1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 164 : Con à, bình trà rất đẹp (2)
      Editor: Ngọc Sơn Bạc

      “Với pháp lực của con làm sao làm sao có thể bị quỷ gây thương tích?” Vị cao tăng hỏi.

      “Đồ tôn, phải là đối thủ của lệ quỷ, trấn áp được ta, suýt nữa bị đánh mất mạng!” Pháp sư bất đắc dĩ .

      “Dấu ngón tay rất sâu, con may mắn là xử lí kịp, mạng cũng còn!” Vị cao tăng .

      “Xin sư tổ cứu mạng.” Pháp sư quỳ mặt đất .

      “Ta phải là sư tổ của con, ta chỉ là hòa thượng thích niệm kinh! Thương thế của con có sao.” Ông đoán được ý đồ của bọn họ khi đến đây.

      “Xin sư tổ cứu mạng.” Pháp sư tiếp.

      “Ta phải là sư tổ của con, ta bởi vì phạm vào hạ giới luật mà bị đưa vào chùa, cho nên thể làm sư tổ của con.” Ông lại .

      “Con biết chuyện năm đó, sư tổ vì thương cảm nữ quỷ, phạm vào hạ giới luật, cho nên mới bị đưa xuống chùa, nhưng, người mãi mãi là sư tổ mà con tôn kính.” Pháp sư .

      “Ta vốn nên giúp đỡ oan quỷ siêu độ vong linh, nhưng, ta lại đem nữ quỷ kẹt ở chùa thả ra ngoài! Ta phạm quy ước trước, cho nên ta có lời nào để .” Ông .

      “Đồ tôn biết sư tổ là tâm địa Bồ Tát, ngay cả nữ quỷ cũng cứu, huống chi là người.” Pháp sư .

      “Hừ! Nhưng có ít người có tâm tính còn ác hơn cả quỷ, cho nên năm đó ta mới đem nữ quỷ thả ra, ra nhà nữ quỷ đó còn có người mẹ già ai chăm sóc, ta chỉ là để cho nó trở lại trả hiếu, đợi khi mẹ nó chết, nó lại ngoan ngoãn đầu thai.” Cao nhân hối hận chút về cách làm của mình, nếu như là bây giờ, ông vẫn thả nữ quỷ kia, để cho nó về nhà trả hiếu, sau đó siêu độ cho nó, nếu như để nữ quỷ đó ôm tiếc nuối đầu thai, nó nhất định cam lòng, như vậy có rất nhiều oán khí!

      “Hơn nữa, bên Trung Quốc lấy hiếu làm đầu, nó lo lắng cho mẹ già, mẹ của nữ quỷ vào năm đó sắp , ta chỉ hy vọng là mẹ của nữ quỷ mang theo thương tâm mà rời khỏi nhân gian, hơn nữa quỷ cũng phải con nào cũng xấu cũng ác, làm cuyện trái với lương tâm, sợ quỷ tìm tới cửa!”

      Mỗi chữ mỗi câu ông , khi nghe được khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương càng ngày càng trắng, nghĩ tới ông già này lớn tuổi mà lòng dạ lại cao thâm như vậy, quan điểm của ông ta cũng giống như người thường, hòa thượng nên diệt di>enda<nlequ>ydonquỷ phải sao? Âu Dương Hàn nghe được lời vừa rồi của bọn họ, ra vị hòa thượng này lại giúp đỡ quỷ!

      “Xin sư tổ giúp đỡ, dù sao đây cũng là vài cái mạng người!” Pháp sư .

      “Nếu biết quý trọng mạng của mình, vì sao biết quý trọng mạng của người khác?” Ông hỏi.

      “Xin đại sư giúp đỡ, chúng ta biết sai rồi, xin đại sư cứu mạng?” Âu Dương Hàn là người đầu tiên quỳ xuống, sau đó mọi người cũng quỳ theo.

      “Các ngươi phải đều còn sống? ai muốn mạng của các ngươi. Mạng của các ngươi phải do các ngươi nắm lấy, tự giải quyết cho tốt, nhớ kỹ ác giả ác báo, muốn sống, phải hóa giải ân oán, mời trở về, tiễn.” Vị cao tăng quay đầu .

      “Xin mời?” Tiểu đồ đệ .

      “Sư tổ? Sư tổ? Sư tổ…” Pháp sư , nhưng vị cao tăng bắt đầu niệm kinh, căn bản là để ý tới ông.

      Tất cả mọi người ra ngoài, chỉ có tiểu đồ đệ ở lại trong phòng.

      “Sư phụ, vì sao người cứu bọn họ?” Tiểu đồ đệ hỏi.

      “Những người vừa rồi tạo nghiệp chướng nặng nề, ta cứu bọn họ chính là chống lại mệnh trời, xưa nay thể chống lại mệnh trời, A di đà phật.” Cao tăng lại bắt đầu niệm kinh.

      Trong lòng vị cao tăng bắt đầu tính toán, trung hợp như vậy chứ, bọn Nam Nam cũng gặp phải lệ quỷ, lẽ nào lệ quỷ bọn họ gặp đều là ? Vì vậy, vị cao tăng bấm ngón tay tính toán.

      ra, vốn chỉ là nữ quỷ đơn giản muốn báo thù, bây giờ lại bị ác linh khống chế, ác linh này khi còn sống từng là bà đồng hiểu biết pháp thuật, cho nên rất khó đối phó, vết thương tren người đồ tôn, chính là do ác linh khống chế nữ quỷ giở trò, cho nên người ta nữ quỷ đó là lệ quỷ có lẽ là do oán quỷ quá nặng.” Vị cao tăng cẩn thận phân tích từng chuyện.

      Cẩn thận nghĩ lại: Vì sao ác linh lại khống chế nữ quỷ này? Nó rốt cuộc là muốn đối phó ai? Lẽ là cha hay là mẹ của Nam Nam?

      tốt, chẳng lẽ là bà đồng đó lại xuất ở trần gian? Ông lại bấm ngón tay tính toán, quả nhiên là người phụ nữ đố kị, chết vẫn buông tha người sống, lời nguyền của bà ta hành hạ mười ba thế hệ của Nam Cung gia, nữ quỷ này muốn trả thù Nam Cung gia, lại dám bỏ qua cơ hội đầu thai làm người!

      ra mục tiêu của bà ta là mẹ của Nam Nam, cũng bởi vì mẹ của Nam Nam chân đạp thất tinh, cho nên bà ta dám trực tiếp tới gần, cho nên liền mượn linh hồn của nữ quỷ đáng thương kia mà trả thù, chỉ là, nữ quỷ đó làm sao có thể ngoan ngoãn để bà ta lợi dụng?

      Ông càng ngày càng giải thích được, xem ra phải về nước chuyến, vì ác linh này oán hận chất chứa rất sâu, hơn nữa còn am hiểu pháp thuật, vì vậy pháp sư căn bản đối phó được với bà ta, vị cao tăng chuận bị muốn thu phục bà, ác linh bởi vì oán hận của mình mà hại cả mười ba thế hệ.

      Vì vậy, ông lên mạng liên hệ với Nam Nam.

      “Nam Nam, con nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để mẹ con lấy chuỗi phật châu xuống, bằng nhất định có đại nạn, nhớ kỹ.” Vị cao tăng .

      “Ông nội, người nhất định phát ra chuyện gì đúng ?” Nam Nam lo lắng .

      “Ta bắt tay vào sắp xếp chuyện, qua thời gian ngắn nữa ta quay về Trung Quốc chuyến.” Bởi vì ở đây, ông cũng giảng đạo ở Thái Lan, có rất nhiều người Thái Lan thích phật giáo của Trung Quốc, bởi vì bình thường cao tăng giảng đạo cho bọn họ học, ống muốn Trung Quốc, phải đem chuyện bên này sắp xếp xong mới có thể .

      “Ông nội về Trung Quốc, tốt quá, chúng ta gặp nhau, chờ ông.” Nam Nam vui vẻ .

      “Tốt, đến lúc đó ta gọi con.” Ông xong liền cúp máy, ông rất thích Nam Nam, cũng rất bội phục bé, ở phương diện máy vi tính, Nam Nam dạy ông rất nhiều, đương nhiên ông cũng dạy Nam Nam ít phật pháp, bọn họ là trao đổi cho nhau, học hỏi lẫn nhau, Nam Nam rất thích loại văn hóa xưa này của Trung Quốc, ra, vì sao ông cùng Nam Nam có thể rất gần, bởi vì ông luôn loáng thoáng cảm thấy người Nam Nam có loại tiềm năng vô hình, biết là vì sao? Sau khi nhìn thấy bé, loại tiềm thức này rất mạnh mẽ, giống như đứa bé này chính là người mình đau khổ chờ đợi, lại có thể là đứa bé, rất khó tin, đương nhiên cũng chỉ là linh cảm, hoàn toàn chưa xác định.

      Sau khi Nam Nam xong, vui vẻ công bố tin tức tốt này.

      “Cha, mẹ, ông nội muốn quay về Trung Quốc ở cùng chúng ta.” Nam Nam vui vẻ .

      sao, quá tốt, chờ sau khi ông nội trở về, chúng ta đều dời đến biệt thự, bởi vì biệt thự có nhiều người đó!” Mộ Hi cười , dù sao tại mọi chuyện , cũng di>enda<nlequ>ydonkhông còn hiểu lầm, cũng nên về nhà rồi.

      “Hoan nghênh mẹ về nhà.” Nam Nam .

      “NO, NO, phải là hoan nghênh mẹ và Lâm Lâm về nhà, tại sao có thể đem người quan trọng như em quên , mẹ có , em là tim và thịt của mẹ đó.” Lâm Lâm vui .

      “Đúng, đúng, hoan nghênh đầu thịt và mẹ của chúng ta về nhà.” Nam Nam còn , chọc mọi người ha ha cười, Nam Cung Diệu phát ra cùng với gia đình như thế này mới là hạnh phúc, thế giới này chuyện gì cũng có gia đình đều là vạn hạnh phúc, vợ cuối cùng cũng đồng ý về nhà, trong lòng Nam Cung Diệu ấm áp, người phụ nữ ngốc này cuối cùng cũng cảm động!

      Sua mấy ngày này, Nam Cung Diệu chính là ngủ mình giường, Nam Nam, Lâm Lâm cùng mẹ chính là ngủ cùng nhau, Nam Cung Diệu là ao ước cùng đố kị!

      Nhìn ba bảo bối ngủ, hình ảnh hạnh phúc, nhìn lại giường có ai của , là hận giường vì sao thể lớn hơn chút, như vậy có thể cùng ba bối bảo nằm giường lớn đó hưởng thụ ấm áp của gia đình, đành bất dĩ lắc đầu trở về phòng của mình, buồn bực nằm ở giường, nhìn trần nhà, nhưng trong lòng lại nghĩ về ba người.

      Vì vậy, cầm điện thoại di động lên, mặc dù qua tuổi gửi tin nhắn, thế nhưng, suy nghĩ cẩn thận chút đúng là thể gửi cho vợ tin nhắn, nhưng mà cứ gửi cái?

      “Ngủ?” Nam Cung Diệu biết nên cái gì? Biết là Mộ Hi ngủ, nhưng vẫn muốn gửi cho cái tin nhắn với câu nhảm.

      Mộ Hi ra cũng có ngủ say, cảm giác được lão công của mình qua nhìn bọn họ chút, sau đó liền trở về phòng. Nghe được điện thoại di động kêu, cầm lên nhìn cái tin nhắn ngắn.

      Mộ Hi nhìn hai chữ tin nhắn ngắn này, bất đắc dĩ cười tiếng, biết lão công là ngủ được, nhất định là nhớ .

      “Ừ.” Mộ Hi cố ý trả lời chữ, phải mọi người đều chữ giá trị ngàn vàng sao? Khiến cũng có chút cảm giác này, đem tin nhắn ngắn gửi rồi nở nụ cười, tưởng tượng vẻ mặt của lão công sau khi thấy tin nhắn này, thất vọng, nhất định là thất vọng.

      “Nhớ em.” Nam Cung Diệu bất đắc dĩ liền trả lời tin nhắn với hai chữ ngắn gọn, tuy rằng chỉ có hai chữ, thế nhưng, trong lòng cảm thấy hai con mặc dù là quan trọng, thế nhưng lão bà vẫn thể thiếu, nhất là gần đây Nam Cung Diệu vẫn ăn chay, lâu rồi có ăn thịt, rất muốn thịt, hơn nữa là mỗi ngày miếng thịt đó đều qua lại trước mặt , chỉ có thể nhìn thể ăn, có biện pháp, trước mặt luôn có hai người siêu cấp kỳ đà cản mũi, chiếu sáng quá, có cơ hội ra tay.

      Mỗi lần vào toilet, Nam Cung Diệu giống như vào để bôi chút dầu, nhưng đều bị con bảo bối theo dõi.

      “Cha , mẹ vệ sinh, cha giở trò lưu manh.” Nam Cung Diệu chảy mồ hôi! Bị tiểu bảo bối xấu xa đùa giởn mình giở trò lưu manh! thiếu chút là phun máu mũi, nếu như hôn lão bà của mình cũng gọi là giở trò lưu manh, cũng thể hôn rồi!

      Mộ Hi thấy tin nhắn của Nam Cung Diệu, nở nụ cười. Vì vậy, để chân trần bước xuống giường, nhìn hai bảo bối ngủ, rón rén đến phòng ngủ của Nam Cung Diệu, bởi vì , lão công liền nghẹn tới chết, giờ này rồi mà vẫn chưa ngủ, xem ra là cảm thấy đơn!

      Ban ngày hôm nay, Nam Cung Diệu gắt gao theo lên sân thượng làm bộ như thưởng thức phong cảnh phía ngoài, thấy bọn đùa. Vì vậy, Nam Cung Diệu liền hôn Mộ Hi, vừa định dùng lưỡi, Lâm Lâm lại xuất .

      “Cha xấu xa, vì sao lại cắn mẹ?” Lời của Lâm Lâm khiến Nam Cung Diệu muốn độn thổ, đương nhiên là mang theo lão bà cùng nhau chui, khi chơi xong, khi trở về, tránh để con mình giở trò lưu manh!

      Mộ Hi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ của Nam Cung Diệu.

      “Tiểu nữ đến hầu hạ người.” Mộ Hi giọng , chọc Nam Cung Diệu chân trần bước tới, ôm Mộ Hi liền hôn, rốt cục cũng bắt được, chỉ chốc lát sau, Mộ Hi bị hôn đến thể được.

      đêm này, Mộ Hi rất mệt, thắt lưng rất đau, cuối cùng Nam Cung Diệu cũng hài lòng buông tha vợ . Sau khi xong việc, Mộ Hi rón rén trở lại giường của các con, bởi vì ngộ nhỡ sau khi các con tỉnh, được!

      “Lão công, bây giờ chúng ta thể quay về, em muốn gặp vị lão sư, Mạn giới lão sư, ông tại ở Hàn Quốc.” Mộ Hi .

      “Em biết ông ta ở đâu?” Nam Cung Diệu hỏi.

      “Ông ở trường đại học Hàn Quốc, ngày hôm qua em liên lạc, bởi vì gần đây ông sáng tác tác phẩm di>enda<nlequ>ydon rất khá, mời em xem.” Mộ Hi còn .

      “Được rồi, sớm trở về chút.”

      “Ừ.” Mộ Hi bắt đầu thay quần áo.

      “Cha, ngày hôm qua con cũng phải .” Nam Nam .

      “Con trai, con làm gì?” Nam Cung Diệu hỏi.

      “Con hẹn với ông nội, ông đưa con đến nơi.” Nam Nam .

      , có thể mang Lâm Lâm theo được ? Lâm Lâm cũng muốn .” Lâm Lâm nghe được trai muốn ra ngoài, tay nắm chặt lấy áo của Nam Nam .

      “Nhưng, chúng ta đều ai ở với cha?” Nam Nam .

      “Cha là người lớn, cần Lâm Lâm ở cùng, cũng cần Lâm Lâm chăm sóc, Lâm Lâm muốn cùng ra ngoài.” Lâm Lâm nũng nịu uốn éo người , Nam Nam hiểu rất em này, có biện pháp gì khi Lâm Lâm xin, bé liền mềm lòng, thể làm gì khác hơn là đáp ứng rồi.

      “Được rồi, cha, làm phiền cha đưa chúng con .” Đây là Thái Lan, Nam Nam quen, để cho cha đưa vẫn là tốt hơn, nếu như là ở nhà, bé muốn đâu liền , cả gia đình bắt đầu xuất phát, nghĩ tới người bận rộn nhất, bây giờ thành người rãnh rỗi nhất.

      Nam Cung Diệu đem Nam Nam và Lâm Lâm đưa đến nơi ở của vị cao tăng kia, sau đó liền trở về, bởi vì sau khi tiến vào mới biết được bên trong tất cả đều là trẻ con, cho nên liền biết mà trở về.

      Gần trưa, nhìn đồng hồ, vợ vì sao vẫn chưa trở về? Hôm nay bọn đều ra ngoài, vừa vặn bọn họ có thể có thế giới của riêng hai người, nhưng nữ nhân vật chính lại có ở đây. Vì vậy, Nam Cung Diệu mặc quần áo tử tế, chuẩn bị đến trường học tìm vợ .

      Nam Cung Diệu gọi cho tổng giám của công ty, chỉ thị chuẩn bị chiếc xe thể thao, còn bảo giới thiệu nhà hàng ngon nhất ở đây, ra đêm qua làm vợ tốn hết sực lực, phải đưa ăn thức ăn ngon.

      Hết chương 164

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 165 : Con của tôi phải là con hoang (1)
      Editor: Ngọc Sơn Bạc

      Sau khi Nam Cung Diệu đến cửa của học viện, liền bấm điện thoại gọi cho Mộ Hi, chuẩn bị mời ăn cơm.

      Mộ Hi làm việc trong phòng nghiên cứu của lão sư.

      Điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy ông xã gọi, vì vậy, liền bắt máy.

      “Mấy giờ tới đây?” Chỉ bốn chữ ngắn gọn, vẻ mặt có bất kỳ biểu cảm gì, chuyện lạnh lùng, Mộ Hi sớm tập thành thói quen, mỗi lần ông xã ở nhà và khi ra ngoài đều giống nhau, bởi vì khi liên quan đến công việc, luôn chuyện lạnh lùng, hơn nữa còn rất ít khi cười, bởi vậy nên có rất nhiều người sợ , lãnh ngạo ngang tàn.

      “Bây giờ tới.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      “Nhanh như vậy.” Mộ Hi trả lời, lúc này người đàn ông chuyện hoàn toàn giống với người đàn ông có lời ngon ngọt đêm qua, bây giờ giống như chỉ là người quen của , chuyện có chút tình cảm, là khiến cho khó chịu, có tình cảm!

      ở cổng trường chờ em.” Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng , ra, trong lòng nghĩ lát nữa vợ ra, rất vui vẻ, chỉ là giọng có để lộ ra.

      “Em lập tức ra ngay.” Mộ Hi vội vàng cúp điện thoại, nàng mời lão sư cùng ăn, thế nhưng lão sư lại từ chối, bởi vì chiều nay ông còn phải lên lớp, Mộ Hi thể làm gì khác hơn là tạm biệt lão sư.

      vội vàng chạy ra hướng của cổng trường, Mộ Hi còn chưa tới gần thấy ở cổng có rất nhiều nữ sinh, Mộ Hi thắc mắc là các xem cái gì?

      Mộ Hi nghe được tiếng của các , chỉ nghe các ríu rít gì đó, nhìn vẻ mặt chắc là có chuyện tốt, bởi vì các ai cũng có là mặt mày vui vẻ, hai mắt tỏa sáng, có vài nữ sinh vẫn cố làm ra vẻ có việc gì, Mộ Hi tò mò rốt cuộc các nhìn cái gì? Vì vậy, liền nhón chân vào nhìn.

      Ai! ra là người đàn ông, các này đúng là có mắt mà, phải chỉ là công tử thôi sao?

      Mộ Hi chỉ nhìn thoáng qua, có nhìn kỹ, bởi vì hôm nay Nam Cung Diệu cố ý mặc khác ngày thường, mặc áo màu đen ưu nhã, phía dưới là quần đen bó sát người, hai chân thon dài rắn chắc rất gợi cảm, vóc người cao lớn, bả vai cường tráng, giống như là người mẫu, mặc dù là cố ý đeo kính, thế nhưng vẫn thể che diện mạo tuấn mỹ đó, những này nhìn thấy mỹ nam Phương Đông, nhìn đến chảy cả nước miếng.

      Nam Cung Diệu thấy vợ ra, nhưng chỉ qua đây nhìn chút, liền lập tức về hướng khác, nhìn chung quanh, chẳng lẽ là vợ có nhận ra ? phải chỉ là thay đổi cách ăn mặc, đơn giản sửa tóc, thuận tiện mở cửa xe thể thao ra.

      Nam Cung Diệu thấy vợ đối với mỹ nam có hứng thú, trong lòng rất hài lòng, hôm nay giống với những kia, như vậy ngày có hứng thú đối với nữa.

      ra, Mộ Hi có thiếu mỹ nam để ngắm, đại soái ca, tiểu soái ca đều có hết, cho nên những người đan ông này căn bản thể lọt vào mắt của , Nam Cung Diệu cũng giống như vậy, những mỹ nhân này căn bản thể lọt vào mắt của , nguyên nhân rất đơn giản, cũng thiếu mỹ nhân, lớn , cũng đủ đẹp hơn so với mấy mỹ nhân ngoài này.

      Mộ Hi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi, ràng là ông xã chờ ở cổng trường, vậy mà có ai? Có phải là lầm trường hay ?

      Đúng lúc này, vài nam sinh tới phía của Mộ Hi, nhìn Mộ Hi, nghĩ thầm: Lẽ nào đây là học sinh mới tới, là đứa con Trung Quốc, còn lai cả Hàn Quốc, rất đẹp.

      Vì vậy, bọn họ dùng tiếng để giao lưu cùng Mộ Hi.

      “Mỹ nữ, mới tới sao? dẫn em shopping nha?”

      Mộ Hi đương nhiên hiểu được tiếng , khinh thường nhìn thoáng mấy tên nam sinh trước mắt, đồng thời cũng dùng tiếng để trả lời.

      “Tôi phải là mới tới, thuận tiện cho cậu biết, lông còn chưa mọc mà đòi tán , cút!” Mộ Hi nổi giận trừng mắt với mấy nam sinh.

      “Mẹ nó, lại đụng phải đứa con ngang ngược, tốt! lát nữa cho em xem lông dài?” Nam sinh đó dùng tiếng .

      Mộ Hi có trả lời, mà lại đưa chân lên chuẩn bị đạp nam sinh đó, rất dùng sức, liền đạp mạnh cái, sau đó nam sinh đó nằm mặt đất, vài nam sinh định cùng tiến lên, lúc này, Nam Cung Diệu tới.

      “A, ông xã?” Mộ Hi thấy khuôn mặt tuấn mỹ này, giật mình kêu to, ra những nữ sinh kia là vây xem ông xã của mình, cục đường mật mà, đến chỗ nào cũng dụ đến cả đám ong bướm!

      Mộ Hi dĩ nhiên đối với Nam Cung Diệu có uy hiếp, chỉ thấy chân mày của hơi cau lại, mỉm cười nhìn Mộ Hi, cái tay an phận liền ôm lấy eo của Mộ Hi.

      “Em đúng là, tại sao có thể với cậu bạn này như thế? Cái gì mà lông còn chưa mọc?” Đoạn đối thoại vừa rồi Nam Cung Diệu đều nghe được, vợ đáng chết, thích mắng chửi người, làm tổn hại người!

      “Ai bảo bọn họ chọc em!” Bị ông xã thấy mình nổi giận, Mộ Hi có chút xấu hổ, khuôn mặt hơi hồng, chỉ là khuôn mặt nhắn đỏ bừng này, rất là mê người.

      “Chúng ta thôi.” Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi đến xe thể theo trước mặt.

      “Này? Ông xã, làm cái gì? Tất cả chúng ta đều dùng xe được cũng được mà, vì sao lại mua xe?” Mộ Hi cho rằng ông xã lại mua xe mới.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 165 : Con của tôi phải là con hoang (2)
      Editor: Ngọc Sơn Bạc


      Lúc Mộ Hi đóng cửa xe, nhìn những ước ao cùng đố kị bên ngoài, khỏi vui vẻ, trong lòng có cảm giác thõa mãn.

      “Cười cái gì?” Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi.

      “Em là cười, những kia chỉ có thể nhìn, thể ăn, bởi vì mỹ nam là của ta.” Mộ Hi đắc ý cười.

      “Mỹ nam, làm phiền sau này làm người nên như vậy, khiêm tốn chút, mua vài chiếc xe thể thao, còn ăn mặc đẹp trai như vậy, kỳ lạ là lại tới trường học quyến rũ những nữ sinh đó, sợ những kia nhịn được liền cường sao!”

      Mộ Hi chua xót , mặc dù trong lòng vừa mới thõa mãn, thế nhưng nhũng nữ sinh kia nhìn chằm chằm người của ông xã, thế nào cũng thể thoải mái! Dù sao cũng là người đàn ông của mình, sao có thể để cho mấy nữ sinh đó nhìn như vậy, ngộ nhỡ nhìn đến mức thể dứt ra được sao?

      “Này! cho nghe xem? Ai quyến rũ các !” Nam Cung Diệu lái xe , nghĩ tới vợ trở mặt nhanh như vậy, là thua , xem ra đây là dấm chua phát tác rồi.

      “Các đó nhìn chằm chằm , chính là được! Nhớ kỹ cho em về sau ra khỏi nhà được đẹp trai như vậy, bằng , em liền cho cùng em.” Mộ Hi vươn tay uy hiếp Nam Cung Diệu.

      nhớ, cho phía , vẫn làm cùng phía dưới.” Nam Cung Diệu xấu xa .

      ----- em đói bụng, mời em ăn .” Mộ Hi lại, quyết định tiếp.

      cũng định vậy, ban ngày phụ trách cho em ăn no, ban đêm em phụ trách cho ăn no, cái này là đương nhiên, hợp tình lại hợp lý.” Nam Cung Diệu cười như cười, giống như là chuyện công việc, nghiêm túc .

      “Nhìn biểu của ngươi, bản chủ tướng mới cho thị tẩm.” Mộ Hi cười .

      “Chủ tướng hài lòng vì biểu của thiếp.” Nam Cung Diệu trả lời rất hài hước, chọc hai người cười ha hả.

      Xe thể thao tới nhà hàng sang trọng dừng lại, đây là nhà hàng ngang với nhà hàng thượng đẳng, tầng thứ nhất đối với ai cũng mở cửa, thế nhưng, tầng thứ hai có đặt trước mới được dùng, đương nhiên phải hội viên cap cấp và V.I.P mới có thể sử dụng, trắng ra, đây là nơi ăn uống cần có tiền mới được vào, tầng hai cũng phải là người bình thường có thể trả.

      Lầu cuối cùng của nhà hàng có phòng bí mật, bình thường ai được vào, chỉ có lão bản cùng bạn của lão bản mới có thể dùng.

      Mộ Hi đối với nơi này cũng có chút hiểu biết, bởi vì thời gian ở nước Mỹ học tập hội họa, từng có lần qua bên này học tháng, để chi trả cuộc sống, Mộ Hi là vừa học vừa làm việc, cho nên từng làm nhân viên rửa chén tại nhà hàng này.

      Vì sao Mộ Hi lại làm nhân viên rửa chén, bởi vì luôn mang theo bảo bối, chỉ có thể rửa chén, để Lâm Lâm ngồi bên, cũng có ảnh hưởng đến công việc của .

      Mộ Hi quen thuộc vào nhà hàng, biết nhà hàng này ăn rất ngon, cho nên trong lòng rất vui vẻ, nghĩ tới hôm nay mình lại có thể làm khách mà tiến vào.

      Mộ Hi có suy nghĩ nhiều, trực tiếp bấm nút thang máy để xuống tầng hai, bởi vì Nam Cung Diệu có tiền, vì sao lại hưởng thụ phục vụ của lầu hai nhỉ?

      Đến lầu hai, Mộ Hi bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, phục vụ tiếp khách ở cửa mặc đồ chức nghiệp bó sát người, lộ ra đùi đẹp còn rất khêu gợi, dáng người rất đẹp, cung kính, cúi người chào.

      dùng tiếng : “Hoan nghênh đến.”

      Khi ngẩng đầu lên thấy Mộ Hi, biểu tình mặt lập tức thay đổi, dùng ánh mặt khinh thường nhìn qua cái, tại sao lại là ta?

      Mộ Hi ra thang máy, Nam Cung Diệu theo sau đó, bởi vì đây là nhà hàng ở Thái Lan của mình, cho nên Nam Cung Diệu vẫn quan sát xem nơi này như thế nào, từ lầu đến lầu hai, rất hài lòng, phục vụ của nơi này làm việc rất là nghiêm túc.

      “Là ? phải là nhân viên rửa chén sao? Thế nào lại chạy đến lầu hai? ra ngay, ra ngay, đây là chỗ có thể tới sao?”

      Vị nhân viên phục kia nhận ra Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi vẫn luôn mang theo con làm, người trong phòng ai cũng biết , ai cũng là người phụ nữ bị vứt bỏ, nên mới mang theo con làm, cho nên nơi này ai cũng xem thường .

      Nam Cung Diệu thấy phục vụ có niềm nở, còn cao ngạo đứng nhìn Mộ Hi, Mộ Hi trong nháy mắt xấu hổ, thế nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, thể là Mộ Hi của trước kia, người khác cái gì cũng quan trọng, bây giờ tràn đầy tự tin.

      “Mỹ nữ, vẫn còn đứng tiếp khách ở đây à? vất vả!” Mộ Hi làm bộ đồng tình .

      “Thế nào? Hôm nay có rửa chén à? Mà đứa con hoang của đâu rồi?” Người phục vụ chú ý tới người đàn ông phía sau, cố ý ra Mộ Hi là người phụ nữ có con, phá hủy chuyện tốt của Mộ Hi.

      “Chát -----” Mộ tới tát cho ta cái, chỉ thấy khóe miệng của người phụ nữ kia trong nháy mắt có máu, người phụ nữ cho rằng vì ta ra Mộ Hi có con, Mộ Hi lo lắng sợ người ta biết mình có con, cho nên mới đánh ta. ra, Mộ Hi thể chịu đựng được khi có người bảo bối của là con hoang!

      “Tôi cảnh cáo , con của tôi phải là con hoang, còn có, hôm nay tôi tới ăn cơm.” Mộ Hi gầm , mặt tràn đầy tức giận.

      “Bà xã, chúng ta ăn ở tầng này?” Nam Cung Diệu lạnh lùng , những chuyện xảy ra trước mắt cho hiểu chút, xem ra trước đây Mộ Hi ở chỗ này rửa chén, nhưng làm đau lòng là vợ cư nhiên lại làm việc ở chỗ của mình.

      Hết chương 165

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 166 : Con trai nổi giận
      Edit: Ngọc Sơn Bạc

      “Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại lầu ? là keo kiệt!” Mộ Hi cho rằng ý của Nam Cung Diệu là lầu ăn, là, vốn tưởng rằng được hưởng thụ đãi ngộ của khách quý lầu hai, nghĩ tới lại thành như vậy!

      chỉ là nhân viên rửa chén, muốn ăn lầu hai, còn cần phải xin, lầu cho ăn cũng rất coi trọng rồi!”

      Người phụ nữ biết sống chết này vẫn còn , chẳng phải biết người đàn ông này chính là ông chủ lớn, vậy mà còn dám khi dễ bà xã của ông chủ lớn.

      “Bà xã, phòng của chúng ta ở lầu ba, nơi này là lầu hai, đẳng cấp chưa đủ.” Nam Cung Diệu cưng chìu sơ sờ cổ của Mộ Hi.

      Trong nháy mắt người phụ nữ kia và Mộ Hi há hốc mồm, cái gì? Lầu ba? Mộ Hi biết lầu ba chỉ có ông chủ mới có thể dùng, là lên cơn sốt đúng ? Ở đây phải như ở Trung Quốc, nơi này là Thái Lan.

      “Ông xã, nơi này là Thái Lan, nghĩ bây giờ vẫn ở Trung Quốc sao?”

      Mộ Hi nhắc nhở , tránh cho lát nữa lại bị người ta chê cười, ra, Mộ Hi sơ ý nên phát nhân viên phục vụ ở đây đều là người Trung Quốc, chứng minh ông chủ cũng là người Trung Quốc, thế nhưng, Mộ Hi có nghĩ tới điều này.

      Khi người phục vụ nghe Mộ Hi gọi người đàn ông này là ông xã, mắt trừng lớn hơn, quả thực là tin được, nhưng ràng nghe được nhân viên rửa chén gọi vị suất ca này là ông xã, lẽ nào người đàn ông này họ Cung? Cho nên gọi là ông Cung.

      Đến bây giờ người phụ nữ này vẫn chưa tin, liên tục tìm lý do cho chính mình.

      Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt của người phục vụ, cau mày, biểu tình rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn ta.

      “Còn gì sao, liền dẫn đường , đây là thẻ vàng.”

      Người phục vụ nhận lấy tấm thẻ vàng, thầm kêu tốt, chọc tới ông chủ rồi.

      Nam Cung Diệu và Mộ Hi được dẫn đến lầu ba, còn người phục vụ ngoan ngoãn đứng yên dám cử động dù chỉ chút, trong lòng bắt đầu lo lắng cho chén cơm của mình.

      “Đem tất cả món ăn ngon nhất của nơi này lên, sau đó gọi tên Vương Chí Minh tới.”

      Nam Cung Diệu lành lùng , người phục vụ sợ đến run lẩy bẩy, người đàn ông này lại có thể gọi thẳng tên của Vương tổng, lần này thảm rồi! Lẽ nào người đàn ông này là người nhà của Vương tổng? Nếu phải vì sao lúc tên của Vương tổng, cũng chút sợ hãi, giống như Vương tổng là thủ hạ của , người đàn ông cuồng ngạo, nhất là nhân viên rửa chén kia, lái có thể tốt số như vậy, tìm được kim chủ có tiền, còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, vì sao lại gặp được kim chủ như vậy?

      Người phục vụ nghĩ nghĩ, nhưng vẫn cung kính ra, bởi vì ta biết mình là người phục vụ xinh đẹp nhất ở đây, Vương tổng đuổi , cho nên cũng có lo lắng cái gì, cùng lắm là bị mắng vài câu.

      Chỉ lát sau Vương Chí Minh tiến vào, rất cung kính đứng ở bên, chờ nghe mệnh lệnh, chẳng lẽ là món ăn hợp khẩu vị, bởi vì tổng giám đốc căn dặn, nên kinh động đến nhân viên, chỉ muốn yên ổn ăn bữa cơm, cho nên Vương Chí Minh cho nhân viên biết hôm nay tổng giám đốc đến dùng cơm, để tránh dẫn đến náo loạn.

      Mộ Hi vốn hăng hái ăn, biết khi nào quản lí đứng ở đây, dọa Mộ Hi giật mình, trong miệng vẫn còn thức ăn, trong tay vẫn còn cầm dĩa.

      “Quản lí, ngài phải đích thân phục vụ? có nhân viên phục vụ sao?” Mộ Hi , bởi vì ở nơi này tháng, cho nên còn biết cả quản lí.

      “Bà xã, em ăn , là gọi ta tới.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt , vốn muốn quấy rầy khi Mộ Hi ăn, thế nhưng, chuyện vừa rồi để cho Mộ Hi mất hứng, nhịn đủ.

      Vị quản lí Vương bất ngờ nhìn Mộ Hi, người phụ nữ này là bà xã của ông chủ sao? Đây phải là công nhân rửa chén kia sao? Nếu như phải lúc đó mang theo con làm, căn bản ta nhớ ! nghĩ tới lai lịch của người phụ nữ này lại như vậy.

      “Ông xã, phải là muốn kêu quản lí Vương đuổi việc người phụ nữ kia chứ? Quên , em tính toán với ta, chúng ta ăn cơm mà.” Mộ Hi muốn bị quấy rầy.

      “Tổng giám đốc, vị này chính là bà xã của ngài?” Quản lí Vương hỏi.

      “Đưa người phục vụ tiếp khách lầu hai hôm nay ra cho rửa chén, đừng tưởng rằng mình đẹp tuân theo luật tiếp khách, nhà hàng của chúng ta cần gương mặt xinh đẹp, chỉ cần người biết cư xử với khách, cái loại phụ nữ có tư chất như ta, liền kêu ta cút , để cơ hội lại cho các nhân viên khác.” Nam Cung Diệu lạnh lùng , quản lí Vương bị dọa đến đổ cả mồ hôi lạnh.

      “Dạ dạ dạ.” Quản lí Vương khom lưng liên tục gật đầu.

      “Còn có, đây là địa chỉ, ông giao cho hai con tôi, thức ăn nơi này tệ, để cho bọn nếm thử, người phục hôm nay đó, bắt đầu từ mai cho ta làm nhân viên rửa chén.” Nam Cung Diệu .

      “Dạ dạ dạ, tôi làm ngay, chờ chút nữa dặn đầu bếp chuẩn bị mấy món bọn thích, Diệu tổng tiếp tục dùng cơm.” Quản lý Vương ra, mấy câu sau cùng, khiến Mộ Hi ngẩng đầu lần thứ hai, nghi hoặc nhìn Nam Cung Diệu.

      cần với em đây là nhà hàng của , em chịu nổi kích động!” ra Mộ Hi biết đáp án, khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của vị quản lý kia, liền biết Nam Cung Diệu là ông chủ của ông ta, nhưng nơi này là Thái Lan? Làm sao có thể? Người đàn ông này quá giỏi !

      hợp khẩu vị sao?” Nam Cung Diệu có trả lời , chỉ gắp cho vài món ăn.

      “Người đàn ông của em quá giỏi, nhưng kỳ lạ hơn là, em lại ở trong nhà hàng của mình làm nhân viên rửa chén!” Mộ Hi bất đắc dĩ .

      “Bà xã, để em phải chịu khổ rồi, về sau cho phép rời khỏi , nếu dám chạy tự mình chịu phạt, nỡ! có thể chấp nhận tất cả của em, kể cả tùy hứng, mắng chửi, chỉ cần ở với , hiểu ?” Nam Cung Diệu .

      Mộ Hi ăn, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu, vành mắt dần dần phiếm hồng, loại cảm giác chua xót ở trong tim, cho tới nay Mộ Hi vẫn luôn là kiên cường, từ có ba thương , chỉ có và mẹ cùng em sống nương tựa với nhau, trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng có thể tiếp nhận, bởi vì phải bảo vệ cho mẹ và em , nhưng bây giờ người đàn ông này lại những lời như vậy, khiến cho muốn khóc, hạnh phúc mà khóc.

      Cúi đầu chút, che nước mắt vui mừng của mình, Mộ Hi hít sâu vài lần, cố gắng che giấu giọng nghẹn ngào của mình.

      “Nếu như em tùy hứng , em nghĩ có thể như vậy!” Mộ Hi .

      Nam Cung Diệu cười khẽ, truyện edit *************** kéo tay trắng nõn của Mộ Hi, cầm chặt bàn tay mềm mại bé trong lòng bàn tay, tay của Nam Cung Diệu rất lớn, bọc lấy tay của Mộ Hi, cổ ấm áp đánh úp đến Mộ Hi, trực tiếp thẳng đến trái tim, ấm áp, đó là loại cảm giác an toàn.

      “Tất cả của em, đều có thể chấp nhận, chỉ duy nhất chấp nhận chính là em rời khỏi , nhớ kỹ, đừng để cho đau khổ, bởi vì bao giờ… nghĩ có thể sống ngày có em, đúng, điên lên!

      Nam Cung Diệu thề xong hôn sâu ở tay của Mộ Hi, nụ hôn rất dài, đồng thời, trong lòng của Nam Cung Diệu cũng im lặng thề, bảo vệ cả đời, nhất quyết rời, sống chết với nhau.

      Mộ Hi bắt đầu cảm động khống chế được, nước mắt rơi xuống từng giọt, đôi mi ẩm ướt làm cho đôi mắt của Mộ Hi như sáng hơn, nhưng chỉ là ánh sáng khiến Nam Cung Diệu thương.

      vươn tay, dịu dàng nâng cằm của Mộ Hi, nâng khuôn mặt trẻ con trắng noãn, tuy là người mẹ có hai con, thế nhưng, nhìn kỹ vẫn như mới biết , làm người ta động lòng, nhìn nước mắt mặt của Mộ Hi, Nam Cung Diệu chau mày, ai lúc người phụ nữ khóc là điềm đạm đáng ? Vì sao mỗi khi nhìn thấy vợ rơi lệ, tim của lại hung hăng đau nhức, muốn vợ khóc, muốn cười, khóc, tim cũng khóc; cười, tim của cũng cười.

      “Đừng khóc, bảo vệ em, cho cơ hội này?” Nam Cung Diệu thâm tình .

      Ai biết, Mộ Hi bỗng nhiên bưng ly rượu đỏ lên uống hơi cạn sạch, lại khí phách lau miệng.

      “Tốt, về sau em là của , nhớ kỹ là phải bảo vệ em tốt đó, bằng em cho cơ hội nào nữa đâu.” Mộ Hi thấy vẻ mặt đau lòng của Nam Cung Diệu, cũng . Vì vậy, mới có thể hài hước, điều chỉnh bầu khí chút.

      “Được, tùy em.” Nam Cung Diệu cũng cười, cuối cùng vợ cũng đáp ứng rồi.

      ra, lúc quản lí Vương tự mình giao món ăn cho Lâm Lâm và Nam Nam, Nam Nam và Lâm Lâm ở nhà hàng gần đây, Nam Nam vốn là thương cha có ai chăm sóc. Vì vậy sớm mang theo Lâm Lâm rời khỏi nhà của ông, ai biết trở lại nhà hàng, cư nhiên lại có ai. Vì vậy, Nam Nam kiểm tra toàn bộ khắp nơi, bắt đầu tìm nơi cha ở, ai biết cha và mẹ cư nhiên lại ở cùng chỗ. Vì vậy, Nam Nam và Lâm Lâm liền gọi xe đến chỗ đấy.

      , em biết nơi này.” Lâm Lâm .

      “Trước đây mẹ từng mang theo em tới chỗ này để làm việc.” Lâm Lâm nhớ những ngày đó, bởi vì đầu bếp thúc còn lặng lẽ cho bé đồ ăn, cho nên bé có ấn tượng sâu sắc với thức ăn ngon của nơi này.

      “Mẹ xinh đẹp như vậy nhất định là làm nhân viên phục vụ rồi.” Nam Nam thấy mấy tiếp khách đều rất đẹp, cho nên mới nghĩ mẹ mình cũng có thể làm?

      “Mẹ phải làm nhân viên phục vụ, bởi vì mẹ mang theo Lâm Lâm, nên mẹ rửa chén ở phòng bếp, mỗi ngày đều có rất nhiều chén bát phải rửa, mẹ rất lợi hại đó.” Lâm Lâm chờ được nữa liền muốn vào.

      Khi Nam Nam nghe được lời của em mình, trong lòng rất đau, nhất định mẹ và em ấy chịu khổ ít! Đau lòng nắm lấy tay của Lâm Lâm.

      , dẫn em ăn trước.” Nam Nam mang theo Lâm Lâm tới phòng ăn.

      “Xin lỗi, cậu bạn , có người lớn theo các cháu thể vào được.” Nhân viên phục vụ tốt bụng nhắc nhở.

      “Cha và mẹ của cháu ở bên trong, chúng ta có hẹn, chỉ là cháu và em ham chơi, ở gần đây chơi, nên mới tới muộn.” Nam Nam lạnh lùng .

      “...” Nhân viên phục vụ gì, im lặng đánh giá đứa trẻ trước mắt.

      “Chú để cho bọn cháu vào, cha và mẹ lo lắng.d>đ>l>q>đ” Nam Nam .

      “Mời vào.” Nhân viên phục vụ thấy đứa bé này giống như dối. Vì vậy, mời bọn vào.

      , chúng ta làm sao tìm được cha?” Lâm Lâm lo lắng , ở đây có nhiều phòng như vậy, đúng lúc này?

      theo .” Nam Nam mang theo Lâm Lâm vào thang máy.

      Đến lầu ba, thang máy mở, Nam Nam và Lâm Lâm ra, lúc này nhân viên phục vụ của lầu ba tới, là người được Vương tổng cố ý sắp xếp, có tuyệt đối được quấy rầy các vị khách bên trong, ai cũng thể vào, trừ nhân viên phục vụ ra.

      “Cậu bạn , ở đây phải là nơi các cháu nơi tới, trở về .” Nhân viên phục vụ lễ phép .

      “Cháu tới tìm cha và mẹ, bọn họ ở bên trong.”

      Nam Nam rất chắc chắn, bởi vì có thể bên trong là người rất có địa vị, sai, vì đây chính là máy định vị của Mỹ, là máy định vị tân tiến nhất, lúc mua, chủ sản xuất có bao giờ sai, cho nên nếu như lần này sai, bé nhất định khiếu nại công ty đó với Mỹ.

      “Chờ, hỏi chút.” Nhân viên đến phía bên cạnh, giọng hỏi người phục vụ kia, ra, người phục vụ này, chính là người phục vụ làm khó dễ Mộ Hi lúc trước.

      Người phụ nữ khi nghe được có hai đứa trẻ tìm người bên trong, còn là con của họ. Vì vậy, tới nhìn chút, bởi vì Mộ Hi hay đem theo đứa trẻ khi làm việc, nên liền nhận ra ngay.

      Người phụ nữ tới nhìn kỹ, quả nhiên là đứa trẻ năm đó, chẳng qua bây giờ lớn hơn. Lâm Lâm rất vui vẻ, nhưng khi nhìn đến người phụ nữ này vẻ mặt liền thay đổi chút.

      “Người xấu.” Lâm Lâm sợ đến mức trốn ra sau Nam Nam, tay nắm chặt lấy góc áo của Nam Nam.

      “Em làm sao vậy?” Nam Nam xoay người hỏi.

      , , ta là người xấu, lúc mẹ làm việc, chỉ cần mẹ vừa rời , ta liền đến khi dễ em!” Hai mắt to tròn của Lâm Lâm ngân ngấn nước mắt, Nam Nam nhìn liền thương, bé từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn phía người phụ nữ mới vừa tới.

      qua đây?” Nam Nam lạnh lùng , trong giọng lộ ra hàm ý cho phép cãi lại, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ coi như xinh đẹp trước mắt, nghĩ tới lại là lòng dạ rắn rết, bộ dạng vừa rồi của em nhất định là bị ta khi dễ rất nhiều.

      “Cháu là ai? vì sao phải nghe lời cháu?” Người phụ nữ ngoài miệng dối, ra trong lòng rất kích động.

      “Lâm Lâm cho nghe, ta khi dễ em như thế nào?” Nam Nam hỏi.

      “Mỗi lần có mẹ, ta liền rất mạnh tay ngắt khuôn mặt của Lâm Lâm, vì cái gì mà bây giờ mặt của Lâm Lâm toàn là thịt, đều là do ta tặng!” Thấy bảo vệ mình, Lâm Lâm sợ, bĩu môi .

      ngay lập tức tới đây, bằng tôi cho khỏe hơn bây giờ.” Giọng lạnh lùng của Nam Nam vang lên lần nữa.

      “Qua qua!” Người phụ nữ có loại dự cảm tốt, vì sao đứa bé trai này lại giống như phiên bản thu của người đàn ông bên trong, nếu quả thực là cha con, nên chọc đứa bé này, cũng bởi vì đắc đội với nhân viên rửa chén, mình liền bị phạt rửa chén!

      “Ngồi xuống.” Nam Nam .

      “Cháu có đói , còn bận rộn nhiều việc, còn phải làm việc, các cháu đều phải tới ăn cơm sao? Mau vào .” Người phụ nữ tin hai đứa này có quan hệ với người bên trong, vì đứa bé trai chỉ giống người đàn ông đẹp trai kia về ngoại hình, ngay cả vẻ mắt, khí chất đều rất giống nhau, là xui xẻo, lớn thể trêu vào, mà ngay cả cũng thể chọc!

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 167 : Có trai tốt

      Editor: Ngọc Sơn Bạc

      “Tôi lần cuối, lập tức ngồi xuống, nếu tôi làm cho bị đuổi việc, được làm được.” Nam Nam hung hăng , hôm nay bé nhất định giúp em xả giận.

      “Được được, ngồi, ngồi.” Người phụ nữ vừa nghe bị đuổi việc, sợ đến mức vội vã ngồi xuống.

      “Lâm Lâm?” Ý của Nam Nam là bảo Lâm Lâm báo thù, thế nhưng dù sao Lâm Lâm vẫn còn , căn bản có dũng khí , làm bộ đáng thương nhìn Nam Nam.

      “Nhớ lại trước đây ta làm những gì với, bây giờ em liền làm lại như thế, Lâm Lâm, chúng ta tùy tiện ức hiếp người, nhưng cũng để cho người ta tùy tiện ức hiếp mình, cứ làm , có ở đây, ta dám động đến cọng tóc của em, nếu ta dám bẻ xương của ta.” Nam Nam lạnh lùng .

      “Được.” Lâm Lâm cắn răng cái, hung hăng tới.

      “A ---- con xấu xí sao mày ra tay ác như vậy, tao…” Người phụ nữ mới vừa nâng tay lên, bị Nam Nam gắt gao nắm, Nam Nam chỉ hơi dùng lực chút, người phụ nữ cũng đau đến muốn khóc!

      “Đau quá, đau, buông tay…” Người phụ nữ bị đau .

      “Xin lỗi em tôi.” Nam Nam lạnh lùng .

      “Được được được.” Người phụ nữ bị đau liên tục gật đầu.

      “Xin lỗi, xin lỗi, là sai, là sai rồi, cháu có thể mình thả tay ra được ?” Người phụ nữ cầu xin nhìn Lâm Lâm.

      , quên , em đói bụng rồi, chúng ta vào tìm cha với mẹ?” ra Lâm Lâm là mềm lòng, thấy bộ dáng của ta rất đáng thương, chắc là bóp tay ta rất mạnh.

      “Hừ!” Nam Nam hất tay, người phụ nữ té mặt đất, bộ dáng rất chật vật, ra Nam Nam là cố ý dùng sức đẩy cổ, em mở miệng tha cho ta, bé có thể đáp ứng, nhưng dễ dàng buông tha như vậy, nên mới hung hăng đem ta đẩy ra, thèm nhìn tới người phụ nữ kia, mang theo em bước vào bên trong.

      “Con trai, bảo bối, tới rồi?” Nam Cung Diệu nhìn đồng hồ, chỉ mới trôi qua hai mươi phút, lẽ nào tên Vương Chí Minh lái máy bay, thể, bởi vì lái máy bay có cách đáp xuống, dù sao đó cũng là khu dân cư.

      “Cha làm sao biết chúng con tới?” Nam Nam hỏi, lúc này, Lâm Lâm bắt đầu ăn, Mộ Hi múc cho Nam Nam chén canh, sau đó cũng múc cho Lâm Lâm chén.

      “Con trai, ăn cơm trước , có đói bụng ?” Mộ Hi nhìn thấy bọn tới rất vui vẻ. Vì vậy, nhắc nhở mọi người đừng có lãng phí đồ ăn ngon như thế.

      Đúng lúc này, có người gõ cửa, cả nhà đều nhìn về phía cửa, là hết , muốn yên lặng ăn bữa cơm cũng được.

      “Diệu tổng, bọn …” Vương Chí Minh chảy đầy mồ hôi chạy vào, khi đón Lâm Lâm và Nam Nam, mới biết được bọn rời , kỳ lạ là, bước vào lại phát bọn ở đây, đây là tình huống gì?

      “Vất vả.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      “Diệu tổng, tôi có đón được bọn , sau khi tôi đến, vị lão nhân là bọn rời từ sớm.” Vương Chí Minh dám dối, thể làm gì khác hơn là .

      “Nam Nam, con và em làm sao có thể tới đây?” Nam Cung Diệu hỏi.

      “Cha là hồ đồ, là cha , cha quên rồi sao?” Nam Nam nhìn Nam Cung Diệu, ý của bé là tại sao cha lại để cho người ngoài nghe những vấn đề như thế này, cha biết che giấu!

      ra ngoài , kêu đầu bếp làm thêm vài món cho bọn ăn.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      “Vâng, Diệu tổng.” Vương Chí Minh ra.

      “Diệu tổng? Cha, chú ấy gọi cha là Diệu tổng.” Nam Nam hiểu hỏi, lẽ nào đây cũng là tài sản của cha?

      “Đây là nhà hàng ngoài nước của cha.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      “Em nghe chưa? Muốn ăn gì? Có thể gọi, nhưng, được lãng phí biết ?” Nam Nam cười, với Lâm Lâm, bé cũng bắt đầu ăn, bởi vì bé cũng sớm đói bụng.

      , ăn hết có thể đóng gói mang về ?” Lâm Lâm hỏi.

      “Có thể.” Nam Nam chỉ trả lời đơn giản, bởi vì bây giờ bé ăn.

      Mộ Hi và Nam Cung Diệu nhìn bọn ăn, trong lòng rất vui vẻ, ưu nhã bưng ly rượu vang đỏ đụng vào ly của Mộ Hi cái, hài lòng uống.

      , em cũng muốn đụng.” Miệng Lâm Lâm dính đầy dầu mỡ, tay bưng ly nước .

      “Ừ, cụng ly.” Nam Nam cũng bưng ly nước lên cụng vào ly em , sau đó lại tiếp tục ăn.

      “Cha, thức ăn rất ngon, vì sao đưa về nước? Con tin chắc là buôn bán ở Trung Quốc còn tốt hơn ở đây.” Nam Nam , bé rất ít khi khen thức ăn ngon, chắc là các món ăn ở đây rất ngon, nên mới khiên cho đứa bé thích ăn cũng phải khen, có thể suy nghĩ sáng kiến của con trai, coi như là đưa về Trung Quốc để làm cái nhà hàng cho bảo bối ăn ngon .

      “Cha đừng suy nghĩ, thích ăn nhiều chút.” Nam Cung Diệu nhìn con trai ăn từng ngụm từng ngụm, trong lòng cực kỳ suy nghĩ, con trai là rất giỏi, ở nước khác mà muốn làm gì đều làm được, xem ra chỉ cần bé muốn tìm người tìm được, được, bởi vì hôm nay có mặc quần áo con trai mua cho, cho nên người có các loại máy xác định vị trí, vậy làm sao con trai lại tìm được bọn họ?

      “Cha nên tò mò, ở trong điện thoại của cha và mẹ Nam Nam có động tay chút, cho nên mới có thể theo dõi cha và mẹ mà bị sai.” Nam Nam thấy cha vẫn luôn nhìn bé, liền biết cha có ý gì.

      “Khó trách.” Khóe miệng Nam Cung Diệu liền nở nụ cười, hai tay khoanh trong ngực, nhìn ba người dở hơi trước mắt.

      “Chồng, tại sao lại ăn? Ăn nhiều chút .” Mộ Hi tốt bụng gắp miếng thịt vào bát của Nam Cung Diệu, híp mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ này, ý của là, nếu ăn em nhìn chằm chằm như thế này đấy.

      Nam Cung Diệu biết là ăn được. Vì vậy, hạnh phúc ăn từng ngụm từng ngụm.

      “Như vậy mới ngoan sao?” Mộ Hi hài lòng nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ : kỳ, cứ nghĩ ăn, ngờ lại ăn!

      , xem, cha nghe lời mẹ đấy, chúng ta cũng phải ngoan ngoãn, nếu , mẹ nổi giận!”

      Lâm Lâm cười , hai tay đầy dầu mỡ.

      “Em nha, như thế nào tương lai cũng là mỹ nữ đó, tại sao lại có thể ăn mà có giữ phép như vậy chứ! Tương lai ai dám lấy em!” Nam Nam cầm lấy khăn lau tay cho Lâm Lâm, bởi vì tay rất bẩn, khiến cho người khác nhìn là muốn ăn nữa rồi!

      Sau khi bé lau tay xong cho em , liền lau miệng cho em.

      “Đương nhiên có người lấy, xem mẹ cũng ăn giống như em đó, phải vẫn có người muốn! Hơn nữa còn là đại soái ca, cha của Lâm Lâm rất đẹp trai, Lâm Lâm cũng có thể để cha làm bạn trai của Lâm Lâm mà.” Lâm Lâm lầu bầu , khiến cho Nam Cung Diệu uống rượu vang bị sặc chút, là tiểu quỷ, cư nhiên để cha làm bạn trai!

      chó!

      “Bảo bối, giờ con còn , sau này biết.” Nam Cung Diệu lau miệng .

      “Dù sao trong tương lai cũng lấy vợ, là, tay bẩn này.” Nam Nam vuốt bàn tay xinh đẹp của Lâm Lâm.

      , gạt người, em biết hiểu em nhất, em tin là thích mỹ nữ như em, xem chỉ cần cha nhìn thấy mẹ liền cắn, Lâm Lâm rất hiểu, mẹ có cái gì ngon sao, còn bằng miếng sườn lợn có vị !” Lâm Lâm vừa xong liền đem miếng sườn lợn ướp vị bỏ vào miệng.

      “Khụ…”

      “Khụ…”

      Nam Cung Diệu và Mộ Hi đồng thời ho khan tiếng, bọn họ cẩn thận rồi, lại để cho bảo bối thấy bọn họ cắn? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn, được liền mướn phòng, tóm lại là ở chung chỗ là thể làm, bị lộ quá dễ dàng, Mộ Hi và Nam Cung Diệu đồng thời suy nghĩ, sau đó nhìn nhau cười, y là đều nhất trí, cứ quyết định như vậy.

      “Em ăn no rồi có thể ra ngoài chơi, phát bên cạnh nhà hàng này có cái công viên, bằng chúng ta cùng nhau chơi chút?” Nam Nam dù sao lớn, cũng biết vừa rồi cha và mẹ xấu hổ, cho nên mới chuẩn bị mang em hiểu chuyện của mình ra ngoài chơi, đúng lúc bé cũng muốn ra ngoài chơi chút, vốn bé cũng chỉ là đứa bé, chỉ là trưởng thành sớm chút.

      “Được, muôn năm, muôn năm…” Lâm Lâm vui vẻ cười .

      “Ông xã, cả nhà ta liền ra ngoài !” Mộ Hi bất đắc dĩ .

      “Cha, mẹ hôm nay con cho hai người cả buổi, cho hai người thế giới riêng, mà con và em hai người cứ yên tâm, nếu mà lo lắng, liền kêu vị Vương đại thúc kia với bọn con, làm hướng dẫn viên du lịch cũng được!” Nam Nam lo lắng cha đồng ý, dù sao hai bé vẫn còn , rất nhiều nơi cầu phải có người lớn theo mới có thể vào, cho nên thể làm gì khác hơn là nhờ người của cha!

      “Có thể, thế nhưng, chăm sóc em con tốt.” Nam Cung Diệu .

      “Cha yên tâm, em ấy chính là người con thương nhất, con nhất định bảo vệ em ấy tốt.” Nam Nam cười .

      “Ô ô…” Lâm Lâm đột nhiên khóc.

      “Em làm sao vậy? Có phải là chưa ăn no đúng ? có gì, chờ em ăn no, sau đó cùng chơi được ?” Nam Nam thấy em khóc, đau lòng hỏi.

      phải, Lâm Lâm ăn rất no, vẫn còn chưa có tiêu.” Lâm Lâm khóc , thế nhưng Mộ Hi lại lén cười, bởi vì biết vì sao bảo bối lại khóc?

      “Vậy tại sao lại khóc? Lâm Lâm ngoan, ngoan, khóc, cho biết vì sao lại khóc?” Nam Nam dịu dàng dỗ dành Lâm Lâm, còn giúp em lau nước mắt.

      “Ô ô… Có tốt… Có người thương tốt…” Lâm Lâm lại khóc lên, Nam Nam hiểu, ra là hạnh phúc mà khóc, là làm cho cả người bé chảy mồ hôi.

      lâu sau, Nam Cung Diệu liền sắp xếp cho Vương Chí Minh dẫn Lâm Lâm và Nam Nam ra ngoài chơi, đương nhiên Vương Chí Minh thể từ chối, đây là tín nhiệm của Diệu tổng đối với , cư nhiên đem hai bảo bối giao ông dẫn , rất cảm động, phải chăm sóc tốt, vì đây chính là hai tiểu tổ tông.

      Bọn chơi, Nam Cung Diệu liền suy nghĩ, bằng liền cùng vợ hưởng thụ thế giới của hai người .

      “Ông xã, chúng ta hẹn hò ?” Lúc Nam Cung Diệu suy nghĩ làm thế nào để hưởng thụ thế giới của hai người, ai biết được, vợ lại hẹn hò, đúng, tuy rằng kết hôn, hơn nữa còn có con, nhưng chưa từng cùng vợ hẹn hò lần nào, đáng trách!

      “Được.” Nam Cung Diệu vui vẻ đáp ứng.

      “Em nghĩ nên xem phim, khi hẹn hò mọi người đều xem phim, bằng chúng ta cũng có được ?” Mộ Hi ngẩng đầu, bĩu môi , Nam Cung Diệu vừa nhìn trong lòng đều là thương, ra vợ vẫn còn rất , mấy năm nay chỉ lo sinh con cho , chăm sóc con, cũng chưa từng chơi gì, là để thua thiệt rồi.

      “Được, chúng ta cùng xem phim.” Nam Cung Diệu vui vẻ đồng ý. Vì vậy, hai người liền chuẩn bị rời .

      Nam Cung Diệu liền lấy xe thể thao để tới rạp phim, dừng xe xong, nếu là hẹn hò, đương nhiên phải nắm tay, vì vậy, Nam Cung Diệu liền nắm tay của vợ , mười ngón đan chéo vào nhau, ngọt ngào với chung nhau, , Nam Cung Diệu ngoại trừ công việc chính là công việc, nếu phải bay nước này nước kia, nên thời gian ở cùng vợ rất ít, càng có cùng ôn lại những kỷ niệm cũ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :