1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 155 : Lời dối có thiện ý (1)
      Editor: Ngọc Sơn Bạc

      Mộ Hi chậm rãi tỉnh dậy, mở mắt, đứng dậy vào trong sân, thấy ông nội Lãnh ngồi chuyện với Lãnh Đông, Mộ Hi có chút xấu hổ, người ngoài, là đồ giả! trở về nhà thay xong quần áo, định rời .

      “Tuyết nhi.” Lãnh Đông thấy Mộ Hi liền gọi , biết, em này rất ít khi khóc.

      , cũng nên gọi em là Tuyết nhi?” Mộ Hi cảm thấy mình là tên lừa gạt, nhưng đành lòng lừa gạt Lãnh Đông, cũng đành lòng làm tổn thương !

      “Có thể, gọi em là Vũ Hàn được chứ!” Lãnh Đông cẩn thận , lo lắng kích động đến , bởi vì phản ứng té xỉu lần trước của Mộ Hi rất dọa người, cho nên Lãnh Đông mới lo lắng kích động đến , lúc em ở Mỹ luôn ngây ngốc, giống như ở phòng ăn lần trước, biểu của rất kỳ lạ, khó trách, là bởi vì có liên quan đến cuộc sống của , là Diệu tổng vẫn luôn chiều theo ý , Diệu tổng đối với , Lãnh Đông hoàn toàn hiểu , nhưng, vì sao Diệu tổng vẫn luôn là Mộ Hi?

      thể nào là Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi có hình dáng cùng diện mạo như thế, hai người bọn họ lớn lên chút cũng giống, làm sao có thể là người? Diệu tổng luôn luôn thông minh cũng có lúc hồ đồ, đúng là hùng khó qua ải mỹ nhân!

      “Ông nội, con có thể về trước được ? , ở lại cùng ông nội nha, ngày mai em trở lại.” Mộ Hi cầm lấy túi chuẩn bị về.

      “Ông nội, con đưa em ấy về, con lo lắng.” Lãnh Đông nhìn ông nội hỏi.

      , con.” Lãnh Ưng cười , thực ra, ông muốn để cho Lãnh Đông nhanh như vậy, nhưng ông cũng lo lắng cho Mộ Hi, bởi vì vừa rồi Mộ Hi rất dọa người!

      “Ông nội, , .” Mộ Hi quay đầu lại, đau lòng nhìn Lãnh Ưng, ông cụ này rất đáng thương, chỉ có người cháu trai, còn mới tìm được, nhất định là rời xa nhau được.

      “Ông nội, ngày mai con đến đón ông.” Lãnh Đông quay đầu lại , sau đó lại rời .

      Nam Cung Diệu sớm tan việc, mua thức ăn, chuẩn bị làm cơm cho vợ cùng con , chuẩn bị xong các món ăn, liền ôm Lâm Lâm ra ban công nhìn xuống, ban ngày Mộ Hi bận rộn nhiều việc, để bị Mộ Hi đánh đuổi, liền yên lặng làm người đàn ông của gia đình.

      Đương nhiên, Nam Cung Diệu làm tất cả, cũng để cho Mộ Hi cảm động.

      Nam Cung Diệu ở ban công, thấy Mộ Hi bước ra từ trong chiếc xe, đương nhiên nhận ra đây là xe của ai? Bởi vì đó là xe của Lãnh Đông, quả nhiên, bọn họ lén lút liên lạc, ngày đánh nhau cùng Hàng Thiên chính Mộ Hi kéo ra, Mộ Hi dùng chiêu thức tuyệt học của Lãnh Đông, Lãnh Đông dạy võ cho , rốt cuộc người đàn ông này có mục đích gì?

      Khiến Nam Cung Dung nhìn ra ngoài chính là, Lãnh Đông còn bước ra cùng Mộ Hi.

      “Bảo bối, con về phòng của , cha có khách tới.” Nam Cung Diệu lừa Lâm Lâm , bởi vì nên cho con thấy bạo lực mới tốt.

      Lâm Lâm ngoan ngoãn về phòng của mình, Nam Cung Diệu mở cửa, đứng ở cửa phòng khách, thân thể dựa vào tường.

      Mộ Hi và Lãnh Đông đến, thấy mặt của Nam Cung Diệu cúi gần tới mặt đất.

      “Kéo dài mặt làm cái gì?” Mộ Hi vừa vào nhà liền .

      “Diệu tổng.” Lãnh Đông rất cung kính chào hỏi, mặt che giấu được vui sướng, nhưng vui sướng này, khiến Nam Cung Diệu rất thoải mái!

      “Lãnh Đông, cậu khiến tôi rất thất vọng!” Nam Cung Diệu rất đau lòng, ddlqd.mèo hoang tâm phúc của mình lại lén lui tới với người phụ nữ nhất.

      “Diệu tổng, hiểu lầm, chúng ta vào !” Lãnh Đông cảm thấy ở cửa chuyện này, được tốt lắm.

      “Cậu có thể về!” Nam Cung Diệu cau mày, ở trong lòng Lãnh Đông chính là cánh tay phải, là em của , rất đau lòng, nếu như là người khác, đến đánh trận, tuyệt đối nương tay, thế nhưng lại là Lãnh Đông, thể hạ thủ!

      , vì sao vào?” Mộ Hi hỏi.

      từ lúc nào thành của em?” Nam Cung Diệu hiểu hỏi.

      “Diệu tổng, ấy gọi tôi.” Lãnh Đông cười ha hả , mình bỗng nhiên có em , mặt giấu được vui sướng.

      “Nam Cung Diệu, tôi có gọi , chẳng qua muốn làm tôi, cũng là ý kiến, nhưng khi làm phải có dáng vẻ của người , về sau cho phép khi dễ em nha.” Mộ Hi vừa thay giày vừa , nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nam Cung Diệu, Mộ Hi khỏi buồn cười.

      “Hai người xảy ra chuyện gì? cái gì? Từ khi nào em thành em của cậu ta?” Nam Cung Diệu kéo tay của Lãnh Đông, đóng cửa đùng tiếng lại.

      “Diệu tổng, là như thế này.” Lãnh Đông vui vẻ , bởi vì hôm nay tâm tình của rất tốt, vì vậy có cách nào giấu được vẻ tươi cười mặt!

      “Ngồi xuống .” Nam Cung Diệu ngồi ở ghế sa lon, gác chân, nghiêm túc nghe Lãnh Đông .

      “Mấy ngày hôm trước tôi thấy Vũ Hàn kéo ngài và Hàng Thiên đánh nhau ra, ấy dùng chiêu thức tuyệt học nhà họ Lãnh chúng tôi, lúc đó tôi rất kinh ngạc, bởi vì tuyệt học nhà họ Lãnh có truyền cho người ngoài, ngày hôm nay tôi lén theo Vũ Hàn ra ngoài, phát ấy học vĩ với ông cụ, nghĩ tới chính là, ông cụ đó chính là ông nội ly tán tám năm của tôi, mà Vũ Hàn chính là người em thất lạc nhiều năm của tôi, chẳng trách tôi luôn cảm thấy ấy nhìn rất quen mắt, đương nhiên lúc chúng tôi xa nhau ấy còn là đứa bé, căn bản tôi có nhận ra ấy, thế nhưng tôi nhớ kỹ dáng vẻ của mẹ, Vũ Hàn rất giống dáng vẻ của mẹ tôi, cho nên mỗi lần tôi thấy khuôn mặt đó đều cảm thấy quen mắt.” Lãnh Đông rất hưng phấn cũng rất hạnh phúc.

      Nam Cung Diệu tin, vì sao mà chuyện tình ngày càng phức tạp?

      “Lãnh Đông, cậu có lầm hay , cậu biết ấy là ai.” Nam Cung Diệu hỏi, ấy là Mộ Hi, làm sao lại là em của Lãnh Đông?

      “Diệu tổng, chắc chắn lầm, em ấy là được ông nội đưa cho người khác chăm sóc, và cha nuôi và mẹ nuôi của Vũ Hàn qua đời, cho nên khi tôi điều tra biết ấy có bất kỳ người thân nào!” Lãnh Đông khổ sở trả lời.

      Mộ Hi và Lâm Lâm ở trong phòng, muốn tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ, ngộ nhỡ mình kiên trì lại ra , làm Lãnh Đông tổn thương, bởi vì lúc Mộ Hi trở lại, ông nội Lãnh dặn đừng ra tình hình thực tế, bởi vì Lãnh Đông rất khó chịu!

      “Mẹ, chú Lãnh là cậu của con sao?” Nam Nam hiếu kỳ hỏi.

      “Đúng, về sau các con phải gọi là bác biết ?” Mộ Hi mỉm cười .

      “Nhưng mẹ, vì sao mẹ phải họ Lãnh?” Nam Nam như có điều suy nghĩ hỏi.

      “Con trai, sau này mẹ cho con biết, cũng giống như tại sao mẹ lại biến thành bộ dáng này, ra cũng rất dài dòng.” Mộ Hi bất đắc dĩ , biết làm sao để cho con trai hiểu về chuyện thể tin này, lẽ nào lại cho con trai biết có báo mộng cho , nên biến thành cái bộ dáng này! Nam Cung Diệu và Lãnh Đông ở bên ngoài cái gì, Mộ Hi biết, nhưng, Nam Cung Diệu giữ Lãnh Đông ở lại ăn cơm.

      “Bác, đây là do cha làm, ăn rất ngon phải ?” Lâm Lâm .

      “Lâm Lâm, ăn rất ngon, tay nghề cha con rất tuyệt.” Nam Cung Diệu vẫn yên lặng dùng cơm.

      suy nghĩ: Nhất định trong này có hiểu lầm, làm sao Mộ Hi có thể là em của Lãnh Đông, Mộ Hi còn là con của Khang Dực, mặc dù quen biết nhau, nhưng đây là , nếu là con của Khang Dực, thể nào là em của Lãnh Đông, vậy chỉ có khả năng, là Mộ Hi dối, chính là tại có gương mặt của em Lãnh Đông, chẳng lẽ là trời xui đất khiến? Mộ Hi còn sống, thay Lãnh Tuyết hoàn thành cuộc sống.

      Nam Cung Diệu cẩn thận suy nghĩ: sở dĩ Mộ Hi nhận mình là Lãnh Tuyết, chính là vì muốn Lãnh Đông khổ sở, nếu như là thế này, chết chính là em của Lãnh Đông, nếu quả là như vậy, Nam Cung Diệu thà để Mộ Hi giả làm Lãnh Tuyết, cũng muốn Lãnh Đông khổ sở, thất tán với em nhiều năm như vậy, Lãnh Đông rất khổ sở.

      “Lãnh Đông, tôi xin lỗi cậu, rất xin lỗi cậu.” Nam Cung Diệu đột nhiên ngẩng đầu , Lãnh Đông giật mình nhìn Nam Cung Diệu, người đàn ông này bao giờ cúi đầu đối với người khác, hôm nay lại cúi đầu xin lỗi với , bỗng nhiên Lãnh Đông cảm thấy mũi mình chua xót!

      “Diệu tổng, có việc gì, tôi sớm quên.” Lãnh Đông cười .

      “Sau này lúc có người, nên gọi tôi là Diệu tổng, theo lý thuyết tôi phải gọi cậu là .” Khóe miệng Nam Cung Diệu hơi cong, cười ha hả .

      “Đúng vậy, nghĩ tới Vũ Hàn chính là em của tôi, chúng ta lại thành người nhà.” Lãnh Đông rất vui vẻ , ra, Nam Cung Diệu còn lo lắng, Lãnh Đông luôn luôn trầm ổn giỏi giang bỗng nhiên lại hồ đồ, Vũ Hàn là mẹ của Nam Nam, làm sao có thể là em của ! Nghĩ tới đây Nam Cung Diệu có chút lo lắng, ngộ nhỡ có ngày cậu cẩn thận suy nghĩ lại, bị đả kích rất lớn!

      “Về sau, có việc gì cứ tới dùng cơm, vừa giúp tôi chăm sóc con, ai bảo cậu là bác con tôi!” Nam Cung Diệu cười , Lãnh Đông nhìn ra được, Diệu tổng vì em mình mà thay đổi rất nhiều, lại có thể chủ động làm cơm, là hiếm thấy!

      “Tôi cầu còn được, sau này các con muốn cái gì bác liền dẫn các con mua!” Lãnh Đông sờ sờ đầu Lâm Lâm .

      “OK”

      “OK”

      Nam Nam và Lâm Lâm đồng thanh , hơn nữa còn cùng nhìn Lãnh Đông cười, vì bác Lãnh Đông, bọn chúng cũng đều thích, lần trước Nam Cung Diệu gặp chuyện may, cũng là có Lãnh Đông bảo vệ cho bọn chúng.

      , nghĩ bác lớn lên lại đẹp trai như vậy, làm bạn trai em được ?” Lâm Lâm .

      “Khụ…”

      “Khụ…”

      “Khụ…”

      Ba người lớn đồng thời ho khan, Lâm Lâm tò mò nhìn bọn họ.

      “Người lớn là ngốc, ăn nhanh như vậy để mà bị sặc, xem con từ từ ăn này, tốt biết bao nhiêu.” Lâm Lâm cố ý thể dáng vẻ ưu nhã gặm sườn lợn, chọc mấy người lớn cười ha hả.

      Sau bữa cơm chiều, Lãnh Đông trở về, Nam Nam và Lâm Lâm ở trong phòng làm bài tập.

      “Vì sao đặt phòng lớn hơn? Lại ở chỗ này chen chúc với em!” Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu.

      em ở đâu, ở ngay đó, bởi vì em là vợ của , để em rời xa khỏi , em muốn ở lại trong biệt thự, chúng ta liền ở chỗ này là được rồi.” Nam Cung Diệu nằm giường , đưa tay kéo Mộ Hi vào trong lòng, Mộ Hi gì, ngược lại là rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi.

      Cứ như vậy bị Nam Cung Diệu kéo, Nam Cung Diệu vốn muốn cùng tâm , nhưng, chỉ chốc lát liền nghe thấy tiếng Mộ Hi ngủ vù vù, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là đặt ở bên cạnh mình, để cho thoải mái, mà từ từ nằm bên người , nhìn chăm chú vào vợ của mình.

      “Vì sao em luôn thần bí như vậy? Giống như mãi mãi cũng nhìn thấu, vì sao em tin ? Tại sao lại muốn làm thiệt mình?” Nam Cung Diệu đau lòng .

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 155 : Lời dối có thiện ý (2)
      Editor: Ngọc Sơn Bạc

      Đêm khuya đen như mực, cái gì Mộ Hi cũng nhìn thấy, đưa tay cũng thấy được năm ngón, sờ tường từ từ về phía trước, phía trước có tia sáng, vì sao lại ở đây? dám về phía trước mặt, bởi vì biết phía trước có gì, gian phòng kia có người phụ nữ rất kinh khủng, trong hành lang rất u.

      Mộ Hi sợ hãi liền đu sang bên kia, ngừng , chung quy vẫn có cảm giác có cái gì đó theo , tóc gáy cả người đều dựng đứng.

      Vì vậy, bước nhanh hơn, nhưng bỗng nhiên trong đêm tối có bàn tay, mạnh mẽ kéo vào trong căn phòng, ánh sáng nơi này hơi yếu, loáng thoáng thấy người đàn ông đứng đó?

      là ai? Vì sao lại bắt tôi? Mộ Hi sợ hãi giọng .

      Người đàn ông lời nào, Mộ Hi nghiêm túc đánh ta, người này nhìn rất quen mắt, giống như gặp qua, cái bóng lưng này rất quen thuộc, nhất định là mình biết.

      “Vì sao em lại ngoan ngoãn vậy người phụ nữ của tôi? chính là chết! Ở đây chỉ có hai con đường, tự lựa chọn .” Ngay khi người đàn ông chuyện, Mộ Hi liền nghĩ tới, giọng của người đàn ông này chính là Âu Dương Hàn, là ta, tại sao ta lại ở chỗ này?

      Mộ Hi rất sợ hãi. Vì vậy bước nhanh tới, bắt lấy bả vai của ta, kêu to hơn.

      làm cái gì? Định giả thần giả quỷ, muốn dọa chết người sao?” Nhưng khi người đàn ông xoay người lại, Mộ Hi trợn tròn mắt, ta lại đeo mặt nạ.

      “Âu Dương Hàn, cần che giấu, tôi biết là , vì sao lại bắt tôi? Thế nào? có lá gan bỏ mặt nạ xuống?” Mộ Hi tức giận .

      ? Câm sao?” Mộ Hi đứa tay kéo mặt nạ xuống.

      Sợ hãi lại tập kích lần nữa, nghĩ tới dưới lớp mặt nạ này chính là gương mặt đáng sợ.

      “A ------ quỷ!” Mộ Hi kêu to.

      “Em làm người phụ nữ của tôi, em lập tức biến thành quỷ!” Người đàn ông đứa tay ra kéo Mộ Hi đến trước mặt mình, trừng mắt, khuôn mặt có đôi mắt chảy máu kinh khủng cách Mộ Hi chỉ có vài cm, Mộ Hi sợ đến nỗi dám nhìn, nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu sang bên.

      Người đàn ông dùng sức cầm lấy tay , đụng cả vào tường, trong miệng cười to ha ha ha, ta cởi quần ra, tiểu ở người của Mộ Hi, còn hung hăng đạp chân nhiều, ta cười biến thái, trong miệng ngừng chửi bới.

      “Mẹ , vẻ mặt của , biết xấu hổ, bây giờ xin tôi cưỡi , tôi cũng ở làm, mẹ nó, tôi làm cho ra hết sức.” Người đàn ông chợt mở cửa gào to ra ngoài.

      “Mấy người tới đây cho tôi, hôm nay tôi vui vẻ, thưởng ta cho mấy người, cho mấy người biết, được đứa chết ta, nếu tôi lấy mạng chó của mấy người, biết chưa! Sao mấy người cùng thưởng người phụ nữ xấu xí này.” Người đàn ông cười biến thái rời .

      Đúng lúc này, người đàn ông vô cùng xấu xí tiến tới, dáng dấp rất dọa người, Mộ Hi liều mạng tránh , định hô cứu mạng, nhưng vì sao hé miệng lại có bất kỳ thanh gì? Lúc này, những tên đàn ông kia nhào về phía của Mộ Hi.

      “Mấy , nhìn nàng này, đáng thương, hai má xinh đẹp như vậy, biến thành quả hồng thối rửa, lão đại cam lòng đem hủy! Chẳng qua nhìn cái bộ dáng này có hứng thú chơi!” Mấy tên đàn ông lại cười. Ddlqd.com Vì vậy, tới bên đống bình rượu, trong tay mỗi người cầm vỏ chai rượu, sau đó về phía của Mộ Hi.

      Mộ Hi sợ hãi, đem toàn lực lớn tiếng kêu.

      “Cứu mạng -----” Mộ Hi chợt ngồi dậy, là giấc mơ, giấc mơ đáng sợ, đầu toàn là mồ hôi, sờ sờ mặt mình, nhớ lại vừa rồi mặt mình toàn là máu, tên biến thái khi dùng sức đụng vào mặt của , cho nên nhớ kỹ mặt mình bị đụng thành đống rỉ máu, phản ứng đầu tiên của Mộ Hi khi tỉnh lại là sờ mặt , hoàn hảo có việc gì, giấc mộng vừa rồi rất chân , là khủng khiếp!

      “Làm sao vậy?” Nam Cung Diệu ngồi xuống, nhìn Mộ Hi hoảng sợ đến ngốc, đau lòng ôm vào lòng.

      là đáng sợ!” Mộ Hi run rẩy .

      “Lại thấy ác mộng?” Nam Cung Diệu hỏi.

      Mộ Hi cúi đầu, nhớ lại giấc mộng vừa rồi, mặc dù tên đàn ông kia có đeo mặt nạ, nhưng Mộ Hi có thể khẳng định, người đàn ông đó là Âu Dương Hàn, vì sao lại mơ thấy loại ác mộng như vậy?

      Chẳng lẽ là ta hại chết Lãnh Tuyết? Khi Lãnh Tuyết còn sống bị người ta cường bạo, sau đó bị người cố ý gây ra tai nạn xe, nếu như là vậy, Âu Dương Hàn có thù gì với ấy và ông nỗi Lãnh, nhưng, tuổi của Âu Dương Hàn và cách khá xa ông nội Lãnh, tại sao lại có thể có thù?

      Mộ Hi tin tưởng, nhất định Lãnh Tuyết muốn ám chỉ chuyện gì đó, làm sao ấy lạ tại ra ác mộng như vậy!

      Mộ Hi khiến người đau lòng. "Vì sao em lại cho biết bí mật của em?” Nam Cung Diệu đau lòng .

      “Sau này em cho biết.” Mộ Hi lại nằm giường.

      ra em phải là em của Lãnh Đông, biết vì sao em lại thừa nhận, nhưng, tin tưởng là em muốn làm tổn thương cậu ấy!” Nam Cung Diệu thấp giọng nhìn Mộ Hi .

      “Ừ, em phải là em của ấy.” Mộ Hi áy náy .

      “Cũng là bởi vì khuôn mặt này.” Nam Cung Diệu còn .

      “Đây là báo ứng của em, tốt như vậy, em lại biết quý trọng, còn bỏ con trai, vì vậy ông trời mới trừng phạt em nặng như vậy, trời xui đất khiến em làm Mộ Vũ Hàn, mà mặt của Vũ Hàn chính là mặt của em Lãnh Đông, em cũng biết làm thế nào để với , gương mặt này là mặt của Lãnh Tuyết, ấy cầu xin em giúp ấy hoàn thành nguyện vọng!” Mộ Hi từ từ việc mình trải qua.

      “...” Nam Cung Diệu trầm mặc.

      “Đúng, cũng tin, Lãnh Tuyết chết, làm sao em có thể thấy ấy!” Mộ Hi bất đắc dĩ .

      tin, chỉ là có chút khó tin!” Nam Cung Diệu .

      “Em thể trở về, ấy vừa mới lại tới tìm em, nhất định em phải giúp ấy, cho nên bây giờ em thể thừa nhận em là vợ của , Mộ Hi.” Mộ Hi lấy tay vuốt mặt của Nam Cung Diệu, trong lòng xin lỗi.

      “Cuối cùng em cũng thừa nhận, em chính là Mộ Hi của , cảm ơn em trở về.” Nam Cung Diệu dịu dàng ôm Mộ Hi.

      “Xin lỗi, em quá ích kỷ!” Mộ Hi khóc, biết là làm khổ mình, tới lui vẫn là thể rời khỏi người đàn ông này, bởi vì tâm của vẫn theo , có cách nào thay đổi được.

      “Đáp ứng , vĩnh viễn được rời khỏi .” Nam Cung Diệu giống như trẻ con, ôm Mộ Hi chặt.

      Lúc Mộ Hi và Nam Cung Diệu hòa thuận, Nam Nam xâm nhập vào máy tính của Khang Hân, khiến bé khiếp sợ là, Khang Hân mang thai, ta là con của Nam Cung Diệu, thảo nào mẹ lại muốn cha, người phụ nữ ghê tởm này lại dám dùng người uy hiếp mẹ, ra Khang Hân có thói quen viết nhật ký, ta đem mọi chuyện trong cuộc sống của mình viết vào, cuối cùng Nam Nam cũng hiểu người phụ nữ này có bao nhiêu đê tiện.

      Vì sao nhật kí của ta có nhắc tới người là Âu thiếu gì đó, ai là Âu thiếu?

      Âu thiếu này chắc chắn quen biết họ, vì sao Âu thiếu lại đối phó cha, ra Khang Hân bị Âu thiếu này sai khiến mới nghĩ biện pháp chia rẽ cha và mẹ, nhất định Âu thiếu biết cha và mẹ, nếu ta đối phó với cha và mẹ, người này rất nguy hiểm, bởi vì có khả năng là cha biết người này tồn tại.

      Ngày thứ hai, sáng sớm, Nam Cung Vân mang theo Khang Hân tới nơi ở của Mộ Hi, bởi vì bụng của Khang Hân lộ ra, nếu kết hôn, rất phiền phức!

      “Mở cửa, mở cửa, thằng nhóc thúi, ta biết con ở bên trong.” Nam Cung Vân rất gấp, mấy ngày nay tìm được con trai, ra là nó dời tới nhà của người phụ nữ này sống, cho nên ông rất tức giận.

      “Ông nội, thằng nhóc thúi tới.” Nam Nam lười biếng, lấy hơi , tới mở cửa.

      Khang Hân vừa nhìn thấy Ddlqd.com Nam Nam ra mở cửa, trong lòng khỏi bận tâm chút, vì tên tiểu quỷ này rất khó chơi, mấy năm nay Khang Hân đểu bị nó chỉnh đến thảm, cũng bởi vì muốn tiếp xúc với Nam Cung Diệu, kết quả là trộm gà thành còn mất nắm gạo, mỗi lần đều bị tiểu quỷ này hại thảm.

      “Bảo bối, sao con cũng ở đây?” Trong nháy mắt giọng của Nam Cung Vân trở nên ôn hòa.

      “Nam Nam thể nghiệm cuộc sống.” Nam Nam lười biếng ngồi sô pha, giả vờ như còn muốn ngủ, ra, trong lòng suy nghĩ nên giáo huấn người phụ nữ hung ác này như thế nào.

      “Nam Nam, cha con đâu?” Nam Cung Vân hỏi.

      “Cha ngủ, ông nội đến sớm như vậy, là có chuyện gì?” Nam Nam chậm rãi .

      “Tiểu tử thối đó còn ngủ được, bụng của Khang Hân lớn, nó còn tâm tình để ngủ! Nam Nam con gọi cha con ra, nhanh .” Nam Cung Vân thở phì phò .

      “Ông nội, ai bụng lớn?” Nam Nam tò mò hỏi.

      “Cha của con làm cho dì Khang mang thai, thân là đàn ông đương nhiên phải chịu trách nhiệm!” Nam Cung Vân .

      “À, ra là như vậy, vậy chúc mừng dì Khang.” Nam Nam cười , sau đó về phía Khang Hân, nghiêm túc đánh giá ả, ánh mắt kia rất sắc bén, giống như là muốn nhìn thấy nội tâm của ả.

      là đứa bé ngoan, Nam Nam cũng biết đây là chuyện tốt!”

      “Đương nhiên là chuyện tốt, cha con luôn giúp con tim niềm vui, đứa bé trong bụng dì Khang có cha, bây giờ lại tìm cho đứa bé trong bụng thêm người cha chẳng phải là làm việc tốt sao?” Nam Nam bình tĩnh .

      Khang Hân nghĩ tới Nam Nam như vậy, nhất thời vẻ mặt sợ đến trắng bệch, đứa này có ý gì, lẽ nào nó biết chuyện gì, có khả năng, chuyện này chỉ có hai người biết là và Âu Dương Hàn, làm sao có thể có người thứ ba biết?

      “Nam Nam là đáng thương, là đứa trẻ có mẹ dạy, dì trách con, dì biết con hy vọng cha con kết hôn với dì, bởi vì con thương mẹ con, nhưng, mẹ con rời lâu như vậy, vì sao lại trở về?” Khang Hân khổ sở , biểu cảm cực kỳ giận, cũng rất đồng tình với Nam Nam.

      “Đúng vậy, cháu trai đáng thương của ông, vẫn có ai quan tâm tới con lòng, Diệu chỉ biết làm việc, con nó nó cũng mặc kệ, về sau phải quan tâm cháu tôi hơn chút, cũng cần phải làm việc.” Nam Cung Vân nhìn Khang Hân .

      “Đương nhiên, cháu và Diệu kết hôn, cháu ở nhà chăm sóc con, vì Diệu mà sinh nhiều.” Khang Hân vuốt bụng hạnh phúc .

      “Ông nội, mẹ con phải là muốn Nam Nam, mẹ ở trong lòng Nam Nam, mà cha tuyệt đối cũng để cho người khác làm con của cha, bởi vì đứa trẻ trong bụng ta căn bản phải con của cha, người phụ nữ kia, coi chúng tôi thành kẻ ngu si để mà đùa giỡn sao?” Lúc này Nam Nam tức giận trừng mắt với Khang Hân.

      “Con, con bậy, đứa trẻ trong bụng ta là con của nhà Nam Cung, con đừng quá đáng!” Khang Hân khóc lên.

      Hết chương 155

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 156: dương lẫn lộn (1)

      ra , thời điểm Khang Hân bước vào, Nam Cung Diệu và Mộ Hi tỉnh rồi, bọn họ vẫn len lén nhìn từ trong khe cửa, bởi vì dáng vẻ của Nam Nam như có dự tính trong lòng, khiến Nam Cung Diệu tin năng lực xử lý của Nam Nam, nên quyết định cho con trai cơ hội biểu , ngờ, lời Nam Nam , khiến Nam Cung Diệu và Mộ Hi ở phòng trong đều rất bất ngờ, làm sao con trai biết đứa trong bụng Khang Hân phải của , bởi vì Nam Nam chưa từng dối, đây là Mộ Hi vẫn luôn tự hào.

      "Nam Nam, cháu đừng bậy, làm sao đứa bé trong bụng dì Khang phải của con chứ?" Nam Cung Vân bắt đầu có chút ngồi yên.

      "Vậy phải hỏi dì Khang, dì có dám thề đứa bé trong bụng dì là của cha hay ? Hay là chúng ta đến bệnh viện làm giám định, bây giờ y học rất phát triền, con tin bác sĩ nhất định có biện pháp." Nam Nam tự tin .

      ". . . . . ." Khang Hân hoàn toàn choáng váng.

      "Người phụ nữ hèn hạ này, dì thừa dịp cha tôi uống rượu say cưỡng bức cha, cha tôi uống rượu say, căn bản biết dì là ai? Nam Nam rất thông cảm với dì, bởi vì dì chỉ là thế thân của mẹ, bởi vì cha chỉ là coi dì là mẹ, mới có thể cùng dì, nếu , dựa vào dì, căn bản có tư cách lên giường cha tôi!" Nam Nam càng càng tức và phẫn nộ, bởi vì chính vì người phụ nữ ghê tởm này làm hại cả nhà bọn họ đến bây giờ được đoàn viên.

      "Nam Nam, làm sao con biết điều này?" Nam Cung Vân thể tin được nhìn Nam Nam, giờ phút này ông tin tưởng lời Nam Nam , bởi vì nét mặt Khang Hân cho ông biết đáp án, chỉ là tại sao đứa bé như vậy biết những thứ này, dựa vào hiểu biết của ông với con trai, Diệu Nhi với con trai những điều này, càng với bất kỳ ai, cho nên Nam Nam biết được?

      "Bởi vì cha con liên tâm, xin hỏi ông nội, lý do này đủ hài lòng chưa?" Nam Nam bình tĩnh .

      "Nam Nam, ông nội tin cháu." Nam Cung Vân thất vọng nhìn Khang Hân.

      "Tại sao gạt tôi? Tôi nhìn lớn lên, làm tôi quá thất vọng! , tôi muốn gặp lại !" Nam Cung Vân phất tay cái, ý bảo Khang Hân rời , cũng vì đây là Khang Hân, nếu như đổi lại là người khác, Nam Cung Vân như vậy, bởi vì ông quan hệ nhiều đời với nhà họ Khang, ông cũng tiện gì!

      Khang Hân khóc chạy , Nam Cung Diệu từ bên trong ra, vỗ tay.

      " hổ là con cha, bình tĩnh, trầm ổn, có suy nghĩ." Nam Cung Diệu ôm con trai cười ha ha.

      "Cha, thiếu truyện cười rồi!" Nam Nam được cha khen, khuôn mặt nhắn đỏ lên, biết xấu hổ rồi, lúc này cậu giống đứa trẻ, vừa rồi Nam Nam giống như là thám tử Conan, tra hỏi đé\ến mức Khang Hân tiếp được.

      "Con trai, con làm thám tử đáng tiếc! Nhưng mà là cha con liền tâm sao?" Nam Cung Diệu vẫn tin là cha con liền tâm, làm sao cậu biết uống say chứ? Làm sao biết nhìn Khang Hân thành Mộ Hi? Suy nghĩ của đứa này quả thực là kỳ tích, Nam Cung Diệu bái phục.

      "Cha, Nam Nam làm thám tử, bởi vì Nam Nam phải thừa kế nghiệp của cha, tương lai Nam Nam phải làm tiểu tà ma, phát huy nghiệp của cha."

      "Con trai ngoan, có chí khí, cha yên tâm rồi." Nam Cung Diệu vui vẻ tay ôm Nam Nam lên.

      "Cha, thả con xuống, con là nam tử hán, con là người lớn. . . . . ." Nam Nam xấu hổ , bởi vì mình lớn như vậy, còn bị cha ôm, rất kỳ cục!

      "Con lớn hơn nữa, cũng là con cha." Nam Cung Diệu lại hôn Nam Nam cái, đứa này quá được lòng , quả thực là bảo vật, dĩ nhiên Mộ Hi và Lâm Lâm cũng thế.

      "Ông nội, cứu cháu, cha là đàn ông, còn hôn cháu." Nam Nam cười ha ha gọi ông nội cứu cậu.

      "Cháu ngoan của ông, chỉ cha cháu hôn cháu, ông nội cũng muốn hôn cháu." xong Nam Cung Vân lên chính là miệng.

      "A —— mẹ, mẹ cứu con, bất lịch a!" Nam Nam kêu to, Mộ Hi ở bên cười đến eo cũng thẳng lên được, ai ngờ câu mẹ của Nam Nam, vốn là Nam Cung Vân cũng cười, chợt nghiêm mặt.

      "Nam Nam, ta phải mẹ cháu."

      "Ông nội, ấy chính là mẹ cháu, mẹ Mộ Hi, ông trời chê mẹ cháu trước kia xấu xí, cho nên biến thành bộ dáng bây giờ!" Nam Nam bất đắc dĩ .

      "Hồ đồ, biến cái gì? Cháu tưởng rằng ảo thuật?" Nam Cung Vân .

      "Ông nội tin rất bình thường, về sau Nam Nam cho ông nội chuyện gì xảy ra." Nam Nam tự tin .

      "Nam Nam cùng ông nội về nhà, đây là nữ, ông nội lo các cháu cũng mê muội rồi!" Nam Cung Vân lo lắng kéo Nam Nam chuẩn bị rời .

      "Vậy cũng tốt, cha, mẹ, con ở cùng ông nội vài ngày trước, bồi ông nội, nhớ con gọi điện thoại cho con, em bye bye." Nam Nam trở về phòng mang balo, sau đó ngoan ngoãn cùng ông nội.

      ra , Nam Cung Vân phản đối con trai tìm phụ nữ, chỉ cần đừng đùa với lửa là được, bình thường ông can thiệp cuộc sống riêng của con trai, đàn ông mà! Có đôi khi cần xả stress, mà phương pháp này rất tốt, nên ông muốn mang Nam Nam , những thứ khác ông cũng liền mắt nhắm mắt mở!

      Lãnh Đông đón ông nội tới đây ở, ai ngờ đụng phải Lãnh Huyết, chính là em họ của , Lãnh Huyết lớn hơn Lãnh Tuyết, nên Lãnh Tuyết phải gọi là họ.

      "Mẹ nó, chính là Đông Tử khi còn bé luôn khi dễ em, mấy năm này chết ở đâu? biết chúng ta vẫn luôn tìm ?" Lãnh Huyết cười như cười , bởi vì ông nội Lãnh ở bên cạnh, thời điểm ta chuyện, ông nội vẫn lặng lẽ ở bên uống trà quan sát.

      " vẫn có buông tha tìm các người, nhưng mà, vẫn có tin tức, cho là còn được gặp lại tên tiểu tử thúi này nữa! Để xem chút, bây giờ vẫn là bộ dáng lúc bé, trắng giống như cương thi!" Lãnh Đông đồng cảm lắc đầu cái, khóe miệng còn len lén cười, tiểu tử này từ trắng, còn trắng hơn con .

      "!@#$%$@, , có biết , những kia, em vừa hôn họ, họ chỉ lo em uống máu họ, cảm xúc buồn bực kia, rất ảnh hưởng tâm tình!" Lãnh Huyết buồn bực .

      " hiểu, ai bảo bộ dáng em trắng như vậy, bằng đề cử cho em mấy bộ mỹ phẩm dưỡng đen da?" Lãnh Đông cười cũng cười , vẻ mặt rất nghiêm túc.

      "Mẹ nó, mỹ phẩm dưỡng đen da cái gì? Người ta chỉ bán mỹ phẩm dưỡng trắng da, nào có đen!"

      "Bên ngoài có, chỉ có, đại lý duy nhất, bán bên ngoài." Lãnh Đông dường như nhịn được cười lớn hơn.

      ", chính là bộ dáng lúc bé, luôn khi dễ em, cho biết, tại em là người lớn, bị khi dễ nữa, trêu chọc em, em giáo huấn , nhiều năm như vậy hai em luyện chút, tay cũng ngứa rồi, bằng hôm nay chúng ta liền bàn luận chút?" Hai mắt Lãnh Huyết sáng lên, bởi vì từ hai người họ luyện võ cùng nhau, người tập võ gặp mặt liền muốn bàn luận.

      "Được, muốn kiểm tra võ công của em thế nào, ộng nội, ông làm trọng tài." Lãnh Đông cũng là hai mắt sáng lên, kêu ông nội ra ngoài.

      Lãnh Ưng ở bên nhìn hai người bọn họ đùa nhau, trong lòng rất vui mừng, Đông Nhi của ông vẫn là bộ dáng lúc bé, thích thích cười, ra , cũng phải như vậy, những năm này, Lãnh Đông ít , lãnh khốc vô tình, mặc dù dáng vẻ tệ, nhưng mỹ nữ sợ dám đến gần, chủ yếu là do vẫn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng bây giờ trong lòng , chính là Mộ Đồng, gần đây hai người phát triển rất thuận lợi, ra Mộ Đồng lúc mười hai tuổi năm ấy cũng thích Lãnh Đông, những năm này vẫn đè nén, có biểu lộ, cho tới bây giờ trong lòng Lãnh Đông từ từ cũng có , hai người mới vừa bắt đầu thành quan hệ đương.

      Lãnh Huyết cho rằng những năm này có ai dạy võ công cho Lãnh Đông, khẳng định lùi bước, ai biết sau mấy chiêu, ta mồ hôi đầm đìa, ngờ ta còn dùng chân truyền của ông nội Lãnh, nếu đánh lại Lãnh Đông, rất cam tâm, luôn muốn xoay chuyển cục diện, kết quả càng chật vật hơn.

      ", cho em, học với ai, thế nào càng ngày càng lợi hại, em còn dùng chân truyền của ông nội. Tại sao đánh lại ?" Lãnh Huyết cam lòng hỏi.

      " vẫn chưa quên tuyệt học của Lãnh môn, năm đó thời điểm chạy trốn, người vẫn mang theo Võ Công Bí Tịch, cho nên hề từ bỏ, vẫn tự mình học, cho nên đến bây giờ lĩnh ngộ tất cả mọi thứ trong bí tịch." Lãnh Đông nghiêm túc . Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Em bội phục, bội phục." Lãnh Huyết chắp hai tay .

      "Huyết, muốn đưa ông nội đến chỗ , em cũng cùng chứ?" Lãnh Đông hỏi.

      "Em thu hồi lời bội phục vừa rồi, khi còn bé tổn thương em, tại còn như vậy, em rất tức giận, Huyết cái gì? Gọi rất buồn nôn, em là đàn ông, phải Tuyết Nhi, có thể gọi hai người chúng em tách ra , Lãnh Tuyết có thể gọi Tuyết Nhi, nhưng em, thể, mặc dù em tên Lãnh Huyết, cho phép gọi em là Huyết, nếu em uống sạch máu của ." (Trong tiếng Trung Huyết và Tuyết cách đọc đồng với nhau)

      Lãnh Huyết giận dữ , dầu gì tại chính là sếp thứ hai, là sếp thứ hai, ra giống như người đứng đầu, Lãnh Ưng chuyện gì cũng quản, vẫn ở Trung Quốc, chuyện bên Mĩ đều do Lãnh Huyết quản, chớ nhìn ta rất trắng, giống như khỏe mạnh, ra ở bên Mĩ có tên gọi chính là: Thi Vương, đừng xem tại rất cởi mở, khi độc ác lên liền phải là người, cho nên người bên ngoài mới có thể gọi ta là Thi Vương.

      "Máu của uống ngon, sợ độc chết em!" Lãnh Đông cười ha ha.

      "Ông nội, ông muốn qua sao? Ông và cháu về Mỹ ?"

      "Huyết, ông về Mỹ, bên kia cháu quản lý ông rất yên tâm, ông ở lại còn chuyện chưa hoàn thành, hôm nay cháu trở về, hai chúng ta đều ở đây được, xảy ra chuyện." Lãnh Ưng phân tích .

      "Ông nội, ông làm tổn thương cháu quá! Đừng gọi cháu là máu, rất khó nghe!" Lãnh Huyết vào trong phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Mĩ.

      "Ông nội, cháu về trước, có chuyện gọi điện thoại liên lạc, chừng ngày nào đó cháu trở về nữa." Lãnh Huyết tới, Lãnh Đông cùng ông nội cũng trở về chỗ của Lãnh Đông.

      Tại sao Lãnh Ưng dứt khoát rời khỏi tòa nhà cũ kia như vậy, những năm này, chỉ cần ở Trung Quốc, ông vẫn ở chỗ kia, thế nhưng bây giờ ông là vì Mộ Hi, bởi vì ông còn phải gọi Mộ Hi tập võ, bởi vì biết Mộ Hi có con, cũng là thương mỗi ngày ngồi xe đến đó cực khổ, cho nên liền theo Lãnh Đông tới nơi ở của cháu trai.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 156: dương lẫn lộn (2)

      Hôm nay Mộ Hi học võ công buổi chiều, bởi vì Lãnh Đông gọi điện thoại cho ông nội chuyển quan nhà ấy, cho nên Mộ Hi qua rất dễ dàng, học buổi chiều, gần đây Mộ Hi tiến bộ rất lớn, ngờ còn là kỳ tài của võ học, bởi vì cơ thể rất mềm, cho nên gân cốt của rất nhạy bén, học rất dễ dàng, mà Lãnh Ưng cũng dạy rất nghiêm túc.

      Mộ Hi bắt đầu hoài nghi Lãnh Tuyết chết là do Âu Dương Hàn làm, nhưng tại sao thời điểm ta nhìn thấy có sợ hãi, bởi vì trong mơ người đàn ông kia mang mặt nạ, nhưng Lãnh Tuyết có mang, tại sao Âu Dương Hàn nhìn thấy gương mặt này của Mộ Hi có phản ứng khác thường, bởi vì đây là mặt của Lãnh Tuyết, mặt của người chết, ta cũng sợ?

      Giọng kia, chiều cao kia, chính là Âu Dương Hàn, đây là phán đoán của Mộ Hi, bởi vì cảm giác đó quen thuộc quá, cho nên quyết định muốn điều tra phen, dù sao tại võ công của cũng tệ, tiến bộ của chính là kỳ tích, Lãnh Ưng sinh ra dành cho võ thuật, khó trách Lãnh Tuyết lại chọn , ra bên trong sớm có sắp xếp, này sớm muộn cũng hùng bá phương, đập tan phân biệt đối xử gữa nam nữ đời đời, tương lai lâu nữ trung hào kiệt ra đời.

      Mộ Hi cố ý mặc theo trong phong cách của Lãnh Tuyết trong mơ, là muốn nhắc nhở trí nhớ của Âu Dương Hàn, chẳng lẽ người đàn ông này vẫn giả bộ, vì Tĩnh Sơ, Mộ Hi cũng muốn bắt được hành vi phạm tội của ta, đưa ta ra công lý, giết người đền mạng, nếu Lãnh Tuyết bị hại chết như vậy, quá tàn nhẫn, quá biến thái, Mộ Hi nhất định phải công đạo cho Lãnh Tuyết, để ấy nhắm mắt.

      Kiểu tóc của , quần áo của , tướng mạo của , nhất định chính là Lãnh Tuyết tái thế.

      Gần đây, tại sao Âu Dương Hàn vẫn tới quấy rầy Mộ Hi chứ? Bởi vì ta dọn dẹp cục diện rối rắm cho em trai, ta còn có em trai, còn biến thái hơn ta, còn tàn nhẫn, thường gây họa, nhưng thường tự mình gây họa mà mình lại xử lý được, tất cả đều là ta theo chùi đít phía sau, vì vậy, em trai Âu Dương Hàn của Âu Dương Hàn thường bị trai giam lỏng, hoặc là cho ta chút tiền, để ta du lịch, tóm lại tiêu tiền là chủ yếu, như con ký sinh trùng.

      Hai em, người tên Âu Dương Hàn, người tên Âu Dương Hàn, biết còn tưởng rằng là người, nhưng ra là đồng đồng chữ, cũng bởi vì hai người là sinh đôi, nên cha mẹ của bọn họ mới có thể lấy tên cho bọn họ, hi vọng bọn họ như hình với bóng. (ÂDH người thích MH là chữ Hàn 翰 trong bút lông còn em trai ÂDH là Hàn 寒 trong lạnh lẽo)

      Dáng vẻ hai em giống nhau, chiều cao cũng giống, hơn nữa đều là cao thủ chơi phụ nữ, chỉ là phụ nữ bên cạnh bọn họ như quần áo, đổi liền đổi, Âu Dương Hàn trừ xử độc ác, tính tình khó đoán, ta còn là người rất có tâm kế, Âu Dương Hàn lại khác, ta cũng lòng dạ độc ác, nhưng mà, ta có năng lực xử , chuyện gì cũng lệ thuộc vào trai ta xử lý, trừ lúc chơi phụ nữ rất ngông cuồng, ở thế giới đen ăn đen này, nếu như trai ta bảo bọc, ta sớm bị người ta chém, cho chó ăn, bởi vì ta là chó cậy thế chủ. ra mình có thủ đoạn gì, nhiều lắm là tám lạng nửa cân!

      Mộ Hi cầm điện thoại gọi Âu Dương Hàn, hẹn gặp mặt ta tại quán rượu nào đấy, Mộ Hi tới trước, ngồi chỗ cạnh cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, rất đẹp.

      nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh dương, biết đó là xe Âu Dương Hàn, thoáng điều chỉnh tâm trạng, tao nhã bưng ly nước lên uống ngụm.

      Quả nhiên là Âu Dương Hàn, xem ra ta rất vui vẻ, hơn nữa giống như cố ý ăn mặc phen, hôm nay mặc rất rực rỡ, hoàn toàn giống như Âu thiếu độc ác bình thường, hắc bang giống như căn bản xảy ra bên ta, lần này Mộ Hi chủ động tìm ta, ta nằm mơ cũng nghĩ tới, ra , có lúc ta rất chán nản, bên cạnh thiếu phụ nữ, tại sao ta chỉ muốn , khát vọng đó dường như có thể vì buông bỏ tất cả.

      "Mỹ nữ, nhớ tôi rồi sao." Âu Dương Hàn vừa chuyện, ngồi vào đối diện Mộ Hi, Mộ Hi rất bình tĩnh, khẽ mỉm cười.

      "? Tôi nhớ ra!" Mộ Hi nhàn nhạt .

      "Mạnh miệng, nhớ ra? Tại sao gọi điện thoại cho tôi?" Âu Dương Hàn cười , mỗi lần ta đối mặt với Mộ Hi trong lòng liền khỏi vui vẻ.

      "Muốn uống cái gì? Tùy ý gọi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi , Mộ Hi cũng nhìn ta, tại sao người đàn ông này giống như trước đây biết ? Vậy, người đàn ông trong giấc mơ là ai? Chẳng lẽ ta quá biết hóa trang? Hay là phụ nữ của ta quá nhiều, ta quên mất!

      "Mỹ nữ, xin chờ chút, tôi chuẩn bị món quà đặt ở trong xe cho , tôi chút trở lại, chờ chút." Âu Dương Hàn nhận được điện thoại của Mộ Hi, vui mừng muốn mua quà cho , đây là lần đầu tiên ta tặng quà cho con , phụ nữ ta chơi, đều là trực tiếp đưa tiền, tặng đồ, phiền toái, hơn nữa lãng phí thời gian, cho nên lần này là lần đầu tiên ta mua quà cho con , trong lòng vẫn lo thích?

      Thời điểm Âu Dương Hàn trở về bãi đậu xe lấy quà tặng, Âu Dương Hàn cũng tới quán bar gặp bạn bè, bởi vì bạn bè của ta tìm con nhóc mới cho ta, dẫn ta tới xem chút, trùng hợp, Mộ Hi ngồi ở trước cửa sổ, thấy Âu Dương Hàn, rất tò mò, tại sao ta ra bên này, lại chuẩn bị vào ở bên kia, người đàn ông này làm cái gì?

      Mộ Hi hiểu, nhưng mà, phát Âu Dương Hàn ngơ ngác đứng ngoài cửa sổ, nhìn chớp mắt, Mộ Hi xuất pháp từ lễ phép, vẫy tay với ta, sau đó lại khẽ mỉm cười, bởi vì hôm nay Mộ Hi mặc là bắt chước Lãnh Tuyết, mặc váy dài màu trắng, trực tiếp che cả chân, Âu Dương Hàn hoàn toàn choáng váng, làm sao người phụ nữ này xuất ? ta có chân, vậy chứng tỏ phải là người! Tại sao ta đầu thai? hơn hai năm, tại sao ta lại trở lại? Chẳng lẽ là?

      Bị dọa sợ, hai chân Âu Dương Hàn như nhũn ra, người phụ nữ này vẫy tay với ta, có ý gì? Có phải ta muốn mang ta ? Lúc ấy ta chết thảm như vậy, cũng bởi vì ta, trai còn giam lỏng ta nửa năm, nguyên tắc của Âu Dương Hàn là có thể chơi phụ nữ, nhưng thể giết phụ nữ!

      Mộ Hi vẫn nhìn Âu Dương Hàn, suy nghĩ, người đàn ông này tại sao tại giống như rất sợ , chẳng lẽ là người đàn ông này nhớ ra rồi? Chuyện của Lãnh Tuyết khẳng định liên quan tới ta, nếu , tại sao giờ phút này, ta dùng ánh mắt này nhìn ? Truyện chỉ edit tại ***************.com

      Âu Dương Hàn chợt phát xe trai dừng cách đây xa, làm ta sợ đến vội vàng chạy , len lén trốn phía sau vòng dây xanh, quả nhiên trai từ trong xe ra, cầm quà tặng trong tay, vẻ mặt rất vui.

      Âu Dương Hàn sợ đến dụi mắt, trùng hợp như vậy chứ? phải là trai gặp tên nữ quỷ đó chứ? Chẳng lẽ ban đầu hại chết ta, tại ta trở lại báo thù, ta nhất định coi trai thành , bởi vì người bên ngoài rất ít biết bọn họ là sinh đôi, Âu Dương Hàn thường bị giam lỏng, bởi vì ta vừa ra ngoài liền gây họa, coi như giam lỏng, ban ngày ta ngủ, buổi tối mới ra ngoài chơi, cho nên người biết ta nhiều.

      Âu Dương Hàn lại nghiêm túc quan sát lát, má ơi! ta là đến báo thù, thấy trai cười đến miệng cũng méo, người khác biết, ta còn biết, trai chưa bao giờ cười như vậy, chỉ cười hiểm, loại mỉm cười nổi da gà này, Âu Dương Hàn vẫn là lần đầu tiên thấy.

      Trán Âu Dương Hàn bắt đầu đổ mồ hôi, làm sao bây giờ? trai thích quỷ rồi? Người phụ nữ này khi còn sống chính là liệt nữ, ban đầu đối với ta như vậy, nhất là, ta là bị đàn ông làm đến chết, người phụ nữ này nhất định là hồn tiêu tan, cho nên trở lại báo thù, khi còn sống ta là liệt nữ, biết sau khi chết, ta có thể biến thành ác quỷ tới lấy mạng ta hay , tại mục tiêu của ta là cả, ngộ nhỡ có ngày ta biết, giết chết ta phải cả, đến lúc đó cũng chạy được, chẳng lẽ, ta biết tai nạn xe kia là cả thiết kế cho ta, cho nên ta xuống tay với cả trước!

      Âu Dương Hàn càng nghĩ càng sợ, được, tìm pháp sư, vì vậy, quay đầu bước , phải nắm chặt thời gian, nếu em hai người bị nữ quỷ này hại chết.

      "Mỹ nữ, đây là quà tặng tôi cho , xin vui lòng nhận cho." Âu Dương Hàn xong đẩy quà tới trước mặt Mộ Hi.

      "Tại sao mua quà cho tôi?" Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn , trong lòng suy nghĩ: vừa rồi ràng ánh mắt ta nhìn mình rất sợ hãi, tại sao lúc này như là có bất kỳ chuyện gì xảy ra?

      "Bởi vì hẹn ta, vui mừng, cho nên liền mua." Âu Dương Hàn .

      " nhìn thấy tôi rất vui sao?" Mộ Hi nghi ngờ hỏi, làm sao người đàn ông này thay đổi lớn như vậy?

      "Dĩ nhiên, nếu tại sao mua quà cho ?" Âu Dương Hàn cười , trong lòng thầm nghĩ: lần đầu tiên cho mua quà phụ nữ người ta nhận chứ! Nếu là như vậy, đời này ta mua đồ cho phụ nữ nữa!

      "Cám ơn, tôi cho là nhìn thấy tôi nhớ số chuyện, nên mới phải hỏi như vậy." Mộ Hi bình tĩnh .

      "Thực dám giấu, lần đầu tiên tôi nhìn thấy liền nhìn thành người khác, chỉ là rất có khả năng, bởi vì ấy còn ở đây!"

      Âu Dương Hàn ra là nhìn thấy Mộ Vũ Hàn làm ta nhớ tới Mộ Hi, ta chỉ còn ở đây, Mộ Hi lại lý giải là Lãnh Tuyết còn, Mộ Hi vẫn cho rằng ta chính là Lãnh Tuyết, ra , năm đó Âu Dương Hàn chỉ thiết trường tai nạn xe giả giúp em trai, lúc ấy thời điểm Lãnh Tuyết bị bỏ vào trong xe, ngũ quan máu thịt be bét, căn bản nhìn dung mạo ra sao, cho nên, ta nhìn thấy gương mặt tại của Mộ Hi này, nghĩ tới Mộ Hi có liên quan tới ở tai nạn xe năm đó.

      ra , tại sao Lãnh Tuyết vẫn hồn tiêu tan? ra là năm đó em trai Âu Dương Hàn thưởng ta cho em dưới quyền, bởi vì đầy mặt đều là máu, cho nên có người nguyện ý thượng , nhưng mà, Âu Dương Hàn lên tiếng, làm đến chết, số mệnh đám đàn ông này liền như vậy, cho nên đám đàn ông này dùng chai rượu, cây gậy, có thể sử dụng liền dùng tới, cho nên đám súc sinh này cứ như vậy phá hủy như hoa như ngọc, Lãnh Tuyết dường như là hấp hối, nửa người dưới bị đàn ông dùng gì đó làm đến máu tươi chảy ròng, lúc ấy, thời điểm bị bỏ vào trong xe, Âu Dương Hàn thấy nửa người dưới của máu tươi chảy ròng, vì vậy, về đến nhà, hung hăng giáo huấn Âu Dương Hàn trận, sau đó giam nửa năm.

      " ấy chết?" Vẻ mặt Mộ Hi thờ ơ hỏi Âu Dương Hàn.

      "Tôi biết, nhưng mà, tôi muốn chính là, có phải ấy hay ? Bởi vì các quá giống, nhất là ánh mắt kia." Âu Dương Hàn cuối cùng ra nghi ngờ của mình.

      "Tôi là ấy, sợ?" Mộ Hi hỏi.

      "Sợ? Tại sao? Năm đó tên đàn ông khốn kiếp kia, phải bởi vì ta, làm sao rời khỏi tôi! Làm sao lại xảy ra chuyện về sau!" Âu Dương Hàn vẫn hối hận năm đó để Mộ Hi chạy trốn, nếu bây giờ bọn họ còn ở cùng nhau.

      "Năm đó, tại sao làm như vậy?" Mộ Hi biết Âu Dương Hàn rốt cuộc làm cái gì với Lãnh Tuyết? Cho nên hỏi lại.

      ~Hết chương 156~

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 157: Mộ Hi phải là em .(1)

      Edit: nắng.

      "Bởi vì trong lòng em có tôi!" Âu Dương Hàn phiền muộn .

      "Tôi hiểu, cám ơn món quà của ." Bỗng nhiên Mộ Hi đứng dậy, vội vàng chạy ra phía ngoài, Âu Dương Hàn hiểu vì sao bỗng nhiên Mộ Hi lại như vậy, nhưng mà, có can đảm đuổi theo, bởi vì trong lòng này , bỗng nhiên Âu Dương Hàn cảm thấy lạc lõng! Giây phút này muốn thứ gì nữa, chỉ cần rượu, vì vậy, uống từng ly lại từng ly.

      Mộ Hi ra ngoài, trực tiếp ném hộp quà vào thùng rác, vì sao lại cầm món quà của ta ra? Bởi vì còn phải chậm rãi điều tra, còn chưa có đủ chứng cứ chứng minh ta giết Lãnh Tuyết.

      nghĩ được người đàn ông này lại thú nhận chuyện năm đó.

      Mộ Hi rồi, Âu Dương Hàn uống từng ly rượu lại từng ly, sau khi say có cảm giác Mộ Hi ở bên cạnh , nhìn cười, trong đầu toàn là hình bóng của , lảo đảo rời khỏi quán bar, vươn tay lái xe rời , xe đưa đến căn phòng của và em trai, vì giờ phút này cần phụ nữ, chỉ muốn mình yên tĩnh ở đó, xuống xe, dưới chân lảo đảo liền ngã xuống cạnh bậc thang, máu tươi chảy ròng ròng ở mặt, ta ấn xuống chuông cửa.

      Âu Dương Hàn tới chỗ pháp sư cầu hai lá bùa bình an, cái đeo ở cổ, cầm cái nữa ở trong tay, nghĩ đến lát nữa trai đến, đeo cho ấy, nghe được tiếng chuông cửa, biết là trai trở về, cậu vội vàng mở cửa.

      "Aaa... Quỷ aaa...!" Bởi vì vừa rồi Âu Dương Hàn ngã đập đầu xuống cầu thang, bây giờ ở mặt loang lổ đầy máu, Âu Dương Hàn vừa mở cửa, nhìn thấy mặt trai toàn là máu, sợ đến mức hét to, năm đó Lãnh Tuyết cũng là mặt mũi đầy máu, đúng là kia đến bào thù!

      " ta cười với , ta nhìn , em nhìn thấy sao? ta đứng sau lưng em." Âu Dương Hàn cười ha ha , ngón tay còn chỉ về phía sau Âu Dương Hàn, khiến Âu Dương Hàn sợ đến mức vội vàng lấy lá phù bình khua loạn trong khí, cùng lúc đó, cậu ta vội vàng đeo lên cho trai lá.

      " ta ở đâu? ta ở chỗ nào? Quỷ nữ, cút , cút ..." Âu Dương Hàn sợ đến mức toàn thân run rẩy, mà trai cậu ta ngã nằm ghế sô pha ngáy o... o..., cho dù trời có sập xuống cũng có việc gì.

      Mộ Hi ngồi xe quay lại nhà trọ, còn sớm nữa, Lanh Đông sang thăm , thấy ở nhà, trong lòng liền lo lắng, đứng ở trước cửa nhà trọ đợi trở về, Mộ Hi xuống khỏi xe, trận gió lạnh thổi qua, toàn thân run lên, cúi đầu nhúc nhích, Lãnh Đông nhìn thấy Mộ Hi trở về, nhanh chóng về phía .

      "Tuyết Nhi, vào nhà , làm sao lại đứng yên ở đó vậy?"

      Đầu Mộ Hi ngẩng mạnh lên, gió thổi tung mái tóc, hét lớn.

      ", giết ta, giết ta..." Lãnh Đông bị dọa sợ, em lại phát bệnh, sắc mặt trắng bệch, còn chút máu, giọng cũng thay đổi, giống em nữa, ra đây mới chính xác là giọng của Lãnh Tuyết.

      "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, em làm sao vậy?"
      Lãnh Đông lắc mạnh Mộ Hi, muốn thức tỉnh , nhưng mà Mộ Hi lại vung tay cái, Lãnh Đông bị ném ra.

      Lãnh Đông bị Mộ Hi ném xuống bên cạnh đường, khóe miệng chảy ra máu.

      " nghĩ Tuyết Nhi lại có võ thuật mạnh như vậy, xem ra em toàn tâm học tập võ thuật với ông nội." Lãnh Đông bị em đánh bay, tức giận chút nào, ngược lại rất vui mừng, bởi vì em giỏi võ, đây là niềm kiêu ngạo của cậu, nhưng vì sao em ấy có sức lực lớn như vậy?

      "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, trai của em, Đông, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi..." Trong lúc Lãnh Đông lo lắng, Nam Cung Diệu đến, sốt suột chạy đến, ngờ.

      "Cút ngay, giết ta, giết ta..." Mộ Hi mở to đôi mắt, nhìn về phía trước, Nam Cung Diệu có dự cảm lành, mê tín, tin có quỷ, nhưng mà Mộ Hi thích hợp, chắc chắn là gặp quỷ, Nam Cung Diệu chậm rãi đứng dậy, đến sau lưng Mộ Hi, muốn đánh ngất xỉu, ngờ, lúc Nam Cung Diệu muốn đến gần Mộ Hi.

      "Cút ngay, nếu tôi giết ..."

      "Mộ Hi, là , là Diệu, em nhìn !" Nam Cung Diệu quên Lãnh Đông ở bên cạnh, kêu lên tên Mộ Hi.

      "Đàn ông thối tha, kêu tôi là Tuyết Nhi, tôi là Lãnh Tuyết, tôi muốn báo thù, giết ta, giết ta..." Lãnh Đông cảm thấy Diệu tổng đáng thương, bị người con làm cho mệt mỏi quá mức, lại gọi em mình là Mộ Hi, xem ra Diệu Tổng nên nghỉ ngơi lát, nếu ta xảy ra chuyện, nhớ quá nên phát điên!

      Đúng lúc này, bỗng nhiên Lãnh Ưng xuất , đánh mạnh lên ót Mộ Hi, ngay lập tức bị té xỉu, nhân dịp này Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi.

      "Ôm ấy lên, theo tôi." Lãnh Ưng .

      Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong nhà theo Lãnh Ưng, chỉ là nhà Lãnh Đông, hình dáng bây giờ của Mộ Hi thể về nhà ấy được, lỡ dọa sợ đứa bé làm sao?

      "Lãnh Đông, giao Hàn Vũ cho tôi, cậu tâm, còn đứa bé giao cho cậu, Lâm Lâm ở nhà mình, tôi có chút lo lắng!" Bỗng nhiên Nam Cung Diệu quay đầu lại với Lãnh Đông, bởi vì biết có chuyện sắp xảy ra, nhưng mà muốn làm cho Lãnh Đông đau khổ, vì vừa rồi có thể là em của Lãnh Đông quấy phá, nếu là vậy, Lãnh Đông đau khổ hơn, Nam Cung Diệu cố ý đuổi Lãnh Đông rời .

      Đối với Nam Cung Diệu, Lãnh Đông rất ngoan ngoãn nghe theo, vì Nam Cung Diệu là thần tượng của cậu ta, Lãnh Đông luôn theo , nên rất khâm phục Nam Cung Diệu, vì vậy cậu ta rất nghe lời .

      "Tôi quay về trông Lâm Lâm, cậu yên tâm." Lãnh Đông xoay người rời , vì cậu biết nơi này có ông nội, ông nội là nhân vật truyền kì, có ông ấy ở đây, mọi việc cần phải lo lắng nữa.

      Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào nơi ở của Lãnh Đông.

      "Mau đặt ấy lên giường." Lãnh Ưng vội vàng , Nam Cung Diệu nghe theo.

      Chỉ thấy Lãnh Ưng bưng chén nước gì đó, uống ngụm, sau đó phun về phía Mộ Hi.


      Sau đó đứng yên như chờ đợi cái gì, sau lúc, Lãnh Ưng vạch mí mắt Mộ Hi lên xem.

      " ấy có việc gì nữa, nghỉ ngơi lúc là được." Lãnh Ưng xong liền về phía phòng khách, Nam Cung Diệu cũng ra ngoài.

      "Xin ông Lãnh cho tôi biết xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Diệu lễ phép hỏi Lãnh Ưng.

      " có gì, cậu đưa ấy trở về !" Lãnh Ưng muốn , đây là bí mật của ông và Mộ Hi, ông muốn cho bất kì ai về chuyện của cháu mình, kể cả Lãnh Đông là cháu trai của ông .


      "Ông , vậy để tôi cho, người nằm ở bên trong là Mộ Hi - vợ của tôi, phải cháu Lãnh Tuyết của ông, vừa rồi chắc là Lãnh Tuyết đến đây, ấy chết rồi đúng ? Hơn nữa tôi đoán ấy chết rất oan! Nên mới như vậy, nhưng mà, tôi hiểu vì sao ấy lại chọn Mộ Hi?" Nam Cung Diệu từ từ, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt biến hóa của Lãnh Ưng.

      " hổ danh là tà ma, rất giỏi, nhưng cậu tin có quỷ thần sao?" Lãnh Ưng hỏi.

      "Tôi muốn tin, nhưng mà, nhưng việc này phải giải thích như thế nào? Có số việc, khoa học đều khó giải thích được, vậy nên tôi đưa những việc này trở thành loại văn hóa để nghiên cứu." Nam Cung Diệu .

      " hổ là đế vương của giới buôn bán." Lãnh Ưng .

      "Ông Lãnh, tôi chỉ quan tâm, vì sao Lãnh Tuyết lại chọn Mộ Hi?" Nam Cung Diệu khó hiểu, như vậy mới có thể giúp Mộ Hi thoát khỏi cơn ác mộng, cũng vì ấy luôn gặp ác mộng, Nam Cung Diệu cũng từng nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Mộ Hi chịu gì!

      "Được, tôi cho cậu biết, cháu của tôi là Lãnh Tuyết, con bé muốn làm hại bất kì ai, con bé chỉ muốn báo thù cho mình, năm đó nó bị người ta tàn nhẫn giết chết, con bé chết oan, mặc dù muốn hại người lung tung, nhưng con bé vẫn muốn báo thù cho mình."

      Lãnh Ưng đau khổ , hai năm trước ông biết chuyện cháu bị người khác giết hại, lâu sau đó ông nằm mơ thấy Lãnh Tuyết đến tìm, từ lúc đó, ông liền bắt đầu nghiên cứu những kiến thức về chuyện này, giống như Nam Cung Diệu , đưa chuyện này trở thành loại văn hóa.

      "Vì sao ấy tìm Mộ Hi? Mộ Hi biết chuyện gì, hiểu cái gì, hơn nữa lại luôn mơ hồ, vì sao tìm người tài giỏi giúp ấy báo thù?" Nam Cung Diệu hoang mang .

      "Bởi vì Mộ Hi là người Tứ Thần, ấy là Thần Năm, Thần Nguyệt, là người được sinh vào giờ Thìn, là người có số mệnh thấp, như vậy Lãnh Tuyết dễ tìm thấy ấy, nếu như là người bình thường, con bé tìm bọn họ, những người đó bị bệnh nặng, nghiêm trọng hơn là có thể chết, nhưng Mộ Hi lại khác, ấy bị gì, vậy nên lúc trước Tuyết Nhi mới chọn Mộ Hi, tôi đoán là năm đó Mộ Hi biết được câu chuyện đau thương này, nên sau đó ấy mới phẫu thuật khuôn mặt giống như đúc với Tuyết Nhi, trước đó, tôi rất giận, nhưng phải đến gần đây tôi mới hiểu được, Mộ Hi là đứa bé tốt, đây cũng là mong muốn của Tuyết Nhi, con bé làm hại Mộ Hi, ai giết nó, ấy giết người kia, con bé muốn Mộ Hi báo thù cho nó! Vì vậy con bé muốn tôi dạy võ cho Mộ Hi."

      Lãnh Ưng ra tất cả mọi chuyện.

      Mặc dù Nam Cung Diệu nghĩ đến kết quả này, nhưng sau khi nghe xong cậu vẫn bị dọa nổi hết da gà.


      "Đông Tử vẫn chưa biết chuyện này, cầu cậu, giữ bí mật này, nhà họ Lãnh chỉ có đứa này nữa! Tôi muốn nó gặp chuyện gì!" Lãnh Ưng đau khổ .


      "Ông yên tâm, Lãnh Đông là em tốt của tôi, tôi ." Nam Cung Diệu đồng ý.

      "Tốt lắm, gia tộc nguyền rủa của cậu có lẽ giúp được Mộ Hi, đứa bé cứ chờ xem, bây giờ chúng ta đều bất lực, nhưng hãy tin tôi, Tuyết Nhi làm hại Mộ Hi, tôi đảm bảo chuyện này, con bé chỉ căm hận người đàn ông kia." Lãnh Ưng .

      "Ông, làm sao ông biết nhà tôi là gia tộc nguyền rủa?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi.

      "Sau này tôi cho cậu biết, tôi mệt rồi, hai người về ."

      "Vậy chúng tôi về trước." Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi rời , Lãnh Ưng rất đau lòng, ông thể để cho cháu mình chết cách vô ích được, nhưng mà, ai là hung thủ đứng phía sau?

      Sau khi Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi trở về, đặt xuống giường, rất lo lắng cho .

      " ấy như thế nào rồi?" Lãnh Đông đến hỏi.

      " có việc gì, chỉ là gần đây có áp lực quá lớn, nên bị kích thích!" Nam Cung Diệu thể có chuyện gì, như vậy khiến cho Lãnh Đông nghi ngờ.

      " ấy nhất định tốt, tôi về trước đây!" Trong mắt Lãnh Đông giống như có nước mắt, có lẽ tâm trạng tốt.

      Rời khỏi nới ở của Mộ Hi, Lãnh Đông chạy giống như phát điên...

      "Aaa... Vì cái gì?" Lãnh Đông đau đớn hét lên, hai đầu gối quỳ mặt đất, hai tay dùng sức đánh lên đất.

      Lúc này, ông trời cũng bị Lãnh Đông làm ảnh hưởng, bầu trời chậm rãi bắt đầu mưa phùn, Lãnh Đông gào thét khóc lớn, ai đàn ông có nước mắt, chỉ là nước mắt dễ rơi thôi! Đường đường là đàn ông thân cao bảy thước, lúc này mặt tràn đầy nước mắt.

      "Mẹ... xin lỗi, là con bảo vệ tốt cho Tuyết Nhi..." Lãnh Đông quỳ mặt đất khóc lớn, mưa phùn cũng ngày càng lớn thêm, nhưng Lãnh Đông vẫn như thấy, trong đầu ta bây giờ toàn là cuộc chuyện của ông nội và Nam Cung Diệu, khó trách ngày đầu tiên nhìn thấy ông nội, Mộ Hi lại hét lên về phía : , giết ta, giết ta...


      "Tuyết Nhi? Tuyết Nhi? Tuyết Nhi? Em ra đây, em ra đây, cho biết cuối cùng là ai? Nhất định giết gã đó, lột gia gã, cắt gân ta, chặt đầu gã đó để tế em." Nhưng mà, dù Lãnh Đông có gào thét như thế nào, xung quanh vẫn có bất kì ai trả lời.

      Mộ Hi tỉnh lại, giống như vừa ngủ giấc dậy, duỗi người.

      " là đói, em muốn ăn cơm." Mộ Hi làm nũng nhìn Nam Cung Diệu.

      " nấu cho em, em chờ chút." Nam Cung Diệu vẫn nhìn Mộ Hi, đến nỗi quên nấu ăn cho , vì vậy khi Mộ Hi kêu đói, cuống cuồng chạy nấu cơm.

      giờ sau, Mộ Hi ăn uống no, thỏa mãn lau miệng.

      "Cảm giác ăn no là tốt." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nháy mắt, khó trách mấy năm nay tính tình thất thường, hóa ra là vậy.

      "Này! Người ngốc kia, đừng tưởng rằng làm cho em bữa tối, em cảm động mà khóc như mưa nhé, ở chỗ này ăn chùa ở , phải làm việc, em cũng ngược đãi mà, cần phải nhìn em như vậy." Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu .

      "Đồ ngốc, thích nấu cho em ăn mà." Nam Cung Diệu .

      "Bà nội ơi, chịu được, nhìn em nổi hết cả da gà." Mộ Hi vươn cánh tay cho Nam Cung Diệu xem, liền cầm lấy tay rồi thâm tình mà hôn lên.

      "Nhớ , là của em, luôn ở bên cạnh em." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ôn nhu .

      "Làm gì vậy? Người ta muốn khóc, muốn như vậy nữa được ?" Lỗ mũi Mộ Hi ê ẩm.

      " cho phép em quan tâm đến tồn tại của ." Giọng điệu Nam Cung Diệu như mệnh lệnh .

      "Người đàn ông bá đạo, thèm để ý đến nữa, em muốn ngủ, ngày mai vẫn là mang con , cám ơn." Mộ Hi cười , sau đó vào phòng ngủ.

      "Này! Vợ lại đâu?" Nam Cung Diệu cao giọng hô lên.

      "Em muốn bái sư học võ, công phu Trung Quốc, có ngày em đánh thắng , người đàn ông kia, ngoan ngoãn chờ em đến thuần phục ." Mộ Hi quệt miệng , dáng điệu rất đáng , như người vợ bé làm nũng.

      " chờ em đến khiêu chiến, nhớ hạ chiến thư nhé, nếu hầu hạ đâu." Nam Cung Diệu cười .

      " biết đâu..., coi chừng em đánh lén , bản thân em là , phải là đàn ông, nên cần có lễ nghi quân tử, ha ha..." Mộ Hi ngồi giường cười ha ha, Nam Cung Diệu cũng cười, vợ quay lại, biết chuyện hôm nay có xảy ra nữa , nghĩ lại mà lo!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :