1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93: dâu dễ chọc

      "Gọi rể, còn phải là chuyện sớm hay muộn sao, vả lại, con của hai người cũng có thể mua nước tương, cho nên kêu rể là đúng rồi."

      "Chị, lễ phục kết hôm do em chuẩn bị, bảo đảm khiến chị tỏa sáng khi lấy chồng, rể lễ phục do ấy lo hết, nhưng mẹ , tự chúng ta chuẩn bị, mẹ muốn để người ta phải xem thường, chúng ta phải vì tiền mới gả cho họ!"

      "Dì rất đúng, mẹ vì tìm cha cho Nam Nam mới gả cho ông ấy." Mộ Tư Nam vui vẻ , Mộ Hi thấy con trai rất cao hứng, đúng vậy, đứa bé luôn muốn có cha.

      Vốn kết hôn là chuyện vui vẻ, nhưng mà, Mộ Hi vẫn vui được, trong lòng có nhiều lo lắng, lo lắng cho em , nhưng vì sao người phụ nữ thần bí kia có động tĩnh? Chuyện này khiến cho lòng rất bất an! Nhưng mà, hiểu Nam Cung Diệu, bây giờ lâm vào tình thế bắt buộc, nếu như dám hủy hôn, nhất định Nam Cung Diệu tạo bất lợi với Thiên Vũ, đáng giận, thế mà lại ép hôn, lừa gạt con trai phải của , cho là buông tay, có nghĩ đến cái người đàn ông này lại làm chuyện như vậy!

      tháng sau, trong vòng tháng này, Nam Cung Diệu có gọi điện thoại cho Mộ Hi, cũng chưa từng gặp lại , chỉ phái Lãnh Đông đến truyền lời , mà cha Nam Cung Vân cũng thường xuyên đến, đương nhiên là đến gặp cháu trai, hơn nữa cũng rất hài lòng với đứa con dâu này, lại càng bội phục Mộ Y Na hơn, người khổ sở nuôi lớn Mộ Hi, chỉ là đến bây giờ Mộ Y Na vẫn có nhận ra Nam Cung Vân là ai, vài chục năm thấy, bọn họ đều già rồi! Mộ Y Na nhớ ông hết sức bình thường.

      ***

      Tiếng động ĩ trong hoa viên, trang trí giống như vườn hoa hoàng thất, bày ra đầy đủ hoa tươi trang trí đẹp cho khu vườn, có hoa hồng, bách hợp, cây uất kim hương... d!iend^anle!quydon-Mèo Hoang

      Những người trong xã hội thượng lưu đều mặc quần áo lụa là, xuyên qua đám người, ngừng cười , trong đám người thiếu chính phủ quan viên, giới kinh doanh thương nghiệp, xã hội thượng lưu, còn có số thủ lĩnh bang phái, ít minh tinh, người mẫu thế giới đến trình diện, trong đó cũng có những người phụ nữ mà Nam Cung Diệu từng quan hệ, bọn họ muốn nhìn chút xem ai có thể mê hoặc được Nam Cung Diệu, thế nhưng đến đây cưới chui, còn bí mật sinh con trai!

      Có thể mời được bọn họ, hơn nữa còn để bọn họ tụ tập cùng chung chỗ, chỉ có tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung mời đến. Đúng là, những người này đều tới tham gia hôn lễ của Nam Cung Diệu và Mộ Hi.

      Bất kể đối phương có mục đích gì, đều muốn có quan hệ tốt với Nam Cung Diệu, tiếp theo có cơ hội trèo cao tý.

      Hôn lễ cần phải có bầu khí vui sướng, nhưng giờ phút này bầu khí trong phòng hóa trang có chút quái dị, lúc này Nam Cung Diệu và Mộ Hi thay trang phục hóa trang.

      "Tổng giám đốc, Mộ tiểu thư lập tức ra ngay." Người chịu trách nhiệm hoá trang cho hôn lễ, vô cùng cung kính báo với Nam Cung Diệu, căn bản dám nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng kia, chẳng lẽ làm chú rể cũng thể hòa tan cái vẻ mặt đóng băng kia sao?

      Người đàn ông trước gương, hai vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc, vóc người khôi ngô, đôi mắt chim ưng đen nhánh mà sâu lường được, giống như vương giả trời sinh, khóe miệng quyến rũ kia, như như cười tà mị, đủ để khiến cho tất cả lòng của phụ nữ sợ hãi.

      Nam Cung Diệu đứng ở trước gương, hai tay nhét vào túi, thản nhiên đáp lại câu.

      "Ừm, biết rồi ."

      Ở bên cạnh , chính là phòng hóa trang dâu.

      "Chị , hôm nay xinh đẹp." Mộ Đồng ở bên vui vẻ .

      "Mẹ là người mẹ đẹp nhất thế giới, mẹ thấy hôm nay Nam Nam có đẹp trai hay ?" Bàn tay bé của Nam Nam nắm lấy tay Mộ Hi hỏi, hôm nay Nam Nam mặc bộ vest , cổ áo đeo nơ, bên trong là áo sơ mi trắng, toàn bộ đầu tóc chải ngược phía sau, rất tuấn tú, bộ dáng đẹp trai.

      "Nam Nam hôm nay là đẹp trai." Mộ Hi đưa tay véo lấy khuôn mặt bé của Nam Nam.

      "Hừ, là cha đẹp trai, hay là Nam Nam đẹp trai?" Nam Nam tò mò hỏi.

      "Đương nhiên là Nam Nam của mẹ đẹp trai nhất." Mộ Hi cười .

      Mộ Hi xong, nhìn mình trong gương, quả thực thể nhận ra bản thân, tay nghề của thợ trang điểm quá lợi hại, lúc hoá trang và hóa trang giống như hai người khác vậy.

      Mộ Hi nghĩ thầm: phải gả cho Nam Cung Diệu sao? có cảm giác chận , hình như nằm mơ, giờ phút này này bản thân chờ đợi lâu, hôm nay cũng gả cho cái người đàn ông nguy hiểm này rồi, biết là phúc hay là họa!

      Vân Tĩnh Sơ và Mộ Đồng là phù dâu, bọn họ đội khắn voan lên đầu Mộ Hi, hôm nay phù dâu cũng vô cùng kinh diễm, thân vày màu hồng phấn, hết sức thanh tú xinh đẹp, bời vì Mộ Hi trang điểm dâu nổi bật, lại càng tăng thêm kinh diễm xinh đẹp.

      "Này, chị em tốt, về sau cậu có thể là phu nhân Nam Cung rồi, mặc dù ta rất có tiền, lại còn rất tuấn tú, nhưng mà, ta cũng hết sức đáng sợ, Hi, về sau cậu sống qua ngày với ta, mình chúc cậu hạnh phúc." Trong lòng Vân Tĩnh Sơ có chút lo lắng, gả cho loại đàn ông này nở mày nở mặt, nhưng sau lưng nở mày nở mặt đó là gì? Ai mà biết được?

      "Cám ơn cậu, Tĩnh Sơ." Mộ Hi biết Tĩnh Sơ quan tâm tới .

      Nam Cung Diệu ở bên ngoài chờ, sắc mặt càng
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 94: nhóc kia, đừng quá vênh váo.

      nhóc kia, phải chỉ là minh tinh mới nổi thôi sao. Nhớ kỹ, dù nổi tiếng, cũng thể ức hiếp người khác như vậy, chớ quên chồng tôi là ai. Chuyện ngày hôm nay tôi để ấy nhúng tay vào khoan dung với lắm rồi, nếu , với thế lực của ấy đừng mong sống yên được trong giới giả trí này! Chỉ cần tôi câu, chồng tôi lập tức ra tay, đừng có mà lên mặt!”

      Nam Cung Diệu đứng bên cười tà mị, này đúng là thể coi thường, dám ra tay dạy dỗ minh tinh nổi, Lại có thể thị uy được với những kia, vừa rồi Nam Cung Diệu đứng yên bên cạnh, muốn nhìn xem Mộ Hi có bản lĩnh gì đối phó với mấy người phụ nữ này, kết quả lại khiến cho chấn động, rốt cuộc này có biết bao điều mà biết tới?

      này có đơn giản như vậy. Hôm nay nhìn trang phục Nam Nam ăn mặc, quả thực là phiên bản của mình, chỉ có bản thân thấy, mọi người đều con trai cũng rất giống . Nhưng mà kết quả giám định là như thế nào? Chẳng lẽ kết quả có vấn đề gì sai sót sao? Lãnh Đông là thân tín của , chẳng lẽ?

      Càng đáng nghi hơn, nếu như Nam Nam là con cháu nhà Nam Cung, vì sao Mộ Hi chịu thừa nhận? Cả nhà đoàn tụ tốt hơn sao? Rốt cuộc cái này còn muốn chơi trò gì đây?

      "Chồng à, chúng ta ra ngoài trước , đừng quấy rầy nhã hứng của mọi người nữa, mọi người cứ tự nhiên dùng bữa nhé.” Mộ Hi mỉm cười với mọi người, giống như vừa rồi có phát sinh gì vậy. Ngay lúc Mộ Hi và Nam Cung Diệu ra khỏi phòng, minh tinh kia liền lên tiếng:

      “Diệu tổng, rất mong đại nhân đại lượng chấp nhặt với tiểu nhân, chuyện vừa rồi là tôi sai, đừng dìm ép tôi” Quả nhiên minh tinh đó bị lời Mộ Hi dọa cho sợ hĩa, thấy Nam Cung Diệu vẫn luôn lạnh lùng đứng ở yên đó, chỉ sợ vợ tức giận, bảo dìm chết danh tiếng ta.

      "Cứ yên tâm, chồng tôi mọn như vậy đâu, hơn nữa vợ ấy cũng phải người mọn như vậy, cứ uống rượu cưới của chúng tôi nhiều chút.”

      “Vợ tôi rất đúng, cũng nên tự mình tỉnh táo lại , chuyện hôm nay, tôi truy cứu.” Nam Cung Diệu và Mộ Hi ra ngoài, phu xướng phụ tùng, tràn ngập ngang ngược như vậy, tuy rằng dâu là nữ, nhưng trong lòng mạnh mẽ cứng rắn ai sánh được. Chẳng lẽ Diệu tổng thích mẫu con mạnh mẽ như vậy?

      Ra khỏi phòng, Mộ Hi buông tay Nam Cung Diệu ra, nhìn Nam Cung Diệu:

      “Người nào bên trong cũng tốt hơn tôi, vì sao cứ bắt tôi phải gả cho ? ràng hôm nay nhìn thấy bọn họ phải đến đây uống rượu, mà đến đây uống dấm, những người phụ nữ này, chỉ cần câu thôi, đều phát điên nhào lên như nhau.”

      Mộ Hi thấy cam lòng, vẻ mặt như tình nguyện lấy , mới vừa rồi bị người khác xem thường, khiến Mộ Hi rất tức giận, lại chẳng biết chính bộ dạng tức giận như vậy, lại khơi mào dục vọng trong người của Nam Cung Diệu.

      cúi đầu hôn lên cái miệng nhắn lải nhải kia, hơn tháng qua có chạm vào người , cũng có hứng thú với những người phụ nữ khác, đợi đến đêm tân hôn muốn , giờ phút này chỉ hận sao thời gian trôi quá lâu, những người phục vụ thấy vậy đều phỉa tránh mặt, dám làm hỏng chuyện tốt của , xem ra chú rể đói bụng ăn quàng, đứng trong hành lang mà hôn dâu của mình vô cùng nồng nhiệt.

      Cho đến nghe khi thấy tiếng thở dốc của Mộ Hi, Nam Cung Diệu mới hài lòng buông ra.

      “Đói bụng chưa? Tối nay cho em ăn no.” Nam Cung Diệu cười xấu xa , mặc kệ Mộ Hi phản ứng ra sao, đắc ý rời . Nam Cung Diệu vừa hai bước, lại quay trở về.

      “Em gọi mẹ , gọi cha lại, chúng ta cùng tiếp khách.” Nam Cung Diệu xong tìm cha mình, còn Mộ Hi về phía phòng nghỉ của mẹ.

      Cứ như vậy, bốn người Nam Cung Vân, Mộ Y Na, Nam Cung Diệu và Mộ Hi tới chỗ của khách quý. Hầu hết chỗ này đều là những người chính phủ quan chức cấp cao, còn có số nhân vật nổi tiếng quan trọng.

      "Lúc này Nam Cung Diệu cám ơn mọi người bỏ trăm công nghìn việc để đến tham dự hôn lễ của và Mộ Hi. "Chén rượu này tôi kính mọi người, cám ơn." Nam Cung Diệu xong uống cạn hơi.

      Trong số họ còn có người luôn nhìn chằm chằm vào Mộ Y Na, người đàn ông đó chính là Khang Dực, cha của Khang Hân, chỉ thấy hai tay ông run rẩy, biểu cực kỳ thất lễ, giống như trong lòng bi thương. Nam Cung Vân biết tại sao ông lại phản ứng như thế, vội vàng kêu ông cái.

      “Cậu Khang, cho dù chúng ta thể làm thông gia, nhưng vẫn là bạn tốt! Cậu cần nhìn con trai tôi súc động thế chứ!” Nam Cung Vân đỡ cho ông ta, vì Khang Dực thể quá lộ liễu, tròng mắt hận như muốn rớt ra.

      Mộ Y Na nghe Nam Cung Vân nhắc đến họ Khang, tay cầm ly rượu bỗng nhiên run lên. Bà có nhìn người đàn ông họ Khang kia, bởi vì nhiều năm, bà còn quan hệ gì với người họ Khang đó. Nhưng bà phải kiên cường chịu đựng, vì đây là hôn lễ của con bà, bà thể có chút sai sót nào cả, nhất là hôn lễ trong nhà hào môn, bà càng thể để bí mật mấy chục năm kia bị phơi bày ra ánh sáng.

      Mộ Y Na 50 tuổi, nhưng vẫn còn dáng vẻ thướt tha, hôm nay bà cố ý trang điểm, lúc còn trẻ bà từng là ngôi sao ca nhạc lớn, cũng từng trải qua việc đời, mặcdù vài chục năm ít khi lui tới những nơi sa hoa, nhưng cách ăn mặc của bà vẫn rất quý phái, ngôn hành cử chỉ cũng rất tao nhã, vốn mọi người đều biết nhà vợ của Nam Cung Diệu là người bình thường, chỉ nghĩ mẹ vợ đứng ra, khiến cho mọi người chấn động, đây phải là người mẹ bình thường, quả như là quý bà sang trọng, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy coi trọng bà hơn.

      “ Tôi là mẹ của Mộ Hi, rất vui khi mọi người đến tham gia hôn lễ của Diệu Nhi và Mộ Hi, tôi biết nên gì, nhưng tôi hi vọng mọi người vui vẻ, cảm ơn mọi người, ly rượu này tôi kính mọi người.” Mộ Y Na xong, uống cạn ly rượu hơi, khí thế rộng lượng mạnh mẽ có thể so sánh với người đàn ông.

      rất hay, Diệu tổng có thể cưới vợ như vậy, hơn nữa mẹ vợ cũng khiến mọi người nể phục. Xin chúc mừng, chúc mừng, tôi cũng kính cả nhà ly.” người đàn ông nghe mẹ Mộ Hi vậy, kích động cầm ly rượu đứng lên uống cạn.

      Cha con Nam Cung Diệu đều cảm thấy bất ngờ, nghĩ rằng mẹ Mộ Hi lại phô trương như vậy, chẳng những bề ngoài khiến người ta lóa mắt, biểu vừa rồi còn khiến người khác vô cùng tán thưởng. Ngôn từ cử chỉ của bà đều rất tao nhã, phóng khoáng.

      “Cảm ơn, cảm ơn, nhờ có mẹ vợ tốt như vậy, mới sinh được ra tốt thế này.” Nam Cung Diệu cười vui vẻ, cánh tay tự nhiên ôm lấy thắt lưng Mộ Hi, tỏ ra chút ân ái.

      Mọi người ở đây đều cười vui vẻ ha ha, chỉ có mỗi gương mặt già nua của Khang Dực là thể cười nổi. Tất cả mọi người đều cho rằng, đáng lý Nam Cung Diệu phải lấy con của ông nhưng lại cưới này, cho nên ông thể cao hứng cũng phải.

      Nhưng ra là do Khang Dực phát mẹ của dâu chính là người mình từng trước kia, hơn nữa là mối tình khắc cốt ghi tâm. Chẳng qua lúc đó vì ông có vị hôn thê, cho nên mới phụ lòng Mộ Y Na, đây chính là việc ông hối hận nhất trong suốt cuộc đời mình, vì từ bó đoạn tình duyên này.

      Vì Mộ Hi tiếp khách cả buổi tối, nên chỉ thấy eo lưng nhức mỏi, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng nghỉ chút. Nam Cung Diệu biết rất mệt mỏi cho nên sai Lãnh Thông đưa trở về trước, bởi vị hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, cho nên Nam Nam được đưa về nhà bà ngoại, vài ngày sau mới tới đón về.

      Tất cả đổ đạc trong nhà đều là thứ tốt nhất, toàn là hàng Châu Âu cao cấp được chuyển từ nước ngoài về. Nhưng đối với Mộ Hi mà , có chút ý nghĩa gì cả.

      Mộ Hi cảm thấy xương cốt rã rời, ra kết hôn mệt mỏi như vậy!

      vào phòng ngủ, thấy đầu giường có đặt hai chai rượu đỏ, chắc là cho và Nam Cung Diệu uống. Nhìn hai chiếc gối giường, thầm nghĩ: Sau này nơi này chính là nhà , về sau cùng ngủ cùng ăn với người đàn ông kia, nghĩ tới đây khỏi đỏ mặt, lấy ra bộ áo ngủ gợi cảm mà Vân Tĩnh Sơ tặng , Vân Tĩnh Sơ cố ý dặn , muốn mặc áo ngủ này, muốn mặc áo ngủ của bản thân, quá bảo thủ, bắt được tim đàn ông.

      Vì muốn lấy lòng người đàn ông kia, Mộ Hi đành phải cầm bộ áo ngủ Tĩnh Sơ mua cho vào toilet, sau khi tắm xong, ngó đầu ra nhìn xem Nam Cung Diệu về chưa, mặc bộ đồ mà Vân Tĩnh Sơ mua cho, ngại đến mức muốn ló mặt ra ngoài, đây là áo ngủ gì chứ, chỉ giống như cái màn thôi! Toàn bộ đều trong suốt, hai nơi tròn trĩnh có thể bị nhìn thấy khu vực đen nhánh kia! Mắc cỡ chết được!

      Phát Nam Cung Diệu vẫn chưa trở về, leo từ từ lên giường, chui vào chăn, trong lòng mới yên tâm chút, mặc áo ngủ này sao có thể gặp người ta chứ, mặc mà giống như cũng mặc!

      Giường cưới rất thoải mái, Mộ Hi rất mệt, biết nằm bao lâu ngủ thiếp mất.

      Mơ mơ màng màng nghe được có người va vào bàn ghế, mở choàng hai mắt, tăng nhanh cảnh giác, nhưng ánh sáng trong phòng hết sức tối tăm, có mở đèn, cái gì cũng nhìn thấy được, chỉ cảm thấy có người đến gần phía , toàn thân người kia toàn mùi rượu, rón ra rón rén đến gần .

      Mộ Hi hoảng hốt, là ai? Là Nam Cung Diệu sao? thể nào, vì sao bật đèn? Chẳng lẽ là trộm?

      Mộ Hi loáng thoáng cảm thấy người kia sắp tới gần mình, duỗi chân ra, dùng sức đạp cái.

      Ai ngờ sức lực đối phương rất lớn, nhanh chóng bắt được chân , từ chân nắm được thân thể của , sau đó tiếp đến là loạt gặm cắn. Mộ Hi chỉ cảm thấy mùi rượu nồng, còn tiếng đàn ông thở dốc, xong rồi, biết là ai muốn sống nữa lại dám động vào người phụ nữ của Nam Cung Diệu, nhưng mà, mắt thấy khí tiết tuổi già khó mà giữ được, Mộ Hi sốt ruột, người đàn ông này giống như chó dữ, làm cho chán ghét.

      Người đàn ông bắt đầu xé rách đồ ngủ của Mộ Hi, ôi trời đồ ngủ vừa kéo rách, tốn chút sức nào, Mộ Hi hoảng sợ, vì vậy, duỗi quả đấm ra, đánh đến người đàn ông gặm cắn, trượt khéo đánh vào trúng mắt, lập tức

      “A—“ kêu lên tiếng, Mộ Hi nghe được tiếng kêu quen thuộc, vội vàng xuống giường bật đèn.

      Khó trách giọng lại quen thuộc, người này chính là chú rể hôm nay, Nam Cung Diệu, chỉ thấy lúc này ngồi xổm người dưới đất, bị Mộ Hi tập kích, vốn say khướt, bị dánh tỉnh chút.

      , là , vì sao bật đèn? Lén Lén lút lút, làm em còn tưởng rằng ăn trộm chứ?” Mộ Hi sốt ruột , vừa rồi bị dọa trán đổ mồ hôi.

      “Ăn trộm sao? Ăn trộm lên giường hôn em sao?” Nam Cung Diệu thở hổn hển , xem ra hôm nay cũng uống ít, nếu vừa rồi dễ bị đánh như vậy.

      “Ai ăn trộm hôn người? Có rất nhiều ăn trộm chuyên môn trộm phụ nữ!” Mộ Hi phục , chẳng biết răng đồ ngủ của mình bị Nam Cung Diệu xé thành vải rách, lúc này Mộ Hi giống như lõa lổ đứng trước mặt Nam Cung Diệu.

      “Đến đây đỡ tôi đứng lên, tôi uống nhiều quá, còn bị em đánh cái, đầu còn choáng váng!” Nam Cung Diệu cúi đầu xuống làm bộ như mình vô cùng nhức đầu, Mộ Hi tin rằng , lo lắng tới.

      “Ai bảo uống nhiều rượu như vậy? phải chính mình chịu tội hay sao?” Mộ Hi ngồi xổm người xuống dìu , ai ngờ chút đề phòng bị Nam Cung Diệu đè xuống mặt đất.

      muốn làm gì?” Mộ Hi bị hành động này dọa cho chết khiếp.

      “Tôi muốn thực nghĩa vụ của mình, nghĩa vụ của người chồng.” Nam Cung Diệu háo sắc , Mộ Hi biết là lại bị lừa.

      Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, nghĩ thầm: Cuối cùng cũng là vợ của rồi, loại phụ nữ này khó tìm, muốn dáng người có dáng hình, muốn diện mạo có diện mạo, còn hết sức kích thích, tính cách hoang dã khống chế được, nhưng khiến thích.

      Nghĩ tới chút nữa ở dưới thân khom người hầu hạ, Nam Cung Diệu cao hứng tâm muốn nhảy lên cổ họng.

      Chỉ cần với bất kể người đàn ông nào cũng thấy kích thích mạnh mẽ, hôm nay Mộ Hi thay bộ sườn xám, biết, bởi vì trong mắt những người đàn ông kia như muốn rớt ra ngoài! mỉm cười nhìn qua Mộ Hi, đưa tay xờ nắm ngực của Mộ Hi.

      Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu cười, trong lòng sợ hãi, bời vì rất ít cười, chỉ cần cười tiếng có chuyện gì tốt!

      Rãnh ngực Mộ Hi rất sâu, đến ngón tay của Nam Cung Diệu có thể lún vào, vô cùng có cảm giác.

      “Chờ chút, hôm nay chúng ta kết hôn, có thể cần gấp gáp như vậy hay ?” Mộ Hi thẹn thùng nhìn Nam Cung Diệu.

      “Nhớ kỹ, về sau em phải goi là chồng, thể có xưng hô, bây giờ là người đàn ông của Mộ Hi.” Nam Cung Diệu giọng , sau đó lại hôn môi của Mộ Hi.

      “Được, chồng à, hôm nay em mệt quá, có thể để ngày mai muốn được hay ?” Mộ Hi giả đáng thương .

      được, tháng chưa được ăn thịt, dù sao chúng ta cũng phải là lần đầu tiên, nhiều lần hay ít lần có cái gì khác nhau, thấy em kết hôn căng thẳng, yên tâm , chữa lành cho em, em quên, cái ống đâm cái là tốt rồi, tin bây giờ chúng ta thử xem.” Nam Cung Diệu hưng phấn , tay hết sức thành , sờ tới sờ lui người Mộ Hi.

      “Chờ chút, Nam Nam phải con , vì sao vẫn còn muốn cưới em?” Cuối cùng Mộ Hi ra nghi vẫn bản thân hoang mang.

      “Đây là em nợ tôi.” Nam Cung Diệu ngồi dậy, rời khỏi Mộ hi, rất ràng bị giội cho gáo nước lạnh, hào hứng vừa rồi cũng bị dập tắt.

      Nam Cung Diệu cầm lấy rượu đỏ đầu giường, đến bên, rót ly rượu đỏ cho mình, từ từ uống, đôi mắt chim ưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      , uống nhiều rượu, cần uống nữa.” Mộ Hi thấy mặt Nam Cung Diệu có loại cảm giác thê lương, trong lòng hết sức đau lòng, nhưng mà, lại bất lực, bởi vị có thể cái người phụ nữ nguy hiểm kia nhìn xem nhất cử nhất động của , cho nên vì an toàn của con trai, tốt nhất thể để nó có chút quan hệ nào với Nam Cung Diệu được.

      “Cút, cách xa tôi chút.” Nam Cung Diệu bỗng nhiên tức giận, nhắc tới đứa con, đến bây giờ trong lòng vẫn đau nhức, đến cùng là vì cái gì? Vì sao đứa bé này phải của ? vẫn tin tưởng khoa học, ADN chứng minh chính xác, và Nam Nam có bất ký liên hệ máy mủ, đây là .
      Last edited by a moderator: 7/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 95: Đêm tân hôn khác biệt

      Mộ Hi có ở tiến lên, mà mình lên giường nằm, bởi vì mệt chết được, rất muốn nghỉ ngơi sớm chút, dù sao con trai là của , về sau có cơ hội biết mọi việc, Mộ Hi chỉ cần bảo đảm con trai đừng bị người khác uy hiếp là được.

      Rất lâu sau, Mộ Hi ngủ vù vù, Nam Cung Diệu đến, nhìn .

      "Người phụ nữ nhẫn tâm, em còn có thể ngủ được sao, có khi tôi hận muốn bóp chết em, em lại dám lên giường cùng người đàn ông khác, còn dám sinh ra nghiệt chủng! Em cho rằng tôi tồn tại có phải hay ? Dám đùa bỡn tình cảm của tôi, hừ! Tôi từ từ trừng phạt em, ngày nào đó em phải khuất phục tôi." Lúc này vẻ mặt Nam Cung Diệu trở nên hết sức đáng sợ, cười dữ tợn.

      "Hừ, vậy em cứ từ từ đền bù tồn thương cho tôi !"

      Mộ Hi ngủ, Nam Cung Diệu bắt đầu xé rách đồ ngủ Mộ Hi mới vừa thay lại, thích mặc kín ngủ như vậy, làm việc rất phiền toái.

      " làm cái gì vậy?" Mộ Hi bị động tác thô bạo của Nam Cung Diệu làm tỉnh, nhìn thấy gương mặt gần như vặn vẹo đó, khiến cho Mộ Hi mới vừa ngủ say hoảng sợ.

      "Làm gì sao? Tôi muốn làm chuyện đàn ông và phụ nữ cần phải làm, em cũng sinh con trai cho người khác, tôi muốn em còn được sao?" Lúc này Nam Cung Diệu hận đến nỗi muốn nổi điên, đối với người phụ nữ này, thể mạnh tay xuống được, điều duy nhất có thể làm chính là hành hạ giường.

      " biến thái." Mộ Hi bị vẻ mặt Nam Cung Diệu hù dọa, cái ánh mắt đó chưa từng gặp bao giờ, bình thường, bình thường, người đàn ông này điên rồi, chỉ có kẻ điên mới có thể nhìn người khác như vậy.

      "Hôm nay tôi cho em biết cái gì mới là biến thái." Nam Cung Diệu xé toang đồ ngủ Mộ Hi, nắm lấy tóc , cưỡng ép Mộ Hi nhìn .

      "Tại sao em lại sinh con cho người khác?" Trong mắt Nam Cung Diệu bốc lên lửa giận, cắn răng, nhìn Mộ Hi, hận thể há miệng ăn vào bụng.

      " cần xen vào." Mộ Hi đau đến tức giận, vì vậy, quật cường khiến được cúi đầu, nhịn đau, đáp lại Nam Cung Diệu.

      "Vậy hôm nay tôi để em sinh con trai cho tôi." Nam Cung Diệu nắm chặt lấy cổ Mộ Hi, cầm lấy thân dưới của mình, trực tiếp đâm vào, Mộ Hi đau đến nỗi ra tiếng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, người đàn ông này lại dám mạnh bạo với , vốn nghĩ đêm tân hôn của mình có hồi ức khó quên, nghĩ tới như thế này, khóe mắt khỏi chảy xuống nước mắt, mà người đàn ông này có để ý cảm nhận của , lần lần đều phát tiết thú dục.

      Mộ Hi nhìn vẻ mặt khó coi của người đàn ông này, cảm nhận được động tác biến thái thế nào, cái cổ vẫn bị nắm chặt, Mộ Hi cố gắng dùng tay vịn mở, nhưng phí công, sức móng vuốt kia lại rất là lớn, giờ phút này, giống như con gà con bị diều hâu hung hăng xé rách, hoàn toàn có năng lực chống cự.

      Cuối cùng, Nam Cung Diệu thỏa mãn rời , Mộ Hi tê liệt tới phòng tắm, đây chính là chồng của mình! Đây chính là đêm tân hôn của mình! Đây chính là người đàn ông mình nhất! Hừ! Hừ! Đàn ông đều như vậy, muốm lòng phụ nữ phải ngoan, cho phép phụ nữ phản bội, nhưng mình có thể chơi đùa phụ nữ!

      Nam Cung Diệu ngã đầu ngủ, có nửa câu an ủi, Mộ Hi lâu có ra khỏi phòng tắm, ai hiểu được lòng ? đau ai hiểu cho? Lòng ai hiểu ? Người đàn ông bên ngoài phải người mình sao? Vì sao giờ phút này cảm thấy xa lạ? Tĩnh Sơ sai, là người nguy hiểm, là mình quá ngây thơ, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho , nhưng đến cùng lại như thế này!

      Mộ Hi có lên giường ngủ, mà nằm ghế sofa ngủ, muốn nằm ở bên cạnh người được gọi là chồng đó.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Hi biết là bởi hôm qua ngủ quá muộn, hay bởi vì hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên bây giờ vẫn còn nằm sofa ngủ ngon.

      Nam Cung Diệu đứng dậy, nhìn Mộ Hi ghế sofa, ngủ ngon, đất còn có đồ ngủ bị xé nát, còn có bộ đồ lót chơ trụi sàn, lộn xộn chịu nổi.

      quay đầu nhìn Mộ Hi nằm sấp ngủ ghế sofa, khuôn mặt bắt đầu trở nên rút gân

      “Người phụ nữ chết tiệt, mấy giờ rồi, còn…” Nam Cung Diệu kéo lấy chiếc chăn đắp người Mộ Hi, nhìn thấy Mộ Hi lại mặc áo sơ mi của ngủ, người phụ nữ đáng chết, mặc đồ ngủ, lại mặc áo sơ mi! Bởi vì trong phòng vẫn mở máy sưởi, cho nên Mộ Hi cũng có cảm giác được nhiệt độ trong phòng có thay đổi, vẫn ngủ say như cũ, còn hài lòng chép miệng, dáng điệu thơ ngây chân thành giống như đứa trẻ con ngủ say, mà tình cảnh này cho dù ai thấy cũng nhịn được buồn cười.

      Bắp đùi trắng nõn cứ thế lõa lồ trước mặt Nam Cung diệu, bên còn có dấu tay hôm qua Nam Cung Diệu bấu bị thương, lại còn cái tư thế ngủ chướng tai gai mắt của Mộ Hi kia nữa, khiến khóe miệng Nam Cung Diệu thể đành lòng mà khẽ nhếch lên,

      “Đứng lên cho tôi.” Nam Cung Diệu quát lên, hù dọa Mộ Hi giật mình ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt, hiều xảy ra chuyện gì, cứ cho là ở nhà của mình vậy?

      “Tại sao lại ở chỗ này?” Mộ Hi hiểu nên hỏi.

      nhảm, đây là nhà tôi, tôi ở chỗ này ở chỗ nào?”

      Mộ Hi dùng sức lắc đầu, nghĩ tới mình kết hôn, hơn nữa còn trải qua đêm tân hôn giống như ác mộng, vẻ mặt thất vọng vào phòng tắm rửa mặt.

      Rửa mặt xong ra, Mộ Hi phát Nam Cung Diệu vẫn luôn nhìn .

      “Nhìn cái gì vậy?” Mộ Hi nghĩ tới tối ngày hôm qua Nam Cung Diệu bóp cổ của làm việc, lại thấy nổi giận.

      “Tôi thấy em rất thích quần áo của tôi phải.” Bởi vì Mộ Hi mặc sơ mi của Nam Cung Diệu, cổ áo rất rộng, khiến nửa bộ ngực Mộ Hi bị lộ ra ngoài, cho nên Nam Cung Diệu mới nhìn chằm chằm như vậy, nghĩ tới, người phụ nữ này mặc áo sơ mi của có ý vị như vậy.

      “Tôi thích cái đầu , là ai đêm qua xé rách hai bộ đồ ngủ mới của người ta, tôi có cách nào mới phải mặc lên như vậy, cũng thể cởi trần ngủ!” Mộ Hi nhìn hai bộ đồ ngủ ở đất, còn chưa có được vinh quang làm việc mà hy sinh thế này!

      Vậy sau này em có thể nghĩ tới chuyện cởi hết để ngủ, bởi vì tôi muốn gặp phải phiền phức.” Nam Cung Diệu thản nhiên , hai mắt còn nhìn chằm chằm cổ áo Mộ Hi.

      “Biến thái, tám đời có chạm qua phụ nữ hay sao? Mới sáng sớm nhìn chằm chằm người ta!” Mộ Hi thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu, bộ dạng sắc quỷ, nghĩ thầm: Tại sao lại chứ? Quả thực là đầu nhúng nước!

      “Em còn sợ tôi nhìn sao? Có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn qua, phải hai ngọn núi, cộng thêm cái giếng.” Nam Cung Diệu híp mắt ưng lại, tà mị cười.

      , vô sỉ, có nghĩ tới lại là loại người này!” Mộ Hi lầu bầu , mặc quần áo xong chuẩn bị xuống lầu.

      “Tôi là người thế nào em từ từ hiểu .” Nam Cung Diệu thâm trầm nhìn qua Mộ Hi, Mộ Hi cảm giác được người đàn ông này khó nhìn thấu, bá đạo, lòng dạ ác độc, thay đổi thất thường, chẳng lẽ những thứ này còn chưa đủ hay sao?

      Mộ Hi xuống lầu, phát bữa sáng được chuẩn bị tốt rồi, hết sức phong phú, còn là bữa sáng có đủ Trung tây, bởi vì Nam Cung Diệu biết Mộ Hi thích đồ ăn tây, cho nên dặn dò đầu bếp trong nhà tốt, chuẩn bị cho Mộ Hi đồ ăn Trung Quốc, phải đầy đủ dinh dưỡng.

      “Hừ! Gả cho người có tiền, mỗi ngày đều có thể ăn uống đồ tốt như vậy! Chỉ biết đốt tiền, có hai người ăn mà làm như mời khách.” Mộ Hi thấy thức ăn bày đầy bàn, khỏi ca thán.

      “Phu nhân, đây đều là thiếu gia dặn dò, sau này mỗi ngày tăng dinh dưỡng cho .” Quản gia cung kính , ông quản gia này là người làm chuyên môn cho nhà Nam Cung, do Nam Cung Vân điều tới, chịu trách nhiệm chuẩn bị sinh hoạt hằng ngày cho con trai và con dâu, bởi vì ông quản gia này rất tận tâm trung thành với nhà Nam Cung, làm tròn chức trách, khiến Nam Cung Vân hết sức yên tâm.

      “Chú à, về sau gọi cháu Mộ Hi là được rồi, gọi phu nhân, cháu chưa có thói quen.” Mộ Hi bị quản gia gọi tiếng phu nhân, cảm thấy đặc biệt khó chịu.

      “Phu nhân, đây là quy định, về sau phu nhân có thể gọi tôi là quản gia Lý, cứ từ từ dùng bữa, tôi xin ra ngoài trước.” Quản gia Lý thấy Nam Cung Diệu xuống lầu, vội vàng lui ra. Vị thiếu gia này rất dọa người, cũng biết lợi hại của , cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn.

      xem vừa tới, dọa người ta như chuột thấy mèo!” Mộ Hi bắt đầu ngồi xuống dùng bữa.

      “Về sau, em chính là nữ chủ nhân của cái nhà này, bọn họ xưng hộ với em cũng chỉ được gọi phu nhân, nhớ kỹ lấy.”

      Nam Cung Diệu cũng ngồi xuống dùng bữa, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người ta đoán được ra trong lòng nghĩ gì?

      Mộ Hi thỉnh thoảng liếc sang Nam Cung Diệu ngồi đối diện, ngẫm lại về sau, mỗi ngày đều phải như vậy? Đối mặt cùng nhau sống cho qua ngày, đây phải là cuộc sống mà mình mong muốn, mình muốn ông chồng sáng sớm tỉnh dậy hôn dâu là cái, sau đó hai người vui vẻ dùng bữa sáng, mà phải khí trầm lặng như vậy, có tí sức lực nào, nghĩ tới đây hào hứng dùng bữa còn nữa.

      Mộ Hi thất thần, nhìn trần nhà ngây ngốc ngẩn người, đột nhiên mong trong mắt xuất gương mặt quen thuộc, gương mặt tuấn, chính là gương mặt này lấy lòng của , người của , khỏi đưa tay ra sờ, sờ lông mày , rất đẹp mắt, sờ đôi mắt , hết sức mê người, sờ mũi , rất cao, sờ môi , gợi cảm.

      Đôi tay khỏi nắm lấy khuôn mặt tuấn.

      “Em ngốc rồi sao?” Nam Cung Diệu bị Mộ Hi vuốt mặt mà lạnh lùng .

      Mộ Hi đột nhiên kịp phản ứng lại, biết mình thất thố.

      “A— xem ăn dính đầy mặt này, thiệt là, tôi lau giúp .” Mộ Hi lúng túng đứng lên giúp Nam Cung Diệu lau mặt.

      “Em cho tôi là người ngốc sao? Tôi thấy ràng em háo sắc, chẳng lẽ cách chơi tối hôm qua hết sức nghiền?” Nam Cung Diệu thản nhiên , nóng vội nhìn sang Mộ Hi.

      đề cập tới chuyện hôm qua tốt, nhắc tới tối hôm qua Mộ Hi nóng nảy. Vốn làm bộ lau mặt giúp Nam Cung Diệu, liền biến thành dùng sức dày xéo.

      “Đúng vậy, hết sức nghiên!” Mộ Hi cắn răng dùng sức dày vò mặt Nam Cung Diệu, hận thể kéo xuống miếng thịt mới giải hận!

      Nam Cung Diệu bắt lấy cánh tay Mộ hi, ánh mắt dừng lại mặt Mộ Hi

      “: nghiền còn ở phía sau, buổi tối mới có, em cứ ngoan ngoãn chờ cho tôi .” Nam Cung Diệu xong tới thư phòng, để Mộ Hi ngơ ngác ở lại, người đàn ông này cũng trở mặt quá nhanh, ánh mắt vừa rồi là dọa người.

      Mộ Hi ăn xong đón Nam Nam, Nam Cung Diệu chỉ phái lái xe đưa thôi, , Mộ Hi lại thấy tự tại, bây giờ gần Nam Cung Diệu cảm thấy căng thẳng, trong lòng bàn tay khỏi đổ ra mồ hôi, mặc dù mỗi lần mình đều biểu ràng cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn rất mâu thuẫn.
      Last edited by a moderator: 7/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96: Tạo hóa trêu người

      Trong phòng tập thể thao.

      “Âu thiếu, đáp ứng tôi nhất định phải làm được đấy...”

      “Ừm.”

      Trong căn phòng u ám, tràn ngập hương vị tình dục mê muội, người đàn ông hưởng thụ thân thể của người phụ nữ dưới thân.

      Đây là căn phòng thể thao, rèm cửa sổ được che kín mít, lọt vào được chút ánh sáng, mà người phụ nữ dựa vào máy tập chạy bộ, bắp đùi tách ra, trở thành con mồi của người đàn ông.

      Ngay lúc người đàn ông nỗ lực ra vào nước rút, người phụ nữ dưới thân như mới được sống lại, người đàn ông này quá mạnh mẽ, gần như khiến ta trợn trắng mắt, cũng may khi ta sắp chịu nổi, người đàn ông này mới chạy nước rút, ta cũng được cứu!

      “Âu thiếu, chuyện của tôi?”Người phụ nữ này là Khang Hân, người đàn ông ta mới vừa hầu hạ chính là Ác Lang xưng bá phương Bắc - Âu Dương Hàn.Người này phải ai khác, ta là em kết nghĩa của Cao Huy, lần này Khang Hân muốn lợi dụng ta để đả kích Nam Cung Diệu.

      “Tôi biết phải làm như thế nào, về sau cứ theo tôi, tôi rất hài lòng.” Giờ phút này, Âu Dương Hàn khác với Âu Dương Hàn vừa rồi, đến giọng điệu lạnh lùng mà vẻ mặt vẫn lạnh như cũ, cũng giống Nam Cung Diệu, chỉ là trong cặp mắt kia, lộ ra lườt nhát lạnh nhạt phải bình thường, mà tràn đầy hắc ám.

      Khang Hân mặc quần áo tử tế ra ngoài phòng cùng Âu Dương Hàn, tất cả đồ ở chỗ này đều rất cao cấp, tất cả đều được điều khiển hoặc tự động, đều có mật mã, người bên ngoài vào là ra được.

      người đàn ông mặc đồ đen cung kính tới trước mặt của Âu Dương Hàn.

      “Ông chủ, tra ràng, Cao tổng chính là do Nam Cung Diệu hại chết, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, đây là ảnh chụp.”Người áo đen cẩn thận đưa ảnh chụp cho Âu Dương Hàn.

      Âu Dương Hàn nhận lấy ảnh chụp, có bất kỳ vẻ mặt gì, Khang Hân đứng bên cạnh liếc qua cái, lập tức che miệng chạy vào nhà vệ sinh, bởi vì hình ảnh trong tấm ảnh đó hết sức máu tanh, khủng bố, lục phủ ngũ tạng của Cao Huy đều phơi ra ngoài, nhầy nhựa hỗn độn chỗ.

      “Gần đây ta có động tĩnh gì ?”Âu Dương Hàn lạnh nhạt hỏi.

      “Hình như ta vừa kết hôn.”Người áo đen cẩn thận trả lời, chỉ sợ câu chọc ông chủ nổi giận.

      điều tra lai lịch vợ ta, tôi muốn nhổ tận gốc.”Âu Dương Hàn ngoan , Khang Hân ở trong nhà vệ sinh nghe thấy có chút sợ hãi, chẳng lẽ người đàn ông này còn đáng sợ hơn Nam Cung Diệu?

      Chẳng qua, nghĩ tới Nam Cung Diệu hủy hôn, lại vứt bỏ ta, Khang Hân nở nụ cười, đừng trách tôi, là phụ tôi trước, tôi chỉ muốn tìm về tôn nghiêm của mình, còn có con hồ ly tinh kia, tôi chiếm được, ai cũng đừng có được.

      “Vâng, ông chủ.”Người đàn ông áo đen cúi đầu lui ra.

      “Âu thiếu, tra vợ ta làm gì?”Khang Hân ra từ trong phòng vệ sinh, tò mò hỏi.

      “Người phụ nữ khiến cho tà ma chịu lấy về nhà, tôi muốn xem người phụ nữ đó như thế nào? Năm đó đại ca Cao Huy vì trêu chọc vào người phụ nữ này, mới có thể rước họa sát thân, tôi muốn xem mặt hàng đó như thế nào!” ràng Âu Dương Hàn cảm thấy hứng thú với người phụ nữ của Nam Cung Diệu.

      “Hừ! phải là hồ ly tinh sao, chỉ biết quyến rũ đàn ông!” Khang Hân nhớ tới Mộ Hi lại tức giận, Âu Dương Hàn để ý tới việc ta bực tức, nhất định này như ta được, nếu làm sao Nam Cung Diệu muốn chứ!

      “Về sau cứ ở phương Bắc của tôi, tôi phải xuống phương Nam làm việc nên thể theo, bởi vì Nam Cung Diệu hết sức giảo hoạt. Tôi phải làm hết sức cẩn thận, cuối cùng cùng phản kích, hiểu chứ?” Địa bàn của Âu Dương ở phương bắc, mà địa bàn của Nam Cung Diệu ở phương nam, hai người sưng bá ở hai khu vực khác nhau, hơn nữa thực lực tương đương. Dưới tình huống bình thường, ít khi lui tới, cái gọi là nước giếng phạm nước sông chính là đạo lý này.

      ****

      “Mẹ, hôm nay con mang Nam Nam qua đó, sau này mỗi khi cuối tuần con Nam Nam về nhà.” Mộ Hi với mẹ mình, biết họ vẫn luyến tiếc, nhưng thằng bé thể tách ra khỏi mẹ!

      “Mẹ hiểu mà, thằng bé thể có cha, dù sao nó cũng là con của nhà Nam Cung, đoàn viên là đúng, mẹ nghĩ Nam Nam sẽtheo các con.”Mộ Hi thấy vẻ mẹ khá vui vẻ mới yên tâm, có lẽ trong lòng mẹ luôn luôn hy vọng tìm được hạnh phúc của mình, bây giờ kết hôn, cho nên mẹ khá vui vẻ.

      Sau khi Mộ Hi và con trai về đến nhà, Nam Nam biểu cực kỳ ngoan ngoãn, bởi vì bà ngoại dặn dò, đến nhà mới phải có lễ phép, cho nên thằng nhóc chỉ tham quan phòng ở của mình chút, cũng có chạy loạn khắp nơi.

      “Tiểu thiếu gia, nào, tôi dẫn cậu ra vườn hoa xem chút.”Quản gia Lý mang Nam Nam ra ngoài vườn hoa.

      “Bác à, tại sao phải gọi Nam Nam là tiểu thiếu gia?” Nam Nam nắm tay quản gia Lý hỏi.

      “Tiểu thiếu gia, đây là quy định của nơi này, bởi vì cậu là con trai của thiếu gia, về sau cứ gọi tôi là quản gia Lý được rồi, tôi là quản gia chăm sóc cho mọi người.”Kỳ , Nam Cung Vân đưa quản gia Lý tới đây cũng có mục đích chăm sóc cho cháu của mình - Nam Cung Tư Nam. tại Mộ Tư Nam thay tên là Nam Cung Tư Nam, theo họ cha, nó cũng khiến Mộ Hi vui mừng, mặc dù trong lòng Nam Cung Diệu có cảm giác gì, nhưng mà, ngày nào đó .

      “Được rồi, về sau khi có người cháu gọi bác là quản gia Lý, khi có người cháu gọi là bác Lý được ?”Nam Nam còn mang giọng sữa , bộ dạng khiến cho người khác phải , khiến quản gia Lý rất thích.

      “Được, cứ nghe cậu.”Hai người vừa vừa cười ra vườn hoa chơi.

      Đến bữa tối, Nam Cung Diệu vẫn chưa trở về, Mộ Hi có chút lo lắng, gần đây cần làm, bởi vì công ty có thời gian nghỉ kết hôn. Chỉ là mỗi khi cuối tuần vẫn tới phòng hát Cửu Châu, bây giờ phải bởi vì tiền lương, mà chỗ đó, ca hát là nơi duy nhất có thể phóng thích tình cảm của mình, cho nên từ chối làm việc ở đó.

      Nam Cung Diệu vẫn chưa trở về, Mộ Hi và con trai ăn trước, sau đó du Nam Nam ngủ cũng ngủ mất.

      biết ngủ bao lâu, Mộ Hi cảm thấy có người ôm mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Nam Cung Diệu ôm mình trở về phòng ngủ.

      “Buông tôi xuống.” Mộ Hi giọng , lo lắng đánh thức con trai.

      “Em là vợ tôi, ngủ cùng tôi, còn muốn ngủ cùng con trai sao?”Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      có bị bệnh ? Nó còn là đứa bé.”Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu, nhưng vẫn bị ôm về phòng ngủ như cũ, sau đó bị ném mạnh lên giường.

      “Chẳng lẽ em quên, tôi có phụ nữ ngủ được.”Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời.

      vô sỉ, tôi và có cách nào trao đổi, bây giờ trong lòng tôi đáng giá đồng!Chính là đồ vô lại!” Mộ Hi tức giận bắt đầu chửi bới, người đàn ông này đúng là hẹp hòi, thậm chí ngay cả đứa bé cũng ăn dấm chua!

      Mộ Hi xong chùm chăn đầu, muốn nhìn Nam Cung Diệu, kỳ , con trai ở nhà cũng thường xuyên ngủ mình, hôm nay kể chuyện cho nó nên cẩn thận ngủ mất , có nghĩ đến cái người đàn ông này lại hẹp hòi như vậy!

      Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, cái người phụ nữ đáng giận này lại dám đáng giá đồng, còn vô lại! Việc này khiến thể nhẫn nhịn được nữa, bây giờ trừng phạt đợi đến khi nào chứ.

      Chăn mền bị Nam Cung Diệu vén lên, Mộ Hi tự nhiên co thân thể lại.

      muốn làm gì?”

      nhảm, đương nhiên là làm chuyện phụ nữ và đàn ông vẫn phải làm, nhiệm vụ hôm nay của em còn chưa hoàn thành, em muốn ngủ, về sau làm xong mỗi ngày mới có thể ngủ được, tắm rửa sạch chờ tôi.”Nam Cung Diệu xong bắt đầu cởi quần áo ra.

      có yên hay ?” Trong Mộ Hi lòng run lên, người đàn ông này lại chơi trò chơi như hôm qua chứ, biến thái!

      “Tôi cưới vợ về chính là ngủ cùng tôi, nếu tôi cưới em làm gì?”Nam Cung Diệu xong lên giường, giống như đó là chuyện bình thường phải làm.

      “Đồ biến thái, tôi hận , phải tìm lợn giống, ngày ngày xx cùng !”Mộ Hi nghe thấy cưới vợ về nhà để làm thế này, trong lòng hết sức căm tức.

      “Em cho rằng em chọc giận chồng mình, tôi dùng phương pháp gì trừng phạt em?”Nam Cung Diệu cười tà mị, giọng điệu tà ác nhắm vào Mộ Hi.

      Mộ Hi nhìn cái người đàn ông tự xưng là chồng , vì sao trong mắt lộ ra nguy hiểm, biết định làm gì? Nhưng mà, có dự cảm xấu, Mộ Hi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt ngừng lóe lên.

      “Lấy cánh tay bẩn thỉu của ra, nên đụng vào tôi, khiến cho tôi cảm thấy chán ghét, tôi có loại chồng như !”Mộ Hi tuyệt vọng .

      “Chán ghét? Chẳng lẽ em sinh con trai cho người khác chán ghét?” Nam Cung Diệu vẫn cách nào tiếp nhận chuyện Nam Nam có quan hệ máu gì với ! Đứa bé này chính là ngòi nổ, lúc nào cũng khiến cho nổ tung.

      “Tôi xem thường , Nam Cung Diệu.”Mộ Hi gần như sắp sụp đổ, người đàn ông mọn, chẳng biết rằng, từ đầu đến cuối Mộ Hi cũng chỉ có người đàn ông là .

      “Hôm nay tôi phải làm em cầu xin tôi tha cho, nếu , tôi chơi đùa chết em.”Vẻ mặt Nam Cung Diệu bắt đầu trở nên vặn vẹo, lại bắt đầu xé rách đồ ngủ của Mộ Hi.

      , có thể văn minh chút hay , tôi bị xé rách nhiều đồ ngủ rồi!”

      “Văn minh sao? Chuyện như vậy có thể văn minh thế nào! cầu văn minh quần áo hỏng, mua lại sao.”Động tác của Nam Cung Diệu ngang tàng bạo ngược có ý dừng chút nào.

      Mộ Hi vẫn hiểu, tại sao người đàn ông này phải hành hạ , lúc trước có ai buộc phải kết hôn, là chính bản thân muốn cuộc hôn nhân này, tại sao bây giờ lại vậy?

      đợi Mộ Hi kịp phản ứng, Nam Cung Diệu hôn lên môi , mùi vị tốt đẹp lan tràn toàn thân.

      đôi tay đanh thép nắm lấy cằm , làm cho có sức lực chống cự, chỉ có thể bị buộc hôn môi với . Mộ Hi muốn phản kháng theo bản năng, nhưng thân thể của mình lại phản bội mình, thân thể có phản ứng, ghét mình như vậy, thân thể bán đứng , bị đụng chạm mà sinh ra cảm giác.

      Nam Cung Diệu nhìn người phụ nữ dưới thân, cái người phụ nữ khiến mất khống chế, cái người phụ nữ đáng chết, cái người phụ nữ phản bội , lúc nào cũng tác động vào lòng , chỉ là bây giờ thể mềm lòng, muốn trừng phạt , trừng phạt phản bội . ràng phải làm lần đầu, Mộ Hi vẫn bị xé rách đau nhức, lập tức cảm thấy từng trận tê dại.

      Mộ Hi thấy bản thân mình có cốt khí, đến nước này, chính mình vẫn còn hưởng thụ, người đàn ông này chỉ cần phụ nữ mà thôi!

      “Còn làm bộ làm tịch liệt nữ sạch hay sao? Thân thể của em bán đứng em, phải em cũng cảm thấy sao?Em thích tôi làm như vậy, em thích xx.”Lời Nam Cung Diệu hoàn toàn chọc giận Mộ Hi.

      “Biến, cút ngay…” Mộ Hi muốn trở thành người dâm đãng, hy vọng nhanh chóng kết thúc! Mộ Hi nhắm mắt lại, nước mắt chảy từ khóe mắt ra, ghét mình như vậy, cần phối hợp với , cần mình có cảm giác như vậy! Nhưng tất cả kìm lòng được!

      Cuối cùng, chiến tranh kết thúc.

      đối xử với vợ mình như thế, quả nhiên là tà ma, lãnh huyết vô tình!Tôi là nhìn lầm người!”Mộ Hi xoay người , muốn nhìn Nam Cung Diệu nữa.

      “Tôi là tà ma, chẳng qua bộ dạng của em vừa rồi giống như hết sức thỏa mãn, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm sao?” Giọng lạnh lùng của Nam Cung Diệu truyền từ phía sau, Mộ Hi quay đầu lại, cũng cảm giác được sau lưng lạnh cứng cả người!

      “Tôi bị ép buộc, tôi có hưởng thụ, bậy.” Mộ Hi muốn thừa nhận, nhưng mà, sai, hận chết bản thân, bị bản thân sắp xếp vào bẫy.

      “Ngay từ đầu bị ép, nhưng về sau sao, là ai thoải mái hừ ra tiếng!” Lúc này Nam Cung Diệu giống như ông chồng giận dỗi với vợ, nhưng mà, Mộ Hi cũng hề muốn như thế, hận! hận! Hận người đàn ông này khiến nhục nhã!

      Mộ Hi gì, đúng vậy, tại sao mình chịu thua kém được, người đời : tranh bánh bao tranh khẩu khí(*)! Nhưng mà mình hoàn toàn có khí lực! Bị người ta ăn sạch , còn bản thân rất thích ý, đây phải là hèn hạ sao! muốn hung hăng cho mình hai cái tát, nhưng mà, được, rất đau đó!

      (*) tranh bánh bao tranh khẩu khí: ý muốn làm người phải biết tự tin, phải có khí phách, người khác bạn làm việc tốt bạn càng phải cố gắng làm tốt hơn.

      A! Nhịn, ai kêu tôi là vợ của ! Đó là nghĩa vụ, mặc dù nghĩa vụ biến thái, nhưng mà nhất định phải thực ! Thói đời là gì! có lý lẽ! Mộ Hi phát ra bực tức trong lòng, rồi mới ngủ.

      ****

      Trong quán cà phê.

      nam nữ ngồi đối mặt nhau, ai cũng câu nào.

      Trầm mặc…

      “Xin hỏi, Khang tổng tìm tôi có việc gì?Tôi bận rộn nhiều việc, có thời gian ở đây uống cà phê với Khang tổng.”

      “Y Na, bà có khỏe ?” Vẻ mặt Khang Dực áy náy nhìn mẹ Mộ Hi - Mộ Y Na.

      “Y Na? Có phải Khang tổng có tuổi nên bị suy giảm trí nhớ rồi ?Chúng ta rất thân quen sao?” Cuối cùng hôm nay cũng biết tính cách Mộ Hi giống người nào rồi, ra là giống mẹ , kỳ , tính cách của Mộ Y Na hết sức cá tính, chỉ là trước mặt con phải làm gương tốt, cho nên liên tục đè nén tính cách của mình.

      người phụ nữ có kết hôn, còn mang theo đứa , trong lòng cũng phải thừa nhận thể coi thường năng lực của bà.

      “Là do tôi có lõi với bà.” Khang Dực vô cùng tự trách , nhìn ra được trong lòng ông cũng chịu nổi.

      “Hừ! nghĩ tới Khang Dực năm đó oai phong cõi, cũng có vẻ mặt hôm nay, nhìn lại bộ dạng ông bây giờ , tôi khó mà liên tưởng ông chính là Khang Dực của năm đó, thực xin lỗi, tôi còn có việc, tôi phải đây.” Mộ Y Na chuẩn bị rời , nhìn thấy bản thân từng dùng đời để người đàn ông này, bây giờ ông tiều tụy thảm hại như vậy, bà chỉ có đau lòng.

      “Đợi chút.” Khang Dực đưa ánh mắt cầu xin nhìn Mộ Y Na, hy vọng bà đừng rời , vài chục năm ông luôn nhớ tới bà, nhưng ông thể gặp lại bà!

      “Còn có chuyện gì ? Mộ Y Na bưng cà phê lên uống ngụm, tận lực cố giữ cho mình tỉnh táo.

      “Mộ Hi, Mộ Hi là con của chúng ta sao?” Khang Dực cẩn thận hỏi, từ sau lần trước tham gia hôn lễ của Nam Cung Diệu và Mộ Hi, ông luôn ngủ yên, cẩn thận ngẫm lại, khó trách gặp Mộ Hi cảm thấy thân thiết, chẳng lẽ con bé đúng là đứa trong bụng của Mộ Y Na năm đó?

      “Con sao? Tại sao tôi và ông có thể có con chứ? Chúng ta có quan hệ gì? Mộ Hi là con tôi, cũng có bất cứ quan hệ nào với ông.”

      Mộ Y Na kiên quyết để cho Mộ Hi biết người đàn ông này là cha mình, nhất là bây giờ kết hôn với Nam Cung Diệu, thể để nhà Nam Cung xấu mặt.

      Kỳ , Nam Cung Vân sớm đoán được Mộ Hi chính là con của Khang Dực, ông sao cả, bởi vì Mộ Hi sinh cháu trai cho nhà Nam Cung, cho nên có gì quan trọng hơn cả cháu trai, chấp nhận cháu trai chính là chấp nhận Mộ Hi, với cả năm đó Nam Cung Vân còn là fan ruột của Mộ Y Na, mặc dù sau đó bà rút khỏi giới ca hát, nhưng bà thà có được đứa bé chứ cần tiền, còn vứt tiền bay đầy trời, đây là chuyện mà người phụ nữ bình thường thể thực được, cho nên trong lòng Nam Cung Vân bội phục người phụ nữ này.

      “Là tôi có lỗi với bà, nhưng con trẻ lại vô tội, tôi chỉ muốn biết Mộ Hi có phải con của tôi hay thôi?”

      phải, ông đừng có nằm mơ? Con của ông là Khang Hân.” ra, lúc thấy tin tức Nam Cung Diệu và Khang Hân giải trừ hôn ước, Mộ Y Na cũng biết Khang Hân là con của ai, nghĩ tới vị hôn thê của Nam Cung Diệu chính là em cùng cha khác mẹ với Mộ Hi, là tạo hóa trêu ngươi!

      Năm đó bà bị Khang Dực vứt bỏ, cũng bởi vì mẹ của Khang Hân, nhà bọn họ có gia nghiệp lớn, còn kéo bà vào đường cùng, cho nên bà thua mang theo con chạy tới nông thôn. nghĩ tới, sau hơn hai mươi năm, con Mộ Hi của bà, giúp mẹ nó hòa được ván, Nam Cung Diệu từ bỏ Khang Hân, may mắn con của mình theo gót bà!

      “Bà thừa nhận cũng sao, tôi biết bà sợ con bé khó xử, tôi chỉ cần biết rằng nó là con tôi, cũng hài lòng rồi!” Mộ Y Na thấy vẻ mặt đau lòng của Khang Dực, vài chục năm thấy, nghĩ tới ông lại có thay đổi như vậy, xem ra ông sống cũng vui vẻ!

      nghĩ tới ông lại biến thành như vậy, tôi Mộ Hi có bất kỳ quan hệ nào với ông, xin đừng nhắc tới con bé, tôi hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy cuộc sống của nó, mà người phụ nữ ở trong nhà ông thế nào, ông phải hiểu hơn tôi chứ!”

      “Tôi biết bà muốn bảo bệ Mộ Hi, tôi quấy rầy cuộc sống con bé, chuyện đời này mà tôi hối hận chính là bỏ rơi hai mẹ con bà! Năm đó tôi biết người trong nhà làm những chuyện đó với bà, tôi có lỗi với bà, vài chục năm tôi thể tự tha thứ cho mình! Cũng may, ông trời để cho tôi có thể gặp lại bà, tôi chết cũng nhắm mắt, biết bà sống tốt, tôi cũng yên tâm.”

      cần nữa…” Mộ Y Na khóc thành tiếng, người đàn ông này lại muốn làm gì? phá hủy cuộc đời của người phụ nữ, sau đó muốn dùng vài câu là muốn huề sao! Chẳng lẽ ông biết mỗi con người chỉ có thời tuổi trẻ! Bây giờ gì cũng tác dụng!

      “Ba ba…” Khang Dực thấy Mộ Y Na khóc lóc nức nở, hung hăng đánh cho mình hai cái tát.

      Chỉ khiến cho người khác thể ngờ được là cảnh này bị chó săn chụp trộm.

      Ngày hôm sau, mỗi tin tức trang đầu đều mẹ của Mộ Hi chính là ca hậu năm đó bỗng nhiên mất tích, Mộ Y Na.

      Việc có liên quan tới Mộ Y Na đưa tin khắp nơi, năm đó Mộ Y Na là tiểu tam, còn sinh ra đứa con riêng…

      Còn con riêng này chính là vợ của Nam Cung Diệu, Mộ Hi…

      Còn ai là cha ruột của Mộ Hi…

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung.

      “Rốt cuộc là ai chụp những bức hình này?Người nào biết Mộ Hi là vợ của tôi, là ai dám công khai khiêu chiến?Lãnh Đông, cậu hãy giải quyết chuyện này nhanh chóng, dẹp hết chuyện này lai, còn phải bắt được người sai phía sau.”

      Nam Cung Diệu ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía trước, đến cùng là ai dám động đến người phụ nữ bên cạnh , ràng mục đích là đả kích , chứ ai để ý tới ca hậu hai mươi năm trước? Hàng năm còn có rất nhiều ca hậu sau khi thành danh bỗng nhiên biệt tích, vì sao ai báo cáo? Mà mục đích của người này muốn cho mọi người biết vợ của Nam Cung Diệu là con riêng! Cố ý làm mất mặt, mà mánh khóe này lại quá tiểu nhân!

      Sau khi tập đoàn Nam Cung ra mặt, chuyện này nhanh chóng yên ổn, đương nhiên là dùng tiền mặt thu phục.

      Sau khi Mộ Hi biết, có ra cửa, bởi vì sáng sớm gần nhà có rất nhiều chó săn đến cửa, mẹ gọi điện tới, hổ là ca hậu, lý trí chấp nhận cực mạnh.

      “Tiểu Hi, mẹ có việc gì, đều là chuyện lúc còn trẻ tuổi, mẹ muốn khơi ra, chỉ là mẹ yên tâm về con, con có khỏe ? Bên ngoài như thế nào, mẹ mặc kệ, nhưng mà, mẹ muốn cho con biết. Mẹ chưa từng làm chuyện có lỗi với con, mẹ thẹn với lương tâm.”

      Mộ Hi nghe thấy mẹ , cũng yên tâm, kỳ từ cũng nghĩ tới thân thế của mình, tin tưởng mẹ mình, cho dù mình có phải là con riêng! Còn cái người được coi là cha như tồn tại, nếu , vì sao nhiều năm như vậy ông cũng có xuất ?

      Nam Cung Diệu bận rộn cả ngày, về đến nhà, thấy Mộ Hi ngồi trước cửa sổ, có mở đèn, ánh trăng chiếu người , lạnh lẽo!

      “Vì sao bật đèn?”Nam Cung Diệu thản nhiên hỏi.

      “Tiết kiệm điện…” Mộ Hi bình tĩnh trả lời, Nam Cung Diệu vốn còn lo lắng cho , xem ra vẫn kiên cường hơn nghĩ.

      “Vì sao khóc?” Sau khi Nam Cung Diệu bật đèn, thấy mặt Mộ Hi mang theo nước mắt, trong lòng đau nhức.

      “Cho dù biết mình là con riêng, tôi cũng chưa bao giờ trách mẹ, bởi vì tôi bà, tôi chỉ thấy đau lòng cho mẹ! Vì người đàn ông đó mà lại độc có đáng giá ?”Mộ Hi lau nước mắt, miễn cưỡng làm vẻ mặt tươi cười, nhưng chẳng biết rằng vẻ mặt miễn cưỡng khiến Nam Cung Diệu đau lòng.

      “Em hận người đàn ông đó ?Tôi người đàn ông vứt bỏ mẹ em ấy.”Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi dịu dàng, đây là lần đầu tiên nhìn Mộ Hi như vậy sau khi kết hôn.

      hận, tôi cũng nghĩ tới tình hình lúc ấy, có khả năng ông ấy biết tới tồn tại của tôi, giống như…” Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu chút, nổi nữa, đúng vậy, giống như Nam Cung Diệu biết mình có con trai.

      Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu, nhịn được lại rơi nước mắt, người đàn ông này ngốc hay là giả ngốc? Nam Nam rất giống , chẳng lẽ có nghĩ tới Nam Nam là con của mình sao?

      sai, con mắt là cửa sổ của linh hồn, lúc này Nam Cung Diệu nhìn qua cửa sổ, thấy thế giới nội tâm Mộ Hi, là sao? Người phụ nữ này ám chỉ với gì đó?

      “Giống như Nam Nam sao?”Nam Cung Diệu hỏi tiếp.

      , Nam Nam có cha, chỉ là, chỉ là bà nó cần nó, nhưng cha nó Thiên Vũ muốn nó, tôi muốn cảm ơn cho Nam Nam gia đình tốt.” Mộ Hi thấp thỏm .

      Mộ Hi xong chạy ra ngoài, có dũng khí đối mặt với , đây là cha của đứa bé, nhưng mà, dám ra, ngộ nhỡ có người hại mẹ cũng hại Nam Nam sao bây giờ? Thằng bé còn rất , làm sao tiếp nhận được những chuyện này!
      Last edited by a moderator: 9/5/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 97 Bóng ma (1)

      "Chẳng lẽ Nam Nam thực là con trai của ? Vì sao giám định kết quả phải? Lãnh Đông bán đứng ? Hay là trong bệnh viện có ma? Vì sao hai bệnh viện đều ra kết quả như nhau? Vừa rồi vẻ mặt của Mộ Hi ràng là có việc khó , chẳng lẽ có người dùng con trai uy hiếp ? Đáng chết, ai dám giở trò ở dưới mắt của tà ma?"

      Nam Cung Diệu biết tính nghiêm trọng của chuyện này, quá sơ suất, Mộ Hi rất khác thường, ràng là , lại muốn che dấu suy nghĩ chân của mình, bên cạnh nhất định có nội ứng?

      Nam Cung Diệu đẩy cửa vào phòng Nam Nam, ngồi trước giường nhìn Nam Nam ngủ say, mấy ngày nay vẫn cách nào đối mặt với đứa này, cho nên đều rất khuya mới về nhà, có lòng khoan dung lớn như vậy, có thể bảo con trai người khác gọi mình là ba, cho nên trốn tránh, giờ phút này, nghĩ muốn trốn nữa, Mộ Hi, cho nên con trai Mộ Hi chính là con trai của , cho dù có quan hệ huyết thống với mình, tại cũng muốn tiếp nhận cậu.

      Ngày hôm sau, Mộ Hi thức dậy giống như thường ngày, nhìn thấy Nam Cung Diệu, cho là lại làm.
      [​IMG]

      "Phu nhân, thiếu gia bảo người chờ cậu ấy dùng bữa sáng cùng nhau." Quản gia Lý đến báo với Mộ Hi.

      " ấy làm?" Kể từ sau khi Nam Nam về đây, Nam Cung Diệu rất ít khi ăn cơm ở nhà, Mộ Hi biết nghĩ như thế nào !

      "Thiếu gia hôm nay ở nhà nghỉ ngơi."

      "Vậy, ấy đâu?"

      "Thiếu gia chạy bộ, hẳn là nhanh trở lại." Quản gia Lý cung kính .

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Nam Cung Diệu thân đồ thể thao vào cửa, Mộ Hi nhìn quen vẻ lãnh khốc của , mỗi ngày đều là tây trang, tây trang, hôm nay nhìn Nam Cung Diệu cả người thoải mái hết sức đẹp mắt mắt, rất soái khí, loại cảm giác này thoải mái.

      Mộ Hi nhìn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :