1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110: Tội phạm háo sắc

      Nam Cung Diệu nhanh chóng qua ôm , Mộ Hi muốn tìm cái lỗ để chui xuống được, mất hết cả mặt mũi!

      "Bà xã, em sao chớ?" Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi có việc gì, mặt biểu lộ hết sức muốn cười, là thua , tắm rửa mà cũng có thể bị như vậy! để cho người ta bớt lo!

      Mộ Hi phát vẻ mặt Nam Cung Diệu, người đàn ông đáng giận còn muốn cười.

      "Đại gia , được phép nhìn, nhắm mắt lại, nếu đây cắn chết ." Lúc này Mộ Hi giống như Mộ Hi bốn năm trước, mở miệng là mắng người, miệng đầy thô tục, kỳ , kể từ khi có con trai, liên tục cực lực khống chế chính mình chuyện mang theo chữ thô tục, vì hôm nay tức giận, cho nên quản được nhiều như vậy!

      "Này, là em tự mình ngã xuống đấy chứ, chính mình ngã còn rất lợi hại!" Nam Cung Diệu vô tội , là phục , đều lúc này, còn có tâm tư mắng chửi người!

      "Con bà nó, sờ đó?" Mộ Hi cảm giác phía dưới bị Nam Cung Diệu đụng phải, tức giận , kỳ , bời vì vừa rồi Mộ Hi nén đau, có chút tức giận, nhưng mà lại chẳng oán được ai, đành phải bắt lấy Nam Cung Diệu trút giận!

      "Em có mặc quần áo, đương nhiên có thể sờ đến!" Nam Cung Diệu chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ. D ien danle quy don _ Mèo Hoang

      Nam Cung Diệu đưa tay ôm lấy Mộ Hi.

      "Nam Cung Diệu, khốn kiếp, phải cố ý, sờ chỗ nào đấy?" Mộ Hi hoàn toàn nổi đóa, vì người đàn ông này lại sờ chỗ đó.

      "Được rồi, dịch chuyển tay qua bên là được chứ gì." Nam Cung Diệu dịch tay qua bên cạnh tý.

      "Nam Cung Diệu thối, khốn kiếp, sờ phía dưới, nhưng mà, nhưng mà vừa rồi lại sờ tiểu bạch thỏ." Mộ Hi nghĩ tới, sờ phía , mà tay bắt lấy ngực của Mộ Hi, biểu cảm rất là đắc ý.

      "Bà xã, em thân thể này có chỗ nào chưa ừng sờ qua, hẹp hòi như vậy!" Nam Cung Diệu như người đàn ông chịu ủy khuất .

      " đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cháy nhà hôi của, bây giờ chỗ nào người ta cũng đau có biết hay ! còn biết xấu hổ chiếm tiện nghi! Nếu phải là vừa rồi nguyền rủa người ta gặp chuyện may, người ta có thể gặp chuyện may hay sao? Còn phải tại !" Thỉnh thoảng Mộ Hi còn xoa cái mông ngã đau.

      Trở về giường, Mộ Hi vội vàng cầm chăn đắp lên, sợ hãi lại xâm phạm .

      Khi nào Nam Cung Diệu khiến cho người ta mình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cháy nhà hôi của, như thế nào mình giống như thổ phỉ, lấy chút biện pháp!

      Nam Cung Diệu vén chăn lên, cưỡng chế lật Mộ Hi qua, để cho nằm sấp ở giường.

      "Nam Cung Diệu, có yên hay , điên cái gì vậy, lại muốn ở phía sau phải ? cho biết, được, hôm nay bà đây phiền muội!" Mộ Hi cho rằng Nam Cung Diệu lật người, muốn như vậy, cho nên gấp đến độ kêu to.

      Sau khi Nam Cung Diệu cẩn thận kiểm tra, phát có chuyện gì, hôn cái người bà xã, lại lật lại.

      "Em thích đằng sau, vậy hôm nay liền ở phía trước." Nam Cung Diệu nghiêm túc .

      "Ai cho biết, đằng sau được, phía trước lại được?" Mộ Hi biết mình nhảy vào trong vườn hoa, lại gặp ông xã cường đạo.

      "Vậy, phía trước được, đằng sau cũng được, chỗ khác còn có thể động sao? Chẳng lẽ em muốn..." Vẻ mặt Nam Cung Diệu nghiêm chỉnh chỉ chỉ miệng Mộ Hi .

      "Nghĩ cũng đừng nghĩ." Mộ Hi sợ hãi vội vàng che miệng, để tránh bị xâm phạm.

      Nam Cung Diệu thấy bộ dạng đáng của bà xã, nhịn được buồn cười, mỗi lần đối mặt với vợ của mình, lúc nào mặt cũng ra bộ dáng tươi cười, ở bên ngoài làm việc ngày, cũng có cười ngây ngốc nhiều khi ở cùng Mộ Hi tiếng đồng
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Bất thường (1)

      "Tiểu quỷ, đựng đồ gì thế, mẹ có thể xem chút ?" Mộ Hi hỏi Nam Nam, đương nhiên được người khác cho phép được động loạn đồ của người ta, nhưng mà xem lại rất tò mò, xem ra bao bì rất tốt.

      " có gì, chính là chút điểm tâm con bảo quản gia Lý chuẩn bị cho bà ngoại, bởi vì điểm tâm ở đây ăn rất ngon có đúng mẹ?" Nam Nam ngây thơ , mũi Mộ Hi chua xót, ôm con trai, nghĩ tới đứa trẻ ngoan như vậy, bà ngoại thương cậu vô ích.

      "Nam Nam rất ngoan, còn mạnh hơn mẹ, bà ngoại thương con vô ích." Mộ Hi cảm động muốn khóc.

      "Ai! Cha phụ nữ là làm bẳng nước sao? Vì sao mẹ nước chảy liền nước chảy vậy?" Nam Nam cố ý như vậy.

      "Con trai rất đúng, mẹ con chính là nhiều nước." Nam Cung Diệu ha ha cười, Mộ Hi đương nhiên biết là có ý gì, nhưng mà, phòng Nam Nam bị dạy hư phản bác lại .

      " chuyện chú ý chút, đừng dạy hư con em!" Mộ Hi đứng lên, mang theo túi sách ra ngoài.

      "Nam Nam ngoan, cha ." Sau đó Nam Cung Diệu cũng theo ra ngoài.

      Mẹ Mộ Hi vẫn luôn lo lắng Mộ Hi và Nam Cung Diệu sống thế nào? Cho nên hôm qua gọi điện thoại bảo về .

      vào nhà mẹ cùa Mộ Hi.

      "Diệu Nhi đến đây, vào thôi." Mộ Y Na thân thiết với Nam Cung Diệu.

      "Mẹ, thời gian còn sớm, con còn phải làm, sau khi tan việc tới đón Mộ Hi, buổi tối chúng ta lại ăn, mẹ phải làm cơm cho con?" Đối với người mẹ vợ này, Nam Cung Diệu rất thích, đừng nhìn bà sống ở đây, nhưng người có loại khí chất cao quý cách nào che giấu được. Hàn Băng Tâm dien!dan*le#quy^don

      "Bà xã, trước, buổi tối tới đón em." Nam Cung Diệu sủng ái vươn tay sờ đầu Mộ Hi. Động tác này khiến người ta vừa thấy là đôi vợ chồng ân ái, lúc này, toàn bộ điều Mộ Y Na lo lắng đều biến mất.

      "Uhm, đường cẩn thận." Mộ Hi dịu dàng đáp lại, Mộ Y Na thấy trong lòng ấm áp .

      Trở về nhà.

      Mẹ con hai người có chuyện hết, Mộ Y Na vừa nhìn con rất vui vẻ, cho nên bà cũng yên tâm.

      Buổi tối.

      "Mẹ, đây là cho mẹ, kỳ , mua từ sớm , vẫn có mang chìa khóa tới." Nam Cung Diệu lấy ra chìa khóa đưa cho mẹ vợ của .

      "Diệu Nhi, đây là?" Mẹ vợ của Nam Cung Diệu hỏi.

      "Mẹ, đây là căn hộ con mua cho mẹ vả Đồng Đồng, ngày mai con liền phái người giúp các người chuyển qua, chỉ cần mang ít quần áo của mình là được, bên kia toàn bộ chuẩn bị tốt, trực tiếp vào ở là được." Nam Cung Diệu .

      "Ông xã, tại sao cho em biết, chuyện lớn như vậy." Mộ Hi oán trách , chuyện lớn như vậy lại gạt !

      " cũng muốn cho em biết bà xã, nhưng em quá bận rộn, cho nên mua trước, rồi báo cáo cho em." Nam Cung Diệu vỗ vỗ tay Mộ Hi.

      "Diệu Nhi, chúng ta ở đây rất tốt, cần gì hao phí số tiền này?" Mộ Y Na khách sáo .

      "Mẹ, đây là chúng con phải làm, mẹ nhận ." Nam Cung Diệu chuyển chìa khóa vào tay Mộ Y Na.

      "Cám ơn rễ, em thay mẹ cám ơn." Mộ Đồng cười .

      "Mụ, nếu ấy mua rồi, liền chuyển qua ?" Mộ Hi lại thêm câu, mọi người trong nhà đều nở nụ cười.

      *****

      Gần đây Vân Tĩnh Sơ vẫn luôn ở chung chỗ với Âu Dương Hàn, Âu Dương

      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Bất thường (2)

      "Diệu tổng, là tôi, tôi là Lãnh Đông." Lãnh Đông từ sau khi lần trước công tác, mới vừa trở lại chưa bao lâu, nghĩ tới vừa về đến liền có chuyện may xảy ra như vậy, có dũng khí với Diệu tổng, nhưng chuyện lớn như vậy thể gạt , vừa rồi giọng của Diệu tổng liền biết chính là lo lắng cho Mộ Hi.

      "A, là cậu." Nam Cung Diệu thất vọng nhìn dãy số điện thoại di động, đúng là phải Mộ Hi gọi.

      "Diệu tổng, có chuyện xin nén bi thương, chính là phu nhân, phu nhân..." Lãnh Đông , Nam Cung Diệu nhìn thấy Nam Nam ra.

      "Đợi chút." Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, cậu còn như vậy, mặc mặc dù cắt ngang Lãnh Đông chuyện, nhưng mà, dự cảm cho biết xảy ra chuyện lớn, lời Lãnh Đông cũng báo xảy ra chuyện lớn.

      "Nam Nam, cha có tin tức của mẹ, con ở nhà chờ được ? Cha trở lại ngay." Nam Cung Diệu tỏ ra hết sức bình thường, Nam Nam phát bất thường, trẻ con chính là dễ gạt, nếu cha có tin tức của mẹ, vậy cần thiết bị theo dõi, vì vậy, Nam Nam tiện tay ném , nhưng vẫn còn ở ghế sofa. Chạy ăn cơm, bởi vì cậu sớm đói bụng.

      Nam Nam vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, may mắn vừa đổi mới thiết bị theo dõi mẹ, người phụ nữ ngốc này lúc nào cũng khiến người khác yên tâm, lần trước bị bắt cóc trong công viên, nếu như phải là thiết bị theo dõi mẹ báo, cậu cũng lo lắng tìm được mẹ, bây giờ liền tốt, nhờ lần trước, Nam Nam gần đây cho mẹ giữ thiết bị theo dõi mới, hơn nữa còn là khoảng cách vô tận.

      "Tốt lắm, cha chậm chút, vậy Nam Nam ăn cơm trước nhé, bởi vì Nam Nam rất đói bụng."

      "Con trai ngoan." Nam Cung Diệu tới.

      lái xe, đeo tai nghe lên.

      "Lãnh Đông, cậu ." Nam Cung Diệu chuẩn bị tốt.

      "Diệu tổng, phu nhân ấy xảy ra chuyện, xảy ra tai nạn giao thông cách chỗ công ty chúng ta xa..." Lãnh Đông cảm giác được đầu bên kia điện thoại yên tĩnh lạ kỳ, đành lòng tiếp. Hàn Băng Tâm di8nd4nl8qu1d0n

      "..." Nam Cung Diệu chỉ chữ.

      "Tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, người khủng khiếp, chúng tôi phát giấy chứng minh thư và đồ vật của phu nhân ở trong túi!"

      Nam Cung Diệu lái xe nhắm mắt lại, đen tối! Đen ám! Thế giới của về sau đen tối!

      "Diệu tổng, ngài..." Lãnh Đông biết nên gì để an ủi Diệu tổng, chỉ có thể buồn củng !

      Nam Cung Diệu đuổi tới trường, phát taxi hoàn toàn thay đổi, ven đường có hai thi thể được vải trắng đắp lên, từ từ đến gần, giống như mỗi bước đều nặng ngàn cân.

      Ngồi xổm trước thi thể, dám vén vải trắng lên, đây phải là , nhất định là hiểu lầm, Lãnh Đông ở bên cạnh , nhìn hết sức đau lòng, chưa bao giờ nhìn thấy Diệu tổng khổ sở như vậy, trong mắt giống như ngấn lệ, đều đàn ông dễ rơi lệ, kỳ , chỉ là chưa tới chỗ đau lòng!

      Bình phục tâm tình chút, từ từ vén vải trắng lên, chỉ liếc mắt cái liền khiến đau lòng dứt, nhìn ra bộ mặt trông như thế nào, ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy chiếc nhẫn tay, đó chính là đeo lên bà xã.

      " - -" Nam Cung Diệu cách nào tiếp nhận đây là Mộ Hi, tâm tình bắt đầu mất khống chế, Lãnh Đông tiến lên ôm lấy , tránh cho làm ra chuyện tổn hại bản thân.

      "Diệu tổng, phải nghĩ thông suốt, Diệu tổng..."

      "Đây phải là vợ tôi, đây phải là vợ tôi..."
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112: Mộ Hi đấu tranh với người đàn ông biến thái

      "Tỉnh chưa?" Giọng vừa rồi lạnh lùng bỗng nhiên trở nên dịu dàng rất nhiều.

      " là?" Mộ Hi chậm rãi mở mắt ra, thấy người đàn ông cao lớn mặc đồ ngủ đứng ở trước mặt Mộ Hi, hé ra gương mặt đến gần nghiệt tuấn mỹ, gương mặt này phải là...

      "Nhanh như vậy nhận ra sao?" Âu Dương Hàn thản nhiên , lập tức ngồi xuống bên cạnh Mộ Hi.

      "Hàn Dương, là ." Mộ Hi tỉnh táo rất nhiều, đây phải là mộng, chính mình trước khi hôn mê ở cùng ta

      "Chính xác là Âu Dương Hàn."

      Mộ Hi nghe thấy ba chữ Âu Dương Hàn này, chẳng lẽ người phụ nữ vừa rồi cầu xin đúng là ta- - Âu thiếu.

      "Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Mộ Hi hỏi, có loại dự cảm xấu xông lên đầu, hồi tưởng từng ly từng tý những gì gần nhất, có khả năng ta cố tình tiếp xúc với và Tĩnh Sơ.

      "Đây là nhà tôi, về sau cũng chính là nhà của ." Âu Dương Hàn biết vì sao mình lại trả lời như vậy, chưa bao giờ có người phụ nữ nào ngủ giường của ta, Mộ Hi là người phụ nữ duy nhất được nằm ở giường, vì sao khi cùng phụ nữ làm giường, cũng bởi vì ta ngại phụ nữ bẩn!

      "Thực xin lỗi, tôi có nhà, tôi cũng có ông xã và con trai." Mộ Hi tình huống của mình cho ta biết, ý là đừng có những ý nghĩ khác.

      "Về sau tôi là ông xã của , chúng ta cũng có đứa trẻ." Âu Dương Hàn lại bị chính mình hù cho lần nữa, ta lại muốn sinh con với vợ của Nam Cung Diệu, đây phải là ta, nhưng vì cái gì trong lòng lại nghĩ như vậy?

      ", biến thái, chồng tôi là Nam Cung Diệu." Mộ Hi gầm .

      "Nam Cung Diệu, sớm muộn gì tôi cũng giết ta, đến lúc đó, chính là quả phụ, bằng bây giờ ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi .

      "Vậy, người vừa rồi tính là cái gì? Còn có Tĩnh Sơ làm sao bây giờ?" Mộ Hi hiểu hỏi.

      "Bọn họ chỉ là con rối của tôi thôi, người vừa rồi cũng là nô lệ của tôi." Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      "Hừ hừ..." Mộ Hi cười lạnh tiếng, người đàn ông này biết xấu hổ, biết liêm sỉ!

      " cái gì?" Âu Dương Hàn nghĩ tới Mộ Hi có loại phản ứng này.

      "Chẳng lẽ hôm nay bắt tôi tới đây cũng muốn tôi làm nô lệ của ?" Mộ Hi tuyệt vọng nhìn ta, đôi đôi mắt to sáng ngời, lúc này lại điềm đạm đáng !

      " và bọn họ giống nhau." Âu Dương Hàn thấy ánh mắt Mộ Hi như thế lại có loại đau lòng hiểu được. d!ien!da!n le,quy,don-Mèo Hoang

      " giống nhau? Làm sao mà giống nhau? Chúng tôi đều là phụ nữ, phải đàn ông ỷ vào chính mình có vài đồng tiền dơ bẩn liền coi phụ nữ thành đồ chơi sao! Hừ! Ghê tởm." Mộ Hi ra.

      Mộ Hi xong cũng bị Âu Dương Hàn xách lên, đôi mắt mê người hắc ám nhìn .

      " có muốn biết hậu quả khi chọc giận tôi là gì ?" Âu Dương Hàn hoàn toàn có kiên nhẫn.

      "Tốt nhất giết tôi , nếu , tôi khuất phục đâu." Mộ Hi lộ ra loại tinh thần bất khuất, làm cho Âu Dương Hàn khiếp sợ, nhìn bề ngoài xinh đẹp, nghĩ tới có thể cường ngạnh như vậy!.

      "Muốn chết, có dễ dàng như vậy, trừ phi nghĩ tới con của mình." Âu Dương Hàn hiểm cười.

      "Hèn hạ, vô sỉ." Mộ Hi chửi bới.

      "Nếu như dám chết, con trai của cũng chết." Âu Dương Hàn đứng dậy chuẩn bị rời .

      "Đợi chút." Mộ Hi gọi ta lại.

      " bắt tôi đến đến cùng là muốn làm gì?" Mộ Hi hỏi lần nữa.

      "Tôi lại lần nữa, trừ phi là tôi chết, nếu , đừng mơ tưởng." Mộ Hi lớn tiếng trả lời ta.

      "Tôi chờ em cầu xin." Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      Vậy, có thể cho tôi bộ quần áo phụ nữ hay ."

      Mộ Hi phát mình có mặc quần áo, coi như muốn chạy trốn, cũng phải mặc quần áomới được, cho nên cũng muốn hỏi ta quần áo, cũng phải nhịn, vì có thể chạy trốn.

      "Ở chỗ tôi có quần áo phụ nữ."Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      "Vậy người vừa rồi phải phụ nữ sao?"

      Ý của Mộ Hi tùy tiện tìm của người nào là được.

      "Người phụ nữ của tôi đều mặc quần áo đến, rồi mặc quần áo ."

      Âu Dương Hàn xong ra ngoài.Mộ Hi biết làm sao, quay đầu nhìn xem trong phòng còn có người , xác định có ai, mới chân xuống giường, chẳng lẽ người đàn ông đáng ghét đó là cướp bóc sao?

      Đến giày của người ta cũng bị cởi, nhàng đóng kỹ cửa lại, bắt đầu lục tung tìm quần áo.

      Cũng may tìm được chiếc áo sơ mi, có thể tiếp ứng khẫn cấp, nhưng mà quần phải làm sao bây giờ?

      Cái quần của tên biến thái này quá dài, được, tiếp tục tìm, vì có thể về nhà, quản được nhiều như vậy.

      vất vả mới tìm được chiếc quần ngắn mùa hè để mặc, mặc vào chẳng khách gì mặc quần dài.

      Sau khi mặc xong quần áo, Mộ Hi liền bắt đầu chuẩn bị chạy trốn, có giày có giày , chân chạy nhanh, mà giày của tên biến thái quá lớn, căn bản có cách nào chạy được, cho nên dứt khoát .

      Mộ Hi ra khỏi căn phòng, phát người giữ cửa, tốt quá, ai ngờ đến cửa lớn, tất cả thiết bị khiến cho Mộ Hi sợ choáng váng, khó trách có người canh cửa, tất cả đều là khóa cửa mật mã, có mật mã ra được, cũng vào được.

      Mộ Hi nhìn quanh cả phòng lần, hy vọng có thể tìm được lối ra, ai ngờ, coi như là con chó cũng ra được, ngay cả cái lỗ cũng có, chỉ cần lúc này có thể rời , coi như ổ chó Mộ Hi cũng bò.

      Mộ Hi vẻn vẹn giằng co ngày, trời dần dần tối, Mộ Hi bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ người đàn ông này muốn bỏ đói , bụng xúi dục kêu, chỉ có ăn cái gì mới có sức chạy trốn, mà lật cả cái căn biệt thự cũng có chút đồ ăn, chẳng lẽ ở đây có ai ở, chuẩn bị cho chết đói!

      Cuối cùng, Mộ Hi co rúc ở giường ngủ, có lẽ là quá mệt mỏi, giằng co cả ngày, chỉ muốn chạy trốn như thế nào, biện pháp gì cũng dùng, nhưng chính là ra được, khó trách có người giám thị , ra nơi này còn nghiêm mật hơn ngục giam.

      Tám giờ tối.

      Âu Dương Hàn mang theo túi đồ ăn vào cửa, thấy khắp phòng lộn xộn, lập tức tức giận nổi trận lôi đình, có phụ nữ ở lại đây, hôm nay mang tới đây chính là lựa chọn sai lầm, nhìn đống bừa bộn trong nhà, giống như bị đánh cướp, tất cả ngăn kéo đều mở toang, tất cat tủ quần áo cũng mở hết, bàn ghế cũng đổi vị trí.

      “Mẹ kiếp, cái người phụ nữ đáng chết này làm gì?” Âu Dương Hàn tức giận vào nhà, chuẩn bị ném vào trong sân ngủ, cho chết rét, dám làm nhà ta thành vậy, cắn răng vào, nhưng mà, khi thấy người phụ nữ giường, lông mày nhíu lại cũng buông lỏng ra, đôi môi vốn cắn chặt răng, từ từ nhếch lên.

      “Người phụ nữ này, dám mặc quần áo của tôi, chẳng qua, cảm thấy cũng tệ lắm.” Âu Dương Hàn thấy Mộ Hi mặc áo sơ mi của mình, phía dưới mặc quần ngắn mùa hè, mẹ kiếp, đó là mặc mùa hè, thế mà tháng mười cũng mặc!

      “Mẹ kiếp, đứng lên.”Âu Dương Hàn quát to.

      Mô Hi cả kinh, cuống quit đứng dậy, nhìn chung quanh chút, có loại xúc động muốn khóc, nhưng mà được khóc, phải chịu đựng, muốn giữ sức để chạy trốn.

      “Có đồ ăn à? muốn bỏ đói tôi, coi như là ngồi tù ngục, cũng có người mang cơm?” Mộ Hi lớn tiếng hỏi, con bà nó, lại còn lớn tiếng!

      Âu Dương Hàn sững sờ, dáng vẻ này là bị bắt cóc sao, quả thực là bà địa chủ, người phụ nữ này nhìn thấy uy nghiêm của ta, còn trời sinh gan lớn, thế mà sợ hãi, chẳng lẽ cái người phụ nữ địuàng hôm trước chỉ là giả? Bây giờ ở đây giống như con cọp cái, còn là con cọp đói tức giận.

      người nào dám chuyện với tôi như vậy.”Âu Dương Hàn nhắc nhở Mộ Hi.

      “Con bà nó, còn có người dám bắt cóc tôi như vậy, tôi tìm ai kể oan đây?” Mộ Hi đoán được nhất định người này cũng rất lợi hại, bởi vì ta dám đánh chủ ý lên vợ tà ma, giải thích ta có chút thế lực.

      sợ hãi?”Âu Dương Hàn ra nghi ngờ trong lòng.

      “Sợ hãi?Sợ hãi cho tôi về nhà sao?”Mộ Hi ngây thơ hỏi.

      “Về nhà, nghĩ cũng đừng nghĩ.”Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      sớm biết như vậy!” Mộ Hi thản nhiên , kỳ , chuyện gì chưa có trải qua, ở giây phút tà ma, tính mạng của luôn xoay chuyển như bàn quay, tà ma có thể là chúa tể của mọi người, đương nhiên cũng cải biến cuộc đời , người đàn ông như vậy, nhất định cả đời nhấp nhô, bởi vì kẻ thù của quá nhiều, Nam CUng Diệu quá để ý , cho nên loại đúng là uy hiếp trí mạng, lúc trước để cho Nam Nam núp trong bóng tối là đúng, suy nghĩ chút khỏi bội phục mình, là người phụ nữ của Nam Cung DIệu đương nhiên thể cho mất mặt!

      “Đói bụng sao?”Âu Dương Hàn hỏi.

      nhảm, biết những người chịu tra tấn tàn khốc có được người ta cho ăn hay ? Nếu quá tàn nhẫn!”Mộ Hi ôm bụng, động tác này khỏi làm cho Âu Dương Hàn có chút đau lòng.

      bàn có đồ ăn.”ÂU Dương Hàn lạnh lùng .Sau đó đứng dậy vào phòng tắm.

      Mộ Hi vọt tới, cầm lên ăn luôn.

      “Cái kia, những thứ thức ăn này có độc hay ?”

      Mộ Hi mới vừa ăn được miếng, dám ăn, nếu như hôm nay phải uống trà sữa ta đưa, làm sao vô duyên vô cớ đưa đến nơi đây? Kỳ , Mộ Hi đoán được nhất định Nam Cung Diệu tới cứu , mỗi lần gặp nguy hiểm, đều đến cứu , cho nên tại chỉ cần chờ đợi là được, thuận tiện tìm đường, nếu như mình có thể chạy vẫn tốt hơn.

      có độc.” Âu Dương Hàn lạnh lùng trả lời, người phụ nữ này đúng là lắm lời, trực tiếp hỏi có độc hay , cho dù có độc cũng cho biết!

      “A, vậy tôi ăn, nếu quả là có độc, tốt nhất là hạ loại thuốc độc chết được tôi, còn nếu muốn dùng thủ đoạn hạ lưu đoạt tôi, tôi thề sống chết theo.” Mộ Hi kiên định , ngoại trừ nghĩ tới chạy trốn, còn muốn lúc nào cũng thủ thân vì ông xã.

      Mộ Hi ăn ăn, nước mắt rơi xuống, nghĩ thầm: Con trai, ông xã, nhất định hai người rất vội!

      Vừa nghĩ, được khóc, phải nghĩ biên pháp chạy trốn nhanh lên, ăn nhiều, ăn nhiều, mới có khí lực chạy trốn.

      Âu Dương Hàn ra vừa lúc nhìn thấy đống xương sẩu gặm hết.

      cầm tinh con chó sao, lại thích gặm xương như vậy.” Âu Dương Hàn lạnh lùng .

      “Ai cầm tinh con chó, ăn có chút thịt của đau lòng sao? cho biết, tôi có thể ăn nhiều, vẫn nên để tôi thôi, nếu , tôi ăn chết .” Mộ Hi rất nghiêm túc .

      “Yên tâm, nuôi giống như nuôi con chó.”Âu Dương Hàn .

      “Hừ! Có vài người ngay cả con chó cũng bằng, tâm là đen, tối, gặp qua chưa?”Mộ Hi trừng mắt .
      Last edited by a moderator: 1/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Phát nhật ký của Mộ Hi, biết được chân tướng (1)

      "Vậy, liền ngoan ngoãn làm chó cưng của tôi , ở đây chỉ có giường lớn, đương nhiên là tôi ngủ, ngủ dưới đất, để tôi nhìn ban đêm." Âu Dương Hàn lạnh lùng , sau đó chuẩn bị ngủ.

      " đại gia, bảo bà đây ngủ đưới đất, ngủ ngủ!" Mộ Hi lấy cái đệm ra trải lên mặt đất chuẩn bị ngủ, kỳ , là cố ý giả bộ ngủ, bởi vì muốn chờ sau khi Âu Dương Hàn ngủ nghĩ cách bỏ trốn.

      giờ, hai giờ, ba giờ sau...

      Mộ Hi ngẩng đầu lên ngó ngó giường, có động tĩnh, ngụy quân tử ngủ thiếp , rón ra rón rén tới cửa, bên ngoài rất tối, đưa tay thấy được năm ngón, tim Mộ Hi đập thình thịch, biết là vì lạnh, hay có chút sợ hãi, toàn thân run cầm cập.

      Dùng tay sờ khóa cửa chính, vẫn là hình dạng ban ngày, xem ra phải nghĩ cách biết mật mã mới được, ngẩng đầu nhìn lên , con bà nó, nhà ai làm cửa nhà mình như cửa này, ngay cả bên ngoài dạng gì cũng nhìn ra, toàn bộ khép kín, vào cái cửa này, hết thảy bên ngoài đều nhìn được.

      Mộ Hi hết sức tuyệt vọng, tường rào ở đây rất cao, có thang làm sao leo ra được chứ?

      Lục lọi cả khu vườn tìm hy vọng, ban ngày tìm rất nhiều lần, nhưng vẫn hy vọng có thể xuất kỳ tích, cuối cùng kết quả giống như ban ngày, có lỗ nào có thể leo ra!

      Mộ Hi lại lục lọi trở về đến trong nhà, nằm mặt đất, trốn vào trong chăn lặng lẽ rơi lệ, nhớ ông xã, nhớ con trai, nhớ mẹ và em , rất tò mò vì sao quần áo người mình cũng có, còn nhớ trước khi ngất xỉu, mình còn đeo túi sách, bây giờ ngoại trừ đồ lót là của mình, còn có cái vòng tay con trai đưa cho năm ngoái, kỳ chính là dùng dây tơ hồng đan, bên trong còn có trái tim hồng, bởi vì trái tim hồng đan ở bên trong, cho nên cụ thể là để gì làm, cũng biết, có chiếc vòng này, khiến lòng rất ấm áp, đây chính là con trai tự tay đan.

      Nước mắt ướt nửa cái gối, bọn họ nhất định rất sốt ruột, chẳng phải biết, chỉ gối Mộ Hi ướt, Nam Cung Diệu nằm giường, ôm gối của Mộ Hi, rơi nước mắt, gối thấm thoát cũng ướt mảng lớn, mẹ và em của Mộ Hi đều khóc đến chết sống lại, còn có tất cả người nhà và bạn bè bên cạnh, đều thương tiếc và đau buồn vì Mộ Hi ra .

      Nam Cung Diệu với Nam Nam là công tác, kỳ , đợi đến ban đêm rất khuya, mới trở về nhà, lo con trai ngộ nhỡ lên mạng phát tin tức, cho nên thể để mình cậu chịu đựng nỗi đau mất mẹ, thân là người cha xứng chức ( xứng đáng với chức vụ), lúc này, muốn ở cùng với cậu.

      Ngày hôm sau.
      Nam Cung Diệu dường như cả đêm chợp mắt, nhắm mắt lại chính là Mộ Hi, cả đầu đều là hình dáng của Mộ Hi, bốn giờ thức dậy, vào máy tính của Mộ Hi, mở ra, có mật mã?

      Đôi mắt Nam Cung Diệu khép lại, suy nghĩ chút, nhập ngày sinh của Nam Nam, mật mã quả nhiên là ngày sinh của Nam Nam.

      Mởvăn bản ra, bên trong có tài liệu, ký tên nhật ký:

      Ngày xx tháng xx năm xxxx

      Phần đầu tiên viết chính là chuyện bốn năm trước:

      Hôm nay, giống như bình thường làm, duy nhất giống nhau chính là Tiểu Hi từ thiếu nữ trờ thành người phụ nữ, nhưng mà tất cả đều do tà ma kia ban tặng.

      Hi hi… Suy nghĩ chút khỏi buồn cười, ngày đầu tiên làm liền cho rằng tổng giám đốc của mình là tên trộm, còn hung hồn muốn trừng phạt cái ác phát huy cái thiện, kết quả vứt bỏ nụ hôn đầu của mình.

      Kỹ thuật hôn của người đàn ông đáng ghét đó rất tuyệt, hừ! Còn phải có nhiều phụ nữ, luyện ra!

      Mỗi lần da thịt thân thiết cùng tà ma, cảm giác cũng tệ lắm, con bà nó, Tiểu Hi hẳn phải là người đàn ông cường bạo mình chứ?

      Hi hi… Chuẩn xác mà là, Tiểu Hi thiếu chút nữa cường bạo ta, che mặt, hết sức mất mặt, nhưng mà, tình thế bất đắc dĩ, lúc ấy, Tiểu Hi bị người bỏ thuốc, chỉ do vạn bất đắc dĩ.



      Phần sau Nam Cung DIệu nhìn được, ghi lại tất cả ngọt ngào và ngầm đấu đá của hai người.

      Mở phần sau ra.

      Ngày xx tháng xx năm xxxx

      Chuyện lo lắng vẫn xảy ra, bệnh tình của em phát tác, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, sợ hãi, sợ hãi, nếu như có thể, thà rằng người bị bệnh là mình.

      Tiểu Hi nhận mọt cuộc gọi xa lạ, là có thể cứu em , Tiểu HI nhất định phải thử xem, nhưng điều kiện là rời xa người đàn ông mình – Nam Cung DIệu.

      Cắt—Đàn ông mất có thể lại tìm, nhưng em còn tìm được, cho nên Tiểu Hi lựa chọn cứu em , bất đắc dĩ Tiểu Hi…

      Ông trời trêu đùa với Tiểu Hi, em được cứu, nhưng mà, mình lại mang thai con của Nam Cung DIệu, lại là tiểu tà ma, mẹ mình phản đối giữ lại đứa bé này, mình khóc cầu xin bà, mình quỳ xuống cầu xin bà…

      Đương nhiên, bảo vệ cho con của chúng ta, rời khỏi Nam Cung Diệu từng phút từng giây đều nhớ , nhớ , nhớ

      Có phải cũng nhớ mình ? Cõi lòng Tiểu Hi tan nát… Suy nghĩ chút, có rất nhiều phụ nữ, mình tính là gì!

      Nam Cung DIệu, nhớ kỹ, nợ tôi.

      nghĩ tới, lúc con trai sắp sinh, đến đây, xuất , người đàn ông mình ngày đêm nhớ tới – Nam Cung Diệu.

      Mình tưởng rằng ông trời thương xót mình, nghĩ tới, đằng đằng sát khí xuất , sau đó đằng đằng sát khí rời !

      Nam Cung DIệu, có biết , khoảnh khắc đó, tôi và đứa hi vọng có thể ôm chúng tôi môỵ cái cỡ nào, Tiểu Hi muốn cho biết: muốn làm cha, có lẽ, cũng hy vọng tôi sinh con cho , nhưng mà, mượn xen vào, nó là của tôi, Mộ Hi, bởi vì mầm móng của , cho nên Tiểu Hi muốn giữ lại, để nó từ từ lớn lên.

      Thời khắc đứa trẻ bước vào thế giới này, đính hôn, tà ma lại dám đính hôn, có biết hay ? Tôi vì sinh tiểu tà ma, tiểu tà ma, Tiểu HI tuyệt vọng…



      Nam CUng DIệu cũng nhìn được nữa, khóc rống lên, có nhìn lầm , vẫn luôn lặng lẽ , sâu đậm như vậy, đau khổ như vậy, chân thành như vậy.

      “Bà xã, bà xã…” Nam Cung DIệu kìm lòng được khóc thành tiếng.

      tiếng đồng hồ sau, Nam Cung Diệu rửa mặt, vào phòng Nam Nam, nhìn thấy con trai thức dậy, ngồi trước cửa sổ, biết nhìn gì?

      “Con trai, thức dậy rồi.” Nam Cung Diệu biết phải cho cậu biết như thế nào, đành lòng tổn thương con trai, nhưng mà giấy gói được lửa!

      “Cha, dậy sớm nha.”Nam CUng DIệu nghe thấy thay đổi gì trong giọng của Nam Nam, xem ra vẫn chưa biết chuyện của Mộ Hi.

      Chẳng phải biết, Nam CUng DIệu biết là, Nam Nam có thói quen, mỗi ngày sau khi rời giường chính là bỏ ra nửa giờ dùng máy tính, cụ thể làm gì? Cung ai biết.

      “Con trai, uhm…” Nam Cung Diệu do dự, mở miệng nổi.

      “Cha, chúng ta xuống lầu .”Nam Nam dứng dậy ra khỏi phòng, Nam Cung DIệu khó hiểu, vì sao cậu đề cập tới Mộ Hi đâu? Vì sao hỏi ràng là công tác, vì sao lại ở nhà?

      Nam Cung Diệu xuống lầu, phát Nam Nam cúi đầu dùng bữa, lời, hết sức yên tĩnh.

      Ba ngày sau, tất cả mọi người biết chuyện của Mộ Hi, người duy nhất khiến người ta hiểu là, về chuyện của Mộ Hi, Nam Nam câu cũng hỏi, hơn nữa lúc Nam Cung Diệu muốn cho cậu biết, lúc nào cậu cũng kiếm cớ tránh , giống như trốn tránh cái gì?

      có ai nhìn thấy Nam Nam khóc, cũng có ai nhìn thấy Nam Nam cười nữa, quản gia Lý đau lòng chỉ lau nước mắt, ông vào phòng của Nam Cung DIệu.
      Last edited by a moderator: 1/6/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :