1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 159: Dấu tay đen kinh khủng (3)

      "Đồ ranh con, trêu chọc chị liền đạp cổ xuống làm bóng đá." Hai người đàn ông núp trong bóng tối sớm sợ đến chạy mất dạng rồi.

      Nhưng quá đáng tiếc chính là, bọn họ làm sao cũng chạy ra ngõ hẻm, giống như đây là ngõ hẻm mênh mông vô tận, hơn nữa đưa tay thấy được năm ngón, bọn họ trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi, dự cảm xấu cho bọn họ biết, người phụ nữ kia tới, cơn gió lạnh nổi lên, cảm giác lạnh thấu xương, tóc gáy cả người bọn họ đều dựng lên.

      Người đàn ông dừng lại, hai tay nắm chặt tay đối phương, lo lắng bị tách ra, bởi vì bọn họ là rất sợ.

      "Này? Thấy cái gì sao?" người đàn ông hỏi.

      " có, cái gì cũng nhìn thấy!" người đàn ông khác .

      "Tay cậu lạnh như vậy?" Người đàn ông kia lại hỏi.

      " cũng thế." Người đàn ông này trả lời xong, sợ đến đồng thời buông tay nhau ra, bởi vì bọn họ phát tay đối phương rất , móng tay rất dài, lại là dự cảm xấu.

      "Má ơi ——"

      "Má ơi ——"

      Hai người sợ đến đồng thời kêu to, bởi vì bọn họ thấy, đứng giữa bọn họ là tóc dài, , phải là nữ quỷ, con mắt cũng muốn rớt xuống, giống như chỉ cần bước lăn xuống.

      " biết tôi sao?" giọng từ đáy cốc vang lên trong trung.

      "Cứu mạng, cứu mệnh với. . . . . ." Hai người đàn ông này đồng thời kêu to, nhưng căn bản có người nghe được tiếng kêu của bọn họ, dù Nam Cung Diệu và Mộ Hi gần trong gang tấc cũng nghe thấy, bởi vì đây chính là Quỷ Đả Tường (*) trong truyền thuyết!

      (*):Có nhiều câu chuyện về Quỷ đả tường, thường là bạn lạc đường ở nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta thành vòng tròn. tượng này trước hết là có . có nhiều người gặp phải. Bởi vì bản chất chuyển động của sinh vật là chuyển động tròn. Nếu như có mục tiêu, chuyển động bản năng của bất kì sinh vật nào cũng đều là chu vi hình tròn.

      Mộ Hi bên này cũng kêu lớn tha mạng.

      "Đại tỷ, tha mạng, tha mạng?" Nguời đàn ông bị giẫm lên cầu xin Mộ Hi bỏ qua cho ta, vì mang giày cao gót, lo lắng, sơ ý chút liền để lại dấu giày cổ ta, ngộ nhỡ dùng lực, gót giày tinh tế liền cắm vào trong cổ, đây thể đùa giỡn!

      "Ai là đại tỷ của ?"

      "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng. . . . . ." Người đàn ông sợ đến hai tay nắm cổ chân Mộ Hi đạp lên ta .

      ", ai sai làm vậy?" Mộ Hi rút chân lại, xoay người nhìn mấy người đàn ông bị dọa sợ trước mắt . Hàn Băng Tâm –d,d,l,d,d-

      Mấy tên côn đồ này lúc này đều suy nghĩ, khó trách người đàn ông bị vô lễ này ngoan như vậy, vẫn nhúc nhích, ra là người phụ nữ này lợi hại như vậy, là Mẫu Dạ Xoa, nhưng đáng tiếc, dáng vẻ tuấn như vậy, liền dám đến gần, nghĩ tới xã hội bây giờ, còn có người phụ nữ lợi hại như vậy, mấy tên côn đồ này khỏi toát ra ánh mắt bội phục, người này phải gọi là Mẫu Dạ Xoa, phải là nữ hiệp!

      "Nữ hiệp, có ai sai chúng tôi, chúng tôi chỉ là nhìn nữ hiệp rất xinh đẹp, nên muốn, đại hiệp, chúng tôi chỉ là suy nghĩ, có gan đó, có, có. . . . . ." Người đàn ông cúi đầu khom lưng .

      "Cút ——" Nam Cung Diệu chợt hét lớn tiếng, dọa đến mọi người đồng thời nhìn về phía , bao gồm Mộ Hi, này nha! Khí thế là mạnh mẽ! Ngay cả cũng sợ hết hồn, dĩ nhiên Nam Cung Diệu cũng thấy Mộ Hi bị dọa sợ nhìn , vì vậy, ngay sau đó Nam Cung Diệu vỗ lên lưng Mộ Hi, động tác rất dịu dàng, ngờ phẫn nộ của mình kinh động đến vợ , lập tức rất đau lòng.

      " xin lỗi bảo bối!" Nam Cung Diệu dịu dàng với Mộ Hi, tên côn đồ lại đồng thời há hốc miệng nhìn người đàn ông trước mắt, là núi cao còn có núi cao hơn, vừa rồi cho rằng là quả hồng mềm, ngờ lợi hại hơn, chỉ ánh mắt lạnh lùng liền khiến người ta hít thở thông, còn có chữ cút vừa rồi, tựa như con dao cắt hầu kết của bọn họ, sợ hãi trong nháy mắt tập kích bọn họ, sợ đến động cũng dám động, nhìn mấy người đàn ông bị dọa sợ, Mộ Hi lắc đầu.

      " , chúng ta thôi?" Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu hỏi, ra , hôm nay khiến cảm giác rất kích thích, ra làm ngườiác thoải mái như vậy, dĩ nhiên người ác ở đây chính là lấy ác trị ác.

      "Ừ." Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi rời , sau khi bọn họ rời , khoảng trong ngõ hẻm trong nháy mắt trở nên đen kịt, chỉ nghe trung truyền đến loạt tiếng kêu thảm thiết.

      Ngày hôm sau, Chủ nhật, Nam Cung Diệu mở tivi nhìn tin tức sáng sớm, khiến người ta khiếp sợ, mấy người theo dõi bọn họ hôm qua đều chết hết, làm sao có thể? trường xảy ra chuyện chính là trong ngõ hẻm kia.

      Làm người ta giật mình là, mấy người kia đều là bị dọa chết, cách xa còn có hai thi thể, hai thi thể kia quỷ dị hơn, ngũ quan giống như đều bị hút vào trong, chỉ còn lại da bọc xương, rất khủng bố.

      Nam Nam ở nhà của ông Nam Cung, sáng sớm mở máy tính ra, phát tin tức này, bất ngờ, bởi vì có hai người đàn ông chính là người cậu nhìn thấy ở nhà hàng, làm sao chết? Chẳng lẽ là cha và mẹ? Cẩn thận nghĩ lại, thể nào, bởi vì hai người này chết quá kỳ quái.

      Sát thủ lợi hại hơn nữa cũng thể chỉ hút thịt của gương mặt , chỉ để lại da, ký giả báo cáo tất cả da chút tổn hại. Rốt cuộc những người này là chết thế nào?

      Mộ Hi vẫn còn ngủ say, Nam Cung Diệu tắt tivi, cẩn thận suy nghĩ, thời gian ngày hôm qua rời cùng Mộ Hi chính là thời gian xảy ra vụ án, như vậy sau khi và Mộ Hi rời , những người này liền chết, chẳng lẽ bởi vì câu cút của mình, liền hù chết bọn họ! Những côn đồ này ít nhiều ũng gặp qua nhiều mặt tối của xả hội, làm sao có thể bị hù chết, trừ phi là nhìn thấy chuyện rất đáng sợ?

      Nam Cung Diệu chuẩn bị ra ngoài, bởi vì tại tình huống này chỉ có tìm ông nộiLãnh.

      "Ông nội Lãnh, tin tức hôm nay người xem rồi sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Xem rồi, làm sao vậy?" Ông nội Lãnh lạnh lùng .

      "Lãnh Đông đâu? Gần đây sao rất ít thấy cậu ấy?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Nó mới ra ngoài, mua bữa sáng."

      "Ông nội Lãnh, hôm nay cái chết của những người đó ông thấy thế nào?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Rất kỳ quái, cậu cũng hoài nghi phải ?" Lãnh Ưng như có cùng suy nghĩ .

      "Những người đó rốt cuộc là nhìn thấy gì? Mới có thể bị hù chết. Còn có hai người khác, cái chết ly kỳ hơn!" Nam Cung Diệu thể tin được mà .

      "Trừ phi hung thủ phải người." Lãnh Ưng .

      "Con cũng nghĩ như vậy, mặc dù như vậy rất khó tin, nhưng người làm được thể cắt thịt mà tổn hại đến. Phóng viên báo cáo , hai người đàn ông này da hoàn toàn chút tổn hại, như vậy chỉ có khả năng này, ông nội Lãnh có phải hay là?" Nam Cung Diệu cẩn thận xong, mắt thỉnh thoảng liếc về phía ông nội Lãnh nghiêm túc ở bên, dù sao đây là thực tế tàn nhẫn.

      Lãnh Ưng khổ sở nhắm mắt lại, chuyện lo lắng vẫn xảy ra, ấy bắt đầu triển khai trả thù điên cuồng.

      " Ông nội Lãnh, chúng ta phải sao làm?" Nam Cung Diệu chỉ lo lắng an ủi Mộ Hi, nên mới sáng sớm tìm đến Lãnh Ưng thương lượng, dù sao cũng là loại chuyện như vậy, biết phải làm sao?

      "Để ông suy nghĩ chút." Lãnh Ưng .

      "Cám ơn." Nam Cung Diệu , mặc dù oai phong thương giới cõi nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng chưa từng bất lực như hôm nay!

      "Cậu yên tâm, Tuyết Nhi làm thương tổn Vũ Hàn, con bé chỉ muốn báo thù, những người tổn thương con bé, xem ra lần này rất khó trốn thoát, đợi con bé báo thù xong con bé rời !"

      Lãnh Ưng rất khó chịu, đây là cháu của mình, mặc dù dương chia cách, nhưng, nhìn con bé như vậy, làm ông nội rất khổ sở, xem ra phải tìm con bé chút, biết biện pháp năm đó bà bội có thể được hay ? Phải thử lần!

      *****

      Âu Dương Hàn cùng mấy người thấy tin tức, sợ đến mặt trắng bệch, ai cũng , ngốc ngốc ngồi đó, người bọn họ phái ra ngoài cứ thế mà chết, hơn nữa chết kỳ hoặc như vậy, người khác biết làm sao chết? Trong lòng bọn họ đều hiểu, nhất định là nữ quỷ đó hù chết bọn họ, còn hai người này làm sao bị hút khô? Càng nghĩ càng sợ! Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Đại sư, ông nhất định phải cứu chúng tôi, bao nhiêu tiền cũng có thể." Âu Dương Hàn sợ đến run rẩy .

      "Tôi cố hết sức, chỉ là, ấy biến thành rất ác quỷ rất lợi hại, bởi vì tối hôm qua ấy hút dương khí của hai người đàn ông này, oán khí trong lòng ấy quá nặng, pháp thuật thông thường cũng đối phó được ấy, ai!" Đại sư bất đắc dĩ .

      "Đại sư, phải có biện pháp chứ?" Âu Dương Hàn run rẩy .

      "Trừ phi là nghĩ biện pháp tiêu mất oán khí trong lòng ấy, để ấy chủ động buông tha báo thù, chỉ là khả năng này rất , bởi vì chúng ta biết làm sao để ấy buông bỏ thù hận!"

      Âu Dương Hàn xụi lơ ghế sofa, chẳng lẽ cứ thế mà chết sao? Năm đó hại ấy tổng cộng tám người, tối hôm qua chết hai, còn mấy người liên quan đến chuyện này cũng bị hù chết, mấy người kia coi như là bọn họ xui xẻo, xem ra bọn họ thấy nữ quỷ đó hút dương khí của hai người bọn họ, nên mới bị hù chết.

      Âu Dương Hàn nhìn bọn họ mấy cái, còn dư lại sáu người, người kế tiếp ấy xuống tay là ai đây? Suy nghĩ chút người đến phiên người nào, Âu Dương Hàn liền sợ, đời này là nghiệp chướng quá nhiều, tại rốt cuộc gặp báo ứng, ai! Tự mình làm bậy thể sống được!

      Thời điểm mấy người Âu Dương Hàn lo lắng sau khi ngủ bọn họ có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay , Nam Nam cũng sốt ruột bàn tay bé gõ nhanh bên máy tính.

      Cậu lo lắng chuyện lần này có liên quan hệ đến cha mẹ, hơn nữa tối hôm qua hai người kia ràng là muốn hại người, tại sao phải bị người hại chết?

      Vì vậy, cậu triệu tập em dưới tay cậu, chuẩn bị mở hội nghị khẩn cấp, bởi vì đây là chuyện này liên quan đến mạng người, cậu nhất định phải nghĩ cách tra .

      Nam Nam liên tuyến với bốn người bạn của mình, cũng chính là tất cả thành viên của tổ chức miễn dịch ca.

      ~Hết chương 159~

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 160: Miễn Dịch ca thần bí bị vạch trần (1)

      "Nam Nam, có chuyện xảy ra?" Người chính là người trong tổ chức của họ Bắc Bắc, bọn họ tổng cộng có năm người, Đông Tây Nam Bắc Trung, ở phía nam gọi là Nam Nam, ban nãy người đầu tiên liên hệ với Nam Nam là Bắc Bắc.

      Xuất sau đó, là Đông Đông, người con .

      "Nam Nam quý, làm sao vậy? Có nhiệm vụ phải ?" Đông Đông hỏi.

      "Là như thế này, tôi.... ...." Nam Nam còn chưa chuyện, lại xuất người khác, đó là Trung Trung.

      "Bảo bối, có nhiệm vụ sao? Tay ta cũng bắt đầu ngứa ngáy!" Trung Trung hứng phấn .

      Nam Nam vừa định chuyện, bỗng nhiên.

      "Các thành viên Miễn Dịch Ca, tôi đến đây" Tây Tây cũng xuất .

      Ngay tại thời điểm Nam Nam vừa định cho bọn họ tin tức, ảnh chân dung mấy người bọn họ bắt đầu lóe sáng, Nam Nam cần nhìn cũng biết là cái gì? Đương nhiên bạn bè hỏi nhiệm vụ gì, mỗi lần đều quan tâm những thứ này, giống như làm việc thể sống, hết sức hưng phấn!

      "Mấy người có cho tôi hết lời hay ?" Nam Nam buồn bực , vì cái gì mà mỗi lần họ đều từng bước xuất , hơn nữa vẫn nôn nóng hỏi vấn đề, hận thể lấp tức làm việc.

      "Ách, tốt tốt, cậu cậu ." Người chuyện chính là Đông Đông, là người con duy nhất trong đội ngũ, năm đó thời điểm vừa thành lập Miễn Dịch Ca, mấy người này biết được ở mạng, đúng là bạn bè tốt mạng, chỉ đơn giản là bạn bè mạng, cho tới bây giờ cũng biết ai là người .

      Năm đó Nam Nam trở thành lão đại của Miễn Dịch Ca như thế nào, bọn họ thông qua cuộc so tài về kiến thức máy tính mà tuyển chọn ra, Nam Nam vững vàng đứng thứ nhất, cho nên cậu trở thành người dẫn đầu Miễn Dịch Ca, năm đó năm người bọn họ chỉ có cảm giác chơi thú vị, mới lập ra Miễn Dịch Ca, có thể bí mật len vào máy tính của người khác, năm người này chỉ là tìm kiếm kích thích, về sau từ từ lại trở thành nghề nghiệp, cuối cùng trở thành hacker lão đại người người e ngại!

      Nam Nam nội dung của việc mới xảy ra sáng sớm với mọi người, bốn người khác đều trầm mặc.

      "Lão đại , làm như thế nào?"

      "Phục tùng mệnh lệnh" Bốn người tất cả đồng thanh .

      "Tôi cần bốn người trợ giúp, bởi vì chuyện này liên quan đến cha mẹ tô, mấy người cũng biết, dù sao sức lực mình tôi cũng có hạn, trong thời gian ngắn thể điều tra ra tất cả các manh mối!" Nam Nam biết thực lực của mấy người bạn này, cho nên mới tìm họ hỗ trợ.

      Chỉ cần năm người bọn họ hợp lại, đừng là muốn xem màn hình giám sát của Toàn thị, cho dù là màn hình giám sát của toàn cầu cũng là vấn đề.

      "Ơ kìa, Nam Nam, chúng ta đều hợp tác nhiều năm như vậy, vấn đề là quen biết đối phương, cậu cảm thấy tiếc nuối hay sao? Ngộ nhỡ tương lai có xảy ra chuyện gì, chúng tôi còn biết cậu mấy tuổi hình dạng gì? bằng chúng ta quay video , quen biết xác thực chút được ?" Bắc Bắc ngọt ngào .

      "Được rồi." Nam Nam đáp ứng

      " vậy sao?" Bốn người đồng thanh hỏi.

      Năm người bọn họ tự xưng: Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung quen biết nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp mặt ngoài đời, vừa muốn xem video, bỗng nhiên tất cả mọi người đều hứng thú.

      Trước kia cũng có người đề nghị muốn xem video, nhưng Nam Nam muốn bảo trì cảm giác thần bí, cho nên mỗi lần đều bị cậu từ chối, lần này Nam Nam lại sảng khoái đáp ứng như vậy, là ngoài ý muốn.

      Vì vậy năm người mỗi người download phần mềm chuyện phiếm của người bình thường, sau đó lại đăng ký tài khoản, năm người tụ tập lại cùng nhau.

      Phần mềm chuyện phiếm vừa rồi chính là Nam Nam thiết kế riêng cho tổ chức bọn họ, người khác thể tham gia.

      Có người cầu. Video tiếp nối.

      "A?"

      Vân Tĩnh Sơ kêu to, nghĩ đến đây chính là lão đại Nam Nam thực , thời điểm vừa mới thành lập, Vân Tĩnh Sơ hoài nghi Nam Nam này có phải là Nam Nam trong thực hay ? Nhưng qua những bài kiểm tra rèn luyện thực tế làm sao lại có thể là Nam nam? Bởi vì có rất nhiều nội dung ở cao học mới học được, cho nên Vân Tĩnh Sơ bao giờ.... ... nghĩ tới Nam Nam là con nuôi của mình nữa, hôm nay xem qua video, sợ tới mức hét to.

      "Con?"

      Nhạc Phàm cũng thở dài ngoài ý muốn, Nam Nam lại là đứa , nhưng lại là con của Nam Cung Diệu, ngoài ý muốn, ta cùng cha cậu là bạn bè, ta lại là cấp dưới con của Nam Cung Diệu, ông trời biết đùa giỡn, năm đó lão tử bại dưới tay Nam Cung Diệu, nghĩ tới nhiều năm sau lại bại dưới tay con ta!

      "Mẹ nuôi tĩnh Sơ?"

      Nam Nam trừng mắt thấy Tĩnh Sơ, nghĩ tới người con đó lại chính là mẹ nuôi Tĩnh Sơ, là ngoài ý tưởng tượng!

      "Hóa ra lão đại vẫn còn là thiếu niên?"

      Hai người khác quen, nhưng đều là nam minh tinh thành công đứng đầu, rất ngoài ý muốn, ánh mắt Vân Tĩnh Sơ lóe sáng nhín hai vị minh tinh này, nghĩ thầm rằng: phải kí tên, phải chụp ảnh, tốt quá, lại là người hâm mộ, nghĩ tới hai đồng nghiệp của mình là đại minh tinh.

      "Lão đại còn trẻ như vậy sao?" Vị minh tinh hỏi.

      Năm người đều trừng mắt, há hốc miệng nhìn đối phương.

      "Nam Nam, hóa ra con chính là lão đại của chúng ta, mẹ nuôi hào hứng, con là thiên tài."

      Vân Tĩnh Sơ bội phục , ra đâu chỉ Vân Tĩnh Sơ khâm phục Nam Nam, bốn người khác đều chứng kiến lão đại là đứa , đều càng khâm phục cậu.

      "Mẹ ngoài ý muốn như vậy sao? Cận thận cầm rơi xuống đấy."

      Nam Nam cười , thực ra, Nam Nam cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là biểu rất bình tĩnh, bởi vì mẹ nuôi mơ hồ, nghĩ có người tài giỏi tới vậy, vốn dĩ thể nhìn người từ vẻ bên ngoài, rất nhiều người để lộ tài năng ra, giống như vị bác sĩ đẹp trai kia, chú ta lại có thể là bạn bè của mình.

      "Cằm thuật cũng rơi xuống, nhưng đừng lo lắng, Bắc Bắc tôi nhất định biến thành người phụ nữ tuyệt đẹp." Nhạc Phàm cười .

      Thực ra, Nhạc Phàm cũng nghĩ tới, duy nhất trong tổ chức là người dẫn chương trình, nhưng lại là mẹ nuôi của lão đại, trùng hợp, người phụ nữ rất nữ tính, trước kia nghĩ rằng nữ sinh , bởi vì chuyện luôn ngọt ngào, hóa ra là người phụ nữ thời thượng, khỏi làm cho hai mắt người ta lóe sáng, bởi vì ta là bác sĩ chỉnh hình nên rất coi trọng thẩm mỹ gương mặt.

      "Cậu là vị minh tinh nổi tiếng? Hôn Mê, nghệ sĩ nổi danh lại chính là thần trộm! Nếu fan của cậu biết, có bao nhiêu chấn động!" Vân Tĩnh Sơ khó thể tưởng tượng được, thành viên tổ chức bọn họ chuyên môn phụ trách chuyện cơ mật chính là đại minh tinh, thể tin được!

      "Trời ạ, Trung Trung của chúng ta, cần phải dọa người như vậy đâu!" Nam Nam vỗ đầu, ngưỡng mộ nhìn.

      "Cậu là lão đại của chúng ta?" Hai vị minh tinh kia hỏi.

      "Mấy người đừng tán giẫu nữa, mau giúp tôi làm việc, tôi muốn mẹ và cha tôi gặp nguy hiểm!" Nam Nam ngồi thẳng , chuẩn bị bắt đầu làm việc.

      "Từ từ, Nam Nam, khi nào mẹ con trở về?" Vân Tĩnh Sơ hoang mang hỏi.

      "Tôi hỏi mọi người, vì mẹ tôi thay đổi nên mẹ nuôi cũng nhận ra?"

      Hóa ra, Nam Nam muốn tra mẹ cậu làm giải phẫu c hỉnh hình mới có thể biến thành khác vậy, cậu còn biết Nhạc Phàm là bác sĩ chỉnh hình, nhưng ngờ Nhạc Phàm lại là Bắc Bắc, rất trùng hợp, biết thế sớm tìm họ trợ giúp, cũng cần phải phí sức như vậy, hóa ra cậu lẻn vào dùng máy tính của bệnh viện chỉnh hình Hoa Kỳ mới tra ra tất cả các tư liệu Mộ Hi chỉnh hình, mới biết được mẹ cậu biến thành hình dạng này.

      "Đông Đông, phải là tôi cho , tôi đáp ứng với Mộ Hi là gì, cho nên xin lỗi, thân ái." Trước khi xem video, Nhạc Phàm gọi người phụ nữ này là thân ái. Nên thành thói quen, tự nhiên gọi.

      "Chẳng lẽ, con giúp Mộ Hi chỉnh hình? Nam Nam mau ?" Vân Tĩnh Sơ sốt ruột hỏi Nam Nam.

      "Chao ôi! Con vẫn nên , mẹ con từng bị tai nạn hủy dung, cho nên bác sĩ Nhạc Phàm chỉnh dung cho mẹ, liền biến thành như vậy! ra, mẹ nuôi Tĩnh Sơ, Mộ Vũ Hàn kia chính là mẹ Mộ Hi."

      Nam Nam cẩn thận , ra, Mộ HI như thế nào cậu cũng biết, chính vì trách nhiệm tai nạn xe cộ là ở mẹ, cho nên cậu nhắc tới mẹ bị thương như thế nào?

      "Con ngốc này, lại gạt mẹ, mẹ nhất định tha cho ấy, tức chết." Vân Tĩnh Sơ tức giận, mỗi ngày đều nghĩ tới ấy, ấy lại nhẫn tâm như vậy, trở về cùng cho .

      ra, những người này phải vì tiền mà lập ra hacker Miễn Dịch Ca, những người này đều có tiền, bên trong nghèo nhất chính là Vân Tĩnh Sơ, đương nhiên cũng phải vì tiền, kỳ dùng máy tính rất giỏi, chỉ là trong cuộc sống rất ít lộ ra. Nam Nam lại càng cần phải , có người bố giàu có, chính mình cũng có khoản tiền lớn, trong tương lai khoản tiền này cũng trọng dụng.

      "Tốt lắm, bớt lời vô ích, tại bắt đầu làm việc." Nam Nam , nghĩ đến tin tức lúc sáng liền lo lắng, bởi vì những người kia đều rất cổ quái.

      Nam Nam xong, bốn người phản đối, đều tự bắt đầu làm việc, bọn họ bắt đầu điều tra tất cả màn hình giám sát tối qua.

      Tại sao Nhạc Phàm và Nam Nam quen biết được mạng? Lúc có chuyện gì làm Nhạc Phàm kích thích mưu cầu tìm kiếm, vì thế, lần thử xâm lấn cơ quan tình báo nước Mỹ trộm được cơ mật, đúng lúc nửa đường bị Nam Nam chặn lại, dần dần trở thành bạn bè, mặt khác mấy người bạn kia cũng là tình huống tương tự, lúc có chuyện gì làm xâm lấn tổ chức bí mật, kết quả loanh quanh bị máy tính của Nam Nam chặn lại, rồi lại trở thành bạn, về sau thành đồng đảng, sau đó là vài người thông qua cuộc thi tìm lão đại, thành lập hacker Miễn Dịch Ca.

      Những người có tiếng tăm, họ lợi dụng internet để ngụy trang chính mình, làm những chuyện người thường thể tưởng tượng.


      Nếu phải nhờ video này, mấy người bọn họ cũng biết những người bạn này lại là người quen.

      Làm người ta khó hiểu, chính là màn hình theo dõi thấy cái gì, mảnh đen nhánh!

      "Lão đại, màn hình giám sát này ràng bị người khác động tay động chân" Nhạc Phàm .

      "Đồng ý." Mấy người khác cũng cho là vậy.

      Nam Nam gì, bàn tay bé vẫn gõ bàn phím rất nhanh, giống như chưa nghe bọn họ chuyện.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 160: Miễn Dịch ca thần bí bị vạch trần (2)

      "... ......." Bốn người cũng , chờ câu trả lời thuyết phục của Nam Nam, , Nam Nam dường như hoàn thành cái gì, cả người trốn ra sau, sắc mặt trở nên trắng bệch, mấy người khác cũng nhất thời hoang mang, rốt cuộc Nam Nam thấy cái gì? Tại sao lại có vẻ mặt đó?

      Hóa ra Nam Nam lấy cái video đen này, từ từ sửa chữa phục hồi, tuy rằng chỉ sửa được ít hình ảnh mơ hồ, nhưng cũng đủ để chứng kiến đại khái khung cảnh.

      Trong hình ảnh có hai người đàn ông bị giọng hấp dẫn mà đứng dậy, từ lúc bắt đầu thân thể, từ từ biến thành bộ xương khô, biết cho rằng đây là TV, Nam Nam thể tin được, đây là , những thứ khác bị vật thể màu đen to lớn bao phủ lại, thể sửa chữa, mặc dù chỉ cần sửa chữa cái này, có thể tưởng tượng những người khác bị hù chết vì cái này, chứng kiến chuyện kinh khủng này bị hù chết mới là lạ, Nam Nam chỉ có thể nhìn đến hai người đàn ông này bị hút lên hư , rốt cuộc là cái gì hút họ lên? Còn cái gì có thể hút xác thịt của họ ?

      Nam Nam khó hiểu.

      "Lão đại, xảy ra chuyện gì?" Mấy bạn bè lo lắng hỏi.

      "Mấy người xem hình ảnh này của tôi, tôi truyền đạt lại cho các người chuyện trước kia." Nam Nam thản nhiên , ra trong lòng bình tĩnh, thậm chí là sợ hãi.

      Bốn người đều nhìn hình ảnh gì, sắc mặt cũng tốt hơn so với Nam Nam! Mỗi người bị hù dọa tới mức trắng bệch, mắt bọn họ thấy người đàn ông kia bị hút từng chút từng chút, chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng lên!

      "Trời ạ!" Vân Tĩnh Sơ sợ tới mức đưa hai tay che mặt.

      " phải tôi nằm mơ chứ?" Vị minh tinh kia .

      "Xem ra chúng ta có việc phải làm, nhóm bạn, đây là manh mối, thứ chúng ta cần là thời gian, coi nó như là thí nghiệm nghiên cứu, tại tôi phải gọi cho Phật giáo pháp sư giỏi nhất thế giới, trước tiên hãy logout, mọi người có manh mối hãy liên hệ cho tôi, cảm ơn." Nam Nam logout đầu tiên, lau lau trán, xem ra việc hết sức phiền toái, nhất định phải thỉnh giáo pháp sư dốc lòng học hành.

      Tin tức lúc sáng, gây nên khủng hoảng rất lớn, tất cả mọi người đều suy đoán được chân tướng tình, nhưng vào lúc này, hoang đảo có người lạ mặt, quần áo rách nát, người phụ nữ ngồi cây ăn hoa quả hoang dã, đây là Khang Hân, bị Nam Cung Diệu bí mật đưa đến nơi này.

      Ngày ấy, Khang Hân khóc chạy ra sau biệt thự nhà họ Mộ, do mang thai nên bầu khí tốt lên, vì thế thuê vài tên côn đồ , vụng trộm động tay động chân trong xe của Mộ Hi, chuẩn bị tạo ra tai nạn xe cộ, hại chết Mộ Hi, lần đầu tiên thất bại, bởi vì Nam Cung Diệu hiểu Khang Hân, ta làm việc gì cũng xong, tất cả thời gian Khang Hân đều làm xằng làm bậy, cũng có người bí mật giám sát ta, bởi vì có người giám sát, Âu Dương Hàn xảo quyệt vẫn lộ diện, lo lắng để lộ mình, mặc dù đứa trong bụng Khang Hân là của ta, ta cũng chẳng thương tiếc cho Khang Hân.

      Nam Cung Diệu biết lần sau Khang Hân còn hại Mộ Hi, liền cảnh báo cho Khang Hân được làm tổn thương đến Mộ Hi, ai ngờ Khang Hân nổi trận lôi đình, tuyên bố phải ghết Mộ Hi, đứa trẻ trong bụng ấy, còn muốn giết chết thằng nhãi con Nam Nam kia.

      Nam Cung Diệu nghe những lời sau này, cũng với Khang Hân câu, bởi vì biết cũng vô ích! Bởi vì người phụ nữ kia là kẻ điên, cho nên gọi cho Nam Cung Diệu cú điện thoại, Khang Hân bỏ chạy đến hòn đảo này.

      Khang hân bị Nam Cung Diệu lưu vong đến đảo, Nam Cung Diệu khiến ta phải tự sinh tự diệt, chỉ có điều ý niệm muốn sống của Khang Hân rất mạnh, bởi vì ta biết cha và mẹ tới cứu .

      Chỉ là lúc này ta phải là được hiều chuộng, vì phải sống, chỉ cần có thẻ ăn, ta đều ăn, kết quả ăn chết đứa trong bụng, con có, ta thương tâm, ban đầu đứa bé này là lợi thế, tại vô ích, mất mất, ta sinh đứa con của Âu Dương Hàn, ta hiểu được ta với Âu Dương Hàn thể chung sống cả đời, lòng ta vẫn có Nam Cung Diệu, nhưng tất thảy đều là quá khứ, tại Khang Hân chỉ muốn báo thù, báo thù.... ......

      Vì sinh tồn, vì mạng sống, ta bắt đầu quyết đấu với dã thú đảo, ta học leo cây xong, học xuống nước bắt cá xong, học tự vệ xong, ta chi có mục đích chính là sống sót, báo thù, mỗi khi đêm đến ta phải leo lên cây ngủ, vì ngủ ở đây bị làm thức ăn cho dã thú.

      Làn da ta vốn trắng trẻo lại có thêm nhiều vết thương.

      hoang đảo này bóng người, ai chuyện cùng ta, ta lời nào, nhưng ta vẫn mực tự hỏi, tại sao mình sống đê hèn đến thế, chính là vì báo thù, mầm mống thù hận trở nên càng ngày càng lớn mạnh.

      Nằm mắt đất, nhìn thấy trời xanh, lần đầu tiên cảm thấy trời xanh đẹp như vậy, nhưng đẹp cũng hóa giải được nỗi hận của ta, bởi vì ta là con của Khang Dực, cũng là em cùng cha khác mẹ với Mộ Hi nên Nam Cung Diệu giết ta, bằng sớm giải quyết ta, sở dĩ ném ta tới nơi này, chính là hy vọng ta có thể thay đổi tốt hơn.

      Nhưng Nam Cung Diệu cho ta con đường sống, Khang Hân muốn, mỗi ngày ta đều nghĩ đến Mộ Hi, nghĩ về Nam Cung Nam, lại nghĩ tới Nam Cung Diệu, ba người này là sức mạnh khiến ta sống sót, bở vì chính ba người bọn họ, ta mới có thể thê thảm đến vậy!


      Theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, lòng Khang Hân chầm chậm thay đổi lạnh , bởi vì ba mẹ tới cứu ta, ngay cả Âu Dương Hàn cũng tới tìm ta, ra, từ khi Khang Hân mất tích, đối với chuyện này, căn bản Âu Dương Hàn để trong lòng, ang ta bận chuyện của chính mình, đối với ta Khang Hân cũng quan trọng.

      Mỗi ngày Khang Hân ngồi bên bờ biển, nhìn ra xa, hy vọng có thể thấy ca-nô, hoặc là phi cơ, nhưng mỗi ngày qua cũng có thứ gì đến nơi này, ta bắt đầu tuyệt vọng!

      Ngay tại thời điểm Khang Hân tuyệt vọng, KHang Dực ở trong nhà mắng người vợ!

      Khang Dực hết cách, đành phải mượn tiền người khác tìm kiếm Khang Hân, mỗi ngày mẹ Khang Hân đều quở trách Khang Dực, mất con Khang Dực khổ sở, hơn nữa mỗi ngày vợ đều quở trách, buổi tối hầu như ông về nhà, bởi vì trong nhà có Mụ Dạ Xoa tài nào chịu đựng nổi, ông là đàn ông, thể chấp nhặt với phụ nữ, nếu đánh nhau.

      Thực ra, mẹ Khang Hân có thể mắng sao, bà chỉ có đứa con , đây chính là con ruột của bà, tại còn, bà có thể khó chịu sao! Mỗi ngày rơi nước mắt, lo lắng cho Khang Hân, tuy rằng chán ghét đứa con này, nhưng tâm cha mẹ đau lòng!

      Ngày ngày, mẹ Khang Hân tìm được Khang Dực ở công ty, bởi vì Khang Dực luôn trốn tránh bà, cho nên bà đành phải tới công ty tìm ông, nghĩ tới, bà tới công ty mắng to.

      "Khang Dực, ông là kẻ bất tài, bây giờ con ông biết còn sống hay chết, ông còn có tâm tư làm, rốt cuộc ông có phải là đàn ông, con mất tích, lại tìm, bây giờ tôi mới hiểu ông, tôi để cho ông , ông , con ông đau khổ, mắt tôi bị mù mới gả cho ông, hôm nay tôi ở đây phá hủy hết!"

      Bà vừa mắng vừa đập vỡ đồ vật này nọ, văn phòng bị bà phá hết chỉ còn lại cái máy tính. Mà Khang Dực liên tục ngồi bên máy tính, chuyển mắt khỏi máy tính, hóa ra ông xem tin tức ngày hôm nay, tin tức này có thể liên quan đến việc Hân nhi mất tích, bởi vì ông dùng món tiền lớn vẫn thấy Khang Hân, việc này kỳ lạ?

      "Khang Dực, rốt cuộc ông có nghe tôi , ông mau tìm con tôi về ?

      "Bà điên này, nháo loạn đủ chưa? Tìm vất vả cũng thấy tôi còn sốt ruột hơn so với bà, bà chỉ biết mắng chửi, có lợi ích gì!" Khang Dực bỗng nhiên đứng lên hét lớn.

      "Được lắm Khang Dực, bản lĩnh có, còn giương oai với vợ ông, hôm nay tôi để ông yên đâu.... ......" xong liền nhào tới Khan Dực, Khang Dực còn lựa chọn nào đành trốn, vì vậy đập cửa mà !

      Mẹ Khang Hân ngồi vào máy tính, xem vừa rồi Khang Dực nhìn cái gì, ai ngờ là? Bà sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, bà gặp qua người chết, nhưng loại người chết này lần đầu tiên thấy qua, dọa người!

      Âu Dương Hàn liên tục suy nghĩ, có nên với chuyện này , có thể tin tưởng hay ? ấy có thể bị nữ quỷ kia tẩy não, làm sao bây giờ?

      Nghe Thái Lan có pháp sư rất giỏi, bằng thử chút, có thể mời pháp sư kia về, trợ giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn này, sáu người thương lượng vẫn cho rằng có thể thử xem, dù sao tại cũng có cách nào, chung quy cũng thể chờ chết!

      Bọn họ mua bảy phiếu, trong đó có pháp sư, đường bọn họ lo lắng nữ quỷ xuống tay, cho nên đưa pháp sư theo là lựa chọn sáng suốt.

      Bọn họ gọi điện hẹn trước với pháp sư kia, thứ tư tuần sau gặp mặt, cho nên bọn họ chuẩn bị để thứ hai Thái Lan.

      Ngay tại thời điểm những người này ước định Thái Lan, qua máy tính Nam Nam hẹn trước với vị Phật giáo đại sư, hóa ra tại ở Thái Lan , Nam Nam với đại sư chuyện lần này, kết quả đại sư hung thủ phải là người, điều này làm Nam Nam lo lắng, chẳng lẽ thế giới có mấy thứ này, mặc kệ, dù sao thầy giáo dạy những thứ này là truyền thuyết, cụ thể có hay , căn bản khoa học chưa có căn cứ, cho nên Nam Nam cam đoan vì bình an của cha mẹ, chuẩn bị đưa cả nhà Thái Lan chuyến, đương nhiên thể trực tiếp như vậy, vì thuyết pháp hoang đường, vẫn đợi tới nơi rồi sau!

      "Con trai, con gì? Muốn chơi Thái Lan? Vì sao bỗng nhiên muốn ? Gần đây cha bận rộn nhiều việc!" Nam Cung Diệu nhận được điện thoại của Nam Nam. giật mình hỏi, gần đây bận rộn nhiều việc, bởi vì chuyện của Mộ Hi khiến cho mỗi ngày thể ngủ được, chủ yếu lo lắng cho vợ gặp nguy hiểm, thứ khác lo lắng.

      "Cha, mỗi ngày cha và mẹ làm việc vất vả như vậy, vì sao chơi cho khuây khỏa? Có lẽ đến lúc đó còn những chuyện phiền lòng nữa." Nam Nam .
      "Đứa con này, mẹ con biết có bận hay ? Cha sao cả, xem như là công tác." Nam Cung Diệu , ra lời đứa con rất đúng, chơi vòng rồi trở về, Lãnh Tuyết báo thù, ta rời , đề nghị của con trai quả tồi, xem như là ra ngoài trốn .

      "Nam Nam với mẹ, chỉ cần cha có ý kiến là được." Nam Nam tự tin , đối với mẹ cậu càng chắc chắn hơn.

      "Được rồi, cha chờ tin tốt từ con, đúng lúc chúng ta ra ngoài vui chơi chút." Nam Cung Diệu có cảm giác mắc nợ đứa này, mỗi ngày chỉ lo làm việc, chăm sóc cho con rất it, tại thất trách, cho nên đề nghị của đứa con tán thành.

      Hết chương 160

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 161: Con trai làm chủ gia đình. (1)

      Edit: Nắng.

      Nam Nam có ý nghĩ gọi điện thoại cho mẹ, bé quyết định cho mẹ biết, bởi vì mẹ luôn nghe lời của bé, vì vậy, bé đưa em ra ngoài, lưng Lâm Lâm cõng ba lô , bên trong có chuẩn bị ít thức ăn, bởi vì lúc còn ở Mỹ Mộ Hi luôn làm việc cùng với bé, có đôi khi bận công tác hơi muộn, bé đói, vì vậy Mộ Hi luôn để ít thức ăn trong ba lô của bé, vậy nên Lâm Lâm tập thành thói quen, chỉ cần ra ngoài là phải mang theo ít thức ăn, sợ mình bị đói bụng, ra Nam Nam cũng làm cho bé bị đói, cậu cũng có ít tiền.

      ", chúng ta đâu vậy?"


      Bé Lâm Lâm bập bẹ , khuôn mặt hăng hái, lần trước ba đưa bé đến đây, còn đưa bé ra ngoài chơi đây này, vì vậy rất vui vẻ, bàn tay bé nắm lấy tay Nam Nam, lưng đeo ba lô, hai bím tóc trái phải đong đưa.

      "Chúng ta tìm mẹ, phải em rất nhớ mẹ sao?" Nam Nam , nhưng chưa được bao lâu, bé cảm thấy có người theo ở phía sau, quay đầu lại xem, có cái gì cả, được, hỏng rồi, chẳng lẽ là?


      Vì vậy, Nam Nam đưa Lâm Lâm về phía phố xá sầm uất, vì đại sư nếu phát điều gì kì quái, phải nhanh chóng đến chỗ có rất nhiều người, như vậy có thể tạm thời được an toàn, Nam Nam đưa Lâm Lâm đến chỗ rất náo nhiệt, bé lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.

      Mộ Hi ở nhà ông Lãnh, vì thay bộ quần áo tập võ, nên mang theo điện thoại ở người, mình Mộ Hi ở trong sân luyện võ, Lãnh Ưng vào nhà pha trà, nghe được tiếng chuông điện thoại của Mộ Hi, nhìn qua có tin nhắn mới, còn có cuộc gọi nhỡ, chắc là gọi điện thoại được, nên bên kia mới gửi tin nhắn qua, Lãnh Ưng mở ra xem, đầu tin là địa chỉ cụ thể của Nam Nam, bé có cảm giác nguy hiểm, nhưng nhìn xung quanh thấy ai, lập tức Lãnh Ưng có cảm giác lành, ông cầm lấy điện thoại ra ngoài.

      "Cháu cứ luyện tiếp , ông ra ngoài lát." Lãnh Ưng cho Mộ Hi mà trực tiếp ra ngoài, bởi vì có cho ấy biết cũng chỉ là thêm người lo lắng!

      Đôi mắt Nam Nam xoay tới xoay lui, trong lòng nghĩ nên làm gì tiếp đây?

      Vì vậy, bé đưa Lâm Lâm tiếp về phía trước, ngay tại chỗ Nam Nam vừa rời được lúc, Lãnh Ưng liền chạy đến, ông gọi cho số lúc nãy nghe.

      Mẹ, có phải mẹ đến rồi ? Con ở trước cửa hàng tác phẩm nghệ thuật bằng gỗ đào." Nam Nam nhìn thấy số điện thoại của mẹ, biết được mẹ nhìn thấy tin nhắn của bé, nên bé địa chỉ cho mẹ biết.

      "Cháu trai, ông biết, cháu đừng rời khỏi đó, đứng chờ ông." Lãnh Ưng .

      Nam Nam nghĩ rằng mình nhận sai điện thoại, bé nhìn lại số điện thoại, ràng đúng là số của mẹ! Vì sao lại nghe giọng của đàn ông.

      Lãnh Ưng cúp điện thoại, sau đó đeo kính Dương lên, bình tĩnh nhìn xung quanh như có chuyện gì.

      Chắc chắn con bé ở quanh đây, vì luồng gió lạnh thổi quanh, loại cảm giác ở mùa đông, lạnh buốt, Lãnh Ưng nhanh chóng về phía mà Nam Nam .

      "Ông, là ông sao? Sao mẹ đến ạ? Có phải mẹ xảy ra chuyện may?" Nam Nam lo lắng bước lên hỏi Lãnh Ưng.

      Bởi vì Mộ Hi học võ công của Lãnh Ưng, tất nhiên Dĩ Nam gặp ông rất nhiều lần, Lãnh Ưng mới có thể tự mình tìm bé.

      "Nam Nam, mẹ của cháu ở nhà ông, ấy có chuyện gì, rất tốt, con và Lâm Lâm tìm mẹ ." Lãnh Ưng .

      "Phục vụ, lấy cho tôi cái vòng tràng hạt kia." Lãnh Ưng nhìn thấy đây là cửa hàng gỗ đào, lúc này ông rất ngạc nhiên vì sao Nam Nam lại trốn nạn ở chỗ này, đứa bé vậy biết đến những đồ vật sạch tồn tại, mặc dù đó là cháu của ông, nhưng dù sao con bé cũng mất, còn giống người nữa.

      Lãnh Ưng cầm lấy vòng tràng hạt niệm chú ngữ, sau đó đưa cho Nam Nam.

      "Cầm lấy, tìm mẹ cháu , mẹ cháu ở trong nhà cậu Lãnh Đông." Lãnh Ưng có ý định đưa bé trở về, bởi vì ông còn có việc quan trong hơn.

      "Cám ơn ông." Sau khi Nam Nam cám ơn, bé đưa Lâm Lâm rời .

      Lãnh Ưng nhìn xung quanh lúc, cảm giác có tà khí cách mình xa, quả nhiên bên dưới cây hòe có bóng người, ngơ ngác nhúc nhích, đều cây Hòe luôn được những thứ sạch thích, quả đúng là vậy, Tuyết Nhi đứng dưới gốc cây Hòe, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nam Nam, nhưng dám lại gần nữa, cũng phải vì chuỗi vòng tràng hạt kia, bởi vì những đồ vật trấn chống tà bình thường còn trấn áp được nữa, đá hút dương khí của hai người, nguyên nhân chính là chú ngữ vòng tràng hạt.


      Lãnh Ưng đứng nhìn Lãnh Tuyết từ xa, ông biết có nên qua , sợ chọc giận Tuyết Nhim bởi vì bây giờ Tuyêt Nhi thay đổi, trở thành hồn ma có oán khí rất sâu, ông chỉ có thể đứng xa, nhìn Tuyết Nhi muốn làm gì?

      Chỉ lúc sau, Tuyết Nhi chuẩn bị rời , đến gần người phụ nữ, ta liền bị chế, vốn về hướng Đông, ngay lập tức chuyển về hướng Tây, còn theo rất nhanh, Lãnh Ưng ở xa cũng theo, dám lại gần Lãnh Tuyết.

      Đối với thuật Mao Sơn ông có biết chút, bởi vì lúc còn bé, bà cố nội có dạy ông ít, bởi vì lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, nên tin tưởng đời có loại vậy này, nên học được bản lãnh của bà cố nội, nhưng lúc mất bà còn để lại ít sách vở, gần đây ông chăm chỉ nghiên cứu, vì vậy nên biết được chút kiến thức về chuyện này.

      Vô ý theo Lãnh Tuyết đến khu rừng vắng vẻ, vốn dĩ mấy năm trước có ý định xây công viên ở đây, bởi vì đây là ngọn núi , dễ dàng khai phá, ai biết được, ngay lúc thi công, máy móc đào lên được bia đá, đó có khắc là bãi tha ma.

      Trải qua thời gian mới điều tra ra đây vốn là bãi tha ma, lúc đó, những lời đồn nhanh chóng lan ra, cho nên công trình bị dừng lại, vì ai muốn chơi trong bãi tha ma, vì vậy nên công viên có người, ở đây cũng bị bỏ hoang, rác thải vương vãi khắp nơi, núi còn có ít đình, những đình rất cũ nát, dưới chân núi còn có mấy căn nhà cũ nát bỏ hoang.

      Trời dần về đêm, Tuyết Nhi ném kia gần núi , vì mặt trời xuống núi, cần mượn thân thể của người phụ nữa kia nữa, người phụ nữ kia rất ngạc nhiên hiểu vì sao mình lại đến chỗ này, chuyện này khiến cho tất cả mọi người biết đến chỗ đáng sợ trong thành phố, dù cho ai nhắc đến bãi tha mà đều tránh né, là chỗ xui xẻo, ai dám đến gần, bởi vì nghe những người trong đội thi công năm đó ai có kết quả tốt, sau khi đào được tấm bia đá kia lên, những người trong đội thi công lần lượt gặp chuyện may, bây giờ tan rã, nghe là họ chọc giận oan hồn ở chỗ này, sau đó những người còn sống, đành phải đến đây cống vật phẩm, đốt rất nhiều tiền giấy những việc kia mới dừng lại.

      Người phụ nữ kia muốn mắt tắc xi rời khỏi, nhưng chỗ này có người qua lại, nên muốn bắt xe cũng có, người phụ nữ kia bị dọa chạy về phía trước, dám dừng lại chút nào, sợ chọc đến những thứ sạch !

      Người phụ nữ kia cuối chùng chũng chạy được đến chỗ có người, liều mạng vẫy tay, bắt được chiếc xe tắc xi, dám quay đầu lại chút, nghĩ thầm: Về nhà phải tranh thủ đốt tiền vàng mã, chắc là đắc tội với thần tiên nào đó? Bị ném ở bãi tha ma, hay là do mình bán quần áo kém chất lượng kiếm được nhiều tiền, nên ông trời muốn trừng phạt?

      Hóa ra người phụ nữ này là bà chủ của tiệm bán quần áo, thường xuyên bán số quần áo đạt chất lượng, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền, trải qua chuyện hôm nay, thề, dám bán giả nhãn hiệu quần áo nữa, người phụ nữ này về đến nhà, liền thu hồi lại những bộ đồ giả mạo, lại chuẩn bị cho những nơi bị thiên tai ít áo bông, lại thắp hương cho thần tài trong tiệm mình.

      "Ông thần tiên, tôi sai rồi, tha cho tôi , tôi đảm bảo quyên góp hết số tiền kiếm được cho viện phúc lợi, chắc chắn quyên góp, phù hộ tôi, phù hộ cho tôi, phù hộ tôi bình an..."

      Đúng là, làm việc trái với lương tâm, sợ quỷ đến gõ cửa!


      Trời tối, may mà hôm nay có ánh trăng, nếu thấy được cái gì.

      Lãnh Ưng nhìn lên bầu trời, trời xuất trăng khuyết, bên cạnh trăng khuyết có tầng tia máu màu đỏ quỷ dị, nhưng rất nhạt, nhạt đến mức cho người nào phát . Gió thổi đến, mang theo hương thơm bùn đất cỏ cây, bóng cây xao động, giống như vô số bóng hình xông ra từ bên trong bùn đất.

      Bỗng nhiên bầy trời vang vên tiếng kêu cổ quái, tiếng kêu thê thảm trống rỗng, như bắt lấy hồn người.

      ra, cẩn thận nghe lại chút, Lãnh Ưng biết đây là tiếng kêu của cú mèo, hình như cảnh cáo ông nên đến gần, nhưng Lãnh Ưng quan tâm, liên tục thẳng về phía trước.

      Lãnh Ưng về phía căn phòng cũ nát, phát hiên trước căn nhà có cây đại thụ, dưới cây là bóng hình, có thể nhìn ra, đó là hình bóng của Lãnh Tuyết.


      Ông có ý chầm chậm lại gần, có cảm giác đất ở dưới chân rất xốp, ông ngồi xuống sờ, là bùn đất, là lạ, ở đây có ống nước, cũng có ai bón phân, vì sao bùn đất lại xốp như vậy? Lấy ít bùn đất rồi mượn ánh trăng nhìn thử, là đất đen, xung quanh đều là đất vàng, vì sao ở đây lại có đất đen? Lãnh Ưng cảm giác khí ở đây rất nặng.

      loại cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân của Lãnh Ưng truyền lên khắp toàn thân, toàn thân lạnh lẽo.

      Ông chậm rãi đứng lên, bóng người ở trước mắt, cũng biết đấy là ai, chính là cháu Lãnh Tuyết của ông.

      "Tuyết Nhi?" Lãnh Ưng kêu tiếng, trong giọng có chút thương tiếc, cũng có chút sợ hãi, cũng may là đưa lưng về phía ánh trăng, cho nên thể nhìn khuôn mặt , cũng biết nét mặt của bây giờ ra sao.

      "Ông nội, ông , nhanh lên, nếu cháu cũng bảo vệ được ông đâu."

      "Tuyết Nhi, cho ông nội, làm sao mới giúp được con?" Lãnh Ưng khổ sở , Tuyết Nhi đáng thương, ở chỗ có gì, làm sao ông có thể yên tâm được!

      "Mọi người giúp được con!" Tuyết Nhi xoay người.

      Lãnh Ưng nhìn về phía Lãnh Tuyết, chỗ đó có ánh sáng lóe lên, trong ánh sáng hình như có chữ viết, dòng đầu tiên là tên Lãnh Tuyết, xuống dưới chính là ngày sinh tháng đẻ của .

      Lãnh Ưng tò mò, vì sao lại có ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết ở chỗ này, chẳng lẽ là? Có người nào gây ra.

      "Ông nội, ông nên !"

      Tuyết Nhi vung tay lên, Lãnh Ưng biến mình đến chỗ nào, nhìn kĩ lại, hóa ra là xuống dưới chân núi.

      Rất nhanh Lãnh Ưng rời khỏi đó, trong lòng luôn suy nghĩ, chẳng lẽ hồn phách của Tuyết Nhi bị khóa ở đây, nên mới có cách nào đầu thai được? Hay là?

      Lãnh Ưng quay lại biệt thự, Nam Cung Diệu, Mộ Hi và cả Lãnh Đông đều ở đây, Nam Nam và Lâm Lâm ngủ.

      Nhìn thấy ông trở về, tất cả mọi người đều chạy đến.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 161: Con trai làm chủ gia đình. (2)

      Edit: nangdong18_nary.

      Nhìn thấy ông trở về, tất cả mọi người đều chạy đến.

      Lãnh Ưng hiểu, vì sao Lãnh Đông lại dùng ánh mắt này nhìn ông? Chẳng lẽ nó biết mọi chuyện của Tuyết Nhi? ra, chuyện này vẫn thể giấu lâu được, dù sao Mộ Hi cũng phải là Lãnh Tuyết , còn tin tức ngày đó bị truyền ra, Lãnh Đông nghi ngờ!

      "Mọi người đều ở đây!" Lãnh Ưng .

      "Ông nội, ông đâu vậy? Sao bây giờ ông mới về? Nam Nam cho con nghe, chúng con rất lo lắng cho ông!" Lãnh Đông cầm tay ông nội rồi .

      "Ông dạo chơi ở bên ngoài!" Lãnh Ưng giống như rất mệt mỏi, giọng vô lực, ra ông rất khổ sở, đau lòng cho Tuyết Nhi, chỗ kia hoang vắng như vậy, vì sao Tuyết Nhi đầu thai? Chẳng lẽ con bé muốn ?

      "Ông nội, có phải ông thấy Tuyết Nhi ? cho con biết, vì sao lại lừa con, ra cái gì con cũng biết, nhưng vì sao mọi người lại muốn lừa con!" Lãnh Đông đau khổ .

      "Đứa , ông nội lo con khó chịu, nên mới gạt con, cho bọn họ cho con biết!" Lãnh Ưng .

      " ra, con sớm biết , Đông Nhi hiểu ông nội có nỗi khổ tâm, nhưng mà, có phải hôm nay ông nội thấy Tuyết Nhi ?" Lãnh Đông hỏi.

      "Ừ!" Lãnh Ưng ừ tiếng.

      "Ông nội, có phải có chuyện gì hay ?" Lãnh Đông hỏi.

      "Các con về , có chuyện gì đâu, ông mệt rồi, sau này rồi !" Lãnh Ưng về phòng mình.

      Nam Cung Diệu đưa Mộ Hi và đứa bé rời .

      Nam Nam cho Mộ Hi nghe chuyện Thái Lan, Mộ Hi rất vui vẻ mà đồng ý.

      Nam Cung Diệu qua với Lãnh Đông, tuần sau bọn họ .

      Sân bay, ngày thứ hai.

      Lãnh Đông lái xe đưa cả nhà Nam Cung Diệu đến sân bay, Mộ Hi và Nam Cung Diệu đeo kính râm lên, còn Nam Nam và Lâm Lâm, mỗi đứa cõng ba lô lưng.

      Ngày hôm qua Nam Nam đề nghĩ máy bay tư nhân, bé muốn ngồi máy bay theo du khách ra nước ngoài, muốn tìm chút cảm giác của người bình thường.

      Ngay tại lúc nhà Nam Cung Diệu ngồi máy bay, bọn người Âu Dương Hàn cũng lên máy bay, hơn nữa cũng đến Thái Lan, tất nhiên ngồi chung chiếc máy bay với Nam Cung Diệu, chỉ là họ ngồi trong khoang máy bay, Nam Cung Diệu mua vé ở khoang phổ thông, đây là ý của Nam Nam, ra Nam Cung Diệu muốn mua vé ở khoang hạng nhất, nhưng con trai mọi việc phải nghe bé, bé vạch sẵn kế hoạch du lịch này.

      Mấy người Âu Dương Hàn ngồi ở khoang hạng nhất, tất nhiên thấy được nhà Mộ Hi, nếu bọn họ sợ đến mức phải nhảy xuống khỏi máy bay, dù chết cũng muốn bị quỷ ám!

      Khiến người khác tưởng tượng được, Nam Cung Nhiên và Hàng Thiên Vũ cũng lên máy bay, hai người họ hưởng tuần trăng mật, bọn họ đăng kí kết hôn, hưởng tuần trăng mật trở về tổ chức hôn lễ.

      Mộ Hi đeo mộ mắt kính to, lâu sau khi lên máy bay, ngủ vù vù, mà Nam Cung Diệu chịu trách nhiệm trông con, vì đây là cabin thường, có rất nhiều người.

      Nam Nam luôn nghe nhạc, Lâm Lâm ngồi ăn quà vặt mà ba ba chuẩn bị, rốt cuộc Mộ Hi cũng ngủ được nữa, vì thanh Lâm Lâm ăn truyền vào tai , muốn ngủ cũng ngủ được.

      "Bảo bối, cho mẹ túi , mẹ cũng muốn ăn." Mộ Hi cười .

      "Mẹ, phải mẹ buồn ngủ sao? Sao ngủ ạ?" Bé Lâm Lâm bập bẹ hỏi.

      "Mẹ ngủ, giúp giảm đỡ gánh nặng nha, nếu sau khi xuống máy bay phải mang những đồ ăn vặt, nếu ăn vào trong bũng mệt nữa." Mộ Hi vừa ăn vừa .

      "Ông xã mua những thứ này ăn rất ngon, có cần ăn chút ?" Mộ Hi cười .

      "Thích ăn nhiều chút, ăn." Nam Cung Diệu khoát tay, tháo bên tai phôn nghe nhạc của con trai xuống.

      Vừa đeo lên tai, liền vội vàng bỏ xuống, vì Nam Nam nghe những loại nhạc mạnh, mở thanh rất lớn, làm cho lỗ tai ngứa.

      Nam Nam cười cười tháo tai phôn ra, đưa miệng đến bên tai Nam Cung Diệu rồi hỏi.

      "Ba ba có mặc bộ đồ lót mà Nam Nam chuẩn bị ?" Nam Nam hỏi.

      "Có." Nam Cung Diệu trả lời.

      Hóa ra, đêm qua Nam Nam muốn mọi người mặc bộ đồ lót màu đỏ, cái gì mà bắt đầu tốt đẹp, làm cho mọi người phải mặc vào thường xuyên, ngay cả Lâm Lâm cũng có, Lâm Lâm buồn bực cầm quần lót đến tìm Nam Cung Diệu, ánh mắt trai được tốt, nên dám mặc vào, bởi vì lúc Nam Nam đưa quần lót cho bé rất nghiêm túc, có loại khí thế thể từ chối cậu, nên Lâm Lâm sợ đến mức phải tìm ba ba.

      Nam Cung Diệu đành phải an ủi Lâm Lâm, dù sao cũng mặc ở bên trong, người khác nhìn thấy, còn cố ý quần lót của bé là xinh đẹp nhất, Lâm Lâm mới đồng ý mặc vào, ra Nam Cung Diệu cũng muốn mặc, nhưng nghĩ đây là tấm lòng của con trai, nên vẫn vui vẻ mặc vào, sau này xảy ra ít chuyện quỷ quái, mặc đồ màu đỏ có thể tránh tà, lần này Nam Nam đánh bậy mà trúng.

      ra, chuyện khiến Nam Cung Diệu cảm thấy ngoài ý muốn còn ở phía sau!

      "Mẹ, em , con nhờ hai người chú ý hình tượng chút được ? Mẹ nhìn miệng mình !" Nam Nam lắc đầu, nhìn lại em , đúng là câm nín!

      Quá phục con bé, ăn làm sao lại cho mũi ăn, đúng là chóng mặt!

      Nam Cung Diệu có thói quen, nếu ăn đến mặt mũi tèm lem, phải là Mộ Hi rồi!

      ra, vì sao Mộ Hi sảng khoái đồng ý với Nam Nam như vậy? Là vì những năm nay khiến bé thua thiệt nhiều, Dĩ Nam muốn du lịch, tất nhiên Mộ Hi có lí do gì mà từ chối.

      Mặc dù trước mắt còn có nhiều việc, giống như chuyện của Lãnh Tuyết thể bỏ dở, chơi vài ngày quay lại, đến lúc đó tiếp tục điều tra Âu Dương Hàn.

      Đêm qua, Mộ Hi gọi điện báo cho ông Lãnh, đưa con ra nước ngoài vài ngày, sau đó về học võ, Lãnh Ưng thoải mái đồng ý, đúng lúc, mấy ngày nay ông có chuyện cần xử lí.

      Âu Dương Hàn ngồi máy bay, nhưng trong lòng luôn suy nghĩ, biết ma quỷ có lên máy bay bám theo ta ? Vì ta có cảm giác bị theo dõi, đây là .

      Thường những chuyện càng sợ hãi càng xảy ra!

      Mộ Hi tiếp tục ăn uống, chỉ lúc muốn WC, đúng lúc Mộ Hi WC, người đàn ông theo Âu Dương Hàn cũng toilet, Mộ Hi ở đầu hành lang, người đàn ông kia ở đầu còn lại, lúc này Mộ Hi vẫn đeo mắt kính, mái tóc đen xõa ngang vai, mặc bộ váy liền thân, vì người đàn ông ở xa xa cứ nhìn chằm chằm, nên Mộ Hi cũng đứng lại nhìn ta, trong lòng nghĩ chẳng lẽ là người quen sao? Vì sao người đàn ông kia cứ nhìn mãi như vậy?

      Người đàn ông kia hóa ngốc, trong lòng kêu tốt, quỷ nữ theo đến đây rồi!

      "Mẹ ơi.... Có quỷ!" Người đàn ông vừa hét to vừa chạy về phía bên cạnh.

      Mộ Hi hiểu , hóa ra là mắc bệnh tâm thần!


      Ai ngờ người đàn ông đó chạy về chỗ ngồi của mình, mà sợ đến mức chạy đến trong kho để hàng hóa, trốn bên trong rương lớn, dám ra ngoài, vốn muốn toilet cũng cần thiết nữa, vì người đàn ông tiểu trong quần.

      Mấy người Âu Dương Hàn tò mò biết người bạn kia đâu? Đợi lúc lâu cũng thấy quay lại, vì vậy cho người tìm, kết quả là có trong nhà vệ sinh!

      Tìm khắp nơi mà được, bọn họ đến khoang phổ thông nhìn xem có người hay , lúc này Mộ Hi ăn no uống đủ, đeo mặt nạ mà nằm ngủ, Nam Cung Diệu chăm chú cúi đầu đọc báo. Tất cả mọi người đều chú ý đến Mộ Hi, vì mặt nạ che khuất mặt , chủ yếu là nhìn thấy, nếu nhìn thấy khuôn mặt họ sợ đến mức làm người bay rồi!

      Mấy người kia tìm được người ở khoang phổ thông, cả khoang hạng nhất cũng có, ở khắp nơi đều có, mấy người đó nhìn nhau, đều có dự cảm lành, chẳng lẽ là?

      Âu Dương Hàn sợ đến mức đổ mồ hôi, trong đầu niệm A Di Đà Phật, lúc này mới biết niệm kinh, ra, lúc làm chuyện xấu mạnh mẽ hơn bất cứ ai!

      "Đại sư, ông có cảm giác được chỗ của ta ?" Âu Dương Hàn hỏi.

      "Thí chủ, pháp lực tôi có hạn, cảm giác được vật sạch !" Pháp sư bất đắc dĩ .

      Mấy người Âu Dương Hàn sợ đến mức, ở đây nhìn chút, ở kia nhìn mộ chút, tay cầm phù chú, cổ còn đeo phù bình an, tay đeo phật châu, trong mấy người ai dám ngủ, luôn mở to mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ nếu ngủ tỉnh dậy được nữa!

      Bảy, tám tiếng đồng hổ trôi qua, bọn họ cứ mở to mắt như vậy, có nhắm lại chút nào, còn Mộ Hi ngủ mạch đến Thái Lan, khi mở mắt ra máy bay đến trong lãnh thổ Thái Lan.

      Mộ Hi mang theo Lâm Lâm, còn Nam Nam và ba ba xuống máy bay sau.

      "Ba ba, bây giờ chúng ta đến khách sạn, đặt hành lí ở đó, vì ngồi máy bay lâu mệt, chúng ta nghỉ ngơi chút, sau đó ăn cơm."

      Nam Nam sắp xếp kế hoạch tiếp theo, dang vẻ giống như bé là người hướng dẫn du lịch, ra, bé lên mạng tìm hiểu, soạn ra kế hoạch đầy đủ, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn, nếu mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch.

      "Mẹ, mẹ và em chờ ở đây, con và ba ba lấy hành lí." Nam Nam và ba ba rời .

      Ngay tại lúc Nam Nam và ba ba chờ lấy hành lí, phát có người hét to.

      "Aaa... Có người chết!" người phụ nữ sợ đến mực hét to, vì bên trong chiếc va li chảy ra rất nhiều máu, ai dám mở ra, máu tươi chảy dài ra bên ngoài, lập tức mùi máu tanh đậm xông lên mũi.

      Hành lí của Nam Nam ở ngay sau chiếc va li đổ máu kia, vì vậy bây giờ thể , cũng thể lấy được, cũng thể lấy chiếc va li kia ra được!

      Nam Nam nghĩ may mà mẹ và em đến đây, nếu dọa họ sợ mất, ra Nam Nam cũng rất sợ, nhưng cậu biết mình là đàn ông đội trời đạp đất, nên biểu của cậu rất bình tĩnh.

      Nam Cung Diệu lo lắng con trai bị dọa, vì vậy ôm cậu vào ngực, cho Nam Nam dựa vào người , ra Nam Nam cao đến vai rồi, tương lai cậu cao hơn cả ba ba.

      Nam Cung Diệu vừa ôm mới biết con trai cao lớn như vậy rồi, vài năm nữa chắc cao hơn cả , đứa bé lớn nhanh!

      "Ba ba, chúng ta lấy hành lí." Nam Nam , chiếc va li chảy máu kia bị bảo vệ kéo qua bên.

      Nam Cung Diệu và Nam Nam xách theo hành lí, chuẩn bị đến chỗ hai mẹ con Mộ Hi, ai ngờ lúc quay lại, phát thấy Mộ Hi và Lâm Lâm nữa.

      ~ Hết chương 161~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :