1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 135: Nơi từng hạnh phúc (2)

      Nam Cung Diệu lái xe tới công ty quảng cáo, tạm thời giao Lâm Lâm cho người phụ trách công ty quảng cáo chăm sóc, đưa Mộ Hi xem xung quanh.

      nghĩ tới gặp được đối thủ cạnh tranh của Nam Cung Diệu, người đàn ông trong miệng ngậm xì gà, về phía Nam Cung Diệu.

      "Chao ôi, đây phải là Diệu tổng sao?" Người đàn ông cười hì hì qua, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Mộ Hi bên cạnh.

      " đúng là khéo, Vương tổng." Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      "Nghe công ty tại của Diệu tổng có chút phiền toái, tôi ngược lại nguyện ý giúp, chỉ là..."

      Nam Cung Diệu lập tức ở trong trạng thái phòng bị, tên họ Vương này ở nước Mỹ có người đứng sau rất lợi hại, nếu ta dám giở trò sau lưng, đẩy công ty của Nam Cung Diệu vào bước đường cùng, bây giờ còn dám mèo khóc chuột giả vờ từ bi!

      "Vị mỹ nữ bên cạnh Diệu tổng là có quan hệ như thế nào với ngài?" Họ Vương chuyển đề tài tới người Mộ Hi.

      "Vị tiên sinh này, quan hệ của chúng tôi là gì có liên quan đến ngài sao?" Mộ Hi ngay từ đầu thích người đàn ông này, bộ dáng đại sắc quỷ, đôi mắt háo sắc quét tới quét lui người ! Hết sức đáng ghét!

      Họ Vương nghĩ tới Mộ Hi chuyện nể mặt như vậy, chẳng lẽ biết ta là ai? Phàm biết ta là ai, đều muốn nịnh nọt ta, bởi vì có lợi .

      "A, cái bô của Diệu tổng hết sức lỗ mãng nha!" Sắc mặt Vương tổng đen lại, khóe miệng giật giật.

      "Cái bô? Chẳng lẽ phụ nữ ở trước mặt đàn ông nhất định phải là cái bô sao?" Mộ Hi khinh thường , Nam Cung Diệu ở bên ucự kỳ yên tĩnh, tại vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó tên họ Vương này, cho nên giờ phút này trở mặt có ích gì!

      "A, thú vị." Trong nháy mắt họ Vương trở nên hết sức hưng phấn, vừa rồi cho rằng Mộ Hi là người phụ nữ của Nam Cung Diệu, có chút ghen tị, bởi vì con hồ ly này nhìn trúng Mộ Hi, cho nên mới như vậy, chỉ vì thử dò xét quan hệ của Nam Cung Diệu và Mộ Hi là như thế nào, sau khi biết bọn họ phải là quan hệ nam nữ, ngược lại rất vui vẻ.

      "Diệu tổng, tôi có thể giúp các , nhưng mà, tôi muốn kết giao bạn bè cùng vị tiểu thư này, có thể chứ?" Họ Vương gọn gàng dứt khoát hỏi.

      Mộ Hi có dự cảm xấu, hừ! Trâu già muốn gặm cỏ non, nha! Chỉ sợ ăn dễ tiêu hóa.

      Mắt ưng của Nam Cung Diệu híp lại, khẽ chau mày, ánh mắt thân thiện nhìn họ Vương chút, lập tức lại khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên.Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Ờ? Cái này tôi tính, Vương tổng phải hỏi người ta có đồng ý hay ?" Nam Cung Diệu biết Mộ Hi hoàn toàn có thể xử lý, cho nên dứt khoát đẩy vấn đề khó khăn .

      Ánh mắt Mộ Hi lạnh lùng nhìn họ Vương chút, trong lòng sớm giận dữ, chỉ là vẫn luôn đè nén, cuối cùng hết sức khinh thường nhìn lướt qua.

      Nam Cung Diệu nghiêng đầu nhìn Mộ Hi cái, liền quay đầu lại mang theo nghiền ngẫm nhìn Vương tổng.

      "Vương tổng phải ? ngại, tôi đồng ý, bởi vì rất nhiều lý do, tôi trình bày từng cái." Mộ Hi tỏ ra hết sức đành chịu, nhưng mà, ánh mắt rất kiên định.

      Nam Cung Diệu thiếu chút nữa cười ra ngoài, người phụ nữ này chuyện là độc ác, còn hết sức cự tuyệt. Còn cái gì rất nhiều lý do, bằng trực tiếp cho ta biết, tất cả điều kiện của ta đều phù hợp làm bạn của !

      Mặt của Vương tổng trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên, nhưng mà, lập tức lại khôi phục vẻ mặt như cười như .

      "Cự tuyệt nhanh như vậy, đừng hối hận!"

      Mộ Hi nhìn thấy tên đàn ông thối ỷ vào có tiền, bộ dáng ngang ngược, trong lòng càng phát cáu, con bà nó, bà đây mới hối hận! Cũng soi gương thử, bộ dáng dưa méo táo nứt còn muốn cua mỹ nữ, chọc cho bà đây trực tiếp tiêu diệt ngươi.

      Thời gian ở Mỹ, Mộ Hi còn dùng buổi tối học thuật phòng sói, bởi vì nhất định phải bảo vệ mình, còn có con bảo bối của mình càng cần phải bảo vệ.

      Thời gian ở Mỹ, nghiêm túc học teakwondo và thuật phòng sói, cuối cùng có chút thành tích, chỉ là học sinh của cao thủ.

      Mặc dù trong lòng Mộ Hi hết sức tức giận, nhưng mà, bề ngoài vẫn chú ý, cười rất tao nhã, lại lần nữa kiên định : "Ý của tôi rất ràng, xin Vương tổng thông cảm!"

      Mộ Hi từ bộ dáng mỉm cười vừa rồi biến thành bộ dáng hết sức bất đắc dĩ!

      Giờ phút này, sắc mặt họ Vương càng ngày càng khó coi, nhưng mà, lại thể phát ra, dù sao cũng là mình có việc tìm việc, trêu chọc hoa hồng có gai này làm gì! Họ Vương đành phải gượng cười.

      "Này nhóc có cá tính, tôi nhớ trụ , tạm biệt." Vương tổng vội vã rời , Mộ Hi theo Nam Cung Diệu trở lại phòng làm việc.

      "Diệu tổng, công ty có khủng hoảng sao?" Mộ Hi quan tâm hỏi.

      "Kỳ , đều là con quỷ vừa rồi làm cho, hôm nay gọi tới chính là vì chuyện này, chỉ cần Mộ tiểu thư làm tốt thiết kế lần này, tôi có thể bẻ lại Vương khốn kiếp kia!"

      " ra là như vậy, tôi cố gắng hết sức." Mộ Hi .

      "Hôm nay ngại, khiến khó xử." Nam Cung Diệu .

      "Loại người này tôi thấy nhiều rồi!" Đúng lúc này, di động của Nam Cung Diệu vang lên, vừa nhìn là thầy giáo của Nam Nam gọi tới.

      "Xin chào." Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      "Xin chào Nam Cung Diệu tiên sinh, tôi là chủ nhiệm của Nam Nam, Nam Nam vừa rồi đánh nhau với người khác, đánh gãy đầu ngón tay của người ta, bây giờ ở bệnh viện!"

      "Tôi đến ngay." Nam Cung Diệu cúp điện thoại.

      "Tôi còn có việc, xin lỗi tiếp được." Nam Cung Diệu xong ra ngoài, tay hận thể bóp nát di động, tiểu tử ngu ngốc kia kể từ khi lên tiểu học bắt đầu thường xuyên đánh nhau, phải là đánh gãy chân người ta, là đánh gãy cánh tay người ta, quả thực là đau đầu chết, là tiểu tà ma điển hình, có đôi khi muốn đưa nó về trong bụng mẹ nó lần nữa đắp nặn chút! Hàn Băng Tâm dien%dan^le&quy*don

      "Đợi chút, tôi và cùng ." Mộ Hi kêu Nam Cung Diệu, bởi vì nghe thấy là chuyện của Nam Nam, cho nên hết sức lo lắng.

      Nam Cung Diệu đứng lại, gọi điện thoại cho người phụ trách công ty quảng cáo bảo ta bế Lâm Lâm đến.

      Cứ như vậy, Mộ Hi và Lâm

      [​IMG]

      Chương 136: Đề phòng lang sói (1)

      Nam Cung Diệu cảm giác hết sức mềm mại, rất thơm, hết sức thoải mái. Thân thể ấm áp dán lên, chân của còn bá đạo để ngang lên eo Nam Cung Diệu.

      Mộ Hi ôm phía , phía dưới đè nặng, Nam Cung Diệu cứng đờ lại, nhưng là người đàn ông bình thường, còn là người đàn ông đói bụng rất lâu!

      Vải vóc quần áo của cọ xát lồng ngực Nam Cung Diệu, thân thể mảnh khảnh quyến rũ vặn vẹo uốn éo, tìm tư thế ngủ thoải mái cho mình, an toàn chui vào trong lòng Nam Cung Diệu ngủ .

      Hôm nay cuối cùng Nam Cung Diệu hiểu, vì sao mấy lần gọi điện thoại đều là Lâm Lâm nghe, ra mẹ con bé có thể ngủ như vậy!

      Hô hấp Nam Cung Diệu bị hành hạ nặng nề vài phần, kiên nhẫn kéo cánh tay của ra, muốn tách ra khỏi , Mộ Hi lại vui nhíu lông mày, tránh thoát từ trong tay , ngang ngược ôm eo , chân còn đặt ở người Nam Cung Diệu.

      Kỳ , khi Mộ Hi ngủ chưa bao giờ phân phải trái, còn hết sức bá đạo!

      Khéo léo đúng lúc chóp mũi để dựa ngực Nam Cung Diệu, hô hấp ấm áp của phun lên da thịt rắn chắc của Nam Cung Diệu, ấm áp, ngứa ngáy. Nơi đó của Nam Cung Diệu bắt đầu có phản ứng, nóng rang, tâm bắt đầu dao động, rối rắm, Nam Cung Diệu hết sức rối rắm!

      Nhưng mà, trong lúc ngủ mơ Mộ Hi ngược lại lửa cháy đổ thêm dầu, thoải mái liếm liếm đôi môi, động tác hết sức mê người, thể phủ nhận, Nam Cung Diệu hết sức đói khát.

      Nam Cung Diệu khỏi kêu lên tiếng đau đớn, toàn thân nóng ran, ánh mắt của tối sầm lại, cúi người nắm cái cằm xinh đẹp của , giọng :

      "Người phụ nữ, là trêu chọc tôi, nhiệt tình của em khiến tôi có cách nào kháng cự!"

      Mộ Hi di chuyển đầu, muốn rời khỏi kiềm chế của , nhưng mà, làm sao Nam Cung Diệu buông ra chứ? cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi kiều diễm, chỉ vừa chạm vào, liền càng thể cứu vãn, nhắm mắt lại đây chính là vợ của , cái loại cảm giác quen thuộc đó sai! Tại sao có thể như vậy? Các cùng người, vì sao giống nhau như vậy?

      Hàm răng bị cạy ra dễ dàng, đầu lưỡi của tiến nhanh vào, châm ngòi cái lưỡi của , mút thỏa thích ngọt ngào thuộc về của , Mộ Hi từ chối theo bản năng, phát ra tiếng hừ thoải mái, đây thể nghi ngờ là dụ hoặc càng lớn với Nam Cung Diệu.

      Nam Cung Diệu hừ , hầu kết hoạt động, xoay người đè lên.

      Mộ Hi thấy phiền, rốt cuộc là cái gì? Ép tới nặng quá! duỗi ra móng vuốt bắt đầu càn quấy!

      Nam Cung Diệu lại phiền, tức giận bắt lấy móng vuốt thành , chỗ đó của khẩn trương cứng rắn như sắt.

      tự tay kéo quần áo của , đáng chết, vóc người đẹp giống như đúc Mộ Hi, là ông trời cố ý hành hạ tôi sao? Hai người phụ nữ giống nhau như vậy!

      "Diệu - - "

      Đột nhiên Mộ Hi kêu to, Nam Cung Diệu cho rằng tỉnh, nhìn kỹ còn ngủ, lại còn muốn, chẳng lẽ cũng muốn đàn ông, đúng vậy! luôn luôn mang theo đứa bé, chỉ sợ là có thời gian kết giao bạn bè!

      Căn cứ hiểu biết về , luôn mình mang theo đứa bé, bên cạnh rất ít đàn ông xuất !

      "Diệu - - "

      Lại là tiếng, xem ra vô cùng đói khát, muốn phải làm, vì chính mình lại phải là thánh nhân!

      Vì vậy, Nam Cung Diệu vác súng tiến vào.

      "A - - "

      Mộ Hi kêu lên tiếng, Nam Cung Diệu cảm thấy chặt, chẳng lẽ có sinh đứa ? Hay là lâu có bị đàn ông ××?

      Bởi vì tò mò đưa tay chạm đến bụng của , có sẹo, đứa bé là của , vì bị sinh mổ mới bị lưu lại, chỗ đó Mộ Hi cũng có.

      " - - "

      Mộ Hi mở mắt ra, căm tức nhìn Nam Cung Diệu, người đàn ông này thừa dịp ngủ cường bạo ! Mặc dù bọn họ còn là quan hệ vợ chồng! Nhưng cũng biết chính là Mộ Hi, vậy đây chính là cường bạo!

      "Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc."

      Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời, đúng vậy, người phụ nữ này lên giường của , còn chủ động quyến rũ , còn lớn tiếng muốn, kỳ , Mộ Hi là tên Nam Cung Diệu, thỉnh thoảng mơ về Nam Cung Diệu, cho nên kêu tên của hết sức bình thường.

      "Loại chuyện như vậy còn kêu phụng mệnh làm việc?" Mộ Hi hỏi.

      " lớn tiếng gọi muốn, cho nên tôi cố mà làm!" Nam Cung Diệu lạnh lùng , lúc này, em trai còn ở bên trong người ta, bị bắt ngay tại trận, giống như là làm trộm bị người ta bắt được! Trong lòng hết sức thấp thỏm!

      "Làm sao tôi lại muốn? Chẳng lẽ tôi lại nằm mơ?" Mộ Hi khó hiểu, chẳng lẽ lúc nằm mơ gọi tên ông xã! người đàn ông này có thể giải thích đúng, chẳng qua bây giờ cái gì cũng xong rồi, người ta tiến vào, còn biểu hết sức vô tội!

      "Còn có, tôi làm việc chưa bao giờ làm nửa, cho nên..." Nam Cung Diệu cúi người hôn lên môi Mộ Hi, động tác rất nhàng, Mộ Hi thấy tê dại, Nam Cung Diệu cảm giác được thân thể thay đổi, trong lòng rất đắc ý.

      Mộ Hi lại bị thân thể bán đứng lần nữa, nhưng mà cũng hiểu, quả nhiên người đàn ông này là củ cải lớn hoa tâm! Năm đó cũng vậy, tại cũng vậy! Vốn là hôm nay bởi vì chuyện của Nam Nam, suy tính nghĩ cùng bọn họ quen biết nhau, nhưng mà, bây giờ lúc này, thay đổi chủ ý, người đàn ông này bạc tình, có cách nào tiếp nhận, coi như mình còn , cũng được, tiếp nhận được phản

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 136: Đề phòng lang sói (2)

      "..." Mộ Hi vẫn gì, liền bị Nam Cung Diệu cắt đứt.

      "Câm miệng, cử động nữa tôi lập tức muốn ." Tiếng Nam Cung Diệu càng trở nên nặng nhọc.

      Mộ Hi gì, cũng dám lộn xộn, người đàn ông này mạnh, cũng may chính mình học phương pháp phòng lang sói, còn có teakwondo, đúng lúc lâu có luyện chút, ngại hoạt động gân cốt, kỳ , chỉ với chút kỹ sảo của Mộ Hi, căn bản là trống được .

      "Thả tôi ra." Mộ Hi lạnh giọng câu, muốn dây dưa nữa, nhất định phải rời , ngộ nhỡ bị phát mình chính là Mộ Hi xong rồi!

      Nam Cung Diệu híp mắt ưng lại, nhìn xuống Mộ Hi.

      " tha thế nào? Với cả vừa rồi là người phụ nữ của tôi." Nam Cung Diệu .

      "Người phụ nữ của , làm sao chỉ có người phụ nữ là tôi chứ!" Mộ Hi tuyệt vọng !

      " hiểu tôi?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Người nào biết tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung có mỹ nữ như mây!" Trong giọng Mộ Hi chua xót.

      "Ra vậy!"

      Chẳng biết từ lúc nào, Mộ Hi phát Nam Cung Diệu ôm đến bên sô pha, còn đè nặng , thực hoài nghi người đàn ông này có phải là người hay , tốc độ nhanh kinh người!

      Cảm giác được trước ngực bị Nam Cung Diệu xâm phạm, Mộ Hi muốn nhẫn nại nữa, hôm nay đần độn u mê đem mình cho , hết sức thua thiệt!

      Mộ Hi gập gối động chân, thân thể mềm mại lật qua, trong nháy mắt áp chế Nam Cung Diệu dưới thân.

      Nam Cung Diệu có phòng bị, đột nhiên bị Mộ Hi áp chế dưới thân thể, còn bị đánh cho cái về phía bụng .

      Nam Cung Diệu hết sức giật mình, ngờ còn có bản lĩnh này, xem ra phải cho vui đùa chút, trong nháy mắt lộ ra hứng thú.

      "Còn có bản lĩnh?" Nam Cung Diệu .

      "Đề phòng lang sói, chuyên môn dạy dỗ sắc lang." Mộ Hi giận dữ .

      Nam Cung Diệu dùng sức, hai người lật qua lật lại cùng chỗ, triển khai hồi đại chiến ở sô pha hẹp, bởi vì Nam Cung Diệu có mặc quần áo, Mộ Hi có chút thua thiệt, bởi vì toàn thân quá trơn, bắt được!

      Hai người công kích lẫn nhau, dây dưa, lát Mộ Hi ở , lát Nam Cung Diệu ở , đương nhiên Nam Cung Diệu có dùng bản lĩnh , chỉ là động tác đơn giản ứng phó với , ai ngờ nha đầu kia còn rất cố ý, mấy chiêu đánh xuống có chút đau nhức, thể khiến bị thương, nhưng đáng chết! lại còn hung hăng đánh về phía .

      Bọn họ lăn cả đất, tiếp tục chiến đấu, kiềm chế lẫn nhau, hai tay Nam Cung Diệu liên tục cầm lấy hai tay Mộ Hi tha, hai chân quấy cùng chỗ với chân Mộ Hi, kỳ , Nam Cung Diệu cố ý dây dưa chỗ với , cảm thấy rất tốt.

      Bọn họ lăn qua lăn lại mặt đất.

      Về sau, Nam Cung Diệu cố ý thử dò xét thân thủ Mộ Hi, vì vậy, buông hai tay của ra, hai người đứng dậy, chuẩn bị đến màn đại chiến ở trong

      [​IMG]

      Chương 137: Khảo nghiệm (1)

      "Chuyện quan trọng của xong rồi, chúng ta chuyện chút." Âu Dương Hàn kéo tay Mộ Hi .

      "Dựa vào cái gì, tôi quen biết !" Mộ Hi dùng sức vung cái tránh thoát trói buộc của  Dương Hàn.

      "Còn rất mạnh mẽ." Âu Dương Hàn rất ngạc nhiên nhìn Mộ Hi.

      "Tôi rất bận, gặp." Mộ Hi về phía trước, ai ngờ bị Âu Dương Hàn đoạt trước bước chặn ở phía trước.

      " cút ngay, nếu tôi báo cảnh sát." Mộ Hi giận dữ .

      "Báo cảnh sát, định như thế nào, tôi cưỡng bức giết ?" Âu Dương Hàn quét Mộ Hi từ xuống dưới.

      "Bốp - - "

      Mộ Hi thưởng cho Âu Dương Hàn cái tát.

      Âu Dương Hàn híp mắt, cúi đầu nhìn người phụ nữ dám đánh mình.

      " muốn làm gì?"

      Mộ Hi vội vàng hai tay che mặt, tên đàn ông biến thái này phải muốn đánh lại !

      " tôi muốn làm gì?" Âu Dương Hàn tà ác cười tiếng, theo gò má, cổ của Mộ Hi sau đó đến đỉnh ngực. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      " muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt muốn giở trò lưu manh?" Mộ Hi đương nhiên thấy ánh mắt tà ác của Âu Dương Hàn, dạo chơi qua lại ở người mình, khiến khỏi sợ hãi, Mộ Hi lập tức ôm lấy ngực, trừng mắt nhìn ta.

      "Loại vóc dáng bình thường này, vẫn có thể thấu hoạt!" Âu Dương Hàn cố ý như vậy, kỳ , vóc người người phụ nữ này, mẹ kiếp! Cực phẩm.

      Mộ Hi nghe được lời ta , hận thể xé nát miệng ta, cái gì gọi là ? Nha nha! Vậy thịt ta có sao? Con bà nó! muốn mắng chửi người, nhịn xuống! Nhịn xuống!

      "Nếu là thấu hoạt, vậy tránh ra." Mộ Hi chuẩn bị rời , ai ngờ Âu Dương Hàn vẫn nhúc nhích chắn ở đó, hai tay chống lên tường, tựa hồ như ôm Mộ Hi vào lòng.

      Nam Cung Diệu họp xong, nghe trợ lý báo hoạ sĩ Mộ đến đây, vì vậy, gặp , ai ngờ trong phòng làm việc có, ra ngoài xem thử, kết quả thấy bị người đàn ông ngăn lại.

      "Buông ấy ra." câu lạnh lùng truyền từ phía sau đến.

      Nam Cung Diệu qua,

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 137: Khảo nghiệm (2)

      "A, ai?" Mộ Hi nghĩ tới hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn biết trả lời như thế nào!

      "Mộ Hi." Nam Cung Diệu hỏi lại.

      " biết, ấy là ai?" Mộ Hi bình tĩnh .

      " ấy là phu nhân của tôi." Nam Cung Diệu rất khổ sở .

      " ấy cũng họ Mộ, là trùng hợp nha, có thể năm trăm năm trước chúng tôi là người nhà !" Vẻ mặt Mộ Hi từ từ khôi phục bình thường, vừa rồi nội tâm dao động, làm cho bàn tay liên tục đổ mồ hôi!

      " ấy đâu? Vì sao lần trước nhìn thấy ấy?" Nghĩ đến lần trước, Mộ Hi lúng túng .

      " ấy rời khỏi, biết vì sao! Có lúc tôi nghĩ, nếu ấy ở trong thành phố nào đó, cuộc sống rất tốt, có lẽ ấy rời là chuyện tốt!" Nam Cung Diệu ý tứ sâu xa , nguyên nhân đương nhiên vẫn là lời tiên đoán chết tiệt kia!

      Đừng nhìn Nam Cung Diệu vẫn luôn tìm Mộ Hi, kỳ , đồng thời cũng hết sức lo lắng lời tiên đoán của gia tộc giáng xuống, đến lúc đó bị thương là Mộ Hi, nếu là như vậy, thà rằng đừng trở về, chỉ cần có thể sống tốt là được.

      Nếu như bởi vì người mà tổn thương , Nam Cung Diệu thể làm như vậy!

      "Vì sao?" Mộ Hi hiểu hỏi.

      "Bởi vì tôi muốn ấy sống tốt." Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      Mộ Hi hiểu Nam Cung Diệu có ý gì, hôm nay mục đích đến là xác định bản thiết kế chút, sau đó nghiêm túc thiết kế các vẻ mặt của nhân vật loại còn có lời văn liên quan, những thứ này đều là nhân tố quan trọng.

      "Diệu tổng, vẫn là suy nghĩ kiểm tra bản vẽ cụ thể chút, như vậy tôi trở về liền bắt tay vào thiết kế các loại động tác của nhân vật, những thứ này rất tốn thời gian, tôi làm việc thích dây dưa dài dòng, cho nên xin Diệu tổng mau chóng quyết định."

      "Thiết kế của Mộ tiểu thư tôi rất hài lòng, liền tiến hành dựa theo thiết kế của ." Nam Cung Diệu ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, giờ phút này người phụ nữ này có bá đạo thường ngày, cũng có quyến rũ thường ngày.

      Ngược lại, chuyên tâm làm việc, tản mát ra hương vị mê người khác, khiến Nam Cung Diệu nhìn đến mê mẩn.

      "Còn có điều này, nếu như quý công ty có vấn đề kỹ thuật, tôi muốn tiến thêm bước cải tiến nhân vật này, như vậy, hình tượng nhân vật này khi đưa ra thị trường, thậm chí là những công ty bắt chước kia, cũng học được tinh hoa bên trong của chúng ta."

      Mộ Hi lấy ra bản thiết kế khác, có ngẩng đầu đưa liền cho Nam Cung Diệu, chương này đặc biệt là vì đề phòng sách lậu, thậm chí là sách lậu, Mộ Hi dùng loại thiết kế tài tình, như vậy khiến người khác có thể phân biệt được đâu là bản chính, đâu là sách lậu.

      Mộ Hi đưa cho Nam Cung Diệu, nhưng mà hồi lâu cũng có nhận, Mộ Hi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn sang, lại phát Nam Cung Diệu chăm chú nhìn chằm chằm .

      " ..." Mộ Hi có chút tức giận, bởi vì thân phận bây giờ của mình cũng phải là Mộ Hi, chăm chú nhìn như vậy, đối với Mộ Hi mà chính là người đàn ông này lăng nhăng, tán sau lưng bà xã. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Thực xin lỗi!" Nam Cung Diệu biết thất lễ, mặt hơi ửng đỏ phen, quan sát người phụ nữ khoảng cách gần như vậy, lại bị người ta bắt ngay tại trận, điều này khiến oai phong thương giới lần đầu tiên cảm giác lúng túng.

      "Biểu của Diệu tổng, tôi hết sức thất vọng, tôi bắt đầu hoài nghi chất lượng công việc của !" Mộ Hi bất mãn .

      Vẻ mặt của Nam Cung Diệu lập tức khôi phục nghiêm túc, vừa rồi đích xác là mình thất lễ, đáng chết, vậy mà lại bị người phụ nữ hoài nghi năng lực làm việc của mình!

      "Tôi xin lỗi vì vừa rồi thất lễ, chúng ta tiếp tục." Nam Cung Diệu cầm lấy bản vẽ vừa rồi nghiêm túc xem.

      Nam Cung Diệu tiến vào trạng thái làm việc, Mộ Hi cũng rất nhanh vào trạng thái. Mặc dù là hai tính chất công việc hoàn toàn khác nhau, nhưng mà hai người lại có điểm giống nhau chính là trình độ nghiêm túc với công việc.

      "Rột rột..." Bụng Mộ Hi kêu rột rột hai tiếng, điều này khiến Nam Cung Diệu dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn .

      "Xem ra làm việc cũng bị ép đình chỉ, tôi cũng thể để hoạ sĩ Mộ đói bụng làm việc cho tôi." Nam Cung Diệu để bản vẽ xuống, cười với Mộ Hi, Mộ Hi lúng túng cười, sờ sờ bụng, đúng là đói bụng!

      "Diệu tổng, đề xuất vừa rồi của ngài, tôi đều nhớ kỹ, đợi sau khi trở về tôi sửa chữa tốt, trực tiếp gửi đến hộp thư của ngài." Mộ Hi chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về.

      "Mộ tiểu thư, tôi đáng sợ như vậy sao?" Nam Cung Diệu khó hiểu, mình biểu rất ràng chuẩn bị dùng cơm cùng , người phụ nữ này là giả ngu, hay là muốn ăn cơm với mình, chẳng lẽ làm việc cùng cho tới trưa, còn muốn bụng đói trở về sao!

      "A?" Mộ Hi nghĩ tới Nam Cung Diệu câu khó hiểu, cái gì sao? Đói đến ngu rồi sao! chuyện có dinh dưỡng!

      "Mộ tiểu thư vì sao giống như rất vội trở về? Còn lo lắng tôi mời nổi bữa cơm?" Nam Cung Diệu cố ý như vậy, bởi vì Mộ Hi sốt ruột thu thập tài liệu, vừa nhìn chính là bộ dáng vội.

      "Diệu tổng biết đùa, tôi có rất vội sao? Diệu tổng nếu như muốn mời tôi ăn cơm, Vũ Hàn vinh hạnh, ngài biết đùa, còn mời nổi cái gì! thế giới mọi người chết đói, ngài cũng đói đến." Mộ Hi đây móc Nam Cung Diệu, ý là ngài chính là đương kim địa chủ.

      "Bản vẽ thay đổi tốt, sau đó đưa đến, tôi muốn tự mình xem." Nam Cung Diệu hết sức nghiêm túc .

      "Nếu như vậy, Vũ Hàn cung kính bằng tuân mệnh, vốn là nghĩ thời gian của Diệu tổng quý giá, mà tôi lại lười, thích ra ngoài, cho nên muốn kết nối với ngài thông qua hộp thư, Diệu tổng gặp mặt, vậy gặp mặt ."

      Mộ Hi mỉm cười , biểu rất hào phóng.

      Lúc này, Nam Cung Diệu mới phát , hoạ sĩ Mộ Vũ Hàn tiếng tăm lừng lẫy cao quý, tự nhiên hào phóng, cử chỉ tao nhã như trong truyền thuyết.

      Mộ Hi vui vẻ đáp ứng, nhưng mà mặt lại lộ ra vẻ khó xử, chính là con bảo bối nhà trẻ, giống như hết sức thích ứng với thức ăn chỗ đó,

      [​IMG]

      Chương 138: Vũ khí bí mật (1)

      "Diệu tổng có chuyện gì sao? Tôi bận rộn nhiều việc? Nếu như có việc gì tôi cúp máy!" Mộ Hi nghe được giọng của Nam Cung Diệu, rất thương tâm, điều này người đàn ông này luôn luôn chêu đùa phụ nữ bên ngoài!

      "Làm sao vậy? Bốc hỏa lớn như vậy? Là tôi lo lắng cho Lâm Lâm nên gọi điện thoại hỏi tiếng." Ngày hôm qua Nam Cung Diệu về đến nhà nhiền nghĩ tới Lâm Lâm, giống như Lâm Lâm chính là con của , cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, nên sáng sớm mới thể nhịn được gọi điện thoại cho Mộ Hi, nghĩ tới tính khí người phụ nữ này lớn như vậy, hổ là hoạ sĩ thế giới, phong cách !

      Xem ra người làm nghệ thuật đều như thế này, tính tình cổ quái, Nam Cung Diệu để trong lòng.

      "Nếu bận rộn nhiều việc, vậy hôm nay giao con bé cho tôi , đúng lúc Nam Nam có người chơi cùng." Nam Cung Diệu có lòng .

      "Vì sao lại giao con bé cho ? và con bé có bất kỳ quan hệ nào!" Mộ Hi bất an , nhưng xong cũng hối hận, vừa rồi Nam Nam có người chơi cùng, con trai bảo bối của , nên để chuyện của người lớn liên lụy đứa , dù sao bọn chúng cũng là em.

      "Tôi nhìn mặt mũi Nam Nam, nên giao Lâm Lâm cho , chẳng qua phải trả lại trước tám giờ tối." Mộ Hi lớn tiếng .

      "Được, lát nữa gặp." Nam Cung Diệu cúp điện thoại, chạy tới khu ở của Mộ Hi.

      Mộ Hi lo lắng con trai đơn, manh con ra cửa khu đợi Nam Cung Diệu đến.

      Thấy xe Nam Cung Diệu chạy nhanh đến cửa khu, Mộ Hi ôm lấy Lâm Lâm vào trong xe.

      "Bảo bối, phải ngoan nhé, chơi tốt với Nam Nam." Mộ Hi xong đóng kỹ cửa xe, đưa tay ý bảo tạm biệt, có để ý tới Nam Cung Diệu.

      Nam Cung Diệu khẽ cười, người phụ nữ này rất thú vị, cũng nhìn cái nào, bộ dạng lên mặt nạt người, rất giống dâu giận dỗi chồng, Nam Cung Diệu lắc lắc đầu lái xe rời .

      xe chỉ có hai người Nam Cung Diệu và Lâm Lâm.

      "Lâm Lâm thích Nam Nam sao?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi, rất thích Lâm Lâm, là phát ra từ nội tâm thích.

      "Vâng, thích, cũng thích chú." Lâm Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Nam Cung Diệu.

      "Vậy sau nhà của chính là nhà của con được ? phải con ta là cha của con sao? Vì sao gọi cha?" Nam Cung Diệu hy vọng Lâm Lâm gọi là cha, bởi vì con của cũng lớn như vậy.

      "Mẹ thích Lâm Lâm gọi loạn, Lâm Lâm được làm cho mẹ buồn!" Lâm Lâm còn cách nào đành phải cúi đầu xuống, kỳ , cón bé có nằm mơ cũng đều hy vọng chính mình có cha, hơn nữa người tra trong mơ có bộ dạng của chú.

      "Vậy Lâm Lâm có thể lúc có mẹ mà tuân thủ gọi ta là cha,

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 138: Vũ khí bí mật (2)

      Trong hội trường là sàn khiêu vũ lớn, có dàn nhạc biểu diễn, vũ khúc tao nhã phiêu tán mỗi góc, trong sàn nhảy có cả trai lẫn nhàng nhảy múa theo nhạc, kỹ thuật nhảy tươi đẹp.

      Cả trai lẫn trong yến hội đều giọng trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng đụng chạm ly rượu truyền ra, tất cả đàn ông đều dắt bạn có mặt, gần như là mỗi người đều có bạn .

      Quần áo lụa là, rượu ngon món ngon, ca múa thanh bình.

      nhạc vang lên lần nữa.

      "Mộ tiểu thư có thể nể mặt khiêu vũ với tôi cái ?" Nam Cung Diệu rất lịch , nhưng Mộ Hi cũng muốn nhảy, mặc dù nhảy vô cùng tốt, nhưng mà người đàn ông này lại có thể mang đến sinh nhật của tình nhân, Mộ Hi rất tức giận.

      "Diệu tổng, thực xin lỗi, tôi biết nhảy." Mộ Hi lắc đầu cự tuyệt .

      " Diệu, ta , em nhảy cùng ." Khang Hân cười đến, đến bên cạnh Mộ Hi, vui liếc Mộ Hi cái, làm nũng với Nam Cung Diệu.

      "Tôi rất ghét lúc tôi chuyện bị người ta quấy rầy, chẳng lẽ quên, hả?" Trong mắt Nam Cung Diệu chợt lóe qua tia cảnh cáo nguy hiểm, khóe miệng vẫn treo nụ cười, nhưng là nụ cười này làm người ta rợn cả tóc gáy!

      phát tiết bực bội bị Mộ Hi cự tuyệt lên Khang Hân, là người phụ nữ có có mắt, Nam Cung Diệu nổi nóng, ta chạy tới phải là là kiếm chuyện sao?

      Khang Hân có chút khiếp đảm trốn qua bên, hai mắt tức giận tới mức bốc hỏa.

      "Như thế nào? Mộ tiểu thư nể mặt? Tôi có thể dạy ." Vẻ mặt may mắn của Mộ Hi sớm bị Nam Cung Diệu thu hết vào mắt, muốn cự tuyệt, dễ dàng như vậy!

      Cho tới bây giờ có người phụ nữ nào dám cự tuyệt ta mời, người phụ nữ này liên tục chống lại , rốt cuộclà vì cái gì? ràng giữa bọn họ đêm tình, lại làm như có gì xảy ra, này làm cho rất khó chịu, từ đêm kia, vẫn luôn lại muốn , nhưng mà, thể gấp!

      "Diệu tổng, tôi biết nhảy!" Mộ Hi biết làm sao .

      " rất ngoan!" Nam Cung Diệu cưỡng chế kéo tay Mộ Hi vào sàn nhảy, nhảy theo nhạc du dương, Mộ Hi cố ý giả bộ cực kỳ ngốc, bắt được cơ hội liền giẫm mạnh lên chân của Nam Cung Diệu, còn giả bộ hết sức vô tội.

      "Ôi trời, thực xin lỗi, thực xin lỗi, lại dẫm lên !" Mộ Hi nhìn giày của Nam Cung Diệu, hết sức thảm, trong lòng vụng trộm vui mừng.

      Lúc này, Nam Cung Diệu đưa miệng nhàng đến gần.

      " tiếp tục giả bộ, cóbất kỳ chỗ nào tốt với , thể thử xem!" Nam Cung Diệu lạnh lùng , người phụ nữ sinh hoạt lâu dài ở Mỹ biết khiêu vũ? Ai tin, hơn nữa lấy thân phận của , trường hợp này với hẳn là rất nhiều.

      Đáng chết! Thế nhưng làm bộ biết nhảy, còn liên tục giẫm chân của .

      Mộ Hi ngẩng đầu lên, thể tin nhìn Nam Cung Diệu, ràng mình ngụy trang quá , vì sao vẫn bị phát ! Quá giảo hoạt!

      Mộ Hi bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn nhày xong bản nhạc với Nam Cung Diệu, đây là điệu nhảy rất gần nhau,

      Nam Cung Diệu ngửi mùi thơm nhàng của cơ thể Mộ Hi, nhàng mà dễ chịu, giống như đục mùi thơm cơ thể Mộ Hi.

      Đột nhiên luồng nhiệt lưu nhanh chóng lan tỏa trong thân thể Nam Cung Diệu, hạ thân từ từ biến hóa, giống như cái mùi thơi dễ chịu này dễ dàng gọi lên dọc vọng của đàn ông,

      Ngay lúc Nam Cung Diệu hưởng thụ, nhạc kết thúc, Mộ Hi cuống quít rời khỏi Nam Cung Diệu.

      "Diệu tổng, nhạc kết thúc, nhảy xong điệu nhảy này, xin lỗi tiếp được." Mộ Hi tới phòng vệ sinh.

      là oan gia ngõ hẹp, Mộ Hi đụng phải Âu Dương Hàn, ta cũng tới, người đàn ông này hồn tiêu tan!

      "Trùng hợp như vậy, chúng ta lại gặp mặt, bạn trước của tôi." Âu Dương Hàn bưng ly rượu đỏ đứng ở trước mặt Mộ Hi .

      "Đúng vậy, thế giới này đúng là , càng muốn gặp người nào lại càng nhìn thấy!" Mộ Hi khách khí đánh trả.

      "hình như vô cùng ghét tôi?" Âu Dương Hàn thấy tò mò, ta híp lại cặp mắt tà mị đào hoa, tập trung ánh mắt gương mặt xinh đẹo của Mộ Hi, cẩn thận quan sát , vì sao lại có cảm giác quen biết từ trước? Rất giống người phụ nữ mang thai kia, nhất là ánh mắt kia.

      "Ghét? Tôi chỉ biết ghét lên người đáng ghét! Tránh ra." Mộ Hi lướt qua ta về phía nhà vệ sinh.

      Ai ngờ, Mộ Hi vừa , Vân Tĩnh Sơ tới, đứng ở bên cạnh Âu Dương Hàn.

      " ta là ai vậy?" Vân Tĩnh Sơ thấy ánh mắt Âu Dương Hàn, đoán được người phụ nữ này có quan hệ tầm thường với , cái loại vẻ mặt đó nhìn ra, ràng chính là tha.

      Âu Dương Hàn biết bị Vân Tĩnh Sơ phát , người phụ nữ này có ngốc, nhưng chuyện như vậy cũng phải hiểu!

      "Tĩnh Sơ, em cũng thể tức giận?" Trong nháy mắt Âu Dương Hàn thay đổi vẻ mặt thành .

      ", em tức giận." Kỳ , tức giận, chỉ muốn xem chuyện gì thôi!

      " ấy là bạn trước của , bọn lâu chưa có gặp mặt, hôm nay nhìn thấy ấy, nghĩ tới ấy ở cùng chỗ với Diệu tổng, hiếu kỳ, liền hỏi vài câu, ai ngờ ta còn mất hứng!" Âu Dương Hàn nghiêm túc , bộ dáng kia vừa nhìn cũng phải là dối, vẻ mặt hết sức thành khẩn, Vân Tĩnh Sơ đơn thuần lại tin tưởng ta vô điều kiện.

      "A - -" hết sức hiển nhiên, Vân Tĩnh Sơ bất ngờ, người phụ nữ vừa rồi là bạn trước của bạn trai , tại lại

      [​IMG]


      Chương 139: Rốt cuộc là ai? (1)

      Bên này Mộ Hi lạnh lẽo uống rượu đỏ, vẻ mặt nhàn nhã, cũng thèm nhìn Âu Dương Hàn cái, biểu của làm Nam Cung Diệu ở xa rất hài lòng.

      " là ai?" Âu Dương Hàn nghi hoặc hỏi, vì sao người phụ nữ này ghét ta như vậy? Chẳng lẽ trước kia quen biết? Nếu chính là... thể nào là , gương mặt này giống!

      "Bạn trước của nha!" Mộ Hi nhàn nhã lắc ly rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm rượu đỏ trong ly, động tác rất tao nhã, dáng vẻ rất cao quý, toàn thân tản mát ra khí thế thể xâm phạm.

      "Tôi hỏi rốt cuộc là ai? phải là giỡn!" Âu Dương Hàn có chút luống cuống tay chân, mẹ kiếp, thời gian qua đều là người khác căng thẳng ở trước mặt ta, hôm nay ta vậy mà có chút khẩn trương!

      "Tôi là ai? Vì sao phải cho biết? tính là cái gì? tên đàn ông nhìn thấy phụ nữ liền bám!" Mộ Hi chút khách khí dạy bảo Âu Dương Hàn.

      "Chưa từng có nào dám chuyện với tôi như vậy!" Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      "Chưa từng có tên đàn ông nào dám vô lễ với tôi như vậy!" Mộ Hi cũng lạnh lùng .

      "Thú vị, cá tính thứ hai tôi gặp, ấy cũng như thế này, hết sức lỗ mãng, có khi hết sức thô tục, có khi hết sức mê người..." Âu Dương Hàn lầm bầm lầu bầu , Mộ Hi muốn nghe tiếp, cần đoán cũng biết ta tới ai.

      "Tôi muốn nghe chuyện xưa của , dù sao chúng ta quen, bạn tôi đến rồi, xin lỗi tiếp được."

      Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đến, tay bưng ly rượu, tay cất trong túi áo, bộ dáng hết sức tiêu sái. Mộ Hi rốt cuộc hiểu vì sao Lâm Lâm lúc nào cũng thích cất tay vào trong túi áo, ra là di truyền, lúc Lâm Lâm tuổi bé liền thích làm như vậy, Mộ Hi lo lắng bé ngã xuống, thể kịp thời rút tay ra bảo vệ gương mặt, lúc nào cũng lấy tay bé ra, nghĩ tới, bé lại để lại, thời gian lâu dài, Mộ Hi cũng quen, bởi vì mỗi lần đều lay chuyển được con nhóc kia! Hàn Băng Tâm dien!dan@le$quy^don

      "Đừng tưởng rằng ở bên cạnh ta, tôi thể làm gì !" Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      "Tôi có thể cho biết, tôi cần bất kì người nào bảo vệ."

      Mộ Hi quay đầu lại lạnh lùng , bây giờ phải là nhu nhược trước kia, nếu người đàn ông này còn dám động tay giống như trước kia, chút khách khí vặn gãy cánh tay của ta, lần trước gặp mặt là vì ở địa bàn của Nam Cung Diệu, muốn gây chuyện, cho nên nhịn, nếu như ta còn dám vô lễ, tuyệt nương tay!

      Âu Dương Hàn rất bất ngờ, người phụ nữ này mạnh mẽ như vậy thế, giống như là nữ vương cao cao tại thượng, sợ bất kì kẻ nào uy hiếp, điểm này hoàn toàn giống Mộ Hi!

      Trước kia Mộ Hi bị ta uy hiếp, Mộ Hi của bây giờ Âu Dương Hàn nghĩ cũng đừng nghĩ lại muốn ép buộc !

      Khang Hân kéo cha ta qua đến, mặt mỉm cười.

      "Diệu tổng, tới tham gia tiệc sinh nhật của Hân Hân, là vinh hạnh của tiểu nữ, Diệu tổng đừng khách khí, uống nhiều chút." Khang Dực cười với Nam Cung Diệu, con mắt liếc Mộ Hi cái, xem ra đây chính là bạn mới của Nam Cung Diệu, nếu vì sao mang theo tới tham gia bữa tiệc.

      "Khang tổng khách khí rồi, lát nữa chúng tôi liền quay về, bởi vì còn có công việc phải làm." Nam Cung Diệu rất lịch .

      " Diệu, hôm này còn chưa nhảy với em điệu sao có thể !" Vẻ mặt Khang Hân chờ đợi nhìn Nam Cung Diệu, ngay sau đó nhạc vang lên lần nữa, Nam Cung Diệu tình nguyện vươn tay mời Khang Hân nhảy điệu nhảy thứ hai.

      Khang Hân vẫn luôn say mê trong điệu múa với Nam Cung Diệu, sùng bái nhìn Nam Cung Diệu, Mộ Hi ở bên trong lòng ê ẩm, mặt uống vài ly rượu, cuối cùng điệu nhảy thứ hai kết thúc, Nam Cung Diệu có cảm giác như trút được gánh nặng.

      "Tôi còn có việc, chúc sinh nhật vui vẻ." Nam Cung Diệu về phía Mộ Hi ngồi, ai ngờ đụng phải Vương tổng.

      Vương tổng chính là người liên thủ

      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 139: Rốt cuộc là ai? (2)

      Nam Cung Diệu vẫn luôn ôm Mộ Hi tới ga ra, mà Mộ Hi cũng nhúc nhích, tỏ ra rất biết điều, hoàn toàn giống như người phụ nữ vừa rồi.

      "Thả tôi xuống." Mộ Hi thấy an toàn rồi, ý bảo Nam Cung Diệu để xuống.

      "Tỉnh rượu rồi hả?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Uhm." Mộ Hi điềm nhiên như trả lời.

      Cuối cùng hai người cùng nhau cười lên ha ha ha ha, thời điểm hai người cười ha ha, đôi mắt tà ác nhìn bọn họ chằm chằm.

      "Diệu tổng, chúng ta trở về , đứa trẻ còn ở nhà chờ tôi." Mộ Hi .

      "Lâm Lâm cùng với Nam Nam, yên tâm, tôi còn phải gặp khách hàng, thể trở về trước." Nam Cung Diệu .

      "Vạy được, tôi về trước, nhanh , bye bye." Mộ Hi chuẩn bị rời khỏi, ai ngờ bị Nam Cung Diệu phen ôm vào trong ngực.

      "Tôi để sao? cứ như vậy thích ở cùng tôi sao?" Nam Cung Diệu lạnh lùng . Hàn Băng Tâm

      Ở trong mắt Mộ Hi, lúc này Nam Cung Diệu chính là ngoại tình, bởi vì thân phận của mình phải là Mộ Hi, như vậy người đàn ông này chính là ở phản bội bà xã của mình, cho nên Mộ Hi hết sức vui.

      "Đúng, vì công việc, tôi là có cách nào!" Mộ Hi tức giận .

      "Vậy, hôm nay tại sao phải chỉnh họ Vương ?" Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi ở cùng chiến tuyến với , rất vui vẻ, nhưng mà, vì sao người phụ nữ này thay đổi liền thay đổi ngay, trở mặt liền trở mặt.

      " nghĩ rằng tôi chỉnh họ Vương kia là vì ? Đừng tự kỷ như vậy có được ?" Mộ Hi xong biết mình lỡ miệng, bởi vì trước kia chính là Nam Cung Diệu như vậy, tại như vậy, có hoài nghi ? Quả nhiên.

      Nam Cung Diệu , tơi vào trầm tư!

      "Ách, Diệu tổng, phải phải gấp sao, cái kia, quấy rầy, tạm biệt." Mộ Hi chuẩn bị tránh .

      "Đứng lại." Nam Cung Diệu lạnh lùng , người phụ nữ này đáng chết lúc nào cũng cho loại ảo giác, cảm giác như ở cùng với Mộ Hi, nhất là câu vừa rồi, thế giới chỉ có người dám tự kỷ, chính là Mộ Hi, nghĩ tới cũng dám như vậy! Các đôi khi quá giống!

      "Lên xe." Nam Cung Diệu lại là câu gầm , Mộ Hi nhìn nét mặt của , phải là lên xe sao! Còn làm như là kẻ thù!

      "Lên lên, cái gì lên nổi chứ!" Mộ Hi bĩu môi lên xe, Nam Cung Diệu nhìn đến nhập thần, người phụ nữ đáng chết, vẻ tức giận càng giống Mộ Hi!

      Sau khi hai người lên xe, lái xe rời , ai cũng chuyện, giống như đều có tâm !

      người đàn ông núp trong góc ra, cầm lấy điện thoại di động.

      "Ông chủ, bọn họ rời , có cần theo hay ?"

      "Cậu con bà nó ngu à? Vì sao theo! Ông đây lần này muốn mạng chó của , nhớ kỹ, võ công của tốt, các cậu mang theo thuốc gây mê, con quỷ kia giữ lại cho ông nghe ?" Đầu bên kia điện thoại lớn tiếng hét to, hù dọa người đàn ông cúi đầu khom lưng, kỳ , ông chủ kia căn bản là nhìn thấy ta cúi đầu khom lưng! là dự liệu trước trời sinh làm tôi tớ cho người khác!

      Nam Cung Diệu lái xe, tới bến cảng.

      "Diệu tổng, chúng ta đâu?" Mộ Hi phát đến bến cảng, chẳng lẽ muốn ra biển?

      "Lên thuyền." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      " đâu? Tôi liền lên thuyền!" Lúc này Mộ Hi như đứa bé tuỳ hứng.

      "Bây giờ thiết kế nhân vật, tôi muốn bối cảnh tuyên truyền thay đổi tiến hành ở biển? Chúng ta trước tiên khảo sát địa hình, nếu có thể, cứ quyết định như

      [​IMG]


      Chương 139: Rốt cuộc là ai? (3)

      trận gió lạnh thổi đến, gió biển ẩm ướt mang theo vị mặn tanh nhàn nhạt thổi tới mặt Mộ Hi, lông mi cong cong của run rẩy, từ từ mở mắt ra.

      Nghĩ thầm: Đây là thiên đường sao? ra thiên đường đẹp như vậy, cố gắng ngồi dậy, toàn bộ quần áo người ướt đẫm, gió biển thổi qua, toàn thân run cầm cập.

      Nhìn sang bốn phía, nhìn thấy Nam Cung Diệu nằm sấp ở chỗ xa, cơ thể ngâm trong nước biển, Mộ Hi dùng sức ngắt mình cái, đau quá, đây phải là thiên đường, bọn họ còn sống.

      "Diệu tổng, Diệu tổng, Diệu tổng..." Mộ Hi chân trần chạy tới, thấy người chảy máu, Mộ Hi bị choáng trận, bởi vì mình có bệnh say máu, lung la lung lay muốn ngã xuống.

      thể choáng, thể choáng, vì vậy, dùng sức ngắt bắp đùi mình cái.

      "Chao ôi! Má ơi, đau chết!" Mộ Hi tỉnh táo trong nháy mắt, vội vàng về phía trước xem thử còn thở , thử lần thứ nhất còn hô hấp, vội vàng kéo quần áo của mình xuống, chuẩn bị băng bó vết thương.

      "Nha nha! Vết thương rất sâu, là nhiều máu..." Mộ Hi lại bị choáng trận, vì vậy, lại dùng sức nhéo bắp đùi mình cái.

      "Chao ôi! Má ơi!" Mộ Hi lại tỉnh táo, vội vàng băng vết thương lại.

      Dùng sức kéo Nam Cung Diệu lên bờ.

      " thể chết được, còn chưa nghe Lâm Lâm gọi là cha, Nam Cung Diệu mau tỉnh lại... Hu hu..." Mộ Hi nhìn phía trước, còn đoạn đường rất dài, quá nặng, sợ chảy quá nhiều máu, Mộ Hi vẫn luôn kêu gào Nam Cung Diệu tỉnh lại, nhưng mà vẫn nhúc nhích!

      đoạn, Mộ Hi ngã ngồi bờ cát, thở hổn hển.

      Ngẩng đầu nhìn phương xa, hy vọng có người qua đây, có thể giúp đỡ, ở rất xa hình như mò cá ngư dân ở.

      Mộ Hi liều mạng chạy đến chỗ người kia, thể chậm trễ, nếu rất nguy hiểm.

      "Chú, chú, cứu mạng, cứu mạng..." Mộ Hi vừa chạy vừa gọi, người đàn ông trung niên kia quay đầu lại nhìn .

      Mộ Hi đến trước mặt người đàn ông, thở hổn hển, thở ra hơi.

      " làm sao vậy?" Người đàn ông hỏi.

      "Chú, chú, van cầu ngài, van cầu ngài, với tôi cứu người, van cầu ngài giúp tôi chút?" Hai tay Mộ Hi nắm lấy người đàn ông, cầu xin .

      "Ở đâu?" Người đàn ông hỏi.

      " theo tôi, xin theo tôi." Mộ Hi kéo người đàn ông liền chạy, thời gian đợi người, Mộ Hi sợ Nam Cung Diệu chảy máu đến chết, cho nên kéo người đàn ông chạy.

      Đến bên cạnh Nam Cung Diệu, vừa rồi miệng vết thương được băng bó lại bị máu tươi ướt đẫm, Mộ Hi lại bị choáng trận, vội vàng dùng sức nhéo mình. Hàn Băng Tâm dien dan le quy don

      "Chao ôi, má ơi!" Mộ Hi đau kêu ra tiếng.

      Người đàn ông khó hiểu, này làm cái gì vậy?

      " , làm cái gì vậy?" Người đàn ông hỏi.

      "Chú, tôi có bệnh say máu, nhìn thấy máu liền choáng, tôi sợ mình té xỉu, cho nên... A nha, chú mau cứu ấy, ấy bị thương, van cầu chú cứu ấy?" Mộ Hi cuống quít cầu cứu.

      "Nhanh lên, ." Người đàn ông cõng Nam Cung Diệu người, chạy về phía trước, nghĩ thầm: cái đảo này chỉ có trạm y tế, chỉ có đến chỗ đó! Mặc dù nhìn người đàn ông này bị thương rất nặng, bác sĩ ở trạm y tế nhất định có thể cứu được , nhưng mà, chỉ có thể như vậy!

      vào trạm y tế, bác sĩ cẩn thận tiến hành kiểm tra Nam Cung Diệu, cuối cùng .

      "Người bị thương quá nặng, nhất định phải đưa đến bệnh viện lớn cứu chữa, nếu nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, ở đây tạm thời còn có xe đến bệnh viện!" Bác sĩ khó xử .

      "Bác sĩ van cầu ngài cứu cứu ấy, nhất định phải cứu ấy, ấy thể chết được, ấy thể chết được..." Mộ Hi khóc van xin bác sĩ.

      "Này, cứu người là chuyện của chúng tôi, phải chúng tôi cứu cậu ấy, là điều kiện nơi này của chúng tôi có hạn, sợ cứu được cậu ấy, ngược lại lại hại cậu ấy!"

      "Bác sĩ Lưu, y thuật của ông tốt như vậy, nghĩ cách , nếu này tuổi còn trẻ phải làm quả phụ! Cũng quá đáng thương rồi!" Chú có lòng tốt .

      Thủ tiết!

      Mộ Hi sững sờ, quyết thể để chuyện này xảy ra!

      "Thầy thuốc van cầu ngài, chúng tôi còn có hai đứa bé ở nhà, chúng nó vẫn chờ chúng tôi trở về, nếu như mình tôi trở về, làm sao tôi ăn với bọn ! Chúng tôi còn có cha già tám mươi tuổi, ông ấy phải sống thế nào đây!" Mộ Hi vừa vừa khóc.

      Bác sĩ rất khó chịu, đúng vậy, vì hai đứa bé kia phải nghĩ cách!

      "Được rồi, tôi chỉ có thể cố gắng thử xem, cứu sống cứu sống liền xem vận mệnh của cậu ấy!" Bác sĩ rất nghiêm túc .

      "Cám ơn ngài bác sĩ." Mộ Hi cảm kích .

      "Chồng là nhóm máu gì?" Bác sĩ thấy Nam Cung Diệu chảy máu quá nhiều, chắc chắn phải truyền máu. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Tôi biết." Mộ Hi lắc đầu .

      " là bà xã của cậu ấy cũng biết sao?" Bác sĩ hoang mang .

      "Tôi..." Mộ Hi có lỗi , kỳ Nam Cung Diệu là nhóm máu gì biết!

      "Mau xét nghiệm má cho người bị thương.” Bác sĩ ra lệnh cho y tá bên cạnh.

      Chỉ chốc lát kết quả thử máu ra.

      "Bác sĩ Lưu, bệnh nhân là nhóm máu AB." Y tá .

      "AB, kho máu của chúng ta còn bao nhiêu máu?" Bác sĩ hỏi.

      "Bác sĩ Lưu chúng ta ở đây chỉ có 550cc, từng này căn bản đủ, bởi vì ấy chảy máu quá nhiều!" Y tá .

      "AB phải ? Tôi là nhóm AB, lấy của tôi, lấy của tôi." Mộ Hi vén tay áo lên về phía bác sĩ.

      " , phải lấy rất nhiều máu, người bình thường lần chỉ có thể lấy ra 500cc, lấy quá nhiều nguy hiểm đến tính mạng! Mấy người các người còn ai là nhóm máu AB." Bác sĩ hỏi những người khác.

      Tất cả mọi người lắc đầu.

      "Tôi là nhóm O."

      "Tôi là nhóm B."

      "Tôi là nhóm C."

      Đều có nhóm máu cần lấy!

      "Bác sĩ Lưu cứu người quan trọng hơn, nắm chặt thời gian, đừng chậm trễ nữa, lấy máu của tôi, nhanh lên, nếu như ấy có việc, tôi cũng sống nổi!" Mộ Hi rất vội .

      "Được rồi, lập tức lấy máu của ấy, nhớ kỹ, phát ổn, lập tức dừng lại, cần bởi vì cứu người, lại hại người, được mất mười!" Bác sĩ với y tá.

      "Vâng." Y tá tiếp tục chuẩn bị truyền máu.

      " thoải mái nhớ cho tôi biết." Y tá với Mộ Hi.

      "Y tá tiểu thư, từ tôi sợ chích, xin nhờ lấy khăn lông tôi muốn che mắt có được ?" Mộ Hi lo lắng bệnh say máu của mình, ngộ nhỡ ngất xỉu, bác sĩ lấy máu được, như vậy Nam Cung Diệu thiếu máu! Cho nên quyết định che mắt.

      "Được rồi." Y tá đưa cho Mộ Hi tấm khăn lông dài, Mộ Hi dùng khăn lông che mắt, buộc chặt, chỉ sợ thấy được.

      "Được rồi, bắt đầu ." Mộ Hi vươn cánh tay, bộ dáng hết sức dũng cảm, kỳ , trong lòng sợ chết, có cách nào, nhất định phải cứu cha của con!

      "Buông lỏng chút, đau." Y tá phát Mộ Hi bắt đầu phát run, vì vậy an ủi , mặc dù là bịt mắt, Mộ Hi vẫn là nghiêng đầu bên vặn vẹo, lo lắng ngộ nhỡ nhìn thấy máu.

      Mộ Hi gật đầu, dám lời nào, dám quay đầu lại.

      Máu từ trong cơ thể Mộ Hi chảy ra...

      " , có khỏe ? lấy 600cc, được chúng tôi liền dừng lại." Y tá quan tâm .

      "Tôi sao, tiếp tục rút, tiếp tục rút." Mộ Hi cắn răng, kiên trì, lo lắng thiếu máu cứu sống được Nam Cung Diệu.

      Trán Mộ Hi bắt đầu toát ra mồ hôi, sắc mặt trắng phờ phạc, chút máu!

      lát sau sau, y tá rút kim tiêm ra.

      " thế nào rồi? Chờ chút tôi lấy chén đường glu- cho uống." Y tá .

      "Tôi, rất tốt, đừng lo lắng cho tôi, các mau cứu ấy, mặc kệ tôi, mặc kệ tôi..." Chỉ nghe được phịch tiếng, Mộ Hi té mặt đất.

      " , ..."

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :