1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Trò chuyện bị ghi (2)

      Nam Cung Diệu có trực tiếp rời khỏi bệnh viện, mà vào phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng vừa thấy là Nam Cung Diệu, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, ở chỗ này ai mà biết tiếng tăm của Nam Cung Diệu, cả đám đều muốn nịnh bợ, nhưng mà tìm được phương pháp, hôm nay nhìn thấy Nam Cung Diệu tự mình đến bệnh viện, đương nhiên là phải chiêu đãi tốt.

      "Diệu tổng, mời ngồi, mời ngồi."

      "Hôm nay tôi đến là có chuyện tìm ông, tôi muốn tư liệu tường tận của bệnh nhân ở đây, người này tên là Mộ Đồng." Nam Cung Diệu ngồi sô pha với viện trưởng, từ trong ánh mắt Nam Cung Diệu nhìn ra được, người này là người mà Nam Cung Diệu quan tâm.

      "Vâng, tôi xử lý ngay."

      Chỉ chốc lát sau tư liệu về Mộ Đồng được đưa đến, Nam Cung Diệu cầm lấy nghiêm túc nhìn lần.

      "Chuyển Mộ Đồng tới phòng bệnh tốt nhất, tất cả tri phí do tôi trả, nhưng mà được cho bất kỳ ai biết đó là tiền của tôi, cứ là bệnh viện miễn phí chữa bệnh."

      "Vâng vâng, Diệu tổng, chỉ cần ngài câu, chúng tôi thu tiền, tuyệt đối miễn phí chưa bệnh, hơn nữa còn cho bác sĩ tốt nhất chữa bệnh." Viện trưởng nghe thấy Nam Cung Diệu , trong lòng có chút bỡ ngỡ, nghĩ tới tuổi tác Diệu tổng lớn, nhưng xử lý mọi chuyện dứt khoát lưu loát như vậy.

      "Tôi để mấy người chưa bệnh miễn phí, phần tiền cũng thiếu, nhưng phải dùng bác sĩ tốt nhất hiểu chưa?"

      "Vâng vâng, nhất định làm vậy."

      Sau khi Nam Cung Diệu rời , bệnh viện liền thông báo cho người nhà Mộ Hi chuyển đến phòng bệnh cao cấp nhất.

      "Bác sĩ, có phải có nhầm lẫn , chúng tôi muốn đổi phòng, ở đây rất tốt." Mộ Hi nghe đêm ở phòng bệnh cao cấp hơn chín trăm! Các thể ở nổi.

      "Đây là bệnh viện chúng tôi cho mọi người đãi ngộ đặc biệt, bởi vì bệnh viện suy nghĩ đến hoàn cảnh gia đình các , còn có bệnh tình em , cho nên đặc biệt chiếu cố các , yên tâm đây là miễn phí, còn có tiền chữa bệnh sau này cũng là miễn phí, tất cả tri phí bệnh viện đảm nhận, mấy người có thể yên tâm." Y tá kiên nhẫn giải thích cho Mộ Hi nghe.

      Mộ Hi tin, nhiều năm qua chưa bao giờ gặp chuyện tốt như thế, thể nào, nhất định là có vấn đề, nhưng cũng biết chuyện gì xảy ra? Hay là trước hết nghe bác sĩ rồi sau.

      Cứ như vậy, ban ngày Mộ Hi làm, buổi tối qua chỗ em , Nam Cung Diệu cũng chỉ có ban ngày mới có thể nhìn thấy , mà mấy ngày này giống như tiều tụy ít, Nam Cung Diệu hết sức đau lòng.

      Gần đây Mộ Hi ăn cái gì cũng thấy đói bụng, lại thấy buồn nôn, nhìn Mộ Hi ngày càng gầy gò, Nam Cung Diệu hết sức đau lòng, nhưng mà lại thể làm gì, vẫn bí mật liên lạc tìm kiếm nguồn thận thích hợp, nhưng vẫn có kết quả.

      Di động Mộ Hi vang lên, chạy ngay ra ngoài, bởi vì em vừa mới ngủ, sợ đánh thức con bé.

      "Alo? Xin chào." Đây là số lạ, Mộ Hi biết là ai.

      "Mộ Hi tiểu thư, là tôi, còn nhớ tôi ?" Đối phương là đàn ông, mà giọng này giống như Mộ Hi có chút ấn tượng, nhưng mà nghĩ ra.

      "Tôi biết tại tiểu thư Mộ Hi cần gì nhất? Tôi có thể cung cấp nguồn thận, điều kiện nhất định phải lập tức rời khỏi Nam Cung Diệu, nếu bàn nữa."

      Mộ Hi biết đối phương là ai, nghe được có nguồn thận thích hợp, trong lòng dao động, điều này đại biểu em được cứu rồi.

      "Rốt cuộc là ai? Tôi dựa vào cái gì tin tưởng ." Mộ Hi hoàn toàn biết gì về đối phương, trong lòng hết sức băn khoăn.

      "Tôi là ai cần quan tâm, vấn đề là tôi có thể cứu em , có cứu hay phải xem , ha ha ha ha..." Nghe đối phương cười, Mộ Hi gấp đến độ hoang mang lo sợ, làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ là tên lừa đảo làm sao bây giờ?

      "Tôi biết tin tưởng tôi, tin hay tùy , chỉ cần đáp ứng điều kiện của tôi, tôi lập tức liên lạc bên kia chuẩn bị, em cùng chúng tôi, tiếp nhận phẫu thuật, nhưng mà đồng thời, cả nhà các người phải biến mất trong tầm mắt Nam Cung Diệu." Mộ Hi đồng ý chứ.

      Mộ Hi nhìn em qua tấm thủy tinh, chỉ thấy em thở bình dưỡng khí, tại hô hấp còn ổn định, rất nguy hiểm.

      "Được, tôi đáp ứng các ngươi rời khỏi Nam Cung Diệu, chỉ cần các người phải đáp ứng điều kiện của tôi." Mộ Hi cắn răng lựa chọn cứu em , nghĩ đến chuyện và Nam Cung Diệu có duyên phận, bọn họ phải là người cùng thế giới, làm sao có thể có kết quả tốt.

      "Chờ điện thoại của tôi." Đối phương cúp điện thoại, trong lòng Mộ Hi giống như nhìn thấy tia hy vọng, nhưng mà nghĩ tới đột nhiên rời , biết cái người cuồng tự kỷ kia như thế nào?

      Mộ Hi trở về phòng bệnh, đến đến bên cạnh mẹ.

      "Mẹ, tạm thời công ty con có việc, con phải trước đây." Mộ Hi giọng .

      " Tiểu Hi, có mẹ ở đây, yên tâm ."

      Tại biệt thự Thắng Cảnh.

      Trong phòng rất tối, có mở đèn, Mộ Hi lặng lẽ mở cửa vào, cởi giày ra, tay nhấc lấy đôi giày, lúc này Nam Cung Diệu ngủ, lo lắng đánh thức , cho nên chân lên lầu.

      vào căn phòng của mình, có mở đèn, nhàng đặt giày xuống, đến bên giường ngồi xuống, xuyên thấu qua ánh trăng nhìn Nam Cung Diệu ngủ, quả nhiên ngủ ở đây, có nhiều phòng như vậy, tại sao lại ngủ giường của ?

      "Chẳng phải có phụ nữ là ngủ được sao? Như vậy yên tâm rồi, nhớ kỹ, Nam Cung Diệu là người đàn ông đầu tiên của Mộ Hi, nếu dám quên tôi, tôi thành quỷ cũng bỏ qua cho ." Mộ Hi nhàng hôn lên miệng Nam Cung Diệu, sau đó cầm lấy giày xoay người rời , mà ngay khi đóng cửa, Nam Cung Diệu mở mắt ra, trở lại chỉ vì nhìn ngủ thôi sao? Người phụ nữ này đúng là ngốc, chẳng qua vừa rồi hết sức cảm động, thiếu chút nữa nhịn được ôm cổ , nhưng mà nghĩ tới em vẫn còn trong bệnh viện, đành phải tạm thời nhẫn nại.

      Ra khỏi biệt thự, Mộ Hi gọi số điện thoại của người đàn ông xa lạ.

      "Khi nào bên kia có thể phẫu thuật, tôi muốn em tôi được phẫu thuật ở bệnh viện tốt nhất, tôi cho phép con bé gặp nguy hiểm." Mộ Hi cố ý nhấn mạnh mình tiến hành phẫu thuật ở bệnh viện tốt nhất, thể mạo hiểm sinh mạng em .

      "Điểm này cứ việc yên tâm, chúng tôi liên hệ phẫu thuật tại bệnh viện tốt nhất, đồng thời, cũng là lúc rời khỏi Nam Cung Diệu."

      "Tôi đáp ứng điều kiện của các người nhất định làm được." Mộ Hi giao động .

      "Được, ngày mai chúng tôi bắt đầu hành động, các về nhà lấy vài thứ, sau đó mang em ra, chúng tôi chở mấy người ở cửa bệnh viện, rồi trực tiếp đưa mấy người tới bệnh viện làm kiểm tra."

      Ngày hôm sau, Mộ Hi với bác sĩ muốn dẫn em ra vườn hoa chút, kỳ Mộ Hi hoàn toàn có thể làm thủ tục xuất viện, nhưng bởi vì lo lắng sau khi mất tích, Nam Cung Diệu đến bệnh viện điều tra, đến lúc đó rất phiền toái, nếu đáp ứng điều kiện của đối phương, nhất định phải làm được, trực giác cho biết, đối phương dễ chọc.

      Mộ Hi cùng em ra cửa bệnh viện, nhìn thấy người ngồi trong xe vẫy tay, Mộ Hi biết cái xe này tới đón các , cho nên đỡ em tới.

      "Chị, chúng ta đâu?" Mộ Đồng hỏi.

      "Em , chị liên lạc với nguồn thận thích hợp, bây giờ chúng ta qua làm kiểm tra, nếu như thích hợp, chúng ta ở nơi đó phẫu thuật." Mộ Hi thể gạt em , cho nên .

      "Bác tài, chúng ta tới bệnh viện nào." Mộ Hi còn biết đâu, cho nên muốn hỏi trước mới có thể thông báo cho mẹ, mà sáng sớm hôm nay bảo mẹ về nhà lấy tất cả tiền bạc, đóng cửa tiệm may, sau đó toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho em , mẹ đồng ý, bởi vì tại thể rời khỏi Mộ Đồng, bà cũng thể mở tiệm may tiếp.

      " tới bệnh viện thành phố Đệ Ngũ, đối phương chờ ở đó." Lái xe cho Mộ Hi, Mộ Hi nghe vậy trong lòng thở phào nhõm, bởi vì bệnh viện này là bệnh việt số số hai.

      "Mẹ, sau khi mẹ thu dọn xong, tới bệnh viện thành phố Đệ Ngũ tìm chúng con." Mộ Hi điện thoại thông báo cho mẹ .

      Xe ước chừng hơn giờ, mặc dù gọi là bệnh viện thành phố Đệ Ngũ, kỳ nó cách nội thành khá xa, vào bệnh viện, ở cửa cũng có người đứng chờ.

      "Các tới, chúng ta vào thôi." người đàn ông trung niên dẫn các vào.

      Sau khi kiểm tra tới trưa, kết quả xét nghiệm hai bên hoàn toàn phù hợp, Mộ Hi rất vui mừng, cuối cùng em có thể làm phẫu thuật, toàn bộ đều rất đáng giá.

      Mộ Hi nhìn tuổi người phụ nữ hiến thận lớn, trong lòng hết sức cảm kích, vì vậy, về kích động bắt lấy tay ta.

      "Cám ơn cứu em tôi."

      " cần cám ơn, bọn họ cho chúng tôi tiền tiêu cả đời hết." Nhìn ra đối phương cho họ con số vừa ý, nếu biểu nhàng như vậy, Mộ Hi nhìn qua quyên thận hình như rất sợ hãi, nhưng vì em cần thận, cho nên Mộ Hi cũng gì.

      "Là ai cho tiền vậy?" Mộ Hi hỏi.

      "Chúng tôi biết, cũng thấy người trả thù lao." Mộ Hi nghĩ rằng cần hỏi nữa, cứu em quan trọng hơn, đứa ngốc cũng hiểu là ghen tuông của phụ nữ, chỉ là biết là ai? Ra tay lớn như vậy?

      Cuộc phẫu thuật quyết định vào bốn giờ chiều, người mổ chính là bác sĩ tốt nhất, đến bây giờ cuối cùng Mộ Hi cũng hiểu, người phụ nữ phía sau riêng có tiền, còn rất có thế lực, ta cũng dám ở dưới mí mắt của Nam Cung Diệu làm những chuyện này, xem ra lựa chọn của mình là đúng, nếu như tiếp tục ở lại bên cạnh Nam Cung Diệu, biết người phụ nữ này đối phó với ra sao, cho dù trong lòng Nam Cung Diệu có , cũng thể bảo đảm về sau thay lòng.

      Phẫu thuật hết sức thành công, ở chỗ này Mộ Đồng dùng tên khác, cho nên Nam Cung Diệu vận dụng tất cả quan hệ điều tra cũng tìm được ghi chép Mộ Đồng nằm viện, kết quả là tìm được, kỳ sáng sớm hôm nay Nam Cung Diệu tìm được nguồn thận, nhưng nửa giờ sau đối phương đột nhiên cự tuyệt quyên thận, Nam Cung Diệu lo lắng vô cùng, ra lệnh Lãnh Đông liên lạc cho người quyên thận, mặc kệ bao nhiêu tiền cũng vấn đề gì, nhưng kết quả là vẫn cự tuyệt quyên thận!

      Kỳ người quyên thận Nam Cung Diệu tìm ra được bị người phụ nữ thần bí ra giá cao mua , cho nên Nam Cung Diệu bị cự tuyệt, mà Nam Cung Diệu nghĩ rằng người quyên thận đổi ý, cho nên cũng truy xét nguyên nhân. Mà Mộ Hi mất tích làm cho Nam Cung Diệu nổi cơn tam bành.

      "Người phụ nữ đáng chết, lại dám tiếng nào rời , để cho tôi tìm được em, nhất định em phải chết." mà trong khi Nam Cung Diệu tức giận, Lãnh Đông cầm lấy quận băng ghi tới.

      "Diệu tổng, đây là băng được gửi tới." Nam Cung Diệu nào có tâm tư nghe cái băng gì!

      Hô hô gay gấn rồi đây ~ (≧▽≦ )/~
      Hết chương 76
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Tìm kiếm vợ thẩn bí (1)

      “Cậu mở ra nghe chút.”

      "Vâng Diệu tổng."

      Lãnh Đông qua bên bỏ cuộn băng vào máy ghi , Lãnh Đông ấn nút mở.

      " là mộ hi?" Đây là giọng của người đàn ông, Nam Cung Diệu nghe được trong ghi nhắc tới Mộ Hi, vì thế vội vàng chạy tới, nghiêm túc nghe.

      "Tôi là Mộ Hi." Nam Cung Diệu nghe được giọng này là Mộ Hi.

      " muốn bao nhiều? 50 vạn có đủ ?" Đây là giọng của người đàn ông kia.

      "Năm mươi vạn, chẳng lẽ Nam Cung Diệu chỉ đáng 50 vạn, 2000 vạn, giá cuối cùng." Đây là giọng của Mộ Hi, Lãnh Đông sợ tới mức ít dám hít thở, đây là giọng của Mộ Hi sai, nhưng mà ai cũng biết đây là ý gì? Lãnh Đông lặng lẽ chăm chú nhìn Nam Cung Diệu, có biểu cảm, trong lòng càng lo lắng, tức giận càng đáng sợ.

      " nghĩ tới lòng ham muốn của lớn như vậy? Được, thành giao." Trong băng ghi chỉ có những thứ này, Nam Cung Diệu mở lại lần nữa, nghe hết sức ngiêm túc, sau cùng.

      "Lãnh Đông, cậu thấy thế nào?" Nam Cung Diệu ngồi ghế sofa, hai tay ôm ngực, mắt ưng nheo lại, vốn vừa rồi còn rất giận dữ, bây giờ lại trở nên bình tĩnh lạ thường.

      "Diệu tổng, tôi nghĩ chuyện này đơn giản như vậy, thư kí Mộ vừa mất tích, liền có người gửi tới băng ghi , đây chỉ có thể chứng minh có người cực kỳ hiểu biết hành tung của ấy, hoặc là trực tiếp biết ấy ở đâu?"

      "Uhm, tiếp tục ." Nam Cung Diệu nghe được phân tích của Lãnh Đông giống , cho nên bảo ấy lại chi tiết chút.

      "Diệu tổng, có thể khẳng định người gửi băng ghi qua bưu điện này mục đích chính là muốn hận thư kí Mộ, nếu đây là bản ghi , lấy hiểu biết của tôi với thư kí Mộ, ấy phải người như thế, trừ phi ấy có việc khó ? Nếu tôi tin ấy làm như vậy." Lãnh Đông trực giác của mình cho Nam Cung diệu, kỳ đây cũng là trực giác của Nam Cung diệu, Mộ Hi phải người như thế.

      "Đáng chết." Nam Cung Diệu đột nhiên đứng lên, vì nhớ tới đêm qua Mộ Hi những lời này với : phải nhớ kỹ, Nam Cung Diệu là người đàn ông đầu tiên của Mộ Hi, dám quên, thành quỷ cũng bỏ qua cho . ra nha đầu kia biết phải rời khỏi, đêm qua chính là tới tạm biệt, nếu Nam Cung Diệu biết là như vậy, nhất định ôm lấy .

      "Làm sao vậy Diệu tổng?" Lãnh Đông khó hiểu.

      "Người phụ nữ thúi biết phải rời khỏi, đêm qua trở về, lén lút nhìn tôi liền rồi." Nam Cung Diệu cực kỳ hối hận.

      "Em của ấy vẫn bị bệnh, các ấy có thể đâu?" Lãnh Đông cũng cực kỳ lo lắng cho các ấy.

      "Lãnh Đông, cậu lập tức liên lạc với tất cả lớn các bệnh viện , có ghi chép lại tên Mộ Đồng nằm viện , kiểm tra xem băng ghi này có bị xử lý qua ."

      Nam Cung Diệu biết Mộ Hi hẳn vô duyên vô cớ rời khỏi, trừ phi cầm hai nghìn vạn chạy, nếu là như vậy, cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng phải bắt được , hành hạ đến chết, dám tình của bán, giống như người phụ nữ mười năm trước, chút do dự cắt đứt cổ , dám chơi đùa tình cảm của Nam Cung Diệu, chỉ có đường chết. =Hàn Băng Tâm=d^~d`l^q!d^

      "Vâng, Diệu tổng, tôi làm liền." Lãnh Đông rời khỏi, Nam Cung Diệu lo lắng vô cùng, bình tĩnh vừa rồi mất , nghĩ lại Mộ Hi mang theo em đâu được chứ? rất lo lắng, Nam Cung Diệu nghĩ được vì sao Mộ Hi phải làm như vậy?

      Bốn tháng sau.

      Mộ Hi và mẹ, còn có em vẫn sống trong thôn ở ngoại thành, thân thể Mộ Đồng khôi phục rất tốt, giải phẫu thay thận cực kỳ thành công, đợi thân thể tốt lên nữa, là có thể tiếp nhận phẫu thuật thay máu.

      "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Lại lau nước mắt, phải em có việc gì sao? Bác sĩ , qua thời kỳ thích ứng, bây giờ tất cả rất tốt." Mộ Hi ngồi bên cạnh mẹ, kéo bà.

      "Con có biết vì sao mẹ khóc ? Cũng gần năm tháng rồi, con vẫn còn cho mẹ biết đứa trẻ trong bụng con là của ai?"

      "Mẹ, thực xin lỗi."

      Mộ Hi cúi đầu, dám nhìn mẹ, trong bốn tháng này, sợ nhất là mẹ hỏi đứa trẻ trong bụng là của ai? ra lúc Mộ Đồng nằm viện, Mộ Hi mang thai con của Nam Cung Diệu, chỉ là lúc ấy chưa biết, mỗi ngày chăm sóc em , chú ý dì cả vẫn chưa tới, mãi đến hơn hai tháng, mẹ phát bụng to, Mộ Hi mới nhớ kinh nguyệt vẫn chưa tới, biết có con, mà cha ruột đứa trẻ đương nhiên là Nam Cung Diệu, người tìm khắp thế giới, sau đó tuyên bố muốn vặn gãy cổ người đàn ông của .

      Sauk hi mẹ biết mang thai, bắt bỏ đứa trẻ, Mộ Hi quỳ mặt đất cầu xin mẹ cho giữ lại đứa này, bởi vì Mộ Hi kiên trì muốn sinh đứa này, mẹ cũng có cách nào.

      "Tiểu Hi, mẹ biết người phụ nữ mang theo đứa bé dễ dàng cỡ nào, nên mẹ hy vọng về sau con đau khổ."

      "Vậy mẹ có hối hận khi sinh ra con ?" Mộ Hi biết ý của mẹ.

      "Mẹ cũng hối hận khi sinh ra con, tuy nhiên cuộc sống quá khổ rồi."

      "Con cũng giống như mẹ, tuyệt đối hối hận, con muốn đứa này." Mộ Hi kiên quyết , ghé vào vai mẹ, hi vọng mẹ có thể hiểu.

      Điện thoại di động của Mộ Hi reo, vừa thấy là Vân Tĩnh Sơ, trong khoảng thời gian này các vẫn liên lạc bằng điện thoại, Mộ Hi qua bên nghe điện thoại, lo Vân Tĩnh Sơ nhắc đến Nam Cung Diệu ở trong điện thoại, nên tránh mẹ nghe điện thoại.

      "Nha đầu chết tiệt kia cậu chơi trò gì vậy? Cậu có biết công ty sắp phá sản ?" Vân Tĩnh Sơ khoa trương .

      "Cái gì? Cậu công ty sắp phá sản? Công ty phải rất lợi hại sao?" Hiển nhiên Mộ Hi cực kỳ lo lắng.

      "Ai lại lợi hại chịu nổi tổng giám đốc mỗi ngày như con sói gào khóc, chấn động toàn bộ công ty lung lay sắp đổ, Hi, thành các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Gần đây mình đúng là biết ta tìm cậu khắp thế giới, còn bí mật điều tra em cậu điều trị ở bệnh viện nào, còn điều tra đời này qua đời khác của nhà cậu, cũng may chúng ta lúc ấy gặp mặt ở công ty rất ít, nếu mình bị cậu hại chết rồi, cậu biết ? ta còn tìm người tên là “ di động của cậu? Bởi vì ta biết các cậu quan hệ rất tốt, nha đầu thúi ai là “ ”?"

      Mộ Hi nghe xong nở nụ cười.

      " là cậu nha, kia chính là cậu, ấy tìm cậu." Mộ Hi cười ha ha , hoàn toàn có ý kinh ngạc.

      "Cậu đừng đùa, mình sợ lắm, ta tìm mình chính là vì muốn bắt được cậu, ngộ nhỡ có ngày ta biết người kia là mình, mình thể chịu nổi cực hình nha." Vân Tĩnh Sơ biết Nam Cung Diệu muốn có được tin tức từ người bạn tốt của Mộ Hi, còn bản thân giấu được kỹ, nếu thảm rồi ! <“Hàn Băng Tâm”[ddlqd]?>

      Vân Tĩnh Sơ cẩn thận phân tích phen, nhận tội, trượng nghĩa với bạn, nhận tội, đây chính là ông chủ của mình, đắc tội nổi!

      "Ngộ nhỡ ấy tìm đến cậu, cậu từ khi mình đỗi số điện thoại, cậu cũng có tin tức của mình là được." Mộ Hi nghĩ tới Nam Cung Diệu tiếp tục tìm , sờ bụng mình, cảm giác ở bên cạnh, rời khỏi bốn tháng, Mộ Hi ngày nào nghĩ đến , biết cũng như vậy .

      Mộ Hi hối hận quyết định lúc trước, bây giờ thân thể em càng ngày càng tốt, Mộ Hi rất vui mừng với quyết định lúc đó, mặc dù phải rời khỏi Nam Cung Diệu, ông trời vẫn chiếu cố , để thời điểm rời khỏi trong bụng có con của , bey6 giờ bụng lớn, tại phòng hát Cửu Châu chỉ có thể hát tháng nữa, đến lúc đó đứa trẻ hơn sáu tháng, liền phải xin phép ở nhà dưỡng thai, Mộ Hi cực kỳ hạnh phúc sờ đứa trẻ trong bụng.

      Nam Cung Diệu nhắm mắt lại ở trong phòng làm việc, trong đầu nhớ đến Mộ Hi, nhớ Mộ Hi từng : Tôi muốn uống máu của , trong thân thể tôi có máu của , cho dù tôi đến đâu, đều có thể mang theo , Nam Cung Diệu khổ sở mở to mắt, người phụ nữ này vì sao như vậy, chẳng lẽ biết có ngày phải rời khỏi, nhưng mà vì sao trước đó cảm thấy được, người phụ nữ này đột nhiên rời khỏi, rốt cuộc là vì sao?

      "Diệu tổng." Lãnh Đông tới, cầm phần tài liệu trong tay.

      "Như thế nào?"

      "Diệu tổng, bản băng ghi kia tìm chuyên gia xem xét, băng ghi bị động qua, là bản băng ghi cắt bớt, nhưng mà giọng người phụ nữ kia quả là giọng thư kí Mộ."

      Lãnh Đông rất muốn tin người phụ nữ tiền kia là thư kí Mộ, những lời này thực chứng minh Mộ Hi đòi tiền đối phương, nhưng lại có nhắc tới ba chữ Nam Cung Diệu kia, đây là chứng cớ. Chẳng lẽ thư kí Mộ cầm tiền chạy, đem bán tình của và tổng giám đốc, Lãnh Đông muốn tin, nhưng mà chứng cớ trước mặt thể tin tưởng.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Tìm kiếm vợ thần bí (2)

      Nam Cung Diệu lời nào, trán nhíu lại đau khổ, chẳng lẽ Mộ Hi vì tiền? Nhưng mà cảm thấy Mộ Hi phải người như thế, chẳng lẽ trước kia giả vờ, người khác có thể giả vờ, nhưng thân thể người phụ nữ còn trinh giả vờ được, mỗi lần tiếp xúc với , đều quen và ngượng ngùng. , điều này tuyệt đối sai.

      "Vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của ấy?" Nam Cung Diệu đau khổ , trong giọng có rất nhiều bất đắc dĩ và phẫn nộ.

      Mấy tháng này ai dám đến gần , bởi vì toàn thân tản ra sát khí và lửa giận, muốn chết đều tránh rất xa.

      "Diệu tổng tôi vận dụng tất cả quan hệ thăm dò tin tức của thư kí Mộ, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức!"

      Lãnh Đông cẩn thận xong, cũng sợ tổng giám đốc nổi giận, kỳ vì sao Lãnh Đông tìm thấy Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi sống ở trong thôn , mà Lãnh Đông chỉ chuyên chú tìm Mộ Hi ở nội thành, còn có xung quanh thành thị cũng tìm, Lãnh Đông tìm trong nông thôn, cho nên vẫn tìm thấy.

      Mỗi chủ nhật Mộ Hi vẫn ca hát, trước khi ra khỏi cửa cố ý cải trang chút, chủ yếu là sợ người ta nhận ra, bởi vì trong nhà cần tiền, thể lại từ chối công việc kia, nên vẫn kiên trì ca hát, ông chủ phòng hát Cửu Châu đối xử với Mộ Hi cũng tệ lắm, thường tìm người làm quần áo có thai cho , còn hứa sau khi Mộ Hi sinh xong có quay lại tiếp tục ca hát. Mấy tháng này Nam Cung Diệu đến phòng hát Cửu Châu nghe hát, tâm tư của đều đặt người Mộ Hi.

      "Cẩn thận tìm, tìm đến khi tìm ra mới thôi, tôi cũng tin ấy bốc hơi! Mặt khác, cậu hẹn phóng viên đến cho tôi, tôi muốn làm phỏng vấn." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      "Vâng, Diệu tổng." Lãnh Đông rời khỏi.

      Buổi chiều phóng viên đến, Nam Cung Diệu đơn độc hẹn gặp bọn họ.

      "Tôi muốn các giúp tôi viết bài phỏng vấn, tên là <<tìm kiếm vợ thần bí>>." Nam Cung Diệu biết Mộ Hi là tình trốn , nên hẳn dễ để bọn họ tìm thấy, hi vọng cách này có thể tìm được .

      Nội dung bài phỏng vấn:

      Người phụ nữ: Em uống máu của tôi, sau đó tàn nhẫn rời khỏi, chẳng lẽ em biết vết thương của tôi đau!

      Mười năm trước, tôi người phụ nữ lừa gạt, còn mơ mộng hão huyền.

      Trong mười năm, tôi tin tưởng tình nữa, vì tôi cho rằng nó căn bản tồn tại.

      Mười năm sau, em xuất , khiến tôi lại tin tưởng thế gian có tình , mặc dù trong mắt em tôi có rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có em khiến tôi muốn trở thành bạn đời mãi mãi, mặc dù em chạy trốn, em vĩnh viễn là vợ của tôi.

      Vì sao cho tôi lời giải thích? Chẳng lẽ em chú ý thấy tôi thay đổi, thay đổi vì em.

      Vì sao quên người, còn khó hơn thích người; vì sao những thứ tốt đẹp đều ngắn ngủi như vậy...

      Tối nay tôi hóng gió đêm tại ban công, chút gió mát rượi lướt qua khuôn mặt tôi, trái tim tôi cũng rối loạn, kéo theo suy nghĩ của tôi, trong đầu bất giác xuất bóng dáng của em. “{Hàn Băng Tâm dien*dan^le%quy&don}”

      Trong đêm tối này, tôi lặng lẽ nếm mùi độc, chẳng lẽ em quên, tôi có em thể ngủ được, chẳng lẽ em quên? Em khiến tôi luôn ghi nhớ tôi là người đàn ông đầu tiên của em, , nếu em xuất nữa, tôi liền quên em, bởi vì em từng , chỉ cần tôi quên em, em thành quỷ cũng bỏ qua cho tôi.

      Người phụ nữ này, tôi nhớ em, em biết ?

      Người phụ nữ này, tôi hận em, em biết ?

      Người phụ nữ này, nên ép tôi, em biết hậu quả như thế nào!

      Ngoảnh đầu nhìn lại từng phút từng giây chúng ta ở chung, trước kia toàn bộ giống như thoáng qua, bỗng nhiên mất tích, bỗng nhiên tràn ngập chìm vào mơ hồ, bỗng nhiên ràng như rơi trước mắt.

      Tối nay, tôi nhớ em, em có thể cảm nhận được ?

      Người phụ nữ này, tôi có cách nào quen với việc có em.

      Người phụ nữ này, em tiếng gọi sâu trong đáy lòng tôi.

      Người phụ nữ này, đừng để tôi sống trong nhớ nhung.

      Vợ thần bí, nhanh trở về, bằng dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra em. Em có biết hậu quả của việc ép tôi rồi, nhanh trở về .

      Người đàn ông đầu tiên của em: ZLK. ***die$nda$nle$quy$don***

      Chữ Nam Cung Diệu kí tên sau cùng là cuồng tự kỷ (bên tiếng trung đọc là là zì liàn kuáng nên mới kí là ZLK), bởi vì Mộ Hi luôn cuồng tự kỷ. Tất cả nội dung có bất kì tên gì, Nam Cung Diệu tin chỉ cần Mộ Hi nhìn thấy hiểu.

      Quả nhiên em Mộ Đồng thích xem báo, ngày ngạc nhiên kêu Mộ Hi.

      "Chị, chị mau đến xem, đây có bài đưa tin, tiêu đề cực kỳ có tình ý《 tìm kiếm vợ thần bí 》." Mộ Hi vẫn chưa đến trước mặt Mộ Đồng, liền dừng lại, loại dự cảm có khả năng liên quan tới , cho nên qua, sợ là Nam Cung Diệu tìm tin tức của , cũng thể lộ ra nửa điểm ổn trong lòng là trước mặt em .

      "A, em , em cho chị đọc chút , chị muốn phơi nắng mặt trời ở trong này." Mộ Hi giả vờ tự nhiên, kỳ trong lòng gõ trống, lâu như vậy nhìn thấy Nam Cung Diệu, trong lòng rất lo lắng ra sao?

      Mộ Đồng bắt đầu đọc bài tin tức báo kia, Mộ Hi nghe được câu đầu tiên, liền biết là Nam Cung Diệu viết: Em uống máu của tôi, sau đó tàn nhẫn rời khỏi, chẳng lẽ em biết vết thương của tôi đau?

      Mộ Hi nghĩ tới Nam Cung Diệu vậy mà làm loại chuyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục này vì , Đúng vậy, giống như thay đổi vì , Mộ Hi tin đây là .

      Mộ Hi có dũng khí nghe tiếp.

      "Em , chị hơi mệt, muốn nằm, mẹ về nhớ kêu chị." Mộ Hi vào trong nhà, Mộ Đồng rất tò mò, vì sao nhìn chị giống như vui, chẳng lẽ vì này bài đưa tin, khiến chị ấy nhớ tới người đàn ông làm chị ấy mang thai kia.

      Mộ Đồng là người hiểu Mộ Hi nhất, nhưng mà nếu Mộ Đồng lại hỏi như thế, Mộ hi liền cha đứa trẻ là ai? Càng hỏi càng khóc, cho nên bây giờ em tiếp nhận đứa trẻ trong bụng chị, hỏi Mộ Hi vấn đề như vậy nữa.

      Mộ Hi nằm giường len lén rơi lệ, người đàn ông này vẫn còn tìm , phải có rất nhiều phụ nữ sao? Vì sao sau khi rời khỏi, vẫn luôn tìm ? Còn nhớ đều là phụ nữ tìm , vì sao tìm thư kí kiêm chức người phụ nữ làm ấm giường này chứ?

      Lúc này Mộ Hi đau lòng giống bbị dao đâm, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Cái gọi là khó quên nhất, chính là chưa từng nhớ tới, nhưng vĩnh viễn cũng quên.

      cuồng tự kỷ kia dường như chỉ trong nháy mắt, nhưng mà, tại muốn quên , cảm giác cần thời gian cả đời cũng đủ.

      Mộ Hi lau nước mắt, thể khóc, bởi vì lúc trước đáp ứng đối phương phải rời khỏi , nên nhất định phải tuân thủ, nếu , đối phương tuyên bố gây hại cho Mộ Đồng.

      Ngày hôm sau, Mộ Hi viết bức thư có địa chỉ, chỉ có danh tính người nhận và số điện thoại kí gửi cho Nam Cung Diệu.

      ~Hết chương 77~
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Bốn năm sau (1)

      Nam Cung Diệu nhận được bức thư có tên, trong lòng thấp thỏm, đây là chữ viết của Mộ Hi, điều này nhìn thấy tin tức báo. Mở bức thư ra, chỉ hé mở thấy số chữ rất ít.

      Diệu:

      Xin cho phép tôi gọi như vậy lần cuối cùng, tha thứ cho tôi vì cách nào , bởi vì tiền quan trọng hơn , nên tôi nhận tiền của người ta, điều kiện là rời khỏi , bây giờ biết người phụ nữ như tôi ham tiền thế nào chứ? Như vậy căn bản là tôi đáng để , tôi tìm được hạnh phúc của mình, chuẩn bị sống bình yên qua ngày, đây chính là cuộc sống tôi muốn. Mà chỉ là khách qua đường của tôi, hãy quên tôi , cần tìm tôi nữa.

      Mộ Hi viết.

      Mộ Hi liền viết những dòng này, đây là cách làm suy nghĩ cả đêm, chỉ có để cho Nam Cung Diệu hết mọi hy vọng, mới tìm nữa, như vậy Mộ Đồng gặp nguy hiểm. Em rất vất vả mới có được nguồn thận thích hợp, cũng thể kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Mặc dù Mộ Hi viết như vậy, nhưng con người đều có tư lợi, vẫn hy vọng trong lòng Nam Cung Diệu còn nhớ tới , cần quên hoàn toàn.

      Có lẽ, thời gian lâu dài, tìm được người phụ nữ mình , đến lúc đó trong trái tim được người phụ nữ đó lấp đầy, có lẽ còn vị trí cho nữa!

      Nghĩ tới đây, lòng thấy quặn đau, giống như có thanh đao cắt từng khúc.

      Hai tháng sau.

      Mộ Đồng cùng mẹ đều ra ngoài, bởi vì Mộ Hi sắp sinh, hai người ra ngoài mua đồ dùng cho đứa bé. Mộ Hi ngồi mình bên bàn xem tiểu thuyết, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, Mộ Hi mặc bộ quần áo bà bầu, vừa to vừa béo, đúng lúc che kín bụng bự của .

      Cửa phòng bị người ta đá văng, sức lực rất lớn, cảm giác cả căn phòng đều rung chuyển.

      Cửa chính cùng cửa phòng bị người ta dùng chân đá văng, còn nhớ em khóa chặt cửa mới rời , xem ra ổ khóa thể cản trở người đó được. Đầu tiên Mộ giật mình, sau đó quyển sách rơi mặt đất, người này chính là Nam Cung Diệu, làm sao tìm được tới đây?

      "Ông chủ..." Hộ vệ theo phía sau nơm nớp lo sợ .

      "Biến, đều ra ngoài." Những người theo sau đều lui ra ngoài.

      "Vì cái gì? Em cho tôi biết tất cả chuyện này là vì cái gì? Người phụ nữ đáng chết, em ngay cả rắm cũng tha, mà cứ rời như vậy, muốn tìm cái chết phải ?" Mộ Hi ngồi cạnh bàn, bởi vì cái bàn tương đối cao, cho nên Nam Cung Diệu có phát bụng của Mộ Hi to ra.

      " phải tôi viết thư cho biết sao, đó chính là đáp án." Vẻ mặt Nam Cung Diệu tràn đầy phẫn nộ, đấm đấm lên bàn, cái bàn lập tức lõm xuống.

      Nhìn khổ sở, Mộ Hi hết sức đau lòng, lúc này cách gần như vậy, muốn dựa vào ngực cho biết, sắp làm cha, nhưng thể, vì an toàn của con bé, thể mạo hiểm.

      Khóe miệng Nam Cung Diệu giật giật, mắt ưng giống như phun ra lửa giận, người phụ nữ này trả lời dứt khoát như vậy, chẳng lẽ bản thân liên tục đa tình?

      "Diệu tổng, tất cả lời giải thích tôi đều viết trong thư, tôi muốn lặp lại lần nữa, mời mau rời , bởi vì chồng tôi sắp về rồi. Tôi hy vọng hai người chạm mặt." Mộ Hi còn cách nào, đành phải nghĩ ra biện pháp đuổi rời , cho nên mới phải như vậy.

      "Chồng? Em cái gì?" Nam Cung Diệu tin lỗ tai của mình, có phải người phụ nữ này điên rồi hay , là vợ của , đồng ý, lại dám kết hôn cùng người đàn ông khác.

      "Em là người phụ nữ của tôi, đồng ý của tôi, ai dám cưới em, tôi liền giết ." Nam Cung Diệu lạnh lùng .

      "Chúng tôi chưa có cử hành hôn lễ, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, hãy mau ! Tôi muốn nhìn thấy nữa." Mộ Hi cố nén nước mắt, hạ lệnh đuổi khách.

      "Nhất định em có chuyện gạt tôi, tôi biết em tôi." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi , Mộ Hi hết sức sợ hãi nhìn thấy bụng , cho nên liên tục đặt tay bàn, ngăn trở cái bụng.

      "Nam Cung Diệu, chẳng lẽ vẫn , căn bản tôi , tôi thử qua việc , nhưng mà thể, cho nên hãy tỉnh lại !" Giọng Mộ Hi run rẩy, lúc này trái tim giống như bị xé nát.

      lúc sau, giọng Nam Cung Diệu giống như đến từ phía chân trời xa xôi.

      "Mộ Hi, em biết nếu như là người khác đối với tôi như vậy, tôi chút do dự vặn gãy cổ người đó, nhưng mà em, tôi làm được, tôi muốn để cho em còn sống, tôi muốn nhìn xem em có hạnh phúc , có ai em hơn tôi."

      Nam Cung Diệu xong rời , để lại hơi thở lạnh như băng.

      Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu rời , khóc : Tôi vĩnh viễn đều là vợ của , ai cũng đừng nghĩ cướp khỏi trái tim tôi. Nhưng mà những lời này chỉ có thể cho mình nghe.

      Ngay khi Mộ Hi được đẩy vào phòng sinh, đúng là ngày Nam Cung Diệu và Khang Hân đính hôn, bởi vì Mộ Hi phản bội, Nam Cung Diệu tiếp nhận sắp xếp của cha, đính hôn cùng Khang Hân.

      Bởi vì thai nhi có kích thước quá lớn, cho nên bác sĩ kêu Mộ Hi làm sinh mổ, Mộ Hi thuận lợi sinh ra đứa con trai, tên là Mộ Tư Nam.

      Bốn năm sau.

      "Mẹ, hôm nay mẹ có thể tới nhà trẻ đón con hay ?" Mộ Tư Nam mở to mắt nhìn Mộ Hi .

      "Nam Nam, mẹ bận nhiều việc, còn phải làm, bà ngoại đón con, ngoan ngoãn nào." Mộ Hi đưa tay xoa đầu Mộ Tư Nam, sau đó chuẩn bị làm.

      "Nam Nam ngoan ngoãn, mẹ phải đáp ứng con tan việc sớm về nhà nhé, đây là mệnh lệnh, bởi vì con là đàn ông duy nhất trong nhà."

      Mộ Tư Nam lạnh lùng , vẻ mặt hết sức tự hào. Mộ Hi thấy vậy trong lòng ê ẩm, đứa bé này càng lớn càng giống Nam Cung Diệu, dừng lại ở bộ dáng như , tính tình và tính cách cũng rất giống , còn tuổi mà lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhìn kỹ chút quả thực chính phiên bản của Nam Cung Diệu - - Tiểu Diệu.

      Có đôi khí Mộ Hi giỡn liền gọi con trai là - - Tiểu Diệu, kỳ Mộ Đồng và mẹ đều cho rằng Mộ Hi - - Tiểu , vì Mộ Hi kiên trì muốn sinh đứa bé, cho nên bọn họ liền hiểu như vậy. (Nghĩa tên này ta hiểu nhé)

      "Được rồi, mẹ tan làm về nhà, mẹ nghe theo mệnh lệnh của người đàn ông duy nhất trong nhà." Mộ Hi ha ha cười. Tuổi còn như vậy, lúc nào chuyện cũng như ra lệnh. Khiến cho Mộ Hi thường nhớ tới Nam Cung Diệu cũng thường ra lệnh như vậy, đây là mệnh lệnh, em chỉ cần phục tùng là được.

      Chao ôi! là cha nào con nấy.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Bốn năm sau (2)

      Mấy năm này nhà Mộ Hi liên tục sống trong khu phố , năm đó vì cho đứa bé sinh hoạt trong hoàn cảnh tốt, cả nhà từ nông thôn dời đến khu phố này, đứa có thể đến nhà trẻ gần đây.

      Mộ Hi làm trong siêu thị , bởi vì rất có năng lực làm việc, cho nên tại là chủ quản giám sát.

      Mặc dù bây giờ con trai Mộ Hi bốn tuổi, nhưng thực ra Mộ Hi mới 24 tuổi, vẫn là thiếu nữ thanh xuân, chút cũng giống mẹ của đứa bé.

      Biệt thự Thắng Cảnh.

      "Diệu tổng, thời gian còn sớm, chúng ta nên cắt băng khánh thành rồi." Lãnh Đông cẩn thận nhắc nhở Nam Cung Diệu, bởi vì hôm nay có khu mới khai phá cần cắn băng.

      "Ừ, cậu ra ngoài chờ tôi." Nam Cung Diệu lạnh lùng , Lãnh Đông đành ra ngoài, mỗi Diệu tổng nhớ tới Mộ Hi tới nơi này, bốn năm rồi, ở đây chỉ có Lãnh Đông và nữ giúp việc có thể tới, Nam Cung Diệu ra lệnh ai được phép vào.

      Nam Cung Diệu và Lãnh Đông tới nơi cắt băng, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi, đối phương hợp tác muốn mời Nam Cung Diệu dùng cơm, nhưng bị Nam Cung Diệu cự tuyệt.

      "Lãnh Đông, cậu ở lại , tôi ra ngoài dạo, cần theo tôi." Nam Cung Diệu lạnh lùng , giờ phút này muốn bất khì ai quấy rầy.

      "Vâng."

      Nam Cung Diệu lái xe rời , trong lòng hết sức đè nén, bởi vì mấy ngày nữa chính là sinh nhật Mộ Hi, bốn năm trước từ biệt, có gặp nữa, về sau kêu Lãnh Đông xem thế nào, kết quả nhà bọn hò đều rời . Vì vậy, trong cơn tức giận Nam Cung Diệu đính hôn với Khang Hân.

      Nam Cung Diệu lái xe có mục đích, ý thức được vào công viên gần đấy, xuống xe, nhìn thấy phía trước có đám trẻ em ngồi bãi cỏ vẽ tranh, vì vậy qua đó xem.

      "Chú, ngồi xuống , cháu giúp chú vẽ bức tranh." Mặc dù nghe hết sức lễ phép, nhưng trong giọng lộ ra ra lệnh.

      Mộ Tư Nam lo biết vẽ cái gì, nhìn thấy Nam Cung Diệu qua, vì vậy ra lệnh cho ngồi xuống.

      Ngoài dự đoán chính là Nam Cung Diệu đứng cách Mộ Tư Nam mét ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý cho đứa bé còn hôi sữa này vẽ mình, trong lòng cân nhắc, chờ chút nữa nhất định vẽ con khủng long hay gì đó, chứ đứa bé còn như vậy vẽ cái gì!

      Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt Mộ Tư Nam vẽ tranh rất nghiêm túc, nhìn kỹ thấy đứa bé này lớn lên rất đẹp, cặp mắt lại rất quen thuộc, rất thân thiết, khuôn mặt hết sức giống mình hồi còn , nghĩ tới đây Nam Cung Diệu khỏi lắc lắc đầu, xem ra lớn tuổi rồi, thế nhưng rất muốn mình cũng có đứa trẻ để thương. di^nd*nl^qu*d^n-Mèo Hoàng

      "Chú, nên lộn xộn, nếu vẽ tốt." Mộ Tư Nam nhìn thấy Nam Cung Diệu lắc đầu, cho nên cậu bé nhắc nhở.

      "Được, chú động, xem nhóc có thể vẽ đẹp hay ." Nam Cung Diệu cảm thấy đứa bé này hết sức thú vị.

      "Mẹ qua, cháu chính là người đàn ông duy nhất trong nhà, cho nên làm chuyện gì cũng phải nghiêm túc, chịu trách nhiệm." Mộ Tư Nam tự hào , gương mặt khả ái vểnh lên rất cao.

      "Người bạn , cháu biết cái gì là chịu trách nhiệm sao?" Nam Cung Diệu cười hỏi.

      "Mẹ chịu trách nhiệm chính là phải bảo vệ người trong nhà." Mộ Tư Nam tràn đầy tự tin .

      "Chú, vẽ xong rồi, chú xem ." Mộ Tư Nam cầm lấy bức tranh tới bên cạnh Nam Cung Diệu, để Nam Cung Diệu nhìn thấy tranh cậu bé vẽ, bất ngờ, đây phải là bức tranh do đứa bé vẽ, tài năng, vẽ phác thảo ngũ quan rất sống động, còn có vẻ mặt thản nhiên kia, rất tuyệt, có thể thấy được nền tảng vẽ tranh của cậu bé ít nhất được hai năm, chỉ là tối đa đứa bé này mới bốn đến năm tuổi.

      "Người bạn , ai dạy cháu học vẽ vậy, vẽ rất tốt nha."

      "Là dì của cháu, lúc cháu còn rất dạy cháu vẽ tranh, mà dì cháu còn rất lợi hại." Mộ Tư Nam ngây thơ , đôi mắt giống như hồ sen nhìn Nam Cung Diệu.

      "Vậy dì cháu là giáo sao?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi.

      "Cháu thể cho chú biết, mẹ rằng, thể với người lạ chuyện của gia đình, đây là bí mật của nhà chúng cháu." Mộ Tư Nam hết sức nghịch ngợm cười .

      Đúng lúc này, có vài người bạn đến.

      "Tư Tư, ai vậy? Là ba cậu sao?" Người bạn ở phía trước hỏi.

      Mộ Tư Nam đứng lên, nhìn Nam Cung Diệu, kỳ cậu bé cũng nghĩ có phải ba cậu cũng có bộ dạng này ?

      "Chú ấy phải ba mình, đây là chú, ba tớ làm ở rất xa, mẹ vậy, chỉ cần tớ ngoan ngoãn, ba trở lại." Mộ Tư Nam quay về phía bạn học đối diện .

      "Me cậu gạt cậu thôi, cậu có ba, vì sao ông ấy đến đón cậu? Mỗi lần đều là bà ngoại của cậu tới đón. Mẹ tớ ba cậu cần cậu nữa." đứa bé mập với Mộ Tư Nam.

      "Cậu bậy, ba thể cần tớ, ba thể cần tớ, tớ rất ngoan, có phải chú?" Trong mắt Mộ Tư Nam đè nén nước mắt nhìn Nam Cung Diệu, đôi mắt đẫm nước mắt khiến Nam Cung Diệu hiểu tại sao đau lòng.

      "Đương nhiên ba cần cháu, hôm nay chính là ba cháu nhờ chú ghé thăm cháu, đứa bé ngoan, ba cháu công tác bận nhiều việc, ông ấy rảnh trở lại." Nam Cung Diệu ngồi xổm người xuống, hai tay vịn lấy bả vai Mộ Tư Nam, đúng là đứa trẻ, vừa rồi còn như người lớn, lúc này trong mắt thấm đầy nước mắt.

      "Chú, chú sao? nên gạt cháu? Làm sao chú biết ba cháu?"

      "Ta và ba cháu là đồng nghiệp, mỗi ngày cha cháu đều nghĩ tới cháu, là ông ấy bảo chú tới tìm cháu." Nam Cung Diệu chỉ muốn đứa bé này cần quá đau lòng, cho nên mới như vậy, cũng hy vọng những đứa trẻ kia bắt nạt cậu bé nữa. di^nd*nl^qu*d^n-Mèo Hoàng

      "Mấy cậu nghe chưa? Tớ có ba, ông ấy làm ở chỗ rất xa, ngày ba tớ trở lại." Mộ Tư Nam nhìn các bạn học của mình .

      "Hừ! Chúng mình , chơi với cậu ấy." Mấy đứa trẻ đó đều , người nào nguyện ý ở lại làm bạn với cậu bé.

      "Chú, cám ơn chú, bức tranh này tặng cho chú, cháu phải đây." Mộ Tư Nam cúi đầu, nhìn Nam Cung Diệu, mặt có chút khổ sở, Nam Cung Diệu khó hiểu, vừa rồi mình như vậy, giúp giải vây cậu bé, vì sao nó còn vui?

      "Người bạn , vì sao đưa tranh cho chú?" Nam Cung Diệu nhìn gương mặt khả ái này .

      "Cháu biết vừa rồi chú cố ý như thế, kỳ chú biết ba cháu đúng ? mẹ qua để cho cháu hỏi ba là ai, cho nên cháu biết ba ở đâu? Cháu muốn làm mẹ buồn, cho nên cháu có hỏi. Chú, mọi chuyện hôm nay nên cho người khác biết? Nếu mẹ tức giận, chú biết ? Phụ nữ tức giận hết sức phiền toái! Mẹ mà biết gọi cháu là đứa trẻ hư, còn có thể đánh mông cháu, cháu biết mẹ dùng sức đánh cháu, nhưng cháu là đàn ông, khóc nhè."

      Mộ Tư Nam như người đàn ông ngớt lời.

      "Được, chú đồng ý với cháu, giữ bí mật." Nam Cung Diệu nghĩ tới vừa rồi chính mình giải vây cho nó, thế nhưng đứa bé này còn hiểu, là thông minh, nghe lời nó biết là nó rất ngoan, rất hiểu chuyện, còn như vậy cũng biết suy nghĩ cho người lớn.

      "Chú, đây là bí mật giữa hai người đàn ông chúng ta, chúng ta ngoéo tay, ngoéo tay trăm năm được phép thay đổi, ai thay đổi là con chó con." Mộ Tư Nam lời đảm bảo, sau đó cười chạy tìm thầy giáo.

      Nhìn Mộ Tư Nam rời , Nam Cung Diệu cảm thấy muốn, luôn cảm thấy đứa này rất tốt, muốn nó ở cùng trong chốc lát. di^nd*nl^qu*d^n-Mèo Hoàng

      Xem ra chính mình cũng nên kết hôn, muốn nuôi dưỡng con mình, bốn năm trước đến nay cùng Khang Hân giữ vững quan hệ chưa kết hôn, xem ra có thể đẩy nhanh bước, còn người phụ nữ Mộ Hi kia biết chết ở đâu rồi? Trong bốn năm này cũng có tin tức.

      Nam Cung Diệu đối với Mộ Hi vừa vừa hận, người phụ nữ này liên tục tác động vào lòng .

      "Đáng chết, nếu thể quên được, tôi bắt em trở lại." Nam Cung Diệu , dứt khoát quyết định, đứng dậy rời .

      Hết chương 78
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :