Chương 7: Chỗ mát mẻ ở kia
Mộ Hi hít sâu hơi, thẳng sống lưng lên, lạnh lùng nhìn Nam Cung Diệu, nhịn xuống xúc động muốn vung quyền đánh người, dám coi là phụ nữ tùy tiện, động tác vừa rồi ràng chính là gây hấn với , ta chỉ cuồng tự kỷ mà còn lạnh lùng nhìn người, hôm nay để cho ta nhận thức được cái mùi vị bị người khác lạnh lùng nhìn là như thế nào.
Nam Cung Diệu nhận được ánh mắt lạnh lùng của , đáng ghét, lại khiêu chiến chịu đựng của mình, đôi mắt chim ưng căm tức nhìn người con trước mắt.
Đúng lúc này, thanh vang dội và có chứa sắc thái vang lên, cái thanh này hết sức đặc biệt, ngày đó phỏng vấn cũng là cái thanh, quật cường, tự tin, chứa lực sát thương nhất định, nhưng là những thứ này đối với Nam Cung Diệu mà đều là gãi ngứa.
"Tổng giám đốc, tôi là thư ký của , phải phụ nữ của , hơn nữa phụ nữ tầm thường như tôi cũng lọt vào mắt đúng ?"
mặt Nam Cung Diệu dần dần lên tức giận, lông mày lạnh nhạt khẽ hướng về phía trước khiêu khích, từng bước từng bước về phía Mộ Hi, kỳ sai, rất tầm thường, nhưng là có phụ nữ dám chống lại , cũng muốn nhìn chút người phụ nữ này đến cùng có phải phụ nữ hay .
" xong rồi?"
Mộ Hi nhìn thấy đến, thân thể cứng đờ tại đó cũng nhúc nhích, chân có chút nhũn ra, cứ như vậy nhìn đến. Lực sát thương ban nãy, miễn dịch với , người này phải là người, chính là ma trong truyền thuyết, lần này thảm rồi!
Nam Cung Diệu đứng trước mặt , tay bóp lấy cằm của , ép buộc nhìn mình, cái mắt kính này dày khiến rất khó chịu, muốn đưa tay lấy xuống, nhưng lại bị tên tiểu nhân này giành trước bước.
"Chờ chút, tổng giám đốc, vì cái gì mà thích bóp cằm người ta như vậy? Rất đau." Mộ Hi hy vọng có thể phát tán chú ý của , đừng tháo mắt kính của .
Nam Cung Diệu để ý đến chút tài mọn của , đưa tay tháo mắt kính của xuống, ngờ lại chứng kiến đôi mắt trong veo như nước hoảng hốt lo sợ, tâm Nam Cung Diệu cứng lại, vốn chỉ là muốn bày trò đùa giỡn trị người con đáng ghét này, bộ dáng tầm thường còn chưa tính, lại còn lải nhải như vậy, thể chịu được nhất chính là mình bị phụ nữ bình thường như vậy từ chối.
Càng nghĩ tới chính là dưới mắt kính dày lại cất giấu đôi mắt đẹp như vậy, thời gian dường như đứng im, bốn mắt nhìn nhau, ngắm nhìn lẫn nhau, Mộ Hi phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ bị cận.
"Tổng giám đốc, tôi van trả mắt kính cho tôi, tôi nhìn thấy được." Mộ Hi biết xảy ra chuyện, bắt đầu từ mười tám tuổi, mẹ liền vì chọn cái vẻ người lớn này đưa mắt kính cho , chưa đến lúc kết hôn được phép ở bên ngoài tháo xuống, trong nhà ngoại lệ, hiểu ý tứ của mẹ, bởi vì trong nhà có đàn ông, cho nên cái này gọi là tự vê.
Nam Cung Diệu hoàn toàn bị người con trước mắt khơi gợi lên hứng thú, cúi người muốn hôn lên môi , Mộ Hi nghiêng đầu, tránh thoát kiếp, nhưng miệng lại rơi vào bên tai , "Đây là tự tìm lấy."
Nghe thấy tổng giám đốc như vậy, Mộ Hi khó hiểu, chính mình nhớ có câu dẫn nha!
"Chờ chút, tổng giám đốc hình như là hiểu lầm, chẳng lẽ tôi khiến hiểu lầm việc, có nha."
" muốn đuổi phụ nữ của tôi , chẳng lẽ có cảm giác với tôi."
", cho rằng là bánh bao thơm, người đàn bà nào cũng muốn đoạt lấy , muốn tự kỷ cũng nên tự kỷ như vậy." ra biết chuyện vừa rồi, vì vậy Mộ Hi dùng sức đẩy cách xa mình, cuồng tự kỷ đáng ghét, chưa có người sỉ nhục người khác như vậy.
"Vì cái gì giống với bọn họ, bọn họ ước gì tôi quấy nhiễu bọn họ, chẳng lẽ muốn làm người phụ nữ của tôi?"
Nam Cung Diệu tà mị nhìn tên tiểu nhân trước mắt, rất bình thường, nhưng lại làm tổn thương lòng tự trọng của , người phụ nữ bình thường như vậy lại khinh thường người tuấn mỹ như , khiến cho rất khó chịu, phụ nữ nhìn thấy đều là ánh mắt ái mộ, mà lại làm như thấy, lòng tự trọng nho bị đả kích.
"Làm phụ nữ của ? tôi làm quỷ đầu lớn của đó, nhiều phụ nữ như vậy, còn chưa đủ hả? tránh ra, chỗ mát mẻ ở kia."
Mộ Hi như con báo xù lông, bất cứ giá nào vứt bỏ công việc , cũng thể bị áp bức và lăng nhục. Nam Cung Diệu rất bất ngờ với phản ứng của , mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Last edited by a moderator: 23/11/15