muốn đùa giỡn chút với . Chỉ cần vợ vui vẻ, thể làm gì khác hơn là phối hợp chút, cũng dám đắc tội với người phụ nữ sơn mười màu sắc cho móng chân này!

      em, tôi đây cũng có biện pháp, ai kêu người ta vừa ý cậu!” Nam Cung Diệu lại vô tội nhìn Lãnh Đông, ánh mắt như cũng là biết phải làm sao!

      “Diệu tổng, phải thấy chết mà cứu chứ?” Lãnh Đông dùng sức hướng về phía Nam Cung Diệu nháy mắt, ý là giúp cậu nghĩ chút biện pháp.

      Dĩ nhiên Nam Cung Diệu nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lãnh Đông, nhưng mà, cũng thấy ánh mắt cảnh cáo của vợ , ý là, dám giúp cậu ấy, về nhà chờ coi.

      Bây giờ Nam Cung Diệu như trứng gà kẹp trong hamburger, bị hai người bọn họ kẹp ở giữa, chờ bị người cắn! Loại cảm giác này cũng dễ chịu chút nào! Nhưng mà thà đắc tội với em của mình, cũng dám đắc tội người phụ nữ cường hãn này! Người phụ nữ này lúc nào cũng là người nắm được trái tim của mình.

      Cho nên, Nam Cung Diệu đành phải bất nhân bất nghĩa!

      em, người ta là ân nhân cứu mạng của tôi, cậu lại thể vì tôi đây ủy khuất chút sao?” Nam Cung Diệu thể làm gì, .

      “Diệu tổng, ?” Lãnh Đông . là theo sai chủ, lại kết bạn cẩn thận! Lúc quan trọng lại bỏ đá xuống giếng!

      “Tôi đây cũng là vào tình cảnh khó xử nha! Người em, ủy khuất cậu rồi!” Nam Cung Diệu thấy Lãnh Đông biểu cảm muốn khóc, trong lòng khỏi thấy buồn cười.

      “Được, Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ trở về...” Lãnh Đông tỏ ra bi tráng, giống như là chuẩn bị ra trận.

      “Người ta chẳng qua là để lấy thân báo đáp, có đến nổi làm như đánh trận thế ?” Mộ Hi lừa dối, .

      dám giấu diếm, so với ra trận còn khó khăn hơn!” Bây giờ Lãnh Đông cũng hoài nghi đây có phải là ân nhân . Bởi vì người ân nhân này đơn giản là ép vào chỗ chết. Làm tình nhân với , đơn giản so với chết còn thảm hơn!

      , khốn khiếp, bà đây xấu như vậy sao?” Mộ Hi rống to, nhìn chút biểu tình của Lãnh Đông, lòng tự ái của Mộ Hi bị tổn thương.

      có muốn nghe lời ? Nhưng mà phải đồng ý với tôi, được phép tự sát, tôi mới có thể .” Vẻ mặt Lãnh Đông đau khổ , bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào người phụ nữ này tự động buông tha !

      “Ừ, , tôi chịu được.” Mộ Hi rất bình tĩnh . Nhưng mà, chờ Lãnh Đông xong, cũng bình tĩnh như vậy, bởi vì giờ khắc này Mộ Hi quên mình trang điểm như ma quỷ, hoàn toàn đắm chìm vào trò đùa nhân vật với Lãnh Đông.

      phải xấu.” Lãnh Đông , trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc có nên những lời tàn nhẫn với ?

      “Nhìn biểu tình của , cũng biết dối, cho cơ hội, tôi bỏ qua cho .” Mộ Hi .

      mà?” Lãnh Đông mừng rỡ.

      “Ừ.” Mộ Hi đơn giản ừ tiếng.

      “Được, đánh cược , nếu Lãnh Đông tôi kết bạn cẩn thận, vậy thể làm gì khác là tự cứu chính mình!” Lúc quan trọng Lãnh Đông cũng quên tố khổ chút với Nam Cung Diệu, ai kêu vừa rồi gúp cậu!

      mau, nhảm nhiều như vậy!” Mộ Hi nhịn được . ra , nhìn dáng vẻ Lãnh Đông chút, trong lòng Mộ Hi sớm cười đến đau bụng, dĩ nhiên đau bụng còn có Nam Cung Diệu.

      “Được. tôi , phải xấu xí, mà là vô cùng xấu xí, siêu cấp xấu xí!” Lãnh Đông hơi, chờ người phụ nữ hét chói tai. Bởi vì dưới tình huống như vậy, người phụ nữ nào khi bị người khác xấu cũng đều phát ra tiếng hét kinh khủng, hoặc là mắng to, nhưng mà tại sao người phụ nữ này lại có bất kì phản ứng gì, chẳng lẽ là bị đả kích quá mức, còn phản ứng?

      Nhất thời trong lòng Lãnh Đông có cảm giác hối lỗi, mặc dù rất xấu, nhưng mà, vừa rồi cậu nên uyển chuyển mới phải chứ?

      Haiz! Con người quả chính là có biện pháp, chuyện quá trực tiếp dễ dàng tổn thương người! Xem ra người phụ nữ trước mặt hoàn toàn bị đả kích tới nên lời!

      Thấy biểu tình biến hóa của Lãnh Đông.

      Mộ Hi nhịn được, ha ha cười lớn.

      Lãnh Đông nhìn chút, xong rồi, người xấu xí xấu xí thôi là được rồi, bây giờ ngược lại còn biến thành bị tâm thần rồi. Nào có người phụ nữ nào bị dáng dấp xấu xí còn có thể cười to. Điên, điên, điên rồi, tốt, vậy có phải sau này phải nuôi ? Dù sao cũng là cậu làm tức điên!

      Lãnh Đông cảm thấy ảo não! Mình là hồ đồ, tự dưng làm như vậy làm gì, bây giờ phải là phiền toái lớn hơn sao, bên người chỉ có người xấu xí, còn là người bị bệnh tâm thần nữa! Bi ai rồi!

      à. phải tôi cố ý bức tức đến mức bị tâm thần, nhưng mà yên tâm, tôi nhất định giúp liên lạc với bệnh viện tâm thần tốt nhất, nhất định.” Lãnh Đông cảm giác ân hận, dù thế nào cũng cứu Diệp, cũng là lập công lớn. Mình là hồ đồ, tại sao lại thể nhẫn nhịn chứ!

      “Ai bị tâm thần? mới là bị bệnh tâm thần!” Mộ Hi dừng cười .

      “A, tốt quá, còn mắng chửi người, như vậy là còn chưa đần độn, như vậy phải bị bệnh tâm thần.” Giờ phút này trong lòng Lãnh Đông còn ân hận.

      “Vượt qua bài kiểm tra, đẹp trai, tôi chờ uống rượu mừng.” Mộ Hi .

      Lãnh Đông trợn to cặp mắt. Cái gì? Người phụ nữ này muốn cùng cậu kết hôn, còn cái uống rượu mừng. ra , Mộ Hi là, Lãnh Đông vượt qua khảo nghiệm của bài kiểm tra, là chờ uống rượu mừng của và Đồng Đồng, nhưng mà, Lãnh Đông nghe hiểu nha!

      Bi thảm rồi! Bị vị dì cả này chỉnh chết cũng đủ thảm rồi!

      “Rượu mừng? Chẳng lẽ muốn kết hôn với tôi? cho biết tuyệt đối thể nào!”

      Lãnh Đông có chút tức giận, cảm kích cứu Diệu, nhưng mà cảm ơn cũng có ranh giới cuối cùng, muốn hi sinh nhan sắc, đừng hòng!

      “Nghĩ mình đẹp, kết hôn với cậu? Hỏi trước chút chồng tôi có đồng ý ?” Mộ Hi cười .

      “Phản đối.” Nam Cung Diệu vẫn luôn im lặng bỗng nhiên ra hai chữ.

      Lãnh Đông nghe được, hóa ra đôi vợ chồng này đùa cậu, cậu tới, gạt tóc trước mặt Mộ Hi ra, nhìn kĩ chút liền hiểu .

      “Vậy cậu cứu ai đó rồi để cho người ta lấy thân báo đáp ! Tôi thể được!” Mộ Hi xé tóc giả ra, ha ha cười lên.

      Lãnh Đông còn : “Còn nữa, tôi tức giận, vô cùng tức giận! Hai vợ chồng các người hợp lại bắt nạt tôi!” Lãnh Đông ủy khuất , nghĩ tới người em mình tin tưởng nhất lại cùng vợ ấy hãm hại mình. Quá bi ai!

      Vẫn câu kia, kết bạn cẩn thận! Kết bạn cẩn thận mà!

      “Em rể, em rể, đừng nóng giận, chị đây đùa với em.” Mộ Hi mỉm cười .

      “Cái gì mà chị? còn có lớn hơn tôi có được ?” Lãnh Đông .

      “Tôi lớn hơn , nhưng mà, sau này là chồng của em tôi, cho nên thực tế tôi chính là chị của .” Mộ Hi tự tin .

      “Em rể đương nhiên là được, nhưng mà trong lòng tôi vẫn khó chịu, bởi vì chị tính toán em rể của chị!” Lãnh Đông ủy khuất .

      “Đúng vậy, chị có thứ, đảm bảo cậu nghe xong tức giận nữa.” Mộ Hi cầm tóc giả lên, từ trong lấy ra máy ghi .

      Trong nháy mắtNam Cung Diệu và Lãnh Đông hứng thú, bởi vì bọn họ biết trong này rốt cuộc là có cái gì?

      đẹp trai này, vểnh tai lên nghe cho kĩ.” Mộ Hi ấn chốt mở xuống.

      " hổ là người phụ nữ của , nhưng mà thể , bởi vì còn biết Lãnh Ðông sống hay chết, Lãnh Ðông chính là em thân thiết của , thể bỏ lại cậu ấy...” Nam Cung Diệu vừa nghe thấy là đoạn đối thoại của và Mộ Hi, vội vàng ấn nút mở xuống, bởi vì muốn để cho Lãnh Đông nghe những lời buồn nôn này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 185: Mộ Hi thành quân sư.(1)

      edit: nangdong18_nary

      "Khụ khụ... Tôi tức giận, , nhìn nên em tha thứ cho chị dâu ." Lãnh Đông .

      "Ai là chị dâu của cậu? Tôi là chị cậu." Mộ Hi hét to, là loạn, vốn dĩ mấy đứa nhận Lãnh Đông là cậu, bây giờ ngược lại muốn kết hôn với em mình, sau này phải gọi là Lãnh Đông đây này? Hay là phải gọi là em rể? Còn có Lãnh Đông và Nam Cung Diệu vốn dĩ là bạn thân đấy, vì vậy vừa rồi cậu ta gợi Mộ Hi tiếng chị dâu .

      "Như vậy , vì trước đây chị gả cho tôi, nên chị vẫn là chị dâu của tôi, về phần chị miễn!" Lãnh Đông rất chân thành.

      "Được rồi, dù sao cũng loạn, dứt khoát theo cách gọi sớm nhất ." mộ Hi cũng vướng măc, vì thấy càng tranh luận càng loạn.

      Lãnh Đông còn .

      "Chị dâu , chị cho tôi biết chị cứu Diệu ra bằng cách nào sao?" Bỗng nhiên Lãnh Đông ngừng cười, chân thành hỏi.

      Mộ Hi gãi gãi đầu.

      "Khụ khụ, tôi là chị dâu của cậu, tôi muốn người đàn ông của mình á..., nghĩ là đám con cháu rùa kia núp ở đâu mất, nên bà đây lén đưa người đàn ông của mình ra!" Mộ Hi nghịch ngợm , chẳng biết làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm.

      ", xảy ra chuyện gì?" Lãnh Đông hỏi Nam Cung Diệu.

      "Vâng, chị dâu của cậu cải trang thành tiểu thư, trà trộn vào tầng dưới mặt đất, sau đó, vì chị dâu cậu lớn lên quá xấu, nên họ liền thưởng cho tôi, mà tôi, kịp có thời gian hưởng thụ người phụ nữ của mình, bị ấy lôi đến bên miệng cửa thông gió leo lên."

      Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi , trong lòng biết có cảm giác gì, này , cải trang thành tiểu thư, trà trộn vào trong hắc bang, chẳng lẽ nghĩ đến nhưng người đàn ông kia cũng phải là ngu xuẩn!

      "Chị dâu , từ đâu có dũng khí để chị nhảy vào hang sói vậy? Lãnh Đông biết rồi còn cố hỏi, nhìn thấy dáng vẻ như có gì của Miij Hi, cậu muốn hỏi như vậy đó.

      "Dũng khí à..., lúc ấy tôi sợ ông xã mình bị sói đói ăn sạch, nên mới phải hóa trang mình thành như vậy, người giống người, quỷ giống quỷ! Cậu biết ? Sau khi tôi hóa trang, còn tự hỏi chính mình, đây có phải là quỷ ? Ha ha ha... Còn có, mọi người nhìn xe,. miệng tôi rộng, môi dầy có gợi cảm ?" Mộ Hi còn cong miệng lên cho Nam Cung Diệu và Lãnh Đông nhìn, vì còn cố ý bôi son môi rộng ra.

      "Đừng nghịch nữa..., chị dâu , em sợ sau này còn hứng thú với phụ nữ nữa!" Lãnh Đông nhìn thấy đôi môi khủng bố của Mộ Hi, bờ môi rộng lớn, hơn nữa khóe miệng còn xệ xuống.

      "Cút , phải là tôi muốn tự bảo vệ mình sao!" Mộ Hi lườm Lãnh Đông.

      "Chị dâu , sau khi chị vào, của em có bị chị làm cho sợ đến choáng váng ?"

      Lãnh Đông vừa nghe được lời của Nam Cung Diệu trong máy ghi của Mộ Hi: Lãnh Đông chính là em trai , cậu ta gọi Diệu, vậy thành , bỏ nhưng vinh quang trước đây, như vậy thân thiết hơn.

      " có, vì ở trong phòng rất tối, nên nhìn được người đến có dáng vẻ như thế nào!" Mộ Hi nhớ đến lúc trước trong lòng vẫn rất căng thẳng!

      ", nghỉ ngơi tốt, đám khốn khiếp kia, em chắc chắn giết chết bọn chúng." Lãnh Đông nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Mộ Hi, liền biết tình trạng lúc ấy của Nam Cung Diệu rất nguy hiểm.

      " cho biết, vì sao em biết được chuyện gặp chuyện may?" Bỗng nhiên Nam Cung Diệu luôn yên tĩnh hỏi Mộ Hi.

      "Em chờ gọi điện thoại cho em, nhưng gọi, em lại muốn gọi cho , lại lo bận, vì vậy, vẫn chịu đựng, nhưng sau đó trong lòng em luôn yên ổn, nghi ngờ gặp chuyện may, vì vậy, gọi cho , lại phát tắt máy, liên lạc được với , em liền gửi cho tin nhắn, mong là nhìn thấy liên lạc với em, nhưng mà, em chờ lâu, cũng có tin tức của , mí mắt em nhảy lên, sau đó, em tìm ông Lãnh, lúc em sắp vào cửa, nghe được ông Lãnh điện thoại với Lãnh Đông, vì vạy liền biết gặp chuyện may." Mộ Hi .

      "Các con biết ?" Nam Cung Diệu lo lắng hỏi, con còn như vậy, lại phải lo lắng sợ hãi, có chút đành lòng!

      "Lúc đó, sau khi em biết gặp chuyện may, ý nghĩ đầu tiên là tìm , vì vậy em với con trai quên mang tài liệu mật của công ty, muốn em tự mình đưa đến, cứ vậy mà em nước Mỹ." Mộ Hi kể cho hai người họ nghe.

      "Chị dâu , vậy làm sao mà chị tìm được những... Tiểu thư chuyên dụng kia?" Lãnh Đông tò mò hỏi.

      "Tôi đến nươc Mỹ bắt đầu điều tra những tin tức nổi bật trong thời gian này, phát được vụ án mạng xảy ra trong nhà xưởng bỏ hoang, vì vậy, tôi ngồi xe taxi đến đó, đường , tôi có hỏi tài xế xảy ra chuyện gì ở đó? Rất may là người kia thấy tôi đáng thương cho tôi, tôi lại cầu xin ông tà cho tôi biết làm sao để tìm được những người kia? Đương nhiên, tôi có trả khoản tiền cho ông ta, cuối cùng ông ấy cũng chở tôi đến chỗ mấy người tiểu thư kia, tôi lại cho bà chủ ở đó khoản tiền lớn, đủ để bà ấy mấy nhiều năm mới kiếm được, cứ vậy mà tôi được đưa ."

      "Em có biết chuyện này rất nguy hiểm hay , làm sai chút mất mạng, em có nghĩ đến các con , cả hai chúng ta đều có thể gặp nguy hiểm!" Nam Cung Diệu đau lòng , may mắn là buổi đêm, nếu trốn thoát được!

      "Em biết mình thể vứt bỏ các con, nhưng em và các con thể thiếu được, vì vậy em phải cứu về với các con!" Mộ Hi muốn khóc rồi, dùng đôi mắt hồng lên nhìn Nam Cung Diệu, hiểu được tầm quan trọng của chính mình, thà rằng mạo hiểm mà , cũng muốn tìm , nếu như cứu được, cũng muốn gặp mặt lần cuối!

      Nam Cung Diệu đau lòng ôm vợ vào trong ngực, trong lòng Lãnh Đông cũng rất khó chịu, dù sao cũng là cửu tử nhất sinh!* (chín phần chết phần sống)

      ", đây là cái bẫy, có người cố ý làm ra, chờ chúng ta đến đây, hơn nữa còn rất quen thuộc với chúng ta, biết thế lực của chúng ta ở Trung Quốc, vì vậy ra tay ở bên này có tỉ lệ thành công cao hơn chút." Lãnh Đông suy đoán .

      "Xem ra đầu của chúng ta rất đáng tiền! Bọn họ mời cả tổ chức ám sát đứng đầu nước Mỹ để lấy đầu của tôi!" Nam Cung Diệu tươi cười tà mị, có chút khiến người ta phải sợ hãi.

      "Có thể bọn họ đuổi đến Trung Quốc ?" Mộ Hi lo lắng hỏi, vì Nam Cung Diệu ra tổ chức ám sát đứng đầu nước Mỹ, vậy có phải là ông xã cũng đấu lại được bọn họ ?

      "Đuổi đến càng tốt." Nam Cung Diệu tức giận .

      ", em nghi ngờ phía chúng ta có phản đồ, nếu sao vừa đến gặp chuyện may ngay, có thể bọn họ muốn giết chúng ta, cũng cần phải có thời gian điều tra chứ." Lãnh Đông .

      " được." Bỗng nhiên Mộ Hi .

      "Chị dâu , được cái gì?" Lãnh Đông hỏi.

      "Tôi để ông xã lần nữa gặp nguy hiểm được, lỡ may bên kia có phản đồ, nghĩ liền sợ, chúng ta phải tìm ra kẻ ăn cây táo rào cây sung kia trước, nếu hai người vẫn gặp nguy hiểm!" Mộ Hi mạnh mẽ đứng dậy .

      "Chị dâu đúng, rất khó để kẻ kia có bán chúng ta lần nữa !" Lãnh Đông trầm mặc.

      "Tôi có cách, đó chính là, nay mai Lãnh Đông thả ra tin tức Diệu Tổng mất tích, sống chết, đến lúc đó, phản đồ kia ngoi lên khỏi mặt nước, vì nhiệm vụ của gã ta hoàn thành, chắc chắn gã ta tim người kia để trả thù lao, chúng ta chỉ cần chú ý những người khả nghi gần đây là được, tất nhiên tôi phối hợp tốt để bắt kẻ phản bội kia." Mộ Hi cười như cười .

      ", vì sao gì? Đề nghĩ của chị dâu có được ?" Lãnh Đông hỏi.

      "Đợi chút, còn có chuyện tôi quên , chính là ngày mai mấy người bên Mỹ phát chúng ta mất tích, vì vậy, Lãnh Đông! Bây giờ cậu lập tức liên lạc với Lãnh Huyết, để cho ta sắp xếp kẻ chết thay chúng ta ở dưới đường ống kia, vì chác chắn họ tìm theo đường ống đó, vì vậy chỉ cần tìm người chết thay có thân hình giống Diệu là được, quan trong nhất là, phải hủy khuôn mặt người đó, vì dụ như đưa người chết thay lên đường ống lò sưởi, sau đó cho ngã sấp xuống ngoài ý muốn, rồi bị nhiệt độ đường ống cao quá nướng luôn khuôn mặt! Ai nha! Tàn nhẫn quá!" Mộ Hi tự đến mức nổi cả da gà.

      Lãnh Đông nghe mà há hốc miệng, đây có phải là chị dâu đáng vậy? Vì sao chỉ đêm mà trở nên tàn nhẫn như vậy chứ?

      Mộ Hi nhìn thấy hai người đàn ông trước mắt chịu chuyện, có phải họ bị tàn nhẫn của mình dọa sợ? , thể! Bọn họ ngay cả giết người cũng dám, chẳng lẽ chỉ như vậy, hai người sợ hãi rồi sao!

      ra, phải Mộ Hi trở nên tàn nhẫn, chỉ là, muốn để người thân của mình gặp nguy hiểm, vậy nên những lúc quan trọng, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn mà thôi.

      "Này? Hai người đàn ông kia câu nào chứ? Biện pháp này có được ?" Mộ Hi sốt ruột đến giẫm chân.

      "Được."

      "Được."

      Nam Cung Diệu và Lãnh Đông trả lời, cùng đồng ý với ý kiến của .

      "Vậy tốt, Lãnh Đông cậu nhanh chóng liên lạc với Lãnh Huyết , để cho ta tìm kẻ chết thay, nhưng được tìm người tốt đấy, muốn tìm tìm những kẻ bại hoại biết ?" Mộ Hi .

      "Tuân lệnh chị dâu thân ái của tôi." Lãnh Đông cười , nghĩ được Mộ Hi lại biến thành quân sư.

      "Gọi chị dâu là được, thân ái miễn , vì nhà chị có bình dấm chua lớn, rất chua đó!"

      Mộ Hi chỉ chỉ Nam Cung Diệu ở bên cạnh rồi , còn làm dáng vẻ bị chua đến ê răng, khiến cho Lãnh Đông cười ha ha.

      Nam Cung Diệu cũng gì, đứng chỗ tươi cười, giây phút này, chỉ cần đứng bên nhìn hai người cười tươi vậy là đủ rồi, có thể sống sót trở lại Trung Quốc, là may mắn, chưa bao giờ biết còn sống là có ý nghĩa lớn như vậy, vì ở bên người còn có những người quý trọng .

      Lãnh Đông cho Lãnh Huyết giúp đỡ tìm kẻ chết thay, tất nhiên Lãnh Huyết tình nguyện giúp đỡ, vì trong lòng ta Nam Cung Diệu chính là em rể , Lãnh Huyết vẫn nghĩ Mộ Hi là Lãnh Tuyết, đây là ý của ông Lãnh, được với người khác thân phận của Mộ Hi, vẫn là cháu của ông, ông cũng rất thích hai mẹ con Mộ Hi, nên bây giờ có chuyện gì Lãnh Ưng đến nhà Mộ Hi, đánh cờ cùng Nam Cung Vân, chuyện, kể chuyện xưa cho hai đứa .

      Đặc biệt, Nam Nam rất thích Lãnh Ưng kể chuyện xưa, ra, những chuyện đó đều là chuyện hồi trẻ của ông, toàn bộ đều là .

      Sau khi Mộ Hi và Nam Cung Diệu trở về, Mộ Hi đồng ý cho Nam Cung Diệu về nhà, vì sợ người ngoài biết quay lại, vì vậy Mộ Hi lái xe của Lãnh Đông đưa Nam Cung Diệu đến chỗ ở của trước đây, bắt ở đó dưỡng thương cho tốt, ban ngày thể ra ngoài, nhưng mà, buổi tối vẫn có thể cải trang rồi .

      "Bà xã, có em ngủ được! muốn mình ở đây!" Nam Cung Diệu tội nghiệp , Mộ Hi biết ông xã mình cố ý làm nũng, ra, sao Mộ Hi có thể nỡ để ở đây mình chứ, phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 185: Mộ Hi thành quân sư. (2)

      Edit: nangdong18_nary

      "Ông xã, ở đây hai ngày trước , còn ba ngày nữa là đến sinh nhậ của Nam Nam, chúng ta ra khỏi thành phố chơi, về quê chuyến, rời khỏi thành phố phồn hoa này, còn có ba ba, chúng ta cùn nghỉ phép." Mộ Hi an ủi Nam Cung Diệu .

      "Vốn dĩ có sắ xếp riêng cho sinh nhật của con trai , nhưng giờ sợ là chỉ có thể ra khỏi thành phố chơi chuyến thôi!" Nam Cung Diệu muốn mở tiệc cho con trai ở khách sạn, xem ra kế hoạch này phải ngâm nước nóng.

      " hiểu con trai sao, con chúng ta thích nhất là khắp mọi nơi." Mộ Hi cười .

      "Được, nghe lời nào, nếu em rảnh đến đây nhìn ." Mộ Hi sờ đầu Nam Cung Diệu, chuẩn bị rời .

      " đường nhớ cẩn thận."

      "Ừ!" Mộ Hi rời khỏi.

      Đứa con của sinh ra quá thông minh. ngờ rằng, vừa rạng sáng ngày mai Nam Nam chạy đến phòng Mộ Hi, lạnh lùng nhìn .

      "Mẹ, mẹ có chuyện lừa gạt con có phải ? Đêm qua mẹ suốt đêm đến Mỹ, có phải là cha gặp chuyện may?" Nam Nam đóng kĩ cửa phòng rồi hỏi, vì cậu sợ em hoặc ông nội nghe được.


      "Con trai, con đừng gấp, để mẹ kể cho con nghe." Mộ Hi kéo Nam Nam đến bên giường.

      "Tối qua mẹ suốt đêm đến nước mỹ, là vì cha con gặp chuyện may, nhưng bây giờ có chuyện gì nữa rồi, mẹ giấu cha ở căn nhà trước kia chúng ta từng ở, nhớ kĩ, được với bất kì ai." Mộ Hi cầm tay Nam Nam .

      "Cha có khỏe ?" Nam Nam nghe mẹ đưa cha mình trốn liên biết có người muốn giết cha, đôi mắt cậu cũng trở nên thâm trầm.

      "Con trai, đừng lo lắng, tạm thời cha chưa về được là do chưa điều tra ra phản đồ ở trong công ty." Mộ Hi giải thích .

      "Nhưng mà, mẹ ơi, cha có chuyện gì, nhưng mà, nhưng mà mẹ lại có chuyện!" Nam Nam lo lắng .

      "Chuyện gì?" Mộ Hi hỏi.

      "Mẹ, Khang Hân bị người ta giết chết ở Mỹ, lúc chết bên người ta còn có chiếc xắc tay của mẹ, mẹ, mẹ , mẹ gặp ta chưa?"

      Nam Nam tin Khang Hân bị mẹ cậu giết, nhưng mà, bây giờ dưới đều đồn đãi, tác giả manga nổi tiếng Mộ Vũ Hàn giết chết Khang Hân ở nước Mỹ, có lẽ là vì tình mà giết người.

      "Mẹ chưa từng gặp lại ta, vì sao ta lại có xắc tay của mẹ? Hỏng rồi, chẳng lẽ là?" Mộ Hi dùng sức vỗ đùi mình.

      "Mẹ, sao vậy ạ?" Nam Nam lo lắng hỏi.

      " mưu, con trai, chắc chắn đây là mưu của người đàn bà kia, nhưng ngờ, ta lại có cơ hội bắt mẹ vào đó. Nam Nam, cha con chính là nước Mỹ, sau đó bị người ta hãm hại, mẹ cũng chưa từng gặp qua Khang Hân, cái xắc tay kia là bị rơi lúc mẹ cứu cha ở trong tù giam, vậy sao lại đến tay của Khang Hân được, điều này lên Khang Hân và những người kia là cùng bọn, về phần ta chết như thế nào, mẹ cũng biết." Mộ Hi nhớ lại .


      "Mẹ, bọn họ muốn diệt trừ cha, sau đó giết Khang Hận giá họa cho mẹ, mẹ nhanh , bọn họ nhanh chóng đến bắt mẹ , chắc chắn Nam Nam giúp mẹ rửa sạch tội danh, tin tưởng con."


      Nam Nam bắt đầu giúp mẹ thu giọn đồ đạc, thể để những người kia đưa mẹ được, khi mẹ vào tay bọn họ là hết!

      ", con trai, mẹ thể , mẹ rời chính là chạy án, đến lúc đó, rất khó ràng, sau, sao mẹ có thể để con mạo hiểm được chứ, con trai, con vẫn còn , bây giờ Nam Nam và ông ngoại đến nhà bà ngoại ở, để mẹ nghĩ cách."

      Mộ Hi khổ sở sờ mặt con trai.

      ", mẹ muốn , vậy chúng ta cùng nhau đối mặt, nhưng mà, nếu mẹ ra ngoài trốn trước, Nam Nam với cảnh sát là mẹ Mỹ chưa về, vì Nam Nam cần thời gian, chỉ cần mẹ trốn hai ngày là được, mẹ, Nam Nam cầu xin mẹ, tin con ."

      Nam Nam đúng là cần thời gian, cậu phải lén vào cục cảnh sát Mỹ để điều tra tài liệu, chắc chắn có manh mối, vì mẹ gặp Khang Hân, sao có thể giết ta được?

      "Như vậy , con trai, mẹ cũng có chuyện muốn làm, thể để bọn họ bắt được." Mộ Hi chợt nhớ đến ông xã, nếu như bị bắt, ông xã rất nóng lòng, nên phải bắt kẻ phản đồ kia trước, kẻ ăn cây táo, rào cây sung.


      "Được, mẹ cầm chiếc điện thoại này tìm cha, mẹ nhấn phím số 1 có thể quay phim được, phím 2 là đèn pin phòng thân, nhưng chỉ là chiếc đèn mini thôi, mẹ yên tâm, đáng bại người đàn ông cũng được, ấn phím số 3 có thể phóng ra chiếc súng ngắn, trong đó có 4 viên đạn, mẹ nhớ kĩ, nếu phải tình huống khẩn cấp được dùng. Mẹ về trước , sau này con giải thích cho mẹ." Nam Nam đưa điện thoại di dộng cho mẹ, sau đó kéo đến cửa sau.

      Mộ Hi bị lời của con trai dọa, đây là con sao? Làm sao lại giống nhưng đóng phim thế này? Nhìn chiếc điện thoại trong tay, rất bình thường, sao có thể là khẩu súng được?

      Bây giờ Mộ Hi có thời gian hỏi Nam Nam chiếc điện thoại này từ đâu mà có? Chỉ có thể vội vàng rời khỏi đó.

      Hai ngày sau, Mộ Hi thông qua phòng hát Cửu Châu để hỏi thăm, gần đây có người đàn ông tên Vương Khải trong tổ chức Độc Dược hình như phát tài, tối nào cũng đến đại sảnh Cửu Châu chơi đùa, vì ở chỗ này phải người thường đều vào được, phí vào cửa rất cao, Mộ Hi nghi ngờ người này, vì vậy, buổi tốt, mượn lí do diễn xuất, đến sờ mó người này chút, quả nhiên rất đáng nghi, người đàn ông Vương Khải kia , chỉ cần Chim Bồ Câu Trắng nể mặt, muốn bao nhiêu tiền gã ta cũng có đầy đủ.

      Nhìn cách dùng tiền của gã ta, chắn là gã vừa phát tài gần đây, hơn nữa còn có số tiền lớn.

      Trong hai ngày này, ban ngày Nam Cung Diệu đều ở trong nhà nghỉ ngơi, buổi tối có ra ngoài chút, điều tra phản đồ sau lưng là ai, mục tiêu cuối cùng của cũng là người đàn ông tên Vương Khải này, vì có người những hành động gần đây của gã rất mờ ám, hơn nữa ngày gặp chuyện may, người đàn ông này cũng xin nghỉ hai ngày.

      chỉ Nam Cung Diệu và Mộ Hi nghi ngờ người đàn ông này, ngay cả Nam Nam cũng điều tra tất cả hàng động của gã Vương Khải này, vì Nam Nam phát gã từng hiên hệ với Khang Hân, cũng từng gặp ta vài lần, Nam Nam điều tra từng chi tiết của gã Vương Khải, hóa ra, cha gã ta chính là người trong tổ chức của cha cậu.

      Vì vậy, Nam Nam tra tài khoản ngân hàng của Vương Khải, phát mấy ngày trước có số doanh thu lớn, hơn nữa số tiền kia được gửi vào danh nghĩa của Khang Hân.

      Vì vậy mà Nam Nam có thể kết luận, Khang Hân mua được thủ hạ của cha cậu, sau đó, đưa những bí mật của Độc Dược lộ cho bên Mỹ, vì vậy công ty của cha cậu ở bên đó mới bị điều tra, có thể lừa cha cậu đến nước Mỹ, sau khi đến đó, chắc chắn cha nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn, lúc này, bọn họ áp dụng kế hoạch ám sát.

      Khang Hân tuyệt đối ngờ, chính mình tự đào hầm chôn mình, căn cứ tình huống Mộ Hi cho Nam Nam, cậu phân tích, lúc mẹ cứu cha, làm rớt xắc tay ở tù giam, Khang Hân bị giết, xắc tay lại ở trong tay ta, là lúc Khang Hân chết ở gần chỗ cha, sau khi cha cậu chạy trốn, bọn họ giết chết Khang Hân, giá họa cho mẹ, Nam Nam tìm thấy trong cục điều tra nước Mỹ, là báo cáo khám nghiệm tử thi của Khang Hân, trước khi chết ta bị đàn ông làm nhục, hơn nữa chỉ có người, vậy là , vì mẹ cậu cứu cha cậu mà Khang Hân trách cứ đối phương, cuối cùng lại dẫn họa đến thân.

      Nam Nam làm bản báo cáo chi tiết về những tài liệu bí mật này, dùng thân phận bí mật gửi cho cảnh sát nước Mỹ, cậu gửi thẳng tin tức đến cho cục trưởng, tin rằng lâu nữa phơi bày.

      Nam Nam cầm điện thoại bấm số mẹ cậu.

      "Mẹ, bây giờ mẹ có thể về, con tin cảnh sát làm cho mẹ, còn có kẻ phản bội cha nữa, có người xử lí gã, cha cũng có thể về nhà." Nam Nam nghiêm túc .

      Hóa ra Nam Nam gửi bức mật thư cho kẻ ám sát cha cậu, có thể bán đứng ông chủ mình, tương lai cũng có thể bán đứng bọn họ, vì dang người đó chỉ quan tâm đến lợi ít là nhất.

      "Con trai, mẹ và cha lập tức về nhà, có người giết người làm sao mẹ phải sợ?"

      "Được, con làm đồ ăn cho cha và mẹ." Nam Nam vui vẻ chạy xuống lầu.


      Ngay ở chỗ Nam Cung Diệu, lúc Mộ Hi và người nhà ăn cơm cùng nhau, cảnh sát đến đây, muốn bắt Mộ Vũ Hàn, vì là kẻ tình nghi giết người.

      Nam Cung Diệu vỗ tay Mộ Hi, ý bảo tiếp tục ăn cơm, vì mấy ngày này Nam Cung Diệu cũng biết vợ của bị tình nghi là thủ phạm giết người, nên bí mật điều tra, sau đó bí mật gửi kết quả điều tra này cho cảnh sát nước Mỹ, vì vậy việc bây giờ là chờ đợi mà thôi, Nam Nam cũng có phản ứng giống hệt Nam Cung Diệu, rất bình tĩnh, thản nhiên, chăm chú ăn cơm, có phản ứng khi bị quấy rầy chút nào, Mộ Hi vốn lo lắng người nhà vì mà đau khổ, nhưng nhận ra mình lo thừa rồi, bàn cơm chỉ có mình Lâm Lâm là sốt ruột thôi.

      "Người xấu, người xấu, được bắt mẹ của Lâm Lâm, các người , nhanh , rời khỏi nhà của Lâm Lâm, nếu Lâm Lâm kêu cảnh sát..." Lâm Lâm vừa vừa đầy những người kia ra ngoài.

      "Em , chúng tôi là cảnh sát!" người đàn ông trong đó .

      "Trứng thối, mẹ của Lâm Lâm là người tốt, cảnh sát các chú là người xấu, , kêu bọn họ , làm cho họ ..." Lâm Lâm hét to, bắt đầu cầu cứu với trai.


      ~ Hết 185 ~

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 186 Đại kết cục hoàn mỹ


      "Em được phép quấy rối, nhớ kỹ chú cảnh sát là người tốt, tin tưởng chú cảnh sát làm cơm xong cho chúng ta ăn, Lâm Lâm lại đây." Nam Nam lạnh lùng kéo Lâm Lâm qua, lại ngồi vào bàn cơm lần nữa.

      ", bọn họ muốn bắt mẹ , tại sao đuổi bọn họ ?" Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn Nam Nam , khuôn mặt nhắn tức giận đến đỏ bừng.

      "Em đừng sợ, mẹ có làm chuyện xấu, ai dám bắt mẹ?" Nam Nam nhìn mấy người cảnh sát kia , lúc ấy, mặt mọi người liền biến sắc, nghĩ tới tiểu nhân khó dây dưa, người lớn cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, khó trách ba mẹ của bọn chúng cũng , ra đây là diễn trò, phối hợp làm việc.

      "Mộ tiểu thư, xin mời?" Trong đó người đàn ông .

      "Chú, xin đợi chút, mẹ cháu quen ăn cơm bên ngoài, cho mẹ ăn no rồi với mọi người cũng muộn, hơn nữa mẹ con cũng có làm chuyện xấu, cho dù với mấy người, cũng là phối hợp điều tra với các chú!" Nam Nam đứng lên lạnh lùng .

      "Cháu, đây là cháu gây trở ngại công việc của chúng tôi, Diệu tổng, ngài đến vài lời?" người trong đó nhìn về phía Nam Cung Diệu.

      "Con tôi là lời tôi cũng muốn , ấy có phạm tội, cho dù với mấy người, cũng chỉ là phối hợp làm việc với mấy người, chẳng lẽ để cho người đói bụng với mấy ngươi sao?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại.

      "Này, này, được rồi, chẳng qua, làm phiền nhanh lên!" Người đàn ông tạm thời vẫn dám đắc tội với ông trùm giới thương nghiệp này, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở bên.

      "Mẹ, từ từ ăn, ăn cơm nhai kĩ nuốt chậm, có giúp cho tiêu hóa, nếm thử cái này, ăn ngon nha." Nam Nam gắp miếng Mộ Hi thích ăn đặt vào trong chén .

      Nam Nam là cố ý, bởi vì căn bản chính là mẹ bị oan, bây giờ còn phải chịu loại ủy khuất này, Nam Nam hết sức đau lòng còn lời nào đến con đường nghiệp của mẹ.

      ra, Mộ Hi suy nghĩ cha con hai người này diễn trò gì?

      Ngay lúc Mộ Hi ăn no xong, lúc muốn theo bọn họ.

      "Chờ chút, tôi gọi điện thoại." Nam Cung Diệu ở trong điện thoại cái gì người khác có nghe được, nhưng mà, khi từ sân thượng trở lại, đưa điện thoại di động đưa cho người đứng giữa mấy cảnh sát kia.

      "Tìm mấy người." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      "À, vâng, vâng, vâng, được, được, được, hiểu, tạm biệt cục trưởng." Chỉ thấy người đàn ông kia liên tục cúi đầu khom lưng .

      Người đàn ông cầm điện thoại di động đưa hai tay cho Nam Cung Diệu, sau đó cung kính .

      "Thực xin lỗi Diệu tổng, hiểu lầm, hiểu lầm, quấy rầy, quấy rầy, chúng tôi rút lui." Ý người đàn ông bảo những người khác rời , trong lòng ảo não, ở chỗ này chờ lâu như vậy, nhìn người ta ăn cơm xong, cuối cùng cũng tay quay về!

      Nhìn những người kia rời ,<DDLQD> Mộ Hi nhìn con trai chút, nhìn ông xã chút, trong lòng hiểu được vì sao vừa rồi bọn họ bình tĩnh như vậy, xem ra là sớm có chuẩn bị, nếu vì sao ban nãy ăn cơm lại im ắng vậy, làm hại Mộ Hi còn có chút khó chịu, chính mình lập tức phải vào tù, mấy người có lương tâm này còn có tâm tình ăn cơm, ra bọn họ sớm nghĩ đến kết quả, cho nên bình tĩnh như vậy.

      "Được lắm, hai cha con các người có chuyện gạt tôi phải hay ? Vì sao vừa rồi bình tĩnh như vậy?" Mộ Hi nhìn lớn đẹp trai .

      "Bởi vì chúng ta tin tưởng em bị oan, cho nên người chính sợ bóng nghiêng." Nam Cung Diệu xong ôm vợ vào trong ngực, ra, nếu Mộ Hi có chuyện xảy ra, còn sốt ruột hơn so với .

      "Được rồi, nếu em tự do, ngày mai chúng ta xuất phát, vì sinh nhật con trai chúng ta về quê trải nghiệm cuộc sống." Mộ Hi vui vẻ .

      "Mẹ, người còn nhớ lời hứa với Nam Nam, đó là chuyện rất lâu rồi, Nam Nam hy vọng về sau sinh nhật của mình có thể về quê, nghĩ tới mẹ còn nhớ , cám ơn mẹ." Nam Nam .

      "Con trai, mẹ xin lỗi, bởi vì đây là điều ước sinh nhật năm tuổi của con, bây giờ mẹ mới thực cho con, thực xin lỗi con trai!" Mộ Hi xin lỗi .

      " có việc gì, mẹ, bây giờ con rất vui vẻ, ngày mai chúng ta xuất phát." Nam Nam xong cũng lên lầu, bởi vì cậu nhóc muốn chuẩn bị chút đồ dùng xa nhà cần dùng.

      Cũng bởi vì Nam Nam thích cuộc sống ở nông thôn, Nam Cung Diệu cố ý mua phòng ở nông thôn, đặc biệt để sử dụng nghỉ phép cuối tuần, từ đó về sau mỗi khi đến cuối tuần Nam Cung Diệu đều mang theo gia đình về quê ở hai ngày, còn cố ý mời người bảo mẫu, chịu trách nhiệm đủ loại đồ ăn, nhìn phòng ở chút, cũng từ từ thích cuộc sống tự do ở quê, môi trường tốt, khí tốt, chủ yếu là yên tĩnh, cuộc sống người nhà tự do tự tại.

      Về sau gần nhà bọn họ lại lần lượt chuyển đến hai hộ hàng xóm, làm Mộ Hi nghĩ tới chính là, hộ bên trái là Hàng Thiên Vũ và Nam Cung Nhiên, Nhiên Nhiên mang thai, bởi vì biết nhà chị dâu mua phòng ở quê, nàng cũng tùy hứng bức Hàng Thiên Vũ mua ngôi nhà ở bên cạnh.

      Đương nhiên Vân Tĩnh Sơ cũng biết Mộ Hi thường xuyên về quê ở, vì vậy, trong lòng ngừng hâm mộ, dứt khoát cũng sửa sang ngôi biệt thự ở bên cạnh nhà Mộ Hi.

      Từng người bọn họ đều có người mình và bọn trẻ, nhóm phụ nữ có việc gì liền ở chỗ chuyện phiếm, nhóm đàn ông cùng ra bờ sông câu cá, bọn vào trong rừng cây bắt con dế.

      Lãnh Đông và Đồng Đồng cúi chào mọi người vào lễ đường kết hôn, Nam Cung Diệu đưa tất cả tài sản sở hữu Độc cho Lãnh Đông làm sính lễ kết hôn, mà Mộ Hi vẫn giữ thứ của mẹ chồng mang theo bên người, ba chồng cũng thích cuộc sống ở quê, cũng ở nơi này rất lâu.

      Nam Cung Diệu mỗi khi cuối tuần, mặc dù thời gian cuối tuần nghỉ phép, nhưng mà, cứ mỗi khi năm giờ chiều cuối tuần đều đúng giờ rời nhà, cùng Lãnh Đông tới phòng hát Cửu Châu nghe hát, bởi vì hai người bọn họ vẫn là fan trung thành của chim bồ câu trắng.

      Bởi vì cuối tuần Mộ Hi muốn ca hát, đành phải mỗi khi cuối tuần đúng ba giờ rưỡi xuất phát từ trong nhà, chạy tới phòng hát Cửu Châu, Nam Cung Diệu đặc biệt mua chiếc xe thể thao màu đỏ cho vợ , thuận tiện để ra ngoài.

      Mặc dù là có chiếc xe thể thao kia rất thuận tiện, nhưng mà, mỗi lần Mộ Hi đều phải đỗ xe ở nơi khác, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đều tới phòng Cửu Châu nghe hát, Mộ Hi lo lắng bọn họ thấy xe thể thao của , cho nên, Mộ Hi chỉ có thể đỗ xe ở nơi khác.

      Nhưng mà khiến Mộ Hi biết là, Lãnh Đông sớm điều tra ràng về chim bồ câu trắng, đương nhiên Nam Cung Diệu cũng biết tất cả, bởi vì lo lắng đội chó con kia quấy rầy bọn họ, cho nên Nam Cung Diệu và Lãnh Đông cũng gì được, chỉ là trong lòng biết , dường như trong dự đoán của Lãnh Đông, bởi vậy ta càng bội phục sát đất người chị dâu toàn diện kiêm chức chị vợ này.

      ra, tại sao Lãnh Đông phải điều tra bồ câu trắng này có phải chị dâu hay ? Bởi vì tò mò.

      ngày ta gọi hai em, cố ý va chạm với chim bồ câu trắng, khiến Nam Cung Diệu và Lãnh Đông ngờ, vị bồ câu trắng này lại có ít công phu thất truyền, cho nên cuối cùng toàn bộ đáp án công bố.

      Nam Cung Diệu biết tất cả , suýt nữa muốn kêu to, đương nhiên Lãnh Đông cũng có loại xúc động này, nghĩ tới người bọn họ sùng bái, thế nhưng chính là người thân thiết nhất bên cạnh bọn họ, là bị bồ câu trắng này lừa gạt vất vả, nhớ lại trước kia, bọn họ thể bội phục Mộ Hi, tất cả mọi người đều bị lừa.

      Bởi vậy Nam Cung Diệu còn biết trước khi kết hôn, sở dĩ Mộ Hi hát, hoàn toàn là vì chữa bệnh cho em , về sau ca hát là do thích, khó trách lại hát tốt như vậy, bởi vì mẹ Mộ Hi, Mộ Y Na chính là ca sĩ nổi tiếng thành công ở độ tuổi của Nam Cung Vân kia, mà Mộ Hi lại kế thừa truyền thống tốt đẹp từ mẹ.

      Nam Cung Diệu nghĩ nghĩ lại, vì sao Mộ Hi cho ? Hẳn là lo lắng ảnh hưởng danh tiếng của nhà Nam Cung, còn có bị đội chó con ở nhà quấy rầy, chỉ muốn yên lặng ca hát, chỉ vì lý tưởng của mình.

      ngày, Khang Dực đột nhiên xuất ở phía trước xe thể thao của Mộ Hi, ông đặc biệt tới gặp mặt Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi vẫn chịu gọi ông là ba, cho nên Khang Dực cũng mặt mũi xuất ở trước mặt Mộ Hi, hôm nay sở dĩ ông tìm đến Mộ Hi, là vì có việc.

      "Ông, tại sao lại ở chỗ này?" Mộ Hi rất ngạc nhiên, làm sao ông ấy biết xe này là của ? Còn có chẳng lẽ ông ấy biết Mộ Hi tới nơi này làm cái gì?

      "Tiếng hát của con và mẹ con êm tai giống nhau." Khang Dực .

      "Cám ơn." Khang Dực biết chính là Chim bồ câu trắng, Mộ Hi hiếu kỳ, bởi vì năm đó mẹ ca hát nhất định ông ta rất quen thuộc, hơn nữa, cho dù như thế nào ông ấy vẫn là ba của , mặc dù chỉ là ba trong lòng.

      "Đứa , ba muốn đem tên của con vào tên sở hữu tài sản của ba." Khang Dực nghiêm túc .

      "Cám ơn, những thứ kia thuộc về tôi, vẫn là giữ lại cho mình ." Mộ Hi khổ sở , ra, ở trong lòng hận người ba này, chỉ là biết phải như thế nào đối mặt với ông ấy, dù sao mẹ vì người đàn ông này đợi cả đời!

      "Hân nhi còn nữa, mẹ của con bé cũng bị điên, ba nghĩ mang theo bà ấy rời khỏi nơi này, cho nên con là người thừa kế duy nhất của ba, ba có lỗi với các con, cho nên xin cho ta cơ hội chuộc tội!" Khang Dực tự trách .

      "Ông có thể chuyển giao công ty, cầm lấy tiền, an tâm trong lúc tuổi già, ông biết , tôi cần tiền, cũng thiếu tiền, mà là ông, công ty này là tâm huyết cả đời của ông, cuộc sống về sau còn có rất nhiều chỗ cần dùng tiền."

      Mộ Hi nhìn người đàn ông cho mình mạng sống, già rất nhiều, làm sao nhẫn tâm lại muốn công ty của ông, dù sao vợ chồng bọn họ càng lúc càng lớn tuổi, về sau đây chính là tiền để bọn họ dưỡng lão.

      Mặc dù ý nghĩ Mộ Hi tàn nhẫn, nhưng mà, đây là .

      Ông có tiền, mẹ Khang Hân bị điên, chỗ dùng tiền rất nhiều, nếu như có ngày mẹ Khang Hân mất, Mộ Hi đón ba ruột trở về phụng dưỡng.

      "Được rồi, ba giữ lại chăm sóc chính mình!" Khang Dực thất vọng rời .

      Ông nghĩ tới chính mình lúc tuổi già lại thê thảm như thế, bên cạnh người nào, có người nào lo ma chay cho mình, ông còn biết ông có thể sống đến đâu, bởi vì ông kiểm tra bị ung thư giai đoạn cuối, cho nên nhất định ở trong thời gian có hạn của mình, đem toàn bộ tài sản của ông chuyển tới tên của Mộ Hi, hoặc là tên mẹ của .

      Khi còn sống, ông cũng có cho bọn họ cái gì, cho nên trước khi chết hy vọng có thể để lại cho bọn họ coi trọng lần nữa.

      Vì vậy, Khang Dực tìm được luật sư vốn cực kỳ có tiếng tăm, lập di chúc của ông, ông đem tất cả tài sản tên mình để lại toàn bộ cho Mộ Y Na, vợ ông tiếp tục điều dưỡng ở bệnh viện tâm thần, chi phí kia ông trả hết lần, cho đến khi bà ta qua đời.

      ngày, Mộ Hi cảm thấy trong bụng thoải mái, vì vậy, đến bệnh viện kiểm tra chút.

      "Chúc mừng , mang thai." Bác sĩ cầm lấy kết quả kiểm tra của Mộ Hi .

      "Bác sĩ tôi mang thai?" Mộ Hi thể tin được, gần đây vẫn rất cẩn thận, làm sao có thể mang thai?

      "Là , thực mang thai." Bác sĩ nhấn mạnh lần nữa .

      "Nhưng mà, tôi tránh thai, làm sao có thể mang thai chứ?" Mộ Hi hiểu .

      "Cái này rất khó , có đôi khi, tránh thai, cũng phải là tuyệt đối mang thai, đương nhiên loại tỷ lệ này rất thấp, chúc mừng ." Bác sĩ giải thích .

      Mộ Hi cầm lấy bệnh án ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

      Ngay tại lúc Mộ Hi xuống lầu , thấy Khang Dực ngồi ở góc, bên cạnh có vị bác sĩ lớn tuổi.

      "Khang tiên sinh, ông cần phải nằm viện trị liệu, như vậy có lẽ còn có tia hy vọng, nếu , hậu quả hết sức nghiêm trọng."

      "Cám ơn ông bác sĩ, phiền ông kê cho tôi chút thuốc giảm đau, tôi muốn chết ở trong bệnh viện!" Hai tay Khang Dực ôm đầu .

      "Khang tiên sinh, vì sao người nhà của ông vẫn chưa có tới? Bệnh viện chúng tôi muốn tiến hành thông báo với người nhà của ông!" Bác sĩ hỏi Khang Dực.

      Khang Dực gì, bờ vai ông run rẩy, bắt đầu nghẹn lời.

      "Khang tiên sinh, hy vọng lần sau ông và người nhà của ông cùng , bây giờ tôi kê đơn thuốc cho ông, chờ chút." Bác sĩ lên lầu ahi, Mộ Hi lập tức vội vàng theo.

      "Chào ông bác sĩ, tôi là người nhà của Khang Dực, xin hỏi ông ấy bị bệnh gì?" Mộ Hi vào chuyện ban nãy ở trong phòng làm việc bác sĩ kia.

      "Xin hỏi cháu có quan hệ thế nào với Khang Dực? Chúng tôi có quyền giữ im bệnh tình của bệnh nhân." Bác sĩ nhìn Mộ Hi .

      "Bác sĩ, Khang Dực là ba của tôi, tôi là con của ông ấy, xin cho tôi biết ông ấy bị bệnh gì?" Mộ Hi nhìn bác sĩ .

      "Ông ấy phải chỉ có con , hơn nữa qua đời!" Bác sĩ biết từ sớm, bởi vì lúc ấy sau khi Khang Dực biết con xảy ra chuyện, bệnh tình chuyển biến xấu, lúc ấy được đưa đến bệnh viện.

      "Bác sĩ xin nghe cho kỹ, tôi là con riêng của ông ấy, tại có thể cho tôi biết hay , ba tôi bị bệnh gì sao?" Mộ Hi có chút kiên nhẫn .

      "Là như thế này, đương nhiên có thể, bởi vì lúc trước Khang tiên sinh dặn dò, về bệnh tình của ông ấy cho phép tiết lộ trước bất kỳ ai, bởi vì ít người trong công ty nhìn chằm chằm, chờ tin tức Khang tổng qua đời, Khang tiểu thư nên biết, bệnh tình tổng giám đốc của công ty nguy kịch, nhất định ít kẻ tiểu nhân từ giữa được lợi, cho nên mới vừa rồi tôi chỉ chịu trách nhiệm đối với Khang tiên sinh."

      Bác sĩ giải thích với Mộ Hi.

      "Cám ơn bác sĩ, rốt cuộc ba tôi bị bệnh gì?" Mộ Hi sốt ruột cầm lấy tay của bác sĩ.

      "Ung thư gan, giai đoạn cuối!" Bác sĩ .

      "Làm sao có thể? Có phải lầm hay , thân thể ba tôi rất tốt." Mộ Hi nghĩ tới cha ruột của mình ở dưới tình huống có cùng bản thân nhận thức lẫn nhau rời trước !

      "Thời gian của ông ấy nhiều!" Bác sĩ thương tiếc .

      "Còn có bao lâu!" Mộ Hi thể tin được đây là .

      "Nhiều nửa năm, chậm ba tháng! Đứa , sử dụng tốt thời gian còn lại !" Bác sĩ .

      "Bác sĩ, nằm viện trị liệu như thế nào? Tiền cần lo lắng, muốn tìm bác sĩ chữa trị tốt nhất." Mộ Hi .

      "Như vậy có lẽ lâu chút, tối thiểu thống khổ như vậy, tại ba cháu chịu đựng ma bệnh hành hạ!" Bác sĩ .

      "Bác sĩ, lập tức thu xếp cho ba cháu nằm viện, cháu làm thủ tục nằm viện ngay bây giờ, nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, chỉ cần có thể giảm bớt nỗi thống khổ của ông ấy, bao nhiêu tiền cũng sao cả." Mộ Hi nhìn nhìn bác sĩ .

      "Đứa , suy nghĩ của cháu bác hiểu , <DDLQD> nhưng mà, nằm viện nhất định phải do mình đồng ý mới được, hy vọng cháu và ba cháu bàn bạc chút, lại trả lời bác." Bác sĩ .

      Mộ Hi lại xuống lầu .

      Khang Dực thống khổ ngồi ở ghế, nhìn kỹ, tóc bạc trắng đầy đầu!

      "Ba ba - - "

      mặt Mộ Hi mang nước mắt, nghĩ tới tiếng ba đầu tiên là ở trong bệnh viện, càng có nghĩ tới lần đầu tiên gọi ba của mình lại dưới tình huống này, hơn nữa gọi ba ở dưới dưới tình huống có thể mãi mãi mất tình thương của ba.

      "Con - - "

      Khang Dực vừa bất ngờ vừa vui mừng, bởi vì cuối cùng con của ông cũng chịu gọi ông, như vậy ông chết cũng nhắm mắt!

      "Ba ba."

      "Đứa , con ngoan của ba, ba có lỗi với con, ba có lỗi với con..." Khang Dực thống khổ .

      ", ba có lỗi với con, là người cho con mạng sống, người vẫn luôn ở trong lòng con và mẹ, nhưng, chúng con từng người đều có gia đình, cho nên con mới ngang ngạnh có gọi người, xin tha thứ cho con." Mộ Hi tự trách .

      "Đứa bé ngoan..." Khang Dực hài lòng khóc, nghĩ tới trước khi chết còn có thể nghe được Mộ Hi gọi ông là ba!

      "Ba, ba..." Mộ Hi kêu ba lần lại lần, đây là ấp ủ của ba.

      "Đứa bé, tại sao con lại ở chỗ này? Có phải thoải mái hay ?" Khang Dực thấy tờ xét nghiệm trong tay Mộ Hi .

      "Ba, ba lại sắp làm ông ngoại." Mộ Hi sờ sờ bụng .

      "Ba cao hứng, cho dù là tại để cho ba chết, ba cũng có tiếc nuối." Khang Dực cười .

      "Ba chết, ba còn phải xem con của con sinh ra, ba, ngày mai chúng ta tới làm thủ tục nhập viện, ba có chuyện gì, nhất định bác sĩ có biện pháp." Mộ Hi ôm Khang Dực .

      "Đứa , có con phần nào thỏa mãn tim ba, sinh tử do số phận, phú quý ở trời, thời gian của ba tới, có con, ba có tiếc nuối." Khang Dực nhìn Mộ Hi .

      "Ba, mẹ Khang Hân phải là còn ở trong viện dưỡng lão sao? Con để Đồng Đồng xem bà ấy chút, hôm nay, ba và con về nhà, chúng ta cùng gặp mẹ, chỉ có nhà ba người chúng ta được ?" Mộ Hi cao hứng .

      "Đứa , ba hỏi con việc, Mộ Đồng là con của ai?" Khang Dực vẫn tò mò, Mộ Đồng là con của ai? Bởi vì theo ông biết, mẹ Mộ Hi vẫn có kết hôn, Mộ Đồng kia là con của ai?

      "Mộ Đồng là lúc con còn nhặt về bên ngoài, lúc ấy, con bé sắp chịu được, là con và mẹ đưa nó đến bệnh viện, cuối cùng cũng cứu chữa kịp, Đồng Đồng là người số khổ, biết cha mẹ ruột của mình là ai? Mặc dù, con bé vẫn , nhưng mà, con biết ở trong lòng nó vẫn nghĩ mình bị vứt bỏ!"

      "Con bé biết thân thế của mình?" Khang Dực hỏi.

      "Lúc Đồng Đồng bảy tuổi, mẹ con bé có quyền biết thân thế của mình, cho nên mẹ cho con bé biết, có thể tìm kiếm cha mẹ ruột của mình." Mộ Hi .

      "Con bé tìm sao?" Khang Dực hỏi.

      " có, con bé nếu nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục của mình sinh ra, vậy con bé cần thiết tìm bọn họ, về sau con cõng Đồng Đồng tòa soạn báo đăng tin thông báo tìm người, chỉ là con muốn biết cha mẹ tại sao nhẫn tâm ném con còn như vậy, nhưng mà, vẫn có tin tức! Có lẽ cha mẹ của con sớm quên nó!" Mộ Hi khổ sở cúi đầu xuống.

      "Đứa , con là niềm tự hào của ba, con và mẹ cho Đồng Đồng thương cầu lợi, nhiều năm như vậy, ba biết con vẫn kiếm tiền nuôi gia đình, còn muốn lấy tiền chính mình kiếm được ra chữa bệnh cho Đồng Đồng, vì con bé, con còn buông tha cho hạnh phúc của mình, những năm này khổ con nhiều." Khang Dực .

      "Làm sao ba lại biết những thứ này?" Mộ Hi tò mò hỏi.

      "Bởi vì ba xem sáng tác của Đồng Đồng 《 vô tư》, làm cho ba hết sức cảm động, nhiều lần ba đều xem tới rơi nước mắt, các con và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, thương dâng hiến giữa các con trân quý thế gian khó được." Khang Dực .

      "Đồng Đồng vẫn luôn thích viết sách, con bé đem chuyện xưa của chúng con, toàn bộ ghi vào trong sách,ôcn bé dụng tâm lương khổ con đều hiểu, chúng ta là người nhà, về sau, ba người cũng là thành viên trong nhà chúng ta, ba là ba duy nhất của con và Đồng Đồng, sau này Đồng Đồng là con của ba." Mộ Hi .

      "Ta là kiếp trước có phúc tu luyện, có thể có đứa con ngoan như con và Đồng Đồng, ba thỏa mãn." Khang Dực vui mừng .

      Khang Dực và Mộ Hi trở về nhà mẹ Mộ Hi, nghĩ về sau mẹ có tiếc nuối, cho nên Mộ Hi cho mẹ biết chuyện tình của ba, ý kiến của mọi người đều để ông nhập viện, Khang Dực có cách nào đành phải tiếp nhận cầu của mọi người, ngoan ngoãn làm thủ tục nhập viện.

      Mộ Y Na vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Khang Dực, có lẽ là bởi vì nguyên nhân trong lòng, lúc trước Khang Dực có thống khổ như vậy, hơn nữa còn thường xuyên thấy nụ cười của ông.

      Đồng Đồng cũng nhận Khang Dực làm ba, ấy thường xuyên tới bệnh viện chăm sóc Khang Dực, Khang Dực nghĩ tới chính mình lúc tuổi già có hai đứa con thân thiết, trong lòng khỏi càng vui vẻ hơn, đặc biệt là người phụ nữ mình cũng ở bên cạnh ông.

      Ông đối với cái chết sợ hãi chút nào, bởi vì bên cạnh ông có người thân nhất cùng ông, mặc dù sắp phải rời nhân gian, nhưng mà, đây là ngày vui vẻ nhất của ông.

      Giờ phút này, cuối cùng Khang Dực hiểu sống sót cái gì là quan trọng nhất? Tình thân quan trọng nhất, khỏe mạnh quan trọng nhất.

      năm sau, Khang Dực mỉm cười qua đời.

      Trong lòng Mộ Hi ôm bé trai, Nam Nam dắt tay Lâm Lâm, bọn họ cùng nhau đến thăm mộ ông ngoại, chỉ thấy Nam Cung Diệu đuổi theo phía sau, tay ôm đáng , tay mang theo lẵng hoa, vừa vừa gọi:

      "Nam Nam, Nam Nam, nhanh lên, em của con lại tiểu, đây là lần thứ ba sau khi ra cửa, con xem quần của ba toàn bị nước tiểu làm ướt! Con trai, mau tới, giúp đỡ ba!" Nam Cung Diệu kiêu ngạo hô to đuổi theo.

      "Ai bảo ba muốn nhiều con như vậy, có con và Lâm Lâm tốt sao? Nhất định tái tạo thêm hai đứa bé, chỉ biết ị, tiểu!" Nam Nam đỡ lấy lẵng hoa trong tay ba, oán hận .

      "Thực xin lỗi con trai, ba các con, hai đứa chỉ là kế hoạch bên ngoài, thuần khiết do ngoài ý muốn, chỉ do ngoài ý muốn! Ba vô tình trúng thưởng, nhưng là giải thưởng lớn chủ động tìm tới ba , chẳng qua cực khổ nhất vẫn là mẹ của con, con trai, mẹ của con là công thần trong nhà chúng ta, hết thảy đều là lỗi của ba, lỗi của ba!"

      Nam Cung Diệu bất đắc dĩ , ra, sau khi Mộ Hi sinh thai thứ ba này, khổ nhất chính là , bởi vì sau khi Khang Dực chết, Mộ Hi tiếp quản công ty của ba mình, cho nên Nam Cung Diệu liền đúng lý hợp tình tiếp nhận hai đứa nhất trong nhà, để cho Mộ Hi lòng tập trung vào công việc, vừa mới tiếp nhận, có rất nhiều chỗ cần điều chỉnh, đương nhiên là có Nam Cung Diệu chỉ bảo ở phía sau, coi như là Mộ Hi thuận lợi.

      Mặc dù Nam Cung Diệu và con trai như vậy, ra, vẫn là may mắn lần này trúng giải thưởng lớn, vợ đúng là lợi hại, lần sinh hai đứa, còn là thai long phượng, tại Nam Cung Diệu khen ngược hai con trai, hai con , đừng nhìn lúc nào cũng mang đứa , kỳ , trong lòng đắc ý khỏi phải có bao nhiêu, vì hạnh phúc.

      Đồng thời, ông cụ trong nhà cũng trở mặt vui vẻ, cái gì con dâu lợi hại, làm rạng tổ tông cho nhà Nam Cung, muốn khen thưởng Mộ Hi tốt.

      nghĩ tới cái khen thưởng này, Nam Cung Diệu từ vị trí đại cổ đông trực tiếp hạ xuống tiểu cổ đông, tất nhiên đại cổ đông thành Mộ Hi, bởi vì ông cụ đem cổ phần có danh nghĩa của mình chuyển sang danh nghĩa của Mộ Hi, lấy bày tỏ khen thưởng.

      Đương nhiên Nam Cung Diệu có ý kiến, bởi vì trong lòng tất cả chỉ là phù phiếm, chỉ có vợ mới là khối bảo vật vô giá, <DDLQD>đương nhiên, còn có nhóm khỉ con.

      Mộ Hi liên tục gì, mang chiếc kính râm lớn, nhìn chăm chú vào bia mộ, trong lòng ôm con trai thứ hai Nam Cung Khang Tổ, vì sao đứa con trai này gọi Nam Cung Khang Tổ, bởi vì Khang sắp tuyệt hậu, nếu Mộ Hi là con ruột của Khang Dực, cho nên liền để cho đứa con trai này tên tăng họ Khang, bày tỏ Mộ Hi nhận tổ quy tông.

      Con thứ hai Mộ Hi gọi là Niệm Niệm, Nam Cung Khang Niệm, ý là vĩnh viễn nhớ tới ông ngoại.

      Khang Dực ở dưới cửu tuyền cũng được nhắm mắt.

      "Ba, con mang theo ông xã và bọn đến thăm ba..." Nam Cung Diệu thấy gương mặt vợ giọt nước mắt, biết vợ khổ sở, vì vậy, ý bảo bọn qua dập đầu với ông ngoại.

      "Ông ngoại, xin yên tâm, chúng cháu chiếu cố mẹ tốt, Nam Nam dập đầu với ông." Nam Nam xong quả dập đầu với ông ngoại, Mộ Hi nhìn thấy trong lòng hết sức cảm động, con trai biết điều, hết sức vui mừng.

      Chỉ sợ về sau xưng hô tà ma phải sửa lại, cần phải gọi mang theo ma, là chỉ nhóm thằng khỉ con và cha tà ma của chúng.

      Kỳ , Lãnh Đông cũng tốt lên, bởi vì Đồng Đồng cũng thuận lợi sinh bé trai, tuổi Lãnh Đông lớn hơn so với Đồng Đồng, tất nhiên phải gánh chịu trách nhiệm chiếu cố bọn trẻ, đây là chỗ tốt khi tìm vợ , vừa phải làm ông xã, lại phải làm vú em!

      Mộ Hi và bọn kết thúc lễ mộ, tay vung lên.

      "Các con, về nhà, chúng ta trở về nhà, ông xã, đào rau dại, bởi vì ba thích ăn, Nam Nam con vào bên trong vườn rau hái đồ ăn, Lâm Lâm con cứ chờ ăn, xuất phát."

      "Này? Bà xã, cho hỏi em làm cái gì?" Nam Cung Diệu cười , biết vợ cũng chuẩn bị lười biếng.

      "Khụ khụ, bản thân là công thần, mấy người từng gặp qua công thần còn phải làm việc sao?" Mộ Hi ho hai tiếng, hết sức uy nghiêm .

      "Có, con chưa từng thấy qua công thần làm việc." Nam Nam cười .

      quản vội vàng."Ha ha..." Nam Cung Diệu nghe được Nam Nam xong, nhịn được cười lên ha hả, hổ là con của , đạt đến trình độ nào đó, về sau bất kể chuyện gì cũng cần ra mặt, bởi vì con trai có thể mình đảm đương phía.

      "Thằng nhóc thúi, con lại có thể cùng nhóm với ba con, ha ha..." Mộ Hi nhìn thấy Nam Nam chạy vù vù xuống núi, cũng nhịn được cười rộ lên.

      Ngày lúc này, tất cả mọi người cười, duy chỉ có Niệm Niệm trong lòng Nam Cung Diệu gào khóc.

      "Quá tốt rồi, Niệm Niệm biết giúp mẹ trút giận!"

      Mộ Hi thấy vừa rồi ông xã còn cười to, giờ phút này bắt đầu luống cuống tay chân đổi tã cho con, trong lòng khỏi đắc ý, bởi vì Mộ Hi lo lắng trời nóng nực, có thường xuyên thay tã giấy cho con, kết quả là biến thành tè ra quần Nam Cung Diệu, bởi vì lúc này, từ đũng quần Nam Cung Diệu xuống ướt kém gì lắm.

      Nam Cung Diệu nhìn vợ trong lòng cùng đứa con trai ngủ say trong lòng, vì sao con lại ngủ chứ? Hơn nữa còn liên tục gào khóc, hình như là đói bụng?

      Cuối cùng Nam Cung Diệu hiểu đây cũng là vì món vặt, xem ra người phụ nữ trước mắt có khả năng con đều theo , con trai đều nghe theo đàn ông nhà Nam Cung, công bằng!

      "Thân ái ngẩn người cái gì, thôi..." Mộ Hi thấy ông xã ngẩn người .

      "Vợ , chờ chút..."

      ~Toàn Văn Hoàn~

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :