1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 127: Cơn choáng sau khi sinh (2)

      "Bà xã, có thể là vỡ nước ối." Nam Cung Diệu bắt đầu kiểm tra thân thể Mộ Hi.

      "A, a!" Mộ Hi nghe xong luống cuống phen, biết rốt cuộc nên làm thế nào? Trong lúc nhất thời hoảng loạn và căng thẳng ập vào lòng.

      "Bà xã đừng lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay." Nam Cung Diệu bắt đầu sốt ruột, nhìn xem sắc mặt bà xã càng ngày càng khó coi, hết sức lo lắng.

      Chỉ chốc lát sau, bác sĩ tiến vào, các y tá đẩy xe, vài người tính cả đệm chăn cùng nhau đặt Mộ Hi lên xe đẩy.

      Bọn họ bắt đầu đến phòng phẫu thuật.

      "Ông xã, ông xã, đau quá, đau quá a!" Giọt mồ hôi to như hột đậu xuất , Mộ Hi đau khổ kêu Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu đau lòng cầm lấy tay Mộ Hi, vẻ mặt còn khó chịu hơn của , ra phụ nữ sinh con đau khổ như vậy!

      "A - -" Mộ Hi đau kêu to, chỉ cảm giác bụng mình đau giống như sắp vỡ ra, đau khổ vô cùng.

      "Bà xã, phải sợ, phải sợ..." Nam Cung Diệu sốt ruột cũng biết nên như thế nào, chỉ là liên tục khích lệ Mộ Hi đừng sợ. Bởi vì gấp cũng giúp được cái gì, chỉ có thể an ủi bà xã chút.

      "Diệu tổng, xin ở lại chỗ này ." Y tá xoay người ngăn cản Nam Cung Diệu ở ngoài phòng sinh.

      " được, tôi phải vào, tôi muốn biết tình hình của ấy rốt cuộc như thế nào?" Nam Cung Diệu lo lắng .

      "Được rồi." Y tá đồng ý.

      "Y tá, tôi cũng vậy muốn vào, tôi rất lo lắng cho ấy." Hàng Thiên Vũ hết sức lo lắng Mộ Hi cho nên quên đây là chỗ sinh con, cho rằng đây là phòng bệnh bình thường sao? Tùy tiện vào!

      "Ngài là? Tiên sinh ở đây chúng tôi quy định, chỉ có cha của đứa trẻ mới có thể vào, họ hàng thân thích khác đều thể vào, hơn nữa còn là đàn ông!" Y tá rất khó hiểu, người đàn ông đẹp trai như vậy, thế nhưng đầu óc chập mạch!

      " đứng ở bên ngoài cho tôi, là thêm phiền! Thuận tiện gọi điện thoại báo cho người trong nhà." Nam Cung Diệu theo y tá tiến vào.

      Nam Cung Diệu mặc thân áo dài, mang khăn trùm đầu, ngồi bên cạnh Mộ Hi, nắm tay Mộ Hi, ngừng hô hấp theo hô hấp của Mộ Hi, Mộ Hi thở dốc, cũng đau khổ thở dốc theo.

      "Bà xã cố gắng lên." Nam Cung Diệu nhanh chóng toát mồ hôi, vẻ mặt của Mộ Hi rất đau khổ, mặc dù kêu to nữa, nhưng nhìn ra được cắn chặt môi, để mình thét chói tai, đôi môi tái nhợt còn chút máu.

      Nam Cung Diệu duỗi tay ra.

      "Bà xã, em phải là thích cắn nhất, đến, cần khách khí." Mộ Hi đau hé miệng liền cắn lên, liều mạng dùng sức.

      "Cố gắng lên, bụng dùng sức, chút nữa tốt rồi, có thể thấy được đầu đứa trẻ, cố gắng lên, có thể, kiên trì chút tốt rồi." Bác sĩ với Mộ Hi.

      Tay kia bị cắn Nam Cung Diệu, sờ đầu Mộ Hi.

      "Đến, hít hơi trước, sau đó lại dùng sức đẩy đứa trẻ ra, mau, cố gắng lên, dùng sức."

      "Ô - -" Tay Mộ Hi cắn Nam Cung Diệu, trong miệng còn dùng sức ô ra tiếng.

      Giờ phút này, Nam Cung Diệu so với Mộ Hi còn căng thẳng, toàn thân đổ mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.

      "Ồ a - -" Mộ Hi cuối cùng nén hơi, dùng sức đẩy đứa trẻ ra, ngay sau đó thanh trẻ sơ sinh khóc vang dội trong phòng sinh vang lên.

      "Bà xã, sinh rồi, cuối cùng sinh rồi, tốt quá." Nam Cung Diệu rất vui vẻ, Mộ Hi yếu ớt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mặt mỉm cười hạnh phúc.

      Tiếng khóc của đứa trẻ sợ sinh kia tựa như thiên sứ tươi đẹp khóc, tượng trưng cho sinh mạng mới bắt đầu.

      "Chúc mừng Diệu tổng, là con ." Bác sĩ .

      "Cám ơn, cám ơn." Nam Cung Diệu ôm đúe trẻ qua, về phía Mộ Hi.

      "Bà xã, bà xã là con , em phải vẫn muốn..." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi nhắm mắt lại, cho rằng ngủ thiếp . Hàn Băng Tâm dien+dan-le=quy/don

      " tốt, bệnh nhân bị choáng sau khi sinh, mau mau mau, chuẩn bị máy thở." Bác sĩ .

      Nam Cung Diệu đưa con cho y tá bên cạnh, nắm lấy tay Mộ Hi.

      "Bà xã, em nhất định phải chống đỡ..." Nam Cung Diệu còn chưa hết lời.

      "Diệu tổng, phiền ngài mau ra ngoài, chúng tôi phải tiến hành cứu chữa sau khi sinh, ngài ở đây ảnh hưởng chúng tôi." Y tá với Nam Cung Diệu.

      "Câm miệng, mau cứu người, tôi cho phép ấy có chuyện gì." Nam Cung Diệu hét to, hai tay nắm chặt lấy Mộ Hi.

      "Bà xã, cố gắng lên..."

      Bác sĩ bắt đầu tiến hành cứu chữa cho Mộ Hi, sắc mặt Mộ Hi tái nhợt chút máu, Nam Cung Diệu chưa bao giờ sợ hãi, sợ hãi ngày có Mộ Hi!

      Ước chừng qua nửa tiếng, Mộ Hi hơi mở mắt, trải qua cứu chữa cuối cùng nhặt về mạng!

      "Bà xã, là , em sao rồi?" Nam Cung Diệu lo lắng hỏi, thanh rất , bởi vì trong mắt giờ phút này Mộ Hi chính là búp bê, phải cẩn thận chăm sóc, thể chịu bất kì sợ hãi gì.

      "..." Mộ Hi , bởi vì là suy yếu, giống như ngay cả mở miệng cũng mở ra, từ từ giơ tay lên, đặt lên khuôn mặt tuấn tú bởi vì lo lắng trở nên vặn vẹo kia, Nam Cung Diệu dùng tay đỡ tay Mộ Hi, bởi vì cảm giác được, Mộ Hi cố hết sức giơ tay lên, giống như lập tức liền rời , dịu dàng nâng niu tay của Mộ Hi trong lòng bàn tay, đặt mặt mình, để bọn họ được gần hơn.

      "Diệu tổng, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà bây giờ phu nhân ngài hết sức suy yếu, sinh lực tổn thương nặng nề, cần phải nghỉ ngơi tốt, bây giờ chúng tôi đưa ấy đến phòng bệnh." Bác sĩ .

      "Được." Nam Cung Diệu đứng dậy, tay vẫn như cũ nắm tay Mộ Hi.

      "Chờ..." Mộ Hi yếu ớt ra chữ, Nam Cung Diệu lập tức hiểu.

      "Đợi chút, ôm đứa trẻ đến." Thông qua ánh mắt của
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 128: Nhìn trộm

      "Trừ khi tôi điên !" Mộ Hi .

      " cứ ghét tôi như vậy sao?" Âu Dương Hàn nhíu lông mày hỏi.

      " nhảm, phải là ghét ." Mộ Hi dừng chút.

      Lông mày Âu Dương Hàn giãn ra.

      " khiến cho tôi chán ghét." Mộ Hi còn .

      " - - ha ha... Đủ hoang dã, khó trách tà ma như vậy, chẳng qua sớm muộn gì cũng là của tôi, tôi khiến quỳ xuống để van xin tôi muốn ." Âu Dương Hàn ngoan .

      " đừng mơ tưởng." Mộ Hi .

      "Tôi chờ đến cầu xin tôi." Âu Dương Hàn còn .

      "Vì sao phải đối với tôi như vậy? Tôi và thù oán, tại sao phải hành hạ tôi? Còn nữa, vì sao lại trả thù chồng tôi, phải cố ý làm như vậy?" Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn , vì sao bộ dạng đẹp trai như vậy, nội tâm lại dơ bẩn, chẳng lẽ đây là cái gọi nghiệt!

      "Chỉ cần làm người phụ nữ của tôi, tôi cũng làm khó chồng , nếu , hừ! Chờ xem!" Âu Dương Hàn ngoan .

      " biết cái này có khả năng, vì sao còn muốn như vậy?" Mộ Hi đau khổ hỏi.

      " thế giới này có gì là thể, trừ phi chính mình buông tha cho."

      Âu Dương Hàn hết sức tự tin , khiến Mộ Hi nghe mà sợ hãi, rốt cuộc trong lòng người đàn ông này còn biến thái tới dường nào, ông trời, nhưng ra cái loại ý nghĩ đó đều thể, bởi vì ông xa có thế lực lớn, người đàn ông này phải là đối thủ của !

      "Hi, tỉnh rồi." Vân Tĩnh Sơ mở cửa tiến vào.

      "Ừm." Thấy Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi hết sức đau lòng, cảm giác mình giống như trộm người đàn ông của ấy, xin lỗi ấy, phải làm như thế nào mới có thể làm khiến họ chia tay đây? Người đàn ông này mang bộ dạng tình thế bắt buộc, xem ra Tĩnh Sơ bị ta ăn sạch sành sanh.

      Chao ôi! Từ trước đều là hùng khó qua ải mỹ nhân, nghĩ tới phụ nữ cũng khó qua ải mỹ nam!

      "Làm sao vậy?" Tĩnh Sơ thấy vẻ mặt Mộ Hi giống như rất khổ sở, quan tâm hỏi.

      "Cái kia, mình muốn giải quyết chút, phiền Hàn Dương ra ngoài chút được ?" Mộ Hi giọng , kỳ , là cố ý, đương nhiên điểm này Âu Dương Hàn cũng hiểu.

      "Đương nhiên có thể, tôi ra ngoài." Âu Dương Hàn liếc ánh mắt về phía Mộ Hi, trả lại cho Mộ Hi ánh mắt vô ích, Mộ Hi sợ hết hồn, chỉ sợ Tĩnh Sơ trông thấy, vậy còn gì nữa, bạn trai Tĩnh Sơ đưa mắt ra hiệu cho , nếu để cho Tĩnh Sơ trông thấy, con bà nó, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch, cũng may Tĩnh Sơ đưa lưng về phía Âu Dương Hàn.

      "Tĩnh Sơ, gần đây cậu và Hàn Dương như thế nào rồi?" Mộ Hi làm bộ như vô tình hỏi.

      "Con nhóc xấu xa, coi như cậu có lương tâm, biết quan tâm tới chị em này chút!" Vân Tĩnh Sơ oán trách , lâu chưa từng gặp Mộ Hi, mỗi lần gọi điện thoại cho , đều là được ra ngoài, phải giữ thai! Giữ thai!

      " phải người ta bận sao?" Mộ Hi nhìn Tĩnh Sơ cười .

      "Hừ! Cậu bận sinh con, chúng ta cùng tuổi, vậy mà sinh hai đứa! Thực hiểu nổi sinh con có gì tốt!" Vân Tĩnh Sơ bĩu môi .

      "Đương nhiên là sinh đứa cho người mình rất tốt, là kết tinh tình ." Mộ Hi trở về bên giường, tiếp tục nằm xuống, bởi vì vẫn còn rất suy yếu.

      "Đúng rồi, Hi, cậu mình cũng sinh đứa cho Hàn Dương có được hay ?" Vân Tĩnh Sơ hưng phấn hỏi.

      "Tĩnh Sơ, nghiêm túc mà , cậu hay Hàn Dương?" Mộ Hi nhìn Tĩnh Sơ .

      " như thế nào đây, ấy là người đàn ông duy nhất khiến mình có xúc động muốn kết hôn." Lời Vân Tĩnh Sơ giống như sấm sét giữa trời quang, Mộ Hi cảm giác trước mắt điều là hắc tuyến, trán bay qua con quạ!

      Cạc cạc cạc!

      Làm sao bây giờ? Căn bản cái người đàn ông đáng giận đó lợi dụng Tĩnh Sơ, đáng thương cho Tĩnh Sơ lại muốn kết hôn với ta, làm sao có thể chứ! Mới vừa rồi người đàn ông này còn muốn hôn , loại đàn ông như thế sao có thể tin cậy được!

      Rối rắm! Rối rắm!

      Bình tĩnh! Bình tĩnh!

      "Ha ha... Như vậy sao." Mộ Hi cười ha ha.

      "Mình này con xấu xa, sao cậu cười khiếp sợ như vậy!" Vân Tĩnh Sơ sờ sờ cánh tay của mình, hình như nổi cả da gà.

      "Nào có, mình vui vẻ thay cậu." Mộ Hi giải thích.

      "Mình thấy cậu sinh con càng ngày ngu ngốc, chập mạch rồi!" Vân Tĩnh Sơ trêu đùa Mộ Hi.

      "Tĩnh Sơ thối, Cậu thể cho mình chút điểm tốt sao?" Mộ Hi vui vẻ .

      "Heo - - tất cả cậu đều tốt, heo - - tất cả cậu đều tốt..." Vân Tĩnh Sơ bắt đầu hát lên.

      Nam Cung Diệu còn chưa vào cửa liền nghe thấy Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ cười.

      "Diệu tổng."

      Vân Tĩnh Sơ thấy Nam Cung Diệu tiến vào, lễ phép chào hỏi, lập tức trở nên hết sức thục nữ, kỳ chỉ cần là Nam Cung Diệu ở đâu đều hết sức yên tĩnh, bởi vì người của công ty cũng biết tính tình của rất xấu, dễ chọc, cẩn thận chạy nhanh xuống thuyền!

      "Có mình tới, vậy bạn trai đâu?" Nam Cung Diệu thản nhiên hỏi Vân Tĩnh Sơ, Mộ Hi uống nước, nghe thấy ông xã đề cập tới Âu Dương Hàn, bị hù dọa thiếu chút nữa uống sặc.

      "Uống chậm chút." Nam Cung Diệu dịu dàng với Mộ Hi.

      "Ừm." Mộ Hi cúi đầu tiếp tục uống nước.

      Vừa nhắc tới, Âu Dương Hàn mang theo đồ ăn dinh dưỡng tiến vào.

      "Mấy người đói bụng ? Tôi ra ngoài mua hai phần đồ ăn dinh dưỡng, mau ăn , vẫn còn nóng lắm." Âu Dương Hàn giống như có nhìn thấy Nam Cung Diệu.

      "Hàn Dương tốt quá, em cũng hơi đói." Vân Tĩnh Sơ vui vẻ nhận lấy.

      "Xin chào." Nam Cung Diệu chủ động chào hỏi.

      "Vâng, xin chào." Âu Dương Hàn thản nhiên đáp lễ.

      "Tĩnh Sơ, cậu ăn trước , mình vẫn chưa đói!" Mộ Hi nghĩ thầm đời này cũng muốn ăn thứ gì do ta mua nữa, người đàn ông hèn hạ, bụng ý nghĩ xấu!

      "Nha đầu, cậu mau ăn cùng mình ?" Vân Tĩnh Sơ biết Nam Cung Diệu ở bên cạnh, liền bỏ chữ thối , trực tiếp gọi Mộ Hi là nha đầu, nếu là nha đầu thối!

      "Được rồi, mình ăn chút, cậu ăn nhiều chút được ." Mộ Hi cầm lấy chiếc đũa ăn.

      Hai người đàn ông nhìn người phụ nữ mình dùng cơm quả thực loại hưởng thụ, chỉ là người người đàn ông này đều nhìn người phụ nữ mà thôi!

      "Ừm, cái này ăn ngon." Vân Tĩnh Sơ còn nhét vào trong miệng Mộ Hi.

      Giờ phút này, Âu Dương Hàn lộ ra mỉm cười hạnh phúc, chưa bao giờ có cảm giác, rất ngọt ngào.

      Trong nháy mắt phần ngọt ngào này biến mất, lập tức trở về vẻ mặt thản nhiên, Mộ Hi hít hơi khí lạnh.

      Hư! tại sao hai người đàn ồn này cũng có chút động tĩnh, có chút khiếp sợ!

      Mộ Hi vừa ăn trong lòng thấp thỏm bất an, nghĩ thầm: Nhất định ông trời phải phù hộ, để cho bọn họ chung đụng hòa bình, kỳ , Mộ Hi thiện lương có hy vọng bất luận là ai bị thương cả, đừng thấy bình thường miệng rất độc, kỳ trong lòng có hư hỏng
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 129: Dưa hái xanh ngọt

      " rửa miệng sạch chút, nếu tôi khách khí." Mộ Hi vừa xong, Nam Cung Diệu tiến đến, nhìn thấy Khang Hân ngồi dưới đất, mặt còn có dấu tay, còn có nước mắt, mà Mộ Hi đứng cách xa, nổi giận đùng đùng.

      "Sao có thể đối với tôi như vậy? Tôi là có ý tốt để đến thăm , vậy mà đánh người." Giọng điệu Khang Hân thay đổi trong nháy mắt.

      " nên biết vì sao tôi đánh ?" Mộ Hi .

      "Làm sao tôi biết? Biết sinh con, cho nên tới thăm chút, ai ngờ, muốn gặp tôi, tôi có thể , vì sao phải đối với tôi như vậy? Là đoạt vị hôn phu của tôi, phải tôi!"

      Khang Hân uất ức , lúc này, điềm đạm đáng để người ta nhìn.

      " , tôi muốn gặp lại ."

      Mộ Hi lạnh lùng , người phụ nữ này nhìn thấy ông xã đến, liền cố ý giả vờ đáng thương, chiêu trò này, vậy mà ta cũng dùng!

      "Đứng lên rồi ." Nam Cung Diệu về phía trước, đỡ Khang Hân dậy.

      Mộ Hi thầm nghĩ: Ông xã phải thực bị ta lừa ?

      " Diệu, a, Diệu tổng." Khang Hân tỏ ra rất biết điều, còn hết sức đáng thương.

      Nam Cung Diệu nhìn Khang Hân chút, lại nhìn Mộ Hi, biết Mộ Hi là ai, phải người có việc gì tìm việc, nhưng mà, cha từng nhắc , kết hôn cần đối với bà xã quá tốt, bởi vì nhà họ Nam Cung bị lời tiên đoán nguyền rủa, phàm là vợ chồng tình cảm tốt cũng có kết cục tốt đẹp, cho nên Nam Cung Vân từng ngầm bảo con trai vô số lần đối xử với Mộ Hi tàn nhẫn chút.

      Đây cũng là còn cách nào, ai muốn đối xử tàn nhẫn với người phụ nữ mình như vậy, nhưng vì tránh lời tiên đoán chết tiệt, Nam Cung Diệu quyết định lợi dụng cơ hội lần này chọc giận Mộ Hi, đây tính là vợ chồng bất hòa !

      Khang Hân thầm vui mừng, nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu liền hiểu khổ nhục kế có tác dụng.

      Quả nhiên, đối với đàn ông, nước mắt cực kỳ có lực sát thương, Nam Cung Diệu thấy ta mặt đầy nước mắt, hình như mềm lòng rồi?

      "Ông xã, bảo ta , em muốn thấy ta!" Mộ Hi thất vọng , bởi vì ánh mắt của Nam Cung Diệu cũng nhìn thấy, đàn ông đúng là dùng nửa người dưới suy nghĩ!

      "Bà xã, đừng làm rộn, ta dù sao cũng là có ý tốt tới thăm em, tại sao emcó thể đánh người?" Nam Cung Diệu với Mộ Hi.

      " trách em đánh ta, vì sao hỏi xem vì sao em đánh ta?" Mộ Hi đau lòng hỏi.

      "Thực xin lỗi, đều do tôi, tôi nên tới, khiến Mộ Hi hiểu lầm tôi còn nhớ mãi quên với , bây giờ tôi liền ." Khang Hân đau lòng chạy . Truyện chỉ edit tại ***************.com

      Nam Cung Diệu mặc dù đuổi theo, nhưng mà, gương mặt đó đúng là rất khó coi.

      "Đó đều là chuyện quá khứ, vì sao em còn cắn tha, hơn nữa, các em là quan hệ như thế nào, chẳng lẽ em ?" Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      " cần nhắc nhở em, em hơn ai khác." Mộ Hi tức giận nghiêng đầu , Nam Cung Diệu hết sức bất đắc dĩ, có lẽ là làm hư rồi!

      Mộ Hi càng nghĩ càng thể tiếp nhận, vừa rồi Khang Hân quá đáng, vậy mà ở trước mặt bộ, sau lưng bộ, giở thủ đoạn sau lưng, nếu như phải do cùng cha, Mộ Hi nhất định dễ dàng buông tha ta như vậy.

      Kỳ , đừng nhìn Mộ Hi cự tuyệt Khang Dực, chủ yếu là hận ông nhiều năm như vậy ông cũng tới tìm các , coi như là thể nhận nhau, nhìn chút cũng có thể , tại cũng lập gia đình rồi, đột nhiên xuất người cha, thể đối mặt với ông, cảm giác này chính xác mà phải là hận, là biết làm sao.

      tháng sau, Mộ Hi cùng Nam Cung Diệu bởi vì chuyện Khang Hân, mặc dù có lại cãi lộn, nhưng mà, trong lòng Mộ Hi rất khó chịu, ông xã vậy mà hoài nghi cố ý bắt nạt Khang Hân, là loại người như vậy sao!

      Nam Cung Diệu cũng cảm giác được trong lòng Mộ Hi muốn để ý đến , biết làm sao, lần này ràng chính là lỗi của , người phụ nữ này lại còn cố ý đối nghịch với .

      Kỳ , Nam Cung Diệu để ý tới nguyên nhân thực của Mộ Hi là vì, trong tổ tiên nhà họ Nam Cung có người bởi vì lừa gạt tình của nữ phù thủy, nên bị nguyền rủa đời này qua đời khác, phàm là người nhau chỉ cần kết hôn khắc chết vợ, làkhiến đàn ông độc cả đời.

      Nhưng mà, có điều kiện trước tiên chính là phụ nữ sau khi sinh con mới có thể chết, Nam Cung Diệu lo lắng lời tiên đoán, lo lắng Mộ Hi, Nam Nam là ngoại lệ, bởi vì chưa kết hôn mới sinh ra, nhưng là con này lại khác nhau!

      Mộ Hi vừa mới sinh con xong, đúng là thời khắc nguy hiểm kia! Nam Cung Diệu muốn tin những thứ này, nhưng mỗi đời đều có người bởi vì lời tiên đoán mà vợ con ly tán, chính là từ có mẹ, lúc mẹ mất, dì cũng là thời điểm sinh ra.

      Nam Cung Diệu thường mơ Mộ Hi gặp chuyện may, cho nên, ban ngày cũng dám đối tốt với Mộ Hi, hy vọng tàn nhẫn của , có thể bảo vệ bà xã bị lời tiên đoán nguyền rủa, nghĩ tới đây vừa rồi dễ dàng lợi dụng Khang Hân, mặc dù Khang Hân là em cùng cha khác mẹ với Mộ Hi, biết người này tâm thuật bất chính (1), có đơn thuần như Mộ Hi, mặc dù có được bề ngoài xinh đẹp, nhưng nội tâm có được đẹp!

      (1): ý trong lòng có ý nghĩ đen tối, tốt

      Con Mộ Hi tên là: Nam Cung Nhã Lâm, ý là: Phóng khoáng tao nhã, đây là Nam Cung Diệu chọn cho bé.

      Lâm Lâm vẫn chưa có điều dưỡng chăm sóc chuyên nghiệp, Mộ Hi trừ ăn cơm chính là ngủ, dường như có chuyện gì, hôm nay, Mộ Hi cho con ăn no, liền ra ngoài.

      Mộ Hi đường, hôm qua trận mưa lớn rửa sạch thành phố này, khí dường như tươi mát hơn, ngay cả chút gió tình cờ thổi qua cũng mang theo mùi bùn đất nhàn nhạt, khiến người
      [​IMG]

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 130: bị lời tiên đoán nguyền rủa của gia tộc Nam Cung

      Sau khi Mộ Hi rời khỏi quán bar, Âu Dương Hàn vốn định ra cùng, bởi vì ta thấy Nam Cung Diệu, cho nên liền ngừng bước.

      "Âu thiếu, thích cái con nhóc kia sao?" Người đàn ông vừa rồi gọi điện thoại cho Âu Dương Hàn .

      "Cái loại cảm giác này ra được, cảm thấy hết sức mê người." Âu Dương Hàn ý vị sâu xa .

      "Vóc người của ta tồi, nhất là cái mông hết sức gợi cảm." Người đàn ông còn .

      "Mẹ kiếp, mỗi lần tay của tôi đụng vào cặp mông tròn chịa kia, có loại cảm giác sảng khoái, cầm lấy mềm mại, co dãn mười phần." Âu Dương Hàn .

      ", cái con nhóc này có sát thương quá mạnh mẽ, xem ra hùng khó qua ải mỹ nhân, đúng là có chân lý, mà đàn ông chúng ta thể kháng cự bởi dụ hoặc!" Người đàn ông đó .

      "Đúng là cách nào kháng cự." Âu Dương Hàn tán đồng .

      "Vậy tại sao vừa rồi lại thả ta ? Trực tiếp mang vào phòng phải được sao." Người đàn ông còn .

      "Dưa hái xanh ngọt." Âu Dương Hàn .

      ", đây phải là phong cách của ! Em còn nhớ chỉ cần là Âu thiếu vừa ý con nhóc nào, đều đạt được, hơn nữa từ trước đều là tốc chiến tốc thắng." Người đàn ông .

      " ấy giống người khác." Âu Dương Hàn .

      Tập đoàn Nam Cung.

      Nam Cung Diệu bận rộn trong phòng làm việc, Khang Hân cầm lấy vài văn kiện tiến vào.

      "Tại sao lại là ?" Hôm nay Nam Cung Diệu có khách hàng quan trọng phải gặp.

      "Diệu tổng, hôm nay tôi tới có công việc, đừng nhạy cảm." Khang Hân ưu nhã ngồi xuống, lấy tài liệu từ trong túi ra.

      "Công việc?" Nam Cung Diệu khó hiểu, khi nào bọn họ có công việc?

      "Diệu tổng, tôi chính là người phụ trách hạng mục lần này." Khang Hân bình tĩnh , kỳ vì đạt được quyền chủ động của hạng mục, Khang Hân phải mất rất nhiều sức lực mới nắm được.

      "Là ?" Nam Cung Diệu thấy bất ngờ, nghĩ tới hạng mục lớn như vậy lại do Khang Hân nắm giữ, thực trước kia xem .

      "Đúng vậy, tôi nghĩ tới người chúng tôi hợp tác lại là tập đoàn Nam Cung, lúc ấy tôi còn do dự có nên nhận hạng mục này hay , bởi vì lo lắng phu nhân của hiểu lầm tôi cố ý đến gần ! Cho nên tôi hy vọng chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, hy vọng phu nhân của ngang ngược vô lý giống như lần trước, tôi thể chịu nổi!"

      Khang Hân biểu hết sức oan ức.

      "Thực xin lỗi, tôi xin lỗi thay ấy." Nam Cung Diệu cẩn thận ngẫm lại. Kể từ khi giải trừ hôn ước với , Khang Hân có quấy rầy cuộc sống của bọn họ, cho nên lúc đó Mộ Hi cũng quá đáng, bình thường thích mắng chửi người cũng coi như xong, bây giờ còn động thủ đánh người, là nuông chiều thành hư.

      Khang Hân đưa tài liệu cho Nam Cung Diệu xem, chính mình ngồi qua bên chờ đợi đáp án của .

      " cứ ngồi đây chờ lát, tôi cần thương lượng với vài cổ đông chút, nửa giờ sau cho câu trả lời thuyết phục." Nam Cung Diệu đứng dậy rời .

      Ngay khi Nam Cung Diệu ra ngoài bao lâu, Mộ Hi đến đây, muốn tới xem chút, mà gần nhất cảm giác Nam Cung Diệu lạnh nhạt với , cho nên cảm thấy tốt, mà bởi vì ở nhà nhàn rỗi có chuyện gì làm, coi như hoạt động chút, ai ngờ đẩy cửa tiến vào.

      "Ông xã..." Mộ Hi sững sờ, nhìn thấy Khang Hân ngồi ở cạnh bàn làm việc của Nam Cung Diệu, hết sức nhàn nhã uống cà phê.

      "Chao ôi, Nam Cung phu nhân, đây là tới kiểm tra sao?" Khang Hân đứng lên, về phía Mộ Hi, ánh mắt nhìn hết sức miệt thị.

      "Vì sao lại ở chỗ này?" Mộ Hi hỏi.

      " quản sao, tôi thích Diệu, cho nên muốn ấy, nên đến đây." Khang Hân hết sức quyến rũ , ta cố ý ở trước mặt Mộ Hi gọi Nam Cung Diệu là Diệu, kỳ ta cũng thấy buồn nôn khi trước mặt Mộ Hi!

      "Tốt nhất nên hiểu quan hệ bây giờ của hai người như thế nào?" Mộ Hi cố nén tức giận sắp bộc phát, bởi vì bộ dáng Khang Hân làm cho người ta vô cùng chán ghét.

      "Quan hệ tình nhân, có cách nào, tôi Diệu, cho nên nhất định tôi phải ở cùng ấy, cho dù là chen chân vào, tôi cũng làm." Khang Hân tới lui trong phòng làm việc , giống như ta chính là nữ chủ nhân của chỗ này.

      " biết xấu hổ!" Mộ Hi nghĩ tới da mặt ta lại dày như vậy, muốn làm tiểu tam còn cây ngay sợ chết đứng.

      " cho biết, Diệu chơi đủ rồi, đây là chính miệng ấy , mà bây giờ tôi chính là người ấy nhất." Vẻ mặt Khang Hân rất vui vẻ, giống như là dối, chẳng lẽ đây là , đàn ông thực đáng tin!

      Khang Hân nhìn thầy Mộ Hi có chút tin tưởng, trong lòng rất đắc ý, bưng cà phê uống ngụm, ngồi trở lại vị trí vừa rồi, gác chân, bộ dáng hết sức thoải mái.

      "Biến, lập tức cút!" Mộ Hi muốn giằng co cùng loại phụ nữ này, muốn đích thân hỏi Nam Cung Diệu.

      "Tôi cũng thể , chốc nữa Diệu thấy tôi sốt ruột, người nên , ở đây chỉ vướng bận, nếu chút nữa chúng tôi cầm giữ được, phải lại nóng giận sốt ruột sao!"

      " biết xấu hổ!" Mộ Hi nghĩ tới ta xấu xa như thế.

      "Tôi có xấu hổ hay lại quan trọng, quan trọng là Diệu cần , là mẹ của hai đứa , còn có gì chơi đùa, Diệu hiểu dịu dàng, thân là phụ nữ lại biết chút dịu dàng, như vậy làm sao đàn ông thích chứ!" Khang Hân từng câu Diệu, cố ý gọi rất ngọt ngào.

      Mộ Hi về phía ta, vung tay cho cái tát.

      " tát này nhắc nhở làm người ra sao." Mộ Hi tức giận .

      Khang Hân cầm lấy cây dao dọc dấy bàn, hù dọa Mộ Hi.

      " dám đánh tôi, hôm nay tôi khiến cho mặt nở hoa, đến lúc đó coi như là cởi hết nằm dài đất, cũng có ai muốn , trừ khi là tên ăn mày ven đường."

      Mộ Hi thấy người phụ nữ này phát điên, lại cầm lấy dao dọc giấy uy hiếp , liền đoạt lấy dao từ tay ta, nhưng khi cầm lấy con dao, Khang Hân cố ý dùng tay xoẹt nhát dưới lưỡi dao.

      "A - - "

      Khang Hân lập tức siết chặt miệng vết thương, kêu to.

      " muốn làm gì? muốn làm gì? Đừng tới đây, đừng tới đây..." Khang Hân kêu to, làm kinh động đến thư ký, thư ký vội vàng mời Nam Cung Diệu.

      Mộ Hi bị hành động của ta dọa ngốc, người phụ nữ này hiểm, ràng là muốn hãm hại , vừa rồi lo lắng ta dùng dao làm mình bị thương, dù sao ta là đứa con cha quý nhất, nghĩ tới ta lại tự làm mình bị thương!

      Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu tiến vào, thấy Mộ Hi cầm dao trong tay.

      Sắc mặt Khang Hân trắng bệch, tay siết chặt tay kia, trong miệng còn ngừng kêu.

      " đáng sợ, đáng sợ, tôi làm gì sai, vì sao chịu buông tha cho tôi?" Khang Hân sớm rơi lệ đầy mặt.

      Sau khi Nam Cung Diệu vào thấy tình hình này, nhìn vẻ mặt Mộ Hi, rồi nhìn sang vẻ mặt Khang Hân, trong lòng nghĩ kế, bình thường chính mình thể bỏ được Mộ Hi, bây giờ chính là cơ hội, mà trong khoảng thời gian gần đây, vì bảo vệ Mộ Hi, giám đối sử tốt với , liền sợ hãi bị lời tiên đoán nguyền rủa, bởi vì lời tiên đoán chỉ biết nguyền rủa những người nhau, chỉ cần bọn họ thường xuyên cãi nhau khả năng có chuyện gì, giờ phút này là cơ hội, có thể khiến tức giận, chỉ cần chung tình an toàn, cho nên Nam Cung Diệu.

      trừng mắt nhìn Mộ Hi ngây người kinh ngạc, trực tiếp đến bên Khang Hân, chuẩn bị ôm lấy Khang Hân tới bệnh viện.(diend~anle-quydon)Mèo Hoang

      Lúc ngang qua Mộ Hi.

      "Em ở nhà chăm sóc con, có việc gì chạy tới đây làm gì?" Nam Cung Diệu căm tức nhìn Mộ Hi , mà Khang Hân biểu như con mèo bị người khi dễ, cuốn rúc vào trong lòng Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt Mộ Hi đau lòng, chính mình hận thể là người gặp trở ngại, tất cả vì lời tiên đoán quấy nhiễu , sợ mất Mộ Hi, giống như năm đó cha mất mẹ!

      " thay đổi rồi, trở nên chẳng phân biệt được trắng đen, Nam Cung Diệu, tôi nhìn , nhìn thấy phụ nữ là muốn, hừ! Chó bỏ được ăn phân!" Mộ Hi đạp cửa rời , tự ái của , kiêu ngạo của , tình hai của , mẹ nó, tất cả đều đời rồi!

      Từ Mộ Hi có cha bảo vệ, cho nên lúc khổ sở, lúc tức giận, lại muốn chửi người! Người khác thấy thế nào, sao cả, nhưng mà, Nam Cung Diệu thấy thế nào, hết sức để ý, bởi vì đây là người đàn ông mình , hy vọng ông xã xã hiểu !

      Lúc này còn có dũng khí nhìn người đàn ông mình ôm phụ nữ khác, đây là sát muối vào vết thương của , là tàn nhẫn! Lòng rất đau nhức!

      Bởi vì Mộ Hi có bệnh say máu, bởi vì vừa rồi tức giận, có chú ý máu ở tay Khang Hân, tại nghĩ đến đầu bắt đầu choáng váng, chẳng qua vẫn còn có thể chống đỡ, hỗn loạn ra ngoài, trong đầu đều là những lời Nam Cung Diệu với , vô tình lạnh lùng, còn có ánh mắt đòi mạng, hận thể muốn giết người, hổ là tà ma, ngoan độc!

      Mộ Hi rất đau lòng, cũng có chú ý phía trước là đèn đỏ, vẫn lảo đảo về phía trước, đúng lúc này, chiếc xe thể thao chạy qua, đụng phải ra ngoài.

      Cứ như vậy, Mộ Hi có bất kỳ tiếng thét đau khổ nào, ngã vào vũng máu, cũng may vừa rồi mới đèn đỏ, cái xe thể thao này quẹo trái, chỉ vừa mới lăn bánh, tốc độ xe tính quá nhanh.

      Chủ xe nhanh chóng chạy xuống, kiểm tra đơn giản cho Mộ Hi, rồi ôm lấy Mộ Hi vào trong xa, hôm nay Mộ Hi mạng lớn, người chủ chiếc xe chính là bác sĩ chỉnh hình cấp thế giới, rất có tiếng tăm trong giới y học, ta đưa Mộ Hi vào bệnh viện tốt, đương nhiên điều kiện chưa bệnh ở đấy cũng số số hai.

      Mộ Hi hô hấp yếu ớt, người có bất kỳ giấy tời chứng minh thân phận nào, bởi vì vừa rồi rất tức giận, để quên túi sách trong phòng làm việc của Nam Cung Diệu, đến ngay cả điện thoại cũng mang theo bên người.

      Chủ xe tên là Nhạc Phàm, hàng năm ở tại Mỹ, ngẫu nhiên về nước làm việc, trong nước cũng có biệt thự của mình.

      "Cứu người trước, tôi cố gắng liên lạc với người nhà của ấy." Nhạc Phàm với học trò cưng của mình, vì vậy Mộ Hi được
      [​IMG]



      Chương 131: Tà dị (1)

      Nam Cung Diệu bắt đầu điều tra chủ xe gây chuyện kia, đáng tiếc lúc ấy quá nhiều người, bảng số xe bị che khuất, còn bởi vì chủ xe nhanh chóng đưa Mộ Hi rời khỏi, rất nhiều người đứng ngoài quan sát đều có ấn tượng với người kia.

      tuần sau.

      Băng gạc mặt Mộ Hi cần gỡ bỏ, bác sĩ từ từ gỡ băng gạc xuống, nửa bên mặt lổi lõm khiến bác sĩ thở dài và thương xót, nửa bên mặt đẹp đến kinh người, nửa bên kia xấu xí, thông qua nửa gương mặt xinh đẹp kia có thể thấy được bé này trước khi xảy ra tai nạn rất xinh đẹp, hết sức đáng tiếc!

      Vẻ mặt của bác sĩ và Nhạc Phàm cho Mộ Hi có chuyện, khỏi giơ tay lên, từ từ chạm vào mặt mình, cảm giác tay cho biết, bị hủy khuôn mặt, còn rất nghiêm trọng.

      "Bác sĩ, mặt của tôi, đây là thế nào?" Hai tay Mộ Hi bắt lấy tay bác sĩ, đầy nước mắt, kích động nhìn bác sĩ .

      "Tiểu thư, chúng tôi cố gắng hết sức, bởi vì mặt trái của bị thương hết sức nghiêm trọng, phẫu thuật thể khôi phục gương mặt trước kia của , chỉ có về sau phẩu thuật chỉnh hình!" Bác sĩ rất xin lỗi .

      "Ông bậy, ông gạt người, phẫu thuật chỉnh hình cái rắm chó gì? Ông trả mặt cho tôi, ông trả mặt cho tôi..." Mộ Hi chấp nhận được, cảm xúc bắt đầu mất khống chế, hai tay bắt đầu đánh bác sĩ.

      Nhạc Phàm ôm lấy Mộ Hi từ phía sau, giọng :

      "Tôi đáp ứng , nhất định trả lại gương mặt xinh đẹp."

      "Các người đều gạt người, các người đều gạt người..." Mộ Hi bắt đầu khóc lên.

      "Tiểu thư, hoàn toàn có thể yên tâm, vị này là thầy của tôi, chuyên gia phẫu thuật chỉnh hình nổi tiếng thế giới, ấy nhất định có thể làm được, hoàn toàn có thể tin tưởng ấy." Lời bác sĩ khiến Mộ Hi mất khống chế trở nên yên tĩnh.

      " ?" Mộ Hi bất lực hỏi.

      " ." Nhạc Phàm nhìn gương mặt hoàn hảo kia, còn có hai mắt to kia, khỏi đau lòng, mình làm cái gì vậy, gương mặt xinh đẹp như vậy, lại có thể bị hủy.

      , dung mạo của Mộ Hi cũng phải là cái dù, tất cả từ ngữ xinh đẹp dùng người chút cũng quá đáng, đây cũng là vì sao Nam Cung Diệu triệt để, Hàng Thiên Vũ móc tim móc phổi, còn có Âu Dương Hàn bằng bản thân, những người đàn ông đặc biệt này, sau khi gặp được Mộ Hi, đều tự kiềm chế được tiến sâu vào, còn làm việc nghĩa được chùn bước xông về phía trước.

      Trải qua lần trước lúc Mộ Hi sinh con, Nam Cung Nhiên biết người phụ nữ Hàng Thiên Vũ ra chính là Mộ Hi, vì vậy, cũng rất ít nhắc tới chuyện của Mộ Hi ở trước mặt .

      Mà Hàng Thiên Vũ vì bị Nam Cung Nhiên quấy rấy có chút đau đầu, bởi vì mỗi lần đưa ra ngoài đều bị người ta hiểu lầm là mình tìm tiểu tam, bởi vì tuổi của quá , còn chưa tới hai mươi tuổi, mà mình trưởng thành giống như người đàn ông kết hôn!

      Ánh mắt khác thường của mọi người, khiến chán ghét! Truyện chỉ edit tại ***************.com

      "Này? Tiểu nha đầu, về sau cần tới tìm tôi nữa, tôi rất bận rộn, có thời gian dạo vớ vẩn cùng !" Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ .

      "Nếu tôi giúp làm việc như thế nào, như vậy có thể theo tôi lảm nhảm." Nam Cung Nhiên cười hì hì .

      "Dựa vào , tỉnh lại ! Còn càng giúp càng rối!" Hàng Thiên Vũ lắc đầu .

      "Cái gì càng giúp càng rối? xem thường người ta phải hay ?" Nam Cung Nhiên bắt đầu nóng nảy, mình có ý tốt giúp ta, vậy mà ta cảm kích!

      biết vì sao? Mỗi lần Nam Cung Nhiên phát giận, Hàng Thiên Vũ đều nhìn thấy bóng dáng của Mộ Hi lúc học người , rất giống.

      Nam Cung Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hàng Thiên Vũ trong nháy mắt trở nên dịu dàng, cũng tức giận, người đàn ông này tốt được điểm này, càng nóng nảy, liền mềm lòng, kỳ , nguyên nhân chỉ có Hàng Thiên Vũ hiểu.

      "Hôm nay muốn đâu?" Hàng Thiên Vũ dịu dàng hỏi.

      "Theo ." Nam Cung Nhiên ôm từ phía sau, hai tay gắt gao đặt cùng chỗ.

      "Này? Làm gì? Là cua à?" Hàng Thiên Vũ cười , kỳ , Nhiên Nhiên rất đáng , chính là tuổi quá !

      "Vậy, thích ăn cua hay ?" Nam Cung Nhiên nghịch ngợm hỏi.

      "Tôi thích ăn cua, nhưng phải là ." Hàng Thiên Vũ cười , mỗi lần ở cùng mình cũng khỏi rất vui vẻ.

      "Vậy, con cua hay ?"
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 131: Tà dị (2)

      "Quản gia Lý, ông lặp lại lần nữa, đứa trẻ mất tích như thế nào?" Nam Cung Diệu nổi trận lôi đình, bà xã đột nhiên thấy, con lại bốc hơi khỏi trần gian, chẳng lẽ còn có thể mọc cánh bay sao!

      "Thiếu gia, là là như vậy, thiếu phu nhân gọi điện thoại đến, bảo tôi đưa đứa bé đến quảng trường Cửu Châu, ấy chơi cùng bạn tại đó, tôi liền đến, sau đó thiếu phu nhân lại gọi điện thoại cho tôi , cố ấy dùng cơm ở nhà bạn, bảo chồng bạn xuống ôm đứa bé lên, chính vì như vậy tôi giao đứa bé cho phu nhân người kia xong liền trở về!" Những lời này quản gia Lý với Nam Cung Diệu nhiều lần .

      "Ông xác định đó là giọng của Mộ Hi sao?" Nam Cung Diệu hỏi.

      "Đúng, tôi xác định đó là giọng của thiếu phu nhân, sai được, bởi vì giọng của thiếu phu nhân hết sức đặc biệt, tôi nhớ rất ." Quản gia Lý hết sức xác định .

      Nam Cung Diệu khó hiểu, bà xã bị thương, tung tích , con lại bị ai đón ? Nếu quả là Mộ Hi đón con , chẳng lẽ Nam Nam cần?

      Kỳ , lúc ấy Mộ Hi cũng nghĩ tới muốn rời nhà trốn , chỉ là tai nạn xe kia, khiến trong nháy mắt ra quyết định, dám chơi phụ nữ, tôi liền cần thiết quý trọng nữa, người đàn ông như vậy đáng để dựa vào cả đời, nghĩ đến Nam Nam, Mộ Hi vô cùng khổ sở, trước mắt mang theo hai đứa bé, còn chăm sóc được, cho nên chỉ có tạm thời mang theo Lâm Lâm.

      Là ai bắt chước giọng của Mộ Hi đón đứa bé ? Còn cú điện thoại kia chính là Mộ Hi tự mình gọi?

      Những năm này quản gia Lý làm việc hết sức yên tâm, cho nên cha mới có thể điều ông đến bên này, bảo ông chăm sóc đứa bé, quản gia Lý phải là người lơ là, cú điện thoại kia khiến quản gia Lý nghe ra sơ hở, cũng có làm cho quản gia Lý hoài nghi, chứng tỏ Mộ Hi tự mình gọi điện thoại có khả năng rất lớn, như vậy Mộ Hi vẫn có thể chăm sóc đứa bé, vậy có thể chứng minh Mộ Hi có nguy hiểm đến tính mạng.

      Lại vừa nghĩ, Nam Cung Diệu chau mày.

      Đáng chết, em lại dám trộm con của tôi, tôi nhất định phải tìm được em! Tôn Ngộ vĩnh viễn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai! Em chờ đó , tôi bắt em trở lại!

      Khó trách con trai lúc nào cũng gọi là người phụ nữ ngốc, lòng của , chẳng lẽ nhìn thấy? Chỉ vì Khang Hân, liền phủ nhận !

      Người phụ nữ ngốc! Cả trái tim đều ở người , vì sao quý trọng? Vì sao lúc nào cũng muốn mất tích? Tựa như là bốn năm trước!

      Kỳ , Nam Cung Diệu trăm lần muốn tổn thương Mộ Hi, nhưng mà, lo lắng quá hại , muốn tin đây là , nhưng mỗi thế hệ đều xuất đàn ông bị lời tiên đoán nguyền rủa, thể phòng bị!

      Bà xã luôn quật cường, vì sao đột nhiên yếu đuối như vậy? Cũng bởi vì vài câu lời , liền lựa chọn rời !

      Nếu là trước đây, tìm phụ nữ, Mộ Hi giận dữ, sau đó bắt đầu mắng chửi người, vì sao lúc này yên lặng rời ? Là vì Khang Hân là em , hay bởi vì nguyên nhân khác, hoặc là người phụ nữ ngốc cho rằng ông xã , cho nên mới rời !

      "Cốc cốc..."

      Tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Nam Cung Diệu.

      "Vào ."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , hiển nhiên giờ phút này hy vọng bị quấy rầy, muốn tỉnh táo suy nghĩ chút vì sao Mộ Hi rời nhà trốn ?

      "Con trai?"

      Nam Cung Diệu thấy là Nam Nam, mặt trong nháy mắt trở nên ôn hòa rất nhiều.

      Nam Nam lời nào, ngồi đối diện Nam Cung Diệu, trừng mắt nhìn , ánh mắt kia giống như là thẩm vấn phạm nhân.

      "Làm sao vậy con trai?"

      Nam Cung Diệu bị ánh mắt lãnh khốc của con trai nhìn cả người được tự nhiên, đây là ánh mắt con ruột nhìn cha sao? Giống như có thù hận!

      "Làm sao vậy? Mẹ con bỏ , em con mất tích, cha làm sao vậy?" Nam Nam lạnh lùng , trong giọng khí thế bức người.

      Nam Cung Diệu bất ngờ, nghĩ tới thời gian qua con trai luôn ngoan ngoãn, giờ phút này tựa như con sư tử tức giận, tức giận ngút trời!

      "Con trai, mẹ con và em bỏ , cha cũng rất khổ sở, yên tâm, cha nhất định tìm được họ." Nam Cung Diệu . Hàn Băng Tâm dien*dan%le!quy^don

      "Có phải cha bắt nạt mẹ con hay ? Nếu mẹ bỏ lại con!" Nam Nam rất khổ sở, trong mắt đều là nước mắt, mặc dù bình thường cậu rất ít dính lấy Mộ Hi, nhưng ở trong lòng cậu căn bản là rời bỏ Mộ Hi!

      "Con trai, thiết bị theo dõi mini của con đâu?" Nam Cung Diệu chợt nhớ tới thiết bị theo dõi Nam Nam cho Mộ Hi.

      "Nếu như thiết bị theo dõi có tác dụng, con cũng khổ sở như vậy!" Nam Nam đau lòng .

      ra thiết bị theo dõi Mộ Hi bị xe đè nát, cho nên các đồng hồ đo của Nam Nam căn bản cũng có tín hiệu, làm sao tìm được sao!

      "Cha nghĩ cách." Nam Cung Diệu ôm Nam Nam bất lực vào trong ngực.

      *****

      Mộ Hi ở trong nhà Nhạc Phàm, ban ngày mang theo đứa trẻ, buổi tối liền đến phòng hát Cửu Châu ca hát, bởi vì muốn kiếm tiền, may mà ông chủ phòng hát Cửu Châu là bạn tốt nhiều năm của , lên tiếng kêu gọi cũng có thể , thời điểm hát mang mặt nạ, nếu , gương mặt này, còn dọa khách chạy hết!

      Mộ Hi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ tới câu đùa mấy năm trước, tại thành , Nam Cung Diệu từng nhất định muốn nhìn dung mạo của , nhưng mà, Mộ Hi lấy cớ mình bị hủy mặt, dung mạo xấu xí, thể gặp người, giờ phút này, mình thực biến thành người phụ nữ xấu xí, câu kia linh nghiệm rồi!

      Nam Cung Diệu liên lạc tất cả bạn bè của Mộ Hi, đều có tin tức của , cuối cùng, vào Cửu Châu phòng hát, chim bồ câu trắng này cũng là bạn tốt của Mộ Hi, xem các có liên lạc hay , chỉ cần có chút hi vọng, cũng thể buông tha!

      Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đến đây, người đàn ông đáng giận còn có tâm tư nghe hát, hôm nay mình biến thành như vậy, toàn bộ do ban tặng! Đều phụ nữ là hồng nhan họa thủy, kỳ , đàn ông cũng là kẻ gây tai họa!

      Mộ Hi hát xong, được Lãnh Đông mời đến.

      "Xin chào, mời ngồi." Nam Cung Diệu lễ phép .

      Mộ Hi sững sờ, vài ngày thấy, giống như hết sức tiều tụy, râu hơi dài, lông mày co chặt, ánh mắt đau buồn mang theo đen tối, người đàn ông
      [​IMG]


      Chương 132 Diệu bị đồng tính?

      "Nếu mày muốn học vẽ, đời này cũng đừng trở lại, chết ở bên ngoài ! Tao có con như này!" người phụ nữ trung niên chỉ vào , giống như dạy dỗ đứa bé.

      khóc lớn.

      "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, cha mày chính vì mày khóc mà chết, mày đúng là sao chổi, tại sao chết ? Biến, biến, đừng để cho tao nhìn thấy mày nữa, sao chổi, tang môn tinh(ngôi sao xấu)!" Phụ nữ trung niên tức miệng chửi ầm lên.

      đứng dậy, tới trước linh vị cha mình, quỳ hai đầu gối xuống đất, khấu đầu hai cái.

      "Cha, con phải , cha lên đường tốt nhé, mẹ ở thiên đường chờ cha kìa." khóc rất đau lòng.

      "Mày có tim có phổi, tao uổng công nuôi mày lớn như vậy, từ đến lớn ngay cả tiếng mẹ mày cũng chịu gọi, tao còn bằng tiện nhân chết kia?" Phụ nữ trung niên vừa khóc vừa mắng.

      " cho phép bà mắng mẹ tôi, tôi chỉ có mẹ, bà chết rồi, bà phải là mẹ tôi, bởi vì bà xứng, cha tôi đúng là mắt bị mù!" cây ngay sợ chết đứng .

      "Được, tang môn tinh, cút cút cút, vĩnh viễn được trở về, ở đây phải nhà của mày, cút cho lão nương." chạy vào trong phòng, cầm lấy đồ đạc của mình, cũng quay đầu rời .

      Đúng lúc này, tắt TV , Mộ Hi sớm rơi lệ đầy mặt, đời lại có người phụ nữ nhẫn tâm như vậy, coi như là mẹ ghẻ, cũng thể nhẫn tâm như vậy! Ngay khi Mộ Hi đắm chìm trong đồng tình.

      " phải thành tôi, hoàn thành giấc mộng của tôi, tôi vẫn muốn làm hoạ sĩ, nhưng mà, tôi có cơ hội!" đau lòng .

      "Tôi làm , làm như thế nào?" Mộ Hi nghi hoặc hỏi ấy.

      " chính là hy vọng của tôi, có thể, túc duyên(có duyên từ kiếp trước), túc duyên." còn .

      " còn có người thân nào khác ? Tôi có thể thông báo cho họ giúp ." Kỳ Mộ Hi nhận ra bé này là ai, đây là hôm nay nhìn thấy tờ giấy tìm người. Lúc đầu Mộ Hi hết sức sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy thân thế của ấy, sợ hãi, vô cùng đồng tình với ấy, thế giới còn có đáng thương như vậy!

      "Bọn họ đều chết hết, tôi muốn tìm bọn họ, tôi muốn đoàn viên cùng cha mẹ, nhớ kỹ, phải làm tôi, phải làm tôi, rời , giọng vẫn còn văng vẳng trong mộng.

      Bỗng nhiên Mộ Hi bừng tỉnh, đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhìn quanh trong phòng có bất kỳ người nào, chẳng lẽ bé vừa rồi báo mộng cho ? Nhưng nó rất ràng, đưa tay cầm lấy tờ tìm kiếm kia, là ấy, ấy. Mộ Hi lau mồ hôi, nhìn xung quanh chút, chẳng lẽ có báo mộng? Còn phát sinh ở người mình, thể tin được!

      Mộ Hi đứng dậy tới bên cửa sổ, hồi tưởng màn vừa rồi, bé kia hết sức đáng thương, nhưng rốt cuộc mình có nên thực nguyện vọng giúp ấy ? Chính mình có thể làm được hay ?

      luôn luôn tin chuyện quỷ thần, giờ phút này Mộ Hi quyết định làm theo những gì ấy , hôm nay lại ma xui quỷ khiến bóc tờ tìm kiếm, chính mình cũng biết tại sao làm như vậy?

      quyết tâm phải làm bé kia, dù sao cả nhà bọn họ đều chết hết, có lo trước lo sau, chính mình cũng thích vẽ tranh, mà trước kia Nam Nam vẽ tranh là do Mộ Đồng dạy nó, kỳ lúc ấy Mộ Hi vì kiếm tiền, có thời gian dạy Nam Nam vẽ tranh, mà trình độ vẽ tranh của luôn hơn Mộ Đồng, bây giờ Mộ Đồng cũng có chút danh tiếng trong giới họa sĩ, em mời rời núi, xem ra trời tính bằng người tính! Chẳng lẽ như ấy là túc duyên?

      Mọi việc đều có định số nhất định, nên cưỡng cầu.

      Bệnh viện chỉnh hình nước Mỹ.

      "Vũ Hàn, nghĩ kỹ chưa?" Nhạc Phàm nhìn Mộ Hi bàn giải phẩu , lại xác định lần nữa. Bởi vì tối ngày hôm qua Mộ Hi đưa tờ thông báo cho , muốn dựa theo bộ dạng của bé kia, Nhạc Phàm biết đây là vì sao?

      Mộ Hi hít hơi sâu.

      "Tôi nghĩ kỹ lắm rồi."

      Nhạc Phàm do dự chút.

      "Có muốn suy nghĩ thêm chút hay , nếu như dựa theo cái phương án kia, coi như về sau người thân của nhìn thấy cũng biết !"

      "Tôi xác định, mời bắt đầu giải phẫu ." Mộ Hi nhắm mắt lại, chờ đợi tất cả tiến đến.

      "Vậy cũng tốt!" Ánh đèn màu trắng phát ra ánh sáng lạnh như băng, thuốc tê ngấm vào, Mộ Hi mơ màng ngủ thiếp .

      Nửa tháng sau.

      "Vũ Hàn, hôm nay là ngày mở băng gạc, căng thẳng chứ?" Nhạc Phàm đứng ở trước mặt Mộ Hi, nhìn băng gạc mặt .

      Mộ Hi cố làm ra vẻ thoải mái, nở nụ cười tý.

      "Hình như còn căng thẳng hơn tôi?"

      "Tôi biết trước kia có bộ dạng gì, nhưng mà, tôi có thể khẳng định là nhất định rất đẹp, cho nên bây giờ tôi rất khẩn trương bộ dạng của thế nào, mặc dù dựa theo tấm hình kia, nhưng mà, biết hiệu quả như thế nào!" Nhạc Phàm lúng túng cười.

      "Vì sao cho rằng như vậy?" Mộ Hi tò mò hỏi.

      "Bởi vì từ trong ánh mắt tôi có thể thấy được, tất nhiên trước kia là mỹ nhân hiếm thấy, chỉ tiếc!" Nhạc Phàm đáng tiếc tiếp.

      Mộ Hi nở nụ cười, hít sâu hơi.

      "Tôi tin tưởng tay nghề của , trước kia bộ dạng tôi thế nào cũng quan trọng, về sau tôi mới bắt đầu sinh mạng mới."

      " rất đúng, vậy tôi muốn mở ra?" Nhạc Phàm cầm lấy cây kéo hỏi Mộ Hi.

      "Cắt bỏ ."

      "Ừm."

      "Nhạc Phàm, cám ơn , cho tôi sinh mạng thứ hai, hôm nay là ngày tôi trùng sinh, là người đầu tiên nhìn thấy tôi." Mộ Hi vui vẻ .

      " sai, là ngày trùng sinh."

      Nhạc Phàm cầm lấy cây kéo, từ từ cắt bỏ, từng lớp từng lớp băng gạc màu trắng tróc ra...

      "Như thế nào? xinh đẹp sao?" Mộ Hi đưa tay vuốt mặt của mình, căng thẳng nhìn Nhạc Phàm .

      Nhạc Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Hi, ra lời.

      Đáy lòng Mộ Hi rớt xuống ngàn trượng, xong rồi, khẳng định còn là người quái dị!

      "Làm sao vậy? Có phải rất xấu hay ? Có phải rất khó coi hay ?" Mộ Hi tuyệt vọng nhìn Nhạc Phàm.

      Vẳ mặt Nhạc Phàm biến sắc, nuốt nước miếng cái, quay đầu lại lấy gương.

      Mộ Hi đoạt lấy gương, nghiêm túc nhìn mặt của mình.

      Chính hoàn toàn giật mình, đây là gương mặt hết sức xa lạ, nhưng mà đẹp quá, là đẹp, đẹp đến nỗi Mộ Hicũng muốn dời .

      Chỉ là, gương mặt này có phải , chút cũng giống , mặc dù trước kia cũng rất đẹp, nhưng mà bây giờ gương mặt này rất xa lạ.

      Trong gương đẹp đến tả được, nhìn trái nhìn phải, quả thực là đẹp có cách nào hình dung.

      "Nhạc Phàm, tôi muốn nhờ xắp xếp giúp tôi thân phận, tôi muốn làm người lần nữa." Mộ Hi kiên quyết .

      "Cái này cần lo lắng, tôi chuẩn bị xong." Nhạc Phàm .

      "A, cám ơn chu đáo như vậy." Mộ Hi cảm thấy hết sức mắc nợ , nhờ trợ giúp của lâu như vậy, nếu mình biết phải làm thế nào!

      Kỳ .

      Lúc ấy, Mộ Hi đưa tờ thông báo đó ra, Nhạc Phàm có chút phát hoảng, tại sao phải là dung mạo của này, Mộ Hi , chỉ liên tục kiên trì, về sau, Nhạc Phàm đành phải đáp ứng.

      hổ là nhân vật đỉnh cao của giới y học, giải phẫu hết sức hoàn mỹ, hết sức thành công.

      Hôm nay là ngày bọn họ từ nước ngoài về lại quê hương, tâm tình Mộ Hi vô cùng thoải mái, chăm chú nhìn mình trong gương, mặc dù có dung mạo thiên sứ trước kia, nhưng mình bây giờ càng thêm đẹp đẽ chọc người, lại phối hợp với vóc người khiêu gợi, quả thực chính là có người nào địch nổi, đối với đàn ông mà , có lực sát thương cực mạnh, đối phụ nữ mà là ghen tị nổi điên.

      Dọc theo đường , Nhạc Phàm đều thể kìm lòng được nhìn mê mẩn.

      "Có phải được tự nhiên hay ?" Mộ Hi hỏi. <dien*dan_le!quydon>Mèo-Hoang

      "Rất đẹp." Nhạc Phàm .

      "Nhưng mà, phải mặt của tôi!" Mộ Hi có chút khổ sở.

      "Tôi tin tưởng trước kia đẹp hơn, bây giờ nhớ kỹ đây là ." Nhạc Phàm khích lệ .

      "Sau khi trở về, tôi muốn tìm công việc, thể ở nhà ăn ." Mộ Hi cười .

      "Tại sao phải tìm việc? Tôi có thể nuôi ." Nhạc Phàm câu, làm cho Mộ Hi được tự nhiên, mặc dù rời khỏi Nam Cung Diệu, nhưng mà, cũng có nghĩa muốn tiếp nhận người đàn ông khác.

      "Cám ơn liên tục trợ giúp tôi, tôi hết sức cảm kích." Mộ Hi quyết định nhanh tróng tìm công việc, như vậy cũng cần lúc nào cũng phiền toái người khác.

      Về đến nhà, Nhạc Phàm ngừng xe, sau khi Mộ Hi vào, ôm lấy Lâm Lâm trong xe nôi, hôn rồi lại hôn, nhiều ngày luôn nghĩ tới con bé, còn có Nam Nam của , còn có tà ma đáng giận kia.

      " làm cái gì vậy? Để đứa bé xuống." Thím Vương thấy người xa lạ đứng ở trong nhà, cuống quít đoạt đứa bé lại, bà coi Mộ Hi thành người bắt cóc đứa bé, nhìn thấy người phụ nữ này lớn lên rất đẹp, nhưng mà vừa thấy bộ dạng quyến rũ liền giống như người tốt!

      "Thím Vương, là tôi, Mộ Vũ Hàn, tôi phẫu thuật trỉnh hình." Mộ Hi vừa thấy bà có nhận ra mình, vội vàng giải thích.

      " là Vũ Hàn, làm sao xinh đẹp như vậy, đây phải là tiên nữ hạ phàm sao?" Sau khi thím Vương biết là Vũ Hàn, càng nhìn càng đẹp, bộ dạng quyến rũ cũng thành xinh đẹp.

      "Thím Vương, ấy chính là Vũ Hàn." Nhạc Phàm .

      "Thiếu gia, ấy đẹp quá." Cuối cùng thím Vương hiểu vì sao thiếu gia đưa về nhà, ra đẹp như vậy, kỳ , trong khoảng thời gian này Lâm Lâm thay đổi cũng khiến mọi người biết mẹ đứa rất đẹp, đôi mắt Lâm Lâm vừa đen vừa to, lông mi dài cong cong, cái miệng nhắn hồng hồng, lông mày như lá liễu, vừa nhìn cũng thấy chính là mỹ nhân.

      "Đúng vậy."

      Nhạc Phàm xong lên lầu, thím Vương thấy rất bất ngờ, thiếu gia
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :