1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 140: Con trai ra lệnh cho cha (1)

      Mộ Hi cẩn thận nhớ lại, hiểu ra mình lại ngất xỉu, chẳng lẽ là bởi vì bệnh say máu, nên Nam Cung Diệu liền bắt đầu hoài nghi ?

      " ngốc à? Ngay cả tôi cũng nhận ra!" Mộ Hi cố gắng đưa tay sờ trán Nam Cung Diệu xem có phải mê sảng hay ?

      "Đừng đụng vào tôi!" Nam Cung Diệu gầm lân, người phụ nữ đáng chết giả bộ ngây thơ, chẳng lẽ là mình hiểu lầm , hay là biết diễn trò?

      "Chạm vào làm sao? Cũng mất miếng thịt nào!" Mộ Hi bất mãn .

      " vẫn trả lời tôi, rốt cuộc là ai?" Nam Cung Diệu lại hỏi.

      " thần kinh à, tôi là Mộ Vũ Hàn, làm phiền nhớ kỹ!" Mộ Hi bình tĩnh .

      "Vì cái gì tôi cảm giác là người tôi muốn tìm?" Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      "Làm ơn, nhìn kỹ chút rốt cuộc là tôi có phải người muốn tìm hay ?"

      Nam Cung Diệu nhìn người phụ nữ quật cường trước mắt, tính cách là đúng, còn có đôi mắt, nhất là ánh mắt kia, nhưng mà, gương mặt này?

      "Tốt nhất là Mộ Vũ Hàn, bằng ..." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      "Nếu thế nào?" Mộ Hi quật cường hỏi, người đàn ông này chơi đùa phụ nữ mà còn để ý, nếu như phải năm đó là tổn thương , làm sao Mộ Hi có thể rời khỏi và con trai!

      Làm sao lại biến thành người phụ nữ khác, làm hại con trai của mình cũng nhận ra mẹ rột!

      Ngẫm lại tất cả đều là vì người đàn ông này, từ chuyện này, Mộ Hi chui vào sừng trâu có ra được!

      "Biến, cách tôi xa chút..." Nam Cung Diệu tức giận quát lên, Mộ Hi chết tiệt, vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Hai năm, còn xuất , quá tùy hứng!

      Năm đó là lo lắng bị lời tiên đoán nguyền rủa, cho nên liên tục dám đối tốt với , mới tạo thành hiểu lầm, Nam Cung Diệu suy nghĩ lại, hối hận, bởi vì chỉ cần Mộ Hi có thể sống sót là được, nếu thực trốn thoát được lời nguyền rủa tiên đoán, Nam Cung Diệu tình nguyện Mộ Hi hận cả đời, cũng cần trở lại bên cạnh .

      Mộ Hi thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu mâu thuẫn, cũng hiểu sao, vì giống như rất hy vọng tìm được , nhưng cũng giống như có chút sợ hãi khi như tìm được , chẳng lẽ là mình ảo giác? Vì sao vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ? Nếu xuất , vui vẻ hay là khổ sở? Giống như vừa rồi , nếu như là người muốn tìm, bằng ... như thế nào?

      Mộ Hi biết? Nhưng mà, có thể chắc chắn tốt, bởi vì nét mặt của hết sức dọa người!

      "Đáng giận, quả thực là thể lý, cho rằng là miếng mồi ngon! Ai thích đến gần ! A - -" kèm theo tiếng thét hoảng sợ, cả người Mộ Hi nhanh chóng nhảy lên giường bệnh của Nam Cung Diệu, run lẩy bẩy.

      Vừa rồi có con chuột chạy nhanh qua trước mặt , cho nên cộ bị hù dọa nhảy lên giường bệnh Nam Cung Diệu.

      " xuống!" Nam Cung Diệu lạnh lùng , người phụ nữ đáng chết này đúng là khó dây dưa!

      "Tôi xuống." Mộ Hi đáng thương .

      "Xuống - - !" Nam Cung Diệu gầm .

      "Tôi xuống, phía dưới có con chuột, tôi sợ!" Mộ Hi vẫn đáng thương .

      " phải là rất lợi hại sao? Còn sợ con chuột?" Nam Cung Diệu nhìn có chút hả hê .

      "Tôi xuống, con chuột thích cắn người, mới trước đây tôi vừa bị chuột cắn qua, hết sức đáng sợ!" Mộ Hi nghĩ đến trước đây liền đổ mồ hôi lạnh.

      "Bây giờ tôi cho biết, lại xuống, tôi liền cắn ." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      " có chút đồng cảm hay ? Người ta là vì sợ con chuột nên bây giờ làm sao!" Mộ Hi mang theo tiếng khóc , sợ chuột, chuyện mới trước đây lưu lại bóng ma, cho nên Nam Cung Diệu cái gì cũng xuống.

      Thấy trong mắt Mộ Hi có ánh lệ, Nam Cung Diệu mềm lòng.

      "Vậy được rồi, tôi phải ngủ, , chỉ có thể ngồi, nên quấy rầy tôi nghỉ ngơi." Nam Cung Diệu xong cũng nhắm mắt lại , Mộ Hi ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, nhìn người đàn ông trước mặt từ từ ngủ .

      Ngày hôm sau, sáng sớm Nam Cung Diệu tỉnh, thấy người phụ nữ này nằm ở người mình ngủ sau, cau mày, thế mà người phụ nữ đáng chết này lại ở chỗ này cả đêm, khó trách cảm thấy cả đêm ngực mình khó thở, ra là bị đè nặng, có chút tức giận.

      Ngay lúc Nam Cung Diệu muốn phát giận, phát nước miếng của chảy xuống ngực , giờ phút này, trái tim nhảy dựng, trước kia Mộ Hi cũng ngủ như vậy, nước miếng chảy người của , ngay cả tư thế ngủ của người phụ nữ này cũng giống như Mộ Hi, tại sao có thể như vậy?

      Ngay lúc Nam Cung Diệu trầm tư, bác sĩ tới, thấy hai tay Mộ Hi ôm Nam Cung Diệu, chân còn đè ở người Nam Cung Diệu, lúng túng ho tiếng.

      Mộ Hi có bị người quấy rầy mộng đẹp, hơi nhíu mày, dụi mắt, mở mắt ra, lập tức lau nước miếng, nhìn trước mắt.

      "A - - Tại sao lại ở giường của tôi?" Mộ Hi hét lên, chất vấn Nam Cung Diệu, thế mà người đàn ông này lại ôm ngủ!

      Quả thực là Nam Cung Diệu gì, người phụ nữ đáng chết lại dám trả đũa, chính nhảy lên giường của , sau đó đổ thừa , bây giờ còn cây ngay sợ chết đứng lên giường của !

      "Khụ khụ, , giường của ở bên kia." Bác sĩ tốt bụng nhắc nhở .

      "A, a, ha ha, tại sao có thể như vậy? Nhất định là mộng du, nhất định là mộng du!" Mộ Hi xong xuống giường, vẻ mặt hết sức lúng túng, lần này là nhảy vào Hoàng Hà cũng hết tội!

      " , tôi biết tiên sinh, nhưng bây giờ ta có cánh nào như vậy với , bởi vì ngộ nhỡ động đến miệng vết thương, rất phiền toái, cho nên phải nhịn chút!"

      Bác sĩ tốt bụng nhắc nhở, người đàn ông này mới nhặt được cái mạng, nếu như miệng vết thương tốt, bị lây nhiễm, rất nguy hiểm, này hiểu, cho nên ông muốn giải thích, đây là nghĩa vụ của ông, cũng là trách nhiệm của ông.

      "Tôi,

      [​IMG]

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 140: Con trai ra lệnh cho cha (2)

      Mỗi ngày Mộ Hi làm việc vặt giúp đỡ trong trạm xá, bởi vì người có tiền, cũng thể ăn ! Cho nên liên tục hỗ trợ làm việc, y tá và thôn dân ở đây đều cực kỳ thích , chỉ là thôn dân đều trốn tránh người gọi là chồng kia, bởi vì ngày nào cũng lạnh như băng, toàn thân tản ra loại cường thế.

      ngày, có rất nhiều du thuyền đến đảo này.

      "Mấy người là ai? Muốn làm gì?" Ngoài phòng bệnh, y tá .

      Lúc này, chỉ thấy đám đàn ông có vóc người khôi ngô, khí thế hung hăng xông tới, khiến người chung quanh sợ hãi.

      "Diệu tổng." Giọng trầm thấp đến từ Lãnh Đông dẫn đầu.

      "Mấy người tới muộn hơn dự đoán của tôi!" Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      "Thực xin lỗi Diệu tổng, Lãnh Đông làm việc tốt, để Diệu tổng chịu khổ." Lãnh Đông ngoan ngoãn .

      "Ừ, lập tức trở về thôi." Mấy ngày nay Nam Cung Diệu vẫn tự hỏi là ai muốn mạng của ? phải đánh trả bọn họ như thế nào?

      "Vâng, ca nô ở bên ngoài." Lãnh Đông cung kính , trận thế trước mắt làm cho bác sĩ và thôn dân giật nảy mình, biết chồng kia là nhân vật lớn, bởi vì vết thương người ta có thể chứng minh ta phải là người bình thường, chỉ là nghĩ đến lai lịch của ta lớn như vậy!

      Tất cả mọi người hiểu được, hóa ra này gả cho lão đại hắc bang, từ người ta toát ra khí phách, liền đoán được người đàn ông này đơn giản, hôm nay điệu bộ này làm cho bọn họ ngây ngốc tại chỗ, cũng dám có cử động .

      Sau khi Nam Cung Diệu rời , xế chiều hôm đó, đảo này lại tới rất nhiều du thuyền. Hóa ra Nam Cung Diệu chuyển đến rất nhiều vật tư, là giúp đỡ bệnh viện này, còn có tờ chi phiếu, đối với bọn họ là con số trời.

      Cùng ngày đó, chú cõng Nam Cung Diệu bệnh viện cũng nhận được số vàng cảm tạ, số tiền này đủ để họ xài cả đời.

      Về sau tất cả mọi người hiểu, hóa ra bọn họ cứu Bồ Tát sống, lúc trước tất cả mọi người cách nào hiểu được vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Diệu, tại đều hiểu. Truyện edit duy nhất tại *************** những trang web khác chỉ là trộm cắp. người thủ lĩnh, đương nhiên đặc biệt chút, nếu sao có thể quản lý người phía dưới.

      Biệt thự Nam Cung.

      "Lãnh Đông, ai làm?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Diệu tổng, trước mắt còn chưa tra xét được tung tích sát thủ, rất có thể bị diệt khẩu!" Lãnh Đông cung kính đứng ở bên .

      "Bên chỗ Họ Vương có động tĩnh gì ?" Nam Cung Diệu .

      "Diệu tổng là hoài nghi ?" Lãnh Đông hỏi.

      "Ừ." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời.

      "Họ Vương - tên khốn kiếp kia, trước mắt có phát bất cứ dị thường nào, hành động gần đây hết sức bí mật, lão hồ ly kia làm việc cực kỳ cẩn thận." Lãnh Đông .

      "Nhìn kỹ cho tôi. Đáng chết, lần này bọn họ dùng là súng thuốc mê, nếu tôi bị thương!" Nam Cung Diệu lạnh lùng , đôi mắt ưng lóe tinh quang, lộ ra hung ác.

      "Vâng, Diệu tổng, ngài nghỉ ngơi tốt, có việc gì tôi báo cáo cho ngài."

      Sau khi Lãnh Đông rời , Nam Cung Diệu đứng dậy lên lầu, bởi vì Mộ Vũ Hàn và Lâm Lâm còn ở lầu.

      Mộ Hi ở bên nhìn Nam Nam để vẽ tranh, Lâm Lâm và Nam Nam chơi trò chơi, thấy Nam Cung Diệu tiến đến.

      "Chờ lát nữa, tôi và Lâm Lâm trở về, mấy ngày này Lâm Lâm gây nhiều phiền toái!"

      "Mẹ, con , con muốn ở chỗ với trai." Lâm Lâm nghe được Mộ Hi muốn dẫn bé về nhà, trong lòng vui.

      "Lâm Lâm, chúng ta nhất định phải trở về." Mộ Hi bất đắc dĩ , thần sắc mặt có chút lúng túng.

      "Mẹ, vì sao chúng ta thể ở nơi này?" Lâm Lâm ngây thơ hỏi.

      "Dĩ nhiên thể, bởi vì con quấy rầy trai học tập." Mộ Hi kiếm cớ .

      " có đâu, con rất thích Lâm Lâm, bé giống như là em ruột của Nam Nam vậy đó." Nam Nam lạnh lùng .

      "Nhưng là, nhưng là được, tiện đâu?" Mộ Hi bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Diệu chút.

      Nam Cung Diệu rất tò mò, hôm nay con trai bảo bối làm sao vậy? Trước kia lúc nào cũng giám thị , chỉ sợ có phụ nữ ở bên ngoài, mỗi lần phát có phụ nữ nào ở bên cạnh , đều bị thằng bé chỉnh đến ảo não chạy trốn, lúc này đây, sao thằng bé lại có xuống tay với Mộ Vũ Hàn, còn thân mật giữ lại.

      ra Nam Nam là cố ý cho cha và người mẹ chưa biết kia cơ hội bồi dưỡng tình cảm, bởi vì tại Nam Nam tiến hành điều tra với Mộ Hi. Mấy ngày nay, cậu bé lấy được tín nhiệm của Lâm Lâm, sau đó hai người đạt thành ý kiến nhất trí, muốn điều tra ra thân thế của Lâm Lâm.

      "Ở lại , con bé giống như rất thích ở đây." Nam Cung Diệu xong liền rời , bởi vì còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ví dụ như hình ảnh nhân vật Mộ Vũ Hàn sắp ra thị trường, còn có hình ảnh nhân vật Mộ Vũ Hàn thiết kế là dựa vào hình ảnh của Nhạc Phàm - bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng thế giới, cho nên Nam Cung Diệu quyết định mời hình mẫu của nhân vật đến.

      Lúc trước Nam Cung Diệu phản đối Mộ Vũ Hàn chọn dùng người để mô phỏng thiết kế, như vậy phải mời nhân vật nguyên mẫu có mặt trợ trận, nhưng Mộ Hi kiên trì muốn dùng hình tượng bề ngoài của Nhạc Phàm để thiết kế, bởi vì ông là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng thế giới. Nếu bề ngoài hoàn mỹ, trải qua cố gắng của ông có thể sống lại lần nữa, ông có thể khiến người ta có được sinh mạng mới, làm cho người ta có dũng khí sống sót.

      Điểm quan trọng nhất, Nhạc Phàm có khí chất phi phàm, tựa như là chúa cứu thế của nhân loại. Bề ngoài của ông cũng rất tuấn mỹ, cho nên Mộ Hi mới có thể chọn người như ông để làm chủ đề thiết kế.

      Nam Cung Diệu giữ Mộ Hi ở lại, sau đó chính mình liền thư phòng. tháng này, cổ phiếu công ty trượt dài, cho nên nhất định phải đưa nhân vật Mộ Vũ Hàn thiết kế ra thị trường. Nam Cung Diệu bắt đầu liên lạc với bên nước Mỹ, hy vọng có thể mời được Nhạc Phàm - vị đại sư trong giới y học này. ra hoàn toàn có thể dùng phương thức của mình liên lạc người kia, nhưng công việc chính là công việc, nếu như phải bởi vì công việc, cả đời Nam Cung Diệu và ông cũng cần phải gặp mặt!

      Liên lạc thông qua điện thoại, bên nước Mỹ khơi thông với người đó tốt, sau đó cho bọn họ biết đáp án.

      Sau bữa cơm chiều, Lâm Lâm lại chạy tới trong phòng Nam Nam, Nam Cung Diệu có chuyện thương lượng với Mộ Hi, hai người chuyện ở thư phòng.

      "Tôi gửi lời mời sang bên nước Mỹ, ý tứ của bệnh viện bên kia chính là sau khi liên lạc với người đó cho chúng ta câu trả lời thuyết phục, hy vọng quyết định của sai, đây chính là liên quan đến cơ hội trở mình của công ty." Nam Cung Diệu nghiêm túc , Truyện edit duy nhất tại *************** những trang web khác chỉ là trộm cắp, Mộ Hi biết công ty có nguy cơ, cho nên quyết định này cũng trải qua suy tính cẩn thận của .

      "Tôi vẫn là câu kia, tin tưởng ánh mắt quần chúng, bởi vì dù sao phần lớn người tiêu thụ của chúng ta là người bình thường, chỉ có chúng ta dùng bác sĩ của giới y học làm hình tượng người phát ngôn, như vậy mới nắm chắc phần thắng trong tương lai của chúng ta càng lớn!" Mộ Hi nghiêm túc trả lời.

      "Hy vọng như thế." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời, tại chỉ có thể tin tưởng .

      "Cốc cốc cốc..." Vào lúc hai người trầm mặc, có người gõ cửa.

      "Mời vào." Nam Cung Diệu nhàn nhạt , chỉ thấy Nam Nam ló đầu vào, nhìn hai người trong phòng chút, nội tâm khỏi sốt ruột cho người cha ngu ngốc này của mình!

      Vì sao cha rất lợi hại ở thương trường, nhưng vừa đụng đến phụ nữ liền trở nên ngốc nghếch! tại chắc tám mươi phần trăm người phụ nữ ở trước mặt chính là mẹ Mộ Hi, cho dù là người phụ nữ ngốc trở nên xinh đẹp hơn, nhưng những trò xiếc của bà ấy vẫn gạt được hỏa nhãn kim tinh của cậu đâu, ai bảo cậu chui ra từ trong bụng bà ấy chứ! Về phần tâm địa gian xảo trong lòng Mộ Hi, Nam Nam cũng tìm hiểu ràng tường tận.

      "Nam Nam, có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Cha, đây là đồ ngủ của mẹ, con lấy cho Mộ tiểu thư mặc. Mới vừa rồi có tìm được dì ấy, cho nên tới xem chút." Nam Nam bình tĩnh ,

      "Nam Nam, dì Mộ mặc đồ ngủ của mẹ con, đem cất ." Nam Cung Diệu muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào đồ của Mộ Hi, cho nên lấy cớ Mộ Vũ Hàn muốn mặc.

      Nhưng sau khi Mộ Hi thấy vẻ mặt của Nam Nam, liền đành lòng cự tuyệt mảnh ý tốt của con trai.

      " sao, tôi rất thích." Mộ Hi tới nhận áo ngủ trong tay Nam Nam xong liền ra ngoài.

      "Cha, người phát dì ấy rất quen thuộc với nhà của chúng ta sao?" Nam Nam gợi ý cho người cha làm chuyện ngớ ngẩn.

      "Con trai, con có ý gì?" Nam Cung Diệu hỏi Nam Nam, chẳng lẽ chỉ mình có loại cảm giác này, Nam Nam cũng cảm giác người phụ nữ này là người mẹ mất tích của nó.

      "Cha ngốc!" Nam Nam lắc lắc đầu ra ngoài.

      Nam Cung Diệu khó hiểu, con trai có ý gì? Nó giật dây cho cha của mình ư? Chẳng lẽ con trai là thương hại luôn luôn độc, hay là hoài nghi người phụ nữ này là Mộ Hi? Muốn để thử dò xét, tên nhóc thối chủ động đưa đồ ngủ đến, đây là muốn để lão tử hy sinh nhan sắc thử dò xét kết quả sao? Xem ra hôm nay cần phải kiểm tra toàn bộ vị đại họa sĩ này rồi, còn biện pháp nào, con trai truyền đạt nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành!

      Mộ Hi chuẩn bị tắm, thấy Nam Nam tiến đến, trong lòng rất cao hứng. Mặc dù thể nghe được tiếng gọi mẹ, nhưng có thể nhìn thấy thằng bé cũng hết sức thỏa mãn.

      "Nam Nam." Mộ Hi chủ động chuyện.

      "Mộ tiểu thư, còn cần gì sao?" Nam Nam lễ phép hỏi.

      "Hả, có, cám ơn Nam Nam." Mộ Hi nghe được Nam Nam xưng hô hết sức được tự nhiên, nhưng vẫn rất vui vẻ, bởi vì Nam Nam rất hiểu chuyện.

      "Hôm nay Lâm Lâm liền giao cho Nam Nam chăm sóc, bởi vì ban ngày Nam Nam đồng ý kể chuyện xưa cho em ấy rồi. Cứ như vậy , ngủ ngon, mơ giấc mộng đẹp." Nam Nam phất tay chuẩn bị rời .

      "Chờ chút, cái kia, Nam Nam, dì muốn hỏi con, mẹ của con - bà ấy..." Mộ Hi ấp a ấp úng, lại biểu đạt ràng gì hết.

      "Dì là muốn hỏi mẹ Nam Nam đâu rồi phải ?" Nam Nam , kỳ , Mộ Hi là muốn hỏi nó có hận mẹ mình ? Sao hỏi mẹ nó đâu - vấn đề thấp như vậy được chứ?

      "À, ừ." Mộ Hi áy náy .

      "Bây giờ mẹ ở nhà, bà ấy mang theo em ra ngoài du lịch, chỉ là sớm muộn gì bà ấy cũng trở lại." Nam Nam ngây thơ trả lời, làm cho Mộ Hi đau lòng thôi.

      "A, đúng vậy!" Mộ Hi dám nhìn vẻ mặt của Nam Nam, trong lòng giống như là làm kẻ trộm bị người ta bắt dược, bảy tám dưới.

      Nam Nam cười thầm, người phụ nữ vừa ngốc nghếch vừa thông minh này, còn dám chơi trò mất tích, ghê tởm hơn chính là dám vứt chồng bỏ con. Đừng tưởng rằng chính mình thay đổi bộ dáng liền biết mẹ là ai! Mẹ ngốc, chờ tiếp nhận trừng phạt , đương nhiên là trừng phạt của cha đối với mẹ. Hừ! là tiện nghi cho cha ngốc kia!

      "Mộ tiểu thư yên tâm ở đây , khuya hôm nay mẹ trở về đâu, chỉ là chính xác mẹ đột nhiên trở lại vào ngày nào, bởi vì con là con trai bảo bối của mẹ mà." Nam Nam tự tin .

      "Nam Nam, mẹ con dẫn theo em ra ngoài, có dẫn theo con, con hận bà ấy sao?" Mộ Hi lo lắng hỏi.

      "Đương nhiên hận." Nam Nam trả lời quyết đoán.

      "À." Mộ Hi thấy Nam Nam nghĩ cũng nghĩ liền hận, trong lòng có chút mất mác, rốt cuộc con trai vẫn thể tha thứ chuyện rời !

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 140: Con trai ra lệnh cho cha (3)

      Nhìn thấy phản ứng của Mộ Hi, khóe miệng Nam Nam hơi nhếch lên, ngu ngốc, vừa như vậy hù dọa , có lá gan gánh chịu hậu quả, vì sao lúc trước lại nhẫn tâm vứt chồng bỏ con như vậy!

      Dù sao cũng là mẹ ruột, hơn nữa cậu nhóc còn là đứa con trai hiểu Mộ Hi nhất, phải là bất đắc dĩ chắc là bỏ con trai lại, đều tại năm đó cha trăng hoa, nếu mẹ rời , cho nên mấy năm này Nam Nam liên tục giám thị sinh hoạt cá nhân của Nam Cung Diệu, tiêu diệt tất cả phụ nữ đến gần cha, có lúc cần thiết, cậu nhóc còn chút khách khí chọn lựa thi tài, những việc này Nam Cung Diệu đều làm bộ nhìn thấy, dù sao cũng có có cảm giác đối với những người phụ nữ kia, con trai ra mặt đối phó, còn giảm chuyện của !

      "Đương nhiên con hận người mẹ ngốc kia rồi, bày đặt có con trai tốt như vậy mà cần, bày đặt có người cha tốt như vậy cần. là người mẹ ngốc nhất thiên hạ!" Nam Nam cố ý biểu rất tức giận.

      Mộ Hi thấy con trai đáng những thứ này, trong lòng giống như đổ ngũ vị, cảm thụ được!

      "Mẹ con ngốc, Nam Nam tốt như vậy, sao ấy có thể cam lòng bỏ con lại!" Mũi Mộ Hi ê ẩm .

      Nam Nam thầm nghĩ: Người phụ nữ ngốc, như vậy buồn nôn, làm người ta đều muốn khóc, thể khóc, Nam Nam là nam tử hán, nam tử hán thể rơi lệ!

      "Cho nên mẹ Mộ Hi là người phụ nữ ngốc!" Nam Nam lại .

      "Nam Nam trưởng thành, rất hiểu chuyện, nhất định mẹ con biết vui vẻ." Đôi mắt Mộ Hi hồng hồng . DĐLQĐ-MèoHoangEdit

      "Nam Nam phải ngủ rồi, ngủ ngon."

      Nam Nam đột nhiên rời , lúc đóng cửa lại, bàn tay bé dụi mắt, mẹ ngốc, vẫn là mẹ chọc người ta khóc, vốn là muốn trừng phạt người, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mẹ, Nam Nam đành lòng, xem ra ma ma vẫn nhớ nó, trừng phạt , mà còn là giúp cha ngốc đem mẹ về, ma ma tin cha, vậy cha phải cố gắng chứng minh mình lòng mới được!

      Chao ôi! Người lớn phiền, cái gì mà em, em , có việc nên tìm chuyện! Nam Nam lớn lên thích con ! Con phiền phức!

      Sau khi Nam Nam rời , Mộ Hi cũng khóc, muốn ôm lấy con trai mà hôn nó, giờ phút này thực hối hận lúc trước chỉ vì suy nghĩ cho mình, để con trai đáng thương mình đối mặt đây với tất cả!

      "Con trai, mẹ có lỗi với con..." Mộ Hi khóc thành tiếng, cầm lấy đồ ngủ vào phòng tắm.

      Bây giờ Mộ Hi ngủ trong phòng cho khách, bởi vì thân phận của là khách, vả lại, cái gian phòng ngủ lớn kia, bây giờ có tư cách gì ngủ chứ, người đàn ông lạnh lùng lúc lạnh lúc nóng kia, làm cho người ta cân nhắc được, mặc dù mình cũng rất nhớ , nhất là sau lần kia, càng nhớ , chỉ là, có nhớ hay ?

      Kỳ , vì sao Nam Cung Diệu lúc lạnh lúc nóng, bởi vì lo lắng tâm tư của mình hướng vào người phụ nữ khác, muốn lại có lỗi với Mộ Hi, sau khi lần trước cùng Khang Hân lần, làm cho hối hận thôi.

      Về sau Khang Hân lặp lặp lại nhiều lần quấy rầy Nam Cung Diệu, dù sao cũng làbản thân làm, đây là , nhưng khi đó mìnhđang uống say, dưới tình huống đó lúc ấy Khang Hân chỉ là thế thân của Mộ Hi, sau đó Nam Cung Diệu mới phát , chỉ có Mộ Hi mới làm cho điên cuồng, mỗi lần với Mộ Hi đều làm cho có loại cảm giác ham muốn, trước kia chỉ có Mộ Hi mới có thể cho cái loại cảm giác này.

      Nhưng mà sau đêm ở cùng Mộ Vũ Hàn, Nam Cung Diệu lại tìm được cái cái loại cảm giác đó, đây là điều Nam Cung Diệu lo lắng nhất, trước kia ngoại trừ Mộ Hi, người phụ nữ nào cũng muốn, bởi vì vợ của mình hết sức hoàn mỹ, quá ràng là rất xinh đẹp, vóc người còn cực phẩm, điểm chết người duy nhất chính là thân thể vô cùng mềm mại, muốn chơi thế nào chơi thế đó.

      Đáng chết! Cái Mộ Vũ Hàn này cũng như thế, quả thực là giống Mộ Hi như đúc, Nam Cung Diệu nhẫn nại hai năm, ngay trong đêm đó, Nam Cung Diệu giống như hạn hán lâu gặp mưa, hung hăng tắm rửa phen, cho tới giờ phút này vân còn chưa hết.

      Hôm nay người phụ nữ này ở cách vách, Nam Cung Diệu suy tính có nên tiếp nhận nhiệm vụ con trai xắp xếp ? Làm như vậy có lỗi với Mộ Hi, nhưng người phụ nữ này giống Mộ Hi như vậy, Nam Nam lại chủ động đưa đồ ngủ, cũng thể phụ nỗi khổ của con trai, cho nên muốn thử lần người phụ nữ này đến cùng là ai? Thượng liền thượng, lại phải lần đầu tiên!

      Nam Cung Diệu xông vào phòng tắm, cẩn thận chà sạch thân thể lần, sau đó bọc khăn tắm ra.

      tới lui ở trong phòng ngủ, cũng thể xông vào như vậy, như thế nào mình cũng coi như chính nhân quân tử, còn đến mức cưỡng ép phụ nữ làm việc!

      Ngay lúc Nam Cung Diệu suy tư , Mộ Hi nằm ở giường mềm mại, mặc dù đây là phòng khách, dù sao cũng là nhà mình từng ở, cho nên rất thân thiết, trong lòng hết sức thiết thực, nằm ở giường, vẫn nhìn bốn phía, tất cả trang trí ở đây cũng có thay đổi, vẫn giống nhau như đúc.

      Từ từ mí mắt trĩu xuống, ý thức cứ nằm sấp vậy ngủ thiếp , ngủ mơ mơ màng màng, Mộ Hi cảm giác có loại ướt ướt át ở mặt, giống như trước kia nuôi con chó , lúc nào cũng hội liếm mặt của , cái loại cảm giác này vô cùng ngứa.

      "Dương Dương, đừng làm rộn." Truyện được edit duy nhất tại ***************.com Dương Dương chính là con chó mà Mộ Hi nuôi, bởi vì Mộ Hi hy vọng mỗi ngày cuộc sống của mình đều là ánh nắng tươi sáng, cho nên Mộ Hi gọi nó là Dương Dương. Tên lại có tính người, Mộ Hi vô ý thức vung tay, nghĩ muốn đẩy con chó này ra.

      câu Dương Dương này, làm cho Nam Cung Diệu cau mày, người phụ nữ đáng chết, ngủ mà vẫn còn gọi tên Hàn Dương, chẳng lẽ trực giác của mình sai, vì sao Nam Nam cũng cho rằng như vậy!

      Nam Nam cũng hoài nghi người phụ nữ này chính là Mộ Hi, nếu làm sao nó cho mặc đồ ngủ của mẹ nó, bình thường thứ gì của mẹ nó cũng làm thành bảo bối. Nhưng lần này lại cho người ngoài!

      Nam Cung Diệu khỏi híp mắt ưng lại, mặc dù lần trước nghe Hàn Dương trước kia bọn họ là quan hệ tình nhân, nhưnganh cho phép người phụ nữ nằm ở trong nhà mình, trong lòng còn nhớ người đàn ông khác, trong miệng còn kêu tên của người đàn ông!

      "Người phụ nữ, nhìn xem, tôi phải Dương Dương của ." Nam Cung Diệu duỗitay nắm lấy cái cằm Mộ Hi, khẽ vừa dùng lực, Mộ Hi đau nên mở choàng mắt.

      ", , tại sao lại ở chỗ này?" Mộ Hi vốn ngủ say, bị đau mà tỉnh, thấy Nam Cung Diệu mang theo đôi mắt lửa giận, trong lòng khỏi cả kinh, tình huống này? Chẳng lẽ mình ngủ cũng cũng đắc tội sao?

      "Thấy ràng là ai rồi hả?" Nam Cung Diệu lạnh lùng , trong mắt mang vui vẻ.

      Thấy ánh mắt Mộ Hi hoảng sợ, Nam Cung Diệu có loại vẻ mặt giống như cười mà như cười, làm cho Mộ Hi cảm thấy khiếp sợ, vốn là bàn tay bóp Mộ Hi tự giác mất lực đạo, lúc trước bóp từ từ biến thành ma sát, tràn đầy ái muội .

      Căn bản Mộ Hi cũng biết vừa rồi tự mình mớ cái gì, lại hiểu mình ngủ lại chêu chọc gì đại thần này!

      Chẳng lẽ mộng du? Còn nhớ trước kia mộng du còn chạy đến chỗ rất xa, xuất ở trong phòng của , có lẽ là mộng du.

      Nhưng mà nhìn kỹ giống, ánh mắt kia, giọng chuyện, ràng là tỉnh!

      Ngay khi Mộ Hi còn suy nghĩ, mặt Nam Cung Diệu sát tới .

      Nam Cung Diệu có nghĩ gấp như vậy, chỉ là người phụ nữ này rất hợp miệng của , abg lâu có chạm vào phụ nữ, giờ phút này, thân thể trướng đến khó chịu, muốn , rất gấp, mặc kệ cái trách nhiệm gì, coi như là trợ giúp con trai tìm đáp án!

      Thuyết phục chính mình, Nam Cung Diệu bắt đầu tiến công, nhìn bộ dạng Mộ Hi có chút bối rối, trong mắt ra sóng nước, làm cho người ta trìu mến, càng làm cho Nam Cung Diệu vô cùng hưng phấn.

      Mộ Hi nghĩ tới chạy đến căn phòng này tìm , người đàn ông này là tịch mịch khó nhịn!

      Mộ Hi trừng to con mắt, chỉ cảm thấy trong miệng bị đầu lưỡi Nam Cung Diệu nhét đầy, thành quằn quại, hơi thở đàn ông mãnh liệt và quen thuộc ngừng chiu vào mũi , hun đến Mộ Hi bắt đầu chóng mặt, ngay cả phản kháng cũng quên, kỳ , bản cũng muốn cự tuyệt , người đàn ông này còn tác động tới lòng !

      Chờ Mộ Hi kịp phản ứng, đồ ngủ bị cởi bỏ, Nam Cung Diệu nghiêm túc kiểm tra thân thể Mộ Hi, khí trong lành xâm nhập da thịt Mộ Hi, làm cho khỏi rùng mình ớn lạnh, nhìn Nam Cung Diệu vùi đầu ở ngực của mình, thân thể truyền đến ma yếu mềm, ngừng nhắc nhở Mộ Hi tiếp đến người đàn ong này làm gì.

      Nam Cung Diệu đè lại thân thể ngừng lộn xộn, tay nhấc áo ngủ lên, chút do dự mò vào.

      ", đáng ghét, lấy ra, lấy ra!" Mộ Hi bất mãn .

      "Được rồi." Mộ Hi nghĩ tới Nam Cung Diệu biết điều như vậy, lấy tay ra.

      Ai ngờ, cởi quàn áo xuống, tùy ý vuốt ve tý, dùng sức trầm eo xuống, đâm vào rất sâu.

      " - -" Mộ Hi dùng sức giãy giụa, người đàn ông này dã man như vậy, cho dù giãy giụa cũng có đổi lấy đồng tình của Nam Cung Diệu, mà là làm càng thêm hưng phấn, thử các loại động tác độ khó, Mộ Hi cảm giác hồn đều bị người đàn ông này đụng cho chạy bay, thân thể chìm chìm nổi nổi, theo tiến vào, Mộ Hi giống như trôi về mây trắng, thân thể của mình lại phản bội mình lần nữa, từng đợt cảm giác, khiến Nam Cung Diệu rất hài lòng.

      khá mê muội đối thân thể này, hai người ăn ý ngừng ham muốn!

      Cuối cùng Mộ Hi đầu bắt đầu choáng váng, người đàn ông này giống như rất đói bụng, cái thân thể bé này của mình có chút chịu nổi, mà snh còn có ý muốn dừng lại, vì vậy, Mộ Hi hung hăng cắn lên bả vai Nam Cung Diệu, bả vai truyền đến đau đớn, mới phát người phụ nữ này cắn , còn nhớ năm đó Mộ Hi thích cắn , thường thường hay : Tôi cắn chết .

      Nam Cung Diệu có tức giận, ngược lại cảm thấy rất thân thiết, đôi mắt sâu thêm vài phần, phảng phất bị kích thích, điên cuồng chạy nước rút, hoàn toàn mặc kệ cảm giác của Mộ Hi, kỳ , Mộ Hi gần như muốn trợn trắng mắt, chẳng lẽ người đàn ông này điên rồi? Hay là đời trước độc thân, đời này bị nghiện, là tám đời chưa thấy qua phụ nữ!

      Đầu tiên là Nam Cung Diệu muốn ở giường lần, về sau kéo xuống đất muốn lần, sau đó là ghế sa lon muốn lần, cuối cùng Nam Cung Diệu mới hài lòng buông Mộ Hi ra, lúc này, toàn thân Mộ Hi có chút khí lực!P/s: có trang web cắp ghi "bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ" làm ơn đừng tin. Đó chỉ là lừa đảo câu khách.

      lười nhác nằm sấp ở ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.

      "Vì sao mặt cảu em biến thành bộ dáng này?" Nam Cung Diệu nghiêm túc suy tính, hết vô cùng xác định người phụ nữ này là Mộ Hi, cho nên mới như vậy.

      Mộ Hi , vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

      " biết em có ngủ, trả lời ?" Nội tâm Nam Cung Diệu ngừng cao thấp.

      Mộ Hi vẫn , đôi mắt đóng chặt, trong lòng cân nhắc, trả lời thế nào? Nếu như bây giờ mình thừa nhận, có tức giận đến bóp chết hay ? Bởi vì rời nhà trốn , còn mang con của bọn họ .

      "Mộ Hi, trả lời ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng , cực lực nhẫn nại, trái tim như sắp nhảy ra, hi vọng trước mặt nhanh chóng thừa nhận vợ của ..

      "Hả." Mộ Hi làm bộ ngủ di chuyển.

      Nam Cung Diệu gì, mà ôm vào lòng, cưỡng bách đối mặt với .

      "Nhìn , , em có phải Mộ Hi hay ?" Nam Cung Diệu gầm , người phụ nữu đáng chết muốn chết sao.

      " muốn tôi bao nhiêu lần, tôi là Mộ Vũ Hàn, phải là Mộ Hi!" Mộ Hi bất an trả lời.

      "Em nên gạt tôi, nếu , tôi bóp chết em!" Nam Cung Diệu lạnh lùng .
      tieumieumieu thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 141: Vợ là thần bí ?(1)

      "Tự nhìn , dung mạo của tôi giống ấy hay ?" Mộ Hi chột dạ .

      " cần biết là ai? là của người phụ nữ của tôi." Nam Cung Diệu rất nghiêm túc , trong lòng suy nghĩ: Em thừa nhận, sớm muộn gì cũng khiến em chính miệng thừa nhận em chính là vợ của .

      Nam Cung Diệu buông Mộ Hi ra đứng dậy rời , nhiệm vụ con trai giao cho hoàn thành, kết quả là trực giác của đúng, vừa rồi cố ý dò xét nhiều lần, chính là Mộ Hi, bởi vì rất nhiều động tác bí mật giữa và Mộ Hi, mà người phụ nữ này lại có thể biết, còn có chính là biểu cảm cuối cùng của người phụ nữ này giống như đúc Mộ Hi.

      Nam Cung Diệu có về thẳng phòng ngủ, mà tới phòng Nam Nam.

      nhàng mở cửa, ngồi ở trước giường Nam Nam, nhìn con trai chút, lại nhìn con chút, tinh linh đáng này chính là Lâm Lâm bảo bối mà ngày nhớ đêm mong.

      Khuôn mặt nhắn ngủ say này, giống Nam Nam trước đây, chỉ là nhìn kỹ chút, dung mạo của con bé càng giống mẹ nó, người phụ nữ vứt chồng bỏ con đó, mặc dù biết vì sao vợ biến thành bộ dáng bây giờ? Nhưng mà, khẳng định chính là Mộ Hi, chẳng lẽ bởi vì tai nạn xe hai năm trước?

      Nam Cung Diệu liền vội vàng đứng lên tới thư phòng, mở máy tính ra, nhưng mới tìm tất cả ghi chép tai nạn xe hai năm trước.

      Khiến người ta khiếp sợ là, tìm thấy tai nạn xe, tấm hình của tìm người thân của thi thể bộ dáng giống như đúc Mộ Vũ Hàn, chuyện gì xảy ra? Người phụ nữ này chết tại chỗ trong tai nạn xe, nhưng mà, vợ của mình sao lại có bộ dáng như ta?

      Nghi vấn liên tiếp xuất trong đầu Nam Cung Diệu!

      Xem ra chuyện đơn giản như nghĩ, Mộ Hi rời khỏi rất kỳ lạ, chẳng lẽ là ma quỷ xui khiến? tin ma quỷ, nhưng mà, gia tộc bị nguyền rủa có thể giải thích thế nào? Chẳng lẽ là Mộ Hi bị người phụ nữ kia nhập vào?

      Đáng chết! Nam Cung Diệu dùng sức day day huyệt thái dương, mình sao thế? Lúc nào trở nên mê tín như vậy! thế giới làm gì có quỷ!

      Xem ra muốn Mộ Vũ hàn thừa nhận chính là Mộ Hi, vẫn phải từ từ công phá , người phụ nữ quật cường này, làm sao biến thành người phụ nữ khác?

      Tai nạn xe hai năm trước kia, mặc dù có bất kỳ tin tức gì về Mộ Hi, nhưng mà, trong đó nhất định có vấn đề, bởi vì tư liệu của Mộ Vũ Hàn tại sao chỉ có ghi chép trong mấy năm nay, trước kia đều là trống rỗng, chẳng lẽ là lấy thân phận người phụ nữ chết đó n xuất làm lại từ đầu? Hàn Băng Tâm D-d-l-q-d

      Nam Cung Diệu mất ngủ, tất cả vấn đề quanh quẩn trong đầu !

      Nếu Mộ Hi làm phẫu thuật chỉnh hình, tại sao mặt có để lại sẹo, tối nay thời điểm thân mật, cố ý kiểm tra, gương mặt đó rất hoàn chỉnh, tìm được khuyết đểm nào, ra , đây chính là y thuật cao siêu của Nhạc Phàm, làm đẹp, có vết sẹo hay , ta khéo léo giấu vết sẹo ở trong tóc, làm cho người ta thấy được làm phẫu thuật chỉnh hình.

      Nam Cung Diệu ở trong thư phòng buổi tối, vợ của mình trở lại, nhưng mà, muốn quen biết lần nữa.

      Nam Nam dậy rất sớm, chuyện thứ nhất chính là kiểm tra cha ngủ ở đâu, phòng ngủ có, xem ra cha là hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, vừa định xuống lầu, cửa thư phòng mở ra, Nam Cung Diệu ra từ bên trong.

      "Cha, cha?" Nam Nam nhìn thời gian, sáu giờ; lại nhìn Nam Cung Diệu, lại chỉ thư phòng, ý là cha làm sao bước ra từ thư phòng?

      "Con trai, dậy sớm như thế?" Nam Cung Diệu ngáp cái .

      "Cha phải cũng rất sớm sao!" Nam Nam thất vọng , chẳng lẽ nhiệm vụ thất bại? là ngu ngốc, người phụ nữ cũng giải quyết được!

      Nam Cung Diệu phát vẻ mặt của con trai, hiểu là có ý gì.

      "Cái đó, uhm, con trai, nhiệm vụ hoàn thành." Nam Cung Diệu cảm giác số chuyện với đứa bé như vậy còn có chút ngượng ngùng, dù sao đứa bé quá , sớm tiếp xúc chuyện giữa nam nữ có chút tốt lắm!

      "Ừ, a ——" Nam Nam vốn là rất thất vọng, tùy ý đáp tiếng, chuẩn bị xuống lầu, nghe được Nam Cung Diệu phía sau, chợt dừng lại bước chân xuống lầu, trở lại bên cạnh Nam Cung Diệu.

      "Cha như thế nào?" Nam Nam đơn giản hỏi.

      Nam Cung Diệu ngờ con trai hỏi như vậy, như thế nào? Cái gì như thế nào? Là cảm giác như thế nào? Hay là kiểm tra thân thể như thế nào?

      "Khụ khụ, con trai, cả quá trình cha nghiêm túc điều tra, trực giác của con chính xác." Nam Cung Diệu ho khan hai tiếng, giọng ra.

      "Ừ, cha cực khổ." Nam Nam khóe miệng nhếch lên, xoay người chậm rãi xuống lầu, để lại Nam Cung Diệu biết làm thế nào, đứa này, là làm cho người ta thất vọng, chuyện được nửa, xoay người rời , có ý gì? Bộ dáng như trong lòng có dự tính, quả thực là trong mắt có cha!

      "Con trai, con muốn tham khảo chút cùng cha sao?"

      Nam Cung Diệu xuống lầu , đối với IQ của con trai, Nam Cung Diệu cũng dám khinh thường, đứa này thông minh lạ thường, mặc dù cậu có lúc cố ý che giấu, nhưng mà, Nam Cung Diệu cũng phải là người bình thường, mặc dù phải là thần, nhưng mà, đối với chuyện của con vẫn là hiểu biết chút. Truyện chỉ edit tại dien/dan/le/quy/don.com

      Trải qua tự mình điều tra, ra là hacker 【 miễn dịch ca 】 đáng sợ đó phía sau chính là có quan hệ trực tiếp với Nam Nam, chỉ là, phía sau phải mình cậu, còn có người khác, hẳn là tổ chức, làm cho người ta thể tưởng tượng nổi chính là, Nam Nam chính là người dẫn đầu của【 miễn dịch ca 】 .

      Ban đầu biết chuyện này, Nam Cung Diệu mấy lần tìm Nam Nam muốn ngả bài, hỏi cậu tại sao? Nhưng mà, đứa này cũng cho cơ hội này, khiến khỏi toát mồ hôi dầm dề vì con trai!

      "Reng reng reng. . . . . ." Điện thoại reo, Nam Cung Diệu tới nhận, Nam Nam len lén cười tiếng, ngồi vào bên cạnh bàn cơm chuẩn bị dùng bữa ăn sáng.

      "A lô?" Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      "Diệu tổng, sáng sớm hôm nay, tất cả phần mềm máy tính của tập đoàn Vương Thị bị hacker tập kích, cổ phiếu của bọn họ bây giờ giảm mạnh, cổ phiếu của chúng ta tăng lên."

      Lãnh Đông biết bây giờ là hơn sáu giờ nên quấy rầy Nam Cung Diệu nghỉ ngơi, nhưng mà, đây chính là chuyện tốt, cũng là đại , cho nên kích động gọi điện thoại báo cáo cho Nam Cung Diệu.

      "Là hacker nào tập kích bọn họ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, ra , trong lòng có đáp án, nay hacker có thực lực, còn dám cuồng ngạo như vậy chỉ có chính là 【 miễn dịch ca 】, mặc dù mình đoán được kết quả, nhưng mà, vẫn muốn xác minh chút.

      "Diệu tổng, là miễn dịch ca làm." Lãnh Đông trả lời.

      Nam Cung Diệu quay đầu lại nhìn Nam Nam, chỉ thấy cậu ăn từng miếng từng miếng bữa sáng, nhìn lại như vậy cậu chính là cậu bé đạp trai, làm sao cùng dính líu quan hệ với miễn dịch ca đáng sợ? May mà đây là con trai mình, nếu , miễn dịch ca chính là nhân vật nguy hiểm, nhất định phải tránh xa.

      "Biết rồi." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời sau đó liền cúp máy.

      Lãnh Đông hoang mang nhìn ống , chuyện tốt như vậy, tại sao Diệu tổng chút cũng vui mừng? là bội phục bình tĩnh của !

      Nam Cung Diệu tới bên cạnh bàn ăn.

      "Con trai, cám ơn." Nam Cung Diệu cầm bữa sáng lên liền ăn, mặt có bất kỳ vẻ mặt nào.

      " cần cảm ơn." Nam Nam khốc khốc trả lời, trong lòng suy nghĩ, cha là buồn nôn, còn cám ơn con trai, xem ra có số việc, đúng là lừa được cha.

      " Nam Nam, các người ăn cơm tại sao gọi Lâm Lâm?" Lâm Lâm mặc áo ngủ xuống, đây là quản gia Lý mua cho bé, bởi vì sau khi Nam Cung Diệu và Mộ Hi mất tích, Lâm Lâm vẫn do Lý quản gia chăm sóc, cho nên nên chuẩn bị ông đều chuẩn bị cho Lâm Lâm.

      Nam Cung Diệu nghe thấy giọng bập bẹ truyền tới, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu gia hỏa kia tóc phủ xuống vai, mắt buồn ngủ mông lung, tay bé còn dụi mắt, Nam Cung Diệu khỏi nhìn mê mẫn, đứa này nhất định chính là tiểu Mộ Hi, bộ dáng nhắn giống Mộ Hi.

      "Rất giống mẹ có đúng hay ?" Nam Nam thấy cha nhìn mê mẫn, ra ý nghĩ của mình.

      "Rất giống." Nam Cung Diệu .

      Lúc này Lâm Lâm xuống, tò mò nhìn Nam Cung Diệu, trong tay còn cầm thức ăn chưa để xuống, ánh mắt chớp nhìn Lâm Lâm.

      Lâm Lâm đưa bàn tay bé ra, sờ trán Nam Cung Diệu, sau đó cầm thức ăn trong tay Nam Cung Diệu nhét vào miệng mình.

      "Ăn ngon." Giọng bập bẹ, Nam Cung Diệu phục hồi tinh thần lại.

      "Lâm Lâm." Nam Cung Diệu ôm Lâm Lâm đến chân mình, tay ôm bé, tay bắt đầu lấy thức ăn cho bé.

      "Đại Soái Ca, tại mẹ có ở đây, Lâm Lâm có thể gọi chú là cha ?" Lâm Lâm ngây thơ hỏi, mũi Nam Cung Diệu cay xè.

      "Dĩ nhiên có thể, Lâm Lâm chính là con của cha, gọi cha gọi là gì?" Nam Cung Diệu dịu dàng , ngờ con của mình đáng như thế, mặc dù bộ dáng giống như mẹ nó, nhưng tính tình cũng rất giống , đừng nhìn là bé, vẻ mặt cũng rất khốc.

      "Có ? Nam Nam cũng là như vậy nha? ra là bộ dáng cha Lâm Lâm là đại soái ca, mà trai Lâm Lâm là tiều soái ca, vậy con, chính là tiểu mỹ nữ, mẹ chính là mẹ xinh đẹp lười biếng nha." Lâm Lâm vui vẻ . Hàn Băng Tâm d+d+l+q+d

      Mộ Hi ở bậc thang nghe thấy mấy lời này, trong lòng rất khó chịu.

      "Lâm Lâm ăn no, chúng ta trở về." Mộ Hi vừa chuyện vừa xuống, thấy con trai, ông xã, còn có con bảo bối vui vẻ ăn điểm tâm, rất đau lòng, bởi vì ban đầu tùy hứng, liên lụy hai đứa bé!

      Lâm Lâm gì, nhìn Nam Cung Diệu, ánh mắt cầu cứu , bởi vì muốn , nhưng lại dám đắc tội mẹ, cho nên lựa chọn sáng suốt chính là tìm viện trợ từ bên ngoài.

      "Lâm Lâm, con và trai ăn trước, cha có chuyện muốn với mẹ con." Nam Cung Diệu dịu dàng với Lâm Lâm, làm sao có thể để đứa bé thất vọng, đứa bé là của , người phụ nữ đáng chết, lại dám tước đoạt quyền lợi thương đứa bé của .

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 141: Vợ là thần bí (2)

      Nam Cung Diệu về phía thang lầu, phát bắt được Mộ Hi lên lầu.

      " làm gì đấy? Buông tay." Mộ Hi biết nghĩ làm gì, trong lòng cảm giác tốt.

      Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi đến phòng ngủ của mình, sau đó hung hăng đóng cửa lại, khóa lại, bởi vì ở dưới có trẻ , dù sao sau cấm trẻ .

      bắt đầu cởi áo, sau đó là quần. . . . . .

      "... muốn làm gì? Tối hôm qua phải cho rồi sao?" Mộ Hi khẩn trương hỏi.

      "Cởi quần áo." Nam Cung Diệu gầm .

      " có bệnh hả? Buổi sáng tinh mơ muốn cái này!" Mộ Hi tức giận , tối hôm qua bị hành hạ còn chưa bình phục tốt, phía dưới còn sưng to lên, bây giờ lại muốn làm tiếp!

      " ra em chỉ là con cọp giấy, nhịn được giày vò như vậy? Bây giờ hung hăng như vậy, cũng chỉ là giả vờ giả vịt!" Nam Cung Diệu sắc bén , cả người tản ra khí lạnh, ở cùng căn bản cần mở điều hòa, nhiệt độ thấp! Lạnh đến muốn đóng băng.

      " có ý gì?" Mộ Hi hiểu nổi Nam Cung Diệu là có ý gì? hiểu ra sao nghe tràng, rốt cuộc muốn làm gì? Con cọp giấy cái gì? Giả vờ giả vịt cái gì? Nhất định chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia!

      "Ý của là, em bắt cóc con , còn dám vứt chồng bỏ con, tại thế nào liền ngủ cùng cũng khẩn trương? Người phụ nữ nhẫn tâm như vậy phải là phản ứng này!" Nam Cung Diệu nghĩ tới những thứ này, hận đến cắn răng nghiến lợi, cả người tràn đầy sát khí, người phụ nữ đáng chết hại bọn hai năm! Nhung nhớ hai năm!

      "Được, muốn tôi đúng , nhảm nhiều như vậy! Con bà nó, hôm nay để cho biết lợi hại!" Mộ Hi chột dạ, bởi vì Nam Cung Diệu đến vứt chồng bỏ con, Mộ Hi cảm giác mình rất xấu, nhưng lại dám thừa nhận, thể làm gì khác hơn là ầm ầm ĩ ĩ để che giấu chột dạ của mình!

      Mộ Hi vừa vừa cởi quần áo, khuôn mặt nhắn trở nên hồng hồng, biết là bởi vì tức giận hay bởi vì xấu hổ?

      Nam Cung Diệu áp sát đến, đôi mắt thâm sâu cụp xuống, ánh mắt đặt người , giờ phút này chỉ có thể nhìn đến gò má Mộ Hi, bởi vì thấy Nam Cung Diệu áp sát tới, Mộ Hi lo lắng xoay mặt qua bên. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      Mặc dù có thể thấy ràng nửa bên mặt, nửa bên mặt kia lại ẩm ướt trong suốt như ngọc thạch, mặt còn mang theo màu hồng nhàn nhạt sáng bóng, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của .

      Nam Cung Diệu nghiêm túc đánh giá vợ thần bí của mình, mặc dù người phụ nữ đáng chết thay đổi khuôn mặt, nhưng vẫn làm mất hồn!

      Trong lòng khỏi mềm nhũn, Nam Cung Diệu cúi đầu xuống tới gần Mộ Hi, môi hoàn toàn nghe sai khiến, liền dán lên mặt , nhàng di chuyển ở mặt, trong nháy mắt cường ngạnh vừa rồi của Mộ Hi trở nên giống con mèo , tránh né sang hai bên.

      " được phép trốn."

      Giọng Nam Cung Diệu tràn đầy từ tính và trầm thấp, giờ phút này trong giọng của rất bình tĩnh, nghe ra chút tâm tình nào, giống như mọi thứ đều hết sức tự nhiên, hoàn toàn như vương giả ra lệnh, khiến người ta thể kháng cự, là uy nghiêm thể coi thường.

      Mộ Hi chán ghét loại khí thế coi thường người khác này của , trong lòng khỏi khó chịu, tại sao phải bị thao túng? Chẳng lẽ cả đời này nhất định dây dưa với ư? Cho dù mình có cách nào thay đổi trở về dung mạo trước kia! Nhưng vẫn muốn khuynh đảo vì lần nữa sao? Mộ Hi, mày có khí thế!

      Vì vậy, Mộ Hi.

      "Được, tôi tránh."

      Năm ngón tay dùng sức bóp, hung hăng bóp bộ ngực khêu gợi này, Nam Cung Diệu có chút cân nhắc buông lỏng , Mộ Hi mượn cơ hội này, nhấc đầu gối lên, hướng về phía chỗ kín của Nam Cung Diệu, dĩ nhiên khống chế lực, cũng thể phá hủy gốc rễ của !

      Nam Cung Diệu phản ứng rất nhanh, người phụ nữ đáng chết! Đây chính là gốc rễ của , lại dám đá , ác tâm!

      "Em, lại, dám!" Đôi mắt Nam Cung Diệu trong nháy mắt tối sầm, chợt biến thành báo săn muốn bạo phát, mà Mộ Hi lại là dê con đáng thương! Ngàn vạn lần nên trêu chọc con báo săn ngang ngược này!

      Khí thế của Nam Cung Diệu vô cùng hùng mạnh, ràng là giọng lạnh như băng, lại nghe giống như uy hiếp trí mạng!

      Mộ Hi dùng ngón chân cũng cảm thấy tức giận, nổi cơn thịnh nộ, nhưng mà, cũng để ý những thứ này, bởi vì cũng phải là con tôm chân yếu, mấy năm nay ở nước Mĩ chưa từng gặp qua đàn ông nào! Coi như quay đầu lại bị ăn, nhưng mà khí thế cũng thể thua , có thể chống đỡ đến mức nào đến mức đó ! thể chịu thua!

      "Tôi vì sao dám? Con bà nó! Bà đây là phòng vệ chính đáng, cho rằng tôi là gì? bán hoa à? Xe công cộng, tùy tiện ngồi sao? Tôi biết cái gì là vô liêm sỉ, đừng tưởng rằng tôi là loại phụ nữ có thể mặc tùy tiện đùa giỡn!"

      Mộ Hi vung quả đấm tới Nam Cung Diệu.

      "Xem ra, mấy ngày luyện chút em liền khó chịu!" Nam Cung Diệu lạnh lùng , dễ dàng tránh né công kích của Mộ Hi, thú vị, vợ lại còn học võ, xem ra muốn quen biết tốt.

      Mộ Hi liên tiếp tấn công, miệng vẫn quên rống to mắng to.

      "Người đàn ông đáng ghét, nếu như đói khát muốn chết, đến khu đèn đỏ tìm phụ nữ, phụ nữ nơi đó tùy chọn." Lời Mộ Hi lại chọc giận lần nữa, đáng chết! vậy mà bảo tìm Gà!

      "Có em, vì sao phải tìm Gà?"

      Nam Cung Diệu rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ, trong đôi mắt vợ ràng toát ra sợ hãi, tại sao vẫn quật cường như thế? Chỉ có dám bướng bỉnh với , dám cố chấp với , tính tình của tốt, nhưng tại sao mỗi lần đối mặt , lúc nào cũng hung ác nổi! Bình thường dám chọc giận người của , tuyệt đối thủ đoạn độc ác, giết chết nháy mắt, càng đừng thương cái gì!

      Cử động vừa rồi của Mộ Hi hoàn toàn làm Nam Cung Diệu nắm trái cổ của , sau đó hung hăng ném qua bên, nhưng đối mặt với , rất bất đắc dĩ, mặc dù là bởi vì đá gốc rễ của mà tức giận, nhưng mà, tức giận này cũng khỏi dập tắt trong nháy mắt! Hàn Băng Tâm dien*dan*le*quy*don

      Nam Cung Diệu nghiêm túc quan sát Mộ Hi, người phụ nữ này giống như là mèo hoang bị người đạp đuôi, dù là sợ, vẫn liều mạng phản kích.

      lúc Nam Cung Diệu mất hồn, Mộ Hi cầm tay hung hăng cắn lên, là người đàn ông ác độc, tại sao muốn đối với như vậy? Tại sao phải khiến nhiều phụ nữ thích như vậy? Tại sao lưu tình khắp nơi? Tại sao phải khiến đến trời đất lẫn lộn?

      tại loại tình huống này, Nam Cung Diệu vốn nên nổi trận lôi đình, nhưng có, bởi vì thế giới này chỉ có vợ dám cắn , người khác mượn lá gan cũng dám, chỉ là ngờ năng lượng của vợ lại trở nên lớn, ra phụ nữ khi giở trò ngang ngược kinh thiên động địa dọa đến quỷ thần như vậy, càng nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp như thế có năng lượng lớn như vậy.

      Khóe miệng nhếch lên, mắt ưng híp lại, nhìn chăm chú vào hành động của Mộ Hi, Mộ Hi vốn cho rằng phản kích, ngờ có bất kỳ hành động nào, làm hại Mộ Hi đành lòng cắn nữa.

      ra , Nam Cung Diệu suy nghĩ: hổ là người phụ nữ , đủ độc ác, đủ hung hãn! Khiến nhìn với cặp mắt khác.

      Kỳ quái chính là, Mộ Hi cắn như vậy, vậy mà lại tức giận, lửa giận vừa rồi dần dần biến mất, ngụm này, khiến Nam Cung Diệu rất thân thương, bởi vì đây là vợ đặc biệt ân cần thăm hỏi.

      "Vợ , em trở lại rồi." Nam Cung Diệu .

      "Ai là vợ của , tự mình đa tình." Trong lòng Mộ Hi rất lo lắng, bắt đầu hoài nghi rồi.

      Bàn tay Nam Cung Diệu kéo cái, Mộ Hi thuận thế ngã vào lòng .

      " ——" Mộ Hi bị hành động bất chợt của hù dọa.

      " cái gì mà ." Nam Cung Diệu hỏi ngược lại.

      thuận thế nắm được cằm Mộ Hi, hung hăng chính là ngụm, vợ là khiến vừa vừa hận.

      "Còn nháo nữa ? Hả?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi.

      "Nháo? Chúng ta nửa xu quan hệ cũng có, ai nháo với !" Mộ Hi khinh thường hỏi ngược lại.

      "Vậy tốt, chúng ta hãy mau tới làm chút quan hệ !" Nam Cung Diệu xong, tay ôm lấy Mộ Hi, sau đó vứt lên giường, Mộ Hi bị bật lên, nằm úp sấp ở giường tức giận nhìn người đàn ông trước mắt.

      " muốn? Bọn đều ở bên ngoài!" Mộ Hi biết chạy khỏi, ngượng ngùng hỏi, người đàn ông này lại muốn chơi ban ngày, hai bảo bối của mình đều ở bên ngoài, ít nhiều được tự nhiên. Truyện chỉ edit tại dien-dan-le-quy-don.com

      "Con biết cha nó nghĩ muốn gì, cho nên chạy vào quấy rối, đến lúc đó, nếu như em lo lắng bên ngoài nghe được, hãy ngoan ngoãn nghe lời, như vậy dịu dàng chút."

      " dịu dàng? Quỷ mới tin, lần đó phải là chợt vào!" Mộ Hi tức giận .

      "Em phải là rất thích ác sao? Mỗi lần hung ác, em đều rầm rì lẩm bẩm kêu, chẳng lẽ em quên rồi?" Nam Cung Diệu .

      "?" Mộ Hi im lặng, xấu hổ chết người!

      Nam Cung Diệu cúi người đè lên, cúi đầu hôn lên vợ xa cách lâu, đáng chết, nhìn vẫn trẻ tuổi như thế, mặc dù sinh hai đứa bé rồi, bộ dáng vẫn như chưa kết hôn, thẹn thùng, đáng , ngang tàng bạo ngược.

      hổ là Nam Cung Diệu, tính tình bá đạo còn chưa tính, ngay cả hôn cũng khí phách hùng hồn, cứng rắn khác thường.

      Sức hôn của rất đủ, thỉnh thoảng dùng sức mút thỏa thích, thỉnh thoảng khẽ cắn , hận nuốt vào trong bụng, là bá đạo!

      Nụ hôn của càng ngày càng điên cuồng, có cảm giác hít thở thông, vì vậy, cự tuyệt bá đạo của , ngờ, càng cự tuyệt, càng giãy dụa, càng điên cuồng, lực môi cùng độ sâu càng tăng lên, tiếp tục hôn sâu, chiếm đoạt hương thơm của .

      Đến cuối cùng, hơi thở dương tính thuần khiết cương liệt theo trong miệng xuyên qua toàn thân, Mộ Hi biết thân thể mình lại muốn phản bội chính mình, lòng như lửa đốt, tuyệt đối là tín hiệu nguy hiểm.

      Càng nguy hiểm hơn chính là, xoẹt a, quần áo của bị xé nát.

      "Cái..., , a. . . . . ." Mộ Hi ngờ tật xấu xé quần áo của vẫn đổi, bộ quần áo tốt bị xé nát, là đáng tiếc!

      Đáng giận hơn chính là Nam Cung Diệu hung hăng cắn môi Mộ Hi, đúng vậy, cắn rất mạnh, giống như là hôn trừng phạt.

      Đàn ông có nửa điểm thương xót phụ nữ, Mộ Hi đau trong nháy mắt kêu lên sợ hãi, nhưng sau khắc, Mộ Hi cũng kêu được nữa rồi, người đàn ông đáng giận vậy mà lại liếm cổ , loại cảm giác đó là nhột, vốn là vừa rồi miệng còn đau, thế nhưng lúc này lại muốn cười!

      Mộ Hi bị Nam Cung Diệu đè gắt gao, cổ tay cũng bị giữ chặt, eo càng cần phải , nhúc nhích cũng thể, toàn bộ bị bá đạo trấn áp, cho nên chỉ có từ cổ trở lên có thể cử động, đáng giận chính chỗ duy nhất có thể cử động này, cũng bị Nam Cung Diệu bá chiếm, tùy ý tìm lấy.

      Nam Cung Diệu hôn mùi thơm cơ thể , ma sát da thịt mê người của , đáng chết, dám vứt chồng bỏ con, nhất định phải trừng phạt em tốt.

      "... , nếu tôi khách khí." Mộ Hi bị ép tới muốn vệ sinh.

      "Dựa vào em, khách khí? Em muốn khách khí với như thế nào, dựa vào nơi này, hay là dựa vào chỗ nào?" Nam Cung Diệu chỉ phía củaMộ Hi, lại chỉ phía dưới của Mộ Hi, ánh mắt quét tới quét lui người .

      "Làm sao vô lại như vậy, buông tôi ra." Mộ Hi nóng nảy .

      "Vô lại? Được, chúng ta làm chút chuyện vô lại làm." Nam Cung Diệu cắn bộ ngực Mộ Hi cái. Hàn Băng Tâm_DDLQĐ

      "..., tại sao cắn tôi, ngươi cũng phải là con của tôi, tại sao ăn sữa của tôi!" Mộ Hi nhanh chóng rống to.

      Lời này vừa ra.

      Hai người lúc ấy sững sờ, trong nháy mắt cười ha ha, Nam Cung Diệu cười nằm ngực Mộ Hi, Mộ Hi cười bộ ngực thẳng run run, bởi vì Nam Cung Diệu nằm ở phía , cho nên cũng run rẩy lay động theo.

      Nam Cung Diệu từ từ ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, ánh mắt kia rất thâm tình.

      "Có người qua em rất mê người hay ?" Nam Cung Diệu nghiêm túc.

      Kỳ , Nam Cung Diệu cũng muốn hung hăng giết chết .

      "Mê cái đầu , tôi cũng phải là thịt kho." Mộ Hi .

      "Thịt kho, nếu như em là thịt kho, ngụm ăn em." Nam Cung Diệu hung hăng , nhìn bộ ngực của Mộ Hi nhất khởi nhất phục, Nam Cung Diệu nuốt nước miếng cái, đáng chết, lúc nào mình có tiền đồ như vậy!

      " dám ăn, sợ ngán chết !"

      "Thịt của em, thích ăn." Nam Cung Diệu cười như cười .

      " trừ biết ăn phụ nữ, còn có thể làm sao?" Mộ Hi tức giận hỏi.

      " còn có thể XXX em." Nam Cung Diệu bị phía dưới hành hạ đến khó chịu nóng nảy, lão Nhị sớm đứng nghiêm cao rồi.

      " ——" Mộ Hi trong nháy mắt cảm giác mặt quá nóng.

      " tại liền muốn, em phải đền bù tổn thất của em với ." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      " tổn thất cái gì?" Mộ Hi hiểu hỏi.

      " chiếm được em chính là tổn thất." Nam Cung Diệu nghĩ đến tất cả việc Mộ Hi làm, hận đến tay lấy tất cả quần áo bị xé rách người Mộ Hi , bây giờ Mộ Hi có bất kỳ che đậy nào.

      "Tôi phải người muốn tìm, vì sao tin như vậy?" Mộ Hi dám thừa nhận, nhìn ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông này, giết !

      "Vậy em tốt nhất chứng minh em phải là người tôi muốn, nếu , tôi xé em."
      tieumieumieu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :