1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 152: Thân thế ly kỳ (Thượng) (1)

      "Khốn kiếp, muốn giết cháu tôi sao?" Nam Cung Vân vội vàng đỡ Khang Hân, đứng lên, nhìn Mộ Hi giơ tay lên tát cái.

      Cha, tại sao cha đánh người?" Nam Cung Diệu đau lòng kéo Mộ Hi, lại bị Mộ Hi đẩy ra, sau đó Mộ Hi chạy ra ngoài, Nam Cung Diệu cầm quần áo lên chuẩn bị đuổi theo.

      "Đứng lại, hỗn tiểu tử, con dám đuổi theo, cha chết trước mặt con." Nam Cung Vân .

      "Cha, cha là thêm phiền!" Nam Cung Diệu cực kỳ tức giận .

      "Mau nhìn xem Khang Hân có sao ? Trong bụng của con bé chính là con của con, đứa bé của nhà họ Nam Cung chúng ta." Nam Cung Vân rất để ý đứa bé này, bởi vì Nam Cung Diệu là dòng duy nhất, cho nên Nam Cung Vân muốn người của nhà họ Nam Cung thêm chút nữa, tại chính là cơ hội tốt, Khang Hân mang thai, đây cũng là ý trời, như vậy lời nguyền của nhà họ Nam Cung có thể phá giải.

      "Cha, con cần đứa bé này, càng muốn người phụ nữ này!" Nam Cung Diệu xong, cũng quay đầu lại rời .

      "Hỗn tiểu tử, con trở lại cho cha. . . . . ." Nam Cung Vân đuổi theo.

      Mộ Hi khóc chạy , ngờ đụng phải Nhạc Phàm ở đại sảnh.

      "Vũ Hàn, sao vậy, sao lại khóc?" Nhạc Phàm lo lắng hỏi.

      Mộ Hi gì, chạy ra ngoài, lúc này trong lòng rất loạn, Nhạc Phàm đuổi theo, cứ như vậy, Nhạc Phàm mang theo Mộ Hi rời , hai người tới quán cà phê yên tĩnh ngồi xuống.

      Nhạc Phàm câu nào, chỉ là yên lặng cùng , ánh mắt lộ ra đau lòng, người phụ nữ này tại sao đau lòng như vậy?

      " xin lỗi, để chê cười rồi." Mộ Hi ngẩng đầu lên, mắt khóc đến đỏ rồi.

      "Tại sao khóc?" Nhạc Phàm thấy ánh mắt của Mộ Hi, đau lòng hỏi.

      " ra , chuyện xưa của tôi rất dài, tôi vốn là vợ của Nam Cung Diệu, bởi vì thể nào tiếp nhận được ấy có phụ nữ, tôi mới có thể đụng vào xe của , sau đó tôi liền biến thành bộ dáng bây giờ!

      ngờ, vài năm sau, ấy vẫn là bộ dáng này, người phụ nữ bên ngoài có đứa bé của ấy, tôi rất ngốc có phải , lại còn khóc vì ấy!" Mộ Hi khổ sở .

      "Diệu biết là phu nhân của ấy sao?" Nhạc Phàm hỏi.

      "Tôi chưa bao giờ thừa nhận, nhưng ấy hoài nghi tôi là Mộ Hi."

      " tên là Mộ Hi?" Nhạc Phàm hỏi.

      "Đúng, sợ rằng về sau ai có thể nhớ cái tên này, bởi vì Mộ Hi tồn tại?" Mộ Hi khổ sở .

      "Tôi rất xin lỗi!" Nhạc Phàm khổ sở vì mình đụng bị thương.

      "Cái này liên quan tới , là tôi đụng vào xe của ." Mộ Hi biết ngày đó là mình vượt đèn đỏ, căn bản oán hận ấy.

      "Về Mỹ , chúng ta cùng nhau." Nhạc Phàm biết hai năm qua Mộ Vũ Hàn vẫn luôn sống ở Mĩ, cho nên hi vọng Mộ Vũ Hàn có thể cùng rời khỏi.

      "Cám ơn , nhưng bây giờ vẫn chưa được." Mộ Hi biết Khang Hân là người phụ nữ xấu, thể để Nam Cung Diệu cưới ta, người phụ nữ nham hiểm như vậy nếu như được như ý, Nam Nam làm sao bây giờ! Hàn Băng Tâm <<dienndannleequyydonn>>

      "Nhạc Phàm, về nước là bởi vì đại sứ hình tượng lần này sao?" Mộ Hi hỏi, bởi vì hình tượng thiết kế nhân vật chính là lấy Nhạc Phàm làm nguyên mẫu thiết kế.

      "Ừ, đúng vậy." Nhạc Phàm nhàn nhạt trả lời, ra , ta càng muốn gặp được , Mộ Vũ Hàn, người phụ nữ khiến ta thao thức.

      " xin lỗi, có hỏi ý kiến của lấy làm nguyên mẫu thiết kế nhân vật." Mộ Hi xin lỗi.

      "Tôi rất vui mừng, cũng rất vinh hạnh, bởi vì điều này có quên tôi." ra , Nhạc Phàm thực , Mộ Hi vẽ ta, chứng tỏ ấn tượng của ta trong đầu khắc rất sâu, nếu tại sao có thể vẽ được như vậy!

      Chờ Nhạc Phàm đưa Mộ Hi khi về nhà, Nam Cung Diệu vẫn luôn ở trong nhà chờ trở lại, đương nhiên là ở phòng Mộ Hi thuê.

      Nam Cung Diệu ở ban công ôm Lâm Lâm, nhìn thấy Mộ Hi được Nhạc Phàm đưa về, trong lòng chua chát, người phụ nữ đáng chết vậy mà tìm ta, khó trách gọi điện thoại cả ngày cũng có người nhận?

      Mộ Hi sau khi vào cửa, thấy Nam Cung Diệu ở chỗ này, trong lòng nhất thời buồn bực!

      " phải là ngủ cũng mộng du chứ? Nơi này là nhà tôi, tôi muốn nghỉ ngơi, mời trở về!" Mộ Hi nhàn nhạt , vẻ mặt có thay đổi nhiều, bởi vì có con bảo bối ở đây, Nam Cung Diệu cũng hiểu, phòng trừ con , thể dọa đến , cho nên nặn ra nụ cười miễn cưỡng.

      "Em là bà xã của , Lâm Lâm là của con của , các người ở đâu? Dĩ nhiên liền ở đó!" Nam Cung Diệu cũng nhàn nhạt , vốn định Mộ Hi về an ủi tốt, bởi vì hôm nay bị oan ức, nhưng ngờ lại có thể ở chỗ với Nhạc Phàm, mới vừa rồi lúc xuống xe người phụ nữ đáng chết giống như rất vui vẻ!

      ". . . . . ." Mộ Hi im lặng, nếu Lâm Lâm có ở đây, , con của ở đâu ở đó ư? Vậy đứa trong bụng Khang Hân làm thế nào? Thế nhưng vài lời thể để Lâm Lâm biết, dạy hư con trẻ, cho nên Mộ Hi nhịn!

      Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi trở lại, trong lòng yên tâm, vì vậy mở máy tính ra bắt đầu làm việc, Mộ Hi mệt mỏi tắm chút rồi ngủ, nhưng hôm nay phải ngủ cùng Lâm Lâm, bởi vì xem ra, hôm nay Nam Cung Diệu về nhà, cho nên cũng phí sức đuổi rời khỏi!

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Lâm Lâm thấy Mộ Hi choàng đầu vào, hiểu hỏi.

      "Bảo bối, hôm nay mẹ ngủ chung với con có được ?" Mộ Hi lấy lòng hỏi, bởi vì Lâm Lâm vẫn cự tuyệt ngủ chung với , bởi vì tư thế ngủ của , Lâm Lâm rất bất đắc dĩ, có lần Lâm Lâm ngủ chung với mẹ, tỉnh lại phát mình nằm mặt đất, làm hại bị cảm phải chích mấy ngày liên tiếp, thấy mẹ muốn ngủ chung với bé, Lâm Lâm sợ hãi kháng nghị, bé sợ nhất là chích, nên muốn ngủ với bé, được.

      " được, mẹ có giường tại sao ngủ chung muốn với Lâm Lâm?" Lâm Lâm hoang mang hỏi. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "A, cái đó cha con phải chưa sao? Cho nên chúng ta có chút chật, phải vóc dáng con sao? Làm ơn !" Mộ Hi vô tội .

      " được, mẹ khi dễ người ta, mẹ ngủ ở chỗ này, Lâm Lâm cảm, cho nên tuyệt đối được." Lâm Lâm để ý tới Mộ Hi, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

      Mộ Hi bất đắc dĩ ra ngoài, trong miệng còn oán giận.

      "Nhóc con, nhẫn tâm như vậy, lại có thể đẩy mẹ ruột của mình ra! Uổng công cho con uống nhiều sữa như vậy!" Mộ Hi oán trách Lâm Lâm trở về phòng mình.

      Nam Cung Diệu ở phòng khách thấy Mộ Hi choàng đầu, mặc áo ngủ trắng lười biếng trở về phòng ngủ.

      Lâm Lâm xác định mẹ trở về phòng, cầm điện thoại di động gọi cho Nam Nam.

      ", nhiệm vụ hoàn thành, mẹ bị em đuổi ra ngoài, tại phải ở cùng phòng với cha." Lâm Lâm bập bé .

      "Rất tốt, tiếp tục quan sát, trai mua thức ăn ngon cho em." Nam Nam , Hừ! Mẹ mang em , cha có lương tâm cũng theo, chỉ là sao cả, ai bảo cậu là nam tử hán đại trượng phu, cho nên muốn người nhà vĩnh viễn hạnh phúc, chỉ có thể hy sinh chút, dù sao mỗi ngày em cũng gọi điện thoại chuyện với cậu.

      Mộ Hi nằm ở giường chỉ chốc lát sau liền ngủ say.

      ", là ?" Mộ Hi thấy giống mình như đúc lại xuất lần nữa, nhưng ra là dùng khuôn mặt xinh đẹp của ấy.

      " xem ông nội chút, xem ông nội chút. . . . . . . . ." vẫn luôn câu, cuối cùng còn cho Mộ Hi địa chỉ, Mộ Hi chợt mở mắt ra, nhìn chung quanh chút, có ai, chẳng lẽ vừa rồi là nằm mơ? Mình có thể nhớ địa chỉ đó.

      Mộ Hi kinh hoảng chạy , thấy Nam Cung Diệu vẫn còn làm việc, biết đây tuyệt đối là mơ, đáng thương đó nhi lại báo mộng cho , xem ra có ông nội, nên Mộ Hi chuẩn bị ngày mai cầm địa chỉ tìm chút.

      Nam Cung Diệu làm việc đến rất khuya mới ngủ, kết quả sáng sớm nhìn thấy Mộ Hi, cái người lười này sao hôm nay dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ là chạy trốn, cuống quít đứng dậy, chạy sang phòng Lâm Lâm, xem con bé còn ở đó hay , lòng rốt cuộc buông xuống.

      Bởi vì Lâm Lâm ngủ vù vù giường, xem ra người phụ nữ này là ra ngoài, vừa định quay đầu lại, lại phát cửa có tờ giấy nhớ:

      Nam Cung Diệu tiên sinh, thể ở chỗ này ngu ngốc ở , hôm nay đứa bé cầu xin , coi như là tiền thuê phòng, tôi rất bận, cảm ơn.

      "Người phụ nữ đáng chết, nhắn cũng mắng chửi người." Nam Cung Diệu vừa nhìn Mộ Hi cố ý viết ăn thành ngu ngốc ở !

      ra , sáng sớm Mộ Hi phải tìm ông nội, chính là ông nội báo mộng cho .

      Dựa vào địa chỉ, Mộ Hi hỏi rất nhiều nơi mới tìm được chỗ đó, nơi này phải rất giàu có, nhưng khi đến nhà của ông nội đó, Mộ Hi ngây dại.

      Chung quanh đều là nhà cửa bình bình thường thường, nhưng địa chỉ bé kia cung cấp, chính là chỗ này sai, tại sao đây là tòa nhà ba tầng, ở chỗ này lại có tòa nhà cao cấp như vậy? bất ngờ!

      Mộ Hi có chút do dự, rốt cuộc có nên vào ?

      Cắn răng cái, vẫn là vào !

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 152: Thân thế ly kỳ (Thượng) (2)

      Ở khu nghèo khó này lại có tòa nhà đạc biệt như vậy, trong tòa nhà tất cả đều là ánh đèn trang nhã hài hòa, lại có tầng ánh sáng màu ấm nhu hòa.

      cụ già ăn mặc quái dị đứng bên cửa sổ, ông mở cửa sổ ra mặc cho gió lạnh tung hoành, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ.

      "Ông nội Lãnh, ông cảm thấy nơi này rất nhân khí?" người đàn ông ngồi ghế sa lon, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khiến Mộ Hi khỏi hít sâu hơi, có chút hối hận, bởi vì người đàn ông chuyện đó khiến Mộ Hi nhớ tới cương thi hút máu TV, khỏi rùng mình ớn lạnh.

      " cần khuyên ông rời khỏi, ông ở lại có chuyện muốn làm, ông chờ người." Ông lão nghiêm túc .

      "Ông nội Lãnh, ông những lời này được hai năm rồi, người ông chờ phải còn chưa xuất sao?" Người trẻ tuổi .

      " ấy đến." Ông cụ tự tin .

      "Em họ đến sao?" Người đàn ông hỏi.

      " đến rồi tại sao vào?" Ông lão chợt rống to tiếng, dọa sợ đến cả người Mộ Hi run lên, ngờ ông lão biết đứng ở cửa ra vào.

      "Ông, ông, xin lỗi, quấy rầy rồi." Mộ Hi lắp ba lắp bắp .

      "Trời ạ —— Em họ, là em, mau vào, mau vào." Người đàn ông trẻ tuổi , Mộ Hi sợ đến vội vàng né tránh ta, bởi vì bộ dáng ta giống cương thi, rất trắng, , là quá trắng!

      "Lãnh Huyết về trước ." Ông cụ .

      "Ông nội, con vừa mới đến, hơn nữa em họ cũng là. . . . . ." Người đàn ông trẻ tuổi giọng , nhìn ra được ta rất sợ ông cụ này, cho nên quan sát sắc mặt của ông cụ .

      "Về ." Ông cụ rống lên tiếng, Lãnh Huyết sợ đến lời nào liền rời .

      "Mời ngồi. . . . . ." Ông cụ quay đầu lại nhìn Mộ Hi, ánh mắt trong nháy mắt xơ cứng, là giống nhau như đúc. Hàn Băng Tâm dien<dan>le<quy>don

      Mộ Hi ngoan ngoãn ngồi xuống.

      "Làm sao tìm tới nơi này?" Ông cụ thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, khôi phục lạnh nhạt vừa rồi.

      "Cháu ngài tin ?" Mộ Hi giọng .

      "." Ông cụ rất xác định trả lời, đúng vậy ông hoàn toàn tin tưởng.

      " cho cháu biết, nên cháu liền tới." Mộ Hi dám chết , cũng là nằm mơ thấy.

      Len lén liếc nơi này cái, trong lòng khỏi khẩn trương, thậm chí là sợ, sao nơi này cảm giác u u, giống người đan ông vừa rồi , có nhân khí!

      "Nó cũng tìm !" Ông cụ khổ sở , mặc dù Mộ Hi gì, nhưng ông cụ giống như biết là ai cho biết.

      " ấy? Ngài biết ấy?" Mộ Hi nghi ngờ hỏi.

      "Đâu chỉ biết!" Ông cụ đau lòng .

      "Ngài là ông nội ấy?" Mộ Hi chợt nhớ tới kia ở trong mộng ông nội, chẳng lẽ đây chính là ông nội đó.

      ". . . . . ." Ông cụ trả lời Mộ Hi, mà qua bên, lấy ra từ cái hộp tinh xảo tấm hình đưa cho Mộ Hi.

      Mộ Hi nhận lấy tấm hình, sắc mặt sợ đến trong nháy mắt trắng bệch, giống như trải qua chuyện gì rất đáng sợ.

      "Con bé tên là Lãnh Tuyết, là cháu thất lạc nhiều năm của ta, thời điểm ta tìm được con bé, nó xảy ra chuyện!" Ông cụ ảo não , nếu như phải là bởi vì ta, làm sao cháu chết!

      "Ông, ngài nén bi thương, việc đời khó liệu." Mộ Hi nhìn thấy ông cụ khổ sở cúi đầu, biết làm sao an ủi ông ấy.

      "Con bé là bị ta gián tiếp hại chết!" Ông cụ khổ sở .

      "Ông, Lãnh Tuyết chết là do xảy ra tai nạn xe." Mộ Hi .

      ", con bé là bị người hại chết, tai nạn xe chỉ là trường giả, thời điểm ta tìm cháu mình khắp nơi, kẻ thù của ta tìm được con bé trước, ngờ bọn họ tàn nhẫn như vậy, thế nhưng ra tay độc ác với ! Súc sinh!" Ông cụ quyền đánh vào khay trà, chỉ thấy khay trà trong nháy mắt vỡ vụn, dọa sợ đến Mộ Hi trừng mắt dám động, đây phảo ông lão, quả thực là đại lực sĩ, quyền lại đánh nát khay trà.

      Mộ Hi bị dọa sợ, nhúc nhích.

      "Lãnh Tuyết lúc còn thất lạc với ta, năm đó cả nhà chúng ta bị người đuổi giết, mẹ và cha của Lãnh Tuyết bị giết hại, mà ta vẫn ôm con bé chạy trối chết khắp nơi, ngờ trong lúc chạy trốn, cháu trai của ta cũng mất liên lạc, vì để Lãnh Tuyết bị giết hại, ta để con bé trước cửa nhà người khác, hi vọng tương lai có thể tìm con bé về, nhưng ngờ vài năm sau, toàn bộ nơi đó bị dỡ bỏ rời nơi khác, đống lộn xộn, ta mất tin tức của Lãnh Tuyết."

      Ông cụ lại về phía cửa sổ, nhìn bên ngoài, giống như từng mảnh từng mảnh hồi ức trôi qua từng ly từng tý. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Đến bây giờ ta biết cháu của ta còn sống ? Năm đó thời điểm thất lạc nó mười tuổi, nên nhớ chuyện lúc còn bé. Nếu nó vẫn còn sống, tại sao tìm đến ta? Vậy chỉ có khả năng chính là cháu trai ta . . . . . ." Ông cụ tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      " xin lỗi, ông, khiến ông khổ sở." Mộ Hi xin lỗi.

      " phải xin lỗi, đây là duyên phận, Lãnh Tuyết chỉ lần báo mộng cho ta, đến tìm ta, chỉ là ngờ lần đợi mấy năm." Ông cụ khổ sở .

      "Ông, ông có thể coi cháu là Lãnh Tuyết, cháu chăm sóc ông." Mộ Hi chợt rất thương xót ông cụ này, có cháu trai có cháu !

      Mộ Hi ngốc làm sao biết, ông cụ trước mắt là ai ? Ông cụ ở nơi nghèo khó này há có thể là người có thể chăm sóc, ông cụ năm đó chạy trốn đến nước Mĩ, mấy năm sau, từ từ trở thành lão đại của Dạ Ưng hắc bang lớn nhất nước Mĩ, từ sau khi cháu gặp chuyện may, ông vẫn ở Trung Quốc, dĩ nhiên ông có tính toán của mình.

      Ông cụ nhắm nghiền hai mắt, hai tay đan vào nhau, chau mày.

      "Ta muốn truyền sở học cả đời của ta cho , bắt đầu từ hôm nay chính là đệ tử cuối cùng của ta, dĩ nhiên đối với bên ngoài, chính là cháu của ta." Ông cụ nghiêm túc .

      "Nhưng mà, ông, cháu phải Lãnh Tuyết, làm sao có thể giả mạo cháu của ông?" Mộ Hi khẩn trương , đệ tử cuối cùng cái gì, làm sao có cảm giác giống như quay phim, còn đệ tử cuối cùng? Đây là thời đại gì? Sao có cảm giác như trở về quá khứ!

      " có khuôn mặt giống như Lãnh Tuyết, đây chính là duyên ngàn năm, thể trốn tránh, bởi vì Lãnh Tuyết chọn trúng , nếu năm đó làm sao bóc tấm tìm người thân của thi thể." Ông cụ từng chữ từng câu.

      "Cháu ra , muốn mạo phạm Lãnh Tuyết, là ấy báo mộng cho cháu, bảo cháu làm ấy, giúp ấy hoàn thành ước mơ, cũng gì khác." Mộ Hi cảm giác chuyện tại có chút phức tạp.

      "Lãnh Tuyết lúc ấy cũng biết còn có ông nội còn sống thế giới, con bé đến chết cũng biết thân thế của mình, chỉ là, có ngày, con bé bỗng nhiên xuất trong giấc mơ của ta, con bé hỏi ta có phải ông nội của con bé , ta gật đầu, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy con bé, ta biết ngay con bé chính là cháu của ta, dung mạo của con bé giống như đúc mẹ nó." Ông cụ lưu lại nước mắt, giống như cực kỳ bất lực.

      "Ông, ngài chớ đau buồn!" Mộ Hi tới, tay đặt thân ông cụ, từ từ vỗ vỗ, cho ông chút an ủi.

      "Con bé cho ta biết ở trong mộng, con bé bị người ta cường bạo, sau đó lại bị người ta bỏ vào trong xe, tạo ra trường xảy ra tai nạn xe giả." Ông cụ khóc thành tiếng.

      "A, tại sao có thể có chuyện như vậy?" Mộ Hi sợ đến che miệng lại.

      "Cho nên ta muốn truyền võ công của ta cho ngươi, đây là nguyện vọng cuối cùng của cháu ta, con bé cho ta biết về sau nhất định dùng tới, ta hỏi con bé tại sao? Nhưng mà, con bé câu nào, người đàn ông cường bạo con bé năm đó, bị ta chôn sống, ta biết tại sao Lãnh Tuyết bảo ta dạy võ công cho ? Chẳng lẽ người năm đó ta giết chỉ là người chết thế? Hay là con bé muốn tự báo thù cho con bé, có lẽ bởi vì các giống như người, con bé muốn mình báo thù, có thể hiểu như vậy." Ông cụ phỏng đoán từng điểm từng điểm.

      Lời của ông cụ khiến cả người Mộ Hi nổi da gà, là đáng sợ, giống như mình bị cuốn vào cuộc án mưu sát. Hàn Băng Tâm dien=Dan:le:quy=Don

      "Cháu, cái này, như vậy sao được, ông nghe rất đáng sợ!" Mộ Hi giống như nghe chuyện xưa, mà mình từ từ thành nhân vật chính trong chuyện.

      "Về sau mỗi ngày chín giờ đến nơi này, đến lúc đó ta dạy độc môn tuyệt học của nhà họ Lãnh chúng ta, nhớ kỹ truyền nhân của nhà họ Lãnh, từ nay về sau chính là cháu của Lãnh Ưng ta, nhớ năm đó cháu trai cả của ta chỉ có mười tuổi, có thể đối phó hai người lớn có công phu, nếu nó vẫn còn sống, nhất định ở ta, Lãnh môn tuyệt học tuyệt diệu nhất chính là tốc độ, tốc độ nhanh kinh người, về sau , hôm nay trở về trước !" Ông cụ xong về phòng, tiếp tục cho Mộ Hi cơ hội chuyện.

      Mộ Hi về nhà, tựa đầu vào giường, đây tất cả giống như nằm mơ, có có cảm giác chân , thế giới có ma quỷ sao? Làm sao có thể? Nhưng tại sao lại có báo mộng gì đó?

      Mộ Hi mê mêman man liền ngủ thiếp .

      Hành lang tối đen, mùi nước sát trùng gay mũi, Mộ Hi biết mình ở đâu? giống như ở chỗ đưa tay thấy năm ngón, lần mò tường từ từ lục lọi, đột nhiên cách đó xa có ánh đèn, bước nhanh tới, đến trước cửa phòng, nhàng đẩy cửa cái, chỉ nghe cọt kẹt tiếng, cửa vậy mà có khóa, Mộ Hi ghé đầu vào trong, chỉ thấy mặc áo đầm màu trắng ngồi trước cửa sổ, tóc dài rũ xuống vai, thấy mặt ấy, nhưng quần áo này rất quen thuộc, nghĩ ra gặp ở đâu!

      Mộ Hi do dự có nên vào hay , vào , bên ngoài rất đen, vào , cảm giác nơi này u u, đáng sợ!

      "Vào ." chợt chuyện.

      Mộ Hi từ từ vào, trong phòng đủ ánh sáng, có vẻ hết sức mờ mờ, Mộ Hi trong phát sợ trong lòng, nha nha! Đây là đâu?

      Mộ Hi tới chỗ , giọng hỏi.

      "Xin hỏi đây là đâu?"

      Đột nhiên, kia xoay đầu lại, khuôn mặt đáng sợ xuất trước mặt Mộ Hi, khuôn mặt giống như vỏ cây, Mộ Hi sợ đến kêu to.

      "A ——"

      Mộ Hi chợt ngồi dậy, hung hăng đụng vào bức tường người.

      "Chao ôi!" Ngay sau đó đầu là đau.

      Mộ Hi dụi mắt, lại là mơ, nàng hổn hển, cả trán đều là mồ hôi hột.

      "Làm sao vậy? Gặp ác mộng?" Nam Cung Diệu nhàng ôm Mộ Hi, đau lòng hỏi, vốn là thấy Mộ Hi lo lắng cau mày, biết lại gặp ác mộng, suy nghĩ có nên đánh thức hay ? Ai ngờ chợt ngồi dậy. Liền đụng vào người .

      Mộ Hi gật đầu cái, sợ đến hai tay ôm lấy Nam Cung Diệu.

      Nam Cung Diệu vỗ nhè sau lưng Mộ Hi, giống như dỗ đứa bé, ra , ngày hôm nay tự mình mang theo Lâm Lâm, dù sao trước kia Lâm Lâm thường theo Mộ Hi làm việc, nhóc con này biết điều, khóc nháo, chỉ cần Nam Cung Diệu bắt đầu làm việc, con bé tựa như khí, rất yên tĩnh, nhưng phải có ăn mới được.

      " có tin báo mộng hay ?" Mộ Hi đột nhiên hỏi.

      "Mộng chỉ là ban ngày suy nghĩ nhiều, đêm có mộng, hơn nữa, bây giờ em cũng phải nằm mơ buổi tối, nhiều nhất chính là nằm mơ ban ngày!" Nam Cung Diệu cưng chiều nhéo chóp mũi Mộ Hi cái.

      Phản ứng của Nam Cung Diệu Mộ Hi thấy lạ chút nào, Đúng vậy, mình tới tại cũng cảm giác phải , cũng bởi vì giấc mơ, lại tìm được ông nội, càng kỳ quái hơn chính là bắt đầu từ ngày mai Mộ Hi phải tiếp nhận Lãnh môn tuyệt học gì đó, giống như rất khổ cực, nhưng nét mặt ông lão kia nghiêm túc như vậy, làm hại dám được!

      Mộ Hi hiểu tại sao giấc mơ vừa rồi đáng sợ như vậy, mặt của kia là khủng khiếp!

      Thời điểm Mộ Hi gặp ác mộng, Lãnh Đông nằm ở giường, nhắm mắt lại, đầu lắc tới lắc lui, cả trán đều là mồ hôi hột.

      Ở trong mơ, Lãnh Đông tựa vào cái cây, mắt nhìn chung quanh, nhìn trước mặt, nhìn phía sau, người nhà chạy tản lạc, bọn họ chạy tán loạn khắp nơi, nên lại trở về dưới cây đại thụ này, cho là người nhà trở về tìm , nhưng đợi rất lâu rồi, có ai tới tìm , nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ ông nội còn có em , bọn họ đâu? Có thể bị người xấu bắt được hay , nghĩ tới đây liền muốn khóc, nhưng là nam tử hán, được khóc, trời càng ngày càng tối, càng ngày càng sợ, dù sao vẫn là đứa bé, tuy chỉ có mười tuổi nhưng có võ công tốt, nhưng chưa bao giờ rời khỏi người nhà, trong lòng vẫn rất sợ. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      từ từ ngủ thiếp , nhắm mắt lại chính là tình hình ba mẹ bị người xấu đuổi giết. . . . . .

      Cha mẹ nằm trong vũng máu, liều mạng hô to, nhưng có ai đáp lại, về phía mẹ, mẹ ở trong vũng máu, chợt giơ tay lên, phát bắt được , hình như muốn điều gì? Nhưng mẹ bỗng nhiên biến mất, để lại ít người .

      "Mẹ. . . . . ." Lãnh Đông hô to tiếng, chợt thức tỉnh, ra là lại là mơ, cái cảnh mơ này theo hơn hai mươi năm, chưa từng biến mất, nét mặt mẹ bắt lấy , đời này cũng quên được, ánh mắt kia có quá nhiều muốn cùng bất đắc dĩ, mẹ lo lắng còn có em , nhưng em và ông nội đâu?

      ~Hết chương 152~

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 153: họ từ trời giáng xuống

      Nhiều năm như vậy Lãnh Đông mực tìm, nhưng chút đầu mối, có tin tức của ông nội, bây giờ cho dù nhìn thấy em , con bé đại nương, nhìn thấy con bé cũng nhận ra, chỉ có khả năng nhất định, nếu em ở chung chỗ với ông nội, nhất định ông nội đem tuyệt học nhà họ Lãnh truyền cho con bé, cho nên Lãnh Đông thường lưu ý trình độ võ của các , nhưng người nào dùng tuyệt học nhà họ Lãnh, bởi vì công phu nhà họ Lãnh truyền cho người ngoài.

      Sau khi nhận biết. ngày hôm sau Mộ Hi đúng hẹn tới ngôi nhà họ Lãnh, Lãnh Ưng đợi ở trong sân, ngồi ở ghế trúc, uống trà, thấy Mộ Hi tới.

      " vào trong thay quần áo võ." Ông cụ lạnh lùng , vẻ mặt rất nghiêm túc.

      "Vâng" Mộ Hi ngoan ngoãn tiến vào.

      lát sau, Mộ Hi mặc đồ võ toàn thân ra ngoài.

      "Châm trà cho ta, bái sư học nghệ." Ông cụ .

      Mộ Hi ngoan ngoãn làm theo, những thứ này đều hiểu, từng thấy TV, cho nên làm khó được , quỳ hai đầu gối xuống, kính trà với sư phụ.

      "Sư phụ mời uống trà, nhật lạy của học trò." Mộ Hi dập đầu cái.

      Ông cụ nhận lấy trà, uống hớp.

      "Đứng lên ."

      Mộ Hi đứng dậy đứng ở bên.

      Lãnh Ưng đứng lên cẩn thận quan sát Mộ Hi, sau đó vươn tay, sờ soạng mấy chỗ khớp xương và huyệt vị ở người Mộ Hi, ông kiểm tra Mộ Hi có căn cốt cùng thiên phú luyện võ hay .

      Sau khi ông cẩn thận quan sát, sau khi nắm bóp mười mấy chỗ người, cuối cùng dừng động tác lại.

      "Căn cốt coi như qua loa, cũng may có kinh nghiệm tập võ." Lãnh Ưng .

      "Ông nội, làm sao ông biết con học qua chút?" Mộ Hi tò mò hỏi.

      "Ta chỉ hiểu biết những thứ này." Trước kia Mộ Hi luyện qua hai năm, cho nên gân cốt còn có thể, phải rất cứng.

      "Ta muốn học trò phải học trò bình thường, ta muốn học trò có thể nhiệt tình thích võ học, mà phải những phế vật chỉ biết loay hoay khoa chân múa tay, chỉ có người ổn định tâm thần học tập, mới có tư cách trở thành truyền nhân nhà họ Lãnh." Lúc Lãnh Ưng lời này, rất có hào khí ngất trời, chỉ là đầy đầu tóc trắng tha người, tuổi tác cao là .

      "Ông nội, con hiểu." Mộ Hi nghiêm túc trả lời.

      "Công phu nhà họ Lãnh rất thâm ảo, phải sớm chiều là có thể học được, con phải chịu đựng, chỉ cần dùng tâm, có chuyện học được ." Lãnh Ưng .

      "Con cố gắng ông nội." Mộ Hi nghiêm túc.

      "Võ thuật là loại vận động cường thân kiện thể, là loại bộ môn tu thân dưỡng tính, võ thuật có thể vừa động trị tĩnh, lấy yếu trị mạnh, là loại làm cho Edit_Mèo Hoang người ta có thể nhiệm được tới cảnh giới khác. Đến đây, con dùng hết sức toàn thân đánh ta." Lãnh Ưng .

      Mộ Hi dùng sức vung đấm tới Lãnh Ưng, chỉ thấy ông nhúc nhích, thân thể cũng có chút dao động, tay bắt lấy cổ tay Mộ Hi.

      Cứ như vậy, Mộ Hi mực tiến công. . . . . .

      Cuối cùng hôm nay cũng luyện tập xong, Mộ Hi thay xong quần áo về nhà, về đến nhà, cắm đầu ngã quỵ giường, bởi vì mệt chết , Nam Cung Diệu ra từ trong phòng bếp, người đeo tạp dề, tay còn cầm rau cải tới phòng ngủ Mộ Hi.

      "Hình như em rất mệt?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Dĩ nhiên, còn kém có mệt chết!" Mộ Hi nằm lỳ ở giường .

      "Vẽ tranh khổ cực như vậy, tại sao còn muốn duy trì, cũng phải là nuôi nổi em! có chuyện lại tìm tội chịu!" Nam Cung Diệu trở lại phòng bếp nấu cơm tiếp, bởi vì thấy mệt mỏi, đoán được cũng đói, cho nên nhanh chóng nấu cơm, cho ăn no!

      Nửa giờ sau, bàn cơm, bốn đôi bát đũa, bốn mặn canh.

      Mộ Hi vốn ngủ thiếp , ngửi thấy được mùi cơm chín, từ từ chạy đến.

      "A a, nhiều đồ ăn ngon như vậy? Tại sao lại là bốn đôi bát đũa?" Mộ Hi nghi ngờ hỏi.

      "Đây là hai đứa bé, đây là chúng ta." Nam Cung Diệu chỉ chỉ bát đũa bàn ăn .

      "Nam Nam tới?" Mộ Hi hỏi.

      "Ừ." Nam Cung Diệu chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Lâm.

      Mộ Hi tới, khe khẽ mở cửa, thấy bên trong phòng ngủ, lại có hai cái giường, Nam Nam thấy Mộ Hi vào.

      "Con bởi vì nhớ nhung cha, cho nên mới tới, có thể ? Mẹ." Nam Nam nhìn Mộ Hi hỏi.

      "Dĩ nhiên có thể bảo bối." Mộ Hi kéo Nam Nam lại, nhàng hôn lên đầu cậu, thằng bé cao như vậy rồi, sắp cao vượt người .

      Bàn tay của Nam Nam ôm lấy phía sau Mộ Hi, lỗ mũi chua xót, đây là trong hai năm, lần đầu tiên mẹ ôm cậu, lồng ngực mẹ là ấm áp, muốn rời.

      "Nam Nam, xin lỗi con, xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Mộ Hi cũng chịu được nữa rồi, vẫn là Nam Nam hiểu chuyện, có trách cần thằng bé, Mộ Hi xấu hổ, đau lòng, tự trách!

      "Ăn cơm thôi. . . . . ." Nam Cung Diệu chợt mở cửa, thấy màn cảm động, tới, ôm hai người vào trong ngực.

      "Hừ! Cha còn có con, mấy người bắt nạt con, mấy người bắt nạt con!" Lâm Lâm tranh cãi ầm ĩ.

      "Quên mất bảo bối của ta, đến đây cha ôm con ăn cơm." Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm vào trong ngực ra ngoài, Mộ Hi ôm Nam Nam cũng ra ngoài ăn cơm.

      Lần đầu tiên người nhà ăn cơm vui vẻ như vậy, Nam Cung Diệu vì lôi kéo Mộ Hi cũng tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho .

      "Đây làm hay sao?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.

      " nhảm, phải là làm, chẳng lẽ là em làm!" Nam Cung Diệu xong gắp vào trong bát Mộ Hi miếng sườn, bởi vì hiểu biết Mộ Hi thích ăn thịt, cho nên tất cả đều làm thứ thích ăn.

      "A, lợi hại, ăn ngon như vậy, có phải Lâm Lâm?" Mộ Hi ăn rất ngon.

      "Đương nhiên ăn ngon rồi, bởi vì là cha làm nha." Lâm Lâm ăn miệng đầy mỡ, hai tay cầm sườn gặm rất hăng hái.

      Nam Nam thỉnh thoảng lại lau miệng cho em , bàn cơm giống như hai người con trai này là người lớn, mà hai lại giống như là đứa bé, truyện được edit duy nhất tại ***************. tướng ăn dám khen tặng, Mộ Hi bất kể cái thục nữ gì, ăn no là được, Lâm Lâm vốn phụ trách giám sát Mộ Hi, tại cũng đoái hoài tới, nếu ăn ngon bị mẹ ăn sạch, Nam Cung Diệu và Nam Nam bất biết làm sao lắc đầu.

      " hoài nghi có phải ba bữa ngày ăn chung hay !" Nam Cung Diệu cười .

      "Ai bảo làm rất ngon, còn có người ta đói, bụng cũng gõ trống rồi, đói chết a!" Mộ Hi lớn tiếng.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, thiết kế của Mộ Hi rất thành công, Nam Cung Diệu vì tổ chức tiệc rượu ăn mừng, đương nhiên có thể có rất nhiều người tham gia, Nhạc Phàm là nguyên mẫu, cho nên nhất định phải trình diện .

      Hôm nay Mộ Hi mặc rất đẹp, lễ phục là Nam Cung Diệu chuẩn bị, rất cao quý, lại ưu nhã.

      Tất cả mọi người chúc mừng Nam Cung Diệu, dĩ nhiên Mộ Hi thể có công, còn có Nhạc Phàm cũng là nhân vật công chúng.

      "Mộ Hi, vui mừng gặp em lần nữa." Nhạc Phàm lịch .

      "Em cũng thế." Mộ Hi ưu nhã giơ ly rượu lên nhàng đụng cái với Nhạc Phàm.

      Ngay lúc hai người trò chuyện rất cởi mở, điện thoại Nhạc Phàm vang lên, vừa nhìn là bạn tốt.

      "Này, sao cậu lại chịu gọi điện thoại cho tôi thế, là khó thấy!" Nhạc Phàm cười .

      Đối phương giống như hỏi Nhạc Phàm ở đâu?

      "Cậu qua đây , bây giờ tôi ra." Nhạc Phàm muốn bỏ qua cơ hội ở cùng Mộ Hi, cho nên ta để cho bạn tốt đến, như vậy có thể thấy Mộ Hi, còn có thể thấy em tốt, người em này lai lịch cũng rất lớn, ông chủ đời hai Dạ Ưng ở Mĩ, nghe ông chủ đời thứ nhất là ông nội ta.

      Trong thoáng chốc, Lãnh Huyết tới.

      Thấy mỹ nữ bên cạnh Nhạc Phàm, lập tức há to mồm.

      "Em họ, sao em lại ở chỗ này?" Lãnh Huyết hỏi.

      Mộ Hi sợ hết hồn, làm sao trùng hợp như vậy, người đàn ông này là bạn tốt của Nhạc Phàm, thảm, Nhạc Phàm biết thân thế của mình, thế nhưng nam cương thi cũng biết thân phận của là ai! Trời đất xui khiến làm Lãnh Tuyết.

      "Em tới đây tham gia bữa tiệc, là trùng hợp!" Mộ Hi lúng túng nhìn Nhạc Phàm, mà Nhạc Phàm bên sớm trợn tròn mắt, làm thế nào mà hai người kia lại biết nhau? Còn em họ? Chẳng lẽ là bởi vì gương mặt này, nhưng hình như Mộ Hi cũng biết cậu ta?

      "Làm sao hai người biết nhau?" Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi.

      "Nhạc Phàm, ra rất dài dòng, tóm lại đây là họ của em." Mộ Hi bất đắc dĩ , bởi vì nhà họ Lãnh liên tục dặn dò, thể với bất kỳ ai thân thế của , bao gồm cháu trai Lãnh Huyết của ông, cho nên Mộ Hi thể làm gì khác hơn là nhận cái họ này.

      Ngay lúc Mộ Hi đau đầu nhức óc, Nam Cung Diệu vừa tới.

      "Bà xã, náo nhiệt như thế?" Nam Cung Diệu rất lịch tới, Mộ Hi là của , rất bình tĩnh, bởi vì Mộ Hi chạy được, có lòng tin.

      "Em họ em kết hôn sao? Em lại có thể gả cho Nam Cung Diệu? thể tưởng tượng nổi!" Lãnh Huyết chỉ vào Nam Cung Diệu .

      Mộ Hi biết thân phận của người họ này là gì? Khi nghe được Lãnh Huyết tới ba chữ Nam Cung Diệu, nàng hít sâu hơi, nhìn Nam Cung Diệu, tất cả mọi người gọi Diệu tổng, cái mà cương thi máu lạnh này, lại dám gọi thẳng tên họ của Nam Cung Diệu.

      "Tôi cho rằng đây là ai chứ? ra là Lãnh Huyết, Lãnh tổng." Nam Cung Diệu rất khách khí , bởi vì biết người này là ai, cũng biết người này làm gì, mặc dù là nước giếng phạm nước sông, nhưng mà, nhiều bạn còn hơn là nhiều kẻ thù.

      "Cái gì mà Lãnh tổng, cậu phải gọi tôi là họ, em rể." Lãnh Huyết cười , ngờ em gả cho người có tiền như vậy, mặc dù bang Dạ Ưng của mình rất lợi hại, nhưng tài phú bên trong còn xa thua bởi tập đoàn Nam Cung .

      " họ? Em rể?" Nam Cung Diệu luôn luôn trầm ổn cũng trở nên bình tĩnh, tại sao ta lại thành họ Mộ Hi thế? thể tưởng được!

      "Đương nhiên, phải cậu vừa goi ấy là bà xã sao?" Lãnh Huyết chỉ chỉ Mộ Hi.

      "Đúng, ấy là bà xã của tôi." Nam Cung Diệu nghiêm túc.

      "Chính là vậy, tôi chính là họ của cậu, cậu chính là em rể của tôi." Lãnh Huyết vui vẻ , xem ra sức quyến rũ của em họ , lại là bà xã của Nam Cung Diệu, người đàn ông này cũng phải người phụ nữ bình thường nào cũng chơi đùa được!

      Mộ Hi và Nhạc Phàm nhìn tôi...tôi nhìn , hình như trong lòng hiểu chuyện gì! Nhưng mà ván đóng thuyền, thể làm gì khác hơn là bước bước!

      Ban đầu vì Lãnh Tuyết có bất kỳ người thân, Mộ Hi mới chịu đồng ý làm ấy, ai nghĩ tới người nhà bên kia là người nuôi dưỡng ấy, bỗng nhiên xuất ông nội ruột của ấy, khiếp sợ là, người ông này còn rất có lai lịch, Mộ Hi cảm thấy, bây giờ biết họ trước mắt còn thân phận gì, lại có thể khiến Nam Cung Diệu cũng kính ba phần, Mộ Hi nhức đầu!

      "Hóa ra là họ, tại sao có nghe bà xã tôi qua?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi , trong lòng suy nghĩ, cái người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc em có bao nhiêu chuyện gạt , vợ thần bí!

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 154: Ông cháu quen biết nhau (1)

      Mộ Hi , ra , biết nên làm sao.

      "Em rể, về sau họ cho cậu biết những chuyện này, tóm lại, em tôi là người mệnh khổ, cậu phải đối tốt với con bé chút, nếu họ tôi khách khí, ngờ chúng ta là người nhà, đến uống ly." Lãnh Huyết cười , nhìn ra được ta rất thương em này.

      " họ, làm sao em dám khi dễ ấy, là em rể luôn nén giận!" Nam Cung Diệu cố ý như vậy, ra chủ yếu là nhắc nhở Nhạc Phàm đừng dùng não nghĩ bậy bạ.

      "A ha ha, em tôi rất lợi hại? Có khí phách nhà họ Lãnh chúng tôi." Lời người người máu lạnh làm cho người ở đây đều khiếp sợ, cái gì mà nhà họ Lãnh? Nhà họ Lãnh sao?

      " phải cậu tìm tôi có việc sao, tại sao ở chỗ này uống rượu, chúng ta ra ngoài tán gẫu trước, muốn uống rượu? Hôm nào tôi mời cậu." Nhạc Phàm lôi kéo Lãnh Huyết ra bên ngoài, bởi vì ta thấy Mộ Hi hơi run lên, ta thương , mà bởi vì chuyện này thành ra có chút phức tạp, cho nên Nhạc Phàm phải mangcái người đàn ông gay chuyện này , sớm biết ta là người thân của bé qua đời, gì Nhạc Phàm cũng kêu ta tới đây!

      "Này? Đừng kéo mình...mình còn chưa có trò chuyện với em họ! này? Em rể, hôm nào tán gẫu tiếp nhé, bái bai." Vừa chuyện hai người rời khỏi trường của bữa tiệc.

      "Này? Cậu và em họ mình có quan hệ thế nào đấy? Mình vừa mới nhìn thấy hình như hai người rất thân quen?" Lãnh Huyết hiểu hỏi, ra bạn tốt của mình lại là bạn với em họ mất tích nhiều năm, sớm biết như vậy, ta liền trở về nước sớm, chừng sớm đụng phải.

      "Chúng tôi là bạn bè, sớm quen biết. Nhưng sao tôi chưa bao giờ nghe qua cậu có em họ nhỉ?" Nhạc Phàm hỏi.

      "Cậu cũng chưa bao giờ hỏi tôi, mà em họ tôi từ bị đánh mất, cho nên cũng là gần đây mới tìm được nó." Lãnh Huyết .

      tiệc rượu.

      "Em có gì muốn với sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Giống như là ấy , em là em họ của ta, ấy chính là họ em." Mộ Hi bình tĩnh .

      "Em còn có bao nhiêu chuyện gạt ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      " ra , cái gì em cũng muốn gạt , nhưng mà, dù em rôi, cũng tin tưởng, bởi vì ngay cả chính em cũng thể nào tin được!" Mộ Hi xin lỗi.

      " cho biết, tin tưởng." Nam Cung Diệu nghiêm túc .

      "Hai năm trước em. . . . . ." Mộ Hi vừa định mở miệng cho biết tất cả về mình.

      " Diệu, rốt cuộc tìm được ." Nam Cung Nhiên cười tươi tới, hai tay bấu víu cánh tay Nam Cung Diệu, nũng nịu nhìn , Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, bởi vì ngay mới vừa rồi Mộ Hi định bí mật trong lòng ra, nhưng bị nha đầu này cắt đứt!

      "Sao vậy? Nhìn thấy em này lại thất vọng, hay là Nhiên Nhiên quấy rầy chuyện tốt của ?" Nam Cung Nhiên nhìn Mộ Hi .

      "Nhiên Nhiên có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu thản nhiên .

      " có việc gì thể tìm sao? Hay là vị mỹ nữ này mất hứng khi em quấn trai mình?" Nam Cung Nhiên về phía Mộ Hi, nhìn từ xuống dưới.

      "Ngoại hình tồi, khó trách Diệu thích, chỉ là, Diệu của tôi có bà xã, chị dâu tôi còn xinh đẹp hơn , với bộ dạng quyến rũ này của , tốt nhất cách xa tôi chút, Hừ!" Nam Cung Nhiên lại trở về bên cạnh Nam Cung Diệu, ngẩng đầu lên cười hì hì.

      "AnhDiệu, chị dâu Mộ Hi trở lại, nhất định phải chờ chị ấy." Nam Cung Nhiên .

      "Sợ rằng ấy sớm quên !" Nam Cung Diệu đau lòng .

      "Làm sao lại như vậy? , chị dâu , ta hiểu biết ." Nam Cung Nhiên .

      " ấy ? Cũng luôn muốn rời khỏi , để cho chịu nỗi khổ tương tư!" Nam Cung Diệu khổ sở nhìn Mộ Hi .

      Mộ Hi chỉ ngơ ngác đứng ở đó, ánh mắt rất mâu thuẫn, người đàn ông này , sai rồi!

      "Thiên Vũ, nơi này, nơi này." Nam Cung Nhiên chợt hô to.

      Hàng Thiên Vũ tới, nhìn Mộ Hi cái, ngớ ngẩn, cái ánh mắt này rất quen thuộc.

      "Khụ khụ." Nam Cung Diệu ho hai tiếng, nhìn thấy Hàng Thiên Vũ nhìn chăm chú vào Mộ Hi, biết nhất định là người đàn ông này thấy Mộ Hi quen mắt, cho nên mới phảicó nét mặt kia.

      "Thiên Vũ, nhìn cái gì?" Nam Cung Nhiên lôi Hàng Thiên Vũ .

      "Nhiên Nhiên, vị này là?" Hàng Thiên Vũ hỏi.

      " ấy là niềm vui mới của em!" Nam Cung Nhiên quệt mồm .

      "Nam Cung Diệu, muốn làm Mộ Hi thất vọng sao?" Hàng Thiên Vũ nắm lấy cổ áo Nam Cung Diệu quát to.

      "Buông tay, nếu tôi khách khí!" Nam Cung Diệu vốn buồn phiền, bị Hàng Thiên Vũ nắm như vậy, lại có loại kích động muốn đánh trận.

      ", ta có quan hệ gig? Nam Cung Diệu khiến Mộ Hi bỏ , tôi sớm muốn đánh an, , chúng ta ra bên ngoài." Hàng Thiên Vũ níu lấy Nam Cung Diệu kéo ra bên ngoài.

      ", đáng chết, đúng lúc tôi cũng ngứa tay!" Nam Cung Diệu .

      "Nam Cung Diệu, muốn làm gì?" Mộ Hi xông lên .

      Hàng Thiên Vũ đứng lại nhìn về phía , di dan le qu yd on-Mèo Hoang buông Nam Cung Diệu ra, bắt lấy Mộ Hi hỏi.

      " là ai?"

      "Buông ấy ra, là tên khốn kiếp!" Nam Cung Diệu thấy Hàng Thiên Vũ nắm chặt Mộ Hi hỏi, nét mặt kia như là kẻ điên.

      Lúc này mấy người ở bên ngoài, Nam Cung Diệu lên cho hẳn quyền, Hàng Thiên Vũ che mặt bị đánh, nhìn Nam Cung Diệu.

      " cho tôi biết ta người nào?" Hàng Thiên Vũ hỏi.

      "Đáng chết, ấy là Mộ Vũ Hàn, hoạ sĩ cấp thế giới, cũng người hợp tác với công ty tôi." Lúc này Nam Cung Diệu chợt hi vọng Mộ Hi phải Mộ Hi, là Mộ Vũ Hàn, tối thiểu người đàn ông này chết tâm, nhất là em còn ta.

      Hình như Mộ Hi cũng nghĩ như Nam Cung Diệu, vì vậy.

      "Vị tiên sinh này, còn nhue vậy tôi gọi bảo vệ, tôi căn bản biết , chẳng qua tôi có thể cho biết, tôi tên là Mộ Vũ Hàn."

      Mộ Hi về phía Nam Cung Diệu, ý là khiến Hàng Thiên Vũ chết tâm, phải đối tốt với Nhiên Nhiên, ra , Hàng Thiên Vũ kích động như thế, cũng phải là bởi vì vẫn thích Mộ Hi, mà bởi vì là coi Mộ Hi thành em mình, cho nên Nam Cung Diệu tìm phụ nữ, thể nào tiếp nhận được.

      Bây giờ thân phận của người trai lấy lại công đạo cho Mộ Hi, dĩ nhiên Nam Cung Nhiên hiểu tâm tình Hàng Thiên Vũ, bởi vì mới vừa rồi khi thấy Mộ Hi cũng rất kích động, trách Thiên Vũ muốn đánh người, cũng muốn xả giận thay chị dâu.

      "Nam Cung Diệu, tôi mặc kệ ta là người nào, tốt nhất nên cách xa co ota, nếu tôi thay Mộ Hi đánh ." Hàng Thiên Vũ thấy Mộ Vũ Hàn dựa vào gần Nam Cung Diệu gần như vậy, trong lòng liền bốc lửa.

      "Đánh tôi, xem xem cậu có thể đánh thắng được tôi hay ." Nam Cung Diệu bày ra tư thế muốn đánh chầu với Hàng Thiên Vũ, bởi vì gần đây rất đè nén, muốn tìm nơi phát tiết, nên làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

      Hi đúng."người đàn ông tự đại!" Hàng Thiên Vũ lên cho quyền.

      xong hai người đánh nhau, Mộ Hi sững sờ, biết Thiên Vũ phải đối thủ của Nam Cung Diệu, cho nên rất lo lắng, có cách nào thể làm gì khác hơn là nhanh chóng kéo họ ra.

      Lúc này, Lãnh Đông từ bên trong ra ngoài, bởi vì tìm được Diệu tổng, tính ra ngoài tìm chút, kết quả thấy Diệu tổng và Hàng Thiên Vũ đánh nhau, bên cạnh là tiểu thư Mộ Vũ Hàn, khiến ta ngừng bước chân, ta vốn muốn xông qua kéo bọn họ ra, bởi vì vị Hàng Thiên Vũ này sắp trở thành em rể Diệu tổng, Hàng Thiên Vũ đính hôn với Nam Cung Nhiên, nhanh chóng kết hôn thôi.

      Lãnh Đông phát Mộ Vũ Hàn cởi giày ra đuôi đai lưng, ra , Mộ Hi may mắn hôm nay mặc lễ phục dài, nếu ra căn ngăn tiện, năm đó hai người đàn ông này cũng đánh qua trận, lúc ấy bởi vì mình can ngăn mà còn bị thương, bây giờ nếu để cho mình bị thương, bởi vì chính mình học chút quyền cước, hơn nữa gần đây ông nội Lãnh tự mình chỉ đạo, tiến bộ rất lớn, loại can ngăn này làm khó được rồi.

      Mộ Hi chân đứng ở bên cạnh quan sát Nam Cung Diệu và Hàng Thiên Vũ từ đâu xuống tay, nhớ tới vừa lúc có thể dùng những gì ông nội Lãnh dạy, vì vậy, Mộ Hi liền sử dụng tuyệt học nhà họ Lãnh, quả nhiên thành công tách hai người ra.

      Nam Cung Diệu giật mình nhìn Mộ Hi, Hàng Thiên Vũ giật mình nhìn Mộ Hi, Lãnh Đông cũng giật mình nhìn Mộ Hi, sau đó lại chạy như bay tới gần Mộ Hi, đôi tay bắt được bả vai của , mắt nhìn chằm chằm Mộ Hi.

      Giống như, chính xác, chính xác là bộ dạng của mẹ, mặc dù nhớ em trông như thế nào, nhưng bộ dáng mẹ trong mơ, Lãnh Đông nhớ rất ràng.

      "Lãnh Đông, buông tay." Nam Cung Diệu gầm , hôm nay là sao vậy, người tới đều có loại phản ứng, chẳng lẽ Lãnh Đông cũng vậy?

      " có bị thương ?" Lãnh Đông dịu dàng hỏi.

      "Tôi sao, Lãnh Đông, làm sao vậy?" Mộ Hi tò mò hỏi.

      "Lãnh Đông --" Nam Cung Diệu rống to.

      "Chớ phiền tôi!" Lãnh Đông tức giận , chuyện gì cũng sánh nổi việc ta tìm em , cho nên lúc này ta chỉ muốn biết Mộ Hi có phải Lãnh Tuyết hay .

      ", , Lãnh Đông, Diệu tổng gọi kìa!" Mộ Hi lo lắng chuyện càng náo càng lớn, cho nên nhắc nhở Lãnh Đông, quả nhiên, Lãnh Đông phản ứng kịp.

      "Diệu tổng, tôi xem chút ấy có bị thương ." Lãnh Đông kiểm tra dưới Mộ Hi.

      "Đánh nhau là tôi, ấy bị thương cái gì!" Nam Cung Diệu lo lắng Lãnh Đông cũng Mộ Hi, đây là việc lo lắng nhất, bởi vì có lúc luôn phát Lãnh Đông rất nghe lời, Lãnh Đông còn là em của , hy vọng giữa họ xảy ra vui!

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 154: Ông cháu quen biết nhau (2)

      "Hình như tôi vừa nhìn thấy ấy bị quyền!" Lãnh Đông chột dạ .

      " là như vậy?" Nam Cung Diệu tới bên cạnh Lãnh Đông, nhìn , hồi lâu, quả thực người đàn ông này láo, cái gì mà chịu quyền, mới vừa rồi tốc độ Mộ Hi xuất thủ gần như thoáng qua, ngay cả cũng có thấy ràng làm sao mà làm được, huống chi vừa rồi cậu ta cũng có ở bên cạnh! Cậu ta láo.

      "Diệu tổng, xin lỗi." Lãnh Đông lập tức cung kính , bây giờ còn chưa có chứng cớ chứng minh đây có phải là em hay , nhưng mà, mấy chiêu mới vừa rồi chính là tuyệt học nhà họ Lãnh, làm sao ấy biết? Theo lý thuyết ấy phải là Mộ Hi mới đúng, làm sao lại óc dính líu tới Lãnh Tuyết?

      ra , Lãnh Ưng ở Mỹ có tổ chức gọi Dạ Ưng, Lãnh Đông chưa bao giờ từng nghĩ bang phái lớn như vậy là của ông nội, có lẽ là ta chưa từng nghĩ ông nội trở về Mĩ phát triển, càng nghĩ đến lão đại Dạ Ưng thình thoảng thường lui tới chính là Lãnh Ưng, chỉ là Lãnh Ưng người thường thể thấy được, cho nên điều này cũng làm cho họ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội quen biết.

      "Lãnh Đông, lại có lỗi, tại sao xin lỗi?" Mộ Hi đau lòng .

      "Em câm miệng, cậu ta biết vì sao xin lỗi! Cậu xuống trước !" Nam Cung Diệu lạnh lùng , khẳng định có thể Lãnh Đông có chuyện gạt , hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới Mộ Hi.

      "Dạ, Diệu tổng." Lãnh Đông ngoan ngoãn xuống.

      ", hia người đánh xong, bọn em cũng phải , nhớ về sau xuống tay lưu tình, đây chính là em rể !" Nam Cung Nhiên đau lòng , nhìn mặt Hàng Thiên Vũ chút, nhịn được muốn trở mặt với người trai này, nhưng được vì người trai này rất thương , cho nên cũng phải nhịn.

      Những người khác , chỉ còn lại Nam Cung Diệu và Mộ Hi.

      " là lau mắt mà nhìn, võ công của em có tiến bộ, chỉ là chiêu thức vừa rồi nhìn rất quen mắt." Nam Cung Diệu rất khôn khéo, sớm nhìn ra, võ công của Mộ Hi rất giống chiêu thức của Lãnh Đông, chẳng lẽ gần đây Lãnh Đông dạy học võ?

      Nam Cung Diệu cũng ra võ công của Mộ Hi giống như Lãnh Đông, nếu Nam Cung Diệu ra ý nghĩ của mình, Mộ Hi liên tưởng đến Lãnh Đông họ Lãnh, hơn nữa Lãnh Đông là nhi, có thể chính là cháu trai của ông nội Lãnh, nhưng mà khổ tâm Mộ Hi cũng có quan sát qua võ của Lãnh Đông.

      chỉ biết Lãnh Đông rất lợi hại, bởi vì nhớ năm đó Mộ Hi bị Cao Huy bắt cóc, trong tình huống nguy nan, Lãnh Đông giống như gió cướp được Mộ Hi từ tay kẻ xấu. Ngay cả những người biết võ kia cũng chưa kịp phản ứng, Mộ Hi an toàn, ra , những năm này Lãnh Đông vẫn luyện tuyệt học nhà mình, chính là tốc độ, cho nên tốc độ Lãnh Đông rất nhanh!

      "Học thêm chút thuật phòng lang, có thiệt thòi! Chúng ta cũng thôi." Mộ Hi cầm giày lên, chân tới bãi đậu xe.

      Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau.

      "Em là tiểu tinh, cho biết tại truyện edit duy nhất tai *************** sao nhiều người thích em như vậy? Hả?" Nam Cung Diệu hung hăng cắn ngụm lên khuôn mặt nhắn của Mộ Hi .

      "Bởi vì em là người tốt, mà bọn người xấu kia có người !" Mộ Hi hả hê .

      "Tiểu tinh, về nhà thu thập em." Nam Cung Diệu hung hăng .

      "Vậy phải xem có bản lãnh kia hay , chừng có ngày em có thể đánh thắng ." Mộ Hi cười ha hả ,

      " chờ ngày bị em đánh bại." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi , người phụ nữ này ngừng vui mừng, rốt cuộc còn có bao nhiêu việc biết?

      Thời gian sau, mỗi ngày Mộ Hi đều học võ với ông nội Lãnh, sau này Lãnh Đông lại muốn tìm Mộ Hi hàn huyên chút, nhưng lo lắng Diệu tổng ghen, cho nên vẫn có gặp mình Mộ Hi, cho đến ngày, Lãnh Đông phát , Mộ Hi mỗi ngày đều ngồi xe ra ngoài, điều này làm cho Lãnh Đông rất hoang mang, thể tưởng tượng nổi, mỗi ngày Diệu tổng đều mang bọn trẻ làm, Lãnh Đông tò mò, vì vậy, ngày len lén theo dõi Mộ Hi tới bên ngoài căn nhà cũ, thấy Mộ Hi vào, liền cẩn thận nhìn vào trong trong, ai ngờ phía sau có cánh tay chụp bả vai .

      Trực giác cho biết có cao thủ ở gần, vì vậy, Lãnh Đông đanh định quay đầu lại đánh trả, ai ngờ, quả đấm còn chưa đến gần đối phương, chợt thu tay được, ngơ ngác nhìn chăm chú vào ông lão trước mặt.

      "Phịch phịch." Lãnh Đông quỳ hai đầu gối xuống.

      "A, còn chưa có giao thủ mà đầu hàng sao?" Lãnh Ưng lạnh lùng .

      "Ông nội, ngài nhớ con sao?" Hai tay Lãnh Đông bắt lấy tay của Lãnh Ưng .

      "Cậu gọi cái gì?" Lãnh Ưng chợt mềm nhũn ra, nhìn kỹ đứa bé này rất giống mình lúc tuổi còn trẻ.

      "Ông nội, con là Đông Nhi. . . . . ." Lãnh Đông đường đường nam nhi bảy thước lúc này nước mắt rơi đầy mặt, hai mươi năm đều tìm người nhà, hôm nay ông nội ở trước mặt, nhưng mà, ông nhớ , Đúng vậy, năm đó tách ra mới chỉ có mười tuổi, bây giờ ba mươi tuổi rồi, thay đổi quá lớn.

      Ông cụ gì, mà ra quyền với Lãnh Đông, đánh về phía .

      "Ông nội, con là Lãnh Đông, ngài nhớ con sao, con mực tìm ngài và em , ông nội, ông nội. . . . . ." Lãnh Đông tránh né chút, tránh làm thương ông nội, ông cụ trước mắt chính là ông nội thể sai được, nhưng mà, tại sao ông nội biết , còn muốn đánh ?

      Qua mấy chiêu, Lãnh Ưng chợt thu tay lại.

      "Ông trời, tôi tìm được cháu của tôi rồi, tôi tìm được Đông Nhi của tôi. . . . . . Ha ha. . . . . ." Lãnh Ưng cười ha ha, nhưng tất cả trong mắt đều là nước mắt, vốn cho rằng nhà họ Lãnh tuyệt hậu, ngờ cuối cùng tìm được cháu trai.

      "Ông nội, ông nhớ sao?" Lãnh Đông vui mừng hỏi.

      "Đứa bé ngoan, mới vừa rồi ông nội là thử dò xét con có phải là Đông Nhi của ta hay , bởi vì ông nội già rồi, năm đó con chỉ là đứa bé, bây giờ lớn như vậy, ông nội già mà hồ đồ, già mà hồ đồ, dám nhận con, mau vào." Lãnh Ưng lôi kéo Lãnh Đông vào, lúc này Mộ Hi mới vừa thay quần áo xong ra ngoài, thấy hai người lệ rơi đầy mặt.

      "Ông nội, Lãnh Đông, làm sao ở chỗ này?" Mộ Hi giật mình hỏi, đây là chuyện gì xảy ra? Hai người giống như khóc, Lãnh Đông, Lãnh Ưng, a, chẳng lẽ Lãnh Đông chính là?

      "Ông nội, ông tìm được cháu sao?" Tiếp đó Mộ Hi lại hỏi.

      "Mộ tiểu thư, sao lại ở trong đây?" Lãnh Đông tò mò hỏi, nếu như phải hôm nay theo dõi tới nơi này, có cách nào tìm được ông nội, chẳng lẽ võ công của chính là do ông nội dạy, nhưng tuyệt học nhà họ Lãnh chỉ truyền người mình, cũng truyền người ngoài!

      "Đông Nhi, ngồi xuống, để ông nội từ từ cho con biết."

      Lãnh Ưng thông qua đoạn thời gian chung đụng với Mộ Hi, từ từ thích , cho nên ông tiếp nhận cháu này rồi, nhìn cháu trai của ông, nhất định chịu ít khổ, năm ấy còn rất , nhiều năm qua sống mình như thế nào, suy nghĩ chút những điều này, Lãnh Ưng muốn đem chuyện Lãnh Tuyết cho biết, tối thiểu bây giờ thể , bởi vì khi còn bé Lãnh Đông rất em , nếu biết em của mình chết thảm như vậy, nhất định tiếp thu nổi, Lãnh Ưng đành lòng khiến cháu trai khổ sở.

      "Đứa , tới đây, đây chính là trai con Lãnh Đông, khi còn bé nó thường ôm con... trai con từ thương con, cũng để cho con chịu uất ức!" Lãnh Ưng cố ý câu kia, vì ông nhắc nhở Mộ Hi đừng , bởi vì nếu Lãnh Đông biết Lãnh Tuyết chết rồi, bị đả kích, cho nên, ông ám hiệu Mộ Hi, cố ý khi còn bé trai Lãnh Đông rất thương , cũng để cho chịu uất ức, thể để cho biết chân tướng, quá tàn nhẫn!

      Mộ Hi bị màn trước mắt làm cảm động, mặt đầy nước mắt, bởi vì biết chuyện nhà họ Lãnh, ra là Lãnh Đông chính là trai Lãnh Tuyết, ra , khi Mộ Hi còn chưa có gả cho Nam Cung Diệu, nàng cũng nhận thức Lãnh Đông làm trai, bởi vì Lãnh Đông giúp , mà vẫn hi vọng có trai thương , cho nên lúc có người, đều gọi là Lãnh Đông.

      ", . . . . . . Ô ô. . . . . . . . . . . ." Mộ Hi nhào qua khóc, Lãnh Ưng ở bên tò mò, tại sao con bé khóc đau lòng như vậy? Giống như Lãnh Đông của nó?

      "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, khóc, khóc, thực xin lỗi em, mới đến tìm em. . . . . ." Lãnh Đông vẫn dụ dỗ Mộ Hi, Mộ Hi nghĩ thầm, nếu như mà mình có trai tốt, càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng càng khóc, nước mắt giống như ngừng được vậy, cứ chảy tiếp, Lãnh Ưng khóc bên cũng bắt đầu gạt lệ, ngờ đứa này khóc như vậy, có thể coi là diễn viên, số lần cả đời Lãnh Ưng khóc cũng có hạn, nhưng lúc này nước mắt vượt nước mắt cả đời rồi.

      Dựa vào nước mắt này, ôngnhận định cháu này, ra , bối cảnh Mộ Hi ông sớm điều tra ràng, từ sống ở gia đình đơn thân, có ba, chỉ có mẹ còn có cái em bị bệnh, cho nên khẳng định trong lòng đứa bé này rất khổ, nếu khóc đau lòng như vậy!

      ra Mộ Hi muốn khóc quá đáng như vậy, nhưng thể nhịn được, vì vậy, bắt buộc mình rời khỏi cái ôm trong lồng ngực an toàn kia, vào vừa gạt lệ .

      ", xin lỗi, cái này vốn là chuyện vui mừng tình, bị em làm hỏng!" Mộ Hi uất ức , biết làm sao? Mình lại muốn khóc, giống như lúc này mình chính là Lãnh Tuyết, chợt, đứng lên, mắt to nhìn chằm chằm, nhìn Lãnh Đông, từng bước tới gần .

      ", báo thù cho em, giết họ , giết họ . . . . . ." Mộ Hi rống to, sắc mặt chút máu, sau đó ngã về sau, Lãnh Ưng chợt tiếp được Mộ Hi té xỉu, ông lại chảy nước mắt, khó trách vừa rồi lại khóc như vậy, chẳng lẽ là Tuyết Nhi trở lại, thế nhưng làm sao có thể, đây là thời đại gì rồi, chẳng lẽ có oan hồn?

      Lãnh Đông thấy Mộ Hi té xỉu, vội vàng ôm lấy từ trong ngực ông nội, chạy vào thảng trong nhà, Lãnh Ưng có về thẳng nhà, mà tới sang ngõ khác, lúc sau mới ra ngoài.

      Ông nội, Tuyết Nhi thế nào? Là có người bắt nạt con bé sao?" Lãnh Đông lo lắng hỏi, em có ý gì? Tại sao muốn báo thù cho ?

      "Đứa bé, về sau ông nội cho con biết, trước kia em con bị người khi dễ, cho nên lưu lại ám ảnh, có lúc như vậy!"

      "Nhưng mà, gia gia, ấy tên Lãnh Tuyết, ấy là Mộ Vũ Hàn, tại sao lại như vậy?" Lãnh Đông hiểu hỏi.

      "Đông Nhi, năm đó con chạy mất, ba mẹ của con bị sát thủ sát hại, ta lo lắng ta trốn thoát, liền đưa con bé cho người khác, bây giờ dòng họ của con bé là họ do nhà nuôi dường, tiếc nuối chính là, cha mẹ nuôi của con bé đều mất!"

      Lãnh Ưng từ từ giải thích với Lãnh Đông, hi vọng cháu trai tin tưởng, vừa mới nhìn thấy Tuyết Nhi té xỉu vội vang, nếu đem chuyện của Tuyết Nhi cho biết, rất khổ sở!

      "A, là như thế, ông nội, ra , người ta nuôi lớn Tuyết Nhi thành người, nên vong ân phụ nghĩa, mặc kệ Tuyết Nhi họ gì, tóm lại là nhìn thấy Tuyết Nhi rồi, đây là quan trọng, người nhà chúng ta cũng cần tách ra." Lãnh Đông ôm ông nội, rất vui mừng, trong ngày nhìn thấy người thân nhất của mình.

      "Ông nội, khó trách Diệu tổng tra tư liệu Tuyết Nhi, có tin tức, ra là cha mẹ đều mất! Nếu chúng ta sớm cám ơn bọn họ." Lãnh Đông tiếc nuối .

      " ra , người nhà đó đối với Tuyết Nhi rất tốt, chỉ là, khi mẹ nuôi Tuyết Nhi qua đời, cha nuôi của nó lại cưới người phụ nữ, mẹ ghẻ đối được tốt với nó, cha nuôi vẫn đối tốt với Tuyết Nhi, cho nên đứa này vẫn thể quên được quá khứ, con cần tò mò, đừng đị động vào vết sẹo của nó!"

      Lãnh Ưng những thứ này, tất cả đều là , bởi vì chuyện trước kia của Lãnh Tuyết, ông đều điều tra ràng, về phần mẹ con kia thường khi dễ Tuyết Nhi, họ bị trừng phạt, kết quả rất thảm.

      hết chương 154

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :