1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 157: Mộ Hi phải là em .(2)


      Edit: nắng.



      Sáng sớm hôm sau, người Mộ Hi mặc bộ áo da màu đỏ bó sát người, vẫn đến chỗ ông Lãnh học vĩ như thường ngày, buổi chiều còn có cuộc hẹn với Âu Dương Hàn, chính là cưỡi ngựa.


      Buổi chiều, đường Mộ Hi đến chuồng ngựa, bỗng nhiên vài tên nhóc chạy đến, vây quanh .

      " , đâu vậy? đây chờ bé lâu." tên du côn cầm đầu .

      Vì có võ, Mộ Hi lo lắng, bây giờ toàn thân đều có võ, làm sao có thể sợ họ làm bị thương, đúng dịp luyện thử chút xem học được thế nào.

      "Tất cả mọi người, vây lại cho tao." Người con trai cầm đầu hô to, tất cả mọi người liền vây quanh Mộ Hi.

      Ngay lúc Mộ Hi chuẩn bị tiếp chiêu, nghĩ được bọn côn đồ đều tụt quần xuống, lộ ra mấy *** , nhắm vào Mộ Hi.


      " , , là người hay quỷ? Nếu Lão Nhị hầu hạ." Tất cả mọi người nín tiểu, giống như chuẩn bị phóng xuất ra cùng nhau, Mộ Hi hiểu là bọn họ coi là quỷ, nghe nước tiểu trẻ em có thể đối phó quỷ. Vì vậy Âu Dương Hàn ra giá cao mướn những xử nam này, đặc biệt đến đối phó Mộ Hi.

      "Đại ca, này xinh đẹp."

      "Nhưng mà, đáng tiếc lại là nữ quỷ!"

      "Móa, vẫn là nữ quỷ xin đẹp, đáng tiếc chết quá sớm!"

      "Đại ca, tin thế giới có quỷ sao?"

      "Ngu ngốc, mặc kệ ta là người hay quỷ, bắn được ta có tiền." Người con trai cầm đầu , ra, bọn họ đều tin, tất cả đều nghĩ là lão đại trả thù lao để cho bọn họ trêu đùa này.

      "Đại ca, bội phục Âu Thiếu, lại có thể nghĩ được biện pháp này để dạy dỗ người khác!" gã côn đồ .

      Mộ Hi nghe được Âu Thiếu trong miệng bọn họ, hóa ra ta, ta bắt đầu sợ hãi? Âu Dương Hàn nghĩ là Lãnh Tuyết, nên mới phải dùng biện pháp này để đối phó với !

      Âu Dương Hàn trốn trong xe, luôn nhìn qua bên này, nhìn thấy mặc quần áo màu đỏ, thầm kêu tốt, pháp sư từng , mặc đồ đỏ thường là lệ quỷ, rất khó mà đối phó được. Vì vậy ta phải cầm chắc tay lái, khi có chuyện lập tức chạy trốn ngay.

      Nhưng vào lúc này, Mộ Hi tung ra cước, hung hăng đạp vào người tên du cầm đầu, lập tức mặt người con trai kia nghe "Chát", "Chát", "Chát", "Chát", chính là tiếng bàn tay đánh vào, đánh theo vị trí vừa rồi nhớ đến, chính là ở giữa trung tâm.

      "Ai đánh tao? Ai vừa đánh tao? Con mẹ nó ai đánh lão tử?" Vì tốc độ của Mộ Hi quá nhanh, nên gã kia biết ai đánh mình, luôn hét lên về phía người nhà, ràng là bị đánh đến choáng váng.

      "Đại ca, em đánh !"

      "Đại ca, em cũng đánh !"

      "Đại ca, em thề, em đánh !"

      "Đại ca, em đứng cách xa như vậy, càng thể đánh trúng !"

      Tất cả mọi người đánh cậu ta, lúc này bọn họ đều nhìn về phía Mộ Hi.

      "Bắn ta..." Gã đàn ông cầm đầu hô to.

      Trước khi bọ họ chuẩn bị phóng ra, bàn chân Mộ Hi cũng nhanh chóng đạp qua, tất cả mọi người đều ngã xuống, bụm lấy lão nhị mình mà kêu gào.

      Âu Dương Hàn ở trong xe sợ đến mức dùng tay dụi mắt, phải là ta hoa mắt, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm, hay là ảo giác, mẹ nó, lúc còn sống kia là phế vật, chết rồi lại mạnh mẽ như vậy? Đúng rồi, chỉ có quỷ mới mạnh mẽ như vậy!

      Âu Dương Hàn càng tin tưởng Mộ Hi là quỷ, ta nhanh chóng lái xe rời , phải tìm pháp sư cứu mạng, nếu ả kia tìm được , nghe quỷ gì là làm được, bây giờ ta giết chính là muốn đùa bỡn , bây giờ ta mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là muốn chậm rãi báo thù, được, phải tìm ra phương pháp tiêu diệt quỷ!

      Mộ Hi tiếp tục về phía chuồng ngựa, bởi vì chuồng ngựa ở trước mặt.

      "Mĩ nữ, đến đây." Âu Dương Hàn vui mừng khi nhìn thấy Mộ Hi, giơ hai tay lên vẫy về phía .

      "Nhìn thấy tôi rất thất vọng phải !" Mộ Hi lạnh lùng .

      "Ai nha! Bà , nhìn thấy tôi em thể dịu dàng chút sao, mỗi lần nhìn thấy tôi em lại mở miệng dạy dỗ!" Âu Dương Hàn oán giận , ra nhìn thấy Mộ Hi đến đây, trong lòng ta rất vui, cuối cùng trong mắt này cũng có .

      "Dịu dàng? Bà đây !" Mộ Hi khinh thường .

      "Ôi trời ạ, hôm nay tôi vừa nhìn thấy em, tôi cũng chưa trêu chọc gì em, vì sao vừa nhìn thấy tôi phát giận, chẳng lễ là nội tiết mất cân đối? Có cần phải dập lửa ? Bản thân tôi chút chối từ." Âu Dương Hàn hùng hồn .

      Trong lòng Mộ Hi bội phục người đàn ông này, diễn quá giỏi, còn có thể giả bộ như thích mình!

      Bỗng nhiên Mộ Hi nhìn thấy cổ Âu Dương Hàn đeo lá phù bình an, đó có vẽ phù chú, Mộ Hi càng khẳng định Âu Dương Hàn là hung thủ, bây giờ chỉ cần tìm đủ bằng chứng nữa là được.

      Ngay lúc Âu Dương Hàn cưỡi ngựa với Mộ Hi, Âu Dương Hàn kia bàn bạc với pháp sư cách tiêu diệt Mộ Hi!

      Mộ Hi nhìn sắc mặt Âu Dương Hàn, triệt để im lặng khâm phục, người đàn ông cười vui vẻ như vậy, giống giả vờ chút nào, nêu phải chính tai nghe thấy bọn họ Âu thiếu, Mộ Hi thể tin được đây chính là người sai sử bọn du côn bắn... vào .

      Có đôi khi, Mộ Hi chuyện phiếm với Âu Dương Hàn, liên vô ý vuốt điện thoại, ra ghi , muốn ghi lại nội dung cuộc chuyện giữa và Âu Dương Hàn.

      Buổi tối, trong nhà trọ của Mộ Hi.

      Mộ Hi nằm trong ngực Nam Cung Diệu, dịu dàng ôm , hai tay nhàng vuốt ve da thịt của .

      "Hôm nay học võ có mệt hay ?" Nam Cung Diệu hỏi, ai ngờ có nghe trả lời, cúi đầu xuống nhìn, hóa ra vợ ngủ mất.

      Nam Cung Diệu nhàng thả xuống, giúp đắp chăn lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say của , đúng là vua ngủ đầu thai, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn ngủ ngon được.

      Đây là đâu? Mộ Hi ngẩng đầu nhìn xung quanh, khu nhà mới, cái tên mới xuất bảng hiệu.

      Bỗng nhiên bóng người quen thuộc qua bên người Mộ Hi, làm cho sợ đến mức dùng hai tay che miệng, là ấy, Lãnh Tuyết, Vì vậy nên Mộ Hi cũng theo, hóa ra ấy phải thìm việc làm, ấy tự làm lấy tiền để học, Mộ Hi thấy ấy đáng thương, ấy thích vẽ tranh, vì vậy ban ngày Lãnh Tuyết học, buổi tối vẽ tranh.

      Mộ Hi theo Lãnh Tuyết đến trung tâm giới thiệu việc làm, nhưng ngờ lúc này, Âu Dương Hàn đến, phía sau còn có hai người bảo vệ.

      Hai người kia với Âu Dương Hàn: "Chính là ấy, hình dáng được chứ, tệ đúng ?"

      Mộ Hi thấy bọn họ chỉ vào tư liệu của Lãnh Tuyết, tất nhiên Lãnh Tuyết biết mình bị dòm ngó, vẫn chăm chú điền vào sơ yếu lí lịch.

      Chỉ thấy Âu Dương Hàn gật đầu, mỉm cười nhìn Lãnh Tuyết từ xuống dưới, ánh mắt rất tà ác.

      "Ông chủ, tôi muốn tìm bảo mẫu, chuyên chăm sóc người già trong nhà, mỗi ngày chỉ cần nấu cơm cho ông ấy là được, tiền lương khoảng 2000 nguyên." Âu Dương Hàn lớn tiếng hỏi.

      Lãnh Tuyết vội vàng tìm việc, ấy quay đầu nhìn lại, mỉm cười đến.

      "Chào , nhìn tôi có được ? Tôi cũng biết nấu cơm." Âu Dương Hàn ăn mặc giống như thân sĩ, chăm chú nhìn Lãnh Tuyết.

      "Vậy , lúc nào có thể bắt đầu làm việc?" Âu Dương Hàn nhàn nhạt hỏi.

      Mộ Hi nghĩ rằng người này chính là Âu Dương Hàn, ra, đây phải là Âu Dương Hàn, ta chính là em trai song sinh của Âu Dương Hàn, nhưng Mộ Hi biết, cho rằng đây là Âu Dương Hàn.

      "Bây giờ có thể làm." Lãnh Tuyết vui mừng , Mộ Hi nhìn rất sốt ruột, bước lên phía trước, vươn tay kéo Lãnh Tuyết, muốn ngăn lại, nhưng ngờ bắt được gì, chẳng lẽ bản thân mình là người vô hình? vươn tay lắc lắc trước mặt Lãnh Tuyết, có phản ứng, hóa ra bọn họ thấy được !

      Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết theo bọn họ ra ngoài, vội vàng hô to.

      "Lãnh Tuyết, cần , bọn họ giết , quay về, trở về..." Vô dụng, có ai nghe được lời của , Mộ Hi thấy Lãnh Tuyết chuẩn bị lên xe, làm sao đây? Vì vậy cũng lặng lẽ lên xe, dù sao cũng ai thấy được , vậy nên thoải mái ngồi cạnh Lãnh Tuyết.

      Mộ Hi nhìn kĩ người đàn ông trước mắt, đúng là Âu Dương Hàn, rất thất vọng, biết ta háo sắc, ngờ ta lại coi mạng người như cỏ rác, Mộ Hi rất hi vọng Lãnh Tuyết chết cùng với Âu Dương Hàn, vì nhận lời để cho Lãnh Tuyết chết cách vô ích, muốn bản thân báo thù cho Lãnh Tuyết, vì vậy vĩnh viễn thể làm bạn với gã đàn ông dối trá này.


      Nhìn kĩ Lãnh Tuyết, ấy đẹp, giống như thiên sứ, chỉ tiếc là quá ngây thơ, người đàn ông kia là kẻ biến thái.

      Bọn họ ngồi trong xe, vào biệt thư lớn, tất cả mọi người đều xuống.

      "Các quay về , tôi đưa này vào." Âu Dương Hàn với mấy người kia.

      "Vâng."

      Tất cả mọi người đều khỏi, chỉ còn Âu Dương Hàn và Lãnh Tuyết, tất nhiên là cả Mộ Hi ai thấy, ba người vào biệt thự.

      "Tùy tiện ngồi , sau này làm việc ở chỗ này." Vừa , Âu Dương Hàn vừa lén khóa trái cửa lại.

      "Thưa , công việc cụ thể của tôi là gì, mong để tránh mắc sai lầm." Lãnh Tuyết hỏi.

      "Công việc của rất đơn gian, chính là ngủ cùng với tôi." Bỗng nhiên Âu Dương Hàn từ thân sĩ biến thành sắc quỷ.

      "... lừa đảo?" Lãnh Tuyết sợ đến mức chạy ra cửa, Âu Dương Hàn vội đuổi theo, bởi vì cửa chính khóa, biết là ra được, quả nhiên, Lãnh Tuyết muốn mở cửa, nhưng cách nào mở ra được! lại chạy về phía cửa sổ, cửa sổ càng được, bởi vì có lưới bảo vệ!

      " cần mất công, thoát nổi đâu." Âu Dương Hàn từ từ uống ly rượu đỏ, nhìn Lãnh Tuyết cuống cuồng tìm lối thoát.

      "Tôi biết , sao lại lừa tôi đến đây?" Lãnh Tuyết ngây thơ hỏi.

      "Bà mẹ nó, là khờ hay giả ngốc, tôi muốn tìm chơi đùa, chỉ cần hầu hạ tôi tốt, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho." Âu Dương Hàn xong liền đến.

      " được qua đây, được qua đây..." Lãnh Tuyết nhìn Âu Dương Hàn về phía mình, sợ đến mức lui về sau.

      " , tôi qua đó sao làm được?" Âu Dương Hàn hiểm .

      Mộ Hi ở bên lo lắng bước đến chỗ Âu Dương Hàn, muốn ngăn ta lại, nhưng vẫn chạm được vào người Âu Dương Hàn, thử nhiều lần, nhưng vẫn được, mắt thấy Âu Dương Hàn càng ngày càng gần Lãnh Tuyết, ấy có chỗ trốn, hai tay nắm chặt quần áo mình, hoảng sợ nhìn Âu Dương Hàn, hôm nay đúng là ngay may, sáng sớm bị mẹ kế mắng, vất và tìm việc làm, lại đụng phải sắc quỷ rồi bị lừa đến đây!

      " được đến đây, nếu tôi chết trước mặt ." Đúng lúc này, Lãnh Tuyết cầm con dao gọt hoa quả đặt lên cổ mình.

      "Rất kiên cường, được, tôi chạm , sớm muộn gì cũng phải cầu xin tôi." Âu Dương Hàn quay đầu về phía ghế sô pha, đặt mông ngồi lên, lại uống rượu đỏ.

      "Cái kia, cầu mở cửa ra, tôi phải về nhà." Lãnh Tuyết cẩn thận .

      "Móa, , con mẹ nó đừng có được tấc lại tiến thêm thước, tôi chỉ chạm vào , thả bao giờ?"

      " phạm pháp, có quyền giam lỏng tôi!" Lãnh Tuyết tức giận .

      "Phạm pháp, ông đây chính là vương pháp, ngoan ngoãn ở đây , tôi đảm bảo cho ăn ngon mặc sướng." Âu Dương Hàn .

      "Tôi phải về nhà, thả tôi về, thả tôi về..." Lãnh Tuyết sợ đếm mức khóc lên, từ lúc ba ba qua đời, vẫn luôn bị mẹ kế bắt nạt, mỗi ngãy đều phải nhẫn nhịn, từng ngày có đau khổ mệt mỏi, cũng chỉ có thể nhịn, nhưng chuyện này thể tiếp nhận nổi, nhất là loại đàn ông chuyên đùa bỡn phụ nữ, nhưng lại bất lực.

      "Muốn về nhà? Trừ khi chết, nếu , nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      Mộ Hi nhìn Lãnh Tuyết khóc rất thương tâm, trong lòng cũng rất khổ sở, làm sao mới giúp được ấy?

      Lúc này, Âu Dương Hàn bước đen, bắt được Lãnh Tuyết, ta hét lên.

      "Con mẹ nó khóc cái gì, ông đây phiền nhất là thấy phụ nữ khóc, mẹ nó, đợi lúc ông đây làm , lúc đó khóc cũng chưa muộn." Âu Dương Hàn dùng tay xé quần áo Lãnh Tuyết, chỉ thấy hai mắt ta phát ra ánh sáng xanh.

      "Mẹ nó, thoải mái, chính là lớn như vậy, ông đây rất thích." Âu Dương Hàn dùng sức xé quần áo Lãnh Tuyết, xoẹt, quần áo rơi mặt đất, người Lãnh Tuyết chỉ còn lại bộ nội y.

      "Lưu manh, lưu manh, cút , cút..." Âu Dương Hàn chịu nổi, bắt đầu cởi quần, biết từ lúc nào trong tay ta có sợ dây thừng, Mộ Hi biết ta muốn làm gì, vì vậy lấy thanh sắt bàn, nhưng Mộ Hi cách nào cầm được, lại lấy chiêc gạt tàn thủy tinh bên cạnh, nhưng vẫn được, Mộ Hi dùng chân đá Âu Dương Hàn, nhưng mà, vẫn đá được tên súc sinh kia, tức giận mắng to.

      "Âu Dương Hàn, là tên súc sinh, phải người, biến thái, khốn khiếp, đồ lưu manh..." Mộ Hi nhìn thấy Lãnh Tuyết bị Âu Dương Hàn trói vào bên cây cột, đáng thương cho Lãnh Tuyết lúc này trần truồng, hơn nữa muốn động cũng động được.

      Âu Dương Hàn dùng tay sờ phía dưới của Lãnh Tuyết, ấy sợ đến mức hét lớn, nhưng ngờ vừa kêu lên, Âu Dương Hàn nhặt miếng quần áo bị xé nát nhét vào miệng , bây giờ cả cơ hội kêu cũng có, Âu Dương Hàn biến thái phải là người, là ma quỷ, Mô Hi biết bây giờ muốn làm gì.

      "Thả ấy ra, súc sinh..."

      Mộ Hi hét lớn tiếng rồi bật dậy từ giường, hóa ra là nằm mơ, nhìn người đàn ông bên cạnh, là Nam Cung Diệu, nhìn qua đây là gian phòng của mình, đây mới là , chẳng lẽ vừa rồi chỉ là mơ, nhưng lại rất , giống như là , hóa ra Lãnh Tuyết bị kẻ khốn nạn kia lừa như vậy.

      Mộ Hi hoàn toàn tin giấc mơ hồi nãy là , vì trước kia những giấc mơ liên quan đến Lãnh Tuyết đều là , giống như lúc tìm ông Lãnh, lúc này Lãnh Tuyết mang tới đó, là có ý gì?

      Mộ Hi còn buồn ngủ nữa, ngồi xuống trước máy tính, vươn tay mở ra ghi ở bên trong.

      " có hối hận về những chuyện mình từng làm ?" Đây là giọng của Mộ Hi.

      "Những chuyện làm rồi hối hận có được gì, tôi chỉ muốn làm những chuyện để sau này phải hối hận." Đây là lời của Âu Dương Hàn.

      " từng hại người nào chưa?" Mộ Hi lại hỏi.

      ~Hết chương 157~

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 158 : Là ảo giác? (1)
      Editor: Ngọc Sơn Bạc

      “Có, rất nhiều, nhiều đến mức ta cũng nhớ .” Âu Dương Hàn biết tại sao mình lại , ta thầm nghĩ coi giữ , thầm nghĩ đối với tốt, Âu Dương Hàn bá đạo trước kia đối với người phụ nữ trước mắt, căn bản là bá đạo được, lẽ nào lấy nhu thắng cương trong truyền thuyết, chính là cái ý này, trước kia ta chưa bao giờ tốt được như vậy, mẹ nó, tim bị người phụ nữ này nắm giữ, chẳng qua cảm giác tệ, ra tinh thần có thõa mãn chút, cũng vô cùng tốt.

      Phía sau còn có rất nhiều lời đối thoại, thế nhưng cũng có bất kỳ đầu mối gì, người đàn ông này che giấu quá sâu.

      Mộ Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, chút nữa là tới hừng đông rồi, bởi vì ác mộng hồi nãy, Mộ Hi ngủ được, gần đây luôn ngủ rất ngon, nhưng lần đầu tiên lại mất ngủ. Vì vậy, mặc quần áo tử tế, ngồi ở gần cửa sổ, muốn nhìn bên ngoài chút, ai dè phát có mấy người lén lút ở dưới lầu, trễ thế này, những người này muốn làm gì? Trực giác cho biết, những người này là tới phía .

      Mộ Hi lén lút mở cửa xuống lầu, bây giờ lá gan của càng lúc càng lớn.

      Người dưới lầu nghe được có người mở cửa xuống, đều yên lặng, Mộ Hi trực tiếp đến trước xe, mở cửa xe, ý chuẩn bị ra khỏi nhà.

      trễ thế này, nàng này còn đâu vậy?” Ở chỗ bóng đen, người đàn ông giọng .

      “Mẹ nó, đuổi theo.” Kẻ dẫn đầu .

      “Vâng.”

      Mộ Hi giả vờ khởi động xe, quả nhiên mấy người đàn ông lén lút kia cũng lên xe, chỉ là, có khởi động xe, nhất định là chờ Mộ Hi rời khỏi trước, chắc chắn bọn họ đuổi theo, Mộ Hi xác định mấy người này là nhắm vào , vậy cứ bồi mấy tên đàn ông này tốt, bây giờ Mộ Hi còn giống như lúc trước đây, mấy năm nay, ở nước Mỹ học lái xe rất giỏi, vẫn có cơ hội biểu diễn, hôm nay coi như hiểu , đỡ phải quen tay.

      Vì vậy, Mộ Hi khởi động xe.

      Mộ Hi phát , quả nhiên mấy tên kia theo sau.

      Mộ Hi đeo dây an toàn, mở nhạc, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như chỉ đơn giản là trận đua xe. Mộ Hi thông qua kính mà quan sát phía sau, chiếc Mercedes theo sát phía sau, a ha! Vừa mới nhìn ràng là chiếc xe, tại sao chỉ có chiếc, cẩn thận nhìn, khỏi cười, ra là người nhà, Nam Cung Diệu phát Mộ Hi xuống lầu, bởi vì là buổi tối, lo lắng sau khi Lâm Lâm tỉnh dậy sợ. Vì vậy, cầm lấy cái mền, quấn quanh Lâm Lâm, ôm vào trong ngực, xuống lầu, thấy chiếc xe được sử dụng, trễ thế này, ngoại trừ vợ ra, còn ai có thể ra ngoài như vậy, nhưng kỳ lạ là, phía sau có mấy tên đàn ông có ý xấu, vẫn theo sát Mộ Hi, cho nên Nam Cung Diệu thể làm gì khác hơn là theo sát Mộ Hi từ xa, bởi vì Lâm Lâm còn ngủ ở trong lòng Nam Cung Diệu, cho nên Nam Cung Diệu chỉ có thể vững vàng lái xe, có xông lên.

      Mộ Hi liếc mắt nhìn về phía trước rồi quẹo trái, ở giao lộ lại có thùng rác cản đường nhìn của Mộ Hi. Vì vậy, lấy điện thoại gọi cho Nam Cung Diệu.

      Nam Cung Diệu theo phía sau thấy Mộ Hi gọi tới, rất nghi ngờ, lúc này còn có tâm tình gọi điện thoại.

      “Bà xã, đừng sợ, ở ngay phía sau em.” Nam Cung Diệu đau lòng , tưởng rằng Mộ Hi gọi điện cầu cứu, ai ngờ.

      “Ông xã, lập tức đỗ xe.” Mộ Hi xong liền cúp máy, Nam Cung Diệu rất hoang mang, đây là có ý gì? có biện pháp nào, thể làm gì khác hơn là làm theo.

      Mộ Hi cúp điện thoại, nhấn ga, bỗng nhiên tăng tốc, tính năng ổn định, mà còn khởi tốc cực kỳ thành thạo rồi nghiêng sang thùng rác lúc nãy nằm bên trái.

      Dường như là Mộ Hi tính tốt, chiếc xe bắt đầu lái về phía đường chiều, ngay chỗ quẹo đầu xe bỗng nhiên quay đầu, trực tiếp phóng về phía đặt thùng rác, trong nháy mắt bị đụng bay, nhưng vào lúc này, chiếc xe theo ở phía sau, nhanh chóng quẹo cua, mà thùng rác bay trung, nặng nề đập vỡ kính chắn gió của xe, bụi bặm cùng rác từ từ rơi xuống, trong nháy mắt tài xế bị ngăn cản tầm nhìn, bởi vì xe vốn chạy rất nhanh, nhất thời kịp phanh xe, trước mặt cũng nhìn thấy cái gì, kết quả là đụng mạnh vào đèn đường ở phía trước mặt.

      Tiếng va chạm rất lớn, cũng kêu rất to trong đêm yên tĩnh, thế nhưng, Mộ Hi ở trong xe, hơn nữa trong xe còn mở nhạc rất lớn, Mộ Hi vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra.

      Mà ngay vừa rồi, Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi bỗng nhiên tăng tốc xe, cũng đoán được vơ định làm gì. Vì vậy, lập tức dừng xe ở ven đường, hai tay dịu dàng ôm lấy Lâm Lâm, lo lắng tiếng ồn phía ngoài đánh thức con .

      Lại có điện thoại gọi tới.

      “Ông xã, chờ ở giao lộ phía trước.” Mộ Hi xong liền cúp máy.

      Nam Cung Diệu đem xe quẹo trái, về giao lộ phía trước.

      tới giao lộ, quả nhiên là Mộ Hi ở chỗ này, ra khỏi xe, tựa vào xe chờ Nam Cung Diệu đến.

      Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu từ xe ra. Vì vậy, tiến lên bước, nghĩ tới chính là, Nam Cung Diệu lại ôm Lâm Lâm ra, hơn nữa bộ dạng con ngủ rất ngon, Mộ Hi áy náy nhàng hôn lên mặt của Nam Cung Diệu cái.

      “Xin lỗi, ông xã, quấy rầy và bảo bối nghỉ ngơi.” Mộ Hi mỉm cười .

      “Biết quấy rầy giấc ngủ của chúng ta, em còn ngoan ngoãn ở nhà, hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài làm gì?” Nam Cung Diệu .

      “Này? Em cũng muốn quấy rầy , mới có thể chạy , bởi vì em phát dưới lầu có người lén lút, cho nên em mới xuống xem, ai biết là bọn họ lại nhằm về phía em, đương nhiên em liền chơi đùa với bọn họ chút!” Mộ Hi .

      “Nhằm vào em? Vì sao? Em kết thù với ai? cho biết?” Nam Cung Diệu lo lắng hỏi.

      “Ai nha, cũng nên ngạc nhiên, em có thể có kết thù, nhưng ra là , suy nghĩ xem làm thế nào để ít kết thù !”

      “Yên tâm, vẫn bên em, để cho em có việc.”

      “Cái gì ------ tưởng em là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn phải bảo vệ, lúc ở Mỹ là em tự bảo vệ mình, phải vẫn rất tốt sao, là nhìn người trong khe cửa, nhìn bọn họ là thịt!” Mộ Hi cười ha hả .

      “Đúng đúng, em là thịt, rất tròn, rất tròn, rất mập, rất mập, rất vừa rồi!”

      “Tốt, Nam Cung Diệu thối, chê cười người, cái gì mập, mới mập kìa! Em đây rất là hoàn mỹ.” Mộ Hi đắc ý .

      “Thua em rồi, chúng ta có thể trở về nhà được chưa?” Nam Cung Diệu bất đắc dĩ hỏi.

      “Đương nhiên, chúng ta lái chiếc xe trở lại được ? Chiếc còn lại xin nhờ Diệu tổng của chúng ta ngày mai phái người tới lái .” Mộ Hi bước vào xe của Nam Cung Diệu liền , Nam Cung Diệu lắc đầu, miệng nở nụ cười, cũng bước lên xe.

      “Hi, khi nào mà em biết lái xe lợi hại như vậy?” Nam Cung Diệu vừa lái xe, vừa hỏi, vốn Mộ Hi nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ, ai biết Nam Cung Diệu gọi tiếng Hi, khiến Mộ Hi bỗng nhiên có cảm giác rất thân thiết.

      “Cái đó, là như thế này, trước đây ở Mỹ bình thường sáng sớm em dậy nổi, cho nên làm muộn nha, nên thỉnh thoảng em lái xe như bay, cho nên cứ như vậy mà giỏi.”

      Bình thường Mộ Hi , trước đây thà được ngủ nhiều chút, chứ muốn dậy sớm, cho nên luôn chạy xe nhanh như bay, còn là vì … còn nhiều lần bị cảnh sát đuổi theo, chẳng qua, có khi dùng chiêu dụ dỗ cảnh sát giao thông buông tha cho , đầu tiênvì là mỹ nữ Trung Quốc, thứ hai là luôn với bộ dạng đáng thương, con cần bệnh viện, cho nên chuyện đó quan trọng, bởi vậy, con là vũ khí bí mật của , rất nhiều cảnh sát giao thông đồng cảm với , căn bản có phạt .

      “Như vậy rất nguy hiểm biết ? được, sau này cho em tài xế lái xe, em cần phải lái xe như vậy, là liều mạng!” Nam Cung Diệu lo lắng .

      cần, em cần tài xế, rất phiền phức, em muốn tự lái, nếu sau này em có chuyện quan trọng còn vội, cho em tự lái nhé?”

      Mộ Hi thấy vẻ mặt của Nam Cung Diệu thay đổi, biết Nam Cung Diệu nghiêm túc, cho nên Mộ Hi mới có thể ra đại lý do đó, cần tài xế, ra, đương nhiên Nam Cung Diệu biết Mộ Hi vội cái gì, ngoại trừ mỗi ngày học võ, hay điều tra về cái chết của Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết chọn giúp ta, cho nên nhất định Mộ Hi phải giúp, tình rất phiền phức, Nam Cung Diệu có ngăn cản, bởi vì Mộ Hi vẫn chưa cho biết, cho nên Nam Cung Diệu giả vờ như biết gì về việc này.

      biết hưởng thụ, cho em người lái xe giúp cũng cần!” Nam Cung Diệu thản nhiên , ra, suy nghĩ, làm sao để giúp vợ , thế nhưng, việc này, chỉ có mình biết.

      tại em cần, nhưng có nghĩa là về sau cũng cần, chờ em giải quyết xong chuyện này, đến lúc đó phải có người lái xe đặc biệt, như vậy em có thể ngủ trong xe, cho nên vì sao cần, chẳng qua đợi thêm, chuyện cần phải chắc chắn, được thất hứa, đến lúc đó nhớ cho em người lái xe đấy?” Mộ Hi nũng nịu , Nam Cung Diệu cưng chiều vươn tay xoa đầu .

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 158: Là ảo giác? (2)

      “Khi nào vợ mới có thể trưởng thành đây!” Nam Cung Diệu cố ý như vậy, trêu chọc chút.

      “Mau, ở đây xa quá, đợi chút, em bản lĩnh của em rất giỏi, cũng hoàn toàn đoán mò.” Mộ Hi chột dạ .

      “Khụ, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, làm sao chỉ có bản lĩnh giỏi, thấy toàn thân em đều giỏi!”

      “Nam Cung Diệu, cố ý đúng ? Cái gì mà toàn thân đều giỏi, em là mẹ của hai đứa con, làm sao còn có thể giỏi!”

      Nam Cung Diệu nghe Mộ Hi gọi là Nam Cung Diệu, liền biết vợ của mình quay về, thế giới này dám kêu là Nam Cung Diệu cũng có mấy người, cho nên rất thích Mộ Hi gọi như vậy.

      “Hi, có số việc, cũng có đơn giản như mình tưởng tượng, có vài người phải cứ mặc đồng phục là có thể bắt, có đôi khi, người ác do kẻ ác trừng phạt, có số việc, ví dụ như giao cho người mặc đồng phục làm, bọn họ dựa theo trình tự mà làm việc, chú ý đến chứng cứ, cho nên đến lúc này trà hoa cúc cũng nguội, nếu như thế, người xấu sớm tìm được biện pháp ứng phó.”

      Ý tứ của Nam Cung Diệu là Mộ Hi nên quá đơn thuần, thế giới này toàn màu đen, hề giống với bề ngoài văn minh, chính là có chứng cứ làm sao có thể giáo huấn người, đây là đen trắng khác nhau.

      “Ông xã, cảm ơn .” Mộ Hi biết ám chỉ , ví dụ như muốn làm việc, vẫn cần dựa vào chính mình, mặc đồng phục đáng tin cậy, lấy ác trị ác, rất có đạo lý, những người này đều rất xấu xa, cho nên Mộ Hi chỉ vì Lãnh Tuyết mà lấy lại công đạo, cũng phải là bản thân mình học cái xấu, làm hại người tốt nào, cũng tuyệt đối bỏ qua người xấu nào.

      “Nhớ kỹ, nếu khoan dung đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, cho nên đầu tiên em phải học hiểu ý ngầm!” Nam Cung Diệu .

      hiểu, cho nên bản thân có ý tưởng to lớn, chính là bây giờ học võ tốt, tương lai em lập ra : Tổ phòng sói, chính là chuyên môn giáo huấn sắc lang, lấy lại công đạo cho người phụ nữ bị ức hiếp.”

      Mộ Hi bắt đầu tưởng tượng lý tưởng của mình, khi còn bé chỉ hy vọng lớn lên bị người khác khi dễ, chỉ có thể làm người khi dễ người khác, cũng muốn làm kẻ bất lực, cho nên khi mới quen Nam Cung Diệu, tất cả mọi người sợ , chỉ có Mộ Hi sợ , ra, ở sâu trong nội tâm Mộ Hi vẫn còn sợ, thế nhưng tính cách quật cường cho phép cúi đầu, cho nên mới hấp dẫn sâu được Nam Cung Diệu.

      “Tổ phòng sói, có thể giúp đỡ em chút, nên khách khí.” Nam Cung Diệu vợ, cho nên mặc kệ vợ làm gì đáp ứng vô điều kiện, giống như là con trai được nghỉ hè, Nam Cung Diệu vẫn cố gắng trông bọn , ai kêu Nam Cung Diệu mẹ của con trai rồi!

      Vì mình người phụ nữ này nên thay đổi cũng là đáng giá, cho nên cam tâm tình nguyện mà xuống bếp vì Mộ Hi, chính là vì rất thích ăn ngon, khiến hài lòng.

      “Đó là đương nhiên rồi, cho đến lúc này nếu giúp đỡ, em liền bỏ mặc , có nhiều tiền như vậy để làm gì chứ! Nếu như em là , có nhiều tiền như vậy, cái gì em cũng làm, cầm tiền du lịch khắp thế giới, dạo quanh tổ quốc non sông.”

      Thời gian ảo tưởng của Mộ Hi tới, biểu cảm rất vui vẻ.

      ngày như vậy, và em, nhớ kỹ tiền là của , em muốn xài như thế nào xài như thế.” Nam Cung Diệu đau lòng nhìn vợ .

      Trời dần sáng, có chuyện tối ngày hôm qua, Nam Cung Diệu quyết định đưa Lâm Lâm đến nơi ở của ba, để cho bé và Nam Nam ở cùng nhau, lần trước Nam Nam bị ông nội mang , Lâm Lâm vẫn nhìn thấy trai, cho nên nhớ rồi, Lâm Lâm rất muốn ang đó, bởi vì Mộ Hi luôn rất bận rộn, cho nên cũng tán thành để ông nội giúp đỡ chăm sóc hai con mình.

      Nam Cung Diệu ăn xong bữa sáng, liền mang Lâm Lâm đến nhà cũ của nhà Nam Cung.

      , Lâm Lâm rất nhớ .” Lâm Lâm chạy tới, bàn tay bé tự nhiên nắm tay Nam Nam.

      Nam Nam rất vui. “, dẫn em tham quan chút.” Nam Nam vui vẻ .

      , chờ chút, Lâm Lâm còn có chuyện muốn .” Lâm Lâm buông bàn tay bé của Nam Nam, tới trước mặt Nam Cung Vân.

      “Ông nội, con có thể ở đấy ?” Lâm Lâm nũng nịu .

      “A? Đương nhiên, có thể.” Mặc dù Nam Cung Vân thích mẹ của bé, thế nhưng ông rất thích đứa bé này, bây giờ trong tình huống này có có phải là muốn trở thành người nhà .

      “A? Có chút miễn cưỡng, vì sao ông nội thích mẹ?” Đừng nhìn Lâm Lâm còn , có rất nhiều chuyện bé hiểu, giống như bây giờ, bé thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt, bé thấy biểu cảm khổ sở vừa rồi của Nam Cung Vân.


      "Ông thích mẹ con!"

      Nam Cung Vân đột nhiên bị mộtđứa bé hỏi như vậy, đột nhiên biết trả lời thế nào, con bé là đứa bé có rất nhiều chuyện , giống như có kết hôn, tại sao có thể tùy ý ở trong nhà trai, xemra Mộ Vũ Hàn đúng là cởi mở!

      "Ông coi con như đứa trẻ ba tuổi sao? Con hơn hai tuổi, đừng gạt người! Vẻ mặt vừa rồi của ông chính là thích con tới rồi!"

      Lâm Lâm giả bộ biểu cảm vừa rồi của Nam Cung Vân, chọc Nam Cung Diệu cười ha ha, lúc này Nam Cung Vân hẳn phải tức giận mới đúng, bởi vì bị bị đứa như vậy dạy dỗ, nhưng mà, ông có tức giận, mà là cùng con trai cười rộ lên.

      "Cha , vì saovui vẻ như vậy? Lâm Lâm sai sao? Mẹ dạy Lâm Lâm phải , dối đúng nha."

      Lâm Lâm vẫn chịu cười, bởi vì Nam Cung Vân thích mẹ bé, cho nên tâm hồn con bé rất bi thương, là đứa bé biết che chở mẹ mình, Lâm Lâm cũng ngoại lệ.

      "Lâm Lâm rất đúng, con của cha rất ngoan." Nam Cung Diệu cưng chiều xoa đầu Lâm Lâm, đây là động tác trước sau của , chỉ cần người , lúc nào cũng thể kìm lòng được xẽ sờ tâm can bảo bối của mình.

      "Diệu Nhi, vì sao con lại gọi con bé như vậy?" Nam Cung Vân nghe được con trai gọi Lâm Lâm nữ là con , trong lòng có bao nhiêu khó chịu, dù sao lai lịch đứa bé này , làm sao nhà Nam Cung có thể dễ dàng tiếp nhận đứa bé có huyết thống.

      "Hừ! Cha, con ở đây đâu, Lâm Lâm cho rằng ông Lâm Lâm, nhưng phải như vậy, cái này trả lại cho ông, cha, chúng ta thôi!"

      Lâm Lâm gỡ từ cổ sợ dây chuyền ném xuống đất, nghiêng đầu thở phì phì ra khỏi cửa, sau lưng còn đeo cái ba lô , vốn là chuẩn bị đưa quà ra mắt cho ông nội, xem ra là cần dùng!

      "Đứng lại." Nam Cung Vân nhặt dây chuyền lên, tay bắt đầu run rẩy, ông bởi vì lo lắng, cho nên hô to Lâm Lâm đứng lại, bởi vì tiểu gia hỏa này, lập tức muốn ra cửa chính, mà Nam Cung Diệu ở bên hai tay vòng ngực, muốn nhìn xem chút con bảo bối có thể chỉnh ra cái gì, có ít chuyện, cởi chuông phải do người buộc chuông, muốn cha hoàn toàn tin tưởng Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi phải xem Lâm Lâm.

      Lâm Lâm quay đầu lại, cái miệng nhắn vểnh lên, truyện được edit duy nhất tại *************** ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Vân tới trước mặt mình.

      "Còn có việc gì? Con bận rộn nhiều việc!" Lâm Lâm lạnh lùng , đối với người chấp nhận mẹ mình, đương nhiên Lâm Lâm thích, cho nên Lâm Lâm có cần thiết nịnh nọt.

      "Làm sao con lại có thể có cái dây chuyền này?" Nam Cung Vân hỏi.

      "Vì sao con thể có? Mặc dù nó liên tục là của con, nhưng mà, tại Lâm Lâm cần, trả lại cho ông!" Lâm Lâm còn thoạt khỏi được đau lòng, vốn là rất vui vẻ đến đây, nghĩ tớibiểu của ông nội khó xử như vậy, nếu như vậy, bé hiếm lạ!

      "Sợi dây chuyền này con luôn mang sao?" Nam Cung Vân hoang mang hỏi.

      "Trước kia con biết, nhưng mà, Lâm Lâm có thể nhớ kỹ chuyện về sau vẫn mang." Lâm Lâm khổ sở , nghĩ tới, chính mình vẫn luôn nghĩ tới ông nội, thế nhưng lại thích bé!

      "Con thực là Lâm Lâm của ta, đứa bé, vậy mẹ của con? Vì sao ta cùng con?" Nam Cung Vân cao hứng , bởi vì dây chuyền hôm nay là lúc năm đóMộ Hi mới sinh Lâm Lâm, ông đưa cho hài đứa bé, nghĩ tới sợi dây chuyền này còn giữ lại, chỉ là, mẹ đứa bé này phải là Mộ Hi, vậy Mộ Hi đâu?

      "Lâm Lâm muốn , phải tìm mẹ ngay, phiền cha đưa con trở về." Lâm Lâm chuẩn bị rời .

      "Lâm Lâm, chờ chút, ông nội xin lỗi, ông nội xin lỗi..." Nam Cung Vân nịnh nọt .

      "Xin lỗi con nhận, nhưng mà con vẫn phải ." Hôm nay Nam Cung Diệu xem như biết được là Lâm Lâm rất quật cường, tích cách đứa này là rất giống Mộ Hi .

      "Lâm Lâm, ông nội sai rồi, ông nội sai rồi, Lâm Lâm có thể cho ông nội biết hay , làm sao con biết dây chuyền này là ông nội tặng cho con?" Nam Cung Vân hết sức hoang mang hỏi, đứa nàylại biết sợi dây chuyền là do ông đưa, chuyện này chỉ có Mộ Hi và Diệu Nhi biết , căn bản người khác biết chuyện này.

      "Mẹ , mẹ cho con biết đây là dây chuyền ông nội Lâm Lâm đưa cho, cho nên Lâm Lâm rất quý, nghĩ tới ông nội thối, thích Lâm Lâm và mẹ, Lâm Lâm đây!" Lâm Lâm nghiêng đầu muốn .

      "Đứa bé, dứa bé, ông nội đúng, ông nội đúng, ông nội là ông nội thối, là ông nội thối được ? Nam Nam mau tới, giữ em con lại, nhanh lên..."

      Hai cha con bên xem kịch vui đều nhìn xem ông nội giữ Lâm Lâm lại như thế nào, nghĩ tới, ông nội cũng chút biện pháp nào với Lâm Lâm, Nam Nam đành phải hỗ trợ, cậu nhếch khóe miệng lên, mắt ưng híp lại, lạnh lùng đến bên Lâm Lâm, mà Nam Cung Diệu ở bên nhìn xem động tác và vẻ mặt của con trai mà trợn tròn mắt, con trai ngoan càng lớn càng giống , trong lòng Nam Cung Diệu hết sức vui mừng, thể bỏ qua công lao của vợ , sinh hai đứa bé ngoan.

      "Em rất nghe lời trai có đúng hay ? , trai kêu ông nội mua rất nhiều đồ ăn cho Lâm Lâm để xin lỗi được ?" Nam Nam biết nghược điểm của Lâm Lâm, chính là em hết sức tham ăn, mỹ thực trước mặt, cái gì cũng được.

      "OK, cố gắng biểu nhé ông nội, nhất định phải mua món ngon nhất, mẹ đầu bếp cấp quốc gia có thể làm ra tay thức ăn ngon, Lâm Lâm rất thích ăn đồ ăn Trung quốc, thức ăn ngoại quốc ăn ngon a!"

      Lâm Lâm trực tiếp đề cập tới đầu bếp cấp quốc gia, lúc ấy Nam Cung Vân liền vội vàng cầm lấy điện thoại di động đặt bữa ăn, chỉ cần cháu chịu ở lại, cái gì cũng được, vả lại ông cũng có tiền.

      Mà hai người Nam Nam và Lâm Lâm chạy về phía phòng.

      ", ở đây đẹp." Lâm Lâm giật mình nhìn xem thiết kế trong phòng.

      "Em , tình huống bên kia thế nào rồi?" Nam Nam hỏi.

      ", mẹ và cha rất tốt, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ, bọn họ tốt lắm rồi, có phải kế hoạch của chúng ta cũng cần áp dụng nữa hay ?"

      Lâm Lâm tò mò hỏi, ra con bé liên tục bí mật quan sát nhất cử nhất động của cha và mẹ, bọn trẻ chỉ hy vọng ba mẹ đều vui vẻ, đây chính là hy vọng của chúng.

      "Uh, kế hoạch tạm dừng, quan sát rồi sau." Nam Nam cười , cái kết quả này cậu rất hài lòng.

      Mộ Hi là theo ông nội Lãnh học võ, học rất nghiêm túc, bởi vì phát giởi võ bị người khi dễ, hơn nữa còn có thể bắt nạt người khác, hắc hắc...

      "Đứa bé, hôm nay con và ta trở về nhà cũ chuyến ." Lãnh Ưng nghĩ thầm: Có số việc, nhất định là phải trở về xử lý.

      "Được, ông nội." Mộ Hi nhu thuận đáp ứng, sau cơm trưa, và ông nội trở về nhà cũ, chính là căn nhà ba tầng Lãnh Đông theo dõi Mộ Hi đến, chỗ đó chính là nơi vài chục năm Lãnh Ưng luôn ở.

      biết như thế nào, mỗi lần Mộ Hi bước vào nhà này tòa nhà này, trong lòng cũng có cảm giác bồi hôig, ra có gì tốt, nhưng đều cảm thấy hết sức hoảng sợ.

      "Đứa bé, con ra phòng khách ngồi trước." Lãnh Ưng kêu Mộ Hi tới phòng khách, mà ông lại đia sang ngõ khác, tiện tay đóng cửa lại, ai ngờ, ông nội Lãnh hơn giờ, Mộ Hi từ từ ngủ thiếp .

      Lãnh Ưng từ ngõ ra, thấy Mộ Hi ngủ thiếp , mà người ngồi, ta cúi đầu, mặc thân váy liền màu trắng, bởi vì cúi đầu, tóc che cả khuôn mặt.

      Mặc dù là thấy lắm mặt của ta, nhưng Lãnh Ưng đoán được ta là ai, đôi tay trắng bệch kia, cho Lãnh Ưng này là Lãnh Tuyết, vì sao Lãnh Ưng muốn trở về làm ít chuyện, bởi vì ông phát gần đây, tính cách Mộ Hi thay đổi rất lớn, cho nên ông lo lắng Lãnh Tuyết ảnh hưởng đến Mộ Hi.

      Mà vừa rồi ở trong ngõ hẻm có cái kính tổ truyền, mặc dù là tổ truyền, nhưng Lãnh Ưng hề mang theo, liên tục thờ cũng ở trong linh vị, bởi vì mắt kính này rất bình thường, còn bị gãy chân, cho nên coi như là ném ở đường cũng có người đến lấy, cho nên luôn đựt ở trong ngõ.

      Kỳ , đây là bộ kính dương, chiếc kính này giống như truyền qua 13 thế hệ, nghe người có chiếc kính sớm nhất là tổ tiên nhà họ Lãnh, vị tổ tiên này là vị đạo nhân mao sơn, về sau biết vì nguyên nhân, hoàn tục, còn thành gia lập nghiệp, editor mèo hoang cho nên này kính này luôn được truyền xuống.

      Lãnh Ưng nghe người ta độn đại, vị tổ tiên này từng có người sư muội, chính là học vu thuật, hiệu danh Nữ Vu (bà đồng), bởi vì nhìn thấy sư huynh hoàn tục, hơn nữa còn kết hôn.

      Vì vậy, Nữ Vu này cũng muốn hoàn tục, nghĩ tới chính là, sư phụ có , chỉ có tìm được người đàn ông nguyện ý chết vì , mới có thể hoàn tục, cho nên Nữ Vu này liền xuống núi, hơn nữa còn tìm được chính người đàn ông mình , nghĩ tới chính là, sau khi người đàn ông này có được Nữ Vu, thế nhưng lại bỏ cùng người khác, cho nên Nữ Vu này cả đời thể hoàn tục được, bởi vì có tìm được người đàn ông toàn tâm toàn ý trả giá vì mình, cho nêncô chỉ bơ vơ hết sống quãng đời còn lại.

      Nhưng ngoài ý muốn, người đàn ông lừa gạt , cũng có được kết cục tốt, nghe người gia tộc người đàn ông này bị nguyền rủa đời đời, chỉ cần phụ nữ gả vào nhà sau khi sinh con xong, người nữ nhất định phải chết, vì saophải là sinh xong mới có thể bị nguyền rủa? Bởi vì sinh con liền có cách nào nối dõi tông đường, như vậy Nữ Vu liền có cách nào đời đời trừng phạt bọn họ, cho nên chỉ cần bọn họ có con cháy, lọt vào trừng phạt, hơn nữa mỗi đời chỉ nguyền rủa người đàn ông, ví dụ em nhiều, mục tiêu chính là ai sâu nhất, người đó chính là đối tượng bị nguyền rủa!

      Lãnh Ưng lo lắng cháu bởi vì chậm chạp thể báo thù, cừu hận trở nên càng lớn hơn, nghe người chết, nếu mà bị người hại chết hoặc là chết oan, nếu như thể báo thù, ác tâm trong lòng bọn họ càng ngày càng sâu, có thể từ từ quỷ biến thành lệ quỷ, cho nên Lãnh Ưng lo lắng, Tuyết nhi thiện lương, biến thành lệ quỷ, sát sinh lung tung, đương nhiên đây là tính toán xấu nhất của Lãnh Ưng!

      Mặc dù Lãnh Tuyết là cháu ruột của ông, nhưng là dù sao chết rồi, cũng thể bởi vì người chết mà lại hại người sống, cho nên Lãnh Ưng chuẩn bị chiếc kính tổ truyền này nên, hy vọng trước mắt có thể bảo vệ đứa bé thiện lương, thông qua khoảng thời gian này ở cùng Mộ Hi, Lãnh Ưng phát Mộ Hi là đứa bé lương thiện, hơn nữa còn có lòng hiệp nghĩa.

      Lãnh Ưng lo lắng cháu của mình lợi dụng thiện lương mà khống chế được , cho nên ông tình nguyện lựa chọn đeo kính, bởi vì cần dũng khí rất lớn, đeo kính này lên thấy vài điều rất dọa người, bộ dáng hết sức khủng bố, số thứ ngươi thương thể nhìn thấy, ông lại có thể thấy, giống như lúc này Lãnh Tuyết ngồi ở đối diện Mộ Hi, nhúc nhích nhìn Mộ Hi ngủ say.

      Tuyết nhi, cảm giác được có người đến gần, ngẩng đầu.

      Gương mặt này tỏ ra có chút sưng vù, có có tia co dãn, còn có mấy phần cứng ngắc, giống nhu miếng thiệt trong tủ lạnh xuất tầng còn trắng, tuy rằng chỉ liếc mắt cái, trong lòng phát rét.

      Mặc dù là hết sức đáng sợ, nhưng Lãnh Ưng sợ hãi, ông rất khổ sở, nghĩ tới lại gặp mặt cháu mình trong tình huống này, trước kia ở Tuyết nhi ở trong mộng đều rất đẹp, nghĩ tới lúc nhìn thấy , là? Khó trách Lãnh Tuyết .

      Tuyết nhi thấy trong mắt Lãnh Ưng có trìu mến, đây là ông nội của , nhưngông nội còn sống, mà chết! Hơn nữachết thảm như vậy, tại sao người tốt đời lại có kết cục tốt, từ đến lớn Tuyết nhi bắt nạt người, chỉ có bị bắt antj, suy nghĩ chút, vì sao khi sống bị người khi dễ, chết còn muốn nén giận?

      "Đứa bé?" Lãnh Ưng nhìn Tuyết nhi, biết suy nghĩ gì? Dù sao cũng là hai cách dương, ông vẫn rất cẩn thận gọi tiếng.

      Đầu Tuyết nhi hết sức cứng ngắc nhìn sang bên cạnh, kỳ , vì sao bộ dạng Tuyết nhi biến thành như vậy, đó là bởi vì lúc sắp chết bị Âu Dương Hàn dùng sức đụng đầu vào tường , gương mặt bị hủy dung, còn sưng vù!

      Tuyết nhi, nghĩ tới ông nội có thể thấy , mặt của lộ ra tia kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại trở nên có chút dữ tợn, trong lòng Lãnh Ưng chợt lạnh, cỗ khí lạnh lan tràn xung quanh, Lãnh Ưng có dự cảm xấu, bởi vì ánh mắt vừa rồi kia hoàn toàn rung động ông, đó là loại ánh mắt oán độc, Lãnh Ưng cảm giác nhiệt độ xung quanh hoàn toàn chậm lại, giống như là băng tuyết bao phủ, loại cảm giác này rất khó chịu, làm cho Lãnh Ưng khỏi nổi cả da gà, nhưng đúng lúc này, Lãnh Tuyết đột nhiên bay .

      Lãnh Ưng dùng sức nhéo mình tý, đây có phải là mộng hay ? Ông có loại cảm giác sinh ra ảo giác, đến cùng là hay giả, vì vậy, ông lại đuổi theo.

      Khéo chính là, lúc này, có người phụ nữ giày cao gót qua, Lãnh Ưng biết ta, là hàng xóm của ông.

      thể tin được chính là, Lãnh Tuyết đặt hai tay lên bờ vai người phụ nữ, đôi chân trắng bệch còn hạ xuống chân người phu nữ, giống như là muốn khống chế người phụ nữ kia mang tới nơi mình muốn
      .
      Nam dương nữ , phụ nữ vốn là có khí nặng, vốn hẳn nên làm đến nơi đến chốn, chỉ có chân tiếp xúc với đất mới có thể đón khí, như vậy an toàn, nhưng bây giờ phụ nữ rất thích mang giày cao gót, cho nên hết sức dễ dàng bị thứ sạch dựa vào, kỳ , những thứ này đều là bà nội Lãnh Ưng .

      Lãnh Tuyết thấy ông nội đuổi theo, chuẩn bị rời , bởi vì bây giờ người phụ nữ kia là thế thân của , bởi vì là ban ngày, chỉ có thể mượn người, mình mới có thể tùy ý rời .

      " cần, Tuyết nhi, con là đứa bé ngoan, con hại người?" Lãnh Ưng bất lực nhìn Lãnh Tuyết, nhưng người phụ nữ kia vẫn thằng về phía trước, Lãnh Ưng bất đắc dĩ, chỉ có mắt kính này, đến cùng có ích lợi gì? Nhìn thấy những thứ này, còn bằng cần trông thấy, bởi vì chính mình hoàn toàn bất lực!

      "Gia gia, ông ở đây làm gì?" Mộ Hi tỉnh ngủ, thấy cửa lớn mở, vì vậy chuẩn bị đóng, nhưng thấy ông nội Lãnh đứng ở ngoài cửa.

      "Ta ra ngoài chút!" Lãnh Ưng vô lực .

      "Ông nội, ông làm sao vậy? Vì sao nhìn khổ sở như vâỵ? phải bởi vì Vũ Hàn ngủ thiếp chứ?" Mộ Hi lo lắng hỏi, trước kia ông nội rất có tinh thần, giờ phút này bộ dáng nhìn xem hết sức lo lắng.

      "Đứa bé, có vấn đề gì, khóa cửa lại, chúng ta thôi." Lãnh Ưng , trời sớm, nên nhanh rời , phải nghĩ biện pháp!

      "Vâng." Mộ Hi ngoan ngoãn khóa chặt cửa, nhìn thấy ông nội đe chiếc kính, chẳng qua bị hỏng.

      "Ông nội, hôm nào con đưa ông chiếc kính mới." Mộ Hi cười .

      "Đứa bé, mặc dù chiếc kính này bị hỏng nhưng mà, đây là thứ nhà họ Lãnh truyền xuống qua từng thế hệ, cho nên ta muốn tiếp tục truyền xuống." Lãnh Ưng nhìn Mộ Hi , đứa trước mắt rất đơn thuần, mong Tuyết nhi làm thương tổn con bé.

      "A, kvậy ông nội phải giữ thốt, vô cùng có ý nghĩa." Mộ Hi .

      Mộ Hi và ông nội Lãnh về đến nhà rất trễ, Lãnh Ưng trở lại chỗ ở của Lãnh Đông, Mộ Hi trở lại dinh thự của .

      *******

      Âu Dương Hàn nằm ở giường lăn qua lộn lại ngủ được, ta bắt đầu sợ hãi, bởi vì Lãnh Tuyết tìm đến ta báo thù, ta tìm nhiều pháp sư, đều lúc này là thiên mệnh thể trái lại, cũng chịu thứ gì khác.

      ta nằm ở giường, nhìn trần nhà, trong lúc mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trong mộng ta mơ thấy Lãnh Tuyết, ánh mắt của mở ra, căn bản cũng thấy ngũ quan lắm, giống như vỏ cây, trong ánh mắt còn giọt máu, đồng tử mở to, trừng mắt nhìn Âu Dương Hàn, thống khổ thét chói tai.

      "Tại sao lại giết tôi? Vì sao? Vì sao? Trả lại mạng cho tôi, trả lại mạng cho tôi..."

      "Cút ngay, cút ngay, nên tới đây, nên tới đây..."

      Âu Dương Hàn kinh hoàng khiếp sợ kêu, thân thể khỏi lui về phía sau.

      trợn tròn mắt căm tức nhìn Âu Dương Hàn, đột nhiên miệng mở lớn, máu tươi từ trong miệng chảy ra, liên tục quỳ rạp mặt đất, bởi vì nửa người dưới của bị những người đàn ông kia tàn phá đứng nổi, duỗi ngón tay tthật dài từ từ bò tiến tới gần Âu Dương Hàn, mỗi nơi bò qua đều để lại dấu vết ,máu tươi, còn có dấu tay dài.

      "Để mạng lại, để mạng lại, để mạng lại..."

      Lãnh Tuyết như con rắn trườn tới gần Âu Dương Hàn, phát bắt được cổ chân của , lập tức luồng khí lạnh từ chân lan tràn đến toàn thân, Âu Dương Hàn bị hù dọa đá văng Lãnh Tuyết ra, sau đó liều mạng chạy ra bên ngoài, xung quanh đều đen tối , ta dám xoay người, chỉ ra sức chạy, chạy, chạy...

      "A - -" đột nhiên, Âu Dương Hàn hụt chân, ngã vào vực sâu vạn trượng, ngay khi ngã vào vực sâu vạn trượng, ta cũng từ giường rớt xuống, ngã mạnh mặt đất, ta mở choàng hai mắt, nhìn chung quanh chút, ra là phòng của mình, ra là mơ, là dọa người, lau mồ hôi đầy đầu, chuẩn bị rửa mặt, mới vừa muốn đứng lên, chân vừa dùng lực, đau quá, nhấc đồ ngủ lên nhìn, cổ chân có dấu tay màu đen.

      Làm sao có thể? Đây chẳng qua là cơn ác mộng, làm sao lạicó dấu tay?

      Âu Dương Hàn bị hù dọa, nhìn chung quanh chút, chẳng lẽ ta thực đến đây? ta đến lấy mạng, người phụ nữ kia đến báo thù !

      ta vội vàng lấy bùa bình an mà pháp sư cho nắm trong bàn tay, còn lấy ra chút bùa chú cuống quít dán ở trong phòng, hy vọng có thể có tác dụng.

      Trở lại sô pha, thể tin được giấc mộng vừa rồi là , vì vậy, lại nhấc ống quần lên xem lần nữa, cái dấu tay vẫn còn ở đấy.

      ta dụi mắt, lại nhắm lại, nhất định phải là , nhất định phải là , lát sau lại mở mắt ra, nhìn thấy dấu ấn vẫn còn, trong lòng nhất thời trút giận, lần này mình chạy thoát, người phụ nữ kia bỏ qua cho ta!

      hết chương 158

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 159: Dấu tay đen kinh khủng (1)

      Năm đó ta đối với ác như vậy, quả nhiên tới báo thù, tựa như năm đó hô to : Tôi thành quỷ cũng bỏ qua cho , năm đó Âu Dương Hàn cho là những lời này rất buồn cười, coi như những lời này tồn tại, giờ phút này nghĩ lại rất hối hận! Nếu sớm biết hôm nay như vậy sao lúc trước còn như thế!

      Ngày hôm sau, chuyện Âu Dương Hàn gặp quỷ cũng cho ai, bởi vì đây là xã hội thực tế, ai tin, mình gặp phải những chuyện này, khẳng định là có người tin, người khác nhất định ta bị ảo giác, cho nên, ta muốn tìm đến năm đó mấy người em cùng hại chết Lãnh Tuyết, hỏi bọn họ có gặp phải chuyện lạ hay ?

      ta gọi điện thoại, hẹn mấy người gặp mặt ở quán cà phê yên tĩnh.

      Tất cả mọi người đến đông đủ, mấy thủ hạ kia cộng thêm Âu Dương Hàn, tổng cộng là tám người, năm đó chính tám người bọn họ hành hạ Lãnh Tuyết đến chết, dĩ nhiên còn có đồng lõa tới, chính là Âu Dương Hàn, tai nạn xe kia do ta làm giả, nên ta cũng coi như là hung thủ.

      Mọi người ngồi đó có ai chịu chuyện, cũng nhìn tôi, tôi nhìn , bộ dáng tâm nặng nề, nhưng lại biết như thế nào.

      "Tất cả mọi người câm sao? Tại sao lời nào? Tôi gọi mấy người tới phải để làm cảnh!" Âu Dương Hàn nén được tức giận, chuyện đầu tiên.

      "Đại ca, em biết có tin hay ?" người em trong đó .

      "Chẳng lẽ cậu cũng nhìn thấy người phụ nữ kia?" Âu Dương Hàn trừng mắt .

      "Đại ca, em cũng vậy, em nằm mơ thấy người phụ nữ kia tìm em đòi mạng, còn có chính là, xem. . . . . ." Tên đàn ông chuyện kéo ống quần lên cho mọi người nhìn, những tên đàn ông khác cũng lần lượt kéo ống quần lên, ngoài ý muốn chính là, chân mỗi người đều có dấu tay đen.

      "Mẹ, con bà nó ta thực đến rồi!" Âu Dương Hàn vừa nhìn phải chỉ ta, chợt có thêm can đảm, mắng câu.

      ", làm thế nào? Chúng ta đấu lại ta!" tên nhát gan .

      "Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ con đàn bà!" Âu Dương Hàn rống to .

      "Nhưng mà, nhưng mà, , ta phải là người!" Những tên đàn ông khác .

      "Đừng sợ, nhất định có cách, ta nhất định có sợ hãi, chúng ta nhiều người như vậy còn đấu lại ta sao! Từ giờ trở , mấy người chúng ta nên tách ra, ở cùng nhau, có chuyện, kêu to giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ chúng ta phải tìm pháp sư, siêu độ cho ta." Âu Dương Hàn đương nhiên vẫn hi vọng có thể tống càng sớm càng tốt, đấu với là dự tính xấu nhất! Hàn Băng Tâm dien.dan~le$quy@don

      "Được, chúng em nghe đại ca." Tất cả mọi người đồng ý cách của Âu Dương Hàn, ở cùng nhau là an toàn nhất.

      Thời điểm những người này mời pháp sư, Mộ Hi và Âu Dương Hàn chạy tới thôn mới, bởi vì đây là đề nghị của Mộ Hi, lần trước nhìn thấy chỗ đó ở trong mơ chính là thôn mới, cho nên nơi đó nhất định có chuyện xảy ra, cho nên phải lần, dĩ nhiên mời Âu Dương Hàn cùng, bởi vì ta là nhân vật mấu chốt, khó nghe chính là hung thủ, ra , đến bây giờ Mộ Hi vẫn chưa biết Âu Dương Hàn còn có em trai tên là Âu Dương Hàn, hơn nữa trực tiếp hại chết Lãnh Tuyết chính là tên em trai biến thái ấy.

      Kể từ giấc mơ trước của Mộ Hi, trong lòng liền hận thể giết chết Âu Dương Hàn, nhưng mình chưa bao giờ giết người, căn bản là xuống tay được, chỉ có tìm được chứng cớ rồi tiếp!

      "Nơi này trước kia tới sao?" Mộ Hi nhìn ngoài cửa sổ hỏi Âu Dương Hàn.

      " tới." Âu Dương Hàn nhàn nhạt .

      "Có hồi ức tốt đẹp hay ?" Mộ Hi tỏ ra rất tùy ý.

      " có!" Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      lúc này, Âu Dương Hàn chợt nhớ tới cả từng gặp qua người phụ nữ kia, ta muốn biết bọn họ trò chuyện về cái gì?, vì vậy, gọi điện thoại cho Âu Dương Hàn.

      ", ở đâu?" Âu Dương Hàn hỏi.

      "Thôn mới?"

      ", đến đó làm gì? phải đời này cũng muốn đến đó sao?" Âu Dương Hàn hiểu hỏi.

      " và bạn tới đây, buổi chiều về." Âu Dương Hàn nhàn nhạt .

      "Bạn? Bạn nào? Có phải nữ ? Có phải rất đẹp ?" Âu Dương Hàn chợt có dự cảm tốt.

      "Đúng, còn có việc sao? Trở về tiếp, cúp ." Âu Dương Hàn sợ em trai chuyện chú ý, nên đơn giản mấy câu liền cúp rồi.

      Âu Dương Hàn thấy trai gấp gáp cúp điện thoại, đoán được trai nhất định là bị mê hoặc, vậy mà lại đến thôn mới, năm đó trai từng thề đời này trừ phi là bị người kề dao cổ, nếu tuyệt đối bước vào thôn mới nửa bước, hôm nay tại sao lại đến đó? Quá kỳ lạ?

      tại mấy người bọn họ ở chỗ pháp sư, dấu tay đen người mỗi người đều để pháp sư nhìn.

      "Đại sư, tại sao có thể như vậy? Chỉ là giấc mơ, làm sao có dấu tay này?" Âu Dương Hàn hỏi.

      "Các là bị quỷ gây thương tích, tôi giúp làm phép, nghĩ cách xóa dấu tay đen này, nhìn dấu tay đen này xem, chứng tỏ đây là oán quỷ lợi hại nhất phủ, oán khí của ta rất nặng, cho nên rất khó đối phó! Hơn nữa số chuyện là trời định trước, Diêm Vương Gia để người ta chết canh ba, há có thể để người đến canh năm, các tự cầu phúc , trừ phi ta chủ động buông tha thù hận, nếu , ta báo thù !"

      "Mẹ nó, tự cầu phúc cái gì? Vậy còn cần pháp sư làm phép?" Âu Dương Hàn có chút tức giận , bởi vì pháp sư có cách nào cứu bọn họ, khiến ta rất phiền não.

      Pháp sư bất đắc dĩ lắc đầu cái!

      Pháp sư lấy ra vài lá bùa, từng lá đều có số câu thần chú, ông dán cho mỗi người lá.

      "Đến mai nếu dấu tay đen có thể biến đỏ, điều này chứng tỏ các còn có thể cứu, nếu lão phu cũng bất lực!"

      "Pháp sư, cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ông nhất định phải nghĩ biện pháp, tôi hi vọng ông cùng chúng tôi." người trong đó nhát gan , giọng điệu của ta lộ ra cầu xin, pháp sư mềm lòng, nghĩ thầm: Đúng vậy, cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, còn chưa cứu làm sao biết cứu được, cứ thử chút.

      "Được rồi, tôi cùng các ."

      Mấy người bọn lái chiếc xe thương vụ, tất cả mọi người đều ở trong chiếc xe.

      Bởi vì vị pháp sư này ở chỗ rất vắng vẻ, thời điểm bọn rời khỏi thôn, đối diện truyền đến thanh thổi còi, có vẻ cực kỳ chói mắt, ánh đèn trước mặt chiếu khiến bọn họ nhìn thấy gì.

      lúc này, xe thương vụ chợt bốc lên khói trắng nồng nặc.

      "Mẹ nó, có phải cháy hay ? Nhanh xuống xe, nhanh xuống xe. . . . . ." Âu Dương Hàn hô to, chuẩn bị xuống xe, nhưng mà, đôi tay chợt đè ta lại.

      "Đừng động, ngồi xuống." chuyện chính là pháp sư, bởi vì xe trước mặt rất cổ quái, cho người ta hơi thở kỳ quái.

      Âu Dương Hàn sợ đến nhúc nhích, những người khác cũng học pháp sư, nhúc nhích.

      lúc này, chiếc xe cứu thương kia, dừng lại, cửa xe mở ra, người xuống, phất tay về phía bọn họ, ý bảo bọn họ lên xe, Âu Dương Hàn sợ đến dám thở mạnh, len lén liếc hướng pháp sư, chỉ thấy vẻ mặt của ông vô cùng nặng nề, ông gì, chỉ ngồi bất động. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Đại sư, ta kêu chúng ta qua!" Kẻ nhát gan bên cạnh chợt .

      "Đừng động, đó là xe tử vong, đừng gì, đừng có đồng ý, cái gì cũng được làm." Pháp sư xong lấy ra ba cây nhan từ trong bọc quần áo đốt lên, chắp tay trước ngực kẹp hương giơ rất cao, quả nhiên trong chốc lát, người nọ liền lái xe rời khỏi.

      "Đại sư, ta rồi." Người nhát gan còn .

      "Ừ, chúng ta cũng thôi." Pháp sư .

      "Đại sư, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Hàn hỏi.

      "Đó là xe tử vong, ta là đặc biệt tiếp nhận kẻ ăn chơi trác táng, tôi vừa dùng ba cây nhan đặc chế, che kín dương khí người chúng ta, bị ta phát , cho nên ta mới lái xe rời ." Pháp sư .

      Mấy người sau khi nghe cũng thể nào tin được, ngờ cảnh phim kinh dị chiếu tivi này, xảy ra người bọn , mọi người sợ đến mặt trắng bệch.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 159: Dấu tay đen kinh khủng (2)

      Mộ Hi đưa Âu Dương Hàn đến tất cả chỗ nằm mơ thấy, nhưng Âu Dương Hàn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, điều này khiến Mộ Hi rất hoang mang, tại sao ta bình tĩnh như vậy, trở lại chỗ này lần nữa, ta nên nhớ lại những chuyện mất hết tính người mình làm kia! Nhưng mà, tại sao nhìn ta rất thoải mái, giống như có hồi ức đặc biệt với nơi này!

      Nam Cung Diệu bận bịu cả ngày, về đến nhà, thấy Mộ Hi vẫn chưa về, vì vậy, gọi điện thoại.

      "Em , còn chưa xong việc, ta định ăn cơm, hôm nay chúng ta ăn bữa tối dưới nến, khi nào về?" Nam Cung Diệu .

      "Bảy rưỡi ta có thể chạy về." Mộ Hi .

      "Được rồi, ở nhà chờ em." Nam Cung Diệu cúp điện thoại.

      Âu Dương Hàn đoán được là ai gọi điện thoại, nhưng mà, ta đành chịu, bởi vì ta có quyền can thiệp tự do của , nếu là trước đây, ta tuyệt đối để Nam Cung Diệu tiện nghi như vậy, nhưng bây giờ ta chợt thay đổi, trở nên muốn giống như trước đây, cảm giác rất có ý nghĩa, mặc dù phụ nữ vây quanh ta, nhưng, ta chỉ muốn người lòng với ta, tựa như năm đó Mộ Hi đối với Nam Cung Diệu, cho dù ta giam lỏng , Mộ Hi vẫn khăng khăng mực Nam Cung Diệu, điều này khiến Âu Dương Hàn rất ghen tỵ cũng rất hâm mộ.

      Mộ Hi dạo cùng Âu Dương Hàn ngày, chẳng phát bất cứ gì, có hơi thất vọng!

      Duy nhất người khiến hoài nghi chính là, khi Mộ Hi nhắc tới muốn đến gần căn biệt thự trong mơ kia, Âu Dương Hàn hình như rất muốn , nhưng mà ta vẫn như cũ tỏ ra giống như có việc gì, nhưng mà, trực giác của phụ nữ cho Mộ Hi, nơi đó khẳng định chính là trường Lãnh Tuyết chết.

      Chỉ cần tìm tới đó, khẳng định có thể tìm được chứng cớ, cuối cùng uổng phí.

      Sau khi Mộ Hi chia tay Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn đứng tại chỗ nhìn Mộ Hi rời , vốn là vẻ mặt rất cao hứng, chợt trở nên rất u lạnh lẽo, thầm nghĩ: này là ai ? Tại sao hành trình cả ngày hôm nay đều có liên quan đến chuyện năm đó, hẳn khéo như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ này có quan hệ gì với năm đó?

      Người phụ nữ này vốn là vẫn luôn kháng cự ta, tại sao chợt chủ động đến gần ta? Nhất định là có mục đích.

      Mộ Hi rời khỏi Âu Dương Hàn, gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu, bọn họ trực tiếp hẹn gặp ở nhà hàng, như vậy Mộ Hi cũng cần về nhà, lãng phí thời gian, Mộ Hi trực tiếp chạy tới nhà hàng, Nam Cung Diệu trực tiếp từ trong nhà chạy tới, hai người hẹn gặp tại nhà ăn.

      lúc hai người ăn say sưa ngon lành, Nam Nam và Lâm Lâm đến gần, vui mừng chọn chỗ ngồi, bởi vì hôm nay ông nội mời, nên bọn họ cần khách khí, chỉ cần cứ việc gọi thức ăn, sau đó Nam Cung Vân tới, thở hổn hển ngồi xuống.

      "Hai người các cháu quá đáng, ném ông nội ở phía sau quan tâm, chỉ biết ăn thôi, chẳng lẽ ông nội còn bằng miếng thịt sao?" Nam Cung Vân oán trách .

      Bởi vì Nam Cung Diệu và Mộ Hi ăn ở phòng riêng, nên biết Nam Nam cũng ăn cơm ở nhà hàng này. Hàn Băng Tâm (d-d-l-q-d)

      Nam Nam đến nhà vệ sinh, vừa mới bước vào, liền nghe được có hai người :

      ", nhìn rồi chứ, người phụ nữ kia ở bên trong, lát, bỏ cái này vào trong món ăn của bọn họ, bảo đảm đánh ta trở về nguyên hình." Nam Nam thấy bộ dáng người chuyện bên trong, vì vậy lại rón rén ra ngoài, làm bộ có việc gì, đứng rửa tay ở bên ngoài nhà vệ sinh, chỉ thấy chốc lát sau, hai người đàn ông này ra ngoài, cậu lặng lẽ theo phía người kia sau.

      Người đàn ông kia, tới ngoài cửa phòng Nam Cung Diệu, chỉ chốc lát sau người đàn ông khác bưng thức ăn tới, người đàn ông chờ ở cửa ra vào lấy ra bọc giấy, đổ bột trắng trong bọc vào, khuấy đều lần nữa, sau đó liền tiến vào.

      Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông này ra, vội vàng rời , Nam Nam lặng lẽ nhìn vào trong khe cửa, tốt đó phải cha và mẹ sao?

      Vì vậy, lấy điện thoại di động ra, dùng số lạ gởi tin nhắn cho Nam Cung Diệu.

      "Thức ăn có độc." Tin nhắn phát ra, Nam Nam thấy cha vẫn chuyện với mẹ, may mà vẫn chưa ăn, Nam Cung Diệu nghe được điện thoại di động kêu, mở ra xem, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, thấy Mộ Hi vừa muốn ăn.

      "Đừng ăn, có độc." Nam Cung Diệu gầm tiếng, sắc mặt rất khó nhìn, đáng chết, là ai chán sống, dám phá hư thế giới hai người của và vợ .

      Nam Cung Diệu và Mộ Hi ung dung ra ngoài, giống như chẳng có gì xảy ra.

      Mà Nam Nam vì quấy rầy em ăn cơm, cũng làm bộ nhìn thấy cha và mẹ, bởi vì chỗ bọn họ ngồi rất vắng vẻ, nên Nam Cung Diệu cũng có để ý hai con cũng ở đây dùng cơm, và Mộ Hi rất tự nhiên ra khỏi nhà hàng.

      Hai người có trực tiếp về nhà, mà vừa vừa dạo, Nam Cung Diệu loáng thoáng cảm giác có người theo phía sau, dĩ nhiên Mộ Hi cũng cảm thấy, vì vậy, Mộ Hi nắm tay hơi dùng sức, Nam Cung Diệu nhận được ám hiệu, Nam Cung Diệu và Mộ Hi tới hẻm phía trước, nơi đó ít người, hơn nữa trời bắt đầu tối, dễ dàng xuống tay.

      Nếu vừa rồi thức ăn có độc, chứng tỏ người bỏ độc gần đây, cũng có khả năng theo sát bọn họ, cho đến khi độc dược phát tác, bọn họ nhất định hành động, nên Mộ Hi nhìn cách xa lắm, vì vậy, dừng lại, hai tay ôm eo Nam Cung Diệu, chủ động hôn , Nam Cung Diệu ngờ vợ chủ động như vậy, đây phải để người ta xem miễn phí nha, nhưng, mặc dù biết phía sau có người theo, Nam Cung Diệu vẫn bị vợ hành hạ muốn ngừng mà được!

      Gần đây bởi vì chuyện Lãnh Tuyết, Nam Cung Diệu vẫn nhẫn nại quan tâm Mộ Hi, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu muốn, phát vợ mệt nhúc nhích nằm ở giường ngủ thở to, bởi vì thương gần đây luyện võ cực khổ, Nam Cung Diệu vẫn luôn là nhìn mỹ nhân trong ngực thể muốn, rất thảm, mỗi ngày lão Nhị đứng cao, chính là chịu ngủ!

      Đáng chết! Hôn nồng nhiệt như vậy, hôn đến Nam Cung Diệu bắt đầu thở hổn hển, Mộ Hi dĩ nhiên hiểu, ngờ mình chỉ là diễn trò, ông xã dễ dàng kích động như vậy, xem ra gần đây đói rồi!

      Mấy người đàn ông theo đằng sau, ngờ màn trước mắt, chẳng lẽ người phụ nữ này phải quỷ, là cương thi, tại sao ta gắt gao cắn cổ người đàn ông kia, mà người đàn ông kia tại sao giãy giụa?

      ra , mấy người này theo Mộ Hi là người của Âu Dương Hàn, ta vốn định hạ độc trong thức ăn của Mộ Hi, đương nhiên là độc đối phó quỷ, coi như vừa rồi bọn họ ăn cũng chết, bởi vì Mộ Hi căn bản phải quỷ, nhưng mà, bọn họ biết, coi Mộ Hi thành Lãnh Tuyết.

      ra , tối hôm nay trong đám người theo bọn họ có hai chân mang dấu tay đen, hai người kia cũng biết Lãnh Tuyết, bởi vì năm đó chính là bọn họ cùng nhau hành hạ Lãnh Tuyết đến chết, cho nên tối hôm nay sau khi nhìn thấy Mộ Hi càng thêm kết luận Mộ Hi là quỷ, quỷ tới lấy mạng, bởi vì chân bọn họ cũng bị quỷ tóm, nên tại mặc kệ xảy ra cái gì bọn họ đều tin rằng, tựa như tại thấy Mộ Hi cắn cổ Nam Cung Diệu, mấy người bọn hiểu thành Mộ Hi là cương thi hoặc là ác quỷ, hai thứ này là thứ nào kết quả cũng tốt, nên mấy người này sợ đến dám đến gần, vốn là trong tay còn cầm dây thừng trói thi của pháp sư cho, tính bắt con quỷ này, siêu độ tốt, để sớm ngày đầu thai, đừng hại người nữa!

      Hai người này trong lòng biết Mộ Hi là quỷ dám đến gần, nhưng những người khác biết tình huống thế nào, bọn họ cho là mục tiêu bắt cóc, ngay cả tối hôm nay túi độc kia, bọn họ cũng biết là đối phó quỷ, cho là thuốc mê hoặc là thuốc kích dục gì đó, nhưng bọn họ vẫn cho rằng là kích dục, bởi vì này hai người thân mật, có khả năng là thuốc phát tác.

      "Tôi canh chừng ở chỗ này, mấy người các cậu qua , đánh ngất xỉu người đàn ông kia, mang người phụ nữ kia ." Người đàn ông biết nội tình .

      "Dạ, , có phải Âu thiếu lại coi trọng này hay ?" Người đàn ông cầm sợi giây hỏi.

      "Cậu con mẹ nó nhảm nhiều như vậy, bải các cậu nhanh , đến lúc đó chỗ tốt thiếu các cậu." Người đàn ông chuyện tát cái người cầm sợi dây, kết quả, mấy người kia ngoan ngoãn qua, có cầm thiết côn trong tay, có cầm điện côn, đương nhiên là chuẩn bị giật điện Nam Cung Diệu, sau đó mang người phụ nữ .

      Thời điểm những người này chậm rãi tới gần, ánh mắt Mộ Hi chớp nhìn chằm chằm hướng mấy người này tới gần bọn họ.

      Mấy người đàn ông này cũng biết người đàn ông thân mật cũng phải là người bình thường, Nam Cung Diệu là người đàn ông lợi hại nhất, Mộ Hi tại cũng là trong người phụ nữ lợi hại nhất, bởi vì bọn họ đều là côn đồ, nên dường như biết tà ma, nếu cho bọn họ biết người đàn ông bị cắn này chính là tà ma, tin tưởng bọn họ cũng tè ra quần, đánh chết cũng dám lên, đó chính là tìm chết.

      Mấy người tới này đến sau lưng Mộ Hi, bởi vì Nam Cung Diệu bị Mộ Hi chấm mút, dĩ nhiên Nam Cung Diệu vô cùng vui lòng bị chấm mút, chỉ là có cảm giác bị phụ nữ vô lễ, bởi vì Mộ Hi chặt chẽ chống đỡ tường, hơn nữa đôi tay an phận sờ lung tung, chỉ là mò đều là chỗ nên mò, lão Nhị vẫn là có ý tốt mò! Truyện chỉ edit tại ***************.com

      " này đủ hoang dã, cắn đủ chưa?" người đàn ông phía trước .

      Mộ Hi từ từ ngẩng đầu lên, quay đầu lại nhìn về phía mấy tên côn đồ, nhưng mà, hai tay vẫn có ý muốn buông Nam Cung Diệu ra, hai tay vẫn ôm chặt eo Nam Cung Diệu, vẻ mặt rất bình tĩnh.

      "Chị cắn người các ngươi quản cái rắm!" Mộ Hi lạnh lùng , Nam Cung Diệu thiếu chút nữa bị vợ chọc cười, chuyện cực kỳ ngang ngược rồi!

      "Chao ôi, lợi hại, mấy như thế nào, động thủ ?"

      Người đàn ông đầu tiên đến gần Mộ Hi, ai ngờ, chân trái Mộ Hi chợt đá về phía sau phen, chân chặt chẽ chống đỡ ở cổ người đàn ông kia, tại cơ thể Mộ Hi chính là cong, nửa người làm phiền ngực Nam Cung Diệu, eo cong rất lợi hại, bởi vì là đưa lưng về phía người kia đá , Nam Cung Diệu biết cơ thể vợ dẻo dai, ngờ gần đây luyện võ luyện dẻo hơn rồi, động tác khó như vậy phải cũng có thể, về nhà nhất định phải thử chút, đối với mấy tên côn đồ này, Nam Cung Diệu căn bản để vào mắt, võ công của Mộ Hi biết chút, bởi vì lúc có chuyện gì làm tìm ông nộiLãnh hàn huyên chút, cho nên tối hôm nay có ý định ra tay, để vợ đùa đùa nghịch nghịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :