1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc - Hi Vũ Yên (C186/186)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70: Giải thuốc ( thông báo )

      Nam Cung Diệu gằn từng tiếng , hy vọng sau khi Mộ Hi tỉnh, lại tiếp tục chống lại , có cách nào chấp nhận được, vì vậy, phải nhắc nhở , toàn bộ đều là tự nguyện.

      "Hừ, đúng là bóc lột dân nghèo, tôi đồng ý cầu của , còn chờ gì nữa?"

      Mộ Hi nhịn tới cực điểm, cho nên tại Nam Cung Diệu cũng đáp ứng.

      Nam Cung Diệu chút do dự dùng bàn tay vuốt ve thân thể nóng bỏng của Mộ Hi, động tác của hết sức ôn nhu, hết sức săn sóc, vội, dịu dàng cùng hôn sâu, tay xoa nắn bộ ngực như ngọc, tay vươn tới giữa hai chân , sau đó, bọn họ sít sao kề nhau, hoàn toàn thẳng thắn đối với nhau.

      Mộ Hi khẽ ngâm kích thích đến Nam Cung Diệu, cũng chịu được mê hoặc của , nắm lão nhị của mình nhắm ngay khu vực mềm mại của Mộ Hi.

      "Hi, tôi muốn tiến vào?"

      Ở thời điểm cuối cùng Nam Cung Diệu hy vọng có thể nhận được bằng lòng từ Mộ Hi, dịu dàng gọi Mộ Hi.

      Chết tiệt, khi nào chơi đùa phụ nữ lại mệt mỏi như vậy, đến mức này, còn muốn đối phương đồng ý, đây cũng phải là phong cách của mình, chỉ cần muốn, chút do dự đạt được, hôm nay lại tạo ra việc điên khùng này, chỉ liên tục khổ cực nhẫn nại, còn dịu dàng quan tâm như vậy.

      "Ừm."

      Mộ Hi khó khăn đáp ứng, chờ giây phút này quá cực khổ. Sớm biết rằng có ngày hôm nay bằng cho sớm chút, làm hại bây giờ xấu hổ như vậy, còn phải hỏi người ta vào được ? Cho dù trong lòng đồng ý 200 lần, cũng khó ra miệng được!

      Nam Cung Diệu nhận được chỉ thị, vì vậy, vác súng tiến vào.

      "A - - "

      Mặc dù tại Mộ Hi rất muốn, nhưng mà dù sao cũng là lần đầu tiên, cho nên rất đau.

      Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Mộ Hi, dừng lại động tác, mặc dù mới vào phần tư, cũng ràng cảm giác được tầng chắn mỏng bên trong.

      "Em có sao ? Hi."

      " chết được, tiếp tục."

      Mặc dù hạ thân Mộ Hi đau nhức, nhưng cũng bù được khó chịu trong thân thể.

      Nam Cung Diệu từ từ thả chậm tốc độ, hy vọng giảm bớt đau đớn cho , nghĩ tới Mộ Hi đột nhiên mở mắt ra, nhìn .

      "Nam Cung Diệu, là người đàn ông đầu tiên của tôi. Nhưng mà, nhớ kỹ, nợ tôi, bởi vì tôi phải là người phụ nữ đầu tiên của !"

      Nam Cung Diệu nhìn thấy nước mắt chảy từ khóe mắt Mộ Hi, loại xúc động, nếu như lúc này chính mình còn là xử nam tốt, tối thiểu phải rơi lệ.

      Nam Cung Diệu dừng lại động tác, nhìn Mộ Hi, lúc này người phụ nữ này làm cho người ta thích biết bao, đột nhiên trong tư tưởng của Nam Cung Diệu bốc lên ý niệm, chính là muốn cưới .

      "Tôi nóng quá, mau giúp tôi, nếu tôi khó chịu chết mất."

      "Tôi để cho em chết , bởi vì tôi có thể trị cho em."

      Nam Cung Diệu hoạt động nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể Mộ Hi từ từ giảm xuống.

      "Loại cảm giác này kỳ diệu, , nó, lợi hại."

      Mộ Hi có chút ngượng ngùng , Nam Cung Diệu thấy còn biết thẹn thùng, liền hiểu đó là thuốc từ từ giảm bớt, thế nhưng người phụ nữ này lão nhị của lợi hại. Chẳng lẽ biết như vậy với loại khích lệ, vì vậy, Nam Cung Diệu chuẩn bị đến lần thứ hai.

      " cần, tôi cảm thấy khá hơn nhiều."

      Mộ Hi dùng tay chống đỡ thân thể Nam Cung Diệu, cự tuyệt xâm nhập.

      "Em chớ quên lời tôi , phục tùng vô điều kiện, thỏa mãn nhu cầu vô điều kiện, còn có tôi đây là tiêm giúp em, em phải ngoan ngoãn nghe lời."

      Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi dần dần khôi phục tỉnh táo, vì vậy quyết định phải đến lần nữa, vừa rồi liên tục đè nén tình cảm của mình, chỉ sợ làm đau, bây giờ sao, mà vừa rồi trong lúc thỏa mãn, nhìn vẻ mặt Mộ Hi hết sức hưởng thụ.

      "Choáng, của là cái ống tiêm gì, lớn như vậy?"

      THÔNG BÁO

      Các vị các huynh đệ tỷ muội, trai đẹp mỹ nữ:

      Tiết lộ tý nội dung đằng sau.

      Tình giữa Mộ Hi và Nam Cung Diệu phát triển tiếp thế nào? Đến cùng là Nam Cung Diệu trở thành món ăn của Mộ Hi? Hay là Mộ Hi trở thành món ăn của Nam Cung Diệu? Vì sao nam 9 thích ăn thịt? Thịt ăn ngon ?

      Mộ Hi bị ai hãm hại, vì sao rời khỏi Nam Cung Diệu? thể tưởng tượng được chuyện gì phát sinh.

      Bốn năm sau, Mộ Hi tỏa sáng lên sân khấu bên cạnh có thêm đứa bé, cùng học trưởng tuấn tiêu sái bên cạnh, ai là cha ruột đứa bé?

      Bốn năm sau, Mộ Hi cùng Nam Cung Diệu gặp mặt dưới tình huống gì? Lại dưới tình huống gì Mộ Hi suýt nữa bị Nam Cung Diệu tức giận cứng rắn thượng?

      Thân thế Mộ Hi li kì? Nam Cung Diệu dùng thủ đoạn gì bức hôn đối với Mộ Hi? Còn chim bồ câu trắng ở phòng hát Cửu Châu vào trong lòng Nam Cung Diệu như thế nào? Thân phận của chim bồ câu trắng là ai?

      Nam Cung Diệu định sắp xếp cho hai người phụ nữ thế nào? chim bồ câu trắng yên lặng làm cho , Mộ Hi làm cho hận nghiến răng nghiến lợi, mà Mộ Hi lại dễ dàng có được trái tim Nam Cung Diệu, mà người đàn ông này phải người thường, đây là tà ma nguy hiểm, trộm trái tim , Mộ Hi nhất định thua lỗ...

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71: Tổng giám đốc trở thành món ăn của Mộ Hi (I)

      "Đây là dành cho em, vừa vặn chỉ có nó mới có thể cứu em, chẳng lẽ em muốn vong ân bội nghĩa, Hi."

      Nam Cung Diệu cố ý gọi Mộ Hi, mặt Mộ Hi hồng hồng chút.

      "Buồn nôn."

      "Tôi buồn nôn? biết là, hôm nay nếu như phải là ý chí của tôi kiên định, thiếu chút nữa bị tiểu nha đầu em lừa gạt cứng rắn thượng. Lúc trước là tôi mạnh bạo, hôm nay tôi lại thành món ăn của em rồi."

      Nam Cung Diệu nhìn trong lòng, lúc này cuối cùng cũng thuộc về , lần đầu tiên quý giá của vừa bị đoạt được, , bên trong rất chặt, chặt đến nỗi nhúc nhích được, may mắn thay tràn đầy kinh nghiệm, nếu nhiệt độ bên trong cao muốn chết.

      Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu nhìn chớp mắt, trong lòng hết sức thẹn thùng, người đàn ông này còn được tiện nghi khoe mẽ, hừ! Chính mình bị như vậy còn phải là bị làm hại. Bất quá ngẫm lại cảm giác vừa rồi rất tốt, ra bên trong người đàn ông kia nhiều chức năng như vậy.

      tại Mộ Hi và Nam Cung Diệu đều trần trụi nằm chỗ, bấy giờ sờ thân hình của ra đẹp như vậy, trước ngực và sau lưng đều có da thịt, cảm giác vừa tráng kiện vừa gợi cảm. Vừa nhìn chính là người thường xuyên rèn luyện.

      Lúc này Mộ Hi cũng có chút lưu luyến cái ôm của người đàn ông này, từ đến lớn đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với đàn ông, mùi gười đàn ông này dễ ngửi. có chút si mê nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức.

      "Như thế nào nhanh như vậy liền tôi?

      Nam Cung Diệu hết sức tự tin , dọa Mộ Hi say mê đến mức thoáng cái mở mắt ra, biết vừa rồi có hơi quên mình, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt tự tin kia của Nam Cung Diệu, tính cách quật cường xui khiến thể cúi đầu.

      " ? Hừ! Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!"

      Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi lại khôi phục quật cường và ngang tàng bạo ngược như trước kia, trong lòng có chút yên tâm.

      "Người phụ nữ khẩu thị tâm phi, đôi mắt của em bán đứng em, có thể nhìn ra được em rất tôi."

      Mộ Hi càng thừa nhận, Nam Cung Diệu càng muốn biết trọng lượng của mình trong lòng người phụ nữ này, nếu như phải vì chuyện hôm nay, Mộ Hi chắc là cho , hiểu được, vì trong lòng người phụ nữ này có người đàn ông khác.

      "Làm ơn, cần tự kỷ như vậy được , hôm nay tôi có cách nào, mới có thể thất thân cho , lại, nếu như phải vì , làm sao tôi bị bắt cóc? Như thế nào lại tiện nghi cho rồi."

      Những lời Mộ Hi chọc giận Nam Cung Diệu, con nhím đáng giận trở mặt liền nhận người, nghĩ muốn ăn sạch , bất quá sai, là mình liên lụy , chẳng lẽ chút thích với mình?

      "Đáng ghét, em biết hậu quả chọc giận tôi chứ? Từ giờ trở , nhớ kỹ, em là người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn, tôi cho phép em có quan hệ mập mờ với bất kì người đàn ông nào, nếu , tôi khiến em sống bằng chết."

      Những câu Nam Cung Diệu là lời trong lòng, trong giọng lộ ra ngang ngược, nhưng Mộ Hi thích bị người khác uy hiếp như vậy, đúng, đây là uy hiếp. Die~nda~nle~quy~don

      "Tôi khinh, dựa vào cái gì có thể có nhiều phụ nữ như vậy, mà tôi nhất định chỉ có người mình , vậy công bằng, Nam Cung Diệu, nghe kỹ cho tôi, từ giờ trở , là người đàn ông của tôi, người đàn ông của Mộ Hi tôi, chỉ cần dám tìm phụ nữ ở bên ngoài, tôi liền ra ngoài tìm đàn ông, tin thử xem."

      Mộ Hi bởi vì kích động chính mình chẳng biết đứng lên lúc nào, hai tay chống nạnh, mắt to nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu vẫn nằm như cũ, còn học giọng điệu của Nam Cung Diệu dạy dỗ .

      Nam Cung Diệu gì, mà thưởng thức màn trước mắt, làn da trắng toàn thân, mái tóc đen nhánh, còn có hai quả nho tròn phía trước, phía dưới lại cực kỳ khủng, tòa núi đen sẫm, cảnh tượng như vậy, người phụ nữ này vậy mà còn hai tay chống nạnh, trừng mắt to dạy dỗ người, điệu bộ và vóc người này che, cảnh này người này là cẩu huyết.

      Mộ Hi chợt phát mình làm sao từ trong chăn chạy ra ngoài, mà người đàn ông này ở trước mắt nhìn .

      "Hắt xì, hắt xì, hắt xì..."

      Mộ Hi cảm thấy trận mát lạnh, hắt xì lên, vội vã chui về chăn, thân thể Nam Cung Diệu vô cùng ấm áp, mà Mộ Hi vì đứng hồi bên ngoài, thân thể rất lạnh.

      Đôi mắt to lên suy nghĩ xấu xa trong đầu, thế là dùng thân thể lạnh lẻo của mình dán lên thân thể ấm áp của Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu nhất thời hiểu nổi ý tưởng của con nhím này, vừa rồi còn diễu võ dương oai chửiuảnh, lúc này lại thương nhung nhớ, tình huống gì? Chấn động quá lớn?

      "Này, người đàn ông này, cũng đừng đa nghi, tại là đàn ông làm ấm giường của tôi, nhớ kỹ nếu dám ra ngoài tìm phụ nữ, tôi liền ra ngoài tìm đàn ông. "

      Kỳ chính Mộ Hi cũng biết tại sao phải như vậy? Có lẽ giống những người phụ nữ khác trong lòng người đàn ông này, chỉ vui đùa chút, cho nên cam lòng, mới như vậy, cho mình công đạo hư cấu, nhà có tiền như thế, làm sao mặc kệ sắp xếp, hơn nữa có nhiều tình nhân như vậy, làm sao có thể vì thư ký này tuân thủ uy hiếp ó ý nghĩa này! Mình còn quá ngây thơ rồi! Vốn cho là lần đầu tiên của mình giữ cho người đàn ông mình , nghĩ tới nhanh như vậy liền mất rồi.

      Nam Cung Diệu nhìn ra trong đầu nghĩ chuyện gì, nên quấy rầy , mà bàn tay thưởng thức ngực Mộ Hi, trận ngứa kéo Mộ Hi suy tư trở về.

      Tay Mộ Hi vỗ vào mu bàn tay Nam Cung Diệu.

      " làm gì thế?"

      "Tôi nghĩ muốn em."

      Nam Cung Diệu phía dưới nhô lên, nên chuyện thay mùi.

      " - - "

      Mộ Hi bị Nam Cung Diệu thoáng cái lại đỏ mặt, người đàn ông này biết ngại, giọng của Nam Cung Diệu tràn đầy mạnh mẽ, giống như hiên tại liền muốn.

      Lúc Mộ Hi biết làm sao cho phải, trong phòng vang lên chuông điện thoại di động, cẩn thận nghe.

      "Ơ? Đây phải là chuông điện thoại di động của tôi sao? Tại sao lại ở chỗ này?"

      Mộ Hi lầu bầu lẩm bẩm tìm tiếng chuông, tại sao ở trong áo ngoài của Nam Cung Diệu? Cũng nghĩ nhiều, vì điện thoại gọi đến thị là em , vội vàng nhận.

      "Em ."

      "Chị, em nhớ chị."

      "Em , em phải chăm sóc mình tốt, hai ngày này chị trở về xem em và mẹ..."

      Mộ Hi rất nghiêm túc chuyện điện thoại, thân thể khỏi cảm giác có chút lạnh, nhưng bây giờ thể nằm trong chăn nữa, sợ ngộ nhỡ Nam Cung Diệu lên tiếng, bị em nghe được, nhưng, tay cầm điện thoại di động cũng mặc được quần áo, đúng lúc này thân thể ấm áp ôm từ phía sau, lập tức cảm thấy rất ấm áp.

      Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau. Trong lòng khỏi trận đau lòng, chút bản lĩnh như vậy, thân thể của cứ như vậy lạnh buốt, xem ra thể chất của tốt, lại nghĩ tới bác sĩ qua suy dinh dưỡng nghiêm trọng, trong lòng lại càng thương tiếc, vì vậy ôm chặt hơn, Mộ Hi chuyện điện thoại cũng thể chuyên tâm.

      Loại cảm giác da thịt thân thiết này hết sức kỳ diệu, mình hết sức thích.

      Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi khẽ nhíu mắt lại, biết bị mình giật điện, vì vậy, cũng bắt đầu tiến công chỗ ấy sâu chút.

      "A - - "

      Mộ Hi vì thân thể phản ứng, cẩn thận a cái.

      "Chị? Làm sao vậy?" Mộ Đồng quan tâm hỏi.

      "A, em , vừa rồi chị nấu nước, mở bình ra, chị quên tắt lửa." Die~nda~nle~quy~don

      Mộ Hi vội vàng giải thích, dùng sức kiềm chế mình duy trì giọng bình tĩnh, nhưng người đàn ông phía sau lợi hại, nụ hôn của mỗi khi đến chỗ đều vô cùng thoải mái.

      Nam Cung Diệu mê luyến thân thể này, người phụ nữ này, còn có cái mông siêu gợi cảm này, là đàn hồi mười phần, vừa tròn vừa vểnh lên, cực phẩm.

      Mộ Hi cảm giác mình có chút mất khống chế, vì vậy dùng con mắt hung hăng trừng Nam Cung Diệu, hy vọng thu tay lại, vô dụng, lúc này Nam Cung Diệu toàn thân đốt nóng, sao có thể tắt lửa.

      "Chị, lúc nào chị cũng sơ ý như vậy, về sau nấu nước, được rời khỏi, nước sôi, phải lập tức tắt lửa, an toàn quan trọng nhất, nếu rất nguy hiểm."

      Mộ Đồng thiện ý cho Mộ Hi, cũng là yên tâm an ủi chị .

      "Đúng vậy, em , rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, nhất là dễ dàng - - lửa."

      Mộ Hi hung dữ nhìn Nam Cung Diệu , ý là rất nguy hiểm.

      "Chị, tổng giám đốc các chị đối với chị tốt ?"

      Vấn đề Mộ Đồng hỏi đúng lúc, kêu Mộ Hi làm sao trả lời đây! Tổng giám đốc này tại giống như là con chó động dục, cả người mạnh mẽ gặm mình. Nhưng nếu như , em lo lắng, vì vậy, cắn răng cái.

      "Em , tổng giám đốc của chị là ông già, đường cũng phải chống gậy, miệng lão đầy răng giả, cười tiếng mặt đầy nếp nhăn, lớn lên giống con tinh tinh đen, bất quá chính là đối với người độc ác - - tốt."

      Mộ Hi cố ý như vậy, cố tình chọc giận Nam Cung Diệu, ai kêu giậu đổ bìm leo!

      Nam Cung Diệu sau khi nghe được, lời nào, vì cũng là sợ em bên kia nghe được thanh. Vì vậy, đổi phương thức trừng phạt , dán chặt thân thể Mộ Hi từ phía sau, dùng lão nhị chống đỡ thân dưới Mộ Hi, hai tay nắm lấy viên thịt phía trước, miệng nhàng cắn vành tai Mộ Hi.

      "A - - "

      Mộ Hi lại lần kêu ra tiếng đến, em lại nghe được.

      "Chị, chị làm sao vậy? thoải mái sao?"

      "A, phải, chị rất tốt, chỉ là, đồng nghiệp của chị nuôi con chó , nó liếm chị, ngứa quá!"

      Nam Cung Diệu gì, người phụ nữ này miệng lưỡi độc ác, lúc là lão già, lúc là con chó con, Nam Cung Diệu tà mị cười, này hết sức kích thích, thú vị, và người phụ nữ mười năm trước hoàn toàn khác nhau, người phụ nữ này miệng độ ác, nhưng tâm độc ác, từ khi xin tha cho Cao Huy kia, cũng có thể thấy được trái tim thiện lương. Đối với người thương tổn mình cũng có thể tha thứ, nội tâm của và bề ngoài hoàn toàn giống nhau.

      Mặc dù Mộ Hi ngoài miệng là trút giận, nhưng Nam Cung Diệu ngoài miệng cũng trút giận, từ phía sau chuyển tới phía trước cắn ngực Mộ Hi cái, dùng đầu lưỡi nhàng khiêu khích, Mộ Hi có chút chống đỡ được.

      "Con chó đáng ghét, tránh ra." Die~nda~nle~quy~don

      Mộ Hi dùng sức đẩy Nam Cung Diệu, nhưng vô dụng, bởi vì tại Nam Cung Diệu chuyển tới phía trước, gắt gao để ở bộ phận mềm mại của Mộ Hi, mắt ưng tà mị nhìn Mộ Hi, ý là còn dám lung tung, liền vào, Mộ Hi hiểu ý của .

      "A, em , chị cúp trước, con chó này hình như đói bụng, chị rảnh về nhà."

      "Được, tạm biệt chị."

      Mộ Hi cúp điện thoại, hít sâu hơi, giận dữ trừng Nam Cung Diệu.

      " là quá đáng, thấy tôi nghe điện thoại sao? Em ấy là em tôi, nếu như bị em ấy biết tôi liền thảm!"

      Mộ Hi gấp đến độ ngừng giậm chân, nếu như bị em biết, em nhất định đau lòng, nên vừa rồi nguy hiểm.

      "Tôi đói bụng." Nam Cung Diệu giải thích được câu, giống như Mộ Hi có quan hệ gì với !

      "Được, tôi nấu cơm, gặp được là xúi quẩy!" Mộ Hi hết sức bất đắc dĩ.

      Mộ Hi nghe Nam Cung Diệu đói bụng, kỳ cũng có chút đói, từ khi bị bắt cóc, vẫn chưa ăn gì.

      "Là ở đây đói."

      Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới, làm vẻ mặt hết sức vô tội.

      " - - "

      Mộ Hi biết lại bị lừa, giận đến miệng ngậm chặt, phồng má, trừng mắt.

      Nam Cung Diệu ôm qua, in lên môi của , thầm bên tai Mộ Hi.

      " Lần vừa rồi tính, tại tôi muốn chăm chú nghiêm túc muốn em, em là món ăn của tôi."

      " thả tôi ra, thế giới tại sao có loại đàn ông như , được voi đòi tiên, biết xem như tôi gặp xui tám đời, vừa rồi tại sao tính?" Mộ Hi cảm giác được tiến công, lập tức có chút hoảng loạn.

      " Lần vừa rồi, là lần đầu tiên của em, tôi sợ làm đau em, tôi có dùng bản lĩnh ."

      Nam Cung Diệu thầm bên tai Mộ Hi, làm Mộ Hi mơ mơ màng màng, cái gì? Đây còn có bản lĩnh và bản lĩnh giả sao? Vừa rồi cảm thấy rất lợi hại, chẳng lẽ đây phải là bản lĩnh ? Nha! Vậy nếu dùng bản lĩnh mình còn có thể sống ?

      " được, nếu dùng bản lĩnh , tôi sợ đau!" Mộ Hi giọng trả lời.

      "Đứa ngốc, làm sao tôi cam lòng làm đau em, bây giờ em rách màng, đau, em rất thoải mái, HI." Lời Nam Cung Diệu giống như mang theo sóng điện , khiến Mộ Hi tê dại hồi.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71: Tổng giám đốc trở thành món ăn của Mộ Hi (II)

      Mộ Hi nghe lời Nam Cung Diệu , bị mê hoặc, xong rồi, loại tình độc! Trong lòng muốn cự tuyệt , thân thể lại yếu ớt ngồi vào lòng Nam Cung Diệu, thể phủ nhận, người nam nhân này rất quyến rũ, thân thể của cũng hết sức khỏe đẹp.

      "Hi, em rất ngon, tôi thích."

      Nam Cung Diệu ôn nhu , bây giờ phải giúp dập lửa, lúc này đây muốn để lại nhiều tốt đẹp hơn cho , có phụ nữ nào có thể chống lại sức hấ dẫn của , chết tiệt, vậy mà lại muốn dùng mỹ nam kế quyến rũ người phụ nữ này!

      Nhưng, vì đoạt được trái tim , cho rằng đáng giá...

      Rất lâu, hai người đều lười nhát nằm giường, giống như đôi vợ chồng mới cưới, hưởng thụ yên tĩnh sau khi triền miên.

      "Ùng ục, ùng ục."

      Trong phòng hết sức yên tĩnh, bụng Mộ Hi kêu hai tiếng ùng ục, vốn là Nam Cung Diệu ngủ say chợt mở hai mắt ra.

      "Hi, em đói bụng?"

      Trải qua hai lần triền miên, Mộ Hi quen Nam Cung Diệu kêu là Hi.

      "Uhm." Mộ Hi giọng uhm cái, có vẻ rất yếu, vốn là suy dinh dưỡng nghiêm trọng, lại từng bị bắt cóc, bị Nam Cung Diệu gặm hai lần, còn sức, cảm giác toàn thân đều đau, nhất là phía dưới, dùng tay nhàng sờ, đều sưng lên, mặt khỏi có chút hồng.

      Nam Cung Diệu nhìn thấy sắc mặt Mộ Hi vốn có chút tái nhợt, vì sao lại khẽ đỏ lên chút, còn phát bàn tay để phía dưới, chẳng lẽ là còn muốn?

      "Như thế nào? Nghiện ?"

      "Nào có, người ta cảm giác chỗ đó có chút đau nhức, vừa sờ ra đều sưng lên."

      Mộ Hi có chút ngượng ngùng , nếu như , Nam Cung Diệu cho là mình lại muốn, nên vẫn là .

      "Ha ha..."

      Nam Cung Diệu nghe cười to, ra non nớt như vậy, mới hai lần liền sưng lên.

      " - - cười cái gì, người ta sưng lên còn biết xấu hổ cười, còn phải là làm hại!"

      Mộ Hi có chút thẹn quá hoá giận, đá tới đá lui lung tung trong chăn.

      "Đừng động, nếu , tôi làm lần nữa."

      Nam Cung Diệu hung dữ nhìn Mộ Hi, tiểu tinh này là đáng .

      Mộ Hi biết được là làm được, vì vậy ngoan ngoãn nằm lỳ giường, lúc này bụng lại kêu ùng ục. Kỳ Mộ Hi đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, trong bụng trống trơn có gì.

      ", chúng ta ăn cơm." Die=nda=nle=quy=don

      Nam Cung Diệu nhìn vóc người Mộ Hi hơi gầy có chút đau lòng, vì vậy, thúc giục rời giường. Vừa ăn cơm, Mộ Hi lên tinh thần, sớm chờ ăn cơm!

      "Tôi tắm trước."

      Mộ Hi nìn thấy Nam Cung Diệu chuẩn bị tắm, vì vậy nhanh đoạt trước bước xông vào phòng tắm, toàn thân đều là mùi người Nam Cung Diệu, còn có loại mùi gì đó, muốn rửa sạch mình rồi mới ăn cơm.

      Nam Cung Diệu vừa nhìn, người phụ nữ này dám đoạt phòng tắm của , bên cạnh phòng ngủ còn phòng tắm, Nam Cung Diệu vào, mà trực tiếp vào phòng tắm Mộ Hi vừa vào.

      "A, vào đây làm gì? Tôi xong ngay, chỉ qua loa chút."

      Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu cũng vào, vội vàng biết, mình xong ngay, hy vọng chờ chút.

      "Cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian."

      Mộ Hi nhìn bộ dáng chăm chú, gì nữa, mà tốc độ nhanh hơn. dám nhìn Nam Cung Diệu, cho dù là phát sinh quan hệ, cũng xấu hổ nhìn, cúi đầu nhanh chóng thoa sữa tắm.

      Nam Cung Diệu bật vòi nước phía dưới, và Mộ Hi mặt đối mặt, phòng tắm mặc dù rất lớn, nhưng cảm giác cách Mộ Hi rất gần, tay xoa xoa người, ánh mắt lại liếc Mộ Hi, chỉ thấy phía dưới Mộ Hi vốn là đen, bây giờ phía tất cả đều là bọt, thế nhưng thành màu trắng, biến thành ngọn núi tuyết , đồ sộ, xinh đẹp.

      Mộ Hi cảm giác được Nam Cung Diệu ánh mắt quét tới quét lui người , nhanh chóng rửa sạch bọt, cầm khăn tắm liền , trước khi câu: "Tôi tắm xong rồi, cứ tiếp tục."

      Hết thảy nhìn như rất tự nhiên, kỳ , tim Mộ Hi cũng nhanh nhảy đến cổ họng, tắm cùng đàn ông như vậy, nằm mơ cũng chưa bao giờ gặp, thế nhưng xảy ra trong thực, thể tưởng tượng nổi!

      Nam Cung Diệu ra từ trong phòng tắm, Mộ Hi mặc quần áo tử tế, ngồi trước máy vi tính, viết gì đó, phát Nam Cung Diệu ra, vội vàng đóng máy tính, chính là động tác như vậy cũng bị Nam Cung Diệu nhìn thấy, vì sao này nhìn thấy ra vội vàng tắt máy tính, chẳng lẽ có bí mật gì?

      Nam Cung Diệu tỏ ra hết sức tự nhiên, mặc dù trong lòng rất tò mò trong máy tính của rốt cuộc có gì? Nhưng cũng thể mặt.

      "Muốn ăn gì?"

      Giọng Nam Cung Diệu lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, đây giống như trở thành thói quen, gần đây thường xuyên cười khi ở cùng với Mộ Hi, đây là tiến bộ rất lớn. Bởi vì nhiều năm như vậy vẫn là trải qua như thế, lạnh như băng.

      "Tùy ý, có thể ăn no là được."

      Lời Mộ Hi , khiến Nam Cung Diệu mặc quần áo nhìn về phía , cầu đối với ăn uống, xem cách mặc quần áo cũng thoải mái, dưới chân vẫn là đôi giày thể thao bạc màu, mỗi tháng cũng có tiền lương chừng hai mươi vạn, chẳng lẽ muốn bỏ tiền ra?

      Phụ nữ đều thích đẹp, vì sao muốn như vậy? như thế nào tại cũng là người phụ nữ của mình, cho nên cơm nước xong nhất định phải đưa mua quần áo, cẩn thận nghĩ lại, nếu như đột nhiên mua quần áo cho lại sợ đả thương lòng tự trọng quật cường của .

      Vẫn là ăn cơm trước rồi sau! nhất định đói bụng lắm. Die+nda+nle+quy+don

      Mộ Hi ngồi chiếc xe sang trọng của Nam Cung Diệu, mặc dù biết về xe, nhưng nhìn ra đây tuyệt đối là xe tốt.

      Nam Cung Diệu đưa co đến nhà hàng rất xa hoa, bên trong thức ăn Trung Quốc và Phương Tây đều có, như vậy Mộ Hi muốn ăn cái gì có cái đó, muốn bồi bổ cho Mộ Hi chút.

      " tìm chỗ ngồi, tôi đến ngay."

      Nam Cung Diệu là khách quen ở đây, dặn nhà hàng đem đến ba món ăn Trung Quốc ngon nhất, còn có cơm Tây cũng tới ba phần, vì sao phải ba phần, bởi vì biết Mộ Hi có thể ăn. ăn phần là đủ rồi, hai phần khác cho Mộ Hi ăn.

      Chỉ chốc lát sau, phục vụ sinh bưng món ăn lên đây, Mộ Hi vừa nhìn là cơm Tây, nhướng mày, thích, từ ăn món ăn Trung Quốc, chút hứng thú với mùi vị cơm Tây, Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt Mộ Hi, nở nụ cười, may mắn còn có đồ ăn Trung Quốc.

      Lại lát sau, đồ ăn Trung Quốc bưng lên, ánh mắt Mộ Hi sáng lên, tốt nha, tất cả đều thơm ngon.

      "Nhanh ăn ."

      Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi rất thích, yên tâm.

      "Ngon như vậy, tôi đều bỏ được, như tác phẩm nghệ thuật, ăn có chút đáng tiếc!"

      Mộ Hi cười hì hì , nhìn Nam Cung Diệu ăn từng miếng từng miếng cơm Tây, mà lại ở bên ngồi ngớ ngẫn với món ngon.

      "Mặc kệ, chỉ cần có thể no bụng là được."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , kỳ trong lòng nhịn được cười, người phụ nữ này, quá đáng , phải chút việc, thế nào có nhiều xúc động như vậy!

      Nhìn thấy Mộ Hi vẫn đành lòng ăn hết những món ngon kia, trong lòng Nam Cung Diệu có chút thiếu kiên nhẫn.

      "Mau ăn, tôi bề bộn nhiều việc."

      Lại là câu lạnh lùng, Mộ Hi nghe được còn học chuyện: Mau ăn, tôi bề bộn nhiều việc, xong tự mình cũng nở nụ cười.

      nghĩ tới tiếng cười của mình có chút vang dội, dẫn tới người chung quanh nhìn chằm chằm, hù dọa vội vã che miệng lại, dừng tiếng động.

      Bởi vì tiếng cười của dẫn tới người đàn ông nhìn chăm chú, đương nhiên Mộ Hi phát , nhưng, Nam Cung Diệu luôn luôn nhạy bén sớm cảm giác được, có thể ra ngoài, vẫn yên tĩnh ăn cơm.

      "Rất xin lỗi, tao phải ăn mày, bởi vì tao rất đói bụng, cho nên tao phải no bụng trước."

      Mộ Hi độc thoại với mâm thức ăn, tình nguyện gắp khối trong mâm nhét vào trong miệng.

      "Nha, nghĩ tới mày chỉ nhìn đẹp mắt, mà còn ăn rất ngon, vậy tao liền khách khí nha?" die-nda-nle-quy-don

      Mộ Hi ăn từng ngụm từng ngụm, ăn quá ngon, lòng Nam Cung Diệu nhìn có chút chua xót, những thứ cơm này đều ăn chán, nhưng Mộ Hi lại khen dứt miệng. Vì vậy, quyết định về sau thường xuyên đưa đến.

      Lúc Mộ Hi ăn nhiệt tình.

      "Hi?"

      Người chuyện là Hàng Thiên Vũ, cũng tới đây ăn cơm, vừa nghe được tiếng Mộ Hi cười, phát . Hàng Thiên Vũ nhìn thấy Mộ Hi giống như rất vui vẻ, hơn nữa ánh mắt Nam Cung Diệu ở bên cạnh nhìn Mộ Hi tràn đầy thương, mặc dù tỏ ra rất lạnh lùng, nhưng trong lòng có Mộ Hi, đây là trực giác của người đàn ông.

      Hàng Thiên Vũ ngừng do dự có nên tới , khó khăn lắm mới nhìn thấy , thể vứt bỏ cơ hội này, vì vậy, to gan đến.

      Mộ Hi nghe được giọng này, nhiều năm như vậy chính mình vẫn ghi nhớ sâu đậm giọng này, ngẩng đầu liền biết là ai gọi ?

      "Hi, cuối cùng cũng gặp được em, gần đây sắp điên rồi, vì sao em trốn ?"

      "Khụ khụ, khụ khụ..."

      Mộ Hi bị nghẹn, vẫn ngẩng đầu lên, dám nhìn Hàng Thiên Vũ, sợ mình dao động.

      Hàng Thiên Vũ ngồi vào bên cạnh Mộ Hi, vỗ nhè phía sau lưng , ôn nhu : "Mau, uống nước liền tốt rồi."

      Hàng Thiên Vũ bưng nước lên định cho Mộ Hi uống.

      "A, học trưởng, trùng hợp như vậy, khụ khụ... Lại gặp mặt, em tự mình có thể, cám ơn."

      Mộ Hi nhận ly nước, uống ngụm, vụng trộm liếc Nam Cung Diệu ngồi đối diện cái, chỉ thấy vòng hai tay trước ngực, dựa lưng vào chỗ ngồi, mắt nhìn chăm chú vào . Ánh mắt kia lạnh chết người, giống như thanh đao lạnh giá chém đến bên này. Mộ Hi hít hơi khí lạnh.

      Nha, người đàn ông này lại phóng ra bom băng vô hình, thực hiểu nổi Hàng Thiên Vũ tìm là , Nam Cung Diệu tức giận cai gì, giải thích được!

      "Hi, em làm sao vậy? Vì sao trở nên xa lạ như vậy? Chẳng lẽ em ?"

      Nhìn ra Hàng Thiên Vũ rất đau khổ, nhìn chằm chằm Mộ Hi, hy vọng có thể biết đáp án, nhưng Mộ Hi cái gì cũng , chỉ liên tục lắc đầu.

      "Hàng Thiên Vũ, nháo đủ chưa?"

      Nam Cung Diệu gầm , Hàng Thiên Vũ căm tức nhìn , chính là tà ma đáng chết này chiếm lấy Mộ Hi của , Nam Cung Diệu nhìn ra từ trong ánh mắt của Hàng Thiên Vũ cũng sợ , người con trai này nhìn giống như vị công tử, nghĩ tới còn rất có gan dạ, biết rất là ai, còn dám nhìn như vậy, khỏi có chút bội phục người con trai gan dạ sáng suốt này, khó trách Mộ Hi ...

      Nghĩ tới đây Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu, cho phép trong lòng người phụ nữ của mình có người khác.

      "Tôi biết là ai? Có phải uy hiếp Mộ Hi theo , rốt cuộc muốn thế nào, mới buông tha cho ấy?"

      Hàng Thiên Vũ biết tính tình Nam Cung Diệu, cho nên ấn tượng với rất xấu, tin Mộ Hi nhất định có oan ức, hoặc là bị bức ép.

      "Buông tha ấy? thể nào."

      " có nhiều phụ nữ như vậy, vì sao còn có miễn cưỡng ấy?"

      Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ , vì sao người đàn ông này muốn đoạt Mộ Hi của , ta có nhiều phụ nữ như vậy!

      "Miễn cưỡng?" Nam Cung Diệu nghe được hai chữ miễn cưỡng mặt lập tức trở nên u lạnh lẽo.

      " hiểu Mộ Hi, ấy người đàn ông như , trừ phi ấy có lời khó !"

      Hàng Thiên Vũ nhìn Nam Cung Diệu , mà Mộ Hi lại cúi đầu cũng dám nhìn ai, đây ở trong mắt Hàng Thiên Vũ hết sức đau lòng, Mộ Hi nhất định là bị bức ép.

      " ấy ai tôi mặc kệ, quan trọng là, tôi muốn cố ấy."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , vì sao Mộ Hi vừa nhìn thấy người đàn ông này liền trở nên ngoan ngoãn như vậy? Bình thường ngang tàng bạo ngược đâu rồi?

      Mộ Hi nghe lời Nam Cung Diệu hết sức thất vọng, đúng vậy, mình chỉ là thư ký , làm sao có thể so với những minh tinh kia, người mẫu, nữ cường nhân kia! Quả nhiên chỉ là vui đùa chút, mình quá ngây thơ rồi, ngây thơ cho rằng có thể thay đổi , tỉnh lại , Mộ Hi.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71: Tổng giám đốc trở thành món ăn của Mộ Hi (III)

      " làm như vậy là tổn thương ấy, tôi bỏ qua cho ." Hàng Thiên Vũ gầm với Nam Cung Diệu, dù sao vẫn biết nơi này là chỗ dùng cơm.

      "Dưa vào ?" Nam Cung Diệu cười tà mị.

      "Chẳng lẽ muốn ấy danh phận theo ? Cái gì cũng cho ấyđược, vì sao để ấy tự do?" Lúc này, Hàng Thiên Vũ hy vọng tà ma này chút đạo lý cỡ nào!

      "Chuyện của tôi khi nào đến phiên quản."

      Nam Cung Diệu nhịn được, Mộ Hi biết người đàn ông độc ác này đứng lên hết sức đáng sợ, nên sợ Hàng Thiên Vũ gặp nguy hiểm, vì vậy liền.

      "Học trưởng, , em nghĩ hiểu lầm , em chưa bao giờ , trước kia vậy, tại cũng vậy, chuyện của em, cũng ít quản, em và người đàn ông này, em nguyện ý, ấy có tiền, người lại đẹp trai, có gì tốt!"

      Mộ Hi câu trái lương tâm, chẳng phải biết những lời này tổn thương Hàng Thiên Vũ cỡ nào, đồng thời còn có Nam Cung Diệu khó chịu, người phụ nữ này là bảo vệ người đàn ông này, sợ mình quýnh lên giết ta. Chẳng lẽ cứ thương ta như vậy!

      Nghĩ tới đây, Nam Cung Diệu tức giận mặt trở nên vặn vẹo, khuôn mặt lạnh lùng giờ phút này có vẻ đặc biệt khủng bố. Bất quá thể nào thừa nhận, Hàng Thiên Vũ thắng rồi, ít nhất trong lòng của người phụ nữ này có ta!

      "Đủ rồi, cho biết em là người phụ nữ của tôi."

      Giọng Nam Cung Diệu chậm, trầm, ngoan độc, phun ra chữ như ném ra tảng đá. Người phụ nữ nhìn trúng, ai cũng có tư cách có được, nhất định phải đoạt được trái tim của người phụ nữ này, cho dù hận cũng được! Tóm lại, muốn Mộ Hi nhớ kỹ Nam Cung Diệu này.

      Hàng Thiên Vũ ngơ ngác ngồi đó,oánh tin, biết Mộ Hi phải là loại người này!

      Mộ Hi bên nhắc nhở mình phải bình tĩnh, bên cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Nam Cung Diệu, hy vọng đừng quá đáng.

      "Học trưởng, em thiệt cho biết, người đàn ông em chính là ấy - - Nam Cung Diệu, em là người của ấy, mặc dù em phải duy nhất của ấy, nhưng em hy vọng ấy là duy nhất của em."

      Những lời này trong mắt Nam Cung Diệu đều là lấy ra gạt Hàng Thiên Vũ, chẳng biết những lời này đều là lời trong lòng Mộ Hi, lời lòng, chỉ là lúc này Mộ Hi vẫn chưa nhận ra lòng mình.

      " tin, tin, em gạt , làm sao em ? Em từng : Tình của em nhất định phải là duy nhất của hai bên."

      Đây là lời Mộ Hi từng , Hàng Thiên Vũ vẫn còn nhớ , lúc này từ xuống dưới trong lòng đều quằn quại, lục phủ ngũ tạng đều đau, mũi chua xót, đôi mắt trong nháy mắt ẩm ướt, cũng thể kiềm chế tình cảm của mình nữa...

      Mộ Hi dám nhìn Hàng Thiên Vũ, chỉ hy vọng tất cả nhanh lên kết thúc, người đàn ông nắm giữ trái tim mình này, tại đáng để Hàng Thiên Vũ như vậy, bởi vì giao thân mình cho tà ma này, có tư cách được Hàng Thiên Vũ !

      "Học trưởng còn nhớ , em đều quên, khi đó chúng ta cũng còn , căn bản biết là gì? ra tình có vì cái gì? Thời điểm đến, căn bản kịp nghĩ, cũng ." die*nda*nle*quy*don

      Nếu như lúc này có Hàng Thiên Vũ ở chỗ này, Nam Cung Diệu hoàn toàn tin lời Mộ Hi , hề hoài nghi. Nhưng, những lời này chỉ là lấy cớ đuổi người đàn ông kia, sao? Thực bội phục hành động của , mình cũng thiếu chút nữa bị lừa, xem ra lần này Hàng Thiên Vũ tin, quả nhiên, Hàng Thiên Vũ tuyệt vọng nhìn Mộ Hi.

      "Hy vọng mỗi lời của em đều là lời trong lòng, nếu ... tha thứ cho em."

      Hàng Thiên Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn xem Cung Diệu.

      " muốn thương ấy tốt, bởi vì ấy là độc nhất vô nhị."

      Hàng Thiên Vũ , quay đầu lại nhìn Mộ Hi cái, để lại bóng lưng độc.

      Mộ Hi nhìn bóng lưng Hàng Thiên Vũ nước mắt rơi xuống, từ trong giọng điệu của có thể nghe được, hết sức tuyệt vọng và bất đắc dĩ, kỳ phải là đúng như thế! muốn tổn thương , nhưng lại thể tổn thương ! Đau dài bằng đau ngắn!

      Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi vì người đàn ông kia rơi nước mắt, rối rắm, nhìn ra được, người đàn ông kia rấtyêu Mộ Hi, nhưng là, thể buông người phụ nữ này ra được, vì cũng thể .

      Rất lâu, Mộ Hi câu, cuối cùng.

      "Cám ơn bữa tối của , tôi muốn ở mình chút."

      Mộ Hi xong, đợi Nam Cung Diệu trả lời, đứng dậy ra ngoài, Mộ Hi chạy ra khỏi nhà hàng, Nam Cung Diệu đau khổ nhắm mắt sâu chút, người phụ nữ này quan tâm tên đàn ông kia như vậy sao?

      Mộ Hi ra khỏi nhà hàng về phía khu vườn hoa trước mặt, vào trong chỗ nghỉ chân ngồi xuống, trước mặt tất cả đều là hình ảnh Hàng Thiên Vũ đau lòng, hết sức đau lòng. Nhưng thể làm như vậy!

      Còn nhớ trước khi tốt nghiệp, liên tục ngóng trông Hàng Thiên Vũ thổ lộ với , vì cũng sâu đậm, nhưng ở thời điểm sắp tốt nghiệp, mẹ Hàng Thiên Vũ tìm , với : tốt nhất cách xa con tôi ra, nếu tôi cho cút khỏi quê hương, loại phụ nữ nghèo túng như , còn muốn bước vào cửa nhà tôi, có cửa đâu, vì xứng.

      Mộ Hi bất tri bất giác nước mắt rơi đầy mặt, là buồn cười, con trai ưu tú như vậy, vì sao người mẹ thể lý như vậy?

      Mộ Hi là ai, thà rằng mình ủy khuất, cũng cần tự ái, người sống sao có thể có tôn nghiêm!

      Mộ Hi khóc thương tâm, bên cạnh cây phía trước người đàn ông nhìn đến đau lòng, người phụ nữ này dối, vừa rồi đều là dối, người đàn ông kia, tại sao phải dối?

      Đột nhiên, Mộ Hi bị người ôm lấy từ phía sau.

      "A - -" Mộ Hi sợ đến kêu to.

      "Đừng sợ, là ." Mộ Hi nghe được sợ đến mức vội vàng lau nước mắt.

      " cần lau, đều thấy, vừa rồi em dối, vì sao? cho biết? Có phải Nam Cung Diệu kia uy hiếp em ? Đừng sợ, cho biết, cùng lắm dẫn em , vĩnh viễn rời khỏi chỗ này được ?" ra Hàng Thiên Vũ cũng rời , bởi vì tin chắc Mộ Hi phải là loại phụ nữ này, cho dù vừa rồi rất tuyệt tình, nhưng vẫn tin. Die+nda+nle+quy+don

      Mộ Hi đau khổ nhắm mắt lại, ông trời trêu cợt người, ràng nhau, nhưng cách nào cùng chỗ, người đàn ông này quá tốt, mình xứng có được , coi như có người nhà phản đối, tại cũng thể tiếp nhận , bởi vì lần đầu tiên quý báu của mình còn!

      "Học trưởng, xin buông tay, em nghĩ hiểu lầm, vừa rồi em rơi nước mắt có bất cứ quan hệ nào với , , xin tin em, em phải , xin buông ra."

      Hàng Thiên Vũ cảm giác được thân thể Mộ Hi khẽ run lên, vì vậy, đến trước mặt Mộ Hi, hai tay nắm lấy cánh tay Mộ Hi, thâm tình nhìn Mộ Hi.

      "Nhìn , nhìn , có phải người đàn ông kia bắt nạt em ? Mộ Hi muốn em , em , cảm giác được, theo , chúng ta Mỹ được ? Cũng trở lại, em đời kiếp, để cho bất kì kẻ nào tổn thương em nữa, cho cơ hội, để bảo vệ em, để cho em chảy giọt nước mắt nào nữa." Rất ràng, Hàng Thiên Vũ bỏ qua cho Mộ Hi.

      " - - cái này có khả năng, em là người phụ nữNam Cung Diệu, tuyệt đối do dự, rất ưu tú, nhất định tìm được người con tốt, vẫn hy vọng học trưởng nên trêu chọc Nam Cung Diệu, em hy vọng giữa hai người vì em xảy ra chuyện vui."

      Đến bây giờ Mộ Hi mới phát kỳ hai người đàn ông này cũng muốn thương tổn!

      "Buông ấy ra." Nam Cung Diệu cũng nhìn được nữa , bước nhanh tới bên này, trong khí tràn ngập mùi thuốc súng.

      Hàng Thiên Vũ thấy Nam Cung Diệu, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, tên đàn ông đáng chết này, cũng bởi vì ta, Mộ Hi mới cự tuyệt .

      "Hôm nay tôi phải mang ấy ." Hàng Thiên Vũ hôm nay chính là chết, cũng phải cùng ta liều mạng, bởi vì ngày có Mộ Hi tựa như cái xác hồn, sống còn có ý nghĩa gì, bằng này hung hăng PK trận với người đàn ông.

      Nhìn ánh mắt khiêu chiến của Hàng Thiên Vũ, Nam Cung Diệu chưa hai lời đấm quyền về phía Hàng Thiên Vũ, mà Hàng Thiên Vũ cũng sớm thể nhịn được nữa, đánh lại cũng muốn đánh, vung nắm đấm về phía Nam Cung Diệu, hai người đàn ông hoàn toàn để ý tới hình tượng của mình, đánh lẫn nhau. quyền, quyền...

      Rất ràng Hàng Thiên Vũ phải là đối thủ của Nam Cung Diệu, ngoại trừ quyền đầu tiên đánh Nam Cung Diệu, phần khác chính là bị đánh, Mộ Hi nhìn đến đau lòng, nhanh chóng kêu to.

      "Đừng đánh, dừng tay."

      Hai người đàn ông ai cũng nghe lọt, ngược lại càng đánh càng kịch liệt, Mộ Hi chứng kiếnhìn thấy Hàng Thiên Vũ liên tục bị đánh, vì vậy, tiến lên ngăn lại, nghĩ tới, bị đàn ông đánh nhau vứt qua bên, khoảng chừng xa ba bốn mét.

      "A - - "

      Mộ Hi a tiếng té ngã đất, hai người đàn ông đồng thời dừng tay, nhìn về phía Mộ Hi bên này.

      "Em làm sao vậy?"

      "Các lại đánh, tôi chết cho hai người xem, Nam Cung Diệu, tin thử xem."

      Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu , bởi vì biết Hàng Thiên Vũ phải đối thủ của , như vậy đánh chết người.

      "Được, tôi tạm tha cho , bây giờ em lập tức theo tôi." Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi chuẩn bị rời . Die...nda...nle...quy...don

      "Chờ chút, em còn có chuyện với ấy." Mộ Hi cứ như vậy bị Nam Cung Diệu ôm, nhìn Hàng Thiên Vũ, bị đánh mặt mũi bầm dập, Mộ Hi tức giận hung dữ nhìn Nam Cung Diệu.

      "Học trưởng, về sau xin cần tới tìm em nữa, em muốn bị quấy rầy, Nam Cung Diệu có bức em, là em cam tâm tình nguyện theo ấy, mặc kệ nghĩ thế nào, nhưng em muốn cho , em ấy, chúng ta thôi."

      Mộ Hi ý bảo Nam Cung Diệu rời , cứ như vậy để lại Hàng Thiên Vũ ngây ngốc, đây phải người phụ nữ , thay đổi, đây là đáp án cuối cùng của Hàng Thiên Vũ.

      Mộ Hi nằm trong lòng Nam Cung Diệu, ngửi mùi hương nam tính quen thuộc này, lời vừa rồi mình dối hay là lời lòng? Mình cũng bị choáng váng, xem ra là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe. Vì vậy, nhắm mắt lại, cũng thèm nghĩ gì nữa, cũng muốn quản gì, cứ như vậy để ôm , dù sao có rất nhiều sức lực.

      Nam Cung Diệu mặc dù đánh nhau có thua thiệt, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu, người phụ nữ này coi như bia đỡ đạn, kỳ trong lòng vẫn cam tâm tình nguyện làm bia đỡ đạn, nhưng vì sao rơi nước mắt vì người đàn ông kia, mình liền đau lòng, đáng chết, khi nào mình thiếu có tự tin như vậy! phải là phụ nữ sao!

      "Tôi khiến em tôi, người phụ nữ này em chờ đó cho tôi."

      Nam Cung Diệu cúi đầu nhìn Mộ Hi ngủ say, thua , dưới tình huống nào, cũng ảnh hưởng ngủ! Cũng phải trẻ con! Có người ôm liền mệt chỉ muốn ngủ, Nam Cung Diệu bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ , nhìn kỹ, còn rất , ít nhất hơn rất nhiều, suy nghĩ chút, mình ba mươi bốn tuổi, mà mới hai mươi tuổi, gương mặt đó rất trẻ, gương mặt đó rất mê hoặc người, khó trách Hàng Thiên Vũ kia theo đuổi buông tha, mình có kinh nghiệm với nhiều phụ nữ như vậy, cũng thể kháng cự sức hấp dẫn của !

      Trở lại biệt thự, Lãnh Đông dừng xe, nhìn Nam Cung Diệu chút, ra điều mà mình nhịn buổi tối.

      "Tổng giám đốc, có muốn đem người giết người đàn ông kia ?"

      ra chuyện tối nay Lãnh Đông cũng biết, vì Mộ Hi ngủ thiếp , Nam Cung Diệu thể lái xe, cho nên gọi điện thoại cho , Lãnh Đông nhìn thấy mặt Nam Cung Diệu có vết bị đánh, cho nên liền hỏi, Nam Cung Diệu đại khái tình cho . Lúc ấy Lãnh Đông liền có cái ý nghĩ, nhưng vẫn dám , cho đến khi Nam Cung Diệu muốn xuống xe, Lãnh Đông cảm thấy thể , bởi vì làm bất cứ chuyện gì cũng phải qua Nam Cung Diệu phê chuẩn.

      "Chuyện này cậu đừng động vào, tôi tự có chừng mực."

      Nam Cung Diệu lạnh lùng , ôm Mộ Hi chuẩn bị xuống xe.

      "Tổng giám đốc, còn có chuyện, chính là, chính là lão gia gọi điện thoại tới, là có bữa tiệc thương mại, bảo tham gia, ông cũng biết."

      Lãnh Đông dè dặt , còn thỉnh thoảng nhìn Nam Cung Diệu cái, trong lòng hết sức nắm chắc, chỉ sợ nhắc tới lão gia chọc giận . Nhưng được!

      Nam Cung Diệu nghe có thay đổi gì, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, nhìn Lãnh Đông.

      "Trả lời điện thoại, tôi đến đúng giờ."

      "Vâng, tổng giám đốc."

      Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào biệt thự, Lãnh Đông rất hoang mang, trước kia lão gia điện thoại tới bảo , tổng giám đốc lúc nào cũng chút khách khí từ chối, lần này vì sao có thoái thác? Die/nda/nle/quy/don

      ra bữa tiệc thương mại này tụ hội tầng lớp thương nhân cao cấp, là tiệc, kỳ chính là mượn danh bữa tiệc làm thông gia, giao hữu, còn có chính là trao đổi bạn , chính là đưa phụ nữ của mình cho người khác hưởng dụng, loại chuyện như vậy còn nhiều, số người vì cuộc mua bán lớn, biết sử dụng phụ nữ của mình nịnh nọt đối phương, ở bữa tiệc này, có trai xinh đẹp, tất cả ông trùm thương mại cũng mang theo con của mình hoặc người thân thuộc tới tham gia.

      Lãnh Đông lão gia chính là cha của Nam Cung Diệu, mỗi lần có loại tiệc này, ông cũng nhắc nhở con trai tham gia, bởi vì nghiệp con trai làm được rất lớn, phụ nữ cũng rất nhiều, nhưng có ý chuẩn bị kết hôn, cho nên lão gia sốt ruột, đàn ông hơn ba mươi, vẫn chưa có gia đình, đây phải là ảnh hưởng đời sau sao?

      Kỳ , số người vì hợp tác với Nam Cung Diệu, cũng cố ý đưa lên cho số mỹ nữ, lễ vật đặc biệt, đương nhiên Nam Cung Diệu cũng chấp nhận tất cả. Điên cuồng hơn chính là những phụ nữ kia cho rằng có thể cùng Nam Cung Diệu phát sinh quan hệ là hết sức vinh hạnh.

      Lúc này đây lão gia giúp Nam Cung Diệu xem xét mục tiêu, chỉ còn chờ Nam Cung Diệu đến, tất cả mọi người đều muốn cùng kết thông gia với tập đoàn Nam Cung, cho nên lão gia tử chỉ cần vừa ý con nhà ai, chỉ cần câu đầu tiên thu phục, bản thân Nam Cung Diệu tuấn, tàn khốc, đẹp trai người người đều biết, cho nên các đều cam tâm tình nguyện đồng ý.

      Nam Cung Diệu sở dĩ đồng ý , vì trong lòng cái kế hoạch, có thể thoát khỏi quấy nhiễu về sau, cho nên ra lệnh cho Lãnh Đông trả lời điện thoại thông báo bên kia tham gia đúng giờ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Hi bị ánh sáng yếu ớt bên ngoài soi sáng đôi mắt, xoa xoa mắt đôi mắt buồn ngủ, nhìn thời gian, sáu giờ, xem ra mình mệt mỏi, vạy mà giấc ngủ đến bây giờ, mới vừa muốn đứng dậy, lại phát mình bị cánh tay có lực ôm từ phía sau.

      Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi còn ngủ từ phía sau, xem ra vẫn chưa tỉnh, Mộ Hi hết sức bất đắc dĩ nhìn , đây coi là cái gì? Mình giải thích được làm ấm giường cho . Nhìn kỹ lại, người đàn ông này dùng từ mỹ nam hình dung chút quá phận, khó trách nhiều phụ nữ thích như vậy, lại nghĩ mình bây giờ xem là gì? Phụ nữ của ? cần, như vậy mình cũng xem thường chính mình!

      Mộ Hi kìm lòng được chạm vào đôi môi Nam Cung Diệu, chính là đôi môi này đoạt nụ hôn đầu của mình, chính là người đàn ông này cướp lần đầu tiên của mình, đáng chết, thể sa ngã, muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của .

      "Xem đủ chưa? Tôi ngại để em nhìn nhiều chút." Nam Cung Diệu lạnh lùng , kỳ , giọng lạnh lùng, chỉ là thói quen của .

      "Thân thể trụi lủi này của có gì đẹp, cắt - - tự kỷ!" Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu mở mắt ra, làm bộ khẩn trương, kỳ trong lòng sớm liền thùng thùng gõ vang.

      "Vậy tôi muốn nhìn chút cái gì là thân thể trụi lủi?" xong Nam Cung Diệu phen vén chăn lên, lộ ra Mộ Hi trần truồng.

      "A - - tại sao tôi mặc đồ ngủ? Ai cởi quần áo cho tôi?" Mộ Hi nhìn bản thân mặc gì, sợ đến vội vàng kéo chăn qua che trước ngực.

      "Em ngủ như heo, gọi cũng tỉnh, cho nên... Tôi đành phải động thủ rồi!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt .

      " còn làm cái gì? có hay ?" Mộ Hi vội vàng xem chút phía dưới, sau đó còn ngửi thân mình có có mùi lạ.

      "Cái gì có hay ?" Nam Cung Diệu kỳ hiểu ý , cố ý giả bộ hiểu.

      ", chính là có gì đó ?" Mộ Hi đến loại chuyện đó, vẫn rất xấu hổ, côlà lo lắng Nam Cung Diệu thừa dịp ngủ phát sinh quan hệ với .

      "Cái gì gọi là gì đó? Có phải như vậy hay ?"
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72.1: Tổng giám đốc thích khẩu vị nặng.


      Nam Cung Diệu xong đẩy ngã Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi ngồi ở mép gường, cho nên cả hai người và chăn cùng nhau rơi xuống đất.


      " cần."


      Mộ Hi dùng tay chống đỡ thân thể Nam Cung Diệu, đáng ghét, đều ngã mặt đất, còn đè lên người ta, chẳng lẽ người đàn ông này biết bây giờ nằm mặt đất sao? Còn đắm đuối đưa tình nhìn người ta, ác ma, lúc dịu dàng nhiệt tình chết người, lúc lạnh lùng muốn đông lạnh chết người.


      "Tôi muốn em mặt đất, cái giường này rất lớn, em muốn lăn thế nào cũng được, vĩnh viễn sợ rơi xuống đất." Nam Cung Diệu xong cũng hôn lên môi Mộ Hi.


      dịu dàng mút thoả thích người ở trước mặt, cảm giác chính là bữa sáng của , mỹ vị ngon miệng.


      Mộ Hi vẫn hiểu tình hình lắm, chẳng lẽ loại chuyện như vậy cũng chẳng phân biệt sáng tối, lúc nào cũng có thể làm sao! nhưng mà, bây giờ được, vì vậy Mộ Hi dùng sức đẩy Nam Cung Diệu, bởi vì kháng cự, kích thích đến người đàn ông này, nụ hôn của mãnh liệt hơn, hình như là cố ý trừng phạt .


      "Đừng, bây giờ được." Mộ Hi vụng về , vì vậy người đàn ông này đáp lại .


      "Vì cái gì?" Nam Cung Diệu dừng lại, nhìn , hy vọng có thể giải thích hợp lý, dám cự tuyệt , chính là tự làm khổ mình.


      "Tôi muốn vệ sinh, nếu tôi tiểu lên người , chuyện này lớn hay sao?" Mộ Hi đỏ mặt xong, chống đầu lên ngực Nam Cung Diệu, nhìn vào , bởi vì cần nhìn cũng biết nhất định người đàn ông này cười nhạo , lúc hôn nóng bỏng, đột nhiên đối phương muốn tiểu, có phải cực kỳ sát phong cảnh ! nhưng mà người sống thể bị tiểu làm cho nghẹn chết!


      Quả nhiên, lý do của khiến Nam Cung Diệu rât hài lòng, khoé miệng nhếch lên, mắt ưng híp lại.


      "Tôi giúp em." Mộ Hi nghĩ tới Nam Cung Diệu như vậy, hiểu là có ý gì?


      "làm ơn, là tôi mắc tiểu, giúp thế nào?" Mộ Hi chỉ vào mũi mình .



      "Tôi có thể giúp em, chính là tôi có cái ống, có thể giúp em hút ra." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ngây ngốc trong lòng rất đắc ý, con nhím này ngốc nghếch cách đáng .


      " --" Mộ Hi hiểu ra, mặt đỏ bừng, liền lăn vòng khỏi người Nam Cung Diệu, chạy ngay vào nhà vệ sinh.


      Nhìn thân thể bé của , Nam Cung Diệu nở nụ cười, giờ phút này tin tưởng đây là ông trời bù đắp cho , đưa cho món quà tốt nhất, Hàng Thiên Vũ sai, là người có hai.


      Hoá ra người là chuyện hạnh phúc như vậy, trong đâu chưa bao giờ nảy ra ý niệm kết hôn, giờ phút này, rất muốn cùng vào lễ đường kết hôn, vì đeo lên chiếc nhẫn kim cương chỉ thuộc về mình.


      Kỳ là? Mộ Hi vào tại sao vẫn chưa ra, tính toán thời gian cũng xong rồi.


      "Mộ Hi? Mộ Hi?" Cửa bị khoá trái, Nam Cung Diệu đành phải ở ngoài gọi .


      "Ừm" Mộ Hi nhàng ừ tiếng, Nam Cung Diệu nghe thấy yên tâm.


      "Mau ra đây, tôi biết em xong rồi." Nam Cung Diệu ở cửa vào.


      Kỳ , Mộ Hi sớm xong rồi, là cố ý ra, bởi vì vừa rồi nhìn thấy chỗ đó của Nam Cung Diệu rất cao, cho nên nghĩ nếu như ra ngoài, chắc chắn lại thế kia, cho nên liền muốn trốn tránh, trốn trong chốc lát!


      "Tôi ra, trừ phi đáp ứng tôi chạm vào tôi, nếu tôi khôgn ra." Mộ Hi tức giận .


      "Ha ha....Sao vậy em sợ tôi sao? Vậy cũng giống em?" Nam Cung Diệu nở nụ cười, hoá ra là trốn , chẳng lẽ khôgn biết rằng tránh được nhất thời nhưng tránh được đời hay sao?


      "Tuỳ nghĩ thế nào." Mộ Hi đơn giản trả lời câu, cũng muốn sáng sớm bị người đàn ông này đè xuống đất ăn.


      " ra , lúc này tha cho em, bởi vì hôm nay tôi bận nhiều việc, cho dù em muốn, tôi còn có thời gian chơi đùa với em!"


      Cửa được mở ra, Mộ Hi dè đặt ra, từ tự chạy đến bên kia để mặc quần áo.


      "Hừ! lòng nghĩ nẻo." Mộ Hi trề môi lải nhải , nhanh tay nhanh chóng mặc quần áo vào.


      Nhìn biểu của Mộ Hi, Nam Cung Diệu rất yên tâm, giống như chuyện ngày hôm qua cũng ảnh hưởng đến , chính mình lại còn liên tục lo lắng cho , bây giờ nhìn , hoàn toàn phải trạng thái thất tình hôm qua, điểm này thể khiến cho Nam Cung Diệu bội phục, đến cũng nhanh, mà cũng nhanh. Khóc cũng nhanh, cười cũng nhanh.


      Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nghĩ thầm: Yên tâm, tôi khiến em quên ta, vĩnh viễn quên, trong lòng em chỉ có thể có tôi.


      "Làm ơn, nếu tĩnh, mau che thân thể của mình lại, chẳng lẽ sợ tôi lên cắn chết sao, tôi cảnh cáo trước, nếu khôngm tự gánh lấy hậu quả!" Mộ Hi học theo giọng điệu bình thường Nam Cung Diệu với với , Nam Cung Diệu bị chọc cười.


      "Tôi lại muốn nhìn xem nghiêm trọng bao nhiêu?"


      " biến thái? Thích bị ngược sao?" Mộ Hi mở to hai mắt, nhìn Nam Cung Diệu lúc này Nam Cung Diệu nhớ tới còn có chuyến quan trọng cần phải xử lý.


      về phía bàn làm việc, mở máy tính ra, vội vàng sử lý công việc.


      "Hoá ra tổng giám đốc lại thích trần truồng làm việc, thế gian hiếm có!" Mộ Hi xong liền rời .


      Mộ Hi hết sức tự giác có quấy rầy , tự mình đánh răng rửa mặt, kìm lòng khôgn được hát lên ca khúc hát ở phòng hát Cửu Châu.


      Nam Cung Diệu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía , cái giọng hát này quả thực giống y như đúc ca sĩ, Mộ Hi rẳ sạch xong, có cảm giác được ánh mắt chiếu tới, hận thể bắn thủng , xem bên trong cất giấu gì? Sau khi Mộ Hi quay đầu lại, nhìn thấy Nam Cung Diệu nhìn chớp mắt, biết mình sơ sót.


      "Làm sao em biết hát bài này vậy?"


      Nam Cung Diệu lạnh lùng , trong lòng hết sức mê hoặc, mới vừa rồi còn cho rằng hai người là , nhưng nhìn kỹ thể nào, toàn thân Mộ Hi chút khí chất cao quý ưu nhã, mười phần là nữ lưu manh.


      "A, bài hát này sao? Ai mà biết, ở đường thường mở bài này, tôi lại rất thích, cho nên bắt chướt hát theo tý, như thế nào? Tôi vửa mới bắt chước có giống ?"


      Mộ Hi rất biết diễn trò, Nam Cung Diệu hoàn toàn tin tưởng , nghĩ tới con nhím con này còn biết ca hát, hơn nữa còn hát rất tốt, là ngạc nhiên.


      "Rất giống, quả thực giống nhau như đúc, em cũng thích nghe ấy hát, về sau tôi dẫn em , đến tận nơi nghe."


      Trong lòng Mộ Hị nghĩ, hừ! Đương nhiên giống nhau như đúc, bởi vì vốn chính là người hát? nghĩ tới mình lại lợi hại như vậy, lừa gạt cả tà ma, nhưng mà, nghĩ lại, cũng thể cũng nghe hát chỗ, như vậy ai ca hát?


      "Tổng giám đốc, cũng thích nghe ấy hát sao? cần mang tôi , bởi vì tôi nghe tận nơi rồi, mà chim bồ câu trắng là bạn học thời đại học của tôi, quan hệ của chúng tôi cũng tệ lắm, cho nên tôi nghe hát miễn phí, giống mấy người còn phải dùng tiền để nghe!"


      Mộ Hi đành phải bịa chuyện chim bồ câu trắng thành bạn học của , xem ra chỉ có tạm thời như vậy! Nếu khôgn vể sau tới phòng hát Cửu Châu mà đụng phải còn có chuyện để .


      "Khó trách, cuối cùng tôi lại cảm thấy người ấy có bóng dáng em, hoá ra hai người là bạn học, chẳng qua ấy và em cùng chủng loại phụ nữ." Giống như cuối cùng Nam Cung Diệu nghĩ cẩn thận, cảm thấy thoải mái rất nhiều.


      Mộ Hi hiểu có ý gì cũng thêm gì nữa, dù sao nhiều rối mất.


      "Đúng vậy, chúng tôi cùng tính cách, chẳng qua tôi hâm mộ ấy chút nào." Mộ Hi làm cái mặt quỷ, nghĩ thầm: Tà ma cũng bị người ta lừa?


      "Hai người mỗi người mỗi vẻ, ấy dịu dàng, cao quý, ưu nhã, hào phóng." Nam Cung Diệu giống như nghĩ lại , đôi mắt chim ưng thản nhiên nhìn về phương xa.


      "Tổng giám đốc? thích ấy sao?" Mộ Hi tò mò hỏi.


      "Về sau lúc có người ngoài, được gọi tôi là tổng giám đóc, em phải gọi tôi là Diệu, nếu trừ tiền lương, nhớ kỹ gọi sau lần khấu trừ hai trắm."


      Nam Cung Diệu nghiêm túc , kỳ muốn nghe tháy Mộ Hi dịu dàng gọi tên , nhưng mà nha đầu này có tình, cho nên chỉ có thể làm như vậy, mới có thể phục tùng.


      Mộ Hi cũng muốn mất tiền bạc, phải chỉ gọi là Diệu thôi sao? Cũng thiếu mấy cân thịt nào, hừ!


      "Diệu --- hèn hạ, Diệu --- đáng ghét, Diệu -- cảm thấy ngán sao? Diệu Nhi thân ---tôi cho ngán chết. Ha ha ha ...." Đúng là Mộ Hị rất biết chỉnh người, đừng xem tuổi còn , từng trải qua rất nhiều, cho nên ở phương diện này lại rất ngang ngược.
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :