Chương 120: Dây dưa
Khi Nam Cung Diệu trở lại bên cạnh Mộ Hi, trong tay có thêm đĩa đồ ăn.
"Bà xã, ăn chút đò , chút nữa, phải lên bục phát biểu, em có thể quanh chút, sau đó chúng ta về nhà được ?" Nam Cung Diệu dịu dàng .
Mộ Hi gật đầu, còn cầm lấy tay Nam Cung Diệu, viết ở phía : cần lo lắng cho em, em rất tốt, ở đây còn có rất nhiều đồ ăn ngon em còn chưa ăn, làm việc của .
Mộ Hi cười ngọt ngào với , Nam Cung Diệu yên tâm rời .
Chẳng biết rằng, nụ cười ngọt ngào này, lại bị ánh mắt lạnh lùng thu hết vào mắt, kỳ , từ khi Mộ Hi xuất , cũng có ánh mắt lạnh lùng vây quanh , ánh mắt này có suy đoán, có tìm tòi nghiên cứu, có loại ái mộ biến thái, còn có nồng đậm hận ý.
Người này chính là Âu Dương Hàn, tại sao ta lại xuất ở đây? Bởi vì sau khi Mộ Hi chạy trốn, ta liền quan sát động tĩnh của Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu có đối phó với ta, chỉ có khả năng, chính là Mộ Hi có gì cho Nam Cung Diệu, vậy ta có thể cây ngay sợ chết đứng, xuất trước mặt Mộ Hi, đương nhiên thân phận của ta vẫn là bạn trai của Vân Tĩnh Sơ.
Hôm nay tập đoàn Nam Cung chúc mứng, cho nên cán bộ nhân viên lớn đều phải tham gia, Vân Tĩnh Sơ cũng ngoại lệ, về phần tại sao Vân Tĩnh Sơ cùng Âu Dương Hàn?
Bởi vì Âu Dương Hàn có vẻ đẹp nghiệt, Vân Tĩnh Sơ vẫn cách nào ngăn cản mỹ nam dụ hoặc, hơn nữa bọn họ vốn có quan hệ nam nữ, cho nên ăn nhịp với nhau.
Âu Dương Hàn với Vân Tĩnh Sơ, bởi vì mẹ ở trong nhà đột nhiên ngã bệnh, cho nên chưa kịp tạm biệt với , liền rời , Vân Tĩnh Sơ lại ngây ngốc tin tưởng ta vô điều kiện .
Vân Tĩnh Sơ cảm thấy mang theo mỹ nam nghiệt có khí chất như vậy tham gia bữa tiệc rất có thể diện.
"Tĩnh Sơ, em cứ trò chuyện với bạn bè , lâu có gặp bạn tốt của em Mộ Hi, nên chào hỏi trước." Bởi vì Vân Tĩnh Sơ là nhân viên quản lý công ty, cho nên thể tránh khỏi xã giao với các lãnh đạo.
" Mộ Hi em có chút bận, chút nữa gặp ấy." Vân Tĩnh Sơ giọng với Âu Dương Hàn.
" chuyển lời tới ấy, yên tâm." Âu Dương Hàn cho Vân Tĩnh Sơ nụ cười tuấn, sau đó rời , lần này Âu Dương Hàn hạ quyết tâm, nhất định lấy ra ưu thế của mình để có được lòng của Vân Tĩnh Sơ, như vậy ta có thể thường xuyên gặp được Mộ Hi.
Mộ Hi ăn cái gì đó, có chú ý Âu Dương Hàn đến gần, nhưng ra là Mộ Hi nằm mơ cũng nghĩ tới người đàn ông này lại ở đây, lại thể tưởng được ta còn dám trở lại.
"Ăn ngon ? Ăn nhiều chút." Âu Dương Hàn bưng đĩa đồ ăn ngồi xuống, đĩa này phải cho Mộ Hi ăn, mà là chính bản thân ta ăn, bởi vì ta muốn che dấu tai mắt người khác, thể cùng Mộ Hi tán gẫu, nếu bị người khác hoài nghi.
Mộ Hi nghe được cái giọng này, liền nuốt ngay miếng dưa hấu vừa nhét vào trong miệng, may mắn rất , nếu thảm.
Mộ Hi ho khan kịch liệt hai cái, đương nhiên là có tiếng, chỉ là thân thể run rẩy, cho Âu Dương Hàn bị nghẹn chút
"Chột dạ sao?" Âu Dương Hàn cúi đầu, tiếp tục ăn đồ, giống như hết sức bình thường, thỉnh thoảng còn mìm cười với Mộ Hi.
Mộ Hi bị hù dọa dám ngẩng đầu, bởi vì sợ hãi Nam Cung Diệu thấy nét mặt của , cúi đầu, cầm lấy dĩa ăn trái cây, hy vọng ăn cái này có thể che dấu nội tâm bất an.
Mộ Hi nghĩ thầm: ta, tại sao ta còn dám trở lại? Chẳng lẽ ta sợ cho ông xã là chính ta bắt cóc ? Người đàn ông này đáng sợ, người này can đảm, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
"Người phụ nữ, phải em rất lợi hại hay sao! Dám dùng gậy điện đánh tôi, như thế nào? Bây giờ ngoan ngoãn như vậy? Nhìn thấy bạn cũ muốn chút gì sao?" Âu Dương Hàn từ từ .
Mộ Hi gì, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía của Âu Dương Hàn, ánh mắt hết sức hoang mang, ý là vì sao còn dám tới?
Khi Âu Dương Hàn chống lại ánh mắt Mộ Hi, oán hận trong lòng đột nhiên giảm bớt, rốt cuộc người phụ nữ này có ma lực gì, thế nhưng làm cho ta muốn hận , muốn hận chạy trốn, cũng muốn hận lừa gạt ta!
Trong mắt Mộ Hi bịt kín tầng hơi nước, làm cho người t nhình mà đau lòng, chỉ chút như vậy, làm cho Âu Dương Hàn hiểu sao lại đau lòng, Mộ Hi lập tức cúi đầu ăn trái cây.
“ Dự định giả bộ biết tôi sao?” Âu Dương Hàn hơi nhíu mày.
Mộ Hi .
“ Mùi vị của tệ, còn có thân hình rất đẹp, nhất là xúc cảm rất tốt.” Âu Dương Hàn thản nhiên , vẻ mặt biểu hết sức tự nhiên.
Tay Mộ Hi khẽ phát run, người đàn ông này định uy hiếp sao? Hèn hạ, vô sỉ.
Mộ Hi gì.
“ Đừng bao giờ quên chúng ta ở chung hơn bốn tháng.” Âu Dương Hàn vẫn thản nhiên .
“ Đồ lưu manh biết xấu hổ, dám uy hiếp bà đây hèn hạ.” Trong lòng Mộ Hi thầm mắng, nhưng biểu ra ngoài, ở đây nhiều người như vậy, xấu mặt mất, nhất là khiến nhà Nam Cung xấu mặt!
Mộ Hi tiếp tục .
Âu Dương Hàn có chút thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm cái gì? Căn cứ với biểu của Mộ Hi, thể có loại phản ứng này, tối thiểu, vừa rồi chính mình như vậy, rất tức giận, vì sao tức giận?
Kì Vân Tĩnh Sơ biết Mộ Hi mất tiếng, chỉ là bởi vì quá bận rộn, nên quên nhắc nhở bạn trai mình Mộ Hi thể chuyện, mới để cho Âu Dương Hàn hiểu nhầm lung tung.
Đúng lúc này.
“ Trời ạ, Mộ Hi, là em sao Mộ Hi? Là em sao? Có phải nằm mơ hay ?” Hàng Thiên Vũ đột nhiên xuất trước mặt Mộ Hi, hai tay nắm lấy tay Mộ Hi, bắt buộc Mộ Hi nhình mình.
Mộ Hi thấy là Thiên Vũ, lập tức mặt lộ ra mỉm cười.
“Là em, là em, Hi, em chết, tốt quá.” Hàng Thiên Vũ kích động ôm cổ Mộ Hi, hoàn toàn bất chấp đây là cái trường hợp gì, cũng mặc kệ bên cjanh có người nào đó. Mộ Hi bị Thiên Vũ ôm vào trong ngực.
“Buông tay, người đàn ông này.” Âu Dương Hàn nhìn thấy cực kỳ khó chịu, chính mình vừa rồi liên tục khống chế xúc động muốn ôm được , có nghĩ đến cái người đàn ông có bình tĩnh này, tới liền ôm.
Hàng Thiên Vũ cảm thấy được bụng Mộ Hi lớn, buông Mộ Hi ra nhìn phía dưới chút.
“Em mang thai? Bụng lớn như vậy?” Hàng Thiên Vũ giật mình hỏi.
Mộ Hi gật đầu.
“Nam Cung Diệu.” Hàng Thiên Vũ lại hỏi, Mộ Hi muốn đánh miệng , cái gì mà Nam Cung Diệu, phải của còn có thể của ai? Hỏi như vậy giống như chính mình rất là phóng đãng.
Tiếc rằng, Mộ Hi thể chuyện, tha cho lần.
Mộ Hi gật đầu.
“Hừ! Thực hâm mộ cái tên đàn ông đó! Rốt cuộc ta có chô nào tốt, làm cho em luôn thương ta như vậy?”Hàng Thiên Vũ hiểu hỏi.
Mộ Hi trừng mắt nhìn Hàng Thiên Vũ, ý là được phép bậy.
“Đồng cảm.” Âu Dương Hàn khỏi ra lời ở trong lòng.
Lúc này, Hàng Thiên Vũ mới phát ra Âu Dương Hàn.
“Vị này là?” Hàng Thiên Vũ hỏi.
“Hàn Dương, gọi tôi Hàn Dương là được.”Âu Dương Hàn thân sĩ , Mộ Hi khỏi nhìn qua cái người đàn ông nguy hiểm này, ràng mình phải tên chó má Hàn Dương, gạt người, người xấu.
Âu Dương Hàn thấy vẻ mặt Mộ Hi ngừng biến hóa, trong lòng có loại cảm giác chơi đùa rất vui vẻ, cho nên cứ chậm rãi chơi đùa với .
“Chào .” Hàng Thiên Vũ thân sĩ vươn tay.
“Chào .” Âu Dương Hàn cũng thân sĩ vươn tay.
Nam Cung Diệu cũng tới. “Bà xã, sao náo nhiệt vậy?” Nam Cung Diệu bưng ly rượu đỏ ưu nhã đến, cánh táy đút vào trong túi quần, bộ dáng rất tuấn, cũng hết sức khốc.
Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu đến, trong lòng có chút sợ hãi, vậy phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ đánh nhau!
Nam Cung Diệu rút tay ra khỏi túi, rất tao nhã mà kéo Mộ Hi đến bên cạnh mình, còn tự nhiên đưa tay quàng ngang hông của Mộ Hi, động tác hết sức săn sóc, hết sức dịu dàng, nhìn ra được, Nam Cung Diệu hết sức quan tâm đến người phụ nữ trước mắt.
“Thiên Vũ, tôi biết là ngưỡng mộ bà xã tôi, xin hỏi vị này là? Chẳng lẽ cũng ngưỡng mộ bà xã tôi sao? Bà xã, em khiến tôi càng ngày càng thích em, bụng lớn như vậy, mị lực vẫn giảm, ông xã chỉ rời có chút, liền có hai đại suất ca làm hộ vệ, còn trái phải!”
Nam Cung Diệu nhìn về phía Âu Dương Hàn, mặc dù vẻ mặt người này mỉm cười, nhưng ánh mắt kia lộ ra tà ác, đây là cảm giác đầu tiên Nam Cung Diệu nhìn thấy Âu Dương Hàn.
Nam Cung Diệu , tay tự giác ôm Mộ Hi, làm cho Mộ Hi tự nhiên dựa gần mình hơn.
Âu Dương Hàn vừa định tự giới thiệu về mình, liền nghe thấy.
“Oa, ở đây náo nhiệt, Mộ Hi, mình muốn ghen tị với cậu, ba đại suất ca vây quanh cậu, chẳng qua rất may, còn có người của mình.” Vân Tĩnh Sơ xong ôm Âu Dương Hàn, làm cho người ta nhìn thấy cũng biết quan hệ tầm thường, về phần Âu Dương Hàn sao cả, chỉ cần Nam Cung Diệu nghi ngờ, dù thế nào cũng được! Huống chi, ta đem hết mỹ nam kế ra, nhưng người phụ nữ mang thai này khiến ta phát điên!
Mộ Hi thấy Tĩnh Sơ ôm Âu Dương Hàn, trong lòng bất an, làm sao bậy giờ? Người đàn ông này là người xấu,làm sao cho Tĩnh Sơ đây? Xem ra Tĩnh So rất thích Âu Dương Hàn, mà người này là người vô cùng xấu!
“Diệu tổng, giới thiệu chút, đây là bạn trai tôi Hàn Dương.” Vân Tĩnh Sơ ở bên giới thiệu cho mọi người biết.
“Chào .” Nam Cung Diệu vươn tay nắm lại, Mộ Hi muốn hôn mê, nếu như ông xã biết mình bị người đàn ông này làm hại ,nhất địng lên xé xác ta,,nhưng àm muốn để bọn họ đấu nhau,nếu như ông xã biết nhất định làm chuyện pham pháp,cho nên thể .
“Tôi phải đưa bà xã tôi ,xin lỗi thể tiếp được, xin lỗi”
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi rời , lên sân khấu. Mộ Hi ưu nhã ôm Nam Công Diệu, mặt duy trì mỉm cười, mặc dù cẩn thận thấy ánh mắt của Âu Dương Hàn như muốn phun ra lửa, là gải thích được, là ta bắt cóc , con bà nó, ta tức giận cái gì! Bây giờ bà đây biến thành kẻ trộm, còn có đạo trời hay .
“Các vị xin mời yên tĩnh chút”. Nam Cung Diệu , đôi mắt ưng sắc bén nhìn người bên dưới sân khấu, người bên dưới yên tĩnh.
“Hôm nay muốn mượn cơ hội này làm sáng tỏ chuyện với mọi người, chính là mấy tháng trước phu nhân của tôi xảy ra chút chuyện, chuyện này mọi người đêu biết, hóa ra chỉ là hiểu lầm, người bên cạnh tôi chính là phu nhân mất tích của Nam Cung Diệu tôi – Mộ Hi.” Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong ngực, bộ dáng hết sức cưng chiều.
Mộ Hi liên tục duy trì mỉm cười.
“Còn có, phu nhân tôi có thai, mọi người đều thấy được, ở chỗ này tôi muốn với phu nhân tôi vài lời: Bã xã, khổ cực rồi, em.”
Ngay khi Mộ Hi bị cảm động, đôi môi đón tới, hôn Mộ Hi sâu, Nam Cung Diệu vốn định nhàng hôn chút, ai ngờ giữa bọn họ giống như có từ tính, hấp dẫn rất khó tách ra.
Last edited by a moderator: 16/6/16