1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Phát được nhật ký của Mộ Hi, biết được chân tướng (2)

      "Thiếu gia, tiểu thiếu gia thông minh như vậy, tôi nghĩ cậu ấy nhất định biết, nhưng mà, đứa này, thực khiến người ta đau lòng." Quản gia Lý lại rơi nước mắt, đối với vị phu nhân này, tất cả người hầu bọn họ đều rất thích, bởi vì Mộ Hi đối xử với người khác rất tốt, hòa nhã dễ gần.

      "Nam Nam bên kia, ông lưu ý nhiều chút, nó cần chính là thời gian." Nam Cung Diệu đau khổ , kỳ , cũng cần thời gian, chuyện của Mộ Hi ai có thể tiếp nhận!

      *****

      Mộ Hi đợi ba ngày, Nam Cung Diệu vẫn chưa tới cứu , bắt đầu sợ hãi, tuyệt vọng, chẳng lẽ người đàn ông này đối phó với chồng , được, nhất định phải ra ngoài, nhưng mà làm sao ra ngoài đây? Mấy ngày nay vẫn luôn tìm cơ hội ra ngoài, phí công, ở đây có ai đến, mỗi ngày cũng chỉ thấy tên biến thái kia.

      May mắn duy nhất chính là, tên biến thái kia làm khó , mỗi ngày cho ăn ngon uống ngọt, mỗi ngày Mộ Hi đều ăn rất no, như vậy mới có sức chạy trốn, chỉ có sống khỏe, mới có thể gặp được người nhà.

      Mỗi ngày đều viết rất nhiều thư cầu cứu, ném bên tường, nhưng vì sao có ai phát chứ?

      có ai phát , vẫn viết, có lẽ có ngày có người phát , sau đó có lòng tốt thông báo cho Nam Cung Diệu!

      Ở đây có điện thoại, cũng có máy tính, nếu có thể thông qua máy tính cầu cứu! Chỉ có chiếc tivi, giờ phút này Mộ Hi nào có tâm tình xem ti vi, tất cả thời gian đều muốn chạy trốn!

      Bởi vì buổi tối vẩn luôn ngủ mặt đất, eo mỏi lưng đau, Âu Dương Hàn kia ban ngày ra ngoài, buổi tối trở lại, buổi trưa có khi đưa chút đồ ăn gì về, rồi lại .

      Mộ Hi nằm ở giường nghĩ còn có biện pháp nào, có thể liên lạc với người ở bên ngoài, nghĩ đến đầu cũng bắt đầu đau nhức vẫn nghĩ ra biện pháp gì tốt! Cuối cùng mí mắt nặng trĩu, từ từ ngủ thiếp .

      Âu Dương Hàn mang theo bọc thức ăn trở về, thấy trong phòng lộn xộn thể đứng được, lắc lắc đầu, người phụ nữ này quả thực là cao thủ phá hoại, bàn ghế trong phòng bày lộn xộn, mặt đất cái gì cũng có, tại chỉ có phòng ngủ kia vẫn sạch , phòng của ta bị phá hư còn hình dáng !

      vào phòng ngủ, yên tĩnh như vậy, ra ngủ, lẳng lặng nhìn .

      Làn da trắng, miệng đào , đỏ bừng, cái mũi xinh xắn, lông mi cong cong, chỉ là cau mày, ngủ giống như rất khổ sở.

      " còn muốn rời khỏi tôi sao? có biết người thân của cho rằng mất , hôm nay chính là ngày đưa tang ." Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      Nhìn người phụ nữ giường, khỏi đưa tay chạm đến.

      Hôm nay mặc người áo sơ mi của ta, rất lớn, phía dưới mặc quần xuân thu của ta, ống quần vén lên nhiều tầng, vừa rồi vào cửa phát đồ lót của giặt sạch, chẳng lẽ ngay cả quần trong cũng mặc của ta sao?

      "Mẹ kiếp, ông đây khi nào trở nên đàn bà như vậy, thể mềm lòng, đây là người phụ nữ của tà
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115: Mất giọng (1)

      Buổi trưa Âu Dương Hàn mang theo thức ăn trở lại, thấy thức ăn bàn cũng thay đổi gì, khẽ chau mày, vừa rồi có ăn, bắt đầu từ hôm qua ăn gì, lời nào, uống nước, ăn cơm, nhắm mắt lại, bộ dáng chờ chết.

      "Đứng lên ăn." Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      Mộ Hi , cũng động.

      " muốn gặp người nhà của mình sao?" Âu Dương Hàn lo lắng chết đói, cho nên như vậy.

      Mộ Hi , cũng động.

      " muốn gặp con của sao?" Trước kia vừa đến con trai, Mộ Hi ăn cơm, hôm nay vì sao động, dùng tay vừa sờ, đầu rất nóng, tốt, phát sốt.

      "Bác sĩ Lí, mau đến biệt thự của tôi." Âu Dương Hàn gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của ta, sau đó, ôm Mộ Hi lên giường, người phụ nữ quật cường này, thà ngủ mặt đất, cũng chung giường với ta!

      Sau khi bác sĩ đến, châm cứu cho Mộ Hi.

      "Âu thiếu, ấy ngủ giấc liền sao, còn có, ấy mang thai hơn tháng." Lời bác sĩ khiến Âu Dương Hàn cảm giác sấm sét giữa trời quang.

      "Ông về ." Âu Dương Hàn lạnh lùng , mẹ kiếp lại là người phụ nữ mang theo mầm mống, nhất thời cực kỳ mất hứng!

      Mộ Hi mơ mơ màng màng có chút ý thức, nghe thấy có người chuyện, là đàn ông, cái gì nghe lắm, chẳng lẽ là Nam Cung Diệu tới cứu , bởi vì quá nhớ nhà, cho nên cho rằng ông xã tới cứu , mỗi ngày đều nằm mơ thấy Nam Cung Diệu tới cứu .

      "Ông xã, ông xã, ông xã..." Mộ Hi choáng váng đưa tay nắm lại, sợ mất, quả nhiên bắt được bàn tay đàn ông, giống như là bắt được rơm rạ cứu mạng, gắt gao túm lấy.

      "Ông xã, cứu em, dẫn em ..." Mộ Hi mở mắt ra, bởi vì sốt cao giảm, ngộ nhận Âu Dương Hàn là Nam Cung Diệu, ngã vào trong lòng ta khóc lớn, Âu Dương Hàn nhìn thấy tay Mộ Hi còn truyền nước biển, dám đẩy ra, nhưng mà, mẹ kiếp, vậy mà coi ta như chồng ! Mộ Hi ôm ta rất chặt, hình như rất sợ ta rời .

      " muốn rời khỏi như vậy?" Âu Dương Hàn bị khóc làm cho mềm lòng, người phụ nữ này tóm chặt trái tim ta, sao được!

      "Em rất nhớ ... Hu hu ... Em rất nhớ Nam Nam ... Em muốn về nhà ... Hu hu ... Em muốn về nhà ..."

      Mộ Hi khóc như đứa bé, cả khuôn mặt đều vùi vào lòng Âu Dương Hàn, nhìn hết sức cần người đến bảo vệ, hoàn toàn giống bình thường thích mắng chửi người, trái tim ta đập thình thịch, mùi hương người hết sức dụ hoặc, kể từ khi có được , vẫn luôn khống chế thượng , hy vọng có thể đợi đến khi nguyện ý.

      Giờ khắc này, ta lại mất khống chế, lửa trong lòng, thực phải là ngày hai ngày gộp lại, kể từ sau khi đến, mỗi đêm nghe thấy hô hấp của , ta cũng động dục.

      "Mẹ kiếp, tự tìm."

      Âu Dương Hàn đẩy ngã Mộ Hi, hung hăng hôn đôi môi bởi vì phát sốt trở nên càng đỏ càng nóng kia, Mộ Hi sốt mơ hồ cho rằng là Nam Cung Diệu, phối hợp hôn , tất cả cảm giác rất ngọt ngào, rất nhớ Nam Cung Diệu, trong lòng đói khát giống như mở đập xả nước, vẫn luôn ngừng, Âu Dương Hàn nghĩ tới đói khát như vậy, nham hiểm cười, ra thời điểm đối mặt với chồng lẳng lơ như vậy.

      Mộ Hi biết là bởi vì phát sốt nên mệt lả, hay vì thân thể suy yếu, vậy mà ngất xỉu trong khi hôn, vốn Âu Dương Hàn trướng đến khó chịu lúc suy nghĩ rốt cuộc muốn vào hay , mỹ nhân trong lòng đột nhiên ngất
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115: Mất giọng (2)

      "Chỉ trách gả cho tà ma!" Âu Dương Hàn tại muốn làm hại , nhưng ai bảo là người phụ nữ của tà ma! Còn có, ta muốn giữ lại, vĩnh viễn.

      "Gả cho Nam Cung Diệu tôi sớm có chuẩn bị, tôi hối hận, nếu để tôi lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn gả cho ấy." Mộ Hi khẳng định .

      "Nếu như có thể có người phụ nữ chịu làm vậy vì tôi, tôi nghĩ tôi rất hạnh phúc!" Âu Dương Hàn .

      "Nếu quả có người này, quý trọng ấy sao? chỉ coi phụ nữ như đồ chơi!"

      Mộ Hi bất bình , người đàn ông này về phương diện kia đối xử với phụ nữ thủ đoạn tàn nhẫn, tận mắt nhìn thấy, mỗi lần thấy ta ngược đãi Khang Hân, Mộ Hi đều muốn lao ra đánh ta, dù thế nào, ta cũng là em cùng cha khác mẹ, nhưng mà, nghĩ lại, vì sao Âu Dương Hàn ở cùng chỗ với Khang Hân, có khả năng chính là Khang Hân bảo Âu Dương Hàn lừa gạt đến đây.

      Mộ Hi nghĩ tới đây liền tức giận, nghĩ đến người phụ nữ này ác độc như vậy, năm đó người phụ nữ thần bí kia liền có khả năng là ta? Bởi vì năm đó sau khi rời khỏi, ở bên cạnh Nam Cung Diệu chính là Khang Hân, tại Nam Cung Diệu kết hôn với , Khang Hân chịu nổi, cho nên trả thù .

      "Đồ chơi? Lâu như vậy, tôi có chơi đùa hay ? là người duy nhất khiến tôi nhẫn tâm hành hạ phụ nữ!"

      " nhẫn tâm! Chẳng lẽ giam lỏng tôi ở chỗ này gọi là hành hạ?" Mộ Hi giận dữ .

      "Tôi muốn giữ lại bên cạnh tôi mãi mãi." Âu Dương Hàn , ánh mắt hết sức mâu thuẫn.

      "Mãi mãi ở lại bên cạnh phải là tôi, nên là người phụ nữ ." Mộ Hi nghiêm túc trả lời ta.

      "Tôi người phụ nữ kia chính là , tin sao?"

      Âu Dương Hàn hỏi, kỳ , đừng Mộ Hi tin, ngay cả bản thân ta cũng thể nào tin nổi, người phụ nữ này chưa lớn tuổi, nhưng sinh con, ở trong bụng còn có đứa , ta đúng là điên, mới người phụ nữ này!

      " tin, chúng ta căn bản cũng có chân chính biết nhau, tôi hoàn toàn biết gì về cả, còn có tôi chỉ mình Nam Cung Diệu, có thể giam lỏng người, nhưng, giam lỏng trái tim, đừng mơ tưởng." Mộ Hi rất kiên quyết với người bắt cóc này, làm hại ngày ngày nhớ nhà, khổ thể tả!

      " tin, bản thân tôi cũng muốn tin, nghĩ tới chuyện nhất kiến chung tình (vừa gặp ) thấp kém như vậy xảy ra người Âu Dương Hàn tôi, người phụ nữ này lại còn là người phụ nữ có chồng!" Âu Dương Hàn đau khổ , ánh mắt trở nên ảm đạm, thiếu cảm giác u ám đen tối.

      "Nếu biết tôi là phụ nữ có chồng, vậy xin thả tôi trở về được ?" Mộ Hi hết sức tôi nghiệp nhìn Âu Dương Hàn, tay nắm lấy cánh tay Âu Dương Hàn, hy vọng ta nghiêm túc suy nghĩ chút!

      " khiến tôi đau lòng, chỉ muốn làm sao nhanh rời khỏi tôi, rời khỏi nơi này!" Âu Dương Hàn cũng nhìn Mộ Hi , gương mặt xinh đẹp trước mắt này, điềm đạm đáng cỡ nào, muốn thương tốt, nhưng cho ta cơ hội!

      "Bởi vì tôi căn bản thuộc về nơi này!" Mộ Hi .

      Âu Dương Hàn đau lòng nhìn Mộ Hi, cũng gì, ánh mắt lại khôi phục đen tối độc ác trước kia, khiến Mộ Hi khỏi rùng mình ớn lạnh.

      Sau khi Mộ Hi biết chuyện Nam Cung Diệu cho rằng chết, trong lòng rất sốt ruột, làm sao mới có thể cho người bên ngoài biết còn sống đây? Chỉ có nghĩ cách báo tin cho Nam Cung Diệu, mình mới có thể được cứu, muốn mình và con sống chung với ma quỷ!

      Mộ Hi sờ sờ bụng.

      "Con đừng sợ, mẹ bảo vệ con ."

      Mộ Hi kể từ khi nhìn video đưa tang kia, liền bắt đầu mỗi ngày đúng giờ xem tin tức, xem có tin tức liên quan tới Nam Cung Diệu .

      Thông qua tivi đưa tin, Mộ Hi biết mỗi ngày ông xã dường như đều làm việc ở nhà, công ty bên kia rất ít đến, truyền thông đưa tin : tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung Nam Cung Diệu tiên sinh đua xót cách nào chấp nhận chuyện vợ mất, công ty tạm thời có Lãnh trợ lý Lãnh Đông xử lý, mạng tin tức truyền hình đưa tin, Nam Cung Diệu tiên sinh mỗi ngày đều đến trước mộ vợ... Hàn Băng Tâm dien,dan,le,quy,don

      "Ông xã..." Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu trong màn hình ốm rất nhiều, mình rời khỏi, tạo thành đau khổ lớn với như vậy, Mộ Hi sốt ruột, phải nghĩ cách!

      Mộ Hi sờ sờ bụng, con bốn tháng rồi, trốn , bụng càng lúc càng lớn, đến lúc đó liền có cơ hội, nhớ lại bộ dạng đau khổ của chồng, tại chỉ có dựa vào chính mình.

      ******

      Nhà Nam Cung Diệu.

      Nam Cung Diệu xuống lầu, nhìn thấy Nam Nam viết gì đó bàn.

      "Con trai, làm sao vậy?" Nam Cung Diệu nhàng hỏi, kể từ khi Mộ Hi rời , Nam Cung Diệu liền lấy rất nhiều thời gian ở cùng Nam Nam, bởi vì đây là quà tặng tốt nhất Mộ Hi để lại cho .

      Cha con hai người chung đụng coi như hòa hợp, chính là ai cũng đề cập tới có tất cả gì liên quan đến Mộ Hi.

      "Cha, con vẽ." Nam Nam nhàn nhạt trả lời.

      "Con trai vẽ cái gì?" Nam Cung Diệu đến đối diện ngồi xuống, tiện tay để xuống ly nước cho Nam Nam uống.

      "Cha tự
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Người câm cầu cứu

      Bởi vì Mộ Hi đường lớn, cho nên người Âu Dương Hàn phái tới còn chưa đuổi theo, thủ hạ ta luôn luôn tìm kiếm tất cả đường lớn.

      Mộ Hi từ ban ngày cho tới khi trời dần dần tối, rất may phía trước chính là trấn .

      Nam Cung Diệu dưới chỉ huy của con trai, lái xe cả ngày nay, mà hai người cũng chơi.

      "Con trai, trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ ở lại ?" Nam Cung Diệu bị con trai chỉ huy vào cái trấn hết sức hẻo lánh, xem ra ở đây cũng giàu có, con đường hết sức chật hẹp, kiến trúc rất cũ kỹ.

      "Quẹo bên phải." Nam Nam tiếp, Nam Cung Diệu có chút hối hận nên nghe lời con trai, kết quả chạy đến tận đây, nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của nó, lại đành lòng nó, chẳng lẽ vì nhớ Mộ Hi mà đầu óc bị kích động?

      "Cha, nhanh lên, mau quẹo phải." Nam Nam cúi đầu, nhìn xem cái gì như máy chơi game, chẳng lẽ đây là cái máy theo dõi lần trước, bởi vì lần trước Mộ Hi mất tích, có thể tìm được , nhưng mà, lúc này Mộ Hi có ở đây, định nơi nào tìm chứ! chỉ con trai muốn tìm Mộ Hi trở về, càng muốn Mộ Hi trở lại bên cạnh , nhưng mà, người chết thể sống lại!

      Nam Cung Diệu nghe theo Nam Nam quẹo phải, đường càng ngày càng dễ .

      "Cha, ngừng xe." Nam Nam ra lệnh cho Nam Cung Diệu ngừng xe, bởi vì tín hiệu rất gần.

      "Con trai, con muốn làm gì? Cha phải chuyện với con chút." Nam Cung Diệu nhìn thấy Nam Nam bắt đầu đeo ba lô của mình lên lưng, chuẩn bị xuống xe, trễ thế này, trời rất tối, nó muốn làm gì?

      "Cha, theo Nam Nam tìm mẹ, nhanh lên, người đàn ông ngốc." Nam Nam có kiên nhẫn , người đàn ông ngốc trong miệng nó chính là ông trùm liên tục ngồi vững đứng đầu trong giới thương nghiệp!

      "Con trai, cha phải chuyện với con chút." Nam Cung Diệu nghĩ thể để cho con trai sống trong ảo tưởng, nhất định phải khiến nó tỉnh lại.

      "Người đàn ông ngốc, nhanh xuống xe." Nam Nam thúc giục , vẻ mặt còn kiên nhẫn, mà bản thân đeo ba lô về phía trước, trong tay bất chợt nhìn xem số liệu.

      "Con trai, kỳ con, mẹ con ..." Nam Cung Diệu rất khổ sở, muốn cho Nam Nam, Mộ Hi còn ở đây, nhưng mà, bị con trai đánh gãy lời .

      "Cha, mau." Nam Nam phát tín hiệu càng ngày càng mạnh, Nam Cung Diệu vội vàng biết làm sao đành phải theo.

      Sau khi Mộ Hi vào trong trấn này, tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi, rất mệt, cũng rất đói bụng, người cũng phân tiền, đứa trong bụng còn phải ăn cơm, làm sao bây giờ? Cả ngày ăn cái gì, còn đường xa, gần như dụng toàn lực lới cái trấn này.

      Mộ Hi vừa lạnh vừa đói, đành phải đứng lên, kéo lê thân thể mệt mỏi tới trước cửa hàng bánh bao, vào cừa hàng, nhìn bánh bao nóng hổi, muốn ăn cái, nhưng lại có tiền.

      khoa tay múa chân , tôi có thể giúp ông làm việc, lau bàn, rửa chén, ông có thể cho tôi vài cái bánh bao ăn ?

      Giống như ông chủ cửa hàng bánh bao hiểu ý Mộ Hi, thấy lớn bụng, toàn thân hết sức chật vật, đầu tóc rối bời, trong lòng hết sức đồng tình, hơn nữa còn là người câm, vì vậy đưa cho Mộ Hi năm cái bánh bao, ý bảo , đừng ở chỗ này làm trễ việc buôn bán!

      Mộ Hi cảm động cúi người chào, ôm bánh bao tới nơi tối đen, lo lắng người của Âu Dương Hàn tìm được , cho nên liên tục trốn ở trong chỗ tối thui, lo lắng người khác thấy mặt , vì vậy, Mộ Hi làm mặt rất bẩn, chỉ cần có thể về nhà, trở về xin cơm cũng đáng.

      Mộ Hi ăn bánh bao như hổ đói, cảm thấy có người đến gần, lặng lẽ di chuyển, người nọ lại vẫn tới, tốt, nhất định là người của Âu Dương Hàn đuổi tới, Mộ Hi ôm bánh bao núp khắp nơi, vì ở trong góc quá tối, Mộ Hi thấy lắm, súyt nữa đụng cả vào tường.

      Chuẩn xác mà là tường người, người này hết sức khôi ngô cao lớn, ngăn cản phía trước Mộ Hi, chiếu đèn sáng vào phía , sợ hãi nhìn ánh sáng, mặc dù kẻ địch ở trong tối, ở ngoài sáng, nhưng mà nếu bị bắt được, liền cam chịu !
      di!end*anleq!uyd*on-Mèo Hoang
      Mộ Hi bị ánh chiếu sáng cái gì cũng thấy được, hai tay nắm chặt bánh bao.

      Nam Cung Diệu cảm thấy đụng phải thứ gì, vì vậy mở đèn lên nhìn, ra là người phụ nữ lang thang, giống như ta rất đói bụng, bởi vì ta ôm chặt bánh bao, hơn nữa người phụ nữ này lại còn có thai, đứa trong bụng đáng thương!

      Mộ Hi cảm thấy đối phương có tiến lên, vì vậy, ôm bánh bao di chuyển, Mộ Hi muốn chạy trốn, vất vả ra, chì cần có chút cơ hội là trốn. tốt quá, người kia có đuổi theo, Mộ Hi hốt hoảng chạy trốn.

      Kỳ , Nam Cung Diệu định tới đây tiểu tiện, cẩn thận đụng phải Mộ Hi, bây giờ Mộ Hi mang thai, căn bản cũng có nhận ra, với lại, mặt Mộ Hi bôi chát toàn bụi, căn bản thể thấy bộ dạng thế nào.

      "Cha,xong chưa?" Nam Nam hiếu kỳ, trong máy theo dõi hiển thị đúng là chỗ này, vì sao có ai? Bây giờ máy theo dõi lại chuyển động, Nam Nam có chút nóng nảy, cho nên thúc giục Nam Cung Diệu nhanh lên.

      "Ờ, tới đây." Nam Cung Diệu tiểu tiện xong, liền rời khỏi chỗ đó, kỳ , vừa rồi, chỉ cần Nam Cung Diệu chuyện, Mộ Hi biết là , nhưng mà ma xui quỷ khiến hết lần này tới lần khác, Mộ Hi cũng nhìn thấy mặt , cũng thấy mặt Mộ Hi, vả lại Mộ Hi mặc đồ đàn ông, cộng thêm cái bụng bự, căn bản hoàn toàn giống Mộ Hi trước đây!

      "Vì sao chưa thấy?" Nam Nam hết sức thất vọng, đuổi theo ngày, ngay lúc tìm đến chỗ này, ở đây lại có ai, ở đây tối như vậy, tại sao mẹ lại ở đây?

      "Nam Nam, chúng ta thuê trọ được ?" Nam Cung Diệu hỏi con trai.

      "Ừm." Nam Nam thất vọng gật đầu, được Nam Cung Diệu ôm vào trong xe, lúc này di động của Nam Cung Diệu vang lên, vừa thấy số xa lạ, có sốt ruột nhận.

      Kỳ , cú điện thoại này là Mộ Hi nhờ người đường gọi hộ, Nam Cung Diệu có nhận, Mộ Hi lại gọi lại.

      "Cha, đưa điện thoại cho con, có lẽ là mẹ?" Nam Nam xong, đưa tay nhận lấy điên thoại của Nam Cung Diệu.

      "Alo? Xin hỏi là Mộ Hi sao?" Nam Nam như người lớn , Nam Cung Diệu ở bên khổ sở ra lời, con trai kêu tên Mộ Hi dịu dàng như thế, làm cho lòng người đau đớn!

      Mộ Hi nghe được giọng của Nam Nam, giống như phát điên há mồm muốn gọi con trai, nhưng chút tiếng, vì vậy, nhàng dùng tay gõ lên điện thoại di động, đây là lúc Mộ Hi có chuyện gì làm chơi cùng con trai.

      Mộ Hi hy vọng con trai có thể nghe hiểu?

      Quả nhiên Nam Nam thông minh, cái nhịp này chỉ có Mộ Hi biết.

      "Mẹ, là mẹ sao? Mẹ, là mẹ sao? Nam Nam rất nhớ mẹ... Nam Nam rất nhớ mẹ..." Năm tháng nay, Nam Nam chưa bao giờ khóc, lúc này vì
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Lời tiên đoán

      Nam Nam nằm ngủ bên cạnh Mộ Hi, cậu cũng mệt muốn chết rồi, cả ngày ăn uống, vì tìm mẹ, Nam Cung Diệu càng nghĩ càng hận chính mình, chỉ lo đắm chìm trong đau khổ, bỏ qua suy nghĩ tìm Mộ Hi, cũng bởi vì lời tiên đoán hai mươi năm trước, chẳng lẽ lời tiên đoán phải thành thực! Nếu quả như lời tiên đoán như vậy, là hại Mộ Hi!

      Lúc trước mẹ chính là ra như vậy, cha bởi vì lời tiên đoán vẫn luôn dám kết hôn nữa, cho nên từ Nam Cung Diệu được dì nuôi lớn, bởi vì đàn ông nhà họ Nam Cung có số mệnh cứng rắn, phụ nữ gả vào nhà họ Nam Cung đều bị khắc chết, lúc trước Mộ Hi gặp chuyện may, phải là có nghĩ tới phương diện này, nhưng mà, cam lòng, vì sao đàn ông nhà họ Nam Cung nhất định đơn độc có ai để dựa vào? Nhưng xảy ra tai nạn xe cộ, khiến thể tin.

      Nghĩ đến mẹ, bây giờ lại là Mộ Hi, cho nên liền cho rằng tai nạn kia là lời tiên đoán của mình thành .

      Giờ phút này nghĩ lại, nhờ có có con trai, nếu Mộ Hi vẫn còn lang thang ở đầu đường, chịu đói chịu lạnh, vừa nghĩ tới tìm được Mộ Hi trong đống cỏ, Nam Cung Diệu liền thể tha thứ cho mình.

      Nghĩ đến người quen biết kia gọi điện thoại : người phụ nữ có thai, còn là người câm, người câm? Vì sao bà xã thể chuyện, vừa rồi khoảnh khắc nhìn thấy và Nam Nam, chỉ là rơi lệ và run rẩy, vì sao khóc ra tiếng?

      Nam Cung Diệu đến vách tường trong hành lang đấm cái, tay chảy máu tươi, cũng cảm thấy đau, giờ phút này nhìn thấy Mộ Hi liền đau lòng vô cùng, là ai nhẫn tâm ra tay độc ác với người phụ nữ mang thai?

      "Là ai? Là ai dám động đến người phụ nữ của tôi?" Nam Cung Diệu đau khổ , cơ mặt co rút, trong mắt mang theo vẻ độc khủng bố, trong đêm khuya yên tĩnh này, càng dọa người hơn.

      Nam Cung Diệu trở về phòng bệnh, vẻ mặt vừa rồi biến mất, thay vào đó là ánh mắt ôn nhu.

      dùng nước nóng nhàng lau mặt cho Mộ Hi, lau tay, toàn thân bà xã mặc quần áo của đàn ông, khuôn mặt tiều tụy.

      "Bà xã là ai hại em? Vì cái gì em lại mất giọng? nhất định bỏ qua cho tên khốn khiếp kia." Nhìn Mộ Hi, Nam Cung Diệu ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng.

      "Lãnh Đông, cậu lập tức mua quần áo cho phụ nữ có thai năm tháng mặc, bên trong bên ngoài đều cần, sau đó đưa đến bệnh viện Cát Hóa." Nam Cung Diệu cúp điện thoại nhìn Mộ Hi, muốn rời khỏi bước Mộ Hi, cũng muốn nếm thử nổi đau mất , mùi vị đó cách nào diễn tả được.

      tiếng sau, Lãnh Đông vào bệnh viện, choáng váng cầm quần áo rồi, nhìn Mộ Hi nằm giường.

      "Đưa qua đây." Nam Cung Diệu nhìn thấy Lãnh Đông choáng váng đứng ở cửa, cũng biết ấy cũng thể tưởng tượng được Mộ Hi còn sống, ràng người khuất đột nhiên xuất ở trước mặt, cái loại tư vị đó, quả thực là dám tin vào hai mắt mình.

      "Diệu tổng, đây đây, là thế nào?" Lãnh Đông dụi mắt, vẻ mặt trở nên rất vui vẻ.

      "Tôi cũng biết chuyện gì xảy ra? Tôi và Nam Nam ra ngoài chơi, phát trấn , chỉ có chờ Mộ Hi tỉnh mới có thể biết đáp án!" chỉ Lãnh Đông tò mò, Nam Cung Diệu cũng bụng đầy nghi vấn.

      " tốt quá, phu nhân còn sống, tốt quá." Lãnh Đông vui mừng .

      "Cậu ra ngoài trước, tôi thay quần áo cho Mộ Hi."

      "Vâng." Lãnh Đông ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

      Nam Cung Diệu cẩn thận chuẩn bị thay quần áo cho Mộ Hi, ai ngờ tay vừa đụng cổ áo của , Mộ Hi liền phản xạ có điều kiện bắt lấy tay Nam Cung Diệu, kỳ , người vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mắt vẫn nhắm.

      "Để tôi , nếu dám chạm vào tôi, tôi liền chết,
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :